Cập nhật mới

Dịch Cuồng Si Em

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: 20: Cơ Hội Quý Giá


Trước khi đi làm, Mạc Tử Quân ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, nói chuyện cùng Đình Hạ.

Hắn muốn cô tối nay đi dự tiệc cùng mình, Đình Hạ nghe vậy chần chừ một lúc, rồi lắc đầu từ chối.
“Xin lỗi! Tôi không thích những nơi ồn ào.”
Chưa kịp để hắn cất lời, cô đã bồi thêm một câu:
“Hơn nữa việc này cũng không mang lại ích gì cho tôi cả.”
Sớm đoán được Đình Hạ sẽ từ chối, Mạc Tử Quân đã có chuẩn bị.

Hắn lấy ra bức ảnh chụp Đình Khiêm, đưa đến trước mặt cô.
“Nếu chịu tham dự tiệc, tôi sẽ giúp cô tìm tung tích của thằng nhóc này.”
Đình Hạ hơi mất kiên nhẫn, lập tức giật lấy tấm ảnh từ tay người đàn ông kia, run run khóe môi, hỏi:
“Đình Khiêm, thằng bé đang ở đâu?”
Nhìn qua là biết tấm ảnh này mới được chụp gần đây.

Đình Hạ đoán Mạc Tử Quân đã biết chỗ ở hiện tại của em trai mình.

Cô nóng lòng muốn gặp cậu, kích động đến nỗi nắm chặt cánh tay hắn.

Đúng là mấy ngày trước Mạc Tử Quân từng cho người đi tìm kiếm Đình Khiêm, thì phát hiện cậu sống tạm tại một căn trọ nhỏ, cách ngôi nhà cũ mà hai chị em thuê cũng không quá xa.

Nhưng vừa mới hôm qua, hắn lại nhận được tin thằng nhóc đó đã ra ga xe lửa, đi đến vùng khác.

Hiện tại, vẫn chưa rõ điểm dừng chân của cậu.
Đình Hạ thoáng thất vọng khi nghe câu trả lời từ Mạc Tử Quân.

Nhưng cô cũng hiểu rõ người đàn ông này có thể giúp mình tìm Đình Khiêm một lần nữa.

Nghĩ vậy, cô gật đầu, đồng ý đi dự tiệc cùng hắn.
“Đầu giờ chiều tôi sẽ bảo Lâm Uyển mang trang phục dạ tiệc đến cho cô lựa chọn.”
Mạc Tử Quân lái xe đến công ty, Đình Hạ vẫn như mọi ngày, tranh thủ ngồi ở nhà luyện vẽ dáng người.

Cô tìm kiếm các khóa học trực tuyến dạy thiết kế thời trang miễn phí, tuy có bổ ích nhưng vẫn không thể so bì với việc học trực tiếp ở trường lớp.
Đang chăm chú nghe giảng, Đình Hạ chợt nghe thấy tiếng chuông cuộc gọi.

Theo phản xạ, cô đưa tay tìm kiếm điện thoại, rồi ấn nút trả lời, cũng không thèm nhìn xem là ai đang gọi đến.
“Đình Hạ, em có rảnh không? Anh có chuyện này muốn trao đổi cùng em.”
Cô hơi khựng lại, vì giọng nói của người đàn ông phát ra từ đầu dây bên kia.

Đình Hạ nhìn vào màn hình điện thoại xác nhận một lần nữa, quả nhiên là Thẩm Trì.
“Vâng, anh cứ nói đi.

Em đang nghe đây.”
Thẩm Trì gặp một vị tiền bối cũ, cũng là người có tiếng trong lĩnh vực thời trang này.

Anh ta nghe nói bà ấy mở một lớp đào tạo học viên tại nhà, cho nên muốn Đình Hạ theo học.
“Em… thật ra ngân sách của em có chút hạn hẹp, nên là…”
Cô nói lấp lửng, nhưng đủ để Thẩm Trì hiểu ra vấn đề.

Anh ta bật cười, nói:

“Em đừng lo lắng! Lần trước anh có cho cô Diệp xem qua mấy bản phác thảo thiết kế thời trang của em.

Bà ấy rất thích, còn muốn nhận em vào học miễn phí.”
“Là thật sao?” Đình Hạ mừng lâng lâng trong lòng.
Thẩm Trì khẳng định chắc nịch, sau đó gửi cho cô địa chỉ chỗ học.

Anh ta cùng Đình Hạ nói với nhau thêm mấy câu, rồi tắt máy.
Đình Hạ ngồi một mình, tay nắm chặt chiếc điện thoại, miệng cười ngây ngốc.

Khó khăn lắm mới có được cơ hội quý giá như vậy, cô nhất định phải tận dụng thật tốt.

Lâm Uyển vừa đến công ty, đã hay tin Mạc Tử Quân không đưa mình đi dự tiệc cùng.

Biết được người thay thế cho mình là Đình Hạ, cô ta càng thêm tức tối trong lòng.
Hắn còn bảo Lâm Uyển đem đồ trang điểm, váy dạ hội, kèm theo bộ trang sức bằng bạch kim cao cấp đến căn hộ cho Đình Hạ.

Liếc nhìn đống túi giấy chất đầy trên bàn, cô ta bỗng nảy ra một suy nghĩ độc ác.
Lâm Uyển thay thế hết trang phục dự tiệc mà Mạc Tử Quân cho người chuẩn bị từ trước, tự mình chọn những bộ cánh hở hang khác, đem đến cho Đình Hạ.

Cảm thấy chưa đủ, cô ta còn giở trò lên trang sức và đồ trang điểm.
Lâm Uyển dùng khăn tẩm một thứ dung dịch trong suốt, lau qua bề mặt dây chuyền và khuyên tai lấp lánh kia.


Nhìn bên ngoài thì không thấy điều bất thường, nhưng khi chúng tiếp xúc với da thịt con người, sẽ gây ra kích ứng.
Sở dĩ Lâm Uyển làm như vậy, vì biết đây không phải bữa tiệc rượu thông thường.

Đối tác với Mạc thị là Vương thị - một trong những tập toàn thời trang hàng đầu trong nước và quốc tế.

Hằng năm vợ chồng chủ tịch họ Vương sẽ tổ chức hoạt động đấu giá từ thiện, số tiền thu được sẽ ủng hộ cho quỹ mổ tim của bệnh viện trung ương.

Họ làm như vậy để tưởng nhớ cho cô con gái đoản mệnh, đã mất cách đây mười lăm năm của mình.
Vì vậy những khách mời tham dự bữa tiệc thường chọn trang phục đơn giản một chút, chủ yếu là tông màu trầm, kín đáo, để hưởng ứng hoạt động ý nghĩa của Vương thị.

Lâm Uyển đoán nếu kế hoạch của cô ta thành công, Đình Hạ sẽ bị mất mặt trước tất cả mọi người, kể cả giới báo chí truyền thông.

Đến lúc đó, Mạc Tử Quân chắc chắn nổi giận lôi đình.
Nếu bị phát hiện, Lâm Uyển cũng không sợ.

Cô ta giỏi nhất là đổi trắng thay đen, vu khống cho người khác, cho nên sớm đã nghĩ sẵn đường lui cho mình..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: 21: Thoát Bẫy


Lâm Uyển mang đồ đến cho Đình Hạ, còn dặn dò cô chuẩn bị cho thật tốt, đừng để Mạc Tử Quân phải mất mặt trong bữa tiệc.
“Cô Đình, có cần tôi giúp cô trang điểm không?”
“A, không cần! Một lát nữa tôi tự làm cũng được.”
Đình Hạ với người phụ nữ kia không quá thân thiết, khách sáo cũng là lẽ thường tình.

Hôm nay Mạc Tử Quân có nhiều công việc cần xử lý, hắn đã dặn Đình Hạ chuẩn bị sẵn mọi thứ, đúng giờ sẽ lái xe về đón cô.
Đình Hạ ngó sơ qua đống váy áo và trang sức mà Lâm Uyển mang đến.

Cô ta khoanh tay đứng ở một bên, nhếch môi cười nham hiểm.

Ban nãy Lâm Uyển còn cố tình nói với cô cần ăn mặc đẹp một chút, trang điểm nổi bật để không bị nhạt nhòa trước đám đông.
Lâm Uyển làm xong nhiệm vụ Mạc Tử Quân giao phó, cũng không muốn ở lại đây làm gì.

Cô ta ra về, Đình Hạ bắt đầu sửa soạn mọi thứ, cho kịp thời gian tham dự bữa tiệc.
Nhìn đống váy dạ hội sặc sỡ, cô chẳng thể ưng nổi bộ nào.

Công nhận là rất đẹp, nhưng Đình Hạ cảm thấy bản thân không phù hợp với những món đồ xa xỉ này.


Cô mở tủ quần áo, chọn một chiếc váy màu trắng cổ tim, dài qua đầu gối, với điểm nhấn là chiếc thắt lưng đen trơn quấn ngang vòng eo nhỏ.
Bộ trang sức đắt giá kia, tất nhiên không phù hợp với chiếc váy vạn phần giản đơn này.

Đình Hạ để dẹp nó sang một bên, đến đồ trang điểm cũng không dùng đến.

Cô dùng son môi lần trước Tiết San tặng trong dịp sinh nhật, quẹt sơ qua một đường.
Đình Hạ ngắm bản thân mình trong gương, mỉm cười hài lòng.

Cô không thích cầu kỳ, như thế chỉ thêm ngượng nghịu trước mặt người khác.
Đình Hạ hít một hơi thật sâu, bỗng thấy hơi lo lắng.

Cô tự làm theo ý mình, liệu có chọc giận đến Mạc Tử Quân?
Nhưng mà bây giờ không còn thời gian để hối hận nữa.

Đình Hạ chuẩn bị túi xách, sau đó chải lại mái tóc xoăn nhẹ, xõa xuống ngang vai, rồi ra ngoài phòng khách ngồi đợi hắn.
Đúng sáu giờ tối, Mạc Tử Quân về đến nhà.

Hắn mặc áo vest chỉnh tề, tóc cũng vuốt ngược ra đằng sau, nhìn có chút chững chạc hơn thường ngày.
Mạc Tử Quân đứng trước mặt Đình Hạ, nheo mắt đánh giá sơ qua một lượt.

Cô nuốt nước bọt, một lúc lâu không thấy hắn có phản ứng, càng thêm căng thẳng.
“Đi thôi!”
Vậy mà Mạc Tử Quân không nổi giận! Đình Hạ khẽ thở phào, bước vội theo hắn xuống hầm giữ xe.

Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng cô không dám hó hé nửa lời.
Buổi tiệc đầu giá từ thiện được tổ chức với quy mô lớn, với đông đảo khách mời tham dự, từ doanh nhân thành đạt, minh tinh, đến giới chính trị gia trong nước.
Mạc Tử Quân khoác eo Đình Hạ vào trong sảnh chính của khách sạn.

Giới truyền thông liền được phen chấn động, vì lần đầu tiên họ thấy hắn tham dự tiệc với một người phụ nữ khác ngoài thư ký thân cận của mình.


Nếu bình thường Mạc Tử Quân đi cùng Lâm Uyển, hắn luôn giữ một khoảng cách nhất định, thì lần này hắn đối với Đình Hạ trông giống một cặp đôi thật sự, khiến người khác không khỏi đoán già đoán non.
Ba năm trước Đình Hạ gả cho Mạc Tử Quân, ngoài người nhà họ Mạc và vài người đặc biệt khác, thì không không còn ai biết chuyện đó nữa.

Cho nên đối với xã hội bên ngoài, hắn vẫn luôn là một vị giám đốc trẻ đa tài, là đối tượng lý tưởng để kết hôn của nhiều chị em phụ nữ.
“Mạc tổng, vị tiểu thư đi bên cạnh anh là…”
“Hai người có quan hệ như thế nào? Xin anh bớt chút thời gian trả lời phỏng vấn.”.

Truyện Đô Thị
Ống kính máy quay và micro chuyên dụng của cánh nhà báo, phóng viên đua nhau chĩa về phía hai người.

Đình Hạ vô cùng lạ lẫm, hai bên má nóng phừng phừng, ánh đèn flash rọi thẳng vào mắt, khiến cô cảm thấy khó chịu, bất giác nép mặt vào người đàn ông bên cạnh.
Mạc Tử Quân trừng mắt cảnh cáo những người kia, rồi gọi vệ sĩ của mình đến dẹp đường, đưa Đình Hạ di chuyển vào hội trường lớn.
Tiếng nhạc du dương làm cho cô dễ chịu hơn đôi chút.

Đình Hạ đưa ánh mắt nhìn mọi người xung quanh, ai ai cũng ăn mặc nền nã, phong thái điềm đạm.

Trước khi đến đây, cô còn tưởng mình sẽ lạc quẻ giữa dòng người hào nhoáng.

Nhưng mà bây giờ, Đình Hạ đã có thể yên tâm rồi.
Cô chợt nghĩ đến điều gì đó, rồi quay sang hỏi Mạc Tử Quân về mục đích chính của bữa tiệc này.
Hắn mới nhớ ra mình chưa cho Đình Hạ biết chút thông tin gì, ngoại trừ việc bảo cô tham dự cùng mình.


Khẽ cúi đầu xuống, kề miệng lại gần tai cô gái nhỏ, hắn từ tốn nói:
“Đây là bữa tiệc thường niên của Vương thị, nhằm mục đích quyên góp tiền cho trẻ em bị bệnh tim.

Một lát nữa sẽ có hoạt động đấu giá từ thiện, cô bình thường chỉ biết quanh quẩn trong góc bếp, hôm nay có cơ hội, cũng nên xem qua để mở rộng tầm mắt đi.”
Đình Hạ bĩu môi, lời nói của Mạc Tử Quân mang ý chê bai cô thấy rõ.

Tuy học vấn của Đình Hạ không quá cao, nhưng cũng chăm chỉ tự đọc sách và nghiên cứu tin tức báo đài.

Với mấy kiểu hoạt động như thế này, cô đã thấy trên tivi rất nhiều, nên đâu đến nổi mù mờ như lời hắn nói.
“Tôi biết rồi!” Đình Hạ miễn cưỡng đáp lại.
Ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, nhưng sống lưng cô đã trở nên lạnh ngắt.

Đình Hạ đủ thông minh để hiểu ra vấn đề, rằng tại sao mọi người lại trông có vẻ giản dị như vậy.

Cô mơ hồ  tưởng tượng nếu tối nay mình mặc bộ váy bồng bềnh, cúp ngực màu đỏ kia, liệu có trở thành trò cười trong mắt thiên hạ?
“Mạc Tử Quân, rõ ràng anh thừa biết mọi người đến đây sẽ ăn mặc tối giản nhất, vì sao lại lựa chọn những bộ trang phục lòe loẹt, diêm dúa, gửi sang cho tôi?” Cô không nhịn được mà lên tiếng chất vấn..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: 22: Vừa Nãy Là Hắn Lo Lắng Cho Cô Sao


“Cô đang nói cái gì vậy?” Mạc Tử Quân nhíu mày khó hiểu.
Trang phục dạ hội mà hắn sai Lâm Uyển mang đến cho Đình Hạ đều là những thiết kế tối giản nhất, hoàn toàn phù hợp với mục đích của bữa tiệc này.

Nhưng từ bao giờ qua lời cô nói, nó lại biến thành những bộ váy diêm dúa?
“Đống đồ kia vẫn còn nguyên trong phòng ngủ.

Nếu anh cho rằng tôi đang kiếm chuyện thì có thể tự mình xem xét.”
Trước thái độ ngạc nhiên của Mạc Tử Quân, cô bắt đầu xâu chuỗi lại vấn đề, cảm thấy mọi việc không đơn giản như vậy.

Nhớ lại những lời Lâm Uyển đã nói khi mang đồ đến cho Đình Hạ, giống như đang cố tình chơi xấu cô vậy.

Cô chợt nghĩ, lẽ nào người phụ nữ kia đã âm thầm giở trò sau lưng cấp trên của mình, muốn thông qua cô để làm hắn mất mặt trong bữa tiệc?
Mạc Tử Quân thấy Đình Hạ rất nghiêm túc, không nghĩ cô đang kiếm cớ sinh sự với mình.

Có lẽ trong chuyện này còn uẩn khuất, hắn phải điều tra rõ mới được.
Sắp đến lúc khai mạc bữa tiệc, Mạc Tử Quân kéo Đình Hạ đi tìm chỗ ngồi.


Văn Duệ Minh thấy hắn thì vẫy gọi, nhưng ngay giây sau đó, anh gần như chết sững.
“Đình… Đình Hạ?”
Anh tròn mắt nhìn cô gái đi bên cạnh tên bạn thân của mình.

Nếu là một người khác, có lẽ Văn Duệ Minh không sốc đến như vậy.

Nhưng đây lại là vợ cũ của Mạc Tử Quân đó! Chẳng phải lúc trước hắn rất chán ghét Đình Hạ đấy sao?
Văn Duệ Minh còn nghĩ cả đời này, bọn họ sẽ không chạm mặt nhau nữa, chứ đừng nói gì là khoác tay cùng đi dự tiệc.
“Làm sao? Lâu rồi mới gặp lại người quen cũ, cảm động đến không nói nên lời, hửm?” Mạc Tử Quân buông lời châm chọc.
Văn Duệ Minh lườm hắn một cái, thôi không để ý đến cái tên khó ở đó nữa.

Anh chìa tay ra trước mặt Đình Hạ, tươi cười chào hỏi:
“Chào em!”
Cô lịch sự cúi đầu, cũng không quá gượng gạo khi đối mặt với Văn Duệ Minh.

Trước đây anh từng giúp đỡ cô vài lần, Đình Hạ vẫn còn rất cảm kích.
Ba người ngồi vào bàn tiệc, vị trí gần với sân khấu nhất.

Khách mời đến đông đủ, vợ chồng chủ tịch Vương bước lên bục phát biểu, tuyên bố lý do của bữa tiệc.
Phu nhân nhà họ Vương là một người phụ nữ có thực lực, với phong thái và khí chất thanh tao tỏa ra ngút ngàn.

Thoạt nhìn, chắc chắn không mấy ai đoán được bà đã ngoài năm mươi, vì từ cách ăn mặc đến nước da sáng ngời kia, đều trông trẻ hơn so với tuổi thật.
Khác với người chồng mạnh mẽ của mình, Vương phu nhân sống rất tình cảm và dễ bị xúc động.

Bà vô tình nhắc đến đứa con gái đã qua đời của mình, không thể nén nỗi đau lòng mà rơi lệ.
Từ lúc chào đời, tiểu thư nhà họ Vương đã mắc phải căn bệnh tim bẩm sinh quái ác.

Dù đã được gia đình hết lòng chạy chữa, nhưng vẫn không thể chống lại mệnh trời.


Đình Hạ ngồi bên dưới nghe toàn bộ câu chuyện, bấy giờ mới hiểu vì sao bao năm qua, tập đoàn Vương thị ngoài những hoạt động từ thiện bình thường khác, còn tài trợ quỹ mổ tim cho trẻ em nghèo.
Đình Hạ nhớ đến người mẹ quá cố, hình ảnh bà đau đớn, quằn quại ôm lấy ngực mình, hai khóe mắt cô đỏ hoe lên như sắp khóc.

Cô nắm chặt lấy hai bàn tay đang run run, đặt lên trên đùi.

Hàng mi dài rũ xuống, Đình Hạ bất giác cúi đầu, cảm giác mất mát lan tràn ra khắp cơ thể.
Bệnh tật đúng là thứ đáng sợ nhất trên đời! Đối với những người đã từng mất đi người thân vì bệnh tật như Đình Hạ, càng thêm thấu hiểu nỗi đau của Vương phu nhân lúc này.
Mạc Tử Quân lặng lẽ quan sát Đình Hạ.

Hắn rút chiếc khăn tay trong túi áo, lưỡng lự định đưa cho cô rồi lại thôi.

Rõ ràng Mạc Tử Quân không muốn quan tâm người phụ nữ này, nhưng lại không tự chủ được mà quay sang nhìn cô.

Đến cuối cùng, hắn đạp nhẹ vào chân Văn Duệ Minh ở dưới gầm bàn, rồi vòng tay ra sau ghế Đình Hạ, âm thầm đưa chiếc khăn tay cho anh.
Văn Duệ Minh hiểu ý, lập tức trừng mắt với hắn.

Mẹ nó! Tên này đúng là bị điên mà! Hắn cũng có tay, bản thân trực tiếp đưa cho cô là được rồi, sao phải đùn đẩy sang cho anh chứ?
“Đình Hạ, em cầm lấy đi!”
Cô gượng cười, nhận lấy chiếc khăn trong tay Văn Duệ Minh, nhẹ nhàng cảm ơn anh một tiếng.

Mạc Tử Quân nhìn đi chỗ khác, cơ mặt giãn ra, không hiểu tại sao lại thở phào dễ chịu.

Vừa nãy, là hắn lo lắng cho cô sao?
Sau khi vợ chồng Vương lão gia phát biểu xong, vật phẩm đấu giá được bày lên sân khấu.

Khách mời ngồi bên dưới vừa ăn bánh ngọt, uống trà, vừa chiêm ngưỡng những vật phẩm xa xỉ.

Bọn họ đều có tính toán riêng của mình, lựa chọn được món đồ ưng ý.
Trong số tất cả vật phẩm được đem lên đấu giá, Đình Hạ bị thu hút bởi chiếc váy nhung đen cao cấp, với phần ngực được khảm hơn trăm viên ngọc trai sáng lấp lánh.

Bộ váy được thiết kế để ôm sát cơ thể, thêm phần khoét eo tinh tế, giúp tôn trọn dáng người mặc.
“Đẹp quá!” Cô khẽ thốt lên.
Đây chính là mẫu trang phục mới nhất của Vương thị, độc nhất vô nhị.

Đoán chừng không chỉ riêng Đình Hạ, mà tất cả cô gái ngồi trong hội trường này, ai ai cũng ao ước được sở hữu nó.
Mọi người đều đang hướng mắt lên sân khấu, duy nhất một người phụ nữ là đang nhìn chằm chằm về phía Đình Hạ.

Cô ta nhướng mày, qua hành động đưa khăn tay của Văn Duệ Minh, đoán già đoán non về mối quan hệ của anh và cô gái nhỏ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: 23: Đấu Giá Từ Thiện


Mạc Tử Quân vô tình bắt gặp người phụ nữ kia đang nhìn về phía Đình Hạ và Văn Duệ Minh, hắn liền gõ nhẹ ngón tay lên bàn, thu hút sự chú ý của anh.
“Viên Á Hân kìa.”
Văn Duệ Minh chau mày nhìn lại, khẽ hừ một tiếng:
“Biết rồi! Đừng nhắc đến cô ta nữa.”
Viên Á Hân là một diễn viên, kiêm người mẫu nổi tiếng trong nước.

Sỡ dĩ Văn Duệ Minh khó chịu khi nghe đến tên cô ta là vì dạo gần đây, anh đang vướng phải tin đồn hẹn hò với người phụ nữ này.
Văn Duệ Minh quen biết Viên Á Hân qua một vài người bạn.

Anh dễ tính, ngoài kết bạn qua mạng xã hội, hai người còn cho nhau số điện thoại để liên lạc.

Chuyện sẽ chẳng có gì cho đến một ngày cô ta vào quán bar uống say, sau đó gọi cho anh đến đón mình.
Văn Duệ Minh khi ấy hơi phân vân, nhưng không nỡ để một cô gái mảnh mai như Viên Á Hân ngồi vật vờ ở đó.

Khoảnh khắc anh bế cô ta ra ngoài xe, vô tình bị cánh săn ảnh chụp lại.

Người ta tung tin con trai độc nhất của tập đoàn dầu khí Văn thị có quan hệ mập mờ với một diễn viên, người mẫu nổi tiếng – mà người này được xác định là Viên Á Hân.

Ban đầu cứ nghĩ chỉ lên tiếng giải thích với giới truyền thông là xong, ai ngờ Viên Á Hân chọn cách im lặng, như thế chẳng khác nào thừa nhận? Văn Duệ Minh buông lời trách cứ, cô ta chẳng có chút áy náy nào, còn nhân cơ hội tỏ tình với anh.

Dù bị anh từ chối, cô ta vẫn mặt dày đu bám.
Có lần, Viên Á Hân còn chủ động tìm đến Văn thị để tạo thêm tin đồn với Văn Duệ Minh, ý đồ để người khác nghĩ cô ta là bạn gái của anh.

Mọi chuyện đều được người phụ nữ này lên kế hoạch từ trước, ngay từ lần đầu tiên tiếp cận anh, hòng bước chân vào hào môn danh giá.
“Cái này cũng dễ thôi.

Nếu cậu thật sự có bạn gái, cô ta sẽ chẳng có cớ làm phiền cậu nữa.” Mạc Tử Quân chỉ đường, mách lối cho anh.
Văn Duệ Minh xua tay gặt đi, tưởng dễ lắm sao? Đâu phải ai cũng tùy tiện như hắn, lấy đại một người phụ nữ về làm vợ.
Mà nhắc đến Đình Hạ, thấy cô quay về bên Mạc Tử Quân, anh cũng vui thay cho họ.

Dù sao vào ba năm trước, mạng của hắn là do cô cứu, hai người xem như có duyên trời định, gắn kết với nhau cả đời.
“Cậu bớt nói nhảm lại! Mau theo dõi cuộc đấu giá đi.” Văn Duệ Minh kết thúc chuyện này.
Từ nãy đến giờ, Mạc Tử Quân để ý Đình Hạ rất thích chiếc váy nhung đen kia.

Hắn nhịp nhịp mũi giày xuống đất, âm thầm suy tính điều gì đó.

Hiện tại, từng món đồ lần lượt được mang ra đấu giá và tìm được chủ nhân mới của nó, chỉ còn chiếc váy quý giá nhất của buổi tiệc.
Giá khởi điểm là 5000 USD, Đình Hạ nghe xong giật thót mình.

Một chiếc váy thôi mà, có cần đắt đến thế không?
“Từ nãy đến giờ thấy mọi người đấu giá rồi chứ? Bây giờ đến lượt cô.” Mạc Tử Quân đưa bảng và bút lông cho cô, hất mặt ra lệnh.
Đình Hạ ngơ ngác nhìn hắn.

Đùa kiểu gì thế? Hắn thừa biết cô làm gì có tiền?
“Ý của cậu ta là dù em có ra giá bao nhiêu, cậu ta cũng chấp nhận chi tiền.” Văn Duệ Minh tốt bụng nhắc nhở.
Mọi người bắt đầu cạnh tranh khốc liệt, những đấng mày râu trong cả giới kinh doanh lẫn chính trị, ai ai cũng muốn sở hữu bộ trang phục đặc biệt này, để dành tặng cho người phụ nữ thân yêu của mình.
“5500 USD.”
“7000 USD.”
“…”

Cứ thế chẳng mấy chốc, số tiền đối với Đình Hạ đã tăng lên chóng mặt.

Cô cầm chắc cây bút trong tay, còn chưa dám mở nắp.

Mạc Tử Quân hậm hực giật lấy, ghi bừa một con số lên tấm bảng.
“8000 USD.” Hắn hô lớn.
“Tôi trả 12000 USD.” Văn Duệ Minh bất ngờ đẩy giá, bởi vì anh muốn xem Mạc Tử Quân có chịu theo đến cùng hay không.
Hắn trừng mắt nhìn tên bạn thân của mình, rồi liếc sang Đình Hạ, ho nhẹ một tiếng:
“Ra giá đi.”
Cô nuốt nước bọt, khó khăn lắm mới ghi ra con số lên tấm bảng.
“14000 USD.”
Lần này, Mạc Tử Quân nhìn Văn Duệ Minh đầy cảnh cáo.

Hắn đã nhắm trúng bộ váy này, anh còn dám giành?
“Lấy nó về làm gì? Cũng đâu thể đem tặng mẹ cậu được.”
Văn Duệ Minh nhếch mép đầy khinh bỉ.

Anh mỉa mai lại hắn:
“Vậy còn Mạc thiếu gia thì sao? Cậu định mặc váy à?”
Đình Hạ nghe câu này, suýt chút cười sặc.

Khuôn mặt Mạc Tử Quân ngay sau đó tối sầm lại, cô chạm phải ánh mắt sắc lạnh của hắn, không rét mà run.
Cuộc đấu giá vẫn chưa dừng lại, nhiều người hét giá cao hơn nữa, để có thể sở hữu được chiếc váy vạn người mê này.


Đình Hạ mỗi lần viết ra một con số, đều tiếc đứt ruột.
Mẹ nó! Cũng đâu phải là tiền của cô cơ chứ!
Cho đến khi mức giá đạt đến 23000 USD, mọi người mới chịu bỏ cuộc.

Đình Hạ chính thức trở thành chủ nhân của chiếc váy này.
Buổi đấu giá từ thiện kết thúc, khách mời ở lại chụp hình lưu niệm với vợ chồng chủ tịch Vương.

Đình Hạ đứng trên sân khấu, cạnh bên vị phu nhân kia.

Bà ấy chủ động khoác tay, nhìn cô cười hiền từ.
Lúc Vương phu nhân phát biểu, bà đã thấy Đình Hạ rơm rớm nước mắt.

Không hiểu vì sao bà lại có thiện cảm với cô gái này đến lạ! Bà ấy nghĩ nếu con gái của mình còn sống, có lẽ cũng trạc tuổi cô ở thời điểm hiện tại.

Xinh đẹp, khả ái!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: 24: Sao Còn Dấn Thân Vào Vũng Bùn Cũ


Vì không muốn bị giới truyền thông làm phiền nên Mạc Tử Quân đưa Đình Hạ về bằng lối sau của khách sạn.

Văn Duệ Minh đi theo hai người họ.

So với cô và hắn, anh còn dễ trở thành mục tiêu của cánh phóng viên hơn nhiều, nhất là khi Viên Á Hân cũng có mặt ở nơi này.
Tiết San là phóng viên, sao có thể bỏ qua sự kiện quan trọng này.

Cô vốn đã chuẩn bị mọi thứ, ai ngờ lại gặp chút rắc rối trên đường nên mới đến trễ.
Đồng nghiệp đã thu thập được khá khá thông tin để viết bài, Tiết San đâu thể để bản thân tụt lại đằng sau được? Cô nghĩ tới nghĩ lui, nhìn thấy khu vực đại sảnh có quá nhiều người vây quanh, đoán chừng chẳng đến lượt mình.
Người thành công luôn có lối đi riêng! Tiết San mạnh dạn chờ ở lối sau khách sạn.

Cô ấy đứng trước cả một lúc lâu, bị muỗi cắn vào bắp chân cũng không ít.
“Aiss, con muỗi chết tiệt! Mau ra chỗ khác chơi nào!” Tiết San dậm mạnh chân xuống nền đất, mắt vẫn hướng vào trong chờ khách mời ra về.
Viên Á Hân phát hiện Văn Duệ Minh trốn tránh mình, cô ta bỏ hẳn cuộc phỏng vấn trong hội trường, chạy theo tìm anh.

Lúc nhìn thấy Đình Hạ, Viên Á Hân giở thói phách lối, trừng mắt hỏi:
“Duệ Minh, cô gái này là ai?”

Văn Duệ Minh ngán ngẩm nhìn cô ta.

Càng lâu, anh càng thấy Viên Á Hân giống như bị hoang tưởng, bây giờ còn chất vấn cả anh.

Cô ta tự biên tự diễn, cho rằng bản thân thật sự là bạn gái anh sao?
“Viên Á Hân, có phải đầu óc cô có vấn đề không? Nếu cô muốn tạo scandal để trở nên nổi tiếng thì tìm người khác đi, ông đây không có hứng thú!” Văn Duệ Minh không chịu nổi nữa mà gắt lên.
Thật sự ngay lúc này anh chỉ muốn kéo Viên Á Hân ra đằng trước, nói chuyện rõ ràng trước mặt phóng viên.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Văn Duệ Minh lại sợ cô diễn viên kiêm người mẫu này úp lên đầu mình cái sọt, biến anh thành tra nam lúc nào không hay biết.
Chuyện này đã loáng thoáng truyền đến tai cha mẹ Văn Duệ Minh, nếu còn không nhanh xử lý, chỉ sợ ông bà sẽ bóp chết anh vì để ảnh hưởng đến danh tiếng nhà họ Văn mất.
Cách tốt nhất là khiến Viên Á Hân chủ động từ bỏ.

Mà nói thì dễ lắm, còn làm thế nào thì anh nghĩ mãi không ra cách.
“Anh nói gì vậy? Em nổi tiếng như vậy, cần gì phải làm mấy trò bẩn thiểu để mọi người chú ý.

Em thật sự thích anh mà, Duệ Minh…”
Cô ta tay níu tay kéo, làm anh phát bực.

Mạc Tử Quân thấy một mớ phiền phức trước mắt, không muốn quản mà kéo Đình Hạ rời đi.
Tiết San đứng đằng xa, thấp thoáng nhìn thấy khuôn mặt của Viên Á Hân.

Mấy bài báo gần đây liên quan đến nữ diễn viên này, cô cũng xem qua.

Càng lúc càng trở nên tò mò, cô ấy đi lại gần.
Ngờ đâu, lúc Đình Hạ và Mạc Tử Quân quay mặt lại, Tiết San sốc tận óc.

Cô ấy đưa tay dụi mắt, để chắc chắn bản thân không nhìn nhầm.
“Tiết San, sao cậu lại ở đây?” Cô run run, mặt hơi tái đi giống như làm chuyện xấu bị người khác phát hiện.
Tiết San tiến lên một bước, dứt khoát nắm tay Đình Hạ kéo ra chỗ khác nói chuyện.

Mạc Tử Quân nắm chặt lấy tay cô, trong tích tắc, cô bị kẹt giữa hai người, không biết làm thế nào.
Đến lượt Viên Á Hân đứng ngây người, không hiểu cô gái kia chui từ đâu ra.


Văn Duệ Minh lại nghe cái tên Tiết San kia có chút quen thuộc, một lúc đã nhớ ra đây là bạn thân của Đình Hạ.
Anh chưa từng tiếp xúc với cô gái này, chỉ vài lần nghe Đình Hạ nhắc sơ qua.

Viên Á Hân vẫn không ngừng lải nhải vào tai Văn Duệ Minh, anh sắp không chịu nổi nữa.

Trong khoảnh khắc xuất quỷ nhập thần, anh nhớ đến lời khuyên của Mạc Tử Quân lúc ngồi trong hội trường, rồi đột nhiên kéo Tiết San về phía mình, cử chỉ thân thiết.
“Em yêu, đến đón anh sao không nói?”
Tiết San ngỡ ngàng, ngơ ngác nhìn tên đàn ông lạ mặt kia.

Trời ơi, tình huống dở hơi gì thế này? Cô ấy đẩy Văn Duệ Minh ra nhưng anh giống như thà chết chứ không chịu buông vậy.
“Viên Á Hân, cô tha cho tôi đi! Tôi có bạn gái rồi, chúng tôi còn đang rất hạnh phúc!”
Văn Duệ Minh hai mươi tám năm trời chưa từng tán gái, vậy mà ngay lúc này đã lấy hết can đảm, cúi xuống hôn vào má Tiết San một cái.

Đầu óc cô ấy ong ong không hiểu chuyện gì, chưa kịp phản ứng đã bị Văn Duệ Minh bế bổng lên, ghì chắc trong vòng tay rắn rỏi.
“Chúng tôi đi trước nhé! Mạc Tử Quân, cậu đưa vợ của mình về nhà cẩn thận.”
Văn Duệ Minh nói vậy, một phần cũng là để Viên Á Hân không hiểu lầm mối quan hệ giữa Đình Hạ với anh, phần vì thấy cô đang kẹt giữa Mạc Tử Quân và Tiết San nên muốn giúp đỡ.

Chỉ là lần này người đàn ông kia thật sự giết cô rồi! Đình Hạ xanh mặt, công sức cô giấu Tiết San bao ngày qua, đều bị Văn Duệ Minh một phát đạp đổ.
Tiết San la oái oái, bị anh bịt hẳn miệng.

Viên Á Hân tức tối bỏ đi, chỉ còn Đình Hạ và Mạc Tử Quân đứng tần ngần ra đó.

“Văn Duệ Minh bị thần kinh sao? Nếu cậu ta biết Triệu Tiết San là phóng viên, chắc chắn khóc thét.” Hắn cười nham nhở.
Đình Hạ đang lo lắng xót cả ruột gan, còn hắn vẫn thản nhiên như vậy.

Lần tới cô gặp Tiết San, biết giải thích với cô ấy thế nào đây?
“Về thôi.”
Hai người trở về nhà, Đình Hạ cứ thấp thỏm không yên.

Quả nhiên chuyện gì đến rồi sẽ đến, một tiếng đồng hồ sau đó, Tiết San đã gọi cho cô.
“Cậu với Mạc Tử Quân quay lại với nhau sao? Đình Hạ, tại sao lại giấu tớ?”
Cô biết đôi ba câu không thể giải thích cho Tiết San hiểu, nên hẹn cô ấy ngày mai gặp mặt, Đình Hạ sẽ lựa lời nói chuyện.
Tiết San tắt máy, nằm dài ra giường.

Trong suốt ba năm sống cùng Mạc Tử Quân, Đình Hạ vì người đàn ông chịu khổ chưa đủ sao? Khó khăn lắm mới dứt ra được, sao bây giờ còn dấn thân vào vũng bùn cũ?
Với tư cách là bạn thân Đình Hạ, là người hiểu rõ tính cách cô nhất, Tiết San biết chắc nếu Đình Hạ ở bên cạnh Mạc Tử Quân, thì người chịu khổ chỉ có cô mà thôi.
Tiết San lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường, nhớ đến tên ất ơ từ đâu chui ra nhận cô làm bạn gái, càng thêm bực mình.

Lúc nãy ngồi trong xe ô tô của Văn Duệ Minh, đoạn đường dừng đèn đỏ, cô ấy đã tẩn cho anh một trận rồi đạp cửa xe rời đi..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom