Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Con Gái Của Tử Thần

Con Gái Của Tử Thần
Tác giả: Siêu Đại Mèo Lười
Tình trạng: Đang cập nhật

--- oOo ---


Tựa: Con gái của tử thần [Descendant of the Death]
Thể loại: Ngược, 1x1, Siêu nhiên, Thảm sát, HE, Nữ cường, Bi kịch
Disclaimer: Các nhân vật và tình tiết trong truyện hoàn toàn là hư cấu. Và toàn bộ là do mình nghĩ ra, nếu có tình cờ trùng lặp một số chi tiết mong các bạn bỏ qua. Nhưng mình cam kết là do mình tự viết.
Rating: 16+ (máu me)
Warning: Mình đã từng viết một truyện có cùng tựa dưới bút danh Erementar/Eri-chan hồi mình học lớp 8 và đây là bản viết lại của mình. Nội dung và tên nhân vật sẽ bị thay đổi đôi chút so với bản gốc.


Nếu phải lựa chọn một cuộc sống đầy quyền lực nhưng trong sự cô đọc và một cuộc sống yên vui bình thường nhưng dễ bị tổn thương thì bạn sẽ chọn cái nào? Cuộc sống của ấy giống như sự lựa chọn đầu tiên, cô đơn đến tột cùng. Thế giới của cô sớm chỉ còn được mô tả như một bức tranh ảm đạm nhuốm mùi tanh tưởi và chết chóc. Cái giá cho việc tồn tại trên cõi đời này của cô, chính là sự cô độc và những năm tháng dài vô tận. Điều cô mong muốn là, được chết đi cùng với người cô yêu thương, nhưng có lẽ điều đó quá khó với cô. Vì cô chính là con gái của Tử Thần, người reo rắc cái chết và sự thống khổ cho nhân loại.
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1-1: Giới thiệu


Trong xã hội khi giao tiếp với người khác, chúng ta thường có xu hướng đánh giá một người thông qua vài phút ít ỏi hoặc thậm chí vài giây mà ta tiếp xúc với họ. Dù vô tình hay cố ý chúng ta thường có những hình mẫu rập khuôn trong suy nghĩ của mình, và thường những điều này được dạy cho chúng ta bởi phụ huynh hoặc người thân từ rất bé. Họ thường nói, "bọn xăm trổ lại là bọn vô lại đầu đường xó chợ, đừng giao du với chúng," "con gái học võ làm gì, vừa đô con vừa bạo lực chẳng giúp ích được gì cả. Ở nhà học thêu thùa may vá đi," hay là "bọn đồng tính là bọn bệnh hoạn luôn đi tìm kiếm sự chú ý của người khác." Những câu nói này bạn nghe có quen không? Bạn có đồng ý với chúng không?

Một đứa trẻ sinh ra giống hệt một tờ giấy trắng, chúng nhìn đời bằng con mắt vô cùng ngây thơ, trong sáng nhưng cũng rất độ lượng. Chúng không bao giờ đánh giá ai qua vẻ bề ngoàicủa họ cả. Sau đó, thông qua trải nghiệm của các cung bậc cảm xúc, chúng mới xuất hiện sự ưa thích hoặc chán ghét đối với những thứ xung quanh. Tuy vậy, có những sự chán ghét sợ hãi được sinh ra từ những lời doạ dẫm đề phòng của phụ huynh và người thân khiến những đứa trẻ đấy lớn lên trong những cảm xúc tiêu cực về một thứ hoặc ai đó mà chúng còn chưa gặp mặt tiếp xúc bao giờ.

Những lo lắng đề phòng của phụ huynh là hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng cần có chừng mực. Người đàn ông mặc đồ giản dị, cầm túi vải sờn cũ ngồi trên xe buýt có thể là một triệu phú tốt bụng, dùng tải sản của mình để làm từ thiện giúp đỡ người nghèo. Đứa con gái lầm lì khó chịu, ít nói luôn ngồi trong góc ấy có thể là nạn nhân của bạo lực tinh thần hoặc bạo lực gia đình. Tất cả những người xung quanh chúng ta đều là một cuốn sách, và những gì ta nhìn thấy là bìa của chúng. Chưa đọc được truyện thì chưa thể đánh giá được gì cả. Cũng như thế, chưa thấy họ hành động, chưa nghe họ nói chuyện thì chưa thể biết được họ là người như thế nào. 

Tại sao tôi lại nói về điều này với bạn?

Đơn giản là, tôi đã từng là một người như vậy, nhanh chóng đánh giá người khác qua bề ngoài hoặc những tin đồn tôi nghe về họ. Cho đến khi tôi gặp cô ấy, người đã thay đổi hoàn toàn thế giới của tôi. Nếu như tôi gặp cô ấy dưới một thân phận khác, có lẽ tôi sẽ không bao giờ hiểu được câu chuyện của cô ấy và mãi mãi xem cô ấy như một con quỷ máu lạnh, cuồng sát vô nhân tính. 

"Yêu em quả thực rất khó, nhưng để có thể nhìn thấy nụ cười trên môi em, tôi nguyện bán linh hồn mình cho quỷ dữ."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1-2: Người tôi yêu là kẻ sát nhân


Lần đầu tiên tôi gặp em là một ngày trời mưa tầm tã, cái ngày định mệnh mà tôi mất hết tất cả. Tôi vẫn nhớ rõ cái mùi nồng đậm của đất ẩm quyện với mùi máu tanh tưởi xộc lên khoang mũi, vô cùng buồn nôn cùng không khí tang tóc khi đó. Những vũng máu lênh láng khắp sân gạch, xác chết la liệt khắp nơi, thậm chí có những cái xác không còn nguyên vẹn, đầu một nơi, thân một nơi. Ruột gan như bị xới tung lên, những hốc mắt đen ngòm như có thể nhìn xuyên thấu tâm can tôi, và những quả tim nằm lăn lóc trên mặt đất. Những quả tim của cha mẹ tôi, những vũng máu của cô cậu tôi. Tất cả đều đã chết. Những cái chết đầy đau đớn và tàn bạo.

Khi đó tôi mới mười bảy tuổi, cái độ tuổi mới bắt đầu trưởng thành đấy, vẫn còn nổi loạn và không biết trân trọng những gì mình đang có. Tôi khi đó chỉ là một thằng nhóc bốc đồng không hơn không kém, và ngày hôm đó nếu như tôi không đùng đùng gây chuyện với cha rồi bỏ nhà đi, có lẽ mọi chuyện đã không như vậy. Tồi tệ nhất thì tôi cũng được cùng chung với mọi người trong gia đình trải qua cuộc tàn sát đấy. Nhưng có lẽ số trời đã định rằng tôi phải sống sót, để trải qua nỗi thống khổ và cô độc này để gặp em.

Tuy nhiên đấy là chuyện của sau này, còn vào thời khắc đó, trái tim tôi chỉ tràn ngập đau thương và sự hận thù. Một thằng con trai như tôi trong cơn mưa tầm tã đó, vừa gào khóc như một kẻ điên dại, vừa lay từng người một. Tay chân luống cuống rút điện thoại ra để gọi cho cảnh sát, liền trượt tay đánh văng điện thoại ra rất xa, rơi vào ngay vũng máu loang của cậu tôi. Cảnh tượng đó đến tận ngày hôm nay vẫn thi thoảng xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Tâm trí tôi rơi vào hỗn loạn, khóc không ra khóc, cười không ra cười, tôi bắt đầu tự huyễn hoặc, thuyết phục bản thân rằng tất cả chỉ là mơ. Tất cả chỉ là một giấc mơ tồi tệ mà thôi.

Tôi lúc đó chẳng còn màng đến đau đớn, lao đầu vào tường thạch, đập liên hồi, vừa đập vừa kêu, “Không đau. Không đau! Không đau!” Tôi đập đến khi da thịt rách ra, máu chảy ướt đẫm chiếc áo trắng, nhuộm đỏ cả một vùng. Trong khoang miệng tôi ngập ngụa mùi tanh của máu và nước mắt, một cảm giác vô cùng khó chịu khiến ruột gan tôi như muốn trào ngược ra. Đúng lúc đó, có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, và mưa ngừng rơi xuống đầu tôi. Em đang đứng bên cạnh tôi, tay cầm một cây dù. Trước khi trời đất tối xầm lại, tất cả những gì tôi còn nhớ chính là đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước hồ thu của em, thật đẹp. Thật buồn.

Lúc tỉnh lại, tôi đã được đưa vào bệnh viện băng bó cẩn thận, thay đồ nằm yên vị trên giường bệnh trắng toát. Có lẽ vì đã được tiêm thuốc an thần nên tôi rất bình tĩnh lắng nghe người tự xưng là cảnh sát kia nói về tình hình hiện tại. Họ nói rằng tôi được tìm thấy bất tỉnh tại hiện trường của vụ thảm sát, có ai đó đã báo cảnh sát và gọi xe cứu thương. Sau khi lấy lời khai và trả lời các câu hỏi của cảnh sát, họ để tôi nghỉ ngơi. Tôi đã hỏi về em, nhưng họ nói rằng tôi chắc là do hoảng loạn nên sinh ảo giác chứ tại hiện trường không có dấu vết nào của một người phụ nữ cả.

Mất hết tất cả trong một ngày như vậy, tôi tuyệt vọng, suy nghĩ rối bời. Ban ngày suy nghĩ tìm cách trả thù một kẻ tôi không hề biết, ban đêm lại kích động liên tục ra công tự sát. Sau nhiều lần bị phát hiện tự sát không thành, người ta chuyển tôi sang khu vực điều trị bệnh nhân tâm thần. Sau ba tháng điều trị, có rất nhiều thứ xảy ra, cuối cùng tôi cũng được xuất viện và trở lại với cuộc sống bình thường. Tang lễ của gia đình tôi đã được lo xong xuôi, tất cả đều được hoả thiêu theo nguyện vọng của cha tôi lúc còn sống. Tôi đi theo địa chỉ được ghi trên tờ giấy ghi chú mà cảnh sát để lại cho tôi, đến nghĩa trang nằm trên sườn đồi cạnh biển. Và giây phút ấy, tôi không thể ngờ được rằng một lần nữa tôi lại trông thấy em. Nơi xa xa ấy, em đang đứng, mái tóc đen dài bay trong gió. Bộ đồ đen em mặc toát lên sự tang tóc, lạnh lùng và xa cách. Từng đường nét gương mặt em như tượng tạc, được đẽo gọt vô cùng tỉ mỉ và tinh xảo. Tôi ngây ra một lúc lâu mới chợt choàng tỉnh rồi chạy thật nhanh đến chỗ em. Nhưng lên đến nơi thì đã không còn thấy bóng dáng em đâu nữa. Như một cơn gió, em biến mất không một dấu vết.

Tôi thở hổn hển, cố gắng hít thở lại bình thường rồi tình cờ nhìn thấy thứ em để lại. Em để lại một bó hoa cúc đại đoá trắng toát trên mộ cha tôi. Lúc đó, trong đầu tôi là hàng vạn những câu hỏi không lời giải đáp liên tục tuôn ra. “Em là ai?”, “Tại sao lại có mặt tại hiện trường, ngay vào lúc đó?”, “Tại sao em lại đến đây, để lại bó hoa viếng này?” và tồi tệ nhất, câu hỏi ấy đã xuất hiện. “Liệu em có liên quan đến cuộc thảm sát này?”

Có phải em đã giết gia đình tôi?

Trong tâm trí tôi lúc đó là một mớ hỗn loạn, tất cả mọi thứ trong thoáng chốc được xâu chuỗi lại, tất cả rõ ràng như thế. Người có khả năng hại gia đình tôi như vậy, kẻ giết người vô nhân đạo ấy khó có thể chối cãi, em là người đáng nghi ngờ nhất. Cả nhà tôi có truyền thống làm nghề nhà giáo và thường xuyên giúp đỡ hàng xóm, hàng tháng còn đi gây quỹ từ thiện cho người nghèo và người tàn tật. Thực sự để nghĩ rằng cha mẹ hay gia đình tôi đắc tội với ai đến mức phải thảm sát cả gia đình như vậy quả là điên rồ. Động cơ từ sự thù hằn hay nợ nần gì đó, tôi gần như có thể chắc chắn là không phải. Tài sản cũng không bị mất mát gì, chứng tỏ cũng không phải là giết người cướp của. Giết người rồi lại còn phanh thây, moi móc nội tạng, huỷ hoại thân xác người đã chết như vậy, tên đồ tể bệnh hoạn đó ngàn lần không xứng đáng làm người. Ngàn vạn lần bị phanh thây, đánh chết đi sống lại cũng không hết tội.

Cái thứ không phải con người đó... và em lại là một ư?

Giờ phút này nghĩ lại, trái tim tôi vẫn co thắt đau đớn không khác gì lúc đấy. Gặp em hai lần, chưa từng nói với nhau câu nói nào cả. Tất cả chỉ là sự im lặng và một ánh nhìn. Vậy tại sao? Tôi thì biết gì về em? Tôi thậm chí còn chẳng biết em là ai. Ai mà biết rằng em không thể là một tên đồ tể vô nhân tính chứ? Đôi mắt lạnh lẽo, vô cảm đấy rất có thể là đôi mắt của kẻ giết người. Vậy tại sao, lại không giết tôi?

Đúng vậy, tại sao?

Liệu có phải là một sự thương hại bất chợt, nên quyết định tha cho tôi? Nếu thực sự là em, ngay lúc đấy ra tay giết thêm tôi cũng đâu phải việc gì quá khó khăn? Dù gì tôi cũng đã mất máu, chết tại chỗ ngay tại hiện trường sẽ vô cùng có lợi cho em. Cảnh sát sẽ nhanh chóng phỏng đoán rằng tôi chính là thứ không phải con người đó lên cơn đồ sát cả gia đình rồi hối hận lao vào tường tự sát ngay sau đó. Vụ án kết thúc. Chẳng phải là quá đơn giản sao? Tại sao lại cứu tôi? Tại sao lại còn đem hoa đến viếng? Phải chăng em cảm thấy hối hận vì những việc em đã làm ư?

Không!

Việc này quá nực cười. Một kẻ giết người lại cảm thấy hối hận sao? Chẳng bằng nói là em muốn tôi sống, trong đau đớn, thù hận, cô độc và sự điên loạn này mỗi ngày như một cách tra tấn tinh thần nghe còn có vẻ hợp lý hơn. Thật là bệnh hoạn.

“...Ha ha ha!” Tôi đứng giữa nghĩa trang, đột nhiên cười phá lên như một kẻ điên. Tôi cười nhạo cho sai lầm bồng bột của bản thân. Tôi cười nhạo cho tương lai mù mịt phía trước. Tôi cười vì tim tôi đau. Vì trước khi tôi nhận ra tất cả những điều trên, tôi đã nhận ra tôi yêu em. Thứ tình yêu hết sức vô lý, và vô cùng ngu ngốc. Tôi không hiểu tại sao tôi lại yêu em, chúng ta không khác nào hai kẻ xa lạ, tình cờ vướng vào nhau. Khi nghi ngờ em là kẻ có tội, điều khiến tôi đau nhất chính là tôi nhận ra bản thân mình đang cố bào chữa cho em, người có thể là kẻ đã xoá sạch cả gia đình tôi ra khỏi cuộc đời của tôi, biến tôi thành kẻ cô độc.

Tôi cắn thật mạnh lên bàn tay của mình, cơn đau điếng chạy dọc lên não trong giây lát cuốn sạch cơn đau âm ỉ trong tim tôi. Thay vào đó là mùi máu tanh trong miệng và cảm giác đau rát trên bàn tay chiếm lấy sự chú ý của tôi. Tôi hít một hơi thật sâu, cúi đầu trước bia mộ chào tạm biệt mọi người rồi nhanh chóng rời khỏi. Tình yêu là gì? Chỉ là sự ngu ngốc của bộ não trộn lẫn với tạp nham các loại cảm xúc vui buồn thất thường. Chẳng có gì hay ho. Tôi còn nhiều thứ quan trọng hơn để giải quyết.

Bắt vội một chiếc xe taxi, tôi đi đến đồn cảnh sát để hỏi về vụ án. Khi được hỏi là ai là người đã gọi cảnh sát, họ nói là điện thoại của tôi đã kết nối tới đường dây nóng của họ, nhưng không có ai trả lời khi họ hỏi nên họ đã ngay lập tức huy động lực lượng chạy đến nơi điện thoại của tôi được định vị. Tôi cũng hỏi xem là ai đã đứng ra lo liệu cho tang lễ, và câu trả lời là một người phụ nữ tự xưng là người thân của tôi đã đứng ra lo liệu tất cả. Thậm chí còn biết được rằng cha tôi muốn được hoả thiêu. Người phụ nữ ấy chỉ để lại một cái tên Diệp Ôn Dĩnh, cái tên nghe vô cùng kì lạ. Trong thâm tâm tôi có cảm tính rằng, cái tên này là tên giả nên đã nhờ bên cảnh sát tra giúp danh tính của người phụ nữ này, ngoài ra tôi cũng dám chắc rằng họ hàng của tôi không có ai có cái tên nào đặc biệt như vậy cả. Đúng như tôi dự tính, trong hệ thống không có một ai có tên là Diệp Ôn Dĩnh cả.

Tuy nhiên, không phải tất cả đều là công cốc. Bằng một cách nào đó cái tên giả đó gợi cho tôi nhớ đến một đầu mối. Cái tên được bắt đầu với các chữ D.O.D được kết hợp lại thành tên của một trang web bí ẩn đang được giới trẻ đồn đại. DOD hay còn được biết đến là Descendant of the Death, là một trang web chỉ cho một số người nhất định, được cho là có năng lực tâm linh hay giác quan thứ sáu truy cập vào. Tuy nhiên người truy cập vào trang web đó làm gì trên đó thì hoàn toàn là một bí ẩn. Điều kì lạ là sau khi truy cập vào tất cả bọn họ đều quên sạch các sự kiện diễn ra sau đó và không thể truy cập vào lần nào nữa. Tôi vốn đã nghe đến tin đồn này từ vài năm trước, nhưng vẫn chỉ cho rằng nó là tin vịt, hoàn toàn hư cấu. Thế nhưng có lẽ đã đến lúc kiểm chứng xem đây có phải là sự thật hay chỉ là tin lá cải rồi.

Diệp Ôn Dĩnh, hay DOD hay là cái tên gì đó đi chăng nữa, hay chờ đó tôi nhất định sẽ tìm ra em.

Hết chương một
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Mầm mống của tai ương


Tôi sinh ra chính là để đem đến tai ương cho loài người, đem đến bất hạnh cho những người yêu thương tôi. Sự tồn tại của tôi đã gián tiếp hại chết mẹ tôi, bị sát hại một cách tàn nhẫn giữa đồng hoang ngập tuyết. Cha tôi là ai, từ bé vốn đã không bao giờ biết nhưng có lẽ ông cũng chưa bao giờ cần một đứa con như tôi. Cậu tôi một mực yêu thương đưa tôi về nhà chăm sóc sau khi mẹ tôi qua đời. Dạy dỗ, chăm lo, nuôi nấng tôi nên người đánh đổi lại là gì? Mười sáu tuổi, năng lực kì lạ bộc phát. Tôi bắt đầu nhìn thấy những sợi chỉ kì lạ nối từ người này sang người kia. Có cái màu đỏ, có cái màu vàng, có cái lại màu tím. Sau đó mới biết đấy là những sợi chỉ định mệnh, nối những số mệnh có duyên nợ lại với nhau. Bên cạnh chúng là sợi chỉ sinh mạng của họ. Nếu một sợi dây sinh mạng dần mất đi sắc màu của chúng, nghĩa là số họ đang tận, người ngợm yếu đi, rất nhanh sau đó sẽ chết. Cũng có những người không một chút thông báo, đứt mệnh, đột ngột mà chết đi.

Không lâu sau khi tôi nhận ra bản thân có khả năng quái đản kia, tôi cũng nhận ra được cậu tôi ngày một yếu đi. Có hôm còn đột nhiên bất tỉnh, người nóng ran, sốt rất cao. Khi tỉnh dậy lại ho ra máu, mắt mờ đi trông thấy. Nghi ngờ nhanh chóng được giải đáp, sợi chỉ sinh mạng của cậu tôi mới trước đó vẫn còn vàng rực rỡ, nay bỗng trở nên nhạt thếch. Trong khi bản thân tôi vẫn còn hoang mang trước những gì mình thấy, cậu tôi chợt lên tiếng. “Con gái, hãy lại đây với ta...”

Trong kí ức tôi khi đấy, nụ cười ấm áp tràn ngập yêu thương của cậu khi nói, ”Cậu có lẽ không còn sống được lâu nữa, có lẽ mệnh ta sắp tận. Con là đứa cháu ta thương yêu nhất trên đời này. Nhất định con phải sống thật tốt, phải thật hạnh phúc,“ vừa khiến trái tim tôi đau nhói, khoé mắt ươn ướt.

“Không đâu! Cậu nhất định sẽ khoẻ lại thôi mà! Cậu sẽ không phải đi đâu cả...” Nhất thời xúc động, tôi nắm lấy tay cậu, ra sức từ chối chấp nhận hiện thực đau lòng này. Và ngay khi tay tôi chạm vào tay cậu, cậu đột nhiên lên cơn ho dữ dội, máu chảy đầy tay cậu thấm xuống chăn ga giường trắng toát, mặt tái nhợt.

Đỏ và trắng.

Tôi ngay lập tức lùi lại, tay chân run rẩy, cảm giác như không còn có thể đứng vững được nữa. Tôi nhìn vào đôi bàn tay của mình, lại nhìn qua sợi chỉ sinh mạng của cậu ngày càng nhạt. Trái tim tôi chợt co thắt thật mạnh mẽ, phổi như bị bóp nghẹt, tôi không thể thở được. Chân tôi bất giác vẫn tiếp tục lùi, lùi, lùi ra thật xa. Đúng như tôi đoán, cậu ngừng ho.

“An Di, con đâu rồi?”

Giây phút đó, cả cơ thể tôi không ngừng run lên, sự sợ hãi cùng sự ghê tởm bản thân chiếm lĩnh lấy tâm trí tôi. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ được là tôi phải rời khỏi nơi đây, đi thật xa, thật xa khỏi cậu.

“Con xin lỗi cậu. Con không thể ở lại đây nữa...” Từng câu từng chữ khi tuôn ra như được ám một tầng khí lạnh đến ngộp thở, khi đi đồng thời xé nát tâm tôi thành từng mảnh.

“Con nói gì vậy? An Di...” Cậu do mắt vẫn chưa thể nhìn rõ nên hốt hoảng đưa tay quờ quạng khắp nơi tìm tôi. Nước mắt tôi chảy ngày một nhiều, tôi phải đưa tay che miệng để không lộ ra tiếng nấc của mình. Tại sao lại đau như vậy chứ?

“...Con xin lỗi, cậu hãy quên đi đứa cháu bất hiếu này đi.” Tôi xoay người đi, lòng rối bời. “Vĩnh biệt cậu.”

Tôi chạy thật nhanh ra khỏi phòng, cố gắng bỏ lại sau lưng tiếng gọi với đầy lo lắng và đau đớn của cậu. Tôi chạy về phòng mình, để lại một mẩu giấy. Ít nhất khi đọc được nó, cậu có thể an tâm quên đi sự tồn tại của người làm cháu như tôi.

Cảm ơn cậu vì những gì cậu đã làm cho con trong suốt những năm tháng qua. Cậu hãy sống thật tốt và con mong cậu hãy quên đi rằng Lỗ An Di này đã từng tồn tại.

Ra khỏi nhà, tôi lấy theo chiếc xe đạp của bản thân, tôi phải đi thật nhanh, thật xa khỏi nơi này. Giống như lời những người họ hàng với ánh mắt lạnh lẽo xa cách năm đó đã nói, tôi là một đứa trẻ bị nguyền rủa. Tôi chính là mầm mống tai ương. Là vì tôi nên mẹ tôi chết. Và cũng chính vì tôi, mà cậu tôi suýt chút nữa đã xảy ra chuyện. Cắn chặt môi, tôi đạp thật nhanh, lao ra đường đỏ chỉ với một ý định - tránh thật xa cậu ra. Mặc dù đã rời khỏi tầm mắt, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy những sợi chỉ định mệnh của người tôi muốn thấy, và sợi chỉ của cậu đang dần hồi phục lại được sắc vàng ban đầu. Cuộc đời này có lẽ đã định sẵn ra rằng tôi đã được định để tồn tại một mình, sống trong bóng tối và cô độc bủa vây. Tôi chính là vật thừa thãi, là con vịt đen xấu xí trong bầy vịt trắng đẹp đẽ. Khác biệt ở đây là tôi bị cô lập không chỉ vì tôi trông khác bọn họ, mà chính là tôi đem đến tai hoạ cho họ, tôi có thể trở thành nguyên nhân khiến họ tận mạng.

Thứ dơ bẩn đáng ghê tởm như tôi, tại sao lại có quyền có mặt trên đời chứ? Vì tôi mà mẹ tôi phải chết, làm liên luỵ đến cậu, họ hàng thân thiết khinh bỉ tôi, đi học thì bị giáo viên coi thường, bạn bè cô lập. Mầm mống tai ương như tôi lẽ ra không bao giờ nên được sinh ra. Nghĩ đến đây, trong một giây phút tâm trí hỗn loạn, tôi quẹo đầu xe, lao thật nhanh về hướng cây cầu đá gần đấy. Tôi nhớ rất rõ con suối đấy mỗi mùa nước lên đều chảy rất xiết, đá ngầm cũng nhiều, nhảy xuống cho dù có biết bơi cũng sẽ không thoát được. Khi tôi đạp gần đến nơi, trời bắt đầu tối sầm lại, mây đen kịt kéo đầy trời, gió thổi ngày một mạnh hơn. Có vẻ như là sắp có giông bão.

Thời tiết tuyệt vời để nhảy suối tự sát phải không?

Tôi giấu chiếc xe đạp vào bụi rậm để phòng cho cậu cho người đi theo sẽ tìm được tôi mà phá hỏng kế hoạch của tôi. Khi lên đến thành cầu, mưa đổ xuống ồ át, rất nhanh sau đó tóc tai quần áo tôi đã ướt sũng trong nước mưa, gió thổi rất lạnh nhưng cơ thể tôi đã không còn run rẩy nữa. Tôi trèo lên thành cầu, dành chút thời gian ít ỏi còn lại để nhớ về những quãng thời gian đẹp đẽ ít ỏi của tôi với mẹ, những kí ức thoáng mờ nhạt trong trí nhớ của một đứa trẻ bốn năm tuổi ấy. Nhớ về quãng thời gian mười năm lớn lên trong sự quan tâm yêu thương của cậu, mặc cho bao nhiêu lời ra tiếng vào xì xầm bàn tán. Đối với một đứa trẻ bị nguyền rủa như tôi, nhận được chừng đấy yêu thương vốn đã là một điều kì diệu lắm rồi. Tất cả nên kết thúc và lúc này là tốt nhất.

Nếu có kiếp sau, tôi vẫn mong có thể gặp lại hai người.

Tôi trong làn mưa thô bạo tạt vào da thịt rát buốt, đứng dậy và không chút do dự nhảy khỏi thành cầu cao hơn năm mét khỏi mặt nước. Chớp mắt cả người tôi đã chìm trong làn nước lạnh ngắt giữa trời thu. Vì trời đổ mưa, cuốn theo đất đá trên thượng nguồn nên dòng nước đục ngầu, hoàn toàn không nhìn thấy gì cả. Mắt tôi bị bụi đất dính vào vô cùng đau đớn, và khó chịu. Dòng nước siết cuốn tôi đi như một khúc cây nhỏ bé không thể vùng vẫy, toàn thân bị dòng nước nhấn chìm. Không những thế, vì đá ngầm rất nhiều và nhọn, thi thoảng cơ thể tôi lại va đập vào chúng, không cần nhìn thấy tôi cũng có thể chắc chắn cả người tôi đã có đầy vết thương toé máu. Nhưng những thứ đó không là gì cả so với việc liên tục bị dòng nước ấn sâu vào trong nước, hơi thở tôi ngày một cạn kiệt, ý thức dần rời bỏ tôi. Tôi chưa bao giờ biết rằng việc sắp chết lại đáng sợ như vậy, sức lực yếu dần, lồng ngực như muốn vỡ tung. Lạnh quá... Khó chịu quá... Tôi sợ...

Sau đó tất cả chìm vào bóng tối.

Lần kế tiếp tôi tỉnh lại là khi trời đã hừng sáng. Và tất cả những gì tôi nghĩ được là, “Tôi đã chết chưa?”

Tôi ngồi dậy, nhìn xung quanh. Không có thứ gì mang lại cảm giác quen thuộc cho tôi cả. Đây là thiên đường? Không đúng, kẻ tội đồ như tôi lẽ ra phải xuống địa ngục chứ? Nhưng mà, nói đây là địa ngục, tôi vàn ngạn lần sẽ không tin. Mọi thứ trông quá đỗi bình thường, giống hết thế giới bình thường vậy. Nghĩ một lúc, tôi lấy tay véo bản thân một cái thật mạnh. Đau điếng.

Vậy, tôi chưa chết?

Nếu không phải là tôi trên cánh tay tôi còn lại một vài vết cắt mờ mờ thì có lẽ tôi đã tưởng tất cả mọi thứ xảy ra hôm qua là một giấc mơ. Một giấc mơ thật điên rồ!

Tại sao tôi lại chưa chết? Tại sao các vết cắt này lại chỉ còn mờ mờ như vậy? Thậm chí chúng vẫn còn đang khép miệng với một tốc độ vô cùng nhanh nữa chứ? Rốt cuộc tôi là cái thứ gì vậy??
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Bán linh hồn


Trang web đó quả thực đang là một chủ đề rất hot trên mạng xã hội. Khi tôi đánh vào chỗ tìm kiếm, có hàng trăm bài viết đề cập đến nó hiện lên, chủ yếu là những bài báo có tựa kiểu “Trang web chỉ cho phép người có giác quan thứ sáu hoặc sức mạnh tâm linh truy cập có thật hay không?” Dù rằng chín mươi phần trăm trong số đó dám chắc là báo lá cải nhưng tôi không thể bỏ sót được chút manh mối nào cả. Sau mấy tiếng miệt mài đọc bài, cuối cùng có một bài báo nghe có vẻ đáng tin một chút.

Chuỗi vụ án giết người hàng loạt và trang web tâm linh bí ẩn có liên quan đến nhau?

Trong bài báo viết rằng, hai năm gần đây, các vụ án mạng tăng đột biến, nhưng đi kèm với nó là tỉ lệ không phá được án cũng tăng cao không kém vì không tìm được manh mối và động cơ gây án. Hiện trường vô cùng sạch sẽ, ngoài trừ xác chết, tất cả mọi thứ từ cọng tóc, vết đế giày, vân tay, hay thậm chí là một chút vẩy da chết cũng không tìm được. Các vụ án cứ như thế thi nhau đi vào ngõ cụt. Cùng thời gian các vụ án bắt đầu xảy ra, có một trang web tâm linh cũng bắt đầu khuấy đảo dân tình cộng đồng mạng. Họ đồn thồi rằng bạn có thể nói chuyện với người của thế giới bên kia thông qua trang web đó, hay thậm chí là triệu hồi quỷ hay thiên sứ gì đó để thực hiện điều ước của họ. Tuy nhiên, thứ tốt thì càng khó để có được. Không phải ai cũng có thể tuỳ tiện truy cập vào trang web nọ được. Bạn tuân thủ bốn điều kiện sau mới có thể truy cập. Thứ nhất, phải truy cập đúng vào ba giờ sáng, vì đó là thời gian các linh hồn đang tản dạo trên nhân gian, cũng là lúc âm khí dày đặc nhất. Thứ hai, bạn phải có mục đích rõ ràng, ví dụ như muốn liên hệ với người đã khuất, hay là có một điều ước vô cùng khẩn cầu. Thứ ba, bạn phải chấp nhận trả giá cho những gì mình ước, và cái giá đấy tuyệt đối không phải là tiền. Giá cả sẽ tuỳ thuộc vào điều ước của bạn. Cuối cùng, bạn phải có duyên, và phải có năng lực tâm linh mạnh.

Tuy nhiên, họ vẫn không thể cung cấp được cho người đọc xem rốt cuộc trang web đó có thể liên kết với âm giới được hay không. Vì người duy nhất có đủ khả năng truy cập trong toà soạn đó đã bị mất trí nhớ sau khi truy cập và thực hiện giao dịch trên đấy. Thế nhưng mà điểm đặc biệt là, vài ngày sau, một người quen của anh ta được tìm thấy trong tình trạng bắt đầu thối rữa tại nhà riêng. Đó là một điểm đáng lưu ý, ít nhất là tôi cảm thấy thế.

Nếu em thực sự có liên quan đến những phi vụ giết chóc này, chỉ nghĩ đến thôi tâm tôi đã nguội lạnh. Nắm chặt nắm đấm, tôi tiếp tục nghiên cứu. Khoảng vài tiếng sau đó, còn tầm hai mười phút nữa là tới ba giờ đêm. Tôi tranh thủ ra ngoài tủ lạnh lấy một lon bia uống giải nhiệt, tiện thể trấn an bản thân.

Tôi thực sự cần phải biết, rốt cuộc là ai, là ai đã giết hại gia đình tôi, đẩy tôi vào nhà thương điên, khiến tôi không thể đến nhìn gia đình mình lần cuối trước khi hoả thiêu, khiến tôi mất hết tất cả... Tôi cần phải biết.

Tôi cần biết em là ai. Tại sao lại xuất hiện ở hiện trường tại thời điểm đó? Có phải là em có liên can đến vụ án? Có phải hay không là em đã hại chết gia đình tôi? Nếu là phải, tại sao không giết luôn tôi? Cho tôi chết đi, cùng với gia đình mình... Còn hơn sống để chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó, còn hơn sống để hằng đêm dằn vặt về hành động ngông cuồng, bồng bột của mình, hối hận tại sao bản thân lại bỏ đi, để hình ảnh cuối cùng của tôi trong mắt cha mẹ tôi là một đứa con hư hỏng, bất hiếu.

Để tôi chết đi có phải tốt hơn không?

Không được!

Tôi phải tỉnh táo lên, tôi còn sống để làm rõ sự việc này, để tìm được hung thủ, và trả thù cho gia đình tôi.

Còn 3 giây nữa.

...

3

2

1

Click!

Chào mừng bạn đến với thế giới tâm linh! Điều ước của bạn là gì?

Dòng chữ đỏ au trên nền đen đập vào mắt tôi, thật rõ ràng. Tôi vội vàng dụi mắt, chớp mắt mấy cái liên hồi. Không phải là mơ. Lại nhéo chân mình một cái. Rõ ràng không phải là mơ! Nó có thật! Trang web đó là thật!

Mất mấy phút sau tôi mới hoàn hồn lại được, nhìn xuống các lựa chọn bên dưới. “Nói chuyện với người âm,“ “Giải oan,“ “FAQ”, “triệu hồi ác quỷ.” Nói thật là tôi chưa bao giờ thấy cái trang web nào kì dị như cái này. Mặc dù truy cập được, tôi vẫn có cảm giác ngờ ngợ như mình đang bị lừa bịp ấy. Trong phần FAQ (Frequently asked questions/ những câu hỏi thường gặp) thậm chí còn ghi rõ các điều khoản cần đọc trước khi giao dịch nữa chứ. Thời đại thay đổi đến thầy đồng ác quỷ cũng dùng internet để kinh doanh sao?

Sau khi đọc kĩ về các giải thích của tất cả các lựa chọn, tôi quyết định sẽ triệu hồi cho mình một con ác quỷ. Trong phần giải thích có ghi rất rõ ràng, quỷ là một chủng tộc vô cùng quyền lực, và có lòng kiêu hãnh vô cùng cao. Chúng sẽ không bao giờ phục tùng một kẻ nào yếu kém hơn chúng, nếu kẻ triệu hồi có thần kinh yếu kém, dễ dàng bị lay chuyển, sợ hãi sẽ không những không nhận được điều ước họ muốn mà còn có khả năng bị chúng hạ sát. Và tâm nguyện của kẻ triệu hồi cũng vô cùng quan trọng, tâm nguyện càng mạnh mẽ thì cấp độ của con quỷ được triệu hồi sẽ càng cao. Cái giá phải trả thì tuỳ thuộc vào độ lưu tình của con quỷ, có người thì phải phục dịch chấp nhận cho quỷ xâm chiếm cơ thể trong vòng bao nhiêu năm đó. Có kẻ thì bán mạng cho quỷ, sau khi hoàn thành tâm nguyện liền rơi vào vòng xoáy vô tận, không bao giờ có thể tái sinh được nữa. Nói chung là độ nguy hiểm của lựa chọn này khá là cao, tất cả là dựa vào tỉ lệ may mắn của bản thân. Mà về độ may mắn thì, khỏi phải bàn đi. Tôi vốn đã được gắn mác là số đen như nhọ nồi rồi, nên nếu có rơi vào số phận xui xẻo nhất là không bao giờ có thể tái sinh thì tôi cũng đã sớm chấp nhận.

Tôi vốn không dám tự nhận bản thân là một kẻ dũng cảm hay gì cả, nhưng tại giờ phút ấy, trong lòng tôi lại trở nên vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có chút hứng khởi. Cứ như là tôi vừa đánh cược cuộc đời mình, vừa tin chắc rằng bản thân mình sẽ phải đối diện với một thứ gì đó còn tồi tệ hơn cả rơi vào vòng xoáy vô tận. Và tôi rất trông chờ điều đấy?

Ha! Tôi đúng là không còn bình thường nữa rồi. Ở trong nhà thương điên ba tháng có lẽ còn làm tôi bất bình thường hơn trước khi vào nữa. Mà bất bình thường ở đây là, tôi không còn sợ chết nữa. Phải, mạng sống của tôi bây giờ, chính là ngàn cân treo sợi tóc, nhưng tôi thậm chí một chút sợ hãi lo lắng cũng không có. Vô cùng quả quyết nhấn chọn triệu hồi ác quỷ.

Vừa lúc nhấn vào lựa chọn kia, tôi nhận ra bản thân không còn ngồi trong phòng nữa, mà là ở một chiều không gian khác. Nơi tôi đứng, là một cánh đồng chết, cỏ cây héo khô. Bầu trời đỏ như màu nắng hoàng hôn cùng vầng trăng khuyết đỏ như máu. Xung quanh vô cùng tĩnh lặng, đến một chút gió cũng không có. Như thể ở nơi này, thời gian ngừng trôi vậy.

“Ngươi cũng thông minh đấy chứ? Đúng là ở đây, thời gian ngừng trôi thật.” Đằng sau tôi vang lên một tiếng nói vô cùng trầm, thấp. Tôi vội quay lại thì thấy có một người đàn ông đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ bập bênh, tay cầm một cốc trà bằng sứ, miệng mỉm cười quái dị. “Trà chứ?”

“Ông là...?” Tôi cau mày, não có chút chậm tiêu.

“Ta là kẻ được người gọi đến. Thế nào có gì cần than phiền về ngoại hình này sao?” Y nhấp một miếng trà rồi cười sảng khoái.

“Có lẽ... do ngươi ưa nhìn hơn ta nghĩ?” Hắn có nước da ngăm ngăm màu đồng cùng mái tóc màu đen dài, tết lại thành một dải vắt bên vai trái. Đôi mắt vàng như phát sángvà đôi môi vểnh lên vô cùng bí hiểm. Sống mũi cao, xương hàm vô cùng nam tính. Trên người diện y phục cho quý tộc Châu Âu vào tầm cuối thế kỉ mười bốn, với tông đạo chính là đen và đỏ. Phong thái vô cùng quyền quý và mạnh mẽ.

“Ha! Lâu lắm rồi mới có người nói câu đó với ta. Thật là cảm kích đó nha.” Y búng tay một cái, trước mặt liền xuất hiện thêm một chiếc ghế. Hắn chỉ vào cái ghế rồi nói, ”Ngồi xuống rồi nói chuyện tiếp.”

Dù có khó hiểu, tôi vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống. “Tại sao lại là lâu lắm? Ta tưởng ai cũng sẽ có phản ứng như vậy chứ?”

“Ha ha ha, ta càng ngày càng thích ngươi rồi đó! Mặc dù ta có ưa nhìn thật, nhưng loài người không phải ai cũng triệu hồi được ta. Nên là có đẹp cũng không mấy khi được khen, chưa kể là không phải ai cũng có thể bình tĩnh nói chuyện với ta như ngươi.” Trong tay tôi đột nhiên xuất hiện một cốc trà, là hồng trà, Darjeeling. Ác quỷ hoá ra cũng uống trà ư? Thực sự đối diện với hắn ta, tôi không biết là mình nên cảm thấy thế nào. Nên cười hay là cảm thấy run sợ, lo lắng như bao người khác? Tôi chỉ thấy vô cùng bình tĩnh, và quen thuộc?

“Ngươi quả là có gan. Giống như một tên đã triệu hồi ta cách đây hơn hai trăm năm trước. Hắn cũng vô cùng bình tĩnh như ngươi, cũng khen ta ưa nhìn. Ha ha, cứ như là đang tái hiện lại ngày hôm đó vậy.”

“Vậy ngươi nói xem, ta đến đây để làm gì?” Tôi nhìn hắn, cảm thấy cuộc nói chuyện có vẻ thú vị hơn một chút.

“Ngươi chính là muốn tìm kẻ giết hại gia đình người, và ngươi muốn biết “người đó” là ai, đúng chứ?” Hắn rõ ràng có thể đọc tâm tôi mà cứ thích dùng câu hỏi tu từ. “Ha, lại là thảm kịch, hệt như hai trăm năm trước. Có điều, lần này điều kiện của ta sẽ khác.”

Hắn lại nhắc đến sự kiện hai trăm năm trước. Điều đó có liên quan gì đến tình trạng deja vu của tôi không? “Điều kiện của ngươi là gì?”

“Thật là nhanh chóng, ta thích!” Hắn đứng dậy, biến thành luồng khói, vòng ra sau lưng tôi. Hắn để tay lên vai tôi, “Ta sẽ không lấy mạng ngươi, ta cũng không cần sự thù hận của ngươi. Dù gì cũng chẳng được bao nhiêu.”

“Vậy ngươi muốn gì?”

“Ta ấy hả?” Hắn cúi thấp xuống và thì thầm vào tai tôi. “Ta muốn tặng cho ngươi một lời nguyền, một lời nguyền khiến ngươi không thể chết. Và ngươi sẽ trở thành con tốt trong ván cờ của ta.”

Không thể chết...

Nếu là trước kia, tôi sẽ cảm thấy nó chẳng giống một lời nguyền chút nào, nếu nói là một điều ước thì đúng hơn. Nhưng bây giờ, nó chính là thứ tồi tệ hơn vòng xoáy vô tận mà tôi nói đến. Còn gì tồi tệ hơn không thể đầu thai? Chính là không thể chết, sự bất tử đi kèm với hận thù.

“...Tại sao lại là sự bất tử?” Tôi vẫn bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, ngay cả tôi cũng không hiểu tại sao bản thân lại bình tĩnh như vậy.

“Đơn giản là vì, ta cần xem kịch, còn ngươi là một trong những nhân vật chính và ngươi không thể chết được. Mất hay. Còn lại thì sau khi giao dịch ngươi sẽ hiểu thôi.” Y xuất hiện lại trên ghế của mình, tay cầm một tẩu thuốc. Hít một hơi, y nhả ra một làn khói trắng, “Thế nào? Có dám giao dịch không? “

Sau khi gặp kẻ trước mặt này, tôi nhận ra số phận tôi còn nhiều thứ cần được giải mã hơn tôi biết. Nếu bây giờ bỏ cuộc, dám chắc tôi sẽ lập tức bị xoá sổ hoặc ít nhất cũng sẽ bị tẩy não, quên sạch những gì tôi thấy và trải qua từ nãy đến giờ.

“Nghĩ đúng đấy! Nếu ngươi từ chối thì xoá sạch bộ não đấy cũng vui đấy chứ nhỉ?”

“Ta... sẽ gặp lại người đó chứ?” Tôi hỏi.

“Đương nhiên, đấy cũng là lý do người cần phải bất tử đấy. Cơ mà nãy giờ ngươi hỏi nhiều quá rồi đấy, không giao dịch mà đòi hỏi nhiều nhỉ?”

“Được, ta sẽ giao dịch với ngươi. Với một điều kiện là ngoại trừ hai điều kia, ta còn muốn biết về sự kiện hai trăm năm trước nữa.”

“Thế thì phải tăng giá.”

“Ta chỉ cần vậy, ngươi muốn gì cũng được. Dù gì ta cũng không còn gì để mất.”

“Được. Giao dịch thành công.” Y điểm một ngón tay lên chính giữa ngực của tôi, từ đấy hiện lên một giấu ấn được viết bằng chữ cổ.

“Nó... có nghĩa là gì vậy?”

“Nó có nghĩa là 'thuộc sở hữu của Mephistopheles, cho đến vĩnh hằng'.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Cái giá của sự tồn tại


Tôi sống trong một căn biệt thự rộng rãi nằm ở ngoại ô, cách trung tâm thành phố khoảng một tiếng đi xe. Khuôn viên vườn vô cùng thoáng đãng, không trang hoàng cầu kì, chỉ có một cái cây hoa mộc lan lâu năm vô cùng vĩ đại trước nhà, ở phía dưới có một chiếc phản gỗ lớn, cách mặt đất khoảng ba mươi phân, thường được dùng làm chỗ thưởng trà ngắm trăng của tôi. Mẹ tôi là một hoạ sĩ có tiếng, sinh ra và lớn lên ở Pháp nhưng lại vô cùng đam mê lịch sử và văn hoá của Việt Nam, quê hương, cội nguồn của bà, lẫn của tôi. Mặc dù sinh trưởng tại Paris, trình độ tiếng Việt của bà vẫn vô cùng tốt, thường xuyên nói chuyện với ông bà tôi. Chiếc phản gỗ này chính là mảnh kí ức rõ rệt nhất còn xót lại của tôi về bà.

Ngày ấy, mỗi đêm trăng tròn, bà lại mang trà bánh ra phản, cùng tôi ngắm trăng. Mỗi lần như vậy, bà lại kể cho tôi rất nhiều câu chuyện khác nhau, về tuổi thơ của bà, về tuổi trẻ nông nổi của bà, về quê hương Việt Nam của chúng tôi, nơi tôi chưa một lần đặt chân đến. Tôi từ bé đã không đến trường, chỉ ở nhà học với các gia sư, từ tiếng Anh, tiếng Pháp, văn học, lịch sử, sinh học, đều đủ cả. Chỉ có riêng tiếng Việt là bà muốn tự mình dạy tôi.

Ngoài các môn văn hoá và tự nhiên, mẹ tôi rất chú trọng cho tôi phát triển sở thích riêng. Bà không ép tôi phải học bất cứ thứ gì tôi không thích, nhưng luôn nói tôi phải có một mơ ước, và theo đuổi nó đến cùng. Phải sống hết mình, cố gắng không ngừng, trải nghiệm thật nhiều, thế mới là sống. Tôi không vẽ được như bà, nhưng tôi lại có một niềm đam mê không hề nhỏ với đàn cello. Mẹ tôi luôn ngồi nghe tôi tập đàn chăm chú, và cho dù tôi chơi tệ đến mức nào, bà cũng luôn mỉm cười khen hay. Tuy vậy, lần cuối cùng tôi chơi cho bà, đã chơi thành công bản (... Chưa nghĩ ra). Không như mọi lần, thay cho nụ cười ấm áp vui vẻ, lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy bà khóc. Lúc đó tôi còn nhỏ, thực sự không hiểu chuyện, chỉ nghĩ rằng tôi chơi dở quá nên mẹ mới khóc. Nhưng mẹ tôi chỉ lắc đầu nói rằng, “Chính vì con chơi quá hay, nên mẹ mới khóc... Quả nhiên là chảy cùng một huyết thống...”

Bây giờ nghĩ lại, mẹ tôi không chơi cello, cả ông bà, cậu tôi cũng không ai chơi nhạc, vậy rốt cuộc tôi giống ai?

...Giống ông ta?

Tôi lắc đầu, mỉm cười nhàn nhạt, quay người bước đi vào nhà. Căn biệt thự được xây theo kiến trúc nhà truyền thống của Nhật Bản, không có tầng lầu, chỉ mở rộng theo bề ngang, trải dài khắp mảnh đất. Vì sống một mình, đồ đạc vốn cũng không nhiều, không gian lại càng trở nên rộng lớn, trống trải. Từ đó tôi sinh ra sở thích sưu tập đồ cổ, tranh và sách hiếm, để che lấp vào khoảng trống đó. Bản thân vốn vô cùng chán ghét sự cô độc, nên càng không ưa không gian rỗng, nhưng vì căn nhà này chính là món quà mẹ tôi để lại, lại còn đích thân thiết kế. Tôi không nỡ thay đổi nó.

Căn nhà khoảng một trăm mét vuông, ban đầu có hai phòng ngủ đã biến thành một, căn phòng còn lại dùng để cất di vật của mẹ tôi. Chăn ga gối nệm, mỹ phẩm, tất cả mọi thứ đều được sắp xếp trang trí hệt như khi bà còn sống, thậm chí mùi nước hoa cũng thế. Đối với tôi, thỉnh thoảng vào phòng ngồi mang lại cảm giác bình yên đến lạ. Như thể bà vẫn còn ở đâu đó quanh tôi, dõi theo tôi.

Bên cạnh phòng của bà là thư phòng, với bốn bức tường phủ đầy sách, chính giữa là một cái lò sưởi điện, với ghế sopha bọc da xám nằm hai bên. Đây là nơi tôi thu thập cái loại sách vở ghi chép và nghiên cứu. Nghiên cứu về tôi, thứ nghiệt chủng dị dạng này.

Sau nhiều lần tự sát không thành, tôi bắt đầu tìm hiểu các cách tự sát hiểm độc nhất, từ độc dược đến mổ bụng tự sát. Tuy nhiên, độc dược vào người tôi lại biến thành thuốc bổ, dao cứa vào tay ngay lập tức liền lại, đâm vào người thì không chảy máu, vết thương nhanh chóng khép miệng lại. Treo cổ tự sát thì nghẹt thở, khó chịu vô cùng, nhưng có treo được một lúc dây liền đứt. Cho dù tôi có dùng bao nhiêu sợi dây thừng đi chăng nữa, kết quả vẫn là như vậy. Kể cả xích sắt cũng đã thử qua. Quả nhiên không thể chết. Tôi thậm chí còn thử uống thuốc ngủ quá liều, mong bị sốc thuốc, nhưng kết quả là ngủ liền một mạch đến tuần sau. Cũng đã thử thiêu cháy bản thân, thậm chí đổ xăng dầu lên người. Tuy lửa cháy rất lâu, nhưng đừng nói đến bỏng rát, tôi ngay cả đau cũng không cảm thấy.

Đó là lúc tôi bắt đầu hoảng loạn, và càng ghê tởm chính bản thân mình. Tôi bỏ đói bản thân mình hơn hai tuần trời, cả người gầy sọp, má hóp lại, tay chân gầy gò, chỉ có da bọc xương. Cả người mặc dù mệt mỏi rã rời, nhưng đêm đến lại thường xuyên trằn trọc, ngủ không yên giấc, nên bọng mắt rất to, lại thâm quầng, mặt mày vô cùng phờ phạc. Suốt thời gian đó, tôi trông không khác gì một bộ xương di dộng, chỉ tồn tại hoàn toàn dựa vào nước. Người bình thường đói mấy tiếng đồng hồ đã bắt đầu bực bội khó chịu, một ngày cả người đói meo, chẳng thiết làm gì cả. Hai ngày đã xây xẩm mặt mày, bụng kêu rồn rột. Đến thời điểm một tuần, thường xuyên bị hoa mắt, đi đứng thăng bằng không ổn, hay bị choáng rồi vấp ngã. Đến tuần thứ hai, tôi chỉ biết nằm tại chỗ, mặc dù rất đói, nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện ăn tôi lại nghĩ bản thân sẽ hồi phục, rồi lại tiếp tục phải sống một cuộc đời sống không ra sống, chết không ra chết, cơn đói lại được cuốn trôi xuống bằng một chai nước.

Gần hết tuần thứ hai, khi tôi rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, có một người tìm thấy tôi. Do quá mệt mỏi, nên đến mở mắt tôi cũng không muốn làm, thực sự chỉ muốn ngay lập tức chết đi cho nhẹ nhàng. Như nghe được ý nguyện của tôi, một thanh kiếm lạnh ngắt đâm xuyên vào ngực tôi, ngay qua tim. Trong một tích tắc đấy, các giác quan của tôi như bừng tỉnh từ cơn đau thấu tâm can. Cái lạnh từ lưỡi kiếm kim loại sắc lẻm, đi với cái cảm giác da thịt, nội tạng bị xé rách không có từ ngữ nào có thể diễn tả được. Thật khác với lúc bản thân tự đâm mình, có lẽ là do người ra tay vô cùng dứt khoát, không chút lưu tình, trực tiếp chọn tim mà tấn công. Sau vài giây để não kịp phản ứng, tôi thở vô cùng nhẹ, để tránh vết thương thêm đau đớn, từ từ ngước lên nhìn kẻ đâm mình. Tôi cắn răng, nhả từng chữ một, “Tại...sao...?”

Y mỉm cười, nụ cười đầy ma mị.

“Đau chứ?” Dứt lời, y nắm lấy cán, xoay nhẹ lưỡi kiếm, xoáy sâu hơn vào vết thương của tôi. Cơn đau nhói bất ngờ truyền đến khiến tôi không kìm được phát ra một tiếng kêu nhỏ. “Đau đúng không?”

Không dừng ở đó, y lấy chân đặt lên bụng tôi, chà chà chân lên đó. “Bụng rỗng như vậy, chẳng còn miếng thịt, miếng mỡ gì cả. Thật là kém hấp dẫn!” Y bĩu môi, rút từ trong túi ra một chiếc bánh mì kẹp thịt xá xíu vẫn còn nóng hổi, hương thơm ngào ngạt lập tức bủa vây khắp không gian, đánh bật mọi suy nghĩ khác trong đầu tôi. Bạn biết cách tra tấn một người tàn bạo nhất là gì không? Bạo lực quả là rất đau đớn và đáng sợ. Nhưng con người ta vẫn có thể duy trì sự tỉnh táo của bản thân trong một khoảng thời gian nhất định. Cách tra tấn tàn bạo nhất chính là đánh vào tâm lý của một người, khiến họ đến một chút nhân tính cũng không còn, phá vỡ tinh thần của họ và biến họ trở thành một con vật chỉ biết hoạt động theo bản năng sinh tồn. Và đối với một kẻ không ăn gì trong suốt hai tuần trời như tôi, thì đem thức ăn để trước mặt tôi không khác gì giọt nước tràn li cả.

Đưa chiếc bánh mì lên gần mũi, hít hà mấy cái. Y khoái chí cười. “Thế nào? Thơm chứ hả?”

Giây phút đó, não bộ tôi đã loại bỏ hoàn toàn mọi tín hiệu về cơn đau, tất cả mọi sự tập trung đều đổ dồn về ổ bánh mì. Tôi có thể cảm nhận tuyến nước bọt bắt đầu hoạt động mạnh mẽ hơn, mắt không rời khỏi mục tiêu.

“Ngươi muốn nó phải không?” Y đưa ổ bánh mì lại gần hơn, khiến nước miếng tôi chỉ trực chờ tuôn trào. Tâm trí tôi mất dần đi khả năng suy nghĩ thấu đáo, tất cả chỉ còn lại sự thúc đẩy không ngừng để lao tới giựt ổ bánh mì về phía mình rồi cắn một miếng thật to. Mắt tôi mở to, nhìn về phía đấy thật chăm chú, miệng nuốt nước miếng liên tục.

Có nên ăn? Trong một tích tắc, một suy nghĩ còn chút tỉnh táo kéo tôi trở lại với thực tế. Nếu như tôi ăn ngay lúc này, có phải là tôi sẽ lại sống tiếp? Phần con trong tôi lập tức phản bác lại, “ĂN!!! Ngươi phải ăn, NGAY LẬP TỨC!” Hai dòng suy nghĩ trong đầu tôi như vũ bão đánh nhau tới tấp, tranh đấu liên hồi, khiến đầu tôi bắt đầu ong lên.

“Sao nào? Không muốn sao?” Tôi cắn môi im lặng, không dám nói gì. “Nếu vậy, thật đáng tiếc. Ta ăn vậy.” Nói rồi y há miệng cắn một miếng thật to. Tiếng vụn bánh mì giòn rụm vang lên, là một cú tát thật mạnh vào mặt tôi. Sau đó là tiếng đồ chua giòn giọng rôm rốp vang lên từ miệng y, và gương mặt thoả mãn đó khiến tôi nhanh chóng mất đi sự bình tĩnh của bản thân. “Patê với bơ kết hợp với cái mặn mà của xá xíu và chua chua ngọt ngọt của đồ chua giòn tan cùng vị cay the the của ớt. Quả là một tuyệt tác!”

Nói đến đây, tôi bằng một cách nào đó, cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ truyền đến khắp tứ chi. Trong một tích tắc, tôi nắm chặt lấy chân hắn, kéo thật mạnh xuống. Có chút bất ngờ, y mất đà ngã chúi về phía trước, nhưng nhanh chóng đưa tay ra làm đòn bẩy bật người đứng dậy như bình thường. “Thế nào? Tức giận không? Đúng rồi, tức giận đi! Cho ta thấy sự giận dữ của ngươi nào!” Như muốn khích bác kích động tôi, y cắn thêm một miếng thật to nữa, rồi nhìn tôi nhếch mép vừa nhai vừa xuýt xoa.

Bằng hết sức bình sinh, tôi giựt thật mạnh bản thân dậy, kéo thanh kiếm thoát ra khỏi phần đất dưới người tôi. Mặc dù lúc đứng dậy vẫn còn choáng váng, nhưng tôi không còn cảm nhận được cơn đau nữa, lấy hai tay áp vào thanh kiếm rồi từng cái một kéo thanh kiếm ra khỏi ngực tôi. Quăng thanh kiếm xuống đất, tôi gào lên một tiếng thật lớn, lao về phía y. Từng động tác của tôi từ điên loạn vồ vập lấy ổ bánh mì, theo trí nhớ bắt đầu sử dụng những kĩ năng võ thuật mà cậu tôi dạy. Mặc dù vẫn còn khá thô bạo và thiếu độ chuẩn xác của kĩ thuật, nhưng từng chiêu một đều công kích vào những phần nguy hiểm trên người y: yết hầu, mắt, bụng trên, thận. Tôi như một con thú hoang, luồn lách vào kẽ hở, tung một bàn tay vào cằm hắn, ngay khi đầu y bật ngửa ra sau liên hích cùi trỏ vào ngay giữa ngực một cú thật mạnh, vô cùng dứt khoát. Nắm lấy vai y, tôi dùng đầu gối thúc liên tục vào bụng hắn. Tuy nhiên, hắn một chút xi nhê cũng không có, tìm cách bắt lấy tay tôi để vặn khớp, nhưng liền bị tôi đoán trúng, nhanh chóng lùi ra xa.

“Nào nào, mạnh mẽ lên nữa! Chẳng đau đớn gì cả. Ngươi muốn nó mà, đến đây mà dành lấy này. Ha ha ha!” Y cười lớn, móc tay khích tướng tôi.

Tôi nắm chặt tay, lấy đà lao đến, bật chân lên tung một cú đá trên không nhắm ngay mặt hắn. Nhưng ngoài dự kiến của tôi, chân tôi trong chớp mắt đã bị hắn nắm chặt, ném thật mạnh xuống nền đất. Tôi mất đà, lại bị ném nên cả người cứ thế đập thật mạnh xuống đất. Có chút đau đớn liền truyền đến não bộ, nhưng chưa phải tất cả. Ngay sau đó, y dùng chân móc vào bụng tôi, hất cả người tôi lên cao, ngay sau đó liền dùng đầu gối để tiếp đón cả thân hình của tôi. Một cơn đau đớn tột cùng, xương cốt như vừa bị đập gãy vài cái, truyền đi khắp người.Xách cổ áo tôi lên, y nhìn chằm chằm vào mặt tôi, cặp lông mày níu chặt lại, vô cùng nghiêm túc.

“Từ khi nào mà người trở thành yếu đuối như vậy hả?”

Thấy tôi im lặng thật lâu, hắn lại hỏi. “Ngươi muốn chết đến vậy sao?”

Tôi quay mặt đi, gật đầu.

“Tại sao? Là do ngươi nhát cáy không dám đối đầu với việc mình có những khả năng khác người hả? Hay là do lo sợ người thân yêu của ngươi sẽ chết? Ngươi lo sợ bản thân sẽ lại hại chết gia đình của mình sao?”

Nghe đến đây, như dò trúng mìn, tôi bùng nổ, lao vào hắn ta, nắm lấy cổ hắn, gào thật to. “Ngươi im đi! Ngươi thì biết gì chứ?! Ngươi làm sao hiểu được cảm giác vì bản thân mình mà người thân phải sống khổ, chết khổ? Ngươi làm sao hiểu được cảm giác của ta, sống không bằng chết, ngày ngày thức trong dằn vặt, ngủ trong sợ hãi?”

“…” Im lặng một hồi, hắn nhìn tôi, đôi mắt bỗng buồn bã đến lạ. “Hiểu hay không, cũng là ta biết.”

“Nhưng chỉ vì thế mà từ bỏ cuộc sống của bản thân, chính là vô cùng ngu ngốc, vạn lần không thể tha thứ cho sự hèn nhát của ngươi được. Ngươi biết người ta chết đi sẽ đi đâu không? Chính là được quyết định lên thiên đàng, xuống địa ngục hay tiếp tục đầu thai đó. Mà các loại tự sát như ngươi ấy hả, chính là đi hẳn tàu express xuống tầng sâu nhất của địa ngục, sống cảnh đày đoạ dày xéo bị quạ rỉa thịt cho đến vĩnh hằng.”

Nghe đến đấy, tôi cho dù ngờ ngợ không tin nhưng nghĩ cảnh bị quạ rỉa thịt hằng ngày, hằng giờ, hằng đêm, không ngừng nghĩ cho đến vĩnh cửu, sống lưng tôi vẫn chợt lành lạnh.

“Thế nhưng mà, tệ quá. Bây giờ ngươi có muốn cầu xin xuống địa ngục, được chết cũng không được đâu. Vì số phận của người sinh ra chính là một sự sai lầm. Và cái giá của sự tồn tại của ngươi, chính là sự cô độc, thống khổ đến vĩnh cửu. Đích thị chính là, ngươi không bao giờ có thể chết, cho dù có bị nổ banh xác cũng vẫn sẽ tồn tại.”

Mặc dù đã đoán được bản thân có số cao, khó chết, nhưng không ngờ tôi lại là kẻ bất tử. Một kẻ bị nguyền rủa với khả năng không bao giờ chết.

Hết chương bốn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Chết không kịp ngáp


Mephistopheles hay còn được gọi là Mephisto là một con quỷ xuất xứ từ các câu chuyện dân gian của Đức, và thường được bị nhầm lẫn là phiên bản khác của quỷ Satan. Theo như trong sách ghi chép lại thì Mephisto có nước da đỏ như máu, thân hình vô cùng to lớn cường tráng, cặp mắt như lửa cháy sáng quắc cùng đôi cánh đen vĩ đại sau lưng. Y là một kẻ rất mạnh mẽ, và quyền lực trong từ điển toàn khoa về quỷ học, từng được biết đến là kẻ chuyên lừa gạt để chiếm lĩnh linh hồn của loài người, gây nên các vụ thảm sát, hoả hoạn, thậm chí là chiến tranh, bạo loạn. Tuy nhiên sau hàng nghìn năm như vậy, Mephisto dần mất hứng thú với những việc vô nghĩa như vậy, và cũng mất luôn hứng thú với việc giao dịch với con người. Từ đó cho dù có bao nhiêu nghi lễ triệu hồi được thực hiện, y cũng hoàn toàn biệt tăm mất tích.

“Vậy tại sao bây giờ ông lại xuất hiện?” Tôi đứng nhìn người trước mặt mình đang thư thái nằm trên ghế sôpha nhà tôi, gác chân lên bàn cà phê ngồi xem tivi.

“Sao ngươi cứ phải mất bình tĩnh thế nhỉ? Ta đang kể đây còn gì?” Nói rồi ông ta cầm chiếc bánh gạo lên cắn một miếng giòn rụm, nhai rôm rốp. “Cái thứ bánh gạo này ăn cũng ngon đấy chứ nhỉ, đi kèm với trà rang của Nhật thì ngon phải biết.”

“Vậy ông nói tiếp đi, tôi đang nghe.”

“Sau khi chán chường với sở thích cũ của bản thân, ta đã quyết định đi chu du vòng quanh thế giới.”

“Chu du vòng quanh thế giới? Trong thân hình võ sĩ đô vật có cánh ấy hả?” Tôi cau mày, cảm thấy khó tin.

Hắn liếc tôi một phát rồi nói, “Đấy là hình dạng nguyên bản của ta. Chỉ dùng ở quỷ giới. Nên những kẻ đã nhìn thấy hình dạng đấy của ta, đều đã đến quỷ giới. Nhưng ta sớm đã chán với việc làm mấy cuộc giao dịch chán ngắt ấy, linh hồn của cái bọn không yếu đuối cũng tham lam ấy, ăn vào chỉ thấy tanh miệng. Sự hận thù của bọn chúng thì nghe hệt như kiểu con nít giận nhau vì bị dành đồ chơi ở nhà trẻ ấy. Cái thứ tạp nham ấy, bây giờ cho ta cũng không thèm. Dù sao đã là quỷ, ta cũng phải quen với những tháng ngày dài vô tận này rồi.” Nhấp một miếng trà, hắn nói tiếp. ”Chủ yếu là luôn phải kiếm việc để làm và thú vui để giết thời gian. Mà chu du khắp thế gian quả là một việc giết thời gian vô cùng hiệu quả. Mỗi lần đến một đất nước nào đấy, ta lại dừng chân lại vài chục năm. Sống như một con người bình thường cũng có cái vui, vì ai cũng như nhau nên có thể thấy những cái phản ứng, cảm xúc khác nhau khi đối diện với ta. Không như lúc chúng triệu hồi ta, tất cả những gì ta thấy, căn bản chỉ là sự sợ hãi, và tuyệt vọng.”

Mặc giọng nói của hắn không thay đổi, nhưng câu cuối mang một chút cảm giác cô đơn. Ít nhất là tôi cảm thấy như vậy.

“Ta trong một lần quay trở lại Đức, có một ý niệm vô cùng mạnh mẽ đã triệu hồi ta. Hắn ta chính là Faust IV, một tên bác học điên. Hay chí ít là, người ta gọi hắn như vậy.” Mephisto tắt tivi, cầm bình trà vào bếp. “Một kẻ đáng thương nhưng cũng đáng phục. Vô cùng thú vị.”

“Phải chăng, ông ta là...”

“Hắn ta chính là kẻ đã triệu hồi ta hai trăm năm trước.” Sau khi nhấn nút đun sôi nước, hắn mở tủ lạnh tôi ra, tìm kiếm đồ ăn. “Nhà ngươi có gì ăn không? Sao tủ lạnh trống trơn thế này? Toàn là đồ hộp với cả rau củ héo!”

“Nhà chỉ có đồ hộp với mì gói thôi...” Vừa dứt câu, cặp mắt sáng quắc kia quay qua nhìn tôi, sát khí dày đặc.

“Đi.” Mephisto nói.

“Đi đâu cơ?” Tôi vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu gì cả.

“Đi mua thức ăn. Không chết không có nghĩa là ngươi được quyền sống mà bỏ bê bản thân mình như vậy.” Đóng xầm tủ lạnh lại, hắn nắm lấy cổ áo tôi lôi xềnh xệch ra cửa.

---Tôi là giải phân cách từ nhà đến siêu thị---

“Bao lâu rồi ngươi không đến siêu thị?” Mephisto bước vào siêu thị, nhanh tay lấy một chiếc xe đẩy đưa cho tôi, rồi tiến vào trong.

“Chắc là... Hai tháng?” Từ sau khi được thả ra từ bệnh viện điên, tôi chuyển ra sống một mình trong căn hộ nhỏ này. Vì sau ba tháng, tôi đã đủ mười tám tuổi, có thể chuyển ra ở riêng được rồi. Trong di chúc của cha tôi, toàn bộ tiền bạc, tài sản của ông và mẹ tôi nếu họ qua đời sẽ được chuyển nhượng đứng dưới tên của tôi. Có lẽ cũng vì lý do này, mà dù được chứng minh là vô tội trong vụ thảm sát, phía cảnh sát và bệnh viện vẫn còn nghi ngờ về sự trong sạch của tôi. Họ nghi ngờ tôi có triệu chứng của người đa nhân cách, hoặc loạn thần kinh nhân cách. Nói chung là, tôi vẫn luôn nằm trong danh sách những người cần kiểm soát chặt chẽ. Mặc dù không phải lúc nào cũng kè kè bên cạnh, nhưng nếu chú ý, tôi có thể nhận thấy có những người vô cùng khả nghi quan sát tôi từ phía xa, giả vờ làm người đi đường, hay làm việc ở những chỗ tôi đi.

“Đừng nói với ta là ngươi sống hai tháng trời chỉ ăn mỗi đồ hộp với mì gói nhé?” Ông ta nhìn tôi, cau mày, cảm thấy vô cùng khó tin.

“Tôi lúc đó, làm gì có tâm trí mà nấu ăn, đói thì làm cốc mì húp vội không thì gọi đồ ăn nhanh thôi...” Không để tôi nói hết, Mephisto lôi tôi cùng chiếc xe đẩy đi tuồn tuột, từ tủ mát mua thịt thà, rau củ cái loại, đến các loại gia vị, nêm nếm. Sau đó còn ghé qua chỗ kho rượu mua một chai vang trắng, một chai vang đỏ. Chưa đầy nửa tiếng sau, hai người chúng tôi đã tay xách nách mang một đống các túi siêu thị nặng trịch. Ấy thế mà, cái người kia, mặc dù không ở trong hình dáng của tên đô vật có cánh, nhưng cơ thể vẫn cường tráng vô cùng, một mình xách hai phần ba số túi mà trên mặt đến một chút bất mãn khó chịu cũng không có. Ngược lại y còn vui vẻ huýt sáo, sải bước nhanh nhẹn đi về nhà. Thực khiến tôi có chút bất mãn về chiều cao về sức lực của bản thân. Dù sao tôi cũng là con trai, không nói ra nhưng tôi cũng ganh tỵ chết đi được đấy chứ! (;﹏;)

“Cẩn thận!” Giật mình quay lại về hướng tiếng gọi, trong chớp mắt mọi thứ trước mắt tôi tối xầm lại.

--- ------ ------ -------

“Dừng lại đi mà!”

Là ai nói vậy?

“Thiên Minh, dừng lại đi!”

Là ai đang gọi tôi?

Có rất nhiều thứ hình ảnh hỗn độn đang diễn ra trước mắt tôi như một cuốn phim được cắt ghép vô cùng rời rạc. Tiếng kêu gào, khóc lóc. Tiếng thuỷ tinh vỡ. Tiếng súng đạn vang lên. Tôi không thể nhìn ra được một hình ảnh nhất định nào cả, mọi thứ cứ rối tung hết cả lên. Nhưng, có một đoạn thước phim bỗng chiếu chậm lại. Trên tay tôi là một bàn tay trắng toát, không còn chút sức sống. Bàn tay đẹp đẽ như tạc đó, được nhuốm thẫm màu máu. Tôi không biết, đó là bàn tay của ai, nhưng tim tôi chợt nhói lên liên hồi. Vô cùng đau đớn.

Là ai vậy? Tại sao lại gọi tôi? Tại sao lại kêu tôi dừng lại? Bàn tay đó là của ai?

Tại sao lại có dòng nước ấm nóng chảy dài xuống gò má tôi?

Tôi không nhớ gì cả. Hoàn toàn không nhớ được là khung cảnh này diễn ra vào thời điểm nào.

Là mơ sao?

Không đúng. Cảm giác đau đớn, mất mát này rất quen thuộc. Như thể nó đã từng xảy ra rồi.

Rốt cuộc mảnh kí ức đó là thế nào?

--- ------ ------ ------ --------

Bíp... Bíp...

“Tỉnh... Cậu ta tỉnh lại rồi! Mau gọi bác sĩ!” Ngay khi mở cặp mắt nặng trĩu ra là một khung cảnh vừa lạ lại vừa quen. Mùi thuốc khử trùng, tiếng máy đo nhịp tim đều đều và thứ màu trắng toát đáng ghét này. Đám người ồn ào kia. Tôi đã trở lại vào bệnh viện rồi.

Vừa định ngồi dậy, thì đầu tôi chợt lên cơn đau như búa bổ, đầu óc choáng váng.

“Cẩn thận, đừng vội ngồi dậy!” Một y tá đưa tay ra đỡ lấy lưng tôi. Đặt tôi nằm xuống trở lại. “Cậu bị xe hơi mất phanh đâm phải, đầu bị chấn thương mạnh, xương cốt cũng va đập, thương tổn nặng không kém. Vậy mà trong vòng vài tiếng đã tỉnh lại, quả thật là may mắn. Phải người khác, sống cả đời trong tình trạng thực vật cũng hoàn toàn không phải hiếm.”

“Tai nạn xe?” Tôi nhìn chị y tá đầy khó hiểu.

“Bên cấp cứu thông báo là cậu lúc đang đi qua đường thì bị một chiếc xe ô tô mất phanh đâm phải. Mà không chỉ đâm nhẹ, người đi đường nói họ thấy cậu bị đâm khá mạnh, văng lên không trung rồi đập xuống đất.”

Thấy tôi mặt mày nhăn nhó chị ta liền nói tiếp. “Thế mới nói cậu số lớn thật đấy, gặp phải người khác có khi đã chết không kịp ngáp rồi.”

“...” Y tá bây giờ nói chuyện có duyên vậy sao? Cái gì mà chết không kịp ngáp chứ. Tôi ngó tới ngó lui thấy trong phòng chỉ có mỗi tôi và chị y tá, tôi liền sinh nghi. “Người đi cùng tôi đâu?”

“Cái anh da ngăm đẹp trai phong độ ấy hả? Anh ấy ra ngoài hút thuốc rồi.” Vừa nhắc đến Mephisto mắt bà chị liền sáng ngời ngời, còn long la long lanh nữa chứ. Đúng là mấy người mê ông ta không có ai là bình thường.

“Này nhóc, đừng quên rằng nhóc cũng từng khen ta đẹp trai nam tính đấy nhé? Đừng thấy người khác khen ta mà ghen tị.” Đừng ở cửa phòng bệnh là người đàn ông thân hình cao lớn, cùng làn da bánh mật và mái tóc tết dài vắt bên vai. Đôi mắt dài cong lên, vô cùng ma mị. Thật may là tôi là đàn ông, chứ không thì tôi cũng xong đời với lão già này rồi.

“Đàn ông vẫn có thể mê ta được mà, không cần phải ngại ngùng làm gì cả.” Nói rồi y cười phá lên.

Sau khi bác sĩ khám cho tôi xong, nhắc nhở y tá vài thứ rồi tất cả trừ Mephisto ra ngoài để lại sự riêng tư cho bọn tôi.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, ông ấy thả mình xuống chiếc sôpha gần đấy, vươn người một cách sung sướng. Rồi ông ấy quay sang, nhìn tôi một lúc lâu.

“Thấy sao? Lạ chứ?”

Tôi cau mày khó hiểu. Cái gì lạ chứ? Như nhớ ra cái gì đó, “Mấy túi đồ ăn đâu rồi? Tôi cầm chai vang đó! Vỡ thì làm sao đây?” ((((;゚Д゚)))))))

Mephisto: (ーー;)(Vô viện nằm rồi mà vẫn có tâm trí nghĩ đến đồ ăn sao? Quả là ăn mì gói lâu ngày đến độ có người nấu cho đồ ăn bình thường là điên loạn đến mức này à?)

“Yên tâm đi, trước lúc ngươi bị tai nạn ta đã kịp tóm lấy túi siêu thị ngươi cầm rồi. Toàn bộ đều an toàn, nằm ngay ngắn trong tủ lạnh ở nhà rồi.”

“Phù!” Tôi thở dài. “May quá tưởng đi toi chai vang rồi. Tôi muốn ăn món cơm risotto ông làm.” Chợt nhận ra điều bất thường, tôi quay qua nhìn Mephisto. “Nếu có thời gian túm túi đồ ăn, sau ông không kéo tôi sang một bên?”

“À ừ nhỉ?” Mephisto làm mặt ngơ ngác.

( ' ▽ ')ノ(?) “Tại sao ấy nhỉ?”

“Là ông cố tình đúng không? Ông sắp đặt để cho tôi thử cảm giác suýt chết đúng không?”

“Bingo!!” Dừng lại một chút, ông ta nói tiếp. “Nhưng không phải là ta sắp đặt.”

“Vậy là tình cờ sao? Nếu vậy thì thật may mắn cho người đi đường! Đâm phải người khác thì có lẽ đúng như bà chị kia nói, chết không kịp ngáp mất.”

“Cũng không phải tình cờ.” Đôi mắt sáng quắc của ông ta như nhìn xoáy vào linh hồn tôi. Một sự nghiêm túc đáng sợ.

“Không phải tình cờ?”

“Đúng. Là có người cố ý muốn giết cậu.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Tôi thích sự lạnh lùng ấy


Đã năm tháng trôi qua kể từ khi tôi nhìn thấy người con trai đó. Đôi lúc cảnh tượng vùng vẫy trong tuyệt vọng của anh ngày đó lại thoáng vụt qua trong tâm trí tôi. Đôi mắt mở to chất chứa đầy uất ức và hận thù cùng sự thống khổ ấy như một cuốn băng quay chậm bị lỗi thường xuyên chiếu đi chiếu lại. Trong đôi mắt ấy, tôi nhìn thấy bản thân mình của nhiều năm trước, một đứa trẻ sống trong tuyệt vọng, vô phương hướng. Cảm giác như cả thế giới đều chống lại bản thân đấy, tôi chính là người hiểu rõ hơn cả. Thế nhưng, lần này tôi lại cảm thấy tâm trí nhức nhối hơn tất thảy, vì thảm kịch ngày đó chính là một tay tôi gây nên.

Vì tôi mà anh - một người vô tội phải rơi vào cảnh côi cút, sống suốt đời trong thù hận và đau đớn. Một cuộc sống không mục đích, không niềm vui. Ngày cũng như đêm, sống cũng như chết.

Một cuộc sống đầy bất hạnh, giống như tôi.

Tít!

Tôi cà thẻ xe buýt rồi xuống xe. Bầu trời sớm dày đặc mây đen đã bắt đầu đổ mưa. Giữa dòng người hớt hải tìm chỗ trú mưa, tôi lặng lẽ đứng dưới mái hiên trạm xe buýt ngắm nhìn cơn mưa trút xuống. Tôi đã từng rất thích mưa. Đặc biệt là khi còn bé, tôi thường ngồi bên cửa sổ uống sữa nóng nghe mẹ kể chuyện. Nhưng bây giờ, mỗi khi mưa trút xuống, tâm tình tôi trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Đợi người qua lại bớt dần tôi mới lấy dù ra để rời đi. Dạo gần đây cứ mỗi khi ngửi thấy mùi đất ẩm đầu tôi lại thoáng đau, mình mẩy cũng theo đó mà đau nhức. Tôi vì công việc mà đến thành phố xa lạ trên đất người, nhưng sau đó kết quả là có chút trục trặc kĩ thuật nên phải tạm hoãn công việc lại vài ngày. Nên tôi được vài ngày nghỉ để đi tham quan đây đó, cũng được bồi thường mấy đêm miễn phí ở khách sạn hạng sang bao gồm cả dịch vụ ăn uống, massage này nọ.

Tuy nhiên, thời tiết thế này thì tham quan gì đấy tốt nhất là bỏ đi. Những lúc như thế này, tôi chỉ muốn ngâm trong bồn tắm nước nóng với mấy quả bathbomb rồi cuộn tròn trong chăn bông rồi đánh một giấc dài thôi. Từ trạm xe buýt về đến khách sạn cũng không quá xa. Vào đến sảnh, người bảo vệ lịch sự chào đón tôi, hỏi thăm ngày của tôi ra sao. Tôi cũng trả lời vài câu qua loa rồi trở về phòng của mình. Sau khi cánh cửa phòng nặng nề đóng lại sau lưng, tôi cất đồ đạc lên kệ rồi đi thẳng vào nhà tắm. Tiếng nước xả vào bồn tắm hoà với tiếng mưa rơi ào ào ngoài cửa sổ mờ dần bên tai khi tôi thả mình vào dòng nước ấm áp toả hương tinh dầu hoa nhài.

oOo

“Kẻ sát nhân như cô hoá ra lại đóng kịch tài nghệ đến như vậy!” Anh ta cười thành tiếng, nhưng thanh âm vô cùng chua sót. Giống như đang cười nhạo trên sự ngu muội của chính bản thân mình. “Không thể tin được là cô đã lừa dối tôi suốt bao nhiêu năm qua! Rằng cô là kẻ hại chết gia đình tôi, đẩy tôi vào cuộc sống mờ mịt đen tối này.” Anh ta đẩy tôi vào tường, bàn tay to lớn nắm lấy cằm tôi vô cùng thô bạo. Anh gào lên đầy đau đớn. “Là vì cô, mà bàn tay này đã nhuốm không biết bao nhiêu máu, phá hoại không biết bao nhiêu gia đình hạnh phúc và cuộc sống yên bình của những người vô tội!”

Không biết tại sao, rõ ràng là tôi hoàn toàn có khả năng thoát khỏi thế kìm chặt của người đối diện, nhưng cơ thể tôi là cứng đờ ra như khúc gỗ. Không phải vì sợ. Mà vì sốc.

“Kẻ khốn nạn, đạo đức giả, xảo quyệt, tàn độc như cô có chết đi bao nhiêu lần, tu bao nhiêu kiếp cũng không thể tha thứ được. Thứ tai ương như cô chỉ mang lại đau khổ cho người khác thôi. Tốt nhất là đi chết đi!”

Đi chết đi...

oOo

Tôi choàng tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, tim vẫn còn đập liên hồi vì kích động.

Thì ra là mơ.

Nhưng giấc mơ này, có điều gì đó không bình thường. Nó chân thực quá mức cần thiết.

Như thể nó là một kí ức mà tôi đã quên mất.

Không thể nào. Tôi dám chắc là trí nhớ của tôi rất tốt. Người con trai kia gặp lần đầu tiên là vào năm tháng trước. Chắc chắn không thể có cuộc hội thoại nào như vậy cả. Phải chăng là do tôi mệt mỏi quá mức, lại thêm trời mưa nên mới mơ như vậy.

Cũng có thể.

Tôi sau khi tắm lại một lần nữa với vòi hoa sen liền sấy tóc, chăm sóc da dẻ rồi lên giường đi... À quên mất, trước khi ngủ tôi theo thói quen, tập hít đất, gập bụng vài trăm cái cho ấm người rồi đi ngủ.

Vùi mình vào trong chăn được một lúc lâu, nhưng cơn buồn ngủ vẫn không ập đến. Hai mắt tôi vẫn không biết mệt mỏi, mở thao láo. Tôi thở dài. Chắc lại là tác dụng phụ của việc ngủ giữa ngày đây mà. Mới có năm giờ chiều thôi, có lẽ còn quá sớm để ngủ. Tôi cầm điện thoại bàn lên gọi dịch vụ phòng đặt bữa ăn tối, tiện thể gọi thêm một chai rượu vang.

Cộc cộc cộc!

Nhanh như vậy đã có rồi sao?

Tôi mở cửa ra, nhưng thay vì là người phục vụ phòng và xe đẩy thức ăn, đứng trước cửa không có ai cả. Tôi thở dài, đi vào. Chuẩn bị có biến rồi đây.

Vừa dứt lời, toàn bộ điện đóm trong toà nhà liền phụt tắt. Từ xa xa tôi có thể nghe thấy tiếng người kêu la hoảng sợ, theo sau đấy là tiếng nổ ầm trời.

Xem ra muốn nghỉ ngơi một chút cũng thực khó khăn. Đến cơm tối vẫn còn chưa ăn. Đúng là trời đánh tránh miếng ăn. Tôi nhắm mắt lại, kích hoạt thần nhãn. Sau đó tôi cởi áo choàng tắm ra, tháo chiếc bông tai hình cây đinh rồi biến nó thành một chiếc cán kiếm bằng kim loại đen. Dùng móng tay, tôi rạch lên lòng bàn tay một đường vừa đủ sâu để máu tràn ra. Dòng máu tràn đầy sự sống nhanh chóng bủa vây lấy cả cơ thể tôi và cán kiếm. Huyết dịch là một thứ vô cùng quyền năng vì nó là vật chứa của sự sống và linh hồn của chủ thể.

Máu đỏ sau khi thành hình rõ ràng, biến thành bộ đồ da bó sát cao cổ, bốt địa hình chống thấm nước và chiếc áo khoác dài đồng màu đn tuyền như màn đêm. Thanh kiếm dài kia cũng đã thành hình, vô cùng sắc bén.

Để giải thích rõ hơn về nghề nghiệp của tôi, cho dễ hiểu thì tôi là một hoạ sĩ chuyên về sơn dầu và bột than. Hằng năm tôi chu du đến các phương trời khác nhau để tham gia các sự kiện triển lãm tranh cùng các hoạ sĩ và nghệ nhân khác nhau. Lần này tôi đến Sydney cũng là vì sự kiện triển lãm tranh mùa hè cuối năm, nhưng vì trục trặc kĩ thuật nên mới phải tạm hoãn lại. Và chủ đề khai thác của tôi là “Bầu trời đen.”

Bầu trời đen chính là tấm gương phản chiếu thế giới của tôi, cuộc sống trong bóng tối tràn ngập máu tanh và chết chóc không lối thoát. Đằng sau một hoạ sĩ trẻ đầy tài năng và bí ẩn là một kẻ săn quỷ. Dựa vào sự bất tử của bản thân cùng dị năng thần nhãn, tôi săn lùng những con quỷ lảng vảng trên nhân giới, tìm kiếm các linh hồn yếu đuối để chiếm đoạt thể xác họ và tác oai tác quái, phá hoại cuộc sống gia đình của các nạn nhân.

Tôi mở cửa sổ ra, nhìn lên tầng thượng của toà nhà. Âm khí trên đấy toả ra dày đặc, chưa kể còn có hai sợi chỉ sinh mệnh vô cùng kì lạ, phát ra luồng sáng đầy quỷ dị. Tôi đưa bàn tay hướng lên tầng thượng, từ đầu ngón tay, máu từ găng tay bắn ra thành một sợi dây quấn chặt lấy thành lan can. Nắm chặt lấy sợi dây, tôi thành thục đu dọc bức tường, trèo lên tầng thượng. Lên đến nơi, tôi không trèo hẳn lên, mà dừng lại, đưa mắt quét khắp sân. Có vẻ như cú nổ khi nãy không phải do khủng bố, mà là có ai đụng chạm vào máy phát điện của khách sạn. Khách trú tại khách sạn có vẻ đã được di tản đến chỗ an toàn. Còn lại xa xa đằng kia có một nhóm người đang tụ tập lại, vây quanh hai người nọ.

Tôi nhẹ nhàng trèo qua thành lan can, rồi dọc theo chỗ các dãy bàn ăn bị lật đổ tung toé, mảnh vỡ chai lọ thuỷ tinh nằm rải rác khắp nơi, tôi tiến lại gần chỗ đám người kia.

“Bao vây chúng nó! Người muốn chúng chết!” Một thanh niên da rám nắng, cơ thể cường tráng, mắt loé đỏ gào lên bằng tiếng anh. Đám người xung quanh, có vẻ cũng chỉ là mấy người du khách vô tội bị vướng vào rắc rối, hò reo hưởng ứng. Trong bọn họ, chủ yếu là thanh niên, nam nữ đủ cả cả người toả đầy âm lẫn sát khí.

Gần chỗ họ, có mấy chiếc lọ kì lạ. Bên cạnh tôi cũng có một cái. Tôi đưa lên hít nhẹ. Là một loại thuốc bị bất hợp pháp. Khi hít phải liều nặng có thể gây ảo giác kéo dài vài tiếng đồng hồ. Đấy cũng là thời điểm mà con người mất kiểm soát nhất, dễ bị thao túng và chiếm đoạt thể xác bởi loài quỷ. Tuy nhiên, vì là tác dụng của thuốc nên tinh thần của các nạn nhân được bảo toàn, khó có thể bị phá huỷ, ít nhất là với các loài quỷ cấp thấp. Vì thế, họ có thể cứu được. Tuy nhiên, hai người kia...

“Sao bọn này nói nhiều thế nhỉ?”

Tiếng Việt?

“Tôi không được quyền khâu miệng bọn kia lại sao?”

“Điều luật đầu tiên, nếu không nghiêm trọng, bằng mọi giá phải bảo toàn mạng sống của nạn nhân.”

Gương mặt đó... Đầu tôi chợt nhói lên. Vẫn chưa hết đau đầu sao?

“Vậy đành làm nhanh gọn lẹ vậy.” Nói rồi anh ta đưa tay đâm xuyên qua lồng ngực của người thanh niên khi nãy. Gương mặt tràn đầy sự tự tin và thành thục, anh ta biết rõ bản thân mình đang làm gì. Người thanh niên đó ngừng kêu la, ngất đi trong lúc anh ta nắm lấy linh hồn của con quỷ kia, rút ra khỏi cơ thể mà hắn chiếm đoạt. Y gào lên chống đối, liên mồm chửi rủa không ngớt lời bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa. Nhưng anh ta vẫn mặt bất biến, dùng tay còn lại dùng ấn chú phong ấn y lại.

“Mesto.”

Người đàn ông đứng đằng sau thoắt ẩn thoắt hiện, rút ra một vật gì đó, trong chớp mắt tên quỷ đó liền biến mất. Mọi thứ diễn ra vô cùng nhanh chóng, khiến tôi có chút choáng ngợp, và ngây người.

“Này. Ngắm tôi đủ chưa? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à?”

Anh ta nói tôi?

Tôi cau mày. Tôi còn đang tính khen kĩ thuật trừ tà khá ổn. Nhưng mà đúng là suýt khen phí lời rồi. Hoá ra là một tên cuồng dâm sinh hoang tưởng.

Tôi đứng dậy quay ngoắt đi. Phí thời gian vô ích.

“Này! Cô định không giúp tôi thật đấy à!” Anh ta gọi với theo.

“Tại sao tôi phải giúp anh?” Tôi nhướn mày hỏi.

“Tại vì chúng ta là đồng nghiệp.” Anh ta nở nụ cười tươi rói khiến tôi có cảm giác có ai cố tình chiếu đèn vô người y vậy. Thật chói mắt.

“Xin lỗi. Chắc anh nhận nhầm người rồi. Tôi không hoạt động theo nhóm.” Quả nhiên là chỉ là người giống người thôi. Có thể là do giấc mơ khi nãy khiến tôi nghĩ nhiều rồi. “Vậy xin cáo lỗi. Tôi xin phép đi trước.”

“Không nhầm đâu. Lilianne. Boss đã sắp cho tôi và cô chung một team.”

Boss?

“Đằng sau!” Anh ta kêu lên một tiếng.

Không cần anh ta nhắc tôi cũng đã sớm nhận ra sự hiện diện của một con chuột nhắt đằng sau lưng mình. Nhanh như cắt, tôi xoay người tung một cú đá móc vào mặt y, đá văng y ra một đoạn xa.

“Không cần phải nhắc. Tự lo cho bản thân đi.” Tôi lạnh nhạt đáp lời.

“Vậy cô sẽ giúp tôi?” Không những không bị chột dạ vì lời nói của tôi, y lại rất vui mừng như bắt được vàng.

“Trước tiên, anh phải thuyết phục được xem anh có đáng để tôi nhúng tay vào không đã...” Chưa dứt lời, anh ta từ lúc nào đã đứng trước mặt tôi, cầm lên rồi đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của tôi. Cặp mắt biết cười với đuôi mắt dài và nụ cười đầy yêu nghiệt của anh ta trong thoáng chốc cảm chừng như tim tôi đập lỗi một nhịp.

“Quả nhiên bọn họ nói đúng. Em thật lạnh lùng.” Tôi có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của anh ta phả nhẹ bên tai tôi, thì thầm. “Nhưng tôi thích sự lạnh lùng ấy.”

Tên này... Rốt cuộc là ai vậy?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom