Cập nhật mới

Dịch Full Con Dâu Mới Là Chân Ái

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Con Dâu Mới Là Chân Ái

Con Dâu Mới Là Chân Ái
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




CON DÂU MỚI LÀ CHÂN ÁI!

Tác giả:莓吃吐司
__________________________

Ánh trăng sáng của chồng vào ở nhà tôi.

Tôi lại đột nhiên có thể nghe được tiếng lòng của mẹ chồng ác độc.

[Cái quái gì vậy, không cùng đẳng cấp với con dâu tôi, xem tôi dạy dỗ cô thế nào.]

[Đứa con trai ngu ngốc này, mẹ gi.e.t mày giờ.]

Nhìn mẹ chồng đang dùng sức thái thịt, vẻ mặt tôi đầy dấu chấm hỏi.

Mẹ chồng ác độc đâu? Đã nói muốn cùng tôi đại chiến ba trăm hiệp mà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Ngày Bạch Tiểu Nghiên tới cửa, tôi và mẹ chồng đang đánh nhau.

"Kính già yêu trẻ, cha mẹ con không dạy con à! Buông tay mau!"

Mẹ chồng dùng sức kéo tóc tôi, nước bọt bay tán loạn, giày còn bị rơi mất một cái.

Tay tôi kéo tóc bà, không chịu nhường chút nào.

"Mẹ thả trước đi thì con thả."

Hai người chúng tôi trợn mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu buông tay.

Đúng lúc này ngoài cửa lớn có âm thanh, sau đó một bàn tay vươn tới tách chúng tôi ra.

"Vợ, mẹ, hai người yên tĩnh chút đi."

Ca dao tục ngữ nói đúng đấy, quan hệ mẹ chồng nàng dâu đúng là khó đoán nhất trên thế giới này.

Từ khi tôi gả tới, mẹ chồng không thích tôi, chỉ trích tôi trên mọi phương diện.

Tôi cũng nóng tính, không chịu nhịn bà, trực tiếp động thủ với bà

Mẹ chồng bị chồng tôi ôm lấy, hai mắt đỏ hoe, bộ dạng như sắp vọt tới đánh tôi.

Thế nhưng một giây sau lại đờ người, ngơ ngác nhìn về cửa.

Tôi nhìn theo ánh mắt bà, một cô gái với mái tóc dài bồng bềnh đứng ngoài cửa, vẻ mặt có hơi lúng túng.

Trương Phong thấy bầu không khí hơi lạ, vội vàng lôi cô ta vào.

"Vợ, đây chính là Tiểu Nghiên, anh từng nói với em rồi đó."

Tôi mím môi nhìn về phía Bạch Tiểu Nghiên, khuôn mặt này tôi quen quá mà.

Đâu chỉ là từng nói qua, thậm chí khung ảnh trong phòng làm việc của chồng tôi cũng đều là cô ta.

Mẹ chồng nhẹ nhàng cau mày, chậm rãi đi tới cạnh tôi, sắc mặt có hơi lạ.

Bạch Tiểu Nghiên nhìn chồng tôi, mau mau gật đầu với tôi.

"Chị dâu, chào chị, em đã nghe qua về chị rồi."

"Dì, nhiều năm không gặp, dì vẫn đẹp như vậy."

Lúc này tóc mẹ chồng ngổn ngnag, thực sự không thể nói là đẹp được.

Thế nhưng bà vẫn lịch sự cười, sau đó quay đầu nhìn chồng tôi.

"Con bé tới làm gì?"

Chồng tôi cẩn thận nhìn tôi một hồi, nói chuyện có hơi ngắc ngứ.

"Tiểu Nghiên kinh doanh thất bại, hiện giờ không nơi nương tựa, con muốn để cô ấy tới nhà mình ở một thời gian..."

"Vợ, mẹ, hai người xem...."

2.

Tôi không nói gì, chỉ là mặt không cảm xúc liếc Trương Phong một chút, quay đầu rời đi.

Mẹ chồng bên cạnh đưa tay định kéo tôi.

Nhưng cuối cùng vẫn nhìn về phía Bạch Tiểu Nghiên.

Ngay lúc tôi tưởng bà định mau mau đón cô ta vào, tôi lại nghe thấy bà hừ lạnh một cái.

"Hừ."

Vẻ mặt xem thường, thậm chí còn hơi âm dương quái khí.

Đúng lúc đó, tôi lại nghe được suy nghĩ của bà.

| Người ta kết hôn rồi còn dám mặt dày tới ăn nhờ ở đậu, tôi chẳng hiểu rõ cái tâm tư của cô ta quá.|

Tôi có hơi khó tin nhìn về phía mẹ chồng.

Sau đó lại thấy mẹ chồng nhanh chóng về phòng, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn 2 người bọn họ.

Bạch Tiểu Nghiên có hơi sốt ruột, đưa tay kéo vạt áo chồng tôi.

Chồng tôi thấy thế thì đưa tay vỗ vai cô ta, nở nụ cười thản nhiên.

"Không sao đâu, em cứ yên tâm ở đây đi."

Nhìn vẻ mặt cười ngây ngô của chồng, tôi thực sự muốn cho anh ta một cái tát.

Mặc dù không được tôi và mẹ chồng đồng ý, nhưng Bạch Tiểu Nghiên cũng vẫn ở lại.

Nghĩ tới một cô gái ở ngoài cũng chẳng dễ dàng chỉ, tôi đành coi cô ta như không khí.

Cũng không nghĩ tới cô ta cũng chẳng phải dạng vừa đâu.

3.

Trước bữa tối, thường thì chồng tôi sẽ ngồi trong phòng làm việc làm một lúc.

Dường như Bạch Tiểu Nghiên chú ý tới điểm này, bưng một đ ĩa trái cây về phía phòng làm việc.

Tôi ngồi trên ghế salon, lạnh mặt nhìn động tác của cô ta, sắc mặt tối sầm.

Lúc này, mẹ chồng đi từ nhà bếp ra, trực tiếp đi về phía Bạch Tiểu Nghiên.

"Cô Bạch, cô đang định làm gì đấy?"

Tuy bà vẫn nở nụ cười hiền lành, nhưng tôi lại nghe được suy nghĩ của bà, không lệch chữ nào.

| Không thể nào không thể nào, ngày đầu vừa tới đã bắt đầu định giựt chồng rồi à.|

| Cái đồ phụ nữ không biết xấu hổ này!|

Bạch Tiểu Nghiên bị mẹ chồng tôi hỏi, có hơi không biết phải làm sau, cô ta ấp úng nửa ngày mới nói được một câu.

"Cháu thấy anh Phong làm việc mệt mỏi, muốn đem trái cây cho anh ấy."

Mẹ chồng hừ lạnh một cái, trong lòng đã bắt đầu nổi bão.

| Ái chà chà, lại còn anh Phong cơ à, không biết còn tưởng cô là chính thất đấy.|

Bà nhẹ nhàng mỉm cười, cướp lấy đ ĩa trái cây trong tay Bạch Tiểu Nghiên.

"Cô Bạch, Trương Phong có vợ, đừng làm mấy chuyện khiến người khác hiểu lầm nữa."

"Còn nữa, cái quý nhất của con người là tự biết lượng sức mình đấy."

Lúc này, bên tai tôi điên cuồng vang lên tiếng thét chói tai của mẹ chồng.

| Không nhìn lại xem mình là cái thứ gì, còn dám cướp người của con dâu tôi.|

Bạch Tiểu Nghiên bị lời nói này khiến lúng túng, đôi mắt to tròn ầng ậng nước mắt.

Không biết có phải tiếng động to quá không, chồng tôi mở cửa phòng làm việc bước ra.

Đập vào mắt anh chính là cảnh tượng như vậy.

Anh cau mày, giấu Bạch Tiểu Nghiên sau lưng, có hơi bất mãn nhìn mẹ chồng.

"Mẹ, sao mẹ lại bắt nạt cô ấy thế?"

Dáng vẻ căm phẫn của chồng khiến tôi có hơi ảo giác, hóa ra anh cũng nhiệt huyết như vậy.

4.

Hôn nhân của tôi và Trương Phong, là do tôi cầu xin mà có.

Tôi theo đuổi anh 5 năm, anh mới quay đầu nhìn tôi một cái.

Mấy năm kết hôn này, anh vô cùng chán nản, đều cầm bức ảnh trong phòng làm việc, âm thầm rơi nước mắt.

Anh không cho phép tôi vào phòng làm việc anh, cứ như đang giấu một bí mật nào đó.

Thừa dịp anh không chú ý, tôi lén lút vào phòng anh xem.

Đó là bức ảnh của một cô gái, tóc dài bồng bềnh, tựa vào bả vai anh.

Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của anh, tôi rơi nước mắt.

Thể nào anh nhìn tôi vẫn là bộ mặt thẫn thờ ấy, hóa ra thâm tình đều dành cho người khác hết rồi.

Khi đó mẹ chồng nhìn tôi không hợp mắt, bà âm dương quái khí ngắt lời tôi, không chịu để tôi nghỉ ngơi chút nào.

Nhưng trước giờ, chồng tôi chưa từng bênh tôi dù chỉ một chút, bây giờ anh lại đứng trước mặt Bạch Tiểu Nghiên, che mưa che gió cho cô ta.

Tôi nhìn anh che chở Bạch Tiểu Nghiên, khóe môi nở nụ cười, đứng dậy đi về phía họ.

"Trương Phong, hóa ra anh không phải người ch."

Trương Phong hơi nghi hoặc nhìn tôi, giấu Bạch Tiểu Nghiên ra sau, cứ như tôi là thú dữ.

Mẹ chồng quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt hơi lo lắng, trong lòng loạn cào cào.

| Cái thằng ngốc này do mình sinh ra à? Còn không biết dỗ vợ đi thằng kia?|

Nhìn dáng vẻ rụt rè của Bạch Tiểu Nghiên, tôi thở dài một cái.

"Cô Bạch, cô muốn làm gì, tôi đều biết hết."

"Chúng ta đều là phụ nữ, cô không cần thiết ra vẻ trà xanh với tôi, Trương Phong không rõ, nhưng tôi rõ."

"Thế nhưng đây là nhà tôi, hy vọng cô có thể chăm sóc tốt cho bản thân. Đừng suốt ngày gây rắc rối, không thì cuốn gói cút xéo đi."

Trương Phong nghe lời tôi, lông mày nhíu lại, bắt đầu nói mấy lời ngu ngốc.

"Vương Mộng, nhà này do anh làm chủ."

Lúc này, mẹ chồng đưa tay tát anh một cái, vẻ mặt dữ tợn.

"Mày đừng có nói vớ vẩn."

"Mẹ mày còn chưa ch đâu."

5.

Mẹ chồng tức giận nhìn Bạch Tiểu Nghiên một chút, kéo tay tôi ra phòng khách.

Có lẽ là tỉnh táo lại, ánh mắt bà nhìn tôi có hơi hoang mang, quay đầu về phía bếp.

Trương Phong nhìn chúng tôi, thở dài một hơi, lại tiếp tục an ủi Bạch Tiểu Nghiên.

| Cái thằng ngốc, mẹ giếc mày bây giờ!|

| Vợ của thằng con ngốc vừa này tuyệt ghê, không hổ là con dâu mình luyện ra.|

| Ai cũng đừng hòng bắt nạt vợ con trai mình.|

Tôi quay đầu nhìn mẹ chồng đang ra sức thái thịt, mặt đầy dấu chấm hỏi.

Không phải chứ, đã bảo là mẹ chồng ác độc cơ mà? Không phải định đại chiến 300 hiệp với tôi hả?

Nghe mẹ chồng nói linh tinh, tôi suýt nữa cười thành tiếng.

Sau đó đứng dậy vào bếp hỗ trợ bà, hai người chúng tôi liền sững người tại chỗ.

Bà giơ dao phòng bị nhìn tôi, người dí sát mép bàn.

"Con định làm gì?"

Nhịp tim bà đập nhanh chóng, tôi nghe được rõ ràng.

| Định động thủ hả? Không liên quan tới mẹ mà?|

| Oan có đầu nợ có chủ, đi gi.e.t con trai mẹ ấy.|

Tôi nhìn con dao sáng lấp lánh, run rẩy gỡ dao trên tay bà xuống.

"Con giúp mẹ nấu cơm thôi mà, mẹ đúng là..."

Câu kế tiếp tôi không nói ra, nhưng tôi tin bà có thể hiểu.

| Đúng là con hổ cái? Con dâu nói mình là con hổ cái?|

Mẹ chồng kinh ngạc nhìn tôi, bắt đầu bận rộn, thế nhưng trong lòng vẫn xoắn xuýt vấn đề này.

Sau khi nấu cơm xong, tôi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi trừng mắt nhìn mẹ chồng.

"Không phải hổ cái."

Mẹ chồng nhất thời không kịp phản ứng lại, hồi lâu mới load kịp.

| Có quỷ à, sao nó lại biết được nhỉ?|
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


6.

Trên bàn ăn, Bạch Tiểu Nghiên nhút nhát nhìn mẹ chồng tôi, không dám đưa tay gắp thức ăn.

Trương Phong thấy vậy, đưa tay gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát Bạch Tiểu Nghiên.

"Em ăn đi, em thích ăn món này nhất mà."

Mặt tôi đen lại, bởi vì sườn xào chua ngọt luôn là món tôi thích ăn nhất.

Mẹ chồng nghiến răng nghiến lợi nhìn thằng con trai của mình, đứng lên cầm đ ĩa sườn xào chua ngọt đặt trước mặt tôi.

"Con dâu, con ăn đi."

"Không người khác ăn mất đấy."

Vẻ mặt bà chỉ tiếc mài sắt không nên kim, bà nhìn Trương Phong, lửa giận trong lòng tôi lại tắt ngúm.

| Cái thứ gì chứ, đây là mình làm cho con dâu mình ăn mà.|

| Đừng nói mày là con trai tao, kể cả chó cũng không được.|

Trương Phong bị động tác này dọa choáng người, sau đó tức giận ném đũa, đứng dậy gào lên với chúng tôi.

"Hai người có ý gì?"

"Nếu hai người không ưa Tiểu Nghiên thì nói với con là được, sao phải bắt nạt cô ấy? Có cái gì thì nhắm vào con đây này!"

Bạch Tiểu Nghiên đưa tay kéo kéo góc áo anh, hai mắt đỏ ửng.

Tôi ngước nhìn bọn họ, nhẹ nhàng đặt bát cơm trong tay xuống.

"Trương Phong, anh biết em thích ăn món gì không?"

Trương Phong dường như không nghĩ tôi sẽ hỏi vậy, đờ người ra.

Anh ấp úng mãi cũng không nói thành lời, trông có hơi luống cuống.

"Trước giờ em chỉ nghĩ anh ngốc, chưa thoát được khỏi cái bóng của Bạch Tiểu Nghiên."

"Bây giờ nhìn lại, là em sai rồi, anh vẫn thích cô ta đúng không?"

Trương Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, phủ nhận luôn.

"Không."

Bạch Tiểu Nghiên nghe được câu này, tia sáng trong mắt cô ta tắt ngúm, lại có hơi cáu kỉnh nhìn tôi.

Tôi hừ lạnh một cái, khoanh tay lại.

"Trương Phong,chúng ta ly hôn đi."

Mẹ chồng mở to mắt nhìn tôi, ngón tay đặt trên đùi cuộn lại.

| Đừng mà, đừng ly hôn, mẹ chỉ muốn con dâu của mẹ thôi!|

Trương Phòng lắc đầu liên tục, quỳ gối bên cạnh tôi.

"Vợ, đừng ly hôn, anh sai rồi, anh sai rồi mà."

"Em, em tha cho anh một lần đi, lần sau anh không dám nữa."

Nhìn gương mặt anh thành khẩn, tôi đưa tay vỗ mặt anh.

"Trương Phong, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đừng quên anh còn nợ em cái gì."

7.

Trương Phong nợ tôi không chỉ là 5 năm hèn kém yêu hắn, mà còn nợ tôi 57 triệu.

Chuyện này không ai biết, chỉ có tôi và Trương Phong biết.

Ngay cả mẹ chồng tôi trước giờ cũng vẫn nghĩ tôi là đứa trẻ nông thôn, leo cao lên nhà họ.

Nhưng lại không nghĩ là tôi là bà chủ có 5 ngọn núi lận.

Năm đó tôi đưa tiền cho Trương Phong, bảo hắn đi mở công ty, không thì sao hắn có thể có phong quang vô hạn như bây giờ chứ?

Mẹ chồng hơi nghi hoặc nhìn tôi một chút, trong lòng sóng lớn chập chùng.

| Hả? Còn có gì mà mình không biết à?|

Trương Phong nghe lời tôi nói, ánh mắt lấp lóe, nhẹ nhàng gật đầu.

"Anh hiểu."

Sau đó liền quay đầu về phòng làm việc, một ánh mắt cũng không cho Bạch Tiểu Nghiên.

Đêm đó, lúc tôi ra phòng khách lấy nước uống, lại thấy Bạch Tiểu Nghiên ngồi trên ghế sofa.

Lúc tôi đi qua cô ta, cô ta gọi tôi lại.

"Tôi đánh giá thấp cô rồi, Vương Mộng à."

Tôi xoay cốc nước trong tay, hứng thú nhìn cô ta.

"Cô Bạch đây là có ý gì?"

Bạch Tiểu Nghiên nhếch môi, quay đầu híp mắt nhìn tôi.

"Đừng giả bộ hồ đồ nữa, nếu tôi đã vào được nhà cô, thì tôi cũng sẽ có cách đoạt Trương Phong lại."

Tôi méo miệng nhìn cô ta, gật đầu.

"Vậy cô cứ thử xem, là anh ấy không xa được cô, hay không rời được cái nhà này."

"Theo tôi được biết, trước cô Bạch đây cũng không thuần khiết thế đâu. Chị dâu nhỉ?"

Bạch Tiểu Nghiên rụt tay, trên mặt cũng hơi hoảng hốt.

"Cô... cô nói cái gì?"

Tôi đặt nhẹ cốc nước trong tay lên bàn, ngẩng đầu, ngẫm một lúc.

"Ừ, không phải cô từng rất muốn những thứ đó sao?"

"L@m tình nhân của anh trai tôi và ngồi trong tù, cái nào thoải mái hơn nhỉ?"

Ánh mắt Bạch Tiểu Nghiên khẽ biến, ấp úng không nói thành lời.

8.

Thực ra lúc Bạch Tiểu Nghiên vừa vào cửa, tôi đã nhận ra cô ta rồi.

Cô ta là một trong những người phụ nữ anh trai tôi bao nuôi.

Vốn dĩ chỉ là một cuộc giao dịch thôi, nhưng cô ta không biết đủ, còn bắt đầu nhúng tay vào chuyện làm ăn nhà tôi.

Cứ như thực sự tưởng mình là nữ chủ nhân nhà họ Vương ấy.

Lúc bị anh trai tôi phát hiện, Bạch Tiểu Nghiên đang giao dịch với một công ty nước ngoài, là về bí mật thương mại của công ty.

Lần tiết lộ ấy khiến cha mẹ tôi bị tai nạn, cả 2 thiệt mạng.

Anh tôi trực tiếp tống cô ta vào cục cảnh sát, mấy ngày sao mới thả ra.

Ngày cô ta bị bắt đi, cô ta căm hận nhìn chúng tôi, vẻ mặt âm u.

"Tôi nhất định sẽ khiến mấy người phải trả giá."

Khoog nghĩ tới, cô ta lại tìm tôi đầu tiên.

Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô ta, tôi cong môi.

"Kinh doanh thất bại cái gì chứ, rõ ràng là vừa ra tù."

"Chỉ mỗi Trương Phong mới bị cô gạt thôi, cô thức thời chút đi."

Sau đó tôi quay người, đi về phía phòng ngủ.

Đi được hai bước, tôi lại thấy cửa phòng mẹ chồng hé hé một khe nhỏ.

Một đống âm thanh ngổn ngang vang lên bên tai tôi.

| Định coi con trai tôi thành công tử bạc liêu à?|

| Mình nhất định phải đuổi người phụ nữ này ra ngoài, không giữ loại bẩn thỉu này được.|

Nghe tiếng lòng mẹ chồng, tự dưng tôi lại thấy hứng thú.

Tôi cũng muốn nhìn mẹ chồng đuổi cô ta đi kiểu gì.

Nhưng tôi không ngờ tới, tôi không đợi được mẹ chồng ra tay, nhưng lại đợi được cảnh Trương Phong và Bạch Tiểu Nghiên hú hí với nhau.

9.

Nửa đêm, tôi bị một âm thanh đánh thức.

Cảm giác được Trương Phong bên cạnh rón rén rời giường, không dám phát ra âm thanh.

Tôi chăm chú nhắm mắt, cố gắng để bình ổn hô hấp.

Anh chậm rãi tựa sát lỗ tai tôi, nhẹ nhàng gọi.

"Vương Mộng?"

Nhìn tôi từ đầu tới cuối không phản ứng lại, anh mới yên lòng ra ngoài.

Chân trước anh vừa bước đi, chân sau tôi đã bám theo, trơ mắt nhìn anh tiến vào phòng Bạch Tiểu Nghiên/

Tôi đứng ngoài cửa, nhìn qua khe cửa chưa khép chặt.

Hai thân thể tr@n truồng quấn quýt vào nhau, hô hấp dồn dập.

"Anh Phong, bao giờ anh ly hôn với cô ta thế?"

Sắc mặt Bạch Tiểu Nghiên ửng hồng, giọng điệu có hơi bất ổn.

Tôi cắn răng, nhìn cảnh tượng ướt át ấy, chuẩn bị muốn vọt vào.

Một giây sau đã bị bàn tay khác kéo lại.

Tôi quay đầu nhìn sang, mẹ chồng lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh.

Lúc này, Trương Phong cũng đã mở miệng.

"Chờ anh chuyển hết tiền của cô ta và nhà cô ta đi, anh sẽ đưa em và mẹ rời đi."

"Hiện tại công ty dưới danh nghĩa cô ta, nhưng có một nửa là của anh, em còn sợ không có tiền hửm?"

Tôi đột nhiên nghĩ tới, những ngày qua cấp dưới cũng không báo cáo công việc với tôi.

Mỗi lần hỏi tới, cũng đều là đã báo cáo cho Trương Phong rồi.

Trước đây tôi tin tưởng hắn vô điều kiện, cũng không nghĩ hắn sẽ lén lút giở trò.

Sắc mặt mẹ chồng bình tĩnh, thế nhưng hai tay bà siết chặt, lộ rõ tâm lí bà.

| Trương Phong đúng là bị váng đầu rồi, cái loại bẩn thỉu như thế cũng để ý được.|

| Con dâu đáng thương của mẹ, mẹ nhất định sẽ trút giận dùm con.|

Một giây sau, bà kéo tay tôi vào phòng ngủ bà.

10.

Nghĩ tới Trương Phong và Bạch Tiểu Nghiên, tôi tức giận run người.

Thốt ra những lời gai góc.

"Mẹ kéo con làm gì? Sợ con vào xé nát con trai mẹ à?"

Mẹ chồng đưa tay vỗ vỗ tôi, thở dài một hơi.

"Mẹ biết giờ con rất tức giận, nhưng đừng kích động."

"Mẹ sẽ giúp con."

Nếu không phải nghe được suy nghĩ của bà, tôi nhất định sẽ nghĩ bà đang cố hãm hại tôi.

Tôi nửa tin nửa ngờ nhìn mẹ chồng.

"Sao mẹ lại giúp con? Không phải mẹ rất ghét con à?"

Ánh mắt mẹ chồng nhìn tôi có hơi né tránh, hồi lâu mới mở miệng.

"Trước kia mẹ không thích con, nhưng sau đó chung đụng, cãi nhau cũng khá vui."

"Được rồi, mẹ thừa nhận con là người vợ hiền lành đảm đang, bây giờ mẹ rất thích con."

"Mẹ biết Trương Phong làm ra chuyện như vậy, chắc chắn con sẽ cãi nhau với nó, nhưng mẹ là trưởng bối, hi vọng con có thể vui vui vẻ vẻ."

"Coi như là để mẹ bảo vệ con, cơn giận này để mẹ trút thay con, đừng làm bẩn tay mình."

Nhìn vẻ mặt chân thành của bà, tôi im lặng không lên tiếng.

Bởi vì cùng lúc đó, tâm lý bà cũng thay đổi thất thường.

| Con bé tốt, nếu con là con gái mẹ thì tốt rồi.|

Tôi mím môi không nói gì, chỉ đưa tay ôm bà vào lòng.

"Mẹ."

Mẹ chồng hai tay run rẩy ôm tôi, suy nghĩ bà suýt nữa làm tôi xỉu.

"Ngày mai con đi tới công ty Trương Phong với mẹ một chuyến."

"Nghe người phía dưới nói, Bạch Tiểu Nghiên được đặc cách, trực tiếp thành thư kí tổng giám đốc."

Giọng mẹ chồng bình tĩnh, con ngươi bà lóe sáng.

Tôi nhẹ nhàng gật đầu, sau khi kết hôn với Trương Phong, anh vẫn không cho tôi nhúng tay vào chuyện công ty, ngược lại còn giao một phần lớn thực quyền cho mẹ chồng.

Thế nên phu nhân tổng giám đốc là tôi đây, cũng lâu lắm rồi không lộ diện. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Hoàn


11.

Dáng vẻ mẹ chồng ở công ty hoàn toàn khác khi ở nhà, hoàn toàn là một người phụ nữ mạnh mẽ.

Nghe thư kí của bà nói, hơn nửa số nghiệp vụ trong công ty 2 năm qua, đều do bà xử lý ổn thỏa.

"Trương Phong đâu?"

Mẹ chồng đeo kính, đứng trong sảnh công ty, hỏi thư ký.

Thư ký cũng biết nhìn sắc mặt, cô ấy mỉm cười trả lời.

"Dạ thưa lão phu nhân, phu nhân.*"

(* 2 cái danh xưng này tui không bíc để sao cho hợp, ai có góp ý thì góp ý tui với.)

"Trương tổng ở tầng trên cùng, ở cùng cô Bạch ạ."

| Hừ, con nhóc kia, bà mày tới rồi đây.|

Mẹ chồng chỉnh túi xách trên tay, một giây sau tháo kính mắt xuống.

"Mọi người làm việc mệt không? Đi thôi, cùng tôi đi xem Trương tổng của mấy người."

Cấp dưới chính liếc mắt, mấy người hơi thông minh đã hiểu ý, dồn dập đi theo sau chúng tôi.

Lúc một nhóm người cùng nhau đi tới cửa phòng giám đốc, bên trong truyền tới tiếng cười đùa, khiến mọi người đều trầm mặc.

Mẹ chồng đưa tay xách váy, nhấc chân đá tung cửa ra.

Tiếng động lớn khiến hai người trong phòng làm việc run người.

Chỉ thấy Bạch Tiểu Nghiên lộ nửa vai, một mảnh vải che kín đôi mắt to tròn của cô ta, đang quyến rũ mỉm cười.

"Anh Phong, sao lại tạo tiếng động lớn thế? Em sợ đó."

Nội tâm mọi người SOS: | Không dám nhìn, không dám nhìn nha.|

Quần Trương phong rơi dưới đất, chỉ mặc duy nhất chiếc qu@n lót.

Hắn nhìn đám người ngoài cửa, căng thẳng tới mức chảy mồ hôi.

Một giây sau đã vội vàng giấu Bạch Tiểu Nghiên ra sau, nhưng lại bị mẹ chồng tát cho cái.

"Sao mẹ lại sinh ra cái loại bẩn thỉu như mày nhỉ, cái "que tăm" bé tí này mà cũng dám lôi ra khoe khoang à? Không ngại mất mặt à?"

"Lăn sang kia cùng Tiểu Nghiên của mày đi, đừng phá hoại hình ảnh đoan chính của công ty."

Sau đó lại vỗ tay một cái cho Bạch Tiểu Nghiên.

"Cô Bạch biết chơi thật đấy, không hổ là người làm tiểu tam."

"Đã vậy thì để mọi người cùng xem chút đi."

Nghe thấy giọng mẹ chồng tôi, Bạch Tiểu Nghiên vội vàng tháo bịt mắt xuống, sợ sệt trốn sau cái bàn.

Mẹ chồng thấy thế, vội vã chỉ mọi người góc để chiêm ngưỡng cô ta trọn vẹn nhất.

"Cô Bạch đừng thẹn thùng, để mọi người biết cái gì gọi là hồ ly tinh đi."

Có lẽ là vì tình cảnh quá mức gợi tình, vài anh trai trong công ty trợn cả mắt lên rồi.

Trên mặt mẹ chồng còn vương ý cười, xông lên hóng hớt.

| Thằng nhóc này, còn định đấu với mẹ mày à, xem mày vô liêm sỉ tới mức nào nữa.|

| Sao những người này đần thế nhỉ? Lôi điện thoại ra quay đi chứ, ôi trí thông minh đáng lo ngại quá, haizz.|

| Coi con dâu mẹ là quả hồng mềm mà bóp à, nhìn xem kết cục của mày như nào.|

12.

Bạch Tiểu Nghiên bị tình cảnh này dọa run, liên tục quỳ lạy dưới gối mẹ chồng.

"Dì bỏ qua cho con đi, bỏ qua cho con đi mà."

Mẹ chồng mỉm cười, ra dấu cho người phía sau.

Thư ký lập tức đưa mọi người rời khỏi văn phòng, bên trong chỉ còn dư lại 4 người chúng ta.

Thấy mẹ chồng không nói lời nào, cô ta nằm nhoài bên trên tôi.

"Chị dâu, em có lỗi với chị, chị bỏ qua cho em đi."

"Em mang thai rồi, là con của anh Phong."

"Chị dâu, chị tác thành cho chúng em đi, chị ly hôn với anh Phong đi được không?"

Nghe nói thế, tôi có hơi tức phát cười, sau đó ngẩng đầu nhìn mẹ chồng chút, dường như bà cũng ngẩn người.

| Vãi, mang thai rồi à, thế thì...|

Ngay lúc tôi tưởng bà sẽ bảo tôi buông tha cô ta, mẹ lại nhẹ nhàng lắc cổ một cái.

"Thế đánh đi."

| Mang thai thì tôi cũng không cho cô sống thoải mái đâu, đừng khinh người quá đáng.|

Trương Phong nghe vậy, mau mau chạy tới, ôm Bạch Tiểu Nghiên vào lòng.

"Mẹ, đây là cháu trai ruột mẹ đó, sau này Tiểu Nghiên sẽ là con dâu mẹ mà."

"Vương Mộng, cô nghe rồi đó, chúng ta ly hôn đi."

"Cái loại phụ nữ không đẻ được, nhà họ Trương chúng tôi không..."

Lời còn chưa nói hết, một cái túi đập thẳng vào mặt hắn ta.

"Rác rưởi, đứa bé kia không liên quan gì tới mẹ, mày thích nhận thì tự đi mà nhận."

"Con dâu cái chó gì, tao chỉ có mỗi Mộng Mộng là con dâu thôi."

| Cái loại hồ ly tinh này mà cũng dám đòi vào cửa nhà tao à, mơ đi.|

| Đêm nay tao sẽ làm cái hình nộm, đâm chếc mày, đâm chếc mày!!|

Nghe suy nghĩ của mẹ chồng, tôi hơi cong khóe môi, sao lại thấy hơi đáng yêu nhỉ?

Tôi nhấc chân đi tới trước mặt Trương Phong, nhìn hắn từ trên cao.

"Trương Phong, lời của tôi nói anh lại không chịu nghe. Tôi hỏi anh lần cuối, có về nhà không?"

Trương Phong cười quỷ dị, hắn ôm chặt Bạch Tiểu Nghiên.

"Cô tưởng cô nói vậy là có thể khiến tôi hồi tâm chuyển ý à? À, vậy chúng ta cứ nhìn xem, ai xui xẻo trước."

Tôi hài lòng vỗ tay một cái.

"Thế thì nhớ chuyển tôi 57 triệu, à còn nữa, Bạch Tiểu Nghiên."

"Mưu kế không tồi đâu, nhưng cô đúng là không có đầu óc, tài chính trong nhà ai nắm mà cũng không biết à."

Bạch Tiểu Nghiên bị lời tôi dọa sững người, ngơ ngác nhìn tôi.

"Cô có ý gì? Công ty này của Trương Phong mà?"

"Anh ấy nói rồi, chỉ cần tôi sinh con ra, anh ấy sẽ cho tôi công ty này."

Tôi cười lạnh một cái, không trả lời cô ta.

| Là mình là mình nè! Cuối cùng con dâu cũng nhắc tới mình rồi.|

Mẹ chồng cầm mấy tờ giấy trong nay, ném thẳng vào mặt hai người họ.

"Trương Phong, tối qua mẹ sửa lại hết tên tài sản mày đứng tên rồi."

"Một nửa là của mẹ, một nửa là của Mộng Mộng. Còn con của hai đứa chúng mày, tự đi mà nuôi."

"Dù sao mày cũng là con mẹ, mẹ cũng chẳng bạc đãi mày, mỗi tháng mẹ cho chúng mày 1500 tệ, đi mà sống với tiểu tình nhân của mày đi."

13.

Trương Phong nằm trên mặt đất, xem lại đống giấy tờ, có hơi khó tin nhìn mẹ chồng tôi.

"Mẹ rốt cuộc có phải mẹ ruột con không thế?"

"Con trai, cháu trai mẹ đều không cần à?"

Mẹ chồng lắc lắc ngón tay, vẻ mặt nghiêm túc.

"Là mày không muốn cái nhà này trước, đừng có đổ cho mẹ."

Dứt lời liền nắm tay tôi rời đi.

Trước khi đi, tôi nghiêm túc nhìn Trương Phong, chậm rãi mở miệng.

"Chúng ta ly hôn đi, tôi tác thành cho 2 người."

Trên đường về, mẹ chồng bảo tài xế quay xe, đi về phía công ty dưới danh nghĩa tôi.

Lúc này, mẹ chồng trầm mặc hiếm thấy, mắt long lanh.

Qua hồi lâu, bà mới mở miệng.

"Mộng Mộng, trước giờ con chưa từng thấy cha Trương Phong đúng không?"

Tôi khẽ gật đầu, dường như từ hồi tôi biết Trương Phong tới giờ, cũng chưa từng thấy cha chồng.

Mẹ chồng tôi nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt dường như lấp lánh ánh nước.

"Cha Trương Phong ngoại tình với thư kí lúc mẹ vừa đẻ nó ra."

"Con đàn bà kia đi tới trước mặt mẹ, dương dương tự đắc nói mình được chiều chuộng thế nào."

"Sau đó, cha Trương Phong cuỗm hết tài sản nhà họ Liễu, bỏ đi cùng con đàn bà đó, hồi nọ mẹ nghe bảo, hình như hắn che.t rồi."

"Che.t rồi cũng tốt, thế nên cả đời này, mẹ không thể tha thứ cho loại đàn ông dây dưa với tiểu tam."

Dường như tôi đã hiểu vì sao mẹ chồng tôi phải giúp tôi, ở một góc độ nào đó mà nói, là bà đang giúp bản thân lúc còn trẻ.

Mẹ chồng nở nụ cười, đưa tay gạt đi giọt nước mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi.

"Mẹ biết từ nhỏ con đã quen sống trong nhung lụa, cũng không thiếu tiền tiêu."

"Thế nhưng phụ nữ ấy mà, cũng nên có công việc riêng, con không biết quán xuyến công ty cũng được, mẹ sẽ dạy con. Nhưng tuyệt đối đừng dựa dẫm hoàn toàn vào đàn ông."

Tôi đưa tay ôm bà vào lòng, hít sâu một hơi.

"Mẹ ruột con đã qua đời, sau này, mẹ chính là mẹ ruột con."

Sau đó, mẹ chồng bắt đầu dạy tôi kiến thức thương mại, dần dần, tôi đã bắt đầu có thể tự mình chống đỡ một phương.

Đống tài sản bị Trương Phong lén lút chuyển đi, cũng dược tìm về đủ.

Mà Trương Phong và Bạch Tiểu Nghiên cũng bị mẹ chồng trục xuất khỏi gia tộc, nghe nói đang đi làm thuê kiếm tiền nuôi đứa nhỏ.

14.

Chuyện ở công ty bị lộ ra ngoài, Bạch Tiểu Nghiên thành chuột chạy qua đường.

Thế nên nếu sau này cô ta muốn rời khỏi Trương Phong thì không dễ dàng vậy nữa rồi.

Có thể bây giờ cô ta vẫn đang ảo tưởng, nghĩ sẽ có ngày Trương Phong giành lại được tài sản trong nhà, cho cô ta.

"Phu nhân, cẩn thận vũng nước."

Không nghĩ ở trước cửa nhà hàng 5 sao, tôi và mẹ chồng lại gặp lại Bạch Tiểu Nghiên lần nữa.

Cô ta mặc một bộ quần áo công sở, tay đang cầm chổi lau nahf.

Chúng tôi quay đầu nhìn cô ta, trùng hợp cô ta cũng quay đầu nhìn chúng tôi.

| Xui xẻo thật.|

Mẹ chồng xị mặt xuống, trong lòng phát cáu.

"Ơ, đây không phải vị phu nhân tổng tài bị cắm sừng à?"

Lúc cô ta nói chuyện, khóe miệng nhếch một bên, trong không chút ý tốt.

| Nói ai đấy, nói ai đấy? Miệng thối thế?|

Mẹ chồng tôi suýt nữa định mở miệng mắng, tôi kịp giữ bà lại, tặng bà một ánh mắt an ủi.

Tôi khoanh tay lại, nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Nghiên.

"Ơ, đây không phải chị gái leo được lên làm chính thất, nghèo tới nỗi phải làm lao công hả?"

"Cô nói đúng rồi đấy, nhưng tôi cũng chỉ thiếu 1 thằng đàn ông thôi, mà sao cô lưu lạc tới mức đi làm lao công rồi thế?"

Bạch Tiểu Nghiên siết cây lau nhà trong tay, ánh mắt độc ác.

"Đắc ý cái gì chứ? Trương Phong sớm muộn cũng có tiền thôi, đến lúc đó thì cô mau cút đi."

Mẹ chồng hít sâu một hơi, lắc đầu với Bạch Tiểu Nghiên.

"Cô Bạch à, nó không thể đâu."

"Nó thành niên lâu rồi, phải tự nuôi sống bản thân thôi, không cần số tiền này, cô cũng thế."

| Hừ, cái thứ mất dạy, còn đòi tiền cơ á.|

Thấy vẻ mặt xanh mét của cô ta, tôi và mẹ chồng nhìn nhau cười, tay trong tay rời đi.

Cũng không lâu lắm, Trương Phong lại dám ôm con, dắt Bạch Tiểu Nghiên tới cửa.

15.

Lúc mở cửa, tôi còn đờ người ra.

Dáng vẻ một nhà 3 người này, nhìn còn trọn vẹn phết dấy.

Nếu không phải quần áo trên người họ bạc màu, tôi thực sự sẽ tưởng họ sống rất hạnh phúc.

"Nhìn cái gì chứ, mau nhường đường đi."

Bạch Tiểu Nghiên ôm con, dáng vẻ hung hăng, cứ như đây là nhà của cô ta vậy.

Mẹ chồng nghe tiếng liền tới, một giây sau, mặt bà đen lại.

"Sao chúng mày lại tới đây?"

| Tâm trạng mình đang tốt, cứ thế không cánh mà bay.|

Trương Phong đưa thực phẩm dinh dưỡng trong tay cho mẹ, vẻ mặt nịnh nọt.

"Mẹ, con đưa cháu trai tới thăm mẹ."

Mẹ chồng không nói gì, chỉ là quay đầu rời đi.

Dù sao người cũng đã tới cửa, tôi đành nhích sang một bên, nhường họ một con đường.

Bạch Tiểu Nghiên thấy thế, hài lòng xoay người, ôm đứa nhỏ đi về phía mẹ chồng.

"Mẹ, mẹ xem cháu trai mẹ nè, đáng yêu lắm."

| Hả? Cái gì cơ? Cô ta gọi mình là mẹ á?|

| Nhận vơ nhỉ?|

Mẹ chồng giơ tay chặn lại cô ta, không cho cô ta sáp lại gần, nhích mông sang bên cạnh 2 cái.

"Đừng nhận vơ, tôi không phải mẹ cô."

Trên mặt Bạch Tiểu Nghiên có hơi lúng túc, sau đó quay đầu nhìn Trương Phong.

"Mẹ, mẹ nhìn chút đi, đây là cháu trai mẹ đó."

"Được rồi, nói đi, chúng mày tới đây làm gì?"

Trương Phong ngập ngừng chút, sau đó trịnh trọng nói.

"Phần tài sản này là con làm ra, dù mẹ không cho con, cũng phải cho con trai con, con dâu mẹ một chút chứ."

Mẹ chồng nghe vậy nhíu mày.

"Mày có muốn nghe lại xem mày vừa nói gì không?"

"Trước giờ mẹ chưa từng nhận đứa cháu trai và con dâu này, tuy đứa nhỏ vô tội, nhưng đó cũng là sai lầm của chúng mày, đừng ụp lên đầu mẹ."

Bạch Tiểu Nghiên oán hận nhìn tôi, vẻ mặt quái gở.

"Con thấy mẹ già rồi nên lú rồi đấy. Gia sản lớn như thế mà không cho con trai, không cho cháu nội, lại cho một người ngoài à?"

"Dựa vào cái gì mà Vương Mộng có nhiều vậy? À, nói vậy cũng không hợp lý lắm đâu nhỉ!"

Mẹ chồng bị lời cô ta chọc tức, đặt cốc xuống bàn.

"Được, chúng ta tính toán chút đi."

"Trương Phong, tiền vốn làm ăn là ai cho mày? Bình thường chuyện làm ăn do ai quản lý?"

Sắc mặt Trương Phong trắng bệch, khí thế cũng yếu hẳn

"Tiền vốn là mẹ và Vương Mộng góp, sau đó là mẹ quản lý."

Mẹ chồng mỉm cười trả lời.

"Thế thì chẳng đúng rồi, Mộng Mộng lấy lại tiền của nó, mà tiền của mẹ, mẹ thích cho ai thì cho, tới lượt mày quơ tay múa chân à?"

| Đúng là vớ vẩn, mở mang tầm mắt thật, trần đời còn có người không biết xấu hổ vậy đấy.|

Bạch Tiểu Nghiên nhất thời ấp úng, rất lâu sau mới mở miệng.

"Vậy ý của mẹ là, chúng con không có phần sao?"

"Làm sai thì phải chịu trừng phạt chứ sao?"

Vẻ mặt mẹ chồng chăm chú, khí thế cũng có phần mãnh liệt hơn.

"Trương Phong, mẹ đúng là mù 8 đời mới nuôi mày đấy."

Thấy không nói được nữa, Bạch Tiểu Nghiên ném con vào lòng Trương Phong, chạy đi mất.

Trương Phong cũng không tiện ở lại, ôm đứa nhỏ định rời đi.

Một giây sau, mẹ chồng gọi hắn lại.

"Đồ mày mua, mẹ không thiếu, cũng chẳng cần."

Sau đó, bọn họ cũng không tới nữa.

Mà tôi và mẹ chồng nỗ lực, sau đó công ty của chúng tôi đã trở thành xí nghiệp hàng đầu, chuyện kinh doanh không ngừng phát triển.

Tuy tôi và Trương Phong đã ly hôn, thế nhưng trước giờ tôi đều ở cùng mẹ chồng.

Bà thì không ngừng nỗ lực tìm đối tượng mới cho tôi.

16.

"Mộng Mộng, chúng ta gặp mặt đi."

Lúc Trương Phong gọi cho tôi, tôi vừa cùng đối tượng hẹn hò gặp nhau.

Khác dáng vẻ ngăn nắp chỉnh tề trước kia, lúc này quần áo hắn rách nát, cả người có mùi lạ, đang bày hàng ăn vặt ở vỉa hè.

Tôi ngồi trên ghế trước sạp nhỏ, nhìn hắn đang gào lên với Bạch Tiểu Nghiên đang lộ ngực ra.

"Đừng khiến anh phải lo nữa được không?"

Sau đó, hắn ngượng ngùng đi về phía tôi, trên tay đều là vết nứt nẻ.

"Mộng Mộng, lâu lắm không gặp."

Từ sau khi ly hôn, tôi cũng chưa từng gặp lại hắn, liền gật đầu.

"Tiểu Nghiên bị gì thế?"

"Điên rồi."

Trương Phong câu nệ ngồi trước mặt tôi, vẻ mặt ảm đạm.

"Từ khi anh bị đuổi khỏi nhà, cô ấy vẫn luôn chê anh nghèo, sống còn khó nữa, nói gì là việc nuôi đứa nhỏ."

"Hồi đứa nhỏ vừa ra đời, cô ấy ngày ngày mắng anh, chê anh không có bản lĩnh."

"Có lần đang tắm cho đứa nhỏ, có người gọi cô ấy đi đánh bài, cô ấy quên mất con."

"Thế nên đứa bé cứ vậy mà ch.et đuối, cô ấy lại muốn chạy theo thằng khác, sau đó bị lừa hết tiền, rồi phát điên luôn.

Tôi nghe mà không nói gì, chỉ có thể nói đúng là báo ứng.

"Vậy hôm nay anh gọi tôi tới đây làm gì?"

Trương Phong nghe xong, lo lắng chà xát tay, cẩn thận nhìn tôi một lúc.

"Anh vẫn rất yêu em, Mộng Mộng, chúng ta có thể....."

Tôi cau mày nhìn dáng vẻ rẻ mạt của hắn, đột nhiên rất buồn ười.

"Trương Phong, anh nhìn lại anh bây giờ đi, vừa già vừa xấu."

"Anh dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ chấp nhận anh? Ngoại tình một lần không đủ, còn định thêm lần nữa à?"

"Cái loại như anh đúng là không biết đủ, cảm thấy yêu ai thì muốn ở bên người đó hả?"

Trương Phong bị lời tôi chặn họng, không nói được câu nào, chỉ đành yên lặng xoa tay.

Tôi hít sâu một hơi, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Trương Phong, lúc đó anh đã chọn cô ta, kết quả là gì thì anh cũng phải nhận lấy."

"Sau này đừng liên lạc với tôi nữa."

17.

Dưới sự kiên trì không ngừng nghỉ của mẹ chồng, cuối cùng tôi cũng nhìn trúng một người đàn ông.

Ngày tôi kết hôn, bà dự đám cưới với vai trò là mẹ tôi.

Lúc trang điểm, mẹ chồng vui vẻ nhìn tôi, liên tục vuốt v e tay tôi.

"Lúc mẹ kết hôn, mẹ cũng xinh đẹp giống con bây giờ."

"Lúc đó mẹ mẹ khóc nhiều lắm, mẹ còn không hiểu, bây giờ mẹ cũng hiểu rồi."

Nghe bà dặn tôi từng lời, vành mắt dần đỏ ửng.

"Mẹ, ngày vui mà, mẹ đừng khóc."

Bà luôn miệng khen xinh, đôi mắt bà cẩn thận nhìn tôi trang điểm từng chút một.

Trong lễ cưới, bà lại lần nữa khóc không thành tiếng.

Mẹ chồng tôi kéo tay chú rể, không ngừng căn dặn.

"Sau này phải đối xử tốt với Mộng Mộng nhà mẹ nhé, nếu con dám bắt nạt con bé, mẹ sẽ đích thân tới đánh con."

"Tính tình đứa nhỏ này không tốt lắm, con nhất định phải chăm sóc con bé thật tốt đó."

Chú rể liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn tôi càng thêm kiên định.

Đó là biểu cảm tôi chưa từng thấy trên mặt Trương Phong.

Tôi đứng trên bục, lúc nghe MC chúc phúc, tôi thấy Trương Phong đứng ở đằng xa.

Hắn một mình ngồi uống rượu, thấy tôi nhìn qua, hắn chậm rãi cầm chén rượu đứng dậy.

Vành mắt hắn ửng hồng, quần áo hơi nhăn nheo, đó là bộ quần áo trước kia tôi mua cho hắn.

Nhìn nhau không nói gì, Trương Phong bưng chén rượu giơ về phía tôi, sau đó một hơi uống cạn.

Tôi không phản ứng lại, chỉ là dời tầm mắt đi.

Lúc này, suy nghĩ của mẹ chồng vang lên bên tai tôi.

| Con bé nhà mình, xinh quá đi.|
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom