Cập nhật mới

Dịch Cửu Linh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Chương 40


Tịch Linh ngồi ở đó niệm tịnh liên kinh thanh tỉnh tâm trí cho tất cả bọn họ, nhìn những vết nứt trên khóa độ yêu dần dần biến mất, nàng lại nhớ đến tà vật lúc nãy...!Nàng nói thứ đó to bằng một cái thủ phủ cũng không nói quá...!Một chuyển động cũng như dời trời lấp biển, sức mạnh kinh hồn, bảo sao Sương Ngọc thận trọng như thế.
“ Ầm!!”
“!”
Phượng Minh giật mình mở mắt ra, xung quanh bọn họ rung động mãnh liệt, Tịch Linh nhìn thẳng vào bóng đen phía trước, tựa như có thứ gì tông vỡ vách đá mà lao đến.
“ Không xong, tà vật bắt đầu phá núi!!”
Khóa và xích vẫn chưa sửa xong, bây giờ phân tâm xem như bỏ mạng.

Tịch Linh xoay người rút Hỏa Liêm trường cung ghim trên vách đá ra.
“Phượng Minh, giương cung đi!!”
“ Nó không phải là vũ khí của ta, không nghe lệnh của ta!!”

“ Ta giúp ngươi!! Ta không có linh lực, không thể dùng thần khí!!”
Trong cấp bách, 2 người bọn họ dứng chắn trước 3 người kia, Phượng Minh dùng hết sức lực của mình kéo dây cung, quả nhiên không động tĩnh, Tịch Linh tức khắc quát lớn:
“ Hỏa Liêm, linh trí của ngươi khai mở, trong tình huống nguy cấp lập tức nghe lệnh Phượng Minh, bảo vệ chủ nhân của ngươi đi!!”
Nàng dứt lời, dây dung trong tay hắn lập tức bị kéo căng, Phượng Minh không có thời gian để bất ngờ, hắn kéo cung đến cực hạn, phóng ra bạch hỏa tiễn về phía vách đá đang động đậy kia.
Va chạm vào nhau bùng lên lửa trắng điên cuồng, chặn lại khí tà tràn ra từ các vết nứt.

Nhưng nó sẽ không chịu được bao lâu, Tịch Linh nhìn Phượng Minh bên cạnh, lại quay đầu nhìn 3 người kia sắp luyện xong khí vật...
“ Phượng công tử, ngài nói xem bọn họ cần thêm bao nhiêu thời gian nữa?”
“ Ba khắc, sư phụ ta sẽ cần ít nhất 3 khắc tới, cô nương, chúng ta có thể làm được gì?”
“ Có phải chúng ta chỉ cần giữ chân Vân Di an ổn, phải vậy không?”
Tịch Linh đột nhiên cất tiếng hỏi, nàng đột nhiên ngừng lại, sau đó nói tiếp:
“ Chỉ cần...!đánh tan tà khí, những thứ khác không quan trọng đúng không?”
Phượng Minh không một chút chần chừ gật đầu.

Hắn nhìn qua nàng liền ngẩn người.

Nữ tử kia...!khóe môi khẽ cử động, nàng ta...!mỉm cười?
Tình huống ở chỗ của bọn họ khá nguy hiểm, một tiễn kia không trụ được lâu, một khi tràn ra dù có phóng thêm bao nhiêu tên nữa cũng vô ích.
“ Phượng công tử, ngài ở đây giúp ta hộ pháp cho bọn họ”

“ Tịch cô nương, cô muốn đi đâu?”
Tịch Linh để lại hỏa liêm cung hộ thân cho Phượng Minh, quay đầu chạy qua lớp kết giới xông ra Khống linh trận bao bọc bên ngoài.

Lí do nàng không gọi người khác...!lí do nàng không gọi người khác...
Chính là...
Đại trận đưa nàng đến mắt trận khi nãy luyện tủy đan, Tịch Linh ngồi xuống diện với nó, tay mở thần ấn, miệng đọc thần quyết.
“ Khởi sinh khởi nguồn, vạn hình vạn lực cuốn quanh vận mệnh, mệnh lệnh chi linh thiên địa bổ trợ khí lực, trấn định u quang!”
Linh khí nổi lên như ngàn vạn đốm lửa lấp lánh, Tịch Linh nhắm mắt, bàn tay trắng nõn xoay chuyển khí linh, trực tiếp rót tất cả vào linh mạch như khúc gỗ mục xơ xác của chính mình.
“ Ư...”
Cảm giác như từng đoạn mạch của nàng bị nổ tung ra, máu rỉ ra liên tục từ thất khiếu, thấm đẫm cả hoàng y.

Hệt như trăm cân cực độc trực tiếp dồn vào dạ dày, ngũ tạng đều chảy máu.

Tịch Linh bây giờ như chìm trong cơn lốc của linh khí, nàng liều mạng ngồi vững, dẫn linh tán ra, kích hoạt toàn bộ tiểu trận của Khống linh cổ trận, bao quanh toàn bộ tháp thất.

Phượng Minh ở bên trong đột nhiên nhìn thấy dưới chân sáng bừng lên, cây cỏ sinh trưởng xanh ngắt mơ hồ phủ toàn bộ mặt đất, bọn họ như chìm giữa thảo nguyên đầy gió và nắng, chỉ còn một vùng đen ngòm dưới chân trời vẫn không thể nào tiêu tan.
“ Đây là...!thượng cảnh của cổ trận?”
Cơn chấn động do tà vật khuấy động lui dần, Phượng Minh như thấy được một kì tích nào đó, vẫn còn không tin được tình hình trước mắt...
Tịch Linh điều động linh khí phân bố mệnh lệnh cho trận pháp trấn áp tạm thời thứ bên trong, nhưng chỉ là tạm thời, đây là cách tốt nhất mà nàng có thể nghĩ ra để kéo dài thời gian cho bọn họ.
Linh khí vẫn không ngừng trút vào người như sóng triều đổ trên đầu, hoàng y không còn nhìn ra màu sắc ban đầu, cả người tiểu nữ tử chìm trong một bể máu.

Linh khí với người tu chân là nguồn sống, còn với nàng...chính là cực hình đau đớn...
“ Chân Y...!có phải...!đó là ngươi hay không...?”
Nàng từ từ ngã xuống mắt đất, linh khí vẫn không ngừng ồ ạt đổ vào, dường như nữ tử đã đau đến nỗi nói năng mơ hồ....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Chương 41


Từ chân trời đen ngòm kia, hắc khí dần dần ăn mòn bầu trời trên đầu bọn họ, Khống Linh trận sắp không giữ được nữa, Phượng Minh không ngừng bổ sung pháp lực trấn định lại ăn mòn, kéo dài thời gian.
“ Rắc!!!”
Giống như là những mảnh gương vỡ ra, hắc khí len lỏi từ trong các vết nứt đổ xuống mặt đất, Phượng Minh ghim mạnh Hỏa Liêm trường cung xuống mặt đất trước mặt 3 người kia, để nó bảo vệ bọn họ.

Còn hắn, chuẩn bị liều chết ngăn cản.
Ánh sáng đột nhiên lóe lên bên trong tháp, Phượng Minh như vớ được sợi rơm cứu mạng, mừng đến suýt rơi nước mắt:
“ Sư phụ, ngài hoàn thành rồi!!”
3 người bọn họ dần dần thu lại pháp lực, khóa Độ yêu và xích Trùng Dương đã hoàn thành, tỏa ra thần lực khôn lường.


Hữu Du lau mồ hôi lạnh trên trán, đưa mắt nhìn xung quanh:
“ Tịch Linh đâu?”
Phượng Minh nhìn trận pháp xung quanh đang sập xuống, gấp gáp lên tiếng.
“Cô ấy ra ngoài không lâu thì thượng cảnh của khống linh trận mở ra chống đỡ nơi này, đệ tử đoán cô ấy đã mở nó, giờ đang gặp nguy!!”
“ Tịch Linh có thể mở ra thượng cảnh của cổ trận?!!”
Chu Thành Diễm há hốc mồm, nhưng có lẽ hắn cũng biết phản ứng của bản thân quá phô trương, cũng đành ngậm miệng dặn lòng chấp nhận.

Được rồi, dù sao trải qua bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa mà hắn thấy ở Tịch Linh từ trước đến nay, cô ấy có thể mở ra thượng cảnh cũng phải chuyện gì ngoài sức tưởng tượng.
Tiếng nổ ầm lớn ngay trên đầu, thượng cảnh hoàn toàn bị vỡ nát, từ chân trời đen ngòm lao đến một thứ khổng lồ bị hắc khí bao phủ toàn bộ.
Sương Ngọc tay mở khóa Độ yêu, hắn nhảy lên không trung khởi động xích khóa, ấn trong tay biến lớn che phủ cả bầu trời, nặng nề giáng xuống đám mây đen khổng lồ đang hoành hành dưới mặt đất.
Mảnh xích mà Tịch Linh lấy trở về bây giờ phân thân biến lớn, cuốn quanh đám hắc khí kia, căng ra cực hạn.
Tà vật bên trong khói đen thoáng rùng mình, gào lên một tiếng, Chu Thành Diễm tức khắc thấy tai mình đau nói, bàn tay kéo xích cũng chợt rung lên.

Đầu của Hữu Du đau không tả nổi, đây chính là triệu chứng bị hắc khí xâm nhập.
Sương Ngọc bây giờ còn chịu tổn thương lớn hơn cả 3 người bọn họ, Độ yêu khóa không ngừng không ngừng bị tà vật đẩy lên, hắn lại nghiến răng nghiến lợi ép nó xuống, ngay cả khi cả 2 đều đau nhức đến nỗi không còn cảm giác cũng phải ép nó xuống!!
Trong không trung chợt vang lên một giọng nói run rẩy của nữ tử, kinh tự vàng ròng nổi lên trong không khí, chạy dọc theo xích Trùng Dương mà cuốn quanh tất cả.
“ Là giọng của Tịch cô nương! Là tịnh liên kinh!!”

Giọng của nữ tử vẫn còn ẩn ẩn run rẩy, liên tục vang vọng trong không trung xóa đi hắc khí xâm nhập vào tâm trí bọn họ.
Âm thanh gào thét điên cuồng liên hồi, tà khí dường như đã chùn chân, Sương Ngọc dụng toàn lực ấn khóa xuống, chuẩn bị đóng lại một hồi sinh tử này.
Nhưng đột nhiên, tà khí rống lên một tiếng thống khổ, như phát điên mà vung dậy, lực lượng phát ra nổ tung càn quét tất cả, Sương Ngọc bị lực lượng điên cuồng đó dội trực tiếp dội vào người, ngũ tạng dập nát.

Những người khác văng ra khỏi đó, đập người thành một lỗ lớn trên vách đá, nặng nề rơi xuống.
Hữu Du cảm thấy xương sườn trên người mình coi như bỏ đi, trực tiếp nôn ra vài ngụm máu lớn.
Sương Ngọc cắn răng đè lại khóa xuống thêm một lần nữa, một mình hắn chống đỡ tà vật có loại sức mạnh khủng bố kia, đến mức tay chân đau nhức run lẩy bẩy.
“ Chân Y!!! Mau dừng lại!! Chân Y!!Lã Chân Y!!!”
Tiếng hét đau đớn của nữ tử vọng lên, bóng dáng hồng y đẫm máu như phát điên lao về phía hắc khí khủng khiếp trước mắt.
“ Tịch Linh!!!”
Chu Thành Diễm hét lớn cản nàng lại, nhưng không còn kịp nữa, thiếu nữ vút qua như đâm đầu vào chỗ chết trước mắt.

Tịch Linh trong trạng thái này vô cùng bất thường, không khí xung quanh nàng ta như vặn đi, bị đè ép đến không thở được, tóc tai nữ tử rũ xuống đáng sợ, hoàng y nhỏ máu chảy dài nơi nàng đi qua, Phượng Minh nhìn thấy mà lạnh người...

Một thân linh khí cuồng cuộn, tràn ra bên ngoài đến vặn vẹo...!Hữu Du chớp mắt liền hiểu ra nàng ta tiếp nhận khí linh tích tụ ở Khống linh trận...
“ Cô ấy...!điên rồi...”
Tịch Linh lao đến nắm lấy xích Trùng Dương rơi trên mặt đất, trực tiếp siết tay giữ xích giam giữ tà vật đáng sợ kia.

Nàng phải đánh bật hắc khí ra khỏi đối phương!!
“ Mở ấn Vong tà!”
Tịch Linh một tay giữ lại xích Trùng Dương, ấn vàng trong tay nàng bừng sáng, khắc đầy cổ tự cùng ấn kí của bạch hạc phóng đại ra, độ yêu khóa thu lấy tà khí, ấn bạch hạc Vong tà của nàng sẽ ép thứ đó ra bên ngoài.
3 người kia ứng dậy tiếp tục, bọn họ cùng Tịch Linh phân bố tứ phương giữ xích Trùng Dương, Sương Ngọc dùng khóa độ yêu phía trên, cả 5 người không một ai lành lặn vây quanh tà vật đang điên cuồng trước mắt....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Chương 42


Tà khí xung quanh dao động mãnh liệt, nàng dường như có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng của một con ứng long giãy giụa trong khói đen.
Tịch Linh gia tăng thêm 4 tầng ấn Vong tà nữa, chỉ với hy vọng đối phương có thể nhìn thấy nàng.
Chân Y...!Lại Chân Y...
“ Gào!!!!”
Một tiếng gào rống tức giận vọng lên, ứng long chỉ giằng một lần, tiếng rắc từ xích Trùng Dương đã vang lên, Tịch Linh và Sương Ngọc liều mạng ép cho hắc khí tan ra khỏi ứng long, nhưng nó sức mạnh kinh người, quẫy cựa không ngừng.
“ VÚt!!!!”
Cái đuôi khổng lồ kia chớt xé gió vụt qua, trong con mắt kinh hoàng của mọi người, nàng có thể thấy thứ to lớn đó dần dần quét tới, từng chút một đập thẳng lên người nàng.

Trúng đòn, Tịch Linh sẽ trở thành một bãi thịt nát.

Chỉ trong tích tắc sinh tử, từ trong ngực của Hữu Du lao ra một tia sáng nhỏ, tia sáng chỉ trong khoảnh khắc cái đuôi của ứng long quét đến, một vụ nổ vang lên, trực tiếp phát ra ánh sáng chói lòa, áp lực đẩy nàng khỏi đòn chí mạng của ứng long.
Nữ tử trực tiếp đập người lên vách đá, rơi xuống như một con diều dứt dây, bên cạnh Tịch Linh, một con hỏa tịch khổng tước hấp hối run rẩy nằm ở đó, là con khổng tước lúc trước ở điện Tĩnh Hòa của Hữu Du.
Nó vừa cứu nàng.
Bây giờ lửa trên người khổng tước tắt dần, tựa như ngọn đèn treo trước gió, hắc khí xâm nhập vào vết thương, ăn mòn từng chút xác thịt.
Tịch Linh vật vã bò đến bên cạnh nó, dùng bàn tay tím đen run lẩy bẩy lấy trong người ra một viên Hoàng Dực tủy đan cuối cùng, bóp vỡ...!đưa nó nuốt vào.
Nhưng khổng tước hấp hối cũng ngậm chặt miệng không hấp thu đan dược, Tịch Linh nhìn thấy hắc khí sắp ăn mòn đến tụy tạng của khổng tước, trực tiếp ép đan dược thành khí trôi thẳng vào miệng của nó.

Nó chợt run rẩy, Tịch Linh khẽ giọng vỗ về, bàn tay nàng nhẹ vuốt ve đầu của khổng tước:
“ Đừng lo cho ta...!ta sẽ không chết được đâu, ngoan, mau hấp thu nó đi...”
Nàng thu nó vào bên trong túi không gian của Chu Thành Diễm, cột chặt mang bên người:
“ Tiểu bằng hữu, ngủ đi...!lần tới khi ngươi thức dậy, sẽ là ta đem ngươi bình bình an an về với Hữu Du”
Tịch Linh ngẩn đầu nhìn ứng long đã phá xích, nhìn nó điên cuồng giãy ra khỏi bọn họ.

Nữ tử cố gắng nhịn lại máu tươi dâng lên trong cổ họng, trong lòng bàn tay tụ lại một cuộn lửa nhỏ, Hỏa Liêm trường cung đột nhiên run rẩy bay về hướng của nàng, ngọn lửa nhỏ trên tay chạy dọc theo trường cung, dung hòa với bạch hỏa của nó.

Tịch Linh kéo mạnh cung tên, dưới chân lập tức xuất hiện một vòng trong pháp trận xoay chuyển, từng dòng cổ tự của tịnh liên kinh như khảm vào mũi tên bốc cháy, rực rỡ phi thường.
Trong động chợt nổi lên gió, cuốn quanh thiếu nữ mình đầy vết thương vững vàng giương trường cung, mũi tên rực lửa hướng về phía ác vật điên cuồng trước mắt.

“ Vút!!!!”
Mũi tên xuyên qua làn khói đen ghim thẳng lên người ứng long, nó gào lên một tiếng thảm thiết, tịnh liên cổ tự chạy dọc trên người ứng long, hóa thành dây xích vàng khắc trên người nó.
Sương Ngọc chớp mắt, cắn rách ngón tay dùng tinh huyết vẽ một lá phù trong không khí, phù chú biến hóa tỏa ra lực lượng đàn áp, là phù chú tịnh hóa tà khí.
Tinh huyết trong người không ngừng bị hắn ép ra hóa thành huyết thuật, độ yêu khóa càng ngày càng lớn hơn, một tiếng rắc thanh thúy rít lên trong tai của tất cả bọn họ, áp lực đè trên người của 3 người kia giảm xuống trong chớp mắt, xích Trùng Dương bị kéo căng đến cực hạn, bó đám khí đen ngòm kia lại một chỗ.
Khoảnh khắc ứng long phá xích, hướng thẳng móng vuốt đến chỗ nàng, nếu Tịch Linh tránh đi, Sương Ngọc sẽ bị phù chú rút cạn máu, tà khí xâm nhập vào ngũ tạng, nàng gần như có thể nhìn thấy cảnh tượng xích Trùng Dương nổ tung, các mảnh vỡ đó sẽ xuyên qua người Phượng Minh, chém ngang người của Chu Thành Diễm, Hữu Du bị đuôi của ứng long đập thành thịt nát xương tan....
Vậy nên...nàng sẽ không tránh.
Tịch Linh buông bỏ trường cung, ngước mắt nhìn ứng long mang theo mây đen cuồng cuồng lao về phía mình.

Những người khác đều hoảng loạn, đều nghĩ nàng sẽ chết dưới móng vuốt của rồng.
Bên ngoài Vân Di, dường như không còn là sấm sét do đan dược dẫn đến nữa, mang theo lực lượng đánh tan cả một núi, không khí thậm chí lan tràn mùi vị cháy khét, chực chờ đánh chết kẻ mang tà khí của hồng triều.

Môn sinh của cả tông dừng lại việc học tập,bất an lo lắng nhìn cuồng vân vần vũ bên ngoài.
Ân Quỳ chờ đợi ở thuần thú phong đứng ngồi không yên, thậm chí đã phát động kết giới cho ám khí đường của cô ta, Hữu Du không về, Tịch Linh cũng mất tăm mất tích, khiến lòng người không yên.

“...”
“ Tịch Linh!!!”
Hữu Du sắc mặt xám ngoét hét lên, hắc khí bao trùm lấy nàng ta, ứng long lao đến, mọi người không thể ngăn kịp.

Mùi máu của thiếu nữ lan tràn trong không khí, bắn ra tung tóe trên vách đá sau lưng.
Ở trong đám hắc khí vây kín, Tịch Linh đầu tóc rũ rượi, nhỏ xuống máu tươi.

Một cái móng vuốt ghim trên bụng, cả người nàng run rẩy, bàn tay gần như vô vọng giữ lại cái móng rồng khổng lồ kia..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Chương 43


Tịch Linh chìm trong đau đớn kinh hoàng, miệng vẫn...!khẽ mấp máy gì đó.
Ứng long thu lại móng vuốt, nhưng nó chỉ vừa cử động, đồng tử đỏ ngầu lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc...
Gỡ không ra.
Tròng mắt của thần thú bị nhiễm ma đầy tơ máu, kinh dị nhìn nữ tử bị nó dùng móng vuốt đâm qua, vẫn đang dùng sức giữ nó lại, máu nóng của nàng tràn ra, cảm giác ấm áp của xác thịt con người trước mắt ứng long dường như làm nó ngờ vực.
“ Vực dậy...!linh tính...!“
Nữ tử mấp máy môi, đứt quãng nói ra từng chữ, nàng ta đang...!đọc tịnh liên kinh.

Máu trong miệng nữ tử trào ra theo từng chữ rơi xuống cái móng khủng khiếp của ứng long, chói mắt đến lạ thường...
Cảm giác máu của nàng ấy rơi xuống lòng bàn tay, nóng hơn cả than hồng, đau đớn còn hơn cả cắt thịt rút gân.

Lại Chân Y một đời tu luyện vì bảo vệ tín ngưỡng của cô ta, ngày nàng ấy chết đi, có một Chân nha đầu hóa điên cuồng, vùng vẫy trong hắc khí của hồng triều.


Vạn năm từng khắc từng khắc đều vật lộn với cảm giác bầu trời trong lòng nàng ta sụp đổ.
Ứng long gào lên một tiếng thảm thiết, Tịch Linh vẫn giữ chặt móng vuốt của ứng long, tự mình thanh tẩy cho đối phương.
Ở bên ngoài, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết từ bên trong hắc khí, mùi máu của Tịch Linh lan trong không khí...!Nhưng chỉ giây sau, mọi thứ biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hắc khí dần dần tan đi, hiện hữu rõ ràng nữ tử bị móng vuốt ghim trên vách tường, bất động.
Ứng long như bị rút đi toàn bộ hồn phách, nặng nề rơi xuống mặt đất, móng vuốt rút ra khỏi nàng, để lại một lỗ máu đen ngòm gần như che phủ cả bụng.

Tịch Linh rơi xuống mặt đất, mắt mờ đi, bàn tay dính đầy máu run run đưa về phía trước, cố chấp muốn chạm vào con rồng trước mắt.
Hữu Du bây giờ bay mất hồn vía, lao đến chỗ của Tịch Linh.

Nhưng đột nhiên con rồng vực dậy gầm lên, Sương Ngọc không chần chừ rút kiếm ra, chuẩn bị thêm một trận tử chiến.

Nhưng con rồng như phát điên gào rống, thân mình khổng lồ cuộn lại, cuốn theo cả nàng.

Phượng Minh hoảng sợ nàng sẽ bị nó bóp thành thịt nát xương tan, nhưng cho đến cuối cùng khi hắc khí tan đi hoàn toàn, thân ảnh của ứng long run rẩy trong lớp khói, tựa như chìm trong đau đớn tê tâm liệt phế mà ngã rầm xuống mặt đất.
Sương Ngọc giật mình, nhanh chóng thi pháp ngự gió đỡ lấy nàng.

Tịch Linh từ từ hạ xuống mặt đất, được bọn họ đỡ lấy.

Máu tươi thậm chí thấm đẫm vạt áo của Phượng Minh khi hắn đỡ nàng.
“ Không cầm được máu...”

Xèo!!!!
Đằng sau lưng bọn họ, hắc khí đã tan đi hoàn toàn, hơi nước nóng nảy tỏa ra xung quanh, ứng long dần dần biến hóa.

Tịch Linh yếu ớt cố gắng mở mắt nhìn ứng long dần thu nhỏ lại, trong sự kinh ngạc của bọn họ...!
Tà vật hung tàn lúc nãy hóa thành...!một thiếu nữ.
Cô ta nằm dưới mặt đất, khắp người dày đặc các vết cấu xé sâu đến tận xương, dần dần lở loét nhiễm đen, mái tóc đen dài rũ rượi dính trên mặt, thiếu nữ đó mở 2 mắt nhìn chằm chằm về phía bên này.
Tịch Linh nằm ở dưới mặt đất, bọn họ đang tìm tất cả mọi cách dừng máu ở vết thương trên bụng của nàng, ánh mắt của Tịch Linh mờ nhòe, chạm vào ánh mắt đục ngầu của cô ta.
“ Tí tách!!”
Âm thanh của giọt nước rơi xuống trong không gian yên tĩnh cực kì rõ ràng, Hữu Du quay người lại nhìn liền đờ ra.

Thiếu nữ ứng long đó trừng lớn đồng tử đen đặc, nước mắt chảy tràn cả ra từ hốc mắt hõm sâu của cô ta, không một cái chớp mắt trừng lớn về hướng của bọn họ.
“ Tịch Linh?!cô không sao chứ??”
Tiếng kêu lớn của Chu Thành Diễm làm Hữu Du hoàn hồn, cô ấy nghiêng mặt qua nhìn thiếu nữ ứng long, bàn tay khẽ cử động, cố gắng nhích từng chút từng chút...!hướng tới thiếu nữ ứng long nằm trên mặt đất.

Vừa cử động một chút, vết thương lớn trên bụng lại rách ra, mắt của nữ tử dần dần mất đi tiêu cự.

“ Soạt!!”
Âm thanh ma sát khẽ vang lên, thiếu nữ ứng long vẫn trừng trừng đôi mắt chảy đầy nước nhìn nàng, bàn tay tím ngắt cũng từng chút một nhích đến, vươn đến hướng về phía Tịch Linh.
Bàn tay đó không thể chạm đến được Tịch Linh, thiếu nữ ứng long run rẩy rướn người, vật vã nhích tới.

Cách tay của nàng ta vẫn không ngừng vươn thẳng ra, mắt trừng trừng cùng lệ nóng dính đầy trên mặt huớng về phía nàng.
Sương Ngọc rơi vào trầm tư, hiếm khi hắn phân vân không biết nên làm thế nào, bọn họ cũng như thế, nên giúp hay không giúp? Bọn họ không biết ứng long kia có tiếp tục gây thêm sóng gió gì hay không.

Nhưng Tịch cô nương cũng đã đưa tay ra với nó.
Tai của Tịch Linh ong ong, không còn nghe được bất thứ gì, nàng cũng không còn thấy bất cứ gì ngoài thiếu nữ ứng long đang liều mạng nhích lại phía mình, giống như chỉ cần nhìn thấy thiếu nữ ứng long đã là việc có thể cho Tịch Linh thêm bao nhiêu sức lực.
Thiếu nữ ứng long nhìn thấy nữ tử kia lại khẽ cử động, tiếp tục đưa bàn tay về phía mình, ánh mắt đối phương tràn ngập dịu dàng, khiến cô ta thoáng ngỡ ngàng..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom