Cập nhật mới

Dịch Full Bé Hoàng Yến Nhà Thái Tử Gia Bắc Kinh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Bé Hoàng Yến Nhà Thái Tử Gia Bắc Kinh

Bé Hoàng Yến Nhà Thái Tử Gia Bắc Kinh
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




《BÉ HOÀNG YẾN NHÀ THÁI TỬ GIA BẮC KINH》

Tác giả: 少女絮絮念

- --------------------------------------------------------

Tôi là bé chim hoàng yến duy nhất bên người thái tử gia Bắc Kinh.

Một ngày nọ, tôi tình cờ nhìn thấy trên màn hình điện thoại của thái tử gia có một dòng tin nhắn vô cùng mập mờ:

[Chồng yêu, tối nay em đợi anh ở chỗ cũ nha~~~]

Tôi ngơ ra một lúc rồi bình tĩnh khóa màn hình lại cho hắn.

Thái tử gia ngày nào cũng quần quật làm việc đến mệt mỏi, ra ngoài chơi với mấy em gái khác thôi có gì đâu?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1

Không phải là tôi không biết ghen là gì. Nhưng vì sao tôi phải ghen?

Chu Đình có bụng tám múi, eo chó đực*, quan trọng nhất là mặt hắn đẹp như minh tinh giới showbiz.

*Eo chó đực: chỉ người có vòng ngực lớn hơn vòng eo, theo hướng từ xương sườn xuống xương eo, kích thước lưng nhanh chóng thu hẹp tạo thành mổ đường cong khêu gợi.

Người theo đuổi hắn xếp hàng từ đây đến tận Pháp.

Với tư cách là bé chim hoàng yến được nuôi bên cạnh hắn, tuy rằng có hơi buồn một tí nhưng đối mặt với một triệu tệ tiêu vặt hàng tháng thì nỗi buồn này chẳng là cái gì cả.

Tôi làm gì dám được voi đòi hai bà Trưng nữa?

Suy cho cùng, phụ nữ thông minh sẽ không bao giờ tự tìm phiền toái cho mình.

2

Chu Đình đi từ phòng làm việc ra, sau đó lười biếng ngồi xuống bên cạnh tôi.

Hắn vừa xem phim truyền hình não tàn cùng tôi vừa cầm điện thoại lên.

Đột nhiên, hắn cau mày, đầu ngón tay gõ vài cái trên màn hình.

Bằng đôi mắt cú vọ 1.5 độ của mình, tôi tia thấy hắn rep: [Biết rồi.]

Úi chà chà, hôm nay thái tử gia định chơi tới bến luôn sao?

Vậy có phải đêm nay tôi được buông thả vui chơi rồi không?

Tôi kìm nén sự phấn khích, giả vờ ân cần rót một cốc nước cho Chu Đình.

Hắn không uống nước mà đưa tay ôm tôi vào lòng, uể oải dựa vào người tôi.

Mi mắt hắn vừa cong vừa dày, giọng nói khàn khàn:

“Đêm nay tôi được mời dự tiệc, em có muốn đi cùng không?”

À cái này...

Xin kiếu đi, mị không thích dự party với mấy chị em oanh oanh yến yến khác của anh đâu.

Đến đấy có khi lại còn bị đám hoàng yến kia lôi ra “dạy dỗ” mua vui mất.

Tôi thầm than trong lòng, nhưng ngoài mặt lại nhẹ nhàng đáp: "Anh đi đi, em không quen dự mấy sự kiện như vậy."

Chu Đình “Ừ” một tiếng, cũng không ép buộc tôi.

Chỉ ôm tôi trong lòng vuốt v e như chơi với mèo cả nửa ngày trời, sau đó mới lười biếng cầm áo khoác ra khỏi cửa.

Chân trước hắn vừa đi mất, chân sau tôi đã lập tức hẹn bạn thân đến thẳng quán bar trên phố.

Bạn thân trêu ghẹo: “Ái chà, tối nay vị kia nhà bà đồng ý cho bà đi chơi rồi à?”

Tôi vừa dùng ánh mắt tà dăm soi anh DJ mới đến từ đầu đến chân, vừa đáp:

"Chu Đình tối nay không ở nhà, nên tớ tranh thủ thôi."

Bạn thân nghe xong thì vui vẻ, nhưng đột nhiên lại thả một tin động trời:

“Tôi nghe nói bà và Chu Đình sắp đính hôn hả?”

Bàn tay đang cầm ly rượu của tôi lập tức siết chặt.

"Hả?"

"Hạo Tử nói gần đây Chu Đình bận đến tối mắt tối mũi để chuẩn bị cho lễ đính hôn, nghe nói quy mô không hề tầm thường đâu nha. Con nhỏ như bà mà cũng hạ gục được thái tử gia Bắc Kinh, đảm bảo mọi người biết tin sẽ sốc lắm cho xem.”

Tôi chậm rãi uống nốt ngụm rượu cuối cùng, một lúc lâu mới trả lời cô ấy:

"Đừng nói là mọi người, em cũng sốc lắm nè chị hai.”

3

Cô ấy còn đang tính nói tiếp gì đó thì tôi đã vờ như không quan tâm mà chuyển chủ đề.

Song trong lòng lại bắt đầu hoảng hốt.

Chu Đình và tôi đã ký một hợp đồng.

Trước mặt mọi người, chúng tôi là đôi chim cu ân ái quấn quýt không rời, tôi giúp Chu Đình ứng phó với hai vị phụ huynh suốt ngày giục cưới của hắn và triệt hạ đám trà xanh lẳng lơ bên ngoài.

Sau lưng tôi lại là con chim hoàng yến mà hắn giữ trong nhà.

Nhưng bây giờ Chu Đình lại muốn đính hôn?

Hắn muốn đính hôn với ai cơ?

Còn cái hợp đồng này thì sao, còn hiệu lực nữa không?

Nghĩ mà đầu đau như búa bổ, trong lòng tôi loạn hết cả lên rồi.

Nốc liền hai chén rượu nữa, tôi chuẩn bị đứng dậy quẩy một bài giảm stress.

Ai ngờ vừa đứng dậy thì đã nghe thấy có tiếng ồn ào ở ngoài cửa quán bar.

Tôi vô thức nhìn lên, phát hiện là một nhóm thanh niên nam nữ đang đi vào.

Trong đó một người đàn ông cao lớn, khí chất kiêu ngạo, ánh đèn hào nhoáng trong quán bar vừa xinh chiếu thẳng lên khuôn mặt được tạo ra từ mã gen đẹp như trúng xổ số độc đắc của người nọ, khiến hắn càng thêm nổi bật.

Những người đi quanh cứ thế mà vây lấy hắn.

???

!!!

Chớt tịt, sao Chu Đình lại ở đây, không phải hắn ta đang hẹn hò tâm sự đêm khuya với mấy chị em khác sao?

4

Có lẽ do bị tôi nhìn chằm chằm, Chu Đình đột nhiên cảm nhận ra gì đó, ngước mắt lên nhìn về phía tôi.

Tôi choáng váng, lập tức thu mình rụt người vào trong ghế dài, không dám thở mạnh.

Xong đời con rồi má ơi, bình thường tôi toàn diễn vai bé thỏ trắng mềm mại dễ thương trước mặt hắn.

Giờ mà để hắn trông thấy tôi quất đủ bộ từ hút thuốc đến uống rượu trong quán bar, không chừng đêm nay sẽ cho tôi chớt mất xác ngay tại đây mất.

Liếc nhìn cô bạn thân đang vui vẻ nhún nhảy trên sàn, tôi lặng lẽ xách túi lên, sẵn sàng lao vào nhà vệ sinh bất cứ lúc nào.

36 kế chuồn là thượng sách, cái mạng chó này vẫn quan trọng hơn.

Đám thái tử gia kia chắc chắn sẽ bao phòng riêng để chè chén, đợi bọn họ đi rồi tôi sẽ thừa cơ té liền.

Ai ngờ họ lại trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế lớn bên cạnh tôi.

Cả đám hihi haha vô cùng náo nhiệt, thu hút không ít ánh nhìn của những người đẹp xung quanh.

Tôi rúc vào chỗ tối không dám cử động, chỉ dám lợi dụng lúc nhân viên phục vụ đưa rượu lên thì nhìn lén một phát.

Vừa đúng lúc bắt gặp Chu Đình ngồi đối diện bàn của tôi, hắn đang nghiêng đầu nghe người phụ nữ bên cạnh nói gì đó, ngũ quan vô cùng sắc sảo.

Tôi vội rụt người lại, nội tâm r3n rỉ gào thét.

Làm sao bây giờ? Bây giờ mà đứng dậy một cái là bị hắn thấy mất.

Trong lúc tôi đang vắt hết chất xám ra để tính bài chuồn thì lại nghe tiếng bàn bên cạnh nói chuyện:

"Anh Đình, anh không uống rượu à?"

"Không, mọi người cứ uống đi."

“Hiểu rồi, hiểu rồi, chị dâu không thích mùi rượu chứ gì?”

"Biết rồi còn hỏi?"

Chu Đình lười biếng dựa vào ghế, nghịch nghịch di động trong tay, mỉm cười.

"Các cậu cứ chơi đi, tôi gọi điện cho cô ấy đã."

"Yoyoyoyo——"

Giữa âm thanh đùa giỡn, tôi có hơi bối rối.

Chị dâu nào vậy? Hình như tôi đâu có bao giờ thể hiện ra mình ghét mùi rượu trước mặt Chu Đình đâu?

Quả nhiên, Chu Đình đang nuôi một con chim hoàng yến khác.

Con mẹ nó, đồ chó!

Trong khi tâm trí tôi còn đang ngổn ngang trăm bề, điện thoại di động trong túi đột nhiên reo lên, tiếng chuông thông báo vang dội giữa hai hàng ghế.

Nghiệp chướng, cái đứa mất dại nào còn gọi vào lúc nước sôi lửa bỏng thế!

Tôi thầm than thở, luống cuống lôi điện thoại ra đặt về chế độ im lặng rồi thở phào nhẹ nhõm.

Kết quả vừa nhìn thấy ID người gọi thì sốc ngang.

5

Thái tử gia thân yêu ơi, ngài gọi cho lão nô làm gì vậy???

Không thể trả lời, mà cũng không trả lời nổi.

Tôi chỉ có thể run rẩy chờ đợi Chu Đình cúp điện thoại.

Bình thường giờ này tôi vẫn đang tắm, Chu Đình chắc chắn sẽ tự hiểu thôi.

Quả nhiên, Chu Đình không gọi lại.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngó đầu ra lần nữa thì thấy hắn đang cúi đầu nhìn điện thoại.

Biểu cảm khó đoán.

Mặc kệ hắn nghĩ cái gì, tôi định nhân cơ hội này đứng dậy lẻn đi thì một giọng nam vừa xa lạ vừa nóng bỏng đột nhiên vang lên bên cạnh:

"Người đẹp, em uống nhiều quá nên té xuống đất à?”

"Để anh đỡ em dậy."

Tôi co ro vào một góc xua tay thật mạnh, nhỏ giọng từ chối:

"Không cần, không cần, tôi tự đứng dậy được."

Người đàn ông kia tiếp tục lớn giọng: “Người đẹp, một mình em không đứng dậy nổi đâu, nhìn em uống rượu đỏ hết cả mặt rồi kìa.”

Bà đây lo lắng nên đỏ mặt, ok?!

Tôi không muốn để ý tới gã đàn ông tầm thường này nữa, chỉ mong gã mau mau biến, nếu không với cái miệng oang oang của gã thì sớm muộn gì Chu Đình cũng sẽ để ý mất.

Thế là tôi lạnh lùng nhìn gã: "Không cần anh lo, làm ơn cút giùm."

Tên kia vẫn cười ranh mãnh.

"Ai da, chơi với anh xíu thì có sao đâu mà? Sao em gái phải thẹn thùng thế?"

Vừa nói, gã vừa cúi người kéo lấy tay tôi, hành vi lưu manh khiến không ít người chú ý tới.

Tôi lại càng lo lắng hơn.

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Chu Đình đã vang lên phía sau gã đàn ông kia:

“Mày không nghe thấy người ta bảo mày cút à?”

Tôi đứng hình, huhu, cuộc đời này của mị không còn gì luyến tiếc nữa.

Thế là hết, thành phố này không còn bình yên nữa rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


6

Mỗi lần Chu Đình bày ra cái mặt lạnh lùng khó ở là trong bán kính ba km, tuyệt đối không có nổi một ngọn cỏ nào sống sót được trước áp suất của hắn.

Gã đàn ông kia hậm hực sờ mũi một cái rồi bỏ đi.

Gã ta chuồn được, nhưng tấm thân bé nhỏ của mị chắc chắn sẽ phải nằm luôn tại đây.

Đang lúc tôi vội vàng muốn giải thích thì Chu Đình đứng từ trên cao liếc tôi một cái, khuôn mặt tối sầm lại.

Sau đó hắn nghiêng đầu nói mấy câu có việc với mấy người bạn ngồi ở bàn bên cạnh, rồi quay người rời đi.

Tôi giật mình, cũng không để ý đến đứa bạn thân đang bay nhảy ngoài kia nữa, vội vàng chạy theo hắn.

Đến khi ngồi vào xe rồi, Chu Đình vẫn không thèm để ý đến tôi.

Thấy tôi bối rối thắt dây an toàn cẩn thận rồi, hắn lập tức đạp mạnh chân ga.

Làm cho cái tấm lưng già cỗi của tôi đập ra sau một cái đau điếng.

Tôi không dám hé răng, hận không thể quỳ tại chỗ hát bài “Hãy thứ tha cho em” trước mặt hắn.

(Editor: Baby I"m sorry again hãy thứ tha cho em

Lúc ấy chắc có lẽ em dại khờ

Vì nhớ anh đầy vơi câu yêu thương chưa thành lời

Người ơi em xin anh hãy bên em~~~)

Online chờ gấp, xin hỏi làm sao để trấn an thùng thuốc nổ này đây ạ?

Nói là em mới bị quỷ đoạt xác?

Hay là nói em chỉ tình cờ đi ngang qua thôi?

Liệu hắn nghe xong có tức mình mà sút luôn tôi đi không?

Lúc tôi vẫn đang run như Chihuahua thì chiếc xe đã dừng lại, bọn tôi về đến nhà rồi.

Chu Đình dừng xe, sải bước qua đầu ô tô, đến bên ghế phụ, một phát vác gọn con nhỏ đang muốn vọt lẹ xuống xe là tôi lên.

Tôi: "Chu, Chu Đình..."

Cái tư thế này khiến bụng tôi hơi khó chịu vì phải tì vào bả vai hắn, thế là tôi lập tức vùng vẫy.

Kết quả bị hắn vỗ một cái không nặng không nhẹ vào mông.

"Nếu em đã thừa năng lượng như vậy thì hôm nay thức cả đêm cùng tôi đi.”

Tôi: "……"

Tai tôi lập tức đỏ bừng, toàn thân cứng đờ nằm trên vai hắn, không dám cử động nữa.

7

Đôi khi mị mệt mỏi đến mức muốn gọi chú cảnh sát.

Nếu không phải trong lịch sử đã có ghi chép, mị còn nghĩ đêm nay mị vừa đi xây Kim Tự Tháp Ai Cập.

Tôi ôm gối thở dài, báo cho bạn thân một tiếng bình an.

Một lát sau, có người nằm xuống phía sau.

Trên người của người nọ còn mang theo hơi nước và mùi sữa tắm giống hệt tôi.

Tôi theo thói quen quay người lại, định rúc vào trong lòng hắn, ai ngờ trong đầu đột nhiên lại nhớ đến cảnh tượng xấu hổ trong quán bar.

Thế là lại đứng hình tiếp, động cũng không được mà không động cũng không xong.

Bên dưới đầu ngón chân đã nhanh chóng khởi công tính đánh bài chuồn.

"Từ Uyển, quay lại đây."

Giọng nói bình tĩnh của Chu Đình vang lên sau đầu tôi.

"A đây ạ..."

Tôi từ từ quay người sang, nhìn Chu Đình với ánh mắt nịnh nọt.

Tôi sợ hắn sẽ lôi một cái thắt lưng đã xát muối biển ra đập tôi, vừa đánh vừa sát trùng một thể.

Tôi còn tưởng sắc mặt hắn sẽ kh ủng bố lắm, ai ngờ quay lại thì thấy thái tử gia đang cười như không cười nhìn tôi.

Hàm dưới góc cạnh, lúc liếc nhìn người khác thì giống hệt nam hồ ly, từ trong ra ngoài đều có chút gợi tình.

Hắn nhéo nhéo má tôi, duỗi tay ôm tôi vào lòng.

"Ngủ đi."

???

Ngài không muốn tính sổ với lão nô à?

Tôi dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Chu Đình.

“Em không ngủ được thì làm tiếp nhé?”

Chu Đình nhắm mắt lại, chậm rãi nói.

Tôi lập tức thu hồi ánh mắt, giả vờ làm xác ch ế t.

Nhưng sự tò mò trong lòng trỗi dậy, tôi thận trọng hỏi một câu:

"Chu Đình."

"Ừm?"

Hắn mở mắt, lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi bình tĩnh đổi giọng:

"Chồng ơi, anh không tức giận về chuyện ở quán bar sao?"

Chu Đình vừa kéo tôi vào lòng vừa nói một câu tôi chả hiểu gì cả:

"Em nghĩ tôi là đồ ngốc à?"

8

Chỉ một câu nói của thái tử gia đã mém khiến CPU của tôi bốc khói.

Ý hắn là gì?

Không lẽ Chu Đình đã sớm phát hiện ra tôi không phải đóa bạch liên bông nhỏ bé mong manh rồi sao?

Nhưng tại sao hắn không vạch trần tôi?

Hay nhỏ bạn thân tôi nói đúng, mấy kẻ có tiền đều mê thể loại chim hoàng yến này sao?

Vậy sau này tôi có cần giả vờ nữa không?

Ai da, tiền khó kiếm, phân khó ăn quá đi.

Bây giờ lão nô nên chọn tính cách nào đây hả Thái tử gia ngài ơi?

Cảm thấy quá mệt mỏi, tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, tôi quay lại thời điểm gặp gỡ Chu Đình.

Y như tiểu thuyết Mary Sue* cẩu huyết.

*Tiểu thuyết Mary Sue là những bộ có nhân vật hoàn hảo không tì veesrt, giỏi đến mức thượng đế cũng phải ghen tị.

Lúc đó tôi vẫn còn là một sinh viên đại học đang còng lưng làm đủ các loại công việc part-time để kiếm học phí và sinh hoạt phí.

Tình cờ mèo mù vớ được cá rán mà được làm gia sư cho một học sinh tiểu học trong khu biệt thự của giới hào môn.

Dạy được tới nửa buổi thì tôi khát nước, sau khi được học sinh đồng ý, tôi vội đi vào bếp nhà thằng bé kiếm cốc nước.

Nhìn mấy bức tranh cổ trị giá tám chữ số treo đầy cả một đoạn đường xuống bếp, tôi không khỏi ch ảy nước miếng.

Nếu bán một bức đi thì bao được mấy người mẫu nam nhỉ?

Trong lúc gật gù đắc ý, tôi đụng phải Chu Đình.

Lúc đó hắn đang cầm cái cốc ung dung đứng ở gần đó, khuôn mặt đẹp đến không tưởng, y như một nhân vật vừa bước ra từ trong tranh.

Nghe thấy tiếng bước chân, hắn lười biếng nhướng mi lên nhìn tôi.

“Cô là gia sư của em trai tôi?”

Tôi bối rối nuốt ngụm nước bọt sắp trào ra khỏi miệng, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

"Đúng vậy, thưa ngài."

Hắn chỉ ừ nhẹ rồi cụp mắt xuống.

Mắc gì phải chảnh zữ zị ba???.

Tôi hậm hực rót cốc nước, không dám nói gì nữa.

Kết thúc buổi học hôm đó, tôi đang định ra bên ngoài khu biệt thự để bắt taxi về trường thì trông thấy một chiếc ô tô sang trọng dừng ngay trước mặt mình.

Ánh mắt mờ mịt của tôi rơi vào con ngươi đen láy của Chu Đình đang ngồi trên ghế lái.

"Cô Từ, để tôi tiễn cô về."

Tôi ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn, ma xui quỷ khiến lại đồng ý.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


9

Sau đó, mỗi lần đi dạy, tôi đều thấy Chu Đình ở nhà, cuối buổi hắn sẽ lịch sự hộ tống tôi về trường.

Dần dà, tôi càng cảm giác thằng cha này có bệnh không nhẹ.

Sao hắn có thể rảnh đến độ hôm nào cũng đưa tôi về được vậy???

Đương nhiên tôi cũng từng có vài suy đoán, song lại vô cùng thản nhiên loại trừ khả năng thái tử gia thích tôi.

Dù sao thì biết người biết ta luôn là đức tính truyền thống tuyệt vời nhất với một nhỏ điểu ti* như tôi.

*Điểu ti: chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại.

Cho đến một ngày nọ, hắn vừa tiễn tôi về đến ký túc xá thì vô tình đụng phải đám đòi nợ.

Tên đó là chủ nợ của bố tôi trước khi ông ấy qua đời, ngày nào cũng kêu gào cha nợ con trả.

Mấy chuyện này mà được chuyển thành web drama Hàn Quốc, đảm bảo sẽ được một mục dài kỳ cả trăm chương cho xem.

Mặc dù tôi vốn cà lơ phất phơ, song cũng không muốn để Chu Đình thấy cảnh mình chật vật, đành mím môi bảo hắn về trước đi.

Ai ngờ vị thái tử gia kia lại hất cằm thờ ơ nhìn đám du côn, ánh mắt lạnh lùng.

"Chúng mày đến đòi nợ Từ Uyển phải không?"

"Mày là thằng nào? Có trả được nợ hộ nó không? Không thì cút ngay trước khi bố dần cho mày một trận."

Tôi càng gấp gáp hơn, vội vàng đẩy Chu Đình ra nhưng bàn tay lại bị hắn nắm chặt lại.

Lòng bàn tay hắn to lớn, vô cùng ấm áp.

"Bao nhiêu tiền, tôi trả giúp cô ấy."

Đêm hôm đó, Chu Đình bình tĩnh giúp tôi trả món nợ hơn mười vạn tệ.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đám du côn đó đã hài lòng rời đi.

Tôi nhìn Chu Đình với vẻ mặt phức tạp.

"Cám ơn ngài Chu."

Chu Đình buông tay tôi ra, thản nhiên nói:

"Từ Uyển, em không cần trả lại tôi số tiền chục vạn này.”

"Đương nhiên tôi cũng không giúp em miễn phí, tôi cần em đóng giả làm bạn gái tôi.”

"Vừa hay dạo này mẹ tôi suốt ngày giục kết hôn, thấy em chắc bà ấy sẽ vui lắm."

Mấy lời lọt vào tai tôi, tự nhiên cảm thấy có nghĩa khác.

Môi tôi mấp máy, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Tôi tuy nghèo thật nhưng không thể ném tôn nghiêm của bản thân đi được, số tiền kia tôi nhất định phải trả lại cho hắn.

Chu Đình không nói gì, chỉ đưa cho tôi một bản hợp đồng tình yêu.

Tôi mở ra xem qua.

[...Trong lúc Từ Uyển chưa trả được tiền thì không thể tùy tiện chấm dứt quan hệ tình yêu với Chu Đình, cũng không được liên quan đến việc quen bạn bè của cả hai bên...]

Tôi không xem nữa, trực tiếp đặt bút ký, bắt đầu sự nghiệp làm chim hoàng yến bên cạnh thái tử gia Bắc Kinh.

Mặc dù Chu Đình là chủ nợ, song mỗi tháng hắn đều chuyển cho tôi một triệu tệ, gọi cho hay là tiền tiêu vặt.

Tôi lại cảm thấy là tiền bao nuôi thì đúng hơn.

Nhưng dựa vào số tiền này, tôi đã từ khách quen của thị trường bán đồ sỉ lẻ nhảy lên làm phú bà tự do giàu có.

Đồng thời cũng giấu đi mấy suy nghĩ không nên có cùng tính cách nổi loạn, ngoan ngoãn giả làm bạn gái nhỏ của thái tử gia Bắc Kinh.

Ở bên cạnh giúp hắn ứng phó với việc bố mẹ giục cưới, hỗ trợ hắn ngăn chặn mấy người tiểu tam quyến rũ bên ngoài.

Không vượt khuôn phép, hiểu chuyện, vâng lời.

Bẵng cái đã qua năm năm trời.

Đã có lúc tôi thực sự nghĩ rằng mình là cô bạn gái mà Chu Đình yêu thật lòng.

10

Sau sự việc ở quán bar, mối quan hệ giữa tôi và Chu Đình vẫn không thay đổi.

Nhưng tôi cảm thấy tâm trạng hắn có vẻ tốt hơn trước.

Bình thường hắn rất hiếm khi đưa tôi đến mấy nơi như quán bar hộp đêm, vậy mà bây giờ chỉ cần có hẹn với bạn bè, hắn sẽ quang minh chính đại mà đưa tôi theo cùng.

Trên mặt thì bày ra vẻ quân từ lười nhác, dưới bàn lại ngả ngớn đùa giỡn ngón tay tôi.

Số lần “đánh trận” xuyên đêm của chúng tôi cũng tăng lên theo cấp số nhân, khiến tôi suýt chút nữa chốt cả tá thuốc bổ thận trên mạng.

Mấy hành động vô nhân tính của thái tử gia khiến tôi không khỏi bối rối.

Không phải hắn ta chuẩn bị đính hôn sao?

Tại sao cứ dây dưa với tôi suốt vậy?

Vị hôn thê kia bao dung đến thế à?

Tôi ôm gối, trong lòng bức bối.

Sau khi Chu Đình giày vò tôi xong, hắn đột nhiên mở lời:

"Uyển Uyển, tháng sau đi với anh ra đảo chơi đi, bọn Hạo Tử cũng đi."

Tôi: “Hở??"

Chu Đình xoa xoa vành tai tôi: “Sao thế, em không muốn đi à?”

Tôi để ý trong giọng nói của hắn không có chút cảm xúc nào, cho là hắn lại tức giận nên vội vàng gật đầu.

“Muốn, muốn chứ, dù sao em cũng rảnh.”

"Ừm, đi chơi vui vẻ là được."

Tôi tưởng đó chỉ là một chuyến nghỉ dưỡng bình thường của đám phú nhị đại nên không để tâm lắm.

Sau khi ngoan ngoãn hôn Chu Đình thêm một lúc nữa, tôi mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ màng, tôi cứ cảm giác như có người đang vuốt v e ngón tay mình.

Nhột, nhột đến mức tôi phải lầm bầm mấy tiếng.

Người bên cạnh xích lại gần.

Rồi tôi rơi vào một cái ôm vững vàng.

11

Trong lúc tôi đang rề rà chuẩn bị hành lý lên đảo nghỉ dưỡng thì một sự kiện bất ngờ xảy đến.

Hôm đó tôi đang ngồi trong phòng ăn chờ Chu Đình đến dùng bữa cùng thì có một người phụ nữ xách túi Hermes phiên bản giới hạn đi đến, kiêu ngạo ngồi xuống trước mặt tôi.

Tôi buồn ngủ quá nên ngáp mấy cái.

Cho hỏi chị gái này là ai vậy?

Đi lộn bàn à?

Người phụ nữ kia khinh miệt đánh giá tôi mấy lần, sau đó cong miệng lên, lông mi giả trên mặt cô ta như muốn rớt luôn xuống bàn.

"Từ Uyển phải không? Tôi là vị hôn thê của Chu Đình. Hôm nay tôi muốn nói chuyện với cô."

Tôi giật mình.

Vị hôn thê… của Chu Đình?

"Cô muốn nói chuyện gì?”

Chị gái kia cười khẩy.

"Rất đơn giản, cô rời khỏi Chu Đình, tôi sẽ cho cô bất cứ thứ gì cô muốn.”

“Cô cứ việc điền vào chi phí bao nhiêu cũng được, chọn căn nhà nào mà cô muốn. Chỉ cần cô ngoan ngoãn rời đi, tôi sẽ không tính toán chuyện lúc trước.”

Tôi đặt chiếc cốc trên tay xuống, thở dài.

Em hiểu mà, chị mình ơi.

Em đây đã chờ ngày này lâu lắm rồi.

Tôi học thuộc quá trình rút tiền mặt bằng chi phiếu làu làu như nước chảy, cuối cùng cũng đợi được vị Thần tài này.

Vì vậy, tôi lập tức nở một nụ cười nịnh nọt.

"Cái gì cũng được sao?”

"Hử?"

Chị gái có vẻ bối rối trước sự trở mặt đột ngột của tôi, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, vừa kiêu ngạo vừa khinh thường mà gật đầu.

"Đương nhiên"

Tôi vui mừng khôn xiết: “Vậy em——”

"Vậy em tính làm gì?"

Một giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên bên cạnh khiến tôi chớt lặng ngay lập tức.

12

Phục sát đất rồi má ơi.

Tại sao lần nào tôi cũng bị Chu Đình bắt ngay khi định làm chuyện xấu vậy?

Chuẩn xác như gắn định vị trên người ấy.

Vào thời khắc sinh tử, h@m muốn sống sót trong tôi lập tức trỗi dậy.

Tôi nhanh chóng thay đổi giọng điệu, nhìn chị gái kia một cách kiên định và chính trực: “Tôi sẽ không bao giờ bị cám dỗ, tôi nói cho cô biết, có ch ế t tôi cũng không rời xa Chu Đình đâu.”

“Sau này đừng tới tìm tôi nữa, tôi không phải loại phụ nữ hám tiền.”

"Tôi yêu Chu Đình, anh ấy chính là vị thần trong lòng tôi!"

Chị gái bị mấy lời vô sỉ của tôi làm cho ngớ cả người.

Hẳn chị ta đã được mở mang tầm mắt một phen.

Tôi lập tức ngoan ngoãn nhìn Chu Đình, nếu sau lưng tôi có một cái đuôi, đảm bảo nó sẽ quay tít như cánh quạt.

Phong thái chân chó vô cùng rõ.

Chu Đình nhìn tôi, nhướng mày cười nửa miệng, không rõ vui buồn.

Sau đó, hắn giơ tay ấn lên gáy tôi, nhéo má tôi trước mặt chị gái kia.

Rồi lại lạnh lùng quay sang nhìn chị gái đã sốc đến trợn mắt phía đối diện:

"Vương tiểu thư, sao tôi không biết chuyện cô là hôn thê của tôi nhỉ?"

"Chu Đình, chẳng phải cha mẹ chúng ta đã đàm phán xong rồi sao?"

“Đàm phán trong mơ à?”

Chu Đình nở nụ cười đầy trào phúng.

Í?

Cho nên chuyện hắn đính hôn với chị gái này là giả?

Nhưng thái tử gia vừa cho tôi chút hi vọng đã lập tức nói tiếp:

"Cô mong tới tiệc đính hôn của tôi như thế, tháng sau tôi nhất định sẽ mời cô đến"

Lông mi tôi giật giật.

Hóa ra vị hôn thê của hắn thực sự tồn tại, nhưng... lại là một người khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


13

Khả năng này đã đè nặng lên trái tim tôi.

Giống như hũ rượu nho chưa được ủ kỹ, chưa có vị ngọt dịu, vừa chua vừa chát.

Nhưng tôi không dám thể hiện ra ngoài, vẫn tiếp tục ngoan ngoãn đi theo Chu Đình.

Không hiểu sao hắn vẫn cứ bất mãn.

Sau khi lên xe hắn không vội lái xe mà trầm mặt hỏi tôi:

"Từ Uyển, lời nói lúc nãy của cô ta, em không muốn hỏi tôi chuyện gì sao?"

Trong đầu tôi nhảy số liên tục, ngoài miệng chỉ dám rụt rè hỏi:

"Chồng ơi, chúng mình không đi ăn nữa à?"

Chu Đình: "..."

“Ha.” Thái tử gia bỗng nhiên bật cười.

Hình như là bị tôi chọc giận đến tức cười, ý cười của hắn không chạm được đến đáy mắt.

"Em cả ngày ngoài ăn ra chỉ biết ngủ thôi sao? Người khác chạy đến bắt nạt mà em cũng không biết phản kháng à?"

“Anh biết là em không dám mà.”

"Đồ ngốc."

Tôi cười gượng hai tiếng, ngoan ngoãn nhoài người sang hôn hắn.

Chu Đình không hề trốn tránh, tay hắn vòng qua eo tôi siết chặt lại, tôi cảm giác như mình suýt chút nữa thì bị hắn nghiến làm đôi.

Thực ra tôi biết hắn đang đợi tôi hỏi cái gì.

Nhưng tôi không dám hỏi.

Tôi sợ câu trả lời sẽ khiến tôi đau lòng.

Nhất là khi còn một tháng nữa sẽ đến lễ đính hôn của hắn, ít nhất tôi có thể lấy được thêm một trăm vạn.

Nếu lúc này đã vội ngả bài, tôi sợ tiền của mình bay đi.

Làm người ai có thể qua nổi ải tiền tài chứ.

Tôi lặng lẽ thở dài, tự tìm một cái cớ hoàn mỹ cho sự do dự của mình.

14

Trong khoảng thời gian chờ ngày đi nghỉ dưỡng, tôi dám cá là vị thái tử gia này có thù với tôi.

Hắn thấy tôi suốt ngày chỉ có ăn với ngủ, chả làm được việc gì nên hồn.

Thế là tàn nhẫn ném cho tôi một mệnh lệnh.

Bắt tôi chuẩn bị bữa trưa và đem đến công ty cho hắn mỗi ngày.

Tôi bối rối, run rẩy hỏi: “Cơm em nấu đến heo nhìn còn sốc chớt…”

Chu Đình vừa thắt cà vạt vừa lạnh lùng liếc nhìn tôi.

"Thế thì học đi.”

“Chỉ cần em làm được, dù có là món gì anh cũng ăn.”

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc gật đầu đồng ý.

Không ngờ vị thái tử gia này lại có máu M đó.

Chỉ là trước khi rời đi, Chu Đình đột nhiên nói với tôi bằng giọng điệu khó hiểu:

“Mấy ngày nữa sẽ có một buổi tiệc gia đình, tôi cần em đi cùng, lát nữa sẽ có người đến đo quần áo cho em.”

Tôi gật gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý.

Để làm kim chủ thân yêu hài lòng, tôi vừa lấy số đo xong liền lấy công thức nấu ăn ra học.

Cho đến khi căn bếp ở nhà suýt nổ tung như pháo hoa đêm 30, cuối cùng tôi cũng làm xong bữa trưa.

Tôi hớn hở ôm đống “sh*t” mình vừa làm lao tới công ty của Chu Đình.

Với tư cách là thái tử gia Bắc Kinh, công ty của hắn tọa lạc tại khu vực phồn hoa nhất thành phố.

Trước đây, ngoại trừ lúc lộ mặt giúp Chu Đình cản scandal ra thì tôi rất ít khi tới quấy rầy hắn.

Chủ động làm một bé hoàng yến nhu thuận, hiểu chuyện, không gây phiền toái.

Nhân viên lễ tân vừa thấy tôi đến đã lập tức cung kính mời tôi vào thang máy chuyên dụng của chủ tịch.

Không nói quá chứ mỗi lần như vậy lại khiến tôi cảm thấy mình như một nhà tư bản giàu có sang chảnh.

Sau khi ngạo nghễ bước ra khỏi thang máy, tôi mới phát hiện Chu Đình không có trong phòng.

Thư ký nói hắn đang đi họp, dặn tôi đợi hắn trong văn phòng.

Tôi nhanh chóng ngồi im trên chiếc sofa nhỏ.

Lần đầu tiên tôi tới căn phòng này cũng là ngày đầu tiên tôi giả làm bạn gái Chu Đình.

Nhưng lúc đó những ánh mắt dò xét, thăm dò của một số nhân viên khiến tôi cảm thấy vô cùng luống cuống và xấu hổ.

May là tính tình của Chu Đình cũng tốt nên cũng không ép tôi tới.

Vậy mà hôm nay hắn tự nhiên động kinh lên đòi tôi đi đưa cơm trưa.

Than ôi, trái tim đàn ông cứ như cây kim vùi dưới đáy biển.

Tôi đợi mãi chưa thấy hắn về thì bắt đầu chán, lén lút soi mói đồ đạc trong phòng làm việc của Chu Đình.

Bàn làm việc trị giá sáu con số, bộ sofa thì năm con, phong cách trang trí đều đơn giản lạnh nhạt.

Tôi không nhịn được mà thăm dò bàn làm việc của hắn.

Có máy tính, một chồng tài liệu, một cốc nước, một khung ảnh tinh xảo...

Tầm mắt của tôi đột nhiên đông cứng lại.

Vỡi thật!

Trong cái khung kia hình như là ảnh của tôi và Chu Đình?!

15

Tôi kinh ngạc nhìn tấm ảnh trước mặt.

Trong ảnh, tôi và Chu Đình đều trẻ hơn bây giờ vài tuổi.

Cả hai ngồi sát bên nhau, cánh tay hắn biến mất sau lưng tôi, có lẽ đang ôm lấy eo tôi.

Còn tôi thì có chút lo lắng, vô thức dựa vào người hắn.

Hình như hôm đó Chu Đình đã uống ít rượu, khuôn mặt với mã gen đỉnh của chóp kia càng hút hồn hơn bình thường, đôi mắt đào hoa sáng như sao.

Đôi môi mỏng của hắn hơi nhếch lên, biểu lộ tâm trạng vui vẻ.

Tấm hình này được chụp khi nào nhỉ?

A, tôi nhớ ra rồi.

Hình như hôm đó là sinh nhật Hạo Tử - bạn của Chu Đình, hắn đưa tôi theo cùng.

Lúc đấy tôi mới đồng ý giả làm bạn gái hắn, cũng là lần đầu tiên gặp đám bạn của hắn.

Sau đó bị một đám người láo nháo gọi “chị dâu”, sau đó nữa thì ngơ ngơ ngác ngác bị bọn họ lôi đi chụp một đống ảnh.

Tôi nhớ sau này mình có lấy hết dũng khí xin Chu Đình bức ảnh này, lúc đó hắn nói thế nào nhỉ?

Hắn im lặng một lúc, thản nhiên trả lời:

"Bọn họ không đưa cho tôi."

Tôi ngại nên không hỏi xin nữa.

Sau đó thì quên mất luôn.

Bây giờ bức ảnh này lại xuất hiện trên bàn làm việc của Chu Đình, thậm chí còn hơi ố vàng.

Tôi không nhịn được mà chạm vào nó, lẩm bẩm trong lòng.

Chu Đình đang nghĩ gì vậy?

Hắn dám công khai trưng bức ảnh chụp chung với chim hoàng yến trên bàn làm việc thế này, không sợ bị vị hôn thê kia trông thấy rồi tẩn tôi một trận sao?

Nhưng trong lòng lại lặng lẽ nảy sinh một suy nghĩ——

Chu Đình, liệu có phải giống như tôi nghĩ không?

16

Tôi nghĩ nát cả óc vẫn nghĩ không ra.

Cơn buồn ngủ do đêm qua bị lôi đi đánh trận đột nhiên ập đến, tôi ngáp một cái liền thiếp đi trên chiếc sofa nhỏ trong phòng làm việc của Chu Đình.

Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy tiếng ai đó mở cửa văn phòng.

Thư ký vừa mang nước cho tôi đang báo cáo gì đó, sau đó đột nhiên hạ giọng xuống.

Tôi mơ màng tỉnh lại.

Cơn buồn ngủ qua đi.

Có vẻ như Chu Đình đã về rồi.

Ngay lúc tôi đang định ngại ngùng mở mắt ra thì nghe thấy giọng nói cố tình hạ thấp và tiếng lật hồ sơ của Chu Đình.

"Hai ngày trước tôi đã đặt nhẫn đính hôn, lát nữa cô đi kiểm tra tiến độ đi, báo kích cỡ lễ phục mới đo hôm nay qua luôn."

"Vâng, Chu tổng."

"Để ý đến tiệc đính hôn trên đảo một chút. Đợi ngày thứ hai cầu hôn xong tôi sẽ đính hôn luôn.”

"Đã rõ."

Thư ký cung kính trả lời.

Tôi nằm trên ghế sofa, vừa tính mở mắt ra đã phải nhắm chặt lại.

Hóa ra Chu Đình thích người kia đến vậy.

Thích đến mức nóng lòng muốn cầu hôn rồi đính hôn ngay lập tức.

17

Mấy ngày trước khi đến đảo để nghỉ dưỡng, Chu Đình bận tới mức chân không chạm đất.

Hôm nào cũng đi sớm về khuya, song trên mặt lại không thể giấu nổi niềm vui.

Tôi nhìn Chu Đình đang tránh tôi nói chuyện điện thoại ngoài ban công, lặng lẽ moi lòng bàn tay.

Chỉ còn hai ngày nữa thôi.

Thực ra tôi cũng đoán được hắn sẽ nhân dịp nghỉ phép lần này để tổ chức tiệc đính hôn với cô gái kia.

Tôi lặng lẽ thở dài, tự hỏi đến lúc đó bản thân phải làm thế nào mới không bị mất mặt.

Nhưng vấn đề này không phải đơn giản, tôi vắt óc suy nghĩ mấy ngày trời vẫn không nghĩ ra được cách nào.

Cuối cùng đành ủ rũ đi theo Chu Đình lên máy bay tư nhân của đám thái tử gia.

Ai ngờ vừa đụng mặt với nhóm phú nhị đại thì từ đâu ra một chàng trai chuẩn vibe tỏa nắng đột nhiên hớn hở lao về phía Chu Đình.

Anh ta uốn éo hét lên:

"Chồng iu ơi~"

Phải miêu tả khoảnh khắc này thế nào nhỉ?

Tôi cảm thấy bản thân như vừa phát hiện ra một bí mật động trời của Chu Đình, trong lòng không khỏi bối rối.

Không thể nào...

Người hôm trước hẹn Chu Đình đi quẩy xuyên đêm vậy mà lại là đàn ông sao?

Cho nên Chu Đình mới nhờ tôi đóng giả bạn gái để che mắt người đời?

Phát hiện này khiến tôi chỉ muốn phun hết những từ ngữ th ô tục mà mình biết được trong đời ra

Cái tên gay mưu mô này ~#%@%

Dưới khoảnh khắc nghẹn họng trăn trối của tôi, Chu Đình trực tiếp dùng một chân đá văng tên kia ra.

Biểu cảm vô cùng ghét bỏ.

"Ngứa đòn à?"

Người nọ bị đá cũng không hề tức giận, lập tức hi hi ha ha lại gần.

"Anh Đình, mỗi lần bị em trêu, phản ứng của anh đều buồn cười thật đó hahahaha——”

“Lần trước em nhắn tin gọi anh là chồng yêu, thế mà anh cũng nhịn được.”

"Biến, lần đó là tôi lười để ý đến cậu thôi."

Chu Đình mất kiên nhẫn trợn mắt lườm anh ta một cái, cũng không bực bội, có vẻ đã quá quen rồi.

Ha?

Tôi lại bị hố lần nữa.

Giỡn mặt hả?

Chu Đình lúc này mới quay đầu lại nhìn tôi, chỉ liếc một cái thôi lông mày đã nhíu lại, sau đó như cười như không cười.

"Từ Uyển, sao biểu cảm của em kỳ quái vậy?”

“Đừng nói là em tưởng thật nhé?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Hoàn


18

Tôi rụt cổ lại, đi theo cái mặt vô cảm của Chu Đình lên máy bay tư nhân.

Cái vị tỏa nắng lúc nãy kia có lẽ nhận ra có gì không đúng, điên cuồng giải thích:

"Chị dâu! Lúc nãy em chỉ đùa thôi!’

"Em là bạn của anh Đình, Tiểu Khải. Em mới về nước gần đây thôi, bình thường tính em hay thích đùa giỡn, chị đừng hiểu nhầm nhé.”

Tôi thận trọng liếc nhìn gương mặt đen như đít nồi của Chu Đình, gật đầu như giã tỏi.

"Tôi hiểu, tôi hiểu."

Tiểu Khải thở phào nhẹ nhõm.

"Chị dâu, chị tha thứ cho em là tốt rồi, lỡ đâu hai hôm nữa hai người đính–”

“Sao nay cậu nói nhiều thế?"

Chu Đình ngồi bên cạnh đột nhiên giơ chân đạp Tiểu Khải thêm phát nữa, trực tiếp cắt ngang lời nói của cậu ta.

Tiểu Khải ai da một cái, sau khi bối rối nhìn Chu Đình thì càng cười lớn hơn.

"Em hiểu, em hiểu, hehe."

Nói xong cậu ta liền lượn đi nhập hội với đám phú nhị đại bên kia.

Tôi vẫn chả hiểu chuyện gì.

Nhưng làm gì có thời gian để cho tôi suy nghĩ, tôi phải đi dỗ cái vị Thái Tử gia Chu Đình khó ở này đã.

Chắc chắn cái vẻ sốc long trời lở đất ban nãy của tôi đã khiến vị này không vui.

Kiểu gì cũng phải kết thúc, nhưng cũng không nên kết thúc bằng một trận cãi vã được.

Có thế nào đi nữa, tôi và Chu Đình cũng phải chia tay trong êm đềm.

Dù sao thì tôi cũng thích hắn.

Ngay từ lần đầu gặp Chu Đình trong phòng bếp đã thích rồi.

Cho nên sau này bị bao nuôi, tôi cũng không phản kháng.

Tôi cũng từng ảo tưởng đến một cái kết có hậu như trong những bộ truyện ngôn tình, khi mà nữ chính từ cô bạn gái giả trở thành tình yêu đích thực của nam chính.

Nhưng có vẻ là tôi nghĩ nhiều.

Lòng tôi chua chát, hiếm khi đánh bạo nắm lấy tay Chu Đình.

Trong lòng mang theo những tâm tư thầm kín cùng những hi vọng xa vời sẽ không bao giờ thành hiện thực.

Vẻ mặt không vui vừa rồi của Chu Đình bỗng dịu đi, lông mày thả lỏng nhu hòa.

Hắn bất đắc dĩ quay đầu hôn lên môi tôi.

"Từ Uyển, em đúng là đồ ngốc."

Giọng điệu lưu luyến của hắn càng khiến tôi khổ sở hơn.

Đúng vậy, em là đồ ngốc vụng trộm say mê kim chủ của mình.

19

Từ lúc lên đảo, Chu Đình bận rộn đến mức chẳng thấy bóng dáng đâu.

Tôi không muốn tự làm mình mất mặt nên ở khách sạn một mình.

Tâm trạng chán nản vô cùng.

Thậm chí còn định khui hai chai rượu để lấy dũng khí, đợi đến lúc Chu Đình cầu hôn thì lao đến cướp người.

Nhưng cũng chỉ là nghĩ.

Tối hôm đó, tôi đợi mãi mà vẫn chẳng thấy Chu Đình trở lại.

Nhìn ra ngoài cửa kính chạm sàn trong khách sạn, hình như có người tổ chức chuyện lãng mạn gì đó trên bãi cát.

Ồ, có vẻ như ai đó đang định cầu hôn người yêu.

Gần đây đang có trend lên đảo cầu hôn hả?

Lúc này, điện thoại của tôi đột nhiên vang lên.

Chu Đình gửi tin nhắn cho tôi: [Từ Uyển, em xuống bãi biển đi.]

Tôi hơi bối rối nhưng vẫn vâng lời mà đi xuống, rong bộ ra bãi biển.

Không biết hôm nay tôi trúng phải số đào hoa gì mà dọc đường có cả chục mỹ nam tặng hoa hồng cho tôi.

Ai nấy đều mỉm cười thân thiện.

Lúc đầu tôi còn bối rối, nhưng sau đó nhịp tim đập càng ngày càng mạnh, càng ngày càng nhanh.

Chuyện này hình như là, có ai đó cố ý sắp đặt.

Trong phim cũng hay có tình tiết như này, nữ chính đi đến cuối con đường sẽ nhận được một màn cầu hôn.

Trong chớp mắt, một ý nghĩ ngông cuồng lóe lên trong đầu tôi——

Ngông cuồng đến nỗi tôi không dám nghĩ lại lần thứ hai.

20

Tôi bàng hoàng bước xuống bãi cát, Chu Đình đang đứng giữa sân khấu chính của buổi lễ lãng mạn tôi vừa thấy qua khung cửa sổ trên khách sạn kia.

Dáng người cao ráo, đẹp trai chói mù hai con mắt chó của tôi.

Xung quanh là hội anh em bạn bè của hắn.

Hóa ra Chu Đình thực sự muốn cầu hôn.

Bấy giờ, thái tử gia vẫn chăm chú nhìn tôi mới vẫy vẫy tay, gọi tôi như gọi một con cún.

Hắn nói:

"Uyển Uyển, lại đây."

Tôi mím môi, chậm rãi bước tới.

“Chu Đình, đây——”

Chu Đình ngắt lời tôi, giọng điệu ngập ngừng, ánh mắt sáng lấp lánh:

"Từ Uyển, anh nghĩ em đã đoán được rồi.”

"Anh đã thích em ngay từ lần đầu trông thấy em trong phòng bếp, chúng ta biết nhau năm năm, cũng yêu nhau năm năm. Và mấy chục năm sau nữa, anh vẫn muốn được ở bên em, cho nên đây sẽ là thời khắc quan hệ giữa chúng ta thay đổi.”

Trước ánh mắt ngơ ngác của tôi, hắn quỳ một gối xuống, mở chiếc hộp đựng nhẫn kim cương 10 carat ra trước mặt tôi.

Vô cùng chói lóa.

Sau đó, hắn nói: "Từ Uyển, gả cho anh nhé?"

!!!

?????

Tôi ngơ ngác.

Tôi ngỡ ngàng, tôi muốn bật ngửa.

Giống như là có một quả bom nguyên tử quăng thẳng vào đầu tôi, tai tôi ù đi, mắt nổ đom đóm, trong đầu pháo hoa bắn bùm bùm.

Chu Đình đang...

Cầu hôn tôi sao?!

Người hắn cầu hôn, thực sự là tôi đúng không??

Tim tôi đập như sấm.

Dưới ánh mắt nghiêm túc, lo lắng của Chu Đình và tiếng reo hò phấn khích của những người xung quanh, tôi mất một lúc lâu mới kịp phản ứng lại.

Tôi há miệng run rẩy cảm thán:

“Thời buổi này còn có chuyện chim hoàng yến biến thành chính thất nữa cơ à, còn rơi lên người mình nữa chứ.”

Lời vừa thốt ra, khu vực xung quanh đột nhiên rơi vào trạng thái im lặng ch ết chóc.

Bằng mắt thường tôi có thể thấy vẻ mặt của Chu Đình từ lo lắng chuyển sang bối rối, sau đó thì trực tiếp quay trở lại bình thường.

Tốc độ rất nhanh, như thể cưỡi tên lửa vậy.

Cuối cùng, hắn mỉm cười.

Cười trong giận dữ.

Thái tử gia nghiến răng nghiến lớn nhìn tôi.

“Chim hoàng yến biến thành chính thất?”

Tôi rụt rè nói: “Thì quan hệ trước đây của chúng ta không phải như vậy sao? Anh còn ký cả hợp đồng với em, bây giờ anh cầu hôn thành công thì em là chim hoàng yến thượng vị còn gì.”

Chu Đình hít một hơi thật sâu, giống như đang đ è xuống ý định muốn lao vào xúc tôi.

Tôi cảm nhận được có biến, ngập ngừng hỏi: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Chu Đình đứng dậy, không chút do dự đeo chiếc nhẫn kim cương lớn vào ngón tay tôi.

Sau đó cười lạnh.

"Mấy suy nghĩ linh tinh của em lúc nào cũng có thể khiến anh bất ngờ.”

"Anh chưa bao giờ coi em là chim hoàng yến.”

"Từ ngày đầu tiên hẹn hò với em, Anh đã coi em là bạn gái của mình.”

"Hợp đồng kia là để bảo vệ lòng tự trọng cho em mà thôi, anh không muốn khoản nợ không quan trọng kia ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta."

Chu Đình dù đã tức đen cả mặt rồi nhưng lời lẽ vẫn rõ ràng.

Mắt tôi trợn lên đầy hoài nghi.

Tôi thì coi hắn là kim chủ, không dám thổ lộ tình cảm, hắn lại luôn coi tôi là bạn gái.

Giữa tiếng cười rộn ràng của những người khác, Chu Đình nghiêng người về phía trước và ôm lấy tôi.

Hắn cười như không cười, khàn giọng nói bên tai tôi:

"Nhưng mà nếu em thích quan hệ như vậy, tối nay chúng ta có thể thử một chút."

Tôi giật mình, cảm thấy thắt lưng bắt đầu đau âm ỉ: “Chồng ơi, anh nghe em giải thích!”

"Xưng hô được thông qua, lý do thì bác bỏ."

Tôi bĩu môi, nhưng rồi lại vui vẻ nhào vào vòng tay hắn.

Hóa ra mọi thứ đều có nguyên nhân cả.

Một người lạnh lùng như Chu Đình lại đột nhiên chủ động đưa tôi về nhà, giúp tôi trả nợ, đặt ảnh của bọn tôi trên bàn làm việc, lén lút giấu tôi gọi điện bàn chuyện cầu hôn, còn tỏ ra bình tĩnh rủ tôi đi nghỉ dưỡng trên đảo.

Tôi cười hì hì ôm lấy Chu Đình, thỏa mãn vô cùng.

"Chu Đình, em muốn nói cho anh một bí mật."

"Hử?"

“Thật ra hồi đó em cũng thích anh ngay từ lần đầu gặp anh.”

Dứt lời, trong đôi mắt thường ngày luôn lạnh nhạt của Chu Đình bỗng nổ bùng từng đợt pháo hoa rực rỡ, vô cùng đẹp mắt.

Ngoại truyện: (Góc nhìn của Chu Đình)

Tôi từng hồi tưởng lại không biết bao nhiêu lần cảnh tượng lần đầu tiên gặp nhau của tôi và Từ Uyển.

Ở trong phòng bếp của tôi.

Lúc ấy, tôi mệt mỏi vì vừa làm việc liên tục mấy ngày về.

Sau đó thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân xa lạ.

Rồi một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên:

“Ôi, nếu mình đem bán hết mấy bức tranh này đi, có lẽ sẽ lập tức trở thành VVIP của quán bar toàn trai đẹp ấy nhỉ?”

Tôi: "……"

Tôi suýt thì sặc nước.

Sau khi đè nén cảm giác mắc cười trong lòng, tôi nhàn nhã ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy một nữ sinh dịu dàng đang đứng ở đó.

Gương mặt xinh đẹp thanh tú, mái tóc đen như mực mềm mại rủ trên vai.

Khoảnh khắc trông thấy tôi, em cũng ngơ ngác không kém.

Nhớ lại hôm trước mẹ có nhắc đến việc thuê gia sư cho em trai, tôi thuận miệng hỏi một câu:

“Cô là gia sư của em trai tôi?”

"Vâng thưa ngài."

Nữ sinh ngoan ngoãn gật đầu, bàn tay lo lắng nắm lấy vạt áo, đâu còn dáng vẻ đòi đến quán bar toàn trai đẹp như hồi nãy.

Tôi đáp lại, cụp mắt xuống che đi ý cười.

Haha, bên ngoài thì ngoan ngoãn, trái ngược hẳn với cá tính bên trong.

Rất thú vị, tôi thực sự muốn làm quen với em.

Sau đó, tôi đã chủ động đưa em về trường.

Từ một lần biến thành rất nhiều lần.

Từ Uyển giống như cái cây xấu hổ vậy, chỉ mới trêu một chút thôi là em sẽ lập tức thu mình lại giả vờ ngoan ngoãn.

Thỉnh thoảng, em sẽ thả ra một câu chấn động, sau đó sẽ gấp gáp mà che giấu chúng.

Một lần nọ, vì đưa em về mà tôi lỡ để đám bạn bị leo cây.

Lúc bạn tôi gọi điện đến cũng bất ngờ, hỏi han: “Anh Đình, dạo này bận gì à? Sao không đến?"

"Bận đưa gia sư của em trai về."

"Rảnh thế cơ à? Đừng nói là thích cô gia sư kia rồi nhé?"

Tôi nhìn bóng dáng đang đi về phía mình, chậm rãi trả lời lại:

"Có lẽ vậy."

Có lẽ tôi thích Từ Uyển rồi.

Vì thế khi em bị đám đòi nợ chặn đường, tôi đã đứng ra giúp em trả tiền.

Từ Uyển nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe.

Trái tim tôi rung động, không nhịn được nói ra những suy nghĩ trong lòng:

"Từ Uyển, em không cần phải trả lại mấy chục vạn này.”

"Đương nhiên tôi cũng không giúp em không công, tôi cần em làm bạn gái của tôi.”

"Dạo này mẹ tôi cứ giục tôi kết hôn, nếu em chịu làm bạn gái tôi, mẹ tôi sẽ vui vẻ hơn.”

Từ Uyển ngoan ngoãn như vậy, mẹ chắc chắn sẽ yêu quý em.

Em khẽ giật mình, dù đã đồng ý lời đề nghị của tôi nhưng vẫn nhất quyết muốn trả lại tiền cho tôi.

Để bảo vệ lòng tự trọng của Từ Uyển, tôi đành nhờ trợ lý làm một bản hợp đồng tình yêu, tôi không muốn khoản nợ này ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chúng tôi.

Tôi không thèm nhìn đã ký luôn vào đó. Từ Uyển cũng nhanh chóng làm theo.

Cả nhà đều vui.

Sau đó, em tiết kiệm cố gắng trả lại cho tôi từng chút một, còn tôi thì càng vung tay cho em nhiều hơn.

Tôi vẫn luôn cho rằng hai chúng tôi là lưỡng tình tương duyệt.

Mãi đến khi tôi bí mật lên kế hoạch đi nghỉ dưỡng trên đảo để cầu hôn với Từ Uyển thì mới thấy vẻ mặt ngơ ngác của em.

Tôi nhìn Từ Uyển run rẩy nói: “Thời buổi này còn có chuyện chim hoàng yến biến thành chính thất nữa cơ à, còn rơi lên người mình nữa chứ..”

"..."

Tôi tức tới mức bật cười.

Tôi coi em như bạn gái, còn em thì hết nghĩ tôi là gay lại nghĩ tôi là kim chủ bao nuôi em.

Mạch não của Từ Uyển đúng là khiến tôi phải mở mang tầm mắt, chỉ biết dở khóc dở cười.

Giữa những tiếng đùa giỡn, trêu chọc của bạn bè, tôi vừa tức vừa buồn cười, giang tay ôm lấy em.

Ngày hôm sau, tôi liền kéo em đi thẳng đến Cục dân chính.

Thành công xóa tan sự nghi ngờ và sợ sệt của em.

Đó là tình yêu của tôi.

- Hoàn-
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom