Cập nhật mới

Dịch Full Đợi Em Lớn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,602
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Đợi Em Lớn

Đợi Em Lớn
Tác giả: Hỷ Vũ
Tình trạng: Đã hoàn thành




Lần đầu tiên đi quán bar, tôi đã gặp cuộc càn quét tệ nạn mại d.â.m.

Chú cảnh sát còn là người quen, lạnh lùng vô tình.

“Có bản lĩnh rồi, đi cho người ta Wechat cơ à? Không phải lúc sáng vừa tỏ tình với tôi hả?”

“Tôi thay lòng rồi!

Theo đuổi một năm, đến bây giờ còn chưa được nắm tay, còn thích với thú gì nữa!

Chú cảnh sát cởi áo ngay tại chỗ, để lộ ra cơ bụng sáu múi mà hỏi tôi:

“Em suy nghĩ kỹ lại đi?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,602
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Vào ngày sinh nhật 18 tuổi, tôi cố lấy can đảm đi đến quán bar hỗn loạn nhất trong thành phố.

Cầm ly rượu lên, vừa mới kết bạn Wechat với một anh trai.

Một tiếng ầm vang lên, cửa lớn bị đá văng.

Một nhóm cảnh sát ồ ạt xông vào.

“Tất cả không được nhúc nhích!”

Tôi khờ luôn.

Tới quán bar chơi mà còn có thể gặp phải chuyện thế này à?

Tôi yên lặng trốn vào trong góc.

Đội trưởng dẫn đầu đội cảnh sát có thân hình cao lớn, cảnh phục trên người không hề có chút cẩu thả, khuôn mặt góc cạnh theo hệ cấm dục rõ ràng, cao ngạo lạnh lùng mà rũ mắt nhìn tôi.

Trong quán bar có người chán sống, huýt sáo một tiếng.

Tôi đâu dám huýt.

Sợ đến nỗi run lẩy bẩy.

Lần đầu tiên đến quán bar ngắm trai đẹp thì bị chú cảnh sát bắt, nên làm gì đây?

Online chờ.

Gấp muốn chết rồi.

“Chú Tần…”

Vừa mới bắt đầu thì chú cảnh sát nhìn thấy mã QR Wechat trên điện thoại của tôi, ánh mắt nhanh chóng lạnh đi.

“Quét nạn mại d.âm! Bắt hết về cục!”

!

Quét mại d.âm thì quét đi, chú quét tôi làm gì?!

*

Tôi đã theo đuổi Tần Mục Dã một năm, ngày nào cũng chạy theo sau mông anh, kết quả ngay cả tay cũng chưa được chạm vào.

Hôm sinh nhật 18 tuổi, tôi quyết định đi bar tìm trai.

Cóc ba chân thì khó tìm chứ đàn ông hai chân thì đầy đường.

Nhưng không ngờ, tôi chẳng tìm được trai, lại bước vào phòng thẩm vấn.

Chú Tần mang vẻ mặt nghiêm túc, ngồi thẳng lưng, cảnh phục màu đen bao lấy vòng eo săn chắc, cúc áo được cài một cách có quy tắc mà kín kẽ, chống đỡ lấy yết hầu.

Mỗi lần nói chuyện, yết hầu sẽ lăn lên lăn xuống, đẹp trai đến mức khiến người ta muốn gào thét.

Tôi vẫn không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.

Đang nhìn thì chú Tần nhíu mày lại.

“Đào Khả Khả, trẻ vị thành niên không được vào quán bar, không được uống rượu, em biết không?”

“Tôi đã thành niên rồi.”

Tôi trực tiếp đặt căn cước lên bàn.

Hôm nay vừa đúng là sinh nhật 18 tuổi của tôi.

Chú Tần cầm lấy căn cước nhìn thoáng qua, ánh mắt u ám, không nhìn ra được vui buồn, giọng nói nặng nề.

“Tốt lắm, buổi sáng tỏ tình với tôi, buổi tối thì đi quán bar, sắp xếp kín lịch như vậy, em là bậc thầy về quản lý thời gian à?”

“Dù sao thì bây giờ tôi đã không còn thích chú nữa rồi.”

Đã theo đuổi được một năm, đến bây giờ còn chưa được nắm tay, còn theo đuổi cái khỉ khô gì nữa!

Chú Tần nheo mắt lại.

“Chuyện này được tôi đồng ý chưa?”

Tôi bị câu hỏi này làm cho ngốc luôn.

“Đã theo đuổi một năm rồi, đến bây giờ ngay cả tay tôi cũng chưa được nắm, tôi còn thích với thú gì nữa! Bớt quản tôi lại!”

Nói xong, một người cảnh sát đúng lúc đi vào, sau khi nghe được nửa câu sau thì lập tức giận dữ.

“Đội trưởng, kiểu nhóc con trẻ trâu này đúng là không hiểu chuyện, không dạy dỗ đàng hoàng thì bọn nó sẽ không thành thật trả lời, để tôi.”

Anh ta hung hăng đi tới, vỗ lên bàn một cái.

Tôi sợ tới nỗi run lên.

Người cảnh sát đó giơ tay lên, chuẩn bị vỗ thêm cái nữa, ngay sau đó lại đột nhiên bị cản lại.

Không biết chú Tần đã đi qua đây từ lúc nào, ngăn anh ta lại.

“Ai bảo cậu doạ cô ấy?”

“Đội trưởng, không phải vì tôi thấy anh mãikhông có cách nào với đứa trẻ trâu này sao?”

“Cần cậu lo hả?”

Người cảnh sát kia khờ luôn.

Tôi co lại trong góc, càng nghĩ càng thấy tủi thân.

Người khác lên 18 tuổi thì có bạn trai, có bánh kem.

Tôi lên 18 tuổi thì bị ông chú mà tôi đã theo đuổi một năm bắt đến cục cảnh sát, nghiêm hình bức cung.

“Có gan đến quán bar chơi bời mà bây giờ lại biết sợ à?”

Tôi không nói lời nào.

Chú Tần thở dài cởi áo khoác, phủ lên đầu tôi.

“Ăn cơm chưa?”

Tôi xoa cái bụng đói meo, không lên tiếng.

Chú Tần: “Hoành thánh được không?”

“Được.”

“Ừm, ngoan ngoãn ở trong cục cảnh sát, đừng chạy lung tung, tôi đi mua cho em.”

Nói xong, chú Tần xoay người muốn đi ra ngoài.

Tôi kinh ngạc hỏi: “Mấy chú không nhốt tôi lại sao?”

Chú Tần nhướng mày, giọng nói bá đạo.

“Có tôi ở đây, ai dám nhốt em?”

Đồ lừa bịp!

Không phải là chú bắt tôi tới đây sao?

Tôi nhanh chóng mặc áo khoác vào.

Trên áo cảnh sát vẫn còn vương nhiệt độ cơ thể của chú Tần, mặc vào rất ấm áp, có mùi hương linh sam mát lạnh chui vào, khiến cho tôi ngủ gà ngủ gật.

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy một người cảnh sát khác nói:

“Rốt cuộc là bắt về được một kẻ tình nghi hay là một tổ tông vậy? Sao đội trưởng Tần tốt với cô ta thế?”

*

Ăn hoành thánh xong, tôi đi theo sau chú Tầnra khỏi cục cảnh sát.

Tôi nhìn ngó xung quanh, chuẩn bị chạy trốn.

Còn chưa tìm được phương hướng thì chú Tần đã dừng lại.

Anh quay đầu lại.

Vươn tay phải về phía tôi.

Tôi hồi hộp lùi lại một bước.

“Làm gì vậy?”

“Không phải vừa rồi em nói đã theo đuổi một năm mà ngay cả tay cũng chưa nắm sao?”

Tôi bỗng chốc mở to hai mắt.

Cái này có nghĩa là, muốn… muốn nắm tay à?

Tay của chú Tần đẹp thật đó.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, bàn tay với khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, hơn nữa rất ấm áp.

Tôi nhìn chằm chằm, sau đó quay đầu đi.

“Bây giờ tôi không muốn nữa.”

Chú muốn nắm là nắm, vậy thì chẳng phải tôi không có chút thể diện nào à?

Vừa xoay người định đi, chú Tần đã tiến lên một bước, bỗng dưng khom lưng đến gần tôi, mùi linh sam bay tới cùng với gió đêm, mang theo nhiệt độ ấm áp dễ chịu.

Trái tim tôi chậm lại nửa nhịp, tựa như bị một bàn tay bóp lấy.

Anh khẽ ngửi người tôi, sau đó hơi nhíu mày.

“Còn uống rượu nữa hả?”

Anh vừa nói, vừa lại gần thêm một chút, cẩn thận ở bên cổ tôi xác nhận.

Sát vào rất gần.

Trong hơi thở nóng hổi cuốn theo hóc môn nam, toàn bộ phả vào cổ tôi, gợi lên một hồi nóng rực.

Cả người tôi không được tự nhiên, nói năng lắp bắp.

“Chú Tần, chú có thể… cách xa tôi ra một chút không?”

Chú Tần ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái, nhướng mày lên thật cao.

“Sợ cái gì? Lá gan lúc hôn trộm tôi khi tôi ngủ đi đâu mất rồi?”

Sao anh biết được chuyện này?!

Tôi hoảng rồi.

Mấy ngày hôm trước khi đi tìm chú Tần, anh vừa mới trực ca xong, đang nằm ngủ trên ghế sô pha, đồng phục bị kéo ra hơn một nửa, hai chân thon dài gác lên tay vịn của ghế.

Tôi thấy anh ngủ như chết, bèn không nhịn được mà hôn trộm một cái, tưởng là không ai biết.

“Chú chú, lúc đó chú không ngủ hả?”

Chú Tần cười một tiếng, giọng cười trở nên khàn khàn, giống như có ngọn lửa thiêu đốt.

Cơ thể cao lớn mang theo tính xâm lược, sát vào ngày càng gần, tôi thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.

Tôi gần như sắp bị bỏng rồi.

Nghiêng người muốn chạy trốn.

“Còn dám trốn à?”

Chú Tần nheo mắt lại một cách nguy hiểm, giữ lấy eo tôi, kéo lấy một cái.

Cả người tôi va vào người anh.

Bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn.

“Thiếu đòn.”

Tôi sợ tới mức không dám động đậy nữa.

Vành tai bị một bàn tay nhẹ nhàng đùa giỡn, giọng nói của chú Tần càng thêm trầm thấp, anh dán vào tai tôi nói.

“Vừa rồi ở trong đó em nói gì? Không thích nữa à? Hả?”

Giọng điệu hơi lên cao, trực tiếp khiến cơ thể tôi mềm đi một nửa.

“Đúng…”

“ Cho em một cơ hội, suy nghĩ kỹ lại đi.”

Cơ thể càng dựa vào gần hơn.

Trong giọng nói tràn ngập sự hài hước.

Tôi xem xét tình hình hiện tại, vẻ mặt đưa đám mà thoả hiệp.

“Theo đuổi… tôi theo đuổi còn không được hả?”

Nghe vậy, chú Tần bỗng nhiên cười lên, bàn tay khẽ xoa đỉnh đầu tôi.

“Ngoan.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,602
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Tóc cũng bị làm cho rối tung lên rồi.

Tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.

Có biết là có câu, đầu có thể lìa, máu có thể chảy nhưng kiểu tóc thì không thể rối không?

Chú Tần liếc nhìn tôi một cái, cười thành tiếng.

“Trưởng thành rồi nên không cho chạm vào đầu nữa à?”

Tôi nhìn anh chằm chằm, nói: “Tôi chỉ cho người tôi thích đụng vào thôi.”

Chú Tần chợt dừng động tác lại, một giây sau, mái tóc tôi bị anh vò thành cái tổ chim theo một cách vô tình.

Quá đáng nha!

Tôi tức giận né tránh sang bên cạnh, không dễ gì mới chải chuốt lại được mái tóc, chú Tần đứng dưới ánh đèn đường, cúi đầu châm một điếu thuốc.

Ánh lửa chập chờn.

Chiếu lên khuôn mặt anh giống như hình ảnh thường xuyên nhìn thấy trên phim.

Một tay anh cầm điếu thuốc, tay còn lại đưa về phía tôi.

“Nắm lấy.”

Tôi không nhúc nhích.

Chú Tần nhướng mày lên thật cao, giọng nói trầm xuống, uy hiếp tôi.

“Cho em ba giây, không nắm tay là tôi sẽ đưa em vào lại cục cảnh sát đấy. 1…”

Anh vừa mới bắt đầu đếm, tội đã vội vàng chạy qua kéo lấy tay anh.

“Đội trưởng của chú có biết chú lạm dụng chức quyền kiểu này không?”

Chú Tần cười “Ha” một tiếng.

“Ông đây chính là đội trưởng.”

Sau đó miệng ngậm điếu thuốc, dùng tay kia tách ngón tay tôi ra, đan vào ngón tay anh, mười ngón giao nhau.

Cuối cùng anh hài lòng gật đầu.

Giọng nói trở nên dịu dàng.

“Bạn nhỏ này, nắm tay là phải nắm như thế này này.”

*

Ngoại trừ chú Tần, tôi chưa từng thích ai khác, đâu có biết được phải nắm như thế nào.

Nhưng mà tôi biết, bây giờ đã là rạng sáng rồi, nếu về nhà vào giờ này thì chắc chắn sẽ bị mẹ tôi đánh nhừ tử.

“Chú sẽ không đưa tôi về nhà, cùng mẹ tôi song kiếm hợp bích đánh tôi đấy chứ?”

Chú Tần không nói lời nào, kéo tôi tiếp tục đi về phía trước.

Lúc sắp đến cửa nhà, anh chợt chuyển hướng, dẫn tôi vào nhà anh.

Nhà tôi và nhà chú Tần là hàng xóm, anh gần như nhìn tôi lớn lên.

Vừa vào cửa, chú Tần đã lấy điện thoại ra gọi cho mẹ tôi.

“Đúng, Đào Khả Khả ở chỗ cháu, cháu giúp em ấy học bổ túc, tối hôm nay không về ạ.”

Giọng nói vui vẻ của mẹ tôi truyền đến.

“Có cháu ở đó là dì yên tâm rồi, hy vọng Khả Khả không gây thêm phiền phức cho cháu.”

Tôi kinh ngạc.

Mẹ à?

Cô nam quả nữ, đêm đen gió lớn, con qua đêm ở nhà của một người đàn ông mà mẹ thậm chí còn không hỏi lấy một câu à?

“Chú Tần, chú lừa gạt trắng trợn như vậy, người của cục cảnh sát có biết không?”

Chú Tần cúp điện thoại, cười một tiếng.

“Đâu có lừa gạt, em đi tắm đi, tắm xong thì ra đây học thêm."

Học thêm gì cơ?

Tắm rửa xong, tôi vội vàng thay một chiếc áo sơ mi nam treo trong tủ quần áo rồi đi ra ngoài.

Bước vào phòng khách, chú Tần đang xem tài liệu, anh ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái, sau đó lập tức dừng động tác.

Anh nhìn tôi bằng đôi mắt đen nhánh.

“Chú nhìn tôi làm gì?”

“Mặt em đỏ quá.”

Chú Tần mở miệng, giọng nói trở nên hơi khàn khàn.

Nói xong, anh chợt khom lưng, cả khuôn mặt tiến đến trước mặt tôi, sờ trán tôi ở khoảng cách gần.

“Khá nóng.”

Tôi sợ tới mức vội vàng chạy đi.

“Không phải chú muốn dạy tôi học thêm sao? Nhanh bắt đầu đi! Thành tích tôi tốt lắm, môn nào cũng nằm trong top 10 của lớp đó.”

Nghe vậy, chú Tần tập trung ánh mắt lên người tôi.

“Tôi không dạy em mấy môn đó.”

“Vậy thì dạy gì?”

Chú Tần nhíu mày suy tư, sau đó giữ lấy tay tôi, kéo về phía trước một cái, tôi bị anh vây trong vòng tay.

“Coi như là môn Sinh Lý đi.”

*

MÔN! SINH! LÝ!

Đây là môn mà tôi có thể học sao?

Cúi đầu xuống thì phát hiện ra tôi vẫn đang bị chú Tần ôm lấy.

Còn ở trong tư thế rất mờ ám.

Chú Tần đã cởi đồng phục cảnh sát, mặc đồ ở nhà màu sáng, trông cả người rất ấm áp.

Trước kia mỗi lần nhìn tôi, anh đều lạnh lùng, cứng rắn, dáng vẻ khó chơi lắm.

Bây giờ đôi mắt đen nhánh ấy vô cùng tĩnh mịch, tựa như có thứ gì đó muốn phá lồng chui ra.

Tôi cứng đờ người không động đậy, có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh một cách rõ ràng, như muốn thiêu cháy làn da tôi vậy.

Bọt nước từ trên lọn tóc nhỏ xuống xương quai xanh, trượt vào cổ áo, khiến tôi lạnh đến mức khẽ run.

Chú Tần nhìn chăm chú vào giọt nước đó một lúc lâu, khi mở miệng lần nữa, giọng nói trở nên khàn đi.

“Sao không lau khô tóc?”

“Không phải chú bảo dạy tôi học sao?”

Chú Tần nhướng mày.

“Tại tôi.”

Nói xong, anh cầm chiếc khăn qua, sau đó đặt tôi ngồi lên đùi anh, kiên nhẫn cẩn thận bắt đầu lau tóc giúp tôi.

Vừa lau vừa nói: “Em có biết có một nữ sinh đi bắt chuyện trong quán bar, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì không?”

Tôi được anh lau tóc cho có chút dễ chịu, mơ màng buồn ngủ.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Tháng trước đã có hai vụ án c.ư.ỡ.ng gi.an rồi gi.ế.t ch.ế.t xảy ra, người bị hại đều là những nữ sinh ở độ tuổi tương tự em, đều là bị sá.t hạ.i lúc chơi ở quán bar. H.i.ế.p trước gi.ế.t sau, thủ đoạn tàn nhẫn, sau khi th.i th.ể bị tách rời thì trực tiếp ném vào cống trên đường.”

Tôi lập tức tỉnh táo lại.

“Chú cố ý hù dọa tôi à?”

Chú Tần hơi nheo mắt lại, bóp cằm tôi nhìn qua.

“Em nói xem?”

Tôi sợ tới mức cả người run lên.

“Dám đi nữa không?” Chú Tần hỏi.

“Không dám, không dám nữa.”

Biết trước sẽ nguy hiểm như vậy, có đánh ch.ế.t tôi cũng không dám đi.

H.i.ế.p rồi g.i.ế.t, còn bị tách rời rồi ném xuống cống, hai nữ sinh đó ch.ế.t thê thảm thật.

“Hôm nay các chú đến quán bar để bắt hung thủ sao?”

Chú Tần “Ừm” một tiếng, chờ đến khi lau khô tóc của tôi, anh đặt khăn xuống.

“Được rồi, đi nghỉ ngơi đi.”

Tôi lập tức căng thẳng, nhìn ngó xung quanh.

“Ngủ ở đâu?”

Chú Tần đứng dưới ánh đèn màu ấm, đẹp đến mức quá đáng.

Trái tim tôi đập loạn nhịp.

Một giây sau, mặt bị bóp lấy.

Chú Tần: “Em ngủ trên ghế sô pha.”

Tôi:?

Một người đàn ông lại bảo một nữ sinh như tôi ngủ trên ghế sô pha?

*

Sáng hôm sau, tôi mở mắt ra, lọt vào tầm mắt lại là trần nhà màu trắng xa lạ.

Phòng ngủ phối màu đen trắng, tôi ngủ trên giường.

Đây là… phòng của chú Tần?!

Tôi lập tức ngồi dậy, nhìn xung quanh.

Lẽ nào đêm qua sau khi ngủ, chú Tần ôm tôi tới đây?

Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy, chữ viết trên đó tràn đầy sức sống:

[Trong nồi có cháo và bánh bao, ăn xong thì ngoan ngoãn đi học đi, tôi có chuyện quan trọng nên ra ngoài trước — Tần Mục Dã.]

Tôi nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường, đi vào phòng bếp xem, trong nồi quả nhiên có cháo bí đỏ mà tôi thích nhất.

Mùi vị cũng được lắm.

Nhưng, đồng phục cảnh sát của chú Tần còn ở trong tủ quần áo, hôm nay đến lượt anh nghỉ, còn có thể có chuyện gì quan trọng đây?

*

Buổi chiều, tôi tới trường.

Vào học kỳ 2 của năm lớp 12, tất cả mọi người trong phòng học đều bận rộn ôn tập, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng là thi Đại học.

Nhân lúc hết tiết, tôi lén lút lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Tần Mục Dã:

[Chú Tần, buổi sáng hôm nay sao tôi lại thức dậy trên giường của chú?]

[Đêm qua em mộng du, tự chạy tới.]

Không thể nào!

Tôi sống mười tám năm nay chưa bao giờ mộng du.

Tôi vừa muốn phản bác thì trên Wechat lại có một tin nhắn mới đột nhiên nhảy ra:

[Hi, Khả Khả, hôm nay có thời gian đi chơi cùng nhau không?]

Tôi nhấn vào xem, là một người lạ không quen biết, tên là Triệu Mặc, ảnh đại diện là một màu đen kịt.

[Anh là?]

[Người tối qua ở quán bar, em quên rồi à?]

Nhìn thấy lời này, tôi chợt nhớ ra.

Hôm qua ở quán bar, lúc chú Tần dẫn người xông vào, tôi đang cùng một anh trai trao đổi Wechat.

[Là anh!]

[Nhớ ra rồi à? Cùng đi ra ngoài chơi không?]

[Xin lỗi, tôi phải đi học.]

Đêm qua tôi bị chú Tần làm cho tức điên lên nên mới đến quán bar chọc trai, bây giờ bình tĩnh lại, cộng thêm những lời tối hôm qua của chú Tần, làm sao tôi có thể đi được?

Huống chi, người ta trông dài ngắn tròn méo thế nào tôi còn không nhớ.

Lúc này đối phương lại nhắn tin tới:

[Nhưng hôm qua chúng ta đã hẹn hôm nay em sẽ cùng anh ăn cơm, bây giờ anh đang ở trước cổng trường của em rồi. Anh chờ em, không gặp không về.]

Tôi không trả lời tin nhắn của Triệu Mặc.

Vốn cho rằng anh ta chờ một lúc thì sẽ về.

Không ngờ đến khi tan học, tôi vừa đi ra khỏi cổng chính của trường lại chợt thấy có người vẫy tay với tôi.

“Khả Khả!”

Chàng trai đứng ở cổng trường trông chỉ khoảng hai mươi, vóc dáng vô cùng cao, mặc áo len màu sáng và quần thường, lọn tóc màu nâu rũ xuống trước trán, trên khuôn mặt tuấn lãng dịu dàng tràn đầy ý cười, tựa như người mẫu trẻ tuổi trong tạp chí thời thượng.

Đây là Triệu Mặc à?!

Tôi kinh ngạc đến mức ngây người.

Xem ra đêm qua mặc dù tôi bị tức đến váng đầu, nhưng ánh mắt nhìn trai đẹp lại không hề bị giảm.

Triệu Mặc vừa xuất hiện, xung quanh có không ít người nhìn về phía bên này, xác suất quay đầu là 100%.

“Anh là Triệu Mặc à?”

“Làm sao? Không nhận ra anh à?”

Tôi lắc đầu.

“Tôi vẫn nhớ đêm qua anh để kiểu đầu sư tử.”

Nghe vậy, Triệu Mặc cười lên.

“Đi quán bar thì đương nhiên sẽ không giống với bình thường rồi, cách ăn mặc bây giờ của em cũng khác đêm qua.”

Nói xong, anh ta chợt đến gần, quan sát tôi cẩn thận một lúc, trong mắt là sóng ngầm cuồn cuộn.

“Anh nghĩ lúc em không trang điểm đậm còn đẹp hơn.”

Tôi vốn định sau khi tan học sẽ về thẳng nhà, nhưng Triệu Mặc kiên trì mời tôi ăn cơm.

Với cái khuôn mặt đó mà đứng ở cổng trường, anh ta quả thật chính là một người vô cùng nổi bật, người xung quanh đều nhìn anh ta, ở lại thêm một lúc nữa thì chắc bác bảo vệ sẽ đi qua đây mất.

Không có cách nào khác, tôi chỉ có thể đồng ý.

“Gần đây có một quán ăn giá cả phải chăng, đồ ăn cũng rất ngon, bình thường anh hay đến đó ăn, anh dẫn em đi!”

Triệu Mặc vô cùng nhiệt tình, trên đường đi cũng giới thiệu.

Tôi nghe như nước đổ lá khoai, nghe một cách qua loa lấy lệ, nghĩ đến lát nữa ăn cơm xong xuôi thì sẽ đường ai nấy đi, tôi lại nhắn tin cho chú Tần, hỏi xem anh đang làm gì.

Vừa gõ chữ xong, tôi đẩy cửa quán ăn ra, chợt trông thấy một nam một nữ ngồi ở vị trí góc chếch của quán ăn.

Hôm nay chú Tần mặc tây trang mà tôi ít khi thấy, cúc áo sơ mi được cài đến nút trên cùng một cách nghiêm cẩn, tây trang màu đen ôm người khiến thân hình anh càng thêm cao lớn mà trầm ổn.

Khuôn mặt sắc bén, góc cạnh rõ ràng, biểu cảm nghiêm túc, đang nói chuyện với cô gái ở đối diện.

Cô gái đó mặc chiếc đầm màu xanh dương, tóc dài hơi xoăn trông dịu dàng động lòng người, cười nhẹ nhàng nhìn chú Tần.

Bước chân của tôi lập tức cứng đờ.

Vừa muốn đi qua đó thì Triệu Mặc bên cạnh kéo tôi một cái.

“Chúng ta sang bên kia ngồi đi, bàn đó có thể là đang xem mắt đó, theo kinh nghiệm của anh thì đôi đó cũng sắp thành rồi.”

“Xem mắt?”

“Đúng vậy, quán ăn này là thánh địa xem mắt, những người xung quanh đều tới đây để xem mắt.”

Tôi quay đầu nhìn xung quanh, quả nhiên trông thấy rất nhiều tổ hợp một nam một nữ.

Cho nên, chuyện quan trọng mà chú Tần nói chính là đi xem mắt à?

Vậy đêm qua thì tính là gì đây? 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,602
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


“Tôi muốn ngồi bên đó.”

Tôi nhìn chằm chằm vào hai người vừa cười vừa nói ở bên kia.

Tôi cắn răng, đưa tay kéo tay Triệu Mặc, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía chú Tần và cô gái kia.

Vừa mới đi ngang qua trước mặt bọn họ —

“Đào Khả Khả, sao em lại ở đây?”

Giọng nói của chú Tần đột nhiên vang lên.

Anh quay đầu nhìn thấy Triệu Mặc thì lập tức nhăn mày lại, giọng nói trầm xuống một cách rõ ràng.

“Cậu ta là ao?”

Tôi: “Bạn trai tôi.”

Chú Tần cắn chặt răng, sắc mặt dần sầm xuống, hình như đang tức giận, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm giống như muốn nhìn thấu lời nói dối của tôi.

“Em có bạn trai lúc nào? Sao tôi không biết?”

“Mới có đêm qua.”

Tôi quay đầu đi, không thèm nhìn anh nữa, trực tiếp kéo Triệu Mặc sải bước đi về phía sau.

Chú có thể xem mắt với con gái, cười cười nói nói, lẽ nào tôi không thể có bạn trai à?

Vừa bước đi, tôi lại cảm thấy có ánh mắt nóng rực đang nhìn bàn tay đang kéo lấy Triệu Mặc của tôi, khiến cả người tôi mất tự nhiên.

Không dễ gì mới nhịn được đến bên chỗ ngồi, tôi không kịp chờ đợi mà buông tay ra.

“Anh trở thành bạn trai em từ lúc nào vậy?”

“Xin lỗi, vừa nãy tôi nói bậy thôi, anh đừng cho là thật.”

Vừa nói xong, ngẩng đầu lên lại thấy Triệu Mặc đang nhìn tôi, trong đôi mắt màu hổ phách hiện lên sự nghiêm túc.

“Đào Khả Khả, anh thật sự muốn trở thành bạn trai em đó.”

Tôi hơi trừng mắt lên, hơi không dám tin.

“Chúng ta mới gặp nhau hai lần thôi.”

“Đêm qua sau khi nhìn thấy em là anh đã thích em rồi, cho nên hôm nay mới cố ý tới tìm em.”

Vừa nói, Triệu Mặc vừa đưa tay cầm tay tôi, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

“Vừa nãy lúc em kéo anh, em không biết anh vui đến mức nào đâu.”

Tôi có chút không biết làm sao, bối tối buông tay anh ta ra, vô thức muốn nhìn xem chú Tần đang làm gì.

Quay đầu lại nhìn, cái bàn ở góc chếch đã trống không.

Không biết anh đã rời đi từ khi nào.

Thì ra anh thật sự không thèm để ý đến tôi nhỉ?

Lúc này, Triệu Mặc nhìn tôi, thâm tình nói: “Cho anh một cơ hội đi, Khả Khả.”

*

Tôi quyết định cho Triệu Mặc một cơ hội.

Ở bên nhau trong một tuần, nếu như tôi thật sự thích anh ta là chúng tôi sẽ yêu nhau.

Lần đầu tiên hẹn hò là vào thứ bảy.

Buổi sáng, tôi cố ý trang điểm, thay đồ xong đi ra ngoài, không ngờ rằng chú Tần lại đang đợi ở bên ngoài.

Hình như anh vẫn đang trong thời gian nghỉ, trên người mặc thường phục, vừa nhìn thấy tôi là nhanh chóng đi qua.

“Khả Khả, hôm qua ở quán ăn, tôi và cô gái đó…”

“Chú làm gì cũng không liên quan đến tôi, không cần giải thích.”

Tôi trực tiếp ngắt lời anh, chuẩn bị rời đi thì lại bị chú Tần giữ lại.

Anh nhìn thấy tôi trang điểm, quan sát tôi từ trên xuống dưới một lần, sắc mặt hơi u ám.

“Em muốn đi đâu vậy?”

“Hẹn hò.”

Chú Tần hít sâu một hơi.

“Với chàng trai hôm qua à? Hai người thật sự quen nhau hả?”

Tôi gật đầu thừa nhận.

“Làm phiền chú thả tôi ra, bạn trai tôi đang chờ tôi.”

Làm thế nào chú Tần cũng không chịu buông tay, nhìn tôi chằm chằm, tựa như đang tìm manh mối của lời nói dối, bàn tay kéo lấy tay tôi dần siết chặt.

Tôi đau đến mức nhíu mày, không ngừng giãy giụa.

“Chú làm tôi đau!”

Anh mới giống như bừng tỉnh, vội vàng buông cổ tay tôi ra, nhìn thấy dấu hằn rõ ràng trên đó, vẻ mặt anh lại luống cuống.

“Xin lỗi em… em hẹn hò ở đâu? Bây giờ tôi phải đi đến cục cảnh sát, có thể đưa em đến đó.”

Tôi không khỏi nhìn anh một cái.

“Công viên trò chơi.”

*

Ở cổng công viên trò chơi.

Triệu Mặc nhìn chú Tần với vẻ mặt kinh ngạc.

“Khả Khả, vị này là…”

Vẻ mặt tôi không vui.

Rõ ràng đã nói cho tôi xuống ở ven đường, anh lại cứ muốn đi qua theo.

Tôi tức giận nói: “Đây là hàng xóm sát vách nhà em, em vẫn luôn xem chú ấy là chú.”

Nghe vậy, Triệu Mặc cười một tiếng.

“Xin chào, tôi là bạn trai của Khả Khả.”

Trên mặt chú Tần không hề có ý cười, lạnh lùng nhìn anh ta, quan sát từ trên xuống dưới một lúc lâu, ánh mắt lạnh như băng.

Tôi thấy bàn tay đặt sau lưng của anh siết chặt, tựa như đang kìm nén sự không vui trong lòng.

“Khi nào về thì gọi điện thoại cho tôi, tôi tới đón em.”

“Không cần chú đón.”

Trước kia chú xa cách với tôi, bây giờ quản tôi nhiều như vậy làm gì?

Chú Tần nhìn tôi chăm chú, muốn nói lại thôi.

“Chơi vui nhé.”

Nói xong, anh lại trực tiếp rời đi.

Trong lòng anh thật sự không có tôi nhỉ?

Tôi tự giễu nghĩ, ngay cả các trò chơi vui nhất trong công viên trò chơi cũng trở nên mất đi hứng thú, chỉ đi dạo một vòng đơn giản, trực tiếp cùng Triệu Mặc đi đến quán ăn ăn cơm.

Ăn được một nửa, Triệu Mặc chợt mở miệng hỏi:

“Khả Khả, có phải em thích người chú vừa rồi đưa em tới không?”

Cơ thể tôi chợt cứng đờ.

Vốn định phủ nhận, nhưng suy nghĩ được một lúc, tôi cười khổ một cái.

“Rõ ràng như vậy sao?”

Triệu Mặc gật đầu.

“Từ khi anh ta xuất hiện là tầm mắt của em chưa từng rời khỏi anh ta.”

Tôi bất đắc dĩ nói: “Em đã thích chú ấy từ rất lâu trước kia rồi, ngay cả bản thân em cũng quên mất là bắt đầu từ khi nào, năm ngoái không dễ gì mới lấy được can đảm mà tỏ tình với chú ấy, nhưng mà bị chú ấy từ chối. Em không chịu bỏ cuộc, sau đó lại theo đuổi chú ấy thêm một năm nữa… Nhưng, chú ấy không thích em.”

Nếu có một chút yêu thích thì chú Tần sẽ không đi xem mắt.

Sự thân mật vào đêm đó bây giờ xem ra chỉ giống như ảo giác.

Tôi có chút hoảng hốt suy nghĩ rồi ngẩng đầu một cái, đột nhiên nhìn thấy Triệu Mặc đang trừng trừng nhìn tôi chằm chằm.

Bắt đầu từ khi tôi quen biết Triệu Mặc, anh ta luôn cười, đôi mắt màu hổ phách trông dịu dàng như nước, nhưng khi anh ta không cười, đôi mắt đó lại có chút u ám.

Chỉ liếc tôi một cái thật nhanh, lông tơ trên lưng tôi lập tức dựng ngược lên, một cảm giác sợ hãi mãnh liệt lóe lên trong đầu.

Tôi vội vàng nói: “Em xin lỗi, em không nên nói với anh những thứ này.”

Triệu Mặc vẫn không thể hiện cảm xúc, ánh mắt liếc nhìn tôi một cái vô cùng lạnh lùng vô cùng u ám, sau đó anh ta đứng dậy.

“Không sao, anh chỉ muốn đi nhà vệ sinh một chút thôi.”

Nói xong thì trực tiếp rời đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Dáng vẻ vừa nãy của Triệu Mặc thật sự quá đáng sợ, là bởi vì tôi nói những lời đó khiến anh ta tức giận hay sao?

Cũng đúng.

Bây giờ tôi đã đồng ý cho anh ta cơ hội rồi, lúc đang hẹn hò thì không nên nhắc đến chuyện của chú Tần.

Lát nữa nên nói chuyện đàng hoàng lại với anh ta.

Tôi nghĩ như vậy, cơm nước xong xuôi lại phát hiện ra Triệu Mặc đi vệ sinh mà đến bây giờ vẫn chưa quay lại.

Đã hơn hai mươi phút rồi.

Tôi lấy điện thoại ra, gọi một cuộc cho anh ta.

Không có ai nghe máy.

Anh ta đi đâu rồi nhỉ?

Tôi không thể làm gì khác hơn là đợi thêm một lúc, nhưng chờ đến khi tính tiền dọn bàn rồi mà vẫn không thấy anh ta đâu.

Không phải là đi rồi chứ?

Tôi dọn dẹp xong chuẩn bị rời đi, vừa rời khỏi nhà ăn thì nhìn thấy Triệu Mặc quay lại.

“Anh đi đâu vậy?”

“Nhà vệ sinh.”

“Không phải nhà vệ sinh ở bên trong hả?”

Nhà vệ sinh của quán ăn này nằm ở bên trong, anh ta lại quay về từ bên ngoài.

Triệu Mặc nói: “Ở bên trong có người nên anh đi ra ngoài tìm.”

Tôi nửa tin nửa ngờ gật đầu, chợt phát hiện ra Triệu Mặc hình như đã đổi quần áo.

Áo màu trắng gạo lại biến thành màu trắng, màu của quần hình như cũng đậm hơn một chút, thay đổi không lớn nhưng tôi vẫn nhìn ra được.

Trên hai tay anh ta có nước, hình như là vừa rửa tay.

Vừa nãy khi rời đi, sắc mặt vẫn còn âm u, giận dữ đùng đùng, bây giờ thì đã khôi phục vẻ ấm áp, nụ cười nhẹ nhàng trước đó.

Nhưng không biết vì sao, tôi cứ cảm thấy nụ cười bây giờ của anh ta là lạ.

*

Sáu giờ tối hôm đó, tôi về đến nhà.

Vừa bước vào nhà thì điện thoại chợt vang lên.

Mới chấp nhận cuộc gọi, giọng nói hốt hoảng của chú Tần lập tức truyền đến.

“Khả Khả, bây giờ em đang ở đâu? Về nhà chưa? Em không sao chứ?”

Quen biết chú Tần lâu như vậy rồi, lần đầu tiên tôi thấy chú Tần hoảng loạn thế này, không khỏi hơi nghi hoặc.

“Vừa về, sao vậy?”

Ở bên kia điện thoại, chú Tần thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

“Em không sao là được, vừa nãy cục cảnh sát nhận được báo án, phát hiện ra một th.i th.ể nữ ở cống thoát nước gần công viên trò chơi, giống như hai lần trước, đều là phân th.â.y sau khi h.i.ế.p gi.ế.t, thời điểm t.ử vong là vào ba tiếng trước.”

Lần trước chú Tần đã nhắc đến vụ án này.

“Không phải chú nói, đối tượng của hung thủ g.i.ế.tôi người đều ở trong quán bar sao?”

“Trước đó phỏng đoán là quán bar, nhưng lần này không biết vì sao mà hắn chợt thay đổi việc lựa chọn đối tượng, chắc chắn là đã có chuyện gì đó kích thích hắn.”

Quả nhiên, s.á.t nhân biến thái g.i.ế.t liên tục ba cô gái trẻ tuổi đã lên trang đầu tin tức vào tối hôm đó.

Trong lúc nhất thời, ai ai cũng cảm thấy bất an.

Lần thứ hai hẹn hò với Triệu Mặc, tôi xem tin tức trên điện thoại, lòng vẫn còn sợ hãi.

“Thời gian vụ án xảy ra mà trên báo nói chính là lúc chúng ta ăn cơm ở quán đó, thật là đáng sợ, chúng ta có thể suýt nữa đã đụng phải hắn rồi!”

Triệu Mặc nhìn thoáng qua tin tức, cười không nói.

Tôi lại hơi hồi hộp.

“Biết đâu được, lúc ở trên đường em có thể đã gặp qua hắn đó!”

Dù sao thì lúc đó mọi người đều ở gần công viên trò chơi, lúc hung thủ chọn đối tượng có thể đã đúng lúc đi ngang qua chúng tôi.

Nghe được lời này, Triệu Mặc cười lên, làm như thật mà gật đầu.

“Rất có khả năng.”

Tôi bị giọng điệu của anh ta làm cho sợ run lên, vội vàng xua tay, bỏ qua cảm giác quái dị đó.

Triệu Mặc lại đột nhiên tới gần.

“Khả Khả, em thích anh không?”

Tôi hơi bối rối.

Trong khoảng thời gian này, tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.

“Chắc, sắp rồi đó.”

Vừa nói, tôi vừa chột dạ nhìn đi nơi khác.

Triệu Mặc vui vẻ cười lên, tựa như là sự vui vẻ phát ra từ đáy lòng, anh ta sờ lên tóc tôi, giọng nói dịu dàng triền miên, giống nàng tiên cá dưới biển quyến rũ các thủy thủ.

“Tối chủ nhật là một khoảng thời gian đặc biệt, chúng ta cùng lên núi cắm trại đi.

Tôi không suy nghĩ đã trực tiếp lắc đầu.

“Không được, ngày đó mẹ em nói muốn chúc mừng em, tổ chức bù tiệc sinh nhật 18 tuổi cho em, em không thể vắng mặt được.”

Nụ cười trên mặt Triệu Mặc lập tức biến mất, anh ta hơi nheo mắt lại.

“Thật sự cùng mẹ em chúc mừng à, không phải cùng người khác hả?”

“Không phải.”

Tôi trả lời một cách chắc chắn: “Bố mẹ em đều sẽ đi, em đã đồng ý với bọn họ trước rồi. Anh muốn cắm trại thì để lần sau đi, đến lúc đó em gọi thêm mấy người bạn, mọi người cùng đi!”

Nghe vậy, Triệu Mặc nhìn kỹ tôi một lúc, tựa như đang xác định xem tôi có đang nói dối hay không, cuối cùng mới cười gật đầu.

“Được, anh chờ em.”

*

Tôi tính sai rồi.

Mấy ngày tôi đón sinh nhật 18 tuổi, bố tôi vẫn còn đang công tác ở nơi khác, không kịp về, nói là đợi đi công tác về, cả nhà lại cùng tổ chức tiệc sinh nhật bù.

Không ngờ đến hôm chủ nhật, khi tôi đã đặt xong nhà hàng Cây Sồi thì lại nhìn thấy chú Tần ngồi ở đối diện.

Anh cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.

“Dì nói, có chuyện quan trọng tìm tôi nói chuyện, bảo tôi gặp mặt ở đây.”

Không bình thường.

Tôi lấy điện thoại ra, phát hiện một tin nhắn mẹ tôi gửi:

[Con gái cưng à, mẹ biết con thích Tần Mục Dã, mẹ cũng vừa ý người con rể này nên đã cố ý chuẩn bị cơ hội cho các con gặp mặt riêng. Mẹ và bố con đi Tam Á du lịch đây, ba ngày mới về, con cố lên nhé!]

Còn cố lên nữa chứ?

Cố cái khỉ gì!

Tôi và chú Tần đã hoàn toàn game over rồi!

Trên bàn ăn vô cùng xấu hổ.

Tôi suýt nữa thì bị sự lúng túng dìm chết, đứng dậy chuẩn bị rời đi thì chú Tần chợt gọi tôi lại.

“Đến cũng đến rồi, ăn cơm nước xong đã rồi đi, dì đã gọi món cho chúng ta rồi.”

Chắc là anh cũng hiểu được dự định của mẹ tôi.

Tôi nhìn mấy món ăn mà nhân viên phục vụ đưa lên, yên lặng ngồi trở lại.

Ăn đồ chùa ngu sao mà không ăn, để lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ nhất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,602
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Hôm nay chú Tần ăn mặc vô cùng nghiêm chỉnh.

Ngoại trừ đồng phục cảnh sát, anh mặc tây trang là thích hợp nhất, vai rộng eo hẹp, kiểu dáng của tây trang đã khiến dáng người anh trở nên vừa vặn, khuôn mặt sắc bén góc cạnh càng được tô điểm.

Chỉ là ở trong nhà hàng này, tôi có thể cảm nhận được có mấy người đang nhìn lén anh.

Không biết có phải là vì ánh đèn của nhà hàng quá tệ hay không mà hôm nay trông anh vô cùng dịu dàng, bớt đi vẻ cay nghiệt vô tình bình thường, tựa như thoáng chốc đi đến bên tôi từ nơi xa xôi.

Tôi vừa ăn cơm vừa nói: “Chúng ta ngồi ăn cơm riêng ở đây, nếu như bị người ta trông thấy thì có thể sẽ hiểu nhầm.”

Ví dụ như người phụ nữ hôm đó xem mắt với chú Tần.

Quả nhiên, tôi vừa mới nói xong, sắc mặt chú Tần liền thay đổi.

“Gần đây em và Triệu Mặc chung đụng tốt lắm à?”

Tôi cố ý nói: “Vô cùng tốt, trước đó chúng tôi còn hẹn nhau hôm nay đi cắm trại, sớm biết thế này thì tôi đã đồng ý rồi.”

Đang nói đến đối tượng hẹn hò của chú, chú nhắc đến Triệu Mặc làm gì?”

Nghe thấy lời này, chú Tần lại hơi cụp mắt, ánh mắt hơi mờ đi.

“Hâm mộ thật…”

Anh tự lẩm bẩm, bị tôi nghe được.

Hâm mộ gì?

Lúc đang nghi ngờ thì nhân viên phục vụ chợt đi đến.

“Chúc mừng quý khách, hai người là đôi tình nhân thứ 1000 của nhà hàng chúng tôi, chỉ cần hai vị giúp tôi điền vào bảng khảo sát là có thể nhận được một món quà của nhà hàng Cây Sồi.”

Tôi nhíu mày lại, vẻ mặt không thể tin được.

Cái này không phải là do mẹ tôi sắp đặt chứ?

Màu mè.

Không hổ là người phụ nữ bắt được ông bố hotboy của tôi.

Tôi vừa muốn từ chối, không ngờ rằng chú Tần lại trực tiếp đồng ý.

“Được.”

Nhân viên phục vụ đột nhiên vui mừng khôn xiết, lập tức đưa tới hai bảng khảo sát.

Tôi cau mày.

“Chúng ta không phải là người yêu.”

“Coi như là giúp nhà hàng đi, điền bảng khảo sát thôi mà, không bị tổn thất gì cả.”

“Cảnh sát có thể nói dối sao?”

Chú Tần nhìn tôi.

“Coi như là thỏa mãn cho tâm nguyện của tôi đi.”

*

Tâm nguyện của chú Tần lẽ nào là giúp nhà hàng điền bảng khảo sát?

Đây là cái tâm nguyện dở hơi gì vậy?

Tôi liếc nhìn các câu hỏi khảo sát, toàn là các câu hỏi đáp về người yêu, thích ai nhất, chuyện khó quên nhất, tôi điền lung tung hết lên.

Chỉ dùng hai phút ngắn ngủi là đã điền xong toàn bộ.

Ngẩng đầu nhìn sang, chú Tần lại viết vô cùng nghiêm túc, mỗi một câu hỏi anh đều sẽ nghiêm túc suy nghĩ, đôi khi trên mặt còn có thể lộ ra nụ cười dịu dàng cưng chiều.

Chắc chắn là anh vô cùng thích người đó nhỉ?

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh lộ ra vẻ mặt như thế.

Người mà chú Tần biết là người phụ nữ xinh đẹp hôm xem mắt sao?

Trong lòng tôi là cảm xúc phức tạp, muốn nhìn xem người đó tên gì, vừa đứng dậy, chú Tần lại đột nhiên đưa tay che mắt tôi.

“Bây giờ vẫn chưa thể xem được.”

Lòng bàn tay ấm áp dán vào mắt tôi, thiêu đốt đến mức khiến mũi tôi chua xót.

“Không xem thì không xem.”

Tôi bất mãn dời mắt đi.

Lúc này, chú Tần bất đắc dĩ thở dài một hơi.

“Em muốn xem người tôi viết là ai à? Tôi có thể cho em xem.”

Tôi tức giận rồi.

“Tôi lười xem.”

Lẽ nào xem chú và người phụ nữ đó show ân ái à?

Tôi cũng đâu có ăn no rửng mỡ.

Chẳng mấy chốc, nhân viên phục vụ đã đến lấy hai bảng khảo sát đi.

*

Ăn cơm xong, tôi đi về nhà, vừa xuống khỏi xe của chú Tần là đi thẳng đến cửa nhà.

“Khả Khả.”

Vừa đến trước cửa thì lại bị chú Tần gọi lại.

“Nếu hôm đó, tôi đồng ý lời tỏ tình của em, vậy bây giờ sẽ như thế nào?”

Tôi không thể tin được mà nhìn anh.

Vào lễ tình nhân năm ngoái, tôi đã đích thân tỏ tình với chú Tần.

“Nhưng không phải chú đã từ chối tôi rồi sao?”

Nghe vậy, chú Tần cười chua xót, hơi ngẩn ngơ.

“Không sai, tôi đã từ chối em…”

Nói xong, anh nhìn tôi một cái thật sâu rồi mới rời đi.

Trong ánh mắt đó dường như ẩn chứa quá nhiều cảm xúc.

Đứng ở cửa ra vào một lúc, cẩn thận suy nghĩ xem ánh mắt vừa rồi chú Tần nhìn tôi có nghĩa là gì, vừa mới xoay người thì một giọng nói u ám vang lên.

Cuốn theo gió lạnh ban đêm, trực tiếp rót vào tai tôi.

“Khả Khả, không phải em nói với a là hôm nay em sẽ cùng bố mẹ ăn cơm sao? Tại sao lại cùng Tần Mục Dã về nhà? Em lừa anh à?”

Triệu Mặc chẳng biết từ lúc nào đã đứng dưới bóng cây, hòa tan vào bóng đêm, giọng nói của anh ta nghe thì cực kỳ dịu dàng, nhưng lại để lộ cảm giác tàn nhẫn.

“Em không có, em bị mẹ em lừa.”

Tôi nhanh chóng giải thích: “Mẹ em gạt em nói là muốn liên hoan gia đình, kết quả lại gọi chú Tần tới, còn bà ấy và bố em thì lén lút chạy đi du lịch, em cũng không ngờ đến sẽ như vậy…”

Vừa nói đến đây, Triệu Mặc chợt đi ra từ trong bóng tối, đứng dưới ánh đèn đường, lại cười với tôi.

“Nói như vậy, bây giờ trong nhà chỉ có một mình em thôi à?”

Tôi lập tức nổi gai ốc, sự sợ hãi trong lòng trào lên như dời núi lấp biển.

“Em, em phải về rồi, chuyện cắm trại chúng ta sau này bàn lại.”

Nói xong, tôi xoay người muốn đóng cửa lại —

Ầm!

Triệu Mặc lại xông lên, tay phải giữ chặt cửa lại.

“Làm gì vậy? Triệu Mặc, anh bỏ tay ra ngay!”

Triệu Mặc lại thò đầu vào, gắt gao nhìn tôi chằm chằm, trong mắt là lửa giận và oán hận trộn lẫn.

“Khả Khả, anh tốt với em như vậy, vì sao em lại lừa anh?”

“Em không có lừa anh, em thật sự không…”

Tôi bối rối giải thích, anh ta lại như không hề nghe thấy, tự mình nói chuyện.

“Anh vô cùng thích em, anh vốn dĩ… không có ý định giết em đâu.”

Nghe thấy lời này, tôi sợ tới mức cả người run lên, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Là Triệu Mặc!

Tôi sớm nên nghĩ tới rồi, trước đó khi ở công viên trò chơi, hắn đã rời đi bốn mươi phút, khi quay lại thì đã thay quần áo, tính cách cũng thay đổi.

Sau đó, tin tức nói rằng, lúc đó có người ở gần đó bị hại.

Chú Tần nói, bọn họ đến quán bar là để tra án.

Hung thủ mà bọn họ muốn tìm chính là Triệu Mặc!

Tôi vừa chạy lên lầu vừa lấy điện thoại ra, hai tay run rẩy gọi cho chú Tần.

“Khả Khả?”

Nghe thấy giọng nói này, tôi kích động đến mức suýt bật khóc.

“Chú Tần, cứu…”

Còn chưa nói hết lời thì đã có một bàn tay chợt bịt miệng tôi lại.

Giọng nói điên cuồng kinh khủng của Triệu Mặc vang lên bên tai.

“Bắt được em rồi.”

*

Trái tim suýt nữa ngừng đập.

Tôi cố hết sức đá ra sau lưng, cùng với tiếng rên lên của Triệu Mặc, tôi cuối cùng cũng thoát ra được, nhanh chóng chạy lên lầu.

Giọng nói của Triệu Mặc không ngừng truyền đến.

“Em trốn không thoát được, không ai cứu em được đâu.”

Tôi chạy đến phòng chứa đồ mà mình chơi trốn tìm khi còn bé, trốn trong góc, nhìn chằm chằm vào cửa, trong tay nắm chặt một cái đèn bàn, cơ thể như rơi vào hầm băng.

Vì sao lại như vậy?

Chú Tần nói rất đúng, tôi không nên đi quán bar, như vậy thì sẽ không thu hút Triệu Mặc.

Nên làm gì đây?

Nghĩ đến việc mình thật sự sẽ chết ở đây, chóp mũi tôi chua xót, suýt nữa khóc lên nhưng lại cắn chặt răng cưỡng ép nhịn lại.

Tiếng bước chân rất nhỏ chậm rãi truyền đến từ ngoài cửa.

Trong lòng tôi chấn động, sợ tới mức cả người run lên, hận không thể chui vào trong khe tường.

Chẳng mấy chốc, một tiếng cọt kẹt vang lên.

Cửa phòng chứa đồ bị đẩy ra.

Tôi nắm chặt đèn bàn trong tay, đang chuẩn bị xông qua quyết một trận tử chiến với hắn thì đúng lúc này, một giọng nói mà tôi không ngờ đến nhất truyền đến.

“Khả Khả, em ở đây sao?”

Là Tần Mục Dã!

Tôi xẹp miệng, nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi lã chã, tôi vội vàng chui ra, nhào vào lòng anh.

“Chú Tần, chú đến tìm em rồi, em tưởng là…”

Một đôi cánh tay săn chắc ôm tôi thật chặt.

“Tưởng là tôi không tìm được em à? Khi còn bé chơi trốn tìm em thích nhất là trốn ở đây, lần nào tôi cũng tìm thấy em mà, không phải sao?”

Tôi gật đầu thật mạnh, sốt ruột nói: “Là Triệu Mặc, hung thủ g.i.ế.t người đó là Triệu Mặc!”

Nghe vậy, chú Tần im lặng một hồi, bàn tay ôm tôi siết chặt.

“Xin lỗi, tôi nên phát hiện ra sớm hơn.”

Tôi lau nước mắt.

“Là lỗi của em… Hắn nói hắn muốn giết em, hắn ở ngay bên dưới đó!”

“Không đâu, có tôi ở đây, không ai làm tổn thương em được.”

Chú Tần lại một lần nữa kéo tôi vào trong góc, để tôi ngồi xuống.

“Đào Khả Khả, em đợi ở đây đừng động đậy, đừng lên tiếng, tôi xuống dưới đó bắt hắn.”

“Em không muốn.”

Bây giờ Triệu Mặc thật sự là một tên điên, chú Tần không mang theo súng, đi xuống đó một mình chắc chắn sẽ nguy hiểm.

Trong phòng chứa đồ vẫn là một màu đen kịt, tôi không nhìn thấy khuôn mặt chú Tần, lại có thể cảm nhận được anh vô cùng nghiêm túc, nhưng bàn tay của anh rất ấm áp.

Yên tĩnh mấy giây, chú Tần nói: “Đây là chức trách của cảnh sát. Khả Khả, nếu như em ngoan ngoãn nghe lời, đợi chuyện này kết thúc, tôi sẽ ở bên em.”

“Thật sao?”

Anh cười lên.

“Đương nhiên.”

Tôi, động lòng rồi.

“Được.”

“Ngoan lắm.”

Anh hôn trán tôi, hôn lên đôi mắt ẩm ướt của tôi.

“Đừng sợ, em đếm tới 1000 là tôi sẽ quay lại.”

Tôi run rẩy gật đầu.

Sau đó chú Tần buông tôi ra, tôi nghe thấy tiếng mở cửa.

“Bắt đầu đếm chưa? Khả Khả.”

“1, 2, 3, 4…”

Cửa phòng chứa đồ một lần nữa đóng lại.

“36, 37, 38…”

Tiếng bước chân càng ngày càng xa.

Bên dưới lầu truyền đến tiếng đổ vỡ.

Tôi ôm đèn bàn, vừa khóc vừa đếm: “... 213, 214, 215…”

“... 998, 999, 1000.”

“Chú Tần, 1000 rồi.”

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Người ấy vẫn chưa quay lại.

“Chú Tần…”

“Chú vẫn chưa nói cho em biết, nếu đếm đến 1000 mà chú vẫn chưa quay lại thì em nên làm thế nào.”

Tôi chậm rãi đứng dậy, lấy can đảm đi ra ngoài.

Nhẹ nhàng đi qua hành lang, từng chút một xuống lầu.

Vừa đến lầu một, tôi giẫm phải chất lỏng dinh dính, ngã mạnh xuống đất.

“Chú Tần?”

Tôi đoán ra được gì đó, tiếng gọi anh bắt đầu run rẩy, nôn nóng vội vàng lần mò mở đèn.

Tách!

Cả phòng khách lập tức sáng lên.

Lọt vào trong tầm mắt là một mảng màu đỏ tươi.

Trên sàn nhà, trên ghế sô pha, trên người chú Tần.

Trên ngực anh bị cắm một con dao gọt trái cây, anh ngã trên mặt đất, hai mắt nhắm lại, Triệu Mặc thì ngã ở bên kia, đã tắt thở.

Trong đầu tôi ong một tiếng, cảm thấy như có thứ gì đó đã đứt đoạn.

Tiếng còi cảnh sát xé rách đêm đen, truyền đến từ ngoài cửa.

Đúng lúc này, mấy người cảnh sát phá cửa đi vào, vây quanh trước mặt tôi.

“Em có bị thương không?”

“Lúc nãy đội trưởng Tần đã gọi báo cảnh sát, bọn anh chạy tới đây ngay luôn, Đào Khả Khả, em không sao chứ?”

Hai người trên mặt đất đều được nhanh chóng khiêng đi.

Tôi muốn đi qua đó, lại cảm thấy trời đất quay cuồng, một giây sau thì hoàn toàn mất đi ý thức.

Tôi tỉnh lại ở bệnh viện, bố mẹ tôi lo lắng mà vây quanh bên cạnh, khóc đến mức lệ rơi đầy mặt.

“Khả Khả, đều là lỗi của bố mẹ, bố mẹ không nên để con ở nhà một mình.”

Tôi mở miệng.

“Bọn họ… thế nào rồi?”

“Lúc cảnh sát đến thì Triệu Mặc đã ch.ế.t rồi, về phần Tần Mục Dã, con… đừng hỏi nữa, được không?” Mẹ rơi nước mắt nói.

“... Được ạ.”

Tôi chậm rãi nằm xuống, cuộn mình trong chăn, cắn môi lén rơi nước mắt.

Cảnh sát lần lượt bước vào phòng bệnh của tôi, hỏi tình hình hôm đó.

Trong đó có một nữ cảnh sát mà tôi đã từng gặp ở quán ăn.

Lúc đó cô ấy và chú Tần cùng nhau ăn cơm, Triệu Mặc nói, bọn họ đang xem mắt.

Nữ cảnh sát cười một tiếng, giải thích: “Lúc đó chị và đội trưởng Tần đang trao đổi nhiệm vụ, không thể để bị lộ được nên đã mặc đồ bình thường, làm sao có thể là đang xem mắt chứ?”

“Có điều lúc đội trưởng Tần nhìn thấy em và chàng trai kia đi vào thì giận lắm, ghen đến nổi cả người chua lè. Chị vẫn là lần đầu nhìn thấy đội trưởng Tần bình tĩnh kiềm chế lại lộ ra nét mặt như thế…”

Tôi ngơ ngác nghe, sự đau khổ lan tràn toàn thân, trái tim như bị một bàn tay bóp lấy.

Ba ngày sau, cảnh sát chính thức tuyên bố, Triệu Mặc chính là hung thủ s.á.t hại ba cô gái, đã tử vong trong quá trình truy bắt.

Làm mục tiêu thứ tư của hắn, tôi lại không hề bị thương, nhanh chóng xuất viện.

Tiếp tục đi học, đọc sách, ăn cơm.

Mãi đến ngày lễ tình nhân vào nửa tháng sau, tôi vừa tan học về nhà thì nhận được món quà mà nhà hàng Cây Sồi đưa tới.

Một chiếc gối ôm con gấu rất lớn, cùng với bảng khảo sát và hôm đó tôi và chú điền ở nhà hàng.

Tôi mở bảng khảo sát của chú Tần ra, chữ viết trên đó vô cùng ngay ngắn, thể hiện được sự dụng tâm của người viết.

Tên: Tần Mục Dã.

Giới tính: Nam.

Người mình thích nhất: Đào Khả Khả.

Chuyện khó quên nhất: Mỗi một ngày có thể ở cùng với Đào Khả Khả:

Điều hối hận nhất:

Ngày 14 tháng 2 đã không đồng ý lời tỏ tình của Đào Khả Khả.

Muốn đợi em ấy lớn thêm chút nữa.

Bây giờ em ấy cuối cùng cũng lớn rồi, nhưng không còn là của tôi nữa.



Ngày hôm đó, tôi ôm gối ôm con gấu, ngồi ở cửa ra vào khóc rất lâu.

Cửa nhà bên cạnh đóng chặt, anh không tới dỗ dành tôi nữa rồi.

*

“Khả Khả.”

Mẹ đi tới cửa, lo âu nhìn thôi.

“Không phải đã nói sẽ quên đi Tần Mục Dã sao?”

Tôi lắc đầu.

“Mẹ ơi, con không làm được.”

Làm sao tôi có thể quên anh được chứ?

Mẹ bất đắc dĩ thở dài một hơi, kéo tôi dậy, lau sạch sẽ nước mắt trên mặt tôi.

“Đi rửa mặt đi, mẹ dẫn con đi bệnh viện.”

“Tại sao phải đi bệnh viện ạ?”

“Đi rồi con sẽ biết.”

Đây là bệnh viện nơi ban đầu tôi tỉnh lại.

Mẹ dẫn tôi đi thẳng đến khi nội trú, vẻ mặt nghiêm túc, cuối cùng đi đến trước một căn phòng bệnh.

“Đi vào thăm nó đi.”

Tôi nhìn cửa phòng bệnh trước mặt, trong lòng hiện lên một suy nghĩ, có chút không dám tin, lỗ tai vang tiếng ong ong.

“Ai ạ…”

Tôi chậm rãi đi qua, bàn tay run rẩy đẩy cửa ra.

Bên trong vô cùng yên tĩnh.

Trên giường bệnh có một người đang nằm, phần ngực quấn băng gạc thật dày, vẻ mặt tái nhợt, khuôn mặt vốn sắc sảo hóp lại, vô cùng yếu ớt.

Dụng cụ đo lường sinh mệnh kết nối với cơ thể anh, trên màn hình hiện ra tần suất nhịp tim có quy luật, không nhanh không chậm.

Hai chân tôi mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững được.

Mẹ tôi vội vàng đỡ lấy.

“Lúc cảnh sát đến, Mục Dã vẫn còn một hơi, sau khi đưa đến bệnh viện thì được tiến hành cứu chữa, giữ được mạng nhưng luôn hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói khả năng tỉnh lại rất nhỏ…”

“Xin lỗi con, mẹ và bố con tự chủ trương giấu giếm chuyện này.”

“Bố mẹ không ngờ rằng, con… thích nó đến vậy.”

Đúng thế.

Tôi thích anh.

Tôi vẫn luôn thích anh.

Tôi run rẩy đứng lên, nén nước mắt, bắt đầu đếm.

“1…”

“Khả Khả, con làm gì vậy?”

“Chú Tần nói, chờ con đếm đến 1000, chú sẽ đến tìm con.”

Đây là lời hứa hẹn giữa chúng tôi.

Mẹ lắc đầu.

“Bác sĩ nói, nó rất khó tỉnh lại.”

Tôi không để ý, tiếp tục đếm.

2, 3, 4… 378, 379… 541, 542…”

Mấy người cảnh sát cũng tới, người trong phòng bệnh ngày càng nhiều, tôi chỉ đứng bên giường bệnh không nhúc nhích.

“... 887, 888, 889… 1000.”

Người trên giường bệnh vẫn yên tĩnh hôn mê, không hề có phản ứng gì.

Tôi nhẹ nhàng nói: “Chú Tần, em đếm đến 1000 rồi, chú nên quay lại rồi.”

Nước mắt lăn xuống rơi trên mu bàn tay anh.

Ngón tay chợt nhẹ nhàng động đậy.

Tôi mở to hai mắt, nhìn thấy chú Tần ngọ nguậy từng chút một, cuối cùng từ từ mở mắt.

“Tần Mục Dã!”

Tôi kinh ngạc hô lên, ôm chặt lấy anh, không nhịn được mà khóc lớn.

Anh vất vả giơ tay lên, giọng nói vỡ vụn nhưng lại rất dịu dàng.

“Ai bắt nạt em?”

Tôi ôm anh khóc lớn, không nói ra được câu nào.

Trong phòng bệnh hỗn loạn.

Cảnh sát ngạc nhiên khi nhìn thấy đội trưởng tỉnh lại, lập tức lao ra ngoài gọi bác sĩ.

Tôi khóc đến mức hai mắt đẫm lệ mơ hồ, lại ôm anh thật chặt không buông tay.

“Chú đã nói, đợi chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ ở bên nhau.”

Chú Tần nở nụ cười yếu ớt.

“Ừm.”

Tôi vừa khóc vừa cười.

Một năm sau khi tỏ tình bị từ chối, tôi và chú Tần yêu nhau.

Ngày 14 tháng 2, là ngày đầu tiên của chúng tôi.

— HẾT — 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom