Cập nhật mới

Chủ Tử Xấu Xa

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


Hắn đứng ở cửa phòng của nàng chờ nàng.

Khi Hồng Liên vừa nhìn thấy thấp thoáng thân ảnh quen thuộc, nàng còn không dám tin tưởng vào hai mắt mình, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp mấy cái, rồi lúc này mới tin rằng hắn đã bỏ rơi vị hôn thê cao nhã xinh đẹp mà đứng một mình trong gió đêm lạnh lẽo ở cái góc u ám này mà chờ nàng.

Chân Hồng Liên bước nhanh hơn, muốn lướt qua hắn, nhưng vẫn bị hắn nhanh hơn một bước bắt lấy cánh tay của nàng ghì lại.

“Đứng lại.”

“Thiếu gia còn có cái gì căn dặn sao?”

“Tối nay ta muốn ngủ với nàng.”

Hắn lộ rõ chân tướng y như một đứa bé trai bốc đồng, đưa ra một yêu cầu ngây thơ như vậy, bộ không sợ nàng cự tuyệt hay sao?

Nhưng rồi nàng vẫn để cho hắn vào cửa.

Đi vào phòng rồi, hắn liền giống như đang ở trong chính phòng của hắn vậy, lập tức nghênh ngang ngồi ở trên giường, vẫn nhìn nàng chăm chú.

Hồng Liên không nói gì, đi đến bàn bên cạnh rót cho hắn một ly trà, rồi đưa cho hắn.

Nguyệt Hiên Hoa đưa một tay ra tiếp được, hớp nhẹ một ngụm, “Ta cũng thích cách nàng pha trà.”

“Ta sẽ nhớ rõ, đem phương pháp pha trà dạy cho Ngải cô nương, như vậy đợi đến sau khi các người kết hôn, nàng có thể pha cho ngươi uống.”

“Nàng ấy pha cho ta uống?” hắn ép hỏi, “vậy còn nàng đâu?”

“Ta đã chuẩn bị tốt để vận động người.”

“Người vận cái gì động?”

“Chuẩn bị đi tới nơi mà ngươi an bài ta đến.”

Đột nhiên hắn ném mạnh chén trà đang cầm trong tay xuống đất, cũng may là nàng nhanh chân tránh đi mới không bị mấy mảnh vỡ nhỏ bắn vào người.

“Nàng làm sao cũng không được đi!” hắn vươn tay cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của này, kéo nàng vào ngực hắn.

Hồng Liên đột nhiên vòng tay ôm lấy đầu của hắn, cho hắn một cái hôn thật sâu thật nồng nhiệt.

Vốn tưởng rằng sẽ phải qua một hồi cãi nhau nảy lửa, chứ không nghĩ rằng nàng sẽ có phản ứng như vậy, nhưng hắn vẫn phản ứng rất nhanh liền vòng tay ôm lại nàng, khát khao cháy bỏng đáp lại cái hôn của nàng.

Không biết nụ hôn kéo dài bao lâu, nàng mới lưu luyến rời đi ôm ấp nồng nhiệt của hắn, “Nguyệt, tối nay chúng ta đừng cãi nhau được không?”

Hắn lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, đương nhiên vô cùng hoan nghênh đề nghị của nàng, “Tốt.”

“Tối hôm nay ta sẽ cố hết sức chiều lòng chàng, cho chàng vừa lòng thỏa mãn, nhưng ta van cầu chàng đừng dùng lại cái loại khẩu khí hung ác đối với ta nữa.”

“Ta cũng không phải cố ý.” Hắn nói có chút không được tự nhiên.

“Chỉ cần đối với ta ôn nhu một chút, ta cam đoan sẽ ngoan ngoãn chiều theo.”

“Hồng Liên, nàng......”

Nàng dùng nụ hôn càng ôn nhu càng dịu dàng hơn để che lại lời hoang mang của hắn.

Nàng thật tâm không muốn đêm nay lại cãi nhau nữa, nếu nàng đã hạ quyết tâm, như vậy nàng sẽ làm cho một đêm nay trở thành đêm quan trọng đáng nhớ nhất trong cuộc đời nàng.

Nàng tuyệt không muốn nó bị bất cứ điều gì phá hỏng.

Nguyệt Hiên Hoa cho dù có cảm giác được có cái gì đó kỳ dị lạ thường trong hành động của nàng, thì cũng không có cách nào tự vấn hay hỏi nàng, bởi vì lúc này Hồng Liên thể hiện vẻ yêu kiều mềm mại động lòng người mà hắn tưởng chỉ có thể thấy được trong những giấc mộng của hắn -- toàn tâm toàn ý chấp nhận hắn, không có chút nào vẻ miễn cưỡng không muốn.

Hắn nên tỉnh táo lại để hỏi cho rõ ràng vì sao nàng lại như vậy? Vì ghen tuông tức giận? Hay là vì đã muốn đầu hàng hắn?

Nhưng nàng đã giữ chặt tay hắn đặt lên trên bộ ngực sữa mềm mại, dục vọng nóng rực lập tức bốc cháy phừng phừng làm hắn gần như muốn phát cuồng.

Mặc dù thân thể của nàng đối với hắn đã quen thuộc như vậy, nhưng so với trước đây dáng vẻ xinh đẹp trước mắt của nàng bây giờ càng làm hắn thêm hưng phấn vô cùng, dục vọng nơi hạ phúc cũng nhanh chóng thức tỉnh.

Nàng giống như là một nữ yêu vô cùng khêu gợi chủ động khiêu khích thân thể hắn, bàn tay to của hắn âu yếm mân mê bộ ngực mê người của nàng, nàng chỉ có thể vô lực không xương vặn vẹo thân thể mềm mại, trong miệng phát ra tiếng rên yêu kiều khe khẽ mê người.

Hắn dùng hai tay chà xát chơi đùa với cặp vú mềm mại co dãn kia, còn tà tứ dùng trứ ngón tay chà xát miết nhẹ lên hai nhũ tiêm như hạt đậu đỏ.

Nàng cảm nhận bộ ngực của mình sau khi bị hắn khiêu khích đã nhanh chóng bành trướng, nhũ tiêm se chặt lại, toàn bộ các dây thần kinh tình dục đều bị hắn kích thích, toàn thân trở nên mềm nhũn. Khi hắn cúi đầu mở miệng ngậm lấy nhũ tiêm xinh đẹp của nàng, nàng chỉ có thể vươn tay gắt gao đè lại đầu của hắn, thân mình nàng càng ưỡn về phía hắn như mời gọi hắn tận tình hưởng dụng.

“Tại sao hôm nay nàng nhiệt tình vậy?” Hắn một tay tùy ý sờ loạn nhưng vẫn mang tính chiếm hữu lướt qua cái bụng bằng phẳng của nàng.

“Chẳng phải chàng vẫn thường chê ta không đủ nhiệt tình hay sao? Bây giờ ta cải tiến, thế mà chàng còn ngại!” Nàng đẩy nhẹ bờ vai của hắn ra một chút.

Hắn vội vàng đặt môi hôn lên mặt của nàng, trấn an nói: “Sẽ không, ngược lại, ta sẽ làm cho nàng đạt tới một sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.”

Môi hắn mang một thứ khát vọng cháy bỏng, nhưng lại hết sức ôn nhu mà hôn lên môi nàng, hắn dùng đầu lưỡi linh hoạt ướt át khiêu khích, liếm qua đôi môi cánh hoa đỏ mọng của nàng, đánh tan những khó chịu không thoải mái của nàng, mãi cho đến khi cánh tay của nàng lại một lần nữa vươn ra vòng qua cổ hắn.

“Hé miệng.” Hắn khàn khàn ra lệnh cho nàng.

Nàng xuôi thuận theo hắn theo bản năng, khẽ mở môi xinh nghênh đón hắn tiến vào, để cho hắn hết lần này đến lần sau liên tiếp xâm nhập một cách bá đạo, nhấm nháp những ngọt ngào trong miệng nàng, mãi cho đến khi hai người như muốn thở không nổi mới thôi.

Tay hắn vội vàng vuốt ve trên mỗi một tấc da thịt của nàng, thi triển trên thân thể của nàng một loại ma lực kỳ diệu nhất tốt đẹp nhất, bàn tay to lúc này cũng âu yếm nơi mềm mại nữ tính bên trong đùi của nàng.

“A......” thân mình yêu kiều của nàng liên tục run run, thẹn thùng muốn kẹp chặt hai chân lại, nhưng không thể nào ngăn cản ngón tay của hắn xâm nhập vào.

Nguyệt Hiên Hoa cảm thấy ngón tay mình được nàng gắt gao bao chặt lấy, trải qua những âu yếm vừa rồi của hắn, tiểu huyệt của nàng đã muốn tràn ngập yêu dịch.

Tay hắn ở trong cơ thể của nàng chậm rãi đong đưa ra vào, Hồng Liên bất tri bất giác ôm chặt lấy hắn, khuôn mặt mồ hôi tuôn đầm đìa phiếm hồng, đầu không ngừng lắc lư, hiển nhiên là không thể kháng cự khoái cảm mãnh liệt đến thế mà hắn đem lại cho mình.

Miệng vẫn rên rỉ, nàng nâng mông mình lên, phối hợp với những luật động của hắn.

“Nguyệt, đừng như vậy, ta muốn chàng...... Đừng tra tấn ta như vậy......” nàng thở gấp gáp, sợ mình sẽ bởi vì quá mức sung sướng vui thích mà thiếu dưỡng khí rồi ngất đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Thân mình nàng rung động thẹn thùng không thôi càng lúc càng đón ý hùa theo những động tác của hắn, lực dục tình cường đại ùa đến khiến cho nàng hồn nhiên quên mất hết thảy mà toàn tâm toàn ý khuất phục ở trong lòng của hắn.

Nàng kìm lòng không được đưa tay âu yếm mỗi một bộ phận cơ thể của hắn, còn dùng môi hoa nhẹ nhàng dừng trên ngực hắn, nàng vừa tò mò lại mê luyến cảm thụ từng tấc từng tấc da thịt ấm áp của hắn.

Nàng chuyên chú hôn hắn, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng chậm rãi tiến đến nơi đang căng đầy dục vọng nam tính, nàng nghe được tiếng hắn đột nhiên hít mạnh vào, liền lấy lòng mở ra cái miệng nhỏ, ngậm dục vọng kiêu ngạo kia vào.

“Hồng Liên!”

Trước đây nàng không hề chủ động cũng không cam tâm tình nguyện làm như vậy, hôm nay nàng tuyệt nhiên không miễn cưỡng chút nào đem dục vọng của hắn bao vây trong cái miệng nhỏ mọng đỏ của mình, nàng hiểu được đây chính là biểu hiện cho việc tâm tình của nàng đã chuyển biến.

Bởi vì hắn là nam nhân nàng yêu, chỉ cần chuyện gì có thể làm cho hắn có cảm giác khoái hoạt, nàng đều nguyện ý làm.

Trong miệng hắn phát ra tiếng thở dốc, Hồng Liên có thể biết được hiện tại hắn yêu thích đến cỡ nào khoái cảm do nàng mang lại, đồng thời nàng cũng bị chi phối bởi cảm giác về sự thỏa mãn ưu việt.

Cái miệng nhỏ hồng nộn chậm rãi nuốt vào dục vọng sưng to của hắn, rồi lại chậm rãi phun ra, động tác vừa phun lại mút này làm cho nam nhân sung sướng đến mất hồn.

Nguyệt Hiên Hoa hô hấp càng lúc càng dồn dập, dục vọng bị mút liếm trở nên sung huyết mà nhanh chóng bành trướng, ngay đầu mút cũng tràn ra chất lỏng trong suốt, khoái cảm chạy tán loạn toàn thân đồng thời đánh sâu vào thân thể hắn.

Cuối cùng không thể tiếp tục nhận chịu sự tra tấn ngọt ngào mà nàng gây ra, dục vọng cuồng vọng trong cơ thể đã muốn lên tới đỉnh, hắn quyết định không thụ động nữa.

Hắn dùng đầu gối tách hai chân của nàng ra, đem hạ phúc từ nãy giờ đã kiên đĩnh phình trướng đặt ở trước tiểu huyệt ướt át của nàng, khi hắn dùng sức đẩy một cái lập tức đem nàng cùng hợp lại thành một thể, nàng phát ra một tiếng rên rỉ mất hồn, hắn thật vừa lòng hạ xuống trên mặt của nàng vô số nụ hôn nồng nhiệt.

Khi hắn bắt đầu luật động, nàng có thể cảm thấy hắn đang di động trong cơ thể chính mình, từng trận khoái cảm làm nàng muốn kêu to lên dẫn dắt nàng càng bay càng cao, khiến cho cả người nàng hoàn toàn như bị lạc trong sương mù, trở thành tù binh của dục vọng, sa vào sức hút mãnh liệt của hắn mà không thể tự kềm chế.

“A...... Ưm...... Nguyệt...... Nguyệt......”

Nghe được tiếng kêu uyển chuyển của nàng, trong lòng hắn tràn ngập một loại cảm giác đắc ý cùng thỏa mãn vô cùng, hắn rất thích trạng thái này của nàng, thẹn thùng, nhiệt tình lại ngọt ngào, lại mãnh liệt cần hắn đến như vậy.

Nàng mở đôi mắt đẹp long lanh ánh nước ra nhìn chăm chú vào hắn, thân mình hắn vẫn đang mãnh liệt chiếm cứ nàng, một lần lại một lần, nàng cảm thấy từng cơn sóng triều ầm ì mừng rỡ điên cuồng không ngừng đánh úp về phía nàng.

“A......”

Khi cao trào tiến đến rồi trào dâng, nàng vong tình hò hét, mà hắn cũng lộ ra vẻ tươi cười thỏa mãn, ôm chặt lấy nàng, rồi càng thêm mãnh liệt rong ruổi ở trong cơ thể nàng tấu khúc giai điệu ngọt ngào rằng sẽ mãi mãi trọn đời yêu thương nàng.

Hồng Liên nhẹ nhàng rúc vào giữa khuỷu tay rộng lớn của hắn, hô hấp cũng đã dần bình ổn sau trận kích tình quá mãnh liệt, thân thể nữ tính trần trụi xinh đẹp của nàng kề sát vào thân thể rắn chắc thon gầy nhưng đầy nam tính của hắn, bàn tay to của hắn vẫn bá đạo như cũ vòng lấy thắt lưng của nàng, bất tri bất giác thể hiện một dục vọng chiếm giữ nàng mãnh liệt.

Kích tình làm cho hắn mệt muốn chết rồi nên rất nhanh liền chu du vào cảnh trong mơ tuyệt vời, nhưng Hồng Liên lại không có một chút buồn ngủ nào.

Nàng lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, muốn thông qua đầu ngón tay mà đặt trọn vào trí nhớ hết thảy những nét mặt của hắn.

Nàng thích đôi môi của hắn, tuy rằng luôn thích tuôn ra những lời khẩu thị tâm phi (= miệng một đằng tâm một nẻo), nhưng lúc hắn hôn nàng cũng rất tuyệt vời lưu luyến.

Còn thích ngũ quan hoàn mỹ của hắn, có lẽ chính bởi vì vẻ tuấn mỹ đến làm cho người ta nín thở này, khiến cho nữ nhân có dục vọng muốn xâm phạm, cho nên mới làm cho khuôn mặt bên kia của hắn có chút chỗ thiếu hụt chăng!

Bất quá, nàng lại phát hiện hóa ra mình ưa phần khuôn mặt không hoàn mỹ bên kia của hắn hơn, tuy rằng bởi vì tình hình đặc biệt khi lần đầu tiên nhìn thấy hình xăm mặt quỷ trên đó nàng đã sốc vì bị dọa một chút, nhưng mà nhìn lâu thì còn cảm thấy một cảm giác mãn nhãn đặc biệt.

Nếu nàng nói ra với hắn ý nghĩ nội tâm của mình, hắn nhất định sẽ rất tức giận rồi mắng nàng là đang nói hươu nói vượn cho xem!

Nhưng mặc kệ nàng có nghĩ gì đi chăng nữa thì cũng không sao cả, bởi vì hắn đã muốn kết hôn với Ngải cô nương xinh đẹp rồi quan tâm để ý mà yêu thương thê tử, nghe nói Ngải cô nương xuất thân từ một danh gia vọng tộc, khí chất cao nhã, không có một nam nhân nào mà không động tâm trước một mỹ nhân như vậy.

Nàng muốn cầu xin hắn, van cầu hắn đừng cưới nữ nhân nào khác, nhưng mà nàng trước sau cũng không thể tự khuyến khích mình để có dũng khí mở miệng nói ra những lời như vậy, bởi vì nàng lấy tư cách gì mà yêu cầu hắn đây?

Cho dù nàng thật sự toàn tâm toàn ý lấy thân báo đáp, cho dù nàng kính dâng ra hết thảy, thân thể của nàng, linh hồn của nàng, nhưng hắn không thương nàng, hắn đã nói rất rõ ràng như vậy, nàng đối hắn mà nói, bất quá chỉ là một phương tiện làm ấm giường mà thôi.

Hiện tại hắn đã có nữ chủ nhân, bên cạnh hắn không hề có vị trí nào dành cho nàng, cho dù hắn muốn lưu lại nàng, nhưng còn Ngải cô nương thì sao?

Không có một nữ nhân nào có đủ khoan hồng độ lượng mà chấp nhận trượng phu của mình còn giữ lại một bạn đồng giường kề cận cả!

Nàng có thể chịu đựng được nỗi thống khổ đau đớn nếu phải rời hắn mà ra đi, nhưng nàng hoàn toàn không có cách nào có thể ngồi yên đó mà trơ mắt nhìn hắn ôm ấp trong lòng nữ nhân của hắn.

Không để ý tới hơi lạnh xộc vào người khi rời khỏi người hắn, Hồng Liên lẳng lặng mặc xong quần áo, rồi mới từ tủ quần áo lấy ra tay nải đã được chuẩn bị kỹ từ trước, ngoại trừ vài món quần áo để tắm rửa thay đổi, nàng cũng không muốn mang đi cái gì khác.

Hồng Liên lưu luyến ngoái đầu nhìn nam nhân đang ngủ say trên giường, cố gắng tự động viên mình rằng rời đi mới là phương pháp tốt nhất để cứu vớt bản thân, hơn nữa, hắn sẽ nhanh chóng quên nàng mà cùng với Ngải cô nương xây một tổ ấm hạnh phúc và gia đình mỹ mãn.

Đúng! Mọi chuyện nên là như thế này, nàng không thể lại tham luyến ôm ấp ấm áp của hắn thêm nữa.

Hồng Liên xoay người lặng lẽ đẩy cửa rời đi, thống khổ cưỡng bức mình đóng cửa lại, ngọn gió lạnh thổi thốc vào từ cửa, thổi bay một trang giấy trắng được nàng đặt ở trên bàn trang điểm, mặt trên trang giấy tràn ngập ba chữ --

Nguyệt Hiên Hoa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


“Hồng Liên!”

Sáng sớm hôm sau, một tiếng thét gọi đau triệt nội tâm quanh quẩn trong phòng, sau đó thoáng một thân ảnh lao nhanh ra khỏi phòng ở, điên cuồng tìm kiếm thiên hạ trong lòng chỉ để lại ba chữ liền rời đi.

“Hồng Liên! Ta không cho phép, ta không cho phép nàng rời ta đi.”

Bầu trời vốn đã mang nặng trĩu mây sầu đột nhiên lúc này lại rền vang một tiếng sấm từ trên xa kia truyền xuống, rồi lập tức mưa tầm tã trút xuống như thác.

Nhưng cho dù như vậy cũng không ngăn cản được quyết tâm của Nguyệt Hiên Hoa muốn lập tức tìm được Hồng Liên mang về.

Khi hắn nhìn thấy trang giấy bị gió thổi bay xuống trước mặt hắn, trên đó tràn ngập tên hắn, thì hắn liền tỉnh ngộ hiểu ra tâm ý của hắn từ trước tới nay là gì.

Mà ba chữ cuối cùng trên trang giấy này cũng đồng cảm như vậy --

Ta yêu chàng.

Ba chữ rực rỡ đến chói mắt như vậy, là ba chữ màu đỏ thắm, nằm giữa những chữ tên của hắn được viết bằng mực nước đen, sẽ rất khó mà không chú ý đến.

Hắn biết những chữ này đã được Hồng Liên dùng máu tươi của nàng viết thành.

Nguyệt Hiên Hoa không để ý đến những hạt mưa như roi quất vào trên người, cho dù mưa có to có cuồng nộ đổ xuống như vậy, cũng có là gì so với hỗn loạn đang giày xé trong lòng hắn.

Nàng sẽ đi làm sao? Nàng có thể đi nơi nào? Những câu hỏi này không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn, nhưng hắn lại tìm không ra những nơi nào mà nàng có khả năng trốn ở đó.

Hắn như đã phát điên, không ngừng chạy vội tìm kiếm xung quanh, những giọt mưa vẫn cứ vô cảm đâm vào thân thể hắn như những cây kim châm băng lạnh, nhưng hắn không chú ý, hắn chỉ biết là hắn không thể mất đi Hồng Liên.

Hắn phẫn nộ, nàng vì sao phải rời khỏi hắn? Lại không nói không giải thích một câu nào.

Không! Nàng có nói, nàng nói nàng thương hắn.

Nếu như vậy, vì sao lại còn muốn rời hắn đi? Vì cái gì?

Hắn như là một mãnh sư nóng vội muốn tìm thấy tiểu mẫu sư của mình suốt dọc đường đi, mưa dù có điên cuồng che lấp ánh mắt hắn, nhưng lại không che lấp được cảm giác đau lòng đang xâu xé trái tim hắn.

Lúc trước hắn đã thề, tuyệt đối không cho phép lại có một người nào vứt bỏ hắn nữa, nhưng bây giờ hắn lại bị từ bỏ bởi chính tiểu nữ nhân mà hắn nghĩ đã bị hắn khống chế hoàn toàn.

Cho dù nàng nói nàng thương hắn, thì sao chứ?

Chẳng phải nàng đã lựa chọn hình thức ly khai hay sao?

Giả, giả, hết thảy đều là giả, thì ra những ôn thuần cùng đáng yêu trước đó đều là giả, vì nàng muốn tranh thủ cơ hội đào tẩu, vì muốn làm cho hắn buông lơi cảnh giác mà thôi.

Nguyệt Hiên Hoa đột nhiên ngừng cước bộ, đứng lặng ở giữa mưa, mặc kệ cho nước mưa quất rát trên người, mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn một thân ảnh nhỏ bé run run đang cố gắng thu người lại tránh mưa.

Nữ nhân hắn muốn tìm đang ngồi xổm dưới một cây to không nhúc nhích, trên người ướt đẫm, mưa cũng không lưu tình đánh vào thân thể nàng, khiến nàng giống y như là một cún con đang lạc đường giữa giông tố.

Như cảm giác được ánh mắt nóng rực của hắn, thiên hạ đang ngồi bất động kia chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt như không còn chút máu nào, tái nhợt như quỷ mị, nhưng mà ánh mắt vẫn thẳng tắp đón nhận ánh mắt hắn.

Không biết là nước mắt hay là nước mưa đang chảy xuống trên gương mặt xinh đẹp của nàng, làm tim hắn như bị cứa thật sâu thật đau, nhưng càng đau lòng thì lại càng làm hắn thêm tức giận.

“Hồng Liên!”

“Nguyệt......”

Nàng mới muốn mở miệng nói gì đó, thì đã bị hắn giữ chặt. Lúc này, hắn như là một dã thú hung mãnh, dùng sức bóp chặt bả vai mảnh khảnh của nàng, không để ý rằng chính lúc này một nửa khuôn mặt kia của mình đang hiện lên vẻ hung ác giống y như là la sát tái thế.

“Hồng Liên, nàng, nữ nhân chết tiệt này, rốt cuộc nàng muốn ta như thế nào? Nàng cho rằng đùa như vậy là vui lắm sao? Nàng cho là nàng có thể chạy trốn mà thoát được sao? Nàng quên là nàng đã bị ác quỷ nguyền rủa, nàng sẽ giống mẫu thân bất hạnh của ta, cho dù có chạy tới chân trời góc biển cũng trốn không thoát, chẳng phải ta đã từng nói với nàng như vậy sao? Hay là nàng chưa từ bỏ ý định, muốn trốn để quay về với người trong lòng, cái tên hán tử đã phụ lòng nàng kia? Giờ ta có thể nói cho nàng biết, ngươi đừng có si tâm vọng tưởng.”

Hắn áp nàng xuống thật mạnh trên mặt đất cứng rắn, mưa to vẫn đang đánh vào trên lưng hắn một cách vô cảm, trong cặp mắt phẫn nộ của hắn phủ đầy tơ máu, ánh mắt hung ác lại sắc bén, như là chỉ lát sau là sẽ giết chết nàng ngay lập tức.

Nhưng không hiểu vì sao nàng lại tuyệt đối không cảm thấy sợ hãi.

“Ta đang nói chuyện với nàng đó!”

Hồng Liên muốn nói cái gì đó, cái miệng nhỏ khẽ mở ra, nhưng rồi lại ngậm lại.

Nhìn thấy nàng trầm mặc không nói, càng làm dấy lên ngọn lửa bất an trong ngực hắn.

“Tại sao không nói lời nào? Hay là người mà nàng muốn bỏ chạy tới để ôm ấp là Lôi?” Hắn trừng mắt như muốn ép chết nàng, miên man suy nghĩ xem nên chất vấn nàng cái gì.

“Không nên ép ta......”

“Ta bức nàng? Là ta bức nàng sao? Hay là nàng bức ta? Nàng theo ta trở về, lập tức theo ta trở về.”

“Đừng! Chàng đã muốn lấy Ngải cô nương xinh đẹp làm vợ, nếu chàng còn có chút lương tâm, đừng nên đối đãi tàn nhẫn như vậy với Ngải cô nương, cô ấy vô tội.”

“Vậy thì sao?”

“Ta hy vọng chàng tha cho ta đi! Thả ta đi đi!”

“Mơ tưởng, mơ tưởng, nàng phải theo ta trở về. Lúc trước nàng đã đáp ứng là sẽ theo giúp ta cả đời cả kiếp, đây là lời nàng hứa hẹn, cho dù nàng chết, ta cũng muốn đem nàng bắt trở về.”

“Vậy tốt nhất là chàng giết chết ta.”

Hắn rùng mình biến sắc, như không thể tin được lời mà nàng vừa thốt ra, “Nàng nói lại lần nữa xem.”

“Tốt nhất chàng giết ta.” Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, những giọt nước mắt to âm thầm chảy xuống từ khóe mắt, như là một động vật nhỏ không còn muốn kháng cự giãy giụa gì nữa, dù có giết nàng cũng không sao cả.

“Nàng thật sự cho rằng ta không dám sao?”

Nàng vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, nước mắt cũng chảy càng nhanh càng nhiều.

Nguyệt Hiên Hoa giơ một tay lên giữa không trung, chưởng khí trắng bạc quần vũ trong cơn mưa hóa thành một khối cầu sáng chói mắt.

Võ công cao cường mà mọi người đều thừa nhận là không ai địch lại được hiện đang tập trung thành một lực cường đại, mà nàng là một thân nữ nhân nhỏ nhắn mảnh mai thì lại càng miễn bàn, thế nhưng nàng lại không có một chút sợ hãi, bởi vì chuyện làm nàng sợ nhất đã xảy ra.

Nàng yêu thương hắn, nhưng hắn thì không yêu nàng, chỉ đem nàng trở thành một món đồ chơi mà thôi.

Cho nên nàng lẳng lặng chờ đợi, chờ hắn hạ xuống một chưởng để chấm dứt dùm nàng tất cả những thống khổ này.

Nếu kêu nàng trơ mắt nhìn hắn cưới người khác, không bằng cho nàng một chưởng để chấm dứt sinh mệnh thì còn sung sướng hơn rất nhiều.

Nhưng đợi một hồi lâu, một chưởng này cuối cùng không thấy hạ xuống.

Vì sao?

Nàng từ từ mở mắt ra, lại thấy được vẻ mặt chua xót của hắn, ngọn lửa phẫn nộ trong mắt đã nhanh chóng bị thay thế bởi sự tuyệt vọng khi bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn buông lỏng nàng ra, ngồi phịch ở một bên, ánh mắt ngước nhìn lên bầu trời đã ngừng mưa.

“Ta hiểu rồi, tại sao ta có thể xuẩn ngốc như vậy? Thế nhưng lại đã quên mình mang bộ dáng nửa người nửa quỷ mà cũng đòi vọng tưởng có được tình yêu chân chính? Một kẻ không trọn vẹn như ta căn bản là không xứng có được mà!”

Nghe hắn nói ra như vậy, Hồng Liên không hề để yên, nàng lập tức ngồi bật dậy giống như bị hỏa thiêu đến nơi, bàn tay nhỏ bé gắt gao cầm lấy khuỷu tay của hắn, vội vàng nói: “Không phải như thế, chàng không thể nghĩ như vậy được.”

“Nàng bảo ta thế nào lại không nghĩ như vậy bây giờ?” Hắn bây giờ như là một dã thú bị đụng chạm đến chỗ đau, thét vào mặt nàng, “Chẳng phải nàng vẫn tìm tất cả mọi biện pháp để chạy trốn khỏi ta? Nếu không phải ta lúc nào cũng nhanh tay bắt nàng lại không để nàng chạy đi, nói không chừng bây giờ nàng không biết đã chạy trốn tới nơi nảo nơi nào khiến cho ta muốn tìm cũng tìm không thấy. Đáng ra ta phải sớm tự mình hiểu lấy điều ấy......”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


Hắn đột nhiên dừng lại những lời nói mang tính chiếm hữu như vậy, lẳng lặng quay đầu đi không nhìn nàng nữa, ánh mắt mờ mịt dừng ở nơi xa xăm.

Bầu trời dần hé ra những đốm xanh thiên thanh tươi sáng rạng rỡ, nhưng vẻ xinh đẹp của trời xanh lúc này lại không rung động được trái tim đang thương tâm của hắn.

Hồng Liên lẳng lặng nhìn bóng dáng hắn, phát giác đau đớn trong lòng đột nhiên lại tĩnh lặng không đau nữa, bởi vì nàng thương hắn, yêu thương hắn thật sâu nặng.

Nhưng yêu là cái gì?

Chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn muốn kết hôn với nữ nhân khác, nàng sẽ không thương hắn nữa sao?

Chẳng lẽ bởi vì hắn đối với nàng lãnh khốc vô tình, nàng sẽ không thương hắn nữa sao?

Chẳng lẽ bởi vì chính nàng yếu đuối trốn tránh, chỉ nghĩ đến việc cần phải chạy trốn tới chân trời góc biển, nàng sẽ không thương hắn nữa sao?

Đáp án ở trong lòng rất rõ ràng mạch lạc.

Không phải!

Nàng vĩnh viễn cũng sẽ không thể dừng lại được phần yêu thương này.

“Nàng đi đi!”

Thân mình Hồng Liên run rẩy một chút, “Muốn ta đi?”

Hắn chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt lại biến trở về dáng vẻ đầy quen thuộc trước kia, một nam nhân luôn trốn tránh sau cái mặt nạ lạnh lùng vô cảm mà hắn đeo lên mặt, ánh mắt trở nên sắc bén, lãnh khốc, làm cho người ta khó có thể nắm bắt, khó có thể thân cận.

Giống như là ở một ngày nào đó lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, vẻ mặt la sát.

Tại nàng, là nàng lại đem hắn biến trở về thành kẻ la sát.

Không! Nàng không muốn hắn như vậy, không muốn!

Cố không nghĩ nhiều nữa, nàng dùng sức ôm chặt lấy hắn, mặt dán lại trên lưng hắn, mặc kệ cả hai đều vẫn đang ướt đẫm toàn thân, nhưng bởi vì nhiệt độ cơ thể hắn vẫn có thể làm nàng ấm áp, khiến nàng không muốn rời bỏ lần nữa.

“Ta không đi.”

Đột nhiên cả người nàng bị nắm đẩy cách xa ra khỏi người hắn, gương mặt dữ tợn lại đáng sợ của hắn phản chiếu trong mắt của nàng, “Nàng rốt cuộc muốn như thế nào? Nàng muốn đào tẩu, ta đã đồng ý cho nàng đi, giờ nàng lại nói nàng không muốn đi...... Nàng rốt cuộc đang làm cái gì? Muốn đùa bỡn tình cảm của ta sao? Nàng cho là nàng có khả năng đó sao?”

“Nguyệt...... Đừng như vậy, ta...... ta yêu chàng.”

Nếu ở tình huống bình thường, những lời này có thể sẽ cảm động hắn, nhưng vào lúc này giờ phút này, lại thành một thứ vũ khí tối thượng kích thích hắn phát điên.

Hắn đẩy mạnh nàng ra, tàn nhẫn vô tình nói: “Thực đáng tiếc, ta tuyệt không yêu nàng.”

“Gạt người.”

“Ta không có lừa nàng, ta tuyệt không yêu nàng.” Hắn cứ lặp đi lặp lại như muốn thôi miên cả chính mình, “Ta thật sự tuyệt không yêu nàng, cho nên nàng cút đi! Cách xa ta càng xa càng tốt.”

“Đừng.”

Nàng muốn lại tiếp tục ôm hắn, hắn vô cảm xoay người đi, thi triển khinh công, biến mất trong gió sớm lạnh lẽo thê lương, lập tức không thấy bóng dáng đâu nữa.

Hồng Liên không thể tin được mình sẽ bị hắn vứt bỏ ở nơi hoang vu thâm sơn cùng cốc như thế này, nước mắt nàng không ngừng tuôn trào, cứ nhìn theo hướng hắn biến mất mà điên cuồng gào thét, “Nguyệt Hiên Hoa, chàng là người nhu nhược, chàng không thể kết thúc kiểu này được, nếu chàng bỏ ta lại, ta sẽ chết cho chàng xem, cho chàng nhìn xem thử ta có phải là không thật sự yêu chàng, vẫn tiếp tục lừa chàng hay không.”

Tuy rằng hai mắt mờ mịt đẫm lệ, nhưng nàng biết cách đó không xa chính là vực sâu.

Nàng hoảng loạn đi đến cạnh vách đá, gió lạnh như băng vù vù thổi qua thân thể như đã chết lặng của nàng, như là những ngọn đao sắc lạnh cắt ngang cắt dọc vào da thịt non mịn của nàng.

Đứng ở vách đá, thân ảnh nhỏ xinh lung lay như sắp đổ, nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt xinh đẹp.

Nàng thật sự cảm thấy cái chết bây giờ giống như ước mộng xinh đẹp nhất, nếu phần tình cảm sâu nặng này của mình nhất định phải bị lời nói ngu xuẩn của chính mình tự tay hủy diệt, vậy thì nàng sống còn có ý nghĩa gì nữa!

Mất đi người nhà, nàng đã không còn tình thân, mất đi Nguyệt, nàng mất luôn tình yêu, từ nay về sau, nàng không còn dũng khí để tiếp tục sống kéo dài như vậy nữa.

“Ta không có lừa chàng, ta thật sự yêu chàng, nhưng chính ta lại làm cho tất cả mọi việc trở nên phức tạp lộn xộn, nếu ngay cả chàng cũng không muốn ta, ta sẽ không muốn sống, ta không cần sống nữa......” Nàng nghẹn ngào vừa khóc vừa nói, cảm giác tim mình như đang bị voi giày ngựa xéo.

Không nghĩ rằng mình đời này cũng có thể có một tình cảm sâu nặng như vậy, cũng có thể yêu đến bi thảm như vậy.

Nhưng hắn lại tuyệt nhiên không yêu nàng, còn nói nàng gạt hắn!

Hồng Liên chậm rãi cúi đầu, nhìn xuống vực sâu không thấy đáy dưới chân, nước mắt hóa thành những hạt trân châu bị thổi tứ tán trong gió, như những giọt máu trong lòng nàng, muốn dừng cũng dừng không được.

Đau đớn đến tan nát cõi lòng làm cho nàng mất đi lý trí, vực sâu khôn lường như đang truyền lên tiếng kêu gọi đầy mị hoặc, không ngừng dụ dỗ nàng nhảy xuống.

Chỉ cần nhảy xuống, mọi thứ coi như xong, thống khổ trong lòng sẽ không còn tồn tại nữa.

Chỉ cần nhảy xuống là mọi thứ......

Kết thúc.

“Nàng dám!”

Thanh âm này......

Hồng Liên chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt nhạt nhòa lệ nhìn thấy nam nhân vừa rồi đã phẫn nộ rời đi giờ đang đứng ở cách đó không xa, trên mặt tràn ngập vẻ tái nhợt sợ hãi.

Đôi mắt to của Hồng Liên thẳng tắp xem xét hắn, dường như không thể tin được là hắn sẽ lại xuất hiện nơi đây.

“Nàng dám!”

Ngay cả ngăn cản mà nam nhân này cũng không biết dùng lời ôn nhu một chút, chỉ biết dùng loại khẩu khí ra lệnh như thế này.

Hồng Liên chậm rãi quay đầu không nhìn đến hắn nữa, ánh mắt lẳng lặng nhìn xuống vực, “Ta muốn chứng minh rằng ta không có lừa chàng, mà ta yêu chàng.”

“Hồng Liên, nàng thử dám bước một bước nữa mà xem.”

“Không cần lại ra lệnh cho ta, ta không muốn tiếp tục làm nô lệ của chàng nữa.” Nàng kêu khóc lớn tiếng, thân mình bởi vì quá kích động mà lung lay như sắp ngã.

Cái dạng lung lay sắp đổ này vô cùng khủng bố khiến cho sắc mặt hắn càng thêm trắng bệch.

Hắn ngừng thở, ánh mắt không dám rời nàng một giây nào.

Không biết qua bao lâu, mới nghe được hắn thống khổ mở miệng, “Vậy để ta làm nô lệ của nàng đi!”

Hồng Liên không trả lời, nhưng hơi hơi quay đầu nhìn lại, chứng minh vừa rồi nàng có nghe được lời hắn nói.

“Ta đầu hàng, xin cho ta làm nô lệ của nàng đi! Chỉ cần nàng một lần nữa khẳng định rằng nàng yêu ta.” Hắn nặng nề thốt ra một hơi, trong giọng nói của hắn lúc này cuối cùng cũng như đã thoát khỏi bóng ma do dự cùng bất an của dĩ vãng, bất cứ giá nào cũng phải nói xong tình cảm trong lòng mình.

“Nếu những lời này chính là muốn dụ dỗ ta rời khỏi vách núi đen này, vậy chàng cũng đừng uổng phí tâm cơ, ta sẽ không hóa thành quỷ khóc than mà đến quấy rầy hạnh phúc mỹ mãn của chàng cùng Ngải cô nương đâu.”

“Ta không cần nữ nhân của người khác, ta chỉ yêu nàng.”

“Vừa rồi chàng đâu phải nói như vậy.”

Nữ nhân này nhất định phải tính toán nhỏ nhen từng chút như vậy sao? Nguyệt Hiên Hoa phát hiện hóa ra mình thật sự không hiểu hết nàng, nhưng vẫn cố tình yêu nàng đến thê thảm như vậy.

“Vừa rồi ta nhất thời mất đi lý trí mới có thể nói ra những lời như vậy, bởi ta tưởng là nàng thấy rằng ta không trọn vẹn mới có thể sợ ta, muốn rời ta, ta thật sự cảm thấy rất tự ti!”

“Chàng không cần tự ti, ta căn bản sẽ không để ý chuyện đó.” Nàng nhẹ giọng trả lời, nước mắt có vẻ dịu đi, nhưng vẫn không tính chuyện rời khỏi vách đá.

“Nàng biết không? Chính bởi vì ta quá yêu nàng, nhưng hình như nàng cố tình có biện pháp gì đó làm cho ta có cảm giác không nắm bắt được nàng, làm cho ta quá mức bất an, nên ta mới tin vào lời nói của tên đáng ghét kia, dùng bên thứ ba để làm cho nàng ghen tị, hy vọng có thể từ đó mà nàng phát hiện ra rằng nàng yêu ta, nhưng sau đó lại làm cho ta phát hiện được rằng hóa ra ta yêu nàng thật sâu.”

Hồng Liên không thể tin mình nghe được những lời này, có thật là từ trong miệng hắn nói ra không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24


“Ta nghĩ đến việc muốn cầu thân với nàng, ta biết ta luôn luôn thật bá đạo đối với nàng, có lẽ nàng không nhất định phải cùng ý nghĩ với ta, nhưng cuối cùng ta lại quyết định dùng phương thức ra lệnh, bởi vì......” Hắn hít một hơi thật sâu, rồi mới tiếp tục nói: “bởi vì ta chỉ có thể gắt gao nắm lấy thật chặt lời hứa hẹn ‘lấy thân báo đáp’ của nàng để ép buộc nàng theo ta cùng một chỗ, trừ cái đó ra, ta không biết liệu mình có năng lực gì để có thể giữ lại nàng?”

“Ý chàng nói là...... trước giờ chàng bá đạo như vậy, không phân rõ phải trái mà bắt nạt ta, tất cả đều là vì chàng yêu ta?”

“Đúng! Chết tiệt, ta càng mãnh liệt không nói thì có nghĩa là ta càng yêu nàng.”

Nàng giật mình, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, rồi mới lẳng lặng thầm thì, “Nào có người nào yêu như vậy đâu?”

Hình như hắn có chút ngượng ngùng, chật vật gầm nhẹ lên, “Ta biết biện pháp nào đâu? Trước kia ta chưa từng yêu ai mà.”

“Ta là người đầu tiên?”

Hắn gật gật đầu.

“Cũng sẽ là người cuối cùng?”

Hắn mặc dù có điểm không tình nguyện cho lắm, bởi vì biểu hiện tình cảm ra một cách trắng trợn như vậy thật là làm khó cho hắn, nhưng hắn vẫn dùng sức gật gật đầu.

“Sẽ là người duy nhất chứ?”

“Vô nghĩa!”

Hắn nói xong, nàng liền liều lĩnh chạy vội qua hướng hắn, hắn cũng vội vàng giang hai tay đem nàng ôm vào trong lòng, gắt gao chặt chẽ như thể muốn đem nàng dung nhập thật sâu vào thân thể của chính hắn.

“Đáp ứng ta, vĩnh viễn cũng không để ta rời khỏi chàng.”

“Ta đáp ứng, ta vĩnh viễn cũng sẽ không để nàng lại rời khỏi ta.” Hắn biểu thị công khai thâm tình chân thành của mình, rồi cúi đầu hôn nàng thật sâu.

Hồng Liên cũng nhiệt tình đáp lại, hai người như là hai người yêu xa cách lâu ngày gặp lại nên hôn nhau say mê đến quên cả đất trời.

Cũng trong lúc này, ở một góc sáng sủa không xa có vài người đang ngồi, mọi người đều bị một màn cảm động này mà nước mắt sụt sùi -- thật ra chỉ có một người trong đó khóc thôi.

“Ngải cô nương, đừng khóc.”

“Một màn cảm động như vậy, không khóc thật không phải là người.” Mộ Quân hít hít cái mũi, dùng cánh tay xinh đẹp bậc nhất kia mà lau đi nước mắt của mình.

Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức nghênh đón ba đôi mắt liếc xéo nàng. Nhưng mà bên cạnh nàng cũng có đôi mắt không cam lòng yếu thế trừng ngược lại, như kiểu sư tử đực bảo hộ sư tử cái của mình vậy, hung ác vô cùng.

“Bất quá ngươi nói cũng đúng! Chúng ta quá lắm thì được xem như phân nửa là người thôi.” Phượng Lãnh Điệp chậm rãi nói, tỏ vẻ cam chịu, hai người này, đừng có quá đáng nha.

Bởi vì Mộ Quân lo lắng Nguyệt Hiên Hoa bị kích động, sợ sẽ thiếu suy nghĩ mà làm ra chuyện gì khủng bố, cho nên nàng khẩn cấp dùng bồ câu đưa tin thông tri cho Phi Ngọc, vừa may hắn với nhị ca đang đến làm khách ở dược thần cốc, nên ngay khi nhận được tin tức liền lập tức chạy lại đây.

“Các ngươi cũng thật nghĩa khí đầy mình nha, vừa nghe đến tiểu đệ gặp nạn, liền lập tức chạy tới.” Mộ Quân thật sự hâm mộ loại huynh đệ tình thâm này, thật không giống với hai muội muội kia của nàng, cả hai đều là nha đầu ngu ngốc “ăn cây táo, rào cây sung” không à, có thế mới có thể đem hành tung của nàng mà tiết lộ cho tên nam nhân thối đang ngồi bên cạnh nàng đây biết.

“Chả phải.” Phi Ngọc lạnh lùng mở miệng phản bác.

“Chúng ta chờ để được xem tên tiểu tử thối kia bị tình yêu tra tấn, cũng đã chờ muốn đủ lâu rồi a.” Đan Thanh tức giận đến nghiến răng giương vuốt. Cứ hễ nhớ tới tên tiểu tử thối kia cư nhiên muốn bỏ độc chết người mà hắn yêu nhất, hắn liền hận không thể chộp lấy tên kia mà dần cho một trận.

Chỉ tiếc là võ công lại không bằng tên kia, không thì hắn biết tay.

“Thì ra các ngươi không phải đến để quan tâm hắn.” Mộ Quân trừng mắt nhìn ba người.

“Đương nhiên không phải, chúng ta tới để xem kịch vui.” Phượng Lãnh Điệp vui vẻ nói, “Đúng rồi, có mang cái gì đến không?”

Chỉ thấy hai người kia mỗi người đều lôi ra mỹ thực tự mình mang đến, có rượu ngon và điểm tâm, còn có một con gà nướng đang bốc hương thơm ngào ngạt, tất cả ngay tại chỗ chuẩn bị soạn bàn nâng ly.

“Nào!”

“Ngải cô nương, cô với nam nhân của cô cũng cùng ngồi xuống ăn đi! Chờ một chút tuyệt đối đảm bảo sẽ có thêm hình ảnh đẹp mắt cho chúng ta xem đó.”

Xem tiểu đệ thân thiết của mình diễn, hơi quá đáng à nha! Ba vị đại ca.

Phượng Lãnh Điệp cùng hai vị đệ đệ của hắn mỗi người bưng lên cái chén, kính mời đối phương một chút, rồi cùng nhau nhấm nháp rượu tốt món ngon, ánh mắt đều dừng lại trên hai người đang còn ôm nhau ở cách đó không xa, trong lòng vẫn còn cảm thấy cao hứng dùm cho tiểu đệ của mình.

Tuy rằng thường thường vẫn hay bị tiểu đệ này ‘chỉnh đốn’ đến nỗi sống dở chết dở, nhưng bởi vì họ đều là huyết mạch tương liên, mà hắn lại là đệ đệ nhỏ nhất, cho nên họ nhẫn nại chờ đợi, tuyệt đối sẽ không thừa nhận là tại vì võ công không bằng hắn.

Mộ Quân còn muốn mở miệng nói gì đó, bàn tay nhỏ bé lại bị ấn một cái đùi gà vào, nàng trừng mắt nhìn nam nhân vừa nhét đồ cho nàng liếc trắng mắt một cái, “Ngay cả ngươi cũng muốn vô giúp vui?”

Còn cướp một cái đùi gà, thật là.

“Đương nhiên, ta sẽ cho ngươi thứ tốt nhất trên khắp thiên hạ.”

Lời này vừa nói ra, lập tức được ba nam nhân kia chú mục (= đưa mắt nhìn chăm chú), rồi bọn họ cười hề hề đến vô cùng thần bí, cùng nhau nâng chén hướng đến nam nhân bên người Mộ Quân, trong mắt lóe ra ánh đồng cảm của những kẻ lưu lạc chân trời góc biển.

Tuy rằng tình yêu là một thứ vô chừng rất khó nắm bắt, nhưng nếu gặp được một tiểu nữ nhân đáng yêu, thì một góc ngọt ngào này cũng có thể kéo dài cả đời.

Huynh đệ bọn họ đã trải qua trăm cay ngàn đắng, cuối cùng mỗi người cũng đã tìm được người mà mình yêu nhất, tiếp theo, nam nhân tuấn tú trước mặt này cũng phải chăm chỉ cố lên.

Dù sao yêu thương một nữ nhân ham làm giàu, so ra vất vả hơn nhiều với yêu thương một nữ nhân bình thường, tội nghiệp nhất là túi tiền nha!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom