Cập nhật mới

Dịch Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,133
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 160


Bà chỉ những người đã cứu Charlie.

“Nếu không có họ, con đã chẳng ở đây được, đúng không nào?”

“À… đúng ạ,” Charlie hơi tẽn tò. “Con xin lỗi.”

Bà bếp trưởng nháy mắt với nó một cái, rồi phát dĩa thức ăn (loại thập cẩm) cho Gabriel và Tancred, và một dĩa khoai tây cho Lysander, người chỉ thích khoai tây chiên.

Charlie thấy tất cả các giáo viên thuộc khoa thanh nhạc đều có mặt trong hành lang. Họ đang cố sắp xếp lũ trẻ thành từng nhóm. Thầy Paltry mặt đỏ nhừ và có vẻ tức giận, nhưng giáo sư Saltweather xem ra lại có vẻ thích chí. Chốc chốc, ông lại bật hát lên khi hướng dẫn lũ trẻ ra bàn.

Cô Chrystal tươi cười với Charlie và giơ hai ngón tay cái lên với nó. Cô đang giúp bà Dance giữ tụi nhỏ hơn ở yên ngoài hành lang. Ngoại trừ Tancred và Lysander, chỉ có các học viên của khoa nhạc mới được phép dự tiệc.

Olivia đã xoay xở đâu đó được một chiếc áo chùng xanh, và cho đến giờ, không ai trong các thầy cô nhận ra nó không phải là học trò của khoa nhạc. Nó chạy lại chỗ Charlie, với hai dĩa xúc xích trên tay.

“Tớ lấy thêm một dĩa cho đằng ấy đây. Tội nghiệp đằng ấy quá, mình mẩy bầm tím cả, eo ôi nhìn đầu tóc kìa.”

Charlie vuốt vuốt đám tóc bùi nhùi như cái bờ giậu của nó, bám đầy lá và nhánh cây nhỏ.

“Ừ, mình quên mất,” nó nói.

Nó đã khá no rồi, nhưng không thể từ chố lời mời của Olivia.

“Tụi mình ăn chung đi,” nó đề nghị, rồi hạ giọng hỏi, “Sao bồ lấy được cái áo chùng xanh này vậy?”

“Của Billy đó,” nó bật mí. “Thằng nhỏ mệt quá nên không xuống được, uổng cho nó quá. Nó tìm thấy huy chương đấy, đằng ấy biết chứ?”

“Ừ, mình biết,” Charlie ưu tư.

Fidelio liếc Charlie một cái, chân mày nhướn cong lên. Chúng cần phải nói chuyện với Billy Raven, Charlie quyết định. Ai đó (hay một điều gì đó) đang khiến thằng bé này hành xử hết sức kỳ lạ.

“Mình không tin được là toàn bộ các món ăn này được dọn ra chỉ vì mình bị kẹt trong khu vườn hoang,” nó lẩm bẩm.

“Ấy là do bà bếp trưởng đó,” Fidelio giải thích. “Khi bà ấy quyết định điều gì thì không thầy cô nào có thể ngăn được. Kể cả giáo sư Bloor. Năm ngoái, một nam sinh tên là Ollie Sparks biến mất trong ba ngày. Nó bị lạc trong khu mục nát của toà nhà và không ai tìm thấy nó. Cuối cùng nó cũng ra được nhờ chui qua một cái lỗ dưới sàn nhà. Khắp người nó trầy xước và bầm tím, tóc bám đầy mạng nhện. Thậm chí một thời gian sau nó vẫn chưa nói được. Nhưng cuối cùng bà bếp trưởng cũng dọn lên cho nó một bữa tiệc nửa đêm thịnh soạn. Sau đó nó được gởi về nhà, không bao giờ quay lại đầy nữa.”

“Em không trách…”

Lời nói kế tiếp của Charlie chợt ngừng lại dở chừng trên môi, bởi vì cửa vườn đột ngột mở toang, và giáo sư Bloor với bà cô Lucretia xuất hiện. Mỗi người một tay, họ đang kéo cái thân người mềm rũ của Manfred Bloor. Rõ ràng là trông hắn không còn cái vẻ dọa dẫm nữa. Đầu hắn ngửa về trước và đôi mắt dễ sợ nhằm hờ lại. Bà cô Lucretia thảy một cái nhìn héo úa về phía Charlie, trước khi biến mất qua cánh cửa dẫn đến chái phía tây.

Sự im lặng rơi phịch xuống khắp hành lang khi thầy Carp và một giáo viên nữa xuất hiện, dìu theo cái hình hài lết đi khập khiễng của Zelda Dobinski.

Tất cả đám nhỏ ngày thường vẫn sợ Zelda và Manfred, giờ việc trông thấy cảnh hai đứa này sống dở chết dở cũng khiến cho mọi trò vui tắt ngấm trên bàn tiệc. Một loáng sau gần như tất cả bọn trẻ bắt đầu chuồn về phòng ngủ.

Khi Charlie, Gabriel và Fidelio nhẹ nhàng đi vô, tất cả nam sinh trong phòng ngủ chung hình như đã ngủ cả. Nhưng có tiếng sụt sịt phát ra từ phía góc phòng có giường của Billy. Trong bóng tối, Charlie mò tìm đến giường của thằng bé.

“Billy,” nó gọi khẽ. “Em còn thức không?”

“Em xin lỗi vì đã bỏ anh lại trong khu vườn hoang,” Billy thì thầm. “Em không cố tình để anh bị thương đâu.”

“Không sao đâu,” Charlie đáp lại. “Nhưng em đã phản bội Emilia, em có biết không? Em đã nói cho ai đó về việc Emilia ấy tỉnh lại. Sao em lại làm thế, Billy?”

Không có tiếng trả lời.

“Có người nào đó bắt buộc em phải làm thế, đúng không?” Charlie dò hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,133
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 161


Một sự im lặng kéo dài, mãi rồi Billy mới thì thầm:

“Em chỉ muốn được nhận làm con nuôi thôi. Như vậy là sai hả anh?”

Charlie không trả lời.

Ngày hôm sau, nhịp sống trở lại bình thường. Điều khác biệt duy nhất là hầu hết các giáo viên đều biết thông cảm hơn mọi thường. Họ giả đò lờ đi những cái ngáp và vài lỗi quên của Charlie. Thực ra thì nó đã ngủ gật trong giờ Ngữ Văn. Chỉ có thầy Paltry là vẫn nóng tính như thường lệ.

Và rồi, vào giờ ăn trưa, Fidelio nhảy xổ đến chỗ Charlie, loan báo một tin hết sức động trời: anh trai Felix của nó đã đến, lấy cớ là để giao cây vĩ cầm vừa sửa xong, nhưng kỳ thực là để báo cho Fidelio hay những gì đang xảy ra ở thế giới bên ngoài.

“Emma và cô Ingledew cứ khoá cửa, ở trong tiệm sách suốt,” Fidelio báo. “Hai dì cháu không cho ai vô. Gia đình Moon nện cửa ầm ầm, đòi Emma phải về với họ. Họ nói cuộn băng của tiến sĩ Tolly chẳng chứng minh được gì cả. Không có giấy tờ và chữ ký thì họ không tin Emma là con gái của nhà phát minh.”

Charlie bật dậy. “Tức là sau những gì tụi mình đã làm, cô Ingledew vẫn không thể giữ Emma lại suốt đời hả?”

“Có lẽ thế thật,” Fidelio buồn bã. “Trừ phi tìm thấy giấy tờ.”

“Giấy tờ gì?” Charlie hỏi.

“Em biết đó, những thứ giấy chứng minh xem em là ai. Đại loại như là giấy khai sinh, giấy nhận con nuôi vậy đó.”

Charlie rên rỉ. “Cái bọn gia đình Bloor ấy, chúng nó có những loại giấy tờ đó mà, phải không? Em cá là bọn họ giấu ở đâu đó.”

“Chắc chắn,” Fidelio tán thành. “Việc kế tiếp chúng ta phải làm là tìm cho ra những giấy tờ đó.”

Charlie hình dung ra viễn cảnh khủng khiếp là một ngày kia nó bị bắt quả tang đang leo vô những gác mái tối hù, và bị cầm túc năm này qua năm khác.

“Không dễ đâu,” nó làu bàu.

Nhưng việc ấy đã diễn ra mà Fidelio và Charlie không phải làm gì cả. Có người khác đã làm thay chúng, theo một cách cực kỳ ấn tượng.

Những tiếng nổ bắt đầu diễn ra trước khi đèn tắt một giờ. Tiếng nổ đầu tiên thật khó mà nghe thấy. Chiếc đèn lồng treo phía trên cổng chính nổ bụp một tiếng nhỏ, và những mảnh thuỷ tinh văng ra. Tiếng nổ kế tiếp lớn hơn. Một tấm kính cửa sổ của chái phía tây nứt ra và vỡ vụn xuống lớp sỏi trên khoảng sân gạch.

Lũ trẻ bật ra khỏi giường, hoặc bươn ra từ các nhà tắm, quýnh quáng vứt cả khăn tắm và bàn chải, để xem chuyện gì đang xảy ra.

Charlie mở cửa sổ trong phòng ngủ chung, mười hai cái đầu thò ra khỏi các bậu cửa sổ. Phía dưới, chúng thấy một người đàn ông cao lớn, khoác áo dài đen sẫm. Ông đeo bao tay đen, mang khăn quàng trắng, và mái tóc đen rậm rạp óng ánh như viên đá được đánh bóng.

“Ôi chao!”

“Ông ta là ai thế?”

“Ông ta làm gì vậy?”

Những tiếng xì xầm làm ong ong cả đầu Charlie. Nó thấy các cửa sổ khác cũng đã mở, lũ trẻ đang trao tráo dòm xuống sân.

“Đó là Ông cậu của mình,” Charlie kiêu hãnh trả lời, kèm theo một nụ cười đắc ý.

“Ông cậu của bồ?”

“Ông ấy muốn gì?”

“Ông ấy làm bể cái cửa sổ đó phải không?”

“Ông ta làm bằng cách nào vậy?”

“Trông ông ấy đâu có giống mấy thằng hay đi đập bể cửa sổ đó!”

Lời bàn tán mỗi lúc mỗi rôm rả hơn, và tiếng bà giám thị từ hành lang, quát quàng quạc.

“Đóng cửa sổ lại! Vô giường mau! Tắt đèn! Tắt đèn!”

Một vài đứa vội vàng trở về giường, nhưng những đứa khác vẫn mải miết ngó người đàn ông dưới sân. Bây giờ ông đang chậm rãi bước thành những vòng nhỏ, và ngước lên nhìn bọn trẻ. Khi thấy Charlie, ông cười hết cỡ. Charlie nín thở. Nó cảm thấy có tiếng ngâm nga rất lạ, vốn luôn xuất hiện trước khi xảy ra sự cố bể bóng đèn.

“Bloor!” Ông cậu Paton bất ngờ hét lớn. “Ông biết ta đến đây vì cái gì rồi đấy. Hãy cho ta vô.”

Cánh cửa được trang trí bằng đinh tán đồng vẫn đóng im ỉm. Tiếng xì xào dứt hẳn. Tất cả mọi người nín thở chờ xem điều gì sẽ xảy ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,133
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 162


“Giỏi lắm,” Ông cậu Paton gầm lên.

Giờ, ông quay lưng lại phía bọn trẻ và đối mặt với các phòng riêng của gia đình Bloor ở chái phía tây.

Một tiếng rầm. Những tấm kính của cửa sổ đang sáng đèn bay vèo vèo trong không trung. Tấm này nối tiếp tấm khác. Tiếng nổ lần sau lớn hơn tiếng nổ lần trước, những mảnh kính bay rớt xuống đất càng lúc càng hăng.

Charlie sững sờ. Nó không ngờ là khi cần thì phép thuật của Ông cậu nó cũng có thể mạnh mẽ đến vậy.

“Yewbeam!” có giọng nói rít róng. “Dừng lại, nếu không ta sẽ gọi cảnh sát.”

“Ồ, ta không nghĩ vậy đâu,” Ông cậu Paton quát lại. “Có những việc đang xảy ra ở đây mà ông sẽ không muốn cho cảnh sát biết đâu. Nào, bây giờ thì đưa giấy tờ của Emma Tolly cho ta, trước khi ta làm bể tất cả bóng đèn trong toà nhà này.”

Charlie thấy một cửa sổ ở chái phía tây đóng sập lại, nhanh như chớp.

Căn phòng có cánh cửa sổ đó tối thui, nhưng một giây sau, một cửa sổ khác vỡ tan tành. Và bây giờ, Ông cậu Paton hướng sự chú ý sang chái phía đông, nơi một số giáo viên không nhận ra bóng đèn là nguồn gốc của những tiếng nổ, vẫn đang bận bịu dọn dẹp các lớp học.

BỐP! BỐP! BỐP! Ba cửa sổ của phòng thí nghiệm khoa học nổ tung. Nhưng lần này tình hình nghiêm trọng hơn nhiều. Có thứ gì đó trong phòng thí nghiệm bốc cháy. Khói đen và mùi hoá chất cháy bị gió cuốn lên, sộc tới lũ trẻ đang đứng nhìn.

“Ngừng lại!” giáo sư Bloor rống lên. “Paton, ta xin ông!”

“Đưa giấy tờ cho ta,” Ông cậu Paton yêu sách.

Im lặng.

Thế rồi bất thình lình một cơn mưa như châu báu đủ màu trút xuống. Ai đó đã quên tắt đèn trong nhà nguyện, và những cửa sổ ráp kính màu giờ đây chỉ còn trong dĩ vãng.

“Thôi thôi!” một giọng thét lên.

Trong bầu không khí yên lặng tiếp sau đó, một đám giấy tờ bay lơ lửng từ một cửa sổ trên lầu. Giấy chao liệng và lượn lờ mấy vòng trước khi rơi xuống đất, hệt như những bông tuyết khổng lồ ham vui đùa.

Đêm Dài Nhất Trong Năm

Báo chí đưa tin về vụ bể cửa sổ. Họ giật tít NHỮNG VỤ NỔ BÍ HIỂM Ở NGÔI TRƯỜNG CỔ. những người chỉ nghe kể lại nhất quyết không chịu tin đó là sự thật.

Ông cậu Paton mang giấy tờ chứng nhận của Emma Tolly giao cho cô Ingledew. Và khi những giấy tờ ấy đã xác minh, không một chút nghi ngờ, rằng Emilia Moon đúng thật là Emma Tolly, thì gia đình Moon mới chịu buông hy vọng giành lại con bé. Thật ra họ chẳng màng gì đến Emma, mà chẳng qua họ chỉ tiếc cho món tiền trợ cấp từ nay sẽ thôi được hưởng. Giáo sư Bloor đã trả công họ hậu hĩnh cho việc trông nom con bé.

Rõ ràng chữ ký của tiến sĩ Tolly trên những giấy tờ giao nhận con nuôi đều là giả mạo, nhưng cô Ingledew để cho qua tất cả. Cô chỉ muốn có Emma, và Emma không muốn gì hơn là được sống với dì mình mãi mãi, trong ngôi nhà tuyệt vời, toàn sách là sách.

Vào buổi sáng sau vụ cửa sổ nổ ấy, trong mảnh sân gạch của Học viện Bloor là một cảnh tượng vô cùng ngoạn mục. Mảnh thủy tinh rải khắp sân. Những mảnh lớn sáng loáng, những mảnh nhọn óng ánh như kim cương, những mảnh vụn lấp lánh đủ mọi màu sắc, tất cả trộn lẫn trong lớp bột thủy tinh nhuyễn màu bạc, sáng lóa và rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Những công nhân tới dọn dẹp “bãi chiến trường” gần như không thể tin vào mắt mình. Họ dán tịt mặt vô những bức tường đã xưa cũ, những cửa số tối, trống hoác, và gãi gãi đầu. Chuyện quái gì đã diễn ra trong cái Học viện Bloor này vậy?

“Tôi không thích cho con trai tôi học ở đây đâu,” một người nói.

“Tôi cũng thế,” một người khác đồng tình.

Một nơi kỳ quái,” người thứ ba nhận địh.

Trong căn nhà số 9 dường Filbert, ngoại Maisie đang bận rộn làm các loại bánh Giáng sinh. Cuộc chiến tranh giữa Ông cậu Paton và những bà chị của mình đã kết thúc. Chí ít là vào lúc này. Ông cậu Paton là người chiến thắng, nhưng Charlie biết, sẽ còn những trận chiến khác nữa. Cuối cùng thì Ông cậu Paton đã ngẩng đầu lên, và những bà cô nhà Yewbeam đang lo lắng. Chẳng chóng thì chầy, họ sẽ tìm cách san bằng tỉ số cho bằng được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,133
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 163


Suốt cả ngày cuối tuần, chiếc ghế bập bên bên cạnh lò sưởi vẫn trống trơn. Không một lần nào Charlie trông thấy nội Bone. Nhưng nó vẫn cảm thấy nội đang sôi sung sục, tức tối, hờn dỗi, và nghiền ngẫm ủ ê trong phòng riêng. Nó không quan tâm. Nó chỉ cảm thấy bình an. Nó có những người bạn tốt, và có một Ông cậu sẽ không chịu khuất phục bất cứ thói ác độc nào nữa. Nó thậm chí còn nghĩ đến việc mua tặng một đôi vớ cho nội Bone nhân dịp Giáng sinh. Chắc chắn nội chỉ cần vớ mới.

Khi mẹ nó nêu ý kiến rằng sẽ tốt hơn nếu Charlie đừng trở lại Học viện Bloor nữa (tất thảy những vết thâm tím trên mình nó khiến mẹ nó sốc), thì Charlie phản đối liền.

“Mẹ, con cần phải quay lại đó,” nó nói. “để giữ cân bằng.”

Trông mẹ nó hết sức hoang mang.

“Rất khó mà giải thích cho mẹ,” Charlie phân bua. “Con biết đúng là có những việc xấu xa đang xảy ra ở Học viện Bloor, nhưng ở đó cũng có những điều tốt. Con nghĩ ở đó người ta cần con. Để giúp đỡ mọi người…”

“Ừ,” mẹ nó rầu rầu.

Giây phút đó, trông mẹ nó thật não nề, Charlie nôn nao, mong được nói với mẹ rằng, một ngày nào đó, mẹ sẽ gặp ba. Nhưng nó ráng cố ngậm miệng lại. Còn quá sớm để làm cho mẹ nuôi hy vọng. Thay vì vậy, nó hỏi mẹ xem mẹ nó thích quà gì cho Giáng Sinh.

“Ôi, suýt nữa thì mẹ quên,” mẹ nó thốt lên. “Cô Ingledew sẽ tổ chức bữa tiệc mừng Emma trở về nhà, và tất cả chúng ta sẽ được mời. Con thấy có tuyệt không?” Nụ cười đã bừng sáng trở lại trên gương mặt mẹ.

Thời gian còn lại của học kỳ trôi qua với những hoạt động tất bật, sôi động: tập kịch, chuẩn bị triển lãm, luyện thanh cho các bài hát mới, sắp xếp các buổi hòa nhạc… Có trốn đi đâu, người ta cũng không thể nào dứt khỏi những tiếng ngân vang, tiếng hát cao vút, và tiếng nhạc nện ìn ình.

Manfred và Zelda phải mất một tuần mới bình phục khỏi những gì Tancred và Lysander đã làm với chúng. Cái cặp hay cáu bẳn này vẫn chưa trở về là chính chúng. Manfred vẫn dán ánh mắt ma mãnh của hắn xuống sàn nhà, và Zelda bị nhức đầu đến mức nó không thể dùng ý nghĩ để nhấc hộp bút chì lên. Tuy nhiên, Asa vẫn là nó. Vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy nó chính là con sói, ngoại trừ đôi mắt nó.

Vào ngày cuối cùng của học kỳ, khoa kịch trình làng một vở mang tên Tuyết trắng. Ngoại Maisie và mẹ Charlie có mặt trong số khán giả. Nhưng Ông cậu Panton thì tránh xa. Ông cảm thấy ở đây người ta không muốn đón tiếp mình. Và Charlie cũng đồng ý với ông.

Olivia đóng vai mụ dì ghẻ độc ác. Nó đúng là một thiên tài. Không ai đoán được nó mới chỉ có 11 tuổi. Khi Olivia bước lên sân khấu diễn màn cuối cùng, tiếng vỗ tay nổi lên như sấm, đinh cả tai mọi người.

Lúc Charlie tới chào tạm biệt Oliva, nó thấy Olivia bị những người hâm mộ vây cứng. Nhưng Olivia đã trông thấy Charlie, đang đứng xớ xớ ra rìa đám đông, thế là nó hét to:

“Hẹn gặp ở bữa tiệc nha, Charlie!”

Bữa tiệc của cô Ingledew diễn ra vào đêm dài nhất trong năm – ba ngày trước Giáng Sinh. Charlie và gia đình nó là những vị khách cuối cùng tới nơi, bởi vì ngoại Maisie đã phải thay đổi quần áo những năm lần, trước khi quyết định mặc chiếc váy xa tanh màu hoa cà, có những viền đăng ten. Nội Bone, vẫn còn giận dỗi, không được mời.

Thật ngạc nhiên khi bao nhiêu người mà cô Ingledew vẫn dồn hết được vô căn phòng khách bé xíu của cô. Fidelio đi cùng ông bố vạm vỡ của mình, và Olivia đi với bà mẹ minh tinh màn bạc của nó. Benjamin dắt theo Hạt Đậu, giờ đã hoàn toàn khỏi hẳn, và có cả ba và mẹ nó cùng đi. Ông Onimous được ba con mèo lửa hộ tống. Bọn mèo nhất định không chịu lánh mặt khi chúng hít ngửi thấy mùi bữa tiệc trong không khí. Và, dù sao thì, chúng cũng đóng một vai trò to lớn trong việc giải cứu Emma.

Những chai nước ngọt, ly tách và vô số dĩa đồ ăn ngon mắt, mê ly đã được dọn cả lên quầy sách. Ông cậu Paton tự phục vụ mình một dĩa đầy tú hụ. Một tia sáng lóe lên trong mắt khi Ông cậu trầm trồ:

“Julia thân yêu, tài nghệ nấu nướng của em thật cừ khôi.”

“Ôi, chỉ là mấy món ăn vặt thôi mà,” cô Ingledew nói, má ửng đỏ.

Căn phòng ấm cúng của cô được thắp sáng toàn bằng nến là nến: nến cao, nến thấp, nến mập, nến ốm… chúng lung linh nhảy ở khắp mọi ngõ ngách. Charlie nhận thấy tất cả những bóng đèn đều đã được tháo ra. Cô Ingledew không dám liều lĩnh một chút nào cả.

Sau một hồi, bọn trẻ quyết định tự tổ chức một bữa tiệc của riêng mình ở ngoài cửa tiệm. bởi vì có quá nhiều đứa gài chuyện, và có rất nhiều người lớn vui mừng quá đỗi trong phòng khách. Nhưng gần tới nửa đêm, cô Ingledew gọi tất cả trở vô. Cô muốn phát biểu một đôi lời.

Bài diễn văn của cô chẳng kéo dài được lâu. Trong nước mắt ngập tràn, cô cảm ơn mọi người đã giúp cô tìm ra đứa cháu yêu quí, con gái người chị Nancy của cô.

“Đó là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời tôi, khi ông Yewbeam..ờ… anh Paton, đem Emma đến cửa nhà tôi,” cô xúc động.

Và rồi cô phải ngồi xuống và hỉ mũi, vì nước mắt tuôn ào ạt.

Những lời xuýt xoa cảm thông, cùng những lời chúc mừng nổi lên. Emma chạy lại ôm chặt lấy cô. Nhưng tất cả những bùi ngùi xúc động phải lắng xuống do ông Onimous, trông vô cùng lịch duyệt trong chiếc áo gi-lê giả lông ,đã nhảy lên một chiếc ghế, bày tỏ rằng ông rất vui ngay từ khi bắt đầu tìm kiếm Emma, và rằng ông hãnh diện biết bao về ba con mèo của mình.

Đúng lúc đó, một bất đồng nho nhỏ nổ ra giữa Hạt Đậu và những con mèo lửa. Nhưng vụ xô xát chỉ dừng lại ở những tiếng gầm gừ và vài cú cào cấu, rồi tất cả được lập lại trật tự chỉ bằng một tiếng “ừm” của ông Onimous.

Emma Tolly là người cuối cùng phát biểu trong đêm hôm đó. Con bé trông hoàn toàn khác với Emilia Moon. Mái tóc vàng óng được cột gọn gàng thành một túm đuôi ngựa, và má nó ửng hồng lên vì vui sướng. Cứ như con bé Emilia xanh xao ngày xưa không phải là người thật, mà chỉ là một nhân vật phiền muộn bước ra từ chuyện thần thoại.

“Cháu rất hạnh phúc,” con bé cất lời. “Cháu vẫn không tin nổi là mình đang có mặt ở đây. Cháu cứ tự ngắt véo mình hoài. Trước khi cháu có thể nói gì thêm, cháu muốn tất cả mọi người biết rằng, cháu sẽ trở lại Học viện Bloor vào học kỳ tới.”

Cô Ingledew ngẩng lên, giật mình.

Cô định nói “Không…” nhưng Ông cậu Paton nhẹ nhàng ngăn cô lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,133
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 164


“Con xin lỗi, thưa dì,” Emma nói tiếp. “Con biết mình không nên làm thế, nhưng con đã đổi ý. Đó dù sao cũng là một ngôi trường tốt, và con có những thầy cô tuyệt vời dạy vẽ cho con. Và Fidelio và Olivia vẫn ở đó, và cả Charlie nữa, dĩ nhiên rồi. họ không sợ gì cả, ngoài ra…” cô bé nhíu mày, “Ý con là, còn có những điều khác nữa… Các bạn khác chắc cũng đang cần con. Vì thế con sẽ trở lại.”

Nó cười tươi roi rói. “Và bây giờ con xin cảm ơn tất cả mọi người đã giúp con tìm ra mình là ai, đặc biệt là Charlie, người khởi xướng tất cả mọi việc.”

“Chúc mừng Charlie,” cô Ingledew nâng ly lên để rót đầy rượu vào.

“Chúc mừng Charlie!” tất cả mọi người cùng nâng ly lên chúc mừng, và ở đâu đó đồng hồ bắt đầu điểm giờ.

Charlie chỉ mất vài phút mới nhận ra là toàn bộ căn phòng đang nhìn nó. Những ý nghĩ của nó đã trải đi xa lắc, với ai đó vẫn còn đang mê ngủ vào lúc 12 giờ đêm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom