Cập nhật mới

Dịch Full Cưa Đổ Nam Phụ Nham Hiểm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Cưa Đổ Nam Phụ Nham Hiểm

Cưa Đổ Nam Phụ Nham Hiểm
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Cưa Đổ Nam Phụ Nham Hiểm.

Tác giả: 花未眠.

Văn án:

Tôi xuyên thành mèo của bạch nguyệt quang… của thiếu niên nham hiểm.

Bạch nguyệt quang ra nước ngoài, không cần anh ấy nữa, cũng không cần “bổn meo meo” tôi đây.

Vô số đêm khuya, anh ấy không ngủ, “bổn meo meo” cũng bị kéo theo mà không ngủ được, lại còn phải cùng anh ấy đứng ngoài cửa sổ mà hứng gió lạnh để nhìn về phương xa.

Meo meo nhà nó chứ, không chịu nổi nữa rồi!

Thích một người phải chịu khổ như vậy sao?

“Này, hay anh đổi người để thích đi.” Tôi nghiêm túc suy nghĩ rồi bổ sung thêm: “Bổn meo meo đây khá tốt đấy, anh có thể yên tâm mà thích à nha.”

Anh ấy lạnh lùng nhìn tôi một cái, ý tứ trong ánh mắt sáng ngời, một con mèo mà cũng xứng?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Sau khi xuyên thành mèo con tám năm, cuối cùng tôi cũng khôi phục cơ thể con người. Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, tôi vừa quay đầu đã nhìn thấy một bóng đen quen thuộc.

Vóc dáng thiếu niên cực cao, tựa nửa người vào cửa, chiếc áo T-shirt rộng rãi phác họa thân hình cao gầy mạnh mẽ của anh ấy.

Ánh mắt anh ấy thờ ơ, đang liếc lên liếc xuống mà quan sát tôi.

Tôi có hơi ngớ ra trong giây lát, mắt nhìn anh ấy, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống ngón tay xa lạ của chính mình.

Meo meo nó chứ, thật sự cho tôi biến thành người rồi.

Tám năm trước, tôi đã xuyên vào cuốn truyện ngược cũ rích này.

Theo như định luật xuyên sách, xác suất nhỏ là tôi sẽ xuyên thành nữ chính, còn xác suất lớn là sẽ xuyên thành nữ phụ ác độc.

Vậy mà không ngờ, meo nhà nó chứ…

Tôi còn không phải là người.

Ban đầu tôi cực kỳ bi thương, nhưng bi thương bi thương rồi lại phát hiện… Làm mèo cũng không hẳn là quá tệ.

Ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn. Lười hoạt động thì nằm phơi nắng, hứng thú lên rồi thì đi nghịch cá, quan trọng là còn có thể nhìn thấy cảnh ngược đầy máu chó của nam nữ chính.

Khà khà khà, chết tôi mất.

Nhưng mà rất nhanh, vở kịch ngược luyến đã chuyển sang chiến trường mới. Đầu tiên là nữ chính ra nước ngoài, sau đó là nam chính ngay lập tức theo sau, niềm vui đùng một cái đã biến mất. Thế là tôi liền bị nam phụ nhặt về, để anh ấy nhìn vật nhớ người.

Chuyện này vốn dĩ chẳng là gì cả, vì tôi chỉ là một con mèo, tôi không có lương tâm. Tôi không nhận chủ, ai ở với tôi cũng được. Nhưng chàng thiếu niên nham hiểm này thật sự là quá nghèo, đừng nói là cái ổ mèo be bé, mà đến cả cái hộp carton anh ấy cũng không mua nổi cho bổn meo meo.

Thế là bổn meo meo không những phải ăn chung uống chung với anh ấy, mà đến cả ổ để ngủ cũng phải xài chung với anh ấy.

Quả nhiên tình yêu không vật chất chỉ là hạt cát, thổi một cái là bay mà thôi. Chẳng trách anh ấy không theo đuổi được nữ chính.

Não tôi xẹt qua rất nhiều suy nghĩ. Ánh mắt tôi hơi giương lên, vừa lúc mắt chạm mắt với anh ấy.

Chàng thiếu niên đứng thẳng người, ung dung thoải mái quan sát từng cử chỉ hành động của tôi.

Dưới ánh mắt vô cùng áp bức của anh ấy, tôi nắm chặt chiếc chăn trên người… âm thầm rúc đầu vào trong chăn.

Ở bên cạnh Kỷ Ngôn Thanh ba năm, tôi đã quá hiểu tính nết của người này rồi. Lạnh lùng kiêu ngạo, trầm mặc ít nói, tuyệt đối không bao giờ để lộ ra mặt yếu đuối trước người khác.

Bao gồm cả nữ chính.

Tôi hận rằng não mình trưởng thành, biết được quá nhiều việc. Thời điểm hiện tại này, nói cái gì cũng đều là sai thôi.

Tôi lại co người ở trong chăn, yêu thương mà ôm lấy tôi - người thông minh, đáng yêu, tinh nhanh, dũng cảm, lương thiện và bạo dạn.

“Mèo ngốc.” Giọng nói lạnh nhạt, đi kèm theo đó là tiếng bước chân ngày một gần.

Meo meo nhà nó, lại gọi tôi như vậy.

Trong thời gian ba năm, tôi đã kháng nghị vô số lần nhưng vẫn không sửa được cái xưng hô này. Có phải bổn meo meo không thịnh nộ thì mi coi bổn meo meo là đồ ngốc không.

Tôi vén chăn ra, bất mãn ngẩng đầu, muốn lí luận với anh ấy một phen, lại vừa hay chạm vào cơ thể đang cúi thấp của anh ấy.

Cổ áo hơi rộng, lộ ra một mảng da thịt trắng lạnh. Ngón tay với những ngón tay thon dài vươn về phía tôi.

Gần như là phản xạ có điều kiện, tôi duỗi móng vuốt của mình ra, vươn thẳng lên, mở rộng vòng tay của mình…

Nếu tôi vẫn là mèo, chắc chắn tôi vẫn sẽ kéo dài ngữ điệu “meo” của mình để làm nũng, sau đó đợi anh ấy ôm tôi vào lòng và vuốt lông cho tôi.

Không thể không nói, thật sự cực kỳ dễ chịu…

Thế nhưng hiện tại tôi lại là người… Tôi chỉ có thể nhìn tay anh ấy vô cùng chuẩn xác mà lướt qua đầu của tôi, lấy đi chiếc chăn ở phía sau người tôi.

Dùng sức lắc mạnh.

Gió mang theo hơi lạnh.

Tôi không nhịn được mà hắt xì.

“Đứng dậy.” Anh ấy bình tĩnh đến bất ngờ, đến nỗi giọng điệu khi nói chuyện cũng giống y hệt như ngày thường.

“A?” Tôi dụi dụi mũi, nhất thời không phản ứng lại được.

“Sao vậy, không phải biến thành người rồi?” Ấn đường anh ấy nhăn lại, nhìn lên nhìn xuống đánh giá tôi, “Nghe không hiểu tiếng người à?”

Tôi chớp chớp mắt, chuyện này có hơi khác so với những gì tôi tưởng tượng.

“Vẫn không cử động?” Vẻ mặt anh ấy dần hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Ồ ồ.” Cuối cùng cũng sực tỉnh, tôi nhanh chóng xuống giường rồi đứng thẳng dậy.

Khóe miệng cong nở ra một nụ cười nịnh bợ.

Bổn meo meo chẳng có ưu điểm gì, chỉ là rất biết điều, nếu không trong ba năm nay không biết đã bị anh ấy ném ra thùng rác bao nhiêu lần rồi.

Anh ấy vứt chiếc chăn lên giường một cách linh hoạt, xoay người lại, ngữ khí nghe không vừa tai cho lắm: “Ai cho cô mặc quần áo của tôi.”

Tôi cúi đầu nhìn chiếc áo T-shirt màu trắng rộng lớn trên người, sau đó lại ngẩng đầu lên thì liền mắt chạm mắt với anh ấy.

Anh ấy cụp mắt, mang theo một sự bất mãn rõ ràng.

Tim tôi lộp bộp một hồi, thật là thất sách rồi.

Cái tên Kỷ Ngôn Thanh này hãm cạnh cạch, anh ấy ghét nhất là người khác động chạm vào đồ của mình.

Nhưng đây đâu phải là tôi muốn mặc đâu.

Vừa biến thành người, chiếc áo này đã bay đến mà bọc lên người tôi rồi.

Tôi chỉ về phía tủ quần áo, bất lực nói: “Nhưng chỗ này chỉ có quần áo của anh thôi.”

Chiếc áo T-shirt màu trắng rất dài, che phủ hết hơn nửa người của tôi rồi. chỉ có hai đôi chân ở bên ngoài là đang lắc lư thôi. May mà phòng ngủ bật lò sưởi, cho nên không quá lạnh,

Anh ấy mím môi: “Vậy cũng không được.”

Nhìn đi, đúng là không hiểu lý lẽ.

“Bất kể cô là người hay là mèo.” Ánh mắt của anh ấy lướt qua hai chân của tôi mà không để lại chút dấu vết.

Tôi đã sớm đoán được câu trả lời của anh ấy.

Anh â là một người từ nhỏ đã ôm theo đau khổ mà sống trong hố sâu, tôi cũng chẳng yêu cầu anh ấy phải thấu tình đạt lý quá làm gì.

Tôi có hơi ảo não mà túm chặt góc áo, “Ồ, muốn tôi cởi ra sao?”

Tôi kéo chiếc áo lên trên vài tấc, chớp chớp đôi mắt đợi anh ấy nói chuyện.

Tuy rằng hiện tại mặt anh ấy vô cùng lạnh lẽo, nhưng mà tôi biết rằng…

Anh ấy sẽ không làm thế đâu.

2.

Khi ông cụ đưa khoai lang nướng cho tôi, tôi đột nhiên cảm thấy cái tên Kỷ Ngôn Thanh thật ra cũng khá là tốt.

Tôi cầm củ khoai nướng nóng bỏng trong tay và thổi thổi.

Bước chân của anh ấy rất dài, đi đến trước mặt tôi, tay xách túi lớn túi nhỏ.

Ánh sáng đèn đường mờ ảo, khiến cho hình dáng của anh trở nên ôn hòa và mơ hồ.

Không hiểu sao mà một từ bỗng nảy lên trong não.

Tôi chạy bước nhỏ theo anh ấy, cong môi ngước mắt nhìn anh ấy và nói: “Kỷ Ngôn Thanh, anh là…”

“Thiên sứ” hai chữ này còn chưa kịp thốt ra, anh ấy đã lạnh lùng ngắt lời: “Hai ngàn hai trăm hai mươi mốt tệ, lãi suất cố định hàng tháng là 5%. Trước khi cô trả tiền, mỗi tháng lãi sẽ tăng thêm một trăm mười một phẩy không năm tệ.”

Meo meo meo?

Cái sự việc xảy ra bất thình lình này khiến cho não tôi còn chưa load kịp.

Tôi duỗi tay túm lấy góc áo hơi lạnh của anh ấy, có hơi hoang mang mà hỏi: “Nhiều… Nhiều như vậy sao?”

“Cô nói xem?” Anh ấy tỉnh bơ mà ước chừng túi đồ mình xách trong tay.

Đáp án không nói cũng tự hiểu.

Hơn 2000 tệ, đối với Kỷ Ngôn Thanh của mấy năm trước thì là một khoản không hề nhỏ. Thời điểm đó bổn meo meo và anh ấy sống trong một tiểu khu tồi tàn, mỗi ngày đều bị giục nộp tiền điện tiền nước.

Nhưng mà…

Ánh mắt tôi rơi vào chiếc đồng hồ đeo tay của anh ấy, đồng hồ điện tử màu đen, tôn lên xương ngón tay thon dài trắng lạnh của anh ấy.

Tôi nhớ cái này cũng phải gần mấy ngàn đó.

Kỷ Ngôn Thanh của hiện tại nhờ vào phát triển trò chơi mà kiếm được không ít tiền, nuôi tôi đáng lẽ cũng không thành vấn đề chứ.

Tôi chớp chớp mắt, kéo vạt áo của anh ấy lắc lắc nhẹ: “Nhưng mà, tôi là bé mèo nhỏ của anh mà.”

Đuôi mắt anh ấy hơi rũ xuống, nhìn dọc từ tay tôi lên phía trên. Sau cùng, ánh mắt bình tĩnh rơi vào của khoai lang nướng bị cắn một nửa trong tay phải của tôi.

“Sáu tệ rưỡi, cùng nhau ghi nhớ.” Giọng nói của anh ấy vừa lãnh đạm vừa lạnh lùng.

Tôi ở phía sau làm tư thế đấm đá loạn xạ một hồi, sau đó đem khuôn mặt như đưa đám mà đi theo anh ấy.

Quả nhiên loài người đúng là đáng ghét mà.

3.

Đến buổi tối, việc đi ngủ đã trở thành một vấn đề.

Tuy rằng hiện tại Kỷ Ngôn Thanh có tiền rồi, nhưng mà nhà mới của anh ấy vẫn chỉ có một phòng ngủ.

“Tôi muốn ngủ giường.” Tôi không hề che đậy suy nghĩ của mình, ôm chiếc gối mà tha thiết nhìn về phía anh ấy.

“Làm cho rõ ràng, đây là nhà của tôi.” Anh ấy khoanh tay, tựa vào cửa phòng, sắc mặt trầm xuống.

“Đây cũng là nhà tôi mà.”

“Hơn nữa trước kia tôi vẫn luôn ngủ giường đó.”

Anh ấy không đáp lại lời tôi, chỉ là ánh mắt vẫn luôn nhìn xung quanh tìm tòi gì đó. Cuối cùng, ánh mắt anh ấy dừng lại tại chiếc ghế sofa cũ rích.

Sau đó anh ấy lại nhìn sang tôi, nhướn nhướn mày, ý tứ là biết điều chút, qua đó ngủ đi.

Ghế sofa này được chuyển từ nhà cũ đến, cứng nhắc khó chịu, bình thường tôi chẳng thích nằm trên đó chút nào cả.

Hơn nữa, tại phòng khách lại chẳng có hơi ấm.

“Vậy ban đêm tôi lạnh nên tỉnh dậy thì làm sao?”

“Trong tủ có chăn, cứ tự nhiên dùng.” Nói xong câu này, anh ấy liền đi về phía phòng ngủ.

Tôi cũng đi theo sau anh ấy.

“Tôi sẽ đá rơi chăn đó.”

“Tôi nghĩ chúng ta có thể giống như trước kia.”

“Chiếc giường này khá lớn, chắc chắn là có thể ngủ hai người mà.”

“Hơn nữa hiện tại tôi là con gái, không chiếm nhiều diện tích giường đâu.”

Anh ấy dừng bước, quay người, nói với tôi: “Cô cũng biết mình là con gái?”

Tôi nghiêm túc gật gật đầu.

Mắt hạnh, mặt tròn, da dẻ trắng nõn, tôi vừa nhìn từ trong gương xong.

Cũng là một cô gái rất đẹp.

Đôi co một lát, anh ấy thở dài một hơi rồi tiếp tục giải thích: “Tôi là nam.”

“Nam nữ khác biệt, hiểu không?”

Tôi nghĩ nghĩ, nếu anh đã không bằng lòng cùng ngủ trên giường với bổn meo meo, vậy thì: “Vậy anh ngủ sofa đi.”

Kỷ Ngôn Thanh: “...”

Sau đó, trong phòng ngủ.

Kỷ Ngôn Thanh trải một tấm đệm dưới đất.

Đương nhiên, người nằm là anh ấy.

4.

Mặc quần áo chính là chuyện phiền não số một sau khi bổn meo meo biến thành người.

Bên trong một lớp bên ngoài một lớp, một lớp rồi lại một lớp, khiến người khác có cảm giác ràng buộc rất khó chịu.

Hơn nữa, chiếc áo lót mà Kỷ Ngôn Thanh mua cho tôi không thích hợp.

Ngày đó, anh ấy kéo tôi đến trước tiệm, chần chừ rõ lâu mới đi vào, lấy mấy chiếc cho tôi ướm thử qua một chút, sau đó liền bảo nhân viên gói lại luôn.

Từ khi vào tiệm tới lúc ra khỏi tiệm, trước sau không về vượt quá năm phút.

Bổn meo meo không hiểu, anh ấy đang gấp gáp gì chứ.

Chạng vạng tà dương ngập trời, anh ấy đưa tôi đi làm chứng minh nhân dân.

Sau khi làm xong và về nhà, cứ cách một lúc là tôi lại vươn tay ra sau lưng, sờ sờ chiếc áo lót của mình.

Cuối cùng anh ấy cũng không nhìn được nữa, thế là duỗi tay cầm lấy cổ tay của tôi. “Cô làm gì vậy?”

Tôi bức bách nói: “Kỷ Ngôn Thanh, bên trong rất chặt.”

Vấn đề này bổn meo meo đã nói mấy lần rồi, sao mà vẫn không để tâm.

Nhìn khuôn mặt tràn ngập vẻ không vui của tôi, cuối cùng ngữ khí của anh ấy cũng hòa hoãn lại: “Biết rồi.”

“Tôi đã hẹn bạn, lát nữa cô ấy sẽ cùng cô đi mua cái mới.”

“Con gái?”

“Ừm.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy bằng ánh mắt nghi hoặc.

Trừ nữ chính ra, anh ấy còn quen biết cô gái khác sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


5.

Khi cô gái mặc váy đỏ trang điểm tinh tế mỉm cười kéo tôi đi, tôi mới đột nhiên nhớ ra. Cô gái này hình như là đối tác của công ty trò chơi Kỷ Ngôn Thanh, cũng là nữ phụ ác độc yêu thầm nam chính trong nguyên tác - Cố Nhã.

“Mấy ngày nay thật sự rất bận, hôm nay mới có thời gian.”

“Không sao, làm phiền rồi.” Kỷ Ngôn Thanh lịch sự nói.

Cô ấy thật sự xinh đẹp, tôi cứ luôn tròn mắt nhìn cô ấy mà không nỡ rời ánh mắt đi.

Cô ấy cười tươi, nhìn sang tôi: “Đúng rồi, quên mất chưa hỏi cô bạn này tên là gì vậy?”

Đôi mắt tràn ngập ý cười khiến cho con tim bổn meo meo lỡ mất vài nhịp đập.

Thấy vẻ thất thần của tôi, Kỷ Ngôn Thanh lạnh nhạt lên tiếng: “Còn tròn mắt nhìn. Mắt sắp dán lên người người ta rồi.”

Đột nhiên bị vạch trần, tôi có hơi thẹn thùng, bất mãn mà phản bác lại anh ấy: “Cũng không phải là tròn mắt nhìn anh.”

Ngồi lên sau xe Cố Nhã, tôi vẫy vẫy tay qua cửa sổ với Kỷ Ngôn Thanh.

Cô ấy khởi động xe, cười cười với tôi: “Từ trước đến giờ anh ấy chưa từng trêu chọc con gái.”

“Ừm?”

“Không có gì.” Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi, cong môi cười, “Miêu Miêu, cái tên rất hay đó.”

Tôi ngây người, sau đó nở một nụ cười trên môi.

Một chị gái xinh đẹp dịu dàng như vậy sao có thể là nữ phụ ác độc chứ.

Bổn meo meo chứng minh cho chị ấy!

6.

Cố Nhã dẫn tôi đến trung tâm thương mại chọn quần áo lót thích hợp, sau đó lại mua vài chiếc váy xinh đẹp.

Cô ấy vẫn luôn dắt tay tôi, thật dịu dàng mềm mại, trên ời cô ấy còn thơm thơm nữa.

Sau cùng, cô ấy đưa tôi đi ăn món cá ngâm mà tôi thích nhất.

Tôi hai tay chống cằm, chớp chớp mắt nhìn cô ấy: “Chị Nhã Nhã, hay là chị đổi một người khác để thích đi.”

“Gì mà thích với không thích chứ.” Cô ấy cười cười, lắc lắc rượu trái cây trong tay mà hỏi tôi: “Còn có thể uống không?”

“Uống nhiều rồi, sẽ bị Kỷ Ngôn Thanh phát hiện ra đó.”

“Chị sẽ không nói cho anh ấy đâu, cũng chị uống một ly nữa nhé?”

Trên mặt cô ấy vẫn treo nụ cười, chị là có một chút tâm sự không thể giấu nổi dưới sự tê dại của men say.

Bổn meo meo không thể nhìn mỹ nhân buồn bã được. Thế là tôi đã cùng cô ấy uống thêm rất nhiều ly.

Đến khi sắp đến 11 giờ, cô ấy nhận một cuộc gọi, hình như công ty bên đó có chút việc,

Lúc thanh toán cô ấy trả nhiều hơn một chút, bảo ông chủ trông chừng tôi một chút.

“Bảo bối, chị gọi Kỷ Ngôn Thanh đến đón em.”

“Em ở chỗ này đợi anh ấy, chị đi trước đây.”

“Còn nữa, người lạ bắt chuyện em đừng có để ý, biết chưa?”

Cho dù uống nhiều rượu như vậy, nhưng hình như cô ấy không say chút nào. ý cười trong ánh mắt vẫn trong trẻo tươi sáng như lúc trước.

“Biết rồi ạ.” Tôi cực kỳ tín nhiệm mà giơ nắm đấm lên, làm động tác cổ vũ, sau đó lại ôm lấy cô ấy: “Thích chị quá đi à, chị Nhã Nhã, lần sau vẫn muốn ra ngoài cùng chị!”

Cô ấy cười cười, xoa xoa đầu tôi: “Được thôi, lần sau rồi tính.”

7.

Khi Kỷ Ngôn Thanh đến, tôi đang ngồi xổm dưới đất xem kiến. Chỉ là những con kiến này cứ tý lại xuất hiện, cứ tý lại biến mất là sao nhỉ?

Tôi đang khổ não thì một thân hình cao lớn xuất hiện trước mắt tôi. Tầm nhìn của tôi chậm rì rì mà hướng lên trên.

“Ngồi xổm làm gì?” Ngữ điệu của anh ấy vẫn lạnh nhạt.

“Kỷ Ngôn Thanh! Sao anh lại đến đây!” Tôi vừa vui mừng vừa kinh ngạc.

Ngồi xổm quá lâu, chân có hơi tê, lại đứng phắt dậy nên không vững, tôi loạng choạng ngã về phía sau.

Anh ấy nhanh tay nhanh mắt kéo tay tôi lại nên đỡ được tôi, “Cẩn thận chút.”

Khi sáp lại gần, đại khái là ngửi thấy mùi rượu trên người tôi nên anh ấy cau mày: “Uống rượu à?”

“Uống một chút.” Tôi cười haha hai tiếng, đột nhiên lại nhớ ra gì đó, tôi nghiêm mặt nói: “Là tôi muốn uống, không được trách chị Nhã Nhã đâu đó.”

Nếu không, bổn meo meo đây sẽ tức giận.

Ông chủ ở trong quán cá ngâm đang dựa vào cửa mà quan sát phía bên này.

“Nghe thấy gì chưa?” Tôi hỏi anh ấy.

“Nghe thấy rồi.” Anh ấy nắm lấy ngón tay tôi, “Đi nói với ông chủ một tiếng, có người đến đón cô rồi.”

“Được!” Tôi chạy bước nhỏ qua đó, nhưng ông chủ nghe thấy lời tôi nói thì không tin tưởng lắm. Ông ấy nói người kia lạnh như tảng băng, có vẻ chẳng thân với tôi tý nào.

Ông ấy giữ tay tôi, nói nhỏ: “Cô gái, nếu cô bị anh ta uy hiếp thì hãy chớp chớp mắt.”

Tôi giữ ngược lại tay ông ấy, dùng hết sức để trợn tròn mắt: “Không có đâu, chú à.”

Ông ấy không tin, lại gọi cho Cố Nhã một cuộc điện thoại, từ chiều cao diện mạo đến khí chất đều đối chiếu xong, ông ấy mới để tôi đi. Còn Kỷ Ngôn Thanh thì vẫn luôn yên lặng, anh ấy đứng dưới ánh đèn đường chờ đợi tôi.

Thấy tôi chạy đến, chỉ có lông mày của anh ấy là nhẹ nhàng nhướn lên, còn khuôn mặt thì vẫn không cảm xúc như cũ.

Tôi kiễng chân lên, cười hihi ôm cổ anh ấy. Anh ấy không cử động, hai tay vẫn đút trong túi quần, mắt nhìn xuống tôi.

Ánh đèn đường ấm áp đổ xuống, khiến cho hốc mắt anh ấy càng thêm sâu, đuôi mắt hơi hơi nhếch.

Tôi ợ một cái, cười cười một lát rồi ngó trái ngó phải. Sau đó, ánh mắt dừng lại trên người một chú chó đang nằm sấp bên đường với tâm trạng chán nản.

“Này, Kỷ Ngôn Thanh.”

“Anh nhìn thấy chú cún con kia chưa?

Anh ấy nhẹ nhàng nâng mắt, xuôi theo ánh mắt của tôi mà nhìn.

Tôi ghét sát lại bên tai anh ấy, thần bí nói: “Bổn meo meo từng có một cuộc giao lưu với nó đó.”

Anh ấy lườm tôi một cái: “Ý của cô là khi làm mèo, cô từng cùng với con chó ngu đó…”

“Không phải.” Tôi ngắt lời.

“Là tôi vừa xông lên kêu một cái.” Tôi dừng lại rồi cười cười nói, “Sau đó, nó cũng xông lên sủa một cái.”

Kỷ Ngôn Thanh: “...”

8.

Về việc tôi từ bé mèo biến thành người, dường như Kỷ Ngôn Thanh chẳng quan tâm chút nào.

Đến tôi đi ngủ, cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà hỏi anh ấy: “Kỷ Ngôn Thanh, anh thật sự không muốn biết sao?”

“Không muốn.” Anh ấy vẫn là một người thờ ơ như vậy.

“Vậy tôi càng muốn nói với anh.” Bổn meo meo rất là phản nghịch.

“Là vì anh đã hôn tôi đó.”

“Ngày đó anh ngã một phát ở trong phòng ngủ, tôi lại gần xem anh thế nào, khi đó chúng ta đã môi chạm môi.”

“Sau đó không bao lâu, tôi đã biến thành con người.”

Anh ấy nhấc mí mắt lên nhìn tôi một cái: “Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau không?”

“Có chứ.”

“Hơn nữa tôi nghi ngờ là, tôi chỉ có thể duy trì hình người trong bảy ngày thôi.”

Tôi đã xem một cuốn tiểu thuyết khác do chính tác giả của cuốn tiểu thuyết ngược luyến này viết. Trong đó viết nữ chính mèo hôn nam chính một cái là sẽ biến thành người, kỳ hạn là bảy ngày.

Có khả năng là thiết lập của hai bộ truyện có xâu chuỗi với nhau.

Tôi có ý đồ riêng nên lặp lại lần nữa: “Tôi cảm thấy là có đó.”

Anh ấy không để ý đến tôi. Nhưng hai ngày sau, chuyện này khiến anh ấy không thể không tin. Bởi vì trong công viên tiểu khu, ngay trước mặt anh ấy, tôi đã biến lại thành mèo rồi.

Vì thời tiết lạnh giá, cho nên người đi bộ ở công viên tối đó rất ít.

Anh ấy nhìn tôi thu nhỏ thành một cục lông mềm mượt thì ngây ra trong chốc lát, sau đó phản ứng rất nhanh, khom lưng xuống bế tôi vào ôm vào trong lồ ng ngực.

May mà bốn phía không có người, lại còn là góc chết của camera, nếu không việc này hết cách giải quyết rồi.

Không biết có phải vì sau khi biến thành mèo tôi quá lười hay không, mà Kỷ Ngôn Thanh đã không nhìn tiếp được rồi.

Vì thế, anh ấy đã lại biến tôi thành người.

Tôi nằm sấp trên sofa, nhấc bàn tay mình lên mà nhìn thật kỹ càng, nhìn từ phải qua trái, thật sự thấy chẳng đẹp bằng cái chân đầy lông mềm mại của tôi khi là mèo.

“Giúp tôi lấy bộ đồ màu trắng, ở trên giường của tôi.” Tiếng nước chảy trong nh àvệ sinh ngừng lại.

“Ồ.” Tôi bò dậy.

Sau khi gõ hai cái lên cửa, cánh tay ướt dầm dề từ trong phòng tắm vươn ra qua khe hở.

Gân xanh trên cánh tay hơi lồi lên, mang theo hơi nóng, có hạt nước trượt trên ngón tay thon dài mà rơi xuống.

Anh ấy kéo bộ đồ qua, sau đó cách một cánh cửa mà sai bảo tôi: “Xem thùng rác trước cửa đổ hay chưa, nếu chưa đổ thì đổ đi.”

“Ồ.”

Khi xách túi rác ra khỏi cửa nhà, tôi mới đột nhiên ý thức được, cái tên này biến bổn meo meo thành người là để sai bảo bổn meo meo hay sao?

Đáng ghét nha.

9.

Lúc đổ rác, tôi gặp Tạ Thanh Phong. Anh ta là người giúp đỡ nam nữ chính trong nguyên tác.

Rạng rỡ, nhiệt tình, lại rộng rãi.

Anh ta là bạn cấp ba của Kỷ Ngôn Thanh, nhưng mối quan hệ giữa hai người họ có hơi kỳ quái.

Mỗi lần tình cờ gặp mặt tại tiểu khu, Kỷ Ngôn Thanh đều mặt không cảm xúc mà lướt qua, còn Tạ Thanh Phong lại nhiệt tình vẫy tay chào hỏi từ xa.

Hiện giờ Tạ Thanh Phong đeo tai nghe, thở hồng hộc mà dừng lại trước mặt tôi, câu đầu tiên được thốt ra là: “Ngọn gió tối nay thật dễ chịu.”

Vậy sao?

Không đúng lúc, tôi hắt xì một cái.

“Có hơi lạnh.” Tôi thành thật nói.

Anh ta cười: “Chạy thì sẽ không lạnh nữa, cô có muốn cùng chạy không? Hưởng thụ việc vận động một chút.”

“Không đâu.” Bổn meo meo không phải người ham hố vận động.

Chính vào lúc tôi và Tạ Thanh Phong nói chuyện câu được câu không với nhau, đằng sau đã truyền đến một giọng nói quen thuộc với ngữ điệu lạnh lùng: “Sao đổ rác cũng lâu như vậy?”

Tôi vô thức quay đầu, thế là liền nhìn thấy Kỷ Ngôn Thanh đang đứng cách đó không xa.

Khuôn mặt lạnh lẽo hòa cùng bóng tối dày đặc, khiến cho cả người anh ấy lộ vẻ u ám thờ ơ.

Tạ Thanh Phong mỉm cười chào hỏi, nhưng Kỷ Ngôn Thanh không để ý anh ta, ánh mắt chỉ luôn nhìn về phía tôi.

Ý tứ rất rõ ràng.

Tạ Thanh Phong vuốt vuốt mũi, bầu không khí yên ắng có chút ngượng nghịu.

Tôi nhìn nhìn Kỷ Ngôn Thanh, lại nhìn nhìn Tạ Thanh Phong.

Không gian vô cớ yên tĩnh trong vài giây.

“Còn không qua đây?” Cuối cùng anh ấy cũng không nhịn được mà lên tiếng, “Buổi tối muốn ngủ bên ngoài à?”

10.

Hiện tại dường như Kỷ Ngôn Thanh có hơi giận dữ. Thế là bổn meo meo đi theo sau anh ấy, chọc vào eo anh ấy mà hỏi: “Kỷ Ngôn Thanh, anh giận rồi sao?”

Anh ấy không đáp.

Nhưng không kiên nhẫn vì tôi cứ hỏi thế lần này đến lần khác, thế là cuối cùng anh ấy lạnh nhạt phọt ra hai chữ: “Không giận.”

“Vậy thì tốt.” Tôi thở ra một hơi, cong môi cười cười.

Anh ấy im lặng lườm tôi một cái, yết hầu nhấp nhô lên xuống, muốn nói gì đó nhưng lại không nói.

Lên thang máy, tôi cứ hắt xì hết lần này đến lần khác. Anh ấy đứng phía sau tôi, tựa người vào thang máy, cụp mắt không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Kỷ Ngôn Thanh.” Tôi dụi dụi mũi, quay đầu nâng mắt nhìn anh ấy, “Hình như có hơi lạnh.”

Vốn nghĩ đổ rác sẽ nhanh thôi, nên tôi chỉ mặc một chiếc áo mỏng để đi đổ rác.

Anh ấy cười mỉa: “Vừa nãy ở dưới kia sao không nói là lạnh?”

“Không phải còn nói chuyện rất vui vẻ với người khác sao?”

“Hiện tại lại biết lạnh rồi?”

Tôi xoay người, trực tiếp vùi trán mình vào hõm vai anh ấy, giọng nói nghẹt lại: “Biết rồi.”

Cơ thể Kỷ Ngôn Thanh hơi cứng lại, anh ấy cúi đầu nhìn xuống tôi, yết hầu hơi chuyển động nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì. Anh ấy chỉ nhăn mày, kéo chiếc áo rộng rãi trên người rồi che đi cánh tay bị lộ ở bên ngoài của tôi.

Tôi sờ sờ eo anh ấy, rất rắn chắc, vừa tắm xong vẫn còn nóng hầm hập.

Nếu hiện tại tôi có thể biến về làm mèo thì tốt rồi. Như vậy có thể chui vào lòng của anh ấy.

Anh ấy ấn chặt cánh tay của tôi, giọng hơi khàn: “Đừng động linh tinh.”

“Ò.” Tôi lập tức thành thật, ôm chặt eo anh ấy, vùi mặt vào người của anh ấy, cảm nhận sự ấm áp ùn ùn kéo đến trên người anh ấy.

Chỉ là hình như, nhịp tim của anh ấy, sao còn nhanh hơn cả của bổn meo meo thế này?

Kỳ quái, chẳng lẽ là ốm rồi?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


11.

Ngày hôm sau, bổn meo meo mới ý thức được người bị ốm không phải Kỷ Ngôn Thanh, mà là bổn meo meo.

Tôi - người nghẹt mũi, ho khan, phát sốt vô lực nằm trên giường, muốn khóc mà không khóc được.

Meo meo nhà nó chứ.

Con người sao lại yếu đuối như vậy, hít một chút gió lạnh sao đã cảm lạnh phát sốt rồi chứ?

Tôi khóc!

Đến buổi chiều, Kỷ Ngôn Thanh đưa tôi đến bệnh viện khám, bác sĩ đã kê một đơn thuốc dài.

Tôi nhìn tờ phí nộp tiền thì buồn rầu nói: “Kỷ Ngôn Thanh, tôi không đủ khả năng để trả lại đâu.”

Anh ấy hờ hững nói: “Ừm.”

Tôi không hiểu ừm của anh ấy nghĩa là gì, thế nên lại càng buồn rầu hơn.

Lúc chạng vạng, chúng tôi mới ra khỏi bệnh viện. Bởi vì bệnh viện cách tiểu khu không quá xa, cho nên chúng tôi đi bộ về.

Tất cả tòa nhà đều bị che phủ bởi ánh sáng màu vàng ấm áp, người đi trên đường nhộn nhịp với các hoạt động.

Khi sắp đến tiểu khu, Kỷ Ngôn Thanh nhận được một cuộc gọi, hình như là công ty trò chơi có chút việc,

“Phía trước rẽ trái rồi đi thẳng, từ mình về, biết đường chứ?”

Tôi nâng ly trà sữa còn nóng, gật đầu nói: “Ừm.”

Nhìn bóng hình anh ấy rời đi, tôi đột nhiên nhớ ra gì đó. “Kỷ Ngôn Thanh, có phải anh quên mất gì đó không?”

Anh ấy quay đầu lại. Mái tóc trước trán nhẹ nhàng xõa xuống, đôi lông mày sắc sảo lúc ẩn lúc hiện, giọng nói của anh ấy hờ hững: “Gì cơ?”

Tôi nhìn anh ấy, đôi mắt cong cong, “Anh quên hôn tôi rồi.”

Tính toán ngày, sắp được bảy ngày rồi. Lỡ như trên đường tôi đột nhiên biến thành mèo, vậy thì tiêu rồi.

Chiếc khẩu trang màu đen che đi nửa khuôn mặt anh ấy, cho nên không nhìn rõ được biểu cảm anh ấy thế nào.

Chỉ dừng lại vài giây, anh ấy liền đi về phía tôi.

Ngón tay thon dài kéo khẩu trang xuống, anh ấy giữ lấy ót của tôi rồi cúi người xuống.

Mùi hương bạc hà gần như bao trùm lấy tôi, sự mát lạnh trên môi vừa chạm đã rời.

Mắt tôi vừa chớp hai cái, anh ấy đã đứng thẳng người dậy, kéo khẩu trang lên.

“Về sớm một chút.” Anh ấy như có như không mà liếc tôi một cái.

“Ồ, Được.”

12.

Mấy ngày bị ốm này, tôi gần như chẳng có tinh thần gì cả. ngày nào cũng chóng mặt mơ hồ, nằm trên giường là không muốn động đậy nữa.

Một mu bàn tay đột nhiên phủ lên trán tôi, mát lạnh.

Tôi khó khăn mà mở mắt,

“Vẫn rất khó chịu sao?” Kỷ Ngôn Thanh thấp giọng hỏi tôi. Tôi không đáp, chỉ mơ mơ hồ hồ kéo cánh tay anh ấy.

Anh ấy khựng lại một chút, sau đó thả lỏng cơ thể, bất chấp tôi đã kéo một nửa người anh ấy lên giường.

Nhìn tôi làm bậy mà sờ eo anh ấy, cuối cùng anh ấy đành nhỏ giọng, hỏi: “Muốn ôm sao?”

Tôi nghèn nghẹn đáp lại một tiếng.

Ngốc chớt mất.

Anh ấy thừa biết khi bị ốm, bổn meo meo đều cực kỳ dính người.

Trước kia còn ôm tôi cả ngày, sau tôi biến thành người thì anh ấy liền quên sạch rồi. Lại còn phải để bổn meo đích thân nhắc nhở mới ngh ĩra chứ.

Anh ấy nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh tôi, sau đó ôm một nửa eo tôi.

Tôi nghĩ nghĩ thì có hơi tức giận, thế là liền làm loạn mà đạp đạp chân.

Ngay sau đó, trong cổ họng anh ấy liền phát ra âm thanh trầm thấp, nhanh chóng ấn chặt chân tôi xuống.

Tôi lập tức ý thức được gì đó, thế là chột dạ nhắm chặt mắt lại, giả chớt.

Rèm cửa sổ vừa dạy vừa nặng, ánh nắng sau buổi trưa chỉ có thể xuyên qua mép rèm để chiếu vào trong.

Qua một lát sau, người nằm bên cạnh lại đưa tay đo nhiệt độ trên trán tôi mấy lần liền. Mùi hương quen thuộc của người ấy khiến cho tôi rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ trưa dễ chịu.

13.

Trong thời gian tôi bị bệnh, Kỷ Ngôn Thanh cực kỳ tuân theo lời dặn của bác sĩ, đồ ăn đồ uống đều thanh đạm, ngày nào anh ấy cũng cho tôi ăn cà rốt và cải trắng hết.

Miệng của bổn meo meo nhạt lắm rồi.

Khó lắm mới khỏi bệnh, bổn meo meo muốn đi ăn cá ngâm, không đợi thêm được giây phút nào nữa.

Nhưng bổn meo meo sơ ý quá rồi, bởi vì Kỷ Ngôn Thanh lại biến thành bộ dạng lạnh như băng trước kia, không hề dịu dàng và kiên nhẫn như khi bổn meo meo bị bệnh chút nào.

Anh ấy lạnh mặt nói với tôi: “Không được.”

“Tại sao chứ?”

“Còn chưa khỏi hoàn toàn đã muốn ra ngoài?”

Tôi thành thật mà vạch ngón tay ra đếm: “Đã sắp khỏi được ba ngày rồi.”

“Ngày mai hẵng nói.”

Anh ấy nhấc cổ tay lên, để lộ ra chiếc đồng hồ đeo tay màu đen: “HIện tại đã 10 giờ rồi.”

Mười giờ thì làm sao?

Mười giờ cản trở món cá ngâm của bổn meo meo sao?

“Nhưng mà tôi rất đói rồi.”

“Trong tủ lạnh có đồ ăn.”

“Tôi không muốn ăn mấy cái đó mà.”

“Vậy thì cứ đói đi.” Anh ấy mặt không cảm xúc mà phọt ra mấy chữ này, sau oó lách qua tôi mà đi vào phòng ngủ.

“Này này này.” Tôi có hơi gấp rồi, thế là đi phía sau anh ấy mà tiếp tục hỏi: “Kỷ Ngôn Thanh, lẽ nào anh không đói sao?”

Tôi dứt khoát túm lấy góc áo anh ấy,

“Không đói.”

“Ục ục…” Lời anh ấy còn chưa dứt, một âm thanh khác đã đột nhiên vang lên, vô cùng rõ rệt trong màn đêm tĩnh lặng này.

Bước chân của anh ấy dừng lại, cụp mắt, tầm mắt từ từ hạ xuống.

Hồi lâu vẫn còn im lặng.

Tôi chớp chớp mắt, phá vỡ bầu không khí trầm lặng: “Cơn đói tập kích anh rồi.”

Anh ấy không đáp lại.

Ánh mắt liếc ngang qua của anh ấy lộ rõ vẻ khó chịu, còn có…

Xoắn xuýt.

Yết hầu anh ấy chuyển động, muốn nói nhưng lại im. Sau đó anh ấy ngẩng đầu lên, thở dài một cái.

Ngón tay thon dài vén những sợi tóc trên trán lên, nhíu nhíu mày, mắt hơi nhắm lại.

Cuối cùng.

“Đi thay quần áo dày đi.”

“Ừm ừm ừm?”

“Ra ngoài ăn.” Ngữ điệu của anh ấy lạnh nhạt, chân dài bước vào trong phòng ngủ.

Đến khi tới cửa phòng, anh ấy lại đi lùi về sau vài bước, nghiêng đầu.

Ánh mắt hờ hững của anh ấy rơi vào trên người tôi, môi anh ấy mím lại, nói: “Không có lần sau.”

Trong khoảnh khắc này bổn meo meo vẫn rất vui. Bởi vì bổn meo meo không biết rằng, nơi nữ chính và nam phụ trùng phùng chính là tại quán cá ngâm.

14.

Trong cửa tiệm, tôi nâng mắt nhìn nhìn Kỷ Ngôn Thanh ngồi ở đối diện, sau đó lại liếc nhìn Nhan Duyệt - chủ nhân trước của tôi.

Kỷ Ngôn Thanh cúi thấp đầu, môi mỏng mím chặt, những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, giống như đang cố kìm nén một số cảm xúc nào đó.

Vành mắt Nhan Duyệt ửng đỏ, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Kỷ Ngôn Thanh.

Bầu không khí chốc lát liền trở nên quái dị, lại có hơi nặng nề.

Tôi yên lặng ăn miếng cá trước mặt, đến tiếng nuốt đồ ăn cũng phải phát ra một cách cẩn thận dè dặt.

Đây không phải là nơi mà bổn meo meo nên tới, bổn meo meo chỉ có thể làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống thôi.

Thời điểm này chắc là khi nam nữ chính cãi nhau, nữ chính giận dỗi bỏ về nước, lại cố tình thân thiết với nam phụ.

Sau khi nam chính biết thì điên cuồng ghen tuông, bắt đầu chuỗi ngày “truy thê hỏa táng tràng”, cuối cùng hai người lại về với nhau.

Nam phụ từ nhỏ đã bơ vơ,sống dưới cống ngầm tối tăm mù mịt, ngày nào cũng bị mấy tên côn đồ bắt nạt. Là nữ chính đã đuổi bọn chúng đi, kéo nam phụ ra khỏi đầm lầy, khiến anh ấy có được một cuộc đời mới.

Anh ấy tưởng nữ chính là ánh sáng của anh ấy, lại không ngờ rằng nữ chính yêu người khác, còn không nói một lời mà ra nước ngoài.

Từ đó, anh ấy chỉ có thể hoài niệm ánh trăng sáng của mình trong đêm đen.

Vô số đêm khuya, anh ấy không ngủ, “bổn meo meo” cũng bị kéo theo mà không ngủ được. lại còn phải cùng anh ấy đứng ngoài cửa sổ mà hứng gió lạnh để nhìn về phương xa.

Meo meo nhà nó chứ, mệt chớt mèo rồi!

Tuy rằng sau khi về nước, mục đích của ánh trăng sáng khi tiếp cận anh ấy không hề thuần khiết. Nhưng trong nguyên tác nói rằng, đó là quãng thời gian ngọt ngào và tươi đẹp nhất của anh ấy.

Tình cảm của anh ấy dành cho nữ chủ quá phức tạp, yêu và hận đan xen, không phân biệt nổi là cảm kích hay ái tình.

Bổn meo meo không hiểu, bởi vì bổn meo meo chỉ gặm couple nam nữ chính.

Đối với thiếu niên vừa nghèo khổ vừa nham hiểm này, bổn meo meo không hề để ý.

Nhưng mà hiện tại khác rồi. Bởi vì trên bàn ăn, Nhan Duyệt đã phá vỡ bầu không khí im lặng, mà câu nói đầu tiên của cô ấy là về tôi.

“Lâu rồi không gặp, không ngờ là anh có bạn gái rồi.” Cô ấy đỏ mắt nhưng lại cười, cố tỏ vẻ thoải mái mà nói.

Câu nói này đã hoàn toàn khiến bổn meo meo bị kéo vào mạng lưới quan hệ phức tạp của bọn họ.

Kỷ Ngôn Thanh ngẩng đầu.

Không đợi anh ấy mở miệng, tôi đã giúp anh ấy phủ nhận trước rồi.

“Không phải không phải.” Tôi xua tay cười nói, “Tôi và anh ấy không có quan hệ gì.”

“Miêu Miêu.” Kỷ Ngôn Thanh bỗng nhiên lên tiếng.

Nhận lấy ánh mắt của anh ấy, tôi lập tức im miệng lại.

“Miêu Miêu.” Nhan Duyệt từ tốn nhắc lại tên của tôi, sau đó cười, “Trước kia tôi có một con mèo cũng có tên như vậy.”

Sau đó cô ấy buồn bã nói: “Nhưng mà sau này không thấy nó nữa rồi.”

Bởi vì bị người nào đó bế về để nhìn vật nhớ người rồi - tôi thầm trả lời cô ấy trong lòng.

Kỷ Ngôn Thanh không nói gì.

Bầu không khí dường như lại rơi vào cục diện bế tắc rồi.

Những miếng cá ở trong đ ĩa giảm đi từng miếng từng miếng một, thẳng đến khi tôi gắp miếng cá cuối cùng.

“Ăn no rồi?” Vẻ mặt anh ấy lạnh nhạt, cằm căng chặt lại, giọng nói trầm thấp hơn bình thường khá nhiều.

Tôi gật gật đầu.

Khi chúng tôi đứng dậy ra ngoài, Nhan Duyệt đã đuổi theo và gọi chúng tôi lại.

“A Ngôn, em rất xin lỗi.” Nước mắt của cô ấy rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào, “Thật sự rất xin lỗi, năm đó không nói với anh đã đi rồi.”

Bàn tay của Kỷ Ngôn Thanh đột nhiên nắm chặt lại, cảm xúc trong ánh mắt từ từ lan ra.

Tôi vốn muốn lặng lẽ rời đi, dành cho bọn họ một nơi để nói chuyện. Nhưng vừa mới bước chân, cổ tay lại bị người ta nắm chặt lại.

Vành mắt anh ấy đỏ lên mà nhìn tôi: “Đi đâu?” Giọng nói cực kỳ khàn, mang theo vị đắng chát khó nói thành lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


15.

Cảm xúc trong mắt cuồn cuộn, sự đè nén và thống khổ gần như theo đáy mắt mà lan ra ngoài.

Rõ ràng luôn là một người lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, lại trông vô cùng yếu đuối trong thời khắc này.

Gió lạnh rít gào, tóc mái trước trán của anh ấy bị gió thổi loạn.

Nhìn bộ dạng gần như tan vỡ của anh ấy, đáy lòng đôi đột nhiên tuôn ra những cảm xúc không thể giải thích được.

Ánh mắt đối diện với nhau rất lâu.

Cuối cùng tôi cử động ngón tay, trượt vào kẽ tay anh ấy, để mười ngón tay đan vào nhau.

Nắm tay như vậy đem cho người khác cảm giác thuộc về nhau một cách mạnh mẽ. Tôi hy vọng động tác đơn giản như vậy có thể vỗ về được cảm xúc của anh ấy lúc này.

16.

Hai người họ vẫn không nói chuyện với nhau, bởi vì Kỷ Ngôn Thanh không đồng ý. Nói đúng hơn là, anh ấy đang trốn tránh.

Tôi đó sau khi về nhà, Kỷ Ngôn Thanh ở trong phòng vệ sinh rất lâu. Anh ấy không bật đèn, tôi sợ anh ấy xảy ra chuyện nên vào tìm.

Vừa mở cửa ra, cổ tay tôi đã bị nắm chặt, một cánh tay ôm chặt lấy eo tôi. Sau đó vai tôi nặng trĩu, hơi thở ấm nóng phả vào da thịt của tôi.

“Kỷ, Kỷ Ngôn Thanh?” Nhìn đầu của anh ấy đang vùi lên cổ tôi, thoáng chốc tooi không biết nên làm thế nào.

Anh ấy khàn giọng đáp “ừm” một tiếng.

Trong lòng tôi đã hiểu rồi.

Trong màn đêm tĩnh lặng, chúng tôi không nói gì nữa.

Anh ấy ôm tôi rất lâu, mang theo sự ỷ lại và sự dịu dàng khó phát hiện. Thẳng đến khi những làn sóng cảm xúc cuồn cuộn kia đã bình yên lại, anh ấy mới buông tôi ra.

Sau đó mấy ngày liền, anh ấy đều đóng cửa không chịu gặp ai, tôi không hiểu nổi anh ấy đang nghĩ gì.

Anh ấy lại mất ngủ vào đêm, đứng bên cửa sổ nhìn về phương xa nữa rồi.

Bổn meo meo cũng bị anh ấy kéo theo.

Tôi cố chống cái mí mắt đang buồn ngủ, cùng anh ấy ngắm nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ.

Dưới ánh sáng tăm tối, gò má anh ấy nhìn có chút cô đơn, đầu hơi cúi xuống, tóc mái đen xõa trước trán, không nhìn rõ được biểu cảm khuôn mặt.

“Kỷ Ngôn Thanh, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?” Tôi nói toạc móng heo. “Nếu thích cô ấy, anh hãy nắm chắc cơ hội này đi. Nếu không sau này không còn cơ hội nữa rồi.”

Sau này cô ấy sẽ thân mật ngọt ngào với nam chính đó.

“Không có.” Anh ấy phun ra hai chữ ngắn gọn.

“Không có cái gì?”

“Không có thích cô ấy.” Câu nói của anh ấy chậm rãi mà rõ ràng, nhưng mà tôi thấy chẳng đáng tin chút nào.

Cái tên nghĩ một đằng nói một nẻo này.

Những hoài niệm đêm khuya, vành mắt đỏ khi gặp lại, một tình cảm đầy sự khắc chế. Nếu không phải tình yêu, vậy là gì chứ?

Màn đêm nặng trĩu, ánh trăng như nước.

Rất lâu, anh ấy mới nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi chỉ không chấp nhận được chuyện năm đó cô ấy không từ mà biệt thôi.”

“Cô ấy từng nói tôi không có người nhà, cô ấy sẽ là người thân duy nhất của tôi.”

“Nhưng cô ấy lại không nói một tiếng mà đã đi rồi.”

Mí mắt của bổn meo meo đã oánh nhau từ nãy giờ, mấy câu tự nói tự kể của anh ấy lọt vào tai tôi đều bị đứt quãng, thế nên tôi cứ nghĩ anh ấy đang nói về những nhớ nhung của mình dành cho ánh trăng sáng.

Tôi nỗ lực chống lại cơn buồn ngủ, nhẹ nhàng lên tiếng nói: “Kỷ Ngôn Thanh, hay là, anh cũng đổi người khác để thích đi.”

Chị Nhã Nhã bị mắc kẹt bởi nam chính, Kỷ Ngôn Thanh bị mắc kẹt bởi nữ chính. Bổn meo meo không hiểu, sao mà mỗi một người đều phải treo mình trên người nam nữ chính vậy chứ.

Tôi ngáp một cái, chậm rì rì mà nói: “Hay là, anh thích bổn meo meo đi.”

“Bổn meo meo khá là tốt đấy.” Tôi lại ngáp một cái, mơ hồ nói: “Anh có thể yên tâm mà thích à nha.”

Cuối cùng rốt cuộc Kỷ Ngôn Thanh có đáp lại tôi không, tôi đã quên mất. Bởi vì lúc đó tôi đã nằm trên bên cửa sổ, ngủ quên mất rồi.

17.

Việc hai người giằng co phải đến khi nam chính về nước mới có chút thay đổi. Nhưng thật ra ngày nam chính về nước, bổn meo meo không hề biết, bởi vì khi đó bổn meo meo đang đi dạo phố với chị Nhã Nhã.

Chị ấy nói buổi tối có bữa tiệc liên hoan, hỏi bổn meo meo có muốn đi cùng chị ấy không. Trùng hợp là hôm đó Kỷ Ngôn Thanh có việc, một mình ở nhà thì khá là nhàm chán. Vì thế bổn meo meo đã đi cùng chị.

Khi vừa đẩy cửa ra, tất cả người trong phòng đều nhìn về phía hai chúng tôi. Tôi liền nhìn thấy trong nhóm người, có một khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn với tôi.

Nam9 Yến Bạch, nữ9 Nhan Duyệt, Nam8 Kỷ Ngôn Thanh, Nam7 Tạ Thanh Phong. Lại thêm chị Nhã Nhã ở bên cạnh tôi nữa, thế là các nhân vật chủ chốt trong nguyên tác đều đã tụ hội.

Bổn meo meo ngớ người.

“Lớp trưởng, đến đây ngồi nào, bạn học tụ họp, sao cậu còn mang theo cả một em gái xinh đẹp vậy.” Một nam sinh cười cười chào hỏi.

Cố Nhã vén tóc, mỉm cười: “Cho phép các cậu mang bạn gái, vậy mà không cho phép tôi mang theo một người em gái à.” Lời là nói với nam sinh kia, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ hướng đến nam chính Yến Bạch.

“Gọi món chưa?”

“Đang gọi, cậu xem xem cậu muốn ăn gì.” Nam sinh đưa menu cho Cố Nhã.

Cố Nhã nhận lấy rồi buông tay tôi ra, thẳng thắn bước về đến vị trí bên cạnh Yến Bạch.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Tạ Thanh Phong ở bên cạnh đã gọi tôi: “Miêu Miêu, cô có thể ngồi bên cạnh tôi.” Anh ta nói xong liền kéo ghế ra.

“Ồ ồ, được được.” Tôi vừa ngồi xuống, nam sinh ở bên cạnh đã huých huých vai anh ta, trêu chọc hỏi: “Quen à?”

“Ừm.” Tai Tạ Ngôn Thanh kiểu hiểu vì sao mà hơi ửng đỏ.

“Tiến triển thế nào rồi?”

“Cút, đừng quậy.”

Tạ Thanh Phong lấy dụng cụ ăn, dùng nước nóng tráng qua một lần rồi mới đưa cho tôi.

Tôi hiếu kỳ quan sát chỗ ngồi của mấy người kia.

Cố Nhã và Yến Bạch ngồi cạnh nhau, Kỷ Ngôn Thanh và Nhan Duyệt ngồi cạnh nhau, rõ ràng là bốn người đều có tâm tư riêng.

Cố Nhã hơi đỏ mắt, nhưng vẫn mỉm cười nói chuyện với Yến Bạch. Yến Bạch không để ý, ánh mắt anh ta đang hướng về phía Nhan Duyệt.

Nhan Duyệt thì đang cười mà nói chuyện với Kỷ Ngôn Thanh, Kỷ Ngôn Thanh không hề để ý. Ánh mắt anh ấy đang hướng về…

Bổn meo meo!

Tôi lấy làm lạ, dường như từ khi bước vào cửa đến giờ, Kỷ Ngôn Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi.

Tôi chớp chớp mắt, dùng khẩu hình miệng hỏi anh ấy: “Sao vậy?”

Anh ấy không đáp, ánh mắt chuyển sang người Tạ Thanh Phong ở bên cạnh tôi.

“Có món cá hấp, cô muốn ăn không?” Tạ Thanh Phong sáp lại gần mà hỏi tôi.

Tôi nghiêng đầu, vừa hay đối diện với ánh mắt trong vắt của anh ta.

“Có ngon không?” Tôi hỏi.

“Có thể thử chút.” Nói xong, anh ấy liền ngẩng đầu bảo, “Lớp trưởng, lấy một đ ĩa cá hấp nha! Miêu Miêu muốn ăn.”

“Là Miêu Miêu muốn ăn hay là cậu muốn ăn?” Cố Nhã không mặn không nhạt nhìn anh ta một cái.

“Đương nhiên là Miêu Miêu rồi! Đừng cứ hoài nghi tôi, có được không vậy!” Anh ta vừa nói xong, mấy nam sinh trong phòng liền ám muội mà đùa giỡn: “Cái tên nhóc Tạ Thanh Phong này, mở mang đầu óc rồi đó nha!”

Kỷ Ngôn Thanh nhíu lại một cách khó phát hiện.

“Nhan Duyệt cũng thích ăn.” Yến Bạch đột nhiên mở miệng.

Trong phòng lại vang lên tiếng đùa bỡn.

Nhan Duyệt khựng người, mắt đỏ lên, nhận lấy menu, giống như giận hờn mà gạch bỏ món cá hấp đi. Cô ấy nói: “Tôi nhớ A Ngôn không thích ăn những món quá tanh.”

Bầu không khí trong phòng trở nên vi diệu.

Kỷ Ngôn Thanh nhận lấy menu, nhìn tôi một cái, sau đó thêm lại món đó vào. “Đều là chuyện của trước kia, không cần thiết phải nhớ đến hiện tại.”

Lời này của anh ấy quá trực tiếp, khiến cho vành mắt của Nhan Duyệt lại càng đỏ thêm.

Bữa ăn này, bọn họ ăn mà trong lòng ngổn ngang, tâm sự trùng trùng, còn bổn meo meo thi cực kỳ hứng thú say mê với mỹ vị.

Ánh mắt nam chính vừa ẩn nhẫn vừa thâm tình, muốn dỗ dành nữ chính nhưng lại băn khoăn không biết nên bắt đầu thế nào.

Tình tiết máu chó của motip bá tổng truy thê đã ở trước mặt tôi.

Quá ngon!

Khi ăn được một nửa, tôi ra ngoài để đi vệ sinh, Tạ Thanh Phong đi theo tôi.

“Con gái đi một mình không an toàn, để tôi đi cùng cô.” Anh ta cười thật sự vô cùng đẹp.

“Không dám làm phiền.” Tôi còn chưa nói chuyện, một âm thanh trầm thấp đã vang lên.

Tôi nghiêng đầu, thế là liền nhìn thấy thiếu niên cao lớn bước tới, sắc mặt lộ ra vẻ không hài lòng.

“Kỷ Ngôn Thanh! Sao anh lại ra đây!” Tôi có chút vui mừng và kinh ngạc.

“Ra để đi cùng cô.” Anh ấy duỗi tay về phía tôi.

“Tôi nghĩ mình cũng có thể cùng cô ấy đi được.” Tạ Thanh Phong cũng duỗi tay về phía tôi.

“Không cần đâu.” Tôi không nghĩ ngợi gì mà liền nắm lấy tay Kỷ Ngôn Thanh, sau đó cười cười với anh ta: “Anh ấy đi cùng tôi là được rồi.”

Người bên cạnh đưa mắt nhìn tôi một cái, quả táo adam trên cổ lăn nhẹ, sau đó ngón tay khẽ cử động, năm ngón tay anh ấy đan vào năm ngón tay tôi.

Dường như dạo này, Kỷ Ngôn Thanh cực kỳ thích nắm tay.

18.

Đèn của nhà hàng hỏng rồi, cô nhân viên đang quét dọn ở cửa bảo có thể đi đến tầng khác. Nhưng mà bổn meo meo có hơi gấp, vừa nãy uống quá nhiều nước ngọt rồi.

Tôi sắp không xong, nhưng lại lề mề không dám đi vào.

“Kỷ Ngôn Thanh, anh có thể vào cùng tôi được không?”

“Đây là nhà vệ sinh nữ.”

“Nhưng mà ở đây không có người.”

“Không có người cũng là nhà vệ sinh nữ.”

Nhìn khuôn mặt sắp khóc đến nơi của tôi, anh ấy thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng bảo: “Tôi chỉ ở đây, cô vào nhanh đi.”

Tôi cầm lấy điện thoại, cứ đi ba bước lại quay đầu lại một lần. “Kỷ Ngôn Thanh, anh không được đi đâu đấy.”

“Ừm.”

Vừa bước vào căn phòng vệ sinh vắng vẻ, lọ nước rửa tay liền rơi bộp xuống đất. Bên ngoài gió lạnh rít gào, đột nhiên trong gương dường như có bóng người lướt qua.

Tôi lùi lại.

“Kỷ Ngôn Thanh, anh còn ở đó không?” Tôi run run hỏi vọng ra ngoài.

“Còn.”

Nghe được lời hồi đáp của anh ấy, tôi thấy hơi yên tâm, bước vào bên trong, lại hỏi: “Kỷ Ngôn Thanh, anh còn ở đó chứ?”

“Còn.”

Còn chưa qua vài giây, tôi lại hỏi: “Kỷ ngôn Thanh, anh đang làm gì?”

“Đang đợi cô.”

Trong vòng ba phút ngắn ngủi, tôi đã hỏi không dưới mười câu, mỗi câu anh ấy đều đáp lại.

Tôi như một ngọn gió, từ trong nhà vệ sinh lao ra ngoài mà bổ nhào vào lòng anh ấy. “Dọa chớt tôi rồi, dọa chớt tôi rồi, dọa chớt tôi rồi!”

Anh ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng tôi, nắm lấy tay tôi và nói: “Đi thôi.”

19.

Chưa đi được mấy bước, chúng tôi đụng mặt Nhan Duyệt với vành mắt đỏ hoe đang đứng cách đó không xa.

“A Ngôn.”

Sắc mặt Kỷ Ngôn Thanh chớp mắt liền trầm xuống, xoay người như muốn tránh khỏi cô ấy.

“Là vì không thể buông xuống được, cho nên mới không dám nói chuyện với em sao?” Câu nói này thành công khiến bước chân của Kỷ Ngôn Thanh dừng lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Hoàn


20.

Cuối hành lang của nhà hàng, ánh trăng vắng lặng, vườn hoa hồng ngoài cửa sổ đung đưa theo gió nhẹ.

Tôi lại cẩn thận dè dặt mà mở miệng: “Hay là tôi né đi một chút nhé.”

“Không cần.” Kỷ Ngôn Thanh dường như có hơi cố chấp. Mỗi lần có chuyện gì liên quan đến Nhan Duyệt, hình như anh ấy đều phải kéo bổn meo meo theo.

Tôi nhìn anh ấy một cái rồi lại nhìn sang Nhan Duyệt, men theo tường mà trượt xuống, ngậm chặt miệng lại.

Bầu không khí yên tĩnh rất lâu.

“A Ngôn, anh đang hận em sao?” Nhan Duyệt phá vỡ sự trầm mặc trước.

“Em cảm thấy thế nào?” Ngữ điệu của Kỷ Ngôn Thanh có hơi lạnh lùng.

“Cũng đúng.” Cô ta cười cười, “Không từ mà biệt, là lỗi của em.”

“Nhưng anh có từng nghĩ, anh có thể dùng thân phận gì để yêu cầu em từ biệt với anh chưa? Anh có lý do và lập trường gì mà hận em chứ?”

Cô ta thở dài nói: “A Ngôn, là anh quá cố chấp rồi.”

“Đừng quên năm mười bảy tuổi là em cứu anh từ trong con hẻm kia, em có ơn với anh đó. Bất kể thế nào, anh cũng không nên dùng thái độ này mà đối xử với em.”

“Hơn nữa thứ anh không thể buông xuống không phải ân tình của em.” Cô ta như hiểu hết tất cả mà nhìn về phía Kỷ Ngôn Thanh, chậm rãi nói: “A Ngôn, đừng lừa mình dối người nữa.”

“Rõ ràng đã chờ em lâu như vậy, bây giờ gặp được em rồi thì lại tìm một người đến khiêu khích em.” Đến cuối cùng, ánh mắt Nhan Duyệt rơi trên người tôi, mang theo vài phần châm chọc: “Trò chơi ấu trĩ như vậy chẳng thú vị chút nào.”

Cô ta nói một câu, ngón tay của Kỷ Ngôn Thanh lại càng siết chặt lại. Giọng điệu như bố thí vừa đắc ý của cô ta khiến bổn meo meo cảm thấy chán ghét.

Tuy rằng cô ta là chủ trước của bổn meo meo, nhưng bình thường là người làm trong nhà cô ta chăm sóc bổn meo meo. Bổn meo meo chẳng có cảm tình gì với cô ta cả.

Nhưng Kỷ Ngôn Thanh thì khác.

Nếu có thể, hiện tại bổn meo meo muốn nhảy lên cào vào mặt cô ta mấy cái.

Nhưng mà không thể.

Cô ta là ánh trăng sáng của Kỷ Ngôn Thanh.

Đột nhiên nghĩ đến chuyện này, không biết vì sao mà cảm xúc của tôi chợt chùng xuống.

“Đừng ồn ào như trẻ con nữa, được không?” Nhan Duyệt thở dài, duỗi tay kéo anh ấy.

“Đừng chạm vào tôi.” Kỷ Ngôn Thanh lùi về sau vài bước, cả người đều toát ra vẻ lạnh lùng, “Đã có bạn trai thì cùng anh ta sống cho tốt đi, giờ lại đến tìm tôi là có ý gì?”

“Đã chia tay rồi.” Nhan Duyệt thở ra một hơi, cười nói: “Nếu không sao em lại đến tìm anh chứ.”

“A Ngôn, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.”

“Em sẽ không đi nữa.” Cô ta đứng trước mặt Kỷ Ngôn Thanh, vành mắt vẫn còn đỏ nhưng lại nở nụ cười dịu dàng.

Nhìn cánh tay cô ta duỗi về phía Kỷ Ngôn Thanh, không biết vì sao mà bổn meo meo có hơi buồn bã. Bình thường cái tên Kỷ Ngôn Thanh này lạnh lùng, nhưng bổn meo meo cũng khá thích anh ấy.

Khó lắm mới thấy anh ấy và ánh trăng sáng ở bên nhau, bổn meo meo nên vui mới phải. Vậy mà hiện tại, bổn meo meo lại không vui lên nổi.

Vốn dĩ anh ấy chỉ nắm tay bổn meo meo, nhưng hiện tại, anh ấy sắp nắm tay ánh trăng sáng rồi.

Tôi cụp mắt, tâm trạng trong phút chốc trở nên rầu rĩ bi thương. Nhưng không ngờ là, Kỷ Ngôn Thanh lại nở một nụ cười mỉa mai.

“Bắt đầu lại từ đầu?” Kỷ Ngôn Thanh lặp lại mấy chữ này của Nhan Duyệt, lạnh nhạt nói: “Chúng ta trước giờ chưa từng bắt đầu đâu.”

“Trước kia tôi đã từng cảm kích cô, nhưng hiện giờ, tôi cảm thấy cô đúng là đạo đức giả.”

“Sao nào? Muốn lợi dụng tôi để khiến bạn trai cô ghen à?”

Nhan Duyệt rõ ràng hơi hoảng rồi, vành mắt lại càng đỏ hơn nữa, “A Ngôn, anh nghĩ về em như vậy sao?”

“Phải hay không trong lòng cô tự rõ.”

Kỷ Ngôn Thanh đi đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống.

“Túi.” Anh ấy sờ sờ đầu tôi.

“Hả?” Mắt tôi mở tròn mà nhìn anh ấy kéo khóa chiếc túi xách của tôi, sau đó lấy ra từ bên trong một chiếc thẻ.

Tôi kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi anh ấy: “Anh bỏ vào đây từ khi nào vậy?”

“Buổi tối hôm qua.” Anh ấy đứng dậy, đưa mấy tấm thẻ cho Nhan Duyệt.

“Tất cả đã qua tôi rất cảm tạ, năm đó không có cô giúp, có lẽ tôi cũng không đi được đến ngày hôm nay.”

“Trong này là số tiền năm đó cô giúp tôi trả, tiền sách, tiền ăn, còn có cả tiền thuốc men, mỗi khoản tôi đều nhớ kỹ.”

“Tiền nợ cô tôi trả hết trong một lần. Từ giờ trở đi, chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa.” Kỷ Ngôn Thanh lại đưa mấy tấm thẻ về phía trước.

Nhan Duyệt không nhận, vẻ mặt không thể tin nổi, những giọt nước mắt nóng hổi rơi lã chã.

Gió muộn thổi qua cửa sổ, khiến cho người ta cảm thấy hơi lạnh.

Cục diện trước mắt đã rất rõ ràng rồi.

Nhan Duyệt không nhận thẻ, Kỷ Ngôn Thanh liền đặt thẻ lên bệ cửa sổ, sau đó kéo tôi đi ra ngoài.

“Cô từng không chút để tâm mà xông vào cuộc sống của tôi, lại suýt chút nữa mà hủy đi cuộc sống mà tôi có.”

“Chỉ đến khi tôi gặp được người thật sự cứu rỗi tôi.”

“Tình yêu đến từ hai phía, bên nhau đến khi bạc đầu.”

“Chúc cho cô và cũng chúc cho tôi.”

21.

Khi chúng tôi quay lại, người trong bữa tiệc cũng đã về gần hết rồi.

Cô Nhã uống rượu, tôi đỡ chị ấy ở cửa đợi Kỷ Ngôn Thanh lái xe tới.

Sau khi hiểu rõ Kỷ Ngôn Thanh và Nhan Duyệt đã không còn liên quan, tôi ép buộc bản thân bi thương trong vài phút, xem như là tôn trọng tình cảm của anh ấy.

Nhìn thấy khóe miệng tôi rũ xuống rồi lại cong lên, Cố Nhã đột nhiên bật cười: “Chị biết Kỷ Ngôn Thanh sẽ chọn em mà.”

Tôi chớp chớp mắt, hỏi: “Gì cơ?”

“Quá rõ ràng, từ ngày đầu tiên gặp em, chị đã biết rồi.” Chị ấy ngẩng đầu cảm khái: “Hạnh phúc của các em đã tới rồi, hạnh phúc của chị còn chưa thấy đâu đây.”

Nhìn chàng thiếu niên mặc áo hoodie xanh lá đứng cách đó không xa, tôi mở miệng hỏi: “Chị Nhã Nhã, chị với Tạ Thanh Phong thân không?”

Chị ấy cười một tiếng: “Thân quá rồi.”

“Khi còn đi học, cậu ta ngày nào cũng vi phạm kỷ luật, chọc chị tức gần chớt.”

“Vậy sao?” Tôi trầm tư suy nghĩ, “Em cảm thấy anh ta khá tốt, hay là chị thích anh ta đi.”

Nghe thấy lời tôi nói, chị ấy liền buồn cười: “Nếu nói thích ai là có thể thích người đó, vậy chị đã không treo mình trên một cái cây nhiều năm như vậy.”

“Hiện tại vẫn còn rất thích sao?” Dù gì cũng lâu như vậy rồi.

Chị ấy suy nghĩ rất lâu mới mở miệng nói: “Không phân biệt được là tình yêu hay là chấp niệm nữa, chỉ biết là không buông xuống được thôi.”

Nói dứt câu, chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt chúng tôi. Đèn xe nháy hai cái, Kỷ Ngôn Thanh nghiêng đầu hỏi: “Có cần tôi đưa về không?”

“Không cần, tôi gọi người lái thay rồi.” Cố Nhã cười cười.

“Tối nay cảm ơn nhé.” Kỷ Ngôn Thanh nói.

“Chuyện nhỏ.”

Nghe cuộc đối thoại của họ, tôi có hơi khó hiểu.

“Anh vừa cảm ơn chị Nhã Nhã gì vậy?” Nhiệt độ điều hòa rất ấm, tôi đang chuẩn bị cởi áo ngoài thì bị anh ấy ngăn lại.

“Chốc nữa xuống xe sẽ lạnh.”

Thấy tôi ngoan ngoãn mặc lại áo ngoài, anh ấy liền chầm chậm nói: “Cảm ơn tối nay cô ấy đưa cô đến đây.”

“Tại sao cần đưa tôi đến đây?”

Anh ấy nhìn tôi, từ tốn mà nghiêm túc nói: “Cô không ở đây, tôi sợ tôi không có dũng khí.”

“Ồ.” Tôi xoa xoa mũi, cười nói: “Vậy tôi khá là giỏi đấy.”

“Vậy sao anh không trực tiếp nói với tôi, còn phải bảo chị Nhã Nhã làm gì?”

“Bởi vì ngày đó cô sống ch.ế.t đòi cùng cô ấy đi dạo phố, nói ngoài đi dạo phố thì không đi đâu hết.”

Hợ…

Được rồi.

Đột nhiên chú ý đến bóng người màu xanh lá đi bên đường, tôi liền ngó ra cửa sổ xe nhìn.

Hình như là Tạ Thanh Phong.

Cuối đường là Cố Nhã.

Tôi đột nhiên lên tiếng hỏi: “Kỷ Ngôn Thanh, anh cảm thấy chị Nhã Nhã và Tạ Thanh Phong có khả năng không?”

“Có lẽ có.” Anh ấy trả lời một câu như vậy.

22.

Chỉ ba tháng sau, tôi đã nhận được thiệp cưới của hai người họ. Trên thiếp có ghi rõ ràng: “Trịnh trọng tổ chức lễ cưới vào thứ hai, ngày 10 tháng 4 năm 2023, chú rể Tạ Thanh Phong, cô dâu Cố Nhã, rượu cưới đã được chuẩn bị, kính cẩn chờ đợi Kỷ Ngôn Thanh tiên sinh và Miêu Miêu nữ sĩ tới tham dự.”

Tôi nằm trên giường, lật xem hết lần này đến lần khác. Chuyện này thật sự quá sức tưởng tượng rồi.

Kỷ Ngôn Thanh vừa từ phòng tắm gội đi ra ngoài, thuận tay vén tóc mái đang ướt trước trán về phía sau, có giọt nước trượt theo cơ bụng mà chảy xuống đất.

“Kỷ Ngôn Thanh, bọn họ kết hôn rồi này!” Tôi có hơi phấn khởi mà nghiêng đầu, sau đó vội bịt mắt lại, nhìn anh ấy qua kẽ ngón tay, nhỏ giọng nói: “Anh, sao anh không mặc quần áo?”

“Trước kia em cũng không nhìn thấy ít đâu.”

“Trước đó không giống bây giờ.” Tôi chột dạ phản bác, “Hiện tại nam nữ khác biệt.”

“Em sẽ ngại ngùng đó.” Tôi chậm rì rì mà nói thêm một câu. Anh ấy lại cười: “Vậy tối qua sao không thấy em ngại ngùng?”

Mặt tôi ngay lập tức đỏ lên, tôi vội vùi mặt xuống gối.

Vài ngày trước, bổn meo meo rảnh rỗi chán chường mà xem một cuốn truyện người nhớn. Xem xong rồi, bổn meo meo bắt đầu nghi ngờ về những cảnh được miêu tả ở trong đó. Vì thế, bổn meo meo tuân theo thái độ học tập tốt mà đi hỏi Kỷ Ngôn Thanh.

Thế nhưng anh ấy ấp a ấp úng không chịu giải thích, thế là bổn meo meo liền đè anh ấy dưới thân, uy hiếp: “Nói hay không, không nói thì để bổn meo meo tự mình xem.”

Dứt lời, bổn meo meo liền kéo thắt lưng của anh ấy ra.

Ngay sau đó, anh ấy lại lật người đè tôi xuống, giọng nói trầm thấp khàn đặc: “Thật sự muốn à?”

Bổn meo meo điên cuồng gật đầu.

Thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra thật giả. Và thế là…

Tôi lắc lắc đầu, xua đuổi những hình ảnh khiến mặt đỏ tim đập kia ra khỏi bộ não.

“Còn đau không?” Anh ấy vén sợi tóc bên tai tôi ra, nhẹ nhàng hỏi.

“Vẫn, vẫn ổn mà.” Tôi lật người lại, trên mặt nóng bừng xấu hổ, ngại ngùng quay lưng về phía anh ấy.

Anh ấy cười một tiếng, cúi người hôn hôn vào tai tôi, sau đó lấy máy sấy tóc rồi đi sấy tóc.

23.

Lễ cưới của Cố Nhã và Tạ Thanh Phong được tổ chức hơi vội vàng.

Tôi hỏi Nhã Nhã sao lại gấp thế, chị ấy chỉ cười chứ không đáp, chỉ nắm lấy bàn tay tôi rồi đặt lên bụng của chị ấy: “Nơi này có một sinh mệnh nhỏ.”

Tôi có hơi kinh ngạc, cũng có hơi vui mừng: “Của Tạ Thanh Phong?”

Chị ấy cười cười: “Em nói xem.”

Hóa ra tối hôm ấy, sau khi bữa tiệc kết thúc, Tạ Thanh Phong thấy Cố Nhã ở một mình không an toàn, thế là liền quay lại với chị ấy.

Hai người đều đã uống rượu, tài xế được thuê lại không đến, thế là chỉ có thể tìm một khách sạn ở gần đó.

Khách sạn chỉ còn một phòng, bầu không khí vốn đã mập mờ. Lại có men say trong người, cho nên hai người rất nhanh đã ý loạn tình m3.

“Người trưởng thành phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình.” Chị ấy xoa bụng của mình.

Người đến lễ cưới rất nhiều, nhưng không hề có Nhan Duyệt và Yến Bạch.

“Không phải bảo là mời cả lớp đến sao? Sao hai người kia không đến vậy?” Tôi hiếu kỳ mà hỏi Kỷ Ngôn Thanh.

“Ra nước ngoài rồi.” Anh ấy bình tĩnh nói.

“Hả? Sao lại ra nước ngoài rồi? Nhan Duyệt đi trước, Yến Bạch đuổi theo sau?”

“Sao em lại quan tâm hai người họ vậy chứ?” Anh ấy ném cho tôi một ánh mắt khả nghi.

“Đâu có.” Tôi ho một cái, di dời ánh mắt.

Xem ra mối tình ngược luyến của nam nữ chính còn chưa kết thúc.

Trên bục, Tạ Thanh Phong và Cố Nhã mỉm cười rực rỡ, hai người họ nói lời thề, trao đổi nhẫn cưới, hôn môi đối phương.

Vừa thành kính vừa trang trọng.

Tôi tựa vào vai Kỷ Ngôn Thanh, có chút ngưỡng mộ mà nói: “Chúng ta liệu có lễ cưới không?”

Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi, nắm lấy tay của tôi, “Đương nhiên là có.”

24.

Lễ cưới của chúng tôi trong lời anh ấy nói được tổ chức vào bốn tháng sau.

“Đây có nghĩa là em đang mang sao?” Tôi nhìn hai vạch trên chiếc que thử thai, trong lòng vẫn có chút bối rối.

Kỷ Ngôn Thanh duỗi tay xoa cái bụng còn bằng phẳng của tôi, thấp giọng nói: “Dễ mang thai như vậy sao?”

“Ai bảo anh…” Tôi muốn nói lại ngừng, mặt lại đỏ rồi.

Anh ấy vò vò tóc tôi, cười cười nói: “Lỗi của anh.”

“Vậy hiện tại làm thế nào?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

Anh ấy không nhịn được mà cong môi, ôm lấy tôi, trán anh ấy vùi vào mái tóc tôi, nhẹ nhàng nói: “Sinh em bé.”

“Nhưng mà em vẫn chưa chuẩn bị tốt mà.”

“Trời cao tặng cho chúng ta món quà, chúng ta giữ lại, được không em?” Anh ấy hôn vào tai tôi.

Nửa đêm, tôi không ngủ được, anh ấy cũng không ngủ được.

Tôi vuốt vuốt lông mi của anh ấy, hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

“Đang nghĩ, chúng ta sẽ có một gia đình.”

“Anh chưa từng nghĩ đến, anh cũng sẽ có một gia đình.” Bàn tay anh ấy phủ lên bụng tôi, giọng nói dịu dàng đến khó tin.

25.

Trước hôn lễ vài ngày, chị Nhã Nhã mang theo bụng lớn đến hỏi tôi: “Không phải hai người còn nhiều thời gian sao? Sao phải làm vội vậy?”

Tôi học theo dáng vẻ cười mà không đáp của chị ấy lúc trước, cầm lấy tay chị ấy, đặt lên bụng của tôi, sáp tới bên tai chị ấy mà thì thầm: “Bởi vì, nơi này có một sinh mệnh nhỏ.”

Chị ấy ngây ra một lát, sau đó trên môi lập tức lộ ra nụ cười. Tôi cũng cong môi, mỉm cười nhìn chị ấy.

Ở phía bên ngoài, Kỷ ngôn Thanh đang đưa theo người bố trí hội trường lễ cưới.

Công ty anh ấy kiếm được nhiều tiền, chúng tôi lại chuyển nhà một lần nữa.

Một biệt thự ở lưng núi, không khí trong lành, cỏ xanh tươi mát. Ánh nắng ấm áp xuyên qua kẽ lá mà chiếu lên khuôn mặt của anh ấy. Anh ấy cẩn thận trải thảm đỏ, đặt những bông hoa hồng trắng đang nở rộ ở bên mép.

Ngọn gió đầu xuân mang theo khí lạnh, trên cây mọc ra những chiếc lá mới màu xanh nhạt.

Đúng lúc anh ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt chạm nhau giữa không trung.

Tôi chỉ vào bụng, mỉm cười làm khẩu hình miệng, “Nó đang đạp em đó.”

Anh ấy ngây một lát, sau đó khóe môi cong lên, nụ cười tươi hiện lên trên khuôn mặt.

Vào mùa mà vạn vật sinh sôi, câu chuyện của chúng tôi và sinh mệnh bé bỏng này đang dần dần hé mở.

(Hết)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom