Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Bà Bà Trọng Sinh, Phá Đảo Cuộc Đời

Bà Bà Trọng Sinh, Phá Đảo Cuộc Đời

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
919,300
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Bà Bà Trọng Sinh, Phá Đảo Cuộc Đời

Bà Bà Trọng Sinh, Phá Đảo Cuộc Đời
Tác giả: Thực Tây Qua Vô Tử
Tình trạng: Đã hoàn thành




Cha chồng tử trận, phu quân và biểu muội sớm đã bỏ trốn cùng nhau.

Bà bà kích động đến mức đột quỵ và bị liệt.

Ba tỷ tỷ của phu quân đã xuất giá lấy cớ về chăm sóc bà bà để rồi dọn sạch gia sản của phủ Đại tướng quân.

Vì nghĩa tình, ta dốc hết sức chăm sóc bà bà suốt mười năm trời.

Bà bà vốn là người mạnh mẽ, không muốn trở thành gánh nặng, đã nuốt vàng t ự s á t.

Nhưng không ai biết, bà không chết, mà đã trọng sinh về đúng ngày ta bước chân vào phủ tướng quân làm dâu.
 
Chương 1: Phần 1


 

Ngày ta thành thân, phu quân đã cùng biểu muội bỏ trốn.

 

Chỉ trong chốc lát, ta trở thành trò cười của cả kinh thành.

 

Bên tai ta vang lên những tiếng xì xào bàn tán của khách khứa:

 

“Thẩm gia đã sa sút nhiều năm, Cố gia có ơn tái sinh với Thẩm gia, vốn không nên lấy hôn ước từ đời trước mà ép Cố công tử cưới Thẩm Phù.”

 

“Cố công tử và Liễu cô nương được nuôi dưỡng trong phủ tướng quân từ nhỏ, tình cảm thanh mai trúc mã. Ép người ta tách rời, cuối cùng lại đẩy họ thành một đôi uyên ương bỏ trốn.”

 

Nghe những lời bàn tán, ta chỉ biết siết c.h.ặ.t t.a.y áo.

 

Không phải ta, Thẩm Phù này, cố tình muốn gả.

 

Mà là Cố gia vì muốn Cố Thanh Lan đi theo con đường làm quan văn, mới ép hắn phải cưới ta – cháu gái của tiền Thái phó.

 

2

 

Một tháng trước, Cố phu nhân cầm theo hôn ước năm xưa giữa nội tổ phụ ta và lão gia Cố gia, yêu cầu Thẩm gia thực hiện lời hứa hôn từ đời trước.

 

Cha ta, người trọng tình nghĩa, dù biết Cố gia đang có ý đồ, vẫn lập tức đồng ý.

 

Nhưng đến ngày thành thân, Cố Thanh Lan lại cùng Liễu Khinh Yên bỏ trốn.

 

Không một ai trong Cố gia đứng ra xử lý tình cảnh nhục nhã này.

 

Tất cả chỉ chăm chăm chờ xem trò cười của tân nương tử là ta.

 

Ta vươn tay kéo khăn voan xuống, định mở miệng nói.

 

Chợt nghe giọng nói của Cố phu nhân vang lên từ vị trí trên cao:

 

“Hôn ước giữa hai nhà Thẩm – Cố năm xưa vốn không ghi rõ là dành cho đôi trẻ nào.”

 

“Là Cố Thanh Lan không xứng với Thẩm tiểu thư gia.”

 

Dứt lời, bà quay đầu nhìn về phía góc phòng:

 

“Thanh Châu, con có bằng lòng cưới Thẩm tiểu thư gia không?”

 

3

 

Ta biết hôm nay, dù thế nào, ta cũng phải vào Cố gia.

 

Ánh mắt ta dõi theo hướng nhìn của Cố phu nhân.

 



Trong góc phòng, một nam nhân vận khôi giáp đứng đó, gương mặt cương nghị, thân hình toát ra sát khí nồng đậm.

 

Hắn chính là Cố Thanh Châu.

 

Khác hẳn sự nhã nhặn của những văn nhân công tử, trên người hắn là khí thế g.i.ế.c chóc lạnh lùng.

 

Cố Thanh Châu là dưỡng tử của Cố gia.

 

Năm xưa, Cố tướng quân bị thương trên chiến trường, tổn hại gốc rễ, không thể sinh con.

 

Cố phu nhân nhận nuôi ba nữ, một nam từ họ hàng trong tộc.

 

Còn Cố Thanh Châu, là đứa trẻ được bà nhặt về trên đường đi lễ chùa.

 

Năm người con của Cố gia, không một ai là con ruột.

 

Chuyện này ít ai biết, bởi đó là một điều cấm kỵ.

 

4

 

“Con bằng lòng.”

 

Cố tướng quân từ nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng, giọng không mấy vui vẻ:

 

“Đây là thê tử của Thanh Lan, phu nhân gả cho Thanh Châu thì Thanh Lan tính thế nào?”

 

Ta hít sâu một hơi, cố đè nén cơn giận.

 

Cố Thanh Lan đã cùng Liễu Khinh Yên bỏ trốn, chẳng lẽ ta còn phải rộng lượng đến mức sai người đi tìm hắn về, để hắn thú thê nạp thiếp?

 

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, ta đã nghe thấy Cố phu nhân lặp lại lời ta nghĩ trong lòng:

 

“Cố Thanh Lan đã bỏ trốn cùng hồ ly tinh kia, chẳng lẽ còn muốn Thẩm tiểu thư phái người đi tìm hắn, để cho chính thê thiếp thất của hắn cùng chung sống sao?”

 

Trên gương mặt Cố tướng quân thoáng qua vẻ sững sờ, như thể Cố phu nhân vừa nói trúng suy nghĩ của ông.

 

Nhân lúc Cố tướng quân ngẩn ra, Cố phu nhân nhanh chóng lên tiếng:

 

“Cố gia ta không thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy. Hôm nay, Thẩm tiểu thư đã được rước vào cửa, không thể nào trả về.”

 

Bà nhìn ta với vẻ áy náy:

 

“Thẩm tiểu thư, thật ủy khuất cho con. Con thấy đứa trẻ Thanh Châu này thế nào?”

 

“Nếu con bằng lòng, ta sẽ cho hai đứa bái đường.”

 



5

 

Cố phu nhân nói đúng, ta đã bước chân vào Cố gia.

 

Nếu bị trả về, người mất mặt không phải Cố gia, mà là phụ mẫu ta.

 

“Con bằng lòng.”

 

Ta đáp lại, rất nhanh, khiến Cố tướng quân không kịp ngăn cản.

 

Hôn sự này được định đoạt trong chớp mắt.

 

Ta tinh ý nhận thấy ánh mắt Cố tướng quân nhìn phu nhân mang theo một tia sát ý.

 

Nhưng sát ý ấy vụt qua rất nhanh, Cố tướng quân lập tức cười gượng, tỏ vẻ bất đắc dĩ:

 

“Đã vậy thì cứ theo ý phu nhân, Thanh Châu và Thẩm tiểu thư đều đồng ý, ta cũng không phản đối.”

 

Ta lắc đầu xua đi ý nghĩ Cố tướng quân muốn sát hại phu nhân.

 

Dẫu sao lời đồn bên ngoài vẫn luôn nói, phu thê Cố tướng quân tình thâm nghĩa trọng, là đôi phu thê mẫu mực của kinh thành.

 

Ta đưa tâm trí trở về thực tại.

 

Cưới ai cũng là cưới.

 

Lần này cũng xem như ta đã trả hết ân tình năm xưa Cố gia cứu Thẩm gia khỏi họa sát thân.

 

Thẩm gia tuy đã suy tàn, nhưng con cháu vẫn đang lớn mạnh, tiếp nối hào quang của tổ tiên.

 

Từ nay về sau, Cố gia không thể lấy ơn nghĩa năm xưa ra làm cớ nữa.

 

6

 

Cố phu nhân rất vui vẻ, khi dâng trà liền tháo xâu chìa khóa bên hông, đặt vào tay ta.

 

Xung quanh lập tức vang lên những tiếng trầm trồ:

 

“Phu nhân, sao người lại đưa chìa khóa khố phòng cho Thẩm Phù?”

 

“Mẫu thân hồ đồ rồi sao? Thẩm Phù vừa mới vào cửa, vẫn là người ngoài, làm sao có thể giao khố phòng cho nàng ta?”

 

Ta liếc nhìn người vừa lên tiếng, đó là đại tiểu thư Cố Thanh Duyệt, tỷ tỷ của Cố Thanh Lan, người đã xuất giá ba năm trước.

 

Nghe nói năm xưa, Cố phu nhân nhận nuôi ba nữ, một nam từ một gia đình góa phụ không nơi nương tựa.

 

Ngay cả thân mẫu của họ cũng được đưa vào phủ, được đối đãi như khách quý.
 
Chương 2: Phần 2


7

 

Hôm nay không chỉ Cố Thanh Lan bỏ trốn, mà ngay cả thân mẫu của hắn cũng không có mặt.

 

Những người đến chỉ là ba người tỷ tỷ đã xuất giá của Cố Thanh Lan cùng các tỷ phu.

 

Cố phu nhân nhìn Cố Thanh Duyệt bằng ánh mắt đầy lạnh nhạt:

 

“Thẩm Phù đã gả vào Cố gia thì chính là con dâu Cố gia.”

 

“Ngược lại, con, một đứa nhi nữ đã gả ra ngoài, như bát nước hắt đi, con mới là người ngoài.”

 

“Còn về chùm chìa khóa này, đây là chìa khóa của tư khố ta, là tài sản riêng của ta. Ta muốn đưa cho ai thì đưa, không người nào được quyền can thiệp.”

 

Những lời này không chỉ dành cho Cố Thanh Duyệt, mà còn như đang nói cho Cố tướng quân và toàn bộ khách khứa có mặt nghe.

 

Sắc mặt Cố Thanh Duyệt đỏ bừng, nàng cắn chặt môi, ánh mắt đầy oán độc.

 

Người mẫu thân ngày thường chẳng bao giờ nặng lời với nàng, nay lại vì Thẩm Phù mà khiến nàng mất mặt trước bao nhiêu người.

 

“Thẩm Phù đáng chết! Cứ đợi đấy, xem ta xử lý ngươi thế nào!”

 

Ta không hề hay biết, chỉ vì chuyện này mà ta đã bị Cố Thanh Duyệt ghi hận.

 

Cầm chùm chìa khóa trong tay, lòng ta cảm thấy vô cùng bất an.

 

Bởi ta biết tư khố của Cố phu nhân không giống với những tư khố bình thường của các phu nhân thế gia khác.

 

8

 

Cố phu nhân xuất thân từ một gia tộc thương nhân.

 

Mẫu thân bà, Võ lão phu nhân, là vị hoàng thương đầu tiên của triều Đại Chu.

 

Bà từng tích lũy được một khối tài sản khổng lồ, giàu có bậc nhất thiên hạ.

 

Khi Cố phu nhân gả cho Cố tướng quân, Võ lão phu nhân đã đem hai phần ba tài sản của mình làm của hồi môn cho nhi nữ.

 

Có thể tưởng tượng, tư khố của Cố phu nhân phong phú đến mức nào.

 

Người kinh ngạc không chỉ có Cố tướng quân và ba người dưỡng tử của Cố gia, mà còn cả toàn bộ khách khứa.

 

Kể cả ta.



 

Duy chỉ có một người đứng ngoài cảm xúc này.

 

Cố Thanh Châu – người không để lộ bất kỳ niềm vui hay sự hài lòng nào, dáng vẻ lạnh nhạt như người ngoài cuộc.

 

Có lẽ hắn không muốn cưới ta, nhưng vì nể mặt Cố phu nhân, mới đồng ý thành thân.

 

Thôi thì như vậy cũng tốt.

 

Tương lai, chúng ta có thể sống như một đôi phu thê trên danh nghĩa, không can thiệp vào cuộc sống của nhau.

 

9

 

Trong đêm tân hôn, ta đã nói rõ suy nghĩ của mình với Cố Thanh Châu.

 

Hắn trầm ngâm một lúc rồi dứt khoát đồng ý.

 

Chúng ta ngủ riêng giường.

 

Ta nằm trên giường, còn hắn nằm trên ghế quý phi.

 

Đến nửa đêm, khi giấc ngủ bắt đầu sâu, ta cảm nhận được phía sau lưng dường như có một lò sưởi ấm.

 

Nhưng vì quá mệt mỏi, ta không tỉnh dậy, chỉ tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

 

Mơ hồ, ta nghe thấy tiếng hắn thì thầm:

 

“Lần này, đến lượt ta bảo vệ nàng và mẫu thân.”

 

Ta nghĩ, có lẽ mình đã nghe nhầm.

 

10

 

Ba ngày sau, ta bình yên vượt qua kỳ lễ thành thân.

 

Ngay khi Cố phu nhân chất đầy năm cỗ xe ngựa quà mừng về nhà thân mẫu của ta, thì Cố Thanh Lan và Liễu Khinh Yên nghênh ngang xuất hiện trước cửa phủ tướng quân.

 

Đây là lần đầu tiên ta gặp Cố Thanh Lan.

 

Diện mạo hắn tuấn tú, phong thái thư sinh, có chút khí chất của người đọc sách.

 

Nhưng so với những nam tử trẻ tuổi trong Thẩm gia, hắn thật kém xa.

 



Bên cạnh hắn, Liễu Khinh Yên khoác trên mình bộ y phục trắng, dung mạo như hoa đào, thân hình mảnh mai yếu ớt, như thể chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay nàng ta.

 

Dáng người mềm mại tựa không xương, nàng tựa sát vào người Cố Thanh Lan.

 

Khi ánh mắt ta nhìn về phía nàng, ta bắt gặp tia khiêu khích trong ánh mắt nàng.

 

Khiêu khích ta sao?

 

Thật nực cười.

 

11

 

Khi ta đánh giá họ, họ cũng đang nhìn ta.

 

Trong ánh mắt Cố Thanh Lan thoáng qua một tia ngạc nhiên, thậm chí khóe môi hắn còn khẽ nhếch lên.

 

Ánh mắt nhìn ta mang theo chút hài lòng, như thể rất vừa ý.

 

Trong lòng ta dâng lên một dự cảm chẳng lành.

 

Chẳng lẽ Cố Thanh Lan còn không biết ta đã thành thân với Cố Thanh Châu?

 

Ngay giây tiếp theo, lời hắn nói đã chứng thực suy nghĩ của ta.

 

12

 

“Hài nhi bất hiếu, mấy ngày rời nhà đã khiến mẫu thân lo lắng.”

 

“Khinh Yên đã là nữ nhân của hài nhi. Mong mẫu thân làm chủ, để hài nhi được đón cả Thẩm cô nương và Khinh Yên cùng vào phủ.”

 

“Để không ủy khuất Thẩm cô nương và Khinh Yên, Thẩm cô nương làm chính thê, Khinh Yên làm bình thê.”

 

Ta thấy trong mắt Liễu Khinh Yên thoáng qua một tia không cam lòng.

 

Sau đó, nàng dịu dàng cất giọng:

 

“Thưa a di, Khinh Yên đã trở thành thê tử của biểu ca, cũng là con dâu của a di. Sau này Khinh Yên nhất định sẽ chăm sóc tốt cho biểu ca, phụng dưỡng a di chu đáo.”

 

“Khinh Yên sẽ giúp a di gánh vác những trọng trách trong phủ.”

 

“Chắc chắn tổ mẫu và a di ruột ở quê nhà khi biết tin cũng sẽ rất vui mừng.”

 

“Đợi khi họ từ quê trở về, Khinh Yên sẽ đích thân tạ lỗi với tổ mẫu và a di ruột.”
 
Chương 3: Phần 3


13

 

Ta từng thắc mắc, đã ba ngày kể từ khi vào Cố gia, vì sao chưa một lần gặp Cố lão phu nhân và thân mẫu của Cố Thanh Lan.

 

Thì ra, họ không có ở trong phủ.

 

Bà bà không nhắc đến, còn Cố Thanh Châu thì bận theo Cố tướng quân ra ngoài từ sáng đến tối.

 

Ba vị tỷ tỷ của phu quân từng ghé qua phủ một lần vào ngày thứ hai sau khi ta thành thân, có lẽ định đến để “dằn mặt” ta.

 

Nhưng bị bà bà ta mắng cho một trận, ai nấy đều ủ rũ mà rời đi.

 

Thậm chí, họ còn muốn xin bà vài món trang sức quý giá, nhưng đều bị từ chối thẳng thừng.

 

Bởi vậy, ta chẳng thể biết vì sao lão phu nhân và vị a di ruột Diêu thị kia không ở trong phủ.

 

14

 

Thấy mọi người không nói gì, trên mặt Cố Thanh Lan hiện lên vẻ khó chịu.

 

“Thẩm Phù, sao nàng không nói gì? Chẳng lẽ muốn khiến ta và Khinh Yên bẽ mặt?”

 

Ta thực sự tò mò, không hiểu đầu óc của Cố Thanh Lan rốt cuộc vận hành kiểu gì.

 

Hắn không thèm nhìn tình thế hiện tại, cũng chẳng để ý đến người đang đứng bên cạnh ta chính là Cố Thanh Châu.

 

“Nhị thúc nói đùa rồi, ta đây là tẩu tẩu, làm sao dám xen vào chuyện của thúc và Liễu cô nương.”

 

Sắc mặt Cố Thanh Lan cứng đờ.

 

Dường như đến lúc này, hắn mới nhận ra năm cỗ xe ngựa chất đầy quà mừng sau lưng ta, và ánh mắt lạnh lẽo như băng của Cố Thanh Châu bên cạnh.

 

Thậm chí, ta còn cảm nhận được một tia sát khí từ trên người Cố Thanh Châu.

 

Hắn muốn g.i.ế.c Cố Thanh Lan.

 

15

 

Cũng phải thôi, nếu không có chuyện Cố Thanh Lan bỏ trốn, hắn đã không bị ép phải cưới ta.

 

“Thưa mẫu thân, chuyện này là thế nào?” Cố Thanh Lan mở miệng chất vấn bà bà ta.

 

Khắp kinh thành đều đồn rằng Cố phu nhân đối xử với những đứa dưỡng tử như con ruột.



 

Hơn nữa, diện mạo của Cố Thanh Lan lại có bốn, năm phần giống với Cố tướng quân, cứ như là con đẻ của ông vậy.

 

Cố phu nhân đặc biệt nuông chiều đứa dưỡng tử này, luôn luôn thuận theo ý hắn.

 

Quả thực, nếu không phải được cưng chiều quá mức, thì một đứa dưỡng tử lấy đâu ra dũng khí để chất vấn chủ mẫu như vậy.

 

“Chát!”

 

Một cái tát vang dội vang lên bên tai ta.

 

Ta kinh ngạc nhìn về phía bà bà.

 

Tiếp đó, lại thêm những cái tát nối tiếp nhau vang lên.

 

“Chát, chát, chát!”

 

Bà bà giơ tay thật cao, dùng hết sức bình sinh mà vả vào mặt Cố Thanh Lan.

 

Ta đếm thử, tổng cộng có ba mươi bảy cái tát.

 

Đến khi nghe thấy bà khẽ lẩm bẩm:

 

“Đau tay quá. Không được, lần sau phải mang theo thanh trúc.”

 

16

 

Cố Thanh Lan bị đánh đến mặt mũi sưng vù, hắn nhìn bà bà bằng ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

 

Dường như không thể tin rằng bà lại ra tay với hắn.

 

Cố Thanh Châu đứng bên cạnh ta cũng lộ vẻ khó hiểu, như muốn nói điều gì nhưng rồi lại thôi.

 

Ta có thể hiểu được sự bối rối của hắn.

 

Dù sao thì Cố Thanh Lan cũng là đứa con mà bà bà ta luôn cưng chiều nhất.

 

“Mẫu thân... vì sao người lại đánh hài nhi? Hài nhi đã làm sai điều gì sao?”

 

Giọng nói của Cố Thanh Lan nghẹn ngào.

 

Lúc này, trước cửa phủ đã có không ít người hiếu kỳ đến xem náo nhiệt.

 



Bà bà ta hoàn toàn không để cho hắn chút thể diện, lớn tiếng quở trách:

 

“Ngươi còn mặt mũi hỏi ta vì sao đánh ngươi? Ngươi còn dám dẫn ả hồ ly tinh này về đây?”

 

“Ngày đại hôn ngươi không có trách nhiệm, lại dẫn theo một con hồ ly không biết liêm sỉ bỏ trốn.”

 

“Ngươi không muốn cưới Phù nhi, sao không sớm nói với ta? Chẳng lẽ ta có thể ép buộc ngươi sao?”

 

“Nhưng ngươi không làm thế. Ngươi vừa muốn lợi dụng Thẩm gia để mở đường làm quan văn, vừa khinh thường Phù nhi, lại còn lén lút qua lại với người trong lòng.”

 

“Ngươi tưởng mình là bạc từ trên trời rơi xuống chắc? Bẩn thỉu, thối nát, vậy mà còn dám quay về đòi Phù nhi coi ngươi như bảo bối mà cưới ngươi.”

 

“Ta phi!”

 

17

 

Vừa mắng, bà bà vừa gọi hạ nhân phía sau:

 

“Cố gia ta không dung thứ cho loại con cháu mặt dày không biết xấu hổ như ngươi.”

 

“Ta nuôi ngươi lớn đến chừng này, từ hôm nay, ta chính thức cắt đứt quan hệ mẫu tử với ngươi. Từ giờ trở đi, ngươi không còn là công tử của phủ Đại tướng quân nữa.”

 

“Người đâu, mau đuổi đôi cẩu nam nữ này ra khỏi phủ, đừng để chúng làm bẩn cửa phủ tướng quân.”

 

Chuyện này hình như không giống với những gì ta biết...

 

Không phải bà bà là người yêu thương Cố Thanh Lan nhất sao?

 

“Mẫu thân, người muốn đuổi con sao? Con là Thanh Lan đây, người con trai mà người yêu thương nhất đây mà!”

 

Cố Thanh Lan vội bước tới, định níu lấy tay áo của bà bà.

 

Nhưng bà lập tức giơ chân, đá mạnh vào đầu gối của hắn.

 

“Rầm!”

 

Một tiếng vang lớn, Cố Thanh Lan ngã gục xuống đất trong bộ dạng vô cùng thảm hại.

 

Hắn như bị hóa đá, lẩm bẩm trong miệng:

 

“Mẫu thân yêu thương con nhất, sao người có thể bỏ rơi con được!”

 

Liễu Khinh Yên vội lao tới, cúi người đỡ lấy Cố Thanh Lan, ánh mắt đầy vẻ oán trách nhìn bà bà ta.
 
Chương 4: Phần 4


18

 

“A di à, sao người có thể đối xử với biểu ca như vậy? Dù không phải con ruột, nhưng chẳng phải biểu ca đã gọi người là mẫu thân suốt hơn mười năm qua sao?”

 

“Biểu ca đã hiếu kính người suốt hơn mười năm. Nếu không có biểu ca, một người phụ nữ không có con như a di, sống trong phủ người khác chắc đã bị bỏ rơi từ lâu.”

 

Lời của Liễu Khinh Yên lập tức làm dấy lên sóng gió.

 

Những người dân hiếu kỳ đứng xem bắt đầu xì xào bàn tán:

 

“Cố đại công tử không phải con ruột, chuyện này ai cũng biết. Nhưng nhị công tử cũng không phải sao?”

 

“Đó không phải trọng điểm! Trọng điểm là vị Liễu cô nương này nói Cố phu nhân không thể sinh con!”

 

“Chẳng lẽ tất cả con cái trong phủ tướng quân đều là dưỡng tử?”

 

“Nếu là thật, thì Cố tướng quân đúng là yêu thương phu nhân vô cùng.”

 

Rõ ràng, Liễu Khinh Yên muốn lợi dụng dư luận của dân chúng để ép bà bà ta nhượng bộ.

 

“Chát!”

 

19

 

Lại thêm một cái tát vang dội.

 

Nhưng lần này, bà bà ta đánh thẳng vào mặt Liễu Khinh Yên.

 

“A di đánh ta chỉ vì ta nói đúng điểm yếu của a di sao? A di thẹn quá hóa giận mà ra tay?”

 

Liễu Khinh Yên ôm lấy gò má sưng đỏ, ánh mắt vừa tủi thân vừa bướng bỉnh.

 

Nàng ta vốn tin rằng Cố a di sẽ không dám nói sự thật rằng người không thể sinh con chính là Cố tướng quân.

 

Bởi trong lòng a di, Cố tướng quân luôn là tất cả.

 

Liễu Khinh Yên tiếp tục:

 

“A di đối xử với ta và biểu ca như vậy, không sợ rằng khi Cố tướng quân và lão phu nhân trở về, họ sẽ không tha cho a di sao?”

 

“Tướng quân và lão phu nhân là những người yêu thương biểu ca nhất mà.”

 



Lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy có người có thể ngu ngốc đến mức này.

 

Vị tiểu thư họ Liễu này có vẻ không nhận ra, việc không thể sinh con là vấn đề của Cố tướng quân, chứ không phải của bà bà ta.

 

20

 

Ba ngày qua, bà bà đối xử với ta vô cùng tốt, thậm chí còn hơn cả thân mẫu của ta.

 

Bà không tiếc mang những món đồ quý giá như vàng bạc, trang sức đắt tiền vào phòng ta và Cố Thanh Châu.

 

Không chỉ đưa chìa khóa tư khố cho ta, bà còn dẫn ta đi gặp tất cả các quản sự của những sản nghiệp dưới danh nghĩa của bà.

 

Thậm chí, bà còn trịnh trọng giới thiệu ta trước mặt họ, nói rằng nếu một ngày bà gặp chuyện không may, tất cả sản nghiệp sẽ thuộc về ta.

 

Nếu không phải ta ngăn cản, có lẽ bà đã kéo ta đến nha môn để chính thức chuyển giao mọi tài sản.

 

Ta từng hỏi vì sao bà lại đối xử với ta tốt như vậy.

 

Bà bà đáp rằng, đêm trước khi ta và Cố Thanh Châu thành thân, bà đã mơ thấy ta là nhi nữ ruột của bà.

 

Dù ta không tin, nhưng với lòng tốt của bà, ta không thể để bà bị vu oan.

 

Những người dân không rõ sự tình đã bắt đầu bàn tán, dư luận đang dần nghiêng về phía bất lợi cho bà bà.

 

Ánh mắt Liễu Khinh Yên tràn đầy vẻ đắc ý, ép bà bà ta phải khuất phục.

 

Nhưng bắt nạt bà bà ta, liệu nàng ta có hỏi qua ý ta chưa?

 

21

 

“Khắp nhân gian đều biết Liễu cô nương mồ côi mẫu thân từ nhỏ, phụ thân chẳng bao lâu lại cưới kế mẫu.”

 

“Thấy cô nương mồ côi đáng thương, mẫu thân ta đưa cô nương về Cố phủ, chăm sóc yêu thương như con ruột.”

 

“Quần áo, đồ dùng của cô nương, từng thứ một đều do chính tay mẫu thân chuẩn bị.”

 

“Bộ váy lụa trắng thêu chỉ vàng cô nương đang mặc, là kiểu dáng mới vừa ra mắt ở kinh thành hai ngày trước, trị giá nghìn vàng.”

 

“Trang sức cô nương đang đeo, món nào cũng là bảo vật vô giá, mẫu thân chưa từng bạc đãi cô nương.”

 

“Vậy mà đây là cách cô nương báo đáp bà, ngay trước mặt bao người, bêu xấu, nhục mạ bà, chẳng màng đến công lao nuôi dưỡng bao năm.”



 

“Mẫu thân dù chỉ nuôi một con chó, nó cũng sẽ vẫy đuôi lấy lòng, chứ không quay lại cắn người như cô nương.”

 

“Chữ 'người' tuy dễ viết, nhưng làm người thì chẳng dễ chút nào. Ta nói đúng chứ, Liễu cô nương?”

 

Ta không nhắc đến thân thế của Cố Thanh Lan, mà xoáy thẳng mũi nhọn về phía Liễu Khinh Yên.

 

Dẫu sao, ta cũng không rõ tình cảm của bà bà dành cho Cố tướng quân sâu nặng thế nào, không dám dễ dàng tiết lộ sự thật về việc Cố gia nhận dưỡng tử.

 

22

 

Trong đám đông, những lời bàn tán bắt đầu vang lên:

 

“Cố phu nhân nuôi dưỡng Liễu cô nương hơn mười năm, nàng ta thực sự không nên bêu xấu bà trước mặt mọi người như thế này chứ.”

 

“Thật tội nghiệp cho phu nhân, tận tâm nuôi lớn một con sói mắt trắng*.”

 

(*Sói mắt trắng: ám chỉ kẻ vô ơn bạc nghĩa.)

 

Những lời bàn tán của đám đông khiến mặt Liễu Khinh Yên đỏ bừng.

 

Nàng ta muốn phản bác, nhưng mọi điều ta nói đều là sự thật, không cách nào cãi lại.

 

“Thẩm Phù, ngươi dựa vào đâu mà chỉ trích ta? Nếu không phải ngươi tự hạ thấp mình, chạy theo biểu ca của ta, thì ta và biểu ca đâu đến mức phải bỏ trốn, trở thành đôi uyên ương khổ mệnh?”

 

“Nếu không phải tại ngươi, Cố a di đã chẳng tức giận đến mức này. Tất cả đều là lỗi của ngươi!”

 

Ta lập tức giáng một cái tát vào mặt Liễu Khinh Yên.

 

“Liễu Khinh Yên, không phải ai cũng ngu ngốc như ngươi.”

 

“Một tháng trước, chính Cố Thanh Lan năn nỉ mẫu thân cầm hôn ước giữa hai nhà Thẩm – Cố đến nhà ta cầu thân.”

 

“Hắn muốn lợi dụng thanh thế của Thẩm gia, để mở đường làm quan văn.”

 

“Đến ngày thành hôn, hắn lại bỏ trốn cùng ngươi.”

 

“Hai người tưởng ta không biết mưu tính của các ngươi sao?”

 

“Chẳng phải các ngươi muốn ép ta vì nể tình hai nhà mà đồng ý để Cố Thanh Lan cưới cả thê lẫn thiếp, nghênh đón ngươi vào phủ sao?”

 

“Vừa rồi, chẳng phải các ngươi đã nói như vậy sao!”
 
Chương 5: Phần 5


24

 

Sự việc không hề diễn ra như dự tính của Cố Thanh Lan và Liễu Khinh Yên.

 

Những lời bàn tán trong đám đông càng ngày càng lớn, mà dư luận thì chính là vũ khí sắc bén nhất, khiến Cố Thanh Lan và Liễu Khinh Yên ngồi không yên.

 

Liễu Khinh Yên ôm mặt, ánh mắt đầy độc ác nhìn ta.

 

“Thẩm Phù, ngươi thật sự nghĩ biểu ca muốn cưới ngươi sao?”

 

“Biểu ca chỉ là dưỡng tử của Cố gia, trong phủ chẳng có chút tiếng nói nào.”

 

“Chính a di ép biểu ca đến Thẩm gia cầu thân, là a di muốn nuôi dưỡng một trạng nguyên cho Cố gia.”

 

“Tất cả chuyện này, biểu ca hoàn toàn không mong muốn. Dù không dựa vào Thẩm gia, chỉ bằng tài học của biểu ca, tương lai thi đỗ trạng nguyên cũng chẳng phải việc khó.”

 

Thật giỏi đổ vấy, giờ đây nàng ta lại mang nước bẩn hắt lên người bà bà ta.

 

25

 

Cố Thanh Lan im lặng không lên tiếng.

 

Hắn mặc nhiên thừa nhận những lời Liễu Khinh Yên nói.

 

Có người lên tiếng bênh vực cho Cố Thanh Lan:

 

“Cố công tử chỉ là dưỡng tử của Cố gia, hắn có bao nhiêu quyền lực trong phủ đâu?”

 

“Liễu cô nương nói không sai, Cố công tử là học trò của viện trưởng Viện Thanh Sơn, tài học tuyệt vời, lại có hai vị sư huynh vừa đỗ trạng nguyên, vừa đỗ thám hoa bảo vệ.”

 

“Muốn đỗ cao trong khoa cử, đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện khó.”

 

Ta cười khẩy, tiến lên nhìn thẳng vào Cố Thanh Lan.

 

Những người xung quanh không biết, nhưng ta thì biết.

 

Cố Thanh Lan thực sự tài giỏi sao? Chắc chắn là không!

 

Nếu hắn tài giỏi, sao lại phải vất vả tìm cách bám vào Thẩm gia, nhờ cha ta tìm cho hắn một học giả trong triều dạy dỗ?

 

“Liễu Khinh Yên nói có thật không, là bà bà ta ép buộc ngươi sao?”

 

Chỉ cần hắn dám nói “phải”, cả đời này hắn đừng mong nhận được sự tha thứ của bà bà ta nữa.

 



26

 

Cố Thanh Lan không trả lời ta, mà quay sang nhìn bà bà.

 

“Mẫu thân, hài nhi làm người khiến người thất vọng rồi.”

 

Những lời mập mờ này càng khiến mọi người thêm chắc chắn về suy đoán của mình.

 

“Như vậy thì Cố công tử cũng đáng thương, phải sống với một người nghĩa mẫu tàn nhẫn như vậy.”

 

Bà bà ta đối diện với lời bàn tán của mọi người mà không hề nổi giận.

 

“Hôm nay ta cũng mở rộng tầm mắt, nuôi dưỡng một đứa con vô ơn như thế.”

 

“Cố Thanh Lan, sự thật về ngươi, ngươi hiểu rõ hơn ai hết.”

 

“Giờ các ngươi cứ bôi nhọ ta, không nhớ đến ân tình bao năm, đừng trách ta không nể mặt mà phản đòn.”

 

“Người đâu, mau đem mọi thứ ra đây!”

 

Hắn nghiến răng nói ra một câu:

 

“Mẫu thân muốn hủy hoại con sao? Mẫu thân muốn đẩy con xa cách người sao?”

 

Tên ngốc này lại còn dám đe dọa bà bà ta.

 

Hắn thật sự tưởng mình là con ruột của bà ấy sao?

 

27

 

Bà bà ra lệnh cho người ta đem một xấp giấy ra.

 

Bà yêu cầu hạ nhân phát cho những người dân đứng xem xung quanh.

 

“Trên đây là tất cả chi phí và những gì ta đã chuẩn bị cho Cố Thanh Lan và Liễu Khinh Yên trong những năm qua.”

 

“Cũng là những nỗ lực của ta để chuẩn bị con đường cho mấy đứa con của Cố gia.”

 

“Ngày xưa, để Cố Thanh Lan được học dưới sự dạy dỗ của viện trưởng Viện Thanh Sơn, Võ gia chúng ta đã quyên góp năm mươi vạn lượng bạc trắng cho viện, để hỗ trợ những học sinh nghèo học chữ.”

 

“Trạng nguyên và thám hoa đương triều chính là những học sinh nghèo từ viện đó mà ra.”

 

Mọi người nghe xong, đều ngộ ra:

 

“Chúng ta cứ nghĩ Cố Thanh Lan tài trí hơn người, mới có thể nhận được sự chú ý của viện trưởng, ai ngờ lại là nhờ vào tiền bạc của Cố phu nhân.”



 

Khuôn mặt Cố Thanh Lan giờ đây đã chuyển từ xanh sang tím, từ tím sang đen, trông giống như một bảng màu.

 

28

 

Lúc này, từ trong đám đông vang lên từng tiếng kinh ngạc.

 

“Trời ơi, đây là bao nhiêu bạc thế này, cả đời ta cũng chưa từng thấy!”

 

Ta vội vàng xem những tờ giấy trong tay, không chỉ đám đông kinh ngạc, mà ngay cả ta cũng không nhịn được mà hít một hơi lạnh.

 

Trên đó không chỉ ghi lại từng khoản chi tiêu từ nhỏ đến lớn của tất cả con cái Cố gia.

 

Mà còn ghi rõ sính lễ của ba người nhi nữ Cố gia khi xuất giá.

 

Và cả những lần họ quay về xin của sau khi đã thành thân.

 

Tất cả đều được ghi chép đầy đủ.

 

Sính lễ của các nàng nhi nữ Cố gia so với công chúa hoàng thất cũng không thua kém là bao.

 

Nhiều đến mức khiến người ta phải ngỡ ngàng.

 

Ta lặng lẽ liếc nhìn bà bà, không thể không thừa nhận bà quả là một người thông minh.

 

Có thể nghĩ đến việc ghi chép lại những điều quan trọng như thế này.

 

29

 

“Như vậy nếu đây là áp bức, thì xin Cố phu nhân hãy áp bức cả ta nữa!”

 

“Chỉ cần trói ta lại như một con chó, ta cũng cam lòng.”

 

“Đúng là có những kẻ không bao giờ biết đủ, sống trong phúc mà không biết hưởng.”

 

Khuôn mặt của Cố Thanh Lan lúc này đen đến mức có thể nhỏ ra mực.

 

Hắn chưa từng bị ai sỉ nhục đến mức này.

 

Ta liếc thấy ánh mắt đầy oán độc của hắn nhìn về phía bà bà, rõ ràng hắn đã ghi hận bà.

 

Nhưng bà bà hoàn toàn không để ý đến hắn.

 

“Hôm nay đã khiến mọi người chê cười, từ giờ trở đi, Cố gia không còn dưỡng tử Cố Thanh Lan nữa.”
 
Chương 6: Phần 6


31

 

“A di không nhận biểu ca, chẳng lẽ không sợ cữu cữu và lão phu nhân trở về sẽ trách phạt sao? Không sợ cữu cữu sẽ bỏ a di sao?”

 

Liễu Khinh Yên hét lên the thé.

 

Nàng không thể để bà bà đuổi Cố Thanh Lan đi, vì một khi rời khỏi Cố gia, nàng và hắn chẳng còn gì cả.

 

Nàng lại lôi Cố tướng quân ra để đe dọa bà bà.

 

Ta và Cố Thanh Châu đồng loạt nhìn về phía bà bà.

 

Dẫu sao trong lòng bà, Cố tướng quân nặng tình nghĩa hơn hết thảy, chúng ta đều sợ bà sẽ vì ông mà tha thứ cho hai kẻ vô ơn này.

 

32

 

“Cố Trường Trung bỏ ta?”

 

Bà bà khẽ cười khẩy.

 

“Ngày ta và Cố Trường Trung thành thân, còn chưa kịp động phòng, ông ta đã nhận lệnh đi dẹp giặc.”

 

“Trong lúc chiến đấu, ông ta bị thương tổn gốc rễ, từ đó không còn khả năng làm người.”

 

“Không thể sinh con, không phải ta, mà chính là cữu cữu của ngươi.”

 

“Nếu ông ta vì một đứa dưỡng tử vô ơn làm bại hoại gia phong mà bỏ ta, thì nước bọt của thiên hạ cũng đủ dìm c.h.ế.t ông ta.”

 

Lời nói của bà bà lập tức khiến sắc mặt của Cố Thanh Lan và Liễu Khinh Yên trắng bệch.

 

“Di... di... sao có thể vu oan cho cữu cữu ta như thế!”

 

33

 

Liễu Khinh Yên không bao giờ ngờ rằng bà bà lại công khai tiết lộ khuyết điểm của Cố tướng quân ngay tại đây, không còn bảo vệ ông như trước nữa.

 

Điều này cũng khiến ta không khỏi bất ngờ.

 

“Ngươi nói ta vu oan cho cữu cữu ngươi sao? Được thôi.”

 

Bà bà nhìn ta và Cố Thanh Châu, rồi ném một miếng ngọc bội cho Cố Thanh Châu.

 

Cố Thanh Châu thân thủ nhanh nhẹn, lập tức bắt lấy miếng ngọc.

 

“Đây là lệnh bài vào cung. Lập tức vào cung, mời thái y đến đây.”



 

“Ta sẽ phái người đến quân doanh mời tướng quân về phủ, để thái y ngay trước mặt mọi người, khám xem ai mới là người không thể sinh con!”

 

34

 

“Chát!”

 

Một âm thanh vang lên, Liễu Khinh Yên nhận trọn một cái tát mạnh vào mặt.

 

“Biểu ca... huynh đánh ta... huynh dám đánh ta...”

 

Khuôn mặt Cố Thanh Lan đầy vẻ u ám.

 

“Lập tức xin lỗi mẫu thân!”

 

“Ta đâu có nói sai, tại sao phải xin lỗi a di? Sai rõ ràng là ở a di cơ mà!”

 

Sắc mặt Cố Thanh Lan càng thêm đen kịt.

 

“Liễu Khinh Yên!”

 

Nhìn thấy ánh mắt nghiến răng nghiến lợi của Cố Thanh Lan, Liễu Khinh Yên đành không cam lòng mà cúi đầu xin lỗi bà bà ta.

 

“A di ơi, đều là do Khinh Yên không đúng, mong a di nể mặt cữu cữu và lão phu nhân mà tha thứ cho Khinh Yên.”

 

Cố Thanh Lan thì nặng nề dập đầu ba cái trước mặt bà bà.

 

“Mẫu thân, hài nhi biết sai rồi. Xin đừng để vì hài nhi mà giữa người và phụ thân xảy ra hiềm khích. Mẫu thân muốn đánh muốn phạt, hài nhi đều sẵn lòng chịu đựng.”

 

Ta nhíu mày nhìn Cố Thanh Lan.

 

Vừa rồi còn mạnh miệng, sao bây giờ lại thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ khi nghe bà bà nhắc đến việc mời thái y?

 

Hắn sợ làm mất thể diện của Cố tướng quân, hay còn có điều gì uẩn khúc trong chuyện này?

 

35

 

Hôm nay, chuyện gọi thái y và mời Cố tướng quân đã không thành.

 

Bởi vì Cố lão phu nhân và vị a di ruột Diêu thị kia đã trở về.

 

Trong đại sảnh, Cố lão phu nhân sắc mặt u ám nhìn bà bà và Cố Thanh Châu.

 

“Võ thị, ngươi còn không mau quỳ xuống trước mặt ta!”

 



“Ta rời phủ chưa đầy năm ngày, ngươi không chỉ tự ý đem thê tử của Thanh Lan gả cho Thanh Châu – một kẻ dưỡng tử.”

 

“Mà còn dám làm nhục Thanh Lan và Khinh Yên ngay giữa bàn dân thiên hạ, thậm chí còn tiết lộ cả việc Trường Trung bị tổn thương gốc rễ.”

 

“Ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy, phụ lòng Trường Trung đã cưng chiều, kính trọng và yêu thương ngươi như thế!”

 

“Ngươi có biết bên ngoài giờ đang đồn thổi gì về Cố gia chúng ta không?”

 

“Thể diện của phủ Đại tướng quân đều bị ngươi làm mất sạch rồi.”

 

“Ngươi chính là chủ mẫu mà hành xử như vậy sao?”

 

36

 

Mắng bà bà xong, Cố lão phu nhân quay sang nhìn ta với ánh mắt đầy ác ý.

 

“Còn ngươi, Thẩm Phù! Thẩm gia các ngươi dạy dỗ ngươi thế nào, đến đạo lý một nữ không thờ hai chồng cũng không hiểu sao?”

 

“Ngươi đã là thê tử của Thanh Lan, sao có thể tái giá với Thanh Châu? Ngươi thật hèn hạ, không biết liêm sỉ! Phụ mẫu ngươi sinh ra ngươi như vậy, cũng chẳng phải người tử tế gì!”

 

Ta lạnh mặt, không do dự mà đáp trả ngay:

 

“Thẩm gia ta dạy dỗ thế nào không cần lão phu nhân phán xét. Đương kim hoàng thượng cũng là do nội tổ phụ ta dạy dỗ.”

 

“Chẳng lẽ lão phu nhân cũng muốn nói Hoàng thượng là người vô phép tắc sao?”

 

“Ngông cuồng! Ngươi ăn nói với lão phu nhân kiểu gì vậy?”

 

Người vừa lên tiếng là thân mẫu của Cố Thanh Lan, tức vị a di Diêu thị kia.

 

Bà ta suýt nữa đã trở thành bà bà của ta, may mà Cố Thanh Lan bỏ trốn cùng Liễu Khinh Yên.

 

37

 

“Ngông cuồng chính là bà! Câm miệng ngay! Ai cho bà cái tư cách lớn tiếng trước mặt ta như thế?”

 

“Ta là thiếu Cố phu nhân, được kiệu lớn tám người khiêng về đường đường chính chính, còn bà chỉ là một kẻ tá túc trong phủ mà thôi.”

 

“Dựa vào đâu mà dám quát tháo ta?”

 

Không đợi mọi người kịp phản ứng, ta lại tiếp lời:

 

“Cố Thanh Lan và Liễu Khinh Yên bỏ trốn cùng nhau, các người không hề nhắc đến, ngược lại quay sang mắng ta và bà bà!”

 

“Rốt cuộc là ai đã làm bại hoại danh tiếng của Cố gia? Lão phu nhân, trong lòng bà không rõ sao? Đừng giả bộ không biết, chiêu này ta không mắc đâu!”
 
Chương 7: Phần 7


38

 

“Ngươi… ngươi đúng là đồ tiểu tiện nhân!”

 

Cố lão phu nhân thở hổn hển, chỉ tay vào ta.

 

Bà đã quen thói hống hách trong phủ, không ngờ ta lại dám cãi lại.

 

Dù sao, nhìn vẻ bề ngoài, ta luôn tỏ ra dịu dàng, ngoan ngoãn.

 

“Nếu nói đến hèn hạ, cháu dâu e rằng không thể so được với lão phu nhân, Liễu Khinh Yên và cả a di Diêu thị.”

 

“Một người dựa vào tuổi tác mà làm càn, một người tự hạ mình bỏ trốn với kẻ khác, một người trèo cao mà chẳng biết thân phận.”

 

“Thẩm Phù! Đây là cách ngươi ăn nói với trưởng bối sao?”

 

Cố lão phu nhân hét lên.

 

Giọng ta vẫn vô cùng bình tĩnh:

 

“Cháu dâu từ trước đến nay nói chuyện đều xem thái độ của đối phương.”

 

“Đối phương thái độ tốt, cháu dâu thái độ tốt. Đối phương thái độ không tốt, cháu dâu còn tệ hơn.”

 

“Nếu làm lão phu nhân nổi giận, cũng xin bà nhịn một chút. Dù sao cháu dâu cũng là gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu lại càng mạnh!”

 

39

 

Thẩm gia ta vốn là dòng dõi thế gia nổi tiếng về học thức và lễ nghi, nhưng đến đời ta lại chỉ có mỗi một mình ta là nhi nữ.

 

Bề ngoài ta luôn tỏ ra dịu dàng, đoan trang, đúng chuẩn mực của một tiểu thư khuê các.

 

Nhưng trong lòng người Thẩm gia đều biết, thực ra ta chẳng bình thường chút nào.

 

Khi nổi điên lên, ngay cả bản thân ta cũng thấy sợ.

 

Ta phát hiện, ngoài những ánh mắt kinh ngạc của Cố lão phu nhân và đám người phía sau.

 

Thì bà bà và Cố Thanh Châu lại chẳng tỏ ra bất ngờ chút nào trước sự “ngang ngược” của ta.

 



Cứ như thể họ đã biết rõ ta vốn là người thế nào.

 

Thật kỳ lạ!

 

40

 

Cố lão phu nhân tức đến nỗi chỉ tay vào ta, ra lệnh:

 

“Người đâu!”

 

“Bắt lấy con bé ngang ngược bất hiếu này, hôm nay ta phải dạy dỗ nó một phen!”

 

Mấy bà lão phía sau lão phu nhân liền bước tới.

 

Ánh mắt ta thoáng sáng lên, đã lâu không vận động rồi.

 

Khi ta chuẩn bị cho họ một bài học, thì bà bà và Cố Thanh Châu đồng loạt bước ra chắn trước mặt ta.

 

“Xin tổ mẫu bớt giận, Phù nhi không hề nói sai điều gì. Nếu vì lời thật lòng của nàng mà khiến tổ mẫu tức giận, cháu xin thay nàng nhận lỗi với người.”

 

Cố Thanh Châu nghiêm nghị nói, rồi khẽ cúi mình trước lão phu nhân.

 

“Đồ súc sinh! Đồ súc sinh!”

 

Nhìn lão phu nhân bị lời nói của Cố Thanh Châu chọc tức đến thở dồn dập, ta không khỏi dành cho hắn một ánh mắt tán thưởng.

 

41

 

“Ngươi đúng là đồ súc sinh không biết ơn! Ngươi nghĩ rằng cướp được thê tử của Thanh Lan, lão thân đây sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”

 

“Mục đích gả Thẩm Phù vào Cố gia là để giúp Thanh Lan dựa vào thế lực của Thẩm gia.”

 

“Giờ lại bị tên con hoang xuất thân mờ ám như Cố Thanh Châu cướp mất, lão thân chỉ hận năm xưa đã để Võ Chi Vinh mang ngươi về phủ!”

 

Bà bà ta mặt lạnh như sương, đáp trả:

 

“Rõ ràng là do Cố Thanh Lan và Liễu Khinh Yên làm những chuyện hổ thẹn, hạ mình không biết liêm sỉ, liên quan gì đến Thanh Châu và Phù nhi của ta!”

 

42



 

“Cố Thanh Châu chẳng qua chỉ là một đứa dưỡng tử không rõ lai lịch, Võ thị, ngươi điên rồi sao!”

 

“Ngươi nghĩ hắn lấy gì để so với Thanh Lan?”

 

“Thanh Lan mới là công tử được Cố gia công nhận, sau này người thừa kế tài sản Cố gia cũng chỉ có thể là Thanh Lan.

 

“Đừng hòng ai khác mơ tưởng đến một phần nào của Cố gia.”

 

“Khinh Yên là cháu gái ruột của Trường Trung, ngươi làm a di sao có thể nói nó là kẻ hạ tiện không biết liêm sỉ?”

 

Ta cảm thấy những lời của lão phu nhân có điều gì đó rất kỳ lạ.

 

Cố Thanh Châu đúng là dưỡng tử, nhưng Cố Thanh Lan cũng là dưỡng tử cơ mà.

 

Ta chợt nghĩ ra điều gì đó, liền quan sát lại Cố Thanh Lan.

 

Không chỉ giống tướng quân Cố, mà hắn còn có nét rất giống với lão phu nhân.

 

Lông mày, ánh mắt, gần như là một khuôn đúc ra.

 

Nếu nói hắn không có huyết thống với Cố gia, có đánh c.h.ế.t ta cũng không tin.

 

43

 

“Cố Thanh Châu là dưỡng tử, nhưng Cố Thanh Lan cũng là dưỡng tử!”

 

“Các người muốn nhận Cố Thanh Lan thì ta không quản, nhưng ta chỉ nhận Thanh Châu và Phù nhi.”

 

“Tài sản của ta, Võ Chi Vinh, sau này chỉ truyền cho Thanh Châu và Phù nhi. Người ngoài, đừng mơ tưởng đến một đồng!”

 

Gia sản Cố gia đều dựa vào bà bà mà duy trì, so với sản nghiệp riêng của bà thì chẳng đáng một góc nhỏ, ngay cả cọng lông muỗi cũng không bằng.

 

“Và thêm nữa, lão phu nhân, hai chữ 'a di ruột' này ta không dám nhận.”

 

“Nhiều năm qua, ta đối xử với Liễu cô nương tận tâm tận lực, còn nàng ta thì dùng lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng ta.”

 

“Người nào muốn làm a di của nàng ta thì cứ làm, còn ta, Võ Chi Vinh, tuyệt đối không nhận một kẻ tiểu bối vô lương tâm như vậy!”

 

Bà bà để lại lời lạnh lùng, rồi kéo ta và Cố Thanh Châu rời đi.
 
Chương 8: Phần 8


44

 

Bà hoàn toàn không để ý đến tiếng mắng chửi sau lưng của lão phu nhân.

 

Về đến viện, bà bà lập tức triệu quản sự của phủ, ra lệnh mang toàn bộ sổ sách và chìa khóa của công khố trong phủ đến viện của lão phu nhân.

 

“Trước kia ta thật ngu ngốc, đem tiền bạc nuôi dưỡng bầy sói lang này.”

 

“Những năm gần đây không có chiến loạn, bổng lộc của Cố gia từ lâu đã bị họ phung phí hết sạch.”

 

“Để xem không có ta trợ cấp, họ sống thế nào. Từ tiết kiệm mà sống xa hoa thì dễ, nhưng từ xa hoa mà trở lại tiết kiệm, khó lắm thay!”

 

45

 

Ngày hôm sau, ta và Cố Thanh Châu trở về thăm nhà thân mẫu ta.

 

Người nam nhân lạnh lùng này, vừa đặt chân đến Thẩm gia, liền như biến thành người khác.

 

Trước kia hắn đã lừa tất cả mọi người, hóa ra hắn không chỉ là một võ tướng thô kệch, mà còn là một người tài hoa xuất chúng.

 

Phụ mẫu và ba đứa đệ đệ của ta đều hết lòng yêu mến hắn.

 

Trước khi rời đi, mẫu thân ta nắm lấy tay ta mà dặn dò mãi:

 

“Thanh Châu là một đứa trẻ tốt, sau này con bớt đi cái tính ngang ngược của mình, đừng có ức h.i.ế.p nó.”

 

Ba đứa đệ đệ luôn bị ta hành hạ cũng từng đứa từng đứa kéo tay ta căn dặn:

 

“Tỷ, tỷ đừng có đối xử với tỷ phu như với bọn đệ nhé!”

 

Còn cha ta thì:

 

“Khụ khụ… Phù nhi, sống yên ổn hạnh phúc nhé.”

 

Ta: … Rất tốt, Cố Thanh Châu, chỉ một ngày thôi mà ngươi đã biến nhà thân mẫu ta thành nơi của hắn rồi.

 

Cố Thanh Châu vô tội chớp đôi mắt ướt át như chú cún nhỏ, trong khi ánh mắt của phụ mẫu và ba đứa đệ đệ ngốc nghếch đều mang theo sự không hài lòng nhìn ta.



 

Ta: … Cố Thanh Châu, tên trà xanh này!

 

46

 

Thời gian trôi qua, ta đã gả cho Cố Thanh Châu được hơn nửa tháng.

 

Ta nhận ra rằng mình đã nhìn lầm hắn.

 

Hắn không chỉ là một “trà xanh” chính hiệu, mà còn rất giỏi diễn trò!

 

Trước mặt người ngoài, hắn luôn giữ bộ dáng lạnh lùng, xa cách, như một võ tướng sắt đá.

 

Nhưng trước mặt ta, hắn lại như biến thành người khác, không chỉ đầy mùi “trà xanh” mà còn cố tình giả vờ đáng thương.

 

Hắn bám ta như keo, đi đâu cũng lẽo đẽo theo sau, giống như một miếng kẹo cao su dính chặt.

 

Ngày nào hắn cũng tìm cách làm ta vui, chuẩn bị đủ thứ ta thích, đến mức ta phải nghi ngờ rằng phụ mẫu và ba đứa đệ đệ ngốc của ta đã bán đứng ta.

 

Hôm nay, hắn còn tự tay làm món bánh ta yêu thích.

 

Khi ta đang vui vẻ thưởng thức, thì Cố Thanh Lan và Liễu Khinh Yên không thèm để ý đến hạ nhân ngăn cản, xông thẳng vào.

 

47

 

Cố Thanh Lan với gương mặt u ám, giận dữ nhìn ta:

 

“Thẩm Phù, ý của ngươi là gì? Đến kỳ phát bạc hàng tháng mà không chịu xuất bạc?”

 

Ta lười biếng liếc nhìn Cố Thanh Lan, há miệng đón miếng bánh do Cố Thanh Châu đưa tới.

 

Trong nửa tháng qua, ta đã quen với việc được hắn “đút” như thế này.

 

Nếu ta không ăn, cái tên c.h.ế.t tiệt này sẽ làm vẻ mặt đáng thương như thể bị ta bắt nạt.

 

Quan trọng nhất là, hắn sẽ chạy về nhà mẫu thân ta!

 



Phụ mẫu và ba đứa đệ đệ đã trở thành tay sai của hắn sẽ thay phiên nhau đến “giải vây” cho hắn!

 

“Chuyện phát bạc của Cố gia thì liên quan gì đến ta? Ta chỉ là một nàng dâu gả vào, đâu phải phụ mẫu nuôi sống các ngươi.”

 

Sắc mặt Cố Thanh Lan càng thêm khó coi:

 

“Ngươi đúng là thô lỗ! Thẩm gia coi trọng lễ nghi như thế, làm sao lại dạy ra một đứa nhi nữ như ngươi?”

 

“Trước nay bạc phát cho phủ đều lấy từ tư khố của mẫu thân, giờ chìa khóa tư khố nằm trong tay ngươi. Ngươi không phát, chẳng lẽ đợi ai phát?”

 

48

 

“Ta thô lỗ? Vậy ngươi từ cái đất phong thủy nào mọc ra mà lại là hạng tuyệt phẩm, dám làm ra chuyện phản bội bỏ trốn, còn có mặt mũi trách ta?”

 

“Hiện giờ, người nổi tiếng nhất kinh thành không ai ngoài ngươi đâu, Cố Thanh Lan.”

 

“Chậc chậc, những câu chuyện ấy kể cũng quá hay đi, ta đang nghĩ có nên bỏ một khoản lớn để mua lại không.”

 

“Biên thành kịch bản rồi để gánh hát ở phố chợ biểu diễn mười ngày nửa tháng, để ngươi lại càng thêm nổi danh.”

 

“Vả lại, ngươi cũng nói đó là tư khố của bà bà ta. Tư khố không phải công khố, ta có tiền nhưng không cho các ngươi xài, ngươi làm gì được ta?”

 

Chuyện bê bối của hắn và Liễu Khinh Yên trước cửa phủ hôm ấy đã lan truyền khắp nơi.

 

Những công tử từng tâng bốc hắn nay biết hắn không phải con ruột của bà bà, liền công khai và ngấm ngầm chế giễu không ít.

 

Còn những người vốn không hợp với hắn, thì đem câu chuyện xấu hổ ấy biên thành sách, tặng không cho các quán trà để kể chuyện.

 

Ta và Cố Thanh Châu còn đi nghe thử, quả thực biên soạn rất tuyệt vời.

 

Thời gian này, Cố Thanh Lan sống chẳng khác nào chuột qua đường, đi đâu cũng bị người ta chế nhạo.

 

Đương nhiên, hắn cũng không biết mình đã đắc tội với ai.

 

Môn sinh Thẩm gia trải khắp triều đình, học trò của nội tổ phụ và cha ta đã không ngừng góp sức “chỉnh” hắn.

 

Bị ta khích như thế, Cố Thanh Lan hoàn toàn mất đi lý trí, lao đến định ra tay với ta.
 
Chương 9: Phần 9


49

 

Còn chưa kịp đụng vào ta, liền nghe tiếng thét thảm thiết như heo bị chọc tiết của Cố Thanh Lan vang lên.

 

Kêu cái 'rắc' một tiếng, Cố Thanh Châu mặt đen như đáy nồi, bẻ gãy cái tay đang đưa về phía ta của Cố Thanh Lan.

 

“Còn dám động vào Phù nhi, lần sau ta bẻ không phải tay ngươi đâu.”

 

Nói xong, hắn liền lạnh lùng hất tay Cố Thanh Lan ra.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, ta đột nhiên nhận ra cái miếng kẹo cao su này, dường như đang phát sáng.

 

Liễu Khinh Yên vội vàng chạy tới đỡ Cố Thanh Lan đang thét lên thảm thiết.

 

“Biểu ca, huynh không sao chứ?”

 

Cố Thanh Lan vẫn chưa thành thân với Liễu Khinh Yên.

 

Giờ đây, Cố gia ở kinh thành đang rất nổi tiếng, họ không dám để mình bị mất mặt thêm.

 

Liễu Khinh Yên quay đầu lại, hung hăng nhìn ta và Cố Thanh Châu, giận dữ gào lên:

 

“Thẩm Phù, Cố Thanh Châu, các ngươi thật quá đáng! Ta và biểu ca là nhận lệnh của cữu cữu và lão phu nhân đến lấy bạc từ hai người.”

 

“Không những không đưa, mà các ngươi còn dám làm biểu ca bị thương. Cứ đợi mà xem, các ngươi sẽ bị cữu cữu đuổi ra khỏi phủ Đại tướng quân!”

 

50

 

“Ta xem thử ai dám đuổi Phù nhi và Thanh Châu đi!”

 

Bà bà, người đã biến mất mười ngày, cuối cùng cũng trở về.

 

Ngày đó, sau khi cãi lại lão phu nhân, cha chồng từ quân doanh trở về.

 

Lão phu nhân liền khóc lóc trước mặt cha chồng, nhất quyết yêu cầu ông đuổi Cố Thanh Châu đi.

 

Lão phu nhân còn muốn ta tái giá với Cố Thanh Lan, cùng lúc đó, đón Liễu Khinh Yên làm bình thê.

 

Bà ta còn muốn ép ta trở về Thẩm gia, yêu cầu Thẩm gia bồi thường cho Cố Thanh Lan, và cha ta phải giới thiệu hắn với các danh nho đương triều.

 



Cú gõ bàn phím ấy, suýt chút nữa làm ta choáng váng.

 

Thậm chí bà ta còn bắt bà bà phải quỳ xuống nhận lỗi với mình.

 

Cha chồng dự định như mọi lần, ép bà bà nhượng bộ rồi sau đó lại dỗ dành bà ta.

 

Trước mặt mọi người, ông mắng nhiếc bà bà, ép bà quỳ xuống nhận lỗi với lão phu nhân.

 

Lão phu nhân nhân cơ hội này, yêu cầu bà bà giao lại quyền quản lý gia đình, tạm thời để Diêu thị thay thế.

 

Quan trọng hơn cả, bà ta đòi bà bà thu hồi chìa khóa tư khố từ tay ta và trao lại cho bà ta.

 

51

 

Cha chồng lần lượt ra lệnh cho bà bà.

 

Nhưng bà bà đứng chắn trước ta và Cố Thanh Châu, lạnh lùng đáp lại:

 

“Cố Thanh Châu là đứa con duy nhất ta tự mình nhận nuôi, ai muốn đuổi nó thì hãy đuổi cả ta đi cùng.”

 

“Phù nhi và Thanh Châu đã thành thân, ai dám có ý đồ với Phù nhi, thì ta Võ Chi Vinh đây, chắc chắn khiến kẻ đó sống không bằng chết.”

 

Nói xong, bà lại dẫn ta và Cố Thanh Châu rời đi.

 

Cha chồng sau đó vài lần hạ mình đến dỗ dành bà bà, nhưng đều bị bà không thương tiếc đuổi ra ngoài.

 

Vài lần như vậy, cha chồng cũng mất kiên nhẫn, lạnh lùng buông lời đe dọa:

 

“Nếu còn ngang ngạnh nữa, ngươi không cần làm phu nhân tướng quân này nữa.”

 

Cha chồng đang lấy tình cảm của bà bà dành cho ông để uy h.i.ế.p bà.

 

Từ hôm đó, bà bà rời khỏi Cố gia.

 

52

 

Mười ngày sau, bà bà trở về.

 

Cố Thanh Lan uất ức nhìn bà bà, nói:

 

“Mẫu thân, hôm đó ở trước cổng phủ, hài nhi đã nhận lỗi rồi. Người còn định trừng phạt hài nhi đến bao giờ?”



 

Hắn vẫn cho rằng, trong lòng bà bà, hắn vẫn là đứa con mà bà yêu thương nhất.

 

Giờ bà lạnh nhạt với hắn, chỉ là vì bà còn giận chuyện hắn không đứng về phía bà hôm đó.

 

Liễu Khinh Yên cũng khóc lóc, nói:

 

“A di, người có biết không? Vì hôm đó người tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử với biểu ca trước cổng phủ, mà thời gian qua huynh ấy đã chịu biết bao đau khổ.”

 

“Các công tử thế gia trước đây thân thiết với huynh ấy đều đoạn tuyệt quan hệ.”

 

“Những kẻ trước đây đối đầu với huynh ấy, không chỉ chế nhạo mà còn cố tình bôi nhọ danh tiếng huynh ấy, đem chuyện Cố gia viết thành sách để mua vui cho thiên hạ.”

 

“Viện trưởng của Thanh Sơn Thư Viện đã đuổi biểu ca ra khỏi danh sách học trò. Tân khoa trạng nguyên và thám hoa còn cố ý viết bài phủ nhận quan hệ với huynh ấy.”

 

“Cữu cữu mấy ngày nay lên triều, vì chuyện này mà bị Hoàng thượng trách phạt, lại còn bị các đồng liêu mỉa mai.”

 

“Tất cả đều vì sự không biết điều của a di, vì Thẩm Phù làm một nữ tử hầu hai chồng, vì Cố Thanh Châu cướp đệ tức!”

 

53

 

Nhìn bộ dáng đắc ý nói đạo lý của Liễu Khinh Yên, ta và bà bà tức đến bật cười.

 

Bà bà lập tức tiến lên, nắm lấy tóc của Liễu Khinh Yên, giáng xuống mặt nàng ta mấy cái bạt tai thật mạnh.

 

“Ta muốn xem thử, da mặt ngươi dày đến mức nào!”

 

“Hôm đó nếu không phải ngươi đổ vạ lên đầu ta, nói rằng ta không thể sinh con, thì ai mà biết được Cố Thanh Lan không phải do ta sinh ra, không phải công tử thật sự của Cố gia.”

 

“Tất cả những bất hạnh của nó bây giờ, đều do ngày thành hôn nó cùng ngươi bỏ trốn mà ra.”

 

“Đều do ngươi, tiện nhân, hại người không thành còn hại cả nó!”

 

Liễu Khinh Yên bị đánh đến kêu la ầm ĩ.

 

Còn Cố Thanh Lan đứng một bên thì sắc mặt đen lại, ánh mắt đầy oán độc liếc nhìn Liễu Khinh Yên.

 

Thân phận của hắn đúng là do chính nàng ta tiết lộ ra ngoài.

 

Bà bà nói đúng, tất cả những bất hạnh hiện tại của hắn đều bắt đầu từ ngày hắn bỏ trốn cùng Liễu Khinh Yên.
 
Chương 10: Phần 10


54

 

Nhìn vẻ mặt của Cố Thanh Lan, ta hiểu rằng, nhờ lời bà bà nói mà hắn bắt đầu oán hận Liễu Khinh Yên.

 

Một kẻ ích kỷ chỉ biết đổ hết lỗi lầm lên đầu người khác.

 

Trước đây hắn trách bà bà, giờ thì đến lượt Liễu Khinh Yên.

 

Từ một công tử cao cao tại thượng của Cố gia, con trai của một nữ thương nhân giàu có nhất triều đình và một đại tướng quân lẫy lừng.

 

Hắn rơi xuống thành một đứa dưỡng tử.

 

Sự khác biệt một trời một vực ấy, làm sao hắn chịu nổi.

 

Bà bà đánh xong Liễu Khinh Yên, lại đá mạnh nàng ta một cái.

 

“Sao còn đứng ngây ra đó? Mau ném hai thứ phiền phức này ra ngoài cho ta!”

 

“Từ nay về sau, nếu để họ bước vào phủ nữa, bản phu nhân sẽ hỏi tội từng kẻ một!”

 

55

 

Đám hạ nhân trong phủ đều do bà bà nuôi dưỡng, họ đâu dám đắc tội với bà.

 

Ngay lập tức, bọn họ nhanh chóng lôi Cố Thanh Lan và Liễu Khinh Yên ra ngoài.

 



Ta kéo tay bà bà, định kể với bà về những điều ta phát hiện được trong mấy ngày qua.

 

Trong thời gian bà bà rời khỏi phủ, ta và Cố Thanh Châu cũng không hề nhàn rỗi.

 

Ngày ta nhận ra Cố Thanh Lan rất giống lão phu nhân, và thái độ quá mức thiên vị của bà ta đối với hắn.

 

Ta liền nghi ngờ rằng Cố Thanh Lan chính là con ruột của cha chồng.

 

Ta đem suy đoán này kể cho Cố Thanh Châu nghe, không ngờ hắn không hỏi thêm gì mà tin ngay.

 

Với võ công cao cường, sau nhiều ngày không ngừng điều tra.

 

Cuối cùng, vào một đêm trăng mờ gió lớn, ta và Cố Thanh Châu tận mắt thấy cha chồng lẻn vào phòng của Diêu thị và lên giường với bà ta.

 

Người được cho là “không thể làm người” ấy lại sung mãn trên giường của Diêu thị.

 

Nếu không phải Cố Thanh Châu sợ ta nhìn nhiều sẽ bị đau mắt hột mà che mắt ta lại.

 

Ta còn muốn xem thử họ đã chơi bời đến mức nào. Những lời lẽ thô tục của họ nghe mà khiến ta phát tởm.

 

56

 

Ta kể lại toàn bộ những gì đã phát hiện cho bà bà.

 

Không ngờ bà bà đã sớm đoán ra mọi chuyện.

 



“Những ngày qua ta rời khỏi đây chính là để đích thân đến quê quán Cố gia, điều tra mối quan hệ giữa Cố Trường Trung và người nữ nhân đó.”

 

“Diêu Vân vốn là nghĩa nữ của lão Cố phu nhân, người trượng phu đã qua đời sớm của bà ta chính là Cố Trường Trung. Cố Thanh Lan và ba tỷ muội Cố Thanh Duyệt đều là con ruột của hắn.”

 

“Năm đó Cố Trường Trung lấy cớ đi dẹp loạn sơn tặc, đó là kế hoạch của hắn. Thực tế, hắn chưa từng bị thương. Những năm qua, dưới mắt ta, hắn cùng Diêu Vân sinh hết đứa này đến đứa khác.”

 

“Lấy tiền của ta nuôi cả gia đình sáu người nhà bọn họ!”

 

Bà bà nói mà nghiến răng, ta nghe cũng nghiến răng căm phẫn.

 

“Vậy mẫu thân định làm thế nào?”

 

Những năm qua, bà bà một lòng một dạ với Cố gia, giờ lại bị họ phản bội và bỡn cợt như vậy, tính cách của bà chắc chắn không để yên cho bọn họ.

 

Khuôn mặt bà bà trở nên lạnh lùng.

 

“Ta muốn tất cả người Cố gia sống không bằng chết!”

 

57

 

Nghe tin bà bà trở về, người Cố gia lập tức kéo đến cầu kiến bà.

 

Sau nửa tháng trời, Cố gia đã kiệt quệ.

 

Cha chồng cũng chẳng còn dáng vẻ kiêu ngạo, hạ mình cầu xin sự tha thứ của bà bà.



 

Nhưng mỗi ngày bà bà đều dẫn ta và Cố Thanh Châu ra ngoài từ sáng sớm, hoàn toàn không gặp ai trong số họ.

 

Bà bà nói, chỉ vài ngày nữa thôi, bọn họ sẽ tự đẩy mình vào đường cùng.

 

Trên xe ngựa, bà bà hỏi ta:

 

“Phù nhi, con thích gì? Có điều gì muốn làm không? Chỉ cần con muốn, mẫu thân nhất định ủng hộ.”

 

Ánh mắt ta sáng lên. Thật ra ta có một ước nguyện, chỉ là với một nữ nhi khuê các như ta, ý tưởng ấy quá mức kinh thế hãi tục.

 

Ta sợ bà bà sẽ bị dọa.

 

“Phù nhi nếu chưa nghĩ ra điều muốn làm, có thể giúp mẫu thân một việc không?”

 

“Gia nghiệp của ngoại tổ mẫu con trải khắp cả nước, mỗi quý các chưởng quầy ở các nơi đều phải thuê tiêu cục hộ tống doanh thu về cho ta.”

 

“Thay vì thuê tiêu cục khác, ta muốn lập một tiêu cục của riêng mình.”

 

“Phù nhi, con có thể giúp mẫu thân xây dựng một tiêu cục và quản lý nó được không?”

 

Bà bà không phải là con sâu trong bụng ta đấy chứ?

 

Từ sau khi Thẩm gia bị Hoàng thượng trách phạt vì bị cướp mất di thư của danh nho tiền triều, ta đã ấp ủ ý định lập một đội ngũ riêng.

 

Quân đội thì không khả thi, nhưng tiêu cục thì có thể.
 
Chương 11: Phần 11


58

 

Những ngày qua, ta, bà bà và Cố Thanh Châu đều bận rộn, tất bật vì việc thành lập tiêu cục.

 

Ngay khi tiêu cục hoàn thành, bà bà dự định dẫn ta và Cố Thanh Châu ra ngoài chúc mừng.

 

Nhưng trên đường ra khỏi phủ, lại bị một đám người chắn ngang.

 

Lần này bọn họ kéo đến rất đông đủ.

 

Tất cả thành viên Cố gia, bao gồm cả ba tỷ muội Cố Thanh Duyệt đã xuất giá, đều có mặt.

 

Ba người tỷ muội Cố Thanh Duyệt vừa nhìn thấy bà bà đã bắt đầu khóc lóc.

 

“Mẫu thân, người có biết vì người mà mấy ngày nay chúng con sống ở nhà chồng thê thảm thế nào không?”

 

Bà bà tất nhiên là biết. Từ khi tin tức về thân phận dưỡng tử của những người Cố gia bị lộ ra ngoài, người gặp nạn không chỉ có Cố Thanh Lan mà còn cả ba tỷ muội Cố Thanh Duyệt.

 

Những nhà mà ba tỷ muội Cố Thanh Duyệt gả vào đều là phú quý. Nay biết mình cưới phải “hàng giả” làm sao bọn họ chịu đựng được.

 

Hơn nữa, những gia đình đó năm xưa chịu gả là vì nể mặt bà bà chứ không phải cha chồng.

 

Bà bà nhìn ba người nghĩa nữ trách móc mình, vẻ mặt đầy khinh miệt.

 

“Nếu không có ta, các ngươi sao có thể trở thành tiểu thư Cố gia, sao có thể gả vào cửa cao rộng? E rằng giờ này còn đang ở góc xó nào giặt giũ cho cả nhà!”

 

“Ta tận tâm nuôi các ngươi lớn khôn, lúc ta bị làm nhục, sao không thấy các ngươi tới thăm ta, hỏi han một câu?”

 

“Bây giờ quay lại chất vấn ta? Quả nhiên cùng một dòng máu, cả nhà đều là lũ vong ân bội nghĩa!”

 

“Hôm đó ta chỉ nói đoạn tuyệt với Cố Thanh Lan, quên mất các ngươi. Nay nhân dịp các ngươi đông đủ ở đây, từ giờ các ngươi không còn là nhi nữ của ta nữa. Không có việc gì thì biến hết cho ta!”

 

Ba tỷ muội Cố Thanh Duyệt sững sờ.

 



Không ngờ bà bà lại nói những lời như vậy.

 

Dù sao trước đây bà luôn coi họ như bảo bối trong lòng bàn tay.

 

Ba người vô cùng ấm ức, nước mắt ngắn dài, vừa nhìn bà bà vừa mang theo vài phần oán hận.

 

59

 

“Võ thị, bà quá đáng lắm rồi!”

 

“Ba tỷ muội Thanh Duyệt đã gọi bà một tiếng mẫu thân mười mấy năm, hiếu kính bà mười mấy năm. Mấy con bé có lỗi gì chứ?”

 

Cha chồng thấy nhi nữ ruột bị làm nhục, không thể ngồi yên, vốn định khuyên nhủ bà bà, giờ thì rõ ràng không muốn nữa.

 

“Cố Trường Trung, vậy ta có lỗi gì? Ta cho các ngươi ăn ngon mặc đẹp nuôi nấng cả nhà các người, còn các người đối xử với ta thế nào?”

 

“Rõ ràng là các người sai, thế mà còn mặt mày trơ tráo tới trách móc ta?”

 

“Ta nuôi một con ch.ó còn tốt hơn nuôi lũ người vô lương tâm như các ngươi!”

 

“Tỷ ơi, tỷ đừng giận mà tổn hại thân thể. Tất cả là lỗi của muội, do muội không dạy dỗ tốt Thanh Lan. Nếu tỷ muốn trút giận, thì hãy trút hết lên người muội đi!”

 

Diêu Vân vừa khóc vừa bước tới, dáng vẻ đáng thương.

 

Những ngày qua, bà ta đã bị mớ hỗn độn trong phủ hành hạ đến phát điên.

 

Mọi người đều chìa tay đòi tiền bà ta, ngay cả ba nàng nhi nữ đã xuất giá cũng đến xin tiền tháng.

 

Bà bà ta trước đây vì muốn ba người họ được nở mày nở mặt, luôn đều đặn gửi đến nhà họ mỗi tháng một khoản lớn để chi tiêu.

 

Bà còn tặng những vật phẩm quý hiếm cho gia đình thông gia, để ba tỷ muội họ có thể ngẩng cao đầu trước mọi người trong gia đình chồng.

 

Nhưng từ khi thân phận của ba người bị phanh phui, mấy nhà phu quân họ cũng chưa làm khó dễ gì họ.

 

Cho đến tháng lương đầu tiên, bà bà không cho người mang tiền và quà đến nữa.



 

Mấy nhà bên đó lập tức đuổi ba tỷ muội Cố Thanh Duyệt ra ngoài, nói rằng nếu không phải do bà bà đích thân đến đưa họ về, thì đừng bao giờ quay lại.

 

60

 

“Tỷ à, nhìn vào tình cảm ba tỷ muội Thanh Duyệt xem tỷ như thân mẫu, tỷ đừng làm khó mấy đứa nó nữa. Muội xin quỳ xuống cầu xin tỷ.”

 

Vừa nói, Diêu Vân vừa định quỳ xuống trước bà bà.

 

Cố Thanh Lan và ba tỷ muội Cố Thanh Duyệt chẳng hiểu bị cái gì kích động, lần lượt bước tới đỡ Diêu Vân, không để bà ta quỳ.

 

“Mẫu thân, chúng ta không cần cầu xin bà ta. Người là mẫu thân của chúng con, chúng con không cho phép người quỳ trước một kẻ ngoại lai.”

 

Mấy người họ còn cố ý liếc bà bà vài cái đầy khiêu khích.

 

Họ dường như nghĩ rằng làm vậy sẽ khiến bà bà bị kích động, và bà sẽ phải xuống nước để lấy lòng họ.

 

Trong lòng Cố Thanh Lan cùng những người khác, họ chắc mẩm rằng bà bà chỉ đang giận dỗi.

 

Hành động này của họ là để áp chế tinh thần bà bà, hy vọng bà sẽ quay sang xin lỗi họ.

 

Bà bà chẳng buồn tranh cãi, chỉ quay sang đội thị vệ phía sau cha chồng ra lệnh:

 

“Còn đứng đó làm gì? Mau kéo hết bọn họ ra khỏi tầm mắt ta!”

 

Trong ánh mắt ngạc nhiên của ta, đám thị vệ lập tức hành động, tiến lên khống chế đám người Cố Thanh Lan.

 

Khuôn mặt cha chồng tái mét, giận dữ nhìn đội thị vệ:

 

“Các ngươi muốn tạo phản sao?”

 

Bà bà cười nhạt.

 

“Cố Trường Trung, đừng tưởng rằng bọn họ đi theo ngươi hơn mười năm thì đã là người của ngươi. Ngươi quên chủ nhân thực sự của bọn họ là ai rồi sao?”
 
Chương 12: Phần 12


61

 

Mấy ngày tiếp theo, đám người Cố gia yên lặng hơn hẳn.

 

Hôm đó, bà bà không chỉ bảo thị vệ ngăn cản Cố Thanh Lan và những người khác mà còn lấy ra một cuốn sổ nợ dài mấy trượng, yêu cầu họ phải trả nợ.

 

Đó toàn bộ là những khoản tiền bà bà đã chu cấp cho toàn bộ Cố gia, nay lại biến thành nợ.

 

Bà còn tuyên bố, nếu không trả, bà sẽ vào cung kiện cáo.

 

Không còn bị người Cố gia quấy rầy, ta và bà bà ngay lập tức được yên bình.

 

Bà bà còn đến thăm phụ mẫu ta, không ngớt lời khen ngợi ta, tâng bốc ta như hoa như ngọc.

 

Ta không ngốc, ta cảm nhận rõ sự yêu thương mãnh liệt, lạ thường của bà bà dành cho mình.

 

Nếu không phải chắc chắn rằng ta là con ruột của phụ mẫu, có lẽ ta đã tưởng mình là nhi nữ riêng của bà bà rồi.

 

62

 

Chưa đầy vài ngày, trong ba lần bà bà liên tiếp đòi nợ, đám người Cố gia đã mất bình tĩnh.

 

Chúng hạ độc vào thức ăn của ta và bà bà, phục kích trên đường chúng ta trở về phủ.

 

Bọn chúng dùng mọi thủ đoạn hèn hạ, nhưng đều bị ta và bà bà phản đòn một cách thâm sâu.

 

Nhiều lần, bà bà còn sắp xếp nhân chứng để chứng kiến hành vi độc ác của đám người Cố gia.

 

Những sự kiện này tất nhiên lại được viết thành thoại bản, được biểu diễn tại các trà lâu lớn nhỏ trong kinh thành.

 

Khi danh tiếng của người Cố gia đã thối đến mức không thể thối hơn nữa, chiến sự đột ngột bùng nổ ở biên cương.

 

Cha chồng, một vị tướng quân đã lâu không cầm binh, lại được triệu hồi để trọng dụng.

 

63

 



Ngày nhận được thánh chỉ, người Cố gia trong lòng mừng rỡ, hả hê phô trương trước mặt ta và bà bà.

 

Ta rõ ràng trông thấy sự vui mừng thoáng hiện trong mắt bà bà.

 

Ta nghe thấy bà bà nói:

 

“Cố Trường Trung, ngày tận số của ngươi đã đến.”

 

Ta và bà bà đứng trên cổng thành, nhìn đám người Diêu Vân cùng con trai nhi nữ bà ta đưa tiễn cha chồng.

 

Ánh mắt bà bà lạnh như băng.

 

“Giờ thì khỏi cần giả vờ nữa. Không có người của ta hỗ trợ hành quân, hắn liệu còn thắng trận được không?”

 

“Không có ta cung cấp đủ lương thảo cho quân đội, ta xem hắn còn làm chủ tướng nhàn nhã nổi không. Lần này, ta muốn Cố Trường Trung thân bại danh liệt, sống không bằng chết.”

 

Ta cảm thấy bà bà dường như biết điều gì đó, chẳng hạn như nguyên nhân của cuộc chiến bất ngờ này.

 

Dù ngoài mặt bà không làm gì, nhưng trong bóng tối bà đã chuẩn bị tất cả.

 

Từ binh mã đến lương thảo, đều sẵn sàng.

 

Trước khi Cố Thanh Châu lên đường cùng đại quân, bà bà trao cho hắn một miếng ngọc có thể điều động những cao thủ bà từng bố trí trong quân đội để bảo vệ cha chồng.

 

64

 

Cha chồng và Cố Thanh Châu vừa đi, Cố phủ lại rộn ràng như ngày hội.

 

Cố lão phu nhân, Diêu Vân, bốn tỷ muội Cố Thanh Lan cùng với gương mặt còn băng bó của Liễu Khinh Yên không ngừng lượn lờ trước mặt ta và bà bà.

 

“Đợi cha thắng trận trở về, chúng ta sẽ cùng cha vào cung nhận thưởng.”

 

“Đến lúc đó, không cần Võ phu nhân tiễn ta về nhà chồng, chồng ta và phụ mẫu chồng sẽ tranh nhau đến đón ta về.”

 

Khuôn mặt Cố Thanh Duyệt đầy đắc ý, cố tình gọi bà bà là Võ phu nhân.



 

Ta và bà bà chỉ cười, không nói gì.

 

Liễu Khinh Yên cũng tiến đến, thêm lời châm chọc:

 

“Võ phu nhân đã hồ đồ nhiều năm như vậy, sao không tiếp tục hồ đồ đi? Bây giờ chỉ vì hai kẻ không ra gì mà đắc tội với cữu cữu và ngoại tổ mẫu ta.”

 

“Đợi cữu cữu ta khải hoàn trở về, vinh quang ngập trời, phần thưởng liệu có đến tay Võ phu nhân hay không đây?”

 

“Cữu cữu ta nói rồi, nếu Võ phu nhân không biết quý trọng, thì nhường lại tất cả cho Diêu phu nhân là vừa.”

 

Cố Thanh Lan tuy không nói gì, nhưng vẻ mặt kiêu ngạo và ánh mắt khinh miệt đã nói lên tất cả.

 

Hắn cũng cho rằng cha hắn sẽ chiến thắng trở về.

 

Dù gì đi nữa, trước đây nhờ sự trợ giúp của bà bà, cha hắn trận nào cũng thắng lợi.

 

65

 

Những kẻ đó nào biết được, không có sự hỗ trợ từ nhân mã và lương thảo của bà bà ta, thì ngoài biên ải, Cố Trường Trung liên tiếp thất bại.

 

Ông ta lại luôn ngạo mạn tự cao, khiến binh sĩ sa vào vòng vây không đường thoát.

 

Chuyến chinh chiến lần này, chẳng những chỉ có ông ta, mà còn có Thái tử được thánh thượng phái đi cùng, giữ chức Phó soái để rèn luyện.

 

Chỉ vì Cố Trường Trung mà Thái tử bị quân địch bắt giữ.

 

Lúc này, tin khẩn từ biên ải hẳn đã truyền tới hoàng cung, không rõ sau khi biết tin, người Cố gia có còn dám đắc ý khoe khoang, mơ tưởng chuyện viển vông như trước.

 

Bà bà và ta xây dựng một tiêu cục, nay cũng đã đến lúc phát huy tác dụng.

 

Các tiêu sư đều là cao thủ tinh thông võ nghệ từ khắp nơi, được bà bà và Cố Thanh Châu tuyển chọn kỹ lưỡng.

 

Ngay ngày thứ ba sau khi Cố Thanh Châu theo đại quân xuất chinh, ta và bà bà liền điều một ngàn người âm thầm theo sau trợ giúp.

 

Cộng thêm nhân mã có sẵn, dưới tay Thanh Châu lúc này đã có đáng kể binh lực.
 
Chương 13: Phần 13


66

 

Tin khẩn từ biên ải truyền về, thánh thượng nổi giận lôi đình.

 

Cố gia bị giáng tội.

 

Những ngày trước, Cố gia còn được người người tâng bốc, nay cửa lớn đóng chặt, bên ngoài là bách tính phẫn nộ, chửi bới không ngừng.

 

Cổng phủ Đại tướng quân ngập đầy trứng thối, rau úa.

 

Ngay hôm tin khẩn truyền tới, ta và bà bà đã dọn khỏi Cố phủ.

 

Người Cố gia lại ngỡ rằng chúng ta sợ Cố Trường Trung trở về trả thù, nên đã sớm bỏ chạy.

 

Kỳ thực, ta và bà bà không phải trốn Cố Trường Trung, mà là sợ bị ông ta liên lụy.

 

67

 

Hơn một tháng sau, tin chiến thắng từ biên ải lại truyền về.

 

Nghĩa tử Cố gia, Cố Thanh Châu, dẫn theo đội ngũ hai ngàn binh sĩ tinh nhuệ, phá tan trại địch, giải cứu Thái tử bị giam cầm, đồng thời bắt sống chủ soái địch quốc.

 

Sau khi được giải cứu, Thái tử lập tức cách chức chủ soái của Cố Trường Trung, bổ nhiệm Cố Thanh Châu làm Đại soái mới.

 

Ở kinh thành, bà bà cũng bắt đầu hành động.

 

Bà ra lệnh cho các chưởng quỹ của mình vận chuyển từng đợt lớn lương thảo tới biên ải.

 

Cận kề năm mới, tin thắng trận từ biên quan lại truyền về, mang theo hương vị chiến thắng.

 

68

 

Tháng ba mùa đào nở, ta cùng bà bà sớm ra cổng thành chờ đợi.

 

Hôm nay là ngày đại quân khải hoàn.

 

Cùng ta và bà bà còn có phụ mẫu và ba đứa đệ ngốc nghếch chỉ lo nhớ thương tỷ phu.

 

Cố Thanh Châu đã rời kinh gần một năm.

 

Mỗi tháng, hắn đều gửi thư về báo bình an, kể chuyện phong thổ, kỳ sự nơi biên ải, tuyệt nhiên không hề nhắc đến hiểm nguy.



 

Ta biết hắn sợ ta lo lắng.

 

Dẫu hắn không kể, ta cũng năn nỉ bà bà nói cho nghe.

 

Không chịu nổi lời lẽ làm nũng của ta, bà bà đành tiết lộ hết những lần hắn cận kề sinh tử, khiến ta nghe mà đỏ mắt, thầm hứa rằng khi hắn trở về, ta nhất định sẽ tính sổ với hắn.

 

69

 

Người Cố gia đứng ở một góc khác, đang đợi Cố Trường Trung.

 

Bởi Cố Thanh Châu là nghĩa tử Cố gia, công trạng của hắn đã khiến thánh thượng miễn tội cho Cố gia.

 

Cố lão phu nhân cùng đám người Cố gia đang hớn hở chờ đại quân trở về, miệng còn khoe khoang công lao của Cố gia.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thanh Châu, trái tim ta không khỏi nhói lên.

 

Dẫu đã chuẩn bị tâm lý từ trước, ta vẫn không ngờ hắn lại tiều tụy đến vậy.

 

Thân hình gầy gò, trên mặt là một vết sẹo dài cắt ngang gò má.

 

Mắt ta ươn ướt, chẳng thể kiềm được cảm xúc.

 

Từ lần đầu hắn giở trò mặt dày trước mặt ta, ta đã bắt đầu rung động trước khối “kẹo cao su” này.

 

Cố Thanh Châu nhảy xuống ngựa, kéo ta lên lưng ngựa cùng mình.

 

Dẫu đã là mùa xuân, nhưng gió vẫn lạnh đến tê tái.

 

Hắn ôm chặt lấy ta, hơi ấm từ hắn bao trùm, lời thì thầm bên tai khiến lòng ta xao động.

 

“Chờ ta bao lâu rồi mà tay nàng lại lạnh như vậy?”

 

Nước mắt ta lặng lẽ rơi.

 

“Cố Thanh Châu, chàng có đau không?”

 

Vòng tay hắn siết chặt hơn.

 

“Không đau, chẳng đau chút nào.”

 



“Ta phải vì nàng mà xây nên một tiền đồ rực rỡ, để bất cứ ai cũng không dám làm tổn thương nàng nữa.”

 

Ánh mắt hắn chứa điều gì đó mà ta không sao hiểu được.

 

Nhưng nghĩ lại, từ trước đến nay, chẳng phải ta toàn bắt nạt kẻ khác hay sao? Làm gì có ai dám ức h.i.ế.p ta!

 

70

 

Hoàng thượng ban thưởng cho tam quân.

 

Tất cả người Cố gia đều có mặt trong danh sách được mời.

 

Trong yến tiệc, bên cạnh Cố lão phu nhân và gia quyến tụ tập không ít người, nhưng bên cạnh ta và bà bà cũng không kém phần đông đúc.

 

Khi đến phần ban thưởng, Cố Thanh Châu và Cố Trường Trung đồng thời bước lên.

 

Hoàng thượng vì nể công lao của Cố Thanh Châu và những đóng góp về lương thảo của bà bà ta mà không hề tư lợi, nên đối xử với Cố Trường Trung – kẻ chiến bại – cũng rất hòa nhã.

 

Cố Trường Trung được ban thưởng một số vàng bạc châu báu, còn Thanh Châu thì được phong làm Trấn Quốc Đại Tướng Quân.

 

Đến lượt bà bà ta, hoàng thượng ôn hòa hỏi:

 

“Phu nhân muốn được ban thưởng gì?”

 

“Thần phụ muốn cùng Cố Trường Trung hòa ly.”

 

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt người Cố gia đều khó coi.

 

“Tại sao?” Sắc mặt hoàng thượng so với lúc trước lạnh đi mấy phần.

 

Dẫu sao đây cũng là yến tiệc phong thưởng, bà bà ta lại đưa ra yêu cầu hòa ly, làm mất hứng mọi người.

 

Cố Trường Trung vội vàng lên tiếng:

 

“Võ thị, nàng đang làm loạn gì thế? Mau quỳ xuống tạ tội với hoàng thượng.”

 

Cố lão phu nhân cũng không chịu nổi, khóc lóc nói:

 

“Gia môn bất hạnh, thật là gia môn bất hạnh! Chỉ vì Trường Trung lần này thất bại, mà Võ thị muốn hòa ly.”

 

“Nếu không phải nàng rút hết nhân lực bên cạnh Trường Trung, không phải nàng khấu trừ lương thảo, Trường Trung làm sao có thể bại trận?”
 
Chương 14: Phần 14


71

 

Các phu nhân ngồi bên cạnh đồng loạt lên tiếng khuyên nhủ Cố lão phu nhân, thực chất là muốn moi thêm chuyện từ miệng bà ta.

 

Ta vừa định lên tiếng thì bị bà bà giữ tay lại, lắc đầu ra hiệu.

 

Cố lão phu nhân, Diêu Vân và ba tỷ muội Cố Thanh Duyệt ngay lập tức bắt đầu bịa chuyện về bà bà ta.

 

Thậm chí, bọn họ còn đảo lộn trắng đen về chuyện một năm trước, khi ta bước chân vào Cố gia.

 

“Thanh Lan thật khổ, năm đó là Võ thị sợ Thẩm gia xem thường Thanh Châu. Dù sao Thanh Châu cũng chỉ là một kẻ võ phu hữu dũng vô mưu, nên cố tình để Thanh Lan đến cầu thân.”

 

“Rồi vào ngày thành thân, Võ thị ép Thanh Lan bỏ trốn, để lấy cớ chỉ hôn Thẩm Phù cho Thanh Châu.”

 

Ánh mắt các triều thần nhìn chúng ta lập tức trở nên khác lạ.

 

Người Cố gia rõ ràng đang muốn bôi nhọ danh tiếng của Cố Thanh Châu để nâng cao địa vị của Cố Thanh Lan, nên không tiếc gì mà dẫm đạp Cố Thanh Châu dưới chân.

 

Nhưng bọn họ có nghĩ xem, hôm nay họ không bị hỏi tội, còn có thể ngồi đây, là nhờ vào ai?

 

“Hoang đường! Thật là hoang đường! Nếu Cố Thanh Châu chỉ là một kẻ võ phu hữu dũng vô mưu, vậy thì chúng ta là cái gì đây?”

 

Một vị lão giả đứng lên, ta nhận ra ông ấy là một trong các đại nho nổi tiếng đương triều, người si mê học vấn, không bao giờ nể mặt ai.

 

Lần lượt, các đại nho khác cũng đứng lên, khẳng định Cố Thanh Châu là người tài học xuất chúng mà họ từng gặp.

 

Ta ngơ ngác nhìn Cố Thanh Châu. Ta biết hắn rất có tài học, nhưng từ khi nào lại được các đại nho công nhận đến vậy?

 

Ánh mắt ta dõi theo ánh nhìn của Cố Thanh Châu, bắt gặp phụ thân và ba đệ đệ của ta bên bàn tiệc bên kia đang nháy mắt với ta.

 

Lập tức, ta hiểu ra tất cả.

 

72

 

Các đại nho lần lượt lấy ra bức họa và sách luận do Cố Thanh Châu từng tặng phụ thân ta để dâng lên hoàng thượng.

 



Hoàng thượng xem qua, ánh mắt nhìn Cố Thanh Châu càng thêm tươi vui.

 

Rốt cuộc, giữa một võ tướng hữu dũng vô mưu và một vị tướng tài đức vẹn toàn, hoàng thượng tất nhiên ưa chuộng người thứ hai hơn.

 

Người Cố gia, ai nấy đều mang vẻ mặt khó coi.

 

Họ không hiểu từ khi nào Cố Thanh Châu lại có tài học uyên thâm đến vậy.

 

Họ định phản bác, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của hoàng thượng, đành nuốt lời vào bụng.

 

Người Cố gia không biết rằng, ngay lúc họ bôi nhọ Cố Thanh Châu, đã khiến hoàng thượng chán ghét.

 

Bà bà ta nhân cơ hội này, trước mặt mọi người, lấy ra một chồng chứng cứ.

 

“Hoàng thượng, thần phụ muốn hòa ly là vì Cố Trường Trung và người Cố gia không chỉ lừa dối thần phụ, mà còn lén hạ độc thần phụ, thậm chí âm thầm chuyển hết đồ cưới của thần phụ đi nơi khác.”

 

“Ngày thành thân, Cố Trường Trung từng thưa với thần phụ rằng vì bị thương trong chiến dịch, không thể làm tròn bổn phận phu thê.”

 

“Vì muốn giữ thể diện cho hắn, thần phụ đồng ý, dưới sự sắp đặt của hắn và Cố lão phu nhân, nhận nuôi ba nữ một nam mất cha.”

 

“Không những thế, thần phụ còn rước cả thân mẫu của bọn họ – Diêu Vân – về phủ phụng dưỡng.”

 

“Thần phụ xem bọn họ như con ruột, nuôi nấng trong nhung lụa.”

 

“Nhưng nào ngờ, ba nữ một nam mà thần phụ nhận nuôi đều là con ruột của Cố Trường Trung và Diêu Vân!”

 

Lời bà bà vừa dứt, sắc mặt người Cố gia lập tức tái nhợt.

 

“Võ thị! Ngươi đang vu khống!”

 

73

 

Bà bà trình bằng chứng lên.

 

“Chuyện ta nói có phải vu oan hay không, xin bệ hạ triệu thái y đến xem xét cho Cố Trường Trung. Mong bệ hạ làm chủ cho thần phụ.”



 

“Vừa rồi, Cố lão phu nhân chỉ trích rằng thần phụ rút người khỏi bên cạnh Cố Trường Trung, và không cung cấp lương thảo, khiến hắn chiến bại.”

 

“Nhưng trước khi chiến sự ở biên cương xảy ra, Cố Trường Trung đã hạ độc thần phụ, toan tính lấy mạng thần phụ. Thần phụ trong cơn đau lòng mới thu hồi những người của Võ gia. Thần phụ làm vậy có sai không?”

 

Lập tức có một phu nhân lên tiếng:

 

“Chuyện này ta từng nghe nói, giờ các trà lâu vẫn đang kể lại. Nếu là Võ phu nhân, đừng nói thu hồi người, ta còn có lòng thu thập tất cả Cố gia nữa kìa.”

 

“Đây chẳng phải coi người ta như kẻ ngốc mà đùa giỡn sao!”

 

Bà bà tiếp tục nói:

 

“Không cung cấp lương thảo, thần phụ cũng là bất đắc dĩ. Thần phụ sợ rằng lương thảo mà mình cung cấp sẽ rơi vào tay giặc.”

 

Thánh thượng lập tức nghiêm sắc mặt.

 

“Võ phu nhân, lời này có ý gì?”

 

Bà bà nhìn về phía Cố Thanh Châu.

 

Cố Thanh Châu bước lên trình bày:

 

“Khi mẫu thân thu hồi người bên cạnh Cố Trường Trung, ông ta liền để ngoại thất của mình là Diêu Vân tìm kiếm một đội nhân mã khác.”

 

“Những người này không phải là người thường, mà là gian tế của địch quốc.”

 

Vừa dứt lời, thái tử cũng đứng ra nói:

 

“Phụ hoàng, khi nhi thần bị bắt, cũng là vì trong quân ta có người tiết lộ kế hoạch tác chiến cho quân địch, khiến nhi thần bị phục kích.”

 

“Hôm đó, người biết được tin nhi thần xuất chinh chỉ có Cố Trường Trung. Sau khi được Thanh Châu cứu ra, nhi thần liền hạ lệnh bãi miễn chức vụ chủ soái của ông ta.”

 

“Nhi thần đã bí mật cho người điều tra Cố Trường Trung, phát hiện quân sư và thị vệ của ông ta đều là gian tế của địch quốc.”

 

“Và Diêu Vân bên cạnh ông ta chính là công chúa của địch quốc, đã ẩn náu bên cạnh ông ta nhiều năm. Lần này, địch quốc khơi mào chiến loạn, dễ dàng nắm rõ địa hình nước ta, cũng vì Diêu Vân đã lấy trộm bản đồ quân sự từ tay Cố Trường Trung, chuyển giao cho địch quốc.”
 
Chương 15: (Hết)


74

 

Lúc này, cả Cố gia đều bàng hoàng. Cấu kết với địch phản quốc là tội chết.

 

Vừa nãy, Diêu Vân còn ngồi bên cạnh Cố lão phu nhân, giờ đã lao đến, dùng trâm cài tóc dí chặt vào cổ lão phu nhân.

 

“Thả ta đi, nếu không ta sẽ lấy mạng bà ta!”

 

Cố lão phu nhân chưa kịp thoát khỏi cú sốc khi phát hiện người con dâu yêu quý của mình lại là công chúa địch quốc, thì đã bị Diêu Vân khống chế. Bà ta giận đến mức toàn thân run rẩy.

 

“Diêu Vân, ngươi đúng là đồ rác rưởi! Hại cả Cố gia. Năm đó, ta đáng lẽ nên để đám cặn bã kia lôi ngươi vào ngõ tối mà giày xéo đến chết!”

 

Ánh mắt mọi người nhìn Cố lão phu nhân như nhìn kẻ điên, lời nói của bà ta chẳng khác nào tự sát.

 

Diêu Vân bị lời sỉ nhục thô bỉ đó kích thích, liền đ.â.m mạnh cây trâm vào cổ lão phu nhân.

 

“Câm miệng ngay!”

 

Lúc này, Cố Trường Trung hét lên một tiếng, lao đến. Hai người giằng co, lăn lộn với nhau.

 

“Ngươi là gian tế! Dám lừa ta suốt ngần ấy năm, hôm nay ta sẽ g.i.ế.c ngươi để chứng minh lòng trung thành với bệ hạ!”

 

Giờ phút này, Cố Trường Trung chỉ nghĩ đến mạng sống của mình, hoàn toàn phớt lờ việc thân mẫu mình đang kêu cứu bên cạnh.

 

Những người khác trong Cố gia sợ đến đờ người, đặc biệt là ba tỷ muội Cố Thanh Duyệt, con ruột của Diêu Vân.

 

75

 

Cuối cùng, Diêu Vân dù sao cũng là nữ tử nên không thể chống lại sức mạnh của Cố Trường Trung.

 

Ông ta đoạt được cây trâm đã dính máu, đ.â.m thẳng vào trán nàng.

 

Diêu Vân không cam lòng hỏi:

 

“Tại sao lại g.i.ế.c ta? Cố Trường Trung, ngươi có biết rằng khi ta gửi bản đồ quân sự về nước, ta đã có thể rời đi, trở về làm công chúa. Nhưng vì ngươi, vì Thanh Lan và các con, ta từ bỏ tất cả để ở lại.”

 

Cố Trường Trung rút trâm ra, lạnh lùng đ.â.m tiếp một nhát chí mạng vào cổ Diêu Vân.

 

“Ngươi là gian tế, c.h.ế.t không đáng tiếc.”

 



Cố Trường Trung quỳ xuống trước mặt bà bà ta, khóc lóc van xin:

 

“Phu nhân, tất cả là do Diêu Vân gian trá lừa ta. Bao nhiêu năm qua, ta đối xử tốt với nàng, nàng đều quên rồi sao?”

 

“Xin nàng vì tình nghĩa phu thê mà cầu xin bệ hạ tha mạng cho ta.”

 

“Về sau, chúng ta sẽ sinh con dưỡng cái, hưởng trọn phúc khí gia đình.”

 

Bà bà ta giẫm mạnh lên “chỗ hiểm” của Cố Trường Trung.

 

“Cố Trường Trung, đây là món nợ ngươi phải trả!”

 

Tiếng thét đau đớn của ông ta vang dội, khiến mọi người rợn gáy.

 

Thánh thượng hạ lệnh bịt miệng ông ta, giao lại cho bà bà ta xử lý.

 

Bà chẳng thèm nhìn đến ông ta, thản nhiên nói:

 

“Lôi ra ngoài, dùng gậy đánh chết, vứt xác cho chó hoang ở bãi tha ma.”

 

Những người khác trong Cố gia bị lưu đày làm khổ sai.

 

Cố lão phu nhân do mất m.á.u quá nhiều, mắt trợn trừng không cam lòng mà chết.

 

Ta cùng bà bà và Cố Thanh Châu lại nhận được phần thưởng lớn, cùng trở về đại tướng quân phủ. Nhưng giờ đây, Cố phủ đã đổi thành Võ phủ.

 

Cố Thanh Châu đổi họ thành Võ.

 

Bà bà giao toàn bộ sản nghiệp cho ta quản lý. Bà ngày ngày ở trong bếp cùng thân mẫu ta, nấu các món canh bổ, giục ta và Cố Thanh Châu sớm sinh cho bà một đứa cháu để bế bồng.

 

Ngay trong ngày Cố Thanh Châu trở về, chúng ta đã hợp phòng.

 

Sau một thời gian, không thấy nguyệt sự, ta hạnh phúc vuốt nhẹ bụng mình.

 

76

 

Hôm ta biết mình mang thai, thị vệ được cử đi giám sát đám người Cố Thanh Lan trở về báo cáo.

 

Ba tỷ muội Cố Thanh Duyệt vì muốn bớt khổ cực đã dụ dỗ các quan viên áp giải tội phạm, tự nguyện làm công cụ phát tiết của bọn chúng.



 

Còn Cố Thanh Lan thì hóa điên, mỗi ngày đều lảm nhảm những điều kỳ lạ:

 

“Đều sai cả, đều sai cả.”

 

“Cố Thanh Châu phải là bị phụ thân lợi dụng, hãm hại đến tàn phế, giống như Võ thị không thể tự chăm sóc, được Thẩm Phù chăm lo đến lúc chết…”

 

“Võ thị nuốt vàng tự vẫn, ta và Khinh Yên trở về kinh thành thừa kế gia sản Võ gia sau khi bà ấy chết.”

 

“Đó mới là chính đạo…”

 

77

 

Bà bà và Cố Thanh Châu nghe xong những lời ta kể, liền phái người ra ngoài.

 

Sau đó, hai người nghiêm túc nhìn ta, nói rằng họ đều là người sống lại.

 

Họ kể lại toàn bộ những bi kịch mà đời trước đã phải trải qua.

 

Lúc này ta mới hiểu, vì sao bà bà đối xử với ta tốt đến mức vượt qua lẽ thường, bởi vì đời trước ta đã tận tâm tận lực chăm sóc bà suốt mười năm.

 

Còn Cố Thanh Châu cũng thẳng thắn thổ lộ rằng, hắn đã thích ta suốt hai kiếp.

 

Đời trước, vì cơ thể tàn tật mà hắn không dám tỏ lòng với ta.

 

Kiếp này, hắn mới liều mạng đối xử tốt với ta như vậy.

 

Hắn và bà bà đều sống lại vào ngày ta bước chân vào đại tướng quân phủ.

 

Nghe tin có thể cưới được ta, tên ngốc này suýt nữa đã không kiềm được, để lộ sơ hở.

 

Kể từ khi sống lại, bà bà và Cố Thanh Châu đã âm thầm thu thập bằng chứng tội lỗi của Cố gia, nhờ vậy mà có thể dễ dàng lật đổ cả gia tộc bọn họ.

 

Nhìn thần sắc căng thẳng của hai người, ta bật cười khẽ.

 

Ta biết họ sợ rằng những chuyện hoang đường như thế này sẽ khiến ta khó chấp nhận.

 

“Cho dù hai người là mẫu thân và Cố Thanh Châu của kiếp này hay kiếp trước, thì vẫn là những người mà ta, Thẩm Phù, yêu thương nhất trên đời.”

 

( Hết )
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top