Cập nhật mới

Dịch Full Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ

Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Tác giả: Quýt pha trà
Tình trạng: Đã hoàn thành




Ai mới là con vàng con bạc của mẹ

(Tên việt do người dịch tự đặt)

Tác giả: 橙子泡水 Quýt pha trà

GIỚI THIỆU

Từ khi có trí nhớ đến giờ.

Mẹ luôn chiều chuộng tôi, nhưng bà đối xử với em gái lại vô cùng hà khắc.

Mẹ sẽ mua cho tôi những bộ váy đẹp đẽ nhất, rồi đăng ký cho em gái học các trung tâm luyện thi đắt đỏ.

Mẹ nói với tôi rằng, sau này tôi phải làm minh tinh, không cần phải học những thứ vô dụng đấy làm gì.

Nhưng sau lưng mẹ lại nói với em gái rằng.

"Con phải học cho thật giỏi, sau này tương lai mới thành đạt được."

"Còn cái loại ngu chỉ được cái mặt như chị con ấy, mẹ phải trói chặt nó lại, để nó đi kiếm tiền cho mẹ."

Từ khi còn nhỏ, tôi đã được truyền thông ca ngợi là ngôi sao nhí thiên tài.

Làm gì ngu đến nỗi như vậy đâu, nhỉ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1

Cuộc sống hồi nhỏ của tôi luôn xoay quanh một việc.

Đó là đi đóng phim và quay quảng cáo.

Về sau, lịch diễn giảm dần đi.

Tôi quay trở về trường cấp ba.

Vừa đi vào lớp, có rất nhiều người nhận ra tôi.

"Cậu ấy có đúng là Khương Ngưng không nhỉ? Từng đóng rất nhiều bộ phim ý!"

"Ở ngoài còn xinh hơn trong phim nhiều."

Tôi bắt chuyện đơn giản với bạn học mới.

Rồi đi đến bên cạnh chỗ ngồi của Khương Chân, khẽ nói với em ấy.

"Kiến thức cơ bản của chị không được chắc lắm, em giúp chị tý nha."

Bạn học ngồi bên cạnh hỏi với qua: "Hai cậu quen nhau à?"

Tôi cười cong đôi mắt: "Ừ, tớ và Chân Chân là hai chị em song sinh."

"Nhưng trông các cậu chẳng giống nhau tý nào cả, cậu đẹp kinh, còn Khương Chân thì..."

Sắc mặt Khương Chân hơi sầm lại.

Tôi vội vàng cắt ngang lời bạn học kia.

"Nhưng Khương Chân học giỏi nha."

Từ nhỏ đến lớn, lúc họ hàng khen tôi thật xinh xắn.

Thì mẹ tôi sẽ vô tình nhắc đến hàng loạt giải thưởng tiếng anh và đàn dương cầm Khương Chân giành được.

Rồi tháng này thi được hạng thứ bao nhiêu.

Khương Chân cố gắng giỏi giang đến chừng nào.

Còn tôi biến thành đồ vô dụng xinh đẹp trong mắt họ hàng.

Không ai thích tôi hết.

Thậm chí còn có họ hàng đứng ra bênh Khương Chân.

Trong bữa cỗ kéo góc áo của mẹ tôi rỉ rả:

"Chị ấy đừng có thiên vị thế, cũng phải đối xử tốt với Chân Chân nữa, sau này già rồi chỉ có mình con bé đấy nuôi chị thôi đó."

Lúc đó, mẹ tôi sẽ mỉm cười hòa giải:

"Chị bắt cả hai đứa con gái phải nuôi chị ấy chứ."

2

Khương Chân chưa bao giờ được hãnh diện ngẩng cao đầu trước mặt tôi.

Nhưng mà, đợi đến kỳ kiểm tra giữa kỳ xong, tôi xếp hạng chót từ dưới lên.

Hả hê trong mắt em ấy suýt nữa không giấu nổi.

Tan học về nhà, em ấy cầm phiếu điểm đưa đến tận tay mẹ.

"Mẹ, lần này con thi được hạng năm cả lớp, có tiến bộ hơn rồi đó."

Mẹ cầm lấy phiếu điểm, cười vui mừng cực kỳ: "Giỏi lắm, nhưng con vẫn phải tiếp tục cố gắng, phấn đấu xếp hạng nhất toàn lớp nghe chưa."

Khương Chân đánh mắt sang tôi: "Lần này chị thi được hạng nhất nhỉ chị?"

Mẹ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi.

Khương Chân cười xoà: "Hạng nhất từ dưới lên trên."

Sắc mặt của mẹ buông lỏng: "Học không giỏi cũng không sao, dù sao sau này chị con cũng có đi theo con đường học thức đâu."

Nụ cười trên mặt Khương Chân cứng đờ lại, trong mắt hiện lên ánh nước.

"Nếu con mà thi được hạng nhất từ dưới lên, mẹ đã đánh con một trận lên bờ xuống ruộng rồi, sao mẹ lại thiên vị chị ấy thế..."

Mẹ quát tướng lên: "Câm mồm! Con giống chị con à?"

Nước mắt của Khương Chân không kìm được nữa, rơi xuống.

Em ấy cầm cặp sách, lao vút vào phòng, đóng cửa cái "ruỳnh".

Mẹ thở dài: "Kệ nó, con rửa tay đi ăn cơm đi."

Trên bàn ăn, mẹ gắp thức ăn cho tôi.

"Ngưng Ngưng à, sau này con phải làm minh tinh, học có dốt cũng không sao."

"Nếu học ở trường thấy không vui, thì mẹ xin cho con nghỉ, con đi du lịch loanh quanh cho thoáng đầu."

Thái độ của mẹ đối xử với tôi và Khương Chân đúng thật là khác nhau một trời một vực. Nhưng không hiểu tại sao, làm vậy càng khiến đáy lòng tôi trở nên bất an.

3

Ban đêm, tôi ra khỏi phòng đi uống nước, thấy mẹ bưng bát súp đi vào phòng Khương Chân.

Qua cánh cửa khép hờ, âm thanh hai người nói chuyện vọng ra không sót một từ.

"Mẹ, mẹ bất công lắm mẹ biết không, sao mẹ lại chiều Khương Ngưng như thế? Trước giờ mẹ có chửi mắng chị ấy bao gì không??"

"Nó chỉ đẹp hơn tý, kiếm được nhiều tiền hơn tý thôi mà?"

"Nó đẹp là nhờ nó trang điểm, nếu hồi nhỏ mẹ cũng đưa con đi đóng phim thì..."

"Con tưởng cho đi ra ngoài tô son trát phấn nhảy nhót cho người từ nhỏ là hay lắm à?" Mẹ cắt ngang lời em ấy, dùng ngón trỏ chọc trán Khương Chân, "Con có lòng thương mẹ không con? Nó đi đóng phim kiếm tiền, mẹ lấy hết tiền đó cho con đi học thêm đấy."

Khương Chân khóc nức nở đáp: "Mẹ toàn mua váy đẹp cho nó thôi, con chẳng có cái nào."

"Mấy thứ đó đẹp đẽ lắm à? Toàn biến con gái thành bình hoa di động thôi con ạ." Mẹ cười mỉa một tiếng lành lạnh, "Một cái váy chỉ có giá vài nghìn tệ, mấy năm nay mẹ cho con đi học thêm tốn cả hàng trăm vạn tệ."

Khương Chân không nói nữa.

Mẹ cầm khăn giấy dịu dàng lau nước mắt cho em ấy.

"Chân Chân, con nhớ cho thật kỹ, chỉ có con mới là cục cưng được mẹ dốc lòng bồi dưỡng."

"Con phải học cho thật giỏi, tương lai sau này mới thành công được."

"Cái loại ngu ngốc chỉ được mỗi khuôn mặt như chị con ấy, mẹ nắm thóp nó cả đời, bắt nó kiếm tiền về cho mẹ..."

Khương Chân nghe mẹ mắng tôi là đồ ngu, cuối cùng cũng cười, bưng bát súp đặt trên tủ đầu giường uống cạn.

"Mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ học cho thật giỏi, sau này sẽ dẵm Khương Ngưng dưới lòng bàn chân."

Mẹ gật đầu, mỉm cười xoa tóc cô ta.

Bây giờ tôi đứng chết sững bên ngoài cửa, đau đớn như kim châm chọc thẳng vào trái tim.

Ai ai cũng nghĩ, mẹ thiên vị tôi nhất.

Hồi còn nhỏ, mẹ sẽ mua cho tôi váy áo đẹp đẽ, đồ chơi đắt tiền.

Khương Chân thì cố gắng học tập, đạt được yêu cầu thì mới được khen thưởng.

Tôi muốn gì ngửa tay ra là có được.

Nhưng trong lòng tôi biết rõ, người mẹ thiên vị nhất nhà là Khương Chân.

Lúc đóng phim, chỉ có người đại diện ở phim trường cùng tôi.

Còn mẹ thì đang đưa Khương Chân đi đi lại lại khắp các lớp học thêm, bổ túc.

Khác hẳn với cách mẹ đối xử với Khương Chân, trước giờ mẹ không mắng chửi tôi, cũng kệ xác không thèm dạy dỗ tôi.

Mặt ngoài trông vào là chiều chuộng tôi hết mực.

Nhưng hoá ra mẹ muốn nuôi tôi thành hỏng.

Cả đời yên thân yên phận trói chặt bên cạnh mẹ, biến thành cây rụng tiền cho mẹ.

Mẹ nhớ rất rõ từng cái thành tích của Khương Chân.

Lại quên mất rằng, tôi cũng từng được giới truyền thông ca ngợi là ngôi sao nhí thiên tài.

Bản thân tôi, trước giờ không phải là loại ngu xuẩn không có óc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


4

Ngày hôm sau, bài kiểm tra lịch sử được trả lại cho học sinh.

Bài kiểm tra phát xong, tôi được 50 điểm, không đạt.

Khương Chân nhìn bài kiểm tra của tôi, nhăn mày:

"Sao đột nhiên chị được điểm cao thế? Đừng bảo lúc kiểm tra chị chép bài em đấy?"

Mồm cô ta to, bạn học xung quanh quay đầu nhìn sang.

"Hể sao thế được, Khương Ngưng gian lận á?"

"Bài kiểm tra lần trước cậu ấy chỉ có hai mươi điểm mỗi môn, mà bài kiểm tra lần này gắt thế, cậu ấy lại được tận 50 điểm, thế là gian lận chắc rồi."

"Khương Ngưng chỉ được cái đẹp, Khương Chân học giỏi hơn cậu ấy nhiều."

Thầy giáo đang phát bài kiểm tra thì nghe được âm thanh xì xào, quay sang nhìn tôi.

"Ai gian lận?"

Tôi không đáp.

Thầy đi đến bên cạnh bàn tôi ngồi, cầm bài kiểm tra của tôi lên xem kỹ một lượt.

"Bài kiểm tra của em có tý vấn đề, đáp án một là em để trống, một là em điền giống y hệt trong sách, em chép sách à?"

"Không ạ." Tôi mím môi, giải thích: "Tối hôm qua em học thuộc nội dung mấy chương trong sách."

"Thế giờ em đọc lại cho thầy nghe đi."

Tôi nhắm mắt, bắt đầu từ chương 1, đọc không sót một từ.

Trong phòng học nháy mắt im bặt.

Phải mất hồi lâu, thầy giáo ngăn tôi lại, hỏi: "Trong vòng một tối em học thuộc cả năm chương sách á?"

Tôi gật đầu:"Trí nhớ em tốt, hồi trước cho em một tối là em thuộc làu làu một quyển phân vai thoại rồi."

Thầy giáo vỗ vai tôi: "Học tập không chỉ dựa vào trí nhớ, cũng đòi hỏi nắm được cách học tập hiệu quả, tiếp tục cố gắng, cố bài kiểm tra lần sau thi qua đạt biết chưa."

Thầy giáo quay người đi, bạn học chung quanh bắt đầu thì thào bàn tán.

"Khương Ngưng cũng đỉnh phết chứ đùa."

"Đọc thuộc sách ai mà chẳng biết."

"Cậu giỏi cậu thử đọc thuộc năm chương lịch sử trong một đêm không sót chữ nào tớ xem."

Khương Chân híp mắt nhìn về phía tôi, ánh mắt săm soi dòm ngó: "Sao đột nhiên chị lại muốn học thế?"

Tôi cong môi cười: "Chị chỉ học thử xem thôi, hình như học cũng không khó lắm đâu."

Khương Chân hừ lạnh một tiếng: "Học cũng không phải thuộc lòng là giỏi được."

5

Vừa về đến nhà, Khương Chân đã nói chuyện bài kiểm tra lịch sử cho mẹ nghe.

"Sao đột nhiên con lại muốn học thế?"

"Đêm qua mất ngủ, con đọc qua mấy chương sách thôi."

Mẹ như là thở khẽ một hơi, dịu dàng khuyên bảo.

"Con đóng phim vất vả, cần gì phải phí thời gian vào học mấy thứ đó."

"Nhưng muốn đỗ học viện điện ảnh, cũng yêu cầu có điểm văn hoá."

Nụ cười trên môi mẹ cứng ngắc.

Tôi nhếch môi: "Thôi mà kệ, nền tảng con dốt thế này, khéo đến cả học viện điện ảnh cũng không đậu nổi."

Mẹ vội an ủi: "Ngưng Ngưng có kinh nghiệm đóng phim, không đỗ học viện điện ảnh thì vẫn nhận được đóng nhiều phim mà."

Tôi dần dần cũng hiểu.

Trong mắt mẹ, tôi chính là đứa con ngu dốt chỉ biết nghe lời là được.

Một khi nảy sinh suy nghĩ chống đối thoát khỏi tầm kiểm soát của mẹ.

Sẽ bị mẹ gặt phát ngay đi.

Nếu tôi muốn dốc lòng vào học tập, mẹ chắc chắn sẽ không cho phép.

Tối, tôi nằm trên giường lướt diễn đàn.

Đột nhiên lướt đến một chủ đề.

Tiêu đề là: "Học dốt có tiếng giờ không muốn bị phát hiện đang cố gắng học thì phải làm sao mới giấu được?"

Dưới bình luận có rất nhiều sáng kiến được đưa ra.

Tải tài liệu chương trình học về học thêm, nghe từ mới tiếng Anh thông qua các phần mềm nghe nhạc.

Rồi cả tìm học sinh giỏi dạy kèm, nếu bị bắt gặp thì bảo là đang hẹn hò.

Tôi bắt đầu ngưỡng mộ trí tuệ của cư dân mạng rồi đấy.

Tôi nhấp vào danh sách bạn bè trong wechat.

Tìm đến tên người bạn học siêu giỏi duy nhất mà mình có, Chu Diên.

Ổng lớn hơn tôi một tuổi, bố mẹ là giáo sư đại học.

Chu Diên rất thông minh, từ cấp 2 đã được cử đi học ở đại học Thanh Hoa.

Hồi còn nhỏ tôi hợp tác quay mấy bộ phim cùng cậu chàng, cho nên mới quen được nhau.

Tôi nhờ ổng kèm mình học, Chu Diên gật đầu cái rụp.

Nói đúng hơn là, gật đầu cái rụp sau khi tôi gửi cho xem cái ảnh hồi nhỏ quay phim Chu Diên bị ngựa dọa đái ra quần.

6

Cuối tuần, tôi rủ Chu Diên hẹn nhau ở quán cà phê.

Tôi đến trước, gọi sẵn cà phê và đồ ngọt.

Lúc Chu Diên đi vào chỗ, mặt khó đăm đăm.

Ông anh này mặc quần túi hộp, phối với áo phông trắng, cổ đeo tai nghe chụp màu đen, sấn làn da đã trắng càng thêm phát sáng.

Thiếu niên nay đã trưởng thành.

Ánh mắt trưởng thành, ánh nhìn hờ hững.

Thoáng qua đã thấy khó ở chung.

Ổng đi đến vị trí đối diện tôi rồi ngồi xuống, nhướng mày lên nhìn tôi.

"Khương Ngưng, cậu bị ẩm i cê à, tự dưng muốn học là sao?"

Tôi cụp lắt: "Bởi tui không muốn bị người khác khống chế cả đời... Nếu thoát ra, thì đầu óc không thể dốt đặc cán mai này mãi được."

Chu Diên nhìn tôi chằm chằm một chốc, không hỏi nhiều.

Cất nụ cười bỡn cợt trên khoé môi đi.

Bắt đầu kèm cặp lại những phần kiến thức tôi còn hổng.

Nền tảng của tôi đúng là siêu kém.

Chu Diên vừa giúp tôi học bù, vừa hít thật sâu khuyên mình bình tĩnh.

Môn toán học lại một lèo từ cấp ba xuống tận tiểu học.

Lúc học bù xong tôi hỏi ổng: "Có cách nào không để ngăn người khác phát hiện ra thành tích của tui tiến bộ dần lên không?"

Chu Diên cười mỉa: "Bà tiến bộ nhanh thần sầu thế, bảo không cho người khác phát hiện cũng khó."

"Nhưng tôi làm gì có cơ để khống điểm áp điểm được?"

Chu Diên ngẫm nghĩ: "Hay là, bà thử làm bài được 0 điểm xem?"

"Làm bài được 0 điểm á?"

"Hồi nhỏ tôi phản nghịch lắm chốc, bố mẹ phát hiện không tài nào ép tôi học được, nên mới nghĩ cho tôi thử nguyên được điểm 0 xem nào, bảo là chỉ cần tôi kiểm tra được nguyên điểm 0 thì kệ xác tôi làm gì thì làm."

"Thi được 0 điểm có gì khó?"

"Không được để trống bài, nhưng tất cả cộng lại phải được 0 điểm."

Chu Diên nâng mắt lên nhìn tôi: "Tôi khoanh bừa, điềm bừa nào cũng không được 0 điểm, sau này phát hiện chỉ khi biết được tất cả đáp án đúng của câu hỏi, thì mới thi được nguyên điểm 0 tròn."

"Sau này tôi thi được 0 điểm, bố mẹ tôi không quản gắt tôi nữa, còn chúc mừng tôi đã nắm được năng lực tự chủ trong học tập."

"Cáo già!"

Nghe Chu Diên nói xấu bố mẹ của ổng.

Tôi bỗng thật lòng ao ước được như ổng ấy.

7

Tôi nghe theo kiến nghị của Chu Diên, bắt đầu cố gắng đuổi theo thi được điểm 0.

Điểm càng thấp, tiến bộ càng lớn.

Vừa mới bắt tay vào làm, Khương Chân và mẹ đã có hơi bắt đầu kiêng kị chuyện tôi đâm đầu vào học.

Nhưng sau thấy tôi học đến thế nào, điểm xếp hạng cả lớp cũng đứng ngược từ dưới lên, đã hơi buông lỏng cảnh giác.

Về sau tôi học cũng không cần cố tình lảng tầm mắt của hai người nữa.

Trong mắt hai người tôi đã thành một đứa dốt đặc, ngu hết thuốc chữa.

Cho dù có đọc nhiều sách, tri thức cũng không thấm vào đầu.

Đi học thì nghiêm túc nghe giảng, đi kiểm tra thì trả lời đầy đủ tất cả câu hỏi trong đề ra.

Điểm kiểm tra trả về cứ thấp dần đều.

Trong mắt hai người họ, tôi đã chẳng còn bất cứ uy hiếp gì.

Khương Chân thậm chí còn bắt đầu khuyên tôi: "Hay chị bỏ cuộc đi chị, học tập cũng yêu cầu thiên phú."

Khoé môi Khương Chân nhếch lên một nụ cười khinh thường.

Mặt mũi không che giấu được cảm giác bản thân là ưu việt.

Tôi thở hắt một hơi: "Đúng thế, học khó quá đi."

Tôi xoa huyệt thái dương.

Có ai hiểu được, muốn thi điểm 0 khó thật sự!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


8

Buổi tối, tôi còn đang đọc sách ở trong phòng ngủ.

Mẹ bưng một bát nấm tuyết đi vào.

"Ngưng Ngưng à, sao con cứ chú tâm dành nhiều thời gian vào đọc sách thế con?"

"Chuyện càng khó con càng muốn làm." Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ, "Mẹ tìm con có chuyện gì ạ?"

"Mẹ thấy, con vẫn hợp đóng phim hơn, có bộ phim muốn mời con đóng vai nữ phụ, thù lao đóng phim hậu hĩnh."

Hiện giờ đã là lớp 12, nhiệm vụ học tập rất nặng.

Tôi vốn không muốn đi đóng phim, nhưng biết mình không thể từ chối thẳng được.

Tôi nhạt toẹt bảo: "Rảnh thì mẹ đưa kịch bản cho con nghiên cứu thử."

Mẹ cười đáp: "Mẹ bảo bên đó đưa kịch bản cho con ngay."

Chưa được mấy chốc, email của tôi đã nhận được kịch bản đóng phim.

Vừa đọc được tên đạo diễn, tôi đã ngửi thấy mùi điềm gở đâu đây.

Thân Quyền, là cái tên thối hoắc trong làng giải trí.

Ông ta chuyên lừa diễn viên nữ quay những cảnh lố lăng.

Mồm hứa chuyển vào hậu kỳ sẽ xử lý lại, nhưng vẫn đưa những cảnh quay đó vào thẳng trong phim.

Diễn viên nữ bị lừa đã kiện ông ta ngay khi bộ phim được phát hành, nhưng vừa lên tiếng đã bị cắn ngược lại.

Kịch bản đoàn phim Thân Quyền gửi cho tôi có rất nhiều phần viết rất mơ hồ, đọc qua thì nhìn không ra được có vấn đề không.

Tuy nhiên ở cuối email có ghi rõ tiền đóng phim được trả cho tôi.

Cao gấp bội lần tiền đóng phim lúc trước tôi từng diễn.

Lẽ nào mẹ chẳng nghi ngờ có vấn đề gì sao?

Tôi thoát email, di chuyển chuột, nhấp vào email Chu Diên vừa gửi cho tôi xong.

Nội dung của email là đề cương ôn tập do chính tay trạng nguyên cùng phòng ổng chỉnh sửa.

Qua thời gian ngắn nữa là đến kỳ thi cuối kỳ.

Người thi được vào top 5 toàn trường, sẽ được coi là cây giống của Thanh Bắc đại.

Kỳ nghỉ khéo còn lấy được suất cử đến Bắc Kinh ôn luyện thêm.

Mẹ rất mong chờ vào cơ hội lần này, mong ngóng Khương Chân có thể giành được top 5 toàn khối.

Khương Chân dành hết thời gian sau những buổi học trên lớp vào các lớp học thêm.

Ngày nào cũng phải uống một đống thực phẩm chức năng bổ não và nâng cao tinh thần.

Nó phải học đến hai, ba giờ sáng mới được đi ngủ.

Từ khi Khương Chân học lên cấp 3, h@m muốn kiểm soát của mẹ càng lúc càng mạnh.

Chỉ cần nó lơi cái bàn học ra một cái, là bị mẹ cho ăn chửi ngay.

Khương Chân ở nhà đúng là không tìm được lúc xả hơi nào.

Cho nên đi học ở trên trường nó toàn tranh thủ ngủ bù.

Một khi thành tích của nó có hơi trượt dốc.

Mẹ sẽ cho là nó cố gắng không đủ, càng khắc nghiệt với nó hơn.

Là diễn viên, phát hiện việc cảm xúc chỉ hơi thay đổi một thôi cũng là mánh lới cơ bản nhất.

Mẹ không phát hiện ra.

Trong mắt Khương Chân đã có sự oán hận.

Buổi học kết thúc, thầy giáo để lại một bảng đen những kiến thức trọng điểm.

Lúc thầy giáo đi ra khỏi lớp, nhiều bạn học lấy điện thoại ra chụp nội dung ghi trên bảng đen.

Tôi cũng lấy điện thoại ra chụp những kiến thức này.

"Điện thoại của Khương Ngưng là bản mới nhất đúng không?"

"Bản này đắt lòi ra, phải hơn một vạn đó chài."

"Tớ xem tý được không?"

Tôi chụp ảnh xong, đưa điện thoại cho các bạn xem.

Những thứ liên quan đến vật chất mẹ chưa bao giờ bạc đãi tôi.

Lúc trước tôi nghĩ mẹ thương tôi đóng phim vất vả, muốn bồi thường cho tôi.

Giờ nhìn vào, hoá ra mẹ chỉ muốn nuôi tôi thành cái loại vô dụng trong mắt chỉ có ham thích hưởng thụ vật chất, không có tư tưởng.

Lúc này, không biết ai là người hỏi đầu tiên.

"Các cậu có đúng là cùng một mẹ đẻ ra không thế? Khương Ngưng dùng điện thoại mốt nhất, Khương Chân vẫn dùng điện thoại bấm nokia."

Khương Chân ngồi ở bên cạnh tôi, tay đang cầm bút viết lập tức dừng khựng lại.

Nó ghì mạnh bút xuống vở, mực bắt đầu dây dần ra.

Lầm bà lẩm bẩm: "Điện thoại thì hơn gì ai, chỉ ảnh hưởng đến học tập."

Tôi nhớ rất rõ, Khương Chân không thích dùng điện thoại bấm vì sợ nhuốc mặt, rất muốn được đổi sang điện thoại cảm ứng.

Nó lặp đi lặp lại với mẹ hứa sẽ không làm ảnh hưởng đến học tập.

Nhưng nó có thề thốt, xin xỏ với mẹ như nào, mẹ cứ không đồng ý đấy.

9

Thoáng chốc, điểm kiểm tra kỳ thi thử cuối kỳ đã được công bố.

Tôi nhìn điểm kiểm tra dán trên bảng.

Vui mừng đến nỗi ngón tay run khẽ lên.

Điểm kiểm tra của tôi là...

Người duy nhất của toàn khối thi được, 0 điểm.

Cuối cùng tôi cũng làm được rồi, cố gắng hơn hai năm, cuối cùng cũng làm được rồi.

Nhưng người tôi có thể chia sẻ niềm vui, chỉ có mình Chu Diên.

Tôi dùng điện thoại chụp bảng điểm dán trên bảng gửi cho ổng.

Chu Diên giây sau rep trả: "Chúc mừng"

Tôi mỉm cười rep lại: "Cuối cùng tui cũng làm được."

Ổng hỏi tiếp: "Thế trình độ bây giờ của bà ra làm sao?"

"Tui đã làm hai bài thi thật, vừa đủ mức điểm chuẩn xét tuyển*."

(Điểm chuẩn xét điểm ở đây là các trường đại học trọng điểm, bao gồm hai trường đại học hàng đầu của Trung Quốc là Thanh Hoa và Bắc Kinh.)

Chu Diên gửi biểu cảm xoa đầu: "Tiếp tục cố gắng, tranh thủ làm học muội của tôi."

Tôi đáp trả bằng biểu cảm ha ha: "Chu Diên, tui còn muốn làm chị ông hơn đấy."

Hồi nhỏ vóc dáng tôi cao hơn hẳn Chu Diên, hắn đuổi theo đít tôi luôn mồm gọi chị ơi.

Mãi sau mới phát hiện tôi nhỏ tuổi hơn ổng, chả hé răng gọi câu chị nào nữa.

Cậu chàng gửi liên tiếp hai cái dấu chấm than.

"Khương Ngưng, tôi lớn hơn bà một tuổi đó! Với cả, cao hơn bà rất, rất nhiều!!!!"

Đột nhiên, giọng của chủ miệng lớp vang lên sát sàn sạt sau lưng.

"Khương Ngưng, đi đến phòng giáo viên với thầy."

10

Trên bàn của chủ nhiệm để mở bài kiểm tra cuối kỳ của tôi.

"Khương Ngưng, em giải thích cho thầy nghe xem, sao lần này em lại chỉ thi được 0 điểm."

Tôi mím môi: "Xui rủi thầy ạ."

"Câu nào em cũng làm, cho dù có khoanh bừa thì em cũng khoanh trúng được mấy câu chứ? Còn ngữ văn nữa này, chỉ cần viết được chữ là được hai điểm dễ như không rồi?"

"Cũng đâu phải không có trường hợp làm sai hết mà thầy..."

"Thế em giải thích thầy nghe xem, tại sao trắc nghiệm đáp án đúng chọn A thì em chọn C, chọn B thì em chọn D, cách giải đề tự luận thì theo chiều đúng rồi, nhưng quá trình giải và đáp án thì sai bét."

Thành tích của tôi luôn đội sổ trong lớp.

Tôi cứ nghĩ bụng sẽ không ai quan tâm đ ến bài thi của tôi.

"Thầy ơi em xin lỗi, em chỉ không muốn để người khác phát hiện em đang cố gắng học tập." Tôi cúi gằm đầu, giọng bé dần đi: "Nên em mới..."

"Ngay từ đầu thầy đã thấy sai sai rồi, mỗi ngày đến lớp em học rất nghiêm túc, thành tích lại kém dần đi." Chủ nhiệm lớp lắc đầu, "Sao giờ cách học tập của đám học sinh các em đặc biệt thế."

"Kỳ thi cuối cùng em sẽ làm bài cẩn thận, xin thầy lần này giúp em giữ bí mật ạ."

"Cố ý làm bài được 0 điểm, chuyện này thầy nói chả ma nào tin." Ngữ khí của chủ nhiệm lớp vừa mềm mỏng lại bất lực: "Thôi ấy nhưng mà... em được 0 điểm... phụ huynh em có mắng em không?"

Tôi mỉm cười.

Không chỉ không mắng, còn vui hơn nữa kìa.

Lúc tôi sắp đi ra khỏi văn phòng, chủ nhiệm gọi giật lại.

"Nãy thầy vừa soát phần trăm chọn đáp án của em rồi Khương Ngưng, độ chính xác rất cao, bài thi thật cuối kỳ làm cho nó chỉn chu vào, giành mấy hạng đầu toàn khối dễ không à."

Nắng ấm đầu mùa đông nghiêng nghiêng hắt lên hành lang, phủ lên người thật dễ chịu.

Khoé môi tôi nhếch lên thật cao.

Lúc đi đến chỗ ngoặt ở cầu thanh thì bắt gặp Khương Chân.

Bằng mắt thường cũng nhìn ra được tâm trạng nó không được tốt cho lắm.

Bài kiểm tra thử cuối kỳ, thành tích của nó trượt dốc rõ hẳn.

Nó nhìn sang tôi, móc mỉa: "Thi được điểm 0 vui thế, Khương Ngưng, chị đúng là nhân tài thật đấy."

Tôi cười khẽ đáp: "Ừ vậy à? Chị cũng thấy thế."

Tôi không muốn quan tâm đ ến nó nữa, tiếp tục đi xuống dưới tầng.

Khương Chân không khịa được tôi phát tức, còn bị thái độ lạnh nhạt của tôi chọc cho sôi máu.

Nó đứng ở đằng sau lưng tôi quát.

"Mày có biết, có một người chị dốt nát như mày tao thấy nhuốc mặt lắm không, ở bên cạnh mày càng lâu, tao càng cảm thấy mình bị lây ngu cùng."

Tôi dừng bước chân, xoay người nhìn nó.

"Em còn sủa thêm một cữ, chị sẽ nói em thi rớt lần này cho mẹ nghe."

Khương Chân cuống hẳn ra mặt:

"Mày dám! Lần này mày còn thi được 0 điểm..."

"Thi được 0 thì sao nào? Điểm chát với chị có quan trọng đâu." Tôi cười lạnh một tiếng, "Nói cho em biết chuyện này nhé, bộ phim chị đóng vai chính từ bảy năm trước sẽ được công chiếu vào Tết m lịch năm nay."

"Cái đồ học dốt chỉ biết đi đóng phim lấy tý tiền? Khoe cái nỗi gì..."

"Chị chỉ muốn nói với em là..." Tôi thả chậm tốc độ nhả chữ, gằn từng từ một, "Từ trước đến nay chị và em không đua trên cùng một cung đường."

"Mày..." Khương Chân tức đến xì khói, "Mày có biết mày chỉ là công cụ để kiếm tiền, mẹ lấy hết tiền máy kiếm ra bồi dưỡng tao không?"

Tôi nhướng mày, khinh miệt nhìn nó: "Mẹ nói với em thế à?"

Khương Chân cắn môi.

"Mẹ nói thế em cũng tin hả?" Tôi cười ra tiếng, "Chẳng qua vì chênh lệch giữa hai chúng ta quá lớn, mẹ không muốn tâm lý của em mất thăng bằng thôi."

"Không... Không phải thế..."

Nụ cười trên mặt tôi, vừa xoay người lại.

Đã biến mất sạch.

11

Dạo gần đây, tôi liên lạc lại với người đại diện Lệ Na lúc trước từng dẫn dắt tôi.

Tôi còn tưởng chị ấy sẽ không còn quan tâm đ ến tôi nữa.

Tôi còn nhớ như in, hồi đó mẹ tôi vì vấn đề chia chát tiền, nằng nặc đòi huỷ hợp đồng, nên làm một trận ầm ĩ với công ty quản lý.

Bộ phim "Tàng Thanh" cất giấu tận bảy năm trời giờ mới được chiếu là do Lệ Na nhận giúp tôi.

Cũng là bộ phim tôi thích nhất.

Trong phim tôi sắm vai một bé gái người dân tộc Tạng cưỡi ngựa rong ruổi khắp chốn thảo nguyên.

Sự tự do dũng cảm của nhân vật đó là hình tượng tôi muốn trở thành.

Lệ Na luôn nói, nếu năm đó tầm mắt của mẹ tôi không thiển cận, đóng phim chỉ chăm chăm đến thù lao.

Bằng sức sống trong vai tôi diễn truyền tải cho người xem, chắc hẳn tôi đã tiến được xa hơn.

Sau khi huỷ hợp đồng với bên công ty quản lý, phim tìm đến cửa ít dần đi.

Hào quang ngôi sao nhí của tôi cũng dần tiêu tán.

Có điều tôi không ngờ được là.

Sau khi trailer "Tàng Thanh" được tung ra, tôi nhận được độ hot vượt sức tưởng tượng.

Vào giờ ra chơi trong lớp.

Bạn học đằng sau vỗ nhẹ vai tôi.

"Khương Ngưng, cậu lên hot search này."

Cậu ấy đưa điện thoại đến trước mặt tôi.

#Bé gái trong bộ phim Tàng Thanh, Khương Ngưng#

#Khương Ngưng sau khi lớn lên#

Click vào hot search, ngoài những bức ảnh chụp bộ phim ra.

Còn up thêm mấy bức ảnh chụp tôi dạo gần đây.

Trong ảnh, tôi mặc đồng phục trắng lam, buộc tóc đuôi ngựa.

Tóc mái bên sườn mặt vén ra sau tai, cúi đầu nghiêm túc học bài.

Trong bình luận toàn lời khen có cánh.

【Bé gái dân tộc Tạng trong trailer hóa ra là Khương Ngưng à, diễn xuất vẫn đỉnh như ngày nào.】

【 Lâu lắm rồi không thấy Khương Ngưng nữa, đã trưởng thành một cô gái xinh đẹp ngút ngàn rồi.】

【Cô gái này sẽ tạo ra tiếng vang lắm đây.】

Mấy bạn nữ ùa ra hóng chung.

"Khương Ngưng cậu diễn tốt quá trời, tớ xem mỗi trailer thôi nước mắt đã chảy ròng ròng."

"Ánh hồng cao nguyên trên mặt cậu là phơi nắng hay là trang điểm á?"

"Chúng mình đang chuẩn bị tổ chức buổi xem tập thể đi ủng hộ cậu đây."

Mặt tôi hơi đỏ ửng, khẽ nói cảm ơn.

Tôi lấy điện thoại ra mở weibo.

Phát hiện trailer bộ phim vừa được up lên, weibo của tôi đã tăng lên hai trăm nghìn lượt fan.

Khương Chân ngồi bên cạnh tôi từ nãy đến giờ ngẩng đầu từ trong sách lên.

Nhìn lướt qua màn hình điện thoại của tôi.

Lỗ mũi phát ra một tiếng xì hừ nhẹ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


12

Chẳng mấy chốc.

Bài phốt tôi thi được điểm 0 từ cfs trường nhảy lên hot search của weibo.

Toàn thể dân mạng móc mỉa đầu óc tôi rỗng tuếch.

【U là chời, không dám tưởng Khương Ngưng dốt đến nỗi này đâu á.】

【Đầu cô ta không khác gì ví tiền tôi luôn, xẹp lép.】

【Vào làng giải trí thì vẫn cần phải có tri thức chứ? Khương Ngưng dốt đặc này đừng lăn vào đó làm gì!】

【Nãy thấy ảnh cô ta đọc sách còn tưởng học siêu đỉnh, moẹ thất vọng vãi nhái.】

Độ hot của bộ phim càng lên cao, sẽ càng kéo theo những mặt tối ra phơi bày ngoài ánh sáng.

Thế là tôi lại được nổi tiếng thêm nhờ drama.

Tuy không biết ai đăng bài nặc danh trên cfs trường.

Nhưng không thể chối được là giúp tôi thêm độ hot.

Đoàn phim Thân Quyền cũng giỏi lăng xê lắm.

Bên đó cấp tốc tung ra danh sách casting trong bộ phim mới.

Hình ảnh đã được xử lý làm mờ, mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra được hình dáng khuôn mặt tôi.

Còn có tâm chú thích thêm:

"Nữ phụ số 2 trong bộ phim mới của đạo diễn Thân đã được xác nhận sẽ do một diễn viên lúc trước là ngôi sao nhí thủ vai, hãy chờ đợi màn ra mắt màn ảnh của cô ấy sau khi đã trưởng thành nhé."

Thiếu nước đính chứng minh thư của tôi lên kèm.

Các bộ phim bên đoàn phim Thân Quyền luôn mang đến xì căng đan giật gân.

Chỉ trong một đoạn thời gian, tiếng tăm của tôi đã tệ cực kỳ.

Trên mạng ai ai cũng nhuốc tôi ngu, ham mê kiếm tiền, đập nát bét tương lai sau này.

Tôi nhìn những lời chê bài trong điện thoại, ấn tắt màn hình di động.

Đẩy cửa đi vào nhà, mẹ đã pha xong hồng trà, ngồi trong phòng khách đợi sẵn.

Tuy bố tôi đã qua đời từ rất sớm.

Nhưng cuộc đời này mẹ chưa từng chịu khổ bao giờ.

Gia cảnh giàu có khiến mẹ trông không khác gì một quý phu nhân.

Mẹ vỗ ghế sofa bên cạnh, ý bảo tôi qua đây ngồi.

"Mẹ có tin tốt muốn báo với con Ngưng Ngưng, thù lao đóng phim đạo diễn Thân cho con tăng lên gấp hai."

Gấp hai à? Kếch xù thật đấy!

Cũng đúng thôi, bằng độ hot của tôi bây giờ, không cần tốn tiền chạy fame.

"Nên, mẹ đã nhận suất cho con rồi."

Mặt mũi mẹ cười tươi như hoa, chả khác gì có cái bánh ngon rơi từ trên trời xuống.

Tôi vẫn luôn cảm thấy người mẹ này đối xử với tôi, thật quá xa lạ.

Hiện tại hình như càng thêm xa lạ.

Im lặng một lúc, tôi mới từ từ nói.

"Mẹ có biết phim Thân Quyền quay là loại phim gì không?"

"Đạo diễn Thân đã đảm bảo với mẹ rồi, chắc chắn sẽ không để con quay cảnh ghép luôn vào phim đâu."

"Đảm bảo ấy ạ?" Tôi cười, "Lúc trước cũng có một diễn viên nữ được ông ta đảm bảo rồi đấy, hiện giờ đang mắc bệnh trầm cảm kia kìa."

"Ngưng Ngưng, ông ta trả thù lao đóng phim cho con tương đương với diễn viên nữ hạng 1 đấy, nếu con nhận vai thì sau này không phải đi làm nữa."

Sau này không phải đi làm nữa, tôi đây cũng chết ngắc luôn.

Mẹ thấy tôi ngẩn ra không nói, nghĩ là tôi đang tự thuyết phục mình.

"Có lộ tý cũng không sao, mất miếng thịt nào đâu mà."

"Nhờ Ngưng Ngưng xinh đẹp thế này, mới kiếm được nhiều tiền chứ."

Bàn tay nắm lại thật chặt, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, tôi lại không cảm thấy đau.

Chỉ thấy nỗi đau từ tận trái tim lan ra ngoài rỉ máu.

Do từ nhỏ đã phải đi đóng phim, tâm trí tôi trưởng thành từ rất sớm.

Thơ ấu đã phải lăn lộn ở các phim trường, bất cứ khi nào cũng có thể nghe được mấy người lớn ác ý đùa giỡn.

"Bố mẹ các cháu bán các cháu rồi, không bao giờ đến đón các cháu về nhà nữa."

Những diễn viên nhỏ cùng tuổi bị doạ khóc toáng lên.

Còn tôi, không bao giờ khóc.

Tôi không tin mình bị bán.

Bởi tôi biết, một khi tin, đó sẽ thành thật.

Mi mắt tôi run rẩy, nước mắt lạnh như bằng từ trong hốc mắt tràn ra.

"Mẹ ơi..." Tôi nghẹn ngào nói, "Mẹ có biết hay không, con còn chưa đủ 18 tuổi."

Mẹ sững sờ: "Con có ý gì?"

"Con vẫn là trẻ vị thành niên, mẹ đừng nóng lòng nóng ruột đưa con..." Tôi nâng mu bàn tay lên lau nước mắt dính ở đuôi mắt, lạnh nhạt nói, "Mẹ nói gì con cũng không nghe đâu, con không đóng bộ phim lừa người này."

"Con có biết tiền vi phạm hợp đồng là bao nhiêu không hả?"

"Đó là chuyện của mẹ."

Tôi không quan tâm đ ến bà ấy nữa, quay người về phòng.

13

Theo sau mấy ngày.

Bà ấy bám riết không buông, chăm chăm khuyên bảo tôi phải nhận đóng bộ phim đó.

Tới ngày thi thật cuối kỳ, tôi bị bà ấy quấy rầy đến mức không thể nào ôn tập được.

Chỉ đành nói với bà ấy là, đợi đến kỳ nghỉ rồi tính tiếp.

Bà ấy nghĩ tôi chịu thua.

Đêm không đến gõ cửa phòng tìm tôi tâm sự nữa.

Thanh âm ồn ào xung quanh bản thân đã biến mất, tôi cuối cùng cũng có thể tập chung vào ôn tập.

Ngày công bố điểm kiểm tra thật cuối kỳ, tất cả mọi người kinh ngạc đến mắt chữ A mồm chữ O.

Tôi không cố tình làm sai câu hỏi, phát huy làm bài thi rất tốt.

Xếp hạng 4 toàn trường, hạng nhất toàn lớp.

Ngoại trừ chủ nhiệm lớp ra, ai ai cũng sốc ra mặt.

Sau khi tan học, ta bị chủ nhiệm lớp đưa đến văn phòng.

Giáo viên các môn đồng loạt ra câu hỏi kiểm tra lại tôi.

Hỏi câu nào tôi đáp đúng câu đấy, họ mới dám tin.

Chủ nhiệm lớp vừa bó tay vừa cưng chiều nhún vai: "Tôi đã bảo bây giờ đám nhóc này lạ lắm rồi mà, biến chuyện thi được điểm 0 thành mục tiêu học tập."

Tôi đứng thẳng người, cúi người thật sâu trước các thầy cô.

"Xin lỗi thầy cô, lúc trước tại em thích gì làm nấy."

"Cảm ơn thầy cô đã dốc lòng dạy dỗ, sau này em sẽ chú tâm nghiêm túc học tập."

Chủ nhiệm lớp đi lên vỗ vai tôi.

"Lúc được nghỉ thì đi lên Bắc Kinh một chuyến, xem thi Thanh Hoa hay là Bắc Đại."

Lúc ra khỏi văn phòng, trường đã tan.

Các bạn học trong lớp đã về gần hết.

Chỉ còn lại bạn học ở lại trực nhật quét lớp.

Tôi của hôm nay chắc chắn đã trở thành tiêu điểm của mọi người hướng tới.

Lúc họ đi ngang qua tôi, hỏi thăm.

"Này Khương Ngưng, ban nãy chủ nhiệm lớp tìm cậu không có chuyện gì chứ?"

"Bài kiểm tra lần này của cậu..."

Tôi thu dọn đồ dùng xong, đứng thẳng lưng, nói với họ.

"Bài kiểm tra lần này tớ không gian lận, lúc trước tớ cố ý thi được điểm 0 đấy."

Sắc mặt của họ bất ngờ bật ngửa.

"Cậu cố ý thi được điểm 0 á?"

"Thật hay giả đó?"

"Chắc chắn là thật rồi, cho dù có gian lận cũng không dám đạt được điểm cao thế đâu!"

Tôi cong môi: "Là thật đó, cố gắng hai năm ròng của tớ, giờ chính là kết quả."

14

Vừa mới đặt chân ra khỏi cổng trường, Khương Chân đã chặn tôi lại.

Muốn nói ai không tin vào điểm kiểm tra của tôi nhất, thì đó chính là nó.

"Khương Ngưng, mày giỏi lắm, mày dám đổi trộm điểm kiểm tra với ta đúng không?"

"Đổi trộm điểm kiểm tra với em á?"

Tôi cảm thấy buồn cười quá, "Ý em là, chị thi xong không xếp thứ tư toàn khối, mà xếp thứ mấy trăm hả?"

Bài kiểm tra lần này Khương Chân làm đúng thật quá kém, rớt hạng xuống tận mấy trăm toàn khối.

"Tao thích thi được hạng cuối đấy thì sao nào? Mày và chủ nhiệm lớp thân thiết thế cơ mà, ai biết hai người có táy máy tay chân gì?"

Lồ ng ngực nó phập phồng dữ dội, giọng điệu mất bình tĩnh.

"Mẹ suốt ngày cho tao đi học thêm nhiều thế, mỗi ngày tao đều phải học thừa sống bán chết, đến cuối cùng thành tích lại bị mày đổi trộm mất..."

"Cái loại trộm cắp như mày cũng xứng là người của công chúng à?"

"Mày cứ đợi đấy, ta nhất định sẽ vạch trần bộ mặt dối trá này của mày."

Nó ói ra những câu từ tàn nhẫn, quay phắt người bỏ đi.

Lúc tôi về đến nhà, trong nhà không có ai hết.

Tôi đi luôn về phòng.

Ánh hoàng hôn xuyên qua khe hở lá cây, xuyên qua cửa kính chiếu lên bàn học của tôi, có hơi nhức mắt.

Tôi ngồi im bên cạnh bàn học, nhìn ánh sáng dịu dần đi, mãi cho đến khi ánh chiều lụi tàn.

Cánh cửa phòng bị đập thật mạnh.

Tôi nghiêng đầu nhìn qua đó.

Cửa không khoá, rắc một tiếng, tay nắm cửa đã mở ra.

Phía sau cánh cửa, là khuôn mặt thịnh nộ của mẹ.

Đằng sau lưng mẹ là Khương Chân, sướng đến phát điên khi thấy người bị gặp hoạ, dùng khẩu hình nói với tôi: "Mày chết chắc rồi con."

Mẹ hít sâu một hơi, dằm cơn giận xuống, chất vấn tôi.

"Khương Ngưng, trong nhà có ai làm gì gây tội với con không? Sao con lại làm ra chuyện đó?"

"Con làm cái gì?"

"Con có biết mẹ tốn biết bao nhiêu tiền, mồ hôi nước mắt cho Chân Chân đi học không..." Ngón tay mẹ run rẩy, chỉ thẳng vào mặt tôi nói: "Sao con lại đi tìm người đổi lấy thành tích thi cử của em nó, con rốt cuộc là cái giống gì đấy?"

Tôi cười khẽ một tiếng: "Kỳ này nó thi chưa được nổi hạng thứ 50 đâu mẹ, bằng cái gì mà bảo con đổi điểm của nó."

Khương Chân biến sắc: "Mày nói láo! Tao làm gì thi được ít điểm như thế?"

Bỗng, một phát tát đập thẳng vào mặt tôi.

Lúc tỉnh hồn ra, mặt tôi đã lật qua một bên.

Tiếng chát ong tai ù não, mặt đau đến phát nóng.

"Bản thân mày làm việc xấu, còn muốn lôi em gái mày ra chịu tội cùng à... Tao đúng là dạy dỗ thất bại mới nuôi ra được cái loại con gái như mày!"

Chuyện đổi điểm vừa nghe đã thấy quá là vô lý, nhưng mẹ lại tin chắc mười mươi.

Bà ấy tin tưởng đứa con mình dùng hết tiền, hết sức ra bồi dưỡng mới là đứa con tài giỏi nhất.

Lúc trước Khương Chân thi được điểm kém, nói dối máy chấm điểm bị hỏng, thầy không đồng ý sửa điểm.

Nên là lúc giáo viên chủ nhiệm gọi điện cho mẹ thông báo thành tích của Khương Chân, thái độ của mẹ động vào là giãy lên.

Về sau hiếm khi mẹ hỏi thành tích của Khương Chân trên trường thế nào, chỉ quan tâm đ ến thành tích ở lớp học thêm của nó.

Mặc dù không biết Khương Chân làm sao được thế.

Nhưng nhìn từ điểm thành tích ở lớp học thêm, thì nó đúng là cây giống vào được Thanh Hoa, Bắc Đại.

Tôi ôm mặt ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía mẹ tôi.

Mẹ liền bị tôi chọc điên, tiến về phía trước, vả tôi thêm phát nữa.

"Mắt mày thế nào đấy, hả?"

Mẹ không biết, ánh mắt của mẹ lúc này nhìn tôi, chẳng khác gì nhìn thấy kẻ thù.

Mùi máu tanh tràn ra trong khoang miệng.

Tôi cười thành tiếng: "Cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ lắm."

Cảm ơn mẹ đã cho con hai phát vả.

Để con hạ quyết tâm phải cắt đứt quan hệ với mẹ.

15

Mẹ thu điện thoại và máy tính của tôi.

Nhốt tôi ở trong phòng.

Mẹ nói, việc cử đi lên Bắc Kinh bồi dưỡng thêm em gái mày sẽ đi hộ mày, bảo tôi đừng hòng mong được đi đến trường học nữa.

Bộ phim bên Thân Quyền tháng sau sẽ khởi máy.

Khi nào tôi nghĩ kỹ nhận đi đóng phim, thì sẽ thả tôi ra ngoài.

Bà ta đã chán dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên tôi nhận bộ phim đó, bắt đầu chọn dùng cách cưỡng ép.

Tôi ở trong phòng nhìn ra ngoài song sắt cửa sổ.

Phòng tôi bây giờ không khác gì tù giam.

Tôi không ăn cơm tối.

Mẹ cũng không cho tôi ăn, bà ta đang đợi tôi chịu thua.

Rạng sáng, tôi bắt đầu sốt.

Mồ hôi lạnh ướt đẫm lòng bàn tay, đắp lên dạ dày đau nhức của tôi.

Tôi nằm cuộn tròn trên giường, lảm nhảm:"Khó chịu quá, cứu con với, cứu con với..."

Lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi nghe thấy có tiếng người dùng sức đập mạnh cửa phòng, rồi có tiếng xe cấp cứu rú ầm ầm...

Tỉnh lại lần nữa, tôi đã nằm trong bệnh viện.

Tôi nhận lấy cốc nước Lệ Na đưa cho.

Vừa uống được một ngụm, đã bị sặc ho ộc ra.

Lệ Na vỗ lưng cho tôi: "Bác sĩ bảo em giảm sốt rồi, với cả... mẹ em đã bị đưa đến đồn cảnh sát hỏi chuyện."

Tôi ngừng tiếng ho khan.

Chị ấy nói tiếp: "Video em bảo, chị cũng đã tìm người cắt ghép xong, em có muốn tung lên không?"

Tôi gật đầu: "Cảm ơn chị nhiều lắm chị Lệ Na."

"Cảm ơn chị cái gì, chị chỉ thuận tay giúp em thôi, em nên cảm ơn sự nhanh trí của em thì đúng hơn."

Chị ấy lại thở dài, bắt đầu giúp tôi chải mái tóc rối bời.

"Công chúa nhỏ của chúng ta sao lại gặp phải loại người như thế chứ?"

Lúc trước tôi toàn sắm vai công chúa nhỏ, nhưng từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ là công chúa hết.

Tôi bỗng nhớ, hồi nhỏ cũng có đêm quay phim xong thì mình bị sốt, cũng chính Lệ Na là người chăm sóc tôi suốt đêm.

Chị còn hầm cháo cho tôi ăn.

Cháu được nấu nhừ đến vữa cả ra, nhưng tôi vẫn ăn hết sạch.

"Chị Lệ Na, thật ra hồi bé em từng nghĩ, nếu chị là mẹ em có phải hay rồi không."

Động tác chải đầu của chị Lệ Na dừng lại.

"Nhưng giờ chị mới hơn ba mươi tuổi, làm gì có đứa con gái lớn tướng như em?"

"Thôi, em thích gọi chị là mẹ thì cứ gọi đi, chị đây cũng kiếm lời hì hì."

Tôi quay đầu nhìn chị: "Thôi em chịu, không gọi được đâu, vẫn gọi chị là chị thôi."

Lệ Na cười: "Ừ gọi chị cũng được, gọi chị cho trẻ."

Tôi cũng bật cười.

Không biết vì sao mà, hốc mắt lại cay xè.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Hoàn


16

Sức khoẻ của tôi không có trở ngại gì.

Nhưng vẫn phải kiểm tra qua một lượt.

Đợi đến ngày thứ ba, cuối cùng cũng được ra viện.

Ngày ra viện, trước cổng bệnh viện rặt người là người giới truyền thông.

Lệ Na ôm bả vai tôi, hùng hục đẩy đám người ra, hộ tống tôi vào trong xe bảo mẫu.

Video đêm đó chị ấy cắt ghép xong đã được phát lên weibo.

Chuyện mẹ ép tôi phải nhận vai diễn của Thân Quyền, biến tôi thành công cụ kiếm tiền bay lên hot search.

Dư luận tiếp tục dậy sóng.

Lệ Na đưa điện thoại cho tôi.

Video chiếu trong điện thoại, là bài phỏng vấn mẹ tôi.

Bà ta nhìn vào ống quay, xin lỗi tôi.

"Ngưng Ngưng à, mẹ xin lỗi con, nọ là do mẹ mất bình tĩnh, nhưng đó chỉ vì mẹ muốn tốt cho con thôi."

"Con đừng để người xấu lừa, mau về nhà đi con."

Mẹ giải thích với phóng viên video đó là do tôi quá phản nghịch, cho nên cách mẹ dạy dỗ con gái có hơi quá kích.

Bà ta còn nói, tôi không hợp học tập thi cử, cho tôi đi đóng phim cũng vì lo nghĩ cho tương lai của tôi.

Không thể không khen, lúc bà ta khóc lúc than thở trong lúc nhận phỏng vấn, diễn xuất cũng đỉnh chứ bộ.

Chiều hướng bình luận đúng là nghiêng về phía bà ta nhiều hơn hẳn.

Dù sao khi bị ảnh hưởng bởi đại chúng, tôi sẽ thành dốt nát ngu si.

Nhẹ dạ cả tin dễ bị xúi giục, mắc mưu bị lừa.

Lệ Na chậc một tiếng: "Người xấu mẹ em bảo, chắc là chị rồi."

Tuy trong buổi phỏng vấn bà ta không nhắc đến hành vi phản nghịch của tôi.

Nhưng tiêu đề tin giật gân tiếp theo được ghi là...

【Sau khi bị chửi là dốt nát đần độn, Khương Ngưng bị bắt quả tang gian lận trong kỳ thi thật cuối kỳ.】

Tôi lấy điện thoại mới mua, đăng nhập vào wechat.

Một đống tin nhắn bắn vào mặt.

Khương Chân: "Chị iu à, chị đọc được tý sách vở, được tý thông minh đã mang ra để đối phó với người nhà."

"Trên mạng nói đúng thật đấy, chị đúng là đập nát bét tiếng thơm mặt mũi của mình rồi."

Mẹ: "Ngưng Ngưng, mẹ không nhìn ra, lòng dạ con lại hiểm độc như vậy."

"Con giỏi thật, dám gắn camera ẩn ở trong nhà."

"Con ghi được những chuyện đấy thì làm được gì nào? Mẹ đối xử tốt với con nhường nào, ai cũng biết hết, cho dù có lỡ miệng mắng chửi con, thì đấy cũng chỉ vì làm tốt nghĩa vụ cha mẹ bảo ban con."

"Con phải hiểu cho thật kỹ là, nếu con muốn cắt đứt quan hệ với mẹ, con sẽ là đứa bất hiếu, không ai bênh con hết đâu."

Ngoại trừ hai phát tát bà ta đánh tôi hôm đó ra.

Bà ta vẫn luôn đối xử dịu dàng, vô cùng yêu chiều tôi, thậm chí đến thái độ lạnh lùng, gay gắt cũng không có lấy một tý.

Cho nên, bà ta rất tự tin.

Cho rằng dù tôi có lắp camera ở trong phòng, cũng không bắt được nhược điểm của bà ta.

Bà ta tự tin quá đáng, tự nghĩ không có lấy một cái lỗ hổng.

Có điều, thuốc độc dù có bọc ngoài bằng một lớp kẹo, vẫn là thuốc độc.

Lúc này, giáo viên chủ nhiệm lớp đăng bài.

Thầy tung số liệu rà quét thông minh phần trăm chính xác của bài kiểm tra của tôi lên mạng, còn kèm theo một icon "cố gắng lên nha".

Trên thế giới này, đồ đã là thật thì không thành đồ giả được.

Cả tình yêu thương dối gian kia cũng không thể nói là yêu thật.

17

Xe bảo mẫu xuyên qua đường phố ầm ĩ, đừng lại trước cổng đồn cảnh sát.

Hôm nay là ngày mẹ và tôi hoà giải.

Tôi ngồi trong phòng hòa giải, nhìn mẹ tôi, người đang trang điểm xinh đẹp đằng kia, chậm rãi nói:

"Tôi không chấp nhận hoà giải, bà ấy ép tôi đi diễn nhưng bộ phim mất thuần phong mỹ tục như thế, tôi không bao giờ chấp nhận."

"Mẹ cũng chỉ vì trải đường sẵn cho tương lai của con thôi mà." Tay bà ta xoa lên ngực, như thể đau khổ lắm thay: "Con không muốn đóng thì không đóng nữa, đừng nói ra những lời vu khống mẹ như vậy."

Cảnh sát hoà giải trung gian đã bị diễn xuất của bà ta thuyết phục, thử khuyên tôi: "Tấm lòng cha mẹ trên đời này là bao la nhất, mẹ cháu không làm hại đến cháu đâu."

Trùng hợp làm sao, bà ta làm hơi bị tốt đấy.

"Bà ta nuôi cháu thành một con rối ngu xuẩn để bà ta giật giây đằng sau dễ hơn thôi." Tôi nhếch miệng, "May mà tôi biết dấm dúi học tập."

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía cảnh sát.

"Cháu vẫn là trẻ vị thành niên, nhưng cháu có quyền tự do cá nhân và tự do hưởng giáo dục, nhưng mà bà ta lại nhốt cháu trong nhà không cho cháu đi học..."

"Là mẹ giận quá mất khôn!" Mẹ cắt ngang lời tôi nói: "Ngưng Ngưng ở nhà con ăn đồ tốt nhất, mặc đồ đẹp nhất, sao con lại nói được những lời buốt tim thế hả con?"

Cảnh sát khuyên tiếp: "Cháu còn biết cháu vẫn là trẻ vị thành niên, bàn trên phương diện pháp luật, mẹ cháu vẫn là người giám hộ của cháu."

"Pháp luật cũng đã quy định nếu 16 tuổi có thu nhập tài chính riêng và đủ khả năng nuôi sống bản thân thì là người có năng lực hành vi dân sự đầy đủ từ 16 tuổi, và không cần người giám hộ nữa." Tôi nhìn mẹ, cười nhạt đáp: "Con nhớ không sai thì, cả mẹ và Khương Chân đang hưởng mức tiền con kiếm được lúc quay phim nhỉ?"

Mẹ mở miệng rồi đóng lại, không nói câu nào.

"Hai tháng nữa con sẽ đủ 18 tuổi, mẹ muốn ỷ vào quyền giám hộ với con là không được nữa đâu mẹ ạ."

Hoà giải cuối cùng cũng thất bại.

Tôi vừa bước ra khỏi phòng hoà giải được mấy bước, thì mẹ tôi đã đuổi kịp tôi ở bên ngoài.

Bà tóm chặt lấy cổ tay tôi, tay kia cầm điện thoại.

Trên màn hình điện thoại, là bài tuyên bố của tôi up lên mạng trước khi đến đồn cảnh sát.

Tuyên bố rất đơn giản.

Tôi chỉ thừa nhận nỗ lực học tập suốt hai năm qua của mình.

Lúc trước tôi cố ý thi điểm thấp, chỉ vì không muốn để mẹ cản trở việc tôi học.

Sau khi tuyên bố xong, tôi cũng up thêm một lượt bản scan các đề thi cuối kỳ mình đã làm, cùng với một loạt video chứng minh việc tôi phấn đấu học tập.

Ống máy quay chĩa thẳng vào bàn sách của tôi, ghi lại rõ quá trình tôi cố gắng từng ngày.

Mẹ thỉnh thoảng đi vào phòng tôi.

Những gì bà ta nói với tôi chẳng mấy chốc đã bị dân mạng bóc tách ra.

"Sau này con phải làm diễn viên, làm minh tinh, con học những cái vô dụng này làm gì?"

"Nền tảng của con kém, học lại từ đầu cũng muộn quá rồi."

"Đừng lãng phí thời gian nữa, tranh thủ đóng phim chơi game đi, hay mẹ cho con tiền đi du lịch nhé."

"Con thích thì cứ học đi, chỉ có đả kích thì mới sáng mắt ra nhìn thấy rõ chênh lệch giữa con và em gái."

"Con xem con lần này lại thi hạng bét này, tuy con không có đầu óc học tập, nhưng sau này con lớn đóng phim kiếm bộn tiền."

"Ngưng Ngưng ơi, thù lao đóng phim bên đạo diễn Thân cao lắm con, con qua đó đóng đi."

"Con học gì cũng dốt, trừ đóng phim ra thì còn làm được cái gì nữa?"

"Mẹ đang suy nghĩ cho tương lai của con đấy, mẹ làm hại con được nữa à?"

Những lời này lúc đó bà ta nói thật dịu dàng, nhưng cho dù dịu dàng ra sao thì cũng toàn là lưỡi dao sắc bén chém lên người tôi.

Bởi vì trong giọng nói của bà ta không chỉ có hạ thấp, thao túng, chèn ép, còn có cả bắt cóc đạo đức.

Tôi đâu có ngu, tôi nghe ra được mà.

Tất cả mọi người cũng nghe ra được mà.

【Sao lại có loại mẹ như này nhỉ? Suốt ngày khuyên con gái không cần phải học.】

【Bà ta muốn điều khiển Khương Ngưng kiếm tiền cho bà ta đấy, đúng là càng nghĩ càng thấy ớn.】

【Bà ta bảo Khương Ngưng đi đóng phim của Thân Quyền, chắc chắn không phải mẹ tốt.】

【Khương Ngưng từ nhỏ đã không được đi học đàng hoàng, cô ấy phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới đổi lấy được thành tích như vậy chứ?】

【Cậu ấy học suốt đến tận rạng sáng kìa, học đến nỗi tôi đi qua cũng phải bật khóc.】

【Hồi bé Khương Ngưng đã là ngôi sao nhí thiên tài rồi, cục cưng nhỏ không chịu thua của má mì ơi.】

【Khương Ngưng nhất định phải cắt đứt quan hệ với cái nhà chỉ biết hút máu người này đấy nhé.】

...

Dư luận đã đảo chiều về phía tôi.

Tôi cụp mi, tầm mắt đứng lại bên cổ tay đang bị mẹ dùng sức siết chặt.

Chỗ cổ tay đó đã bị mẹ bóp đến đỏ pha tím lại.

Tôi cảm nhận được rất rõ, bà ta đang tức đến phát run.

"Mày giả vờ giả vịt giỏi lắm... Cái điệu bộ ngu xuẩn dốt nát mấy năm nay... Là mày đang diễn trước mặt tao... Ta nuôi dạy mày tốt quá nhờ..."

Tôi cong mắt cười: "Thật ra, diễn xuất của con luôn được khen tuyệt vời mẹ ạ."

Bà ta bị tôi làm cho tức đến suýt chết nghẹn, bắt đầu gầm thét, lời nói ra không biết suy nghĩ: "Con đ ĩ non nhà mày nữa!"

Tay bà ta giơ lên, chẳng qua chưa rơi xuống đã bị người khác giật ra.

Chợt giọng của một người phụ nữ vọng đến.

"Chị đừng có chạm vào con bé!"

Tôi nghiêng đầu sang một bên để nhìn người phụ nữ đang hấp tấp đi từ ngoài cửa vào.

Vóc người bà ấy xinh đẹp, khí chất xuất chúng.

Đứng ngược ánh sáng, tôi không thấy rõ khuôn mặt bà.

Phả vào mặt đã là mùi hoa nhài thơm ngát.

Đến gần, tôi mới có thể thấy rõ được cặp mắt rưng rưng của bà, cùng với gương mặt giống y hệt tôi.

Trong nháy mắt tôi đã hiểu ra, à, bà ấy mới là mẹ ruột của tôi.

Nhưng nội tâm tôi cũng chỉ hơi dao động chút thôi.

Hoá ra, tôi không phải con đẻ của mẹ.

Như này là hợp tình hợp lý rồi.

Ánh mắt của tôi dừng lại ở hai bảo tiêu mặc vest đen, còn có một người đàn ông ngoại quốc đứng đằng sau lưng bà ấy.

Trông có vẻ bà ấy không phải không nuôi nổi nên vứt bỏ tôi.

18

Bà ấy tên là Tô Tuyết.

Là mẹ đẻ của tôi.

Lúc bà ấy mang thai tôi, tuổi hẵng còn trẻ.

Cho nên lén lút đẻ tôi ra rồi đưa cho học tỷ Lý Bội Nhã nuôi giúp.

Lý Bội Nhã thề với bà ấy, sẽ coi tôi như là con đẻ.

Trong những bức ảnh Lý Bội Nhã gửi cho bà, tôi thường xuyên mặc bộ váy còn xinh xắn hơn cả của em gái, trông vẻ luôn được nuông chiều.

Cho nên bà ấy luôn cảm thấy tôi sống rất tốt.

Tô Tuyết tốt nghiệp ở nước ngoài xong thì kết hôn nhanh chóng.

Đã trôi qua nhiều năm, bà ấy không nén nổi áy náy trong lòng, dứt khoát thừa nhận sự tồn tại của tôi cho chồng mình biết.

Lúc bà ấy định đón tôi quay về, lại bị Lý Bội Nhã từ chối.

"Ngưng Ngưng ở với bọn chị thân thiết thế, giờ em đón con bé đi có phải tàn nhẫn rồi không."

"Em nhìn đi, con bé thích đóng phim lắm, giờ đang sống rất vui vẻ."

"Chị sẽ dốc hết sức ra để giúp con bé hoàn thành mộng tưởng, để con bé trở thành minh tinh."

"Nếu con bé biết lúc trước em vứt bỏ con bé, liệu có hận em hay không?"

Về sau tôi được giữa lại ở bên cạnh Lý Bội Nhã lớn dần.

Bà ta nuốt trọn tiền sinh hoạt phí kếch xù Tô Tuyết gửi cho, cộng thêm thù lao đóng phim của tôi.

Sống ăn sung mặc sướng, dốc lòng dốc sức ra để bồi dưỡng con gái ruột của mình.

Rồi, Tô Tuyết còn tìm thám tử tư trong nước.

Kết quả điều tra của thám tử tư là.

Tôi sống rất tốt.

Giống y như những gì người khác trông vào, sống tốt hơn bất kỳ ai.

Mãi cho đến khi Tô Tuyết ở nước ngoài xem được video Lý Bội Nhã đánh tôi, ép tôi đi đóng phim, bà ấy mới biết chân tướng thật là ra làm sao.

19

Ngày được cử lên Bắc Kinh học bồi dưỡng.

Tô Tuyết đến tìm tôi.

Trong quãng thời gian dạo gần đây, bà ấy đóng đô ở trong nước không đi, dùng tất cả tài nguyên mình có được.

Để cuộc đời tôi thoát khỏi Lý Bội Nhã hoàn toàn.

Bà ấy đối với tôi vô cùng áy náy, khi nhìn về phía tôi, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt.

Giọng bà nghẹn cứng: "Năm đó mẹ vẫn là học sinh, Ngưng Ngưng à, cho nên không có cách nào để nuôi con... Mẹ luôn tưởng con sống rất hạnh phúc, cho nên không đành lòng quấy rầy con."

"Nhưng mẹ cũng không đến nỗi không xứng để được tha thứ đúng không?"

"Ngưng Ngưng con à, mẹ xin lỗi... mẹ rất xin lỗi... xin lỗi con..."

Tôi nhìn vào đôi mắt bà ấy, mỉm cười: "Thật ra thì tôi không hận dì."

"Lúc trước lần nào tôi cũng ăn chung một bữa sinh nhật với Khương Chân, giờ tôi mới biết hoá ra ngày sinh nhật thật sự của mình, sớm hơn tận một tháng."

"Nên là giờ tôi đã 18 tuổi..."

"Tôi đã thành niên, đã không còn cái tuổi cần mẹ nữa rồi."

"Tự mình tôi đã có thể trưởng thành."

Nói xong, tôi bắt một chiếc xe taxi đi vào sân bay.

Nhìn lại qua khung cửa kính oto, tôi thấy bà ấy vẫn đứng chôn chân tại chỗ.

Người run như chiếc lá treo mình trong gió, khóc tưởng chừng ngất lịm đi...

Lần đầu tiên tôi gặp bà ấy là vào ngày tôi chào đời.

Lần này, là lần gặp mặt cuối cùng của tôi và bà ấy.

...

Nửa năm sau.

Tôi đỗ Thanh Hoa đúng như ước nguyện.

Lý Bội Nhã sau khi đánh mất nguồn thu nhập kinh tế, mang tất cả hy vọng gửi gắm lên trên người Khương Chân.

Nghe bạn học kể, Khương Chân không cần đi học ở lớp học thêm đắt tiền nữa, thành tích ấy thế tăng vù vù lên.

Nhưng sau này, lúc thi đại học nó bị bắt gian lận, huỷ bỏ tư cách khảo thí.

Khương Chân không thi đậu đại học, h@m muốn hưởng thụ vật chất bị Lý Bội Nhã đè nén rất nhiều năm cuối cùng cũng bùng nổ.

Nó bắt đầu điên cuồng mua sắm tiêu tiền, quẹt thẻ không biết nghĩ.

Hiện tại Lý Bội Nhã phải bán nhà đi để trả nợ cho con gái.

Bà ta cùng đường bí lối, thậm chí còn gọi điện cho tôi sám hối xin lỗi, mong tôi có thể tha thứ cho bà ta.

Bà ta xin lỗi với tôi, tôi chỉ cảm thấy vớ vẩn làm sao.

"Thật ra bà không hối hận vì đã tạo nên những vết thương tổn cho tôi."

"Mà bà chỉ hối hận sao không phát hiện tôi lén lút làm những trò mèo đằng sau lưng bà sớm hơn, khiến tôi từng bước thoát khỏi bàn tay của bà."

Đầu bên kia điện thoại, bà ta im như hến.

Tôi khẽ khàng hỏi bà ta: "Giờ bà thấy... ai mới là đồ ngu đây?"

20

"Tàng Thanh" được chào đón nhiệt liệt trên bữa tiệc liên hoan phim ở nước ngoài.

Thậm chí tôi còn được ứng cử cho giải nữ hoàng diễn viên.

Lúc tôi đóng bộ phim này, mới có 11 tuổi.

Có lẽ tôi sẽ trở thành người đạt giải thường trẻ tuổi nhất.

Trước lễ khai giảng ở đại học.

Tôi nhận được lời mời tham gia liên hoan phim từ phía ban tổ chức.

Chu Diên lái xe đưa tôi ra sân bay.

Xe cậu chàng lái rất vững, không hợp với hình tượng phản nghịch của ổng tý nào.

Xe từ từ dừng lại.

Ổng nghiêng đầu qua nhìn tôi, cười vừa trẻ trâu lại bỉ ổi.

"Khai giảng xong thì bà phải gọi tôi một tiếng đàn anh đi... Học muội."

"Tui thích ông gọi tôi là chị hơn."

"Éo đâu nhá!"

Tôi đá chân mày lên nhìn về phía Chu Diên: "Bây giờ ông không gọi, đợi tui quay về ông phải gọi tôi một tiếng ảnh hậu tỷ tỷ."

Tôi cười nháy mắt với Chu Diên cái, cầm túi đi xuống xe.

Chưa đi được hai bước, Chu Diên đã gọi giật trở lại.

"Chị... Chị ơi..."

Ông tướng này vậy mà gọi tôi là chị thật.

Tôi giật mình sượng trân, nhìn về phía anh.

Ánh mắt trời nóng bỏng, ngọn gió mát mơn man sườn má mềm, kéo theo độ ấm còn sót lại của giời hạ.

Mặt mày thiếu niên kia rực rỡ ánh mặt trời, ấy thế lại hơi đỏ hồng.

"Chỉ có lần này thôi đấy."

Tôi cười với anh: "Gặp lại lúc khai giảng nhé, đàn anh."

21

Lúc máy bay cất ánh.

Tôi đột nhiên nhớ lại, lời Chu Diên nói với tôi lúc ở trong xe.

Anh ấy nói: "Khương Ngưng, tôi không biết năm đó bà tìm tôi nhờ tôi dạy kèm lại trong tình cảnh gian nan như thế, đáng nhẽ tôi phải giúp bà nhiều hơn mới được."

"Ông đã giúp tôi đủ nhiều rồi." Tôi nghiêm túc nói lời cảm ơn với Chu Diên: "Cảm ơn anh, đã cứu vớt một đứa học siêu dốt."

Anh ấy bật cười: "Tôi không cứu vớt bà, người cứu vớt bà chính là bà đấy."

"Là bà đã tự cứu rỗi mình, cứu rỗi tương lai của bà, được tự do vĩnh viễn."

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, máy bay đang bay xuyên qua tầng mây lớp lớp.

Ánh mắt trời dịu dàng chiếu xuống mặt biển, sóng sáng loang loáng.

Tương lai của tôi, mãi mãi tự do.

(End)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom