Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Án Mạng Đằng Sau “Lễ Trao Giải Trắng”

Án Mạng Đằng Sau “Lễ Trao Giải Trắng”

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
919,300
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Án Mạng Đằng Sau “Lễ Trao Giải Trắng”

Án Mạng Đằng Sau “Lễ Trao Giải Trắng”
Tác giả: Ai Nha Hành Đắc Thông
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Ai Nha Hành Đắc Thông

Nhóm dịch: Me Qi Qi

Edit: Uyển Vĩnh Kim

Beta: SnowBlack

Check: Ngọc Kỳ

Giới thiệu

Mười năm trước, ngay sau khi đạt được giải thưởng Ảnh hậu, tôi đã tự s.á.t.

Mười năm sau, những tên tuổi hàng đầu trong giới giải trí lại tề tựu đông đủ.

Bạn trai tôi lạnh lùng nhìn vào ống kính máy quay trực tiếp và tuyên bố: “Kẻ đã g.i.ế.t Khương Viện đang ở ngay trong số các người. Nếu không muốn c.h.ế.t, hãy nói ra sự thật năm đó.”

————

P/s: Tên truyện lấy ý tưởng từ vụ “White Party” á cả nhà.
 
Chương 1


1

Khi Hứa Diệp nhận giải Ảnh đế, người dẫn chương trình đã hỏi cậu ấy:

“Bạn nghĩ ai là người có ảnh hưởng lớn nhất đến sự nghiệp của bạn?”

Hứa Diệp sững người một lúc rồi chậm rãi thốt ra tên tôi.

Cả hội trường im lặng.

Bởi vì tôi đã tự sát từ mười năm trước.

Và giải thưởng tôi nhận được ngay trước khi tự sát chính là giải thưởng này.

2

Tôi lục tìm trong ký ức hồi lâu mới nhớ ra mình đã gặp cậu ấy ở đâu.

Đó là tại một cuộc thi tuyển chọn tân binh.

Tất cả các tân binh đều phải trải qua nhiều vòng tuyển chọn để giành được cơ hội.

Ngoại hình của Hứa Diệp không quá nổi bật, nhưng đôi mắt cậu ấy dường như biết nói, ngay cả một vai diễn nhỏ cũng có thể được cậu ấy khắc họa một cách sống động.

Lúc đó tôi chỉ cảm thấy cậu ấy có tiềm năng, nên đã trao cho cậu ấy suất duy nhất của mình để vào vòng bán kết.

Quả nhiên, cậu ấy đã không phụ lòng mong đợi của tôi, xuất sắc giành được vị trí quán quân trong đêm chung kết.

Lần thứ hai gặp lại, cậu ấy đã tham gia bộ phim của tôi với vai nam phụ. Dù diễn xuất còn non nớt nhưng lại rất chân thật.

Cậu ấy đã thể hiện một cách hoàn hảo hình ảnh một công tử si tình nhưng không được đáp lại.

Sau đó…

Sau đó, chúng tôi chưa bao giờ gặp lại nhau …

Bởi vì tôi đã c.h.ế.t trên bục trao giải rực rỡ hào quang này, trở thành một vong hồn lang thang trong hội trường long trọng này, phiêu bạt cho đến tận bây giờ.

3

Vừa dứt lời, Hứa Diệp đã bị người ta vội vã mời xuống khỏi sân khấu.

Tôi nhìn kỹ, thì ra là quản lý cũ của tôi.

Chỉ thấy cô ấy mắng xối xả vào mặt Hứa Diệp:

“Ngày tốt đẹp như vậy, nhắc đến cô ta làm gì? Không sợ xui xẻo sao?”

Hứa Diệp cúi đầu, tỏ vẻ phục tùng: “Chị Viên, em biết lỗi rồi.”

Nhưng ánh mắt cậu ấy nheo lại, không giống như đang nhận lỗi: “Nhưng em vẫn luôn tò mò, tại sao bây giờ lại không thể nhắc đến một siêu thần tượng toàn năng như vậy nữa?”

Chị Viên liếc cậu ấy một cái: “Muốn sống thì đừng hỏi nữa.”

Hứa Diệp ngoan ngoãn cười: “Vâng.”

Tôi sững người, hóa ra chị Viên đã biết chuyện tự tử của tôi có vấn đề.

Có lẽ, lúc đó chị ta cũng là một trong những người tham gia.

4

Trên sân khấu, giải thưởng cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đã được trao.

Người lên nhận giải là một nữ diễn viên trẻ, rất xinh đẹp, cử chỉ toát lên vẻ thanh lịch.

Là kiểu người tôi từng rất thích.

Lúc cô ấy nhận cúp, người dẫn chương trình hỏi:

“Mười năm cần mẫn, cuối cùng cũng đứng ở đây, bạn có điều gì muốn nói không?”

Nữ diễn viên trẻ tự nhiên đứng trước micro:

“Cảm ơn tiền bối Khương Viện, nếu không có chị ấy, có lẽ tôi đã không thể đứng ở đây.”

Khương Viện, chính là tôi.

Vì chuyện của Hứa Diệp vừa rồi, bây giờ đuổi người ta xuống quả thật không thích hợp.

Người dẫn chương trình đành phải hỏi tiếp: “Ồ? Có thể nói rõ hơn vì sao không?”

Chỉ thấy trong mắt cô ấy lấp lánh nước mắt: “Vì chị ấy đã cứu tôi khỏi bị đạo diễn Vương cưỡng hiếp.”

Cả hội trường bàng hoàng.

Đạo diễn hình ảnh ra hiệu cho hậu trường chuyển sang quảng cáo nhưng không tài nào chuyển được.

Ghế diễn viên còn chưa kịp phản ứng, các nhà đầu tư và đạo diễn đã lần lượt rời khỏi chỗ ngồi.

Nghe cô ấy nói vậy, tôi mới tìm kiếm lại được một số ký ức từ khuôn mặt cô ấy..

5

Đó là vào một bữa tiệc mừng công.

Mọi người trong đoàn phim đều đang vui vẻ chúc mừng.

Lúc đó nữ diễn viên trẻ này chỉ là một cô gái trẻ mới bước chân vào giới giải trí.

Vì xinh đẹp, nên ngay lần đầu tiên cô ấy đã được đóng vai phụ, là nha hoàn của tôi.

Chỉ vì lơ là một chút, cô ấy đã bị người ta hạ thuốc.

Thời điểm đó, cả người cô ấy nóng bừng, ý thức mơ hồ, nhưng vẫn nắm chặt cánh tay tôi không chịu buông: “Là đạo diễn Vương, chị ơi, cứu em với, em không muốn, em không muốn…”

Tôi phớt lờ ánh mắt của tất cả các ông lớn có mặt, đưa cô ấy trở về biệt thự của mình.

Từ đó về sau, cứ có cơ hội là tôi lại cho cô ấy một hai vai nhỏ để trau dồi diễn xuất.

Không ngờ giờ đây cô ấy đã trở thành một cô gái xinh đẹp yêu kiều như vậy.

6

Sau một hồi náo loạn, giọng nói của đạo diễn hình ảnh đến từ phòng điều khiển:

“Tiếp tục trao giải.”

Các nhà đầu tư và đạo diễn vừa ra ngoài đều lần lượt trở về chỗ ngồi của mình.

Thay vì nói là nữ diễn viên trẻ kia được mời xuống thì không bằng nói là bị người ta lôi xuống.

Giải thưởng tiếp theo được trao là giải Biên kịch xuất sắc nhất.

Khi cái tên Chung Phi hiện lên màn hình, cả hội trường xôn xao.

Bởi vì ai cũng biết, Chung Phi là bạn thân của tôi.

Hiện tại, ngay cả những người ngu ngốc nhất cũng nên nhận ra có điều gì đó không đúng trong buổi trao giải lần này.

Chỉ thấy Chung Phi mỉm cười rạng rỡ bước lên, đưa tay nhận lấy giải thưởng của mình.

Người dẫn chương trình đứng bên cạnh toát mồ hôi lạnh, run giọng hỏi: “Là một bậc tiền bối lão làng, cô đã sáng tác rất nhiều kịch bản xuất sắc, vậy đến hiện tại, kịch bản nào khiến cô hài lòng nhất?”

Chung Phi mỉm cười đáp: “Là “Án mạng bị che giấu”, nhưng mà vẫn chưa viết xong.”

Không nghe thấy tên tôi, cuối cùng người dẫn chương trình cũng thở phào nhẹ nhõm: “Tôi nhớ “Án mạng bị che giấu” đã được dựng thành phim rồi, sao cô lại nói là chưa viết xong?”

Chung Phi cười nói: “Đó mới chỉ là phần đầu.”

“Vậy phần sau khi nào thì bấm máy?”

Chung Phi thu lại nụ cười, đưa mắt nhìn quanh hội trường rồi đáp: “Chắc là nhanh thôi, chủ yếu là phải xem sắp xếp của đạo diễn Trần.”

Phần của Chung Phi trôi qua suôn sẻ, khiến mọi người phần nào yên tâm hơn.

Chỉ có điều, tôi để ý đến kịch bản “Án mạng bị che giấu” mà cô ấy nhắc đến.
 
Chương 2


7

“Án mạng bị che giấu” là một kịch bản hiện thực.

Câu chuyện kể về một cô gái sau khi phát hiện ra bí mật đen tối của giới thượng lưu trong công ty thì bị họ dùng đủ mọi cách thức chèn ép, bôi nhọ, cuối cùng cô ấy đã bị bọn họ bức tử.

Bên ngoài, họ lại tuyên bố rằng cô ấy tự tử.

Kịch bản chủ yếu khắc họa sự tàn nhẫn, xem thường mạng sống vì lợi ích của tầng lớp quản lý và tình cảnh bơ vơ một thân một mình của cô gái khi đối mặt với hiểm nguy tính mạng.

Sự đen tối và phức tạp của lòng người được thể hiện một cách vô cùng sâu sắc.

Trong kịch bản có một câu thoại cực kỳ kinh điển: “Chỉ cần cô ta chết, mọi rắc rối đều tan biến, còn cần gì phải bận tâm đến gánh nặng tâm lý nữa chứ?”.

Kịch bản này từng rất nổi tiếng, gây chấn động khắp cả nước.

Nhưng tôi biết, nhân vật mà Chung Phi viết chính là tôi.

Mười năm trước, khoảnh khắc tôi nhận giải thưởng là lúc cuộc đời tôi tỏa sáng rực rỡ nhất.

Nhưng vì nhiều lý do, tôi chỉ có thể kết thúc cuộc đời mình bằng cách cực đoan đó.

Tôi nhìn Trình Ngọc đang chuẩn bị bước lên sân khấu, đại khái cũng đoán được chuyện sắp xảy ra tiếp theo.

Bởi vì mười năm trước, anh ấy là bạn trai của tôi.

Và khi tôi tự tử, chúng tôi đang chuẩn bị kết hôn.

8

Hai chữ “Trình Ngọc” hiển thị to lớn trên màn hình.

Trong suốt mười năm qua, Trình Ngọc đã giành được hết giải thưởng lớn nhỏ trong giới đạo diễn.

Hôm nay, giải “Đạo diễn xuất sắc nhất” cũng thuộc về anh ấy.

Dưới ánh đèn sân khấu, Trình Ngọc tiến từng bước về phía bục nhận giải. Anh ấy mặc một bộ vest đen, n.g.ự.c cài một bông hoa trắng, ngón áp út tay trái đeo một chiếc nhẫn trơn.

Dáng người anh ấy thẳng tắp, ánh mắt sáng quắc, khóe miệng còn vương một nụ cười như có như không.

Anh ấy không thuộc kiểu điển trai, nhưng lại toát ra khí chất nho nhã, nay lại gầy đi trông thấy, bước đi mang theo vài phần sắc bén.

Hội trường bỗng chốc im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh ấy.

Người dẫn chương trình lau mồ hôi trên trán: “Vừa rồi biên kịch Chung Phi có nói rằng ‘Án mạng bị che giấu’ còn phần tiếp theo?”

Trình Ngọc mỉm cười gật đầu: “Phải.”

“Vậy thì khi nào chúng ta mới được xem đây? Xét cho cùng, thành tích của ‘Án mạng bị che giấu’ rất tốt.”

Trình Ngọc đứng thẳng người, đưa mắt nhìn khắp khán giả từ trái sang phải rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Ngay bây giờ.”

Giây tiếp theo, tất cả đèn trong hội trường đồng loạt tắt ngúm.

Trong bóng tối, tiếng la hét và kinh hô vang lên không ngớt, phải mất một lúc lâu ánh đèn sân khấu mới sáng trở lại.

Nhưng chỉ có một chùm sáng duy nhất, chiếu thẳng vào người Trình Ngọc.

Bên cạnh anh ấy chẳng còn ai, chỉ có anh ấy đang đeo mặt nạ phòng độc, một mình đứng trước micro.

Anh ấy hướng về phía ống kính, giọng nói đầy ma mị:

“Chào mừng mọi người đến với ‘Án mạng bị che giấu 2’.”

9

Khác với những giải thưởng khác trong nước, lễ trao giải Kim Ngọc Lam được tổ chức trên biển.

Con tàu du thuyền khổng lồ chở theo các ngôi sao giải trí, những nhân vật nổi tiếng và giới nhà giàu tiến thẳng ra khơi.

Ẩn dụ cho hành trình ra khơi, đạp gió rẽ sóng.

Thông thường, trước khi diễn ra lễ trao giải, sẽ có ba ngày hội ngộ trên du thuyền, đợi đến khi con thuyền đi đủ xa mới bắt đầu buổi lễ.

Nhưng vào lúc này, con tàu khổng lồ mang tên Kim Ngọc Lam đã lệch khỏi hải trình ban đầu và tiến vào vùng biển quốc tế.

Rõ ràng, Trình Ngọc đã thuê một nhóm lính đánh thuê và hoàn toàn kiểm soát con thuyền này.

Thế nhưng, buổi phát sóng trực tiếp lễ trao giải vẫn đang tiếp tục.

Dưới sân khấu, các ngôi sao và giới nhà giàu đều đã rơi vào trạng thái hôn mê vì thuốc mê.

10

Vài người đeo mặt nạ phòng độc xuất hiện trong hội trường, họ điều chỉnh những người đang ngồi ngả nghiêng trên ghế về tư thế ngay ngắn, sau đó nhấn nút bên dưới ghế, lập tức những chiếc còng kim loại bật ra khóa c.h.ặ.t t.a.y chân bọn họ.

Những người có thể đến được bữa tiệc của Kim Ngọc Lam đều không phải nhân vật tầm thường, cũng bởi vậy mà số lượng người tham dự tương đối ít.

Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đã bị trói chặt trên ghế một cách ngay ngắn.

Trình Ngọc nhìn thấy tất cả mọi người đều đã bị còng, liền b.ắ.n một quả đạn khói đang cháy về phía thiết bị phòng cháy trên trần của phòng tiệc.

Bỗng chốc, một lượng nước lớn từ trên trời đổ xuống, khiến những người đã bất tỉnh ướt sũng, trông như những con gà rơi xuống nước, mất hết vẻ ngoài tươm tất thường ngày.

Sau khi tỉnh lại phần lớn mọi người đều bắt đầu chửi bới om sòm, chỉ có số ít là đang quan sát tỉ mỉ xung quanh.

Nhưng Trình Ngọc không cho họ cơ hội để thở, màn hình lớn trên sân khấu bắt đầu phát một đoạn băng.

Đoạn băng không dài, chỉ khoảng vài chục giây. Trên đó là hình ảnh tôi và Trình Ngọc bên nhau, từng khoảnh khắc một.

Cảnh cuối cùng là tôi, một tay cầm cúp, một tay cầm con d.a.o găm, tự cứa vào cổ mình ngay chính giữa sân khấu.

Trình Ngọc tháo mặt nạ phòng độc xuống, nhìn màn hình, đôi mắt đỏ hoe.

Anh ấy cầm micro lên, giọng khàn đặc: “Hôm nay, tôi tập hợp mọi người ở đây chỉ vì một lý do duy nhất, đó là tìm ra nguyên nhân cái c.h.ế.t của vợ tôi, Khương Viện.”

Lúc này, mọi âm thanh trong hội trường đều im bặt.
 
Chương 3


11

Trình Ngọc không để ý đến suy nghĩ của họ, tự mình chuyển sang một cảnh khác trên màn hình lớn.

Hình ảnh một người bị nhốt trong căn phòng nhỏ, tay chân bị trói chặt, trên người còn cắm hai điện cực.

Tôi nhìn qua màn hình, xác nhận đó là người quản lý cũ của tôi, chị Viên.

Trình Ngọc không nói nhảm nhiều lời với chị ta, trực tiếp hỏi: “Mười năm trước, rốt cuộc vì sao mà Khương Viện chết?”

Miệng chị Viên không bị bịt lại, lắp bắp nói: “Chẳng phải đã đưa tin rồi sao? Vì sử dụng ma túy gây ảo giác, nên tự sát đấy thôi.”

Trình Ngọc run tay tiếp tục hỏi: “Chị chắc chắn chứ?”

“Tiểu Trình, tôi biết cậu đau lòng, nhưng giám định của pháp y chính là như vậy!”

Chị Viên căng thẳng đến mức toàn thân run rẩy, nhưng lời nói ra miệng vẫn không thay đổi một câu nào.

Trình Ngọc nhắm mắt lại, dường như đã quyết định điều gì, lấy ra một chiếc điều khiển.

Dòng điện được kết nối, cơ thể chị Viên đột nhiên cứng đờ, miệng phát ra tiếng kêu đau đớn.

Mười lăm giây sau, Trình Ngọc tắt nguồn điện, hỏi lại: “Tôi hỏi lại một lần nữa, lúc đó Khương Viện c.h.ế.t như thế nào?”

“Tự sát! Tự sát! Là tự tay tôi đưa báo cáo giám định pháp y cho cậu xem mà, chẳng lẽ cậu quên rồi sao?”

Trình Ngọc còn chưa kịp nói, Hứa Diệp đã gỡ bỏ mặt nạ phòng độc trên mặt mình: “Chị nói bậy! Nếu chị ấy thật sự tự sát, thì chị giải thích thế nào về hơn ba mươi vết thương trên người?”

Chị Viên nhìn thấy Hứa Diệp lên tiếng, ngẩn người ra: “Hứa Diệp, tôi đối xử với cậu không tệ, cậu đừng có nói bậy!”

“Tôi không nói bậy, tôi tận mắt nhìn thấy, lúc tiền bối Khương Viện qua đời, đùi và thân trên toàn là vết thương mới, điều này hoàn toàn không hề được viết trong báo cáo khám nghiệm tử thi.” Hai mắt Hứa Diệp đỏ hoe, tay khẽ run.

Cậu ấy đã không còn là tân binh mới bước chân vào giới giải trí từ lâu rồi, nhưng vẫn không kiềm chế được cảm xúc của mình.

Cậu ấy hướng về phía ống kính trực tiếp, cảm xúc kích động đến mức gần như sụp đổ.

“Cái đó… Tôi cũng từng nhìn thấy vết thương trên người Khương Viện.”

Giọng Hứa Diệp vừa dứt, từ phía khán đài liền truyền đến một giọng nữ.

Tuy rằng tay chân cô ta đều bị còng lại, lớp trang điểm cũng vì ban nãy bị dội nước mà trở nên nhếch nhác, nhưng vẫn giữ được dáng vẻ điềm tĩnh, lễ độ.

Mười năm trước, cô ta là đối thủ cạnh tranh của tôi, gần như mọi nguồn lực đều phải tranh giành nhau.

Nhưng từ sau khi tôi tự sát, tâm lý muốn phấn đấu của cô ta liền giảm đi rất nhiều, dường như đang cố ý nhường nhịn điều gì đó.

12

Trình Ngọc mặc kệ tiếng gào thét giãy giụa của chị Viên, ra hiệu cho cô ta nói tiếp.

Cô ta nhìn vào ống kính, nuốt nước bọt một cách lo lắng:

“Lúc Khương Viện tự sát, tôi đã nhìn thấy t.h.i t.h.ể của cô ta. Ngoài vết thương chí mạng ở cổ, trên cánh tay, đùi, thân thể đều có dấu vết bị đánh đập rõ ràng.”

Trình Ngọc hít thở sâu hai cái mới tiếp tục hỏi: “Lúc đó cô không hề nghi ngờ sao?”

Chị Viên nói: “Đó là do Khương Viện lên cơn hưng phấn tự ngược đãi bản thân, cộng thêm việc sử dụng chất kích thích gây ảo giác nên mới ra tay nặng như vậy. Người đại diện của cô ta cũng nói như vậy, đương nhiên tôi không có tư cách hỏi han thêm.”

Trình Ngọc nhìn cô ta, hồi lâu sau mới quay đầu về phía màn hình:

“Những gì cô ta nói có phải là sự thật hay không?”

Biểu cảm của chị Viên đã méo mó thành một mảng: “Tiểu Trình, những gì tôi cho cậu, chính là đáp án. Đừng hỏi thêm nữa, không có lợi gì đối với cậu.”

Trình Ngọc khẽ cười, giống như phủi đi lớp mây mù vừa mới buông xuống, hờ hững nhìn chị Viên như một người ngoài cuộc.

Ngay sau đó, tiếng kêu gào thảm thiết của chị Viên lại vang lên.

6mA, mười giây.

Co giật không kiểm soát, tiểu tiện không tự chủ.

Tất cả mọi người ở hiện trường đều im bặt nhìn Trình Ngọc, như nhìn thấy ác ma.

“Chị vẫn không chịu nói sao?” Giọng nói của Trình Ngọc lạnh lùng không mang theo chút cảm xúc nào.

Chung Phi bước tới giữ lấy cánh tay Trình Ngọc, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Trình Ngọc, cứ tiếp tục như vậy, chị ta sẽ chết.”

Trình Ngọc thản nhiên đáp: “Vậy thì để chị ta c.h.ế.t đi.”

Chung Phi sững người, trong mắt thoáng qua vẻ khó tin.

Đúng vậy, ai có thể ngờ, Trình Ngọc mười năm trước là người đi đường sợ dẫm c.h.ế.t kiến, tâm địa Bồ Tát.

Vậy mà bây giờ cũng muốn vung đao g.i.ế.c người.

Tôi không dám nghĩ anh ấy đã trải qua mười năm nay như thế nào.

Có lẽ câu nói của Trình Ngọc đã khiến tất cả mọi người có mặt khiếp sợ, trong hàng ghế khán giả lại có người lên tiếng:

“Tối hôm trước ngày trao giải, tôi nhìn thấy cô ấy bị đạo diễn Lý kéo vào phòng.”

“Cô nói bậy!” đạo diễn Lý lập tức phản bác: “Đó là con đàn bà đó dụ dỗ tôi!”
 
Chương 4


Nữ minh tinh kia cũng chỉ là minh tinh tuyến ba tuyến bốn, cô ta nhìn đạo diễn Lý, giọng nói run rẩy: “Tôi cũng bị ông dàn xếp để cưỡng ép, ông còn dám nói là tôi dụ dỗ ông sao? Lúc đó tiền bối Khương Viện sắp kết hôn rồi, cô ấy có thể coi trọng cái gì ở ông chứ?”

Tuy đạo diễn Lý bị còng tay trói chặt trên ghế, nhưng vẫn không ngừng giãy giụa: “Coi trọng cái gì? Đương nhiên là coi trọng tài nguyên trong tay tôi!”

Lời ông ta vừa dứt, Lưu Sở vừa mới nhận giải Nữ chính xuất sắc nhất đã bước tới tát ông ta một cái.

Hiển nhiên đạo diễn Lý không thể chấp nhận sự sỉ nhục như vậy, bắt đầu nhổ nước bọt, chửi bậy.

Lưu Sở túm tóc ông ta ra sau, ép ông ta đau đớn há miệng, sau đó dùng quả bóng cao su nhét vào miệng ông ta.

Cuối cùng ông ta cũng im lặng.

Nhưng nữ diễn viên vừa lên tiếng đã sớm khóc không thành tiếng.

Trình Ngọc thu hồi tầm mắt, quay sang màn hình, hỏi: “Tôi đổi cách hỏi vậy, ba ngày trước khi trao giải, trên mạng lan truyền một đoạn video ‘Khương Viện cùng nhiều người’, những ai đã tham gia?”

Nghe thấy câu này, chị Viên trừng to hai mắt, liều mạng lắc đầu: “Trình Ngọc, đừng hỏi nữa.”

Thân thể Trình Ngọc nghiêng về phía trước: “Chị cũng có thể không nói, nhưng tiếp theo sẽ là, c.h.ế.t ngay bây giờ.”

Toàn thân chị Viên run rẩy vì sợ hãi, cuối cùng, chị ta như hạ quyết tâm gì đó, bắt đầu khai ra tên từng người:

“Lý Đức Trung, Vương Học Nghĩa, Lưu Dịch Minh, Từ Việt…”

Mỗi lần nói ra một cái tên, ánh mắt Trình Ngọc lại tối đi một phần.

Tôi bay lên, muốn đưa tay che tai anh ấy, nhưng dù thế nào cũng không thể chạm vào anh ấy.

Tôi không muốn nhớ lại những ngày tháng gian nan đau khổ này, cũng không muốn, người tôi yêu thương tiếp tục đau khổ vì những gì tôi đã phải trải qua.

Nhưng bây giờ tôi chỉ có thể nhìn, nhìn cơn giận trong mắt anh ấy dần trở nên dữ dội.

Chị Viên nói ra hết mười mấy cái tên mới dừng lại.

Còn những người bị điểm danh, đều phẫn nộ mắng chửi.

Không phải đang mắng chị Viên thì là đang mắng tôi dâm đãng.

Nhưng Trình Ngọc không có ý định cứ bỏ qua cho chị Viên như vậy: “Trong đoạn video lan truyền, người quay phim là một giọng nữ, cô ta là ai?”

Đôi mắt chị Viên đã trở nên đục ngầu, khàn giọng van xin: “Trình Ngọc, tha cho tôi đi, tôi muốn sống, tôi muốn sống, tha cho tôi đi…”

Trình Ngọc mân mê chiếc điều khiển từ xa trong tay, dường như muốn kích hoạt dòng điện một lần nữa, Chung Phi bước tới giữ lấy cánh tay anh ấy:

“Chị ta nói đủ rồi, bây giờ anh mà g.i.ế.c chị ta, sẽ không còn ai nói cho anh biết sự thật.”

Trình Ngọc quay đầu, đôi mắt đỏ ngầu như có máu: “Là chị ta tự tay đưa A Viện cho bọn họ!”

Chung Phi lấy khăn giấy: “Với tính cách của Khương Viện, những chuyện này không đủ để cô ấy tự sát theo cách cực đoan như vậy, nhất định còn có uẩn khúc khác.”

Chung Phi nói không sai.

Nếu chỉ có một chuyện như vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi thế giới này.

Nhưng từ trước đến nay đối phương chưa từng để lại cho tôi con đường sống.

Trình Ngọc như lấy lại bình tĩnh, giơ tay tắt màn hình lớn, quay sang mười mấy người vừa rồi.

13

Nói thật, mười năm nay Trình Ngọc và Chung Phi giấu giếm quá kỹ.

Đến nỗi trước đây phần lớn trong số mười mấy người này đều kết giao huynh đệ với Trình Ngọc.

Nhìn thấy Trình Ngọc cầm rìu đi về phía họ, có người nhịn không được lên tiếng:

“Xin lỗi, chúng ta giao tình thế nào, cậu còn không tin tôi?”

Trình Ngọc không thèm nhìn người nọ lấy một cái, đi thẳng đến trước mặt Lý Đức Trung, đạo diễn Lý.

Anh ấy ngẩng đầu hỏi nữ minh tinh vừa lên tiếng: “Những gì cô nói là sự thật?”

Nữ minh tinh miễn cưỡng ngừng khóc nức nở: “Những gì tôi nói đều là sự thật, trong điện thoại của ông ta… hẳn là còn lưu lại một số bằng chứng.”

Trình Ngọc gật đầu, rút quả bóng cao su nhét trong miệng đạo diễn Lý ra, giơ cao cây rìu.

Cùng với một tiếng kêu thảm thiết, ngón út của Lý Đức Trung rơi xuống.

Máu tươi phun ra, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ bộ vest trên người ông ta.

Trong không khí đột nhiên thoang thoảng mùi khai nồng nặc.

Trình Ngọc nhìn ông ta, lại giơ cây rìu lên: “Bây giờ, nói cho tôi biết, những ai đã tham gia? Nếu không nói, hoặc là lừa gạt tôi, lần sau thứ tôi chặt sẽ không chỉ là ngón tay.”

Lý Đức Trung run rẩy nói ra danh sách.

Không khác mấy so với những gì chị Viên nói lúc nãy.

Những kẻ vừa rồi còn hò hét lúc này đã im lặng.

Trình Ngọc đi đến trước mặt người nói chuyện giao tình, nhìn anh ta với vẻ cười như không cười:

“Bây giờ, anh thấy giao tình của chúng ta là cái thá gì?”

Tên kia sợ hãi tột độ, chỉ biết mở miệng cầu xin: “Là bọn họ ép tôi, không phải tôi muốn như vậy. Nếu tôi không làm cùng bọn họ thì tôi sẽ chết. Người anh em, tôi thật sự là bị ép buộc bất đắc dĩ! Cậu phải tin tôi!”

Trình Ngọc nhìn anh ta, cười lạnh một tiếng: “Chúng ta, chơi một trò chơi mới đi.”
 
Chương 5


14

Trình Ngọc chỉ vào chiếc camera bên cạnh: “Anh có biết tôi đã tốn bao nhiêu tiền để thuê hacker hàng đầu viết chương trình này không? Bây giờ, mọi khung hình ở đây đều đang được phát trực tiếp. Và ít nhất bốn tiếng nữa chính quyền mới có thể gỡ bỏ được livestream của tôi.”

Người đàn ông nhìn vào ống kính, ánh mắt tràn đầy sợ hãi: “Cậu điên rồi sao?”

Gương mặt Trình Ngọc hiện rõ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn nở một nụ cười rợn người: “Nói cho tôi biết, ai là người đứng sau các người, ai là người quay video, và mục đích thực sự của các người là gì!”

Người đàn ông nhìn vào camera, rồi lại nhìn Trình Ngọc, toàn thân run rẩy vì căng thẳng.

Trình Ngọc không quan tâm đến chiếc quần đang dần ướt đẫm của anh ta, chỉ ngẩng đầu nhìn những người khác trong hội trường:

“Bây giờ, tất cả các người đều có một cơ hội. Hãy nói cho tôi biết, bí mật về anh ta.”

Trình Ngọc hơi cúi đầu nhìn người bạn từng thân thiết: “Tôi biết lỗi lầm hiện tại của anh, ra ngoài cùng lắm là ngồi tù vài năm, nhưng nếu những chuyện bẩn thỉu của anh bị phanh phui, thì sẽ không đơn giản như vậy đâu.”

Giọng Trình Ngọc vừa dứt, liền có người lên tiếng:

“Tôi biết…”

Người lên tiếng là một idol đang rất nổi tiếng trong những năm gần đây, ngoại hình thư sinh, năng lực chuyên môn cực kỳ xuất sắc.

Hai năm trước, người này cũng từng nổi tiếng nhờ một bộ phim điện ảnh.

Và nhà sản xuất của bộ phim đó, chính là người “bạn” đang đứng trước mặt Trình Ngọc.

“Năm kia, Từ Việt, đạo diễn Từ bị bắt, chính là do anh ta hãm hại, anh ta đã giả mạo bằng chứng cưỡng h.i.ế.p trẻ vị thành niên.”

Câu nói này vừa thốt ra, sắc mặt tất cả mọi người trong hội trường đều thay đổi.

Trình Ngọc tò mò hỏi: “Sao cậu biết?”

“Bây giờ tôi vẫn đang giúp đỡ cô gái bị hại đó, cô ấy đã cung cấp cho tôi những bằng chứng khác.”

Người “bạn” của Trình Ngọc phản bác: “Cậu nói bậy, không phải tôi làm!”

Trình Ngọc cười khẩy: “Có lẽ anh nên giữ mạng để nói với cảnh sát rằng anh bị oan.”

Nhưng nam idol vẫn chưa nói hết: “Còn có một chuyện…”

Ngay cả Trình Ngọc cũng có chút bất ngờ: “Hửm?”

Nam idol hít một hơi thật sâu, rồi mới chậm rãi nói: “Bản thân tôi cũng từng bị anh ta cưỡng ép, anh ta còn tiêm cho tôi một số thứ gây ảo giác.”

Trình Ngọc nhìn cậu ấy, ra hiệu cho cậu ấy tiếp tục.

“Tôi vẫn còn giữ đầu kim tiêm mà anh ta đã tiêm cho tôi. Còn có một số chuyện liên quan đến tiền bối Khương Viện.”

Ánh mắt Trình Ngọc trở nên sắc bén.

“Trong điện thoại của anh ta, có một đoạn video ngắn quay cảnh lộ mặt, là về tiền bối Khương Viện. Nội dung… rất giống với những gì lan truyền trên mạng.”

Trình Ngọc đưa tay móc lấy chiếc điện thoại trong túi người đàn ông, quay đầu đưa cho Chung Phi.

Giọng nói của Trình Ngọc đều đều, dường như không còn chút cảm xúc: “Cảm ơn.”

Nam idol cười khổ: “Nên làm mà, nếu không có tiền bối Khương Viện, ngay từ lần đầu tiên tham gia tuyển chọn tôi đã bị loại vì những mánh khóe hậu trường rồi.”

Trình Ngọc nhìn cậu ấy thêm vài lần, rồi mới dời mắt.

Còn người “bạn” kia đã run rẩy đến mức không nói nên lời: “Không phải tôi, những thứ đó đều do đạo diễn Lý đưa cho tôi.”

Đạo diễn Lý vốn đang ôm bụng rên rỉ vì đau đớn lập tức lên tiếng: “Mẹ nó, mày nói bậy, rõ ràng là mày cầu xin tao bán cho mày, mày còn mặt mũi nào nói ra những lời này? Bây giờ tao vẫn còn giữ lịch sử chuyển khoản của mày, đừng có mà vu oan cho tao!”

Trình Ngọc mỉm cười nhìn hai người cãi nhau.

Nhưng nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt, thậm chí còn mang theo một tia tàn nhẫn.

Chung Phi đưa điện thoại lại cho anh ấy: “Tìm thấy rồi.”

Trình Ngọc run rẩy đưa tay nhận lấy chiếc điện thoại.

Chỉ vỏn vẹn mười bảy giây video, nhưng những đường gân xanh trên tay Trình Ngọc bỗng chốc nổi lên cuồn cuộn.

Sau đó, anh ấy đưa điện thoại cho Chung Phi: “Đăng cái này lên mạng.”

Chung Phi giật mình: “Trên này còn có cả Khương Viện.”

“Mười năm nay, đoạn video của cô ấy đã bị bao nhiêu người xem rồi! Thế nhưng lũ súc sinh này thì sao? Ngay cả chúng là ai cũng không biết, dựa vào đâu mà chỉ có Khương Viện của tôi phải chịu sự chỉ trích của thế gian.”

Chung Phi nghẹn ngào: “Để tôi làm mờ mặt cô ấy càng nhanh càng tốt.”

“Không cần.” Giọng nói của Trình Ngọc run rẩy, nước mắt lăn dài trên má.

“Thứ Khương Viện muốn, là sự thật, là trong sạch, chứ không phải là sự thuần khiết trong mắt bọn họ.”

bình luận

Chung Phi nhìn Trình Ngọc, cuối cùng cũng gật đầu.
 
Chương 6


15

Trình Ngọc nói xong liền bước đến trước mặt Lý Đức Trung: “Là ông đã tiêm thuốc khiến cô ấy nghiện phải không?”

Sắc mặt Lý Đức Trung thay đổi: “Nói bậy, cô ta vốn đã nghiện rồi, khi chơi với bọn tôi, cậu không biết cô ta buông thả thế nào đâu.”

Trình Ngọc không nói thêm lời nào.

Anh ấy vươn tay cởi quần Lý Đức Trung, rồi lại lấy ra một con d.a.o từ trong hòm đạo cụ bên cạnh.

Quần Lý Đức Trung lại ướt đẫm.

“Tôi nói, tôi nói, là con gái ông chủ của Lâm Đức Ảnh Thị – Lâm Duyệt Đức gọi chúng tôi đến đây, cũng là cô ta… Á!!!”

Lý Đức Trung còn chưa nói xong, hạ bộ của ông ta đã bị Trình Ngọc cắt phăng đi.

Mà trong nháy mắt bản thân Lý Đức Trung cũng mất đi thần sắc.

Trình Ngọc nhìn ông ta: “Lúc nãy xem video thì tôi đã biết rồi.”

Lý Đức Trung còn muốn nói gì đó, đã bị Trình Ngọc túm tóc ép há miệng, nhét quả bóng cao su vào.

Sau đó, Trình Ngọc đi đến trước mặt Lâm Duyệt Đức.

Lúc này Lâm Duyệt Đức đang cố gắng giữ bình tĩnh: “Đừng quên, công ty nhà tôi còn đầu tư cho anh mấy bộ phim, đừng có mà không biết điều.”

Trình Ngọc như nghe được chuyện cười: “Vậy tôi phải cảm ơn các người, bởi vì, nếu không có đầu tư của các người, tôi không có cách nào hoàn thành kế hoạch hôm nay.”

Phản ứng của Lâm Duyệt Đức rõ ràng bình tĩnh hơn những người khác: “Trình Ngọc, hôm nay anh động vào tôi, sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, ngay cả cha mẹ người thân của anh cũng sẽ gặp họa.”

“Tôi là trẻ mồ côi, người thân duy nhất là Khương Viện.”

Lâm Duyệt Đức sửng sốt một chút mới nói: “Anh đã tìm được tất cả những người trong video kia rồi, anh muốn g.i.ế.c họ thế nào cũng được. Chỉ cần buông tha cho tôi, sau này Lâm Đức Ảnh Thị vẫn có thể tiếp tục đầu tư cho anh.”

Trình Ngọc có chút mất kiên nhẫn, bảo Lưu Sở vẫn luôn đứng bên cạnh bắt đầu khám xét người.

Trên người Lâm Duyệt Đức có không ít thứ.

Hai gói bột thuốc, một chiếc điện thoại, còn có một thứ giống như máy ghi âm.

Trình Ngọc ép Lâm Duyệt Đức mở điện thoại.

Đưa điện thoại và máy ghi âm cho Chung Phi xong, Trình Ngọc cầm lấy hai gói bột trước mặt.

Đều là bột màu trắng.

“Tinh thần Khương Viện hoảng hốt cũng là do cô làm?”

“Nhiều người đều nói như vậy rồi, là do bản thân Khương Viện nghiện ma túy, sao anh không tin chứ?”

Trình Ngọc giáng một cái tát xuống khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Duyệt Đức.

Trong nháy mắt làn da trắng nõn kia xuất hiện một dấu tay đỏ ửng.

“Trình Ngọc, anh đây là muốn vu oan giá họa! Anh không thể rửa sạch được sự thật Khương Viện không đứng đắn, nghiện ma túy, mãi mãi!”

Trình Ngọc hít sâu một hơi, túm tóc Lâm Duyệt Đức ép cô ta nhìn thẳng vào mắt mình:

“Cô ấy là vợ tôi! Tôi còn không biết cô ấy có dính vào mấy thứ này hay không sao?”

Lâm Duyệt Đức khinh thường liếc anh ấy một cái: “Ai biết được, dù anh là chồng của cô ta, cũng chưa chắc đã biết cô ta dâm đãng đến mức nào. Huống chi, hai người cũng đâu có kết hôn?”

Trình Ngọc đang định giáng thêm một cái tát, đã bị Chung Phi ngăn lại.

“Anh xem cái này đi.”

Trình Ngọc nhận lấy điện thoại, lướt xem hai trang liền cười phá lên.

Chỉ là nụ cười này có chút hoang đường, lại có chút giễu cợt.

Trình Ngọc không vội đối chất, mà lấy điện thoại của mình ra bắt đầu chuyển gì đó.

Lâm Duyệt Đức thấy phản ứng của anh ấy, tưởng rằng bản thân còn có cơ hội, liền mở miệng nói: “Anh là người thông minh, đương nhiên biết nên làm như thế nào.”

Lâm Duyệt Đức vừa dứt lời, cái tát vốn chưa giáng xuống lập tức rơi vào mặt cô ta.

Lúc này cô ta mới phát hiện, khi nhìn cô ta, trong mắt Trình Ngọc tràn đầy hung ác.

Giống như, đang nhìn một con súc sinh.

Lâm Duyệt Đức ý thức được có gì đó không ổn, vội vàng im miệng.

Trình Ngọc cất điện thoại đi.

Giây tiếp theo, trên màn hình lớn hiện lên một tệp tin.

Nội dung bên trong khiến tất cả mọi người có mặt không khỏi rùng mình.

Đó chính là bí mật mà tôi phát hiện ra.

16

Trình Ngọc lướt xem các tập tin trên màn hình lớn, giải thích từng chút một:

“Tập đoàn Lâm Đức lấy danh nghĩa đào tạo thực tập sinh, đưa phụ nữ trong nước đến nước H để cung cấp cho giới nhà giàu nuôi nhốt. Đây là điều mà Khương Viện đã phát hiện ra lúc trước phải không?”

Toàn thân Lâm Duyệt Đức cứng đờ: “Anh nói ra những điều này, không sợ c.h.ế.t sao?”

Trình Ngọc không để ý đến cô ta, chỉ nhìn màn hình lớn, giọng khàn khàn tiếp tục: “Phần lớn những phụ nữ bị đưa đến nước H là trẻ mồ côi, thậm chí còn có cả bé trai và bé gái.”

Cả khán phòng bên dưới ồ lên kinh ngạc.

Điều này cho thấy, ngay cả họ cũng không ngờ rằng Lâm Đức lại làm ra những chuyện như vậy.

Trên tập tin, còn có rất nhiều hình ảnh minh họa.

Những người phụ nữ trong ảnh đều đeo xiềng xích hoặc vòng cổ, trên người không có một tấc da thịt nào lành lặn.
 
Chương 7


Bé trai, bé gái thì mặc quần áo hở hang, thậm chí có bé còn tạo dáng khiêu gợi.

Bên cạnh đó, còn có cả những phản hồi của khách hàng.

Trình Ngọc cố kìm nén cơn giận, tiếp tục nói: “Trong đó vai trò của Lâm Đức chính là tìm kiếm “nguồn hàng” chất lượng và tạo điều kiện cho những người này mất tích một cách hợp lý ở nước H.”

Trên tập tin có một danh sách, ghi chép lộn xộn mấy chục cái tên.

Mỗi cái tên đều là một câu chuyện bi thương, đẫm nước mắt.

Trên đó, còn có một số cái tên được khoanh tròn hoặc gạch bỏ.

Theo chú thích bên cạnh, có thể biết được, những người bị khoanh tròn là bị khách hàng “trả hàng”, còn những người bị gạch bỏ, là đã “bỏ mạng” trong tay khách hàng.

Trong bản danh sách này, phụ nữ và trẻ em không phải là con người, mà chỉ là những “món hàng” được định giá tùy tiện.

Những bằng chứng này đủ để chứng minh tập đoàn Lâm Đức đã tham gia vào đường dây buôn bán người quốc tế, đồng thời đóng vai trò quan trọng trong đó.

Trình Ngọc còn muốn lướt xuống tiếp, Chung Phi đứng bên cạnh lên tiếng:

“Vừa rồi livestream của chúng ta đã bị chặn.”

“Không phải nói là bốn tiếng sao? Tại sao giờ đã bị ngắt rồi?”

Chung Phi im lặng một chút rồi nói: “Bên nước H đã ra tay. Họ treo thưởng giá cao cho anh J, anh J bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa phương pháp giải mã cho họ.”

Trình Ngọc còn chưa kịp lên tiếng, Chung Phi đã nói tiếp: “Vừa rồi sau khi đăng tải mười phút, đoạn video đó đã bị phong sát trên diện rộng.”

Trình Ngọc nhắm mắt lại, hỏi: “Livestream trên dark web vẫn tiếp tục chứ?”

Chung Phi gật đầu: “Livestream trên dark web vẫn đang tiếp tục.”

“Vậy là đủ rồi.”

Chung Phi cau mày nói: “Còn một việc nữa.”

“Chuyện gì?”

“Điện thoại của Lâm Duyệt Đức đã bị điều khiển từ xa và định dạng lại.”

Trình Ngọc vừa định nói gì đó với Lâm Duyệt Đức, thì điện thoại reo lên.

Cuộc gọi này không phải là điện thoại riêng của bất kỳ ai, mà là điện thoại vệ tinh của tàu.

17

Chung Phi do dự một chút, tiến lên nghe điện thoại.

Sau khi nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia, cô ấy đưa điện thoại cho Trình Ngọc.

“Tìm anh.”

Trình Ngọc nhận điện thoại, giọng nói nghiêm nghị vang lên:

“Trình Ngọc, tôi là Lâm Phong – thành viên hội đồng quản trị Lâm Đức, cậu muốn làm gì cũng được, nhưng đừng động đến con gái tôi. Bây giờ đã có rất nhiều lính đánh thuê đang trên đường đến vùng biển của cậu rồi. Những người của nước H sẽ không buông tha cho cậu đâu, tốt nhất là cậu nên biết điều một chút.”

Trình Ngọc im lặng lắng nghe, sau đó cười nhẹ, đáp lại một cách bình tĩnh đến bất ngờ:

“Cảm ơn, tôi biết rồi.”

Sau đó, anh ấy cúp máy.

Anh ấy quay đầu lại nói với Lưu Sở: “Bảo anh A và mọi người khống chế thuyền trưởng lái tàu về nước, khi nào đến gần biên giới thì để họ rời đi.”

Anh ấy cầm hai gói bột vừa lấy được từ chỗ Lâm Duyệt Đức, đứng trước mặt Lý Đức Trung đang mất m.á.u quá nhiều.

“Đây là thứ gì?”

Lý Đức Trung cố gắng ngẩng đầu nhìn, miệng bị nhét quả bóng cao su, vùng vẫy muốn nói ra một hai câu.

Trình Ngọc thấy vậy lập tức rút quả bóng cao su trong miệng ông ta ra, ông ta mới đứt quãng nói:

“Đây… một cái là ma túy đá, một cái là bột nấm gây ảo giác.”

Trình Ngọc gật đầu: “Tốt.”

Sau đó, anh ấy cầm một chai nước đi về phía Lâm Duyệt Đức.

Dường như Lâm Duyệt Đức cũng nhận ra Trình Ngọc muốn làm gì, bị trói chặt trên chiếc ghế, cô ta điên cuồng vùng vẫy.

Đúng lúc này, Chung Phi ngăn Trình Ngọc lại: “Anh muốn làm gì? Anh đã hứa với tôi là không g.i.ế.c người mà.”

Trình Ngọc hất tay Chung Phi ra, gằn giọng hỏi:

“Chẳng lẽ cô lại bỏ qua như vậy sao? Tôi không cam tâm! Tôi chỉ đi công tác có mấy ngày, tại sao khi trở về ngay cả người cũng không còn! Thậm chí chúng tôi đã chọn xong địa điểm tổ chức đám cưới rồi!”

Chung Phi nhìn liều thuốc trên tay anh ấy: “Anh làm như vậy, thì có khác gì lũ súc sinh kia?”

Trình Ngọc bình tĩnh trở lại: “Đối xử với lũ súc sinh không bằng cầm thú này, tôi còn cần phải xem xét đến nhân đạo sao? Chung Phi, cô không thấy mình quá nhân từ à?”

“Anh nói anh chỉ muốn một sự thật.” Chung Phi lùi về sau nửa bước.

“Trước khi tự tử A Viện đã từng gửi cho tôi một cái tên, tôi đã tìm kiếm cái tên đó mười năm, nhưng chẳng tìm thấy gì. Mãi đến hôm nay tôi mới nhìn thấy cái tên đó bị gạch bỏ trong danh sách vừa rồi, cô có biết điều đó có nghĩa là gì không?”

Hai mắt Trình Ngọc đỏ ngầu, gân xanh trên cánh tay nổi lên, quần áo xộc xệch vì điên cuồng.
 
Chương 8


Chung Phi bị anh ấy dọa đến mức đứng im tại chỗ, không dám nói thêm lời nào.

“Điều đó có nghĩa là, cô gái mà A Viện muốn cứu năm đó, cũng đã c.h.ế.t rồi.”

Câu nói cuối cùng của Trình Ngọc thốt ra rất nhẹ, giống như một chiếc lông vũ bay bổng, nhưng lại như một hòn đá nặng nề đập vào lồng n.g.ự.c tất cả mọi người.

Trình Ngọc hít một hơi thật sâu, nói với Hứa Diệp bên cạnh: “Giam cô ấy lại.”

Nhìn Chung Phi bị Hứa Diệp kéo đi, Trình Ngọc tiến lên túm lấy cằm Lâm Duyệt Đức, đổ hai túi bột thuốc vào miệng cô ta, rồi ép cô ta uống thật nhiều nước.

Vì phản kháng dữ dội nên quần áo trên người Lâm Duyệt Đức bắt đầu xộc xệch.

Bị đổ hai túi thuốc vào miệng, ánh mắt Lâm Duyệt Đức dần trở nên mơ hồ, ngay cả lời nói cũng bắt đầu trở nên điên dại.

“Trình Ngọc, cho dù anh làm những chuyện này thì đã sao, anh có nhận ra Khương Viện mất ba tháng cai nghiện không? Vào lúc Khương Viện cần anh nhất, anh có xuất hiện không? Chính anh mới là người mang đến tuyệt vọng cho Khương Viện!”

Trình Ngọc cởi trói cho Lâm Duyệt Đức, túm tóc cô ta ép cô ta đứng dậy.

Dược tính trong người Lâm Duyệt Đức đã bắt đầu phát tác, thậm chí còn bắt đầu vô thức dựa dẫm vào người Trình Ngọc.

Trình Ngọc ghê tởm né tránh, tay nắm lấy tay Lâm Duyệt Đức không ngừng run rẩy: “Tại sao cô ấy lại nghiện ma túy?”

Lâm Duyệt Đức tỉnh táo lại một chút, sau đó lập tức trở nên đờ đẫn: “Cô ta đáng đời! Cô ta tưởng mình là cái thá gì, còn nói là sẽ mang bằng chứng đến đồn cảnh sát, sau khi phê thuốc sao không nói nữa?”

Trình Ngọc lấy một chiếc camera livestream từ bên cạnh, bắt đầu kéo Lâm Duyệt Đức đi ra ngoài.

“Ha ha ha ha, Trình Ngọc, chắc anh không biết cô ta lẳng lơ đến mức nào đâu. Ngày ngày giả vờ thanh cao, lo chuyện bao đồng, tưởng mình có thể một tay che trời trong giới giải trí sao?”

“Phá hỏng kế hoạch lựa chọn ban đầu, cô gái nhỏ mới vào nghề không có tiền không có bối cảnh, bảo vệ cái gì chứ. Hay là chỉ có mình cô ta là người tốt, thanh cao cái gì chứ.”

“Cô ta càng tỏ ra thanh cao, tôi càng muốn kéo cô ta xuống. Cô ta tưởng tự tử vào ngày nhận giải là có thể gây chú ý sao? Mang tiếng tự tử vì chứng rối loạn lưỡng cực suốt mười năm, ha ha ha ha.”

Thần trí của Lâm Duyệt Đức càng ngày càng mơ hồ, lời nói ra càng thêm ngông cuồng.

“Trình Ngọc, anh có biết lúc tôi ép cô ta uống thuốc, dáng vẻ vùng vẫy của cô ta đẹp lắm không, khiến người ta nhịn không được muốn giẫm lên một cái. Anh chưa từng thấy cô ta như vậy thật sự rất đáng tiếc.”

Trình Ngọc kéo lê cô ta, trên đường đi có không ít chướng ngại vật, nhưng Trình Ngọc đều không hề né tránh, để lưng Lâm Duyệt Đức va chạm với từng chướng ngại vật trên mặt đất.

Cuối cùng, Trình Ngọc kéo Lâm Duyệt Đức đến trước cửa một căn phòng, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Lâm Duyệt Đức:

“Ban đầu căn phòng này là dành cho những người đàn ông đó, bây giờ xem ra để dành cho cô mới thích hợp.”

Chỉ thấy Trình Ngọc thở hổn hển vì giận dữ, túm lấy tóc Lâm Nguyệt Đức rồi nói: “Dù sao trong mắt tôi, cô cũng chẳng phải con người, nên có bị đưa vào bụng súc vật cũng không thiệt thòi gì.”

Nói xong liền mở cửa phòng, bên trong là mười hai con ch.ó đực đã bị bỏ đói ba ngày.

Dù vừa mới bị ép uống một lượng lớn thuốc nhưng vào lúc này Lâm Duyệt Đức vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi.

Cô ta như một con mèo hoang bị chọc giận, tứ chi điên cuồng vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự khống chế của Trình Ngọc, nhưng tất cả đều vô ích.

Trước sức mạnh dành ưu thế của Trình Ngọc, sự giãy giụa của cô ta chỉ khiến bản thân càng thêm thảm hại.

Trình Ngọc ném cô ta vào trong, để lại một chiếc camera rồi đóng cửa lại.

Sau đó, tiếng la hét thảm thiết của Lâm Duyệt Đức và tiếng chó cắn xé vang vọng khắp mọi ngóc ngách.

Những khán giả đang ở hội trường cũng bị ép buộc phải xem.

Trình Ngọc trở lại hội trường, cả người gần như đã phát điên.

Anh ấy cầm con d.a.o trong tay bắt đầu lần lượt thiến những người xuất hiện trong video lúc nãy.
 
Chương 9: Hoàn


Hiện trường ngoại trừ tiếng la hét thảm thiết ra thì không còn âm thanh nào khác, cũng không có ai ngăn cản hành động của Trình Ngọc.

Đột nhiên có người lên tiếng: “Vương Học Nghĩa từng lợi dụng chức vụ để chọn phi, tôi có bằng chứng.”

Giọng nói vừa dứt, từ phía khán đài lại vang lên những âm thanh khác, đều đang phanh phui những bí mật bị che giấu trong giới.

Ban đầu chỉ tập trung vào mười mấy người bị vạch trần, sau đó phạm vi mở rộng, gần như không ai có thể thoát khỏi.

Cho dù là giao dịch quyền lực hay giao dịch tình dục, cho dù là thao túng kết quả tuyển chọn hay kết hôn bí mật, mang thai hộ, những chuyện xấu xa đó đều như những viên ngọc trai bị đổ ra ngoài.

Vì tay chân của mọi người đều bị trói, cho nên chỉ có thể dùng miệng để nói, hiện trường hoàn toàn hỗn loạn.

Trình Ngọc nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Trong livestream, Lâm Duyệt Đức đã thoi thóp.

Hạ bộ của mười mấy người bị trói trên ghế cũng vĩnh viễn rời xa bọn họ.

Khi Kim Ngọc Lam sắp quay trở về nước, Trình Ngọc đang ngồi bệt xuống đất.

Trên tay, trên mặt, trên người anh ấy đều dính đầy máu.

Ước chừng thời gian, khi Kim Ngọc Lam sắp về nước, anh ấy giơ con d.a.o trong tay lên, tự c.ắ.t c.ổ mình.

Hứa Diệp lập tức xông lên bịt vết thương cho anh ấy.

Chỉ nghe thấy anh ấy thều thào nói: “A Viện, anh đến gặp em đây.”

Tôi gào thét tên Trình Ngọc.

Tôi muốn ôm lấy anh ấy, muốn băng bó vết thương cho anh ấy.

Nhưng bây giờ không ai nhìn thấy tôi, chứ đừng nói chi là nghe thấy giọng nói của tôi, hay chạm vào tôi.

Đúng lúc tôi đang tuyệt vọng.

Giọng nói của anh ấy lại nhẹ nhàng vang lên từ phía sau: “A Viện, là em sao?”

Tôi kinh ngạc quay đầu lại, thì thấy Trình Ngọc đang đứng phía sau.

Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt vẫn dịu dàng như mười năm trước.

“Đừng khóc nữa, em xem bây giờ em đã trong sạch rồi.”

Anh ấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, nâng niu khuôn mặt tôi như nâng niu báu vật.

Tôi đã khóc không thành tiếng, mười năm âm dương cách biệt, giống như đã trải qua cả thế kỷ vậy.

Anh ấy quỳ một gối xuống, lấy từ trong túi quần ra một chiếc nhẫn trơn: “Xin lỗi, đến muộn mười năm rồi, không biết Khương đại minh tinh có còn đồng ý lấy anh không?”

Tôi mỉm cười lao vào vòng tay anh ấy.

18

Khi con tàu Kim Ngọc Lam cập bến, mọi chuyện đều được xử lý theo trình tự pháp luật.

Hứa Diệp, Lưu Sở, Chung Phi đều bị tạm giam hình sự.

Tất cả bằng chứng trên tàu đều được thu thập.

Những kẻ bị Trình Ngọc làm bị thương, một nửa chết, một nửa bị thương nặng, tàn phế.

Giới giải trí trải qua một cuộc thanh lọc long trời lở đất.

Hơn một nửa số người trong giới đều bị bắt giam vì nhận được đủ loại thư tố cáo ẩn danh.

Công ty Lâm Đức bị chính phủ phong tỏa trực tiếp, người dân bắt đầu tự giác tẩy chay hàng hóa và phim ảnh của nước H.

Sau khi bị truy tố, Hứa Diệp, Lưu Sở và Chung Phi đều lần lượt được phỏng vấn.

Khi được hỏi có hối hận hay không, Hứa Diệp nói: “Giấc mơ cả đời tôi đã hoàn thành, không có gì phải hối tiếc.”

Lưu Sở kiên định nói: “Người ôm củi lửa cho thiên hạ, không thể để họ c.h.ế.t rét trong gió tuyết. Chúng ta không nên sống trong u mê, coi những chuyện như vậy là bình thường.”

Đến lượt Chung Phi, cô ấy im lặng một lúc rồi mới nói: “Tôi chỉ làm những gì mình cho là đúng.”

Năm năm sau, Chung Phi được ra tù trước thời hạn vì cải tạo tốt.

Cô ấy đi qua con phố mà chúng tôi từng sánh bước, đến căn phòng trọ chật hẹp thời còn trẻ.

Căn phòng rất nhỏ, chỉ khoảng sáu bảy chục mét vuông. Khác xa với căn hộ sang trọng mà cô ấy đang sống.

Cô ấy lật giở từng lớp sách cũ kỹ, tìm thấy một cuốn sổ tay viết tay đã ngả màu ố vàng.

Trên đó viết: “Án mạng bị che giấu 2”.

Danh sách ám sát:

1. Lý Đức Trung

2. Vương Học Nghĩa



14. Trình Ngọc.

Ký tên, ngày 16 tháng 4 năm 2016.

Ba năm sau khi tôi tự sát.

— HẾT —
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top