Cập nhật mới

Dịch Full Bạn Trai Tôi Là Trùm Trường

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,660
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Tôi Là Trùm Trường

Bạn Trai Tôi Là Trùm Trường
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Bài tập cuối kỳ bị om, tôi ngồi xổm dưới ký túc xá nam khóc lóc.

Lúc sau, trùm trường bịt tai đi ra.

"Đừng khóc nữa, cùng lắm thì ông đây làm bạn trai của em."

Tôi ngây người ra vài phút, duỗi tay ôm eo anh, càng khóc lợi hại thêm: "chồng ơi, ôm ôm".

Mặt hắn vừa đỏ vừa đen.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,660
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Là sinh viên nông nghiệp, sau khi chia tay, tôi biến nỗi buồn từ giận dữ thành động lực để hoàn thành bài tập cuối kỳ của mình là nuôi gà trở nên khỏe mạnh và mập mạp.

Tôi nghĩ rằng tôi sẽ đứng nhất trong chuyện này.

Mua thức ăn xong, tôi đi bộ đến ký túc xá nam.

Bạn cùng phòng gọi điện cho tôi và nói rằng gà của tôi bị bắt đem đi hầm khi cô ấy đang ăn cà chua bi trồng cạnh nhà, chỉ để lại lông gà ở trên mặt đất.

Bài tập cuối kì của tôi vừa biến thành một đống lông gà.

Chỉ vỏn vẹn hai tuần, bạn trai đã thổi bay tôi, con gà của tôi mất sạch, điểm kém và tôi trượt kỳ thi.

Cúp điện thoại xong, tôi không nhịn được nữa, chân mềm nhũn, ngồi xổm trên bậc thềm và bắt đầu khóc.

Một số chàng trai mở cửa sổ và thò đầu ra.

Chàng trai A: “Ai lại nỡ bỏ bạn gái xinh đẹp ở đây vậy?”

Chàng trai B: “Nữ sinh ơi, sao em không để ý đến anh?”

Cậu bé C: “Nói cho tôi biết tên cặn bã đó là ai, tôi sẽ giúp cậu trộm đồ ăn của hắn.”

Cậu bé D: "Sao tôi nhớ bạn trai của bạn nữ đang ở dãy nhà ký túc xá phía nam? Có phải em khóc nhầm dãy nhà không?"



Một lúc sau, trùm trường bịt tai đi xuống với vẻ mặt lạnh lùng.

Các chàng trai trên lầu lập tức rút đầu lại.

Chu Túy, trùm trường, có nền tảng quyền anh, cao 1 mét 9 và khí chất 2,8 mét.

Anh luôn đứng đầu danh sách nam thần khó theo đuổi nhất trong trường.

Bình thường hắn có vẻ không muốn tiếp cận người lạ, bất kể nam hay nữ đều có chút sợ hãi.

Cách đây hai tuần, tôi bị bong gân ở chân và đi lại khó khăn.

Anh dẫn đầu một nhóm người chặn tôi và bạn trai trên một con đường ít người qua lại.

Bạn trai tôi thấy tôi thấy tình hình không đúng liền đẩy tôi về phía trước, chân như bôi dầu trơn mà bỏ chạy.

Tôi một chân nhảy hai bước, trọng tâm không ổn định và ngã úp mặt xuống trước mặt mọi người.

Có mấy thằng cố nhịn cười đến nỗi mặt tím tái.

Chu Túy sốt ruột kéo tôi lên khỏi mặt đất, tôi lập tức nhảy cách xa anh ấy ba mét, hai tay bảo vệ trước người.

“Anh không nên đánh con gái đúng chứ?”

Chu Túy: "..."

Vài phút sau, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, hóa ra Chu Túy được giáo viên phái đi phát giấy *CET-6!

*CET-6: là kỳ thi ngoại ngữ tiếng Anh của sinh viên đại học và sau đại học tại Trung Quốc, kỳ thi gồm 2 hệ là CET4 (4 cấp độ) và CET6 (6 cấp độ).

Hãy nói xem, đi đưa đồ có cần thiết phải ăn mặc thật ngầu không?

Sau khi đưa bản ghi cho tôi, anh lười biếng nhướng mi nhìn về hướng bạn trai đang chạy trốn, giọng nói lạnh lùng.

"Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, nhớ dọn rác xung quanh nhé."

Tôi ngượng ngùng cúi đầu: “…Được – được.”

Nhờ anh mà mối tình đầu của tôi đã kết thúc một cách lãng sẹc khi nó bắt đầu cách đây không lâu

Vì vậy, bây giờ nhìn thấy Chu Túy đến, tôi càng buồn và càng khóc nhiều hơn.

Chu Túy nhíu mày, lạnh lùng ôn nhu nói: "Đứng lên."

Tôi giật mình và loạng choạng đứng dậy, trên mặt vẫn còn đọng lại nước mắt trông thảm cực kỳ.

Anh khẽ cau mày nói: "Đừng khóc nữa, khó chịu quá, không để người khác ngủ à."

Tôi nức nở và trả lời: "Tôi xin lỗi, nhưng mà bạn trai của tôi..."

Gà tôi yêu thích nhất bị người ta hầm rồi!(呜呜呜呜: tiếng ngỗng_mình không biết diễn đạt như thế nào)wu wu wu wu……

Chu Túy lười biếng tựa vào tường: "Người đàn ông kia có gì tốt? Cùng lắm thì ông đây làm bạn trai em."

Đợi đã!

Anh nói gì?

Anh thấy tôi phiền phức, vậy tại sao anh lại tặng cho tôi một người bạn trai?

Tôi sửng sốt, lặng lẽ nhìn Chu Túy trong vài giây.

Hàng mi như lông chim dưới cặp kính gọng vàng che mất nửa mắt của cô.

Có chút khó chịu và một chút buồn ngủ trong con ngươi đen kia của anh.

Da trắng nhợt, trán ba chiều(cao), sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng màu hồng nhạt hơi mím nhẹ, tạo cho anh một cảm giác xa lạ, khác xa với người khác.

Chu Túy... thật đẹp.

Lần trước tôi vì quá sợ hãi và xấu hổ đến mức không dám nhìn kỹ hơn.

Quả nhiên ông trời vẫn còn yêu thương tôi.

Dù anh ấy đã lấy đi con gà và mối tình đầu của tôi nhưng sau đó anh ấy đã cho tôi một người bạn trai tuyệt vời.

Tôi nhào tới ôm eo anh, tựa đầu vào ngực anh, càng khóc lợi hại thêm: “Chồng ơi, ôm ôm.”

Đột nhiên, có thêm nhiều cái đầu xuất hiện ở cửa sổ tầng trên, thì thào thì thầm.

"Tôi nói này, cô gái này đúng là không sợ hổ, dũng cảm như vậy, gan thật lớn."

Một số người thậm chí còn không sợ chếch là gì lôi điện thoại ra chụp ảnh.

Chu Túy ngẩng đầu liếc nhìn lên lầu, tất cả những cái đầu đầy lông đó đều nhanh rút lại vào trong để bảo toàn tính mạng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,660
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


2

Anh ta kéo tôi lại như xách một con gà nhỏ, giọng điệu của Chu Túy rất dữ dội: "Gọi bậy bạ cái gì?"

Tôi khịt mũi, nhỏ giọng nói: “Không phải anh nói sẽ cho tôi một người bạn trai sao?”

Chu Túy cười nhẹ: “Tôi có nói là sẽ tự mình bồi thường cho em sao?”

Anh ta hơi cúi người xuống, tạo ra một cái bóng khổng lồ, không hiểu sao mang lại cho người ta cảm giác áp bức mãnh liệt.

Tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh hơn.

Lòng can đảm vừa dồi dào một cách khó hiểu do cảm xúc phấn khích giờ đã không còn nữa.

Hình như anh ấy chỉ nói sẽ cho tôi một người bạn trai chứ không cho tôi biết người đó là ai.

Trên mặt có chút nóng bừng, tôi xấu hổ cúi đầu, cắm ngón chân xuống đất.

Chu Túy

: "Hơn nữa, tôi có thể đổi lấy thứ rác rưởi đó với giá trị tương đương được không?"

Không, không, không, anh còn hung dữ hơn anh ta nhiều...

Tôi liếm môi dưới, dùng giọng rất nhẹ nói: “Vậy ai sẽ là bạn trai của tôi?”

Anh xoa xoa lông mày, hít một hơi thật sâu: “Em thật sự muốn yêu à?”

Tôi lau nước mắt và gật đầu lia lịa.

Tôi đã giữ nó trong sáu năm ở trường cấp hai và cấp ba, nếu tiếp tục giữ nó, tôi sẽ sớm nhìn thấy thế giới và trở thành một nữ tu sĩ.

Mấy nam sinh ở tầng trên thò đầu ra nói: "Anh Chu, để em đăng ký trước nhé."

“Vậy tôi sẽ là người thứ hai.”

"Tôi, tôi, tôi là người thứ ba."

Khóe miệng của tôi dần dần nhếch lên, thậm chí tôi còn lập sẵn lịch trình cho chúng trong đầu.

Chu Túy: "...Cút ra ngoài!"

Cậu bé trả lời một cách giận dữ: "Được rồi."

Cửa sổ lại đóng lại và nụ cười của tôi biến mất.

Tôi nhìn chằm chằm vào Chu Túy với vẻ mặt buồn bã và đấm anh ta hai cú khi anh ta không chú ý.

Đây là lần thứ hai anh ta phá hỏng cuộc hôn nhân của tôi!

Chu Túy quay lại nhìn tôi.

Tôi vội vàng bỏ tay ra, cúi đầu nhìn chỗ khác, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Chu Túy bối rối nhếch môi, lấy điện thoại di động ra, mở mã QR rồi đưa cho tôi.

Anh ta đang làm gì vậy?

Chu Túy nhướng mày: "Sao em hoảng hốt vậy? Thêm WeChat của anh đi, bạn gái."

Anh phát âm ba chữ cuối cùng rất nhẹ nhàng, nhưng âm thanh kết thúc lại kéo dài mơ hồ, khiến người ta cảm thấy trong lòng tê dại, giống như một con côn trùng nhỏ đang bò.

Tôi đỏ mặt, ngơ ngác hỏi: “Anh không kén chọn nữa à?”

Anh ấy không muốn làm bạn trai của tôi sao?

Nghe vậy, khí phòng xung quanh Chu Túy lập tức nguội đi, hắn tiến lên một bước, mùi bạc hà tươi mát phả vào mặt, khiến hắn tràn đầy cảm giác áp bức.

"Sao vậy, một mình anh không thể thỏa mãn em được, em còn muốn bao nhiêu nữa?"

Tôi lập tức bỏ cuộc, “Không... chỉ một người là đủ rồi.”

Tại sao người đàn ông này lại... ủ rũ như vậy?

Sau khi thêm WeChat và trở về ký túc xá, tôi vẫn còn bối rối.

Tôi vừa khóc một mình vừa có bạn trai?

Trong danh sách những nam thần tượng khó theo đuổi nhất, chính là người đứng đầu... vậy thôi?

*周醉怕不是只是陪我玩过家家吧。:Có lẽ Châu Túy vừa chơi nhà với tôi. (mình không hiểu câu này nói gì cho lắm nên bạn nào biết chỉ tui với nha)

Tôi cầm điện thoại bấm vào ảnh đại diện của Chu Túy - phông nền tông màu ấm, một chàng trai đang nhìn lên, không biết đang nhìn gì.

Tuy tính cách lạnh lùng nhưng avatar của anh lại rất hiền lành và dễ thương.

Tôi do dự một lúc rồi lặng lẽ đổi biệt danh thành “chồng” như một kẻ trộm. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,660
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


3

Tôi nằm trên giường, tay ôm con gấu bông, bồn chồn và luôn có cảm giác muốn nói điều gì đó, thế là tôi quyết địch mở điện thoại ra và nhắn cho Chu Túy.

Sau khi suy nghĩ một lúc, xóa đi xóa lại, cuối cùng cũng chỉ gõ được một câu:

"Anh còn ở đó không?"

Một giây, hai giây, ba giây...

Quả thật không sai, chờ đợi là hạnh phúc.

Đúng lúc này, bên kia truyền đến một thanh âm, thanh âm trầm thấp khàn khàn, hơi thở mạnh mẽ, kèm theo một chút buồn ngủ nhưng lại lộ ra vẻ dịu dàng.

"Dù gì thì tôi vẫn sẽ ở đây trong vài năm tới. Em có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Tôi: "...Cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi, ngay giờ phút này anh có phải là bạn trai của tôi không?"

Khi tin nhắn được gửi đi, tôi cảm thấy những lời tôi nói quả thật, tôi muốn rút lại câu vừa rồi.

Giọng nói của Chu Túy lập tức vang lên.

"Trần Quai, tôi với em là một đôi, chuyện này em có thể cùng tôi xác nhận lại nhiều lần, đáp án cũng đều như nhau."

Tôi không khỏi gõ bàn phím nhanh hơn: “Ồ, anh có thể gửi cho tôi một vài bức ảnh của anh được không?”

Vòng bạn bè của Chu Túy quá ít, chẳng có ai cả.

Nếu không, tôi sẽ không cần phải thẳng thắn như vậy đâu.

Sau khi bấm nút thoại, Chu Túy cười nhẹ hai tiếng, khiến tim tôi đập rung lên.

"Bây giờ là một giờ sáng, em không ngủ mà lại xin ảnh của tôi để ngắm à"

Tôi đỏ mặt: “Tôi chỉ muốn xem hình bạn trai của tôi cũng không được sao?”

Hehe, không phải là không thể.

Chỉ xoa dịu trái tim bị tổn thương của tôi.

Chu Túy lần này không nói nữa, thay vào đó gõ chữ: "Nữ xã hội đen, đi ngủ đi!"

Hmm...làm sao tôi có thể thay đổi khuôn mặt của mình nhanh hơn việc lật trang sách?

Nữ xã hội đen? Nói về tôi?

Anh ta không phải là trùm xã hội đen số một ở H sao?

Tôi biết nó rất khốc liệt.

Chẳng trách anh ta vẫn độc thân sau ba năm đại học dù đã tìm được bạn đời.

Tôi tức giận định tắt điện thoại nhưng đột nhiên trên ảnh đại diện "chồng" của tôi trên WeChat xuất hiện một chấm đỏ.

Tôi bấm vào thì thấy ảnh Chu Túy đang nằm nghiêng trên giường.

Chiếc chăn bông chật đến mức tôi không thể nhìn thấy gì cả.

Ánh sáng lờ mờ hầu như không thể nhìn thấy được những đường nét sắc xảo.

Châu Túy: “Tôi không thích chụp ảnh, trong album không có ảnh nào cả, tôi chỉ chụp một tấm thôi, em xem đi.”

Tôi từ từ nhếch khóe miệng lên và đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc dễ thương "Chúc ngủ ngon".

Cảm giác yêu một người là trùm trường có vẻ tuyệt vời hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

Ngày hôm sau, tôi dậy sớm, trang điểm nhẹ nhàng và lấy chiếc váy nhỏ xinh từ chiếc hộp ra.

Người bạn thân nhất của tôi không khỏi bất ngờ bước ra khỏi giường, và ngay lập tức mở to mắt khi nhìn thấy tôi.

"Thôi xong! Trần Quai đã dậy rồi, hôm nay là ngày đầu tiên đến muộn, tiêu thật rồi."

TÔI:"……"

"Không, mới có bảy giờ thôi. Sẽ không trễ giờ đâu." Bạn thân nhất của tôi nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi nhéo cằm tôi.

Nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

"Này, đừng nói cậu bị người ta trộm gà nên mới ra nông nổi như này sao?"

Tôi nhẹ nhàng vỗ nhẹ bàn tay của Lục Khả, nhìn vào gương, may mắn là lớp trang điểm còn chưa tẩy đi.

Lục Khả khoanh tay, nheo mắt lại: "Trần Quai, cậu có chuyện gì, có phải cậu đang giấu mình cái gì không?"

Tôi vội vàng chạy ra ngoài nói: “Bạn yêu à, khi nào về mình sẽ kể cho cậu nghe.”

Sáng nay Chu Túy có lớp, nếu đến sớm có lẽ sẽ gặp được anh ấy trước giờ học.

Hai lần đầu tiên gặp Chu Túy là những giây phút xấu hổ nhất đối với tôi.

Lần này tôi phải trả thù cho sự xấu hổ của mình.

4

Mặc dù trong phòng học có rất nhiều người, nhưng khi nhìn qua cửa sổ, người đầu tiên chú ý tới chính là Chu Túy.

Anh ta nằm trên bàn, hơi cong lưng, lộ ra một đường cong đẹp mắt, có chút hung hãn, giống như một loại dã thú nào đó đang ngủ trưa.

Mọi người xung quanh tự động cách xa anh ta 3 mét.

Tôi gọi một nam sinh đang thu bài tập ở cửa: “Cậu có thể đánh thức Chu Túy dậy giúp tôi được không?”

Thiếu niên tựa hồ đã quen rồi, "Anh Chu đang ngủ. Đưa thư tình cho tôi đi. Tôi không nhận quà, không dùng WeChat được."

Tôi: “Không có thư tình, chỉ có người đang nằm ở đây thôi…”

Chàng trai: “Ồ, em muốn đích thân tỏ tình phải không? Em gái, anh không có ý đe dọa gì em đâu. Chín trong mười người đích thân tỏ tình với Chu ca ca sẽ rời đi trong nước mắt. Đặc biệt là khi em ăn mặc lòe loẹt yếu đuối như thế này thì Chu ca là người khó chịu nhất.”

Cúi đầu nhìn chiếc váy nhỏ, Chu Túy không thích kiểu dáng này sao?

Nhiều người lần lượt tụ tập xung quanh tôi, có rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm vào tôi, như thể họ chỉ đang xem kịch hay trước mắt chứ không quan tâm gì tới tôi.

Nỗi sợ xã hội của tôi đã không còn nữa và ngay lúc này tôi muốn rời đi.

"Lại đây."

Một giọng nói lạnh lùng mang theo chút lười biếng khiến tôi dừng bước.

Chu Túy đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi tới trước mặt tôi, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng: “Tìm tôi à?”

Trước đó là có tìm, nhưng bây giờ thì không muốn tìm nữa.

Có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi chỉ muốn chạy thật nhanh.

Tôi lo lắng và nghĩ: “Hôm nay mình dậy sớm và phải đến lớp”.

Chu Túy lười biếng nói: "Phòng học nào?"

Tôi chọn ngẫu nhiên một số, "312."

Chu Túy: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói có một lớp học trong phòng tắm đấy.”

312 Đây là phòng tắm phải không?

Anh hạ giọng: “Lừa dối tôi?”

Tôi không dám nhìn thẳng vào Chu Túy, chỉ có thể chậm rãi cúi đầu, nhỏ giọng ngụy biện... A, không, giải thích đi.

"Có lẽ tôi nhớ nhầm, tôi...tôi đi trước."

Anh còn chưa nói xong thì chuông vào lớp vang lên, những người khác giải tán.

Giáo viên đứng trước cửa nhìn tôi và Châu Túy: "Hai đứa uống gió tây bắc ở đâu vậy? Mau về chỗ ngồi đi!"

Chu Túy: "Được."

TÔI:???!

Chu Túy hơi ghé sát vào tai tôi, trầm giọng nói: "Sau này đừng trốn tránh tôi, nếu không thì tôi sẽ cho em biết tay."

Hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi, cảm giác tê dại truyền vào tim, tôi lập tức đỏ mặt.

Chu Túy...có lẽ là cung Bọ Cạp.

Ngay khi tôi vừa ngồi xuống, vô số ánh mắt từ xung quanh nhìn tôi, họ nhìn chằm chằm như thế càng khiến tôi ngại ngùng và xấu hổ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui.

Tôi nghe không hiểu lời giảng của thầy, chỉ có thể hơi nghiêng đầu, lén nhìn Chu Túy.

Điều đáng ngạc nhiên là anh ấy chăm chú lắng nghe rất cẩn thận và thỉnh thoảng còn ghi chép.

Chữ của Chu Túy viết rất đẹp, bàn tay của anh ấy lại càng đẹp hơn, nhìn lại chữ của tôi quả thật không bằng một nửa của người ta.

Tôi chợt nhận ra rằng Chu Túy là một võ sĩ quyền anh, và cái danh trùm trường của anh ta đạt được nhờ những nấm đấm có một không hai.

Bố tôi từng nói, những người thường xuyên đánh nhau đều có mối hận thù trong người, điều này có thể thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng Chu Túy có vẻ khác với họ, anh có vẻ khác xa với thế giới bên ngoài.

Và anh có mùi bạc hà dễ chịu, không nồng nặc mùi thuốc lá hay rượu.

Chu Túy: “Tôi đẹp trai không?”

Tôi hoảng hốt vội vàng nhìn đi chỗ khác: "Hả? À, tôi không có nhìn trộm anh."

Tôi không biết tìm câu trả lời nào cho thích hợp, tôi bực bội cúi đầu xuống.

Chu Túy hạ mi xuống, giọng điệu vui tươi nói: "Em lại làm bộ cái gì, đừng tưởng tôi không biết"

Tôi lẩm bẩm: "Tôi... Tôi không có."

Tôi vốn sinh ra đã có giọng nói ngọt ngào và êm dịu, điều này chính là một lợi thế của tôi.

Cuối cùng cũng ra khỏi lớp, Chu Túy đi giúp giáo viên phát giấy.

Vừa định rời đi, tôi thấy một đám người từ cửa đi vào, trông họ có vẻ hơi vội.

"Nghe nói Chu ca ca hôm nay mang theo một cô gái, cô ấy rất đáng yêu, nhìn bên ngoài là một cô gái ngoan ngoãn, nhưng bên trong lại là một người hư hỏng."

“Không thể nào, Chu ca ca không phải dị ứng với sự *làm dáng sao?”

*làm dáng: làm cho hình thức bên ngoài trở nên đẹp hơn (bằng trang điểm, chải chuốc) nói chung là sửa soạn, làm đẹp.

Khi đám người họ đang nói chuyện, có rất nhiều người tiến đến và vây quanh tôi.

"Này, bạn cùng lớp, cậu là ai? Hình như tôi chưa từng gặp cậu?"

"Mày ngu thật, mày không nhận ra rằng đây là đàn em khối dưới sao? Nói chuyện với đàn em hãy cẩn thận."

"Ồ, sư muội! Sư muội, ngươi cùng Chu ca ca có quan hệ thế nào? Trước đây hắn chưa bao giờ cho nữ sinh ngồi cạnh."

"Sư tỷ, hình như em đã nhìn thấy chị trong buổi bảo vệ giải thưởng quốc gia, em phụ trách chuyển ghế, chị còn nhớ không?"

TÔI:"……" 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,660
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


5

“Mấy người đang làm gì vậy? đừng làm bé nhà tôi sợ.”

Chu Túy xuyên qua đám đông và đi về phía tôi.

Giữa những tiếng nói ồn ào, bụng tôi gầm gừ dường như đặc biệt rõ ràng.

Chu Túy: "Có đói không?"

Tôi lắc đầu.

Kết quả là giây tiếp theo, bụng tôi kêu to hơn.

Chu Túy: “Bạn gái tôi đói rồi, tôi dẫn cô ấy đi ăn trước, hôm khác tôi sẽ giới thiệu cô ấy với mọi người sau.”

Tại sao ba từ về bạn gái này khi thốt ra từ miệng anh ấy nghe lại *mơ hồ đến vậy?

*mơ hồ: không rõ rệt, thiếu chính xác.

Trái tim của những người nghe nó đập nhanh hơn.

Mọi người bất ngờ một lúc rồi đồng thanh mỉm cười: "Thì ra là chị dâu của tôi!"

Nam sinh đang thu bài tập ở cửa cười rạng rỡ nhất: “Anh Chu thật có mắt thẩm mỹ, chị dâu tôi mặc bộ váy này trông thật xinh đẹp.”

TÔI:"……"

Chỉ mới hai giờ trước đây, anh ta đã chê bai bộ váy lòe loẹt của tôi.

Chu Túy kéo tôi đi ra ngoài, mơ hồ có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ trong lớp.

"Mẹ kiếp, tôi không ngờ Chu Túy đang yên đang lành tự dưng lòi ra một cô gái thế này"

"Chết tiệt, tôi cứ tưởng anh Chu..."

"Không ngờ Chu ca ca lại dịu dàng như vậy."

Dịu dàng?

Không biết Chu Túy đã đối xử với bọn họ như thế nào nên họ mới thấy vừa rồi Chu Túy rất dịu dàng.

Bên ngoài mặt trời chiếu ánh nắng rực rỡ, tròng kính của Chu Túy hơi phản chiếu.

Đột nhiên tôi muốn tháo kính ra khỏi mặt anh ấy.

Đôi mắt của anh ấy chắc chắn rất đẹp.

Chu Túy: “Bạn gái, em muốn ăn gì?”

Tôi: "Đây có được tính là hẹn hò không?"

Chu Túy cười nhẹ, "Quên đi. Nhưng nếu hẹn hò thì em phải làm một số việc mà em nên làm trong buổi hẹn hò."

Tại sao anh ấy nhấn mạnh từ "làm" thật đáng xấu hổ.

Châu Túy đưa tôi đến một nhà hàng gần trường, nơi tôi thích nhất.

Anh cởi áo khoác ra, chiếc áo sơ mi bên trong được cơ bắp anh nâng thành một vòng cung tuyệt đẹp.

Haha, tôi bất giác nuốt nước miếng.

Cơ bắp ở cẳng tay này có thể giết chếch hai con người chỉ bằng một cú đấm.

Sau khi đồ ăn được bưng ra, Chu Túy và tôi chỉ lo ăn phần ăn của mình.

Một người đàn ông trung niên mặc vest thắt cà vạt bước tới, theo sau là một số thanh niên.

"Chu Túy, Chu tiên sinh rất nhớ cậu."

Chu Túy thậm chí không thèm ngẩng đầu lên: "Vậy thì để tôi suy nghĩ, không ai có thể ngăn cản tôi."

Sắc mặt người đàn ông trung niên hơi thay đổi, nhìn tôi: "Chu Túy, ở đây có một cô gái, xin đừng làm tôi khó xử."

“Ba—” Một tiếng động lớn vang lên, Chu Túy ném đũa xuống bàn, đũa gãy.

Tôi bị sốc và gần như bật khóc.

Chu Túy nghiêng người vuốt tóc tôi, tháo kính ra đưa cho tôi: “Cô bé ngoan, ở đây đợi tôi một lát nhé.”

Anh ta cởi cúc cổ áo, đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, lông mày lạnh lùng, giọng nói nghiêm nghị: “Đi vào ngõ sau.”

Người đàn ông trung niên liếc nhìn tôi rồi lặng lẽ đi theo sau Chu Túy.

Tôi ngồi một mình mười phút, bấm 110 không biết bao nhiêu lần nhưng lại thuê bao.

Cuối cùng, tôi không nhịn được đứng dậy đi tìm Chu Túy.

Kết quả là, vừa đi tới ngõ sau, đã có người bịt mắt tôi từ phía sau.

Tôi đang định hét lên thì chợt ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng.

Mùi này là của Chu Túy.

Tôi ngay lập tức cảm thấy thoải mái.

Anh ấy ở sát phía sau tôi, và tôi còn có thể cảm nhận được tim đập rộn trong lồng ngực và nhiệt độ cơ thể nóng bỏng khi anh ấy nói.

"Bạn gái của tôi hãy ngoan ngoãn và đừng nhìn lại."

Tôi nghe thấy tiếng ai đó đứng dậy khỏi mặt đất và bỏ chạy.

Chu Túy buông tay ra.

Có một ít máu trên mặt đất và dấu hiệu của một cuộc ẩu đả.

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao bạn bè của Chu Túy lại nói rằng Chu Túy chỉ dịu dàng với mình tôi.

Đây là bộ dạng của anh ấy khi không dịu dàng!

Chu Túy lười biếng sắp xếp lại bộ quần áo bừa bộn của mình, trên mặt và ánh mắt có chút lưu manh, thản nhiên nói: "Bạn gái, em sợ à?"

Tôi lắc đầu.

Nếu tôi nói tôi sợ, lỡ như Chu Túy muốn chia tay với tôi thì sao.

Tôi không muốn chia tay trong buổi hẹn hò đầu tiên.

Dù hơi quá đáng nhưng tôi phải thừa nhận rằng tôi rất thích Chu Túy.

Có lẽ tôi đã thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Anh ấy rõ ràng là một người rất nguy hiểm, nhưng tôi cảm thấy ở bên anh tôi luôn có một cảm giác an toàn.

Và không biết tại sao, tôi cảm thấy nhóm người vừa rồi có thái độ thù địch sâu sắc với tôi.

Có lẽ Chu Túy đang bảo vệ tôi.

6

Chu Túy tùy ý nhếch môi, từng bước một đẩy tôi vào góc tường, giọng điệu mơ hồ: "Nếu không sợ thì sao em lại run rẩy đến vậy?"

Tôi lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Chu Túy: “Không có.”

Chu Túy không đeo kính, tôi thấy đôi mắt anh đẹp như những vì sao rơi vào trái tim tôi vậy.

Đôi mắt anh đặc biệt hấp dẫn và rất cuốn húc khiến tôi không thể rời mắt.

“Nhóc ngoan.” Giọng Chu Túy hơi khàn khàn, ánh mắt dần dần tối tăm không rõ ràng, ngón tay mang một chút lạnh lẽo xuyên qua tóc tôi, khiến tôi rùng mình.

“Em đừng nhìn chằm chằm vào anh mãi như thế.”

Tôi: "Cái gì?"

Chu Túy: “Chúng ta hẹn hò đi.”

Tôi: "Hả?"

Một cái chạm nhẹ chạm vào môi anh, và hơi thở của anh như bị lấy đi.

Chân tôi yếu ớt, tôi túm lấy áo Châu Túy gần như không đứng vững, toàn thân tôi run lên.

Chiếc áo sơ mi anh vừa mới chỉnh lại, lại bị tôi xé rách.

Chu Túy đưa tay đỡ sau đầu tôi, hơi đẩy lên, nụ hôn càng sâu hơn.

Trong con hẻm yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của nhau.

Mãi đến khi khóe mắt trào ra nước mắt, Chu Túy mới chậm rãi dời môi ra.

Tôi thở hổn hển, mắt tôi

Nước mắt rơi xuống.

Chu Túy vòng tay qua eo tôi để giúp tôi đứng vững.

"Đừng khóc, anh không biết dỗ."

Tôi đã cố gắng hết sức để ngừng khóc, nhưng tôi đã có tật xấu từ khi còn nhỏ, tôi rất dễ khóc, khi khóc tôi không thể dừng được, nước mắt của tôi giống như những hạt bằng thủy tinh nhỏ li ti.

Chu Túy thở dài, kéo tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, không còn sự lựa chọn nào đành phải dỗ dành tôi

"Bé yêu, đừng khóc, lỗi tại anh."

Tôi kìm nước mắt ngay lập tức.

Mẹ ơi, bệnh của con cuối cùng cũng đã khỏi rồi!

Sau khi tôi bình tĩnh lại, Chu Túy đưa tôi trở lại trường học.

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của anh ấy, mặt tôi nóng bừng.

Có một chút ham muốn trong đôi môi ấy.

Vì vậy khi trở lại ký túc xá, nhìn thấy hình dáng những quả ớt đỏ do Lục Khả trồng, tôi không khỏi đỏ mặt.

Lục Khả từ đâu đi tới châm chọc tôi.

"Được rồi, Trần Quai! Cậu đã giấu mình về mối quan hệ của cậu! Điều bây giờ mà mình biết đó chính là bạn trai của cậu thật ra là Chu Túy!"

Tôi cười khúc khích: “Lục Khả, sao cậu biết?”

Lục Khả buông tôi ra: “Hừ, cậu đang giả bộ mình không biết gì đấy à? Cậu trực tiếp đến lớp người ta, còn ngồi cùng nhau, bị chụp ảnh và đăng nặc danh lên hot search trường rồi đấy.”

Tôi mở điện thoại lên, quả nhiên bức ảnh tôi và Châu Túy ngồi cạnh nhau đã được đăng trên nhóm cfs của trường.

Các bình luận bên dưới cũng bùng nổ.

"A a a, cô gái này là học sinh đứng đầu khoa chúng ta! Quả nhiên, cô gái ngọt ngào này quả thật rất xứng đôi với Chu Túy!"

"Một cô gái tốt và một tên xã hội đen kiêm trùm trường, tôi không thể tin được."

"Lần đầu tiên trong đời, tôi có thể tận mắt chứng kiến Chu ca ca yêu."

"Tại sao lại như vậy, chỉ mới đây thôi đã có người cướp mất vị trí của tôi! Nhưng tôi phải công nhận, cô gái này quả thật rất dũng cảm."

Lục Khả vỗ vỗ vai tôi, “Trần Quai, mình biết cậu rất muốn yêu đương, nhưng không ngờ cậu lại có tham vọng như vậy, không nói thì sẽ nói đến đỉnh cao.” tại chỗ! Nhưng bạn có biết gia đình của Chu Túy Có chuyện gì không?

Tôi nghĩ tới đám người hôm nay, ngẩng đầu lên: “Cậu nói đi.”

Lục Kha thấp giọng nói: “Nghe nói nhà hắn vốn là giang hồ, từ đời ông nội Chu Túy mới bắt đầu rửa tay gác kiếm. Mẹ của Chu Túy bị Chu Túy đánh đến nổi phải nằm viện rất lâu mới có thể bình phục, cậu thấy có đáng sợ không? Có đáng sợ không?”

Tôi: "Chà, nghe cũng khá hay, mình cũng muốn thử một lần." (đoạn này m dịch xà lơ thôi nha, mn có thể lướt qua)

Lục Khả trợn mắt nói: "Quên đi, mình thấy hai người trông cũng thật xứng đôi."

Một lúc sau, Lục Khả đi tới chiếm một nửa chỗ ngồi của tôi.

"Cô bạn thân mến, hãy nói thật cho tôi biết. Hai người không có quan hệ gì tại sao lại đến được với nhau? Cậu đã làm gì để có được Chu Túy? Để tôi học hỏi cậu."

Tôi thành thật nói: “Chỉ để khóc thôi.”

Lục Khả: "..."

7

Sau khi tôi biết được con người thật của Chu Túy qua lời kể của bạn thân, tôi bắt đầu thay đổi ngoại hình, tôi trở nên can đảm hơn trước và bắt đầu chủ động mời Chu Túy đi ăn tối.

Trước sự chứng kiến của mọi người xung quang, tôi chủ động nắm lấy tay anh, xen các ngón tay vào nhau.

Bơi vì là cuối tuần, tôi quyết định sẽ đưa anh ấy đi xem phim và đi mua sắm.

Tôi mạnh dạng đi thẳng tới phòng học tìm anh ấy một cách công khai.

Điểm của Chu Túy tốt hơn tôi mong đợi rất nhiều và anh ấy rất nghiêm túc trong việc học.

Nhưng trừ khi thực sự cần thiết, tôi hiếm khi đi tìm anh ấy.

Vì mỗi lần tôi làm sai một câu, Chu Túy đều tháo kính ra để phạt tôi.

Đôi khi tôi mắc lỗi quá nhiều, khi ra khỏi phòng, môi sưng tấy, mắt đỏ hoe.

Sau hơn một tháng tìm hiểu, tôi rút ra được hai kết luận.

Đầu tiên, Chu Túy H xứng đáng với danh hiệu trùm xã hội đen số một.

Thứ hai, Chu Túy nhất định phải có dung tích phổi cực lớn!

Ngày tôi học xong môn cuối cùng cũng là ngày sinh nhật của Chu Túy.

Vừa rời khỏi phòng thi, tôi đã nhận được tin nhắn thoại từ Chu Túy.

"Hôm nay mọi người có tổ chức một bữa tiệc, anh sẽ đợi em ở cổng trường."

Khi tôi bước đến cổng trường, Chu Túy đang tựa người vào xe, bên cạnh có một cô gái.

Nhìn thấy tôi tới, cô gái mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, cậu chính là Trần Quai đúng không? Tôi tên Kiều Uyển, cậu có thể gọi tôi là Uyển Uyển."

Tôi gật đầu và nghi ngờ nhìn Chu Túy.

Chu Túy lạnh lùng nói: “Nếu không có việc gì thì lên xe.”

Kiều Uyển không hề khó chịu mà đi thẳng đến ghế phụ.

Chu Túy mở cửa xe, nhìn tôi: "Sao em lại đứng đó? Lên xe đi."

Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nụ cười của Kiều Uyển cứng đờ trong giây lát, sau đó cô ta tự nhiên mở cửa xe phía sau bước vào.

Chu Túy tựa hồ tâm tình không tốt.

Kiều Uyển đã nói chuyện với Chu Túy không biết bao nhiêu lần nhưng anh lại phớt lờ cô.

Một bài hát ngọt ngào với giọng điệu nhẹ nhàng vang lên trong xe.

Kiều Uyển: “Tôi nhớ trước đây anh không thích nghe những bài hát vô vị này.”

Chu Túy phớt lờ cô.

Tôi nhẹ nhàng đáp: “Ồ, tôi thích nghe những bài hát này”.

Cô ta ho hai lần rồi sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hmm...thói quen làm người khác xấu hổ của tôi lại tái diễn.

Đáng lẽ tôi phải biết là tôi sẽ không trả lời cô ấy.

Sau khi đến quán bar, có người đến chào tôi: “Anh Chu và chị dâu đến rồi.”

"À, đây... Cô Kiều cũng ở đây."

Kiều Uyển khẽ gật đầu.

Nhân lúc Chu Túy say rượu, tôi đi tới tóm lấy một người mà tôi quen biết, lén lút hỏi anh ta trong góc.

"Kiều Uyển là ai?"

Anh ta trả lời: “Bố anh Chu đã chọn người hứa hôn cho anh Chu đó chính là Kiều Uyển, nhưng chị dâu đừng lo, tôi biết anh Chu sẽ không bao giờ nghe lời cha anh đâu, với lại anh chưa bao giờ nhìn cô ta một chút nào. "

"Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn anh."

Anh ta cười nói: “Chị dâu, đừng khách khí với tôi như vậy, tôi sợ anh Chu đánh tôi.”

Tôi quay lại bàn rượu, Chu Túy lập tức ôm lấy tôi, ôm lấy eo tôi, suýt chút nữa cắn vào tai, anh nói: “Em đi đâu vậy?”

Tôi nói đùa: "Phòng tắm."

Chu Túy siết chặt eo tôi: "Đây là lần đầu tiên em đến quán bar, đừng chạy lung tung, không an toàn, tốt nhất nên ở trong tầm mắt của anh."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ánh mắt không khỏi rơi vào trên môi Chu Túy, quả táo của Adam, xương quai xanh...

Hôm nay anh ăn mặc hơi khác so với trước đây.

Chu Túy cũng không còn che kín người như trước nữa mà ăn mặc rất giản dị.

Tay áo tùy ý được xắn lên, lộ ra những đường gân cơ bắp tuyệt đẹp trên cẳng tay, cổ áo cũng mở ra, có chút lộn xộn, chiếc kính anh đang đeo lúc này không biết lấy ra từ khi nào.

Sau khi ra trường, anh ấy thực sự có khí thế và uy thế của một người anh lớn, đồng thời còn có vẻ... sexy cực kỳ hung hãn, cuốn húc một cách lạ kỳ.

Dưới ánh đèn rực rỡ của quán bar, Chu Túy trông như một con yêu tinh mê hồn, quyến rũ người khác nhưng lại khiến người ta không dám chạm vào.

Tôi chỉ có thể uống hai ngụm nước lạnh để trấn áp cơn nóng trong người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,660
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


8

Sau một hồi uống rượu và đùa giỡn, Chu Túy đứng dậy, giọng nói ngâm rượu càng trầm và ngọt ngào hơn: “Chính thức giới thiệu một chút, bạn gái của tôi, Trần Quai.”

Mọi người lập tức hoan hô: "Chị dâu."

Tôi nhất thời đỏ mặt.

"Chị dâu, chị là người phụ nữ đầu tiên của anh Chu! Có thể bắt anh Chu vào bể tình, thật sự quá lợi hại."

Người đầu tiên?

Trước đây Chu Túy chưa từng yêu đương?

Vậy kỹ thuật hôn của anh ấy là ở đâu ra?

Chẳng phải dị bẩm trời sinh?

Nửa chừng bữa tiệc, mọi người bắt đầu lần lượt tặng quà.

Tôi cũng lấy quà của mình ra.

Chu Túy: “Tại sao lại là bộ đồ bóng rổ?”

Ừm...bởi vì thuận tiện cởi ra cho tôi sờ.

Tôi cố nặn ra nụ cười ngọt ngào: "Rất thích hợp cho anh mặc lúc chạy bộ buổi sáng."

Chu Túy bĩu môi nói: "Trần Quai, gạt người không phải là đứa trẻ ngoan."

Tôi chột dạ và uống hai ngụm rượu để bình tĩnh lại.

Nhưng sau đó là tôi say đến mức chỉ có thể đi vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt.

Khi tôi say đắm mình trong gương, đúng lúc Kiều Uyển đi vào, tôi chợt nháy mắt tỉnh táo không ít.

Kiều Uyển: “Trần Quai, tôi rất tò mò tại sao cậu lại thích Chu Túy. Cô và anh ấy... hoàn toàn không giống nhau, quả thực là một trời một vực."

Thần kinh tôi căng thẳng, chẳng lẻ đây là muốn tuyên chuyến sao?

Kiều Uyển một bên và son môi, còn nói tiếp: "Chu Túy kiêu ngạo, dễ giận, tính cách lạnh lùng. Rất khó cùng người khác thiết lập mối quan hệ thân mật. Mà cô thì khác. Cô xinh đẹp, đáng yêu, tích cách hiền hòa, thích cười làm cho người ta vừa nhìn liền rất muốn được yêu."

Tôi không uống rượu giả.

Kiều Uyển đang ở cùng tôi.

Cô ta xinh đẹp và mới đây đã khen ngợi tôi!

Tôi nháy mắt như sao, Kiều Uyển cũng nở nụ cười: “Nếu không phải do áp lực từ gia đình, tôi cũng không muốn đối phó với Chu Túy. Hiện tại thời gian cũng không còn nhiều lắm, tôi về đây, thêm một cái tài khoản WeChat và giữ liên lạc thường xuyên."

Tôi gật đầu như giã tỏi.

Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa trở lại chỗ ngồi, mọi người liền bắt đầu đồng thanh, chói tai.

"Chu ca nguyện đánh cuộc chịu thua, mang nàng đi, mang nàng đi, mang nàng đi..."

Ngay cả ánh mắt của bàn bên cạnh cũng bị chúng tôi thu hút.

Tôi: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Chu Túy: "Không có, vừa mới thua trò chơi, phải chịu hình phạt."

Tôi rất vui, trước kỳ thi Chu Túy đã trừng phạt tôi lâu như vậy, hiện tại rốt cuộc anh ấy cũng phải chịu hình phạt.

Tôi kích động: “Hình phạt thế nào?”

Chu Túy mở miệng, có mùi rượu nhàn nhạt: "Có mang chứng minh thư không?"

Tôi lắp bắp: "Mang... Mang."

Thanh âm của Chu Túy thấp hơn rất nhiều, lưu luyến lại ôn nhu: “Có thể không?”

Mọi người ồn ào khắp nơi đều ngừng động tác trên tay một chút.

"Trời ạ, tôi say à? Chu Túy vừa rồi đang hỏi ý kiến ​​người khác!"

"Tôi nghĩ là tôi cũng nghe thấy. Anh Chu hỏi chị dâu, có thể không?"

"Chu ca lời nói sáng suốt không phải là nếu có thể làm được thì hãy rời khỏi đây đi?"

Chu Túy nhíu mày, thân hình cao lớn rất uy nghiêm, “Nếu các người còn tiếp tục gây ồn ào thì cút ra ngoài ngay.”

Mọi người lập tức im lặng.

Tôi sau khi hiểu được ý tứ của Chu Túy, mặt nhanh chóng đỏ lên, cúi đầu nhẹ nhàng đi quá góc áo anh, thừa dịp anh xoay người đem mặt nhanh chóng tiến vào trong lòng anh.

Sau đó hậm hực đáp: "Có thể."

Nói xong câu đó, toàn bộ dây thần kinh của tôi như bị xoắn lại.

Chu Túy không chút do dự, lập tức ôm tôi ra khỏi quán bar, cũng không đi đến khách sạn bên cạnh.

Gió đêm thổi tới, giữa dòng người vô tận, Chu Túy quay đầu nhìn tôi: “Ngoan, theo anh về nhà.”

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, nhưng hình như tôi nghe thấy tiếng khóc yếu ớt trong giọng nói của anh ấy.

Tôi: "Nhà anh ở đâu?"

Chu Túy lần đầu tiên chủ động nắm tay tôi: “Em đi đâu thì nhà anh ở đó.”

Tôi không thể nói được lời nào trong một lúc.

Chu Túy cuối cùng dẫn tôi về căn hộ nhỏ anh mua ở gần trường học.

Chu Túy: “Anh đi tắm.”

"À... ồ."

Lắng nghe bồn tắm.

Trong phòng truyền tới tiếng nước ào ào, tôi bồn chồn ngồi trên ghế sofa như một con chim cút sợ hãi, trong đầu tôi thoáng hiện những hình ảnh kỳ quái.

Khi Chu Túy bước ra, ánh mắt của tôi lập tức bị hình dạng cơ bụng mơ hồ của anh hấp dẫn.

Vai rộng, chân dài, cơ bắp cân xứng, eo thon nhỏ.

Những người trưởng thành như vậy, chẳng trách anh ấy lại có tính khí thất thường đến vậy mà vẫn vững vàng đứng đầu danh sách nam thần khó theo đuổi.

Chu Túy tùy ý lăn qua khăn lông lau tóc, sau đó tự nhiên ngồi ở bên cạnh tôi, tôi nhất thời cảm thấy khó thở, không biết để tay vào đâu.

Chu Túy: "Sợ sao?"

Tôi vừa mở miệng, giọng nói có chút run rẩy:"Không có."

Chu Túy cười khẽ: "Tiểu lừa đảo."

Tôi cắn cắn môi dưới, cố lấy dũng khí: “Chu Túy, em có thể sờ cơ bụng của anh một chút được không?”

Càng về sau âm thanh của giọng tôi càng nhỏ dần khi chúng tôi đi về phía sau, giống như tiếng muỗi vo ve.

Tôi cũng không biết Chu Túy có nghe rõ hay không.

Đèn trong nhà chợt tắt, tối đen thỉnh thoảng có hai ngôi sao xẹt qua, kéo cái đuổi thật dài, đâm vào ngân hà, hiện lên thời gian mãnh liệt.

Chu Túy có lẽ coi tôi như một món quà sinh nhật.

Ngày hôm sau, tôi ngủ thẳng đến ba giờ sáng, tối hôm qua nước mắt chảy quá nhiều, mắt đều sưng phù. (sung quá he)

Sau khi tắm xong, ngay cả lực nâng máy sấy tóc cũng không có.

Châu Túy lấy máy sấy tóc, thuần thục cầm tóc tôi một cách khéo léo.

“Anh thường xuyên sấy tóc cho mẹ”.

Tôi: "Ừ."

Chu Túy: “Khi nào rảnh, anh dẫn em đi gặp mẹ anh.”

Tôi: “Vậy chiều nay đi. Ngày mai em phải mua vé về nhà ăn Tết”

Chu Túy: "Được."

10

Tôi cho rằng gặp mặt mẹ Chu Túy sẽ ở chỗ cha mẹ anh ấy.

Không ngờ lại ở bệnh viện.

Người phụ nữ nằm trên giường, khuôn mặt có lúc tiều tụy, nhưng hiện tại hiếm có thể nhìn ra dáng vẻ trẻ trung khi còn trẻ.

Mặt mày ôn nhu, khí chất tao nhã, chỉ là nằm ở đó tựa như tuyệt một bức tranh thủy mặc Giang Nam, khi thời gian trôi qua, chỉ sợ sẽ thả chậm bước chân.

Rất khó tưởng tượng một người phụ nữ dịu dàng và xinh đẹp như vậy lại có thể mọc ra cái gai như Chu Túy.

Chu Túy: “Mẹ, đây là bạn gái con, Trần Quai.”

Đôi mắt mệt mỏi của người phụ nữ lóe lên ánh sáng, nắm lấy tay tôi thân thiện nói chuyện một cách nồng nhiệt.

Hai chúng tôi vừa gặp đã tấn công ngay lập tức và hoàn toàn gạt Chu Túy sang một bên.

Chu Túy nhún vai: “Con đi ra ngoài, không làm phiền hai người.”

Tôi và mẹ Chu Túy nói chuyện từ khi vũ trụ ra đời cho đến việc lựa chọn thức ăn cho gà, cuối cùng là nói tới Chu Túy khi còn bé.

"Tiểu Túy không phải là một người thích bạo lực, nhưng trong hoàn cảnh gia đình như vậy, thằng bé không còn cách nào, chỉ có thể đi học quyền anh và Sanda. Từ nhỏ đã bị đánh quá nhiều lần, vô số lần, và cuối cùng có thể chỉ chọn sử dụng nắm đấm của mình."

Mẹ Chu Túy nhẹ nhàng thở dài: “Với tính tình lạnh lùng, lớn lên phải mạnh mẽ, sẽ không dỗ người khác, cũng không hiền lành, thật sự không xứng với con, không biết kiếp trước đã tích lũy được bao nhiêu đức hạnh, mới có thể tu tới đoạn duyên phận này với con."

Tôi cố nhịn cười và gật đầu.

Mẹ Chu Túy đột nhiên nghĩ tới, từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm ảnh chụp, "Mẹ nói sao vẫn cảm thấy nhìn con quen mắt, con xem những thứ này có phải là con hay không?

Tôi nhận lấy bức ảnh này, người trong ảnh là chụp tôi của năm thứ nhất, mùa đông giá rét liếm lan can, kết quả là đầu lưỡi tôi bị dính, miệng há hốc, trông thật ngu ngốc.

Tôi: "...Dì ơi, bức ảnh này ở đâu ra vậy?"

Mẹ Chu Túy: "Lúc trước mẹ tìm được ở phòng Chu Túy. À, lúc đó mẹ còn phát hiện ra cái này, con xem đi."

Trên một tờ giấy A4 ghi đầy tên những người bạn trai cũ của tôi, trên mỗi cái tên đều có một chữ thập đỏ trên đó.

Chu Túy... Trẻ con như vậy sao?

Sau khi đi ra bệnh viện, tôi mua vé về nhà, Chu Túy đưa tôi đến nhà ga.

Tôi không nhịn được đỏ hốc mắt, làm nũng nói: “Ôm một cái.”

Chu Túy do dự vài giây, vẫn là mở rộng vòng tay ôm ấp.

Tôi kiễng chân cắn một cái trên môi anh, đưa tấm ảnh liếm lan can của tôi cho anh, quay đầu lại đi vào cửa soát vé.

Chu Túy, anh là một tên lừa đảo.

Sau khi trở về, liên lạc giữa tôi với Chu Túy giảm đi rất nhiều.

Nhất là mấy ngày gần tới lễ mừng năm mới, trong nhà vô cùng bận rộn, tôi đã không liên lạc với anh suốt một tuần.

Kết quả vào đêm giao thừa, ảnh đại diện của “chồng” tôi trên WeChat đột nhiên nhấp nháy.

Chu Túy: "Mở cửa sổ."

Tôi: "Làm gì vậy? Ngắm tuyết à?"

Tuy rằng vẻ mặt có dấu chấm hỏi, nhưng tôi vẫn nghe lời đi tới phòng ngủ, đẩy cửa sổ ra.

Trong đống tuyết rơi, Chu Túy đứng dưới ngọn đèn đường ngẩng đầu nhìn tôi.

Anh mở miệng nói: "Cô bé ngoan, chúc mừng năm mới."

Trong khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên kết nối mọi thứ.

Hình đại diện WeChat của tôi là một cô bé thò ra cửa sổ nhìn xuống.

Còn Chu Túy là thiếu niên ngửa đầu nhìn lên.

Lúc trước, tôi rất tò mò chàng trai này đang nhìn gì.

Bây giờ tôi đã hiểu tất cả.

Thì ra tất cả tình yêu mờ mịt mà nhiệt tình đều có dấu vết để lần theo.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom