Cập nhật mới

Dịch Full Cố Chấp Mê Muội

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40


Ý anh là gì?

Khương Vãn Ý cau có nhìn Thẩm Kinh Niên không hiểu.

Nhưng anh ta như người sắp chết vớ được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng mở tập tài liệu trong tay, lấy ra bản kết quả điều tra mà trợ lý đưa cho anh ta.

"Chu Dục Sơ đã nói với em thế nào về gia thế của cậu ta? Cậu ta luôn không chịu nói cho em biết chuyện gia đình của cậu ta, thì làm sao có thể là một người bạn trai tốt được?"

"Anh đã nhờ người điều tra rồi, cậu ta là thiếu gia của tập đoàn Chu thị, A Ý, cậu ta ngay cả chuyện này cũng giấu em, sau này làm sao có thể một lòng một dạ với em?"

"Anh từ nhỏ đã sống trong môi trường như vậy, anh hiểu rất rõ những cậu ấm nhà giàu như vậy, cậu ta chỉ đùa giỡn với em thôi, cậu ta sẽ không thật lòng với em đâu!"

Thẩm Kinh Niên thực sự đã luống cuống rồi, anh ta luôn cảm thấy rằng nếu lần này không giữ được cô, cô sẽ thực sự rời xa anh ta.

Khương Vãn Ý nhìn tập tài liệu dính chút nước mưa mà anh ta đưa tới, lần này cô không từ chối.

Tập tài liệu có tổng cộng ba trang, cô mất năm phút để xem hết, từng câu từng chữ đều đọc rất kỹ.

Trên đó ghi chép chi tiết về mọi trải nghiệm của Chu Dục Sơ từ khi sinh ra đến giờ, gần như không có gì là riêng tư.

Khương Vãn Ý càng đọc thì vành mắt càng đỏ, trong đôi mắt mờ mịt có sự tức giận, khó hiểu và phẫn nộ.

Cô dời mắt khỏi tờ giấy, ngay khi Thẩm Kinh Niên cho rằng chiêu này của anh ta đã có hiệu quả, thì cô gái trước mặt lại đập mạnh mấy tờ giấy đó vào ngực anh ta.

"Bốp" một tiếng vang lên, làm tan biến mọi ảo tưởng của anh ta.

"Thẩm Kinh Niên! Anh quá đáng rồi! Ai cho phép anh xâm phạm bí mật riẹng tư của Chu Dục Sơ!"

Lúc này, trong lòng Khương Vãn Ý ngoài tức giận thì chỉ còn là tức giận.

Hành động tiểu nhân này thật kinh tởm.

Thẩm Kinh Niên cứng đờ tại chỗ.

Anh ta không thể tin được mà nhìn cô, tờ giấy trắng rơi khỏi tay anh ta, từng tờ rơi xuống đất dính chặt vào mặt đất, rất nhanh đã bị mưa làm ướt.

"A Ý..."

Giọng anh ta hơi run.

Thẩm Kinh Niên từng kiên định cho rằng, Khương Vãn Ý chắc chắn rất căm ghét sự lừa dối, vì vậy cho dù cách này có thô thiển và hèn hạ đến đâu, anh ta cũng không quan tâm, chỉ cần có thể khiến Khương Vãn Ý quay lại, anh ta không quan tâm đ ến điều gì.

Anh ta thậm chí còn nghĩ, có điên một lần thì sao chứ, liều mạng cuồng nhiệt cố chấp nếu có thể đổi lấy điều anh ta muốn thì sao?

Nhưng giờ phút này, Khương Vãn Ý dùng thực tế để nói cho anh ta biết, anh ta đã thất bại.

Thua thảm hại.

Cảm xúc của Khương Vãn Ý đã không tốt từ lâu, lại cố nén lại đến giờ, không kìm nén được nữa.

Cô đỏ mắt đẩy Thẩm Kinh Niên vào cơn mưa như trút nước, sự ghê tởm hiện rõ trong khóe mắt cô, lạnh lùng đến chói mắt.

"Thẩm Kinh Niên, tôi thật sự đã nhìn lầm anh rồi! Hành vi xâm phạm quyền riêng tư của người khác như thế này thật sự khiến người ta ghê tởm."

"Cả đời này, cho dù không có Lâm An An hay Chu Dục Sơ, thì tôi và anh cũng không thể nào ở bên nhau, hãy mang đồ của anh đi và biến khỏi đây! Tôi không muốn nhìn thấy anh trong suốt cuộc đời này!"

"Nếu anh còn đến tìm tôi, thì chính là ép tôi đi chết!"

Câu nói cuối cùng gần như đã rút hết toàn bộ sức lực của cô.

Khương Vãn Ý thực sự đã chán ngấy rồi, đối phó với Thẩm Kinh Niên thực sự quá mệt mỏi.

Nếu anh ta thực sự còn dây dưa không dứt, Khương Vãn Ý sẽ sụp đổ mất.

Đôi chân không còn sức lực, Khương Vãn Ý ôm mặt không để ý đến việc mặt đất bẩn hay ướt, chân mềm nhũn sắp ngã xuống đất.

Ngay sau đó, eo cô bị một bàn tay to lớn hữu lực giữ lại, mùi hương quen thuộc lập tức xộc vào mũi.

Khương Vãn Ý nghẹn ngào, thuận thế ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt quen thuộc của Chu Dục Sơ.

Nhưng lúc này, mắt cậu đỏ hoe.

"Chị, em xin lỗi..."

Cậu chân thành xin lỗi, đầu cúi xuống, trông giống hệt một đứa trẻ làm sai chuyện sợ bị trừng phạt.

"Tôi không cố ý lừa chị, chỉ là tôi không muốn nhắc đến những chuyện đó, xin lỗi chị, có thể xin chị đừng bỏ tôi không?"

Cậu đã bị rất nhiều người bỏ rơi, Khương Vãn Ý lại mạnh mẽ xông vào thế giới của cậu, cậu đã chấp nhận cô, cậu không muốn bị cô bỏ rơi...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41


"Yên tâm đi, sẽ không đâu."

Khương Vãn Ý nhẹ nhàng an ủi Chu Dục Sơ, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cậu, đôi mắt cô cũng không nhịn được mà ửng đỏ.

Trước đây cô không biết, thì ra cậu đã một mình trải qua nhiều chuyện như vậy.

Mà cậu mới chỉ mười tám tuổi...

"Chị, về nhà thôi?"

Chu Dục Sơ quay đầu đi, ngượng ngùng lau nước mắt trên khóe mắt, không muốn để lộ vẻ yếu đuối của mình trước mặt Khương Vãn Ý.

Khương Vãn Ý bị dáng vẻ của cậu chọc cười, xoa xoa cái đầu xù của cậu, nhẹ nhàng thở ra, mềm mại như thể sợ giây tiếp theo sẽ thổi bay mất cậu.

Thẩm Kinh Niên hoàn toàn bị phớt lờ.

Anh ta nhìn Khương Vãn Ý và Chu Dục Sơ đứng cạnh nhau thật hài hòa, cậu sẽ giúp Khương Vãn Ý nhận hoa, giúp cô kéo cửa, giúp cô cầm ô tắt đèn.

Sự chu đáo và dịu dàng của Chu Dục Sơ đều thể hiện trong hành động.

Thẩm Kinh Niên đột nhiên hiểu ra.

Hiểu ra tại sao Khương Vãn Ý lại chọn Chu Dục Sơ, mặc dù biết cậu không có tiền, nhưng vẫn sẵn sàng theo cậu.

Bởi vì Chu Dục Sơ có thể cho Khương Vãn Ý những gì cô muốn, không phải một chút, mà là tất cả-

Chu Dục Sơ sẽ cùng cô đi công viên giải trí, sẽ dùng những quả bóng bay ngộ nghĩnh để dỗ cô vui vẻ, sẽ đến đón cô tan làm trong ngày mưa lớn, sẽ âm thầm đi theo cô, giúp cô làm mọi việc trong khả năng của mình.

Mà những điều này, anh ta, người chồng của Khương Vãn Ý ở kiếp trước, chưa từng làm được điều nào.

Có thứ gì đó trong lòng anh ta rơi xuống.

Rất đau, như bị kim đâm, đau đến mức khiến người ta suy sụp.

Thẩm Kinh Niên cúi đầu, lòng bàn tay đọng đầy nước mưa, sự cố chấp không cam lòng trong lòng anh ta dường như đang dần lắng xuống.

Bởi vì anh ta phát hiện ra rằng, anh ta hoàn toàn không có tư cách để không cam lòng, anh ta thực sự là một người bạn đời không không xứng đáng từ đầu đến cuối.

...

Khương Vãn Ý đưa Chu Dục Sơ về nhà, tắm rửa xong, cô làm cho cậu một bát mì nóng hổi, trên mặt còn có một quả trứng.

Dưới ánh mắt có phần ngượng ngùng của Chu Dục Sơ, Khương Vãn Ý không hỏi gì cả, chỉ gật đầu với cậu, nhỏ giọng giụccậu: "Ăn nhanh đi, nếu không lát nữa sẽ nhão mất thì không ngon nữa."

Chu Dục Sơ mím môi, giọng nói ngoan ngoãn phát ra từ mũi.

Ăn xong một bát mì, cậu không nhịn được ngẩng đầu nhìn Khương Vãn Ý: "Chị không có gì muốn hỏi tôi sao?"

Khương Vãn Ý thành thật lắc đầu: "Hỏi gì chứ? Hỏi tại sao hôm nay cậu cứ im lặng suốt đường?"

Lời vừa dứt, đầu Chu Dục Sơ cúi xuống, Khương Vãn Ý vội nhíu mày, nâng mặt cậu lên.

"Sao cậu lại kỳ cục thế này? Cậu đang buồn cái gì vậy? Tôi tin cậu mà, phải không?"

Cô nói rất nghiêm túc, ánh sáng trong mắt cô được ánh đèn màu cam trên đầu nhuộm một màu đẹp đẽ.

Sự bất an trong lòng Chu Dục Sơ mới lan tỏa rồi tiêu tan.

"Thực ra, nếu chị hỏi, tôi sẽ nói cho chị biết, kể hết tất cả cho chị."

"Không cần."

Khương Vãn Ý từ chối rất dứt khoát.

Trên đời này ai mà không có bí mật chứ?

Cô cũng vậy.

Cô biết nỗi đau khi vạch trần vết sẹo là như thế nào.

Không muốn nhớ lại thì đừng nhớ lại, lại không phải là thứ nhất định phải biết, cô không muốn làm kẻ xấu làm bong tróc vết thương của người khác.

Có những bí mật chỉ thích hợp để giấu trong lòng, giấu trong ký ức, đã qua rồi thì cứ để nó qua đi.

...

Hoàng hôn buông xuống, mưa dần tạnh. Thẩm Kinh Niên không biết mình đã trở về nhà như thế nào.

Anh ta ướt sũng toàn thân,trông thảm hại như ác quỷ chui ra từ trong nước, toàn thân lạnh lẽo, ai nhìn thấy cũng sợ.

Nhưng Thẩm Kinh Niên không quan tâm, anh ta đã sớm không quan tâm đ ến ánh mắt của những người xung quanh.

Loạng choạng đi đến ngồi xuống ghế sofa, nước trên người anh ta nhanh chóng làm ướt ghế sofa.

Nhưng Thẩm Kinh Niên vẫn cố chấp không chịu thay quần áo, châm một điếu thuốc trên tay, anh ta gọi điện cho trợ lý, bảo anh ta đưa một luật sư đến.

Rất nhanh, trợ lý đã theo yêu cầu của anh ta, đdẫn một luật sư danh tiếng đến.

Chỉ là khi hai người đẩy cửa bước vào, trợ lý và luật sư đều ngây người tại chỗ.

"Tổng giám đốc!"

Trợ lý nhìn người đàn ông sắc mặt tái nhợt, toàn thân ướt sũng, sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Nhưng Thẩm Kinh Niên chỉ bình tĩnh gạt tàn thuốc trên điếu thuốc, đôi mắt đen láy từ từ mở ra trong căn phòng tối tăm.

"Tôi muốn lập di chúc."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42


Một câu nói ngắn gọn súc tích, nêu rõ trọng tâm.

Trợ lý lại cứng người.

Nhưng Thẩm Kinh Niên đã đứng dậy, đi đến trước mặt luật sư.

"Tôi đọc, anh ghi lại."

Nhờ có chuyên môn, luật sư nhanh chóng phản ứng lại, nở nụ cười với Thẩm Kinh Niên: "Anh cứ nói."

Có kinh nghiệm lập di chúc ở kiếp trước, lần này Thẩm Kinh Niên đã rất thành thạo.

"Tôi muốn tặng vô điều kiện toàn bộ cổ phần và tài sản của mình cho bạn gái cũ của tôi, cô Khương Vãn Ý."

Anh ta nợ Khương Vãn Ý quá nhiều.

Nhưng Khương Vãn Ý không chịu cho anh ta cơ hội để bù đắp, anh ta chỉ có thể dùng cách này để trả lại cho cô.

Anh ta không biết mình sẽ chết khi nào, có lẽ là ngày mai, hoặc là năm mươi năm sau, bảy mươi năm sau.

Khi anh ta còn sống, anh ta sẽ cố gắng chăm sóc cô hết mức có thể, nếu có ngày không may qua đời, thì sẽ để lại tiền cho cô.

Những thứ của anh ta, vốn dĩ cũng nên là của cô...

...

Sau ngày hôm đó, cơn mưa nhỏ dường như không ngừng, cứ thế rả rích đổ xuống mấy ngày liền.

Hôm nay, Khương Vãn Ý đang ngồi trong tiệm hoa cắt tỉa những bông hoa tươi mới nhập về, thì điện thoại nhận được cuộc gọi của Kiều Lộ.

Cô nhìn thoáng qua, sau khi nghe máy thì bật loa ngoài đặt trên bàn, tay không ngừng động.

Kiều Lộ ở đầu dây bên kia phát ra một tiếng reo hò: "A Ý, cậu có xem tin tức không!"

"Tin tức?"

Khương Vãn Ý còn tưởng cô ấy đang nói đến tin tức giải trí, nhớ đến một tin đã xem khi ra ngoài vào sáng nay, cô buồn cười cong môi.

"Cậu nói đến tin nóng về nam minh tinh ngoại tình sụp đnhà nhưng không có thương vong, lộ hết mọi thứ ấy hả?"

"Ôi không phải!"

Kiều Lộ tức giận mắng cô một câu.

"Tớ nói đến Lâm An An, chính là tình địch trước đây của cậu ấy! Nhà cô ta phá sản rồi, xem trên tin tức nói là nợ một tỷ tiền vay, xe cộ nhà cửa đều bị cầm cố hết rồi!"

"Ôi trời, tớ đã nói mà, ông trời có mắt, việc này quả là làm người ta hả hê! Để cô ta suốt ngày hếch mũi lên nhìn người khác, bây giờ thành kẻ khố rách áo ôm, tớ muốn xem cô ta còn cái gì để vênh váo với chúng ta."

Kiều Lộ nói rất hăng hái, vừa nói vừa cười.

Nhưng lông mày Khương Vãn Ý lại nhíu lại.

Cô vẫn nhớ những lời Lâm An An nói khi đến tìm cô hôm đó.

Bỏ qua lời đe dọa của Lâm An An không nói, chỉ cần nhìn vào sự kích động trong mắt cô ta, Khương Vãn Ý cũng cảm thấy rùng mình.

Cô đã ra đi sớm một lần rồi, may mắn sống lại lần nữa, cô chỉ muốn được chết già.

Khương Vãn Ý lấy lệ nói vài câu với Kiều Lộ rồi cúp điện thoại.

Tay cô vô tình bị gai hoa hồng đâm chảy máu.

Màu đỏ sẫm lan ra trên đầu ngón tay, đau đến mức Khương Vãn Ý rụt tay lại, sự bất an trong lòng cô dần lan rộng.

Sự bất an này vẫn tiếp tục cho đến khi Khương Vãn Ý đóng cửa hàng.

Bình thường Chu Dục Sơ sẽ đến đón cô tan làm, nhưng lần này cậu có việc đột xuất nên không đến được, Khương Vãn Ý không để ý lắm.

Ra khỏi phố, cô đi thẳng về hướng nhà.

Đi chưa được bao xa, trên bầu trời lại có mưa phùn rơi xuống.

Khương Vãn Ý ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, đứng bên vệ đường lấy chiếc ô trong cặp ra mở.

Hoàn toàn không phát hiện ra rằng không xa có một chiếc xe đang tăng tốc đột ngột.

Cho đến khi đèn pha chói mắt chiếu vào mặt cô, khiến cô không mở mắt ra được, Khương Vãn Ý ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc xe hơi màu đỏ đang tăng tốc lao về phía cô.

Nguy hiểm trước mắt, Khương Vãn Ý sợ hãi mở to mắt muốn tránh ra, nhưng chiếc xe đó cứ lao thẳng về phía cô, cô đi hướng nào thì chiếc xe cũng đi theo hướng đó.

Khương Vãn Ý không thể tránh né, tiếng gầm rú của chiếc xe ngày càng gần bên tai cô, ánh sáng trắng cũng ngày càng chói mắt.

"A Ý!"

Trong tích tắc, một bóng người nhanh chóng chạy về phía cô và đẩy cô ra.

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiến: "rầm" trầm đục.

Thế giới xung quanh hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43


Khương Vãn Ý bị đẩy vào bồn hoa, đầu đập vào bậc thang, đột nhiên một cơn choáng váng ập đến.

Những hạt mưa lạnh giá rơi trên mặt, khi Khương Vãn Ý có thể nhìn rõ thì xung quanh đã có rất đông người.

Bên tai có tiếng người hét lên, có tiếng người gọi cấp cứu, từng tiếng từng tiếng, như từ trên trời vọng xuống, lại như gần trong gang tấc, rất ồn ào, chói tai khiến màng nhĩ cô đau nhói.

Cô cố gắng ngồi dậy, dưới màn đêm, mưa như trút nước, nhưng cô vẫn thấy rõ bóng người nằm trong vũng máu xa xa.

Người đó dường như đang cố gắng nhìn cô, chỉ là bị mưa che khuất, Khương Vãn Ý không nhìn rõ.

Trong đầu có một cái tên sắp bật ra khỏi miệng.

Khương Vãn Ý cố hết sức suy nghĩ, nhưng giây tiếp theo, tất cả trở nên tối đen trước mắt cô.

Khương Vãn Ý nằm mơ một giấc mơ đẹp, một giấc mơ cả đời không có Thẩm Kinh Niên.

Trong mơ, cô kết hôn sinh con với người đàn ông khác, cuộc sống không có Thẩm Kinh Niên, hạnh phúc đến nỗi cô muốn reo hò.

Nhưng cuối giấc mơ, là một màu đỏ tươi của máu.

Máu đó ngay trước mắt cô, không biết là của ai, nhưng rất nóng.

Vũng máu cứ lại gần cô, từng chút từng chút một, như muốn bao bọc lấy cô.

Nhìn thấy máu chỉ còn cách quần áo cô một bước nữa thôi, Khương Vãn Ý co rúm người lại, không hiểu sao đau lòng đến nghẹt thở.

Giống như có thứ gì đó đang rời xa cô——

"A!"

Cô kinh hoàng hét lên và ngồi bật dậy.

Khi mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Không có vũng máu kinh hoàng, cô đang nằm trong một căn phòng bệnh toàn màu trắng, mũi ngửi thấy mùi nước khử trùng nồng nặc, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng vẫn đeo bám.

Kiều Lộ và Chu Dục Sơ đang vây quanh giường cô.

Thấy cô mở mắt, hốc mắt Kiều Lộ lập tức đỏ hoe.

"Tỉnh rồi tỉnh rồi! A Ý, cậu hôn mê cả tuần rồi, cậu làm tớ sợ muốn chết, cậu có thấy khó chịu ở đâu không?"

Khương Vãn Ý ngơ ngác lắc đầu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ngực.

Ở đây, đau quá.

Nhói lên từng cơn, như thể sắp chết vậy.

Nhưng mà... tại sao?

Đầu óc cô như quên mất điều gì đó, quên mất một chuyện rất quan trọng...

Chu Dục Sơ đưa cho Khương Vãn Ý một cốc nước ấm.

Khương Vãn Ý đờ đẫn nhận lấy, ngay sau đó nghe thấy Kiều Lộ phẫn nộ phàn nàn.

"Con Lâm An An kia đúng là bị điên, nhà họ Lâm phá sản liên quan gì đến cậu, vậy mà lại muốn lái xe tông cậu, muốn lấy mạng cậu. Tớ nói cho cậu biết, cô ta đáng bị bắn chết mới đúng! Loại người gì thế! Đáng đời nhà cô ta phá sản!"

Kiều Lộ mắng rất hăng, hoàn toàn không nhận ra mặt Khương Vãn Ý trắng bệch đến trong suốt.

Tai nạn xe...

Cô nhớ rồi, tất cả, cô đều nhớ rồi.

Chiếc xe phát điên lao về phía cô trong đêm mưa đó, người đẩy cô ra, còn có người nằm trong vũng máu, đó là——Thẩm Kinh Niên!

"Anh ta đâu?"

Khương Vãn Ý ôm ngực, đau đớn thở hổn hển, lông cô nhíu chặt.

Cô nắm lấy tay Kiều Lộ, trong lòng như bị một tảng đá lớn đè nặng, thở cũng khó khăn.

"Tiểu Lộ, Thẩm Kinh Niên đâu rồi?"

Nói đến chuyện này, sự phẫn nộ trên mặt Kiều Lộ lắng xuống, đối mặt với đôi mắt đẫm lệ của Khương Vãn Ý, cô ấy lắp bắp, không nói nên lời.

"Thì, A Ý à..."

"Anh ta chết rồi."

Chu Dục Sơ cúi đầu, giọng nói hơi khàn, nhưng trên mặt không có quá nhiều biến động.

"Lâm An An lái xe muốn tông chị, Thẩm Kinh Niên đẩy chị ra, chết trên đường đến bệnh viện."

"Chu Dục Sơ!"

Kiều Lộ trừng mắt nhìn cậu, trách cậu nói quá thẳng thắn, cũng trách cậu không biết nghĩ cho mình.

Cậu nói thẳng thắn như vậy, không sợ Khương Vãn Ý sẽ hồi sinh tình cảm cũ với Thẩm Kinh Niên sao?

"Chết rồi sao?"

Khương Vãn Ý buồn bã cúi mắt, không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì, chỉ là đau.

Đau hơn cả lúc nãy.

Thẩm Kinh Niên đi đột ngột quá, sao anh ta lại chết được?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Hoàn


"A Ý, sống chết có số, cậu cũng đừng quá đau lòng..."

Kiều Lộ muốn an ủi Khương Vãn Ý, nhưng khi nói ra lời này, bản thân cô cũng cảm thấy nhạt nhẽo.

Ngay lúc mọi người đều nghĩ Khương Vãn Ý sẽ suy sụp khóc lóc, sẽ ầm ĩ đòi chạy ra ngoài tìm người, không chịu chấp nhận sự thật, thì cô lại ngồi yên trên giường, cong môi, đột nhiên cười thành tiếng.

Tiếng cười thê lương và bi thương, lạnh lùng, như mặt hồ không gợn sóng.

Đại khái là trời xanh công bằng.

Kiếp trước, cô chết, nhưng Thẩm Kinh Niên lại thăng quan tiến chức, cuộc sống thuận buồm xuôi gió.

Kiếp này, cô muốn sống, nên Thẩm Kinh Niên phải chết...

Có phải như vậy không?

Không có nỗi buồn và sự suy sụp như dự đoán, tình yêu của Khương Vãn Ý dành cho Thẩm Kinh Niên đã sớm bị bào mòn từ kiếp trước.

Lúc này, nhiều hơn nữa là sự tiếc nuối...

Cô vốn tưởng, kiếp này họ có thể sống cuộc sống bình đạm mà hạnh phúc của riêng mình.

Cô từng nghĩ đến chuyện chúc phúc cho anh ta, chúc anh ta tìm được một nửa đích thực của đời mình.

...

Gặp lại người liên quan đến Thẩm Kinh Niên là vào chiều ngày hôm sau.

Trợ lý của Thẩm Kinh Niên dẫn theo một luật sư tìm đến phòng bệnh của cô.

Đến để làm thủ tục.

Bởi vì Thẩm Kinh Niên để lại cho cô một khoản tài sản khổng lồ.

Khương Vãn Ý không nói gì, chỉ gật đầu lắc đầu, lúc thì đờ đẫn, luật sư bảo cô ký tên, cô liền ký tên.

...

Ngày cô xuất viện, cũng trùng với ngày chôn cất Thẩm Kinh Niên.

Một ngày rất bình thường, không có bầu không khí bi thảm như trong phim với mưa phùn lặng lẽ, hôm đó trời nắng đẹp, còn có một dải cầu vồng hiếm thấy lơ lửng giữa không trung.

Thẩm Kinh Niên không có con, người thân cũng đã sớm chia lìa khi gia đình anh ta phá sản.

Hôm đó, hũ tro cốt của anh ta là do Khương Vãn Ý nâng.

Khi đặt chiếc hộp vuông vắn vào trong hố, cô thuận tay bỏ vào đó một lá bùa bình an.

Xin từ chùa, đã được khai quang.

Cô muốn chúc anh ta bình an, kiếp này không có hy vọng, vậy thì kiếp sau Thẩm Kinh Niên sẽ bình an.

Khương Vãn Ý đứng trước bia mộ của anh ta rất lâu, đến tận cuối cùng, chỉ còn Chu Dục Sơ ở bên cạnh cô.

Cô ngây người nhìn bức ảnh đen trắng trên bia mộ, người đàn ông mà cô đã dành cả đời để yêu, lần này thực sự, sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa.

Chu Dục Sơ đứng bên cạnh Khương Vãn Ý, trên màn hình điện thoại là giao diện tin nhắn.

Đó là tin nhắn cậu nhận được vào ngày Khương Vãn Ý xảy ra chuyện.

Trên đó chỉ có một dòng ngắn gọn nhưng bá đạo: "Đừng phụ cô ấy, cả đời này, thay tôi yêu Khương Vãn Ý thật tốt."

Tin nhắn này không có ghi tên, nhưng Chu Dục Sơ biết, đây là do Thẩm Kinh Niên gửi.

Lúc đó, cậu đã kiên định trả lời hai chữ.

"Sẽ không."

Cậu sẽ không phụ Khương Vãn Ý, cả đời này sẽ không.

Cậu cũng sẽ không thay Thẩm Kinh Niên yêu Khương Vãn Ý.

Tình yêu cậu dành cho Khương Vãn Ý, là tình yêu cậu phát ra từ tận đáy lòng, không thay cho bất kỳ ai, đó là tình yêu độc nhất vô nhị mà Chu Dục Sơ dành cho Khương Vãn Ý.

...

Sáu năm sau, năm thứ tư Chu Dục Sơ thừa kế Tập đoàn Chu Đông, cậu đã cầu hôn Khương Vãn Ý.

Đó là một đám cưới hoành tráng chưa từng có.

Khương Vãn Ý mặc một chiếc váy cưới trắng tinh khôi đứng trên bãi cỏ, gió nhẹ mơn man mái tóc cô, ánh nắng chói chang bao phủ cô một cách dịu dàng, cả người cô như đang tỏa sáng.

Chu Dục Sơ nắm tay cô bước lên thảm đỏ.

Trong đám đông, trợ lý của Thẩm Kinh Niên cầm một bức ảnh của một người đàn ông.

Người đàn ông trong ảnh lạnh lùng, quý phái, đôi lông mày toát lên vẻ quý phái không thể che giấu.

Xuyên qua đám đông, anh ta dường như thực sự nhìn thấy được.

Nhìn thấy người phụ nữ từng cùng anh ta vượt qua muôn vàn khó khăn, hạnh phúc đứng trong ánh sáng.

"Cưới ai cũng được, chỉ cần người được yêu thương là cô ấy, vậy là tốt rồi."

Dưới ánh nắng mặt trời, Chu Dục Sơ và Khương Vãn Ý tay trong tay.

Đáy mắt Chu Dục Sơ là tình cảm sâu nặng: "A Ý, anh đảm bảo, anh sẽ dùng cả đời để yêu em, em có đồng ý lấy anh không?"

Hơi nước trong mắt Khương Vãn Ý được dát một lớp ánh sáng vàng.

Cô gạt bỏ hết những bất hạnh trong quá khứ, cuối cùng cũng tìm được một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu cô.

Đối mặt với bầu trời xanh ngắt, cô hạnh phúc gật đầu.

"Em đồng ý!"

Câu chuyện của Thẩm Kinh Niên và Khương Vãn Ý, đáng lẽ phải kết thúc viên mãn từ kiếp trước.

Kiếp này, là cuộc đời của Khương Vãn Ý và Chu Dục Sơ.

—Hết—
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom