Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Xuyên Thành Thiên Kim Suýt Phá Sản

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
673,540
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Xuyên Thành Thiên Kim Suýt Phá Sản

Xuyên Thành Thiên Kim Suýt Phá Sản
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tôi xuyên rồi, xuyên thành người qua đường trong tiểu thuyết.

Nguyên tác dài hơn ba mươi triệu chữ, nhưng tôi không xuất hiện được bao nhiêu.

Khi tâm trạng nam chính phiền muộn, lạnh nhạt nói một câu: “Trời lạnh rồi, Vương thị nên phá sản thôi”, thì tôi mới được nhắc đến.

Tôi chính là cô thiên kim xinh đẹp đáng thương nhà họ Vương đó - Vương Chi Chi.

Vì phòng ngừa gia tộc bị hủy h.oại, ba tôi quyết định cho tôi liên hôn với đối thủ một mất một còn của nam chính.
 
Chương 1


Tôi xuyên rồi, xuyên thành người qua đường trong tiểu thuyết.

Nguyên tác dài hơn ba mươi triệu chữ, nhưng tôi không xuất hiện được bao nhiêu.

Khi tâm trạng nam chính phiền muộn, lạnh nhạt nói một câu: “Trời lạnh rồi, Vương thị nên p.há s.ản thôi.” thì tôi mới được nhắc đến.

Tôi chính là cô thiên kim xinh đẹp đáng thương nhà họ Vương đó - Vương Chi Chi.

Vì phòng ngừa gia tộc bị hủy h.oại, ba tôi quyết định cho tôi liên hôn với đối thủ một mất một còn của nam chính.

1.

Trong hệ thống thế giới được xây dựng trong cuốn sách này, tất cả mạng lưới thương gia tại phương Bắc gần như đều bị phân chia bởi hai gia tộc.

Gia tộc họ Lương - tập đoàn Lương thị - nam chính Lương Trí.

Cùng với đối thủ của anh ta, cũng chính là phản diện lớn trong cuốn sách này - Chiêm Đình Ngộ.

Tuy rằng ba tôi rất nhiều tiền, nhưng đương nhiên không giàu bằng hai tên rồng trời này.

Ông ấy nghĩ trái nghĩ phải, không biết mình đã đắc tội Lương Trí ở chỗ nào, thế là bèn dứt khoát vứt tôi vào trong phòng làm việc của Chiêm Đình Ngộ. Ông ấy muốn xem xem tôi có ôm được đùi của Chiêm Đình Ngộ hay không.

Lúc này, Chiêm Đình Ngộ ngồi phía đối diện tôi.

Không hổ là nhân vật phản diện được miêu tả chi tiết kỹ càng trong sách. Anh ấy mặc một bộ đồ tây phẳng phiu, đôi mắt hẹp dài, trên sống mũi là chiếc kính gọng vàng, lộ rõ vẻ c.ấm d.ục và lạnh nhạt.

Anh ấy không nhìn tôi một cái, tay không ngừng lật bảng biểu và công văn mà thư ký đưa lên, rồng bay phượng múa mà ký tên lên đó.

Cuối cùng, anh ấy mở miệng nói câu đầu tiên: “Nghe nói nhà họ Vương có việc muốn xin tôi?”

Tôi xuyên qua đây từ khi còn nhỏ, trước giờ đều được người ba không đáng tin kia nuông chiều sinh hư, tính cách kiêu ngạo vô cùng.

Nếu không phải gia tộc có nguy cơ p.há s.ản, tôi đâu cần làm mấy việc thế này chứ.

Hiện giờ tôi hết muốn nói chuyện nữa, đứng lên muốn đi về.

Kết quả bên tai lại truyền đến giọng nói: [Sao Chi Chi lại đi rồi, có phải mình nói gì sai chọc em ấy giận không?]

Hửm?

Giọng nói từ đâu ra vậy?

Cả phòng làm việc lớn như vậy chỉ có tôi và Chiêm Đình Ngộ.

Mà cái tên này đang lạnh lùng mà kiểm tra bản báo cáo, còn chẳng hề ngẩng đầu lên.

Chiêm Đình Ngộ bỏ bút máy xuống, từ từ phun ra một câu: “Ý của tôi là, hôm nay cô có chuyện cần tìm tôi thương lượng nhỉ?”

Trời ạ, không phải là tôi nghe thấy tiếng lòng của Chiêm Đình Ngộ đấy chứ.

Tôi lại ngồi xuống chỗ ngồi.

[Dọa chớt mình rồi dọa chớt mình rồi, sau này mình sẽ không nói linh tinh nữa.]

[Chắc hôm nay Chi Chi tới bàn chuyện liên hôn nhỉ, sao lại có bánh ngon như vậy rơi xuống đầu mình chứ. Tên kh.ốn Lương Trí chắc chắn là sẽ hối hận chớt, hahaha, rốt cuộc đời trước mình đã làm được bao nhiêu chuyện tốt chứ.]

Lại nữa rồi, sao tên Chiêm Đình Ngộ này lại *tsundere như thế chứ!

(tsundere: dịch nôm na là ngoài lạnh trong nóng, bạn nào thường hay xem anime thì chắc sẽ biết.)

Tiếng lòng quang quác, ồn đến nỗi khiến tôi đau đầu.

“Được rồi.” Tôi nói, “À thì, ba tôi bảo tôi hỏi anh một chút, anh có đồng ý liên hôn với nhà chúng tôi không?”

Tôi thăm dò mà nói ra, đợi câu trả lời của anh ấy.

Kết quả Chiêm Đình Ngộ chỉ lạnh nhạt nhìn tôi một cái, sau đó ngắm nghía chiếc bút máy trong tay: “Dựa vào đâu?”

???

Không phải chứ.

Hóa ra anh thật sự hai mặt.

“Nhà họ Chiêm chúng tôi là hào môn thứ nhất thứ nhì tại phương Bắc, có quyền thế hơn nhà họ Vương của cô rất nhiều, cô có thể cho chúng tôi cái gì?

Tôi đang cạn lời đó.

Chiêm Đình Ngộ lại bắt đầu lải nhải ở trong lòng: [Chi Chi, em tặng mình cho anh là được rồi.]

Tôi không biết nên nói cái gì nữa.

Có lẽ là biểu cảm trên khuôn mặt tôi như sụp đổ, sắc mặt quá khó coi, thế nên Chiêm Đình Ngộ ho một tiếng, nói: “Ừm, đương nhiên, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Nếu nhà họ Vương các cô đã không thích Lương Trí, vậy tôi cảm thấy chuyện liên hôn này cũng không phải là không thể suy xét được.”

Khóe miệng tôi giật giật, khó khăn mà nở một nụ cười.

Anh ấy dường như sợ tôi nuốt lời, thế nên lập tức vội vội vàng vàng tung thêm một câu: “ Ngày mai tôi sẽ mang tài liệu liên hôn đến nhà kính thăm bố.”

2.

Cái này này, lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng.

Rời khỏi cao ốc của Chiêm thị, tôi ngồi trên xe gửi tin nhắn cho ba, nói Chiêm Đình Ngộ chuẩn bị đến thăm ba vào ngày mai.

Sau đó tôi tựa vào lưng ghế, ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

Nhưng cảnh ngoài cửa sổ dường như lại không phải đường về nhà tôi.

“Chú Tần, hướng đi không đúng, đây là đang đi đâu vậy?” Tôi vỗ vỗ vào ghế lái.

Chú Tần tài xế quay đầu lại, đầu đầy mồ hôi, nói lời xin lỗi với tôi: “Cô chủ, thật sự xin lỗi, Lương tiên sinh ép tôi nhất định phải đưa cô đến gặp ngài ấy, tôi cũng hết cách rồi.”

Lương Trí.

Được, tôi xem xem anh có thể chơi được cái trò gì nào.

Xe dừng lại trước cửa của một khách sạn năm sao.

Nơi này thuộc quyền sở hữu của Lương Trí.

Tôi xuống xe, lập tức có người ở trước mặt chờ tôi, tiếp đón tôi lên tầng cao nhất của khách sạn.

Căn phòng tổng tài trong truyền thuyết - người có tiền cũng không vào được.

Sau khi đưa tôi đến trước cửa căn phòng đó, người phục vụ liền rời đi.

Tôi đẩy cửa.

Lúc này, Lương Trí ngồi trước bàn làm việc bằng gỗ tự nhiên cực lớn, tay gõ gõ gì đó trên máy tính xách tay.

Thấy anh ta, tôi lộc cộc đi vào, quăng túi xách lên trên bàn: “Sao, b.ắt c.óc à?”

Anh ta ngẩng đầu, nhìn thấy tôi thì cười cười: “Nghe nói hôm nay cô đi gặp Chiêm Đình Ngộ rồi.”

Vừa nghe thấy tên của Chiêm Đình Ngộ, tôi liền nghĩ đến cái thiết lập trong ngoài bất nhất đó.

Còn có cả nội tâm tsundere, trong bụng đầy điều đen tối.

Thật ra mà nói thì cũng khá là đáng yêu đấy.

Tôi gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Biểu cảm của Lương Trí trầm xuống, đẩy laptop sang một bên, lấy bút gel lên và ký vào văn kiện, hừ lạnh một tiếng: “Sao vậy, anh ta đáng yêu?”

Hả?

Tôi chớp chớp mắt, nói theo anh ta: “Anh cũng cảm thấy thế à. Thật không biết vì sao thế giới ngoài kia đồn rằng anh ấy đáng sợ và m.áu l.ạnh, thậm chí còn có người nói anh ấy không từ thủ đoạn. Tôi thấy chỉ là tin đồn mà thôi. Tôi nghĩ rõ ràng anh ấy là một người miệng cứng tim mềm đó.”

Lương Trí siết chặt chiếc bút, đốt ngón tay lộ ra màu xanh trắng.

Rất lâu sau, anh ta thở dài một hơi: “Chi Chi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Ba của cô, bảo cô đi tìm anh ta liên hôn?”

Quả nhiên nói đến vấn đề này rồi.

Chắc Lương Trí tìm tôi đến đây, mục đích là để thăm dò c.ơ m.ật t.hương n.ghiệp nhỉ.

Tuy rằng nhà tôi không thể chung mâm với nhà họ Lương và họ Chiêm, nhưng tốt xấu gì cũng là một công ty niêm yết. Chuyện Chiêm ĐÌnh Ngộ đồng ý kết hôn với tôi trước hết đừng để Lương Trí biết vội, nếu không không biết anh ta sẽ làm ra cái trò gì trong âm thầm đâu.

Bàn tay đang cầm bút của Lương Trí đột nhiên run lên dữ dội. Chiếc bút nước quẹt một đường nguệch ngoạc lên tờ văn kiện.

Anh ta vứt chiếc bút sang một bên, ấn ấn sống mũi: “Cô có ấu trĩ không hả, Vương Chi Chi!”

“Tôi thì làm sao.”

Lương Trí trực tiếp đứng dậy.

Anh ta cao hơn tôi rất nhiều, mắt từ trên cao nhìn xuống tôi: “Cô cho rằng Chiêm Đình Ngộ đồng ý liên hôn với nhà họ Vương các cô là có lòng tốt gì sao? Cô thử nghĩ xem, nhà họ Vương cô như thế nào, nhà họ Chiêm thì như thế nào? Liên hôn với nhà cô chỉ e là do anh ta muốn ăn sạch gia đình cô thôi!”

Hóa ra anh ta đã biết chuyện Chiêm Đình Ngộ đồng ý rồi.

Chuyện đó mới xảy ra được khoảng một tiếng đồng hồ mà nhỉ.

Mạng lưới tin tức của Lương Trí đúng là quá đáng sợ rồi.

Tôi cắn chặt môi, hung hăng nhìn anh ta:

“Vậy cũng tốt hơn ông lớn Lương là anh đây chứ nhỉ.”

“Dù gì anh cũng muốn cho nhà tôi p.há s.ản luôn.”

3.

Ba hoa mấy lời xong, tôi lén lút rời đi.

Chú Tần vẫn ở dưới lầu đợi tôi.

Thấy tôi bình yên vô sự đi ra, chú ấy thở phào nhẹ nhõm: “Cô chủ, may mà cô không sao, nếu không cả đời này tôi sẽ không yên lòng.”

“Không sao, chú đừng quá tự trách.” Tôi an ủi chú ấy hai câu, “Lái xe về nhà đi.”

Ngày hôm sau, Chiêm Đình Ngộ quả thật đến nhà thăm hỏi.

Anh ấy và ba tôi ở trong thư phòng âm mưu bí mật gì đó, cửa đóng cực kỳ chặt, khiến cho thuật đọc tâm của tôi không thể dùng nổi.

Nói cả buổi chiều, cuối cùng ba tôi cũng tiễn ông lớn này về.

Ba mặt mày hồng hào, xuân phong đắc ý.

Tôi ngay lập tức đi theo ông ấy. “Ba, anh ấy có yêu cầu chúng ta bỏ ra một nửa số cổ phiếu không?”

Ba tôi kinh ngạc. “Không mà.”

“Vậy anh ấy có làm ra hành động vô lễ nào với ba không?”

Ba tôi cau mày: “Cậu ấy khom lưng 90độ để cúi chào, vừa nhìn thấy ba thì liền gọi là ba.”

Tôi sờ sờ cằm, trước mắt mà nói thì đối tượng liên hôn này có thể là một người tốt đáng tin cậy đấy.

“Nhưng mà” Ba tôi bổ sung một câu, “Hình như cậu ta rất gấp gáp muốn kết hôn, hy vọng tuần sau tổ chức lễ đính hôn luôn rồi.”

4.

Chiêm Đình Ngộ là CEO của Chiêm thị, cử hành nghi lễ đính hôn rất rực rỡ và lòng trọng.

Anh ấy mời gần hết những nhân vật nổi tiếng tại Bắc thành, Lương Trí cũng bao gồm trong đó.

Trước lễ đính hôn, Lương Trí gọi điện cho tôi khoảng chừng mười mấy cuộc điện thoại, nhưng tôi không nhận cuộc nào cả.

Còn phải bận chọn lễ phục và sắp xếp nghi thức với vị hôn phu, thời gian đâu để ý đến anh ta chứ.

Chiêm Đình Ngộ còn hỏi sau khi đính hôn, tôi có muốn đi du lịch vài ngày không.

Anh ấy mặt không cảm xúc, lộ ra vẻ kháng cứ với phương án này, ngón trỏ bên tay trái nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. “Tôi không muốn đi đâu, nhưng mấy ông già cổ đông trong ban giám đốc cứ muốn tôi đưa em đi, nói như vậy thể hiện tình cảm tốt giữa hai người, có lợi cho việc tăng giá cổ phiếu của công ty.”

Ồ.

Thế nhưng Chiêm tiên sinh, sao trong lòng anh lại nghĩ thế này:

[Mấy lão già đó còn chê Chi Chi, muốn mình đính hôn xong thì lập tức làm việc. Nằm mơ đi, đây là cơ hội để mình và Chi Chi hâm nóng tình cảm đó. Nói không chừng còn tận dụng được thời gian này mà lấy được giấy chứng nhận kết hôn. Aiyo, thật khiến người ta ngại ngùng mà.]

Nghĩ xong mấy lời này, tai của Chiêm Đình Ngộ còn hơi đỏ lên.

Tôi uống một ngụm cà phê.

Trêu chọc: “Chiêm tiên sinh, sao mặt ngài đỏ thế, là do điều hòa trong phòng quá cao sao?”

Mắt thường cũng thấy Chiêm Đình Ngộ trở nên bối rối.

Anh ấy vươn tay chạm vào má mình: “Nói bậy! A, không phải… là, có hơi nóng!”

Còn về Lương Trí, đến ngày đính hôn tôi mới gặp anh ta.

Buổi tiệc được tổ chức tại khách sạn đứng tên Chiêm Đình Ngộ, gần như tất cả người có tiếng ở Bắc thành đều có mặt.

Hiện trường trang trí full hồng phần, tôi hoài nghi chuyện này là để thỏa mãn tâm hồn thiếu nữ của Chiêm Đình Ngộ.

Lương Trí đến muộn, trên người là bộ đồ tây màu xám tro.

Không biết có phải tôi cảm nhận sai hay không, mà mặc dù anh ta vẫn mang khí chất cao quý, phong độ ngời ngời như cũ, nhưng trông lại gầy gò hơn trước một chút.

Đặc biệt là quầng thâm đen dưới mí mắt, giống như là không ngủ đủ vậy.

Tôi và Chiêm Đình Ngộ mặc bộ lễ phục do nhà thiết kế phối, tiến về phía trước tiếp đón anh ta.

“Lương tiên sinh, hoan nghênh nhé.” Ngón tay Chiêm Đình Ngộ xuyên qua kẽ ngón tay tôi, để mười ngón tay của chúng tôi đan chặt vào nhau.

Một tay khác của anh ấy cầm lấy ly rượu vang từ chiếc khay mà người phục vụ đang bưng, đưa cho Lương Trí: “Nhân vật quan trọng vẫn phải đến vào phút chót, tôi còn tưởng là ngài quên mất rồi đó.”

Quả nhiên là đối thủ một mất một còn, vừa gặp nhau là giương cung bạt kiếm rồi.

Lương Trí cười cười: “Sáng nay có hội nghị quan trọng, làm trễ chút thời gian.”

Chiêm Đình Ngộ “hừm” một tiếng: “Hội nghị quan trọng gì, tôi đâu nhìn thấy nhỉ. Nói không chừng lại là cả sáng xoắn xuýt ở nhà mà không đến đây đấy chứ.”

Tình huống gì vậy, mạng lưới t.ình b.áo của Chiêm thị và Lương thị đã phát triển như vậy rồi sao?

Lúc trước tôi vừa bàn chuyện liên hôn với Chiêm Đình Ngộ, Lương Trí thoắt cái đã biết được.

Hiện giờ Lương Trí có họp hay không, có ra khỏi nhà hay không, Chiêm Đình Ngộ cũng nắm rõ trong lòng bàn tay sao?

Nếu không phải tôi là người trong cuộc, tôi còn muốn có một đĩa dưa để vừa ăn vừa xem kịch rồi.

Lương Trí liếc nhìn tôi một cái, ho hai tiếng.

“Lương Chi Chi, cô có thể trưởng thành hơn chút không.” Tiếng nói trầm thấp của Lương Trí kéo tôi khỏi những suy nghĩ vẩn vơ.

Mặt tôi hơi hơi đỏ lên, vội vàng chào hỏi ông lớn Lương. “Không sao, đến muộn cũng đừng gấp, đến kịp giờ ăn là được, tiền mừng cũng coi như không phí.”

Chiêm Đình Ngộ hờ hững đứng bên cạnh lại cười nhẹ một tiếng.

Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt bình thường không chút gợn sóng giờ lại đầy vẻ cưng chiều.

“Em nói gì đó Chi Chi, lễ đính hôn, chúng ta không thu tiền mừng của người ta.”
 
Chương 2


5.

Hức.

Không phải anh còn muốn sau khi đưa tôi đi du lịch sẽ lấy giấy kết hôn sao.

Còn nói tôi, vậy không phải chúng ta nên lấy tiền mừng của người khác trước sao.

Tôi oán thầm, đang thầm cảm thán ông tổng tài Chiêm đúng là không biết tiết kiệm qua ngày, thì đột nhiên lại cảm nhận được một ánh nhìn lạnh lẽo rơi vào khuôn mặt mình, dường như ánh nhìn còn mang theo cả oán khí.

Tôi vội ngẩng đầu, lại phát hiện ra ngoài Lương Trí thì đối diện mình chẳng còn ai cả.

Ly rượu trong tay anh ta đã trống rỗng, anh ta vừa chơi đùa với chiếc ly, vừa nheo mắt nói chuyện với Chiêm Đình Ngộ.

“Sao lại gấp gáp đính hôn như vậy?” Giọng nói của Lương Trí lạnh lùng, “Không phải lúc trước nói chưa chơi đủ sao?”

“Không có chuyện đó.” Chiêm Đình Ngộ lén lút nhìn tôi một cái, “Anh uống nhiều rồi.”

Lương Trí cười cười: “Được thôi. Nhưng mà tôi phải nhắc nhở anh, vừa đính hôn xong, đừng vội đi hưởng tuần trăng mật ngay lập tức. Mảnh đất thương mại phía nam kia, tôi chuẩn bị nộp đơn đăng ký. Tôi nhớ gia đình các anh dường như cũng muốn tranh lấy mảnh đất đấy.”

“Lương Trí, anh có ý gì?” Chiêm Đình Ngộ cất cao giọng, “Ba tháng sau mảnh đất đó mới chính thức đấu thầu, trong thời gian ngắn như vậy các anh không thể chuẩn bị được, bây giờ làm như vậy là có chủ ý gì?”

Anh ấy cau mày, đột nhiên tiếng lên một bước, túm lấy cổ áo của Lương Trí: “Anh… Tôi cảnh cáo anh, anh đừng cho rằng tôi không biết được mấy toan tính trong lòng anh, tôi sẽ không để anh đạt được ý đồ đâu.”

Thấy hai nhà hào môn lớn chuẩn bị đánh nhau trong tiệc đính hôn, những nhà danh gia vọng tộc khác cũng không ồn ào nói chuyện nữa. Mấy người họ đều cầm điểm tâm với hoa quả, vươn đầu vươn cổ ra hóng chuyện phía bên này.

Tôi chỉ hận trong tay không có hạt dưa, để tôi có thể đắm chìm mà thưởng thức cảnh hai nhân vật chủ chốt PK với nhau.

Bởi vì sợ ảnh hưởng không tốt, nhà họ Lương rất nhanh đã đi đến, kéo Lương Trí tách khỏi Chiêm Đình Ngộ.

Trận đấu nhỏ cứ như vậy mà kết thúc.

A, tôi vò vò đầu, chạy đến một bên ăn đồ ngọt rồi.

Vừa nhét vào miệng một miếng macaron, tôi liền nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng.

Là Chiêm Đình Ngộ.

Biểu cảm của anh ấy có hơi nghiêm túc: “Tốt nhất mấy ngày tới em đừng tiếp cận Lương Trí.”

Hửm?

Không cần anh ấy nói, tôi cũng sẽ cách xa khỏi cái vị thần rắc rối đó ra mà.

Nhưng mà tôi vẫn tiếp lời mà hỏi: “Tại sao thế?”

“Tôi sợ anh ta sẽ làm ra chuyện gì bất lợi với em.”

Lông mày Chiêm Đình Ngộ nhíu lại rất chặt, tiếng lòng anh ấy cũng hơi rối loạn.

“Nếu Lương Trí dám làm hại Chi Chi, mình sẽ g.iết hắn ta! Mình hi vọng hắn ta chỉ nghĩ chứ đừng làm, mình cần phải bảo vệ Chi Chi thật tốt, Chi Chi chỉ có thể là của một mình mình!”

Lương Trí sẽ làm hại tôi?

Tôi đ ãquen anh ta mười mấy năm rồi, không đến nỗi đó chứ.

Tôi nghĩ như vậy, đột nhiên Chiêm Đình Ngộ lại đi tới.

Anh ấy lấy từ bên trong túi áo trên ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đi vụn bánh kem vừa dính trên khóe miệng tôi.

Tôi ngước mắt nhìn Chiêm Đình Ngộ, tai anh ấy lại đỏ lên rồi.

Mắt anh ấy liếc sang một bên: “Tóm lại em đừng lo lắng, tôi sẽ trông chừng em thật tốt.”

6.

Chiêm Đình Ngộ.

Đại khái là từ một hai năm về trước, tôi phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái.

Mỗi khi tôi và Lương Trí nói chuyện với nhau, tôi lại nghe thấy tiếng lòng của anh ta.

Ban đầu tôi cảm thấy là ảo giác.

Sau này vì kiểm chứng tính chân thật của sự việc, cho nên ở trong một bữa tiệc thương vụ buổi tối, tôi giả bộ ngẫu nhiên nhắc đến chuyện Chiêm thị có hứng thú với một bản quyền sáng chế của Lương thị.

Bản quyền sáng chế đó đáng giá khoảng hơn năm trăm vạn.

Tôi nói: “Chúng ta ước tính một chút, tôi muốn bỏ ra vốn tám trăm vạn để mua nó.”

Ngoài mặt Lương Trí không chút sứt mẻ, thậm chí còn tỏ ra hơi do dự, chậm rãi mở miệng nói: “Giá cả này chắc không vấn đề gì, nhưng ban quản lý vẫn cần suy nghĩ một chút.”

Tuy nhiên, trong lòng của anh ta lại đang phàn nàn blah blah cực to: [Nhà họ Chiêm đúng là ngu si, lắm tiền mà không có chỗ đốt, cầm 800 vạn để mua cái trò này về, xì.]

Lúc sau đương nhiên giao dịch không thành công, nhưng tôi cảm thấy mình đã phát hiện ra một đại lục mới.

Dò được tiếng lòng của Lương Trí, vậy không phải tương đương với việc nắm trong tay cơ mật tối cao của Lương thị sao.

Nắm trong tay vũ khí mạnh nhất trên thương trường, vậy là làm việc gì cũng thuận lợi nhỉ?

Thế là khoảng thời gian đó tôi thường xuyên hẹn Lương Trí đi ăn, hy vọng có thể thông qua việc bàn luận chuyện thương nghiệp mà lấy được động hướng mới nhất của Lương thị.

Nhưng Lương Trí vô cùng đề phòng tôi, không chỉ từ chối bàn chuyện nội bộ công ty, mà bộ não anh ta còn như một cỗ máy xử lý xoay chuyển với tốc độ cực cao.

Mỗi lần bàn đến một hạng mục nào đó, hàng loạt tư liệu và số liệu liền ập tới, rất khó để lấy ra được thông tin cần thiết ở trong đó.

Chỉ khi nói đến chuyện đời tư, anh ta mới ngẫu nhiên thả lỏng một chút.

Mà tôi phát hiện, anh ta thường nghĩ đến một người.

Vương Chi Chi.

Tôi không tiếp xúc nhiều với người con gái của nhà họ Vương này. Nhưng dù gì cũng ở trong giới, thế nên thỉnh thoảng cũng có nghe thấy.

Theo như tôi biết, quan hệ giữa cô ấy và Lương Trí không được tốt lắm.

Nhà họ Lương sắp xếp đối tượng liên hôn cho Lương Trí, đó là người con gái thứ ba trong một gia đình đứng đầu giới truyền thông - Thành Vũ Mộng. Mà dường như trong một buổi tiệc thời đại học, Vương Chi Chi đã đắc tội cô ba này.

Dựa theo tinh thần hiếu kỳ và hóng hớt, tôi hỏi: “Anh và cô ba nhà họ Thành chắc cũng nên sớm đính hôn rồi nhỉ? Dù gì hai nhà cũng đang chờ mong đó.”

Kết quả sắc mặt của vị tổng tài này lại lập tức trầm xuống. Anh ta đặt dao dĩa xuống, chồng hai tay lên nhau rồi đặt lên đùi, giọng nói lạnh lẽo: “Tin tức nghe được từ đâu vậy?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Tôi hỏi ngược lại, “Trong giới đều thấy như vậy.”

Lương Trí “hừ” một tiếng, thốt ra hai chữ đơn giản: “Không phải.”

Nhưng kỳ quái là lúc này, người mà Lương Trí nghĩ đến trong lòng lại không phải Thành Vũ Mộng, mà là Vương Chi Chi.

[Có phải Vương Chi Chi cũng nghe mấy tin đồn này trong giới nên mới không để ý đến mình không? Ngày mai nên bảo trợ lý Hà tra xem là tên cặn bã nào tung ra tin này, mấy kẻ to mồm tốt nhất đều phải bị đuổi hết khỏi Lương thị!]

Qua một lúc, giọng nói đó lại trầm xuống.

[Tại sao cô ấy không tới hỏi mình, mình còn có thể lừa cô ấy sao? Nói cho cùng, vẫn là cô ấy không tín nhiệm mình mà thôi.]

[Có phải chỉ đến khi Vương thị sụp đổ, cô ấy không còn gì cả thì mới hiểu mà tới đây cầu xin mình.]

Tác phong làm việc trước thế này sau thế khác của tên Lương Trí này thật sự làm tôi kinh ngạc.

Không ngờ rằng đường đường là ông lớn Lương lạnh lùng lại có hai bộ mặt như vậy.

Dựa theo tác phong tìm tòi hóng hớt đến tận cùng, tôi quyết định đi điều tra thiên kim nhà họ Vương này.

Vương Chi Chi.

Hiện tại nghĩ lại, tôi cực kỳ cảm kích mấy câu nói trong lòng đó của Lương Trí.

Anh ta đã dẫn dụ Chi Chi vào trong sinh mệnh của tôi.

Cô ấy giống như không phải là người của thế giới chúng tôi vậy.

Có lúc thì thông minh nhanh nhẹn, có lúc thì ngốc nghếch đáng yêu.

Tôi hạ một quyết tâm trọng đại.

Tôi muốn giành Chi Chi từ tay Lương Trí.

Tuy rằng làm vậy có chút bỉ ổi.

Dù gì Lương trí cũng là người gặp Chi Chi trước, mà tôi lại vì Lương Trí nên mới tiếp cận Chi Chi.

Nhưng việc này Chi Chi sẽ vĩnh viễn không biết được.

Bởi nó sẽ vĩnh viễn chôn trong lòng tôi.

7.

Dường như Chiêm Đình Ngộ thật sự tin rằng Lương Trí sẽ làm hại tôi.

Sau khi lễ đính hôn kết thúc, anh ấy thậm chí sắp xếp mấy người vệ sĩ đi theo sau tôi, nói rằng phải bảo vệ tôi an toàn.

Nhìn những người vệ sĩ cao hai mét, to lớn thô kệch đang vây quanh tôi, não tôi thấy hơi chập chập.

Phải phô trương đến như vậy sao?

Sau khi đính hôn một tuần, chúng tôi đã đặt một chuyến du lịch đến Chấu Âu.

Trước đó, Chiêm Đình Ngộ phải sắp xếp hết mọi chuyện trong công ty trước.

Tôi ở nhà thu thập hành lý, thuận tiện tiếp nhận sự giáo dục về gia đình mà ba mẹ tôi giảng dạy.

Mẹ tôi là người phụ nữ truyền thống của gia đình. Tuy mẹ rất hài lòng với Chiêm Đình Ngộ, nhưng bà ấy vẫn không ngừng càm ràm, trong lúc đi du lịch tuyệt đối không được để cho người ta muốn làm gì thì làm, lỡ đâu sau khi du lịch người ta muốn từ hôn thì phải làm thế nào.

Nhớ đến nội tâm đáng thương của Chiêm Đình Ngộ, tôi cau mày: “Mẹ, anh ấy không thể như thế chứ?”

Trước đêm xuất phát, bên Chiêm Đình Ngộ đột nhiện phái người đến, nói muốn đón tôi qua đó.

Nhìn người trước mặt, tôi thấy hình như đã gặp người này ở tập đoàn Chiêm thị rồi, nhưng tên là gì thì tôi không nhớ.

Anh ta bày ra dáng vẻ phục tùng nghe lời mà mở cửa xe cho tôi: “Cô chủ, Chiêm tiên sinh nói sáng mai lên máy bay sớm, từ nơi này đến sân bay quá xe, cho nên bảo cô đến khách sạn ngủ một đêm.”

Tôi nhìn ba mẹ tôi một cái.

Mẹ tôi bĩu môi.

Ngược lại là ba tôi thì thấy như thế cũng được.

Ông ấy kéo hành lý xuống: “Chỉ một đêm thôi, không sao, đi đi.”

Tôi ngồi ở ghế sau, người của CHiêm Đình Ngộ ngồi ở đằng trước.

Không biết có phải mấy ngày nay thu dọn hành lý quá mệt hay không, mà vừa lên xe thì tôi đã bắt đầu buồn ngủ rã rời.

Thế là dứt khoát tựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt ngủ một lát.

Kết quả sau khi tôi mở mắt ra, người ở trước mặt lại không phải Chiêm Đình Ngộ.

Mà là Lương Trí. 
 
Chương 3


8.

Đây là một căn phòng ngủ rất rộng lớn, trang trí theo tông màu lạnh.

Cửa sổ sát đất cực lớn, ngoài cửa sổ là một bãi cát rộng lớn, mặt biển cách đó không xa phản chiếu ánh nắng ban mai.

Tôi mơ màng chớp chớp mắt, dường như chưa từng đến nơi này bao giờ.

“Đây là biệt thự của tôi.” Lương Trí hờ hững nói.

Anh ta ngồi trên sofa, trông thấy tôi tỉnh lại thì đứng dậy, đi đến bên cạnh tôi.

Trên người tôi phủ một chiếc chăn.

Nghĩ đến gì đó, tôi liền lật tung chăn lên.

Ồ, tôi vẫn mặc bộ quần áo mà mình mặc lúc ra ngoài.

Cái tên Lương Trí lạnh nhạt này quả nhiên sẽ không sản sinh ra hứng thú gì với tôi.

Nhưng mà như vậy lại càng quá đáng! Tôi chỉ vào anh ta mà chửi lấy chửi để: “Lương Trí, cái tên khon kiep này, đây là lần thứ hai anh bắt cóc tôi rồi, hôm nay không cho tôi lời giải thích, sớm muộn gì tôi cũng đồng quy vu tận với anh!”

“Được đó.” Tên khốn này vậy mà còn cười nhẹ, khoanh tay ngồi xuống cuối giường.

Nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ thì giờ đã khoảng bảy tám giờ sáng rồi.

Đúng là gặp quỷ!

Nhớ đến chuyến bay của mình và Chiêm Đình Ngộ là mười giờ, tôi lật người ngồi dậy, mò giày của mình ra để đeo, vừa đeo vừa “hừ hừ”: “Hôm nay tôi đây phải đi tuần trăng mật, ngày tốt không nên thèm tính toán với anh, anh mở cửa ra cho tôi trước, đừng làm lỡ chuyến bay của tôi.”

Lương Trí lại không hề cử động dù chỉ một chút.

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, rất lâu sau mới thốt ra một câu: “Đừng đi nữa, giải trừ hôn ước với Chiêm Đình Ngộ đi.”

Tôi nhíu mày nhìn anh ta.

Nháy mắt, cả vạn chữ đ-m-m phi từ trong lòng tôi ra.

Cái tên này có phải đ ien rồi hay không, tâm lý có vấn đề à?

Không phải năm đó tôi chỉ nói một câu là bạn gái Thành Mộng Vũ của anh ta có khí chất trà xanh thôi sao. Sao phải ghi thù tôi lâu đến như vậy? Lời còn muốn phá đám mối nhân duyên khó khăn lắm tôi mới có được.

Thật sự tức chếc tôi rồi!

Lương Trí đứng dậy.

Anh ta từ từ lại gần tôi, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi:

“Vương Chi Chi, tôi và Thành Vũ Mộng không có quan hệ gì, sao em cứ luôn muốn đẩy tôi và cô ta lại gần nhau?”

Khi nói câu này, ngữ điệu của anh ta không ổn cho lắm, toàn thân đều tỏa ra cảm giác âm u, khiến cho tôi vô thức muốn cách xa anh ta.

Vì thế tôi dứt khoát lặng lẽ lách khỏi bên cạnh anh ta, chuồn đến trước một chiếc cửa sổ sát đất khác ở trong phòng, ngập ngừng: “Gì mà đẩy gần? Chỉ là mọi người đều thấy hai người xứng đôi, xứng đôi có hiểu không?”

Là một người qua đường xuyên đến, tôi vẫn luôn tin chắc một chuyện.

Đó là hướng đi của thế giới này sẽ không vì một người nhỏ bé như tôi mà thay đổi.

Nam chính và nữ chính trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa, trời sinh một cặp.

Đầu tiên bọn họ tôi đuổi em chạy, đã ng.hiện lại còn ngại, trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn để về bên nhau.

Mà tôi là gì?

Chỉ là một người tầm thường đến cái tên cũng không đặt thành hai chữ mà thôi. (Chi Chi - tên chỉ có một chữ Chi)

Lương Trí nhìn tôi không chớp mắt.

Anh ta cắn chặt môi dưới, rất lâu sau, cuối cùng mới di dời tầm mắt khỏi người tôi.

Có lẽ là ảo giác của tôi, cho nên mới cảm thấy giọng Lương Trí hơi phát run.

“Xứng đôi là gì chứ? Tôi không biết. Tôi cảm thấy mình và em xứng đôi, vậy em vẫn còn cần quan tâm đến người khác nghĩ gì sao?”

9.

“Anh đang lấy tôi ra đùa cợt à?” Tôi cất cao giọng.

Nếu không thì chắc não anh ta bị co rút rồi.

Ai xứng đôi với anh chứ.

Tôi trừng mắt, không để ý anh ta nữa, quay đầu nhìn mặt biển tĩnh lặng ngoài cửa sổ.

Đã sắp đến trưa rồi.

Chắc Chiêm Đình Ngộ đã sớm phát hiện ra chuyện mình mất tích, đoán là anh ấy rất gấp gáp nhỉ.

Cũng không biết khi nào anh ấy sẽ tìm đến đây.

Tôi thở dài một hơi, bẻ ngón tay, tính toán xem làm sao để cái tên bien thai Lương trí này thả tôi ra.

Lương Trí đi theo tôi tới trước cửa sổ sát đất.

Anh ta chỉ vào phong cảnh bên ngoài, thấp giọng nói: “Căn biệt thự này là do tôi mua khi vừa tiếp quản nhà họ Lương, vị trí rất xa, nhưng phong cảnh rất đẹp.”

Anh ta dừng lại rồi nói: “Lúc đó tôi đã nghĩ, nếu mai sau có thể đưa người con gái mình thích đến đây thì thật tốt.”

Tôi lơ đãng mà “ừm” một tiếng. “Sau này anh đưa cô ấy tới chưa?”

Lương Trí không trả lời. Bỗng nhiên anh ta duối tay đến bên má tôi, dường như muốn vén một sợi tóc bên tai tôi lên vậy.

Một động tác kỳ quái.

Tôi né sang một bên.

Lương Trí sững sờ trong giây lát.

Ánh mắt anh ta trở nên ảm đạm, thu lại bàn tay đang ở trong không trung.

Siết thành nắm đấm, đặt ở bên người.

Giọng nói lạnh lùng: “Vương Chi Chi, em đừng có nghĩ nữa. Nơi này xa như vậy, Chiêm Đình Ngộ đi đến đâu mà tìm em chứ?”

Anh ta “hừ” một tiếng, cực kỳ xem thường: “Hơn nữa đây là nơi ở tư nhân của tôi, anh ta có thể xông vào hay sao? Nếu anh ta thật sự dám làm như vậy, thế thì đã coi như trắng trợn đối đầu với Lương thị rồi, tôi thấy anh ta còn chưa dám liều lĩnh như vậy đâu.”

10.

Tôi không thèm tin đâu.

Sau đó tôi và Lương Trí đều im lặng, không ai nói câu nào, giống như hai đứa bạn ở trường mầm non cãi nhau vậy, cứ cầm cự trong căng thẳng.

Có lẽ anh ta cũng nhàm chán, thế là sắp xếp một chồng đĩa ở trên kệ, hỏi tôi có muốn xem hay không.

“Không xem.”

Bộ phim đã rất lâu rồi, diễn viên Châu Nhuận Phát, Trương Quốc Vinh.

Tôi chống tay lên cằm, buồn ngủ lắm rồi, lại mơ mơ màng màng nghe thấy Lương Trí nói: “Em coi tôi như đang giận dữ chính mình đi. Nếu Chiêm Đình Ngộ không tìm thấy em, vậy chứng tỏ anh ta không xứng, em ở lại đây, có được không?”

Đáng tiếc lời nói của Lương Trí không thành sự thật.

Đến buổi tối, Chiêm Đình Nộ đã cùng nhóm trợ lý của anh ấy tìm tới đây rồi.

Tôi ở trước cửa sổ nhìn thấy anh ấy ở phía xa xa.

Sau đó đã kích động đến nhảy cẫng lên, cầm lấy cánh tay Lương Trí, gọi gọi: “Anh xem anh xem! Chồng của tôi tới rồi!”

Giọng nói ấy giống như công chúa nhìn thấy hoàng tử mang theo kiếm đến cứu cô ấy khỏi ác long, hơn nữa còn mang theo một chút kiêu ngạo tự hào.

Lương Trí ngẩn ngơ nhìn ngón tay của anh đang được tôi nắm lấy.

Hồi lâu, anh ta thấp giọng hỏi: “Em muốn đi sao?”

Tôi nhìn anh ta với vẻ kỳ quái.

Tôi không đi thì ở đây ăn dưa, buôn chuyện với anh ta sao?

“Anh mau mở cửa ra đi.” Tôi không kiên nhẫn nói.

Lương Trí thở dài một hơi, cầm chiếc điện thoại trên bàn lên, ấn vài chữ số.

Nói với nhân viên công tác ở một bên, giọng nói không mang theo chút biến động gì, như thể anh ta đang rất mệt mỏi: “Để Chiêm Đình Ngộ vào đi.”

Cuối cùng lại nhìn thấy Chiếm Đình Ngộ bằng xương bằng thịt, tôi lập tức bổ nhào tới, giống như một con bạch tuộc vậy, hai tay hai chân đều bám vào người anh ấy, ấm ức oán thán: “Sao giờ anh mới đến!”

Chiêm Đình Ngộ ho một tiếng, tai hơi đỏ lên, ngữ khí nghiêm túc: “Em còn nói! Sao lại ngốc như vậy? Bị lừa một lần là đủ rồi, vậy mà còn bị lừa hai lần!”

Tuy rằng ngoài mặt hung dữ, nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng: [May mà kịp thời tìm thấy Chi Chi, nếu không không biết tên khon kiep Lương Trí kia còn làm ra chuyện gì nữa!]

Vừa nghĩ như thế này, anh ấy vừa thả tôi xuống. Sau đó gần như lập tức xông tới trước mặt Lương Trí, hung tàn mà đấm anh ta một đấm.

“Lương Trí, có những việc anh bịt kín trong lòng không nói, vậy thì cả đời này đừng có nói, giữ lấy cho mọi người đều khó chịu!”

Lương Trí đến tránh cũng không thèm tránh, cứ đứng yên chịu đánh.

Thấy khóe miệng Lương Trí rướm máu, tôi bị dọa một phen, vội vàng qua đó ôm Chiêm Đình Ngộ lại.

“Được rồi được rồi. Chắc là ngài Lương suy nghĩ nông nổi nên đến trêu chọc em chút thôi. Anh cũng đừng quá nóng giận, chúng ta đi thôi.”

Chủ yêu là sau này nhà họ Chiêm và nhà họ Lương còn phải bàn chuyện làm ăn, không thể vì chuyện nhỏ mà xé rách mặt nhau ra được, như vậy không phải là đánh gãy đường tài lộc sao?

11.

Tôi sờ sờ cánh tay Chiêm Đình Ngộ, rồi lại vê vê ngón tay của anh ấy, khuyên can hết lời, cuối cùng cũng khiến sắc mặt anh ấy tốt lên một chút.

Anh ấy hung hăng nhìn Lương trí một cái, cầm lấy tay tôi, không nói hai lời mà liền muốn ra khỏi cửa lớn biệt thự.

Lúc này, đột nhiên Lương Trí ở phía sau gọi tên tôi.

“Vương Chi Chi.” Giọng nói của anh ta có hơi nhẹ.

Nhưng tôi vẫn nghe thấy, theo phản xạ mà quay đầu lại.

Anh ta mỉm cười, vệt máu trên miệng khiến cho khuôn mặt lạnh lẽo của anh ấy có chút sinh động: “Vương Chi Chi, nếu tối và Thành Vũ Mộng ở bên nhau, em sẽ cảm thấy vui vẻ sao?”

Đồ đi ên.

Tôi ngay lập tức trả lời: “Liên quan gì đến tôi.”

Nhưng thật ra, làm một người qua đường nhỏ bé, tôi hy vọng nam chính và nữ chính ở bên nhau.

Nó chứng tỏ câu chuyện không xảy ra thay đổi, thế giới mà tôi sống sẽ không có nguy cơ sụp đổ.

Dù gì, tôi cũng khá thích thế giới này.

Tôi nhìn Lương trí vẫn không nói chuyện, thế là vẫy vẫy tay với anh ta, bảo: “Không còn chuyện gì rồi chứ? Nếu anh thật sự kết hôn với Thành Vũ Mộng, đến lúc đó có thể mời bọn tôi đến uống rượu mừng, chúng tôi sẽ gửi tiền mừng cho anh.”

Không chiếm hời của anh đâu.

Lương Trí nở một nụ cười vô hồn. “Được, đến lúc đó nhất định thông báo với em.” 
 
Chương 4


Lương Trí nở một nụ cười vô hồn. “Được, đến lúc đó nhất định thông báo với em.”

…..

Ngoài bước nhạc đệm lúc đầu này ra, thì chuyển du lịch Châu Âu của tôi và Chiêm Đình Ngộ cũng coi như thuận lời.

Ngoài mặt anh ấy lạnh lùng ít nói, nhưng ngày nào anh ấy cũng bấm ngón tay tính toán xem Chi Chi thích ăn gì, Chi Chi muốn ngắm cảnh ở đâu.

Anh ấy còn viết cả những điều này vào sổ ghi chép của mình, lén lút giấu đi.

Nhưng anh ấy không biết, cuốn sổ bí mật của anh ấy đã sớm bị tôi xem rồi.

Làm một người vợ hiền huệ siêu cấp săn sóc ông xã, mỗi ngày tôi đều tự động nói mình thích ăn gì và thích làm gì với Chiêm Đình Ngộ.

Có lúc lười suy nghĩ, tôi bèn dứt khoát nói blah blah mấy nơi mà Chiêm Đình Ngộ nghĩ trong đầu ra.

Chiêm Đình Ngộ sẽ dịu dàng nhìn tôi: “Bà xã, chúng ta có thần giao cách cảm đó, đến cả nơi muốn đi cũng giống nhau.”

Ông xã ngốc nghếch, đó là siêu năng lực của bà xã anh đó!

12.

Sau khi đăng ký kết hôn với Chiêm Đình Ngộ ba tháng, chúng tôi nhận được tin tức của Lương Trí.

Đó là lần đầu tiên gặp mặt anh ta sau khi rời khỏi biệt thự.

Cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh ta.

Anh ta đính hôn với Thành Vũ Mộng.

Nam nữ chính trải qua trắc trở, cuối cùng cũng đến được với nhau.

Kết cục đoàn viên tuyệt đẹp.

Tôi và Chiêm Đình Ngộ cùng nhau đi tham gia buổi tiệc.

So với tiệc đính hôn cực hoành tráng được miêu tả trong nguyên tác, ở hiện thực lại trông có hơi bình thường.

Phòng tiệc hơn một trăm ghế ngồi, người được mời toàn là những tinh anh trong vòng tròn thương nghiệp.

Nửa đầu tiệc không hề nhìn thấy Lương Trí và Thành Vũ Mộng đâu, chỉ có người phụ trách của Lương thị và Thành thị. Họ ở trên sân khấu đối diện với màn hình máy chiếu, giới thiệu kế hoạch hợp tác giữa hai bên, cùng với việc tung ra sản phẩm tiếp theo.

Giống y như một buổi họp báo công bố sản phẩm, chỉ thay đổi mỗi hình thức thôi vậy.

Tôi ngáp một cái, cảm thấy muốn ngủ mà tựa vào vai Chiêm Đình Ngộ. “Cái tên Lương trí này quá hà tiện rồi đó, đến cả lễ đính hôn cũng nghĩ cách để kiếm tiền, thật đáng sợ.”

“Aiyo, chuyện này là cô không hiểu rồi, liên hôn thương nghiệp mà, làm gì có chân tình gì đâu, đều là để làm ăn hết!” Người phụ nữ trung niên mặc áo lông chồn ngồi bên cạnh nhìn tôi một cái mà nói.

Tôi ngửi thấy mùi hóng hớt, nháy mắt đã tỉnh táo rất nhiều, thế là bèn ngồi thẳng dậy.

Nhìn một cái liền biết người phụ nữ trung niên là một cao thủ thông tin. Bà ấy lấy gương trong túi ra, vừa trang điểm lại vừa giảng bài cho tôi.

“Baby à, loại hôn nhân này gọi là hôn nhân không khai (open marriage), vợ chồng không can thiệp vào chuyện của nhau, sau khi kết hôn cũng mạnh ai người nấy chơi. Còn vì sao như vậy mà còn phải kết hôn? Đó đương nhiên là vì để công ty và ban cổ đông được đẹp mặt rồi, mọi người đều cùng nhau kiếm tiền mà.”

Thế giới quan của tôi bị chấn động rồi.

Đây là nam nữ chính của tôi đó.

Tôi lẩy ba lẩy bẩy nói: “Không… Không thể nào đâu.”

“Xì, có gì mà không thể nào.” Người phụ nữ vểnh ngón tay cái lên, chỉ chỉ về một hướng, “Cô xem, người nghệ sĩ mặc tây trang đeo giày da bên đó chính là tình nhân nhỏ của Thành Vũ Mộng đó.”

“Lương Trí á, người ta đều đồn rằng anh ta không thích phụ nữ.”

Tôi hắt xì một cái cực to.

Cái gì với cái gì chứ.

Sau khi tiệc đính hôn kết thúc, tôi và Chiêm Đình Ngộ nắm tay, từ từ tản bộ về nhà.

Tôi lẩm bẩm nói với Chiêm Đình Ngộ: “Chồng à, em thấy chúng ta thật hạnh phúc.”

Chiêm Đình Ngộ xoa xoa đầu tôi, nở một nụ cười.

Dường như mỗi cặp vợ chồng đề sẽ có những bí mật riêng, đến cả trong lòng Chiêm Đình Ngộ cũng có một chuyện, từ trước đến giờ chưa từng nói với tôi.

Liên quan đến việc làm sao mà anh ấy quen biết tôi.

Nhưng tôi đã sớm biết rồi.

Không có gì to tát cả, tôi cũng rất cảm kích vì anh ấy đã gặp được tôi.

………….

Lương Trí.

1.

Trước khi tôi tiếp quản Lương thị, Lương thị vẫn chưa lớn mạnh như bây giờ.

Khi còn nhỏ, rõ ràng bạn bè bên cạnh tôi không hề ít.

Nhưng tôi luôn cảm thấy, mình và Chi Chi thân thiết với nhau nhất.

Dường như tôi cảm thấy, từ rất lâu rất lâu trước đây, chúng tôi đã quen biết rồi.

Khi chúng tôi còn là những đứa trẻ chưa đi học.

Cô ấy làm trò nhảy nhót, tùy tiện cẩu thả, là người đứng vị trí trung tâm trong nhóm bạn chúng tôi.

Chúng tôi đóng vai như trong phim truyền hình, cô ấy được bầu cử làm hoàng đế.

“Lương Trí đẹp nhất, vậy làm hoàng hậu là được nè!”

Thế là tôi ngượng ngùng dè dặt mà nắm tay cô ấy, mỉm cười nhìn cô ấy.

Nhưng dường như Chi Chi rất ít khi chú ý đến tôi.

Còn thừa một đứa trẻ đóng vai p.hản t.ặc, muốn lật đồ sự cai trị của hoàng đế.

Tôi bèn lấy thanh kiếm gỗ mà ba mua từ nước ngoài về, diễn y như thật mà bảo vệ Chi Chi ở phía sau mình.

Những người khác cười lớn: “Hoàng hậu cứu giá hoàng thượng rồi!”

Chi Chi hất tay tôi ra, bĩu môi.

Chính là bắt đầu từ lúc đó, tôi đã phát hiện mình có thể nghe thấy tiếng lòng của cô ấy.

[Mình không thèm cái tên này bảo vệ mình đâu.]

2.

Tôi là con một trong nhà, sau khi nhập học đã bắt đầu tiếp nhận sự giáo dục đặc biệt.

Đến cả cuối tuần cũng không có thời gian rảnh rỗi, những người bạn chơi cùng khi còn nhỏ càng ngày càng xa tôi.

Khi có thời gian rảnh giữa các buổi học, tôi sẽ lén lút chạy đi nhìn Chi Chi.

Cô ấy vẫn được hoan nghênh như trước, xung quanh có rất nhiều bạn bè, mỗi ngày đều nói nói cười cười.

Trong lòng của cô ấy, đã dần dần không còn hình bóng của tôi nữa rồi.

Sau khi thành niên, tôi chính thức trở thành người quản lý Lương thị.

Cô một khoảng thời gian, tôi cực kỳ đắm chìm trong công việc.

Thu mua công ty, tăng giá cổ phiếu, phát hành thêm cổ phiếu, niêm yết ở nước ngoài, Lương thị nằm trong tay tôi đã đạt đến quy mô chưa từng có ở trước đây.

Tôi cảm thấy, dường như chỉ cần mình đủ lớn mạnh, Chi Chi sẽ có thể nhìn vào tôi nhiều hơn.

Sau này kỷ niệm trường cấp ba, rất nhiều người trở về trường cũ.

Cô ấy cũng quay về rồi.

Tôi căng thẳng tiến lên phía trước chào hỏi.

Nhìn thấy tôi, cô ấy lại nói: “Ơ, Thành Vũ Mộng không đi cùng với cậu sao?”

Thành Vũ Mộng.

Cô ấy vẫn luôn trói buộc tôi và Thành Vũ Mộng lại với nhau.
 
Chương 5


Lương Trí.

3.

Sau này tôi mơ một giấc mộng.

Trong mơ, tôi và Vương Chi Chi kết hôn rồi.

Đó giống như là kiếp trước của tôi và cô ấy vậy.

Hoặc có thể là một cuộc đời khác của chúng tôi. (thế giới song song)

Nhưng cô ấy không hề sống vui vẻ.

Trong mộng, tính cách của tôi không như hiện tại.

Tôi không phải người cuồng công việc, cũng không hề lạnh lùng. Tôi là một người bạn trai rất dịu dàng, săn sóc.

Tôi không đọc được tiếng lòng của Vương Chi Chi, nhưng tôi dốc toàn bộ sức lực để dò đoán suy nghĩ của cô ấy.

Từng cử chỉ của cô ấy, cô ấy thích gì ghét gì.

Ban đầu, Chi Chi không bằng lòng ở bên tôi.

Cô ấy luôn nói những lời kỳ lạ:

“Anh là nam chính, tôi là người qua đường, tôi không thể thay đổi hướng đi của thế giới.”

Nhưng tôi an ủi cô ấy: “Em đừng nghĩ đến những thứ kỳ dị lạ lùng ấy nữa, trong cuộc đời của anh, em chính là nữ chính của anh.”

Đại khái là sau những nỗ lực, cuối cùng tôi cũng có thành quả.

Cuối cùng Chi Chi cũng đồng ý ở bên tôi.

Cô ấy bổ nhào vào lòng tôi, dùng sức vo nặn hai má của tôi: “Cái tên ngốc này, coi như em bại dưới tay anh, anh đừng có mà hối hận đó!”

Sao tôi có thể hối hận chứ.

Tôi đã có được thứ trân quý nhất thế giới này.

Nhưng mà Chi Chi sau khi kết hôn không còn vô lo vô nghĩ như trước nữa.

Tôi không còn dành phần lớn thời gian vào trong công ty, tôi chăm sóc gia đình, bầu bạn với vợ mình.

Công việc đã không còn là tất cả trong cuộc sống của tôi.

Mặc dù thành tích thương nghiệp của Lương thị không quá tệ, nhưng chỉ có thể nói là một trong những công ty đứng đầu trong ngành.

Thế giới đó, chỉ có một tập đoàn là gần như kiểm soát toàn bộ thị trường trong tay.

Là Chiêm thị của Chiêm Đình Ngộ.

Chi Chi vẫn luôn lo lắng bất an: “Không nên là như vậy, thế lực của hai người các anh nên tương đương nhau, có đôi khi anh còn đàn áp được anh ấy.”

Tôi nhéo nhéo mũi cô ấy: “Có phải em chê chồng mình kiếm ít tiền không.”

Cô ấy lắc lắc đầu: “Không có đâu.”

Sau đó một lúc, cô ấy lại tựa vào lòng tôi, giọng nói “ù ù”: “Là em cảm thấy, em làm liên lụy đến anh.”

Nếu Chi Chi chỉ thỉnh thoảng ủ rũ, vậy cuộc sống của chúng tôi cũng không hẳn là gặp cản trở gì.

Thẳng đến khi sau này một chuyện xảy ra, khiến cho cảm xúc của cô ấy triệt để sụp đổ.

Chuyến bay đến Mỹ của Thành Mộng Vũ gặp nạn rồi.

Chuyện xảy ra rất đột ngột.

Thông báo chính thức được đưa ra, nói vị hôn phu của Thành Vũ Mộng là một nhà nghệ thuật tiên phong, đang tổ chức cuộc triển lãm ở Bắc Mỹ trong vài ngày qua.

Anh ta cũng là một danh môn vọng tộc, chỉ là gia đình đã di cư sang nước ngoài rồi.

Bởi vì muốn bàn bạc việc hôn nhân, cho nên bên nhà đã bao một máy bay tư nhân, cùng bay sang Mỹ để bàn về thủ tục đính hôn.

Ai ngờ lại gặp phải tình huống thời tiết cực đoan, máy bay rơi trên đường đi, toàn bộ bảy, tám người trên máy bay đều gặp nạn.

Chuyện này gây chấn động giới thương nghiệp, rất nhiều bạn bè đều gửi lời chia buồn, tưởng niệm trên mạng xã hội.

Tôi và Thành Vũ Mộng cũng coi như bạn học, thời đi học cũng qua lại nhưng không thân.

Vậy nên tuy thấy buồn và thương tiếc, nhưng tôi cũng không hề quá bi thương.

Nhưng trạng thái của Chi Chi lại khiến tôi kinh ngạc.

Sau khi nghe thấy cả nhà Thành Vũ Mộng gặp nạn, đầu tiên cô ấy không thể tin nổi, cứ ngây người ngẩn ngơ tại chỗ.

Sau đó cứ như bừng tỉnh, cô ấy túm lấy cánh tay tôi, dùng sức lay lay tôi: “Sao có thể? Sao có thể chứ Lương Trí?”

Tôi cho rằng chỉ vì cô ấy kinh ngạc bởi người bên cạnh đã mất, cho nên an ủi mà hôn lên má cô ấy: “Chi Chi ngoan, chuyện sinh tử này không thể theo ý muốn được.”

Nhưng cô ấy lại bật khóc thành tiếng.

“Đều tại em, em là biến số duy nhất. Nếu không phải em thay đổi tình tiết, có lẽ Thành Vũ Mộng đã không c.hết, cô ấy nên sống đến cuối cùng.”

Tôi dần dần hiểu ra một chuyện.

Trong quan niệm của Chi Chi, cô ấy là một người đến từ thế giới khác.

Nếu không phải cô ấy tiến vào thế giới này, tôi sẽ yêu đương với Thành Vũ Mộng, sau đó kết hôn.

Thành tựu và sự nghiệp của tôi sẽ vượt xa hiện tại, thậm chí trở thành truyền thuyết hiếm thấy của giới thương nghiệp.

Mà Thành Vũ Mộng, đương nhiên cũng không phải ch.ết.

4.

Chi Chi trở nên u ám, trầm lặng.

Tôi đã đưa cô ấy đi khám, đáp án nhận được đều là áp lực quá lớn, ảnh hưởng đến tâm tình.

Cho dù tôi không ngừng bảo đảm rằng cuộc sống hiện tại là cuộc sống đẹp đẽ nhất trong tưởng của tôi, nhưng cô ấy vẫn không thể vui vẻ lên được.

Sau này tôi tiễn cô ấy ra nước ngoài, đi đến gặp một chuyên gia chăm sóc trị liệu tinh thần hàng đầu.

Trong mơ là cảnh tôi và cô ấy tạm biệt ở sân bay, cô ấy vẫy tay với tôi: “Lương Trí, nếu có kiếp sau, em hy vọng hai chúng ta đều có thể vui vẻ.”

Tôi mở miệng, nhưng không nói được một câu nào.

Một giấc mộng dài, lại giống như là tôi đã được sống lại một đời.

Mở mắt ra, cô ấy đã sắp kết hôn với Chiêm Đình Ngộ rồi.

Lần này, tôi còn chưa đối xử thật tốt với cô ấy, cô ấy đã trở thành vợ của người khác rồi.

Đêm khuya, tôi yên lặng ngồi một mình tại phòng sách cả một đêm.

Tôi không biết bản thân nên làm thế nào, tìm cô ấy về, hay là cứ vậy mà buông bỏ.

Có lẽ mất đi cô ấy, tôi sẽ mất đi hạnh phúc duy nhất của mình rồi.

Nhưng tôi càng sợ cô ấy buồn bã.

Thế là tôi dùng chút thủ đoạn, đưa cô ấy đến biệt thự của mình.

Đây coi như là lần thứ hai tôi b.ắt c.óc Chi Chi rồi.

Nghĩ lại cũng cảm thấy chính mình bỉ ổi.

Thế nhưng, tôi vẫn ôm niềm hy vọng cuối cùng.

Có lẽ cô ấy không thích Chiêm Đình Ngộ.

Có lẽ cô ấy chỉ vì liên hôn thương nghiệp.

Có lẽ, cô ấy đã muốn sớm hủy hôn ước rồi.

Nhìn cô ấy, tôi cẩn thận dè dặt lên tiếng: “Đừng kết hôn với Chiêm Đình Ngộ nữa, hãy giải trừ hôn ước đi.”

Nhưng không hề nói ra rằng: “Tôi thích em, ở bên cạnh tôi, có được không?”

Một câu không đầu không đuôi, thảo nào Chi Chi lại mắng tôi bị đ.iên ở trong lòng.

Ngày hôm đó, tôi rất ghét khả năng đọc tâm của mình.

Bởi vì tôi phát hiện ra rõ ràng, hóa ra mình thật sự không hề chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim cô ấy.

Cô ấy thường nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến tên của Chiêm Đình Ngộ.

Nghĩ hiện tại đã mấy giờ rồi, có phải đã lỡ hẹn với Chiêm ĐÌnh Ngộ hay không.

Nghĩ có phải là Chiêm Đình Ngộ rất gấp gáp, liệu anh ta có tìm thấy cô ấy được không.

Cô ấy rất tỉ mỉ và nhiệt tình mà nghĩ đến tuần trăng mật của hai người họ, những phong cảnh nổi tiếng và cổ kính ở Châu Âu.

Chỉ là lần này, người ở bên cạnh cô ấy, không phải là tôi nữa rồi.

Thật là ghen tị.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được loại cảm xúc sâu sắc đến vậy.

Giống như có người cầm trái tim tôi lên mà bóp mạnh từng nhát từng nhát một.

Cảm giác chua xót, thật đau đớn.

Tôi đố kỵ Chiêm Đình Ngộ có thể ở bên cạnh cô ấy, đố kỵ anh ta có cô ấy trong tương lai.

Đố kỵ sự may mắn này, không thuộc về tôi nữa rồi.

5.

Nhưng mà so với việc mình vui vẻ, tôi càng hy vọng Chi Chi có thể vui hơn.

Vì thế tôi hỏi cô ấy: “Vương Chi Chi, nếu tối và Thành Vũ Mộng ở bên nhau, em sẽ cảm thấy vui vẻ sao?”

Cô ấy nói: “Liên quan gì đến tôi.”

Nhưng tôi lại nghe thấy suy nghĩ của cô ấy: “Anh và Thành Vũ Mộng xứng đôi lắm đó.”

Đời trước, tôi và Chi Chi làm tổ trên chiếc ghế sofa, cùng nhau xem bộ phim cũ.

Cô ấy xem đến sắp ngủ gật rồi.

Nhưng sẽ thỉnh thoảng gượng dậy tinh thần nói chuyện với tôi: “Lương Trí, anh tin câu nói này không?”

“Hửm, câu nào?”

“Câu thoại đó, câu mà Châu Nhuận Phát vừa độc ấy.”

“Thật ra yêu một người không nhất thiết phải bên cạnh cô ấy cả đời. Tôi thích hoa, chẳng lẽ anh hái xuống cho tôi ngửi? Tôi thích gió, chẳng lẽ anh bảo gió dừng lại? Tôi thích mây, chẳng lẽ anh bảo mấy bao lấy tôi? Tôi thích biển, chẳng lẽ tôi nhảy xuống biển sao?”

Ừm.

Anh tin. (Lời Lương Trí nói với Chi Chi)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom