Cập nhật mới

Cả Hai Đều Sai

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Cả Hai Đều Sai

Cả Hai Đều Sai
Tác giả: Trạc Chi Vũ
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Trạc Chi Vũ

Tên truyện: do editor tự đặt (ý trên mặt chữ, cả nam chính và nữ chính ai cũng đều sai)

Edit/Beta: Tây Tây Tiểu Tiên Nữ

- --------------------

Văn án (cũng do editor tự bày):

Tôi theo đuổi Thẩm Chấp 4 năm, cuối cùng cũng "tu thành chính quả", ai cũng nói tôi mặt dày vô liêm sỉ, tôi mặc kệ.

Có thể ở cạnh anh là tôi mãn nguyện rồi. 

Anh đối với mọi thứ đều lãnh đạm vô tình, tôi cứ nghĩ đó là do tính cách của anh. 

Nhưng đến một ngày nhìn thấy anh lộ ra một mặt dịu dàng mà trước giờ tôi chưa từng thấy, dùng giọng nói ôn nhu nhất mà trước đây tôi chưa từng nghe quan tâm cô gái bên cạnh, tôi mới phát hiện hoá ra mình ngốc tới dường nào.

Sốt cao cả đêm không lùi, tôi cuối cùng thông suốt, quyết định chia tay.

Chỉ là lúc tôi không do dự đồng ý chia tay, sau đó lại gặp anh hai mắt đỏ hoe bóp chặt vai tôi rồi nói:

"Tôi không cho phép em đi, em nằm mơ đi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Tôi theo đuổi Thẩm Chấp tận 4 năm trời cuối cùng cũng được như ý nguyện. Ai cũng cười nhạo nói tôi đúng là thiểm cẩu*, tự mình đưa tới cửa, nhưng tôi cũng chả thèm để ý lắm, bởi vì bọn họ cũng không có được Thẩm Chấp.

(Thiểm cẩu: ý nói một người mặt dày theo đuổi người khác dù biết đối phương không hề thích mình)

Tôi theo đuổi Thẩm Chấp 4 năm, thậm chí còn không sợ thức khuya, bằng mọi giá cố gắng học tập chỉ vì để có thể học cùng một trường đại học với anh. Từ cấp 3 cho tới đại học, tôi đã kiên trì như thế nào chắc ai cũng biết.

Ông trời cũng không phụ lòng người. Không lâu sau khi năm thứ ba đại học khai giảng, mong ước của tôi cũng đã thành sự thật. Thẩm Chấp cuối cùng cũng đồng ý làm bạn trai của tôi.

Hôm đó tôi thật sự rất hạnh phúc, nếu không phải bạn cùng phòng hợp sức giữ tôi lại, chắc là tôi đã phát điên chạy 2 vòng quanh trường rồi. Thu Thu lấy khoai tây chiên bịt miệng tôi lại, ánh mắt "chỉ tiếc rèn sắt không thép" nhìn tôi đến nỗi sởn cả da gà.

Mặt dày, mặt dày, dày tới độ cái gì muốn có cũng đều có được rồi.

Từ lúc xác nhận quan hệ yêu đương với Thẩm Chấp, mỗi ngày tôi đều rất chăm chỉ. Sáng sớm thì đi mua bữa sáng cho anh, tới lớp tự học thì giành chỗ giúp anh, mỗi ngày đều sẽ thật dịu dàng vây lấy anh.

Thật ra, tôi vẫn biết Thẩm Chấp không thích tôi. Nhưng không sao, miễn là anh đồng ý ở bên cạnh tôi, là tôi đủ mãn nguyện rồi. Bốn năm không đủ thì lâu hơn, chắc chắn một ngày nào đó anh sẽ thích tôi, tôi vẫn luôn tự an ủi mình như vậy.

Thu Thu nói tôi không có thuốc chữa, mỗi ngày đều sẽ dùng ánh mắt "thương xót người thiểu năng" để nhìn tôi, tôi biết cô ấy không thể nào hiểu được. Vì sao đã biết rõ đối phương không thích mình lại còn cố chấp như vậy.

Thật ra tôi cũng suy nghĩ qua rồi, nhưng mỗi khi nhìn thấy gương mặt của Thẩm Chấp, tôi lại không có cách nào từ bỏ được.

Cứ như vậy, mặt dày theo đuổi tận 4 năm, tôi rốt cuộc cũng "tu thành chính quả". Cho tới hiện tại tôi đã ở bên cạnh Thẩm Chấp được nửa năm, dù rằng anh ấy vẫn y như cũ không thích tôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


"Cậu đi đâu đấy? Lại đi giữ chỗ à?" Thu Thu nằm ở trên giường thò đầu ra hỏi tôi.

Kể từ năm ba, hai cô bạn kia không tiếp tục ở lại kí túc xá nữa, nên chỉ còn lại mỗi tôi với Thu Thu mà thôi.

Hôm nay là thứ bảy nên không có tiết học, mà Thẩm Chấp mỗi lần như vậy đều sẽ tới thư viện học bài. Nhưng mà chỗ ngồi bên trong thư viện có hạn, cho nên tôi liền dậy sớm đi giữ chỗ giúp anh.

"Ừm, tối qua mình đã nói với Thẩm Chấp rồi." Tôi nhanh chóng dọn dẹp sách vở rồi bỏ vào túi, không quên bỏ thêm mấy thanh chocolate, chút nữa sẽ đưa cho Thẩm Chấp bổ sung năng lượng.

"Hứa Chiêu Nguyệt cậu muốn nhan sắc có nhan sắc, chưa kể thân hình cũng không tồi, cớ gì lại cứ phải treo mình trên cái cây Thẩm Chấp này chứ? Rốt cuộc anh ấy đã cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì?" Thu Thu tức giận ngồi dậy khỏi giường.

Cô ấy không thể hiểu được, Thẩm Chấp ngoại trừ việc trông đẹp trai một chút, thành tích cũng có hơi tốt một chút, thì còn có cái gì tốt chứ. Tính tình thì lạnh lùng lại kiêu ngạo, quan trọng nhất chính là anh ta không hề thích Hứa Chiêu Nguyệt, vậy mà bạn tốt của cô lại tự treo mình vào cái cây này suốt 4 năm.

"Đó là bởi vì gương mặt đó..." Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm, nhìn thấy mặt Thu Thu dần dần đen lại, tôi vội vàng chạy khỏi kí túc xá trước khi bị ăn nguyên cái gối vào người.

Mặc dù vẫn còn sớm nhưng đã có không ít người tới thư viện, tôi tìm thấy một chỗ có ánh sáng tốt rồi ngồi xuống, lấy sách vở ra rồi ngồi chờ anh ấy giống như mọi ngày.

Thời gian dần trôi qua, một tiếng, hai tiếng..... Mặt trời đã dần lên cao..... Nhưng mà Thẩm Chấp vẫn chưa đến.

Tôi biết có người dùng ánh mắt kì lạ soi mói tôi, nhưng tôi cũng không để ý lắm, bởi những ánh mắt như này tôi đã thấy nhiều rồi. Từ lúc theo đuổi Thẩm Chấp, tôi đã luôn bị người khác nhìn như vậy.

Cũng không biết đã qua bao lâu, điện thoại đột nhiên rung lên, cũng không phải là tin nhắn hay gì, chỉ là báo thức một giờ chiều mà thôi. Hoá ra đã qua giờ cơm trưa rồi, bảo sao dạ dày lại bắt đầu thấy đau rồi.

Tôi mở WeChat ra xem tin nhắn, tin nhắn ở cột ghim trên cùng vẫn chỉ là câu chúc ngủ ngon tối hôm qua, không có bất kì tin nhắn mới nào. Thay vào đó là Thu Thu gửi tin nhắn cho tôi, cô ấy hỏi tôi đã ăn cơm chưa.

Tôi chợt dừng lại một chút, bình thường khi Thu Thu thấy tôi đi với Thẩm Chấp căn bản sẽ không bao giờ hỏi như vậy. Bởi vì tôi thà đói meo cũng sẽ không để cho Thẩm Chấp phải chịu đói, cho nên là đến giờ thì đều sẽ đi ăn cơm.

Tôi tắt máy, cũng không lập tức trả lời, suy nghĩ chắc là hôm nay Thẩm Chấp sẽ không đến, rồi đem cuốn sách chưa lật được mấy trang bỏ vào lại trong túi, đi ra khỏi thư viện.

Dạ dày có chút nhói, nguyên nhân chắc là do đói bụng. Nhưng mà tôi cũng không muốn ăn lắm, Thẩm Chấp không ở đây, tôi ăn đại cái gì cũng được, vì thế tôi dự định đến cửa hàng tiện lợi của trường mua chút bánh mì ăn lót dạ.

Trên đường đi, tôi luôn cảm giác có người đang thì thầm cái gì đó sau lưng mình, vốn đã tập thành thói quen rồi nên tôi cũng không để ý lắm. Mãi cho đến khi tôi nghe được một ít nội dung trong đó.

"Đàn chị Lâm Uyển hình như đã hoàn thành trao đổi sinh viên trở về rồi thì phải, lại sắp có kịch hay để xem rồi."

"Đúng vậy, ai mà không biết Thẩm Chấp thi vào đại học A là vì chị Lâm Uyển chứ."

"Chính là có một số người không biết xấu hổ, nhân lúc chị ấy không ở đây, thừa cơ chen chân vào..."

"......"

Người mà các cô ấy cười nhạo không phải ai xa lạ, "một số người" trong câu nói đó cũng không phải ai khác, mà chính là tôi đây.

Suýt nữa thì tôi quên mất, mặc dù Thẩm Chấp không thích tôi, nhưng anh lại có một "bạch nguyệt quang" mà tất cả mọi người đều biết — — Lâm Uyển.

Cô ấy là một đàn chị dịu dàng và xuất sắc, là người xứng đôi vừa lứa nhất với Thẩm Chấp trong mắt mọi người, là người mà ngay từ đầu Thẩm Chấp đã rất ngưỡng mộ.

Khó trách hôm nay Thẩm Chấp không tới thư viện, hoá ra là cô ấy đã trở về. Mọi thứ dường như đã có lời giải thích.

Đau khổ không? Hình như cũng có một chút, nhưng mà tôi vẫn chịu được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Trở về phòng ngủ, tôi lại nhìn thấy ánh mắt "thương xót" của Thu Thu, chắc là cô ấy đã sớm biết chuyện này rồi.

Tôi bĩu môi, đờ đẫn gặm bánh mì, có chút lơ đãng suy nghĩ: "Lâm Uyển trở về rồi, vậy là Thẩm Chấp sẽ chia tay với tôi sao?"

Đột nhiên điện thoại vang lên, là Thẩm Chấp gọi tới...

Tôi sững sờ một hồi rồi mới chấp nhận cuộc gọi.

Bên kia bắt đầu bằng một câu hỏi thăm lạnh lùng: "Em về rồi sao?"

Tôi dường như mất đi khả năng nói chuyện, chỉ có thể đáp lại bằng một tiếng: "Ừm....."

Có lẽ anh đã phát hiện ra chuyện gì đó. "Trong người em không khoẻ sao?" Không giống như quan tâm lắm, giống như đang tra hỏi hơn.

"Không có ạ." Cơn đau dạ dày dường như không thuyên giảm, ngược lại càng trở nên dữ dội hơn.

"Ừm." Anh cứ như vậy rồi cúp máy.

Bàn tay đang đè lên bụng đột nhiên mất đi sức lực, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, cảm giác buồn nôn ngay lập tức ập tới.

"Chuyện gì vậy? Chiêu Nguyệt, cậu có sao không?" Tôi lao vào nhà vệ sinh muốn nôn ra, nhưng lại thấy đắng miệng vì trong dạ dày chẳng có cái gì để nôn ra.

"Mình không sao... Bệnh cũ mà thôi." Trước đây tôi vẫn luôn ăn uống không điều độ, dạ dày vẫn luôn không khoẻ lắm, đau bụng cũng là chuyện "thường ngày xảy ra ở huyện" mà thôi.

Thu Thu không yên tâm, cậu ấy nhất quyết kéo tôi tới phòng y tế, tôi không lay chuyển được cậu ấy nên đành đi theo.

Hậu quả chính là tôi một bên nằm ở trên giường bệnh truyền dịch, bên kia lại phải nghe bác sĩ phàn nàn, còn phải chịu đựng ánh mắt "g.iết người" của Thu Thu.

"Bọn trẻ mấy cháu đúng là cái gì cũng làm được, còn trẻ như vậy mà đã đem cơ thể phá hư rồi..."

"Cháu bị viêm dạ dày cấp tính, cần cẩn thận một chút, chú ý ăn uống điều độ... Truyền xong dịch thì về nghỉ ngơi cho tốt vào. À còn nữa, cháu nhớ uống thuốc này, 1 ngày 3 lần, mỗi lần 4 viên, nhớ chưa?" Bác sĩ vừa nói, vừa kê đơn thuốc.

"Cháu nhớ rồi, cảm ơn bác sĩ ạ."

Thu Thu theo bác sĩ đi lấy thuốc, còn tôi thì nằm ở trên giường suy nghĩ mơ màng, vừa rồi Thẩm Chấp tại sao lại không nói chia tay chứ?

"A Chấp, thật ngại quá, cảm ơn em đã đưa chị đi, đều do tay chân chị vụng về." Đột nhiên một giọng nữ dịu dàng xuất hiện.

Sau đó tôi lại nghe thấy một giọng nói không thể quen thuộc hơn vang lên: "Chị cẩn thận một chút..." Giọng nói này dịu dàng đến mức khiến tôi suýt chút nữa tưởng rằng mình nghe lầm...

Là Thẩm Chấp, anh ấy đang nói chuyện với ai vậy. Tim tôi đột nhiên thắt lại, đầu óc vừa rồi có chút rối bời ngay lập tức đã trở nên tỉnh táo.

"Thẩm Chấp?" Tôi nghe được giọng của Thu Thu. Phòng truyền dịch cùng với khu xem bệnh của phòng y tế chỉ được ngăn cách bằng một tấm rèm.

Tôi nôn nóng muốn biết xem ngoài đó xảy ra chuyện gì, lại lo sợ bị Thẩm Chấp phát hiện.

"Anh không đi quan tâm bạn gái của mình, lại có thời gian ở đây chăm sóc người khác?" Tôi biết Thu Thu đang bất bình cho tôi.

"Cô ấy làm sao?" Tôi nghe thấy Thẩm Chấp lên tiếng.

Thu Thu liền mở miệng châm biếm: "Bạn gái của anh, anh không thèm quan tâm lại đi hỏi tôi?"

Mặc dù bây giờ tôi không nhìn thấy Thẩm Chấp, nhưng cũng có thể đại khái tưởng tượng ra Thẩm Chấp nhất định không vui cau mày. Tôi rất muốn lên tiếng cản Thu Thu, nhưng lại sợ phải đối mặt với cảnh tượng đó.

Dù sao thì Thẩm Chấp cũng không đi một mình tới đây...

"A Chấp, có phải là chị đã làm trễ nải cậu rồi không, thật lòng xin lỗi. Bạn học này, em đừng hiểu lầm, là do chân chị bị đau nên A Chấp mới giúp đưa chị tới đây." Một giọng nữ ôn nhu dịu dàng cất lên, người này chắc hẳn là Lâm Uyển.

"Chị đúng là rất biết cách nói chuyện ha, mở miệng ngậm miệng đều là A Chấp. Đều là "hồ ly tinh đã tu luyện ngàn năm"*, chị còn muốn diễn kịch ở đây với tôi sao? Nếu muốn người khác đừng hiểu lầm thì đừng có bày ra mấy trò khiến người ta buồn nôn như này." Thu Thu đã sớm nhìn không thuận mắt với Lâm Uyển trong truyền thuyết.

(Giải thích: trà xanh, bạch liên hoa)

"Được rồi, đây là ý của cô ấy sao?" Tôi nghe thấy sự tức giận trong lời nói của Thẩm Chấp, trong lòng liền trở nên lạnh lẽo.

"Này này..... Bác còn có bệnh nhân ở bên này, đừng làm ồn." Bác sĩ ở bên cạnh lên tiếng khuyên ngăn.

Một giây sau, rèm ngăn cách bị kéo ra, đối mặt với tôi là ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Chấp.

"Thẩm Chấp..." Cổ họng tôi khô ran. Cảnh tượng mà tôi không muốn thấy nhất vẫn là hiện ra trước mặt rồi.

Tôi thấy rõ bên cạnh anh là một cô gái dịu dàng lại trông có vẻ rất thông minh, ăn mặc sang trọng, mái tóc dài được buộc lại một cách cẩn thận, trên người còn bận một chiếc váy trắng tao nhã.

Còn tôi hiện tại, mặt mũi tái nhợt, nằm trên giường bệnh không có chút sức sống. Vì để thuận tiện hoạt động nên tôi bận một bộ đồ rộng rãi, tóc thì tuỳ ý buộc theo kiểu đuôi ngựa. Trong nhất thời, giữa 2 người chúng tôi liền có thể phân cao thấp.

Nếu là tôi, tôi cũng sẽ thích kiểu con gái như Lâm Uyển. Tôi bị kinh ngạc bởi suy nghĩ này của chính mình.

"Chào em, em là A Chấp... bạn gái của Thẩm Chấp sao?" Cô ấy nhìn tôi mỉm cười, có chút áy náy.

"Thật ngại quá, đều là do chị, bởi vì chị bị thương nên mới làm chậm trễ chuyện của Thẩm Chấp, em đừng vì thế mà giận dỗi cậu ta nha. Con gái chúng ta vẫn nên suy nghĩ thoáng một chút, em nói đúng không?"

Tôi khó lòng mà phản bác, trong vô thức nhìn sang xem Thẩm Chấp sẽ biểu hiện như thế nào.

Thế nhưng lại như dự liệu của tôi, anh ấy đối với mấy lời này cũng không hề tỏ ra phản đối gì, anh ấy cũng cảm thấy tôi nên nghĩ thoáng một chút sao?

Nhưng mà tôi vẫn nghĩ chưa đủ thoáng sao? Như thế nào mới tính là nghĩ thoáng đây?

"Em gái?" Lâm Uyển dường như phải có được câu trả lời của tôi.

"Chị dừng lại được chưa?! Thẩm Chấp, nếu anh muốn dẫn "bạch nguyệt quang" tới đây để sỉ nhục bạn gái mình thì không cần đâu, Chiêu Nguyệt nhà chúng tôi cũng không phải không có anh thì không sống được." Thu Thu đẩy Lâm Uyển ra, đứng che trước mặt tôi.

Lâm Uyển sợ hãi hô lên một tiếng, Thẩm Chấp ngay lập tức ôm lấy eo cô ấy, đồng thời cũng nhìn tôi với ánh mắt không đồng tình. Anh ấy đang trách tôi.

"Hứa Chiêu Nguyệt, chị Lâm Uyển bị thương, em nên hiểu chuyện một chút đi." Đến đây đã lâu như vậy, anh ấy cuối cùng nói được một câu. Vậy mà một chút không thèm quan tâm tôi bị gì.

Đột nhiên trong lòng cảm thấy rất uỷ khuất, có phải là do tôi rất thích anh ấy, cho nên tôi không hề đáng giá phải không.

"Thẩm Chấp, từ lúc nhìn thấy em đến bây giờ, anh có hỏi thăm em một câu nào chưa? Anh có thấy em đang truyền dịch không?" Tôi không muốn khóc chút nào, nhưng trong giọng nói lại không tài nào che giấu được sự run rẩy và nghẹn ngào.

"Này này, để cho bạn học này nghỉ ngơi, mau đi ra ngoài hết đi." Bác sĩ nhìn thấy máu chảy ra từ kim tiêm của tôi, ngay lập tức kéo tấm rèm ngăn cách ra, Thẩm Chấp đứng bất động một lúc, hình như muốn tiến lên, cuối cùng lại bị Lâm Uyển ngăn lại.

"A Chấp, cổ chân chị đau quá." Lâm Uyển kêu đau, Thẩm Chấp quả nhiên lại đem mọi chú ý đặt lên người cô ấy.

Bàn tay đang nắm chặt ga giường của tôi đột nhiên trở nên vô lực, tôi còn đang mong chờ cái gì vậy. Không phải đã sớm biết rồi sao, đã sớm biết Thẩm Chấp là vì tôi liên tục quấy rầy mới chịu làm bạn trai tôi, đã sớm biết anh thích Lâm Uyển, đã sớm biết bản thân mình từ đầu tới cuối đều là đơn phương.....

Có cái gì mà tủi thân chứ? Hứa Chiêu Nguyệt, lúc quyết định theo đuổi Thẩm Chấp, không phải mày đã sớm chuẩn bị tinh thần cho những chuyện này rồi sao? Tôi cố gắng khuyên nhủ bản thân.

"Chiêu Nguyệt, cậu vẫn ổn chứ?" Thu Thu vẫn còn lo lắng hỏi tôi.

"Mình không sao, chỉ là có hơi mệt một chút." Tôi cố gắng rặn ra một nụ cười còn khó coi hơn lúc khóc.

Thu Thu thấy vậy thì có chút đau lòng. "Cậu ngủ một chút đi, khi nào truyền xong dịch thì mình kêu cậu dậy." Tôi gật gật đầu, cả thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi, nên rất nhanh tôi đã ngủ thiếp đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Lúc tôi tỉnh lại thì trời đã chập tối rồi, Thu Thu thì đang đi lấy nước.

"Cậu ngủ cũng lâu rồi. Mình đã nói với bác sĩ để cậu nghỉ ngơi một chút. Cậu uống chút nước ấm đi." Thu Thu thấy tôi tỉnh lại thì đưa ly nước cho tôi.

Tôi kéo rèm ra, đúng như dự đoán, Thẩm Chấp đã không còn ở đây. Anh hẳn là đã đi cùng với chị Lâm Uyển rồi, làm sao có thể ở chỗ này chờ tôi chứ.

"Trước mắt đừng nghĩ gì hết, mình đã mua cháo cho cậu rồi. Cậu ăn trước đi, ăn xong rồi tụi mình về kí túc xá." Thu Thu nhìn ra được tôi đang nghĩ gì. Tôi không đành lòng gật đầu đồng ý.

Cháo bí đỏ vốn dĩ có vị ngọt, lúc này vào miệng tôi lại có vị đắng. Nhưng không muốn để Thu Thu lo lắng, tôi đành miễn cưỡng ăn một chút.

Lúc về tới kí túc xá thì trời đã tối hẳn, tôi không hỏi gì tới Thẩm Chấp, cũng không có tâm tình xem tin nhắn.

"Cộc cộc cộc....." Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Thu Thu liền đi mở cửa.

"Xin chào bạn học, cho hỏi có Hứa Chiêu Nguyệt ở đây không?"

"Có chuyện gì không?" Thu Thu trực tiếp đáp lại.

"À, xin lỗi vì đã làm phiền, anh Thẩm Chấp đang ở dưới lầu đợi cô ấy, nên nhờ mình lên đây nói với cô ấy một tiếng." Cô gái đến đưa tin nói xong liền bỏ đi, chắc là vì sắc mặt của Thu Thu đang không tốt lắm đã doạ cô ấy rồi.

"Anh ta có ý gì đây? Hồi nãy ở phòng y tế thì bảo vệ người khác, bây giờ còn giả bộ đến đây. Anh ta không biết cậu đang không được khoẻ sao, làm trò quỷ gì đây?" Thu Thu cũng đã sớm quen với cái thói hời hợt vô tâm của Thẩm Chấp.

"Mình đi xuống đây." Lúc nghe thấy Thẩm Chấp đang ở dưới lầu đợi mình, tôi có chút bất ngờ. Bởi vì từ trước tới nay, anh ấy sẽ không bao giờ chủ động tới tìm tôi, nên thật sự mà nói tôi cũng rất chờ mong.

"Hứa Chiêu Nguyệt, cậu có thể nào tỉnh táo chút không vậy? Anh ấy không hề thích cậu, nếu là có một chút để tâm, thì hôm nay anh ấy đã..."

"Thu Thu!" Tôi dùng ánh mắt cầu xin cậu ấy đừng nói gì nữa rồi đi xuống dưới. Thu Thu nhất thời không khép miệng lại được, sau đó cũng không nói gì nữa.

Tôi biết là bản thân mình không có tiền đồ.

Thế nhưng tôi không có cách nào dễ dàng từ bỏ như vậy. Cậu ấy không hiểu được chấp niệm của tôi đối với Thẩm Chấp, không hiểu được Thẩm Chấp đối với tôi có ý nghĩa như thế nào. Rất nhiều người đều không thể hiểu được.

Bọn họ không thể hiểu được vì sao tôi lại không biết xấu hổ mặt dày theo đuổi Thẩm Chấp, nguyện ý tự đưa mình tới cửa như vậy. Chỉ cần nhìn thấy Thẩm Chấp, tôi liền không có cách nào từ bỏ anh ấy. Đó là bởi vì một bí mật mà tôi đã chôn sâu ở đáy lòng...

Lúc xuống tới dưới lầu, tôi đưa mắt liền nhìn thấy Thẩm Chấp, vừa định nở nụ cười với anh, nhưng không ngờ lại nhìn thấy người đi cùng anh khiến tôi lập tức cứng đờ.

Thẩm Chấp không phải chỉ đến một mình, bên cạnh anh còn có Lâm Uyển. Trong nháy mắt, tôi cảm giác tất cả những gì mà mình đã làm, tất cả những mong chờ kia đều là bản thân tôi đang tự rước nhục vào người.

Thẩm Chấp đương nhiên cũng đã nhìn thấy tôi, anh ta liền cau mày lại. "Sao lại lâu như vậy?"

Anh ấy không thấy tôi vì vội vàng xuống lầu mà vẫn còn bận đồ ngủ, không thấy tôi run rẩy trong đêm gió lạnh.

Nhưng anh ấy lại thấy được Lâm Uyển đang lạnh, cho nên áo khoác của anh bây giờ đang choàng trên người chị ta. Mà tôi liền ngay cả tư cách chất vấn cũng không có.

"Anh tìm em có chuyện gì không?" Ngẫm nghĩ lại mọi chuyện diễn ra trong mấy năm qua, tôi không nên trách anh ấy. Dù sao thì Thẩm Chấp cũng không thích tôi, không phải sao.

"Em gái, ngại quá, là do chị muốn đến xin lỗi em, dù A Chấp nói em sẽ không để bụng, nhưng mà..." Lâm Uyển dịu dàng mở miệng.

Thẩm Chấp nghe được chị ta lên tiếng, sắc mặt liền hoà hoãn một chút.

"Chị không cần phải nói xin lỗi, chị không làm gì sai cả." Thẩm Chấp mở miệng. Bọn họ gọi tôi xuống là để xem hai người bọn họ "kẻ xướng người hoạ", "tình chàng ý thiếp" sao?

"Thẩm Chấp nói sao thì chính là vậy, chị không cần phải áy náy." Tôi nhắm mắt lại, sắc mặt không chút thay đổi trả lời.

"Em gái, em không hiểu lầm em ấy thì tốt rồi." Lâm Uyển ngay lập tức nở một nụ cười dịu dàng.

"Không còn việc gì nữa thì em về đây." Tôi không muốn xem nữa, chỉ muốn quay về ngủ một giấc. Đúng vậy, ngủ một giấc liền tốt rồi.

Thẩm Chấp cũng không đáp lại. Từ trước tới nay, ánh mắt của anh chưa bao giờ để ý đến tôi, mà Lâm Uyển đương nhiên sẽ không tốt bụng đến nỗi nhắc nhở anh. Tôi đột nhiên cảm thấy vừa rồi mình mở miệng thật sự rất dư thừa.

Mục đích anh gọi tôi xuống là vì muốn giúp bạch nguyệt quang của anh "giả mù sa mưa"* thể hiện áy náy sao? Xem bọn họ phát triển tình cảm sao?

(Giả mù sa mưa: nói thẳng ra là giả nhân giả nghĩa, nhưng mình cảm thấy từ đấy hơi nặng, không hợp với tính cách của nữ chính)

Một lòng đầy chờ mong của tôi ngay lập tức tan biến, tôi không nên mong đợi gì cả. Anh ấy là Thẩm Chấp, cũng chỉ là Thẩm Chấp mà thôi.

Hôm ấy tôi mê man trở về phòng cũng không nghe thấy một câu quan tâm từ anh, chắc là anh cũng quên mất tôi đang bị bệnh rồi.

Anh chỉ nhớ rõ Lâm Uyển bị thương ở chân...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Những ngày sau đó, tôi cũng không tiếp tục đi tìm Thẩm Chấp nữa, chỉ là cảm giác có chút buồn chán.

Mặc dù tôi có thể vì theo đuổi Thẩm Chấp mà không cần thể diện, nhưng tôi cũng không hèn hạ đến mức có thói quen đem tôn nghiêm của mình để ở dưới chân người khác mặc kệ bị giẫm đạp.

Thời gian cứ như vậy trôi qua.

Trong trường ngày càng có nhiều người lan truyền rằng tâm niệm bấy lâu nay của Thẩm Chấp cuối cùng cũng đã hoàn thành. Rốt cuộc anh đã có thể ở bên cạnh bạch nguyệt quang trong lòng mình. Mà tôi, Hứa Chiêu Nguyệt, một kẻ tiểu nhân thừa dịp chen chân vào, cuối cùng đã bị bỏ rơi.

Đặc biệt không thiếu một số người muốn xem chuyện cười của tôi, mà Thẩm Chấp cũng không đứng ra đính chính những tin đồn này.

"Thật quá đáng! Hai người còn chưa chính thức nói chia tay đâu! Vậy mà anh ta lại dám như vậy!" Thu Thu đương nhiên cảm thấy bất bình cho tôi.

"Không sao đâu. Qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi. Cũng sắp tới kì nghỉ rồi, chờ đến khi học kì mới bắt đầu, mọi người sẽ không còn chú ý đến chuyện này nữa." Từ sau đêm đó gặp mặt, quay về kí túc xá, tôi liền phát sốt.

Lần này thật sự không nhẹ, sốt cao cả đêm không giảm, Thu Thu liền đưa tôi đến bệnh viện. Lúc tỉnh lại ở bệnh viện, đầu óc tôi trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Tôi thông suốt rồi, tôi không thể cứ tiếp tục lún sâu như thế này, tôi phải rời khỏi Thẩm Chấp.

Chỉ là, kể từ lần đó, tôi không còn gặp được Thẩm Chấp nữa. Hình như anh ấy rất bận, nếu có thời gian rảnh thì cũng sẽ ở bên cạnh Lâm Uyển.

Thời điểm anh ấy rảnh rỗi còn chưa chắc nhớ đến tôi, thì càng miễn bàn đến những lúc anh ấy bận rộn như này.

"Vậy cậu thì sao? Cậu không khó chịu sao? Cậu thấy thế nào?" Thu Thu nhìn tôi rồi thở dài hỏi.

Tôi lắc đầu. "Mình không khó chịu."

Câu trả lời của tôi có chút vượt ngoài dự đoán của cậu ấy. Lúc đầu thì đúng thật là không dễ chịu chút nào. Bốn năm rồi, cho dù là cố gắng cách mấy cũng không được đáp lại, hay là bị người khác chế nhạo, tôi thật sự cũng rất sợ.

Nhưng mà tôi đã sớm biết. Tôi đã sớm biết Thẩm Chấp đã có người trong lòng, là do tôi muốn ở bên cạnh anh ta. Đây chính là "quả đắng" mà tôi đã gieo xuống, tôi chỉ có thể chấp nhận cam chịu.

Nhưng mà "quả đắng" này thật sự quá đắng, tôi có thể cố ăn một miếng, nhai hai cái, nhưng nếu vẫn không cảm nhận được vị ngọt, vậy thì tôi cũng không có đủ dũng khí để ăn hết nó.

"Chiêu Nguyệt, hãy hướng về tương lai phía trước, cuộc sống của cậu vẫn còn rất dài......" Thu Thu vỗ vỗ vai tôi, tôi nén lại dòng lệ, gật gật đầu với cậu ấy.

Cuối cùng, trước kì nghỉ một ngày, tôi đã gặp được Thẩm Chấp, lần này anh ấy chỉ có một mình.

"Thẩm Chấp." Lúc anh ấy đi về phía tôi, tôi mỉm cười gọi tên anh giống như mọi khi.

"Nói chuyện một chút đi." Lần này anh ấy không hề im lặng, lại còn chủ động lên tiếng trước, quả thật tôi có chút bất ngờ nhưng vẫn gật đầu với anh.

Dạo bước dưới bóng râm xanh mướt của trường học, chúng tôi đều im lặng không ai lên tiếng. Ánh nắng mùa hạ đổ xuống, phản chiếu những bóng cây lốm đốm.

"Hứa Chiêu Nguyệt, trước giờ hình như tôi chưa từng hỏi em, rốt cuộc thì vì sao em lại thích tôi?" Thẩm Chấp đột nhiên dừng lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lại lạnh lùng của anh cuối cùng cũng chịu nhìn đến tôi.

Tôi cũng dừng lại, cảm giác sững sờ.

"Rất khó trả lời sao? Hay là vốn dĩ người em thích không phải tôi?" Giọng nói của anh đột nhiên trở nên mờ mịt, tôi dường như đã bị nói trúng tim đen.

"Hứa Chiêu Nguyệt, em có thể trả lời tôi không?" Thẩm Chấp càng đến gần tôi hơn, tôi theo bản năng lùi lại hai bước. Thấy vậy, Thẩm Chấp liền dừng lại.

"Ha...." Anh cười lạnh một tiếng. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, cảm giác có chút không nhìn rõ nét mặt hiện giờ của anh.

"Hứa Chiêu Nguyệt, chúng ta chia tay đi." Anh bình thản nói ra, rồi đi lướt nhanh qua tôi, ngay cả quay đầu lại nhìn cũng không thèm.

Tôi há hốc mồm không nói nên lời, cảm thấy giống như có thứ gì đó bị nghẹn lại ở cổ họng.

Tôi và Thẩm Chấp cuối cùng đã chia tay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tới kì nghỉ, tôi liền trở về quê. Quê tôi ở một thị trấn nhỏ "sơn thanh thuỷ tú"*, chỗ này cách xa thành phố ồn ào náo nhiệt, cho nên rất thích hợp để nghỉ dưỡng.

(Sơn thanh thuỷ tú: có núi xanh sông đẹp)

Chỉ là đôi khi, tôi sẽ nghĩ tới câu hỏi của Thẩm Chấp khi ấy, tôi vì sao lại thích anh?

Tôi biết rõ lúc đầu mình vì sao lại thích anh, nhưng đây là sự hèn mọn mà tôi không thể nói ra, là bí mật mà tôi giấu kín ở nơi sâu nhất trong lòng mình.

"Chiêu Nguyệt được nghỉ rồi à, Dụ Chi vẫn còn chưa về đâu." Hàng rào ở trong sân nhỏ được phủ đầy hoa Tử Đằng, giàn nho phía trên cũng đã sắp chín, còn bà thì đang ngồi trong sân cầm kim khâu may may vá vá.

"Bà ơi, hôm nay bà lại may cái gì vậy ạ?" Tôi đi đến trước mặt bà, ngay lập tức thấy được thứ bà đang may chính là một loại đồ chơi bằng vải hình hổ khi còn nhỏ.**

(**: Hình ảnh minh hoạ bên dưới)

"Bà đang khâu đồ chơi đây, bà biết cháu với Dụ Chi thích chơi cái này nhất." Bà đã lớn tuổi, có nhiều chuyện đã không thể nhớ rõ.

"Chiêu Nguyệt này, con thấy Dụ Chi nhà bà đâu không? Sao nó vẫn chưa tan học vậy?" Bà hơi lo lắng ngước ra ngoài sân quan sát.

"Bà ơi, chắc là Dụ Chi lại ham chơi, chút nữa con sẽ đi gọi anh ấy về." Tôi cười dịu dàng rồi mở miệng nói.

"Được, vậy con giúp bà đi gọi nó về nha." Bà vỗ vỗ tay tôi, rồi lại quay sang may tiếp món đồ chơi kia.

Đến khi về tới nhà thì mẹ tôi đã làm xong cơm, ba tôi cũng đang bận rộn phụ mẹ dọn thức ăn ra bàn.

"Chiêu Nguyệt, tới giờ ăn cơm rồi." Ba thấy tôi thì nhanh chóng gọi tôi lại.

Trên bàn ăn, ba vội vàng gắp thức ăn cho tôi.

"Con đi thăm bà ngoại của thằng bé à?" Tôi ngừng đũa trên tay, ngẩng đầu lên nhìn mẹ.

"Con nó đang ăn cơm mà, nói chuyện này làm gì?" Ba tôi lập tức lên tiếng hoà hoãn.

"Chiêu Nguyệt."

Tôi cúi đầu, cũng không đáp lại.

"Không phải là mẹ không cho con đi, nhưng Chiêu Nguyệt à, con vẫn còn tương lai của riêng mình." Cuối cùng mẹ cũng chỉ thở dài, không nói thêm gì nữa.

Tôi đành kìm lại nước mắt, chỉ gật đầu.

Đến mấy ngày cuối của kì nghỉ, tôi lại đến thăm bà. Tinh thần của bà ngày càng sa sút, lúc nào cũng gọi tên "Dụ Chi".

Nhưng mà bà không biết được, Dụ Chi sẽ không bao giờ trở về nữa.

"Chiêu Nguyệt, Dụ Chi nhà bà tại sao mà vẫn chưa về nhà vậy." Bà nhìn tôi với đôi mắt đục ngầu, tôi thấy được nước mắt bà đang rơi.

"Bà à, mấy ngày nữa Dụ Chi sẽ về thôi." Tôi cũng bất lực, chỉ có thể dùng lời này tạm thời an ủi bà.

"Dụ Chi à." Bà chậm rãi ngủ thiếp đi trên ghế, vậy mà trong miệng vẫn còn đang gọi tên Dụ Chi.

Tim tôi giống như bị ai đó bóp nghẹn, liền bỏ chạy ra ngoài thật nhanh.

Trên đường phố của thị trấn, tôi đột nhiên nhìn thấy một người ngoài ý muốn.

Thẩm Chấp........

Anh một mình đến đây sao? Nhưng tại sao anh lại đến đây?

Tôi nhìn thấy anh đi về phía bên này một cách quen thuộc, theo bản năng của mình tôi liền vội trốn đi.

Tôi giống như bị ma xui quỷ khiến đi theo sau anh, nhìn thấy anh đi đến một ngôi nhà thân quen, đó là nhà của bà.

Anh ngồi lên chiếc ghế mà tôi đã từng ngồi qua, ở bên cạnh chăm sóc bà, lẳng lặng chờ đợi.

Tôi không thể nói rõ cảm xúc của mình lúc này. Nhưng mà trong khoảng khắc ấy, tôi thật sự hốt hoảng, cho là Dụ Chi đã trở về.

Đồ chơi bằng vải hình hổ

[Diendantruyen.Com] Cả Hai Đều Sai
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


Mãi cho đến khi kì nghỉ kết thúc thì Thẩm Chấp mới trở về, mà tôi cũng theo sau đó quay lại trường học.

"Các cậu thật sự chia tay rồi sao?" Thu Thu có chút không dám tin tôi thật sự sẽ từ bỏ Thẩm Chấp.

"Ừm, đã chia tay rồi." Tôi nở nụ cười. Sau lần về nhà này, cảm xúc của tôi đã thay rất nhiều.

"Chia tay cũng tốt. Chiêu Nguyệt nhà mình tốt như vậy, không cần phải ở cạnh anh ta chịu tủi thân." Thu Thu thở dài một hơi.

"Thật ra anh ấy cũng không làm gì sai, chỉ là anh ấy không thích mình mà thôi." Tôi vội giải thích. Quả thật, Thẩm Chấp không hề làm gì sai, là do tôi cố chấp mà thôi.

"Cậu nghĩ thông suốt là tốt rồi." Thu Thu xua xua tay, không để ý lắm trả lời lại.

Sau khi khai giảng xong, tôi ngày càng bận rộn, cơ hội gặp phải Thẩm Chấp cũng ngày càng ít, chỉ là trong lúc vô tình sẽ nghe thấy vài tin tức về anh và Lâm Uyển.

Anh và Lâm Uyển không hề ở bên nhau như mọi người suy đoán, ngược lại dần dần xa cách. Kết cục như vậy thật sự làm cho người ta cảm thấy thất vọng, nhưng cũng vì thế mà lời đồn về tôi cũng trở nên ít đi.

Bỗng nhiên có một ngày, Thẩm Chấp lại đột nhiên đến tìm tôi. Tôi có hơi bất ngờ, nhưng vẫn đi đến chỗ hẹn.

"Chuyện kể từ khi nào?" Anh ta đi thẳng vào vấn đề, tôi có hơi thất thần, không biết là anh đang hỏi về cái gì.

"Hứa Chiêu Nguyệt, từ khi em nào có dự định đi du học?" Hai mắt anh ấy đỏ hoe, tay thì nắm chặt lại thành nắm đấm.

"À, là không lâu trước đây..." Tôi không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, nên vẫn là thành thật trả lời.

"Hứa Chiêu Nguyệt, em đúng là không chờ nổi nữa rồi đúng không, biết được tên đó vẫn còn sống liền gấp rút như vậy muốn đi tìm cậu ta rồi sao?" Đây là lần đầu tiên tôi thấy một Thẩm Chấp mất kiểm soát như này.

Anh nghiến răng cắn lợi tra hỏi tôi.

Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, "tên đó" mà Thẩm Chấp nói là ai chứ.

"Tôi không cho phép em đi, Hứa Chiêu Nguyệt, em có nghe không hả! Tôi không cho phép em đi!" Anh ấy đột nhiên nắm chặt vai tôi, giống như muốn bóp nát nó vậy.

"Em không hiểu anh đang nói gì." Tôi cảm thấy hơi đau. Cùng lúc đó, tiếng cười lạnh của Thẩm Chấp lại lọt vào tai tôi.

"Hứa Chiêu Nguyệt, có phải em nghĩ tôi là thằng ngu không?" Anh có chút chán nản buông lỏng tay.

"Em tự hỏi bản thân em đi, em thật sự thích tôi sao? Vì cớ gì tôi nói muốn chia tay, em liền không do dự mà đồng ý. Hứa Chiêu Nguyệt, nếu em đã muốn lừa tôi, sao không sáng suốt hơn một chút?" Anh dùng giọng điệu châm chọc chất vấn tôi.

Tôi lại thấy có chút khó chịu. Tôi đương nhiên thích anh, nếu không phải vì thích anh, làm sao có thể không cần thể diện mà mặt dày theo đuổi anh tận 4 năm.

Chia tay cũng không phải vì bạch nguyệt quang của anh đã trở về rồi sao, tôi cư nhiên trở thành vật cản đường anh.

"Nếu em dám đi, vậy thì giữa chúng ta từ nay chấm hết, Hứa Chiêu Nguyệt." Thẩm Chấp chăm chú nhìn tôi. Tôi có chút khó xử cúi đầu, trong một thoáng, tôi còn cho rằng anh đã nhìn thấu tôi.

"Có phải anh cũng biết Dụ Chi không?" Cuối cùng tôi vẫn lên tiếng hỏi anh, nhưng thực chất là dùng giọng điệu khẳng định.

Thẩm Chấp đột nhiên cứng đờ.

Tôi thở phào nhẹ nhòm, hình như tôi đã đoán đúng......

"Thẩm Chấp, cho nên anh biết em tiếp cận là có mục đích đúng không?" Một khắc này, tôi giống như tháo xuống lớp mặt nạ, thẳng thắn nhìn về phía anh.

Anh khó xử quay đầu đi, vừa nhìn là đã biết được hành động này chính là khẳng định có.

"Nhưng mà Thẩm Chấp, bốn năm này, anh thật sự không cảm nhận được chân tình của em sao?" Tôi bất lực lên tiếng.

"Chân tình của em là vì tôi, hay là vì gương mặt này? Hứa Chiêu Nguyệt, em còn không hiểu rõ sao?" Giọng anh khàn khàn vang lên.

Trong nháy mắt, mọi sự hèn mọn của tôi đều được phơi bày ra trước ánh sáng, anh ấy thật sự quá giống Dụ Chi.

Những năm tôi mất đi Dụ Chi, gương mặt của anh dường như trở thành sự cứu rỗi đối với tôi. Tôi không thể nào phủ nhận, ban đầu theo đuổi anh không đơn thuần là vì thích anh.

Tôi xem anh như Dụ Chi của tôi, và rồi anh sẽ trở thành Dụ Chi của tôi.

Một khắc này tôi giống như bị điểm huyệt, không có cách nào đáp trả, như đang chứng minh lời anh nói, tôi từ đầu tới cuối theo đuổi anh chỉ vì gương mặt này.

"Hứa Chiêu Nguyệt, em đúng là hèn hạ." Anh cười lạnh.

Đúng, là tôi hèn hạ. Đây là bí mật mà tôi đã chôn kín trong lòng nhiều năm qua, cuối cùng lại bị người không muốn nhất vạch trần toàn bộ ra ánh sáng.

Tình yêu tôi dành cho anh quả thật không hề đơn thuần. Nếu như không có gương mặt của Dụ Chi, tôi vẫn sẽ thích Thẩm Chấp chứ?

"Có phải em nghĩ rằng chúng ta chia tay rồi thì em liền có thể đi tìm tên đó? Hứa Chiêu Nguyệt, em nằm mơ đi." Hôm đó, Thẩm Chấp nói xong một câu như vậy thì liền rời đi.

Còn tôi vẫn đứng nguyên một chỗ một lúc lâu, Dụ Chi và Thẩm Chấp rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


Cuộc hội ngộ với Dụ Chi lại đến một cách bất ngờ. Ngày hôm ấy, anh bận một chiếc áo sơ mi trắng đứng dưới cây ngô đồng, ánh nắng chiếu xuống vai anh, trên miệng nở nụ cười ôn nhu.

"Chiêu Nguyệt, đã lâu không gặp." Người vốn dĩ đã chết lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, mà lúc này tôi cũng không có bất ngờ hay vui vẻ như tôi vẫn tưởng tượng.

Thẩm Chấp đứng cách đó không xa, chăm chú nhìn về phía chúng tôi. Gương mặt kia quả thật rất giống với Dụ Chi, chỉ khác là trên mặt anh ấy bây giờ toàn là sự lạnh lẽo.

Tôi vẫn luôn cho rằng Dụ Chi đã mất. Anh đã mất vào năm chúng tôi vừa lên cấp 3, tôi tận mắt nhìn thấy người nhà anh mang xác anh đi.

"Tôi không cho phép em qua đó, Hứa Chiêu Nguyệt." Thẩm Chấp lạnh lùng lên tiếng.

"A Chấp, em ấy là của tôi." Một Dụ Chi luôn ôn hoà lại nói ra loại lời nói này thật sự khiến tôi rất kinh ngạc.

"Cái gì là của cậu? Cậu không biết cô ấy đi theo làm thiểm cẩu* cho tôi bốn năm trời sao?" Thẩm Chấp giọng điệu mỉa mai, tôi không thể chịu đựng được việc lần nữa bị anh vạch trần.

(Thiểm cẩu: ý nói một người mặt dày theo đuổi người khác dù biết đối phương không hề thích mình)

Tôi chìm trong xấu hổ, lại không thể nào phản bác lại.

"Mong cậu tôn trọng em ấy." Dụ Chi lại dịu dàng kiên định lên tiếng.

"Tôn trọng? Cô ta xứng à?"

"Hứa Chiêu Nguyệt, em nói đi, em xứng sao?" Anh cười nhưng lại dùng ánh mắt sắc bén nặng nề nhìn tôi.

Dụ Chi tiến lên, ngăn lại tầm mắt của Thẩm Chấp.

"Thế nào? Cậu đau lòng à?"

"Chỗ dựa của em trở về rồi, Hứa Chiêu Nguyệt, em lợi hại thật." Thẩm Chấp cười nhạo một tiếng, nhưng cũng không có ý định rời đi.

"Tôi thay Chiêu Nguyệt xin lỗi cậu. Tất cả mọi thứ, tôi thật sự xin lỗi cậu." Dụ Chi từng bước nhượng bộ, nhưng Thẩm Chấp lại không muốn bỏ qua.

"Đúng là cậu nên xin lỗi. Nếu không bởi vì cậu, cuộc sống của tôi cũng sẽ không bị loại người như cô ta làm đảo loạn." Rốt cuộc thì Thẩm Chấp cũng rời đi.

"Thật sự xin lỗi em, Chiêu Nguyệt." Dụ Chi tiến tới muốn ôm tôi, tôi liền lùi lại.

"Anh còn sống vì sao lại không quay về." Tôi ngập ngừng lên tiếng.

"Anh vừa tỉnh lại liền quay trở về, xin lỗi em, Chiêu Nguyệt." Lúc anh ôm chầm lấy tôi, tôi giống như vỡ oà.

Tôi không kìm được mà oà khóc trong ngực anh: "Tại sao bây giờ anh mới về, tại sao chứ?"

"Là anh tới muộn rồi, xin lỗi em." Anh ôm lấy tôi, dịu dàng an ủi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


Bà cuối cùng cũng đợi được Dụ Chi. Hôm đó mắt bà rất sáng, bà nhìn Dụ Chi một lúc lâu.

Người vốn đã mất lại đột nhiên quay trở về khiến cho thị trấn không khỏi một trận xôn xao, cuối cùng cũng chỉ là kết luận là do Dụ Chi mệnh lớn, may mắn, đại nạn không chết.

Nhưng mà dù sao bà cũng đã lớn tuổi, ngày thứ ba sau khi Dụ Chi trở về thị trấn, bà đã không còn gắng gượng nổi. Hôm đó, bà gọi tôi đến bên giường.

"Đứa trẻ kia không tới sao, Chiêu Nguyệt." Vốn dĩ lời nói của bà chẳng có ý nghĩa gì, nhưng tôi lại hiểu ra được bà muốn nói tới ai.

"Chiêu Nguyệt, nó là một đứa trẻ tốt. Thay bà cảm ơn nó, cảm ơn nó những năm qua đã đến chăm sóc bà." Người bà nói đến chính là Thẩm Chấp. "Dạ vâng, con biết rồi ạ." Tôi nhịn xuống chua xót trong lòng đồng ý với bà. Bà hài lòng gật đầu với tôi.

Mùa hè Dụ Chi trở về, bà không qua khỏi. Sau khi cử hành xong tang lễ của bà, tôi liền trở về trường học, Dụ Chi cũng trở về cùng tôi. Đến lúc tôi về tới kí túc xá thì nghe thấy giọng nói than thở giận dữ của Thu Thu.

"Cậu không ở đây mấy ngày nên không biết, Thẩm Chấp với Lâm Uyển đã ở bên nhau rồi đó." Thu Thu mặt mày kém sắc nói. Nghe vậy tôi có chút giật mình, chỉ gật đầu nhẹ.

"Thu Thu, mình muốn rời đi." Tôi vẫn lựa chọn đi du học, lúc đầu khi biết Dụ Chi không còn sống, tôi đã sớm có quyết định này. Huống chi, bây giờ mọi thứ đều đã được thông qua.

"Rời đi? Cậu đi đâu? Bởi vì Thẩm Chấp sao?" Thu Thu hơi kinh ngạc hỏi tôi.

Tôi lắc đầu: "Không phải, vốn dĩ mình đã sớm có dự định, cũng đã có thư thông báo rồi." Những năm này vì theo đuổi Thẩm Chấp, dù tôi thi đại học rất tốt, nhưng cũng đã đánh mất bản thân.

"Không phải là vì nam nhân mà là vì tiền đồ bản thân, mình đương nhiên ủng hộ cậu." Thu Thu cuối cùng cũng có chút cao hứng.

Thủ tục được xử lí rất nhanh. Thu Thu không thích chia li, nên hôm đó cũng chỉ có Dụ Chi tới tiễn tôi.

"Chiêu Nguyệt, lần này đổi lại anh chờ em về." Anh dịu dàng vuốt v e tóc tôi giống như trước đây. Tôi mở miệng như muốn nói gì đó, anh liền cắt ngang tôi: "Đây là lựa chọn của anh, Chiêu Nguyệt." Anh vẫn dịu dàng như cũ, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10


Tôi đi du học rồi vẫn thường xuyên liên lạc với Thu Thu.

"Cứu mình, cậu không biết Lâm Uyển xấu hổ như nào đâu. Lốp xe dự phòng* của cô ta lại dám tìm tới cửa, cùng với Thẩm Chấp đánh nhau một trận. Chậc chậc chậc,.... rồi hình như bọn họ chia tay ngay sau đó." Thu Thu kể về những chuyện bát quái* ở trường.

(Lốp xe dự phòng: ý trên mặt chữ, như kiểu bạn đã có bồ rồi nhưng mà vẫn mập mờ với thêm vài người để dự phòng á.)

(Chuyện bát quái: tin tức drama)

"À còn nữa, có một soái ca gương mặt y như Thẩm Chấp đến tìm anh ta, cũng không biết anh ấy đã nói với Thẩm Chấp những gì mà mấy ngày nay Thẩm Chấp cứ đuổi theo mình xin thông tin liên lạc của cậu." Thu Thu đột nhiên nói ra chuyện này, trong lòng tôi có chút sợ hãi.

"Cậu yên tâm, mình không nói cho anh ta biết đâu." Thu Thu đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.

"Cảm ơn cậu, Thu Thu." Tôi rất cảm kích.

"Haizz, cảm ơn cái gì chứ, cậu ở nước ngoài lo học tập cho tốt, nhớ chăm sóc bản thân đấy nha. Mình phải lên lớp rồi." Cậu ấy cầm điện thoại vừa đi vừa nói chuyện. Tôi liền gật đầu đồng ý, sau đó thì cúp điện thoại.

Nhưng mà không lâu sau đó, lại có điện thoại của Thu Thu gọi đến. Tôi suy nghĩ một chút, vẫn là bấm nhận.

"Sao vậy, Thu Thu?" Tôi lên tiếng trước. Bên kia điện thoại chỉ nghe thấy tiếng ai đó hít thở, tôi nắm chặt điện thoại, đây không phải Thu Thu.

"Hứa Chiêu Nguyệt, những gì cậu ta nói, có phải là thật không?" Là giọng của Thẩm Chấp, tôi không biết Dụ Chi đã nói gì nên tôi im lặng không lên tiếng.

"Em đã từng thích tôi đúng không, Hứa Chiêu Nguyệt. Không phải là vì hắn, có phải em đã từng chân chính thích tôi đúng không?" Thẩm Chấp cố chấp hỏi, nhưng tôi không biết phải trả lời như thế nào. Thích à, tôi đương nhiên là đã từng thích anh.

Tôi trầm mặc không nói gì như một lời khẳng định.

"Hứa Chiêu Nguyệt, em trở về đi, em trở về rồi chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?" Anh ấy lại đột nhiên lên tiếng, tôi có chút mệt mỏi.

Bỗng nhiên, tôi nghe thấy giọng Thu Thu truyền đến: "Này, anh giữ chút thể diện đi, sao lại cướp điện thoại của tôi." Bên kia điện thoại ầm ĩ, sau đó thì cũng cúp máy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Hoàn chính văn


Tôi ở nước ngoài ngây người bốn năm, việc học cũng đã hoàn thành xong, nhưng cũng không có ý định về nước. Mẹ tôi không nhịn được nữa lại bắt đầu thúc giục. Cuối cùng, sau bốn năm rưỡi, tôi quyết định phải quay trở về.

Những năm này, Thẩm Chấp chưa từng từ bỏ. Có đôi khi, anh sẽ đến trường tìm tôi, hoặc sẽ vô tình gặp nhau trên đường ở nơi đất khách quê người. Nhưng mà tôi cũng không có ý định cùng anh bắt đầu lại từ đầu.

Đến sân bay đón tôi lần này cũng là Dụ Chi.

"Hoan nghênh em trở về, Chiêu Nguyệt." Anh vẫn dịu dàng như mọi khi. Anh tặng tôi một bó hồng trắng, tôi lại không nhịn được mà bật cười. Đây là do tôi từng đề cập qua cái gọi là "cảm giác nghi thức".

Tôi nhận lấy, cảm ơn anh. Còn anh thì tự nhiên tiến tới giúp tôi kéo hành lí.

Trên đường ra khỏi sân bay, chúng tôi gặp được Thẩm Chấp.

"Anh đi ra cất hành lí trước." Dụ Chi hiển nhiên là cố ý để cho chúng tôi có không gian riêng để nói chuyện. Thẩm Chấp liền đi đến trước mặt tôi, lần gặp mặt gần đây nhất đã là hai năm trước.

"Em về rồi." Giống như không biết phải nói gì, Thẩm Chấp chỉ có thể thốt lên một câu như vậy.

"Vâng, đã lâu không gặp anh." Tôi mỉm cười, mọi chuyện trong quá khứ giống như cũng không còn quan trọng nữa.

"Hứa Chiêu Nguyệt, thật sự không thể sao?" Thẩm Chấp rõ ràng đã biết được kết quả, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định. Tôi chỉ gật đầu nhẹ, thích là thật, nhưng tổn thương cũng là thật. Mặc kệ là tôi đối với Thẩm Chấp, hay là Thẩm Chấp đối với tôi, thì những điều đó đều không có cách nào xoá bỏ được.

"Thẩm Chấp, em thay bà cảm ơn anh." Đó là câu nói cuối cùng tôi nói với Thẩm Chấp.

Mùa hè lại tới, chỉ là mùa hè này chỉ có một mình Hứa Chiêu Nguyệt.

- Hoàn chính văn -
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Ngoại Truyện: Thẩm Chấp (Hoàn toàn văn)


(Được viết dưới góc nhìn của Thẩm Chấp)

Tôi đã sớm quen biết Hứa Chiêu Nguyệt rồi, sớm hơn cả khi em ấy biết tôi. Đương nhiên, tôi cũng biết rõ cái người vẫn luôn sớm chiều ở bên cạnh em — — Dụ Chi. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, là một đôi duyên trời tác hợp mà người khác ao ước.

Khi ấy, Hứa Chiêu Nguyệt hoạt bát xinh đẹp, là bởi vì em ấy có Dụ Chi ở bên.

Tôi chỉ là một tên hèn hạ ôm nỗi tương tư giấu trộm trong lòng, là đứa con riêng không ai mong chờ được sinh ra, thứ mà tôi khao khát là thứ mà người khác có thể dễ dàng đạt được.

Ngay cả cô gái mà tôi yêu thích ở trong lòng, cũng quang minh chính đại thuộc về người khác. Tôi cứ như vậy quan sát, lặng lẽ ngắm nhìn.

Cho đến một ngày kia, đột nhiên xảy ra một chuyện không ai lường trước, Dụ Chi qua đời trong một tai nạn ngoài ý muốn.

Lúc ấy, phản ứng đầu tiên của tôi là vui sướng. Thế nhưng, tôi chưa từng nghĩ tới liệu cô gái ấy sẽ đau khổ như nào. Tôi chỉ biết là Dụ Chi c.hết rồi, vậy thì em ấy cũng sẽ không thuộc về bất kì ai nữa.

Tôi nhiều lần cố ý xuất hiện trước mặt em ấy. Tôi biết ưu thế của mình là gì, tôi rất giống Dụ Chi, có thể nói là giống nhau như đúc.

Tôi bắt đầu học theo mọi thứ của Dụ Chi. Quả nhiên, em ấy mắc bẫy rồi.

Hứa Chiêu Nguyệt tỉnh táo trở lại, em ấy bắt đầu chú ý đến tôi. Cảm giác này thật đau khổ, nhưng cũng thật ngọt ngào, cuối cùng em ấy cũng chịu để ý đến tôi. Thế nhưng, người em ấy nhìn thấy hình như lại không phải là tôi.

Nhìn thấy em càng lúc càng thích tôi, tôi lại có chút sợ hãi. Rốt cuộc thì người em ấy thích là ai? Là khuôn mặt giống Dụ Chi này, hay là Thẩm Chấp tôi? Nghĩ đến đây tôi không dám nghĩ nữa.

Cứ như vậy, tôi rõ ràng biết tất cả nhưng lại giả bộ như cái gì cũng không biết, nhìn em ấy từ từ càng lún sâu vào đấy. Tuy nhiên, dần dần, điều đó không thể thoả mãn được tôi nữa, tôi muốn em ấy thích tôi, chỉ thích tôi thôi, mà không phải là do gương mặt giống Dụ Chi này.

Mọi người đồn nhau rằng tôi vẫn luôn có một bạch nguyệt quang trong lòng, tôi cũng không hề phủ nhận. Vì tôi đang chờ, chờ xem Hứa Chiêu Nguyệt sẽ phản ứng như thế nào.

Vậy mà em ấy không hề để tâm những lời đồn đãi này. Quả nhiên, em ấy thích tôi vì gương mặt này, chứ không phải vì Thẩm Chấp tôi.........

Tôi thất vọng, nhưng tôi càng sợ hãi hơn. Tôi bắt đầu tìm đến bà ngoại của Dụ Chi, muốn thông qua bà biết được thói quen và sở thích của Hứa Chiêu Nguyệt.

Bà đã lớn tuổi rồi nên thần trí cũng không còn được minh mẫn nữa.

Bà vẫn luôn nhận nhầm tôi là Dụ Chi, nên cứ liên miên kể về những chuyện cũ. Đương nhiên, trong những câu chuyện này đều xuất hiện cái tên Chiêu Nguyệt.

Về sau, tôi cũng tạo thành thói quen thường xuyên đến thăm bà. Lúc đó, tôi cảm nhận được cái gọi là tình thân. Tôi thật sự rất ghen tị với Dụ Chi, cậu ta có bà ngoại, còn có Hứa Chiêu Nguyệt.

Bốn năm rồi, tôi cảm thấy hình như cũng đủ rồi, Hứa Chiêu Nguyệt dường như thật sự thích tôi đúng không, mà không phải là vì Dụ Chi phải không.

Thế nhưng, còn chưa được bao lâu, một tin tức khiến tôi hốt hoảng, Dụ Chi vẫn còn sống. Tôi không dám thừa nhận bản thân đang sợ hãi, vì thế tôi cố ý thăm dò thử sự bao dung của Hứa Chiêu Nguyệt đối với mình. Tôi chỉ muốn biết liệu bản thân có cơ hội nào để tranh giành không.

May mắn thay, khi ấy, Lâm Uyển lại trở về.

Ngày hôm đó, tôi bỏ mặc em ấy một mình ở thư viện, vậy mà em ấy đến một câu hỏi vì sao cũng không hỏi.

Sau đó, lúc tôi đưa Lâm Uyển đến phòng y tế, lại thấy được em đang ở đó truyền dịch. Tôi đột nhiên nghĩ, em ấy thà nhờ bạn học đưa tới, cũng không thèm gọi điện cho người bạn trai là tôi sao. Tôi không nói gì là vì muốn che dấu sự bất an của bản thân. Nghe thấy em lên tiếng uỷ khuất chất vấn mình, tôi đau lòng muốn lại gần em.

Nhưng Lâm Uyển lại ra hiệu bảo tôi không nên nóng nảy. Tôi đột nhiên bình tĩnh lại, cảm thấy chị ấy nói cũng có lí. Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Chiêu Nguyệt ở trước mặt tôi lộ ra biểu cảm uỷ khuất như này.

Sau đó, tôi muốn đến thăm em, nhưng em ấy đã về kí túc xá rồi. Ở trên đường vô tình gặp được Lâm Uyển, chị ấy bận đồ mỏng nên hỏi mượn áo khoác của tôi, tôi không do dự mà đồng ý.

Chị ấy nói "vẫn nên rèn sắt khi còn nóng"*, để cho Chiêu Nguyệt thấy rõ được lòng mình.

(Giống như kiểu thuận nước đẩy thuyền, nhân lúc có cơ hội, ngay lập tức tiếp tục kế hoạch)

Tôi quá mong muốn chân chính có được Hứa Chiêu Nguyệt, mà không phải là vì gương mặt giống Dụ Chi này, chỉ là bởi vì Thẩm Chấp, chỉ vì Thẩm Chấp này thôi.

Nhưng hình như đã xảy ra sai sót ở đâu rồi, Hứa Chiêu Nguyệt dường như cũng muốn từ bỏ gương mặt này rồi. Hôm đó, tôi mất bình tĩnh, lần đầu đến chất vấn em ấy. Em ấy á khẩu không nói được gì càng khiến cho tôi thêm tức giận.

Sau đó, khi biết được em ấy sắp đi du học, tôi liền nghĩ đến Dụ Chi. Có phải là vì em ấy biết tên đó còn sống nên không đợi được nữa muốn đi tìm hắn rồi đúng không.

Thế nhưng Hứa Chiêu Nguyệt vẫn chưa đi thì Dụ Chi đã trở về. Hôm đó, cậu ta đứng che trước mặt cô ấy, dùng giọng điệu vô cùng kiên định tuyên bố chủ quyền với tôi. Đột nhiên tôi thấy mình giống như thằng hề vậy, nên liền không thèm để ý gì bắt đầu nói năng bừa bãi.

Lời vừa nói ra tôi đã hối hận muốn chết, cuối cùng chỉ có thể bỏ chạy thật nhanh.

Cuối cùng, Hứa Chiêu Nguyệt vẫn chọn đi du học. Cô ấy không ở lại vì tôi, cũng không ở lại vì cái tên họ Dụ đó. Giữa hai chúng tôi không có ai thắng hết.

Trong trường bắt đầu lan truyền tin tức tôi và Lâm Uyển đã ở bên nhau, nhưng tôi cũng chả để ý lắm. Nếu không phải là Hứa Chiêu Nguyệt, thì là ai cũng không có gì khác.

Hôm đó vừa đánh nhau với một tên lốp xe của Lâm Uyển xong, tôi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Dụ Chi. Cậu ta áo quần sạch sẽ, dịu dàng khiêm tốn, còn tôi thì chật vật, lấm lem.

Cậu ta nói Chiêu Nguyệt thích tôi, là thật lòng thật dạ thích tôi, là vì Thẩm Chấp tôi. Tôi không đáp lại, nhưng trong lòng đã trở nên rối bời.

"A Chấp, nếu như không phải vì thích cậu thì em ấy đã không kiên trì lâu như thế. Chiêu Nguyệt em ấy từ trước tới nay không phải là một người kiên nhẫn." Dụ Chi lắc đầu rồi cười. Từ trước tới nay, cậu ta vẫn luôn hiểu rõ Chiêu Nguyệt nhất.

"Cậu làm sao dám chắc em ấy thích tôi không phải bởi vì gương mặt này chứ?" Tôi nghe thấy mình đã hỏi cậu ta như vậy.

"Cũng không phải, ban đầu đúng là vì gương mặt này. Nhưng mà A Chấp này, bốn năm không phải là ngắn, chúng ta ngoại trừ khuôn mặt giống nhau thì còn lại cái gì cũng không giống. Nếu như chỉ vì gương mặt này, thì vì sao tôi đã trở về rồi, em ấy lại không quay về bên cạnh tôi, không phải sao?" Dụ Chi lắc đầu, tôi thật sự chán ghét sự tự tin của cậu ta, chán ghét cậu ta vì sao lại hiểu rõ Chiêu Nguyệt như vậy.

Tuy nhiên, cậu ta đã cho tôi biết được em ấy thật sự đã từng thích tôi. Sự yêu thích của em ấy là giành cho Thẩm Chấp, chỉ một mình Thẩm Chấp mà thôi.

Tôi điên cuồng muốn có được một câu khẳng định, muốn cùng em ấy bắt đầu lại từ đầu, vì thế nhất thời tôi đã quên mất lời Dụ Chi nói sau đó.

Cuối cùng, tôi cũng đã có thể liên lạc được với em. Hôm đó, tôi thấy bạn cùng phòng đang video call với em.

Tôi vội lao tới cướp điện thoại của cô ấy, nóng lòng muốn nghe một câu trả lời, em ấy vậy mà khẳng định......

Từ đó về sau, tôi liền tìm cơ hội để tới gặp em, nhưng hình như có cái gì không đúng lắm. Đột nhiên tôi nhớ tới lời nói cuối cùng lúc đó của Dụ Chi.

"Thế nhưng thật đáng tiếc, cậu lại không hề tin. Nhưng dù sao cũng cảm ơn đã giúp tôi giữ lại Chiêu Nguyệt." Những gì mà tôi làm giống như đang giúp người khác may áo cưới.*

(Nói thẳng là nuôi vợ giúp Dụ Chi =))))

Sau đó, Hứa Chiêu Nguyệt cũng đã về nước, tôi vẫn chưa hết hi vọng hỏi lại lần nữa, kết quả vẫn không đổi. Lần kế tiếp gặp lại em là trong hôn lễ của em cùng với Dụ Chi.

Dụ Chi, cậu ta không hổ danh là người hiểu rõ Chiêu Nguyệt nhất. Cho dù đã bỏ đi nhiều năm như vậy, cho dù em ấy đã từng thích người khác, vậy mà cậu ta vẫn có thể lần nữa đem em ấy quay trở lại bên cạnh mình.

Mọi thứ giống như năm đó, vẫn giữ nguyên như vậy. Bên cạnh em ấy vẫn là cậu ta, mà tôi vẫn như cũ chỉ có thể đứng từ xa quan sát em cùng người ấy......
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Phân tích của Tây Tây Tiểu Tiên Nữ


Đây chỉ là suy nghĩ chủ quan của chủ nhà aka Tây Tây Tiểu Tiên Nữ, không phải là ý nghĩ của tác giả.

1. Hứa Chiêu Nguyệt - tên của cô có nghĩa là ánh trăng sáng rực, nếu tính thêm cả họ vào thì từ "Hứa" này cũng có nghĩa là được tán dương, khen ngợi. Trước khi gặp Thẩm Chấp, thì Hứa Chiêu Nguyệt thật sự sống như cái tên của mình, là một ánh trăng sáng trong lòng mọi người, lại thông minh tài giỏi (cái này trong truyện không đề cập rõ nhưng mà mình thấy việc Chiêu Nguyệt được đi du học thì có thể thấy bản thân cô ấy học hành cũng rất có triển vọng).

Nhưng sau khi gặp được Thẩm Chấp, mọi thứ dần trở nên thay đổi. Tên của anh theo mình tạm hiểu thì cả 2 chữ đều có một nghĩa là kiên trì, cùng gộp lại thì chẳng phải là kiên trì đến mức cố chấp sao. Và quả thật như vậy, không những anh cố chấp, mà Hứa Chiêu Nguyệt gặp anh rồi cũng trở nên cố chấp như vậy.

Trong vô thức, cô xem Thẩm Chấp như Dụ Chi, cô tưởng rằng Dụ Chi của mình đã trở về. Hỏi mình có thấy Chiêu Nguyệt sai không hả? Với mình mà nói thì có. Đó cũng là lí do vì sao mình quyết định đặt tên truyện là "Cả hai đều sai". Chiêu Nguyệt xem người khác là thế thân cho người cô yêu là đã sai rồi, dù là về tình hay về lí thì đều sai. Dù mình biết là do Thẩm Chấp cố ý, nhưng nếu Chiêu Nguyệt không tình nguyện thì có 10 Thẩm Chấp cố ý bắt chước thì cũng chả lay động được gì.

Nhưng dần dà khi theo đuổi Thẩm Chấp, cô thật sự đã thích anh. Chiêu Nguyệt thật lòng thật dạ thích Thẩm Chấp, chứ không phải vì gương mặt "Dụ Chi" kia. Nhưng đáng tiếc thay, cô tự bao giờ lại trở nên cố chấp như vậy. Cô không chịu nói rõ cho Thẩm Chấp biết để rồi anh càng ngày càng lún sâu, mà chính cô cũng bị tổn thương nhiều hơn.

Nhưng ông trời vẫn còn thương cô, Dụ Chi đã trở về. Tuy nhiên, như mình đã nói, vì Chiêu Nguyệt đã thích Thẩm Chấp rồi nên cô không thể nào tiếp tục thích Dụ Chi như lúc đầu được nữa. Nhưng may thay, Dụ Chi không từ bỏ, anh từ từ chữa lành cho cô, và theo đuổi cô. Kiên trì suốt 4 năm, thay cho 4 năm mà anh đã rời đi bỏ cô lại một mình, giờ đây anh cũng phải chịu đựng cảm giác đó. Cuối cùng, nỗ lực của anh cũng được đền đáp, Chiêu Nguyệt đã về nước và hình như cô lại thích anh như xưa rồi. Chi tiết này tuy tác giả không đề cập nhưng mình nghĩ dựa theo tính tình của Chiêu Nguyệt, nếu cô không thích Dụ Chi thì cho dù có bị ba mẹ thúc giục cô cũng sẽ không kết hôn với anh. Nhưng đến cuối, qua lời kể của Thẩm Chấp, ta biết được cả hai đã có một hôn lễ. Đó là một cái kết đẹp.

2. Thẩm Chấp - như mình đã giải thích bên trên, tên của anh có nghĩa là kiên trì, tính luôn cả họ luôn nên x2 kiên trì vô tình tạo ra tính tình cố chấp, nói mãi không nghe như thế này.

Anh cố ý học theo Dụ Chi để rồi khi anh phát hiện ra Chiêu Nguyệt thích anh là vì anh giống Dụ Chi thì liền giống như phát điên không thể chấp nhận được. Anh muốn cô yêu anh là chỉ vì anh thôi, không phải vì ai khác. Vì vậy mà anh vô ý hay cố ý nhiều lần làm tổn thương cô, đơn giản là vì anh nghĩ rằng cho dù có như thế nào, cô cũng sẽ không dám từ bỏ anh. Nhưng người tính không bằng trời tính, giọt nước tràn ly, Hứa Chiêu Nguyệt thật sự muốn từ bỏ rồi. Cô quyết định đi du học, rời xa nơi này. Lúc đó, anh lại bắt đầu thấy hoảng sợ, sau khi biết được sự thật Chiêu Nguyệt thật sự thích anh chỉ vì anh thôi, thì anh càng thấy hối hận. Nhưng có hối hận thì mọi chuyện cũng đã không thể cứu ván nữa rồi. Anh thật sự đã đánh mất cô, không phải bởi vì Dụ Chi đã trở về, mà bởi vì anh đã để cho những suy nghĩ cố chấp ấy mê hoặc. Sau đó, anh cũng chưa từ bỏ vội, anh vẫn cố chấp. Cố chấp đến tìm cô, cố chấp cầu xin cô cho anh một cơ hội nữa. Giá như... đáng tiếc trên đời này làm gì có hai từ "giá như". Anh yêu cô? Đúng. Nhưng anh cũng đã làm tổn thương cô. Với mình mà nói đây chính là báo ứng của Thẩm Chấp.

3. Dụ Chi - tên của anh giống như tính cách của anh, có nghĩa là hiểu rõ một cái gì đó. Và quả thật như vậy, anh hiểu rõ Chiêu Nguyệt nhất. Anh biết rõ cô không thể kiên trì lâu như vậy đâu, nên anh đã sớm biết cô thật sự thích Thẩm Chấp. Nhưng anh cũng không tức giận, anh dùng sự dịu dàng để lần nữa theo đuổi cô, sưởi ấm trái tim đã bị Thẩm Chấp làm nguội lạnh.

(Vì ở trên mình đã phân tích một phần của anh gộp chung với Chiêu Nguyệt rồi nên về phần của riêng anh khá ngắn. Hơn nữa, đến nửa truyện sau, Dụ Chi mới xuất hiện nên mình cũng không có nhiều cơ hội để biết nhiều hơn về các khía cạnh khác của con người nên chỉ ngắn vậy thôi. Xin lỗi Dụ Chi 🥹)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom