Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Diệt Đích - Thanh Mộng

Diệt Đích - Thanh Mộng

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
917,771
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Diệt Đích - Thanh Mộng

Diệt Đích - Thanh Mộng
Tác giả: Thanh Mộng
Tình trạng: Đã hoàn thành




Trấn quốc tướng quân Tiêu Tấn Ngôn đại thắng trở về, dùng chiến công hiển hách xin cưới ta làm thê tử.

Ta vui mừng khôn xiết gả cho hắn, nào ngờ đêm tân hôn lại bị hạ thuốc tuyệt tử.

Tiêu Tấn Ngôn lấy cớ ta không thể sinh con, nạp nha hoàn Lâm Khiếu Khiếu làm thiếp.

Lâm Khiếu Khiếu ỷ được sủng ái mà trăm phương ngàn kế hành hạ ta.

Ta bị giam cầm trong nội trạch, cầu cứu vô vọng, uất ức mà chết.

Đến khi chết đi mới biết, màn cầu thân này từ đầu đến cuối chỉ là một âm mưu.

Mở mắt ra lần nữa, ta trở về ngày Tiêu Tấn Ngôn cầu thân.

Nhìn thấy hoàng đế sắp mở miệng ban hôn, ta lấy ra kim bài miễn tử mà tiên hoàng ban tặng, dõng dạc nói: "Thần nữ không gả!"

Kiếp này, ta thề sẽ không đội trời chung với những kẻ đã hãm hại ta!
 
Chương 1


“Tiêu tướng quân đại thắng trở về, khanh muốn xin trẫm ban thưởng gì nào?"

"Thần cùng Vĩnh Ninh công chúa lưỡng tình tương duyệt, cầu xin hoàng thượng ban hôn."

Giữa đại điện, khi ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía ta, ta mới dần ý thức được rằng mình đã được sống lại.

Kiếp trước, Tiêu Tấn Ngôn sau khi đại thắng trở về đã cầu thân ta trong bữa tiệc khải hoàn, tình cảm sâu nặng của hắn khiến tất cả mọi người đều cảm động.

Ta một lòng ái mộ hắn, vui mừng khôn xiết gả vào phủ Tướng Quân.

Nào ngờ đâu, ngay đêm tân hôn đầu tiên, Tiêu Tấn Ngôn đã bỏ thuốc tuyệt tử vào rượu hợp cẩn.

Đêm đó ta đau bụng như cắt, sống không bằng chết, thế mà Tiêu Tấn Ngôn lại lấy cớ không muốn làm phiền ta nghỉ ngơi, chạy sang phòng thiếp thất Lâm Khiếu Khiếu, từ đó về sau không hề bước chân vào phòng ta nửa bước.

Hoàn toàn trái ngược với ta chính là nàng thiếp thất Lâm Khiếu Khiếu kia.

Không chỉ Tiêu Tấn Ngôn, mà ngay cả lão phu nhân Tiêu gia cùng tất cả mọi người đều hết mực yêu chiều Lâm Khiếu Khiếu, cho phép nàng ta nắm quyền quản gia, ngang nhiên ra dáng một vị chủ mẫu trong phủ.

Lão phu nhân Tiêu gia cứ hai bữa lại giả vờ bệnh, giữ ta bên cạnh hầu hạ ngày đêm, hễ có gì không vừa ý là lại lấy cớ ta bất hiếu mà trách mắng thậm tệ.

Mỗi lúc như vậy, Lâm Khiếu Khiếu lại tiến lên thêm dầu vào lửa, nũng nịu lấy lòng lão phu nhân.

Cứ thế vài lần, cả kinh thành đều biết Lâm Khiếu Khiếu hiền lương thục đức, còn ta, đường đường Thiếu phu nhân phủ Tướng Quân lại bị mang tiếng kiêu căng ngỗ ngược, đại nghịch bất hiếu.



Ngay cả hoàng đế cũng phải sai thái giám thân cận đến trách mắng, bảo ta an phận thủ thường, đừng làm mất mặt mũi hoàng gia.

Được hoàng thượng ngầm đồng ý, người Tiêu gia càng được thể làm tới, không coi ta ra gì.


Lâm Khiếu Khiếu ỷ mình đang mang thai nên càng thêm yếu đuối, giả vờ không thể tự chăm sóc bản thân, nay muốn ăn bánh nhân đậu đỏ ta tự tay làm, mai muốn uống canh sườn hầm củ sen ta tự tay hầm.

Đây rõ ràng là xem ta, chủ mẫu này, như nhũ mẫu rồi.

Nhưng thân bất do kỷ, chỉ cần ta hơi lộ ra vẻ mặt không vui, Tiêu mẫu và Tiêu Tấn Ngôn liền như hai con mãnh thú hung tợn nhìn chằm chằm vào ta.

“Ngươi là một kẻ vô dụng không thể sinh con, để ngươi chiếm vị trí chủ mẫu đã là phủ Tướng Quân nhân từ rồi, ngươi phải chăm sóc Khiếu Khiếu cho tốt!"

Gần đến ngày sinh nở, Lâm Khiếu Khiếu uống bát canh tuyết nhĩ ngọt ta làm xong thì đau bụng dữ dội, một mực đổ tội ta muốn hại c.h.ế.t nàng ta và con nàng ta.

Tiêu Tấn Ngôn hung hăng tát ta một cái, rồi lấy cớ ta ghen tuông độc ác mà giam lỏng ta trong viện, mỗi ngày chỉ được ăn cơm canh thiu thối.

Thị nữ thân cận của ta là Linh Nhi thấy ta bị sỉ nhục như vậy, liền trèo tường bỏ trốn khỏi viện, định chui qua lỗ chó ra ngoài tìm người cầu cứu, nhưng lại bị Lâm Khiếu Khiếu phát hiện, kéo về sân, đánh c.h.ế.t tươi ngay trước mặt ta.

Ta phun ra một ngụm m.á.u tươi, đêm đó đốt viện rồi tuyệt vọng tự sát.

Năm đó, lão tướng quân không may tử trận khi đang dẫn binh đánh giặc, phu nhân tướng quân đang mang thai sắp đến ngày sinh nở, chỉ chờ hạ sinh con trai để kế thừa tước vị.



Nhưng đến ngày lâm bồn, phu nhân tướng quân lại chỉ sinh được một đứa con gái.

Thấy gia sản to lớn sắp rơi vào tay người khác, phu nhân tướng quân liều lĩnh đánh tráo con gái mình với con trai của tỳ nữ thân cận.

Tỳ nữ Lâm Khiếu Khiếu này mới chính là con gái ruột của Quốc công phu nhân.

Tiêu Tấn Ngôn và Lâm Khiếu Khiếu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai người yêu nhau tha thiết, chỉ chờ Lâm Khiếu Khiếu đến tuổi cập kê liền lặng lẽ nạp làm thiếp thất.

Sủng ái thì sủng ái, nhưng ai cũng biết với thân phận của Lâm Khiếu Khiếu thì tuyệt đối không thể làm thê tử của Tiêu Tấn Ngôn.

Nếu cưới một tiểu thư khuê các danh giá về, chắc chắn người đó sẽ không dung thứ cho Lâm Khiếu Khiếu.

Nếu gây ra sóng gió gì làm bại lộ bí mật năm xưa, cả nhà đều không sống nổi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Tấn Ngôn liền nhắm vào ta.

Phụ vương ta là con trai duy nhất của hoàng tổ phụ, cũng là Thái tử mà người gửi gắm nhiều kỳ vọng.

Nhưng đời người vô thường, một trận dịch bệnh ập đến chẳng hề báo trước, cướp đi sinh mạng của ông, mẫu phi và hai người huynh trưởng của ta.

Phủ Thái tử rộng lớn chỉ còn lại mình ta, một đứa trẻ mồ côi đáng thương.

Chứng kiến cảnh con trai yêu quý nhất c.h.ế.t ngay trước mắt, hoàng tổ phụ cũng không chịu nổi cú sốc này mà băng hà.
 
Chương 2


Hoàng vị được truyền cho tam hoàng tử, chính là tam thúc của ta.

Sau khi tam thúc đăng cơ, vì muốn tỏ ra mình là một vị vua nhân từ, đã phá lệ sắc phong ta làm công chúa, nuôi dưỡng trong cung.

Nói là công chúa, nhưng cũng chỉ là hư danh.

Ai cũng biết ta không có ai để dựa dẫm, lại còn là huyết mạch duy nhất của tiên Thái tử, bị tân đế kiêng dè, quả thật là một củ khoai lang bỏng tay.

Ngày đó Tiêu Tấn Ngôn cầu thân ta, ai cũng nghĩ hắn yêu ta tha thiết, mới có thể bất chấp tất cả mà đón nhận ta.

Nào ngờ đâu, tất cả những điều này chẳng phải vì yêu, mà là vì hắn ta cần một tiểu thư khuê các không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa.

Như vậy, vừa giữ được thể diện cho gia tộc quyền quý, lại vừa có thể mặc sức chà đạp ta, không sợ ta làm gì Lâm Khiếu Khiếu.

Thật là toan tính thâm độc!

Mật thám của hoàng đế ở khắp mọi nơi, chắc chắn bọn họ biết rõ chuyện bẩn thỉu của Trấn quốc phủ Tướng Quân, chỉ là thuận nước đẩy thuyền, mượn tay bọn họ chà đạp ta đến c.h.ế.t mà thôi.

Không ngờ, ta lại được sống lại.

Lời Tiêu Tấn Ngôn vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người trong đại điện đều đồng loạt đổ dồn về phía ta.

Tiêu Tấn Ngôn tay nắm binh quyền, lại vừa thắng trận trở về, đang là lúc xuân phong đắc ý, vậy mà lại để mắt đến ta - một đứa trẻ mồ côi có thân phận nhạy cảm, đúng là phúc phận ta tu luyện mấy kiếp mới có được.

Kiếp trước ta cũng đã từng nghĩ như vậy.



Đáng tiếc, cọng rơm cứu mạng mà ta tưởng mình nắm được, lại chính là cọng rơm cuối cùng đè c.h.ế.t ta.

Kiếp này, ta tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai nắm giữ vận mệnh của mình nữa.

Lời nói của Tiêu Tấn Ngôn đúng ý hoàng đế, ông ta lập tức gật đầu: "Nếu đã như vậy, trẫm sẽ..."

"Hoàng thượng."

Ta đột nhiên đứng dậy, nghênh đón những ánh mắt khác nhau của mọi người, bước ra giữa đại điện, quỳ thẳng tắp: "Hoàng thượng thứ tội, thần nữ không thể gả cho Tiêu tướng quân."

Những năm nay ta tuy được nuôi dưỡng trong cung, nhưng lại không được coi trọng, ngày thường chỉ biết cúi đầu làm phận nhỏ bé, hoàng đế thế nào cũng không ngờ tới ta dám trước mặt mọi người từ chối hôn sự, ý cười trên mặt lập tức biến mất không còn chút nào.

"Vĩnh Ninh, đây là ý gì?"

Ta ngước mắt nhìn hoàng đế, chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một tấm kim bài nhỏ, từng chữ từng chữ nói: "Hoàng tổ phụ trước khi qua đời có để lại một tấm kim bài miễn tử, cho phép thần nữ tự mình lựa chọn phu quân tương lai."

Kiếp trước, ta chỉ cho rằng trận dịch bệnh ở phủ Thái tử chỉ là một tai nạn.

Bây giờ xem ra lại không phải như vậy.

Hoàng tổ phụ anh minh một đời, làm sao có thể không hoài nghi trận dịch bệnh khiến phủ Thái tử người người c.h.ế.t sạch kia, là có người cố ý giở trò?


Đáng tiếc lúc đó thân thể người đã không chịu đựng nổi nữa, căn bản không có sức xoay chuyển tình thế, chỉ có thể ban xuống một tấm kim bài miễn tử để bảo vệ tính mạng của ta.

Kiếp trước, ta lấy kim bài miễn tử ra cầu xin Tiêu Tấn Ngôn tha cho Linh Nhi, thế mà hắn lại khinh thường giẫm kim bài xuống đất.



"Kim bài miễn tử thì đã sao, ai thấy được chứ?"

Lúc đó ta bị giam cầm ở Tiêu gia, quả nhiên kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.

Nhưng bây giờ là trước mặt mọi người, ta không tin hoàng đế dám công khai vi phạm thánh chỉ của tiên đế.

Hoàng đế đương nhiên không dám làm vậy, cho dù trong mắt tràn đầy âm lãnh, nhưng vẫn phải cố nhịn.

"Vĩnh Ninh, trẫm thấy ngươi vẫn luôn có ý với Tiêu tướng quân, sao giờ lại thay lòng đổi dạ rồi?"

Cô nương gả đi từ trước đến nay đều là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, vậy mà ta lại dám có ý trung nhân, thật là không biết xấu hổ.

Huống hồ còn thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, đúng là quá đáng.

Hoàng đế đang trắng trợn chỉ trích ta không biết xấu hổ, phẩm hạnh thấp kém.

"Bẩm báo hoàng thượng, thần nữ chưa từng có ý với Tiêu tướng quân, càng không biết vì sao Tiêu tướng quân lại lỗ mãng cầu thân."

Sống lại một đời, ta không còn là người nhút nhát như xưa nữa, đương nhiên không thể để mặc hoàng đế đổ oan lên người ta, bèn thản nhiên nói thêm: "Ngày thường trong cung, thần nghe lời đồn đại rằng Tiêu tướng quân cùng một tỳ nữ họ Lâm trong phủ tình đầu ý hợp, trong thời gian quốc tang đã nạp làm thiếp. Chắc hẳn hắn ta nghĩ thần nữ không nơi nương tựa, sau này nhất định không dám làm khó dễ ái thiếp của hắn."

Tiêu Tấn Ngôn nâng Lâm Khiếu Khiếu làm thiếp cũng chỉ là lời hứa suông, phải đợi chủ mẫu chính thức gả vào cửa, dâng trà xong mới xem như danh chính ngôn thuận, người ngoài lẽ ra không thể nào biết được.

Nhưng trên đời làm gì có bức tường nào không lọt gió, người trong kinh thành nhiều chuyện, việc này có thể truyền ra ngoài cũng không có gì lạ.

Hoàng đế dù cho có điều tra cũng không tra ra được gì.
 
Chương 3


Con cháu nhà quyền quý xưa nay vốn háo sắc, trong thời gian quốc tang mà nạp thiếp cũng không phải chuyện hiếm, chỉ cần không ai vạch trần là được.

Nhưng một khi đã bị vạch trần, tội danh đại bất kính này cũng không dễ dàng bỏ qua.

Ngay từ lúc ta nhắc đến Lâm Khiếu Khiếu, sắc mặt Tiêu Tấn Ngôn đã trở nên khó coi, sau đó ta mỗi nói một câu, sắc mặt hắn lại càng khó coi hơn.

Chắc là hắn không hiểu nổi, chuyện hậu viện này, một nữ tử khuê các như ta làm sao biết được.

Hoàng đế từ trước đến nay tinh tường trong việc nhìn người, thấy phản ứng của Tiêu Tấn Ngôn, sao có thể không hiểu được chứ.

Nhưng biến cố này hiển nhiên không phải là điều hoàng đế muốn nhìn thấy, ông ta hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tiêu tướng quân, có chuyện này sao?"

Tuy là giọng điệu hỏi han, nhưng lại ẩn chứa ý tứ uy hiếp, ý muốn cảnh cáo Tiêu Tấn Ngôn phải phủ nhận chuyện này trước mặt mọi người.

"Thần..."

Tiêu Tấn Ngôn và Lâm Khiếu Khiếu là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm.

Chỉ thấy hắn theo bản năng liếc nhanh về phía Lâm Khiếu Khiếu đang đứng sau lưng mẹ mình, rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Vi thần còn chưa cưới thê tử, làm sao có thể tự ý nạp thiếp? Không biết công chúa nghe được lời đồn vô căn cứ này từ đâu, kính xin hoàng thượng minh xét."



Nghe thấy lời nói của Tiêu Tấn Ngôn, một tia uất ức không cam lòng thoáng qua trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Khiếu Khiếu, nhưng cũng biết không thể làm loạn, chỉ có thể phẫn hận trừng mắt nhìn ta.

Phu nhân Tiêu gia ngồi trên ghế, thấy con gái ruột của mình bị vu oan, đương nhiên là đau lòng, cũng trừng mắt nhìn ta với vẻ mặt không tốt.

Nghĩ kỹ lại, sự thù địch này kiếp trước đã có, đáng tiếc lúc đó ta chỉ đắm chìm trong giấc mộng đẹp được gả cho người tốt, thoát khỏi hoàng cung, hoàn toàn không hề hay biết.

Hoàng đế không chú ý tới bên phía phu nhân Tiêu gia, thấy Tiêu Tấn Ngôn làm theo ý mình phủ nhận chuyện nạp thiếp, sắc mặt hơi hòa hoãn một chút, nói với ta: "Ngươi cũng đã nghe thấy rồi đấy, đều là những lời đồn đại vô căn cứ, đừng vì nhất thời tùy hứng mà bỏ lỡ lương duyên tốt đẹp này."

Rõ ràng là không đẩy ta vào hố lửa thì hoàng đế không cam lòng.

Lời này thật sự có chút gay gắt, chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mũi mà mắng ta không biết tốt xấu.

Nếu là kiếp trước, ta sớm đã bị dọa đến run rẩy không dám nói thêm một lời nào, nhưng hiện tại ta biết rất rõ, một khi bỏ lỡ cái cơ hội trước mắt bao người này để biện bạch cho mình, chờ đợi ta chỉ có kết cục bị người Tiêu gia hành hạ đến chết.

Vì muốn sống sót để báo thù, ta phải phản kháng đến cùng!

Sức mạnh to lớn bộc phát từ lòng hận thù mãnh liệt, chỉ trong nháy mắt đã khiến ta chiến thắng mọi nỗi sợ hãi đối với hoàng đế, ta thản nhiên nói: "Hoàng thượng, lời này của Tiêu tướng quân không đáng tin. Vừa rồi trong bữa tiệc khải hoàn, thần thấy hắn ta hết lần này đến lần khác nhìn nha hoàn phía sau phu nhân Tiêu gia với ánh mắt si tình. Xem ra vị này chính là Lâm cô nương rồi."


Nghe được lời ta nói, mọi người trong điện không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía phu nhân Tiêu gia, quả nhiên thấy phía sau bà ta có một nha hoàn dung mạo xinh đẹp tuyệt trần đang đứng.

Phu nhân Tiêu gia vì duy trì vinh hoa phú quý của phủ Tướng Quân, bất đắc dĩ để con gái mình làm nô tỳ, trong lòng đã áy náy lắm rồi.



Ngày thường, mọi thứ ăn mặc chi tiêu của Lâm Khiếu Khiếu đều là tốt nhất, đừng nói là nha hoàn, ngay cả tiểu thư khuê các bình thường cũng không sánh bằng.

Lúc này, Lâm Khiếu Khiếu mặc bộ y phục kia thoạt nhìn giống kiểu dáng nha hoàn bình thường, nhưng người tinh mắt vừa nhìn là biết loại vải kia là gấm thượng hạng, mười lạng vàng một thước.

Nói chỉ là một nha hoàn bình thường, ma quỷ cũng không tin.

Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Khiếu Khiếu lại trở nên phức tạp.

Phu nhân Tiêu gia thấy tình thế không ổn, vội vàng chữa cháy: "Nha hoàn này ngày thường hầu hạ rất tận tâm, ta thấy thích mới đặc biệt coi trọng hơn một chút, không phải..."

Lâm Khiếu Khiếu ngày thường được Tiêu phu nhân và Tiêu Tấn Ngôn hết mực yêu chiều, tính tình khá là kiêu căng.

Nàng ta nãy giờ đã nhẫn nhịn từ lâu, lúc này bị ta trực tiếp vạch trần, ngược lại không còn sợ hãi nữa, chẳng để ý đến việc Tiêu phu nhân ra sức chữa cháy, vượt qua đám đông đi ra quỳ xuống phía sau ta.

"Nô tỳ quả thật là người của Thiếu tướng quân, sau này nhất định an phận thủ thường, tuyệt đối không dám chướng mắt công chúa. Xin công chúa đừng làm khó dễ, khiến hoàng thượng khó xử."

An phận thủ thường?

Đây thật sự là trò cười lớn nhất mà ta từng nghe thấy trong đời.
 
Chương 4


Có lẽ vì quá kích động, Lâm Khiếu Khiếu còn chưa nói hết lời, đã không nhịn được nôn khan.

Kiếp trước ta mới gả vào cửa được vài ngày, Lâm Khiếu Khiếu đã được chẩn đoán mang thai hơn hai tháng.

Tính thời gian thì lúc này chắc hẳn đã có thai rồi.

Cũng nhờ Tiêu phu nhân quá yêu thương đứa con gái này, lúc nào cũng đưa theo bên mình, muốn cho nàng ta mở mang kiến thức, nếu không cũng không thể nào thuận lợi vạch trần được quan hệ giữa bọn họ như vậy.

Thật sự là trời cũng giúp ta.

Ta mỉm cười, trên mặt đầy vẻ quan tâm: "Hoàng thượng, vị nha hoàn này e là đã có thai rồi, nên gọi thái y đến xem thử, nhỡ đâu làm tổn thương cốt nhục của Tiêu tướng quân thì không hay."

Chính bản thân Lâm Khiếu Khiếu cũng không biết mình đã mang thai, trong mắt lóe lên một tia vui mừng không che giấu được.

Chắc là nàng ta nghĩ rằng có đứa bé này rồi, vị trí quý thiếp sẽ nắm chắc trong tay, ngay cả ta - đường đường là công chúa cũng không dám động vào nàng dù chỉ một chút.

Ngu ngốc!

Ta thật sự khó hiểu, Tiêu phu nhân và Tiêu Tấn Ngôn đều yêu chiều Lâm Khiếu Khiếu như vậy, sao chỉ biết cho ăn ngon mặc đẹp mà nuôi, không cho nàng ta đọc nhiều sách một chút, để thông minh hơn một chút?

Lúc này, Tiêu Tấn Ngôn đã kịp phản ứng, không đợi hoàng đế mở miệng liền nhanh chóng nói: "Công chúa hiểu lầm rồi, nha đầu này quanh năm hầu hạ bên cạnh mẫu thân, vi thần cùng nàng ta không có nửa phần quan hệ, sao có thể có cốt nhục được."



Tiêu phu nhân tuy không cam lòng con gái mình bị vứt bỏ trước mặt mọi người, nhưng cũng hiểu rõ nặng nhẹ, vội vàng đứng dậy phụ họa theo: "Lời Trạch nhi nói rất đúng, công chúa chớ nên ăn nói bừa bãi, tùy tiện vu oan cho người khác."

Nghe thấy lời này, ta còn chưa nói gì, Lâm Khiếu Khiếu đã sốt ruột: "Phu nhân, Thiếu tướng quân, sao hai người có thể như vậy..."

Còn chưa nói xong, nàng ta lại do quá kích động mà không nhịn được nôn khan.

“Vị nha hoàn này cứ nhìn Tiêu tướng quân chằm chằm, vừa rồi cũng rõ ràng là phản ứng ốm nghén. Nếu không phải người của Tiêu tướng quân, chẳng lẽ là lén lút dan díu với tên gia đinh hèn hạ nào đó sao?"

Kiếp trước, ta và Lâm Khiếu Khiếu sống chung với nhau nhiều ngày như vậy, nên biết nàng ta là người nham hiểm độc ác nhưng lại không có đầu óc, chỉ cần vài câu nói là có thể chọc giận.

Quả nhiên, Lâm Khiếu Khiếu "xoẹt" một cái xông tới, chỉ vào mũi ta mà mắng: "Tiện nhân ngươi nói bậy bạ gì đó, ta xé nát..."

Lời còn chưa nói hết, Tiêu Tấn Ngôn đã giáng cho nàng ta một cái tát thật mạnh.

Lâm Khiếu Khiếu cũng không hẳn là ngu ngốc hoàn toàn, sau đó mới kịp phản ứng lại mình đã làm gì, vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ... Nô tỳ..."

“Chia rẽ uyên ương không phải là bản ý của bản công chúa, ngươi không cần oán trách ta.”

Sỉ nhục công chúa là tội danh đại bất kính với hoàng thất, nhưng ta lại không để tâm, chỉ giả vờ đáng thương sợ sệt nhìn hoàng đế: "Hoàng thúc phụ, xin người cho gọi thái y đến bắt mạch cho nàng ta."



Sắc mặt hoàng đế đã khó coi đến đáng sợ, nhưng cũng không thể không xử lý, đành gật đầu đồng ý.

Trong cung tổ chức yến tiệc, để phòng ngừa bất trắc đều có thái y ở bên cạnh hầu hạ.

Nhận được mệnh lệnh của hoàng đế, thái y lập tức tiến lên bắt mạch cho Lâm Khiếu Khiếu.

Hôm nay, thái y hầu hạ bên cạnh là một vị ngự y đức cao vọng trọng, tính tình cương trực công chính, trước mặt mọi người, hoàng đế cũng không thể trắng trợn dặn dò ông ta điều gì.

Vì vậy, ngự y không hề che giấu cho Lâm Khiếu Khiếu, bắt mạch xong liền cung kính nói: "Bẩm báo hoàng thượng, vị cô nương này quả thật đã có thai, đã được một tháng rồi."

Lời vừa nói ra, cả sảnh đường kinh ngạc.

Nam nhân dòng dõi quyền quý trước khi cưới chính thất có thông phòng thị tỳ là chuyện rất bình thường, nhưng sau khi ân ái đều phải uống thuốc tránh thai, tuyệt đối sẽ không cho phép các nàng ta sinh con trước chính thất.

Chuyện nàng ta mang thai, không cần nghĩ cũng biết là do Tiêu phu nhân và Tiêu Tấn Ngôn dung túng.

Tiêu Tấn Ngôn hình như không ngờ tới ta lại có thể suy nghĩ chu đáo như vậy, nhất thời không biết nên ứng phó thế nào.

Ta quay đầu lại, thản nhiên nhìn hắn: "Tiêu tướng quân còn có lời gì muốn nói không? Nếu đứa bé trong bụng thị nữ này không phải cốt nhục của ngài, vậy thì việc nàng ta nhiều lần bất kính với bản công chúa, sẽ phải bị đánh bằng trượng theo cung quy đấy."

Trượng hình trong cung, cho dù chỉ là trách phạt nhỏ, cũng tuyệt đối không phải là điều mà một nữ tử yếu đuối đang mang thai có thể chịu đựng được, rất dễ dàng sẽ một xác hai mạng.
 
Chương 5


Dù sao cũng là người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Tiêu Tấn Ngôn đối với Lâm Khiếu Khiếu cũng có chút tình cảm, trong mắt hắn lóe lên vẻ do dự rõ ràng.

Nếu nhận đứa bé, đừng nói hôn sự do hoàng thượng ban cho hôm nay sẽ tan vỡ, mà danh tiếng của hắn ở kinh thành cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, sau này muốn cưới tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối gần như là không thể.

Nếu không nhận, Lâm Khiếu Khiếu...

Tình cảm của nam nhân đúng là bạc bẽo, vẫn là tình cảm mẫu tử đáng tin cậy hơn.

Lúc Tiêu Tấn Ngôn còn đang do dự, Tiêu phu nhân đã hoảng sợ quỳ xuống đất, liên tục cầu xin: "Bẩm hoàng thượng... hôm đó Trạch nhi bị bệnh, thần phụ để Khiếu Khiếu đi chăm sóc nó, liên tiếp ba ngày không trở về, có lẽ là lúc đó Trạch nhi thần trí mê man đã đòi nha đầu này, xin hoàng thượng thứ tội!"

Bà ta quả thật không phải người ngu ngốc, biết tìm lý do để che giấu chuyện này, tránh bị kết tội khi quân.

Nhưng cũng chỉ là lời nói bề ngoài, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ai mà chẳng biết?

Trong lúc nhất thời, mọi người trong điện sắc mặt khác nhau, không biết đang nghĩ gì.

Ta một lần nữa sửa sang lại y phục rồi quỳ xuống, giơ cao kim bài miễn tử mà hoàng tổ phụ để lại.

"Hoàng thúc phụ, Ninh nhi đối với Tiêu tướng quân không hề có tình cảm nam nữ, tuyệt đối không thể làm kẻ chia rẽ đôi uyên ương này, xin người đồng ý."

Nếu không có chuyện của Lâm Khiếu Khiếu này, Tiêu Tấn Ngôn xem như là nhân tài trẻ tuổi khó có được, hoàng đế dù có thái độ cứng rắn ép ta gả cho hắn cũng có thể nói được.



Bây giờ thì khác, người này rõ ràng là có vấn đề về phẩm hạnh, hơn nữa ai cũng có thể nhìn ra sự thiên vị của Tiêu lão phu nhân đối với Lâm Khiếu Khiếu.

Con dâu đàng hoàng gả vào đó thì còn có ngày nào yên ổn?

Hoàng đế nếu còn ép ta nữa, thì cho dù không có kim bài miễn tử của hoàng tổ phụ, cũng là quá mức bội bạc rồi.

Không còn cách nào khác, hoàng đế chỉ đành thản nhiên nói: "Ngươi đã không muốn thì thôi vậy, trẫm ngày sau sẽ chọn cho ngươi một người vừa ý."

"Đa tạ hoàng thúc phụ."

Đạt được mục đích, ta tâm nâng váy đứng dậy, cụp mắt nhìn Tiêu phu nhân và Lâm Khiếu Khiếu, ra vẻ như vô tình nói: "Nói mới nhớ, cũng thật là có duyên, vị nha hoàn này nhìn giống Tiêu phu nhân đến bảy tám phần."

Ta cũng không cố ý hạ thấp giọng, nên mọi người trong điện chắc hẳn đều nghe thấy, sắc mặt lại trở nên phức tạp.

Hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo xuống thì không dễ dàng bị dập tắt.

Tiêu Tấn Ngôn trẻ tuổi tài cao, ở kinh thành lại vênh váo đắc ý, người ghen ghét đố kỵ hắn ta nhiều vô số kể.

Có thể điều tra ra chân tướng hay không, phải xem bản lĩnh của bọn họ rồi.


Trải qua chuyện vừa rồi, không khí trong điện đã không còn như trước, tuy nhiên hoàng đế không cho bãi yến, vẫn ca múa tưng bừng.

Thỉnh thoảng lại có những ánh mắt khác nhau nhìn về phía ta, ta giả vờ như không biết, chỉ khi nhận ra một ánh mắt quen thuộc từ phía xa nhìn tới, mới đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.



Tiết Cảnh Úc.

Tiết Cảnh Úc là đích tử của thế gia họ Tiết, từ nhỏ đã nổi tiếng là người tài giỏi, nhưng hắn không dựa dẫm vào ân huệ của gia tộc, kiên trì thi khoa làm quan, mới mười tám tuổi đã thi đỗ Trạng nguyên, hiện giờ là Ngự sử của Đô sát viện.

Kiếp trước ta bị người Tiêu gia hãm hại chết, ngay cả hoàng đế cũng không quan tâm, chỉ có Tiết Cảnh Úc kiên trì điều tra rõ nguyên nhân cái c.h.ế.t của ta, sau đó còn thu thập chứng cứ, từng bước trừ khử Tiêu Tấn Ngôn, diệt trừ tận gốc phủ Tướng Quân để báo thù cho ta.

Tình nghĩa này tuy không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng khiến ta khắc cốt ghi tâm cả đời.

Muốn tập hợp lại những người cũ của phụ vương để điều tra vụ án năm xưa, báo thù cho người, chỉ bằng năng lực của một mình ta chắc chắn sẽ khó khăn trùng trùng.

Nếu có thể nhận được sự giúp đỡ của Tiết Cảnh Úc, nhất định sẽ như hổ mọc thêm cánh.

Vì vậy, khi ánh mắt chạm nhau với Tiết Cảnh Úc một lần nữa, ta lấy hết can đảm ra hiệu cho hắn "ra ngoài".

Sau đó cũng không quan tâm hắn có hành động hay không, ta cứ thế đứng dậy đi ra khỏi điện.

Yến tiệc được tổ chức gần Ngự hoa viên, ra khỏi đại điện là một hành lang dài quanh co, ta men theo hành lang đi về phía bờ hồ.

Tuy nhiên, vừa mới đi đến chỗ rẽ của hành lang, đã thấy một người bất ngờ xông ra từ chỗ tối.

Thật không ngờ lại là Tiêu Tấn Ngôn.
 
Chương 6


Tiêu Tấn Ngôn sắc mặt phức tạp, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào ta, hỏi một câu vô cùng vô liêm sỉ: "Công chúa vì sao lại từ hôn trước mặt mọi người?"

Ta không trả lời câu hỏi của hắn, nghiêng người định tiếp tục đi, lại bị hắn nắm chặt cổ tay.

"Khiếu Khiếu xuất thân thấp hèn, nhiều nhất cũng chỉ là được nạp làm thiếp, cho dù sinh con ra thì địa vị cũng không thể vượt qua được ngươi, sao ngươi cứ phải bức người như vậy?”

“Không chịu buông tha không phải là bản công chúa, mà là Tiêu tướng quân ngươi mới đúng."

Nhớ lại những chuyện kiếp trước, mỗi lỗ chân lông trên người ta đều tràn đầy thù hận, hận không thể lập tức rút cây trâm vàng, đ.â.m xuyên qua tim Tiêu Tấn Ngôn.

Nhưng ta không thể.

Kế hoạch báo thù của ta mới chỉ bắt đầu, phải từng bước thực hiện, không thể đi sai một bước nào.

"Chờ Khiếu Khiếu sinh con xong, dù là trai hay gái đều bế về bên cạnh ngươi nuôi nấng, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của bản tướng quân rồi."

Lúc nói câu này, trong mắt Tiêu Tấn Ngôn toát lên vẻ kiêu ngạo, cứ như thể đã ban ơn cho ta vậy.

"Tiêu tướng quân dựa vào đâu mà cho rằng, bản công chúa sẽ bằng lòng nuôi con của một ả nha hoàn hèn hạ?"

Ta bị câu nói vô liêm sỉ của Tiêu Tấn Ngôn chọc cười, nhìn vào ánh mắt hung ác của hắn, khinh thường nói: "Còn nữa... bản công chúa có thói quen sạch sẽ, không thích dùng đồ thừa của người khác."

"Ngươi..."

Tiêu Tấn Ngôn thấy ta không chịu khuất phục, càng thêm tức giận: "Ngươi cho rằng sau chuyện hôm nay, ngươi còn có thể gả cho ai khác được nữa sao? Nhà nào mà chấp nhận một nữ nhân ghen tuông, khắc c.h.ế.t cả nhà chứ!"

Vừa nghe thấy câu này, tim ta đau nhói, suýt chút nữa không thở nổi.



Kiếp trước, Tiêu Tấn Ngôn và Tiêu phu nhân chính là như vậy, hở ra là mắng ta là sao chổi khắc c.h.ế.t cả nhà, lấy cớ trừ xui xẻo mà bắt ta ở trong cái viện hẻo lánh nhất.

Lâm Khiếu Khiếu càng thêm độc ác, cách hai bữa lại sai nha hoàn, bà tử tìm đạo sĩ đến trừ tà, lấy bùa vàng dán khắp nơi, mùi giấy thiêu khó chịu quanh năm không tan.

Lâu dần, ta cũng thật sự tin rằng chính mình đã hại c.h.ế.t cha mẹ và các huynh, suốt ngày u uất, chỉ biết khóc.

Bây giờ xem ra, Tiêu Tấn Ngôn chính là cố ý g.i.ế.c người bằng tâm, không chỉ muốn hành hạ ta đến chết, ngay cả khi c.h.ế.t cũng không để ta được yên ổn.

Không bằng súc sinh!

Hận ý dâng trào, ta không nhịn được nữa, giáng cho Tiêu Tấn Ngôn một cái tát thật mạnh.

Tiêu Tấn Ngôn không ngờ tới ta lại dám ra tay với hắn, sau khi hoàn hồn liền nổi giận, giơ tay lên định đánh ta.

Ta không hề né tránh, lạnh lùng nói: "Tiêu tướng quân nên suy nghĩ cho kỹ, tội danh vu khống rồi đánh công chúa hoàng thất là gì!"

"Vu khống?"

Tiêu Tấn Ngôn cười lạnh: "Ai nhìn thấy?"

"Thật trùng hợp, hạ quan vừa đúng lúc nhìn thấy."


Ngay lúc ta đang âm thầm suy nghĩ không biết nên ứng phó thế nào, thì đúng lúc từ phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng quen thuộc.

"Tiêu tướng quân dám cả gan phạm thượng, liên tiếp xúc phạm tới tiên Thái tử, còn tùy ý dây dưa, bôi nhọ Vĩnh Ninh công chúa, thật khiến hạ quan mở rộng tầm mắt."



Là Tiết Cảnh Úc.

Hắn đến rồi!

Ta bỗng nhiên quay đầu lại, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, kích động đến mức suýt nữa rơi nước mắt.

Tuy chức quan Ngự sử không cao, nhưng lại có quyền hạn đặc biệt, trên có thể can gián lỗi lầm của vua, dưới có thể can gián lỗi lầm của quần thần, bất cứ người nào cũng phải nể mặt vài phần.

Quan trọng nhất là Tiết Cảnh Úc là người cương trực công chính, xưa nay sống một mình, không hề có ý kết bè kết phái, lại thêm tuổi còn trẻ mà tài học hơn người, trên dưới triều đình không ai hoài nghi nhân phẩm của hắn

Huống chi hắn xuất thân từ Tiết thị nhất tộc.

Triều đại này từ xưa đến nay coi trọng văn hơn võ, thế gia dòng dõi văn quan có ảnh hưởng rất lớn trong triều.

Tiêu Tấn Ngôn có thể vô pháp vô thiên  mà ức h.i.ế.p ta, nhưng lại không dám đối đầu với Tiết Cảnh Úc.

Thấy Tiết Cảnh Úc, trong mắt Tiêu Tấn Ngôn lóe lên một tia kiêng dè, theo bản năng buông tay ta ra, thản nhiên nói: "Bản tướng quân chỉ là nói chuyện với công chúa vài câu, Tiết đại nhân hiểu lầm rồi."

"Tuy hạ quan không thông minh, nhưng cũng không đến mức tuổi còn trẻ mà đã lãng tai."

Tiết Cảnh Úc không chút cảm xúc nhìn Tiêu Tấn Ngôn, cung kính chắp tay với ta: "Công chúa yên tâm, hạ quan sẽ bẩm báo lại mọi chuyện đã nghe thấy và nhìn thấy cho hoàng thượng, xin hoàng thượng định đoạt."

Ta cảm động vô cùng: "Đa tạ Tiết đại nhân."

Nói đoạn, ta cố gắng nấc lên vài giọt nước mắt, khóc lóc đi theo sau Tiết Cảnh Úc trở về yến tiệc.

 
 
Chương 7


Tiết Cảnh Úc quả nhiên là người khéo ăn khéo nói, chỉ vài ba câu đã vạch rõ sự mạo phạm của Tiêu Tấn Ngôn đối với ta.

Ta im lặng lắng nghe, đợi hắn nói xong mới nghẹn ngào khóc lớn: "Hoàng thúc phụ, phụ vương, mẫu phi cùng các ca ca rõ ràng là vì nhiễm dịch bệnh mà không qua khỏi, Tiêu tướng quân lại vu oan con là kẻ khắc tinh, hại c.h.ế.t cả nhà. Xem ra, con sống trên đời này chính là một sai lầm, đáng lẽ lúc trước nên cùng c.h.ế.t với bọn họ, cũng khỏi phải chịu nhục nhã bởi bề tôi như ngày hôm nay!"

Ta khóc đến mức đau lòng muốn chết, đứng dậy thẳng hướng cột trụ trên đại điện mà đ.â.m đầu vào!

Hoàng đế vốn là kẻ giả nhân giả nghĩa, vô cùng coi trọng hư danh, cho dù có hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t ta, cũng tuyệt đối không thể để ta bị bức tử trước mắt bao người, nếu không chẳng phải là chứng thực sự bạc bẽo, không dung nổi con gái của Tiên Thái tử của hắn sao?

Thái giám cung nữ mắt nhanh tay lẹ ngăn cản ta, ta cũng không tiếp tục đ.â.m đầu vào cột nữa, chỉ cúi đầu nức nở khóc.

"Đừng khóc nữa, hoàng thúc phụ tự sẽ làm chủ cho con."

Hoàng đế lạnh lùng nhìn Tiêu Tấn Ngôn, hiển nhiên là đối với một loạt hành động của hắn tối nay rất bất mãn, trầm giọng nói: "Tiêu Tấn Ngôn hành vi không kiểm điểm, kẻ dưới phạm thượng thật sự đáng ghét, niệm tình hắn vừa lập chiến công, trượng trách hai mươi để răn đe!"

Ngay từ lúc bị Tiết Cảnh Úc hát hiện, Tiêu Tấn Ngôn đã biết rõ lần này nhất định không thể êm đẹp, chỉ đánh hai mươi trượng đã là xử nhẹ, tuy phẫn hận nhưng vẫn cung kính nói: "Đa tạ Hoàng thượng ân điển!"

Nhìn thấy Tiêu Tấn Ngôn bị phạt, Tiêu phu nhân và Lâm Khiếu Khiếu đều hung hăng trừng mắt nhìn ta.

Ta cũng không giả vờ không thấy để cho qua chuyện, mà là lau nước mắt, tủi thân lui về sau hai bước: "Tiêu phu nhân vì sao lại trừng mắt nhìn bản cung như vậy, chẳng lẽ là đang oán hận bản cung sao?"

Tiêu phu nhân không ngờ ta lại thẳng thắn như vậy, vội vàng sửa sang y phục quỳ xuống: "Công chúa hiểu lầm rồi, thần phụ tuyệt đối không có ý này!"

"Có hay không, chỉ có bản thân ngươi biết."

Ta tiếp tục lau nước mắt, đau lòng đến cùng cực ngẩng đầu nhìn Hoàng đế: "Ninh Nhi nhớ phụ vương, mẫu phi và các ca ca rồi, ngày mai muốn đi hoàng lăng thắp hương cầu phúc cho bọn họ, xin hoàng thúc phụ cho phép."

Lời này vừa nói ra, trong điện không ít người lặng lẽ thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn ta lại càng thêm mấy phần thương cảm.



Người ta khi chịu ủy khuất thường sẽ đặc biệt nhớ tới người thân, ta hôm nay bị người Tiêu gia thay phiên nhau làm nhục, không nhớ người thân của mình mới là lạ.

Điều này cũng khiến hình tượng "coi ta như con ruột" mà Hoàng đế dày công xây dựng bao nhiêu năm qua hoàn toàn sụp đổ.


Nếu thật lòng yêu thương, sao không thấy hắn gả con gái ruột của mình đến Tiêu gia?

Phụ vương còn sống, thân phận tài năng danh tiếng của Hoàng đế đều không bằng phụ vương, hiện giờ phụ vương đã chết, trở thành vị Thái tử hiền đức nhất, đáng tiếc nhất trong sử sách, hắn càng không thể so bì.

Lúc này cho dù có tức giận đến thổ huyết, cũng không thể từ chối ta.

Chốc lát, Hoàng đế đã khôi phục lại thần sắc bình thường, ý cười trong mắt không đạt tới đáy mắt: "Con bé này có hiếu tâm tự nhiên là tốt, ngày mai trẫm sẽ phái người đưa con đến hoàng lăng."

Ta mừng rỡ khôn xiết, quỳ xuống đất tạ ơn: "Đa tạ hoàng thúc phụ!"

Trải qua một phen sóng gió này, buổi tiệc tiếp đón vốn náo nhiệt lại kết thúc chóng vánh bởi việc Tiêu Tấn Ngôn – nhân vật chính – bị đánh đòn, hôn sự của ta và Tiêu Tấn Ngôn đương nhiên cũng hoàn toàn bị hủy bỏ.

Trên đường trở về, ta thở dài một hơi.

Chướng ngại vật đầu tiên đầy nguy hiểm này, ta coi như đã vượt qua một cách an toàn.

Tiếp theo chính là phải ẩn mình chờ thời, âm thầm tìm ra nguyên nhân bùng phát của trận dịch năm xưa đã hại c.h.ế.t cả nhà ta và vô số bá tánh kinh thành, sau đó sẽ điều tra kỹ càng nguyên nhân cái c.h.ế.t của hoàng tổ phụ.

Ta muốn từng chút từng chút một vạch trần bộ mặt giả dối của vị hoàng đế này, để cho tất cả mọi người đều thấy ông ta dơ bẩn xấu xa đến nhường nào!

Chỉ là việc này còn cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, trước đó ta phải ngụy trang thật tốt, không thể để lộ ra bất kỳ manh mối nào.
 
Chương 8


Sáng sớm hôm sau, hoàng đế đặc biệt phái một đội quân Vũ Lâm hộ tống ta đi hoàng lăng.

Hoàng lăng thanh tịnh, ta thắp hương cho phụ vương, mẫu phi và các ca ca xong, quyết định ở lại đây vài ngày.

Phụ vương làm Thái tử nhiều năm như vậy, thế lực trong triều rất phức tạp, cho dù người không còn nữa, nhất định cũng sẽ để lại một vài thế lực.

Trước đây ta luôn bị giam cầm trong hoàng cung, bọn họ chưa chắc đã coi trọng ta, hiện giờ đến hoàng lăng, sẽ có cơ hội liên lạc với những người này.

Trong đầu liên tiếp hiện lên mấy cái tên, nhưng nên liên lạc với ai trước đây?

Không ngờ chưa đợi ta liên lạc, Tiết Cảnh Úc lại chủ động tìm đến.

Có lẽ là vì muốn tránh tai mắt trong kinh thành, hắn đến vào lúc nửa đêm, trên người mặc y phục da hành.

Thấy trên bàn ta để hai chén trà, hắn khẽ nhướng mày: "Công chúa đoán được thần sẽ đến?"

"Tiết đại nhân nếu không đến, chẳng phải phụ lòng bản cung cố ý ở lại hoàng lăng sao?"

Nhờ những điều may mắn từ kiếp trước, ta hoàn toàn tin tưởng Tiết Cảnh Úc, bèn đem những nghi hoặc về bệnh dịch năm xưa cùng cái c.h.ế.t của Hoàng tổ phụ nói ra, từng chữ từng chữ một: "Chuyện này vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ rước họa diệt tộc tru di, Tiết công tử có nguyện ý giúp ta điều tra rõ chân tướng năm xưa hay không?"

Tiết Cảnh Úc không lập tức trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Công chúa đã suy nghĩ kỹ chưa?"



"Rồi."

Ta dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau bài vị của phụ vương và huynh trưởng, ngữ khí ngưng trọng: "Hôm đó ở trên điện, Hoàng thượng khăng khăng muốn gả ta vào Tiêu gia, cái hang hùm miệng sói đó, ngươi nên hiểu rõ hắn sớm có ý định g.i.ế.c ta, chỉ là cần một cái cớ đường hoàng mà thôi."


"Việc này rất nhiều người trong triều đều hoài nghi, những năm qua cũng đã thu thập được không ít chứng cứ, đích thực là do Hoàng thượng làm."

Tiết Cảnh Úc lấy từ trong tay áo ra một quyển sổ nhỏ đặt trước mặt ta: "Chỉ là giang sơn đã đổi chủ nhiều năm, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nay công chúa có ý định cứu giúp thiên hạ, quả là điều tốt."

Hoàng thượng đương triều vốn ít con nối dõi, hai vị hoàng tử lại đều là kẻ bất tài vô dụng, những năm qua tranh giành ngôi vị Đông cung, đấu đá lẫn nhau đến mức ngươi c.h.ế.t ta sống.

Cả một giang sơn rộng lớn nhìn bề ngoài tuy có vẻ thái bình, nhưng thực chất bên trong đã loạn từ lâu, cơ nghiệp tổ tông đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Ta lật giở từng trang tấu chương Tiết Cảnh Úc trình lên, mỗi lần xem qua, quyết tâm trong lòng lại càng thêm vững vàng.

Đã đến lúc ta phải ra tay chấn chỉnh triều cương, sửa sang lại mọi việc cho đúng đạo lý!

Ta ở lại hoàng lăng canh giữ suốt một tháng, mỗi ngày đều lấy cớ thắp hương cầu phúc, mà ở trong điện thu thập tin tức, bí mật cài cắm nhân thủ vào kinh thành, quả thật là bận rộn vô cùng.


Trong khoảng thời gian này, kinh thành xảy ra một chuyện ngoài dự liệu của ta.

Tiêu Tấn Ngôn và Vĩnh Thanh công chúa - vị công chúa ruột thịt duy nhất của Hoàng thượng, không biết như thế nào lại gặp nhau ở buổi yến tiệc thưởng hoa do Trưởng công chúa tổ chức.



Đến khi mọi người phát hiện ra thì hai người đã ... gạo nấu thành cơm rồi.

Ta vừa khiếp sợ vừa cảm thấy chuyện này cũng nằm trong dự đoán.

Vĩnh Thanh công chúa vốn là người kiêu ngạo ương ngạnh, kiếp trước đã vừa mắt Tiêu Tấn Ngôn.

Sau khi Hoàng thượng vì mục đích không thể nói ra mà ban hôn ta gả cho Tiêu Tấn Ngôn, nàng ta còn làm ầm ĩ một trận, thậm chí còn chỉ thẳng vào mặt ta mà mắng chửi.

Xem ra kiếp này, ánh mắt của Vĩnh Thanh công chúa vẫn chẳng tốt hơn là bao!

Còn về phần Tiêu Tấn Ngôn, hắn tuyệt đối không muốn cưới Vĩnh Thanh công chúa.

Bởi vì Vĩnh Thanh công chúa chính là phiên bản mạnh mẽ hơn của Lâm Khiếu Khiếu, nếu có nàng ta, chắc chắn Lâm Khiếu Khiếu sẽ sống không bằng chết.

Ai cũng biết đây không phải là một mối lương duyên tốt đẹp, Hoàng thượng biết chuyện thì càng thêm nổi trận lôi đình.

Nhưng Vĩnh Thanh công chúa và Tiêu Tấn Ngôn đã có tư tình là sự thật không thể chối cãi, nàng ta lại một mực đòi gả, Hoàng thượng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành hạ chỉ ban hôn.

Trước khi Vĩnh Thanh công chúa xuất giá, ta cuối cùng cũng đã xử lý xong mọi việc ở hoàng lăng, hồi kinh.

Vĩnh Thanh công chúa là kẻ kiêu căng ngạo mạn, gặp ta liền buông lời chế giễu: "Chỉ là một ả thiếp thất ti tiện, bản công chúa có cả trăm cách để g.i.ế.c c.h.ế.t ả ta, vậy mà ngươi nhu nhược vô dụng, chỉ biết nhẫn nhịn lui bước. Sau này dù có gả đi đâu cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp!"
 
Chương 9


Ta im lặng một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở nàng ta: "Ả tiện thiếp kia có dung mạo giống với Tiêu lão phu nhân, lại rất được người thương yêu, ngươi nên cẩn thận đề phòng, đừng để bọn họ lén lút hạ độc gì mới phải."

"Bản công chúa muốn xem xem kẻ nào dám làm vậy!"

Cuối cùng, Vĩnh Thanh công chúa vẫn được gả vào Tiêu gia trong sự huy hoàng, náo nhiệt.

Quả đúng như lời Vĩnh Thanh công chúa nói, nàng ta không phải là công chúa hữu danh vô thực như ta.

Cho dù Hoàng thượng có vì nàng ta làm việc bất lực mà có chút bực bội, cũng sẽ không giống như đối với ta mà mặc kệ không quan tâm.

Đương nhiên, nàng ta cũng không phải người dễ bị bắt nạt như ta, vừa mới vào cửa phủ ngày thứ hai đã lấy cớ Lâm Khiếu Khiếu dâng trà quá nóng, có ý bất kính với chủ mẫu mà ban cho nàng ta một trận đòn.

Ngày hôm đó, sau khi từ trong cung trở về, Lâm Khiếu Khiếu liền sảy thai.

Không biết là ngoài ý muốn hay là Tiêu Tấn Ngôn muốn vãn hồi chút thanh danh mà cố ý làm vậy.

Nàng ta sau khi sảy thai, thân thể còn chưa kịp hồi phục, làm sao chịu nổi trận đòn roi đó?

Một phen hành hạ khiến cả người nàng ta thoi thóp, suýt chút nữa thì mất mạng.

Tiêu lão phu nhân thấy con gái ruột của mình bị làm nhục như vậy, hận không thể đem Vĩnh Thanh công chúa nuốt sống lột da.

Bà ta cũng giống như kiếp trước đã từng đối xử với ta, lén lút cho Vĩnh Thanh công chúa uống thuốc tuyệt tử.



May mà Vĩnh Thanh công chúa cũng không phải quá ngu ngốc, trước đó đã được ta nhắc nhở nên sớm có phòng bị, nàng ta lần theo dấu vết tìm ra người hạ độc, cuối cùng mọi chứng cứ đều chỉ thẳng vào Tiêu lão phu nhân.

Vĩnh Thanh công chúa không thể ngờ rằng Tiêu lão phu nhân lại vì muốn báo thù cho một nàng thiếp hèn mọn mà dám liều lĩnh hạ độc hại nàng, một vị công chúa cao quý.

Nàng tức giận đến mức không thể kìm nén, lập tức muốn ban c.h.ế.t cho Tiêu lão phu nhân.

Lúc này, nhũ mẫu bên cạnh công chúa, người đã nghe được lời của ta đêm hôm đó, liền lên tiếng nhắc nhở: "Thưa công chúa, trước đây khi Hoàng thượng ban hôn cho Tiêu tướng quân và Vĩnh Ninh công chúa, nàng ấy từng vô tình nhắc đến việc ả tiện thiếp kia có dung mạo rất giống Tiêu lão phu nhân. Phải chăng là..."

Những lời còn lại nhũ mẫu không nói ra, nhưng còn gì là không rõ ràng nữa?

Giấu đầu lòi đuôi, làm sao giấu được mãi.

Vĩnh Thanh công chúa dùng thủ đoạn cứng rắn để thanh lý phủ Tướng Quân.

Trong phủ có không ít người làm lâu năm, cho dù bí mật năm xưa được che giấu kỹ lưỡng đến đâu, thì sự thiên vị mà Tiêu lão phu nhân dành cho Lâm Khiếu Khiếu suốt mười mấy năm qua cũng khiến họ nảy sinh nghi ngờ.

Chẳng bao lâu sau, có một bà lão bị mù một mắt đứng ra làm chứng.

Bà ta nói rằng năm xưa muội muội mình đã vô tình nghe được sự thật về thân phận của Lâm Khiếu Khiếu, kết quả bị Tiêu lão phu nhân sai người đánh chết.


Bà lão sống lay lắt đến tận bây giờ chính là để chờ đến ngày báo thù cho người muội muội xấu số của mình.

Nào chỉ có một người bị Tiêu lão phu nhân diệt khẩu?



Trong chốc lát, mọi chuyện đều được phơi bày, việc Lâm Khiếu Khiếu là con gái ruột của Tiêu lão phu nhân đã rõ như ban ngày.

Vĩnh Thanh công chúa không thể ngờ rằng Tiêu Tấn Ngôn, người lập nhiều chiến công, có phong thái của lão vương gia, lại là con trai của nhũ mẫu.

Nàng ta cảm thấy vô cùng xấu hổ vì thân phận ti tiện của hắn.

Vĩnh Thanh công chúa bèn đem chuyện này tâu lên Hoàng thượng, cầu xin Hoàng thượng nghiêm trị những kẻ liên quan trong phủ Tướng Quân.

Tiêu Tấn Ngôn biết rõ đại thế đã mất, liền quỳ xuống cầu xin Hoàng thượng tha mạng cho Tiêu lão phu nhân và Lâm Khiếu Khiếu.

Hắn nguyện ý giao nộp toàn bộ binh quyền, cởi giáp về quê.

Hoàng thượng vốn đã e ngại binh quyền trong tay Tiêu Tấn Ngôn, nên nhân cơ hội này thu hồi binh phù, tước bỏ phong vị của phủ Tướng Quân, giáng tất cả mọi người xuống làm thường dân.

Tiêu lão phu nhân đánh tráo huyết mạch của Tiêu gia, là tội ác tày trời không thể tha thứ.

Cho dù Hoàng thượng có thể tha cho bà ta, thì các bậc trưởng lão trong tộc họ Tiêu cũng sẽ không bỏ qua.

Vừa ra khỏi hoàng cung, Tiêu thị liền nhận được một tờ hưu thư.

Nhà mẹ đẻ của Tiêu lão phu nhân lo sợ nữ nhân bị ruồng bỏ này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của gia tộc, nên đã dùng một dải lụa trắng kết liễu bà ta.

Còn Lâm Khiếu Khiếu, kẻ kiêu căng ngạo mạn, thì bị Vĩnh Thanh công chúa sai người đánh chết.
 
Chương 10: Hết


Sau đó, Vĩnh Thanh công chúa chính thức hòa ly với Tiêu Tấn Ngôn.

Tuy nhiên, nàng vẫn si mê dung mạo của hắn, nên không để hắn đi, mà giữ lại bên mình làm nam sủng.

Từ một đích tử cao cao tại thượng của phủ Tướng Quân, bỗng chốc trở thành con trai của một nhũ mẫu ti tiện, Tiêu Tấn Ngôn làm sao chịu đựng nổi sự chênh lệch tâm lý quá lớn này, nên ngày ngày chìm trong men rượu.

Về phần Hoàng đế, vốn đã ngày đêm bất an vì phạm tội đại nghịch bất đạo g.i.ế.c vua g.i.ế.c cha, không biết từ khi nào lại mắc thêm chứng mộng du.

Mỗi lần ngủ đến nửa đêm, hắn đều đột nhiên tỉnh giấc, rồi trằn trọc đến tận sáng.

Liên tục phải chịu đựng áp lực tinh thần to lớn, tính tình của Hoàng đế ngày càng trở nên nóng nảy, bất an, cách hành xử cũng ngày càng tàn nhẫn.

Trong ngoài triều đình, lời đồn đại hắn g.i.ế.c cha g.i.ế.c huynh, tàn hại bách tính ngày càng lan rộng.

Hoàng đế nổi giận hạ lệnh điều tra, nhưng cũng không có tác dụng.

Những tin tức chẳng lành liên tiếp ập đến.

Hai vị hoàng tử của Hoàng đế không còn đủ kiên nhẫn để tranh giành ngôi vị Thái tử nữa, quyết tâm tạo phản.

Quân phản loạn dễ dàng xông vào đại điện.

Tuy rằng Hoàng đế đã sớm có chuẩn bị, nhưng có vẻ như ông ta đã đánh giá thấp quyết tâm tạo phản của hai đứa con trai mình.

Ba phe đánh nhau dữ dội, bất phân thắng bại.

Vào thời khắc quyết định, ta nhanh nhẹn giương cung lắp tên, lần lượt b.ắ.n c.h.ế.t hai hoàng tử tạo phản.

Phụ vương ta là người sáng suốt, từ nhỏ đã cho phép ta cùng các hoàng huynh học tập cưỡi ngựa b.ắ.n cung.

Ta có tài b.ắ.n cung xuất chúng nhất, cho dù những năm qua bị giam cầm trong cung, ít được luyện tập, nhưng độ chính xác vẫn không hề giảm sút.

Còn một mũi tên cuối cùng, ta dành cho Hoàng đế.

Thấy ta giương cung lắp tên, ánh mắt Hoàng đế lộ rõ vẻ kinh hãi: "Ngươi... ngươi muốn khi quân?"



"Kẻ khi quân chính là Hoàng thúc phụ người."

Ta lạnh lùng nhìn thẳng vào Hoàng đế, từng lời tố cáo vang lên: "Người vì muốn cướp ngôi báu mà hại c.h.ế.t cả nhà ta, không tiếc gây ra dịch bệnh khiến hàng ngàn người dân kinh thành c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng. Thật là coi rẻ mạng người! Người có xứng đáng làm chủ thiên hạ này không?"

"Trong mắt phụ hoàng chỉ có mỗi Thái tử, người chẳng hề nhìn thấy sự ưu tú của ta. Đều là con trai của phụ hoàng, cớ sao cha ngươi có thể làm Thái tử còn ta thì không? Không ai cho ta, ta liền tự mình thay đổi số mệnh!"

Trải qua những ngày tháng dằn vặt, thân thể Hoàng đế đã suy yếu đến mức thảm hại. Trong lúc kích động, hắn ho ra một ngụm máu: "Trẫm không sai!"

"Người đúng hay sai, không phải do ta quyết định. Hãy tự mình xuống suối vàng mà nói với Hoàng tổ phụ và cha ta đi!"

Tám năm đã trôi qua, cuối cùng việc tạo phản này cũng quay trở lại chính Hoàng đế.

Cái c.h.ế.t đang chờ đợi hắn.

Một lão ma ma đã kể hết tội danh của Hoàng đế. Chính tay ông ta hạ độc xuống Đông cung và bách tính trong thành.

Dưới sự chỉ đạo của ta, Tiết Cảnh Úc đã công bố với thiên hạ tội chứng Hoàng đế sát hại Tiên hoàng và Tiên thái tử cùng cả gia đình.

Chứng cứ rõ ràng, rành mạch, ngay cả những chi tiết nhỏ cũng được trình bày tỉ mỉ.

Hoàng đế mưu phản đoạt ngôi bất chính, ngôi vị này tự nhiên không được công nhận.

Sau khi bàn bạc, tông thất quyết định không cho phép chôn cất ông ta vào hoàng lăng, mà đưa hài cốt về đất phong cũ ở Lạc Xuyên, an táng với thân phận phiên vương.

Con cháu còn sót lại của ông ta cũng bị giam cầm vĩnh viễn trong phủ phiên vương ở Lạc Xuyên, không được bước chân ra ngoài cho đến khi chết.

Dù sao cũng là người thân cốt nhục, bọn họ không phạm tội mưu phản, ta không nỡ ra tay sát hại, khiến vong linh Hoàng tổ phụ phải đau lòng.

Vĩnh Thanh công chúa cũng đến Lạc Xuyên.


Nhưng nàng ta không mang theo Tiêu Tấn Ngôn.

Nghe nói rằng một ngày nọ, Tiêu Tấn Ngôn bị cảm và sốt cao, sau khi cơn sốt dịu đi, hắn luôn liên tục hỏi thăm ta, nói rằng hắn là phu quân ta và hắn có lỗi với ta.

Công chúa Vĩnh Thanh đương nhiên không thể dung túng hắn như vậy, liền sai thị vệ trong cung đánh hắn gần c.h.ế.t rồi nhốt hắn trong một viện đơn giản có dây xích, để mọi người trong cung công chúa đều có thể ức h.i.ế.p hắn.



Tiêu Tấn Ngôn bị hành hạ đến chết, lúc lâm chung vẫn còn gọi tên ta.

Nghe được những lời này, ta chỉ cảm thấy thật xui xẻo, bèn phẩy tay ra lệnh cho người ta nghiền xương hắn thành tro bụi.

Những kẻ đã tham gia vào vụ mưu phản năm xưa, kẻ bị c.h.é.m đầu, kẻ bị lưu đày.

Nhờ vậy, triều đình lại được yên ổn.

Dưới sự ủng hộ của Tiết Cảnh Úc, Tiết gia và các thế gia đại tộc khác, với tư cách là người duy nhất còn sống mang dòng m.á.u của Tiên thái tử, ta đã gạt bỏ mọi ý kiến phản đối, lên ngôi Hoàng đế, đưa giang sơn của Hoàng tổ phụ về đúng với chính thống.

Tuy rằng Hoàng thúc phụ đoạt ngôi vị một cách bất chính, nhưng những năm qua ông ta làm Hoàng đế cũng coi như tận tâm tận lực, cả nước không gặp phải biến loạn lớn nào.

Vì vậy, ta không tùy tiện thay đổi những quy củ triều chính mà ông ta đã đặt ra trước đây, mọi việc vẫn như cũ.

Những năm trước chiến tranh liên miên, nay tình hình mới ổn định, việc quan trọng nhất là phải để cho đất nước nghỉ ngơi, hồi phục.

Còn những chính sách giúp quốc gia giàu mạnh, chờ một vài năm nữa rồi từ từ thi hành cũng không muộn.

Ba tháng sau khi đăng cơ, ta và Tiết Cảnh Úc cử hành hôn lễ long trọng.

Ngay trong ngày đại hôn, ta ban bố quy định: từ nay về sau, ta và Tiết Cảnh Úc sẽ cùng nhau thượng triều, cùng nhau xử lý việc nước, xưng là Nhị Thánh.

Mọi người đồng loạt quỳ xuống khấu đầu.

Tiết Cảnh Úc nắm lấy tay ta, ánh mắt chan chứa nhu tình.

"Ân đức  Bệ hạ tin tưởng, thần xin nguyện vì bách tính Đại Chu mà cúc cung tận tụy, c.h.ế.t mới thôi."

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, mỉm cười đáp: "Ta cũng vậy."

Lời hứa với giang sơn và bách tính là thế.

Tình yêu dành cho Tiết Cảnh Úc, cũng là thế.

(Hết)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top