Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cầu Được Ước Thấy

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
701,051
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Cầu Được Ước Thấy

Cầu Được Ước Thấy
Tác giả: Minh Nguyệt
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: 明月 - Minh Nguyệt

Editor: Dương Hoài

Giới thiệu:

_____________________

Vào lúc có điểm thi đại học.

Tôi thi được 697, còn kẻ thù không đội trời chung Bùi Chiêu Dã thi được 713.

Trước khi điền nguyện vọng, tôi lén hỏi dò thử.

“Này, tớ điền Thanh Hoa, cậu định điền vào đâu thế?”

Cậu lười biếng quan sát tôi, cười xấu xa:

“Không phải nói ghét tớ lắm hả? Yên tâm, anh đây đến Bắc Đại rồi.”

Sau đó sinh viên Thanh Hoa Bắc Đại đi quân sự cùng nhau.

Tôi chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã thấy Bùi Chiêu Dã sắc mặt âm trầm trong đám đông đối diện.

Mà tôi đang cầm trong tay, là tấm biển của khoa tiếng Trung Bắc Đại.
 
Chương 1


1.

Sau khi có điểm thi đại học.

Trong nhóm lớp sôi sùng sục.

Ai cũng đều thảo luận về điểm của mình.

Tôi hồi hộp nhìn chằm chằm lịch sử tin nhắn spam đến hoa cả mắt.

Thế nhưng nhìn qua một lượt, vẫn chưa có tin của Bùi Chiêu Dã.

Ngay lúc tôi bắt đầu suy nghĩ miên man.

Lớp trưởng Uông Dương tag tôi và Bùi Chiêu Dã vào trong nhóm lớp.

[Anh Bùi và Chân Chân thi được nhiêu điểm thế?]

Trong nhóm lớp vốn đang spam tin nhắn ngừng lại hai giây, sau đó lại bắt đầu spam tiếp.

[Không phải chứ, lớp trưởng Uông thân yêu của tớ ơi, ngày vui đừng có tìm chuyện không vui nha, biết được thành tích của hai người họ là niềm vui của tớ lại giảm đi hơn phân nửa đấy.]

[Đúng đúng, thành tích môn tự nhiên nghịch thiên kia của anh Bùi, tớ vẫn không nên hỏi thì hơn, bằng không mẹ tớ lại muốn đánh tớ đấy! Hơn nữa lần này Toán học với Vật lý khó thật đấy, tớ cá là anh Bùi đứng nhất rồi!]

[Cười c h ế t mất, hèn chi Lương Lương thi Văn được 117, vậy mà cười cả ngày hahahaha…]

[Này này này, Lý Thổ Đậu nói gì đấy, anh Bùi ảnh giỏi tự nhiên, nhưng cậu đừng quên lần trước thi cấp tỉnh là Chân Chân nhà bọn tớ đứng nhất đấy nhé!]



Trong nhóm lớp đã bắt đầu đặt cược vào tôi và Bùi Chiêu Dã xem lần này ai thi tốt hơn.

Lúc mới bắt đầu vẫn còn là cậu thua thì gọi tớ là chị, tớ thua thì gọi cậu là anh.

Dần dần bắt đầu ngày càng thái quá.

Mãi đến khi bạn thân chí cốt Từ Húc Trạch của Bùi Chiêu Dã tag mọi người trong nhóm lớp.

[Tớ cá là Chân Chân đứng nhất, tớ thua anh Bùi mời các cậu ăn cơm.]

Trong nhóm lớp tức khắc cùng lúc bắt đầu hò reo.

[Đỉnh đỉnh đỉnh.]

[Không phải chứ Từ Húc Trạch, cậu thật sự là bạn thân chí cốt của anh Bùi à haha.]

[Cmn, tớ phải cáo trạng với anh Bùi về tình anh em giả dối này của cậu.]

Từ Húc Trạch không hề sợ chút nào cả: [Không sợ, anh Bùi có tiền mà.]



Thấy trong nhóm lớp nhắn tin sôi nổi, tôi cười bất đắc dĩ.

Không hề thừa nước đục thả câu, soạn tin nhắn rồi gửi đi.

[697.]

Tôi vừa gửi đi, tin nhắn của Bùi Chiêu Dã đã nối gót theo sau.

[713.]

[Ngại quá nha @Đồng Chân Chân, lần này anh đây chiếm hạng nhất rồi.]

Nhìn thấy dòng tin nhắn này của Bùi Chiêu Dã, tôi gần như có thể tưởng tượng ra giọng điệu gợi đòn của cậu, tâm tình mới còn vui mừng hết sức đã không cánh mà bay.

Cắn răng đánh chữ.

[Anh trâu bò thế này, vậy thì chuyện mời cả lớp ăn cơm?]

Bùi Chiêu Dã không hề nghĩ ngợi nhiều mà đáp trả.

[Thứ sáu bốn rưỡi chiều, đến Hương Cư thâu đêm.]

Cả lớp lập tức hưng phấn.

[Móa nó, Anh Bùi đỉnh của chóp, tới liền tới liền đây.]

[Tớ là Tiểu Triệu, sẽ hoàn thành sứ mệnh.]

[Thêm tớ nữa.]

[Còn tớ còn tớ.]



Trong nhóm lớp ai cũng đều tỏ thái độ muốn đi.

Tôi cũng không ngoại lệ mà nối đuôi xếp hàng.

[Đừng quên thêm cả tớ nhá.]

[@Đồng Chân Chân, yên tâm đi, không quên cậu đâu.]

Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Bùi Chiêu Dã, mặt tôi bỗng dưng nóng lên.

Đè nén trái tim đang đập thình thịch, âm thầm đợi chờ đến tuần sau gặp mặt.

2.

Khi tôi đến phòng bao mà Bùi Chiêu Dã đã đặt trước.

Cả lớp gần như đều đã đến đông đủ cả rồi.

Bùi Chiêu Dã ngồi trên ghế sô pha đơn trong cùng, lười biếng vắt chéo đôi chân dài lên nhau.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của fanpage Phù Sinh Nhược Mộng, vui lòng không mang đi nơi khác!]

Bên cạnh bạn cùng lớp tụm năm tụm ba hưng phấn mà trao đổi với cậu, nhưng từ đầu đến cuối cậu lại bày ra vẻ không mấy hứng thú.

Tôi bĩu môi, lập tức đi thẳng đến chỗ đó.

Nhìn thấy tôi, lúc này cậu mới thờ ơ thu chân lại.

Đáy mắt ẩn chứa ý cười vỗ vào chỗ trống bên cạnh.

“Đến đây ngồi cạnh anh đây nè.”

“Ai muốn ngồi cạnh cậu chứ.”

Tôi nhỏ giọng lầu bầu một câu, quay người trìu mến ngồi xuống cạnh Hứa Hiểu Nam.

“Chân Chân~ Tớ nhớ cậu c h ế t mất!”

Tôi có hơi khó thở bị Hứa Hiểu Nam ôm chặt trước ngực.

Trên mặt dần hiện lên chút ửng hồng, nhưng vẫn dùng sức quả quyết gật đầu.

“Tớ cũng vậy!”

Kết quả vừa nói xong, Hứa Hiểu Nam lập tức cảm động đến hai mắt đẫm lệ, chu môi hôn lên má tôi.

!!!

Tôi nhất thời không kịp phản ứng, để mặc cậu ấy từ từ đến gần.

May là vào lúc cậu ấy sắp hôn lên, cánh tay lại bị ai đó túm lấy.

“Từ Húc Trạch, cậu sao thế!”

Hứa Hiểu Nam bất mãn quay đầu.

Tôi cảm kích nhìn Từ Húc Trạch, kết quả cậu ta lại lén nháy mắt với tôi một cái.

Đợi đến khi tôi nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của cậu ta.

Tầm mắt lại bắt gặp mặt mày hơi ủ rũ, cả người tỏa ra áp suất thấp của người nào đó.

Bùi Chiêu Dã khẽ tặc lưỡi, giọng điệu lộ ra vẻ nguy hiểm khó tả.

“Đồng Chân Chân, lại đây.”

Rõ ràng chẳng làm gì sai nhưng tôi vẫn có cảm giác chột dạ không thể nói nên lời.

Tôi cắn răng ngồi xuống cạnh Bùi Chiêu Dã.

Lưng thẳng tắc, không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía trước, cố gắng không nhìn vào nguồn nhiệt bên cạnh.

Giây tiếp theo, eo rõ ràng truyền đến cảm giác ngứa ran khi bị người nào đó chọc.

Tôi nhất thời không chịu thiệt, bỗng chốc một tiếng “Bốp” thanh thúy vang lên.

Mu bàn tay thon dài trắng trẻo của Bùi Chiêu Dã nhanh chóng ửng đỏ.

“Cậu làm gì thế!”

Tôi xoa xoa phần eo bị đầu ngón tay cậu chạm vào, hung dữ chất vấn.

Cậu lại khẽ cười một tiếng, dường như tâm trạng đang cực kỳ tốt.

Dùng tay vuốt qua mái tóc đen nhánh của mình, giọng điệu trêu chọc.

“Sao, lần này cố ý nhường làm anh đây thấy hối hận à~”

Âm cuối Bùi Chiêu Dã đá lưỡi, khiến người ta thêm vài phần mơ màng.

Làm anh tôi, mơ cũng đẹp đấy.

Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn không kiềm được mà nóng lên.

Ý cười của cậu càng sâu, cái miệng trời đánh vẫn không chịu buông tha.

“Chỉ là anh vẫn muốn xin cậu lần sau lại nhường anh tiếp đây…”

“Đừng nói nữa…”

Tôi không thể nhịn nổi nữa, cuối cùng cam chịu ngồi xuống sô pha.

Ánh mắt u oán nhìn Bùi Chiêu Dã.

Làm bạn cùng lớp với cậu bắt đầu từ lúc học mẫu giáo.

Người khác không biết chẳng lẽ tôi còn không biết sao?

Nếu ngày thường cậu không cho tôi chút thời gian ôn thi, tôi nhất định là muôn đời đứng thứ hai!

Thế nhưng từ nhỏ đầu óc Bùi Chiêu Dã đã thông minh hơn hẳn người bình thường rồi.

Người khác nửa ngày không thể giải được một bộ đề nghiên cứu, cậu chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể tiện tay đưa ra vài lời giải.

Càng nghĩ càng tức, sao lại có người vừa đẹp trai vừa học giỏi như vậy chứ!

Tôi lén nghiến răng nghiến lợi với cậu.

Bùi Chiêu Dã như thể nhìn ra tâm tư nhỏ bé của tôi, yết hầu chuyển động lên xuống, cắn môi bật cười ra tiếng.

Quả là vô cùng nhục nhã.

Trong tích tắc, lý trí giảm đi phân nửa.

Tôi đột nhiên đưa tay tập kích bịt kín miệng cậu.

“Không cho cười!”

Có lẽ là do hai ngụm rượu vang tôi mới vừa lén uống giờ mới ngấm vào người.

Sau đó lại bị k1ch thích bởi vẻ mặt vô tội của Bùi Chiêu Dã.

Nổi khùng cắn lên yết hầu không ngừng chuyển động lên xuống của cậu, dấu răng như ẩn như hiện.

“Bảo cậu đừng nói nữa mà, Bùi Chiêu Dã, tớ ghét cậu…”

Trong lòng tràn ngập tủi thân, nước mắt lăn dài trên mặt.

Sao lại có người đáng ghét như vậy chứ, tôi rõ là cũng đã cố gắng thế này rồi nhưng vẫn không thể đuổi kịp.

Chỉ là không biết từ khi nào thì thằng cha đáng ghét này đã bất giác bước vào tim tôi.

3.

Có lẽ ai cũng sẽ bị một người xuất sắc hơn mình hấp dẫn nhỉ.

Nhất là thời học sinh mới biết yêu, vừa xao động mà lại nhiệt liệt.

Mà điều tôi cần làm là hòa giải với chính mình, chấp nhận người khác nhìn thẳng vào mình.

Tối đó các bạn vừa khóc vừa làm loạn, tình sâu nghĩa nặng cầm micro gào khóc om sòm, thế nhưng lại không hề làm người khác khó chịu.

Trái lại làm người ta vừa nhảy vừa múa theo.

Cuối cùng tôi đã quên mất ngày hôm đó mình về nhà bằng cách nào rồi.

Mang máng nghe người khác kể lại rằng tôi bám lấy Bùi Chiêu Dã không chịu xuống, say mèm khăng khăng muốn cậu cõng tôi ra ngoài chơi.

Đương nhiên Bùi Chiêu Dã không nói với tôi chuyện này, tôi lại càng không biết xấu hổ hỏi cậu.

Chỉ là trong ứng dụng Wechat Sports ngày hôm đó, hơn hai vạn bước đếm nổi bật trong cùng một hàng mấy nghìn bước.

Bùi Chiêu Dã lần đầu tiên đăng lên vòng bạn bè.

Là cái bóng dưới ánh đèn đường lờ mờ.

Đi kèm caption: [Núp đằng sau thế giới.]

Sau đó có một khoảng thời gian lòng tôi hơi nhụt chí, không dám chủ động nhắn tin với Bùi Chiêu Dã.

Nhìn thấy tin nhắn của cậu cũng chỉ trả lời có lệ.

Mãi vào lúc cách ngày điền nguyện vọng một ngày, Hứa Hiểu Nam mời tôi đến nhà cậu ấy thương lượng báo danh.

Trong lúc đi theo sau Hứa Hiểu Nam vào cửa, tôi sững sờ ngay tại chỗ.

Nhìn thấy Bùi Chiêu Dã mặc bộ đồ thể thao ngồi ở ghế sô pha.

Tôi cứng ngắc kéo tay áo Hứa Hiểu Nam, khóc không ra nước mắt.

“Này cái đó, sao cậu không nói cho tớ biết Bùi Chiêu Dã cũng ở đây?”

Hứa Hiểu Nam chột dạ sờ sờ mũi.

“Cậu cũng không phải không biết tính mẹ tớ mà, tuần này ngày nào bà ấy cũng sẽ gọi vài bạn cùng lớp sang đây, chắc là hỏi về điền nguyện vọng ấy mà.”

Ấy mà.

Chủ nhiệm lớp trước nay đều rất có trách nhiệm.

Tôi thở dài, nhận mệnh nghênh đón tầm mắt cười như không cười kia của Bùi Chiêu Dã.

Sau đó trực tiếp ngồi vào đầu bên kia của ghế sô pha, cố gắng cách xa cậu.

May mà cậu chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó không nói thêm gì.

Chỉ một lát sau, chủ nhiệm lớp cầm tài liệu đi ra, theo sau là Từ Húc Trạch vẻ mặt nhẹ nhõm.

Chủ nhiệm lớp sau khi nhìn thấy tôi, cười vui vẻ.

“Chân Chân thì cô sẽ không cho lời khuyên đâu, với thành tích của em thì đã có thể chọn bừa một trường đại học rồi, chủ yếu là cân nhắc chút lựa chọn chuyên ngành em thích thôi, em có trường nào mình muốn vào không?”

“Có ạ.”

Chủ nhiệm lớp gật đầu, mặt mày giãn ra.

“Vậy là được rồi, cô có việc phải đến trường một chuyến, các em cùng nhau trao đổi đi nhé, nhất là con đấy.”, Giọng của cô đột nhiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Hứa Hiểu Nam, có nghe thấy không!!”

Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người mới nãy còn đang cười khúc khích xem hoạt hình nay đã sợ hãi đánh rơi chiếc điều khiển từ xa trong tay.

Hứa Hiểu Nam cúi đầu, giọng điệu không còn gì để luyến tiếc: “Con biết rồi mà mẹ, mẹ mau đi đi.”

Thấy chủ nhiệm lớp đi được một lúc rồi.

Tôi im lặng nhìn Bùi Chiêu Dã đang lạnh mặt vài lần.

Cuối cùng nhịn không được mà mở miệng lén hỏi dò thử:

“Này, tớ điền Thanh Hoa, cậu định điền vào đâu thế?”

Nghe thấy tôi hỏi, lúc này cậu mới quay đầu lại lười biếng quan sát tôi, cười xấu xa:

“Không phải nói ghét tớ lắm hả? Yên tâm, anh đây đến Bắc Đại rồi.”
 
Chương 2


4.

Ngày báo danh.

Tôi ngơ ngác nhìn vào hai chữ [Thanh Hoa] đã được điền vào mẫu đơn nguyện vọng trên máy tính.

Còn chưa đợi tôi hạ quyết tâm nộp đi.

Một dãy số điện thoại xa lạ đột nhiên gọi đến.

[Là Đồng Chân Chân sao?]

Tôi nhận ra tiếng của Từ Húc Trạch, có chút nghi hoặc:

[Là tớ đây, có việc gì à?]

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của fanpage Phù Sinh Nhược Mộng, vui lòng không mang đi nơi khác!]

Từ Húc Trạch ngượng ngùng cười vài tiếng, đảo mắt:

[Hahaha không có việc gì đâu, à không, đúng là có việc.]

Tôi có phần cạn lời: [Nói mau.]

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc vài giây.

[À thì, tớ định hỏi cậu điền vào trường nào ấy mà.]

Tôi ngập ngừng, nhìn vào máy tính tự hỏi hai giây, trả lời thật: [Thanh Hoa.]

Bên kia Từ Húc Trạch dường như thở phào nhẹ nhõm.

[Được.]

Sau đó dứt khoát cúp điện thoại.

Thế nhưng cậu ta đột nhiên gợi ý cho tôi.

Suy xét được hai giây, tôi cầm điện thoại nhắn tin cho người nào đó.

[Bùi Chiêu Dã, cậu điền vào trường nào thế?]

Đối phương giống như trước đó vẫn luôn cầm điện thoại, không chút chần chừ trả lời lại: [Không phải nói với cậu là tớ điền Bắc Đại rồi sao?]

Tuy rằng cậu đúng là từng nói qua, nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.

[Thật hả?]

Cậu dứt khoát: [Điêu làm chó.]

Thế thì tôi yên tâm rồi, Bùi Chiêu Dã này từ trước đến nay cứ hễ nói dối là chẳng thèm kiêng nể ai, đương nhiên làm sao có thể nói bản thân mình là chó được chứ.

Suy đi tính lại, cuối cùng tôi hạ quyết tâm, sau khi thao tác trên máy tính một hồi thì dứt khoát nộp luôn.

5.

Trước khai giảng một ngày.

Bùi Chiêu Dã đột nhiên gọi điện thoại cho tôi.

[Đồng Chân Chân.]

Giọng điệu đầu bên kia mang theo ý cười, nói năng đàng hoàng.

Tôi bị cậu lây nhiễm nên cũng cười nói: [Làm sao vậy, vui đến thế cơ à?]

Cậu hắng giọng, ra vẻ rụt rè.

[Thanh Hoa và Bắc Đại cùng nhau khai giảng hả?]

[Đúng rồi, làm sao vậy?] Tôi nghi hoặc hỏi.

Cậu dường như không kiềm được mà bật cười.

[Đợi đi, ngày mai anh đây cho cậu một bất ngờ.]

Nói xong, còn chưa đợi tôi kịp phản ứng lại đã dứt khoát cúp điện thoại.

Tôi cười bất lực.

Tiện tay nhắn tin cho cậu.

[Được.]

[Còn có, tớ cũng có một bất ngờ dành cho cậu đấy.]

6.

Ngày khai giảng.

Tôi theo đàn anh đàn chị Bắc Đại đón tiếp tân sinh viên đi tới dưới lầu ký túc xá.

Mới vừa tìm được ký túc xá, còn chưa kịp dọn dẹp xong đã thấy Bùi Chiêu Dã gửi tin nhắn tới.

[Tớ đang ở trường các cậu này, cậu ở dãy ký túc xá nữ nào thế?]

Tôi lập tức trợn tròn mắt, sinh viên giả như tôi đây làm sao có thể biết mình ở ký túc xá nào chứ.

Run rẩy bắt đầu tìm kiếm một cái tên ký túc xá gửi cho cậu.

[Khéo quá, tớ đang ngay dưới lầu ký túc xá cậu này.]

Nhìn thấy tin nhắn của Bùi Chiêu Dã, tôi khóc không ra nước mắt.

Cmn đang ở dưới lầu ký túc xá của tôi.

Thấy sắp bại lộ, tôi đành kiếm cớ cùng bạn cùng phòng đi ra ngoài, không có ở ký túc xá.

[Đã nói phải cho cậu một kinh hỉ rồi mà~]

Tôi thậm chí có thể từ dòng tin nhắn này mà tưởng tượng ra giọng điệu của Bùi Chiêu Dã mang theo chút u oán.

Đau đầu đến nỗi cào tóc, tôi vắt hết não mà lấp li3m.

Một ý tưởng hiện lên trong đầu, tôi đột nhiên nhớ tới vừa nãy một đàn chị vừa mới kể cho tôi nghe một ít tin tức.

Vội vàng trả lời cậu.

[Ngày mốt, ngày mốt đến gặp nhau ở chỗ huấn luyện quân sự nha, tớ nghe nói năm nay Thanh Hoa Bắc Đại cùng đi quân sự đấy.]

Phải mất vài phút bên kia mới nhắn lại.

[Cũng được.]

Thấy đã lấp li3m được cậu, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn bộ quân phục huy hiệu Bắc Đại trên giường, tôi bất giác mỉm cười, đột nhiên mong chờ đến ngày Bùi Chiêu Dã trông thấy bộ dạng của tôi.

7.

Ngày đầu đi quân sự, sớm tinh mơ tôi đã theo nhóm bạn cùng phòng lên xe buýt chuyên dụng.

Vừa xuống xe tôi đã bắt đầu ngắm nhìn chung quanh, định tìm kiếm bóng dáng của Bùi Chiêu Dã.

Thế nhưng có lẽ do đều mặc quân phục.

Tôi tỉ mỉ tìm kiếm hồi lâu cũng không thấy đâu.

[Đồng Chân Chân, tiến lên đằng trước.]

Tiếng người hướng dẫn vang lên.

Tôi lấy lại tinh thần, nhanh chóng trả lời: “Đến ngay ạ.” Sau đó cầm tấm biển trên tay tiến lên đằng trước.

Kết quả còn chưa kịp tiến lên đằng trước.

Đã nghe thấy tiếng thảo luận xôn xao vang lên:

“Trời ơi, nam sinh vừa mới xuống xe ấy, cậu có thấy không?”

“Thấy mà thấy mà! Nhan sắc cậu ấy đỉnh vãi, đẹp trai lắm luôn ấy aaaa, sớm biết thế thì tớ đã đến Thanh Hoa rồi!!”

“Tớ cũng vậy, biết trước đã giàu rồi huhuhu…”

“Ôi cái đám con gái này, không phải người lớp chúng ta cũng đẹp trai lắm à?”



Cuối cùng từ trong đám đông, sau bao trăm cay nghìn đắng tôi đã chen lên được đằng trước.

Tôi chưa kịp thở một hơi, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp tầm mắt của đương sự đang được thảo luận.

Não tôi ngừng hoạt động, c h ế t cứng luôn tại chỗ.

Trong đội ngũ tân sinh viên Thanh Hoa phía đối diện, Bùi Chiêu Dã sắc mặt âm trầm nhìm chằm chằm vào tôi.

Mà tôi cầm trong tay, là tấm biển của khoa tiếng Trung Bắc Đại…

Hồi tưởng liều c h ế t bắt đầu công kích tôi.

Nhớ lại lần tôi lén hỏi dò thử Bùi Chiêu Dã:

“Này, tớ điền Thanh Hoa, cậu định điền vào đâu thế?”

Cậu lười biếng quan sát tôi, cười xấu xa:

“Không phải nói ghét tớ lắm hả? Yên tâm, anh đây đến Bắc Đại rồi.”

Bắc Đại, Thanh Hoa…

Tuyệt vời, hai người chúng tôi đều sáng suốt vô cùng.

Tôi khóc không ra nước mắt, chỉ có thể lấy tấm biển trên tay che mặt, định biến mất ngay tại chỗ.

Nhưng hiển nhiên là không làm được rồi.

Lâm đ*o nghi hoặc đi tới.

“Làm gì thế Đồng Chân Chân, mau ngẩng đầu ưỡn ngực đứng nghiêm cho tớ đi nào!”

Nói xong, ổng đưa tay đỡ cái kính không may mất một nửa, đè thấp giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

“Đám nhãi ranh Thanh Hoa phía đối diện đang nhìn sang đây đấy, các cậu đoạt chút nhiệt cho tớ, nhất định phải để cho họ biết đến phong thái của tân sinh viên Bắc Đại chúng ta!”

Nghe thấy ý chí chiến đấu sôi sục trong lời nói của Lâm đ*o.

Tôi kiên trì hùa theo: “Được.”

Sau đó run rẩy giơ cao tấm biển trong tay lên, nhìn không chớp mắt về phía trước.

Đùa gì thế, ánh mắt như dao của Bùi Chiêu Dã thỉnh thoảng nhìn sang đây, ai mà dám đối diện với cậu chứ.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng là Bùi Chiêu Dã lừa người trước, dựa vào đâu người sợ lại là tôi chứ.

Càng nghĩ càng thấy có lý chẳng sợ, thừa dịp không ai để ý đến bên này.

Tôi trực tiếp lén cho cậu một ánh mắt khiêu khích.

Bùi Chiêu Dã nở nụ cười, nhưng chỉ thoáng cong môi, trong ánh mắt u ám lại cất giấu ẩn ý khó nói nên lời.

Một lát sau cậu đè khóe môi xuống, khẩu hình miệng không ngừng biến đổi.

Tôi vừa nhìn đã hiểu khẩu hình miệng của Bùi Chiêu Dã.

Cậu hiển nhiên đang nói:

“Đây là bất ngờ cậu nói cho tớ à? Ồ, là vô cùng bất ngờ luôn đấy.”

“Lát nữa đứng im đấy.”

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của fanpage Phù Sinh Nhược Mộng, vui lòng không mang đi nơi khác!]

“Nếu không đợi tớ tóm được cậu, thì cậu xong đời rồi đó.”

Mí mắt tôi không kìm được mà nháy liên hồi, cuối cùng cảm thấy không chạy mới là xong đời ấy.

Quả nhiên ông bà xưa nói rất đúng, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
 
Chương 3


8.

Cách thời gian kết thúc huấn luyện buổi sáng chỉ còn vài phút đồng hồ, tôi lấy cớ đi vệ sinh chuồn đi trước.

Trước khi đi còn cố ý quan sát tiểu đội 8 của Bùi Chiêu Dã.

Tuy rằng cách hơi xa, nhưng Bùi Chiêu Dã có dáng người cao ngất trong đám người vẫn như có dự cảm mà hơi hơi quay đầu lại nhìn sang đây.

Tuy nhiên trong cả sân thể dục chính là có mấy ngàn sinh viên mặc quân phục giống y như đúc.

Tôi cá là cách xa như vậy cậu không thể nhận ra tôi đâu.

Vì thế không hề áp lực mà hữu tình tặng cho cậu một mặt quỷ.

Yên tâm bước ra khỏi sân thể dục.

Trên đường đi, tôi đều cúi đầu nhắn tin cho Hứa Hiểu Nam.

[Vậy ra mọi chuyện bây giờ là như vậy à.]

Nhìn hàng loạt biểu tượng cảm xúc cười ha hả được gửi đến trong khung trò chuyện.

Tôi có hơi bất lực.

[Tớ cười ch ế t hai người các cậu mất. Xin lỗi nha nhưng mà tớ nói này, phàm là một trong hai người các cậu kém sáng suốt đi một tí, thế nào cũng phải học chung một trường, kết quả là hahaha…]

Hứa Hiểu Nam nói đến đây, tôi có chút bất đắc dĩ.

[Đừng cười nữa, trước lúc nộp nguyện vọng vài phút tớ còn hỏi Bùi Chiêu Dã cuối cùng có phải điền Bắc Đại hay không cơ.]

[Có phải Bùi Chiêu Dã sợ cậu cố ý điền ngược lại với cậu ấy nên mới không nói thật không nhỉ?]

[Chân Chân, thật ra cái hôm cậu đến nhà tớ ấy, Bùi Chiêu Dã cũng ở đấy không phải là trùng hợp đâu, còn có tớ nghe Từ Húc Trạch nói ngày cuối báo danh vào đại học cậu ta gọi điện thoại cho cậu.]

[Cậu có bao giờ tự hỏi vì sao không?]

Tôi đọc qua mấy tin nhắn Hứa Hiểu Nam gửi đến, lòng tôi khẽ run lên.

Trong đầu có thứ gì đó đang dần nảy mầm.

Đáng tiếc tôi còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ rõ ràng thì đã va “Bốp” phải một bức tường thịt.

“Đồng Chân Chân, ai dạy cậu cúi đầu nghịch điện thoại không nhìn đường thế?”

Giọng nói quen thuộc mang theo chút nguy hiểm từ trên đỉnh đầu truyền đến.

9.

Tôi che trán ngẩng đầu nhìn lên.

Bùi Chiêu Dã đang cười như không cười nhìn tôi.

“Cậu cậu cậu…”

Tôi ngạc nhiên đến mức nói năng lộn xộn.

Cậu không để ý mà đến gần tôi, kéo tay tôi đang bụm trán ra, nhẹ nhàng thổi.

Tôi chợt cứng người, lúng túng đứng im tại chỗ, không dám cử động.

Có lẽ là thấy không có chuyện gì, nên tay cậu nhanh chóng bỏ tay xuống.

Nhưng là tôi đánh giá vậy.

Dù sao từ nhỏ đầu tôi đã cứng như sắt, thế nên nói không chừng ngực cậu còn đau hơn ấy.

Tôi nghĩ linh tinh, hồi hộp cũng dần tan biến.

Mãi đến lúc cậu tỏ vẻ như thường nói: “Tớ cái gì, nhìn thấy tớ cậu ngạc nhiên đến vậy hả?”

“Không không, sao có thể thế được, dù sao sân thể dục lớn đến như vậy, thế nên tình cờ gặp ở đâu đó cũng rất không bình thường ấy nhờ.”

Tôi cười mỉa nói.

“Nói không sai, dù sao nơi này không lớn, dù có trốn ở đâu cũng sẽ bị tìm thấy nhỉ.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Tôi vội vàng hùa theo lời Bùi Chiêu Dã.

Kết quả vừa dứt lời bèn nhận thấy bất thường.

Mọe nó, boy tâm cơ Bùi Chiêu Dã này lại đào hố rồi.

“Thế nên, Đồng Chân Chân, cậu chính là đang trốn tớ phải không?”

Bùi Chiêu Dã được voi đòi tiên mà cười lạnh, mặt không biến sắc lên án.

“Tớ chỉ biết, Đồng Chân Chân cậu là đồ không có trái tim thôi.”

Ủa?

Chụp cái mũ to như vậy lên đầu tôi, làm tôi hỏi chấm thật sự.

“Không phải nha Bùi Chiêu Dã, cậu nghĩ rằng là tớ đến Bắc Đại sao, còn không phải…”

Nghĩ gì nói nấy, trong giọng nói bất giác mang theo chút uất ức, nói xong bèn quay người rời đi.

Bùi Chiêu Dã thoáng luống cuống, túm chặt lấy cổ tay tôi không cho tôi rời đi.

“Tớ không có ý đó!”

Tôi rầu rĩ nói: “Cậu có ý gì không liên quan gì đến tớ cả, buông ra.”

“Không buông.”

Nghe thấy cậu nói thế, tôi cắn răng gỡ tay cậu ra.

Thế nhưng sức con gái sao có thể so được với con trai chứ.

Tôi sốt ruột đến nỗi trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hốc mắt dần dần chua xót, cố nén không để nước mắt rơi xuống.

Chỉ là nước mắt cứ đảo quanh hốc mắt, tầm mắt không ngừng mờ đi.

“Bùi Chiêu Dã, cậu thật sự đáng ghét lắm đấy.”

Sớm biết như vậy thì sẽ không thích cậu…

Tựa như đoán được tôi muốn nói gì, dưới tình thế cấp bách cậu dùng một tay kéo lấy tôi vào trong lòng.

“Đồng Chân Chân, đừng ghét tớ được không, cậu nói cậu không thích ở đâu, tớ sửa liền.”

Giọng điệu của Bùi Chiêu Dã trước nay ngang ngược mang theo chút ý trêu đùa giờ đây trầm thấp, nghiêm túc làm người ta nói không nên lời, giống như giao hết mọi quyền chọn lựa cho đối phương, cả người cũng tùy ý bắt bí.

Đại não tôi trống rỗng.

Bỗng nhiên nhớ đến tin nhắn Hứa Hiểu Nam gửi, những câu gồm nhiều từ khác nhau tạo thành này làm đầu óc tôi ngày càng thanh tỉnh.

Cậu ấy nói: [Cậu có bao giờ tự hỏi vì sao không?]

Vì sao ư…

Dù sao vẫn không có khả năng là Bùi Chiêu Dã thích tôi đâu nhỉ?

Tuy là vô thức cảm thấy có chút khó tin, nhưng không thể phủ nhận rằng, thời khắc ý nghĩ này xuất hiện cũng đã điên cuồng chiếm giữ đầu tóc tôi.

Có phần sợ là bản thân đã hiểu sai ý của cậu.

Nhưng Bùi Chiêu Dã không cho tôi cơ hội tiếp tục suy nghĩ miên man.

Giọng điệu Bùi Chiêu Dã nghiêm túc hỏi tôi: “Đồng Chân Chân, không phải cậu nói điền Thanh Hoa à, sao lại đến Bắc Đại rồi?”

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của fanpage Phù Sinh Nhược Mộng, vui lòng không mang đi nơi khác!]

Đáy mắt cậu ngập tràn chờ mong, chờ đợi câu trả lời của tôi.

Tôi vô thức né tránh ánh mắt của cậu, hít mũi mạnh miệng nói: “Muốn đến thì đến thôi, dù sao thì không liên quan gì đến cậu đâu.”

“Đương nhiên có liên quan đến tớ rồi.”

Bùi Chiêu Dã khá tự nhiên mà khẳng định nói.

Đúng là đồ không biết xấu hổ!

Tôi xém thì bị giọng điệu đương nhiên này của cậu chọc cười.

Cậu đột nhiên mỉm cười thật tươi, nhẹ nhàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt vẫn còn vương trên khóe mắt tôi.

Giây tiếp theo, cậu cúi người tựa cằm vào vai tôi.

Hơi nóng phả bên tai, một cảm giác ngứa ran ập vào tai tôi.

Giọng Bùi Chiêu Dã nghiêm túc, từng chữ một lọt vào trong tai tôi.

“Đồng Chân Chân, nếu cậu điền Bắc Đại là vì thích tớ, thế thì tớ đây muốn chịu trách nhiệm với cậu, nếu không phải...” Nói xong, cậu thoáng dừng lại, giọng điệu trở nên tùy ý hơn hẳn, “Nếu không phải, tớ đây, sẽ theo đuổi cậu.”

“Bùi Chiêu Dã thích Đồng Chân Chân, lâu lắm rồi.”

Trong tích tắc, hơi nóng trên mặt tôi “bốc” lên.

Đầu óc trì độn, lắp bắp nói: “Không phải, chính xác là có lợi gì cũng đều cho cậu chiếm?”

Nháy mắt nói ra lời này, tôi hận không thể thu nhỏ tại chỗ 108 lần, mặc sức tìm một cái cống nhảy vào, sau đó cùng với rác thải bị nước cuốn trôi, hướng ra biển, ra khỏi trái đất!

Nhưng sự quê độ của tôi lại làm Bùi Chiêu Dã cười đến chảy cả nước mắt.

“Không cho cười!”

Tôi cố tình gây sự nói.

Bùi Chiêu Dã lại ho nhẹ một tiếng, lập tức ngừng cười.

“Ngừng rồi.”

Tôi nhất thời càng thêm muốn hóa thành bọt biển mà biến mất, u oán nhìn cậu một cái.

“Tớ muốn đi tìm bạn tớ!”

Nói xong không chờ cậu đáp lại tôi đã quay người nhanh chân rời đi.

Phía sau xa xa truyền đến tiếng cười lười biếng của Bùi Chiêu Dã.

“Đồ ngốc, hướng ngược lại, rẽ trái. Còn có, không ai đuổi theo đâu, thế nên không cần chạy nước rút đâu hahaha.”

Tôi sờ lên khuôn mặt ngày càng nóng bừng của mình, buồn bực đi theo chỉ dẫn của cậu.

Bùi Chiêu Dã phiền c h ế t mất, cái giọng oang oang của cậu đến người khác cũng nghe thấy đấy!

Chỉ là ngay vào lúc tôi rẽ vào góc cua.

Tôi vẫn nhịn không được mà lén nhìn lại đằng sau.

Trời xanh mây trắng, ánh nắng chói chang xuyên qua khe hở giữa những tán cây cao lớn, Bùi Chiêu Dã cứ lười biếng như vậy dựa nửa người vào thân cây nhìn tôi, đằng sau cậu là sân thể dục xanh mát, ánh nắng lốm đốm rơi trên bộ quân phục màu xanh, thế nhưng cũng không thể che giấu được sự dịu dàng trong vẻ ngỗ ngược của cậu.

Cảnh này, sau này được tôi nhớ như in rất lâu.

Lâu đến nỗi tôi và cậu đều đã bạc đầu.

Nhưng mỗi lần nhớ đến, niềm vui sướng thầm kín hiện lên trong lòng như ánh bình minh.

10.

Tôi và Bùi Chiêu Dã chính thức bên nhau rồi.

Nhưng mà trong thời gian đi quân sự, tôi đã cương quyết trấn áp ý nghĩ muốn khoe mẽ trước mặt mọi người của cậu.

Thế nhưng khuôn mặt kia của Bùi Chiêu Dã dù đặt ở đâu cũng làm người khác chú ý, càng khỏi phải nói là lúc quân sự vừa mới bắt đầu cậu cũng đã hấp dẫn sự chú ý của đông đảo nữ sinh.

Đúng lúc hôm nay nơi đóng quân bên Bùi Chiêu Dã được sắp xếp đối diện với chúng tôi.

Trong đội ngũ phía trước, ánh mắt Bùi Chiêu Dã sáng quắc nhìn thẳng về phía tôi.

Mục đích vô cùng thái quá, làm người ta không để ý đến cũng khó.

Lúc đầu, tôi còn vờ bình tĩnh, không hề lay động trước những ánh mắt bỡ ngỡ đôi khi thử thăm dò lặng lẽ nhìn sang đây.

Mãi đến lúc ánh mắt tò mò ngày càng nhiều, tôi cuối cùng cũng không thể nhịn nữa rồi.

Nghiến răng mỉm cười, mắt hàm chứa uy hiếp nhìn về phía tên đầu sỏ.

Thấy tôi cuối cùng cũng nhìn về phía cậu, lúc này ánh mắt Bùi Chiêu Dã lập tức sáng ngời.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của fanpage Phù Sinh Nhược Mộng, vui lòng không mang đi nơi khác!]

Thừa dịp chưa đến một phút nghỉ giải lao, tôi nhanh chóng cầm lấy điện thoại soạn tin nhắn gửi đi.

[Không được nhìn em nữa, bằng không tối nay không hẹn hò gì nữa hết *nhe răng*.]

Tôi quơ quơ điện thoại ra hiệu cho cậu xem.

Vài giây sau, Bùi Chiêu Dã hiển nhiên đã xem tin nhắn đột nhiên ngẩng đầu lên, không thể tin mà trợn tròn mắt.

Đáy mắt ngập tràn lên án, sợi tóc mềm mại vốn có rủ xuống trán, cả thảy cũng vô cùng đáng thương.

Tôi nhìn chằm chằm vào cái đầu thoạt nhìn sờ rất sướng của cậu trong vài giây, cực lực đè nén nội tâm thôi thúc, dời tầm mắt không nhìn cậu nữa.

Chỉ tiếc Bùi Chiêu Dã nghe lời nhưng lại nghe không đủ ý.

Cũng may uy hiếp có tác dụng, ánh mắt nóng bỏng của cậu rốt cuộc cũng bớt bớt lại một tí.

Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Chương 4: Hoàn


11.

Tôi đến nhà hàng đã đặt chỗ từ trước.

Tôi cẩn thận đối chiếu qua tin nhắn Bùi Chiêu Dã gửi đến, xác định chính là phòng bao trước mặt này.

Vừa mới định gõ cửa, giây tiếp theo cửa trực tiếp mở ra từ bên trong.

Một lực mạnh ập đến, tôi trực tiếp bị ai đó nắm tay kéo vào.

Tôi bị giật mình, vô thức phản kháng.

Kết quả trong khoảnh khắc bị ai đó không cho phản kháng mà đè sau cửa, hơi thở mát lạnh chỉ thuộc về Bùi Chiêu Dã vây quanh tôi.

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, tức giận véo vào phần thịt non bên hông cậu.

“Bùi Chiêu Dã, anh có biết thế này thật sự rất dọa người hay không!”

Cậu đau đớn kêu lên, lười biếng nói: “Thì là cố ý dọa em mà, ai bảo em đến trễ như vậy chứ.”

À thì.

Nhớ đến lúc đầu ra khỏi ký túc xá, tôi bèn cầm lược đi ra ngoài, ban đầu nghĩ cứ để mặc đời cuốn trôi, dù sao mang theo cũng không chiếm nhiều diện tích cho lắm, kết quả vừa xoay người bước ra khỏi cửa mới phát hiện quên mang theo điện thoại.

Tôi xấu hổ sờ sờ mũi, tự thấy đuối lý, thế nhưng vẫn mạnh miệng:

“Em cũng có cố ý đâu, anh đúng là đồ quỷ ấu trĩ.”

Bùi Chiêu Dã bất đắc dĩ cười cười: “Đúng đúng đúng, tiểu tổ tông là nhất, anh ấu trĩ, ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho anh đi.”

Nghe giọng điệu phục tùng vô điều kiện của anh, nội tâm bé nhỏ của tôi điên cuồng cười trộm, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ rụt rè.

“Được rồi được rồi, xem anh đã có thái độ nhận sai thành khẩn như vậy nên em đành miễn cưỡng tha thứ cho anh đấy.”

Cậu trước nay luôn bất lực với tôi, thế nên bất đắc dĩ thở dài.

“Đi thôi.”

Bàn tay thon dài lành lạnh của Bùi Chiêu Dã nắm lấy tay tôi, đưa tôi đi ra ngoài.

Tôi bối rối đi theo cậu, có chút nghi hoặc: “Đi đâu? Không ăn cơm hả?”

“Thức ăn nguội rồi nên không ăn nữa, đi, anh đây dẫn em đi ăn cái khác.”

“Ôi, thế thì lãng phí quá.”

Bùi Chiêu Dã dường như sớm biết rằng tôi sẽ nói như vậy.

Cũng không quay đầu lại nói: “Không sao, anh đã bảo Từ Húc Trạch đến giải quyết rồi.”

Chợt nghe cậu nhắc đến Từ Húc Trạch, tôi vẫn có hơi kinh ngạc.

“Cậu ấy học trường nào thế?”

“ Đại học Khoa học*.” Bùi Chiêu Dã lời ít mà ý nhiều.

[*] Còn được gọi là Đại học Khoa học và Công nghệ thuộc tỉnh An Huy. Trường trực thuộc Viện Khoa học quốc gia là trường thuộc dự án 985 (chọn năm 1999) lẫn 211 (chọn năm 1995), tập trung vào khoa học tiên tiến và công nghệ cao, y học, nhân văn,...

Tôi lại chợt nhớ đến một sự kiện khác, chạy chậm lên vài bước sóng vai với Bùi Chiêu Dã.

“Này, Bùi Chiêu Dã, cách ngày cuối điền nguyện vọng một ngày Từ Húc Trạch gọi điện thoại cho em, có phải là anh…”

Tôi còn chưa nói hết câu, Bùi Chiêu Dã đã đột ngột dừng lại, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn tôi, sửa lại nói:

“Là bạn trai.”

Nghe ra ý cậu nói, trên mặt tôi phiếm hồng, ba từ này đọng lại trên đầu lưỡi tôi một lát, nhưng tôi vẫn không đủ can đảm gọi thành tiếng.

Dứt khoát tỏ ra vô lại: “Không muốn không muốn đâu, gọi anh là Bùi Chiêu Dã cơ.”

Bùi Chiêu Dã tức đến bật cười, thế nhưng cậu sớm đã hiểu thấu nước cờ của tôi rồi, thế nên trực tiếp lấy độc trị độc, sống động mô tả lại dáng vẻ vô lại của tôi.

“Ứ chịu đâu, ứ chịu đâu, dù sao cũng không được gọi cả tên lẫn họ của anh đâu.”

Cậu ngược sáng cúi đầu xuống nhìn tôi, lười biếng nhướng mày, hơi lộ vẻ xấu xa.

Dáng vẻ này đột nhiên trùng khớp với ký ức hồi còn bé, mắt tôi lập tức sáng ngời, đi khập khiễng ghé vào tai cậu thử gọi một tiếng.

Vừa dứt lời, Bùi Chiêu Dã đột nhiên đỏ mặt, vành tai nhanh chóng đỏ bừng.

Thay đổi quá rõ ràng, tôi ôm bụng nhịn không được cười thành tiếng.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của fanpage Phù Sinh Nhược Mộng, vui lòng không mang đi nơi khác!]

Bùi Chiêu Dã đảo mắt, xấu hổ lấy tay che miệng tôi: “Không cho cười.” Nói xong cậu lại như khó có thể mở miệng mà yếu ớt bổ sung: “Cũng không cho gọi.”

Mắt thấy mặt cậu ngày càng đen, cuối cùng tôi che miệng nén cười, cam đoan với cậu.

“Không cười, không cười nữa.”

Nói xong tôi lại im lặng khoác tay cậu làm nũng: “Em đói bụng rồi Bùi Chiêu Dã ơi, chúng ta mau đi ăn cơm thôi.”

Hơn mười phút sau.

Tôi ngồi bên đường, hưởng thụ tôm càng Bùi Chiêu Dã đã bóc vỏ sạch sẽ, từng miếng một nhét đến mức miệng đầy ụ.

Ú ớ ra lệnh cậu đưa nước, lấy giấy… cho tôi.

Sau khi cơm nước no say, tôi chợt lại nghĩ đến điều lúc trước còn chưa hỏi hết.

Vừa muốn nói, một tia sáng chói mắt đột nhiên xẹt qua chân trời u ám.

Tôi nhất thời kinh ngạc mở to mắt.

“Bùi Chiêu Dã, mau nhìn pháo hoa kìa!”

Tôi hào hứng ra hiệu cho cậu ngoảnh đầu lại nhìn về phía bầu trời.

Nhưng cậu lại chậm chạp không thèm nhúc nhích, mà là mặt mày nghiêm túc nhìn tôi.

Đột nhiên cậu đứng lên, bàn tay lành lạnh mò vào túi áo khoác.

Chẳng bao lâu sau trong tay cầm đồ gì đó đi về phía tôi, nhìn kỹ thậm chí còn có thể thấy bàn tay nắm chặt của cậu đang khẽ run.

Tôi cứ như vậy bối rồi nhìn cậu quỳ một gối xuống trước mặt tôi.

Lòng bàn tay mở ra trước mặt tôi.

Tôi vô thức cúi đầu nhìn xuống, thấy có một chiếc nhẫn bạc lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của Bùi Chiêu Dã.

Tôi bối rối nhìn cậu.

Bùi Chiêu Dã như thể thấy tôi thấp thỏm, an ủi nói: “Đồng Chân Chân, em đừng sợ, đây không phải cầu hôn đâu.” Nói xong, cậu đột nhiên cười xuề xòa: “Dù sao nếu anh có cầu hôn, anh sẽ gọi tất cả người quen của hai đứa mình đến chứng kiến, bằng không nếu em không thừa nhận thì anh chẳng phải là quá lỗ vốn rồi à.”

“Vậy, vậy hiện tại anh…” Tôi hồi hộp đến bắt đầu nói lắp.

Cậu khẽ cười.

“Đồng Chân Chân, anh muốn có một danh phận, một người quang minh chính đại đứng cạnh em, hơn nữa người khác vừa nhìn vào đã biết, em là của anh, Bùi Chiêu Dã, là của Đồng Chân Chân.”

Trên đỉnh đầu, màn pháo hoa hoành tráng không ngừng nở rộ, nối tiếp nhau chớp lướt qua, rực rỡ lại nhiệt liệt.

Ánh sáng chói lóa chiếu vào mặt Bùi Chiêu Dã, không chỉ không khiến cậu có vẻ càng thêm ngạo nghễ, trái lại còn thêm vài phần dịu dàng.

Trong lúc ngẩn ngơ, thực ra tôi nghĩ vấn đề vừa mới chưa kịp thốt nên lời đã không cần đáp án nữa rồi.

Dù sao sự thật có sức thuyết phục hơn lời nói nhiều.

Lúc này đây, tôi chỉ nghe thấy mình đi theo suy nghĩ nội tâm chân thật nhất.

Nghiêm túc nói: “Được.”

12.

Ngày đại hội tổng kết quân sự.

Tôi khá hồi hộp mà đếm thứ hạng và chức vụ của người nhận thưởng.

Nghĩ tới tối hôm trước, Bùi Chiêu Dã dùng mọi thủ đoạn luân phiên dụ tôi đến đầu óc rối mù mà đồng ý hôm nay nhất định phải trao thưởng cho cậu.

Tôi nhức nhức cái đầu, bắt đầu hối hận vì đã nói cho cậu biết rằng tôi được cử làm người trao thưởng.

Tiếc rằng đã đồng ý với Bùi Chiêu Dã rồi, dù có thế nào tôi cũng phải cắn răng chịu đựng.

Cũng may lần này cậu đứng nhất toàn khoa Tài chính.

Trước đó tôi đã hỏi thoáng qua đàn chị mấy câu, mỗi lần người đứng nhất khoa cơ bản sẽ đứng ở vị trí chính giữa.

Quả nhiên một lát sau đã nhìn thấy Bùi Chiêu Dã đứng giữa đội ngũ bảy người đi lên sân khấu.

Tôi rạng rỡ nhìn về phía cậu.

Bùi Chiêu Dã lại tươi cười đường hoàng đi về phía tôi.

Đợi đến khi cậu đứng nghiêm trước mặt tôi.

Lại chậm chạp không nghe thấy mệnh lệnh làm bước tiếp theo.

Trong lòng sinh nghi, Bùi Chiêu Dã đứng trước mặt tôi như nhìn thấy gì đó, nụ cười dần sượng trân.

Tôi liếc mắt nhìn theo tầm mắt cậu.

Nhìn thấy một cụ già nhanh nhẹn khỏe mạnh mặc tây trang đứng nghiêm bên cạnh tôi.

Vỗ vai Bùi Chiêu Dã, giọng sang sảng.

“Bạn học Tiểu Bùi, cậu rất xuất sắc.” Còn chưa dứt lời, lại đảo mắt qua từng bạn học khác, vui mừng hiện rõ trong mắt mà gật đầu, “Tôi tin các bạn về sau sẽ trở thành nhân tài của quốc gia.”

May mắn nhận được khen ngợi từ hiệu trưởng, bạn học nào cũng kích động đến mặt đỏ tía tai rồi liên tục gật đầu.

Nhưng tôi lại nhìn thấy trong mắt Bùi Chiêu Dã có vài phần không còn gì để luyến tiếc.

Tôi nhịn cười, đưa tay bê huy chương và bằng khen danh dự đưa đến tay hiệu trưởng.

Hiệu trường thuần thục đưa bằng khen danh dự đến tay Bùi Chiêu Dã, sau đó ống kính lia sang đây chụp một tấm ảnh chung.

“Được rồi, huy chương của bạn học Tiểu Bùi tôi không làm thay đâu, lão già tôi đây cũng không phải người không có mắt như vậy.”

Dứt lời, tôi vô thức nhìn hiệu trưởng.

Sau đó tinh tường thấy trong mắt ông có vài phần trêu chọc, mặt tôi lập tức nóng lên, luống cuống nói: “Hiệu trưởng, cái đó, em…”

Ông tỏ vẻ hiểu ý, xua tay rời đi.

Vừa đi còn vừa lẩm bẩm: “Ồ, tiểu tử này còn giỏi hơn cả mình ấy, thế mà thật sự lừa được cô bé bên Bắc Đại nhà người ta đến tay rồi, nếu không phải mình năm đó…”

Tôi xấu hổ nhìn Bùi Chiêu Dã đang vô cùng vui vẻ, thấp giọng: “Mau cúi đầu xuống!”

Bùi Chiêu Dã không chút do dự cúi xuống, giọng điệu yêu chiều nói: “Được~”

Miếng huy chương kia được tôi nghiêm chỉnh đeo trên cổ Bùi Chiêu Dã.

13.

Năm ấy tốt nghiệp đại học.

Bùi Chiêu Dã cầu hôn tôi.

Đúng là như lời cậu đã từng nói hồi trước, mời hết những người quen biết chúng tôi, giống như thật sự sợ tôi sau này sẽ không giữ lời hứa ấy.

Có điều nhìn người đang quỳ một gối trước mặt tôi, hốc mắt lại ửng đỏ điểm chút long lanh.

Tôi cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười.

Khom lưng đưa tay lau hốc mắt cậu, giọng dịu dàng: “Làm gì vậy Bùi Chiêu Dã, em còn chưa khóc đâu đấy!”

Vành tai cậu phiếm hồng, vẻ mặt cố chấp lại vô lại: “Em không đồng ý thì anh khóc luôn ra đây đó, Đồng Chân Chân, em chịu để anh khóc trước mặt nhiều người như vậy sao?”

Giọng Bùi Chiêu Dã không lớn không nhỏ, nhưng lại ở cạnh những người cũng đang tập trung nín thở lắng nghe, thế nên có vẻ vô cùng rõ ràng.

Xung quanh bỗng chốc vang lên một số tiếng thổn thức kèm theo vài tiếng hét chói tai.

Trong đó tiếng Từ Húc Trạch rõ ràng đến dị thường.

“Xin chị đó chị Chân Chân, ngàn vạn lần đừng đồng ý nó! Bọn tớ muốn nhìn thấy anh Bùi khóc!”

Bùi Chiêu Dã tặng một ánh mắt sắc lẹm như dao sang, Từ Húc Trạch lập tức rụt cổ cười pha trò.

“À thì, hai người tiếp tục, tiếp tục…”

Tôi cuối cùng nhịn không nổi nữa, “phì” cười thành tiếng.

“Không nỡ, không nỡ đâu, em đồng ý với anh rồi, Bùi Chiêu Dã.”

Mắt cậu lập tức sáng ngời, phảng phất như thể còn sáng hơn cả trời sao.

Bùi Chiêu Dã nhanh chóng tháo chiếc nhẫn tôi vốn đang đeo trên tay xuống cất vào trong người, trái lại lấy chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón áp út của tôi, rồi ôm chặt lấy tôi.

Sau đó chúng tôi hôn nhau say đắm giữa tiếng reo hò và chúc phúc.

14.

Tụ họp còn chưa kết thúc.

Nhưng đồng hồ sinh học sớm đã dưỡng thành khiến tôi buồn ngủ.

Bùi Chiêu Dã chào tạm biệt với mọi người, rồi cẩn thận đỡ tôi đang lảo đảo rời đi.

Cậu ngồi xổm xuống cõng tôi: “Lên thôi.”

Tôi buồn ngủ vật vã, nghe lời leo lên lưng cậu.

Người trước nay luôn sải bước lần này lại đi rất chậm.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của fanpage Phù Sinh Nhược Mộng, vui lòng không mang đi nơi khác!]

Tôi nhỏ giọng thúc giục cậu: “Nhanh lên.”

Cậu im lặng một lát rồi mới trầm giọng đáp: “Được.”

Thế nhưng tôi lại thoáng nghe ra cậu có gì đó bất thường.

“Anh không vui?”

Bùi Chiêu Dã nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.

“Sao có thể chứ, hôm nay là ngày anh vui nhất trong 23 năm qua đấy.”

“Vậy sao anh lại có vẻ mặt này?”

Một lát sau, anh đột nhiên nghiêm túc nghiêng đầu nhìn tôi.

“Anh phát hiện ra anh quá tham lam, nếu lúc điền nguyện vọng chúng ta không bỏ lỡ…”

Không cho cậu có cơ hội suy nghĩ lung tung, tôi nghiêm túc cắt ngang suy nghĩ của cậu.

“Bùi Chiêu Dã, đó không phải là bỏ lỡ, chúng ta chỉ là vừa may cảm nhận được cuộc sống vốn nên cảm nhận của đối phương thôi.”

Nói xong tôi ngẩng đầu lên, cố ý hung dữ nói: “Bùi Chiêu Dã, anh không thích cuộc sống của em sao?”

Cậu sửng sốt vài giây, sau đó cười khanh khách: “Thích, rất thích.”

“Hừ, coi như anh thức thời đấy.”

Thực ra trong thế giới đông đúc này, ai cũng đều phải đối mặt với ngã rẽ cuộc đời, nhưng tôi luôn tin rằng người hữu duyên cuối cùng sẽ gặp lại nhau.

Tôi tựa cằm lên vai cậu.

“Nhưng em vẫn rất vui, bởi chúng ta đã tìm thấy nhau từ rất sớm.”

Liếc nhìn mày cậu hơi cau lại.

Tôi lặng lẽ ghé vào tai cậu, bất ngờ thốt lên:

“Chồng~”

Vừa dứt lời, tôi tinh tường nhận ra cơ thể Bùi Chiêu Dã cứng ngắc như sắt.

Trong giây lát cậu khàn giọng nói: “Em, vừa rồi gọi anh là gì?”

Xưng hô vừa mới nhất thời xúc động thốt lên bị cậu tóm được tại trận.

Nhưng mà xúc động qua đi, tôi cuối cùng nói không nên lời, chỉ chôn mặt vào cổ cậu như chim cút.

Nhưng Bùi Chiêu Dã không chịu buông tha: “Gọi lại thêm một lần thôi.”

“Không.” Tôi rầu rĩ nói.

Cậu lại còn khàn giọng vừa dỗ dành lại xin xỏ tôi hết lần này đến lần khác: “Ngoan, Chân Chân, chỉ một lần thôi, gọi lại thêm một lần thôi được không?”

“Không được, không được, không được,...” Tôi lại đùa giỡn mà giở thói vô lại.

Cuối cùng vẫn là Bùi Chiêu Dã thỏa hiệp trước.

Tôi mãn nguyện nhắm mắt lại.

Có lẽ tấm lưng của Bùi Chiêu Dã thật sự làm người ta an tâm, cơn buồn ngủ ập tới, tôi dần dần thiếp đi.

Trên con đường tối đen như mực, chàng trai yêu chiều cõng cô gái, bước đi từng bước một vừa chậm rãi lại vững vàng, như thể đang cõng toàn bộ thế giới trên lưng cậu, mặt mày bướng bỉnh được khắc họa dịu dàng đến lạ thường.

Ánh đèn ảm đạm kéo dài cái bóng của hai người, phác họa ra dáng vẻ của tình yêu.

- HẾT-
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom