Cập nhật mới

Dịch Full Chồng Cũ Của Tôi Lại "Được" Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,029
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Chồng Cũ Của Tôi Lại "Được" Rồi

Chồng Cũ Của Tôi Lại "Được" Rồi
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




CHỒNG CŨ CỦA TÔI LẠI “ĐƯỢC” RỒI

Tác giả: 哇哇如意

Edit: Chang Chang | Beta: Nhược Ảnh

*******

Khi vào phòng sinh, tôi mới biết bác sĩ là chồng cũ của mình.

Tôi nhanh tay túm lấy cô y tá, bảo cô ấy mau đập ngất tôi đi, nhưng dường như đã quá muộn rồi.

"Chúng ta ly hôn còn chưa đầy một năm mà cô đã sinh con rồi ha! Xem ra chồng mới của cô được hơn tôi đấy."

Anh ta cầm dao mổ, ánh mắt tức giận, lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi dứt khoát giả vờ ngất luôn, nhưng đứa con không hiểu chuyện này thì làm sao mà ngăn được!

Bàn chân nhỏ của nó đá vào bụng tôi, đau đến mức tôi há miệng phun ra đủ lời vàng ngọc, tinh túy của dân tộc.

"Mả mẹ nó chứ!!! Tổ sư cả dòng Lữ Tống nhà anh! Mau lôi thằng con mày ra cho bà!!!!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,029
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Tôi đã nhắc đi nhắc lại là đừng đưa tôi đến bệnh viện phụ sản ở trung tâm thành phố, đi đường vòng một chút rồi đưa tôi đến bệnh viện phụ sản Maria cũng được.

Nhưng tài xế taxi lười chạy, lái thẳng vào toà nhà ở trung tâm thành phố kia.

Bác sĩ Lữ ở đây nổi danh là hộ sinh rất giỏi, vợ anh ta sinh ở đây và đứa trẻ rất khỏe mạnh. Điều đó làm tôi như trút bỏ được gánh nặng mà yên tâm sinh ở đây.

Thành thật mà nói, nếu không có người quen ở đây thì tôi thoải mái vô cùng.

Nhưng bác sĩ Lữ mà tài xế vừa nhắc đến chính là chồng cũ của tôi, tôi vẫn còn nhớ rõ hình ảnh anh khóc như mưa khi chúng tôi ly hôn.

Chúng tôi kết hôn đã hai năm nhưng vẫn chưa có con, đến bệnh viện khám thì mới biết vấn đề nằm ở anh.

Sau khi mẹ tôi biết chuyện, bà liều mạng ép tôi phải ly hôn với anh.

Bây giờ tôi vẫn còn trẻ, còn cơ hội để tìm một người “có khả năng” và sống cả đời với người ta.

Tôi không đồng ý, tuy tôi biết Lữ Tống qua mai mối, ban đầu chẳng có tình cảm gì nhiều, nhưng sau hai năm chung sống, tôi thấy chúng tôi cũng khá hòa hợp với nhau.

Mạnh ai nấy chơi… À không, mạnh ai nấy bận chứ.

Nên đúng là quá vô trách nhiệm khi ly hôn dễ dàng như vậy.

Nhưng mẹ tôi lại không nghĩ thế.

Bà nói việc Lữ Tống “không được” mà vẫn cưới tôi mới là vô trách nhiệm.

Sau đó bà lấy tính mạng ra để uy hiếp nên tôi đành phải đệ đơn ly hôn.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy mái tóc loà xoà của Lữ Tống.

Anh ngồi xổm trong góc với đống râu lởm chởm và đôi mắt đỏ hoe, vừa đọc tin nhắn tôi gửi vừa khóc thút thít.

Thấy tôi về, anh lập tức bật dậy rồi lắc vai tôi hỏi dồn.

"Nhất định phải ly hôn sao? Nhất định phải ly hôn hả em?"

Tôi gật đầu, không nhìn vào mắt anh.

"Chúng ta không thể nhận con nuôi à? Hoặc thụ tinh ống nghiệm? Hay anh sẽ uống thật nhiều thuốc Bắc nhé? Tóm lại, chỉ cần không ly hôn thì chuyện gì anh cũng sẽ thử mà."

Tôi lắc đầu, cảm thấy hơi chán ghét dáng vẻ này của anh.

"Anh đã ‘không được’ rồi thì đừng làm chậm trễ tôi nữa, mau ký đơn đi, cũng may chúng ta kết hôn chưa lâu nên chẳng có tài sản gì cần chia."

Nói xong, tôi bắt đầu thu dọn hành lý.

Chẳng biết thu thu dọn dọn thế nào mà chúng tôi bắt đầu cãi nhau, ầm ĩ mãi cho đến khi lăn lên giường.

Anh nói đây là lần cuối, sau đêm nay, anh sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi.

Nào ngờ đâu khi tôi đang xem mắt với đối tượng khác thì tôi lại nôn thẳng xuống bàn ăn, chân giò gì đó cũng ra hết sạch.

Đối tượng xem mắt thấy ghê tởm quá nên bỏ chạy, mẹ tôi lo cơ thể tôi có vấn đề nên vội vàng đưa tôi đến bệnh viện.

Và khi khám xong, tôi phát hiện ra rằng cmn tôi đang mang thai.

Sau đó, người mẹ mặt dày của tôi bắt đầu yêu cầu tôi tìm cơ hội tái hôn với Lữ Tống.

Nhưng da mặt của tôi mỏng lắm, còn mặt mũi nào mà gặp lại anh chứ.

Huống chi tôi là kẻ vô đạo đức, lúc người ta “không được” thì phủi mông bỏ đi, bây giờ biết người ta “được” rồi thì đòi quay lại.

Sao tôi có thể làm như vậy hả?

Hơn nữa tôi còn nhớ rất rõ anh đã hung hăng thế nào trong đêm ly hôn ấy.

Tôi nằm trên giường suốt ba ngày mới đến được Cục Dân chính để nộp đơn ly hôn.

Khi đó, anh cười và chúc tôi: “Chúc cô gặp được người có thể làm “hăng” hơn tôi."

Giờ thì hay rồi, tôi lại chạy thẳng đến chỗ anh để sinh con.

Có lẽ hai mẹ con khó mà bình an vô sự trở về đây.

Sau khi ra khỏi phòng sinh, tôi đặt xe rồi vội vã quay về nhà ngay.

Ngày thứ ba ở cữ, Lữ Tống cầm giỏ trái cây đến gặp tôi.

"Để xuống rồi đi đi."

"Anh cũng đâu còn tình sâu nghĩa nặng gì với tôi nhỉ?"

Tôi tức giận nói với anh.

Tuy nói là kết hôn hai năm, nhưng tôi dám cam đoan, chúng tôi cùng lắm chỉ là quan hệ sống chung, quan hệ bạn giường, chứ chẳng có chút tình cảm nào đâu.

Khi ly hôn, tôi cứ ngỡ là anh quá tự ái nên mới quấn lấy tôi.

Nhưng trong hoàn cảnh này, chẳng lẽ anh muốn tái hợp à?

Khó như lên trời.

Ngựa khôn không quay đầu ăn cỏ cũ*

*hay dùng nhất là để chỉ đã chia tay rồi thì không nên quay lại.

Chó ngoan còn không thèm li3m cứ* cùng một hố nữa là.

Hơn nữa tên này thích sĩ diện, cho nên tái hợp thì khác nào anh đang tự sỉ nhục chính mình cơ chứ?

"Làm gì có. Tôi chỉ muốn xem chồng mới của vợ cũ hơn tôi chỗ nào thôi. Là do tư thế của tôi không chuẩn, hay là cô không theo kịp tốc độ của tôi?"

Kìa, tôi đã nói gì đâu.

"Bố đứa bé đâu? Đi đánh bài? Uống rượu? Hay là đi câu cá rồi?"

Lữ Tống đặt đồ xuống, lấy ra một quả chuối, lột vỏ rồi tự ngồi ăn.

Tôi lườm anh.

"Không phải chuyện của anh, xem ra tính đeo bám người khác của bác sĩ Lữ vẫn không thay đổi nhỉ."

Lữ Tống lập tức đen mặt, sau đó anh ném một tờ giám định ADN vào tôi.

"Bố nó chắc còn đang ngồi ăn chuối đấy. Cô nói xem có đúng không, mẹ của nó?"

Ông cố nhà anh.

Biết rồi mà còn giả vờ giả vịt.

Căn bản là chả cần tôi phải giải thích thêm gì cả, giám định AND kia đủ để chứng minh đứa trẻ là con của Lữ Tống.

Cũng không cần phải nhiều lời, lão bác sĩ lúc đó đã xét nghiệm sai rồi.

Bây giờ, một nhà ba người đều đã tập trung đông đủ, vậy tại sao không đi thẳng vào vấn đề chính nhỉ?

Tôi không phải là người thích dây dưa, nếu gặp vấn đề thì tôi sẽ giải quyết nó một cách nhanh chóng.

Tôi nhìn sang Lữ Tống.

Anh đang nhàn nhã ăn hết quả chuối này đến quả chuối khác, hoàn toàn không coi mình là người ngoài cuộc.

Con trai tôi đang nằm ở trên giường ọ ọe, vô tri đến mức chẳng nhận ra bầu không khí bất ổn ngay lúc này.

Nhìn bề ngoài thì rất hoà thuận vui vẻ.

Khụ, nhưng tôi là một con ngựa khôn mà.

Làm gì có chuyện ăn cỏ cũ chứ?

Tôi nhìn xuống đứa nhỏ.

"Con trai à, con sắp được một tuần tuổi rồi đấy, không còn là em bé ngây ngô ngày đầu tiên đến với thế giới này nữa đâu, thế nên con nói đi, con muốn ở với ai?"

"Nếu ở với mẹ, sau này con sẽ có rất nhiều cô gái vây quanh, nhưng nếu con ở với con khỉ ăn chuối kia thì mẹ không chắc đâu."

Suy cho cùng, hồi đó tôi chịu lấy anh cũng là do cái nhan sắc kia, sau này mới dần quen với nếp sinh hoạt của nhau.

Sau khi kết hôn, Lữ Tống bận trăm công nghìn việc, cho nên không có thời gian chăm sóc tôi.

May mà tôi cũng dị ứng chuyện tình cảm nên chẳng đòi hỏi anh cái gì.

Nhưng bây giờ thì khác, chúng tôi đã có với nhau một mụn con, chẳng phải nên dành tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời cho bé cưng sao?

Nếu theo bố nó thì nó sẽ phải ăn một ngày ba bữa trong nhà ăn của bệnh viện mất thôi.

Còn không bằng tôi đặt đồ ăn về nữa.

Tôi vừa dứt lời, Lữ Tống đã nặng nề nấc lên.

Tôi vỗ tay bộp bộp khi thấy bộ dạng đó của anh, còn chêm thêm một câu.

“Hay lắm, cục cưng nhìn kìa, ăn từng ấy chuối mà vẫn chưa no, không chừng sau này anh ta đói quá thì nhai luôn con đấy.”

Dường như thằng bé hiểu lời tôi nói nên nó lập tức khóc oà lên.

Tôi mừng thầm trong bụng.

Hay lắm, con trai là của tôi, còn chuối cho anh hết.

Tôi bế con lên, vỗ nhẹ vào lưng nó.

Nhưng... tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

Đứa nhỏ này, càng lúc càng khóc dữ dội hơn.

Tôi nhìn Lữ Tống cầu cứu.

Tôi thấy anh lấy điện thoại ra, sau đó… mở Baidu.

"Làm thế nào để dỗ trẻ sơ sinh dưới một tuần tuổi nín khóc."

Tiên sư nhà anh.

Đúng là chả tin tưởng được mà.

Cứ tưởng là bác sĩ phụ sản thì ít nhất cũng phải biết cách dỗ trẻ nhỏ chứ.

Tôi đành gọi cho mẹ.

Còn phía mẹ của Lữ Tống, tôi bảo anh giữ bí mật trước đã.

Dù sao thì trước đây hai bà mẹ cũng từng cãi nhau long trời lở đất cơ mà.

Nếu bọn họ đến đây thì đứa nhỏ sẽ bị xé thành hai nửa mất.

Sau khi mẹ tôi đến, bà vừa nhìn thấy Lữ Tống đã bắt đầu xun xoe nịnh bợ.

Nói gần nói xa, ý chính cũng là muốn chúng tôi tái hôn.

Lữ Tống hừ khẽ.

Trước khi đóng cửa, anh quay lại nói một câu.

"Dựa vào đâu mà dì nghĩ rằng tôi cần con gái của dì? Dù sao bây giờ tôi cũng vừa trẻ tuổi, vừa giỏi giang, thành đạt thế này, phụ nữ muốn sinh con cho tôi có thể xếp thành một hàng dài từ đây sang Pháp đấy."

Mẹ tôi giận đến không nói nên lời, còn tôi thì giơ tay ném cái gối ra ngoài rồi gào lên bảo tên kia mau cút đi.

Sau đó tôi lại quay về dỗ mẹ.

Không ngờ mẹ tôi lại nói.

"Sao Lữ Tống ly hôn với con xong lại càng ngày càng đẹp trai hơn vậy? Con nói xem, nếu hai con mà có con gái thì liệu con bé có đẹp như Nhiệt Ba gì đó không nhỉ?"

Tôi………

2.

Mẹ tôi trời sinh đã ích kỷ như vậy.

Miễn là có thể đạt được mục đích thì đến cả thể diện bà cũng chả cần.

Khi tôi đang ngủ say, mẹ tôi ôm đứa bé chạy đến nhà Lữ Tống để nhận thân.

Mẹ Lữ Tống bèn gọi điện thoại tới, bảo tôi đến đưa một già một trẻ đi ngay.

Chẳng còn cách nào, tôi đành bắt taxi đến khu chung cư bên ấy.

Tôi bình thản nhìn chiếc thang máy đã hỏng, có gì mà ngạc nhiên, khu nhà bọn họ ở cũng cũ rồi mà.

Tôi nhìn cầu thang bộ trước mặt mà thở dài ngao ngán.

Cơ thể tôi khá khỏe mạnh, nhưng vừa mới sinh con được một tháng mà đã vận động mạnh như này thì cũng không tránh khỏi có chút chật vật.

Cơ mà nghĩ đến khuôn mặt ăn thịt người của mẹ Lữ Tống, tôi lại cắn răng leo lên.

Lúc đầu gia đình chúng tôi tỏ thái độ kiên quyết nhưng Lữ Tống không chịu, cuối cùng, mẹ Lữ Tống muốn giữ thể diện nên bà một mực ép anh ký vào đơn ly hôn.

Sau cùng, bà ấy còn nói tốt nhất là hai nhà không nên dính dáng gì đến nhau nữa, gặp mặt mà không nhổ nước bọt vào chúng tôi thì cũng coi như bà ấy tốt tính lắm rồi.

Mẹ tôi cũng vậy, thế là hai người bắt đầu tranh cãi dữ dội.

Ai cũng cho là mình đúng.

Tóm lại, cuộc hôn nhân của tôi và Lữ Tống khá bất ổn.

Bây giờ mẹ tôi lại bắt đầu giở thói cũ, bà cho rằng tôi sinh con xong thì không dễ kết hôn nữa.

Còn muốn Lữ Tống tái hôn với tôi nữa chứ.

Thậm chí bà còn nói rằng sau này bà sẽ chi hơn 10 vạn tệ cho đứa nhỏ đi học mẫu giáo, miễn là Lữ Tống sẵn sàng tái hôn.

Sau khi dồn chút sức lực ít ỏi còn sót lại bò lên tầng 6, tôi thấy mẹ tôi đang ôm thằng bé và cho mẹ Lữ Tống xem.

Mẹ Lữ Tống không thèm nhìn, còn tỏ vẻ rất ghét bỏ.

Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người bà không thích cháu trai của mình đấy.

Tôi bước vào cửa, mẹ tôi lập tức gọi tôi lại xin lỗi.

"Cố Thanh, mau xin lỗi mẹ chồng đi."

Mẹ tôi vừa lấy lòng mẹ Lữ Tống, vừa ra hiệu cho tôi.

“Bà thông gia à, hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, bây giờ còn có thêm một đứa con, thôi thì cứ coi chuyện trước như trò đùa mà cho qua đi ha. Đều là người lớn cả rồi, không phải chúng ta đều muốn con mình có một cuộc sống tốt đẹp sao? Lúc đó tôi đâu còn lựa chọn nào khác, tôi cũng không thể không ôm cháu ngoại cả đời này được. Bà nói xem? Đúng không?"

Sắc mặt mẹ Lữ Tống rất khó coi, lời thốt ra cũng chẳng dễ nghe chút nào.

Bà ấy lùi lại hai bước, chỉ vào tôi và mẹ tôi rồi bắt đầu mắng xối xả.

"Ha, con của bà là con vàng con bạc, còn con của tôi không phải cũng do mẹ nó đứt ruột đẻ ra sao? Con nhà tôi bị con gái nhà bà hành hạ đến mất ăn mất ngủ, mặt mũi cũng bị con gái cưng nhà bà lấy đi hết rồi đấy. Bây giờ bà muốn đi thì đi, muốn đến thì đến, đúng là coi thường con trai nhà chúng tôi quá. Con trai tôi giúp cháu trai bà ra đời bình an là tốt lắm rồi."

“Muốn cho hai đứa tái hôn sao, nhà bà không có cửa đâu, cả một hàng dài các cô gái muốn gả cho con trai tôi đang xếp đằng sau kia kìa. Bà nên tìm gia đình khác hoặc tự mình nuôi nó đi, chúng tôi thật sự không muốn nhận đứa cháu trai này. Mẹ nào con nấy, nói không chừng cái tính lòng lang dạ sói của nhà bà cũng di truyền sang đứa cháu trai này mất rồi, chúng tôi không gánh nổi đâu."

Mẹ tôi bị chèn ép như một con kiến hôi, nhưng bà vẫn nhiệt tình lấy lòng.

"Kìa bà thông gia, lời bà nói hơi quá đáng rồi đấy, lúc trước là tôi ép Cố Thanh ly hôn chứ tính cách của nó vẫn tốt lắm. Là người làm mẹ như tôi tệ bạc, không liên quan gì đến con gái của tôi cả. Bà cho nó một cơ hội khác nhé."

Tôi nhìn mẹ với ánh mắt không thể tin nổi.

Dù bà ấy muốn tôi tái hôn đến thế nào đi nữa thì cũng đâu cần phải làm tới mức này chứ.

Người ta đang chỉ thẳng vào mặt, chửi bới nhà tôi đây này.

Tôi bước tới kéo mẹ ra khỏi nhà.

Xấu hổ quá đi mất.

Mẹ tôi vẫn còn liên tục nhận lỗi, còn tôi thì giận đến không nói nên lời.

Tôi im lặng bắt xe về.

Mẹ tôi ngồi bên cạnh vẫn không ngừng than thở.

Khi về đến nhà, cuối cùng tôi cũng không chịu được nữa nên hét vào mặt mẹ tôi.

"Có nhất thiết phải như vậy không? Cũng đâu phải là không ai cần con cơ chứ? Có rất nhiều phụ nữ đã ly hôn và có con, một mình con cũng có thể nuôi nó, tại sao con lại phải hèn mọn như vậy hả?"

Mẹ tôi ôm đứa nhỏ vào phòng ngủ rồi kéo tôi ngồi xuống sofa.

Bà tâm sự thật nhiều điều, câu nào cũng rất nghiêm túc và chân thành.

Bà nói, "Sau này đứa nhỏ bị gọi là con hoang, con có thể giải thích được không?"

Bà nói: "Đứa nhỏ hỏi con, tại sao người khác có cha còn nó thì không, con có thể giải thích được không?"

Bà nói: "Có bao nhiêu người đàn ông không để ý con riêng của vợ mà sống cùng nhau hạnh phúc đến cuối đời? Con có thể tìm được mấy người như vậy hả?"

Tôi biết, những gì bà nói đều là những chuyện bà đã trải qua!

Mẹ tôi một tay nuôi tôi lớn, từ nhỏ đến giờ tôi vẫn chưa từng được gặp bố.

Điều tôi thấy nhiều nhất là mẹ tôi nắm tay tôi, đi hẹn hò với hết người đàn ông này đến người đàn ông khác.

Nhưng cuối cùng cũng đều chia tay.

Tôi nghẹn họng, nhìn nước mắt mẹ rơi từng giọt mà bất lực.

"Mẹ à, mẹ nói rất đúng, nhưng mẹ có biết không? Con muốn sống một cuộc sống yên ổn, mẹ có từng nghĩ rằng, nếu con và Lữ Tống tái hôn thì bọn con sẽ thực sự hạnh phúc sau khi trải qua những chuyện này ư?"

Bà nhìn tôi, đôi môi hơi hé mở.

"Không, nhưng ít nhất nó sẽ dễ dàng hơn."

Tôi lắc đầu.

“Mẹ, làm sao có thể dễ dàng hơn được.”

Tôi và Lữ Tống đến với nhau không phải vì tình yêu, chúng tôi ở bên nhau hoàn toàn là do hai nhà tác hợp.

Giờ mọi chuyện đã bung bét hết cả lên rồi, làm sao có thể quay lại với nhau được nữa.

Thà đi tìm một người khác còn tốt hơn nhiều so với việc đi theo Lữ Tống.

3.

Tôi bảo mẹ cho tôi chút thời gian, rồi sẽ đến lúc tôi gặp được một người đàn ông phù hợp với mình.

Có thể anh ta đã qua một đời vợ, có thể anh ta đã hơn bốn mươi tuổi, có thể anh ta đã có vài đứa con.

Tóm lại sẽ có người đồng ý tiếp nhận mớ hỗn độn này của tôi.

Mẹ tôi muốn thấy tôi hạnh phúc, thế nên bà chẳng cho tôi thời gian chờ đợi mà xếp đầy những buổi xem mắt cho tôi.

Quả không sai, sau khi bà mối nhìn thấy hoàn cảnh của tôi thì đối tượng xem mắt lập tức tụt xuống vài hạng so với trước đây.

Tôi nhìn người đàn ông đội tóc giả trước mặt, cảm thấy hơi buồn nôn.

"Tôi có một đứa con trai."

Tôi đi thẳng vào vấn đề.

Sau khi nghe điều này, ông ta mỉm cười và gật đầu.

"Tôi biết, tôi cũng vậy."

"Tôi có công việc, nhà cửa và thu nhập khá. Tôi chỉ muốn tìm một người bố cho con mình, chỉ cần một người bố thôi".

Tôi nói thẳng, vì tôi biết rằng hầu hết những người đến xem mắt đều không mong sẽ gặp được tình yêu của đời mình.

Ông ta nghe xong, lại nở nụ cười.

"Tốt quá, tôi nghĩ mình rất phù hợp."

Nụ cười bỉ ổi khiến tôi nổi cả da gà.

Ông ta nói tiếp.

"Đến đêm hôm đó, cô có thể bồi dưỡng tình cảm với con tôi."

Nhanh vậy sao?

Đã đến đoạn bồi dưỡng tình cảm với con ông ta rồi à?

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Con anh bao nhiêu tuổi?”.

"Ba mươi."

Mẹ kiếp, con trai ông ta ba mươi, vậy chẳng phải ông ta năm mươi sao?

Tôi lắc đầu lia lịa, tôi không thể chịu nổi sự chênh lệch tuổi tác này.

Tôi vội vàng kết thúc buổi xem mắt này.

Ngay khi chuẩn bị rời đi, đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó giữa hai đùi mình.

Tôi nhìn xuống thì thấy một người đàn ông đang bò trên mặt đất, tôi sợ đến mức thét chói tai, nhảy dựng lên.

"A! Anh là ai?"

Người đàn ông bò trên mặt đất cười thô bỉ.

"Mẹ, mẹ à, con là cục cưng của mẹ này."

Gã vừa nói vừa dụi vào người tôi.

Tôi không tránh được nên định nhờ bố gã khuyên gã.

Nhưng khi quay lại, tôi thấy bố gã đang nhàn nhã ngồi uống cà phê.

"Chỉ là bồi dưỡng tình cảm thôi mà, cô sợ cái gì?"

Tôi thực sự muốn nhổ hết tóc trên đầu ông ta xuống.

Gã đàn ông b3nh hoạn chết tiệt này.

Song trên người tôi vẫn đang có một gã đàn ông tay chân không sạch sẽ đang làm loạn.

Trông thì ngu đần dốt nát, nhưng sức lực lại không hề nhỏ.

Dù nhìn thấy gã định sờ vào ngực tôi, nhưng tôi lại chẳng thể làm gì được.

Quán cà phê này thuộc sở hữu của ông già kia, nhân viên phục vụ đã sớm bị điều đi hết.

Lòng tôi nguội lạnh.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy Lữ Tống trong chiếc áo blouse.

"Mẹ mày, bỏ cái móng heo của mày ra."

Sau đó, gã đàn ông bị đá văng.

Tiếp theo, anh lại tặng gã thêm vài cú đá nữa.

Khoan, chờ một chút, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc áo blouse đánh nhau đấy.

Đẹp trai quá đi.

Lữ Tống nắm tay tôi chuẩn bị rời đi.

Khi đi ngang qua lão già kia, tôi dừng lại.

Đôi lông mày xinh đẹp của Lữ Tống nhíu chặt.

"Sao nữa? Vẫn còn muốn nói tiếp à?"

Cứ như anh đang muốn nói tôi là đứa ngốc vậy. Tôi quay sang lườm anh.

Sau đó, tôi đưa tay ra, nắm lấy đỉnh đầu của lão già, mái tóc giả của lão bị tôi kéo xuống.

"A!!"

Má ơi, tóc thật luôn này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,029
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


4.

"Cô gấp như vậy à? Muốn tìm bố cho con tôi đến vậy cơ à?"

Sắc mặt Lữ Tống tái nhợt, anh ngồi vào ghế lái chính và hỏi.

Anh vừa gặp một sản phụ bị vỡ ối trên đường nên vội khoác áo blouse vào, kiểm tra sơ qua thì không thấy có gì bất thường nên đã gọi 120.

Nào ngờ, anh vô tình ngước lên và nhìn thấy cảnh tôi bị con trai của đối tượng xem mắt sàm sỡ nên vội chạy vào.

Anh không ngừng hỏi tôi khiến tôi chẳng biết nên mở lời thế nào.

Anh nói đúng, tôi thực sự rất vội.

Nếu không nhanh tìm được ai đó thì đoán chừng mẹ tôi sẽ cắm rễ ở nhà anh mất thôi.

Tôi gật đầu.

"Chẳng phải anh có một hàng dài người từ đây sang Pháp chờ sinh con cho anh sao? Cũng gấp đấy nhỉ."

Lữ Tống quay sang nhìn tôi, từ ánh mắt kia, tôi biết anh lại coi tôi như con ngốc nữa rồi.

"Cô đến nhà tôi rồi à?"

"Ừm."

Chắc mẹ anh đã tố cáo với anh rồi.

Tôi vội vàng bổ sung.

"Tôi không bắt nạt mẹ anh, cũng không đòi tiền nuôi dưỡng."

"Cô đến đó bằng cách nào?"

Lữ Tống phớt lờ lời giải thích nhạt nhẽo của tôi rồi chuyển chủ đề.

"Leo cầu thang chứ còn gì nữa, anh không biết khu chung cư của anh như thế nào hả?"

Anh quay đầu lại nhìn tôi như thể chả hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Không còn gì đau khổ hơn.

"Hai người họ lớn tuổi rồi thì cứ để họ cãi nhau đi, cô tham gia vào làm gì? Chẳng lẽ cô cũng già rồi à?"

Tôi lắc đầu.

"Hôm nay anh lắm lời quá, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"

Tôi giận dữ chất vấn.

Nếu mẹ anh không bắt tôi tới thì đời nào tôi lại muốn cãi nhau với hai người đó chứ.

Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi đã biết thái độ của nhà bên ấy.

"Tôi muốn nói rằng... tôi không yên lòng khi thấy cô giao con của tôi cho người khác chăm sóc. Hay là….”

Tôi ngắt lời Lữ Tống, hét lên: "Mẹ kiếp, anh muốn cướp con tôi?"

"Không thể được, không thể đưa con cho anh được, anh vừa ngủ dậy đã muốn cướp đi đứa con mà tôi mang nặng chín tháng mười ngày cơ á? Không được, dừng xe lại."

"Dừng xe lại."

"Tông môn nhà anh, dừng xe lại cho tôi."

Khi về đến nhà, mẹ và con trai tôi đều đã ngủ.

Khung cảnh thật bình yên làm sao.

Tôi tắm rửa sơ qua, hâm lại món canh hầm mà mẹ tôi đã nấu và để sẵn trong tủ lạnh, xong xuôi tất cả, tôi lại đến buổi hẹn chiều nay.

Nào ngờ tôi và Lữ Tống lại đụng mặt nhau.

Anh đỗ xe dưới nhà tôi, khoanh tay đứng đợi trước xe, tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ lắm.

Trông rất có sức sống, ai không biết còn tưởng đang đi xem mắt đấy chứ.

Tôi đi ngang qua anh, chuẩn bị gọi một chiếc taxi.

Tôi không thể tiếp xúc với anh quá nhiều được, ngộ nhỡ anh đang tính kế cướp con trai tôi đi thì sao?

"Đứng lại."

Lữ Tống gọi tên tôi.

Tôi không dừng lại mà tăng tốc độ nhanh hơn.

"Cố Thanh, nếu cô còn không dừng lại thì tôi sẽ đi thẳng lên lầu đấy."

Á à, dám đe doạ tôi cơ đấy.

Tiếc là anh thắng rồi.

Quả nhiên Lữ Tống đi xem mắt thật.

Anh nói đó là con gái của bạn thân mẹ anh ta, mới từ Pháp về.

Từ nhỏ cô ta đã thích Lữ Tống, nên vừa mới tốt nghiệp xong, cô ta đã vội vàng liên lạc với mẹ của anh.

Dù biết rằng Lữ Tống đã qua một đời vợ nhưng cô ta không bận tâm, vừa mới xuống máy bay đã đi thẳng đến quán cà phê này.

Khi xuống xe, đối tượng xem mắt của tôi nói anh ta bị tắc đường nên sẽ đến sau.

Tôi ngồi đợi anh ta trong quán.

Nhưng trùng hợp là chỉ còn một bàn bốn người.

Tôi chưa kịp từ chối thì Lữ Tống đã kéo tôi ngồi đối diện với cô em người Pháp nọ.

Anh ta ăn nói rất lịch sự và khiêm tốn: "Dương Cẩm, đây là vợ cũ của anh, em đừng để ý nhé."

Mẹ nhà anh, không để ý mà được cơ á?

Đây chẳng phải lần đầu tiên Lữ Tống đi xem mắt, vậy mà anh ta cũng có thể nói ra những lời như vậy ư?

Nhưng điều tôi không ngờ tới là…

Em gái người Pháp cũng rất mê “trà”.

"Ồ, là chị dâu cũ ạ, hai năm qua chắc chị đã vất vả chăm sóc cho anh trai em rồi nhỉ, nhìn sắc mặt chị không được tốt lắm."

"Anh cũng thật là, bận rộn đến nỗi không quan tâm lo lắng cho chị dâu cũ luôn, trông chị như ngoài bốn mươi rồi á, sắp bằng mẹ em luôn rồi."

"Anh à, sau này anh nhớ đừng đối xử với em như vậy nhé."

Ừm…..

Tôi mới hai mươi tám thôi đấy.

Đừng giận, mày có giận thì cũng chả có ai bồi thường cho mày đâu.

Tôi cố kìm nén cơn giận và nhấp một ngụm cà phê lớn.

Sau đó phun hết lên mặt em gái người Pháp.

"Ôi trời, sao cà phê này nóng thế... bỏng cả miệng. Chị dâu cũ không cố ý đâu, em có bị thương không?"

Tôi làm lố rút giấy ra rồi chà lên mặt cô ta.

Bà đây cố tình làm thế đấy, ý kiến gì không?

Một người sắp tròn ba mươi tuổi như tôi mà lại bị một đứa trẻ ranh hãm hại cơ á?

Tôi đã sớm nhìn ra trên mặt cô ta có vài cái mụn, thế nên tôi tốt bụng tặng cho cô ta ít cà phê để mụn sớm rụng ra.

"Không sao không sao, chị dâu cũ cứ ngồi đi, em vào nhà vệ sinh rửa mặt một chút, chị vừa mới sinh xong, đầu óc không bình thường cũng là điều dễ hiểu mà."

Em gái người Pháp cầm lấy giấy rồi lắc mông đi vào nhà vệ sinh.

Chết tiệt, tôi mà lại thua cơ đấy!

Lữ Tống đang bận xem tài liệu trên điện thoại, từ lúc giới thiệu Dương Cẩm xong, anh không rảnh mà quan tâm đ ến chúng tôi.

Cho nên cảnh tượng vừa rồi, có lẽ anh chỉ nhìn thấy hình ảnh tôi phụt nước vào mặt Dương Cẩm mà thôi.

Anh mở miệng muốn nói gì đó, nhưng tôi đã giành nói tưrớc.

"Là anh bảo tôi ngồi xuống đấy nhé. Chính cô ta khiêu khích tôi trước, may mà anh không diễn cảnh anh hùng bảo vệ trà xanh, bằng không tôi cũng phụt vào mặt anh luôn rồi."

Nói xong, tôi đưa mắt ra hiệu cho anh nhìn chỗ cà phê còn lại trên bàn.

Nào ngờ Lữ Tống vươn tay rút khăn giấy ra, sau đó anh nhẹ nhàng lau môi cho tôi... và cả vết cà phê trên ngực tôi nữa.

"Hừ, đúng là đầu óc không được thông minh cho lắm, phun vào người khác mà còn tự làm bẩn mình nữa chứ. Tôi có thể yên lòng giao con cho cô nuôi sao?"

Anh có ý gì?

Lại muốn đi đường vòng để tranh giành quyền nuôi con à?

Tôi gạt tay anh ra rồi đi vào phòng vệ sinh.

Bởi vì... sữa bị tràn rồi.

May mà tôi cố ý mặc đồ màu tối.

Nhưng khi Lữ Tống dí sát vào người tôi, anh vẫn nhìn thấy nó.

Ánh mắt Lữ Tống bối rối không biết nhìn vào đâu, nhưng anh vẫn lau vệt cà phê trên người tôi theo thói quen.

Cảnh tượng quá đỗi xấu hổ nên tôi đành vội vã vào phòng vệ sinh.

Vừa hay đụng phải đối tượng xem mắt vừa mới tới.

"Còn chưa hết thời gian ở cữ à."

Anh ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới với ánh mắt khó xử.

Thậm chí anh ta còn đặt tay lên mũi nữa chứ.

Tôi gật đầu.

"Thế thì để lần sau chúng ta nói chuyện nhé?"

Tôi tiếp tục gật đầu.

Còn có lần sau cơ à? Rõ ràng vẻ mặt này đang muốn nói: Chúng ta không thể đến với nhau đâu.

Tôi biết dù gì thì chuyện này cũng là do anh tình tôi nguyện, bởi vậy tôi chẳng có gì để phàn nàn cả.

Xét cho cùng, điều kiện của anh ta cũng tốt. Chưa kể dáng dấp có vẻ đàng hoàng trung thực thì nguồn thu nhập từ gara của anh ta cũng được xếp vào hàng trung bình.

Có lẽ thấy tôi ngang hàng với anh ta, thậm chí còn nhỉnh hơn anh ta một chút, thế nên anh ta mới đồng ý tới buổi xem mắt này.

Dương Cẩm kéo tôi về chỗ ngồi.

Nói cách hoa mỹ thì tôi là nhân chứng của họ.

Tôi nghiêm túc đóng vai người câm trong chuyện này.

Việc có vợ cũ làm nhân chứng thực sự rất hiếm, đúng là mở mang kiến thức cho những người xung quanh mà.

Tôi miễn cưỡng ngồi xuống, cắn từng miếng bánh nhỏ.

Thành thật mà nói, tôi đang đói lắm.

Suốt cả ngày dài mà tôi chỉ mới uống chút canh gà do mẹ nấu vào buổi trưa, miệng lưỡi cứ nhạt thếch.

Bây giờ nhìn thấy chiếc bánh nhỏ này, tôi chẳng muốn đi đâu nữa.

"Chị dâu cũ hảo ngọt ghê, cơ mà anh trai em thì không, anh ấy không chịu được đồ ngọt."

Tôi vờ gật đầu.

Lữ Tống thực sự ghét ăn đồ ngọt.

Trước kia tôi mang về nhà một sản phẩm mới của công ty để anh nếm thử, nào ngờ anh mới nhấp một ngụm đã vội đi pha nó với nửa chai nước rồi mới uống tiếp.

Về sau, tôi không để đồ ngọt trong tủ lạnh nữa, tránh để anh thấy lại buồn nôn, vì anh buồn nôn sẽ khiến tôi buồn nôn theo.

“Nhưng độ ngọt của em lại vừa vặn với anh trai, ngọt mà không béo, anh nói xem có đúng không?”

Dương Cẩm thoắt cái đã véo má nịnh nọt Lữ Tống.

Chết tiệt, sao lại diễn tuồng sến súa trước mặt tôi thế này?

Ai mà không biến diễn ba cái trò này chứ.

Khụ... Ối chà... Tôi không biết thật.

Cô ta lại thắng rồi.

Lữ Tống nhướng mày liếc tôi rồi thấp giọng “ừm” một tiếng.

Hờ, nhìn tôi xong “ừm” làm gì.

Đi trông chừng em gái mưa của anh cho kỹ vào.

Tôi lườm anh ta cháy mặt, sau đó tiếp tục cắn thêm một miếng bánh nhỏ.

Khi liếc mắt trông sang, tôi thấy khóe miệng Lữ Tống hơi cong lên, nhưng nụ cười ấy vụt tắt rất nhanh.

Sau đó, một loạt bánh ngọt trước mặt tôi đã bị người ta dọn đi.

"Làm cái gì thế? Các người nói chuyện với nhau đi, lấy bánh ngọt của tôi làm cái quái gì?"

Tôi không hài lòng nhìn thức ăn trên đ ĩa của người phục vụ rồi lên án Lữ Tống.

"Đủ rồi, ăn nữa sẽ đau dạ dày đấy."

Lữ Tống đưa tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ đi xuống, sau đó anh tiếp tục nhìn vào điện thoại.

Không ăn thì không ăn.

Tôi bắt đầu ngồi nghịch điện thoại.

"Đến giờ rồi, chơi nữa không tốt cho mắt đâu."

Sau đó, Lữ Tống lấy điện thoại của tôi và nhét vào túi của mình.

Tôi……

"Chồng cũ à, các người ân ân ái ái trước mặt tôi, còn muốn tôi ngồi làm bóng đèn nữa á?"

Tôi bất lực nhìn Lữ Tống, vô tình nhìn thấy tài liệu anh đang đọc.

"Chăm sóc cơ thể phụ nữ trong thời gian ở cữ.

Quản lý tâm trạng của phụ nữ sau sinh.

Chế độ dinh dưỡng tốt cho phụ nữ sau sinh.

Vừa sinh xong ăn năm miếng bánh ngọt có được không?"

Chết tiệt, Lữ Tống đang tìm kiếm cái gì vậy trời.

Thấy tôi nhìn, người nọ hoảng hốt bấm nút tắt.

Sau đó, Dương Cẩm đã phá vỡ bầu không khí khó xử này.

"Có một quán lẩu mới mở gần đây… À… cả cửa hàng quần áo nữa, sao chị không đi mua sắm với bọn em nhỉ?"

Tôi không biết Dương Cẩm lại muốn bày trò gì nữa nên thẳng thừng từ chối.

Vợ cũ là tôi ở lại cũng đủ lâu rồi, nếu còn ở lại nữa thì tôi sẽ bị người khác đàm tiếu mất thôi.

"Không được, tôi còn phải về nhà trông con, mấy trò kiểu này nên để anh em lâu ngày đoàn tụ chơi với nhau đi."

Sau đó tôi xoay người rời khỏi quán cà phê.

5.

Vừa ra ngoài cửa thì Lữ Tống đã đuổi theo tôi.

"Tôi đưa cô về."

Tôi vội xua tay, "Tôi gọi xe được. Tôi để không gian cho hai anh em tận hưởng cùng nhau rồi đấy. Em gái kia trông có vẻ “trà” lắm đấy, chúc hai người bách niên giai lão."

Sau đó, tôi chẳng để Lữ Tống trả lời mà ngồi vào taxi.

Thằng chóa này, có đối tượng mới cũng nhanh thật đấy.

Quả nhiên đàn ông sau khi ly hôn vẫn được yêu thích hơn.

Khi xe đến khu chung cư thì tôi mới nhớ ra điện thoại của mình vẫn đang nằm trong túi Lữ Tống.

Haha, phụ nữ sau sinh đúng là ngốc nghếch mà.

Tôi mượn điện thoại của tài xế để gọi cho Lữ Tống.

"Này, là tôi, Cố Thanh đây, điện thoại của tôi vẫn ở…"

Tôi chưa kịp nói xong thì Lữ Tống đã ngắt lời.

"Biết rồi, tôi đang chờ đèn đỏ, sẽ đến ngay thôi, cô chờ trong xe chứ đừng ra ngoài, bên ngoài nóng lắm."

Nói xong, người nọ ngắt điện thoại ngay.

Anh ta trở nên chu đáo như vậy từ khi nào thế?

Tôi đưa điện thoại cho tài xế rồi ngồi chợp mắt trong xe.

Năm phút sau, Lữ Tống cuống cuồng chạy đến gõ gõ lên tấm kính bên cạnh tôi, người anh nhễ nhại mồ hôi.

Tài xế mỉm cười với tôi.

"Cô gái, chồng cô đúng là người tốt, trời nóng thế này mà vẫn đến đây để đưa điện thoại cho cô."

Tôi liếc nhìn mái đầu đẫm mồ hôi của Lữ Tống rồi trả lời: "Đúng là một người chồng tốt, chỉ tiếc là không phải của tôi."

Sau đó tôi xuống xe, còn Lữ Tống thì trả tiền.

Trên đường đi, tôi đi trước, anh theo sau. Chẳng ai nói với nhau câu nào, nhưng trông Lữ Tống cứ như muốn nói gì đó thì phải.

Mãi cho tới khi đến dưới lầu, tôi dừng lại và lên tiếng trước: "Muốn nói gì thì nói đi."

Nếu anh ta mở miệng đòi con, tôi sẽ tặng cho anh ta một cái vả ngay lập tức.

Phải cho tên này một đòn phủ đầu mới được.

Lữ Tống gãi đầu: "Tôi muốn……"

Chát.

Quả nhiên là muốn cướp con của bà đây.

Không đợi người nọ nói xong, tôi đã vung tay tát cho anh một cái.

Anh ta ngơ ngác bụm mặt nhìn tôi.

"Cô đánh tôi?"

“… Tay có đau không?”

Giọng điệu tức giận lúc đầu của anh ta đột ngột chuyển sang giọng khác.

Tôi lườm anh ta, còn muốn ra vẻ yếu đuối?

Vì con, tôi sẽ không bỏ qua đâu.

Sau đó tôi xoay người đi lên lầu.

Trước khi bước vào cửa, tôi đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Tay cầm chìa khóa của tôi bắt đầu run lên, mãi mà chẳng đút được vào lỗ khoá.

Từ khi làm mẹ, mỗi lần nghe tiếng con khóc là lòng tôi lại đau như cắt.

Tôi phải chật vật thử đi thử lại khoảng hai ba lần mới mở được cửa.

Nhưng hình ảnh hiện ra trước mắt khiến tôi choáng váng.

6.

"Mẹ? Mẹ?"

"Mẹ? Mẹ tỉnh lại đi! Xảy ra chuyện gì thế này? Sao đột nhiên mẹ lại ngất xỉu?"

Tôi lay mẹ tôi trong vô thức, nhưng bà không có phản ứng gì cả.

Con trai tôi vẫn đang gào khóc.

Tôi vội vàng mở điện thoại và bấm số.

"Này, Lữ Tống, anh lên đây đi, mau lên, mẹ, mẹ tôi, hình như bà ấy không còn thở nữa, lên đi, Lữ Tống, nhanh lên."

Tôi sờ mũi mẹ, nước mắt rơi không ngừng.

Tại sao lại đột ngột như vậy, sáng nay mẹ vẫn còn bắt tôi ăn diện lộng lẫy để đi xem mắt cơ mà.

Sao lại thành ra thế này?

"Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, một năm trước mẹ cô đã đến bệnh viện, nhưng bà rất chủ quan. Tôi kê cho bà ít thuốc, qua một năm chống chọi, sức khỏe của bà cũng có dấu hiệu cải thiện."

"Mẹ cô bệnh nặng như vậy mà người nhà như cô lại không biết ư?"

"Bà ấy gầy như vậy rồi thì cô cũng phải phát hiện ra điểm gì đó bất thường chứ?"

"Lần đầu tiên tôi gặp bà ấy, bà ấy vẫn là một bà cụ đầy đặn và khỏe mạnh. Giờ thì cô nhìn xem, rõ ràng bà ấy đã gầy hơn một nửa so với trước kia rồi."

Những lời của bác sĩ đọng lại trong tâm trí tôi, khu hành lang trống rỗng đột nhiên thật ồn ào.

Tôi kéo tay mẹ đi mua kẹo bông gòn.

Tôi khóc đòi bố tôi.

Tôi kể với mẹ tâm trạng khi mới bước vào đại học.

Tất cả những kỉ niệm của tôi với bà chợt ùa về trong tích tắc.

….

Tôi lo lắng đến mức ngủ lại bệnh viện suốt hai ngày.

Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mẹ của Lữ Tống đang ẵm đứa bé đứng bên cửa sổ.

“À ơi, cháu yêu à, ăn ngoan chóng lớn nhé.”

Tôi yếu ớt mở miệng gọi: “Dì, sao dì lại tới đây?”

Mẹ Lục khéo léo xoay người lại rồi nở một nụ cười rạng rỡ.

"Nhìn này Thanh Thanh, đứa nhỏ này đáng yêu quá, trắng trẻo mập mạp, giống hệt Lữ Tống hồi nhỏ đấy."

Tôi cười gượng, khi mẹ tôi bế nó, bà cũng nói nó giống hệt tôi lúc nhỏ.

Nhưng giờ đây, sẽ chẳng ai còn nhớ tôi lúc bé trông như thế nào nữa.

Dễ thương, kháu khỉnh, lanh lợi, ngoan ngoãn.

Không ai còn nhớ nữa…

"Đúng vậy."

"Thằng bé này rất ồn ào, nó quấy con nhiều lắm. Lúc đó mẹ con đau lòng đến mức mấy đêm liền không ngủ được."

Vừa dứt lời, nước mắt tôi bắt đầu tuôn như mưa.

Sao tôi lại không phát hiện ra nhỉ?

Bệnh nặng như vậy, chỉ cần tôi để ý một chút thôi là đã có thể điều trị cho mẹ từ sớm rồi.

"Thôi nào, con đừng khóc nữa, có đói bụng chưa? Lữ Tống xuống lầu mua đồ ăn cho con rồi đấy, ăn chút gì đi, cơ thể con vẫn còn yếu lắm."

Tôi gật đầu rồi nhắm mắt lại.

Không lâu sau, tiếng bước chân của Lữ Tống vang lên.

"Thế nào rồi?"

Lữ Tống thì thầm với mẹ Lữ ở bên cạnh.

Mẹ Lữ cũng thì thầm đáp lại.

"Vừa thức dậy một lát đã thiếp đi rồi. Mẹ đoán nó đang khó chịu trong lòng lắm. Con ôm thằng bé trước đi, mẹ về hầm canh gà, lát nữa mẹ quay lại."

Sau đó, mẹ Lữ rời khỏi phòng bệnh.

7.

Lúc tôi mở mắt ra thì thấy Lữ Tống đang đứng bên cửa sổ ru con ngủ giống như mẹ Lữ.

Gương mặt anh tràn đầy ý cười.

Tôi đoán mẹ tôi sẽ rất vui khi thấy cảnh tượng này.

Dù sao thì thấy tôi hạnh phúc chính là tâm nguyện cả đời của bà cơ mà.

Tôi nhìn say sưa đến nỗi không để ý Lữ Tống đang đi về phía mình.

Anh ngồi xuống và nắm lấy tay tôi.

"Cố Thanh, tôi đã lo liệu chuyện của dì xong rồi, hai ngày nữa tôi sẽ dẫn em đi gặp dì ấy."

“Bệnh của dì, em đừng tự trách mình nữa, dì không nói cho em biết âu cũng có lý do.”

Tôi gật đầu.

Mẹ tôi xưa nay đã vậy, bà luôn kiên cường, mạnh mẽ.

Khi tôi ốm thì bà cho tôi uống đủ loại thuốc bổ, còn lúc bà ốm thì chỉ uống nước nóng vài ngày.

Chẳng có gì lạ khi bà nói dối tôi.

Điều khiến tôi khó chịu là tôi đã không nhận ra điều đó trong suốt một năm trời.

Tôi đã làm gì trong năm nay vậy?

Lữ Tống tiếp lời.

"Sau khi rời khỏi nhà em, dì đã tìm đến tôi. Tôi cũng là người đầu tiên phát hiện ra bệnh tình của dì ấy."

"Dì ấy nhờ tôi một việc, đó là chăm sóc cho em đấy. Lấy danh nghĩa là chồng hay bạn bè gì cũng được, chỉ cần quan tâm, chăm sóc em thì cái gì cũng chẳng quan trọng."

"Có lẽ tôi quá sĩ diện nên khi ấy đã không đồng ý ngay, để dì phải đến nhà tôi rồi bị mẹ tôi gây khó dễ, xin lỗi em nhiều lắm."

Nói đến đây, anh ngước lên nhìn tôi.

Tôi lắc đầu, "Không phải lỗi của anh, anh không sai.”

“Dì xin lỗi tôi, dì nói việc ly hôn khi trước là ý của dì, vì sợ hai đứa không có con nên sẽ không sống với nhau lâu dài được, lúc đó dì cũng không còn nhiều thời gian nên đã ép tôi ly hôn với em. Tôi hiểu chứ, nhưng tôi không thể chấp nhận điều đó."

"Kêt hôn với em nghĩa là tôi đã xác định sẽ sống với em cả đời này. Có con cũng như dệt gấm thêu hoa, nhưng không có thì chúng ta vẫn có thể sống thế giới của hai người cơ mà. Con cái không phải là sự trói buộc, mà là tình yêu…"

"Em chẳng có bạn bè nào bên cạnh, tôi nghĩ... hay là... chúng ta tái hôn đi."

Lữ Tống căng thẳng đến mức lắp bắp.

Tôi nhìn anh, chẳng rõ cảm giác đang cuồn cuộn trong lòng là gì nữa.

Tôi chỉ biết, có anh ở bên làm tôi an tâm lắm.

"Chờ thêm chút đã, mẹ em chỉ vừa mới rời xa cõi đời này thôi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,029
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Hoàn chính văn


8.

Sau khi tôi bình phục, Lữ Tống đưa tôi về nhà.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra.

Tôi cứ ngỡ là mẹ đã về.

Tôi lên tiếng gọi "Mẹ."

Nhưng khi người đó quay lại, tôi mới nhận ra đó là mẹ Lữ.

Bà ấy thoáng ngạc nhiên, sau đó "ừm" một tiếng rồi lại loay hoay lúi húi làm gì đó.

Tôi định đặt đứa nhỏ vào phòng ngủ trước rồi ra ngoài.

Vừa vào phòng ngủ, Lữ Tống cũng theo vào sau.

"Em không giỏi chăm sóc bản thân, mẹ tôi trừ đánh mạt chược ra thì rảnh rỗi ở nhà cả ngày, thế nên tôi mới gọi bà ấy tới đây. Tôi cũng mới xin Trưởng khoa đổi sang ca ngày rồi, ban ngày mẹ tôi ở nhà nên em muốn ăn gì thì cứ nói với bà ấy, đến tối tôi sẽ ở lại đây, em cần gì cứ bảo tôi một câu, hoặc nếu em cảm thấy khó chịu trong người thì cứ ngồi trong phòng mà gọi, tôi sẽ lập tức chạy sang với em."

"Đừng sợ, tôi luôn ở đây với em."

Anh giúp tôi đặt con xuống rồi kéo tôi ra phòng khách.

Mẹ tôi mất rồi.

Mẹ Lữ đến sống ở đây.

Bà ấy nói rằng từ giờ cứ coi bà như mẹ ruột của mình.

Sau đó, ngày nào bà cũng sắc rất nhiều thuốc bổ và may rất nhiều quần áo cho trẻ em.

Sợ tôi chán rồi lại nghĩ đến chuyện buồn, bà còn rủ hội chị em của bà sang chơi mạt chược với tôi.

Đến đêm, Lữ Tống trông tôi ngủ trước rồi mới sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Nhưng tôi bắt đầu bị mất ngủ, hầu như đêm nào tôi cũng không ngủ được, Lữ Tống ngồi bên giường kể cho tôi nghe vài chuyện thú vị mà anh gặp trong bệnh viện.

Nhưng bệnh viện thì làm sao mà có nhiều chuyện thú vị như vậy chứ?

Hầu hết đều là sinh ly tử biệt mà thôi.

Có đôi đang kể thì anh lại im bặt.

Tôi biết, phần kết của những câu chuyện đó chẳng tốt đẹp gì mấy.

Anh lại bắt đầu chuyển đề tài, hoặc là đọc tiểu thuyết cho tôi nghe.

Có lần, tôi thiếp đi rồi lại tỉnh dậy. Sau khi thức giấc, tôi không thể ngủ lại được nữa.

Tôi đi vào phòng khách, lục lọi khắp nơi và tìm thấy một hộp thuốc ngủ mà tôi đã mua từ lâu.

Tôi rót nước, chuẩn bị uống vài viên.

Đột nhiên ly nước bị giật mất, thuốc ngủ rơi vãi khắp nơi.

Tôi kinh ngạc nhìn Lữ Tống đang đứng trước mặt mình.

Vẻ mặt lo lắng của anh như thể đang nhìn thấy thần chết.

"Em đang làm gì thế hả?"

Lữ Tống rít lên.

Tôi muốn giải thích, nhưng anh đã cướp lời.

"Em đang làm gì vậy? Em đừng như vậy! Đừng như vậy nữa, được không?"

"Em không biết trong một năm em rời đi anh đã sống như thế nào đâu, em không nghĩ đến cảm xúc của anh mà đã vội vàng phủi mông bỏ đi, anh chỉ có thể ra sức làm việc, tự giam mình trong phòng bệnh, tìm mọi cách để không nghĩ đến em."

"Anh biết trên đời này vẫn còn hơi thở cùng mùi hương của em, vậy nên anh mới kiên trì, cố gắng để được gặp lại em. Bằng không, em cho rằng vô số giải thưởng, danh hiệu cao quý mà anh nhận được ở độ tuổi còn trẻ như thế này ở đâu ra hả? Làm gì có cái gọi là bánh ngọt từ trên trời rơi xuống chứ.”

"Còn giờ thì em đang muốn làm gì đây? Nếu như em rời khỏi thế giới này thì anh phải làm sao đây? Nếu em không còn nữa, anh sẽ sống thế nào hả? Anh phải sống thế nào đây? Anh không chịu được nữa, anh không thể kiên trì được nữa, vì chuỗi ngày vắng em là chuỗi ngày gian nan nhất, đau khổ nhất, tăm tối nhất của anh đó, Cố Thanh à.”

"Cố Thanh à, đừng ích kỷ như vậy được không em? Em nghĩ cho anh với, được không em? Nghĩ cho anh, hoặc là nghĩ cho con trai của em, nó còn nhỏ như vậy, em cũng không cần nó nữa sao?"

Lữ Tống càng nói càng khuỵ người xuống, cuối cùng ngồi xổm xuống đất.

Anh khóc không thành tiếng.

Tôi ngồi xuống ôm lấy anh.

"Em không ngủ được."

"Em ngủ không được, anh ôm em đi, ông xã, ôm em một cái đi."

"Em nhớ mẹ lắm..."

Cơ thể run rẩy của anh ôm lấy cơ thể cũng đang run lên bần bật của tôi.

9.

Ngày tang lễ của mẹ tôi, không có nhiều người đến dự lắm.

Dù sao thì mẹ tôi chỉ có tôi, và tôi cũng chỉ có bà ở bên bầu bạn.

Từ nhỏ tôi đã không gặp họ hàng hay bạn bè của mẹ, nên khi bà qua đời tôi chẳng biết nên báo tin cho ai.

Người nhà Lữ Tống đều ở đây, anh biết cả tôi và mẹ tôi đều thích náo nhiệt.

Một gánh hát được mời đến hát trước mộ mẹ tôi.

Dương Cẩm – cô em gái ngọt ngào người Pháp, người lúc trước đã xem mắt với Lữ Tống - cũng đến cùng mẹ Lữ.

Mẹ Lữ tranh thủ lúc Lữ Tống đi làm đã nói cho tôi biết.

Đúng là bà đã cố tình sắp xếp cho Dương Cẩm và Lữ Tống gặp nhau, vì có bà mẹ nào lại muốn con trai mình phải độc thân suốt đời chứ?

Vậy nên bà đã tự ý sắp xếp buổi xem mắt đó.

Nhưng về sau bà mới biết được Dương Cẩm đã có một anh bạn trai người Pháp.

Còn lý do cô ấy đồng ý xem mắt là vì Lữ Tống đã bày ra một vở kịch.

Anh không muốn tôi xem mắt với người đàn ông khác.

Khi mẹ Lữ phát hiện ra, bà đã mắng Lữ Tống bụng dạ hẹp hòi.

Tôi cười hùa theo: “Đúng đấy ạ.”

Lữ Tống ôm chầm lấy tôi.

"Anh đây bụng dạ hẹp hòi, còn em thì sao? Một năm qua em đi xem mắt bao nhiêu lần rồi hả?"

Tôi giơ tay ra bắt đầu đếm.

"Năm lần?"

Lữ Tống cau mày.

Tôi lắc đầu.

"Năm mươi lần."

Sau đó, mẹ Lữ sợ đến mức vỗ đùi bem bép.

"Trời ạ, cô con dâu này... đúng là đỉnh thật đấy."

Sau tang lễ, tôi nằm trên giường mẹ rất lâu.

Tôi cầm chiếc điện thoại mà mình đã mua cho mẹ mấy năm trước.

Sau khi bật điện thoại, tôi vô tình bấm vào một đoạn video.

Đoạn video dài khoảng vài tiếng.

Năm, sáu phút đầu tiên chỉ là cảnh mẹ tôi cầm điện thoại, lật máy ảnh hoặc loay hoay hí hoáy gì đó.

Rồi đến 7 phút 6 giây mới bắt đầu.

Khuôn mặt mẹ tôi bắt đầu xuất hiện trong khung hình, rõ ràng trông bà rất tiều tụy.

Bà gầy đến mức mặt hóp vào, tóc thì bạc trắng.

Tôi che miệng, nước mắt chảy dài trên mặt, im lặng nhìn ngắm mẹ trong camera.

10.

Thanh Thanh à!

Sao trưa nay con uống có chút súp gà vậy.

Có phải mẹ cho nhiều muối quá không?

Than ôi, mẹ già rồi, đôi tay này không nghe lời mẹ nữa rồi.

À, vừa tỉnh đã thấy con vội vã ra ngoài nên mẹ chưa kịp nhắc con mang theo máy hút sữa.

Đến lúc tràn ra thì ngại lắm.

Đứa trẻ này lúc nào cũng bất cẩn như thế.

Ôi trời……

Nếu có Lữ Tống ở đây thì tốt rồi, nó cẩn trọng, chu đáo như vậy cơ mà. Từ khi hai đứa ở bên nhau, con đã tăng lên vài cân đấy, mặt cũng tròn trịa hơn hẳn.

Chả hiểu sao nó suốt ngày mang cơm bệnh viện cho con, thế mà vẫn vỗ con béo lên được.

Mỗi khi con nhìn thấy nó, con lại cười nhiều hơn.

Nhắc đến Lữ Tống.

Mẹ thực sự có lỗi với nó.

Nhưng nếu được làm lại từ đầu, có lẽ mẹ vẫn lựa chọn như vậy.

Dù sao mẹ cũng là một người ích kỷ, chỉ cần con có thể sống một cuộc sống tốt đẹp thì mẹ sẽ gánh lấy cái danh kẻ phản diện này.

Thanh Thanh à, mẹ biết con không yêu nó nhiều đến thế.

Mẹ cũng biết con chưa từng yêu ai nghiêm túc.

Dù là kết hôn hay xem mắt.

Tất cả chỉ để mẹ yên tâm mà thôi.

Mẹ xin lỗi, Thanh Thanh.

Mẹ làm liên luỵ đến con rồi.

Con toàn tâm toàn ý cho công việc cũng là vì muốn hai mẹ con mình có một cuộc sống tốt hơn.

Mua nhà, mua xe, mua rất nhiều loại thuốc bổ mà mẹ nhìn cũng không hiểu.

Nhưng mẹ chỉ muốn thấy con hạnh phúc thôi.

Chỉ cần con hạnh phúc là tốt rồi.

Hạnh phúc một chút thôi cũng được.

Ít nhất thì con phải hạnh phúc hơn mẹ.

Ôi trời, tự nhiên mẹ thấy khó chịu quá.

Mẹ sẽ nói chậm hơn vậy.



Khụ!

Thanh Thanh à!

Chắc con cũng cho rằng mẹ thật tồi tệ và ích kỷ nhỉ.

Ép con kết hôn, ép con ly hôn rồi lại tái hôn. Hoàn toàn không quan tâm xem con đang nghĩ gì.

Than ôi… nhưng nếu điều đó có thể giúp nửa đời còn lại của con bớt khó khăn thì mẹ cũng cam lòng.

Mẹ thật tệ mà.

Trên đời này làm gì có người nào không ích kỷ, làm gì có người mẹ nào không ích kỷ cơ chứ.

Ít nhất thì bên cạnh Thanh Thanh còn có người đáng tin cậy, như vậy mẹ có thể yên lòng ra đi rồi.

Kiếp sau, mẹ vẫn làm mẹ của Thanh Thanh nhé.

Mẹ luôn cảm thấy tình yêu mà mẹ dành cho Thanh Thanh ở đời này còn chưa đủ.

Mẹ sẽ bù đắp ở kiếp sau…

Ôi…

Mẹ đoán là không được rồi.

Mẹ đau lòng quá.

Mẹ vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với Thanh Thanh.

Cũng muốn xin lỗi Lữ Tống nữa.

Mẹ còn muốn chơi vài ván mạt chược với bà mẹ chồng cứng miệng nhưng dễ mềm lòng của con.

Con không biết đâu, mẹ chồng của con ngoài miệng thì gay gắt, nhưng thực ra bà ấy quan tâm con lắm đấy.

Mẹ đã thấy bà ấy tay xách nách mang, lén lút đi loanh quanh công viên mấy lần, nhưng lại không dám vào nhà.

Ôi chao.

Bà ấy cũng không dễ dàng gì!

Mẹ muốn nói là con nên tâm sự với Lữ Tống nhiều hơn, hay là, con tới xin nó quay lại, thỉnh thoảng tỏ ra yếu đuối một chút.

Xem gia đình họ đưa ra điều kiện gì thì đồng ý đi.

Mẹ sợ lắm con à.

Mẹ sợ lắm.

Con phải sống thế nào nếu chỉ có một mình với đứa con đây.

Con không biết đâu, con vẫn còn trẻ mà.

Ôi……

Mẹ càng nói càng không muốn ngừng.

Mẹ cầu xin con, hãy đi tìm Lữ Tống đi.

Mẹ không yên tâm nếu con quen người khác.

Còn có…

Còn có lời cuối cùng…

Lữ Tống yêu con, yêu con rất nhiều.

Mẹ thấy nó còn yêu con hơn cả mẹ nữa đấy.

Nhưng mẹ yêu con nhất.

Mẹ chỉ yêu mình con thôi.

Con là duy nhất trong thế giới của mẹ, nếu mẹ không yêu con thì yêu ai cơ chứ?

Vậy mẹ là người tốt hay người xấu nhỉ…

Nói xong, mặt bà nhăn lại vì cơn đau, tiếng khóc của thằng bé dần vang lên trong video, rồi màn hình tối sầm lại.

Ngay sau đó là tiếng mẹ tôi "Ôi, cháu ngoan của bà, sao lại khóc nữa rồi? Cháu nhớ mẹ cháu à? Mẹ đang đi tìm bố cho cháu rồi đấy."

"Ngoan lắm, bà ngoại ở đây với cháu nhé."

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng leng keng.

Kế tiếp là một tiếng vang lớn.

Tôi không còn nghe thấy giọng mẹ tôi nữa.

Tiếng khóc của thằng bé càng thêm cô đơn.

Toàn bộ video dài khoảng hai tiếng.

Mẹ tôi chỉ xuất hiện khoảng hai mươi mấy phút, còn lại đều là tiếng khóc của thằng bé.

Tôi xem đi xem lại rất nhiều lần.

Cho đến khi Lữ Tống bước vào.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh chợt luống cuống.

Sau khi đặt tô súp trong tay lên chiếc bàn bên cạnh, anh tiến về phía tôi.

"Em sao vậy? Bị làm sao? Đừng khóc nữa, mắt sẽ đau đấy."

Tôi nghẹn ngào: "Lữ Tống, món canh đó thực sự rất mặn..."

"Canh gà mặn quá, mặn hơn cả nước mắt nữa."

Lữ Tống ôm tôi vào lòng rồi vỗ về.

"Không sao cả, vậy thì không ăn nữa, em muốn ăn gì, anh đi nấu cho em."

Tôi ngước lên nhìn vào mắt anh.

"Em không đáng để anh đối xử tốt với em như vậy, hay là anh suy nghĩ lại đi."

Mắt anh lại đỏ hoe, hệt như cái đêm tôi đề nghị ly hôn với.

"Đáng mà!"

"Cố Thanh à, em đừng nói những lời như vậy nữa, đời này anh chỉ muốn mỗi em mà thôi, anh chẳng cần ai ngoài em cả, anh chưa từng yêu người nào nhiều như vậy. Anh sẽ nỗ lực hết sức, coi như là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của dì. Về bên anh đi."

"Có được không? Cố Thanh, đừng bỏ anh lại nữa."

"Một lần là đủ rồi, anh không muốn sống một cuộc sống như vậy nữa. Em không biết đã bao nhiêu lần anh chỉ muốn trói em lại rồi giam cầm em cả đời như trong phim đâu."

"Nhưng anh không thể."

Tôi chưa bao giờ biết rằng Lữ Tống lại có những cảm xúc mãnh liệt như vậy đối với tôi.

Tôi vẫn tưởng là anh cũng giống như mình, sử dụng hôn nhân như một cái cớ để qua mắt bố mẹ.

Thực ra… Nếu sắp xếp theo thứ tự thì mẹ tôi sẽ đứng thứ nhất, Lữ Tống xếp ở vị trí tiếp theo.

Làm sao anh có thể không quan trọng được chứ? Chẳng qua anh thấp hơn một bậc so với mẹ của tôi mà thôi.

Tôi sờ vào vành tai của anh.

"Thế thì em sẽ chấp nhận vậy, em sẽ cố gắng hết sức, thật đấy."

Anh ôm tôi thật chặt.

"Được."

Tôi nói tiếp: "Xin lỗi anh, bắt anh chịu nhiều uất ức rồi."

Mẹ xem này, con đã hoàn thành ước nguyện của mẹ rồi đấy.

Hiện tại tôi đã có gia đình của riêng mình.

Nghe lời mẹ, chúng con sẽ sinh thêm vài cô con gái xinh đẹp như Nhiệt Ba, mẹ nhé.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,029
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Ngoại truyện Lữ Tống - Hoàn toàn văn


11.

Tên tôi là Lữ Tống!

Lữ là theo mẹ.

Tống là theo bố.

Mẹ tôi muốn tôi trở thành một bác sĩ tài giỏi, có thể lưu danh sử sách, làm rạng danh nước nhà.

Còn bố chỉ muốn tôi là một đứa trẻ hạnh phúc.

Sau đó, họ bắt đầu bất đồng quan điểm và ly thân.

Tôi cũng đã trở thành một bác sĩ, nhưng chưa từng lưu danh sử sách.

Đồng thời, tôi cũng chẳng mấy hạnh phúc…

Vào ngày xem mắt với Cố Thanh, tôi vừa kết thúc ca trực đêm ở bệnh viện nên trông rất lôi thôi lếch thếch, mặt mũi chưa rửa, đầu tóc thì bù xù, hình như khóe mắt vẫn còn gỉ mắt. Tuy nhiên bà mối nói rằng phía nhà gái đang vội, thế nên tôi chẳng có thời gian để chỉnh đốn lại mình.

Tôi thầm nghĩ, thôi kệ đi, dù sao cũng là buổi xem mắt đầu tiên nên khả năng cao sẽ không thành công, hơn nữa tôi cũng vẫn chưa muốn kết hôn, đến đó để hoàn thành công việc do mẹ giao phó mà thôi. Thế là tôi cứ để mặc mọi thứ như vậy.

Khi đến nơi, cô gái kia đang ngồi trong quán cà phê với chiếc máy tính trước mặt, xung quanh là một đống tài liệu, trông khá lộn xộn.

Tôi ngồi xuống và lặng lẽ nhìn cô ấy.

Cô ấy không có thời gian để nói chuyện, có vẻ là một người vô cùng bận rộn.

Tôi quan sát cô ấy một cách cẩn thận.

Rõ ràng đây là một cô gái rất bình thường, ánh mắt không toát lên vẻ quyến rũ, sống mũi không thẳng, dáng người cũng không đẹp cho lắm.

Thậm chí còn có vài nốt ruồi nhạt quanh sống mũi.

Mái tóc dài được búi hờ bằng một dây buộc tóc màu đỏ.

Chiếc váy đen trên người trông vừa thoải mái vừa gọn gàng.

Nhưng chẳng biết vì sao tôi lại không thể rời mắt khỏi cô ấy.

Dường như trên người cố ấy tỏa ra một mùi hương thu hút tôi.

Sau khoảng mười phút, cô ấy lên tiếng.

"Xin chào, tôi tên là Cố Thanh, tôi muốn lập gia đình. Tôi có xe, có nhà và công ty riêng. Thu nhập của công ty tương đối ổn định, hằng năm khoảng trên năm trăm nghìn tệ. Tôi đã xem tài liệu về anh, cũng được đấy, nghề bác sĩ là một nghề rất tốt. Anh nghĩ sao về tôi?"

Ừm…

Thực ra đôi khi tôi hơi thiếu quyết đoán.

Vậy nên đến tận khi tốt nghiệp rồi đi làm, tôi vẫn chưa xác định được rốt cuộc mình có thích nghề bác sĩ này không.

Mà sự thẳng thắn và rõ ràng của cô ấy khiến tôi ghen tị.

Tôi hơi sựng lại, sau đó khẽ gật đầu.

Cô ấy tiếp tục: "Tình cảm thì có thể tính sau, nhưng bình thường tôi rất bận, không có thời gian quan tâm đ ến mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu và tranh chấp hàng xóm. Tôi không phải là một người vợ hiền dâu đảm, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không gây rắc rối cho anh, tôi có thể xử lý hầu hết mọi chuyện.”

"Không sao, tôi có thể thu xếp ổn thoả."

Sau đó, chúng tôi bắt đầu hẹn hò.

Lần đầu tiên là trong nhà ăn của bệnh viện.

Chúng tôi ăn canh sườn hầm.

Cô ấy rất thích món đó, còn nói rằng nó ngon hơn mẹ cô ấy làm.

Sau đó, chúng tôi hôn nhau trong xe, lúc đậu ở dưới tầng hầm.

Lần hẹn hò thứ hai là ở căng tin phía tây của bệnh viện.

Lần này có món gà cay.

Cô ấy chỉ thích một chút thôi, bởi vì nó không ngon bằng quán ăn ở ngã tư đường Trường Hằng.

Sau đó, chúng tôi hôn nhau rất lâu dưới lầu nhà cô ấy.

Lần thứ ba là khu mới trong nhà ăn của bệnh viện.

Chúng tôi ăn burger và pizza.

Cô ấy không thích mấy món này, từ nhỏ đã không thích rồi.

Tôi hỏi cô ấy lý do.

Cô ấy đáp, "Bởi vì mỗi khi ăn những thứ này, em lại muốn đi tìm bố."

Tôi không hiểu pizza thì có liên quan gì đến việc tìm bố.

"Hồi nhỏ, em đã thấy rất nhiều ông bố độc thân ở tiệm bánh pizza," cô nói.

"Nhưng cuối cùng, tất cả họ đều rời đi, và một mình em đã ăn hết ba chiếc bánh mì kẹp thịt đấy."

Cô ấy sống trong gia đình thiếu vắng hình bóng của cha, và cô ấy đã biết điều đó ngay từ khi còn bé.

Cho nên từ nhỏ đến lớn, hẳn là có nhiều chỗ không như ý nguyện.

Tôi đang muốn dỗ dành cô ấy thì đột nhiên cô ấy ngẩng đầu lên: "Chậc, nhưng Lữ Tống à, anh có cổ phần trong căng tin của bệnh viện không?"

Tôi lắc đầu.

"Không."

"Vậy cmn lần sau đổi chỗ đi, đồ ăn ở đây toàn mùi thuốc sát trùng."

Tôi thấy hơi xấu hổ nên chỉ biết gật đầu.

“Xin lỗi, xin lỗi."

Sau đó, cô ấy đột nhiên mỉm cười rồi nắm tay tôi chạy xuống tầng hầm.

Trong xe, chúng tôi đã làm.

Rồi chúng tôi đi lĩnh chứng.

Tính toán một chút thì chúng tôi sống chung được khoảng nửa năm.

Sau khi kết hôn, quả nhiên cô ấy rất bận rộn, còn tôi thì cũng phải trực ca ngày ca đêm.

Chúng tôi thường xuyên không gặp nhau, nhưng cô ấy luôn cố gắng chiên cho tôi một quả trứng trước khi đi làm vào mỗi buổi sáng, ném quần áo vào máy giặt trước khi đi ngủ vào buổi tối và làm một số công việc mà một người vợ nên làm.

Không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, không có tranh chấp hàng xóm láng giềng, nói là do tôi đứng ra xử lý các mối quan hệ đó, nhưng thực ra đều là cô ấy âm thầm sửa cống bị nghẹt, sửa bóng đèn bị hỏng và cũng chuẩn bị chút tiền biếu hàng xóm!

Mẹ vợ cũng thường xuyên đến dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm cho tôi mang đến bệnh viện, vạya nên số lần tôi ăn ở căng tin cũng giảm dần đi.

Thành thật mà nói, tôi nghĩ rằng tôi đã hoàn thành tâm nguyện của bố rồi.

Tôi là một đứa trẻ hạnh phúc.

Nhưng rồi một ngày...

Tôi không còn hạnh phúc nữa.

Tôi cảm thấy thế giới như sụp đổ, từng câu từng chữ trên điện thoại đã phá vỡ hạnh phúc của tôi.

Tại sao tôi “không được” chứ?

Tại sao tôi không thể cho cô ấy một đứa con?

Tại sao lại phải ly hôn vì điều này?

Cô ấy thật tàn nhẫn. Tôi luôn biết tình cảm cô ấy dành cho tôi khá nhạt nhòa, nhưng ít nhất thì vẫn có cơ mà, bằng không cô ấy đã không giặt quần áo lót cho tôi rồi.

Vậy mà cô ấy lại nói ra hai chữ ly hôn kia dễ dàng đến thế.

Tôi không thể dây dưa với cô ấy thêm nữa.

Không thể giải thích hay xin lỗi.

Cũng không thể cầu xin cô ấy.

Tóm lại, cô ấy đã xác định sẽ ly hôn.

Tôi thực sự rất yêu cô ấy, nhưng giờ phút này, tôi lại hận cô ấy.

Tôi như phát điên vào đêm hôm đó.

Cô ấy không ngừng khóc, nhưng tôi lại giả vờ như không nghe thấy. Tôi chỉ thấy lòng đầy căm phẫn, vì sao thằng em của mình chỉ là vật trang trí chứ?

Sau khi kết thúc, tôi chẳng để ý đến cô ấy nữa.

Ba ngày sau, chúng tôi ly hôn tại Cục Dân chính.

Sau này, tôi hoàn thành tâm nguyện của mẹ.

Trở thành một bác sĩ với tên tuổi lưu danh sử sách.

Nhưng tôi lại vô tình đánh mất điều ước của bố mất rồi.



Không ngờ Cố Thanh lại xuất hiện trong danh sách sản phụ.

Cô ấy được xe cấp cứu đưa đến phòng sinh.

Tôi đi nghe ngóng mới biết được chuyện cô ấy sắp trở dạ rồi mà vẫn còn bận ôm bụng chạy đôn chạy đáo khắp thành phố bàn chuyện hợp tác.

Tôi giận đến không chịu được.

Sao lại phải như vậy chứ? Hay là chồng mới tệ với cô ấy? Tuy sắp sinh rồi nhưng hắn vẫn bắt cô ấy đi làm?

Tôi thay quần áo rồi vào phòng sinh.

Cô ấy vẫn cứng cỏi như thường.

Cảm giác mong nhớ tràn về, người trong mộng hằng đêm chợt hiện ra trước mắt, tôi mở miệng muốn nói “Đã lâu không gặp”.

Nhưng miệng tôi nhanh hơn não, những lời muốn nói lại thay bằng những từ khác, thế là chọc giận cô ấy.

Sau khi hộ sinh thành công, một câu nói bỗng hiện lên trong tâm trí tôi.

"Mau lôi thằng con mày ra cho bà."

Tôi sốc kinh khủng.

Con tôi ư?

Sau đó tôi bắt đầu làm giám định ADN.

Quả nhiên, ha ha, là con tôi thật này.

Tôi thực sự muốn tái hôn với cô ấy.

Nhưng cái miệng vẫn thắng cái não.

Buổi gặp gỡ hôm đó chẳng mấy dễ chịu.

Mẹ Cố bị ốm.

Bà ấy muốn chúng tôi tái hôn, nói thật là lúc đó tôi như mở cờ trong bụng, nhưng nghĩ đến cảnh bà ấy ép tôi ly hôn nên tôi không vội đồng ý.

Vào ngày mẹ Cố qua đời, Cố Thanh khóc không thành tiếng trên điện thoại.

Tôi hối hận rồi.

Lẽ ra tôi nên nói với cô ấy về bệnh tình của mẹ Cố sớm hơn, ít nhất thì họ có thể nói lời tạm biệt với nhau.

Cố Thanh như sụp đổ.

Cũng giống lúc tôi bị cô ấy bỏ rơi vậy.

Toàn bộ xương trong người như bị rút ra.

Mẹ tôi rất thích Cố Thanh.

Bà nói rằng cô ấy không gây rối hay quậy tung lên, cũng không ầm ĩ với bà để giành lấy con trai mình.

Và dù bận đến đâu, cô ấy cũng sẽ dành ra một ngày trong tuần để chơi mạt chược với bà.

Tính cách thẳng thắn chính trực của cô ấy rất hợp với bà.

Nhưng vì hành động của mẹ Cố mà mẹ tôi đã có ấn tượng xấu.

Vậy nên mẹ tôi không đồng ý chuyện tái hôn.

Sau này, khi hay tin mẹ Cố qua đời, mẹ tôi đến bệnh viện với đôi mắt đỏ hoe.

Có nói thế nào thì mẹ tôi cũng không ngờ chuyện này lại xảy ra, bà khó chịu đến mức suýt thì ngất trong bệnh viện.

Về sau, đương nhiên chuyện tái hôn đã được chấp thuận

Không phải là tôi chưa từng gặp những người phụ nữ khác.

Nhưng người duy nhất tôi yêu là Cố Thanh.

Cô ấy yêu tôi thì tốt, còn không yêu cũng chẳng sao cả.

Tóm lại, chỉ cần cô ấy bằng lòng ở bên tôi… Thế thì đời này, tôi chẳng còn nuối tiếc điều gì nữa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom