Cập nhật mới

Dịch Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 177: C177: Chuyện cũ dị thường


Mạnh Kiều sờ bụng khóc không ra nước mắt.

Bố của đứa bé này không phải là Nghiêm Mục.

Mẹ nó cũng không phải cô.

Cô nhớ lại bộ phim "Người ngoài hành tinh" đã xem khi còn nhỏ, trong phim người ngoài hành tinh chui ra từ bụng nữ chính, mổ bụng cô ấy, máu thịt lẫn lộn. Mạnh Kiều cúi đầu: “Nghiêm Mục, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, em cũng không hy vọng sẽ có một con quái vật chui ra khỏi bụng mình đâu. Một đêm dài khoảng sáu tiếng, ba tháng, nghĩa là chúng ta vẫn còn mười tám tiếng.”

“Hoặc là sẽ nhanh hơn.” Sắc mặt Nghiêm Mục lạnh băng xám xịt.

Đi tìm Lisa.

Đến nơi đến chốn.

Cốc Thu và Hạ Linh tỉnh dậy ở phòng khách, vì Mạnh Kiều mặc quần áo rộng rãi nên hai người không nhận ra vấn đề gì, Hạ Linh có chút hoảng hốt: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì à?"

"Trong bụng tôi có gì đó! Đến ký túc xá thôi!"

Hạ Linh đã đốt búp bê. Theo giáo lý của Palo giáo, trong búp bê chứa anh linh, anh linh thánh khiết trấn áp tai họa, đồng thời mang đến khả năng tài phú. Khả năng tài phú làm ở đây trở nên phồn vinh giàu có, mọi chuyện như ý. Búp bê giam cầm anh linh, mà trong quá trình tiếp xúc ngăn chặn tai họa, anh linh đã bị nhiễm bẩn.

Đây là lý do tại sao không được thiêu đốt bọn chúng, bởi vì tuy chúng nó có thể trấn áp tai họa nhưng lại hòa làm một thể với tai họa. Búp bê giam cầm mất đi sẽ giống như lửa cháy hoành hành điên cuồng lan ra khắp đồng cỏ, lan rộng khắp khu nghỉ dưỡng.

Vậy đến nơi đến chốn là cái gì?


Chỉ cần tìm được khởi đầu của mọi việc là có thể giải quyết được một số vấn đề sao?

Cốc Thu nghiêm mặt: “Phân tích của tôi cũng giống như của anh, điểm khác biệt duy nhất là ngày hôm qua chúng tôi lẻn vào phòng lưu trữ. Các bác sĩ và điều dưỡng gọi chúng tôi là ác ma bởi vì chúng tôi đã phát hiện ra bí mật phong ấn của bọn họ, nói rằng chúng tôi là do quỷ dữ phái đến. Bọn họ là giáo đồ thành kính sùng đạo, tuyệt đối không cho phép đứa bé sinh ở tháng quỷ ngày quỷ được ra đời, mà biến bọn chúng thành búp bê đặt trong nhà thờ.

Trong câu chuyện này, ai là người tốt, ai là kẻ xấu?

Anh linh làm bộ đáng thương nhưng thực ra bọn chúng luôn nói dối, liên tục mê hoặc họ.

Mặc dù các bác sĩ dường như đã giam cầm những anh linh này để đảm bảo sự giàu có ở nơi này, bọn họ trông cứ như không từ một chuyện ác nào, nhưng thực ra lại là vì bảo vệ bình an của nơi này.

Mấy người Mạnh Kiều vẫn luôn có định kiến, không nghĩ đến giáo lý của Palo giáo, những con búp bê này vốn là tà ác, cần phải bị phong ấn.

Mẹ nó.

Vốn dĩ cô muốn giải cứu những đứa bé đó là vì chúng quá đáng thương, vì những phó bản khác đều là oan có đầu nợ có chủ, nhưng nếu phó bản này vẫn đi theo tư duy trước đó thì bọn họ sẽ chỉ có một con đường chết.

Mạnh Kiều chạy nhanh về phía tòa nhà dịch vụ, Hạ Linh chạy theo sau hét lên: "Chị chạy chậm thôi, chậm thôi, Mạnh Kiều!"

Cô hoàn toàn mặc kệ chuyện này, dù sao đứa trẻ này cứ như đang bám chặt vào nội tạng của cô, như đang dùng móng vuốt sắc nhọn lôi kéo da thịt cô, khiến mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Mây đen bao phủ khu nghỉ dưỡng, những tia nắng trong trẻo mấy ngày qua đã hoàn toàn biến mất. Bóng tối ảm đạm khiến lòng người hốt hoảng, khó chịu, nhiệt độ đột ngột giảm xuống ba mươi độ, những hàng dừa đung đưa trong gió mạnh. Gió mặn hòa với cát đập vào mặt bốn người, khiến việc di chuyển trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.

Mạnh Kiều chưa bao giờ cảm thấy gió biển có thể lạnh thấu xương, như đao cứa vào người cô như thế.


Đến gần tòa ký túc xá của bác sĩ, tiếng hét gào không ngớt trong tòa nhà bị gió át đi. Đột nhiên, một con quái vật nhỏ đen như mực từ trong cửa chui ra, há cái miệng đầy máu, rống lên. Hạ Linh không cần Cốc Thu ra tay đã nhặt gậy đánh golf của khu nghỉ dưỡng lên, vung ra, con quái vật bị kim loại va đập mạnh, đột nhiên tách làm đôi.

Trong lúc Mạnh Kiều chạy trốn khỏi con quái vật, cô vậy mà lại thấy trong cơ thể con quái vật kia mọc ra đôi tay đã lớn.

“Đừng nhìn, đi mau.” Nghiêm Mục che mắt Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều không biết có phải là thứ trong bụng đè ép dạ dày hay không mà khiến cô liên tục buồn nôn.

Đứa bé sẽ chui ra khỏi bụng cô, mà ma quỷ sẽ chui ra từ cơ thể đứa bé. Cho nên cô vẫn luôn cảm thấy dưới quần áo của anh linh mơ hồ có thứ gì đó nhô ra, chắc chắn có thứ gì đó đã phá kén thoát ra khỏi cơ thể bọn chúng. Nghĩ đến đây, Mạnh Kiều đã lâu không tê da đầu lại nổi da gà cả người.

Tiến vào tòa nhà dịch vụ, trong tòa nhà chảy đầy nước mủ đen xì, có hai ba đứa bé đen nhẻm đang bò trên mặt đất. Bọn chúng há miệng cười điên cuồng, hàm răng lởm chởm phát ra tiếng nghiến ken két. Cốc Thu và Hạ Linh không nói gì, mỗi người một đứa. Những lời muốn nói mà không ai hiểu được và tiếng gào thét của người trưởng thành phát ra từ cổ họng của đứa bé, thi thể không trọn vẹn của điều dưỡng ngã xuống cửa ký túc xá, bọn họ vẫn còn giữ nguyên tư thế chạy trối chết, nhưng bụng đã bị khoét thành một cái lỗ đen như mực.

Lisa đứng chết trân trong phòng, cô ta đang ôm cái bụng sưng tấy, mặt đầy giễu cợt nhìn Mạnh Kiều và Nghiêm Mục xông vào: “Anh Nghiêm, chị Nghiêm.”

Giọng điệu của Lisa vô cùng châm chọc, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: "Là các người đã phá hủy thế cân bằng nơi đây, các người đã thả ma quỷ ra. Đừng ai mong được trốn thoát, không ai có thể rời khỏi đây, không một ai cả!"

Mạnh Kiều nhìn thấy một mảnh vải màu vàng đặt ở góc bàn của Lisa, trông giống một con búp bê chưa hoàn thiện. Cô rất quen thuộc với mảnh vải này, nó là mảnh vải mặc trên người con búp bê đầu tiên bám lấy cô, cũng là mảnh vải trên người Trương Tiểu Thanh.

Đây là con búp bê được làm từ đứa bé thai lưu của Trương Tiểu Thanh, nhưng vẫn luôn bị Lisa đeo trên người.

"Nó là đứa đầu tiên." Nghiêm Mục bình tĩnh nói.


Đối mặt với cái bụng sắp nổ tung vào lúc này, mọi người đều thủ thế phòng bị.

"Đúng vậy, đứa bé của cô ta không thể sinh ra." Lisa cười nói: "Nhưng nó không phải đứa đầu tiên, cho tới nay đứa bé sinh vào tháng quỷ đều không được chào đời.”

Lisa là một tín đồ sùng đạo, cô ta tuân giữ giáo lý, dẫn đầu những giáo đồ khác hoạt động bí mật, ngăn cản những sản phụ có nguy cơ sinh con của ma quỷ sinh đứa bé. Những đứa bé đó muốn mạng của những sản phụ, nhưng đối với Palo giáo mà nói, bọn chúng có thể giúp bọn họ nhận được nguồn tài phú to lớn.

Đây là chuyện tốt.

Đây là chuyện nhất cử lưỡng tiện.

Nhưng Lisa đã chen vào.

Nghiêm Mục nói: “Con của Trương Tiểu Thanh chính là con búp bê đầu tiên cô trộm đi, cô đã dùng nó để làm bùa ngải quyến rũ chồng cô ta. Sau đó Trương Tiểu Thanh phát điên. Chỉ là cô ta có thể nhìn thấy con mình không phải là do đầu óc cô ta có vấn đề, mà là vì đứa bé chưa được phong ấn thành công, mặc dù cô đã khống chế được nó nhưng nó vẫn chạy khắp nơi.”

Đứa bé kia cũng giống nuôi quỷ nhỏ, không bị giam cầm, nên nó không ngừng đi tìm mẹ mình —— Trương Tiểu Thanh, hy vọng Trương Tiểu Thanh có thể thiêu hủy con búp bê, hy vọng cô ta có thể giải cứu nó. Nhưng Palo giáo không cho Trương Tiểu Thanh thiêu hủy búp bê, mà cho dù cô ta đốt trụi búp bê thì cũng không phải con búp bê thật, mà chỉ là con búp bê giống hệt con búp bê thật mà Lisa đã đánh tráo, cho nên dù Trương Tiểu Thanh có thiêu hủy bao nhiêu cũng không có chuyện gì xảy ra.

Có lẽ là bởi vì ở đây có quá nhiều oán hận, dù tai họa lệ quỷ bị trấn áp nhưng nó vẫn rục rịch, bởi vậy mà búp bê cũng được tăng cường năng lực. Con búp bê không bị phong ấn đã mê hoặc Hạ Linh, thiêu hủy bản thể của mình, từ đó về sau, mọi chuyện càng không thể cứu vãn.

“Đúng, tôi đã khống chế nó.” Lisa mỉm cười: “Dù sao thì dùng con của người phụ nữ đó để làm quỷ nhỏ cho tôi sử dụng, khiến chồng cô ta yêu tôi không tốt sao?”

Lisa không phải là phụ nữ, gã vốn là một cậu bé yếu đuối, ban đầu gã, Trương Tiểu Thanh và chồng Trương Tiểu Thanh là bạn học, chỉ là mối quan hệ của ba người có hơi dị thường. Gã thích chồng của Trương Tiểu Thanh, mặc dù chỉ là yêu đơn phương nhưng vẫn bị Trương Tiểu Thanh phát hiện. Cô ta là một cô gái mồm miệng lanh lợi, có hơi gay gắt, cô ta dẫn theo hội chị em của mình đến dạy dỗ tên con trai không biết xấu hổ này.

"Cô ta đáng đời! Đây chỉ là món nợ cô ta phải trả thôi!" Đôi mắt Lisa lộ ra vẻ dữ tợn, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp trở nên tím tái vì tức giận.

Sau khi Lisa bị bắt nạt ở trường thì hoàn toàn suy sụp, bố mẹ gã đã tiêu hết tiền của để đưa gã ra nước ngoài, hy vọng thay đổi môi trường sống, gã sẽ có thể học hành thật tốt lần nữa, có một tương lai xán lạn. Nhưng gã vẫn không thể thoát khỏi bóng ma đó, ngược lại ngày càng oán hận. Công việc làm ăn của vợ chồng Trương Tiểu Thanh phất lên, không lâu sau thì vào giới thượng lưu, cuộc sống cũng tốt lên.


Lisa vẫn luôn lén theo dõi vòng bạn bè của Trương Tiểu Thanh đã không thể kiểm soát được những suy nghĩ xấu xa.

Vì vậy, gã thay đổi ngoại hình, giới tính, tới khu nghỉ dưỡng này làm việc. Ở đây, gã gặp Trương Tiểu Thanh đến để chuẩn bị mang thai. Vì vậy tất cả tình tiết máu chó bắt đầu xảy ra.

"Thật ra tôi không cần yểm bùa, bởi vì anh ấy thích khuôn mặt này của tôi." Lisa nhếch môi, vỗ vỗ mặt mình.

Gã đang chỉ chồng của Trương Tiểu Thanh.

“Anh ta cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, tôi quyến rũ anh ta, sau đó Trương Tiểu Thanh bắt đầu nghi ngờ chồng mình, cuối cùng hai người cãi nhau ầm ĩ, đều đến chỗ tôi để thư thả đầu óc, hình ảnh kia vô cùng thú vị.” Lisa đắc ý nhìn bốn người, khoe khoang niềm vui báo thù của gã ta.

"Sau đó thật ra chồng cô ta đã yêu tôi, tôi càng không muốn kiềm chế nên đã lấy đi con búp bê của cô ta, để mình sử dụng." Lisa cười, đôi môi tím tái khiến Mạnh Kiều nhớ đến quái thú ăn đồng nam đồng nữ dưới sông.

Về sau, tâm lý của Lisa dần trở nên méo mó, cô ta không chịu nổi người khác ân ái, cô ta cho rằng trên đời này không có tình yêu thật sự, cho nên dưới sự trợ giúp của bùa ngải, cô ta quyến rũ ngày càng nhiều đàn ông, khuôn mặt cô ta cũng ngày càng trẻ trung tươi sáng hơn.

Sau khi Mạnh Kiều biết được người đàn ông của mình bị một người đàn ông khác "dâm loạn" thì trên mặt lóe lên một cảm xúc phức tạp.

"A ——!"

Lisa vốn còn định diễu võ dương oai nói thêm gì đó, ai ngờ bụng chợt đau đớn không thôi, ngay sau đó, bụng cô ta bị khoét một cái lỗ thật lớn, rồi một đứa bé cả người đầy mạch máu dữ tợn chui ra ngoài.

Ngay sau đó, bụng Lisa nổ tung!

Trước mặt bốn người bỗng hiện ra một tấm thép mỏng cản lại tất cả máu tanh, mà đứa bé cũng cắn vào tấm thép, làm tấm thép lõm vào.

Lisa đã chết.

Chết không nhắm mắt, khóe miệng còn nở nụ cười quỷ dị mà hoang đường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 178: C178: Đến nơi đến chốn


"Đau, đau quá!"

Mạnh Kiều ôm bụng ngồi xổm xuống, bụng cô lại sưng lên một chút, cô đã có thể cảm nhận được rõ ràng đường cong trên tay mình.

Gió gào thét ngoài cửa sổ, tấm bảng gỗ nhỏ cắm trên bãi cỏ của khu nghỉ dưỡng bị gió quật bật gốc, đập vào tòa nhà dịch vụ đối diện, Nghiêm Mục đỡ Mạnh Kiều đang đau đớn không chịu nổi đứng dậy, khoác tay cô lên vai mình. Cô chưa bao giờ trải qua cơn đau đớn khủng khiếp như thế, nội tạng cứ như bị một tảng đá đè nặng lên.

Đến nơi đến chốn.

Điểm khởi đầu của tất cả những chuyện này là đứa con của Trương Tiểu Thanh.

Bọn họ diệt trừ đứa bé kia là có thể kết thúc tất cả.

“Đứa nhỏ đâu?” Hạ Linh hỏi: “Khu nghỉ dưỡng này lớn như vậy, chúng ta tách nhau ra sẽ nguy hiểm lắm đúng không?”

Không phải là cậu ấy không muốn chia ra đi tìm, tách nhau ra có thể chạy nhanh hơn, nhưng dưới tình huống này, một mình Nghiêm Mục chăm sóc Mạnh Kiều chắc chắn sẽ vô cùng khó khăn.

Nghiêm Mục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gió này không đúng.

Hướng gió hè ở vùng duyên hải này hẳn phải là từ phía Đông Nam, nhưng lúc này gió đen như vòng xoáy, cuốn theo cỏ hoang bay về phía Tây, mà nơi đó là nhà thờ. Mấy đứa bé khoét bụng bác sĩ điều dưỡng bò về phía nhà thờ, lưng và bụng bọn chúng phình to ra, vươn cánh tay người ra, cánh tay như cành cây khô lay lắt trong gió, chúng nó sắp phá kén thành bướm.

Đến nhà thờ.

Con của Trương Tiểu Thanh hẳn cũng sẽ đến nhà thờ.

Cốc Thu và Hạ Linh lao về phía trước, tia chớp xé toạc đứa bé chặn đường bọn họ và ác quỷ sắp xé lồ ng ngực anh linh chui ra. Tiếng kêu cứu và tiếng la hét ầm ĩ hòa trong tiếng gió, Nghiêm Mục bế ngang Mạnh Kiều lên, mặc kệ anh linh đuổi theo sau. Rõ ràng lúc này đang là ban ngày, nhưng mặt trăng mặt trời lại lờ mờ không ánh sáng.

Mạnh Kiều nắm chặt áo của Nghiêm Mục, cau mày, trong miệng đắng chát, nhưng ngay cả sức lực uống nước cô cũng không có. Anh linh trong bụng cô không ngừng hấp thu năng lượng của cô.

Tại sao cuối cùng cô lại ở tầng chót nhất của chuỗi thức ăn thế này?

Anh linh hút cô, mà ác quỷ lại hút năng lượng của anh linh.


Nghiêm Mục bế cô, cơ tay căng cứng, mồ hôi trên trán chảy ròng. Mạnh Kiều vốn nặng chưa đến năm mươi ký, anh có thể dễ dàng bế lên, nhưng bây giờ cái thứ trong bụng cô lại đè nặng lên cánh tay anh, hoàn toàn không phải trọng lượng của một bào thai. Nghiêm Mục cảm thấy mình đang bế ít nhất ba người.

Chạy đến trước cửa nhà thờ, một vòng anh linh đang nhe răng trợn mắt ngồi xổm bên ngoài bức tường cháy đen, bọn chúng không định quản bốn người, mà như đang hấp thu năng lượng của nhà thờ. Biểu tượng tam giác ngược của Palo giáo đã nhuốm một màu đen bẩn thỉu, sền sệt như nhựa đường tan chảy.

Nhà thờ được làm bằng đá, đã hoàn toàn bị hun đen.

Trên cửa chính bị đốt trụi loáng thoáng thấy được mạng nhện trắng, rõ ràng là hôm qua vẫn chưa có. Đứa bé mặc quần áo màu vàng, chính xác mà nói là thể xác đứa bé đứng chổng ngược lên trần nhà trong suốt. Một cánh tay người lớn đầy máu nhô ra từ cơ thể nó.

Mạnh Kiều vừa đến gần nhà thờ, tim đã đập mạnh, bắt đầu thở hổn hển, lưng đau, răng nhức, thậm chí còn không muốn mở mắt.

“Không được… không được lại gần…” Mạnh Kiều yếu ớt nói, cô có trực giác, tai họa này rất mạnh, mạnh đến mức bốn người bọn họ cộng lại chưa chắc đã có thể đánh bại được nó.

Đứa bé phát ra một tiếng kêu quái dị, tai họa từ trong bụng nó chui ra. Cái thứ màu đen được những đôi mắt và cái miệng nhỏ xíu bao lấy, tiếng nam nữ cười nhạo gầm rú vang lên từ những cái miệng đó. Cơ thể của nó rõ ràng là đang phát triển nhanh chóng trong không trung, tay chân của nó ngày càng dài ra, dần dần bao trùm toàn bộ trần nhà thờ.

Những tai họa oan hồn này đều tụ lên người con quái vật, chúng nó quỷ dị dữ tợn cười điên cuồng, sức mạnh đáng sợ của chúng tăng mạnh trong vui sướng.

Mạnh Kiều liếc nhìn một cái, phản ứng đầu tiên của cô là bọn chúng bất tử.

Thứ này đang không ngừng hấp thu năng lượng xung quanh.

Cái này đã không thể gọi là tai họa nữa rồi.

Nó là quái vật.

Là ma quỷ!

Con quái vật lắm mắt lắm miệng nhảy từ trên trần nhà xuống, mặt đất bị nó đạp thành một cái hố. Ánh mắt Cốc Thu không thay đổi, phóng tia sét, đánh thẳng vào con quái vật, mùi cháy khét tràn ngập không khí. Con quái vật đau đớn rống lên, nhưng thiên phú sấm sét có thể gi ết chết hàng loạt xác sống trong phó bản việc hiếu - hỷ giờ đánh trúng quái vật lại không thể làm nó chảy một giọt máu.

Mùi tanh từ những vết nứt trên da quái vật tràn ra, luồng khí như khí Metan bám vào da thịt lộ ra ngoài của Hạ Linh, da của cậu ấy lập tức lở loét, nổi mụn nước sưng đỏ. Hạ Linh đau đớn lui về sau, Cốc Thu chắn đằng trước chàng trai, sợi tóc của anh ấy cũng bắt đầu bị khí Metan hoà tan.

Thậm chí bọn họ còn không thể đến gần quái vật.


Nghiêm Mục dùng tấm thép chặn luồng khí Metan phun tới, đồng thời lưỡi đao xuyên qua cơ thể con quái vật. Nhưng nó cũng chỉ giống hạt gạo rơi vào nồi cháo nếp, lưỡi đao sắc bén hoàn toàn không thể làm tổn hại đến con quái vật.

Con quái vật này là bug à? Vấn đề của bọn họ không phải là không thể gi ết chết nó, mà là bọn họ hoàn toàn không thể tới gần nó.

Đây là phó bản thanh trừ bọn họ sao?

Không đúng.

Phó bản chỉ loại trừ dựa trên điểm tích lũy, đường sống trong phó bản không chỉ có một. Giống như Bạch Trình Hi có thể tàn sát tất cả thôn dân có thể giết con tin trong phó bản để bảo vệ con tin, từ đó hoàn thành phó bản. Cho nên cách để vượt phó bản không chỉ có một cái bọn họ nghĩ.

Đầu óc Nghiêm Mục điên cuồng xoay chuyển.

Mục đích bọn họ g iết chết quái vật là gì, đến nơi đến chốn.

Đến nơi đến chốn.

Anh biết rồi.

"Cốc Thu, đi thôi!"

Nghiêm Mục hét lên.

Anh bế Mạnh Kiều chạy ra bờ biển, Cốc Thu và Hạ Linh chạy theo sau. Con quái vật không đuổi theo bọn họ, mà vẫn tiếp tục hấp thụ năng lượng của đám anh linh kia. Nó càng lúc càng lớn, biến thành một khối màu đen như mực, giống như một loại protein không ngừng giãn nở sau khi bị bỏ vào axit sulfuric.

“Hạ Linh, chúng ta cần dựa vào đạo cụ có thể quay ngược thời gian của cậu.” Nghiêm Mục nói.

Hạ Linh lấy ra một cái đồng hồ bể nát, không chút do dự nói: "Đến nước này rồi thì dùng đi. Anh muốn quay về lúc nào?”

“Trước ngày dự sinh của Trương Tiểu Thanh.” Nghiêm Mục nói.


Nếu đến nơi đến chốn, vậy thì chỉ cần đứa bé này không thể ra đời, Lisa sẽ không dùng nó để làm bùa yểm, cho nên bóng quỷ cũng sẽ không lén chạy đến mê hoặc Hạ Linh. Tất cả mọi thứ xảy ra như một sợi dây, không ai có thể tránh được.

Chìa khóa để phá giải phó bản này là tìm ra con búp bê thật, rồi thiêu hủy nó ngay từ lúc bắt đầu.

Hoặc liều mạng để giết con quái vật khổng lồ.

Hoặc là họ quay lại thời điểm trước khi sự việc xảy ra, ngăn cản đứa trẻ được sinh ra, đây là phương pháp an toàn nhất.

Bởi vì bọn họ không có nhiều thời gian.

Nếu quay lại ngày đầu tiên tới khu nghỉ dưỡng, có lẽ cơ thể của Mạnh Kiều sẽ không thể trụ được, việc tìm Trương Tiểu Thanh sẽ dễ dàng hơn tìm anh linh nhiều.

Hạ Linh đập vỡ cái đồng hồ, một luồng khói trắng từ lòng bàn tay của cậu ấy bốc lên, khói bắt đầu nhanh chóng lan rộng, bầu trời tối tăm trên đầu dần dần sáng tỏ, giống như một bức tranh đang được làm mới. Âm thanh của đám anh linh và quái vật xung quanh đã hoàn toàn biến mất, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, sóng biển ào ào.

"Anh thả em xuống đi."

Nghiêm Mục đặt Mạnh Kiều trên bãi cỏ, cô đã không thể đứng dậy được nữa, ngay cả hô hấp nhẹ nhàng cũng là một điều xa xỉ, bụng cô căng phồng, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng cười ngắt quãng trong bụng mình, Mạnh Kiều hoàn toàn không dám nhìn nó, đành phải nhắm mắt lại.

Nghiêm Mục không thể rời khỏi Mạnh Kiều, vì thế trầm giọng nói: “Xin nhờ các cậu, nhất định phải nhanh lên.”

Cốc Thu gật đầu, hai người nhanh chóng biến mất trên bãi cỏ.

Bọn họ đi tìm Trương Tiểu Thanh.

Cốc Thu có khả năng đã nhìn một cái là không thể quên, sau khi đọc hồ sơ của Trương Tiểu Thanh, tất cả thông tin đã khắc sâu vào đầu anh ấy.

Nghiêm Mục đỡ Mạnh Kiều dậy, cô đổ mồ hôi lạnh, Nghiêm Mục ôm cô như lúc ôm Mạnh Kiều ở thí nghiệm đóng băng trong phó bản 531.

"Em yên tâm, bọn họ sẽ tìm được. Chúng ta còn có đạo cụ cánh cửa thần kỳ, có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào." Nghiêm Mục nói.

Mạnh Kiều cười: “Em không lo lắng, cả anh và em đều biết đạo cụ kia cần dùng vào việc gì mà.”

Đạo cụ đó có sứ mệnh quan trọng hơn.

Cô nằm trong vòng tay của Nghiêm Mục, nghiêng người sang một bên, giao hết mọi việc trong phó bản này cho Cốc Thu và Hạ Linh. Cô tin tưởng hai người đó nên cũng tin mình sẽ không sao. Mạnh Kiều khó khăn giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt Nghiêm Mục: “Em nhớ anh có đạo cụ dùng một lần, áo choàng tàng hình. Hướng dẫn sử dụng của áo choàng kia là một khi khoác nó lên sẽ biến thành trạng thái tàng hình, không bị bất kỳ vật sống hay vật chết nào phát hiện ra.”

Cô vẫn có một vấn đề.


Phó bản ở đâu?

Sau khi phó bản kết thúc sẽ như thế nào?

Cô và Nghiêm Mục đã tính toán, thời gian phó bản truyền tống đến thế giới hiện thực không quá mười lăm giây, bọn họ hoàn toàn có thể sử dụng đạo cụ để tránh khỏi khoảng thời gian này.

Mạnh Kiều vẫn luôn tò mò phó bản là gì, mà rõ ràng phía sau phó bản có người điều khiển. Vậy người sau lưng đó là ai, có liên quan đến thế giới song song hay không? Tất cả sẽ có thể kết thúc đúng không?

Hy vọng cái áo choàng tàng hình này có thể cho cô đáp án, nếu như không thể thì cũng chỉ lãng phí một cái đạo cụ mà thôi.

Nghiêm Mục lấy áo choàng ra.

Mạnh Kiều xoa xoa lớp vải mềm, lúc này còn có việc quan trọng hơn là hoàn thành nhiệm vụ, hình như cô đã chạm tới căn nguyên của chuyện này, chẳng bao lâu nữa cô sẽ biết tại sao lại xảy ra tất cả mọi chuyện.

—— Leng keng . Truyện Hài Hước

Chúc mừng người chơi Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, Cốc Thu và Hạ Linh đã vượt phó bản thuận lợi. Cảm ơn các vị đã cống hiến trong nhiệm vụ.

Mức độ khám phá cốt truyện này là 90%.

Đang tiến hành tính điểm tích lũy, xin vui lòng kiên nhẫn chờ đợi.

Bụng Mạnh Kiều không còn động tĩnh nữa.

Khoảnh khắc tiếng thông báo của hệ thống vang lên, Nghiêm Mục nhanh chóng trùm áo choàng lên người hai người. Bọn họ giống như những cá thể độc lập bị nhốt trong biển dữ liệu vô tận, giống như cái đinh đóng vào không gian, bất động trước khung cảnh thay đổi ở xung quanh. Không gian không méo mó như mỗi lần bị truyền tống, khung cảnh xung quanh không hề thay đổi, ngoại trừ đỉnh đầu của bọn họ bắt đầu tối đi một chút, giống như đèn và màn hình tắt dần.

Các NPC trong khu nghỉ dưỡng biến mất trong nháy mắt, những ngôi nhà xung quanh lần lượt biến thành những mảnh nhỏ, rồi dần dần biến mất trong bóng tối.

Áo choàng tàng hình đã hết hạn sử dụng, biến mất khỏi người hai người.

Mạnh Kiều và Nghiêm Mục đứng trong bóng tối vô tận.

Mạnh Kiều hỏi: "Vậy là chúng ta thành công rồi sao?"

Nghiêm Mục đưa tay chạm vào bóng tối, trong không khí dường như chứa đầy những tinh thể đông đặc và sền sệt, từ từ lấp đầy không khí một cách nhẹ nhàng.

Giống như một miếng bọt biển hút nước.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom