Cập nhật mới

Dịch Full Con Rối

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Con Rối

Con Rối
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




CON RỐI.

Tác giả: 执梦

Dịch: Cải

Giới thiệu:

Muội muội của ta là chân truyền của nghệ nhân điều khiển rối, lúc vào cung biểu diễn đã bị hoàng đế để mắt tới.

Nhưng nàng không chịu trở thành người của hắn.

Hoàng đế bèn c//ắt đ//ứt gân tay gân chân của nàng, nhìn nàng ngất đi vì đau đớn, sau đó giam cầm độc chiếm nàng.

Ngày muội muội ta c//hết trên long sàng, nàng đang mang thai ba tháng.

Không lâu sau, hoàng đế bị l//ở lo//ét ngoài da toàn thân, hắn ta ra lệnh tìm kiếm thần y tuyệt thế nhằm chữa trị cho hắn.

Ta vào cung chẩn bệnh cho hoàng đế.

Hoàng đế hỏi ta nguyên nhân bệnh trạng.

Ta cười nói: "Không có gì nghiêm trọng."

Dưới lớp da l//ở lo//ét sắp mọc ra bộ da mới.

Hắn sẽ là con rối hoàn hảo của ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Qua bức màn, ta đang bắt mạch cho hoàng đế đương triều.

Trên cánh tay hắn có những mảng da sắp bị l//ở lo//ét.

Không dễ thấy.

Nó đã được che dưới lớp long bào.

Cơ thể hắn đã có những vùng da bị lo//ét lớn, dùng hết các loại dược liệu tốt nhất cũng không thể chữa khỏi được.

Người của thái y viện cũng hết cách.

Thế nên hắn đã tìm kiếm thần y trong thiên hạ.

Có rất nhiều người chỉ đến cho có mặt hoặc là chẳng có cách nào chữa được.

Trong số bọn họ, chưa có người nào có thể sống sót mà ra khỏi hoàng cung.

"Trẫm bị b//ệnh gì?"

Ta nhẹ nhàng nói: "Chỉ là một b//ệnh ngoài da hiếm gặp, là do bệ hạ lao lực quá độ thôi."

"Căn bệnh này có nghiêm trọng không?"

Ta mỉm cười nói:

"Không nghiêm trọng, thảo dân kê mấy đơn thuốc để bệ hạ uống mỗi ngày, còn có thuốc bôi đặc chế này dùng để bôi lên những vùng da l//ở lo//ét trên cơ thể, như thế sẽ sớm ngày khỏi bệnh thôi ạ.”

Ta đưa thuốc bôi kèm với đơn thuốc cho thái y.

Đây là một căn bệnh mà ngay cả thái y viện cũng phải bó tay.

Nhưng lại được ta chẩn ra rất dễ dàng.

Mặt gã hoàng đế rất vui vẻ: "Tốt, tốt, ban thưởng hậu hĩnh!"

Ta luôn đeo mạng che mặt, không để ai nhìn thấy khuôn mặt thật của mình.

Thái giám đưa ta vào cung đã giận dữ trách mắng vì chuyện này.

Nhưng ta vẫn kiên quyết không tháo.

Khi hoàng đế nghe xong thì mỉm cười bảo thái giám nhẹ nhàng với ta hơn một chút, ngầm tha thứ cho sự vô lễ của ta.

Sự uy nghiêm của thiên tử không thể làm trái.

Hắn không hề hòa nhã gì, chỉ là do có việc cần nhờ đến ta mà thôi.

Hắn tưởng rằng ta thật sự là thần y tuyệt thế.

Cả thái y viện không nhìn ra vấn đề gì trong đơn thuốc ta kê, bởi vì nó thực sự được dùng để chữa lành vết thương.

Các vết lở loét trên cơ thể hoàng đế là từ trong ra ngoài, chỉ khi nghiêm trọng thì mới xuất hiện triệu chứng.

Không quá một tháng, toàn bộ lớp da bên ngoài của hắn ta sẽ lành lại, nhưng phần th//ịt bên trong dưới lớp da sẽ bị lo//ét đến tận tim và não.

Dưới lớp da l//ở lo//ét sắp mọc ra bộ da mới.

Hắn sẽ là con rối hoàn hảo của ta.

2.

Sau khi chẩn bệnh cho hoàng đế, ta kê đơn thuốc xong thì định rời đi.

Thái giám bên cạnh hoàng đế gọi ta lại.

"Thẩm cô nương, trong khoảng thời gian này, phiền cô ở lại trong cung mấy ngày, đợi hoàng thượng khỏe lại, đương nhiên sẽ cho người đưa cô xuất cung."

Ta gật đầu: "Phiền công công rồi."

Ta đã đoán trước được hoàng đế sẽ không để ta đi.

Như vậy cũng tốt.

Kể từ đó, hôm nào ta cũng đến chẩn bệnh cho hoàng đế.

Hoàng đế không hoàn toàn tin ta, ta xem xong rồi hắn sẽ để cho thái y xem lại một lần nữa.

Ta được sắp xếp chỗ ở trong một viện nhỏ, được phân cho cung nữ bên cạnh chăm trà rót nước.

Ta không làm gì cả.

Hoàng đế chỉ hỏi vu vơ một câu: "Tại sao Thẩm cô nương lúc nào cũng đều che mặt thế?"

Ta nheo mắt lại: "Trên mặt thảo dân có mụn nhọt, mặt mũi xấu xí, không dám lộ trước long nhan."

Quả nhiên nghe thấy lời này, hoàng đế vội vàng dời mắt đi, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy hắn có chút chê ghét.

Các tĩnh mạch dưới da hắn ta có màu xanh xám nhạt.

Nhưng lại không ai phát hiện.

Hoàng đế ham mê nữ sắc.

Hậu cung đã tụ tập đủ tất cả các mỹ nhân từ khắp nơi trong thiên hạ.

Nhưng hắn vẫn không hài lòng.

Muội muội ta có vẻ ngoài xinh đẹp đáng yêu với đôi mắt nai trông vô cùng ngây thơ.

Ta thì khác, vẻ ngoài của ta diễm lệ hơn một chút.

Theo như lời của người nọ thì ta như có khí chất dung tục của thanh lâu.

Nên từ sáng sớm ta đã đeo mạng che mặt, dùng thuật chỉnh dung.

Đến lúc rồi.

Đến lúc để hoàng đế nhìn thấy vẻ ngoài của ta.

Bởi vì ta biết trong hậu cung có một vị nương nương.

Nếu nàng ta biết tới sự hiện diện của ta thì sẽ chẳng thể nào ngồi yên được.

3.

Sáng sớm ngày thứ tư, ta bắt mạch cho hoàng đế như thường lệ.

Những vết lở lo//ét trên cơ thể hoàng đế đã được cải thiện.

Hắn chịu đựng sự ghê tởm, cười hiền lành:

“Thẩm cô nương tuổi còn trẻ mà y thuật đã cao siêu, mấy tên lang băm trong thái y viện cũng không bì kịp!"

Ta cong môi, giả vờ khiêm tốn.

Trong lòng ta lại nghĩ đúng là như vậy.

Y thuật của ta cũng bình thường, nhưng luận về điều khiển con rối vẫn cao tay hơn một chút.

Bọn họ chỉ biết muội muội ta là truyền nhân của bậc thầy điều khiển rối.

Nhưng lại không biết, truyền nhân của bậc thầy điều khiển rối còn có một người khác nữa.

Đó là ta.

Nói là muội muội nhưng nàng lại không phải là muội ruột của ta, chúng ta là tỷ muội đồng môn cùng theo học một thầy.

Mấy năm trước sư phụ của chúng ta đã đi du ngoạn tứ hải, đã lâu chưa nghe tin tức gì từ người.

Con rối của muội muội ta dùng để luyện tập khá nhẹ nhàng.

Nàng chưa hề thử nghiệm trên người sống, con rối của nó đều dùng xác người ch//ết.

Nhưng ta lại thích luyện chế trên người sống hơn.

Những con rối ta luyện chế tuy cực kỳ hung bạo nhưng chúng lại rất linh hoạt, cũng rất biết nghe lời.

Muội muội ta lương thiện, thường khuyên nhủ ta.

Do đó ta chỉ thử nghiệm trên những người hung bạo độc ác nhất.

Giờ phút này muội muội ta không còn nữa.

Những người đó đều sẽ là con rối dưới tay ta.

4.

Sau khi bắt mạch cho hoàng đế xong thì thái giám đến, chả hiểu tại sao mà ông ta lại cố tình chạm vào mạng che mặt của ta.

Ta không kịp che lại.

Tấm mạng che rơi xuống đất.

Ta cảm nhận được một ánh mắt mạnh mẽ, nóng bỏng quét khắp thân thể.

Ánh mắt này thể hiện sự áp bức cũng như quyết tâm phải có được của kẻ bề trên.

"Ngẩng đầu lên để trẫm xem."

Giọng nói của hoàng đế dịu dàng hơn rất nhiều.

Ta giả vờ sợ sệt, từ từ ngước mắt lên.

Khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên của ta lộ ra trước tầm mắt của những người chung quanh.

Những người còn lại nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn thêm.

Sắc mặt hoàng đế trầm xuống:

"Thẩm cô nương có biết tội khi quân sẽ bị chém đầu không?”

Ta vội vàng quỳ xuống: "Thảo dân biết tội!"

Hắn ta hạ thấp giọng: "Sao ngươi lại nói dối trẫm?"

Ta cắn môi, tròng mắt liếc qua liếc lại, cắn môi nhưng không quá trớn, lại tỏ ra hờn dỗi nói:

"Dân nữ có tâm tư riêng, xin hoàng thượng trừng phạt dân nữ!"

"Có tâm tư riêng gì?"

"Dân nữ phải lòng hoàng thượng, nhưng dân nữ khác với các phi tần trong hậu cung, dân nữ thích con người của hoàng thượng, không liên quan gì đến địa vị, dân nữ ích kỷ, muốn hoàng thượng hiểu dân nữ, cũng thích con người của dân nữ, như thế là công bằng."

"Nhưng bây giờ, kế hoạch của dân nữ đã đổ sông đổ bể..."

Hoàng đế nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt hắn ẩn chứa sự áp bức.

Ngay sau đó, hắn mím môi.

"Hay cho từ công bằng!"

"Đây là lần đầu tiên trẫm nghe có người nói không liên quan gì đến địa vị, muốn được trẫm thích."

"Trẫm cho nàng sự công bằng mà nàng muốn."

Hắn cười lớn, ngoắc tay bảo ta qua.

Ta bước đến trước mặt hoàng đế, hắn đưa tay ra vuốt nhẹ má ta.

"Trẫm thích kiểu phụ nữ như nàng."

Dạ dày ta quặn lên.

Ta cố chịu đựng sự kinh tởm.

Sau đó, ta lại nghe hắn nói: "Đợi lúc bệnh của trẫm khỏi rồi, đương nhiên sẽ không quên ban thưởng cho nàng."

Ta mỉm cười: "Dân nữ nhất định sẽ cố ắng hết sức chữa bệnh cho hoàng thượng."

Yên tâm, bệnh không hết được đâu!

Sau khi chẩn bệnh xong, ta kiếm cớ xin phép rời đi, hoàng đế cũng đã đồng ý.

Khi rời đi, thái giám bên cạnh hoàng đế đi theo ta.

Sau khi đi vòng qua góc đường, đến một nơi không có người.

Ta mới nhìn lại rồi vỗ nhẹ vào đầu thái giám, cười nói: "Làm tốt lắm."

Gân trên cơ thể hắn có màu xanh xám.

Quá xám.

Ta không thích.

Như của hoàng đế là vừa đẹp.

5.

Sau khi muội muội ta tiến cung, nó rất tử tế với những người khác.

Nhưng hoàng cung là chốn ăn th//ịt người không nhả xương.

Đám cung nữ với thái giám mà nàng giúp đỡ lúc đầu đó đều giẫm đạp lên nàng.

Đêm đó, khi mà nàng biết hoàng đế đã để mắt đến mình, nàng ngay lập tức mang theo con rối bỏ trốn.

Hoàng đế đã phái quan binh hùng hậu đến để chặn lối ra vào cung, chỉ do h@m muốn nhốt muội muội ta trong thâm cung, độc chiếm nàng.

Nàng chẳng còn đường lui, nhưng rồi tình cờ gặp một cung nữ mà nàng đã từng đưa tay tương trợ trước mặt phi tần.

Muội muội ta muốn nhờ ả ta giúp mình bằng cách che giấu tung tích của nàng.

Cung nữ gật đầu ưng thuận.

Nhưng quay qua quay lại, ả ta lập tức khai cho bằng hết với binh lính đang tuần tra bên ngoài tung tích của nàng.

Hoàng đế tóm được muội muội ta, còn ra lệnh cho người đốt con rối đã cùng tiến cung với nàng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Uy nghiêm của thiên tử há có ai dám mạo phạm, hoàng đế rất thích nàng, bá tánh khắp thiên hạ ai nấy cũng cho rằng đó là phúc phần của nàng.

Nhưng nàng lại trốn đông nấp tây, rõ ràng đã khiến hoàng đế nổi giận.

Ta mỉm cười.

Ả cung nữ đó đã bán đứng muội muội ta, báo tung tích của nàng, nhờ lẽ đó hoàng đế mới có thể bắt nàng lại, đó là công lớn, nên bây giờ ả đã là Ti Đăng cao quý.

Có lẽ ả ta sớm đã quên mất đứa muội muội ngốc của ta là do ả hại ch//ết.

Ta ăn mặc đơn giản, vô tình chạm mặt ba cung nữ đang đi đến, người ở giữa ăn mặc khác hẳn hai kẻ còn lại, trong mắt của ả ta toát lên vẻ hung hăng kiêu ngạo.

Khi ta đi ngang qua, ta cố tình đánh giá trên dưới cách ăn mặc của ả ta, nhếch môi mỉm cười.

Ả ta quả nhiên cau mày.

"Đứng lại!"

"Cung nữ từ đâu tới, dám vô lễ như vậy? Ngươi do ma ma nào quản lý?"

Ta cười cười nói: "Ta mới vào cung được vài ngày, không có ai quản lý, nếu không có việc gì thì ta xin lui trước.”

Ti Đăng không thể chịu đựng được việc cung nữ có cấp bậc thấp hơn ả mà dám coi thường ả.

"Hai người các ngươi, giữ lấy ả cho ta!"

"Đồ không có giáo dưỡng, ma ma không dạy ngươi cách làm một nô tài ngoan ngoãn, vậy thì để bổn Ti Đăng đây dạy cho ngươi biết thế nào là quy củ!"

Chóp tai ta hơi cử động, dường như ta nghe có tiếng bước chân đi tới.

Ta nhếch môi nhìn Ti Đăng, ánh mắt tràn đầy hứng thú.

Theo như ả ta thấy, đây chắc chắn là một sự khiêu khích đối với uy nghiêm của ả ta.

Ta để mặc cho hai cung nữ kia giữ tay mình.

Ti Đăng bước ta với vẻ mặt lạnh lùng, giơ tay lên, vừa định giáng xuống bạt tai, ả ta đã bị một bóng người mặc y phục màu vàng sáng túm lấy, hất sang một bên.

"Trẫm đang không biết, từ khi nào mà một Ti Đăng ti tiện lại có thể dạy dỗ thần y trẫm cho mời vào hoàng cung?"

Ta nhìn thái giám phía sau hắn ta.

Con rối của ta đã thông báo cho ta về hành tung của hoàng đế.

Sắc mặt Ti Đăng tái nhợt, run rẩy: "Hoàng thượng!"

Ba người bọn họ sợ hãi nhanh chóng quỳ xuống đất xin tha.

Liên tục nói không biết ta là thần y được hoàng đế triệu đến.

Ta cũng cầu xin:

"Hoàng thượng, đừng trách Ti Đăng, chỉ là dân nữ vừa vào cung, không hiểu phép tắc trong cung.”

Hoàng đế xoa đầu ta: "Nàng là người của trẫm, đâu đến lượt một ả nô tỳ thấp kém dạy bảo nàng.”

"Dân nữ đã nhớ, niệm tình lần này là lần đầu tiên Ti Đăng phạm lỗi, xin hoàng thượng tha cho nàng ta đi."

Thật là một đóa sen trắng nhỏ mạnh mẽ.

Rất thuận mắt với hoàng đế.

Khi nhìn ta, ánh mắt của hoàng đế đã lộ vẻ thích thú tìm tòi hơn đôi chút.

Hắn đã chấp nhận đề nghị của ta.

Ta bước về phía trước, đỡ hai tay Ti Đăng lên.

"Ti Đăng chẳng qua chỉ là muốn dạy dỗ cung nữ, đừng trách nàng ta."

Ti Đăng vừa thở phào nhẹ nhõm.

Ta hạ giọng xuống để chỉ có hai người bọn ta có thể nghe thấy.

"Thật đáng tiếc, chức vị mà ngươi nhiều năm vất vả mới có được còn không bằng đãi ngộ của ta vừa mới ở trong cung ba ngày?"

"Trương Quý Nhân ch//ết thật oan uổng, dưới đó rất lạnh, lúc nào thì ngươi xuống đó ở cùng nàng?"

Cả khuôn mặt Ti Đăng trở nên trắng bệch.

Kinh ngạc nhìn vào mắt ta.

Ta làm ngơ dường như không thấy.

6.

Khi Nghi Phi vẫn còn trong độ xuân xanh tươi đẹp, Ti Đăng hẳn còn là cung nữ,

Trương Quý Nhân lại có dấu hiệu được sủng ái.

Do đó, Nghi Phi dường như bị mờ nhạt, thậm chí là lạnh nhạt.

Thấy Trương Quý Nhân được thăng lên làm Chiêu Nghi, trắng trợn lấn át luôn nàng ta, Nghi Phi bảo Ti Đăng đẩy Trương Chiêu Nghi xuống hồ, thần không biết qu//ỷ không hay, mọi thứ được giải quyết ổn thỏa.

Nghi Phi tìm cớ muốn gi//ết người duy nhất biết sự tình là Ti Đăng, nhưng muội muội ta đã cứu ả.

Sau đó, muội muội ta cũng qua đời.

Bọn họ tưởng rằng chuyện đó trời biết đất biết chỉ bọn họ biết.

Nhưng xui xẻo thay, hiện tại còn có ta biết.

Đêm nay Ti Đăng nhất định sẽ đến hậu cung để tìm vị nương nương đó.

Ánh sáng ở viện nhỏ chỗ ta ở rất mờ.

Thị nữ bên cạnh ta cũng đã đi nghỉ ngơi.

Ngâm nga một giai điệu không rõ tên, ta chậm rãi trở về phòng.

Đóng cửa lại.

Cơ thể mang theo không khí mát mẻ của đêm hè.

"Sơ Di, chúng ta trở về thôi... được không?"

Phía sau vang lên một giọng nói trầm khàn và hơi cứng nhắc.

Ta cười khẩy: "Không thể quay lại được nữa, lần này ta muốn tất cả bọn họ phải ch//ết."

Ta chỉ mới gi//ết tên binh lính lúc đầu định ra tay với muội muội ta, giúp Ti Đăng bắt nàng mà thôi.

Muội ta giúp hắn.

Ta gi//ết hắn.

Coi như nợ đã trả xong.

Trên người ta dính một chút m//áu, trên mặt cũng có, trông vô cùng đáng sợ.

Ta quay người trở về phòng, chẳng đoái hoài đến người đó nữa.

Ngồi kế bàn trà, chậm rãi uống trà.

Người đó lặng lẽ mang đến cho ta một chiếc khăn ấm.

Trên mu bàn tay lạnh lẽo là những đường gân đen sẫm.

Hắn vụng về nhưng lại nghiêm túc, cẩn thận lau máu trên người ta.

"Có phải chỉ cần ta giết bọn họ giúp nàng là chúng ta có thể trở về không?"

"Không, ta muốn tự mình trả thù, luyện ra một con rối độc nhất vô nhị trên thế gian này."

Giọng hắn run rẩy, đồng tử ánh lên sắc đen vô tận:

"Nhưng chế tạo con rối cần phải có m//áu từ tim nàng..."

Ta ngắt lời hắn: "Lúc đầu ta gi//ết ngươi, luy//ện c//hế ngươi thành con rối, nhưng lại làm ra con rối thất bại nhất."

Một con rối có cảm xúc riêng.

Hắn chẳng những không hận ta, ngược lại còn thích ta.

Mắt hắn nhắm nghiền lại, đầu ngón tay run nhẹ, lau m//áu trên khóe mắt ta.

"Nhưng ta cũng muốn trở thành thanh kiếm của nàng."

Trong mắt ta đong đầy ý cười: "Chỉ là một con rối thôi, sao có thể dám có hy vọng xa vời với chủ nhân như vậy?"

"Nhưng ta chỉ muốn nàng được bình an.”

Sự bình an của ta chính là thứ vô dụng nhất.

Ta tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.

Thật ra ta luôn muốn vứt hắn đi.

Nhưng võ công của hắn rất mạnh, lúc sống còn mạnh hơn, nên lần này ta ném hắn đi, hắn sẽ lại lén vào cung.

Chưa đến nửa ngày, hắn đã tìm được ta, theo ta tiến cung.

7.

Đêm đó, đúng như ta mong muốn, Ti Đăng đã đi tìm Nghi Phi.

Ngoài ra, nàng ta còn biết được rằng hoàng đế đối xử với ta rất khác biệt.

Nghi Phi cuối cùng cũng đã cảm nhận được mối nguy.

Ngày hôm sau, nàng ta bèn vội vã đến đây.

Nàng ta ăn mặc lộng lẫy, trâm vàng trên đầu đang chậm rãi lắc lư, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, chứng tỏ được hoàng đế sủng hạnh vô cùng.

Trên chân nàng ta là đôi giày thổ cẩm thêu mây như ý quý giá nhất trên thế gian, bên trên được trang trí bằng châu ngọc đá quý khiến nàng ta càng kiều diễm hơn.

Một năm trước, muội muội ta đã cứu Nghi Phi.

Khi đó, Nghi Phi vẫn là một cung phi tầm thường.

Nghi Phi thấy muội muội ta luyện thuật điều khiển con rối, bèn quấn lấy nàng nhờ nàng chỉ bảo cho mình.

Nhưng thuật điều khiển con rối vốn đã rất khó học, cần có thiên phú, trong hàng ngàn hàng vạn người cũng chỉ có một người học được.

Nghi Phi mới học hai ngày đã chán chê.

Bèn đề nghị để muội muội ta vào cung cùng nàng ta, dù sao thì muội muội ta cũng rất có năng lực, cho dù sau này muốn rời đi cũng được.

Ngày tiến cung.

Muội muội ta tiến cung cũng đeo mạng che mặt như hiện tại, nhưng mạng che mặt của nàng lại vô tình bị người khác làm rách toạc.

Hoàng đế vừa nhìn thấy nàng thì đã muốn đưa nàng vào hậu cung.

Nhưng nàng nào muốn tuân theo ý hắn.

Nàng chưa từng ngờ đến tất cả những điều này đều là kế hoạch của Nghi Phi.

Thay vì để người ngoài chiếm được long sủng, không bằng để tiểu cô nương có thể dễ dàng xử lý này được sủng ái.

Cũng chính Nghi Phi đã nói với hoàng đế:

"Chỉ là một nghệ nhân điều khiển rối thấp hèn thôi mà, không phải tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều là của hoàng thượng sao!"

Lúc đó nàng ta vẫn còn là một Thường Tại không được sủng ái, càng không thể đứng vững trong hậu cung.

Muội muội ta không muốn tuân theo hoàng đế, nàng ta bèn đề nghị với hắn:

"Từ nhỏ nàng ta đã không yên phận, hoàng thượng chiều nàng ta quá rồi, một nghệ nhân điều khiển rối thấp hèn, chỉ cần c//ắt đ//ứt gân chân gân tay nàng ta, cho dù nàng ta muốn chạy cũng chạy đằng trời.”

Hoàng đế cảm thấy có lý, nên hắn thực sự đã làm như vậy.

Muội muội ta đau đến ch//ết đi sống lại trong tẩm điện chẳng ai màng đến chuyện gọi thái y đến giúp nàng.

Chỉ có Nghi Phi mang thuốc trị vết thương đến.

Bôi lên vết thương của muội muội ta.

Lúc đó nàng ta cũng đi đôi giày đó, từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống muội muội ta, mỉm cười kiêu căng giẫm lên tay của nó.

"Nếu như tay chân ngươi đã bị phế rồi thì ngoan ngoãn ở lại trong cung để hoàng thượng sủng hạnh đi."

Sau đó nàng ta giẫm lên xư//ơng c//ốt của muội muội ta và những phi tần khác để trèo lên địa vị Quý Phi ngày hôm nay.

Ta cúi đầu, chuyên tâm bắt mạch cho hoàng đế.

Tốt, tốt lắm.

Một trò chơi mà trong đó những người đứng trên vạn người bị giẫm xuống hố sâu vạn trượng mới là thú vị nhất.

Nghi Phi hờn dỗi: "Hoàng thượng khiến thần thiếp sợ ch//ết mất, nếu như người có mệnh hệ gì, thần thiếp cũng không sống nổi nữa."

Nghi Phi kiều diễm, hoàng đế lại đam mê nữ sắc, đương nhiên nàng ta rất được sủng ái.

Đột nhiên Nghi Phi nhìn ta, tựa như bâng quơ hỏi đến, nhưng trong ánh mắt tràn đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu:

"Nhìn Thẩm cô nương có hơi quen mắt, bổn cung đã từng gặp ngươi rồi à?”

Từng gặp rồi.

Ngày muội muội ta cứu nàng ta, ta cũng ở gần đó.

Lúc đó nàng ta đứng từ xa nhìn ta một cái.

Ta nheo mắt lại:

"Chưa từng, dân nữ từ nhỏ đến lớn sống ở phương bắc, chưa từng đến kinh thành, có lẽ là nương nương nhớ nhầm rồi."

Nghi Phi mỉm cười.

Sắc mặt ta thay đổi, cố tình đưa tay ra sờ thử trán của hoàng đế.

Đột nhiên như ý thức được điều gì đó, ta lập tức quỳ xuống nhận sai.

"Vừa rồi dân nữ phát hiện ra thân thể hoàng thượng hình như không khoẻ, sợ hoàng thượng bị sốt nên trong lúc nhất thời hoảng hốt mới làm chuyện bất kính với hoàng thượng, mong hoàng thượng thứ tội."

Hoàng đế nhìn ta chằm chằm, ánh mắt vừa nóng bỏng vừa cố chấp.

Sau đó hắn ta cười lớn: "Đứng dậy đi, trẫm không trị tội nàng."

Nghi Phi ở bên cạnh, mặt lạnh như băng.

Ngay sau đó, nàng ta cười cười:

"Hoàng thượng, thần thiếp thấy dung mạo Thẩm cô nương rất xinh đẹp, lại rất quan tâm hoàng thượng, chi bằng nạp nàng ta vào hậu cung? Thần thiếp nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ta."

Hoàng đế mỉm cười xua tay.

Hắn nhìn ta chăm chú.

"Không cần, trẫm muốn cho Sơ Di một mối quan hệ bình đẳng."

Nghi Phi cũng mỉm cười nhìn ta đăm đăm.

Mạch m//áu dưới da hoàng đế đã chuyển sang màu xanh lá nhạt.

Nhưng bọn họ chẳng hề phát hiện ra.

8.

Ti Đăng với Nghi Phi không thể ngồi yên.

Đêm đó họ đã phái người đến á//m s//át ta.

Thật đáng tiếc.

Con rối của ta lại có võ công thượng thừa.

Tên thật của hắn đã bị bỏ đi, ta gọi hắn là Thẩm Tuân.

Hắn nói hắn thích cái tên này.

Khi hắn vào viện của ta, ta vẫn đang điềm nhiên ngồi uống trà, sau đó đặt tách trà xuống, cười nhẹ nói:

"Thẩm Tuân, ngươi đi đi."

Ngày thường Thẩm Tuân luôn ẩn nấp ở trong bóng tối, hắn có chút sợ ánh sáng.

Khi ta vừa ra lệnh, bóng dáng đó lập tức biến mất hút.

Cửa chính bị đẩy mở ra.

Rất nhanh.

Mùi m//áu theo gió đêm tràn vào trong.

Ta nhếch môi rồi chậm rãi đứng dậy.

Tiếp theo, đến lượt ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


9.

Ta đi đến chỗ Ti Đăng, lòng đầy mong chờ.

Nghi Phi không muốn ra tay.

Nên là đã giao nhiệm vụ cho ả ta.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Ả ta ra mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của ta, sắc mặt ả ta tái nhợt.

"Ngươi, sao ngươi lại...?"

Ta mỉm cười, con d//ao găm linh hoạt chuyển động trong tay.

"Đoán xem là ai tới đòi m//ạng ngươi?"

"Đoán đúng sẽ có thưởng ~"

Ti Đăng sợ ta mức lùi lại:

"Thẩm Sơ Di, ngươi là gì của Trương Quý Nhân? Ta là người của Nghi Phi, nếu ngươi chạm vào ta, Nghi Phi nhất định sẽ không tha cho ngươi!"

"Ta chưa từng gặp Trương Quý Nhân, ngươi đoán sai rồi."

Ta phớt lờ những lời đe dọa của ả ta, mỉm cười nói:

"Vậy ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa."

Ả ta cố gắng hét lên, nhưng lại thấy cơ thể mình mềm nhũn.

Giọng nói trầm thấp như bị bóp nghẹt, dù có gắng sức cầu cứu bên ngoài bao nhiêu lần thì cũng chỉ là chuyện vô ích.

Cuối cùng ả ta lộ ra ánh mắt sợ hãi, ngã gục xuống ghế.

Lưỡi d//ao g//ăm của ta ép vào mặt ả ta.

"Ngươi họ Thẩm… Thẩm… Ngươi quen Thẩm Hoan?"

Ta cười nói: "Quen chứ, đó là muội muội ngốc nghếch tội nghiệp của ta."

Ả ta hoảng hốt: "Ta là bằng hữu của Thẩm Hoan, ta cũng rất buồn khi nàng ta ch//ết, nhưng cái ch//ết của nàng ta không liên quan gì đến ta!"

"Đã ai hỏi ngươi đâu? Thật đáng tiếc, ngươi đoán đúng rồi, không lâu sau cha mẹ ngươi sẽ nhận được phần thưởng này."

Ả ta vẫn chưa kịp phản ứng thì khoảnh khắc tiếp theo, ta lạnh lùng dùng lưỡi d//ao sắc nhọn c//ứa mặt ả, x//ương trắng bên trong nhanh chóng lộ ra ngoài.

M//áu chảy ra ầng ậc.

“Người vốn dĩ phải chết chính là ngươi, nhưng muội muội ta đã cứu ngươi một mạng, hiện tại thì coi như ta thay nó lấy lại cái mạng quèn này của ngươi.”

Ta nhếch khóe môi, nở nụ cười nhìn ả ta.

"Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi được ch//ết thoải mái đâu."

Máu dính đầy tay ta, nhưng ta nào quan tâm.

Ta cắt th//ịt ả ta ra từng chút một, thái thành từng lát, băm ra nát bét.

Nửa giờ sau, một bóng người xuất hiện sau lưng ta.

Hắn im lặng, lau m//áu trên cơ thể cho ta, chẳng muốn ta bị dính dù chỉ một chút m//áu.

Ta lại cảm thấy thật nhàm chán.

Ta lệnh cho hắn đi bắt ả cung nữ trước kia cũng từng bắt nạt muội muội ta đến.

Từ lúc được tiến chức, Ti Đăng thường xuyên đánh đập mắng mỏ hạ nhân dưới trướng.

Ta đã tạo nên một cung nữ lòng mang oán hận, nửa đêm ra tay gi//ết người.

Sau khi gi//ết người lại sợ hãi, cuối cùng treo cổ tự tử.

Đợi mọi thứ đã được xử lý ổn thỏa, Thẩm Tuân lấy ra một gói bánh quế hoa từ trong người, mỉm cười nói với ta:

"Sơ Di, ăn đi."

Ta sững người nhận lấy với gương mặt vô cảm.

Rõ ràng là con rối thất bại nhất, hơn nữa hắn lại yêu kẻ tự tay giết ch//ết mình.

Thật nực cười.

10.

Khi ta đến bắt mạch cho hoàng đế lần nữa, ta cười nhẹ nói:

"Chúc mừng hoàng thượng, mạch tượng đã ổn định, vết loét trên cơ thể cũng đã lành gần hết, vài hôm nữa sẽ hoàn toàn khỏi."

Hoàng đế chậm rãi vuốt v e bàn tay ta.

"May mà có nàng, Thẩm Sơ Di, đến chừng nào nàng mới bằng lòng tiến cung để ở cạnh bên trẫm?"

Ta hơi nhíu mày: "Nhưng hoàng thượng không cần người khác ở bên, hậu cung của ngài có ba ngàn giai nhân, dân nữ sợ."

"Thứ tình cảm bình đẳng mà nàng muốn, trẫm đã cho nàng rồi, châu báu cũng đã tặng rồi, lẽ nào nàng còn muốn trẫm giải tán hậu cung?"

Lông mày thiên tử cau lại thể hiện vẻ uy nghiêm rất đáng sợ.

Quả thực hắn đã tặng ta rất nhiều thứ.

Nên Nghi Phi mới sợ hãi trước mối nguy là ta.

Mỗi lần có đồ được mang tới, Thẩm Tuân đều ngồi hờn dỗi trước cái rương.

"Những gì hắn ta cho nàng, sau này ta cũng có thể cho nàng."

"Những thứ này không đẹp, Sơ Di, nàng đừng dùng đồ của cẩu hoàng đế."

Con rối của ta chỉ có tình cảm với ta, còn với người khác lại lạnh lùng.

Đây là lần đầu tiên ta nghe hắn miêu tả người khác như thế.

Nghĩ đến hắn, ta không khỏi cong môi cười.

"Nàng cười cái gì?"

Ta nhìn hoàng đế:

"Dân nữ cười hoàng thượng sao lại đáng yêu như vậy, lẽ nào vừa rồi hoàng thượng không nhận thấy dân nữ đang làm nũng sao?"

Sau đó, đầu ngón ta gãi nhẹ lòng bàn tay hắn, mang tới cảm giác ngưa ngứa.

Trái tim hoàng đế khẽ rung động, định chạm vào ta, nhưng lại bị ta né tránh.

Hắn không hài lòng.

Ta chỉ chỉ phía bên kia của hắn: "Hoàng thượng, Nghi Phi nương nương vẫn đang nhìn đó."

Không biết Nghi Phi đến từ khi nào.

Nàng ta đứng ngay sau lưng hoàng đế.

Đôi mắt nàng ta đỏ ngầu nhìn ta chằm chằm, sắc mặt nhợt nhạt.

Khi hoàng đế nhìn qua, nàng ta lướt qua ta đến ôm lấy cánh tay hoàng đế.

"Hoàng thượng, cung nữ từng đi theo thần thiếp lúc trước đã ch//ết đêm qua."

Chắc hẳn là nàng ta đã nhìn thấy cảnh tượng đó.

Ta ngập ngừng muốn nói.

Nghi Phi nhìn chằm chằm ta, chủ động hỏi: “Thẩm cô nương muốn nói gì?"

"Ti Đăng là người quen cũ của dân nữ, lần gặp nhau nàng ta không nhận ra dân nữ, dân nữ vốn dĩ còn muốn làm vài món đồ ngọt của quê gửi qua cho nàng ta, nhưng không ngờ…"

"Tối hôm qua Thẩm cô nương đã làm gì?"

"Bẩm nương nương, tối hôm qua dân nữ đọc sách pha trà trong phòng, cung nữ trong viện chắc hẳn biết rõ."

Nghi Phi muốn nói gì đó, nhưng hoàng đế đã tỏ ra không vui.

Nên nàng ta chẳng nói thêm gì nữa.

Ta cúi người hành lễ:

"Hoàng thượng, cô nương đó trước lúc vào cung đã có chút quan hệ qua lại với dân nữ, hiện giờ nàng ta đã chết thảm, cha mẹ nàng ta hẳn là rất lo lắng, dân nữ muốn thu dọn một ít di vật của nàng ta đem gửi cho cha mẹ nàng ta ở quê."

Ti Đăng là người phương Bắc, lời nói của ta không có vấn đề gì.

Hoàng đế chả hề nghi ngờ, thậm chí còn càng đánh giá cao ta hơn.

"Được, nàng rất lương thiện, nể mặt nàng nên trẫm sẽ lệnh cho người giúp nàng giao đồ cho quan nhân."

Ta cúi người, mỉm cười: "Dân nữ thay Ti Đăng cảm tạ hoàng thượng."

"Nếu như nàng đã muốn được bình đẳng, vậy thì không cần xưng dân nữ ở trước mặt trẫm."

"Cảm tạ hoàng thượng."

Ta mỉm cười với Nghi Phi rồi lập tức đứng dậy quay về chuẩn bị gói ghém đồ đạc.

Ta đưa một túi đồ cho người của hoàng đế.

Bọn họ nào biết.

Thư bên trong được viết bằng m//áu của Ti Đăng, nhân bánh được làm từ th//ịt của Ti Đăng.

Tóc bị đ//ốt ch//áy trở thành sáp niêm phong của bì thư.

Tất cả những thứ này, cha mẹ của ả ta có thấy quen không?

Ti Đăng không xứng được trở thành con rối của ta.

Càng nghĩ ta càng thích thú, cuối cùng ta đã buộc một chiếc nơ lên túi đồ.

11.

Ta diện một bộ y phục đẹp đẽ.

Hôm nay, ta đã hẹn hoàng đến đến ngự hoa viên.

Nhưng vừa đi ra ngoài, ta đã gặp Nghi Phi.

Theo sau nàng ta là một đám người, cực kỳ phục tùng nàng ta.

Nhìn thấy ta đến, ả ta mỉm cười thân thiện: "Thẩm cô nương muốn đi đâu đó?"

Ta thể hiện tư thái của cô gái nhỏ, cúi đầu ngượng ngùng nói:

"Ngự Hoa Viên thưa nương nương, hoàng thượng còn đang chờ ta."

Sắc mặt của cung nữ đứng cạnh đỡ tay nàng ta bỗng đột nhiên thay đổi.

Nhưng lại chẳng dám hé miệng than đau.

Ta có thể thấy rõ những ngón tay của nàng ta gần như găm sâu vào d//a th//ịt của cung nữ đó.

Nhưng nàng ta vẫn giữ nụ cười hiền hoà:

"Thế ngươi mau đi đi đi, đừng để hoàng thượng đợi lâu."

Ta trả lời xong bèn đi ngang qua nàng ta.

Nhìn thoáng qua đôi giày của nàng ta đang cản đường, ta cố tình vấp lên nó.

Nàng ta suýt ngã, nhưng cung nữ ở bên cạnh đã đỡ lấy nàng ta.

Nàng ta giơ tay lên, không nói lời nào mà giáng xuống mặt ta một cái t//át.

"Bốp" một tiếng, gương mặt ta bị đánh lệch sang một bên.

Tá//t rất mạnh, cũng rất đau.

Nghi Phi nở nụ cười giả tạo, ánh mắt nhìn chằm chằm: "Bổn cung có lòng tốt nhắc nhở ngươi mau đi gặp hoàng thượng, ngươi lại báo đáp bổn cung như thế này sao?"

Nàng ta lại muốn đánh tiếp.

Ta nắm lấy cổ tay nàng ta.

Trong chốc lát, nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng ta.

"Có vẻ như nương nương… Có thai rồi?"

Giống như muội muội ta, vừa khéo mang thai ba tháng.

12.

Nghi Phi đang mang thai.

Toàn bộ hậu cung đều biết chuyện đó.

Hoàng đế vừa lên ngôi được vài năm, trong hậu cung chỉ sinh được ba đứa con nối dõi, hơn nữa còn đều là công chúa.

Lần này, Nghi Phi mang thai, chuyện này khiến nàng ta nhận được sự quan tâm của hoàng đế.

Hoàng đế vội vã đến tẩm cung của Nghi Phi.

Thật đáng tiếc, lâu rồi ta mới chưng diện đẹp thế này.

Ta nhìn ra ngự hoa viên trống trải không một bóng người.

Đột nhiên xoay người lại.

Lúc này ta lại nhìn thấy một người lúc nào cũng mặc áo sẫm màu, chẳng biết tự lúc nào đã đứng sau lưng ta.

Hắn nói: "Sơ Di, ăn bánh quế hoa đi."

Quả nhiên là sản phẩm thất bại.

Nhưng ta vẫn nhận lấy bánh quế hoa từ tay hắn.

Hắn hỏi ta: "Sơ Di, có phải chỉ cần gi//ết ch//ết hoàng đế với Nghi Phi rồi là chúng ta có thể rời khỏi hoàng cung đúng không?"

Đương nhiên là không.

Còn có một người nữa phải gi//ết.

Khi ta luyện chế muội muội ta mình thành con rối, ta cũng đã có thể biết được tất cả mọi chuyện xảy ra trước khi nó mất.

Từ những ký ức của nó, ta biết… là đã có thể biết tất cả mọi chuyện xảy ra trước khi con bé mất.

Từ miêu tả của con bé, ta biết…

Sư phụ ta cũng ở trong cung.

13.

Hoàng đế thường chạy đến chỗ Nghi Phi.

Nhưng ta vẫn đến bắt mạch hoàng đế mỗi ngày.

Ta không tranh cũng không giành, thậm chí còn chẳng thèm giữ hoàng đế ở lại lâu hơn.

Hoàng đế cuối cùng cũng quan tâm tới ta.

"Mấy ngày nay trẫm không thể ở bên cạnh nàng được, hôm khác trẫm sẽ bù đắp cho nàng được không?"

"Tạ ơn hoàng thượng.”

Tuy nhiên chắc là không cần thiết nữa.

Bởi vì chuyện Nghi Phi đang mang thai vừa đúng ý ta.

14.

Sau khi ta về đến, Thẩm Tuân hỏi ta: "Sơ Di, để ta đi làm những chuyện này có được không?"

"Không cần, ta sẽ tự tay gi//ết ch//ết kẻ thù của mình."

Dạo gần đây, hoàng đế đã cực kỳ tin tưởng ta.

Nên chuyện sắc thuốc đã giao cho người khác làm, còn ta chỉ mang đến đút cho hoàng đế.

Vết lo//ét trên da của hắn đã lành được bảy tám phần, qua mấy ngày nữa thôi con rối này sẽ được luyện thành.

Trong những hôm này, thỉnh thoảng hắn lại bị chảy máu cam.

Thái y chẩn đoán là do hắn quá nóng giận nên sinh bệnh.

Cơ thể mệt mỏi hơn, thậm chí còn hay uể oải buồn ngủ.

Hắn cũng tưởng rằng là do dạo này xử lý công vụ quá mệt.

Chờ thêm chút nữa là sẽ khỏe lại ngay.

Nhưng ta không thể chờ được nữa.

Còn Nghi Phi hầu như thì không bước chân ra ngoài, nếu có cũng chỉ là đi dạo bên ngoài cung điện.

Nàng ta vô cùng quan tâm đ ến cốt nhục của mình.

Quan tâm đ ến nỗi ngay cả đêm đến cũng không an giấc.

Hoàng đế thương nàng ta, nên ngày càng thường xuyên đến chỗ nàng ta hơn.

Lần nào Thẩm Tuân cũng muốn ra tay thay ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Hoàn


Quả thật luận về võ công của hắn, muốn gi//ết một hai người là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng mối thù thấu tận trời xanh này, làm sao có thể để người khác xử lý thay ta được.

Ta phải tự tay trả thù.

Lúc vào cung, ta cũng không nghĩ đến việc có thể sống sót ra ngoài.

Ta cười, khoét máu từ tim mình ra.

Ta muốn cung điện này phải thay hình đổi chủ đến nghiêng trời lệch đất.

15.

Ta đút cho hoàng đế uống.

Vừa múc một thìa thuốc, đưa nó đến môi của hoàng đế.

Hoàng đế trạc tầm hai mươi, mày kiếm mắt sắc luôn tạo cảm giác áp bách, các phi tần trong hậu cung đều vì thân phận hoàng đế đó mà một lòng một dạ với hắn.

Thứ hai là vì vẻ ngoài của hắn quả thực tuấn tú.

Do đó lúc hắn ta ra ngoài mới có thể chiếm được trái tim của thiếu nữ trong dân gian, hơn nữa còn khiến người ta cam tâm tình nguyện tiến cung.

Hoàng đế vô cùng kiêu ngạo.

Lúc trước, khi muội muội ta không muốn ở lại, hoàng đế đã rất tức giận. Hơn nữa, hắn còn thấy nó năm lần bảy lượt muốn chạy trốn.

Nên hắn ta mới ra tay tàn nhẫn với nó như vậy.

Hắn ta đột nhiên nắm lấy tay ta.

"Thẩm Sơ Di, rốt cuộc ngươi là ai?"

"Tại sao hoàng thượng lại hỏi như vậy?"

Ta cười nhẹ, tỏ ra chút khó hiểu.

"Trẫm nghe nói ngươi có ý đồ xấu, gần đây trong cung có rất nhiều người ch//ết, tất cả đều là do ngươi làm."

Ta đặt bát thuốc sang một bên, khẽ thở dài, khóe mắt hơi nhướng lên:

"Hoàng thượng biết quá nhiều, không tốt đâu."

Khi nhìn thấy ta như vậy, hắn tức giận đưa tay ra bóp cổ ta.

"Dám giở thủ đoạn với trẫm, ngươi là kẻ đầu tiên! Mặc dù không biết ngươi hành động như thế nào, nhưng trẫm đã hạ lệnh cho ngự lâm quân bao vây Càn Thanh cung, cho dù ngươi là ai cũng không thể chạy thoát."

"Trẫm chỉ không hiểu, mục đích ngươi tiến cung là gì?"

Mặt ta đỏ bừng, nhưng vẫn mỉm cười.

"Ta thấy những bức tường trong cung chưa sơn đủ đỏ, muốn để m//áu nhuộm đỏ tường thành, tô điểm thêm màu."

"Vẫn phải tạ ơn hoàng thượng, kế hoạch cuối cùng này của ta vừa hay cần đến ngự lâm quân của ngươi."

Sắc mặt hắn cuối cùng cũng thay đổi.

Lực tay nới lỏng, hắn kinh ngạc nhìn hai bàn tay của mình.

"Ngươi đã làm gì trẫm!"

Ta sờ sờ cổ: "Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi được ch//ết quá nhẹ nhàng đâu."

"Không biết hoàng thượng còn nhớ cái tên Thẩm Hoan hay không? Nó là muội muội ta, bản tính ngốc nghếch không hiểu lòng người nham hiểm."

Hoàng đế: "Ngươi…"

Ta cười rồi nhìn vào mắt hắn, gằn từng chữ một:

"Ta giống muội muội ta, cũng là nghệ nhân điều khiển rối, chỉ là ta khác với nó, thứ ta luyện là con rối người sống."

"Tổng quản là con rối của ta."

"Nghi Phi mang thai được khoảng ba tháng, ta sợ ngươi sẽ không nhìn thấy ngày đứa trẻ chào đời, nên là sớm thôi, ta sẽ cho ngươi xem đứa nhỏ, để ngươi an tâm phần nào.”

Cuối cùng hắn cũng nhận ra có gì đó bất thường, cả người ngã ngửa ra sau, cuối cùng quỵ xuống giường.

Hắn không nói được lời nào nữa, trợn to mắt nhìn ta chằm chằm.

"Độc… phụ!"

Dáng vẻ của hắn thật đáng sợ.

Nhưng ta chỉ cười thầm, càng lúc càng phấn khích.

Ta cầm con d//ao găm lên, không chút do dự mà đ//âm vào ngực hắn.

Giữ chặt con d//ao găm, ta đ//âm xuống, d//a th//ịt bị xé toạc ra.

"Ta hy vọng hoàng thượng có thể cầm cự được cho đến lúc ta trở về."

Nói xong, ta quay người bước ra khỏi phòng.

Tổng quản đang đứng bên ngoài cửa.

Hắn thấy ta nhưng dường như không nghe thấy gì, tiếp tục nhìn chằm chằm bên trong cung điện.

16.

Khi ta đi ra ngoài, cố tình gây ồn ào, thu hút ngự lâm quân tới.

Ta chạy thẳng theo một hướng dọc theo hành lang dài.

Phía sau ngự lâm quân đang đuổi theo.

Đột nhiên.

Một bàn tay vươn ra từ khúc ngoặc, kéo ta vào phòng rồi lập tức đóng cửa lại.

Người kéo ta vào là một nam nhân lạ mặt, gương mặt hắn ta lạnh lùng.

Không nhìn ta.

Mà hắn ta nhìn ra phía sau lưng ta.

Dáng vẻ này…

Là con rối.

Ta kinh ngạc.

Khi ta quay lại đã thấy sư phụ mất tăm mất tít của mình đang nhấm nháp trà ở bên bàn trà cách ta không xa.”

Sắc mặt của bà ta rất bình tĩnh.

"Sư phụ, sao người lại ở đây?"

"Bổn cung là Tuyên Phi, đương nhiên là ở đây."

Tuyên Phi, chính là phi tần bị ném vào lãnh cung mấy năm trước.

Đã nhiều năm không được thả ra.

Ta cụp mắt xuống, giấu đi vẻ u ám trong mắt.

Ngự lâm quân không tìm thấy ta, đương nhiên phải đi tiến hành lục soát.

Ta bị sư phụ giấu dưới gầm bàn.

Sau khi người rời đi hết, ta mới từ từ đi ra.

Sư phụ lơ đễnh vén tóc.

Con rối của bà ta đứng bên cạnh bà ta.

Ta liếc mắt nhìn hai lần.

Sư phụ mỉm cười: "Chàng ấy có tuấn tú không?"

"Chàng ấy là người đàn ông mà sư phụ thích nhất từ trước đến nay, lúc trước sư phụ đi du ngoạn, nhưng lại yêu hoàng thượng từ cái nhìn đầu tiên, tình nguyện tiến cung vì hắn, khoảng thời gian đó là quãng thời gian tươi đẹp nhất của sư phụ, vô số những báu vật trên đời hắn đều tặng cho ta. Nhưng đám đàn ông lại chẳng có kẻ nào tốt đẹp, chẳng mấy chốc hoàng thượng đã thay lòng yêu người khác, ta chỉ gi//ết ch//ết ả Tiệp Dư mà hắn mới sủng ái, hắn đã đưa ta vào lãnh cung rồi."

"Những người trong cung toàn lũ nịnh trên nạt dưới, ta chịu rất nhiều sự sỉ nhục, nên ta mới biến đám người đó thành con rối."

"Lúc đó chàng ấy xuất hiện, chàng ấy rất tốt với ta, lúc thấy ta bị bắt nạt, chàng ấy sẽ ra mặt bảo vệ ta, ta đã dành cho chàng ấy tấm lòng chân thành của mình, nhưng còn chàng ấy thì sao? Vẫn còn vương vấn không quên thanh mai trúc mã đã có hôn ước của mình! Ta đây có điểm nào không tốt chứ!"

Nam tử đó tên là Trịnh Kì.

Hắn ta không thích sư phụ, hơn nữa cũng đã có hôn thê, là thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ của hắn ta.

Sư phụ tức giận, g//iết ch//ết hôn thê của Trịnh Kỳ rồi biến hắn ta thành con rối.

Những thứ này ta đều không quan tâm.

Sư phụ bị kích động nhưng sau đó bà ta đã bình tĩnh lại, vén tóc sang bên tai, dựa vào người Trịnh Kỳ, ánh mắt mê mẩn.

"Như bây giờ là được, ta đây rất thích."

Bà ta vẫn luôn quái dị như vậy, sau khi kể xong chuyện của bản thân, bà ta mới chậm rãi nói:

"Thật ra ban đầu ta đây thích muội muội ngươi hơn ngươi, nhưng thật đáng tiếc muội muội ngươi hồng nhan bạc phận, không đủ năng lực, ch//ết rồi thì thôi, sau này sư phụ sẽ chuyên tâm dạy ngươi thuật điều khiển rối."

Nhưng từ lâu ta đã không cần sư phụ dạy nữa rồi.

Ta đứng bên cạnh bà, cúi đầu nheo mắt.

"Vâng. Chỉ là sư phụ à, ta còn muốn báo thù cho muội muội, gi//ết ch//ết Nghi Phi."

Bà ta không quan tâm, nhẹ giọng nói:

"Vậy thì đi đi."

Đột nhiên, một lưỡi d//ao đâ//m vào tim bà.

Ánh mắt ta lạnh lùng: "Còn có người nữa đó, sư phụ à.”

Bà ta giãy giụa, Trịnh Kì ở bên cạnh cũng lập tức ra tay với ta.

Trong nháy mắt Thẩm Tuân xuất hiện trước mặt ta, chặn đòn tấn công của Trịnh Kì cho ta.

Sư phụ tức giận mắng: "Thẩm Sơ Di! Lẽ nào ngươi muốn gi//ết sư phụ ngươi sao!"

"Muốn chứ.”

"Khi muội muội ta ở trong cung chịu biết bao sỉ nhục thì người làm gì?"

"Khi muội muội ta nhìn thấy người, nhờ người giúp đỡ thì người đã nói gì với nó?”

“Người nói thứ thấp hèn chết được thì ch//ết quách đi.”

Ta mỉm cười nói: "Lưỡi đ//ao tẩm đ//ộc, người sẽ không chết nhanh được đâu, chỉ bị tê liệt, giống như khối thịt từ từ thối nát vậy, trong cung điện lạnh lẽo sẽ không có ai quan tâm đ ến người cả.”

"À đúng rồi, ta đã biết người ở đây lâu rồi, ngự lâm quân cũng là ta cố ý dụ ta đây."

Ta giơ tay lên, vào lúc bà ta thống khổ nhất, giáng cho bà ta một bạt tai.

Đánh thay muội muội ta.

Còn những con người rối của bà ta, ta sẽ tiêu diệt từng con một.

Ta xoay người rời đi.

Con rối ngã quỵ xuống đất.

Ý thức còn sót lại làm hắn hẳn còn loạng choạng lẩm bẩm:

"Cảm ơn, cảm ơn cô."

Ta không trả lời, trở tay phá hủy con rối.

Hắn ta cười nhẹ nhõm.

Mấy thứ này ta đều không quan tâm.

Người ta quan tâm chỉ có muội muội ta.

Giờ thì còn cả Nghi Phi.

Ta phải đỡ đẻ cho nàng ta thật tử tế, đưa đến cho hoàng đế xem.

17.

Tổng quản tuyên bố hoàng thượng cảm thấy không khỏe, truyền thánh chỉ giả.

Không còn ngự lâm quân đuổi theo ta nữa.

Ta đi cả chặng đường rất suôn sẻ.

Nghi Phi đang uống thuốc, lúc nhìn thấy ta đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi.

"Sao ngươi lại ở đây? Sao ngươi còn chưa chết?"

Ta đóng cửa lại.

Có mùi máu tươi phảng phất trong không khí.

Nàng ta sợ hãi đứng dậy, loạng choạng chạy sang phía bên kia, cố hết mức tránh xa ta.

"Nghi Phi nương nương, vào ngày Thẩm Hoan bị ngươi hại chết, ngươi đang nghĩ gì?"

"Ngươi... Ngươi đã biết những gì?"

"Ngươi đoán xem?"

"Người đâu! Người đâu!"

"Đừng hét nữa, hôm nay sẽ không có ai đến đâu, nếu như ngươi đã không đoán được, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết."

Ta cười nhẹ: "Bởi vì ta đã biến muội muội ta thành con rối rồi."

“Muội muội ta cũng đang mang thai ba tháng như ngươi, nhưng nó đã ch//ết, cái xác của nó bị quăng ngoài bãi tha ma. Ta chưa từng thấy một đứa trẻ ba tháng tuổi trông như thế nào, chi bằng ngươi cho ta xem một lần nhé?"

Đôi mắt nàng ta mở to, trâm cài trên búi tóc kêu leng keng.

"Ngươi đ//iên rồi! Ả đi//ên... ả đi//ên! Đứa trẻ trong bụng của bổn cung sẽ là thái tử tương lai, ngươi dám động vào bổn cung!"

Ta mỉm cười: "Không sao, rất nhanh thôi, rạ//ch một đường nhẹ nhàng thôi là có thể nhìn thấy rồi, nương nương hẹp hòi như vậy sao?"

"Ngươi không thể làm vậy với bổn cung! Đứa trẻ trong bụng bổn cung vô tội!"

"Nhưng ta không phải muội muội ta, ta thích l//ạm s//át người vô tội."

"Ngươi sẽ bị ông trời trừng phạt!"

Ta thiếu kiên nhẫn hừ một tiếng.

"Nếu như bị trời phạt, vậy thì cứ phạt đi."

Ta vẫn còn quá lương thiện, chỉ gi//ết những kẻ lúc đầu nhúng tay vào chuyện của muội muội ta.

Có lẽ là ở cạnh nó đã lâu nên cũng bị nó ảnh hưởng.

Tay ta dính đầy m//áu, nhưng ta không quan tâm.

Ta t//át cho nàng ta một bạt tai, trả lại cái bạt tai hôm đó nàng ta t//át ta.

Ta chỉ nhốt nàng ta một ngày, cho nàng ta nhịn đói.

Ngày hôm sau lúc ta đến gặp nàng ta, ta mang theo một hộp đồ ăn.

Lấy ra một đ ĩa bánh ngọt.

Nghi Phi cảnh giác nhìn ta.

Ta cười nhẹ: "Nương nương ăn nhiều vào, yên tâm đi không có độc đâu."

"Cho dù ngươi không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa trẻ trong bụng chứ."

"Nếu như ta thật sự muốn hạ đ//ộc, tại sao phải làm nhiều chuyện thừa thãi như vậy?"

Vẻ mặt nàng ta hơi đổi.

Nàng ta đã nhanh chóng nhận ra ta thật sự không hạ đ//ộc, bèn lấy bánh ngọt lên ăn.

Đã gần một ngày nàng ta chưa được ăn gì, giờ đã rất đói rồi.

Chẳng mấy chốc nàng ta đã ăn hết hơn nửa đ ĩa bánh ngọt.

Ta nhìn nhìn nàng ta, nở nụ cười: "Có ngon không?"

Nàng ta không đáp, giữ khư khư vẻ kiêu ngạo như cũ.

Có lẽ nàng ta nghĩ rằng hoàng đế sẽ đến cứu nàng ta, sẽ có người phát hiện ra chỗ của nàng ta bất thường.

Thật đáng tiếc.

"Ăn no rồi sao?"

Nàng ta thờ ơ "ừm" một tiếng.

Ta lại hỏi: "Ngươi thân với Ti Đăng lắm sao?"

"Ta có qua lại với nàng ta vài năm, rốt cuộc thì ngươi muốn hỏi điều gì?"

"Nếu như ngươi đã thân với nàng ta như vậy, tại sao không thể nếm thử mùi vị của nàng ta?"

Ánh mắt nàng ta ngơ ngẩn, nàng ta chậm rãi nhìn vào đ ĩa bánh ngọt.

Ở bên ngoài bánh ngọt có hương gạo hơi ngọt, bên trong một chút nhân th//ịt.

Trước kia nàng ta chưa từng ăn loại bánh này.

Rốt cuộc thì thịt đó là gì?

Nàng ta nôn đến mức muốn nghẹt thở.

"Tốt nhất là ói sạch ra, nếu không lát nữa r//ạch ra, bụng sẽ toàn những thứ bẩn thỉu."

Ta cầm con dao găm lên.

Gào thét, m//áu tươi, màu đỏ thẫm.

Dưới tác động của thị giác kèm khứu giác, ta cố gắng kiềm chế lại sự phấn khích bùng nổ bên trong cơ thể.

Cuối cùng ta cũng nhìn thấy đứa nhỏ ba tháng tuổi.

18.

Ngày hôm đó mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Ta vui vẻ ngâm nga một giai điệu, đưa đứa bé đến cho hoàng đế.

Hắn ta đang hấp hối.

Khi thấy ta đến, hắn ta vô cùng kích động, nhưng lại chẳng thể cử động được.

Chỉ có thể nhìn ta mỉm cười đưa đứa bé đến, đặt vào trong tay hắn.

"Nhìn đi, hoàng thượng, con của người thật đáng yêu, nhỏ nhắn mềm mại. Nhìn có vẻ là một bé trai, hoàng thượng, sao người lại không cười?"

Đôi mắt hoàng đế mở to, suýt chút nữa là hắn ngừng thở.

Thật đáng tiếc.

Con rối của ta đã được luyện thành rồi.

Hắn ta gần như vẫn như trước, ngoại trừ đồng tử đang dần giãn ra.

Ta bật cười.

Cười to, cười đ//iên cu//ồng.

Cười đến nỗi nước mắt trào ra.

Con rối hoàn hảo nhất của ta cuối cùng đã thành rồi.

Đương kim thánh thượng giờ đây chỉ là một con rối của ta.

19.

Khi mọi thứ đã lắng xuống, đột nhiên ta rơi vào một giấc mơ.

Trong giấc mơ, có một con rối thích ta, thường lén lút đem cho ta đồ ăn ngon.

Ta không thích hắn.

Ta lợi dụng hắn hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, vì cứu ta mà hắn ch//ết dưới mưa tên của ngự lâm quân.

Trong lòng hắn vẫn ôm bánh quế hoa mà ta thích ăn nhất.

Ta rơi nước mắt, nhưng không hề hay biết mình rơi lệ.

Nhặt chiếc bánh quế hoa đã vỡ nát, ngắt một miếng bỏ vào miệng, ăn mà giống như đang nhai sáp.

Quá đáng ghét, ta không thích nó.

Ta ghét con rối này.

Bởi vì hắn là thành phẩm thất bại, hắn có suy nghĩ riêng, có cảm xúc riêng.

Cho dù hắn luôn trung thành với ta.

Ta vẫn ghét hắn.

Nhưng hắn thích ta.

Mở mắt ra lần nữa.

Ta phát hiện ra Thẩm Tuân chưa chết, đó chỉ là một giấc mơ.

Nhưng ta không muốn điều đó trở thành hiện thực.

Ta im lặng.

Bên ngoài bức tường cung điện, có một cây quế hoa tươi tốt cao lớn.

Cành nó vươn ra khắp các hướng trong cung điện đầy rẫy thâm độc này - nơi đáng lẽ nên được thay đổi từ lâu.

Bỏ đi.

Từ giờ trở đi, ta sẽ là người nắm giữ vận mệnh của thế giới này.

Trong ngự hoa viên, ta với Thẩm Tuân đứng bên hồ.

Ta nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Thật ra ngươi vẫn còn ký ức của trước kia đúng không, Tạ Lệnh Hành."

Ta đã đoán ra từ lâu rồi.

Vậy nên hắn mới là con rối thất bại nhất của ta.

Hắn thừa nhận.

"Vậy ngươi đi đi, ta đã gi//ết ngươi, biến ngươi thành con rối, khiến cho ngươi biến thành dáng vẻ không phải người cũng chẳng phải quỷ như bây giờ."

Hắn khàn giọng nói: "Ta không đi, ta chỉ muốn ở bên nàng."

"Lúc đầu ta đã cam tâm tình nguyện ch//ết dưới tay nàng."

"Ta không phải Tạ Lệnh Hành, ta chỉ là một con rối của nàng mà thôi, chỉ là một con rối mà thôi."

Ta nhìn hắn một lúc lâu.

"Không lấy bánh quế hoa trong người ra thì còn muốn cho ai ăn nữa?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom