Cập nhật mới

Dịch Điện Vương Ở Rể

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 260: Đúng là ngài


Đối với một sát thủ mà nói.

Mất bình tĩnh là điều tối kỵ!

Thế nhưng, lúc này đây, thủ lĩnh tổ chức sát thủ Linh Diệt hoàn toàn không để ý những chuyện này!

Khi Lý Tâm Di giàn giụa nước mắt nhìn thấy thủ lĩnh sát thủ Linh Diệt dốc toàn lực để đánh, cô ấy cũng lo lắng tột cùng!

Bởi vì, thực lực hiện tại của Diệp Đông đang chịu hạn chế!

Nếu như thủ lĩnh sát thủ này đánh hết sức, Diệp Đông hoàn toàn không có bất kỳ phần thắng nào! Tính mạng của anh nằm hoàn toàn trong tay người ta!

Thế nhưng.

Lúc này đây, Lý Tâm Di hơi ngẩn người.

Cô ấy có thể cảm nhận được toàn bộ sát khí trên người thủ lĩnh sát thủ xinh đẹp này bỗng nhiên hoàn toàn biến mất!

Thậm chí, hơi thở còn hơi bất ổn! Cảm xúc cũng hơi mất bình tĩnh!

“Ngài là…”

Thủ lĩnh tổ chức sát thủ Linh Diệt hỏi lại một lần nữa!

Diệp Đông nói: “Nam Cung Linh, cô luyện Linh Sát cũng không tồi. Chỉ có điều, về mặt tinh túy thì vẫn còn thiếu một chút nữa.”

Lúc này, nghe thấy mấy từ “Nam Cung Linh”: “Linh Sát”, thủ lĩnh tổ chức sát thủ Linh Diệt run rẩy toàn thân.


Thậm chí, lúc này cô ấy còn cởi hẳn chiếc mặt nạ bạch kim ra, lộ ra một khuôn mặt tuyệt sắc vô song.

Vẻ đẹp của cô ấy thậm chí còn xinh đẹp tuyệt vời hơn tưởng tượng một chút! Rất hợp với vóc dáng hoàn hảo của cô ấy!

Không thua kém gì Lý Tâm Di!

Phịch phịch!

Hơn nữa, lúc này cô ấy còn quỳ một chân xuống đất!

“Anh Đông, Diệp Đông… Hóa ra đúng là ngài!”

Nam Cung Linh cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt đẹp vô ngần rơi lệ chứa chan.

Diệp Đông cũng bùi ngùi thở dài.

Khi xưa, sau khi tu luyện xong Cửu Huyền Chân Long Quyết, anh rời khỏi Hoa Quốc đi phiêu bạt.

Năm năm trước, ở vùng đất Bắc Âu, Diệp Đông từng gặp một cô gái trẻ bị ức hiếp, cũng hứng chịu cơn rung chuyển trong gia tộc, phiêu bạt bên ngoài, bị kẻ gian trong gia tộc hủy hoại dung nhan.

Lúc ấy, cô gái đó đã đói đến độ chỉ còn thoi thóp.

Diệp Đông cứu được cô ấy, hơn nữa còn để tiền mình đem theo người lại cho cô gái đó, căn cứ vào đặc điểm công pháp của gia tộc cô gái này, cải biên nó thành thứ công pháp phù hợp với cô ấy! Nó chính là thứ được gọi là Linh Sát!

Cô gái đó chính là Nam Cung Linh trước mặt!

Lúc ấy.

Diệp Đông làm vậy là để cô ấy có cái tự vệ, không ngờ chỉ mất năm năm, Nam Cung Linh đã tu luyện tới mức này, lại còn một tay gây dựng nên tổ chức sát thủ Linh Diệt!

Chỉ có điều, lúc đó Diệp Đông đeo mặt nạ nên từ đầu đến cuối, Nam Cung Linh không hề nhìn thấy mặt Diệp Đông!

Còn bản thân Nam Cung Linh cũng đã bị hủy hoại dung nhan!

Trong khoảng thời gian tiếp xúc với nhau, Diệp Đông chỉ bảo cô ấy gọi mình là anh Đông là được…

Trong lòng Nam Cung Linh đã nhầm lẫn chữ “Đông” này với một chữ “Đông” khác đồng âm!

Cho nên, lần này gặp mặt, hai người không ai nhận ra đối phương!

Vừa rồi Nam Cung Linh ra tay, sử dụng công pháp Diệp Đông dạy cho mình, nhờ vậy mà họ mới nhận ra nhau!

Lúc đó, Diệp Đông có để lại cho Nam Cung Linh một toa thuốc để cô ấy hằng ngày rửa và bôi mặt bằng thứ nước thuốc pha chế theo toa thuốc này!

Cho nên, hiện tại Nam Cung Linh đã khôi phục dung nhan vốn có!

Trong đầu Diệp Đông nhớ lại những chuyện năm năm trước, anh hết sức bùi ngùi!

Đây là lần đầu tiên Nam Cung Linh nhìn thấy diện mạo thật của Diệp Đông!

Mắt cô ấy rưng rưng giọt lệ kích động nhìn về phía Diệp Đông, muốn khắc ghi diện mạo của Diệp Đông, lưu giữ vào nơi sâu nhất trong tâm trí! Khắc sâu vào tận cùng tâm hồn!

Khi trước, vào những ngày tháng tăm tối nhất trong cuộc đời cô ấy, chính Diệp Đông là người đã quan tâm cô ấy từng li từng tí, tặng cho cô ấy công pháp phù hợp, trao cho cô ấy một cuộc đời mới!

Đột nhiên.


Nam Cung Linh giật mình hoàn hồn.

Cô ấy vội vàng lấy ra một lọ thuốc giải cho Lý Tâm Di uống trước, cẩn thận từng li từng tí nhưng hết sức nhanh nhẹn tháo sợi dây đồng ra.

“Xin lỗi…”

Nam Cung Linh áy náy và hoảng sợ ra mặt, đâu còn sự lạnh lùng của sát thủ như trước đó nữa!

Một giây sau.

“Anh Đông… Không, chủ nhân, ngài mau mau uống thuốc giải…”

Nam Cung Linh thò tay vào túi quần, sau đó sắc mặt thay đổi!

Cô ấy phát hiện ra thuốc giải có thể giải được độc cho Diệp Đông đã bị cô ấy đánh rơi! Chỉ còn lại một chút xíu, hoàn toàn không đủ trừ khử được độc tính!

Nam Cung Linh bối rối ra mặt, thậm chí chảy cả nước mắt.

“Chủ nhân, thuốc giải mất mất rồi… Xin lỗi, xin lỗi, để giờ Linh Nhi sẽ hút chất độc ra cho ngài!”

Biện pháp duy nhất lúc này là dùng nội lực của đại tông sư Hóa Cảnh hút chất độc trong người Diệp Đông ra, hút hết chất độc ra thì mới có thể hạn chế tối đa thương tổn.

Thế nhưng.

Đặc tính của thứ thuốc độc này chính là một khi động vào máu độc được hút ra, chất độc sẽ tan vào máu, nếu máu độc hút ra ngấm vào máu của người thứ hai thì sẽ không thể bóc tách, loại bỏ được!

Nói cách khác, Nam Cung Linh là người hút độc sẽ bị ngấm chất độc này!

Trừ khi có thuốc giải!

Thế nhưng thứ độc này nhất định phải uống thuốc giải trong vòng bảy ngày thì mới có tác dụng!

Nếu không, thực lực của võ giả sẽ không thể nào hồi phục! Thậm chí còn có nguy cơ nhanh chóng yếu đi!

Đối với võ giả mà nói, sự nghiệp võ đạo thế là hết hẳn!

Hơn nữa, nạn nhân sẽ còn nhanh chóng già yếu! Tuổi thọ giảm đi rất nhiều!

Mà cả loại độc này và thuốc giải của nó đều rất khó pha chế!

Lúc trước Nam Cung Linh cũng phải tốn tận một năm mới gom đủ, làm ra được một chút thuốc độc và thuốc giải như vậy!

Thế nhưng hiện tại, thuốc giải không còn nữa rồi!!

Bảy ngày hoàn toàn không đủ để chuẩn bị thuốc giải!

Cho nên, Nam Cung Linh muốn sử dụng phương pháp hút chất độc ra!

Hơn nữa còn nghĩa vô phản cố!

Hoàn toàn không do dự chút nào!

Diệp Đông nhẹ nhàng lắc đầu.


“Nam Cung Linh, không cần phải làm như thế.”

“Thực ra, chút chất độc này thì bình thường tôi chỉ cần một tiếng đồng hồ là có thể trừ khử hết.”

“Nếu như tôi sử dụng Hóa Công Pháp thì chỉ khoảng mười lăm phút là sẽ trừ khử xong!”

Diệp Đông nhẹ nhàng nói.

Nam Cung Linh mở to đôi mắt xinh đẹp, mặt mày ngập tràn lo âu: “Chủ nhân, làm sao có thể…”

Nhưng, cô ấy cũng chỉ nói nửa câu rồi lập tức im lặng.

Bởi vì, Diệp Đông đã ngồi khoanh chân dưới đất, bắt đầu sử dụng Hóa Công Pháp, điều động nội lực.

Nam Cung Linh không dám lên tiếng quấy rầy Diệp Đông!

Lúc này, Lý Tâm Di được cho uống thuốc giải cũng đã khôi phục bình thường.

Trước đó, cô ấy bị ép phải giữ nguyên một tư thế, hiện tại, toàn thân cô ấy tê dại, cực kỳ nhức mỏi!

Thế nhưng, cô ấy cũng cố gắng chịu đựng, không dám động đậy, sợ quấy rầy Diệp Đông!

Sau mười lăm phút.

Diệp Đông đột nhiên mở hai mắt ra.

Đồng thời, trên lưng bốc lên hơi nóng hôi hổi, thậm chí làm ướt hẳn sau lưng.

Nhưng, chỉ tốn một chút thời gian, lưng áo của hắn đã bốc hơi hết hơi nước, khô ráo trở lại.

Lập tức.

Diệp Đông đứng dậy.

Hơi thở vô cùng ổn định, cực kỳ khỏe khoắn.

Rõ ràng là đã trừ khử toàn bộ chất độc.

Nam Cung Linh mở to hai mắt ra nhìn, ngập tràn tôn sùng và kính sợ vô cùng.

Lúc trước, Diệp Đông cứu Nam Cung Linh đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Nam Cung Linh!

Không gì không làm được! Cực kỳ vĩ đại! Không thể phai mờ!

Giờ đây, gặp lại Diệp Đông một lần nữa, anh vẫn y như vậy!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 261: Nhiệt huyết và tuổi trẻ


Lúc này đây, trong mắt Nam Cung Linh ngập tràn sự kích động và vui vẻ từ tận đáy lòng!

Cuối cùng cô ấy cũng có thể trút bỏ gánh nặng và nỗi lo trong lòng!

“Chủ nhân, trước đây ngài từng cứu tôi, khi ngài đi khỏi, tôi đã thề, ngài chính là chủ nhân duy nhất của tôi!”

“Về sau bất kể là khi nào, ở đâu, Nam Cung Linh, chính là người của ngài!”

Nam Cung Linh hít sâu một hơi, cô ấy nói cực kỳ kiên định.

Diệp Đông xua tay, nói: “Nam Cung Linh, không cần phải làm như thế.”

“Lúc trước tôi và cô gặp nhau là do duyên phận.”

“Trước đây tôi cứu cô nhưng giờ tôi cũng đã dọn sạch tổ chức sát thủ Linh Diệt rồi.”

“Cho nên, cô không cần phải bận tâm chuyện trước đây nữa!”

“Hiện tại cô có thể tùy ý đi khỏi đây!”

Nghe Diệp Đông nói vậy, Nam Cung Linh lập tức quỳ xuống đất.

“Chủ nhân, tổ chức sát thủ Linh Diệt thực ra là do tôi gom một số nhóm sát thủ nhỏ lại lập nên!”

“Rất nhiều người trong số họ cho tới tận giờ vẫn thường xuyên giấu tôi làm những chuyện trái với nguyên tắc…”

“Tôi đã từng cấm bọn họ tới Hoa Quốc nhưng vì lợi ích, bọn họ đã làm trái! Lại còn ra tay với người phụ nữ của ngài, có chết cũng chưa hết tội!”


“Tôi là người của ngài, đương nhiên tổ chức sát thủ này cũng là của ngài! Ngài muốn dọn sạch nó thì cứ tự nhiên!”

“Nhưng xin ngài đừng đuổi Linh Nhi đi! Xin ngài để Linh Nhi làm người của ngài đi!”

Nam Cung Linh, sát thủ hàng đầu tung hoành khắp thế giới, Hóa Cảnh đại tông sư có thể chèo chống cả một gia tộc lớn hàng đầu của tỉnh, lúc này lại nói chuyện run rẩy tới độ không còn nói năng mạch lạc!

Lúc này, Lý Tâm Di lên tiếng.

“Diệp Đông, anh đừng đuổi Linh Nhi đi…”

Diệp Đông thoáng im lặng.

Nam Cung Linh lo lắng thấp thỏm một hồi.

Diệp Đông nói: “Cô có thể từ bỏ cuộc đời sát thủ không?”

Nam Cung Linh vội vàng nói: “Chủ nhân, ban đầu tôi tập hợp mọi người thành lập nên tổ chức sát thủ này thực ra cũng là để tìm kiếm ngài! Để một ngày nào đó sẽ phụng sự cho ngài!”

“Hiện tại, tôi đã tìm được ngài rồi! Tôi có thể từ bỏ tất cả chúng! Tôi có thể từ bỏ!”

“Cho dù là tiền tài nghìn tỷ của tôi, tôi cũng có thể từ bỏ hoặc dâng lên cho ngài bất kỳ lúc nào!”

Diệp Đông xua tay, nói: “Chuyện đó thì không cần thiết. Cô bằng lòng thì ở lại đi vậy!”

“Đừng gọi tôi là chủ nhân, tên tôi là Diệp Đông, cô gọi tên tôi là được.”

Nghe thấy Diệp Đông cho phép mình ở lại, cô ấy phấn khích tới độ nhảy nhót, còn vui gấp trăm lần so với khi leo lên top năm người mạnh nhất của tổ chức sát thủ!

Nam Cung Linh vội vàng nói: “Không, chủ nhân, tôi không thể gọi thẳng tên của ngài được. Vậy tôi sẽ gọi ngài là cậu Đông nhé!”

Diệp Đông đành phải tùy cô ấy.

Lúc này, Nam Cung Linh nói với Lý Tâm Di: “Bà chủ, chào cô…”

Lý Tâm Di lập tức đỏ bừng mặt.

“Linh Nhi, cô đừng gọi tôi như vậy. Cô gọi tôi là Tâm Di là được rồi!”

Nam Cung Linh vội vàng nói: “Vậy sao được. Cô lớn hơn tôi một tuổi. Nếu như ngài không chê, vậy tôi gọi cô là chị Tâm Di nhé!”

Lý Tâm Di cười gật đầu, nói: “Ừ, được, em Linh Nhi.”

Mất hơn nửa tiếng.

Mới xử lý gọn gàng xong xuôi chuyện ở nơi này.

Lúc này, Diệp Đông thu thập một chút, đem theo Kim Tu nhân sâm, định lập tức lên đường tới Điền Nam.

“Linh Nhi, cô đi với Tâm Di, đi làm quen tình hình ở Tịnh Châu đi.”

“Trong khoảng thời gian tôi đi vắng, cô ở lại đây trấn giữ!”

Nam Cung Linh nói: “Cậu Đông, xin ngài yên tâm!”

Lập tức.


Diệp Đông đi khỏi biệt thự.

Lý Tâm Di và Nam Cung Linh tiễn ra tới cửa biệt thự.

Cho tới khi bóng dáng Diệp Đông đi khuất hẳn.

Lý Tâm Di nhìn bóng lưng Nam Cung Linh, nở nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt.

“Linh Nhi à Linh Nhi, em coi Diệp Đông như chủ nhân cả đời của mình, nhưng trong lòng em thực ra cũng không chứa nổi người đàn ông khác!”

Lý Tâm Di là phụ nữ, đương nhiên trực giác rất nhạy cảm.

Cho nên, cô ấy mới lên tiếng khuyên Diệp Đông cho Nam Cung Linh ở lại!

Huống hồ, cô ấy nhận thấy Nam Cung Linh cũng là kiểu phụ nữ sẵn lòng làm hết thảy vì Diệp Đông, cho dù phải trả giá bằng tính mạng!

Lý Tâm Di cũng yêu Diệp Đông tha thiết!

Cô ấy cũng biết Diệp Đông ưu tú như vậy chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều phụ nữ!

Đương nhiên cô ấy mong rằng người phụ nữ ở bên cạnh Diệp Đông là người phụ nữ thực sự yêu anh! Nam Cung Linh đúng là như vậy!

Nam Cung Linh giật mình, nhận ra ánh mắt của Lý Tâm Di.

Cô ấy ngoái lại nhìn.

“Chị Tâm Di, cảm ơn chị… Nếu không, cậu Đông đã không đồng ý cho em ở lại làm người của ngài…”. Đọc tr𝘶𝔂ệ𝙣 ha𝔂, tr𝘶𝔂 cập 𝙣ga𝔂 ﹏ trùmtr𝘶𝔂 ệ𝙣.𝚟𝙣 ﹏

Trước mặt người một nhà, Nam Cung Linh rất ấm áp, ôn hòa, cô ấy nở nụ cười ngọt ngào đơn thuần.

“Ừm, Linh Nhi, lát nữa chị dẫn em đi làm quen tình hình ở Tịnh Châu nhé…”

Lý Tâm Di cũng cười tươi, hoàn toàn không coi Nam Cung Linh như hầu gái, mà coi cô ấy như chị em với mình.

Nam Cung Linh cũng cười nói: “Cảm ơn chị Tâm Di. Em cũng phải nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, giải tán tổ chức sát thủ của mình mới được…”



Còn về phần hai tên bảo vệ và quản lý bảo vệ, vừa rồi bọn họ cũng vừa khéo đi tuần tra một lượt.

Đương nhiên cũng đã thấy Diệp Đông đi ra ngoài, còn bắt gặp Lý Tâm Di và Nam Cung Linh.

“Tôi nhớ hình như lúc nãy chỉ có mình cô Lý tới biệt thự thôi mà…”

“Sau đó, cũng chỉ có mình cậu Đông trở về biệt thự. Tại sao lại xuất hiện một cô gái cũng xinh đẹp không kém gì cô Lý vậy nhỉ!”

Hai tên bảo vệ và quản lý bảo vệ chỉ dám nhìn thoáng qua, không dám nhìn thẳng hai cô gái này.

Dù sao, hai cô gái này cũng đều là người phụ nữ của cậu Đông!

“Hai đứa ngốc này!”

“Mặc dù cậu Đông là một người vĩ đại mà chúng ta vô cùng kính trọng!”


“Nhưng chung quy cậu Đông cũng chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi đầy nhiệt huyết!”

“Chắc chắn vừa rồi lúc cậu Đông lái xe tới đã chở theo cả người đẹp đó tới!”

“Sở dĩ vừa rồi các cậu không nhìn thấy người đẹp đó chưa biết chừng là do người ta đang nằm nhoài trên đùi Diệp Đông…”

Tên quản lý bảo vệ lập tức nói.

“Đúng đúng đúng, rất có thể…”

Hai tên bảo vệ kia gật đầu lia lịa.

Không thể không nói, suy cho cùng mấy tên bảo vệ này cũng là con người!

Bọn họ cũng cực kỳ tò mò, cực kỳ thích buôn chuyện về đời sống cá nhân của những nhân vật lớn…



Sân bay quốc tế Tịnh Châu.

Lúc này đang là thời điểm sân bay cực kỳ tấp nập, thậm chí cho xe chạy vào bãi đậu xe cũng thấy đã kín người hết chỗ, quá nhiều xe là một mối họa.

Diệp Đông dứt khoát đậu luôn xe ngoài đường.

“Cậu Đông, tôi vào sân bay với cậu nhé!”

“Ông cụ đã liên hệ xong máy bay riêng rồi!”

Người nói chuyện chính là Lý Khải.

Lý Khải cực kì tôn trọng Diệp Đông.

Nhưng, đối với Diệp Đông, Lý Khải là ba của Lý Tâm Di, xem như là ba vợ tương lai của mình!

Diệp Đông nói ra: “Bác Tôn, bác không cần đi cùng cháu vào trong đó đâu.”

“Bác lái xe về giúp cháu là được rồi.”

Lý Khải cũng nhìn ra thái độ kiên quyết của Diệp Đông nên đành phải đồng ý.

“Cậu Đông, giám đốc sân bay ở đây có khi không biết ngài. Cậu đưa cho ông ta xem tấm danh thiếp này là được.”

Lý Khải đưa cho Diệp Đông một tấm danh thiếp.

Tấm danh thiếp này được làm bằng vàng ròng, trên đó có huy hiệu của Hồi Xuân Đường và tên của Lý Diệu Thần!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 262: Mày đùa đấy à


Diệp Đông nhận lấy danh thiếp.

Ngay sau đó, anh nhanh chân tiến vào sân bay.

Trong sân bay, người đông nghìn nghịt.

Chỉ là không ít người đều đang đổ dồn ánh mắt về phía cửa đăng ký số chín mươi chín.

“Mọi người nhìn kia! Vị kia chính là tổng giám đốc sân bay, sếp Thường!”

“Sếp Thường là gia chủ của gia tộc hạng hai ở Tịnh Châu chúng ta đấy!”

“Nghe nói, nhà họ Thường liên hôn với nhà họ Tần - gia tộc hạng hai thành phố Thiên Nam. Gia tộc hạng hai thành phố Thiên Nam là tương đương với gia tộc hàng đầu của Tịnh Châu chúng ta rồi! Nhà họ Thường chắc chắn sẽ càng thêm phát triển…”

“Tổng giám đốc Thường dẫn mấy phó tổng giám đốc với quản lý đích thân dọn dẹp vệ sinh cho máy bay kia, còn chuẩn bị trái cây. Chắc không phải có nhân vật lớn kh ủng bố nào sắp tới đấy chứ!”

“Thật tốt quá, chúng ta vừa lúc đến đăng ký tại cửa số chín mươi tám, có thể đến gần quan sát nha. Đứng gần quan sát nhân vật lớn đúng là phúc ba đời!”

Rất nhiều hành khách đăng ký tại cửa chín mươi tám đều mong đợi, hưng phấn ra mặt, không ngừng bàn tán.

Giờ phút này, tại cửa đăng ký số chín mươi chín, đã có hơn mười bảo vệ xếp thành hàng.

Cùng lúc đó, toàn bộ khu vực đăng ký đã cấm người ra vào.

Mấy người tổng giám đốc Thường cũng nhanh chóng bước tới khu vực gần cửa đăng ký, thậm chí vẻ mặt tràn đầy cung kính, chờ mong.


“Xem ra nhân vật lớn kia đã tới nơi rồi!”

Hành khách đứng gần cửa đăng ký số chín mươi chín cũng đang ngóng đợi.

Trong đó, một thanh niên mặc một bộ Versace hàng hiệu cũng kiễng chân ngóng nhìn.

Anh ta là người của một gia tộc ở thành phố Lâm Bác ngay cạnh thành phố này.

Trần Dũng, người nhà họ Trần.

Gia tộc này xem như quật khởi, đại khái tương đương với một gia tộc hạng hai trung phẩm của Tịnh Châu!

Chẳng qua mấy năm gần đây gia tộc này phát triển mạnh mẽ, vươn lên tới cấp bậc hạng hai thượng phẩm!

Trần Dũng có bà con ở Tịnh Châu.

Vậy nên trước đây anh ta học cấp ba tư lập ở Tịnh Châu, trùng hợp chính là bạn cùng lớp với Diệp Đông.

Lần này anh ta cũng chỉ tình cờ tới Tịnh Châu một lần, hiện tại sắp sửa lên khoang thương gia bay tới thành phố Ma Đô bàn một cuộc làm ăn.

Trần Dũng đang là thiếu chủ của gia tộc, thậm chí đã bắt đầu tham dự kinh doanh sản nghiệp của gia tộc, nắm chức phó chủ tịch, có thể nói là tuổi trẻ đắc chí lại có tiền!

Anh ta dẫn theo hai thư ký chân dài vô cùng xinh đẹp. Lúc này, dù đang đứng thì hai cô gái cũng niết vai cho anh ta.

Nhưng đúng lúc này.

Diệp Đông đi tới, định tiến thẳng đến khu đăng ký số chín mươi chín.

“Diệp Đông?”

Trần Dũng chợt gọi người.

Hai nữ thư ký chân dài bên người Trần Dũng cũng lập tức nhìn về phía Diệp Đông.

Trong lòng hai người, nếu Diệp Đông là cậu ấm nhà giàu nào đó thì đương nhiên cần mỉm cười nghênh đón.

Diệp Đông nghe vậy cũng tạm dừng bước chân.

“Hả? Trần Dũng?”

Diệp Đông nhìn thấy là Trần Dũng thì đáp.

Trần Dũng nở một nụ cười mỉa mai.

“Là cậu thật đấy à! Diệp Đông!”

“Sau khi tốt nghiệp cấp ba là tôi đã thi đậu đại học trọng điểm danh tiếng cả nước, không về Tịnh Châu lần nào…”

“Tôi nhớ hồi ấy cậu lưu lạc bốn phương hả? Sao tự nhiên lại về đây rồi!”

Diệp Đông nghe Trần Dũng nói vậy thì nụ cười vừa hiện lên trên mặt đã tan biến.


Rõ ràng Trần Dũng gọi anh lại không phải để ôn chuyện.

“Cậu low quá đấy!”

Diệp Đông nói thẳng.

Người kính ta, ta kính người!

Người phạm ta, ta phạm người!

Nếu Trần Dũng đã ôm ác ý từ đầu thì Diệp Đông cũng không cần hòa nhã với đối phương làm gì.

Mặt mày Trần Dũng trầm xuống.

“Diệp Đông, mày dám nói chuyện với tao bằng thái độ đấy à?”

“Cũng không nhìn lại thân phận của mày đi!”

“Gia tộc của ông ngoại mày đã rách nát tàn tạ rồi, lại còn dám làm càn trước mặt tao!”

“Chẳng lẽ mày tưởng mày vẫn là kẻ có bối cảnh gia tộc mạnh hơn tao như trước kia đấy à?” Trần Dũng dừng lại một thoáng.

“Mày còn chẳng lên nổi đại học, càng không có bối cảnh gia tộc gì… thậm chí tao còn thấy mày đi bộ vào sân bay nữa…”

“Để tao đoán mày đang làm gì nhé! Mày cầm một cái hộp gỗ trong tay, chắc là đi đưa đồ cho người ta hả? So easy, mày là con chó chuyên chạy chân cho người ta đúng không? Kiếm chút tiền vất vả ti tiện hả?”

“Ha ha, nể tình chúng ta từng là bạn cùng lớp, tao cho mày ba trăm tệ này đi, coi như bố thí cho ăn mày… Quỳ xuống mà nhặt!”

Trần Dũng ném ba trăm tệ xuống đất, khạc một ngụm nước bọt, sau đó dùng chân dẫm nghiến mấy cái.

Anh ta dùng tư thái trên cao nhìn xuống, vẻ mặt lộ rõ khoan khoái kênh kiệu.

Thật ra trước kia Trần Dũng cũng hơi thích Liên Thục Giai một chút.

Nhưng rõ ràng khi đó Liên Thục Giai có ý tứ với Diệp Đông.

Tuy rằng có vẻ như Diệp Đông cũng không tiếp nhận Liên Thục Giai.

Nhưng khi đó anh ta sợ hãi bối cảnh gia đình của Diệp Đông cao hơn mình, kết quả là cũng không dám theo đuổi Liên Thục Giai.

Hiện tại, lần nữa gặp lại Diệp Đông, anh ta đương nhiên muốn chà đạp người này!

Diệp Đông nhìn chằm chằm Trần Dũng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không chút gợn sóng.

Người thật sự quen thuộc Diệp Đông sẽ biết, lúc này Diệp Đông đang bị vây trong trạng thái một giây trước khi bùng nổ!

“Mày xác định không phải mày đang đùa với tao đấy à?”

Diệp Đông bình tĩnh nói.

Trần Dũng cười khẩy: “Ha ha ha… Diệp Đông ngu ngốc, hiện tại tao đường đường là thiếu chủ của gia tộc hạng hai đang không ngừng phát triển, chẳng lẽ còn có thời gian nói đùa với mày?”


Thậm chí, Trần Dũng lần nữa nhổ một bãi nước bọt lên ba trăm tệ dưới đất!

Hai thư ký chân dài cạnh Trần Dũng cũng đã hiểu ra, Diệp Đông trước mặt chẳng phải bạn của Trần Dũng, càng không phải cậu chủ nhà giàu gì cả!

“Đúng là đồ ngớ ngẩn, thấy cậu Trần nhà chúng tôi còn không biết đường quỳ xuống nịnh bợ đi à? Lại còn dám can đảm nhìn chằm chằm cậu Trần…”

“Đám ăn xin bên ngoài còn biết nhanh chóng nhặt ba tờ tiền này lên, kẻ thất bại như anh ta chắc còn đang níu giữ thứ tôn nghiêm hèn mọn của mình! Theo tôi thấy, anh ta chỉ xứng đi lục thùng rác kiếm đồ ăn thôi!”

Hai thư ký chân dài đều nở nụ cười, mượn việc hạ nhục người khác lấy lòng chủ nhân của mình, cớ gì mà không làm chứ!

Vài hành khách gần đấy cũng thấy cảnh này, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.

Các vị khách nhìn về phía Diệp Đông đầy vẻ đồng tình.

Thậm chí, bọn họ còn cảm thấy Diệp Đông không biết làm việc gì cả!

Nếu là người biết làm việc thì chắc chắn phải biết khúm núm trước mặt người bạn thành công của mình, dù rằng đi theo đối phương làm người hầu, chân sai vặt chăng nữa cũng hơn bản thân dãi nắng dầm mưa ship hàng, làm chân chạy vặt nhiều!

Mà đám người tổng giám đốc Thường ở cửa đăng ký số chín mươi chín cách đó khoảng hai chục mét cũng chú ý tới trạng huống bên này.

“Tôi qua xem thế nào. Cấm bất cứ ai ồn ào đùa giỡn, nếu không sẽ vĩnh viễn bị cấm, không được bay tại sân bay chúng ta nữa!”

Vẻ mặt tổng giám đốc Thường lạnh như băng.

Lý Diệu Thần đích thân gọi cho ông ta, yêu cầu ông ta bố trí một chuyến bay riêng, tiếp đãi một vị khách!

Ông ta không dám chậm trễ!

Nếu là bình thường, dù ông ta có muốn giao hảo với Lý Diệu Thần cũng chẳng có cơ hội ấy chứ!

Chưa kể lần này Lý Diệu Thần còn chủ động đồng ý nợ ông ta một nhân tình!

Với tổng giám đốc Thường mà nói, bố trí một máy bay tư nhân là chuyện nhỏ cực kỳ!

Chắc chắn là Lý Diệu Thần cũng biết điểm này, lại vẫn đồng ý nợ nhân tình.

Chuyện này đủ để chứng minh người sắp lên máy bay tư nhân này tôn quý vô cùng!

Tổng giám đốc Thường cảm thấy có thể tiếp đãi một vị khách tôn quý như thế chính là vinh hạnh vạn phần cho chiếc máy bay tư nhân này.

Vậy nên ông ta cần cam đoan không có bất cứ sai lầm gì.

Nếu không phải lần này bố trí máy bay quá gấp rút thì ông ta rất muốn hoãn toàn bộ các chuyến bay khác một tiếng đồng hồ, chỉ dùng sảnh đăng ký để tiếp đãi mình vì khách quý giá này thôi!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 263: Thật ngại quá


“Tổng giám đốc Thường, hình như người đàn ông kia là thiếu chủ Trần Dũng của nhà họ Trần ở thành phố Lâm Bác!”

“Anh ta cũng là khách hàng VIP cấp hoàng kim của chúng ta!”

Một phó tổng giám đốc nhận ra Trần Dũng, lập tức báo cho tổng giám đốc Thường biết.

Dù sao gia tộc lớn như thế đều là khách hàng tôn quý của công ty hàng không như bọn họ.

CHưa kể, ngoại trừ công ty hàng không, dưới danh nghĩa nhà họ Thường còn có sản nghiệp khác nữa!

Làm tốt quan hệ với các gia tộc lớn đương nhiên là có lợi cho quá trình mở rộng nghiệp vụ.

Tổng giám đốc Thường gật đầu: “Đi, mau đi xem!”

Trên thực tế, khi tổng giám đốc Thường nhìn Diệp Đông thì cũng cảm thấy hơi quen mắt.

Nhưng ông ta không nhớ tới đã gặp người này ở đâu rồi, chỉ cho là tình cờ thôi.

“Ha ha ha! Nói cho cùng! Bạn học Diệp Đông của anh đây còn chẳng bằng thằng ăn mày ấy chứ!”

“Chờ đến Ma Đô rồi, anh nhất định sẽ đặt một phòng có giường lớn để âu yếm hai cưng…”

Trần Dũng cười lớn, nói với hai thư ký chân dài của mình như thế.

Thậm chí anh ta còn chẳng màng ánh mắt người xung quanh, vươn hai tay nắn b óp cơ thể hai cô thư ký chân dài.

Đồng thời, hai thư ký chân dài cũng phát ra tiếng cười khanh khách.

Có vài hành khách gần đó nhìn về phía Trần Dũng đầy hâm mộ.


Dù sao thì được hai cô gái xinh đẹp lại chân dài hầu hạ là chuyện bọn họ tha thiết ước mơ mà không được…

Chỉ là…

Trần Dũng còn chưa kịp nói cho dứt lời…

Anh ta chợt cảm thấy miệng mình bị ngăn chặn.

Hai thư ký chân dài vốn đang cười khanh khách cũng chợt cảm thấy có cái gì chặn ngang cổ họng!

Khụ khụ!

Ba người dùng sức ho khan vài tiếng mới hộc thứ lạ trong cổ họng ra!

Nhìn lại mới thấy, lại là ba tờ tiền một trăm vừa rồi bị Trần Dũng khạc nhổ, còn dẫm mấy cái!

Ba người thấy rõ thì lại bắt đầu nôn khan!

“Đồ hạ đẳng vô liêm sỉ, mày lại dám cả gan bất kính với tao! Xem tao có gi ết chết mày không!”

Trần Dũng tức đến nổ phổi.

Anh ta trực tiếp đạp thẳng về phía Diệp Đông một chân.

Trần Dũng này hoàn toàn không tính là võ giả.

Bình thường anh ta chỉ học chút taekwondo, biết tí khoa chân múa taty, dùng để tán gái mà thôi.

Nhưng với người thường mà nói, trông còn có vẻ rất đáng gờm.

“Động tác của cậu trai kia nhanh ban nãy thật đấy, chúng ta đều chưa nhìn ra cái gì, tờ tiền dính đầy nước bọt kia đã chui vào miệng cậu chủ này rồi!”

“Động tác nhanh có tác dụng rắm gì! Cậu ta chắc chắn sẽ bị chỗ dựa của cậu ấm này nghiền áp đến chết!”

Quần chúng vây xem đều nhỏ giọng nghị luận.

“Cậu Trần, mau đạp chết tên ti tiện này!”

Kia thư ký chân dài cũng kêu lớn.

“Được! Anh sẽ đạp chết nó!”

“Giày của anh đây là hàng đặc chế, trên giày có dao nhọn!”

Vẻ mặt Trần Dũng âm trầm cực kỳ.

Mũi giày của anh ta thật sự bật ra một con dao nhọn.

Có thể thấy được, đây là kiểu giày phòng thân được đặt làm riêng cho đám con em quyền quý!

Đáng tiếc…

Một chân này của Trần Dũng vừa vươn tới.

Diệp Đông đã trực tiếp tung cước.

Một cước này thậm chí vang lên tiếng xé gió vun vút.

Ngay sau đó, chân Diệp Đông vòng qua chân Trần Dũng đang đưa tới, đá thẳng vào đầu gối anh ta!


Răng rắc!

Từ vị trí đầu gối đến tận gót chân của Trần Dũng đều phát ra tiếng đứt gãy liên tiếp!

Đoạn xương này gần bốn mươi centimet, vậy mà lại bị gãy thành cả trăm khúc!

Thậm chí luồng khí Diệp Đông đá ra quá mạnh mẽ, không ngừng lao tới, chấn cho con dao ở mũi giày của Trần Dũng vỡ tan tành, rơi lả tả xuống đất.

Trần Dũng bị đá bay ngược ra ngoài, trực tiếp nện lên người hai thư ký chân dài kia, đè hai người họ dưới thân.

Đương nhiên, ba người cùng nhau trượt dài đến tận khi đụng phải thùng rác cạnh đó, tro bụi từ thùng rác bay lả tả xuống mặt của bọn họ!

Tổng giám đốc Thường đang đi về phía bên này, thấy cảnh ấy thì khiếp sợ khôn kể!

Ngay tại vừa rồi, Lý Khải cũng đã gọi điện thoại cho ông ta, nói vị khách muốn đi máy bay tư nhân kia đã tới sân bay rồi.

Người nọ sẽ tiến vào trong vòng mấy phút này thôi!

Vậy mà hiện trường lúc này lại lộn xộn đến thế!

Vậy chẳng phải chứng tỏ ông ta làm ăn không ra gì à?

Chưa kể, gia tộc đứng sau lưng Trần Dũng cũng là một trong những bạn làm ăn với nhà họ Thường!

Tuy rằng hạn mức hợp tác không quá lớn, nhưng tương lai sau này có thể khuếch trương nhiều!

Dù sao thì nhà họ Trần đang trong quá trình phát triển với tốc độ nhanh chóng.

Tổng giám đốc Thường tên là Thường Nguyên Khánh.

Thường Nguyên Khánh nhanh chóng chạy chậm đến bên này.

Ông ta nôn nóng ra mặt, còn có vài phần tức giận.

“Cậu Trần, anh đè lên chúng em…”

Hai thư ký chân dài bị người đ è xuống dưới thì không nhịn được kêu lên nũng nịu.

Lúc này Trần Dũng tức nổ phổi rồi!

Anh ta lau đi khói bụi trên mặt, cho mỗi thư ký chân dài một tát.

“Câm miệng! Đồ đĩ!”

Trần Dũng đang hậm hực lại tức giận, sao có thể nhỏ nhẹ ôn tồn với hai người họ!

Hai thư ký chân dài cũng giật mình khiếp sợ.

Công việc của hai người lúc này chính là hầu hạ Trần Dũng cho tốt, như vậy là đủ để ăn no uống say rồi!

Hai người cũng không muốn vất vả kiếm tiền!

“Cậu Trần nói rất đúng, bọn em là đ ĩ thật! Nhưng người ta chỉ đ ĩ với anh nha…”

Trần Dũng hoàn toàn không đếm xỉa gì hai người họ.

Anh ta đã đứng lên, thậm chí nắm một khẩu súng đặc chế trong tay.

“Khoan đã cậu Trần!”


Thường Nguyên Khánh vội hô to.

Đương nhiên, không phải ông ta muốn bảo vệ Diệp Đông.

Mà là ông ta không muốn máu tươi của Diệp Đông bắn tóe đương trường!

Bởi vì vị khách mà ngay cả Lý Diệu Thần cũng vô cùng tôn kính sắp tới đây rồi!

Trần Dũng cũng thấy được Thường Nguyên Khánh hấp tấp chạy tới!

Ngoài mặt Trần Dũng lập tức nở rộ một nụ cười.

“Diệp Đông, thứ đê hèn nhà mày. Mày nhìn rõ chưa hả? Ngay cả gia chủ của gia tộc hạng hai Tịnh Châu các người cũng phải nhiệt tình với tao như thế đấy!”

“Mày nói xem, nếu tao nói một câu, liệu ông ta có trực tiếp ném mày vào chuồng cho chó ăn không!”

Trần Dũng nói.

Chỉ là anh ta cũng đã cất khẩu súng lục đặc chế kia đi.

Đằng nào thì nơi này cũng là sân bay của Thường Nguyên Khánh! Anh ta phải cho Thường Nguyên Khánh mặt mũi.

Thường Nguyên Khánh cũng là người tu tập võ đạo, tai thính vô cùng.

Ông ta nhìn về phía Diệp Đông, tuy rằng rất khó chịu với người này, muốn trừng phạt đối phương.

Nhưng cùng với đó, ông ta nghe Trần Dũng nói mấy lời huênh hoang ngang tàng như thế cũng cảm thấy không thoải mái.

Nói cho cùng, nơi này là sản nghiệp sân bay của nhà mình.

Đối tượng phục vụ lớn nhất vẫn là dân chúng bình thường.

Nếu ông ta mạnh mẽ dùng vũ lực và quyền hành áp chế thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chính mình.

Thường Nguyên Khánh nói: “Cậu Trần, tôi sẽ xử lý công bằng.”

Sau đó.

Thường Nguyên Khánh nhìn về phía Diệp Đông.

“Quý khách, cậu gây rối ở sân bay!”

“Cậu là người ra tay trước, hơn nữa sân bay chúng tôi chuẩn bị tiếp đãi một vị khách vô cùng quan trọng, người sắp tới rồi!”

“Vậy nên thật ngại quá, chúng tôi phải mời cậu đi cho!”

Thường Nguyên Khánh nói chuyện vẫn tương đối khách sáo.

Dù sao thì bây giờ chính là thời đại internet, ông ta thật sự lo sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của sân bay nhà mình!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 264: Đều bị cấm bay


“Một vị khách rất quan trọng?”

“Nếu như tôi không đoán nhầm thì hẳn người đó là tôi nhỉ?”

Diệp Đông lên tiếng.

Thế nhưng lúc nói câu này, anh không hề quay đầu lại.

Nghe xong, Thường Nguyên Khánh khẽ nhíu mày.

Trong lòng ông ta, Diệp Đông thật sự hơi điên cuồng.

Ông ta đi vài bước, muốn tiến lên trước nhìn thử xem rốt cuộc đây là thằng nhóc kiêu ngạo thế nào!

Thậm chí phó tổng giám đốc bên cạnh ông ta cũng mở miệng nói:

“Vị khách này, có lẽ cậu không biết, hiện tại người đang nói chuyện với cậu chính là tổng giám đốc Thường của sân bay chúng tôi, đồng thời cũng là gia chủ của nhà họ Thường ở Tịnh Châu!”

Về phần Trần Dũng, đối phương cũng bật cười sằng sặc.

“Chỉ là một con chó chạy việc cho người khác, bản lĩnh khác thì không thấy đâu, tài nói phét lại rất lợi hại!”

“Có điều chuyện cười này của cậu chẳng buồn cười tí nào cả!”

Thật ra những lời này của Trần Dũng cũng là suy nghĩ trong lòng của đám người Thường Nguyên Khánh.

Anh ta lại tiếp tục nói: “Diệp Đông, cậu nói cậu cũng là người Tịnh Châu, chắc hắn cũng đã từng nghe qua tên tuổi của Thường gia chủ rồi nhỉ!”

“Dám cả gan đùa giỡn Thường gia chủ, e rằng gia tộc bên ngoại lụn bại của cậu sẽ sụp đổ hoàn toàn!”


Trần Dũng không quá rõ tình hình Tịnh Châu trong một hai tháng gần đây.

Dù sao ở trong mắt anh ta, gia tộc mình phát triển nhanh chóng như vậy, còn cần phải đi tìm hiểu tình huống ở Tịnh Châu?

Không cần thiết!

Vì vậy dựa theo trí nhớ trước khi gặp mặt, anh ta còn tưởng rằng, gia tộc bên ngoại của Diệp Đông đang trong trạng thái tràn ngập nguy cơ, mấp mé bên bờ sụp đổ!

Diệp Đông!!!

Vừa nghe thấy cái tên này, cả người Thường Nguyên Khánh ngay lập tức run rẩy.

Cùng lúc đó, ông ta cũng đi tới bên cạnh Diệp Đông.

Cuối cùng ông ta cũng nhìn rõ dáng vẻ của đối phương!

Diệp Đông nhướng mày.

Vung chân đá ra!

Một cước này đá vào chiếc đũa dùng một lần nằm rải rác trên mặt đất!

Chiếc đũa kia nhanh như chớp bay về phía một cái chân khác của Trần Dũng!

Thậm chí nó còn cắm thật sâu vào xương bánh chè của anh ta!

Ngay sau đó, nó bất ngờ nổ tung giống như đạn bắn!

Trực tiếp nổ nát xương chân còn lại của Trần Dũng!

Trước đó Trần Dũng còn lấy ra một khẩu súng lục đặc biệt, vì vậy Diệp Đông phế hai chân anh ta không hề oan uổng!

“A!”

Đối phương lập tức thét lên một tiếng đầy thảm thiết rung trời.

“Thường gia chủ, mau giết nó!”

Trong mắt Trần Dũng tràn đầy oán hận và sát ý.

Đám người đứng xung quanh anh ta vừa hoảng sợ vừa rung động!

“Thằng nhóc này vừa tung ra tài nghệ gì vậy? Sao giống chiêu thức trong phim truyền hình võ hiệp thế?”

“Nhưng mà lợi hại hơn nữa cũng có tác dụng gì đâu! Cậu ta dám ra tay ngay trước mặt Thường gia chủ tiếng tăm lừng lẫy thế này khác gì tát thẳng mặt người ta!”

“Mấy người nhìn đi, Thường gia chủ vốn đang lịch sự lễ độ, hiện tại mặt mũi đỏ bừng rồi! Rõ ràng Thường gia chủ cũng không nhịn được muốn nổi giận!”

“Tôi thấy thằng oắt con này làm việc không có đầu óc! Cái loại thích làm màu! Mới vừa rồi còn nói bản thân chính là vị khách quan trọng kia đấy…”

“Ha ha, cậu ta có thể là người khiến lão tổng dẫn theo quản lý cấp cao trong công ty dọn dẹp vệ sinh, chuẩn bị vật phẩm, tự mình nghênh đón ư? Đúng là nghé con không biết sợ hãi là gì!”

Đám người vây xem không nhịn được nhỏ giọng thảo luận.

Mấy tên phó giám đốc thân tín của Thường Nguyên Khánh không nhịn được nữa.


Có người chuẩn bị gọi bảo vệ, có người định lên tiếng trách mắng Diệp Đông…

Thế nhưng.

Đúng lúc này.

Diệp Đông lấy ra một danh thiếp làm bằng vàng ròng.

“Hẳn chiếc máy bay kia là chuẩn bị cho tôi nhỉ?”

“Mặt khác, đây là chứng minh ông cụ Lý cho tôi.”

Diệp Đông nói.

Trong nháy mắt nhìn thấy tấm thiệp vàng kia, mấy phó giám đốc chuẩn bị quát mắng hay hành động đều im bặt, đứng sững ngay tại chỗ!

Đám quần chúng vây xem ở gần cửa lên máy bay cũng ngây ngẩn cả người.

Thường Nguyên Khánh cũng hoảng hốt lo sợ.

“Cậu Đông, chiếc máy bay chuyên dùng này đúng là chuẩn bị cho ngài.”

, ngài ngồi máy bay không cần danh thiếp chứng minh của ông cụ Tôn!”

Thậm chí ông ta sợ đến mức quỳ một gối.

Diệp Đông liếc ông ta: “Ông biết tôi?”

Thường Nguyên Khánh gật đầu, nói: “Cậu Đông, tôi may mắn được gặp qua cậu một lần từ phía xa.”

“Lần này là tôi làm không tốt, xin cậu Đông trách phạt!”

Trên mặt Thường Nguyên Khánh đầy khiếp sợ!

Ông ta là gia chủ một gia tộc ở Tịnh Châu, tất nhiên biết rất rõ bố cục thế lực của Tịnh Châu hiện nay!

Hầu như tất cả gia tộc lớn ở Tịnh Châu đều xoay xung quanh người đàn ông trước mặt này!

Có thể nói, một câu của Diệp Đông có thể thay đổi cả thời tiết ở Tịnh Châu!

Diệp Đông vẫy tay: “Không có gì, tôi đang bận lắm, mau cất cánh đi!”

Nghe thấy đối phương không tức giận, cuối cùng trái tim treo lơ lửng của Thường Nguyên Khánh cũng được trả về chỗ cũ.

Ông ta vội vàng đứng lên: “Dạ vâng, cậu Đông, xin mời đi theo tôi…”

Ngay sau đó, ông ta khom lưng, đi trước dẫn đường, chẳng lâu sau đã dẫn Diệp Đông vào trong máy bay chuyên dùng.

Sau đó, Thường Nguyên Khánh đứng im ở đó, nhìn chiếc máy bay phía xa cất cánh, biến mất trong tầm nhìn mới xoay người quay lại.

Trong sảnh chờ.

Bầu không khí lúc này vẫn yên tĩnh như trước đó.

Thường Nguyên Khánh quay về chỗ ban đầu.

“Thường gia chủ, ông xác định không có nhầm…”


Vừa rồi Trần Dũng ngạc nhiên đến mức quên đau đớn, hiện tại anh ta đã lấy lại tinh thần.

Thường Nguyên Khánh nhìn đối phương, trong mắt hiện lên vẻ quyết tâm.

“Trần Dũng, tôi không nhầm lẫn!”

“Kể từ hôm nay, anh bị công ty hàng không của tôi cấm bay vĩnh viễn!”

“Không chỉ như thế, tất cả mọi người trong gia tộc của anh cũng đều bị cấm bay!”

“Bây giờ, bảo vệ đâu rồi, mau mời đối phương ra ngoài cho tôi!”

Sảnh lớn vô cùng yên tĩnh.

Vì thế giọng của Thường Nguyên Khánh vô cùng vang dội.

Tất cả mọi người đều nghe rõ ràng rành mạch!

Trần Dũng trừng mắt

Anh ta đang ngồi dưới đất, nhìn đôi chân vỡ vụn của mình, trong mắt đầy vẻ oán độc, thù hằn.

“Không! Không thể nào! Thường gia chủ, tôi là thiếu chủ nhà họ Trần thành phố Lâm Bác đấy!”

“Ông lại muốn cấm bay tôi? Cấm bay cả nhà họ Trần?”

“Ông đừng quên, nhà họ Trần đang trên đà phát triển vượt bậc, sắp thăng lên gia tộc nhị phẩm thượng đẳng rồi, mục tiêu chính là gia tộc nhất phẩm thành phố Lâm Bác!”

“Mỗi năm gia tộc ông đều có một hai mối làm ăn trị giá hàng triệu tệ với chúng tôi đấy!”

“Ông chắc chưa?”

Trần Dũng vừa nói những lời này xong.

“Chắc chắn!”

Thường Nguyên Khánh đã đáp lời ngay lập tức, không hề do dự một giây nào!

Mọi người xung quanh đều rúng động đến mức run rẩy.

Rất, rất nhiều người ở đây đều là quần chúng ăn dưa!

Lúc bình thường cả đám rất thích bàn tán về tin tức đồn đãi của một số gia tộc lớn.

Thế mà hôm nay bọn họ được nhìn thấy tận mắt chuyện riêng của hai gia tộc!

Nhà họ Thường ở Tịnh Châu thật sự muốn cắt đứt quan hệ hoàn toàn với nhà họ Trần ở thành phố Lâm Bác!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 265: Cho tôi một cốc hồng trà


Nghe thấy mấy lời của Thường Nguyên Khánh, Trần Dũng cũng trợn mắt há hốc mồm.

Vốn dĩ anh ta nói ra lời này chỉ là để hù họa Thường Nguyên Khánh mà thôi.

Thế nhưng không ngờ Thường Nguyên Khánh lại dứt khoát lưu loát, không chút do dự như vậy!

Lúc này.

Một số nhân viên bảo vệ đã tóm lấy Trần Dũng cùng với hai người phụ nữ kia, trực tiếp vác lên rồi ném thẳng ra bên ngoài.

Thấy cảnh này, trong lòng mấy vị phó tổng giám đốc có mặt ở hiện trường cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi!

Bọn họ thầm cảm thấy may mắn vì trước đó mình không làm chuyện gì bất kính hay nói mấy lời vô lễ với Diệp Đông.

Nếu không thì sợ là hiện tại bọn họ sẽ bị chèn ép một cách vô cùng dã man!

Bên ngoài sân bay.

Trần Dũng ngồi liệt trên đất.

“Thường Nguyên Khánh, cái đồ gia chủ ngu nhà ông, chắc chắn là bị cái tên thấp kém Diệp Đông kia lừa rồi…”

“Diệp Đông, tao nhất định sẽ dùng sức mạnh của gia tộc, băng qua thành phố đến đây đè bẹp mày!!!”

Trần Dũng cầm lấy điện thoại định gọi điện thoại cho ba mình là Trần Hoành Viễn.

Thế nhưng.

Trùng hợp làm sao, Trần Hoành Viễn lại vừa khéo gọi điện tới cho Trần Dũng.

“Tiểu Dũng à, hiện tại con vẫn chưa rời khỏi Tịnh Châu phải không?”


“Ba có một chuyện quan trọng cần con ở lại Tịnh Châu xử lý!”

Giờ phút này, giọng nói của Trần Hoành Viễn tràn ngập sự thận trọng.

Trần Dũng hỏi: “Ba, là chuyện quan trọng gì vậy ạ? Con nhất định sẽ dốc hết sức mình hoàn thành!”

“Có điều hiện tại con bị một tên thấp kém…”

Trần Dũng còn chưa kịp nói hết câu thứ hai thì đã bị Trần Hoành Viễn cắt ngang.

Trần Hoành Viễn hưng phấn nói: “Tiểu Dũng, chắc chắn con sẽ có cách xử lý chuyện này!”

“Dù sao thì con với cậu Đông từng học chung trường cấp ba, con có thể tạo dựng mối quan hệ với cậu ta thông qua quan hệ bạn học cấp ba!”

Sau khi nghe lời này, trong lòng Trần Dũng hơi rung động.

“Ba, cậu Đông mà ba nhắc đến, cậu ta là…”

Trần Dũng nhớ rõ vừa rồi Thường Nguyên Khánh cũng gọi Diệp Đông là “cậu Đông”!

Trần Hoành Viễn lập tức nói: “Chính là Diệp Đông, bạn học cùng trường trung học tư thục quý tộc của con đó!

“Đương nhiên hiện tại không được gọi thẳng cậu ta bằng tên mà chỉ có thể gọi cậu ta là cậu Đông hoặc là ngài Diệp.”

“Nếu chúng ta có thể tạo dựng được mối quan hệ với cậu ta, vậy đồng nghĩa, mấy con kiến như chúng ta đây đã leo lên được một người khổng lồ cao chót vót!”

Trần Dũng lập tức ngây ngốc choáng váng như thể đã bị điện giật!

Anh ta có thể nghe ra được sự hưng phấn và khát khao về tương lai từ người ba Trần Hoành Viễn của mình!

Giờ phút này anh ta cảm thấy trời đất như quay cuồng!

Thậm chí đến hơi thở cũng bắt đầu trở nên dồn dập, nặng nề, khó khăn!

Trần Hoành Viễn cười nói: “Tiểu Dũng à, con biết cậu Đông đúng không?

“Ba nghe thấy tiếng hít thở của con trở nên dồn dập, chắc chắn là con có cách liên lạc với cậu ta!”

“Nếu con xử lý tốt chuyện này, ba sẽ thưởng cho con một chiếc xe thể thao xịn nhất thế giới…”

Nghe đến đó, cuối cùng Trần Dũng không thể nhịn nổi nữa.

Bấy giờ anh ta mới biết mình đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp như thế nào!

Địa vị của anh ta trong gia tộc có thể sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng!

Thậm chí còn có thể nói, chỉ sợ tiền đồ của anh ta đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi!

Ngay giây phút ấy, anh ta chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, trực tiếp ngất đi.

Giờ phút này, Diệp Đông đã ngồi trên máy bay riêng rồi.

Bên trên bầu trời cách mặt đất mấy ngàn dặm cực kỳ yên tĩnh.

“Ngài Diệp, ngài muốn uống gì ạ?”

Một cô tiếp viên hàng không xinh đẹp chân dài mặc váy ngắn bước tới, vừa lễ phép vừa thấp thỏm hỏi,

Dựa theo bảng tên, nữ tiếp viên hàng không này tên là Lâm Tình Lam.

Lâm Tình Lam là nhân viên giỏi nhất của công ty hàng không, lớn lên cực kỳ xinh đẹp.


Vì thế nên cô ta mới có thể được Thường Nguyên Khánh đặc biệt sắp xếp cho phục vụ trên chiếc máy bay tư nhân này.

Đương nhiên Lâm Tình Lam cũng thấy tận mắt tổng giám đốc, các phó tổng giám đốc và cả quản lý của công ty đều phải bận rộn vì chuyến bay đặc biệt!

Đây là điều chưa từng có xưa nay!

Tất cả chỉ là vì người đàn ông ở trước mặt mình!

Thế nên sao Lâm Tình Lam lại không thấp thỏm cho được!

Diệp Đông nói: “Cho tôi một cốc hồng trà!”

Lâm Tình Lam đáp: “Vâng thưa ngài Diệp, xin ngài chờ một lát!”

Cô ta lập tức xoay người đi đến nơi chuyên dùng để pha hồng trà.

Diệp Đông không nhịn được liếc nhìn nữ tiếp viên hàng không này nhiều một chút.

Lâm Tình Lam đúng là rất xinh đẹp

Xét về nhan sắc, thậm chí cô ta còn đứng ngang hàng với Lý Tâm Di, Liên Thục Giai và cả Nam Cung Linh vừa mới đến nữa!

Theo lý thuyết, chắc chắn một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp như vậy sẽ trở thành “con mồi” của rất nhiều người đàn ông.

Hơn nữa, trên thực tế cũng có rất nhiều nữ tiếp viên hàng không rất sẵn lòng được trở thành một con mồi!

Dù sao thì mấy người phụ nữ có chút nhan sắc, ai mà chẳng muốn không cần phải phấn đấu mà vẫn có thể hưởng thụ cuộc sống, ăn sung mặc sướng chứ!

Nhưng rõ ràng cô gái tên Lâm Tình Lam này lại khác…

Bởi vì Diệp Đông tinh thông y thuật!

Y thuật chú ý đến việc nhìn, nghe, hỏi và sờ, nhờ đó có thể xem được hết thảy mọi thứ!

Mà cô gái tên Lâm Tình Lam này, chắc chắn là một cô gái trong trắng vẫn chưa trải qua chuyện nam nữ!

Hơn nữa hình như cuộc sống của Lâm Tình Lam còn khá là túng thiếu!

Cô ta không mặc đủ loại hàng hiệu mới mẻ hay đồng hồ, vân vân… giống như những tiếp viên hàng không khác.

Trên tay của Lâm Tình Lam chỉ đeo một cái đồng hồ vô cùng bình thường.

Thậm chí dây đồng hồ bằng da còn hơi bong tróc do đeo thường xuyên!

Không lâu sau.

Lâm Tình Lam bưng một cốc hồng trà bước đến.

“Ngài Diệp, đây là hồng trà mà ngài yêu cầu!”

Lâm Tình Lam vừa thấp thỏm vừa cung kính đưa bằng hai tay cho Diệp Đông.

Diệp Đông gật đầu, nói: “Cảm ơn.”

Thế nhưng.

Ngay lúc anh định nhận lấy cái cốc.

Máy bay đột nhiên lắc lư một chút giống như gặp phải tầng khí nghịch lưu!

Có điều chẳng bao lâu sau, nó đã ổn định trở lại.


Tuy nhiên cái cốc trên tay Lâm Tình Lam lại đổ nghiêng ngả do pha lắc lư này, thậm chí còn có cả mấy cái lá trà rơi xuống người Diệp Đông!

Nhìn thấy một màn, Lâm Tình Lam lập tức cuống cuồng hoảng hốt!

Trước khi cô ta lên máy bay đã bị tổng giám đốc, phó tổng giám đốc và quản lý thay phiên dặn dò phải phục vụ thật tốt, nhất đinh không được mắc sai lầm gì!

Bởi vì địa vị của chàng trai trẻ ở trước mặt này vô cùng tôn quý! Một sự tồn tại giống như rồng!

“Xin lỗi ngài Diệp, xin lỗi, xin lỗi ngài Diệp…”

Hiện tại trong đầu Lâm Tình Lam trống rỗng, chỉ còn lại sự khủng hoảng vô tận!

Cô ta rất cần công việc tiếp viên hàng không này.

Nếu Diệp Đông tức giận, chắc chắn cô ta sẽ bị sa thải!

Cô ta vội vàng ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy mà cô luôn mang theo bên mình ra chà lau cho Diệp Đông.

Đồng thời còn nhanh tay nhặt từng mảnh lá vừa rơi xuống quần của Diệp Đông lên nữa…

Diệp Đông đang định nói chuyện, nhưng khi cúi đầu xuống lại thấy được một mảng trắng như tuyết.

Anh ngồi trên ghế nhìn xuống từ trên cao, mà Lâm Tình Lam thì đang ngồi xổm dưới chân của anh, thế nên rất khó mà tránh khỏi…

Diệp Đông cũng không phải là Liễu Hạ Huệ…

Thậm chí huyết mạch của anh còn là thuần dương nên rất khó áp chế.

Mà sau khi Lâm Tình Lam nhặt sạch mấy mảnh lá lên, cô ta chỉ cảm thấy hoảng loạn vô cùng, cô ta nhanh tay lấy khăn giấy thấm hút phần quần bị ướt của Diệp Đông…

Còn lại một nơi cuối cùng vẫn ướt, cô ta cũng vội vàng lau khô.

Cuối cùng thì mấy vệt nước bên ngoài đã bị hút gần hết…

Cô ta khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, bấy giờ mới phục hồi tinh thần lại, thoát ra khỏi trạng thái cực kỳ căng thẳng và tập trung cao độ.

Tuy nhiên, cô ta bỗng phát hiện ra một chuyện!

“A…”

Cô ta vừa thấm nước ở phần háng của Diệp Đông!

- -----------------

Sắp tới mình cùng một tác nam nữa sẽ hoạt động ở nhóm FB

Các bạn độc giả thân thương nếu có thể hãy tham gia nhóm, chúng mình sẽ update truyện hàng ngày

Hoàn toàn free nha, không tốn phí gì cả…

Mong cả nhà ủng hộ

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 266: Sẽ rất lo lắng


Lâm Tình Lam bỗng dưng la lên thất thanh.

Mặc dù máy bay riêng này có khả năng cách âm rất tốt.

Thế nhưng khoang nghỉ ngơi dành cho tiếp viên hàng không cách nơi này rất gần.

Hơn nữa, bọn họ luôn sẵn sàng đợi lệnh để bảo đảm nếu như Diệp Đông cần gì thì sẽ có thể thực hiện ngay lập tức!

Bởi vậy mà hai người tiếp viên hàng không đang ngồi trong khoang nghỉ ngơi nghe thấy tiếng thét ngay.

Hai tiếp viên hàng không nọ chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nhanh chóng đi tới theo phản xạ.

“Ngài Diệp tôn kính, ngài có chuyện gì c ần sai chúng tôi hay sao ạ…”

Cả hai tiếp viên hàng không đều tỏ ra lịch sự và giữ khuôn phép, cung kính hỏi han.

Chẳng qua hai người đang hỏi giữa chừng thì sực nhận ra, chủ nhân của tiếng thét chói tai vừa rồi chính là đồng nghiệp của họ, Lâm Tình Lam!

Hơn nữa, hai người cũng tình cờ nhìn thấy Lâm Tình Lam ngồi xổm trước mặt Diệp Đông, hình như còn đặt tay trên đùi Diệp Đông…

“Xin lỗi ngài Diệp, chúng tôi sẽ ra ngoài ngay!”

Hai tiếp viên hàng không vội vàng đi ra ngoài.


Rõ ràng các cô đã hiểu lầm.

Còn Lâm Tình Lam thì đỏ bừng cả mặt, giật mình lấy lại tinh thần.

Từ đầu đến cuối, Diệp Đông không hề nói gì mà cũng chẳng làm gì.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác, tự cô ta hét lên.

“Ngài Diệp, thật xin lỗi…”

Lâm Tình Lam vội nói.

Diệp Đông cười tươi rói: “Lâm Tình Lam, rõ ràng hồi nãy cô ‘d3 xồm’ tôi mà, bây giờ bị người ta hiểu lầm tôi sàm sỡ cô rồi kìa, tính sao đây?”

Lâm Tình Lam vội vàng nói: “Tôi sẽ giải thích với họ ngay để họ không hiểu lầm nữa thưa ngài Diệp, xin ngài hãy tha thứ cho tôi…”

Cô ta thật sự hoảng sợ.

Dù sao đây chính là vị khách mà ngay cả chủ tịch công ty hàng không của họ cũng phải tiếp đãi một cách khép nép đấy!

Diệp Đông thầm mỉm cười trong bụng, không thể không nói Lâm Tình Lam này đúng là một cô gái đơn thuần.

Cô ta càng giải thích với đồng nghiệp, vậy khác nào càng tô càng đen.

“Không sao, tôi muốn nghỉ ngơi một lát, khi nào máy bay hạ cánh thì gọi tôi nhé!”

Diệp Đông dặn.

Đương nhiên anh cũng không muốn làm một cô gái ngây thơ thế này thấp thỏm không yên làm gì.

Bấy giờ Lâm Tình Lam mới rời khỏi khoang máy bay trong tâm trạng bồn chồn lo lắng.

Diệp Đông thì vận chuyển công pháp để dời sự chú ý của mình sang nơi khác, cố gắng xoa dịu ngọn lửa vừa bùng lên trong bụng.

Trong khoang nghỉ ngơi dành cho tiếp viên hàng không.

“Tiểu Vi, Tiểu Na, thật sự không phải như hai người nghĩ đâu… Tớ chỉ bất cẩn làm đổ trà thôi…”

Bị hai đồng nghiệp bằng ánh mắt ám muội, Lâm Tình Lam không kìm được giải thích.

Tiểu Vi cười nói: “Thôi nào, Tình Lam, cậu không cần giải thích gì đâu, bọn tớ đều hiểu mà.”

“Chẳng phải những tiếp viên hàng không xinh tươi như chúng ta đều mong sẽ tìm được một người đàn ông có tiền, có địa vị làm bến đỗ à?”

“Nếu đối phương vừa trẻ vừa đẹp trai, vậy quá hoàn hảo còn gì!”

Tiểu Na cũng nói với vẻ ngưỡng mộ: “Tình Lam à, tớ hâm mộ cậu thật đó! Cậu Từ bên Điền Nam cũng thích cậu, theo đuổi cậu, giờ cậu lại có quan hệ với một người tai to mặt lớn như ngài Diệp, nếu tớ là cậu thì thể nào tớ cũng hạnh phúc đến mức ngất xỉu cho mà xem!”


Nói thật thì Lâm Tình Lam đang lo sốt vó cả lên: “Tiểu Na, Tiểu Vi, tớ và cậu Từ kia không có quan hệ gì với nhau cả, tớ cũng không thích người như vậy đâu, hai cậu đừng nói lung tung…”

Cậu Từ tên thật là Từ Viêm, là cậu ấm của một gia tộc hạng hai cấp tỉnh ở Điền Nam.

Từ Viêm và Lâm Tình Lam từng tình cờ gặp nhau, làm quen với nhau trên một chuyến bay nọ, kể từ đó anh ta luôn muốn theo đuổi Lâm Tình Lam, thậm chí còn dùng đủ cách để cô ta đồng ý…

Nói thật Lâm Tình Lam cực kỳ phản cảm với hành động của anh ta, bởi vì cô ta biết thực chất thằng cha Từ Viêm này là một thiếu gia nhà giàu trăng hoa, chỉ biết đùa giỡn với phụ nữ mà thôi…

Tiểu Na cười nói: “Tình Lam, thật ra cậu mới là người biết cách làm đàn ông say đắm đấy! Với địa vị của cậu Từ, cậu ấy có thể chơi đùa với biết bao phụ nữ xinh đẹp, thậm chí còn ôm ấp không ít tiểu thư thiên kim có địa vị, ấy vậy mà cậu ấy chỉ yêu sâu sắc mình cậu. Chủ yếu là vì cậu biết chơi trò lạt mềm buộc chặt, không chiếm được mới là điều gây thương nhớ nhất!”

“Tớ nghĩ địa vị của ngài Diệp có khi ít nhất cũng ngang bằng cậu Từ kia đấy…”

“Tình Lam, cậu phải tìm cơ hội thích hợp làm sao cho hai người họ biết đến sự tồn tại của nhau để họ cạnh tranh với nhau, có vậy họ mới tranh nhau mua đủ thứ dây chuyền, túi xách đắt đỏ cho cậu được…”

Lâm Tình Lam vô cùng sốt ruột, dứt khoát không giải thích nữa.

Cô ta nhớ lại khoảnh khắc ám muội vừa xảy ra giữa mình và Diệp Đông, mặt mày bỗng đỏ như gấc, thậm chí còn hơi nóng bừng.

Đây là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc thân mật với con trai như thế!

Trước giờ cô ta chưa từng nắm tay con trai nữa là!

“Có khi nào ngài Diệp nghĩ mình mê trai nên cố ý làm vậy không…”

Khi suy nghĩ này dâng lên trong lòng, Lâm Tình Lam càng tự trách hơn, vẻ xấu hổ hiện lên trên gương mặt đỏ bừng.

Chẳng mấy chốc đã đến Điền Nam.

Máy bay đã bắt đầu hạ cánh.

Lâm Tình Lam đi vào khoang máy bay.

“Ngài Diệp, đã tới Điền Nam rồi ạ!”

Cô ta nhẹ nhàng đánh thức Diệp Đông.

Vừa rồi Diệp Đông đã nhắm mắt nghỉ ngơi trên máy bay một chốc.

Anh gật đầu: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở.”

Anh trả lời rất lịch sự, tôn trọng phái nữ chứ không hề tỏ ra kiêu căng chút nào, thứ luôn có ở một kẻ quyền uy!

Điều này làm cho trái tim Lâm Tình Lam hẫng một nhịp một cách lạ lùng.

Bản thân Lâm Tình Lam là tiếp viên hàng không, còn bình thường là thành viên của một tổ chức công ích.


Tổ chức công ích này thường giúp đỡ người khác tìm người, vân vân…

Nhân viên ở sân bay cũng biết chuyện này.

Thế nhưng dù sao việc này cũng là hoạt động công ích nên Lâm Tình Lam được phép thông báo tìm người với hành khách trong thời gian làm việc.

Lần này.

Cô ta cũng lấy một tờ thông báo tìm người ra như thường lệ.

“Ngài Diệp, chắc chắn ngài quen biết rất rộng, nếu được thì ngài có thể phân phát thông báo tìm người này không ạ…”

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy tờ thông báo tìm người này, sắc mặt Diệp Đông trở nên kỳ lạ.

Bởi vì khuôn mặt in trên tờ thông báo này chính là anh!

Chẳng qua bức ảnh được này chỉ chụp góc nghiêng, còn được chụp lại từ camera theo dõi trên con phố lớn lúc anh rời khỏi Tịnh Châu.

Không thể nhìn rõ người trong ảnh cho lắm nhưng có thể lờ mờ nhận ra là trang phục của anh vào sáu năm trước!

Khổ nỗi bây giờ anh đã có vài nét thay đổi so với trước đây, ảnh chụp lại từ camera theo dõi cũng không rõ nét cho lắm.

Bởi vậy mà có lẽ trừ bản thân Diệp Đông và người mẹ thân thiết với anh nhất ra thì không còn ai nhận ra được đó là anh nữa!

“Có phải thông báo tìm người này của các cô không được cập nhật lâu lắm rồi không?”

Diệp Đông hỏi.

Lâm Tình Lam gật đầu, thú thật: “Vâng, thật ra đây là tin tức từ sáu năm trước rồi, tổ chức công ích kia của chúng tôi đã giải tán ba năm trước rồi cơ. Tôi cũng vì một vài lý do riêng không tham gia hoạt động công ích nào khác trong hơn một năm qua…”

“Chẳng qua tôi nghĩ mình vẫn nên cố gắng tìm giúp, dù sao thì chắc chắn người nhà sẽ lo lắng cho anh ấy lắm.”

Diệp Đông hơi im lặng.

Anh cũng không ngờ trên đời này còn có một cô gái xa lạ dành tâm huyết để tìm kiếm mình như vậy.

“Không cần tìm nữa đâu, anh ấy đã được tìm thấy rồi!”

Diệp Đông mở miệng nói.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom