Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 220


Chương  220 : Sinh nhật
“,”Ngày thứ hai
“Cô chủ, dậy thôi.”  Người hầu sáng sớm liền tới phòng của cô, kéo cô từ trên giường ngồi dậy.
Tô Nhã Kỳ nhìn về phía cô, nhíu nhíu mày, ôm chăn mền không chịu buông tôiy “Chị A Hoan, để cho em ngủ chút nữa thôi, em buồn ngủ quá a……”
“Cô chủ, Cậu chủ tối hôm qua đã nói rồi, hôm nay em cần dậy sớm, người trang điểm cũng đến rồi, em nhanh nhanh dậy đi thôi.” A Hoan gấp chăn xong, nắm lấy cánh tôiy của cô, kéo cô đứng lên.
Tô Nhã Kỳ ngồi ở trên giường, tóc xoã tung, mắt nhắm mắt mở.
Tối hôm qua bởi vì biết hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi, ngủ cũng không ngủ ngon..
Bây giờ, cả người đều buồn ngủ, thế mà đã phải dậy rồi……
“Cô chủ, em đừng có ngẩn người nữa, nhanh lên đi, thợ trang điểm còn đang đợi em đấy!” A Hoan nói, đi xong giày, lôi lôi kéo kéo cô đứng dậy
“Cô chủ a, em đánh răng rửa mắt trước đã, chị đi lấy bữa sáng cho em, tý nữa chắc phải mất một thời gian dài để trang điểm, còn phải làm tóc, cho nên, em nhất định phải ăn một chút đồ lót dạ trươc.” A Hoan nói rồi liền đẩy cô vào phòng rửa mặt.
Một giây sau, vội hướng về cửa “ Cô chủ, em nhanh lên nhé, có nghe thấy không?”
“Vâng”  Tô Nhã Kỳ mơ hồ không rõ trả lời hai câu, liền đứng trước bồn rửa mặt ngẩn người.
Một lúc sau.
“Cô chủ, em chuẩn bị xong chưa?” A Hoan đi đến.
“Vâng, xong rồi ạ.” Tô Nhã Kỳ rửa mặt xong rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn một chút.
Lúc này, A Hoan đem bữa sáng để lên bàn “Cô chủ, em ăn trước đi, chỗ này còn có một chén cà phê nóng, chị thấy em buổi sáng có vẻ ngủ vẫn chưa đã, uống ly cà phê nâng cao tinh thần nhé.”
“Em cảm ơn chị A Hoan” Tô Nhã Kỳ rốt cục nở nụ cười.
A Hoan cũng cười “Cô chủ, em từ từ ăn thôi, chị đi thông báo cho thợ trang điểm.”
Tô Nhã Kỳ vực dậy tinh thần bắt đầu ăn điểm tâm.
Một lát sau.
“Tô Cô chủ, cô có thích kiểu tóc nào không?” Thợ trang điểm nhìn về phía cô, ôn nhu hỏi thăm.
“Ách……” Tô Nhã Kỳ nhìn xem mình trong gương, nghĩ nghĩ nói: “Có thể hay không đơn giản một chút……”
Thợ trang điểm hơi sững sờ, đơn giản?
Chẳng lẽ không phải nên làm một kiểu tóc hoàn mỹ nhất sao?
Thấy thợ trang điểm sững sờ, Tô Nhã Kỳ ngoái nhìn nhìn về phía cô nói: “Em phải mặc bộ lễ phục này cả một ngày, nếu lại làm kiểu tóc phức tạp, em sẽ mệt chết mất thôi.”
‘Phốc’ Thợ trang điểm bị ý nghĩ này của cô làm bật cười “Được, vậy chúng tôi liền làm kiểu đơn giản nhất.”
Nói xong bắt đầu trang điểm cho cô.
Một tiếng sau.
Lớp trang điểm và mọi thứ khác đều đã hoàn tất
“Trời ơi, Cô chủ à, em thật đẹp.” A Hoan sững sờ nhìn cô.
Tô Nhã Kỳ mỉm cười, rất chi là ngại.
“Cô chủ Tô, da của cô thật sự rất đẹp, tôi đã trang điểm cho rất nhiều ngôi sao, nhưng không có ai được bóng loáng trơn mìn như cô cả, làn da này thật sự cực kỳ hoàn mỹ.” thợ trang điểm tán thưởng.
Cũng là bởi vì da cô đặc biệt đẹp, cho nên, lớp trang điểm mới có thể phù hợp đến vậy,
Cô bé này, lần đầu tiên nhìn không thấy có gì đặc biệt
Thế nhưng là, cành trang điểm càng nhận ra được nét tinh xảo của cô.
Lúc trang điểm xong, cô thậm chí còn có một loại cảm thán, thực quá đẹp rồi.
Quả thực chính là trong mấy giây có thể đánh gục hết được mấy vị mỹ nữ ngàn năm kia.
Tô Nhã Kỳ không nói chuyện, hai tay có chút khẩn trương nắm chặt.
Hằng năm sinh nhật của cô, bố cô đều mới thợ trang điểm giỏi nhất đến trang điểm cho cô
Cho nên,  đối với bộ dáng sau khi trang điểm xong, cô cũng chả cảm thấy ngạc nhiên lắm,.
Cô hiện tại khẩn trương chính là, dáng vẻ long trọng này của cô, chú Hoắc……
Hình như chưa từng thấy qua qua……
Cô không biết, chú Hoắc nhìn thấy sẽ có bộ mặt như thế nào.
“Nhã Kỳ……” Trước của truyền đến thanh âm quen thuộc, một giây sau, một bóng người thoăn thoắt bước tới.
“Tịch Tịnh” Tô Nhã Kỳ vội vàng nhìn về phía cô, hạnh phúc nắm lấy tôiy của cô “Cậu đến rồi.”
“Đúng a, tối hôm qua không phải đã nói, sẽ qua ngồi cùng cậu sớm một chút sao.” Nói rồi cô cười một tiếng “Mình nói với cậu nhé, nếu cậu mà kết hôn, mình nhất định sẽ không đi nữa, cả đêm hôm ý sẽ ở với cậu.”
Nghe vậy, Tô Nhã Kỳ mặt đỏ lên “Cậu, cậu chớ nói nhảm…… Kết hôn…… Còn sớm lắm!”
Tịch Hạ tiến đến bên tôi cô “Không phải cậu nói, chờ cậu sinh nhật mười tám tuổi xong, anh tôi liền đưa cậu ra nước ngoài đăng ký giấy chứng nhận kết hôn à, như thế chuyện kết hôn chỉ trong mấy phút thôi là xong!”
“Tịch Tịnh!” Tô Nhã Kỳ vội vàng cắn môi giận dỗi nhìn về phía cô.
Tịch Hạ cười cười “Được rồi, không đùa cậu nữa, cậu nhìn xem, hôm nay mình mang cho cậu cái gì.”
Cô mang theo một hộp quà to lớn, cười tủm tỉm nhìn cô.
“Gì thế?” Tô Nhã Kỳ nhíu mày “Mình không phải đã nói với cậu rồi sao, cậu đến được là tốt rồi, cần gì quà cáp nữa?”
“Là đồ tốt. cậu sẽ cảm ơn mình.” Tịch Hạ cười thần bí “Nhưng mà, hiện tại không cho cậu nhìn đâu.”
“Cái gì vậy chứ?” Tô Nhã Kỳ tò mò, rất muốn nhìn một chút là cái gì “Cậu cho mình xem xem đi.”
“Không cho!” Tịch Hạ cầm lấy đồ vật, cất kỹ trong ngăn tủ bên kia yên tâm đi, hôm nay khẳng định cho ngươi xem, bất quá, hiện tại còn không phải thời điểm
Bộ dáng Tịch Hạ thần thần bí bí như thế, ngược lại khiến cho Tô Nhã Kỳ càng tò mò.
Bất quá, dưới mắt, càng quan trọng hơn là, cách ăn mặc của Tịch Hạ.
“Tịch Tịnh, hôm nay sao cậu lại mặc đơn giản như vậy a?”
Hôm nay Tịch Hạ chỉ mặc một cái váy liền áo màu xanh dương , rất là đơn giản.
Nhưng, không cách nào che giấu được nó rất hợp với cô.
Khuôn mặt Tịch Hạ phi thường đẹp, là tiêu chuẩn khuôn mặt nhỏ nanh, đôi mắt đào hoa, trên người cô còn có một loại khí chất đặc biệt.
Loại khí chất này,  giống như người mẫu, không khí chung quanh cô cũng rất đặc biệt.
Chỉ là, hôm nay là dịp sinh nhật, tất cả mọi người ăn mặc rất long trọng, Tịch Tịnh mặc dù rất xinh đẹp trong bộ váy đó, nhưng vẫn quá là đơn giản rồi!
“Đơn giản chỗ nào chứ, cái váy này, là bộ váy mình thích nhất đó.” Tịch Hạ cười kéo cô “Cậu cũng biết, mình rất không thích mặc lễ phục, loại quần áo kia mặc rất chi là khó chịu, lần trước sinh nhật của mình, cũng mặc đấy xong phải từ bỏ.”
Tô Nhã Kỳ nhìn cô không nói chuyện.
“Aixx, cậu nhìn mình  như vậy làm cái gì?
“Cậu đến đây!” Tô Nhã Kỳ dắt tay của cô, kéo cô cô đi vào phòng trang điểm.
“Thợ trang điểm, phiền chị giúp em trang điểm cho bạn thân em xinh đẹp một chút, còn có, sửa lại cả kiểu tóc của cậu ấy nữa.”
“Aiz, Nhã Kỳ cậu muốn làm gì a?” Tịch Hạ ngồi trên ghế, có chút hồ đồ.
“Cậu không thích mặc lễ phục, mình không miễn cưỡng cậu, nhưng mình mong rằng bạn thân của mình hôm nay cũng sẽ thật xinh đẹp, cậu cũng đừng có từ chối mình.” Xong liền bảo thợ trang điểm trang điểm cho cô ấy,
Tối hôm qua chú Hoắc nói cho cô, hôm nay Nam Minh Nhật sẽ đến.
Chỉ bất quá, lúc đõ, chắc cũng là buổi tối rồi.
Tịch Tịnh nói qua, tình cảm cô đối với cậu tôi hiện tại rất phức tạp, cô không hiểu.
Cô mặc dù không thể trợ giúp nhưng cô phân biệt chuyện tình cảm một cách rõ ràng.”, nhưng là, cô có thể giúp cô, trở thành cô gái xinh đẹp nhất.
Dù sao, hôm nay sẽ có rất nhiều người tới, xinh đẹp cũng có rất nhiều.
Cô hi vọng, cậu ấy _ Tịch Tịnh cũng có thể rất đẹp rất đẹp.
――――――
Rất nhanh, các tân khách bắt đầu tới cửa.
Hôm nay trên buổi  trưa yến hội được tổ chức trên bãi cỏ bên ngoài lâu đài.
Buổi chiều là bên trong lâu đài.
Bãi cỏ được sắp xếp cạnh hồ, tổ chức còn long trọng hơn là kết hôn
Đồng thời, nơi này còn có thể nhìn thấy du thuyền tư nhân tên hồ.
Phía trên cũng được chuẩn bị rất nhiều bánh ngọt mỹ thực, cũng là để cho người tôi du ngoạn trên đấy.
Đồng thời, trên mặt hồ, còn có rất nhiều thiên nga, khiến toàn cảnh trông như một địa điểm du lịch xa hoa
Bạn học cùng lớp, cùng các thầy cô giáo đều nhìn ngây người.
Cái này, cái này, đây là nhà của Tô Nhã Kỳ?
Trời ạ!
Người sống ở Thành phố Nam Dương, ai cũng biết nơi đây có một tòa lâu đài.
Nhưng  ai lại biết được tòa lâu đài này lại có liên hệ với nữ sinh mềm mại trong lớp mình kia chứ.
Mọi người tiến vào nơi này tất cả đều há to miệng.
Bọn họ phải hình dung như thế nào đâu?
Tựa như  sự chấn động khi được tiến vào nhà trắng vậy.
Tô Nhã Kỳ chào hỏi bạn bè và các thầy cô giáo, xong để bọn họ tự do vui chơi.
Hoắc Vũ Hạo đâu, tại một bên khác tiếp đãi khách của anh.
Hôm nay có một vài vị giám đốc đến đây, đều là bạn của anh.
Đương nhiên, cũng có một vài giám đốc muốn nịnh bợ anh và một vài đối tác làm anh.
Những người này, đều có một điểm thống nhất, đó chính là, đều là người có địa vị ở Thành phố Nam Dương.
“Tổng giám đốc Hoắc, lần sinh nhật mười tám tuổi này, có phải anh tổ chức hơi xa hoa quá rồi không?” Bạn tốt của anh bưng chén rượu nhìn về phía những người đang đi qua đi lại trên bãi cỏ, nói.
Hoắc Vũ Hạo không nói gì, chỉ là khóe miệng mỉm cười nhìn về phía thân ảnh váy hồng ở bên đó
“Aizz, anh sẽ không phải thực sự thích cô bé kia chứ?” Người đang nói chuyện chính là anh em tốt của anh, cũng là đối tác làm ăn, Phí Soái
“Qùa sinh nhật của cô ấy đâu?” Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía Phí Soái nhíu mày nói.
Khóe miệng Phí Soái giật một cái “Hoắc Vũ Hạo a, Hoắc Vũ Hạo, sinh nhật anh anh cũng không đòi quà của tôi, sinh nhật cô bé, anh lại đòi quà của tôi ư?”
“Bác Phan.” Hoắc Vũ Hạo la lên.
“Cậu chủ.” Bác Phan đi tới.
“Tổng giám đốc Phí mệt rồi, bác đưa cậu tôi vào bên trong nghỉ ngơi đi.” Hoắc Vũ Hạo một bên nói, một bên ánh mắt vẫn không rời khỏi thân anh xa xa của cô bé.
“Fuck, Hoắc Vũ Hạo anh vô sỉ, anh hèn hạ, còn muốn chèn ép tôi như này luôn hả?” Phí Soái gào to.
“Xác định không có?” Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía anh.
“Đương nhiên rồi, tôi, tôi nào biết được mua cái gì a, lại nói, anh sinh nhật nhiều lần như vậy, tôi cũng không có mua a, anh cũng không nói sớm, anh bảo tôi bây giờ đi mua ở đâu? Còn có a, các bé gái thì thích cái gì?”
Hoắc Vũ Hạo nhàn nhạt câu môi “Tôi biết thừa cậu không có mua, yên tâm, không có việc g.”
Phí Soái vừa mới chuẩn bị giương môi cười một tiếng, lại không nghĩ rằng Hoắc Vũ Hạo từ trong túi lấy ra tờ giấy mã QR .
“Quét đi, tài khoản của cô ấy, cậu xem xét rồi làm.” Anh cười, một mặt xảo trá.
Phí Soái: ……
‘Đinh’ Một tiếng, điện thoại di động của Tô Nhã Kỳ vang lên.
Cô cầm lên nhìn, ngây ngẩn cả người.
( Bạn đã được chuyển khoản, 600 triệu)
Tô Nhã Kỳ bị choáng váng.
Sáu trăm triệu?
Ai chuyển cho cô vậy?
Hoắc Vũ Hạo không để ý đến ánh mắt muốn ăn người của Phí Soái, mà là mỉm cười hướng người bên kia đi đến.
“Fuck, cái đồ quỷ hút máu này!” Phí Soái gào to.
Một người đàn ông đến bên cạnh cậu, ôm lấy vai cậu “Tổng giám đốc Phí, cậu cũng đừng kêu rên nữa, cậu nên biết, cậu ta tôi qua còn gọi điện thoại cho tôi, nói là, bé gái của tôi ý à, không có khái niệm gì về quà cáp, tặng cái gì cũng được, tóm lại, đừng thấp hơn 600 triệu là ok.”
Phỉ đẹp trai: ……”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 221


Chương 221  Cút đi
“,”Thời gian luôn luôn trôi qua rất nhanh.
Tới gần chạng vạng tối.
Hôm nay người tới thật đặc biệt nhiều, không chỉ là một lớp đồng học  của cô.
Tất cả các thầy cô ở Học viện Hải Châu đều tới, cho nên, mới có rất nhiều người
Về phần Hoắc Vũ Hạo bên này, người tới cũng không ít.
Đồng thời, cơ hồ là đều mang theo người nhà.
Đương nhiên, mang nhiều nhất vẫn là con gái nhà mình.
Bây giờ, Hoắc Vũ Hạo tổ chức sinh nhật cho Tô Nhã Kỳ, cũng không có tuyên bố với bên ngoài cô đến cùng là ai.
Cho nên, phần lớn đều coi là là em gái của anh, thân thích các kiểu.
Cũng là bởi vì lí do như vậy, hôm nay có rất nhiêu Cô chủ khuê các đến đây, mỗi người đều bỏ hết vốn liếm, chỉ vì mong chiếm được ưu ái của Hoắc Vũ Hạo.
Cho nên……
“Nhã Kỳ, em với tổng giám đốc Hoắc có quan hệ như thế nào a?
“Nhã Kỳ a, em thích cái gì, có rảnh tìm chị chơi, chị biết rất nhiều nơi thú vị, chị còn có thể dẫn em đi làm đẹp đó!”
“Ai, Nhã Kỳ, cái kia chị là XXX, chị hôm qua mới từ nước Pháp trở về, chị mang theo thật nhiều đồ tốt, ngày mai em muốn đến nhà chị nhìn xem không?”
“Ai, Tô Nhã Kỳ, người đó là chú của cậu sao a? Chú ruột sao?”
“Ai, Tô Nhã Kỳ, chú cậu vừa đẹp trai lại vừa có tiền a!”
Tô Nhã Kỳ cả người đều có chút mộng bức.
Sinh nhật của cô, làm sao lại thành chỗ để cho những người này hơn thua rồi vậy?
“Thật xin lỗi, các cô chủ, vũ hội sắp bắt đầu, mọi người không qua đó sao?” Tịch Hạ đi tới, trong nháy mắt giải vây cho Tô Nhã Kỳ.
Nghe vậy, tất cả họ hai mắt nhìn nhau trong mắt, mỗi người đều toát ra một ánh nhìn xảo trá.
Lập tức, những người này nhanh chóng tản ra.
“Oa, mệt mỏi quá a……”
Tô Nhã Kỳ lập tức ngồi xuống ghế, cả người giống như là bị tê liệt.
“Mới qua được có một nửa thôi, cậu đã mệt mỏi rồi?” Tịch Hạ nhìn chung quanh một chút “Cậu có thấy không, hôm nay đến đều là con gái nhà quyền quý, còn có bạn cùng lớp, thậm chí còn có các cô giáo trường chúng mình, ai cũng ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm chú của cậu đó.”
Tô Nhã Kỳ không nói chuyện, cô nhìn thấy rồi.
Tịch Hạ thấy cô không nói chuyện, không khỏi nhíu mày “Cậu không phải nên lo lắng sao? Biểu tình này của cậu là sao hả?”
Tô Nhã Kỳ ngước mắt nhìn về phía cô, ánh mắt có chút khổ sở “ Mình vẫn luôn không nghĩ ra được mình tốt chỗ nào, nhưng mình cũng không nghĩ mình quá kém cỏi, thế nhưng, hôm nay nhìn những người đó, mình cảm thấy rất xa với, thậm chí…. Rất thất bại…”
Đúng thế, hôm nay những người đến đây, đều rất loá mắt.
Cô mới phát hiện mình, tựa hồ có chút không hợp với họ……
“Cậu chả kém hơn họ chút nào có được hay không” Tịch Hạ lôi kéo tay của cô “Cậu có thấy không đó, tiếp đến chính là vũ hội quan trọng của cậu, mình nghxi mọi người nhất định sẽ khiến chính mình càng thêm xinh đẹp, cho nên, cậu hãy vực dậy tinh thần, đây chính là tiệc sinh nhật của cậu đó.”
Tô Nhã Kỳ nhẹ gật đầu, cô hiểu,
Chỉ là, khiến cô không ngờ tới là, những thiên kim kia sẽ điên cuồng như thế……
Vào lúc mở màn vũ hội, thời gian là sáu giờ đúng.
Lúc này mới hơn năm giờ, các loại xe sang trọng liền tiến vào bên trong tòa thành.
Vừa bước xuống xe, đều là tài xế của nhóm Cô chủ này, người hầu mang đến toàn là lễ phục là lễ phục.
Mỗi người đều là bao lớn bao nhỏ, cứ như là dọn nhà vậy, chiến trận thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Hoắc Vũ Hạo cả ngày tại xã giao, thời gian giao lưu với cô cũng không nhiều.
Đương nhiên, mỗi một lần chỉ cần Hoắc Vũ Hạo khẽ dựa tới, những quý cô kia đều vây sát quanh anh.
Căn bản là không cho cô cơ hội tới gần.
“Còn có hai mươi phút là tới vũ hội rồi, đến đây.” Tịch Hạ lôi kéo cô đi về phòng,
Tô Nhã Kỳ vừa về tới gian phòng, liền hướng trên giường nằm lăn xuống “Tĩnh tInh mình không muốn động đậy đâu.”
Những quý cô kia thật đáng sợ.
Cô không phải lần đầu Cậu chủ nhật, cũng không phải lần thứ nhất tham gia sinh nhật của người khác
Thế nhưng, cô thật đúng là chưa từng nhìn thấy, khách đến dự còn thay quần áo……
Quả thực là quá khoa trương.
“Không được, tiếp đến chính là màn mở đầu, chú Hoắc của cậu sẽ cùng cậu nhảy bài hát đầu tiên cho tuổi sự trưởng thành của cậu, cậu nhất định phải ở trong trạng thái hoàn mỹ nhất.”
Tô Nhã Kỳ bất đắc dĩ nâng trán, cô thật mệt mỏi quá a!
‘Phanh’ Một tiếng, cửa phòng đột nhiên được mở ra.
“Nhã Kỳ” đột ngột, một thanh âm quen thuộc vang lên.
Tô Nhã Kỳ cùng Tịch Hạ nghe tiếng nhìn lại, hai người nhíu mày.
“Nhã Kỳ a, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.” Tô Nhã Kỳ mặc một bộ váy đỏ chói sexy xuất hiện, bộ ngực được bao lấy chặt chẽ, tựa như sắp sửa bật ra đến nơi vậy
“Nhã Kỳ, sinh nhật vui vẻ” Tôn Lan cũng xuất hiện với một thân quần áo quý phái màu lam.
Tô Nhã Kỳ nhíu mày, hoàn toàn quên là các cô sẽ đến.
“Ầy, đây là quà sinh nhật chúng tôi chuẩn bị cho cô đấy.” Tôn Lan từ trong hộp quà lấy ra một cái túi sách LV.
Tô Nhã Kỳ nhìn chằm chằm họ, nhíu mày hỏi thăm “Mấy người sao lại ở đây, tôi nhớ lúc mình viết thiệp mời, không hề viết là mời tô hồng!”
“A?” Tịch Hạ sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười “Đúng vậy, mình nói rồi mà, cậu làm sao có thể mời một đứa bạch liên hoa như thế này chứ.”
“Nhã Kỳ cô nói chuyện kiểu gì vậy?” Tô Nhã Kỳ rất tức tối, ngữ khí cũng không vui còn có “Tịch Hạ cô nữa, thật sự là một diễn viên nhỉ, chỗ nào cũng có cô.”
“Nhã Kỳ a, A Lam mà dù sao cũng là chị cô, sinh nhật cô mời toàn lớp, chỉ không mời chị của cô, cô muốn chị cô phải khó xử sao?” Tôn Lan ngữ khí trách cứ.
Tô Nhã Kỳ cười lạnh một tiếng “Không mời thì làm sao, các người vẫn bò đến dấy thôi.”
“A.” Tôn Lan cười một tiếng “ Đương nhiên rồi, cô mời là toàn thể ba bớp nhất đại, bỏ sót một hai người cũng bình thường, chúng tôi cầm thẻ học sinh Tô Nhã Kỳcho gác cổng nhìn, liền có thể vào trong rồi.”
Nghe vậy, Tịch Hạ quả thực không hiểu nổi, trên thế giới làm sao có người mặt dày như vậy?
“Nhã Kỳ, cậu không thích, mình đi tìm người đuổi họ ra ngoài, mười tám năm qua, lần đầu tiên mình nhìn thấy người không biết xấu hổ như này.”
“Cô chủ……” Đột nhiên, A Hoan chạy tới đánh gãy cuộc nói chuyện của họ “Cậu chủ bảo em nhanh  xuống lầu, vũ hội lập tức bắt đầu rồi.”
Thấy thế, Tôn Lan cùng Tô Nhã Kỳ nhìn nhau một chút, vội hướng về phía cửa, căn bản cũng không cho các cô cơ hội mở miệng.
“Ai, các người đi đâu?” Tịch Hạ đang muốn nói cái gì, liền bị Tô Nhã Kỳ cho kéo tay “Thôi, đừng quản họ, tiệc sinh nhật cũng sắp kết thúc rồi, lần sau mình đưa ảnh cho bảo vệ xem, họ sẽ không còn cơ hội vào đây nữa.”
Thấy thế, Tịch Hạ thì cũng bỏ qua, tiệc sinh nhật, náo lên sẽ mất vui.
“Được, kệ họ, nhìn mình chuẩn bị kinh hỉ gì cho cậu này.”
――――――
“Chú Hoắc……”
Lúc này Hoắc Vũ Hạo nhìn quanh, muốn nhìn xem Tô Nhã Kỳ đang ở đâu, lại không nghĩ rằng, đụng phải đối diện tô hồng.
Người đàn ông nhướng mày, thấy được cô có chút không vui.
“Chú Hoắc, chú đang tìm ai a?” Tô Nhã Kỳ vội càng yếu ớt cười lên tiếng, còn không ngừng vẩy lấy mái tóc bên tai, muốn khiến cho mình nhìn qua càng thêm gợi cảm.
“Nhã Kỳ mời cô?”
“Vâng, bọn cháu là chị em tốt,  cậu ấy tất nhiên mời cháu, cậu ấy còn nói, mấy ngày nữa, bảo cháu đến ở cùng với cô ấy mà.” Tô Nhã Kỳ vội vàng cười nói.
Mà bên này.
“Đúng rồi, đem cái này bưng cho Tổng giám đốc Hoắc đi, là tổng giám đốc Hoắc muốn uống.” Tôn Lan cầm hai chén rượu đỏ nói với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ vội vàng gật đầu, liền bưng rượu đi tới.
“Cậu chủ.” Nhân viên phục vụ gọi một tiếng.
Thấy thế, Tô Nhã Kỳ vội vàng bưng lên hai ly rượu đỏ, lại đưa một ly cho anh.
“Chú Hoắc, cháu mời chú một ly, cảm ơn chú đã chăm sóc tận tình cho em gái cháu như vậy.” liền uống một ngụm.
Hoắc Vũ Hạo nhìn rượu đỏ cô đưa qua, toàn bộ biểu lộ tựa hồ cũng không có gì thay đổi.
“Chú Hoắc……”
Hoắc Vũ Hạo môi từ từ giương lên.
Một giây sau, chậm rãi cúi người tới gần cô.
Động tác đột nhiên này, khiến trái tim nhỏ của Tô Nhã Kỳ bắt đầu bịch bịch nhảy, cả người cũng bắt đầu khẩn trương lên “Chú, chú Hoắc……”
Người đàn ông đến gần bên tai cô thì dừng lại
Tô Nhã Kỳphảng phất đều quên hô hấp, cả người kích động nắm lấy chén rượu đang run run trong tay.
Anh, anh, anh muốn làm gì sao?
Muốn, muốn hẹn hò với cô sao?
“Cô cũng xứng gọi tôi là chú Hoắc sao, hả?”
Tô Nhã Kỳ khẽ giật mình, ánh mắt trừng lớn, tựa hồ có chút không tin tưởng thứ mình vừa nghe được.
“Hoắc, chú Hoắc chú nói…… Nói cái gì?”
“Hiện tại, lập tức, cút đi!”
Người đàn ông đứng thẳng người, ánh mắt lạnh như hầm băng.
Tim Tô Nhã Kỳ lập tức chìm xuống đáy cốc.
Hoắc Vũ Hạo lại không nhìn cô, quay người, lạnh lùng đi đến trong đại sảnh.
Tôn Lan vội vàng nhanh chóng chạy tới “Thế nào thế nào, anh ta có phải là hẹn cậu không?”
Tô Nhã Kỳ không nói chuyện, hai tay nắm thật chặt, sắc mặt tái xanh một mảnh……
――――――
Yến hội sảnh đèn bắt đầu dần dần dập tắt.
Chung quanh nguyên bản thanh âm huyên náo, dừng lại theo thanh âm dương cầm trong đại sảnh kia.
Bên trên sân khấu, người đang đàn tấu chính là nhân vật lợi hại sốt một trong vòng giải trí, Hoắc Anh Vũ.
Các cô gái đều sợ đến ngây cả người.
Abel đến lúc nào vậy?
Vì cái gì họ cũng không biết a?
Lúc này, cự tinh Hoắc Anh Vũ đanh đàn tấu đơn khúc mới nhất của anh, đồng dạng sử dụng giọng hát hoàn mỹ nhất kia bắt đầu biểu diễn.
Lập tức, chung quanh phảng phất như dừng lại.
Một khúc hoàn tất, ánh đèn loá mắt kia lập tức từ tay giác dương cầm bên trên đi đến chính giữa sân khấu.
Thế nhưng, để đám người kinh ngạc chính là, chính giữa sân khấu cũng không có người.
A, Tô Nhã Kỳ đâu?
Mọi người bắt đầu tìm kiếm.
Mà ngay lúc mọi người tìm kiếm thời điểm, thang máy bên kia truyền đến một tiếng đinh thanh âm.
Một giây sau, cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Ánh mắt mọi người không khỏi nhìn sang.
Cái này xem xét, tất cả mọi người hít vào một hơi.
Lúc này Tô Nhã Kỳ một bộ váy dài thuần bạch sắc hở vai, xương quai xanh mỹ lệ như ẩn như hiện, váy vải áo phảng phất trong suốt, có chút phản quang, tựa như cánh thiên sứ, lại rất kín kẽ.
Váy vạt áo là từ cao tới thấp là đường vòng cung, ưu nhã hơi bồng, lộ ra cặp đùi đẹp  thon dài trắng noãn như ngọc thiếu nữ.
Lại thêm một đôi giày xăng đan mang viền vàng cao, bao bọc một trong lớp trắng bạc, mang đến một loại thanh thuần thanh nhã cảm giác.
Mà cô nguyên bản liền có một khuôn mặt thanh thuần cực hạn, da thịt trắng hơn tuyết, mũi cao, môi trắng nhạt cánh hoa anh đào đồng dạng, ướt mọng mê người, khóe miệng hơi ngượng ngùng câu lên, để cô càng giống là một bức họa bên trong đi tới đồng dạng.
Bộ trang phục này, quả thực kinh động như gặp thiên nhân.
Người đàn ông trong lúc mọi người đang ngẩn người, trực tiếp nhanh chân đi tới.
Cho đến khi bước đến trước mặt cô, mới dừng lại chân.
Tô Nhã Kỳ có chút khẩn trương ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt cô.
Lúc này mới phát hiện, tròng mắt người đàn ông đen nhánh thành ám sắc hỏa diễm, nhìn chằm chằm cô, giống như là dã thú nhìn chằm chằm con mồi.
“Chú Hoắc……”
Lời nói, còn chưa nói ra, người đàn ông chụp lấy cằm của cô trực tiếp hôn lên môi của cô……”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 222


Chương 222: Thời gian sau này còn rất dài, xin hãy dạy bảo nhiều hơn (Phần 1)
“,”Không có tiếng động,
Tất cả mọi vật im lặng như tờ.
Mọi người đều chết lặng.
Hơ …
Hoắc Vũ Hạo hôn cô gái đó?
Khi mọi người tỉnh táo trở lại cũng là lúc âm nhạc vang lên.
Những người khác bắt đầu nhảy múa ở trung tâm sàn nhảy.
Mọi người im lặng nhìn nhau, chuyện gì đang xảy ra đây mọi người ơi mọi người?
Bài hát kết thúc.
Hoắc Vũ Hạo nhìn cô gái mặt đỏ bừng đang nhảy dựng lên, khóe môi không khỏi cong lên.
Sau đó, ôm cô quanh người, quay lại nhìn mọi người, “”Cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự sinh nhật lần thứ 18 của vợ tôi hôm nay.””
“Cái gì?” Mọi người hít sâu một hơi.
Vợ?
Cô, cô gái nhỏ đó là vợ của Hoắc Vũ Hạo?
Tô Nhã Kỳ cũng sững sờ, cả người tim đập thình thịch, kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Anh đã giới thiệu cô với mọi người?
“Anh Hoắc, anh, anh không đùa đấy chứ?” Có người sốt sắng hỏi.
Hoắc Vũ Hạo dịu dàng nhìn Tô Nhã Kỳ, nụ cười trên khóe miệng giống như vừa nếm một thìa bánh ngọt. “”Trông tôi rất giông đang đùa sao?””
Nói xong, anh nhìn mọi người xung quanh.
Mọi người xung quanh lại nhìn nhau không biết nên nói gì.
Nét mặt các thiếu nữ khác trong phòng đều có vẻ rất mất hứng.
Vốn dĩ mọi người đến bữa tiệc này đều rất vui vẻ, đều nghĩ đến đây phải làm ra trò, để có được sự tán thưởng của Hoắc Vũ Hạo.
Nhưng ai biết được…
Ở trong góc, mắt Tô Mai đỏ hoe.
Vợ?
Người đàn ông như thần như tiên trên trời ấy muốn lấy một đứa ngốc như Tô Nhã Kỳ?
Tô Mai càng nghĩ càng tức giận.
――――
Sau cú sốc này, mọi người vẫn như cũ, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống.
Chỉ là đầu óc mọi người dường như có chút không ổn.
Ban đầu, mọi người đều nghĩ Hoắc Vũ Hạo đang nói đùa.
Nhưng sau đó màn hình phát video Hoắc Đình Sâm và Vân Tử Lăng xuất hiện, gửi những lời chúc chân thành nhất đến con dâu tương lai, lúc này mọi người mới tin điều đó là sự thật.
Hơn thế nữa, cô công chúa nhỏ mà Hoắc Đình Sâm nâng trong lòng bàn tay còn đến tận hiện trường.
Đồng thời còn mang theo lễ vật cực kỳ cực kỳ có giá trị tới.
Điều đặc biệt như vậy thực sự đã cho mọi người biết rằng cả gia đình họ đều rất quý trọng cô gái nhỏ này.
Bởi vì vậy, các cô gái ở hiện trường đều nhận ra.
Họ đã thua.
Bởi vì sự dịu dàng trong mắt người đàn ông ấy.
Chỉ dành riêng cho cô gái nhỏ ấy mà thôi.
Sau lúc ấy, không ai dám đến làm phiền Tô Nhã Kỳ nữa.
Tịch Hạ rất vui vẻ.
Giây tiếp theo, cô chạy đi tìm đồ ăn.
Cô ấy đói quá!
“”Đói rồi à?””
“”Đương nhiên, cả ngày hôm nay tôi chưa có được ăn gì đâu.””
Một tiếng chế giễu đột nhiên vang lên bên tai Tịch Hạ, cô trả lời theo phản xạ.
Nhưng chỉ một giây sau khi trả lời, cô ngơ người.
Vội vàng quay đầu lại.
Cô bắt gặp đôi mắt biết cười ấy.
Đây là lần đầu tiên anh cười với cô như thế này.
Nụ cười kiểu này khiến cô nhẹ nhàng ngạc nhiên.
“”Làm sao vậy? Lâu rồi không gặp, quên mất tôi rồi à?”” Nam Minh Nhật bất đắc dĩ gật đầu, “”Không gọi cho tôi?””
Tịch Hạ không nói nên lời, cô mờ mịt nhìn anh.
Sau sự việc vừa rồi, cô không có thời gian nói chuyện với anh, cũng không có thời gian để nghe anh giải thích bất cứ điều gì.
Anh trở lại quân đội.
Đã mấy tháng trôi qua rồi.
Trong vài tháng qua, anh thậm chí không gọi cho cô một cuộc nào.
Lẽ ra cô phải vui, vì không còn vướng bận anh nữa.
Nhưng mà.
Thực tế thì, cô buồn đến chết đi được.
Rất bối rối, cũng rất cuống.
Nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hoe, Nam Minh Nhật không nhịn được đưa tay ra lau đi giọt nước mắt sắp rơi xuống của cô, sau đó ghé vào lỗ tai cô nói: “”Nếu em muốn khóc, tôi có thể làm cho em khóc đến sáng.””
Giọng điệu lưu manh quen thuộc khiến Tịch Hạ bật cười.
Đúng rồi, đây mới là Nam Minh Nhật mà cô biết!
――――
Sau khi Tô Nhã Kỳ và Hoắc Giai Kỳ nói chuyện xong, hai người cùng đi tìm Tịch Hạ.
Tuy nhiên, sau khi tìm kiếm trong đám đông một hồi lâu vẫn không thấy, mà bất ngờ tình cờ gặp một người quen.
“Em đang tìm Tịch Hạ?” Tô Mai chống nạnh nhìn cô.
Tô Nhã Kỳ cau mày nhìn chị ta, “”Cô có thấy Tịch Hạ đâu không?””
“”Có””
“Cô ấy đâu rồi?” Tô Nhã Kỳ hỏi, vì sao không thể gọi được cho cô ấy.
“”Cô ấy vừa đi với một người đàn ông.”” Chị ta nhướn mày.
“”Một người đàn ông?””
“”Ừ, một người đàn ông mặc quân phục””
Nghe vậy, Tô Nhã Kỳ nhận ra, hẳn là Nam Minh Nhật.
“”Cảm ơn”” Sau khi biết Tịch Hạ không xảy ra chuyện gì, Tô Nhã Kỳ định rời đi.
“”Nhã Kỳ”” Tô Mai ngăn cô lại, “”Em ghét chị lắm sao? Có thể dành ra vài phút cho chị được không?””
Tô Nhã Kỳ không nhúc nhích, nhàn nhạt nói, “”Tôi và chị, không có gì để nói, không đúng, phải là, tôi và chị, đã không có chuyện gì để nói từ rất lâu rồi.”
Nói xong, nhấc chân muốn rời đi.
“Em không muốn biết tại sao bố em lại chết sao?” Tô Mai đột ngột ngăn cô lại.
Tô Nhã Kỳ Đường dừng lại, không khỏi nhìn lại chị tra, “”Ý của cô là gì?””
“”Bố em bị bệnh, nhưng vốn dĩ bệnh đó không khiến người ta chết đột ngột như vậy được. Em có biết tại sao ông ấy chết nhanh như vậy không?””
Tô Nhã Kỳ không nói lời nào, cảnh giác nhìn Tô Mai.
“”Muốn biết câu trả lời thì cứ đi theo chị. Đừng lo, chị cũng chẳng đu gan dưa em ra khỏi nhà học Hoắc được. Chỉ là chị không muốn người thứ ba nghe thấy thôi””, Tô Mai nói, đi bộ ra vườn sau.
Thấy vậy, Tô Nhã Kỳ đi theo chị ta.
Đây là nhà họ Hoắc, chị ta sẽ không làm gì được cô.
Khi hai người đến vườn sau, Tô Nhã Kỳ hỏi thẳng: “”Cô nói như vậy là có ý gì? Có điều gì khuất tất đằng sau cái chết của bố tôi?””
“”Đương nhiên là có.”” Tô Mai quay đầu nhìn cô, cười quái dị. “”Bác trai vốn dĩ sẽ chết, trước khi bác ấy chết, tôi từng đến gặp bác một lần.””
Tô Nhã Kỳ cau mày, đáy lòng có một loại bất an lan tràn, “”Cô đến tìm cha tôi, cô làm gì ông ấy rồi?”
“”Không có gì đâu, chỉ nói chuyện phiếm với ông ấy ở nhà thôi””
“Không thể!” Tô Nhã Kỳ Đường nắm lấy cổ tay chị ta. “Cô đã làm cái trò gì với cha tôi rồi?
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, Tô Mai càng cười vui vẻ, “”Tôi đã làm gì? Tôi..”
Chị ta từ từ ghé sát tai, nhân lúc Tô Nhã Kỳ không phòng bị, chị ta cầm một cây kim đâm vào cánh tay cô.
“”Cái…”
Tô Nhã Kỳ đột nhiên bị đâm vào, vội vàng đẩy chị ta ra, sau đó nhìn cây kim trên cánh tay, dứt khoát rút ra, ném xuống đất.
“”Cái này, cô làm gì vậy?””
“Đoán xem nào?” Tô Mai vui vẻ cười “Tô Nhã Kỳ, em có biết là, em luôn là một chiếc lá xanh không. Một chiếc lá làm lu mờ một bông hoa, chị nói điều này có làm em khó chịu không?”
Tô Nhã Kỳ Đường có chút choáng váng, cứng ngắc nhìn chị ta, “”Cô,cô đã làm gì với bố tôi vậy?””
Tô Mai ngồi xổm xuống. “”Tôi nói với ông ấy về việc chúng tôi phản bội ông ấy thế nào, chúng tôi bán công ty của ông ấy như thế nào, chiếm đoạt tài sản của ông ấy như thế nào, sắp xếp cuộc sống tương lai của ông ấy như thế nào, ha ha, vừa nói sẽ gả cô cho một tên chẳng ra gì, ông ấy đã tức ói ra máu. “”
Tô Nhã Kỳ hai mắt rực lửa, tức giận nhìn chị ta
Tô Mai đưa tay ra vỗ vỗ mặt cô “”Tôi tiêm cho cô thuốc kích dục. Sau một hồi không nhịn được nữa chắc chắn sẽ lột đồ ra nhảy nhót trước mặt tất cả mọi người, ha ha, cứ đợi đi, xem đến lúc ấy Hoắc Vũ Hạo có còn muốn lấy cô nữa không! “”
“Cô điên rồi!” Tô Nhã Kỳ rống lên, nhưng lại phát hiện mình đã bắt đầu thở hổn hển.
“Đúng vậy, tôi là một kẻ mất trí, và người điên cũng đều là bị cô ép thành, Tô Nhã Kỳ, tôi không lấy được anh ấy, cô cũng đừng mong sẽ lấy được.” Tô Mai cười kỳ quái, xé rách quần áo của cô, “”Thật sự rất xinh đẹp, một người ưa nhìn như vậy nên được nhiều người đánh giá cao hơn.””
Sau khi dứt lời, chị đứng lên, trịch thượng nhìn cô, “”Tô Nhã Kỳ, tôi muốn biến sinh nhật mười tám tuổi của cô sẽ trở thành ác mộng có chết cô cũng không quên được!””
Nói xong, chị ta bước nhanh đến sảnh tiệc.
Tô Nhã Kỳ có chút choáng váng, hô hấp bắt đầu gấp gáp hơn, thân thể bắt đầu khó chịu như lửa đốt.
Không thể nào được!
Cô tuyệt đối không thể để Tô Mai thành công.
Nếu mà
Nếu mà cô ấy thực sự phát dục trước mặt mọi người.
Cô sẽ chết mất.
Từ từ chống tường đứng lên một chút, cô dùng đôi tay run rẩy kéo váy lên, rồi bước vào trong với đôi chân run rẩy.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 223: (Hoàn)


Chương 223: Thời gian sau này còn rất dài, xin hãy dạy bảo nhiều hơn. (Phần 2)
“,”Nóng quá!
Ngứa quá.
Mồ hôi trên trán không ngừng tuôn rơi.
Cô cảm thấy miệng khô và toàn thân khó chịu.
Cho dù có dùng cả hai tay, cô cũng không thể che hết cơ thể mình
Thật khó chịu, thật khó chịu.
Nóng quá, nóng đến phát bỏng lên được.
Sau lưng vang lên tiếng ồn ào.
Cô muốn quay đầu lại, nhưng dường như không còn chút sức lực nào, không khí từ miệng thở ra nóng rực.
Cố lên! Cố lên!
Sau đó
Nàng lảo đảo đi tới bên hồ, một giây tiếp theo, khóe miệng tươi cười liền ngã thẳng xuống dưới.
――――
Nếu như cô ấy xuất hiện trước mặt mọi người, nhà họ Hoắc cả đời cũng không ngẩng mặt lên được.
Vì vậy, cô thà chọn cái chết.
Ít nhất, phải giữ lấy thể diện!
――――
Nóng.
Vẫn còn nóng quá.
“”Nhã Kỳ…””
Một tiếng kêu nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
Tô Nhã Kỳ muốn mở mắt, nhưng dù sao cô cũng không mở được mắt, cô khua tay lung tung, muốn bấu víu vào một cái gì đó.
Lúc này, một cánh môi nhẹ nhàng chạm vào.
Tô Nhã Kỳ giật mình, đôi môi ẩm ướt ấm áp khẽ hôn lên môi cô.
Rất dễ chịu…
Cô bắt đầu hôn lại một cách vụng về.
Cô không biết mình đang làm gì, cô chỉ biết làm theo bản năng và cảm tính của mình.
Cho đến khi, một giọng nói hỏi thăm lại vang lên bên tai cô, “”Nhã Kỳ, em chuẩn bị xong chưa?””
Em đã sẵn sàng chưa?
Cần chuẩn bị những gì?
Cô không biết, chỉ biết hai tay không ngừng ôm lấy thân thể có thể giải vây cho cô.
Cô cần nhiều hơn thế.
Cô khó chịu.
Hoắc Vũ Hạo nhìn cô vẫn còn đang hỗn loạn, nhưng phản ứng bản năng của cơ thể khiến cô không ngừng đòi hỏi mà kéo anh không ngừng.
Anh hàng vạn lần nghĩ đến chuyện làm cô, nhưng không ngờ, lần đầu tiên lại là dưới tác dụng của thuốc kích dục.
Tuy nhiên, vào lúc này, anh không thể cho phép mình nghĩ về điều đó.
Đó là bởi vì cô không thể giải tỏa được, và cơ thể cô ấy bắt đầu xuất hiện những nốt mụn đỏ.
Cô rất khó chịu.
Vì vậy, anh ngừng đấu tranh và hỏi thẳng cô.
“”Em làm sao vậy?”
Cô bất ngờ mở mắt.
Nhận thức mờ mịt trước mắt cô dần trở nên rõ ràng, cô nhìn thấy cả người anh đều ướt sũng, khóe mắt còn đỏ hoe.
“”Nhã Kỳ.” Anh vừa vui mừng vừa bối rối khi thấy cô mở mắt.
Anh sợ cô suy sụp.
Tô Nhã Kỳ khẽ cau mày, đồng thời cảm thấy có điều gì đó.
“”Chú Hoắc, em..”
Hoắc Vũ Hạo không lên tiếng, mà cúi người hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh rất ấm áp và tình cảm,Tô Nhã Kỳ đột nhiên đắm chìm.
“”Nhã Kỳ, cho anh nhé?””
Tô Nhã Kỳ nhìn thấy sự nhẫn nhịn của anh, cô không nói gì, mà là dùng hành động để trả lời anh.
Cô vòng chân qua eo anh …
――――――
Đêm ấy, không biết bản thân đã làm bao nhiêu lần.
Tóm lại, đên tận lúc cô thấy bản thân mình như gãy làm đôi, anh mới dừng lại.
“”Ngủ đi, tha cho em.”” Hoắc Vũ Hạo vòng tay ôm cô, miệng đầy ý cười.
――――
Một vài ngày sau.
Trên máy bay.
“Chú Hoắc, tối hôm đó xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Nhã Kỳ nắm lấy tay anh “Tại sao Tô Mai lại bỏ học?
Hoắc Vũ Hạo không nói chuyện, mà là cười ôm lấy cô, “”Đừng lo lắng, sau này sẽ không có ai bắt nạt em nữa! Bây giờ nhà họ Tô chỉ có một mình em.””
“”A? Ý của anh là?”” Tô Nhã Kỳ Đường nhìn anh, “”Chú Hoắc, anh, anh giết người sao?””
Hoắc Vũ Hạo vỗ nhẹ lên trán cô, “”Nghĩ gì vậy? Nhưng mà anh nghĩ, kết quả kia còn khó chịu hơn là giết người nữa.”
Tô Nhã Kỳ khó hiểu, nhưng miễn không phải giết người là được.
Tuy nhiên, điều cô không biết là Hoắc Vũ Hạo đã cắt đứt mọi đường sống của Tô Văn Quốc.
Công ty bị mua lại, toàn bộ số cổ phiếu giá trị ròng của ông ta đều giảm xuống mức giới hạn, và biệt thự cũng bị thu mua.
Họ sẽ không bao giờ xuất hiện ở thành phố Nam Dương nữa.
“Nhã Kỳ, lần này chúng ta sẽ đến Nhật Bản chơi.” Tịch Hạ đang ngồi ở bên kia cao hứng nói.
Lần này, thật sự tuyệt vời khi có thể đến Nhật Bản trong kỳ nghỉ cùng với Tô Nhã Kỳ.
Tất nhiên là có sự cho phép của Nam Minh Nhật.
“Hừ!” Tô Nhã Kỳ cũng rất vui vì Tịch Hạ có thể đi cùng cô đến Nhật Bản.
“Bao giờ thì cô kết hôn với cậu ấy?” Hoắc Vũ Hạo nghiêng người nhìn về phía Tịch Hạ.
Tịch Hạ giật mình, sau đó nhướng mày cười, “”Thôi đi, hiện tại chúng tôi vẫn ổn. Tương lai đến đâu thì đến thôi!”
Sau đó, cô ấy nhìn Hoắc Vũ Hạo, “”Chú Hoắc, khi nào thì hai người kết hôn?””
“”Ha”” Anh cười nhẹ, nắm tay Tô Nhã Kỳ, nhìn về phía Tịch Hạ “”Cô nghĩ chúng ta đi Nhật Bản lần này làm gì? Vì sao tôi lại thuyết phục Nam Minh Nhật để cô đi Nhật Bản cùng chúng tôi lần này?””
“Hả?” Tịch Hạ sửng sốt một chút, giây tiếp theo, cô chợt nhận ra “Chú Hoắc, lần này anh định sang Nhật để kết hôn với Nhã Kỳ sao? Vậy là, tôi đến làm phù dâu cho cô ấy à?”
Tô Nhã Kỳ cũng sững sờ, cô nhìn Hoắc Vũ Hạo.
Gì cơ?
Kết hôn?
Kết hôn ở Nhật Bản?
“Chú Hoắc, những gì Tịch Hạ nói là thật hả?” Tô Nhã Kỳ nhìn anh, rất căng thẳng, đã sắp kết hôn rồi sao?
“”Thật may là cô ấy không ngốc.”” Anh cười nhẹ.
“”Nhưng mà, em vẫn chưa sẵn sàng”” Tô Nhã Kỳ ngạc nhiên, không biết nên nói gì.
“Em không cần chuẩn bị, anh và bố mẹ chồng em chuẩn bị xong cả rồi.” Hoắc Vũ Hạo cười, đưa tay ôm cô, rất đắc ý.
Tịch Hạ lắc đầu, cuối cùng vẫn đưa ra một ngón tay cái.
Chú Hoắc, quá quyết đoán, quá đỉnh!
Cực kỳ ngưỡng mộ những người như vậy!
Phù dâu, uầy, đây là lần đầu tiên cô ấy làm phù dâu cho người khác, ừm, nghĩ lại vẫn có chút phấn khích!
Tô Nhã Kỳ nhìn Hoắc Vũ Hạo, trong mắt tràn đầy cảm xúc.
Hoắc Vũ Hạo chú ý tới ánh mắt của cô, hỏi “”Sao vậy?””
“”Chú Hoắc, anh thật sự muốn lấy em sao? Em sợ, em sẽ không phải là một người vợ tốt.””
Hoắc Vũ Hạo cười nhẹ nói: “”Không sao, anh và em còn cả đời phía sau để học cách trở thành một đôi. Từ nay về sau, anh sẽ là bến đỗ của em, là nơi để em dựa vào!””
Nghe vậy, Tô Nhã Kỳ ôm lấy anh.
Anh ôm chặt lấy eo cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, “Cả đời còn lại mong anh dạy bảo nhiều hơn!”
Hoắc Vũ Hạo đáp xuống trán cô một nụ hôn.
“”Phần đời còn lại của anh còn rất dài, bạn nhỏ, mong em dạy bảo nhiều hơn!””
Tô Nhã Kỳ cười vòng qua eo của anh.
Chà, từ “hôn nhân” nghe thật đáng sợ, nhưng cô sẵn sàng chấp nhận nó.
Vì anh sẽ bảo vệ cô, sẽ cùng cô trưởng thành.
Cô tin rằng hạnh phúc của họ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom