Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Biến Trùng Ký - Khuy Hạo Nguyệt

Biến Trùng Ký - Khuy Hạo Nguyệt

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
921,917
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Biến Trùng Ký - Khuy Hạo Nguyệt

Biến Trùng Ký - Khuy Hạo Nguyệt
Tác giả: Khuy Hạo Nguyệt
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Khuy Hạo Nguyệt

Thể loại: Original Novel, Đam mỹ, Hiện đại, Tình cảm, Thanh mai trúc mã, Tăm tối, Ngược tâm, Huynh đệ, Ma huyễn, Hiện thực hướng, Trời xui đất khiến, BE

Editor: Tiệm Đào (wp tiemdao121)

——–

Giới thiệu

Tối tăm tiểu đáng thương (Giang Thu) X đại ca ca nhà bên (Giang Bạch)

Truyền thuyết Lương Chúc khi chết đi hoá thành bướm. Em và anh sẽ biến thành gì sau khi chết nhỉ?

Cảnh báo: Truyện có chứa những mô tả nhẹ về côn trùng và bạo lực
 
Chương 1


Nguyên nhân gây ra là mùa hè năm nay côn trùng rất nhiều, bay thẳng vào trong nhà. Khi Giang Thu đi vệ sinh, một con dế màu đen từ dưới đất nhảy lên đầu gối cậu, rồi nhảy vào bồn rửa tay và khi nhảy ra ngoài, những sợi lông trên đôi chân dài khoẻ đẹp đó dính đầy những giọt nước nhỏ.

Mẹ của Giang Thu đẩy cửa bước vào. Côn trùng đó bỗng nhiên gập cánh lao thẳng vào mặt bà.

“——— a!!!!”

Ba của Giang Thu ở ngoài phòng mắng vào: “Con đàn bà thối!” Sau đó ném vào một chiếc dép lê rách. Đột nhiên mẹ như đã bị khơi gợi, dẫm chân lên mặt đất cho đến khi con dế hoàn toàn biến thành một chiếc bánh nhân thịt, râu và vài cái đùi vẫn hơi run, chẳng lẽ muốn cảnh báo với những đồng bạn khác đang ẩn nấp trong nhà, trông hơi đáng thương.

Buổi tối, một đám côn trùng nhỏ trong nhà tụ tập trên ngọn đèn phòng khách, chỉ to bằng đốm đen trên hạt gạo, một mực bay loạn vòng quanh nguồn sáng. Đèn nhà Giang Thu luôn được bật sáng đến một hai giờ đêm, côn trùng bay nhỏ bay qua rèm cửa sổ bị thủng, chằng chịt trên ngọn đèn huỳnh quang, trông có vẻ ghê tởm. Giang Thu sợ quá ngủ không được, không nhịn được chuồn ra ngoài phòng ngủ, ba ngáy như sấm trên sô pha, một đôi chân trắng ú đặt trên bàn trà, chiếc áo ba lỗ màu trắng đẫm mồ hôi xắn lên tận ngực, phần bụng bóng loáng phồng lên như được bôi một lớp mỡ heo.

Có mấy con côn trùng bay nhỏ dừng phía trên, lại bị mồ hôi ngâm chết, xác trôi trong đầm lầy màu vàng nhạt, lên xuống theo tiếng hít thở của người khổng lồ.

Cổ họng Giang Thu chuyển động, bỗng nhiên cảm thấy muốn nôn.

Ngày hôm sau Giang Bạch đến nhà Giang Thu chơi, nhìn thấy có ít bóng đen sì trong chao đèn màu trắng, nói: “Nhà em đặt hạt mè ở đó làm gì thế?”

Giang Thu nói: “Đó không phải hạt mè, là côn trùng.” Sau đó kể lại chuyện xảy ra mấy ngày nay. 

Giang Bạch đã quen, nói: “Người nhà anh nói, năm nay mưa nhiều nên côn trùng cũng nhiều. Hình như từ cống thoát nước bò lên đó!”

Tuy rằng Giang Bạch cũng họ Giang, nhưng không có quan hệ huyết thống gì với Giang Thu. Chung một toà nhà ngang, bọn họ hai nhà ở lầu trên lầu dưới, quan hệ rất tốt. Bắt đầu từ mẫu giáo, Giang Bạch và Giang Thu nhân tiện kéo tay cùng nhau đi học, bởi vì Giang Bạch lớn hơn chút, thường xuyên bị nhầm là anh ruột của Giang Thu. Dịp lễ Tết, bọn họ nhận được gấp đôi bao lì xì từ ba mẹ, bị ghẹo: “Cho anh trai / em trai con cầm trước, đừng chiếm riêng nhé!”

Cũng là Giang Bạch nhận ra cần phải tích góp tiền trước, trước hết xin ba mẹ giúp anh gửi tiền tiết kiệm vào ngân hàng, kế hoạch đầu tiên hai người sẽ lấy một ít tiền tiết kiệm chung mỗi tháng, khi tan học mua kem sô-cô-la ăn.

Ba năm trước, ba của Giang Thu dây vào cờ bạc, từ đây hai nhà dần dần xa cách. Hai năm trước, Giang Thu tạm nghỉ học vì bệnh, mỗi ngày Giang Bạch đành phải tự mình ngồi xe buýt đến lớp học số 1 thành phố, buổi chiều thì tự mình lặng lẽ đi về nhà, nhằm mục đích tiết kiệm vài xu tiền vé xe buýt. Cho đến nay, ba mẹ hai nhà đã hoàn toàn trở thành người xa lạ, dẫu cho gặp trên đường cũng chẳng chào hỏi. Những người bạn thời thơ ấu khác ở toà nhà ngang cũng không còn chơi với Giang Thu nữa, bọn họ nói Giang Thu bị bệnh tâm thần, khi phát tác sẽ lên cơn, rất đáng sợ.

Mỗi ngày chỉ có Giang Bạch đến, nếu Giang Thu lên cơn trước mặt anh, anh nhét chiếc khăn lông vào miệng cậu ngay. Khi nhà Giang Thu không có khăn lông, anh sẽ lấy từ nhà của mình, khăn lông trong nhà Giang Bạch có màu trắng tinh, mặt trên có mùi hương của ánh nắng và xà phòng.

Giang Thu nói: “Chi bằng tới giết côn trùng đi!”

Bọn họ đổ cả một ấm nước sôi xuống cống thoát nước. Đáng tiếc là không có gì xảy ra. Vì thế bọn họ kiểm tra toàn bộ, mấy con dế mèn nhảy ra từ lu gạo, tìm thấy con bọ có đuôi dài trong nhà vệ sinh, dẫm chết rồi bọc trong tờ báo ném vào thùng rác. Bọn họ muốn tìm chiếc ghế và đứng trên đó nhìn những xác côn trùng nhỏ chi chít trong chao đèn. Kết quả tiếng động quá lớn đã đánh thức ba Giang Thu đang ngủ. Ông thò đầu ra khỏi phòng ngủ, nước miếng văng tứ tung, miệng lên miệng xuống chửi bới 18 đời tổ tiên của hai đứa nhỏ, Giang Thu và Giang Bạch nhìn nhau, cuối cùng bỏ cuộc.

Trong nhà Giang Thu rất nhiều côn trùng, nhiều đến mức Giang Bạch không thể chịu nổi. Anh nhìn quanh phòng một vòng mới phát hiện lỗ thủng trên rèm cửa sổ. Nhưng Giang Thu nói với anh không có tiền sửa rèm cửa sổ.

Giang Bạch nói: “Anh sẽ lấy thêm một ít từ ngân hàng, em đưa cho dì đổi cái mới.”

Giang Thu nói: “Vậy anh làm sao nói với ba mẹ?”

Giang Bạch nói: “Lớp nộp tiền đóng tạp chí.”

Giang Bạch thấy Giang Thu không nói lời nào, nói thêm: “Nói thế nào cũng là tiền mà hai chúng ta tiết kiệm, đừng khách sáo.”

Giang  Thu nghĩ thầm: Em chỉ không đi học, đâu phải không biết đếm. Khi ấy em ham ăn kem sô-cô-la, tiền tiêu vặt của mình đã hết sớm. Chẳng qua cuối cùng anh lại không nói ra.

Giang Bạch rất hiểu chuyện, từ lúc biết ăn cơm đã học cách tiết kiệm tiền cho gia đình, không đọc sách linh tinh không chơi game không yêu sớm, luôn đứng đầu trong trường học. Vì vậy dù anh cố ý nói dối, ba mẹ cũng nhắm mắt làm ngơ. Thực tế Giang Bạch không giỏi nói dối, hoảng loạn không nhiều, 90% đều dùng cho Giang Thu. Giang Thu cảm thấy mình có bệnh, bởi vì mỗi lần nghe thấy Giang Bạch nói dối vì mình, trong lòng cậu đã dâng lên một loại cảm giác thoả mãn không thể giải thích được.

Vào buổi tối, Giang Thu lại nghe thấy ba mẹ cãi nhau ở phòng khách. Ba mắng bữa cơm hôm nay bị côn trùng bay vô, mẹ mắng ông mang đồ đáng giá cầm đi đánh cược, khiến cho gia đình không có tiền mua rèm cửa sổ. Ba mắng mẹ sau khi kết hôn đã ở nhà ham ăn biếng làm không đi làm mà dựa vào đàn ông nuôi sống. Kết quả mẹ bỗng nhiên khóc to khi nghe thấy những lời này, giọng nói ngày càng nhỏ, chỉ nói ba bật đèn cả ngày suốt đêm xem ti vi…… Không xứng đàn ông.

Thực mau, với tiếng động dữ dội của bàn ghế ngã xuống đất, Giang Thu biết họ bắt đầu ra tay. Cậu vùi mặt vào gối, chẳng dám hít một hơi, càng không dám bật đèn vì sợ thu hút côn trùng đến nhiều như cơn ác mộng vô tận.

Ngày hôm sau, Giang Bạch coi bộ tràn ngập niềm vui. Anh nói: “Em biết không? Toà nhà của chúng ta phải phá dỡ đấy!”

Giang Thu không hiểu “Phá dỡ” là có ý gì. Giang Bạch giải thích cho cậu (anh cũng nghe ba mẹ nói) phá dỡ chính là phá bỏ toà này xây dựng toà mới, nhưng hoá ra mỗi nhà trong toà nhà nào cũng lấy được rất nhiều tiền. Ba mẹ Giang Thu không còn phải cãi nhau nữa, hai nhà bọn họ có thể chuyển đến toà nhà mới, sống ở lầu trên lầu dưới.

“Hi vọng như vậy.” Giang Thu nói.

Thừa dịp ba Giang Thu vẫn đang ngáy, bọn họ ngồi trước ti vi xem phim tài liệu một lúc. Vì không có chuyện gì để làm, bọn họ dành chút thời gian dọn dẹp côn trùng.

Hôm nay có vài con thiêu thân chết trong khe cửa sổ, đôi cánh như làn da khô quắt.
 
Chương 2


Khi mẹ Giang Thu bỏ nhà rời đi, ban đầu muốn đưa con trai đi cùng. Bà nói với Giang Thu rằng một khi con người dây vào cờ bạc thì đã bị hủy hoại hoàn toàn. Mẹ và ba con sống với nhau mười sáu năm, không ngờ ông ấy lại làm một việc không bằng heo chó, lấy lý do phá dỡ để lập giấy nợ, đánh cược hết số tiền phá dỡ.

Móa. Giang Thu lần đầu tiên nghe thấy bà mắng người. Móa số tiền đó tao còn chưa động đến!

Phải đi thôi. Bà nói còn không đi thì ông ta sẽ đánh cược luôn vợ và con trai.

Giang Thu từ chối đi theo bà, nhưng cũng không nói là bởi vì không nỡ rời xa Giang Bạch. Mẹ nghe xong nói: “Tạm thời không đi cũng được, đợi mẹ đến chỗ mới tìm một công việc mới, sắp xếp ổn định rồi đến đón con……”

Nếu không có vẻ giải thoát hiện rõ trên khuôn mặt bà, có lẽ Giang Thu sẽ thực sự cảm động, sau đó tự nguyện rời đi theo bà, cùng nhau hướng tới cái gọi là cuộc sống mới.

Sau khi mẹ bỏ đi, ba thiếu người trút giận, bắt đầu đấm đá Giang Thu thường xuyên hơn, thậm chí đánh gần chết khi cậu bị bệnh mới thôi.

Mọi việc nhà đều đổ lên đầu Giang Thu. Cậu không phản đối điều này, chỉ là cậu không biết nấu cơm, cơm nấu chín thì không chín cũng nhão. Mỗi khi điều này xảy ra, cậu thường nhận được một trận đòn tàn nhẫn, sau đó bị ép phải ăn từng miếng thức ăn bị hỏng.

Rèm cửa sổ trong nhà vẫn chưa thay cái mới. Giang Bạch đã đưa tiền cho Giang Thu để thay rèm cửa sổ, chỉ là Giang Thu hiện tại đã thay đổi tâm tính, chẳng những không sợ ba bật đèn vào ban đêm mà còn sẵn sàng cho côn trùng tiến vào nhà nhiều hơn.

Thứ nhất là vì cậu quá lười để thay đổi nó; thứ hai là vì gần đây cậu có một sở thích mới.

Hành hạ côn trùng đến chết.

Mặc dù côn trùng ghê tởm, chúng thực sự rất yếu ớt so với con người. Dùng chân dẫm và đập bằng dép chỉ là hai trong số những trò ít sáng tạo nhất, ngoài cái này ra, Giang Thu sáng tạo cách ngộp nước, dùng dao cắt, kéo bằng tay, đốt bằng lửa…… Trong số đó đã tham khảo khổ hình trong lịch sử, cũng không thiếu những sáng tạo khác người.

Khi cậu cho Giang Bạch xem, Giang Bạch không ngừng chặc lưỡi, rõ ràng cảm thấy vô cùng ghê tởm, nhưng không nỡ làm mất mặt cậu, nên chỉ có thể nhẫn nhịn mà nhìn. Giang Thu dùng máy chém do chính mình chế tạo cắt đầu hai con bọ cánh cứng, sau đó cho Giang Bạch thấy xác bọn nó vẫn bò lổm ngổm như ruồi không đầu. 

“Đầu không còn mà vẫn nhúc nhích, đúng là thứ ngu xuẩn.”

Giang Bạch nói: “Đó là bởi vì rất nhiều côn trùng trong bụng có một ít dây thần kinh, cho nên không có đầu cũng có thể sống.”

Giang Bạch thích đọc bách khoa toàn thư, biết rất nhiều kiến thức Giang Thu không biết, có thể nhận biết phần lớn những côn trùng cậu bắt được. Thiêu thân, bươm bướm, ruồi muỗi, châu chấu, mấy con ong mật đi lạc và phù du. Giang Bạch nói loại côn trùng này sáng sinh chiều chết, tức là chỉ sống được một ngày.

Tiếp theo đến lăng trì* và bào cách**. Giang Thu nhận thấy Giang Bạch bắt đầu có hơi sợ hãi, nhưng không phải sợ thân thể nho nhỏ vặn vẹo trong tay cậu, mà là sợ bản thân mình, vì thế hỏi cậu tại sao.

*Lăng trì hay tùng xẻo: hình phạt thời xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.

**Bào cách: dùng sắt nung đỏ đốt da người, đây là một kiểu tra tấn thời xưa.

Giang Bạch nhắc tới bộ phim tài liệu nước ngoài mà bọn họ cùng nhau xem ngày đó. Giang Thu chỉ nhớ một ông lão có bộ râu trắng đang huyên thuyên nói một loạt câu khó hiểu, rất phiền chán.

Giang Bạch nói, bộ phim tài liệu đó kể về câu chuyện của những kẻ giết người hàng loại ở nước ngoài và ông lão ấy là giáo sư. Ông nghiên cứu ra 80% kẻ giết người hàng loạt khi còn nhỏ đều có hai đặc điểm: Hành hạ động vật nhỏ đến chết và đái dầm.

Giang Thu nói: “Những con này không phải động vật nhỏ, là côn trùng ghê tởm muốn ớn. Em giết chúng nó là vì trừ hại cho dân. Hơn nữa, em không đái dầm.”

Kỳ thực rất lâu về trước, sau một lần bị cha ẩu đả đánh vào bụng dưới, không biết dây thần kinh nào bị thương, thỉnh thoảng Giang Thu rỉ ra một ít nước tiểu khi ngủ. Chỉ là cậu cảm thấy thật sự không cần thiết phải nói với Giang Bạch chuyện ghê tởm như này, cậu không muốn Giang Bạch cũng nhìn cậu bằng ánh mắt nhìn những côn trùng đó.

Đêm hôm đó hai người tạm biệt, Giang Bạch nói: “Học kỳ sau anh đã tới cấp ba. Hai năm sau có thể vào đại học. Anh từ từ tích cóp tiền gửi vào hai thẻ ngân hàng của chúng ta. Như vậy không phải đợi toà nhà này phá dỡ, chính chúng ta đã có thể sống cùng nhau.”

“Tích cóp tiền chỉ là một bước, kiếm tiền mới là quan trọng nhất. Sau khi có nhà mới, anh phải lắp rèm cửa trên mọi cửa sổ để ngăn chặn bất kỳ sinh vật nào nhiều hơn bốn chân tồn tại bên trong. Kế tiếp, chúng ta tìm cách trị bệnh của em. Trị bệnh xong còn dư tiền thì tính việc khác……”

Giang Thu cảm thấy anh nói rất hay, nhưng có gì đó không ổn: “Trước nay chưa bao giờ nghe nói hai chàng trai sống chung với nhau, chỉ có vợ chồng mới sống chung.”

Giang Bạch không vui. Tuy anh có tính cách ôn hòa nhưng cực kỳ ghét có người nghi ngờ anh, thậm chí cả Giang Thu: “Khẳng định có! Thế giới rộng lớn như vậy, làm sao không có hai người đàn ông sống cùng một nhà…… Anh phải về tra cho kỹ, ngày mai nói cho em ngay.”
 
Chương 3


Sáng sớm hôm sau, Giang Bạch gõ cửa phòng Giang Thu, vui mừng nói với cậu: “Hai người đàn ông không chỉ có thể sống chung với nhau như anh em, hơn nữa ở một số nơi trên thế giới còn có thể kết hôn đấy!”

“Như ba mẹ em vậy?”

Lần đầu tiên Giang Thu nghe được loại câu này, chỉ cảm thấy mới lạ đến mức không nhận ra sự thay đổi đột ngột trên sắc mặt của Giang Thu.

“Ừm….. Đúng vậy, như ba mẹ em vậy.”

Giang Thu thấy anh có hơi bơ phờ, vì thế an ủi anh một cách thiết thực: “Vậy sau này chúng ta kết hôn nhé. Em sẽ làm việc nhà, nhưng không giỏi nấu cơm. Anh nhất định sẽ không đánh em giống như ba em.”

Giang Bạch ngẩng đầu, nụ cười trên mặt trở lại lần nữa.

Tích cực có đôi khi là nghĩa xấu, đặc biệt là đối với Giang Bạch. Chỉ biết đàn ông với đàn ông có thể kết hôn vẫn chưa đủ, trải qua một hồi nghiên cứu và tìm kiếm, đột kích từ thư viện thành phố đến quầy hàng bí mật tại cổng trường, cuối cùng không biết lấy từ đâu được một chiếc đĩa CD trắng, bên trong nói đàn ông với đàn ông yêu đương và kết hôn như thế nào, cũng phải mang Giang Thu đi thực hành cùng nhau.

Giang Thu còn nhớ tới sáng hôm đó hành vi kỳ quái của anh, bắt được cơ hội hỏi anh ngay: “Gần đây ba mẹ anh có chuyện gì sao?”

Giang Bạch nói: “Bọn họ ly hôn.”

Giang Thu còn chưa kịp an ủi anh, Giang Bạch lại nói: “Không sao đâu, ba mẹ anh chỉ giả vờ ly hôn. Bọn họ ly hôn thành công thì nhanh chóng tìm đồng nghiệp để kết hôn giả, như vậy sẽ có thêm khoản tiền phá dỡ. Chờ khi tiền đến tay, bọn họ lại ly hôn và tái hôn lần nữa là được……”

Quá trình này phức tạp thật sự, Giang Thu vốn không đủ kiên nhẫn để nghe, chỉ nói: “Vậy tại sao ngày đó anh lại khóc?”

Giang Bạch nói: “Anh chỉ cảm thấy không ổn, không thoải mái. Anh không muốn ba mẹ ly hôn, nhưng anh nói nó không được tính.”

Giang Thu thấy anh vui vẻ, nhắc tới chuyện đau buồn, cảm xúc lại rơi xuống trầm trọng, vội vàng nói: “Phiền phức quá hà. Đợi sau này chúng ta kết hôn, cho dù có được một số tiền lớn, cũng nhất định không làm như thế.”

Giang Bạch cũng cười: “Không sai. Đợi sau này chúng ta kết hôn, cũng không thể làm như thế.”

Ti vi lâu năm chưa sửa, phải gõ vài lần thì trên màn hình mới hiển thị hình ảnh. Hai người đàn ông ở bên trong ôm nhau hôn nhau, sau đó cởi quần áo của nhau, quấn lấy nhau như hai miếng kẹo cao su được nhai kỹ quá mức, lăn qua lăn lại, đổ mồ hôi đầm đìa, xì xồ thét lên gì đó, gợi Giang Thu nhớ đến ông lão đã thấy trong TV ngày đó.

Cậu thậm chí có một loại ảo tưởng: Hai người đàn ông này được ông lão đặc biệt cử đến ti vi nhà họ, trình diễn thứ này cho bọn họ xem.

Giang Bạch luôn luôn nghiêm túc vẫn cứ nghĩ đến thực hành. Nhưng bọn cậu không phải trẻ con và đã biết xấu hổ là thế nào, không ai muốn chủ động tự cởi đồ, cho nên chỉ dùng ngón tay chạm vào môi của đối phương.

Môi của Giang Bạch sờ vào thô ráp, Giang Thu ghi nhớ trong lòng, dự định một lát nhắc nhở anh uống nước nhiều hơn.

Giang Thu hỏi Giang Bạch có cùng cảm giác như mình hay không. Giang Bạch nhịn không được bật cười, sau đó nói: “Môi của em đơ ghê. Có phải em hồi hộp quá không?”

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Giang Thu ngại ngùng không nói nên lời trước mặt người khác, Giang Bạch sẽ ở đó giảng hoà giúp cậu: Không phải em trai tôi không tốt, em ấy chẳng qua quá lo lắng.

Khi đó hai người đã rất gần nhau, hơi thở ấm áp của Giang Bạch đều phả vào mặt Giang Thu.

Không biết vì sao, dường như có một tia sét loé lên giữa không trung, chiếu sáng bóng tối không đáy giữa bọn họ: Giang Thu cảm thấy hai cánh môi hấp tấp bộp chộp trên khuôn mặt anh vô cùng dịu dàng và dễ gần, di chuyển cũng đẹp, độ cong khi mỉm cười rõ ràng thế đấy, gần như là điều thú vị nhất trên đời này. Cậu càng ngày càng tiến gần hơn để quan sát, rốt cuộc không nhịn được áp bờ môi của mình lên.

Cậu áp lên khá lâu, bỗng thấy ba của mình thò đầu ra khỏi phòng ngủ, nhìn thẳng vào hai người, cặp mắt lập loè toả sáng trong bóng đêm như ngọn ma trơi* trong nghĩa trang.

*Ma trơi là những đám lửa sáng lập lòe được nhìn thấy vào ban đêm, ngoài những khu nghĩa trang.

Kể từ đó, Giang Bạch không bao giờ đến nhà Giang Thu nữa.

Ba của Giang Thu không biết lấy đâu ra số tiền mới, nói chung ông có thể tiếp tục đánh bạc, cả tâm trạng bất giác cũng tốt lên.

Đôi khi, ông có thể cho Giang Thu một gương mặt tươi cười, thường thường vỗ vai của cậu, nói: “Con trai nhà ba triển vọng như vậy, nhưng tuyệt đối không thể bị lạc lối bởi một đứa đồng tính không biết xấu hổ…… Đúng không?” Giang Thu sợ ba lại đánh mình, đành phải cúm núm nói đúng.

Ba nói yêu đương đồng tính là một loại bệnh. Giang Thu hỏi chẳng lẽ còn nghiêm trọng hơn bệnh của con? Ba nói nghiêm trọng hơn chứ, bởi vì bệnh của con chỉ làm người khác sợ, còn yêu đương đồng tính là ghê tởm và biến thái, vả lại phải ở bên ai đó suốt đời, lấy nhau cũng trị không khỏi……

Nghe ông miêu tả, yêu đương đồng tính giống như những con côn trùng ở khắp mọi nơi trong nhà. Đến nay trong nhà vẫn còn sâu rất nhiều, bởi vì mỗi ngày Giang Thu luôn đốt đèn vào ban đêm, nhất quyết không sửa những lỗ thủng trên rèm cửa sổ.

Ngày càng có nhiều côn trùng bay nhỏ bay tới ánh đèn, xâm nhập vào nhà Giang Thu, sau đó chết thảm dưới nhiều hình thức khác nhau.

Không giống với Giang Bạch, Giang Thu chưa bao giờ cảm thấy những vật nhỏ này có sinh mệnh, hoặc nói là có cảm xúc. Nhưng giờ phút này cậu cực kỳ hy vọng chúng nó cũng có cảm xúc giống mình, như vầy chúng nó mới cảm nhận được nỗi đau trong quá trình bị nghiền chết và có thể so sánh với nỗi đau mà bản thân Giang Thu khi nghe thấy âm thanh quen thuộc của bàn ghế bị lật đổ, tiếng cãi vã khàn đặc phát ra từ trên lầu.

Số tiền đó không biết đến từ đâu cuối cùng đã xài hết. Ba của Giang Thu đứng trước cửa trên lầu nói với người bạn già ngày xưa: “Ông xén ít thịt thôi, chờ đến khi tất cả mọi người biết con trai nhà ông là một thằng đồng tính biến thái, còn đến dụ dỗ con trai tôi.”

Trong hành lang tối, cửa mỗi một nhà đều lặng lẽ mở một khe nhỏ để âm thanh lọt vào, cũng làm thanh âm bên trong thoát ra: “Giang Bạch đó? Ngày hôm qua nó còn chào hỏi tôi.”

“Tôi nói rồi, dù tính mối quan hệ từ nhỏ đến lớn không được tốt cho lắm. Bệnh xui xẻo như này mà ngày nào nó cũng đến, hoá ra là cho không……”

“Sau này con đừng đi học với nó, dù cho thành tích có tốt thì cũng là đồng tính, có ghê tởm không……”

Ba Giang Thu càng thêm đắc ý: “Không có tiền? Cmn không thể mượn à! Nhà này chẳng phải chịu một trận phá dỡ sao, đến lúc đó trả lại——”

Cuối cùng ba của Giang Bạch không thể nhịn được nữa, nói với ông: “Tôi và mẹ Giang Bạch đã ly hôn! Hiện tại nhà tôi không có đứa con trai tên Giang Bạch!”

Nhưng phía trong căn phòng khách tối om, Giang Bạch rõ ràng đang ngồi đó, mặt không cảm xúc, khắp mặt đều là vết bầm xanh tím. Ngay cả đôi môi mà ngày đó Giang Thu cảm thấy “Thật sự cực kỳ xinh đẹp” cũng sưng lên.

Cậu tuyệt vọng nhìn Giang Bạch, dốc sức muốn nói chuyện với anh, nhưng cánh cửa kia nhanh chóng “Rầm” một tiếng đóng lại. Giang Thu nhìn thấy ba mình tiếp tục la hét ở hành lang, cười to, bày trò, bỗng nhiên có cảm giác quái lạ. Cậu không cảm thấy đau khổ, không hề cảm thấy cô đơn, mất mát và tuyệt vọng, như thể đã bay khỏi thể xác chàng trai loài người đầy vết thương này, đứng trên mây nhìn xuống thế giới này một cách nhẫn tâm.
 
Chương 4


Kể từ ngày đó, Giang Thu phát hiện từng người một bên cạnh cậu biến thành côn trùng.

Người đi trên đường đều là ong mật và kiến. Chúng nó khom lưng cúi đầu, mang theo một chiếc cặp đi trên phố mà không ngẩng đầu lên. Tình cờ có vài con bướm nhỏ đậu trên chiếc xe nôi đáng yêu bị ong thợ tạc nhanh qua, chiếc ria nhòn nhọn chạm vào đây đó, đôi mắt kép to đầy vẻ tò mò.

Sau ngày hôm đó, ba của Giang Bạch cố tình tránh xuất hiện ở hành lang, nhưng ông vẫn phải đi làm. Vậy nên mỗi buổi sáng, Giang Thu đều thấy được một con xén tóc lớn màu đỏ đen giận dữ lao ra khỏi cửa đơn vị.

Lơ lửng giữa không trung, vang vo ve, nhìn nhà Giang Bạch và nhà hàng xóm bằng ánh mắt với vẻ kỳ quái chính là côn trùng bay nhỏ màu đen khiến người ta ghét nhất. Đen đến mức không nhìn thấy chút gì trên cơ thể, vẻn vẹn là một cục màu đen vô tri.

Giang Thu biết rằng người đòi nợ của ba gần đây bắt đầu tới cửa để đòi nợ, bởi vì mấy ngày liên tiếp vừa qua, đều có những con dế đen lớn nhỏ nhiều kích cỡ tìm đến cửa, phát ra âm thanh xèo xèo xèo chói tai khi hai cái chân dài vuốt nhẹ. Nhìn chúng nó trông giống hệt nhau, không có sự khác biệt về bản chất nào so với con dế mà mẹ dẫm chết trước đây.

Đúng rồi, còn có ba của Giang Thu.

Ông biến thành một con bọ cánh cứng to lớn. Mỗi ngày chiếm hết chỗ phòng khách và phòng ngủ, xem ti vi một cách vô nghĩa, ăn bất cứ đồ ăn nào mà Giang Thu đặt tới trước mặt nó một cách vô nghĩa. Chẳng còn gì để nấu cơm, không ngon lành; Giang Thu đặt trước mặt nó, nó đều ngoan ngoãn ăn luôn.

Về tình hình trước mắt, Giang Thu cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Cậu nhớ tới một câu chuyện cũ trước đây Giang Bạch đã kể, tên là “Biến hình ký”,  kể về một người sáng dậy đi làm, kết quả lại phát hiện mình biến thành một con bọ cánh cứng to lớn. Câu chuyện đó hết sức thực tế, cậu và Giang Bạch đều cho rằng chuyện này rất có khả năng xảy ra trong hiện thực……  Nhưng ai biết hiện giờ mọi người lại hoàn toàn bị đảo ngược, một giấc ngủ dậy, toàn thế giới chỉ có mình Giang Thu không bị biến thành sâu.

Kết cục của câu chuyện là gì ấy nhỉ….. À đúng rồi, hình như người nhà của nhân vật chính đều chán ngấy nhân vật chính rồi, chẳng thể nào chịu nổi hắn nữa, mặc cho nhân vật chính biến thành bọ cánh cứng lẻ loi chết đi.

Trời sinh Giang Thu không phải số mệnh nhân vật chính, bởi rằng cậu giống hệt người nhà máu lạnh vô tình của nhân vật chính trong câu chuyện, cũng cảm thấy rất phiền. Cậu ngày thường đã quen với việc giết côn trùng, mỗi lần nhìn thấy bọ cánh cứng lười biếng trong phòng khách thì cảm thấy ngứa tay quá xá. Cậu nghĩ thầm: Dù sao con bọ cánh cứng phải chết ở cuối câu chuyện, tôi chỉ là muốn cho nó chết sớm một chút mà thôi.

Trong bữa cơm hôm nay, Giang Thu thêm vào thuốc ngủ mà mẹ để lại. Thuốc ngủ đó đã hết hạn sử dụng, cậu cũng chẳng xác định được hiệu quả còn không, dứt khoát lấy cả một nắm, thêm càng nhiều càng tốt. Bọ cánh cứng vẫn ăn hết như thường lệ, sau khi ngã xuống đất bất động, Giang Thu cầm dao phay đi tới trước mặt nó, huơ dao chặt bỏ đầu của nó.

Bọ cánh cứng này to như thế, tất nhiên da cũng rất cứng, Giang Thu nhất thời chặt không được. Chẳng mấy chốc hàng xóm đến gõ cửa, hỏi cậu làm gì mà lớn tiếng thế, Giang Thu thông qua mắt mèo nhìn cánh của côn trùng bay nhỏ màu đen hưng phấn vỗ điên cuồng như một làn sương xám nhạt, chỉ cần nghiêm túc trả lời nó và nói là ba đang băm thịt sủi cảo.

Không giống như những bọ cánh cứng ngoan cường khác, sau khi con bọ cánh cứng lớn chết trong phòng khách, thân thể cũng không sống lại rồi chạy loạn, vậy là Giang Thu miễn đi rất nhiều rắc rối. Cậu không khỏi suy nghĩ mất đạo đức: Suy cho cùng chính ba ngu ngốc của tôi kia biến thành bọ cánh cứng, có lẽ khác với những gì Giang Bạch nói, bụng nó không hề có dây thần kinh……

Giang Bạch còn nói, năm nay côn trùng xuất hiện nhiều hơn năm trước, đều từ cống thoát nước bò lên. Giang Thu lo lắng không biết làm sao xử lí thân thể bọ cánh cứng trong phòng khách, thế nên nghĩ: Không bằng để nó trở về chỗ nó xuất phát của nó thôi.

Giang Thu loại bỏ cái chân thứ nhất của bọ cánh cứng, Giang Bạch đến gõ cửa. Toàn thân Giang Thu phủ đầy dịch nhầy màu xanh mà bọ cánh cứng phun ra, sợ mình làm trúc mã sợ hãi, do vậy đã đối thoại với anh qua cánh cửa.

Giang Bạch nói trước: “Anh ở trên lầu nghe thấy em ở nhà, vì thế thừa dịp bọn họ không có ở đây xuống dưới tìm em. Chuyện ngày đó là anh không đúng, em đừng để trong lòng, cũng không nên trách ba em……”

Giang Thu nói: “Là em không đúng. Ngày đó là em muốn hôn anh.”

Ngày đó Giang Bạch rời đi, đĩa CD vẫn còn ở nhà Giang Thu. Giang Thu lén lút xem rất nhiều lần, hiện tại cuối cùng có thể hoàn toàn chắc chắn rằng khi nói đến việc đàn ông với đàn ông kết hôn như thế nào, cậu hiểu biết còn nhiều hơn Giang Bạch.

Giang Bạch thấy cậu nói thế này, đột nhiên không thể nói được gì. Hồi lâu, cậu như nhụt chí nói: “Giang Thu, anh phải đi rồi.”

“Bởi vì anh là người đồng tính, ba mẹ anh rất tức giận. Mấy ngày này, họ cãi nhau nhiều lần lắm, cũng đánh anh rất nhiều lần, anh sợ họ tìm em, thành ra anh luôn nói là mình chủ động đấy. Kết quả, họ vốn dĩ giả vờ ly hôn vì số tiền phá dỡ, lần này quyết tâm ly hôn thật rồi……

Anh một bên kể, một bên mỉm cười hai lần: “Không sao, anh vẫn luôn biết ba mẹ anh không còn quan tâm đến nhau nữa. Họ ở nhà ai bận việc nấy, chỉ vì trong nhà có anh nên cố gượng không ly hôn. Họ giả ly hôn khi quen được đồng nghiệp tốt bụng, sẽ sớm có thể bắt đầu một gia đình mới.”

“Về phần anh, họ nói chú của anh bên đó có bạn, đang điều hành một trường học và anh có thể đi theo học, lại còn chuyên uốn nắn người yêu đương đồng tính……”

“Dù sao thì nơi nào cũng đi học được hết, đúng không? Chỉ là sau này không thể gặp em thường xuyên mà thôi. Giang Thu, có thể mở cửa một lát không? Anh muốn đưa cho em số tiền mà trước đây hai ta đã dành dụm cất giữ……”

“Giang Thu, anh rất nhớ em. Em không muốn gặp mặt anh lần cuối sao?

Giang Thu vốn dĩ cho rằng mình có thể nhẫn nại. Cho đến tại thời điểm này, cậu mới gần như tuyệt vọng mà nói: “Đương nhiên nhớ. Em cũng rất muốn gặp anh, khi nghĩ đến cảm giác này mình như sắp chết rồi.”

Cậu mở hé cửa, dùng sức mạnh lớn nhất kéo Giang Bạch vào trong. Như vậy, khi người thứ hai duy nhất trên thế giới không biến thành côn trùng nhìn thấy xác bọ cánh cứng trong phòng khách, phát ra tiếng kêu thảm thiết sẽ không quấy nhiễu những côn trùng khác sống trong toà nhà này.
 
Chương 5: Hoàn chính văn


Giang Thu nói: “Đừng sợ, đó chỉ là côn trùng. Ặc.”

Cậu gãi đầu: “Cùng lắm kích thước chỉ lớn hơn một chút….. Thế thôi.”

Giang Bạch hai mắt trừng lớn, giây tiếp theo dường như muốn bật ra khỏi hốc mắt. Anh đưa tay vào miệng, cứ cắn cho đến khi chảy máu vẫn không chịu buông ra. Khi anh nói nữa, giọng đã khàn đi rất nhiều, cả cằm cũng phát run: “…… Em…… Em…… Em…… Chết tiệt…… Mẹ nó…… Biết…… Bản thân đang làm…… Gì không?”

Giang Thu cảm thấy anh thực sự kinh ngạc, rõ ràng trước kia đều trơ mắt nhìn mình giết rất nhiều côn trùng xui xẻo, hiện giờ con này chỉ lớn hơn con khác mà thôi, lẽ nào tiếc hơn những con khác?

Nhưng cậu sẽ không nói ra, bởi vì cậu yêu Giang Bạch.

Cậu nói ra tất cả những gì mình thấy và nghe thấy trong mấy ngày qua sau khi tạm biệt Giang Bạch, sau đó nói: “Theo em được biết, em và anh là hai người duy nhất trên thế giới này không biến thành côn trùng. Anh muốn đi học ở nơi khác cũng tốt, nhưng sau này anh phải tránh xa những con trùng bay và con dế đó, tất cả chúng không phải côn trùng tốt gì. Bị một chân dẫm bẹp cũng không đáng tiếc.”

Hai mắt của Giang Bạch vẫn trừng rất lớn: “Vậy còn em?”

Giang Thu nói: “Em không biết…… Có lẽ tiếp tục ở nhà giết côn trùng thôi.”

“Em không thể giết côn trùng!” Giang Bạch hét lên.

Giang Thu bị anh hét như vậy, cảm thấy vô cùng ấm ức. Cậu giải thích nói: “Bởi vì chỉ có lúc giết côn trùng hoặc khi ở bên anh, em mới cảm thấy hạnh phúc.”

Giang Bạch quay người nhìn cậu, cứ nhìn cậu như thế, vẫn luôn nhìn cậu, trong ánh mắt Giang Bạch chứa đựng một loại cảm xúc mà Giang Thu không thể hiểu được.

Sau một lúc lâu, anh thở dài một hơi, nói: “Vậy tại sao em không chọn ở bên anh?”

Quần áo dính chất nhầy màu xanh rất khó giặt, Giang Bạch giúp cậu cởi hết quần áo ra, ra lệnh bảo cậu vào phòng tắm tắm rửa, bản thân ở ngoài tìm quần áo mới cho cậu, thu dọn một số hành lý.

Trong phòng tắm, Giang Thu lần đầu tiên nhận ra rằng mình rất vui vẻ, hệt như được sống lại và vui vẻ một lần nữa vậy. Có một con bọ rùa nhỏ nằm trên tường phòng tắm, có bảy ngôi sao trên vỏ. Nếu về quá khứ, Giang Thu chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội bẻ gãy cánh và chiếc chân gầy của nó, nhưng giờ đây, cậu không có nhu cầu này nữa.

Cậu thậm chí còn đặt bọ rùa nhỏ trên ngón tay mình, sau đó mở cửa sổ thả nó bay, nói: “Một đường suôn sẻ.”

“Phải tránh xa nhân loại, đặc biệt là…… Nhân loại như tôi.”

Trên đường, Giang Thu và Giang Bạch bắt đầu nghiên cứu kỹ lưỡng về những việc cần làm tiếp theo.

Giang Bạch nói, nếu như cả thế giới toàn là côn trùng, chỉ có hai ta vẫn là con người, khẳng định là không được. Trông chúng ta hoàn toàn khác với bọn họ, sớm muộn gì có một ngày sẽ bị phát hiện, vậy nên cũng nghĩ cách biến thành côn trùng càng sớm càng tốt.

Giang Thu lúc đầu rất kháng cự, nhưng khi tưởng tượng đến chỉ cần biến thành sâu, mỗi ngày sau này có thể cùng Giang Bạch ở bên nhau, thế là miễn cưỡng đồng ý rồi. Chỉ có điều không thể gặp lại đôi môi nhân loại của Giang Bạch nữa, có chút đáng tiếc.

Giang Bạch đẹp như thế, nếu muốn biến thì ít nhất cũng biến thành một côn trùng đẹp hơn chút. “Vậy thì com bướm đi!” Giang Bạch nói, “Còn nhớ câu chuyện mà chúng ta đã học khi còn nhỏ không?”

Giang Thu nói trong nhất thời không thể nhớ ra. Kể từ giết con bọ cánh cứng to lớn kia, có một đoạn thời gian dài cậu không ngủ được, hiện giờ đầu óc không tỉnh táo, cứ đi tới lại không khỏi tựa vào vai Giang Bạch. Giang Bạch đành nhắc cậu: “Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.”

Giang Thu nói: “Hả!”

“Nhưng họ là một nam một nữ. Chỉ có một nam một nữ chết cùng nhau mới biến thành bươm bướm. Hai đứa con trai chết là không thể biến thành bươm bướm đâu.”

“Nói bậy.” Giang Bạch nói, “Nếu hai người đàn ông đều kết hôn được thì tại sao không biến thành bươm bướm?”

Giang Thu lúc này mới nhớ rằng hai người đàn ông có thể kết hôn —— điều này cực quan trọng, sự việc trọng đại thay đổi cuộc đời hai người bọn họ —— hoá ra là điều Giang Bạch dạy cậu. Nếu đã là Giang Bạch nói thì nhất định đúng.

Giang Bạch thấy cậu bị thuyết phục, hài lòng gật đầu, sau đó nắm tay cậu, chỉ cậu về một toà tháp ở phía xa, nói: “Vậy chúng ta đến nơi đó đi.”

Trên đường đi, gặp nhiều cửa hàng tạp hoá, siêu thị và tiệm cơm. Mỗi lần đi ngang qua, Giang Bạch đều dừng lại, hỏi Giang Thu muốn ăn món gì. Anh mang theo hết tiền tiêu vặt, Giang Thu muốn ăn gì thì đều trả nổi hết.

Nhưng mà trong lòng Giang Thu quá hồi hộp và khấn khích, không ăn được gì cả. Vả lại cậu nhìn ra đối phương cũng giống y vậy.

Bỗng dưng Giang Bạch dừng nửa chừng, híp một mắt mỉm cười với cậu: “Anh biết có một thứ em chắc chắn muốn ăn.”

Bọn họ mua kem sô cô la, vừa nói vừa cười như ngày xưa tan học về nhà, vừa đi vừa ăn. Mà lần này xa xỉ hơn, có người còn mua tận hai cây. Giang Bạch – người luôn nói chỉ có con nít mới thích ăn món này, lần đầu tiên thổ lộ tiếng lòng của mình với Giang Thu và kem sô cô la: Thực ra anh cũng rất thích ăn món này, thành ra thấy em rất thích nên luôn cố tình tiết kiệm để dành cho em. Nếu anh biết sớm hơn……

Giang Thu nói: Anh sớm biết gì?

Giang Bạch nói: Nếu biết sớm hơn đã để dành cho em, cho em mỗi ngày ăn 3 cây.

Toà tháp mà Giang Bạch để ý đã bỏ hoang từ lâu, lặng đứng ở vùng ngoại ô, bọn họ băng qua đường ray, cỏ cao bằng đầu người, rào tre sập một nửa, phải mất nhiều công sức mới đến được chân tháp. Lại phí thêm công sức mới vượt qua những viên gạch vụn và mảnh thuỷ tinh rồi leo lên tận tháp.

Lúc này trời đã gần tối. Những ngôi sao đang hiện lên từ phía Đông, nơi xa còn có ánh đèn xanh đỏ loe loé trên mặt đất, rất đẹp đẽ.

Đột nhiên, một đôi tay từ sau lưng vươn tới, che lấy mắt Giang Thu. Giọng nói của Giang Bạch vang lên bên tai cậu: “Đừng nhìn nữa.”

Giang Thu nói: “Đợi một chút. Trước khi biến thành bươm bướm, anh còn điều gì muốn nói không?”

Giang Bạch nói: “Anh chẳng có gì muốn nói cả.” Thế là Giang Thu chợt lại gần rồi khẽ hôn anh, khiến anh sững sờ ngay tại chỗ.

“Sao môi anh vẫn thô ráp vậy.” Giang Thu cười nói.

Giang Bạch trầm mặc một lát, sau đó nói: “Thực ra anh xác thực có chuyện muốn nói với em. Nếu không nói bây giờ, một…… Lát…… Sau biến thành bươm bướm cũng không còn cơ hội nói nữa.” 

“Con bọ cánh cứng mà em nghĩ mình giết chết kia, kỳ thực chính là ba của em.”

Giang Thu nói: “Em cũng có chuyện chưa nói với anh, thực ra cách đây không lâu, em còn đái dầm.”

Ngay cả lúc này đây, cậu vẫn đỏ mặt vì xấu hổ, lo lắng Giang Bạch sẽ ghét mình, lập tức đổi chủ đề: “…… Vậy nên, ừm, những gì ông lão nói trên ti vi ngày đó có lẽ là sự thật.”

Giang Bạch nghĩ về nó, lắc đầu, mỉm cười đưa tay về phía cậu: “Thôi bỏ đi, anh vốn không quan tâm đến điều đó.”

Bọn họ sẽ rơi xuống đất với dáng vẻ của nhân loại, rồi lại bay lên lần nữa, nhất định là những côn trùng không sầu không lo.

Bươm bướm tất nhiên thật đẹp. Thế nhưng —— Giang Thu nghĩ rằng kỳ thực phù du cũng khá tốt. Giang Bạch từng nói với cậu, sáng sinh chiều chết nghĩa là chỉ có thể sống trong một ngày. Giang Thu giết nhiều sâu, lại làm nhiều chuyện xấu như vậy, nếu còn thể cùng Giang Bạch sống thêm một ngày nữa, quả thực là một giấc mơ đẹp muốn tìm cũng chẳng tìm thấy.

Nếu bọn họ thật sự biến thành phù du, vậy lúc sáng cùng nhau đến trường nhỉ. Phù du nhỏ như vậy, không cần ở nhà lớn, tiền trong tay Giang Bạch cũng đủ rồi.

Bọn họ có thể sống cùng nhau mỗi ngày, trong những màn cửa sổ, ngoại trừ bọn họ thì hoàn toàn không có sinh vật nào có nhiều hơn bốn chân tồn tại.

Lúc trưa cùng nhau ăn cơm. Cậu nhất định phải giám sát Giang Bạch, tuyệt đối không thể để anh huỷ hoại thân thể mình chỉ vì tiết kiệm tiền.

Lúc chập tối, bọn họ cùng nhau tan học và cùng nhau ăn kem. Cũng có thể không ăn, cậu đã trưởng thành, chẳng còn tham ăn như hồi nhỏ, tích cóp đủ rồi giữ nó để chuẩn bị cho lúc cần đến…… Vẫn phải điều trị ư? Sau khi biến thành phù du, bệnh của cậu chắc chắn khỏi hẳn.

Buổi tối nói. Buổi tối……..

Giang Thu không nghĩ tới nữa.

Thân thể của họ rơi xuống mặt đất trong tích tắt, giống như âm thanh sắp chết của con phù du bị cuốn xuống nước lúc mặt trời lặn. Nhỏ quá, nhỏ quá đi, chẳng mấy chốc đã trở về sự yên tĩnh của hư vô tuyệt đối.

Ở nơi rất xa rất xa ấy, tiếng còi của cảnh sát vang lên.
 
Chương 6: Phiên Ngoại 1


“…… Ông nghe gì chưa? Ông họ Giang kia ở tầng trên bên cạnh nhà chúng ta là thằng đàn ông ăn nhậu cờ bạc gái gú đã bị con mình giết chết!”

“…… Hả? Thật hay giả?!”

“Ngày hôm qua ông đi làm việc nên không biết à, xe cảnh sát đã đậu ở dưới toà nhà ngày hôm qua, vây quanh cửa đơn vị đến con kiến còn chui không lọt, cho đến khi họ thẩm vấn toàn bộ toà nhà mới có người đi ra. Đứa trẻ đó chặt đầu ba nó, cmn…… Đúng là tiểu súc sinh!”

“Ê, ông vừa nói tôi cũng vừa nhớ ra, có phải đứa trẻ ở lầu 5 bên cạnh kia không thích giao tiếp nói chuyện, trông đặc biệt đáng sợ không? Đệch, mỗi ngày ra ngoài đều thấy nó đứng ở cửa sổ nhà nó, nhìn trao tráo xuống tầng dưới! Tôi thấy nếu không có ba nó thì không chừng nó đã chém chết ai rồi đấy……”

“Không phải chứ, tiểu súc sinh đó vốn dĩ bị bệnh tâm thần.”

“À ha, đúng rồi, bị bệnh tâm thần và mẹ nó đã bỏ trốn cách đây không lâu đúng không?”

“Đúng vậy, lúc ấy các hàng xóm bên cạnh đều đoán cô ấy trông rất xinh đẹp, phỏng chừng đã có người ở bên ngoài. Trong nhà chỉ còn lại nó và ba nó, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Bằng không làm sao nói cô ấy nhẫn tâm được chứ! Tuy ba nó ăn nhậu cờ bạc gái gú nhưng ít nhất ổng không bỏ rơi nó rồi chạy mất, nó cũng giống mẹ nó lắm, lòng lang dạ sói, quay đầu đã muốn chém chết ba mình, ông nói thử xem, nuôi con có lợi ích gì?”

“Chậc chậc chậc, không biết tiểu súc sinh này có bị tử hình không. Tôi ủng hộ án tử hình! Nếu không áp dụng án tử hình thì xã hội này hết cứu. Tiểu Tư nhà tôi bây giờ còn nhỏ, sau khi lớn lên phát hiện giết ba mẹ nó cũng chẳng có gì to tát, đừng nói đến việc chăm sóc ba mẹ nó sau khi về già, thật tốt khi không mang tro cốt của tôi rải đi!”

“Tôi nói cho ông biết, muốn dưỡng già cần thiết dựa vào con cái. Sau này Tiểu Tư gả đi rồi, hai vợ chồng ông phải làm sao giờ đây? Tung ta tung tăng vượt qua hả? Hay là thừa lúc còn trẻ rặn thêm một thằng con trai đi!”

“Không phải hai ta quá bận, tiền lương lại thấp, tạm thời không đủ khả năng thêm đứa thứ hai…… Chờ một chút thôi, chờ Tiểu Tư lớn một chút, có thể giúp đỡ ba mẹ và chăm em trai rồi nói sau.”

“Nói đến chuyện tử hình, ái chà ông không biết, tiêu súc sinh đó đã chết, nhảy từ toà tháp cũ ở vùng ngoại ô, rơi xuống đất chết!”

“Hả, vậy là nó giết ba rồi sau đó tự sát? Còn có chút lương tâm……”

“Có lương tâm cái gì! Tôi thấy còn ghê tởm hơn nhiều! Ông biết nó tự sát cùng ai không? Chính là thằng đồng tính biến thái ở tầng trên nhà nó. Nghe nói hai tụi nó vẫn tay cầm tay nhảy xuống, xương cốt đều gãy nát, người cứng đơ, vẫn nắm thật chặt, không chịu buông tay. Sau đó dùng cưa cắt ra.”

“Thằng đồng tính kia cũng vậy. Trước kia tôi thích nó nhiều lắm, cảm thấy nó rất lễ phép, còn giúp hàng xóm xách đồ, ai mà biết được…… Tạo nghiệt quá, ba mẹ nó chỉ có một đứa con như nó, trước gặp được một lần, còn nói với tôi rằng trong thành phố có một trường chuyên chữa trị người đồng tính, nói bán nồi bán sắt cũng phải cho nó đi học, một lòng chỉ nghĩ cho con, kết quả nó chết thế này, sau này làm sao ba mẹ nó gặp gỡ người khác? Kiếp này giống như đến để đòi nợ ba mẹ vậy! Tôi không biết phải nói thế nào đây, nuôi con là vô ích à?”

“Ở bên cạnh tiểu súc sinh trong thời gian dài sẽ trở thành tiểu súc sinh. Ở bên cạnh đồng tính luyến ái trong thời gian dài sẽ trở thành đồng tính luyến ái. Tôi thấy nên đưa ra một chính sách mới, nhốt tất cả đồng tính luyến ái lại, đừng để lây bệnh cho người bình thường.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top