Cập nhật mới

Dịch Chiến Tranh Vũ Trụ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Chiến Tranh Vũ Trụ

Chiến Tranh Vũ Trụ
Tác giả: SATAN
Tình trạng: Đang cập nhật




Thể loại: tiên hiệp, dị giới, đô thị,khoa huyễn, hệ thống

Nội dung chính của câu chuyện nói về việc chiến tranh giữa các vũ trụ bắt nguồn từ chỗ nào, bằng tài năng của mình liệu nam chính sẽ phải làm gì?

Trích đoạn:
- " Hazz! Trả ai biết được khi cái phong ấn đấy bị hủy đi sẽ xảy ra điều gì, phàm là tộc nào trong vũ trụ này đều sợ phong ấn bị hủy. Ngươi hãy bố chí quân của chúng ta quanh đấy, ta sợ tộc Chin và tộc Bara làm bừa."

- " Bệ hạ yên tâm thần sẽ bố chí thỏa đáng."

- " Ngươi đi đi."

- " Vâng thưa bệ hạ."

- " Một kỉ nguyên mới đã bắt đầu, không biết tương lai loài người sẽ đi về đâu đây".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Khởi đầu mới cho một kỉ nguyên


Một con tàu vũ trụ lao vun vút về hành tinh Tiên Vương, một trong những hành tinh lớn nhất của loài ngươngười. Con tàu phóng thẳng vào cung điện Nisa nơi mà hoàng tộc của loài người ở. Khi con tàu đến cổng cung điện thì bị một đám lính giữ lại. Bước xuống tàu là một người lính,anh ta chạy nhanh đến đám lính canh đưa thẻ ra và nói:

- " Tôi là lính trinh sát của quân đoàn 854, tôi có chuyện muốn bẩm báo với đức vua và ngài tổng tư lệnh."

- " Anh chờ một chút"  một người lính đứng ra nói.  

- " Thưa đội trưởng có tin tức trinh sát truyền về muốn bẩm báo với đức vua và ngài tổng tư lệnh

- " Cho cậu ta vào đi." 

- "Rõ." Người lính lại chạy ra thông báo cho tàu đi tiếp.

Con tàu lại đi thẳng vào hoàng cung nhưng với một tốc độ chậm hơn lúc nãy rất nhiều.Bây giờ trong hoàng cung đang có rất nhiều đại thần đang ngồi ở hai bên một chiếc bàn dài.Và ngồi đầu chiếc bàn dài đó là một người đàn ông uy nghiêm đang nhắm mắt.

- " Thưa bệ hạ có tin trinh sát gửi về." Người đàn ông đó vẫn không mở mắt chỉ gật đầu một cái ra hiệu đã biết.Một lúc sau có người mang tin đến và nói nhỏ vào tai người đàn ông rồi lui ra luôn.Không khí trầm mặc một lúc đến khi người đàn ông đó nói.

- " Một nền văn minh mới của loài người chúng ta đã xuất hiện và đã sang thời thứ 1 trên hành tinh xanh đó các ngươi thấy sao".Lúc này mọi người mới nhìn nhau và bàn tán vấn đề này sau mới có người nói:" Thưa bệ hạ chúng ta cứ để cho nền văn minh đó chúng ta chỉ đứng ngoài bảo vệ nó khỏi hai tộc man rợ kia thôi ạ".Lúc này mọi người đều gật đầu đồng ý.

- " Cứ như vậy đi khi nào nền văn minh đó đến thời thứ 5 thì chúng ta sẽ tiếp xúc với họ". Nói xong người đàn ông đó đứng lên đi luôn và để lại một câu nói: " Tổng tư lệnh Aiden tí nữa đến phòng ta."  

- " Rõ thưa bệ hạ." Lúc này một người đàn ông khôi ngô đứng hành lễ, nhìn vào khuôn mặt đấy không ai dám coi thường bởi vì đây là tổng tư lệnh của đội quân loài người. Người mạnh nhất loài người chỉ sau đức vua.

- " Bệ hạ, có phải bệ hạ đang suy nghĩ về nền văn minh mới đúng không ạ!"

- " Ngươi nghĩ sao về nền văn minh mới?"

- " Bệ hạ đang lo về cái phong ấn trên cái hành tinh xanh đó."

- " Hazz! Trả ai biết được khi cái phong ấn đấy bị hủy đi sẽ xảy ra điều gì, phàm là tộc nào trong vũ trụ này đều sợ phong ấn bị hủy. Ngươi hãy bố chí quân của chúng ta quanh đấy, ta sợ tộc Chin và tộc Bara làm bừa."

- " Bệ hạ yên tâm thần sẽ bố chí thỏa đáng."

- " Ngươi đi đi."

- " Vâng thưa bệ hạ."

- " Một kỉ nguyên mới đã bắt đầu, không biết tương lai loài người sẽ đi về đâu đây".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Trượt Đại học


Trên một hành tinh tên là trái đất, nơi mà con người thống trị. Ở đó có một đất nước nhỏ bé và xinh đẹp đó là Việt  Nam.

- "Mình trượt đại học rồi ư?" Câu nói được lặp đi lặp lại cả trăm lần rồi và kết quả chỉ có một.Lê Duy Phong cứ nhìn vào bảng điểm của mình trên điện thoại và lặp đi lặp lại một câu nói.Lê Duy Phong không biết phải nói với bố mẹ làm sao bởi vì bố mẹ hắn đã quá kì vọng vào kì thi đại học này.

- " Phong ơi xuống ăn cơm đi con " mẹ nó gọi từ dưới nhà lên.Lê Duy Phong đờ đẫn  tắt điện thoại đi và cố lết thân mình xuống nhà.Trong lúc ăn cơm hắn cứ cắm đầu vào bát cơm ăn mà không nói lời nào.Khi cả nhà ăn xong Lê Duy Phong bỏ lên nhà lấy điện thoại và đứng trước bố mẹ hắn nói:

- " Bố mẹ ạ! Con trượt đại học rồi " vừa nói Lê Duy Phong đưa điện thoại cho bố mẹ nó xem.Một lúc sau bố mẹ hắn mới nói:" Thôi không sao đâu con đừng buồn".Lúc này Lê Thị Kim Ngân là em gái mới học lớp 1 của hắn liền hỏi: " Bố mẹ ơi vậy là anh không phải xa con nữa ạ?".Lê Duy Phong mỉm cười xoa đầu em hắn và nói:

-" Ừ anh không đi nữa ở nhà với bé Ngân ".Thấy anh nói vậy Lê Thị Kim Ngân liền vỗ tay hoan hô,thấy cảnh này bố mẹ hắn chỉ biết thở dài.Bố hắn nói:"Thôi đừng nghĩ nhiều nữa lên ngủ đi".Lê Duy Phong dạ một tiếng rồi bước lên lầu.Khi lên lầu Lê Duy Phong nằm vật xuống giường suy nghĩ sau này mình sẽ đi về đâu nằm một lúc thì hắn ngủ quên luôn.Nói đến nhà hắn thì cũng như bao nhiêu ngôi nhà bình thường khác.Nhà nó không giàu mà cũng chả nghèo nói chung là có của ăn của để.Bố nó tên là Lê Văn Vũ còn mẹ nó tê là Phạm Thị Hương.Nhà nó mở quá ăn bình dân và cấy vài sào ruộng.Năm nay là năm rất quan trọng của Lê Duy Phong, đây là năm hắn thi vào đại học thế mà hắn lại trượt.Đang mơ màng thì Lê Duy Phong bị mẹ hắn gọi dậy tắm rửa và đi ăn cơm.Trong lúc ăn bố mẹ nó đề nghị nó đi học đầu bếp nó im lặng và gật đầu đồng ý. Buổi tối Lê Duy Phong nằm trên giường càng nghĩ càng thấy hổ thẹn vơi bố mẹ mình. Nghĩ một lúc đau đầu Lê Duy Phong bật dậy xuống nhà dắt xe đạp ra đi dạo. Bà Hương thấy Phong dắt xe ra ngoài liền hỏi:

- "Đi đâu vậy Phong?" 

- "Con đi dạo tí con về" thế là hắn dắt xe đạp ra phóng đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Ngôi sao kì lạ Chiến Tranh Vũ Trụ


Lê Duy Phong cứ thế đạp xe ra ngoài đồng ở đây có một bãi cỏ rộng mênh mông thường được thả trâu thả bò nhưng giờ vì tối nên cũng không có ai ở đây. Lê Duy Phong cứ nằm trên bãi cỏ miên man suy nghĩ về cuộc sống sau này của mình sẽ ra sao. Bỗng Lê Duy Phong thấy một thứ lóe lên trên bầu trời, Lê Duy Phong cứ tưởng đó là một ngôi sao băng lên đã chắp tay vào ước.

- "Ước gì gia đình mình mãi mạnh khỏe và hạnh phúc như bây giờ ".

Khi ước xong Lê Duy Phong ngước lên bầu trời nhưng lạ là ngôi sao băng đó trong càng to ra và sáng hơn. Nhìn một lúc Lê Duy Phong mới sực tỉnh kêu một tiếng không ổn rồi bật ngay dậy lấy chiếc xe đạp gần đó phóng nhanh đi. Vừa đi Lê Duy Phong cứ mắng mình sao ngốc vậy chứ rõ ràng ngôi sao đó đang rơi xuống mà. Lê Duy Phong vừa đạp xe vừa cầu nguyện rằng ngôi sao đó đừng rơi gần mình. Nhưng số trời đã định ngôi sao đó lại ngay gần Lê Duy Phong mới khổ. Ngay lúc ngôi sao rơi xuống trong lòng Lê Duy Phong rất phức tạp thầm chửi ông trời:" Má mình còn là trai tân mà". Một vụ nổ rất to xảy ra vụ nổ đó làm cho toàn huyện Kim Sơn mất điện mà người dân gần đấy cứ tưởng là sét đánh lên cũng chẳng ai ra xem làm gì. Lê Duy Phong ngồi dậy cảm thấy đầu mình đau như búa bổ còn hai bên tai thì cứ ong ong không còn nghe thấy gì cả. Ngồi tầm 10 phút Lê Duy Phong mới thấy đỡ hơn lúc này Lê Duy Phong mới hoàn hồn lại và nghĩ thật là may mắn vì vụ nổ chị cách chỗ này tầm 200m. Lê Duy Phong  đứng dậy phủi sạch quần áo rồi lại gần chiếc hố mà ngôi sao tạo thành. Khi lại gần đấy Lê Duy Phong thấy một quả cầu hình tròn giống như làm bằng sắt lên lấy làm lạ

- " Quái tại sao ngôi sao lại làm bằng sắt được nhỉ hay đây là đầu đạn".

Lê Duy Phong nghĩ chắc đây là đầu đạn hoặc cái gì trên máy bay rơi xuống chứ không phải là một ngôi sao. Nghĩ đến đây Lê Duy Phong bền nhảy xuống hố lấy cái cục sắt lên và nghĩ:" Vì mày mà tao tí nữa là chết đấy". Cục sắt chỉ nhỏ hơn nắm tay tí lên Lê Duy Phong cầm nhét vào túi quần mang về nhà luôn.

Về đến nhà bố mẹ Lê Duy Phong thấy người hắn đầy bùn đất hỏi tại sao thì Lê Duy Phong nói lúc nãy sấm đánh to quá lên giật mình ngã. Bố mẹ Lê Duy Phong cũng không hỏi nữa vì lúc nãy cũng nghe thấy tiếng nổ lớn lên nhầm là sấm sét.

Lên phòng Lê Duy Phong khóa của lại rồi cầm điện thoại ra soi cục sắt mà mình mang về thấy nó chẳng có gì đặc biệt lên vứt đấy không quan tâm nữa,rồi mang quần áo đi tắm lại. Tắm xong Lê Duy Phong lên giường ngủ luôn nhưng nằm mãi mới ngủ được vì nóng khi đi ngủ Lê Duy Phong còn chửi thầm mấy thằng thợ điện nhát chết có một vụ nổ thôi mà cũng cắt điện,mà lại không biết nguyên nhân là do cục sắt mà mình nhặt được mang về.

Mà khi ấy ở nửa bán cầu nước mỹ đang là 10 giờ sáng trong một phòng họp có đủ các nhà lãnh đạo đều đang nghe môt giáo sư của NASA trình bày. Khi vì giáo sư trình bày xong mọi người đều trầm mặc. Một lúc sau tổng thống mỹ mới lên tiếng:

- " Nói tóm lại nó không phải thiên thạch vậy nó là gì?"

- " Vẫn chưa xác định được nó " Vị giáo sư thở dài.

- " Không cần biết nó là cái gì cử một đoàn nghiên cứu sang Việt Nam. À còn  nữa đừng mang tay không đi nói với chính phủ Việt Nam là Mỹ sẽ cố gắng hết sức thúc đẩy Việt Nam phát triển và nữa nói với họ là chúng ta sẽ thỏa mãn 3 điều kiện của họ".

Ở Trung Quốc một cuộc họp đột xuất vừa diễn ra cũng giống như Mỹ Trung Quốc cũng muốn sang Việt Nam thăm dò xem đó là thứ gì. Chủ tịch nước Trung Quốc nói với mọi người trong cuộc họp:

- " Chắc chắn Mỹ sẽ cử một nhóm chuyên gia sang Việt Nam thăm dò vì vậy chúng ta cũng phải nhanh chóng thành lập đội điều tra sang đấy trước khi Mỹ đến. Chúng ta lợi hơn Mỹ là chúng ta gần Việt Nam hơn Mỹ nhưng chúng ta lại không được hoan nghênh như Mỹ vì vậy việc này càng nhanh càng tốt."

Và cứ thế Mỹ, Nga, Trung Quốc, Nhật, Anh và các nước biết đến sự việc trên đều cử chuyên gia sang Việt Nam và cứ như thế Việt Nam giờ đã trở thành tâm điểm của cả thế giới.

Ngay trong đêm đó Việt Nam đã mở một cuộc họp khẩn cấp và cho các đặc công bí mật về Kim Sơn Ninh Bình để bảo vệ không cho người dân đến gần vụ nổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Kẻ Đánh Boom


Hôm nay Lê Duy Phong dậy rất muộn, nhìn lên đồng hồ đã là 8h56 rồi. Lê Duy Phong vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt xong thì xuống nhà ăn sáng. Khi ăn xong Lê Duy Phong cầm ít tiền đi lấy xe phóng thẳng ra quán net. Vừa rúc vào quán net cái là thằng Khang coi quán đã hò lên với Lê Duy Phong:

- " Phong nhanh nhanh tao với mày làm ván pupg nhanh lên từ nãy tới giờ toàn top 50 thôi à "

- " Mày cũng phải chờ tao tí chứ "

- " À mà Phong này "

- " Có chuyện gì nói đi "

- " Mày có đỗ đại học không?"

Lê Duy Phong trầm mặc không nói. Thằng Khang thấy thế thì biết kết quả rồi lên chỉ nói mấy câu rồi thôi.

Chơi được một lúc thì Lê Duy Phong đứng dậy ra về. Khi đi trên đường Lê Duy Phong thấy rất nhiều bồ đội và cảnh sát trên đường lấy làm lạ nhưng lại nghĩ chắc là tập quân sự gần đây lên không thèm quan tâm nữa. Lê Duy Phong về nhà ăn cơm đánh một giấc ngủ chả quan tâm bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Mà khi đó gần cái hố tối hôm qua có một túp lều được dựng tạm gần đấy có một viên trung tá đang đi đi lại lại quanh túp lều. Bỗng nhiên có một người lính đi vào viên trung tá vội hỏi có tìm thấy cái gì không người lính nói:

- " Thưa trung tá không tìm thấy thứ gì khả nghi quanh đây nhưng lại có dấu vết mà có người từng ở đây tối qua."

- " Mau đi điều tra nhanh lên"

- " Rõ!"

Viên trung tá liền lấy ra điện thoại gọi điện, đầu dây bên kia chỉ nói vài câu rồi tắt máy luôn. Sau khi tắt máy Việt Nam lại có một cuộc họp khẩn cấp bí mật nữa. Trong cuộc họp Chủ tịch nước Việt Nam đã thấy mọi người đến đầy đủ liền đứng lên nói:

- " Thưa các vị đã có thông tin từ hiện trường gửi về. Theo như báo cáo thì bên đấy không tìm được vật khả nghi gì.nhưng lại có rất nhiều dấu hiệu cho thấy đã có ngươi ở đó vào tối hôm qua. Và tôi cho rằng ai đó đã mang thứ mà các nước khác nói là vật thể không xác định đi rồi. Bây giờ tôi muốn hỏi các vị là có lên tìm lại vật thể đó không xác định đó không."

- " Tất nhiên là phải tìm lại rồi. Thứ đó rơi xuống lãnh thổ Việt Nam ta thì tất nhiên là của nước ta. Còn những nước khác thì họ chỉ đến điều tra chứ không phải của họ lên chúng ta phải tìm lại nó cho bằng được."

- " Lập tức thành lập đội điều tra ngay lập tức. Tôi nghĩ các nước khác cũng biết việc này rồi lên chúng ta phải nhanh lên."

Trong khi đó tại nhà trắng tổng thống Mỹ đứng lên phát biểu:

- " Chúng ta cần đưa một nhóm đặc công sang Việt Nam ngay để giúp họ điều tra. Bởi vì chúng ta giúp họ điều tra lên nếu phát hiện vật thể không xác định đó chúng ta cần mang về nước Mỹ để giúp họ điều tra. Các vị thấy sao?"

- " Chúng tôi tán thành."

Tại Bắc Kinh Trung Quốc.

- " Đây là cơ hội của chúng ta giúp chúng ta kéo gần quan hệ với Việt Nam hơn. Chúng ta cần giúp Việt Nam  ngăn cản âm mưa của Mỹ lại vì vậy chúng ta cần tìm thứ đó mang về Trung Quốc bảo quản hộ Việt Nam."

Tại một nơi xa xôi của vùng cực bắc, thủ đô Mát-xcơ-va của Nga.

- " Tôi chỉ có một mệnh lệnh là cho dù phải làm bất kì giá nào cũng phải mang thứ đó về đây. Tuyệt đối không được rơi vào tay nước Mỹ và Trung Quốc."

Và cứ như thế mọi lại dồn ánh mắt vào Việt Nam. Khi mà cả thế giới sôi trào lên mà chủ nhân của mọi việc là Lê Duy Phong còn đang ngủ. Khi tỉnh dậy Lê Duy Phong lầm bầm: " cái quái gì mà ồn ào vậy trời". Lê Duy Phong đứng dậy bước vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi xuống nhà. Khi xuống nhà Lê Duy Phong ngơ ngác nhìn ngoài đường mà phải bật thốt lên:" Cái ** gì vậy trời". Lê Duy Phong tưởng mình chưa tỉnh ngủ liền vỗ vào mặt mấy cái  thầm nghĩ lần này tập quân sự hơi quá thì phải. Lê Duy Phong cứ vậy đứng nhìn mấy cái xe tăng và xe bọc thép ở ngoài đường và một hàng dài cảnh sát và bộ đội. Lê Duy Phong liền chạy đến một người cảnh sát hỏi:

- " Chú cảnh sát tại sao lần diễn tập này lại có xe tăng và xe bọc thép hả chú?"

- " Đây không phải diễn tập chúng tôi đang vây bắt đối tượng đánh boom."

- " Hả! Đánh boom ở đâu vậy chú."

- " ở bãi đất trống nơi mà người dân ở đây hay chăn trâu bò."

Lê Duy Phong nghe vậy bĩu môi thầm nghĩ chỉ có thằng ngu mới đánh boom ở đó. Nhưng lại nghĩ đến chuyện tối qua mồ hôi sau lưng Lê Duy Phong lại chảy ròng ròng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Hệ thống khởi động


Càng nghĩ Lê Duy Phong càng cảm thấy sợ, Lê Duy Phong không ngờ vụ nổ của ngôi sao băng hôm qua lại bị nghĩ thành một vụ nổ boom chứ. Lê Duy Phong thấy vậy bèn chạy lên nhà tìm cục sắt hôm qua để đưa cho cảnh sát và nói ra tất cả các việc xảy ra tối qua. Tìm mãi Lê Duy Phong mới thấy cục sắt đó lăn vào trong góc tường, khi lấy cục sắt ra Lê Duy Phong cứ thầm rủa tại sao mọi chuyện xui xẻo đều đến với mình. Vừa định cầm của cục sắt đó xuống nhà thì tự nhiên cục sắt đó rung lên và trượt khỏi tay Lê Duy Phong. Lê Duy Phong thầm nghĩ thôi chết nhưng khi cục sắt đó gần chạm đất thì lại bay vụt lên cao 2m. Lê Duy Phong ngơ ngác nhìn cảnh tượng có một không hai này. Rồi trong cục sắt đó phát ra một âm thanh không phân biệt được nam hay nữ:

- " Hệ Thống Đang Khởi Động."

- " C....Cá...i gì đây hả trời." Lê Duy Phong đứng chôn chân tại chỗ không biết làm gì.

- " Hệ Thống Đã Khởi Động xong, Đang xác định chủ nhân, Đã xác định xong, Đang cập nhật thông tin,..."

Nhìn cục sắt mà mình đang về đang nói một chuỗi thông tin mà mình không hiểu được Lê Duy Phong cứ như là người trên mây cho đến khi cục sắt đó lại nói tiếp:

- " Kính chào chủ nhân! Mong chủ nhân tha thứ vì sự ra mắt muộn màng này."

- " Khoan đã khoan đã ngươi vừa gọi ta làcái gì cơ." Đến đây Lê Duy Phong mới giật mình tỉnh dậy.

- " Thưa chủ nhân."

- " Ta là chủ nhân của ngươi á."

- " Vâng thưa chủ nhân."

- " Tại sao ngươi lại nhận ta làm chủ nhân."

- " Hệ thống được mặc định như thế thưa chủ nhân."

- " Tại sao hệ thống lại được mặc định như thế?"

- " Hệ thống không biết thưa chủ nhân."

- " Vậy ngươi là cái gì do ai tạo ra và tại sao lại đến trái đất?"

- " Hệ Thống là hệ thống, do loài người trên hành tinh Tiên Vương một trong những hành tinh tiên tiến nhất của loài người tạo ra. Nhiệm vụ đến trái đất là tìm ra người được chọn và giúp đỡ người được chọn chống lại sự xâm chiếm của tộc Chin và tộc Bara."

- " Cái gì loài người, hành tinh Tiên Vương, sự xâm chiếm của tộc Chin và tộc bara? Là sao ngươi có thể giải thích rõ hơn không?" Lê Duy Phong ngu ngơ hỏi lại hệ thống.

- " Trong vũ trụ bao la rộng lớn này có rất nhiều hành tinh mang sự sống.Và có rất nhiều nền văn minh của các loài khác nhau.Trong đó 4 nền văn minh lớn nhất là loài người, loài bara, loài piriha, loài chin.Bốn loài này thường xảy ra xung đột và chia ra hai trận khu.Loài người và loài piriha cùng một liên minh, còn lại là loài bara và loài chin. Cuộc chiến của 4 tộc lớn nhất vũ trụ đã kéo theo rất nhiều tộc bị diệt vong. Vì thế 4 loài đã đình chiến sau cả vạn năm đánh nhau. Tộc Chin thiên về sức mạnh, tộc Bara thiên về linh hồn, tộc piriha thiên về chế tạo vũ khí hay đan dược, còn loài người chúng ta thì yếu nhất trong ba tộc nhưng chúng ta lại biết học hỏi 3 tộc còn lại và tạo ra tu tiên. Tộc Chin và tộc Bara luôn muốn mở rộng lãnh thổ của mình lên hai tộc này luôn mang quân ra khắp vũ trụ và mục tiêu tiếp theo của hai tộc này là trái đất."

- " Khoan đã hai tộc ấy mạnh vậy thì làm sao người trái đất chống lại được chứ?"

- " Chủ nhân đừng lo bởi vì trên trái đất toàn người bình thường lên hai tộc đó chỉ cử rôbot đi xâm lược thôi."

- " Vậy ngươi tìm sai người rồi, ngươi phải đi tìm chính phủ các nước để họ chống lại lũ rôbot đó. Còn ta đây chỉ là người bình thường thôi."

- " Nhưng hệ thống đã chọn chủ nhân rồi lên không được nhận chủ nữa trừ khi chủ nhân qua đời."

- " Thôi được rồi cái này ta nói cho ngươi biết nhá ta không tiền không quyền thì ta làm được gì cho ngươi."

- " Chủ nhân muốn tiền sẽ có tiền cho chủ nhân còn quyền thì có tiền rồi sẽ có quyền."

- " Ngươi nói hay nhỉ tiền ngươi lấy ở đâu mà cho ta."

- " Hệ thống có thể hack ngân hàng cho chủ nhân. Chủ nhân không biết chứ người trên trái đất mới bước qua thời thứ 4 thôi còn hệ thống được sản xuất từ thời 15 hơn nhau 11 thời thì việc này quá dễ với hệ thống."

Lê Duy Phong hoàn toàn choáng váng với những gì mà cái hệ thống này vừa nói ra ngày hôm nay Lê Duy Phong gặp rất nhiều chuyện mà cho dù có nằm mơ cũng không thể nào có được
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Đấu giá


Lê Duy Phong bị cái hệ thống nhồi nhét những thứ về vũ trụ thì không chịu được đành phải lên tiếng.

- Nè hệ thống vì sao mà hành tinh của ngươi phát triển về tu luyện mà sao công nghệ cũng phát triển quá vậy.

- Người trái đất xuất hiện sau cả tỉ  năm so với loài người trên các hành tinh khác thì làm sao công nghệ phát triển bằng được. Mà với lại đâu phải ai cũng có tố chất tu luyện được đâu. Vì thế họ mới phát triển công nghệ chứ.

Lê Duy Phong thấy hệ thống nói về tu luyện thì hưng phấn hẳn lên. Lê Duy Phong cứ nghĩ về những tiểu thuyết mà cậu đọc qua liền không kìm nổi bứt rứt mà hỏi.

- Vậy ngươi xem ta có tư chất tu luyện không?

- Chủ nhân tôi thấy ngài hỏi rất là thừa, ngài không có tư chất thì tôi chọn ngài làm chủ nhân sao? Tư chất của chủ nhân là 1 trên 1000.

Lê Duy Phong cười cười không khép được mồm.

- Oa! Vậy ta là thiên tài rồi đúng không hệ thống?

Hệ thống không để cho Lê Duy Phong tự sướng lâu liền đả kích luôn.

- Tư chất của chủ nhân cách thiên tài còn rất xa. Tư chất của ngài chỉ là ở tầm thấp nhất, vừa đủ để tu luyện thôi chứ không phải là thiên tài gì. Nếu là thiên tài tu luyện thì phải là một chọn 1 tỉ mới vào hàng thiên tài được.

Nghe thấy vậy Lê Duy Phong liền nói.

- Vậy thì có mấy người được chọn chứ.

- Chủ nhân nhầm rồi trái đất của ngài nhỏ và ít dân lên ngài mới thấy thế. Còn như những hành tinh mà loài người chiếm thì cái nhỏ nhất cũng phải có kích thước lớn hơn trái đất 100 lần còn cái lớn như hành tinh Tiên Vương thì phải hơn trái đất 2000 lần.

Lê Duy Phong cảm thấy trái đất đã to rồi mà mấy hành tinh như vậy thì bao giờ mới đi hết.

- To vậy sao? Được rồi không hỏi vấn đề này nữa, hệ thống khi nào thì hai cái tộc kia mới xâm chiếm trái đất?

- Theo như tình báo thì phải 100 hoặc 200 năm nữa.

- Cái gì cơ cái hệ thống chết tiệt này mày bảo bao lâu nữa.

- Tầm 100 hoặc 200 năm sau.

Lê Duy Phong cảm thấy mình như bị cái hệ thống này đùa giỡn vậy, Lê Duy Phong cố nén tức giận lại nói.

- Vậy tại sao ngươi lại bắt ta bắt tay làm việc cấp tốc luôn hả? Chẳng phải còn lâu nữa mới đến sao.

- Chủ nhân ngài phải thông cảm cho tôi, bởi vì đó là thời gian khái quát thôi. Có thể là 10 năm sau hoặc cũng có thể là 200 năm sau. Với loài người thì là còn lâu nhưng đối với người tu luyện thì cái thời gian ấy thì chỉ như là cái chớp mắt thôi.

Hệ thống vô tội giải thích. Lê Duy Phong cảm thấy cũng đúng, phòng còn hơn chống cứ xây dựng quân đội đã càng lâu thì càng có lợi cho trái đất.

- Vậy bây giờ ta phải làm sao?

- Chủ nhân ngài lên giải quyết vấn đề mà ngài mang lại đã.

Lê Duy Phong thắc mắc hỏi hệ thống.

- Ta thì có vấn đề gì cớ chứ.

Nhưng vừa nói xong Lê Duy Phong lại nhớ những cảnh sát đang đứng đầy đường mới nhảy cẫng lên.

- Thôi chết rồi hệ thống ơi vì cái vụ nổ hôm qua mà tao bị nghi là kẻ đánh boom rồi.

Hệ thống liền an ủi Lê Duy Phong.

- Chủ nhân đừng lo đó là kế hoạch dụ ngài ra thôi.

- Là sao? Lê Duy Phong thắc mắc hỏi.

- Rất nhiều nước trên thế giới đều biết vụ nổ tối hôm qua. Và họ cũng biết đó không phải là một quả thiên thạch lên họ đang âm thầm cho người đến đây để điều tra. Mà chính phủ của chủ nhân lại nói đây là vụ đánh boom để cho ai tối qua lại gần ấy sợ và ra đầu thú. Đây là cách nhanh nhất để tìm ra chủ nhân. À cũng có thể họ sắp tìm ra chủ nhân rồi.

- Vậy ta phải làm sao? Giao ra ngươi ư.

- Cái họ tìm không phải là hệ thống. Họ cũng không biết sự tồn tại của hệ thống mà tìm. Cái họ muốn chỉ là cái phần vỏ của hệ thống mà thôi. Hình dạng thật của hệ thống là một chiếc nhẫn giới chỉ.

Lê Duy Phong sửng sốt khi nghe cái hệ thống nói.

- Vậy bây giờ ta đưa vỏ của ngươi cho họ ư?

- Không chúng ta tạo ra một cuộc đấu giá.

Lê Duy Phong lo lắng hỏi.

- Ta sợ họ cưỡng chế lấy vật.

- Chủ nhân đừng lo họ sẽ không làm thế đâu vì rất nhiều nước muốn có thứ này.

Hệ thống nói xong thì quả cầu mở ra để lại một chiếc nhẫn. Lê Duy Phong không chần chừ liền đeo vào luôn.

- Chủ nhân vật liệu làm ra quả cầu này là vật liệu biến hình nó có thể biến bất cứ hình dạng nào mà chủ nhân nghĩ ra. Đây là điểm hấp dẫn chí mạng của các nước khác.

- Vậy bây giờ ta chỉ cần cá mắc câu thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Nói chuyện với chủ tịch nước


Hai hôm sau, ở gần cái hố nổ có rất nhiều máy móc và các nhà khoa học hàng đầu của các nước trên thế giới  đều đang  đứng gần đó. Các nhà khoa học đều bận rộn quan sát tỉ mỉ từ những hạt cát xung quanh chiếc hố. Một nhà khoa học Trung Quốc không chịu được mà than.

- Chết tiệt! Tại sao kể cả một mảnh nhỏ cũng không tìm được chả nhẽ nó không vỡ ra sao.

Mọi người đều quay lại nhìn nhà khoa học Trung Quốc đó. Một nhà khoa học Mỹ không chịu được liền sử dụng tiếng trung nói.

- Lâm Phong sao ông không chuyên tâm mà tìm đi nếu chúng tôi tìm được thì nó là của chúng tôi nhá.

Nhà khoa học người Trung Quốc liền cáu gắt.

- Mark à ông thử nói lại xem nào.

Đang lúc mà mọi người đều đang xem hai người cãi nhau thì một người lính vào báo cáo.

- Kính thưa mọi người, đã tìm thấy vật thể không xác định đó rồi.

Khi được người phiên dịch nói lại mọi người nghe thấy vậy đều nhao nhao lên hỏi.

- Nó ở đâu?

- Mau mang nó lại đây.

- Nhanh cho tôi xem.

Người lính lại dơ tay lên cho mọi người trật tự rồi nói.

- Hiện tại nó là quyền sở hữu của một người và người đó sẽ mang ra đấu giá.

Mọi người đều gào thét lên. Một nhà khoa học của Việt Nam đứng ra nói.

- Không được đây là quyền sở hữu của quốc gia.

Mọi người quay lại nhìn nhà khoa học đó và âm thầm khinh bỉ, có người nói.

- Ông nói hay nhỉ đây là người ta nhặt được, giờ là quyền sở hữu của họ. Họ muốn làm gì chẳng được, không lẽ ông chứng minh được vật đó là của các ông đánh rơi sao.

- Đúng rồi đó.

Mọi người đều lên tiếng chỉ trích người vừa phát ngôn. Thấy mọi người lại tranh cãi nhau thì người lính đó lại nói tiếp.

- Tôi thấy các vị nên chuẩn bị cho cuộc đấu giá đi.

Nghe thấy vậy mọi người đều lấy điện thoại ra và liên lạc trở về với nước mình và tất cả đều nhận được một từ đó là bằng mọi giá phải có được thứ đó. Trong khi đó Lê Duy Phong lại đang nói chuyện với một người.

- Cậu tìm ta có việc gì.

Vị trung tá liền đặt ra câu hỏi.

- Cháu muốn gặp chủ tịch nước.

- Cậu có việc gì có thể nói với tôi.

Vị trung tá không cảm xúc nói. Lê Duy Phong lại không nhanh không chậm trả lời.

- Việc này có liên quan đến thứ mà các nước khác đều muốn có.

- Cậu chờ tối một lúc.

Nói rồi viên trung tá đứng lên lấy điện thoại gọi điện. Một lúc sau thì viên trung tá quay lại nói.

- Chủ tịch nước muốn gặp cậu.

Nói rồi đưa điện thoại cho Lê Duy Phong rồi quay người đi luôn. Lê Duy Phong tiếp lấy điện thoại chưa kịp nói gì thì bên kia đã nói trước.

- Cậu là Lê Duy Phong, cậu năm nay 18 tuổi và thi trượt đại học. Vài ngày trước cậu có nhặt được một thứ không phải của trái đất và bây giờ cậu muốn mang nó ra đấu giá. Và lúc này cậu gọi điện cho tôi là có việc gì đây.

Lê Duy Phong sững sờ khi nghe một loạt điều trên nhưng rồi cũng lấy lại tinh thần nói.

- Cháu sẽ chia thứ đó ra làm 4 phần, 3 phần đấu giá còn 1 phần thì sẽ cho nước nhà, ngài thấy sao về điều này.

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc rồi nói.

- Điều kiện của cậu là gì?

Lê Duy Phong thấy mọi việc đều xuôn xẻ liền nói.

- Chỉ cần nhà nước bảo vệ cháu và gia đình là được.

Đầu dây bên kia liền nói luôn.

- Tốt! Thành giao, tôi sẽ phái 10 người bộ đội đặc chủng bảo vệ cậu và gia đình. Còn tí nữa sẽ có người đến lấy hàng.

Nói rồi bên kia tắt máy luôn. Lê Duy Phong lại đưa điện thoại cho viên trung tá rồi bước lên nhà. Khi vừa lên đến phòng Lê Duy Phong đóng chặt cửa lại rồi lấy tay lau mồ hôi.

- Phù! May mà mọi chuyện thuận lợi. Không ngờ nói chuyện với chủ tịch nước lại áp lực đến vậy. Này hệ thống ngươi nói xem đây là uy áp của người bề trên sao.

Hệ thống khinh thường nói.

- Chủ nhân chỉ là một chủ tịch nước nho nhỏ đã làm ngài sợ đến vậy rồi thì không biết khi ngài gặp người tu luyện sẽ như thế nào?

Lê Duy Phong liền phản bác lại.

- Ngươi nói hay nhỉ, ta ngay cả chủ tịch huyện còn chưa gặp mà bây giờ nói chuyện với chủ tịch nước chả không run sao.

Hệ thống cũng không muốn tranh cãi liền nói.

- Chủ nhân ngài lên đi ngủ sớm để ngày mai còn đấu giá.

- Ừ nhỉ ta phải nghỉ sớm thôi.

Vừa định tắt đèn Lê Duy Phong thấy một bóng đen lại gần mình. Đang định thét lên thì bóng đen đó lại nói.

- Tôi là người mà chủ tịch nước phái đến để mang thứ đó đi.

Lê Duy Phong nhìn bóng đen và hỏi hệ thống.

- Này hắn ta có nghe thấy ngươi nói không.

Hệ thống khinh thường nói.

- Chủ nhân ngài yên tâm hai chúng ta nói chuyện trong đầu ngài làm sao hắn nghe thấy được.

- Vậy thì may quá.

Nói rồi quay sang bóng đen kia nói.

- Anh chờ tôi một tí.

Lê Duy Phong liền đưa một bọc túi cho bóng đen. Vừa nhận được bọc túi thì bóng đen biến mất luôn.

- Này hệ thống hắn đi chưa vậy.

- Hắn đã đi xa rồi chủ nhân, tôi không ngờ ở đây lại có người tu luyện.

Lê Duy Phong ngạc nhiên.

- Hắn là người tu luyện sao chả trách. Thôi kệ ta đi ngủ ngày mai là một ngày dài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Bị tập kích


Sáng sớm hôm sau Lê Duy Phong dậy rất sớm. Khi đánh răng rửa mặt xong rồi Lê Duy Phong liền đi xuống nhà. Lê Duy Phong thấy bố mình đang đọc báo còn mẹ thì đang làm cơm liền chạy ra chỗ bố nói.

- Bố! Hôm qua con đã nói hết cho bố mẹ rồi vậy bây giờ bố mẹ có đi không?

Lê Văn Vũ thấy con mình nói vậy liền bỏ tờ báo xuống thở dài và nói.

- Hazz! Chuyện đã đến nước này rồi thì tao với mẹ mày phải đi với mày thôi con ạ.

Dừng lại một lúc Lê Văn Vũ lại nói.

- Nếu mà mày cho tao và mẹ biết sớm hơn thì tao đã không cho mày đấu giá rồi. Đời này nó nhan hiểm lắm con ạ vì tiền nó có thể làm tất cả.

Lê Duy Phong thấy bố mình nói như vậy liền nói.

- Bố à nếu chúng ta không giao ra thì họ cũng không cho chúng ta yên ổn đâu ạ. Thà chúng ta giao ra còn nhận được tiền chứ giữ lại cũng không giúp ích gì được cho chúng ta, mà bố đừng lo về vấn đề an toàn nhà nước đã hứa bảo hộ cho chúng ta rồi bố đừng lo.

Ông Lê Văn Vũ chỉ chép miệng mà không nói nữa. Được một lúc thì bà Phạm Thị Hương liền mang thức ăn ra và nói.

- Hai bố con ăn đi tí nữa còn đi.

Thấy mẹ ra Lê Duy Phong liền hỏi.

- Có cho em đi không hả mẹ?

Phạm Thị Hương ngồi xuống ăn rồi nói.

- Cho đi làm gì, có phải đi chơi đâu mà cho em nó đi. Tí nữa gửi bên bà nội là được.

Lê Duy Phong thấy vậy liền không hỏi nữa. Đang ăn được một lúc thì Lê Duy Phong thấy có một chiếc xe quân đội dừng lại trước cửa nhà mình. Bước xuống xe là viên trung tá ngày hôm qua, ông Lê Văn Vũ thấy viên trung tá liền đứng lên chào.

- Ngài trung tá, ngài ngồi ăn sáng với gia đình tôi luôn.

Viên trung tá thấy vậy liền nói.

- Tôi cảm ơn ông nhưng tôi đã ăn rồi, chúng ta phải nhanh lên thôi nếu không thì muộn.

Lê Văn Vũ thấy vậy liền không nói nữa. Mọi người đều nhanh chóng giải quyết phần ăn sáng rồi chuẩn bị lên đường. Lê Duy Phong lên nhà thay quần áo xong liền hỏi hệ thống.

- Này hệ thống cái tên hôm qua là tu chân giả sao? Hắn mạnh không.

Hệ thống liền trả lời.

- Chủ nhân hắn đúng là tu chân giả, nhưng cũng không mạnh lắm đâuHắn mới là luyện khí tầng 3 thôi. Nhưng mà chủ nhân cũng đừng khinh thường, hắn có thể giết chủ nhân dễ như bóp một con kiến thôi.

Lê Duy Phong trừng mắt lên.

- Ta biết rồi, ngươi có phải so sánh ta với con kiến không.

Hệ thống vấn nói.

- Nhưng mà đây là sự thật mà.

Lê Duy Phong thấy vậy liền không nói nữa. Lê Duy Phong xuống nhà đã thấy bố mẹ đang đứng đợi liền chạy vào xe luôn. Khi mọi người vào hết rồi thì viên trung tá quay lại hỏi.

- Nó đang đâu rồi?

Lê Duy Phong nghe thấy vậy liền giơ ba lô lên nói.

- Tất cả đều ở trong đây.

Nghe thấy vậy viên trung tá không nói gì nữa liền ra hiệu cho một người lính lái xe. Vì cuộc đấu giá ở trên tỉnh lên phải mất 40 phút mới đến nơi. Thấy còn lâu mới đến thì Lê Duy Phong tranh thủ ngủ một lúc. Đang ngủ thì tự nhiên hệ thống nói.

- Chủ nhân không hay rồi chúng ta bị tập kích.

Lê Duy Phong giật mình tỉnh dậy.

- Sao ai tập kích chúng ta.

Hệ thống liền nói.

- Có rất nhiều tổ chức sát thủ và lính đánh thuê được các nước mời để cướp đi vật mà họ nói không thuộc trái đất.

Lê Duy Phong nghe vậy sợ hãi nói.

- Ngươi nói gì cơ, chúng ta phải báo cho mọi người biết mới được.

Hệ thống vội nói.

- Không kịp rồi chủ nhân họ đã bắt đầu tấn công rồi.

Hệ thống vừa nói xong thì đoàng một tiếng, một viên đạn ở giữa trán người lính đang lái xe. Chiếc xe mất quyền kiểm soát liền tông vào lan can bên đường. Lúc này những chiếc xe hộ tống liền dừng lại, nhưng chưa kịp bước xuống xe thì đã có mấy quả Rocket bắn về mấy chiếc xe. Ba trong bốn quả trúng mục tiêu, chỉ còn lại một chiếc là còn nguyên. Trên chiếc xe còn lại chỉ còn 4 đặc công bước xuống. Thế là một màn đọ súng liền nổ ra, nhưng vì bị bất ngờ và vì quân địch hỏa lực quá mạnh lên 4 người lính đặc từng người phải hy sinh chỉ còn lại một chiến sĩ vẫn bắn trả lại.

Nhưng lại không may là chỗ núp của chiến sĩ ấy lại gần chiếc xe của Lê Duy Phong ngồi. Và thế là có một viên đạn liền bắn vào bình xăng chiếc xe. Một tiếng nổ lớn xảy ra. Không ai ngờ được là chiếc xe lại nổ, chưa cướp được vật mà đã nổ tan tành rồi. Lúc này mọi sát thủ và lính đánh thuê đều rút đi. Còn người dân xung quanh ấy đều bàng hoàng vì mọi chuyện vừa xảy ra trước mắt mình. Một lúc sau thì công an mới phong tỏa hiện trường, lúc này xung quanh hiện trường đều là bộ đội được trang bị vũ khí. Chuyện độ súng vừa xảy ra liền được cư dân mạng bàn tán xôn xao, ai ai cũng nghi ngờ là đây là một cuộc khủng bố. Nhưng bên công an lại đính chính lại vụ việc là đây chỉ là một cuộc thanh toán băng đảng mà thôi. Trong khi đó tại phòng làm việc của chủ tịch nước Việt Nam.

- Rầm! Đúng là làm càn mà bọn chúng nghĩ đây là đâu mà dám nổ súng cướp đồ chứ hả.

Chiếc điện thoại bị đập bể tan tành.

- Nhanh đi điều tra lũ sát thủ và lính đánh thuê đó cho tôi bắt được thì giết hết chúng cho tôi. Và xem những ai đã thuê chúng

Trong bóng tôi xuất hiện một người thanh niên.

- Vâng thưa ngài.

Nói rồi người thanh niên đó biến mất trong màn đêm. Nếu Lê Duy Phong ở đây thì sẽ nhận ra đây là người thanh niên hôm nọ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Đây là đâu


Trên một ngọn núi cao được bao bọc bởi những đám mây. Trên đây có một màn thực vật xanh rờn. Có một thiếu niên đang nằm trên bãi cỏ, thiếu niên ấy đã nằm đây một ngày đêm rồi chưa tỉnh. Bỗng nhiên thiếu niên mở mắt ra thở hồng hộc.

- Đây là đâu vậy, tại sao mình lại ở đây.

Thiếu niên này chính là Lê Duy Phong. Lê Duy Phong thực sự không hiểu tại sao mình lại ở đây. Cậu nhớ mình đang ở trong xe với bố mẹ và bị tập kích, còn lại không nhớ gì nữa. Đúng lúc này Lê Duy Phong mới nhớ tại sao không thấy bố mẹ mình đâu liền gọi.

- Bố mẹ ơi hai người ở đâu?

Mặc cho Lê Duy Phong gọi khản cả cổ nhưng cũng không có một tiếng đáp nào. Lê Duy Phong lo lắngđi tìm khắp nơi nhưng cũng không thấy bố mẹ mình đâu. Thất vọng Lê Duy Phong chỉ còn cách hỏi hệ thống.

- Hệ thống đây là đâu? Bố mẹ ta đâu? Tại sao ta lại ở đây?

Nhưng mặc cho Lê Duy Phong có cố gắng thế nào cũng không thấy hệ thống đáp lại. Lê Duy Phong càng ngày càng hoang mang, bây giờ cậu cảm thấy rất mệt và đói. Cậu liền cầm chiếc balo lên, lấy ra một ít bánh mỳ mà cậu mang đi khi lên xe. Bởi vì chưa biết đây là đâu và mình sẽ phải ở đây trong bao lâu lên Lê Duy Phong chỉ dám ăn một ít bánh và một chút nước. Mở điện thoại ra Lê Duy Phong ngạc nhiên khi đã qua một ngày rồi. Điện thoại giờ còn có 89% và không có cột sóng lên Lê Duy Phong quyết định tắt máy đi. Lê Duy Phong cố gắng nết thân hình mệt mỏi để đi xung quanh tìm đường đi xuống. Nhưng khi đi được một giờ mà cũng không thấy chỗ xuống đâu thì Lê Duy Phong bắt đầu cảm thấy sợ.

- Chắc mình phải ở đây lâu rồi đây.

Lê Duy Phong suy nghĩ một lát liền nghĩ phải làm một căn lều tránh mưa nắng mới được. Nhưng Lê Duy Phong lại gặp một vấn đề là mình không có dao.

- Tại sao mình lại quên mất nó nhỉ?

Lê Duy Phong nói rồi liền nhìn chiếc nhẫn giới chỉ. Cậu nhớ mấy hôm trước bởi vì nghịch chiếc nhẫn này mà cậu có bỏ vào đây 1 con dao găm 1 con dao rựa, 1 chiếc đèn pin và có 2 bộ quần áo. Lê Duy Phong không ngờ là sự đùa nghịch đó đã giúp mình. Không suy nghĩ nhiều Lê Duy Phong liền cầm dao đi làm một ngôi nhà trên cây.

Phải đến ngày thứ 3 thì ngôi nhà mới hoàn thành. Đến lúc này Lê Duy Phong mới phát hiện ra một vấn đề đó là mình đã hết thức ăn. Lúc này Lê Duy Phong phải xách dao lên để đi săn. Lê Duy Phong cảm thấy rất ngạc nhiên vì trên đây có rất nhiều thỏ và gà rừng đôi khi còn nhìn thấy một vài con lợn rừng nữa. Ở gần chỗ lều mà Lê Duy Phong dựng có một chiếc hồ rất nhiều cá. Nhưng nhiều thú là thế nhưng Lê Duy Phong đến tối mới bắt được một con gà què. Cứ như thế Lê Duy Phong ngày nào cũng đi săn bắt và hái quả dại ăn. Đôi khi Lê Duy Phong cũng đi tìm đường xuống núi nhưng lại trở về trong vô vọng.

Cứ thế một tháng trôi qua Lê Duy Phong cứ sinh hoạt như những người ngày xưa mà không biết có rất nhiều người đang tìm mình.

Trong phòng làm việc của chủ tịch nước Việt Nam.

- Tại sao bây giờ vẫn chưa tìm được người hả?

- Xin lỗi ngài nhưng mà chúng tôi không thể nào tìm ra cậu ta. Cậu ấy cứ như là bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Tôi nghĩ có thể cậu ta bị các nước khác bắt đi rồi.

- Không thể nào có khả năng này được. Camera đã ghi lại vị việc gần đấy không hề có ai lại gần chiếc xe mà bắt cậu ta đi được. Bây giờ tôi ra lệnh cho anh nhanh chóng tăng mức độ tìm kiếm lên.

- Rõ!

- Các nước khác tình hình thế nào rồi?

- Họ cũng giống như chúng ta đã tăng mức độ tìm kiếm lên rồi.

- Còn những nước tham gia cuộc tập kích thì sao.

- Đã có một số người đã đứng ra và nhận lỗi lầm mình đã gây ra và bồi thường cho những người bị thiệt hại.

- Bọn khốn khiếp chúng lại dám ngang nhiên làm càn mà bây giờ chỉ đứng ra bồi thường tí tiền thôi sao.

Khi vừa nói xong câu đó cả phòng đều trầm mặc.

- Haiz! Nếu mà một nước đơn phương thì đơn giản rồi. Mà đây là có rất nhiều nước tham gia mới khó. Nếu có thực lực thì chả ai dám vào nước ta làm càn cả.

- Chủ tịch ngài đừng buồn rồi sẽ có ngày chúng ta trở thành cường quốc thôi.

- Thôi cậu lui đi.

- Vâng.

- Trở thành cường quốc ư. Còn xa lắm.

Cứ như vậy có rất nhiều người đang truy tìm Lê Duy Phong. Mà trong khi đó Lê Duy Phong lại đang thích nghi dần với cuộc sống săn bắt và hái lượm.

- Ha ha hôm nay cuối cùng cũng có thịt lợn ăn rồi.

Lê Duy Phong lúc này đang cởi trần, lúc này cậu đã đen hơn xưa rất nhiều. Bây giờ Lê Duy Phong đang lôi con lợn rừng về gần bờ suối để làm thịt. Vừa đến suối thì Lê Duy Phong vứt con lợn ở đấy rồi đi rửa tay chân. Đang rửa Lê Duy Phong nghe thấy một câu nói vang lên.

- Chủ nhân ngài vẫn còn sống sao?

Khi nghe thấy câu hỏi này Lê Duy Phong đơ người ra. Đã 1 tháng cậu không nói chuyện với ai lên khi một nghe thấy tiếng nói cậu đơ người ra một lúc.

- Hệ thống là mày sao?

Lê Duy Phong run run hỏi.

- Vâng thưa chủ nhân.

Lê Duy Phong nghe thấy được câu trả lời xác định thì cậu hét lên.

- Cuối cùng ta cũng được trở về rồi.

Khi hét xong thì Lê Duy Phong lại nói với hệ thống.

- Ngươi mau đưa ta rời khỏi chỗ này nhanh lên. Ta muốn đi gặp bố mẹ ta nhanh lên hệ thống.

Hệ thống ngập ngừng nói.

- Chủ nhân bố mẹ ngài đã chết rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom