Cập nhật mới

Dịch Full Công Chúa Phản Bội Ác Long

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Công Chúa Phản Bội Ác Long

Công Chúa Phản Bội Ác Long
Tác giả: Thủy Mật Đào Vị
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên Hán Việt: Bối Bạn Ác Long Đích Công Chủ.

Tác Giả: Thủy Mật Đào Vị

Sổ Chương: 2

Thể Loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, Tây huyễn, Ngược nam, Song khiết, OE, SE, HE.

•Ngược nam /HE/ Ngôi thứ hai•

Tam công chúa bị một tên Ác Long thích.

Ác Long bảo vệ quốc gia cho nàng, hắn vì nàng mà chịu đau khổ, vì nàng mà học cách biến thành người.

Sau đó, Ác Long bị lừa uống chén nước kia.

Hắn mất đi ý thức, Tam công chúa lấy kiếm đâm vào ngực nó, đẩy nó rơi xuống dòng dung nham cuồn cuộn.

……

Sau đó, Tam công chúa gả cho hoàng tử, trải qua cuộc sống hạnh phục.

Nhưng tên Ác Long bị nàng đẩy xuống dòng dung nham kia lại sống lại và trở về.

Hắn muốn báo thù.

Mục đích: Buông bỏ định kiến, xóa bỏ khúc mắc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Ngươi là Tam công chúa của nước Tây Ốc, tháng trước vừa mới được gả cho hoàng tử.

Hoàng tử rất yêu thương ngươi, cuộc sống của các ngươi trải qua rất hạnh phúc.

Ngày đó, ngươi mang theo vàng bạc, ngồi trên xe ngựa rời khỏi vương quốc, đi thăm cha mẹ ngươi.

Trên đường, gió làm bay tấm màn trên xe, ngươi bỗng nhìn thấy được một hình bóng quen thuộc.

Trong đám người, thân hình của nam nhân kia cao lớn, thon dài, trên mặt hắn đeo mặt nạ màu đen, hắn dùng ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm ngươi.

Ngươi không quen biết hắn nên ngươi chỉ nhìn thoáng qua.

Trước kia, Tây Ốc chỉ là một nước nhỏ, nhưng giờ đã trở nên phồn vinh, hưng thịnh.

Tất cả đều vì ngươi.

Vì ra ngoài chơi nên ngươi bị thương, sau đó được một tên Ác Long cứu, không biết vì sao mà hắn lại yêu ngươi.

Ác Long vì ngươi mà bảo vệ Tây Ốc, thoát khỏi việc bị các nước lớn xâm lược.

Hắn cũng không thể cho không ngươi, nên hắn đã ra một điều kiện.

Nhưng hắn lại rất ngốc, ngươi nói gì thì hắn đều sẽ nghe, cũng không nghi ngờ.

Ngươi là công thần của đất nước, là Tam công chúa được mọi người kính nể.

Sau khi trở về vương cung, ngươi đi bái kiến cha mẹ, sau đó, ngươi trở về cung điện của mình.

Trên tường, ngươi thấy được rất nhiều đồ vật quen thuộc.

Trên tường treo một cái roi đỏ tự làm, trên roi có rất nhiều gai. Lúc trước, ngươi dùng cái này để thuần phục Ác Long.

Mỗi lần Ác Long khiến ngươi tức giận, ngươi đều sẽ dùng roi đánh hắn, đánh cho đến khi da thịt hắn bị bong tróc, máu tươi đầm đìa.

Ngươi tức giận hơn là hắn chỉ biết quỳ trên mặt đất, hắn đáng thương mà dùng đầu cọ vào người ngươi.

Hơi thở của hắn rất tanh và chiếc đầu to khiến ngươi cảm thấy ghê tởm.

Nhưng vì vương quốc của mình nên ngươi không thể không giả vờ như ngươi thích hắn.

Trên tường còn treo vảy rồng được chế tạo thành kiếm, đây là đồ vật cứng rắn nhất trên thế gian, cũng là vũ khí duy nhất có thể làm bị thương Ác Long.

Nhưng hắn lại từng tặng cho ngươi vũ khí này.

Lúc trước, ngươi lừa gạt Ác Long uống nước mắt của ngươi, khiến cho hắn mất đi sức chiến mạnh, vì vậy ngươi mới có thể dùng thanh kiếm này để đâm xuyên qua trái tim hắn.

Ngươi thông đồng với hoàng tử để ném Ác Long xuống vách núi.

Phía dưới là dung nham nóng chảy.

Có lẽ tên Ác Long kia đã sớm chết rồi.

Ngươi cầm kiến trên tay, trong miệng gọi thầm tên hắn —— tên của nó cũng là do ngươi đặt.

“Tháp Ô Á”.

Ở Tây Ốc có nhiều ngôn ngữ, ba chữ này có nghĩa là “Ác ma”.

Sau khi ngươi gọi tên hắn xong, phía sau chỉ còn lại sự im lặng.

Ngươi nghi ngờ mà quay đầu lại, nhưng ngươi chỉ nhìn thấy một mảnh góc áo màu đen biến mất ở trong phạm vi nhìn.

_______

Ngươi mang theo thanh kiếm này rời khỏi vương quốc. Sau đó, ngươi tuân theo ước định mà giao nó cho hoàng tử.

“Không phải là ta không tin ngươi, mà là ta rất thích thanh kiếm này” Ngươi nói với hoàng từ và tất cả những người xung quanh như vậy.

Vì thế, hoàng tử rất tức giận, khiến cho những người ở đó đều cảm thấy rùng mình.

Mấy ngày sau, ngươi không chịu nổi nữa nên đã quyết định giao thanh kiếm này cho hoàng tử.

Lúc ngươi chuẩn bị cầm kiếm đi ra cung điện, phía trước bỗng xuất hiện một người đeo mặt nạ đen lần trước.

Hắn đứng ở ngươi trước mặt, tuy rằng hắn đeo mang mặt nạ nhưng ngươi có thể nhìn thấy hắn có đôi mắt màu đỏ.

Ngươi ghét nhất là mắt màu đỏ.

“Cút".

“Không cần, cho hắn” Giọng nói của hắn rất khó nghe.

“Ngươi là ai?” Ngươi không chút khách khí mà dùng sức đẩy hắn ra.

Người đeo mặt nạ vẫn ngăn ở trước mặt ngươi như cũ “Ngươi yêu, yêu hắn sao?”.

“Liên quan gì tới ngươi?”.

Ngươi rút thanh kiếm kia ra rồi hướng về phía hắn.

Người đeo mặt nạ không tránh né, hắn bị thanh kiếm này dễ dàng đâm thủng bả vai, vết máu sền sệt thấm vào quần áo hắn.

“Cút mau” Ngươi rút thanh kiếm lại rồi tiếp tục mắng hắn.

“Ngươi yêu hắn sao?” Người đeo mặt nạ đứng ở ngươi trước mặt, hắn khó khăn mà nói.

Hắn vẫn như vậy, khiến cho ngươi nhớ tới tên Ác Long ngu ngốc kia.

Ác Long sẽ không nói mà hắn chỉ nhìn ngươi một cách yêu thương.

Sau đó, vì muốn ngươi vui, nên hắn sẽ uống nước phép mà vu nữ đưa cho, trải qua đau khổ khó có thể tưởng tượng, cuối cùng hắn cũng có thể nói chuyện được. Chỉ là hắn nói không được thuần thục, giọng nói nghẹn ngào, trầm thấp, giống như người đeo mặt nạ trước mặt ngươi.

Nhưng dù sao tên Ác Long kia đã sớm chết rồi.

Người này không có khả năng là hắn.

Ngươi đã quyết, ngươi nhất định sẽ giao thanh kiếm này cho hoàng tử.

Người đeo mặt nạ không ngăn được ngươi nên hắn chỉ có thể đánh ngất ngươi.

Lúc ngươi tỉnh dậy, ngươi phát hiện mình đang ở trong một hang động xa lạ, bên cạnh ngươi là người đeo mặt lạ kia.

Hiện tại là buổi tối, trong sơn động chỉ còn lại một mảnh đen tối, ngươi không nhìn thấy rõ mặt của người đeo mặt nạ, nhưng ngươi có thể cảm nhận được đôi mắt hắn rất thâm trầm, đôi mắt của hắn vẫn luôn ở trên người của ngươi.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”.

Đây là lần đầu tiên có người dám mạo phạm ngươi như vậy, ngươi rất tức giận nên theo bản năng mà muốn rút thanh kiếm ra để phòng thân.

Nhưng vừa mới động đậy, ngươi đã phát hiện trên cổ tay ngươi truyền tới một trận đau đớn —— cổ tay ngươi bị trói chặt, cổ tay trắng nõn của ngươi bị một dây xích trói liền ở một góc trong sơn động.

Người đeo mặt nạ không trả lời, hắn chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn ngươi.

Nhìn đôi mắt thù hận của hắn khiến ngươi không thể không nhớ lại rằng người có từng làm tổn thương một người nào đó không.

Nhưng trong trí nhớ của ngươi không có hình ảnh của hắn.

Thật kỳ lạ.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Tốt nhất thì ngươi mau thả ta ra, nếu không Tô Nhã Ngói sẽ không bỏ qua cho ngươi".

Nghe ngươi nhắc tới hoàng tử, người đeo mặt nạ như không thể nhịn được nữa, hắn duỗi tay nắm chặt cằm người, khiến cho ngươi phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Lúc này, ngươi mới phát hiện trên cổ tay của hắn có một vết sẹo do bị bỏng rất rõ, nó rất xấu xí, ghê rợn.

Sức trên cổ tay hắn rất mạnh, cằm của ngươi lại bị bóp nên rất đau đớn.

“Ngươi nghĩ rằng hắn sẽ có tình thâm nghĩa trọng đối với ngươi sao? Ngươi cứ như vậy mà tin tưởng hắn?” Hắn như bị chọc giận con dã thú trong người, đôi mắt hắn đỏ đậm, đột nhiên trở nên cực kỳ có tính uy hiếp.

*Tình thâm nghĩa trọng: tình sâu nghĩa nặng.

“Tô Nhã Ngói sẽ tìm được ta" Giọng điệu của ngươi tràn đầy chắc chắn.

Đôi tay hắn đang bóp cằm ngươi dần run rẩy, qua một lát, hắn nói: “Buồn cười, thật ngu xuẩn”.

“Ngươi!”.

“Cứ chờ đi, sau khi ngươi mất tích thì hoàng tử của ngươi sẽ làm cái gì". Người đeo mặt nạ nói chậm, nhưng lần này hắn không nói lắp nữa.

Sâu khi kết thúc cuộc nói chuyện không vui này, người đeo mặt nạ liền rời đi.

Trong sơn động to tối tăm chỉ còn một mình ngươi.

Hai mắt ngươi cố gắng làm quen với bóng tối, ngươi phát hiện trong sơn động rất sạch sẽ, cũng không có mùi hôi thối mà chỉ có không khí khô ráo.

Ở đây rất yên tĩnh, ngay cả côn trùng cũng không dễ dàng tới gần được.

Sơn động này giống sơn động mà ngươi từng đi cùng với Ác Long.

Chẳng qua, trong chỗ sơn động sâu nhất của Ác Long có cất giấu vô số vàng bạc, châu báu.

Lúc đó, ngươi rất thích đồ vậy phát sáng lại bị thương, cho nên hắn mới có thể bắt ngươi từ rừng rậm về. Đối với Ác Long, đó là cản tượng đẹp nhất thế gian.

Ác Long cứu ngươi về sơn động.

Lúc tỉnh dậy, ngươi bị hắn dọa cho phát sợ.

Hắn đem thịt nướng đến trước mặt ngươi, sau đó, hắn đứng ở một góp trong sơn động, tỏ vẻ không có ác ý.

Lúc đó, Ác Long không nói được nên ngươi không thể hiểu được ý của hắn.

Hắn sẽ chỉ ở trong một góc của sơn động mà trộm nhìn ngươi.

Hắn sẽ giúp ngươi tìm thảo dược, nhưng bởi vì người hắn quá lớn, tay chân vụng về nên luôn làm đau ngươi.

Mỗi lần như vậy, hắn sẽ buồn rầu mà để cái đuôi yếu ớt nhất trên cơ thể hắn ở trước mặt ngươi để ngươi có thể trừng phạt.

Hắn biết ngươi không có thị lực tốt như hắn, nên liền tìm về rất nhiều viên dạ minh châu để đặt mỗi góc trong sơn động.

Hắn sẽ chuẩn bị cho ngươi những trái cây tươi nhất và thịt nướng, bày tơ lụa mềm mại nhất ở trên giường của ngươi.

Trong thời gian dưỡng thương trong sơn động, ngươi cũng không tệ lắm.

Lúc ngươi đi, Ác Long lưu luyến mà không muốn đưa ngươi về.

Sau khi trở về vương quốc của mình, đột nhiên ngươi nổi lên ý muốn lợi dụng hắn.

Mà hắn lại ngu ngốc đồng ý bị ngươi lợi dụng, giúp ngươi làm rất nhiều chuyện.

Nhưng sau đó, hoàng tử cảm thấy sự tồn tại của Ác Long là một loại uy hiếp, nên hoàng tử đã thông đồng với ngươi để giết hắn.

Ngươi đưa cho Ác Long một ly nước nhìn như nước bình thường, nhưng thật ra bên trong là nước mắt của ngươi. Đối với Ác Long mà nói, nước mắt người hắn yêu có thể khiến cho hắn mất đi sức chiến đấu trong nháy mắt.

Cái tên Ác Long ngu ngốc kia chưa bao giờ nhận được quà của ngươi, nên khi ngươi đưa ly nước kia cho hắn, hắn đã hóa thành người rồi uống ngay.

Sau đó, cơ thể hắn trở nên yếu ớt, nhân cơ hội này, ngươi và hoàng tử dùng kiếm Ác Long từng đưa cho để đâm xuyên qua ngực hắn.

Nhưng lúc ấy do ngươi mềm lòng nên mũi kiếm chỉ còn cách trái tim hắn một chút.

Ác Long không chết đi, hắn hóa thành hình rồng một lần nữa, dùng đôi mắt đỏ đậm không dám tin mà nhìn ngươi.

“Vì, vì sao?” Giọng nói của hắn nghẹn ngào và run rẩy.

“Đồ xấu xí như ngươi cũng yêu công chúa sao?” Hoàng tử hung tợn nói, sau đó dùng thanh kiếm đâm vào mắt Ác Long.

Không nghĩ rằng Ác Long có thể mạnh như vậy, dù uống nước mắt của ngươi nhưng hắn vẫn có thể đánh trả lại.

Nhưng hắn chỉ làm bị thương hoàng tử, dù một lần cũng không làm bị thương ngươi.

Ngươi không chút lưu tình nào mà dùng lưỡi dao sắc bén đâm vào người hắn.

Cuối cùng, ngươi và hoàng tử hợp sức để hắn xuống dòng dung nham cuồn cuộn.

Mà sơn động của hắn cũng bị hoàng tử hủy diệt, tất cả báu vật của hắn đều bị hoàng tử mang đi.

Hiện tại, cái kia Ác Long kia có lẽ là đã chết rồi.

Ngươi cũng không hối hận về việc thông đồng với hoàng tử để giết tên Ác Long kia.

Bởi vì dù sao hắn cũng là Ác Long. Một tên quái vật sao lại có thể yêu con người được.

Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hắn phản bội ngươi. Lúc ấy ngươi nghĩ như vậy.

Nhưng sau đó, bỗng nhiên ngươi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy hắn hóa thành hình người thì rất đẹp.

Hắn mặc y phục màu đen, tóc đen, mắt xích, thân hình cao lớn, đẹp đẽ, ai gặp qua thì khó có thể quên được.

Buổi tối, ngươi chỉ có thể đói bụng mà đi vào giấc ngủ, nhưng người đeo mặt nạ kia lại đem một khay thịt nướng vào.

Mùi vị nóng hổi bay tới chỗ nguói, ngươi phòng bị (đề phòng) mà nhìn về phía hắn.

Hắn không nhìn ngươi mà chỉ đem khay thịt tới rồi rời đi.

Do dự mãi, cuối cùng ngươi vẫn quyết định ăn.

Ánh trăng chiếu vào vách sơn động. Rất nhanh ngươi đã no bụng.

Buổi tối, người đeo mặt nạ cũng không có vào làm phiền ngươi, hắn chỉ ngồi một mình ở sơn động nghỉ ngơi.

Mí mắt ngươi càng ngày càng nặng, dần dần ngươi đã chìm vào giấc ngủ.

Đêm khuya, nửa tỉnh nửa mê, ngươi có thể cảm nhận được có cái gì đó đang chắn trước cửa sơn động để che gió lạnh bên ngoài.

______

Người đeo mặt nạ không thả ngươi đi.

Hắn đang giam cầm ngươi.

Lúc đầu, ngươi rất bình tĩnh, nhưng sau đó, ngươi lại cảm thấy nghi ngờ và khó hiểu.

Vì sao hoàng tử không có phái người tới tìm ngươi? Đã qua nửa tháng rồi, vì sao hắn ta còn chưa tới?

Nửa tháng này, người đeo mặt nạ kia mang đến cho ngươi cảm giác ngày càng quen thuộc.

Rất nhiều lúc hắn sẽ khiến cho ngươi nhớ tới tên Ác Long ngu ngốc kia.

Giống như ngày hôm sau ngươi tới, hắn sẽ đi tìm rất nhiều dạ minh châu về để đặt vào mỗi góc ở sơn động.

Giống như hắn biết ngươi thích ăn trái cây gì, cũng biết ngươi thích loại hương liệu gì nhất.

Tuy rằng ngươi bị xích lại nên không thể đi khỏi sơn động, nhưng người đeo mặt nạ kia lại tìm cho ngươi rất nhiều sách, còn có mèo rừng, hồ ly nhỏ đến để chơi cùng ngươi.

Những con vật đó có vẻ rất sợ hắn.

Cho đến có một ngày, ngươi giả vờ ngủ rồi mơ mơ màng màng gọi một cái tên: “Tháp Ô Á”.

Trong sơn động rất yên tĩnh, đột nhiên tên đeo mặt nạ kích động chạy đến bên cạnh ngươi.

Sau đó, ngươi mở to hai mắt.

Hắn biết rõ là ngươi muốn thử hắn nên trong đôi mắt đỏ của hắn hiện lên vẻ tức giận.

“Tháp Ô Á, ngươi không chết” Biết được hắn còn sống, nên trong lòng ngươi có ít nhiều sợ hãi.

Ngươi biết nó sẽ không làm bị thương ngươi.

Thậm chí, trong lòng ngươi còn có một chút vui sướng, nhưng chính ngươi cũng không biết rõ đó là cái gì

Rõ ràng, lúc trước ngươi cảm thấy chán ghét tên Ác Long này, nhưng khi ngươi bị mất đi nó hoàn toàn, ngươi lại cảm thấy như mình bị mất đi một thứ gì đó.

Hắn rất tức giận, nên hắn lại quay lại góc sơn động ngồi, hắn cũng không trách ngươi.

Ngươi gọi tên của hắn hai lần nhưng hắn không đáp lại nên ngươi từ bỏ.

Ban đêm, gió lạnh thổi vào người ngươi, ngươi không cẩn thận mà hắn xì một cái.

Sau đó, bỗng nhiên ngươi có cảm giác bên trong sơn động ấm lên rất nhiều.

Ngươi mở mắt ra, ngươi dựa theo ánh trăng mông lung bên ngoài mà nhìn thấy một tên quái vật đang chắn ở trước cửa sơ động.

Trên người hắn có rất nhiều vết thương, là do bị kiếm đâm, bị dung nhan làm bỏng, thậm chí đuôi hắn cũng bị chặt đứt một phần, nhìn rất thê thảm.

Hắn thật sự là Tháp Ô Á.

Sau khi biết được hắn là Tháo Ô Á, ngươi đã thả lỏng hơn rất nhiều.

Ngươi nói ra ý muốn của mình: “Tháp Ô Á, ngươi mau đưa ta về”.

Hắn ngồi ở bên cạnh ngươi, nhưng lại quay mặt đi, không nói lời nào.

“Tháp Ô Á, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”.

“Ngươi muốn trả thù ta sao?”.

“Tô Nhã Ngói sớm muộn gì cũng sẽ tìm được nơi này".

Nghe được hai câu trước, Tháp Ô Á không có phản ứng gì, nhưng khi nghe được câu cuối cùng, hắn giống như bị chọc giận, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm ngươi. Đôi mắt hắn sắc bén, khiến cho ngươi cảm thấy rất nguy hiểm.

“Có phải ngươi còn nhớ hắn?”.

“Tô Nhã Ngói là phu quân của ta" Tất nhiên là ngươi nhớ thương hắn ta.

“Không cần ngươi phải cố ý nhắc nhở!” Tháp Ô Á bỗng nhiên nói to: “Trên người của ngươi đều là mùi hương của hắn, khiến cho ta rất buồn nôn".

Trước ngực hắn đập rất mạnh, đôi mắt hắn cũng vì cảm xúc kích động mà trợn to lên.

Ác Long rất mẫn cảm với mùi hương. Sau khi ngươi gả cho Tô Nhã Ngói, ngươi cũng đã ở bên hắn ta rất nhiều lần.

Ngươi bị nói trúng nên không biết đáp lại thế nào, nên theo bản năng trả lời lại một cách mỉa mai: “Mùi hương của ngươi mới khiến ta buồn nôn, Tô Nhã Ngói còn dễ ngửi hơn ngươi nhiều”.

Nhưng ngươi cũng không phát hiện ra được là lời nói của ngươi là nói hắn kém hơn Tô Nhã Ngói.

Tháp Ô Á phẫn nộ mà nhào tới, đè ở trên người của ngươi, rồi đè chặt bả vai ngươi.

“Được thôi, vậy thì ta sẽ khiến cho cả người ngươi tràn ngập mùi của Ác Long mà ngươi xem thường”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Tháp Ô Á không chiếm hữu ngươi.

Không phải là hắn không hiểu chuyện nam nữ, chỉ là hắn không nhẫn tâm làm tổn thương ngươi.

Cho nên, cuối cùng hắn chỉ cọ lung tung vài cái ở trên người ngươi, sau khi hù dọa ngươi xong thì hắn liền dừng lại.

Hắn không rời đi mà là ôm chặt ngươi.

Ngươi và hắn cùng nhau nằm trên phiếm đá to, phía dưới là rơm rạ khô ráo và tơ lụa dày nên không có một chút cộm nào.

Nhiệt độ cơ thể của Tháp Ô Á rất cao, lúc hắn ôm ngươi, ngươi cảm thấy như một lò sưởi lớn.

Ngươi lén lúc hắn không chú ý mà đột nhiên duỗi tay ra, tháo mặt nạ của hắn xuống.

Mặt nạ được tháo xuống, lộ ra làn da nhợt nhạt của hắn, ngũ quan của hắn vẫn tinh xảo như cũ, chỉ là trên mặt hắn có một vết sẹo dữ tợn dài từ thái dương đến khóe môi trái.

Ngươi có thể nhỡ rõ là vết sẹo này do ngươi mang đến cho hắn.

Lúc trước, là ngươi do ngươi dùng kiếm chém lên.

Lúc ngươi tháo mặt nạ của hắn ra, cơ thể của Tháp Ô Á có chút run rẩy, giống như muốn ngăn ngươi lại.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không động đậy, hắn vẫn ôm chặt ngươi như cũ, đôi mắt màu đỏ của hắn chuyên chú nhìn chằm chằm ngươi, như là đang đợi chờ trừng phạt.

Có lẽ là hắn thực sự sợ hãi, sợ trên mặt ngươi sẽ xuất hiện chán ghét hoặc là sợ hãi.

Nhưng ngươi không như vậy, sau khi nhìn kĩ gương mặt hắn, lần đầu tiên ngươi nếm qua mùi vị hối hận.

Trong khoảng thời gian mất đi Tháp Ô Á, ngươi thường xuyên mơ thấy hắn.

Trong mơ, hắn rất ôn thuần, ngươi nói gì hắn đều sẽ nghe theo, một chút cũng không giống một tên Ác Long uy phong, lẫm liệt.

“Tháp Ô Á, ngươi đau không?” Ngươi dịu dàng vuốt v3 vết sẹo của hắn, ngươi không tự chủ được mà nói những lời trong lòng ra.

Những lời này không biết chạm đến điều gì trong lòng của hắn. Đột nhiên hắn buông ngươi ra, rồi đeo mặt nạ lên một lần nữa, sau đó hốt hoảng đi ra khỏi sơn động.

Nhưng ngươi biết hắn không đi xa, mà chỉ ở một chỗ nào đó, yên lặng bảo vệ ngươi.

Giống như trước kia vậy, sau khi cãi nhau xong, ngươi đuổi hắn đi, hắn cũng sẽ không rời đi thật.

____

Ở trong sơn động một tháng, Tháp Ô Á không hề giam cầm ngươi, hắn cho phép ngươi có thể ra bên ngoài.

Khu rừng này có không khí tươi mát, nơi nơi đều là động vật đáng yêu. Nếu không phải là vì cha mẹ, ngươi sẽ thích ở nơi này nhất.

Chỉ có một tin không tốt là hoàng tử không tới tìm ngươi.

Ngươi bắt đầu nghi ngờ, có phải là Tháp Ô Á đưa ngươi đến một nơi xa nên hoàng tử mới không tìm được ngươi.

Ngươi nói ra những nghi ngờ này.

Tháp Ô Á nghe vậy, hắn cười lạnh một tiếng: “Ngươi nghĩ rằng hắn để ý tới ngươi?”.

“Ngươi có ý gì?”.

Tháp Ô Á không trả lời.

Vì vậy mà ngươi và hắn bắt đầu chiến tranh lạnh, mặc kệ hắn nói gì, ngươi đều sẽ không để ý tới hắn.

Tháp Ô Á không vui, hắn hái được rất nhiều trái cây ngươi thích ăn, đặt ở trước mặt ngươi, đây là có ý chủ động cầu hòa.

Nhưng ngươi vẫn không lung lay.

Rốt cuộc có một ngày, Tháp Ô Á tháo xích trói cho ngươi.

“Ngươi muốn đưa ta về sao?”.

Tháp Ô Á  liếc mắt nhìn ngươi một cái “Ta muốn cho ngươi nhìn thấy tên hoàng tử kia đang làm gì”.

Tháp Ô Á hóa thành rồng để cho ngươi bò lên trên người hắn.

Ngươi thuần thục mà ngồi ở trên cổ hắn rồi ôm lấy đầu lớn của hắn.

Sau lưng hắn có một đôi cánh tất lớn nên hắn có thể dễ dàng nhờ nó bay lên trên không.

Hắn mang theo ngươi bay quarừng rậm, phía trước không xa là hoàng cung.

Rõ ràng là gần hoàng cung, vậy vì sao hoàng tử lại không tới tìm ngươi?

Ngươi rất muốn biết câu trả lời.

Ở trên bầu trời, ngươi có thể nhìn thấy trong hoàng cung đang khua chiêng, gõ trống, nơi nơi đều là màu đỏ.

Hoàng tử ngồi trên lưng con ngựa trắng, đi theo sau là một hôn xe tráng lệ.

Hoàng tử cưới Vương phi mới.

Thật buồn cười, rõ ràng là ngươi mới mất tích không lâu.

Thậm chí hắn ta cũng chưa từng phái người đi tìm ngươi nhưng lại coi như chuyện qua loa mà cho rằng ngươi đã chết, còn vui vẻ cưới Vương phi mới.

Ngươi bỗng nhiên nhớ tới, lúc ấy, ngươi dùng kiếm đâm Tháp Ô Á, máu của hắn dính ở trên sàn nhà.

Khả năng là vì chuyện này nên hoàng tử mới có thể nghĩ rằng ngươi bị người khác giết, sống chết không rõ.

“Thấy được không? Hắn không yêu ngươi, hắn chỉ muốn lợi dụng ngươi vì muốn có được Long Nha kiếm trong tay ngươi”.

Thật kỳ lạ, ngươi cũng không có quá nhiều cảm giác như bị phản bội.

Đáng ra ngươi nên tức giận, mất đi lý trí, nhưng ngươi không như vậy, trừ một ít không cam lòng bên ngoài thì trong lòng người thật sự rất bình tĩnh.

Ngay từ đầu,ngươi còn không rõ vì sao ngươi lại bình tĩnh như vậy.

Ngươi bảo Tháp Ô Á đưa ngươi về.

Tháp Ô Á nghĩ rằng ngươi không dám đối mặt nên đưa ngươi về, sau đó châm chọc, mỉa mai ngươi “Ngươi vẫn muốn đi tìm hắn? Hắn đã đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn không quên được hắn sao?”.

Gần đây hắn nói chuyện với ngươi rất nhiều, câu nói ngày càng thuận nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào như cũ.

Có lẽ là giọng nói của Ác Long đều như vậy.

“Tháp Ô Á, ngươi hãy để ta một mình”.

Tháp Ô Á rất tức giận nên chỉ "Hừ" lạnh một tiếng, sau đó liền rời khỏi sơn động.

Ngày hôm sau, các ngươi lại trở về như trước kia, chỉ là ngươi sẽ không bao giờ mong chờ hoàng tử tới tìm người nữa.

Ngươi ở trong sơn động một tháng, trừ mấy ngày đầu thì sau đó ngươi có thể quên đi hoàn toàn.

Cuối cùng ngươi đã suy nghĩ cẩn thận.

Hoàng tử đối xử với ngươi ra sao, thật sự thì ngươi cũng không để ý. Trước kia, chuyện ngươi gả cho hắn chỉ là nghe theo lời cha mẹ mà thôi.

Sau khi sống hai tháng trong rừng với Tháp Ô Á, cuối cùng ngươi cũng tìm được bình yên trong cuộc đời.

Ngươi thích sau giờ ngọ vì Tháp Ô Á sẽ biến thành rồng, sau đó ngươi sẽ dựa vào trên người hắn để nghỉ ngơi.

*giờ ngọ: Giờ Ngọ vào khoảng 11 giờ đến 13 giờ.

Ngươi thích thời tiết nóng bức vì ngươi sẽ ngồi ở trên người Tháp Ô Á, bay lên trời cao.

Ngươi cũng thích ban đêm rét lạnh vì ngươi có thể dựa vào trong lòng Tháp Ô Á, hấp thu ấm áp trên người hắn.

Vì thế vào ngày mọ, ngươi nói với Tháp Ô Á: “Có lẽ là ta thích cuộc sống như vậy”.

Tháp Ô Á nhìn về phía ngươi, đôi mắt hắn rất sáng.

Ở phía sau hắn, đuôi rồng của hắn không chịu khống chế mà lay động trên mặt đất — tỏ vẻ hắn rất vui vẻ.

Đột nhiên hắn hóa thành hình rồng, nhẹ nhàng ngậm lấy y phục của ngươi, đặt ngươi ở trên lưng.

Sau đó, hắn đưa ngươi bay xung quanh rừng.

______

Ngày nọ, ngươi bỗng nhiên biết được quân của hoàng tử và Tây Ốc khởi chiến.

Tin tức này là do Tháp Ô Á nói cho ngươi.

Hắn vội vàng nhìn ngươi, hắn sợ ngươi sẽ cảm thấy đau khổ, cũng sợ ngươi vẫn còn yêu Tô Nhã Ngói.

“Ngươi sẽ giúp ai?” Tháp Ô Á hỏi.

“Tất nhiên là ta sẽ giúp Tây Ốc, giúp cho vương quốc của ta”.

“Có thể sẽ làm bị thương Tô Nhã Ngói”.

“Ta không để bụng”.

Đuôi của Tháp Ô Á lại không chịu khống chế mà lặng lẽ vỗ vỗ trên đất.

Sau đó, ngươi ngồi trên lưng hắn để hắn đưa ngươi đến chiến trường.

Tháp Ô Á mở mồm ra, phun ra một ngọn lửa to.

Giữa không trung đột nhiên rơi xuống một quả cầu lửa thật lớn, khiến cho đội quân của Tô Nhã Ngói bị đánh bay.

“Là Ác Long của Tam công chúa!”.

“Không phải hắn đã chết rồi sao?”.

“Trên lưng hắn hình như còn có một người, là Tam công chúa sao?”.

Tóc của Tô Nhã Ngói bị cháy vàng, y phục màu bạc của hắn giờ đã biến thành màu đen, nhìn hắn ta rất khó khăn.

Tô Nhã Ngói ngẩng đầu lên nhìn về phía Tháp Ô Á, hắn ta muốn dùng cung tiễn để làm bị thương Tháp Ô Á, nhưng những cung tiễn bình thường đó không thể làm bị thương Tháp Ô Á được

“Vì sao ngươi lại không chết?”.

“Không cần biết vì dù sao rất nhanh ngươi cũng sẽ chết”.

Tô Nhã Ngói giương cung tiễn có vết máu lên, sau đó bắn về phía Tháp Ô Á.

Máu và nước mắt của ngươi có hiệu quả giống nhau.

Nhưng Tháp Ô Á không bị thương.

“Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là ta cố ý giữ lại máu của nàng ấy”.

“Đó là máu của Tháp Ô Á” Ngươi ngồi ở trên lưng Tháp Ô Á, sau đó tốt bụng mà nhắc nhở hắn ta.

“Không thể nào, sao ngươi có thể đánh thắng được Tháp Ô Á?”.

“Tháp Ô Á mãi mãi sẽ không làm bị thương ta” Ngươi dịu dàng vuốt v3 sống lưng Tháp Ô Á, sau đó nghé vào tai hắn để nói lời xin lỗi.

Sau khi ngươi mất tính, Vu sư ngửi thấy được hơi thở của Ác Long nên Tô Nhã Ngói nghĩ rằng Tháp Ô Á trở về để báo thù người đã làm bị thương hắn, sau đó bắt ngươi đi.

Nhưng không ai biết được rằng người bị thương không phải là ngươi, mà là Tháp Ô Á.

Hoàng tử chạy về vương quốc của mình, hắn muốn trả lại vàng bạc mà hắn lấy đi ở Tây Ốc.

Từ đây, tất cả mọi người đều biết Tây Ốc được một con Ác Long bảo vệ, vì vậy, không ai dám muốn có được Tây Ốc nữa.

Còn ngươi và Tháp Ô Á cùng nhau ẩn cư  nơi rừng rậm.

_______

Càng ngày, ngươi càng cảm thấy Tháp Ô Á đáng yêu.

Hắn thích ngồi trên tảng đá ở dòng sông để nghe ngươi nói chuyện, nhưng nếu đột nhiên ngươi lại gần gương mặt hắn, hắn sẽ hoảng hốt mà rơi xuống nước, sau đó lại ngẩng đầu lên từ dưới nước, rồi đỏ mặt mà nhìn ngươi.

Ở trong sơn động, hắn đào ra một phòng nhỏ là phòng ngủ của ngươi. Buổi tối, lúc đi ngủ, hắn sẽ ngoan ngoãn ngủ ở trước cửa, rồi chỉ đưa một đoạn đuôi vào trong.

Chỉ là hắn thích thu thập những món bảo vật phát sáng, hắn cũng nghĩ rằng ngươi thích nên đem rất nhiều bảo vật về, khiến cho ngươi không có chỗ nào để đặt chân.

Ngày mưa, Tháp Ô Á không màng sự phản đối của ngươi, một hai hắn phải đi ra ngoài để hái trái cây ngươi thích ăn.

Kết quả, lúc trở về, cả người hắn đều bị sét đánh đến cháy đen, nhìn cực kỳ thê thảm.

Ngươi đã đau lòng lại cảm thấy buồn cười.

Ngươi và gắn càng ngày càng tốt lên.

Vào ban đêm mùa hè, ngươi và Tháp Ô Á ngồi ở trên ngọn cây.

Ngươi dựa vào trong ngực hắn, sau đó bắt được một con đom đóm ở trong tay, rồi đem tới trước mặt hắn.

Ngươi dịu dàng nói: “Tháp Ô Á, ta muốn gả cho ngươi".

Sau đó, một tiếng "đùng" vang lên.

Tháp Ô Á nhảy từ trên thân cây xuống.

Ngươi vội vàng ôm thân cây, cúi đầu nhìn về phía mặt đất đen nhánh "Tháp Ô Á, ngươi không sao chứ?”.

Tháp Ô Á xuất hiện phía sau ngươi, hắn thu nhỏ đôi cánh màu đen lại rồi trèo lên cây một lần nữa.

Hắn ôm ngươi bay loạn trong rừng.

Bay hơn nửa đêm, hắn mới đưa ngươi trở về sơn động.

Tối nay, là đêm tân hôn của các ngươi, tuy không tổ chức hôn lễ nhưng cũng không có bất kỳ ai.

Ngươi dịu dàng tháo mặt nạ của Tháp Ô Á xuống, đôi tay ngươi đặt ở trên mặt hắn, ngươi thương tiếc mà hôn lên vết thương mà ngươi làm ra.

“Tháp Ô Á, ta thật sự xin lỗi".

Yết hầu của hắn giật giật, cuối cùng hắn cũng không nói chuyện.

Hắn thử đè ngươi ở trên người, hắn không biến thành hình rồng, bởi vì hắn biết ngươi chán ghét hình rồng của hắn.

Cơ thể đó không xinh đẹp như lông chim mà chỉ cứng rắn như vảy, lại còn có hai cánh to trên lưng.

Đầu rồng cũng rất lớn, đôi mắt hắn đỏ đậm như đèn lồng, trong miệng chỉ toàn là răng ngọn sắc bén.

“Tháp Ô Á, ngươi có thể biến thành hình rồng không?” Ngươi hỏi.

Hắn nghi ngờ, khó hiểu nhưng vẫn nghe theo lời ngươi nói mà biến thành hình rồng.

Ngươi chủ động ôm lấy cổ hắn rồi hôn một cái lên trán hắn.

“Ta không chán ghét hình rồng của ngươi, Tháp Ô Á, ngươi rất đáng yêu".

Tháp Ô Á giơ cái đuôi lên, hắn có chút kích động mà vỗ vỗ lên mặt đất, phát ra tiếng va chạm thanh thúy.

Bây giờ, ngươi cảm thấy hắn rất đáng yêu.

Màu đen của vảy hắn không hề làm ngươi chán ghét, màu đỏ của hắn cũng không làm ngươi cảm thấy sợ hãi, bởi vì nơi đó mặt tràn ngập tình yêu đối với ngươi.

“Tháp Ô Á, thật vui vì ngươi còn sống”.

“Tháp Ô Á, ta yêu ngươi".

Giọng nói của hắn trầm thấp, sau đó  đặt đầu lên cổ ngươi.

Hắn cúi đầu, cắn mở vạt áo ngươi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom