Cập nhật mới

Dịch Đang Livestream Thì Bị Con Cưng Hào Môn Thổ Lộ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: C60: Chương 60


Ngày hôm sau, Hứa Tề Tư thức từ sớm nhưng vẫn nằm lì trong chăn không dám nhúc nhích.

Nguyễn Ôn Tịch đứng bên mép giường nhìn chăn phồng lên một cục, khẽ bật cười nói:

"Tiểu Thất còn chưa chịu dậy à?"

"A....dậy liền."

Hứa Tề Tư rầu rĩ đáp, giọng lí nhí không hề có chút tự tin.

Nói thật, hiện tại cậu có chút không dám đối diện với Nguyễn Ôn Tịch.

Đêm qua không ngờ cậu lại dễ uống say như vậy, còn giống như biến thái đi sờ mó thân thể của người ta......

A a a.....mất mặt quá đi ~~

"Vậy anh ra ngoài chuẩn bị bữa sáng nhé?"

Giọng nói quen thuộc vang lên, mông lung truyền tới tai Hứa Tề Tư, không bao lâu liền biến mất cùng với âm thanh đóng cửa phòng.

Hứa Tề Tư tự ép mình tỉnh táo, bình tĩnh đi đánh răng rửa mặt rồi ra khỏi phòng.

Nguyễn Ôn Tịch đang bày bữa sáng ra bàn ăn, thấy cậu đi tới thì nhoẻn miệng cười:

"Chịu ra rồi sao? Đúng lúc anh vừa làm xong."

Vừa nhìn thấy mặt Nguyễn Ôn Tịch, ký ức xấu hổ đêm qua lại lần nữa bùng lên trong đầu.

Hứa Tề Tư cúi đầu, mất tự nhiên đáp một tiếng, chậm rì rì đi tới mép bàn ăn.

Nguyễn Ôn Tịch thấy thế, cố ý giả bộ lo lắng hỏi:

"Tiểu Thất sao thế? Mặt đỏ như vậy, không lẽ bị cảm rồi?"

Hứa Tề Tư lắp bắp trả lời: "Không, không có gì.....chỉ là, chỉ là......"

"Đêm qua, đêm qua......em xin lỗi......."

Lần này Hứa Tề Tư ủ rũ cúi gầm mặt xuống, ngoan ngoãn nhận sai.

Sau đó cậu bị Nguyễn Ôn Tịch ha ha cười, xoa đầu nói:

"Được rồi, anh biết là do tiểu Thất uống say quá thôi, không sao đâu. Chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì nhé?"

Nói xong, Nguyễn Ôn Tịch thu tay, đổi sang đề tài khác:


"À đúng rồi, tối hôm qua em say nên ngủ sớm. Anh thấy em không thể livestream nên đã tự chủ đăng một comment trên Weibo của em."

Trên mạng xã hội, Hứa Tề Tư đều dùng duy nhất một cái tên 744 nên Nguyễn Ôn Tịch dễ dàng tìm được nick của cậu.

Thấy ánh mắt áy náy của Nguyễn Ôn Tịch, cậu vội lắc đầu nói:

"Không sao, em nên cảm ơn anh Ôn Tịch mới đúng, nếu không em đã vô cớ cho fan của mình leo cây mất rồi."

Chuyện tối hôm qua nên gác sang một bên, tuy rrong lòng Hứa Tề Tư vẫn còn cảm thấy xấu hổ nhưng chí ít hiện tại có thể miễn cưỡng giả vờ như không có chuyện gì.

Hứa Tề Tư ngoan ngoãn ăn sáng xong, trong lúc Nguyễn Ôn Tịch thu dọn chén dĩa thì cậu mở diễn đàn fan xem lịch sử trò chuyện tối hôm qua.

[Hôm nay ăn gì: @744, Thất Thất thật sự không suy xét đến chuyện đá Ôn Mộng lão đại rồi về chung CP với bạn cùng phòng sao?]

[tiểu Thất hì hì: @744, nghỉ ngơi tốt nha. Chúc Thất Thất may mắn hí hí hí]

[Đăng Tây: @744, livestream không quan trọng, quan trọng nhất là sức khỏe, nhớ tiết chế một chút hehehhe]

[.......]

Hứa Tề Tư: "......."

Hứa Tề Tư càng đọc càng hoang mang, quyết định mở Weibo của mình ra xem thử, lướt xuống mới thấy Nguyễn Ôn Tịch reply lại một bình luận dưới bài đăng của cậu.

Nhìn thời gian là khoảng 9 giờ rưỡi, bên dưới Weibo là bình luận của mọi người lo lắng hỏi thăm đêm nay có phải xảy ra chuyện gì không, sao lại không thấy livestream. Nguyễn Ôn Tịch thấy vậy nên đã chọn một bình luận mà reply.

[Tịch reply @đỏ tía: Xin lỗi, tối nay tiểu Thất không cẩn thận uống say rồi, có lẽ không thể tiến hành livestream được, phiền mọi người hỗ trợ thông báo cho những người khác trong group nhé. Thành thật xin lỗi mọi người, cũng xin cảm ơn mọi người đã quan tâm tới tiểu Thất.]

[đỏ tía reply @Tịch: Oke! À, xin hỏi cậu là bạn của tiểu Thất à? Tôi thấy địa chỉ IP không giống nhau.]

[Tịch reply @đỏ tía: Ừm, tôi là bạn cùng phòng với tiểu Thất. Hôm nay chúng tôi cùng nhau đến thành phố B chơi.]

[đỏ tía reply @Tịch:!!!]

Đỏ tía là bạn trong game với Hứa Tề Tư, quan hệ cũng rất tốt, có điều bình thường cậu không dùng WeChat, cũng không add WeChat của ai trong group Gia Tộc nên bọn họ chỉ có thể hỗ động với cậu ở trên Weibo mà thôi.

Hứa Tề Tư nhìn bình luận của mọi người, cách khoảng mười phút dưới bình luận của đỏ tía bất ngờ bùng nổ bình luận.

[Vô danh không tên reply @Tịch: Má ơi! Là bạn cùng phòng hàng thật đó! Có ảnh chụp chung kìa!!!]

[Oa Nga reply @Tịch: Weibo của bạn cùng phòng khá trống, vừa mới mở Weibo à?]

[Đường nhỏ reply @Tịch: Xin mạn phép được công bố CP: tiểu bạch thỏ ngốc nghếch x sói xám thân sĩ!!!!!]


[Dự Phán Đỉnh Cấp: Trọng điểm trọng điểm!!!! 《 Uống say》 và 《cùng nhau đi chơi》]

[Nặng nề: Quan hệ của Tiểu Thất và bạn cùng phòng thật tốt, cố lên!]

[Tiểu Hương: Uống say rồi ~ Uống say rồi sau đó làm gì nhỉ ~ ]

Hứa Tề Tư nhìn bình luận dần dần chuyển sang hướng đen tối, không khỏi bất lực che mặt.

Cậu lại không cẩn thận liên lụy Nguyễn Ôn Tịch nữa rồi, xem ra muốn fan quên đi bạn cùng phòng là điều không thể.

Hứa Tề Tư thầm thở dài trong lòng, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật này.

Cậu thường lướt mạng nên biết là có rất nhiều fan tự do ghép CP cho cậu như đá Ôn Mộng hoặc rủ bạn cùng phòng chơi game ghép CP....Thế nên Hứa Tề Tư không để ý nhiều, cùng lắm chỉ xem như bọn họ đang nói đùa.

Nhưng giờ đây Hứa Tề Tư lo lắng những hành vi như vậy có thể sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến Ôn Mộng Một Hồi và Nguyễn Ôn Tịch.

Thời điểm Nguyễn Ôn Tịch từ phòng bếp bước ra, liền thấy được vẻ mặt cau mày của Hứa Tề Tư.

"Tiểu Thất gặp khó khăn gì sao?" Nguyễn Ôn Tịch đi đến bên cạnh, quan tâm hỏi.

Hứa Tề Tư thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, do dự hỏi:

"Cái đó, anh Ôn Tịch, anh có để ý đến.....bình luận ghép CP không?"

"Ghép CP?" Nguyễn Ôn Tịch hình như tự ngẫm một lát mới hiểu ý cậu đang muốn nói:

"Ý của Tiểu Thất là fan của em ghép CP anh với em trên Weibo đó à? Tối qua anh cũng thấy được một ít."

Hứa Tề Tư gật đầu: "Vâng."

Nguyễn Ôn Tịch không lập tức trả lời, anh hỏi:

"Vậy tiểu Thất nghĩ như thế nào?"

Hứa Tề Tư: "Theo ý em thì phần lớn là lời nói đùa của mọi người, nếu họ không là gì quá đáng hoặc phát ngôn quá mức thì em sẽ không để ý. Nhưng nếu anh Ôn Tịch để ý chuyện đó, em sẽ đứng ra giải thích. Dù sao thì mọi chuyện không liên quan tới anh Ôn Tịch, em không muốn để chuyện đó ảnh hưởng tới sinh hoạt hay tâm trạng của anh."

Lời nói chân thành, rõ ràng là rất nghiêm túc suy xét vì Nguyễn Ôn Tịch.

Nguyễn Ôn Tịch nghe cậu nói, trong lòng rung động thật không nhịn được giơ tay xoa đầu cậu:

"Tiểu Thất vẫn đáng yêu như vậy."


Hứa Tề Tư: "A?"

Cậu khẽ nâng đầu, ánh mắt từ nghiêm túc lập tức trở nên mờ mịt, không hiểu lời này của anh là ý gì.

Nguyễn Ôn Tịch cũng không giải thích, chủ đề lại quay trở về ban đầu:

"Yên tâm, anh không để ý đâu. Ngày hôm qua anh đã đọc bình luận của các fan, mấy cô ấy nói chuyện rất đáng yêu, đều là lời thật lòng quan tâm đến em."

Chuyện đặc biệt khiến Nguyễn Ôn Tịch cảm thấy hài lòng nhất đó là được đứng ra thay mặt em ấy để thông báo, chỉ tiếc là hiện thực anh vẫn chưa thể làm như vậy.

Nghe đến đây, Hứa Tề Tư mới hơi thả lỏng, trả lời:

"Anh Ôn Tịch không ngại là đươc. Em sẽ chú ý để mấy cô ấy không làm gì quá phận."

Nguyễn Ôn Tịch định nói quá phận cũng không sao nhưng đến miệng lại thành một chữ được nhẹ tênh.

Hứa Tề Tư quay lại group trong WeChat, đăng một thông báo mới xin lỗi vì đã bỏ lỡ buỗi livestream tối qua và cũng chân thành cảm ơn mọi người đã quan tâm lo lắng cho cậu.

Chuyện đó đến đây liền kết thúc.

Lần này tới thành phố B chơi, bọn họ dự định chuyến hành trình sẽ kéo dài 3 ngày. Hôm nay là ngày thứ nhất.

Mà Lâm Khả Thiến và Mạc Nghiêm Tường bên kia đúng như lời Nguyễn Ôn Tịch nói, ngoại trừ buổi tối đón gió tẩy trần ra thì thời gian còn lại cậu không hề thấy hai người đâu, chỉ để lại ghi chú tỉ mỉ những nơi đáng tham quan ở thành phố B.

Thành phố B nằm ở phía nam cách xa thành phố A, nhiệt độ không khí ấm áp hơn so với thành phố A, rất vừa vặn để Hứa Tề Tư có thể ra ngoài chơi mà không lo bị lạnh.

Vì nghĩ đến tối hôm qua Hứa Tề Tư uống say, nên ngày đầu tiên bọn họ không tính đi chơi mà chỉ dạo ơ khu vực gần khách sạn.

Nguyễn Ôn Tịch đã từng đến thành phố B rồi, đối với nơi này khá quen thuộc nên cơ bản Hứa Tề Tư muốn đi đâu, anh liền có thể dẫn cậu đến đó.

Hiện giờ Hứa Tề Tư đã quen với việc bản thân muốn đi đâu liền đi đó, hứng thú bừng bừng đi dạo khắp nơi, đi từ sáng cho đến sau bữa tối mới trở về khách sạn.

Vì thế, kết thúc buổi livestream Hứa Tề Tư gắng gượng đánh răng rửa mặt rồi trực tiếp hết pin trên giường.

Nguyễn Ôn Tịch tắm rửa xong bước ra liền thấy bộ dáng ỉu xìu của cậu, khẽ cười:

"Mệt thế sao?"

Hứa Tề Tư mệt đến không ngóc đầu nổi, giọng nói uể oải từ trong chăn phát ra:

"Từ giờ tôi xin phép được làm một con cá mặn chờ chết."

Nguyễn Ôn Tịch ngồi bên mép giường nước, phối hợp hỏi:

"Vậy xin hỏi vị cá mặn này, sáng mai chúng ta có đi xem mặt trời mọc nữa không?"

Hứa Tề Tư nhìn sóng nước dao dộng ở mép giường, năm đơ trong chốc lát tinh thần mới vực dậy nói: "Đi!"

Sau đó cánh tay mềm nhũn hạ xuống, trở về trạng thái xác cá mặn đồng thời thở dài than:

"A ~ mệt quá đi à ~~~~"


Nguyễn Ôn Tịch vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Nghỉ ngơi một ngày cũng không sao, nếu không với trạng thái này của em đừng nói là leo núi, có bò xuống giường được hay không còn chưa biết nữa."

Hứa Tề Tư chột dã hít hít, biết nên nghe lời đáp: "Vậy ngày mốt chúng ta đi."

"Ừ." Nguyễn Ôn Tịch đáp, thấy cậu vẫn mệt mõi như vậy lại hỏi tiếp, "Có cần anh xoa bóp cho em không? Trước đây anh đã từng học qua massage, tuy không chuyện nghiệp nhưng ít nhất vẫn có thể giúp em ngày mai thức dậy thoải mái hơn một chút."

Hứa Tề Tư từ trong ổ chăn ngóc đầu dậy: "Có được không đó?"

Nguyễn Ôn Tịch trả lời: "Đương nhiên rồi. Nào, bò tới đây."

Anh vỗ vỗ một chỗ trống trên giường, Hứa Tề Tư liền uốn éo bò qua.

Trong vô thức, Hứa Tề Tư đã quen với cách sống chung với Nguyễn Ôn Tịch như một điều hiển nhiên.

Nguyễn Ôn Tịch nhìn cậu ngoan ngoãn bò tới, nhịn không được lại chà đạp trên đầu cậu một phen, rồi mới ngồi quỳ bên cạnh cậu, giúp cậu xoa bóp tay chân đau nhức.

Lực tay Nguyễn Ôn Tịch vừa đủ, tuy ấn vào huyệt vị có hơi đau nhưng vẫn trong phạm vi Hứa Tề Tư có thể chịu được.

"A ưm....."

Hứa Tề Tư vô thức phát ra vài âm tiết than nhẹ, thỏa mãn híp mắt, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, không biết là do quá mệt mỏi hay là do Nguyễn Ôn Tịch xoa bóp quá thoải mái nữa.

Chờ Nguyễn Ôn Tịch tận tâm tận lực xoa bóp xong, phát hiện Hứa Tề Tư đã ngủ gục từ lúc nào rồi.

"Mệt mỏi thì cứ ngủ đi, nhớ đắp chăn đàng hoàng coi chừng cảm lạnh."

Nguyễn Ôn Tịch vừa thì thầm, vừa xoay người xuống giường.

Hứa Tề Tư ngủ nông, cảm giác nguồn nhiệt ấm áp đang rời đi, chống lại cơn buồn ngủ mơ hồ hỏi:

"Anh Ôn Tịch không ngủ sao?"

Nguyễn Ôn Tịch trả lời: "Anh đến phòng tắm sấy tóc, lát nữa mới ngủ. Em cứ ngủ trước đi."

Hứa Tề Tư mệt đến đầu óc mơ hồ, không nhớ tóc Nguyễn Ôn Tịch có ướt hay là không, cậu ậm ừ đáp lại rồi lăn vào trong chăn, cảm giác ấm áp mỹ mãn mà ngủ.

Nguyễn Ôn Tịch nhìn bộ dáng ngủ mà không hề phòng bị kia, trong lòng âm thầm thở dài, xoa nhẹ huyệt thái dương rồi nhận mệnh đi vào phòng tắm.

Vốn dĩ là do anh tự chủ động muốn xoa bóp trước, nên giờ chỉ có thể nói là tự làm tự chịu thôi.

Một hồi lâu sau, Hứa Tề Tư đã hoàn toàn ngủ say, Nguyễn Ôn Tịch mới mang một thân khí lạnh đi ra, cẩn thận lên giường giữ một khoảng cách với Hứa Tề Tư để tránh đánh thức cậu.

Nhưng Hứa Tề Tư vẫn cảm nhận được khí lạnh trên người anh, ngọ nguậy không yên, trực tiếp nghiêng người ôm lấy Nguyễn Ôn Tịch.

"Ôm......không lạnh......."

Trong miệng cậu lầm rầm nói mớ, ý tứ chính là ôm thì sẽ không lạnh nữa."

Đáy lòng Nguyễn Ôn Tịch mềm nhũn ấm áp, nhẹ nhàng ôm chặt người vào lòng.

- ---------✿byhanako❀----------
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: C61: Chương 61


Có lẽ do tối qua được Nguyễn Ôn Tịch xoa bóp nên ngày hôm sau tỉnh dậy Hứa Tề Tư không quá đau nhức như hôm qua.

Hôm qua nhận được bài học đắt giá, vì để ngày mai thuận lợi đi leo núi nên bây giờ Hứa Tề Tư không có yêu cầu gì về địa điểm tham quan nữa, cùng Nguyễn Ôn Tịch đi dạo ở một triễn lãm tranh gần khách sạn.

Buổi tối vẫn như thường lệ, sau khi kết thúc livestream cậu sẽ cùng Nguyễn Ôn Tịch lên tầng cao nhất của khách sạn ngắm cảnh rồi về phòng ngủ sớm.

Ngày thứ ba ở thành phố B, trời còn chưa sáng hẳn thì Hứa Tề Tư đang mơ ngủ đã bị Nguyễn Ôn Tịch đào từ trong ổ chăn ra.

Hứa Tề Tư ngáp một cái thiệt to rồi mới từ từ tỉnh táo, nhớ ra hôm nay mình đi leo núi nên phấn chấn tinh thần đi đánh răng rửa mặt, dáng vẻ mong chờ được ngắm mặt trời mọc.

Bởi vì khách sạn nằm ở vùng ngoại ô, thế nên ngọn núi bọn họ chọn cũng cách đó không xa. Ngọn núi có độ cao vừa phải, từ hướng đông mặt trời mọc vừa có thể ngắm mặt trời lại vừa có thể quan sát toàn cảnh thành phố dưới ánh bình minh.

Hứa Tề Tư nhanh chóng rửa mặt, sau đó ăn chút gì đó lót bụng rồi đứng ở cửa chờ Nguyễn Ôn Tịch cùng nhau xuất phát.

Nguyễn Ôn Tịch thấy cậu hào hứng như vậy, nhịn không được cười hỏi:

"Xem ra tiểu Thất rất thích ngắm mặt trời mọc?"

Lúc này Hứa Tề Tư có chút ngượng ngùng đáp:

"Thực ra trước đây có dự định nhưng vì lười cho nên chưa thể ngắm mặt trời mọc.....lần này có chút mong chờ."

Trước kia Hứa Tề Tư luôn trong trạng thái sa sút tinh thần, đối với chuyện dậy sớm từ lúc tinh mơ như này cơ bản là không thể nào trông cậy vào tính tự giác của cậu được.

Còn nếu nhờ người nhà ư? Vậy thì càng không thể rồi.

Nguyễn Ôn Tịch nghe ra ẩn ý của cậu, lại cười nói:

"Xem ra tiểu Thất của chúng ta càng ngày càng tốt hơn rồi."

Hứa Tề Tư xấu hổ đáp lại: "Cũng không khoa trương như anh Ôn Tịch nói đâu....Chúng ta mau mau đi thôi, nếu chậm là không kịp đâu."

Nguyễn Ôn Tịch gật đầu, cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa.

Lúc tới đây Nguyễn Ôn Tịch không lái xe, cho nên bọn họ đã mượn Mạc Nghiêm Tường một chiếc, lái khoảng vài phút là đến chân núi.

Ngọn núi bọn họ chọn là nơi có vị trí tốt nhất để ngắm mặt trời mọc. Trời còn chưa sáng, dưới chân núi đã có lác đác vài người cũng tới ngắm mặt trời mọc.

Đợi Nguyễn Ôn Tịch đậu xe xong, Hứa Tề Tư định mở cửa xuống xe thì bị Nguyễn Ôn Tịch giữ lại.

"Đợi một chút."


Hứa Tề Tư dừng động tác tay, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Ôn Tịch, không hiểu hỏi:

"Sao vậy anh Ôn Tịch?"

Nguyễn Ôn Tịch từ ghế sau với tay lấy một cái túi giấy, móc ra một cái khăn quàng cổ:

"Rạng sáng trên đỉnh núi vẫn còn sương lạnh, em quàng khăn vào cổ giữ ấm, nếu không sẽ bị cảm lạnh."

Vừa nói anh vừa nghiêng người giúp Hứa Tề Tư đeo khăn quàng cổ chỉnh tề.

Hứa Tề Tư ngoan ngoãn ngồi im để anh đeo giúp mình, nhìn thân ảnh gần ngay trước mắt, xung quanh chóp mũi đều là mùi hương hoa nhàn nhạt của anh.

Mùi hoa này không giống mùi sữa tắm Nguyễn Ôn Tịch dùng hàng ngày, có hơi ngọt, giống như mùi trái cây vậy.

Tùy không phải mùi hương quen thuộc nhưng càng ngửi càng thấy giống mùi của mình.

Hứa Tề Tư suy nghĩ đến thất thần, khi nhận ra đã thấy Nguyễn Ôn Tịch đã chỉnh khăn quàng cổ xong. Cậu vội vàng thu lại suy nghĩ, nhẹ giọng nói lời cảm ơn:

"Cảm ơn anh Ôn Tịch."

Nguyễn Ôn Tịch xoa đầu cậu, cười đáp: "Đi thôi, chúng ta lên núi nào."

"Vâng!"

Suy nghĩ một lần nữa quay trở về chuyện leo núi, vừa xuống xe cậu liền cảm nhận được một luồng không khí lạnh ập vào mặt.

Hứa Tề Tư thở ra một ngụm khí trắng, ánh mắt mong chờ háo hức không vì cái lạnh mà chùn bước.

Ngọn núi này không phải là địa điểm du lịch hay công viên, ngoài bãi xe lộ thiên dưới chân núi ra thì chỉ có một lối đi thông lên đỉnh núi.

Đường lên núi gồm ba lối đi, hai bên trái phải là đường xoắn ốc nhẹ vòng theo đường cong lên đỉnh núi, chính giữa là thang trời xếp từng bậc thẳng lên đỉnh núi để người đi từ từ bước lên núi.

Hai người lựa chọn đi đường xoắn ốc vòng lên đỉnh núi sẽ tiết kiệm thể lực và an toàn hơn, nhưng lại tốn khá nhiều thời gian. Nếu muốn nhanh chóng tiết kiệm thời gian thì lựa chọn con đường leo bậc thang, tuy có hơi dốc nhưng lại là con đường ngắn nhất để lên đỉnh.

Hứa Tề Tư dừng ở giữa sườn núi nghỉ ngơi một lát, cuối cùng quyết đoán chọn cách bò theo thang trời mà đi.

Lúc này người leo núi tuy không nhiều lắm nhưng lại có không ít người chọn cách đi theo đường xoắn ốc từ từ lên núi, cũng có một số ít chọn đường bậc thang trực tiếp lên núi.

Lúc bắt đầu, Hứa Tề Tư còn hứng thú dâng trào, nghĩ tới nghĩ lui đương nhiên cậu muốn tự trải nghiệm cảm giác leo núi thực thụ.


Nhưng khi lết được phân nửa đường thì cậu đã có chút không chịu nổi, thở hồng hộc than.

"Hô....., ngọn núi này cao thật đó."

Lúc này Hứa Tề Tư không dám quay đầu lại nhìn phía sau, chỉ có thể tận lực ngửa đầu xem còn khoảng bao nhiêu bậc nữa là đến đích.

Nguyễn Ôn Tịch đi ở phía sau cậu, nghe âm thanh thở dốc của cậu, hỏi:

"Tiểu Thất mệt rồi à? Đợi lên thêm vài bậc nữa sẽ có một cái đình nghỉ chân, em có muốn vào đó ngồi nghỉ một lát không?"

Hứa Tề Tư hít một hơi thật sâu, cố gắng cổ vũ bản thân:

"Không cần, em phải dùng tốc độ nhanh nhất để lên tới đỉnh, có bò cũng phải bò lên!"

Cậu không phải là không muốn nghỉ, nhưng nghĩ tới ngồi trong đỉnh nghỉ ngơi chắc chắn sẽ không cẩn thận nhìn xuống phía dưới, cậu có chút sợ.

Tuy cậu không mắc chứng sợ độ cao, nhưng so với khi chơi trò chơi hay ngồi cáp treo thì cảm giác vẫn rất khác so với một mình đứng ở nơi cao như thế này.

Muốn cậu đi từng bước xuống núi bằng đường này......xin lỗi, cậu không đủ can đảm a.

Nguyễn Ôn Tịch dường như hiểu được nỗi lòng của cậu, nhoẻn miệng đáp:

"Được, vậy tiểu Thất cố lên! Khoảng cách cũng không còn xa lắm, nếu thật sự không chịu nổi thì không nên miễn cưỡng bản thân, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

Có những lời này của Nguyễn Ôn Tịch, Hứa Tề Tư yên tâm như được cho một liều thuốc an thần, tiếp tục phấn đấu lê bước tiến lên.

May mà cái thang trời này được thiết kế đã suy xét đến thể lực của du khách, Hứa Tề Tư dùng tinh thần ý chí leo lên, cuối cùng cậu cũng bò đến đích trước khi thể lực của cậu cạn kiệt.

Lúc này trời vẫn còn chưa sáng hẳn, xung quanh trống trải yên ắng, chỉ thưa thớt vài người.

Trên đỉnh núi có rất nhiều cây thường xuân, tuy đã tháng giêng trời đông giá rét nhưng thảm thực vật ở đây vẫn xanh biếc, yên tĩnh trước sắc trời gần sáng.

Hứa Tề Tư nhìn một vòng quanh bốn phía, ánh mắt tràn đầy sự mới lạ.

Nguyễn Ôn Tịch đi đến bên cạnh dắt tay cậu:

"Đi thôi, bây giờ là lúc thích hợp nhất để xem mặt trời mọc."

Hứa Tề Tư thu lại sự tò mò, có lẽ động tác của Nguyễn Ôn Tịch quá mức tự nhiên khiến cậu nhất thời không để ý hai bàn tay đang nắm lấy nhau, cùng Nguyễn Ôn Tịch đi đến một khu nghỉ ngơi trống gần đó.


Cái đình nhỏ này hẳn là được dựng lên để mọi người nghỉ ngơi xem mặt trời mọc, chung quanh cũng có vài hàng ghế đá, đối diện là hướng đông không gian thoáng đãng dường như đã được xử lý cây cỏ, đủ không gian để mọi người có thể ngắm cảnh.

Hứa Tề Tư chọn một hàng ghế đá ngồi xuống, rất có kiên nhẫn ngồi chờ.

Nguyễn Ôn Tịch tính toán thời gian vừa chuẩn, thời gian chờ không bao lâu liền thấy ánh mặt trời chậm rãi ló dạng, đang từ từ lên cao.

Ngọn núi nằm ở ngoại ô hướng Tây, phía đông hướng về thành phố B, từ rìa thành phố đã có thể ngắm mặt trời chậm rãi lên cao.

Một dải màu vàng ấm áp như thuốc nhuộm vàng cả bầu trời, ánh nắng từng chút một lan tỏa, phảng phất như đang dịu dàng đánh thức thành phố sau một đêm dài tĩnh mịch, xua tan bóng đêm và bắt đầu một ngày mới tràn đầy sức sống.

Hứa Tề Tư không khỏi kinh ngạc cảm thán.

Khung cảnh khác với khi mặt trời lặn, khi ánh nắng lụi tàn nhường bước cho màn đêm tăm tối, thì mặt trời mọc chính là tỏa ra năng lượng tích cực đầy sức sống.

Hứa Tề Tư ghi tạc khoảnh khắc này trong đầu, một hồi lâu mới bình tĩnh lại rồi cùng Nguyễn Ôn Tịch xuống núi.

Các hàng quán dưới chân núi cũng đã mở cửa đón những vị khách đầu tiên, Hứa Tề Tư và Nguyễn Ôn Tịch chọn một quán hoành thánh gần nhất.

Trong quá trình chờ hoành tháng mang ra, Hứa Tề Tư vẫn còn trong hồi tưởng cảnh mặt trời mọc, cậu định về là sẽ lập tức vẽ cảnh đó ra.

"Tiểu Thất? Tiểu Thất!"

Cậu suy nghĩ đến mức quên hết mọi thứ xung quanh, Nguyễn Ôn Tịch phải gọi vài lần mới phản ứng lại.

"A, anh Ôn Tịch." Cậu ngượng ngùng sờ tai, "Anh Ôn Tịch gọi em là có chuyện gì sao?"

Nguyễn Ôn Tịch bất đắc dĩ cười, không có hỏi cậu đang nghĩ gì mà thất thần, anh chỉ nói:

"Tiểu Thất định khi nào trở về nhà em?"

"Trở về nhà em?" Hứa Tề Tư chưa hiểu, mất một lúc mới nhớ ra mấy ngày nữa là đến Tết Âm Lịch rồi, "A đúng rồi, sắp đến Tết."

Cậu đã quen sống cùng Nguyễn Ôn Tịch ở Phương Thơ hoa viên, bây giờ bỗng nhiên phải trở về nhà, có chút không quen.

Hứa Tề Tư nghĩ nghĩ, rồi trả lời: "Đợi đến ngày Giao thừa rồi về. Nhà của em vào Tết cũng không có hoạt động gì lớn, buổi tối trước lễ Trừ Tịch trở về là được."

Ông bà nội ngoại của Hứa Tề Tư đã mất từ trước khi cậu sinh ra, tổ nghiệp căn cơ đều ở thành phố A nên nhà cậu không có hoạt động về quê cúng tổ tiên.

Hơn nữa trong tiềm thức của cậu có chút không muốn tách khỏi Nguyễn Ôn Tịch nhanh như vậy.

Nói rồi cậu nhìn về phía anh hỏi: "Vậy anh Ôn Tịch định khi nào trở về?"

"Anh cũng định về vào đêm Trừ Tịch, có điều sớm hơn một chút."

Nguyễn Ôn Tịch ước chừng thời gian, "Vậy buổi sáng anh sẽ đưa em về Hứa gia trước nhé? Buổi chiều nhà anh phải về quê cúng tổ tiên."


Nghe vậy, Hứa Tề Tư không tự giác nắm chặt nắm tay, gật đầu:

"Được, vậy anh Ôn Tịch đi mấy ngày mới về?"

Nguyễn Ôn Tịch đáp: "Đại khái khoảng bảy ngày. Sáng mùng bảy anh sẽ trở về Phương Thơ hoa viên."

Hứa Tề Tư: "Ừm, em cũng mùng bảy rồi về."

Lúc Hứa Tề Tư trả lời, trong giọng nói có chút tiếc nuối mà chính cậu cũng không nhận ra.

Nguyễn Ôn Tịch khẽ cười một chút:

"Lúc quay về thuận đường anh ghé đón em nhé?"

Hứa Tề Tư gật đầu, đồng ý lời đề nghị mà không hề do dự. Tâm trạng vui vẻ lúc ngắm mặt trời mọc thoáng cái đã biến mất.

Từ sau khi dọn tới ở Phương Thơ hoa viên, Hứa Tề Tư chưa từng tách Nguyễn Ôn Tịch một thời gian dài như vậy.

Nhưng dù sao Tết Âm Lịch cũng là ngày quan trọng nhất năm nên cậu đành dấu sự không vui này xuống đáy lòng.

Chuyến ngắm mặt trời mọc đã kết thúc cuộc hành trình du ngoạn ba ngày ở thành phố B. Sau khi ăn sáng xong, hai người lái xe đến trung tâm thành phố dạo vài vòng rồi trở về khách sạn thu dọn hành lí trở về lại thành phố A.

Nhưng trên đường trở về khách sạn, Nguyễn Ôn Tịch bỗng nhiên ngừng xe, để lại một câu chờ anh một chút rồi mở cửa đi ngoài.

Hứa Tề Tư nghi hoặc chớp mắt, nhưng vẫn nghe lời ngồi trong xe chờ Nguyễn Ôn Tịch.

Không bao lâu cậu thấy Nguyễn Ôn Tịch cầm một túi giấy quay lại, sau khi ngồi vào xe thì đưa cho cậu.

Hứa Tề Tư ngây ngốc tiếp nhận túi giấy: "Đây là cái gì?"

Nguyễn Ôn Tịch không trả lời, anh chỉ nói: "Em mở ra nhìn xem."

Hứa Tề Tư mở ra theo lời anh, nhìn thấy bên trong là một con mèo hoa bằng gốm sứ, trông có chút giống với tiểu Hoa.

Nguyễn Ôn Tịch trêu ghẹo nói:

"Coi như tặng cho em quà mừng năm mới, thuận tiện để em nhìn vật nhớ người, tránh để tiểu Thất nhà anh thất hồn lạc phách rầu rĩ mãi."

Nghe thấy anh đang trêu mình, Hứa Tề Tư đỏ mặt thấp giọng phản bác:

"Nào có thất hồn lạc phách....."

Nhưng lại ôm chặt lấy con mèo sứ trong tay, khóe môi không tự chủ vẽ ra một độ cong.

Bảy ngày......hình như cũng không quá khó khăn.

- ---------✿byhanako❀----------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom