Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 80


Chương 80

“Dì Trần, dì đang nói cái gì vậy? Cô Ôn tự nguyện đan đồ cho Dận Dận, đó là tâm ý của cô ấy, ai cho phép dì nói cô ấy như vậy?”

Không ngờ sau khi nghe người giúp việc nói xong, Cố Hạ lại lập tức mở miệng quở trách dì Trần.

Cố Hạ đang quỳ trên mặt đất ôm chân Hoắc Tư Tước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nước mắt còn chưa khô nhìn về phía người giúp việc bắt đầu nghiêm khắc quát lớn.

Tình hình này nhìn giống như đang bảo vệ Ôn Hủ Hủ.

Bảo vệ cô?

Ôn Hủ Hủ cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm người phụ nữ đang làm bộ làm tịch này chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Nhưng mà, tên đàn ông chó đó rất thoải mái, hắn nhìn thấy Cố Hạ quỳ bên chân thì lửa giận lúc nãy cũng tiêu tán.

“Loại phụ nữ này cô không cần cầu xin cho cô ta. Nếu cô muốn đối xử tốt với con trai tôi thì còn có rất nhiều chuyện khác có thể làm lắm.”

Trong nháy mắt Cố Hạ mừng như điên vội vàng ngẩng đầu lên: “Tư Tước, anh nói là thật sao? Vậy anh… tha thứ cho em phải không?”

Cố Hạ kích động bậtt khóc nhìn Hoắc tư Tước, trong lòng thầm nghĩ cô ta đã thắng.

Ôn Hủ Hủ cả người tức đến phát run!

Phẫn nộ, thất vọng và bi thương ùn ùn kéo đến trong lòng. Cô chưa từng nghĩ tới, một khi người đàn ông này mắt mù sẽ thành ra như vậy, chẳng lẽ Hoắc Tư Tước không nhìn thấy tất cả đều là Cố Hạ đang đóng kịch sao?

Hay là Hoắc Tư Tước căn bản không quan tâm?

Cố Hạ là người phụ nữ mà Hoắc Tư Tước yêu nhất cho nên bất kể cô ta làm gì hay phạm phải sai lầm gì, hắn đều có thể tha thứ, coi như chưa từng xảy ra. Giống như năm đó lúc Ôn Hủ Hủ mang thai tám tháng, Hoắc Tư tước cũng không để ý sống chết của mẹ con cô, giẫm lên xương cốt của bọn họ để hoàn thành mối lương duyên của hắn với Cố Hạ!

Ôn Hủ Hủ dùng sức ôm lấy thân thể nhỏ của Mặc Bảo, nhắm chặt đôi mắt đỏ hoe ướt đẫm của mình.

“Dì?”

Mặc Bảo được mẹ ôm trong lòng, cậu bé cảm nhận rõ tâm trạng Ôn Hủ Hủ lúc này. Cũng vươn bàn tay nhỏ bé ra dùng sức ôm lấy mẹ.

Cuối cùng Mặc Bảo cũng hiểu ra lý do mẹ bị người khác bắt nạt. Với người cha không có mắt này Mặc Bảo không có chút đồng tình nào. Lúc trước mẹ cậu bỏ ba cậu đi là đúng, Mặc Bảo cảm thấy mình may mắn khi mấy năm nay đi theo bên cạnh mẹ.

“Dì, dì đừng buồn.”

“Ừm, dì không buồn, Dận Dận, con yên tâm, dì tuyệt đối sẽ không để con bị tổn thương, cho dù liều mạng dì cũng sẽ bảo vệ con chu toàn, con nghe rõ chưa?”

Ôn Hủ Hủ nhìn khuôn mặt non nớt của cậu con trai đang được cô ôm trong lòng, nhọ nhẹ an ủi.

Mặc Bảo không lên tiếng, nhưng Hoắc Tư Tước đã cảm giác được có điểm không đúng, hắn dùng ánh mắt sắt lạnh quét qua : “Ôn Hủ Hủ, cô muốn làm gì?”

Ôn Hủ Hủ tuy đau lòng nhưng cũng rất bình tĩnh đáp: “Tôi muốn làm gì, Hoắc tổng không biết sao? Ngay cả an toàn tính mạng của con trai mình anh cũng mặc kệ, vậy cũng đừng trách tôi độc ác. Từ giờ trở đi, mục tiêu duy nhất của Ôn Hủ Hủ trong cuộc đời này, chính là làm cho anh mất đi tư cách làm ba của Dận Dận!”
 
Chương 81


Chương 81

“Chỉ dựa vào cô?”

“Đúng, chỉ dựa vào mình tôi, anh nên nhớ tôi đã có thể từ trong mộ bò ra, vậy tôi sẽ không ngại làm chút chuyện điên cuồng. Đừng quên, con thỏ có hiền đến đâu khi bị dồn vào chân tường còn quay ra cắn người đấy. Hoắc Tư Tước anh tự mình suy nghĩ cho kỹ đi.”

Mấy chữ cuối cùng cô gằng từng chữ nói với hắn, thật sự rất đáng sợ.

Hoắc Tư Tước từ bên này nhìn sang phát hiện trong đôi mắt đỏ như máu của người phụ nữ kia có một luồng sát kh, nếu như lúc này cho cô một thanh đao cô sẽ lập tức cầm nó tàn sát hết thảy những người cản đường cô!

Cô điên thật rồi!!

Hoắc Tư Tước nuốt nước miếng: “Cô có bệnh đúng không?”

“Tôi không cần biết tôi có bệnh hay là không? Nhưng nếu lần sau lại để cho tôi nhìn thấy trên người Dận Dận có một vết xước nhỏ tôi sẽ không để cho anh yên đâu!”

Ôn Hủ Hủ nói xong, bỗng nhiên kéo dì Trần đứng bên cạnh cô, giơ tay hung hăng đâm vào cổ dì ta!

Thoáng chốc cả phòng ăn chỉ còn nghe thấy tiếng hét của dì Trần. Dì trần thậm chí không kịp phản ứng lại, dì ta chỉ kịp ôm cổ ngã xuống đất, còn những người trong phòng ăn thì trợn mắt há hốc mồm không tin vào mắt mình!

Cô đã làm gì?

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Tất cả mọi người đều mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra. Mãi đến khi dì Trần ngừng co giật nằm trên mặt đất. Lúc này mọi người nhìn kỹ mới phát hiện trên cổ dì Trần có một chiếc kim dài bằng bạc.

Chúa ơi!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người kinh hãi, nhất là Cố Hạ bị dọa sợ tới mức nói không nên lời.

“Ôn Hủ Hủ, rốt cuộc cô đang làm gì? Cô điên rồi sao? Cô dám giết người ở đây? Có phải đầu óc cô có vấn đề không? Hả?!!”

Hoắc Tư Tước tỉnh táo lại, hắn nhìn chằm chằm phía người giúp việc ngã trên mặt đất không có động tĩnh gì rống lên một tiếng đầy giận giữ, cả người đều muốn nổ tung!

“Ôn Hủ Hủ, cô điên rồi, cô thật sự điên rồi!”

“Ôn Hủ Hủ biết cô đang làm gì không? Đây là con người!! Không phải động vật, mà cô tùy tiện giết dì Trần như vậy, não cô bị úng nước sao? Từ khi nào mà cô trở nên tàn nhẫn và độc ác như vậy?”

Hoắc Tư Tước lần đầu tiên có loại cảm giác tức giận đến mức đầu óc đều bị tê liệt.

Nhưng người phụ nữ này lại không có chút gì là hoảng sợ. Bị Hoắc Tư Tước rống lên nhưng Ôn Hủ Hủ vẫn chỉ là nhìn chằm chằm hắn lạnh lùng cười: “Làm sao vậy? Sợ? Sợ thì anh nhớ kỹ cho tôi, Hoắc Tư Tước anh tốt nhất không nên khiêu chiến với tôi!”

Ôn Hủ Hủ lúc này giống như nữ ác quỷ, nói từng chữ một rồi xoay người rời đi.

Hoắc Tư Tước: “……”

Mặc Bảo: “……”

Cố Hạ: “……”

Trong tòa biệt thự lớn, Ôn Hủ Hủ cứ như vậy mà rời đi, thậm chí không một ai nghĩ tới việc cản cô lại. Mãi đến khi Ôn Hủ Hủ bước ra khỏi cổng, bóng dáng cô sắp biến mất thì Cố Hạ mới như trong mộng bừng tỉnh mà phản ứng lại.
 
Chương 82


Chương 82

“Ngăn cô ta! Mau ngăn cô ta! Cô ta giết người, sao có thể thả cô ta đi như vậy? Nhanh! Mấy người mau bắt cô ta lại đây!”

Cố Hạ lớn tiếng hét, tiếng hét chói tai của cô ta đã lột tr@n lớp ngụy trang bộ mặt hiền lương thục đức mà cô ta cố gắng xây dựng trước mặt Hoắc Tư Tước. Ánh mắt oán độc mà dữ tợn kia, hận không thể ngay lập tức bắt Ôn Hủ Hủ lại sau đó xé nát cô thành mảnh nhỏ.

Đáng tiếc, nguyện vọng này của Cố Hạ đã thất bại.

Bởi vì, Ôn Hủ Hủ vừa mới đi ra bên ngoài thì trong phòng ăn dì Trần cũng kêu lên tiếng “Ùng ục” , dĩ nhiên sau một hồi liền thấy ngực ngựccuar dì Trần phập phầm lên xuống như người bình thường!

“Khụ khụ khụ…… cô Cố, tôi không sao….. không sao”

“……”

Trong phòng ăn, mọi người lại một lần nữa hóa đá……

——

Khu phố cổ, phòng trọ cho thuê.

Gần bốn giờ chiều Hoắc Dận nhận được điện thoại của Mặc Bảo gọi tới. Lúc đó, cậu đang cùng em gái Nhược Nhược ở trong phòng khách xem anime, tuy rằng cậu không thích cho lắm nhưng mẹ nói cậu phải chăm sóc em gái nên cậu đành phải ở bên cô em gái bất đắc dĩ này.

Điện thoại gọi tới, Hoắc Dận đi qua nhấc máy lên.

“A lô?”

“Hoắc Dận, mẹ đã về chưa?” Câu đầu tiên Mặc Bảo nói sau khi nghe điện thoại, chính là câu này.

“Mẹ?”

Hoắc Dận liếc nhìn xung quanh ngôi nhà chỉ có hai anh em, nhíu mày: “Không có, sao vậy?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Bảo nhất thời càng thêm âm trầm.

Mẹ rời vịnh Thiên Thủy lâu như vậy còn chưa về đến nhà. Xem ra, người mẹ ngốc nghếch này nhất định lại lén lút trốn đến nơi nào đó để khóc. Trước kia lúc ở nước ngoài, nếu ở bên ngoài chịu ủy khuất, Ôn Hủ Hủ sợ hai đứa nhỏ lo lắng nên lén lút chạy đến một chỗ nào đó chờ tâm tình bình tĩnh sau đó mới về nhà.

Mặc Bảo hận không thể lập tức bay về nhà, đi tìm người mẹ ngốc nghếch này!

“Hoắc Dận, chúng ta đổi lại đi?”

Hoắc Dận nghe vậy, lắp bắp kinh hãi, “Đổi lại? bây giờ? không phải nói… ngày mai đổi lại sao?”

Trải qua buổi trưa, Hoắc Dận đã có chút quyến luyến nơi này, muốn ở bên cạnh mẹ nhiều hơn, cậu không muốn trở lại căn biệt thự rộng lớn nhưng lạnh như băng kia.

Thế nhưng sau khi nghe Hoắc Dận hỏi, Mặc Bảo ở đầu dây bên kia điện thoại đột nhiên nổi giận: “Không, tôi không thể ở lại đây lâu hơn được nữa, Hoắc Dận, cái nơi quỷ quái này của cậu, tôi không thể ở lại dù chỉ một khắc nào nữa!”

“Tại sao?”

“Hoắc Dận, tôi hỏi cậu, người phụ nữ tên Cố Hạ kia rốt cuộc là ai? Vì sao diễn xuất của cô ta vụng về như vậy, ba còn coi như không nhìn thấy?”

“……”
 
Chương 83


Chương 83

Một hồi lâu, trên mặt Hoắc Dận cũng lộ ra vẻ chán ghét, mới lạnh giọng nói: “Cô ta là người phụ nữ của ba.”

Khuôn mặt nhỏ của Mặc Bảo nhất thời càng khó coi: “Cho nên……về sau cô ta rất có thể trở thành mẹ kế của cậu?!”

Hoắc Dận lắc đầu: “Tôi không biết, có lẽ vậy, nhưng mà, tôi không thích cô ta, tôi cũng không muốn cô ta làm mẹ kế của tôi.”

Hoắc Dận tỏ rõ thái độ.

Mặc Bảo nghe được, tâm tình cuối cùng cũng hòa hoãn một chút.

“Hoắc Dận, cậu nên có thái độ như vậy ngay từ đầu. Thân làm anh trai cậu, tôi rất hài lòng. Cậu biết không? Lúc đầu sau khi tôi biết thân phận của chúng ta, tôi còn muốn chúng ta cùng nhau tác hợp lại cho ba và mẹ, nhưng những gì tôi nhìn thấy hôm nay tôi thật sự rất tức giận. Ba làm tôi thất vọng quá, cũng làm tôi đau lòng quá, tôi chưa từng thấy người đàn ông nào cặn bã như ông ấy!”

Câu cuối cùng của Mặc Bảo suýt chút nữa đã hét lên. Với tư cách là một người con trai, Mặc Bảo đã không khách khí mà dùng tới hai chữ “cặn bã” cho Hoắc Tư Tước.

Có thể thấy được, sự việc diễn ra vào trưa hôm nay Mặc Bảo đã có thành kiến với Hoắc Tư Tước!

Hoắc Dận không nói gì nữa mà chỉ im lặng.

Người phụ nữ Cố Hạ kia, Hoắc Dận biết cô ta thích diễn trò trước mặt cậu, trước mặt cậu và Hoắc Tư Tước hoàn toàn là hai bộ mặt khác nhau. Thế nhưng, Hoắc Dận lười nhiều chuyện, không nói với Hoắc Tư Tước.

Về phần Hoắc Tư Tước, tính tình của hắn rất nóng nảy.

Lúc ở trên thuyền, Hoắc Dận không phải chưa từng thấy qua thái độ của ba cậu đối với Ôn Hủ Hủ, thật sự rất tệ!

Vì thế Hoắc Dận đồng ý hai người sẽ ngay lập tức đổi lại thân phận cho nhau. Cúp điện thoại, Hoắc Dận dựa theo lời Mặc Bảo nói, sau khi dụ Nhược Nhược đi xuống mua đồ ăn ngon cho cô bé rồi nhanh chóng rời khỏi phòng trọ, sau đó gọi một chiếc xe đi đến vịnh Thiển Thủy.

Vài phút sau, trong biệt thự vịnh Thiển Thủy, Hoắc Dận lặng lẽ lẻn vào phòng của mình, hai anh em sinh đôi cuối cùng cũng gặp được nhau.

“Thì ra chúng ta rất giống nhau!”

Đây là tiếng cảm thán đầu tiên của Mặc Bảo sau khi nhìn thấy đối phương.

Hoắc Dận cũng cảm thấy như vậy, có điều cậu còn chưa kịp nói gì, thì người anh trai trời sinh vốn nhiệt tình này đã giang hai tay nhỏ ra ôm lấy cậu và lòng.

Hoắc Dận: “……”

Đây là một loại cảm giác rất kỳ lạ, Hoắc Dận cảm thấy trong lồ ng ngực sinh ra một cảm giác ấm áp.

“Được rồi, tôi phải đi rồi. Chắc hẳn mẹ đã về nhà nên tôi phải mau chóng trở về.” Ôm một hồi, Mặc Bảo lo lắng khi hai cậu bé cùng ở chỗ này nếu bị người phát hiện sẽ không hay nên định rời đi.

Hoắc Dận nghe được, tâm tình có chút hụt hẫng: “Vậy… khi nào chúng ta còn có thể gặp nhau? Và… mẹ lại sẽ đến đây không?”

Hoắc Dận nghe được Mặc Bảo kể lại chuyện hôm nay nghiêm trọng như vậy, cậu lo lắng sau này mẹ sẽ không tới nữa.

Thế nhưng Mặc Bảo lại vỗ vỗ bờ vai cậu: “Sẽ không đâu, mẹ vô cùng vô cùng yêu cậu, mẹ sẽ không bỏ mặc cậu, mẹ nhất định sẽ đến thăm cậu. Cậu chỉ cần nhớ kỹ, lúc mẹ đến đừng để mẹ bị ba ức hiếp nữa là được rồi, biết chưa?”

Hoắc Dận lập tức gật đầu: “Sẽ không đâu!”
 
Chương 84


Chương 84

Thế là hai anh em chia tay.

Vừa tách ra, Hoắc Tư Tước dưới lầu liền đi lên, trước đây không lâu sau khi Ôn Hủ Hủ chết tiệt kia đi, con trai cũng nổi giận với hắn. Đây là lần đầu tiên Hoắc Dận dám chỉ vào hắn nói, chán ghét hắn, không bao giờ muốn nhìn thấy hắn nữa!

Sau đó Hoắc Dận liền chạy lên lầu trốn.

Hoắc Tư Tước nhíu mày, sau khi đi lên, trầm ngâm một hồi mới ở bên ngoài gõ cửa: “Dận Dận, là ba, mở cửa cho ba vào nói chuyện với con.”

Hoắc Dận ở rong phòng nghe được, lập tức ôm gối chạy lên giường ngủ.

Cậu không muốn để ý đến ba cho dù chỉ là một chút cũng không muốn. Nếu như những lời Mặc Bảo nói là thật, vậy ba cậu thật sự rất quá đáng, ba làm sao có thể vì một người phụ nữ xa lạ mà đi ức hiếp mẹ cơ chứ?

Hoắc Dận vùi cái đầu nhỏ của mình vào trong gối.

“Dận Dận?”

“Con ngủ rồi!”

Giọng trẻ con lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn từ trong phòng vọng ra, Hoắc Tư Tước ở bên ngoài khóe mắt giật giật.

Thằng nhóc này từ khi nào có lá gan trở nên lớn như vậy, dám không để ý tới hắn!

Hoắc Tư Tước tức giận, không cần hỏi ý kiến con trai nữa, hắn trực tiếp dùng vân tay của mình mở khóa ra.

“Dận Dận?”

“Ba, có phải ba vẫn luôn thích như vậy hay không? Không hỏi ý kiến người khác, ba muốn như thế nào thì như thế đó? Ba có biết ba như vậy rất làm cho người khác thấy chán ghét hay không?”

Ai cũng không ngờ, Hoắc Tư tước vừa mới mở cửa ra thì bên trong có một giọng nói trẻ con đang vô cùng phẫn nộ rống lên với hắn.

Hoắc Tư Tước giật mình sửng sốt.

Chắc hắn cũng không thể nào ngờ được cậu con trai của hắn có thể nổi giận với mình như vậy.

“Xin lỗi, là lỗi của ba, cũng vì lo lắng cho con nên mới tự ý đi vào. Dận Dận, ba cảm thấy chúng ta cần nói chuyện với nhau về chuyện dì Cố của con.”

“Dì Cố?”

Hoắc Dận nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm căm hận: “Ba còn muốn nói gì nữa?”

Hoắc Tư Tước cố nén cơn giận: “Ba biết hôm nay con có ý kiến rất lớn với ba, con cho rằng ba đối với dì… dì bác sĩ kia không công bằng. Nhưng mà, ba cần nói cho con biết, dì ấy là người xa lạ, mà dì Cố của con, lại là người sau này sống cùng chúng ta. Cho nên, ba nhất định sẽ đứng về phía dì ấy, con hiểu không?”

“Tại sao?”

“Bởi vì dì Cố là người phụ nữ ba yêu, cũng là bạn đời sau này của ba.” Hoắc Tư Tước thản nhiên trả lời vấn đề này của Hoắc Dận. Thản nhiên như nó là thỏa thuận kinh doanh mà hắn hay bàn bạc trong công ty.

Hoắc Dận không nói nữa.
 
Chương 85


Chương 85

Hoắc Dận không phải Mặc Bảo, cậu chưa bao giờ ở bên cạnh mẹ, không thể cảm nhận được những tổn thương mà ba mang đến cho mẹ khi nói những lời này.

Mà người phụ nữ Cố Hạ này, năm năm qua vẫn luôn ở bên cạnh ba, thật ra Hoắc Dận cũng đã ngầm thừa nhận rồi.

“Ba, ba phải hiểu cho rõ, nếu ba nhất định phải kết hôn với dì Cố, vậy dì bác sĩ sẽ không thuộc về ba, sau này dì ấy sẽ không có bất cứ quan hệ gì với ba.”

Cuối cùng Hoắc Dận chỉ có thể nói một câu như vậy.

“Con nói cái gì?”

Hoắc Tư Tước lập tức nheo mắt, trong nháy mắt lại hoài nghi mình có nghe lầm hay không?

Dì bác sĩ?

Tại sao Hoắc Dận lại đang yên đang lành nhắc đến người phụ nữ kia? Còn nữa, còn nói cái gì không thuộc về hắn? Ôn Hủ Hủ sống chính là người Hoắc gia, chết chính là ma Hoắc gia, cô dám không thuộc về hắn?

Qua ba giờ sau Ôn Hủ Hủ mới về đến nhà.

Ôn Hủ Hủ đi gặp luật sư nhờ tư vấn về vấn đề giành quyền nuôi cậu con trai lớn. Nhưng luật sư sau khi nghe xong câu chuyện của cô, trực tiếp nói cho cô biết cơ hội đoạt lại gần như bằng không!

Một là vấn đề thân phận giả chết của cô.

Thứ hai là năng lực đối phương quá mạnh, Ôn Hủ Hủ về căn bản không thể chống lại.

Vấn đề giả chết có thể dễ dàng giải quyết, cùng lắm thì khôi phục hộ tịch một lần nữa, sau đó lại ly hôn với người đàn ông chó kia. Nghĩ đến việc, Hoắc Tư Tước chán ghét cô như vậy, nhất định sẽ hết sức thoải mái mà ly hôn với cô.

Nhưng vấn đề năng lực kinh tế thực sự khiến cho cô cảm thấy khó chịu!

Ôn Hủ Hủ đã cố gắng năm năm để có một vị trí vững chắc là bác sĩ trung y nổi tiếng nhằm mục đích có ngày cô kiện được Hoắc Tư Tước. Nhưng Hoắc thị, hiện tại cũng đã là công ty lớn hàng đầu thế giới rồi.

Ôn Hủ Hủ mệt mỏi về đến nhà.

“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi? Chú Kiều tới rồi, mua cho chúng con rất nhiều đồ.”

Không ngờ, vừa trở về trong phòng cô còn có khách tới Mặc Bảo đang nhiệt tình chào hỏi, Nhược Nhược thì chạy tới vừa ăn kẹo que vừa vui vẻ nói cho mẹ hay.

Chú Kiều, chính là một người bạn cũ của Ôn Hủ Hủ bọn họ quen nhau ở nước ngoài nhiều năm trước. Lúc đưa hai đứa nhỏ về nước, Ôn Hủ Hủ có nhờ và ủy thác quyền giám hộ tạm thời hai con cho người chú này, thành thử ra bọn họ cũng tính là quen biết.

Ôn Hủ Hủ nghe thấy nên bình tĩnh lại và nhanh chóng đi vào.

“Thì ra là anh Thời Khiêm tới chơi, có phải hai đứa nhỏ nhà em lại gọi điện thoại làm phiền anh không?”

“Không có, là anh cố ý tới thăm bọn nhỏ. Anh cũng đã về nước được vài ngày rồi, hôm nay có dịp ghé hỏi thăm cuộc sống ba mẹ con em.”

Kiều Thời Khiêm cũng là một luật sư, anh là người nhã nhặn, trên mặt còn đeo một cặp kính gọng, mặt mày thanh nhã, khí chất ôn nhu, mọi thử đều rất vừa mắt.

Ôn Hủ Hủ liếc nhìn căn phòng lộn xộn, có chút ngượng ngùng.

“Thật xin lỗi, Thời Khiêm, em không biết anh ghé, trong nhà em chưa kịp dọn dẹp.”

“Không sao.”
 
Chương 86


Chương 86

Kiều Thời Khiêm lại thản nhiên cười: “Giữa chúng ta còn khách khí như vậy làm gì, đúng rồi, anh nghe Mặc Mặc nói em đi khám bệnh cho người ta?”

“……”

Không đề cập tới đề tài này còn tốt, vừa nhắc tới tâm tình Ôn Hủ Hủ lại trở nên mất bình tĩnh.

“Chữa không hết, không sao, không cần để ý hắn!” Cô tức giận nói.

Sau đó, Ôn Hủ Hủ quay sang nhìn Kiều Thời Khiêm bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Đúng rồi Thời Khiêm, em đã quên anh cũng là luật sư, có một vấn đề em muốn hỏi anh. Chính là nếu như lúc vợ chồng ly hôn tranh giành quyền nuôi con, trên cơ bản nếu bên nào có lợi về kinh tế thì sẽ được quyền nuôi con, còn bên kia sẽ thua đúng không?”

“Quyền giám hộ sao?”

Kiều Thời Khiêm một lần nữa trở lại ghế sô pha nhỏ kia ngồi xuống, với tư thế tao nhã, ánh mắt đảo qua Ôn Hủ Hủ, có một khoảng dừng lại rõ ràng.

“Đúng vậy, về cơ bản là không!”

“……”

Trong nháy mắt, Ôn Hủ Hủ không muốn nói thêm bất cứ điều gì.

Kiều Thời Khiêm nhìn bộ dạng như bị đánh của Ôn Hủ Hủ không khỏi có chút buồn cười.

“Nhưng em cũng không cần lo lắng như vậy, mặc dù tiềm lực tài chính rất quan trọng, nhưng cũng không phải là tất cả. Trên pháp luật có quy định dưới một số điều kiện, là có thể tước đoạt quyền giám hộ của đối phương.”

“Thật sao?” Ôn Hủ Hủ nghe được, lập tức lại giống như thấy được hy vọng ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông này.

“Đúng vậy, ví dụ đứa trẻ bị ngược đãi hoặc là người giám hộ phạm tội đều có thể tước đoạt quyền giám hộ. Làm sao vậy? Em có người bạn nào muốn kiện vụ như vậy à?”

Kiều Thời Khiêm giải thích cặn kẽ, thuận tiện hỏi một câu.

Kỳ thật Kiều Thời Khiêm cũng sẽ không hỏi quá nhiều chuyện của Ôn Hủ Hủ, nhưng lần đầu tiên nghe cô cần cố vấn chuyện này nên anh có chút tò mò.

Đáng tiếc, Ôn Hủ Hủ không muốn nói cho anh ta biết.

Cô tùy tiện nói qua loa: “Một người bạn, cô ấy muốn ly hôn, nhưng con cô ấy vẫn bị nhà trai giữ lại, sau đó cô ấy muốn hỏi ý kiến của em.”

Kiều Thời Khiêm liền mỉm cười.

Ngược lại, Mặc Bảo lén nghe trộm cuộc nói chuyện của mẹ và chú Kiều, cái miệng nhỏ cậu đã bị sốc đến mức mở ra thành chữ “O”!

Quyền giám hộ!!!

Mẹ muốn làm gì? Không phải là muốn giành quyền nuôi dưỡng Hoắc Dận chứ?

Whoa! Mẹ, mẹ thật sự quá lợi hại. Nếu là như Hoắc Dận tới đây, vậy ba anh em bọn họ sẽ được đoàn tụ, sau đó cả nhà sẽ được ở bên nhau.

Về phần người ba thối tha kia?

Mặc Bảo đảo mắt, thấy chú Kiều đang nhìn trộm mẹ trong phòng khách, lập tức trong đôi mắt nhỏ như trăng lưỡi liềm của cậu xẹt qua một tia giảo hoạt.

 
 
Chương 87


Chương 87

“Oa, chú Kiều, chú thật lợi hại, không bằng chú dạy mẹ cháu đi, mẹ cháu cái gì cũng không hiểu.”

“Dạy cho mẹ cháu?”

“Vâng, cơm nước xong chú có thể dạy mẹ cháu, Mẹ yên tâm đi con sẽ chăm sóc tốt cho em gái.”

Mặc Bảo rất thông minh, sau khi biết ba thích người phụ nữ xấu xa kia, cậu cũng bắt đầu xúi giục mẹ tìm bạn trai.

Hừ!

Không phải mẹ không có ai yêu, có rất nhiều người tranh giành mà không được đây này.

Ôn Hủ Hủ rất khó chịu vì hành động của Mặc Bảo!

Nhưng tối hôm đó cô cũng đi theo Kiều Thời Khiêm ra ngoài, vì Kiều Thời Khiêm nói rằng anh ta tình cờ có một vài quyển sách liên quan đến phương diện quyền giám hộ mà cô đang cần.

Ôn Hủ Hủ ngay lập tức đi cùng Kiều Thời Khiêm.

Cô thật sự rất muốn lấy lại Hoắc Dận – đứa con trai lớn của mình.

——

Tối nay Ôn Hủ Hủ không tới Vịnh Thiển Thủy.

Lâm Tử Dương không biết tiểu thiếu gia ở trên lầu thế nào, nhưng anh ta có thể cảm giác được ông chủ trong phòng khách phía dưới kia đang không vui vẻ cho lắm.

“Thế nào? Còn chưa tìm được người sao?”

“Còn chưa tìm được, chúng tôi đã đi qua nhà mợ cô ấy hai lần, đều không nhìn thấy người, hơn nữa chúng tôi ngồi chờ ở đó rất lâu cũng không có nhìn thấy cô ấy đi ra. Trợ lý Lâm, cô gái đó có phải là không có trở về nhà cậu mợ cô ấy không?”

Vệ sĩ nói cho Lâm Tử Dương biết kết quả hắn ta cả đêm lăn lộn, vất vả như thế nào.

Quả thật không loại trừ loại khả năng này. Buổi chiều hôm nay Lâm Tử Dương có nghe nói Hoắc Tư Tước và Ôn Hủ Hủ cãi nhau kịch liệt, Ôn Hủ Hủ tức giận còn ra tay động thủ với dì Trần.

Này!

Lâm Tử Dương rất đau đầu.

Mắt thấy thời gian càng lúc càng muộn, mà Hoắc Tư Tước ngồi ở bên trong còn chưa buồn ngủ mà tinh thần hắn càng ngày càng tỉnh táo, hai mắt mở to trừng trừng như là muốn giết người, Lâm Tử Dương quyết định tự mình đi tìm Ôn Hủ Hủ.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của anh ta lại đột nhiên vang lên.

“A lô?”

“Trợ lý Lâm, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cô Ôn. Cô ấy vừa từ khu phố cũ đi ra ngồi lên một chiếc BMW X5, đi về hướng Vân Đoan Nhất Phẩm.”

““Cậu nói cái gì? Vân Đoan Nhất Phẩm?”

Lâm Tử Dương cũng hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không?

Vân Đoan Nhất Phẩm?

Tên đó vừa nhắc đến là Vân Đoan Nhất Phẩm ở khu đối diện Hoắc thị bọn họ? Chính là công ty công nghệ – điện tử những năm gần đây phất lên nhanh chóng đang là đối thủ cạnh tranh số một của Hoắc thị sao?

Ôn Hủ Hủ bị bệnh à? Cô ấy đang làm gì ở đó?

“Có phải cậu nhìn lầm rồi không? Cô ấy không có việc gì chạy tới đó làm gì?”
 
Chương 88


Chương 88

“Cái này tôi không rõ lắm, nhưng có người nhìn thấy, còn chụp ảnh lại đây.”

Người vệ sĩ này nói trong điện thoại, sau đó tiện tay gửi một tấm ảnh cho Lâm Tử Dương.

Lâm Tử Dương lúc này mới tắt điện thoại, cẩn thận từng chút một xem xét tấm ảnh. Đúng thật rồi, tấm ảnh này đúng là được chụp lén trước tòa nhà Vân Đoan Nhất Phẩm. Lúc này, người phụ nữ mà bọn họ đã tìm suốt một đêm đang được một người đàn ông trẻ tuổi mang cặp công văn đeo kính gọng vàng dắt cô vào vào bên trong.

Ôn Hủ Hủ điên thật rồi!

Lại dám trong thời gian trị bệnh cho tổng giám đốc, lại cùng một người đàn ông trẻ tuổi chạy tới công ty đối thủ cạnh tranh với Hoắc thị, cô muốn làm gì? Không muốn sống nữa sao?

Lâm Tử Dương phóng lớn bức ảnh thêm một chút, Không ngờ sau khi có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông trong bức ảnh, cổ họng anh ta như nghẹn ứ lại.

Trời ơi, chuyện lớn thật rồi!

“Lâm Tử Dương, cậu đang làm gì vậy? Tìm được người phụ nữ chết tiệt kia chưa?”

Đúng lúc này, Hoắc Tư Tước trong phòng khách đã hết kiên nhẫn, sau khi nhìn thấy bên ngoài vẫn không có động tĩnh, đôi mắt của hắn đỏ lên vì tức giận, nhịn không được lớn tiếng hỏi.

Lâm Tử Dương nghe được, hai chân mềm nhũn ra.

Nhưng mà không còn cách nào khác, Lâm Dương Tư vẫn phải đối mặt, anh ta cũng đành phải run rẩy đi tới trước mặt lão tổ tông này.

“Tổng giám đốc, cái đó…… tìm được rồi, nhưng mà, cô Ôn đã đi nơi khác.”

“Nơi khác?”

Hoắc Tư Tước đang tức giận đến mức đầu óc choáng váng lại nghe thấy vậy thì lông mày và càng thêm nhíu chặt vào nhau: “Ai cho cô ta lá gan này? Không biết lúc này là thời gian châm cứu cho tôi sao? Còn dám đi nơi khác?”

Người đàn ông này, quả nhiên là ngang ngược độc đoán quen rồi.

Ôn Hủ Hủ chỉ là có lòng tốt chủ động tới trị liệu cho Hoắc Tư Tước một lần, nhưng ở trong mắt hắn đã trở thành bác sĩ điều trị riêng. Ngoại trừ việc trị liệu cho hắn, cô không được làm bất cứ việc gì khác.

Lâm Tử Dương rốt cục không nhịn được, thốt ra: “Tổng giám đốc, cô Ôn không có nghĩa vụ trị liệu cho ngài. Cô ấy đến khám bệnh cho ngài đơn giản là bởi vì có thể đến đây thăm cậu chủ. Nhưng bây giờ ngài lại bảo cô Cố trở lại đây, cô Ôn không đến nữa là chuyện bình thường!”

“Cậu nói cái gì? Cậu thử lặp lại lần nữa xem?”

Lâm Tử Dương bị hắn dọa sợ mất mật, cho nên không dám nói gì nữa, trực tiếp đưa di động qua để vị tổ tông này tự mình xem.

Sau đó Lâm Tử Dương ngoan ngoãn ôm đầu co giò bỏ chạy..

Đây quả là một bầu không khí vô cùng đáng sợ. Toàn bộ phòng khách như đang chìm xuống, u ám đến mức người ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình. Màng đêm như đóng băng lại.

Sau khi Ôn Hủ Hủ từ chỗ Kiều Thời Khiêm trở về, cô thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Lâm Tử Dương, lúc này cô mới nhớ đến việc hôm nay cô chưa tới vịnh Thiển Thủy để châm cứu cho Hoắc Tư Tước.

Ôn Hủ Hủ đến chỗ Kiều Thời Khiêm, anh ta cầm ra những quyển sách kia cho cô xem, lại hướng dẫn cô làm sao lấy được chứng cứ? Cô say mê nghe nó đến nổi quên mất việc của Hoắc Tư Tước.

Bây giờ, cô còn muốn đến đó nữa không?
 
Chương 89


Chương 89

Ôn Hủ Hủ đang phân vân không biết làm sao cho phải.

Cô liền rất nhanh nhớ đến những chuyện xảy ra ban ngày, gần như ngay lập tức cô hoàn toàn bỏ đi chủ ý này, cô không rẻ mạt đến mức đó. Tên đàn ông chó đó đã giẫm lên cô để giúp đỡ ả tiện nhân không có liêm sỉ kia, vậy sao cô phải quan tâm đ ến sống chết của hắn chứ.

Ôn Hủ Hủ thản nhiên đi tắm rửa rồi nhanh chóng lên giường ngủ cùng hai con.

Một đêm yên tĩnh.

Ngày hôm sau.

Ôn Hủ Hủ thức dậy, cô vốn định nấu bữa ăn sáng cho hai con. Đột nhiên cô nhận được cuộc gọi của Lâm Tử Dương.

“Cô Cố không xong rồi, tiểu thiếu gia bị bệnh.”

“Cậu nói cái gì? Bị bệnh? Tại sao Dận Dận lại bị bệnh? Ngày hôm qua không phải vẫn khỏe sao?”

Ôn Hủ Hủ vừa nghe lời này lập tức luống cuống, ngay cả bữa sáng cũng không có tâm trạng để làm. Cô cầm điện thoại di động đi nhanh ra ban công lo lắng hỏi.

Lâm Tử Dương ở bên kia điện thoại che miệng của mình, đem thanh âm ép đến mức thấp nhất, giống như đang lén lút gọi điện báo cho Ôn Hủ Hủ: “Bởi vì tối hôm qua cô không tới, tiểu thiếu gia một mực không chịu đi ngủ, tự mình ngồi chơi đánh cờ đến gần sáng. Cô cũng biết sức khỏe của tiểu thiếu gia rồi đấy, chỉ cần hơi nhiễm lạnh một chút sẽ bị bệnh ngay. Tổng giám đốc cũng đang chuẩn bị đưa tiểu thiếu gia đi bệnh viện.”

“!!!!”

Ôn Hủ Hủ ngay cả đứng cũng đứng không vững, cô tự trách bản thân mình, lòng đau như cắt, hoang mang cầm điện thoại di động đi vào.

Cô còn xứng là mẹ không?

Cô căn bản là không xứng, luôn miệng nói yêu con, muốn bù đắp cho con. Nhưng bây giờ thì sao, chỉ vì h@m muốn ích kỷ của bản thân, ngay cả sức khỏe của con cô cũng không quan tâm.

Ôn Hủ Hủ lo lắng trở lại phòng khách.

“Mặc Mặc, Nhược Nhược, mẹ vừa có chút việc gấp, hôm nay chúng ta ăn tạm đồ ăn sáng ở ngoài nhé. Ăn xong mẹ sẽ đưa các con đi nhà trẻ.”

“Vâng ạ, mẹ có chuyện gì vậy?”

Vừa vặn lúc, Mặc Bảo dẫn theo em gái mặc đồ chỉ tề đi ra nghe mẹ nói liền vui vẻ đồng ý. Chỉ là, sắc mặt mẹ khó coi như vậy chắc là đã xảy ra chuyện gì?

Ôn Hủ Hủ tùy tiện nói qua loa với con trai: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là con trai bệnh nhân của mẹ bị bệnh, mẹ phải đi xem thử.”

Hả?

Hoắc Dận bị bệnh rồi?!

Mặc Bảo cùng Nhược Nhược cả hai cùng lắp bắp kinh hãi.

Hai mươi phút sau, hai anh em được mẹ đến nhà trẻ. Nhìn theo bóng lưng vội vàng biến mất của mẹ, hai đứa trẻ bắt đầu nói chuyện với vẻ cay đắng.

“Anh, hình như mẹ đang nói về anh Hoắc Dận, anh ấy bị bệnh sao?”

“Ừ!”

Mặc Bảo cũng cau mày.
 
Chương 90


Chương 90

Đêm qua thực sự là Mặc Bảo cố ý khuyên mẹ đến chỗ chú Kiều, chỉ vì cậu nhìn thấy ba đối xử với mẹ không tốt nên muốn mẹ tìm một chỗ dựa tốt hơn.

Và tất nhiên người cậu nhắm tới là chú Kiều.

Nhưng mà, Hoắc Dận sao lại bị bệnh chứ?

“Hoắc Dận nhất định là vì không nhìn thấy mẹ của mình nên mới bị bệnh. Để em nói cho anh biết, nếu là anh không gặp được mẹ, anh cũng sẽ bị bệnh.”

Nhược Nhược nhìn anh trai mình với một cái nhìn cau có. Phân tích cho Mặc Bảo hiểu.

Mặc Bảo: “……”

Xong rồi, chẳng lẽ cậu làm sai sao?

Còn chưa quá tám giờ rưỡi Ôn Hủ Hủ đã tới vịnh Thiển Thủy,

Cô chạy đến thở không ra hơi, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng đỏ cả lên. Nhưng cô cũng không dám dừng lại, sau khi nhìn thấy sắp tới lại tiếp tục nhấc chân chạy về phía trước.

“Dận Dận, con ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì. Mẹ sai rồi, sau này mẹ nhất định sẽ không bỏ mặc con, được không?”

Đôi mắt Ôn Hủ Hủ đỏ lên, cô vừa thở hổn hển vừa chạy vào phòng của Hoắc Dận.

“Đứng lại! Cô là ai? Ai cho cô tới đây? Cô có biết đây là đâu không?”

“……”

Ôn Hủ Hủ đã chạy đến sức cùng lực kiệt, thì một tên vệ sĩ ở đâu xông ra đứng chắn trước mặt, cô đang gấp rất gấp nhưng vẫn lịch sự nói!

“Chà, anh trai này, mấy ngày hôm trước tôi đã tới đây, anh mau cho tôi đi vào xem tiểu thiếu gia của các anh thế nào?”

“Tiểu thiếu gia? Cậu ấy đang bị bệnh được tổng giám đốc chăm sóc, cô rốt cuộc là ai? Đứng lại! Ai cho cô xông vào? Mau quay lại cho tôi!!”

Tên vệ sĩ thấy người phụ nữ lạ đẩy mình ra hấp tấp xông vào, liền sốt ruột không ngừng kêu to.

Nhưng mà, Ôn Hủ Hủ làm sao có thể quay trở lại.

Cô nghe tin con trai còn ở nhà không được đưa đến bệnh viện, trong lòng càng thêm lo lắng.

Quả nhiên, khi cô vừa bước tới cửa. Ngôi biệt thự thường ngày vắng vẻ giờ đã loạn cả lên, người bận rộn chuẩn bị đi bệnh viện, người nấu nước sắc thuốc, người không ngừng gọi điện thoại liên hệ bác sĩ…

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy cảnh này, trái tim như muốn nhảy khỏi lông ngực.

Ôn Hủ Hủ nhanh chóng đi vào, cô muốn lên lầu thăm cậu con trai. Nhưng lúc này, trên cầu thang có một người vừa vặn cầm một cái bát vội vàng vàng đi xuống.

“Bác sĩ nói mau lấy ít nước muối loãng.”

Tên vệ sĩ được lệnh đi làm ngay.

Nước muối loãng?

Chẳng lẽ còn tiêu chảy sao? Sắp mất nước rồi à?
 
Chương 91


Chương 91

Ôn Hủ Hủ nhất thời nóng giận, vội vàng chạy tới ngăn tên vệ sĩ lại: “Tại sao phải dùng nước muối loãng? không có truyền dịch cho tiểu thiếu gia sao? Bác sĩ đâu? Tình hình bây giờ thế nào rồi?”

Cô như một phát súng liên thanh trực tiếp làm cho tên vệ sĩ kia mơ hồ.

Kỳ thật không phải Hoắc Tư Tước không cho truyền dịch, mà là cơ thể của Hoắc Dận rất đặc thù, truyền dịch quá nhiều sẽ khiến cơ thể cậu bé càng thêm suy yếu. Cho nên những năm gần đây khi Hoắc Dận bị bệnh, Hoắc Tư Tước sẽ dùng phương pháp điều trị an toàn trước.

Lúc Ôn Hủ Hủ chạy lên lầu đẩy cửa ra, nhìn thấy chính là cảnh…

“Nào, uống thêm một ngụm nữa, ba hứa với con sau này con muốn làm gì cũng được.”

“Thật sao? Vậy dì Ôn còn có thể quay lại không?”

“Có thể……”

Người đàn ông trẻ tuổi một tay ôm con trai, một tay cầm cái thìa. Lúc này đã hoàn toàn không còn bộ dáng khí thế cao cao tại thượng đến bức người nữa, hắn cúi đầu dỗ dành con trai trong lòng, rất giống với dáng vẻ của một người ba tốt!

Ôn Hủ Hủ dùng sức siết chặt những ngón tay lại.

Cô không nói thêm lời nào trực tiếp đẩy cửa đi vào đứng trước mặt hai ba con: “Để tôi làm, tôi châm cứu cho Dận Dận, cậu bé sẽ rất nhanh sẽ ngừng tiêu chảy.”

Hoắc Tư Tước: “……”

Chỉ trong chốc lát, Hoắc Tư Tước nâng đôi mắt lên nhìn Ôn Hủ Hủ, có thể thấy rõ ràng hiện ra một tia lạnh lẽo u ám, vô cùng đáng sợ!

Ôn Hủ Hủ có chút nao núng.

Nhưng may là Hoắc Dận đang bị bệnh, hắn không giám nổi giận. Thoáng nhìn con trai đang nằm trong lòng, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường.

“Hoắc tổng, cái này……”

“Không có việc gì, các cậu ra ngoài trước đi, ở đây giao cho cô ta là được.”

Hoắc Tư Tước với khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo cắt lời của bác sĩ, đuổi bọn họ ra ngoài. Sau đó hắn đứng ở phía sau từ trên cao nhìn Ôn Hủ Hủ bắt đầu chữa bệnh cho con trai.

Ôn Hủ Hủ cảm giác được.

Lúc rút kim ra, ngay cả đầu ngón tay cô cũng run lên, nhưng rất nhanh cô cúi đầu thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của con trai, liền bình tĩnh lại bắt đầu nghiêm túc châm cứu cho Hoắc Dận.

Hai mươi phút sau đúng như dự đoán, tình hình của Hoắc Dận đã giảm bớt, cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.

“Dận Dận? Con còn đau không?”

“Không đau nữa.”

Hoắc Dận nằm trên chiếc giường nhỏ, nhìn mẹ lắc đầu.

Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô cúi người xuống hôn lên trán nhỏ của con trai thay cậu đắp chăn rồi mới đứng lên.

“Dận Dận nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa dì sẽ đến thăm con được không?”

“Ừ.”
 
Chương 92


Chương 92

Hoắc Dận lại ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng lần này, sau khi cậu đồng ý với mẹ xong ánh mắt cậu còn nhìn về phía ba đang đứng bên cạnh.

Hoắc Tư Tước cũng đi tới: “Còn việc gì sao?”

Hoắc Dận: “Không được mắng dì!”

Hoắc Dận lại còn biết dặn dò hắn cái này, có phải là ngay cả cậu cũng cảm nhận được sát ý vừa rồi của Hoắc Tư Tước không?

Ôn Hủ Hủ từ trong phòng đi ra, không dám nói lời nào chỉ ngoan ngoãn đi theo người đàn ông thẳng lên lầu. Lên đến lầu ba Hoắc Tư Tước mới dùng vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm cô: “Tôi đi tắm đây, cô có muốn vào cùng không?”

Hả?

“À!!!”

Ôn Hủ Hủ lập tức đỏ mặt ôm ngực lui về phía sau vài bước.

“Không… không cần, anh cứ vào đi, tôi… tôi ở ngoài đợi anh.” Sau đó cô hoảng hốt chạy trốn như con thỏ.

Khóe môi mỏng manh của Hoắc Tư Tước lúc này mới xẹt qua một tia cười lạnh, đá cửa đi vào.

Bệnh tình của Hoắc Dận đã chuyển biến tốt, các bác sĩ và vệ sĩ trong biệt thự đều đã rời đi, chỉ để lại vài người giúp việc đang dọn dẹp nhà cửa, trong chốc lát tất cả lại trở nên yên tĩnh sạch sẽ như trước.

Ôn Hủ Hủ đi tới ban công lầu ba, nhìn thấy nơi này so với vườn hoa dưới lầu, lại là một phong cảnh khác, cô liền đi tới ban công ngồi xuống phóng tầm nhìn rộng ra.

Vừa lấy điện thoại ra xem, vừa đợi hắn tắm.

[Kiều Thời Khiêm: Nancy, hôm nay không thấy em tới đây?]

[Ôn Hủ Hủ: A! Thật xin lỗi, sáng nay đột nhiên có chút việc, quên nói với anh thật sự ngại quá.]

Ôn Hủ Hủ thấy wechat, lúc này mới nhớ tới buổi sáng còn hẹn Kiều Thời Khiêm hôm nay đến công ty anh để học luật, cô xấu hổ nhắn tin xin lỗi.

Cũng may, Kiều Thời Khiêm bên kia nhận được wechat, rất nhanh gửi tới.

[Kiều Thời Khiêm: Không sao, vậy hẹn em khi nào rảnh gọi điện thoại cho anh là được, anh sẽ đến đón em.]

[Ôn Hủ Hủ: Được.]

Ôn Hủ Hủ ấn nút gửi đi, vừa vặn lúc này cô nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, nhất thời cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ, rồi nhanh chóng đi vào.

“Hoắc Tư Tước? Có phải anh tắm xong rồi không? Tắm xong rồi thì chúng ta nói chuyện.”

Ôn Hủ Hủ đi tới chỗ hai người vừa mới tách ra, thấy cửa phòng còn chưa mở ra vì thế đứng ở bên ngoài gọi lớn.

Sau hai tiếng gọi của cô “Rầm” cánh cửa bị người từ bên trong mở ra, theo sau là một người đàn ông trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, tóc cũng ướt sũng xuất hiện trước mặt cô!

Chúa ơi!

Ôn Hủ Hủ mở to mắt!

Đây thật sự là hình ảnh cô chưa từng thấy qua. Tuy rằng cô đã sinh cho hắn ba đứa con nhưng về cơ thể của Hoắc Tư Tước thì cô thật sự chưa từng thấy qua!
 
Chương 93


Chương 93

Vào cái đêm hôm đó của năm năm trước hắn đã đánh thuốc cô, cả đêm đều tắt đèn cưỡng ép cô, cô căn bản chưa kịp xem cơ thể một người đàn ông tròn méoméo là như thế nào?

Ôn Hủ Hủ nuốt một ngụm nước miếng, phát hiện trên cơ thể mảnh khảnh và mạnh mẽ của người đàn ông này có những giọt nước chưa kịp khô, chúng rải đều trên da cơ bắp và yết hầu, những giọt nước ấy từ từ lăn trên cằm rơi xuống tạo nên đường nét quyến rũ.

“Nhìn đủ chưa?”

“!!!!”

Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng định thần lại, hận không thể lập tức đào một cái hố để chui xuống.

“Anh… tôi… tôi không cố ý, tôi tưởng anh tắm xong rồi, tôi muốn nói chuyện với anh.”

Ôn Hủ Hủ vội vội vàng vàng giải thích, sợ Hoắc Tư Tước hiểu lầm, đôi mắt càng không dám quay đầu lại nhìn giống như đã làm chuyện xấu không thể để người khác nhìn thấy. Từ bên cạnh nhìn có thể thấy rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp của cô đã đỏ bừng cả lên.

Ha ha!

Giả bộ ngây thơ cái gì?

Mới trở về đã câu tam đáp tứ, nửa đêm nửa hôm còn chạy tới chỗ người đàn ông khác còn ở trước mặt hắn thì giả bộ?!

Hoắc Tư Tước đóng sầm cửa lại!

Mười mấy phút sau, người đàn ông này thu dọn đồ đạc. Ôn Hủ Hủ đứng đợi ngoài cửa, thấy hắn quần áo chỉnh tề từ bên trong đi ra.

“Nói, cô còn có chuyện gì muốn nói với tôi?”

Hoắc Tư Tước đã thay âu phục chỉnh tề trở về với dáng vẻ cao cao tại thượng của hắn. Dáng người thẳng tắp, ngũ quan lạnh lùng, phong thái tao nhã. Chỉ có điều khí chất trên người hắn tỏa ra khí lạnh đến thấu xương làm cho người ta ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Ôn Hủ Hủ nuốt một ngụm nước miếng.

“Tôi muốn chăm sóc Dận Dận, hi vọng anh có thể đồng ý.”

“Chăm sóc? Tại sao con trai của tôi lại cần một người mẹ không biết xấu hổ như cô chăm sóc. Nếu cô muốn, cô có thể tự do sống với người tình của mình, còn Dận Dận đã có tôi lo!”

Ôn Hủ Hủ vừa đặt ra yêu cầu không ngờ Hoắc Tư Tước không chút lưu tình châm chọc cô một câu như vậy.

Người tình?!!

Ôn Hủ Hủ nghe xong cảm thấy trong đầu “Ong” một tiếng, sắc mặt liền tái nhợt.

Hoắc Tư Tước có ý gì?

Đang yên đang lành hắn sẽ không nói với cô những câu này, chẳng lẽ hắn theo dõi cô?!

cảm xúc của Ôn Hủ Hủ gần như vừa hoảng sợ vừa tức giận, cô nhìn chằm chằm người đàn ông này, Giọng nói run lên vì tức giận: “Hoắc Tư Tước, anh lại cho người theo dõi tôi?”

“Cho người theo dõi cô? Ôn Hủ Hủ cô quá đề cao bản thân rồi, tôi cần phải làm như vậy sao? Tôi nói cho cô biết, ở chỗ này không có bất cứ chuyện gì có thể thoát khỏi mắt của tôi!”

Hoắc Tư Tước lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, nhìn chằm chằm cô và nói từng chữ từng chữ.

Ôn Hủ Hủ tức nghẹn!

Cũng đúng, ở chỗ này hắn chính là vua, là chúa tể còn có chuyện gì là thoát được mắt của hắn?
 
Chương 94


Chương 94

Nhưng mà, hắn thốt ra những lời gì? Người tình nào? Đó cũng chỉ là một người bạn của cô thôi!!!

Ôn Hủ Hủ tức giận: “Đúng, tối hôm qua tôi quả thật đi ra ngoài với một người bạn. Nhưng Hoắc Tư Tước, anh nên chú ý cách dùng từ của mình, đó chỉ là bạn của tôi không phải người tình?

Hoắc Tư Tước tiếp tục mỉa mai: “Ôn Hủ Hủ, cô đã từng thấy người phụ nữ đứng đắn nào mà đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài cùng một người đàn ông không?”

Ôn Hủ Hủ tức đến mức sắp nổ tung!

“Lúc trước vào đúng thời điểm tôi mang thai anh mang theo con đàn bà đê tiện kia nghênh ngang trở về thế lúc đó các người có ý gì?

“!!!!”

Lời này quá độc ác!

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy người đàn ông trước mắt, bị cô làm cho tức giận đến mức khuôn mặt có chút méo mó hung hăng vung tay về phía má cô.

Thoáng chốc, Ôn Hủ Hủ bị dọa đến choáng váng không dám đụng đậy.

May mắn lúc này, trợ lý Tiểu Lâm vừa đi tới, chứng kiến một màn này lập tức hoảng hốt chạy tới hét to một tiếng: “Tổng giám đốc, ngài đang làm gì?”

Lâm Tử Dương sải chân bước dài về phía trước, anh ta đã ngăn được vị tổng giám đốc đang tức giận đến mất đi lý trí này.

Người phụ nữ này sao cứ thích tìm đường chết!

Tiểu Lâm dùng sức ngăn Boss của mình: “Tổng giám đốc, anh đừng nóng giận, đừng nóng giận, cô ấy nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, cô ấy tuyệt đối không có ý này.”

Sau đó hắn lại lập tức nhìn về phía Ôn Hủ Hủ: “Cô Ôn không phải tôi nói cô chứ, lúc này đây cô thật sự làm không đúng, cô không thể nhận sai sao?”

Lúc này Ôn Hủ Hủ vừa từ trong kinh hãi hoàn hồn lại, sắc mặt trắng bệch.

Lúc đầu cô không muốn chọc tức Hoắc Tư Tước, vì áy náy mà cô theo hắn lên đây, cô muốn giải thích với hắn chuyện tối hôm qua vì sao cô không có tới. Nhưng hắn cứ mở mồm là nhục mạ cô.

Ôn Hủ Hủ mới mất đi lý trí mà ăn miếng trả miếng.

Ôn Hủ Hủ chậm chạp phải mất một lát sau, cô mới mở miệng: “Tôi vốn muốn xin lỗi, tối hôm qua đúng là lỗi của tôi, một người bạn của tôi nhờ tôi chút việc, nên tôi mới cùng anh ấy đi ra ngoài, đợi đến khi trở về mới nhớ tới chuyện này, nhưng lúc đó đã muộn nên tôi không liên lạc lại nữa.”

“Bạn?”

“Đúng vậy, lần này tôi tới đây, đi quá gấp không kịp chuẩn bị gì nên có nhờ bên phía bệnh viện Clear gửi một ít sách y khoa của tôi đến chỗ anh ấy, tối hôm qua tôi đi lấy sách.”

Ôn Hủ Hủ giải thích.

Nhưng thực tế, điều này cũng đúng, tối hôm qua cô đến chỗ Kiều Thời Khiêm cũng chính là để lấy sách.

Lâm Tử Dương rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Nếu là như vậy, tổng giám đốc cho cô ấy một cơ hội đi, cô ấy cũng không có làm chuyện ghê gớm đúng không? Ngài thấy đấy sáng nay khi nghe tin tiểu thiếu gia bị bệnh, cô Ôn cũng đã đến đây ngay. Hơn nữa, cậu chủ cũng sắp tỉnh lại rồi nếu hai người còn cãi nhau, e rằng sẽ…”

Tiểu Lâm bắt đầu khuyên, nói đến mấy chữ cuối kia ý tứ như thế nào thì tất cả mọi người cũnghiểu rõ.

Hoắc Dận cũng vì bọn họ mà sinh bệnh, giờ cậu mà tỉnh lại nhìn thấy bọn họ cãi nhau cậu nhất định sẽ rất bực.
 
Chương 95


Chương 95

Hoắc Tư Tước âm trầm liếc nhìn người phụ nữ trước mặt này.

Rồi hắn bỏ đi không nói câu nào.

“Rầm” một tiếng hắn đi lên lầu ba đá tung cánh cửa phòng ngủ.

Ôn Hủ Hủ sợ hết hồn hết vía không dám ở lại thêm một khắc nào nữa, cô vội vàng xuống lầu hai, vào phòng con trai.

Mặc kệ hắn, chỉ cần có thể để cho cô ở lại, chuyện gì cũng không sao.

Mười mấy phút sau, bên ngoài có một tiếng xe hơi khởi động, Ôn Hủ Hủ thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn ra phát hiện là một chiếc Bentley màu đen lái đi.

Họ đến công ty?

Như vậy là cô có thể ở lại chăm sóc con trai sao?

Ôn Hủ Hủ mừng rỡ, vui vẻ đi dạo quanh phòng con trai vài vòng rồi mới tới giường Hoắc Dận nằm, vui vẻ giúp cậu xoa bụng.

Mà lúc này Lâm Tử Dương đang lái xe chở vị tổ tông tới công ty, anh ta nhịn không được nhìn qua kính chiếu hậu thấy hắn đang nhíu chặt hai hàng lông mày suy tư chuyện gì đó.

Phản ứng của vị tổ tông này thật kỳ quái.

Rõ ràng là vợ “đã chết” không có bất cứ quan hệ gì với hắn, hắn phát hỏa như vậy làm gì? Cho dù người ta có cùng người đàn ông khác lên giường, cũng không liên quan đến hắn.

Hắn bị điên à, làm khùng làm điên ra đấy cho ai xem.

——

Hôm nay, Ôn Hủ Hủ ở lại vịnh Thiển Thủy chăm sóc con trai.

Nhưng cô không ngờ khi cô ở trong biệt thự này, ngoài vườn cũng có một đôi mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm cô.

“Ôn Hủ Hủ, đã đến mức như vậy rồi cô còn có thể ở lại đây, rốt cuộc cô dựa vào cái gì?!”

Chiếc xe Maserati màu trắng đậu ở ngoài biệt thự, cách toà số 1 Hoàng Đình không xa lắm. Cô ta dường như đang lo sợ người ở tòa biệt thự này phát hiện ra mình.

“Người phụ nữ mà con nhắc đến đã trở về từ cõi chết chính là cô ta sao?”

Nghe Cố Hạ như nghiến răng nghiến lợi đem cái tên này mài ra, trong xe này còn một người phụ nữ trung niên khác cũng dang nhìn về hướng ánh mắt của cô ta.

Cố Thanh Liên, dì ruột của Cố Hạ.

“Dì còn tưởng rằng cô ta phải ba đầu sáu tay mới có thể làm cho con không thể vào được cửa của Hoắc thị nữa chứ. Hóa ra cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.”

“Dì thì biết cái gì? Cô ta là mẹ ruột của Hoắc Dận!”

Cố Hạ nghe thấy dì mình chế nhạo, trong lòng cảm thấy không vui.

“Thì sao? Năm đó cô ta còn đang mang thai, con và Hoắc Tư Tước đã đuổi cô ta ra ngoài, bây giờ con cô ta lớn như vậy mà vẫn đấu không lại cô ta sao?”

Một câu nói, như đem Cố Hạ ném xuống vực.

Cô Hạ quả thật không có bản lĩnh. Ngày hôm qua vốn là một cơ hội tốt mà dì Trần đã len lén nói cho cô ta biết. Sau đó Hoắc Tư Tước còn che chở cô ta như vậy, cô ta cứ nghĩ mình nhất định sẽ được ở lại biệt thự.
 
Chương 96


Chương 96

Không ngờ rằng khi Ôn Hủ Hủ vừa rời đi thì Hoắc Tư Tước đã trực tiếp đuổi Cố Hạ ra khỏi cửa.

Hơn nữa, hôm nay cô ta cũng không thể bước vào biệt thự này.

Còn người phụ nữ kia?

Ánh mắt Cố Hạ, nhìn chằm chằm về hướng căn phòng của Hoắc Dận, ánh mắt thù hằn nổi lên.

“Con nhìn chằm chằm cô ta như vậy có ích lợi gì? Như vậy có thể ăn cô ta không? Có thời gian, còn không bằng nghĩ cách khác.”

“Cách gì?”

“Đương nhiên là cách làm cho cô ta chết không có chỗ chôn.”

Cố Thanh Liên nhìn chằm chằm bóng người trên đỉnh tòa nhà lạnh nhạt nói. Nhưng ánh mắt của dì ta so với cháu gái còn đáng sợ hơn.

Tựa như quỷ mị uống máu người…

Ôn Hủ Hủ ở vịnh Thiển Thủy cả ngày.

Không ngờ Hoắc Tư Tước lại có trở về biệt thự. Ôn Hủ Hủ đang lo hắn còn giận chuyện buổi sáng.

Nhưng cũng may, lúc này hắn không nói gì, trở về tìm cô châm cứu rồi lên lầu ngủ, tầm một tiếng rưỡi sau thì hắn lại trở về công ty.

“Hoắc Tư Tước, vậy…… hôm nay nếu đã châm cứu cho anh, thì buổi tối tôi sẽ không tới, cậu tôi sức khỏe cũng không tốt, buổi tối tôi phải giúp cậu ấy khám bệnh.”

Ôn Hủ Hủ trước lúc đi cẩn thận thông báo cho Hoắc Tư Tước một tiếng, nói buổi tối cô sẽ không tới.

Thật ra cô chỉ muốn ở nhà chăm sóc hai đứa con khác của mình.

Nhưng tên đàn ông chó này vừa nghe cô không tới, lập tức, hắn liền quay lại liền nhìn cô chằm chằm như thù địch mười đời chưa trả hết vậy.

“Sau này cô không cần tới đây nữa!”

Hoắc Tư Tước nghiến răng nghiến lợi nói chậm từng chữ cho Ôn Hủ Hủ nghe.

Ôn Hủ Hủ: “……”

Đồ vô lương tâm!

“Dì, dì không cần để ý đến ba, ba chính là như vậy!”

Không ngờ lúc này Hoắc Dận cũng đi ra, nhìn thấy hành vi thối tha của Hoắc Tư Tước cậu ngay lập tức ra mặt giúp mẹ, không chút lưu tình mà nhìn về phía ba mình.

Ôn Hủ Hủ lo lắng đến đổ mồ hôi.

Cũng may tên đàn ông chó này đối với con trai của mình lại rất khoan dung. Bị Hoắc Dận nói như vậy nhưng Hoắc Tư Tước chỉ liếc nhìn con trai một cái rồi cũng bỏ đi.

Ôn Hủ Hủ lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.

“Dận Dận, vậy… tối nay dì sẽ không tới nha, con nhất định phải ngoan ngoãn uống thuốc rồi đi ngủ được không? Sáng mai dì sẽ tới thăm con.”

“Ừmmmmmmmm.”

Hoắc Dận lạnh lùng gật đầu, sau đó xoay người trở về.
 
Chương 97


Chương 97

Mẹ không đến cậu sẽ dễ dàng đoán được mẹ muốn đi làm gì. Ở nhà còn có một em trai và một em gái, Hoắc Dận không hy vọng hai em của mình vì mình mà bị mẹ bỏ ở nhà.

Vì thế tối hôm đó, sau khi Ôn Hủ Hủ đón hai con từ nhà trẻ trở về cô đã không quay lại chỗ Hoắc Dận.

“Mẹ, đứa bé bệnh nhân hôm nay mẹ chăm sóc, nó thế nào rồi?”

Sau khi Mặc Bảo được đón về, cậu liền mở miệng hỏi về Hoắc Dận.

Ôn Hủ Hủ đang nấu cơm ở phòng bếp, nghe con trai hỏi cũng không nghĩ nhiều liền thuận miệng trả lời: “Rất tốt, không có gì nghiêm trọng, cũng sắp khỏi rồi.”

“Vâng ạ, vậy là tốt rồi!”

Mặc Bảo nghe thấy mẹ nói xong, trái tim treo lơ lửng một ngày nay của cậu cũng được thả lỏng.

Nhược Nhược đi tới, ghé vào tai Mặc Bảo: “Anh, anh Hoắc Dận không sao chứ?”

“Chắc là không sao, nhưng sau này chúng ta không nên tác hợp chú Kiều và mẹ nữa, anh cảm thấy bệnh của Hoắc Dận lần này hơn phân nửa có liên quan đến chuyện này.”

“Hả? Thật sao?”

“Ừ, Hoắc Dận vốn thông minh như vậy nếu biết chúng ta không cho mẹ qua, khẳng định cậu ta có thể đã nghĩ tới chuyện này nên cậu ta mới lo lắng đến mức sinh bệnh.”

Mặc Bảo rất thông minh, trải qua một ngày cậu nghĩ tới điểm này.

Tiểu Nhược Nhược nghe thấy anh trai phân tích, cô bé cảm thấy tâm trạng không được tốt ngay cả phim hoạt hình trên TV mọi hôm cô bé thích nhất thì hôm nay cũng không còn hay nữa, cô bé tiến đến trước mặt anh trai sầu não: “Vậy làm sao bây giờ? Người ba thối tha đó đối với mẹ không tốt chút nào, em không thích ông ấy ở cùng với mẹ.”

Mặc Bảo: “……”

Mặc Bảo còn có thể làm gì bây giờ?

Cậu chỉ có thể nghĩ cách để cho người ba thối tha kia không bắt nạt mẹ nữa.

Mặc Bảo quyết định chờ Hoắc Dận khỏe lại rồi gọi điện thoại cho cậu ấy để cùng nhau bàn bạc chuyện này.

Ba mẹ con trải qua một buổi tối ấm áp và yên tĩnh.

Ngày hôm sau.

Ôn Hủ Hủ đã dậy rất sớm vì cô lo cho đứa con trai lớn đang bị bệnh của mình.

Cô tự tay làm một ít bánh ngọt còn nấu một ít cháo thảo dược có tác dụng làm ấm dạ dày, chuẩn bị mang qua cho Hoắc Dận.

Mặc Bảo sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy mẹ bận rộn ở phòng bếp, cậu rất hiểu chuyện không chỉ tự mình đi vê sinh cá nhân và thay quần áo mà còn giúp em gái thu xếp mọi thứ, sau đó hai anh em cùng đi đến phòng bếp.

“Mẹ, mẹ đang làm cái này để cho anh trai đó hả?”

“Đúng vậy, anh trai đó đang bị bệnh mẹ chuẩn bị chút cháo thảo dược hy vọng anh trai đó sớm khỏe lại.”

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy con trai đang dắt tay con gái đi ra, quần áo đều đã sạch sẽ chỉnh tề cô cảm động và hạnh phúc vô cùng.

Nhược Nhược liền đi tới ngửi mùi đồ ăn thơm ngào ngạt: “Mẹ, cái này cũng là cho anh trai kia ăn sao?”

“Không có không có, những cái này hai con cũng có phần, mẹ làm sao quên phần hai con được chứ?”
 
Chương 98


Chương 98

Ôn Hủ Hủ vội vàng phủ nhận.

Sau đó, cầm một phần đồ ăn nóng hổi đưa cho Nhược Nhược.

Tất cả đều là con của cô, sao cô lại thiên vị chứ.

Sau khi hai con ăn no, Ôn Hủ Hủ đưa hai con xuống lầu đến nhà trẻ, rồi cô cũng nhanh chóng đi vịnh Thiển Thủy.

“Dận Dận, con đã dậy chưa?”

Sáng sớm cảnh vật vô cùng tươi đẹp, vườn hoa tràn ngập các loài hoa từ ban công buông xuống màu vàng óng giống như trải lên một tầng lụa mỏng nhàn nhạt.

Rất đẹp.

Ôn Hủ Hủ cầm cháo trên tay đi vào, cô nhanh chóng lên lầu hai tìm Hoắc Dận.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người từ phía sau cô lao ra!

“Cô Ôn, cô đang định làm gì?”

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ giật mình lập tức dừng lại nhìn về phía sau.

“Dì Trần? Tôi… tôi lên xem Dận Dận, xem cậu bé dậy chưa.”

“Cô Ôn, tiểu thiếu gia của chúng tôi chưa dậy đâu, cô không cần phải lên đó làm gì? Đừng đánh thức cậu ấy, còn nữa cô mang cái gì đến vậy?”

Dì Trần giống như bóng ma xuất hiện, không chỉ ngăn Ôn Hủ Hủ lên thăm Hoắc Dận, dì ta lập tức hỏi tới khi thấy cô mang đồ ăn đến cho Hoắc Dận.

Ôn Hủ Hủ vội giải thích: “Đây là một ít bánh ngọt còn có cháo thảo dược tôi mang từ nhà tới, tất cả đều là tôi tự mình làm cho Dận Dận.”

“Cô Ôn, tôi đã nói với cô rồi, tiểu thiếu gia nhà chúng tôi không thể tùy tiện ăn đồ ăn bên ngoài sức khỏe cậu ấy vốn không được tốt, cô quên rồi sao?”

Người giúp việc này cố ý làm ra vẻ chán ghét.

Ôn Hủ Hủ có chút không thoải mái, nhìn thoáng qua đồ ăn mình mang đến, cô nhẫn nại nói một câu: “Đây là tự tôi làm, không có vấn đề gì.”

“Ai biết được? Lần trước cậu ấy bệnh, không phải cũng vì ăn phải thứ gì không sạch sẽ cậu ấy mới bị tiêu chảy sao?”

“……”

Dận Dận bị bệnh vì ăn bánh đậu xanh của cô sao?

Ôn Hủ Hủ đứng bất động.

Tất nhiên ccô không cảm thấy đồ ăn mình làm có vấn đề. Nhưng tại sao dì Trần lại nói như vậy? Ôn Hủ Hủ tự hỏi liệu Hoắc Dận có ăn phải thứ gì đó ngoài bánh đậu xanh cô làm hay không?

Dù sao, thức ăn cô làm đều có tính hàn, không thể nào dẫn đến tiêu chảy được.

Ôn Hủ Hủ tái mặt.

“Các người đang làm gì vậy?”
 
Chương 99


Chương 99

Vừa lúc đó, trên lầu bỗng nhiên một bóng dáng người cao gầy thong thả bước xuống, âu phục màu đen vừa vặn, áo sơ mi trắng bên trong. Sau khi vừa xuất hiện, khí chất tao nhã phát ra từ trên người hắn khiến người nhìn cảm thấy hơi thở trở nên trì trệ.

Hoắc Tư Tước, hắn vẫn chưa đi làm.

“Ông chủ, cô Ôn sáng sớm lại mang đồ ăn tự làm đến, tôi sợ tiểu thiếu gia ăn vào bệnh tình lại nặng thêm nên có khuyên cô ấy ít câu.”

Dì Trần nhìn thấy vị chủ nhân trẻ tuổi này xuống, lập tức cáo trạng trước.

Ôn Hủ Hủ càng thêm hoảng hốt: “Không phải, tôi… tôi không biết Dận Dận vì ăn bánh đậu xanh tôi làm lại bị bệnh, tôi… tôi thật sự không phải cố ý…”

Cô lắp bắp giải thích, chỉ sợ Hoắc Tư Tước hiểu lầm sẽ không bao giờ cho cô đến thăm con trai nữa.

Ánh mắt Hoắc Tư Tước híp lại.

Hắn không thèm để ý Ôn Hủ Hủ, mà chuyển tầm nhìn xuống đồ ăn trên tay cô, sau đó mới dùng đôi mặt lạnh của mình nhìn người phụ nữ cúi đầu như phạm phải lỗi lớn.

“Ai nói với cô là Dận Dận vì ăn bánh đậu xanh mà bị bệnh?”

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn về phía người đàn ông này: “Không… không phải sao? Vừa rồi dì Trần nói…”

“Cô Ôn, tôi rõ ràng là nói với cô là cậu Hoắc Dận đang bị bệnh không nên ăn bậy bạ, sợ rằng bệnh tình của cậu ấy lại nặng thêm!”

Ngay lập tức, dì Trần ngắt lời Ôn Hủ Hủ, sau đó lên tiếng phủ nhận.

Ôn Hủ Hủ sững sờ nhìn dì ta!

Tốc độ thay đổi này có phải quá nhanh hay không? Dì ta nghĩ người khác đều là kẻ ngốc sao?

Ôn Hủ Hủ tức giận đến xanh cả mặt.

“Được rồi, không cần tranh cãi, có thời gian rảnh rỗi không bằng nghĩ xem làm thế nào để chăm sóc tốt cho Dận Dận? Ôn Hủ Hủ, cô mà để cho con trai tôi xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ không tha cho cô!”

Hoắc Tư Tước lạnh lùng thu hồi tầm mắt, cũng không xử lý chuyện này.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái.

Tuy rằng Hoắc Tư Tước rất muốn nhìn thấy bộ dáng hối lỗi của Ôn Hủ Hủ. Nhưng lúc này, khi cô nhìn thấy áy náy mà buồn bã, hắn phát hiện ra mình không được vui nữa.

Hoắc Tư Tước nhấc chân rời đi .

Nhờ Hoắc Tư Tước xuất hiện can thiệp vào, Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng có thể mang đồ ăn lên lầu hai cho Hoắc Dận.

“Dận Dận, dì đến rồi con dậy chưa?”

“Ừmmmmmm.”

Ôn Hủ Hủ vui vẻ, khẽ gọi con trai. Hoắc Dận nằm trên chiếc giường mở đôi mắt nhỏ xinh ra, sau đó ngoan ngoãn để cô bế ra khỏi giường.

Ôn Hủ Hủ lúc này có bao nhiêu là hạnh phúc.

Lâu như vậy, đây chính là thời gian hiếm hoi và ấm áp để hai mẹ con hòa thuận với nhau.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom