Cập nhật mới

Dịch Full Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió

Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




CHỒNG TUI BIẾT HÔ MƯA GỌI GIÓ

Tác giả: 狐狸大王驾到

Edit: Anmy | Elena - Beta: Mộc

Giới thiệu:

Kết hôn được một năm, chồng tôi chưa bao giờ lộ mặt dù chỉ một lần.

Cho đến một buổi tối nọ, tôi đang xem video về trai mà cười như con ngốc.

Bên tai vang lên âm thanh trầm trầm: “Anh không ở đây, em liền cho anh mọc cỏ trên đầu như thế này sao?”

Tôi xong đời rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Tôi tên Ôn Tư An, vì sinh non, nên kém chút là sinh ra ngay cạnh mộ tổ tiên nhà tôi.

Không biết có phải vì thế mà từ nhỏ, tôi đã dễ ốm yếu bệnh tật hay không.

Vì vậy, ba mẹ dẫn tôi đi gặp không ít bác sĩ, đều vô phương cứu chữa.

Cuối cùng, đi gặp một ông lão trung y, ông ta vuốt vuốt râu, vẻ mặt hơi trầm trọng.

“Ta nói mấy đứa nghe, tốt nhất là nên đi tìm một người có hiểu biết để xem qua.”



Cái gì đến cũng phải đến.

Là bị quỷ ám.

Ba mẹ tôi tìm đến thầy bói nổi tiếng bậc nhất.

“Sống không quá 18 tuổi.”

Mẹ tôi tính tình nóng nảy, nghe thầy nói xui rủi liền nhảy dựng lên, định cho ông lão kia lãnh một cú chày gỗ.

Ông lão rụt cổ về phía sau: “Khụ khụ, trừ khi...”

Ba tôi ôm chặt eo mẹ: “Trừ khi, trừ khi, nghe ông ấy nói đã.”

Ông lão thu lại biểu cảm: “Trừ khi cho con bé kết hôn với một nhân vật lớn, cơ thể cô bé này thuần âm, rất dễ bị đoạt ở mọi giới.”

Ba tôi mở miệng ngắt lời: “Tiên sinh, nhân vật lớn này là ai vậy?”

Ông lão chớp mắt, lấy ngón cái chà vào ngón trỏ.

Mẹ tôi nghe thấy thế thì bình tĩnh lại, quay đầu lại nhìn về phía ba tôi.

“Chồng à, ông lão này cho rằng em ngốc sao?”

Ông lão: “....”

Ba tôi: “...”

Tôi nằm trong lồ ng ngực ba tôi, mắt mở to không dám hó hé nửa lời.

Mẹ tôi hùng hổ lôi ba tôi đi.

Nói như vậy, ban đầu mẹ không tin.

Đến khi tôi lên năm tuổi, năm nào cũng đều sinh bệnh nặng suýt chầu trời, mẹ tôi lại đùng đùng lôi ba tôi đi tìm ông thầy bói kia.

2.

Ông lão kia như biết trước rằng chúng tôi sẽ đến, nhìn thấy chúng tôi không có chút bất ngờ nào.

Khi ba mẹ tôi đến, ông lấy một khối ngọc bội từ một cái hộp nhỏ ra, trên mặt khắc một con rắn xanh.

Phải nói, trông cũng khá tinh tế.

Tôi theo sau ba mẹ, tay nhỏ nhận lấy miếng ngọc bội, đôi mắt của con rắn xanh kia nhìn chằm chằm vào tôi như muốn nhìn thấu tôi vậy.

Tôi dùng bàn tay nhỏ xoa nhẹ miếng ngọc bội, bỏ vào yếm, không để ý rằng nó khẽ lóe lên một tia sáng.

Trước khi đi, ông lão còn dặn dò: “Nhớ lấy, lúc nào cũng phải mang theo bên mình.”

Từ đó, tôi ở đâu, miếng ngọc bội ở đấy.

Nói ra cũng thần kỳ, từ đấy về sau, quả thật là tôi không còn bị bệnh quá nặng, cũng chẳng còn gặp bất trắc thường xuyên nữa.

3.

Cho đến năm 17 tuổi thì tôi nhận được một bức thư tỏ tình.

Một ngày thứ sáu bình thường lại trôi qua, sau khi tan học, đang trên đường về thì lớp trưởng Diệp Văn Tu gọi tôi lại.

Diệp Văn Tu được xem là nhân vật nổi tiếng ở lớp chúng tôi, đã đẹp trai mà thành tích học tập lại tốt.

Có thể xem như là ánh trăng sáng của không ít nữ sinh trong thời học sinh.

Dù sao thì thành tích của tôi cũng chẳng tệ, có thể tranh giành hạng nhất với Diệp Văn Tu.

Hắn đứng dưới ánh mặt trời, tóc mái có chút rối vương ở trên trán, âm thanh vừa dịu dàng vừa trong trẻo: “Bạn học Ôn Tư An.”

Tôi đứng lại: “Làm sao vậy?”

Diệp Văn Tu tiến lên, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, thần sắc có chút không được tự nhiên.

Một lúc lâu sau, hắn cũng chỉ duỗi tay rồi nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của tôi.

“Thi đại học, cố lên nhé!”

Tôi có chút mịt mờ không rõ nhưng vẫn lịch sự trả lời.

“Cảm ơn.”

Trong lòng lại nghĩ: Tôi còn tưởng cái tên nhãi này đến thách thức tôi.

Khóe môi của tôi chưa kịp hạ xuống, bầu trời xanh thẳm lại biến thành xám xịt trong chớp mắt.

Một tia sét xé toạc bầu trời, tiếng sấm oanh động và mưa trút xối xả.

Không hề có dấu hiệu báo trước.

Trong nháy mắt, cả người Diệp Văn Tu ướt sũng, hắn lau mặt.

“Quái lạ, ngày hôm nay thay đổi nhanh ghê.”

Nói xong thì hắn lấy từ trong cặp ra một cái dù màu đen.

“Bạn học Ôn, tôi có dù, để tôi đưa bạn về nhà.”

Vậy mà khi hắn vừa bung dù ra thì bị quật tả tơi, chia năm xẻ bảy, chỉ còn cái tay cầm.

Hình ảnh này khôi hài đến mức, tôi không nhịn được mà cười thành tiếng.

Tiếng sấm sét vang lên thậm chí còn lớn hơn lúc nãy.

Tôi quen tay chạm vào ngọc bội, mới nhớ ra hôm nay đi tắm nên tháo ra để vào hộp gỗ rồi quên đeo lại.

Thấy thời tiết chuyển biến bất thường, tôi lại có cảm giác bất an, vội tạm biệt Diệp Văn Tu, rồi dầm mưa chạy về nhà.

Về đến nhà, tôi ướt đẫm, liền thấy mẹ đang ngồi trên sô pha với vẻ nghiêm trọng, có vẻ như đợi tôi khá lâu rồi.

Tôi bước tới, nở một nụ cười.

“Ôn Tư An, mẹ hỏi con, gần đây con có qua lại gần gũi với nam sinh nào không?”

Tôi lắc đầu.

Mẹ có nói là không cho phép tôi yêu sớm.

Mẹ nhìn tôi một lúc rồi ném cho tôi chiếc khăn tắm, đột nhiên hỏi:

“Ngọc bội của con đâu?”

“……”

“Lúc tắm con tháo xuống rồi quên mang vào …” Tôi cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Nhiều lần, mẹ dùng vẻ mặt nghiêm túc mà nói với tôi rằng phải mang ngọc bội bên mình, cứ như thể đây là mạng sống của tôi vậy. Tôi thực muốn đập nát cái thứ này.

Nhưng mà tôi lại không dám làm, có khi mẹ lại xử tôi luôn ấy.

Nhưng mà cầm theo ngọc bội để tắm rửa thực sự không tiện.

Lúc trước, khi đi tắm, tôi quên để ngọc bội xuống mà chỉ có thể nắm chặt trong tay, nhưng mà càng rửa thì ngọc bội lại càng nóng, nên tôi để ngọc bội bên ngoài luôn.

Không biết từ lúc nào mà mẹ đã mở cặp của tôi ra.

Bà cầm một phong thư rồi hỏi tôi: “Đây là cái gì?”

Tôi lắc đầu, cũng không rõ lắm.

Mẹ nhìn tôi hai giây, tôi gật đầu tỏ ý bà có thể mở ra.

Xem xong thì sắc mặt của mẹ lại cứng đờ, bà lắc đầu thở dài.

“Hỏi sao mà lại về sớm thế.” Mẹ tôi đập phong thư xuống bàn, “Chỉ sợ là tên đó sẽ tức giận.”

Tôi:????

Tôi bước lên, lấy phong thư nhìn qua nội dung, có chút kinh ngạc.

Nội dung trong thư là —

“Bạn học Ôn Tư An, mình không thể không thừa nhận rằng bạn là người duy nhất trong trường khiến mình cảm thấy xao động.

Mỗi lần đi qua lớp của bạn, nhìn thấy bạn ngồi ở trước cửa sổ với thái độ nghiêm túc và kiên định khi làm đề. Mình không thể bỏ hình ảnh đó ra khỏi đầu. Mình nghĩ rằng mình thích bạn rồi.

Mình viết thư này, chỉ mong bạn biết được tâm ý của mình. Hy vọng chúng ta có thể cùng nhau tiến bộ, cùng nhau thi đậu vào trường mà bản thân mong muốn!”

Ký tên Diệp Văn Tu.

Tôi xem xong, buột miệng thốt ra một câu quốc tuý: “Giảo hoạt, quá giảo hoạt!”

Mẹ nhìn tôi với vẻ mặt hoảng sợ.

Tôi nhịn không được, chửi bậy: “Nghĩ sao mà tên đó lại viết mấy dòng này cho con vào cuối năm trung học chứ!”

“Chết dẫm, hắn nghĩ làm vậy có thể làm phiền rồi ảnh hưởng đến kết quả kỳ thi hàng tháng tiếp theo của con sao?”

“Không được, lát nữa con phải làm lại đề một lần nữa mới được!”

Tôi chỉ tập trung mắng tên Diệp Văn Tu âm hiểm giảo hoạt, mà hoàn toàn không để ý mẹ tôi đang nói đến ai.

Mẹ tôi sửng sốt một hồi, chậm rãi nói: “Con gái à, đột nhiên mẹ thấy vị kia lo lắng có chút dư thừa.”

Tôi:???

Bà nhìn tôi rồi xua tay.

“Dù sao thì mấy ngày này, mẹ sẽ xin phép cho con không cần đến trường.”

“A?”

Còn có chuyện tốt như vậy?

Mẹ tôi dùng đôi mắt trắng dã liếc tôi một cái: “Đừng có tưởng bở, chẳng phải chuyện tốt lành đâu!”

Mẹ kể lại cho tôi về chi tiết những gì tôi đã trải qua hồi nhỏ, kể cả ngọc bội này.

Tổng kết lại là tên đó yêu cầu năm nay phải cùng tôi kết hôn.

Còn tên đó là ai, tôi cũng không rõ, cũng chưa từng gặp mặt.

Vấn đề là kết hôn quái quỷ gì!

Thi đại học mà cần có giấy kết hôn à?

4.

Năm cuối cấp, tôi xin nghỉ để kết hôn.

Đúng vậy, tôi xin nghỉ học để kết hôn!

Tôi đúng là đỉnh quá đi mất!

Đương nhiên là hôn lễ cũng không giống bình thường, giấy chứng nhận chỉ là một tờ giấy màu vàng nhạt.

Chỉ nhớ rõ mặt trên có một cái tên xa lạ, Tống Hoài Cảnh.

Tôi mặc vào bộ hỉ phục mà mẹ tôi mang từ thầy bói đến, bảo là hôn phục kiểu Trung Quốc, màu đỏ tươi trông rất bắt mắt.

Dựa theo quy củ, thầy bói tiến hành nghi lễ.

À..

Ông ấy ôm một cái hộp nhỏ, bên trong đựng miếng ngọc bội của tôi.

Tôi cùng miếng ngọc bội bái đường thành thân.

Để nói rằng, tôi đã long trọng bái đường thì đúng là viển vông!

Đêm tân hôn, nằm trên giường mà tôi run bần bật, vì ông lão bói kia nói là chồng tôi sẽ đến động phòng cùng tôi vào đêm tân hôn.

Làm chuyện gì với tôi, đều không thể đoán trước được.

Lần đầu kết hôn, không chút kinh nghiệm nên chắc chắn là sợ rồi, chưa kể chồng tôi còn chả phải người.

Mãi đến 12 giờ, trong phòng vẫn im lặng như cũ.

Tôi thật sự chịu không nổi, chỉ muốn ngủ ngay thôi.

Tôi nghe thấy tiếng cửa sổ bị gió thổi đập, sột soạt, rung xào xạc.

Trong lòng thấy mông lung, cảm thấy như bên kia giường trĩu nặng.

Tôi muốn mở to mắt, nhưng không tài nào mở mắt được.

Trên người bỗng bị đ è xuống, rốt cuộc không động đậy gì.

Bên tai truyền đến một luồng khí lạnh, làm cho tôi rùng mình.

Buổi đêm yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt tôi, trong căn phòng trống, trừ tiếng tôi thở ra còn có giọng một người đàn ông xa lạ, trong trẻo nhưng lạnh lẽo.

“Còn không động vào em, run cái gì chứ?”

5.

Rõ ràng là tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể hạ xuống, cả người rét run.

Gặp quỷ, gặp quỷ thật rồi.

Run lẩy bẩy nói một câu: “Bệnh… Parkinson, có lỗi rồi.”

Trời ơi cứu, tôi đang nói cái gì vậy?!

Nghe vậy hắn cười lạnh một tiếng, khí lạnh dần tan đi, dường như không còn lạnh nữa.

Im lặng lâu thật lâu, không còn nghe thấy gì nữa.

Tôi lấy hết can đảm để mở mắt ra, muốn xem thử, cái tên đàn ông thành tinh từ miếng ngọc bội là ai.

Kết quả là không thấy một bóng người.

Hí~

“Bị Parkinson sao?” Giọng nói thanh lãnh không xa truyền đến.

“A!!” Tôi sợ đến mức kêu thành tiếng.

Trước mắt bỗng tối sầm, miệng bị che lại, không thể phát ra âm thanh.

Bả vai hơi đau, cảm giác như bị cái gì đó cắn một cái vậy.

Nhiệt độ lại hạ xuống, lạnh quá.

“Đừng la lên, tôi không muốn bị nói là đồ c@m thú đâu.”

“Đợi em đủ tuổi rồi tôi lại đến.”

Dứt lời, một trận gió lạnh thổi qua, phòng vẫn như im lặng như trước, như thể chưa từng có ai đến.

Tôi:?

Bà mẹ nó, dọa tôi sợ cả đêm, kết quả là vẫn không được nhìn thấy miếng bội ngọc thành tinh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


6.

Trong ký túc xá đại học, bạn cùng phòng của tôi, Thẩm Thiên Thiên ngồi xổm trên giường của cô ấy, nói:

"Vậy à? Đó là lý do cậu từ chối Diệp giáo thảo của trường sao?"

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được.

Tôi gật đầu, rồi giả vờ sâu sắc vuốt cằm.

"Đúng vậy, không sai, tớ đã có chồng."

Thẩm Thiên Thiên nhảy xuống giường, đến gần rồi lắc vai tôi:

"Không phải vậy chứ, cậu có nhầm không vậy?”

“Cậu có chắc là ngày đó, không bị mắc mưa đến độ sốt cao khiến cả người run lẩy bẩy, cái tên đàn ông mà cậu nhắc đến, có phải chỉ là do cậu tưởng tượng ra khi đầu óc bị mơ mơ hồ hồ không đó?"

Tôi bị lắc mà cảm thấy chóng hết cả mặt.

"Tỉnh táo lại đi, đó là Diệp Văn Tu đó, biết bao nhiêu cô trong ngành của chúng ta đều đã bị hắn từ chối rồi, nghe nói hắn còn đặc biệt đăng ký cùng trường với cậu mà cậu lại từ chối với lý do ngớ ngẩn như vậy á?"

Cô ấy trông giận dữ như kiểu hận sắt không thể rèn thành thép.

Tôi xua tay: "Đừng tin hắn, chắc là muốn tranh giành suất học sau đại học với tớ nên mới cố ý gây rối thôi."

Thẩm Thiên Thiên: "......"

Không phải, thật ra, suốt những năm qua, mỗi khi tôi có mối quan hệ gần với một chàng trai nào đó.

Thì bầu trời lại thay đổi thất thường, tôi phải làm sao đây.

Tôi cũng muốn được “nếm mùi thịt” mà!

7.

“Không được, cái gì mà nếm mùi với thịt chứ?”

Tôi đập một cái bịch lên giường, rồi bật dậy.

"Học tập theo tư duy mới, phấn đấu trở thành thanh niên thế hệ mới.”

"Tớ ra sân tập hít thở không khí đây!"

Thẩm Thiên Thiên bị hành động của tôi làm cho hoảng sợ, trước khi cô ấy kịp phản ứng, tôi đã mở cửa đi ra ngoài rồi.

So với việc nghe cô ấy lải nhải, tôi muốn đi sân tập và ngắm nhìn những cơ thể trẻ trung và cường tráng hơn.

Không thể ăn thịt heo, nhưng vẫn có thể xem heo chạy mà.

Ra đến sân tập, tôi đã bị một bóng dáng hấp dẫn.

Một người đang nằm nghỉ ở góc sân tập, khuôn mặt của hắn được che khuất bởi một chiếc áo khoác màu đen, còn nằm bất động trên mặt đất.

Nhìn chiều dài của hắn thì khoảng một mét tám chín.

Saha... (không phải là "bushi")

Một ý nghĩ bất ngờ xuất hiện trong đầu tôi -

Sinh viên đại học dễ chết lắm.

Tôi từ từ tiến gần đến hắn, ừm, tôi chỉ quan tâm đ ến bạn cùng lớp thôi mà, hoàn toàn không có ý định động vào cơ thể của hắn đâu.

Ánh mắt của tôi dừng lại trên chiếc quần màu xám của hắn trong vài giây, lạnh lùng quay đầu sang một bên, nháy mắt một cái, nuốt nước miếng, nhẹ nhàng và cẩn thận vươn tay để kéo chiếc áo khoác trên đầu hắn xuống.

Tôi chỉ nhìn thử một lần thôi.

Lỡ hắn chết mất thì sao?

Tôi thật sự là một vị Bồ Tát sống giữa đời thường.

Ngay khi tay tôi chạm vào chiếc áo thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau.

"Bạn học Ôn Tư An -"

Tôi vừa mới muốn quay lại, thì lại có cảm giác lạnh lẽo từ cổ tay truyền đến, không cho tôi di chuyển tầm mắt.

Một vài ngón tay trắng mịn và thon dài nắm lấy cổ tay của tôi.

Và những ngón tay đó thuộc sở hữu của người đang nằm bên dưới tôi.

Kỳ lạ là, đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với một chàng trai nhưng không có giông bão.

8.

Hắn đẩy áo khoác ra, dùng sức kéo một cái khiến tôi thuận đà ngã vào trong lồ ng ngực của hắn.

Lúc này, toàn bộ nửa người trên của tôi đều đè lên người hắn.

Tôi thậm chí có thể nghe được tiếng tim hắn đập.

Càng thẹn hơn là môi của tôi vừa vặn cọ qua mặt của hắn.

Tôi chỉ là một nữ sinh viên ngây thơ, có khi nào gặp qua việc này đâu.

Trong lúc hoảng loạn, tôi chộp lấy áo khoác của hắn rồi trùm lên đầu của chúng tôi.

Đây là ở sân thể dục á trời!!!

So với việc, tôi đi bậy trên đường có khác gì nhau đâu chứ?!

Không biết từ khi nào, Diệp Văn Tu đã đứng ở phía sau tôi.

“Hai người ……”

“Đang làm cái quái gì vậy?”

Nghe thấy thế, tôi luống cuống mà bò dậy, còn không quên dùng áo khoác bọc bản thân lại.

“Không có làm gì, còn không chưa làm gì cả!”

Chết tiệt!

Tôi đang nói cái quái gì vậy!

Ôn Tư An ơi Ôn Tư An, về sau không được xem tiểu thuyết bậy bạ nữa!

Trong đầu toàn cái thứ gì đâu không!

Tên nằm ở dưới thân cười lạnh một tiếng, rồi ngồi dậy.

Thanh âm kia lộ ra một tia lạnh lẽo, cứ cảm thấy đã nghe qua ở đâu rồi.

“Rõ ràng là do bạn học này mơ ước sắc đẹp của tôi nên muốn đùa giỡn tôi chứ sao nữa.”

Giọng điệu kia không giống nói giỡn, thậm chí còn mang theo một tia khiêu khích.

Nghe thế, tôi xấu hổ.

Đợi chút, tôi còn không chưa có nhìn thấy mặt, mà hắn dám nói tôi mơ ước sắc đẹp của hắn.

“Không phải, cậu có nói quá hay không……” tôi vừa nói vừa kéo xuống áo khoác xuống.

Trước mắt, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, ánh mắt lạnh nhạt mang theo một chút sắc bén, nhưng ngũ quan của hắn tinh xảo đến mức làm người khác không rời mắt được.

Đặc biệt là dưới mắt phải có một nốt ruồi duyên, thực sự là quá chết người.

Khụ, tôi muốn nói là cái nốt ruồi duyên này có chút mê hoặc.

Tôi nuốt nuốt nước miếng: “Thế giới này chỉ có người đẹp trai là đáng tin tưởng nhất thôi.”

Được rồi, là do tôi không có tiền đồ.

Mùa xuân tới rồi, tôi muốn yêu đương.

9.

Thật sự là quá mất mặt.

Hồi phục lại tinh thần, tôi mới phát hiện ra mọi người trên sân thể dục đều đang nhìn về hướng của chúng tôi.

Dường như bây giờ, ngay cả ông trời cũng đang chê cười tôi vậy.

Tôi rén, tôi chạy trước, lấy áo khoác của tên đàn ông kia che lại mà chạy.

“Ôn Tư An, anh..”

À đúng rồi, còn Diệp Văn Tu nữa, hai người tự làm bẽ mặt mình ở sân thể dục đi.

Tranh thủ chơi lớn, làm các bạn học quên tôi đi.

10.

Tôi đỏ mặt chạy về ký túc xá, bước vào cửa đã mở to miệng thở hổn hển.

“An An, cậu quay lại rồi!”

“Tớ cho cậu xem tin nóng này nè! Chắc chắn là thú vị hơn ông chồng tưởng tượng của cậu đó!”

Thẩm Thiên Thiên lôi tôi ngồi xuống, cậu ấy mở ra bài viết mới trên Confession Wall…

“Sợ luôn! Ban ngày ban mặt, một nam một nữ lại làm ra loại việc này dưới sân thể dục!

Diệp Văn Tu bắt quả tang ngoại tình ngay tại sân thể dục, giằng co với nam chính, ánh mắt hai người dính chặt vào nhau.

Kẻ thứ ba lại trốn đi mất, nhân cách vặn vẹo đến cùng, đúng là đạo đức bị chôn vùi chốn nào rồi?!”

Tôi: ….

Hai người họ chơi lớn quá rồi.

Nhưng mà, người viết bài này có muốn xem lại những gì mình viết không.

Tôi rõ ràng là gái còn trinh, sao lại viết tôi thành người thứ ba giữa hai người bọn họ rồi?

Thẩm Thiên Thiên: “Ha ha ha ha ha ha ha, thiên tài nào viết bài này vậy?”

“Cậu xem này, còn có ảnh chụp luôn, quý giá ghê, tớ hiểu rồi, có lẽ là Diệp Văn Tu thổ lộ với cậu chỉ để giấu việc anh ta thích con trai.”

“Từ chối giỏi lắm, lần này tớ ủng hộ cậu!”

“....”

“Mau, cậu mau xem ảnh chụp của hai người này đi, đậu má đừng nói nữa, bạn trai của Diệp Văn Tu siêu đẹp trai, chính là cái ánh mắt của hai người…”

Tôi tò mò, thò đầu qua thăm dò xem.

Vãi mèo, tầm mắt hai người vừa chạm nhau đã bốc hỏa, làm sao nhìn ra là tán tỉnh nhau hay vậy???

“À, ở trên còn có video nữ sinh kia chạy mất, úi trời, tình tay ba này phức tạp ghê ta ơi.

Tôi, ừm…

“Đúng rồi, An An, cậu đi ra ngoài một chuyến thôi mà mặc nhiều áo khoác vậy, cái áo này tớ chưa thấy cậu mặc bao giờ.”

“Ồ ồ ồ, cậu mau nhìn này, nữ sinh đem quần áo của người kia chạy đi rồi, ha ha ha cái áo khoác này giống với áo khoác trên tay cậu ghê.”

Thẩm Thiên Thiên: “?”

Tôi hít sâu một hơi, nhe răng ra cười hì hì:

“Đúng rồi đó, không sai, tớ có một người em gái song sinh.”

Thẩm Thiên Thiên: “?”

11.

Tôi lừa Thẩm Thiên Thiên rằng, Diệp Văn Tu chỉ đang nhờ tôi diễn một vở kịch.

Mới vừa đu couple nên cậu ấy tin tưởng không chút nghi ngờ nào.

Tôi về lại giường, nơm nớp lấy ra miếng ngọc bội của tôi.

Trừ việc hơi nóng lên thì cũng không khác gì.

Tôi lại nhìn ra cửa sổ, không có gì lạ.

Trả lời cuộc gọi của mẹ, cũng không gì khác thường.

Có phải người chồng mà tôi bái đường năm trước buông tha cho tôi rồi không?

Hôm nay xảy ra tình huống oái oăm vậy nhưng hắn ta chả có động tĩnh gì.

Suy nghĩ một hồi, chỉ số tâm trạng tôi bỗng tốt hơn 3000 lần.

Không cần lo chuyện trên Confession Wall, tôi nhìn kỹ lại thì thấy video kia không quay rõ mặt, không chừng qua một thời gian thì mọi người sẽ quên ngay thôi.

Cẩn thận suy nghĩ đến đây, ý chí tôi hừng hực, cầm khẩu trang lên, mang mũ xinh xinh, chuẩn bị xuống lầu ăn mừng một chút.

Từ nay chị đây tự do rồi!

Tôi vừa đi trên đường, vừa thổi sáo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


12.

Nhưng tôi đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Vào buổi tối hôm đó, tôi ăn xiên que.

Vui sướng xem video về trai trên di động.

Tôi vừa cười như một con ngốc vừa gửi video cho chị em tốt.

Bên tai lại truyền đến âm thanh u ám: “Tôi không ở đây, em dám chơi thế này à?”

Xong đời tôi rồi.

Tôi lẩm bẩm nói: “Nếu muốn sinh hoạt thoải mái, thì dính chút màu “xanh lá”* trên người có sao đâu.”

*Ý là bị cho đội cặp sừng

“Cái gì?”

Tôi im lặng, phụ nữ mà, đã co được thì cũng dãn được.

Cánh cửa tự do đóng mạnh một cái.

Nhưng tôi không hiểu được.

Chừng mực của chuyện lần trước hắn có thể chấp nhận, nhưng lần này lại không được?

Thật luôn á, đừng có vớ vẩn như vậy chứ.

Buổi tối hôm nay, tôi không biết bản thân làm thế nào, mà có thể ngủ quên trong tình trạng hoảng loạn như vậy.

Chỉ nhớ rõ là mình đã trải qua một giấc mơ cực kỳ xấu hổ.

Nhưng đến ngày hôm sau tôi không phát hiện thân thể có gì khác thường, nên tôi cũng không nghĩ nhiều.

Bất quá, ở trong mơ, có một người đàn ông không rõ mặt luôn nhắc nhở tôi ——

Hắn không thích màu xanh lá.

Tôi:……

Sáng sớm hôm sau, tôi vừa đến bên dưới ký túc xá.

Liền nhìn thấy Diệp Văn Tu mang theo bữa sáng đứng ở bên dưới tàng cây lớn bên dưới ký túc xá.

“Bạn học Ôn Tư An, tôi mang bữa sáng cho em.”

Đứng bên cạnh hắn là chàng trai bị tôi đè dưới thân hôm qua.

Sáng sớm ban mai xuyên qua những chiếc lá rồi chiếu lên khuôn mặt của hai người họ, quả thực là một bức tranh “cảnh đẹp ý vui” về thanh xuân của tuổi trẻ.

Chỉ là bầu không khí này thật kỳ lạ.

Nghĩ đến lời cảnh cáo đêm qua, tôi cố gắng nhấc khóe miệng lên.

“Hi~”

“Ngạch, chúc bạn hạnh phúc!”

Nói xong tôi liền chạy trốn, nhưng lại bị Diệp Văn Tu bắt được cổ tay.

Không phải chứ người anh em, ông coi trọng tôi à!

Tôi là phụ nữ có chồng rồi, hắn có định để tôi sống nữa không đây a!

Đêm qua thật sự là kỳ quái!

Tôi quay đầu muốn để hắn buông tay ra, thì lại thấy tên đứng phía sau nhíu mày rồi nhìn chằm chằm cổ tay bị nắm lấy của tôi.

Bầu trời đột nhiên trở nên âm u.

Tôi đã quá quen rồi.

Xung quanh càng ngày càng nhiều người, sợ hãi lại có bài viết không hay, tôi bỗng nhiên đẩy tay hắn ra rồi chạy đến núp ở khu rừng cây nhỏ gần đó.

Vừa chạy vừa quan sát tình huống đằng sau. Đến khi thấy không có ai đuổi theo thì tôi mới nhẹ nhàng thở ra.

Lúc không để ý, tôi đâm vào lồ ng ngực của một người.

Vừa ngẩng đầu thì thấy là nam sinh vừa rồi đứng dưới cây ở cạnh Diệp Văn Tu,

tôi sợ, sao hắn lại xuất hiện ở đây?

“Anh, anh tên là gì?” Tôi thở hổn hển rồi hỏi hắn.

Hắn nhướng mày, nhìn tôi: “Tống Cảnh.”

“Anh vì cái gì đi theo tôi?” Tôi từ trong lồ ng ngực của hắn, kéo dài khoảng cách.

“Tôi nói cho anh biết, tôi có chồng rồi.”

Thấy bầu trời càng ngày càng tối, tôi vội vàng nịnh nọt.

“Tôi…. chồng là nhân vật quan trọng, còn rất lợi hại nữa!”

Tống Cảnh khẽ cười lên: “Rất lợi hại à?”

Hắn từ từ tới gần: “Lợi hại như thế nào?”

Nói đến đây, tôi đột nhiên nhớ tới giấc mơ của ngày hôm qua, mộng ấy khiến tôi đỏ hết cả mặt.

Tôi theo bản năng lắc đầu, chỉ chỉ tay lên trời, “Chồng tôi biết làm mưa!”

“Anh mà dám đến gần chút nữa thì sẽ bị hắn tạo một tia sét đánh chết!”

Tống Cảnh lại cười thành tiếng, một bàn tay đột nhiên ôm lấy eo, kéo tôi lại gần.

“Vậy làm thử xem nào.”

Một cảm giác lạnh lẽo từ môi, làm thân thể tôi run lên.

Mềm mại như thạch trái cây vậy.

Tim tôi đập thình thịch, hai chân có chút nhũn ra.

Xong rồi, xong thật rồi.

Người kia không thích “màu xanh lá” đâu.

Tôi lo lắng tột độ.

Không biết giây tiếp theo, tôi có bị sét đánh chết hay không.

Nhưng tôi không ngờ rằng bầu trời lại trở lại trong xanh.

13.

Tôi đẩy Tống Cảnh ra, lui về phía sau vài bước.

Tống Cảnh chỉ đứng một chỗ nhìn hành động của tôi.

Hắn dùng tay chạm chạm vào môi của chính mình và nhẹ nhàng nở nụ cười: “Có vẻ như không lợi hại lắm.”

Tôi bị nghẹn, không biết phải nói cái gì.

Chạm vào ngọc bội ở trên người, lại thấy có chút nóng lên, bầu trời lại không có bất thường.

Tôi nắm chặt ngọc bội trong tay, dựa vào cây hợp hoan, nhìn chằm chằm tên Tống Cảnh này.

“Anh là ai?” Tôi cẩn thận hỏi hắn.

Tống Cảnh lười biếng mà dựa lên một thân cây gần đó: “Tống Cảnh.”

“?”

“À, thiếu mất một chữ.”

“Tống Hoài Cảnh.”

“……”

Cái tên này có chút ấn tượng.

Tôi nghĩ đến điều gì đó rồi lấy di động ra gọi cho mẹ.

“Mẹ, mẹ biết Tống Hoài Cảnh không?”

“Không phải con lấy người ta làm chồng rồi sao?”

“……”

Tôi cúp điện thoại.

Không biết từ lúc nào, Tống Hoài Cảnh đã đi tới bên cạnh tôi, mặt mày mang ý cười, nhìn tôi.

“Hình như, có người nói tôi rất lợi hại thì phải?”

Tôi:……

Tôi dùng tay bám vào cái cây bên cạnh để không bị ngã.

“Tôi không, không có khiến anh dính màu xanh nha.”

Lần đầu tiên thấy hắn, khiến tôi cảm thấy có chút thẹn cùng một chút sợ hãi.

Hắn hơi hơi khom lưng, cúi đầu gần vào mặt tôi.

“Tôi biết.”

“Tôi vừa mới lợi dụng anh.”

“Ừ…… Thì?”

“Ý tôi là anh có muốn lợi dụng lại không?”

Lúc này, đôi mắt đẹp của hắn hơi hơi cong lên, đặc biệt kia nốt ruồi son kia, làm tôi không thể rời mắt được.

Chờ hắn phản ứng lại thì tôi chạy trối chết.

Xấu hổ con khỉ á, hắn quả thực là vô liêm sỉ!

14.

Tôi chạy về ký túc xá, thấy Tống Hoài Cảnh không đuổi theo, thở phào nhẹ nhõm.

Tôi còn chẳng biết sẽ đối mặt hắn ta thế nào nữa.

“Ôn Tư An, cậu thật sự không thử xem xét tôi sao?”

Cả người Diệp Văn Tu bỗng chắn trước mặt tôi, bàn tay hắn nắm chặt lấy cánh tay tôi, Diệp Văn Tu thường ngày vẫn luôn ôn nhu, giờ đây trong mắt chỉ toàn d*c vọng.

“Cậu buông tôi ra, đau quá.”

Sức của Diệp Văn Tu quá mạnh, cổ áo của tôi hơi hở, tầm mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của tôi.

“Được thôi, Ôn Tư An, tôi khổ sở nhiều năm như vậy rồi, vẫn nên cướp đoạt cậu trước hắn ta.”

Chợt, cậu ta lôi mạnh cổ tay tôi, dẫn tôi đến con ngõ nhỏ gần đó.

Sắc trời đã sớm tối sầm, tôi nhớ là ở đây không có camera theo dõi.

Trước giờ Diệp Văn Tu không hề tức giận như này, lúc nào cũng đối xử nhẹ nhàng với tôi, nhưng thời khắc này hắn ta hệt như một thùng thuốc nổ, dễ châm ngòi cũng dễ phát nổ.

Ánh mắt hắn chỉ còn là sự tàn nhẫn mà tôi chưa từng thấy qua bao giờ.

“Cứu…” Tôi phản ứng lại, muốn cầu cứu.

Không ngờ hắn lại bịt kín miệng tôi.

Diệp Văn Tu ghé sát vào tai để tôi nghe rõ, nở một nụ cười: “Vật chứa tốt như vậy, thế mà hắn có thể không cần mà nhịn.”

Vật chứa, vật chứa gì cơ?

Rốt cuộc là cậu ta nói gì vậy, nghe kiểu gì tôi cũng không hiểu.

Miệng tôi bị chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở.

Diệp Văn Tu nhìn tôi mà cười đến điên cuồng: “Không cần lo, Tống Hoài Cảnh không cứu được cậu đâu, tôi đã bố trí kết giới ở đây rồi, hắn lại là Long Thần, không thể phá được kết giới từ âm phủ của bọn tôi.”

Cậu ta… biết Tống Hoài Cảnh?

Rồng? Không phải là rắn sao?

“Không ngại nói cho cậu nghe, chắc là cậu không biết, cậu có bát tự thuần âm, vậy nên có thể biến cậu trở thành một vật chứa thượng thừa.”

“Mượn cơ thể cậu để sinh một đứa con là có thể cho tôi một nguồn tiên lực cường đại.”

Khi đang nói, tay hắn hiện ra một ánh lửa màu xanh.

“Đến lúc đó, Quỷ Vương tôi đây sẽ là chủ của địa phủ.” Diệp Văn Tu tự cười một mình. Cậu ta lại liếc qua tôi một cái, “Tống Hoài Cảnh lại không hề động chạm đến cậu, là tôi suy nghĩ không cẩn thận. Nhưng mà đúng lúc thật, để tôi cho cậu hưởng thụ.”

Lạ, quá lạ.

Lượng tin tức quá tải khiến đầu tôi nóng lên như CPU.

Mỗi lần gặp tình huống nguy hiểm như thế này, tôi đều vô thức sờ miếng ngọc bội.

Tôi nắm chặt lấy ngọc bội, trong lòng khẽ cầu mong rằng, Tống Hoài Cảnh sẽ đến cứu tôi.

Tuy là chúng tôi gặp nhau không nhiều lắm, nhưng nghĩ đến hắn ta thì tôi liền yên lòng.

Tống Hoài Cảnh, mau tới cứu tôi đi…

Chắc anh cũng không nghĩ đến việc bị mọi người biết, còn trẻ vậy đã góa vợ chứ.

“A…” Bên tai chợt vang lên một tiếng cười khẽ quen thuộc.

“Ôn Tư An, từ khi nào mà em lại nghĩ tôi muốn thành người góa vợ thế?”

Giọng nói lành lạnh quen thuộc kia, đúng là Tống Hoài Cảnh rồi.

Tống Hoài Cảnh đứng cách chúng tôi vài bước, dựa nửa người vào tường.

Diệp Vân Tu ngẩn người, như là không nghĩ đến việc Tống Hoài Cảnh sẽ xuất hiện ở đây vậy.

Nhân cơ hội, tôi liền thoát khỏi vòng tay của hắn ta, nhắm vào phần bụng dưới, lấy một chân đạp mạnh.

Rồi vội vàng chạy tới bên cạnh Tống Hoài Cảnh.

“Á ui…” Diệp Văn Tu đau đớn rít lên.

Đôi tay cậu ta che chắn nơi nào đó của bản thân, khốn khổ quỳ xuống đất.

Úi trời, có là Quỷ Vương thì cũng phải sợ chiêu này thôi.

“Các người!”

Tôi giữ chặt cánh tay của Tống Hoài Cảnh, núp phía sau hắn.

“Lêu lêu lêu, đáng đời!”

Tống Hoài Cảnh nhìn tôi ghì chặt cánh tay, khóe môi cong lên: “Vẫn là phu nhân biết cách xử lý.”

“Tất nhiên rồi!”

Từ từ, phu nhân cái gì chứ..

Tống Hoài Cảnh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: “Quỷ Vương đại nhân, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, ngươi khinh thường Long tộc chúng tôi quá rồi đấy.”

“Miếng ngọc bội trên người phu nhân, không chỉ có thể định vị chính xác mà còn có thể phá hủy kết giới này của ngươi.”

“Nhưng mà tôi nghĩ, giờ tôi cũng chẳng cần ra tay nữa, dù gì thì Quỷ Vương đại nhân nhìn qua giống như…”

“Bị hỏng rồi?”

Tống Hoài Cảnh còn cố tình dừng một lát, lời nói này cũng thâm độc quá rồi đó.

Diệp Văn Tu như chả còn mặt mũi nào, mặt đỏ cả lên.

Trước mắt tối sầm lại, Diệp Văn Tu vừa mới thấy đây, giờ đã không thấy đâu nữa.

Trong ngõ nhỏ bây giờ, chỉ còn lại mỗi tôi cùng Tống Hoài Cảnh.

Tôi xấu hổ nhìn hắn, cười cười: “Phản diện thường chết vì nói quá nhiều, ha ha ha…”

Tống Hoài Cảnh chỉ gật đầu: “Ừm, đá cũng chuẩn xác đấy.”

Tôi: ….

15.

“Này, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”

Tôi đi theo Tống Hoài Cảnh ra ngõ nhỏ.

“Hỏi.”

Bởi vì sợ hãi, tôi vẫn luôn đi sát Tống Hoài Cảnh.

Hắn đột nhiên dừng lại, làm tôi đột nhiên không kịp chuẩn bị mà đụng phải.

“Đau quá…”

Tôi xoa xoa chóp mũi: “Diệp Văn Tu làm như thế nào mà biết chuyện của tôi và anh?”

Hắn dừng rồi quay đầu lại nhìn tôi: “Trên người của em có mùi của tôi.”

“Hơn nữa…” Hắn chuyển tầm nhìn lên trên cổ của tôi.

“Một năm trước, tôi đã cắn lên xương quai xanh của em, tạo ra ấn ký màu đỏ trên đó.”

“…”

Nghe hắn nói xong, gương mặt của tôi có chút nóng lên.

Sao cứ cảm thấy có chút mập mờ.

Trên xương quai xanh đúng là có một ấn ký khó hiểu.

Có một lần, Thẩm Thiên Thiên nhìn thấy, còn trêu chọc là bị ai đó trồng dâu.

Lúc đó, tôi còn ngây ngốc mà nói là bị muỗi cắn.

Hiện tại xem ra đúng là vết cắn, không phải do muỗi.

“À, đúng rồi, anh là rồng? Không phải rắn à?” Để tránh xấu hổ, tôi nhanh chóng đổi đề tài.

Tôi nhớ rõ hình bên trên ngọc bội là rắn.

“Đó còn không có hình dáng rõ ràng.”

“Làm sao, em không thích rồng à?”

“Tôi… A?”

Tôi không nghĩ là hắn sẽ hỏi như vậy.

Sợ hắn giận dỗi, tôi vội vàng giải thích: “Sao có thể, rồng khí phách như thế, ai lại không thích rồng con chứ?”

“Em muốn có con?”

Tôi: “?”

Ý của tôi không phải là vậy!

Nói đến con, tôi nghĩ tới lời Diệp Văn Tu nói vừa nãy.

“Anh cũng không xem tôi là vật chứa gì đó… Sau đó muốn…” Nói đến điều sau thì âm thanh của tôi càng ngày càng nhỏ.

“Không phải.”

Tống Hoài Cảnh cắt lời tôi.

“Chỉ đơn thuần là thích thôi.”

?!

Tôi được thổ lộ kìa?!

16.

Tống Hoài Cảnh đưa tôi về đến bên dưới ký túc xá.

Bởi vì một câu nói của hắn “Chỉ đơn thuần là thích thôi.” khiến tôi có chút rối loạn.

Lần đầu tiên được thổ lộ trực tiếp lại có một loại cảm giác khác lạ.

Lần trước, Diệp Văn Tu thổ lộ, trong đầu tôi lại nghĩ là hắn muốn quấy nhiễu việc học tập của tôi.

Nhưng lại không giống Tống Hoài Cảnh.

Tuy rằng chỉ gặp mặt vài lần nhưng cảm thấy hắn ở bên tôi từ lâu rồi.

Giống như hắn nói, thì có vẻ trên người tôi có mùi của hắn.

Tôi có thói quen là chạm vào ngọc bội khi có rắc rối xảy ra, có cảm giác giống như đang dựa dẫm vào hắn.

Đúng là một mớ hỗn độn.

Đêm đó, chất lượng giấc ngủ của tôi thấp cực kỳ, hôm sau thì tôi mang theo cặp mắt gấu trúc mà đi học.

Tôi mới vừa ngồi xuống chưa lâu thì liền nhìn đến một bóng dáng màu đen quen thuộc xuất hiện đi đến bên cạnh tôi.

Tống Hoài Cảnh ngồi bên cạnh tôi, rồi coi như không có chuyện gì mà mở cuốn sách giáo khoa về tư tưởng chính trị của tôi ra.

“Cách hành xử đúng đắn trong quan hệ nam nữ …”

“…”

Tên nhóc này làm sao mà mở đúng trang như vậy hả!

Thẩm Thiên Thiên ngồi bên cạnh với vẻ mặt tám chuyện, cô nàng dùng ánh mắt liếc tôi một cái rồi lấy sách từ trong cặp ra rồi chạy tới bàn phía trước.

Cô nàng chẳng bao giờ ngồi hàng phía trước cả.

Tôi túm lấy ống tay áo của Tống Hoài Cảnh, cúi đầu nhỏ giọng hỏi hắn:

“Anh lại đây làm gì?”

“Đi học, không phải rất rõ ràng sao?” Hắn nhàn nhạt đáp.

Rõ ràng??

“Vậy mà đến một cuốn sách cũng không có!”

“Cho nên mới muốn đọc cùng em, phu nhân để ý sao?”

!!!

Tôi nhanh chóng bịt miệng hắn lại: “Anh đừng có gọi bậy.”

Mặt mày của Tống Hoài Cảnh hơi cong lên, nốt ruồi son kia càng thêm quyến rũ, hơi thở của hắn phả lên mu bàn tay của tôi có chút ngứa.

Tôi cúi đầu, không muốn đối diện cùng hắn: “Tuy rằng chúng ta đã kết hôn, nhưng đây là trường học, làm ơn tự trọng một chút.”

Sau một lúc lâu hắn không nói chuyện, tôi nhìn về phía hắn.

Ánh mắt của hắn nhìn xuống dưới, ý nói tay của tôi còn đang bịt miệng của hắn.

Các bạn học ở xung quanh thỉnh thoảng nhìn về hướng của tôi.

Chết chưa!

Tôi buông tay: “Anh đừng có gọi bậy.”

Hết một tiết, Tống Hoài Cảnh vẫn luôn an phận nghe giảng bài cùng tôi.

Giống như là vì muốn ở bên cạnh tôi trong một tiết học.

Không nha, nghĩ sai rồi.

Hắn ở cạnh tôi cả các tiết sau luôn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Hoàn


17.

Sau khi tan học, tôi lôi Tống Hoài Cảnh ra ngoài cửa.

“Anh muốn làm gì?”

Hắn dựa vào tường, nghiêng đầu nhìn tôi: “Tôi nhớ rõ có người mơ mộng, rất muốn trải nghiệm tình yêu học đường.”

“....”

Không sai, là tôi.

Tuy lúc trước chưa từng gặp qua Tống Hoài Cảnh, nhưng trong mơ sẽ có một người đàn ông xuất hiện.

Cảnh vật trong mơ không rõ ràng, tôi không thấy rõ tướng mạo người kia.

Nhưng điều này cũng khiến cho tôi càng thêm thả lỏng, mỗi khi phiền lòng thì sẽ đem ra trút hết trong mơ.

Hiểu ra rằng người trong mơ kia chính là Tống Hoài Cảnh, mặt tôi lại đỏ lên.

Cảm giác bây giờ như bị lột s@ch người rồi bị phơi dưới mặt trời vậy.

“Ôi trời, tôi không biết đâu, không rõ ràng, không quen gì hết.”

Khóe môi hắn cong lên: “Không quen cũng không sao, tôi nhớ giúp em.”

Tên này có bệnh, thật đấy.

18.

Rốt cuộc thì Tống Hoài Cảnh cùng đi học, cùng dùng bữa với tôi suốt vài ngày liền.

Thẩm Thiên Thiên không nhịn được, nhấn tôi ngồi xuống giường.

“Khai thật đi, tình hình giữa hai người là như nào?”

“Đừng có nói với tớ là Tống Hoài Cảnh nhờ cậu diễn kịch cùng, đã lâu rồi tớ chưa thấy Diệp Văn Tu qua tìm cậu đó.”

Tôi cười giả lả:” Cậu còn nhớ ông chồng của tớ không?”

Thẩm Thiên Thiên nhíu mày lại: “Cậu, với anh ta?”

Tôi gật gật đầu: “Đúng, không sai, là anh ta đó.”

“Gì?”

“Cậu đợi một lát, tớ có vài mối quen ở dưới âm phủ! Tớ đi hỏi bà cố tớ xem chuyện này là như nào!”

“...”

19.

Thẩm Thiên Thiên tiếp nhận giả thuyết này rồi, dù cậu ấy vẫn thấy đầu óc tôi có bệnh.

Nhưng cậu ấy vẫn đẩy thuyền tôi và Tống Hoài Cảnh.

Cậu ấy mới là người có bệnh ấy.

Tôi ở trong phòng tự học, Tống Hoài Cảnh bảo cần xử lý công việc, không cách nào có thể ở đây.

Tuy rằng ở một mình cũng yên tĩnh, nhưng mấy ngày nay, đúng là đã quen có Tống Hoài Cảnh ở bên bầu bạn.

Trước giờ, Tống Hoài Cảnh có chuyện gì, điều sẽ nói rõ ràng cho tôi, nhưng lần này chỉ nói là có công việc cần được xử lý.

Vậy mà tôi vì chuyện này mà suy nghĩ nửa ngày trời.

Thẩm Thiên Thiên bỗng gửi một loạt tin tức đến tôi.

【 An An, cậu mau xem này! Cậu bị cắm sừng rồi! 】

【 Hình ảnh. 】

【 Hình ảnh. 】

【 Hình ảnh. 】

【Cậu nhìn Tống Hoài Cảnh lại ở bên cạnh nữ sinh khác kìa!】

Tôi nhìn ảnh mà Thẩm Thiên Thiên gửi đến, trong ảnh là cảnh Tống Hoài Cảnh nhìn cô nữ sinh bên cạnh kia với vẻ mặt dịu dàng.

Nữ sinh kia xõa tóc dài đến vai, dáng người gầy, cao gần bằng Tống Hoài Cảnh.

Tôi có hơi giận.

Nói đúng hơn, khi nhìn vào những tấm hình này, tôi có chút ghen.

Dựa vào cái gì mà hắn không cho tôi cắm sừng hắn, nhưng hắn lại được cắm sừng tôi?

Tôi tắt màn hình điện thoại, chuẩn bị đi tìm Tống Hoài Cảnh mà nói cho ra lẽ.

Mới vừa đi ra khỏi cửa phòng học, đã nhìn thấy Tống Hoài Cảnh đứng đó.

“Chuyện gì vậy?”

Tôi hung tợn trừng mắt nhìn hắn: “ Đi bắt kẻ ngoại tình!”

“Ai ngoại tình cơ?” Gương mặt hắn không hề thay đổi.

Tôi móc điện thoại ra, giơ ảnh chụp trước mặt hắn.

“Anh đoán xem?”

Tống Hoài Cảnh không hề hoảng hốt mà cười: “Muốn tôi dẫn em đi không?”

Tôi sửng sốt.

“Đi thì đi!”

Hắn không có sợ tôi gì cả.

Dọc đường đi, tôi nhẹ giọng lải nhải: “Đã thời đại nào rồi mà còn muốn nạp thêm thê thiếp.”

“Thời đại xã hội chủ nghĩa vẫn là tốt nhất, một vợ một chồng công bằng hơn nhiều.”

“Một vợ nhiều chồng cũng có thể…”

“Em nói cái gì?” Tống Hoài Cảnh đang đi phía trước bỗng dừng chân.

“Chưa nói gì hết.”

“Nói cho em biết, đừng có mơ.” Giọng nói hắn lạnh xuống.

“Vâng.”

Tôi cùng Tống Hoài Cảnh đi ra khu dạy học, Thẩm Thiên Thiên cùng cô nữ sinh trong bức ảnh chụp kia, đã ở bên ngoài chờ chúng tôi.

“Hoài Cảnh~ Nghe nói ngươi tìm ta, hì~”

Người kia mở miệng một lần, tôi đã ngây người.

Bởi vì giọng nói điên dại này, rõ ràng không phải là của nữ sinh.

Tống Hoài Cảnh đen mặt: “Có tin ta chặt đứt đuôi rắn của ngươi không.?”

“Đừng, ta sai rồi.”

“Đây là tiểu tân nương của ngươi à?”

“Dễ thương ghê.” Gã duỗi tay hướng về mặt tôi, tôi vừa định né đã thấy Tống Hoài Cảnh bắt lấy tay người nọ.

“Được rồi, ta không động cô ấy nữa.”

Tôi chăm chú đánh giá gã.

Gã nhìn tôi, rồi giải thích:

“Tôi tên Trần Dã, cũng giống như cô, không yêu đương đồng tính với hắn, yêu người khác giới cơ.”

“Lần trước gặp mặt là vì điều tra vụ Diệp Văn Tu, đừng lo.”

“Nhiệm vụ tôi hoàn thành rồi, đi trước đây, đứng đây một hồi thì tôi sợ hắn chặt đuôi rắn của tôi mất.”

“...”

“Hiểu rõ chưa?” Tống Hoài Cảnh hỏi tôi.

Tôi không tự nhiên mà cúi đầu xuống: “Rồi”

“Vậy phiền em giải thích một chút, một vợ nhiều chồng là ý gì?”

Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, không khí có hơi ảm đạm.

20.

Tôi cắn môi, thật sự không biết nên giải thích như thế nào.

Nhưng tôi cũng đã hiểu rõ tình cảm của bản thân.

Tôi nhón mũi chân, nhắm mắt rồi hôn lên môi của hắn.

“Em…… thích anh.”

Tôi suy nghĩ cẩn thận rồi, là do tôi sẽ ỷ lại sự làm bạn của hắn, nhưng cũng sẽ ghen khi hắn ở bên người khác.

Đây không phải thích thì là cái gì.

Thân hình của Tống Hoài Cảnh có chút cứng đờ, tôi dán lên người hắn vài giây liền rời đi.

“Vậy chúng ta không ghen tuông nữa nhé.”

Tôi ngoéo ngón út của hắn.

Tống Hoài Cảnh cười như không cười, đặt lên ngón tay của tôi: “Được.”

21.

Sau khi tôi tốt nghiệp.

Trong một ngày mưa, tôi hỏi Tống Hoài Cảnh:

“Anh thật sự tạo ra mưa sao?”

“Phải.”

“Vậy anh có thể đừng cho mưa xuống được không?”

“Cho anh một lý do.”

“Em cùng Thẩm Thiên Thiên muốn đi xem triển lãm xe, nghe nói đang có rất nhiều mẫu xe.”

Khuôn mặt của Tống Hoài Cảnh lập tức đen xì.

Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt không cảm xúc: “Có thể.”

“Thật không?! Thật tốt quá!”

“Vậy làm nhanh đi!”

“Điều kiện là khi nào tâm tình của anh tốt thì trời sẽ sáng.” Hắn nói với giọng giận dữ.

Tôi mò lại gần hỏi hắn: “Vậy làm sao thì tâm tình của anh mới có thể tốt lên, mời anh ăn đường nha?”

Tay của Tống Hoài Cảnh ôm lấy eo của tôi.

Nhiệt độ cơ thể của hắn luôn rất thấp, cảm xúc lạnh lẽo làm tôi nhịn không được mà run lên.

“Phu nhân có phải đã quên là chúng ta còn thiếu một lần động phòng không?” Hắn ghé vào tôi bên tai rồi nói.

Tôi:?!

Vậy luôn?

……

Ngày hôm sau, tôi bị điện thoại của Thẩm Thiên Thiên đánh thức.

Giọng nói của tôi khàn khàn khi nói chuyện lại chọc cười cô nàng: “Ha ha ha ha ha ha, không phải chứ, cậu nói thật với hắn về việc đi triển lãm xe à?”

“Hắn có thể quái gở đến vậy.”

“Đúng rồi, nghe nói Tống Hoài Cảnh là rồng, chúng ta đều là người một nhà.”

“Em gái nói chị nghe xem ——

“Có thật là rồng có hai căn không?”

Tôi nghe được thì mặt đỏ tai hồng, lớn tiếng với cái điện thoại.

“Biến đi!”

Ngoại truyện (góc nhìn của Tống Hoài Cảnh)

1.

Nói đến thì phiền.

Gần đây, Nguyệt Lão cứ chạy về hướng của tôi, nói là tôi có một đoạn nhân duyên.

Tôi không tin.

Vừa nhìn là biết lão già này không đạt tiêu chuẩn trong công việc, tính kéo tôi xuống nước thôi.

Hắn nói là cô gái nhỏ có mệnh cách đặc thù, bát tự thuần âm, yêu cầu tôi phù hộ.

Liên quan gì đến tôi.

2.

Tôi ném ngọc bội hồi nào chứ?

Đây là do Nguyệt Lão trộm đồ của tôi.

3.

Tôi theo dõi Nguyệt Lão.

Lão già này cải trang thành thầy bói.

Hừm……

Này, cô gái nhỏ đáng yêu.

Để cô bé cầm ngọc bội của tôi cũng không tồi.

4.

Không hề nghi ngờ rằng dưới sự che chở của tôi thì cô bé trưởng thành rất tốt.

Tuy nhiên, mặc dù tôi có thể bảo vệ em an toàn nhưng em cũng không cần phải đeo ngọc bội khi tắm.

Chúng ta có thể có chút riêng tư được không?

5.

Kỳ thật không có riêng tư cũng khá tốt.

6.

Khi mưa thì có hơi phiền.

7.

Muốn kết hôn.

8.

Em còn nhỏ, cứ từ từ đi.

9.

Khi mưa thì có hơi phiền.

10.

Không được rồi, môi mềm quá.

11.

Sao cứ cùng cô gái nọ gọi điện thoại vậy?

Khi mưa thì có hơi phiền.

12.

Xem triển lãm xe? Nam à?

Muốn động phòng.

13.

Xem em còn sức xem triển lãm xe không.

Xem tôi là đủ rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom