Cập nhật mới

Dịch Chiến Binh Tử Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: C40: Hay là thôi đi


“Chẳng phải mày cảm thấy bối cảnh của mày ghê gớm lầm à? Bây giờ tao sẽ chơi chết mày, mày có thể làm gì được tao? Cha mày có thể làm gì tao chứ? Quyền thế mà mày nói kia cũng làm gì được?”

Trần Phong nở nụ cười khinh bỉ và châm biếm, sau đó dùng mũi chân nghiền cánh tay của Đường Hùng.

“Á~"

Đường Hùng lại phát ra tiếng hét thảm thiết, gương mặt đã hơi vặn vẹo.

Tiếng hét thê thám khiến người nghe không đành lòng

“Trần Phong, hay là thôi đi”

Thấy Đường Hùng thê thảm, Trương Hân Nghiên. hơi không đành lòng, cảm thấy Trần Phong hơi tàn nhẫn.

“Bỏ đi ư?" Nhưng chân của Trần Phong càng dùng lực hơn, chế giễu: “Cô tưởng tha cho anh ta thì anh ta sẽ mang ơn à? Năm mơ đi, anh ta chỉ càng điên cưỡng báo thù hơn thôi, bắt cô trả giá nặng ri hơn. Cô. eó tin không, chắc chẩn thắng nhãi này đang nghĩ, đợi

anh ta tự do rồi, nhất định sẽ dẫn người quay lại lột da tróc thịt tôi và cô để xả giận. Tác phong trước sau như. một của tôi là chơi chết hạng người như vậy trong một lần, để sau này khỏi rắc rối”

Trần Phong đã gặp nhiều công tử bột rồi, cũng giãm chết vô số người. Cho nên đây đều là kinh nghiệm.


"Ồ!"

Trương Hân Nghiên còn muốn nói gì đó, nhưng lại mày im lặng

Có điều trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy Trần Phong hơi tàn nhẫn. Cánh tay của Đường Hùng đã bị gãy, vậy mà hắn còn cố ý giẫm lên nó, thật sự hơi quá đáng.

Ánh mắt của Trần Phong bỗng dừng lại trên người Trương Thịnh Hào. Ông ta đang ôm đầu bằng một tay, trái lại luôn rất bình tĩnh.

“Trương lão đại, game này còn phải chơi một lúc. Nếu ông không gắng gượng được thì có thể đến bệnh viện trước. Đừng để đến cuối cùng, ai cũng sống yên ổn, còn ông thì ngúm củ tỏi đấy nhé." Trần Phong cười

“Cha, để con đưa cha đến bệnh viện” Trương Hân

Nghiên cũng lo lắng khuyên nhủ.

Nhưng Trương Thịnh Hào lại lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ cố chấp. Sau đó tay phải lấy một viên đá. trong xô đá ra, dùng nước đá lau mặt.

Ông ta trầm giọng nói: “Cậu Trần, cậu đừng bận tâm đ ến tôi. Nhất định tôi có thể gắng gượng đến hết game, tôi vẫn đang đợi có cơ hội uống một ly với cậu Trần”

Nước đá rất lạnh khiến Trương Thịnh Hào luôn mê man tỉnh táo hơn nhiều,

Bây giờ ông ta rất coi trọng Trần Phong, bởi vì ngoài vẻ điên cuồng tàn nhẫn kia ra thì ông ta còn nhìn thấy thực lực thâm sâu khó đoán của hẳn.

Hôm nay dù chảy cạn máu ông ta cũng phải xem tiếp game hay này, bằng không ông ta sẽ hối hận cả đời.

“Cha”

Trương Hân Nghiên nhíu mày vẫn còn lo lắng, đang định lên tiếng thì bị Trương Thịnh Hào chặn lại.

Trương Thịnh Hào rất ngang ngược nói: “Túc Tinh hội hãy nghe đây, kể từ bây giờ mọi người phải nghe lời của cậu Trần này, hơn nữa còn cùng tiến củng lùi với cậu Trần, rõ chưa?”

Mặc kệ có giúp được hay không thì cũng phải tỏ rõ thái độ với Trần Phong.


“Rõ” Từ Thiên Thành và bảy người đàn ông vạm vỡ hét lớn.

Trận thế đó đã dọa Dương Thuận Dân ở phía đối diện giật mình

“Được rồi, tôi tiếp tục chơi game với cậu cá Đường đây”

Trần Phong híp mắt lại. Biểu hiện của Trương Thịnh Hào đã nằm ngoài dự đoán của hẳn, khá lảm, rất tinh mắt, càng có khứu giác mạnh mẽ nằm bắt cơ hội.

Xem ra ông ta cũng có chút bản lĩnh khi có thể chống đỡ đến tận bây giờ dưới ánh nhìn chòng chọc. của Thiên Lang bang,

“Tao hỏi mày lần cuối, mày có quỳ hay không?” Hắn nhấc chân ra khỏi cánh tay của Đường Hùng, cho đối phương một cơ hội để hít thở, tiếp tục trò chơi của bọn họ.

Đường Hùng thở hổn hển, dáng vẻ chật vật, khóe miệng ch ảy nước dãi.

“Tao quỳ con mẹ mày!”

“Sau vài lần hít thở, gương mặt của anh ta bỗng trở nên dữ tợn, vẫn quật cường không chịu khuất phục. Dáng vẻ hung ác thật sự hận không thể xé xác Trần Phong.

Bảo anh ta quỳ xuống trước mặt người khác là chuyện không bao giờ có.

“Vẫn còn cứng đầu nhĩ?” Trần Phong thở dài, rồi ngẩng đầu nói với Trương Hân Nghiên: “Cô đã nhìn thấy chưa? Mấy người này hoàn toàn không đáng để đồng cảm, do đó cô hãy thu hồi lòng nhân từ của phụ nữ các cô đi”

Phải cho cô gái thêm nhiều bài học, bằng không chắc chẩn sau này sẽ bị cái gọi là lương thiện hại chết.


“Nhưng mà, nhưng mà anh thì làm thế nào?” Trương Hân Nghiên khẽ mím môi, đôi mắt xinh đẹp hơi xoắn xuýt nhìn Trần Phong.

Mặc dù cô hơi thương hại Đường Hùng, nhưng đó không phải là điều cô ấy để tâm nhất. Bây giờ cô ấy đang cực kỳ lo lắng, nếu làm to chuyện đến mức. không thế cứu văn thì Trần Phong phải làm thế nào?

Từ tình huống ngày hôm nay cho thấy, không nhốt từ tám đến mười năm thì không còn gì để nói. Nói cách khác, về cơ bản cuộc đời này của Trần Phong đã

bị hủy hoại rồi.

Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Trương Hân Nghiên, Trần Phong hứng thú nói: "Mì ăn liền do cô nấu rất ngon, nếu như ngày nào cô cũng có thể mang đến cho tôi một bát, dù phải ngồi tù cũng đáng."

Lời nói của Trần Phong đã khiến tim của Trương Hân Nghiên run lên.

Lúc nãy cô ấy còn có chút kỳ vọng, năng lực của Trần Phong có thể cứu văn tình thế rối rắm chuyển nguy thành an. Nếu hẳn đã nói như thế, xem ra mọi thứ. đều do điên cuồng, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả.

Cô ấy siết chặt nằm đấm, bỗng hơi hối hận, sớm. biết thế này cô ấy không nên kéo Trần Phong vào cuộc.

Hoặc là tối qua nên dùng bánh ngọt, nấu ít món vừa miệng, chứ không phải dùng mì ăn liên để qua loa lấy lệ. Bởi vì rất có khả năng tương lai thật sự không làm được nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: C41: xem ra mày vẫn chưa thấy sợ


“Cô gái này khá thú vị”

Trần Phong nở nụ cười ngượng ngùng, rồi quay đầu lại, ánh mắt chợt trở nên u ám,

Hẳn bỗng đá một phát khiến cả người Đường Hùng lộn một vòng.

“Không muốn quỳ đúng không? Xem ra mày vẫn chưa thấy sợ”

Hắn duỗi tay phải ra bóp cổ Đường Hùng, chỉ hơi dùng sức đã nhấc bổng cả người anh ta lên.

Cảnh tượng này đã khiến mọi người chứng kiến đều hít ngụm khí lạnh. Mặc dù Đường Hùng rất gầy, nhưng là một người đàn ông, ít nhất cũng tâm năm. mươi cân.

Trong khi Trần Phong chỉ dùng một tay chẳng hề tốn sức đã nhấc bổng Đường Hùng lên. Sức mạnh này thật sự khiến người ta kinh hãi,

“Thả tao ra!" Sắc mặt Đường Hùng bỗng đỏ chót. Tay phải theo bản năng túm lấy cánh tay của Trần Phong, miệng lẩm bẩm.

Dương Thuận Dân đang đứng bên tường, không nỡ nhìn tiếp nữa, thế là quát lớn: "Cậu điên rồi. Cậu có biết mình đang làm gì không hả?”


“Anh ngậm miệng lại cho tôi” Trần Phong quay đầu lại nhìn Dương Thuận Dân, lạnh lùng quát.

Ánh mắt lạnh băng đó đã khiến Dương Thuận Dân rụt cổ lại, không dám nói gì nữa.

Trần Phong không để ý đến Dương Thuận Dân nữa, mà xách Đường Hùng đến bên cửa số như đang xách một con gà con

“Nơi này là tăng ba, tổng cộng cũng chỉ tầm mười mét. Nếu tao ném mày xuống dưới, mày ngã thành bộ, dạng gì thì phải xem vận may của mày”

Hắn mở cửa sổ ra, một cơn gió lạnh nhanh chóng thối vào.

Đường Hùng cố gắng nhìn ra bên ngoài, rồi sợ hãi ngay.

Có lẽ ngã xuống từ tăng ba sẽ không chết, nhưng bên ngoài cửa sổ này có một hàng rào sắt, bên trên đều là gai nhọn. Nếu xui xẻo sẽ bị đâm xuyên qua người

“Thả tao ra! Tao không chơi nữa, thả tao ra!"

Tâm lý phòng bị của Đường Hùng đã sụp đổ. Chơi thế nào cũng được, nhưng muốn lấy mạng anh ta thì không.

“Tao đã sớm nói rồi, một khi đã bắt đầu trò chơi thì không có chỗ để mày lựa chọn, mà chỉ có thể chơi tiếp” Trần Phong híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Tao đếm đến ba, mày hãy cho tao câu trả lời. Mày muốn bị tao ném xuống hay ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt tao."

“Một”

“Hai”

Tim của mọi người đều thắt lại.

Lúc Trần Phong định đếm đến ba thì cũng kéo Đường Hùng ra ngoài cửa sổ.


Gió lạnh vù vù thổi xuyên qua cổ, trong đầu đều là cảnh tượng bị gai nhọn đâm xuyên qua người. Tâm trạng của Đường Hùng suy sụp, hét lớn: "Tao quỳ. Tao quỳ”

Anh ta đã thỏa hiệp nhận thua, tiếp tục thất bại dưới tay Trần Phong,

“Đúng là một tên hèn!” Khóe miệng của Trần Phong nở nụ cười khẩy, tiện tay vứt Đường Hùng xuống sàn,

Đường Hùng lảo đảo bò dậy, run rẩy quỳ dưới sàn. Anh ta vốn ngang ngược hống hách, nhưng bây giờ lại gào khóc.

Không ngờ về mặt điên cuồng này anh ta lại thua người khác, hơn nữa còn thua hai ván liên tiếp.

Tên giao hàng này thật sự quá tàn nhẫn, hoàn toàn không cần mạng. Bây giờ anh ta chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây, về nhà tìm cha dẫn thêm người đến để bắt Trần Phong lại, rồi từ từ chà đạp.

“Cậu chủ Dương cũng qua đây quỳ cho tao”

Đường Hùng ngoan ngoãn quỳ xuống. Trần Phong liền nhằm thẳng mục tiêu về phía Dương Vĩ.

Dương Vĩ đã sớm sợ mất mật, ôm cái đầu đây. máu ngồi xổm ở góc tường.

Nghe thấy Trần Phong gọi mình, anh ta cũng sắp suy sụp, có chung một suy nghĩ với Đường Hùng. Đó là mau chóng kết thúc mọi chuyện, rồi nhờ cha đến giải quyết mấy chuyện này.


“Tao quỳ." Anh ta chằm chằm bước đến, thế nhưng không có khí phách như Đường Hùng, bởi vì anh ta sợ đau thật.

Anh ta đang định quỳ xuống thì chợt nhìn thấy. Trần Phong cầm một chai rượu lên, rồi ném xuống dưới chân anh ta.

Thấy trước mặt đều là mảnh vỡ, sắc mặt Dương Vĩ trắng bệch, ngẩng đầu yếu ớt nhìn Trăn Phong nói “Anh đang làm gì thế? Làm sao mà tôi quỳ được?”

Trần Phong không khỏi cười khẩy: “Sao thế? Có cần tao mang một tấm đệm cói đến cho mày không?”

Dương Vĩ này đã nhiều lần nhục nhã Trương Hân Nghiên, không chỉ là thân thể mà còn suýt phá hủy thế giới tỉnh thần của cô ấy. Quả thật tội không thế tha.

Người như vậy cần phải để anh ta đau đến tận xương tủy một lần.

“Tao không quỳ, có giỏi thì mày giết tao đi”

Đối mặt với lời uy hiếp, trái lại Dương Vĩ rất có khí phách, nhưng hai chân lai yếu ớt đang run lấy bẩy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: C42: Mày muốn làm gì


Hai chân run rẩy đã bán đứng Dương Vĩ. Dù nói khí phách đến mấy cũng khiến người khác nghe có vẻ mềm nhũn như bùn loãng.

Trần Phong chăm chậm đi về phía Dương Vĩ, cười khẩy, đồng thời nghịch một khẩu súng lục.

“Không quỳ đúng không? Vậy thì tao đành phải ra tay thôi.

Trần Phong nhún vai, dáng về nhẹ như tênh.

“Mày muốn làm gì?” Dương Vĩ sợ sệt nhìn chằm. chằm Trần Phong, theo bản năng lùi vẽ sau một bước, càng lơ đãng nuốt nước bọt.

Anh ta còn đang ảo tưởng rằng giờ phút này tên điên Trần Phong này vẫn còn chút ý thức tính táo. Anh ta có bối cảnh, trước giờ chưa có ai dám đối xử với anh ta như vậy.

Trong lúc lơ đăng, tiếng súng đã vang lên.

Mọi người đều sợ hết hồn trước âm thanh điếc tai này. Tiếp theo cảnh tượng xảy ra trước mắt càng khiến bọn họ vô cũng hoảng sợ.

Người nổ súng là Trần Phong. Hẳn đã bản một phát vào đầu gối chân trái của Dương Vĩ.

"Á!" Dương Vĩ hét toáng lên. Trên đầu gối đã xuất hiện một lỗ máu.


Cơ thể nghiêng sang một bên, quỷ xuống.

Bởi vì bên dưới là mảnh vỡ, vừa hay đầu gối bị thương quỳ trên mảnh vỡ. Cơn đau như kim đâm vào đa thịt đã khiến Dương Vĩ tiếp tục hét lên.

Trong tiếng hét còn kèm theo cả tiếng khóc nức. nở. Vẻ mặt hống hách ngang ngược lúc ban đầu đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại đáng vẻ đáng thương thảm hại.

Ai mà ngờ rằng Trần Phong lại nổ súng. Thật sự quá bất ngờ.

Tiếng súng điếc tai càng khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Đường Hùng không khỏi toát mồ hôi lạnh, thầm. vui mừng. Nếu ban nãy mình cũng tiếp tục phản kháng thì 80% là bị tên điên này ném xuống rồi. Nói không chừng bây giờ mình đã bị hàng rào sắt đâm xuyên qua rồi.

Ngoài tiếng hét của Dương Vĩ thì cả phòng bao đều vô cùng yên tĩnh. Còn tiếng hét của Dương Vĩ thì càng trở nên rõ ràng, nghe có vẻ cực kỳ thê thảm.

Tim Trương Hân Nghiên đập thình thịch, cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài

Đây là lăn đầu tiên cô ấy tận mắt chứng kiến có người nổ súng ngoài đời thực. Hình ảnh hơi chấn động, càng khiến tim cô ấy rơi xuống đáy vực. Lần này Trần Phong thật sự chết chắc rồi, không còn khả năng nào để trở mình nữa.


Trương Thịnh Hào vẫn không biến sắc, mà rất bình tĩnh chứng kiến mọi chuyện. Nhưng sắc mặt của Dương Thuận Dân lại tái nhợt. Tên điên này thật sự. dám nổ súng. Nếu làm lớn chuyện thì anh ta cũng chết chắc.

“Được rồi, dập đầu đi. Cũng không cần nhiều đâu, mỗi người ba cái là đủ rồi”

Trần Phong cất súng, khoác tay ra hiệu cho. Dương Vĩ và Đường Hùng bắt đầu bài biểu diễn của mình.

Chỉ dập đầu ba cái đã coi như quá nhân từ rồi.

Lần này Đường Hùng chẳng hề do dự, dập đầu ba cái với Trần Phong. Anh ta là kẻ điên trong giới công tử bột, hoàn toàn đã bị Trần Phong thuần phục. Dù là độ điên hay liều lĩnh, anh ta đều không xứng xách dép cho. anh.

Dương Vĩ r3n rỉ run rẩy khóc lóc. Khắp sàn đều là mảnh vỡ, nếu dập đầu chẳng phải trán của anh ta sẽ nát tươm à? Nhưng không dập thì anh ta lại lo rằng mình sẽ bị Trần Phong đánh chết tươi.

“Mau lên” Trong lúc anh ta đang do dự, Trần Phong bỗng quát lớn.

Giọng nói này đã khiến Dương Vĩ run rẩy, tâm trạng bỗng mất khống chế, bắt đầu gào khóc. Anh ta đáng thương chống đỡ cơ thể bằng một tay, run rẩy khom người dập đầu trên mảnh vỡ.

Trần Phong cũng không làm khó dễ nữa, mà mim cười vô hại: “Làm sai thì nên bị trừng phạt, liệu tụi mày. có ghi hận tao không?”

Câu hỏi này thật sự đã khiến Dương Vĩ và Đường Hùng cạn lời.

Đường Hùng lắc đầu: “Không ghi hận, không ghi hận một chút nào”

Dáng vẻ thành khẩn, thái độ kiên quyết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: C43: Không ghi hận


Trần Phong biểu dương vỗ vào mặt anh ta.

Dương Vĩ vẫn đang khóc lóc, cảm thấy đầu gối sắp mất cảm giác rồi, chỉ mong sao mau chóng rời khỏi địa ngục này, để về nhà tìm mẹ.

Anh ta ra sức lắc đầu: “Không ghi hận”

Có lẽ sau này có năm mơ anh ta cũng sẽ bị cảnh tượng ngày hôm nay dọa cho tỉnh giấc, làm sao có thể ghi hận cơ chứ?

Trần Phong hài lòng gật đầu, nói với hai người: “Bây giờ hãy gọi cho cha của tụi mày đi, bảo bọn họ một mình đến đón tụi mày về. Nếu dám dẫn thêm một người, tao sẽ bản nổ đầu của tụi mày. Hơn nữa tốt nhất là nói cha của tụi mày nhanh lên một tí, bởi vì nếu bọn họ không đến thì tụi mày đừng hòng đứng dậy”

Nghe xong những lời này, cả hai đều như trút được gánh nặng. Chỉ cần cha đến thì bọn họ sẽ được an toàn tuyệt đối.


Đáng thương cho cả hai đều bị gấy một tay, vụng. về dùng một tay rút điện thoại ra, gọi điện cho cha mình.

Trước mặt người tàn nhẫn như Trần Phong, cả hai đều không dám thêm mắm dặm muối nói gì cả, mà chỉ nói mình đã bị thương, bảo cha đến cứu mình. Tất nhiên, cả hai cũng không quên nhắc nhở cha mình rằng, cần phải đến một mình

Sau khi cúp điện thoại, cả hai vẫn thành thật quỳ dưới sàn.

Đường Hùng thì chẳng sao cả, nhưng trên đầu gối của Dương Vĩ lại có một lỗ máu, hoàn toàn không chống đỡ được cơ thể, mà liên tục run rẩy.

Trong lòng Dương Vĩ càng gấp gáp hơn. Cha mau đến đây đi, nếu cha còn không đến thì con sẽ chết đó. Trần Phong nhàn nhã tự tại ngồi trên sofa, rót

một ly bia rồi uống một ngụm, nói với Trương Thịnh Hào: “Túc Tinh hội của các ông chẳng ra làm sao cả, bảy tám người trông có vẻ hùng hổ, nhưng đều để trang trí. Nhất là Trương Đức Phát kia, chỉ mới đánh ông ta rụng mất một cái răng mà đã khóc lóc chạy đến bệnh viện, còn không bằng một đứa con gái”

Trương Thịnh Hào cũng rót cho mình một ly bia, một tay mời Trần Phong: "Cậu Trần, xin lỗi. Trương Thịnh Hào tôi đứng đây nhận lỗi với cậu. Là tôi đã lỗ m ãng, tôi biết con gái tôi sẽ tỉnh mắt mà”

Trương Hân Nghiên chợt đỏ mặt, luôn cảm thấy câu nói này hơi kỳ quái cứ như cô ấy đã thích Trần Phong vậy.

Trần Phong liếc nhìn Trương Hân Nghiên rồi tức tối nói:“Cô gái này đúng là có con mắt tinh tường, vừa liếc mắt đã nhìn trúng tôi. Vậy là đã thật sự quá tốt với tôi rồi, lại còn mua thuốc, giặt giũ nấu cơm cho tôi nữa. Đúng là người phụ nữ có đức hạnh”


Trương Hân Nghiên chợt trừng mắt lườm Trần Phong. Cái tên trời đánh này lại bắt đầu ăn nói ba hoa rồi đó.

Có điều đoạn đối thoại của hai người này sao cứ khiến cô ấy càng nghe càng thấy kỳ quái thế. Hơi giống mùi con rể lần đầu gặp mặt cha vợ.

Trương Thịnh Hào cười nói: “Là con gái tôi có phúc, sau này vẫn phải làm phiền cậu Trần nhọc lòng rồi”

“Đừng khách sáo, tôi nghe nói ông chỉ có một cô. con gái cưng như vậy. Nếu ông bất cẩn đi đời, vậy chắng phải sản nghiệp này sẽ thuộc vẽ hai người chúng tôi à?" Trần Phong hơi di dỏm nói

Nghe vậy, đôi mắt tam giác của Trương Thịnh Hào mở to, cười ha hả: “Nhưng tôi không muốn đi sớm như thế, tôi còn muốn bồng cháu nữa đấy."

“Chuyện này cứ giao cho tôi, tôi đã nhờ người khác coi bói rồi. Nòng nọc nhỏ đều là con trai, bảo đảm sẽ cho ông bồng cháu” Trần Phong đính đạc nói.

“Hai người!" Trương Hân Nghiên siết chặt nắm đấm, không thể nghe tiếp nữa.


Nếu không phải nơi này không thích hợp, chắc chắn cô ấy sẽ hất đổ bàn rượu về tình hữu nghị giữa hai người này.

Nói gì không nói, tại sao cứ nói đến việc sinh con với Trần Phong thế? Thật khó hiểu.

Đoạn đối thoại của ba người đã khiến sắc mặt của người đàn ông đồ đen và Dương Thuận Dân đang đứng dựa vào tường đều trở nên khó coi.

Ở nơi căng thắng thế này, vậy mà bọn họ lại uống rượu tán gẫu chuyện gia đình, đúng là chẳng coi bọn họ ra gì.

Cuối cùng đến mười phút sau, bông truyền đến tiếng bước chân vội vã. Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặt chữ điền đeo mắt kính gọng vàng vội vã đi vào phòng bao. Thấy Đường Hùng đang quỳ dưới sàn thì đôi mắt trở nên hung ác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: C44: Không muốn sống nữa đúng không


"Đứng dậy nhanh lên!

Người đàn ông đó chính là cha của Đường Hùng, Đường Chính Phong, ông ta bước tới đỡ con trai mình dậy nhưng lại vô tình đặt tay lên cánh tay trái bị thương của con trai mình, khiến Đường Hùng hét lên đau đón!

"Ai đã làm điều này? Không muốn sống nữa đúng không!"

Nhìn thấy tình trạng khốn khổ của con trai mình, Đường Chính Phong đột nhiên nổi giận

“Cha, con suýt chút nữa bị đánh chết rồi!”

Chỗ dựa lớn nhất đã đến đây, Đường Hùng vui mừng đến suýt khóc, quên mất vết thương trên cánh tay vừa rồi.

Nhưng khi vui mừng khôn xiết, anh ta nói chuyện cũng rất thận trọng,

Bởi vì Đường Chính Phong chỉ tới một mình, mà tên điên Trần Phong kia còn có súng, anh ta vẫn còn bị chấn động, anh ta chỉ sợ mình nói không đúng sẽ lại chọc giận tên điên Trần Phong.

Bây giờ tốt nhất nên về nhà, nhà là nơi trú ẩn ấm áp và an toàn nhất!.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Rời khỏi đây, anh ta chi muốn rời khỏi nơi kinh khủng này!


"Cha đến rồi, đừng sợ, chúng ta tính sổ với bọn nó!"

Đường Chính Phong an ủi Đường Hùng, nhưng ông ta không khỏi âm thầm kinh ngạc!

Con trai ông ta được ông ta chiều chuộng, ngang ngược và rất to gan, hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà khiến anh ta trở nên như thế này?

Ánh mắt ông ta quét qua ghế sofa, cuối cùng dừng lại trên người Trương Thịnh Hào.

"Trương Thịnh Hào, ông đúng là ăn gan hùm mật báo, dám làm như vậy với con trai tôi, tôi thấy ông không muốn sống nữa rồi!” Đường Chính Phong tức. giận mảng, ánh mắt hung áo!

Vừa rồi trên điện thoại, Đường Hùng không nói chỉ tiết chuyện đã xảy ra, khiến Đường Chính Phong lầm tưởng rằng chính là Trương Thịnh Hào, thú lĩnh bang hội này ra tay tàn nhắn.

Ông ta cũng nhìn thấy Trần Phong, tò mò tại sao người giao hàng có thể ngồi trên sô pha, nhưng không hề nghỉ ngờ rằng chính người giao hàng này đã khiến con trai mình như thế.

“Haha~"

Trương Thịnh Hào khẽ mỉm cười, trước đây khi đối mặt với Đường Chính Phong, ông ta luôn tỏ ra cung kính, thậm chí thấp hèn.

Hôm nay mọi chuyện đã đến mức này, không cần phải lo lắng gì nữa nên ông ta trở nên cứng rắn: "Là tôi làm, ông muốn thế nào?"


Nếu đã bị hiểu lầm thì cứ đâm lao theo lao, đúng lúc bày tỏ thái độ với Trần Phong.

Hôm nay coi như ông ta đã được ăn cả ngã về không, đặt hết kỳ vọng vào Trần Phong.

Dù có vẻ như là một canh bạc lớn nhưng ông ta vẫn tin vào tăm nhìn của mình!

“Được rồi, hay cho một Trương Thịnh Hào, ông. cảm thấy thành lập bang hội là giỏi lắm sao, chờ đó, sẽ nhổ bỏ Túc Tỉnh hội của ông, không để lại bất cứ ai!"

Đường Chính Phong vô cùng tức giận, Trương Thịnh Hào vốn là một con chó nịnh nọt ông ta, bây giờ lại quay lưng lại với ông ta.

Sau khi nói một cách gay gắt với Trương Thịnh Hào, Đường Chính Phong thoáng nhìn thấy Dương Thuận Dân đang đứng dựa vào tường.

Ông ta liếc thật sâu về phía những người xung. quanh Dương Thuận Dân, lơ đãng chỉnh lại kính và chửi: "Dương Thuận Dân, cậu thực sự đã làm tôi xấu hổ. Khi trở vẽ tôi sẽ tính sổ với cậu!"

Nhìn Đường Chính Phong, Dương Thuận Dân không khỏi run rẩy.

Anh ta sợ nhất phải đối mặt với lãnh đạo trực tiếp. của mình.

"Con làm sao vậy?"

Lúc này, Đường Chính Phong đột nhiên chú ý tới con trai mình đang kéo cánh tay mình.

Chỉ nghe thấy con trai hèn nhát thì thăm: "Cha, không phải Trương lão đại đánh con, mà là Trần Phong, người mặc quần áo giao hàng ngõi trên ghế sofa, hẳn đã giật súng của Dương Thuận Dân!"

Tuy giọng nói rất thấp nhưng Đường Hùng vừa nói vẫn vô tình liếc nhìn Trần Phong, sợ Trần Phong nghe thấy anh ta đang tố cáo!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: C45: Người giao hàng


"Súng?”

Đường Chính Phong sửng sốt một chút, liếc nhìn Dương Thuận Dân, sau đó lại chuyển sự chú ý về phía Trần Phong.

Ông ta lại đánh giá Trần Phong, nếu không phải con trai ông ta tự mình nói ra, ông ta sẽ không tin người giao hàng kia lại làm ra tất cả những chuyện này.

Trần Phong chậm rãi đứng lên, đã nhắc tới hẳn, hẳn là cũng có thể xuất hiện rồi!

Hắn bày ra vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm, cười nói “Đường cục trưởng coi thường người giao hàng à, thật là buồn cười, vừa tới liền sủa khắp nơi, phát hiện chính mình cũng không biết là ai đánh con trai mình, thật sự là xấu hổ mà!"

Nghe vậy, sắc mặt Đường Chính Phong nhất thời trở nên cực kỳ âm trầm, trầm giọng hỏi:" Cậu là ai?"

“Người giao hàng! Dạy cho con trai của ông một bài học và cho anh ta biết hậu quả của việc ỷ thế hiếp người!" Trần Phong bình tĩnh nói.

“Được rồi! Tôi thật sự không nhìn ra đấy!" Đường Chính Phong tái mặt nói: Bây cậu muốn làm gì? Tôi cũng ở đây rồi, có thể mang con trai tôi đi được rồi chứ?"

Mặc dù nói thế, ông ta cũng đã nhìn ra người giao hàng này không phải là người bình thường


Chỉ với việc có thể bình tĩnh ung dung như vậy. trong tình huống này thì cũng nhìn ra một phần rồi.

Nhìn Dương Vĩ ở bên cạnh, thật sự rất thống khổ, so sánh ra, con trai của ông ta dường như cũng chưa chịu ấm ức nhiều.

Vậy thì trước tiên nghĩ biện pháp đưa con trai đi, sau đó tính sổ sau, không cần khiêu khích kẻ điên đang có súng!

Trần Phong chưa kịp nói gì thì đã có người khác vội vàng bước vào phòng.

"Con trai!"

Người tới hơi mập, hơi hói, dáng vẻ rất hèn hạ, chính là cha của Dương Vĩ, Dương Tiên.

Khi nhìn thấy con trai mình quỳ trên kính vỡ, đầu đầy máu, ông ta lập tức tức giận.

"Ai đã làm chuyện này? Tôi sẽ lột da nó! Ông ta bước tới đỡ con trai mình dậy, khuôn mặt co giật hét lên.

Nghe được những lời ngạo mạn như vậy, Trần Phong nheo mắt lại, có chút không hài lòng.

Chỉ với sự thay đổi biểu cảm này đã khiến Dương Vĩ rùng mình.

Dương Vĩ vội vàng nhỏ giọng nói với Dương Tiên: “Cha, đừng nói nữa!”

Phản ứng của Dương Vĩ khiến Dương Tiên sửng sốt, ông ta có thể cảm nhận rõ rằng rằng con trai mình đang sợ hãi điều gì đó!

Ông ta tức giận nói: “Con trai, con sợ gì? Có cha ở. đây, không ai có thể bắt nạt con nữa, người khác làm hại con, cha sẽ trả lại gấp mười!"

Sắc mặt Trần Phong cảng ngày càng khó coi, tùy ý nói: Sếp Dương, tôi kêu ông đến đón con trai, cũng. không phái kêu ông mảng ôi. Nếu ông có thái độ này, vậy thì ở lại với con trai đi, không cần đi nữa!”

“Mẹ kiếp!" Dương Tiên đột nhiên quay đầu lại, muốn nhìn xem người không sợ chết này là ai.


Nhưng ông ta lại phát hiện người đang nói lại là một thắng nhóc giao hàng, ông ta lập tức cười khinh thường nói: Là mày đang nói à? Mày là cái thá gì hả?"

“Cha, đừng nói nữa!"

Dương Vĩ tiếp tục kéo cha mình, gần như ngã gục.

Nếu Trần Phong lại tức giận, ai biết tên này sẽ làm chuyện điên rồ gì.

“Đừng sợ, cha có thể gi ết chết một tên giao hàng chí bằng một ngón tay!"

Cơn tức giận của Dương Tiên không thể nguôi ngoai chút nào, khi nhìn thấy quần của con trai mình dính đầy máu, ông ta càng tức giận hơn, muốn lao lên tát Trần Phong một cái.

“Đúng là không biết xấu hổ!"

Trần Phong chậm rãi đi về phía Dương Tiên, rất thất vọng với tên béo này.

Quả nhiên ông ta có đức hạnh như con trai mình, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

“Mày đang làm gì vậy? Có biết bố mày là ai không?"

Cảm nhận được sự ớn lạnh của Trần Phong, Dương Tiên vẫn ra vẻ hất hàm, lộ rõ thân phận và cố gắng đè chết Trần Phong.


"Ông là ai? Ông là một bãi phân chó!”

Trần Phong đột nhiên tung một cước ra, trực tiếp đá vào bụng béo của Dương Tiên.

Một người đàn ông béo nặng gần 200 cân bị đá ngồi trên mặt đất, hoàn toàn choáng váng.

"Mày dám đánh tao? Mày dám đánh tao?" Dương Tiên trừng to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được.

Ông ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng có một ngày mình sẽ bị người giao hàng đánh đập.

“Đánh cũng đánh rồi, còn hỏi làm gì?"

Trần Phong nhất thời cảm thấy bất lực, vì sao những người có quyền thế này bị mình đánh đều dùng một lý do này thế?

Hơn nữa, những người này lấy đâu ra tự tin cho rằng không ai dám đánh mình?

Thật là khó hiểu!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: C46: Vẫn chưa hiểu sao


“Đinh~"

Đúng lúc này, điện thoại của Đường Chính Phong. vang lên.

Ngay lập tức tiếng chuông lanh lảnh khiến cả căn phòng im lặng

Đường Chính Phong lấy điện thoại di động ra, ông ta chỉnh lại kính rồi nhìn thông tin người gọi, sau đó vội vàng thay đối giọng và trả lời cuộc gọi với vẻ khiêm nhường: “Lão lãnh đạo, sao ngài lại gọi điện vậy?”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một ông lão, giọng rất trầm và dày, ông ấy nói hiện tại cậu đang ở đâu? Có phải ở cùng chỗ với con trai của cậu không?"

Đường Chính Phong sửng sốt, ông ta ấp úng nói “Đúng vậy, lão lãnh đạo, chúng tôi ở nhà."

"Nói láo! Ông lão bỗng nhiên tức giận mắng: “Mặc kệ hiện tại cậu đang làm gì thì cũng phải mau chóng trở về cho tôi. Tôi đã tận tình khuyên bảo cậu cả nửa ngày, những ngày này phải để mắt đến con trai của cậu và những người bên dưới, nhưng cậu không nghe. Hôm nay, mấy cái tội trạng của cậu lại bị người ta đào ra, hơn nữa đối phương có bằng chứng trong.


tay. Nói cho cậu biết điều này, một khi được xác thực thì cũng đủ để cậu phải vào tù đấy."

"Cái này."

Đường Chính Phong sửng sốt, sắc mặt ông ta trở nên khó coi.

Ông lão nói tiếp: "Còn đứa con trai của cậu nữa, nó đúng thật là một tên súc sinh. Nếu không tận mắt nhìn thấy đoạn video này, tôi cũng không dám tin con trai cậu có thể phạm tội hi3p d@m và giết người không thành. Đoạn video này đủ để khiến cho con trai cậu và cậu chắc chắn ngồi tù”

Đường Chính Phong nghe vậy thì sợ hãi, giọng nói có chút run rẩy: "Lão lãnh đạo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Ông ta thực sự không hiểu làm thế nào những tội trạng trước đây lại bị người ta lôi ra, rõ ràng lúc đấy ông ta đã nhờ cậy các mối quan hệ để áp chế tồi mà.

Hơn nữa, việc giết người của con trai ông ta cũng được thực hiện một cách bí mật, với lại cũng đã dùng tiền mua chuộc gia đình nạn nhân, tại sao lại đột nhiên xuất hiện một đoạn video?

Ông lão hừ lạnh một tiếng: "Vẫn chưa hiểu sao?"

Chắc hẳn là con trai cậu đã đắc tội với nhân vật lớn rồi."

r“Thủ đoạn của đối phương rất ngang tàn, cậu không thể trêu vào. Nhưng tôi nghĩ đối phương đã giao. những thứ này cho tôi thay vì giao trực tiếp cho các bộ phận liên quan hoặc đăng lên mạng, điều này cũng là để lại cho cậu một con đường sống”

“Cho nên, chỉ cần con trai cậu chưa chết thì nhanh chóng trở về, còn so đo với người khác thì cẩn thận vạn kiếp cũng không thể cứu văn được

Nói xong, ông lão nhanh chóng cúp điện thoại.


Đường Chính Phong cầm điện thoại di động trên tay, ông ta hoảng hốt sững sờ tại chỗ.

Chẳng mấy chốc đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Ông ta quay đầu nhìn về phía Trần Phong, lập tức da đầu tê tần

"Chẳng lẽ mọi chuyện đều là do người giao hàng này làm sao?"

Ông ta không khỏi nuốt nước bọt, sau đó kéo tay Đường Hùng bước ra ngoài, không thế ngây người ở cái nơi không nên ở này nữa

Trần Phong đưa tay chặn đường đi của Đường Hình như tôi còn

Chính Phong, hẳn nghiền ngẫm nói:"Hình như tôi còn chưa đồng ý thả các người đi mà?"

Đường Chính Phong sửa lại thái độ trước đó, ông ta gật đầu đầy khách khí: “Vừa rồi con trai tôi gọi điện nói chỉ căn tôi đến một mình thì có thể mang con trai tôi đi. Tôi không hề nuốt lời, hy vọng cậu có thể giơ cao đánh khẽ, thả cho con trai tôi trở về."

Giọng điệu khiêm tốn như vậy khiến tất cả mọi người phải lộ ra vẻ mặt khó tin.


Bọn họ chẳng hiểu tại sao thái độ của Đường Chính Phong đối với Trần Phong lại thay đổi mạnh mẽ sau khi nhận được một cuộc điện thoại.

Trương Hân Nghiên hơi nhếch miệng và không thể tin vào mắt mình.

Còn Trương Thịnh Hào lại khế mỉm cười, Đường Chính Phong thay đổi như vậy chỉ có thể chứng minh một điều, đó chính là ông ta đã cược thẳng, Trần

Phong là một người vô cùng khó lường.

"Cha-"

Đường Hùng kéo tay cha mình, anh ta có thể cảm nhận được mồ hôi trên tay cha mình một cách rõ ràng.

Và giống như cha mình, anh ta cũng không khỏi nuốt nước bọt, lần này anh ta đã đá trúng vào tấm sắt cứng rắn rồi, hơn nữa còn là một tấm sắt rất dày.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: C47: Kiểm soát hiện trường đi


Trần Phong nheo mắt lại, hắn đang định lên tiếng thì Dương Tiên ở bên cạnh lại đần độn đứng dậy và phủi mông.

Dương Tiên nhìn Đường Chính Phong với vẻ cực kỳ khó hiểu, ông ta dùng giọng điệu giễu cợt nói “Đường Chính Phong, dù sao ông cũng là cục trưởng, con trai ông bị người ta đánh mà đến cái rằm cũng không dám thả, thật sự quá vô dụng. Nhưng tôi đây cũng không dễ lừa như vậy đâu, nhìn vết máu trên thất định phải báo thù”

"Đó là việc của ông, ông muốn làm gì thì làm, ông không có quyền xen vào quyết định của tôi với con trai tôi” Đường Chính Phong chẳng muốn để ý đến Dương Tiên, kẻ không có mắt nhìn này thì có thế làm gì được.

Không chỉ có Đường Chính Phong không muốn tiếp lời Dương Tiên, mà ngay cả Dương Vĩ đang đau đến sắp sụp đổ cũng sốt ruột nói với Dương Tiên: “Cha, chúng ta đi nhanh đi, đừng so đo nữa, con còn đang chảy máu, con phải đến bệnh viện, nếu không chân con sẽ bị tàn phế mất”

"Con trai, chịu đựng một chút, lập tức sẽ có người tới đưa con đi bệnh viện."

Dương Tiên trấn an Dương Vĩ, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng còi báo động.

Tiếng còi cảnh sát vang vọng khuấy động thần. kinh đang căng thẳng của mọi người.

Đặc biệt là Trương Hân Nghiên, cô ấy gần như không chịu nổi.


Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, cô ấy đã trải qua quá nhiều chuyện thách thức thần kinh, gần như biến cô ấy thành một con chim sợ cành cong.

Trần Phong không khỏi nheo mắt lại, diễn biến này khiến hắn không ngờ tới, xem ra sự tỉnh càng ngày càng thú vị.

Nghe thấy tiếng còi báo động, lập tức Dương Tiên tràn đầy sức mạnh nói với Dương Vĩ: "Là chú Lý của con đưa người tới đây, một lát nữa chú ấy sẽ đưa con đến bệnh viện. Hôm nay cha phải xử lý những người ở đây”

Đường Chính Phong cũng có chút sửng sốt, ông ta là cục trưởng cục cảnh sát phụ trách phân công quản lý nơi này, viên cảnh sát này từ đâu đến?

Trong lúc tò mò, Dương Thuận Dân đang ở rất gần cửa sổ khẽ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ và nói "Là xe của tổng cục cảnh sát tỉnh Tân”

" Tổng cục tỉnh?"

Đường Chính Phong quay đầu lại và nhìn thấy vẻ đắc ý của Dương Tiên thì lập tức hiểu ra.

Dương Tiên này có quan hệ rất tốt với một vị phó. chánh ở tổng cục tỉnh, nhất định là Dương Tiên đã gọi đối phương đến đây.

Trong lòng ông ta chợt lạnh lẽo, trong lòng có chút rối bời.

Trần Phong vẫn đang híp mắt, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ, hẳn chỉ bảo Dương Vĩ gọi điện thoại nói Dương Tiên đến một mình.

Không hề nói bất kỳ lời dư thừa nào, vậy làm sao Dương Tiên có thể biết được hoàn cảnh của con trai mình và tìm đến một người có địa vị không nhở?

Hắn liếc mắt nhìn lại, phát hiện ánh mắt Dương Vĩ có chút né tránh thì lập tức hiểu ra được đại khái.

Thẳng ranh này, không ngờ lại là một kẻ xấu tính.

Trông có vẻ sợ chết khiếp nhưng lại giở trò sau. lưng.


Đoán chừng là có lẽ anh ta đã không cúp máy sau khi gọi điện và để cho Dương Tiên nghe hết mọi chuyện xảy ra ở hiện trường.

Hắn suy nghĩ một lát rồi đi tới bên cửa sổ và cũng thoáng nhìn ra ngoài.

Sau đó, hẳn mỉm cười đầy ẩn ý với Dương Thuận Dân

Không hiểu ý tứ của Trần Phong, Dương Thuận Dân cũng không nói gì, chỉ là trong lòng âm thầm chửi bới: Để xem lát nữa một con chó láo cá như mày sẽ. chết như thế nào?

Vừa rồi Dương Vĩ không dám nhìn vào ánh mắt sắc bén của Trần Phong, bởi vì anh ta sợ Trần Phong sẽ nhìn thấu việc ban nãy anh ta không cúp điện thoại và sẽ xử lý anh ta trước khi chú Lý bước vào.

Hiện giờ anh ta chỉ cầu mong thời gian trôi nhanh hơn một chút, chỉ cần chú Lý đi vào thì anh ta sẽ bình an vô sự.

Một lúc sau, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục với vầng trán đoan chính dẫn theo người xông vào trong.

"Kiểm soát hiện trường đi."

Người đàn ông trung niên rất nho nhã nhưng cũng không làm mất đi khí phách, ông ta vung tay phải lên, hơn chục sĩ quan mặc đồng phục cầm súng đã khống chế xong hiện trường.


Lúc này Trần Phong không hề cử động, tư thế của hắn thật sự giống như người qua đường đang xem náo nhiệt

Như thể muốn nói, chuyện này không liên quan gì đến tôi.

Trương Hân Nghiên lại trở nên căng thẳng, lần

này có vẻ đổi phương có bổi cảnh rất lớn, không phải một tên đội trưởng như Dương Thuận Dân có thể so sánh được.

Cô ấy lo lẳng nhìn về phía Trần Phong, nhưng đột nhiên có người kéo tay cô ấy.

"Cha~"

Cô ấy nghiêng đầu nhìn sang thì thấy đó là cha của cô ấy, ông ấy dùng ánh mắt trấn an nhìn cô ấy.

Mặc dù vẫn còn lo lắng nhưng Trương Hân Nghiên đã cảm thấy an tâm hơn nhiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: C48: Sao lại thành ra thế này


Nhất thời Dương Tiên cảm thấy tràn đầy sức lực, ông ta hếch khuôn mặt tròn vo lên.

Ông ta nói với người đàn ông trung niên: "Phó chánh Lý, ông nhìn cháu trai của ông xem, bị người ta đánh thành cái dạng gì rồi kìa”

Người đàn ông trung niên tên thật là Lý Đồng Châu, ông ta nhìn đầu và chân của Dương Vĩ đầy máu, sắc mặt tái nhợt, trông vô cùng chật vật.

Ông ta khẽ cau mày hỏi: “Sao lại thành ra thế này?"

Dương Vĩ đang thấy cực kỳ túi thân, anh ta trút bỏ hết mọi đau đớn và bất bình, cứ thế bật khóc oa oa

Anh ta chỉ vào Trần Phong và nói với giọng nức nở: "Chú Lý, chính là cái tên giao hàng kia, hắn dùng súng bản vào đầu gối cháu, dùng gạt tàn đập vào đầu cháu. Cháu... cháu, chú phải làm chủ thay cho cháu. đó"

“Cái gì? Vết thương trên chân con là do súng gây ra sao?"

Dương Tiên chấn động, lập tức ông ta mở to hai mắt và kêu lên.

Vừa rồi chỉ để ý đến trên chân con trai mình có máu, ông ta còn tưởng vết thương đó do thủy tinh làm. xước.


Yết thương do súng gây ra? Đây không phải là muốn làm phản hay sao?

Khuôn mặt mập mạp của ông ta run lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phó chánh Lý, dùng súng hành hung, nhanh chóng bắt tên giao đồ ăn này đi."

Lý Đồng Châu quay đầu nhìn về phía Trần Phong, vẻ bình thản đó rất tương xứng với khí chất nho nhã của hẳn.

"Cậu nói xem nào?" Ông ta hỏi Trần Phong.

“Phó chánh Lý, ông còn hỏi gì nữa? Chẳng lẽ con trai tôi có thể nói dối sao? Mau bắt phần tử hành hung này lại đi” Dương Tiên thúc giục với thái độ cực kỳ bất mãn.

Còn muốn hỏi cái gì nữa, chỉ cần bắt hắn về và nhốt lại rồi từ từ xử lý.

Tuy nhiên, Lý Đồng Châu lại giơ tay ra hiệu cho. ông ta bình tính lại và không cần nóng vội

Trần Phong khẽ nhún vai, hắn cười nói: “Tôi chỉ là một người qua đường, trông thấy nơi này náo nhiệt nên nhìn lâu một chút, còn về phần nổ súng hay đánh người gì đó thì tôi không có làm, các ông không thể cây có nhiều người mà đổ tội cho tôi được."

Vừa rồi Trần Phong còn cực kỳ hung tợn, nháy mắt đã biến thành dáng vẻ thật thà chân chất.

Hơn nữa vừa mở miệng là đã đùn đấy hết tất cả mọi việc.

“Chú Lý, hẳn”

Dương Vĩ vừa cuống cuồng vừa căm giận, hiện tại tên điên này lại đám giở trò vô lại.

Nhưng khi anh ta đang định giải thích sự việc giống như cha mình thì bị Lý Đồng Châu giở tay cắt ngang.

Dương Tiên lộ ra vẻ mặt kỳ quái, ông ta có chút không hiểu được người bạn lâu năm này.

Lý Đồng Châu suy nghĩ một chút, sau đó ông ta nói với cấp dưới: "Đi, khám xét người hẳn và tìm xem có súng thì lấy ra”

Khi nghe thấy có súng, nhất thời cấp dưới của ông ta cảm thấy căng thẳng và cha súng vào Trần Phong.


Hai người trong số bọn họ bước tới và sờ s0ạng khắp người Trần Phong,

"Hai đồng chí này, chúng ta đều là đàn ông, có vài chỗ riêng tư cũng không nên đụng chạm bừa bãi đâu:

Trần Phong rất lãnh đạm, mặc dù bị đàn ông đụng chạm vào rất kỳ quái nhưng hẳn vẫn rất hợp tác.

"Không phát hiện ra súng."

Sau khi hai người hoàn thành việc tìm kiếm, họ nói với Lý Đồng Châu.

"Cái gì? Không có sao? Cái này."

Nhất thời Dương Vĩ trợn tròn hai mắt, anh ta hoàn toàn mờ mịt.

Sao có thể như vậy được, lúc đó Trần Phong có ba khẩu súng, trên người có hai khẩu và trong tay có một khẩu, làm sao có thể đột nhiên biến mất được?

Không chỉ Dương Vĩ, hầu như tất cả mọi người đều có chút ngơ ngác.

Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng rằng Trần Phong có cầm súng, vậy tại sao lại biến mất một cách không thể hiểu nổi như thế?

"Nhìn xem, đổ oan cho một người tốt rồi đó." Trần Phong mim cười, hẳn dùng tay phải chỉ vào Dương Thuận Dân và nói với Lý Đồng Châu: "Vị quan lớn này,tôi biết ai có súng, chính là người này, còn có hai cấp dưới của anh ta là cảnh sát giả. Đúng rồi, những cảnh sát này đều là giá. Nếu mấy người không tin thì có thể kiểm tra số hiệu cảnh sát của bọn họ”


Ngay khi những lời này được thốt ra, tất cả mọi người đều hãi hùng nhìn Dương Thuận Dân.

Trần Phong lại dám nói những cảnh sát do Dương. Thuận Dân dẫn đến đều là giả, quả thật là không khiến người ta sợ chết khiếp thì không dừng.

"Lục soát ba người bọn họ đi."

Không chút do dự, Lý Đồng Châu vung tay ra lệnh.

"Không được nhúc nhích."

Dương Thuận Dân đổ mồ hôi đầm đìa, anh ta hoảng sợ lùi lại phía sau nhưng đã bị người ta chữa súng vào đầu.

Chỉ trong chốc lát, người ta tìm thấy súng lục trong người anh ta và hai người dưới trướng của anh tạ

Cảnh tượng quái dị này khiến mọi người cực kỳ hoảng sợ.

Vì sao khẩu súng trên người Trần Phong lại chạy. qua người của Dương Thuận Dân và cấp dưới của anh ta, đây là trò áo thuật sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: C49: Tao sẽ không để yên cho mày đâu


Tuy nhiên, khi nhìn thấy tình cảnh này, Trương Hân Nghiên rất ngạc nhiên nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trần Phong thật sự có chút thần kỷ.

“Mày làm cái quái gì với tao vậy, tao sẽ không để yên cho mày đâu” Dương Thuận Dân chửi rủa Trần Phong, nhất định là vừa rồi Trần Phong giả vờ đi đến bên cạnh cửa sổ rồi vô tình đưa tay nhét khẩu súng lục

vào túi của bọn họ. Nhét một khẩu súng nặng như vậy vào túi của

anh ta mà anh ta lại không có phản ứng gì, điều này thực sự khó tin.

Trần Phong nở nụ cười cực kỳ thành thật, hẳn buông thống hai tay và nói: "Anh đang nói cái gì vậy, sao tôi nghe không hiểu? Chỉ là anh cũng quá đần độn rồi, súng của cảnh sát nước ta là súng ngắn loại 92 được sản xuất trong nước. Cái mà anh cầm là do. nước Sa chế tạo, không phải loại 92. Sao nhỉ, anh là cảnh sát của nước Sa à?"

"Còn nữa, anh nhìn bộ đồng phục mà các anh đang mặc đi, là giả thì cũng thôi đi, vậy mà trên ngực của hai người lại mang số hiệu cảnh sát giống nhau,đầy sơ hở như vậy mà còn muốn lừa gạt người khác, quả thực buồn cười”

Mọi người đều nhìn về phía cấp dưới của Dương Thuận Dân, quả nhiên có hai người mặc đồng phục có số hiệu cảnh sát giống nhau.


Một lỗ hống lớn như vậy, thế mà lúc trước không có người nào phát

"Thật lợi hại”

Trương Thịnh Hào vô cùng khâm phục, chàng trai trẻ này thực sự quá lợi hại.

Mặc dù Trần Phong khá điên cuồng, nhưng cũng không phải là không có đầu óc, ngay từ đầu hẳn đã. biết đám người này là giả.

Nguyên nhân vừa nói chỉ là một phần, còn có một điểm quan trọng hơn.

Vào ngày hôm qua, hắn đã gọi điện cho một người thần bí, yêu cầu người đó cảnh cáo Đường Chính Phong, đồng thời nghiêm cấm cấp dưới không được tự ý điều động cảnh sát, càng không thể tự tiện mang theo súng.

Tất cả những gì hắn làm chính là vì dự đoán được. Đường Hùng sẽ dựa vào thế lực của Đường Chính Phong để tự điều động lực lượng cảnh sát đến uy Trương Thịnh Hào..

Vừa rồi Đường Chính Phong nhận điện thoại, đoán chừng là bị lãnh đạo khiển trách nên thái độ mới thay đổi hẳn như vậy.

Với tiền đề này, Trần Phong gần như chắc chắn bất kể người mà Dương Thuận Dân mang đến là thật hay giả, nhất định là muốn lừa gạt Đường Chính Phong.

Sau khi đến đây, nhìn thấy đồng phục và súng của họ thì hẳn càng thêm chắc chắn với phỏng đoán của mình,

Nhưng hắn không ngờ nhóm người này lại to gan lớn mật đến mức này, hơn chục cảnh sát giả, quả thực là một cái bẫy để đấy Đường Chính Phong vào chỗ chết

Cho nên với những căn cứ này, dù có ra tay tàn ác. với Dương Vĩ và Đường Hùng, hẳn cũng không cần lo lắng.

Bởi vì chỉ cần nắm bắt được việc cảnh sát giả mạo này là có thể bất khả chiến bại.

Tất nhiên, ngoại trừ hẳn ra thì những người khác. trong phòng đều bị lừa.


Kể từ khi Dương Thuận Dân bước vào, ngoài hắn ra thì không ai nghỉ ngờ tính xác thực của bọn họ.

Bởi vì Trương Thịnh Hào biết Dương Thuận Dân và biết thân phận của Đường Hùng, cho nên ông ta vô. thức thừa nhận thân phận của đối phương và cũng không nghỉ ngờ mà đi xác minh lại.

Về điểm này, Trần Phong lại có chút thất vọng.

Dù sao Trương Thịnh Hào cũng lăn lộn hơn mười năm, bị một mánh khóe nhỏ như vậy đánh lừa thì không đúng tiêu chuẩn lầm.

Về việc lặng lẽ nhét súng cho Dương Thuận Dân và cấp dưới của anh ta, thú đoạn nhỏ này chí là một việc cỏn con đối với Trần Phong.

“Tôi” Dương Thuận Dân sửng sốt, khuôn mặt ngập tràn hoảng sợ.

Khi Lý Đồng Châu đến, anh ta đã hoảng loạn và thầm mắng Dương Tiên cả hàng ngàn lần ở trong lòng.

Nếu như không phải tên đăn này gọi Lý Đồng Châu tới đây thì anh ta nhất định có thể che giấu được.

Hiện tại đã bị vạch trần, lỗi này không hề nhỏ.

Anh ta tuyệt vọng nhìn về phía Đường Chính Phong và hét lên: "Cục trưởng Đường, ông phải cứu tôi, đều là do Đường Hùng nhờ tôi làm việc này."


Đường Chính Phong tức giận muốn nổ tung, tên này thành sự không đú mà bại sự thì có thừa, thật sự là ngu không tả nổi

Hôm qua, lão lãnh đạo đã gọi điện cho ông ta và cảnh báo rằng Đường Hùng có thể gây chuyện, dặn dò ông ta không được để cấp dưới trút giận thay cho Đường Hùng, phải quản lý cấp dưới thật nghiêm ngặt kiểm soát chặt chế súng ống.

Để ngăn chặn lỗ hổng này, ông ta đã đặc biệt ra lệnh nghiêm cấm những người thân tín trong cục của mình, bao gồm cả Dương Thuận Dân để họ không được phép tủy ý hành động, đồng thời ra lệnh cho bọn họ không được đeo súng trong khoảng thời gian này

Ai biết được tên ngu Dương Thuận Dân này lại vì lấy lòng Đường Hùng mà đã làm ngơ trước lời nói của ông ta.

Bọn họ còn to gan lớn mật, không biết từ đâu tìm đến một nhóm người giả danh cảnh sát, thậm chí còn kiếm được ba khẩu súng.

Khi mới bước vào và nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta ước gì có thể lôi Dương Thuận Dân ra ngoài và bản chết anh ta.

Vì con trai, ông ta chỉ có thể giả vờ không biết gì, đợi chuyện hôm nay kết thúc rồi mới giải quyết.

Ai biết Dương Tiên lại nổi điên đi tìm phó chánh Lý đến đây, cứ thế sự việc lần này đã bị vạch trần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: C50: Chờ trừng phạt đi


Sự việc phát triển có phần vượt quá dự liệu của Đường Chính Phong.

Mang súng và giả làm cảnh sát đều là tội nặng, hiện giờ đã không còn cách nào để cứu vn, chỉ có thể để cho Dương Thuận Dân làm con tốt thí.

Ông ta bày ra dáng vẻ chính nghĩa và lớn tiếng khiển trách Dương Thuận Dân: "Dương Thuận Dân, cậu làm đội trưởng mà lại dám tập hợp người giả làm cảnh sát, thậm chí còn mang súng riêng, chờ pháp luật trừng phạt đi.

“Cục trưởng Đường, ông không thể làm như vậy được. Nếu không phải con trai của ông nhống nhẽo bắt ép tôi thì làm sao tôi có thể làm ra việc này? Ông không thể buông bỏ tôi được." Dương Thuận Dân trợn tròn mắt, Đường Chính Phong chính là cọng rơm cuối cùng của anh ta, nếu không lôi kéo ông ta thì anh ta chắc chắn sẽ chết

"Đừng có lôi con trai tôi vào, chờ trừng phạt đi” Đường Chính Phong nói với vẻ đầy chính nghĩa, ông ta vô thức điều chỉnh kính mắt.

Ông ta quay lại trừng mắt nhìn đứa con trai không chịu thua kém của mình, hận không thể lột da tên không biết trời đất này.

Dương Thuận Dân là con chó ngoan ngoãn nhất mà ông ta bồi dưỡng được, chết như thế này thật sự khiến ông ta đau lòng.


Đường Hùng sợ hãi không dám nói gì, anh ta thành thật đứng phía sau Đường Chính Phong.

Diễn biến xoay chuyển khiến Trương Thịnh Hào hận không thể võ tay khen ngợi.

Chỉ là do không đúng dịp nên ông ta phải kìm nén cảm xúc của mình

"Trần Phong thật sự là người có thể lật tay tạo mây, úp tay biến mưa, khiến mọi người quay như chong chóng.

Đôi mắt đẹp của Trương Hân Nghiên ở một bên cũng khẽ gợn sóng, cô ấy vô cùng sửng sốt.

Dù chỉ là một cô nhóc nhưng cô ấy vẫn có thể nhìn ra năng lực xoay chuyến tình thế của Trăn Phong.

Trong lòng cô ấy bỗng nảy sinh một loại cảm xúc vui sướng không thể giải thích được, như thể có một dòng nước ấm nào đó thúc giục, sau đó cũng âm thầm vui mừng vì hiện tại Trần Phong đã bình an vô sự.


Chuyện giả cảnh sát đã khiến Dương Tiên mê muội.

Ông ta hoàn toàn không ngờ rằng vụ bê bối của mấy người dưới trướng Đường Chính Phong lại bị vạch trăn.

Nhưng hiện tại ông ta vô cùng tức giận, không. còn có thế quan tâm cái gì khác, ông ta chỉ muốn báo. thù cho con trai mình.

Vẻ mặt ông ta trở nên hung bạo, ông ta nói với Lý Đồng Châu: “Phó chánh Lý, chuyện này tôi không quan tâm, con trai tôi sẽ không nói dối. Người đánh nó chính

là tên giao hàng kia, vừa rồi nó nói với tôi là tên giao hàng này đã cướp súng của cảnh sát giá và bần vào đầu gối của nó, nhiều người ở đây có thể làm chứng."

Dám bắn vào chân con trai ông ta một cái, nhất định phải giế t chết tên giao hàng này.

"Tôi làm chứng, tên điên này đã giật súng của tôi, là hắn đã nổ súng. Tôi muốn lập công chuộc tội."

Bị hai người giữ lại nhưng Dương Thuận Dân vẫn không an phận, anh ta không ngừng la hét.

Anh ta cũng coi như tiêu đời rồi, dưới tình huống này, nếu có thể khiến Dương Tiên vui vẻ, nói không chừng anh ta vẫn còn có thể được cứu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: C51: Đổ lỗi


“Không phải Trần Phong nổ súng, là đội trưởng Dương nổ súng”

Đột nhiên Trương Thịnh Hào đang ngồi trên ghế sofa lên tiếng và đổ lỗi cho Dương Thuận Dân.

Ông ta vừa mở miệng, Từ Thiên Thành và bảy tám người thuộc hội Túc Tinh đều ngăm hiểu và đồng thanh nói: "Chúng tôi đều nhìn thấy, là đội trưởng. Dương nổ súng."

Trận thế này lớn hơn rất nhiều so với Dương Thuận Dân.

“Các người” Dương Thuận Dân bỗng trở nên nóng nảy, anh ta lớn tiếng nói: "Không thể tin nhóm bọn họ được, bọn họ không phải người tốt."


Màn cãi lộn này càng làm cho mọi việc trở nên thú vị hơn.

Không có máy theo dõi, cứ mỗi người một câu như này thì khẳng định không thể phân giải.

Để xác định xem rốt cuộc ai đã nổ súng và làm Đường Hùng bị thương, trừ khi một trong hai bên có thể đưa ra được bằng chứng có lợi hơn.

Dương Tiên âm thầm cười lạnh, ông ta chẳng có. chút lo lẳng nào, có trụ cột to lớn là Lý Đồng Châu ở.

đây, còn không phải là chỉ định người nào thì chính là người đó à, cần gì phải có chứng cứ?


Những người này tranh luận ở đây đúng thật là uống công đấu võ mồm, chẳng bằng một câu nói của Lý Đồng Châu

Mà dựa trên giao tình của ông ta với Lý Đồng Châu, Lý Đồng Châu chắc chắn sẽ giúp đỡ ông ta

Tên giao hàng này chết chắc rồi.

Đúng lúc này, Trần Phong cười tủm tỉm nói: "Ôi, tôi chỉ là người qua đường, gánh không nổi trọng trách lớn như vậy. Vị quan lớn này nhất định phải chủ trì công đạo cho dân chúng nhỏ bé như tôi đó."

Làm việc gì cũng phải chú ý chứng cứ, muốn nắm được nhược điểm của hẳn sao, không có cửa đâu.

Lý Đồng Châu cũng không thế hiện sức mạnh như Dương Tiên mong đợi, ông ta càng không mở miệng kết tội Trần Phong.

Ngược lại, ông ta có chút khó xử, hiện tại không. có chứng cứ, ông ta không thể đưa ra kết luận chứ đừng nói đến việc bảo vệ Dương Tiên trước mặt nhiều người như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: C52: Không hề sợ hãi


Thấy Lý Đồng Châu không lên tiếng, Dương Tiên lập tức trở nên sững sờ, ông ta cảm thấy có hơi kỳ quái!

Lý Đồng Châu này là do ông ta tìm đến, tại sao cứ lãng nhắng như vậy, thậm chí còn không thèm tỏ thái độ!

"Phó chánh Lý, mời lên tiếng!" Dương Tiên không nhịn được mà lên tiếng thúc giục.

"Tình hình hiện tại không rõ ràng, hai bên đều cho rằng mình là người đúng, không có chứng cứ!”

Lời nói của Lý Đồng Châu suýt chút nữa làm cho Dương Tiên sụp đổ.

Ông ta cảm thấy rất khó hiểu, Lý Đồng Châu mà ông ta biết là một người quyết đoán và tàn nhẫn, tại sao hôm nay ông ta lại khiêm tốn như vậy, không hề vui vẻ một chút nào, dường như đang sợ cái gì đó.

Dương Tiên quay đầu lại, vội vàng nói: "Sếp Lý, thằng nhóc này nói nó không lấy súng bắn con trai tôi, nếu muốn chứng minh thì thật ra rất đơn giản, chỉ cần mang ba khẩu súng lục về kiểm tra dấu vân tay, nếu có thể kiểm chứng được đây là dấu vân tay của thẳng nhóc này, có nghĩa là nó đã nói dõi và nó là người đã làm con trai tôi bị thương!”

Nếu Trần Phong bắn Đường Hùng, chắc chắn sẽ chạm vào súng, chắc chắn hẳn sẽ để lại dấu vân tay.


"Ôi chao!"

Trần Phong không khỏi nhìn Dương Tiên với con mắt thán phục, tên mập chết bầm này thế mà lại vẫn có chút tr tuệ.

Trương Hân Nghiên lúc đầu vốn đang cảm thấy thoải mái giờ lại trở nên lo lắng.

Cô ấy cũng có thể hiểu rõ được đạo lý, một khi xác nhận trên súng có dấu vân tay của Trần Phong, Trần Phong sẽ hết đường chối cãi

Cô ấy cau mày, nhìn Trương Thịnh Hào, thì thầm: “Cha, chúng ta.."

Trương Thịnh Hào thế mà lại rất bình tĩnh, ông ta khẽ lắc đầu.

Ra hiệu cho Trương Hân Nghiên đừng hành động hấp tấp và im lặng theo dối tình thế

Vấn đề vân tay quả thực rất phức tạp, nhưng Trương Thịnh Hào lại tin rằng điều này không thể làm khó Trần Phong!


Tuyệt đối là như vậy, ông ta rất chắc chắn!

Lý Đồng Châu khẽ gật đầu, cuối cùng ông ta cũng đưa ra quyết định và nói: Đây cũng là một cách, bây giờ nghe lệnh của tôi, thứ nhất hãy đưa tất cả những người bị thương đến bệnh viện để điều trị"

“Thứ hai, người giao hàng này sẽ được áp giải tiêng biệt và được bảo vệ nghiêm ngặt, không ai được phép đến thăm nếu không có lệnh của tôi!"

Dương Tiên kiêu ngạo chế nhạo, lần này ông ta đã bắt được nhược điểm của Trần Phong

Một khi Trần Phong rơi vào tay Lý Đồng Châu, cũng giống như rơi vào trong tay ông ta, Trần Phong có thể từ từ bị chơi chết!

“Thú vị!"

Trần Phong sâu sắc nheo mắt lại, hẳn cũng không hề cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì trên thể giới này, không một ai có thể lấy được dấu vân tay của hẳn!

“Thứ ba, Dương Thuận Dân và những người giả mạo cảnh sát được đưa về đội trọng án để thẩm vấn.

nghiêm ngặt, những người khác cũng bị đưa về đấy đế lấy khấu cung!"

Tất cả những nhân viên mặc đồng phục chuyển sang hành động, lần lượt đưa mọi người ra khỏi phòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: C53: Bất lực


Trần Phong bị còng tay, hắn không hề phản kháng, một chút nào, hẳn là một công dân lương thiện, tuân thú pháp luật!

Trời đã tối, đèn neon của KTV Túc Tinh và đèn cảnh sát bên dưới bổ trợ cho nhau, rất bắt mất!

Nhiều người không biết sự thật đã tụ tập xung quanh và chỉ trích!

Có quá nhiều người bị áp giải, vì vậy Lý Đồng Châu phải huy động thêm một số người để đưa Dương Thuận Dân và những người dưới tay anh ta về thẩm. vấn trước,

Một lúc sau, hai chiếc xe cứu thương đến đưa Dương Vĩ và Đường Hùng, còn có Trương Thịnh Hào. lên xe.

Dương Tiên đang chuẩn bị đi cùng con trai đến bệnh viện, nhưng khi ông ta đột nhiên thấy Trần Phong sắp bị áp giải vào xe cảnh sát thì ông ta lập tức bước tới đó!


Khuôn mặt ông ta lộ rõ sự âm hiểm, có hơi đắc ý nói: "Một khí đã đi vào đó, đừng nghĩ đến chuyện có thể đi ra, ông đây chắc chắn sẽ tìm cách chơi chết mày!"

"Ông có tin hay không, đêm nay chắc chẩn ông sẽ đến tìm tôi, hơn nữa ông sẽ chết trước tôi!" Trần Phong. nhẹ nhàng nói, hẳn lười biếng duỗi người

“Được rồi, được lắm, vậy chúng ta cứ chờ xem!"

Dương Tiên khịt mũi hừ lạnh rồi chạy đi, lên xe cứu thương của con trai mình!

"Ôi, đại họa trên đầu mà lại không biết!" Trần Phong bất lực lắc đầu, đôi khi có một người ngu ngốc mà không thể nào tỉnh lại, cách duy nhất để người đó. tỉnh lại đó chính là chịu đau đớn!

“Trần Phong!"


Ngay khi Trần Phong chuẩn bị bước vào cửa xe, Trương Hân Nghiên ở phía xa xa đột nhiên hét to gọi hẳn một tiếng.

Khuôn mặt thanh tú không gì sánh được của Trương Hân Nghiên tràn đầy sự lo lắng và cảm xúc không thể giải thích được.

Sau khi trải qua những chuyện hôm nay, cô ấy luôn có cảm giác, cả đời này, cô ấy sẽ day dưa không dứt với người này!

“Cô gái, đừng lo lắng, nếu cô kết thúc sớm thì hãy về nhà nấu món ngon và chờ tôi!”

Trần Phong mỉm cười vẫy tay, sau đó chui vào xe cảnh sát!

Gió đêm thổi bay mái tóc dài của Trương Hân Nghiên.

Cô ấy nhìn chiếc xe chở Trần Phong đang từ từ rời đi, thì thăm: "Tôi sẽ đợi anh trở vẽ!”

Chí có cô ấy mới nghe được lời này!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom