Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Bạch Nguyệt Quang Của Kim Chủ - Tư Khải Lạp (Skylar)

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Bạch Nguyệt Quang Của Kim Chủ - Tư Khải Lạp (Skylar)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,377
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Bạch Nguyệt Quang Của Kim Chủ - Tư Khải Lạp (Skylar)

Bạch Nguyệt Quang Của Kim Chủ - Tư Khải Lạp (Skylar)
Tác giả: Tư Khải Lạp (Skylar)
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Tư Khải Lạp (Skylar)

Thể loại: Ngôn Tình, HE, Hiện Đại, Hài Hước, Sủng, Chữa Lành, Ngọt

Team dịch: Tiểu Bạch Mao

Giới thiệu

Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh bạch nguyệt quang của kim chủ, "Nếu tôi có nửa điểm nào giống cô ấy, tôi thề sẽ theo họ của anh."

Không phải tôi mù,  thì chính là anh ấy mù.

Kim chủ im lặng hồi lâu, "Cô ấy có một nốt ruồi ở khóe mắt, em cũng có một nốt ruồi trên mu bàn tay."

Hả?

Anh tìm điểm giống nhau kiểu gì kì cục vậy?

Vậy thì lão Trương đầu làng cũng có thể làm thế thân của cô ấy được rồi.

Truyện hài hước ngọt ngào, phi logic.
*Không phải ngôn tình truyền thống (gb)
*Nữ chính có tố chất (chắc vậy)
*Tinh thần nữ chính không ổn định
 
Chương 1: Thế Thân Ngược


Kim chủ của tôi mắt có vấn đề.

Tôi đã nhìn bức ảnh đó mấy ngày rồi.

Nhà người ta thì tìm điểm khác nhau giữa bạch nguyệt quang và thế thân, riêng tôi lại ngược lại.

02:

Tôi phản ánh vấn đề này với kim chủ, anh ấy cứ lờ đi, cố tình moi ra một điểm giống nhau lệch lạc đến tận Bắc Băng Dương.

?

Vậy là anh cũng chẳng nói được tôi giống cô ấy ở đâu phải không?

03:

Tôi chỉ là người bình thường, cũng chỉ có cái đầu hơi thông minh một chút. Kết quả trên đường đi gom góp tiền viện phí cho mẹ, tôi thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, bảo vệ một cô bé bị bắt nạt.

Bị một tên đàn ông /đ/ậ/p thẳng gậy vào đầu. Lúc đó tôi còn nghĩ sao mình lại xui xẻo thế này, sao lại gặp phải tình huống giống hệt Conan. Nhưng tôi không phải thám tử, cũng không chịu nổi cú /đ/ậ/p trời giáng đó.

Tôi ngất xỉu, ngất thật sự. Có lẽ đối phương cũng không muốn gây ra án mạng, chỉ muốn dọa tôi thôi, nào ngờ tôi lại liều lĩnh xông vào, thấy đầu tôi toàn m.á.u thì bỏ chạy.

Cô bé đó dùng hết sức kéo tôi ra đường lớn kêu cứu. Sau đó là tôi và mẹ nằm viện, hai phòng đối diện nhau. Tôi phẫn uất, tôi đau lòng. Tôi lớn đến chừng này, ngoài cái đầu thông minh ra thì chẳng có gì khác.

Giờ thì hay rồi, đầu tôi bị /đ/ậ/p một gậy. Tôi ngay cả cái đầu cũng chẳng còn đáng tự hào được nữa rồi. Thật sự, trí nhớ tôi giảm sút rất nhiều.

04:

Nhưng tôi vẫn nhớ mẹ là mẹ tôi. Người mẹ đang mắc bệnh nặng. Tôi vẫn nhớ cảnh tượng lúc nhận được điện thoại của bệnh viện.

Tôi đứng giữa dòng người tấp nập, xe cộ qua lại, bất lực và hoang mang đứng ngây ra đó. Giống như năm đó khi bố mẹ ruột qua đời, tôi đứng trên con đường xám xịt lặng lẽ suy sụp, tôi nhận ra sinh mạng của những người mình yêu thương cứ thế trôi đi không chút lưu tình.



05:

Hình như tôi đã bán mình? Vì người mẹ không cùng huyết thống. Sau khi tỉnh lại, người đầu tiên tôi nhìn thấy là anh ấy, kim chủ hiện tại, sếp cũ của tôi.

Theo trí nhớ của tôi thì hình như tôi vào công ty là do anh ấy. Sau khi tỉnh lại, thấy anh ấy tôi liền gọi một tiếng "Sếp", vẻ mặt vui mừng của anh ấy ngay lập tức chuyển sang ngỡ ngàng.

Hả?

Đau đầu. Trước đây tôi không gọi anh ấy như vậy sao? Mối quan hệ của chúng tôi trước đây cũng không thân thiết lắm mà?

06:

Bác sĩ gọi anh ấy ra ngoài. Tôi mệt mỏi nằm trên giường, suy nghĩ về nửa đời người vừa qua của mình.

Hồi nhỏ bố mẹ mất, tôi vào trại trẻ mồ côi, không biết lớn đến bao nhiêu tuổi thì được một cặp vợ chồng nhận nuôi.

Người đàn ông đó là đồ cặn bã. Đánh mẹ nuôi tôi, còn định giở trò đồi bại với tôi. Sau đó người đàn ông đó đi uống rượu /ch//ế/t rét ở ven đường.

Tôi biết con đường ông ta đi uống rượu, nhưng đêm đó tôi không đi tìm, tôi chỉ dỗ mẹ ngủ rồi căm hận nguyền rủa ông ta đừng bao giờ quay lại nữa.

Ông ta /ch//ế/t rồi, còn để lại một khoản vay nợ online. Tôi mất một năm mới tích góp đủ tiền. Nhưng rốt cuộc tôi đã làm thế nào, tài giỏi như vậy, một hai năm đã tích góp được mấy trăm nghìn tệ.

Bán nhà đi cũng phải còn nợ đến hai trăm ngàn tệ chứ? Chẳng lẽ tôi là nhân viên được trời chọn?

Ký ức ba năm cấp ba như bị đứt đoạn, tôi hoàn toàn không nhớ ra, có lẽ là vì tôi quá ít nói, khoảng thời gian đó quá nhàm chán, quá mệt mỏi, nên tôi mới không có ấn tượng.

07:

Sếp quay lại, im lặng nhìn tôi chằm chằm.

?



Tôi đọc được sự đau lòng và thâm tình trong mắt anh ấy.

Tôi chắc chắn là mình bị điên rồi, nhà tư bản sao có thể đau lòng cho người lao động chứ.

08:

"Sếp, tôi hỏi một chuyện được không?" Tôi cẩn thận mở lời. "Chúng ta trước đây... có quan hệ gì vậy?" Anh đừng nhìn tôi như vậy nữa, tôi sợ. Tôi sợ mình là thế thân của bạch nguyệt quang đã khuất của anh.

"..."

Đừng nói là thật nhé!

09:

"Em..."

"Coi như là bao nuôi... đi. Em nói em cần tiền, để chữa bệnh cho mẹ em mà."

Đệt mợ, đúng là bao nuôi thật!!!

Nhưng lời giải thích này cũng hợp lý. Cũng chỉ có mẹ tôi là người khiến tôi bận lòng. Đổi mạng tôi lấy mạng bà, rất đáng giá. Tôi cảm thấy chuyện này tôi thật sự có thể làm được.

Nhưng cmn tôi học luật mà. Thỏa thuận bao nuôi thế thân kiểu này không được pháp luật bảo vệ thì tôi giải quyết thế nào?

10:

Thấy tôi chấp nhận lời giải thích này khá tốt, anh ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm, lại theo bản năng nhìn về phía bác sĩ ở cửa.

Hả? Hai người trao đổi ánh mắt với nhau như vậy có hợp lý không, lại còn ngay trước mặt tôi, một người thế thân?

Không phải, sao tôi lại chấp nhận thân phận mới của mình nhanh như vậy chứ.
 
Chương 2: ĐÃI NGỘ CỦA BẠCH NGUYỆT QUANG


11:

 

"Sếp, sao anh lại được đặt ở đầu danh bạ của tôi vậy? Là anh yêu cầu sao?" Tôi nằm trên giường bệnh nghịch điện thoại, nghe vậy anh ấy sững người, động tác gọt táo cũng dừng lại.

 

"Để tôi xem." Tôi còn chưa kịp che thì anh ấy đã ghé sát lại.

 

'Aaaaaa đồ ngốc Cảnh Phái'. Anh ấy im lặng. Tôi cũng im lặng.

 

Không khí rơi vào tĩnh mịch. Tôi buông điện thoại che mặt. "Sao trước đây tôi lại ngông cuồng như vậy chứ, /ch//ế/t tiệt."

 

12:

 

Anh ấy không mắng tôi, anh ấy lại không mắng tôi. Điều này chứng tỏ tôi trước đây làm thế thân quá xuất sắc. Nhưng tôi gần như không có ký ức nào về việc giao tiếp với anh ấy trước đây, tôi hoàn toàn không nhớ chúng tôi đã sống chung như thế nào.

 

Chỉ nhớ sau khi tốt nghiệp đại học, tôi mơ mơ màng màng theo anh ấy vào công ty. Rất nhiều chuyện ở giữa tôi không có ấn tượng. Tôi không chịu bỏ tay xuống khỏi mặt. Anh ấy xoa đầu tôi. "Ngông cuồng một chút cũng tốt."

 

Hả? Đừng nói với tôi câu tiếp theo của anh là "Không ngông cuồng thì em không giống cô ấy". Trái tim bé nhỏ của tôi chịu không nổi đâu, anh bạn à.

 

13:

 

"Sếp, hay là tôi đổi lại ghi chú được không?"

"Thôi," anh ấy nhìn tôi đầy ẩn ý, "Dù bây giờ có đổi, sau này em cũng sẽ đổi lại thôi."

 

Hả? Tự tin thế? Tôi gặm táo, anh ấy ngồi bên cạnh dùng máy tính xem công văn. Khuôn mặt nhỏ nhắn này trông thật cuốn hút.

 

"Sếp, có ai nói với anh chưa..."

"Hửm?"

"Anh trông thật cuốn hút."

 

Anh ấy lại sững người, mặt đỏ bừng, cả vành tai cũng đỏ theo. Anh ấy ho một tiếng, bảo tôi đừng nói linh tinh nữa.

...Nhưng cái khóe miệng sắp bay lên trời kia là sao, tưởng tôi không thấy à!

 

14:



 

Ra khỏi phòng bệnh, làm thủ tục xuất viện.

Đi thăm mẹ.

 

"Ngôn Minh tìm được bạn trai rồi à?" Bà mỉm cười dịu dàng, muốn đưa tay chạm vào mặt tôi.

"... Cũng coi như vậy."

 

Tôi cũng không biết có tính là bạn trai hay không. Nào có kim chủ lại đi gọt táo, rót nước, đút cơm cho thế thân.

Tôi, một người thế thân, sao có phúc được hưởng đãi ngộ của bạch nguyệt quang?

 

15:

 

"Sếp, cho tôi xem ảnh bạch nguyệt quang của anh được không?"

"?"

 

Sao anh ấy lại ngẩn người ra như vậy? Anh ấy lục lọi khắp người, lấy ra một chiếc ví.

Lấy ra một bức ảnh.

Hả?

 

Anh thích người từ thế kỷ trước à, độ phân giải của bức ảnh này thật cảm lạnh mà.

Nhưng bỏ qua chuyện đó, anh thấy tôi và cô ấy giống nhau chỗ nào?

Tôi nhìn mãi mà không tìm được điểm nào giống nhau.

 

16:

 

"Nếu tôi có nửa điểm giống cô ấy, tôi thề sẽ theo họ của anh." Nói xong tôi còn sững người lại. Cảm giác câu này hoàn toàn không qua não, hoàn toàn là theo tiềm thức và thói quen mà nói ra.

 

Tôi ôm trán. Trước đây tôi nói chuyện với sếp như vậy sao? Tôi trước đây không biết trên biết dưới như vậy sao? Tôi còn dám nói với kim chủ câu này? Không cần tiền hay không cần mạng nữa?

 

17:

 

Kim chủ thậm chí không cảm thấy có gì không đúng. Anh ấy im lặng. Nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu. Cuối cùng nói, "Em có nốt ruồi trên mu bàn tay, cô ấy cũng có một nốt ruồi ở khóe mắt."



 

Hả?

"Nhưng nếu em muốn theo họ tôi cũng hoàn toàn không vấn đề gì."

???

Miệng anh có thể nói ra một câu tiếng người được không, anh bạn?

 

18:

 

Đãi ngộ của tôi thật tốt.

Mỗi tháng một trăm nghìn tệ, chỉ cần pha trà, rót nước, dọn cơm, chạy việc vặt.

Tôi đoán sếp tôi theo đuổi chủ nghĩa tình yêu thuần khiết, kiểu giữ mình như ngọc vì bạch nguyệt quang ấy.

 

19:

 

... Khoan đã, vậy tôi khác gì bảo mẫu toàn thời gian lương cao?

Không khác gì cả!

 

20:

 

Tôi cam chịu ngày ngày dọn cơm rót nước pha trà chạy vặt cho anh ấy. Anh ấy còn rất tự nhiên đưa phần cơm còn lại cho tôi, rất đường hoàng, "Tôi ăn không hết, em ăn hộ tôi."

 

Hả? Không ăn hết thì đừng bắt tôi làm thêm phần nữa!!!

Tôi bưng cơm hậm hực quay về chỗ ngồi.

 

Ăn xong, tôi nhìn chằm chằm vào máy tính, vừa tức giận vừa tận tụy xem xét các tài liệu liên quan đến công ty và văn bản pháp luật.

Tôi thấy lạnh sống lưng, quay đầu lại thì thấy, sếp tôi đang dựa vào ghế nhàn nhã uống trà nghỉ ngơi, nhìn tôi làm việc, còn cười nữa chứ.

 

Tiện thể gửi thêm vài tài liệu cần xử lý vào DingTalk của tôi.

Còn nhắn tin bảo tôi nếu không xử lý xong thì phải tăng ca với anh ấy.

Anh cười cái gì! Nhà tư bản đáng ghét!

Ghi chú trước đây của tôi quả nhiên đúng!

Nhưng sau đó anh ấy chuyển thẳng năm mươi ngàn tệ vào thẻ của tôi.

Cảm ơn, làm việc cho sếp tôi không một lời oán thán.
 
Chương 3: LỜI HỨA SINH NHẬT


21

 

Xử lý xong tài liệu đã hơn chín giờ tối.

Thời gian trôi qua nhanh thật bất ngờ, chưa xem xét được bao nhiêu tài liệu mà trời đã tối rồi.

Cuối cùng sếp cũng cho tôi tan làm... Không phải.

Anh ấy nói tôi làm tốt, muốn mời tôi đi ăn ngon.

Hả?

 

Được thôi.

Có lợi không chiếm là đồ ngốc.

... Nhưng ai đời chủ tịch lại mời ăn ở quán nhậu vỉa hè chứ?

"Sếp, cho hai chai sữa tươi Want Want."

"? Tôi không uống đồ ngọt..."

"Vậy đổi," sếp quay sang nhìn tôi, "Bia Thanh Đảo?"

"Được."

 

 

Không biết tại sao sếp lại dễ dàng nắm bắt được sở thích của tôi, tôi cũng không dám hỏi.

"Sếp, anh biết tôi thích uống bia sao? Vậy lúc nãy sao lại mời tôi uống sữa tươi?"

"Ý tôi là muốn em uống ít rượu thôi." Anh ấy ngước mắt nhìn tôi, "Nhưng hôm nay nếu em muốn uống thì cũng không sao."

"Hôm nay là sinh nhật tôi." Giọng anh ấy dịu lại, có vẻ hơi chán nản.

"À..." Tôi ngẩn người, "Chúc mừng sinh nhật."

 

22



 

Anh ấy ngẩng đầu nhìn lên trời, tôi cũng theo ánh mắt anh ấy nhìn lên, ... chẳng có ngôi sao nào cả.

Ánh trăng cũng rất mờ nhạt.

 

"Từng có một người cũng mời tôi đi ăn vào ngày sinh nhật."

"Cũng ăn ở quán nhậu vỉa hè này."

"Cô ấy hứa mỗi năm sẽ cùng tôi đón sinh nhật."

"Nhưng cô ấy hình như... quên rồi."

 

23

 

Giọng điệu của anh ấy thật trừu tượng.

Tôi cố nuốt câu "chia buồn cùng anh" vào trong.

Tôi đã dùng ý chí mạnh mẽ của mình để chiến thắng cái miệng.

Không phải, giọng điệu bi thương như vậy tôi thật sự sẽ nghi ngờ anh góa vợ đấy.

Anh ấy nhìn tôi mặt nhăn nhó, cũng ngẩn người ra.

Tôi thầm xin lỗi trong lòng, tôi làm phiền mắt anh rồi.

Nhưng lại nghe anh ấy mở lời trước tôi.

"Em vẫn còn..."

 

24

 

Khụ, suýt bị sặc /ch//ế/t.

"Còn gì?" Tôi uống một ngụm bia lớn để lấy lại bình tĩnh, "À... Mà, người 'cô ấy' mà anh nói... Cô ấy vẫn ổn chứ?"



Anh ấy đáp: "Có lẽ vẫn..."

"Khụ! Khụ khụ khụ khụ khụ khụ..."

Tôi thật sự không phải cố ý ngắt lời anh ấy.

Hôm nay tôi xui xẻo thật, bị sặc mấy lần liền.

Anh ấy nhìn tôi bị sặc bia đến ho sù sụ mà không biểu cảm, "Có lẽ bây giờ không được khỏe lắm."

Hả?

 

Thôi nào. Anh muốn cười thì cứ cười đi. Đừng nhịn nữa.

 

25

 

Bước vào đông, trời dần lạnh. Chim di trú bay về phương Nam tránh rét.

Mùa thu phương Bắc rất đẹp, nhưng vào đông thì lạnh, chim di trú tận hưởng xong mùa thu rực rỡ thì phải đối mặt với mùa đông lạnh lẽo.

Những con chim thông minh sẽ bay xa, không ngoảnh lại.

 

Ngày nghỉ này tôi theo yêu cầu của sếp, đi dạo phố với anh ấy.

Người này đi dạo phố không có mục đích. Hình như không có mục tiêu mua sắm gì, chỉ là muốn đi dạo khắp nơi.

Thấy món ăn vặt ở đây ngon thì bảo tôi mua hai phần.

Lại nữa rồi, nói mình ăn không hết, đẩy một bát sang cho tôi.

Không phải, bát trân châu sữa tươi nhỏ xíu đó, chỉ có hai bát mà anh nói ăn không hết?

Tôi còn thấy cô bé bên cạnh một mình xử lý ba bát đấy.

 

"Alipay nhận được 1000 tệ—"

Cảm ơn sếp, sếp hào phóng, sếp thật chu đáo còn nghĩ đến việc tôi không được ăn ngon.
 
Chương 4: Nhật Ký Quan Sát Sếp


26

 

Gió nổi lên, màn đêm dần buông xuống. Con đường phụ này hiếm khi thấy người qua lại. Tôi thấy một ông cụ bán khoai lang nướng. Xỏ hai tay trong túi, khoác chiếc áo bông màu xanh lá cây bên lò lửa. Thỉnh thoảng lại thò tay ra lật khoai trên vỉ nướng.

 

"Ông ơi, muộn rồi mà, sao vẫn chưa dọn hàng về nhà ạ?" Ông cụ cười hiền nhìn tôi, "Cháu gái à, còn nhiều khoai chưa bán hết, ông không thể về sớm như vậy được."

"Trời lạnh rồi ông ơi, vậy thế này," tôi cười tủm tỉm lấy điện thoại ra, "Khoai lang nướng hôm nay cháu bao hết, ông cũng về nhà sớm nhé, nhớ tắm nước nóng, trời lạnh đấy."

 

Cười /ch//ế/t, hôm nay kiếm được ba nghìn rồi. Còn mua không nổi khoai lang nướng nữa à?

"Được rồi, cháu gái đợi chút nhé, ông đóng túi cho cháu."

 

Tôi vội vàng lại giúp ông dọn dẹp, tay ông cụ gầy trơ xương, làn da như vỏ cây khô héo, tôi nhìn mà thấy khó chịu. Tôi không ngờ là, sếp cũng chủ động lại giúp, mặc dù anh ấy vẫn im lặng. Tít, quét mã thanh toán.

 

"Vậy cháu đi trước nhé, ông cũng về nhà sớm đi ạ." Tôi xách hai túi khoai lang nướng to tướng ở mỗi tay vui vẻ đi về phía trước, anh ấy định nói gì đó rồi lại thôi, hình như thấy tôi vui vẻ nên không nói gì. Tôi gần như bao hết tất cả các quầy khoai lang nướng dọc đường.

 

Cuối cùng tôi đi vào một con hẻm.

——Trẻ em ở trại trẻ mồ côi khi đói bụng sẽ rủ nhau ra ngoài lục thùng rác tìm đồ ăn.

Đừng hỏi tại sao tôi lại biết, là vì đã làm rồi.

 

Tôi đặt khoai lang nướng xuống đất, cho mỗi đứa trẻ chạy đến một củ.

Lũ trẻ ăn ngấu nghiến.

Tôi nghĩ sao năm đó lại không có ai cho tôi một củ khoai lang nướng, nếu không thì tôi cũng có thể ăn ngon như vậy.

Không chỉ ăn ngon, tôi còn có thể biểu diễn Phạm Tiến ăn khoai cho người ta xem nữa.

"Ái—— cuối cùng cũng được ăn rồi."

Trời biết năm đó tôi thèm củ khoai lang nướng năm tệ như thế nào.

 



27

 

Lũ trẻ hỏi tôi là ai, có phải tiên nữ trên trời xuống cho chúng đồ ăn không.

"Chị á? Chị là hiệp khách, phiêu bạt giang hồ."

"Đừng hỏi danh tính, chị đi đây—"

 

Lũ trẻ cười nghiêng ngả.

"Cháu nhận ra cô!" Một bé gái mắt sáng rực, "Cô đã cứu chị cháu. Chị cháu nói cô bị thương, nhưng dù bị thương vẫn luôn bảo vệ chị ấy phía sau. Sau khi cô đến bệnh viện, cháu và chị cháu còn đến thăm cô nữa."

"Nữ hiệp!"

"Nữ hiệp!"

...

Tôi lạc lối trong tiếng gọi "nữ hiệp".

 

28

 

Trên đường trở về anh ấy im lặng hồi lâu, mãi mới nói một câu: "Lần sau... đừng bốc đồng như vậy."

Hả?

 

"Ý tôi là em bất chấp nguy hiểm xông lên cứu người," anh ấy vén tóc mái của tôi lên, nhìn vết thương trên trán tôi, "Rất nguy hiểm. Cứu người không sai, nhưng không thể liều lĩnh như vậy."

Tôi kéo tóc mái xuống, cụp mắt.

"Biết rồi, cảm ơn sếp đã quan tâm."

 

Anh ấy búng vào chỗ không bị thương trên trán tôi, "Vẫn chưa đổi lại à? Gọi tôi là Cảnh Phái."

"Vâng sếp, không vấn đề gì sếp, tôi biết rồi sếp."



"..."

 

"Sếp, tôi thật sự cảm thấy dạo này thời gian trôi qua nhanh thật."

"Hình như lúc nãy trời còn sáng trưng, chớp mắt đã hoàng hôn. Rõ ràng cảm giác mới ra ngoài không lâu, vậy mà bây giờ lại phải về nhà rồi."

 

À, ngày mai lại là một ngày làm việc mệt mỏi.

Anh ấy nắm tay tôi, "Có lẽ là vì dạo này em quá vui vẻ, nên cảm thấy thời gian trôi qua nhanh."

 

29

 

Sếp thật đáng thương.

Nửa năm rồi.

Bạch nguyệt quang của anh ấy chẳng gọi một cuộc điện thoại nào.

Sếp lúc rảnh rỗi thì nhìn tôi chằm chằm, hoặc nhìn chằm chằm con vịt gỗ trên bàn.

 

30

Tôi trốn trong nhà vệ sinh lấy điện thoại ra lướt web.

Tiếp tục hoàn thành 'Nhật ký quan sát sếp' trong ghi chú điện thoại.

① Sếp không thích rượu, chưa bao giờ uống, nhưng thích sữa tươi Want Want.

② Sếp không thích ăn rau mùi (người cuồng rau mùi bày tỏ sự phản đối kịch liệt).

③ Sếp thích đồ ngọt, đặc biệt là vị sữa.

④ Sếp thích vịt con.

⑤ Sếp mắt kém, nhưng cố chấp, không đeo kính.

⑥ Sếp có sở thích sưu tầm kiểu Schrödinger, tôi tận mắt thấy trong hộp sưu tầm của anh ấy có ba cái vỏ kẹo.

...
 
Chương 5: KÝ ỨC


31

 

"Ha ha ha ha ha—"

Tôi nằm sấp trên giường vừa xem anime vừa cười, anh ấy ngẩng lên nhìn tôi.

Hả?

 

"Xin lỗi tôi nhỏ tiếng thôi, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Sếp tiếp tục im lặng. "Thực ra, sếp," tôi lên tiếng nhắc nhở anh ấy, "Chúng ta hoàn toàn không cần chen chúc trên một cái giường."

 

"Chúng ta kê nhiều gối ở giữa như vậy, anh và bạch nguyệt quang của anh cũng vậy sao?"

Anh ấy im lặng hồi lâu, khi tôi nghĩ mình lại lỡ lời rồi thì, anh ấy nói, "Chúng tôi chưa từng ngủ chung giường."

Hả?

Mức độ thuần khiết của anh có phần hơi quá đáng rồi đấy.

 

32

 



Cuối tuần này trường cấp ba tôi tổ chức kỷ niệm thành lập trường, cựu học sinh có thể về trường tham dự. Sếp nói sẽ đưa tôi qua đó. Tôi thấy anh ấy như đang biến hóa, lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ đồng phục cũ.

 

Hả?

Hóa ra sếp không chỉ là bạn đại học của tôi, mà còn là bạn cấp ba của tôi.

"Tôi dẫn em đi dạo nhé? Đã lâu rồi em chưa quay lại đúng không?" Anh ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, "Đi thôi, coi như ôn lại kỷ niệm."

Tôi không rút tay ra.

 

33

 

Chúng tôi đi đến một tiệm tạp hóa nhỏ trong trường, "Em xem, nó vẫn còn mở cửa."

Tôi đưa tay chạm vào chai nước trên kệ.

"Trước đây cô ấy cũng thường mua nước, mua bánh mì cho tôi."

Tôi quay sang nhìn anh ấy, "Bạch nguyệt quang của anh?"

"Ừ, bạch nguyệt quang của tôi."

 

34



 

"Căn tin đông người quá... ?" Tôi nhìn xung quanh, có rất nhiều cựu học sinh đặc biệt quay lại để ăn ở căn tin một lần nữa.

 

"Ừ, vì món ăn rất ngon, lại nhiều nữa." Anh ấy nhìn lên tấm biển có đèn đỏ nhấp nháy, "Cô ấy thường lấy cơm hộ tôi, bản thân lại tiếc tiền, chỉ ăn bánh bao,"

"Ừm... Gia cảnh của cô ấy và tôi cũng... tương tự?"

"Ừ. Sau đó tôi cố tình bảo cô ấy lấy thêm một phần, đưa tiền cho cô ấy để cô ấy tự ăn."

"..." Là tình yêu đích thực rồi.

 

35

 

Chúng tôi đi đến một khu rừng nhỏ.

"Bên hàng rào cạnh rừng cây này có cây anh đào." Anh ấy lại ngẩng đầu nhìn hàng rào bên cạnh, anh đào trên cây đỏ mọng, trông rất thích mắt.

"Cô ấy hái cho tôi, tôi dùng túi nilon đựng, nhìn cô ấy trèo qua hàng rào, đạp lên phiến đá chắc chắn đó. Cô ấy leo trèo rất giỏi, hàng rào đó tôi không trèo lên được, nhưng cô ấy trèo lên được ngay."

"Loại anh đào nhỏ này ít thịt nhiều hạt, phần lớn là chua, chỉ có những quả đỏ mọng mới có vị ngọt."

"Nhưng cô ấy luôn chọn quả to nhất, đỏ nhất cho tôi, vì tôi thích ăn ngọt nhất. Thấy tôi không vui lắm khi cô ấy nhường, cô ấy liền nói mình thích ăn chua."

...
 
Chương 6: NĂM ĐÓ?


36

 

"Ở đây, tôi từng bị đầu gấu chặn đường." Anh ấy lại cười, "Lúc đó cô ấy tình cờ đi qua, dùng một cốc trà sữa để đổi lấy sự an toàn cho tôi."

"Nhưng cô ấy căn bản không biết vệ sĩ nhà tôi đang ở con hẻm bên cạnh."

"Ngốc nghếch, nhưng đáng yêu."

 

37

 

"Chính là cái đình này." Anh ấy dừng bước. "Lần đầu tiên tôi 'cãi nhau' với cô ấy. Thực ra không phải cãi nhau, là cô ấy muốn hỏi rõ suy nghĩ của tôi."

"Lúc đó nhà tôi gặp chút chuyện, cơ bản tất cả bạn bè đều bắt đầu xa lánh tôi."

 

Anh ấy cụp mắt xuống, lại cười tự giễu, "Tôi đã đánh giá thấp quyết tâm và phẩm chất của cô ấy, tôi cứ tưởng mình gặp một cô gái giống bọn họ, cuối cùng tôi biết mình đã sai."

Mắt anh ấy đã đỏ hoe.

"Tôi cứ tưởng, tôi cứ tưởng... nhưng tôi đã sai."

"Tôi đã sai."

 

Giọng anh ấy cũng run lên.

"Cô ấy là người sống tình cảm, cô ấy thậm chí nguyện ý dốc hết sức mình giúp tôi, chỉ vì tôi từng giúp cô ấy một chút... Vậy mà quen biết nhau lâu như vậy tôi lại không hề nhận ra."

"Lúc cô ấy đưa thẻ ngân hàng cho tôi, tôi đã không kìm được mà khóc."

"Không chỉ vì cảm động, mà còn vì sự nghi ngờ ác ý lúc trước của tôi mà áy náy tự trách. Cô ấy vất vả lắm mới trả hết nợ, đồ đạc trong nhà còn cũ nát... vậy mà ngày nào cũng dặn tôi ăn uống đàng hoàng, bảo trọng bản thân, cô ấy nói cô ấy có thể chăm sóc tôi."

 

"Hai mươi nghìn tệ đó cô ấy mua gì không được chứ? Cô ấy có thể mua một chiếc giường thoải mái, hoặc đổi cái đèn sáng hơn, để bản thân sống thoải mái hơn một chút."

"Cô ấy đã sống khổ sở bao nhiêu năm... Cô ấy đã mất mát bao nhiêu thứ, khi có được tia sáng đầu tiên, phản ứng đầu tiên của cô ấy lại là dâng trọn vẹn tia sáng đó cho tôi, một kẻ sa cơ lỡ vận."

"Cô ấy dùng cả tấm chân tình đối đãi với tôi, vậy mà tôi lại nghi ngờ cô ấy... Sự xa lánh lúc đó của tôi đã làm tổn thương bản thân mình, cũng làm tổn thương cô ấy..."

 



38

 

Nói đến cuối, anh ấy dường như không còn đang nói chuyện với tôi nữa, mà giống như đang lẩm bẩm một mình, trải lòng tất cả sự hối hận và chân tình với một người mà anh ấy muốn gửi gắm.

Nhưng cô gái này cũng thật nghĩa khí, không phải nói cô ấy lụy tình, tôi đoán nếu đổi lại là một người khác từng giúp đỡ cô ấy, cô ấy cũng sẽ làm như vậy.

 

Mặc dù về mặt đạo đức mà nói, cô ấy làm như vậy là rất bình thường.

Nhưng muốn tìm được một người thuần khiết và chân thành như vậy trong hiện thực, tôi đoán là rất khó. Suy cho cùng ai mà không thích mùi tiền chứ.

Tôi thầm tán thưởng trong lòng, Bạch nguyệt quang, danh xứng với thực!

 

39

 

"Cảnh Phái à, mấy năm nay sống thế nào rồi?" Chủ nhiệm lớp anh ấy cười bắt tay anh ấy, "Hồi cấp ba em ít nói lắm, bạn bè cũng không nhiều, bây giờ đỡ hơn chút nào chưa?"

Anh ấy bình tĩnh gật đầu: "Khá hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn thầy Trương."

Thầy Trương lại ngẩng đầu nhìn tôi: "Cảnh Phái, em cũng phải cảm ơn Ngôn Minh đấy, nếu không có em ấy, em có lẽ sẽ ủ rũ cho đến khi tốt nghiệp đấy."

"Sự hỗ trợ tinh thần mà em ấy dành cho em năm đó, thầy luôn nhìn thấy, thầy biết cả hai em đều là những đứa trẻ tốt."

"Vâng, em rất biết ơn cô ấy." Anh ấy cười dịu dàng.

...

Năm đó?

 

40

Năm đó đã xảy ra chuyện gì?

 

41

Rốt cuộc tôi là ai trong tuổi trẻ của anh ấy?

 

42



Tại sao tôi không nhớ ra?

 

43

Tại sao nửa năm nay anh ấy không nói gì với tôi?

 

44

Tại sao thời gian trôi qua nhanh như vậy?

 

45

Tại sao trước mặt anh ấy, tôi lại theo bản năng làm những chuyện không giữ lễ nghi?

 

46

Chúng tôi thật sự là quan hệ bao nuôi sao?

 

47

Tại sao tôi lại theo bản năng ghi lại thói quen và sở thích của anh ấy?

 

48

Tại sao tôi luôn cảm thấy tên của anh ấy rất khó nhớ?

 

49

Tôi sẽ lại quên anh ấy sao?

 

50

Tại sao tôi cảm thấy tất cả những điều này đều quen thuộc như đã từng diễn ra?
 
Chương 7: CẢNH PHÁI


0.

 

Tình trạng của Ngôn Minh vẫn không tốt.

Tôi rất lo lắng.

Bác sĩ nói là do áp lực tinh thần kéo dài và chấn thương ở não dẫn đến mất trí nhớ, còn kèm theo triệu chứng giống như "mộng du".

Tôi vốn định nói sự thật với cô ấy sớm hơn.

Tại sao lại chỉ quên mình tôi?

 

1.

 

Muốn nói với cô ấy, sau này tôi sẽ ăn sáng đàng hoàng, tôi nghe lời cô ấy, không bạc đãi bản thân.

Đừng quên tôi được không.

Đừng đi.

Đừng rời xa tôi.

 

2.

 

Bác sĩ đề nghị tôi phối hợp với họ thực hiện một số liệu pháp thôi miên.

Không chỉ có thể khôi phục trí nhớ hiệu quả, mà còn có thể giúp trạng thái tinh thần của cô ấy dần dần tốt hơn.

Tôi đồng ý.

Bác sĩ nói cô ấy tạm thời không nhớ ra tôi, tôi nên chọn một thân phận mà cô ấy dễ chấp nhận hơn để bước vào "thế giới" của cô ấy.

 

Không thể đột ngột nhồi nhét tất cả thông tin vào trước mặt cô ấy, nếu kích thích cô ấy quá mức thì có thể không tốt.

Cần phải từ từ.

Tôi cau mày suy nghĩ xem cô ấy sẽ dễ chấp nhận thân phận gì, " Tổng tài bá đạo... và cô vợ thế thân?"

Bác sĩ trợn tròn mắt.

"Anh chắc chắn cô ấy có thể chấp nhận cái này sao?"

Tôi chắc chắn, cô ấy vẫn luôn đọc tiểu thuyết thế thân đó.

Phần lớn nữ đồng nghiệp đều thích truyện ngọt sủng, chỉ có cô ấy "độc nhất vô nhị".

Đọc còn rất chăm chú, thỉnh thoảng còn ghi chép.



Mặc dù tôi cũng không biết cô ấy ghi chép cái gì.

 

3.

 

Thành công rồi, cô ấy tin rồi.

Nhưng cô ấy đòi tôi đưa thỏa thuận thế thân và ảnh bạch nguyệt quang, tôi lấy ví ra, đưa ảnh mẹ tôi lúc trẻ, xin lỗi, tôi thật sự không có ảnh của người phụ nữ nào khác.

Ngoại trừ ảnh của chính Ngôn Minh.

Nhưng như vậy thì quá lộ liễu, tôi sợ ảnh hưởng đến việc điều trị.

 

Cô ấy trợn tròn mắt, "Nếu tôi có điểm nào giống cô ấy thì tôi thề sẽ theo họ của anh."

... Được rồi, đúng là không giống.

Nhưng nghĩ kỹ lại, Cảnh Ngôn Minh, hình như cũng rất hay.

 

Tôi làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, dẫn cô ấy ôn lại từng khoảnh khắc cuộc sống giống như quá khứ.

Tôi dẫn cô ấy đi qua từng con đường chúng tôi đã đi qua.

Vậy nên, em có thể tỉnh lại, nhìn tôi thêm lần nữa không?

 

4.

 

Cô ấy hay ngẩn người ra, kiểu không gọi tỉnh lại được ấy.

Có lẽ đây chính là trạng thái mộng du mà bác sĩ nói.

Ngẩn ngơ.

Nhưng hình như cô ấy không hề nhận ra, còn tưởng là thời gian trôi qua nhanh hơn.

 

5.

 

Tôi gửi tài liệu cho cô ấy để cô ấy làm thêm giờ hưởng lương.

Không biết tại sao, chỉ cần cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi sẽ cảm thấy an tâm hơn, hiệu quả công việc cũng cao hơn rất nhiều.

Giống như năm đó chúng tôi cùng nhau làm bài tập vậy.



 

6.

 

Quả nhiên, cô ấy vẫn là cô ấy.

Cô ấy nguyện ý mang đến một tia hy vọng cho những người trong bóng tối.

Đó là một củ khoai lang nướng, cũng không hẳn là một củ khoai lang nướng.

 

7.

 

Tôi không biết làm thế nào để bày tỏ tình cảm của mình với cô ấy trong mơ, tôi thật sự rất yêu cô ấy.

Rất yêu.

Cô ấy không phải thế thân của ai cả, cô ấy chính là cô ấy. Người tôi yêu từ đầu đến cuối, chính là cô ấy.

Tôi yêu sự rạng rỡ như ánh mặt trời của cô ấy, tôi yêu sự thẳng thắn chân thành của cô ấy, tôi yêu sự biết ơn và trọng tình trọng nghĩa của cô ấy, tôi yêu việc cô ấy dù ở trong bóng tối vẫn nguyện ý tìm kiếm niềm an ủi cho người khóc than, tìm kiếm ánh sáng cho người mù lòa.

 

8.

 

Tôi muốn nói với cô ấy: em không hề tệ, em rất tốt.

Tôi muốn nói với cô ấy: em không hề kém cỏi, dù từng chìm trong vũng lầy tự ti, dù từng nghi ngờ sinh mệnh và linh hồn của chính mình, em vẫn có thể trở thành người rực rỡ nhất trong hàng vạn người bình thường.

Tôi muốn nói với cô ấy: em xứng đáng được yêu, ít nhất có một tên ngốc tự cho mình là thông minh vẫn luôn yêu em.

Còn rất nhiều người được em giúp đỡ, cứu giúp, họ cũng mến em.

 

9.

 

Tôi dẫn cô ấy đi qua tuổi trẻ của cô ấy và tôi hết lần này đến lần khác.

Tôi không biết tình cảm của mình đã thay đổi từ khi nào, từ tình bạn bình thường đến tri kỷ, rồi từ tri kỷ biến thành yêu mến, quá trình này vừa phức tạp vừa đơn giản.

Nếu cô ấy có thể tỉnh lại, nếu cô ấy có thể lại hờn dỗi trách móc tôi, nếu cô ấy còn có thể gọi tên tôi, tôi nguyện ý kể tất cả mọi chuyện cho cô ấy nghe, hết lần này đến lần khác.

 

 

10.

Tỉnh lại đi, người yêu dấu của anh.
 
Chương 8: KẾT THÚC


0.

Tôi tỉnh dậy trên giường.

Vừa tỉnh dậy liền ngồi bật dậy, lấy gối đánh tới tấp Cảnh Phái bên cạnh.

" Cảnh Phái, anh đúng là đồ chó, anh bày trò bao nuôi gì vậy?!"

 

1.

 

Anh ấy bị tôi đánh choáng váng, tôi thừa thắng xông lên: "Em vặn đầu anh ra bây giờ á á á a!"

"Đừng đánh nữa đừng đánh nữa!"

Khốn kiếp! Người xấu hổ muốn /ch//ế/t là tôi chứ không phải anh ấy!

 

2.

 

"Rõ ràng là bác sĩ nói phải chọn một thân phận mà em dễ chấp nhận..."

"Anh nói xem anh nghĩ ra cái kịch bản tệ hại này từ đâu hả? Hả?"



"..."

"Khoan đã, tại sao anh lại nghĩ em thích mấy thứ như tổng tài bá đạo và thế thân vậy!!!"

Mặc dù anh diễn chẳng có tí bá đạo nào.

 

3.

 

"Anh đợi chút, khoảng thời gian này anh chuyển cho em bao nhiêu tiền rồi?"

"Khoảng bảy tám mươi vạn tệ. Đã thanh toán tiền viện phí cho mẹ em rồi."

!!!!!!!

Trời ơi!

Tôi, thật sự phải làm việc cả đời cho anh để trả nợ rồi hu hu hu hu...

 

4.

 

"Mà nói đi, rốt cuộc tại sao anh lại nghĩ em thích mấy thứ như tổng tài bá đạo và thế thân?"

"Không phải em hay xem sao? Anh còn thấy em ghi chép nữa. Anh nghĩ em có lẽ là... thích kiểu này."



???????

"Anh mà lật xem ghi chú của em thì cũng biết tại sao em lại xem thứ đó."

 

Tôi lật sách ra, lật đại vài trang cho anh ấy xem:

‘Cố Bá Thiên khóa cửa tầng hầm, Tô Trà Trà bị trói trên ghế nhìn anh ấy đầy kiên cường: Tôi tuyệt đối sẽ không khuất phục!’

Ghi chú của tôi: Theo quy định tại Điều 238 Bộ luật Hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, người nào giam giữ người khác trái pháp luật hoặc dùng các phương thức khác tước đoạt tự do thân thể của người khác trái pháp luật, thì bị phạt tù có thời hạn không quá ba năm, phạt quản chế, hoặc tước quyền chính trị.

 

‘Cố Bá Thiên hung hăng đẩy Tô Trà Trà ngã xuống đất, lại tát cô mấy cái, khinh miệt nói: Đàn bà, cô chỉ là món đồ chơi của tôi thôi.’

Ghi chú của tôi: Nếu có tình tiết đánh /đ/ậ/p, sỉ nhục, thì xử phạt nặng hơn. Người phạm tội quy định tại khoản trước, gây thương tích nặng cho người khác, thì bị phạt tù từ ba năm đến mười năm; gây /ch//ế/t người, thì bị phạt tù từ mười năm trở lên.

 

5.

 

"..."

"Ai đời sinh viên luật lại lấy cuốn sách này làm tài liệu tham khảo phản diện chứ?!!!"

"Tôi thích, anh quản được à!!!"
 
Chương 9: NGOẠI TRUYỆN QUÁ KHỨ


1.

 

Tôi, sống rất thất bại.

Vốn dĩ tôi có một gia đình nhỏ hạnh phúc, tuy nghèo nhưng ấm áp.

Sau đó một chiếc xe đã cướp đi gia đình hạnh phúc của tôi.

Bố mẹ liều mạng bảo vệ tôi.

 

Tôi ở trại trẻ mồ côi nghĩ, thà mình /ch//ế/t cùng bố mẹ còn hơn.

Chưa kịp thực hiện kế hoạch cụ thể thì tôi đã được nhận nuôi.

Lần đầu tiên nhìn thấy tên bố dượng cặn bã đó tôi đã biết.

Trời ơi, /ấ,u,-d,â,m/.

 

Nhưng mẹ kế của tôi rất tốt với tôi, tôi vốn không muốn dính dáng đến người khác, chuyện khác.

Quá nhiều ràng buộc tôi sẽ không dám rời đi.

 

2.

 

Mẹ bảo vệ tôi, không cho tên bố dượng cặn bã đó đến gần.



Thường xuyên bị đánh đến nỗi toàn thân bầm tím, tôi cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc cầu cứu, nhưng có những tiếng cầu cứu dường như sẽ không bao giờ được ai nghe thấy.

Dù có gào thét đến khản cổ.

 

3.

 

Sau đó tôi lớn lên, tôi cầm d.a.o che chắn cho người mẹ đang khóc nức nở phía sau.

Tên bố dượng cặn bã đó vẫn đang gào thét, hình như tưởng tôi không dám tự hủy hoại tương lai của mình.

 

Thú vị đấy.

Tôi chẳng có tương lai gì cả.

Mọi thứ của tôi đã bị hủy hoại.

Chỉ còn lại người mẹ này.

Tôi là một kẻ liều lĩnh, không có chút phẩm giá và nguyên tắc nào.

Tôi đánh cược cả phần đời còn lại của mình, để đổi lấy tự do cho bà.

 

Tôi dùng hết sức /đ/ậ/p ghế vào ông ta, ông ta hình như không kịp phản ứng nên bị trúng một cái, loạng choạng một chút.

Tôi không biết lấy đâu ra sức mạnh, xông lên đẩy ông ta ngã xuống.



Cơ thể người đàn ông này đã bị rượu bia tàn phá.

Cũng chỉ dám bắt nạt mẹ tôi, người không dám đánh trả.

 

4.

 

Tôi dùng hai đầu gối ghì chặt cơ thể ông ta, một tay kẹp cổ ông ta, tay kia cầm d.a.o định /đ/â/m xuống.

Mẹ tôi hét lên, chạy đến nắm lấy tay tôi.

Tôi nhìn bà không chút biểu cảm, sau đó quay lại cầm chai rượu trên đất rồi /đ/ậ/p vào tên bố dượng cặn bã vẫn đang giãy giụa cho đến khi hắn ngất xỉu.

 

"Mẹ đừng nói với con, mẹ vẫn còn muốn bao che cho tên cặn bã này."

Mẹ tôi ôm tôi khóc nức nở, vừa khóc vừa gào, "Con phải sống tốt, con phải sống tốt đấy..."

Tôi nhìn thấy trong mắt bà ấy hình ảnh của tôi tóc tai bù xù, mắt đỏ hoe, quần áo xộc xệch.

 

Tại sao mẹ lại đau lòng vì tôi?

Tôi không phải con ruột của mẹ.

Tôi buông chai rượu và con d.a.o, từ từ đưa tay ôm lấy bà.

"Con không thích mẹ, con ghét mẹ lắm..."

Ghét mẹ dịu dàng như vậy, ghét mẹ tốt như vậy, khiến con muốn sống tốt với mẹ.
 
Chương 10: NGOẠI TRUYỆN QUÁ KHỨ


5.

 

Tên bố dượng cặn bã /ch//ế/t rồi.

Tôi chỉ thiếu nước đốt pháo ăn mừng thôi.

Ông ta đi uống rượu say xỉn, tự mình không về được, /ch//ế/t rét trên con phố tối tăm.

"Mẹ không trách con tối qua không đi tìm ông ta chứ?"

Bà im lặng, không nói gì, nhưng tôi đọc được sự thanh thản trong mắt bà.

"Thôi nào, bà Tần. Con rõ hơn ai hết là mẹ ghét ông ta, không cần phải che giấu nữa."

"Ngày nào con cũng nghĩ cách /g/i/ế/t ông ta một cách âm thầm."

"Thực ra con từng nghĩ đến việc /ch//ế/t cùng ông ta, con không sợ /ch//ế/t."

"Những suy nghĩ này của con mẹ cũng biết rõ đúng không?"

Bà gật đầu.

 

"Con vẫn luôn không hiểu rõ một chuyện, con không phải con ruột của mẹ, tại sao mẹ lại đối xử tốt với con như vậy?"

Bất chấp vết thương của mình mà liều mạng bảo vệ tôi.

Ngốc nghếch.



"Không... không, con là con của mẹ."

"Con là con gái của mẹ."

"Con vẫn luôn là con gái của mẹ."

 

6.

 

Ác giả ác báo.

Nhưng người sống không ác, lại phải gánh chịu hậu quả do kẻ ác gây ra.

Nợ nần của ông ta chất chồng như núi.

Mẹ tôi luôn khuyên tôi đi, đuổi tôi đi, thậm chí có lúc còn khóc lóc không cho tôi vào nhà.

Vì có một phần nợ chung của vợ chồng chỉ cần bà trả là được, chỉ cần tôi không thừa kế những thứ khác, tôi sẽ không phải đối mặt với những điều này.

Tối hôm đó tôi nói chuyện với bà qua cánh cửa.

"Con đi đi, đừng quay lại nữa, mẹ cho con tiền... Nếu bọn họ tìm đến thì con phải làm sao, con còn..."

Tôi nhẹ nhàng ngắt lời bà.

 



"Mẹ."

"Cả đời này, con chưa từng quan tâm đến điều kiện vật chất. Gia đình ruột thịt của con không có tiền, trại trẻ mồ côi không có tiền, từ nhỏ đến lớn con chưa từng có tiền."

"Nhưng mẹ, mẹ có biết, so với tiền thì con càng muốn có thứ gì hơn không?"

"Con muốn có gia đình, con muốn có người thân, con muốn có một người yêu thương con. Con yêu mẹ, mẹ là người thân của con, con không muốn nhìn mẹ một mình đối mặt với những điều này."

 

"Mẹ, mở cửa đi, con lớn rồi, con biết mình đang làm gì."

"Mẹ yên tâm, con sẽ không bỏ học, con cũng sẽ không từ bỏ việc bảo vệ mẹ."

Tôi bán nhà trả nợ, vừa học vừa khai gian tuổi đi làm thêm.

Tôi chẳng có gì để mất, ở trường, ngay cả đầu gấu cũng không muốn dây vào tôi.

Nói theo cách của tôi là: "Tôi không sợ /ch//ế/t, các người cũng không sợ sao?"

Bọn họ đều đồn tôi là kẻ m.á.u lạnh tàn nhẫn, từng suýt đánh bố mình đến mức vỡ đầu.

 

Tôi không có tâm trạng thanh minh, chỉ lạnh lùng chấp nhận mọi lời đánh giá và bàn tán, thanh minh cũng không thể khiến bố mẹ tôi sống lại, cũng không thể khiến tên bố dượng cặn bã đó xuống mười tám tầng địa ngục chịu khổ, càng không thể khiến tôi nhận được tiền lương làm bồi bàn rửa bát buổi tối.

Muốn nói gì thì nói.

Hơn nữa dù có thanh minh, tôi tin cũng chẳng có tác dụng gì.

Suy cho cùng con người chỉ nghe những gì họ muốn nghe.
 
Chương 11: NGOẠI TRUYỆN QUÁ KHỨ


7.

 

"Sao thằng nhóc xui xẻo này lại đắc tội với mấy cậu rồi?" Tôi đi ngang qua con hẻm, thấy đầu gấu dẫn theo một đám người hung dữ chặn đường một nam sinh.

Hình như chưa đánh, quần áo và mặt cậu ta vẫn sạch sẽ.

"Em gái tôi muốn theo đuổi cậu ta, cậu ta lại không chịu."

 

"Haizz, chuyện nhỏ như vậy thôi mà." Tôi bước tới đánh giá nam sinh kia vài lần, sau đó đưa túi trà sữa trên tay cho cô bé, "Em yêu, người này trông cũng bình thường thôi mà, cỏ cây ở đâu chẳng xanh?"

"Tặng em cốc trà sữa này. Đàn ông đầy ra đấy, cứ bám riết lấy một người, thật lãng phí thời gian. Không thể vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng đúng không."

Tôi đang vội, không muốn gây thêm chuyện phiền phức.

Nhưng cô bé này lại ngoan ngoãn nghe lời tôi.

... Có lẽ là vì lời đồn tôi đánh bố tôi đến mức vỡ đầu.

 

Cốc trà sữa đó là chủ nhiệm lớp tặng tôi, khen thưởng tôi học hành tiến bộ.

Tôi không thích đồ ngọt, trà sữa lại không thể bán lấy tiền, thôi thì tặng người ta, coi như chút ân huệ nhỏ.

"Tại sao lại giúp tôi?" Sau khi đám người kia bỏ đi, nam sinh đó nắm lấy tay áo tôi, hỏi một câu kinh thiên động địa.

Khá thú vị.

Người này cũng không trách tôi nói chuyện khó nghe, còn nghe ra được tôi muốn giúp cậu ta.

"Chuyện nhỏ thôi mà, không đáng nhắc đến." Tôi mất kiên nhẫn hất tay, "Sao vậy, sợ về nhà một mình à? Cần tôi đưa cậu về không?"

Cậu ta lại cười, "Nếu cô không ra tay, vệ sĩ của tôi nấp ở con hẻm bên cạnh sẽ ra mặt đấy."



Hả?

Được rồi, coi như tôi lắm chuyện xen vào việc của người khác, vốn tưởng cậu ta ở tầng một.

Ai ngờ cậu nhóc này lại ở tầng năm, câu cá thực thi pháp luật.

"Được rồi, vậy tôi không tiễn cậu nữa, tôi đi làm sắp muộn rồi."

"Cô rất cần tiền sao?"

"Vay tiền online, tên bố dượng cặn bã /ch//ế/t tiệt kia vay trước khi xuống mười tám tầng địa ngục."

Cậu ta không nói hai lời, lấy từ tay vệ sĩ một tấm thẻ ngân hàng đưa cho tôi.

"Năm vạn, coi như cảm ơn."

Tôi nhướn mày, thầm nghĩ cậu nhóc này đúng là giàu có.

"Không cần đâu." Tôi từ chối, "Cứu cậu nhiều nhất cũng chỉ tốn tiền một cốc trà sữa."

Mặc dù trà sữa cũng không phải tôi mua.

"Vậy coi như cho cô mượn, đợi cô trả hết khoản nợ trực tuyến kia, có tiền rồi thì trả lại tôi. Tất nhiên nếu không trả được tôi cũng không truy cứu."

Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhận lấy.

Khoản nợ vẫn còn hai mươi vạn, năm vạn này ít nhiều cũng có thể giải quyết nhu cầu cấp thiết.

Hơn nữa tôi còn có một người mẹ yếu ớt.

Tình thế bắt buộc thì sau này trả lại cũng được.

"Cảm ơn." Tôi gật đầu, cuối cùng cậu ta cũng giãn lông mày.

Sau đó tôi lấy từ trong túi áo ra một cây bút và một mảnh giấy, viết số điện thoại của mình lên, rồi nhét vào tay cậu ta.



"Tôi vội đi rồi, không tiễn cậu nữa." Tôi gật đầu với cậu ta, "Đây là phương thức liên lạc của tôi, có việc gì thì cứ liên lạc."

 

8.

 

Người này học lớp bên cạnh tôi.

Lúc đó nói cậu ta trông bình thường thực ra là nói dối.

Trông cũng khá được.

Người này cứ tìm tôi, bảo tôi chạy vặt mua nước mua bánh quy, rồi cho tôi chút tiền công.

 

Có lúc còn nhất định rủ tôi đến phòng tự học cùng làm bài tập, nói tôi ở bên cạnh thì cậu ta làm bài nhanh hơn, cứ như tôi là thuốc tăng lực vậy.

Tôi vừa khóc vừa làm bài tập hưởng lương.

Còn thường xuyên bảo tôi lấy cơm hộ, thấy tôi uống một bát canh miễn phí rồi ra ngoài vừa gặm bánh bao vừa học bài thì cậu ta lại không vui, nhất định bắt tôi lấy thêm một phần, lấy xong lại nói mình ăn không hết, bảo tôi giúp giải quyết.

 

Tôi vừa thầm oán trách cậu ta trong lòng, không ăn hết thì đừng lấy thêm chứ.

Vừa nhai rau cải muối, ngon thật.

Ăn xong, tôi nắm chặt hai phần tiền cơm trong tay, rồi trầm tư suy nghĩ.

Tôi nào có không nhìn ra cậu ta muốn tạo cơ hội cho tôi kiếm thêm tiền trả nợ.

Tôi thề sau khi qua giai đoạn này, cậu ta sẽ là anh em cả đời của tôi.

Những ân tình này tôi phải trả lại từng chút một.
 
Chương 12: NGOẠI TRUYỆN QUÁ KHỨ


9.

 

Cuối cùng cũng trả hết nợ.

Tôi cũng không cần phải làm thêm đến mức thức khuya nữa,

Nhiều nhất là làm một công việc, để bù đắp chi tiêu trong nhà.

Sau đó có một khoảng thời gian cậu ta rất uể oải, có vẻ muốn xa lánh tôi, cơm sáng cơm tối đều không ăn, chỉ qua loa ăn chút bánh mì sandwich vào buổi trưa.

Tôi nghĩ trăm lần cũng không ra,

Gia đình cậu ta đâu đến nỗi nào?

 

Tôi chủ động tìm cậu ta, tôi không thể làm ngơ quầng thâm dưới mắt cậu ta.

"Cô đi đi, tôi sắp hết tiền rồi, cũng không giúp được gì cho cô nữa."

Hả?

Câu này tôi không thích nghe rồi đấy, nào có ai thấy anh em gặp hoạn nạn mà bỏ mặc không tương trợ.

"Cái gì?"

"Việc làm ăn nhà tôi gặp chút trục trặc," cậu ta hít sâu một hơi, "Có lẽ phải đánh cược... ván cuối cùng."



"..." Tôi nhìn cậu ta chằm chằm, "Sao tôi có thể vì tiền mà tuyệt giao với cậu được?"

 

"Dù không có tiền thì chúng ta vẫn là anh em, tôi không quan tâm sau này cậu giàu hay nghèo, tình thế bắt buộc thì tôi sẽ lo liệu cho cậu, có chuyện gì tôi sẽ ứng trước cho cậu, cậu đừng tiếc tiền ăn uống."

Cậu ta né tránh ánh mắt của tôi: "Nhưng tôi không có tiền trả cho cô."

"Mặc kệ tiền bạc." Tôi không chút do dự mắng, "Cậu nghĩ tôi có thể vì tiền mà bỏ mặc cậu sao?"

"Ai cũng có lúc gặp khó khăn, cậu đã từng rộng lượng giúp đỡ người khác, sau đó bản thân gặp khó khăn lại không nói một lời, như vậy sao được? Sau này gặp khó khăn gì thì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu."

"Còn nữa, đừng có gánh nặng tâm lý gì cả, thời gian trước vẫn luôn là cậu giúp tôi, đây là tôi báo đáp lại thôi."

Tôi ném túi bánh bao vừa mua vào lòng cậu ta, "Ăn nhanh lên, không ăn sáng nữa tôi đánh cho vỡ đầu."

 

10.

 

Tôi đưa thẻ ngân hàng cho cậu ta.

"Tôi và mẹ tôi cũng tiết kiệm được chút tiền... Tôi đã bàn bạc với bà ấy rồi, tuyệt đối là có sự đồng ý của người nhà."

"Hai vạn tệ, không nhiều, cậu cứ cầm lấy trước."



Không nhiều, nhưng cũng không phải là ít.

Đó là tất cả số tiền tôi tiết kiệm được trong thời gian này.

"Mặc dù không biết chi phí sinh hoạt của cậu dạo này cụ thể là bao nhiêu, nhưng cậu cứ cầm lấy trước đã, tình thế bắt buộc thì cậu lấy tiền đưa cho gia đình xoay sở, sau này tôi sẽ mang cơm cho cậu."

 

Tôi biết hai vạn tệ đối với gia đình cậu ta có lẽ chỉ là muối bỏ bể.

Nhưng tôi thật sự không còn gì khác để đưa nữa.

Cậu ta lại khóc.

Tôi cũng không biết tại sao cậu ta lại khóc.

Cậu ta nói rất nhiều bạn bè trước đây của cậu ta khi nghe chuyện này đều xa lánh cậu ta, cậu ta cứ tưởng tôi cũng sẽ như vậy, còn liên tục xin lỗi tôi.

"Đây là lý do cậu luôn xa lánh tôi sao?"

Cậu ta áy náy gật đầu.

"Thà thất vọng còn hơn ôm ảo tưởng..."

Tôi thở dài, mở cho cậu ta một lon sữa tươi Want Want.

"Đừng cứ giữ mọi chuyện trong lòng, cậu không thấy bức bối sao?"

"Cậu đã từng giúp tôi, sao tôi có thể không giúp cậu? Cậu chỉ cần nói một câu cũng được mà?"
 
Chương 13: NGOẠI TRUYỆN QUÁ KHỨ


11.

 

Hú vía.

Gia đình cậu ta cũng không sao, mặc dù có thua lỗ một chút.

Theo lời cậu ta thì chỉ là vài trăm vạn,

... Được rồi.

Cậu ta cũng không xa lánh tôi nữa, chúng tôi không còn qua lại tiền bạc gì nữa.

Nhân dịp sinh nhật cậu ta, tôi rủ cậu ta đi ăn.

Theo tôi quan sát thì người nhà cậu ta đúng là rất bận, không thường xuyên ở bên cạnh cậu ta, thậm chí sinh nhật cậu ta cũng chỉ có một mình.

Tôi xách bia Thanh Đảo, cậu ta ôm sữa tươi Want Want.

Tôi cũng không ngờ cậu ta ăn bánh kem xong lại nói không đói.

Vậy nên chúng tôi ngồi ở quán nhậu vỉa hè vừa uống vừa trò chuyện.

 



"Trước đây tôi vẫn luôn nghe người ta nói cô lạnh lùng ác độc, đánh bố mình đến mức vỡ đầu," cậu ta không nhìn tôi, mà nhìn dòng xe cộ qua lại trên đường, "Nhưng tôi cảm thấy cô không phải người xấu."

Tôi cười, cười ngả nghiêng. Xung quanh rất ồn ào, có rất nhiều người đàn ông say xỉn bắt đầu khoác lác, có những tiếng phụ họa thật lòng hoặc giả dối, còn có những tiếng cười khẩy khó mà nghe ra được cảm xúc.

Nhưng màn đêm rất yên tĩnh, bỏ đi sự ồn ào của người khác, dường như chỉ còn lại tiếng cười của tôi vang vọng trong đêm tối.

"Tôi không phải người xấu sao? Nhưng tôi cũng không phải người tốt." Tôi lau nước mắt nơi khóe mắt, "Tôi đúng là đã đánh bố tôi, cũng từng dùng chai rượu đánh ngất ông ta."

"Nhưng tôi không bao giờ muốn gọi ông ta là bố, ông ta chỉ là một tên súc sinh, kẻ thất bại trong cuộc sống, chỉ biết trút giận lên vợ."

"Tôi không có chút tình cảm nào với ông ta, nếu phải nói thì chỉ là sự căm hận tột cùng, ông ta đánh mẹ tôi đến nỗi không còn chỗ nào lành lặn. Còn luôn dùng ánh mắt dâm dục nhìn tôi, đồ kinh tởm."

 

Cậu ta dường như bị lời nói của tôi làm cho lạnh sống lưng, rùng mình một cái, "Nhưng mẹ cô không phải là...?"

"Mẹ tôi á?..." Tôi nhấp một ngụm bia, "Mẹ tôi á, tôi là con nuôi."

"Tôi từng có một gia đình rất rất hạnh phúc, tuy nghèo, nhưng rất ấm áp…rất ấm áp." Tôi vừa lẩm bẩm, vừa nghĩ loại bia này quá đắng, đắng đến mức tê cả miệng, lần sau tôi sẽ đổi sang Thanh Đảo chất lượng cao.

"Nhưng ngôi nhà đó xa vời vợi. Bây giờ tôi gần như không nhìn thấy nữa rồi, tôi rất nhớ mùi bánh mì trong ngôi nhà đó, thật ấm áp thật ngọt ngào. Dù là bánh mì cũ để lâu, có mùi kem rẻ tiền... nhưng mùi vị đó không hề rẻ tiền chút nào."

"Bố mẹ tôi vì cứu tôi mà rời xa tôi." Nụ cười của tôi gượng gạo, cảnh tượng trước mắt có chút mờ ảo, tôi không muốn tin là do nước mắt, "Tôi không có người thân nào để nhờ vả, nên đã đến một trại trẻ mồ côi. Ngày nào cũng nghĩ cách kết liễu mạng sống của mình. Bố mẹ ơi... không một ngày nào con không nhớ đến hai người."



 

"Tôi quen một người bạn nhỏ hơn tôi vài tuổi ở đó." Tôi mơ màng hồi tưởng, cười tự giễu, "Ai cũng khổ cả, cô bé ấy bị bệnh tim, bị bố mẹ bỏ rơi. Nhưng một người bệnh tật quấn thân như cô bé ấy lại nghĩ cách sống sót, còn tôi, một người khỏe mạnh bình thường lại nghĩ cách /ch//ế/t đi."

"Thế giới này thật kỳ quái."

"Sau đó tôi được nhận nuôi, cũng không còn liên lạc gì với cô bé ấy nữa, hy vọng mọi chuyện đều tốt đẹp."

 

Cậu ta lặng lẽ đưa cho tôi một tờ giấy.

"Tôi khóc rồi sao?" Tôi cười hì hì nhận lấy, "Haizz, tôi là một kẻ tồi tệ, không nghĩ cách tiếp nối mạng sống mà bố mẹ giao phó cho tôi, mà lại nghĩ cách kết liễu mạng sống của mình để đoàn tụ với họ."

"Cô không tệ," cậu ta uống một ngụm sữa tươi lớn, "Cô còn cứu tôi nữa. Người tệ sao có thể giúp đỡ người khác chứ?"

Tôi cười gượng hai tiếng, "Con người rất phức tạp."

"Tôi cũng chỉ được tính là người tốt ngu ngốc thôi."

"Dù đó là ai, tôi vẫn cứu giúp, tôi cũng không quan tâm người đó có phản bội hay không."

Tôi chống cằm suy nghĩ hồi lâu, "Có lẽ vì tôi đã ở trong bóng tối quá lâu."

"Muốn mở ra một con đường tươi sáng cho người phía sau."
 
Chương 14: NGOẠI TRUYỆN QUÁ KHỨ


12.

 

"Say rồi, cảm xúc dâng trào thôi." Tôi cười khổ, "Xin lỗi, cứ lải nhải kể khổ với cậu, lon sữa tươi của cậu sắp hết rồi đúng không? Tôi lấy lon khác cho cậu."

"Người bình thường đều không thích nghe những lời này, sao cậu không nhắc tôi một tiếng." Tôi trêu chọc cậu ta, "Khiến cậu phải nghe bao nhiêu lời vô nghĩa, chắc hẳn cậu cũng không muốn nghe."

Cậu ta lắc đầu, "Muốn nghe, cũng không muốn nghe."

"Là sao?"

"Muốn nghe cô nói chuyện, không muốn nghe cô đau khổ như vậy."

Tôi đ.ấ.m nhẹ vào vai cậu ta.

"Đúng là cậu nhóc biết cách nói chuyện."

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, không tìm thấy một ngôi sao nào. Mây trên thành phố thật dày đặc.

Tôi nhớ hồi còn rất nhỏ, bố mẹ từng đưa tôi về quê, ở đó sao vừa to vừa sáng, tiếng chó sủa cũng không đánh thức được mặt trăng đang say ngủ.

 

"Vậy bây giờ cô vẫn còn muốn... sao?"

Tôi lắc đầu, đương nhiên tôi biết cậu ta đang nói gì.

"Chuyện này cậu không cần lo lắng, chỉ có thể nói là tôi không sợ /ch//ế/t, nhưng tạm thời tôi không có ý định /t/ự_s/á/t/."



"Vì tôi có mẹ, tôi còn có cậu."

"Tôi nợ cậu rất nhiều..."

"Trước đây cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi thật sự không biết phải trả ơn như thế nào, ân tình này có lẽ phải trả cả đời."

Mắt cậu ta sáng lên, không biết tại sao lại tối sầm lại, "Vậy hay là cô lấy thân..."

"Hửm?"

"... Lấy thân làm gương giám sát tôi học bài, ngày mai đi cùng tôi đến phòng tự học."

 

13.

 

Tôi đưa hộp quà trong túi cho cậu ta, "Tặng cậu," tôi tiện tay bóp lon nước ngọt đã uống hết bỏ vào túi nilon màu đen, sau đó quay sang nhìn cậu ta, "Chúc mừng sinh nhật."

Tôi thấy trên vở của cậu ta có hình vịt con, móc khóa balo cũng là vịt con.

Tôi mạnh dạn đoán cậu ta rất thích vịt con.

Vậy nên tôi đã dành mấy đêm liền để khắc cho cậu ta một con vịt gỗ.

Bên cạnh con vịt còn có ba viên kẹo sữa Want Want.

 

"Sao cô cứ luôn nghĩ mình tệ hại vậy." Cậu ta cười tôi, "Cô xem, cô học giỏi, đa tài đa nghệ, thường xuyên bảo vệ những học sinh bị bắt nạt, còn biết tôi không thích ăn sáng nên dễ bị hạ đường huyết, đặc biệt mua sữa tươi Want Want cho tôi."



"Cô rất tốt mà."

"Cô bị ai PUA rồi à?"

Đêm đã khuya, những tiếng ồn ào xung quanh dần lắng xuống. Tôi nhìn bầu trời đầy sao lúc gần rạng đông.

"Có lẽ vậy."

"Bị ai?"

Tôi cười.

"Bị cái thế giới /ch//ế/t tiệt này."

 

14.

 

"Sinh nhật năm sau cô sẽ đi cùng tôi chứ?"

"Đi, năm nào cũng đi."

Đêm nay không có sao.

Nhưng tôi thích đêm nay.

Vì ngôi sao ở bên cạnh tôi, tôi không cần phải ngẩng đầu lên.
 
Chương 15: NGOẠI TRUYỆN: LÁ THƯ TỪ THIÊN ĐƯỜNG


Gửi Ngôn Minh yêu dấu:

Bố mẹ rất nhớ con.

Chúng ta biết có lẽ con sẽ không bao giờ đọc được bức thư này, cũng có lẽ sẽ không bao giờ biết chúng ta vẫn luôn dõi theo con.

Bố mẹ biết con hận chúng ta, cũng biết con yêu chúng ta.

Con hận chúng ta bỏ con đi sớm như vậy, để con cô độc một mình ở lại thế gian xa lạ. Con lại nhớ nhung những hơi ấm và tình yêu thương vô bờ bến mà khó có thể có được nữa.

Bố mẹ xin lỗi con... không cho con cuộc sống tốt đẹp, cuối cùng ngay cả tình yêu thương cũng không thể dành cho con nhiều.

Bố mẹ rất muốn ôm con thêm lần nữa, muốn lau nước mắt cho con, muốn dỗ dành con đừng khóc.

 

Bố mẹ khi còn sống không được học hành tử tế, không biết nói lời hay ý đẹp, không biết nắm tay con dạy con phân biệt những bức tranh và bài thơ. Chúng ta chỉ có thể thông qua những lời dặn dò ngắt quãng vụng về này, cố gắng truyền tải đến con tình yêu thương khó nói thành lời.

Chúng ta đau lòng vì con, đau lòng khi con ở cái tuổi đáng lẽ phải quấn quýt bên bố mẹ đòi kẹo lại phải hiểu được sự lạnh lùng của thế giới, đau lòng khi con chưa được hưởng thụ tình thân đã phải học cách tự lập.

Con là bảo bối của chúng ta...

Nhưng bảo bối lại chịu uất ức trên thế gian này.



 

Bố mẹ muốn nói yêu con thêm lần nữa, chỉ một lần thôi cũng được.

Nhưng bố mẹ càng muốn nói với con là, đừng tự trách bản thân vì cái /ch//ế/t của chúng ta, đừng vì chấp niệm mà làm tổn thương chính mình. Người còn sống thì còn hy vọng, nhưng cũng đừng nghĩ là phải sống vì tiếp nối mạng sống của bố mẹ, con sống vì chính mình, bảo bối à.

Cuộc đời của con là của chính con.

Tiếng gọi của chúng ta không thể đến tai con, vòng tay của chúng ta không thể ôm lấy vai con nữa.

Chúng ta chỉ có thể nhớ nhung con, nhìn con, dùng chút "sinh khí" còn sót lại trước khi /ch//ế/t để bảo vệ con, khi con nguy kịch, đổi lấy cho con một tia sinh cơ.

 

Con lớn lên trong một môi trường đau khổ, nhưng không trở nên m.á.u lạnh ích kỷ như môi trường đó, chúng ta thấy con sau khi bò ra khỏi vũng bùn, không hề trút oán hận nhiều năm lên những người yếu đuối khác, cũng không đợi lau khô bùn đất trên người, đã đứng lên bảo vệ những người yếu đuối, mở ra cho họ một con đường tươi sáng.

Đây là con gái của chúng ta, cô con gái nhỏ của chúng ta, con đã lớn rồi, con đã lớn lên trong bụi gai đầy m.á.u và nước mắt, cuối cùng đổi lấy một bộ giáp cứng rắn và trái tim kiên định.

Chúng ta vừa khóc vừa nhìn con lớn lên, nhìn con một mình đối mặt với sự bất công và định kiến của xã hội, nhìn con một mình đối phó với những điều dơ bẩn trong bóng tối.

 



Nhưng con luôn cảm thấy mình không tốt, luôn cảm thấy mình không sống như "mong đợi" của chúng ta.

Nhưng mà, bảo bối của ta ơi. Chúng ta đã rất tự hào về con rồi, chúng ta chỉ thỉnh thoảng lo lắng cho sự bốc đồng và dũng cảm của con.

Nhưng con là một đứa trẻ tốt.

Con đã là niềm tự hào của chúng ta rồi.

Chúng ta không có yêu cầu gì quá cao đối với con, chỉ mong con sống bình an vui vẻ, chúng ta sẽ luôn yêu con.

Vậy nên, bảo bối à.

Khi gió đêm nổi lên, bóng cây lay động, đừng sợ hãi, đừng hoang mang.

Khi gió thổi vào lòng con, là chúng ta đang ôm con.

Khi hoàng hôn buông xuống, không thấy núi xanh, đừng lo lắng, đừng bỏ cuộc, con hãy nhìn vầng trăng sáng phía sau.

Ánh sáng trên trời, dù mờ hay tỏ, nhưng nó chưa bao giờ tắt.

— Bố mẹ yêu con mãi mãi

(Hết)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top