Cập nhật mới

Dịch Chân Mệnh Thiên Tử Chuyển Thế

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: C60: Hắc thần trỗi dậy


Minh Thần nhân lúc Phong Vân còn ngủ say thì ra ngoài gửi thư báo cho Lâm Nhất. Bấy giờ tâm trạng hắn cũng rất phức tạp, đi một lúc hắn lại vội quay trở về sợ cô có xảy ra chuyện.



Cánh cửa được mở ra cận thận, hắn đem một chút đồ ăn ngon mua được về đặt lên bàn. Sửa soạn một chút mới đi xem Phong Vân đã dậy chưa.

Thật không may lúc Minh Thần vào trong lại không còn thấy ai nữa, chăn màn bị lật tung…

“Phong Vân, Phong Vân!”

Vừa gọi tên cô, một mũi tên đã bay qua cửa sổ bắn thẳng vào người hắn, ngay lúc đó y kịp phát hiện mới tránh được một mạng.

Có thích khách sao?

Minh Thần nhìn ra cửa sổ phát hiện ra một kể bịt kín mặt mũi tay chân, hắn còn khoác một chiếc áo choàng đen thần thần bí bí. Lúc bị nhìn thấy thì hắn liền chạy trốn, đương nhiên y cũng đuổi theo hắn ngay lập tức.



Sau một lúc lạc vào trong rừng tre gần Tây cung, y lại vô tình để mất dấu hắn.

Rốt cuộc kẻ này là ai, sao có thể nhanh nhạy tới mức này, không lẽ tiểu Vân bị hắn làm gì rồi…

Nghĩ đến cô hắn lại bực tức đi sâu vào bên trong.

Những hàng tre thẳng tắp đu đưa, đôi lúc lại nghe thấy được tiếng sao man rợ, hắn đề phòng từng bước đi vào trung tâm khu rừng:

“Ngươi rốt cuộc là ai!”


Ngay phút chốc, một thanh kiếm ngắn đã kề ngay bên cổ hắn, tốc độ nhanh đến nỗi y cũng không kịp phát giác ra. Hắn bình tĩnh nhìn vào thanh kiếm bên cổ:

“Ngươi nhắm vào ta có mục đích gì?”

Người phía sau một lúc mới lên tiếng:

“__Nhị hoàng tử Kim An quốc, ngươi sao lại không đáng để săn bắt được.”

Là giọng của một nữ nhi, cô nhấn mạnh từng chữ:

“Quân, Minh, Thần!”

Hắn nghe vậy thì có chút ngạc nhiên:

“Đúng là rất hiếm khi ta lại ở trong tình thế đáng xấu hổ này, lại còn là một cô nương.”

Hắn bật cười:

“Sao cô biết ta là nhị hoàng tử gì đó được…”

“Hiếm khi bổn gia lại nhìn thấy vật báu, đúng là rất phát sáng. Nhưng mà loại linh thạch rẻ tiền này ngoài chợ người ta rao bán đầy.”

“Ý ngươi là gì?”

Hắn cố ngoảnh lại một chút thăm dò đối phương.

Nhân lúc người lơ là một chút hắn liền nhanh nhẹn thoát được, đảo khách thành chủ, tấn công cô nương kia. Hai người đấu qua đánh lại được một lúc, không ai thua kém ai.

“May cho cô hôm nay ta không có hứng thú dùng linh thuật, nếu không cô sẽ không tốn nhiều thời gian chơi đùa thế này với ta đâu.”

Cô nghe hắn nói vậy thì cợt nhả:

“Ta còn tưởng ngươi trúng hàn độc thì không được phép dùng linh thuật đấy chứ.”

Hàn độc? Sao cô ta biết mình trúng độc, rốt cuộc cô nương này là…

Hắn nhanh chóng dùng tuyệt chiêu lướt nhanh qua người cô tháo được chiếc mặt nạ kia xuống, lực gió trong phút chốc đã làm bay mũ trùm đầu của y.

Hắn tiếp đất cầm chặt chiếc mặt nạ trong tay:

“Phong Vân? Sao lại là muội.”

Thích khách này vậy mà là Bạch Phong Vân, hắn vô cùng sửng sốt còn y thì lại dùng ánh mắt căm phẫn nhất như đang cuốn lấy “kẻ thù” trước mặt. Không để hắn kịp thời định hình, y lại tiếp tục chĩa mũi kiếm vào hắn tấn công điên cuồng.

Ban đâu là hắn muốn thăm dò đối phương, vừa tấn công vừa phòng bị, còn bây giờ hắn lại sợ, sợ làm cô bị thương nên né tránh:

“Muội sao vậy? Có chuyện gì có thể từ từ nói, ta không muốn làm muội bị thương.” Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với nàng ấy.


Đôi mắt cô bây giờ bỗng đổi màu u ám:

“Tất cả là tại ngươi!”

Đôi mắt ấy bỗng dâng lên một cơn sóng căm thù đỉnh điểm, hắn đã có dự cảm không hay từ ngày hôm qua, bây giờ thì hình như đã trờ thành sự thật rồi.

Bầu trời trong xanh sau đêm bão chưa được bao lâu thì giờ lại tối sầm, dữ dội như cơn thịnh nộ của thiên nhiên.



Y đột nhiên bình tĩnh lại đứng yên một chỗ, rồi lại bất ngờ đâm thẳng vào người hắn. Sự việc này có lẽ đã càng trở nên nghiêm trọng, hắn không tránh nữa mà cầm lấy thân kiếm như khẩn cầu:

“Sao muội lại muốn giết ta?”

Máu nhỏ từng giọt xuống mặt đất, hắn không màng đau đớn nhẹ nhàng hỏi cô:

“Muội sao thế, là giận ta sao?”

Phong Vân nhìn máu rỉ qua bàn tay hắn…ánh mắt cô một lúc sau mới trở về trạng thái như cũ. Y buông thanh kiếm ra để nó rơi xuống đất, Minh Thần thấy thế vội đỡ lấy y.

Bầu trời rồi cũng yên bình trở lại…

___

“Ngươi…”

Phong Vân đẩy hắn ra, một tay giữ lấy đầu như đang cố nhớ lại gì đó.

“Là ta đây, Dương Mộc.”

Hắn đưa tay ra cố gắng dỗ dành cô.

“Câm miệng, ngươi không phải Dương Mộc, đừng tự lừa dối mình nữa.”


Phong Vân ngước mắt lên nhìn đúng vào bàn tay đầy máu của hắn:

“Là ta làm sao?”

Hắn gượng cười:

“Không sao, ta…”

“Ngươi may mắn thật đấy, đáng lẽ ngươi phải chết rồi chứ!”

“Muội?” Không lẽ là bị yêu ma nhập hồn sao, từ khi nào? Bây giờ ta nên làm gì thì muội mới nhớ lại đây…

Hắn ôn tồn chậm rãi tiến bước:

“Muội bình tĩnh một chút, đừng để yêu ma chiếm lấy linh hồn. Là ta đây, Dương Mộc, muội cố nhớ ra một chút được không?”

Nhập ma?

Cô dùng đôi mắt đầy đau khổ nhìn hắn:

“Quân Minh Thần, ta chính là ta, ngươi không nhận nhầm đâu.”

“…”

“Để ngươi không phải thắc mắc thì…Người mà ngươi sắp hại chết mười năm trước chính là ta. Ta còn phải hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi muốn tiếp cận ta là vì lí do gì. Hôm nay, hoặc là ta hoặc là ngươi, chỉ một người được sống sót ra khỏi đây!”

“!?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: C61: Ta yêu muội


“Muội nói vậy là có ý gì?”

“Ta chưa từng có ý định hại muội.”

Bạch Phong Vân bây giờ có lẽ đã tỉnh táo lại rồi, cô ngồi xuống đất tựa lưng vào thân cây hít thở một hơi thật sâu:

“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi tiếp cận Hoàng Thiên Thiên là nhằm mục đích gì?”

“Ta chưa từng có ý sẽ tiếp cận ai cả, với lại cô ấy cũng không liên quan tới muội.”

Phong Vân vẫn bình thản tiếp lời:

“Sao có thể không liên quan…bởi vì ta chính là cô ấy.”. 𝙏hử đọc tгuуệ𝗻 khô𝗻g quả𝗻g cáo tại ~ tгu𝘮tг uуe𝗻.VN ~

“…”

Hắn vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt tới bất ngờ, hắn không thể tin được người hắn muốn tìm bao nhiêu năm qua lại ở ngay trước mặt hắn đây, lại còn là người hắn đem lòng tương tư bao ngày.

Minh Thần ngồi xuống theo cô, phải mất một lúc hắn mới định hình được câu nói vừa rồi:

“Sao muội biết ta là Quân Minh Thần?”

“Ta không biết ngươi là nhị hoảng tử. Ban đầu gặp ngươi, ngươi nghĩ bổn cô nương sẽ dễ dàng tiếp nhận một người không rõ từ đâu như ngươi vào Thanh Vũ sao?”

"…"Muội ấy, vậy là đã nhận ra mình lúc ở Thanh Vũ, thế mà ta lại vô tâm tới mức này, không nhận ra tình cảm của muội ấy…


“Trên người ngươi có một chiếc vòng ngọc, thật ra đó chỉ là mấy viên linh thạch bỏ đi ta kết lại để chơi. Lúc trước ta tặng cho ngươi là để cảm ơn ân tình cứu mạng, mười năm sau lại nhờ nó mà nhận ra ngươi.”

Hắn nghe vậy thì cầm chiếc vòng mang bên mình lên ngắm nghía nghe cô nói tiếp.

“Vì thế mà ta lại đối xử tốt với ngươi, hơn cả những kẻ khác. Bao dung cho ngươi hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng thì ra…mục đích của ngươi là xem là như công cụ.”

Quân Minh Thần nghe thế thì lặng người, hắn quay sang nhìn cô:

“Ta chưa từng xem muội là công cụ. Lần đầu ta gặp muội, lúc đó ta thấy muội đặc biệt nên mới giúp đỡ. Sau đó…”

“Quân Kim An tấn công thành U Minh là của ngươi?”

Hắn ngơ người đi, y lại tiếp lời:

“Ta không phải kẻ ngốc. Từng chữ từng câu ta đều nghe rõ, ngươi phái người đi bắt ta,…”

Nước mắt y rơi xuống:

“Tại ngươi, sư thúc của ta mới chết!”

Hắn nhìn cô không biết trả lời thế nào, hắn nhìn cô rơi từng giọt nước mắt trong đau khổ nhưng không dám đến gần…



“Năm đó ta cứ nghĩ mọi chuyện đều trong dự tính.”

Minh Thần cười khổ trải lòng:

“Ta của mười năm trước phải sống từng ngày như một con lính, bị vứt bỏ trong quân doanh để né tránh cái khốc liệt của ngôi vương trong hoàng thành. Lúc ấy, ta chưa mình nghĩ ta có thể cảm nhận được tình yêu thương …cho đến khi gặp được muội. Muội bây giờ nghĩ ta như vậy cũng phải nhưng ta vẫn hiểu rất rõ lòng mình. Đáng lẽ ra ta nên trực tiếp tới đó đưa muội rời đi nhưng bản thân ta lại quá hèn nhát…”

“…”

“Là ta không chu đáo, ta đã không thực hiện lời nói của mình.”

“Giả dối, ngươi chỉ đang tự cho bản thân là hoàn hảo thôi.”

“Đúng, là ta sai rồi, là ta hại muội gặp nguy hiểm…”

Hắn với lấy cây kiếm ném về phía cô:

“Nhưng có một điều ta có thể đảm bảo với muội, lòng ái mộ bao lâu nay dành cho muội đều là thật. Phong Vân…Thiên Thiên, lần này ta không tránh nữa, muội muốn đánh muốn giết thì cứ việc, tới lúc nào muội không còn hận ta nữa, được không?”

“Vậy người chết rồi có sống lại không? Còn ngươi? Ngươi thật sự muốn đền mạng sao?”


“Tùy muội thôi, mạng của ta bây giờ dù muội có hận hay không thì cũng đều là của muội. Đều cho muội định đoạt thay ta.”

Bạch Phong Vân nghe xong thì nghiến răng nghiến lợi:

“Ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu, ngươi nghĩ ta không dám ư?”

“Dám hay không dám, muội rõ nhất.”

Phong Vân chớp lấy thanh kiếm đứng dậy kề ngay trên cổ hắn, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào hắn không một chút cảm xúc.

Minh Thần cũng ngước mắt lên nhìn cô, hắn vẫn ngồi đấy giữ lấy thanh kiếm kéo gần hơn về phía mình rồi nhắm mắt lại.

Phong Vân bây giờ lại nhìn hắn với ánh mắt ghét bỏ rồi giống như đang tức sắp phát khóc lên, cô vứt cây kiếm đi ngồi thụp xuống đất, cả đầu vùi trong vòng tay nức nở:

“Sao ngươi cứ phải ép ta. Sao các người phải khiến ta xấu xa như vậy.” Ta không làm được, không được, ta không thể giết huynh ấy. Huynh ấy không sai, huynh ấy làm như vậy chính là bảo vệ ta. Còn ta, nhất định vấn đề là ở ngươi, Thiên Thiên, là tại bản thân ngươi không có linh lực, không thể bảo vệ hai người họ, tại ngươi mà họ mới chết…

“Thiên Thiên?”

Hắn nhìn cô lo lắng đến run rẩy.

“Là tại ta…”

Đột nhiên nàng khóc nấc lên thành tiếng, hắn vội vàng tới bên ôm lấy cô vào lòng:

“Thiên Thiên.”

Hắn cố dỗ dành cô như một đưa trẻ, còn cô, cô cũng không đẩy hắn ra mà cứ vùi đầu vào lòng hắn như thế:

“Ta không làm được, ta không giết ngươi được…là tại ta, tại ta hết.”

“Không phải, Thiên nhi không sai ở đâu cả.”


Hắn ghì chặt y vào lòng:

“Muội không muốn đánh ta nữa sao?”

“Ngươi đánh ta đi.”

Thiên Thiên ngửng đầu lên nói, khóe mắt nàng giờ đã đỏ hoe, nước mắt thì cứ giàn giụa không thôi…

Minh Thần nhẹ nhàng nâng lấy khuôn mặt Tiểu Thiên, hắn nhìn vào đôi mắt y không rời:

“Muội không làm được…ta cũng không làm được.”

“…ưm!”

Hắn nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng, hắn lau đi nước mắt rồi vén lọn tóc rối kia ra phía sau.

Thiên Thiên cũng không giãy giụa nữa mà khép đôi mi xinh đẹp kia cảm nhận lấy tình yêu của hắn.

“…”

“Huynh…”

“Ta yêu muội, Thiên Thiên.”


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: C62: Nhận ra thân phận


Thiên Thiên nhanh chóng tách ra khỏi ngươi hắn, cô vẫn chưa bình tĩnh nổi mà nhìn hắn với ánh mắt khó tin.

“Chúng ta làm hòa được không?”

“…”

“Hay muội vẫn còn muốn đánh ta?”

“Đợi một chút!”

Y lấy một tay che lấy miệng, một tay từ chối hắn:

“Ta hình như còn có việc quan trọng…”

Thiên Thiên vội đứng dậy chạy đi:

“Đi trước đây!”

Minh Thần nhìn theo bóng dáng cô mỉm cười một cách ngây ngốc. Hắn đứng dậy định rời đi thì phát giác ra ma khí, ngay lúc đó thanh kiếm dưới chân hắn đã bị bủa vây bởi một làn khí đen kì lạ, hắn ngay lập tức dùng linh thuật khắc chế tiêu hủy loại vũ khí kia:

“Sao vũ khí của Ma tộc lại xuất hiện ở đây?” Không lẽ lúc nãy Thiên nhi như vậy là đã chịu ảnh hưởng của nó ư? Rốt cuộc thanh kiếm này từ đâu ra…phải mau nói cho muội ấy, tránh để xảy ra hậu họa không hay…

____


Tối hôm đó, hai người tới một thanh lâu nọ nghỉ chân, Minh Thần giành phần trả tiền rồi chọn cho cô một phòng tốt nhất.

Sau khi ăn uống xong hắn mới kể cho cô nghe về chuyện vũ khí độc kia. Y nghe xong thì liền ngạc nhiên:

“Vậy ta có làm gì quá đáng không?”

Có vẻ như thái độ của cô đã tích cực hơn, sau khi hắn mua cho cô thêm một mớ đồ ăn ngon,cô với hắn cũng xem như là làm lành thật rồi.

Hắn mỉm cười:

“Ta lợi hại như vậy, sao có thể để chút vũ khí bé tí này làm bị thương chứ?”

Thiên Thiên đột nhiên nhớ ra gì đó, cô chạy tới ngồi bên cạnh hắn cầm lấy bàn tay kia lên.

Lúc hắn bị thương chắc chắn mất rất nhiều máu, nhưng hắn lại băng bó qua loa thế này…

Cô lại chạy tới bên tủ đồ kiếm mấy mảnh vải mềm còn sạch rồi tới ngồi lại chỗ cũ cẩn thận mở chiếc băng kia ra.

“Không cần đâu. Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

Hắn nói.

Y thì vẫn cứ chăm chú mở nó ra cẩn thận, một vết kiếm sâu hoắm ngang bàn tay ứa máu ra, cô lo lắng lau đi cẩn thận từng chút một:

“Ta làm ngươi bị thương tới mức này…Đau không?”

Hắn nín thở lắc đầu không dám động đậy.

“Sao ta cứ thấy…ta sợ ta sẽ làm ngươi khóc đến nơi mất.”

Hắn nghe vậy thì nhịn cười tới run người.

“??”

“Ta đã lớn chừng này rồi, sao muội lại xem ta là đứa trẻ thế?” Lúc trước bôi thuốc cho muội, ta cũng có cảm giác như thế, liệu có phải muội cũng có tình ý gì với ta không?

Thấy mình lo lắng thừa thãi cho hắn rồi, Thiên Thiên đột nhiên chuyển chủ đề:

“Thanh kiếm kia vốn không phải của ta.”


"Ta cũng đoán được thế. Đúng rồi, nếu Thiên nhi đã ở đây, vậy chẳng phải cô gái trong cung đó là kẻ giả mạo muội sao?"Vậy là ta đoán đúng.

“Lúc ta biết chuyện này ta đã muốn vào trong giết chết thứ đồ giả kia rồi. Nhưng mà mọi chuyện không đơn giản như vậy.”

Cô thắt hình nơ bướm trên tay hắn một cách cẩn thận, y gật đầu hài lòng với thành quả của mình, hắn cũng thuận tay ôm lấy cô vào trong lòng:

“Ta vẫn đang thắc mắc. Tại sao quan hệ của muội với Hoàng tộc lại phức tạp thế này? Tiểu hắc thần ạ.”

Hắc thần?

“Hắc thần là ý gì?”

“Có lẽ là Liễu Thanh Y cũng chưa từng nói cho muội biết. Nhưng có thể dựa vào mối quan hệ này của chúng ta, ta sẽ nói cho muội một bí mật.”

“Bí mật gì?”

“Vào cái ngày mà hơn mười năm trước, lúc kiểm tra linh lực cho muội, ta đã bị linh lực của muội đả thương đấy.”

“Ta rõ ràng là không có linh lực mà.”

Hắn luồn tay qua mái tóc cô vuốt ve:

“Thiên nhi, linh lực của muội vốn là hắc khí thuần túy, chỉ là vì một điều gì đấy mà bị áp chế không thể sử dụng.”

Y nghe vậy cũng không mấy ngạc nhiên, ánh mắt cô lại đượm buồn nhìn bàn tay hắn:

“Vậy ra ta chính là kẻ mà vạn người sẽ nguyền rủa ư?” Ta từng nghe có người nói Hắc thần với ma tộc đều giống nhau, đều xấu xa…nhưng mà, ta đâu phải người như vậy…


“Không. Dù cho ai có nói thế nào, ta vẫn tin muội sẽ không giống như lời đồn kia. Hắc thần với ma tộc thật sự không giống nhau.”

“Vậy sao ta lúc đó. Không, là linh lực của ta, sao lại làm ngươi bị thương.”

“Lúc đó ta chỉ dùng một chút linh thuật, không ngờ lại bị hắc khí của muội nuốt chửng, giống như muội đói thì cần phải ăn ấy. Hắc thể ăn bóng tối như thế. Vậy nên nếu như muội thành công thức tỉnh được năng lượng này, nhất định sẽ rất mạnh, có khi còn hơn cả ta.”

“Nhưng ta không muốn thế. Ta sợ sẽ làm người khác bị thương.”

Hắn làm lơ câu nói vừa rồi của y rồi cố tình chuyển lời:

“Có lẽ do một phần thù hận trong muội nên mới thức tỉnh ma khí trong thanh kiếm kia. Vậy nên, Thiên Thiên cũng giống như người bình thường, cũng sẽ dễ dàng bị ma khí lợi dụng thôi.” Là ta tự nhận lấy, muội ấy vốn rất tốt, chẳng có điểm nào để chê cả…

“…”

“Được rồi đừng nghĩ nhiều nữa. Muội nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai chúng ta sẽ vào cung xem kịch. Nếu muội muốn, ta có thể lấy lại thân phận cho muội.” Trải qua nhiều chuyện như thế, không biết muội ấy trở về có muốn làm tam công chúa Thiên Sơn nữa không đây.



Đợi hắn rời đi, cô mới lên giường nghỉ ngơi:

“Công chúa? Người sẽ được yêu thương chứ?” Ta sẽ được về với Hoàng huynh chưa một lần gặp mặt kia nhỉ? Huynh ấy trông tiều tụy quá. Cả mẫu hậu nữa, là vì sự bất lợi này của ta mà người mới để ta ở với Liễu Thanh Y. Nhưng người có thật sự yêu thương ta không, tại sao ngày hôm ấy, chính tay người lại bắn mũi tên độc về phía nhũ mẫu. Nếu ta tha thứ cho người, vậy nhũ mẫu ở dưới hoàng tuyền…người có tha thứ cho ta không? Ta phải làm sao đây… Hắc thần, ta là hắc thần thật sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: C63: Dược sư luyện đan


“Hôm nay ta lại thấy dị tượng lạ, hình như là phía Tây thành.”

Đan Dương vừa dùng bữa vừa suy tư:

“Nơi đấy lâu nay không có nhiều người qua lại. Không biết chỗ đó giờ như thế nào.”

Có một khoảng thời gian Hoàng Đan Dương từng học tập lễ nghi đến văn hóa ở đó, được vài năm thì bị quý phi phong tỏa vì không hợp phong thủy, ảnh hưởng tới linh lực bọn trẻ. Y đã từng gặp một người ở đó, hắn cũng trạc tuổi cô, cũng nằm trong số những học sinh ưu tú của Hạ lão. Có lẽ ấn tượng với Tây thành của y cũng từ hắn mà ra, từ lần hắn từ chối rời khỏi nơi này.

Thị nữ ở bên cạnh góp ý:

“Theo nô tì nghĩ, người cảm thấy cần thiết cũng có thể tới đó một chuyến, giác quan của nữ nhi thường rất nhạy bén nhiều khi đấy ạ.”

Đan Dương nghe vậy cũng cân nhắc:

“Ta cũng phải đến xem thử chứ. Đúng rồi, bên phía A Ly có tin tức gì mới không?”

“Tiểu nữ cũng nghe nói ở tây thành thật sự có gì đấy không bình thường. Hình như hoàng thượng đã đồng ý cho tam công chúa sử dụng làm an cung riêng. Người nghĩ sao ạ.”

“Vậy thì tới đó một chuyến đi. Xem xem kẻ giả trang này muốn làm gì.”

___

Nói là làm, tối đó Đan Dương đã bí mật tới đó điều tra để tránh gây sự chú ý.

Lúc tới đó, cô cũng vô cùng choáng ngợp với cảnh vật ở đây, y liền nghĩ tới Tần quý phi năm đó đã nhắc nhở. Quả nhiên cũng có những nơi không hợp phong thủy thế này, âm khí nồng nặc bao phủ cả một phía thành…

Bỗng nhiên cô bị một người bỏ thuốc bắt đi, hai người tới một nơi cách xa Tây thành.




Lúc tỉnh lại cô mới dần lấy lại được ý thức, y mơ hồ nhìn thấy một thiếu niên trạc hai mươi tuổi ngồi bên cạnh đang băng vết thương, khuôn mặt hắn khuất sáng nên cũng khó nhận biết là ai, cô cũng không dám cử động mạnh, chỉ nằm im thin thít một chỗ.

Hắn đột nhiên đứng dậy đi lại phía bàn, ngọt đèn sáng lên, y cũng mới nhìn được xung quanh một chút.

Căn phòng này khá cũ kĩ, mạng nhện bám đầy các góc tường, mấy thanh tre dài bắc ngang qua mái nhà treo mấy chục loại dược liệu kì lạ. Trên cửa sổ cũng có đủ loại linh dược và một chiếc tủ lớn trong góc cũng sắp xếp đủ thứ chai lọ, linh dược…

Cô nhìn hắn cặm cụi làm gì đó đầu bàn thì tim đập thình thịch. Đột nhiên hắn lại lên tiếng:

“Đói không?”

Đan Dương ngó nghiêng một chút vẫn không thấy ai khác.

Hắn hỏi mình à? Hắn phát hiện mình rồi sao?

Cô đấu tranh mãi vẫn quyết định là không trả lời cho an toàn. Hắn một lúc lại lên tiếng:

“Ta đang nói cô đấy. Tỉnh rồi thì xuống khỏi giường ta đi!”

Hắn hơi lớn giọng, cô lúc này mới bật dậy bước xuống giường:

“Ngươi là ai? Bắt ta đi có mục đích gì?”

Hắn vẫn liền tay không ngừng:

“Lấy cái lọ xanh trên góc tủ cho ta.”

“Hả?”

“Cái lọ nhỏ nhất đấy.”

“À…ừ.”

Hắn nói, cô cũng làm theo. Đan Dương tới bên chiếc tủ cũ thuận lợi tìm được đồ đưa cho hắn:

“Ngươi làm gì thế?”

“Thuốc giải!”

“?” Hắn trúng độc gì sao?

Một lúc sau hắn cũng luyện ra một viên đan dược, Đan Dương thấy vậy cũng thán phục:

“Thiên Sơn quốc hiếm người luyện đan lắm. Vậy mà ngươi lại còn xuất sắc thế này…”

Hắn ném viên linh đan vừa luyện xong về phía cô:

“Uống đi!”

“Ta!”

Y bắt lấy nó trong ngạc nhiên:


“Ngươi luyện đan cho ta à?”

Lúc này hắn mới chịu giải thích, tiện thể trả lời nốt câu hỏi lúc nãy:

“Tây thành đã bị khí độc trấn giữ bấy lâu, tuy không làm cô chết ngay nhưng nó sẽ ăn mòn cơ thể cô dần dần. Nếu lúc đó ta không bắt cô đi thì không chừng cô đã hít cả tấn khí độc rồi.”

Đan Dương nghe xong cũng không biết nên tin hắn hay không, thế rồi cô vẫn uống thuốc như thường.

Quả nhiên uống xong cơ thể đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Sao ngươi lại giúp ta?”

“Tại thấy ngươi ngốc!”

“…”

Đan Dương lại hỏi:

“Thế ngươi tên gì?”

“Kỳ Nhất Mộc.”

“Ngươi làm dược sư à.”

“Ta chỉ nghiên cứu một chút thôi, không có gì tài giỏi cả.”

Không có gì tài giỏi cả? Hắn đùa à, cả hai cường quốc lớn như Kim An đến Thiên Sơn, dược sư luyện đan giường như đã thất truyền từ lâu. Mười năm trước còn có Liễu Thanh Y luyện độc dược… giờ thì đến độc sư cũng hiếm nốt.

Lúc này cô liền nảy ra ý lôi kéo hắn:

“Ngươi có biết ta là ai không?”

"Hoàng Đan Dương? "

“…” Đến tên hắn cũng biết à.


“Cô hỏi làm gì?”

“__Nếu ngươi đã biết rồi. Vậy ngươi có muốn đi theo ta không. Ta đang có việc cần ngươi giúp, đương nhiên ngươi cũng sẽ có lợi rất nhiều.”

“Không đi.”

Đan Dương thấy hắn khó đàm phán như thế thì phải chuyển chủ đề:

“Thế ngươi không có họ hàng gì à?”

Nói đến đây đột nhiên hắn dừng lại một chút rồi thái thuốc chậm hơn:

“Ta có một muội muội.”

Y nghe vậy thì mừng thầm, không lôi kéo hắn thì lôi kéo gia đình hắn:

“Vậy cô ấy đi đâu rồi.”

“…Sao cô hỏi nhiều thế?”

Đột nhiên hắn tức giận quay đầu lại mắng cô:

“Nếu khỏi rồi thì đi đi.”

“Vậy ta không hỏi nữa.”

Hắn thấy vẻ mặt cô hơi sợ thì lại quay về cắt thuốc:

“__Muội ấy là độc sư nên quan hệ của ta với muội ấy không tốt lắm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: C64: Kỳ nhất mộc


“Sao lại không tốt. Hai người có mâu thuẫn gì sao?”

Đan Dương lại hỏi hắn.

“Cô không cần biết, nếu sợ thì bảo ta đưa về còn không thì… về đi.”

“Sợ, sợ lắm. Ngươi đưa ta về đi.”

Hồi nãy cô còn hơi đề phòng hắn, sau một giờ tiếp xúc thì thái độ thay đổi hoàn toàn, y không còn nể nang gì nữa mà tiếp lời luôn.

Hắn nghe vậy cũng thoáng ngạc nhiên:

“Lúc trước thấy cô cũng gan dạ lắm mà. Ở đây cách chính cung cũng đâu xa lắm?”

“Nhưng ngươi nói muốn đưa ta về …”

“Vậy…”

“Từ từ, đợi một chút.”

Đan Dương đột nhiên phát hiện ra gì đó, cô nhìn hắn lại một cách kĩ càng rồi tiến lại gần định tháo cái mặt nạ kia ra thì hắn lập tức bắt lấy tay giữ lại:

“Làm gì vậy!”

Hắn vừa dứt lời, tay còn lại của cô đã thoăn thoắt thuận lợi tháo cái mặt nạ kia xuống.

Kỳ Nhất Mộc thất thế vội đẩy cô ra rồi quay lưng lại, còn cô, y đạt được mục đích rồi thì cười như được mùa:

“Xem xem ngươi là ai?”

Cô lại hỏi:

“Chúng ta đã từng gặp nhau trước đó rồi sao?”


“…”

“Mặc dù ta không thể nhớ rõ nhưng lỡ nhìn ngươi rồi ta lại nhận ra thì sao?” Mấy lời hắn nói cứ như ta từng gặp hắn rồi, chẳng nhẽ lại không có ấn tượng gì cả ư?

Hắn do dự vẫn đứng quay lưng về phía cô:

“Ta là ai không quan trọng…”

“Quan trọng lắm chứ sao lại không?” Ngươi là dược sư luyện đan cao cấp đấy.

Đan Dương đột ngột cắt ngang, còn hắn, nghe lời người nói thì cũng có gì đó vui mừng:

“Nếu cô không nhớ ra ta thì sao?”

“Ngươi và ta chắc phải có ấn tượng nhất định nào đó chứ. Quay lại đi mà.” Nếu hắn nhất quyết không quay lại thì đừng trách ta không khách sáo đấy nhé.

Tưởng chừng như hắn vẫn khó bảo thế, Đan Dương định động thủ thì hắn quay người lại, bàn tay thô ráp dần hạ xuống, hai đôi mắt chạm nhau yên tĩnh đến lạ. Y hết sức ngạc nhiên. Hắn có một đôi mắt xanh trong thuần khiết, nét mặt góc cạnh rõ ràng, phải nói là rất đẹp, chốt lại thì điểm sáng nhất vẫn là đôi mắt này, vừa trong trẻo vừa quyết liệt mang một cảm giác quen thuộc.

Cô có vẻ như đã hồi tưởng được chút kí ức nào đó trong tâm trí rồi thốt lên một câu:

“Tiểu Mộc nữ…”

Mặt hắn có vẻ hơi bối rối:

“Cô vẫn nhớ à?” Từ “nữ” nghĩa là sao?

“Thánh thần thiên địa ơi, ngươi thật sự là tiểu Mộc đó sao?” Hắn là người đặc biệt nhất hồi đó, công chúa với mấy vị tiểu thư kia, ai cũng thích hắn, cả ngày của một tên nhóc này suốt ngày bao quanh bởi mỹ nhân. Chưa kể hắn từng từ chối lời mời của ta đến hoàng cung, nói thế nào cũng không chịu rời khỏi Tây thành. Vậy ra là trốn ở đây nghiên cứu linh dược sao? Ta lại thấy vàng rồi…

“Cô cứ làm như ta mất tích lâu ngày lắm vậy.”

Đan Dương đi quanh hắn một vòng cảm thán:

“Thứ quý hiếm này. Sao ngươi cứ nhất quyết không theo ta vậy chứ.”

Hắn có vẻ cũng không kháng cự.

Thật ra thì hắn muốn chứ, lúc cô mở lời đã muốn xách hành lí đi theo rồi. Nhưng hắn cũng là một bậc quân tử, một dược sư nhỏ bé lang thang, có lẽ hắn nghĩ mình không đủ tầm để đi theo cô chăng - công chúa điện hạ?

“Này, ngươi không sao chứ?”

Thấy hắn cứ đờ người ra, cô lại khua tay qua lại trước mặt.

“Không đề phòng chút nào sao? Ta không tốt như vẻ bề ngoài đâu.”

“Không tốt như vẻ ngoài ư, ta thấy vẻ ngoài ngươi rất tốt, nếu người như ngươi đi bắt cóc thật thì có khi người ta còn xỉu luôn đó cho ngươi hốt đi đấy.”

“??”. Đọc t𝗋uyện chuẩn không _ 𝒯 𝙍 U 𝑴 𝒯 𝙍 U Y Ệ N.𝓥N _

Đan Dương thích thú trêu ghẹo hắn, đôi mắt cô tràn đầy ý cười. Kỳ Nhất Mộc có vẻ cũng thấy vui trong lòng:

“Lúc còn nhỏ, cái tuổi ngây thơ ấy sao không thấy cô cười nhiều như vậy nhỉ?”

Hắn ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn cắt dược liệu tiếp lời:

“Suối ngày cứ rầu rĩ, đôi khi ta lại thấy cô có chút kiêu ngạo khó tiếp cận.”

“Ngươi để ý à?”


“Ta không…”

Hắn đột nhiên ngưng lại quay mặt đi, cô cũng nói tiếp:

“Hồi ấy ta cũng có chút mâu thuẫn, đúng hơn là một mâu thuẫn lớn với muội muội của ta. Mười năm rồi, ta cũng đã giải quyết được uẩn khúc trong lòng nên thấy rất nhẹ nhõm.”

Cô lại nhìn hắn bổ sung thêm:

“Đôi khi chúng ta chỉ có một chút hiểu lầm nhỏ nào đấy thôi. Ngươi và muội muội ngươi cũng có thể tìm cách làm hòa mà.” Xem như đã lôi kéo được thần y, giờ chỉ cần độc sư hợp tác nữa là được rồi.

“…”

____

Tám chuyện cả đêm thế rồi trời cũng sáng, mặt trời chưa lên hẳn nhưng cũng đã tờ mờ thấy cảnh vật đang hiện lên qua khung cửa sổ rồi. Đan Dương cuối cùng cũng thuyết phục được hắn vào cung.

Lúc trở về còn cố gắng cải trang cho hắn, thị nữ thân cận thấy công chúa đi cả đêm tới sáng mới về thì cũng lo lắng:

“Điện hạ. Người không sao chứ công chúa?”

Đan Dương vội xua tay kéo tên kia vào trong trước.

“Đây là ai vậy?”



Y để hắn ngồi trên ghế sau đó mới cởi mũ áo xuống:

“Thế nào?”

Cô hơi cúi đầu nhìn hắn, Nhất Mộc lại nhăn mặt:

“Cô hãy thông minh lên một chút đi.” Còn dám cho ta mặc đồ vũ công?

“Trông cũng quyến rũ lắm, rất hợp ý ta?” Kiêu ngạo đâu rồi sư đệ?

Thị nữ kia chạy vào hoang mang:

“Đây là ai vậy công chúa?”


Đan Dương vỗ lên vai hắn mấy cái:

“Trà mà ta bảo ngươi cất ở đâu rồi? Mang tới đây.”

“V_Vâng!”

“Trà?”

Kỳ Nhất Mộc khó hiểu lau đi lớp trang điểm nhàn nhạt trên mặt đi:

“Cô cũng biết hưởng thụ quá nhỉ?”

“Nào nào, bình tĩnh chút đi!”

Cô tháo dây áo ngoài ra, thấy hắn vẫn nhìn cô với ánh mắt tò mò, Đan Dương lại tròn mắt cao giọng:

“Quay chỗ khác đi.”

“Hả?..À ừ.”

Hắn quay mặt đi nghe cô tiếp lời.

“Ta có một loại trà, hình như là có độc bên trong. Chỉ là nghi ngờ thôi nhưng giờ có ngươi ở đây rồi…Ngươi giúp ta xem xét một chút. Nếu thật sự có độc thì giúp ta tìm thuốc giải.”

“Chỉ có thế thôi à?”

“Khó quá sao?”

“Không. Chỉ là ta cứ tưởng cô làm việc gì lớn lao lắm. Trong hoàng cung chém giết lẫn nhau là chuyện thường. Nghi ngờ trà độc thì đổi đi là được, hay cô còn muốn thử.”

Đan Dương thay xong y phục thì nhìn hắn tiếp lời:

“Chuyện này rất nghiêm trọng, không giống như ngươi nghĩ đâu.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: C65: Giải độc


Quân Minh Thần cùng Hoàng Tiểu Thiên tới chính điện theo dõi.

Hai người sau đó đến Vĩnh An cung của thái hậu dò xét, cũng đã lâu không thấy người xuất hiện, có nhiều người nói bà đã tới một ngôi chùa nào đó theo thần thánh cầu bình an cho Thiên Sơn quốc.

Nơi này đã bị bỏ lại nhiều năm nhưng cũng có hạ nô thường xuyên tới đây dọn dẹp, hai người cũng không chờ đợi nữa mà vào trong thám thính.

“Muội nghĩ đây sẽ có gì?”

Hắn vừa lục lọi trên giá sách vừa hỏi.

"Hôm qua đột nhiên có chút linh cảm, có lẽ ở đây sẽ có manh mối gì đó về người giả danh kia."Bây giờ vẫn chưa phải lúc nói về năng lực này cho hắn…

Cô tìm mãi dưới một chiếc tủ cũ thì phát hiện ra một bức chân dung, y cầm lên xem xét, hắn cũng tới bên cạnh tấm tắc:

“Đúng là tiểu Thiên nhi lúc nhỏ rồi. Rất đáng yêu.”

Thiên Thiên ngắm nhìn bức tranh họa Đan Dương và cô thì trầm tư:

“Ta nghe nói người từng bị nhốt ở đây, hắn muốn bà nói ra tin tức của ta…Vậy xem ra người thật sự vẫn rất coi trọng ta nhỉ.”

“Muội đang nói thái thượng hoàng sao?”

“Hắn chết cũng đáng.”

Cô gấp bức chân dung lại bỏ về chỗ cũ:

“Nhưng mà ta vẫn không hiểu rõ được, hắn là bị kẻ nào giết, không lẽ có thù oán với ai.”

Cô lại lấy ra được một vài bức thư, có lẽ là hồi người dùng để gửi cho Liễu Thanh Y hỏi thăm về hai đưa trẻ.

Hắn ở bên cạnh gật đầu:


“Nếu có gan giết cả Thiên tử, chắc chắn kẻ đó cũng không phải dạng tầm thường, hắn chắc chắn không phải linh sư gì đâu.”

“Ta cũng đang có đối tượng khả nghi rồi.”

Hắn ngầm hiểu được ý cô tiếp lời:

“Mối quan hệ của hoàng vương tại vị cùng kẻ giả mạo muội, có vẻ rất đáng nghi.”

Hai người xem qua một lượt cũng rời đi trước khi có người tới…

_____

“Thế nào?”

Đan Dương ngồi chăm chú nhìn Kỳ Nhất Mộc kiểm tra loại trà kia, hắn nghiên cứu một lúc cũng khám nghiệm xong:

“Không mùi, không vị, nó không giết được người ngay nhưng sẽ ngấm sâu vào trong cơ thể. Nếu trúng loại độc này sẽ cảm thấy mệt mỏi, hoa mắt, thỉnh thoảng sẽ bị thổ huyết, người thường sẽ nghĩ là do bệnh nan y mà chết.”

Cô nghe xong thì hiểu ra:

“Phụ hoàng ta cũng mất như vậy, không lẽ là cùng một loại độc.”

Nhất Mộc đột nhiên ngạc nhiên tròn mắt:

“Hoàng thượng trúng độc này sao?” Vậy ra đây là sự việc quan trọng chứ không tầm thường, ai lại dám hạ độc cả thiên tử trời định thế này.

Ánh mắt y đượm buồn mơ hồ nhìn vào tay hắn:

“Ừ, ta thấy biểu hiện của người rất giống, đến bây giờ hoàng huynh cũng đã có dấu hiệu như thế. Ngươi có thể làm ra thuốc giải được không?”

“Cứ yên tâm đi.”

Hắn trấn an cô: “Có ta đây, không độc gì là không chữa được. Công chúa đã giao trọng trách quan trọng này cho ta, vậy thì ta tuyệt đối sẽ thực hiện tốt nhất mệnh lệnh này.”

Hắn đột nhiên nghe lời như vậy à?

Cô ngước mắt nhìn tên công tử đẹp như trong tranh trước mặt.

“…”

“Công chúa điện hạ.”

Thị nữ ở bên ngoài nói vào:

“Có thư gửi cho người ạ.”

Đan Dương nhanh chóng mở cửa bước ra nhận lấy:

“Của ai đây.”

“Là vị đạo nữ hôm Hồng môn yến đi cùng người. Cô ấy còn dặn người để ý Hoàng thượng một chút ạ.”

Y nghe vậy thì nét mặt rạng rỡ hẳn:


“Ta biết rồi, ngươi đi đi. Đừng để ai nghi ngờ đấy.”



_____

“Mấy ngày nay không thấy Dương nhi tới chơi cờ nữa nhỉ.”

Hoàng Vĩ Kỳ thở dài hỏi Hà công công.

“Sau sự việc lần trước thấy nhị công chúa yên tĩnh hẳn. Cũng ít khi ra ngoài nên thần cũng không rõ nữa.”

“Hoàng huynh!”

Vừa nhắc là thấy mặt, Hoàng Đan Dương từ xa thấy hắn ngồi thưởng trà bên hồ sen thì gọi lớn.

Hắn cũng khá ngạc nhiên nhìn theo bước chân thoăn thoắt của cô, y tới nơi cũng không thèm để ý tới lễ nghi trên dưới mà ngồi vào bàn uống luôn tách trà rót dở rồi thở dốc. Hà công công định lên tiếng nhắc nhở thì bị Hoàng Vĩ Kỳ giơ tay kịp ngăn lại:

“Dương nhi hôm nay tới đây làm gì thế.”

Cô liếc nhìn Hà công công với vẻ mặt chán ghét, hắn hiểu ý liền ra lệnh cho công công lui xuống.

Y tiếp lời:

“Ta cảm thấy muội rất có thành kiến với Hà công công thì phải? Trong cung người ta yên tâm nhất là muội. Nói muội làm thầy dậy lễ nghi cho công chúa trong cung cũng không chê vào đâu được. Thế mà không gặp được mấy ngày đã hấp tấp, luộm thuộm như vậy rồi.”

Cô vừa lấy lại hơi đã nghe một tràng giáo huấn của ca ca thì bĩu môi:

“Ta vẫn còn nhỏ mà.” Hình như huynh ấy không để ý nhiều chuyện lần trước ở Hồng môn yến thì phải.

Hắn cười cười rót thêm một tách trà nữa cho cô:

“Đã sắp sinh thần mười sáu tuổi rồi nhỉ. Nói xem, muội có để ý công tử nào không, ca ca làm mối cho muội. Hoàng muội của ta nhất định phải chọn người tốt nhất Thiên Sơn quốc mà lấy.”

Cô nghe vậy thì lắc đầu:

“Không có ai vừa ý cả.”


Y đột nhiên chuyển chủ đề:

“Huynh dạo này có phải thấy không khỏe ở chỗ nào không? Thấy huynh gầy đi nhiều quá.”

“Có lẽ là còn nhiều suy nghĩ việc nước, dạo này ta thấy cũng hơi mệt một chút. Hoàng muội có lòng lo lắng cho ta là được rồi.”

Đan Dương lấy trong túi áo ra một lọ thuốc đưa cho hắn:

“Đan dược. Rất tốt đấy.”

Hắn nhận lấy rồi nhìn vào đôi mắt đầy đợi chờ của cô:

“Lấy đâu ra đây.”

“Muội đã tìm rất lâu mới thấy được y sư, hắn nói đan dược này có thể lưu thông khí huyết, bổ sung năng lượng, là thuốc bổ đấy.”

Hắn gật đầu để chiếc lọ nhỏ qua một bên:

“Khi nào ta sẽ dùng thử.”



Đan Dương vỗ tay mấy tiếng, hơn chục thị nữ lần lượt dâng thức ăn lên, đều là của ngon thức quý được bày biện cẩn thận, Hà công công thấy vậy cũng há hốc mồm nhìn theo.

Bàn ăn đã đầy đồ, thị nữ xếp hàng dâng lên thứ lượt từng đĩa bằng lưu ly tinh xảo, Đan Dương hài lòng quay sang nhìn hắn:

“Có hứng ăn chưa? Chi bằng huynh dùng bữa với tiểu muội luôn đi. Tiện thể ăn xong rồi uống thuốc bổ xem xem hiệu quả thế nào.”

Hắn nhìn bàn thức ăn đầy ắp bàng hoàng nhưng rồi cũng nghe lời y ăn cơm xong uống thuốc.

Thật ra thứ trà độc đó chính là thứ Hoàng Vĩ Kỳ vẫn dùng hằng ngày nhưng hắn lại không hay biết, bằng một cách thần kì mà cô vừa hay tìm được nguyên do bệnh của hắn lại đúng lúc tìm thấy dược y tốt luyện đan cao cấp. Lọ trắng trên bàn đó cũng chẳng phải là thuốc bổ gì cả mà là Đan dược trị độc. Có lẽ Đan Dương đã hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch của mình rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66: C66: Tạo phản


Một thời gian sau…

“Báo!”

“Bẩm hoàng thượng, quân binh Hàn tướng quân đột nhiên cho rời biên giới tấn công Kim An quốc, tình hình đang rất nguy cấp. Mong Hoàng thượng suy xét kịp thời.”

Hoàng Vĩ Kỳ nghe vậy thì tức giận, không phải Hàn Nguyên tướng quan vẫn ngồi cạnh bàn bạc quốc sự với hắn hay sao:

“Ngươi muốn nói gì về chuyện này không?”

Hàn Nguyên thấy vậy thì cúi đầu trình bày:

“Bẩm hoàng thượng, binh quyền vốn là tam công chúa nắm trong tay đã lâu. Dưới thân phận là quốc sư, thần không thể làm trái mệnh lệnh của người nên không thể rõ mục đích của công chúa…”

Lúc này y cũng không trách hắn mà ra lệnh cho người tới bảo vệ Đan Dương rồi mặc áo giáp chuẩn bị đi ngăn chặn chiến tranh. Việc bấy giờ mới là cấp bách nhất.

____

Bên kia, vị tam công chúa kia đã thành công lấy được binh phù, dưới danh nghĩa của người đứng đầu huy động quân binh đánh Kim An quốc để tránh bị chúng xâm chiếm, lời quân sư đã nói không ai là không tin, tất cả cứ thế theo chân Hoàng Tiểu Thiên lên đường đánh Kim An.

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Lúc bọn chúng tới trước cổng thành thì cũng bất ngờ, không có lấy một bóng người:


“Quả nhiên chúng sợ rồi. Chúng đã chột dạ rồi đấy.”

Quân sư kia quả quyết.

“Mấy khi lại có khách quý tới thăm, để mọi người chờ lâu rồi.”

Quân Minh Thành - Thái tử Kim An quốc xuất hiện, hắn cưỡi mình trên một con bạch mã với chiến bào uy nghi tiến ra khỏi cửa thành.

“Ngươi là ai?”

“Chắc ngươi chưa từng thấy ta nhỉ, nữ nhân xinh đẹp kia.” Xem ra nhị đệ nói đúng, một nữ nhân dẫn quân tấn công đất nước ta, đúng là không biết tự lựa sức mình.

“Các ngươi hôm nay chỉ cần biết Kim An sắp lụi tàn rồi, đây mới là thời kì của Thiên Sơn quốc ta!” Nhiệm vụ của ta chỉ cần gây rối loạn thần giới, để hai đại quốc cắn nhau, mục tiêu mới hoàn thành được.

“Ta đến đây để đàm phán.”

Hắn kiên định dõng dạc một lời:

“Ta biết cô chính là quân sư Thần chỉ định nhưng không có nghĩa bọn ta không có…”

“Hoàng Tiểu Thiên!”

Hoàng Vĩ Kỳ thúc ngựa nhanh chóng tới chỗ cô:

“Uổng công ta trân quý muội như vậy, sao muội dám lấy oán báo ân. Muội rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?”

Hắn tức giận xuống ngựa, tên thái tử kia cũng ngơ ngác không biết nên làm gì tiếp theo.

Thời điểm này chắc chắn độc dược đã ngấm vào xương tủy rồi. Hoàng thượng chết ngay trước mặt, dân chúng sẽ nghi ngờ ai đây.

Cô thầm nghĩ rồi lại mỉm cười bước xuống ngựa:

“Hoàng huynh, sao sắc mặt huynh lại kém như vậy?”

Cô cố gắng lớn giọng như muốn cho cả đám quân tinh nhuệ phía sau nghe thấy:

“Huynh đã bị Kim An quốc lợi dụng từ dân quân ta, vậy mà bây giờ còn…” Sao hắn vẫn không có động tĩnh gì thế.

Hoàng Vĩ Kỳ nhìn cô nói những lời này thì không tài nào hiểu được.

Ngay lúc này một mũi tên đột nhiên bay về phía cô, y ngay lập tức tránh được trong tức khắc. Vĩ Kỳ cũng lập tức nhận ra muội muội hắn bao bọc lại không hề yếu đuối, bệnh tật như hắn nghĩ.


Hoàng Đan Dương xuất hiện trong một bộ trang phục lộng lẫy, đằng sau là một toán quân tinh nhuệ mấy trăm binh lính.

Quân Minh Thành thấy vẻ đẹp tài hoa của nhị công chúa này thì cũng mê mẩn, nhưng khi nhìn thấy Kỳ Nhất Mộc kè kè bên cạnh cô thì nhìn lại mình đánh giá …

Đan Dương cười nói:

“Sao vậy, đang chờ đại ca ta trúng độc rồi nằm ra đó để khóc lóc sao, Lý Liên Hoa?”

Lý Liên Hoa?

“Hoàng tỷ nói như vậy là ý gì, muội muội không hiểu.”

“Câm miệng, ngươi xứng gọi ta là hoàng tỷ sao!”

Cô đột nhiên tức giận, lúc này đã ra dáng một đại công chúa uy vũ rồi:

“Ta không có nhiều thời gian, tốt nhất là ngươi nên trả lại binh phù, trở về với con người thật của ngươi đi.”

Con người thật?

Hoàng Vĩ Kỳ ngơ người:

“Thiên nhi chuyện này là sao?”

“Tất cả nghe mệnh lệnh của ta. Tấn công Kim An quốc, đây là lời của quốc sư!”

Cô ta không để ý lời hắn nói mà giơ binh phù lên ra lệnh. Không ngờ bọn chúng đều nghi ngờ lẫn nhau, chẳng có kẻ nào dám tiến lên.


“Tiểu liên hoa à, ngươi thấy binh lính của bổn cung có quen thuộc không?”

Đan Dương lên tiếng khiêu khích, cô ta cũng đã nhận ra phần thiếu sót trong quân mình, những gì tinh túy nhất trong đội đều đã nằm trong tay y.

Cô bây giờ mới lộ rõ bản chất ngay tức khắc uy hiếp Hoàng Vĩ Kỳ:

“Vậy thì các ngươi cứ thử làm gì ta xem.”

Hoàng Vĩ Kỳ cũng không tin được thanh kiếm đáng kề trên vai mình là của muội muội mà hắn hết mực yêu thương:

“Cô không phải là Thiên Thiên?”

“Thật tiếc cho ngươi, cô ta vốn không còn trên cõi đời này nữa rồi. Hoàng, Tiểu, Thiên thật đã chết từ lâu rồi!”

Cô ta nói chầm chậm cay nghiến từng chữ như muốn bóp chặt hắn đến khi tắc thở vậy.

Hoàng Đan Dương tức giận nhưng cũng không dám tiến lên:

“Tính toán thế nào lại để sai một bước rồi. Ta đã cố gắng để huynh ấy giải độc, cuối cùng lại nằm trên lưỡi kiếm của ả rắn độc kia. Chuyện này không thể kết thúc như thế được.”

Dương Mộc ở bên cạnh thấy tình hình này thì trấn an cô:

“Người cứ yên tâm. Nhất định sẽ có cách thôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67: C67: Trước ngày yến tiệc thiên sơn quốc


“Keng!”

Một tiếng va chạm vũ khí đã khiến mọi người choáng váng, một cô gái mặc áo choàng đen cùng mặt nạ thiên nga trắng thành công tách hai người kia ra, tốc độ nhanh tới nỗi không ai để ý đến y đã xuất hiện từ khi nào.

"Ngươi là ai?"Tốc độ nhanh quá, còn chưa nghe thấy tiếng động nào.

Đan Dương lúc đó nhân cơ hội dẫn người tới bảo vệ Hoàng Vĩ Kỳ.

Bây giờ cuộc chiến này chỉ để lại sân khấu cho hai người kia.

“Muội ấy tới rồi.”

Hoàng Vĩ Kỳ ngạc nhiên:

“Muội ấy?”. truyện ngôn tình

Đan Dương mỉm cười nói với hắn:

“Là Thiên Thiên, là muội ấy.”

“!!”



Lớp mũ áo được cởi xuống, y tháo bỏ mặt nạ nở một nụ cười hiếm hoi, tất cả đều sửng sốt, hai người này có bảy tám phần là giống nhau rồi nhưng cũng rất dễ nhận ra, vẻ đẹp của quân sư giả vẫn chẳng chân thật như Bạch Phong Vân, đúng như vậy Hoàng Tiểu Thiên thật đã xuất hiện.

Kẻ giả mạo kia thấy khuôn mặt y thì sợ hãi:

“Ngươi, sao ngươi vẫn còn sống?”


“Sao vậy? Thật không ngờ nhỉ? Tất cả kế hoạch của ngươi ta đã nắm rõ ngay từ đầu. Ha… bởi vì ta mới là quân sư.”



“Đan Dương, chuyện này?”

Hoàng Vĩ Kỳ sửng sốt, hắn không thể tin vào mắt mình, giường như vẫn chưa thể phân biệt được đâu mới là sự thật.

_____

Trước hôm Hồng môn yến một ngày…

“Ngươi là ai?”

“Lâu rồi không gặp, công chúa điện hạ kính mến.”

Đan Dương phát hiện ra thanh kiếm đang đe dọa đến mạng sống của mình thì hoảng loạn:

“Ngươi là ai? Nếu như muốn tiền, ta sẽ cho ngươi?”

“Ta cần mạng của cô.”

Y không thể vùng vẫy nổi, tình thế như ngàn cân treo sợi tóc, cô cuối cùng vẫn quyết định sử dụng linh thuật tấn công người phía sau, trong khoảng khắc ngắn ngủi, đèn được bật sáng lên.

Vậy mà người đó lại vẫn đứng vững ở đấy chĩa mũi kiếm về phía cô.

Đan Dương lén lấy được thanh kiếm phía sau:

“Ngươi muốn gì?” Khi dùng linh lực, thần lực sẽ bị tiêu giảm, nhưng ta đã tấn công mạnh như vậy mà cô ta vẫn có thể chịu đựng được sao?

“Thứ linh lực giơ bẩn mà cũng dám tấn công bổn gia sao?”

“__Ngươi có vẻ cũng không phải là một người tầm thường, muốn giết ta? Được thôi, nhưng mà ta thấy bản thân ngươi lại hèn nhát hơn cái phong thái này của ngươi rồi đấy, đến mức giết người còn ẩn nấp như thế, thật hạ đẳng.”

Đan Dương dùng chiến thuật khích tướng, quả nhiên người ta đã do dự sau đó y đã thành công rồi, cô ta tháo mặt nạ xuống, ánh mắt kia tràn đầy căm hận. Là Bạch Phong Vân.

Y cũng một màn sửng sốt…

Là cô gái đã tấn công mình trong hội linh chiến lần trước, không đúng, lúc đó chỉ là nhìn thoáng qua nhưng ta rất chắc chắn. Không phải, ta đoán sai rồi, đôi mắt này…Tiểu Thiên.

“Thiên nhi?”

Cổ họng cô như nghẹn lại khi gọi tên y:

“Muội…có phải muội.”

“Nhận ra à, ta còn tưởng ngươi sẽ quên luôn ta rồi chứ.”

Muội ấy, Thiên Thiên, thật sự là Thiên Thiên.

Đan Dương tiến lại về phía cô:


“Muội biết không? Bao nhiêu năm qua ta vẫn luôn đi tìm muội…”

“Đứng lại!”

Thanh kiếm chĩa về phía cô dứt khoát, Phong Vân uy hiếp cô.

“__Được.”

Cô nuốt nỗi xúc động vào bên trong rồi dùng ánh mắt dịu dàng nhất nhìn y:

“Chúng ta có thể nói chuyện một chút không? Sau đó muội tùy ý trách ta được không?”



Nỗi đau của mười năm trước cứ quanh quẩn trong đầu cô, sự cô đơn, sự lạnh lẽo đó cứ như thúc giục y, thân kiếm trên tay cô run run, y nhìn Đan Dương với ánh mắt đó thì lại mềm lòng, cuối cùng cũng hạ thanh kiếm xuống.

“Ta không muốn biết ngươi làm đại đế thế nào? Chỉ cần nói một câu thôi.”

Phong Vân thỏa hiệp:

“Hãy chắc chắn rằng ngươi không liên quan tới cái chết của Liễu Thanh Y. Ta cho ngươi một cơ hội thôi đấy.”

"…"Liễu Thanh Y?Cô cô, vì người mà Thiên Thiên sẵn sàng đi trả thù cả Hoàng tộc Thiên Sơn ư.

Đan Dương lúc này mới lên tiếng:

“Ta không hề có ý định hay gián tiếp giết cô ấy. Người đã nuôi nấng chúng ta như vậy. Kể cả có thật sự phải giết, lúc đó chúng ta còn quá nhỏ, hoàn toàn không thể có suy nghĩ giết người khác như thế chứ.”

“Không phải lúc ngươi bước lên ngai vàng với lão già đó rất thành thục sao? Hai ngày, chỉ chừng đấy ta đã thấy một bộ mặt khác của ngươi.”

“Muội từng đến lễ xưng vương ư?” Sao muội ấy có thể tới đó được.

Đan Dương ngạc nhiên.

“Hừ! Ngươi nghĩ bổn gia sẽ đứng ở thành cũ chờ ngươi sao? Đúng là ngốc ngếch. Sao thế? Không còn gì muốn nói nữa sao?”

“Lúc đó, phụ hoàng uy hiếp ta với mẫu hậu sẽ ám sát muội nếu ta không làm tốt nhiệm vụ của một tân đế.”


Đan Dương kiên định tiếp lời:

“Bất cứ việc gì ta cũng đều hướng đến muội. Trong lần gặp muội ở hội linh chiến là ta tới tìm manh mối của muội. Ta chỉ muốn tìm muội, khuyên muội tránh xa hoàng thành, nơi này thật sự rất nguy hiểm. Hơn nữa, phụ hoàng cũng đã mất rồi, ta nghĩ là một thế lực bí ẩn nào đó đang cố tiêu diệt những người có vai trò quan trọng của Thiên Sơn. Nhất là khi chưa tìm được muội ta càng không yên tâm, sợ muội có xảy ra chuyện…”

“Thế lực khác? Vậy cô gái giả mạo ta không phải là người của ngươi?”

Nói đến bước này, Đan Dương mới nhớ ra, chuyện cô vẫn điều tra bao lâu cũng có kết quả, kẻ giả mạo kia, thế lực ngầm đó thật sự là người trong nội bộ.

“Không hay rồi! Hoàng huynh đã bị lừa.”

“…”

“Chúng ta cứ mải mê đấu đá với nhau, kết quả thì kẻ thù lại thành ngư ông đắc lợi.”

“Vậy ngươi sẽ làm thế nào?”

Thiên Thiên lúc này như đã gỡ bỏ bộ mặt tức giận kia.

“Muội có thể giúp ta được không? Chúng ta cần phải hợp tác ngay lúc này?”

“__Mặc dù không thích gì ngươi nhưng ta ghét nhất là có người giả mạo ta.”

“Vậy muội có thể tạm thời bỏ chuyện này qua một bên đã được không? Ta sẽ từ từ giải thích cho muội.” Ngày mai sẽ diễn ra Hồng môn yến, mọi chuyện bây giờ đang rất cấp bách.

Đột nhiên Thiên Thiên lại nhận được chút thông tin gì đó nhờ khả năng nhìn thấu tương lại của mình, cô mỉm cười:

“Ta nghĩ lại rồi, mọi chuyện sắp tới phải nghe theo ta.”

Hoàng Tiểu Thiên-Bạch Phong Vân ta chỉ có thể là duy nhất!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68: C68: Cuốn vào ma giới


“Lý Liên Hoa, đại tiểu thư nhà họ Lý. Mẹ ngươi là Vân Nghị nhỉ?”

Phong Vân dõng dạc tiếp lời:

“Mẹ ngươi vì không được hoàng thái hậu chọn mà đi theo Lý Kiêu, vì muốn trả thù mà hết lần này tới lần khác tạo ra một đống lộn xộn trong hoàng cung. Lúc bà ta có thông tin của ta thì đã lập tức bồi dưỡng ngươi về mọi mặt, để cho ngươi thành công xâm nhập vào nội bộ hoàng thành.”

Mọi người nghe xong đều sửng sốt.

“Sao? Sao có thể?” Sao cô ta có thể biết được chuyện này…

“Ta đã nói rằng, ta mới là người thật!”

“…”

“Có điều ngươi đã tính toán sai một chuyện rồi. Ta không phải mất tích mà ta vốn không thuộc về nơi này. Vốn cứ tưởng mọi chuyện kết thúc rồi. Thật không ngờ… ta ghét nhất chính là kẻ giả mạo bổn gia!”

Phong Vân trừng mắt, trong đó có cả uy lực khiến người ta phải bái phục, Lý Liên Hoa cuối cùng cũng thừa nhận thân phận:

“Đúng, ta chính là Lý Liên Hoa nhưng có điều ngươi nghĩ ta chỉ đơn giản là tính món nợ cỏn con này thôi sao?”


Ánh mắt cô ta thay đổi, sát khí hừng hực:

“Vì Hoàng tộc các ngươi mà mẹ ta bắt ta phải học đủ thứ lễ nghi để trở thành một kẻ như ngươi, chịu đủ đòn roi để ghi nhớ các quy tắc ngớ ngẩn, phải chịu bao nhiêu đau đớn để có được khuôn mặt hoàn hảo này! Ngươi nghĩ ta sẽ chịu thua sao?”

Giống như núi lửa sắp tuôn trào, cả người cô như tỏa ra một làn bóng tối căm hận…



"Tiêu rồi."Biểu hiện như vậy của cô ta không phải của một linh sư bình thường nữa rồi, không lẽ…

“Thiên Thiên, cô ta nhập ma rồi. Vốn không còn bình thường nữa. Mau tránh ra đi!”

Đan Dương hét lên, Thiên Thiên vẫn không hề nao núng, y vẫn đứng đấy quan sát quá trình nhập ma của cô ta không rời mắt.

“Nhập ma? Hay để ta xem cảnh giới của Ma tộc và Hắc thần khác nhau ở chỗ nào nhé!”

Lý Liên Hoa đã nhanh chóng bị nhập ma, cả thân thể như một linh hồn di động mở ra chiến trường Ma giới.

Trước khi đạt được mục đích kéo tất cả vào Ma giới thì Phong Vân đã ngay tức thời tấn công cô. Cả hai người rơi vào không gian ma tộc.

Bầu trời lại trong xanh trở lại, những người xung quanh vẫn chưa hết hoảng sợ xôn xao hỏi nhau.

“Muội ấy theo Lý Liên Hoa rồi.”

Đan Dương trầm tư, Hoàng Vĩ Kỳ vẫn chưa hết bàng hoàng:

“Thiên Thiên…”

“Hoàng huynh đừng quá lo lắng, muội muội mệnh lớn nhất định sẽ có Thần Ánh sáng che chở.”

Hắn cười khổ tiếp lời:


“Bảo sao lại thân quen thế này, bảo sao ta lại cứ thấy bất an. Ta gặp muội ấy rồi mà lại không nhận ra, rõ ràng là ta chưa đủ tốt…” Tiểu nội thị ngày hôm đó vậy mà là Tiểu Thiên, tư cách đến phẩm chất đều nổi trội như vậy, thế mà lại không nhìn ra…,

“Huynh gặp muội ấy rồi ư?”

“Có lẽ…”

Hoàng Đan Dương quay lại ra lệnh:

“Bây giờ các ngươi đã nhìn rõ chưa? Ai mới là người các ngươi phải tuân lệnh. Tam công chúa hi sinh thân mình cứu quốc, đức cao vọng trọng, thánh nữ chuyển thế! Hãy tự kiểm điểm về hành động hôm nay đi, nhớ kĩ Thiên Sơn quốc ta không cần phải tranh giành, chiến tranh với ai cả. Tất cả con dân đều là tinh túy của Thần giới. Từ bây giờ người nào tạo phản, dẫy quân sẽ xử trọng tội!”

Tất cả nghe xong đều quỳ xuống khấu đầu trước Hoàng đế, Hoàng Vĩ Kỳ cùng Quân Minh Thành sau khi đàm phán cũng chấm dứt chuyện hôm nay, dân ai nấy về, thành ai nấy giữ…

_____

Hoàng Vĩ Kỳ sau ngày hôm đó vẫn chưa quên được Thiên Thiên, ngày đêm ăn ngủ không yên, cứ nghĩ đến cô nội thị hắn gặp hôm đấy thì lại trầm tư:

“Ta đã hiểu vì sao tổ mẫu lại chọn muội ấy làm quốc sư rồi.”

Hắn tâm sự với Hà công công:

“Lúc nghe muội ấy nói, ta cứ nghĩ một nội thị có thể suy nghĩ như vậy thật đáng khen nhưng với thân phận cao quý, Thiên Thiên thật sự không có khoảng cách nào với dân quân. Kẻ làm vua như ta thật thấy hổ thẹn.”

“Thần thấy người cũng đã làm rất tốt, hết lòng vì bồi dưỡng quốc sư cho đất nước, chỉ đáng tiếc là sai người, kẻ đáng trách phải trách Lý đại nhân dạy người chưa tốt, con cái, thê thiếp đều không được bồi dưỡng đàng hoàng.”


Hà công công là người đã lớn tuổi, những gì về lễ nghi, văn hóa không đúng mực ông đều để ý rõ. Có lẽ vì sự nghiêm khắc này mà không mấy người có hảo cảm tốt với ông. Nhưng ngay lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy lời Hà công công nói lại rất có lý.

Quy cách ban ra không chỉ để người ta biết cư xử đúng mực mà một mặt nào đó còn dạy con người đúng cách làm người.

Có lẽ trong cung đã nới lỏng luật lệ, quy tắc giảm bỏ qua từng năm nên nhiều công chúa cũng không còn chú trọng phép tắc lễ nghi, Hoàng Vĩ Kỳ xoa xoa thái dương:

“Ngày mai truyền chỉ xuống soạn luật lệ chặt chẽ vào. Thời hạn là một tuần, giao cho Đan Dương phê duyệt.”

Hà công công nghe vậy thì cũng lấy làm vui bèn hành lễ chuẩn bị đi ngay.

Hắn lại bổ sung thêm:

“À đúng rồi. Ngày mai chuẩn bị ngân lượng, cơm gạo, giao cho Hách Văn phát cho người nghèo…”

Hoàng Vĩ Kỳ lại dặn dò thêm vài điều.

Lão ta vừa nghe vừa ghi nhớ trong đầu, Hà công công giờ cũng không biết nên vui hay buồn nữa, người chịu nhiều đả kích như vậy bây giờ lại lấy công việc lấp đầy chỗ âu lo sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69: C69: Hắc thần


Bạch Phong Vân nhanh chóng bị cuốn vào ma trận của Lý Liên Hoa, cô từ từ lấy lại ý thức ngồi dậy.

Xung quanh toàn là ma khí nồng nặc, cô cảm nhận được mùi m*u dẫy đầy, tàn lửa chết chóc và cả những làn khói mờ ảo…

“Đây là đâu?”

Phong Vân đứng dậy tự hỏi, cô quan sát một lúc rồi chọn một hướng theo cảm tính mà đi về phía trước.

“Con mồi này tốt đấy!”

“Là một vật sống à?”

“Nhìn rất tươi ngon…”

“Sao hôm nay cô ta đưa ít mồi thế.”

“Nhưng có vẻ rất bổ huyết.”

“Là loại linh sư gì thế?”

“Sao ta cứ cảm thấy không ổn.”

Phong Vân vừa đi vừa cảm thấy khó chịu, xung quanh cô như có hàng nghìn ánh mắt thèm khát nhìn ngó cô trong bóng tối, từng câu nói man rợ đến gai góc cứ vang vọng quanh vành tai cô, từng bước chân để lại trên mặt đất xơ xác cứ như bị nguyền rủa…

"Đồ ăn tới rồi này, ra mà ăn ta đi."Bọn nhãi ranh này đúng là phiền phức, chói hết cả tai…


Phong Vân đột nhiên dừng lại đùa cợt, xung quanh lại im lặng không thấy lên tiếng gì nữa.

“Nhát gan, ma tộc cơ đấy!”

“Không lẽ đông kiến lại sợ ta à? Hạ đẳng thật!”

“…”

Bỗng nhiên một bóng ma chui từ đâu ra lượn lờ xung quanh người cô, nó lượn một vòng thám thính nhưng Phong Vân lại không hề sợ hãi mà trực tiếp rút kiếm kết liễu nó luôn.

Vậy mà một nhát thôi đã đủ làm nó tan thành mây khói rồi.

Xung quanh lúc này đột nhiên lại ồn ào:

“Cô ta có vũ khí huyết tộc.”

“Đó không phải là khắc khí với chúng ta sao?”

“Hắn chết rồi…”

“Rốt cuộc đây là loại linh sư gì thế?”

Phong Vân cười thầm, thật không ngờ vũ khí mà cô nhìn trúng trong lần đột nhập đó lại là bảo bối.

Mà cả cô cũng không hông ngờ được đám ma quái này lại không có đầu óc.

“Ngu thật!”

Chưa kịp đắc ý cô đã bị ma khí đưa tới một không gian khác.



“Các ngươi thích chơi trốn tìm cơ à?”

Phong Vân mở mắt ra lại oán trách:

“Toàn những chỗ quái quỷ gì thế này.”

Chưa kịp định hình xong, đột nhiên lúc này trong bóng tối, một cô bé trạc năm, sáu tuổi bước ra, y sững sờ nhìn cô bé trước mặt.

Đây không phải ta ư?

Phong Vân nhìn nó một lúc chưa biết phải là gì thì nó đã lên tiếng:


“Bọn chúng giết nhũ mẫu. Liễu Thanh Y chết rồi, cả Diệp Vũ, hắn chết là do chúng…”

Cô bé đó cứ liên tục lặp lại mấy câu nói ấy, ánh mắt vô cùng căm hận:

“Sao ngươi lại bỏ qua dễ dàng như vậy, họ không tin ngươi, chẳng ai tin ngươi cả, họ chỉ muốn lợi dụng ngươi, họ muốn giết ngươi…”

Phong Vân nghe mấy lời này thì cổ họng như nghẹn lại, những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó lại cứ thúc trực trong tâm trí cô. Lúc Liễu Thanh Y bị mũi tên độc bắn trúng, lúc Quân Minh Thần dẫn quân truy bắt cô, lúc Diệp Vũ trọng thương hóa đá trong thành cổ…từng chút một như xâu xé trái tim cô.

Y quỳ gục xuống đất, hai tay ôm lấy đầu, cô nghiến răng để từng giọt nước mắt rơi xuống.

Cô bé kia lại tiến tới như thúc giục cô:

“Chúng ta phải trả thù, trả thù cho nhũ mẫu và sư thúc. Chẳng còn ai ở bên ngươi nữa, tất cả đều ghét ngươi…”

Phong Vân cố kiềm chế cảm xúc.

Khi bước vào ma trận này của Ma tộc, người bình thường không chỉ đơn giản bị hút nguyên khí, rút cạn linh lực mà nó sẽ đưa người ta đến những thù hận, đau khổ rồi từ từ dày vò thần trí cho tới khi hóa điên dại mà nhập ma…

Cô bé mang hình dáng của Thiên Thiên năm xưa chính là tâm ma của Phong Vân, đó chính là nỗi sợ hãi, lòng thù hận cất sâu trong đáy lòng y và nó xuất hiện với trọng trách châm ngòi nổ cho tâm trí của cô.

Phong Vân quỳ trên nền khí lạnh đau khổ nhìn từng kí ức trải trên mặt đất, lúc này đột nhiên trong thân tâm lại truyền tới một giọng nói ấm áp:

“Ta muốn muội là chính muội.”

“…quá khứ với tương lai hoàn toàn khác biệt. Không dễ gì mới đi tới ngày hôm nay. Vậy nên ta không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc này.”

“Muội không làm được ta cũng không làm được.”

“Ta tin muội.”


“Ta yêu muội, Thiên Thiên.”

Từng hình ảnh của hắn cứ lần lượt hiện lên trong đầu cô, từng khoảnh khắc hắn dành cho cô dần thay thế những quá khứ không hạnh phúc, nó lấy lại thần thức và một lần nữa thức tỉnh cô.

“Không, ta không thể.”

Phong Vân lắc đầu.

Giây phút này cô đã nhanh như cắt chém bay linh hồn kia, mọi thứ lại tan biến đi. Phong Vân tự tay chém lấy niệm tâm ma trong lòng mình:

“Ta vẫn tin trên Thần giới này, nhất định vẫn có một kẻ ta yêu. Cho dù là giả thì…hình như ta cũng yêu hắn rồi. Ta vẫn còn hắn. Vẫn còn có thứ cần bảo vệ, ta cũng sợ mất hắn, vậy nên ta sẽ không để ngươi lấy đi linh hồn này đâu…”

Cô đứng dậy nắm chắc thanh kiếm trong tay, ánh mắt dần kiên định hơn khi nghĩ về hắn-Quán Minh Thần.

“Hình như ta cũng thích ngươi nhiều hơn ta nghĩ.”

Cô mỉm cười:

“Nếu một ngày ngươi dám phản bội ta, ta nhất định sẽ xé xác ngươi ra!”



Phong Vân sau trận đấu khốc liệt với tâm ma cũng đã trở về Thần giới.

Cuối cùng Hắc thần cũng chứng minh được mình hoàn toàn không xấu xa như Ma tộc, bởi chúng trong suy nghĩ của cô cũng chỉ xứng làm đồ trang trí mà thôi…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom