Cập nhật mới

Dịch Bọt Biển

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Mèo Cào


Cuối cùng cô cũng phải chấp nhận đến sống cùng hắn và Dora mặc dù không mấy cam lòng.
Căn phòng năm đó mọi thứ vẫn đặt đúng vị trí của nó không một chút thay đổi.

Sau khi cô đi rồi mọi thứ vẫn được hắn giữ nguyên, hằng ngày chỉ cho phép người làm vào quét dọn, vệ sinh.

Từ Di Trạch cũng không lui đến, bởi vì hắn không muốn nhớ đến những chuyện của trước kia, hắn muốn quên cô đi.
- "Sao...!sao anh lại vào đây?"
Nhìn thấy hắn bước vào phòng, cô có chút kinh ngạc.
- "Thay vì đặt câu hỏi ấu trĩ như thế, thì cô nên suy nghĩ xem tối nay phải ngủ sofa hay là giường đi."
Hạ Hiểu Di bị những lời lẻ này làm cho câm nín.

Cô cũng không chịu thua như thế lật đật xuống giường thu dọn một số thứ cần thiết của Dora dưới sự tò mò của ai đó.
- "Cô đang làm trò gì vậy hả!"
- "Anh cứ việc ở đây, giường là của anh.

Tôi và Dora sẽ sang phòng khác."

Dora nghe được lập tức chu mỏ biểu hiện cho sự không đồng tình.
- "Con không muốn! Con muốn ở đây thôi."
Cô bé vừa nói vừa liếc mắt nhìn sang Từ Di Trạch không quên nháy mắt ra hiệu gián tiếp giúp đỡ ba.
- "Dora!"
Hạ Hiểu Di đúng là bị ba con hắn chọc cho một phen đen mặt.

Đứa trẻ này bây giờ cũng biết làm phản rồi nhỉ!
- "Nghe thấy không."
Từ Di Trạch trong lòng cười thầm, đồng minh chất lượng như thế thì tất nhiên phải đánh đâu thắng đó.
- "Được, vậy thì hai người cứ ngủ ở đây.

Tôi sẽ sang phòng khác!"
Không phụ lòng tốt của con, hắn lập tức bế xốc Hạ Hiểu Di mặc cho cô càn quấy, vừa đi vừa nhắc nhở con.
- "Dora, ít phút nữa ba mẹ sẽ quay lại."
- "Anh đang làm gì vậy hả? Từ Di Trạch mau bỏ tôi xuống, anh đang làm tôi bực mình đó! Bỏ ra."
Hắn theo yêu cầu của cô mà làm hành động hời hợt buông tay bỏ cô xuống.

Vừa nới lỏng vòng tay, Hạ Hiểu Di bởi vì suýt chút đã nằm bẹp trên sàn lập tức nhướng người ôm chặt lấy hắn.
- "Còn cứng miệng!"
Hắn cười trừ lên tiếng trêu chọc.
Cô bé khúc khích cười, không quên vẫy tay tạm biệt hắn.
Đến một căn phòng khác, hắn ném Hạ Hiểu Di lên giường, không cho cô cơ hội chạy thoát lập tức đè lên người cô trấn áp.

Chế ngự hai tay cô kéo ngược l ên đỉnh đầu.
Dự cảm chẳng lành, cô có chút lo lắng trừng mắt nhìn hắn.
- "Anh điên sao? Đang làm trò gì vậy hả!"
- "Chẳng phải trước kia chúng ta đã từng như vầy...."
Vừa nói hắn vừa bắt đầu càn rỡ hôn lên má cô nhưng Hạ Hiểu Di lập tức né tránh.
- "Còn có như vầy nữa!"
Hắn vẫn tiếp tục trêu đùa hôn lên cổ cô.

- "Từ Di Trạch chết tiệt! Tôi thoát được đây anh chết chắc đó, có nghe thấy không hả!"
- "Nói lời vô nghĩa đó làm gì? Khi nào cô thoát ra được thì chúng ta sẽ thảo luận tiếp vấn đề này.

Còn bây giờ, tôi phải làm việc khác..."
Không cho cô cơ hội trả lời, hắn lập tức hôn cô, nụ hôn quá đỗi ngọt ngào nhanh chóng vay kín.
Cô trừng to mắt, phát ra những âm thanh có vẻ mắng chửi nhưng lại không thể nói thành lời, nhưng hắn nào để tâm đến, vẫn chăm chỉ làm việc của mình.
Sau khi rời khỏi cánh môi mỏng, mềm mại ấy, hắn bật cười ma mảnh.
- "Bỏ ra, tôi nói anh bỏ ra không nghe thấy sao!"
- "Không nghe thấy."
Hắn thờ ơ đáp.
- "A!"
Bất ngờ Hạ Hiểu Di co chân thụt một cái rỏ đau vào hạ bộ, Từ Di Trạch nhíu mày đau đớn, cứ như vậy mà để Hạ Hiểu Di chạy thoát.
- "Lưu manh, hạ tiện!"
Nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn hấp tấp chạy đi mất có chút buồn cười.
30 phút sau, hắn quay trở lại phòng thì hai mẹ con cô đã năm ngay ngắn trên giường, cô bé nép người vào lòng mẹ chăm chú tập trung vào câu chuyện.
Vừa nhìn thấy hắn Dora ngồi bật dậy, đưa bàn tay nhỏ nhắn gọi hắn đến nằm cạnh mình.

Hạ Hiểu Di chỉ liếc mắt một cái rồi cũng lơ đi.
- "Cổ của ba sao thế?"
Nhìn thấy vết đỏ ở cổ hắn, cô bé chỉ tay vào vệt đỏ lo lắng hỏi hang.
Khi nãy trong lúc vật lộn cùng nhau, vệt đỏ này hắn cũng không để ý.


Từ Di Trạch liếc mắt nhìn sang Hạ Hiểu Di, bắt gặp cô cũng đang nhìn mình khóe môi hắn lộ ra nụ cười càn rỡ.
- "Không sao, là ba sơ ý bị mèo cào thôi."
- "Dora, con không muốn nghe truyện nữa sao?"
Cô lên tiếng làm tan đi bầu không khí ngột ngạt này.
- "Có ạ!"
Dora nhanh nhẹn nằm xuống đúng vị trí của mình tiếp tục câu truyện còn dang dở.
Đây là không khí gia đình đầm ấm nhất mà những năm qua hắn và cô đã bỏ dỡ, giọng đọc êm ả này khiến hắn cảm giác rất thoải mái dễ chịu.

Trước khi quyết định vào giấc mộng cô bé còn nằm lấy tay cô đặt lên bụng  mình, tiện thể mượn luôn cánh tay của hắn cứ thế xếp chồng lên nhau.

Hạ Hiểu Di theo phản xạ định rút tay về thì một giọng nói nũng nịu thỏ thẻ vang lên.
- "Nếu ba mẹ không ôm con thì con sẽ gặp ác mộng đó!"
Cô mỉm cười nhìn đứa trẻ nghịch ngợm này bằng ánh mắt đầy cưng chiều, xong lại khẽ nhìn sang phía hắn.

Từ Di Trạch cũng đáp lại cô bằng ánh mắt rất dịu dàng, và thế là cả ba người cùng nhau tận hưởng một buổi tối đầy ấm áp..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Là Em Cố Ý


- "Tôi đến tìm anh Di Trạch, anh ấy không có ở nhà sao?"
Ngô Sở Doanh vừa sáng đã lái xe đến tận biệt thự để tìm hắn.

Bước chân vào nhà đã gặp Hạ Hiểu Di đang chuẩn bị ra ngoài.

Vừa nhìn thấy cô ả, cô cũng không tỏ thái độ, vẫn ung dung đi đến.
- "Đúng là thời buổi hiện đại, hiện đại đến nổi nhân tình không biết xấu hổ lại dám đến tận nhà kia đấy!"
Ngô Sở Doanh nghe những lời lẻ này cũng không tỏ ra tức giận, ngược lại bật cười hồn nhiên trả lời.
- "Cô quên mình và anh ấy ly hôn rồi sao? Bây giờ tôi đến với tư cách là bạn gái của anh ấy.

Đường đường chính chính bên cạnh anh ấy."
Hạ Hiểu Di bật cười khinh bỉ.
- "Ly hôn vẫn có thể kết hôn lại kia mà! Huống hồ tôi và anh ấy cũng đã có với nhau một đứa con.

Khả năng chúng tôi quay lại với nhau cao hơn cô nghĩ đó."
- "Hạ Hiểu Di, cô đúng là không biết xấu hổ!"
Nhịn không được phong thái tự tin, ngạo mạn này của cô.

Ngô Sở Doanh vẻ mặt đầy giận dữ lên tiếng mắng.
- "Tại sao cô cứ bám lấy anh ấy không buông vậy hả? Chẳng phải trước kia cô kiên quyết ly hôn hay sao? Anh ấy hại gia đình cô thể thảm như thế, lừa dối cô như thế cô vẫn còn ngu muội quay về bên cạnh anh ấy à?"
- "Cô im miệng cho tôi!"
Hạ Hiểu Di đôi mắt sắc lạnh, gằn giọng cảnh cáo.
- "Sao vậy, bị tôi nói trúng rồi à? Haha"
Ngô Sở Doanh nở nụ cười đắc ý.

- "Cô cũng hay thật đó! Đổi lại nếu tôi là cô, thì tôi chắc chắn sẽ không mặt dày được như cô đâu.

Đê tiện, vô sỉ! "
Hạ Hiểu Di cố gắng nén chặt cơn giận, không thể bởi vì những câu từ này mà nổi giận.

Như thế đồng nghĩa với việc cô thừa nhận những gì mà cô ả đã nói.
- "Thật ngại quá, chỉ e là suốt cuộc đời này cô cũng không thể thay thế được vị trí của tôi."
Nói rồi Hạ Hiểu Di lập tức bỏ đi mặc kệ Ngô Sở Doanh bởi vì những lời này mà đang nổi giận đùng đùng.
- "A!"
Ngô Sở Doanh ngay sau đó đuổi theo phía sau, lợi dụng bậc thang trước sảnh, trong lúc Hạ Hiểu Di không chú ý, ả ta nhanh tay đẩy cô ngã xuống.
- "Đáng đời!"
- "Thiếu, thiếu phu nhân."
A Liên nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng này lập tức ném luôn chậu hoa trên tay hốt hoảng chạy đến đỡ lấy cô.
Có lẻ do va đập mạnh nên phần trán của cô đã tụ máu, gương mặt tái đi vài phần.
- "Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân...!Cô không sao chứ, trán của cô..."
- "Không, tôi không sao đâu."
Hạ Hiểu Di toàn thân đau nhức, ngồi bệch ra đất cố gắng dùng A Liên làm điểm tựa để có thể đứng dậy, nhưng dường như chân bị trật không sao đứng vững.
Ngô Sở Doanh nâng từng bước chân dõng dạc đi đến, gương mặt vô cùng hả hê, nở nụ cười khinh bỉ thì phía xa chiếc xe Ferrari đã lao đến rồi dừng hẳn.
- "Em không sao chứ!"
Hắn lo lắng nhìn vào vầng trán ửng đỏ của Hạ Hiểu Di, cũng may thềm đá không cao, chỉ năm sáu bậc thang dẫn ra sân.

Bằng không chắc chắn mọi chuyện sẽ không đơn giản như bây giờ.
- "Ngô Sở Doanh! Em đang làm gì vậy hả!"
Từ Di Trạch tức giận nâng mắt nhìn về phía Ngô Sở Doanh đang đứng hét lớn.
Cô ả cũng không ngờ hắn lại trở về nhà vào giờ này, cảnh tượng này lại bị hắn bắt gặp.


Sắc mặt cũng trắng bệch, không biết mở lời như thế nào, trong lòng đầy sợ hãi.
- "Em...!Em không cố ý, là cô ta đi đứng không nhìn đường.

Em làm sao biết chứ!"
- "Cô nói dối, rõ ràng khi nãy cô cố ý gây sự với thiếu phu nhân, còn đẩy cô ấy ngã..."
Bị A Liên vạch mặt, cô ả lập tức biện hộ.
- "Không đúng, cô là ai mà có tư cách lên tiếng ở đây hả.."
- "Đủ rồi!"
Hắn quát.
Nhìn thấy sắc mặt Hạ Hiểu Di không tốt, hắn cũng không chần chừ mà bế cô trên tay mặc kệ Ngô Sở Doanh lật đật vào trong, cẩn thận đặt cô xuống sofa.
- "Gọi bác sĩ Giang đến đây, nhanh lên!"
- "Đừng gọi, tôi không sao.

Chẳng qua bị choáng váng một chút, sẽ khỏi nhanh thôi."
Hạ Hiểu Di chau mày mệt mỏi lên tiếng.

Thấy cô thái độ kiên quyết như thế hắn cũng đành chấp thuận theo ý cô.
- "Được, em ngoan ngoãn ở yên ở đây.

Sau khi tôi xử lý xong chuyện sẽ quay lại."
Nói rồi hắn liếc mắt nhìn sang A Liên có ý nhắc nhở bảo thay hắn chăm sóc cho cô.
Quay trở lại phòng khách, Ngô Sở Doanh vẫn ngồi yên đó chờ hắn, phần sợ hãi ngày một lấn chiếm khắp thần trí.


Bởi lẻ khi nãy nhất thời kích động, cộng thêm vào việc bị Hạ Hiểu Di hoàn toàn áp đảo nên trong lúc nóng nảy đã lỡ tay đẩy ngã Hạ Hiểu Di, chuyện này cũng khó lòng giải thích.
- "Nói đi, tại sao em lại làm như vậy?"
Từ Di Trạch ngồi xuống ghế đối diện, giọng nói sắc lạnh lên tiếng hỏi.
- "Em không cố ý..."
- "Là em cố ý!"
Hắn gằn giọng quả quyết khẳng định.
- "Em năm lần bảy lượt đều muốn đối đầu với cô ấy kia mà! Sở Doanh, anh phải nói bao nhiêu lần nữa thì em mới hiểu đây hả! Anh hoàn toàn không có bất cứ tình cảm yêu đương gì với em, vốn dĩ anh chỉ xem em...."
- "Anh yêu Hạ Hiểu Di đến vậy sao?"
Ngô Sở Doanh lập tức cắt ngang lời hắn, tức giận quát tháo khắp phòng.
- "Tại sao vậy, tại sao em làm biết bao nhiêu chuyện để anh có thể chú ý, cảm nhận đến tình cảm của em, anh lại không chịu quay đầu dù chỉ một lần.

Từ đầu đến cuối chỉ là thương hại.

Em chấp nhận theo đuổi một thứ hư ảo, chấp nhận chịu đựng mặc cho người ta phỉ báng.

Tất cả, tất cả là bởi vì em yêu anh.

Em yêu anh, anh có nghe thấy không!"
Hắn thừa nhận bản thân mình khi đó đã gây ra sai lầm, làm ra việc đáng trách.

Mỗi khi cãi nhau với Hạ Hiểu Di, hoặc tâm trạng không tốt đều đến tìm Ngô Sở Doanh để tán ngẫu tâm sự uống rượu, nhưng hắn chưa bao giờ đi quá giới hạn.

Nhưng chuyện hôm nay Ngô Sở Doanh làm hắn không thể nhấm mắt cho qua, bởi vì cô ả đã làm hại đến cô, làm hại đến người hắn yêu.
- "Nhưng hôm nay suýt chút nữa em đã gây ra chuyện em có biết không hả! Cũng may bậc thang không quá cao bằng không anh chắc chắn sẽ không tha thứ cho em."
- "Anh trách em..."
Ngô Sở Doanh nhìn hắn với ánh mắt đầy tuyệt vọng.
- "Anh trách em, anh cũng nên hỏi kỹ lại cô ta xem, đã dùng lời lẽ như thế nào để xúc phạm em kia chứ! Từ Di Trạch, anh có biết công bằng là như thế nào không vậy?"

Đã là giờ phút nào rồi mà Ngô Sở Doanh vẫn ngoan cố mặc định bản thân vẫn không gây ra chuyện sai trái, vẫn cho rằng khi đó làm vậy chỉ là bảo vệ bản thân.
- "Hạ Hiểu Di sẽ không phải là người gây ra chuyện trước.

Sở Doanh, chúng ta biết nhau từ nhỏ, tính cách em như thế nào có cần anh phải nói ra hay không?"
Hắn vốn dĩ cũng không muốn nói ra chuyện này, nhưng bởi vì cô ả cứ cố chấp nên hắn buộc lòng phải nói.
- "Em chính là kẻ gián tiếp giúp Diêu Dịch Khâm lấy trộm dự án."
Ngô Sở Doanh nghe đến đây sự tức giận khi nãy cũng nhanh chóng thay đổi, thay vào đó là gương mặt tái nhợt đi vài phần, khóe môi khẽ mấp máy.
- "Anh, anh đang nói gì vậy? em không hiểu."
Từ Di Trạch thở dài, nhìn cô ả vẫn cố vờ vịt trước mắt chỉ bật cười.
Chuyện dự án bị lấy cấp trước kia là do Ngô Sở Doanh gián tiếp giúp cho Diêu Dịch Khâm gây ra.

Bởi vì cô ả nghĩ có thể lợi dụng chuyện này gây ly gián tình cảm giữa hắn và Hạ Hiểu Di.

Lần đó, khi đến khách sạn tìm hắn, lại vô tình nhìn thấy dự án.

Vốn dĩ chẳng nghĩ đến nhưng Diêu Dịch Khâm lại tự động tìm gặp, còn dùng lời lẻ đầy khiêu khích, kích động cô ả.

Cuối cùng lại là hai chữ tình cảm mù quáng mà nghe theo lời tiểu nhân gây ra chuyện sai trái.
- "Anh sẽ không trách em chuyện này.

Từ đây về sau, giữa chúng ta không còn bất cứ can dự gì nữa."
Ngô Sở Doanh gấp rút giải thích, chỉ mong hắn có thể bởi vì sự nông nổi này mà tha thứ cho mình.
- "Không! Không phải như thế.

Di Trạch, lúc đó cũng bởi vì em nhất thời hồ đồ, bởi vì sợ anh sẽ yêu Hạ Hiểu Di nên mới."
- "Đã là giờ phút nào rồi em còn biện hộ nữa vậy hả! Trước giờ anh đối xử với em như thế nào em thừa biết mà! cuối cùng em lại dùng cách đó để trả ơn anh sao? Sở Doanh, trước kia là anh thật sự đã xem nặng tình cảm thuở nhỏ rồi!"
Suy cho cùng Ngô Sở Doanh cũng bởi vì chấp niệm với đoạn tình cảm này mà trở nên mù quáng, cô ta cũng là môt kẻ đáng thương không đáng trách, người đáng trách là hắn thì đúng hơn..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Tôi Có Chết Cũng Phải Kéo Theo Cậu Bồi Táng


A!
Hạ Hiểu Di chau mày, đưa tay định cầm lấy lọ thuốc trên tay hắn, nhưng hắn đã từ chối.
- "Đưa tay đây".
Hắn trầm giọng ra lệnh.
- "Để tôi tự làm đi, những chỗ này tôi tự có thể...a..."
Không để cô nói hết câu, Từ Di Trạch ngay sau đó lập tức kéo lấy cánh tay đầy vết đỏ tím cẩn thận bôi thuốc cho cô trong lòng có chút xót xa.
- "Sẽ không có lần sau nữa đâu."
Hắn lên tiếng khẳng định.
- "Anh lấy gì bảo đảm?"
Hạ Hiểu Di nhìn theo hành động của hắn chậm rãi hỏi.
Từ Di Trạch nâng mắt nhìn cô, ánh mắt đầy phức tạp.

Xong khóe môi lộ ra ý cười chuyên tâm làm tiếp công việc không thèm trả lời.
- "Anh không nên trách cô ấy."
Nghe được lời nói này, bàn tay đang bôi thuốc cho cô cũng bất chợt dừng lại.
- "Cô ấy cũng rất đáng thương không phải sao!"
- "Em không trách cô ấy sao?"
Hắn hỏi.
- "Tại sao?"

Cô không hiểu thật ra hắn muốn nói đến điều gì, nhưng chuyện khi sáng đương nhiên là có trách, nếu như nói không chắc chắn là nói dối.

Hạ Hiểu Di không rộng lượng đến mức tha thứ cho kẻ đã làm tổn hại đến mình.
Hắn thở dài, cuối cùng quyết định im lặng tiếp tục công việc.
- "Chúng ta trước kia...!Đúng là có rất nhiều sự bồng bột, xốc nổi."
Hạ Hiểu Di mỉm cười dịu giọng lên tiếng.
Chuyện đến bước đường này đương nhiên mỗi người đều gánh một phần trách nhiệm, suy nghĩ không đúng đắn, hành động cảm tính, xem trọng bản thân...
- "Ừ."
Hắn chỉ đáp lại vỏn vẹn một chữ.
- "Anh ở bên cạnh Ngô Sở Doanh lâu như vậy...!Vẫn,...vẫn không có một chút cảm giác gì sao?."
Hạ Hiểu Di trong lời nói có chút đắn đo giương mắt nhìn về phía người đàn ông với gương mặt xinh đẹp như tạc tượng, chu đáo ôn nhu trước mắt.
Hắn cũng không mấy bất ngờ bởi câu hỏi này, chỉ bật cười vu vơ lời nói mang nhiều châm biếm.
- "Chúng ta đã là vợ chồng bao nhiêu năm như thế, em cũng chẳng có nổi chút tình cảm với tôi kia mà! Ngay cả một câu em yêu anh tôi cũng chưa từng nghe qua.

Coi có đáng thương không chứ!"
Lời nói này của hắn lại vô tình làm cô cảm thấy có chút buồn cười, nhưng tổn thương thì chiếm nhiều hơn.

Tình cảm cô cho hắn, cách thức đối đãi mà cô dành cho hắn trước kia vậy mà Từ Di Trạch lại ngu ngốc không dám thừa nhận.
Tức giận bao trùm lấy người, Hạ Hiểu Di lập tức dành nhanh lọ thuốc trong tay hắn, vẻ mặt cau có đáp.
- "Tôi có thể tự làm, không phiền anh đâu."
Hành động giận dỗi này của cô khiến hắn có chút buồn cười, xong cũng không ở lại lâu làm phiền cô nghỉ ngơi nữa.
Ở một clb, trong một gian phòng kín đáo, người đàn ông trông bộ dạng nhếch nhác đang ngồi yên đấy đến rượu cũng nuốt không trôi, gương mặt đầm đầm lửa giận.
- "Cậu theo tôi sang Mỹ đi.

Ở đó tôi có quen một vài người bạn, họ có thể giúp cậu."
Lãnh Thiên Hàn nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Diêu Dịch Khâm cũng có chút thương cảm, dù sao cũng là bạn bè, trước kia cũng cùng từng kinh doanh cùng nhau.

Bây giờ hắn ta ra nông nỗi như thế này đương nhiên cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
- "Đừng vờ tốt bụng ở đây.

Cậu và Từ Di Trạch cùng một phe đúng không? Hai người hợp tác chơi xỏ tôi đúng chứ!"
Kể từ khi phát hiện Diêu Dịch Khâm dở trò lấy cắp dự án, Lãnh Thiên Hàn cũng đã từ chức không làm ở Tô Giang nữa.


Đúng là có vay có trả, chẳng biết Diêu Dịch Khâm lại gặp phải vận xui xẻo gì, khách sạn kinh doanh ngày một thua lỗ trầm trọng, lại còn mang nợ cờ bạc lên đến hàng trăm triệu nhân dân tệ, cuối cùng cũng không giữ nỗi phá sản chỉ trong vỏn vẹn hai tháng.
- "Đúng là điên rồi, cậu đã xấu xa thì đừng nghĩ ai cũng giống như mình.

Có chơi có chịu, ban đầu tôi đã ngăn cản nhưng cậu lại không để tâm.

Bây giờ thì hay rồi, đến nhà cũng sắp bị người ta lấy đi.

Chuyện đến nước này là do cậu tự gây ra không trách ai được."
Lãnh Thiên Hàn nhận được những lời lẻ buộc tội này của Diêu Dịch Khâm, anh ta cũng không nghe lọt tai nữa.

Nhìn con người không biết phân biệt sai trái trước mắt tức giận lên tiếng.
Ngay sau đó Diêu Dịch Khâm tóm lấy cổ áo anh ta, đôi mắt đỏ ngầu như muốn nuốt chửng đối phương, âm giọng đầy bất mãn gằn giọng.
- "Tất cả là tại cậu, nếu cậu không nhu nhược, không vô dụng, thì tất nhiên sẽ tôi sẽ không đến nước đường này.

Cậu vì một người phụ nữ làm lỡ dở chuyện tốt của tôi đấy, có biết không hả.

Cô ta không thuộc về cậu, mãi mãi cũng không thuộc về cậu.

Lãnh Thiên Hàn, cậu nghĩ mình là ai hả? Lại còn cao cả nuôi nấng con người khác, đúng là ngu ngốc hết chỗ nói!"
- "Cậu im miệng cho tôi!"
Lãnh Thiên Hàn không nhịn được nữa lập tức vun tay đấm cho Diêu Dịch Khâm một cú đấm ngã lăn ra sàn.
- "Lãnh Thiên Hàn! Cậu dám đánh tôi hả!"
Diêu Dịch Khâm tức giận quát.
- "Tôi cảnh cáo cậu, không được xúc phạm đến mẹ con cô ấy, bằng không, không đơn giản là cú đấm như hôm nay đâu."

Nói rồi Lãnh Thiên Hàn cũng lập tức rời đi, mặc kệ con người bởi vì chấp nhận thù hận mà thành ra bộ dạng này.
- "Từ Di Trạch, cứ đợi mà xem...!Tôi có chết cũng sẽ kéo theo cậu cùng xuống âm tàu địa phủ chung với tôi."
Theo chân Diêu Dịch Khâm băng một con hẻm vắng bóng người qua lại đến một căn nhà hoang, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi, không gian yên lặng chỉ nghe mỗi tiếng côn trùng, cùng với tiếng bước chân.
- "Anh Khâm, sao đến trễ vậy?"
Gã thanh niên nôn nóng hỏi.
- "Bận chút chuyện, cậu đến lâu chưa?"
Diêu Dịch Khâm lấy trong túi ra một gói thuốc, nhanh chóng lấy một điếu cho lên miệng, bật lửa rít một hơi thật sâu, làn khói trắng mờ ảo bay nhẹ trên không trung.
- "Vừa mới thôi.

Anh Khâm, liệu chuyện này có ổn hay không?"
Gã đàn ông có chút sợ sệt lên tiếng dò hỏi.
- "Dù sao trong người cậu cũng đã có tiền án còn sợ gì nữa chứ! Xong chuyện thì cậu mang tiền trốn đi đi, tốt nhất là sang nước ngoài."
Diêu Dịch Khâm vẫn thản nhiên trả lời.
- "Được, tôi sẽ đi làm ngay đây."
Gã thanh niên vừa đi được vài bước chân thì một âm giọng trầm thấp vang lên.
- "Nhớ kỹ, thu dọn sạch sẽ.

Hắn ta không chết thì người chết sẽ là cậu.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Tôi Tiễn Cậu Một Đoạn


Đúng như lời hẹn, Từ Di Trạch lật đật lái xe đến một căn hộ nhỏ nằm ở xa ngoại ô để gặp Diêu Dịch Khâm.
Bây giờ cũng đã sập tối, ban đầu hắn có chút đắn đo bởi vì không biết sắp tới đây Diêu Dịch Khâm lại dở ra trò gì.

Nhưng dù sao đi nữa chuyện này cũng nên giải quyết một lần cho xong.
Trình Duệ cũng không yên tâm nên cũng muốn đi cùng nhưng hắn không đồng ý.
- "Đến đúng giờ nhỉ!"
Diêu Dịch Khâm chu đáo rót cho hắn một ly rượu rồi đẩy đến trước mặt hắn.
- "Thê thảm đến vậy à! "
Nhìn thôi cũng đủ biết chai rượu vang trên bàn là loại rẻ tiền, hắn mỉm cười châm biếm.
- "Phải, phải rồi.

Tất cả là nhờ ân tình Từ tổng ban phát, tôi mới được như ngày hôm nay."
Từ Di Trạch thuận nước đẩy thuyền lập tức trả lời.
- "Tôi còn đang hối hận vì đã không ban phát cho cậu nhiều hơn đấy!"
Diêu Dịch Khâm cố gắng giữ tâm trạng thật thoải mái để có thể chống lại loại người miệng mồm độc địa, ngạo mạn như hắn.
- "Ân oán giữa chúng ta đã đến lúc nên tính rõ ràng rồi nhỉ?"
- "Là có vay có trả."
Hắn nhanh chóng chỉnh lời.
Trước kia giao tình của cả hai rất tốt, thậm chí còn cùng hợp tác nhiều dự án lớn.


Nhưng rồi một ngày nọ, với những khác biệt, lòng đố kỵ ngày một dâng trào.

Diêu Dịch Khâm lại sẵn sàng bởi vì tham vọng mà bắt đầu làm ra những chuyện sai trái, đã sai lại chẳng biết hối cãi.
- "Yên tâm đi, dù tôi có thế nào đi chẳng nữa nhất định cũng sẽ không thiếu phần của cậu."
Từ Di Trạch liếc mắt nhìn sang phía cậu ta dò xét một điều gì đó xong bất giác bật cười đầy ẩn ý.
- "Nể tình trước kia của chúng ta, tôi sẽ không làm khó cậu.

Tôi giúp cậu gầy dựng lại Tô Giang."
- "Mang cái lòng tốt đó của cậu xuống âm tàu địa phủ đi."
Nói rồi Diêu Dịch Khâm lập tức lấy ra một khẩu súng ngắn chĩa vào người hắn.
Hắn cũng không ngạc nhiên vì điều này.

Khi nãy nếu Diêu Dịch Khâm đồng ý với lời đề nghị của hắn thì đó mới là chuyện lạ.

Con người ta khi đã có lòng thù hận, rơi vào đường cùng thì ít nhiều gì cũng sẽ phản ứng như vậy.

Huống chi Diêu Dịch Khâm là loại người lòng tự tôn rất cao, cộng vào việc cậu ta hận hắn đến tận xương tủy, với lời đề nghị này chỉ làm cậu ta thêm câm hận hơn mà thôi.
- "Còn giả nhân giả nghĩa, tôi không cần cái thứ tốt đẹp mà cậu ban phát đâu."
Diêu Dịch Khâm đôi mắt đầy lửa giận, tiến đến chỗ hắn.

Đầu súng lạnh lẽo chạm vào đầu, nhưng Từ Di Trạch vẫn ngồi yên đó, không hề tỏ ra sợ sệt ngược lại vẫn thản nhiên dùng rượu.
- "Nếu có bản lĩnh thì tốt nhất cậu nên giế t chết tôi, bằng không để tôi sống sót rời khỏi đây thì cậu chết chắc!"
Vừa dứt lời hắn vung chân hất tung khẩu súng trên tay Diêu Dịch Khâm, khẩu súng rất nhanh đã nằm ngay ngắn trên sàn nhà.

Từ Di Trạch thuận thế bắt lấy tay cậu ta, một đấm cho vào bụng khiến Diêu Dịch Khâm ngã lăn ra sàn.

Hắn lập tức lao đến tóm chặt lấy cổ Diêu Dịch Khâm gằn giọng.
- "Cơ hội, là tự tay cậu vứt bỏ.

Đừng trách tôi."
Diêu Dịch Khâm còn đang loay hoay cố gắng chống lại, thì phía sau xuất hiện một người đang cầm súng chĩa về phía bọn họ.
Đùng!
Trong lúc giằng co qua lại, tiếng súng nổ vang lên.
Từ Di Trạch nhíu mày, đau đớn cố gắng chịu đựng lập tức bắt lấy khẩu súng trên sàn, ghì chặt lấy Diêu Dịch chế ngự.
- "Bỏ súng xuống!"
Hắn trầm giọng ra lệnh.
Gã thanh niên rối rắm nhìn về phía Diêu Dịch Khâm, đắn đo do dự mãi cũng không đưa ra được quyết định.

- "Tôi nhắc lại một lần nữa, bỏ súng xuống!"
Đùng!
- "A!"
Hắn cũng không chần chừ mà nổ súng xuống bắp chân của Diêu Dịch Khâm như một lời cảnh cáo.
Diêu Dịch Khâm bởi vì đau đớn mà la thất thanh.

Gương mặt bởi vì hốt hoảng mà trở nên tái nhợt, giọng nói lạc đi vài phần.
- "Từ...!Từ Di Trạch, tôi chết rồi cậu cũng không yên đâu.

Còn không bỏ...!Bỏ súng xuống!"
Gã thanh niên vẫn không dám nổ súng bởi vì Diêu Dịch Khâm còn đang nằm trong tay hắn, đôi tay do dự chẳng biết nên làm gì trong tình huống này.
- "Anh Khâm!"
Nhìn thấy hành động quả quyết của Từ Di Trạch, cuối cùng Trịnh Tử Sâm cũng rất nhanh mà hạ súng xuống.
Mặc kệ cánh tay máu chảy ra rất nhiều, hắn vẫn giữ chặt lấy Diêu Dịch Khâm kéo hắn cùng ra xe.
Ngay sau đó hắn đẩy Diêu Dịch Khâm ra xa rồi lật đật ngồi vào ghế, lái xe đi mất.

Bởi vì chân đang bị thương nên Diêu Dịch Khâm cũng không thể ngăn được hắn, nhưng Kế hoạch của cậu ta không đơn giản là chấm dứt tại đây.

Diêu Dịch Khâm khóe môi lộ ra nụ cười đầy tà niệm.

Trịnh Tử Sâm lập tức lái một chiếc xe đến, cả hai người họ liền đuổi theo ngay phía sau.

Nhất định không để Từ Di Trạch thoát thân.
Xe chạy được một khoảng đường khá xa, máu ở cánh tay chảy mỗi lúc một nhiều hơn.

Từ Di Trạch lập tức cỏi bỏ chiếc áo vest bên ngoài ném sang một bên, hạn chế cử động tay phải cố gắng lái xe thật nhanh để rời khỏi đoạn đường này.

Đột nhiên ở đoạn đường phía trước, ánh đèn trắng sáng rực đang lao đến mỗi lúc một gần dường như không có ý tránh đi.

Trong lúc bấn loạn hắn xoay vội vô lăng rẽ sang hướng khác để tránh va chạm, nhưng kết quả lại đâm phải cột đèn bên đường.

Cả người đổ rạp về phía trước, phần trán va đập mạnh vào vô lăng, gương mặt toàn vết thương kém theo máu đỏ khắp người, kính xe cũng vỡ nát.
Trong lúc còn đang mơ màng lại ngửi thấy mùi xăng đang lan tỏa xung quanh, cho dù ngu ngốc cũng biết được vài giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.

Mặc dù hắn rất mệt, rất muốn chợp mắt nhưng tình huống này không cho phép, hắn vẫn gắng gượng ngồi dậy cố gắng thoát ra khỏi chiếc xe.

Khó khăn chật vật cuối cùng Từ Di Trạch kiệt sức nằm lăn ra đường lớn, khắp người nhếch nhác, áo sơ mi dính toàn là máu và bùn đất bộ dạng vô cùng thê thảm.
Cùng lúc đó chiếc xe cũng nổ tung, đám lửa màu sắc đỏ rực kia bao trùm lấy chiếc xe Ferrari màu đen đã bị biến dạng đi một vài chỗ do vụ tai nạn kinh hoàng khi nãy để lại.
- "Từ Di Trạch!"
Ánh đèn đường tuy yếu ớt, nhưng chiếc bóng màu đen in dậm dưới đường trước mắt thì vẫn rất rõ ràng, hiên ngang dõng dạc đứng im đấy.

Từ Di Trạch theo phản xạ ngoảnh đầu nhìn về phía sau âm thanh đang gọi mình.
- "Cậu chết đi!"
Theo sau với tiếng hét là tiếng súng vang lên giòn giã xé tan màn đêm yên tĩnh đầy mùi máu tanh nồng nặc.

Phát súng đâm xuyên vào lồng ngực, đôi mắt hắn cũng dần dần mờ đi rồi đóng chặt..
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Hôn Mê


Trải qua ca phẫu thuật dài hàng giờ đồng hồ cuối cùng hắn cũng bình an qua được kiếp nạn.
Sau khi chuyển đến phòng hồi sức, tạm thời cũng chẳng ai được vào trong.

Chỉ có thể đứng nhìn qua tấm kính lớn.
Hạ Hiểu Di tâm hồn còn chưa thoát khỏi sợ hãi, gương mặt xinh đẹp suốt cả buổi tối hôm qua đến giờ cũng đã thấm đẫm nước mắt, đôi mắt cũng khô cần vô hồn nhìn theo người đang nằm trên giường bệnh với hàng loạt thiết bị y tế dán chặt lên người mà không khỏi đau lòng.
Ban đầu nghe Trình Duệ thông báo cô còn chẳng dám tin vào những gì mình nghe thấy, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến thì cô hoàn toàn suy sụp.
- "Cậu đi theo cậu ta cái kiểu gì vậy hả?"
Chung Kỳ Tân vội vã kéo Trình Duệ đến một nơi khác để hỏi chuyện.
- "Chung thiếu gia, là lỗi của tôi."
Trình Duệ cũng không giải thích lập tức cúi đầu nhận phần sai về mình.

Chung Kỳ Tân cũng tạm nguôi cơn giận, dù sao cũng không phải lỗi nằm ở cậu ấy.

- "Thôi được rồi, không trách cậu được.

Là cậu ta xui xẻo gặp phải họa sát thân."
Liếc mắt nhìn thấy tiểu tử Trình Duệ vẫn vẻ mặt buồn bã, Chung Kỳ Tân thở dài an ủi.
- "Từ Di Trạch cũng đã không sao rồi, cậu đừng tự trách mình nữa!."
Đằng xa, Giang Thành cũng hớt hải chạy đến.

Trông bộ dạng vẫn ăn bận lịch sự, trên tay còn mang theo cặp xách có vẻ như từ nơi nào đến còn chưa trở về nhà.

- "Sao hai người lại ở đây? Từ Di Trạch đâu? cậu ta sao rồi?"
Giang Thành lo lắng hỏi.
- "Không phải cậu đi Tây Bình dự hội thảo gì đó sao? Sao lại..."
- "Tôi trên đường về thì nghe được chuyện lập tức chạy sang đây.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Sao cậu ta lại bị nghiêm trọng như vậy?"
Giang Thành gấp rút hỏi.
- "Hôm đó thiếu gia đi gặp Diêu Dịch Khâm, tôi có ngỏ ý đi theo nhưng cậu ấy không đồng ý.

Tôi không yên tâm nên đã đi theo, giữa đường lại mất dấu...!đến khi cậu ấy gọi điện thoại, tôi đến nơi thì...!đã như vậy rồi."
Chung Kỳ Tân cơn giận lại được khơi màu bực dọc mắng mỏ.
- "Tôi đã cảnh báo trước với cậu ta tên Diêu Dịch Khâm đó không phải người tốt lành gì, trước sau cũng hại cậu ta, mà cậu ta cứ đâm đầu vào.

Bây giờ thì hay rồi, suýt chút thì cái mạng cũng không giữ nỗi, vừa lòng rồi đấy!"
Vẫn chưa xả được cơn giận, Chung Kỳ Tân lại nói thêm.
- "Từ Di Trạch đầu óc cậu ta có vấn đề đấy! Trời ạ, Diêu Dịch Khâm bây giờ ra nông nỗi này cậu ta còn cả gan đến đó một mình.

Tôi nói nhé, con người đáng sợ nhất là lòng dạ đấy.

Đường cùng rồi thì chuyện gì cũng dám làm."
- "Cậu bé tiếng một chút thôi, đây là bệnh viện đấy.

Đem những lời lẻ đó chờ cậu ta tỉnh dậy rồi mắng một trận đi."
Giang Thành hậm hực lên tiếng.
Cuộc đời Từ Di Trạch kết bạn cũng xem như không lầm.

Chung Kỳ Tân tính cách thẳng thắn nhưng thâm tâm vẫn rất nhiệt tình, rất quan tâm đến bạn nè.

Giang Thành thuộc dạng người điềm tĩnh, suy nghĩ thấu đáo.

Còn Trình Duệ từ nhỏ đã đi theo hắn, cũng được xem là anh em giàu sinh ra tử.
Xem ra hoạn nạn mới thấy chân tình là đây!
- "Bây giờ cũng chưa có bằng chứng, chứng minh Diêu Dịch Khâm là người gây ra tai nạn."
Suy đi nghĩ lại Giang Thành ôn tồn lên tiếng.
- "Họ Giang kia, cậu mất trí rồi sao? Hai phát súng trên người Từ Di Trạch là cậu ta tự bắn mình chắc!"
Chung Kỳ Tân bất mãn lên tiếng, tiếp theo là Trình Duệ cũng đồng ý.
- "Bác sĩ à, thiếu gia đi gặp hắn ta, mọi chuyện quá rõ ràng không phải sao?"

Đương nhiên Giang Thành biết những điều mà hai người họ vừa nói, nhưng nếu muốn Diêu Dịch Khâm nhận tội tất nhiên phải có bằng chứng xác thực.

Chỉ dựa vào việc Từ Di Trạch đến gặp cậu ta xong kết án là do Diêu Dịch Khâm làm đúng là không thỏa đáng.
- "Bây giờ cũng chưa chắc chắn được có phải do Diêu Dịch Khâm làm hay không?Từ Di Trạch đắc tội không ít người đâu."
Đúng! Từ Di Trạch đắc tội không ít người, miệng mồm hắn cũng rất đanh đá nhưng ngoài chấp nhận ra thì không ai dám lên tiếng trách móc, bởi Từ gia thật sự không nên đụng vào.

Chung Kỳ Tân cũng không chịu đuối lý, lập tức đáp.
- "Còn chưa chắc chắn nữa? nhìn mặt của tên khốn đó là tôi đã xác định chính xác là hắn ta rồi.

Với bao nhiêu chuyện như thế, Diêu Dịch Khâm không muốn Từ Di Trạch chết mới là lạ đó!"
- "Cảnh sát sẽ không tin vào những gì hai người nói, họ chỉ tin vào bằng chứng.

Hiểu chưa hả!"
Chung Kỳ Tân nét mặt vẫn còn không mấy hài lòng, nhưng Giang Thành này nói cũng rất đúng.
- "Vậy bây giờ làm sao? Đợi Từ Di Trạch tỉnh lại biết đâu tên khốn đó đã xuất cảnh rồi."
- "Hộp đen trên xe chắc chắn sẽ ghi lại, camera hành trình..."
Giang Thành còn chưa kịp triển khai ý kiến đã bị Chung Kỳ Tân dập tắt một cách không thương tiếc.
- "Đó là con đường mới mở, kể cả Camera hành trình còn chưa kịp lắp.

Vô ích thôi! Hơn nữa cảnh sát không ngu ngốc đến nổi chuyện cơ bản như thế cũng không tìm ra."
Đã hai ngày trôi qua, hắn vẫn nằm im bất động không một chút dấu hiệu tỉnh lại, ngoại trừ tiếng tít tắt của thiết bị đo nhịp tim, tiếng phụ nữ than thở thì chẳng còn gì nữa.
Suốt hai hôm nay Hạ Hiểu Di cũng không về nhà, Dora đã được bà Hạ chăm sóc nên cô cũng yên tâm, cô bé cứ liên tục nhắc đến ba, cô phải diện một vài lý do để dỗ dành cô bé.
- "Di Trạch, đã là ngày thứ hai rồi! Bao giờ anh mới tỉnh lại vậy hả? Dora cứ muốn đến gặp anh, con bé vẽ được một bức tranh rất đẹp, cứ đòi em phải đưa đi gặp ba để khoe với ba."
Vừa nói cô vừa cẩn thận lau nhanh nước ở khóe mắt, nở nụ cười miễn cưỡng nắm chặt lấy bàn tay hắn, bàn tay ấm áp gầy gò mà cô đã bỏ lỡ những năm qua.
- "Phải rồi, để em kể cho anh nghe những tháng năm em và Dora ở Pháp nhé!"
Gió thổi bên ngoài mỗi lúc một mạnh hơn, len lỏi vào tấm màng che ở cửa sổ, từng đợt gió phả vào gương mặt lạnh lẽo vô cùng, giọng kể của cô cứ êm dịu bên tai.


Hạ Hiểu Di cẩn thận kéo chăn đắp lại cho hắn.
- "Tư Hạ, Tư Hạ là cái tên em nghĩ đến đầu tiên.

Vô lo, vô tư, lòng không vướng bận điều gì, cứ vậy mà sống một cuộc sống bình yên nhàn hạ.

Dora là đứa trẻ rất hiếu kỳ, nó hay hỏi em ba là người như thế nào? ba có yêu chúng ta không? Liệu ba ở nơi xa có nhớ đến Dora và mẹ không?...!Đúng là đứa trẻ nghịch ngợm."
Lời non nớt của con trẻ khiến cô không khỏi rơi lệ.

Trước kia là cô đã sai, chỉ nghĩ đến điều mong muốn nhất của bản thân.

Lại không suy nghĩ đến đứa trẻ sẽ thiếu thốn tình thương, mặc cho cô cố gắng làm tròn cả hai bổn phận ba và mẹ nhưng tình cảm người ba vẫn là không thể thay thế.
- "Di Trạch, đợi anh tỉnh lại rồi chúng ta sẽ đi Tứ Chu nhé, ở đó có bãi biển rất đẹp.

Anh thích hóng gió biển, em và Dora cũng rất thích.

Chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau thực hiện những chuyện còn dang dở trước kia, kết hôn một lần nữa! Lần này em nhất định sẽ nắm lấy tay anh, nắm lấy thật chặt..."
Không thể che đậy cảm xúc thật trong lòng nữa, Hạ Hiểu Di bật khóc nức nở gối đầu lên lồ ng ngực hắn, cảm nhận hơi ấm, tìm kiếm chút an ủi xoa dịu nỗi lòng sợ sệt trống vắng.
- "Di Trạch, em rất sợ...!Thật sự rất sợ.

Anh đừng ngủ nữa hãy mở mắt ra nhìn em đi, anh còn chưa đòi lại nợ từ em kia mà! Anh cứ ngủ như vậy em phải làm sao đây!".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Xin Lỗi Cô Là Ai Vậy


- "Anh Khâm, còn chần chừ gì nữa.

Trước khi cảnh sát chưa tìm đến chúng ta đi nhanh thôi."
Sau khi xong chuyện, hai người bọn họ vẫn án binh bất động chờ xem tình hình như thế nào.

Cho đến khi nhận được tin Từ Di Trạch vẫn chưa chết, Trịnh Tử Sâm cũng nôn nóng kéo lấy Diêu Dịch Khâm có ý định cùng nhau bỏ trốn.
- "Bỏ ra!"
Diêu Dịch Khâm không đồng ý hất tay Trịnh Tử Sâm ra khỏi mình, lập tức quát.
- "Chúng ta phải đến bệnh viện một chuyến.

Không ngờ cậu ta mạng cũng lớn quá đó! Lần này nhất định phải gi ết chết Từ Di Trạch."
Trịnh Tử Sâm gương mặt nhăn nhó biểu thị không đồng tình, lập tức ngăn cản.
- "Đã là giờ phút nào rồi mà anh còn nghĩ đến chuyện đó chứ!"
Diêu Dịch Khâm cũng bỏ ngoài tai những lời Trịnh Tử Sâm nói một mực kiên quyết muốn đi.
- "Anh Khâm, nhỡ đến đó là một cái bẫy.

Bọn họ muốn bắt chúng ta thì sao?"
Tên nhát gan này nói cũng rất có lí, biết đâu tin tức Từ Di Trạch tỉnh lại chỉ là một kế hoạch nhầm dụ cậu ta vào tròng thì phải làm sao? Nhưng nếu để Từ Di Trạch tỉnh lại chắc chắn bọn họ cũng sẽ xong đời.
- "Tin đó cậu nghe được từ đâu vậy?"
Diêu Dịch Khâm tò mò hỏi.
- "Thì ở chỗ bệnh viện.

Em đương nhiên có cách để nghe ngóng."
Trịnh Tử Sâm đáp.
- "Bọn họ truyền tin như vậy sao? Không đúng, Từ Di Trạch là nhân vật như thế nào chứ! Bọn họ sẽ không loan báo tin tức bừa bãi như thế."

- "Đúng rồi, Chung Kỳ Tân không cho tiếc lộ lung tung.

Tin này là em dùng tiền mua được đấy!"
Dù sao tối hôm đó khi đã quyết định ra tay chắc chắn sẽ không còn đường lui.

Phóng lao rồi đương nhiên phải theo lao, kế hoạch ngày hôm đó suýt nữa bị hỏng, cũng may Trịnh Tử Sâm tìm ra được một con đường tắc, có thể thuận lợi đuổi kịp theo hắn.

Đến khi hắn xảy ra tai nạn, cả hai người họ vẫn ngồi trên xe quan sát.

Cuối cùng nhìn thấy Từ Di Trạch từ đang cố gắng thoát khỏi chiếc xe đang sắp phát nổ, thì lúc đó Diêu Dịch Khâm cũng đã mang theo khẩu súng tiến đến chỗ hắn, một phát súng tiễn hắn chầu trời.
- "Đi thôi, nếu không thì không kịp nữa!"
Nói rồi Diêu Dịch Khâm cũng lập tức rời đi, theo sau là Trịnh Tử Sâm lòng đầy bất an.

Không muốn đi cũng không được, đi rồi lại càng lo âu.
Tối đó hai người bọn họ đã đến bệnh viện, căn cứ vào nguồn thông tin mà Trịnh Tử Sâm mua được cả hai bắt đầu hành động.
Nhìn thấy Hạ Hiểu Di suốt mấy hôm không về nhà, Trình Duệ cũng có chút khó xử.

Nếu không phải tại bản thân mình thất trách tất nhiên Từ Di Trạch đã không xảy ra chuyện này.
- "Thiếu phu nhân, hay cô về nhà nghỉ ngơi đi.

Đêm nay tôi và bác sĩ Giang sẽ ở lại trông thiếu gia, hơn nữa tiểu thư ở nhà cũng cần cô chăm sóc..."
Trình Duệ nói cũng đúng, hai ba hôm nay cô không về nhà.

Sức khỏe bà Hạ cũng không tốt, không thể giao Dora cho bà mãi như thế.

Nhưng nhìn Từ Di Trạch vẫn nằm im đó cô cũng không đành lòng bỏ đi.

- "Thiếu phu nhân, cô yên tâm đi.

Khi nào thiếu gia tỉnh tôi chắc chắn sẽ gọi điện thoại thông báo mà!"
Hạ Hiểu Di lưu luyến nhìn hắn một chút rồi miễn cưỡng gật đầu rời đi.
- "Anh Khâm, hai tên đó vẫn ở đó làm sao chúng ta vào trong?"
Trịnh Tử Sâm hỏi.
Bên ngoài cửa là Trình Duệ, bên trong là Giang Thành.

Xem ra chuyến đi này có chút khó khăn.
- "Đợi một chút đi.

À phải rồi, chẳng phải cậu không làm sao?"
- "Sợ gì chứ! Làm cũng đã làm rồi.

Hơn nữa, làm sao bỏ anh làm một mình được."
Trịnh Tử Sâm đầy khí thế trả lời.
Bây giờ cũng đã khuya, đột nhiên Giang Thành nhận được cuộc gọi xong lại đẩy hết cho Trình Duệ trông hắn rồi lật đật bỏ đi.
Một lát sau, cuối cùng cũng chờ được Trình Duệ đi ra ngoài.

Cả hai người họ lập tức tiến vào trong phòng bệnh với mục đích giải quyết nhanh gọn trước khi Trình Duệ quay về.
Nhìn thấy Từ Di Trạch nằm trên giường bệnh, Diêu Dịch Khâm không khỏi hài lòng.

Thời gian không cho phép họ chần chừ, ngay sau đó Trịnh Tử Sâm vội vàng gỡ bỏ mask chụp thở oxy, thay vào đó là một chiếc gối nhỏ định cứ nhứ thế mà đè chết hắn.
Đèn phòng bệnh lập tức bật sáng, hai con chuột trốn trong bóng tối cuối cùng cũng bị cảnh sát tóm gọn.

- "Diêu tổng, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến tai nạn xe của anh Từ.

Mời anh về trụ sở hợp tác điều tra."
Diêu Dịch Khâm giờ phút này cũng không lấy làm hốt hoảng, sắc mặt vẫn bình tĩnh hỏi.
- "Sở Trưởng Tiêu, tôi và Từ Di Trạch là chỗ bạn thân thiết.

Cậu ta bị tai nạn đương nhiên tôi phải đến thăm, xin hỏi bằng chứng gì mà anh nói tôi liên quan đến tai nạn của Từ Di Trạch vậy? Tốt nhất là có bằng chứng xác thực, bằng không tôi sẽ kiện ngược lại các người tội vu khống đó!"
- "Chà! Cũng mạnh miệng quá đó.

Vậy xin hỏi anh Diêu đến thăm bệnh với bộ dạng trộm cướp vậy sao?"
Đến giờ phút này mà Diêu Dịch Khâm vẫn tỏ ra vô tội, không biết bản thân đã làm sai chuyện gì.

Vẫn dõng dạc đòi quyền lợi khiến Chung Kỳ Tân khinh bỉ mỉa mai.
Trịnh Tử Sâm nhất thời chột dạ lập tức ném luôn chiếc gối xuống đất.
- "Bắt lại!"
Ngay sau đó hai tên cảnh sát nhanh chóng tiến đến tóm lấy Trịnh Tử Sâm.
- "Bao che tội phạm truy nã tội không nhỏ đâu.

Còn việc anh Diêu muốn bằng chứng đương nhiên có!"
Tất thì Tiêu Hồng Sơn lấy ra một phong bì, bên trong chứa một vài tấm ảnh tuy trời tối nhưng cũng thấy được người trong ảnh là ai, đang xảy ra tình huống gì...!Đưa cho Diêu Dịch Khâm xem qua.
- "Chúng tôi khôi phục được hộp đen của chiếc xe Từ tổng lái hôm đó, chính xác là biển số xe của anh và Trịnh Tử Sâm.

Và hơn hết anh Lãnh cũng có mặt tại hiện trường.

Anh ấy có thể làm chứng!"
Nghe đến tên Lãnh Thiên Hàn, Diêu Dịch Khâm có chút ngạc nhiên.

Không thể nào ngờ đến anh ta lại có mặt ở hiện trường.
- "Tối đó đúng là tôi có gặp Từ Di Trạch, chúng tôi chỉ hẹn uống rượu thôi! sau đó cậu ta bỏ đi.


Không ngờ lại xảy ra tai nạn, tôi và Trịnh Tử Sâm tình cờ đi ngang qua nhìn thấy cậu ta nên chúng tôi đến giúp cậu ấy thôi."
Diêu Dịch Khâm vẫn không chịu nhận tội lập tức phản biện.
- "Đúng sai thì xin mời anh theo chúng tôi về sở hợp tác điều tra.

Nếu như anh vô tội đương nhiên chúng tôi sẽ không để anh chịu thiệt thòi."
Nói rồi Tiêu Hồng Sơn lập tức ra hiệu cho hai tên cảnh sát dẫn theo Diêu Dịch Khâm rời đi.
Vừa sáng, Hạ Hiểu Di nghe được tin cũng lập tức chạy đến bệnh viện.

Cảm xúc cũng theo đó mà vỡ òa khi nhìn thấy Từ Di Trạch đang ngồi trên giường bệnh, gương mặt tuấn tú đó vẫn trầm ngâm hướng mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, hoàn toàn không để tâm đến có người đang từng bước đi đến bên cạnh.
- "Di Trạch!"
Hắn theo phản xạ ngoảnh mặt nhìn về hướng phát ra âm thanh dịu nhẹ kia, ánh mắt vẫn không một chút dao động nhìn về phía cô.
- "Cuối cùng anh cũng đã tỉnh lại rồi!"
Hạ Hiểu Di không chần chừ mà lập tức tiến đến ôm chầm lấy hắn, bật khóc sướt mướt như đứa trẻ.
- "Những ngày qua em rất sợ, sợ anh không tỉnh dậy nữa, sợ anh sẽ..."
- "Thật ngại quá cô là ai vậy?"
Lời nói này khiến cô rơi vào khoảng không gian mù tịt, đầu óc trở nên mơ hồ, rỗng tuếch, đôi tay cũng dần buông lỏng khỏi người hắn, ngờ nghệch nhìn Từ Di Trạch một lượt không tin vào những gì mình vừa nghe khi nãy.
- "Anh...!Anh đang nói gì vậy? Anh không nhớ em là ai sao?"
Hạ Hiểu Di cố chấp hỏi.
Từ Di Trạch ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn người phụ nữ trước mắt, trầm giọng trả lời.
- "Tôi không quen cô, mời cô ra ngoài cho!"
- "Không đúng, rõ ràng bác sĩ nói não bộ của anh không bị ảnh hưởng...!"
Hạ Hiểu Di không chấp nhận được sự thật trước mắt lập tức lên tiếng.
- "Cô có vấn đề đúng không? Tôi không quen biết cô, càng không hiểu những gì cô nói từ nãy đến giờ.

Vậy nên mời cô ra ngoài, tôi cần nghỉ ngơi.

"
Từ Di Trạch sắc mặt có chút giận dữ, không màn đến biểu hiện của người đối diện dứt khoát trả lời..
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom