Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1422


 

CHƯƠNG 1422

Uỳnh!

Đột nhiên, trên bầu trời không hề báo hiệu xuất hiện một tiếng xé gió, giống như là có gì đó bị nghiền nát.

“Tiểu Thần.

Khương Lạc Trường cố chống lại uy áp đáng sợ của Hắc Tôn Giả, gian nan kêu một tiếng.

Ông ta lo Vương Bác Thần có chuyện gì.

Ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Ông ta biết máu lạ của nhà họ Vương, nhưng mà máu lạ nhà họ Vương thức tỉnh cũng không phải thế này.

Chẳng lẽ, đây là thần huyết Hiên Viên tộc thức tỉnh trong lời mấy người Thiên Đình kia?

Ngoại trừ Thiên Đình và cổ tộc ẩn thế, gần như không ai biết đến chuyện của Hiên Viên tộc.

Đây là bí mật chỉ thuộc về Thiên Đình và cổ tộc lánh đời.

Chỉ là, Vương Bác Thần lúc này, hình như bị kẹt ở nơi nào đó.

Đột nhiên, cái loại thần uy phát ra trên người Vương Bác Thần, bắt đầu chậm rãi biến mất.

Hắc Tôn Giả sững sờ, lập tức kích động nói: “Tại sao lại như vậy? Đều đã đến bước này rồi, vì sao còn không thành công?

Ngược lại bắt đầu suy yếu? Đây đến cùng là vì sao?”

Ông ta khó hiểu, có chút mê màng.

Trước kia chưa bao giờ gặp loại chuyện này.

Thần huyết Hiên Viên tộc trước chỉ từng thấy thức tỉnh một lần, nhưng lần đó bọn họ không biết có chuyện gì xảy ra, là âm thầm thức tỉnh.

Cuối cùng tên thức tỉnh thần huyết dị năng giả kia xây dựng lại Hiên Viên tộc.

Chỉ là cuối cùng lại bị Thiên Đình tiêu diệt.

“Rốt cuộc thiếu cái gì? Rốt cuộc thiếu cái gì? Tại sao lại như vậy? Tại sao lại biến mất?”

Hắc Tôn Giả phát điên, đã đến bước cuối cùng, thiếu một chút nữa là có thể thức tỉnh thần huyết Hiên Viên tộc rồi.

Sao có thể thất bại trong gang tấc?

Cuối cùng là thiếu cái gì?

Năm đó tên thức tỉnh kia, trải qua quá trình thế nào?

Vì sao Vương Bác Thần không thể thành công?

Đáng chết!

Đáng chết!

Đáng chết!

“Vương Bác Thần, cậu nhanh chóng thức tỉnh cho bản tôn! Nếu không, bản tôn sẽ mang con gái cậu đi chậm rãi thí nghiệm!”

Hắc Tôn Giả tiếp tục công kích Vương Bác Thần, ông ta ác độc đoán rằng, rất có thể kích thích còn chưa đủ.

Rất có thể, là người thân của Vương Bác Thần chết còn chưa đủ nhiều, cho nên thiếu một bước cuối cùng này.
 
Chương 1423


CHƯƠNG 1423

“Vương Bác Thần, nếu cậu không có cách nào thức tỉnh, bản tôn cho cậu thêm chút kích thích!”

Nói xong, ông ta đưa tay chộp lấy Vương Kinh Hồng đến, cười gắn nói: “Vừa rồi cha cậu chết rồi, cậu mới bắt đầu hối hận. Bây giờ, ta muốn ở trước mặt cậu hành hạ chết ông nội cậu, cậu có phải sẽ càng thêm tuyệt vọng?

“Cậu đã không còn cơ hội hòa giải với cha mình, bản tôn bây giờ làm cậu cũng không còn cơ hội hòa giải với ông nội mình.

Nhanh thức tỉnh cho bản tôn!”

Nói xong, Hắc Tôn Giả trực tiếp chặt đứt một chân Vương Kinh Hồng.

“Mẹ mày!”

Khương Lạc Trần khó khăn mắng một tiếng, mắt mở to muốn nứt.

Ông ta và Vương Kinh Hồng, mặc dù không phải anh em ruột thịt, nhưng còn thân hơn anh em ruột.

Đó là con trai độc nhất của sư phụ ông tal!

Là em trai ông ta!

Nhưng mà, ông ta lại không thể làm được gì.

Chỉ có thể trơ mất nhìn, Vương Kinh Hồng bị người chặt đứt chân.

Cái gì cũng không làm được.

“Ồn ào!”

Hắc Tôn Giả đánh ra một cái tát, làm Khương Lạc Trần quỳ rạp xuống đất, mấy khúc xương trên người bị chặt đứt, không thể nào đứng dậy nữa.

Ngay cả Khương Lạc Trần cũng như vậy rồi, Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc chỉ là người thường, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc cẩn thận che cho Dao Dao, bị uy áp ép đến quỳ xuống đất không thể nào đứng dậy.

Hai người căm hận Hắc Tôn Giả, căm hận những ác ma này.

Nhưng hai người chỉ là người thường, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Mà ngay cả hai người Kiều Thanh Phong và Tư Lam, cũng đều không thể động đậy.

Nỗi hận, lại từng chút tăng lên.

Giống như là hồng thủy, sớm muộn cũng sẽ có ngày nổ ra.

Chỉ xem là ngày nào, lúc nào thì đến.

Thế gian này, cho đến bây giờ không có một ai có thể luôn cao cao tại thượng đứng trên đầu người khác.

Một chân bị chém đứt, Vương Kinh Hồng đau đến cả người co quắp.

Nhưng ông ta vẫn cắn chặt răng, không phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Ông ta biết rõ mục đích của Hắc Tôn Giả, chính là muốn kích thích cháu mình.

Ông ta không thể để Hắc Tôn Giả như nguyện.

“Kêu lên, kêu thảm thiết lên cho bản tôn!”

Biểu hiện của Vương Kinh Hồng, làm Hắc Tôn Giả giận dữ.

Một con kiến hôi, cũng dám phản kháng ông ta.

 
 
Chương 1424


CHƯƠNG 1424

Vương Kinh Hồng đau đến mức mồ hôi lạnh như mưa, nhưng vẫn không phát ra tiếng.

Con của ông ta chết trong tay súc sinh này, cha của ông ta, nhất định là cũng bị bọn súc sinh này hại chết.

Bây giờ, đám súc sinh này lại đến đây bức bách cháu của ông ta, ông ta sao có thể để bọn họ như mong muốn.

Vương Kinh Hồng cười găn, trong mắt là khinh miệt, làm Hắc Tôn Giả cảm thấy bị làm nhục.

Một người phàm, thứ đề tiện, rơi vào trong tay ông ta, lại còn có dũng khí như vậy.

Dám lộ ra khinh thường với ông ta.

Đây là nhục nhã của ông ta.

“Đồ không biết sống chết!”

Hắc Tôn Giả chặt đứt cái chân khác của Vương Kinh Hồng, nhưng Vương Kinh Hồng vẫn như cũ không rên một tiếng, trợn mắt nhìn.

Ông ta sợ mình phát ra chút âm thanh, sẽ kích thích đến Vương Bác Thần.

Ông ta biết rõ, nếu như Vương Bác Thần hoàn toàn thức tỉnh, sẽ làm Hắc Tôn Giả đắc thủ, chỉ sẽ càng tăng nhanh ngày chết của Vương Bác Thần.

Bởi vậy, cho dù ông ta chết, cũng sẽ không phát ra tiếng.

Con của ông ta, cũng thiêu đốt sinh mạng, để hoàn thành sứ mạng của một người cha.

Ông làm cha, tuyệt sẽ không làm cho con và cháu của mình mất mặt.

Người nhà họ Vương, không có hèn nhát!

“Phi!”

Vương Kinh Hồng nhổ một ngụm nước bọt máu lên người Hắc Tôn Giả, đây chính là thái độ của ông ta!

Vương Kinh Hồng ông ta, không phải là kẻ hèn nhát.

Năm đó ẩn nhân, chỉ là vì bảo vệ gia tộc.

Mặc dù làm Vương Bác Thần hận nhà họ Vương, nhưng ông ta sẽ không hối hận.

Còn sống, quan trọng hơn tất cả.

Chỉ là chuyện phát triển sau này, năm ngoài dự đoán của ông ta. Chỉ là ông ta không ngờ, nhà họ Lý cũng bị những súc sinh tính toán, làm ra chuyện trời đất khó tha như vậy với Lý Kỳ và Vương Bác Thần.

Thái độ của Vương Kinh Hồng, làm cho Hắc Tôn Giả phát điên.

Trước ông ta còn không quan tâm đến ánh mắt của những con kiến hôi này, nhưng mà bây giờ, thần huyết Hiên Viên tộc trong cơ thể Vương Bác Thần, đến bước quan trọng nhất của thức tỉnh.

Vương Kinh Hồng lại không phối hợp, điều này làm ông ta giận dữ.

“Muốn chết!”

Hắc Tôn Giả bắt lấy cánh tay của Vương Kinh Hồng, chậm rãi dùng sức.

Vương Kinh Hồng đau đến sắp hôn mê, nhưng mà Hắc Tôn Giả lại luôn giữ ông ta tỉnh táo.

Răng rắc.

Cánh tay trái của Vương Kinh Hồng bị Hắc Tôn Giả bóp nát.

Giống như là lăng trì.

“Bản tôn không tin, xương của ông lại cứng như vậy!”

Hắc Tôn Giả cười lạnh.
 
Chương 1425


CHƯƠNG 1425

Nhưng mà ông ta đánh giá thấp sự kiên cường của Vương Kinh Hồng.

Vương Kinh Hồng sững ngờ vấn không phát ra âm thanh.

Đám người Triệu Thanh Hà nhìn hình ảnh này, chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ.

Khó có thể tưởng tượng, Vương Kinh Hồng chịu đau đớn đến thế nào.

Loại hành hạ không còn là người này, không phải là người bình thường có thể chịu được.

Mà lúc này, Vương Bác Thần hôn mê giữa không trung, dường như chịu một kích động nào đó, cơ thể run rẩy kịch liệt.

Trong cơ thể anh, máu tươi đã dừng sôi trào dường như lại bị kích thích, lần nữa bắt đầu sôi trào.

Ý thức của anh tỉnh táo, có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ xảy ra bên ngoài.

Chỉ là không có cách nào tỉnh lại, giống như là bóng đè, ý thức tỉnh táo nhưng cơ thể lại không cách nào nhúc nhích.

“Để tôi thức tỉnh đi!”

Ý thức của Vương Bác Thần gầm thét.

Anh đã mất đi cha.

Anh không muốn lại mất đi ông nội.

Âm ầm.

Trong cơ thể anh, lần nữa truyền ra âm thanh kích động như sóng biển.

Nhưng vấn là thiếu một chút gì đó.

“Không được!!”

Vương Bác Thần vô cùng đau khổ.

Người thân của anh, bị người tra tấn trước mặt annh, thế như anh lại bất lực.

Loại tuyệt vọng này, loại bất lực này, không ngừng giày vò anh.

“Ha ha ha, có hiệu quả, quả nhiên có hiệu An”

quả.

Thấy trên người Vương Bác Thần xuất hiện thay đổi nữa, Hắc Tôn Giả mừng rố.

“Bản tôn biết ngay, loại kích thích này có hiệu quả nhất. Không hổ là vật thí nghiệm số 1, quả nhiên không tầm thường.”

Hắc Tôn Giả cảm nhận được tia thần uy nhàn nhạt kia thì vô cùng hưởng thụ.

“Thành công, sắp thành công. Vương Bác Thần, nhanh thức tỉnh đi, cậu sẽ không để cho chúng ta thất vọng, chúng ta đợi nhiều năm như vậy, tốn quá nhiều công sức, chỉ chờ mong vào cậu. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, cậu nhất định phải thành công, không thì hôm nay bản tôn liền giết sạch người thân của cậu!”

Hắc Tôn Giả cười điên cuồng.

Cực kỳ đắc ý.

“Dưới Thần cảnh đều là sâu kiến, người không thành tiên thì chỉ còn là nắm tro tàn. Chỉ có thành Thần, mới có thể xem như chân chính bước vào hàng ngũ trường sinh! !”

Hắc Tôn Giả nói một mình: “Nhiều năm đã qua, vì kéo dài tuổi thọ, chúng ta hao phí vô số tài nguyên, nghĩ hết thảy biện pháp.
 
Chương 1426-1427


CHƯƠNG 1426

Đáng tiếc, thiên địa đã đổi thay, hi vọng thành Thần xa vời. Bây giờ, chỉ có cậu mới có thể để cho chúng ta nhìn thấy hi vọng!

Vương Bác Thần, cậu cần phải thành công, vì để cho cậu thức tỉnh thành công, chúng ta làm nhiều chuyện như vậy, giết chết ba cậu, mẹ cậu cũng sắp bị làm thí nghiệm đến chết rồi, cậu không thể thất bại được.”

Thanh âm của ông ta, tựa như là ác ma lẩm bẩm, khiến người ta tê dại cả da đầu.

Vì thành Thần, bọn họ xem vô số người như vật thí nghiệm, làm cho cả Hiên Viên tộc chỉ còn lại một người Lý Kỳ.

Giết chết ba của Vương Bác Thần, còn muốn bắt con gái Vương Bác Thần đi.

Theo bọn họ nghĩ, việc này lại là công lao to lớn.

“Chỉ cần cậu thành công, tất cả vất vả của chúng ta mới có giá trị, ba cậu chết mới có ý nghĩa.”

Hắc Tôn Giả tiếp tục kích thích Vương Bác Thần.

Trong cơ thể Vương Bác Thần bộc phát ra ánh sáng vàng chói mắt.

Một tia thần uy mãnh liệt phóng ra.

Vương Bác Thần cảm nhận được, máu tươi của mình lại bắt đầu thay đổi.

Một loại sức mạnh bị áp chế trong huyết mạch bắt đầu thức tỉnh.

Đây là một loại sức mạnh hoàn toàn khác biệt lúc trước, giống như là một loại trách nhiệm.

Lúc này, ý thức của Vương Bác Thần ở trong một vùng tăm tối, loáng thoáng, anh giống như thấy được một cái bóng lưng.

Người kia đứng ở đỉnh đầu một con cự long dài mấy trăm trượng, sừng sững như núi cao.

Thân ảnh của người kia giống như được bao phủ bởi một loại sức mạnh thần bí, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mơ hồ.

Nhưng chỉ một hình dáng mơ hồ này, Vương Bác Thần cảm nhận được người kia là trung tâm cả trời và đất, là chúa tể hết thảy sinh linh.

Anh cảm thấy rằng, Hắc Tôn Giả nếu là ở trước mặt người kia, một ánh nhìn liền có thể khiến Hắc Tôn Giả tan thành tro bụi.

Đột nhiên, Vương Bác Thần cảm giác được người kia như quay đầu nhìn lại.

Nhưng anh không xác định được.

Bởi vì thân ảnh kia quá mơ hồ.

Oanh!

Chính vào lúc này, ánh sáng vàng trên thân Vương Bác Thần khuấy động.

Bông nhiên mở hai mắt ra, nhìn về phía Hắc Tôn Giả.

Chỉ là cái nhìn này, liên để Hắc Tôn Giả cảm nhận được lực áp bách khó có thể chịu đựng được.

Giống như là thần linh thời viễn cổ thức tỉnh, thần uy vô song nghiền ép tới.

“Ngươi là aï?”

Hắc Tôn Giả hoảng sợ rống lên một tiếng.

Trong chớp mắt này.

Ông ta muốn chạy trốn.

CHƯƠNG 1427

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1428


CHƯƠNG 1428

Khả năng này rất lớn.

Nếu không đám tạp chủng Thiên Đình kia, đã chờ nhiều năm như vậy, tại sao giờ lại vội vàng như vậy?

Bọn họ càng biểu lộ điên cuồng, càng nói rõ bọn họ không còn thời gian.

Khương Lạc Trần chua xót nói: “Ngay cả tôi đều không ngờ lần này có thể còn sống.

Đối phương quá mạnh mẽ, chỉ là một Thần Sứ số 10, tôi và Bác Thần liên thủ cũng không làm gì được đối phương. Không cần phải nói đến Hắc Tôn Giả.”

“Sau khi Hắc Tôn Giả xuất hiện, chúng tôi hoàn toàn mất đi năng lực hành động, đối phương tựa như là Thần cao chới với, chỉ liền bó tay chịu trói. Cổ tộc ẩn thế lũng đoạn công pháp phía trên Siêu Phàm Cảnh, điều đầu tiên chúng ta cần làm vân là đột phá Siêu Phàm Cảnh, nếu không nói gì cũng vô dụng.”

“Lần này, cũng coi như là nhắc nhở chúng ta, chúng ta nhất định phải giải quyết vấn đề công pháp, nếu không sau đó lại xuất hiện tình huống như vậy, đừng nói đến một vị Thần Sứ áo trắng, chỉ là đến mấy vị Hộ Pháp áo tím, chúng ta đều không đối phó được, chỉ có thể mặc cho người xâm lược, nhất định phải giải quyết tình huống hiện tại này, không thể bị động chịu đánh.”

Khương Lạc Trần không nhịn được nói: “Nói nhảm, người nào không biết phải chủ động xuất kích chứ? Mấu chốt là công pháp phía trên Siêu Phàm Cảnh ở đâu ra?

Qua nhiều năm rồi, chúng ta không phải là chưa từng tiếp xúc cổ tộc ẩn thế, nhưng đối phương nắm quá chặt công pháp, chúng ta có thể làm sao được? Mộc Sơn và Cổ Nhật Long đúng là phế vật, sống lâu cần uy áp đã đè chết chúng tôi. Đám ác ma Thiên Đình kia nếu giờ ra tay, chúng ta hoàn toàn không có phần thăng.

Cổ Nhật Long thở dài nói: “Theo tôi được biết, kẻ yếu nhất ở Thiên Đình là Thiên Tướng, nhưng cho dù là bọn họ, mỗi người đều là Siêu Phàm giả. Phía trên Thiên Tướng là 36 Hộ Pháp áo tím, mỗi một vị đều là cường giả Đằng Vân Cảnh. Đứng phía trên nữa là mười hai Thần Sứ áo trắng, đều là cường giả Linh Đài Cảnh.

“Đây là thứ chúng ta biết đến, thứ chúng ta không biết còn có bao nhiêu? Huống chi, phía trên mười hai Thần Sứ còn có kẻ mạnh hơn, nghe nói là Thần Kiều Cảnh, nhưng cụ thể thì tôi không biết. Có thể là bên phía Cổ tộc ẩn thế biết rõ hơn nhiều.”

Quách Đỉnh híp mắt, thản nhiên nói: “Nói những thứ này vô dụng, trong chúng ta, mạnh nhất cũng chỉ là Siêu Phàm Cảnh.

Mặc dù chiến lực chân chính có thể sánh vai Đăng Vân Cảnh, nhưng dù sao có hạn chế cảnh giới, gặp gỡ kẻ càng mạnh hơn, như vậy, ngay cả công pháp phía trên Siêu Phàm Cảnh đều không có tới tay, phế vật.”

Lời nói khiến Mộc Sơn và Cổ Nhật Long không vui: “Ông già cậu mắng ai đấy?

Chúng ta dù sao cũng là tiền bối của cậu!

Cậu cho là chúng ta chưa từng nghĩ biện pháp sao?”

Cổ Nhật Long trợn mắt nói: “Oắt con, theo bối phận tôi cũng đủ làm ông nội cậu đấy, nếu không phải thấy cậu bị thương nặng, Ông đã sớm đánh cậu tét mông rồi. Không biết lớn nhỏ, năm đó sư phụ Vương Long của cậu cũng không dám nói như vậy ở trước mặt tôi đâu.

Khương Lạc Trần vốn là kìm nén bực bội trong lòng, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ lão phu nói sai sao? Các ngươi ẩn giấu nhiều năm như vậy có tác dụng cái rắm gì, đến bây giờ còn không phải trốn đông trốn tây như chuột, không phải phế vật thì là cái gì?

Tuổi thì lớn hơn cả ông nội của tôi, cũng đừng quên, ngay cả thực lực Bác Thần đều cân băng cùng các ngươi, ông còn không biết xấu hổ võ bàn ở chỗ này với tôi?”

Cổ Nhật Long giận gần chết, lại không thể phản bác.

 
 
Chương 1429


CHƯƠNG 1429

Nếu không phải thấy Khương Lạc Trần bị thương nặng, hôm nay ông ta phải dạy đời một lần cho bằng được.

Thật sự là quá ghê tởm.

Đâm chọt chỗ đau đớn của ông ta.

Ông ta giả chết nhiều năm như vậy, suy nghĩ các biện pháp, chính là không có cách nào trà trộn vào cổ tộc ẩn thế, ông ta có thể làm sao chứ?

Cổ tộc ẩn thế vô cùng giữ chặt đối với công pháp phía trên Siêu Phàm, bằng không thì tại sao qua mấy ngàn năm Thế gia hào tộc chưa từng xuất hiện cả một người trên Siêu Phàm Cảnh chứ.

Mộc Sơn khiển trách: “Thôi, cãi nhau làm gì, cãi nhau là có thể giải quyết vấn đề sao? Cao tuổi rồi, còn ở chỗ này làm ồn?

Vương Thần Chủ còn chưa tỉnh lại đâu, các ngươi còn mặt mũi ầm T ở chỗ này.”

Lời nói này khiến đám người mặt mo đỏ ửng.

Không muốn nhắc thêm về cấp bậc cảnh giới.

Vương Bác Thần mới tu luyện bao lâu đâu, ngắn ngủi hơn bốn năm, đã kịp mấy lão già bọn họ.

Thế này còn chỗ nào cho bọn họ nói lí lẽ?

Tư chất Vương Long năm đó xuất chúng, cũng không nhanh bằng.

Thật mẹ nó quá đả kích người.

Quách Đỉnh chẳng cãi cùng bọn họ, nhìn về phía Khương Lạc Trần nói: “Lão soái, Hắc Tôn Giả đến cùng chết như thế nào? Cuối cùng xảy ra chuyện gì? Ông nói tỉ mỉ một lần với chúng tôi. Có lẽ, đây chính là cơ hội để chúng ta lật bàn.”

Mấy người đều nhìn về Khương Lạc Trần.

Đây mới là việc mấu chốt nhất.

Mặc dù lần này chết rất nhiều người, nhưng bọn họ không có thời gian đau khổ, báo oán.

Chỉ có thể hóa đau thương thành sức mạnh, nghiên cứu đối phó Thiên Đình.

Chỉ có diệt nguồn gốc tội ác Thiên Đình, mới có thể báo thù rửa hận.

Nếu không hết thảy đều vô nghĩa.

Khương Lạc Trần nhíu mày nói: “Nói thật, tôi cũng không biết Hắc Tôn Giả chết thế nào. Tôi chỉ thấy, lúc ấy thần huyết Hiên Viên tộc trong cơ thể Bác Thần bị kích phát, xuất hiện sức mạnh thần tính, sau đó Bác Thần mở mắt ra nhìn thoáng qua Hắc Tôn Giả, Hắc Tôn Giả liền không biết sao lại chết rồi. Đến bây giờ tôi còn bồn chồn, ánh mắt Bác Thần lợi hại như vậy sao?

Trừng một cái liền trừng chết Hắc Tôn Giả?”

Quách Đỉnh là người thứ nhất hoài nghỉ: “Cái gì? Một ánh nhìn liền giết chết Hắc Tôn Giả? Ông nói đùa cái gì đấy. Có phải lúc ấy xuất hiện người ông không thấy được hay không? Hoặc là nói có việc xảy ra mà ông không phát giác được?”

Thật là nói quá nhảm.

Một ánh mắt liền có thể giết người, nói đùa gì vậy.

Nếu là như thế thật, Vương Bác Thần trừng ai ai chết, bọn họ còn cần ở chỗ này tốn tâm tư nghiên cứu, đối phó Thiên Đình sao?
 
Chương 1430


CHƯƠNG 1430

Mộc Sơn và Cổ Nhật Long cũng hoài nghỉ nói: “Không thể nào, một ánh mắt làm sao .. có thể giết chết loại cường giả cấp bậc Hắc Tôn Giả kia? Đây chính là cường giả Thần Kiều Cảnh trong truyền thuyết, tồn tại đỉnh cao nhất trong hệ thống tu luyện hiện tại.

Lời Khương Lạc Trần nói mà nghe rợn cả người, bọn họ còn chưa từng nghe nói một ánh mắt có thể giết chết người.

Vấn là cường giả chí tôn như Hắc Tôn Giả.

Khương Lạc Trần bực mình nói: “Tình huống lúc ấy là như vậy, tôi còn phiền muộn đây này. Nhưng lúc đó tôi có một loại cảm giác, chính là ánh mắt của Bác Thần, không giống như là bản thân của cậu ấy… Nói như thế nào đây, chính là loại cảm giác mình ta độc tôn trên trời dưới đất, năm trong tay hết thảy.”

Lời Khương Lạc Trần khiến mấy người chấn động.

Mộc Sơn trầm tư nói: “Có phải là thần huyết Hiên Viên tộc trong cơ thể Vương Thần Chủ mang tới dị biến hay không?

Hoặc là nói, sau khi thần huyết Hiên Viên tộc thức tỉnh, sẽ dân đến chút thay đổi, hoặc là nói là sẽ sinh ra một tia liên hệ cùng người trong cối u minh? Mà giết chết Hắc Tôn Giả, chính là sức mạnh trong cõi u minh kia?”

Cách nói này quá tối nghĩa.

Nhưng mấy người ở đây vấn hiểu.

Quách Đỉnh như có điều suy nghĩ nói: “Ý của ông là, bên trong thần huyết Hiên Viên tộc, ẩn chứa một chút ý thức tiên tổ Hiên Viên tộc? Mà thần huyết Hiên Viên tộc thức tỉnh, chính là kích thích những ý thức này thức tỉnh, Hắc Tôn Giả trên thực tế là bị những ý thức này giết chết?”

Mộc Sơn gật đầu, nhưng cũng không dám xác định.

Cổ Nhật Long trầm giọng nói: “Theo tôi được biết, Thiên Đình nghiên cứu nhiều năm như vậy, tộc nhân Hiên Viên tộc trên cơ bản bị giết sạch, chỉ còn lại một mình mẹ của Vương Bác Thần. Mà những người chết trong thí nghiệm, không có ai có thể thức tỉnh thần huyết Hiên Viên tộc. Nếu ông suy đoán là thật, như vậy nói cách khác, thần huyết Hiên Viên tộc thức tỉnh, cũng không phải là huyết mạch thức tỉnh, mà là ý thức tiên tổ trong huyết mạch truyền thừa Hiên Viên tộc thức tỉnh.

“Nếu là ý thức thức tỉnh, vậy liền khó trách, loại thức tỉnh này vô cùng gian nan, không chỉ cần huyết mạch nồng đậm là có thể thức tỉnh , còn cần rất nhiều cơ duyên.

Nếu là thế thì Vương Bác Thần thức tỉnh, chính là phù hợp một loại cơ duyên nào đó, cho nên mới kích phát ý thức trong huyết mạch, chém giết Hắc Tôn Giả”

Khương Lạc Trần giật mình nói: “Có lẽ ông nói đúng. Dù ánh nhìn kia không giống như là của Bác Thần. Nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì, chúng ta vấn là chờ sau khi Bác Thần tỉnh dậy nghiên cứu tiếp.”

Mấy người cũng nhao nhao gật đầu.

Vương Bác Thần không tỉnh lại, chuyện này cũng chỉ là ngờ vực vô căn cứ, không cách nào xác định.

Chỉ có thể chờ đợi Vương Bác Thần tỉnh lại.

Lần này Thần Thiên Các tổn thất nặng nề, toàn bộ 36 thiên cương, 72 địa sát bị giết, bên Ảnh vệ kia cũng tổn thất mấy chục người.

Ngay cả Khương Lạc Trần và Vương Bác Thần đều kém chút là toi, những người này mặc dù là cường giả trong mắt người bình thường, nhưng dưới tình huống lúc đó, ngay cả cơ hội phản kháng đều không có.

Nhưng bọn họ, đều xuất sắc.

Cho dù biết mình không địch lại, nhưng không có một ai lâm trận bỏ chạy.

“Nhất định phải đối đãi cho tốt người nhà của bọn họ, cấp tiền trợ cấp. Quách Đỉnh, chuyện này ông chằm chăm vào, nếu là có ai dám chửi bới bọn họ, bắt hết cho tôi!”
 
Chương 1431


CHƯƠNG 1431

Ánh mắt Lão Soái bất thiện nói: “Những năm này, một số người càng ngày càng làm càn, cũng dám chửi bới liệt sĩ. Bắt được ai, cũng phải xử lý nghiêm khắc, không được xử nhẹ.”

Quách Đỉnh gật đầu nói: “Tôi sẽ nhìn chằm chằm vào, những năm gần đây theo tình thế kinh tế trong nước càng ngày càng tốt, một số người dựa vào chính sách trong nước kiếm tiền, quay đầu liền chửi cha mắng mẹ, thậm chí còn có kẻ ăn trong nồi ngồi trông hướng, bẻ cong lịch sử , loại người này bên Nguyễn Văn Việt kia đã bắt đầu chỉnh đốn. Còn có những tiết mục chương trình không đâu vào đâu, há mồm làm ẩu, nói này nói kia, cầm tiền của địch quốc, lung lay dân chúng trong nước, nhất định phải nghiêm trị loại người này.”

Cái chết của Hắc Tôn Giả thành nghi hoặc lớn nhất của đám người.

Cường giả Thần Kiều Cảnh trong truyền thuyết, chết như vậy, đổi lại là ai cũng đều hiếu kì.

Chỉ là Vương Bác Thần giờ vần còn đang hôn mê, mấy người Khương Lạc Trần cũng chỉ có thể suy đoán.

“Có lẽ đây là hi vọng duy nhất để chúng ta đối phó Thiên Đình.”

Mộc Sơn chậm rãi nói.

Hắc Tôn Giả chết để bọn họ thấy được hi vọng.

Chỉ là không biết Vương Bác Thần có thể nắm giữ loại sức mạnh này hay không.

Nếu đúng như bọn họ đoán, thần huyết Hiên Viên tộc thức tỉnh, là ý thức tiên tổ Hiên Viên tộc thức tỉnh, chuyện sẽ trở nên có chút phiền phức.

Nếu như thần huyết Hiên Viên tộc trong cơ thể Vương Bác Thần hoàn toàn thức tỉnh, như vậy đến lúc đó Vương Bác Thần vấn là Vương Bác Thần sao? Có thể bị ý thức trong huyết mạch chiếm cứ hay không?

Đây cũng là chỗ mọi người lo lắng.

Nhưng giờ cũng chỉ có thể chờ Vương Bác Thần thức tỉnh, mới có thể biết rõ.

Mặc kệ nói thế nào, Hắc Tôn Giả bị giết, đây là trận đầu bọn họ thắng Thiên Đình.

Chỉ là trả giá quá lớn.

Vương Hạo chết rồi, Thần Thiên Các chết nhiều người như vậy, ai cũng rất đau lòng.

Nhưng không còn cách, đây chính là hiện thực.

“Việc chúng ta cần phải làm sau này, là phòng ngừa bên Thiên Đình phản công.

Hắc Tôn Giả chết, tất nhiên sẽ khiến Thiên Đình coi trọng. Mà chúng ta hiểu quá ít về Thiên Đình, trước mắt biết đến, chỉ là 12 Thần Sứ, 36 Hộ Pháp, 108 Thiên Tướng những thứ này. Hoàn toàn không biết về những điều khác, nhất là hoàn toàn không biết gì về thí nghiệm của Thiên Đình.

Khương Lạc Trần thở dài.

Đối mặt Thiên Đình, bọn họ như mắt mù.

Hoàn toàn không có tin tức gì.

Liền ngay cả cảnh giới của Hắc Tôn Giả, cũng chỉ là suy đoán.

Bọn họ biết đến phía trên Siêu Phàm Cảnh cũng chỉ có Đăng Vân Cảnh, Linh Đài Cảnh.

Về phần Thần Kiều Cảnh, cũng chỉ có thể dựa vào truyền thuyết để phán đoán, cụ thể thì không biết.

Cổ tộc ẩn thế có thể sẽ biết một chút, nhưng cổ tộc ẩn thế giữ kín như bưng về Thiên Đình, không chiếm được tin tức có tác dụng.

Liên quan tới những cảnh giới phía trên Siêu Phàm Cảnh, cổ tộc ẩn thế sẽ không lộ ra tin tức.
 
Chương 1432


CHƯƠNG 1432

Liền ngay cả nhà họ Lâm và nhà họ Tần, cũng đều không biết rõ.

Cổ tộc ẩn thế toàn phương diện lũng đoạn phía trên Siêu Phàm Cảnh.

Con đường của bọn họ bị gãy mất.

Quách Đỉnh cười khổ nói: “Vốn tưởng rắng, đánh sập Thế gia hào tộc, tình huống của chúng ta sẽ khá hơn một chút. Không ngờ đến vẫn vô cùng phiền phức. Đều chưa triệt để biết rõ Cổ tộc ẩn thế, bây giờ lại xuất hiện một Thiên Đình, để cho người ta nhức đầu.”

May mắn Cổ Nhật Long và Mộc Sơn sống lâu, cho nên hiểu một ít đối với một vài thứ phía trên Siêu Phàm Cảnh, tối thiểu biết Đăng Vân Cảnh và Linh Đài Cảnh.

Nếu là không có hai người này, bọn người Quách Đỉnh hoàn toàn như mù.

“Năm đó lúc sư phụ tôi rời đi, cũng chỉ là Siêu Phàm Cảnh đỉnh phong, không có nói về cảnh giới phía trên Siêu Phàm Cảnh.”

Khương Lạc Trần bất đắc dĩ, cho dù sư phụ ông ta Vương Long năm đó, cũng đều không hiểu rõ về chúng, chớ nói chỉ là ông ta.

Cổ Nhật Long tức giận: “Đây không phải đang nói nhảm sao, Vương Long năm đó còn là dựa dâm vào tôi để biết. Chỉ là tôi không ngờ tới, oắt con kia lại hùng hổ như vậy, một mình đánh vào cổ tộc ẩn thế. Lại vẫn chỉ là một tên mãng phu thôi, không có tác dụng gì, cuối cùng vần là bị người ta giết chết.”

Khương Lạc Trần muốn phản bác, lại cũng chỉ có thể trừng mắt.

Mộc Sơn cười nói: “Không cần xoắn xuýt những cái này, tôi và lão Cổ ẩn giấu nhiều năm như vậy đều không thể thành công, có thể thấy cổ tộc ẩn thế giữ kỹ cỡ nào.

Tiếp theo chỉ có thể dựa vào Vương Thần Chủ, chí ít cậu ta để chúng ta thấy được hi vọng.

Mấy người gật đầu.

Có thể giết chết Hắc Tôn Giả, bí mật trên người Vương Bác Thần, để bọn họ hết sức tò mò.

Bọn người Khương Lạc Trần tiếp tục bàn bạc chuyện kế tiếp.

Trong một phòng bệnh khác, Triệu Thanh Hà năm chặt tay Vương Bác Thần, vô cùng đau lòng.

Lần đầu tiên cô biết được, kẻ thù mà Vương Bác Thần đối mặt, lại mạnh mẽ như vậy.

Trước đó cô cho là, với thực lực Vương Bác Thần, cũng có thể đối phó được đối phương.

Dù đối phương có lớn mạnh hơn nữa, nhưng phía sau Vương Bác Thần là nước R, có quốc chủ ủng hộ, hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Nhưng bây giờ cô mới hiểu được, việc không đơn giản như vậy.

Từng tên cường giả xuất hiện, để cô tuyệt vọng.

Nếu không phải ba chồng Vương Hạo lấy mạng bồi vào, Dao Dao đã bị mang đi.

Cuối cùng người thần bí kia xuất hiện, mạnh mẽ đến nỗi làm cho tất cả mọi người đều không thể đối kháng.

Đối phương còn chưa ra tay, chỉ là khí tràng đáng sợ, liền ép bọn họ quỳ trên mặt đất không thể động đậy.

Cuối cùng vần là trên người Vương Bác Thần xảy ra biến đổi, mới sống tiếp được.

Cô không dám tưởng tượng, nếu trên người Vương Bác Thần không xảy ra biến đổi, Dao Dao bị đám người kia mang đi sẽ có kết cục gì.

Điều khiến cô càng đau lòng là, vì bảo vệ các cô, nhiều người chết đi như vậy.

Mặc dù cô biết, đó là chức trách của họ, nhưng bọn họ dù sao cũng là vì bảo vệ các cô mà chết.
 
Chương 1433


CHƯƠNG 1433

Đây chính là những sinh mệnh sống sờ sờ đấy, ở trước mặt những tên súc sinh kia, ngay cả cơ hội phản kháng đều không có.

Bọn họ cũng có người nhà, cũng có cha mẹ vợ con.

Nghĩ đến những thứ này, Triệu Thanh Hà liền đau lòng không dứt, hận mình không làm gì được, chỉ có thể cản trở.

Tiếp theo, những người kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, sẽ còn tới bắt Dao Dao đi làm thí nghiệm thức tỉnh huyết mạch kia.

Nên làm cái gì đây?

Những người kia quá mạnh mẽ, ngay cả Lão Soái và Bác Thần liên thủ đều không phải là đối thủ của người ta.

Bác Thần giờ còn đang hôn mê…

Triệu Thanh Hà không biết nên làm cái gì mới tốt nữa.

Đây là lĩnh vực cô hoàn toàn không hiểu ro.

Lúc này, Trần Ngọc đi đến, nhìn thấy bộ dáng Triệu Thanh Hà tiều tụy, đau lòng nói: “Thanh Hà, con đi nghỉ một chút, mẹ trông ‘ Bác Thần. Dao Dao đã không sao.”

Triệu Thanh Hà khóc nói: “Mẹ, mẹ nói Bác Thần sao số lại khổ như thế, chúng ta không có trêu chọc ai, cũng chưa làm chuyện gì xấu, tại sao những người kia lại muốn ép chúng ta đến đường cùng.”

Trần Ngọc an ủi: “Có vài người xấu xa không cần lý do. Bọn họ không cảm thấy mình đang làm chuyện xấu. Thế giới này mãi mãi là mạnh được yếu thua, mặc dù mẹ không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng từ tình huống hiện tại xem xét, trên người Bác Thần có những thứ mà những tên súc sinh kia cần, chính là loại thần huyết kia. Không chỉ là Bác Thần, còn có mẹ của Bác Thần và người nhà họ Vương. Mà thứ chúng ta có thể làm, chính là chống lại đến cùng tên xấu xa kia. Điều hai mẹ con chúng ta cần làm chính là bảo vệ tốt chính mình, không gây thêm phiền phức cho bọn Bác Thần. Thanh Hà, con đi nghỉ đi, đừng nghĩ về những chuyện này, chờ Bác Thần tỉnh lại, đều có thể giải quyết tất cả vấn đề.”

Triệu Thanh Hà lắc đầu, nước mắt đầy mặt nói: “Con muốn ở cạnh Bác Thần, giờ con mới biết được anh ấy phải đối mặt với kẻ thù mạnh như thế. Trước đó con còn cáu kỉnh cùng anh ấy, bây giờ suy nghĩ lại, con đúng là không phải người vợ tốt.”

Trần Ngọc thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu Triệu Thanh Hà.

Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đều là con của bà, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, trong lòng bà còn khó chịu hơn ai hết.

Ai không hi vọng con của mình được bình an đâu?

Nhưng hiện thực không cho phép.

Thấy Triệu Thanh Hà không chịu đi nghỉ, Trần Ngọc cũng không khuyên tiếp.

Không biết Bác Thần lúc nào sẽ tỉnh lại.

Vương Hạo chết, đả kích quá lớn đối với đứa nhỏ này.

Hiểu lầm trước đó giữa hai cha con vất vả lắm mới giải khai, nhưng Vương Hạo lại mất.

Lúc này ý thức Vương Bác Thần ở bên trong một mảnh hỗn độn.

Anh không cảm giác được thời gian trôi qua, cũng không biết mình ở nơi nào.

Thân ảnh mơ hồ vừa rồi đứng ở đỉnh đầu cự long màu vàng kia, nhìn hướng anh một cái.

Cái nhìn này, tựa hồ từ cổ đại xa xôi, xuyên qua thời không mà tới.

Trong ánh nhìn, mang theo một tia kinh ngạc.
 
Chương 1434


CHƯƠNG 1434

Nhưng nhiều hơn là lực áp chế mạnh mẽ tuyệt đối.

Để Vương Bác Thần có xúc động quỳ lạy.

Bên trong một ánh nhìn, tràn ngập bá khí ngập trời, đó là một loại bá khí mình ta độc tôn trên trời dưới đất.

Uy áp Hắc Tôn Giá mang tới cho anh.

Mặc dù để anh cảm thấy tuyệt vọng, nhưng đây cũng chỉ là tuyệt vọng khi đối mặt đối thủ mà mình không có cách nào chống lại.

Nhưng ít ra, trong lòng không phục.

Anh vân muốn giết chết đối phương.

Nhưng cái bóng lưng kia, lại làm cho anh sinh ra một suy nghĩ không thể địch nổi từ thâm tâm.

“Đó chính là Thần sao?”

Vương Bác Thần nói một mình, anh chưa thấy Thần bao giờ, nhưng cảm giác, Thần chân chính, hẳn là dáng vẻ đó.

Nhấc tay một cái, long trời lở đất.

Lên trời xuống đất, không gì không làm được.

Vượt qua trói buộc từ sức mạnh tự nhiên, có thể lấy vạn vật cho mình dùng.

Vương Bác Thần cảm thấy chủ nhân bóng lưng mơ hồ kia, hắn là đã đến một bước này.

“Thành Thần…

Vương Bác Thần lần thứ nhất bắt đầu suy nghĩ vấn đề này, trước kia anh chỉ muốn báo thù, chưa hề suy nghĩ qua việc luôn tu luyện sẽ có kết quả gì.

Cũng không có thời gian cân nhắc vấn đề này.

Nhưng là bây giờ, anh không thể không cân nhắc.

Bởi vì đối thủ của anh, chính là vì thành Thần, mới bày ra đại cục ngàn năm này.

Dùng vô số sinh mệnh con người làm vật thí nghiệm, phụ trợ bọn họ thành Thần.

“Đến cùng thế nào mới xem như thành Thần? Chỉ là thực lực đột phá cảnh giới nhất định sao?”

Vương Bác Thần nghỉ hoặc không hiểu.

Nếu là từ trên thực lực mà nói, trong mắt người bình thường, phía trên Siêu Phàm Cảnh, không phải đã là Thần sao?

Có thể đi trên không, cách không giết người.

Việc này trong mắt người bình thường, không phải chính là Thần hay sao?

Nhất là đến Đằng Vân Cảnh, có thể cưỡi mây lướt gió, đó không phải là ấn tượng con người đối với Thần hay sao?

Huống chỉ những cường giả chí cao kia của Thiên Đình, bọn họ nếu xuất hiện ở thế tục, có ai sẽ cho răng bọn họ không phải Thần đâu?

Sức mạnh của bọn họ, đã vượt ra khỏi phạm vi người bình thường nhận biết, nắm giữ sức mạnh tự nhiên, giết người vô hình.

Đây chính là Thần đấy.

Bọn họ còn muốn thành Thần gì nữa?
 
Chương 1435


CHƯƠNG 1435

Nếu như là từ tuổi thọ mà nói, những con chó gìa Thiên Đình kia, đã sống 2000-3000 năm , cái này chẳng lẽ còn không phải Thần sao?

Bọn họ còn không vừa lòng cái gì?

Còn muốn thành Thần gì?

Vương Bác Thần nghĩ mãi mà không rõ.

Trước đó Tháp Linh nói, phía dưới Thần cảnh đều là sâu kiến, người không thành tiên cuối cùng thành bụi.

Đến bây giờ Vương Bác Thần cũng không nghĩ rõ, Thần cảnh, đến tột cùng là một cảnh giới gì.

Ngược lại là Vương Hạo trước khi chết, đột phá đến Linh Đài Cảnh.

Nhưng đó là lấy mạng sống ra đánh đổi.

Bọn họ ngay cả Đằng Vân Cảnh đều không thể biết rõ, lại càng không cần phải nói Linh Đài Cảnh.

Về phần Thần cảnh, hoàn toàn là một mảnh mờ mịt.

Giờ khác này, Vương Bác Thần suy nghĩ rất nhiều.

Liên quan tới Thần cảnh, anh có hai phỏng đoán.

Thứ nhất, là một loại cảnh giới, ở cảnh giới này, thực lực sẽ xảy ra thay đổi long trời lở đất, để phía dưới Thần cảnh không thể so sánh được.

Thứ hai, đó chính là sinh mạng thể thay đổi. Chính là từ Thần cảnh, sinh mạng thể sẽ sinh ra một loại bay vọt, tựa như là tiến hóa, có thể sẽ xuất hiện một loại trang thái sinh mạng thể khác.

Chỉ là bây giờ Vương Bác Thần còn nghĩ không ra.

Đáng tiếc cái đồ Tháp Linh hố cha hố mẹ kia, không biết mang theo Nhạc Ẩn Long đi chỗ nào rồi, đến giờ còn chưa trở về.

“Không có thời gian nghĩ những thứ này, mình nhất định phải thức tỉnh. Bây giờ xem như thần huyết Hiên Viên tộc đã thức tỉnh rồi sao?”

Vương Bác Thần có chút nghỉ hoặc.

Vương Bác Thần còn có kinh nghiệm khi dị huyết Nhà họ Vương thức tỉnh.

Đó là một loại tịnh hóa dòng máu, cũng có thể nói là thay máu.

Toàn thân máu huyết đều bị dị huyết nhà họ Vương thay thế.

Tại địa cung Cổ Tháp ở Phật Quốc, dị huyết nhà họ Vương thức tỉnh lần thứ hai, thay đổi chủ yếu xảy ra ở xương cốt toàn thân.

Một lần kia, xương cốt anh trở nên càng cứng rắn hơn, nhan sắc xương cốt trở nên giống như bạch ngọc, hơi trong suốt.

Nhưng là vô cùng kiên cố.

Mà khe hở ở giữa xương cốt trở nên càng nhỏ hơn, như là rèn sắt, xương cốt cả người đều giống như trải qua một lần tôi luyện.

Anh có thể cảm giác được rõ ràng, thể chất trở nên mạnh hơn.

Cuối cùng chỉ còn phần xương rồng không có thay đổi.

Cái gọi là xương rồng, cũng chính là xương sống lưng con người, đây là một khúc xương quan trọng nhất.

Bây giờ máu tươi trong cơ thể Vương Bác Thần, còn có ba mươi phần trăm chưa bị dị huyết thay thế.
 
Chương 1436


CHƯƠNG 1436

Anh suy đoán, đợi đến khi dị huyết nhà họ Vương thức tỉnh lần thứ ba, xương rồng và máu huyết mới có thể hoàn thành thay đổi tất cả.

Cho đến lúc đó, mới xem như dị huyết hoàn toàn thức tỉnh.

Đây là điều anh có thể cảm nhận được chính xác.

Nhưng khi thần huyết Hiên Viên tộc thức tỉnh, anh lại mờ mịt một mảnh.

Ngoại trừ nhìn thấy một chút hình tượng tế tự mơ hồ và cái bóng lưng mơ hồ đứng tại đỉnh đầu cự long, cũng không có cảm nhận được thứ gì khác.

Cũng không có cảm nhận được trong cơ thể xảy ra thay đổi gì, càng không cảm nhận được máu và xương có thay đổi gì khác.

Việc này khiến anh có hơi mê mang, không biết đây coi như là thức tỉnh thành công hay chưa.

Cái nhìn giết chết Hắc Tôn Giả kia, anh cũng cảm nhận được.

Nhưng đây không phải sức mạnh của anh, điều này khiến anh càng thêm mê mang không hiểu.

Trong cơ thể anh bạo phát ra, lại không phải sức mạnh của anh.

Nhất là ánh nhìn kia, tựa hồ là từ viễn cổ xuyên thấu thời gian mà đến, nhưng anh không biết là chuyện gì.

Bởi vậy Vương Bác Thần chìm vào bên trong mê mang.

“Đây là chuyện gì xảy ra, mình cũng không thể nào tìm người khác để hỏi thăm. Đoán chừng coi như mẹ mình ở đây, cũng không biết đây là tình huống như thế nào. Nếu như là như dị huyết nhà họ Vương thì đơn giản, chí ít còn có thể tìm người nhà họ Vương đi hỏi một chút. Nhưng thần huyết Hiên Viên tộc, Hiên Viên tộc trước mắt chỉ còn lại một mình mẹ.

Vương Bác Thần lắc đầu cười khổ không thôi.

Nhưng bất kể nói thế nào, chỉ cần giết được Hắc Tôn Giả, đó chính là chuyện tốt.

Đồ chó hoang súc sinh, ra tay với con gái anh, coi như anh chết cũng muốn kéo ông ta làm đệm lưng.

Vương Bác Thần đằng đằng sát khí, món nợ này tiếp tục tích lũy tại trên đầu Thiên Đình.

Sớm muộn có một ngày, anh muốn nhổ tận gốc Thiên Đình, giết chết từng tên súc sinh dưới lớp da người kia, để bọn họ xuống Địa ngục, mới có thể tiêu mối hận trong lòng.

Tiếp theo, nhất định phải đi chỗ cổ tộc ẩn thế.

Thiên Đình và cổ tộc ẩn thế liên hệ mật thiết.

Cũng chỉ có cổ tộc ẩn thế, mới biết được một chút tin tức về Thiên Đình.

Mà chính mình duy nhất có hi vọng, chính là dựa vào chỗ Dạ Anh Thư.

Vương Bác Thần hít một hơi thật sâu, nếu như có thể, anh không mong giữa mình và Dạ Anh Thư có liên hệ gì nữa.

Anh luôn cảm giác, bên Dạ Anh Thư như có bẫy rập.

Dạ Anh Thư cũng không phải hạng người thiện lương gì.

Huống chỉ, trước đó Dạ Anh Thư liền đào không ít hố cho anh, làm hại anh và Triệu Thanh Hà hiểu lầm nhau.

Đến bây giờ còn chưa kết hôn lại.

Lắc đầu, Vương Bác Thần tạm thời không nghĩ những việc này, loáng thoáng nghe được Triệu Thanh Hà và mẹ vợ đối thoại.

Lúc trước anh không thể khống chế ý thức tỉnh lại, giờ lại không có khó khăn gì.
 
Chương 1437


CHƯƠNG 1437

Vương Bác Thần mở to mắt, nhìn thấy Triệu Thanh Hà sưng đỏ hai mắt tiều tụy dáng người, nép vào bên giường ngủ thiếp đi.

Trong lòng của anh đau đớn một trận, nhẹ nhàng đứng dậy, muốn ôm cô đặt trên giường, để cô nghỉ ngơi tốt hơn.

Không nghĩ tới anh vừa khẽ động, Triệu Thanh Hà liền tỉnh.

“Bác Thần, anh, anh tỉnh rồi?”

Triệu Thanh Hà kích động khóc.

“Đừng khóc đừng khóc, anh không sao.’ Vương Bác Thần đau lòng không thôi.

Đoạn đường này, Triệu Thanh Hà đi theo anh chịu mệt không ít, bây giờ lại bởi vì anh, bị Thiên Đình để mắt tới.

Trong lòng của anh vô cùng áy náy.

Nếu như năm đó không xảy ra đoạn tình cảm với Triệu Thanh Hà thì có lẽ bây giờ, Triệu Thanh Hà sẽ không phải chịu tội như thế.

Triệu Thanh Hà nép vào trong lồng ngực Vương Bác Thần khóc một hồi lâu mới hòa hoãn lại, khóc sụt sùi nói: ‘Anh có biết em lo cho anh nhiều đến mức nào không, anh hôn mê ròng rã bảy ngày, em cho là anh không tỉnh lại nữa.”

“Đừng khóc đừng khóc, anh không sao.’ Vương Bác Thần vô nhè nhẹ lưng cô, trong lòng chấn động.

Anh hôn mê bảy ngày sao?

Nhưng anh cảm giác chỉ là một lúc.

“Mẹ và Dao Dao đâu? Dao Dao không sao chứ?”

Vương Bác Thần tận lực không hỏi việc khác, anh sợ sẽ khiến Triệu Thanh Hà đau lòng thêm.

Triệu Thanh Hà lau sạch nước mắt nói: “Mẹ và Dao Dao ở nhà, Dao Dao không sao, chỉ là Dao Dao không nhớ được chuyện đêm đó, bọn người ông Hoa cũng không biết tại sao, mấy ông Lão họ cũng không biết xảy ra vấn đề gì.”

Vương Bác Thần nhíu mày, đây là chuyện tốt, cũng không phải là chuyện tốt.

Dao Dao đã quên chuyện đêm đó, sẽ không sinh ra ảnh hưởng với tâm linh con bé.

Nhưng trong điều kiện tiên quyết không tiến hành phong tỏa ký ức, Dao Dao lại tự mình quên chuyện này, đó chính là một việc rất đáng sợ.

Hít một hơi thật sâu, Vương Bác Thần nói: “Đừng lo lăng, anh trở về xem sao.

Sau đó, anh thận trọng hỏi: “Vương, Vương Kinh Hồng đâu?”

Triệu Thanh Hà khổ sở mà nói: “Hai chân và cánh tay ông nội không nối lại được, nhưng cũng may bảo vệ được mạng sống.

Còn những chiến sĩ Thần Thiên Các, Lão Soái để Quách bộ trưởng sắp xếp. Bác Thần, em dự định ra 3000 tỷ, thành lập một quỹ ngân sách, chuyên môn dùng để trợ giúp người nhà những chiến sĩ đã bỏ mình kia”

Vương Bác Thần an ủi: “Em đừng lo lắng, bên Thần Thiên Các có một chế độ chuyên môn.

Triệu Thanh Hà lắc đầu nói: “Đó là Thần Thiên Các các anh, em có ý là, thành lập riêng một quỹ ngân sách nhằm vào tất cả tướng sĩ bỏ mình vì nước R, em biết làm chuyện này chỉ 3000 tỷ thì không đủ. Giai đoạn trước em sẽ kéo theo một nhóm người vào, để chuyện này có một trình tự, nhưng cụ thể còn phải trở về lập kế hoạch một chút.”
 
Chương 1438


CHƯƠNG 1438

Vương Bác Thần không khuyên ngăn nữa, nhưng chuyện này không chỉ là có tiền liền có thể.

Mà 3000 tỷ còn xa mới đủ.

Tài sản tập đoàn Bác Thần vô số, đầu tư rất lớn về phương diện này nhưng vẫn rất khó khăn.

Có điều Triệu Thanh Hà đã có ý định này, vậy liền đáng cổ vũ.

Thêm vào đó, bên Lan Hiếu có sở trường về lĩnh vực này, có Lan Hiếu hỗ trợ, Triệu Thanh Hà cũng có thể thực hiện rất nhanh.

Chỉ là những chuyện này, tốt nhất là từ quốc gia dẫn đầu, sẽ phòng ngừa rất nhiều phiền phức.

Vương Bác Thần hỏi phòng bệnh Vương Kinh Hồng, anh dự định đi gặp Vương Kinh Hồng.

Thế nhưng là đến cửa, anh lại sợ gặp được Vương Kinh Hồng.

Trước đó anh chỉ muốn báo thù, không nghĩ tới những chuyện khác.

Bây giờ Vương Hạo chết rồi, Vương Kinh Hồng cũng thành bộ dáng này, anh không biết nên đối mặt thế nào.

“Đi vào đi, sau khi tỉnh lại ông nội luôn lo lăng cho anh.”

Triệu Thanh Hà nhẹ nhàng nói.

Vương Bác Thần cắn răng, đẩy cửa ra đi vào.

Khi thấy Vương Kinh Hồng đã mất đi hai chân và một cánh tay, mũi anh chua loét.

Trước mắt phảng phất lại xuất hiện cảnh tượng Vương Hạo trước khi chết.

“Bác.. Bác Thần.”

Vương Kinh Hồng bứt rứt bất an thấy người cháu trai đã từng bị nhà họ Vương làm tổn thương, tựa hồ còn lo nghĩ hơn cả Vương Bác Thần.

Nhưng cùng lúc, bên trong ánh mắt cũng xuất hiện sự mừng rố.

Nhìn thấy Vương Bác Thần đi tới, Vương Kinh Hồng hơi co quắp lại.

Trước đó ông ta trông mong vô số lần, có thể hoà giải với Vương Bác Thần.

Hi vọng cháu trai có thể trở lại nhà họ Vương.

Ông ta đã chuẩn bị rất nhiều, để đền bù cho cả nhà Vương Bác Thần.

Coi như để ông ta quỳ xuống nói xin lỗi, chỉ cần cả nhà Vương Bác Thần có thể về nhà, ông ta đều chấp nhận.

Nhưng là dù ông ta làm thế nào, Vương Bác Thần đều không chịu gặp mặt.

Mặc dù không ngăn cản ông ta đi gặp Triệu Thanh Hà, đi nhận cháu Dao Dao, nhưng Vương Bác Thần chưa hề gặp mặt ông ta.

Cũng không cho ông ta cơ hội nhận sai và bù đắp.

Bây giờ, Vương Bác Thần chủ động tới gặp, cho tới nay hi vọng rốt cục thành sự thật, ông ta lại hơi thấp thỏm.

Không biết nên nói cái gì.

Con trai chết rồi, mình thì tàn phế, người còn lại nhà họ Vương mặc dù không đến mức quá kém, nhưng không chống đỡ nổi nhà họ Vương.

Dù sư huynh Khương Lạc Trần có thể bảo bọc nhà họ Vương, người ta nể chút mặt mũi nhà họ Vương, nhưng sư huynh sớm muộn sẽ chết già, nhà họ Vương sớm muộn cũng sẽ xong đời.
 
Chương 1439


CHƯƠNG 1439

Đến lúc đó, nhà họ Vương nên làm cái gì?

Tất cả hi vọng của nhà họ Vương, đều ở trên thân Vương Bác Thần.

“Thương thế của ông khôi phục thế nào?

Còn đau không?”

Vương Bác Thần cũng không biết mở miệng thế nào, vấn là không gọi được xưng hô “ông nội”.

Dù sao hơn 20 năm nay, trong mắt anh, nhà họ Vương là kẻ thù, Vương Kinh Hồng là kẻ thù anh muốn giết chết.

Bây giờ đột nhiên hòa giải, anh không biết nên làm sao bây giờ.

“Không, không đau nữa.”

Vương Kinh Hồng vội vàng nói, thận trọng, sợ nói sai một câu: “Bác Thần, con, con giờ thế nào? Đều tại ông, ảnh hưởng đến con.”

Vương Kinh Hồng hơi tự trách.

Ông ta biết Hắc Tôn Giả lúc ấy tra tấn ông ta, chính là vì kích thích Vương Bác Thần.

Mặc dù ông ta từ đầu đến cuối không phát ra âm thanh, nhưng cuối cùng vẫn là bị ảnh hưởng.

“Ông không cần tự trách, không liên quan gì đến ông.”

Vương Bác Thần ngồi xuống, nhìn tay mình, tiếp đó lại không biết nói cái gì .

Vương Kinh Hồng trơ mắt nhìn Vương Bác Thần, moi ruột moi gan mà nói: “Bác Thần, ‘ tiếp theo có dự tính gì?”

Ông ta hi vọng, mình có thể giúp đỡ một ít.

Cho dù chỉ là một chút xíu, đều được.

Vương Bác Thần suy nghĩ một chút nói: “Tăng cường thực lực trước, sau đó tìm kiếm thế lực liên minh, lại tìm vị trí cụ thể của Thiên Đình, diệt Thiên Đình, cứu mẹ “

ra.

Vương Kinh Hồng gật đầu liên tục.

Hai ông cháu lại lâm vào sự im lặng lúng túng, sau một hồi Vương Kinh Hồng lại nói: “Con, con đừng hận ba con, nó cũng không dễ dàng, con muốn hận thì hận ông đi. Năm đó là ông ép buộc nó làm như vậy, chỉ là tầm nhìn ta quá hẹp, cho là các con sống khổ chút sẽ không có nguy hiểm gì.

Ôi, đây đều là lỗi của ông, ba con trước nay không dám làm sai ý ông. Chỉ là… Chỉ là lần này nó lại làm ngược lại…”

Nói đến đây, Vương Kinh Hồng khổ sở không nói nổi nữa, nước mắt như mưa.

Con trai cả của ông, năm đó liền bị người ta tính kế chết mất rồi.

Không cần hỏi cũng biết là những tên súc sinh Thiên Đình kia làm.

Bởi vì con trai cả, là người duy nhất thức tỉnh dị huyết nhà họ Vương năm đó.

Về sau ông ta mới bất đắc dĩ, để Vương Hạo chủ trì nhà họ Vương, làm gia chủ nhà họ Vương.

Vương Bác Thần đỏ hốc mắt, cắn răng, cố nén nước mắt, nói: “Con không trách ông ấy, ông cũng đừng tự trách, đây là mệnh của con. Con sẽ sớm phá vỡ cái vận mệnh chó má này.

“Còn có, thù ba con con sẽ báo, ông đã mất đi hai chân và một cánh tay, món nợ này con cũng sẽ tìm Thiên Đình tính rõ.”
 
Chương 1440


CHƯƠNG 1440

Vương Kinh Hồng dùng cái tay còn sót lại kia xoa xoa nước mắt.

Không biết nên nói cái gì.

Dù là Vương Bác Thần trách cứ ông vài tiếng, áy náy trong lòng của ông sẽ vơi đi một chút.

Nhưng Vương Bác Thần không làm vậy, ngược lại an ủi ông ta.

Vương Bác Thần lại nói: “Già rồi, đừng chạy khắp nơi, ông chỉ cần an phận ở trong nhà, chuyện còn lại giao cho con đi làm là được rồi. Còn nữa, ông nói cấm thuật nhà họ Vương cho con.

Nghe thấy lời của Vương Bác Thần, Vương Kinh Hồng sợ hãi kinh ngạc.

Vương Bác Thần cần cấm thuật làm gì, sao ông ta có thể không rõ chứ.

Con của ông ta sử dụng cấm thuật, cuối cùng tan thành tro bụi, ngay cả một góc áo cũng không còn.

Bây giờ ông ta sao có thể truyền cấm thuật lại cho cháu trai của mình cơ chứ?

Ông ta không muốn lại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nữa, không muốn để cháu của mình đi vào vết xe đổ của con trai nữa.

“Không, không được, Bác Thần, cháu không được dùng cấm thuật, đó không phải là thứ tốt.”

Vương Kinh Hồng từ chối, ông ta không định đưa ra, cũng không muốn, càng không dám đưa ra.

Ngay cả con của ông ta Vương Hạo cuối cùng cũng bị ép đến đường cùng, dùng đến cấm thuật, thiêu đốt lực sinh mệnh, cuối cùng ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai tan thành tro bụi.

Mà cháu trai của ông ta Vương Bác Thần, ông ta hiểu rõ là một người quật cường thế nào.

Là người thà chết chứ không chịu khuất phục.

So với Vương Hạo còn cực đoan hơn, cũng quyết liệt hơn nhiều so với Vương Hạo.

Ông ta không muốn mất đi cháu trai nữa.

Vương Bác Thần thở dài, ngẩng đầu nhìn ông ta, nghiêm túc nói: “Đưa cho cháu đi, cháu biết trong lòng ông nghĩ gì. Ông yên tâm, không đến đường cùng, cháu sẽ không sử dụng cấm thuật, cháu cũng sẽ không dễ dàng đi tìm chết. Không diệt được Thiên Đình, cháu sẽ không chết.

Cháu còn phải báo thù, không muốn chết như vậy.

Đôi mắt già nua của Vương Kinh Hồng cầu xin Vương Bác Thần, giọng nói khô khốc: “Bác Thần, đừng nên, ông xin cháu đừng nên, chắc chắn sẽ còn có cách khác.”

Vương Bác Thần vỗ vỗ vai ông ta nói, “Ông nội, nói cho cháu biết đi, cháu biết trong lòng ông nghĩ gì. Ông yên tâm, cháu sẽ không chịu chết một cách dễ dàng, còn chưa cứu được mẹ cháu, thù lớn chưa trả, cháu tiếc mạng hơn bất kỳ ai. Huống chỉ, cháu có cấm thuật, cũng như một thủ đoạn bảo vệ mạng. Hơn nữa, ông biết tính cách của cháu, có cấm thuật có lẽ cháu sẽ cẩn thận hơn một chút. Không có cấm thuật, cháu cũng vấn sẽ đi đối phó với Thiên Đình.”

Vương Kinh Hồng khổ sở không kiềm chế được, lão lệ tung bay.

Vận mệnh chó má này.

Thiên Đình chó má.

Vì sao phải tra tấn cả nhà chúng ta như vậy.

Vương Kinh Hồng lẩm bẩm tự nói: “Ông mất cha, mất đi con trai, cháu ông lại muốn đi lên con đường này, nhưng tên phế vật như ông lại không làm được gì cả.

Trước đây ông thường xuyên ghét bỏ Hạo vô dụng, nhưng chính ông chẳng phải cũng là một tên phế vật sao?”

 
 
Chương 1441


CHƯƠNG 1441

Vương Bác Thần an ủi: “Ông nội, đây là số mệnh của người nhà họ Vương chúng ta, sinh ra đã phải đấu tranh với số mệnh bất công này. Sứ mệnh của người nhà họ Vương chúng ta, chính là tiêu diệt đám người Thiên Đình khốn kiếp kia. Cụ nội thất bại, ba cháu cũng thất bại, các người đều thất bại, chúng ta không thể vì thất bại mà từ bỏ, mặc kệ bọn họ cắn xé. Con đường còn lại, đến lúc cháu phải đi rồi, trách nhiệm còn lại, nên để cháu gánh vác.

Ông nội, đưa cho cháu đi, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.”

Trái tim Vương Kinh Hồng đau đớn run rẩy, giống như có người cầm một thanh đao, không ngừng chọc vào trái tim ông ta.

Mọi người đều biết mệnh của Vương Bác Thần khổ, nhưng mệnh của Vương Kinh Hồng chẳng lẽ không khổ sao?

Cha ông ta đã chết, bản thân còn phải nín giận, nhân nhục, vì bảo vệ người nhà, làm ra những quyết định vi phạm lương tâm.

Hiện giờ ông ta đã tận mắt nhìn thấy con trai tan thành tro bụi, cháu trai cũng muốn bước lên con đường của cha và con trai, ông ta lại bất lực.

Ông ta sao lại không khổ cơ chứ?

Nếu ông ta thật sự là loại người lòng lang dạ thú, với tính cách của lão soái Khương Lạc Trần thì sao có thể bảo vệ ông ta chứ?

Mấy người Hàn Đỉnh kia, sao có thể yên tâm với thế lực nhà họ Vương như vậy được?

Bởi vì bọn họ đều biết, Vương Kinh Hồng còn sống, mới là đau khổ nhất.

“Được rồi, ông cho cháu, ông cho cháu.”

Vương Kinh Hồng nhắm hai mắt lại, nước mắt vẫn không thể ngừng, lệ rơi đầy mặt.

Đây là số mệnh của người nhà họ Vương.

Ông ta biết, bản thân mình không thể nào ngăn cản nổi.

Năm đó cha làm việc nghĩa chẳng nề hà mà đi tìm chết, con trai cũng đã chết, bây giờ cháu trai lại muốn bước lên con đường này.

Ngoại trừ việc ủng hộ bọn họ đi tìm con đường chết, ông ta còn có thể làm gì chứ?

Vương Bác Thần không biết nên an ủi người già đáng thương này thế nào.

Trước đây anh không hiểu, bây giờ, anh đã có thể hiểu được.

Con người tồn tại, không chỉ phải chịu sự dày vò của vận mệnh, còn phải thừa nhận nỗi đau mất đi người thân.

Sống tạm, mới chính là khổ sở nhất.

Anh không biết bản thân mình nên an ủi Vương Kinh Hồng thế nào, bởi vì ngay sau đây, chính anh cũng có thể sẽ chết.

Mà nỗi đau khổ này, Vương Kinh Hồng còn tồn tại ngày nào thì ngày đó vẫn phải thừa nhận.

Nhưng bây giờ, anh cần phải làm như vậy.

Anh cần phải phá vỡ số mệnh này.

Có đôi khi, chết mới là lựa chọn đơn giản nhất.

Tồn tại, mới là khó nhất.

Giọng Vương Kinh Hồng khô khốc đem khẩu quyết của cấm thuật nói cho Vương Bác Thần.
 
Chương 1442


CHƯƠNG 1442

Ông ta cười thảm, nói: “Năm đó khi cha ông rời đi, chỉ bảo ông phải sống cho tốt, không cần báo thù cho ông ấy. Bảo ông phải quản lý trong nhà cho tốt, ông vẫn luôn cố gắng bảo vệ nhà mình, nhưng ông vẫn không thể hoàn thành ý nguyện của cha. Tuy rằng ông ấy chưa nói, nhưng ông biết ông ấy đã đi chịu chết. Ông ấy bảo ông phải quản lý nhà cho tốt, ông cũng không quản lý được, tương lai ông không biết nên đối mặt với ông ấy thế nào. Có lẽ đây là như cháu nói, nhà họ Vương chúng ta là số khổ đi.”

Nước mắt nhỏ giọt trên khăn trải giường.

Vương Kinh Hồng lại cười, nhưng còn khó coi hơn cả khóc, lải nhải nói.

“Năm đó thằng cả rất có thiên phú, sau khi – thức tỉnh dị huyết, nói với ông chắc chắn sẽ thành công. Lúc ấy ông cũng nghĩ, thù của cha dù sao cũng phải báo, nên cũng không ngăn cản nó. Nhưng sau đó thăng cả chết, ông lại hối hận. Đáng lẽ ông phải nghe lời cha, bảo vệ nhà họ Vương. Cho nên, ông không cho Hạo tu luyện, cũng không cho nó thức tỉnh dị huyết, khiến cho nó an phận làm một tên ăn chơi trác táng là được.

“Sau đó, thằng bé và mẹ cháu yêu nhau, ông rất vui vẻ, chỉ là sau đó ông lại vô tình phát hiện, mẹ cháu và nhà họ Vương chúng ta giống nhau, đều là quân cờ của những tên súc sinh đó. Cho nên ông đã nghĩ, nếu ông đuổi các người đi, bắt Hạo không nhận hai người, hai người sẽ trở thành người bình thường, vậy thì sẽ không gặp nhiều phiền phức như vậy đúng không? Có lẽ ngày ngày trải qua sẽ hơi khổ một chút, nhưng còn đỡ hơn nhiều so với mất mạng. Chỉ là, tạo hóa trêu ngươi.

“Chẳng những không thể thoát khỏi số mệnh đáng chết kia, ngược lại còn khiến cho hai người còn thê thảm hơn, hừ, xem như ông lừa mình dối người đi. Chuyện cha ông dặn dò, một chuyện ông cũng chưa làm được, con trai đều đã chết, cháu trai bây giờ cũng phải đi chịu chết, ông còn tự cho là thông minh, suýt chút nữa làm cho nhà họ Vương cửa nát nhà tan. Ông đây, mới thật sự là tên bại gia tử.”

Vương Kinh Hồng dùng ngữ khí rất bình đạm, tự thuật lại cả đời ông ta.

Nhưng chính ngữ khí bình đạm này, ông ta đã mất đi cha mình, mất đi hai người con trai, bây giờ rất có thể sẽ mất cả cháu trai.

Dùng ngữ khí bình tĩnh nhất, kể về nhân sinh thảm thiết.

Vương Bác Thần lắng lặng lắng nghe, không phản bác, cũng không nói gì.

Anh không biết an ủi thế nào, cũng biết bản thân mình không có tư cách đi an ủi.

Trước đây, anh vẫn luôn cảm thấy, vận mệnh của mình là không công bằng nhất, vẫn luôn muốn đi báo thù.

Nhưng bây giờ anh mới hiểu được, ông cụ trước mắt này, số mệnh mới là khổ nhất.

Ông ta không những phải thừa nhận tất cả nỗi thống khổ này, còn phải thừa nhận hiểu lầm của người khác đối với ông ta.

Ông ta cũng không giải thích, chỉ muốn xin lỗi, chỉ muốn đền bù.

Ông ta cũng chưa từng tự biện bạch cho bản thân mình một câu nào, chỉ thừa nhận những việc năm đó làm đã sai.

Nước mắt Vương Bác Thần theo gương mặt chảy xuống, anh không biết nên nói gì nữa.

Bây giờ anh muốn đi đối phó với Thiên Đình, có lẽ cũng là đi chịu chết.

Quyết định này của anh, chẳng khác nào đâm một dao vào tim của Vương Kinh Hồng.

Nỗi thống khổ này, làm sao Vương Kinh Hồng có thể tiếp tục chịu đựng.

Anh vừa đi, vợ con anh, cũng phải để Vương Kinh Hồng chăm sóc.

Một ông cụ như vậy, ông ta lại phải nhận hết tất cả.

Ông ta còn sống, nhưng có lẽ lòng đã chết từ lâu rồi.

Cũng có thể, hy vọng sống sót duy nhất, chính là những người nhà họ Vương còn sống này.

Vì bảo vệ những người này, ông ta mới không thể đi tìm chết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom