Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 240: Thật sự muốn chết


Một đêm không nói chuyện!

Sáng sớm hôm sau, một chiếc Mercedes mang biển số thành phố Ngô đã đậu trước cổng biệt thự.

Kim Tái An và tài xế bước ra khỏi xe, vẻ mặt dữ tợn.

"Đây là thiên cũng Vân Đỉnh, biệt thự xa hoa bậc nhất Giang Châu đây sao, nhìn qua thực sự rất đẹp".

Kim Tái An chắp tay sau lưng, hứng thú nhìn biệt thự †rước mặt: "Tên khốn nạn Giang Vũ đó thật biết hưởng thụ, nhưng hắn không xứng ở trong một căn nhà tốt như vậy".

"Nghe nói cô Kỷ đã giao thiên cung Vân Đỉnh cho Giang Vũ, điều này chứng tỏ Kỷ tiểu thư rất coi trọng Giang Vũ".

Tài xế lo lắng nhắc nhở: "Chúng ta có nên suy nghĩ lại không? Nếu Kỷ Tuyết Tình nhớ tới tình cũ và báo thù cho Giang Vũ thì cậu và nhà họ Kim sẽ gặp rắc rối lớn!" 

"Yên tâm, tôi đã nghĩ ra biện pháp đối phó, chỉ cần tôi..."

"Không được đậu xe trước cửa!"

Kim Tái An còn chưa kịp nói xong thì Hoàng Long đã đi ra ngoài sân, cảnh cáo: "Đây là tư gia, không chào đón những người không mời mà đến".

"Tôi tới đây tìm Giang Vũ, bảo hắn ra đây gặp tôi".

Kim Tái An đứng chắp tay sau lưng, nghênh ngang đáp.

"Xin lỗi, cậu chủ nhà tôi bây giờ không tiếp khách, mời trở về!", Hoàng Long lễ phép đáp lại.

"Hừ! Chó gác cửa không xứng nói chuyện với tôi".

Kim Tái An hừ lạnh, kiêu ngạo nói: "Nếu Giang Vũ không chịu ra ngoài gặp tôi thì tôi sẽ tự mình đi vào tìm hắn". "Các người đừng hòng làm càn ở đây!"

Dù sao Hoàng Long cũng là bá chủ thế giới ngầm của Giang Châu, khi Kim Tái An mảng anh ta là chó gác cổng, ông ta liền tức giận nói: "Các người tốt nhất là nên lập tức rời đi, đừng tự đâm đầu vào chỗ chết".

"Sao ông nói chuyện với cậu chủ của tôi như vậy, ông mới là tự mình tìm chết".  

Tài xế của Kim Tái An tức giận quát lên, lạnh lùng nhìn Hoàng Long: "Chó ngoan không cản đường, tốt nhất ông nên rời khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ giết ông!"

"Đúng là đám người đến gây sự".

Hoàng Long lập tức thay đổi tư thế, lạnh lùng nói: "Tôi đã nói rồi, cậu chủ nhà tôi hôm nay không tiếp khách. Nếu như các người không chịu đi thì đừng trách tôi không khách khí".

"Châu chấu đá xe, không biết lượng sức! Hôm nay tôi sẽ cho các người biết thế nào là thực lực của nội kình đại sư!"

Nhìn thấy Hoàng Long chuẩn bị ra tay, tài xế nhếch môi khinh thường, bước đến trước mặt Hoàng Long rồi đá thật mạnh vào ngực Hoàng Long.

"Nhanh quá!” Hoàng Long còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bị đá văng ra ngoài, sau khi đánh vỡ cửa sân thì nặng nề ngã xuống trong sân.

"Chỉ là một võ giả nội kình mà cũng dám ngăn cản chúng tôi, đúng là tự chuốc lấy khổi. Tài xế khinh thường liếc nhìn Hoàng Long rồi đá tung cánh cửa còn lại, cung kính ra hiệu cho Kim Tái An đi vào: "Cậu chủ, mời!" 

"Khốn kiếp, các người đám đột nhập trái phép vào. nhà người khác!"

Lúc này, Hoàng Long phun ra một ngụm máu, nghiến răng nghiến lợi đứng dậy: "Chỉ cần tôi còn sống thì sẽ không để các người quấy rầy cậu chủ".

"Ha ha! Không ngờ Giang Vũ lại có một con chó †rung thành như vậy ở bên cạnh".

Kim Tái An cười, giễu cợt nói: "Kim Dũng, chơi với ông ta chút đi, để xem ông ta trung thành đến mức nào”.

"Tuân lệnh!"

Người lái xe tên Kim Dũng khát máu li3m môi rồi sải bước về phía Hoàng Long.

"Tôi liều mạng với cậu!"

Đối mặt với kẻ thù của cậu chủ, Hoàng Long tuy chỉ có thực lực nội kình đại sư vẫn không hề bỏ cuộc mà chủ động vũng quyền lao về phía Kim Dũng.

"Thật sự muốn chết!"

Kim Dũng cười lạnh, giơ tay lên nắm lấy cánh tay của Hoàng Long, bẻ gãy nó một cách thô bạo.

"Răng rắc!"

Cùng với tiếng xương gấy, cánh tay phải của Hoàng Long đã bị bẻ gấy. 

"Hít"

Cánh tay đã bị gấy, Hoàng Long đau đớn th ở dốc nhưng vẫn cố kìm nén thanh âm, ông ta không muốn tiếng kêu của mình ảnh hưởng đến việc tu luyện của Giang Vũ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 241: Cậu có dám đánh một trận với tôi không


Đối mặt với nắm đấm của Kim Dũng, Hoàng Long không ngừng hộc máu.

Nhưng cho dù ngực bị đánh lõm, xương sườn bị gãy thì Hoàng Long vẫn cắn răng, không dám kêu la một tiếng.

Khi Hoàng Long bị đánh đến mức phải quỳ trên mặt đất, Kim Dũng liền tung ra một cước đá vào mặt ông ta, khiến cho ông ta không đứng dậy nổi nữa: "Không phải là ông cứng rắn lắm hay sao, đứng lên nữa đi?"

"Cậu chủ, mọi việc đã xong xuôi rồi".

Sau khi xác nhận Hoàng Long không thể đứng dậy nổi, Kim Dũng cung kính xoay người, ý bảo Kim Tái An có thể tiến vào trong sân.

"Chó gác cổng, ông trung thành với Giang Vũ như: vậy, thế mà ông bị đánh thảm cũng không thấy hắn ra †ay cứu ông, thật đáng thương!"

Khi đi ngang qua Hoàng Long, Kim Tái An mỉa mai nói, sau đó đi về phía cửa biệt thự, nhưng chân đột nhiên bị kéo xuống.

Hoàng Long đã ngã xuống đất không dậy nổi nhưng vân ôm lấy chân của Kim Tái An, nói một câu không rõ ràng: "Chỉ cần tôi chưa chết thì cậu đừng mơ tưởng có thể quấy rầy cậu chủ nhà tôi".

Trước đó, Giang Vũ đã đúng khi nói rằng Hoàng Long là người duy nhất xung quanh anh mà anh có thể tin tưởng tuyệt đối, bởi vì không có ai trung thành với anh hơn Hoàng Long.

"Con mẹ nó ông đúng là chán sống, dám làm bẩn quần áo của tôi!"

Kim Tái An vô cùng tức giận, liền muốn đấm vào đầu Hoàng Long.

Đừng nói là bản thân đã bị trọng thương, cho dù Hoàng Long đang ở trạng thái tốt nhất thì cũng sẽ bị một đấm này đánh chết.

"Dừng tay!"

Đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ vang lên.

Ngay sau đó, từ trong biệt thự có một ảo ảnh lướt ra ngoài, bế Hoàng Long ra khỏi phạm vi nắm đấm của Kim Tái An.

"Hoàng Long, ông thế nào rồi, ông không sao chứ?"

Giang Vũ đặt Hoàng Long ở trên bậc thang trước cửa, quan tâm kiểm tra thân thể của ông ta.

"Cậu chủ, Hoàng Long bất tài,

Hoàng Long suy yếu muốn xin lỗi, nhưng vừa mở miệng đã phun ra một ngụm máu.

"Đừng nói nữa, may là có ông, nếu không lần đột phá này của tôi đã bị người ta phá hoại rồi". 

Giang Vũ lập tức thi triển Cửu Chuyển Hoàn Dương Chỉ để khống chế vết thương của Hoàng Long, đồng thời ngẩng đầu lạnh lùng địa nhìn về phía Kim Tái An: "Cậu Kim, người không mời mà đến còn dám đánh người của tôi thành như vậy, đúng là quá đáng!"

Sau khi dùng Phá Linh Đan, Giang Vũ tu luyện một đêm, vừa mới mới thành công đột phá đến luyện khí cấp bảy.

Bởi vì tu luyện không phân tâm, hơn nữa đang ở thời khắc đột phá mấu chốt, cho nên Giang Vũ không cảm ứng được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Cũng may có Hoàng Long ngăn cản, bằng không một khi Kim Tái An xông vào thì lần đột phá này của

Giang Vũ liền thất bại.

"Con chó gác cổng này dám ngắn cản cậu chủ nhà tôi, chưa bị tôi giết đã là thủ hạ lưu tình rồi".

Không đợi Kim Tái An mở miệng, Kim Dũng đã khinh thường đáp lại.

"Là anh đã đánh ông ấy thành như vậy sao?”

Giang Vũ nheo mắt, vừa giúp Hoàng Long chữa thương, vừa lạnh lùng địa nhìn về phía Kim Dũng.

"Là tôi bảo anh ta đánh đó, sao nào?"

Kim Tái An đứng trước mặt Kim Dũng, khiêu khích nhìn Giang Vũ 

"Cậu Kim oai phong như vậy, sao lúc trước lại quỳ xuống nhận sai trước mặt chúng tôi nhỉ?", Giang Vũ chế nhạo nhìn về phía Kim Tái An nói.

"Bớt nói nhảm đi!"

Bị Giang Vũ nhắc tới chuyện mất mặt trước đó, sắc mặt Kim Tái An liên trở nên lạnh lẽo: "Lân này tôi đến đây để lấy lại cây Thái Tuế trăm năm, biết thức thời liền ngoan ngoãn giao ra đây, bằng không..."

"Cây Thái Tuế đó đã bị tôi ăn rồi, trả thế nào được nữa?", Giang Vũ không kiên nhẫn ngắt lời Kim Tái An. "Kỷ Tuyết Tình đã rời khỏi Giang Châu, cậu còn dám

kiêu ngạo như vậy, thật sự cho rằng tôi không dám giết cậu sao?", trong mắt Kim Tái An lóe ra tia sắt lạnh.

"Nếu như anh có bản lĩnh thì cứ tới đi, tôi tiếp!", Giang Vũ không khách khí đáp lại.

"Không có Kỷ Tuyết Tình làm chỗ dựa mà vẫn dám mạnh miệng như vậy".

Kim Tái An liên tục gật đầu, khiêu khích nói: "Cậu có dám đánh một trận với tôi không? Nếu tôi thắng thì cậu phải giao cây Thái Tuế trăm năm đó ra".

"Nếu tôi thắng thì anh cũng phải giao cho tôi một cây dược liệu trăm năm khác!"

Giang Vũ đồng ý không chút do dự.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 242: Quyết đấu


'Từng chứng kiến trận chiến giữa Giang Vũ cùng Kim Chiêm Long, Kim Tái An biết rõ thực lực của Giang Vũ, nhưng Giang Vũ thì vẫn chưa biết thực lực thật sự của anh ta.

Bởi vậy Kim Tái An tuyệt đối tin tưởng mình có thể đánh bại Giang Vũ, không quan tâm tiền cược là gì.

"Ba ngày sau tôi nhất định sẽ đến cuộc hẹn", trong mắt Giang Vũ lóe ra tia sắc lạnh.

Bây giờ Giang Vũ rất muốn ra tay giết Kim Tái An, nhưng Hoàng Long bị thương quá nặng, cần được chữa trị cấp bách, hơn nữa Kim Tái An cũng đã đồng ý dùng một cây dược liệu trăm năm làm tiền đặt cược, cho nên anh cũng đồng ý đợi thêm ba ngày.

"Hy vọng đến lúc đó cậu sẽ không lâm trận bỏ chạy".

Kim Tái An nhìn Giang Vũ thật sâu, sau đó xoay người bước ra ngoài sân: "Kim Dũng, chúng ta đi!"

"Chờ đã, kẻ dám đánh người của tôi bị thương thì phải để mạng lại đây".

Đúng lúc này, Giang Vũ gầm lên một tiếng, đột nhiên vọt tới trước mặt Kim Dũng, đánh một chưởng vào thái dương của hắn ta.

"A

Đối mặt với công kích của Giang Vũ, Kim Dũng không kịp phản ứng, vừa kêu lên một tiếng thảm thiết thì đã bị đánh vỡ đầu mà chết.

Bởi vì sự việc xảy ra quá đột ngột nên khi Kim Tái An phản ứng lại thì cũng không kịp ngăn cản.

"Đồ khốn, tôi và cậu đã quyết định quyết chiến, vậy mà cậu còn giết người của tôi, đúng là không có võ đức".

Nhìn thi thể của Kim Dũng, Kim Tái An phẫn nộ mảng.

Sau khi gi ết chết Kim Dũng, Giang Vũ lập tức trở lại bên cạnh Hoàng Long tiếp tục trị liệu cho ông ta, cười lạnh nói: "Chuyện tôi và anh quyết đấu không liên quan gì đến chuyện người của anh chết. Hắn ta dám đánh người của tôi bị thương thì hắn ta phải chết!"

"Cậu đúng là kẻ ngoan độc!"

Kim Tái An siết chặt nắm tay, cố nén xúc động ra tay. ngay lúc này.

Anh ta sợ Kỷ Tuyết Tình trả thù nên mới hẹn quyết chiến với Giang Vũ, chuẩn bị gi ết chết Giang Vũ trên võ đài trước mặt mọi người, như vậy thì Kỷ Tuyết Tình cũng không có cớ gì mà trả thù. 

"Nếu như anh không muốn ra tay thì mang xác của hắn ta cút đi!"

Sắc mặt Giang Vũ không chút thay đổi, lập tức đuổi khách.

"Ba ngày sau tôi chắc chắn sẽ trả lại cho cậu cả vốn lẫn lãi".

Kim Tái An cuối cùng vẫn kiêng kị Kỷ Tuyết Tình, đành chịu đựng vác xác Kim Dũng trên vai rời đi.

Sau khi Kim Tái An rời đi, Giang Vũ lập tức tập trung tinh lực chữa thương cho Hoàng Long.

Cũng may Giang Vũ có y thuật thông thần, sau một thời gian nỗ lực đã có thể kéo Hoàng Long từ cửa tử sống lại.

Nếu như Hoàng Long chết như vậy thì Giang Vũ sẽ áy náy cả đời.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Khi anh em nhà họ Ngô ra khỏi phòng, họ nhìn thấy Hoàng Long đầy vết thương nằm trên ghế sofa, liền ngạc nhiên hỏi.

Sau khi bọn họ dùng Phá Linh Đan thì cũng chuyên tâm tu luyện một buổi tối, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Giang Vũ liền kể lại chuyện Kim Tái An đến để trả  thù.

"Nực cười! Nhà họ Kim ở thành phố Ngô phải không? Bây giờ tôi sẽ đi diệt cả nhà hắn!"

Sau khi biết được mọi chuyện, Ngô Khai Sơn liền tức giận quát!

"Anh cả, chỉ cần anh nói một câu thì hôm nay anh em tôi liền đến thành phố Ngô tiêu diệt nhà họ Kim".

Sắc mặt của Ngô Khai Thiên cũng âm trầm đến cực. điểm.

Kiếm Thần Thanh Phong đã ra lệnh cho bọn họ bảo. vệ Giang Vũ, vừa mới qua một ngày mà chuyện lớn như vậy đã xảy ra.

Cũng may người bị thương là Hoàng Long, bằng không nếu Giang Vũ có mệnh hệ gì thì anh em bọn họ, thậm chí cả phái Tuyên Đức đều có thể bị Kiếm Thần tiêu diệt.

"Tôi đã đồng ý quyết đấu với Kim Tái An, cũng không ngại đợi thêm ba ngày".

Giang Vũ lắc đầu, lạnh lùng nói: "Hơn nữa còn có một cây dược liệu trăm năm tuổi làm tiền đặt cược!"

"Quyết đấu cái gì chứ.

Ngô Khai Sơn thiếu kiên nhẫn nói: "Hiện giờ tôi đã tăng đến tông sư trung kỳ, anh hai tăng đến tông sư hậu kỳ, anh cả cũng đã đột phá đến tông sư sơ kỳ. Chúng ta là ba tông sư cường giả, hoàn toàn có thể san bằng cả nhà họ Kim, không cần lãng phí thời gian với hắn".

"Nếu như tôi cứ dựa vào sức mạnh của hai người thì tôi sẽ không bao giờ phát triển được".

Giang Vũ kiên định tỏ thái độ: "Tôi cũng muốn thông qua trận quyết đấu với Kim Tái An để củng cố cảnh giới tông sư của mình".

"Nếu như anh muốn củng cố cảnh giới thì chúng tôi có thể bồi luyện với cậu, không nhất thiết phải quyết đấu cùng Kim Tái An".

Ngô Khai Thiên nghiêm túc nhìn Giang Vũ nói: "Nếu như anh xảy ra chuyện gì thì chúng tôi không biết ăn nói với kiếm... ăn nói với cô Kỷ như thế nào!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 243: Cậu chủ đừng khinh địch


Một buổi sáng sớm ba ngày sau. 

Trên đường cao tốc từ Giang Châu đến thành phố Ngô. 

Nghiêm Phá Quân, người từng là cao thủ hàng đầu của nhà họ Lăng, cả người căng cứng lái xe ô tô, thỉnh thoảng lại nhìn qua kính chiếu hậu quan sát hai anh em nhà họ Ngô ngồi ở ghế sau. 

Trước khi Nghiêm Phá Quân làm việc cho nhà họ Lăng, đã từng học nghệ ở phái Tuyên Đức, bởi vì tư chất bình thường nên bị phái Tuyên Đức đuổi đi. 

Nhưng Nghiêm Phá Quân có nằm mơ cũng không ngờ được, bây giờ mình lại có thể làm việc chung với hai vị thiếu môn chủ của phái Tuyên Đức. 

Biết được anh em nhà họ Ngô và Giang Vũ đã kết nghĩa anh em, hơn nữa còn nhận Giang Vũ làm đại ca, Nghiêm Phá Quân gần như phát ngốc. 

Mặc dù anh em nhà họ Ngô không còn nhớ Nghiêm Phá Quân, nhưng mà ông ta lại biết hai anh em nhà này, biết được bọn họ không chỉ là kẻ mạnh Tông sư, mà còn là cậu chủ của phái Tuyên Đức. 

Nhân vật cỡ này mà nay lại giống như ông ta, đều làm việc cho Giang Vũ, quá... 

“May là lúc đầu mình đã bỏ tối theo sáng, thoát ly khỏi nhà họ Lăng, quay sang trung thành với cậu chủ Giang”. 

Nghiêm Phá Quân vừa lái xe vừa thầm cảm thấy may mắn: “Nếu không mình bây giờ chắc chắn sẽ bị tiêu diệt cùng với nhà họ Lăng rồi, càng không thể cùng hai vị thiếu môn chủ làm việc chung với nhau”. 

Vì vết thương của Hoàng Long vẫn chưa khỏi, Nghiêm Phá Quân liền bị gọi đi làm tài xế. 

Anh em nhà họ Ngô ngồi dặt dẹo ở hàng ghế phía sau và gần như đã quên mất Nghiêm Phá Quân, người mà còn chẳng có cả tư cách để gia nhập vào lớp đệ tử ngoại môn của phái Tuyên Đức. 

Chính bởi vì trước đó Ngô Khai Sơn nói có thể làm người cùng tập võ với Giang Vũ, nên ba ngày sau khi bọn họ cọ sát với Giang Vũ, chỉ có thể dùng một chữ thảm để hình dung! 

Nhưng mà anh em nhà họ Ngô lại không hề buông lời oán thán, dù gì bọn họ vừa mới đi theo Giang Vũ đã nhận được đan Phá Linh, tu vi đều được tăng lên, đây chính là cơ duyên của bọn họ. 

“Mọi người cảm thấy hôm nay tôi và Kim Tái An thi đấu có được bao nhiêu phần thắng?” 

Không biết qua bao lâu, Giang Vũ mỉm cười dò hỏi. 

“Cho dù có mười Kim Tái An cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của anh”. 

Ngô Khai Sơn đáp lại đầu tiên, nói bằng giọng hiếu kỳ: “Mà nói đến, đại ca rốt cuộc đã đột phá được cảnh giới Tông sư chưa?” 

“Anh bây giờ đã có khả năng giao đấu với một Tông sư trung kỳ như tôi rồi, nhưng vì sao từ đầu đến cuối vẫn không thể ngưng tụ được cương sát hộ thể?” 

“Bởi vì cách tu luyện của đại ca khác với chúng ta, căn bản không thể dùng hệ thống tu luyện võ đạo để đo lường tu vi của anh ấy”, Ngô Khai Thiên trái lại có vẻ suy nghĩ thấu suốt. 

“Xét trên lý thuyết, tôi vẫn chưa đột phá cảnh giới Tông sư”. 

Giang Vũ gật đầu, nói bằng giọng bất lực: “Tôi cũng nghĩ không thông, đan Phá Linh đủ để khiến cho mọi người tăng tiến lên một bậc cảnh giới, nhưng lại không thể khiến cho tôi đột phá được cảnh giới Tông sư”. 

Điều này cũng là điều khiến Giang Vũ buồn bực nhất, sau khi uống đan Phá Linh, khoảng cách để anh đạt đến Luyện khí kỳ tầng thứ 7 chỉ còn một xíu. 

Nhưng bây giờ sức mạnh cơ thể và linh lực tích tụ của anh đều đã thăng cấp hết mức, đã có khả năng giao đấu với cấp bậc Tông sư rồi. 

“Đều tại tên khốn kiếp họ Kim kia, vào lúc quan trọng lại đến làm phiền đại ca tu luyện, nếu không anh chắc chắn sẽ có thể đột phá cảnh giới Tông sư”. 

Ngô Khai Sơn căm phẫn chửi: “Nhưng mà bây giờ sức chiến đấu thực sự của đại ca hoàn toàn có thể đấu ngang tay với kẻ mạnh Tông sư rồi, hôm nay anh hãy dạy dỗ cho thằng khốn kiếp kia một trận ra trò đi”. 

“Tôi căn bản chẳng coi Kim Tái An kia ra gì, nếu không phải trước đó vội đi cứu Hoàng Long, anh ta làm gì có cơ hội bước ra khỏi thiên cung Vân Đỉnh”, Giang Vũ khá là tự tin đối với trận đánh này. 

“Cậu chủ đừng khinh địch”. 

Nghiêm Phá Quân không kiềm được nhắc nhở: “Nhà họ Kim dù gì cũng là một trong ba gia tộc lớn của thành phố Ngô, mà thành phố Ngô chính là thủ phủ dược liệu của Giang Đông, có tài nguyên tu luyện phong phú. Kim Tái An nếu dã dám khiêu chiến cậu thì chắc chắn bản thân anh ta cũng có thực lực không tệ”. 

“Nói cũng đúng”. 

Giang Vũ gật đầu, khó hiểu nhìn về phía Nghiêm Phá Quân nói: “Ông là một võ giả nội kình đỉnh phong đã có thể trở thành cao thủ hạng nhất của nhà họ Lăng, mà đệ nhất cao thủ Kim Chiến Long của nhà họ Kim lại là một kẻ mạnh Tông sư, cách biệt sao xa quá vậy?” 

“Chẳng lẽ nhà họ Kim còn hùng mạnh hơn cả nhà họ Lăng?” 

“Thực lực của một gia tộc không phải tính như vậy, mà là xét về năng lực tổng hợp”. 

Nghiêm Phá Quân lắc đầu, giải thích: “Thành phố Ngô chính là thủ phủ dược liệu, những gia tộc lớn bên trong đó có thể nói là nhà ven hồ được hưởng sái ánh trăng, bọn họ sở hữu một nguồn tài nguyên tu luyện chất lượng cao với số lượng nhiều, năng lực của những kẻ mạnh mà họ đào tạo ra cũng sẽ mạnh hơn nhà họ Lăng nhiều, nhưng luận về sức mạnh tổng hợp thì lại kém xa những gia tộc lớn ở tỉnh lị”. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 244: Em họ của vợ cũ


“Hóa ra là như vậy!” 

Giang Vũ như bỗng hiểu ra, vẻ mặt kỳ lạ nhìn vào hai anh em nhà họ Ngô ngồi ở ghế sau: “Ví như nhà họ Lăng thuê hai vị hiền đệ, thực lực đã vượt xa đám người của nhà họ Kim kia”. 

Hai anh em nhà họ Ngô ngượng ngùng nhe răng ra cười một cách ngốc nghếch, lúc ban đầu nhà họ Lăng thuê bọn lọ là để đối phó với Giang Vũ. 

Công viên Hắc Long Đàm là một điểm du lịch nổi tiếng của thành phố Ngô, ngày thường có rất nhiều du khách đến đây tham quan. 

Mà hôm nay, Kim Tái An vì muốn quyết đấu với Giang Vũ nên đã dứt khoát phong tỏa luôn cả công viên này, chặn hết tất cả du khách ở bên ngoài cửa, chỉ cho những người có thân phận địa vị được phép vào trong để xem thi đấu. 

Kim Tái An vì trận thi đấu lần này đã tốn hết ba ngày thời gian để tuyên truyền và phô trương thanh thế, cả thành phố Ngô không ai không biết, thậm chí những khu vực khác của tỉnh Giang Đông cũng đều được nghe về cuộc thi đấu này. 

Nguyên nhân Kim Tái An phô trương như vậy. 

Một phần là bởi vì anh ta rất tự tin với thực lực của mình, anh ta muốn hạ gục Giang Vũ ở trước mặt tất cả mọi người, để từ đó trở nên nổi tiếng. 

Một phần khác là vì Kim Tái An lo lắng Kỷ Tuyết Tình sau này sẽ tìm đến anh ta tính sổ, vậy thì cứ làm lớn chuyện này lên, cho dù sau này anh ta đánh cho Giang Vũ tàn phế thì Kỷ Tuyết Tình cũng sẽ không có lý do để gây phiền phức cho nhà họ Kim, nếu không sẽ chỉ tổn hại danh dự của nhà họ Kỷ. 

Đến Hắc Long Đàm, nhìn thấy du khách đều bị phong tỏa ở bên ngoài cửa chính, Giang Vũ không kiềm được trách móc: “Chẳng trách lúc trước Lưu Nhã Hiên kia cứ hở ra là đòi đuổi hết người đi, hóa ra là học theo chủ của cô ta”. 

“Tỷ võ cá nhân, lại dứt khoát chiếm dụng cả một điểm du lịch, đúng là bá đạo!” 

“Nhà họ Kim là một trong ba gia tộc lớn của thành phố Ngô, cho dù hành sự bá đạo, cũng chẳng có ai dám có ý kiến”. 

Nghiêm Phá Quân nắm được khá rõ tình hình của Giang Đông, bất đắc dĩ lắc đầu. 

“Thành phố Ngô không hổ là thủ phủ dược liệu, người đẹp bên này nhiều vô số, hơn nữa còn ngon nghẻ mọng nước hơn nhiều so với các em gái ở bên Giang Châu!” 

“Đều là kết quả của việc tẩm bổ bằng dược liệu, chỉ là không biết các em gái trong sàn nhảy có đều mọng nước như vậy không”. 

Anh em nhà họ Ngô gần như không lo lắng gì đến chuyện tỉ thí của Giang Vũ, sau khi xuống xe, liền tập trung nghiên cứu các em xinh gái, thuần túy là hai gã háo sắc d3 xồm! 

“Giang Vũ, sao anh lại ở đây?” 

Khi Giang Vũ chuẩn bị đi vào bên trong Hắc Long Đàm, một giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên bỗng vang lên. 

Hai cô gái xinh đẹp mặc quần đùi bò bó sát lấy cặp đùi trắng nõn nhà xuất hiện ở trước mặt Giang Vũ. 

“Cô là... Ngô Tuyết Tình!” 

Giang Vũ không chắc chắn lắm nhìn vào một cô gái nhuộm tóc màu đỏ, mặc áo croptop hở rốn. 

Ngô Tuyết Tình này chính là em họ của Triệu Trung Tuyết, từng tham gia hôn lễ của Giang Vũ và Triệu Trung Tuyết, vào mỗi năm mới đều sẽ gặp mặt một lần. 

“Giả bộ ngu gì chứ? Nhà tôi ở thành phố Ngô này, anh không nhớ à!” 

Ngô Tuyết Tình nhìn Giang Vũ nói bằng giọng khó chịu: “Sao anh lại ở đây, cô và chị họ tôi đến đây không?” 

“Bọn họ không đến, tôi đã...”. 

“Tuyết Tình, đây là ai vậy? Trông đẹp trai quá đi!” 

Em gái đứng bên cạnh Ngô Tuyết Tình tỏ vẻ hứng thú đánh giá vẻ bề ngoài của Giang Vũ: “Anh đẹp trai, chào anh, tôi tên Tôn Lệ Lệ, là bạn thân của Tuyết Tình”. 

“Xin chào, tôi tên Giang Vũ”, Giang Vũ lịch sự đáp lại. 

“Trông đẹp trai thì có tác dụng khỉ gì!” 

Ngô Tuyết Tình khinh thường bĩu môi, hung hăng trợn mắt lườm Tôn Lệ Lệ: “Anh ấy là chồng của chị họ tôi, cậu đừng có giở thói mê trai với anh ấy”. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 245: Đúng là không ngờ được, anh lại là loại người như thế


“Hai em gái này trẻ đẹp hơn nhiều so với đám phụ nữ mà lúc trước chúng ta chơi ở Giang Châu, cả người chỗ nào cũng non mềm, đúng là những thiếu nữ thanh xuân!”

Khi hai người Giang Vũ và Ngô Tuyết Tình nói chuyện, Ngô Khai Sơn dùng ánh mắt dê xôm đánh giá cơ thể của hai người phụ nữ.

“Cất cái bộ dạng Trư bát giới của cậu lại đi, chúng ta làm cướp cũng phải có đạo làm cướp, không động vào con gái nhà lành”.

Ngô Khai Thiên trợn mắt lườm Ngô Khai Sơn một cái, nhắc nhở: “Hơn nữa, nhìn bộ dạng này, bọn họ hình như có quen biết với đại ca, cậu muốn chết thì đừng có kéo anh theo”.

“Thưởng thức, thuần túy là thưởng thức mà thôi!”

Ngô Khai Sơn chẳng để tâm mà đáp lại.

Nghiêm Phá Quân ôm biểu cảm cạn lời, vô cùng khinh bỉ sự háo sắc của cặp anh em nhà họ Ngô này.

“Nếu như chị họ và cô của cô không đến, vậy cô còn tự mình đến đây làm gì?”

Ngô Tuyết Tình dùng ánh mắt khinh thường nhìn Giang Vũ: “Là anh bỏ nhà ra đi, hay là bị chị họ tôi đuổi đi?”

Nói đến đây, Ngô Tuyết Tình móc ra năm trăm tệ từ trong ví đẩy đến cho Giang Vũ: “Đoán chừng là lại bị chị họ tôi đuổi đi, trên người anh chắc không có tiền đâu hả, cầm lấy dùng tạm đi”.

“Cảm ơn ý tốt của cô, tôi bây giờ không thiếu tiên”.

Giang Vũ phất tay từ chối, giải thích nói: “Tôi và Triệu Trung Tuyết đã ly hôn, bây giờ không phải là anh rể của cô nữa rồi!"

Ấn tượng của Giang Vũ với Ngô Tuyết Tình cũng không tệ.

Mặc dù Ngô Tuyết Tình cũng có thái độ khinh thường và dè bỉu anh giống như những người khác, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, nên cũng không bắt nạt và sỉ nhục anh giống như bọn họ.

Ngược lại còn bởi vì tội nghiệp cho Giang Vũ, mà Ngô Tuyết Tình mỗi lần nhìn thấy anh đều sẽ đưa cho. anh một ít tiền.

Mặc dù mỗi lần chỉ là mấy trăm tệ, tiền không nhiều, nhưng mà Ngô Tuyết Tình vẫn còn đang đi học, nên bản thân cũng chẳng có nhiều tiền, có thể làm được đến như vậy, đã là tốt lắm rồi.

“Hử?”

Ngô Tuyết Tình trợn to mắt, ngạc nhiên thốt lên: “Hai người ly hôn lúc nào, sao tôi lại không biết?”

“Đã một thời gian rồi!", Giang Vũ cười khổ. 

“Hừ! Hôn nhân không có tình yêu chính là một nấm mồ, hai người đã nên ly hôn từ sớm rồi”.

Ngô Tuyết Tình hừ mũi một cái, nhưng cũng không cất tiền đi: “Tiên này anh cứ nhận lấy, anh rời khỏi nhà họ Triệu, còn chẳng có chút kỹ năng sinh tồn nào, đừng để bị chết đói”.

“Em gái à, em đang coi thường ai đấy?”

Nghe thấy câu này, Nghiêm Phá Quân không nhịn nổi nữa: “Cậu chủ nhà tôi bây giờ đã có tài sản đến mấy. tỷ tệ rồi, sao mà bị chết đói được chứ?”

“Anh cứ giỏi bốc phét đi”.

Ngô Tuyết Tình thoáng ngẩn ra, sau đó nói bằng giọng khinh thường: “Anh ấy nếu như là phú ông có gia tài tỷ tệ, thì tôi sẽ là Cửu Thiên Huyền nữ rồi. Anh ấy nếu thực sự có bản lĩnh như vậy, cũng không đến mức bị chị họ tôi ức hiếp đến mức này”.

“Cô còn không tin!” Nghiêm Phá Quân nổi giận, từ trong túi quần rút ra hai mươi nghìn tệ, dứt khoát nhét vào trong tay Ngô

Tuyết Tình nói: “Thấy cô đối xử với cậu chủ nhà tôi không tệ, tiền này ông đây thưởng cho cô!”

Nhìn hai xấp tiền giấy trong tay, Ngô Tuyết Tình ngẩn người.

Mặc dù trong nhà Ngô Tuyết Tình không thiếu tiền, nhưng bạn của Giang Vũ lại có thể lấy ra được nhiều tiền như thế, thì đã vượt quá sức tưởng tượng của cô ta rồi, dù gì, trong ký ức của mình, cô ta luôn cho rằng Giang Vũ là một người chẳng có đồng bạc cắc nào trên người.

“Anh thực sự là phú ông gia tài bạc tỷ à?”

Khi Ngô Tuyết Tình còn chưa kịp phản ứng lại, hai mắt Tôn Lệ Lệ phát sáng nhìn về phía Giang Vũ.

“Đương nhiên là thật!”

Nghiêm Phá Quân cướp lời, dùng giọng điệu đầy vẻ kiêu ngạo nói: “Hiện nay hai loại đan Ngưng Chỉ và đan Long Hổ vô cùng nổi tiếng trên thị trường Giang Đông đều được làm ra bởi cậu chủ, tập đoàn y dược Hàn Nguyệt chính là tài sản của cậu chủ nhà tôi”.

“Ông trời ơi!"

Nghe vậy, Tôn Lệ Lệ bật thốt lên: “Tuyết Tình, anh rể cậu thế mà lại là ông chủ của tập đoàn Hàn Nguyệt, ít nhất cũng phải có đến mấy tỷ tệ tài sản”.

Đan Ngưng Chỉ, đan Long Hổ và đan Sinh Căn Tục Cốt mà tập đoàn Hàn Nguyệt đưa ra thị trường đã chiếm lĩnh toàn bộ thị trường y dược và làm đẹp của Giang Đông, cũng đã đánh sập nhà họ Lăng.

Sau khi nhà họ Lăng bị sập, có đến hơn sáu phần tài sản của nhà họ Lăng đã bị tập đoàn Hàn Nguyệt mua lại và hợp nhất, đồng thời tập đoàn Hàn Nguyệt đã trở thành ông lớn hàng đầu trong ngành y dược và làm đẹp. của Giang Đông. Giang Vũ của bây giờ đúng là không thiếu tiền! “Cậu so đo với trẻ con làm gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 246: Giả làm cao thủ


Ngô Tuyết Tình phản ứng lại, tức tối nhìn chằm chằm Giang Vũ: “Mặc dù chị họ tôi trước kia đối xử với anh không tốt, nhưng anh cũng không thể giàu có rồi liền ly hôn chị ấy chứ, đúng là chẳng khác gì Trần Thế Mỹ, có tiền rồi liền vứt bỏ ngời vợ tào khang”.

Ngô Tuyết Tình gần như không biết chuyện đã xảy ra giữa Triệu Trung Tuyết và Giang Vũ, theo bản năng mà cho rằng Giang Vũ sau khi giàu có liền vứt bỏ Triệu Trung Tuyết.

Giang Vũ khế cử động cánh môi, nhưng không muốn giải thích thêm nữa.

“Tuyết Tình, Lệ Lệ, hai đứa ở đây làm gì vậy?”

Đúng vào lúc này, một người thanh niên cao to vạm  vỡ đi đến.

“Anh Tiểu Mã, sao anh cũng đến đây?”, Ngô Tuyết Tình và Tôn Lệ Lệ đều nhiệt tình chạy qua chào hỏi người này.

“Cậu chủ Kim thi đấu với người ta, chuyện lớn như: vậy, anh đương nhiên phải đến đây để xem náo nhiệt”.

Anh Tiểu Mã chỉnh trang lại đầu tóc của mình, đỏm dáng nói: “Dù gì anh với cậu chủ Kim cũng là bạn tốt, anh ta gặp chuyện, anh đương nhiên phải đến hỗ trợ”.

“Ôi trời! Anh Tiểu Mã đẹp trai quá!”

Hai mắt Ngô Tuyết Tình lấp lánh phát sáng, nói bằng giọng điệu sùng bái: “Nhà họ Kim chính là một trong ba đại gia tộc của thành phố Ngô này, mà anh lại là bạn của Í cậu chủ Kim, anh ngầu quá!”

“Anh Tiểu Mã, anh đến đúng lúc lắm!”

Tôn Lệ Lệ nói bằng giọng đầy kiêu ngạo: “Nhà họ Kim phong tỏa hết cả Hắc Long Đàm, không cho chúng em vào bên trong để xem thi đấu, anh nếu như đã quen biết với cậu chủ Kim, vậy hẳn có thể dẫn chúng em vào đúng không?”

“Chuyện nhỏ! Anh vốn dĩ có tư cách để vào trong đó xem thi đấu, chỉ cần anh nói với cậu chủ Kim một tiếng, dẫn theo mấy người nữa cũng chẳng có vấn đề gì”.

Anh Tiểu Mã hào sảng vỗ vỗ ngực mình, ngay sau đó quay sang nhìn Giang Vũ: “Vị này cũng là bạn của các. em à?”

“Anh ấy...”.

Tôn Lệ Lệ há miệng, nhìn sang Ngô Tuyết Tình, cô ta cũng không biết nên đáp lại câu hỏi này thế nào.

“Anh ấy tên là Giang Vũ, là anh rể cũ của chị họ em, là một tên tra naml”

Ngô Tuyết Tình đáp lại bằng giọng ghét bỏ, cô ta lúc. trước chỉ là khinh thường Giang Vũ ăn bám, mà bây giờ lại căm hận Giang Vũ có cách cư xử như Trần Thế Mỹ.

“Giang Vũ?”

Anh Tiểu Mã thoáng ngẩn ra, dùng giọng đùa cợt nói: “Đúng mà trùng hợp thật đấy, nghe nói người hôm nay thi đấu với cậu chủ Kim cũng tên là Giang Vũ”.

“Giang Vũ kia không phải chính là cậu đấy chứ?”

Tôn Lệ Lệ lúc này cũng tỏ vẻ hứng thú hỏi.

“Chắc không phải là anh ấy đâu”.

Không đợi Giang Vũ trả lời, Ngô Tuyết Tình lập tức. lắc đầu, dùng giọng khinh thường nói: “Em nghe nói người đi đấu với cậu chủ Kim là bạn trai của cô Kỷ, còn là một cao thủ võ đạo nữa, mà anh ấy ngoài việc biết giặt quần áo và nấu cơm ra thì cái gì cũng không biết, sao có thể là cùng một người được chứ”.  

“Đúng vậy!”

Nghe vậy, anh Tiểu Mã cũng gật đầu, nói bằng giọng chắc nịch: “Anh quen với Giang Vũ mà sẽ thi đấu với cậu chủ Kim, rõ ràng không phải là anh ấy”.

Cả đám người bên phía Giang Vũ đều dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía anh Tiểu Mã, chém gió chém đến †rước mặt người trong cuộc mà cũng không biết, đúng là ngu hết biết.

“Anh chắc chắn là anh quen với Giang Vũ chứ?”

Nhìn anh Tiểu Mã này có vẻ chẳng phải loại người tử tế gì, vì một chút lòng quan tâm với Ngô Tuyết Tình, Giãng Vũ không thể không tỏ chút thái độ.

“Đương nhiên, tôi với anh ấy quen rất thân, trước đó còn cùng nhau uống rượu nữa!”

Anh Tiểu Mã vẻ mặt đầy kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giọng điệu thoáng vẻ uy hiếp hỏi: “Sao nào, cậu không tin à?”

“Tôi đương nhiên không tin, bởi vì tôi căn bản chưa từng uống rượu cùng với anh”.

Đối phương càng như vậy, Giang Vũ càng không thể để anh ta đi lừa gạt Ngô Tuyết Tình được, nên dứt khoát nói thẳng: “Bởi vì tôi chính là Giang Vũ mà hôm nay sẽ thi đấu với Kim Tái An!”

“Ha ha...”. 

Anh Tiểu Mã thoáng ngập ngừng, nhưng ngay sau đó lại bật cười: “Tuyết Tình à, anh rể cũ của em đúng là biết nói đùa đấy, anh ta lại nói mình là Giang Vũ sắp thi đấu với cậu chủ Kim, cười chết anh mất thôi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 247: Con trai của sếp Mã


Tuy rằng không biết Giang Vũ vì sao lại biến thành tỷ. phú, nhưng Ngô Tuyết Tình biết rất rõ những ngày tháng mà Giang Vũ sống ở nhà họ Triệu đã trải qua như thế nào.

Ngô Tuyết Tình căn bản cũng không tin cái tên phế vật Giang Vũ chỉ biết giặt quần áo nấu cơm này, lại là người có thể đánh nhau với Kim Tái An.

“Nhưng tôi thật sự muốn đánh Kim Tái An!”

Giang Vũ bất đắc dĩ nhìn Ngô Tuyết Tình, anh nói thật.

“Cười chết tôi rồi, thật sự là cười chết tôi rồi!”

Anh Tiểu Mã ôm bụng, cười đến thở không ra hơi: "Tuyết Tình à, khó trách anh ta lại trở thành anh rể cũ của em, không biết lượng sức mình như vậy còn chém gió thành bão, chị họ em không ly hôn với anh ta mới là lạt"

Bị anh Tiểu Mã cười nhạo như thế, Ngô Tuyết Tình cảm thấy cực kì mất mặt, hận không thể bịt miệng Giang Vũ lại.

"Sớm biết vậy chúng †a không nên tới chào hỏi làm gì cả".

Tôn Lệ Lệ cũng cảm thấy có chút mất mặt.

“Cậu Kim đến rồi 

Đúng lúc này, Kim Tái An dẫn theo một đám người đi từ xa đến.

“Cậu Kim đến rồi!”

Anh Tiểu Mã thu hồi nụ cười, bước nhanh đến nghênh đón Kim Tái An.

"Nếu anh đã ly hôn với chị họ của tôi, vậy thì sau này. chúng ta cũng đừng có liên lạc với nhau nữa, anh tự giải quyết cho tốt đi!"

Ngô Tuyết Tình chán ghét trừng mắt nhìn Giang Vũ, kéo Tôn Lệ Lệ đuổi theo anh Tiểu Mã.

“Anh Tiểu Mã, chúng em có thể đi vào Hắc Long Đàm để xem trận chiến hay không thì hoàn toàn dựa vào. anh đó!"

Tôn Lệ Lệ đi theo phía sau anh Tiểu Mã, nũng nịu nói.

“Yên tâm! Anh và cậu Kim là bạn tốt, anh ấy chắc chắn sẽ nể mặt anh!”

Anh Tiểu Mã cực kì tự tin, khom người đi về phía Kim Tái An.

“Đại ca, em vợ anh đúng thật là có mắt không tròng!” Ngô Khai Sơn khó chịu nhìn chằm chằm bóng lưng của hai cô gái, cười xấu xa nói: "Có cần tôi thay anh giáo. huấn bọn họ một chút không”. 

“Đừng nói vớ vẩn!"

Ngô Khai Thiên trừng Ngô Khai Sơn một cái, hỏi Giang Vũ: "Anh Tiểu Mã kia vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt đẹp gì, rõ ràng có mưu đồ xấu xa với hai cô gái, có muốn tôi phế anh ta luôn không?"

“Thôi! Người ta đã nói không còn liên quan gì đến tôi nữa, tôi cũng lười xen vào việc của người khác”.

Giang Vũ thờ ơ lắc đầu: "Chúng ta vào Hắc Long Đàm trước đi!”

“Chờ một chút!”

Bên cạnh Nghiêm Phá Quân, Kim Tái An là một thanh niên lười nhác mặc quần áo thoải mái, giọng nói ngưng trọng nhắc nhở: "Anh nhất định phải cẩn thận người bên cạnh Kim Tái AnI"

“Ai?”

Giang Vũ và anh em nhà họ Ngô nghi hoặc nhìn Sang.

“Thiếu gia hào môn nhà họ Hạ ở tỉnh thành, Hạ Kiến Tài! "Tôi không quen biết anh ta, tại sao phải cẩn thận anh ta?"

Nghe nói đối phương là hào môn ở tỉnh thành, Giang Vũ cũng rất xem trọng. 

"Bởi vì Hạ Kiến mới là anh em kết nghĩa của Lăng Vân, anh ta chắc chắn sẽ nhằm vào anh”.

Nghiêm Phá Quân nghiêm trang giới thiệu: "Thực lực thực tế của nhà họ Hạ thực ra mạnh hơn nhà họ Lăng rất nhiều, là gia tộc nghiêng về võ đạo, có rất nhiều cường giả, anh phải cực kì cẩn thận khi đối phó với họ!"

“Gia tộc võ đạo? Có chút thú vị!”

Nghe thấy như thế, Giang Vũ hưng phấn hơn, cũng không vội tiến vào Hắc Long Đàm.

Anh Tiểu Mã đi tới trước mặt Kim Tái An, lấy lòng nói: "Chào cậu Kim, hôm nay anh chắc chắn có thể toàn thắng, đánh bại kẻ khiêu chiến không biết sống chết kia”.

“Anh là ai?” Kim Tái An ngờ vực nhìn anh Tiểu Mã.

Nghe thấy như thế, Tôn Lệ Lệ lập tức lôi Ngô Tuyết Tình lui về phía sau, chào hỏi cả nửa ngày mà cậu Kim căn bản lại cũng không quen biết, anh Tiểu Mã gì chứ

“Cậu Kim, đúng là quý nhân hay quên, tôi là Mã Khuông con trai của Mã Quốc Lương!”

Anh Tiểu Mã có chút xấu hổ xoa xoa tay, giải thích: "Cha tôi và nhà họ Kim có hợp tác kinh doanh, lúc trước. chúng ta đã từng ăn cơm cùng với nhau, lần này tôi thay. mặt cho nhà họ Mã tới đây cổ vũ cho anh!" 

'Trên thực tế, Mã Khuông và Kim Tái An chỉ có duyên gặp mặt đúng một lần, căn bản là không hề quen biết.

“Thì ra là con trai của sếp Mã”.

Kim Tái An vân không nhớ tới Mã Khuông, gật đầu qua loa.



Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenazz .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 248: Anh chắc chăn phải chết


“Bộp!"

Không đợi Mã Khuông nói xong, Kim Tái An giơ tay tát lên mặt Mã Khuông.

“Anh là cái thá gì mà dám bảo cậu đây nể mặt anh”.

Kim Tái An lạnh lùng nhìn Mã Khuông bị tát đơ người: "Đừng nói là anh, cho dù là cha anh thì cũng không có gan bảo tôi nể mặt các người”.

Thấy cảnh tượng như vậy, Ngô Tuyết Tình và Tôn Lệ Lệ mới hoàn toàn nhận ra Mã Khuông ngày thường ở trước mặt bọn họ ra vẻ, trên thực tế chẳng là cái thá gì, lại càng không có mối giao tình nào với Kim Tái An.

“Xin, xin lỗi!" 

Không ngờ Kim Tái An lại làm mình mất mặt như vậy, Mã Khuông vội vàng xin lỗi, lui về phía sau.

“Ai da, không phải nói anh và cậu Kim là bạn tốt sao?”

Đúng lúc này, Giang Vũ đi tới phía sau Mã Khuông ba người, trêu đùa nói: "Tại sao cậu Kim còn đánh anh trước mặt mọi người vậy?”

“Thằng ranh, ở đây có chỗ cho cậu lên tiếng sao?”

Bị tát một cái, Mã Khuông đang nghẹn cả một bụng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Giang Vũ: "Có tin tôi khiến cậu không ra khỏi Ngô Thành được. không?”

“Tôi thật sự không tin đó!”, Giang Vũ khinh thường bĩu môi.

“To gan thật, bây giờ tôi sẽ phế cậu!”

Mã Khuông trừng mắt, muốn động thủ.

“Giang Vũ, anh đừng đổ thêm dâu vào lửa”.

Ngô Tuyết Tình vội vàng giữ chặt Mã Khuông: "Anh Tiểu Mã đừng nóng giận, anh ta là tên điên, anh đừng chấp nhặt với anh ta”.

“Cậu Kim! Người này muốn phế tôi trước anh, anh ta không nể mặt anh đó!” 

Giang Vũ không để ý tới Mã Khuông, cười híp mắt nhìn Kim Tái An.

Thấy cảnh tượng như vậy, ba người Mã Khuông ngây ngẩn cả người.

Giang Vũ lại quen biết với Kim Tái An?

"Họ Mã kia, nếu anh nếu còn dám nói thêm một câu, bây giờ tôi sẽ cho người đánh gãy chân chó của anh”.

Thấy Mã Khuông ở trước mặt mình nói như thế, Kim Tái An chán ghét cảnh cáo.

Nghe thấy như thế, Mã Khuông rùng mình một cái, vội vàng câm miệng, không dám có bất kì hành động gì nữa.

“Tôi còn tưởng rằng cậu lâm trận bỏ chạy, không dám nghênh chiến!”

Kim Tái An cười lạnh nhìn Giang Vũ: "Không ngờ anh còn đến rất đúng giờ, đây là đã chuẩn bị sẵn sàng chịu chết rồi sao?"

“Trời ạ! Anh ta lại thật sự là người đánh nhau với cậu Kim!"

'Tôn Lệ Lệ khiếp sợ che miệng: "Tuyết Tình, không phải em vẫn nói anh rể họ của em là phế vật sao?”

“Em... 

Ngô Tuyết Tình cũng có chút há hốc mồm, chỉ là sắc mặt càng ngày càng âm trầm.

Mã Khuông đỏ bừng mặt, không ngờ Giang Vũ lại thật sự là người sẽ đánh với Kim Tái An.

Anh ta còn khoác lác rằng từng uống rượu với Giang Vũ nữa chứ, bây giờ những lời nói chém gió đó đã trở thành trò cười!

“Trận đấu còn chưa bắt đầu, ai thua ai thắng, còn chưa chắc đâu!”

Giang Vũ liếc Kim Tái An một cái, ánh mắt rơi vào người thanh niên bên cạnh Kim Tái An: "Nghe nói anh là anh em kết nghĩa của Lăng Vân, tên là Hạ Kiến Tài, anh muốn báo thù cho Lăng Vân sao?”

“Anh biết tôi?” Hạ Kiến Tài sửng sốt một chút, lập tức nhìn về phía Nghiêm Phá Quân: "Đồ chó, anh phản bội nhà họ Lăng, bán chủ cầu vinh, sớm muộn tôi cũng sẽ giải quyết anh”.

“Là nhà họ Lăng bất nhân với tôi trước, không thể trách tôi bất nghĩa”.

Bị người ta măng là chó trước mặt mọi người, sắc mặt của Nghiêm Phá Quân đỏ bừng hét lớn.

“Ít nói những thứ vô dụng đó lại, tóm lại, anh chắc chăn phải chết”.  

Hạ Kiến Tài hừ lạnh một tiếng, lập tức đánh giá Giang Vũ, khinh miệt nói: "Anh ỷ vào mối quan hệ với cô Kỷ làm hại em kết nghĩa của tôi cửa nát nhà tan, tôi thân là anh trai kết nghĩa với Lăng Vân, phải báo thù cho cậu ấy".

"Hôm nay cô Kỷ đã rời khỏi Giang Đông, không có nhà họ Kỷ làm chỗ dựa, tôi dễ dàng có thể bóp ch ết anh”.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 249: Chỉ động thủ với những người yếu hơn


Giang Vũ sợ rồi

“Nói cả nửa ngày, hoá ra anh đến là vì công ty dược. của tôi!"

“Tôi còn tưởng rằng anh là anh em có tình sâu đậm với Lăng Vân chứ”.

Nghe thấy những lời mà Hạ Kiến Tài nói, Giang Vũ khinh thường bĩu môi: “Có bản lĩnh thì cứ việc xông lên, anh có thể g iết chết tôi thì tập đoàn Hàn Nguyệt tự nhiên sẽ thuộc về anh”.

“Kỷ Tuyết Tình đi rồi, anh còn dám kiêu ngạo như vậy, vậy đừng trách tôi đến lúc đó không khách sáo”.

Hạ Kiến Tài nheo mắt lại, ánh sáng trong mắt loé lên. Trước mắt rất nhiều thế lực gia tộc trong Giang Đông đều dòm ngó công ty y dược trên danh nghĩa của Giang Vũ.

Chỉ có điều những người khác đều không tìm được cớ gây khó dễ cho Giang Vũ.

Mà Hạ Kiến Tài lại là có thân phận anh em kết nghĩa, lấy cớ báo thù cho Lăng Vân, động thủ với Giang Vũ.

“Cậu Hạ, anh không có cơ hội tự mình động thủ rồi!”

Kim Tái An ung dung mở miệng, kiên định nói: “Hôm nay tôi sẽ phế cậu trên lôi đài!” 

Nếu quả thật là như vậy, khi chúng ta phân chia tập đoàn Hàn Nguyệt, tôi chắc chắn sẽ có phần dành cho nhà họ Kim anh”.

Hạ Kiến Tài gật gật đầu, nghiền ngẫm nhìn Giang Vũ: “Anh qua được cửa ải của cậu Kim trước đi, rồi hãy đến nói chuyện với tôi, nếu không, đến cả tư cách để tôi tự mình ra tay, anh cũng không cớ”.

“Cứ chờ xem!”

Giang Vũ chỉ vào đám người Ngô Tuyết Tình, hỏi Kim Tái An: “Họ là bạn của tôi, tôi muốn dẫn họ vào xem trận đấu, không có vấn đề gì chứ?”

“Anh không sợ mất mặt trước bạn bè thì tôi đương nhiên cũng sẽ không để ý”.

Kim Tái An chẳng hề để ý nhún vai. Nghe thấy như thế, Tôn Lệ Lệ kích động kéo kéo tay Ngô Tuyết Tình: “Anh rể em chỉ cần nói một câu thì chúng ta đã có thể đi vào, thật sự là quá lợi hại!”

“Khụ khụ, chúng ta vào trước tìm một vị trí đề ngồi đi"

Mã Khuông đang mất mặt ho khan một tiếng, gọi hai cô gái rời đi.

“Chờ một chút! Anh không thể đi vào”.

Giang Vũ lạnh lùng nhìn về phía Mã Khuông: “Còn nữa, anh lấy danh tiếng của Cậu Kim giả danh lừa bịp thì tôi chẳng thèm quan tâm”.

“Anh còn dám dùng danh tiếng của tôi đi lừa gạt, vậy đừng trách tôi không khách khí”.

“Họ Mã kia, anh dám dùng danh tiếng của tôi đi giả danh lừa bịp?”

Sắc mặt Kim Tái An lập tức lạnh xuống. “Tôi không có, tôi nào dám đâu!”

Sắc mặt của Mã Khuông đại biến, vội vàng lắc đầu phủ nhận.

“Cút! Loại người như anh không có tư cách xem chúng tôi đấu võ”.

Kim Tái An hét lên một tiếng, lập tức dẫn đám người Hạ Kiến Tài tiến vào Hắc Long Đàm.

“Chúng ta cũng đi thôi!”

Giang Vũ không để ý tới Mã Khuông nữa, gọi đoàn người đi vào trong Hắc Long đàm.

“Anh rể Giang, anh là tỷ phú, tại sao lại chạy đến đấu võ với cậu Kim?” 

Tôn Lệ Lệ đi theo bên cạnh Giang Vũ, tò mò hỏi thăm. 

“Bởi vì anh ta muốn chết thôi!”

Ngô Tuyết Tình mặt không chút thay đổi nhìn về phía Giang Vũ: “Đừng tưởng rằng anh trở thành tỷ phú là có thể không kiêng nể gì, anh dám đấu võ với Kim Tái An, chính là đang tự tìm đường chết”.

“Cô cũng không có lòng tin vào tôi sao”.

“Người khác không biết lai lịch của anh, tôi còn không rõ sao?”

Ngô Tuyết Tình khinh thường bĩu môi: “Nếu thật sự anh có năng lực, cũng không đến mức sống khổ cực ở chỗ chị họ của tôi như thế”.

“Mới không gặp ba ngày mà phải nhìn bằng ánh mắt khác rồi. Người mà cô quen biết lúc trước, cũng không phải tỷ phú!”

Giang Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, tư tưởng do yếu tố ngoại cảnh của Ngô Tuyết Tình quá mức nghiêm trọng, nhưng mà cũng là chuyện thường tình, dù sao ba năm trước anh sống ở nhà họ Triệu gia quá thảm.

“Tuy răng tôi không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi là người Ngô Thành, rất rõ nếu Kim Tái An đã dám đấu võ với anh, vậy anh ta không có khả năng thua”.

Ngô Tuyết Tình hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Nếu anh không muốn chết, thì hãy chạy đi trước khi trận đấu bắt đầu”. 

“Cô chắc chắn Kim Tái An mạnh hơn tôi?”

“Đúng vậy!”

Ngô Tuyết Tình kiên định gật đầu: “Bởi vì Kim Tái An tuyệt đối sẽ không quyết đấu với người mạnh hơn anh ta”. “Anh rể Giang, những điều Tuyết Tình nói là thật”.

'Tôn Lệ Lệ lập tức phụ họa nói: “Kim Tái An sẽ chỉ động thủ với những người yếu hơn anh ta”.



Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenazz .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 250: Có phải anh sợ rồi không


“Sở dĩ có thành tích như vậy, chính là bởi vì Kim Tái An biết chọn đối thủ”.

“Anh ta đã quyết định đấu võ với anh, vậy chứng tỏ anh ta chắc chắn mạnh hơn anh, nếu không anh ta căn bản sẽ không đồng ý quyết đấu với anh”.

“Cái này đúng là giống phong cách của Kim Tái An”.

Nghe thấy lời mà hai cô gái nói, Giang Vũ nhớ tới lúc trước khi Kim Tái An đối mặt với Thanh Long và Kỷ Tuyết Tình, chính là trực tiếp quỳ xuống cầu xin tha thứ, khuôn mặt sợ hãi kinh hồn.

“Nếu đã biết thủ đoạn của Kim Tái An, vậy anh còn không mau chạy đi?”, Ngô Tuyết Tình không kiên nhãn thúc giục.

“Yên tâm đi! Tuy rằng Kim Tái An sẽ chọn người để quyết đấu, nhưng lần này anh ta đã chọn nhầm người

Giang Vũ cười lắc đầu, chắc chắn nói: “Bởi vì lần đấu võ này, người thắng chắc chắn là tôi”.

“Anh đúng thật là hết thuốc chữa”.

'Thấy Giang Vũ không quan tâm như thế, hai cô gái đầu vừa lo vừa tức, dọc theo đường đi đều khuyên Giang Vũ chạy trốn đi.

Nghe hai cô gái cứ lải nhải khuyên bảo, anh em nhà họ Ngô đi theo phía sau cảm giác cực kì buồn cười, bởi vì bọn họ biết Giang Vũ căn bản không thể nào thua.

Nghiêm Phá Quân vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của Hạ Kiến Tài, trong lòng tràn ngập sự lo lắng.

Rất nhanh, Giang Vũ đến bên cạnh bờ của đầm nước, một chiếc lôi đài có cầu nối hành lang đứng sừng sững ở giữa đầm nước.

Lúc này, bên bờ đầm nước đã chật kín người. 

Ngoại trừ người của Ngô Thành, còn có không ít người từ thành phố khác chạy tới, ví dụ như Hạ Kiến Tài chính là người đến từ tỉnh thành.

“Giang Vũ, lên đài chịu chết đi!”

'Thấy đám người Giang Vũ xuất hiện, Kim Tái An đã đứng trên lôi đài lớn tiếng hét lên.

“Cậu Kim uy vũ, xem ra trận chiến hôm nay không thể quên được rồi”.

“Đó là điều đương nhiên, cậu Kim xuống núi tới nay đã đấu võ với hơn mười tám lần, chưa bao giờ thua”.

“Sau khi Kỷ Tuyết Tình rời khỏi Giang Đông, rất nhiều người đều muốn ra tay với Giang Vũ, không ngờ lại bị nhà họ Kim nhanh chân giành trước”.

“Chỉ cần Giang Vũ vừa chết, vậy tập đoàn y dược. Hàn Nguyệt của anh ta sẽ thành vật vô chủ, mọi người có thể dùng năng lực của mình mà tranh đoạt nó”.

Theo tiếng rống giận của Kim Tái An, mọi người vây. xem bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Giang Vũ cũng không để ý đến tiếng hét của Kim Tái An, đứng ở đầu cầu, cau mày nhìn chằm chằm đầm nước trước mặt mình.

“Sao anh không có phản ứng gì?” 

Tôn Lệ Lệ nghỉ hoặc nhìn Giang Vũ không nhúc nhích.

“Hừi! Có lẽ là anh ta đang sợ hãi”.

Ngô Tuyết Tình hừ một tiếng, khó chịu nói: “Nãy còn sớm thì không chạy đi, bây giờ mới biết sợ hãi, đã quá muộn!”

“Đại ca, anh làm sao vậy?”

Phát hiện trạng thái của Giang Vũ không đúng, anh em nhà họ Ngô vội vàng tiến lên hỏi.

“Các anh có nhận thấy cái đầm nước này có gì đó không đúng hay không?”

Giang Vũ cũng không quay đầu lại hỏi.

Sau khi tới gần đầm nước, Giang Vũ cảm nhận được một cỗ linh lực thuần khiết từ trong nước, có thể kết luận đầm nước này không đơn giản, chỉ là vẫn chưa nhìn ra trong đó huyền cơ gì.

“Đây không phải là đầm nước bình thường có mấy cửa dòng suối chảy lên trên thôi sao?”

Ngô Khai Sơn nhìn một vòng, mờ mịt lắc đầu.

“Tôi cũng không có nhìn ra đầm nước này có chỗ nào đặc biệt!”

Ngô Khai Thiên cẩn thận cảm ứng một phen, lắc đầu hỏi: “Đại ca, anh phát hiện ra cái gì rôi?”

“Tu vi của anh em nhà họ Ngô cao hơn tôi, lại không phát hiện ra chỗ khác thường của đầm nước này”.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz..vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 251: Tôi của ngày hôm nay đã có thể dễ dàng đánh thắng anh


“Tôi sợ bà nội nhà anh à!” 

Đối mặt với sự khiêu khích của Kim Tái An, Giang Vũ dừng suy nghĩ của mình lại, sải bước dài đi lên lôi đài. 

Cuộc tỷ thí sắp bắt đầu, Giang Vũ chỉ đành giải quyết xong Kim Tái An, sau đó lại tìm cơ hội nghiên cứu sự ảo diệu của hồ nước! 

“Nhìn cậu cứ đứng mãi ở trên cầu không chịu lên sân đấu, tôi còn tưởng là cậu sợ rồi chứ!” 

Nhìn Giang Vũ đang bước lên lôi đài, Kim Tái An dùng giọng điệu trêu cợt chọc ngoáy. 

“Nếu như loại người như anh mà cũng có thể khiến tôi sợ hãi, vậy thì tôi còn có mặt mũi nào để đi nhìn cô Kỷ”. 

Giang Vũ khinh thường bĩu môi, khiêu khích nói: “Tôi bây giờ cũng cho anh một cơ hội, chỉ cần anh nhận thua, quỳ xuống dập đầu với tôi, hôm nay tôi sẽ không làm khó anh”. 

“Ngông cuồng, chỉ dựa vào cậu thì chưa đủ để nói những lời này với tôi đâu!” 

Kim Tái An lạnh lùng hừ một tiếng, mắt khẽ nheo lại nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì chúng ta tăng thêm tiền cược đi, người thua không những phải phải đưa cho người thắng một gốc thảo dược trăm năm tuổi, mà còn phải ở trước mặt tất cả mọi người quỳ xuống dập đầu ba cái với đối phương, cậu có dám không?” 

“Loại người như các anh đúng là buồn cười, sao mà lại thích thêm tiền cược đến vậy!” 

Giang Vũ bật cười, hờ hững nói: “Anh dám chết thì tôi dám chôn, tôi chẳng có ý kiến gì”. 

“Được! Tất cả mọi người có mặt đều đến đây làm chứng”. 

Kim Tái An xoay người nhìn về phía khán giả đứng bên bờ nói thật to: “Hôm nay tôi và Giang Vũ tỷ võ phân cao thấp, người thua không những phải đưa cho người thắng một gốc thảo dược trăm năm tuổi, mà còn phải quỳ xuống dập đầu với đối phương ở trước mặt tất cả mọi người”. 

“Mọi người đều sẽ làm chứng, hai người mau đánh đi!” 

“Trước mặt nhiều người thế này, ai thua mà không chịu nhận, thì người đó đừng mong có chỗ đứng trong Giang Đông!” 

... 

Khán giả vây xung quanh chỉ sợ việc không đủ phiền, nhao nhao hò hét. 

“Cậu bây giờ đến cả cơ hội để hối hận cũng không còn nữa rồi”. 

Kim Tái An vừa làm nóng người vừa lạnh lùng nhìn vào Giang Vũ nói: “Nếu như cậu thua mà không chịu nhận, vậy thì không chỉ mình cập không có chỗ đứng trong Giang Đông, mà đến cả cô Kỷ cũng sẽ vì cậu mà mất sạch cả mặt mũi”. 

“Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói lời nuốt lời”. 

Giang Vũ chắp tay sau lưng, nói bằng giọng đùa cợt: “Trái lại là anh, đường đường là cậu chủ của nhà họ Kim, đừng có thua rồi chơi bẩn không nhận nhé”. 

“Ha ha! Tôi tuyệt đối sẽ không nuốt lời, bởi vì hôm nay người chiến thắng chắc chắn là tôi”. 

Kim Tái An cười ha hả, dáng vẻ ngạo mạn nói: “Tôi đã tỷ võ với ít nhất mười tám vị cao thủ trong phạm vi của Giang Đông, đến nay chưa từng thua trận nào, cậu cũng không phải là ngoại lệ”. 

“Thành tích kiểu nhìn người đặt cỗ thế này, anh cũng không biết xấu hổ mà đưa khoe khoang”. 

Giang Vũ trợn trắng mắt, châm chọc: “Đừng nói nhảm nữa, bắt đầu luôn đi!” 

“Nếu như cậu đã vội vàng muốn chết, vậy thì tôi sẽ tác thành cho cậu!” 

Kim Tái An vận lực tạo ra một tầng cương khí hộ thể bao bọc bảo vệ cơ thể của mình: “Cậu nằm mơ cũng không ngờ chứ gì, tôi bây giờ đã là tu vi cấp Tông sư rồi!” 

“Tôi đúng là không ngờ được loại cậu ấm như anh lại có thể tu luyện đến cảnh giới Tông sư”. 

Giang Vũ khẽ nhíu mày. 

Đường đường là kẻ mạnh Tông sư, hở ra là quỳ xuống cầu xin tha mạng, Kim Tái An này quá là biết giấu dốt, cũng quá là biết cách được giãn được. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 252: Tôi sẽ không khách sáo nữa


Giang Vũ lần này không hề nói phét, sau khi uống đan Phá Linh xong, độ cứng rắn của cơ thể và tích lũy linh lực đã được tăng lên rất nhiều. 

Lại thêm, ba ngày này vẫn luôn chiến đấu cọ xát với hai anh em nhà họ Ngô, bây giờ anh có thể chiến đấu với Kim Tái An mà không hề có chút áp lực nào. 

Nếu như Giang Vũ lại đánh với Kim Chiêm Long lần nữa, có lẽ trong vòng ba chiêu là có thể hạ gục được ông ta. 

“Ngông cuồng, xem chiêu đây!” 

Kim Tái An lạnh lùng cười, vung nắm đấm lên, chủ động tấn công về phía Giang Vũ. 

“Quá chậm!” 

Đối diện với cú đấm mạnh mẽ của Kim Tái An, Giang Vũ thi triển thân pháp, dễ dàng tránh được. 

“Cậu chứ tránh đi, đợi khi nội kình của cậu hao hết, thì đó chính là lúc cậu thảm bại!” 

Một cú đấm hụt, Kim Tái An vung cả hai nắm đấm, quyền cước như mưa tấn công tới tấp về phía Giang Vũ. 

Từng chứng kiến Giang Vũ và Kim Chiêm Long chiến đấu với nhau, Kim Tái An biết cơ thể Giang Vũ vô cùng linh hoạt, lại có nhiều chiêu thức, nhưng mà đối diện với sức mạnh tuyệt đối thì những trò mèo kia của Giang Vũ căn bản không thể bù đắp được cách biệt về tu vi. 

Chính vì như vậy, Kim Tái An vung liền mười mấy đấm về phía Giang Vũ, lại đều bị anh tránh được. 

Sau khi bắt đầu, Giang Vũ vẫn luôn lợi dụng sự linh hoạt của cơ thể để tránh đòn tấn công của Kim Tái An. 

Điều này đối với người ngoài mà nói, Giang Vũ đã hoàn toàn bị Kim Tái An áp đảo, không có sức chống cự. 

“Không ngoài dự đoán, Giang Vũ căn bản không phải là đối thủ của Kim Tái An, đây rõ là đang ở thế hoàn toàn bị áp đảo!” 

“Đúng là không hiểu Giang Vũ lấy đâu ra dũng cảm để thi đấu với cậu chủ Kim?” 

“Nhạt nhẽo. Vốn tưởng là sẽ có một trận quyết đấu đặc sắc, ai ngờ sẽ vô vị thế này!” 

... 

Nhìn thấy Giang Vũ bị Kim Tái An đuổi cho chạy lung tung khắp nơi trên sàn đấu, mọi người đứng vây xem đều huýt sáo chê bai. 

Do cuộc thi đấu lần này được tuyên truyền rất rầm rộ, ba gia tộc lớn của thành phố Ngô đều có người đại diện đến xem, Hoắc Tú Tú cũng đến. 

“Ông Lữ, ông thấy trong trận thi đấu này giữa bọn họ, ai sẽ thắng?” 

Bên cạnh hồ nước, trên vị trí ghế ngồi có tầm nhìn tốt nhất, Hoắc Tú Tú mặc một bộ đồ công sở, hai đầu mày nhíu chặt nhìn về phía hai người trên lôi đài, đầu cũng chẳng quay lại mà hỏi ông lão đầu tóc bạc phơ mặc bộ quần áo thời Đường ngồi bên cạnh. 

“Giang Vũ sẽ thua không có gì phải nghi ngờ!” 

Ông lão được gọi là ông Lữ vuốt chòm râu, nói bằng giọng chắc nịch: “Mặc dù Giang Vũ có thể dựa vào sự linh hoạt của cơ thể để tránh được đòn tấn công của Kim Tái An, nhưng anh ta dù gì cũng chỉ có tu vi nội kình đại sư đỉnh phong”. 

“Kim Tái An lại là kẻ mạnh Tông sư hàng thật giá thật, những chiêu thức tránh né kiểu này, chẳng bao lâu nữa sẽ tiêu hao hết nội kình mà chịu thua”. 

“Đồ ngông cuồng này, không có cô Kỷ chống lưng, còn dám đối đầu với Kim Tái An, đúng là không biết tự lượng sức!” 

Hoắc Tú Tú nhìn Giang Vũ chật vật tránh đòn ở trên sàn đấu, lại nhìn về phía Kim Tái An phong độ lẫm liệt, nói bằng giọng kiêng dè: “Vốn còn tưởng Kim Chiêm Long bị giết, thực lực của nhà họ Kim sẽ giảm sút hẳn”. 

“Nhưng không ngờ Kim Tái An lại đã bước vào cảnh giới Tông sư, có vẻ như thực lực còn mạnh hơn nhiều so với Kim Chiêm Long, điều này đối với Hoắc Tú Tú mà nói, chẳng phải chuyện tốt”. 

“Kim Tái An chưa đến ba mươi tuổi đã có thể vào được cảnh giới Tông sư, quả thực là có thiên phú không tầm thường”. 

Ông Lữ mỉm cười, không để tâm mà nói: “Chẳng qua cô chủ không cần lo lắng, có lão phu ở đây trấn giữ cho nhà họ Hoắc, nhà họ Kim cũng chẳng thể ngông cuồng được”. 

“Có ông Lữ ở đây, nhà họ Kim đương nhiên không dám làm càn”. 

Hoắc Tú Tú gật đầu, có chút không tình nguyện nói: “Nếu như Giang Vũ ở trên sàn đấu gặp phải nguy hiểm về tính mạng, còn mong ông Lữ ra tay giữ lại mạng cho anh ta”. 

“Vì sao?” 

Ông Lữ hơi ngạc nhiên, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Hoắc Tú Tú. 

“Bởi vì ông nội tôi tin tưởng anh ta”. 

Hoắc Tú Tú với biểu cảm phức tạp rút ra một miếng ngọc bội từ trong túi áo, chính là tấm bùa hộ thân mà Giang Vũ đưa cho cô ta, chẳng qua là lúc này ngọc bội đã bị vỡ thành hai mảnh. 

Trên sàn đấu! 

Kim Tái An đã đấm về phía Giang Vũ mấy chục đấm, nhưng lại chẳng thể chạm được đến một góc áo của anh, mà ngược lại anh ta đã mệt đến hụt hơi. 

“Cậu có ngon thì đứng lại chính diện quyết đấu với tôi, cứ trốn chui trốn nhủi như con cá trạch thế thì tính là bản lĩnh gì?” 

Kim Tái An dừng chân lại, tức tối rống lên với Giang Vũ, mặc dù anh ta biết cứ như vậy thì sớm muộn gì nội kình của Giang Vũ cũng sẽ bị tiêu hao sạch, nhưng chiến thắng như thế chẳng có chút thành tựu nào cả. 

“Tôi chỉ muốn để cho anh biểu diễn”. 

Giang Vũ đứng đối diện với Kim Tái An, nói bằng giọng hờ hững: “Nếu không một khi tôi mà ra tay, thì anh sẽ chẳng có cơ hội nữa”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.zz. Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 253: Anh đoán xem


“Đến hay lắm! Với loại tu vi như cậu, đến cương khí hộ thể của tôi cậu cũng không phá được!” 

Nhìn thấy Giang Vũ cuối cùng cũng chủ động tấn công, Kim Tái An cười âm hiểm, đứng tấn tại chỗ không nhúc nhích, điên cuồng rót nội kình vào trong cương khí hộ thể của mình, chuẩn bị đối đầu chính diện với đòn tấn công của Giang Vũ, sau đó phản chấn gây thương tích cho đối phương, kết quả... 

“Rầm” một tiếng. 

Nắm đấm của Giang Vũ đấm nát cương khí hộ thể của Kim Tái An, nện trực tiếp lên bụng của đối phương. 

“A!” 

Kim Tái An kêu lên thảm thiết, cơ thể bay vọt ra ngoài. 

Lúc cơ thể anh ta còn văng trên không trung, Kim Tái An khó tin trợn to mắt, từ bụng truyền đến cơn đau dữ dội, đau đến mức biểu cảm trên mặt anh ta vặn vẹo, miệng há to, nước bọt văng tùm lum. 

“Tõm!” 

Cơ thể của Kim Tái An mất khống chế bay ra khỏi lôi đài rơi thẳng vào trong hồ nước. 

Hiện trường ồn ào bỗng lặng phắt như tờ, tất cả mọi người đều kinh hãi trợn to mắt, khó tin nhìn vào cảnh tượng xảy ra trước mắt. 

Trước đó Kim Tái An đuổi đánh Giang Vũ chạy chối chết trên sàn đấu, thế mà giờ lại bị một cú đấm văng ra ngoài, sự thay đổi này quả thực quá là khó tin! 

Mãi đến khi Kim Tái An rơi xuống nước, đám người đứng xem mới phản ứng lại, lập tức bầu không khí như bùng nổ: 

“Xảy ra chuyện gì vậy, Kim Tái An sao lại rơi xuống nước rồi?” 

Giang Vũ rõ ràng bị đánh đến không có sức chống trả, sao chỉ một quyền đã đánh bay cậu chủ Kim rồi, giả tạo quá”. 

“Thằng nhóc kia không phải giả heo ăn thịt hổ từ nãy đến giờ chứ, đùa chúng ta à!” 

... 

“Ông, ông Lữ, không phải ông nói Giang Vũ ắt sẽ thua à?” 

Nhìn thấy Kim Tái An bị đánh rớt xuống nước, Hoắc Tú Tú đờ đẫn nhìn về phía ông Lữ. 

“Sao có thể như vậy được?” 

Ông Lữ cũng kinh hãi không kém, bàn tay vuốt râu cũng lỡ kéo rụng một đám, sau đó điên cuồng giụi mắt nói: “Một nội kình đại sư sao có thể một đấm đánh bay kẻ mạnh Tông sư, điều này không hợp với lẽ thường!” 

Nhìn thấy ông Lữ ngạc nhiên như thế, Hoắc Tú Tú nhíu chặt lông mày liếc mắt nhìn vào miếng ngọc bội vỡ làm hai mảnh trong tay, lầm bầm nói: “Có lẽ ông nội đã đúng!” 

“Vừa, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?” 

Ngô Tuyết Tình đừng ở trên cầu ngơ ngác nhìn về phía lôi đài. 

“Tuyết Tình, anh rể cậu lại lợi hại như vậy sao, thế mà cậu nói anh ấy là kẻ vô dụng?” 

Hai mắt Tôn Lệ Lệ phát sáng lập lòe nhìn chẳm chẳm vào Giang Vũ đang đứng thẳng tắp trên sàn đấu. 

“Không thể nào!” 

Ngô Tuyết Tình cử động cánh môi, nói bằng giọng không dứt khoát: “Trong ba năm Giang Vũ kết hôn với chị họ tôi, anh ấy chẳng khác gì một kẻ vô dụng, nếu không chị họ tôi đã không thể đối xử tệ với anh ấy như thế...”. 

“Trong ti vi có rất nhiều phú nhị đại hoặc người vô cùng lợi hại gì đó giả bộ đóng giả làm người bình thường, lấy đó để kiểm chứng lòng chân thành của một nửa còn lại”. 

Tôn Lệ Lệ không dám chắc lắm mà suy đoán: “Giang Vũ lúc trước rất có khả năng chỉ là đang kiểm chứng chị họ cậu, kết quả chị họ cậu lại đối xử với anh ấy tệ như vậy, anh ấy mới ly hôn, sau đó khôi phục lại thân phận thực sự của mình, chắc chắn là như vậy rồi!” 

“Chẳng lẽ Giang Vũ lúc trước thực sự giả bộ nghèo để kiểm chứng chị họ?” 

Nghe Tôn Lệ Lệ nói, Ngô Tuyết Tình cũng bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. 

Sắc mặt của anh em nhà họ Ngô trở nên quái dị nhìn vào hai cô gái, trí tưởng tượng của người phụ nữ này đúng là xa thật! 

“Cậu chủ Kim, giờ đã rơi vào trong nước rồi, có phải nghĩa là trận đấu này tôi đã dành chiến thắng không!” 

Giang Vũ đứng trên sàn đấu, giọng đầy thâm ý nhìn vào Kim Tái An đang bì bõm trong hồ. 

“Tôi chỉ là hơi lơ là mới bị cậu tranh thủ đánh trúng, tôi còn chưa thua đâu!” 

Kim Tái An bò lên sàn đấu, nghiến răng nghiến lợi rống lên: “Chúng ta tỷ võ quyết đấu, không phải là thi đấu lôi đài, không hề có chuyện rơi ra khỏi lôi đài là thua”. 

“Thế nào cũng được, tôi nếu đã có thể đánh cho anh rơi xuống nước, vậy thì sẽ có thể hoàn toàn đánh bại anh”. 

Giang Vũ tỏ vẻ chẳng quan tâm nhún vai. 

“Nếu cậu đã có thể đánh vỡ được cương khí hộ thể của tôi”. 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.a_zz .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 254: Nội kình hóa thành thực thể


Luận về tu vi võ đạo, Giang Vũ tuyệt đối chưa đạt đến cảnh giới Tông sư, nhưng luận về sức chiến đấu thực chiến, anh ấy đã có thể không phân cao thấp với Ngô Khai Sơn rồi, đúng là khó mà có thể trả lời được câu hỏi của Kim Tái An. 

“Tôi đoán cái ông nội câu!” 

Kim Tái An chửi một câu, phẫn nộ vung nắm đấm về phía đầu của Giang Vũ: “Cho dù hôm nay cậu thực sự che giấu sức mạnh, bổn thiếu gia đây hôm nay cũng phải đánh cho cậu bò ra đất”. 

“Nói hay lắm, đáng tiếc anh không có bản lĩnh đ”". 

Giang Vũ lần này không hề né tránh, lui lại nửa bước sau đó lấy đà dồn sức đấm mạnh một đấm về phía trước. 

“Bổn thiếu gia lúc trước không có phòng bị mới để cho cậu được nước lấn tới”. 

Kim Tái An đáy mắt thoáng vẻ điên cuồng, nói bằng giọng âm độc: “Bây giờ cậu còn dám đánh trực diện với tôi, vậy thì đi chết đi!” 

“Uỳnh!”, một tiếng động cực lớn vang lên. 

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, nắm đấm của Giang Vũ và Kim Tái An va chạm vào nhau, nội kình khủng khiếp va chạm, khiến cho cả lôi đài rung lên. 

“Cậu thế mà lại có sức chiến đấu của một Tông sư”. 

Sau một đấm, Kim Tái An kinh hãi hô lên, lập tức hai cánh tay chuyển động, không ngừng đấm về phía Giang Vũ. 

Giang Vũ vẫn vẻ mặt bình tĩnh, đồng thời dùng cả hai tay đón đầu trực tiếp với nắm đấm của Kim Tái An. 

“Uỳnh uỳnh...”. 

Theo từng tiếng nổ đinh tai khi hai nắm đấm va chạm vang lên, mọi người đứng xem xung quanh chỉ có thể nhìn thấy vô số bóng mờ của những cú đấm giữa hai người Giang Vũ và Kim Tái An. 

Tất cả mọi người đều nín thở, chời đợi nhìn thấy kết quả sau cùng của trận đấu này. 

Thắng bại khó lường, lại cũng chẳng có ai nói thêm những lời thừa thãi nữa. 

“A!” 

Không biết sau bao nhiêu cú đấm được tung ra, Kim Tái An bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, mà Giang Vũ thì lại rất nhanh lùi về phía sau. 

“Chuyện gì? Ai thắng rồi?” 

“Giang Vũ lui về phía sau trước, mà Kim Tái An lại phát ra tiếng hét thảm thiết, chuyện quái gì vậy?” 

... 

Tất cả mọi người đều khó hiểu và bắt đầu xôn xao bàn tán. 

“Khốn kiếp, cậu không tuân thủ võ đức, lại dám dẫm vào chân tôi”. 

Đúng vào lúc mọi người chẳng hiểu ra làm sao, Kim Tái An khập khiễng dịch người lui về phía sau. 

Mọi người lúc này mới phát hiện, bàn chân phải của Kim Tái An đã đầm đìa máu, cả mu bàn chân đã bị dẫm bẹp, có lẽ xương bàn chân đã bị vỡ vụn rồi. 

“Anh và tôi là quyết đấu không có giới hạn, đừng nói dẫm lên chân, cho dù đá vào bộ hạ của anh thì cũng là hợp tình hợp lý”. 

Giang Vũ cười he he nhìn Kim Tái An nói: “Có trách thì trách anh chưa từng xem phim gongfu, bị dẫm cũng đáng đời”. 

“Cậu bây giờ đã thực sự chọc giận tôi rồi!” 

Sau khi ổn định lại vết thương dưới chân, Kim Tái An hai mắt xung huyết nhìn chằm chằm Giang Vũ: “Hôm nay bổn thiếu gia cho dù không cần gốc dược liệu trăm năm tuổi kia, cũng phải giế t chết cậu”. 

“Đừng bốc phét nữa, anh nếu thực sự có bản lính thì cũng không đến mức bị tôi đánh cho tàn phế một chân”. 

Giang Vũ bĩu môi đầy vẻ chẳng để tâm, chiến đấu với Kim Tái An, anh đều chẳng dùng đến pháp thuật và trận pháp đã có thể đánh anh ta như đánh chó. 

“Là do cậu ép tôi đó!” 

Kim Tái An trong đáy mắt đằng đằng sát khí, từ từ nhấc bàn tay phải lên: “Để cho cậu chứng kiến một chút tuyệt chiêu của tôi!” 

Vừa dứt lời, bàn tay phải của Kim Tái An bỗng nhiên bùng lên một luồng ánh sáng màu trắng, tiếp đó trong tay anh ta xuất hiện một con dao dài nửa mét màu trắng gần như trong suốt. 

“Anh thế mà lại mang cả vũ khí, đúng là không tuân thủ võ đức!” 

Giang Vũ nghi hoặc nhìn vào con dao trong tay Kim Tái An. 

“Tiểu nhân vô tri. Đây là một loại bản lĩnh có thể ngưng tụ nội kình của ông đây, không phải là vũ khí gì cả”, Kim Tái An khinh bỉ đáp lại. 

“Nội kình hóa thành thực thể!” 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyena.zz.vn. Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 255: Kim Tái An phát ngốc nhìn đại đao dài mười mấy mét


 

“Không ngờ thế giới thế tục lại có được thiên tài cỡ này”. 

Nhìn con dao nội kình trong tay của Kim Tái An, sắc mặt Ngô Khai Sơn đầy vẻ nghiêm trọng lầm bầm: “Rõ ràng là tu vi Tông sư, nhưng lại có thể thực chất hóa nội kình, người này ngày sau ắt sẽ có thể trở thành đại Tông sư”. 

Trước kia một đoạn kiếm thần Thanh Phong đã có thể đâm chết Bạch Hổ, tức là ngưng tụ nội kình thành vô số mũi kiếm bén nhọn, sau đó thông qua hình thưc bắn nội kình để băm Bạch hổ thành trăm mảnh. 

Đương nhiên, Kim Tái An chẳng thể so sánh được với kiếm thần Thanh Phong, nhưng anh ta lại có thể lĩnh ngộ ra được thực thể hóa nội kình khi còn ở cảnh giới Tông sư sơ kỳ, đã là chuyện vô cùng đáng khen. 

Cho dù là anh em nhà họ Ngô đến từ môn phái võ đạo, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể thực thể hóa nội kình, do đó có thể thấy bản lĩnh này kh ủng bố đến mức nào. 

“Cô Hoắc, thiên phú và tiềm năng của Kim Tái An khó mà đo lường được”. 

Một bên khác, sắc mặt ông Lữ đầy nghiêm trọng nhìn Kim Tái An, nói bằng giọng kiêng dè: “Nếu như Kim Tái An không chết sớm, vậy ngày sau ắt có thể đạt đến cảnh giới đại Tông sư, mấy chục năm về sau, nhà họ Hoắc chắc chắn không thể địch lại được nhà họ Kim”. 

“Đáng chết! Nhà họ Kim vốn dĩ đã rất coi trọng sức mạnh võ đạo, đến nay còn xuất hiện một thiên tài như Kim Tái An”. 

Sắc mặt Hoắc Tú Tú vô cùng khó coi siết chặt nắm đấm: “Nếu như Kim Tái An thực sự trở thành đại Tông sư, vậy thì cho dù có ông nội tôi bảo vệ, nhà họ Hoắc sợ là sẽ phải nhường lại vị trí gia tộc đứng đầu”. 

“Haiz! Dù gì Hoắc lão ca tuổi tác đã cao, đợi khi Kim Tái An nổi lên, thì có lẽ lúc đó Hoắc lão ca đã...”. 

Ông Lữ thở dài bất lực, đưa ra đề nghị: “Cô chủ vẫn nên xem xét đến việc liên hôn với nhà họ Kim đi, cho dù cô không coi trọng Kim Tái An, nhưng sau này anh ta chắc chắn sẽ trở thành đại Tông sư, cô gả cho anh ta cũng không thiệt thòi”. 

“Tuyệt đối không!” 

Hoắc Tú Tú kiên định lắc đầu, nói bằng giọng lạnh lùng: “Bố mẹ tôi rất có khả năng là do bị nhà họ Kim hại chết, cho dù nhà họ Hoắc có bị tiêu diệt sạch, tôi cũng tuyệt đối không liên hôn với nhà họ Kim”. 

“Ha ha! Giang Vũ, bây giờ cậu biết cách biệt giữa chúng ta rồi chứ!” 

Trên lôi đài, Kim Tái Ai bật cười ha hả, đắc ý nói: “Nội kình thực thể hóa chính là bản lĩnh của một đại Tông sư mới có thể lĩnh ngộ ra được, mà cậu lại có thể ép tôi phải lấy ra con át chủ bài của mình, cũng coi như cậu có bản lĩnh rồi!” 

“Hóa ra còn có thể chơi như vậy à!” 

Đối mặt với vẻ ngạo mạn của Kim Tái An, Giang Vũ cảm thấy có hứng thứ, lập tức học theo bộ dạng của Kim Tái An nhấc bàn tay phải lên ngưng tụ chân khí. 

“Ngu ngốc! Cậu lại dám mô phỏng lại chiêu thức của tôi, đúng là không biết tự lượng sức”. 

Nhìn động tác của Giang Vũ, Kim Tái An đầy khinh bỉ châm chọc: “Tôi lấy cảnh giới Tông sư mới lĩnh ngộ ra được chiêu nội kình thực thể hóa này đã có thể nói là thiên tài trong số các thiên tài, mà cậu bây giờ mới chỉ là một nội kình đại sư, có mệt chết thì cậu cũng không thể...”. 

Kim Tái An còn chưa nói hết câu, bàn tay phải của Giang Vũ đã có ánh sáng chói mắt lóe lên, tiếp đến một thanh đao năng lượng dài đến mười mấy mét bỗng nhiên xuất hiện trong tay anh. 

Nhìn thấy cảnh này, Kim Tái An đần thộn cả mặt. 

Mọi người đứng xem cũng ngây ra như phỗng. 

“Mẹ kiếp! Giang Vũ lại cũng thực thể hóa được nội kình”. 

Đến ông Lữ vô cùng lão luyện cũng không nhịn được mà buột miệng chửi bậy, hốt hoảng nói: “Hơn nữa thanh đao mà anh ta ngưng tụ ra còn dài đến mười mấy mét, tích lũy nội kình thế này cũng khủng khiếp quá đi!” 

Hoắc Tú Tú há hốc miệng, hai mắt trợn to, đã mất đi khả năng ngôn ngữ. 

Đến cả anh em nhà họ Ngô cũng bị chiêu này của Giang Vũ làm cho trợn mắt há mồm, khoa trương quá vậy! 

“Đây chính là cái được gọi là nội kình thực thể hóa đó à?’ 

Giang Vũ nhấc thanh đao dài mấy mét, mang ý đùa cợt nhìn về phía Kim Tái An: “Hình như cũng chẳng có gì là khó”. 

Kim Tái An nhìn vào con dao nhỏ dài nửa mét trong tay mình, lại nhìn vào thanh đao dài mấy mét trong tay Giang Vũ, bất giác nuốt một ngụm nước bọt, mẹ nó ức hiếp người quá thể! 

“Đến đây nào! Quyết thắng bại nào!” 

Giang Vũ nhẹ nhàng hạ cánh tay xuống, đầu mũi đao của thanh đao dài mười mấy mét đã sắp chọc cả vào mũi của Kim Tái An. 

“Sao có thể như vậy?” 

Kim Tái An vội lui về phía sau, khó hiểu nhìn về phía Giang Vũ: “Sao cậu cũng có thể thực thể hóa nội kình?” 

“Anh đoán xem!” 

Giang Vũ nhếch miệng cười, không hề trả lời trực tiếp. 

Đây là do anh học theo dáng vẻ của Kim Tái An, lợi dụng chân khí ngưng tụ thành thanh đao, chẳng hề liên quan gì đến việc thực thể hóa nội kình. 

Còn về nói vì sao mà Giang Vũ có thể ngưng tụ được thành công, đó là bởi vì anh đã có thể vận dụng chân khí một cách nhuần nhuyễn từ lâu. 

Bất kể là pháp thuật hay là trận pháp, về bản chất đều là một loại chiêu thức thực chất hóa chân khí và phóng ra ngoài, trước mắt chỉ là ngưng tụ chân khí thành thanh đao, đối với Giang Vũ mà nói không hề khó khăn gì. 

“Đoán cái ông nội cậu!” 

Kim Tái An phẫn nộ chửi một câu, nghiến răng nói: “Cho dù cậu có thể thực thể hóa nội kình thì cũng có gì đáng sợ, dù gì tu vi của cậu cũng không bằng tôi”. 

Dứt lời, Kim Tái An liền vung con dao trong tay, vòng qua thanh đao dài mười mấy mét sau đó tăng tốc xông đến. 

“Thứ đồ hào nhoáng mà chẳng phù hợp trong chiến đấu”. 

Giang Vũ lắc đầu, thu lại thanh đao chân khí, vung nắm đấm đón đầu. 

Mặc dù Kim Tái An trong tay có thêm một con dao mà không biết uy lực ra làm sao, nhưng đối diện với thân pháp linh hoạt của Giang Vũ vẫn không thể tạo nên uy hiếp gì với anh. 

“Nếu như đây là con át chủ bài cuối cùng của anh, vậy thì tôi cũng không chơi cùng anh thêm nữa!” 

Sau khi tránh được liên tiếp hai đòn tấn công của Kim Tái An, Giang Vũ bỗng nhiên nhắm vào trung môn của Kim Tái An, bàn tay trái chặn lại bàn tay phải cầm đao của anh ta, bàn tay phải của Giang Vũ lại nện một đấm vào bụng của Kim Tái An. 

“Phụt!” 

Kim Tái An kêu lên thảm thiết, con dao nội kình trong tay thoắt cái tan biến, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Giang Vũ: “Cậu, cậu lại phế bỏ đan điền của tôi!” 

Một đấm này của Giang Vũ đã dứt khoát đánh nát đan điền khí hải của Kim Tái An. 

Đối với tu sĩ võ đạo mà nói, đan điền bị phá thì tu vi cả người cũng sẽ biến mất sạch, ngày sau cũng không thể tu luyện được nữa. 

“Tôi sẽ không nương tay với bất cứ kẻ địch nào nữa”. 

Giang Vũ từ từ thu lại nắm đấm, lùi về sau hai bước, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Kim Tái An: “Nếu như anh nói anh là thiên tài trong những thiên tài, lại một lòng muốn gi ết chết tôi, vậy thì tôi cứ dứt khoát phế bỏ anh luôn, để ngày sau anh không thể tiếp tục gây phiền toái cho tôi nữa”. 

“Cậu, cậu thật quá ác độc!” 

Kim Tái An sắc mặt trắng bệch ôm phần bụng dưới, có nằm mơ cũng không ngờ được tỷ thí võ nghệ nhiều lần như thế, đây là lần đầu tiên thua, mà lại phải trả một cái giá quá đắt như vậy. 

“Anh muốn lấy mạng của tôi, mà tôi chỉ là phế đi tu vi của anh, nhưng không giết anh đã là nương tay lắm rồi”. 

Giang Vũ chắp tay sau lưng, mặt không có biểu cảm gì nói: “Nếu không phải vì gốc dược liệu trăm năm tuổi và anh còn phải quỳ xuống dập đầu với tôi, thì anh đã là một người chết rồi”. 

“Khốn kiếp, có giỏi thì cậu giết tôi đi!”, Kim Tái An sắc mặt xám như tro tàn rống lên. 

Tu vi bị phế bỏ, đối với bất kỳ một võ đạo Tông sư nào mà nói đều như sống không bằng chết. 

Càng huống hồ anh ta lại là một thiên tài võ đạo, ngày sau chắc chắn có thể trở thành đại Tông sư, bây giờ lại biến thành một kẻ tàn phế, sống không bằng chết mà! 

“Anh chết rồi, tôi tìm ai đòi gốc dược liệu trăm năm tuổi kia chứ!” 

Giang Vũ cười gian, nói bằng giọng trêu cợt: “Chẳng qua trước đó, tôi phải để anh quỳ xuống dập đầu với tôi ba cái, đây chính là tiền cược thêm mà anh tự mình thêm vào”. 

“Đừng mơ! Tôi chính là cậu chủ của nhà họ Kim, há có thể quỳ xuống dập đầu với loại tép riu như cậu”. 

Kim Tái An đã bị phế bỏ tu vi, dùng ánh mắt oán hận cùng ác độc nhìn Giang Vũ nói: “Có giỏi thì cậu cứ giết tôi đi, nhà họ Kim chắc chắn sẽ không tha cho cậu đâu!” 

“Cho dù tôi không giết anh, nhà họ Kim cũng sẽ chẳng buông tha cho tôi, tôi chẳng quan tâm!” 

Giang Vũ nhún vai tỏ vẻ chẳng quan tâm, giọng điệu đầy thâm ý nói: “Tôi và anh là thi đấu có đặt cược, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng, chẳng lẽ anh muốn chơi bẩn?” 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 256: Chỉ cần ở bên ngoài tiếp ứng là được


“Đám người hóng chuyện này đúng là không có chút chí khí nào cả!” 

Thấy cả hiện trường không có người nào dám hó hé, Giang Vũ thất vọng lắc đầu: “Bọn họ không làm chứng cũng chẳng sao, tôi có cách để khiến anh phải tuân thủ lời hứa”. 

“Cậu nằm mơ...”. 

“Bốp!” 

Kim Tái An vừa mới định mở miệng nói, Giang Vũ đã vung tay cho một bạt tai lên mặt anh ta. 

“Cậu dám đánh tôi?” 

Kim Tái An một tay ôm má, một tay ôm mặt, hai mắt vằn đỏ nhìn chằm chằm Giang Vũ. 

“Tôi đã phế cả tu vi của anh rồi, anh nói xem tôi có dám đánh anh không”. 

Mặt Giang Vũ chẳng có biểu cảm gì hỏi: “Anh quỳ hay không quỳ?” 

“Tôi quỳ cái ông...”. 

“Bốp!” 

Giang Vũ lười chẳng thèm nói chuyện, dứt khoát thẳng tay cho thêm một bạt tai nữa. 

“Khốn kiếp, nhà họ Kim tuyệt đối sẽ không tha cho cậu”. 

“Bốp, bốp...”. 

Thấy Kim Tái An vẫn còn cứng đầu như vậy, Giang Vũ cũng chẳng khách sáo, một tay túm lấy đầu, tay còn lại điên cuồng chào hỏi hai má của anh ta, âm thanh vang lên giòn giã. 

“Đừng đánh nữa, tôi quỳ, tôi quỳ!” 

Sau khi ăn mười mấy cái tát, Kim Tái An không chịu được nữa, quỳ phịch xuống đất trước mặt Giang Vũ. 

Cho dù mười mấy cái tát này Giang Vũ đều không dùng hết sức, nhưng đối với Kim Tái An đã mất sạch tu vi lúc này mà nói, không có nội kình bảo vệ thân thể, cả gương mặt bị đánh đến mức sưng to như đầu heo. 

“Đúng là thân lừa ưa nặng, làm thế này từ sớm thì có phải không bị ăn tát không”. 

Giang Vũ khinh thường nhìn Kim Tái An: “Dập đầu đi, ba cái!” 

“Tôi đã quỳ xuống với cậu rồi, cậu đừng có hiếp người quá đáng!”, Kim Tái An nghiến răng nghiến lợi rít lên. 

“Vậy thì tiếp tục ăn tát đi!” 

“Đừng đừng đừng, tôi lạy, tôi lạy!” 

Nhìn thấy Giang Vũ nhấc tay lên, trong mắt Kim Tái An ngập vẻ khiếp đảm, nhanh chóng dập đầu ba cái với Giang Vũ. 

Lúc này, Kim Tái An không những thua trong cuộc tỉ võ, mà còn mất hết cả mặt mũi nữa. 

Chẳng bao lâu nữa, chuyện này sẽ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. 

“Anh chuẩn bị lúc nào, đưa cho tôi gốc thảo dược một trăm năm tuổi kia?” 

Giang Vũ cười híp mắt hỏi. 

Kim Tái An nhẫn nhịn phẫn nộ cùng nhục nhã, gian nan đứng dậy, dùng giọng khiêu khích nói: “Thảo dược ở nhà tôi, cậu có gan đi lấy không?” 

“Nhà anh cũng đâu phải long đàm hổ huyệt, tôi có gì mà không dám đi!”, Giang Vũ đầy vẻ chẳng quan tâm đáp lại. 

“Được! Chiều nay tôi ở nhà họ Kim đợi cậu, cậu có gan thì đến mà lấy dược liệu”. 

Đáy mắt Kim Tái An chứa đầy oán hận, chỉ cần Giang Vũ dám đi đến nhà họ Kim, vậy thì chắc chắn sẽ chỉ có đi mà không có về. 

Lời vừa dứt, Kim Tái An liền cúi gằm đầu đi xuống khỏi lôi đài. 

Hai vệ sĩ lập tức bước lên trước dìu đỡ Kim Tái An với bộ dạng chật vật rời khỏi hiện trường, đúng là quá mất mặt. 

Mãi đến khi Kim Tái An rời đi, quần chúng xung quanh mới dám mở miệng nói chuyện, ngay lập tức ồn ào như ong vỡ tổ. 

“Ông trời ơi! Kim Tái An lại thua bởi Giang Vũ, đúng là không thể tưởng tượng nổi”. 

“Tu vi của Kim Tái An bị phế bỏ rồi, trước mặt tất cả mọi người ăn bao nhiêu cái tát, còn bị ép phải quỳ xuống dập đầu, nhà họ Kim tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng!” 

“Nhà họ Kim không dễ dàng bỏ qua thì đã làm sao? Thực lực của Giang Vũ mạnh như thế, sợ là nhà họ Kim cũng chẳng làm gì được anh ấy”. 

“Không hổ là người đàn ông lọt vào mắt xanh của cô Kỷ, hóa ra lại khủng khiếp như thế”. 

“Kim Tái An vốn dĩ là một thiên tài võ đạo, nay lại bị người ta phế bỏ tu vi, thảm quá!” 

... 

“Cô chủ, cô không cần lo lắng ngày sau Kim Tái An sẽ trở thành mối đe dọa với nhà họ Hoắc nữa rồi”. 

Ông Lữ với vẻ mặt quái dị nói: “Thằng nhóc Giang Vũ này đúng là ác thật, cứ thế đánh nát đan điền của Kim Tái An, khiến anh ta từ nay về sau trở thành một kẻ vô dụng”. 

“Tôi cũng không ngờ được thằng nhóc kia lại ra tay ác độc như vậy”. 

Hoắc Tú Tú nhíu chặt hai đầu lông mày nhìn chằm chằm Giang Vũ: “Nhà họ Kim tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh ta”. 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 257: Giết gà cần gì dao mổ trâu


Thắng rồi, thắng rồi, anh rể cậu thắng rồi!” 

Tôn Lệ Lệ phấn khích kéo cánh tay Ngô Tuyết Tình: “Chị họ cậu đúng là mắt mù rồi, lại bỏ lỡ một người đàn ông ưu tú như vậy”. 

“Nếu là tôi được gả cho anh ấy, tôi sẽ bằng lòng làm mọi thứ cho anh ấy”. 

“Người ta bây giờ là bạn trai của cô Kỷ, cậu đừng có ảo tưởng nữa”. 

Ngô Tuyết Tình trợn mắt lườm Tôn Lệ Lệ, quay người đi ra ngoài. 

“Cậu đi đâu, không đợi anh rể cậu à?”, Tôn Lệ Lệ khó hiểu hỏi. 

“Anh ấy phế đi tu vi của cậu chủ Kim, nhà họ Kim không thể nào tha cho anh ta”. 

Ngô Tuyết Tình chẳng quay đầu lại nói: “Tôi và cậu đều biết thực lực của nhà họ Kim ở thành phố Ngô này thế nào, tôi không muốn bị anh ta liên lụy đến chết”. 

Sắc mặt Tôn Lệ Lệ thoáng thay đổi, quay đầu lại nhìn Giang Vũ một cái xong, liền vội vàng đuổi theo Ngô Tuyết Tình. 

Anh em nhà họ Ngô và Nghiêm Phá Quân chẳng có thời gian để tâm đ ến hai con nhóc, hưng phấn chạy lên lôi đài, nhưng lại phát hiện ra Giang Vũ cứ nhìn chằm chằm vào hồ nước không nhúc nhích. 

“Đại ca, anh sao vậy?”, Ngô Khai Thiên hiếu kỳ hỏi. 

“Tôi đang nhìn cái nước... không có gì!” 

Giang Vũ lắc đầu, lầm bầm nói: “bây giờ người đông quá, đợi buổi tối không có ai rồi lại đến đây nghiên cứu cho kỹ vậy!” 

“Đi thôi! Vất cả cả buổi sáng rồi, cũng phải đi ăn cơm trưa thôi!” 

Giang Vũ luyến tiếc thu lại tầm mắt: “Ăn no uống đủ xong, chúng ta đi đến nhà họ Kim lấy dược liệu”. 

Một hàng bốn người đi dọc theo hành lang về phía bên bờ hồ trong vô số ánh mắt nhìn chăm chú. 

Vừa mới lên đến bờ, Giang Vũ lập tức cảm nhận được một luồng sát khí, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hạ Kiến Tài đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm. 

“Cậu chủ Hạ còn chưa đi, là định giết tôi ngay bây giờ để trả thù cho Lăng Vân à?” 

Giang Vũ dừng chân lại, chủ động hỏi chuyện Hạ Kiến Tài. 

“Đừng tưởng cậu đánh bại được Kim Tái An, thì đã giỏi lắm!” 

Hạ Kiến Tài cười hờ hững, giọng đầy thâm ý nói: “Cậu đối xử với Kim Tái An như vậy, nhà họ Kim sẽ không tha cho cậu. Đợi cậu qua được cửa ải của nhà họ Kim, mới có đủ tư cách để bổn thiếu gia đây đích thân ra tay”. 

“Thằng nhãi con này đáng ghét thế!” 

Ngô Khai Sơn bực bội bước lên trước một bước: “Tôi bây giờ đánh anh ta tàn phế luôn nhé?” 

“Không cần thiết!” 

Giang Vũ lắc đầu, khẽ nheo mắt nói: “Người không phạm ta, ta không phạm người. Bốc phét cũng không phạm pháp, đợi khi anh ta thực sự làm gì bất lợi với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không khách sáo với anh ta”. 

“Cậu cảm thấy tôi đang bốc phét với cậu à?” 

Hạ Kiến Tài nhíu mày, dùng giọng lạnh lùng nói: “Tôi và Lăng Vân là anh em kết nghĩa, nhất định sẽ báo thù cho anh ta...”. 

“Vậy chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là anh và tôi cũng lên đài tỷ thí?” 

Giang Vũ mất kiên nhẫn ngắt lời Hạ Kiến Tài. 

Hạ Kiến Tài xiết chặt nắm đấm, im lặng một giây sau bỗng nhiên cười nói: “Giết gà cần gì dao mổ trâu, đợi cậu qua được cửa ải của nhà họ Kim rồi nói đi!” 

“Chỉ chém gió thôi à, nhạt nhẽo!” 

Giang Vũ bĩu môi, không quan tâm đ ến Hạ Kiến Tài nữa mà bỏ đi. 

Bên trong nhà họ Kim. 

“Đồ khốn kiếp này, mặt mũi của nhà họ Kim bị mày làm cho mất sạch rồi!” 

Một người đàn ông trung niên mặc đồ tây, vừa tức vừa đau lòng chỉ vào Kim Tái An rống lên: “Mày với Giang Vũ kia tỷ võ, tại sao không tra rõ về cậu ta trước?” 

“Mày là truyền nhân tốt nhất mà nhà họ Kim bao nhiêu năm nay mới có được, là thiên tài có khả năng đột phá đại Tông sư trong tương lai, nay lại bị người ta phế bỏ tu vi, đúng là không biết thương thân gì cả!” 

Người đàn ông trung niên này chính là bố của Kim Tái An, gia chủ của nhà họ Kim bây giờ, Kim Xương. 

“Ba! Con cũng không ngờ được Giang Vũ rõ ràng chỉ có tu vi là nội kình đại sư, nhưng lại có thể đánh con thành thế này”. 

Kim Tái An vẻ mặt đầy tủi thân nhìn Kim Xương: “Sớm biết thế này, con chắc chắn sẽ không thi đấu với cậu ta”. 

“Giang Vũ, cậu dám phế con trai tôi, khiến nhà họ Kim mất hết mặt mũi, tôi nhất định phải khiến cho cậu sống không bằng chết”. 

Sắc mặt Kim Xương sa sầm đi đi lại lại trong nhà, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù là ai cũng không bảo vệ cậu được!” 

“Giang Vũ chiều này sẽ đến nhà chúng ta lấy dược liệu”. 

Kim Tái An cố gắng chống người đứng dậy, nói bằng giọng oán độc: “Ba, ba nhất định phải báo thù cho con đó”. 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom