Cập nhật mới

Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1234: C1234: Chương 1234


Sau khi về đến nhà, vất vả lắm gã mới bình tĩnh trở lại, ngẫm lại cũng còn may, mặc dù không còn phòng làm việc nữa, nhưng mấy năm nay gã cũng mua nhà mua xe rồi mà!

Khuôn viên căn nhà của gã được bao quanh bởi những khu trang viên, là một biệt thự lớn xa hoa.

Xe của gã cũng là một chiếc xe sang trọng mua lại từ một phú nhị đại, mặc dù chỉ tốn một triệu, nhưng đây chính là một chiếc xe sang trọng trị giá hàng chục triệu.

Nghĩ lại thì gã cũng là người có tiền, cho dù co không làm việc mấy năm thì cũng không lo ăn uống.

Nghĩ như vậy, tâm trạng Ngô Lương lại tốt hơn!

Ban đêm đến rất nhanh, thất nghiệp nên Ngô Lương lại nhàn nhã, gã ngâm nga một bài hát và ngâm mình thoải mái trong bồn tắm, hơi híp mắt lại và vô cùng hưởng thụ.

Đột nhiên, có tiếng lạch cạch vang lên bên tai.

Ngô Lương lập tức mở mắt ra nhìn xung quanh một vòng.

Phòng ngủ chính của gã rất rộng, phòng tắm cũng rất rộng rãi, cửa phòng tắm lúc này cũng không đóng, gã có thể nhìn thấy phòng ngủ ở bên ngoài và không phát hiện gì khác thường.


Ngô Lương cho rằng mình đã nghe nhầm, đang định tiếp tục ngâm nga tắm.

Đột nhiên, cửa phòng tắm bỗng nhiên xuất hiện một cái khinh khí cầu.

Giống như có thứ gì đang ngậm khinh khí cầu bay thẳng về phía gã…

Tim Ngô Lương đập thình thịch, anh ta nhìn chăm chú vào quả bóng hydro.

Lẽ nào có cơn gió thổi nó tới đây?

Ngô Lương nhanh chóng nắm lấy chiếc khăn ướt bên cạnh, đập mạnh vào quả bóng khiến nó bị đẩy sang một bên và bất động.

Ngô Lương thở phào nhẹ nhõm, anh ta không có tâm trạng tắm nữa mà vội đứng dậy, mặc áo choàng tắm rồi đi ra ngoài chửi rủa.

Anh ta rót một ly rượu để an ủi bản thân.

Sau khi uống nửa ly, Ngô Lương chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, nhà anh ta nào có bóng hydro??


Nghĩ đến đây, da đầu Ngô Lương tê dại, anh ta quay phắt đầu nhìn về phía phòng tắm.

Chỉ thấy quả bóng hydro lại bay lên.

Lần này càng kỳ lạ hơn, bóng không chỉ bay ra ngoài mà còn quay tròn.

Lơ lửng, lơ lửng… lướt qua cửa phòng thay đồ, đi vòng qua ghế sofa rồi bay thẳng về phía anh ta.

Nửa đêm, một quả bóng bay bất ngờ bay vào căn phòng trống.

Đã thế còn liên tục nhắm về phía anh ta!

Ai mà không sợ cho được?

Ngô Lương sợ đến mức liên tục lùi lại, sau đó anh ta đập mạnh vào cửa sổ thủy tinh từ trần đến sàn.

Để có tầm nhìn rộng rãi, một bên biệt thự của Ngô Lương được bao phủ hoàn toàn bằng kính thủy tinh từ trần đến sàn, lúc này anh ta bị ép vào cửa kính, nhìn chằm chằm vào quả bóng bay và hét lên điên cuồng: “Đừng đến đây!”

Quả bóng hydro này có hình dạng một con mèo màu xám.

Ngô Lương nhìn đôi mắt của con mèo trên quả bóng hydro, càng nhìn càng thấy quen, trước đây anh ta từng giúp nhân viên studio hút máu một con mèo, và đó là một con mèo xám.

Vì hút máu quá nhiều nên mèo xám đã chết ngay sau đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1235: C1235: Chương 1235


Không trùng hợp đến vậy đâu nhỉ?

Nhìn thấy quả bóng hydro ngày càng đến gần, Ngô Lương hét lên, nắm lấy quả bóng hydro và làm nó nổ tung.

Trong nhà đột nhiên im lặng…

Lúc này, từ phía sau truyền đến một tiếng cười rất nhẹ và quỷ dị.

“Hờ hờ hờ…”

Ngô Lương dựng tóc gáy, quay phắt đầu lại.

Đập vào mắt anh ta là một cô gái đang đứng bên ngoài cửa kính.

Mặt cô gái áp vào cửa kính, tóc xõa xuống, khuôn mặt vô cảm, hai mắt nhìn hau háu Ngô Lương.

Cô gái này xấu đến mức chỉ cần liếc nhìn một lần cũng khiến người ta sợ chết khiếp.

Ngô Lương hét lên, sợ tới độ hồn sắp lìa khỏi xác, anh ta lùi lại và ngã rầm xuống đất.


Sau đó anh ta lại nhìn lên, nhưng bên ngoài cửa kính chẳng có gì cả, như thể mọi thứ đều do anh ta tưởng tượng ra.

Quỷ ư……?

Thật lạ lùng!

Ngô Lương sợ hãi đứng dậy, lúc này anh ta phát hiện trước mặt mình có một đôi chân… Ngô Lương ngẩng đầu nhìn, chính là nữ quỷ xấu xí ban nãy!!!

“Ahhh——”

Ngô Lương bỏ chạy, bước chân anh ta loạng choạng nên lại ngã, anh ta đập mạnh trán vào bàn cà phê, đầu lập tức bị thương và chảy máu.

Tuy nhiên, khi vừa xuống lầu, anh ta chợt cảm thấy có gì đó không ổn, trong không khí phảng phất mùi gì đó thì phải…

Anh ta ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nghĩ xem đó là mùi gì thì cảnh tượng trước mắt đã khiến toàn thân anh ta tê dại.

Hành lang ở tầng một dày đặc mèo.


Mèo đen, trắng, vàng, xám, mèo hoa, mèo Ba Tư… mèo to, nhỏ, già và non…

Đôi mắt của chúng xanh biếc, khi nhìn thấy Ngô Lương đi xuống, tất cả đều quay lại nhìn anh ta chằm chằm và phát ra một tiếng gầm trầm trong cổ họng.

Chẳng bao lâu sau, khắp nơi vang lên những tiếng kêu lạ, không rõ con mèo nào phát ra một tiếng kêu chói tai như ra hiệu, sau đó tất cả mèo đều đồng loạt lao về phía Ngô Lương! . Truyện Cung Đấu

Ngô Lương đã bắt rất nhiều mèo hoang, nhưng anh ta chưa bao giờ sợ hãi như giây phút này, anh ta lập tức quay người bỏ chạy!

Nhưng sao chạy thoát khỏi mèo?

Ngô Lương chưa kịp chạy ra ngoài thì đã bị bao vây bởi một đám mèo dày đặc, móng vuốt sắc nhọn của lũ mèo vung về phía anh ta, cào anh ta đến nát da lòi xương.

“Cứu cứu!”

Ngô Lương loạng choạng chạy ra ngoài, miệng liên tục kêu cứu.

Một số mèo xé tai Ngô Lương, số khác lại móc vào mắt anh ta bằng móng vuốt sắc nhọn và một số mèo c ắn vào cổ anh ta.

Ngô Lương liên tục hét lên…

Điều tồi tệ hơn nữa là anh ta nghe thấy ngôi nhà phát nổ!

Cuối cùng thì Ngô Lương cũng nhớ ra mùi kỳ lạ trong không khí ban nãy là mùi gì – Chính là mùi gas rò rỉ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1236: C1236: Chương 1236


Bếp gas ngày nay có van an toàn không dễ bị rò rỉ, Ngô Lương nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới ngày biệt thự của mình sẽ bị nổ tung bởi gas.

Chẳng biết từ lúc nào mà mèo đã chạy đi hết, Ngô Lương bị một luồng không khí đẩy ra ngoài, hất sang một bên, va phải hòn đá lớn trong vườn rồi lập tức ngất đi.

Tiếng còi xe cứu hỏa xuyên thấu bầu trời đêm, lũ mèo vừa chen chúc trong biệt thự đã biến mất không còn tăm tích, như thể chúng chưa từng ghé qua.

Ngọn lửa lớn đến nỗi ngôi nhà của Ngô Lương bị đốt thành tro bụi, những chiếc xe sang trong gara dưới tầng hầm cũng hóa thành sắt vụn.

Tất cả đã bị thiêu rụi, thậm chí không còn một chiếc qu@n lót nào——

Trời sáng.

Ngô Lương được đưa đến bệnh viện chữa trị rồi quay lại biệt thự, anh ta mặc một chiếc áo choàng tắm bên ngoài, bên trong không có một mảnh đồ lót!!!

Ngô Lương ngơ ngác nhìn căn biệt thự đã bị thiêu rụi.


Ngôi nhà này không có bảo hiểm hỏa hoạn, nguyên nhân vụ tai nạn là do ống gas của anh ta bị mèo cắn.

Bảo hiểm và chính phủ đều sẽ không đền bù thiệt hại cho Ngô Lương.

Anh ta đã mất tất cả chỉ sau một đêm!

Căn biệt thự và những chiếc xe sang mà anh ta rất tự hào ngày hôm qua… đã không còn nữa!

Ngô Lương trợn mắt há hốc mồm, hai chân nhũn ra, người ngã nhào xuống đất, anh ta phải làm sao bây giờ?

Những điều này đều do mèo gây ra, lẽ nào anh ta có thể đòi con mèo bồi thường ư??

Việc này vẫn chưa kết thúc.

Khó khăn lắm Ngô Lương mới chấp nhận được sự thật và run rẩy đứng dậy.


Lúc này, trên tay anh ta đột nhiên có một đôi còng tay bạc.

“Ngô Lương, anh xâm phạm quyền chụp ảnh chân dung của người khác để kiếm 100 ngàn tệ. Bằng chứng xác thực, hiện tại đối phương đang kiện anh!”

Người nào xâm phạm quyền chụp ảnh chân dung của người khác nhằm mục đích thu lợi sẽ bị phạt tù có thời hạn không quá ba năm.

Lòng Ngô Lương lạnh buốt, anh ta tức điên nói: “Các anh bắt nhầm người rồi. Tôi xâm phạm quyền chân dung của người khác khi nào?! Tôi không hề làm vậy!…”

Viên cảnh sát lấy ra một đoạn video, là video của Bạch San San, trong đó Mộc Quy Phàm xuất hiện trong ống kính hai giây.

Ngô Lương: “…”

Mẹ kiếp, thế mà cũng xem là vi phạm quyền về chân dung???

“Tôi muốn kháng cáo! Tôi đã bị oan! Hai giây của cảnh quay này là vô tình quay được!” Ngô Lương hét lên.

Viên cảnh sát cười khẩy: “Được rồi, hãy nói với thẩm phán những gì anh vừa nói!”

“Ngoài ra, hai năm trước anh cũng mua một chiếc xe sang của Phùng Bình, chiếc xe đó là do anh ta lấy trộm, anh biết rõ đó là xe ăn trộm nhưng lại hợp tác, thậm chí còn chủ động mua với giá rẻ bằng các thủ đoạn trái pháp luật..Số tiền liên quan đến vụ án rất lớn.Theo Điều 312 Bộ luật Hình sự, tội bao che, che giấu tài sản phạm tội và tài sản do phạm tội mà có là đủ mức phạt tù không dưới ba năm nhưng không quá bảy năm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1237: C1237: Chương 1237


Cả hai tội danh đều bị phạt cùng một lúc nên Ngô Lương bị còng tay rồi tống vào tù!

Ngô Lương vốn tưởng rằng mình chỉ phải ngồi tù ba năm, nhưng không ngờ cuối cùng mình lại phải làm việc bên máy khâu tới bảy năm.

Lần này lòng anh ta lạnh hơn băng đá rồi…

Về phần Tiểu Triệu, trợ lý của Ngô Lương và hai nhân viên khác trong studio.

Họ đã bị một cư dân mạng ‘mất hết lý trí’ tức giận moi ra tất cả thông tin cá nhân rồi phơi bày trên mạng, không chỉ địa chỉ, số điện thoại mà ngay cả địa chỉ quê hương và số điện thoại của bố mẹ, anh chị em, họ hàng, bạn bè của họ cũng bị lộ.

Ngay lập tức, những nhân viên studio của Ngô Lương đã trở thành con chuột bị mọi người la mắng, bị gia đình và người thân chửi rầm trời. Họ không còn đường lăn lộn làm ăn, đi đến công ty nào xin việc cũng bị vạch trần, cuối cùng chỉ đành làm công nhân bán thời gian và vận chuyển gạch để kiếm sống. Đám nhân viên studio hối hận đến đứt ruột đứt gan về tội lỗi của mình.

Cuối cùng là Bạch San San, cô ta bị ba mẹ bắt về, ban đầu khi việc mới lộ ra, ba mẹ cô ta chọn cách im lặng, tiếp tục vui vẻ thanh thản tiêu xài tiền mà cô ta gửi cho họ trước đây.

Không ngờ, lần này Bạch San San không những không có tiền mà còn bị liệt phải chăm sóc cả đời, ba mẹ cô ta không khỏi chửi bới.


“Ba mẹ đã nói với con từ lâu rồi, đừng làm những việc vô đạo đức đó, giờ thì hay rồi, gặp báo ứng rồi đó!”

“Mất mặt quá đi, mẹ không có loại con gái như con!”

Bạch San San không nói được lời nào, chỉ có thể ahhh á á.

Trước đây khi cầm tiền của cô ta, ba mẹ có nói nửa câu không cần đâu!

Bạch San San rơi nước mắt, cô ta đã không còn hy vọng gì trong suốt quãng đời còn lại, nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú của Mộc Quy Phàm, cô ta lại càng đau lòng hơn…

Rõ ràng cô ta vốn có cơ hội ở bên anh!

Vì ông trời đã cho cô ta gặp được anh, điều đó có nghĩa là cô ta có phúc phận! Nhưng tại sao ông trời lại nhẫn tâm cướp anh khỏi tay cô ta như vậy?!

Cô ta không phục! …


Khi biệt thự của Ngô Lương xảy ra hỏa hoạn, Cái Chuông đang đứng trên bức tường cao nhất của khu trung cư, ánh lửa phản chiếu trong mắt nó.

Những con mèo hoang vừa rồi đã tản khỏi biệt thự, nhưng trước mặt Cái Chuông lúc này lại có vô số mèo, nếu nhìn kỹ, những con mèo này giống như hình ảnh phản chiếu hư ảo.

Cái Chuông phát ra một tiếng gầm trầm trong cổ họng rồi nhanh chóng biến mất cùng đàn mèo.

Dì xấu xí ngồi xổm trên tường, hóng hớt nhìn ngọn lửa trong biệt thự.

“Ngắm nhìn nhà hắn ta sụp đổ tan tành!”

“Nhìn hắn ta tự cao tự đại, rồi lại nhìn hắn ta trắng tay haha.”

Quỷ đào hoa liếc nhìn dì xấu xí, cười giễu: “Hắn ta ngất rồi, chúng ta mau kéo quỷ ngụy thiện về đi.”

Quỷ xui xẻo kéo quỷ ngụy thiện, luôn mồm chửi bới: “Sao lúc nào cũng bắt ta làm việc? Lửa nóng thế nào các ngươi không biết sao?”

Ma quỷ sợ lửa.

Quỷ đào hoa rất ngạc nhiên và nói: “Bọn ta không đi vì muốn ghi công cho ngươi hết đó!”

Đáy mắt quỷ nhu nhược hiện lên ý cười tinh nghịch: “Đúng vậy, đây là lần đầu tiên Túc bảo bối kêu chúng ta tự mình bắt quỷ, cho nên bọn ta mới cho ngươi cơ hội lập công, bọn ta thật tốt với ngươi mà.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1238: C1238: Chương 1238


Quỷ hồ đồ nói: “Khi chúng ta quay trở lại, tất cả công lao sẽ thuộc về một mình ngươi… Chúng ta sẽ không bao giờ tranh giành với ngươi.”

Quỷ xui xẻo: Nực cười, rõ ràng các ngươi không đi qua ngọn lửa vì biết nó cháy quá mạnh.

Quỷ xui xẻo hồ nghi nhìn đám quỷ lừa đảo, nói: “Có thật không, các ngươi tốt bụng đến vậy à?”

Quỷ ngụy thiện: “Người anh em thân mến…”

Quỷ xui xẻo: “Im đi!”

Nó vẫn chưa nói xong.

Mấy con quỷ vừa bay về phía trang viên của nhà họ Tô vừa cười nói: “Đương nhiên là thật. Ngươi thấy đấy, hiện tại ngươi là quỷ duy nhất kéo quỷ ngụy thiện, bọn ta không hề chạm vào nó.”

Quỷ nhu nhược mỉm cười dịu dàng, “Ngươi không tin các quỷ khác nhưng vẫn tin ta chứ?”

Quỷ hồ đồ: “Không phải của ta thì ta sẽ không cướp. Nếu ta cướp thì ngươi cứ chặt ta một đao.”


Quỷ xui xẻo miễn cưỡng tin vào điều đó, nó nhớ ra mình vẫn còn nợ đám quỷ tổng cộng 111 cây kẹo, nó tự hỏi không biết lát nữa có thể xin Túc Bảo thêm vài cây kẹo hay không?

Quỷ ngụy thiện: “Ta nói nè người anh em… Chúng ta đều là ác quỷ, sao phải nóng lòng đối phó lẫn nhau?”

Quỷ xui xẻo: “Im đi.”

Quỷ ngụy thiện nhớ tới cô bé đã vỗ người nó và bảo nó gọi ba lần trước.

Nó không hiểu tại sao đám quỷ này đều là ác quỷ mà lại chạy việc vặt cho một cô bé.

Có xấu hổ không cơ chứ??

Nó tuyệt đối không làm chân chạy vặt!

Khi tìm thấy cơ hội, nó nhất định sẽ là quỷ đầu tiên trốn thoát.

Khi sắp đến nhà họ Tô, quỷ ngụy thiện kéo tay quỷ hồ đồ, hạ giọng cố gắng thuyết phục: “Người anh em, tại sao ác quỷ chúng ta lại phải làm cu li cho một cô bé yếu đuối? Ta thấy ngươi có vẻ không vui lắm, chúng ta cùng chạy nhé!”


Chỉ cần có thể xúi giục một kẻ nổi loạn, hai chọi ba thì vẫn có cơ hội trốn thoát.

Quỷ hồ đồ không chút biểu cảm nhìn quỷ ngụy thiện: “Con mắt nào của ngươi thấy ta không hài lòng vui vẻ thế hả?”

Quỷ ngụy thiện không hiểu, chỉ biết ác quỷ trước mặt nó bị đám quỷ kia gọi là hồ đồ thì chứng tỏ nó dễ bị thuyết phục nhất.

Chỉ nghe quỷ hồ đồ nói: “Tuy ta hồ đồ, nhưng trong khoảng thời gian này ta đã hiểu ra một việc.”

“Đó là – có thể hồ đồ mọi thứ, nhưng tuyệt đối không được hồ đồ chuyện phản bội Túc Bảo.” . Web‎ đọc‎ nhanh‎ 𝘵ại‎ ﹍‎ T‎ 𝗋UmT𝗋𝐮yện.𝙫n‎ ﹍

Đây là giới hạn của nó.

Quỷ ngụy thiện đột nhiên không nói nên lời.

Khi đám ác quỷ kéo quỷ ngụy thiện trở lại phòng Túc Bảo thì cô bé đã ngủ rồi.

Cô bé con nằm trên giường, mặt áp vào gối, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm hơi méo đi, miệng khẽ há.

Dì xấu xí nói: “Ồ, sao con có thể ngủ như thế này? Nếu con nằm sấp thì sẽ trở nên xấu xí! Khi còn nhỏ, ta nằm sấp nên mới trở nên xấu xí như thế này.”

Đám quỷ: “…”

Quỷ đào hoa trợn mắt nói: “Thôi đi, ngươi xấu là tự nhiên, không liên quan gì đến việc ngươi ngủ thế nào, ngươi nên hỏi ba mẹ ngươi ngủ thế nào.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1239: C1239: Chương 1239


Dì xấu xí: “…?”

Quỷ hồ đồ nói: “Xấu từ trong bụng mẹ đó mà, đừng trách cái giường.”

Dì xấu xí: “…”

Các ngươi có hiểu thế nào là phép lịch sự không?

Quỷ nhu nhược dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Túc Bảo, trong mắt nó hiện lên ý cười trìu mến: “Túc Bảo của chúng ta thật đáng yêu, dù ngủ tư thế gì cũng không xấu.”

Cô bé đã ngủ quên trong khi chờ đợi đám quỷ, thực sự tin tưởng chúng.

Quỷ nhu nhược không khỏi cảm động, trời đất này nào có ai tin ác quỷ, nhưng Túc Bảo lại tin.

Quỷ đào hoa không khỏi hạ giọng nói: “Đừng đánh thức bé con, ngày mai chúng ta sẽ giao quỷ ngụy thiện cho bé con.”

Quỷ xui xẻo thì thầm: “Tối nay thì sao, ai sẽ trông chừng quỷ ngụy thiện?”

Quỷ đào hoa trợn mắt nói: “Để ta canh! Nhưng ngày mai ngươi phải chia cho ta một nửa số công lao của ngươi.”


Quỷ xui xẻo lập tức từ chối “Tại sao!”

Đây là ác quỷ mà nó dày công kéo về đó nha!

Chẳng qua chỉ canh chừng có một đêm? Nó không phải con người nên sẽ không buồn ngủ, nó canh chừng vài đêm cũng không sao.

Nghe thấy lời quỷ đào hoa nói, quỷ hồ đồ lập tức nói: “Ta sẽ canh nó vào giữa đêm.”

Quỷ xui xẻo tức giận nói: “Không phải ngươi đã nói sẽ không cướp công của ta sao?”

Quỷ hồ đồ: “Vậy thì chặt ta đi.”

Quỷ xui xẻo: “…”

Đến vặn đầu quỷ còn chẳng sợ, lẽ nào sợ chặt đầu? Rành rành muốn cướp công của nó đây mà, nó biết ngay đám ác quỷ này không có ý tốt.

Quỷ đào hoa đổ thêm dầu vào lửa: “Lần này ta ủng hộ quỷ hồ đồ, ai cũng có phần của mình. Quỷ ngụy thiện to chừng này thì chắc có thể đổi được một gói kẹo m út.”

Lần trước Túc Bảo mua một gói kẹo m út, trong đó có năm mươi cây kẹo m út.


Quỷ xui xẻo lập tức nâng quỷ ngụy thiện lên trên đầu rồi vội vàng chạy ra ngoài.

“Của ta! Không ai có thể cướp nó khỏi ta!”

Quỷ ngụy thiện:”?”

Không, người anh em, ngươi bị lừa à?

Đợi đã, bọn quỷ này tranh giành công lao nửa ngày trời chỉ vì vài cây kẹo m út thôi sao??

Quỷ xui xẻo bỏ chạy rồi giấu quỷ ngụy thiện đi như cất báu vật, sau đó lén lút canh một mình.

Lúc này quỷ đào hoa mới cười khúc khích, nói: “Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao quỷ xui xẻo lại đen đủi như vậy. Ít nhiều cũng liên quan đến sự ngu ngốc của nó.”

Quỷ nhu nhược gật đầu, nói có lý.

Không phải hơi ngốc mà là cực ngốc.

Quỷ đào hoa: “Này, đêm dài quá, chúng ta chơi mạt chược đi! Lần trước dùng xương của ai nhỉ?”

Quỷ hồ đồ: “Của quỷ xui xẻo.”

Quỷ nhu nhược: “Nhưng thiếu một quỷ thì sao chơi được.”

Quỷ đào hoa: “Trong hồ lô không phải có một lệ quỷ bị phong ấn sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1240: C1240: Chương 1240


Dùng lệ quỷ nhỏ đã bắt từ bệnh viện Đệ Tứ lần trước.

Quỷ hồ đồ lắc đầu: “Nó chỉ là một đứa bé thì biết chơi cái gì, đừng dạy nó chơi mấy thứ này!”

Trong hồ lô, lệ quỷ nhỏ ấm ức lén nhìn, lần nào cũng không cho nó chơi, nó muốn chơi lắm chứ.

Nhưng nó nhớ lại lời cha mẹ và ông bà dặn dò trước khi nó đi: Hãy ngoan và đừng gây rắc rối cho người khác.

Lệ quỷ nhỏ lại thêm vững lòng.

Ba ác quỷ bàn bạc cách chơi nhưng dường như chỉ có thể chơi đấu địa chủ.

Dì xấu xí đứng một bên trầm lặng.

“Ta nói nè, các ngươi quên ta rồi à? Ta cũng có thể chơi mạt chược!”

Đám quỷ: “…”

À, chúng thực sự đã quên mất.


Các ác quỷ sợ làm phiền Túc Bảo nên trốn trong phòng Tô Nhất Trần chơi mạt chược.

Cậu cả về sớm hai ngày so với kế hoạch, khi về đến nhà đã là hai giờ đêm, quần áo anh chưa kịp thay, trên tay vẫn vắt một chiếc áo vest nhưng anh đã nóng lòng đến Phòng Túc Bảo.

Chỉ thấy bé nằm sấp ngủ, mặt đỏ bừng.

Tô Nhất Trần âu yếm hôn lên trán Túc Bảo, nhìn bé, lòng anh dịu lại.

Anh cẩn thận lật bé lại…

Trên ban công, Tiểu Vũ đột nhiên hét lên: “Phi tướng của Long Thành đang ở đây!!”

Tay của Tô Nhất Trần run lên, suýt chút nữa làm rơi Túc Bảo.

“…” . Harry Potter fanfic

Con vẹt này vẫn ồn ào quá!

Túc Bảo bĩu môi, vô thức đưa tay ra, ôm lấy cánh tay cậu cả.


“Cậu cả…”

Cô bé vẫn nhắm mắt, giọng nói mềm mại như sáp có thể làm tan chảy trái tim người ta.

Ánh mắt Tô Nhất Trần dịu dàng, anh đặt con thỏ nhỏ bên cạnh vào lòng Túc Bảo mà không để ý rằng mình đã vô tình chạm vào quả hồ lô.

Thấy Túc Bảo ngủ ngon lành, anh lặng lẽ đi ra ngoài đóng cửa lại rồi đi về phòng.

Ở nhà vẫn là tốt nhất!

Tô Nhất Trần đẩy cửa và treo áo khoác lên kệ gần đó.

Cậu cả một tay cởi cà vạt rồi đi vào phòng ngủ, anh xoa đôi lông mày mệt mỏi, vừa ngẩng đầu lên, cả người lập tức cứng đờ.

Trong phòng, quỷ đào hoa, quỷ nhu nhược, quỷ hồ đồ và dì xấu xí đang ôm một đống mạt chược bằng xương. Nghe thấy tiếng động, đám ác quỷ đồng loạt quay lại nhìn.

Bốn quỷ nhìn chằm chằm vào Tô Nhất Trần.

“…”

Bốn quỷ mắt to trừng mắt nhỏ, không khí đột nhiên trở nên im lặng.

Tô Nhất Trần nghi ngờ mình vào nhầm cửa.

Có bốn ‘người’ đang ngồi xếp bằng trên tấm thảm cạnh giường anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1241: C1241: Chương 1241


Hai người phụ nữ và hai người đàn ông.

Một ‘người’ phụ nữ ăn mặc thời trang, nhưng quần áo chắc chắn là kiểu dáng hơn mười năm trước, ‘người’ phụ nữ còn lại mặc quần áo bình thường nhưng trông rất xấu, xấu đến mức không ai có thể không đưa mắt nhìn ‘cô ấy’.

Còn có hai ‘người’ đàn ông khác, một người trông khoảng ba – bốn mươi tuổi, người kia như học sinh, mặc áo phông trắng và quần jean, trông rất vui tươi và cởi mở.

Đột nhiên, dì xấu xí mê mẩn nói: “Này anh chàng đẹp trai, anh có thể trông thấy tôi đúng không?”

Quỷ đào hoa cũng nhìn chằm chằm vào Tô Nhất Trần: “Đã lâu không gặp. Tô tổng càng ngày càng đẹp trai. A~ Tôi muốn có một tình yêu ngọt ngào với Tô tổng.”

Tô Nhất Trần: “…”

Thấy quỷ rồi!

Anh cứng ngắc bước vào, làm bộ không nhìn thấy rồi đặt cà vạt lên giường.

Quỷ hồ đồ hồ nghi: “Không nhìn thấy à?”


Đáy mắt quỷ nhu nhược hơi lóe lên, nó dịu dàng nói: “Không thể nào, hồi nãy Tô tổng còn sững sờ một chốc mà.”

Cà vạt được đặt trên giường thay vì để trong tủ, chi tiết này cho thấy anh thật sự đã nhìn thấy chúng.

Làm quỷ lâu ngày hơi vô vị, nhiều lúc thật muốn hù dọa người khác làm trò vui.

Nhưng đây là cậu cả của Túc Bảo Bảo, ôi… quên đi.

Dì xấu xí: “Để ta thử xem. Xấu như ta chẳng mấy ai có thể chịu nổi đâu.”

Dì xấu xí đánh võng trước mặt Tô Nhất Trần.

Quỷ nhu nhược do dự một lát, cuối cùng cũng nói: “Chúng ta là quỷ binh quỷ tướng dưới quyền Túc Bảo, đừng làm chuyện ấu trĩ như vậy.”

Những lời này dường như đang nhắc nhở dì xấu xí, nhưng thực ra quỷ nhu nhược đang nói với Tô Nhất Trần rằng bốn quỷ trong phòng chính là thuộc hạ của Túc Bảo và là những quỷ hồn tốt…

Tô Nhất Trần chăm chú nhìn, tháo đồng hồ ra và đặt nó lên bàn cạnh giường ngủ.


Sau đó anh bước vào phòng thay đồ, c ởi thắt lưng và treo lên kệ.

Biết đây là hồn ma của Túc Bảo, anh bình tĩnh hơn đôi chút, kiềm chế ý định đi tìm Túc Bảo.

Cô bé con đang ngủ rất ngon, anh không muốn đánh thức bé.

Anh chỉ cần lo việc của mình thôi, lát nữa những quỷ hồn này chắc chắn sẽ tự mình rời đi sau khi chơi chán.

Quỷ đào hoa thất vọng nói: “Bình tĩnh như vậy chắc chắn không nhìn thấy ta rồi. Ôi, làm ta mừng hụt một phen rồi…”

Đàn ông nhà họ Tô đều là mỹ nam trong thiên hạ.

Nếu Tô tổng nhìn thấy nó, ít nhiều gì nó cũng phải quấy rầy anh suốt đêm.

Nếu không thể có được một tình yêu ngọt ngào thì có thể có tình một đêm sốc nổi giữa quỷ và người mà.

Tô Nhất Trần làm bộ như không nghe thấy, vốn định cởi áo sơ mi trong phòng thay đồ theo thói quen, nhưng anh dừng lại, cầm lấy bộ đồ ngủ và đi vào phòng tắm.

Có tiếng nước vọng ra từ phòng tắm.

Dì xấu xí mở to mắt: “Haha, này, chúng ta đi nhìn trộm nhé.”

Quỷ đào hoa trợn ngược mắt: “Ta không phải ngươi, cái thứ cuồng xem trộm! Nghe nói trước khi Túc Bảo bắt được ngươi, thỉnh thoảng ngươi sẽ nằm ở cửa sổ phòng Tô tổng để ngắm anh ấy, phải không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1242: C1242: Chương 1242


Quỷ nhu nhược cười nói: “Trước kia sức khỏe của Tô tổng rất yếu, ít nhiều cũng có liên quan đến quỷ xấu xí.”

Dì xấu xí hét lên: “Sao có thể như vậy? Ta không có ý làm hại anh ấy.”

Tô Nhất Trần nghe thấy bên ngoài ầm ĩ một hồi, sau đó đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó cởi cúc áo, ném quần áo vào giỏ đựng quần áo bẩn.

Bây giờ đã là mùa thu và trời hơi se lạnh.

Dòng nước ấm lướt qua mặt Tô Nhất Trần, cuốn trôi đi những phong trần mệt mỏi sau hành trình của anh. Khu vui chơi giải trí trên đảo đã bắt đầu hình thành, mọi vật liệu, thiết kế đều được anh đích thân kiểm tra để đảm bảo an toàn…

Tô Nhất Trần vừa ngẫm nghĩ vừa quay người lại.

Anh lập tức nhìn thấy hai cái bóng nằm ngoài cửa phòng tắm.

Đôi chân của cậu cả run rẩy và cậu cả suýt trượt ngã.

Anh nhanh chóng rửa sạch bọt, mặc bộ đồ ngủ, mở cửa bước ra ngoài mà không lau khô nước!


Quỷ đào hoa hạ thấp giọng: “Ta chỉ liếc nhìn một cái thôi, chỉ thế thôi mà! Ta muốn xem có to không… nhầm, muốn xem có trắng không… à nhầm, ta muốn xem Tô tổng đã bình phục hoàn toàn chưa!”

Quỷ nhu nhược tay trái giữ chặt Quỷ đào hoa, tay phải níu chặt dì xấu xí, quỷ hồ đồ đứng đằng sau quỷ nhu nhược, cố gắng hết sức để bịt miệng nó.

Đi theo chị đào hoa sẽ có kẹo để ăn!

Chị đào hoa dặn đừng để quỷ nhu nhược lên tiếng, cho nên quỷ hồ đồ nhất định phải bịt miệng quỷ nhu nhược!!

Tô Nhất Trần bước qua một hàng dài những quỷ hồn mà không nheo mắt hay thay đổi sắc mặt.

Không có cách nào, đám quỷ này đang chặn cửa, nếu anh cố ý tránh né, bọn chúng nhất định sẽ phát hiện ra.

Quỷ khác không nói làm gì, nhưng nữ quỷ này đáng sợ quá.

Sau khi Tô Nhất Trần rời khỏi phòng tắm, anh đến bàn làm việc lấy đồ rồi nằm xuống giường ngủ.

Quỷ đào hoa thoát khỏi sự kìm kẹp của quỷ nhu nhược và nói: “Được rồi, không nhìn trộm nữa… Ta cũng buồn ngủ nên nằm xuống ngả lưng chút đây.”


“Đừng lo lắng, ta chỉ nằm trên giường và không làm gì cả.”

Quỷ nhu nhược thả quỷ đào hoa ra.

Miệng của phụ nữ là thứ dối trá.

Quỷ đào hoa sẽ không bỏ cuộc cho đến khi chịu chút đau đớn.

Quỷ đào hoa mỉm cười nhào về phía Tô Nhất Trần, không ngờ vừa đến gần giường đã bị ánh sáng vàng đánh bay.

Úi~

Quỷ đào hoa đập vào tường không gỡ ra nổi.

Trong mắt quỷ nhu nhược hiện lên ý cười: “Đáng đời”. Nó chắp tay sau lưng chậm rãi bước ra ngoài: “Chúng ta đi xem xem quỷ xui xẻo có để lạc mất quỷ ngụy thiện không.”

Quỷ hồ đồ: “Ta cũng đi đây!”

Dì xấu xí lùi lại một bước và nhanh chóng bỏ chạy.

Quỷ đào hoa: “Này, này…”

Ít nhất cũng kéo nó ra khỏi tường đã chứ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1243: C1243: Chương 1243


Tiểu Ngũ mổ nhẹ vào nhúm tóc của Túc Bảo: “Thật ngọt ngào, chị vừa xuất hiện, không khí liền trở nên ngọt ngào!”

Túc Bảo “Ồ⊙⊙…”

Kỷ Trường dở khóc dở cười, nói: “Hôm qua mấy quỷ hồn đã bắt được quỷ ngụy thiện…”

Lời còn chưa dứt, đã thấy quỷ xui xẻo lôi quỷ ngụy thiện đi vào, hưng phấn đòi công: “Túc Bảo! Chúng ta…”

Quỷ đào hoa trả lời: “Chúng ta đã bắt được quỷ ngụy thiện”.

Quỷ nhu nhược mỉm cười ấm áp: “Nó chống cự rất quyết liệt nên chúng ta đã tốn không ít công sức.”

Quỷ hồ đồ ló mặt ra nói: “Đúng vậy, nó còn móc cả con ngươi của ta ra.”

Quỷ ngụy thiện: “?”

Nó chưa từng phản kháng, bọn quỷ kia nói bậy mà không cắn rứt lương tâm hả?

Quỷ xui xẻo ngơ ngác: “Không, không phải các ngươi nói không cướp công của ta sao?”


Nói gì mà nhường hết công lao và cơ hội cho nó!

Nói gì mà cứ chém một đao nếu cướp công của nó!

Mẹ kiếp!

Túc Bảo vừa mới tỉnh lại, khẽ chớp đôi mắt to rồi nói nhẹ nhàng: “Các quỷ đã vất vả rồi!”

Cô bé leo lên đầu giường và nhấc chiếc gối lên.

Bên dưới có một gói kẹo mút mà hôm qua bé đã chuẩn bị sẵn, nhưng trước khi đám quỷ quay lại, bé đã ngủ quên.

Đôi mắt của quỷ xui xẻo sáng lên: “Của ta của ta!”

Túc Bảo ngồi xổm trên giường, đếm từng cái một như giáo viên mẫu giáo phát kẹo.

“Dì đào hoa có 8 cái.”

“Bác hồ đồ 8 cái.”


“Dì xấu xí 8 cái.”

“Anh Phan, 10 cái.”

“Tiểu Đinh Đang 8 cái.”

Tiểu Đinh Đang trong hồ lô mừng rơn, nó cũng có phần ư?

Túc Bảo đưa tám cái kẹo cuối cùng cho quỷ xui xẻo: “Chú xui xẻo 8 cái!”

Quỷ xui xẻo phản đối: “Sao quỷ nhu nhược được 10 cái?”

Đáy mắt quỷ nhu nhược lấp lánh ý cười, nó nói giọng êm tai: “Bởi vì ta là anh trai, còn các ngươi là cô chú, sao bậc cô chú lại so đo với một đứa trẻ chứ?”

Chúng quỷ: “…”

Lúc này ai lại không biết ngượng mà nhận mình là trẻ con chứ?

“Tiểu Đinh Đang còn trẻ hơn ngươi!” Quỷ xui xẻo chỉ vào lệ quỷ nhỏ.

Tiểu Đinh Đang lập tức che vội mấy cái kẹo rồi trốn vào hồ lô.

Thứ khác thì nó không biết.

Nhưng sau khi trở thành quỷ, nó không thể ăn được những món ngon của thế giới loài người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1244: C1244: Chương 1244


Cho dù có người cúng bái thì thứ chúng “ăn” cũng chỉ là mùi hương và luôn có cảm giác thiếu thiếu một điều gì đó.

Nhưng viên kẹo Túc Bảo đưa cho Tiểu Đinh Đang lại khác, ngọt ngào như viên kẹo nó từng ăn khi còn sống!

Vì vậy, quỷ xui xẻo luôn không cam lòng. Lần nào nó cũng chưa kịp ăn quá hai viên kẹo đã lập tức bị chúng quỷ lừa lấy hết số còn lại, chúng bắt nạt nó vì nó là kẻ xui xẻo mà.

Quỷ nhu nhược mỉm cười.

Đây là chiếc kẹo mà Túc Bảo Bối đã tặng nó.

Nó không thể nhường kẹo cho quỷ khác được!

Thay vào đó… Quỷ nhu nhược nhìn viên kẹo trên tay quỷ xui xẻo.

Quỷ xui xẻo sợ kẹo của mình lại bị trộm lần nữa nên liền mở cả tám chiếc kẹo mút ra và liếm từng chiếc một.

Sau đó đắc ý cất kẹo đi.

Tiểu Ngũ trợn mắt: “Ồ! Hảo hán! Ngươi đã làm chuyện mà ta chưa bao giờ dám làm, thật không biết xấu hổ!”


Quỷ nhu nhược nói: “Anh có nghe thấy không? Thật là vô liêm sỉ! Rõ ràng là anh nhất quyết muốn chơi bài với chúng ta, nhưng sau khi thua vẫn không trả nợ.”

Quỷ xui xẻo nhìn quỷ đào hoa và những quỷ khác, nó cứ thích nhây đấy, làm gì được nó nào?

Chấy rận nhiều thì không cần ngứa ngáy, nợ nần nhiều cũng không cần lo lắng!

Đám quỷ đang chuẩn bị “đòi nợ” lập tức không nói nên lời.

Bọn chúng rất muốn giật lấy viên kẹo, kẹo Túc Bảo cho không chỉ ngọt ngào mà còn có những công dụng khác, tỷ như sau khi ăn, chúng luôn cảm thấy linh hồn mình càng ngày càng thuần túy và mạnh mẽ.

Nhưng quỷ xui xẻo đã liếm rồi… không thể lấy lại được.

Quỷ đào hoa nói: “Chơi không nổi thì lần sau đừng chơi mạt chược với chúng ta nữa.”

Mấy quỷ cãi cọ ầm ĩ.

Nhìn đám quỷ ấu trĩ tranh nhau vài cái kẹo, quỷ ngụy thiện rất khó hiểu.


Chẳng phải chỉ là một viên kẹo thôi sao.

Túc Bảo nhìn quỷ ngụy thiện, ngáp một cái, hứng thú hỏi: “Ngươi tên quỷ ngụy thiện à! Sao lại chết?”

Quỷ đào hoa bóc chiếc kẹo ra và vừa ăn vừa hỏi: “Tên gì? Ngày sinh và bát tự?”

Quỷ nhu nhược quen đường thuộc lối hỏi tiếp: “Sống ở đâu? Chết như thế nào?”

Tiểu Ngũ đột nhiên vỗ cánh: “Chờ chút! Đợi chút! Đi gọi anh trai nhỏ đã chứ!”

Quỷ ngụy thiện: “…”

Túc Bảo quả nhiên chạy đi tìm Tô Tử Du, cô bé đã hình thành thói quen này.

Mỗi lần tra hỏi quỷ, Tô Tử Du đều ghi chép vào sổ như đang phát minh ra điều gì đó.

Một lúc sau Tô Tử Du đến.

Một đám quỷ cùng hai đứa trẻ ngồi trên chiếc ghế nhỏ chờ nghe kể chuyện, điều này khiến cho quỷ ngụy thiện hơi bối rối.

Tô Tử Du liếc nhìn camera để xác nhận rằng quỷ ngụy thiện vẫn còn ở đó, thúc giục: “Mau lên, hôm nay chúng ta phải đón Tử Tích ở bệnh viện!”

Túc Bảo thúc giục: “Nhanh lên, nhanh lên! Nghe xong chuyện, chúng ta còn phải đi đón anh Tử Tích ở bệnh viện!”

Quỷ ngụy thiện liếc nhìn người đàn ông mặc áo trắng ở nơi xa nhất, hít một hơi thật sâu và nói: “Ta là Triệu Đương Không… ta ở thôn Chó Rơi Chết thuộc thành phố Z tỉnh Y.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1245: C1245: Chương 1245


Túc Bảo sửng sốt: “Thôn Chó Rơi Chết?”

Quỷ ngụy thiện: “Làng chúng ta bị gọi cái tên đó.”

Vừa dễ hiểu vừa dễ nhớ.

quỷ ngụy thiện tiếp tục: “ta sinh vào những năm 1960, chết vào đầu những năm 1990”.

Tô Tử Du hỏi: “Chú chết như thế nào?” Hỏi xong cậu tiếp tục ghi chépvào sổ tay.

Mất năm 1990, tính đến nay đã hai mươi bảy, hai mươi tám năm trôi qua.

Quỷ ngụy thiện tiếp tục nói: “Ta bị bà quả phụ hàng xóm giết chết…”

Quỷ đào hoa đột nhiên trở nên hưng phấn và nói: “Hả? Góa phụ? Giết chết thế nào? Kể thêm cho ta biết đi!”


Lời tán tỉnh của quỷ đào hoa vừa thốt ra đã lập tức nghẹn lại.

Quỷ ngụy thiện: “…”

Quỷ đạo đức giả hết nói nổi luôn rồi, đang định nói thêm gì đó.

Đột nhiên quỷ nhu nhược liếc mắt nhìn Túc Bảo một cái, hỏi: “Chuyện của ngươi với quả phụ hàng xóm… có thể nói ra được không?”

Nó phải xác nhận một chút, dù sao Túc Bảo vẫn còn nhỏ.

Quỷ đạo đức giả buồn bực nói: “Không có gì mà không thể nói cả, ta là quỷ đạo đức giả chứ không phải quỷ háo sắc.”

Quỷ đào hoa: “Khụ…”

Tiếp theo quỷ đạo đức giả rủ rỉ thầm thì kể.


Vào thập niên 90 của thế kỷ trước, khi đó kinh tế đang phát triển mạnh mẽ, tư tưởng của mọi người cũng thoáng hơn một chút.

Thậm chí trên một số quyển lịch còn gắn ảnh chụp các cô gái mặc bikini, cuộc sống của mọi người cũng dần dần tốt lên.

“Khi đó quả phụ nhà hàng xóm cũng chính là Thúy Hoa, lúc chồng của cô ấy còn sống rất thích đánh bạc, trong nhà có bốn đứa nhỏ với một bà mẹ già.”

Lúc chồng Thúy Hoa còn sống đối xử với cô ấy không tốt lắm, bởi vì đánh bạc, lúc đánh bạc hăng máu sẽ về nhà bán hết mọi thứ, nếu vợ của gã không đưa tiền, gã sẽ đánh vợ mình.

Lúc nghiêm trọng còn đánh gãy cả chân Thúy Hoa, chê cô ấy dong dài còn lấy nước sôi rót vào trong cổ họng cô ấy, nói rằng ai kêu cô ấy lắm mồm!

Thúy Hoa cũng bởi vậy mà què một chân, biến thành người câm.

“Nhà bọn họ nhà chỉ có bốn bức tường, bình thường toàn là cô ấy một thân một mình nuôi bốn đứa nhỏ, tuy rằng cuộc sống của mọi người đều khá hơn một chút, nhưng nhà cô ấy là ngoại lệ, thường phải lên núi hái rau dại để lấp đầy bụng, ta thấy nhà bọn họ khó khăn, cũng thường cho cô ấy một cân gạo hay mấy cái bánh bao vân vân.”

“Khi đó chồng của cô ấy đi đánh bạc, cô ấy cầm giấy chứng nhận kết hôn đòi ly hôn. Ta sẽ khuyên cô ấy đừng ly hôn.”

Quỷ đào hoa: “Cái gì? Đã vậy rồi mà không ly hôn thì định giữ lại để mừng năm mới hay gì?”

Quỷ đạo đức giả nhíu mày: “Hiện giờ kết hôn ly hôn thoải mái, nhưng các ngươi cũng không phải người thuộc niên đại của chúng ta, không biết rằng sau khi ly hôn sẽ bị người ta chỉ trỏ, ta khuyên cô ấy đừng ly hôn cũng là vì muốn tốt cho cô ấy, một mình cô ấy nuôi bốn hài tử, vừa què vừa câm, ai cần cô ấy chứ? Không có đàn ông thì sống sao được?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1246: C1246: Chương 1246


Tô Tử Du cạn lời nói: “Nhưng vẫn tốt hơn là ở bên một ông chồng như vậy mà!”

Cậu không hiểu, đàn ông vừa đánh bạc, lại còn đánh gãy một chân của vợ rồi còn rót nước sôi vào mồm, nếu là thời buổi bây giờ thì như vậy rõ ràng là bạo lực gia đình, loại đàn ông này còn trông đợi được gì? . Đam Mỹ Hiện Đại

Quỷ đạo đức giả: “Ngươi là trẻ con nên ngươi không hiểu được đâu! Phụ nữ chung quy lại vẫn là phụ nữ, kích động muốn ly hôn, không nghĩ đến mấy đứa nhỏ gì cả, cô ấy còn có một mẹ già, ly hôn rồi bọn họ biết phải làm sao. Thời buổi đó có người đàn ông nào mà lại không đánh vợ? Loại chuyện này cũng không phải là chuyện gì quá to tát.”

Túc Bảo sợ ngây người, đánh gãy chân mà vẫn không phải chuyện lớn!

Vậy như thế nào mới được gọi là chuyện lớn.

Quỷ đạo đức giả thở dài với vẻ mặt thương hại: “Cô ấy muốn dẫn bốn đứa con đi, vậy thì sẽ không còn ai chăm sóc mẹ chồng nữa, mẹ chồng cô ấy đã bảy tám mươi tuổi rồi, đáng thương biết bao, nằm ở cửa nói nếu cô ấy đi, chẳng khác nào đang ép bà ta phải chết.”

Quỷ đào hoa không thể tin nổi: “Thế nên?”

Quỷ đạo đức giả nói: “Ta cảm thấy bà ấy nói rất đúng, già như vậy rồi quả thật rất khó sống…”


Tuy rằng không phải là một người mẹ chồng tốt, thường khoa tay múa chân bắt Thúy Hoa phải làm cái này làm cái kia, hái rau dại về cũng phải cho bà ta ăn trước… Chỉ là làm gì có con dâu mẹ chồng nào mà lại không xích mích, con dâu dưỡng lão cho mẹ chồng cũng là việc nên làm, đây cũng không phải là chuyện gì to tát.

Nhưng nếu Thúy Hoa bỏ lại người mẹ chồng già ấy, bà ta không có ai chăm sóc sẽ chết đói ở nhà, đây chính là chuyện lớn.

“Vì vậy ta đã hỗ trợ ngăn cản Thúy Hoa, bảo cô ấy đừng đi, mau mau gọi người tìm chồng cô ấy trở về, người một nhà đoàn viên không tốt sao, nếu bỏ lại một bà già mà chạy đi như vậy, thật bất nhân nghĩa!”

Đám quỷ: “…”

Kỷ Trường cười lạnh nói: “Ngươi nhân nghĩa ghê nhỉ, thế ngươi giúp người ta nuôi bà già đó đi!”

Quỷ đạo đức giả thở dài: “Ta cũng muốn mà, nhưng nói mồm thì có ích gì, bà cụ nhà người ta đến nhà người khác ăn nhờ ở đậu, tóm lại sẽ không thoải mái sung sướng bằng ở nhà của mình.”

Hai bạn nhỏ Túc Bảo và Tô Tử Du đều sợ ngây người.


Túc Bảo không hiểu logic của người lớn, bà mẹ chồng đáng thương, vậy chẳng lẽ dì Thúy Hoa kia không đáng thương sao?

Sự đáng thương của cô ấy là do bà mẹ chồng và con trai của bà ta tạo thành!

Vì sao chỉ thương hại bà mẹ chồng mà không thương hại dì Thúy Hoa một chút?

Quỷ đạo đức giả tiếp tục nói: “Sau đó chồng của Thúy Hoa đã trở về, Thúy Hoa không đi được, lại bị đánh mù một con mắt. Hầy, đúng là nghiệp chướng mà!”

Bầy quỷ: “…”

Chuyện này con mẹ nó… Rốt cuộc là ai tạo nghiệt? Ngươi nghĩ mình tốt bụng lắm sao?

“Cũng là ngày đó đám đòi nợ đuổi tới tận cửa, chồng của Thúy Hoa đã bị đánh chết, đám đòi nợ muốn lấy nhà của bọn họ, đáng thương mấy đứa nhóc với bà già và một người phụ nữ chân què mắt mù bị câm, chỉ có thể sống trong chuồng heo bên cạnh nhà ta.”

Túc Bảo: “Hở?”

Tô Tử Du: “Không phải ngươi nói người ta đáng thương sao, sao lại cho người ta ở trong chuồng heo?”

Quỷ đạo đức giả nói: “Nếu ta có phòng dư chắc chắn sẽ cho cô ấy vào ở, trong thôn không có ai chịu giúp cô ấy, cũng nhờ có ta, mấy người bọn họ mới có nơi để đặt chân. Mấy năm đó ta cũng không nuôi heo.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1247: C1247: Chương 1247


Mọi người: “…” Thì ra ngươi còn cảm thấy mình rất vĩ đại?

“Chuồng heo đã được quét dọn sạch sẽ, cũng là nhà ngói, tuy rằng nhỏ một chút nhưng lại lợp một lớp rơm rạ, gió thổi không lọt mưa xối không tới, cách chuồng heo không xa còn có nhà xí, người già trẻ nhỏ cũng tiện đi vệ sinh còn gì?”

Mọi người: “…”

Sau đó, Thúy Hoa cũng không còn cách nào khác, nhà đã bị đám đòi nợ lấy mất, mắt mù chân què lại còn bị câm, ở lại trong thôn lên núi hái rau dại ít ra còn không bị đói chết, chứ mà đi ra ngoài với bộ dạng đó của cô ấy thì cũng chẳng có ai muốn thuê cô ấy vào làm.

Vậy nên chỉ có thể tiếp tục ở lại trong thôn.

“Cuối cùng mấy mẹ con cũng ổn định lại, trải qua một khoảng thời gian hòa thuận vui vẻ.”

Túc Bảo sững sờ nói: “Ta cảm thấy chỉ có ngươi là cảm thấy hòa thuận vui vẻ mà thôi…”


Quỷ đạo đức giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Lại qua một khoảng thời gian, gió xuân đã thổi khắp chốn, điều kiện thuận lợi, trong thôn bắt đầu có người ra ngoài buôn bán, Thúy Hoa cũng rục rịch muốn thử.”

Trong thị trấn bắt đầu có một số người bán hàng rong lưu động, Thúy Hoa nghe nói có tiệm sửa giày lưu động, chỉ cần chịu khổ, đi đến nơi đông người, giúp người ta lau giày, sửa giày, nếu may mắn một tháng có thể kiếm được hai trăm ba trăm, khi đó tiền lương phổ biến cũng chỉ khoảng 300 – 500.

Thúy Hoa muốn cho mấy đứa nhỏ được đi học, vì vậy cô ấy muốn đi kiếm tiền.

“Nhưng ta đã nói, cô ấy chưa từng thấy người ta lau giày da bao giờ, cổ áo mở đến đây, lúc cúi đầu lau giày cho ông chủ sẽ cho ông chủ nhìn hết, chỗ thịt kia lắc lư lên xuống, không làm như vậy thì sẽ không hấp dẫn được mối làm ăn tiếp theo.”

“Có một số ông chủ thô thiển còn vươn cả tay ra sờ nữa kìa, ngươi nói loại việc như vậy là việc mà phụ nữ đứng đắn nên làm sao? Cô ấy chẳng hiểu gì cả! Người ta lừa dối một chút đã tin rằng chỗ tiền đó dễ kiếm như vậy.”

Mọi người lại tiếp tục hết chỗ nói.


Túc Bảo nhớ tới trước kia bé cũng từng nhìn thấy tiệm đánh giày lưu động ở trên đường.

Dì lau giày cũng không có vấn đề gì cả.

Tô Tử Du nhíu mày: “Đâu phải ai cũng như vậy, có thể cài nút áo thật chặt mà!”

Quỷ đạo đức giả lắc đầu: “Ngươi là trẻ con ngươi không hiểu! Ta có thể hại cô ấy được chắc? Cô ấy chỉ là một người phụ nữ chưa thấy qua việc đời, sao ta lại không khuyên nhủ cô ấy chứ? Đều là vì tốt cho cô ấy thôi! Hơn nữa cô ấy vào thành rồi, ai sẽ chăm sóc cho người già trong nhà cô ấy.”

Lũ quỷ mắc ói, đây là loại quỷ đạo đức giả gì vậy chứ, lấy danh nghĩa muốn tốt cho người khác, nhưng lại làm ra những chuyện không phải một con người nên làm.

Cuộc sống của người ta thế nào thì liên quan gì đến ngươi, cái gì cũng phải nhúng tay vào, không thì gọi là quỷ nhiều chuyện luôn đi.

Túc Bảo khó hiểu hỏi: “Này chú, nếu ngươi đối xử tốt với cô ấy như vậy, thế tại sao không chia một nửa nhà cho cô ấy, tiền của ngươi cũng có thể chia một nửa cho cô ấy mà, còn có thể bỏ tiền ra cho bốn bạn nhỏ đi học, như thế thì cô ấy cũng không cần phải vất vả như vậy mà?”

Quỷ đạo đức giả há hốc miệng, chuyện này… chuyện này quả thật không thỏa đáng, già trẻ lớn bé nhà nó cũng phải bảy tám người rồi, cuộc sống cũng khó khăn mà…

“Nhà ta cũng khó khăn, vì giúp cô ấy mà nhà bọn ta đã cãi nhau rất nhiều lần, nhưng nói không thẹn với lòng, ta quả thật đã đối xử với cô ấy rất tốt! Người ta thấy cô ấy như vậy cũng không dám tới gần cô ấy.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1248: C1248: Chương 1248


Tô Tử Du: “Vậy ngươi còn xen vào chuyện của người ta làm gì? Chẳng lẽ muốn người ta cứ tiếp tục ăn rau dại, dựa vào sự bố thí của các ngươi mà sống cả đời à?”

Quỷ đạo đức giả lắc đầu: “Ta giúp được cái gì thì đều sẽ giúp, nhà cô ấy nấu rau dại ta còn cho cô ấy mượn xì dầu, cũng không bắt cô ấy phải trả lại.”

“Mẹ chồng cô ấy cứ hễ gặp ta là lại khen ta tốt bụng, vẫn luôn cảm kích ta.”

Người trong thôn cũng nói nó tốt bụng, tiếng lành của nó đã truyền ra khắp chốn.

Người khác vừa nói Triệu gia ở thôn Điệt Tử Cẩu đã ngộ đạo, đúng là người tốt mà! Cứu tế sáu người cô nhi quả mẫu, còn nuôi bọn họ nữa!

Người trong thôn đối xử với nhà bọn họ rất tốt, biết nhà bọn họ tâm thiện, làm cái gì cũng sẽ giúp đỡ một chút, vợ của nó đi ra ngoài một vòng cũng có thể cầm về một chút rau cỏ.

Cho nên sao nó lại hại cô ấy được, nếu muốn hại cô ấy thật, sao người khác lại có thể khen hắn tử tế lương thiện chứ.

“Ta còn nhờ người tìm việc cho cô ấy, tuy rằng không tìm được, nhưng ta vẫn luôn hỏi thăm, đi ra ngoài hỏi ai cũng biết. Ngược lại là cô ấy, vẫn có thái độ không tốt đối với ta, hầy.”


Quỷ đào hoa nghe xong cảm thấy nghẹn một cục tức, rốt cuộc cũng biết vì sao nó lại bị gọi là quỷ đạo đức giả mà không phải là quỷ nhiều chuyện rồi, thì ra là vì cái danh tử tế lương thiện đó.

Người khác không biết còn tưởng rằng cả nhà Thúy Hoa là do nhà bọn họ nuôi, nó còn tìm việc làm cho người ta nữa.

Quỷ đạo đức giả hưởng thụ việc được người khác khen ngợi, dùng cả nhà Thúy Hoa để đạt được danh tiếng tốt đẹp của mình!

Quỷ xui xẻo trừng mắt, hỏi: “Sau đó thì sao, sao ngươi lại chết?”

Sắc mặt của quỷ đạo đức giả trầm xuống, nói ra: “Cô ta không nghe ta khuyên bảo, nhất quyết đòi đi ra ngoài, ta vì muốn tốt cho cô ấy nên ta đã nói cô ấy hai câu…”

“Ai biết lúc ta xoay người đi thì cô ấy lại cầm búa đập chết ta từ sau lưng!”

Tô Tử Du há to miệng, hỏi: “Ngươi đã nói gì với dì Thúy Hoa?”

Quỷ đạo đức giả ngượng ngùng nói: “Nói cô ấy muốn làm mấy ả đàn bà chỉ mặc mình đồ lót cho người khác ngắm giống như trên lịch à?..”


“Ờm… Chỉ ước được cho người khác xem hết, có cần mặt mũi nữa hay không.”

Quỷ nhu nhược cười lạnh: “Đáng đời, nên đập thêm hai búa nữa!”

Bị câm nên dù khổ trong lòng cũng không nói ra được thành lời, khổ ở trong lòng nhưng không ai biết cả.

Con còn thơ dại nên chưa hiểu chuyện, mẹ chồng thì chỉ ước cô ấy sẽ ở lại, vừa ăn bám cô ấy còn vừa nói xấu cô ấy với người khác, trái lại cứ luôn khen ngợi Triệu Đương Không.

Triệu Đương Không lần nào cũng ngăn cản hy vọng của cô ấy đối với cuộc sống, còn dám nói cô ấy không biết xấu hổ.

Nhẫn nhịn lâu như vậy rồi, đương nhiên Thúy Hoa phải bộc phát.

Triệu Đương Không đáng đời!

Quỷ đạo đức giả tiếp tục nói: “Hôm đó trong nhà không có ai, tất cả đều đi làm hết, cô ấy giết ta xong rồi còn nhét ta vào lò, một mồi lửa thiêu ta thành tro.”

“Quả phụ kia thiêu cháy ta thì cũng thôi, còn rải tro cốt của ta vào góc tường nhà xí!”

Mọi người trở về thì chỉ còn thấy một vũng máu, còn có mấy khối xương vẫn chưa cháy hết!

Hỏi cô ấy thi thể đâu rồi, cô ấy cũng không nói gì!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1249: C1249: Chương 1249


Người khác hỏi vì sao cô ấy lại giết chết nó, cô ấy ú ớ với gương mặt kích động, hơi kéo quần áo ra, vu hãm nó cưỡng gian cô ấy!

Tất cả danh tiếng tốt đẹp của nó, đã bị hủy hoại toàn bộ chỉ trong chớp mắt!

Quỷ đạo đức giả tức giận nói: “Người trong thôn đều nói, bảo sao ta lại chịu thu nhận mẹ con bọn họ, thì ra là bởi vì có mưu đồ đen tối! Còn nói nếu đối xử tốt với mẹ con bọn họ thì sao lại để cho bọn họ ở chuồng heo!”

“Những người đó thật quá đáng, sao lúc trước lại không nói như vậy đó? Quả phụ kia vu oan ta xong bọn họ tin luôn, còn bịa đặt ta tệ hại như vậy nữa!”

Nó oán hận, nó cảm thấy khi mình còn sống đã làm người tốt nửa đời người, vốn nên được người người tôn trọng kính yêu mới đúng, già rồi cũng phải là bậc đức cao vọng trọng.

Cô ấy lại hủy hoại thanh danh của nó, rải nó trong nhà xí!

Khi đó nhà xí cực kỳ hôi thối! Chất thải cũng không được xử lý nên dưới hố toàn là giòi bọ.

Cả ngày lẫn đêm nó đều phải ngửi mùi hôi thối của nhà xí, sau khi chết không chỉ có thanh danh thối mà ngay cả tro cốt cũng thối luôn.


Nó hận!

Lũ quỷ lặng lẽ cách xa nó một chút.

Vừa rồi không thấy thế nào, hiện giờ lại cảm thấy bên người giống như có một đống phân vậy đó…

Quỷ xui xẻo: “Ui~ đi đây đi đây!”

Dì xấu xí: “Đừng thu loại quỷ này vào hồ lô linh hồn lô nha…”

Quỷ đào hoa: “Tiêu diệt thẳng luôn đi, ta thấy hồ lô linh hồn sắp thăng cấp rồi, mỗi lần hấp thu sát khí của ác quỷ, bên trong sẽ rộng ra gấp đôi… Vừa hay dạo gần đây ta cũng định trồng ít đồ ở bên trong.”

Quỷ đạo đức giả: “?”

Chờ một chút, không phải chứ, không thu thì sẽ tiêu diệt ư?


Nó theo bản năng nhìn thoáng qua hồ lô linh hồn mà bọn họ đang nhắc đến.

Hồ lô linh hồn áp chế một loại xao động làm nó cảm thấy bất an, giống như có thể nuốt chửng nó trong một ngụm, từ đó về sau nó sẽ hồn phi phách tán không còn tồn tại nữa…

Quỷ đạo đức giả lập tức nhào xuống dưới chân Túc Bảo, ôm chân bé tha thiết hô to: “Đừng thu ta! Ta, ta sẽ làm chó săn cho ngươi! ngươi bắt ta làm gì cũng được, xông pha khói lửa muôn lần chết cũng không chối từ!”

Lũ quỷ “…”

Túc Bảo vội vàng rút chân ra, gào rống một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ hoảng hốt lo sợ: “Sư phụ! Con không còn sạch sẽ nữa rồi! Trên người con toàn là phân!”

Quỷ đạo đức giả: “…”

Khóe miệng Kỷ Trường giật giật.

Túc Bảo kêu to rồi vào nhà tắm, bé ồn ào tắm rửa, ở bên ngoài cũng ngửi được mùi tươi mát của sữa tắm.

Quỷ nhu nhược bật cười lắc đầu, nó túm lấy quỷ giả dối: “Đi thôi, quan sát một tháng, vô dụng thì cho hồ lô linh hồn ăn.”

Quỷ đào hoa tránh ra xa: “Ngươi không sợ mùi thối của nó à!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1250: C1250: Chương 1250


Bây giờ thấy quỷ giả dối đều có cảm giác trên người nó đều là giòi.

Quỷ nhu nhược không nói gì.

Đương nhiên chê rồi.

Nhưng vì không muốn bảo bối đụng vào quỷ giả dối nên nó chỉ có thể làm thay mà thôi.

Quỷ giả dối khóc: “Tất cả mọi người đều là ác quỷ, đây không phải là đang tàn sát đồng loại sao?”

Quỷ nhu nhược mỉm cười: “Chúng ta không giống, chúng ta không cùng một loại với ngươi.”

Quỷ nhu nhược kéo nó vào hồ lô linh hồn.

Bên trong hồ lô linh hồn còn có nơi giam giữ, chúng nó gọi là phòng quan sát.

Bây giờ nữ quỷ mặc áo cưới cũng đang còn trong đó… Mặc dù đã cùng đánh mạt chược với nhau nhưng lúc ra ngoài chúng nó vẫn sợ quỷ áo cưới và quỷ đầu trọc nam kia có âm mưu nham hiểm gì đó, cho nên vẫn tạm thời giam giữ.

Nữ quỷ áo cưới ngột ngạt muốn chết rồi!


“Thả nô gia ra ngoài, nô gia còn muốn đấu địa chủ!” Nó tội nghiệp nói: “Nô gia đầu hàng, không có suy nghĩ gì khác, cầu xin các ngươi tin ta!”

Sau đó nó thấy quỷ giả dối bị nhốt vào.

“…”

Túc Bảo bước ra với mái tóc ướt, bé bọc bản thân lại bằng một chiếc khăn tắm mềm mại, mắt nhìn xung quanh.

Sau khi không thấy ai, bé nhanh chóng chạy đi mặc quần áo.

Lúc này Tô Tử Du mới gõ cửa vào nói: “Em gái, em xong chưa? Đi ăn gì rồi đón anh hai nha!”

Theo lời quỷ giả dối thì bây giờ đã gần chín giờ.

Thật ra bà cụ Tô muốn đến xem thử, nhưng không hiểu sao lại âm thầm rời đi.

Túc Bảo cầm khăn tắm xoa tóc lung mái tóc: “Rất nhanh sẽ xong nha~”


Tô Tử Du đi vào thấy cô bé đang xoa tóc lung tung, mái tóc nhanh chóng biến thành ổ gà.

Cậu bé nhịn cười, chạy đến cầm khăn tắm: “Để anh giúp em!”

Tiểu Tử Du rón rén giúp cô bé lau khô nước trên tóc rồi cầm máy sấy hong khô tóc cho bé.

Lúc Tô Nhất Trần đẩy cửa đi vào thì thấy Tô Tử Du trán đầy mồ hôi nắm lấy tóc Túc Bảo, tay còn lại vụng về cầm máy sấy.

“Chờ chút, sắp xong rồi!”

Trong mắt cậu bé hiện lên sự lo lắng, muốn nhanh chóng thổi khô tóc nhưng lại sợ làm đau Túc Bảo, bàn tay nho nhỏ ra vẻ học theo Tony ở tiệm làm tóc, hơi run, thỉnh thoảng còn vò đầu Túc Bảo một cái.

Túc Bảo ngồi yên trên mặt đất, bé ngẩng đầu dặn: “Anh, anh chậm chút nha.”

“Đừng giật tóc em, em không muốn trọc như chị Hàm Hàm đâu.”

Tô Nhất Trần nhịn không được mà bật cười thành tiếng, hình ảnh này thật ấm áp.

Ánh mắt Túc Bảo sáng lên, bé lập tức quay đầu lại nhìn: “Cậu cả!”

Cậu cả về rồi!

Túc Bảo lập tức đứng lên chạy tới.

Tô Tử Du hoảng sợ, cậu bé lập tức chạy theo, máy sấy cũng nhổ luôn ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1251: C1251: Chương 1251


Túc Bảo chạy phía trước, Tô Tử Du cầm một nhúm tóc của cô bé đuổi theo phía sau, đằng sau là máy sấy bị kéo lê theo, vừa chạy vừa nói to: “Chờ chút! Chờ chút!”

Túc Bảo nhào vào lòng Tô Nhất Trần, Tô Tử Du cũng không phanh lại kịp.

Tô Nhất Trần ôm cả hai đứa bé vào lòng, cạn lời nói: “Bỏ tóc em gái con ra đã.”

Sao lại ngốc như vậy chứ, còn không biết đường buông ra sao?

Lúc này Tô Tử Du mới phản ứng được, cậu bé vội vàng buông ra.

Ồ, bố già nhà mình cũng ôm cậu rồi? Không ngờ bố lại dịu dàng với cậu như vậy đấy?

Cậu bé đang suy nghĩ thì Tô Nhất Trần đã buông cậu ra, Tô Tử Du rơi thẳng xuống dưới.

“…”

Cũng may chân cậu bé dài nên lập tức tiếp đất, chỉ thấy bố cậu bé cưng chiều ôm em gái đi.


Tô Tử Du đứng ở sau hỏi nhỏ: “Mình là con ruột sao?”

“Đây là bố ruột sao?”

Sau khi xuống tầng ăn cơm, Tô Nhất Trần đưa Túc Bảo và Tô Tử Du ra ngoài, Tô Tử Lâm đến bệnh viện trước, chú Niếp cầm hộp cơm đi phía sau.

Lúc này, trong phòng bệnh tư nhân của Tô Tử Tích.

Tô Tử Tích ngồi trên giường bệnh, lúc này trên khuôn mặt đẹp trai của nam sinh lại mang vẻ mặt oán giận.

Đã bảy ngày rồi em gái không đến thăm cậu.

Thứ hai đến thứ sáu phải đi nhà trẻ, chuyện này có thể hiểu được.

Nhưng thứ bảy chủ nhật cô bé cũng không đến.

Hôm nay là thứ hai, chắc chắn mọi người đều đi học, sẽ không đến đón cậu bé.


Không vui chút nào!

Lúc này một bác sĩ nữ đẩy cửa bước vào xem cậu, cười nói: “Soái ca nhỏ, hôm nay sẽ xuất viện, cô kiểm tra lại cho cháu một lần nữa nha.”

Tô Tử Tích nhíu mày nhìn cô ta: “Cô là ai, bác sĩ Lý đâu?”

Bác sĩ nữa vừa lấy ống nghe bệnh ra vừa nói: “Bác sĩ Lý đi phẫu thuật, nói cô giúp cháu xử lí giấy tờ xuất viện. Nào! Duỗi tay ra cho cô kiểm tra chút.”

Tô Tử Tích: “…”

Cậu không thích bác sĩ nữ này.

Không còn cách nào khác, cậu bé vươn tay ra, không nhịn được mà xoay đầu, ánh mắt nhìn về cổ tay bác sĩ nữ này.

Cô ta đeo một cái đồng hồ, rất nổi bật, chủ yếu vì đây là đồng hồ nam.

Tô Tử Tích thắc mắc, cậu bé luôn cảm thấy mình đã từng thấy qua chiếc đồng hồ này ở đâu đó…

Sau khi bác sĩ nữ kia kiểm tra xong thì rời đi, nhưng lúc ra ngoài hơi dừng lại một chút, mắt sáng lên, kèm theo đó là sự kích động.

Hôm nay chắc có thể nhìn thấy người kia! Đó chính là tổng giám đốc Tô của tập đoàn Tô thị…

Lúc Túc Bảo đến bệnh viện đã thấy Tô Tử Tích chán nản nằm lì trên giường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1252: C1252: Chương 1252


“Cuối cùng mọi người cũng nhớ đến anh!” Cậu hừ lạnh nghiêng đầu che giấu sự vui vẻ trong mắt.

Túc Bảo ghé đầu sang: “Anh Tử Tích, anh tức giận sao?”

Tô Tử Tích mím môi, lâu như vậy mà cũng không đến thăm cậu.

Ở nhà trẻ một tuần rồi đến cuối tuần.

Thứ hai đến thứ sáu có thể hiểu, thứ bảy chủ nhật thì sao?

Đều không đến gặp cậu!

Chẳng lẽ cậu không quan trọng đến vậy sao?

Túc Bảo duỗi tay ra xoa đầu cậu, mềm mại an ủi: “Được rồi được rồi, không phải em tới rồi sao?”

Tô Tử Tích hừ lạnh một tiếng: “Đến… đến tay không sao?”

Túc Bảo lập tức sờ túi, không có kẹo.

Vay quỷ một cái đi!


Túc Bảo động đậy ngón tay, bên cạnh hồ lô linh hồn lập tức xuất hiện một viên kẹo.

“A, cho anh.”

Lúc này Tô Tử Tích mới hừ một tiếng: “Miễn cưỡng tha thứ cho em nha… Ơ, sao cái kẹo này lại bị bóc rồi?”

Túc Bảo: “…”

Quỷ xui xẻo thò đầu ra tìm kẹo: “…”

Mẹ ơi, bỏ mồm rồi cũng còn có người tranh?

Túc Bảo căn bản không dám nói cho anh Tử Tích biết viên kẹo này đã bị quỷ xui xẻo liếm qua, bé trơ mắt nhìn anh mình, trong lòng mặc niệm không bẩn không bẩn, quỷ ăn không tính là ăn, không bẩn…

Tô Tử Tích thấy Túc Bảo nhìn mình thì kì lạ hỏi: “Sao vậy?”

Hôm nay được xuất viện, cảm giác như kẹo trong miệng ngọt hơn nhiều.

Túc Bảo lắc mạnh đầu, khuôn mặt nhỏ lắc đến mức xuất hiện ảo ảnh: “Không, không có gì!”


Được rồi, không nói cho anh biết.

Bố nói, đôi khi phải nói lời nói dối có ý tốt, không sao, không liên quan đến trẻ con!

Tô Tử Lâm làm xong thủ tục xuất viện quay về, phía sau anh còn có một bác sĩ nữ đi cùng.

Bác sĩ nữa vừa đi vừa kéo tay áo lên nói: “Không có vấn đề gì khác, nhưng vì sức khỏe của Tô tiểu thiếu gia, tôi lại kiểm tra thêm cho cậu bé lần nữa.”

Tô Tử Lâm im lặng gật đầu, không có ý kiến.

Bệnh viện tư nhân tốt ở chỗ cho dù là phòng bệnh cũng là phòng bệnh vô cùng xa hoa, bên trong có sopha, còn có cả bàn làm việc, bên cạnh còn có một căn phòng cho người thân chăm bệnh nhân ở.

Tô Nhất Trần ngồi trên sopha, hai chân vắt chéo nhau, đang xem tài liệu trong điện thoại.

Lúc này nghe tiếng có người vào thì theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn qua.

Anh đột nhiên nhíu mày.

Bác sĩ nữ đang giơ ống nghe bệnh lên.

Đồng hồ trên cổ tay cô ta… Đúng là chiếc đồng hồ anh làm rơi tám năm trước!

Thời gian đã qua quá lâu, lâu đến mức anh gần quên đi dáng vẻ của người phụ nữ kia.

Mười năm trước, người phụ nữ kia bỏ trốn, nhưng mười tháng sau lại đặt một bé trai trước cổng nhà họ Tô!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1253: C1253: Chương 1253


Tám năm trước, người phụ nữ kia lại lặp lại chiêu cũ, lại đặt Tô Tử Du xuống trước cửa nhà họ Tô.

Anh cũng không biết cô ta muốn làm gì?

Anh không gặp cô ta lần nào, cũng không tra ra được cô ta là ai, thứ duy nhất trên người anh bị lấy đi chính là một chiếc đồng hồ nam đen.

Vẻ mặt Tô Nhất Trần lạnh như băng, anh lạnh lùng nhìn bác sĩ nữ kia.

“Cô là ai?”

Bác sĩ nữ kia hơi ngẩn người ra.

Là thật sự ngẩn người, cô ta không ngờ rằng Tô Nhất Trần lại xuất sắc như vậy!

Khí chất lạnh lẽo, thành thục chững chạc, khí thế hùng mạnh, không chỉ có vẻ ngoài nổi bật mà ngay cả mọi hành động của anh cũng cho thấy đây là một nhân vật rất mạnh mẽ.


Trên đời có rất nhiều đàn ông đẹp mắt, cũng có rất nhiều đàn ông vừa chuyên nghiệp vừa có thành tựu.

Nhưng thường những người đàn ông đẹp mắt chỉ có bề ngoài nổi bật, sự nghiệp không có gì khởi sắc hoặc thậm chí còn không có công việc, mà đa số đàn ông có sự nghiệp có thành tựu lại đều dầu mỡ, bụng bia còn lớn hơn cả bụng phụ nữ mang thai năm tháng.

Người vừa to cao vừa đẹp trai xuất chúng như vậy, năng lực lại thuộc top đầu thế này tuyệt đối không gặp nhiều trên đời đâu!

Một người đàn ông như thế này mà chị cô ta lại tình nguyện từ bỏ? Cô ta nghĩ thế nào cũng không hiểu!

Cũng may chiếc đồng hồ kia bây giờ đang trong tay cô ta…

Những suy nghĩ này nhanh chóng lướt trong đầu bác sĩ nữ kia.

Cô ta làm như vừa giật mình, gật nhẹ đầu nói: “Tôi tên Diêu Thi Duyệt, bác sĩ Lý đi phẫu thuật, thủ tục xuất viện cho bệnh nhân hôm nay do tôi làm.”

Cô ta khôi phục vẻ mặt “lạnh nhạt”, dáng vẻ như đang giải quyết việc chung.


Tô Nhất Trần còn chưa nói gì cô ta đã đi đến bên cạnh Tô Tử Tích nói: “Nào bạn nhỏ, lại kiểm tra một chút trước khi xuất viện là cháu có thể về nhà rồi.”

Tô Tử Tích không tình nguyện nói nhỏ: “Không phải vừa rồi đã làm rồi sao…”

Chưa từng thấy xuất viện phải kiểm tra nhiều như vậy…

Diêu Thi Duyệt cười cười, đặt bệnh án lên bàn rồi cầm ống nghe lên, thái độ rất tốt: “Ai bảo cháu là cậu chủ nhỏ của nhà họ Tô chứ, viện trưởng đã gọi chúng tôi mấy lần để dặn phải chăm sóc thật chu đáo, đương nhiên cô phải tận tâm rồi.”

Lời này nói như đang muốn thể hiện tất cả những gì cô ta làm đều do viện trưởng phân phó, thậm chí còn mang theo sự bất khuất xuất trần… Nhìn đi, tôi cũng không muốn kiểm tra thêm chút nào, nhưng viện trưởng đã ra lệnh, tôi cũng hết cách.

Dù sao Túc Bảo cũng không nghe hiểu ý của những lời này.

Chẳng qua cô bé cảm thấy những lời này khiến người khác nghe vào không thoải mái chút nào.

Cô bé nhìn chằm chằm bác sĩ nữ một lúc, thắc mắc hỏi: “Cô bác sĩ, tay cô rất khó chịu sao? Tại sao phải nâng cao tay như vậy, thỉnh thoảng lại còn cố ý lắc một cái nữa, chẳng lẽ làm vậy là thể hiện sự chuyên nghiệp khi kiểm tra sao?”

Túc Bảo không hiểu, cô bé chỉ cảm thấy cái cô này kiểm tra thì không kiểm tra mà còn thỉnh thoảng hơi nâng tay lên, giống như bác sĩ nâng tay lên lúc giải phẫu ở trong tivi vậy.

Cậu nhỏ nói bác sĩ phải giơ tay trong phòng chuẩn bị phẫu thuật là vì sau khi rửa tay trừ độc rồi, giơ tay sẽ có tác dụng duy trì trạng thái vô khuẩn… gì đó gì đó, đại khái là ý như vậy!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom