Cập nhật mới

Dịch Full Anh Chồng Vệ Sĩ Trời Cho

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Anh Chồng Vệ Sĩ Trời Cho

Anh Chồng Vệ Sĩ Trời Cho
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




ANH CHỒNG VỆ SĨ TRỜI CHO

Tác giả: 米鱼紫

Editor: Táo, Linnie

Thể loại: xuyên sách, hài hước…

Giới thiệu:

Tôi xuyên thành nữ phụ ác độc có hôn ước với nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình.

Sau đó, tôi bị nam chính gài bẫy rơi xuống nước, anh ta nhìn vệ sĩ mặt lạnh phía sau và nói với tôi: "Chỉ cần cô ngoan ngoãn gả cho anh ta, sau này tôi sẽ không làm gì cô nữa".

Tôi tủi thân chảy nước miếng.

Họ không biết, body của anh vệ sĩ trong sách bùng nổ như thế nào đâu......

Lúc còn sống, tôi có thể thưởng thức món ngon như vậy sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1

Tôi xuyên vào một quyển truyện siêu ngọt.

Nam chính Tiêu Vũ Thịnh rất tuân thủ nam đức, ngoại trừ đối xử với nữ chính Nhan Ngọc như một con người ra, trong mắt hắn không có ai khác.

Sau khi phải lòng Nhan Ngọc, tất cả những trở ngại ngăn cản họ ở bên nhau đều bị hắn coi là cái gai trong lòng.

Một trong những người dễ thấy nhất chính là vị hôn thê của hắn ta - tôi, thanh mai trúc mã thời thơ ấu của hắn.

Tên tôi là Chung Hi Đồng, tôi đã đảm nhận những KPI xấu xa của cuốn tiểu thuyết này.

Dựa vào việc bản thân là con gái duy nhất của tập đoàn Chung thị, tôi đã tạo ra đủ loại trở ngại cho Nhan Ngọc.

Tiêu Vũ Thịnh càng ngày càng chán ghét Chung Hi Đồng, liên tục muốn giải trừ hôn ước giữa hai người.

Nhưng vì cả bố và mẹ đều yêu quý Chung Hi Đồng, vẫn muốn giữ mối hôn nhân của đôi trẻ.

Ngay khi tôi xuyên vào lần này, tôi cảm thấy rằng có điều gì đó không ổn với tôi.

Người khác xuyên sách, tôi cũng xuyên, nhưng con mẹ nó vì sao tôi lại đang chìm dưới biển vậy?.

Nếu tôi không biết rằng tôi ở đây để làm nhiệm vụ, thì tôi đã nghĩ rằng vừa mới tới đã tèo rồi.

Trong một khoảng thời gian ngắn, hệ thống đã nhập cốt truyện này vào não tôi.

Đây là trên tàu du lịch, tôi và Nhan Ngọc cãi nhau trên boong tàu, hai người bọn họ tranh chấp với nhau.

Cô ta là người đã đẩy tôi xuống.

Tôi biết đó chỉ là một mánh khóe mà hắn ta đã sử dụng để dọa tôi.

Quả nhiên, khoảnh khắc sau đó, một người đàn ông mặc áo phao nhảy xuống biển và đưa tôi lên thuyền.

2

Tôi rùng mình vì lạnh trên boong tàu và nhìn Tiêu Vũ Thịnh đang đứng trước mặt tôi.

Hắn đang ôm Nhan Ngọc đang đỏ mắt, ánh mắt cảnh cáo quét qua tôi.

"Đã biết sợ chưa"

Tiêu Vũ Thịnh lạnh lùng nói.

Thấy tôi không nói gì, hắn ta khịt mũi, quay sang một bên và nhìn ra phía sau.

"Chỉ cần cô gả cho hắn ta, sau này tôi sẽ không làm khó cô nữa".

Phía sau hắn, trong bóng tối, có một vệ sĩ chân dài.

Nghe vậy, vệ sĩ cũng sửng sốt.

Tôi nhớ rằng trong cốt truyện, để làm nhục Chung Hi Đồng, Tiêu Vũ Thịnh đã yêu cầu Chung Hi Đồng kết hôn với vệ sĩ riêng của mình.

Và quyết định của Chung Hi Đồng trong cốt truyện đương nhiên là từ chối, sau đó tiếp tục dây dưa.

Nhưng dù sao thì tôi cũng không thực sự là một nhân vật trong truyện, khi nghe câu này, tôi đơ cả người.

Hắn nói cái gì?

Vệ sĩ đẹp trai Giang Quan bên cạnh??

Khi đọc tiểu thuyết, tôi đã thèm muốn Giang Quan từ lâu.

Tác giả háo sắc luôn tập trung miêu tả cơ bắp của Giang Quan mạnh mẽ như thế nào, khiến tôi rất muốn được chạm vào nó.

Thấy tôi không nói gì, Tiêu Vũ Thịnh dường như nghĩ rằng tôi đang sợ.

"Thế nào?”.

Bề ngoài, tôi đang choáng váng, nhưng trên thực tế, tôi đang hỏi hệ thống nhiệm vụ của tôi khi xuyên đến đây là gì.

Cho đến khi tôi nghe thấy nó trả lời khẳng định: [Chỉ cần ký chủ sống sót qua chương chết chóc ban đầu an toàn, kí chủ có quyền tự chọn ở lại.]

Ý thức của tôi nhanh chóng trở lại, Giang Quan đã bước ra khỏi bóng tối, khuôn mặt được chạm khắc tinh xảo của anh trong tầm nhìn của tôi.

Anh cau mày: “Tiêu tổng, chuyện này không tốt đâu".

Không đợi Tiêu Vũ Thịnh trả lời, tôi đã nhanh chóng nuốt nước bọt:

"Không được hối hận đấy.”.

3

Sau khi lên bờ, tôi đi theo Giang Quan suốt chặng đường.

Trong sách, mối quan hệ giữa Giang Quan và Chung Hi Đồng cũng tạm được.

Kiểu khi mà Chung Hi Đồng và Nhan Ngọc xảy ra mâu thuẫn, anh sẽ đứng về phía cô thiên vị cô hơn.

Hơn nữa, sau đó Giang Quan cũng tự lập môn hộ, khi Tiêu thị gặp vấn đề phải dựa vào anh mới có thể vượt qua quãng thời gian khó khăn đó.

Cho dù nghĩ như thế nào, Giang Quan cũng đơn giản là người chồng trong mơ của tôi.

Lại còn là kiểu có thể được sờ cơ bụng nữa.

Trơn trơn, mượt mà.

Ý nghĩ này khiến nước bọt của tôi chảy không kiểm soát được.

Nghĩ đến đây, tốc độ của Giang Quan chậm lại.

"Cô Chung, có lẽ Tiêu tổng chỉ nhất thời xúc động mà thôi".

“Cô đừng để bụng".

Tôi nhìn Giang Quan, vành tai anh có lúc đỏ lên.

Tiêu Vũ Thịnh cách đó không xa, nghe thấy lời nói của anh, không khỏi ném một câu: "Giang Quan, cho cậu nghỉ nửa ngày, ở bên vợ mới cưới của mình cho tốt đi”.

Hắn ta thêm trọng âm vào hai từ cuối cùng.

Sau đó rời đi với một nụ cười phản diện trên môi.

Ánh mắt Giang Quan chớp chớp trên gương mặt tôi.

"Ông chủ anh cũng cho anh nghỉ phép rồi đó".

Tôi đưa tay ra lắc lắc.

"Không bằng đưa tôi đến nhà anh xem chút đi?”.

Mặt Giang Quan lập tức đỏ lên, anh lùi lại một bước:

"Cô Chung, cô đừng làm như vậy."

"Những lời vừa rồi không tính."

Tôi nhún vai:

"Giờ đây hôn ước này không hủy thì sớm muộn cũng hủy thôi, hơn nữa tôi thấy anh cũng không tệ, tôi nghĩ chúng ta thật sự có thể thử xem sao”.

"Anh thấy thế nào?"

Tôi nhìn Giang Quan có vẻ nghiêm túc, miệng há hốc, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.

"Hửm?" Tôi thắc mắc.

"Được." Anh trả lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


4

Có điều phải nói rằng cách đối xử với vệ sĩ của Tiêu Vũ Thịnh cũng không tệ.

Giang Quan làm vệ sĩ được một năm mà anh đã có thể mua một căn nhà một phòng ngủ ở khu đô thị.

Tuy rằng không lớn, nhưng nó rất ấm cúng.

Đây là nơi chúng tôi sẽ sống trong tương lai sao?

Ngay khi tôi chuẩn bị bước vào, Giang Quan chặn tôi ở cửa.

"Cô Chung, đừng đùa nữa."

Anh nghiêng mặt lúng túng, rõ ràng vẫn không tin tôi nghiêm túc.

Tôi cũng không miễn cưỡng nữa.

Sau khi trở về nhà, tôi nhanh chóng dùng trò tuyệt thực để có thể hủy bỏ hôn ước với Tiêu Vũ Thịnh.

Nhưng vì quá đói, tôi ngất xỉu ở nhà và tỉnh dậy trong bệnh viện vì bị hạ đường huyết.

Người đầu tiên lọt vào tầm mắt thật sự là Tiêu Vũ Thịnh, hắn cau mày, sắc mặt trầm mặc.

"Cô và Giang Quan, bắt đầu từ khi nào?"

Tôi trừng mắt nhìn hắn: "Lâu lắm rồi." "

Hắn dường như sợ hãi trước câu trả lời này, hít một hơi thật sâu: "Được rồi, sau này đừng làm phiền tôi”.

Nói xong, hắn ta rời đi, ngay khi nam chính rời đi, không khí trở nên thơm hẳn.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy một tiếng bước chân khác.

Tôi suýt chút nữa còn tưởng rằng Tiêu Vũ Thịnh đã quay lại, tôi tức giận: "Không phải bảo đừng làm phiền anh sao?"

"Cô Chung......"

Hửm? Giọng nói trầm ổn này.

Chẳng lẽ là Giang Quan?

Tôi lập tức ngồi dậy cười toe toét, miệng hơi nứt nẻ lại bị kéo như thế này, hơi đau.

Ánh mắt Giang Quan dán chặt vào miệng tôi, anh cau mày.

"Tôi nghe nói cô Chung đang tuyệt thực là vì muốn giải trừ......hôn ước với anh Tiêu”.

"Đúng vậy."

"Tôi có thể hỏi tại sao không?"

Tôi có chút tò mò: "Lần trước không phải đã nói rồi sao?".

Giang Quan dường như đột nhiên máu huyết dâng lên, mặt nhanh chóng đỏ lên.

"Lần trước...... Tiêu tổng chỉ thuận miệng thôi”.

"Sao có thể nghiêm túc được?"

Anh cười tự ti.

Tôi chớp chớp mắt:

“Nhưng mà tôi xem là thật?”.

“Anh không đồng ý hay sao?”.

Giang Quan bị hai câu của tôi làm cho mất cảnh giác, chết lặng một lúc.

Sau vài giây, giọng anh hạ xuống: "Tại sao thế? "

Ánh mắt tôi dời xuống, hôm nay Giang Quan mặc một chiếc áo len bình thường với kiểu dáng rộng rãi, không nhìn thấy dáng người của anh.

Nhưng nó không ảnh hưởng đến hiệu suất của tôi chút nào: "Tôi nghĩ cơ bụng của anh sờ vào rất đã tay đấy”.

Vẻ mặt Giang Quan đông cứng lại.

Toang rồi, quá bi3n thái rồi.

Tôi ho nhẹ: "Dù sao nếu anh đồng ý, vài ngày nữa tôi sẽ chuyển đến nhà anh...... Có được hay không?".

Giang Quan dừng lại vài giây, cho đến khi tôi nghĩ anh sẽ từ chối, anh thật sự nói: "Được".

Anh thậm chí còn học cách phủ đầu hỏi: "Em có muốn tôi chuẩn bị gì cho em không?"

Nghe vậy, khóe miệng tôi cong lên không kiểm soát được.

"He he, tôi nghĩ chúng ta cần một chút tiếp xúc cơ thể."

Tôi tự cho mình chút dũng khí để nói ra điều đó.

Mặt Giang Quan càng đỏ hơn, anh nhìn mặt đất, không biết mình đang nghĩ gì.

"Cái này...... Quá nhanh rồi? "

"Anh nghĩ gì đấy?”.

"Ý tôi là, để tôi ngủ trên cơ bụng của anh đi".

Tìm ra cách để tiếp xúc gần gũi với cơ bụng sáu múi òi.

Tui đúng là một con quỷ tinh nghịch mà

5

Vào ngày tôi xuất viện, ba mẹ ở thế giới này đã đến đón tôi.

Tôi nhìn ra ngoài cửa, mong đợi nhìn thấy bóng dáng của Giang Quan.

Ba tôi nhìn ra suy nghĩ của tôi, nói với vẻ mặt thẳng thắn: "Con thực sự thích Giang Quan à"

Tôi gần như nghĩ rằng họ không đồng ý nữa, nhưng khi tôi cau mày, ba tôi dịu giọng.

"Con đã như thế này, làm sao ba có thể không đồng ý với việc hai con ở bên nhau”.

"Chỉ là công việc của Giang Quan, vất vả quá, có muốn cậu ta thay đổi công việc khác không?"

Lời nói của ông ấy hơi vòng vo, nhưng tôi hiểu.

Cha mẹ nhà họ Chung rất yêu con gái của họ, con gái não yêu đương như này bọn họ cũng không có cách nào khác.

Nhưng vẫn ngại công việc của con rể chưa đủ tốt.

Đặc biệt Giang Quan là vệ sĩ cho con trai của người bạn nhà mình, mối quan hệ này rất xấu hổ.

Tôi do dự một lát.

Giang Quan chắc chắn sẽ có một sự phát triển tốt trong tương lai, đây là điều được ghi lại trong sách, nếu bây giờ tôi thay đổi quỹ đạo của câu chuyện thì có lẽ không được tốt lắm.

Nghĩ đến đây, tôi nảy ra một ý tưởng.

"Ba mẹ, con sẽ bàn bạc chuyện này với Giang Quan trước, anh ấy có tay chân, tất cả những gì anh ấy kiếm được đều là tiền hợp pháp, vậy thì có gì phải xấu hổ.

"Bên cạnh đó, thu nhập của anh ấy vẫn ổn......”

Ba mẹ tôi nhẹ thở dài khi thấy tôi đổi chủ đề.

Tôi nhìn thấy một nụ cười nhạt trên khuôn mặt của ba tôi, như thể ông rất vui vì tôi thích Giang Quan.

"Đồng Đồng, con có thể nghĩ thông cũng tốt, Giang Quan không hẳn sẽ tệ hơn Tiêu Vũ Thịnh”.

"Mấy ngày nữa, con bảo Giang Quan đến nhà bàn chuyện hôn lễ."

Khi tôi nghĩ về tình tiết trong cuốn sách, tôi không thể không nghĩ đến cơ bắp của anh ấy.

Thôi xong, tôi nhớ ra cuộc hẹn tối nay với Giang Quan.

"Ba...... bây giờ Giang Quan đang ở đâu? "

Ba mẹ nhìn nhau, bất lực.

6

Hôm nay Giang Quan đi cùng Tiêu Vũ Thịnh đến một công trường xây dựng để kiểm tra.

Sau khi biết địa chỉ, tôi lên xe của tài xế, lúc đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, tôi ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ bên trong.

Thèm ghê.

Lúc này, Giang Quan cũng đói bụng rồi nhỉ.

Vì vậy, tôi đã mua cho mình một chiếc bánh và một cái cho Giang Quan.

Khi tôi đến công trường, tôi vừa bước ra ngoài cứ như mình bị mặt trời đầu độc vậy.

Tôi cầm chiếc bánh bằng một tay và đặt nó lên đ ỉnh đầu bằng tay kia.

Sau khi đi được vài bước, tôi nhìn thấy Giang Quan.

Hôm nay anh mặc một bộ vest đen, đội một chiếc mũ cứng trên đầu, dáng vẻ cao to thẳng tắp của anh đặc biệt cấm dục.

"Giang Quan!"

Tôi gọi to và chạy đến.

Giang Quan quay đầu lại thì thấy đó là tôi, cau mày: "Sao em lại ở đây?"

Nói xong, anh ấy nói với ai đó cho tôi một chiếc mũ an toàn và nhanh chóng đội nó cho tôi.

Giọng điệu của anh ấy không tốt, tôi nghĩ rằng có lẽ do tôi không được cho phép đã đến tìm nên anh ấy không vui rồi.

Tôi nhìn anh đang giúp tôi cài quai nón, nhỏ giọng nói: "Anh không vui vì em đến tìm anh sao?".

Giao ước vào ban đêm của chúng ta có còn được tính không?

Đàn ông thối, nói thay đổi thì liền thay đổi.

Ngón tay Giang Quan lướt qua cằm tôi, nhột nhột.

Sau khi thắt dây an toàn, lông mày anh nới lỏng một chút.

"Làm sao có thể”.

"Công trường xây dựng, rất nguy hiểm."

Anh ấy nói ngắn gọn mấy chữ cho tôi biết việc công trường xây dựng không an toàn.

Tôi gật đầu, nâng chiếc bánh nhỏ tôi đang mang lên.

"Em nhớ anh cho nên đến tìm anh, anh có đói bụng không?"

Nói xong, tôi mở hộp đựng chiếc bánh nhỏ.

"Tôi không đói......"

Ngay khi lời anh nói ra, tôi ngước lên nhìn anh.

Giang Quan hít một hơi, mặt hơi đỏ lên vì nóng.

"Ăn một chút cũng được”.

Tôi lập tức mỉm cười, cầm thìa múc một miếng bánh rồi đưa đến bên miệng Giang Quan.

Giang Quan cúi đầu ăn.

"Chung Hi Đồng, mua bánh ngọt cho người khác chỉ biết mỗi một thương hiệu thôi sao?”.

7

Tiêu Vũ Thịnh đột nhiên vô duyên mở miệng.

Ngay lúc này, một số mảnh ký ức lóe lên trong não tôi.

Trước đây, khi Chung Hi Đồng theo đuổi Tiêu Vũ Thịnh, cô ấy luôn mua bánh của cửa hàng này.

Tôi nói mà, tại sao miệng tôi lại thèm như vậy lúc đi ngang qua cửa hàng bánh.

Hóa ra DNA trong cơ thể đã di chuyển.

Mợ.

Chuyện này đúng là khó quay xe quá đi.

Tôi ngước mắt lên nhìn Giang Quan với vẻ ngượng ngùng, vì sợ nhìn thấy anh đột nhiên cau mày.

Giang Quan cẩn thận nhai vài lần, không để ý đến lời nói của Tiêu Vũ Thịnh.

"Nó rất ngon. "

Anh cong khóe miệng nhìn tôi.

"Em về nhà trước đi, tôi còn phải đi làm. "

Như thể vì sợ làm tổn thương cảm xúc của tôi, ánh mắt anh di chuyển đến chiếc bánh trong tay tôi.

"Về rồi anh sẽ ăn thêm. "

Tôi đặt bánh trở lại giấy gói: "Vậy sau giờ làm việc em sẽ tìm anh."

Trước khi đi, tôi trợn mắt liếc nhìn Tiêu Vũ Thịnh vừa mới ăn nói vô duyên.

Tôi chưa đi được vài bước thì cảm thấy cần phải nhắc nhở Giang Quan.

"Giang Quan, buổi tối, anh hiểu mà. "

Tôi nhíu mày nhìn anh.

Trước mắt mọi người, tôi nói lời này, ai cũng hơi sững sờ trong giây lát.

Một vệ sĩ khắc phía sau Tiêu Vũ Thịnh dường như đã quên mất anh ta đang làm việc, trực tiếp đẩy vai Giang Quan, làm mặt quỷ với anh.

Mặt Giang Quan càng đỏ hơn, sau khi ho nhẹ, anh khẽ gật đầu với tôi.

"Hiểu rồi. "

"Buổi tối?" Tiêu Vũ Thịnh thấp giọng lặp lại.

"Chung Hi Đồng, cô có thể ngừng kiểm tra thái độ của tôi một cách cố ý như thế không.”

"Tôi tuyệt đối sẽ không ghen tị vì cô đâu. "

Tôi liếc nhìn Tiêu Vũ Thịnh.

Tôi chỉ nói mà không cần suy nghĩ, còn hắn thì hành động như vậy trước mắt bao người.

Tôi không thể chịu đựng được.

"Anh bị bệnh à.”

"Cả hai chúng tôi thực sự có hoạt động về đêm. "

Nếu anh thích xuyên tạc ý của tôi như vậ, tôi không ngại bóp méo sự thật thêm một chút.

Hơn nữa cũng không sai, cảm nhận cấu trúc cơ thể của con người, là một hoạt động vô cùng mang tính nghệ thuật.

Sắc mặt Tiêu Vũ Sinh càng tối sầm lại, hắn quay đầu nhìn Giang Quan với vẻ mặt tối tăm và bất định: "Hoạt động về đêm?"

Giang Quan nhìn thẳng vào Tiêu Vũ Thịnh, bên tai đỏ hơn một chút, trên mặt lộ ra nụ cười không thể kìm nén.

"Vâng. "

Nói xong, anh quay sang nhìn tôi, đôi mắt dường như chứa đầy nước tuyết, còn có một tình yêu tươi sáng.

Trái tim tôi lập tức lỡ một nhịp, cho dù tôi có say mê đến đâu, tôi cũng sẽ ngại ngùng.

Sự tương tác giữa hai chúng tôi chính là câu trả lời.

Tiêu Vũ Thịnh sửng sốt, ngượng ngùng quay đầu lại.

Nhìn Tiêu Vũ Thịnh không thoải mái, tôi càng thoải mái.

“Buổi tối tới tìm anh nhe~”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


8

Tôi biết rằng công ty của Tiêu Vũ Thịnh sẽ tan làm lúc 6 giờ tối.

Sau đó Giang Quan hẳn là đi theo Tiêu Ngọc Thịnh xuống xe.

Cho nên tôi đúng lúc xuất hiện trước cửa nhà Giang Quan lúc hơn sáu giờ.

Sau khi bấm chuông cửa mấy lần, thấy không có ai mở cửa nên cố gắng gọi điện thoại cho Giang Quan.

Đáng tiếc điện thoại của Giang Quan không được ai trả lời.

Tôi đặt chiếc bánh xuống đất và ngồi xổm xuống.

Có rất nhiều người sống trong tiểu khu này, mỗi tầng đều có vài hộ, mọi người bước ra khỏi thang máy đều phải nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

Tôi đấm đấm vào chân đang đau nhức.

Tôi không biết đã bao lâu, nhưng khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ hành lang, trời đã khuya rồi.

Giang Quan vẫn chưa trở về.

Tôi đứng dựa vào tường lúc đang duỗi người thì cửa thang máy mở ra.

Tôi và Giang Quan bất ngờ nhìn nhau.

Anh đi nhanh đến nỗi suýt va chạm vào tôi.

“Đợi tôi bao lâu rồi?"

Anh nhìn chiếc điện thoại toàn màu đen của mình với một chút lo lắng và lấy chìa khóa nhà từ trong túi ra.

Tôi vui mừng: "Không lâu đâu”.

Nhưng đôi chân phản kháng ra vẻ "đau nhức".

Hứ, chịu được khổ thì mới hơn người chứ.

Vì được gối đầu lên cơ bụng thì chịu chút khổ cũng có làm sao đâu.

Đinh nhẹ một tiếng, cánh cửa mở ra.

Những hạt mồ hôi toát ra trên trán Giang Quan:

"Chúng ta vào trong thôi”.

"Hôm nay Tiêu tổng làm thêm giờ nên tôi cũng phải ở lại làm thêm giờ”.

"Vô tình điện thoại lại hết pin"

Khi vào trong, anh đặt điện thoại lên bàn.

Tiêu Vũ Thịnh đáng ghét, nghe được chuyện của tôi và Giang Quan nên cố ý đúng không.

Tôi nhìn kỹ hơn: "Cho nên, anh vội vàng như vậy là vì sợ em sẽ đợi lâu?".

Bóng dáng Giang Quan khựng lại: "Tôi đi tắm trước”.

Đáng ghét, lại còn xấu hổ nữa chứ.

9

Lần trước, tôi không có cơ hội nghiêm túc nhìn kỹ nhà của Giang Quan.

Lần này, trong lúc Giang Quan đang tắm, tôi chậm rãi thăm dò xung quanh.

Nhà của Giang Quan sạch sẽ hơn tôi tưởng.

Nhà bếp đầy gia vị, có thể thấy rằng anh ấy rất thường nấu ăn.

Đây là một điểm cộng hoàn hảo.

Giữa lúc tắm, tôi bật TV lên.

Đó là một thói quen của tôi, tôi thích nghe nó khi tôi chán.

Lúc mở lên không chú ý thì ra là một bộ phim cẩu huyết, vừa xem một chút đã bị cuống vào rồi.

Tôi không biết cửa phòng tắm mở ra lúc nào.

Mãi cho đến khi tôi ngửi thấy mùi hương của sữa tắm, tôi mới quay đầu lại.

Giang Quan vừa tắm xong, thay một bộ quần áo ở nhà, tóc ướt rủ xuống đầu.

Không biết anh nghĩ đến chuyện gì, sững sờ tại chỗ.

Tôi vỗ nhẹ vào mép ghế sô pha.

Anh tỉnh dậy từ trong suy nghĩ, dùng khăn lau khô tóc.

"Em đang nhìn gì vậy?" anh sải bước đến và ngồi xuống bên cạnh tôi.

Chiếc ghế dài anh mua không dài lắm.

Vì vậy, tôi ngồi ở giữa, anh chỉ cách tôi một vị trí, nếu tôi không nhìn, anh sắp ngã khỏi sô pha rồi.

Cảm thấy có chút bất mãn, tôi dịch đến bên anh thêm chút nữa.

Giang Quan xoa xoa tóc một lát, mắt ướt át khi nhìn tôi.

"Tôi sợ nước sẽ nhỏ giọt vào em".

"Em không tin. "

Ánh mắt tôi nóng rực, ánh mắt dời xuống từ chiếc mũi cao lớn của Giang Quan.

Quần áo dài của Giang Quan rất mỏng, mỏng đến mức có thể dễ dàng nhìn thấy bộ ng ực và cơ bụng mơ hồ của Giang Quan.

Bệnh háo sắc của tôi đang trên bờ vực phun trào.

"Muốn sờ sao?"

Không biết Giang Quan đã quay đầu lại nhìn tôi từ lúc nào, đuôi mắt đã nhuộm đỏ, giọng nói khô khốc.

...... Đây không phải là đang mời gọi hay sao?

10

Tôi nuốt nước miếng nhìn khuôn mặt ửng hồng vì hơi nóng của Giang Quan.

Thân thể hành thật duỗi tay ra: "Có thể...... làm vậy được không?"

Giang Quan không lên tiếng, cúi đầu xuống, một tay chuẩn bị kéo mở vạt áo dài.

Tôi vội vàng nắm lấy tay anh.

"Khoan đã, đợi đã......"

Kẻ độc thân từ trong bụng mẹ, đúng là có ác tâm nhưng lại không dũng khí.

Tôi sợ rằng nếu tôi chạm trực tiếp vào cơ bụng ấy thì máu cam sẽ chảy ra.

Ánh mắt Giang Quan mờ đi một lát:

"Không phải em đã nói thế à?”

"Hay...... em vẫn còn thích anh Tiêu?"

Nghĩ đến Tiêu Vũ Thịnh, trong lòng lập tức dấy lên khát vọng chiến thắng.

"Làm sao có thể!”

"Ý em là, em muốn nghỉ ngơi trên cơ bụng của anh. "

Tôi kéo tay anh ra, nằm xuống đùi anh.

Giang Quan căng thẳng một lát, nhưng trong chớp mắt lại thả lỏng.

Nhìn lên từ góc độ này, tôi có thể thấy đường viền hàm mịn màng và hầu kết gợi cảm của Giang Quan.

Mặt tôi gần như có thể cọ vào cơ bụng của anh.

Cảm giác này biết phải nói thế nào đây?

Nó hệt như được mô tả trong tiểu thuyết.

Rắn chắn và mạnh mẽ, hình như còn rất đàn hồi.

Cảm giác như thế, mặt tôi cũng đỏ lên.

Nước từ tóc Giang Quan rơi xuống cằm tôi.

Nó như mang theo hơi ấm của Giang Quan làm tôi co cổ lại.

Anh cười khúc khích lau nước trên cằm tôi: "Đã nói với em rồi nó sẽ nhỏ giọt." "

Đây là lần thứ hai trong ngày ngón tay anh chạm vào cằm tôi.

Cứ như thể chúng tôi đã ở bên nhau rất lâu vậy.

Như thể, anh ấy thực sự thích tôi.

Lòng tôi như con mèo chợt được vuốt v e.

Cứu với, tại sao Giang Quan lại tốt như vậy.

Tôi không ngờ rằng mình sẽ có trải nghiệm yêu đương nhanh như vậy ở thế giới này.

"Ba em muốn anh tìm thời gian để bàn chuyện kết hôn với ông ấy."

Giang Quan chặn ánh sáng trên đầu tôi, cười dịu dàng: "Được, tôi sẽ tìm thời gian xin nghỉ."

11

Đêm đó tôi vẫn không ngủ ở nhà Giang Quan.

Mặc dù anh không nói rõ ràng, nhưng tôi cảm thấy anh cũng có ý muốn đi từng bước một.

Phải ba ngày sau anh mới được nghỉ phép.

Tôi hợp lý hoài nghi Tiêu Vũ Thịnh cố ý.

Vào ngày anh đến cửa, anh mặc một bộ đồ vest mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Có thể thấy rằng anh rất nghiêm túc.

Mặc dù ban đầu ba mẹ tôi rất nghiêm khắc vì vấn đề công việc của Giang Quan.

Nhưng sau mấy chục phút, thấy Giang Quan chân thành trả lời những câu hỏi sắc bén mà họ nêu ra, vẻ mặt của họ cũng hiện ra một nụ cười.

Trong truyện gốc, công việc kinh doanh của gia đình Chung Hi Đồng đã có một giai đoạn khó khăn khi cô còn nhỏ.

Vào thời điểm đó, ba mẹ của Chung Hi Đồng đã trực tiếp đến làm việc trong xưởng.

Vì vậy, bây giờ ba mẹ tôi có thể đồng cảm với những người bình thường.

Chỉ khi chúng tôi chính thức thảo luận về quy mô của đám cưới, tôi mới nhận thấy tay Giang Quan siết chặt lại.

Ba mẹ tôi vẫn muốn tổ chức một đám cưới hoành tráng, dù có tự bỏ tiền ra thì họ vẫn muốn tổ chức cho con gái một đám cưới hoành tráng

Nhưng lòng tự trọng của Giang Quan trong truyện gốc khá mạnh.

Hơn nữa, anh là một đứa trẻ mồ côi và không có ai giúp đỡ anh về mặt tài chính.

Tôi nghe không thoải mái và nói thẳng:

"Làm lớn như vậy làm gì? Hơn một nửa số người đến đều không quen, còn phải giả mù sa mưa kính rượu với bọn họ.”

"Nghĩ tới con đã thấy phiền. "

Lời trần thuật này, tôi đã dùng “thân phận” để bày tỏ quan điểm cá nhân của mình.

Nói xong, tôi nhìn khuôn mặt buồn bã của ba mẹ rồi nắm lấy tay Giang Quan.

Vừa bước ra khỏi cổng, tôi vừa nói với Giang Quan:

"Anh không cần phải gánh nặng gì cả, mặc kệ thế nào, em cũng sẽ gả cho anh.”

"Ngay cả khi không có nó. "

Cho dù là vì khuôn mặt và cơ bắp hay vì để hoàn thành nhiệm vụ, tôi cũng phải làm chuyện này.

Bước chân Giang Quan đột nhiên dừng lại.

Tôi quay lại, anh vỗ nhẹ lên trán tôi.

"Sao có thể không làm được chứ? "

Anh im lặng nhìn chằm chằm vào tôi, muốn nói lại thôi.

Không biết đang nghĩ gì, anh hạ mắt xuống.

"Đừng giận ba mẹ.”

"Anh sẽ nói chuyện với ba mẹ em. "

Nói xong, anh quay trở lại nhà tôi.

Một lúc sau, anh đi ra.

Lần này sau khi đi ra, nụ cười của Giang Quan đã nhẹ nhõm.

Anh kéo tôi theo, "Anh nói với ba mẹ em rồi, tuần sau chúng ta sẽ thử váy cưới."

12

Cuối cùng dường như Giang Quan cũng đồng ý với đề nghị của ba mẹ tôi.

Đến lúc thử váy cưới, anh lại bị yêu cầu làm thêm giờ.

Tiếp tục nguyền rủa Tiêu Vũ Thịnh ở đây.

Tôi chỉ có thể đi một mình.

Đây là một cửa hàng váy cưới cao cấp, vừa bước vào đã bị lóa mắt.

Tại sao cái nào cũng trông rất đẹp?

Tôi chọn ba kiểu váy cưới, trong lúc do dự, tôi quyết định chụp ảnh từng kiểu cho Giang Quan xem.

Vừa mặc xong bộ đồ đầu tiên, vừa bước ra đã gặp Nhan Ngọc.

Cô ta đang chọn váy cưới, lúc nhìn thấy tôi, cô ta còn trố mắt.

"Cô cũng ở đây à?"

Ánh mắt cô ta liếc nhìn chiếc váy cưới tôi đang mặc.

“Cô thực sự vì Vũ Thịnh mà gả cho vệ sĩ à?”

“Cũng quá liều mạng đi?”

Trong nụ cười của cô ta có sự chế giễu của kẻ chiến thắng.

Khiến tôi cảm thấy không thoải mái.

Hơn nữa, việc kết hôn với Giang Quan có liên quan gì tới Tiêu Vũ Thịnh chứ?

Rõ ràng anh ấy tốt hơn Tiêu Vũ Thịnh rất nhiều!

"Bớt tự luyến đi, cục cớt như Tiêu Vũ Thịnh chỉ có cô thấy thơm thôi.”

"Đề nghị ăn nhiều thêm một chút."

Vừa nói tôi vừa chụp vài bức ảnh.

Nhan Ngọc tức giận với tôi: “Thật sao? Vậy tại sao cô theo đuổi anh ấy nhiều năm như vậy.”

"Này, cô cũng thừa nhận hắn là cục cớt sao?"

Nhan Ngọc lập tức nghẹn ngào, quay người bỏ đi.

Không biết Giang Quan đang bận việc gì, chụp ảnh cả ba bộ váy cưới cũng không trả lời tôi.

Tôi mất hứng thú đi thay quần áo.

Lúc tôi định đi ra ngoài, tình cờ đụng trúng Nhan Ngọc cũng đi ra ngoài.

Cô ta đang cầm điện thoại di động, thấy tôi đến, giọng cô ấy đột nhiên lớn hơn:

"Vâng, em không chọn được gì cả, đến đón em đi."

Tôi trợn mắt rồi ghi âm giọng nói trong hộp trò chuyện của Giang Quan.

"Vâng, em không chọn được gì cả, đến đón em đi."

Không chọc tró đời không nể!

Đúng lúc Nhan Ngọc đặt điện thoại xuống, sắp lên cơn co giật thì có hai người bất ngờ lao ra đường và chạy nhanh về phía chúng tôi.

Hai người mỗi người cầm một chiếc khăn che miệng và mũi của Nhan Ngọc và tôi.

Ngay lập tức, ý thức của tôi bắt đầu mờ đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


13

Trong xe lăn qua lộn lại, tôi nhớ lại rằng có một phần như vậy trong cốt truyện.

Những kẻ bắt cóc muốn bắt cóc vị hôn thê của Tiêu Vũ Thịnh và làm lớn chuyện với Tiêu Vũ Thịnh.

Bởi vì Chung Hi Đồng luôn thể hiện tình yêu trước mặt Tiêu Vũ Thịnh.

Vì vậy những kẻ bắt cóc không thể phân biệt ai mới là vị hôn thê của hắn, nên bắt luôn cả hai người chúng tôi trói lại với nhau.

Tôi luôn cảm thấy rằng cốt truyện này được thiết lập để xúc phạm vai phụ nữ.

Bởi vì sau đó bọn bắt cóc yêu cầu Tiêu Vũ Thịnh chọn người để cứu, đúng như dự đoán, hắn ta bỏ qua Chung Hi Đồng và cứu Nhan Ngọc.

Chung Hi Đồng lúc đó phát điên, sau đó những kẻ bắt cóc đá vào đầu gối cô, khiến cô trở thành một người què.

Biết trước có kết cục như vậy...... Tôi đã không bắt chước Nhan Ngọc rồi.

Một cuộc sống không phạm sai lầm...... thì có ý nghĩa gì.

Rõ ràng, tôi đã đi chệch khỏi tuyến nữ phụ độc ác, nhưng tôi lại thất thủ ở chỗ này.

Bay kiểu gì cũng không thoát cái mệnh cứt chó này.

14

Đợi đến lúc tôi hoàn toàn tỉnh táo, tôi nhận ra mình đã bị những kẻ bắt cóc trói một cách rất độc ác.

Có quỷ mới biết, tại sao những kẻ bắt cóc lại trói tôi và Nhan Ngọc lại với nhau.

Khi tôi tỉnh dậy, Nhan Ngọc cũng đã tỉnh rồi.

Chỉ có hai kẻ bắt cóc, chúng đưa chúng tôi vào một ngôi nhà mục nát.

Chính mình thì đang gặm ngô.

Có lẽ hắn ta đã thực hiện xong cuộc gọi tống tiền, nên hiện tại có một cảm giác bình tĩnh rằng sẽ một số lượng lớn tiền sắp đến tay.

Một trong những kẻ bắt cóc đột nhiên trở nên nhiều chuyện, cầm cùi ngô chỉ vào mặt tôi và Nhan Ngọc.

"Hai người, ai mới là người mà Tiêu Vũ Thịnh yêu?”.

Trong sách, lúc này Chung Hi Đồng phát điên, nhất quyết phải nói là chính mình, cãi nhau nửa ngày với Nhan Ngọc.

Tôi phải làm ngược lại: "Đó là cô ấy, là cô ấy, là cô ấy." "

Nhan Ngọc có lẽ đã chuẩn bị sẵn sàng để tranh cãi với tôi, khi cô ta nghe thấy lời nói của tôi, cô ta phát ra một từ với giọng điệu bất ngờ: "Hả?"

Những kẻ bắt cóc nhìn thấy, vui cực kỳ.

"Vậy cô là ai?"

"Tôi có chồng, chồng tôi là vệ sĩ, đẹp trai hơn Tiêu Vũ Thịnh gấp triệu lần!"

Nhìn thấy ánh mắt nồng nàn của tôi, hai người họ nhìn nhau và cười.

"Trông cô như một kẻ ngốc thế nào ấy?"

"Hay là thả ra nhá?”.

Tôi điên cuồng gật đầu.

Đúng lúc vang lên giọng nói mà tôi không muốn nghe nhất.

"Cô ta là cô cả của nhà họ Chung, là con gái duy nhất trong gia đình, nghĩ xem có thể đòi được bao nhiêu tiền.

Ác, người này quá độc ác luôn.

Tốt xấu gì nhà hắn và nhà họ Chung cũng là thế gia với nhau, thế mà cũng không buông tha.

Người phía sau tôi thở hổn hển, giọng nói lập tức vang lên: "Vũ Thịnh, em bị dọa sợ sắp chết rồi”.

Hai tên bắt cóc bị lời nói của Tiêu Vũ Thịnh thu hút, một người trong số họ ngập ngừng hỏi: "Có phải là nhà họ Chung của tập đoàn Chung thị không?" "

Tiêu Vũ Thịnh mang theo một chiếc vali trong tay và ném nó về phía kẻ bắt cóc, thay thế câu trả lời của hắn ta bằng sự im lặng.

"Mọi thứ chúng mày muốn đều ở trong đó, tao đi đến một mình".

Một trong những kẻ bắt cóc nhảy qua và mở chiếc vali đầy giấy màu hồng.

Tôi nhìn Tiêu Vũ Thịnh, hắn mỉm cười tự mãn với tôi.

Nước mắt tôi trào ra.

Tôi nhớ Giang Quan......

Nhưng những kẻ bắt cóc chỉ gọi cho Tiêu Vũ Thịnh.

Và yêu cầu Tiêu Vũ Thịnh đến một mình.

Không ai biết về chuyện này nữa.

15

Ngay khi tôi đang lo lắng, có một tiếng bước chân khẩn cấp ngoài cửa.

Tôi đột nhiên có một linh cảm mạnh mẽ trong lòng.

Cho nên khi Giang Quan xuất hiện ở cửa, tôi cũng không ngạc nhiên.

"Giang Quan!" Giọng tôi ngay lập tức nhuốm vẻ nghẹn ngào.

Bởi vì chạy vội nên vẫn còn thở hổn hển.

Tôi quan sát hình dáng khuôn miệng anh thay đổi, tôi có thể biết anh sẽ nói gì với tôi: "Đừng sợ. "

Nỗi sợ hãi ban đầu biến mất, trái tim tôi ngay lập tức có một ngàn điểm sức mạnh.

Đây là cảm giác an toàn mà chỉ có Giang Quan mới có thể mang lại cho tôi.

Kẻ bắt cóc ngay lập tức ngừng cởi trói cho Nhan Ngọc và chĩa súng vào hai người họ.

"Không phải anh đến một mình sao? Đây là ai? "

Tiêu Vũ Thịnh cũng không hề phòng ngự trước sự xuất hiện của Giang Quan.

Lúc này trên mặt hắn lại có vẻ trách móc và khinh thường: "Giang Quan, cậu đến đây làm gì?" "

Giang Quan liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lãnh đạm dường như không quan tâm đ ến lời nói của Tiêu Vũ Thịnh chút nào.

"Thả người."

Giọng nói của anh kiên định, những kẻ bắt cóc cũng bị đóng băng rồi.

Một trong những kẻ bắt cóc vội vàng đóng vali lại.

"Chà,chỉ mang tiền của một người, lại muốn đưa hai người đi, không có cửa đâu”.

16

Vừa nói, bọn họ chĩa súng trong tay lần lượt vào đầu tôi và Nhan Ngọc.

Nhan Ngọc phát ra âm thanh khóc thút thít.

Nhưng tôi cảm thấy có Giang Quan, tôi sẽ không bị tổn thương nữa.

Giang Quan hít sâu một hơi, có thể nhìn ra anh cũng đang lo lắng.

Anh giơ tay lên và đi về phía kẻ bắt cóc, họng súng càng gần chúng tôi hơn, nhưng bước chân của anh không hề run rẩy.

"Giang Quan, cậu định làm gì!" Tiêu Vũ Thịnh vội vàng nói, mặt trở nên trắng bệch.

"Hai vị đại ca, vị hôn thê của tôi tương đối rụt rè, anh có thể bỏ súng xuống được không.

"Chỉ cần anh bỏ súng xuống, tôi sẽ bàn bạc với bố mẹ vợ".

Mặc dù bọn bắt cóc hét lên "đừng nhúc nhích", nhưng quả thật đã bị Giang Quan thuyết phục.

Ngay khi nòng súng của họ rũ xuống, Giang Quan lao về phía trước như một mũi tên, khóa một kẻ bắt cóc bằng tay và dùng chân đá một kẻ khác.

Ngay khoảnh khắc, cả hai khẩu súng của bọn họ rơi xuống đất.

"Cứu Nhan Ngọc trước!" Tiêu Vũ Thịnh vội vàng hét lên từ phía sau.

Kỹ năng của hai tên bắt cóc hoàn toàn không thể so sánh với Giang Quan, chỉ trong chốc lát, Giang Quan đã đánh ngã hai tên bắt cóc xuống đất rồi.

Anh thở phào nhẹ nhõm, phớt lờ tiếng hét của Tiêu Vũ Thịnh sau lưng, cởi dây thừng cho tôi đang sợ hãi.

Lời nói của Giang Quan không rõ ràng lắm bên tai tôi, khi tôi phản ứng lại, anh ấy đang hỏi "em còn có thể đi được không".

Tôi đã ở trong vòng tay của Giang Quan.

Lúc rời đi, Giang Quan cũng đá súng của tên bắt cóc xuống lầu.

Vẻ mặt Tiêu Vũ Thịnh ảm đạm, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Giang Quan, cậu không phân biệt được ai mới là chủ của mình à?”.

Giang Quan không lùi bước chút nào:

"Tôi xin lỗi, cứu cô ấy là bản năng của tôi.’

"Hơn nữa bây giờ cũng không phải là giờ làm việc".

Anh quay đầu lại nhìn kẻ bắt cóc phía sau đang chật vật đứng dậy: “Tiêu tổng nên nghĩ cách cứu vị hôn thê của mình trước đi đã".

17

Trong vòng tay Giang Quan, tôi ngửi thấy mùi thơm của bột giặt một lúc lâu rồi mới bắt đầu tỉnh táo.

Đó là lúc tôi nhận ra rằng tôi đã sợ hãi nhường nào:

"Hu hu, sợ chết em rồi huhu”.

"Thật tốt, anh đến rồi......”

"Tên khốn Tiêu Vũ Thịnh suýt nữa hại chết em rồi hu hu hu”.

Giang Quan ngẩng đầu nhìn tôi khóc với vẻ mặt phức tạp, trên mặt lóe lên một tia đau khổ.

"Anh xin lỗi”.

"Là anh đến muộn. "

Nghe thấy lời xin lỗi đột ngột của anh ấy, tôi đột nhiên có chút xấu hổ.

"Thật ra, em cũng không thể trách anh được".

Ngay khi chúng tôi bước ra khỏi tòa nhà dang dở, tiếng hét của Tiêu Vũ Thịnh đột nhiên vang lên trên lầu.

"Họ sẽ không chết, phải không?"

Trước khi Giang Quan kịp trả lời, một tiếng còi báo động vang lên ở phía xa.

"Không chết được”.

Lông mày anh nheo lại: "Nhưng có thể trừng phạt bọn họ một chút".

Anh đưa tay ra, vén tóc tôi ra sau tai: "Không sao rồi".

Chúng tôi đi ngang qua các cảnh sát đến giải cứu, sau một vài lời giải thích ngắn gọn, Giang Quan đã đưa tôi đến bệnh viện.

Mặc dù tôi nói rằng tôi ổn, nhưng Giang Quan vẫn sợ rằng tôi sẽ bị ám ảnh tâm lý.

Cuối cùng, không có gì xảy ra, khi tôi bước ra khỏi bệnh viện, tôi tình cờ gặp Tiêu Vũ Thịnh đang được đẩy ra khỏi xe cứu thương.

Dường như hắn ta bị một kẻ bắt cóc đá vào đầu gối.

Biểu cảm của hắn lúc này đã bị bóp méo, chỉ có tôi biết rằng hắn đang thay tôi chịu những chuyện này.

"Yo, Tiêu tổng, khách quý đây rồi”.

Khoảnh khắc ánh mắt hắn ta nhìn thấy tôi, chúng tràn ngập cơn thịnh nộ.

Có thể vì không thể xuống tay từ tôi nên bắt đầu mắng Giang Quan: "Giang Quan, đi cùng vợ trong giờ làm việc, không muốn làm việc nữa đúng không?" "

Tôi nắm lấy cánh tay Giang Quan:

"Làm sao, đi đâu cũng tốt hơn là làm việc cho anh".

Chúng tôi có tay có chân, không thèm mấy đồng tiền thối đó của anh”

Nói xong, tôi hối hận.

Tôi nói thẳng thừng như vậy, không phải đã cắt đứt đường lui của Giang Quan sao?

Tôi nhìn Giang Quan, nhưng không ngờ anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp, giọng điệu giống như đang khen ngợi một đứa trẻ.

"Đúng vậy"

Lúc này, Tiêu Vũ Thịnh tức giận đến mức trực tiếp nhắm mắt lại.

18

Trên đường về, tôi ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ quán gà rán.

“Em muốn ăn gà rán......"

Tôi dựa vào cửa sổ, mong Giang Quan dừng lại.

"It ăn mấy thứ không lành mạnh lại".

Giang Quan không giảm tốc độ, tôi quay đầu lại có chút bất mãn.

Suy nghĩ lại, tôi đã có một ý tưởng tồi.

"Thế ăn...... Cơ bụng thì sao? "

Giang Quan cong khóe miệng, đúng lúc tôi nghĩ anh sẽ nghĩ tôi đang nói đùa.

Anh đột nhiên gật đầu: "Được".

Mặt tôi nóng bừng.

Cảm giác chạm vào cơ bụng qua quần áo vào lần trước vẫn còn mới mẻ.

Sức lực đó...... khá lớn đấy.

Lỡ như tôi lại lâm trận lại chạy trốn lần nữa, vậy thì thật mất mặt.

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, che giấu sự bất an trong lòng.

Khi đến nhà Giang Quan, đầu tiên tôi gọi điện cho ba mẹ để cáo trạng.

Tôi nói với họ rằng Tiêu Vũ Thịnh đã đâm sau lưng tôi khi tôi bị bắt cóc, hại tôi suýt nữa nằm lại đó rồi.

Ba mẹ nhà họ Chung vốn đã có ý kiến với Tiêu Vũ Thịnh, thậm chí họ còn tức giận hơn khi nghe điều này, còn nói rằng muốn tìm gia đình bên kia để tính sổ.

Sau khi cúp điện thoại, có người bấm chuông cửa.

Giang Quan đứng dậy mở cửa, không biết anh mua thức ăn trên mạng từ lúc nào.

Bảo sao không cho tôi ăn gà rán.

Thì ra là muốn khoe trù nghệ của mình ra.

Tôi lẳng lặng ngồi vào bàn, chờ anh nấu xong.

Mùi khói thoang thoảng trên người dễ dàng khiến tôi quên rằng đây là một thế giới hư cấu.

Tôi nghiêng đầu nhìn bóng lưng Giang Quan.

Có lẽ đây là món quà tuyệt vời nhất mà hệ thống đã dành cho tôi.

Chẳng mấy chốc, Giang Quan đã làm xong vài món ăn.

"Khí huyết em không đủ nên cần phải ăn nhiều gan lợn hơn".

Anh lảm nhảm liên tục với tôi, nhân tiện đặt một miếng gan lợn vào bát của tôi.

Tôi cắn một miếng, Giang Quan nấu ăn rất giỏi, gan heo không có mùi gì cả.

Nghe tôi nói rất ngon, Giang Quan lộ ra nụ cười có phần ngại ngùng và hài lòng.

Tôi chợt nghĩ đến thân thế của Giang Quan, trong lòng nghĩ rằng anh ấy đã trôi nổi lâu như vậy, anh ấy có thể cũng muốn có một ngôi nhà cho riêng mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Hoàn


19

Sau khi ăn xong, vốn dĩ tôi muốn rửa bát với Giang Quan, nhưng Giang Quan từ chối.

Tôi ngồi trên ghế sofa, thỉnh thoảng quay đầu nhìn bóng lưng Giang Quan.

Nhìn anh nhặt giấy bếp và lau tay, tôi ho vài cái để thể hiện sự hiện diện của mình.

Anh băng qua bàn và đến chỗ tôi: "Có chuyện gì vậy?".

"Cái đó......" Mặt tôi nóng bừng, ánh mắt nhìn thẳng vào cơ bụng của Giang Quan.

Giang Quan lập tức hiểu ra, anh phát ra một tiếng cười khúc khích, lập tức đặt tay lên vạt áo của mình.

"Nói trước nhé, không được hối hận đâu”.

Tôi ngạc nhiên khi nhận thấy không biết từ khi nào dưỡng như Giang Quan đã nắm quyền chủ động trong vấn đề này vậy.

Tôi khẽ gật đầu, anh vén quần áo lên, lộ ra cơ bụng săn chắc.

Ngay lập tức, hơi thở của tôi như bị cướp đi.

Tò mò, tôi đưa tay ra và chạm vào đồi núi gồ ghề phía trên.

Giống như lần được chạm vào trước đó, thỏa mãn và bồng bềnh.

Mặc dù chân tai tôi ngày càng nóng hơn, tôi vẫn không dừng lại.

"Giang Quan......

"Chúng ta có thể vào phòng ngủ không?"

Giọng nói của Giang Quan cũng nhuốm chút nhẫn nhịn: "Sao thế, ghế sofa quá nhỏ sao?" "

Tôi siết chặt cơ bụng của anh:

"Không, em nghĩ chúng ta có thể...... làm cái gì đó khác?

"Giang Quan, anh có thể hôn em không?"

Từ lúc nhìn thấy anh tại hiện trường vụ bắt cóc.

Tôi biết hứng thú của mình với Giang Quan không còn như trước nữa rồi.

......

Những cành cây ọp ẹp bên ngoài cửa sổ, cảm giác dễ chịu do tán cây mang lại cho tôi giống như một con sóng lớn cuốn tôi vào vòng xoáy.

Anh dành nửa đêm để nói với tôi rằng thứ “cứng” nhất của anh không phải là cơ bụng.

20

Vào ngày cưới của tôi với Giang Quan, những người có máu mặt ở Tân Thành đều đến tham dự.

Có thể bọn họ đang nói về khoảng cách giữa hai gia đình của chúng tôi ở sau lưng.

Nhưng bọn họ đều rất đạo đức giả, không ai thể hiện điều đó trước mặt.

Lần trước việc mà Tiêu Vũ Thịnh làm ra, ba mẹ tôi rất tức giận.

Họ gọi điện thoại cho nhà họ Tiêu và mắng Tiêu Vũ Thịnh một cách giận dữ, nếu lúc đó Tiêu Vũ Thịnh không phải vẫn đang hồi phục sức khỏe trong bệnh viện, phỏng chừng ba mẹ tôi sẽ trực tiếp tìm người chỉnh hắn một trận.

Lần này, Tiêu Vũ Thịnh vẫn đi cùng Nhan Ngọc đến tham dự.

Sau khi trải qua sự cố đó, dường như có điều gì đó không ổn giữa Tiêu Vũ Thịnh và Nhan Ngọc.

Lúc này Nhan Ngọc có vẻ không có hứng thú, nhưng khi thấy tôi đến, cô ta cũng không lộ ra vẻ mặt gì.

Giang Quan và tôi đi đến từng bàn một, chưa đi được một nửa tôi đã mệt rã rời rồi.

Tôi xin phép đi để chỉnh sửa lớp trang điểm của mình, nhưng lại đến phòng thay đồ để nghỉ ngơi.

Cửa kêu kẽo kẹt, chính là Nhan Ngọc đi tới.

Thấy tôi nhìn cô ta, cô ta tránh ánh mắt của tôi một lúc.

"Đang chỉnh trang sao?”.

Tôi biết cô ta muốn nói điều gì khác, tôi nhìn chăm chăm cô ta.

"Chuyện xảy ra lần trước, Tiêu Vũ Thịnh thật sự làm không tốt lắm."

Tôi cẩn thận suy nghĩ, chẳng lẽ cô ta đang nói chuyện Tiêu Vũ Thịnh làm ra với tôi sao.

Nhưng Nhan Ngọc sẽ tốt bụng như vậy sao?

Ánh mắt cô ta chuyển sang chiếc váy cưới của tôi, như thể đang bị thôi miên.

"Cô và Giang Quan khá tốt."

Khi nhắc đến Giang Quan, khuôn mặt tôi không khỏi nhuộm một chút tự hào.

Đương nhiên là tốt rồi.

Nhan Ngọc đột nhiên thở dài:

"Gần đây, tôi luôn cảm thấy rằng hạnh phúc trước đây của tôi đều dựa trên việc so sánh bản thân với cô”.

"Dường như tôi chỉ có thể cảm nhận được sự ngọt ngào khi nhìn Tiêu Vũ Thịnh chọn lựa giữa tôi và cô”.

"Nhưng khi nghĩ về lần đó cậu nói tên Giang Quan với bọn bắt cóc, tôi cảm thấy mình đã nhầm”.

"Tôi cũng rất ngạc nhiên khi Vũ Thịnh đặt cô vào tình huống bất lợi, làm thế nào người tôi nghĩ tôi thích lại có thể như thế này?”

"Có thể tôi nói hơi ngang, nhưng...... Haizz, chúc cô và Giang Quan hạnh phúc nhé”.

Vẻ mặt Nhan Ngọc lộ ra cảm xúc áy náy.

Nhưng tôi đã bị cuốn theo lời thú nhận giống như súng máy của cô ta.

Hả?

Tôi không hiểu sai chứ, cô ta đang xin lỗi tôi.

Hơn nữa, tôi mơ hồ cảm thấy rằng cô ta sắp chia tay với Tiêu Vũ Thịnh.

Nói xong những lời này, Nhan Ngọc xoay người rời đi, như thể không mong đợi bất kỳ phản ứng nào từ tôi.

Tôi vội vàng triệu hồi hệ thống mà tôi đã không liên lạc trong một thời gian dài.

“Nam nữ chính muốn chia tay thì sẽ thế nào”.

"Thế giới sẽ chọn lại nhân vật chính."

Điều đó có nghĩa là sứ mệnh ban đầu của tôi không còn tồn tại nữa?

21

Đó cũng là một điều tốt cho tôi.

Nhan Ngọc xem như sửa sai sau khi ăn quả đắng, tránh xa tên tra đó.

Tôi vui vẻ bước ra ngoài, sẵn sàng báo tin vui cho Giang Quan một cách đầy ẩn ý.

Không ngờ, đi được nửa đường, tôi nhìn thấy Tiêu Vũ Thịnh đang dựa vào tường hành lang.

Tôi muốn bước thật nhanh, nhưng hắn nâng ly về phía tôi.

"Chúc mừng vợ chồng mới cưới."

Ngày trọng đại tôi cũng chẳng muốn tính toán với hắn ta.

Hơn nữa, hắn cũng sắp chia tay với Nhan Ngọc.

"Ừm"

Tôi mím môi và chuẩn bị vượt qua nhanh chóng.

"Tôi nghe nói baa cô đã tài trợ cho đám cưới này."

Quả nhiên, người này không kìm được lại thả rắm rồi.

"Liên quan gì đến anh?".

Tiêu Vũ Thịnh nhấp một ngụm rượu, nhíu mày.

"Ừ, đúng là không liên quan”.

"Nhưng dù sao chúng ta cũng lớn lên cùng nhau”.

"Có một số điều tôi cảm thấy tôi nên nói với cô”.

"Tôi cho Giang Quan tiền lương không hề ít, theo tôi được biết, anh ta vẫn còn công việc bên ngoài, anh ta không đủ tiền cho đám cưới là điều không thể”.

"Bao nhiêu cũng là tâm ý, cô nghĩ như thế nào?’.

Tôi trừng mắt nhìn hắn:

"Anh ấy có tiền hay không không liên quan gì đến anh”.

"Hơn nữa, tiền của anh ấy là ở chỗ tôi”.

"Gia đình chúng tôi có tiền, ba mẹ chúng tôi sẵn sàng cho chúng tôi tiền để chi tiêu, cần anh quản chắc”.

Quả nhiên là không nên đứng lại nghe hắn nói.

Tiêu Vũ Thịnh đúng là nói không ra tiếng người mà.

Tôi nhấc vạt váy lên và giận dữ bỏ đi.

22

Tôi thực sự không quan tâm đ ến việc Giang Quan không tiêu tiền cho lần này.

Nhưng vì tôi đã kết hôn với Giang Quan, tôi muốn anh ấy nói với tôi.

Tôi vốn cũng sẽ không sử dụng tiền của anh ấy......

Ngay lập tức, tâm trạng của tôi chạm đáy.

Cuối cùng mang theo tâm sự suốt đám cưới, tôi và Giang Quan cùng nhau trở về nhà.

Giang Quan thấy tôi không cười, nghĩ rằng tôi mệt nên véo mặt tôi.

"Nhanh đi tắm rửa đi".

Nghĩ đến đây, tôi nghĩ mình vẫn phải nói thật với Giang Quan.

"Giang Quan, có phải anh có rất nhiều tiền không?"

Thân thể Giang Quan cứng đờ.

"Ừm"

Câu trả lời này khiến tôi hơi choáng váng.

Anh ấy làm tôi thấy khá khó chịu.

Giang Quan quay đầu lại, trên mặt có chút xấu hổ.

"Vốn dĩ là có”.

"Nhưng bây giờ mất hết rồi".

Bởi vì sự thành thật của anh ấy, sự tức giận nhỏ bé của tôi đã ngay lập tức biến mất.

"Hôm đó khi anh về đến nhà em, anh đã đưa cho họ mấy trăm ngàn còn lại trong thẻ”.

"Anh đã nói với họ, đây là số tiền duy nhất anh có bây giờ, anh biết nó không là gì đối với họ, nhưng đó là tất cả những gì anh có vào lúc này.”

"Tiền tổ chức hôn lễ, cứ xem như là anh vay đi, về sau nhất định sẽ trả lại".

Hòn đá lớn trên ngực tôi rơi xuống ngay lập tức.

Nghĩ đến dáng vẻ im lặng của Giang Quan, tôi không khỏi đỏ mắt.

"Anh...... Sao anh không nói cho em biết chuyện này......"

Giang Quan đến gần tôi, do dự, anh ôm tôi vào lòng.

Tôi ngửi thấy mùi hương trái cây thoang thoảng của bột giặt trên người anh và hơi nghiện.

"Cho em biết cũng chỉ mang lại gánh nặng cho em".

Nói rồi, anh hôn lên trán tôi: "Đừng đỏ mắt, hôm nay chúng ta kết hôn đi, phải vui lên chứ”.

Tay anh hơi siết chặt, tôi đỏ mặt: "Cái đó...... Hôm nay em sẽ ở trê".

“Em chắc chứ”.

……

Không mất nhiều thời gian để tôi hiểu câu hỏi của Giang Quan có ý gì.

Này...... Thật sự rất mệt.

Sự việc bị Giang Quan vần qua lật lại cũng nhanh chóng kết thúc.

23

Sau khi kết hôn, tôi mới biết Giang Quan thực sự đã mở một cửa hàng trực tuyến.

Thậm chí còn có một công ty nhỏ của riêng mình.

Tôi nói mà làm thế nào anh ấy có thể thăng tiến nhanh như vậy trong cuốn tiểu thuyết gốc được.

Hóa ra từ bây giờ nó đã bắt đầu rồi.

Từ khi bắt đầu làm việc này toàn thời gian, anh ấy thậm chí còn bận rộn hơn.

Thường đi sớm và về muộn.

Tôi nghe nói Tiêu Vũ Thịnh và Nhan Ngọc đã chia tay, có lẽ hắn đổ lỗi cho chúng tôi và luôn xem Giang Quan trở thành một chướng ngại vật.

Đúng là ngứa da.

Tôi gọi về nhà ngay trong đêm.

"Anh đã nói với họ, đây là số tiền duy nhất mà anh có bây giờ, anh biết nó không là gì đối với em, nhưng đó là tất cả những gì anh có vào lúc này”.

“Tiền tổ chức đám cưới, coi như là anh mượn, sau này anh nhất định sẽ trả.”

Tảng đá lớn trên ngực tôi lập tức rơi xuống.

Nghĩ đến dáng vẻ chịu đựng của Giang Quan, tôi không khỏi đỏ bừng mắt.

"Anh... sao anh không nói cho em biết chuyện này..."

Giang Quan đi về phía tôi, do dự một lát rồi ôm tôi vào lòng.

Tôi ngửi thấy mùi trái cây thoang thoảng của bột giặt trên người anh, có chút nghiện.

"Cho em biết thì em cũng sẽ có một gánh nặng."

Anh vừa nói vừa hôn lên trán tôi: “Em đừng đỏ mắt, hôm nay chúng ta kết hôn, em hãy vui lên nhé.”

Tay anh hơi siết chặt, tôi đỏ mặt: "Vậy... hôm nay em muốn ở phía trên."

"Em chắc chứ?"



Chẳng mấy chốc tôi đã hiểu câu hỏi của Giang Quan có ý nghĩa gì.

Việc này... thực sự mệt mỏi.

Nó nhanh chóng kết thúc bằng việc Giang Quan xoay người lật lại.

23

Mãi cho đến sau khi kết hôn, tôi mới biết Giang Quan thực sự đã mở một số cửa hàng trực tuyến.

Thậm chí anh còn có một công ty nhỏ của riêng mình.

Hèn gì anh có thể thăng tiến nhanh như vậy trong tiểu thuyết gốc.

Hiện tại cũng đã nhìn ra được chút manh mối.

Sau khi làm công việc toàn thời gian này, anh ấy cũng bận rộn hơn.

Thường đi sớm và về muộn.

Tôi nghe nói Tiêu Vũ Thịnh và Nhan Ngọc đã chia tay, có lẽ hắn đỗ hết tội lên đầu chúng tôi, nên mới luôn gây rắc rối cho Giang Quan.

Đúng là ngứa da.

Tôi gọi điện về nhà cả đêm.

“Bộ sofa này không phải quá nhỏ sao? Ngày mai em sẽ mua một chiếc lớn hơn, nằm trên đó sẽ thoải mái hơn.

"Ừ...không chỉ ngủ thoải mái mà còn có thể làm những việc khác nữa."

Giang Quan sửng sốt một giây, sau đó dùng ngón tay chọc vào trán tôi.

Tôi ôm anh, chợt nghĩ đến hệ thống đã mất liên lạc từ lâu.

Ban đầu nhiệm vụ của tôi là sống sót qua chương chết chóc đã được định trong truyện.

Trong sách, Chung Hi Đồng đã bắt cóc Nhan Ngọc vào đêm trước đám cưới của Tiêu Vũ Thịnh và Nhan Ngọc.

Chiếc xe cô lái đã gặp tai nạn, cả cô và Nhan Ngọc đều bị thương nặng.

Khi Tiêu Vũ Thịnh đến, Chung Hi Đồng đã đưa tay ra cầu xin anh cứu mình nhưng Tiêu Vũ Thịnh đã làm ngơ.

Cuối cùng, Chung Hi Đồng một mình chảy máu đến c///h//ế////t trong xe.

Tôi nghĩ lại, Tiêu Vũ Thịnh và Nhan Ngọc đều đã chia tay, tôi cũng chẳng cần bắt cóc Nhan Ngọc để làm gì.

Thế là tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi à?

Tôi mạnh dạn hỏi hệ thống.

“Hệ thống, bây giờ tôi có thể chọn ở lại đây mãi mãi không?

【đương nhiên rồi. 】

Vì thế Giang Quan hãy cùng nhau sống thật tốt nhé.

[Ngoại truyện về Giang Quan]

Tôi mồ côi từ khi còn nhỏ, từ lâu tôi đã từ bỏ hy vọng vào mối quan hệ giữa con người với nhau.

Kế hoạch ban đầu của tôi là làm việc chăm chỉ và sống một cuộc sống bình yên.

Công việc vệ sĩ này khá nhàn hạ nhưng chủ của tôi lại là CEO.

Thanh mai của hắn luôn đeo bám hắn.

Tôi nhớ khi còn là học sinh năm nhất trung học, cô là người đã cứu tôi lúc tôi bị bọn côn đồ trường khác tính phí bảo vệ.

Nói chính xác hơn là tình cờ họ đi ngang qua nên cô đã cử vệ sĩ của mình xuống để xua đuổi bọn côn đồ.

Từ đầu đến cuối, cô đều ngồi trong xe, kiêu ngạo không muốn nhìn ra bên ngoài.

Cô có thể không thật lòng muốn cứu tôi, nhưng cô thật sự đã cứu tôi.

Thế là tôi vẫn luôn nói đỡ cho cô.

Ông chủ trở nên ngày càng ghét cô, thậm chí còn ném cô xuống biển để dọa cô.

Điều kỳ lạ là kể từ ngày đó, tính tình cô thay đổi hẳn.

Cô vốn luôn hung hăng nhưng lúc đó cô lại trở nên mềm yếu lạ thường.

Tôi mơ hồ cảm thấy cô không còn là người như trước nữa.

Ông chủ nổi điên và muốn tôi hẹn hò với cô, thậm chí cô còn đồng ý.

Vốn dĩ tôi không có tình cảm nam nữ với cô, nhưng không thể chống lại ánh mắt háo hức lúc bấy giờ của cô.

Bây giờ nghĩ lại, lòng trắc ẩn là bước đầu tiên để đến với tình yêu, phải không?

Cô ấy trông chẳng giống một quý cô giàu có chút nào, ngày nào cô ấy cũng muốn chạm vào cơ bụng của tôi.

Mỗi lúc tắm nghĩ tới việc này, tôi không kiềm được chạm vào nó.

Thật sự sờ thoải mái đến thế á?

Không phải chỉ là một miếng thịt cứng thôi sao?

Mặc dù nghĩ vậy nhưng tôi vẫn vô thức tăng cường rèn luyện sức mạnh của mình.

Mọi chuyện tiến triển cho đến khi cô ấy bị bắt cóc, cuối cùng tôi nhận ra rằng cô gái trẻ đột ngột thay đổi này đã chiếm hết tâm trí của tôi.

Tôi nghe thấy ông chủ của tôi gọi.

Cũng nhận thấy giọng nói lạ trên điện thoại của tôi.

Bản năng mách bảo tôi rằng bây giờ cô ấy đang gặp nguy hiểm với Nhan Ngọc.

Vì vậy, tôi đã đi theo ông chủ của mình đến chỗ của bọn bắt cóc.

Khi cô ấy nhìn thấy tôi, vẻ mặt cô ấy bình tĩnh lại ngay lập tức.

Nhưng tim tôi chưa bao giờ đập nhanh đến thế.

Trong giây lát, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi, cho tôi biết tại sao tôi lại lo lắng đến vậy.

Tôi chưa từng đạt được điều gì trước đây nên tôi không sợ mất.

Nhưng tôi thực sự đã nhận được sự chân thành của cô cả, cho nên lại sợ mất đi.

Thật may là cô ấy không sao…

Kể từ ngày đó chúng tôi chính thức ở bên nhau.

Cô ấy hoàn toàn phù hợp với tôi.

Sự ngu ngốc của tôi thật dễ thương trong mắt cô ấy.

Mà những gì cô ấy yêu cầu cũng không hề gây gánh nặng cho tôi chút nào.

Trước đây, tôi chỉ kiếm tiền để đạt được thành công trong cuộc sống.

Bây giờ tôi muốn cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn.

Sau khi kiếm được tiền, tôi đã cố gắng hết sức để mua đồ trang sức.

Đầu tiên là những đồ trang sức nhỏ, sau đó là những đồ trang sức lớn và đắt tiền.

Cô ấy hỏi tôi: “Không phải có nhẫn kim cương rồi à?”

Đồ ngốc, một chiếc nhẫn kim cương thôi là chưa đủ.

Ngay cả khi tôi cho cô ấy tất cả các ngôi sao trên bầu trời, tôi vẫn cảm thấy chưa đủ.

Tôi yêu cô ấy mãi mãi.

- Hết - 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom