Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Xinh Đẹp Của Vu Thiếu

Chương 80: Chương 80


Khi về tới Vu gia thì Uyển Ngưng đã thấy trước sân có một chiếc xe ô tô khá quen, hình như đó là xe của Vu Hạo. Cô tháo dây an toàn, cửa xe đã được Vu Dương mở ra. Cô đi xuống, anh đóng cửa xe lại rồi đi tới cốp xe mở ra cầm lấy mấy túi quà của cô.

Cô đi tới đưa tay ra, nhìn anh nói: "Anh đưa mấy túi quà cho em cầm đi. Bên trong có nhiều đồ chắc chắn sẽ nặng."

Anh cong khóe môi nhìn cô: "Không cần đâu, mấy túi quà này cũng không có nặng như em nghĩ đâu."

Cô nghe anh nói vậy nhưng vẫn không thu tay lại: "Không được, vẫn là đưa cho em vài túi để em cầm đi."

Anh nhìn thấy cô như vậy thì để túi quà cầm hết một bên tay, tay trống còn lại anh đưa ra nắm lấy tay cô đang giơ ra: "Em cầm rồi. Chúng ta mau đi vào thôi, mọi người đang đợi."

Đợi đến khi cô phản ứng kịp thì đã thấy tay cô bị anh nắm lấy, đi bên cạnh anh vào bên trong nhà. Vào bên trong phòng khách cô thấy Vu Hạo đang ngồi ở trên ghế sofa trò chuyện với Vu Thành. Hai người nghe tiếng động thì quay sang nhìn, Vu Thành nở nụ cười, nói: "Về rồi đó à."

Vu Dương gật đầu, nói: "Bọn con mới về. Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

Uyển Ngưng đứng bên cạnh tay vẫn nắm lấy tay anh. Vu Thành cầm ly trà lên, nói: "Đang nói chút việc ở công ty. Hai đứa mau qua đây ngồi xuống đi."

Vu Dương nắm tay cô đi vào dẫn đến chiếc ghế trống bên cạnh, nói: "Em ngồi xuống đi."

Cô ngồi xuống ghế, anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô. Vu Hạo nhìn hai người rồi hỏi: "Anh hai, chị dâu, mấy túi đồ đó là gì thế?"

Cô nghe vậy thì nhìn xuống mấy túi đồ đang đặt ở dưới: "À đây là quà Tết chị mua cho mọi người trong gia đình."


Vu Hạo nghe vậy thì cười nói: "Thế là có quà của em phải không chị dâu?"

Cô cười gật đầu: "Tất nhiên là có rồi."

Vu Hạo đang định nói gì tiếp thì tiếng chuông điện thoại reo lên, anh lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn người gọi đến sau đó quay sang nhìn mọi người: "Con có điện thoại, con ra ngoài nghe máy. Mọi người trò chuyện vui vẻ."

Vu Thành nghe vậy thì gật đầu: "Được rồi, mau ra ngoài nghe điện thoại đi."

Vu Hạo cười cười gật đầu rồi cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài. Vu Dương nhìn xung quanh rồi hỏi: "Mẹ đâu rồi ba? Cả ông nội nữa."

Ông đưa mắt nhìn vào phòng bếp: "Mẹ con đang ở trong bếp nấu ăn, còn ông nội con thì đang ở trên phòng đọc sách."

Uyển Ngưng ngồi bên cạnh nghe ông nói vậy thì nói: "Vậy con vào trong bếp xem có thể giúp gì cho mẹ không."

Vu Dương quay sang dặn dò: "Nhớ cẩn thận đấy, đừng để bị thương."

"Em biết rồi." Cô nói rồi đứng dậy đi vào phòng bếp.

Bây giờ trong phòng khách cũng chỉ còn hai người đàn ông bọn họ, Vu Thành dựa lưng vào ghế nhìn anh hỏi: "Lần này xin được nghỉ phép mấy ngày?"

Anh nhìn ông trả lời: "Con được xin nghỉ năm ngày, năm ngày sau về lại quân khu."

Ông nghe vậy thì cũng không bất ngờ gì, mấy năm trước rất ít khi anh được nghỉ phép về đón Tết với gia đình. Ông chỉ bàn cờ đặt ở gần đó, hỏi: "Lâu rồi chúng ta không chơi cờ. Con hôm nay muốn chơi cờ không?"

Anh nhìn bàn cờ gật đầu: "Dạ được, lâu rồi con cũng không chơi."

Ở bên trong phòng bếp, Uyển Ngưng bước vào nhìn thấy Tư Ảnh đeo trên người chiếc tạp dề hay mặc, đang loay hoay nấu ăn trong bếp. Cô đi tới bên cạnh bà, hỏi: "Mẹ có cần con phụ gì không?"

Tư Ảnh nghe thấy giọng cô thì ngừng động tác lại, quay sang nhìn cô nở nụ cười: "Uyển Ngưng về rồi đó à? Con về lúc nào thế?"

"Con cũng chỉ mới về thôi mẹ. Mẹ có cần con giúp gì không để con phụ một tay."

Bà nghe vậy thì lắc đầu: "Không đâu, ở đây mẹ làm được. Con ra ngoài trò chuyện với mọi người đi, ở đây coi chừng trên người con bị ám mùi dầu mỡ đấy."

Cô cười cười xắn tay áo lên, nói: "Không sao đâu mẹ. Con ở đây phụ mẹ là được rồi."

Bà thấy cô như vậy thì cũng không ngăn cản nữa, đưa rổ rau sang cho cô: "Đây, con đem rổ rau này đi rửa cho mẹ đi."


Cô nhận lấy rổ rau, nói: "Dạ được."

Cô đem rổ rau đi rửa còn Tư Ảnh đứng bên cạnh nấu đồ ăn. Cô đang rửa rau thì nghe bà hỏi: "Dạo này con quay phim có phải là vất vả lắm không? Mẹ thấy con có chút gầy đi rồi."

Cô vừa rửa rau vừa cười nói: "Đúng là dạo này con đi quay có chút mệt nhưng cũng không có gầy đi đâu. Con còn đang sợ mình tăng cân lên đấy."

"Con thì tăng cân lên một chút nữa như vậy mới có da có thịt hơn. Mẹ thấy có mấy cô diễn viên, người mẫu, người ta kiêng ăn để giảm cân giữ dáng. Con không được như thế, sức khỏe là quan trọng nhất."

Cô đem rổ rau đã được rửa sạch xong đi tới đưa sang cho bà: "Đây mẹ, rau con đã rửa xong rồi. Với lại mẹ yên tâm con không có ăn kiêng như vậy đâu."

Bà gật đầu hài lòng, nhận lấy rổ rau từ tay cô: "Cảm ơn con. Thế thì tốt rồi, chuyện gì chứ sức khỏe vẫn là quan trọng nhất."

Cô nhìn xung quanh rồi hỏi: "Sao con không thấy chú Dương đâu vậy mẹ?"

"Ba con kêu chú ấy đi mua đồ về trang trí cho nhà cửa rồi sẵn mua thêm nguyên liệu nấu ăn."

"Ra vậy, làm con cứ thắc mắc từ lúc về tới giờ không thấy chú Dương đâu."

Hai người ở trong phòng bếp vừa trò chuyện vừa nấu ăn. Rất nhanh đồ ăn đã được nấu xong và dọn lên bàn, Tư Ảnh cầm dĩa đồ ăn đi tới đặt lên bàn, nói: "Uyển Ngưng à, con ra ngoài kia kêu mọi người vào ăn cơm đi. Ở đây mẹ dọn đồ ăn lên được rồi."

"Dạ, để con đi kêu mọi người." Uyển Ngưng nghe vậy thì gật đầu, trả lời xong thì xoay người đi ra ngoài.

Lúc cô đi ra phòng khách thì thấy cảnh Vu Dương và Vu Thành đang ngồi tập trung đánh cờ, Vu Hạo thì ngồi bên cạnh nhìn hai người họ. Cô đi tới chỗ bọn họ còn chưa kịp lên tiếng thì Vu Dương đã ngẩng đầu lên nhìn cô, dịu dàng hỏi: "Đã nấu xong rồi sao?"

Cô gật đầu: "Mẹ đã nấu đồ ăn xong rồi, mẹ kêu em ra gọi mọi người vào trong dùng bữa."


Vu Hạo đứng dậy, vươn vai một cái cười nói: "Em vào trong phụ mẹ dọn đồ ăn đây."

Vu Hạo nói rồi đi vào trong phòng bếp, Vu Thành đặt quân cờ xuống bàn, nói: "Vậy chúng ta mau vào trong phụ mẹ con một tay rồi ăn cơm thôi, cũng trễ rồi. Để ba lên kêu ông nội."

Vu Dương ngồi đối diện cầm ly trà lên uống một ngụm, nói: "Không cần đâu ba. Ba cứ vào phòng bếp trước đi. Con với Uyển Ngưng đi lên lầu gọi ông nội cho."

Ông nghe vậy thì cũng không có ý kiến gì, đứng dậy: "Vậy giao cho hai đứa, ba vào trong kia trước đây."

Nhìn ông đi vào trong phòng ăn rồi, anh đặt ly trà lên bàn rồi đứng dậy đi đến cạnh cô: "Đi thôi, chúng ta đi kêu ông nội xuống ăn cơm."

Cô gật đầu đi theo sau anh, anh dẫn cô đi vào bên trong thang máy. Ở đây còn có thang máy để cho ông nội thuận tiện việc đi xuống. Rất nhanh thì đã đến tầng hai, hai người từ trong thang máy bước ra. Anh nắm tay cô đi đến căn phòng ở gần cuối hành lang, đưa tay lên gõ cửa. Bên trong truyền đến giọng nói của ông nội: "Vào đi."

Anh mở cửa phòng ra rồi nắm tay cô đi vào trong phòng. Vu Kiến An đang ngồi trên xe lăn ở gần cửa sổ, đeo kính trên tay còn cầm quyển sách chăm chú đọc. Anh nắm tay cô đi tới gần cạnh ông nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, nói: "Con với Uyển Ngưng lên đây kêu ông nội xuống dùng bữa. Mẹ con đã nấu xong món ăn rồi."

Ông nghe vậy thì khép sách lại, quay sang nhìn hai người họ, nở nụ cười hiền từ: "Ông nội biết rồi. Uyển Ngưng về rồi đó à?"

"Dạ phải, con mới về thôi ông nội."

"Vậy con sang đây đẩy xe cho ông nội đi."

Cô đưa mắt nhìn anh, anh gật đầu thì lúc này cô mới đi sang phía sau xe ông rồi bắt đầu đẩy xe. Vu Dương đi phía trước mở cửa còn cô đẩy xe lăn đi theo sau. Trên suốt đường đi, cô thấy bầu không khí giữa ông nội và anh có gì đó rất lạ nhưng cũng không biết rõ là lạ ở đâu.
 
Chương 81: Chương 81


Bước xuống nhà ăn thì mọi người đã đều ngồi vào chỗ. Uyển Ngưng đẩy Vu Kiến An tới chỗ chủ tọa rồi cùng Vu Dương trở về chỗ ngồi. Vu Kiến An lúc này nhìn mọi người rồi nói: "Được rồi ăn cơm đi. Chắc mấy đứa cũng đói cả rồi."

Tư Ảnh gắp một cục thịt bỏ vào chén cơm của cô, cười nói: "Con ăn món này đi, bồi bổ cơ thể vào."

Uyển Ngưng nhìn bà cười gật đầu: "Cảm ơn mẹ, mẹ cũng mau ăn đi. Sáng giờ mẹ cũng vất vả nấu mấy món này cho mọi người rồi."

Vu Hạo ngồi bên cạnh Tư Ảnh vừa ăn cơm vừa nói: "Sao mẹ gắp cho chị dâu mà lại không gắp cho con?"

Tư Ảnh nghe vậy thì liếc nhìn anh một cái sau đó gắp miếng cá bỏ vào chén của anh: "Được rồi, con cũng có phần. Đã lớn vậy rồi mà còn giống như trẻ con vậy."

Vu Dương gắp đồ ăn bỏ vào chén cô rồi nhìn sang Vu Hạo, nói: "Em cũng không còn nữa, khi nào mới có bạn gái rồi dẫn về ra mắt với gia đình?"

Câu này của anh khiến cho Vu Hạo đang uống canh bị sặc, ho sặc sụa không ngừng. Tư Ảnh ngồi bên cạnh vỗ lưng cho anh ấy, Vu Thành thì nhìn anh trong ánh mắt của ông ý là mau tập trung ăn cơm.

Vu Hạo một lát sau ổn hơn rồi mới nhìn anh nói: "Không gấp, em còn trẻ. Em vẫn chưa muốn bước vào hôn nhân."

Vu Kiến An im lặng nãy giờ bỗng dưng lên tiếng, nói: "Con cũng đã không còn nhỏ nữa Vu Hạo, đừng cắm đầu vào công việc mà hãy tìm cô bạn gái yêu đương rồi cưới đi. Đừng đợi tới lúc anh chị con có em bé rồi con vẫn độc thân."


"Kìa ông nội."

Uyển Ngưng nghe ông nội nói vậy thì hai gò má đỏ ửng lên, cô cúi đầu giả vờ tập trung ăn cơm nhưng thực chất cô đã không còn tập trung được vì câu đó của ông nội.

Ăn xong bữa trưa cô bị Tư Ảnh đẩy về phòng nghỉ trưa, Vu Dương cũng đi theo cô. Hai người về phòng của anh, mở cửa bước vào bên trong nhìn thấy căn phòng đã được dọn dẹp gọn gàng.

Vu Dương đóng cửa lại rồi nhìn cô nói: "Em nằm xuống chợp mắt một lát đi, chắc sáng giờ em cũng mệt rồi."

Nghe anh nói vậy thì cô cũng cảm thấy bản thân có chút mệt, cô quay sang nhìn anh hỏi: "Anh có ngủ trưa không?"

Anh lắc đầu dẫn cô đi đến bên giường, để cô ngồi xuống: "Anh không buồn ngủ, em ngủ đi. Anh ngồi đây đợi em ngủ rồi thì xuống giúp mọi người."

Nghe anh nói vậy thì trong lòng cũng yên tâm phần nào, cô nằm xuống cảm nhận được mùi hương của anh vẫn còn ở trên gối. Anh đắp chăn cho cô rồi ngồi xuống, một tay nắm lấy tay cô còn một tay thì mở quyển sách ngồi đọc.

Bầu không khí trong phòng lúc này rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đều đều và tiếng lật sách nhẹ nhàng của anh. Khoảng một lúc sau anh thấy cô đã ngủ say thì khép sách lại, đặt quyển sách lên tủ đầu giường sau đó cúi người xuống hôn lên trán cô. Anh rút tay đang nắm tay cô ra, chỉnh chăn lại rồi đứng dậy mở cửa ra ngoài.

Lúc cô tỉnh dậy thì thấy trong phòng cũng chỉ còn có mình cô, cô ngồi dậy nhìn đồng hồ đã hiển thị ba giờ chiều. Cô đưa tay chỉnh mái tóc rồi bước xuống giường đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, rồi rời khỏi phòng.

Lúc Uyển Ngưng bước xuống phòng khách thì thấy Tư Ảnh, chú Dương, ông nội đang gói sủi cảo còn những người khác thì đang trang trí bên ngoài. Tư Ảnh thấy cô từ trên lầu bước xuống thì vẫy tay gọi cô: "Uyển Ngưng con thức rồi đó à."

Cô mỉm cười đi tới chỗ bà: "Con vừa mới thức, mẹ có cần con phụ gì không?"

"Con biết gói sủi cảo không?"

Cô nghe vậy thì cười gượng lắc đầu: "Con không biết gói."

Bà nghe vậy thì cũng không thấy bất ngờ gì, chỉ cái ghế bên cạnh: "Con ngồi xuống đi, để mẹ chỉ cho con cách gói."

Cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh rồi nghe bà chỉ cách gói sủi cảo. Đang gói sủi cảo thì Vu Kiến An nhìn họ nói: "Mấy đứa cứ ở đây làm việc của mình, ta hơi mệt nên về phòng trước."


Tư Ảnh nghe vậy thì quay sang nhìn ông nói: "Thế để con đẩy ba về phòng."

Ông nghe vậy thì xua tay từ chối: "Con với cháu dâu ở đó gói sủi cảo đi, để chú Dương đưa ba lên phòng là được."

Bà nghe vậy thì cũng đồng ý để chú Dương đẩy Vu Kiến An về phòng. Hai người thì vẫn ngồi đó tiếp tục làm sủi cảo.

Lát sau Vu Dương đi vào, anh thấy Tư Ảnh và Uyển Ngưng đang ở phòng bếp làm sủi cảo nên đi tới. Anh đến chỗ hai người họ, cười hỏi: "Có cần con giúp gì không?"

Hai người họ nghe thấy giọng anh thì ngẩng đầu lên nhìn, Tư Ảnh vừa làm vừa nói: "Cũng sắp xong hết rồi, con không cần phụ gì đâu. Ở ngoài đã trang trí xong chưa?"

Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh Uyển Ngưng, gật đầu: "Đã xong rồi mẹ, ba với Vu Hạo hai người họ đang xem cây cảnh trong vườn nên con vào trước."

Anh nhìn xuống mâm sủi cảo đã được gói, anh chỉ vào những cái sủi cảo gói không được đẹp, nhân khá nhiều nhìn cô hỏi: "Những cái này là em làm phải không?"

Uyển Ngưng nhìn theo hướng tay anh thì hai gò má có chút ửng đỏ vì xấu hổ, cô gật đầu đưa cái sủi cảo đang gói trên tay cho anh xem: "Em làm những cái đầu không được đẹp cho lắm. Nhưng mà những cái sau đều gói đẹp rồi, anh nhìn xem."

Anh cong khóe môi nở nụ cười, nhìn sủi cảo trên tay cô: "Đúng vậy, đã rất đẹp rồi. Mấy cái xấu này một lát sẽ là của anh, anh sẽ ăn hết."

"Nhưng mà..."


Tư Ảnh ngồi bên cạnh nói: "Con đừng có nhưng nhị cứ theo ý của Vu Dương đđầ

Cuối cùng hai người cũng đã hoàn thành xong việc gói sủi cảo, Tư Ảnh bưng mâm sủi cảo vào trong bếp, cô định đứng dậy vào phụ một tay nhưng bà không cho bảo cô ngồi đó chơi là được rồi. Chú Dương sau khi đẩy ông nội trở về phòng thì cũng vào bếp phụ bà một tay.

Trong bữa cơm tối mọi người đều có mặt đầy đủ ở trên bàn ăn. Vu Thành gắp thịt bỏ vào chén của Vu Kiến An, nói: "Dạo gần đây sức khỏe ba không tốt, nên ăn những đồ bổ nhiều vào một chút."

Vu Kiến An cầm đũa gắp miếng thịt bỏ vào miệng, cũng không nhìn sang ông mà nói: "Già rồi cũng có tuổi rồi, cho dù có bồi bổ nhiều thì sức khỏe vẫn thế."

Vu Hạo đang ngồi ăn nghe vậy thì nói: "Ông nội đừng nói thế, ông nội còn trẻ sức khỏe cũng còn tốt. Tẩm bổ nhiều thì sức khỏe của ông nội sẽ tốt lên thôi."

Mọi người cũng không nói gì tiếp tục ăn cơm, lát sau Tư Ảnh múc cho mỗi người một chén sủi cảo. Khi tới lượt Vu Dương thì anh đã đứng dậy nói: "Để con tự làm được rồi."

Anh nói rồi tự múc sủi cảo vào chén của mình, trong chén của anh thì hết ba cái là bị bể hết nhân ra ngoài. Những cái này đều là Uyển Ngưng làm, cô quay sang nhìn anh ý bảo là anh ăn cái đi. Anh mỉm cười lắc đầu rồi cầm muỗng lên múc ăn, cô nhìn anh một lúc rồi thu hồi tầm mắt tập trung ăn sủi cảo ở chén của mình.

Ăn xong mọi người đều ngồi ở phòng khách xem TV trò chuyện. Uyển Ngưng cầm mấy túi quà đưa sang cho từng người: "Đây là quà Tết mà con đã chuẩn bị cho mọi người. Chúc mọi người năm mới vui vẻ."

Vu Kiến An nhận lấy túi quà, nở nụ cười nói: "Đều là người trong nhà cả, không cần phải khách sáo như thế. Ông nội còn phải cảm ơn con suốt thời gian qua vẫn ở bên cạnh Vu Dương mà không có một lời than vãn."
 
Chương 82: Chương 82


Vu Dương ngồi bên cạnh Uyển Ngưng nghe ông nội nói vậy thì đưa mắt nhìn sang ông nhưng cũng không nói gì. Cô đưa túi quà hết cho mọi người trong nhà thì cùng họ xem chương trình Tết được chiếu trên TV.

Coi được một lúc thì Vu Kiến An cũng không thể thức nổi nữa nên trở về phòng trước, Vu Thành và Tư Ảnh cũng lần lượt về phòng sau. Bây giờ phòng khách cũng chỉ còn ba người, Vu Hạo quay sang nhìn hai người nói: "Từ giờ đến giờ đón giao thừa cũng còn cách hơn một tiếng nữa, anh chị có muốn chơi game cùng với em không?"

Vu Dương nghe hỏi vậy thì nhìn anh ấy nói: "Nhắc đến game thì lâu rồi anh chưa đụng vào, nay chơi thử lại xem sao." Rồi quay sang nhìn cô đang ngồi bên cạnh: "Em chơi cùng không?"

Cô nhìn anh lắc đầu: "Em không giỏi chơi mấy cái này nên hai người chơi đi. Em vào trong bếp gọt trái cây cho hai người."

Vu Hạo nhìn cô cười nói: "Vậy làm phiền chị dâu rồi."

"Không có gì đâu." Nói rồi cô đứng dậy đi vào trong phòng bếp, còn Vu Hạo thì đứng dậy đi tới tủ lấy hai máy chơi game đưa sang cho Vu Dương.

Ở trong bếp, Uyển Ngưng mở tủ lạnh lấy táo, lê và thanh long ra rồi gọt vỏ. Lúc này chú Dương từ ngoài bước vào, nhìn thấy cô thì hỏi: "Sao thiếu phu nhân không ra ngoài chơi game cùng với hai vị thiếu gia? Mấy việc này để tôi làm được rồi."

Cô xua tay nhìn ông, nói: "Không sao đâu chú Dương, tôi không biết chơi mấy game đó nên để anh em họ chơi với nhau là được rồi. Tôi ở đây gọt trái cây được rồi, chú không cần làm đâu."

Chú Dương thấy cô đã nói như vậy thì cũng theo ý cô, gật đầu nói: "Vậy thiếu phu nhân nếu có việc gì cần tôi thì gọi tôi."

"Được, tôi biết rồi. Chú cũng nên nghỉ ngơi sớm đi."

Chú Dương chúc cô ngủ ngon xong thì cũng rời khỏi phòng bếp. Cô sau khi cắt trái cây xong thì bưng dĩa trái cây ra ngoài phòng khách. Cô đặt dĩa trái cây lên bàn rồi ngồi xuống cạnh Vu Dương, thấy hai người họ đang chơi hăng say cũng không làm phiền mà tự lấy điện thoại ra lướt xem tin tức.


Lướt điện thoại được một chút thì cô thấy khá yên tĩnh, không còn tiếng nói chuyện của hai người họ nữa. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì không thấy Vu Hạo đâu chỉ thấy Vu Dương đang ngồi bên cạnh xem TV. Cô nhìn anh hỏi: "Hai người không chơi game nữa sao? Vu Hạo đâu rồi?"

Anh lúc này mới quay sang nhìn cô, đưa tay chỉnh lại mái tóc cho cô rồi nói: "Bọn anh nghỉ chơi game được một lúc rồi. Vu Hạo lúc nãy có điện thoại nên cũng về phòng trước rồi. Anh thấy em tập trung xem điện thoại nên cũng không kêu."

Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ gần đó, nói: "Cũng sắp đến giao thừa rồi."

Anh nghe cô nói vậy thì cũng mới chú ý đến đồng hồ, hỏi cô: "Em muốn chơi pháo hoa không?"

Cô gật đầu nhìn anh: "Có chứ."

"Vậy đi theo anh." Anh đứng dậy nắm tay cô, cô không biết anh muốn làm gì nên cũng đứng dậy theo để anh dẫn cô ra ngoài sân.

Anh bảo cô đứng đó đợi một lát sau đó nhanh chóng chạy vào nhà. Cô đi tới xích đu ngồi xuống đợi anh, rất nhanh anh đã từ trong nhà bước ra trên tay anh cầm một cái áo khoác và một cái túi nhỏ.

Anh đi tới chỗ cô đặt túi nhỏ sang một bên, rồi cầm lấy áo khoác mặc cho cô. Anh vừa mặc cho cô vừa nói: "Lúc nãy dẫn em ra ngoài đây mà quên mất là em không có mang theo áo khoác. Sơ suất của anh."

Uyển Ngưng nghe vậy thì bật cười: "Em không có lạnh lắm đâu vì đồ em mặc cũng khá dày rồi."

Anh cũng không nói gì, chỉnh sửa áo khoác lại cho cô sau đó từ trong túi nhỏ lấy ra mấy cây pháo. Anh đốt một cây pháo rồi đưa sang cho cô: "Em cầm đi, không phải em muốn chơi pháo sao?"

Cô nở nụ cười vui vẻ nhận lấy cây pháo từ trên tay anh, hỏi: "Anh mua từ lúc nào thế?"

Vu Dương cũng cầm cây pháo đã đốt còn lại trên tay, nói: "Lúc chiều anh đi mua đồ sẵn thấy mấy cái này, nghĩ em sẽ thích nên mua chút ít về cho em."

Hai người cầm cây pháo trên tay vui chơi hăng say. Ở bên ngoài thì đang nhộn nhịp tiếng cười nói của mọi người vì đang háo hức chào đón năm mới đến.

Anh nhìn đồng hồ đang đeo trên tay rồi nói: "5."

"4."

"3."

"2."


"1."

Vừa dứt số một, anh liền quay sang nhìn cô cong khóe môi nói: "Năm mới vui vẻ."

Cô cũng nhìn anh nở nụ cười hạnh phúc: "Năm mới vui vẻ."

Anh một tay cầm pháo một tay đưa ra sau gáy cô giữ chặt, anh cúi xuống hôn lên đôi môi cô. Pháo hoa cũng được bắn lên chiếu sáng chỗ hai người, một khung cảnh đẹp và đầy lãng mạn.

Năm ngoái cô còn chào đón năm mới với chị gái và ba mẹ mình vậy mà năm nay cô đã có chồng, người mà mình yêu thương. Cũng được đón năm mới cùng với anh ấy, đối với cô đó là điều hạnh phúc nhất.

Hai người ở dưới sân một lúc rồi cũng trở về phòng, Vu Dương đang ở trong nhà vệ sinh còn cô thì đang ngồi dựa lưng vào gối ở trên giường. Cô cầm điện thoại lên rồi nhắn tin chúc mừng năm mới cho gia đình và bạn bè xung quanh.

Đang ngồi nhắn tin với mọi người thì cửa phòng tắm mở ra, anh từ trong bước ra đi tới chỗ giường ngồi xuống. Anh quay sang nhìn cô hỏi: "Còn chưa ngủ sao? Cũng đã muộn rồi."

Cô nghe anh hỏi vậy thì lắc đầu: "Em đang gửi lời chúc đến mọi người nên chưa ngủ."

"Đã gửi xong chưa?"

Cô gật đầu đặt điện thoại lên tủ đầu giường: "Đã xong rồi, chúng ta mau ngủ thôi."

Anh đưa tay bật đèn ngủ, bước xuống giường đi tắt đèn sau đó trở về giường nằm xuống bên cạnh cô. Cô quay sang đưa tay ôm lấy anh, anh nhẹ nhàng xoay người lại ôm lấy cô vào lòng, nói: "Mau ngủ thôi, muộn rồi."

Cô gật đầu, kiếm tư thế thoải mái nằm ở trong lòng anh rồi nói: "Ngủ ngon."

Anh cong khóe môi xoa đầu cô: "Ngủ ngon."


Rất nhanh cả hai đã chìm vào giấc ngủ, bây giờ trong căn phòng chỉ còn tiếng hít thở đều đều của hai người. Ở bên ngoài thì những cơn gió thổi tới, vẫn còn nghe được tiếng nói của mọi người đang vui chơi.

Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời cũng đã ló dạng. Uyển Ngưng mở mắt ra, thấy anh vẫn còn đang ngủ say. Cô quay sang nhìn đồng hồ thấy đã hơn 6 giờ rưỡi sáng, cô chống tay muốn ngồi dậy thì bị anh ôm lấy kéo lại vào lòng.

Anh nói với một giọng còn chưa tỉnh ngủ, hỏi: "Giờ này vẫn còn sớm, em ngủ thêm chút nữa đi."

Cô nghe vậy thì nói: "Anh ngủ đi, em xuống dưới phụ mẹ một tay."

Thấy cô cứ muốn thức thì anh cũng không giữ cô nữa, buông cô ra. Cô nhanh chóng ngồi dậy đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi thay một bộ đồ mới khác. Lúc cô từ trong phòng tắm bước ra cũng đã thấy Vu Dương tỉnh dậy, đang ngồi trên giường.

Cô đi tới đứng trước mặt anh, hỏi: "Anh không định ngủ thêm sao?"

Anh lắc đầu đưa tay ôm lấy eo cô: "Không ngủ được tiếp nên thức cùng với em."

"Vậy em đi xuống xem có gì được để phụ mẹ không. Anh mau đi đánh răng rửa mặt đi."

"Được."

Cô cúi xuống hôn lên môi anh một cái rồi rời khỏi phòng, anh nhìn bóng lưng cô bật cười lắc đầu rồi đứng dậy đi vào phòng tắm. Khi bước vào phòng tắm anh đã nhìn thấy trên bồn rửa mặt có cây bàn chải được để kem đánh răng sẵn bên cạnh còn có ly nước đã được rót đầy. Anh cong khóe môi rồi bắt đầu đánh răng, vẻ mặt khá vui vẻ.
 
Chương 83: C83: Chương 83


Lúc bước xuống nhà, Uyển Ngưng đã thấy Tư Ảnh đang loay hoay ở trong bếp còn chú Dương thì đang phụ giúp bên cạnh. Cô đi tới chỗ hai người, cười nói: "Mẹ, chú Dương năm mới vui vẻ."

Nghe thấy giọng nói của cô hai người ngừng động tác lại, chú Dương nhìn cô nói: "Thiếu phu nhân năm mới vui vẻ."

Tư Ảnh quay sang nhìn cô cười nói: "Năm mới vui vẻ. Mà sớm như vậy con đã thức rồi sao? Sao không ngủ thêm chút nữa?"

Cô đi tới bên cạnh bà, nói: "Dạ không sao, con xuống xem có phụ mẹ được cái gì không."

Bà lắc đầu tay tiếp tục động tác còn dang dở: "Mấy cái này mẹ với chú Dương làm được rồi, việc của con là ngồi chơi thôi không cần phụ giúp gì đâu."

Nghe bà nói như vậy cô cũng không thể đứng đây nữa nên ra phòng khách ngồi xem TV. Ngồi một lát thì cô nghe thấy trên lầu truyền tới tiếng bước chân sau đó là giọng nói của Vu Dương: "Chúc mẹ năm mới vui vẻ. Chú Dương năm mới vui vẻ."

Cũng không biết ba người nói gì một lát sau anh đi vào phòng khách ngồi xuống cạnh cô. Anh nhẹ nhàng hỏi: "Thức sớm vậy giờ có buồn ngủ không?"

Cô quay sang nhìn anh lắc đầu: "Không có đâu."

Lúc này Tư Ảnh bước vào nhìn hai người rồi nói: "Hai đứa lên phòng ông nội kêu ba với ông nội xuống ăn sáng đi còn Vu Hạo chắc trưa mới chịu dậy nên không cần kêu đâu."

Hai người cũng lên phòng ông nội kêu họ xuống ăn sáng. Sau khi dùng bữa sáng mọi người đều có mặt ở trong phòng khách để chúc Tết và nhận lì xì. Lúc này chuông cửa vang lên, chú Dương bước ra mở cửa. Sau đó cô nghe thấy tiếng nói của nhiều người, khá ồn ào.


Vu Hạo ngồi trên ghế nghe thấy tiếng động thì tặc lưỡi một cái: "Lại đến rồi."

Vu Dương quay sang nhìn anh ấy, nói: "Thu lại vẻ mặt đó của em vào đi. Để ba nhìn thấy lại la cho."

Lúc này Uyển Ngưng nhìn thấy khá nhiều người đang đứng trước cửa phòng khách cười nói chào hỏi với Vu Thành và Vu Kiến An. Có một cô gái chạy tới chỗ Vu Dương sau đó ôm chầm lấy cánh tay anh khiến cô phản ứng không kịp.

Cô nghe cô gái nó nhẹ nhàng bảo: "Anh Vu Dương, lâu rồi em mới gặp lại anh. Anh còn nhớ em không?"

Vu Dương phản ứng lại thì nhanh chóng gỡ tay con bé ra, rồi đưa tay ôm lấy eo cô nhìn cô ấy nói: "Anh vẫn còn nhớ. Vu Mộng sau này gặp anh không cần phải ôm tay như thế, vợ anh sẽ thấy không thoải mái."

Vu Mộng nghe thế thì đưa mắt nhìn cô đang ngồi bên cạnh, cô mỉm cười gật đầu chào cô ấy. Sau đó cô nghe cô ấy nói: "Anh có vợ rồi sao em lại không biết?"

"Anh chị dâu cũng chỉ mới đăng ký kết hôn chưa tổ chức đám cưới nên em không biết cũng phải. Với lại em du học ở bên nước ngoài, tình hình trong nước sao biết rõ được nên giờ em mới biết cũng không có gì bất ngờ." Vu Hạo ngồi cách đó không xa nói thêm vào khiến cho mọi người đều quay sang nhìn.

Uyển Ngưng thấy được ánh mắt của Vu Mộng dành cho cô là ánh mắt giận dữ, căm ghét cô. Cô không cần đoán nhìn phản ứng của cô ấy cũng biết cô em họ này có vấn đề, chắc chắn cô ấy có tình cảm với Vu Dương. Cô cũng chẳng sợ ôm lấy anh nhìn thẳng cô ấy như muốn tuyên bố chủ quyền.

Lúc này một người phụ nữ đi đến, trên người bà ta ăn mặc khá sang trọng. Bà ta đi đến chỗ bọn họ rồi nói: "Vu Dương lâu rồi cô mới gặp lại con đấy, nhìn con bây giờ đã cao lớn hơn cũng trưởng thành hơn rồi. Vu Mộng mới về nước mấy hôm, hay Tết nhất mấy đứa dẫn con bé ra ngoài chơi giùm cô đi được chứ?"

Vu Hạo ngồi nghe vậy thì định lên tiếng từ chối nhưng Tư Ảnh đã nói: "Thế cũng được, để Vu Dương, Vu Hạo với con dâu của tôi Uyển Ngưng dẫn Vu Mộng đi chơi."

Người phụ nữ đó nghe vậy thì sắc mặt thoáng thay đổi, bà ta dời ánh mắt nhìn sang cô sau đó hỏi: "Cô gái này là vợ của Vu Dương sao?"

Vu Dương nhìn bà ta gật đầu: "Đúng vậy đó cô ba, đây là vợ con tên là Uyển Ngưng. Do mọi người đều ở nước ngoài nên gia đình con đợi Tết này thông báo cho gia đình cô biết luôn."

Bà ấy nở nụ cười gượng chào hỏi cô, Vu Hạo đứng dậy nói: "Không phải là nói dẫn Vu Mộng đi chơi sao. Chúng ta mau đi thôi."

Bà nghe vậy thì quay sang lay cánh tay của Vu Mộng, nói: "Con đi chơi với các anh đi, kêu các anh dẫn con đi tham quan."

Vu Mộng nghe vậy thì miễn cưỡng đứng dậy theo sau Vu Hạo, Uyển Ngưng và Vu Dương cũng đứng dậy đi cùng. Bây giờ trong nhà cũng chỉ còn người lớn.

Ở trên xe Vu Hạo là người lái xe, Vu Mộng ngồi ghế phụ còn hai người thì ngồi sau xe. Vu Hạo nhìn hai người qua kính chiếu hậu, hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?"


Uyển Ngưng nắm lấy tay anh rồi nói: "Hay là chúng ta đi vào trung tâm thương mại xem xem em ấy có muốn mua gì không."

Vu Hạo nghe thấy cũng hợp lý nên lái xe đi tới trung tâm thương mại. Trên suốt đường đi Vu Mộng hay nhắc lại những chuyện lúc nhỏ khiến cô chỉ có thể ngồi nghe chứ cũng không biết nói gì. Cũng may là trung tâm thương mại cách nhà bọn họ không xa nên rất nhanh đã tới đó.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ
2. Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
3. Chú! Xin Ký Đơn!
4. Khát Khao Khôn Cùng
=====================================

Đi dạo bên trong trung tâm thương mại, Vu Hạo đi phía trước nhưng thường xuyên dán mắt vào điện thoại, Vu Mộng đi bên cạnh đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói cái nào cũng đẹp cũng muốn mua. Vu Dương thì đi bên cạnh Uyển Ngưng, hai người nắm tay nhau đi xem mọi thứ nhưng cũng không có hứng thú muốn mua món gì.

Lúc này có một giọng nữ vang lên phía sau lưng cô: "Xin cho hỏi, chị có phải là chị Uyển Ngưng không ạ?"

Cô dừng bước quay lại nhìn thì thấy có ba cô gái đang đứng. Cô hiện giờ đang đeo khẩu trang nên họ phải hỏi như thế là điều hiển nhiên, cô gật đầu: "Đúng vậy."

Ba người bọn họ nghe vậy thì đôi mắt sáng lên, họ đưa tờ giấy sang cười nói: "Chị Uyển Ngưng, bọn em là fan hâm mộ của chị. Chị có thể cho em xin chữ ký được không ạ?"

Cô nhận lấy bút và giấy từ họ rồi kí tên lên sau đó còn ghi thêm câu chúc mừng năm mới ở dưới chỗ kí tên. Cô trả lại cho họ: "Đây của các em."

Một cô gái khác lấy điện thoại ra, nhìn cô nói: "Có thể chụp hình chung với chị không ạ?"


Cô gật đầu đồng ý: "Tất nhiên là được."

Trong suốt quá trình kí tên chụp ảnh thì Vu Dương đứng bên cạnh yên lặng quan sát cũng không nói gì. Đôi mắt anh vẫn chăm chú dõi theo cô. Làm xong thì cô nhanh chóng chạy lại chỗ anh, cười hỏi: "Đợi em có lâu không?"

Anh đưa tay xoa đầu cô, lắc đầu: "Không lâu."

Vu Hạo lúc này cũng đứng bên cạnh nói: "Được rồi, chúng ta mau đi tiếp thôi."

Vu Mộng vừa đi vừa nói: "Cũng chỉ là mấy fan hâm mộ thôi mà, lại làm trễ thời gian của mọi người."

Cô đang đi phía sau nghe vậy thì nhíu mày, nói: "Họ là fan hâm mộ của chị nên chị dành ra thời gian chút ít cho họ. Nếu em thấy trễ nải thì em có thể đi trước, không cần ở lại đợi chị."

Vu Dương đứng bên cạnh, sắc mặt lúc này cũng không hòa nhã như lúc nãy: "Anh đợi cô ấy là được rồi, anh không cần em phải đứng đợi."

Thấy tình hình không được tốt, Vu Mộng cũng biết mình đã lỡ lời nên nhìn hai người họ, nhẹ giọng nói: "Em...em chỉ nói thế thôi, không có ý gì đâu. Anh chị đừng hiểu nhầm."

Vu Hạo thấy sắc mặt con bé tái mét thì vui sướng khi người khác gặp phải họa. Đang đứng vui vẻ thì bỗng cảm nhận được ánh mắt của Vu Dương, anh hắng giọng nói: "Thôi được rồi, mới đầu năm đầu tháng chúng ta bỏ qua đi. Đừng làm không khí mất vui. Ở phía trước có tiệm kem, chúng ta qua đó đi."
 
Chương 84: C84: Chương 84


Ở bên trong quán kem, bốn người ngồi ở một cái bàn không quá khuất tầm nhìn. Vu Dương nhìn Uyển Ngưng ngồi bên cạnh đang vui vẻ ăn kem, anh nhắc nhở: "Em đừng ăn đồ lạnh nhiều quá, sẽ không tốt cho sức khỏe."

Cô ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Không có sao đâu, em lâu lâu mới ăn thôi mà."

Vu Mộng ngồi đối diện vừa ăn kem vừa nhìn hai người họ rồi nói: "Anh Vu Dương chị ấy cũng đã lớn rồi, cũng đâu còn nhỏ nữa nên cũng biết tự chăm sóc được sức khỏe của mình. Không cần anh phải lo đâu."

Vu Hạo ngồi bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: "Chuyện vợ chồng họ, em đừng nên xen vào."

Vu Dương ngồi đối diện cũng chẳng nhìn cô ấy, cầm lấy khăn giấy bên cạnh lau đi vết kem đang dính trên miệng cô: "Cô ấy là vợ anh nên sức khỏe của cô ấy có liên quan tới anh."

Vu Mộng nghe vậy thì nghẹn họng không nói được gì chỉ đành hậm hực ăn kem. Vu Hạo ngồi bên cạnh thì lướt điện thoại rồi bỗng nói: "Mẹ vừa nhắn tin tới bảo chúng ta nên về nhà sớm ăn cơm với mọi người."

Uyển Ngưng nhìn ly kem của mình đã ăn hết, gật đầu: "Vậy chúng ta về thôi."

Lát sau lúc họ về tới nhà, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng nói chuyện của mọi người. Họ tới gần thì nhìn thấy những người phụ nữ đang chơi mạt chược còn ông nội và các chú thì ngồi chơi cờ.

Tư Ảnh thấy họ đang đứng bên ngoài thì cười nói: "Mấy đứa về rồi hả, có đói bụng gì chưa? Để mẹ kêu người dọn cơm rồi chúng ta cùng ăn."

Vu Dương lắc đầu đi tới: "Không cần đâu mẹ, bọn con vẫn chưa thấy đói lắm."


Vu Mộng đi tới chỗ mẹ của cô ta ngồi xuống, bà ấy hỏi cô: "Đi chơi với các anh có vui không?"

Vu Mộng nghe vậy thì trên mặt hiện lên sự bất mãn, bà ta cũng nhìn thấy được nhưng cũng không thể nói gì chỉ cười nói: "Nào nào, xem mẹ chơi mạt chược. Con của mẹ là thần may mắn, con ngồi bên cạnh chắc chắn mẹ sẽ thắng."

Tư Ảnh nghe vậy thì cười nhìn hai người họ: "Nếu là thế thật thì ván này chắc tôi thua rồi."

Vu Mộng lúc này nở nụ cười ôm lấy cánh tay bà ta: "Vậy con ngồi đây bên cạnh mẹ."

Tư Ảnh quay sang nhìn chỗ họ đang đứng, hỏi: "Uyển Ngưng, con qua đây chơi mạt chược cùng với mọi người đi."

Uyển Ngưng nghe vậy thì xua tay từ chối: "Con không chơi giỏi mạt chược nên thôi mẹ và mọi người cứ chơi đi."

Bà nghe vậy thì bật cười, chỉ ra phía sau cô: "Con không chơi giỏi thì có Vu Dương sẽ chỉ con. Vu Dương chơi giỏi lắm nên con yên tâm."

Cô quay người lại nhìn Vu Dương, anh mỉm cười đưa tay ôm eo cô: "Em đến chơi mạt chược cùng với mọi người đi. Anh ở phía sau xem em chơi."

Cô nghe thấy vậy cũng biết không thể từ chối được nên tới chỗ họ ngồi xuống, Vu Dương cũng theo sau ngồi ở phía sau cô. Đúng như lời cô nói, cô chơi không giỏi nên mấy trận đầu cô đều thua.

Ván tiếp theo bắt đầu, cô đang ngồi sắp xếp các quân bài thì bàn tay của anh từ phía sau đưa lên rồi cầm lấy một quân bài sắp cho cô. Anh khom người xích lại gần cô, nói: "Quân này em không nên đặt ở đó mà đặt ở đây mới đúng."

Khoảng cách giữa hai người bây giờ khá gần, một tay anh cầm quân bài còn một tay thì vịn lên bàn vây cô lại trong lòng mình. Cô còn cảm nhận được mùi hương trên cơ thể anh và giọng nói dịu dàng của anh ở bên cạnh.

Thế là những ván sau của cô, cô đều thắng vì có anh ở phía sau chỉ dẫn. Mẹ của Vu Mộng thấy vậy thì nói: "Ây da Vu Dương à, nếu cứ như này thì cô và mẹ con sẽ thua tiếp đấy."

Anh nghe vậy thì đặt quân bài xuống nhìn bà ta nói: "Vậy mọi người chơi tiếp đi, con dẫn Uyển Ngưng đi ăn. Giờ cũng đã trễ rồi."

Tư Ảnh nghe thế thì gật đầu đồng ý: "Vậy các con mau đi ăn đi, ở đây để mọi người chơi là được rồi."

Mẹ của Vu Mộng ngồi đối diện nói: "Vu Mộng chắc cũng đói rồi, mấy đứa dẫn Vu Mộng đi ăn giúp cô."

Anh đứng dậy rồi đưa tay đỡ Uyển Ngưng dậy, Vu Hạo ngồi bên cạnh lên tiếng trả lời giúp: "Để con dẫn Vu Mộng đi xuống phòng bếp kiếm gì ăn."

Nói rồi Vu Hạo cùng Vu Mộng rời khỏi phòng khách, Vu Dương và Uyển Ngưng theo sau. Lúc tới phòng bếp thì thấy chú Dương đang loay hoay trong bếp, Uyển Ngưng đi tới hỏi: "Chú Dương, chú đang làm gì vậy? Có cần con giúp không?"


Chú Dương nghe cô nói vậy thì lắc đầu từ chối: "Không cần đâu thiếu phu nhân, đồ ăn tôi hâm lại đã xong rồi. Mọi người cứ ngồi đi, tôi dọn đồ ăn lên ngay."

Vu Hạo đi tới kéo ghế ngồi xuống: "Vậy làm phiền chú Dương rồi."

Chú Dương nghe vậy thì cười cười nói: "Không phiền đâu, công việc của tôi mà."

Mọi người cũng lần lượt ngồi vào bàn, lát sau chú Dương cũng đã bưng hết các món ăn lên bàn. Vu Dương nhìn ông ấy rồi nói: "Chú Dương cũng ngồi xuống ăn cùng với mọi người đi."

Chú Dương nở nụ cười từ chối: "Không cần đâu, lúc nãy tôi đã dùng bữa rồi. Mọi người cứ dùng đi, tôi ra ngoài trước. Khi nào dùng xong thì tôi vào dọn."

Anh gật đầu: "Vậy được rồi, chú ra ngoài trò chuyện với mọi người đi."

Chú Dương lúc này mới rời khỏi phòng ăn, anh gắp thịt bỏ vào chén cô, nói: "Em ăn đi, thịt này không có mỡ nhiều."

Uyển Ngưng gắp miếng thịt lên ăn, Vu Hạo ngồi đối diện nói: "Đã lâu rồi không chơi mạt chược vậy mà anh chơi lại thì vẫn thắng. Đúng là giỏi thật."

Anh nghe vậy thì cũng chỉ cười cười, nói: "Không phải anh giỏi, là anh ngồi cạnh chị dâu em nên may mắn thôi."

Trong bữa ăn ba người cứ thi thoảng trò chuyện riêng Vu Mộng không nói gì chỉ yên lặng ăn cơm. Ăn xong thì bọn họ trở về phòng khách trò chuyện cùng với mọi người.

Một ngày cũng nhanh chóng trôi qua, buổi tối ở trong phòng Vu Dương ngồi trên giường đọc sách còn Uyển Ngưng gối đầu lên chân anh, tay cầm điện thoại lướt weibo. Cả hai im lặng không nói gì nhưng bầu không khí vô cùng hài hòa.

Lướt điện thoại một lúc cô ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Vu Mộng hình như không thích em lắm. Em thấy cô ấy thích anh, có phải không?"


Anh dời tầm mắt cúi xuống nhìn cô, nói: "Vu Mộng không phải con ruột của cô ba. Cô ấy là con một người bạn thân của cô ba, sau đó vì tai nạn giao thông mà ba mẹ ruột của Vu Mộng mất. Cô ba thấy vậy nên nhận Vu Mộng làm con. Việc cô ấy thích anh thì đó là việc của cô ấy. Em chỉ cần biết, anh yêu có một mình em là được."

Cô nghe thấy vậy thì mỉm cười, anh cúi xuống hôn lên môi cô rồi nói: "Được rồi ngủ sớm thôi. Ngày mai chúng ta còn phải về nhà ba mẹ em."

"Được, nên đi ngủ rồi."

Cô ngồi dậy trở về chỗ nằm xuống còn anh thì khép quyển sách lại đặt lên tủ đầu giường, bước xuống giường đi tắt đèn. Căn phòng thoáng chốc tối om, anh trở về giường bật đèn ngủ nằm xuống cạnh cô.

Cô nhanh chóng xoay người sang ôm lấy anh, nhỏ giọng nói: "Anh ngủ ngon."

Anh đưa tay vuốt v e mái tóc của cô, nói: "Ngủ ngon."

Cả hai đều nhắm mắt lại cũng nhanh chóng chìm vào mộng đẹp, một ngày đầu năm mới trôi qua như thế.

Ở bên trong căn phòng khá tối, chỉ có vài tia sáng. Một người đàn ông đứng ở cửa sổ tay cầm ly rượu đưa mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Lúc này cửa được mở ra rồi đóng lại, người đàn ông đó hỏi: "Kế hoạch chuẩn bị tới đâu rồi?"

"Đều đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi. Chỉ chờ lệnh đại ca thôi."

Người đàn ông đó nghe vậy thì nhếch khóe môi, cầm ly rượu lên uống một ngụm.
 
Chương 85: C85: Chương 85


Sáng ngày hôm sau hai người thức dậy sớm dùng xong bữa sáng thì xuất phát tới nhà Uyển Ngưng. Trên đường đi Vu Dương ngồi lái xe thi thoảng đưa mắt sang nhìn cô thấy cô đã ngủ say, sáng nay thức khá sớm nên cô giờ chắc vẫn còn buồn ngủ.

Phía trước là đèn đỏ, anh dừng xe lại xoay người lấy một cái chăn ở ghế sau. Anh cầm chăn đắp cho cô, cô lúc này nhíu mày mở mắt ra nhìn anh mơ màng hỏi: "Đã tới rồi sao?"

Anh đưa tay xoa đầu, cong khóe môi: "Vẫn chưa, em ngủ thêm chút nữa đi."

Cô nghe thấy vậy thì gật đầu nhắm mắt tiếp tục ngủ, anh lúc này ngồi ngay lại thấy đèn đã chuyển sang xanh nên lái xe đi. Từ nhà anh đến nhà cô cũng không quá xa, khoảng nửa tiếng đi đường.

Lát sau chiếc xe dừng lại trước cổng căn biệt thự nhà của cô. Anh quay sang gọi cô: "Uyển Ngưng, tới nhà em rồi. Mau dậy thôi."

Cô nghe anh gọi thì mở mắt ra nhìn anh sau đó nhìn bên ngoài cửa sổ thấy đã đến nhà cô rồi. Cô ngồi dậy chỉnh lại mái tóc đang rối của mình, nhìn anh hỏi: "Như vậy được chưa?"

Anh nhìn cô bật cười: "Được rồi, em cứ yên tâm đi. Em vẫn đẹp gái không có xấu đâu, đừng lo."

Cô lấy cây son từ trong túi thoa lên môi một chút sau đó hài lòng gật đầu: "Được rồi, chúng ta vào trong thôi."

Cô nói rồi tháo dây an toàn ra mở cửa xe bước xuống, Vu Dương cũng xuống theo sau. Anh đi tới cốp xe mở ra, lấy vài túi quá rồi đi tới chỗ cô: "Đi thôi."

Uyển Ngưng đi tới khoác tay anh, cả hai bước vào bên trong nhà. Hai người đi vào thì thấy phòng khách đang khá nhộn nhịp, cô nghe thấy khá nhiều tiếng nói chắc là các cô chú đến thăm. Cô nói: "Ba mẹ, tụi con về rồi. Năm mới vui vẻ."


Mọi người ở trong phòng khách đang nói chuyện nghe thấy giọng cô thì họ dừng lại, họ đều quay sang nhìn cô. Uyển Trạch thấy cô thì trên gương mặt xuất hiện sự vui vẻ, ông nói: "Uyển Ngưng và Vu Dương về rồi đó à."

Hai người họ nhìn mọi người đang có mặt trong phòng khách thì nhanh chóng chào hỏi: "Chào mọi người, chúc mọi người năm mới vui vẻ."

Họ nghe vậy thì nở nụ cười chào hỏi, chúc tết lại cho cô và anh. Hai người cũng chỉ mỉm cười chứ không đáp lại được gì.

Tĩnh Hương nhanh chóng đứng dậy đi tới chỗ hai người họ, cười nói: "Hai đứa đi chắc cũng mệt, vào trong ngồi nghỉ ngơi đi."

Vu Dương quay sang đưa túi quà cho bà: "Đây là quà năm mới của mẹ, chúc mẹ năm mới vui vẻ."

Bà nhìn thấy túi quà trên tay anh nhận lấy rồi nói: "Lần sau sang đây không cần mang theo quà cáp, hai đứa về là ba mẹ vui rồi. Mau vào trong ngồi đi."

Anh cũng vâng dạ theo ý bà, còn lần sau anh có làm theo như lời bà nói hay không thì anh không biết. Hai người đi đến chỗ mọi người, họ đều tự giác xích vào trong nhường chỗ cho hai người. Nhưng Uyển Trạch làm như không nhìn thấy hành động của họ, ông vỗ vị trí bên cạnh nói: "Hai đứa sang đây ngồi cạnh ba."

Cô và anh đưa mắt nhìn nhau sau đó đi tới ngồi xuống cạnh ông, cô ôm lấy cánh tay ông: "Ba năm mới vui vẻ."

Anh ngồi bên cạnh nhìn ông cũng nói: "Chúc ba năm mới vui vẻ."

Ông nghe thấy vậy thì nở nụ cười đưa tay xoa đầu cô sau đó từ trong túi đưa hai phong bao lì xì sang: "Đây, lì xì năm mới cho hai đứa con. Chúc hai đứa năm mới vui vẻ và phải thật hạnh phúc."

Uyển Ngưng nhận lấy phong bao lì xì đưa sang một cái cho anh, nhìn ông nói: "Cảm ơn ba."

Vu Dương đưa túi quà sang cho ông: "Đây là quà Tết mà con đã chuẩn bị sẵn cho ba."

Ông nhận lấy túi quà đặt trên bàn: "Lần sau tới đừng đem theo quà, tốn kém lắm. Hai đứa về mọi người trong nhà đều vui vẻ."

Tĩnh Hương lúc này từ trong bếp đi vào phòng khách, trên tay còn bưng một dĩa trái cây đã được cắt gọt sẵn. Bà đặt dĩa trái cây lên bàn rồi ngồi xuống: "Hai đứa ăn đi."

Cô cầm miếng táo lên ăn, đưa mắt nhìn xung quanh hỏi: "Mọi người đều có mặt ở đây vậy chị con đâu rồi mẹ?"

Bà nghe vậy thì nói: "Uyển Tình tối qua thức khá khuya nên giờ vẫn còn ngủ chưa thức dậy."

Bà vừa nói xong thì trên lầu truyền tới tiếng bước chân, sau đó là giọng nói còn chưa tỉnh ngủ của Uyển Tình: "Mới sáng sớm, ai đã nhắc gì con?"


Tĩnh Hương nhìn thấy cô ấy thì trừng mắt nói: "Cuối cùng cũng chịu dậy rồi à. Con biết mấy giờ rồi không mà nói sáng sớm?"

Uyển Tình nghe vậy thì quay sang nhìn đồng hồ đã hiển thị 10 giờ trưa. Cô ngáp dài một cái, nhìn thấy hai người đang ngồi bên cạnh Uyển Trạch. Cô đi tới hỏi: "Hai đứa về nhà lâu chưa?"

Uyển Ngưng nhìn cô ấy lắc đầu: "Bọn em mới về thôi. Hôm qua chị thức khuya lắm à?"

Uyển Tình ngồi xuống bên cạnh Tĩnh Hương gật đầu: "Tối qua bận chút việc nên chị thức tới ba giờ sáng mới ngủ. Giờ chị vẫn còn buồn ngủ đây."

Tĩnh Hương ngồi bên cạnh nhíu mày nhìn cô ấy: "Con nhìn con xem, ngủ giờ giấc này mới thức thì ai mà chịu lấy con đây. Con biết bây giờ con bao nhiêu tuổi rồi không."

Uyển Tình thấy bà bắt đầu chuẩn bị nói về vấn đề kết hôn thì cô nhanh chóng chuyển sang vấn đề khác: "Mấy cô dì đang chuẩn bị chơi mạt chược hả, cho con chơi chung. Lâu lắm rồi con không có chơi."

Tĩnh Hương nghe vậy thì quay sang nhìn Uyển Ngưng đang ngồi ăn táo, bà nói: "Uyển Ngưng, con qua đây chơi mạt chược chung với mẹ."

Cô nghe vậy thì nhìn bà: "Mẹ cũng biết con chơi dở mà, còn kêu con chơi mạt chược nữa à."

Bà nghe vậy thì xua tay: "Không sao, con yên tâm để mẹ chỉ cho con."

Thế là cô bị mẹ kéo đi sang bàn mạt chược, Uyển Trạch lúc này nhìn sang anh: "Con có biết chơi đánh cờ không?"

Vu Dương nhìn ông gật đầu: "Con có biết, con hay chơi cơ với ông nội."


Uyển Trạch vỗ vai anh cười nói: "Vậy chơi cờ với ba. Hôm nay ba muốn xem xem con chơi giỏi tới đâu."

Thế là trong nhà, ở phòng khách thì chơi mạt chược rôm rả vui vẻ còn ở thư phòng yên tĩnh chơi cờ. Uyển Trạch cầm quân cờ đôi mắt vẫn chăm chú nhìn trên bàn cờ, ông hỏi: "Kết hôn một khoảng thời gian chắc con cũng đau đầu với Uyển Ngưng lắm phải không. Tính khí của con bé ba biết, hay làm theo ý mình. Nếu không thì sẽ không có việc hiện tại con bé làm diễn viên. Thiệt thòi cho con rồi."

Vu Dương nhìn ông đặt quân cờ lên bàn, anh nói: "Con cảm thấy không có thiệt thòi gì. Con nghĩ cô ấy thiệt thòi hơn con, bản thân con không thể ở bên cạnh cô ấy nhiều được. Chỉ sợ cô ấy tủi thân, buồn bã mà thôi."

Ông nhìn anh nói: "Tới lượt con đánh rồi."

Anh nghe vậy thì cầm quân cờ lên rồi đánh vào một vị trí, ông ngồi đối diện nói: "Uyển Ngưng là con gái mà ba yêu thương nên ba muốn cho con bé một hôn lễ hạnh phúc, vui vẻ."

Anh nghe ông nói vậy thì anh nở nụ cười, gật đầu: "Đúng vậy, con cũng nghĩ giống ba nên là con và mọi người cũng đều đã lên kế hoạch chuẩn bị tổ chức lễ cưới rồi."

"Thế thì tốt rồi."

Cả hai người ngồi chơi cờ một lúc thì cuối cùng cũng phân định được thắng thua. Anh đặt quân cờ sang một bên nhìn ông nói: "Đúng là ba chơi rất giỏi, con cần học hỏi thêm."

Uyển Trạch cầm ly trà bên cạnh lên uống, nhìn anh nở nụ cười: "Không phải ba chơi giỏi là con chưa thể hiện hết thực lực của mình. Ván này là con nhường ba rồi."

Anh định nói gì đó thì lúc này Uyển Ngưng mở cửa thư phòng bước vào: "Hai người chơi cờ xong chưa? Mau xuống ăn cơm thôi."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom