Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Chiêu Nghi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
701,051
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Chiêu Nghi

Chiêu Nghi
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




[ Zhihu] Chiêu Nghi.

——

Tác giả: 宛宛

Editor: Truc Phuong Tran

——

Trưởng tỷ của ta ốm yếu, mỏng manh và gầy như que củi.

Đại phu nhân nói tỷ ấy là Triệu Phi Yến chuyển thế, nhất định sẽ nhảy múa khuynh thành, được sủng nhất lục cung.

Sau này, thái tử đăng cơ sớm hơn dự định, mở yến tiệc ở trong Cung.

Vì thế, trưởng tỷ đã khổ tâm tập luyện múa trên băng, không tiếc sử dụng tức cơ hoàn.

Trước khi vào Cung, ta lo lắng tỷ ấy sẽ bị tức cơ hoàn làm cho không thể sinh con đẻ cái, nên khuyên tỷ ấy đừng sử dụng.

Nhưng lúc trưởng tỷ hiến vũ lại đạp vỡ băng, đế vương vì thế mà mất đi hứng thú.

Sau khi hồi phủ, tỷ ấy tàn nhẫn nhét tức cơ hoàn vào miệng của ta, kích động mà chửi mắng:

“Đều tại ngươi, nếu không phải do ngươi cố ý phá hoại! Không cho ta uống tức cơ hoàn, thì sao ta lại không thể tiến vào hoàng cung được chứ?”

“Ta là Triệu Phi Yến chuyển thế, là hoàng hậu tương lai ở trong Cung!”

Thuốc mạnh xung đột ở trong cơ thể của ta, làm cho ta đau đớn khó chịu, không thể sinh con đẻ cái.

Còn trưởng tỷ thì lại lấy lùi làm tiến, thay thế ta gả vào hầu phủ, trở thành quý phụ nhất phẩm trong Kinh Thành.

Ta bị cạo tóc hủy dung, ôm hận mà ch.

Mở mắt ra lần nữa, ta đã được sống lại vào ngày mà trưởng tỷ hiến vũ thất bại.

Lần này, ta dứt khoát nhường lại hôn ước, tự xin đi đến tự miếu nuôi tóc tu hành.

Bởi vì bọn họ đều không biết được.

Bậc đế vương trẻ tuổi vừa mới đăng cơ lại vô cùng hiếu thuận, đêm khuya cứ ở trong tự miếu, cầu phúc cho vương triều.

Nếu như trưởng tỷ thích được gả thay ta như vậy, vậy thì ngôi vị hoàng hậu mà tỷ ấy hằng mong ước, để ta ngồi thay vậy!
 
Chương 1


01.

“Lâm Thanh Thù, nếu như không phải ngươi ngăn ta dùng tức cơ hoàn, thì lúc hiến vũ sao lại bị bẽ mặt thành ra như vậy?”

Lâm Ngữ Hi sắc mặt trắng bệch, lửa giận trong mắt nàng ta cháy rực, ánh mắt lạnh lẽo như dao lướt qua ta.

Nàng ta khẽ hé môi, một tiếng hạ lệnh.

Tì nữ liền cưỡng chế nhét tức cơ hoàn vào miệng ta.

Ta bị sặc đến ho khan không ngừng, vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc của bọn họ.

Hai chân quỳ dưới đất, ta liều mạng móc họng của mình ra.

Lâm Ngữ Hi mặt đầy ghét bỏ mà né tránh, lạnh lùng mỉa mai:

“Đúng thật là khiến người khác cảm thấy buồn nôn, ngươi cho rằng làm như vậy có thể nôn ra tức cơ hoàn sao? Chúng sớm đã trôi vào bụng của ngươi rồi, đời này của ngươi không còn hy vọng sinh nở nữa! Dù cho có gả vào hầu phủ, không lâu sau cũng bị ruồng bỏ mà thôi!”

Lòng ta rơi xuống đáy vực.

Ta chưa từng nghĩ đến, mình lại được sống lại vào lúc sắp ch, Lâm Ngữ Hi vẫn còn chưa hạ độc thủ.

Ngón tay ta run rẩy, sờ nhẹ vào khuôn mặt của mình.

Lúc này, mặt của ta vẫn nhẵn mịn như ban đầu, chưa bị Lâm Ngữ Hi hạ độc thủ.

“Tại sao ngươi có thể gả vào nhà quyền quý? Nếu như ta đã không có duyên vào Cung, trở thành hoàng hậu, vậy thì thứ nữ như ngươi, cũng đừng hòng bước chân vào Võ An hầu phủ!”

Vừa dứt lời, Lâm Ngữ Hi lộ ra vẻ dữ tợn, ra lệnh:

“Người đâu, hủy mặt của nàng ta!”

Ta bị người hầu cưỡng chế dưới đất, tì nữ của nàng ta tay cầm kéo tiến lại mặt của ta.

Vào lúc mà kéo sắp đâm xuống, ta dường như điên cuồng hét lớn:

“Thanh Thù bằng lòng từ hôn, xin tỷ tỷ thay ta gả vào hầu phủ, trở thành hầu phu nhân, phu nhân tôn quý trong Kinh Thành!”

Lời vừa thốt ra, ánh mắt của Lâm Ngữ Hi sáng lên, tay nhẹ nhàng nhấc lên.

Tì nữ lui xuống, ta thở phào một hơi, nhưng vẫn quỳ dưới đất chưa đứng dậy.

Bây giờ, Lâm Ngữ Hi mất mặt ở trong cung yến, con đường nhập Cung đã đứt đoạn.

Nhưng nếu như có thể trở thành thê tử của Võ An hầu, thì tỷ ấy vẫn là một tiểu thư được người người ngưỡng mộ trong Kinh Thành.

Giọng điệu của ta thành khẩn, từng chữ rõ ràng:

“Thanh Thù tự biết mình nợ tỷ tỷ, bằng lòng ở tự miếu tu hành, vì tỷ tỷ và mẫu thân mà cầu phúc.”

Sự tức giận của Lâm Ngữ Hi từ từ nguôi lại, người hầu xung quanh dần dần lui xuống.

Ta đè nén sự đắc ý trong lòng, cúi đầu quỳ xuống trước mặt nàng ta.

Xưa có Việt vương nằm gai nếm mật, đợi đến lúc ta vào Cung lần nữa.

Lần này, ta nhất định sẽ khiến những kẻ đáng ch đó phải trả giá!

02.

Ngày mà ta và Lâm Ngữ Hi ra đời.

Phủ tướng quân nhận được hai đạo thánh chỉ.

Trưởng nữ gả vào đông cung.

Thứ nữ hứa hôn với Võ An hầu phủ, trở thành chủ mẫu.

Hai đạo thánh chỉ này vừa đến, các trắc phu nhân trong phủ đều bối rối chân tay.

Phụ thân tuyên bố.

Vì trưởng nữ phải gả vào đông cung, dù cho là chính thất hay là làm thiếp, thì thân phận cũng không thể thấp kém.

Cho nên, ai sinh ra trưởng nữ trước, sau này chính là phu nhân chính thất của phủ tướng quân.

Không lâu sau đó, chủ mẫu liền giả vờ té ngã, sinh ra đứa bé trước.

Đáng ra Lâm Ngữ Hi sẽ sinh sau ta một tháng, nhưng lại bị ép buộc trở thành đứa bé bị sinh sớm, ốm yếu nhiều bệnh.

Phụ thân nổi giận, nhưng chủ mẫu lại lấy lý do là thai mộng huyền học.

“Phu quân, Ngữ Hi trời sinh mềm yếu, là Triệu Phi Yến chuyển thế, sau này nhất định dùng điệu múa mà khuynh quốc khuynh thành, độc sủng hậu cung!”

Vì thế, Lâm Ngữ Hi từ nhỏ đã bắt đầu tập múa.

Từ lúc tám tuổi, vì để duy trì vóc dáng, nàng ta bắt đầu giảm bớt lượng thức ăn.

Sau đó theo năm tháng mà lớn lên, nhưng điệu múa trên băng của nàng ta vẫn chưa thể luyện thành.

Mỗi lần bắt đầu múa, băng dưới chân cứ không ngừng vỡ nát.

Trước khi Lâm Ngữ Hi nhập cung hiến vũ, biết được tức cơ hoàn có thể khiến cơ thể nhẹ nhàng hơn, liền muốn sử dụng để giúp cho điệu múa.

Nhưng tức cơ hoàn sẽ dẫn đến không thể mang thai.

Ta kịp thời ngăn cản nàng ta, còn khuyên nàng ta từ bỏ múa trên băng.

Nhưng nàng ta lại quá tự tin với tài múa của bản thân.

Lúc tiến cung hiến vũ, trước ánh mắt dõi theo của mọi người lỡ chân làm vỡ băng, tài múa sinh nhai đến đây là kết thúc.

Sau khi bẽ mặt trước mọi người, Lâm Ngữ Hi tức giận không nguôi, cưỡng ép ta uống tức cơ hoàn, hủy đi dung mạo của ta, vứt bỏ ta ở trong điền trang tự sinh tự diệt.

Mỗi khi đêm đến, ta đều bị nỗi đau thấu xương giày vò, ở trong bãi cỏ đau đớn không thôi.

Trước khi qua đời, ta đau khổ vạn phần, lục phủ ngũ tạng như bị lửa đốt.

Ta từng muốn từ bỏ, mặc cho cơ thể thối nát.

Nhưng ta lại không cam tâm!

Tại sao làm việc ác như Lâm Ngữ Hi lại có thể tươi đẹp rạng rỡ dưới ánh nắng, trở thành nhất phẩm phu nhân tôn quý!

Còn ta lại phải trải qua đau bệnh, trốn tránh trong phòng củi u ám.

Nước mắt tuôn rơi.

Hiện tại, ta đã sống lại một đời, đứng dưới ánh mặt trời, nhớ lại những ngày tháng đó, vẫn cảm thấy tuyệt vọng.

Đời này, ta nhất định phải khiến Lâm Ngữ Hi cũng phải nếm thử mùi vị đau khổ!

03.

Đến ngày xuất phát.

Vừa nghe thấy ta phải đi đến tự miếu cầu phúc, nương ta liền đỏ mắt, không nỡ mà níu ta lại, nhỏ giọng nói:

“Thanh Thù, đều là nương không tốt. Tranh giành không lại với Đại phu nhân.”

Những năm qua, nương ta vẫn luôn rất áy náy.

Vốn dĩ người sẽ sinh ra ta trước trở thành trưởng nữ của phủ tướng quân, nhưng lại bị người khác nhanh hơn một bước.

Nghĩ đến kiếp trước nương ta vì ta mà khóc đến mù mắt, rơi vào kết cục ch thảm.

Tim ta bỗng nhói đau, đè nén nỗi đau ở trái tim.

“Nương, làm con cam tâm tình nguyện đến tự miếu cầu phúc cho phủ tướng quân của chúng ta, đây là chuyện tốt, người đừng lo lắng!”

Lâm Ngữ Hi thấy ta biết điều như vậy, vừa ý mà cười.

Nàng ta yểu điệu ho khan vài tiếng, bước lên tiễn ta:

“Thanh Thù, ta sắp phải gả vào hầu phủ rồi, sau này không thể thường đi tự miếu thăm muội rồi.”

Nàng ta ở trước mặt cha ta giỏi nhất là ngoan ngoãn nghe lời, ỷ vào sức khỏe yếu ớt, được không ít người yêu thương.

Ta lập tức nhận lấy áo choàng, đắp lên người nàng ta:

“Tỷ tỷ, sức khỏe crủa tỷ yếu ớt như vậy không thể gặp gió được, mau chóng quay về đi.”

Mắt tiễn hình bóng nàng ta rời đi, ta xoay người lên xe ngựa.

Ta thu lại nụ cười trên mặt, siết chặt ngón tay lạnh lẽo.

Ký ức của kiếp trước như sóng trào kéo đến.

Khi đó, nàng ta thay ta gả vào hầu phủ không lâu, Trấn Bắc tướng quân đến cửa cầu hôn, muốn ta làm tiểu thiếp thứ bảy của hắn.

Trấn Bắc tướng quân là lão tướng đã năm mươi, ta còn phải gọi con trai ông ta một tiếng ca ca.

Ông ta thích chơi đùa nữ nhân, dày vò bọn họ đến sống không bằng ch.

E rằng, ta trốn ở trong tự miếu không được bao lâu.

Lòng ta bỗng lạnh lẽo, ý lạnh vô tận tràn vào trong tim.

Bây giờ, ta chỉ có thể dùng hết sức lực, dựa vào bản thân để tránh khỏi mối hôn sự tai ương này!

04.

Sau khi vào tự miếu, không thể bằng với phủ tướng quân.

Hiện tại tự miếu lấy tu hành làm chủ yếu, không được làm rối loạn thanh quy giới luật.

Hằng ngày ăn chay là chính, buổi sáng ra ngoài quét sân giặt đồ, buổi chiều chép kinh Phật tĩnh tâm ngồi thiền.

Cũng may kiếp trước ta còn cực khổ hơn như thế, những chuyện này đối với ta chẳng là gì cả.

Vốn sư thái cho rằng ta sẽ không thể kiên trì đến cùng.

Không ngờ rằng ta ở đây nửa tháng không những có thể thích ứng, mà còn có thể cùng bọn họ dâng hương cầu phúc.

Dần dần, sư thái cũng không còn làm khó ta nữa, thỉnh thoảng sẽ cùng ta nói những chuyện lớn trong kinh đô.

Ví dụ như Lâm Ngữ Hi nở mày nở mặt gả ra ngoài, được đích thân hầu gia thú vào phủ.

Nàng ta trở thành nhất phẩm quý phụ, được những nữ tử trong Kinh Thành ngưỡng mộ.

Hoặc là hoàng đế bệnh nặng, tân đế đăng cơ.

Kiếp trước, sau khi ta ch linh hồn trôi dạt nhân gian nửa đời.

Nhìn thấy tân đế vô cùng hiếu thuận, trong âm thầm, cứ ở trong tự miếu tu hành cầu phúc cho vương triều.

Dù cho hắn ở trong tự miếu, nhưng lại không có ai biết được thân phận của hắn.

Ta tính toán thời gian, chắc là sắp đến ngày tân đế đến tự miếu rồi.

“Sư thái, gần đây tự miếu quét dọn sạch sẽ như vậy, có phải là có người nào sắp đến không?”

Nghe xong, sư thái cười nhẹ nhàng:

“Ngươi lại rất thông minh.”

Sư thái nói: ” Người này lai lịch không rõ ràng, nhưng lại có thân phận tôn quý, trừ phương trượng biết rõ tình hình ra, những người còn lại đều không biết.”

Thì ra, đến sư thái cũng không biết được thân phận của Thẩm Đình Chi.

Ta nén lại sự vui mừng trong lòng, trong đầu nảy ra một kế.

Hôm nay Thẩm Đình Chi cải trang đến tự miếu, bề ngoài chỉ đem theo hai hộ vệ bên mình.

Theo sự quan sát của ta, phát hiện mỗi đêm hắn đều đi đến suối nước nóng sau núi để tắm rửa.

Nhưng hắn không biết rằng, con đường đi ra sau núi phải đi qua một cái hồ.

Hồ nước dựa vào sau núi, quanh năm lạnh thấu xương, nước trong hồ đóng lại thành một lớp băng mỏng.

Mỗi khi đêm đến, thời tiết dần lạnh, lớp băng mỏng này trở nên dày và cố định hơn.

Còn ta thì ở trên mặt hồ nhẹ nhàng nhảy múa, dựa vào tức cơ hoàn, luyện thành múa trên băng tuyệt thế kinh diễm.

Đêm nay, ta mặc áo mỏng, lộ ra vóc dáng mảnh mai xinh đẹp.

Ánh trăng sáng chiếu rọi mặt hồ, đến hình bóng của nam nhân đó cũng rõ dần.

Thẩm Đình Chi chậm rãi tiến đến,mặt mày tuấn lãng, vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, một đôi mắt sắc bén lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh mà rơi trên người ta.

Ta không nhanh không chậm mà nhảy múa, trong lòng nổi lên chút ý lạnh.

Chưa từng quyến rũ người khác như vậy, cũng không biết cá có mắc câu hay không.

Ta giả vờ chìm sâu trong điệu múa, không hề phát hiện hắn đang nhìn ta.

Cho đến khi điệu múa kết thúc, ánh mắt của hắn thâm trầm, ánh nhìn ghim chặt lấy ta.

Ta bị dọa đến hoảng loạn thất thố, bước chân mềm mại đạp lên băng mỏng, gấp rút bước xuống khỏi mặt hồ.

Ta lo đến mặt mày đỏ ửng, thẹn thùng đến toàn thân run rẩy.

Ta giả vờ chạy quá nhanh nên vấp ngã rơi vào lòng hắn.

Cơ thể ấm nóng áp sát trên lồ ng ngực hắn, mềm mại ngã trong lòng hắn, bị hắn ôm chặt lấy.

Có thể là do uống tức cơ hoàn vào nên cơ thể của ta hoạt bát nhỏ nhắn, da thịt mịn màng, va vào lòng hắn áp sát người hắn.

Tim ta đập vô cùng nhanh, chưa từng thân cận với nam nhân như thế này.

Trong thoại bản đều nói chỉ cần thân mật với nam nhân thì nhiệt độ cơ thể sẽ cao lên, tim đập nhanh hơn, thì ra đều là thật.

Nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, nước mắt của ta rơi lã chã, trốn trong lòng hắn khóc thút thít.

Thẩm Đình Chi thấy ta khóc, liền cau mày, khàn giọng nói:

“Khóc gì chứ?”

Ta im lặng rơi lệ:

“Ta đều bị ngươi nhìn thấy hết rồi, ngươi cũng nhìn thấy ta nhảy múa, nếu như người đồn ra ngoài, khiến cho đại nhân và sư thái biết được, ta sẽ bị đuổi ra khỏi tự miếu.”

Ta vô thức ngẩng đầu, hốc mắt ngấn lệ óng ánh, vô cùng đáng thương.

Hắn thấy ta đáng thương như vậy, yết hầu có chút động đậy, vẻ mặt không tự tai liếc sang một bên.

Ta như đột nhiên nhận ra vẫn còn đang ở trong lòng hắn, lập tức đẩy ra, giọng run rẩy khẩn cầu:

“Khẩn cầu công tử đừng nói ra ngoài, quên đi chuyện của tối nay!”
 
Chương 2


05.

Thẩm Đình Chi cố tỏ vẻ thâm trầm mà gật đầu, ta thở phào một hơi.

“Đa tạ công tử.”

Lúc chạy ra, ta cố ý vứt khăn tay xuống đất, trên khăn có thêu tên của ta.

Đợi lúc Thẩm Đình Chi nhặt lên, ta đã chạy xa rồi.

Ngày hôm sau Thẩm Đình Chi không đến tìm ta, còn ta cũng không đến hồ băng nữa.

Cho đến một tuần sau.

Ta lại gặp hắn ở sau núi, ta trốn ở một góc mà nhìn trộm hắn.

Hắn rất kinh ngạc khi nhìn thấy ta, lập tức đi về phía ta.

“Tại sao cô nương lại trốn ở đây?”

Lúc ta đứng dậy, hai chân tê dại, nhất thời va vào lòng hắn.

Hắn ôm chặt lấy ta, ánh nhìn không thể tự chủ được mà dời lên người ta.

Ta cắn chặt môi dưới, thấp giọng hỏi:

“Công tử, ngươi có nhìn thấy khăn tay ta đánh mất ở đây không?”

Ánh mắt Thẩm Đình Chi sáng lên, mặt không biến sắc nói:

“Chưa từng nhìn thấy.”

Ta ủ rũ mà cúi đầu, chầm chậm lui ra từ trong lòng hắn.

Lần này, ta cố tình thoa lên người phấn thơm thơm nhẹ sảng khoái, người khác ngửi thấy sẽ cảm thấy sảng khoái tinh thần.

“Đây là khăn tay mà chính tay nương ta thêu cho ta, xin công tử hãy để ý giúp ta.”

Sau khi Thẩm Đình Chi đồng ý, ta liền hỏi hắn:

“Công tử lẽ nào là hộ vệ bên cạnh của đại nhân sao?”

Thần sắc hắn ngỡ ngàng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Nhưng hắn lại có ý chọc ta, ho khan một tiếng rồi nói:

“Thôi bỏ đi.”

Sau đó, Thẩm Đình Chi và ta hẹn ước:

“Nếu như cô nương muốn đến đây để tập múa, có thể tiếp tục đến đây, không cần để ý đến ta.”

Hắn ho khan một tiếng, hắn quay mặt đi, khó khăn mở lời:

“Ta có thể giúp cô nương canh giữ, để cô nương không bị người khác phát hiện.”

Từ đó về sau, Thẩm Đình Chi mỗi tối đều đến hồ băng đợi ta, còn ta cũng dần dần thân thiết với hắn.

Nhưng hắn chưa từng nói với ta về thân phận của hắn, ta cũng chỉ xem hắn là hộ vệ.

Hắn hỏi ta tại sao lại đến tự miếu, ta chỉ nói là đến cầu phúc thay người nhà.

Thẩm Đình Chi giống như là có cùng cảm nhận với ta, vô cùng đồng ý với cách nói của ta.

Nhưng hắn không biết!

Ta đến đây chủ yếu là để câu dẫn hắn.

Nhìn thấy con cá này sắp cắn câu rồi, nuôi cá béo lên thôi.

Nhưng chưa đợi đến lúc nuôi thành con cá to béo, Lâm Ngữ Hi lại đột nhiên đến tự miếu.

06.

Nàng ta trực tiếp sai người lôi ta vào phòng củi, ánh mắt tàn khốc đặt lên người của ta.

Nàng ta đánh giá ta một vòng từ trên xuống dưới, ánh mắt tối sầm lại.

“Ta cho rằng ngươi ở trong tự miếu chịu khổ chịu tội, không ngờ tới ngươi lại sống thoải mái như vậy!”

Ta run rẩy bả vai, cúi người xuống:

“Tỷ tỷ, Thanh Thù nghe không hiểu tỷ đang nói gì.”

Lâm Ngữ Hi giơ tay bóp cổ ta, trở tay tát ta một bạt tai.

Nửa bên mặt đau đến lợi hại, ta lại không dám cử động.

“Ngươi ở trong miếu cũng không sửa được tính cách khốn kiếp đó, đến hộ vệ cũng dám câu dẫn, không cam chịu cô đơn đến như vậy sao?”

Trong lòng ta run sợ, lập tức hiểu ra.

E rằng Lâm Ngữ Hi đã gài tai mắt ở bên cạnh ta, việc ở tự miếu, nàng ta đều nắm rõ.

Bao gồm việc ta luyện thành múa trên băng, câu dẫn là chuyện nhỏ, luyện thành múa trên băng mà nàng ta vô cùng khát vọng là chuyện lớn!

“Người đâu, đánh gãy chân của nàng cho ta!”

Ta lập tức co chân lại, quỳ xuống cầu xin:

“Tỷ tỷ, Thanh Thù chưa từng làm việc vượt giới hạn, vẫn luôn ở trong tự miếu cầu phúc cho tỷ.”

Lâm Ngữ Hi cười lạnh một tiếng:

“Bây giờ nói những thứ này đã vô dụng rồi, đánh gãy chân của ngươi, đến lúc đó mới gả ngươi cho Trấn Bắc đại tướng quân mới thú vị!”

Toàn thân ta run lên, phút chốc hiểu ra tại sao Lâm Ngữ Hi lại đến tự miếu.

Nàng ta là đến đưa ta quay về, để ta gả cho lão tướng quân đã năm mươi tuổi, Ngụy An.

Ông ta cưới một lần sáu vị tiểu thiếp, thậm chí còn có một số là trực tiếp cướp về.

“Ngụy tướng quân anh dũng oai mãnh, đang tuổi tráng niên, ngươi gả cho ông ấy làm thiếp, không thiệt thòi chút nào!”

Ai ai trong Kinh Thành cũng đều biết Ngụy An sát phạt quyết đoán, đối xử với nữ nhân không chút lưu tình.

Ta níu lấy tay áo của Lâm Ngữ Hi, cầu xin:

“Muội bằng lòng làm ni cô cả đời, không gả cho ai. Ở trong tự miếu cầu phúc cho tỷ tỷ và mẫu thân.”

Nghe xong, Lâm Ngữ Hi cười lạnh một tiếng:

“Người muốn thay ta cầu phúc còn nhiều lắm, không đến lượt ngươi!”

Sắc mặt nàng ta lạnh lùng, ra lệnh:

“Các ngươi còn ngơ ra đó làm gì, còn không mau ra tay!”

Ta cắn chặt răng, hai tay nắm thành quyền.

Dù cho phải ch, ta cũng phải bảo vệ hai chân của ta.

Còn chưa đợi ta đứng dậy chạy, Đại phu nhân mang vẻ mặt không vui đi đến:

“Ngữ Hi, muốn ra tay thì nhanh lên, đừng để xảy ra án mạng.”

Nàng ta lấy khăn tay ra, mặt đầy ghét bỏ nhìn sang ta:

“Ngươi và nương của ngươi đều vô dụng giống nhau, để ngươi gả cho Ngụy tướng quân đã là hời cho ngươi rồi!”

“Nếu như để Ngụy tướng quân biết được ngươi và tên hộ vệ đó tư thông, lột da rút gân, vứt vào bãi tha ma chính là kết cục của ngươi!”

Nói thế, Đại phu nhân phất tay. Nhẹ giọng nói:

“Mau ra tay đi!”

Ta đứng dậy liền chạy, nhưng còn chưa chạy đến cửa, thì cửa phòng củi đã bị người đóng lại.

Ta liều mạng đập cửa sổ, khàn giọng mà hét:

“Thả ta ra ngoài!”

Tên người làm ở sau lưng kéo ta trở lại, vứt ta xuống đất.

Bọn họ vươn gậy gỗ lên muốn đánh vào chân của ta.

Ta cắn chặt môi dưới, máu tanh đầy miệng.

Dù cho là đã uống tức cơ hoàn, ta cũng phải ăn kiêng luyện múa.

Nhưng bây giờ, lại muốn đánh gãy chân của ta, để ta gả cho lão tướng quân.

Tính toán kỹ lưỡng lâu như vậy, lẽ nào cứ như thế mà thất bại hay sao?

Nhìn vào gương mặt đắc ý của Lâm Ngữ Hi và Đại phu nhân trước cửa sổ, nỗi hận trong lòng ta tăng lên vô cùng.

Lâm Ngữ Hi cười nói:

“Thanh Thù, ta sớm đã biết ngươi sẽ không cam tâm tình nguyện mà ở trong tự miếu, không cam tâm như vậy, là không quên được tình lang của ngươi sao?”

Đại phu nhân liền nghiêm mặt, bình tĩnh nói:

“Phí lời với nó làm gì? Đánh gãy chân của nó, cứ nói là lúc xuống núi đã ngã gãy chân rồi.”

Không đợi gậy gỗ đánh xuống, giọng nói sắc bén của công công đột nhiên vang lên cả tự miếu.

“Bệ hạ giá đáo!”

07.

Mọi người ngơ ra, toàn bộ đều biến sắc.

Chỉ thấy Thẩm Đình Chi từ đám đông bước ra.

Hắn một thân hoàng bào, trong mắt là ý lạnh bức người, lạnh lẽo mà quét qua mọi người.

Sự xuất hiện của Thẩm Đình Chi, khiến Lâm Ngữ Hi thay đổi sắc mặt.

Cô ta lập tức quỳ xuống hành lễ, mặt đầy hoảng hốt.

Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của Thẩm Đình Chi, nhàn nhạt nói:

“Nữ nhi của Lâm thị, Lâm Thanh Thù phẩm đức tốt đẹp, tài đức vẹn toàn, nhập cung nạp làm phi, sắc phong làm chiêu nghi!”

Tất cả mọi người đều im lặng.

Đứng đầu cửu tần, chính nhị phẩm chiêu nghi!

Phút chốc, tất cả mọi ngày đều thay đổi sắc mặt.

Đặc biệt là Lâm Ngữ Hi, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ ngầu, cảm xúc dần dần mất kiểm soát.

Nàng ta chậm rãi đứng dậy, muốn tiến lên tố cáo ta tư thông với hộ vệ.

Nhưng nàng ta còn chưa nói ra, đã bị Đại phu nhân giữ chặt lại.

Ta nhịn lại khóe môi cong lên, lòng sinh ra mỉa mai.

Không bằng không chứng, chỉ dựa vào một cái miệng mà muốn tố cáo ta.

Đúng là khiến người khác thất vọng.

Nếu không phải Đại phu nhân ngăn cản, ta thật muốn xem xem kết cục của Lâm Ngữ Hi khi tự tìm đường ch!

Thẩm Đình Chi nhướng mày, nhìn về phía ta.

Ta hiểu được y của hắn, lập tức tiến lên quỳ bái tạ ân:

“Tạ chủ long ân.”

Thẩm Đình Chi vô cùng hài lòng mà gật đầu, xoay người đưa công công rời đi.

Đợi hắn đi khỏi, ta lập tức đứng dậy, phủi đi bụi bặm trên y phục.

“Các người dám ra tay với bổn cung, còn nói muốn đánh gãy chân của bổn cung, tỷ tỷ, đây chính là tội chém đầu đó!”

08.

Lâm Ngữ Hi hai mắt ửng đỏ, ánh mắt vụt lên sự đố kỵ.

Nàng ta toàn thân run rẩy, thấp giọng cầu xin:

“Chiêu nghi nương nương thứ tội, thần phụ không hề có ý muốn động thủ với nương nương.”

Bây giờ, nàng ta chỉ là một quý phụ chưa được cáo mệnh, còn ta chớp mắt đã trở thành chiêu nghi.

Nàng ta không thể không cúi đầu xuống, quỳ xin ta.

Ta liếc Tiểu Điệp một cái, nàng ta sợ đến nhũn chân, xém chút ngã quỳ xuống đất, rõ ràng là chột dạ rồi.

Lúc đến tự miếu ta chỉ đem theo một người, đó là Tiểu Điệp.

Trừ Tiểu Điệp mật báo tin tức cho Lâm Ngữ Hi ra, ta không nghĩ ra được người nào khác.

Tiểu Điệp là nha hoàn thân cận bên cạnh ta từ nhỏ, ta rất tin tưởng nàng, vẫn luôn xem nàng là tỷ muội ruột thịt.

Kiếp trước, sau khi ta ch Tiểu Điệp cầm theo tiền trở về quê.

Cho đến hiện tại, ta mới nhận ra là sau khu Tiểu Điệp hoàn thành nhiệm vụ hại ch ta, cho nên Lâm Ngữ Hi mới cho nàng một khoản tiền để nàng ta rời đi.

Tiểu Điệp run cầm cập tiến lên.

Ta cho nàng ta một ánh mắt, thoáng chốc nàng ta đã hiểu ý của ta.

Vì thế, Tiểu Điệp nuốt nước bọt, lo lắng mà bước lên trên, yếu ớt mà tát Lâm Ngữ Hi một bạt tai.

“Dám bất kính với chiêu nghi nương nương, đáng phạt!”

Tiểu Điệp lại nhìn ta một cái.

Thấy ta không có ý bảo dừng, Tiểu Điệp chỉ có thể nối tiếp mà tát từng cái một.

Đại phu nhân ngăn cản không cho đánh, lại bị hộ vệ chặn đứng lại.

Chát chát!

Tiếng tát càng ngày càng vang, lực độ ngày càng mạnh hơn.

Lâm Ngữ Hi hai má sưng đỏ, khóe môi ứa ra vết máu, nhưng không dám lên tiếng ngăn lại.

Nàng ta nhìn ta đầy căm ghét, trong mắt tràn đầy tức giận.

Ánh mắt như thế, dường như đang nói:

“Lâm Thanh Thù, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Đáng tiếc, ta bây giờ không phải là Lâm Thanh Thù mặc người chém gi.

Tiểu Điệp vì để lấy được tín nhiệm của ta, không thể ra tay tàn nhẫn.

Đánh liên tiếp mười ba cái tát, Lâm Ngữ Hi đảo mắt một cái, trực tiếp bị ngất đi.
 
Chương 3


09.

Sau khi tiến Cung, ta bị Thẩm Đình Chi phong làm chiêu nghi.

Thẩm Đình Chi đăng cơ không lâu, giang sơn chưa ổn định, trước mắt vẫn chưa có lập hậu.

Trừ ta được hắn đích thân sắc phong ra, hậu cung còn có hai vị phi tử đều là trắc phi của đông cung, cùng hắn nhập cung.

Ta ở tại Chiêu Hoa điện, cách Dưỡng Tâm điện không xa.

Vào đêm nghi thức sắc phong, Thẩm Đình Chi liền đến Chiêu Hoa điện.

Ánh mắt hắn lạnh lùng thâm sâu, từng bước đi đến lộ ra một loại khí thế.

“Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”

Hắn vươn tay đỡ ta đứng dậy, nhưng lại ngửi ngửi trên người ta.

Mặt ta đỏ lên, liền nghiêng người, tránh hắn ra.

Thẩm Đình Chi vui vẻ mà cong môi:

“Nàng uống rượu rồi?”

Rượu mạnh khiến người can đảm hơn, nếu như không phải đã uống chút rượu, ta e rằng không thể cùng hắn hoàn thành nghi thức của đêm tân hôn.

Ta hơi mím môi, thẹn thùng nói:

“Ma ma nói để ta hầu hạ ngài tốt, uống chút rượu sẽ chủ động hơn chút.”

Nói thế, ta chủ động nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn.

Thẩm Đình Chi đứng thẳng người, nhắm mắt một nửa, che đi ý cười trong mắt, yên lặng nhìn ta:

“Được a, để trẫm xem xem nàng hầu hạ như thế nào.”

Ta xem trong thoại bản không ít, một sờ hai hôn ba ôm.

Vì thế, ta câu lấy cổ hắn, nhón chân lên, chủ động hôn lên môi hắn.

Cơ thể tùy ý lười biếng của hắn đột nhiên cứng lại.

Cảm nhận được sự khác thường của Thẩm Đình Chi, ta giống như là nắm lấy được bí quyết nào đó.

Ta lại hôn lên lần nữa, ngón tay thay hắn cởi y phục ra.

Thẩm Đình Chi chỉ cười nhạt.

Hắn cười âm trầm chọc ghẹo, mặt ta không nhịn được mà đỏ lên.

“Xem ra, học được không ít?”

Ta gật gật đầu:

“Có tranh để học hỏi, nhưng tư thế này nàng có thoải mái hay không?”

Thẩm Đình Chi nhướng nhướng mày, y phục cởi một nửa, giống như một quân tử phong lưu.

“Nàng đem tranh ra đây, chúng ta thử xem.”

Ta đem bức tranh giấu ở dưới gối nằm đưa cho hắn.

Vào lúc làm một linh hồn, đã từng xem qua chuyện của nam nữ.

Nhưng ta lại chết sớm, đối với chuyện này chẳng biết gì cả, cũng không thấy hứng thú.

Cho đến hiện tại cũng chưa thông suốt.

Thẩm Đình Chi cùng ta xem tranh, ôm lấy nửa đầu, cười lên:

“Trẫm dường như hiểu rồi.”

Ta kinh ngạc hỏi hắn:

“Ngài chưa từng làm sao?”

“Phi tử trong hậu cung đều không thích trẫm, bọn họ là bị gia tộc ép buộc gả cho trẫm, trẫm cũng không cưỡng cầu bọn họ.”

“Đương nhiên trừ Lương phi ra, Lương phi tâm tư đơn thuần, đối với trẫm không biết là ỷ lại hay là thích trẫm, nhưng cô ấy tuổi vẫn còn nhỏ, trẫm thật sự không thể xuống tay.”

Nói thế, hắn tiện tay vứt tranh đi.

Ôm lấy ta vào lòng, ngón tay hơi lạnh sượt qua cổ của ta.

“Đêm nay, để trẫm đến hầu hạ nàng.”

Đêm nay, ta và Thẩm Đình Chi đã hoàn thành nhiệm vụ của đêm tân hôn.

Hắn hầu hạ rất chu toàn, chỉ là đau đến lợi hại.

Nhưng ta thấy hắn rất thoải mái, nên không có can đảm để bảo dừng.

Ai biết được, hắn có thể kiên trì cả một đêm.

10.

Thẩm Đình Chi dường như đã thích chuyện này.

Mỗi đem đều lấy lý do là hầu hạ ta, đến giúp ta c ởi quần áo.

Nhưng lâu ngày rồi, khó tránh sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Dù sao, ta hàng đêm đắc sủng, bụng lại chẳng có chút động tĩnh nào.

Ta bị Lâm Ngữ Hi cho uống tức cơ hoàn, nếu như lâu dài không mang thai, e rằng sẽ dẫn đến tranh cãi không nhỏ.

Tiểu Điệp vẫn còn ở bên cạnh ta, ta không thể dễ dàng bị lộ, bắt buộc phải đưa nàng ta đi trước.

“Tiểu Điệp, ta muốn ăn chút bánh ngọt, ngươi đi nói với người ở ngự thiện phòng một tiếng.”

Đợi Tiểu Điệp rời đi, ta nhẹ nhõm thở một hơi.

Lập tức sai người đến mời Từ thái y ở thái y viện đến bắt mạch cho ta.

Trong lúc bắt mạch, sắc mặt của Từ thái y ngày càng khó coi.

Tim của ta cũng theo đó mà treo lơ lửng.

“Nương nương, có phải người đã ăn vào thứ không nên ăn không m?”

Ta không nói chuyện, xem như là thừa nhận rồi.

Từ thái y rất có mắt nhìn, không hỏi thêm nhiều.

“Nương nương, cơ thể hao tổn vô cùng, thể chất thiên về tính hàn, sẽ khó mang thai.”

Nghe xong, tim ta bỗng ngưng một nhịp.

Bỗng nhiên nắm chặt khăn tay, suy nghĩ đáng sợ tràn ngập trong đầu.

Nếu như lâu dài không có thai, tất cả mọi người đều sẽ sinh nghi.

Đặc biệt là Lâm Ngữ Hi, nàng ta hận ta thấu xương, nhất định sẽ đứng ra, thổi phồng chuyện này lên.

Lẽ nào đến cuối cùng ta lại bị hủy trong tay nàng ta sao?

Nghe nói gần đây Lâm Ngữ Hi và Lương phi qua lại thân thiết, khiến ta không thể không đề phòng.

Từ thái y lập tức an ủi ta:

“Nương nương, đừng gấp.”

“Thần sẽ kê đơn thuốc giúp có thai cho nương nương, bảo đảm nương nương sớm ngày mang long thai.”

Nói thế, Từ thái y lại giải thích cho ta một lượt về tình trạng sức khỏe của ta.

Cũng may ta không có uống tức cơ hoàn lâu dài, không tạo nên tồn thương khiến suốt đời không thể mang thai.

Trái tim treo lơ lửng của ta cuối cùng rơi xuống rồi.

Từ đó về sau, hàng ngày ta đều sẽ giả vờ đau đầu đến uống thuốc.

Tiểu Điệp canh giữ bên cạnh ta, thấy ta uống thuốc cả ngày, lo lắng hỏi:

“Nương nương, uống nhiều thuốc như vậy cũng không thấy khỏe lên, có cần mời thái y đến xem không?”

Ta buông chén thuốc xuống, ho khan một tiếng:

“Không cần, chút bệnh vặt mà thôi.”

Nói vậy, ta liền lấy ra khóa đồng tâm nhẹ nhàng vuốt v e vài cái.

Khóa đồng tâm này vốn là một cặp, nhưng bây giờ trên tay ta chỉ có một nửa.

Ta mặt đầy u sầu nói:

“Tiểu Điệp, chốn thâm cung này có ngươi bên cạnh bổn cung, bổn cung mới có thể an tâm.”

Ta nhìn vào khóa đồng tâm lần nữa, thở dài:

“Bổn cung thật muốn quay về trong tự miếu, quãng thời gian đó mới là quãng thời gian tự tại.”

Tiểu Điệp nắm lấy tay ta, an ủi ta.

Ta thấy nàng ta đã hoàn toàn tin rồi, không nhịn được mà mỉm cười.

Cách lúc ta nhập cung đã qua mấy tháng rồi.

Nghe nói địa vị của Đại phu nhân trong phủ tướng quân tuột dốc không phanh, quyền quản lý nhà cửa còn bị phụ thân chia một nửa vào tay của nương ta.

Ta đoán là rất nhanh thôi, vị tỷ tỷ tốt đó của ta sắp ngồi không yên rồi.

Quả nhiên, trong cung sóng gió nổi lên khắp nơi.

Cả hậu cung đều lan truyền tin tức ta không thể có thai.

11.

Nhất thời, trong ngoài hoàng cung đều là tin tức của ta.

Đều nói sủng phi mới nạp của Thẩm Đình Chi trời sinh không thể mang thai, không thể khai chi tán nghiệp cho hoàng gia.

Ta gài tai mắt ở hầu phủ, chuyên nghe ngóng chuyện của Lâm Ngữ Hi.

Nhưng gần đây, tin tức mà tai mắt báo cho ta đều là Lâm Ngữ Hi mang thai, ta bị bách tính trong Kinh Thành mắng là sự sỉ nhục của nữ tử.

Thậm chí chuyện này còn làm ồn ào đến chỗ của thái hậu.

Ta bị ma ma mời đến Cảnh Đức cung, gặp mặt thái hậu.

Nhìn thấy thái hậu ung dung tôn quý, trong lòng ta hồi hộp.

“Thần thiếp tham kiến thái hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”

Thái hậu chậm rãi nói ”Ừm” một tiếng, ánh mắt lướt qua cái bụng nhỏ yên tĩnh của ta.

“Được hoàng đế sủng hạnh đã nhiều tháng, nhưng trong bụng lại chẳng có chút động tĩnh nào.”

Thái hậu trầm giọng xuống, chất vấn:

“Lẽ nào lời đồn trong cung là sự thật?”

Ta lập tức quỳ xuống, thấp giọng nói:

“Thái y đã kiểm tra sức khỏe của thần thiếp, chưa từng nói thần thiếp mắc bệnh không thể mang thai.”

Nghe xong, sắc mặt của thái hậu có chút dịu lại.

Bà ấy phất tay, ma ma lập tức đưa thái y đã đợi sẵn ở ngoài điện tiến vào.

Mí mắt của ta giật một cái, thái hậu đây là có chuẩn bị sẵn mà đến.

“Nếu như không phải sự thật, chi bằng để thái y kiểm tra cho ngươi.”

“Thần thiếp tạ thái hậu nương nương ân điển.”

Từ thái y tiến vào, bắt đầu bắt mạch cho ta.

Hắn trước hết là nhíu mày, rồi sắc mặt dần thả lõng.

Sau đó, Từ thái y trực tiếp quỳ xuống.

“Chúc mừng thái hậu nương nương, chiêu nghi nương nương đã có thai, long thai trong bụng khỏe mạnh!”

Quãng thời gian này, ta vẫn luôn uống thuốc thụ thai.

Tính ra, đích thật một khoảng thời gian rồi không đến nguyệt sự.

Ta vẫn luôn cho rằng là do tức cơ hoàn dẫn đến nguyệt sự không chuẩn.

Nhưng không ngờ rằng, lại là có thai.

Thái hậu lại càng vui mừng.

“Là thật sao?”

Thái hậu lập tức tháo chuỗi Phật bạch ngọc xuống đeo lên tay ta.

“Ai gia cũng là vì đời sau của hoàng thất mà lo nghĩ, ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt, an tâm mà dưỡng long thai.”

Ta sờ lên chuỗi Phật, nhẹ nhàng cười:

“Tạ thái hậu.”

Chuyện ta mang thai chỉ trong một ngày đã truyền khắp hoàng cung.

Thẩm Đình Chi lại tuyên bố tin mừng ở trên triều đường, khiến các đại thần đều thay nhau đến chúc mừng hắn.

Thời điểm này, ta vẫn luôn giữ trạng thái tịnh dưỡng, không dám có chút sơ suất nào.

Ta có thai đã là không dễ dàng.

Không lâu sau, đợi cái thai ổn định, Thẩm Đình Chi liền mở yến tiệc trong cung, chúc mừng ta có thai.

Phi tử hậu cung mang thai, không nên khua chiêng gõ trống như vậy.

Nhưng Thẩm Đình Chi lại nói:

“Đây là đứa con đầu tiên của trẫm, nên cần phải xem trọng.”

Vì thế, hầu gia đưa Lâm Ngữ Hi, cha ta đưa nương ta cùng nhau đến tham gia cung yến.

Lần nữa gặp lại nương ta, y phục của bà và cách ăn mặc thay đổi lên không ít.

Dù sao, ta hiện tại trở thành chiêu nghi, những ngày tháng bà ở trong phủ tướng quân sẽ dễ sống hơn.

Bụng của Lâm Ngữ Hi nhô lên, vô cùng rõ ràng.

Sắc mặt nàng ta hồng hào, mặt đầy hạnh phúc.

Yến tiệc còn chưa bắt đầu, Thẩm Đình Chi còn ở trong Dưỡng Tâm điện.

Lâm Ngữ Hi cười lạnh lùng, lộ ra nụ cười ở thế chắc thắng.

Ta không biết nàng ta đang cười cái gì, dường như có một loại dự cảm không lành.

Cho đến khi Lâm Ngữ Hi và Lương phi đứng chung một chỗ, trái tim ta đập điên cuồng mấy cái.

Lương phi kiên định bước về phía trước, ánh mắt sắc bén rơi lên người ta.

Theo đó, nàng ta nghiêng người hành lễ:

“Khởi bẩm bệ hạ, thần thiếp muốn tố cáo Lâm chiêu nghi và ám vệ bên cạnh bệ hạ tư thông với nhau!”

Lòng ta run lên, chớp mắt làm rơi chén trà trong tay.

Bỉ ổi!

Lâm Ngữ Hi lợi dụng Lương phi tuổi tác còn nhỏ, dễ dàng bị người khác thao túng tâm lý, dùng nàng ta để tố cáo ta.

12.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong yến tiệc đều im phăng phắc.

Bọn họ nhao nhao dồn ánh mắt lên người ta.

Thần sắc của thái hậu không vui, trong mắt tràn đầy tức giận.

“Lương phi, ngươi có chứng cứ không? Vu khống chiêu nghi là trọng tội!”

Lương phi bóng lưng thẳng tắp, giọng điệu nghiêm túc trịnh trọng:

“Thần thiếp có nhân chứng ở đây, nghe nói lúc mà chiêu nghi nương nương ở tự miếu, đã không an phận, lén lút cùng với ám gặp mặt ở hồ băng sau núi!”

Nghe xong, sắc mặt thái hậu liền thay đổi, tức giận quát lớn:

“To gan!”

Thoáng chốc, tất cả mọi người đều quỳ xuống.

Ta quỳ ở dưới đất, mặt không đổi sắc, nhẹ giọng nói:

“Thần thiếp không hề có dính líu gì với ám vệ cả, xin thái hậu nương nương minh giám!”

Nghe xong, Lương phi cười lạnh một tiếng:

“Chiêu nghi nương nương, đến cả Tiểu Điệp nha hoàn bên cạnh của cô cũng chính miệng thừa nhận, cô với thị vệ tư thông, cô còn muốn giảo biện?”

Ta cố ý kinh ngạc mà ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy bất ngờ:

“Tiểu Điệp?”

Tiểu Điệp quỳ bên cạnh ta, lập tức đứng dậy bước lên:

“Hồi bẩm thái hậu, nô tì chính mắt nhìn thấy nương nương nhìn vật nhớ người, cả ngày đau lòng đối diện với khóa đồng tâm.”

“Nô tì gần đây phát hiện một nửa còn lại của khóa đồng tâm ở trên người của thị vệ.”

Giưa eo của ta lộ ra khóa đồng tâm chỉ có một nửa.

Ta nắm chặt tay, ý lạnh trong mắt càng tăng.

Vào lúc ngước mắt, liền nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Lâm Ngữ Hi.

Nàng ta đẩy Lương phi ra để tố cáo, bản thân lại có thể đứng ngoài cuộc.

Quả thật là kế sách hay!

Lương phi bước về phía trước, rút ra khóa đồng tâm trên tay ta:

“Đây chính là tính vật định tình của bọn họ!”

Sắc mặt của thái hậu thay đổi, tức giận trong mắt bùng lên:

“Lâm Thanh Thù, bây giờ ngươi còn có lời gì muốn nói không?”

Ta cúi đầu xuống, đem khóa đồng tâm giao đến tay của ma ma, run giọng nói:

“Tấm lòng chân thành của thần thiếp đối với bệ hạ trời đất chứng giám, nếu người không tin, có thể đi xét.”

Thái hậu hạ lệnh lục soát cả Chiêu Hoa điện.

Bao gồm chỗ ở của ám vệ, cũng phải lục soát toàn bộ.

Các đại thần trên yến tiệc ồn ào nghị luận.

Cha ta và nương ta sắc mặt ngày càng khó coi.

Ánh mắt lạnh lẽo của thái hậu lướt qua ta, mặt mày trầm xuống.

Bà ấy hiện tại nhất định không tin ta.

Tiểu Điệp nói rõ ràng mạch lạc, thậm chí còn có vật chứng ở đây.

Kiến cho không ái có thể giải thích được tình hình bây giờ.

Rất nhanh, thái giám lục được một nửa còn lại của khóa đồng tâm ở trong phòng của thị vệ.

Ma ma lập tức tiến hành so sánh, phát hiện hai mảnh khóa đồng tâm vừa khít với nhau.

Thoáng chốc thái hậu nổi giận, ném khóa đồng tâm xuống đất thật mạnh.

“To gan! Thân là chiêu nghi của vương triều lại đi tư thông với thị vệ, đến đứa bé trong bụng.”

Thái hậu không nhẫn tâm nói tiếp, tức đến lồ ng ngực nhấp nhô dữ dội.

Còn Lương phi thuận thế quỳ xuống, thấp giọng nói:

Thái hậu, chiêu nghi nương nương và thị vệ đã sớm tư thông vào nửa năm trước, ở trong tự miếu.”

“E rằng thứ ở trong bụng chưa chắc là long thai mà là nghiệt chủng!”

Những lời ô uế ở trong đại điện đua nhau thốt lên.

“Rõ ràng là làm nhục hoàng thất, làm nhục mặt mũi của vương triều, nữ nhân này nên bị tròng lồ ng heo, tru cửu tộc!”

“Hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, Lâm Thanh Thù còn có lời gì muốn nói không?”

“Lâm tướng quân, đây chính là con gái tốt mà ông dạy ra đó, không biết liêm sỉ đến như vây!”

Mọi người đều phẫn nộ, hận không thể băm ta ra từng mảnh!

Lâm Ngữ Hi vô cùng đắc ý nhìn ta, dường như đang nói:

“Từ nhỏ đến lớn ngươi đều không sáng bằng ta, dù cho là hiện tại!”

Thái hậu lập tức hạ lệnh:

“Người đâu, mau bắt lấy Lâm Thanh Thù!”

Giây lát, tất cả thị vệ đều tiến về phía ta.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp đến gần, một giọng nói tràn đầy uy hiếp vang lên từ đại điện.

“Ai dám nói con cháu của hoàng thất là nghiệt chủng, liền lôi ra ngoài trảm!”

13.

Thẩm Đình Chi từng bước bước đến, thần sắc càng trở nên lạnh nhạt.

Hắn nhẹ vươn tay, đỡ ta từ dưới đất đứng lên.

“Không sao chứ?”

Ta yếu ớt ngã vào lòng của hắn, đôi mắt ngậm nước:

“Bệ hạ, thần thiếp là bị oan.”

Nhìn thấy cảnh tượng này, thái hậu tức đến nhìn chằm chằm.

“Hoàng đế, con sủng hạnh ai thì ai gia cũng không có ý kiến, ai gia không thể tha thứ cho loại yêu nữ này ở bên cạnh con hại con!”

Nói thế, thái hậu nhìn ma ma một cái.

Ma ma lập tức đem khóa đồng tâm ở dưới đất đưa cho Thẩm Đình Chi.

“Hai mảnh khóa đồng tâm này hợp làm một, đã chứng minh Lâm Thanh Thù và thị vệ tư thông!”

“Nhân chứng vật chứng đều đủ, cô ta đừng hòng giảo biện nữa!”

Nhìn thấy thái độ của thái hậu cứng rắn như vậy, Lâm Ngữ Hi lại càng đắc ý.

Cho rằng dù hiện tại ta đắc sủng thì lại thế nào? Hoàng thượng cũng không bảo vệ được ta.

Đáng tiếc, phải khiến nàng ta thất vọng rồi.

Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Đình Chi lấy ra khóa đồng tâm y hệt.

Hắn tùy ý đem một nửa khóa đồng tâm vứt sang một bên.

Chỉ giữ lại mảnh khóa đồng tâm của ta, ghép lại với nhau, cũng vừa khít với nhau.

Thái hậu chau mày, ngơ ra giây lát.

Nụ cười nơi khóe môi của Lâm Ngữ Hi thoáng chốc thu lại.

Thẩm Đình Chi nhướng chân mày, nhẹ giọng nói:

“Chẳng phải là một cái khóa thôi sao? Trẫm cũng có!”

Chớp mắt, tất cả mọi người đều ngơ ra.

Đây là tình hình gì vậy?

Thẩm Đình Chi đem khóa đồng tâm vứt sang một bên, điềm tĩnh nói:

“Không những trẫm có, hạ nhân của cả Chiêu Hoa điện, đến công công của Dưỡng Tâm điện cũng có.”

Nghe thế, các nô tài công công lập tức đưa ra khóa đồng tâm ở ngay eo.

Khóe môi Lâm Ngữ Hi giật một cái, ánh mắt nhìn sang Tiểu Điệp trở nên u ám thâm trầm.

“Ngươi không có sao?”

Tiểu Điệp lập tức bị dọa đến quỳ xuống.

“Khẩn xin nương nương, bệ hạ thứ tội, nô tì biết sai rồi.”

“Nếu như ái phi không cho ngươi khóa đồng tâm, vậy chính là không công nhận ngươi.”

Ánh mắt của Thẩm Đình Chi lạnh dần, giọng nói vang lên.

“Lôi ra ngoài, dùng gậy đánh ch.”

Mọi người rơi vào một khoảng yên lặng.

Tiểu Điệp như sụp đổ dưới đất, liên tục quỳ bò đến trước mặt ta:

“Nương nương, cầu xin người cứu nô tì với.”

“Nô tì biết sai rồi, nương nương xin người tha cho ta một lần!”

Mũi tên đã bắ n ra thì không thể quay đầu.

Nếu nàng ta đã lựa chọn con đường này, thì phải trả giá.

Tiểu Điệp la hét khản tiếng mà khóc lóc, bị người lôi ra ngoài.

Chiêu Hoa điện rơi vào một khoảng tĩnh lặng.

Thái hậu thở dài, thấp giọng hỏi:

“Vậy thì, chuyện ở sau núi tự miếu lẽ nào cũng là bịa đặt?”

Nói xong, ánh mắt sắc mắt của thái hậu nhìn lên người Lương phi.

Lương phi sợ đến run lên, không dám lên tiếng.

Thẩm Đình Chi lại chủ động thừa nhận:

“Thật có chuyện này.”

Thẩm Đình Chi nắm lấy tay ta, thản nhiên nói:

“Chuyện ở sau núi là trẫm và Thanh Thù, không liên quan đến người khác.”

“Cái hồ đó là nơi định tình của trẫm và nàng ấy, lại bị người đem lòng vu khống thành nơi tư thông ô uế, đáng tội gì đây?”

Lương phi liền quỳ xuống đất, đùn đẩy:

“Xin hoàng thượng thứ tội, thần thiếp cũng là bị tiện tì đó lừa gạt.”

Mặt của Thẩm Đình Chi trở nên lạnh lùng, ánh mắt dâng lên ý lạnh, nổi giận nói:

“Lương phi tâm tư không trong sạch, vô cớ bịa đặt vu khống chiêu nghi, đưa vào lãnh cung, đời này không được ra khỏi lãnh cung nữa bước!”

Lương phi ngã ngồi dưới đất một cái ầm, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Nàng ta mới mười bốn tuổi, bị người khác lợi dụng.

Bây giờ cả đời cũng không thể ra khỏi lãnh cung, e rằng còn khó chịu hơn cả ch.

Ánh mắt của Lương phi tuyệt vọng mà nhìn về phía ta:

“Tỷ tỷ, ta biết sai rồi, cầu xin tỷ cứu ta với!”

Cái sai lớn nhất của nàng ta đó chính là tin lầm Lâm Ngữ Hi.

Cả quá trình Lâm Ngữ Hi đều đứng ở ngoài cuộc, căn bản không bị dính líu chút nào.

Cho đến Lương phi xông đến trước mặt Lâm Ngữ Hi:

“Tại sao lại là giả? Rõ ràng nhân chứng vật chứng đều có, tại sao là giả chứ? Tất cả mọi người đều lừa ta!”

“Các người đều lừa ta, đều lừa gạt ta.”

Hầu gia kịp thời bảo vệ Lâm Ngữ Hi, sai người giải Lương phi xuống.

Đợi sau khi Lương phi bị giải xuống, ta vươn tay che lấy bụng, yếu ớt mà ngã vào lòng của Thẩm Đình Chi.

Thẩm Đình Chi nhất thời hoảng loạn.

“Thanh Thù?”

Ta kịp thời nắm lấy cổ áo hắn, thấp giọng nói:

“Thần thiếp đau bụng.”

Mọi người thoáng chốc đều kinh ngạc, sợ đến không dám thở mạnh.

Thẩm Đình Chi sắc mặt hoảng loạn, gầm hét lên một tiếng:

“Mau truyền thái y!”

14.

Từ thái y mang theo hòm thuốc, loạng choạng mà tiến vào.

Nhìn thấy Thẩm Đình Chi sắc mặt u ám, Từ thái y sợ đến nỗi không dám ngẩng đầu.

Hắn thay ta bắt mạch xong, run giọng nói:

“Hồi bẩm bệ hạ, sức khỏe của nương nương không có gì đáng ngại, có lẽ là do bị dọa sợ, thần sẽ kê thuốc an thai cho nương nương.”

Nghe xong, sắc mặt của Thẩm Đình Chi dịu lại, thầm thở phào một hơi.

Thấy Từ thái y muốn đem hòm thuốc rời đi, ta lập tức nói:

“Từ thái y, bổn cung thấy Mục phu nhân cũng đang mang thai, chi bằng, ông cũng chẩn mạch cho cô ta, để được an tâm!” Lâm Ngữ Hi sắc mặt thay đổi, cơ thể cũng đang run rẩy, cô ta liên tục thấp giọng nói:

“Thần ohuj tạ ý tốt của nương nương, nhưng thần phụ đã mời đại phu chẩn mạch rồi, thai nhi khỏe mạnh, không phiền nương nương bận tâm.”

Ta thất vọng nhìn sang Thẩm Đình Chi, mím môi:

“Bệ hạ, thần thiếp cũng là có ý tốt.”

Thẩm Đình Chi quét mắt sang hầu gia, hầu gia lập tức nói lời khuyên nhủ.

“Phu nhân, đây là Từ thái y chẩn mạch cho nàng, cũng là tấm lòng của nương nương và bệ hạ, sao có thể phụ chứ?”

Nhìn thấy Lâm Ngữ Hi không thể trốn được, cô ta chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống.

Ta cong khóe môi, lộ ra một nụ cười.

Lâm Ngữ Hi chắc không cho rằng nàng ta có thể toàn vẹn rút lui chứ?

Từ thái y chẩn mạch cho nàng ta, nhíu mày càng ngày càng chặt, sắc mặt cũng trở nên nặng nề.

Đợi Từ thái y đứng dậy, ta lập tức quan tâm hỏi han:

“Như thế nào?”

Từ thái y chậm rãi quỳ xuống, giọng điệu vô cùng rõ ràng, vang vọng cả đại điện:

“Hồi bẩm bệ hạ,Mục phu nhân không có mang thai.”

Lời vừa thốt ra, mọi người nhất thời đều kinh ngạc!

Lâm Ngữ Hi sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ở trán thoáng chốc rơi xuống.

Hầu gia thay đổi sắc mặt, mặt đầy âm u.
 
Chương 4: Hoàn


15.

Ta kinh hô một tiếng, lập tức nói:

“Từ thái y, chớ có nói bậy, bụng của Mục phu nhân lớn như vậy không thể nào không có thai được.”

Từ thái y thở dài, nghiêm túc nói:

“Mục phu nhân đích thật không có thai, hơn nữa còn có dấu hiệu sảy thai không lâu.”

Nói thế, Từ thái y lại cho Lâm Ngữ Hi một đòn thật mạnh:

“Phu nhân sức khỏe yếu ớt, không dễ mang thai, dù cho là mang thai, cũng không thể giữ được cái thai.”

Ông ấy lắc đầu, mặt đầy nuối tiếc nói:

“Thứ lỗi lão thần nói thẳng, phu nhân sau này e rằng sẽ khó mang thai, xin hầu gia hãy mời cao nhân khác.”

Sắc mặt hầu gia thay đổi, ánh mắt càng trở nên âm u.

Tất cả mọi người đều xem trò cười của hắn, không ít đại thần còn không nhịn được mà cười.

Sắc mặt Lâm Ngữ Hi trắng bệch, sợ đến toàn thân run rẩy, trực tiếp ngất đi mất.

Ma ma đến đỡ nàng ta dậy, đưa tay liền sờ được cái bụng giả của nàng ta.

Lần yến tiệc này, Võ An hầu đã bị mất hết mặt mũi, quay về liền bỏ Lâm Ngữ Hi.

Một bức hưu thư đưa ra, nhất phẩm quý phụ mà người người ngưỡng mộ trong một đêm trở thành trò cười.

Lâm Ngữ Hi bây giờ chỉ có thể quay về phủ tướng quân, trốn trong lòng Đại phu nhân mà lén lút khóc.

Có điều, nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân nhậm chức ở triều đường.

Lần này, lại nghe Thẩm Đình Chi nhắc đến, phải nghiêm tra tình trạng thu thuế của các đại thần.

Ta từ nhỏ ở phủ tướng quân, nhìn Đại phu nhân ăn sung mặc sướng, vô cùng phung phí.

Số tiền này nào phải là tiền hàng tháng của phủ tướng quân, cũng không phải là của hồi môn của bà ta.

Chỉ có thể nói rõ số tiền của bà ta lai lịch không sạch sẽ.

Ta đứng dậy, sai người chuẩn bị ít điểm tâm.

Ta đem bánh phù dung đến Dưỡng Tâm điện, cho Thẩm Đình Chi thử xem

Thấy ta bước đến, Thẩm Đình Chi buông tấu sớ xuống, dang tay đỡ lấy ta.

“Trẫm đã xem không ít sách y học, nữ tử mang thai là khó khăn nhất, nàng nên ở Chiêu Hoa điện nghỉ ngơi.”

Nói thế, ngón tay của Thẩm Đình Chi phủ lên cái bụng nhỏ nhô lên, mắt đầy ôn nhu.

“Thần thiếp muốn đến thăm người.”

Ta nhẹ nhàng cười, dựa vào lòng hắn:

“Bệ hạ đã xem sách y học, lẽ nào không biết lúc mang thai nên đi lại nhiều hơn, có ích cho sinh nở sao?”

Hắn nhướng mày:

“Xem ra, kiến thức chuyên môn của trẫm bổ sung không đủ rồi.”

Mắt ta sáng lên, chủ động nắm tay hắn:

“Bệ hạ, thiếp từ nhỏ ở trong phủ twonngs quân cẩn thận đủ điều, không dám khinh suất.”

“Nương của thiếp bảo phải nhường nhịn đủ điều, không được động đến phu nhân, nhưng thiếp thấy phu nhân cầm dạ minh châu tặng cho trưởng tỷ, vô cùng ngưỡng mộ.”

Khóe miệng Thẩm Đình Chi cong lên nở nụ cười khiến người khác phải suy đoán, bình tĩnh nói:

“Nhớ nhà rồi?”

Ta kinh ngạc mở to mắt, hắn lẽ nào nghe không hiểu sao?

Dạ minh châu giá trị liên thành, người bình thường sẽ không có thứ quý giá như vậy.

Cha ta bình thường thích nhất là tập võ luyện kiếm, khích thích tài vật.

Phủ tướng quân càng không thể có được vật quý giá như dạ minh châu này.

Mà nhà mẹ của Đại phu nhân là quan viên chính tam phẩm, trong nhà chưa không ít vàng bạc châu báu, có thể lấy dạ minh châu tặng người khác.

Ta dựa vào lòng hắn, thấp giọng nói:

“Nhớ nương của thiếp rồi.”

16.

Vốn cho rằng Thẩm Đình Chi không để lời ta nói ở trong lòng.

Nhưng hắn lại sai người tặng đến mười viên dạ minh châu, ba rương châu báu trang sức.

Không qua bao lâu, nương ta cũng được đón vào cung gặp ta.

“Thần phụ tham kiến chiêu nghi nương nương.”

Ta lập tức bước đến trước mặt bà ấy, vươn tay đỡ lấy bà.

“Nương, người làm gì thế này?”

Nương ta mặt mày tươi cười, nắm chặt lấy tay ta:

“Con hiện tại đã là chiêu nghi nương nương rồi, lại mang long thai, theo lẽ nên hành lễ, chớ có phá hoại quy tắc.”

“Nhờ có con, khiến cữu cữu con có được chỗ đứng trong quân doanh, khiến ta ở trong phủ tướng quân có tiếng nói.”

Ta ôm lấy bà ấy, giống như lúc nhỏ mà gối lên vai bà, nước mắt cứ thầm lặng mà rơi xuống.

Hiện tại, ta có thể làm chỉ có những việc như vậy thôi.

Nương ta thở dài, giọng điệu không thể giấu được sự vui mừng:

“Khoảng thời gian trước, nhà mẹ của Đại phu nhân bị tịch thu rồi, nghe nói là tham ô hối lộ, đến Đại phu nhân cũng phải chịu phạt cùng, bị nhốt vào trong đại lao.”

Nghe xong, ta kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn bà ấy.

Thì ra, lời mà ta nói với Thẩm Đình Chi hắn đều biết hết.

Hắn cố ý điều tra nguồn kinh tế của Đại phu nhân, và sổ sách của phủ tướng quân.

Nương ta giơ tay sờ vào bụng ta, mặt đầy ôn nhu:

“Bây giờ đã là tháng chín rồi, sắp đủ tháng rồi.”

“Ừm, Từ thái y nói thể chất con không tốt, đứa bé có thể sẽ sinh sớm.”

Nương ta nhìn ta một cái, nhẹ giọng nói:

“Ta đưa nàng ta đến rồi.”

Sau đó, bà ấy thì thầm bên tai ta mấy câu.

Nghe xong lời của nương ta, trái tim ta đập điên cuồng, không hổ là người từng đấu với Đại phu nhân trong phủ tướng quân.

Đợi Lâm Ngữ Hi tiến vào, ta ngước mắt nhìn cô ta một cái:

“Mục phu nhân, tại sao lại muốn đến gặp bổn cung?”

Lâm Ngữ Hi quỳ xuống một cái bịch.

Nàng ta cúi đầu, dập đầu hai cái thật mạnh.

“Khẩn xin chiêu nghi nương nương cứu lấy nương của ta, niệm tình chúng ta là tỷ muội, cứu lấy nương của ta.”

Ta đi đến trước mặt nàng ta, cúi mắt nhìn chằm nàng ta, không nhịn được mà cười.

“Ngươi dựa vào đâu mà cảm thấy bổn cung sẽ cứu? Là ngươi hết người để cầu xin rồi, cho nên mới đến tìm bổn cung.”

“Lúc mà ngươi cho bổn cung uống tức cơ hoàn, có từng nghĩ đến ngày hôm nay chưa? Lúc ngươi muốn đánh gãy chân của bổn cung, có từng nghĩ đến có ngày hôm nay!”

Lâm Ngữ Hi toàn thân run rẩy, sắc mặt ngày càng khó coi.

Nàng ta thê thảm mà ngã dưới đất, không có sức lực giải thích:

“Đó đều là năm đó ta không hiểu chuyện, mới đụng đến nương nương.”

Ta lập tức cười, dang tay muốn đỡ nàng ta dậy:

“Bổn cung chẳng qua chỉ là nói đùa mà thôi, bà ấy là người của phủ tướng quân, bổn cung có lý do gì mà không cứu?”

Nghe xong, Lâm Ngữ Hi nhất thời thở phào một hơi.

Nàng ta dưới sự đỡ lấy của ta, lúc định đứng dậy.

Ta đột nhiên té ngã dưới đất, nhẹ nhàng ngã xuống, run rẩy lấy hai tay đỡ lấy bụng.

Ta đau khổ mà ngã dưới đất, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Bụng của bổn cung đau quá.”

Lâm Ngữ Hi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hoảng loạng không biết làm sao mà đứng sang một bên.

Cung nữ đứng bên ngoài Chiêu Hoa điện lập tức xông vào, lấy tay đỡ ta dậy.

“Nương nương, mau truyền thái y!”

Ngón tay ta run rẩy, ánh mắt tràn đầy hận ý mà nhìn vào Lâm Ngữ Hi:

“Đều là do ngươi đẩy ta!”

“Đứa bé của bổn cung nếu như có mệnh hệ gì, bổn cung nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!”

Lời này nói ra, công công ngoài cửa lập tức xông vào, bắt lấy Lâm Ngữ Hi.

17.

Ta cố ý bày kế cho Lâm Ngữ Hi đẩy ta, dẫn đến sinh non.

Cứ như thế, Thẩm Đình Chi sẽ không biết được đứa bé được sinh thiếu tháng.

Đứa bé của hoàng thất không thể có bất kì sai sót gì, dù cho là sinh sớm cũng sẽ để lại lời bàn tán.

Cú ngã này, ta đã khống chế sức lực rồi, nhất định không ngã đến đứa bé.

Trong quãng thời gian mà Từ thái y đã tính toán sẵn, thuận lợi sinh ra hoàng tử.

Còn Lâm Ngữ Hi cũng bị đưa đến, sắc mặt nàng ta trắng bệch, toàn thân đều đang run rẩy, hai mắt đỏ ngầu.

“Bệ hạ, dân phụ chưa từng hại chiêu nghi nương nương, khẩn xin bệ hạ minh xét.”

Không đợi Thẩm Đình Chi nói chuyện, nương ta lập tức quỳ xuống.

Trong mắt bà ngấn lệ, giọng run rẩy nói:

“Uổng cho ta thật lòng đối đãi ngươi, để ngươi vào cung gặp mặt nương nương, nhưng không ngờ rằng ngươi lại có loại ý định này với người!”

“Người của cả Chiêu Hoa điện này đều nhìn thấy là ngươi xô ngã nương nương, ngươi còn dám giảo biện!”

Ta dựa vào lòng của Thẩm Đình Chi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống:

“Ta đã đồng ý với ngươi sẽ cứu Đại phu nhân, sao ngươi lại còn đối với ta như vậy?”

Tất cả mọi người đều nhận định là Lâm Ngữ Hi đẩy ngã ta, dẫn đến đứa bé sinh non.

Lâm Ngữ Hi khó lòng chối cãi, căn bản không thể giải thích được.

Ánh mắt của Thẩm Đình Chi lạnh lẽo, trong mắt hiện lên hàn ý lạnh lẽo:

“Đem tội phụ mưu hại hoàng tử giam vào đại lao, đợi ngày xử trảm.!”

Lâm Ngữ Hi sợ đến toàn thân run rẩy, trức tiếp nôn ra máu tươi.

Lúc nàng ta bị người lôi xuống, vẫn không ngừng hét:

“Đều là Lâm Thanh Thù hại ta, ta là vô tội mà.”

Chỉ có người ch mới biết im miệng.

Còn Lâm Ngữ Hi rất nhanh sẽ biến thành người chết, học cách im miệng.

18.

Thẩm Đình Chi đích thân đặt tên cho đứa bé, Thẩm Mộ Niên.

Sau khi Thẩm Mộ Niên được phong làm thái tử, ta cũng được sắc phong làm hoàng hậu.

Đêm mà trở thành hoàng hậu của Thẩm Đình Chi, hắn nằm bên cạnh ta, thấp giọng mà cười:

“Nàng xem trẫm là con cờ, trẫm lại xem nàng là thê tử duy nhất.”

Ta cúi người xuống, hôn lên đôi mắt hắn, chậm rãi di chuyển xuống, hôn lên múi hắn, rơi xuống môi hắn.

Ta chặn đứng lời của hắn, khàn giọng nói:

“Phu quân.”

Vào năm mà Thẩm Mộ Niên ba tuổi, phụ thân giao ra binh quyền, cữu cữu kế nhiệm chức Đại tướng quân.

Thẩm Mộ Niên ngã vào lòng ta, dùng giọng non nớt nói:

“Nương, sau này con cũng muốn giống cữu cữu vậy, trở thành một Đại tướng quân.”

“Trở thành quân vương yêu nước yêu dân giống như phụ hoàng vậy.”

Ta cúi đầu xuống, hôn lên trán nó.

“Nhớ kĩ lời mà hôm nay nói, cả đời này cũng không được quên.”

- Hết- 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom