Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Chồng Muốn Tôi Phá Thai Để Hiến Tủy

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Chồng Muốn Tôi Phá Thai Để Hiến Tủy

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,377
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Chồng Muốn Tôi Phá Thai Để Hiến Tủy

Chồng Muốn Tôi Phá Thai Để Hiến Tủy
Tác giả: Shiyi
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Shiyi

Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường, Vả Mặt, Hiện Đại, Trả Thù, Gia Đình

Team dịch: Chuồng nhỏ của Hoài

Giới thiệu

Năm thứ hai sau khi hiến tủy, một cô gái tìm đến tôi.

Cô ấy nói rằng mình bị tái phát bệnh bạch cầu và yêu cầu tôi phải phá thai ngay lập tức để hiến tủy thêm lần nữa.

Tôi kinh ngạc và kiên quyết từ chối.

Không ngờ, người chồng vốn luôn yêu thương tôi lại trách móc tôi là kẻ máu lạnh.

Anh ấy nghiêm nghị nói: "Em thật làm anh thất vọng. Con có thể sinh thêm, nhưng mạng người thì không thể sống lại."

Trong nỗi bàng hoàng, tôi quyết định thuê một thám tử tư.

Sau khi điều tra, tôi mới phát hiện ra rằng cô gái đó chính là "ánh trăng sáng" trong lòng chồng tôi – người mà anh ấy vẫn nhớ nhung không nguôi.

Từ việc khuyên tôi tham gia ngân hàng tủy xương, người chồng yêu quý của tôi đã âm mưu biến tôi thành một "ngân hàng tủy sống di động" để cứu "ánh trăng sáng" của anh ấy…

Tôi trấn tĩnh lại, đăng ký lịch khám khoa sản.

"Chồng bảo hiến, vậy dù có tiếc con đến mấy, tôi cũng phải hiến!"
 
Chương 1: CHƯƠNG 1


Năm thứ hai sau khi hiến tủy, một cô gái tìm đến tôi.

 

Cô ấy nói rằng mình bị tái phát bệnh bạch cầu và yêu cầu tôi phải phá thai ngay lập tức để hiến tủy thêm lần nữa.

 

Tôi kinh ngạc và kiên quyết từ chối.

 

Không ngờ, người chồng vốn luôn yêu thương tôi lại trách móc tôi là kẻ m.á.u lạnh.

 

Anh ấy nghiêm nghị nói: "Em thật làm anh thất vọng. Con có thể sinh thêm, nhưng mạng người thì không thể sống lại."

 

Trong nỗi bàng hoàng, tôi quyết định thuê một thám tử tư.

 

Sau khi điều tra, tôi mới phát hiện ra rằng cô gái đó chính là "ánh trăng sáng" trong lòng chồng tôi – người mà anh ấy vẫn nhớ nhung không nguôi.

 

Từ việc khuyên tôi tham gia ngân hàng tủy xương, người chồng yêu quý của tôi đã âm mưu biến tôi thành một "ngân hàng tủy sống di động" để cứu "ánh trăng sáng" của anh ấy…

 

Tôi trấn tĩnh lại, đăng ký lịch khám khoa sản.

 

"Chồng bảo hiến, vậy dù có tiếc con đến mấy, tôi cũng phải hiến!"

 

—-----------

 

“Này, tại sao cô vẫn chưa phá thai?”

 

Đó là câu đầu tiên mà Mi Tuyết nói khi tìm đến tận nhà tôi.

 

Thấy tôi sững sờ, cô ta cố gắng giải thích một chút.  

 

Lúc này tôi mới biết, cô ta chính là người được tôi hiến tủy cứu mạng trước đây.

 

Một năm trước, tôi đã hiến tủy một lần. Cách đây vài ngày, ngân hàng tủy gọi điện thông báo người nhận bị tái phát bệnh, hỏi tôi có thể hiến thêm lần nữa không.



 

Nhớ lại những bức ảnh các em bé mắc bệnh bạch cầu mà chồng tôi, Trần Minh Xuyên, đã từng cho tôi xem, tôi đồng ý.

 

Tuy nhiên, vì đang mang thai, tủy của tôi bị lẫn yếu tố từ thai nhi, dẫn đến ca ghép thất bại.

 

Không ngờ, ngay sau khi từ chối bác sĩ việc phá thai để tiếp tục hiến tủy, người nhận lại tự tìm đến tận nhà.

 

Theo quy định, ngân hàng tủy không được tiết lộ thông tin của cả hai bên. Vì vậy, việc Mi Tuyết xuất hiện khiến tôi rất bất ngờ.

 

Lúc này, cô ta đứng trước mặt tôi, tỏ vẻ khó chịu, rồi lấy ra một xấp tiền và đặt xuống bàn.  

 

“Phá cái thai đi mà cũng lâu vậy? Cô cần bao nhiêu tiền thì cứ nói thẳng, kéo dài như vậy thật chẳng có chút đạo đức nào với một người bệnh như tôi.”

 

Tôi nghĩ chắc đã có nhầm lẫn ở đâu đó, khiến cô ta hiểu lầm.  

 

Vì vậy, tôi cố gắng giải thích rằng trước khi sinh con, tôi sẽ không hiến tủy thêm lần nào nữa.

 

Nghe vậy, Mi Tuyết giận dữ lôi ra một tấm thẻ ngân hàng từ túi xách.  

 

“Tôi đã nói rồi, cần bao nhiêu cứ nói, tôi không có thời gian để đôi co với cô!”

 

Tấm thẻ bị cô ta đập mạnh lên xấp tiền.

 

“Ở đây có 100 nghìn tệ. Sáng mai tôi sẽ hẹn bác sĩ, phá thai xong thì lập tức ghép tủy.”

 

Tôi bị thái độ của cô ta làm cho tức cười, nhặt tiền và thẻ ném ra ngoài cửa.  


 

Tôi có thể tốt bụng, nhưng không đến mức ngu ngốc đến mức g.i.ế.c con mình để cứu người khác.

 

Tôi nói rõ, tôi không những không hiến tủy mà còn sẽ truy cứu trách nhiệm của người đã tiết lộ thông tin của tôi.

 

Mi Tuyết bị tôi đẩy ra ngoài.  



 

Nhưng khi cánh cửa còn chưa kịp khép lại, chồng tôi, Trần Minh Xuyên, đã từ trong nhà tắm lao ra.

 

Anh ta đỡ lấy Mi Tuyết đang loạng choạng, ánh mắt đầy trách móc nhìn tôi.  

 

“Em không có chút đồng cảm nào sao? Đẩy một người bệnh như thế à?”

 

Tôi hoàn toàn bất ngờ.

 

Từ trước đến nay, Trần Minh Xuyên chưa từng nói nặng lời với tôi, càng không có chuyện quát mắng vô lý như vậy.

 

Tôi cố nén giận hỏi lại:  

 

“Anh có nghe rõ cuộc trò chuyện vừa rồi của bọn em không?”

 

Trần Minh Xuyên không trả lời, chỉ hỏi ngược lại:  

 

“Lâm Thanh Thanh, sao em có thể lạnh lùng như vậy?”  

 

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y đỡ Mi Tuyết, gân xanh nổi lên rõ rệt, ánh mắt đỏ hoe đầy kích động.  

 

“Anh luôn nghĩ em là người lương thiện, tràn đầy tình yêu thương, không ngờ… Em thực sự khiến anh quá thất vọng, Thanh Thanh.”  

 

Sự tủi thân trong lòng tôi bị một dự cảm mạnh mẽ đè bẹp.  

 

Trần Minh Xuyên đang cư xử rất khác thường.  

 

Anh đúng là người mềm lòng và tốt bụng, nhưng không đến mức vì một bệnh nhân không liên quan mà trách móc tôi như vậy.  

 

Ngày hôm đó, nhìn anh cẩn thận đưa Mi Tuyết vào thang máy, một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên, khiến tôi lạnh sống lưng.  

 
 
Chương 2: CHƯƠNG 2


Quả nhiên, sau khi tiễn Mi Tuyết, Trần Minh Xuyên dần bình tĩnh lại.  

 

Thấy tôi đứng dựa vào cửa nhìn anh, anh ho khan hai tiếng, cố gắng che giấu sự lúng túng.  

 

“Thanh Thanh, em không biết đâu, bệnh nhân không thể bị đẩy như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta không gánh nổi đâu.”  

 

Tôi chắn ở cửa, không nhúc nhích.  

 

“Vậy nên, anh nổi giận với em là vì sợ cô ta vu oan sao?”  

 

Trần Minh Xuyên tránh ánh mắt tôi.  

 

“Đương nhiên, đương nhiên là sợ cô ta vu oan rồi.”  

 

Tôi bình tĩnh nhìn anh.  

 

“Vậy thì đúng rồi. Sao anh có thể vì một người muốn mạng con của anh mà mắng em được chứ.”  

 

Anh cười gượng hai tiếng, đầy miễn cưỡng.  

 

Mãi lâu sau anh mới nói.  

 

“Thực ra chúng ta còn trẻ, có thể cố gắng thêm vài năm rồi sinh con sau cũng được mà.”  

 

Tôi im lặng.

 

Anh liếc tôi đầy chột dạ.  

 

“Em biết mà, con có thể sinh lại, nhưng mạng người thì không thể hồi sinh.”  

 

Khi Trần Minh Xuyên nói ra câu này, tôi biết, dự cảm của tôi hầu như đã đúng.

 

Tôi đuổi anh ra khỏi nhà, sau đó nhanh chóng liên hệ với thám tử tư.  

 

---

 

Chỉ trong vài ngày, hồ sơ của Mi Tuyết đã được gửi đến tài khoản của tôi.  

 

Đúng như tôi đoán, Mi Tuyết học cùng trường cấp 3 với Trần Minh Xuyên, và còn chung một khóa.

 



Kèm theo hồ sơ là một đoạn video.  

 

Trong video, Trần Minh Xuyên đang cùng vài người bạn uống rượu trong một phòng riêng.  

 

Có người nhắc đến tình trạng bệnh của Mi Tuyết, mọi người lập tức hùa theo chọc ghẹo.  

 

“Nữ thần của chúng ta đúng là có ngân hàng tủy di động. Dù có tái phát bao nhiêu lần cũng chẳng thành vấn đề, đúng không?”  

 


Cả căn phòng cười ồ lên, họ thay nhau trêu chọc Trần Minh Xuyên.  

 

“Không phải chứ, vì nữ thần mà cái gì anh Xuyên cũng làm được, đúng không nào?”  

 

“Đúng vậy, để ghép tủy cho Mi Tuyết, anh ta còn cưới luôn ngân hàng tủy cơ mà, haha!”  

 

“Anh Xuyên này, anh thích Mi Tuyết đến thế, vậy mà còn lên giường với người phụ nữ không yêu, anh làm thế nào chịu được vậy?”  

 

Trong video, Trần Minh Xuyên chỉ lặng lẽ hút thuốc.  

 

Qua làn khói, ánh mắt anh lạnh lùng, khác hẳn dáng vẻ nhã nhặn mà tôi từng biết.  

 

Anh nhẹ nhàng dụi tắt điếu thuốc, khóe môi cong lên vẻ mỉa mai.  

 

“Chỉ cần nghĩ đến việc cô ấy là ngân hàng tủy, dù có khó nuốt thế nào, tôi cũng chịu được.”  

 

Tôi cảm thấy hơi thở mình như nghẹn lại, cổ họng bị bóp chặt đến không thở nổi.

 

Video vẫn tiếp tục.  

 

Có người lại trêu.  

 

“Khó nuốt vậy mà sao còn làm người ta mang thai rồi?”  

 

“Không phải là anh Xuyên chơi đùa mà quên mất mình thích ai, động lòng thật rồi chứ?”  

 

Trần Minh Xuyên không ngẩng lên.  

 

Mãi sau anh mới nói, giọng thấp:  

 

“… Nực cười, sao có thể chứ?”  

 



“Con tôi có thể cho cô ta, mà cũng có thể lấy đi.”  

 

Video dừng lại đột ngột, điện thoại rơi khỏi tay tôi.  

 

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cảm giác nghẹt thở vẫn khiến tôi hít từng ngụm lớn để thở.  

 

Những ký ức về Trần Minh Xuyên ùa về, như đoạn phim quay chậm tái hiện trước mắt.  

 

Lần đầu gặp anh là trong một buổi hiến máu, nhóm m.á.u của tôi rất hiếm.  

 

Khi đó, anh chủ động bắt chuyện.  

 

Giờ nghĩ lại, anh chắc hẳn đã kiên nhẫn chờ rất lâu để tìm được người có nhóm m.á.u phù hợp.  

 

Sau đó, khi hai người dần quen nhau, anh cho tôi xem những bức ảnh về trẻ em bị bạch cầu, nói với tôi:  

 

“Em biết không, bọn trẻ không còn hy vọng chữa trị, nhưng tủy của em có thể cho chúng cơ hội sống sót.”  

 

Anh lợi dụng lòng tốt của tôi để tính toán.  

 

Còn tôi, kể từ lúc đó, đã bắt đầu có cảm tình với anh.  

 

Cuối cùng, tôi gia nhập ngân hàng tủy theo lời giới thiệu của anh.  

 

Rồi anh theo đuổi tôi mãnh liệt, nói rằng tôi quá lương thiện, đến mức anh sẵn sàng đánh đổi mọi vận may trong tương lai chỉ để có được tôi.  

 

Tôi mất cảnh giác, nên bị anh lừa.  

 

Khi tôi và Mi Tuyết được xác nhận ghép tủy phù hợp, anh cầu hôn tôi.  

 

Lần hiến tủy đầu tiên thành công, chúng tôi tổ chức đám cưới.  

 

Có lẽ, Trần Minh Xuyên không ngờ Mi Tuyết tái phát nhanh đến vậy. Hoặc có thể, trong lúc sống chung với tôi, anh đã vô tình động lòng.  

 

Vì vậy, anh mới nói:  

 

“Thanh Thanh, chúng ta sinh con đi.”  

 

…  

 
 
Chương 3: CHƯƠNG 3


Tất cả, ngay từ đầu, từng bước đều là âm mưu của anh.  

 

Tôi chịu đựng cơn co thắt trong dạ dày, lao vào nhà vệ sinh, nôn khan.  

 

So với nỗi đau không được yêu thương, sự căm phẫn trong lồng n.g.ự.c càng mãnh liệt hơn.  

 

Tôi thu mình trong nhà vệ sinh, bật khóc nức nở.  

 

Khóc đủ rồi, tôi lau nước mắt, nhanh chóng gọi điện cho khoa sản.  

 

“Cho hỏi, tôi có thể đặt lịch phá thai không?”  

 

Hai con người cặn bã đó, chẳng phải muốn làm đôi uyên ương khốn khổ vì tình yêu sao?  

 

Vậy tôi muốn xem thử, khi đứng trước ranh giới sống chết, họ sẽ phản bội và căm ghét nhau thế nào!

 

—-----

 

Từ sau lần cãi nhau hôm đó, Trần Minh Xuyên lấy cớ bận rộn công việc, mấy ngày liền không về nhà.

 

Lần về nhà tiếp theo, anh đặc biệt mang theo bánh ngọt mà tôi yêu thích.

 

Như thường lệ, anh tắm rửa sạch mùi t.h.u.ố.c lá và rượu, sau đó đến gần tôi.

 

“Em sao vậy? Mắt đỏ thế kia,” anh nhíu mày hỏi.

 

“Có phải em bị nghén không? Hay là em thấy không khỏe?”

 

Tôi không trả lời, cố gắng nén cảm giác buồn nôn, mặc cho anh hỏi han quan tâm.

 

“Thanh Thanh, nếu em thực sự thấy không thoải mái, chúng ta có thể hoãn lại việc sinh con. Vừa giúp em dễ chịu hơn, lại vừa cứu được một mạng người, chẳng phải rất hoàn hảo sao?”



 

Anh đưa miếng bánh ngọt đến trước mặt tôi.

 

“Thanh Thanh, mấy ngày trước là anh bốc đồng nên mới nói những lời tổn thương em.”

 

“Anh chỉ là thấy cô ấy quá đáng thương. Cô ấy gần bằng tuổi em, chắc chắn rất không cam lòng rời khỏi thế giới này.”

 

“Anh thực sự không chịu được cảnh người khác đau khổ, em biết mà. Nếu không phải vì điều này, chúng ta đã chẳng thể đến với nhau.”

 

Tôi đẩy miếng bánh ra, lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt anh.

 

“Vậy còn đứa con trong bụng em thì sao? Nó không đáng thương à?”

 

“Cô ấy đáng thương thật, nhưng ít nhất cô ấy cũng đã sống được hơn hai mươi năm. Còn con của chúng ta thậm chí chưa được nhìn thấy thế giới một lần. Anh nói xem, ai mới là người đáng thương hơn?”

 

Trần Minh Xuyên mím môi, cúi đầu.

 

Mãi lâu sau, anh lắp bắp nói:

 

“... Con thì mình có thể sinh lại được mà.”

 

Tôi đẩy mạnh anh ra.

 

“Sinh lại, liệu có thể thay thế đứa này sao?”

 

“Sinh thêm một đứa, có thể bù đắp tội lỗi của việc g.i.ế.c đứa này không?”

 

Trần Minh Xuyên dường như chưa từng nghĩ đến câu hỏi đó.

 

Anh thoáng sững sờ, bị từ “tội lỗi” làm cho bối rối. Sau một hồi, anh lúng túng đáp:



 

“Nó chỉ là một phôi thai thôi mà, chưa thành hình, nên không thể gọi là g.i.ế.c được.”

 

“Không phải sao?”

 

Tôi mạnh mẽ nắm lấy tay anh, áp vào bụng mình.

 

“Anh có muốn thử cảm nhận không? Nó đã biết cử động rồi!”

 

Trần Minh Xuyên hoảng hốt rút tay lại.

 

“Làm gì có, mới hơn 10 tuần thì làm sao mà có thai động được!”

 

Tôi không cố ép buộc thêm.

 

Chỉ lặng lẽ úp mặt vào lòng bàn tay mình.

 

Tiếng nức nở vang lên từ bàn tay, anh chỉ có thể nhìn thấy đôi vai run rẩy của tôi.

 

Trong phòng, không gian im ắng đến kỳ lạ.

 

Không bật đèn, ánh sáng từ những ngọn đèn ngoài cửa sổ làm căn phòng thêm phần hiu quạnh.

 

Tôi nghẹn ngào, giọng nói đầy bi ai:

 

“Em nghĩ con chắc là một bé trai, lông mày giống anh, cũng mạnh mẽ, có trách nhiệm như anh.”

 

“Con sẽ gọi anh là ba bằng giọng ngọt ngào. Khi tất cả mọi người đều có thể giả tạo với anh, chỉ có con là yêu thương anh vô điều kiện.”

 

“Máu mủ ruột thịt gắn kết hai người, không cần lời hứa, lời thề. Mối liên kết ấy tự nhiên và không bao giờ có sự lừa dối hay lợi dụng.”

 
 
Chương 4: CHƯƠNG 4


Trần Minh Xuyên hoàn toàn im lặng.

 

Anh từ từ đưa tay ra, dường như muốn chạm vào đứa con mà tôi vừa miêu tả.

 

Nhưng đến khoảnh khắc đó, tôi gạt tay anh ra.

 

“Trần Minh Xuyên.”

 

Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe.

 

“Con là món quà trời cao ban tặng cho anh.”

 

“Hãy cho mình một cơ hội, suy nghĩ trong 10 ngày. Sau đó hãy quyết định xem anh có muốn trở thành một người bố hạnh phúc hay không.”

 

“Nếu sau 10 ngày anh vẫn không muốn, em sẽ để anh toại nguyện.”

 

---

 

Tối hôm đó, Trần Minh Xuyên thức rất khuya.

 

Anh đứng ngoài ban công, hút thuốc, điếu này nối tiếp điếu khác.

 

Sau khi lớp vỏ bọc bị lột trần, việc tìm ra điểm yếu của một người đàn ông trở nên vô cùng dễ dàng.

 

Trước đây, tôi từng nghĩ Trần Minh Xuyên là người tốt bụng, có niềm tin.

 

Anh làm nhiều việc thiện, nhưng nếu phân tích kỹ, tất cả đều không làm tổn hại đến lợi ích cá nhân.

 

Những việc thiện đó chỉ vì anh tin rằng “người tốt sẽ được báo đáp.”

 

Điều anh tìm kiếm chỉ là hai chữ “báo đáp” mà thôi.

 

Khi tôi nói với anh rằng g.i.ế.c con mình là một tội ác, anh chắc chắn sẽ phải suy tính.

 

Liệu anh có đủ tình cảm sâu sắc hay sẽ thể hiện sự ích kỷ, đó là điều anh phải tự giằng xé.

 



Tôi khóa cửa phòng ngủ, đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội đã lâu không dùng.

 

---

 

Tôi đăng ảnh chụp màn hình lịch hẹn phá thai lên tài khoản đó.

 

Dòng trạng thái đi kèm:


 

“Tạm biệt con yêu, mẹ tin rằng một ngày nào đó con sẽ quay về với mẹ, đúng không?”

 

Hình ảnh đính kèm là bản siêu âm lần đầu của tôi.

 

Trong danh sách người ghé thăm gần đây, ảnh đại diện của Mi Tuyết sáng rực.

 

Từ khi tôi thất bại trong lần hiến tủy thứ hai, cô ta thường xuyên ghé thăm trang cá nhân của tôi.

 

Tôi đoán Trần Minh Xuyên đã đồng ý với cô ta rằng tôi sẽ phá thai.

 

Chỉ là anh không tìm được cơ hội để nói, nên cô ta sốt ruột tự mình hành động.

 

Không lâu sau khi bài đăng xuất hiện, điện thoại của Mi Tuyết đã gọi đến.

 

Cô ta có vẻ không ngạc nhiên trước sự "thỏa hiệp" của tôi.

 

“Hừ, cuối cùng cũng hiểu ra rồi.”

 

“Làm nhanh lên.”

 

Giọng điệu ngạo mạn, khinh thường.


 

Rõ ràng, sự tự tin của cô ta đến từ Trần Minh Xuyên.

 

Tôi không vội, cũng không tức giận, đáp lại bằng một chữ “Được”, nói rằng sáng mai sẽ đi làm thủ thuật.

 

Sau đó, tôi cúp máy.

 



Việc bỏ thai là sự thật, nhưng tuyệt đối không phải vào sáng mai.

 

Tài khoản mạng xã hội của tôi cũng đã được xây dựng một cách tinh tế.

 

Những bức ảnh về việc cứu trợ mèo chó hoang.

 

Hình ảnh tôi quỳ lạy thành kính trước Phật.

 

Cùng các liên kết chia sẻ tuyên truyền về Ngân hàng Tủy Xương Trung Quốc.

 

Chỉ cần Mi Tuyết lướt qua, cô ta sẽ càng khẳng định tôi là người dễ dàng bị lòng tốt và thiện ý chi phối.

 

—------

 

Trần Minh Xuyên bị cơ quan gọi đi làm gấp, phải tăng ca suốt đêm.

 

Sáng hôm sau, tôi đến khoa sản của bệnh viện đúng giờ đã hẹn.

 

Sau khi hoàn tất các thủ tục, khi bác sĩ đưa giấy tờ yêu cầu ký tên, bất ngờ một người lao vào phòng.

 

Anh ta vội vã chạy đến, lớn tiếng gọi tôi: “Vợ ơi!”

 

Anh nói: “Vợ ơi, anh nghĩ thông rồi. Chúng ta không bỏ con nữa. Ai muốn cứu thì để họ tự cứu, mình không thể hy sinh con của mình.”

 

Anh làm ầm lên rất lớn.

 

Trong trạng thái xúc động, anh kéo tôi, vừa kéo vừa nói về những tác hại của việc phá thai.

 

Hành lang đầy những người hiếu kỳ xúm lại bàn tán.

 

Sau khoảng hơn 10 phút giằng co, cuối cùng tôi bị anh kéo ra khỏi khoa sản.

 

Cùng lúc đó, Mi Tuyết nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.

 

“Đến khoa sản của bệnh viện XX, đón tôi đi kiểm tra sức khỏe trước khi hiến tủy.”

 
 
Chương 5: CHƯƠNG 5


 

Khi Mi Tuyết đến khoa sản, tôi đã rời khỏi đó.

 

Cô ta hỏi tên tôi, hỏi về ca phẫu thuật đã hoàn thành chưa.

 

Sau đó nhận được thông tin từ nhân viên y tế rằng, tôi đã bị chồng mình ép đưa đi.

 

Họ kể lại với cô ta rằng, chồng tôi đã rất xúc động, khăng khăng muốn giữ đứa bé.

 

Mi Tuyết không thể tin được, hỏi lại đến hai lần.

 

Lúc này, các bệnh nhân trong hành lang cũng tham gia vào cuộc bàn tán về cảnh tượng vừa rồi.

 

Họ khen ngợi rằng tôi thật may mắn khi có một người chồng tốt bụng, tận tâm như vậy.

 

Mi Tuyết hoàn toàn suy sụp.

 

Cô ta hỏi: “Chồng cô ấy cao hơn 1m8, đeo kính gọng vàng phải không?”

 

“Đúng vậy, chồng cô ấy rất đẹp trai, vừa dỗ dành vừa bế cô ấy ra ngoài, nói rằng phá thai sẽ rất hại cho sức khỏe.”

 

Mi Tuyết tức giận đạp cửa phòng bác sĩ, rồi rời đi trong cơn giận dữ.

 

Khi người bạn làm y tá gửi video cho tôi, tôi đang ngồi trong xe của Thương Chi Lâm – kẻ đối đầu không đội trời chung của Trần Minh Xuyên, thư thái nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Xem xong video, tôi quay sang nhìn Thương Chi Lâm.

 

“Tôi bảo anh diễn thôi, không bảo anh diễn vượt mức vậy.”

 

Thương Chi Lâm vừa lái xe bằng một tay, vừa tháo kính gọng vàng ném sang một bên.

 



“Không còn cách nào khác.”

 

“Mô phỏng hạ cấp khó mà không vượt qua được!”

 



 


Tôi không nhịn được bật cười.

 

Cúi đầu, tôi bắt đầu chỉnh sửa nội dung đăng trên tài khoản mạng xã hội của mình.

 

“Thật cảm động, cuối cùng tôi đã không chọn sai người.”

 

Kèm theo bức ảnh tôi và Trần Minh Xuyên tay trong tay.

 

Sau khi đăng bài, tôi xóa ngay lập tức.

 

Rồi đăng lại, sau đó lại xóa ngay.

 

Tôi nghĩ Mi Tuyết chắc chắn sẽ nhìn thấy.

 

---

 

Thương Chi Lâm đưa tôi đến một câu lạc bộ, nơi Trần Minh Xuyên đã chờ sẵn.

 

Anh đang nhận cuộc gọi từ Mi Tuyết.


 

“Cô nói cái gì? Làm sao tôi có thể ngăn cô ấy đi phẫu thuật được?”

 

“Cô ấy có hẹn hay không chẳng lẽ tôi không biết sao.”

 

“Cô ấy đến giờ còn chưa đồng ý bỏ con. Rốt cuộc cô đang nói gì vậy?”



 

Đầu dây bên kia dường như đang làm ầm lên. Trần Minh Xuyên vừa day trán vừa đi tới đi lui.

 

Nhưng đến vòng thứ ba, bất ngờ anh bị một cái tát trời giáng từ người đối diện.

 

Mi Tuyết xuất hiện, cầm điện thoại trong tay.

 

“Tôi thật sự quá thất vọng về anh, Trần Minh Xuyên! Tôi nhìn nhầm anh rồi!”

 

“Chính miệng anh bảo nhất định sẽ thuyết phục cô ta bỏ con. Tôi đã nhẫn nhịn chờ đợi vì anh. Anh biết tôi đã chịu đựng thế nào không?”

 

“Thế mà giờ anh lại không muốn cô ta bỏ đứa bé nữa sao?”

 

---

 

Thương Chi Lâm ngả người tựa vào ghế sofa, nhấc ly rượu lên với tôi, cười nói:

 

“Đến lượt cô rồi.”

 

“Đừng làm hỏng việc đấy!”

 

Ngay khi Trần Minh Xuyên chuẩn bị hỏi rõ chuyện gì đang xảy ra, tôi nhanh chóng lao tới, đứng chắn trước anh.

 

“Cô lấy quyền gì mà đánh chồng tôi?”

 

“Là tôi không nỡ bỏ con. Có gì thì nhắm vào tôi, nếu còn dám động vào chồng tôi, đừng hòng nhận được tủy xương của tôi.”

 

Trần Minh Xuyên ngỡ ngàng nhìn tôi, ánh mắt thoáng vẻ hoảng loạn.

 

“Em sao lại...”

 
 
Chương 6: CHƯƠNG 6


Tôi ngắt lời anh, đưa tay sờ vào mặt anh, nơi vừa bị đánh.

 

“Nào phải lỗi của anh. Cô ta lại dám đánh anh. Em thật sự thấy may vì không hiến tủy cho cô ta.”

 

Mi Tuyết cũng bắt đầu hoảng loạn.

 

Hiện tại, họ bằng mọi giá không dám để tôi biết mối quan hệ giữa họ.

 

Nếu tôi biết, chắc chắn chuyện hiến tủy sẽ đổ bể.

 

Trần Minh Xuyên nhìn Mi Tuyết, nét mặt cứng đờ.

 

“Còn đứng đây làm gì? Đợi vợ tôi nổi giận sao?”

 

Mi Tuyết cứng cổ, nước mắt lưng tròng.

 

“Còn không mau đi. Vợ tôi đã rộng lượng không so đo với cô, nếu còn làm loạn, đừng trách vợ tôi không khách sáo!”

 

Mi Tuyết nghiến răng, đứng im không nhúc nhích.

 

Tôi kéo Trần Minh Xuyên ra sau lưng, tiếp tục nói:

 

“Tôi cảnh cáo cô, chuyện đứa bé không liên quan gì đến chồng tôi. Nếu tôi còn thấy cô làm phiền anh ấy, đừng trách tôi thấy c.h.ế.t mà không cứu.”

 

---

 

Mi Tuyết bật khóc chạy ra ngoài.

 



Trần Minh Xuyên nắm chặt tay, cố nhịn không đuổi theo.

 

Tôi giả vờ xót xa, nhẹ nhàng xoa má anh, nơi vừa bị đánh đỏ.

 

“Cô ta dám tát anh trước mặt bao nhiêu người như vậy, anh còn cần sĩ diện không chứ!”

 

“Chồng em mà em còn chẳng nỡ quát một tiếng. Cô ta tùy tiện tát thẳng mặt anh như thế, đúng là chẳng coi chúng ta ra gì.”

 

Trần Minh Xuyên cuối cùng cũng bị lời tôi nhắc nhở, nhớ lại cú tát kia.

 

Bàn tay đang nắm chặt từ từ thả lỏng.

 

Anh từ bỏ ý định đuổi theo cô ta.

 

Từ tầng hai, trong phòng bao, Thương Chi Lâm giơ ly rượu lên chúc mừng tôi, cười uống cạn.

 

Tôi giữ vẻ điềm nhiên, lén nháy mắt với anh ta, thậm chí còn ép ra hai giọt nước mắt.

 

Sau đó quay người lại.

 

“Minh Xuyên, chúng ta về nhà thôi. Lần này cứ để cô ta phải chịu đựng vài ngày. Xem cô ta có còn dám tát anh nữa không.”

 

“Nếu 10 ngày không đủ thì để 20 ngày. Em muốn để cô ta đến cầu xin anh, quỳ xuống xin anh, để rồi tự tay trả lại anh chút sĩ diện đã đánh mất hôm nay.”


 

Đôi mắt Trần Minh Xuyên thoáng ánh lên tia khác thường, dường như một từ nào đó gợi lên suy nghĩ, khiến khóe miệng anh xuất hiện nụ cười nhạt.

 

Một lát sau, anh cuối cùng cũng nhớ ra để hỏi tôi:

 



“Sao em lại đến đây?”

 

Tôi phụng phịu:

 

“Chẳng phải vì cái cô Mi Tuyết đó sao. Hôm nay cô ta kích động gọi điện chất vấn em, tại sao vẫn chưa đi phá thai.”

 

“Trước khi cúp máy còn nói gì đó như đồ vô dụng. Cũng không biết cô ta đang chửi ai. Em tức quá, muốn đến tìm anh bàn bạc.”

 

“Ai ngờ lại tình cờ bắt gặp cô ta chạy đến đây làm loạn với anh.”

 

—-------

 

Sau cuộc đối thoại lần trước, Trần Minh Xuyên không còn nhắc đến chuyện phẫu thuật nữa.

 

Có vẻ như anh đã ngầm đồng ý với kỳ hạn 10 ngày mà tôi đưa ra.

 

Trong 10 ngày này, tôi đều đặn đăng "nhật ký thai kỳ" lên tài khoản mạng xã hội của mình.

 

- "Hôm nay con lớn thêm một chút, bố tự tay làm bữa sáng cho mẹ đấy."

 

- "Ốm nghén rồi, bố nói đợi con ra ngoài sẽ xử lý con ngay."

 

- "Đã được 11 tuần, ngày mai khám thai chắc bố sẽ nghe được tim thai của con."

 

Sau khi đăng bài nhật ký cuối cùng, thám tử tư đã gửi tin nhắn đến.

 

Mi Tuyết cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô ta đã gặp Trần Minh Xuyên.

 
 
Chương 7: CHƯƠNG 7


Mi Tuyết chủ động tìm đến Trần Minh Xuyên.

 

Dường như không liên lạc được qua điện thoại, cô ta chặn ngay trước cổng công ty anh.

 

Trong video, Trần Minh Xuyên giữ khoảng cách khá xa với Mi Tuyết, dáng vẻ đầy xa cách.

 

Mi Tuyết bất ngờ bật khóc.

 

Không còn vẻ kiêu ngạo như trước, cô ta trông vô cùng đáng thương khi nhìn Trần Minh Xuyên.

 

- "Anh Minh Xuyên, em không đợi được lâu nữa rồi. Nếu anh không thuyết phục cô ấy phá thai, em sẽ c.h.ế.t mất."

 

- "Anh nhẫn tâm nhìn em c.h.ế.t sao, anh Minh Xuyên?"

 

Vừa nói, cô ta vừa bước lên nắm lấy tay Trần Minh Xuyên.

 

Biểu cảm ngượng ngập của Trần Minh Xuyên trông thật buồn cười.

 

Hiển nhiên, Mi Tuyết rất hiếm khi có những hành động thân mật như vậy với anh, điều này khiến anh cảm thấy ngạc nhiên và bối rối.

 

Thấy vậy, Mi Tuyết tiến thêm một bước, ép sát vào người anh.

 

- "Anh Minh Xuyên, em biết anh đã chịu nhiều ấm ức vì em trong những năm qua. Em sẽ bù đắp cho anh."

 

- "Chỉ cần em còn sống, em sẽ bù đắp cho anh bằng bất cứ cách nào."

 

Nói rồi, Mi Tuyết tựa vào người Trần Minh Xuyên, vai khẽ run, đầu cúi xuống áp vào n.g.ự.c anh.

 

Trần Minh Xuyên cứng đờ người.

 

Mãi một lúc sau mới kịp phản ứng, anh lập tức lùi lại một bước, nhìn quanh một lượt.

 

Mi Tuyết lúc này lấy ra một chiếc thẻ phòng và đưa cho anh.

 

- "Anh Minh Xuyên, chỗ này không tiện. Chúng ta hãy tìm một nơi tiện hơn để nói chuyện."

 

---



 

Tối hôm đó, Trần Minh Xuyên không về nhà.

 

Anh nhắn tin nói rằng có công việc gấp ở cơ quan, phải tăng ca.

 

Thám tử gửi cho tôi hai đoạn video.

 

Một đoạn quay cảnh Trần Minh Xuyên mua đồ ở hiệu thuốc.

 

Đoạn còn lại là ở cửa khách sạn.

 

Thám tử hỏi: "Chị à, bên trong họ làm ầm ĩ lắm. Chị có muốn nghe không?"

 

Tôi từ chối.

 

Anh ta lại hỏi: "Chị chắc chắn cô kia là bệnh nhân chứ? Cơ thể thế này mà chịu được sao?"

 

Cơ thể chịu được hay không tôi không biết.

 

Tôi chỉ biết rằng, ba ngày liền Trần Minh Xuyên không về nhà.

 

Anh nói đi công tác.

 

Ba ngày anh đi công tác, thám tử túc trực ở cửa khách sạn suốt ba ngày.

 

Sáng ngày thứ ba, thám tử nói: "Chị, có một câu chị thực sự nên nghe."

 

Một đoạn âm thanh mờ nhạt được xử lý gửi đến.

 

Giọng của Trần Minh Xuyên đứt quãng:

 

- "Em yên tâm, phá hay không phá thai, cô ấy không có quyền quyết định. Có rất nhiều cách."

 

Tôi cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, lặng lẽ ngẩng đầu thắp nén nhang cuối cùng trong ngôi chùa.

 

Chiều tối hôm đó, hai người cuối cùng cũng rời khỏi khách sạn.

 

Mi Tuyết yếu ớt, trực tiếp bắt xe đến bệnh viện làm thủ tục nhập viện.



 

Quả thật như câu nói:

 

"Đừng để chó săn được nếm vị ngọt. Một khi đã nếm, chúng sẽ không bao giờ chịu buông."

 

---

 

Cảm nhận được vị ngọt, Trần Minh Xuyên không bỏ lỡ. Vừa về nhà, anh lập tức nhắc đến chuyện đứa bé.

 

Anh nói rằng sau khi suy nghĩ kỹ, anh muốn cứu người trước rồi mới tính chuyện có con.

 

- "Nếu người đó xảy ra chuyện, cả đời chúng ta sẽ sống trong áy náy."

 

Tay tôi chạm vào túi, rồi lại do dự, vật trong tay vẫn chưa lấy ra.

 

Trần Minh Xuyên nhìn động tác của tôi, nhướng mày hỏi.

 

Tôi giữ chặt túi.

 

- "Không có gì. Nếu đã quyết định rồi, thì không cần xem nữa."

 

Trần Minh Xuyên càng thêm tò mò.

 

- "Rốt cuộc là cái gì?"

 

Anh bước lên, kéo tay tôi ra.

 

Một chiếc thẻ gỗ rơi ra theo động tác của anh.

 

Tôi vội nhặt lên, giấu ra sau lưng.

 

- "Đừng xem, thật sự không có gì cả."

 

Tò mò của anh hoàn toàn bị khơi dậy.

 

Anh nghiêm mặt, nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt.

 
 
Chương 8: CHƯƠNG 8


Tôi đành "bất đắc dĩ" đưa thẻ ra.

 

- "Thật ra không có gì, chỉ là một quẻ tốt thôi."

 

- "Em chẳng phải đã cho anh 10 ngày suy nghĩ sao? Em đoán anh có thể do dự, nên mới nhờ bạn đến xin quẻ hỏi giúp."

 

- "Bạn em còn bỏ tiền ra mời thầy mà anh từng nhắc là rất linh nghiệm."

 

Tôi đưa quẻ cho anh.

 

- "Quẻ viết như thế này."

 

- "Em cũng không hiểu ý nghĩa lắm, nhưng thầy nói đứa trẻ này sẽ mang đến vận may cho anh."

 

- "Thầy bảo rằng có đứa trẻ này, những gì trước đây anh không có được sẽ tự tìm đến anh."

 

Trần Minh Xuyên nhìn chăm chú dòng chữ trên quẻ, như thể liên tưởng đến những sự kiện xảy ra gần đây.

 

Tôi lập tức giật lấy quẻ, ném qua một bên.

 

- "Đừng xem nữa. Dù sao đã quyết định không giữ lại, thì đừng tin vào mấy chuyện hư vô."

 

- "Em chẳng thấy đứa trẻ này mang lại may mắn cho anh. Anh vẫn phải đi công tác mấy ngày liền, còn bị tát nữa."

 

- "Thật xui xẻo. Làm gì có chuyện từ không được thành có được?"

 

Khóe miệng Trần Minh Xuyên giật giật, do dự một lát, cuối cùng vẫn nhặt lại quẻ.



 

- "Để anh suy nghĩ thêm."

 

Tôi làm bộ định giật lại quẻ.

 

- "Em đã bảo đừng xem rồi. Xem xong lại lưỡng lự. Làm gì có vận may nào. Mới mấy ngày trước còn bị người ta tát nữa."

 

Trần Minh Xuyên giơ tay cao, né tránh.

 

- "Đây là thứ cầu được, sao có thể tùy tiện ném đi. Ngủ sớm đi, sau này rồi tính."

 

Tôi nhìn anh nghi ngờ.

 

- "Không phải thực sự có cái gì trước đây anh không có được, giờ lại có được chứ?"

 

Trần Minh Xuyên bối rối dỗ dành tôi vào phòng ngủ, nhanh chóng đóng cửa rời đi.

 

Tôi không nói gì, khóa cửa lại.

 

Sau đó lặng lẽ nhắn tin cho Thương Chi Lâm:

 

"OK, đến lượt anh rồi."

 

—----------

 

Tối hôm đó, khi Trần Minh Xuyên vẫn còn đang do dự về lá thẻ gỗ "thượng thượng ký", anh nhận được cuộc gọi từ một khách hàng lớn.

 

Trước đây, anh từng muốn hợp tác đầu tư riêng với người này, nhưng khổ nỗi khách hàng không coi trọng số vốn nhỏ bé của anh.



 

Lần này, việc khách hàng chủ động gọi điện khiến anh vô cùng phấn khích.

 

Tôi lén nhìn về phía anh, thấy anh cẩn thận đặt lá thẻ gỗ lên giá sách cao nhất.

 

Có vẻ anh đã hoàn toàn tin tưởng vào "ý nghĩa may mắn" của nó.

 

---

 

Sáng hôm sau, khi Trần Minh Xuyên đi gặp khách hàng lớn, tôi một mình đến bệnh viện nơi Mi Tuyết đang điều trị.

 

Khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô ấy, tôi cố ý lộ ra vẻ bối rối và cuống quýt giải thích:

 

- "Tôi không biết bệnh của cô tiến triển nhanh như vậy, tôi không ngờ... Tôi thực sự không cố ý không cứu cô. Chỉ là chồng tôi... hơi mê tín mà thôi."

 

Mi Tuyết yếu ớt nhìn tôi, nén lại ánh mắt đầy căm phẫn.

 

- "Vậy khi nào cô mới đi phá thai?"

 

Tôi làm bộ như sắp khóc:

 

- "Không phải tôi không muốn, mà là chồng tôi muốn tôi chờ thêm một thời gian."

 

- "Hôm qua tôi nghe bạn anh ấy nói, có vẻ anh ấy tin rằng đứa trẻ này mang lại may mắn cho anh ấy."

 

- "Nói rằng những thứ trước đây không thể có, giờ lại dễ dàng đạt được. Những người từng khinh thường, giờ lại phải cầu cạnh."

 
 
Chương 9: CHƯƠNG 9


Sắc mặt Mi Tuyết càng tái nhợt hơn.

 

Tôi giả vờ như không nhận ra, tiếp tục nói:

 

- "Tôi đến đây để quyên góp cho một đứa trẻ bị bạch cầu ở phòng bên. Tình cờ thấy cô nên muốn nói vài lời."

 

- "Gần đây tôi ốm nghén khá nhiều, lại đang có cơ hội thăng chức ở công ty. Vì vậy, tôi quyết định không giữ đứa bé nữa."

 

- "Tôi chỉ muốn thông báo trước để cô đừng lo. Sau khi thuyết phục được chồng tôi, tôi sẽ lập tức phá thai và hiến tủy cho cô."

 

Mắt Mi Tuyết đỏ hoe, nhưng không phải vì biết ơn hay cảm động.

 

Ánh mắt cô ấy lộ rõ sự hận thù đến mức gần như hữu hình.

 

Một nhân viên y tế đi ngang, không biết sự thật, đã dành vài lời khen ngợi tôi:

 

- "Chị Linh Linh của chúng tôi là người tốt nhất ở bệnh viện này đấy."

 

- "Cô không biết đâu, những đứa trẻ không ai chăm sóc đều được chị ấy định kỳ đến giặt giũ quần áo, mang cơm. Ngay cả mèo chó hoang trong viện, chị ấy cũng cho ăn thường xuyên."

 

- "Nên nói chị ấy không cứu giúp thì chúng tôi không tin được đâu."

 

Nhân viên nói xong liền rời đi, để lại Mi Tuyết cúi đầu, cố nén nước mắt.

 

Nhìn thấy những vết đỏ rõ rệt trên cổ cô ấy, tôi cảm thấy buồn nôn, vội vàng khoác áo tình nguyện và rời đi.

 

---

 

Dự án đầu tư của Trần Minh Xuyên dường như tiến triển rất thuận lợi.

 



Được người có tầm ảnh hưởng dẫn dắt, anh trở nên cực kỳ hăng hái.

 

Nhưng khi đề cập đến số tiền tối thiểu để tham gia đầu tư, Trần Minh Xuyên lại im lặng.

 

Số tiền anh có không đủ.

 


Anh lúng túng rời khỏi bữa tiệc sớm, rồi bắt đầu đi vay mượn khắp nơi.

 

Và tôi nhận ra, lá thẻ gỗ trên giá sách đã được anh đặt lên bàn thờ nhỏ bên cạnh.

 

Đêm đó, Trần Minh Xuyên không về nhà.

 

Nghe nói, cùng lúc đó, Mi Tuyết cũng không ngủ lại phòng bệnh.

 

Sáng hôm sau, khi tôi đến bệnh viện l.à.m t.ì.n.h nguyện, tôi nhìn thấy Mi Tuyết với đôi mắt thâm quầng, cổ quấn khăn kín hơn trước.

 

- "Xin lỗi nhé," tôi nói.

 

- "Chồng tôi gần đây gặp nhiều phiền toái. Chỉ cần nhắc đến chuyện đứa bé là anh ấy lại nổi giận."

 

- "Đợi anh ấy vượt qua giai đoạn khó khăn này, tôi sẽ thuyết phục anh ấy ngay."

 

Mi Tuyết nghiến răng nhìn xuống bụng tôi, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng.

 

Một tình nguyện viên đi cùng hỏi thăm:

 

- "Chồng chị gặp khó khăn gì à? Công việc anh ấy không tốt sao?"

 

Tôi thở dài:

 



- "Đầu tư ấy mà, không đủ tiền. Còn có khó khăn gì khác ngoài thiếu tiền đâu?"

 

Chúng tôi vừa nói chuyện vừa đi khuất, trước khi rẽ góc, tôi thấy Mi Tuyết tức tối lôi điện thoại ra gọi.

 

---

 

Nguồn vốn cho dự án của Trần Minh Xuyên đã được giải quyết.

 

Anh vui mừng trở về, quỳ lạy trước bàn thờ.

 

Tôi kinh ngạc nhìn anh rồi nhìn lá thẻ gỗ "thượng thượng ký".

 

- "Không lẽ thực sự linh nghiệm đến vậy?"

 

- "Nhưng người cho anh vay tiền là ai? Có điều kiện gì không?"

 

Trần Minh Xuyên né tránh ánh mắt tôi, cầm lá thẻ gỗ lên ngắm nghía.

 

Con người là vậy.

 

Khi không liên quan đến lợi ích của mình, họ sẵn sàng hy sinh của người khác để thể hiện sự cao thượng.

 

Nhưng khi liên quan đến vận may của bản thân, họ không muốn đánh đổi, dù chỉ là một rủi ro không rõ ràng.

 

Huống hồ, ánh trăng sáng cao xa ngày xưa đã rơi xuống bụi trần, khuất phục trước anh.

 

Trở thành "bám víu" chỉ là chuyện sớm muộn.

 

Liếm láp đã có được miếng xương, sao còn nỗ lực thêm làm gì?

 
 
Chương 10: CHƯƠNG 10


Sau khi suy nghĩ rất lâu, ánh mắt Trần Minh Xuyên rơi xuống bụng tôi.

 

- "Đợi khi dự án đầu tư này sinh lời, chúng ta sẽ nói tiếp chuyện đứa trẻ."

 

Nói xong, anh ngượng ngùng giải thích:

 

- "Dù sao thì điều kiện kinh tế tốt hay không cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng cuộc sống của con sau này."

 

Trong lòng tôi lạnh lẽo, thầm cười khẩy.

 

Trần Minh Xuyên quả thực tính toán quá giỏi.

 

Anh muốn dùng đứa trẻ để bảo đảm vận may cho mình.

 

Sau đó lại g.i.ế.c đứa trẻ để cứu "vầng trăng sáng" của anh ta.

 

Nhưng trên đời này làm gì có chuyện "vẹn cả đôi đường"? Người có tâm địa bất chính, dù không bị trời phạt cũng sẽ gặp tai họa từ con người.

 

—--------

 

Dựa vào những thông tin tôi cố ý tiết lộ khi trò chuyện với các tình nguyện viên tại bệnh viện, Mi Tuyết đã nhiều lần chuyển tiền cho Trần Minh Xuyên, thậm chí ba ngày hai lần ở bên cạnh anh ta.

 

Tôi tìm hiểu được rằng gia đình Mi Tuyết khá giả, bạn bè thời đi học của cô ấy cũng đều thuộc tầng lớp có điều kiện tốt.

 

Trong khi đó, Trần Minh Xuyên lại là một cậu học sinh nghèo xuất thân từ vùng núi xa xôi, phải nỗ lực vượt qua khó khăn để học hành.

 

Mi Tuyết khi đó, ngoài việc nhờ anh giúp làm bài tập, gần như không để mắt đến anh.

 

Sau này, khi Mi Tuyết mắc bệnh, hai người họ mới có nhiều liên hệ hơn.

 

Nghe nói, Trần Minh Xuyên đã từng liên tục đến các điểm hiến m.á.u để tìm được nhóm m.á.u hiếm, vì hiến m.á.u quá thường xuyên mà còn phải nhập viện.

 

Tôi nghĩ rằng, những trải nghiệm đó đã vô tình giúp Trần Minh Xuyên khai mở một khía cạnh tối trong con người mình.

 

Trước sự tấn công dồn dập từ Mi Tuyết, vừa chuyển tiền vừa dâng hiến bản thân, anh dần nhận ra những cảm giác không mấy dễ chịu.

 



Bản thân sau khi "biến chất" bắt đầu cảm thấy thương hại chính mình trong quá khứ – con người từng thấp kém và đáng thương.

 

Kết quả là, chiếc khăn quàng trên cổ Mi Tuyết không bao giờ được tháo xuống.

 

---

 

Vài ngày sau, khi tôi lại đến bệnh viện, Mi Tuyết bất ngờ chủ động tìm gặp tôi.


 

Có vẻ như cô ấy đã nghĩ thông suốt: muốn tôi hiến tủy, cách hiệu quả nhất là nói thẳng với tôi.

 

Lần này, cô ấy không còn kiêu ngạo hay vô lễ, mà ánh mắt đầy chân thành và đau khổ.

 

- "Phải làm thế nào chị mới đồng ý hiến tủy cho tôi?"

 

Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt thương cảm.

 

- "Tôi cũng muốn hiến mà, nhưng dạo này chồng tôi không hiểu sao lại rất kỳ lạ."

 

- "Ban đầu anh ấy đồng ý cho tôi hiến tủy, nhưng gần đây anh ấy có vẻ đổi ý rồi."

 

Tôi chăm chú nhìn gương mặt xanh xao của Mi Tuyết, giọng nói chậm rãi.

 

- "Anh ấy nghĩ rằng đứa trẻ trong bụng tôi mang lại may mắn. Cụ thể may mắn thế nào thì tôi không rõ, nhưng hôm qua tôi nghe anh ấy lẩm bẩm, nói gì đó như: 'Con người là vậy, kéo không đi, đánh thì lùi.'"

 

Môi Mi Tuyết run rẩy.

 

Tôi quan tâm hỏi:

 

- "Cô có ổn không? Tôi thấy sắc mặt cô dạo này không tốt. Cô cũng không biết chăm sóc bản thân gì cả, bệnh nhân cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, gia đình cô không biết điều đó sao?"


 

Mắt Mi Tuyết đỏ hoe.

 

Tôi tiếp tục an ủi:

 

- "Cô đừng lo, kể cả chồng tôi quyết định giữ đứa bé, thì cũng chỉ vài tháng nữa là sinh thôi. Đến lúc đó, tôi sẽ hiến tủy cho cô, không muộn mà."

 



- "Nhưng trong thời gian này, cô phải chăm sóc tốt cho bản thân. Nếu cứ mệt mỏi thế này thì không ổn đâu."

 

Nói xong, tôi cùng các tình nguyện viên rời đi.

 

Mi Tuyết gục xuống, ôm chặt vai mình và lặng lẽ khóc.

 

---

 

Mi Tuyết đến tìm Trần Minh Xuyên và làm ầm lên.

 

Trong video, Mi Tuyết không kiềm chế được mà lại tát Trần Minh Xuyên.

 

Lần này, anh ta có chút tức giận, nắm lấy cổ tay Mi Tuyết và hất ra.

 

Nhưng, "ánh trăng sáng" vẫn có sức sát thương riêng.

 

Cuối cùng, Trần Minh Xuyên quay về và hỏi tôi một cách khó chịu:

 

- "Có phải em nói với Mi Tuyết rằng em không muốn phá thai?"

 

Tôi thản nhiên gật đầu.

 

- "Đúng vậy, sao anh biết?"

 

- "Mi Tuyết tình cờ ở cùng bệnh viện nơi em l.à.m t.ì.n.h nguyện, chắc nghe được em trò chuyện với các bạn."

 

- "Cô ấy hôm nay còn hỏi em liệu em có thể phá thai để hiến tủy cho cô ấy không. Em bảo tất cả phụ thuộc vào anh."

 

- "Nhưng em nghĩ cô ấy có vẻ không quan tâm lắm."

 

Trần Minh Xuyên nhíu mày nhìn tôi.

 

- "Cô ấy dường như lẩm bẩm gì đó, kiểu như 'thằng nhà quê' hay gì đó, em nghe không rõ."

 

- "Nhưng mà, anh với cô ấy quen nhau trước sao? Làm sao cô ấy biết anh xuất thân từ vùng núi?"

 
 
Chương 11: CHƯƠNG 11


Trần Minh Xuyên cau mày.

 

Tôi giả vờ không để tâm, nhẹ nhàng an ủi:

 

- "Ôi, anh đừng để ý, có khi em nghe nhầm. Cô ấy là tiểu thư nhà giàu, nhiều người như vậy mà, họ thường khinh thường người nhà quê."

 

- "Hồi em đi học cũng có kiểu người như thế. Nhờ vả chép bài thì cười thân thiện, quay lưng lại thì gọi mình là chó nhà quê."

 

Mặt Trần Minh Xuyên ngày càng khó coi.

 

Anh ta không còn nhắc đến chuyện đứa bé nữa.

 

Khách hàng gọi đến, báo rằng dự án đầu tư mang lại lợi nhuận cao, sắp có thể rút vốn.

 

Trần Minh Xuyên lại một lần nữa cúi đầu trước bàn thờ, cảm tạ "thượng thượng ký."

 

---

 

Sáng hôm sau, tôi mua rất nhiều đồ ăn vặt mời các tình nguyện viên tại bệnh viện.

 

Tôi hào hứng chia sẻ với họ về việc chồng tôi đã đầu tư thành công.

 

Một bệnh nhân nhỏ ôm túi đồ ăn vặt và mang đến tặng Mi Tuyết.

 

Gương mặt cô ấy xanh xao, nhìn tôi đầy vẻ thất vọng.

 

Tôi khẽ cười xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi.

 

Mi Tuyết thấy tôi tránh mặt, liền hiểu rằng việc hiến tủy xem ra đã tan thành mây khói.

 

Cô ấy hỏi han các tình nguyện viên, liền biết rằng Trần Minh Xuyên đã chọn lợi ích thay vì cô ấy.



 

Còn tôi, những ngày qua cứ né tránh cô ấy, lại càng khẳng định sự thật này.

 

Cuối cùng, vào ngày thứ tư, Mi Tuyết tìm được tôi ở một tầng khác.

 

Trước đó, cô ấy đã tìm hiểu rất kỹ.

 

Các nhân viên y tế đã kể cho cô ấy mọi điều về tôi:

 

Ví dụ, tôi từng tiêu hết tiền tiết kiệm để cứu mèo hoang.

 

Hay tôi từng nhịn bữa tối hàng tháng trời để cải thiện bữa ăn cho trẻ em bị bệnh.

 

Thậm chí, tôi luôn giúp đỡ người ăn xin vì sợ rằng họ thực sự đang gặp khó khăn.

 

Nói chung, qua lời kể của người khác, tôi là một người vừa ngốc nghếch lại vừa tốt bụng.

 

Vì vậy, Mi Tuyết tin chắc rằng chỉ cần thuyết phục tôi, mọi việc sẽ ổn.

 

Lần này, cô ấy thực sự quỳ xuống trước mặt tôi.

 

- "Tôi cầu xin chị."

 

Cô ấy khóc:

 

- "Hiện tại chỉ có chị mới cứu được tôi. Tôi mới 27 tuổi, tôi rất sợ không thể chăm sóc cha mẹ già."

 

- "Cha tôi sinh tôi muộn, năm nay ông đã hơn 70 tuổi. Nếu tôi không còn nữa, ông làm sao sống nổi?"

 

Nước mắt lăn dài trên mặt Mi Tuyết, cô ấy níu lấy áo tôi mà khóc lóc thảm thiết.



 

Nhìn cảnh đó, ai cũng cảm thấy thương xót.

 

Tôi giả vờ muốn tránh đi nhưng không đành lòng.

 

Hành động của tôi khiến Mi Tuyết thêm tin tưởng.

 

Cô ấy quỳ tiến thêm vài bước, tự tin nói:

 

- "Chị cứu tôi đi, tôi hứa chỉ cần chị cứu tôi, tôi sẽ không để chị chịu thiệt. Nhà tôi có rất nhiều tiền, chị có thể dùng số tiền đó để làm từ thiện, giúp các em nhỏ bệnh tật, và cả mèo hoang nữa."

 

Đôi mắt tôi sáng lên, như thể bị lay động.

 

Tất nhiên, đó là biểu cảm tôi đã luyện tập trước gương không biết bao nhiêu lần.

 

Rồi Mi Tuyết đứng dậy, kéo tay tôi:

 

- "Thế nào? Có cần tôi ký thỏa thuận với chị không? Mùa đông sắp đến rồi, những chú mèo hoang cần một mái nhà mới."

 

Cô ấy kéo tôi về phía khoa sản.

 

Tôi giả vờ lưỡng lự:

 

- "Nhưng tôi phải hỏi chồng tôi đã."

 

- "Hỏi anh ta làm gì? Phụ nữ thời nay nên tự quyết định chứ."

 

- "Hơn nữa, đứa trẻ này chị vẫn có thể sinh sau vài tháng nữa mà."

 

Tôi ngập ngừng, chần chừ, rồi bị cô ấy kéo thẳng đến khoa sản.

 
 
Chương 12: CHƯƠNG 12


Suốt dọc đường, Mi Tuyết vừa thuyết phục tôi vừa đặt hàng trực tuyến vài chục chiếc ổ mèo tùy chỉnh.

 

Ngoài ra, cô ấy còn gửi một khoản tiền lớn đến khu điều trị bạch cầu cho trẻ em.

 

Cô ấy xử lý mọi việc một cách dứt khoát, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.

 

Tôi nửa đẩy nửa kéo, cuối cùng bị cô ấy đưa vào khoa sản.

 

Tôi định lấy điện thoại gọi cho Trần Minh Xuyên, nhưng Mi Tuyết nhanh chóng giật lấy.

 

Đúng lúc đó, những đứa trẻ bị bạch cầu xuất hiện.

 

Chúng ùa đến vây quanh tôi.

 

- "Cảm ơn chị Linh Linh, tiền chữa bệnh của chúng em lại được tiếp tục thêm thời gian rồi!"

 

- "Chị Linh Linh, chị thật là thiên thần. Chúng em sẽ mãi biết ơn chị."

 

Trước ánh mắt ngây thơ của bọn trẻ, tôi đỏ hoe mắt.

 

Rồi như thể đưa ra quyết định, tôi gật đầu với Mi Tuyết.

 

—------------

 

Tôi bị đẩy vào phòng phẫu thuật.

 

Một ca phá thai không đau, rất nhanh chóng.

 

Thế là, dưới sự "ép buộc" của Mi Tuyết, tôi nửa tình nguyện, nửa miễn cưỡng mất đi đứa con của mình.

 

Khi tôi bước ra khỏi phòng phẫu thuật, Mi Tuyết vừa khóc vừa cười, nói rằng cuối cùng cô ấy cũng được cứu.

 

Cô ấy không chần chừ, nhanh chóng sắp xếp xe để đi kiểm tra trước khi ghép tủy.

 

Tôi cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

 

Gia đình của Mi Tuyết vội vàng tới đỡ tôi, nửa đẩy nửa dìu tôi ra khỏi phòng phẫu thuật.

 

Không ngờ, ngay trước cửa, chúng tôi gặp Trần Minh Xuyên, người vừa hối hả chạy đến.

 



Mắt anh đỏ ngầu, giơ điện thoại lên và hỏi tại sao tôi không nghe máy.

 

Tôi hoảng sợ trốn ra sau lưng Mi Tuyết.

 

- "Là cô ấy không cho em cầm điện thoại."

 

Ánh mắt Trần Minh Xuyên nhìn Mi Tuyết như muốn phun lửa.

 


Anh cố gắng kiềm chế cơn giận và hỏi:

 

- "Mấy người ở đây làm gì?"

 

Tôi càng sợ hãi hơn, lùi về sau vài bước, giọng run rẩy:

 

- "Anh đừng trách cô ấy, cô ấy không ép em đâu."

 

Trần Minh Xuyên ngẩng đầu lên, nhìn dòng chữ "Phòng phẫu thuật" và ngay lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.

 

Điều này không khó đoán.

 

Một giờ trước, anh nhận được cuộc gọi thông báo thất bại trong đầu tư.

 

Hóa ra vị khách lớn kia là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, toàn bộ tài sản của anh đã bị cuỗm sạch, chẳng còn gì.

 

Anh liền nghĩ đến "thượng thượng ký."

 

Gọi điện cho tôi để hỏi rõ, nhưng không liên lạc được. Sau đó, anh gọi đến số của các tình nguyện viên khác.

 

Vậy là, chuyện tôi đi phá thai, anh đã biết từ một tiếng trước.

 

Đứa con không còn.

 

Vận may của anh cũng biến mất cùng với đó.

 

Nhìn bộ đồ bệnh nhân tôi vẫn chưa kịp thay ra, ánh mắt anh rực lửa.

 

- "Linh Linh, ai cho em cái gan tự ý làm phẫu thuật?"

 

Tôi đẩy Mi Tuyết ra trước.

 



- "Là cô ấy kéo em đến đây. Em nói muốn hỏi ý anh, nhưng cô ấy giật mất điện thoại của em."

 

Mi Tuyết có gia đình làm chỗ dựa, mạnh mồm lớn tiếng quát lại Trần Minh Xuyên.

 

- "Đứa bé đã không còn, tôi khuyên anh nên biết điều. Còn nếu anh ngăn cản việc hiến tủy, đừng trách tôi..."

 

Cô ta chưa nói hết câu thì "bốp," một cái tát như trời giáng rơi thẳng vào mặt cô ta.

 

Mi Tuyết ngã lăn ra đất.

 

Cả khung cảnh lập tức rối tung lên.

 

Gia đình Mi Tuyết túm tụm lại đánh Trần Minh Xuyên, còn Mi Tuyết thì vừa khóc vừa chửi.

 

- "Trần Minh Xuyên, đồ nhà quê, chó hoang! Anh dám đánh tôi? Anh lừa tiền, lừa người, treo tôi lên mà không chịu hiến tủy. Anh có biết đây là tống tiền không?"

 

- "Tôi đã chuyển cho anh hàng chục vạn, vậy mà vẫn không đủ để mua mạng con anh sao? Anh cố tình mà, anh chỉ muốn lợi dụng tôi thôi!"

 

Trần Minh Xuyên bị vài người phụ nữ giữ lại, mặt mày xước xát, nhưng anh vẫn điên tiết gào lên:

 

- "Tôi là chó hoang nhà quê, vậy ai là người nịnh bợ tôi, mang bệnh mà còn hiến thân?"

 

Trong cơn tức giận, cả hai bên đều mất kiểm soát, nói ra những lời không nên nói.

 

Khi họ nhận ra, tôi đã đứng yên, duy trì biểu cảm "sốc và mơ hồ" từ lâu.

 

Họ cuối cùng quay ra nhìn tôi.

 

Những giọt nước mắt đã dồn nén bao lâu của tôi cuối cùng cũng rơi xuống.

 

- "Trần Minh Xuyên, hai người đang nói cái gì vậy?"

 

- "Ai nịnh bợ anh? Ai mang bệnh mà hiến thân cho anh?"

 

- "Còn cô nữa."

 

Tôi quay sang Mi Tuyết.

 

- "Cô chuyển hàng chục vạn cho ai? Ai lừa tiền, lừa người của cô?"

 
 
Chương 13: CHƯƠNG 13


 

Trần Minh Xuyên cúi đầu không nói.

 

Mi Tuyết hoảng hốt bò dậy, định giải thích với tôi.

 

- "Không phải như chị nghĩ, chị nghe tôi nói đã."

 

Tôi lùi lại hai bước, giọng đầy đau khổ:

 

- "Tôi không màng sự phản đối của Trần Minh Xuyên, kiên quyết phá thai để cứu mạng cô. Vậy mà cô lại lén lút quyến rũ chồng tôi?"

 

- "Mi Tuyết, tôi không chịu nổi ai đáng thương, chỉ cần cô cầu xin một chút, tôi nhất định giúp. Nhưng giờ đây cô lại xem tôi là con ngốc."

 

Mi Tuyết vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, run rẩy đưa tay kéo tôi, nhưng tôi gạt ra.

 

- "Chỉ một chút nữa thôi. Nếu Trần Minh Xuyên đến muộn thêm chút nữa, có lẽ tôi đã ký thỏa thuận hiến tủy."

 

- "Nhớ lấy, Mi Tuyết, chính cô tự tay bóp c.h.ế.t cơ hội cuối cùng của mình. Chuyện này không thể trách tôi được."

 

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng sợ của cô ta, nhấn mạnh từng chữ:

 

- "À, không đúng, không chỉ là lỗi của cô. Còn cả người vừa nhận tiền vừa hưởng thụ như Trần Minh Xuyên nữa."

 

Nói xong, tôi từ từ gỡ tay Mi Tuyết ra, nước mắt lăn dài, rồi không ngoảnh đầu lại, chạy thẳng ra khỏi bệnh viện.

 

---

 

Sau lưng tôi, Trần Minh Xuyên hoảng hốt gọi tên tôi.

 

Nhưng tiếng gọi của anh nhanh chóng bị tiếng khóc nức nở của Mi Tuyết lấn át.



 

Họ lại đánh nhau, nhưng tôi không quay đầu.

 

Chiếc xe của Thương Chi Lâm đang đợi ngoài cửa bệnh viện.

 

Trong xe, gió ấm thổi lên, tôi được bao bọc trong chiếc áo phao dày.

 

- "Làm tốt lắm." Tôi nói.

 

Thương Chi Lâm có vẻ không vui.

 

- "Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Tay đầu tư đó vốn dĩ đã sắp sập, tôi chỉ lợi dụng thông tin để đẩy Trần Minh Xuyên vào bẫy."

 

Thương Chi Lâm là bạn thân nhất của anh trai tôi. Tôi lớn lên theo sau họ từ nhỏ.

 

Hôm đám cưới của tôi, anh ấy cũng tham dự. Thấy sắc mặt anh không tốt, tôi hỏi, mới biết anh từng có mâu thuẫn với Trần Minh Xuyên.

 

Cụ thể là mâu thuẫn gì, anh trai tôi không nói.

 

Vì vậy, lần này khi tôi muốn "xử lý" Trần Minh Xuyên, anh ấy là cộng sự hoàn hảo nhất.

 

Xe dừng dưới nhà mẹ tôi. Trước khi đi, Thương Chi Lâm kéo mũ áo phao của tôi xuống, rồi nhấn ga rời đi.

 

---

 


Tôi đề nghị ly hôn với Trần Minh Xuyên.

 

Nhưng bố mẹ tôi lại tỏ ra do dự.

 

Trước mặt anh ta, họ nói đủ điều tốt về anh.

 



Vậy nên Trần Minh Xuyên rất hợp thời hứa rằng anh nhất định sẽ chứng minh quyết tâm cắt đứt với Mi Tuyết.

 

Tôi không bận tâm anh có bao nhiêu phần muốn hối cải.

 

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng con người có thể hy sinh hoàn toàn vì một tình cảm mơ hồ.

 

Ngay cả trước đây, khi cưới tôi làm "ngân hàng tủy xương," Trần Minh Xuyên cũng không phải.

 

Có lẽ ban đầu, anh làm mọi việc vì Mi Tuyết.

 

Nhưng phần nhiều là vì chính anh.

 

Tất cả những gì anh làm chỉ để đạt được một mối tình không thành.

 

Nhưng khi anh gặp tôi, tôi không chỉ phù hợp để ghép tủy, mà còn đáp ứng những tiêu chuẩn về hôn nhân trong tưởng tượng của anh.

 

Anh muốn cứu "ánh trăng sáng," nhưng cũng muốn lập gia đình.

 

Vậy nên những gì anh làm chưa bao giờ là vì lòng vị tha.

 

Khi lần hiến tủy thứ hai đụng chạm đến lợi ích cá nhân, anh lại chọn lợi ích của mình.

 

Bây giờ, anh cầu xin tôi tha thứ, chắc chắn không phải vì tình yêu sâu sắc với tôi.

 

Anh đã phá sản.

 

Toàn bộ gia sản mất sạch, nhưng các mối quan hệ của anh trai tôi có thể giúp anh ta làm lại từ đầu.

 

Vậy nên, so với "ánh trăng sáng" đã rơi xuống trần gian, để cô ta rơi mãi cũng là điều hợp lý.

 
 
Chương 14: (HẾT)


 

Trần Minh Xuyên bắt đầu hành động của mình.

 

Tại một buổi tụ tập bạn bè, anh ta công khai tuyên bố rằng mình không còn liên quan gì đến Mi Tuyết.

 

Khi bị mọi người trêu chọc, anh ta hứng thú trả lời:

 

- "Thịt kho dù ngon, ăn nhiều cũng ngán."

 

Vậy là mọi người lại rôm rả hỏi anh ta làm cách nào mà được "ăn thịt kho."

 

Không biết Trần Minh Xuyên đã nói gì, nhưng tin đồn lan khắp bệnh viện.

 

Người ta nói rằng Mi Tuyết dường như đã phát điên, chỉ cần ai nói rằng họ có thể tìm được tủy thích hợp, cô ấy đều đồng ý ngay lập tức.

 

Điều đáng kinh ngạc hơn, Trần Minh Xuyên lại tự hào khoe khoang về điều này.

 

Khi anh ta đến cầu xin tôi một lần nữa, tôi đã ghi âm lại cuộc nói chuyện.

 

Sau đó, không chút do dự, tôi đuổi anh ta ra khỏi nhà.

 

---

 

Mi Tuyết lại đến tìm tôi.

 

Cô ta quỳ xuống, khóc lóc cầu xin, nhưng tôi lạnh lùng lấy đoạn ghi âm ra.

 

Giọng nói của Trần Minh Xuyên vang lên rõ ràng:

 

- "Linh Linh, tôi đã làm cho danh tiếng của Mi Tuyết bị hủy hoại hoàn toàn. Tôi nói với những người bạn cũ rằng chỉ cần nói tìm được tủy phù hợp, cô ấy sẽ ngoan ngoãn chịu đựng mọi thứ."

 

- "Trước đây tôi không nhận ra cô ấy ngốc đến thế. Giờ thì những người từng để ý cô ấy trong nhóm bạn cũ đều đã đạt được mục đích."

 

Mi Tuyết sụp đổ.

 

Cô ta phát điên, giật lấy điện thoại của tôi rồi ném mạnh xuống đất, sau đó loạng choạng bỏ chạy ra ngoài.

 

---

 

Buổi tối hôm đó, tin tức về vụ tai nạn xe hơi của Trần Minh Xuyên lan truyền.

 

Người lái xe gây tai nạn chính là Mi Tuyết.



 

Không ngoài dự đoán, cả hai chân của Trần Minh Xuyên đều không thể giữ được.

 

Còn bệnh của Mi Tuyết cũng tiến triển nhanh hơn.

 

Gia đình cô ta nhiều lần đến nhà tôi cầu xin, nhưng đều bị tôi từ chối.

 

Tôi từng tự hỏi liệu mình làm vậy có quá đáng hay không.

 

Nhưng khi thám tử cho tôi biết, ngày Mi Tuyết kéo tôi đi phá thai, cô ta đã thuê sẵn tài xế. Nếu tôi từ chối, sẽ có một "tai nạn" xảy ra để cướp đi đứa con của tôi, thì tôi đã yên tâm rằng mình không sai.

 

Tôi thắp thêm một nén nhang trong chùa.

 

Đây không phải do tôi cố ý hại người, mà là người ta muốn hại tôi trước.

 

Trước cổng chùa, anh trai tôi và Thương Chi Lâm tựa vào nhau đợi tôi.

 

- "Em gái anh vẫn chưa chữa khỏi chứng thiếu cảm xúc à?" Thương Chi Lâm hỏi.

 

- "Em gái cậu mới thiếu cảm xúc, em gái tôi chỉ là lạnh lùng thôi."

 

- "Nhưng từ khi tôi bảo nó làm nhiều việc thiện, tham gia các hoạt động từ thiện, giờ trông nó đỡ hơn nhiều rồi."

 

Thương Chi Lâm nhướng mày cười.

 

- "Thật vậy sao?"

 

Dĩ nhiên là thật!

 

---

 

Cuối cùng, Trần Minh Xuyên đồng ý ly hôn.

 

Bởi nếu không đồng ý, có lẽ anh ta sẽ không đủ tiền để chi trả cho chi phí điều trị tiếp theo.


 

Ngày hoàn tất thủ tục ly hôn, tôi bảo anh trai đợi bên ngoài.

 

Ngay khi anh tôi đi khỏi, trong phòng liền vang lên tiếng gào thét giận dữ của Trần Minh Xuyên.

 

Anh ta điên cuồng chửi rủa, rồi ngã khỏi xe lăn.

 

Trong tay anh ta là tờ "thượng thượng ký."



 

Tôi chẳng làm gì, chỉ cho anh ta xem đường link đặt hàng trên Pinduoduo (một trang mua sắm trực tuyến).

 

2,5 tệ, thượng thượng ký!

 

---

 

Còn về Mi Tuyết, không tìm được tủy ghép, mạng sống của cô ta có thể kéo dài bao lâu thì không nằm trong phạm vi quan tâm của tôi nữa.

 

Chỉ là giờ gặp cô ta hơi phiền phức.

 

Cô ta đang ở trong tù, việc xin bảo lãnh y tế không suôn sẻ lắm.

 

Nhưng chút phiền phức này tôi có thể xử lý.

 

Tôi chủ động đến nhà tù gặp cô ta.

 

Vẫn là một kịch bản quen thuộc.

 

Lại là tiếng la hét xé lòng của cô ta.

 

Không có gì, tôi chỉ cho cô ta xem lịch sử đặt hẹn của mình ở bệnh viện.

 

Ngày đặt hẹn chính là ngày cô ta tìm đến tôi.

 

Trước khi cô ta kéo tôi vào khoa sản, tôi đã nhắn tin cho bác sĩ:

 

- "Ca phẫu thuật chiều nay có thể tiến hành như bình thường."

 

---

 

Nghe xong tiếng gào thét của Mi Tuyết, tôi bước ra khỏi nhà tù với tâm trạng nhẹ nhàng.

 

Hai khuôn mặt tuyệt vọng của họ khiến tôi cảm thấy hiếm hoi được thoải mái như vậy.

 

Hạt giống tội lỗi một lần nữa nảy mầm trong lòng tôi.

 

Tôi rút ra một miếng xúc xích mang theo, ngồi xuống cho mèo ăn.

 

A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai!

 

(Hết)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top