Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 20


THÁNG THỨ HAI - MÙA HẠ

NGÀY THỨ MƯỜI SÁU

- Anh Hori, có phải nội bị người ta giết không?

- Tôi nghĩ như vậy, Renisenb ạ.

- Nhưng bằng cách nào?

- Tôi không biết.

- Nhưng mà nội rất cẩn thận - giọng nàng buồn bã và ngơ ngác. Nội luôn luôn canh chừng. Nội dùng tất cả những biện pháp thận trọng nhất. Mọi thức ăn uống của nội đều được thử trước.

- Tôi biết, Renisenb ạ, nhưng đồng thời tôi nghĩ bà cụ bị giết.

- Và nội là người khôn ngoan nhất trong chúng ta, người thông minh nhất! Nội đã chắc chắn rằng không có điều gì xảy đến với nội được. Anh Hori, điều này phải do ma quỷ, do bàn tay của một hồn ma.

- Cô tin vậy vì đó là điều dễ nhất để tin. Nhưng chính Esa thì bà cụ không tin vậy đâu. Nếu cụ biết trước khi chết nghĩa là nếu cụ không chết trong giấc ngủ, thì hẳn cụ biết việc này là do bàn tay của một người sống.

- Bà nói biết người đó là ai?

- Vâng. Bà đã biểu lộ sự ngờ vực của mình quá công khai. Bà trở thành một mối nguy hiểm của kẻ thù. Sự kiện bà chết chứng minh điều ngờ vực của bà là đúng.

- Và nội có nói cho anh biết... người đó là ai?

- Không - Hori đáp. Bà không nói cho tôi. Bà không hề nhắc đến tên một người nào cả. Tuy vậy, tôi tin rằng, ý nghĩ của bà và của tôi là một.

- Vậy thì, anh Hori, anh phải bảo cho em biết để em có thể đề phòng chứ.

- Không, Renisenb ạ, tôi quá lo lắng cho sự an toàn của cô nên không thể nói cho cô biết được.

- Nghĩa là hiện giờ em an toàn?

Gương mặt Hori tối sầm lại, anh nói:

- Không, cô không an toàn đâu. Không một ai an toàn cả. Nhưng hiện giờ cô an toàn hơn là khi cô biết được sự thật, bởi vì lúc đó cô sẽ trở thành một mối đe dọa rõ ràng nên phải loại bỏ tức khắc dầu có phải liều lĩnh đến mấy đi nữa.

- Còn anh thì sao, anh Hori? Anh biết mà.

Hori sửa lại lời nàng:

- Tôi nghĩ là tôi biết. Nhưng tôi không nói gì cả và không biểu lộ ra gì cả. Bà Esa thật không khôn ngoan chút nào. Bà nói lớn ra. Bà chỉ rõ cái hướng mà ý nghĩ của bà nhắm đến. Lý ra bà không nên làm vậy. Sau đó tôi đã bảo bà thế.

- Nhưng anh, anh Hori... nếu có điều gì xảy ra cho anh...

Nàng ngừng lại. Nàng biết mắt Hori đang nhìn vào trong mắt nàng. Nghiêm trang, mãnh liệt, cặp mắt ấy nhìn thẳng vào tâm hồn và trái tim nàng... Anh nắm lấy tay nàng và xiết nhẹ trong tay anh.

- Đừng sợ cho tôi, cô bé Renisenb... Rồi tất cả sẽ tốt đẹp hết.

Vâng, nàng nghĩ, nếu Hori đã nói vậy thì đúng là mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả. Thật kỳ lạ, cái cảm giác hài lòng, thanh bình; cái cảm giác về một hạnh phúc đang ngân vang... Đáng yêu và xa vời như cảnh vật dưới xa từ trên Lăng nhìn xuống - một khoảng cách trong đó không còn những tiếng kêu la ồn ào của những đòi hỏi cũng như những giới hạn của con người. Đột nhiên, hầu như khô khan, nàng nghe chính mình nói:

- Em sắp lấy Kameni.

Hori buông tay nàng ra, một cách lặng lẽ và hoàn toàn tự nhiên:

- Tôi biết, Renisenb ạ.

- Họ... cha em... nghĩ rằng đó là điều tốt nhất.

- Tôi biết.

Anh quay đi. Những bức tường quanh sân dường như tiến lại gần nàng hơn, nhưng tiếng nói trong nhà vọng ra từ vựa thóc dội vào tường như lớn hơn và ồn ào hơn. Renisenb chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong tâm trí: "Hori đang đi..."

Nàng gọi anh, e dè:

- Hori, anh đi đâu vậy?

- Ra đồng với Yahmose. Có rất nhiều công việc ở đây phải làm và phải ghi chép lại. Mùa gặt cũng sắp xong rồi.

- Còn Kameni?

- Kameni cùng đi với chúng tôi.

Renisenb kêu lên:

- Em ở đây sợ lắm. Vâng, ngay giữa ánh sáng ban ngày, có bọn đầy tớ chung quanh và thần Re còn ngự trị trên trời, em vẫn thấy sợ lắm.

Anh vội vã quay lại:

- Đừng sợ, Renisenb. Tôi thề với cô rằng cô không cần phải sợ hãi. Ngày hôm nay thì không.

- Nhưng sau ngày hôm nay?

- Sống qua ngày hôm nay là đủ. Và tôi thề với cô là trong ngày hôm nay cô không bị nguy hiểm.

Renisenb nhìn anh và chau mày:

- Nhưng chúng ta hiện nay đang nguy hiểm. Anh Yahmose, cha em và chính em. Không phải em là kẻ bị đe dọa trước tiên... Có phải anh nghĩ vậy không?

- Renisenb, cố gắng đừng nghĩ về vấn đề đó nữa. Tôi đang làm tất cả những gì tôi có thể làm, mặc dù bề ngoài cô thấy tôi có vẻ không làm gì cả.

- Em hiểu - Renisenb nhìn anh, trầm ngâm. Vâng, em hiểu. Chính trước tiên là anh Yahmose. Kẻ thù đã hai lần dùng thuốc độc hại anh ấy và thất bại. Sẽ có một lần thứ ba. Đó là lý do tại sao sẽ phải ở sát bên cạnh anh ấy - để bảo vệ anh ấy. Và sau anh Yahmose sẽ đến lượt cha em và em. Có ai ở đây thù ghét gia đình em đến nỗi...

- Suỵt. Cô sẽ tốt đẹp cả nếu cô không nói những chuyện ấy. hãy tin tôi, Renisenb. Gắng lên và loại bỏ nội sợ hãi ra khỏi trí óc cô.

Renisenb ngẩng cao đầu lên, nàng đối diện với anh, kiêu hãnh:

- Anh Hori, em thật sự tin anh. Anh sẽ không để em chết... Em yêu thương cuộc sống lắm và em không muốn từ bỏ nó.

- Cô sẽ không từ bỏ nó, Renisenb ạ.

- Cả anh nữa chứ, anh Hori?

- Cả tôi nữa.

Họ mỉm cười với nhau và rồi Hori ra đi tìm Yahmose.

II

Renisenb ngồi chồm hỗm xuống đất quan sát Kait. Kait đang giúp bọn trẻ nặn đồ chơi bằng đất sét với nước trong hồ. Ngón tay cô loay hoay bóp, nặn và khuyến khích hai đứa bé trai đang nghiêm chỉnh nặn đất sét. Khuôn mặt Kait như lệ thường, trìu mến, phẳng lặng, bình thản. Cái không khí chết chóc dữ dội và nỗi sợ hãi thường trực bao quanh dường như không ảnh hưởng chút nào đến cô...

Hori đã cấm Renisenb nghĩ đến chuyện ấy nhưng nàng không thể nào vâng lời. Nếu Hori biết kẻ thù, nếu Esa đã biết kẻ thù, thì không có lý do gì để nàng không được biết kẻ thù. Tất nhiên nếu không biết thì có lẽ nàng an toàn hơn, nhưng không một con người nào lại có thể bằng lòng như vậy. Nàng muốn biết. Và điều đó hẳn cũng dễ. Quả thực rất dễ. Cha nàng rõ ràng là không thể giết con của mình. Như thế còn lại... còn lại những ai? Còn lại hai người, quả quyết và ương nghạnh, Kait và Henet.

Cả hai đều là phụ nữ...

Và hẳn không có lý do để giết người...

Tuy nhiên Henet thù ghét tất cả bọn... Vâng, không nghi ngờ gì việc Henet thù ghét mọi người trong gia đình. Chính mụ ta đã thừa nhận là mụ thù ghét Renisenb. Thế thì tại sao mụ lại không thể thù ghét những người kia như vậy?

Renisenb cố hướng mình vào những hang hóc tối tăm, ngoằn ngoèo của trí óc Henet. Sống tại đây suốt bao nhiêu năm trời, làm việc, giả vờ tận tụy, nói dối, do thám, tạo ra những điều phiền nhiễu... Đến ở với gia đình này từ lâu, là một người bà con nghèo của một vị phu nhân cao cả và xinh đẹp, nhìn vị phu nhân đáng yêu đó hạnh phúc với chồng con; phần mình thì bị chồng bỏ, đứa con duy nhất chết... Có lẽ sự thể là như vậy. Giống như vết thương do một ngọn giáo đâm vào mà Renisenb có lần đã nhìn thấy. Vết thương hàn gắn lại nhanh chóng trên bề mặt, nhưng còn ở phía dưới, chất độc đã mưng mủ và cánh tay sưng phồng lên. Thế rồi vị y sĩ đến, làm bùa chú, rồi thọc con dao nhỏ vào cánh tay đang sưng tấy, cứng đơ, không còn hình dáng. Thật giống như phá vỡ một con đê chắn nước. Một dòng mủ độc tanh tưởi chảy ào ra.

Có lẽ, tâm hồn Henet giống như vậy. Buồn giận và đau thương dịu đi rất nhanh trên bề mặt còn phía bên dưới thì chất độc mưng mủ, sình lên trong một ngọn triều của hằn thù và nọc độc.

Nhưng Henet cũng thù ghét cả Imhotep nữa sao? Chắc chắc không! Bao nhiêu năm nay tíu tít quanh ông, khúm núm, ton hót ông... Ông mặc nhiên tin mụ. Chắc hẳn sự tận tụy của mụ đối với ông không phải là lừa dối?

Và nếu thật sự mụ hết lòng với Imhotep, làm sao mụ có thể cố tình gây những buồn đau và mất mát cho gia đình ông?

Ờ, nhưng giả dụ mụ cũng ghét cả ông? Mụ luôn luôn ghét ông thì sao? Giả dụ mụ cố tình nịnh bợ ông với ý đồ tìm ra nhược điểm của ông thì sao? Giả sử rằng Imhotep chính là kẻ mà mụ thù ghét nhất? Đối với một tâm hồn bệnh hoạn, quỷ ám như tâm hồn mụ, còn nỗi khoái trá nào hơn nỗi khoái trá ấy? Để cho Imhotep ngồi nhìn con cái của mình chết lần từng đứa một...

- Chuyện gì vậy, Renisenb? - Kait đăm đăm nhìn nàng. Trông cô lạ lắm.

Renisenb đứng dậy:

- Em cảm thấy nhộn nhạo như sắp muốn nôn ấy - Nàng nói.

Nàng nói thật, trên một nghĩa nào đó. Cái hình ảnh mà nàng vẽ nên trong trí óc gây cho nàng một cảm giác buồn nôn. Kait thì chỉ hiểu những lời Renisenb trên bề mặt của nó:

- Chắc tại cô ăn quá nhiều chà lá xanh đấy - hay tại cá bị ươn...

- Không, không, em có ăn gì đâu. Chính là tại những điều khủng khiếp mà chúng ta đang sống trong đó.

- Ồ, tưởng gì, chuyện ấy hả?

Giọng Kait hờ hững đến nỗi Renisenb phải đưa mắt chăm chăm nhìn cô:

- Nhưng chị Kait, chị không sợ sao?

- Không, tôi nghĩ vậy - Kait nói. Nếu có điều gì xảy ra cho Imhotep, bọn nhỏ sẽ được Hori bảo vệ, Hori là người chân thật. Anh ta sẽ bảo quản tốt tài sản cho bọn nhỏ.

- Anh Yahmose sẽ làm điều đó chứ.

- Yahmose cũng sẽ chết.

- Kait, chị nói điều ấy có vẻ bình thản quá? Chị không nghĩ gì cả sao? Tôi muốn nói, chị nghĩ rằng cha và anh Yahmose sẽ chết?

Kait đắn đo một lúc rồi cô nhún vai:

- Chúng ta là hai người phụ nữ với nhau, ta hãy thành thật. Imhotep thì tôi luôn luôn xem như là một ông già độc tài và bất công. Ông ta đã xử sự quá quắt trong chuyện cái con vợ hầu. Ông đã để cho nó xúi ông chối bỏ máu huyết của mình. Tôi không bao giờ thích Imhotep. Còn về Yahmose, anh ta chẳng là cái gì cả. Satipy điều khiển anh ta mọi mặt. Sau này, khi chị ấy chết đi rồi, thì anh ta cũng có nắm một chút quyền, cũng có ra lệnh đấy. Anh ta luôn luôn yêu thương con anh ta hơn con cái của tôi, chuyện đó thì cũng là lẽ tất nhiên thôi. Thế, nếu anh ta chết thì cũng là tốt cho con cái của tôi thôi. Cách tôi nhìn vấn đề là vậy đấy! Còn Hori thì không có con cái và anh là người trung thực. Tất cả những chuyện vừa xảy ra đã làm đảo lộn nhiều chuyện, nhưng về sau này tôi đã nghĩ rằng những chuyện ấy hóa ra lại là điều hay nhất.

- Chị có thể nói như vậy được sao, chị Kait? Một cách thản nhiên, một cách lạnh lùng như vậy khi chính chồng chị, người mà chị yêu thương, là người đầu tiên bị giết?

Trên mặt Kai thoáng lên một nét gì thật khó định nghĩa. Cô ném về Renisenb một cái nhìn mang vẻ chế nhạo và khinh miệt.

- Đôi khi cô thật giống bé Teti, Renisenb ạ. Thật cô chẳng lớn hơn nó chút nào.

- Chị không để tang cho anh Sobek - Renisenb chầm chậm nói. Tôi để ý thấy điều đó.

- Coi kìa, Renisenb, tôi làm đúng mọi thứ lễ nghi mà. Tôi cũng biết một người đàn bà góa vừa mới mất chồng phải xử sự ra sao chứ?

- Vâng... nhưng em muốn nói... chị không yêu anh Sobek!

Kait nhún vai:

- Tại sao tôi phải yêu thương Sobek chứ?

- Coi kìa chị Kait! Anh ấy là chồng chị. Anh ấy đã cho chị những đứa con.

Nét mặt Kait dịu lại. Cô đưa mắt nhìn hai đứa bé trai đang hì hục nặn đất sét rồi đưa mắt nhìn bé Ankh vừa bò vừa hát líu lo và vẫy cặp chân nhỏ xíu.

- Đúng, anh ấy cho tôi con cái. Đó là điều tôi cảm ơn anh ấy. Nhưng nói cho cùng, anh ấy là cái gì? Một anh chàng đẹp trai khoác lác, một người đàn ông luôn luôn chạy theo những người đàn bà khác. Thà là anh ta cưới một cô vợ nhỏ hợp lễ nghi để đưa về nhà, một con đàn bà nghèo hèn nào đó thì còn có ích cho chúng ta. Đằng này anh ta đến nhà chứa, phung phí hết cả vàng bạc tại đấy, rượu chè và đòi những con hát đắt tiền nhất. Cũng may là Imhotep rất khắt khe trong việc cho Sobek tiền và tính toán rất chặt chẽ khi giao Sobek đi bán hàng. Làm sao tôi phải thương yêu và kính trọng một người đàn ông như thế? Vả lại, đàn ông là cái gì chứ? Họ cần thiết để chúng ta sinh con cái, thế thôi. Nhưng cái sức mạnh của giống nòi là ở nơi người phụ nữ, Renisenb ạ, chính chúng ta mới là kẻ lưu truyền nòi giống. Còn đàn ông, thì cứ để họ gieo giống đi rồi chết đi càng sớm càng tốt...

Sự khinh bỉ và miệt thị trong giọng nói của Kait vút lên cao như một tiếng nhạc. Khuôn mặt khỏe mạnh, thô lỗ của Kait như đổi dạng. Renisenb thất vọng thầm nghĩ:

"Kait khỏe. Nếu chị ấy ngu ngốc đi nữa thì cũng là một sự ngu ngốc tự hài lòng về nó. Chị ấy thù ghét và khinh thị đàn ông. Lý ra mình phải biết điều đó mới phải. Trước kia có một lần mình đã thoáng thấy điều này - cái tính chất đe dọa của chị. Phải, chị ấy rất khỏe..."

Vô tình, Renisenb đưa mắt nhìn xuống đôi tay của Kait. Hai bàn tay đang nặn, nhồi đất sét - bàn tay khỏe mạnh, gân guốc, và khi nhìn chúng ấn cục đất sét, Renisenb không khỏi nghĩ đến Ipy và đôi bàn tay mạnh khỏe đã ấn đầu cậu ta xuống nước và giữ luôn cho cậu chết ngạt không chút thương xót. Phải, bàn tay Kait hẳn đủ sức làm điều đó...

Bé Ankh bỏ dẫm lên một bụi gai và khóc thét lên. Kait chạy ùa lại. Cô ẵm đứa bé lên ngực, vỗ về nó. Henet từ trong nhà chạy vụt ra hiên:

- Có chuyện gì vậy? Nghe đứa bé thét lớn quá, tôi tưởng là...

Mụ ngừng lại, thất vọng. Gương mặt háo hức, đê tiện, hằn học của mụ đang hy vọng có tai họa gì xảy đến cho kẻ khác, bỗng chùng xuống. Renisenb lặng lẽ nhìn hết người đàn bà này sang người đàn bà kia. Gương mặt này thì thù hận. Gương mặt kia thì yêu thương. Nàng tự hỏi, khuôn mặt nào khủng khiếp hơn?

III

- Anh Yahmose, anh phải coi chừng chị Kait.

- Coi chừng Kait? - Yahmose ngạc nhiên. Em Renisenb...

- Em bảo anh biết, chị ấy rất nguy hiểm.

- Cái thím Kait thầm lặng của chúng ta ấy ả? Thím ấy xưa nay là một người đàn bà dịu dàng, như nhược, không được thông minh lắm...

Renisenb ngắt lời:

- Chị ấy không dịu dàng cũng không nhu nhược đâu. Em sợ chị ta đấy, anh Yahmose ạ. Em muốn anh phải đề phòng mới được.

- Đề phòng thím Kait? - Giọng anh vẫn ngờ vực. Anh khó có thể thấy thím ấy dính dáng gì đến những chuyện chết chóc vừa qua. Thím ấy không có trí óc.

- Em không nghĩ vấn đề trí óc liên hệ ở đây. Chỉ cần hiểu biết về thuốc độc, thế là đủ rồi. Và anh biết rằng những hiểu biết như vậy thường là của riêng một số gia đình. Họ truyền từ mẹ sang con gái. Họ tự chế lấy những thứ thuốc đó từ loại cỏ độc. Loại kiến thức như vậy chị Kait có thể có được lắm chứ! Anh cũng biết là khi bọn nhỏ bệnh, chị ấy tự chế thuốc cho chúng uống mà.

- Đúng, quả thật như vậy - Giọng Yahmose trầm ngâm.

- Cả Henet nữa cũng là một người đàn bà độc ác - Renisenb tiếp tục.

- Henet... đúng. Xưa nay chúng ta chưa bao giờ ưa bà ấy cả. Nhưng kẹt chỗ là cha bảo vệ bà ta...

- Cha bị bà ta lừa. - Renisenb nói.

- Hẳn vậy rồi. - Yahmose nói bằng giọng nhẫn nại. Bà ta nịnh hót cha dữ lắm.

Renisenb đưa mắt nhìn anh, ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên nàng nghe Yahmose thốt ra một lời hàm ý phê phán Imhotep. Trước nay anh có vẻ luôn luôn kính sợ cha. Nhưng nàng nhận thấy rằng hiện giờ Yahmose đang dần dần nắm lấy quyền lãnh đạo. Imhotep chỉ trong vài tuần gần đây đã già đi hàng năm. Ông không còn khả năng để ra lệnh hay để quyết định nữa. Thể xác ông cũng gần như kiệt quệ. Ông ngồi hàng giờ nhìn đăm đăm về phía trước, cặp mắt mơ màng trầm tư mặc tưởng. Đôi khi ông có vẻ không hiểu người ta đang nói gì với mình.

- Anh có nghĩ rằng bà ta... - Renisenb ngừng lại. nàng nhìn quanh quất và bắt đầu - ... có phải bà ta không? Anh có nghĩ là ai.... đã... ai là...?

Yahmose nắm lấy cánh tay nàng:

- Im lặng. Renisenb, tốt hơn không nên nói ra những chuyện ấy, ngay cả thì thầm thôi cũng đừng.

- Vậy là anh cũng nghĩ là...

Giọng Yahmose nhẹ nhàng và cấp bách:

- Đừng nói gì cả. Chúng ta đã có kế hoạch.
 
Chương 21


THÁNG THỨ HAI - MÙA HẠ

NGÀY THỨ MƯỜI BẢY

I

Ngày hôm sau là ngày hội đầu mùa trăng, Imhotep phải lên Lăng để làm chủ tế. Yahmose đã nài nỉ cha hãy để việc đó cho anh làm thay nhưng Imhotep khăng khăng không chịu. Dường như cố lập lại cái phong cách cũ của mình, ông thì thầm:

- Nếu ta không tự đích thân coi sóc, làm sao ta dám chắc công việc làm đúng đắn được chứ? Ta có bao giờ trốn trách nhiệm đâu? Chứ không phải ta đã cung cấp, nâng đỡ cho tất cả các con...

Giọng ông chùng xuống:

- Tất cả? Tất cả? Ờ, ta quên... hai đứa con trai gan dạ của ta - thằng Sobek đẹp trai với thằng Ipy thông minh yêu dấu của ta - chúng đã bỏ ta mà đi rồi - còn Yahmose và Renisenb - đứa con trai và con gái thân thương của ta - các con vẫn còn ở với ta... nhưng trong bao lâu, bao lâu nữa...

- Chúng con hy vọng là còn thật nhiều năm nữa cha ạ. - Yahmose nói, anh nói khá lớn như thể nói cho một người điếc.

- Ơ... chuyện gì vậy? - Imhotep dường như rơi vào một cơn mê sảng.

Rồi, đột nhiên ông nói:

- Điều đó tùy thuộc vào Henet chứ nhỉ? Phải, tùy thuộc vào Henet.

Yahmose và Renisenb đưa mắt nhìn nhau:

- Cha, con không hiểu cha nói gì cả.

Imhotep lầm bầm điều gì họ không nghe rõ. Rồi, hơi cất cao giọng lên, nhưng cặp mắt vẫn đờ đẫn và trống rỗng, ông nói:

- Henet hiểu ta. Mụ luôn luôn hiểu ta. Có mụ mới biết trách nhiệm ta lớn lao đến chừng nào... lớn lao biết chừng nào. Đúng, lớn lao lắm... thế mà luôn luôn vong ân... Vậy thì phải trừng phạt. Điều đó, ta nghĩ là đúng. Lòng kiêu căng phải bị trừng phạt. Henet luôn luôn biết điều, khiêm tốn và tận tụy, mụ sẽ được thưởng...

Ông nhướn thẳng người lên và nói bằng điệu bộ oai vệ:

- Con hiểu chứ, Yahmose? Henet sẽ có tất cả những gì mụ ta muốn. Điều yêu cầu của mụ phải được tuân theo.

- Nhưng tại sao vậy, thưa cha?

- Bởi vì ta bảo thế. Và bởi vì, nếu điều Henet đòi hỏi được thực hiện, thì sẽ không còn người chết nữa...

Ông gật gù như một triết nhân rồi bỏ đi, để lại hai anh em đứng nhìn nhau phân vân và lo âu.

- Thế nghĩa là gì hả anh Yahmose?

- Anh cũng không biết nữa, em ạ. Đôi khi anh nghĩ rằng cha không còn biết chính ông đang làm hay đang nghĩ gì.

- Đúng vậy. Nhưng anh Yahmose này, em nghĩ rằng Henet thì biết rõ mình đang nói và đang làm gì. Chỉ mới ngày hôm trước đây thôi, chính bà ta nói với em rằng chẳng bao lâu nữa bà ta sẽ nắm lấy quyền lãnh đạo trong nhà này.

Hai người nhìn nhau. Rồi Yahmose đặt bàn tay lên cánh tay Renisenb.

- Em đừng nổi giận với bà ta. Em hay bộc lộ cảm xúc ra ngoài rõ rệt quá. Em có nghe hồi nãy cha nói gì không? Nếu điều Henet đòi hỏi được thực hiện, thì sẽ không còn người chết nữa...

II

Henet ngồi chồm hỗm trong căn phòng chứa đồ đạc đếm những chồng vải. Đó là những chồng vải cũ và Henet đưa dấu hiệu đóng ở góc tấm vải lên sát tận mắt.

- Ashayet, bà thì thầm. Vải của Ashayet. Dấu đóng ngày bà ấy tới đây - bà ta cùng tới với mình... Đã lâu rồi, bà Ashayet ơi, tôi tự hỏi bà có biết những tấm vải của bà hiện được dùng vào việc gì không?

Mụ ngừng nói cười khúc khúc, và bỗng giật mình vì một tiếng động phía sau làm bà quay đầu lại. Đó là Yahmose.

- Bà đang làm gì vậy, bà Henet?

- Bọn phu ướp xác cần nhiều vải hơn nữa. Họ dùng hàng chục chồng vải kia. Mấy đám tang vừa rồi tốn kinh khủng quá! Phải dùng thêm những vải cũ. Vải cũ còn nhiều và cũng chưa bị nát mấy. Vải của mẹ cậu, Yahmose ạ, của mẹ cậu...

- Ai bảo bà lấy những tấm vải này?

Henet bật cười:

- Ngài Imhotep đích thân giao tất cả trách nhiệm cho tôi. Tôi không cần phải yêu cầu. Ngài tin cậy con mụ già Henet khốn khổ này. Ngài biết mụ ta sẽ coi sóc mọi việc đâu vào đấy. Tôi đã coi sóc công việc trong nhà này trong một thời gian rất dài mà. Tôi nghĩ... bây giờ tôi sắp nhận lấy phần thưởng...

- Có vẻ như vậy, bà Henet ạ - giọng Yahmose dịu dàng. Cha tôi vừa bảo - anh ngừng lại một lúc - rằng mọi việc tùy thuộc vào Henet.

- Ngài nói thế hả? Ồ, nghe thế thật mát lòng... nhưng có lẽ cậu thì cậu không nghĩ thế phải không cậu Yahmose?

- Ờ... tôi cũng không rõ nữa. - Giọng Yahmose vẫn dịu dàng, nhưng mắt anh nhìn mụ ta chằm chằm.

- Tôi nghĩ tốt hơn cậu nên đồng ý với cha cậu, cậu Yahmose ạ. Chúng ta không muốn có thêm một sự... phiền phức nào nữa, phải không nào?

- Tôi không hiểu hết ý bà. Có phải bà muốn nói... chúng ta không muốn có thêm người chết nữa.

- Sẽ có nhiều cái chết nữa, cậu Yahmose ạ. Ồ, vâng...

- Người nào sẽ chết kế tiếp đây, bà Henet?

- Tại sao cậu lại nghĩ rằng tôi phải biết điều ấy chứ?

- Bởi vì tôi nghĩ bà biết rất nhiều chuyện. Chẳng hạn như ngày hôm nọ bà biết rằng Ipy sẽ chết... Bà thật ra rất khôn, phải không bà Henet?

Henet hất đầu:

- Thế ra bây giờ cậu mới bắt đầu nhận ra được điều đó. Tôi không còn là con mụ Henet khốn khổ, ngu ngốc nữa. Tôi là người biết chuyện.

- Bà biết chuyện gì, bà Henet?

Giọng Henet thay đổi, thấp và sắc nhọn:

- Tôi biết rằng cuối cùng tôi có thể làm theo ý tôi trong nhà này. Sẽ không có ai có thể ngăn cản tôi. Imhotep thì đã dựa vào tôi rồi đó. Còn cậu, cậu cũng sẽ làm như vậy thôi, phải không cậu Yahmose?

- Còn Renisenb.

Henet bật cười, tiếng cười ranh ma, khoái trá.

- Renisenb sẽ không còn ở đây nữa.

- Thế bà nghĩ rằng chính Renisenb sẽ chết tiếp theo đấy?

- Thế cậu nghĩ thế nào, cậu Yahmose?

- Tôi đang đợi nghe chính bà trả lời đây.

- Có lẽ tôi chỉ muốn nói rằng cô Renisenb sắp lấy chồng và... sẽ đi xa.

- Bà Henet, bà thật sự muốn nói gì vậy?

Henet cười khúc khúc:

- Bà Esa bảo cái lưỡi của tôi rất nguy hiểm. Có lẽ đúng như vậy. Thế nào, Yahmose, cậu nói sao đây? Có phải cuối cùng tôi làm theo ý muốn tôi trong nhà này không?

Mụ cười lên lanh lảnh, nhón gót quay tới quay lui trong phòng.

Yahmose nghiên cứu mụ một lúc trước khi trả lời:

- Phải, bà Henet. Bà quá thông minh. Bà sẽ làm theo ý bà muốn.

Anh quay ra và gặp Hori đang đi vào khách sảnh để tìm anh. Hori nói:

- À, Yahmose, anh đây rồi. Ông Imhotep đang đợi anh. Đến giờ lên Lăng làm lễ rồi.

Yahmose gật đầu:

- Tôi đi ngay đây - Yahmose hạ giọng. Hori... tôi nghĩ rằng Henet điên rồi. Bà ta rõ ràng bị quỷ sứ chi phối. Tôi bắt đầu tin rằng chính bà ta phải chịu trách nhiệm về tất cả những điều xảy ra vừa rồi.

Hori im lặng một lúc trước khi anh nói bằng cái giọng trầm lặng, hờ hững của anh:

- Bà ta là một người đàn bà kỳ lạ... và tôi nghĩ, là một người quỷ quái.

Yahmose càng hạ giọng thấp hơn nữa:

- Hori, tôi nghĩ rằng Renisenb đang nguy hiểm.

- Do Henet?

- Phải, bà ta vừa mới ám chỉ rắng có thể Renisenb là người kế tiếp... ra đi.

Tiếng bực dọc của Imhotep vọng đến:

- Tao phải đợi suốt ngày hay sao? Chúng bây xử sự gì lạ vậy? Không còn ai nghĩ đến tao nữa. Không còn ai thèm biết tao đang khổ thế nào nữa. Henet đâu rồi? Chỉ có Henet mới hiểu..."

Từ trong căn phòng chứa đồ, tiếng cười Henet vọng ra, khô khan:

- Cậu nghe thấy không, cậu Yahmose? Henet! Chính Henet là người đó!

Lặng lẽ, Yahmose nói:

- Vâng, bà Henet, tôi hiểu. Bà là người có quyền. Bà và cha tôi và tôi... ba chúng ta...

Rồi Yahmose đến với Hori và Imhotep, xin lỗi vì trễ, rồi cả ba người đàn ông cùng đi lên lăng Mộ.

III

Đối với Renisenb, ngày trôi qua thật chậm. Nàng bồn chồn ngồi đứng không yên, hết đi lui đi lại trong nhà, ra hiên, đi ra hồ, rồi lại trở vào nhà.

Đến trưa Imhotep trở về, sau khi bọn đầy tớ dọn cho ông ăn xong, ông bước ra hiên nhà và Renisenb đến ngồi nói chuyện với cha.

Renisenb ngồi bó tay qua đầu gối, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn khuôn mặt cha. Trông ông vẫn xa vắng, thẫn thờ. Imhotep nói rất ít. Chốc chốc ông lại thở dài.

Một lần ông nhớm người dậy và đòi gặp Henet, nhưng lúc đó Henet đã đi đem vải lanh cho những người phu ướp xác.

Renisenb hỏi cha xem Hori và Yahmose đi đâu.

- Hori đi ra đồng gai rồi. Có nhiều việc phải làm ở đấy. Còn Yahmose thì ra đồng lúa trông coi thợ gặt. Bây giờ nó phải một mình gánh hết mọi việc... Ôi, Sobek và Ipy! Hai đứa con trai đẹp đẽ của ta...

Renisenb cố vội vàng lái ông sang chuyện khác:

- Thế Kameni không thể trông coi bọn thợ sao?

- Kameni? Kameni là ai? Ta có đứa con nào tên vậy đâu?

- Kameni là người thư quan ấy mà. Kameni là chồng tương lai của con ấy mà.

Ông đăm đăm nhìn nàng:

- Chồng của con à? Renisenb? Nhưng con sắp lấy thằng Khay mà?

Nàng thở dài, nhưng không nói gì thêm. Thật độc ác khi cố đem ông lại với hiện tại. Tuy thế, sau một lúc, ông nhỏm người dậy và chợt kêu lên:

- Ờ, dĩ nhiên, Kameni! Nó đi gặp một số người để chỉ dẫn mấy điều. Ta phải đi gặp nó bây giờ đây.

Ông vụt đi, nói lẩm bẩm một mình, nhưng hơi lấy lại được phong thái ngày trước của ông, vì vậy Renisenb thấy mừng mừng đôi chút.

Nàng nghĩ có lẽ việc trí óc ông mụ mẫm đi chỉ là nhất thời thôi. Nàng nhìn quanh. Hôm nay, nơi vẻ yên lặng trong nhà, trong sân, dường như có một điềm gỡ. Mấy đứa nhỏ chơi tít bên phía kia hồ. Kait không có mặt với chúng và Renisenb tự hỏi không biết cô ta đang ở đâu.

Rồi Henet trong nhà thòi ra hiên. Mụ nhìn quanh rồi nhẹ nhàng đến cạnh Renisenb. Mụ đã lấy lại cái vẻ giả lả, khúm núm thường ngày:

- Cô Renisenb ạ, tôi phải chờ mãi mới gặp cô được một mình đây.

- Sao vậy, bà Henet?

Henet hạ thấp giọng:

- Tôi đem lời nhắn cho cô... từ Hori.

Renisenb náo nức:

- Anh ấy nói gì vậy bà?

- Anh ta yêu cầu cô lên Lăng gặp anh ta.

- Ngay bây giờ à?

- Không, cô lên đấy khoảng một giờ trước khi mặt trời lặn. Tất cả lời nhắn chỉ có vậy. Nếu anh ta chưa có tại đó, anh ta dặn cô cứ chờ. Anh ta bảo có chuyện quan trọng.

Mụ ngừng lại rồi thêm:

- Tôi phải chờ mãi mới gặp cô một mình để nhắn điều này... để không ai nghe trộm được.

Rồi Henet biến vào trong nhà. Renisenb cảm thấy lòng vui hẳn lên - Nàng sung sướng trước viễn ảnh mình đi lên, đi vào trong sự thanh bình và yên tĩnh của Lăng Mộ. Nàng vui mừng thấy mình sẽ gặp Hori và có thể nói chuyện với anh tự do. Điều duy nhất hơi làm nàng ngạc nhiên là sao Hori lại có thể tin cậy Henet mà nhờ mụ nhắn với mình.

Tuy nhiên, dẫu Henet có gian manh tới mấy đi nữa, thì mụ cũng đã chuyển trung thực lời nhắn của anh cho nàng.

"Và tại sao lúc nào mình cũng sợ Henet nhỉ?" Renisenb nghĩ. "Mình khỏe hơn bà ta nhiều mà". Nàng nhướn thẳng người lên, kiêu hãnh. Nàng cảm thấy mình trẻ, tự tin và đầy sức sống...

IV

Sau khi nhắn Renisenb xong, Henet lại trở vào căn phòng kho chất đầy vải lanh. Mụ tự cười thầm với mình. Mụ khom người lên những chồng vải để bừa bãi trong phòng.

"Chẳng bao lâu chúng ta sẽ không cần đến chúng mày nữa đâu".

Mụ khoái trá nói với những chồng vải cũ:

"Bà Ashayet, bà có nghe thấy không? Hiện giờ tôi là nữ chủ nhân ở đây và tôi bảo cho bà biết những tấm vải lanh này của bà sẽ quấn cho một thi hài khác. Theo bà nghĩ, thi hài của ai nào? Hê hê! Trước đây bà đâu có đủ sức làm nên chừng đó chuyện nhỉ? Bà với cả cậu bà, cái ông quận trưởng ấy. Công lý à? Công lý nào bà có thể làm được trong cái thế giới này? Bà trả lời cho tôi điều đó đi nào?"

Có một cử động đằng sau đống vải lanh. Henet hơi quay đầu lại.

Một tấm vải lanh trùm lên người mụ, xiết chặt lấy mũi và mồm mụ. Một bàn tay khỏe mạnh quấn vải quanh mụ nhiều vòng, xiết chặt như quấn một xác ướp cho đến khi sức chống cự của mụ ngừng hẳn...
 
Chương 22


THÁNG THỨ HAI - MÙA HẠ

NGÀY THỨ MƯỜI BẢY

I

Renisenb ngồi nơi ngưỡng cửa của căn phòng đá, đưa mắt ngắm nhìn dòng sông Nile và đắm mình trong một giấc mơ hoang đường của chính nàng.

Đối với Renisenb, dường như đã lâu lắm kể từ lần đầu tiên nàng đến ngồi đây, ngay sau khi nàng về nhà cha. Đó là cái ngày mà nàng tuyên bố một cách vui sướng rằng mọi thứ đều không thay đổi, rằng tất cả mọi người, mọi thứ ở nhà đều y hệt như khi nàng rời nhà tám năm về trước.

Bây giờ nàng nhớ lại là Hori đã bảo nàng rằng ngay chính nàng cũng không giống cái cô Renisenb đã ra đi với Khay và nàng đã trả lời một cách tự tin rằng nàng sẽ lại như xưa.

Rồi thì Hori tiếp tục nói về những sự thay đổi phát xuất từ bên trong, đến sự hủy hoại không để lại một dấu hiệu gì bên ngoài.

Bây giờ nàng mới biết một đôi điều của ý tưởng anh lúc đó khi anh nói những chuyện ấy. Anh đã cố chuẩn bị cho nàng nhưng nàng thì quá chắc chắn - quá mù quáng - nên dễ dàng chấp nhận những giá trị bên ngoài của gia đình.

Phải, khi Nofret đến nàng mới mở mắt...

Phải, Nofret đến. Tất cả bắt đầu từ đó.

Và với việc Nofret chết...

Dầu thật sự Nofret có độc ác hay không, chắc chắn cũng chính cô ta mang mầm ác đến.

Và cái mầm ác vẫn còn ở giữa họ.

Một lần cuối cùng, Renisenb cố dỗ dành mình tin rằng chính hồn ma của Nofret là nguyên nhân của mọi chuyện.

Nofret, ranh mãnh, độc ác, và đã chết...

Hoặc Henet, ranh mãnh, độc ác, và đang sống... Henet, cái mụ Henet khúm núm, quỵ lụy, bợ đỡ, bị mọi người coi thường...

Renisenb rùng mình, khích động. Nàng đứng lên. Nàng không thể chờ Hori thêm được nữa. Mặt trời đang lặn. Nàng tự hỏi, tại sao Hori không đến?

Nàng đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh rồi bắt đầu theo lối dốc đi xuống thung lũng.

Trời chiều thật im lặng. Yên tĩnh và tuyệt đẹp. Nàng nghĩ không biết điều gì đã khiến Hori hoãn lại? Giá như anh ấy đến, ít ra họ cũng được hưởng cái giờ yên tĩnh này với nhau... Mà cũng không còn được bao nhiêu giờ phút nữa. Trong một tương lai rất gần, khi nàng là vợ Kameni...

Có thật sự nàng sắp làm vợ Kameni không? Trong một cơn chấn động, nàng lắc mình thoát khỏi sự ràng buộc tẻ nhạt trước nay vẫn giữ lấy nàng. Nàng cảm thấy mình như một người đang ngủ được đánh thức khỏi cơn mê sảng. Trong trạng thái tê mê của sợ hãi và nghi hoặc, nàng đã bằng lòng nhận tất cả điều gì người ta đề nghị với nàng.

Nhưng giờ đây nàng lại là Renisenb, và nếu nàng kết hôn với Kameni đó là vì nàng muốn lấy anh, chứ không phải vì gia đình sắp xếp cho nàng. Kameni, với khuôn mặt đẹp trai, tươi cười của anh! Nàng yêu anh chứ nhỉ? Đó là lý do tại sao nàng sắp lấy anh.

Trong giờ hoàng hôn ở trên đỉnh cao này, nàng thấy sự trong sáng, sự thật. Không còn lẫn lộn. Nàng là Renisenb, đang bước đi ở đây, ở bên trên thế giới, thanh khiết và không sợ hãi. Cuối cùng, nàng trở lại là nàng.

Chẳng phải một lần nàng đã bảo với Hori là nàng phải bước đi một mình trên lối đi này, vào cái giờ mà Nofret chết? Rằng dầu nỗi sợ hãi có ở bên cạnh nàng hay không, nàng vẫn phải bước đi một mình.

Đúng, giờ này nàng đang làm điều đó. Lúc này gần đứng cái giờ mà nàng và Satipy cúi người trên thân thể Nofret. Và cũng chính vào giờ này đến phiên Satipy đi xuống trên lối đi này và đột nhiên quay lại - để thấy cái chết trùm lên cô ta.

Và cũng chính ngay tại địa điểm này, Satipy nghe thấy gì khiến nàng đột nhiên quay lại phía sau?

Tiếng bước chân?

Tiếng bước chân... nhưng chính bây giờ Renisenb đang nghe tiếng bước chân - tiếng bước chân đang theo nàng trên lối đi dốc.

Tim nàng nhảy dựng lên vì sợ hãi. Vậy là đúng thật rồi! Nofret đang ở đằng sau, đang đuổi theo nàng...

Sự sợ hãi xuyên khắp người nàng, nhưng bước chân nàng vẫn không chậm lại. Nàng cũng không chạy ùa về phía trước. nàng phải chế ngự nỗi sợ hãi, bởi vì trong tâm nàng, nàng thấy mình không có hành động ác nào để phải hối tiếc...

Vẫn đều bước, nàng tập trung tất cả can đảm và vừa bước đi vừa quay đầu lại.

Rồi nàng cảm thấy nhẹ hẳn cả người. Chính anh Yahmose đang theo sau nàng. Không phải là hồn ma của một người chết, mà là anh trai nàng. Hẳn vừa rồi anh bận trong phòng tế của Lăng và anh ra khỏi phòng khi nàng vừa đi ngang đấy.

Nàng dừng bước, kêu lên một tiếng sung sướng:

- Ôi, anh Yahmose, em mừng quá khi thấy là anh.

Yahmose phóng đến nàng thật nhanh. Nàng vừa mới bắt đầu định nói một câu khác - định kể lại nỗi sợ hãi ngu ngốc của mình vừa rồi - thì lời nói bỗng đông cứng trên môi nàng.

Vì đây không phải là Yahmose mà nàng biết, người anh trai dịu dàng, dễ thương của nàng. Mắt anh sáng lóe và anh liếm cặp môi khô lia lịa. Bàn tay cong cong giơ ra phía trước, những ngón tay trông như móng vuốt. Anh nhìn nàng và cái nhìn trong cặp mắt anh không thể nào lầm lẫn được. Đó là cái nhìn của một kẻ đã từng giết người và hiện nay sắp giết nữa, mặt anh bừng lên một vẻ thèm khát tàn nhẫn, một vẻ thỏa mãn độc ác.

Yahmose - kẻ thù không xót thương chính là Yahmose! Đằng sau cái khuôn mặt dịu dàng, dễ thương ấy là cái khuôn mặt này đây!

Trước đây, Renisenb vẫn nghĩ anh trai nàng yêu thương nàng. Nhưng giờ đây không thể có một nét yêu thương nào trên khuôn mặt thèm khát, phi nhân ấy.

Renisenb thét lên, một tiếng yếu ớt, vô vọng.

Nàng biết, đây là cái chết. Không có sức mạnh nào trong nàng có thể sánh với sức mạnh của Yahmose. Ở đây, Nofret đã rơi chết, nơi lối đi rất hẹp, nàng cũng sẽ rơi xuống và chết...

- Anh Yahmose.

Đó là lời kêu gọi cuối cùng, trong khi gọi tên anh nàng đặt vào đó tình yêu thương nàng luôn luôn dành cho người anh cả. Tiếng nàng cầu khẩn trong tuyệt vọng. Yahmose cười, tiếng cười nhẹ, phi nhân, có vẻ hơi vui sướng.

Rồi anh nhào về phía trước, những ngón tay có móng cong lại như ước ao siết chặt lấy họng nàng...

Renisenb ngửa người nơi vách đá, đưa tay phía trước trong một nỗ lực chống đỡ tuyệt vọng. Trước mắt nàng là nỗi kinh hoàng... nỗi chết.

Rồi tai nàng nghe thấy một âm thanh, một âm thanh mơ hồ, vút trong không trung như tiêng nhạc...

Một vật gì bay vút từ không trung đến. Yahmose khựng lại, lảo đảo rồi té sấp mặt xuống bàn chân nàng. Nàng ngơ ngẩn nhìn xuống cuống lông chim nơi đuôi một mũi tên. Rồi nàng nhìn xuống phía dưới, qua mép bờ đá - nơi Hori đang đứng, chiếc cung đang còn cầm nơi tay.

II

- Yahmose... Yahmose...

Renisenb tê liệt người vì cơn chấn động, lặp lại cái tên đó một lần, rồi một lần nữa. Nhưng thể nàng không tin được điều đó...

Bây giờ nàng đang ở bên ngoài căn phòng nhỏ bằng đá, Hori vẫn choàng tay qua người nàng. Nàng không thể nhớ nổi làm thế nào anh dìu nàng được lên Lăng. Điều duy nhất nàng có thể làm được lúc đó là lặp đi lặp lại tên của người anh trai bằng một âm sắc thảng thốt và kinh hoàng.

Giọng Hori dịu dàng:

- Đúng, Yahmose. Suốt từ trước tới nay, Yahmose.

- Nhưng làm thế nào? Tại sao? Làm thế nào có thể là anh ấy... Anh ấy gần chết mà?

- Không đâu, Yahmose không liều nguy hiểm gì cả, anh ta rất cẩn trọng trong việc uống chừng nào rượu thì vừa. Anh ta nhấp một ít chỉ để vừa đủ bệnh, đồng thời anh ta cường điệu nỗi đau đớn cũng như những triệu chứng của người trúng độc. Anh ta biết, đó là cách hay nhất để loại bỏ mọi nghi ngờ.

- Thế nhưng anh ấy không thể giết Ipy! Coi kìa, anh ấy lúc đó yếu đến mức không đứng nổi kia mà.

- Điều này nữa, cũng lại là giả vờ. Cô không nhớ vị y sĩ Mersu đã nói rằng một khi chất độc trong người đã bị trục ra, anh ta sẽ phục hồi lại sức mạnh nhanh chóng và trên thực tế đúng như vậy.

- Nhưng tại sao Hori? Đó là điều em không thể hiểu ra. Tại sao?

Hori thở dài:

- Renisenb, cô còn nhớ, có lần tôi nói chuyện với cô về điều ác đến từ bên trong không?

- Có, em còn nhớ. Quả thật chỉ mới chiều hôm nay em mới nghĩ đến.

- Một lần cô bảo rằng Nofret đến mang theo tội ác. Không đúng đâu. Điều ác đã có sẵn ẩn giấu trong con tim của nhà này. Việc Nofret đến chỉ là mang nó từ chỗ giấu kín ra ánh sáng. Sự hiện diện của cô ta đã phá tan bức màn che giấu. Tình mẫu tử dịu dàng của Kait trở thành tính ích kỷ thô bạo chỉ biết có mình và con mình. Sobek không còn là chàng trai vui vẻ và quyến rũ mà là một kẻ huênh hoang, phóng đãng và yếu đuối. Ipy không phải là một đứa trẻ đẹp, hư cho bằng một chàng trai ích kỷ, tính toán. Qua cái vẻ tận tụy giả vờ của Henet, lòng thù hận bắt đầu biểu lộ rõ rệt. Satipy thì tỏ ra thô lỗ và ngu ngốc. Chính Imhotep thì tụt xuống là một người độc tài ồn ào, khoác lác...

- Em biết... em biết - Renisenb đưa tay bưng lấy mặt. Anh khỏi cần nói thêm với em về điều đó. Tự em, em đã dần dần hiểu ra. Tại sao những chuyện ấy xảy ra - tại sao sự hủy hoại đó lại đến, như anh nói tác động từ bên trong?

Hori nhún vai:

- Ai có thể nói được? Có lẽ nơi con người luôn luôn có sự phát triển - và nếu như một con người không phát triển tốt hơn hoặc lớn lao hơn, thì sự phát triển sẽ phải theo một hướng khác, nó sẽ nuôi dưỡng điều ác. Hoặc cũng có lẽ cái đời sống mà họ sống quá khép kín, quá co lại nơi chính mình. Không có bề rộng và tầm nhìn xa. Hoặc cũng có lẽ như thế này, giống như một cơn bệnh của mùa màng, nó truyền nhiễm, đầu tiên một người này rồi lây sang người khác.

- Nhưng anh Yahmose... anh ấy có vẻ luôn luôn như cũ.

- Đúng, Renisenb ạ, và đó chính là một trong những lý do khiến tôi nghi ngờ. Đối với những người khác, do tâm tính của họ, họ không có gì chất chứa trong lòng. Còn Yahmose thì khác, anh ta luôn luôn nhút nhát dễ bị người khác cai trị, và không bao giờ đủ can đảm để nổi loại. Anh ta yêu kính Imhotep và làm việc quần quật để làm vui lòng ông, còn Imhotep thì xem anh đắc lực nhưng đần và chậm chạp. Ông coi thường Yahmose. Satipy nữa, cũng đối xử với anh ta bằng thái độ khinh miệt do bản tính thô lỗ của cô ta. Dần dần, nỗi hờn giận đeo nặng trong lòng anh ta, dấu kín nhưng thấm thía, và mỗi lúc một tăng lên. Bề ngoài anh ta có vẻ ôn hòa bao nhiêu, thì bên trong lòng phẫn nộ càng tăng lên bấy nhiêu.

- Và rồi vào đúng khi Yahmose cuối cùng bắt đầu hy vọng gặt hái được phần thưởng do sự cần cù siêng năng của mình, được thừa nhận là người cộng tác với cha, thì Nofret, hoặc đúng ra do sắc đẹp của Nofret, mà cuối cùng tia lửa bùng lên. Cô ta tấn công vào nam tính của tất cả ba anh em. Cô ta chạm nọc Sobek bằng cách khinh bỉ anh ta nhưng một thằng khùng, cô ta chọc giận Ipy bằng cách xem cậu ta như đứa bé mất dạy, và tỏ ra cho Yahmose biết rằng dưới mắt cô Yahmose là một cái gì thấp hơn một người đàn ông. Sau những điều xúc phạm đó của Nofret, thì chính cái miệng của Satipy đã làm cho anh ta đến chỗ hết chịu đựng nổi. Lời chế nhạo, cuối cùng làm anh ta mất tự chủ. Anh ta gặp Nofret trên lối đi này và do không chịu đựng được nữa, anh ta đã ném cô ấy xuống.

- Nhưng đó là Satipy mà...

- Không, không, Renisenb. Đây chính là điểm cô hoàn toàn lầm. Từ phía dưới kia, Satipy đã thấy hết mọi việc xảy ra. Bây giờ cô hiểu rồi chứ?

- Nhưng lúc đó Yahmose đang ở ngoài đồng với anh mà?

- Chỉ trong giờ cuối cùng thôi. Nhưng lúc đó cô nhận thấy rằng thân thể Nofret đã lạnh. Tự cô đưa ta sờ má Nofret mà. Cô tưởng rằng cô ta mới vừa rơi xuống trước đó một lúc thôi, nhưng thật ra điều đó không thể được. Cô ta đã chết ít ra là hai giờ đồng hồ trước đó, nếu không, ánh nắng mặt trời nóng như vậy, khi cô sờ má Nofret làm sao mà thấy lạnh được. Satipy thấy rõ chuyện xảy ra. Sợ hãi, cô ta chạy quanh quẩn. Không biết mình phải làm gì, rồi cô ta gặp cô và cố hướng cô đi chỗ khác.

- Anh Hori, khi nào thì anh biết được những chuyện này?

- Tôi đoàn ra khá sớm. Chính thái độ của Satipy cho tôi biết. Rõ ràng là cô ta sợ hãi một người nào hay một cái gì đó - và rất sớm tôi tin rằng người mà cô ta sợ chính là Yahmose. Cô ta thôi không còn xỉ vả anh ta, ngược lại, sốt sắng vâng lời chồng mọi điều. Bởi vì cô xem, thật là một chấn động lớn đối với Satipy. Yahmose, người mà cô ta xem là thường, là kẻ như nhược nhất trong số đàn ông, lại là người đã thực sự giết Nofret. Điều đó làm cho thế giới của Satipy lộn nhào. Giống như phần đông những người thô lỗ, cô ta thật ra khá đần độn. Cái anh Yahmose mới mẻ này làm cô ta hãi hùng. Bị nỗi sợ hãi ám ảnh, cô ta bắt đầu nói lảm nhảm trong khi ngủ.

Yahmose liền nhận thức rằng cô ta chính là mối nguy cho anh.

- Renisenb, và giờ thì cô có thể hiểu được sự thật về những điều ngày đó chính mắt cô trông thấy. Không phải Satipy trông thấy một hồn ma và hồn ma đó làm cho cô rơi xuống. Cô ta thấy cái mà chính cô thấy ngày hôm nay. Cô ta thấy nơi khuôn mặt người đi theo sau cô ta - chính chồng mình - cái ý định ném cô ta xuống như anh ta đã từng ném người đàn bà kia. Sợ hãi quá, cô ta bước lùi khỏi anh ta và rơi xuống. Và khi với làn môi hấp hối, cô ta thì thào tiếng Nofret, đó là cô ta muốn bảo cô rằng chính Yahmose giết Nofret.

Hori ngừng một lát rồi tiếp:

- Cụ Esa tiến đến sự thực nhờ vào một nhận xét hoàn toàn tình cờ của Henet. Henet phàn nàn rằng tôi không hề nhìn vào bà ta mà dường như tôi thấy một cái gì đằng sau bà ta mà thật ra không có. Rồi bà ta tiếp tục nói về Satipy. Trong một chớp mắt, Esa hiểu rằng toàn bộ câu chuyện đơn giản hơn chúng ta tưởng biết bao. Satipy không nhìn vào một cái gì đằng sau Yahmose hết, cô ta nhìn chính Yahmose. Để trắc nghiệm lại ý tưởng này, cụ Esa tập hợp mọi người lại để nói câu chuyện của Henet vốn không có nghĩa với bất cứ ai ngoại trừ Yahmose và chỉ có nghĩa với anh ta nếu điều cụ nghi ngờ là đúng. Quả thật lời của cụ làm anh ta ngạc nhiên và trong một thoáng anh ta có phản ứng đủ để cụ biết rằng điều mình nghi ngờ là sự thực. Nhưng như thế là Yahmose khi đó cũng biết rằng cụ đã nghi ngờ. Và một khi đã thấy được điều đó thì mọi việc đều khớp với nhau cả, như câu chuyện thằng bé chăn dê kể - một đứa bé tận tụy với Yahmose và làm bất cứ điều gì ngài Yahmose bảo nó - cả việc đêm đó nuốt một viên thuốc để rồi không bao giờ trở dậy nữa...

- Ôi, anh Hori, thật khó mà tin rằng anh Yahmose có thể làm những điều như vậy. Giết Nofret, vâng, em có thể hiểu hành động đó. Nhưng còn những hành động giết người tiếp theo?

- Thật khó mà giải thích cho cô hiểu, Renisenb ạ. Nhưng cô phải biết rằng một khi trái tim đã mở ra trước tội ác thì tội ác đâm chồi nảy lộc như cây anh túc giữa đồng lúa vậy. Có lẽ, suốt cuộc đời Yahmose đã khao khát bạo lực và đã không đủ sức để thực hiện nó. Anh ta khinh bỉ chính cái vai trò nhu nhược, phụ thuộc của mình. Tôi nghĩ rằng việc giết Nofret tạo cho anh ta một ý nghĩa rất lớn về sức mạnh. Anh ta nhận ra điều đó trước hết do Satipy. Satipy là người trước đây bắt nạt anh, bây giờ tuân phục và sợ hãi anh. Tất cả những nỗi hờn giận mà anh chôn chặt trong tim bấy lâu nay bây giờ ngóc đầu dậy. Cũng giống như con rắn hôm nọ trên lối đi này ngóc đầu dậy vậy. Sobek và Ipy, kẻ thì đẹp trai hơn, kẻ thì thông minh hơn anh ta, vì thế họ phải bị loại. Yahmose sẽ là người cai quản gia đình và là niềm an ủi cũng như con người còn lại duy nhất của cha anh. Cái chết của Satipy càng làm tăng thêm nỗi khoái trá trong việc giết người. Anh ta cảm thấy mình nhiều quyền lực hơn từ việc đó. Sau đấy thì tâm hồn anh ta hoàn toàn nhường bước và cũng từ đó tội ác đã chiếm hữu anh ta trọn vẹn.

- Cô, Renisenb, thì không phải là một đối thủ của anh ta. Chừng nào anh ta còn có thể, anh ta yêu thương cô. Nhưng cái ý tưởng rằng chồng cô sẽ chia sẻ với anh ta tài sản của gia đình làm anh ta không chịu đựng nổi. Tôi nghĩ rằng cụ Esa chấp thuận Kameni với hai ý tưởng trong đầu cụ. Thứ nhất là nếu Yahmose lại ra tay, thì có lẽ là sẽ tấn công vào Kameni hơn là vào cô - và trong trường hợp nào thì cụ cũng tin tưởng vào tôi trong việc bảo vệ an toàn cho cô. Ý tưởng thứ hai, bởi vì cụ Esa là một người rất táo bạo, là cụ muốn thúc đẩy cho mọi việc tiến nhanh hơn. Yahmose bị tôi canh chừng, trong khi anh ta không hề biết là bị tôi ngờ vực, có thể bị bắt tại trận.

- Và anh đã làm đúng như vậy! Ôi, Hori ơi, em sợ hãi biết chừng nào khi em quay lại và nhìn thấy anh ta.

- Tôi biết, Renisenb ạ. Nhưng phải vậy thôi. Chừng nào tôi còn ở sát cạnh Yahmose, cô sẽ còn an toàn, nhưng điều đó không thể tiếp tục mãi được. Tôi biết rằng hễ có được cơ hội để ném cô xuống vào đúng chỗ này là anh ta làm ngay. Bởi vì điều đó sẽ gợi lại cho kẻ khác tin vào những giải thích mê tín về những cái chết trước đó.

- Vậy lời nhắn mà Henet chuyển cho em không phải do anh sao?

Hori lắc đầu:

- Tôi không nhắn gì cô cả.

- Nhưng tại sao Henet lại... - Renisenb ngừng lại lắc đầu. Em không hiểu vai trò của Henet trong tất cả những chuyện này?

Hori trầm ngâm đáp:

- Tôi cho rằng Henet biết sự thực. Sáng nay tôi thấy bà ta truyền lệnh cho Yahmose nhiều điều, thật là một điều nguy hiểm. Anh ta lợi dụng bà ta để dụ cô đến đây, điều này bà ta sẵn sàng làm bởi vì bà ta thù ghét cô, Renisenb ạ.

- Em biết.

- Còn sau đó... tôi tự hỏi. Henet tin rằng sự hiểu biết làm bà ta có quyền hạn. Nhưng tôi không tin rằng Yahmose lại để cho bà ta sống lâu. Ngay cả bây giờ, có lẽ...

Renisenb rùng mình:

- Yahmose điên rồi. Anh ấy bị quỷ ám, nhưng trước nay anh ấy có bao giờ vậy đâu.

- Không và chưa thì đúng hơn. Cô có nhớ có lần tôi kể cho cô nghe chuyện khi Sobek và Yahmose còn bé, Sobek đã nắm đầu Yahmose nện xuống đất và mẹ cô chạy đến, mặt trắng nhợt vừa run vừa nói: "Nguy hiểm quá". Tôi nghĩ rằng mẹ cô muốn nói làm một điều như vậy đối với Yahmose là nguy hiểm. Cô hãy nhớ rằng ngày hôm sau Sobek bị bệnh - ngộ độc thức ăn - mọi người đều nghĩ như vậy. Tôi nghĩ rằng, mẹ cô, Renisenb ạ, biết một điều gì đó về sự hung bạo kỳ dị dồn nén nơi con tim của đứa con dễ thương, nhu thuận của bà và sợ rằng một ngày nào đó sự hung bạo sẽ ngóc dậy...

Renisenb rùng mình:

- Thế không có ai như vẻ bên ngoài cả hay sao anh?

Hori mỉm cười với nàng:

- Có chứ, đôi khi Renisenb ạ, như Kameni và tôi. Tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều giống như cô nghĩ về chúng tôi. Kameni và tôi...

Anh nói những tiếng cuối cùng một cách đầy ý nghĩa và đột nhiên Renisenb nhận thức rằng nàng đang đứng trước một lựa chọn quyết định trong đời nàng. Hori nói tiếp:

- Cả hai chúng tôi đều yêu em, Renisenb ạ. Em phải biết điều đó.

Renisenb chậm rãi nói:

- Và tuy vậy anh đã để em cho người ta sắp xếp đám cưới của em mà không nói gì cả, không một lời.

- Đó chính là để bảo vệ em. Cụ Esa cũng cùng một ý ấy. Tôi phải giữ vẻ hờ hững ngoài cuộc, nhờ thế tôi mới thường xuyên canh chừng Yahmose được, và không làm tăng mối ác cảm trong anh ta - Hori thêm, giọng anh xúc động. Renisenb, em phải hiểu rằng Yahmose là bạn thân của tôi trong nhiều năm trời. Tôi yêu thương Yahmose. Tôi bao lần cố khuyên cha em trao cho anh ta thực quyền và pháp lý như anh ta mong muốn. Tôi đã thất bại. Tất cả mọi sự đến quá muộn. Nhưng mặc dầu trong thâm tâm biết rằng Yahmose đã giết Nofret, tôi cố không tin điều đó. Tôi còn tìm cách biện minh cho hành động ấy của anh ta nữa. Yahmose, người bạn bất hạnh, khốn khổ của tôi, vốn thân thiết với tôi biết dường nào. Rồi thì cái chết của Sobek, của Ipy, và cuối cùng của cụ Esa... Khi ấy tôi biết rằng điều ác trong Yahmose cuối cùng đã chiến thắng điều thiện. Và thế là ngày hôm nay Yahmose chết dưới tay tôi. Một cái chết nhanh chóng, hầu như không đau đớn.

- Chết... luôn luôn là cái chết.

- Không đâu Renisenb. Không phải ngày hôm nay em chạm trán với cái chết, mà là với cuộc sống. Em sẽ chia sẻ cuộc sống đó với ai? Với Kameni hay với tôi?

Renisenb ngắm nhìn phía trước mặt, tầm mắt nàng vượt qua thung lũng phía dưới, đến dòng sông Nile trắng bạc đang chảy.

Trước nàng, rất rõ ràng, hiện lên hình ảnh của Kameni. Khuôn mặt tươi cươi như ngày nọ anh đang ngồi đối diện với nàng trên thuyền.

Đẹp trai, khỏe mạnh, vui tươi... Nàng cảm thấy máu trong người chảy mạnh. Nàng đã yêu Kameni lúc đó. Nàng vẫn yêu anh bây giờ. Kameni có thể thay chỗ Khay đã in trong cuộc đời nàng.

Nàng nghĩ: "Mình sẽ cùng hạnh phúc - ừ, mình sẽ hạnh phúc. Mình sẽ sống cùng nhau trong hạnh phúc và sẽ có những đứa con đẹp, khỏe mạnh. Sẽ là những ngày bận rộn vì công việc... và những ngày vui chơi khi giương buồm trên sông... Đời sống sẽ lại bắt đầu như khi mình biết đời sống với Khay. Mình có thể đòi hỏi gì hơn thế? Mình có cần gì hơn thế?"

Chầm chậm, rất chầm chậm, nàng quay mặt về phía Hori. Dường như trong im lặng, nàng hỏi anh một câu hỏi. Dường như hiểu nàng, anh trả lời:

- Từ khi em là một đứa bé, tôi đã yêu em. Tôi yêu khuôn mặt trang nghiêm của em, sự tin tưởng của em khi em đến với tôi, yêu cầu tôi chữa những món đồ chơi bị hỏng của em - Và rồi, sau tám năm vắng mặt, em lại trở về và ngồi đây nói với tôi những điều em nghĩ trong tâm trí. Và tâm hồn em, Renisenb, không giống như tâm hồn của những người khác trong gia đình em. Nó không quay trên chính mình, tự nhốt mình giữa những bức tường chật hẹp. Tâm hồn em giống tâm hồn tôi, nó nhìn ra xa, qua dòng sông, thấy đến một thế giới của những đổi thay, của những ý tưởng mới, thấy đến một thế giới mà mọi sự đều có thể làm được đối với những người có lòng dũng cảm và có một tầm nhìn...

- Em biết, Hori, em biết. Em đã cảm thấy những điều đó cùng với anh. Nhưng không phải luôn luôn. Có nhiều khi em không thể theo kịp anh, khi em một mình...

Nàng ngừng nói, không thể tìm ra lời để diễn tả những ý tưởng đang xung đột trong nàng. Đời sống với Hori sẽ như thế nào, nàng không biết. Mặc cho vẻ dịu dàng, mặc cho tình yêu của anh đối với nàng, anh vẫn giữ lại nơi anh những khía cạnh nàng không thể đo lường và không thể hiểu thấu. Họ sẽ cùng nhau chia sẻ những giây phút đẹp đẽ và phong phú - nhưng còn cuộc đời thường nhật của họ? Nàng chìa bàn tay đang run run cho anh:

- Ôi, Hori, quyết định cho em đi. Hãy bảo em phải làm gì đi!

Anh mỉm cười với nàng, với đứa bé Renisenb đang nói, có lẽ một lần cuối cùng. Nhưng anh không nắm lấy tay nàng:

- Renisenb, tôi không thể bảo em phải làm gì với đời sống của em, bởi vì đây là đời sống của em, và chỉ mình em có thể quyết định mà thôi.

Nàng nhận thức rằng nàng sẽ không có ai giúp đỡ, cũng không có sự kêu gọi nhanh chóng của cảm giác nàng như Kameni đã kêu gọi. Giá như Hori chỉ cần chạm lấy nàng - nhưng anh đã không chạm đến nàng.

Và sự lựa chọn đột nhiên tự trình bày với nàng trong từ ngữ đơn giản nhất: cái đời sống dễ dàng hay cái đời sống khó khăn. Lúc đó nàng hết sức bị cám dỗ muốn quay người lại và đi xuống lối đi quanh co, đi xuống cuộc sống bình thường, hạnh phúc mà nàng đã biết, cuộc sống mà nàng đã trải qua với Khay. Nơi đó an toàn - sự chia sẻ những hạnh phúc và nỗi buồn hàng ngày, không có gì để sợ hãi ngoại trừ tuổi già và cái chết...

Chết... Từ suy nghĩ về cuộc sống cuối cùng tư tưởng nàng trở về quanh cái chết. Khay đã chết. Kameni có lẽ cũng sẽ chết, và khuôn mặt Kameni, giống như khuôn mặt Khay, sẽ chầm chậm phai mờ trong kỷ niệm của nàng...

Rồi nàng nhìn Hori đang đứng yên lặng bên nàng. Thật kỳ cục, nàng nghĩ, xưa nay nàng chưa hề biết thật sự Hori trông thế nào... nàng không bao giờ cần biết...

Rồi nàng nói, và âm sắc trong giọng nói nàng giống như khi nàng tuyên bố, trước đây khá lâu, rằng nàng sẽ đi một mình xuống lối đi trên bờ đá lúc hoàng hôn:

- Hori, em đã lựa chọn. Em sẽ chia sẻ cuộc đời em với anh mãi, cho đến khi chết...

Với cánh tay anh choàng qua người nàng, với sự ngọt ngào nơi khuôn mặt anh áp vào mặt nàng, Renisenb thấy mình tràn ngập vẻ tráng lệ của cuộc sống.

"Nếu Hori sẽ chết", nàng nghĩ "mình sẽ không quên! Hori là bài ca trong tim mình mãi mãi... có nghĩa là... có nghĩa là không còn cái chết..."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom