Cập nhật mới

Dịch Chiến Thần Vương Gia Yêu Chiều Vương Phi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 140: 140: Chương 139


Bích Châu nhìn tiểu thư tỉnh lại trong lòng vui mừng, nhưng từ lúc tiểu thư tỉnh dậy thì không khóc, không làm gì cả mà chỉ tựa đầu vào gối nhìn ra ngoài cửa sổ làm cho Bích Châu đau lòng.

Nàng thà rằng tiểu thư khóc lên chứ không muốn tiểu thư như vậy.

May mà Tư Đồ tiểu thư đến kịp cứu tiểu thư nếu không nàng cũng không biết nên nói với lão gia như thế nào.

Tư Đồ Thiên Tuyết đi vào phòng nàng nhìn thân ảnh cô đơn yên tĩnh của Võ Thiến trong lòng tự trách.

" Thiến Thiến " Tư Đồ Thiên Tuyết đi đến bên cạnh giường giọng nói nhẹ nhàng kêu tên Võ Thiến.

" Thiên Tuyết, Thiên Tuyết " Võ Thiến ngẩn đầu nhìn Tư Đồ Thiên Tuyết nước mắt trong tự giác mà rơi.

Tư Đồ Thiên Tuyết ngồi xuống bên giường ôm lấy Võ Thiến vào lòng an ủi nàng " Thiến Thiến không sao, không sao nữa rồi ".

Võ Thiến khóc một lúc cảm thấy trong lòng khó chịu đỡ hơn nhiều, nhưng nàng lúc này mới cảm nhận được cả người không còn sức lực, mềm nhũn nhìn Tư Đồ Thiên Tuyết muốn hỏi nhưng lại không nói ra hơi.

" Không sao, đây chỉ là tác dụng phụ thôi ngươi ngủ một giấc ngày mai tỉnh lại là không sao rồi " Tư Đồ Thiên Tuyết làm sao không biết Võ Thiến là làm sao mà không nói được gì.


Mị dược này rất ít người giải được nó, nhưng giải được cũng có tác dụng phụ rất lớn trước đó sẽ làm cho người kiệt sức cả tháng trời thân thể suy yếu, nàng nghiên cứu cả nữa tháng trời mới làm tác dụng phụ giảm xuống thấp nhất là chỉ kiệt sức không nói được chuyện chỉ một đêm qua ngày mai là tốt rồi.

Tư Đồ Thiên Tuyết đỡ Võ Thiến nằm xuống đắp chăn lại cho nàng đợi nàng nhắm mắt ngủ rồi mới đi ra ngoài.

" Tiểu thư nhà ngươi ngủ rồi, không cần đi quấy rầy nàng " Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn Bích Châu dặn dò rồi xoay người rời đi.

*
Tư Đồ Thiên Tuyết đến thư phòng.

Bởi vì Đông Nghi vừa mới nói cho nàng Minh tứ, Minh thất đã điều tra ra ai là người đứng sau đang chờ nàng ở thư phòng.

Tư Đồ Thiên Tuyết bước vào nàng đi đến ghế ngồi xuống dáng ngồi tùy ý nhìn hai người.

" Chủ tử " Minh tứ cùng Minh thất quỳ xuống hành lễ.

" Đứng lên đi " Tư Đồ Thiên Tuyết lên tiếng.

" Nói đi ".

" Là Lộ Nhan lên kế hoạch ở mời chủ tử cũng là nàng ý tứ, mới đầu Liễu Giai Nhàn không tính toán mời chủ tử không biết Lộ Nhan nói gì mà nàng đồng ý sau đó mới chủ tử" Minh tứ nói hết chuyện hắn biết quay sang nhìn Minh thất ý bảo hắn nói tiếp.

Minh thất tiếp theo lên tiếng " Sau khi chủ tử đưa Võ tiểu thư đi Liễu Giai Nhàn cùng Lộ Nhan cố ý dẫn các vị tiểu thư còn có vài vị công tử đi đến căn phòng đó nhưng không thấy được gì sau đó lấy cớ dẫn họ rời đi cho đến khi bữa tiệc kết thúc ".

" Các ngươi lui ra đi " Tư Đồ Thiên Tuyết cúi đầu nghịch cây sáo vừa được nàng lấy ra từ không gian.

Minh tứ, Minh thất không tiếng động rời đi.

Tư Đồ Thiên Tuyết lúc này mới ngẩn đầu lên nhìn về phía ngoài cửa sổ có một bóng người đang đứng bên ngoài không biết hắn đã đứng bao lâu rồi.

Mà lúc này Đông Phương Huyền Phong giống như cảm nhận được có người nhìn hắn, hắn xoay người nhìn lại bắt gặp được ánh mắt của Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau đều không tự giác được bên môi nở nụ cười.


Tư Đồ Thiên Tuyết đứng lên đi ra bên ngoài.

Đợi cho nàng ra đến cửa nàng mới chú ý đến trên cánh tay của Đông Phương Huyền Phong có mộ cái áo khoác ngoài màu xanh.

Hắn đây là buổi tối sợ nàng lạnh cho nên mang đến cho nàng.

Tư Đồ Thiên Tuyết cảm thấy lúc này trong lòng dân lên một cổ ấm áp, nàng cứ như vậy đứng ở cửa ngìn hắn.

Đông Phương Huyền Phong thấy Tư Đồ Thiên Tuyết đứng ở đó nhìn hắn miệng lại nở một nụ cười.

Lúc này những cơn gió nhỏ thổi tới Đông Phương Huyền Phong liền nhanh chân bước đi tới trước mặt Tư Đồ Thiên Tuyết khoác áo ngoài lên trên người nàng.

" Đi thôi, Tuyết Nhi không có quên hôm nay Tuyết Nhi hẹn ta đi dạo phố đó chứ " Đông Phương Huyền Phong cột tốt áo khoác ngoài cho nàng xong lên tiếng.

Tư Đồ Thiên Tuyết nghe xong Đông Phương Huyền Phong nói mới nhớ ra nàng thật sự đã quên hôm nay nàng chính là ước hắn cùng nàng đi dạo phố.

Vì chuyện của Võ Thiến làm cho nàng quên đi " Phong, xin lỗi ta không cố ý quên đi ".

" Ta biết, bây giờ cũng không muộn " Đông Phương Huyền Phong ôn nhu xoa đầu tóc của nàng.

" Ân, chúng ta đi " Tư Đồ Thiên Tuyết cười lên nhìn thẳng Đông Phương Huyền Phong.


Hai người tay cầm tay đi ra ngoài dạo phố.

Những việc còn lại ngày mai nàng cho người đi làm sau, dù sao người muốn hãm hại nàng cũng không chạy được.

*
Lộ Nhan ngồi trong phòng tâm trạng buồn rầu kế hoạch của nàng hoàn mỹ như vậy sao Tư Đồ Thiên Tuyết lại không dính bẫy.

Nàng thật sự không biết sai ở chỗ nào?.

Hôm nay lúc nàng cùng Liễu Giai Nhàn dẫn các vị tiểu thư, công tử đi đến nhìn đến căn phòng trống không hơn nữa còn rất gọn gàng không giống có người đã tới.

Lúc đầu nàng tưởng Tư Đồ Thiên Tuyết ở căn phòng khác liền sai nha hoàn bên cạnh đi xem thử nhưng cũng không có.

Sau đó nàng liền ra hiện cho Liễu Giai Nhàn dẫn mọi người rời đi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 141: C141: Liễu giai nhàn gặp chuyện


Mặc dù là ngồi ở trong xe ngựa, cũng có thể rõ ràng mà nghe được bên ngoài đường phố càng ngày càng náo nhiệt……

Tư Đồ Thiên Tuyết đưa tay đẩy ra một chút bức màn, ra bên ngoài nhìn nhìn, chỉ thấy trên đường phố không ít tuổi trẻ công tử, cô nương đều là người mặc nhan sắc tiên lệ phục sức, trong tay đều cầm một trản hoa đăng, nói cười yến yến. Xem bọn họ hành tẩu phương hướng, thực hiển nhiên cũng là chạy đến nam đường cái xem hội đèn lồ ng.

Càng tiếp cận nam đường cái, trên đường phố người liền càng nhiều, mà xe ngựa tốc độ cũng càng chậm, đến sau lại, cơ hồ là một bước khó đi. Tư Đồ Thiên Tuyết dứt khoát ý bảo xa phu dừng lại xe ngựa, cùng Đông Phương Huyền Phong cùng nhau xuống xe, sau đó hai người nắm tay nhau cùng đi bộ đi trước.

Nam trên đường cái người đến người đi, nối liền không dứt, đường phố hai bên vô số hoa đăng đem phụ cận làm nổi bật đến hỉ khí dương dương, rực rỡ lung linh, đèn hoa sen, Quan Âm đưa tử đèn, Trạng Nguyên cưỡi ngựa đèn, cưỡi ngựa xem hoa đèn…… Đủ loại kiểu dáng hoa đăng xem đến vô số các cô nương đều là không kịp nhìn, kinh ngạc cảm thán không thôi.

Đông Phương Huyền Phong nhìn Tư Đồ Thiên Tuyết, cặp mắt kia ngày thường lược hiện thanh lãnh đôi mắt giờ phút này sớm đã ở ngọn đèn dầu chiếu rọi xuống rực rỡ lấp lánh, giống như đêm đó không trung lóng lánh ngôi sao giống nhau.

Hắn cùng nàng ở gian hàng bên đường mua hai cái mặt nạ đeo vào rồi tiếp tục đi dạo.

Đông Phương Huyền Phong dẫn Tư Đồ Thiên Tuyết đi đến bên đình giữa hồ.

Cùng lúc đó xung quanh đình người người thả đèn, những chiếc lồ ng đèn ánh nến vàng bay lên trời.

Tư Đồ Thiên Tuyết cùng Đông Phương Huyền Phong hai người đứng trong đình nhìn khung cảnh bên ngoài bất giác bên môi đều nở nụ cười.


" Tuyết Nhi cùng ta thả đèn khổng minh được không? " Đông Phương Huyền Phong nhìn Tư Đồ Thiên Tuyết.

Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn Đông Phương Huyền Phong trên tay không biết một chiếc đèn khổng minh đã xuất hiện từ khi nào.

" Hảo " Tư Đồ Thiên Tuyết dịu dàng giọng nói đáp ứng.

Đông Phương Huyền Phong thắp sáng chiếc đèn khổng minh đi đến bên cạnh Tư Đồ Thiên Tuyết đứng bên ngoài đình hai người mỗi người đứng một bên viết lên ước nguyện của mình.

Viết xong hai người nhìn nhau rồi thả tay ra nhìn chiếc đèn khổng minh từ từ bay lên cao.

*

“Rào rạt rào……”

Một trận ngày mưa gió ầm ĩ ở ngoài cửa sổ thổi qua, đem trong phòng lạnh lẽo không thôi.

Hôm nay mưa thật tốt phải không?.

Trong kết hoạch của nàng là không có mưa nhưng có mưa cũng không ảnh hưởng tới.

Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn trời nhìn những giọt mưa đang rơi bên ngoài cửa sổ. Nàng đưa tay ra chạm vào những giọt mưa ấy.

Theo tin nàng biết hôm nay Liễu Giai Nhàn phải cùng mẫu thân của nàng ta đi chùa.

Mà Liễu phu nhân luôn luôn đúng ngày dù ngày mưa hay là nắng đều sẽ đi. Vì Liễu phu nhân lên chùa cầu cho con trai bà mạnh khỏe.

Liễu thế tử từ khi sinh ra đã ốm yếu, thường xuyên bệnh tật cho nên Liễu phu nhân cứ 15 hàng tháng đều đi lên chùa. Mà lần này Liễu Giai Nhàn cũng đi cùng.

Nếu gặp phải đám thổ phỉ trên núi, vậy Liễu Giai Nhàn còn được gã cho thái tử sao.


Hơn nữa thổ phỉ lần này không sợ chết cũng không sợ quyền thần, quý tộc.

Lần này là Liễu Giai Nhàn lần sau sẽ đến lược Lộ Nhan.

Dám có lòng hại nàng cùng người bên cạnh nàng đều phải có mạng gắn được hậu quả mà chính mình đã gây ra.

*

Một hộ vệ Liễu phủ trên người bị thương dính máu chạy nhanh xuống ngựa đi vào trong phủ.

" Tiểu Ka ngươi sao vậy " Quan quản gia nhìn đến Tiểu Ka trên người bị thương quần áo vết máu lên tiếng hỏi.

" Quan quản gia phu nhân, tiểu thư xảy ra chuyện " Tiểu Ka mở miệng nói.

*

Trong thư phòng Liễu hầu gia ngồi trong lòng không yên.

" Nhanh cho người đi lên núi tìm " Liễu hầu gia lớn giọng phân phó.


Trong lòng suy nghĩ sao lại xuất hiện thổ phỉ mấy năm gần đây thổ phỉ không phải rất yên phận sao.

Lúc này xuất hiện thổ phỉ là có người tính toán sao, hay là trùng hợp.

Bây giờ Giai Nhàn bị bắt đi những tính toán của ông không thể thực hiện được nữa. Dù là cứu chở về không mất đi trong sạch thì cũng không thể vào cung đương thái tử phi được nữa.

Xem ra ông nên làm tính toán khác.

" Phụ thân " Một giọng nói ôn hòa vang lên.

" Thận nhi sao con lại tới đây " Liễu hầu gia nhìn thân ảnh thiếu niên trước mặt trở nên nhu hòa hơn.

" Phụ thân, nhi tử nghe được tin mẫu thân cùng muội muội bị thổ phỉ bắt đi " Liễu Tư Thận trực tiếp vào vấn đề chính vì sao hắn lại xuất hiện ở đây.

" Thận nhi con không cần lo lắng, phụ thân đã cho người đi tìm chắc chắn sẽ cứu được nương cùng Giai Nhàn con đừng lo lắng. Sức khỏe của con không tốt con đi nghỉ ngơi đi đừng suy nghĩ nhiều " Liễu hầu gia nhìn Liễu Tư Thận.

" Vậy, phụ thân khi nào cứu được mẫu thân cùng muội muội người nhớ thông báo cho nhi tử. Nhi tử cáo lui " Liễu Tư Thận hành lễ xong xoay người đi ra ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 142: C142: Liễu giai nhàn gặp chuyện


Mặc dù là ngồi ở trong xe ngựa, cũng có thể rõ ràng mà nghe được bên ngoài đường phố càng ngày càng náo nhiệt……

Tư Đồ Thiên Tuyết đưa tay đẩy ra một chút bức màn, ra bên ngoài nhìn nhìn, chỉ thấy trên đường phố không ít tuổi trẻ công tử, cô nương đều là người mặc nhan sắc tiên lệ phục sức, trong tay đều cầm một trản hoa đăng, nói cười yến yến. Xem bọn họ hành tẩu phương hướng, thực hiển nhiên cũng là chạy đến nam đường cái xem hội đèn lồ ng.

Càng tiếp cận nam đường cái, trên đường phố người liền càng nhiều, mà xe ngựa tốc độ cũng càng chậm, đến sau lại, cơ hồ là một bước khó đi. Tư Đồ Thiên Tuyết dứt khoát ý bảo xa phu dừng lại xe ngựa, cùng Đông Phương Huyền Phong cùng nhau xuống xe, sau đó hai người nắm tay nhau cùng đi bộ đi trước.

Nam trên đường cái người đến người đi, nối liền không dứt, đường phố hai bên vô số hoa đăng đem phụ cận làm nổi bật đến hỉ khí dương dương, rực rỡ lung linh, đèn hoa sen, Quan Âm đưa tử đèn, Trạng Nguyên cưỡi ngựa đèn, cưỡi ngựa xem hoa đèn…… Đủ loại kiểu dáng hoa đăng xem đến vô số các cô nương đều là không kịp nhìn, kinh ngạc cảm thán không thôi.

Đông Phương Huyền Phong nhìn Tư Đồ Thiên Tuyết, cặp mắt kia ngày thường lược hiện thanh lãnh đôi mắt giờ phút này sớm đã ở ngọn đèn dầu chiếu rọi xuống rực rỡ lấp lánh, giống như đêm đó không trung lóng lánh ngôi sao giống nhau.

Hắn cùng nàng ở gian hàng bên đường mua hai cái mặt nạ đeo vào rồi tiếp tục đi dạo.

Đông Phương Huyền Phong dẫn Tư Đồ Thiên Tuyết đi đến bên đình giữa hồ.

Cùng lúc đó xung quanh đình người người thả đèn, những chiếc lồ ng đèn ánh nến vàng bay lên trời.

Tư Đồ Thiên Tuyết cùng Đông Phương Huyền Phong hai người đứng trong đình nhìn khung cảnh bên ngoài bất giác bên môi đều nở nụ cười.


" Tuyết Nhi cùng ta thả đèn khổng minh được không? " Đông Phương Huyền Phong nhìn Tư Đồ Thiên Tuyết.

Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn Đông Phương Huyền Phong trên tay không biết một chiếc đèn khổng minh đã xuất hiện từ khi nào.

" Hảo " Tư Đồ Thiên Tuyết dịu dàng giọng nói đáp ứng.

Đông Phương Huyền Phong thắp sáng chiếc đèn khổng minh đi đến bên cạnh Tư Đồ Thiên Tuyết đứng bên ngoài đình hai người mỗi người đứng một bên viết lên ước nguyện của mình.

Viết xong hai người nhìn nhau rồi thả tay ra nhìn chiếc đèn khổng minh từ từ bay lên cao.

*

“Rào rạt rào……”

Một trận ngày mưa gió ầm ĩ ở ngoài cửa sổ thổi qua, đem trong phòng lạnh lẽo không thôi.

Hôm nay mưa thật tốt phải không?.

Trong kết hoạch của nàng là không có mưa nhưng có mưa cũng không ảnh hưởng tới.

Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn trời nhìn những giọt mưa đang rơi bên ngoài cửa sổ. Nàng đưa tay ra chạm vào những giọt mưa ấy.

Theo tin nàng biết hôm nay Liễu Giai Nhàn phải cùng mẫu thân của nàng ta đi chùa.

Mà Liễu phu nhân luôn luôn đúng ngày dù ngày mưa hay là nắng đều sẽ đi. Vì Liễu phu nhân lên chùa cầu cho con trai bà mạnh khỏe.

Liễu thế tử từ khi sinh ra đã ốm yếu, thường xuyên bệnh tật cho nên Liễu phu nhân cứ 15 hàng tháng đều đi lên chùa. Mà lần này Liễu Giai Nhàn cũng đi cùng.

Nếu gặp phải đám thổ phỉ trên núi, vậy Liễu Giai Nhàn còn được gã cho thái tử sao.


Hơn nữa thổ phỉ lần này không sợ chết cũng không sợ quyền thần, quý tộc.

Lần này là Liễu Giai Nhàn lần sau sẽ đến lược Lộ Nhan.

Dám có lòng hại nàng cùng người bên cạnh nàng đều phải có mạng gắn được hậu quả mà chính mình đã gây ra.

*

Một hộ vệ Liễu phủ trên người bị thương dính máu chạy nhanh xuống ngựa đi vào trong phủ.

" Tiểu Ka ngươi sao vậy " Quan quản gia nhìn đến Tiểu Ka trên người bị thương quần áo vết máu lên tiếng hỏi.

" Quan quản gia phu nhân, tiểu thư xảy ra chuyện " Tiểu Ka mở miệng nói.

*

Trong thư phòng Liễu hầu gia ngồi trong lòng không yên.

" Nhanh cho người đi lên núi tìm " Liễu hầu gia lớn giọng phân phó.


Trong lòng suy nghĩ sao lại xuất hiện thổ phỉ mấy năm gần đây thổ phỉ không phải rất yên phận sao.

Lúc này xuất hiện thổ phỉ là có người tính toán sao, hay là trùng hợp.

Bây giờ Giai Nhàn bị bắt đi những tính toán của ông không thể thực hiện được nữa. Dù là cứu chở về không mất đi trong sạch thì cũng không thể vào cung đương thái tử phi được nữa.

Xem ra ông nên làm tính toán khác.

" Phụ thân " Một giọng nói ôn hòa vang lên.

" Thận nhi sao con lại tới đây " Liễu hầu gia nhìn thân ảnh thiếu niên trước mặt trở nên nhu hòa hơn.

" Phụ thân, nhi tử nghe được tin mẫu thân cùng muội muội bị thổ phỉ bắt đi " Liễu Tư Thận trực tiếp vào vấn đề chính vì sao hắn lại xuất hiện ở đây.

" Thận nhi con không cần lo lắng, phụ thân đã cho người đi tìm chắc chắn sẽ cứu được nương cùng Giai Nhàn con đừng lo lắng. Sức khỏe của con không tốt con đi nghỉ ngơi đi đừng suy nghĩ nhiều " Liễu hầu gia nhìn Liễu Tư Thận.

" Vậy, phụ thân khi nào cứu được mẫu thân cùng muội muội người nhớ thông báo cho nhi tử. Nhi tử cáo lui " Liễu Tư Thận hành lễ xong xoay người đi ra ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 143: C143: Tỉnh lại


Ngự thư phòng Hoàng đế ngồi trên ghế phê duyệt tấu chương.

Hoàng đế bỏ xuống tấu chương trên tay ánh mắt nhìn thẳng về trước ‘’ Tại sao không có ai nói cho trẫm thổ phỉ trên núi có động tĩnh trở lại. Trẫm cần các ngươi làm gì? ".

Các đại thần hôm nay được Hoàng đế giữ lại kêu đi ngự thư phòng đều cùng lúc quỳ xuống " Xin bệ hạ bớt giận ".

Không biết là tấu chương của ai.

Bọn hắn cũng là mới biết mấy ngày nay mà thôi, chỉ biết thổ phỉ trên núi lại có động tĩnh xuống núi. Sau đó cho người đi điều tra cho nên không ai viết tấu chương dân lên cho Hoàng Đế.

" Bệ hạ Lý tướng quân cầu kiến " Đức công công mở miệng nói.

" Truyền hắn vào điện " Lý Nhân tiến đến cầu kiếu chắc chắn là có chuyện gấp cần thông báo.

Lý Nhân bước đi trước mặt Hoàng Đế hành lễ " Thần Lý Nhân tham kiến bệ hạ ".

" Ngươi có chuyện gì nói đi " Hoàng đế nói.


" Hôm nay một đội quân của thần đi tuần trên núi phát hiện có người chết, sau khi kiểm tra qua đó là xe ngựa Liễu phủ. Hôm nay chở Liễu phu nhân cùng Liễu tiểu thư đi chùa cầu phúc. Thần cũng đã cho người đi xung quanh điều tra biết được là bọn thổ phỉ trên núi đã bắt đi Liễu phu nhân cùng Liễu tiểu thư về trại " Lý Nhân thông báo.

Theo hắn biết lúc hắn vào cung thì Liễu hầu gia cũng đã biết được đã cho người đi lên núi xem tình hình cứu người.

" Truyền ý chỉ của trầm làm Hạ Đình dẫn theo hai ngàn ngự lâm quân đi lên núi cứu người, bắt đầu lĩnh thổ phỉ về đây. Ai phản kháng giết không tha. Nhưng không được làm người già, phụ nhân, trẻ nhỏ bị thương. " Hoàng đế nghe được trong lòng dân lên cơn thịnh nộ.

Đức công công nhanh chóng đi ra ngoài truyền chỉ.

Mà trong ngự thư phòng lúc này các đại thần đang quỳ trong lòng lo sợ bị Hoàng đế phạt.

" Lui ra ngoài hết cho trẫm " Hoàng đế nhìn đám đại thần quỳ trên đất.

*

Một hắc y nhân xuất hiện trong phòng hành lễ nhìn nữ tử đang nhắm mắt nằm trên ghế quý phi " Chủ tử Liễu phủ đã biết tin cũng đã cho người đi cứu người. Hơn nữa trong cung Hoàng Đế đã biết chuyện cũng đã cử cấm vệ quân đi ".

" Vậy sao…ngươi lui ra đi " Nữ tử mở mắt ra nhìn bầu trời lúc này đã không còn mưa nữa.

Dù Hoàng đế biết sớm hơn dự đoán của nàng cũng không sao? Dù sao thì mục đích của nàng cũng đã thực hiện được.

Không gã được cho thái tử chỉ là mới bắt đầu mà thôi nàng chỉ hy vọng Liễu Giai Nhàn còn sức để chịu đựng chuyện sau đó.

Người tiếp theo tất nhiên là Lộ Nhan.

*

Trên núi.

Sơn trại canh phòng lớn nhất một nam tử ngồi trên ghế trên người một bộ áo khoác lông hổ, trên khuôn mặt có một vết sẹo dài làm cho khuôn mặt càng trông dữ dằn, hung tợn hơn.


" Trại chủ lần này chúng ta bắt được hai người trong đó tiểu đệ thấy cô nương kia nhan sắc xinh đẹp rất xứng đôi với trại chủ ".

" Trại chủ Bất cừ nói rất đúng vị cô nương kia rất hợp là tam phu nhân ".

" Ân, bổn trại chủ cũng thấy như vậy " Nam tử vang lên.

" Kia không bằng ngay tối nay tổ chức lễ cưới để trại chủ rước mỹ nhân vào lòng " Một vị nam tử khác lên tiếng.

" Đúng đó ‘’.

" Tiểu nhân cũng tán thành ‘’.

" Vậy theo ý các ngươi đi làm đi " Nam tử trên mặt hiện lên sự háo sắc.

Mà lúc này một nam nhân trung niên lên tiếng " Trại chủ người…người có thể ban cho tiểu nhân vị phu nhân hay không " hắn không cầu được đến cô nương kia chí ít thì phụ nhân kia nhìn tuy nhiều tuổi hơn hắn nhưng những nét đẹp trên mặt vẫn có thể thấy được.

Cho nên có thể có được phụ nhân kia cũng tốt.

" Nếu ngươi thích vậy ban cho ngươi đó " trong số thuộc hạ hắn biết Ngỗ Sa là người ham mê sắc đẹp nhất, còn háo sắc hơn cả hắn.

Trong nhà Ngô Sa đã có bảy người thê tử mà mỗi người một vẻ. Từ lúc cha hắn còn giữa vị trí trại hủ này thì đã dung túng cho Ngô Sa đến đời hắn cũng vậy.


Chỉ vì trước khi mất cha hắn đã dặn dò hắn qua muốn thay đổi vị trí ai cũng được muốn giết ai cũng được trừ Ngô Sa này ra.

Cho nên từ lúc hắn lên làm trại chủ dù có thay đổi ai, vị trí nào chỉ riêng vị trí phó tam trại chủ là không đổi.

Lúc này trong một căn phòng khác hai người Liễu Giai Nhàn cùng Liễu phu nhân vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại.

Liễu Giai Nhàn cử động tay sờ sờ cổ, toàn thân không có chỗ nào không đau, từ từ mở mắt ra.

Nàng nhìn căn phòng xa lạ đây là đang ở đâu. Sau một hồi Liễu Giai Nhàn mới ý thức được trên đường đến chùa nàng cùng mẫu thân gặp đạo tặc sau đó thì nàng ngất đi không còn nhớ nữa.

Phải rồi mẫu thân đâu Liễu Giai Nhàn nhìn xung quanh nhìn đến Liễu phu nhân đang nằm trên giường cách nàng không xa.

Nàng cố gắng đứng dậy đi về phía mẫu thân.

" Nương, nương người tỉnh dậy đi " Liễu Giai Nhàn đưa tay lay người Liễu phu nhân.

Liễu phu nhân cũng từ từ tỉnh lại, bà nhìn đến nữ nhi ngồi bên cạnh vẻ mặt lo lắng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom