Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 848


Chương 848

“Vậy cũng không biết cuối cùng là ai đã ăn sạch cả ba phần, ợ một tiếng rồi nói thỏa mãn.”

Cố Gia Huy cố ý trợn tròn mắt, chọc Trình Thư Nghỉ giơ tay đánh một cái lên vai anh ta.

Hai người cứ cười cười nói nói như thế, chậm rãi đi dạo một vòng trường học, nói lại đủ chuyện thú vị xảy ra khi còn ở trường học, thỉnh thoảng lại cười to một trận.

Nhìn thấy Trình Thư Nghỉ đang vui vẻ cười trước mắt mình, Cố Gia Huy thật sự hy vọng bọn họ có thể quay trở lại trước đây. Anh ta không ra nước ngoài mà vẫn ở bên cạnh cô, sau khi bọn họ tốt nghiệp xong sẽ kết hôn, sinh con, có một cuộc sống hạnh phúc thuộc về hai người bọn họ, vĩnh viễn ở bên nhau.

Nhưng giờ đây những điều ấy chỉ có thể thành hiện thực trong mơ, còn cô đã sớm không còn thuộc về anh ta.

Khoảng thời gian hạnh phúc luôn luôn ngắn ngủi, trời cũng đã nhá nhem tối, hai người người cũng đã đi tới cổng trường.

“Chừng nào thì anh đi?” Trình Thư Nghỉ hỏi.

“Chuyến bay sẽ xuất phát vào sáng hôm sau.”

Trình Thư Nghi gật đầu: “Ở nước ngoài, nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy?”

Trình Thư Nghỉ không nói mình sẽ ra sân bay tiễn anh ta, cô biết anh ta cũng không muốn để cô đi, nếu cô đi thì thế nào? Chỉ tăng thêm nỗi buồn và sự luyến tiếc.

Nghe được Trình Thư Nghỉ không có ý sẽ tiễn mình, Cố Gia Huy thở phào nhẹ nhõm. Anh ta cũng không muốn cô đi, anh ta sợ rằng khi nhìn thấy cô thì mình sẽ không nỡ rời đi. Nhưng chính anh ta cũng biết, nếu Trình Thư Nghỉ nói ra, chắc chắn anh ta sẽ không từ chối.

Thế nên anh ta cảm thấy vô cùng may mắn khi cô không nói ra, như vậy bản thân cũng có thể dứt khoát rời đi hơn. Nếu gặp nhau lúc chia tay, sẽ chỉ khiến bản thân càng thêm khó quên.

“Em cũng vậy, phải chăm sóc bản thân mình thật tốt đấy, có biết không? Thư Nghị, hãy nhớ nhất định phải khiến bản thân hạnh phúc và vui vẻ, đấy là tâm nguyện lớn nhất của đời anh, em có đồng ý với anh không?”

“Được.” Trình Thư Nghỉ nghẹn ngào gật đầu: “Xin lỗi Gia Huy, chuyện của Cố Thành Vũ, tôi…”

Trình Thư Nghỉ vẫn không buông bỏ được sự áy náy, nếu không phải cô làm âm ïnhư thế, làm sao Cố Gia Huy lại một mình tha hương ra nước ngoài chứ? Ở nơi đó, anh ta phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu, chuyện đó sẽ gian nan tới mức nào?

“Chuyện này không phải lỗi của em, anh không trách em.” Cố Gia Huy dịu dàng an ủi cô: “Ba của anh là tự làm tự chịu, không liên quan tới bất kỳ ai cả. Nếu như vậy có thể khiến em vui vẻ hơn một chút, vậy cũng coi như ông ấy đang chuộc tội cho những chuyện mình đã gây nên.”

Vui vẻ? Trình Thư Nghỉ tự hỏi trong lòng, cô thật sự vui vẻ sao?

Không, không hề. Tuy rằng cô không hối hận, nhưng cô cũng không mấy vui vẻ. Cố Thành Vũ bị trừng phạt thì sao chứ? Cô vẫn ly hôn, con của cô vẫn không có ba, mọi thứ đều không hề thay đổi “Giữ gìn sức khỏe.” Trình Thư Nghỉ nhìn Cố Gia Huy, nghiêm túc nói.

“Em cũng thế, anh… anh đi trước đây.” Nói xong, Cố Gia Huy xoay: người rời đi. Khoảnh khắc anh ta xoay người đi, một giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt anh ta. Từng bước anh ta bước đi đêu vô cùng thong thả lại kiên định.

Nhìn theo bóng dáng Cố Gia Huy rời đi, trong lòng Trình Thư Nghỉ có chút chua xót, bọn họ đã từng yêu nhau đến như vậy, không ngờ cuối cùng kết cục lại là đường ai nấy đi.

Nhưng từ đầu đến cuối cô cũng không hối hận vì đoạn tình cảm này, Cố Gia Huy hiểu cô, thế nên hai người đều ăn ý không nói lời tạm biệt.

Không phải là thật sự không muốn gặp lại nhau, mà là đều biết räng dù đối phương không bên cạnh, bọn họ vẫn sẽ khiến bản thân nỗ lực sống một cuộc sống tốt hơn và hạnh phúc hơn.
 
Chương 849


Chương 849

Sau phán quyết của tòa án, Cố Thành Vũ bị kết án bảy năm tù vì nhận hối lộ.

Vào ngày thứ ba sau khi Cố Thành Vũ bị bắt vào tù, Cố Mặc Ngôn dự định sẽ vào tù thăm ông ta, có một số việc anh phải hỏi trực tiếp Cố Thành Vũ, anh muốn chính tai mình nghe được câu trả lời từ ông ta.

Đứng trước cửa trại giam, bước chân Cố Mặc Ngôn nặng tru, anh chưa bao giờ nghĩ răng sẽ có một ngày mình phải tới đây để thăm người nhà.

Người nhà? Ý thức được chữ này hiện lên trong đầu, Cố Mặc Ngôn lắc đầu cười gượng.

Sau khi đến nhà tù và nói tên Cố Thành Vũ, cai ngục lại nói cho anh rằng có người đang đến thăm Cố Thành Vũ bên trong.

Cố Gia Huy đã xuất ngoại, ông cụ Cố cũng đang ở nhà, Cố Mặc: Ngôn khẽ nhíu mày, không nghĩ ra được còn có ai có thể đến thăm Gố Thành Vũ nữa? Chẳng lẽ là một người bạn nào đó trong lĩnh vực kinh doanh, Cố Mặc Ngôn không quá bận tâm tới vấn đề này, anh đi về phía cai ngục chỉ, ngồi ở một bên chờ đợi.

Vào lúc này, người đến thăm tù Cố Thành Vũ không ai khác, chính là Trình Thu Uyển. Nhưng lúc này Trình Thu Uyển không còn rạng rỡ như xưa, mà mặt mày tái nhợt ngồi đối diện Cố Thành Vũ.

Sau khi biết được tin tức Cố Thành Vũ bị bắt, Trình Thu Uyển chưa từng được yên ổn một phút giây nào. Nếu nói có ai trên thế giới này biết rõ những gì cô ta đã làm trước đây, vậy đó chính là Cố Thành Vũ.

Thật ra cô ta cũng không lo lắng về chuyện bắt cóc Tô Thư Nghị, Cố Mặc Ngôn quả nhiên nói được thì làm được, mặc dù anh nhẫn tâm đưa Cố Thành Vũ vào tù nhưng lại không hề truy cứu những sai lầm của cô ta, có lẽ là đã quyết định buông tha cho cô ta.

Nhưng cô ta không hề cảm thấy may mắn, ngược lại càng thêm oán hận. Cô ta đã trả giá bằng một đôi chân, nhưng cuối cùng chỉ đổi lại được sự tiếp nhận như thế, cô ta không cam lòng! Tất cả những khoản đó cô ta sẽ tính hết lên đầu Tô Thư Nghỉ, một ngày nào đó cô ta sẽ đòi lại từ ả đàn bà kia Điều bây giờ cô ta lo lắng nhất chính là chuyện từ mười lăm năm trước, lỡ như Cố Thành Vũ không chịu nổi cảnh thẩm vấn trong tù và nói thẳng mọi chuyện từ mười lăm năm trước cho cảnh sát, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Sau khi Cố Thành Vũ bị bắt, cô ta vẫn luôn muốn mau chóng gặp.

ông ta. Nhưng trong lúc đó, khi phiên tòa xét xử, không có sự giúp đỡ từ nhà họ Trình và Cố Mặc Ngôn, cô ta hoàn toàn không có cách nào để gặp được Cố Thành Vũ, trong lòng thật sự nôn nóng như lửa đốt Thế nên ngay khi nhà tù cho phép thăm tù, cô ta lập tức tới thăm Cố Thành Vũ.

Vì bảo đảm chuyện năm đó sẽ không có người thứ ba biết, trước tiên cô ta phải tiêm một liều dự phòng cho Cố Thành Vũ mới được. Để ông ta hiểu rõ mình nên nói cái gì, không nên nói cái gì!

“Tìm tôi có chuyện gì?” Cố Thành Vũ không kiên nhẫn hỏi.

Khác với tâm trạng vội vàng muốn nhìn thấy ông ta của Trình Thu Uyển, bây giờ ông ta không muốn nhìn thấy cô ta một chút nào.

Nếu không phải vì người phụ nữ này, làm sao bản thân ông ta có thể lưu lạc tới trình trạng như bây giờ chứ? Rốt cuộc thì khi truy cứu, cô ta mới là người hại ông ta phải ngồi tù! Lúc trước ông ta đúng là bị mỡ lợn che mắt, nếu không làm sao có thể đồng ý hợp tác cùng cô ta chứ?

“Cố Thành Vũ, tổng giám đốc Cố, rốt cuộc trước đây anh đã nghĩ gì vậy?” Nhìn thấy vẻ không kiên nhẫn rõ ràng trên mặt Cố Thành Vũ, Trình Thu Uyển cũng tức giận, không nhịn được mà châm chọc nói.

“Bán đứng tôi, nói những chuyện kia cho Cố Mặc Ngôn, rốt cuộc như thế có lợi ích gì cho anh chứ? Nếu Cố Mặc Ngôn không biết những chuyện đó, anh ấy sẽ tức giận mà tố cáo anh sao?”

“Anh cho rằng anh làm như vậy là đang bẫy ai, tôi còn chưa bị mất cọng tóc nào, mà cuối cùng chính anh lại tự đưa mình vào tù. Anh nói xem, rốt cuộc anh làm như vậy là muốn cái gì?”

Đối mặt với sự châm chọc mỉa mai của Trình Thu Uyển, Cố Thành Vũ không hề tức giận phản bác lại. Trước có Tô Thư Nghị, sau có Cố Mặc Ngôn, lần này ông ta đã lâm vào một ngõ cụt, cho dù có làm gì cũng là sai lầm.
 
Chương 850


Chương 850

Là do ông ta làm việc không cẩn thận, tay chân không đủ sạch sẽ, thế nên mới bị Tô Thư Nghi bắt được nhược điểm, chuyện vu oan này, ông ta cũng chỉ có thể chấp nhận kết cục “Hôm nay cô tới đây là muốn nói với tôi những chuyện này sao?”

Cố Thành Vũ nén lại lửa giận của mình, hỏi ngược lại.

“Sao thế, tôi không thể đến thăm anh à?” Trình Thu Uyển nói với giọng điệu thử thăm dò, có lẽ Cố Thành Vũ sẽ không định nói những chuyện năm xưa ra, là do cô ta nghĩ nhiều rồi.

Dù sao nếu nói ra thì chẳng mang lại lợi ích gì cả hai bên “Tôi thấy cô không phải tới thăm tôi, mà là tới cầu xin tôi.” Vẻ mặt Cố Thành Vũ như hiểu rất rõ. Ông ta nghĩ bản thân mình vẫn khá hiểu con người Trình Thu Uyển, cô ta sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyện gì mà không có lợi với mình.

Thay vì tin cô ta tới tù thăm mình, ông ta thà tin có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống Nghe thấy vậy, khuôn mặt Trình Thu Uyển lạnh đi: “Tôi có chuyện gì phải cầu anh chứ? Trình Thu Uyển tôi từ xưa đến nay chưa bao giờ biết hai chữ cầu xin viết như thế nào cả!”

“Không sợ tôi nói ra chuyện năm đó bắt cóc Cố Mặc Ngôn sao?”

Cố Thành Vũ liếc xéo nhìn Trình Thu Uyển, bình thản uy hiếp, trên mặt nở nụ cười đắc ý.

Sau bao nhiêu ngày tới nay, đây là lân đầu tiên tâm trạng ông ta tốt như thế. Bản thân rơi vào cảnh khó khăn, hiếm khi có người †ìm tới cửa cầu xin, sợ bản thân sẽ nói ra bí mật mà mình biết được.

“Anh dám!” Trình Thu Uyển tức giận nói: “Đừng quên chuyện năm đó cũng có liên quan tới anh, anh cho rằng nếu anh nói ra thì cảnh sát sẽ giảm án cho anh sao? Anh sẽ chỉ nhận được một bản án nặng hơn thôi!”

“Ha ha ha…”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cố Thành Vũ ngẩn ra một chút, sau đó không nhịn được mà cười †o. Mạch não của Trình Thu Uyển này thật sự năm ngoài sự hiểu biết của người bình thường, thì ra cô ta đang lo lắng chuyện đó.

“Tôi cũng đã ở trong tù giam rồi, cô cảm thấy tôi vẫn sẽ để ý tới chuyện đó à?” Vẻ mặt Cố Thành Vũ hiện lên sự châm chọc: “Cho dù có phán thêm vài năm tù nữa thì sao? Với tôi mà nói cũng chẳng có gì khác biệt.”

Cho dù ông ta có ở trong tù bao lâu thì cả đời này ông ta định sẵn đã bị hủy hoại. Sau khi chuyện này bị truyền ra, cho dù bây giờ ông ta có được thả thì ông ta cũng chẳng thể nào tồn tại được trong giới kinh doanh.

Cả đời này ông ta rất mạnh mẽ, vì để tranh giành tập đoàn Cố Thị với Cố Mặc Ngôn, từng bước ông ta đi đều rất cẩn thận, sợ rằng nếu chỉ đi nhầm một bước thì sẽ thua cả bàn cờ. Sau bao nhiêu năm cẩn thận như vậy, ông ta không bao giờ nghĩ rằng mình lại có kết cục như bây giờ.

“Nói điều kiện đi, anh muốn như thế nào mới không nói ra những chuyện đó?” Trình Thu Uyển kìm nén sự tức giận, gẫn từng câu từng chữ hỏi: “Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ cố gắng hết sức làm.”

Nghe thấy vậy, trong mắt Cố Thành Vũ hiện lên vẻ chế giều, người phụ nữ này đúng là khôn khéo, trong tình huống như thế nhưng vẫn đặt điều kiện cho ông ta “Bây giờ ngay cả quyền tự do cơ bản nhất tôi cũng không có, tôi còn có thể đưa ra yêu cầu gì chứ? Nhưng nếu nghĩ lại thì nếu có cô ngồi tù cùng tôi, cảm giác cũng không tệ lắm.”

Không ngờ rằng khi đã rơi xuống tình trạng như bây giờ, vậy mà Cố Thành Vũ vẫn có tâm tư uy hiếp mình, Trình Thu Uyển tức giận nắm chặt tay.

Móng tay đâm vào da thịt truyền đến cảm giác đau nhói, nhưng Trình Thu Uyển không quan tâm, Cố Thành Vũ cho rằng anh ta nói như vậy thì mình sẽ sợ sao? Hừ, mình vẫn còn rất nhiều cách để anh ta đồng ý.

Khóe miệng nở nụ cười, Trình Thu Uyển cúi đầu vỗ về bàn tay vừa rồi mình đã dùng móng tay ấn, thản nhiên nói: “Anh đã ở trong tù, lợn chết không sợ nước sôi, tôi thừa nhận đúng là tôi không có cách nào ép anh được. Nhưng anh đừng quên, con trai của anh vẫn còn ở bên ngoài.”
 
Chương 851


Chương 851

“Lời này của cô có ý gì?” Cố Thành Vũ cảnh giác hỏi. Cố Gia Huy là toàn bộ hy vọng của ông ta sau này, anh ta tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!

“Đương nhiên là uy hiếp anh rồi, chỉ cần anh dám nói ra chuyện năm ấy, chắc chản tôi sẽ có cách khiến Cố Gia Huy sống không yên ổn” Trình Thu Uyển nở nụ cười tàn độc.

“Anh chỉ có duy nhất một đứa con trai là Cố Gia Huy thôi nhỉ, nếu cậu ta xảy ra chuyện, chờ tới lúc anh thoát khỏi chỗ này, e là người dưỡng lão cho mình cũng không còn nữa đâu.”

Nỗi kinh hoàng thoáng lướt qua lòng Cố Thành Vũ nhưng ngay sau đó, ông ta đã trấn tỉnh lại. Sau khi tỉnh táo nghiền ngẫm hồi lâu, Cố Thành Vũ không thèm để tâm đ ến lời uy hiếp của Trình Thu Uyển nữa.

Hừ, cô ta tưởng mình là ai. Không có nhà họ Trình nâng đỡ, Cố Mặc Ngôn cũng không đứng sau làm chỗ dựa, cô ta đào đâu ra tư bản để thích làm gì thì làm?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Thành Vũ nhìn Trình Thu Uyển tràn ngập sự khinh thường: “Cô tưởng mình vẫn còn là cô cả nhà họ Trình sao? Muốn hại con tôi gặp chuyện không may hả, cũng phải xem mình có bản lĩnh này không đã.”

Thấy Cố Thành Vũ không tin mình, Trình Thu Uyển chẳng hề tỏ ra bối rối, vẫn duy trì dáng vẻ tự tin trăm phần trăm như trước.

“Cho dù tôi không còn là cô cả nhà họ Trình thì sao? Từ sau vụ bắt cóc năm đó, trong tay tôi có bao nhiêu tiền anh là người nằm rõ nhất. Anh đoán xem số tiền đó có đủ cho tôi thuê sát thủ giết thằng con trai cưng của anh không?”

“Cô dám!” Cố Thành Vũ đứng bật dậy, chỉ vào mặt Trình Thu Uyển, tức giận nói “Sao lại bắt chước tôi như vẹt thế?” Trình Thu Uyển bật cười: “Nhưng tiếc quá, tôi không sợ đâu.” Trình Thu Uyển bỗng nghiêm mặt: “Đương nhiên là dám rồi!”

“Trình Thu Uyển! Nếu cô dám hại con tôi thật, tôi sẽ…’ Cố Thành Vũ bổng cứng họng, không biết nói gì. Ông ta có thể làm được gì chứ, bây giờ ngay cả tự do cũng không có thì ông ta có thể làm gì Trình Thu Uyển đây?

“Sẽ cái gì? Không nghĩ ra hả?” Trình Thu Uyển nở nụ cười mỉa mai: “Cố Thành Vũ, tôi nói cho anh biết, giờ anh chỉ còn nước ngoan ngoãn nghe theo tôi thôi! Nếu anh dám để lộ chuyện năm ấy, dù chỉ một chút, anh cứ đợi nhặt xác con trai mình đi!”

Cố Thành Vũ siết chặt nằm tay, hai hàm răng nghiến chặt như sắp nát, qua một lúc lâu mới rít ra được một chữ “Được” từ trong kế răng. Còn làm sao được nữa? Chỉ có thể đồng ý thôi.

“Tôi cam đoan với cô sẽ không hé răng nửa lời về chuyện năm đó, nhưng cô nhất định phải hứa với tôi một điều, đó là tuyệt đối không được làm hại con trai tôi!” Cố Thành Vũ trừng mắt nhìn Trình Thu Uyển, nói.

Thấy Cố Thành Vũ đã đồng ý, Trình Thu Uyển cũng thở phào nhẹ: nhõm: “Anh cứ yên tâm, đang yên đang lành, đương nhiên tôi sẽ không làm hại con anh.”

“Nói được thì nhớ làm được.” Cố Thành Vũ vẫn còn hơi lo lắng về Trình Thu Uyển: “Nếu tôi nghe thấy Gia Huy xảy ra chuyện bất trắc gì, vậy người đầu tiên biết về chuyện năm đó chính là cảnh sát.

“Tôi hứa mình nói được sẽ làm được.” Trình Thu Uyển trả lời, lại thầm đắc chí trong lòng. Không phải mới nấy còn lên mặt với mình hả? Giờ thì sao? Cũng phải ngoan ngoãấn đồng ý yêu cầu của mình thôi.

Cố Thành Vũ hừ một tiếng, không muốn nói chuyện với cô ta thêm nữa, thế là lập tức xoay lưng bỏ đi.

Lúc này cảm xúc hối hận đã chiếm trọn lòng ông ta, tính toán đủ đường, cuối cùng lại quên mất con trai mình. Ả đàn bà Trình Thu Uyển độc ác này! Nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.

Nếu mục đích đã đạt được, Trình Thu Uyển cũng không khó chịu với thái độ của Cố Thành Vũ, ôm tâm trạng không tệ mà ngồi xe lăn, xoay người rời khỏi đây. Chuyện này đã giải quyết xong, đến lúc hoàn thành bước tiếp theo rồi.
 
Chương 852


Chương 852

Vừa bước ra khỏi phòng thăm nuôi, Trình Thu Uyển có mơ cũng không ngờ sẽ tình cờ nhìn thấy Cố Mặc Ngôn. Sao lại trùng hợp như thế? Hai người họ thế mà lại chạy tới thăm Cố Thành Vũ trong cùng một ngày.

Cô ta vội vàng đẩy bánh xe núp vào cầu thang kế bên, trái tim Trình Thu Uyển như sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực, nghĩ thầm trong lòng cũng may phản xạ của mình nhanh, Cố Mặc Ngôn không nhìn thấy mình Trình Thu Uyển vỗ ngực thở phào, sau đó cẩn thận ló đầu ra quan sát nơi Cố Mặc Ngôn đang ngồi. Sau khi tận mắt nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đứng dậy, bước vào phòng thăm nuôi, cô ta mới bước ra khỏi chỗ núp rồi nhanh chóng rời đi như bị ma đuổi.

Tận đến khi ra tới cổng nhà giam, Trình Thu Uyển mới yên tâm hít thở không khí nãy giờ bản thân vẫn luôn kìm nén trong họng ra Đúng là hù chết cô ta mà, lỡ bị Cố Mặc Ngôn phát hiện thì nguy 1o.

Tài xế đậu ở một nơi cách đó khá xa, vừa thấy Trình Thu Uyển ra ngoài, ông ta vội vàng bước tới đẩy xe lăn giúp cô ta.

“Nhẹ tay nhẹ chân chút coil” Trình Thu Uyển trợn trừng mắt mắng, lúc nãy trong lúc đẩy xe lăn lên xe, tài xế bất cẩn bị vấp một chút.

“Xin lỗi cô Trình, tôi sẽ cẩn thận hơn.” Tài xế sợ sệt đáp lại nhưng thật ra trong lòng đã sớm mảng to một trận rồi.

Mẹ kiếp, nếu không phải cần tiền nuôi gia đình sống qua ngày, ai mà muốn làm chỗ trút giận cho cô ta chứ. Trước giờ ông ta chưa từng gặp người chủ nào khó phục vụ như vầy hết.

Sau một hồi vất vả điều chỉnh để Trình Thu Uyển ngồi được thoải mái thì trên trán tài xế cũng đã đổ một lớp mồ hôi mỏng. Ông ta vội trở lại ghế lái, ngồi xuống “Gô Trình, chúng ta… giờ cô về nhà hay sao ạ?” Tài xế suýt cắn trúng lưỡi, tí nữa là nói sai rồi.

Đến tận bây giờ trong đầu ông ta vẫn nhớ như in câu nói cay nghiệt của Trình Thu Uyển lúc trước: ‘Ai ở với ông mà chúng ta, ông cũng xứng h: “Không, tới bệnh viện.”

Trình Thu Uyển nói địa chỉ của bệnh viện, tài xế cũng không dám hỏi nhiều, sau khi ứng tiếng tỏ ý đã biết thì lập tức khởi động xe, giữ tốc độ vừa phải chạy về phía trước.

Ông ta đã nghe không ít câu mảng chửi mới nằm được tốc độ mà theo lời Trình Thu Uyển nói là xem như “vững vàng”.

Phía bên này, Cố Mặc Ngôn đã gặp được Cố Thành Vũ.

Vừa mới chạm mặt Trình Thu Uyển, giờ lại nhìn thấy Cố Mặc Ngôn, Cố Thành Vũ cảm thấy ngực mình ngày càng nặng nề và buồn bực hơn rồi.

“Mày vẫn còn mặt mũi tới gặp tao hả!”

Trong lòng Cố Mặc Ngôn thấy hơi khó chịu, nhưng không phải bởi vì giọng điệu gay gắt của Cố Thành Vũ.

Phía đối diện, Cố Thành Vũ mặc một thân đồ tù, mới mấy ngày không gặp mà đã gầy đi trông thấy, gương mặt trở nên vàng vọt, chẳng còn sáng sủa, phấn chấn như lúc trước; tóc tai cũng lộn xôn, đổ dầu nhơ nhớp, vừa nhìn đã biết lâu rồi chưa gội.

Dáng vẻ chẳng khác nào tên ăn mày của Cố Thành Vũ lúc này thật sự đối lập hoàn toàn với lúc trước. Dù sao cũng là anh trai của mình nên trong thân tâm Cố Mặc Ngôn vẫn cảm thấy hơi không đành lòng, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi.

Ông ta đã làm ra nhiều chuyện không có tình người như vậy, đây là trừng phạt mà ông ta xứng đáng nhận được.

Nhìn thấy sự thương hại và đồng tình trong mắt Cố Mặc Ngôn, Cố Thành Vũ càng thêm tức giận. Cả đời này thứ ông ta không muốn thấy nhất chính là ánh mắt thương hại của Cố Mặc Ngôn, anh dựa vào đâu mà dám nhìn ông ta như vậy chứ!

“Cố Mặc Ngôn, không hiểm độc thì chẳng phải trượng phu, xem ra tao vẫn chưa ác bằng mày. Không ngờ ngay cả anh ruột mà mày cũng có thể nhẫn tâm tự tay tống vào tù, thật khiến tao thấy mặc cảm đó.”
 
Chương 853


Chương 853

“Là do anh tự làm tự chịu mà thôi.” Cố Mặc Ngôn mặt không biến sắc đáp, “Đúng, là tao tự làm tự chịu.” Cố Thành Vũ sảng khoái thừa nhận: “Nhưng mày cũng đâu cần tuyệt tình tới vậy? Phơi bày những chuyện kia ra ngoài ánh sáng thì có lợi gì cho mày chứi Số cổ phần của mày trong tập đoàn Cố Thị cũng đâu có ít, mày là đang hủy diệt nhà họ Cố đó có biết không!”

*Cổ phần công ty ư?2 Cố Mặc Ngôn hừ một tiếng: “So với con tôi thì cố phần công ty có đáng là gì!”

“Con của ai?” Nghe đến đây, Cố Thành Vũ ngây ra như phỗng.

Ông ta chưa từng nghe tới chuyện Cố Mặc Ngôn có con cả, chẳng lẽ là con riêng?

Nghĩ vậy, Cố Thành Vũ không kiềm được mà cau mày. Nếu Cố Mặc Ngôn có con thật, vậy tất cả mọi thứ của nhà họ Cố đều sẽ rơi vào tay anh hết. Không ngờ bản thân phấn đấu cả nửa đời người cuối cùng lại là may áo cưới cho kẻ khác.

*Tất nhiên là con của tôi rồi!” Cố Mặc Ngôn nâng cao giọng, trong ánh mắt hiện rõ vẻ tàn nhẫn: “Nếu năm đó không phải anh và Trình Thu Uyển bày mưu hãm hại Thư Nghĩ, sao lại có chuyện tôi hiểu lầm đứa bé trong bụng cô ấy không phải con mình? Vậy thì cô ấy cũng không gặp phải nhiều áp lực như vậy, cũng sẽ không vì thế mà đánh mất đứa nhỏ!”

Hóa ra đã chết non, Cố Thành Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại sợ chết khiếp. Đứa bé kia đã chết, chẳng phải Cố Mặc Ngôn sẽ càng không có lý do bỏ qua cho ông ta sao?

“Tôi tuyệt tình?” Cố Mặc Ngôn bật cười thành tiếng: “Anh cảm thấy tôi tuyệt tình, tôi lại cho rằng mình đã quá nhân từ với anh.

Chút việc cỏn con đó còn chưa đủ để báo thù cho đứa con không thể chào đời của tôi đâu!”

“Mày định làm gì?!” Cố Thành Vũ sợ phát run, hỏi vội. Ông ta đã vào tù rồi mà, Cố Mặc Ngôn còn muốn thế nào, còn định làm gì nữa đây?

Nhưng đối phương lại là Cố Mặc Ngôn, thân là người đã đấu với anh nhiều năm như vậy, bản lĩnh của anh thế nào Cố Thành Vũ hiểu rất rõ. Nếu anh không muốn buông tha cho ông ta dễ dàng như vậy, e là cuộc sống trong tù của bản thân sẽ càng thêm “thoải mái” mất.

Cố Mặc Ngôn không trả lời mà hỏi ngược lại, giọng lạnh như: băng: “Vụ tôi bị bắt cóc xảy ra hơn mười năm trước cũng do anh chủ mưu đúng không? Năm đó có phải anh muốn thiêu chết tôi không?”

*Tao không biết mày đang nói cái gì, chuyện năm đó liên quan gì đến tao chứ?” Cố Thành Vũ không ngờ Cố Mặc Ngôn có thể đoán ra được người ra tay chính là mình, nhưng giờ chỉ còn nước giả vờ hồ đồ.

“Anh tưởng nhiều năm qua tôi không điều tra được manh mối gì hết ư?” Cố Mặc Ngôn cất giọng lạnh lùng: “Từ mấy năm trước tôi đã xác định được chuyện này là do anh làm rồi, chỉ tiếc vẫn chưa.

thu thập đủ chứng cứ mà thôi. Giờ tôi cho anh một cơ hội, chủ động thừa nhận hay để tôi tiếp tục thu thập bằng chứng, anh tự chọn đi.”

Nói đoạn, Cố Mặc Ngôn dừng vài giây rồi mới tiếp tục: “Nếu để tôi tự điều tra ra chân tướng, tôi sợ hậu quả sẽ không đơn giản như khi anh chủ động nhận tội đâu.”

Nghe những lời uy hiếp của Cố Mặc Ngôn, Cố Thành Vũ thật sự chỉ muốn chửi thề. Rốt cuộc hôm nay là ngày quái gì vậy? Sao đứa nào cũng thích chạy tới đây đe dọa ông ta thế?

Giả như bây giờ mình thừa nhận, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn thật ư? Ông ta còn chưa ngu đến độ tin vào những lời hoang đường này. Nhưng nếu thật sự đợi đến lúc Cố Mặc Ngôn tự điều tra ra sự thật thì sao? Chỉ sợ là đến lúc đó anh sẽ càng không bỏ qua cho ông ta.

Sau một hồi lâu do dự và tự hỏi, Cố Thành Vũ quyết định thừa nhận mọi chuyện năm đó.

“Đúng vậy, năm đó chính tao đã thuê người bắt cóc mày.” Cố Thành Vũ không nhắc tới chuyện hợp tác với Trình Thu Uyển, vì con trai, ông ta chỉ còn nước nhận hết tội về mình.
 
Chương 854


Chương 854

“Quả nhiên là anh.” Tuy đã sớm đoán được nhưng lúc này, khi nghe chính miệng Cố Thành Vũ thừa nhận, nó vẫn tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến Cố Mặc Ngôn. Máu mủ ruột rà, đây là người cùng chung huyết thống với anh đấy.

Trái tìm đã đóng băng, Cố Mặc Ngôn vừa nhớ tới những lời Cố Thành Vũ mới nói thì không kiêm được mà mở miệng giễu cợt: “Dù tôi có tống anh trai mình vào tù cũng không độc ác bảng anh đâu, mưu sát em trai ruột của mình!”

“Ha ha ha!” Cố Thành Vũ há miệng cười lớn: “Cố Mặc Ngôn, tao rút lại câu nói hồi nấy, giữa hai chúng ta chắc không cần nể mặt tình thân gì đâu nhỉ. Trong lòng mày cũng hiểu rõ đúng không, đấu với nhau nhiều năm vậy rồi, chúng ta từ lâu đã không còn là người nhà nữa, mà là đối thủ. Những từ như anh ruột với chả em ruột gì đó thật sự không hợp với chúng ta đâu.”

“Lý do?” Cố Mặc Ngôn hỏi: “Rốt cuộc tại sao năm đó anh lại bất ngờ ra tay tàn độc với tôi tới vậy? Tôi không tin tất cả chỉ vì tập đoàn Cố Thị.”

Nghe thấy câu hỏi của Cố Mặc Ngôn, Cố Thành Vũ siết chặt nắm tay, gân xanh trên trán nổi lên. Đương nhiên không chỉ vì tập đoàn Cố Thị rồi, Cố Mặc Ngôn không biết ông ta hận anh cỡ nào đâu, có thể nói là chỉ hận không thể giế t chết anh quách cho rồi!

Từ nhỏ đến lớn, trong mắt mọi người hình như chỉ có mình Cố Mặc Ngôn, Cố Mặc Ngôn tài giỏi cỡ nào, Cố Mặc Ngôn đẹp trai ra sao, Cố Mặc Ngôn thông minh thế nào… nhưng dựa vào đâu chứt Dựa vào đâu mà rõ ràng bản thân cố gắng nhiều hơn anh nhưng cuối cùng lại không được mọi người công nhận? Dựa vào đâu mình cần cù làm việc nhưng ông nội lại muốn giao lại tập đoàn Cố Thị cho Cố Mặc Ngôn quản lý? Rốt cuộc ông ta thua anh ở điểm nào?!

“Lý do là vì tao hận mày, chỉ cần mày còn sống trên đời thì lúc nào tao cũng thấp hơn mày một cái đầu, mãi mãi cũng chẳng có ai chú ý tới tao!” Trong mắt Cố Thành Vũ bị sự ghen tị đến điên cuồng lấp đầy: “Nên tao mới muốn mày chết, chỉ khi mày chết thì mọi người và ông nội mới nhận ra rằng nhà họ Cố còn một cậu chủ là Cố Thành Vũ.”

Nghe đến đây, ánh mắt Cố Mặc Ngôn tối lại: “Trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới chuyện tranh giành với anh bất cứ thứ gì, anh cũng biết tôi hoàn toàn không có ý định tiếp nhận tập đoàn Gố thị mà.”

Từ nhỏ anh đã biết nhà họ Gố có hai người con trai. Theo lý mà nói phần lớn tài sản trong nhà sẽ thuộc về anh trai, mà anh cũng chẳng thèm để ý.

So với vừa kế thừa gia nghiệp, anh càng thích khởi nghiệp, gây dựng nên sự nghiệp của riêng mình từ hai bàn tay trẳng hơn Nhưng tiếc thay hình như Cố Thành Vũ chưa từng tin những gì anh nói, cố chấp nghĩ rằng anh chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

“Tao biết!” Cố Thành Vũ nghiến răng nghiến lợi nói Thật ra sao ông ta lại không biết suy nghĩ của Cố Mặc Ngôn cơ chứ?

Nhưng chính vì vậy mà Cố Thành Vũ mới càng thêm căm hận Cố Mặc Ngôn!

Thứ mà ông ta dồn hết công sức để giành lấy lại là thứ mà đối phương chẳng thèm để trong lòng. Nhưng dù là vậy, ông cụ Cố vẫn nhất quyết nhét tập đoàn Gố thị vào tay anh.

“Sao lại không tranh?” Cố Thành Vũ giận dữ gầm lên: “Mày có biết thứ tao ghét nhất chính là dáng vẻ không tranh không giành này của mày không, từ trước tới giờ mày căn bản không thèm để †ao vào mắt!”

Cố Mặc Ngôn không ngờ Gố Thành Vũ lại có suy nghĩ như vậy.

Từ nhỏ anh đã cảm nhận được người anh trai này không thích mình, cũng từng cảm thấy đau lòng một đoạn thời gian. Anh trai của các bạn sẽ cùng họ chơi đùa, phá phách, nhưng trong ký ức của anh, Cố Thành Vũ vẫn luôn làm mặt lạnh với anh. Hồi bé anh cũng từng thương tâm, từng khổ sở, nhưng về sau cũng dần quen rồi.

Nhưng anh có nằm mơ cũng không ngờ trong lòng Cố Thành Vũ lại nghĩ như vậy.

“Hai chúng ta không cùng chí hướng, sao phải tranh giành làm gì?” Cố Mặc Ngôn cau mày, nhìn Cố Thành Vũ.

 
 
Chương 855


Chương 855

“Đừng nói với tao những lời cao siêu đó, tôi chỉ biết rằng chỉ cần một ngày mày vẫn ở trong nhà họ Cố thì tao sẽ chẳng bao giờ có cơ hội xuất đầu lộ diện!” Thế nên ông ta nhất định phải diệt trừ ©ố Mặc Ngôn, chỉ khi anh biến mất khỏi thế giới này thì ông ta mới có cơ hội quang minh chính đại mà sống.

Và chẳng biết từ lúc nào mà chấp niệm trong lòng đã sâu tới vậy.

Cố Mặc Ngôn không thèm nói thêm gì nữa, quay đầu rời đi. Chim sẻ sao biết được chí chim hồng, anh còn có thể nói gì bây giờ!?

Đấu tranh, oán niệm nhiều năm như vậy, sao có thể hóa giải chỉ trong hai ba câu chứ.

Bây giờ ông ta đã bị tống vào tù, chẳng thể nào làm tổn thương Thư Nghỉ được nữa, thế là đủ rồi.

Về phần tình anh em hay gì đó, ha ha, có lẽ trong nhà họ Cố bọn họ vốn không tồn tại thứ tình cảm đó.

Anh nhấc chân bước ra ngoài, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng Cố Thành Vũ vọng tới từ phía sau: “Cố Mặc Ngôn, tới tận bây giờ tao cũng không hối hận về chuyện năm đó, nếu thời gian có quay lại, tao vẫn sẽ làm như vậy, tao hận mày, rất hận mày!”

Càng đi càng xa, đến khi không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào thì Cố Mặc Ngôn mới dừng lại.

Anh ngẩng đầu nhìn trời, thời tiết hôm nay thật đẹp, trời trong xanh, mây trắng ngần, không chút âm u, ánh nắng cứ thế rọi chiếu xuống mặt đất, vạn vật. Đáng lẽ bản thân phải thấy ấm áp, nhưng sao thứ anh cảm nhận được chỉ có lạnh thấu tâm can?

Quả nhiên, cùng dòng máu, nhưng lại không phải người thân.

Còn người phụ nữ mà mình cho rằng là người thân duy nhất kia, trong lúc vô tình đã bị mình đẩy ngày càng xa…

Thấy Cố Mặc Ngôn từng bước rời khỏi phòng, cơn thịnh nộ trong lòng Cố Thành Vũ càng thêm lớn, rồi lại dân dân yếu bớt. Cố Mặc Ngôn có thể thoải mái ra vào chỗ này, còn ông ta thì sao? Tới khi nào ông ta mới có thể bước ra khỏi cánh cửa này đây?

Sau khi bị cảnh ngục tống về lại nhà giam, Cố Thành Vũ vẫn cứ ngồi lặng ở một góc không nhúc nhích, như thể trần đời này chẳng còn gì để lưu luyến.

Cạnh tranh cái gì! ? Về sau ông ta còn tranh giành được thứ gì với Cố Mặc Ngôn, có thể lấy gì để đấu với anh đây? Và Cố Mặc Ngôn cũng không còn là đứa bé vô tri không biết gì, ngoan ngoãn để mặc cho ông ta nhào nặn nữa.

Rốt cuộc là từ lúc nào mà ông ta bắt đầu thua?

Có lẽ…

Khoảnh khắc vụ bắt cóc năm đó xảy ra thì ông ta cũng đã thua rồi Cố Thành Vũ không kiềm được mà nhớ tới chuyện năm đó. Dù quá khứ đã qua lâu rất lâu nhưng rất nhiều chỉ tiết vẫn rõ ràng như vừa xảy ra hôm qua.

Trong ấn tượng của Cố Thành Vũ, từ nhỏ Cố Mặc Ngôn đã rất được ông cụ Cố yêu thích. Chỉ cần yêu cầu mà anh đưa ra không mấy quá đáng, ông cụ Cố hầu như sẽ không từ chối.

Lúc đầu ông ta cũng chẳng để tâm đ ến chuyện này lắm, Cố Mặc.

Ngôn là con út trong nhà họ Cố, cha mẹ mất sớm, ông cụ Cố yêu thương anh hơn một chút cũng chẳng có gì đáng trách. Nhưng về lâu về dài, khi Cố Mặc Ngôn ngày một lớn, ông ta bắt đầu cảm thấy đứa em trai này của mình thật là chướng mắt.

Sau khi trưởng thành Cố Mặc Ngôn thật sự rất tài giỏi, anh xuất sắc đến mức khiến ông ta cảm nhận được sự uy hiếp lớn chưa từng có..
 
Chương 856


 

Chương 856

Một tiếng “Rầm’ thật lớn vang lên, Cố Thành Vũ đá chiếc ghế.

trước mặt ngã lăn ra đất nhưng ngọn lửa hận thù trong lòng vẫn hừng hực bốc cháy. Những lời ông cụ Cố nói trong yến tiệc hôm nay là có ý gì?!

Hôm nay là cuộc họp thường niên của tập đoàn Cố Thị, toàn thể nhân viên và hội đồng quản trị đều sẽ tham dự. Thân là một thành viên trong nhà họ Cố, ông cụ Cố dẫn Cố Mặc Ngôn tới tham gia cũng xem như bình thường. Nhưng có nằm mơ ông ta cũng không ngờ ông nội lại nhân dịp này để giới thiệu Cố Mặc Ngôn cho mọi người một cách long trọng tới vậy. Rõ ràng hồi đó, lúc ông ta vào công ty làm việc, ông cụ cũng chỉ đánh tiếng với mấy vị trong hội đồng quản trị thôi.

Hơn nữa, dựa theo những gì ông nội nói hôm nay, rõ ràng là đang báo cho mọi người cũng như ông ta một tin: Cố Mặc Ngôn mới là người thừa kế tương lai của tập đoàn Cố Thị.

Dựa vào đâu! Xét về kinh nghiệm hay năng lực, có điểm nào mà ông ta thua kém Cố Mặc Ngôn chứ? Dựa vào đâu mà anh ta lại được người người trong công ty chú mục chỉ trong thời gian ngản như vậy! Nhớ tới dáng vẻ nịnh bợ, xởi lởi của người trong hội đồng quản trị và nhân viên của công ty với Cố Mặc Ngôn trong cuộc họp thường niên hôm nay, ông ta lại không nhịn được mà nổi trận lôi đình.

Không được, ông ta không thể để mặc cho mọi chuyện cứ thế phát triển được, ông ta nhất định phải nghĩ cách ngăn cản thôi.

Bản thân đã làm việc cực khổ suốt nhiều năm ở công ty để đổi lấy địa vị của ngày hôm nay nên ông ta tuyệt đối không cho phép chuyện Cố Mặc Ngôn thay thế mình xảy ra.

Nhưng ông ta còn chưa nghĩ ra cách thì hành động của ông cụ Cố lại càng khiến ông ta thêm sốt ruột.

Từ sau lần để Cố Mặc Ngôn lộ diện ở cuộc họp thường niên của công ty, ông cụ Cố bắt đầu dẫn anh tham gia các buổi gặp mặt khách hàng ký hợp đồng. Nhờ vậy mà mới chưa được hai tháng, người phụ trách hợp tác với tập đoàn Cố Thị của các công ty lớn đều biết đến sự tồn tại của anh.

Cứ theo đà này, ông ta làm gì còn chốn yên thân trong tập đoàn Cố Thị chứ?

Trong tình thế cấp bách, ông ta nghĩ tới một biện pháp nhưng không hẳn là cách giải quyết: Bắt cóc. Chỉ cân Cố Mặc Ngôn biến mất, tự nhiên nhà họ Cố chỉ còn lại duy nhất một đứa con trai là ông ta, đến lúc đó tập đoàn Cố Thị chính là của ông ta chứ không ai khác.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã lập tức cắm rễ nảy mầm trong đầu ông ta, có muốn nhổ cũng không nhổ nổi nữa. Càng nghĩ càng thấy khả thi, cuối cùng ông ta quyết định liên lạc với một toán cướp, thuê họ tìm cơ hội bắt cóc Cố Mặc Ngôn.

Chỉ là mọi chuyện lại không thuận lợi như ông ta nghĩ, ông cụ Cố bảo vệ Cố Mặc Ngôn quá chặt chẽ, toán cướp kia theo dõi Cố.

Mặc Ngôn ước chừng gần hai tháng mà cũng không tìm được bất cứ sơ hở nào để ra tay.

Điều này càng khiến Cố Thành Vũ thêm oán hận, cũng càng thêm quyết tâm phải diệt trừ tận gốc Cố Mặc Ngôn, bởi trước giờ ông cụ Cố chưa từng bảo vệ ông ta kỹ càng tới vậy lần nào.

Quyết tâm đã hạ rồi, nhưng phi vụ bắt cóc Cố Mặc Ngôn vẫn không có chút tiến triển nào, dù ông ta có sốt ruột cỡ nào thì cũng bằng thừa, chỉ đành chậm rãi chờ thời cơ.

Nhưng việc này đâu phải cứ muốn kéo là kéo được, lỡ đâu Cố Mặc Ngôn phát hiện ra có người theo dõi anh, kế hoạch sẽ ngâm nước nóng mất, không chừng còn làm lộ cả ông ta.

Ngay lúc ông ta nóng hết cả ruột vì không biết phải làm thế nào, một cô gái bỗng tới tìm anh ta, cô gái này chính là Trình Thu Uyển.

Cố Thành Vũ cũng có nghe phong thanh về Trình Thu Uyển, nguyên nhân là vì chuyện tình giữa cô ta và Cố Mặc Ngôn rầm rộ như vậy, ông ta không thể nào không biết được.

“Giám đốc Gố, tôi có việc muốn hợp tác với anh, không biết anh có hứng thú hay không?” Trình Thu Uyển vào thẳng vấn đề.

“Chuyện gì?” Cố Thành Vũ thấy rất khó hiểu, không biết bạn gái của Cố Mặc Ngôn tới tìm mình làm gì?
 
Chương 857


Chương 857

Trình Thu Uyển không vòng vo khách sáo mà nói: ‘Dạo gần đây nhà họ Trình gặp phải vài vấn đề về phương diện làm ăn, tôi hy vọng giám đốc cố có thể trợ giúp nhà họ Trình vượt qua khó khăn lần này. Để báo đáp, tôi sẽ nghĩ cách giúp anh bắt cóc và tiêu diệt Cố Mặc Ngôn, giúp anh ngồi vững ở vị trí người thừa kế tập đoàn Cố Thị.”

“Bắt cóc gì chứ, tôi không hiểu cô đang nói gì.” Cố Thành Vũ phủ nhận theo bản năng, nhưng trong lòng lại sợ chết khiếp, sao.

Trình Thu Uyển lại biết được chuyện này.

“Giám đốc Cố, thời gian gần đây đám người theo dõi Cố Mặc.

Ngôn là do anh thuê, đúng không?” Trên Mặt Trình Thu Uyển nở nụ cười khinh thường, không ngờ lại là một kẻ dám làm không dám nhận: “Tôi từng tận mắt chứng kiến mấy người đó tới gặp ông, giám đốc Cố còn muốn phủ nhận nữa không?”

“Lúc nào?” Cố Thành Vũ bất ngờ đứng bật dậy, mỗi lần hẹn đám cướp kia gặp mặt ông ta cẩn thận lắm mà, sao lại bị người khác bắt gặp chứ?

“Giám đốc Cố không cần lo lảng, tôi chắc chắn sẽ không nói chuyện này ra ngoài, nhưng điều kiện tiên quyết là giám đốc Cố phải đồng ý với yêu cầu ban nấy của tôi.” Dứt lời, Trình Thu Uyển bước tới chiếc ghế salon bên cạnh, ngồi xuống.

Nhớ lại những gì Trình Thu Uyển vừa nói, Cố Thành Vũ do dự hỏi lại: “Cô không phải bạn gái của Cố Mặc Ngôn hả? Sao lại giúp tôi tiêu diệt cậu ta?”

“Đương nhiên là vì nhà họ Trình rồi, bạn trai sao có thể sánh với sự nghiệp của gia đình mình được, điểm này hẳn giám đốc Cố là người hiểu rõ nhất mà.”

Nhìn nụ cười của Trình Thu Uyển, trong lòng Cố Thành Vũ cảm thấy cực kỳ khó chịu, cô ta đang châm chọc bản thân vì tập đoàn Cố thị mà không tiếc hy sinh anh em ruột thịt của mình sao?

Nghĩ thì nghĩ vậy, Cố Thành Vũ vẫn nghiêm túc cân nhắc đề nghị của Trình Thu Uyển. Có sự giúp đỡ của cô ta, chuyện bắt cóc Cố.

Mặc Ngôn có thể nói là làm ít công to. Mà chỉ cần Cố Mặc Ngôn không còn nữa, tập đoàn Cố thị nhất định sẽ là của mình So với việc đoạt được tập đoàn Cố Thị thì giúp nhà họ Trình tạm thời vượt qua khó khăn cũng chỉ là chuyện nhỏ như con kiến thôi.

“Ý cô là gì?” Cố Thành Vũ nhìn Trình Thu Uyển, hỏi.

Nghe thấ Trình Thu Uyển để lộ ý cười, Cố Thành Vũ có thể hỏi ra câu này chứng tỏ ông ta đã đồng ý.

Sau đó, Trình Thu Uyển giảng giải kế hoạch mà mình đã dày công sắp đặt từ trước cho Cố Thành Vũ nghe rồi nói tiếp: “Tôi còn một yêu cầu, đó là số tiền chuộc trong vụ bắt cóc lần này tất cả phải thuộc về tôi. Tôi sẽ giả vờ bị thiêu chết, sau đó mang theo số tiền này di cư ra nước ngoài sinh sống.”

Nghe Trình Thu Uyển nói vậy, Cố Thành Vũ thầm than người phụ nữ này đúng là quá ác độc. Ông ta từng nghe qua Cố Mặc Ngôn yêu thương người bạn gái này cỡ nào, lại không ngờ cô ta căn bản chẳng thèm xem Cố Mặc Ngôn ra cái thá gì.

Nhưng những việc này đâu có liên quan gì tới ông ta, chỉ cần Trình Thu Uyển đứng về phía ông ta, dù lòng dạ có ác độc một chút cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.

“Không thành vấn đề, nhưng cô phải hứa với tôi mai mốt sẽ không trở về nước nữa.” Cố Thành Vũ tất nhiên sẽ không để chút tiền đó vào mắt, thứ ông ta quan tâm là chuyện này nhất định không thể bị lộ.

“Thành giao.” Trình Thu Uyển lập tức đồng ý, vốn cô ta cũng không có ý định quay lại.

Dưới sự trợ giúp của Trình Thu Uyển, chuyện bắt cóc Cố Mặc Ngôn diễn ra vô cùng thuận lợi, chỉ là kết quả lại không quá hợp lòng người, bởi vì cuối cùng anh vẫn trốn thoát được.
 
Chương 858


Chương 858

Nhưng mục đích của Cố Thành Vũ xem như đã đạt thành, một Cố Mặc Ngôn với đôi chân tàn tật đã không còn bất cứ tư cách gì cạnh tranh tập đoàn Cố thị với ông ta Nhớ lại chuyện năm đó, mặt Cố Thành Vũ bỗng trở nên méo mó và vô cùng dữ tợn. Ai mà ngờ đôi chân tàn tật của Cố Mặc Ngôn lại chỉ là giả vờ, ai mà ngờ kết cục sau cùng lại là bản thân bị tống vào nhà tù?

Nhưng sau khi tỉnh táo lại, trong lòng ông ta lại vô cùng sợ hãi.

Vừa nghĩ tới Trình Thu Uyển khôn khéo, bụng dạ nham hiểm hồi trước, ông ta không kiềm được mà run bần bật Đã nhiều năm trôi qua, thủ đoạn của Trình Thu Uyển nhất định sẽ càng thêm tàn nhẫn và ác độc, lỡ đâu cô ta muốn đối phó với con trai mình thật, vậy Gia Huy nhất định không phải đối thủ của cô ta.

Nghĩ đến đây, Cố Thành Vũ thầm hạ quyết tâm, vì sự an toàn của con trai, ông ta sẽ mãi mãi giấu kín bí mật năm đó, sống để bụng chết mang theo, trên đời này không có gì quan trọng hơn con trai ông ta cả.

Sau khi ra khỏi nhà giam, Cố Mặc Ngôn trở lại công ty nhưng lại bất ngờ nhìn thấy ông cụ Cố đang chờ mình trong văn phòng.

“Ông nội, sao ông lại tới đây?” Cố Mặc Ngôn vội vàng tiến lên hỏi.

Nhưng ông cụ Gố lại tỏ ra khó chịu với anh: “Cháu còn hỏi ông à? Chuyện của Cố Thành Vũ là thế nào? Dù thế nào thì nó cũng là anh trai cháu, sao cháu có thể vạch trần nó rồi tống nó vào tù như thế?”

Vừa nấy ông cụ Cố mới biết chuyện Cố Thành Vũ nhận hối lộ là do Cố Mặc Ngôn tố cáo, tuy biết hai anh em vẫn luôn không hoà hợp, nhưng ông không ngờ lại đến mức này.

Lần này Cố Thành Vũ phải vào tù, hơn nữa còn bị lộ chuyện hàng giả, cho dù sau này ra tù thì có lẽ sự nghiệp cả đời cũng không còn nữa.

Đều là cháu trai của mình, tuy bình thường thương yêu Cố Mặc Ngôn nhiều hơn một chút, nhưng không có nghĩa là ông cụ không quan tâm đ ến Cố Thành Vũ, nếu không cũng không bắt ông ta điều hành tập đoàn Oố thị nhiều năm đến thế.

Anh trai? Cố Mặc Ngôn nghe vậy không khỏi cười khẩy trong lòng, nếu trong lòng Cố Thành Vũ quan tâm đ ến người em trai là anh đây dù chỉ một chút thì sao hai người lại đi đến bước đường này?

“Ông nội, lần trước cháu có nói với ông chuyện Thư Nghỉ bị Cố Thành Vũ bắt cóc rồi đúng không?” Trong mắt Cố Mặc Ngôn tràn đầy đau đớn, chuyện này là vết sẹo vĩnh viễn trong lòng anh.

Hoá ra là vì chuyện này, cơn giận của ông cụ Cố vơi đi đôi chút, ông nói với giọng nghiêm túc: “Ông biết chuyện này là lỗi của Cố Thành Vũ, nhưng dẫu sao cũng đã qua nhiều năm rồi, bây giờ truy cứu cũng chẳng có ích gì, cháu không thể vì…”

*Ông nội, năm đó Thư Nghỉ không bị làm nhục” Cố Mặc Ngôn thấp giọng ngắt lời ông cụ Cố.

Ông cụ Cố nghe lời này thì sửng sốt một chút, sau đó càng thêm khó hiểu: “Tô Thư Nghi không gặp phải chuyện đó là tốt rồi, vì sao cháu còn phải…”

Nói rồi ông cụ Cố cảm thấy có gì đó không đúng, con!

Nếu năm đó Tô Thư Nghỉ không bị làm nhục, vậy thì đứa bé trong bụng cô là con của Cố Mặc Ngôn. Nhưng sao Cố Mặc Ngôn lại cho rằng cô bị làm nhục?

Trong đầu ông cụ Cố đầy những câu hỏi thắc mắc, ông nghiêm túc nhìn Cố Mặc Ngôn rồi hỏi: ‘Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Nếu Tô Thư Nghỉ không bị người khác làm nhục thì sao cháu lại có hiểu lầm này?”

Cố Mặc Ngôn đè nén sự cay đẳng trong lòng, kể cho ông cụ Cố nghe Trình Thu Uyển và Cố Thành Vũ đã hợp tác với nhau để bắt cóc Tô Thư Nghi như thế nào, rồi lại mua chuộc bác sĩ để vu khống cô bị làm nhục khi kế hoạch thất bại ra sao.

“Vậy mà còn có chuyện thế này nữa!” Ông cụ Cố tức giận chọc mạnh cây gậy trong tay xuống đất, không ngờ thăng cháu bất hiếu Cố Thành Vũ lại cấu kết với Trình Thu Uyển làm ra chuyện thế này, đúng là làm ông tức chết mất!
 
Chương 859


Chương 859

Sau cơn tức giận, ông cụ Cố lại nghĩ đến vấn đề đứa con: “Vậy đứa bé trong bụng Thư Nghỉ thế nào rồi? Đã sinh ra chưa?”

Ông cụ Cố chỉ biết năm đó Tô Thư Nghỉ ly hôn với Cố Mặc Ngôn xong thì ra nước ngoài, bởi khi đó ông tưởng đứa trẻ cô đang mang thai không phải của Cố Mặc Ngôn nên về sau cũng không nghe ngóng nhiều về đứa bé đó.

Nghe ông cụ Cố hỏi như vậy, Cố Mặc Ngôn cúi đầu im lặng hồi lâu, trên mặt hiện lên nét buồn rầu khó giấu.

Nếu đứa bé được sinh ra thì có lẽ anh và Tô Thư Nghi cũng không đi đến bước đường như ngày hôm nay.

Cho đến bây giờ, mặc dù Cố Mặc Ngôn đã biết chuyện Tô Thư Nghỉ bị làm nhục năm đó là giả, nhưng anh không biết sau này cô suýt chút nữa đã bị buộc phải phá bỏ đứa bé.

Chuyện sảy thai là do Trình Thu Uyển ra lệnh cho Dương Tùng Đức làm, cô ta giấu không nói cho ai, Cố Thành Vũ cũng không biết, vậy nên Cố Mặc Ngôn vẫn cho rằng Tô Thư Nghỉ vì hận mình nên mới bỏ đứa bé.

Anh không biết rằng điều Tô Thư Nghi hận anh nhất là tưởng rằng anh muốn giết đứa bé này.

“Rốt cuộc thế nào rồi?” Nhìn Cố Mặc Ngôn thế này, trong lòng ông cụ Cố có dự cảm không lành, nhưng ông lại không muốn nghĩ theo hướng đó, chỉ có thể chờ đợi nghe được câu trả lời phủ định từ Cố Mặc Ngôn.

Sau khi ổn định lại cảm xúc, Cố Mặc Ngôn khó khăn lên tiếng “Năm xưa cháu khuyên Thư Nghi bỏ đứa bé trong bụng đi mấy lần, nhưng cô ấy đều không đồng ý. Cứ vậy sau vài lần vật lộn thì không giữ được đứa bé trong bụng cô ấy nữa, sau đó… sau đó thì sảy thai”

Nghe được câu trả lời trong dự đoán, ông cụ Cố nhất thời không đứng vững, Cố Mặc Ngôn thấy vậy vội đỡ ông ngồi xuống sofa.

“Tạo nghiệp, thằng súc vật!” Nhận ra chắt trai mà mình mong đợi nhiều năm cứ vậy bị Trình Thu Uyển và Cố Thành Vũ gián tiếp hại chết, ông cụ Cố cực kỳ đau lòng, liên tục chửi rủa Cố Thành Vũ.

“Ông nội, ông cũng đừng quá đau lòng.” Lại nói đến chuyện này, mắt Cố Mặc Ngôn cũng hơi ươn ướt, nhưng anh vẫn cố nén đau lòng an ủi ông cụ.

“Trước đây là ông hiểu lầm cháu.” Ông cụ Cố nhìn Cố Mặc Ngôn với vẻ áy náy: “Thằng bất hiếu kia làm ra chuyện này, cháu tống nó vào tù cũng là điều dễ hiểu.”

Cố Mặc Ngôn nhìn vào mắt ông cụ Cố, nghiêm túc nói: “Ông nội, cháu thừa nhận sở dĩ cháu tố cáo việc Cố Thành Vũ nhận hối lộ là để trả thù cho Thư Nghỉ và con của cháu, nhưng cháu cũng không vô cớ vu khống anh ta.”

Nói xong Cố Mặc Ngôn quay người lấy một tập tài liệu từ ngăn kéo bàn phía sau ra, đưa cho ông cụ Cố bằng hai tay.

“Ông nội, đây là những chuyện vi phạm pháp luật mà Cố Thành Vũ đã làm trong nhiều năm qua, ông đọc qua là sẽ hiểu ngay, cháu không hề vu oan cho anh ta.”

Ông cụ Cố nhận lấy tài liệu Cố Mặc Ngôn đưa, lật xem một cách tỉ mỉ.

Sau khi đọc xong, ông cụ Cố chỉ cảm thấy đau lòng nhức óc, chẳng còn sức để mà giận. Cưỡng chế phá dỡ, bán thuốc giả, tham lam sử dụng phụ gia thực phẩm kém chất lượng có hại cho cơ thể con người… Hoá ra bao nhiêu năm qua Cố Thành Vũ đã làm nhiều chuyện táng tận lương tâm thế này sau lưng ông.

“Thôi bỏ đi, rơi vào kết cục như ngày hôm nay là nó gieo gió gặt bão, để nó ở tù cho nhớ lâu đi.” Ông cụ Cố đau lòng nói.

Tục ngữ có câu nuôi mà không dạy là lỗi của ba, ba mẹ của hai anh em này đều chết sớm, Cố Thành Vũ làm như vậy là bởi ông quản lý không nghiêm.
 
Chương 860


Chương 860

Nghĩ đến đây, ông cụ Cố nhìn Cố Mặc Ngôn: “Là ông có lỗi với cháu, ông không nên chưa hỏi rõ ràng đã nổi nóng với cháu, chuyện này không phải lỗi của cháu, là do ông sai.”

“Ông đừng nói như vậy.” Cố Mặc Ngôn vội nói: “Chuyện này sao có thể trách ông được? Là do hai chúng cháu không hiểu chuyện, lớn thế này rồi vẫn khiến ông phải buồn lòng.”

Ông cụ Cố vui mừng yên tâm nhìn Cố Mặc Ngôn, kìm lại nỗi buôn trong mắt. Chuyện đã xảy ra rồi, buồn hơn nữa cũng có ích gì?

Ở tuổi này của ông, còn có chuyện gì không thể suy nghĩ thông suốt được nữa?

“Không nói chuyện này nữa, bây giờ cháu định thế nào?” Ông cụ Cố hỏi: “Nếu đã biết năm đó là mình hiểu lầm Tô Thư Nghi, sao bây giờ không theo đuổi lại con bé?”

Cố Mặc Ngôn nghe vậy, trong mắt lại hiện lên vẻ đau lòng: “Năm đó cháu đã không tin tưởng cô ấy thì bây giờ lấy tư cách gì theo đuổi lại cô ấy nữa?”

Nếu như lúc đó anh tin tưởng Tô Thư Nghỉ thì đâu xảy ra nhiều chuyện như thế này? Sao con của hai người lại không còn nữa?

Phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ thế này, ngay cả bản thân anh cũng không thể tha thứ cho mình, vậy thì làm sao anh dám mong đợi Tô Thư Nghỉ quay về bên mình?

Ông cụ Cố nghe vậy thì tức giận, có cảm giác chỉ hận rèn sắt không thành thép.

“Sao cháu có thể nghĩ như vậy nhỉ? Là đàn ông thì phải đối mặt với sai lâm mình đã gây ra. Chính vì nhận ra sai lâm nên cháu mới phải theo đuổi lại Tô Thư Nghi lần nữa, dùng phần đời còn lại của mình bù đắp cho con bé, bù đắp lại lỗi lầm của cháu.”

Như vậy ư? Nghe ông cụ Cố nói như vậy, trong lòng Cố Mặc Ngôn thấy không chắc chẳn lắm, anh thật sự có thể theo đuổi Tô Thư.

Nghỉ lại lần nữa sao? Liệu cô có còn thích anh khong?

Nhìn rõ vẻ mờ mịt trong mắt Cố Mặc Ngôn, trong lòng ông cụ Cố cũng thấy hơi khó chịu. Hai đứa bé này đã phải chịu rất nhiêu đau khổ trong tình yêu, đặc biệt là cô nhóc Thư Nghi kia.

Vì sự hiểu lầm năm xưa của họ, Tô Thư Nghi đã mất con, không biết liệu cuối cùng cô có tha thứ cho Cố Mặc Ngôn không?

Ông cụ Cố nói tiếp: “Cố Mặc Ngôn, bao nhiêu năm trôi qua rồi, ông biết cháu vẫn chưa quên được Tô Thư Nghi. Nếu đời này cháu thật sự chỉ yêu con bé vậy thì đừng suy nghĩ những chuyện quá khứ nữa mà hãy hướng tới tương lai, nếu không sẽ chỉ có hai đứa các cháu bị lỡ dở thôi.”

“Cháu cứ nghe ông đi, thật lòng xin lỗi con bé rồi theo đuổi lại, bao nhiêu năm rồi con bé vẫn chưa kết hôn, theo ông thấy thì trong lòng con bé vẫn còn có cháu đấy.”

Trong lòng Cố Mặc Ngôn không ngừng suy nghĩ những lời ông cụ Cố nói, anh có cảm giác như đã nghĩ thông suốt. Đúng vậy, mình ngồi đây suy nghĩ lung tung thì có ích gì? Tô Thư Nghỉ có tha thứ cho mình hay không thì phải cố gắng mới biết được.

Cho dù trong lòng cô không còn anh nữa, anh cũng sẽ cố gắng hết sức níu kéo, không để lại tiếc nuối cho bản thân.

Nghĩ đến lần trước khi giải thích với Trình Thư Nghỉ trên tàu du lịch, muốn cô đến bên mình lần nữa, ánh mắt cô nhìn mình rõ ràng có tình cảm, trong lòng Cố Mặc Ngôn lại dấy lên hy vọng. Có lẽ ông nội nói đúng, trong lòng Trình Thư Nghỉ vẫn còn có anh Nghĩ thông suốt những điều này, Cố Mặc Ngôn không chần chừ nữa, trái tim vẫn luôn trong trạng thái hỗn loạn giờ đã trở nên thấu suốt. Đi gặp Tô Thư Nghị, trong lòng anh bây giờ chỉ có một suy nghĩ này, anh phải lập tức đi gặp cô.

“Ông nội, cháu biết rồi, bây giờ cháu sẽ đi tìm cô ấy.” Nói xong câu này Cố Mặc Ngôn vội vàng ra khỏi văn phòng, thậm chí còn không đợi ông cụ Gố trả lời.

Biết anh sốt ruột, ông cụ Cố cũng không để bụng. Cháu trai ông thật sự đã trao trái tim mình cho Tô Thư Nghỉ, hy vọng cô bé kia có thể tha thứ cho nó.

Sau khi ra khỏi công ty, Cố Mặc Ngôn mau chóng tới toà soạn tạp chí nơi Trình Thư Nghỉ làm việc.
 
Chương 861


Chương 861

Vừa bước vào toà soạn tạp chí, Cố Mặc Ngôn đã thấy một gương mặt quen thuộc, anh nhớ cô ấy là Hiểu Khiết thì phải? Lúc trước anh có nghe Trình Thư Nghi nhắc đến cô ấy, chắc là quan hệ của hai người khá tốt.

“Chào cô, xin hỏi Trình Thư Nghỉ ở đâu vậy?” Cố Mặc Ngôn sốt sắng tiến lên kéo Hiểu Khiết lại hỏi.

Đương nhiên Hiểu Khiết không xa lạ gì với Cố Mặc Ngôn, khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn thấy anh, cô ấy đã giật mình, sao anh lại tới toà soạn tạp chí? Nhưng cơ thể lại phản ứng theo bản năng, cô ấy đã đưa tay chỉ về phía văn phòng của Trình Thư Nghi.

“Cảm ơn.” Cố Mặc Ngôn nói xong lời cảm ơn thì chạy như bay tới văn phòng của Trình Thư Nghỉ Mãi cho đến khi Cố Mặc Ngôn biến mất trước mặt mình, Hiểu Khiết mới chậm chạp phản ứng lại, người vừa tới là Cố Mặc: Ngôn! Nghĩ đến việc năm năm trước là Cố Mặc Ngôn bỏ rơi Trình Thư Nghị, trong mắt cô ấy tràn đầy sự tức giận và hối hận.

Tên đàn ông khốn nạn như vậy, vừa nãy đáng lẽ mình nên đuổi anh ta ra ngoài, sao lại nói cho anh ta biết chị Thư Nghi ở đâu?

Tất cả là do anh ta tới quá đột ngột.

Cùng lúc đó, những nhân viên khác của toà soạn tạp chí cũng đã nhìn thấy Cố Mặc Ngôn, toà soạn lập tức bùng nổ “Tôi không nhìn nhầm chứ, người vừa nấy là Cố Mặc Ngôn đúng không?”

“Sao bây giờ anh ta lại tới tìm tổng biên tập làm gì? Chẳng phải hai người họ đã ly hôn rồi sao?”

“Nhìn anh ta thế này không phải là muốn tái hôn đấy chứ?”

“Không phải có tin năm năm qua Cố Mặc Ngôn vẫn luôn nuôi một người phụ nữ ở nhà sao? Bây giờ là thế nào?”

*Cô nói xem bây giờ tổng biên tập có còn thích anh ta không? Lát nữa hai người họ sẽ không cãi nhau ở văn phòng đấy chứ?”

“Bây giờ tổng biên tập không có bạn trai, Cố Mặc Ngôn cũng chưa kết hôn lần hai, chưa biết chừng hai người họ lại quay lại với nhau ấy chứ”

“Sao cô biết tổng biên tập không có bạn trai?”

“Hỏi thừa, phụ nữ khi yêu sẽ toả ra mùi hương ái tình, cô có ngửi thấy mùi này trên người tổng biên tập bao giờ chưa?”

Nhân viên vừa hỏi câu này nghệt mặt, mùi hương ái tình làm sao ngửi được?

Cố Mặc Ngôn đứng trước cửa phòng làm việc của Trình Thư: Nghỉ, vội vàng gõ cửa. Anh cũng nghe thấy một số tiếng bàn tán sau lưng, nhưng anh không có tâm tư để ý, bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng gặp được Trình Thư Nghi, mong cô có thể tha thứ cho mình.

“Thư Nghi!” Thấy cửa mở ra, Cố Mặc Ngôn nôn nóng gọi tên cô, nhưng không ngờ đập vào mắt anh lại là bóng dáng của Trình Nam Quyển. Hiển nhiên Trình Nam Quyền cũng không ngờ mở cửa ra lại nhìn thấy Cố Mặc Ngôn.

Trình Nam Quyền lập tức lạnh mặt, lên tiếng hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”

“Tôi tới tìm cô ấy, tôi muốn gặp cô ấy.’ Cố Mặc Ngôn đứng ở cửa, kiên định nhìn thẳng vào Trình Nam Quyền “Thư Nghi không muốn…” Vì Cố Mặc Ngôn mà em gái mình phải chịu tổn thương như vậy, bao nhiêu năm rồi vẫn không thể thoát khỏi nó, đương nhiên Trình Nam Quyền không muốn Trình Thư: Nghỉ gặp lại Cố Mặc Ngôn nữa.

Nhưng anh ta còn chưa nói xong đã bị giọng Trình Thư Nghi từ bên trong cắt ngang.

“Anh, để anh ấy vào đi.”
 
Chương 862-863


Chương 862

Trình Thư Nghi đã nói thế rồi, Trình Nam Quyền cũng không tiện ngăn cản thêm nữa, anh ta chỉ đành nghiêng người để Cố Mặc Ngôn vào văn phòng, nhưng trong mắt lại đầy vẻ cảnh giác.

Nếu Cố Mặc Ngôn dám làm tổn thương Thư Nghỉ thêm dù chỉ là một chút thì anh ta sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!

Khác với vẻ đề phòng như Trình Nam Quyền, Trình Thư Nghi không quá ngạc nhiên, cô đã đoán trước được rằng Cố Mặc Ngôn sẽ đến tìm mình. Tống Cố Thành Vũ vào tù là chuyện lớn, anh không có lý do gì để không tới.

Cố Mặc Ngôn đi đến trước mặt Trình Thư Nghi, cuối cùng cũng.

được nhìn thấy khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mong. Mặc vest đen trông cô mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, khuôn mặt cũng có thêm phần sắc bén mà trước đây không có.

“Anh à, anh ra ngoài trước đi, em có chuyện muốn nói với anh ấy.”

Trình Thư Nghỉ không nhìn Cố Mặc Ngôn mà nói với Trình Nam Quyền trước.

“Thư Nghi…” Nhưng Trình Nam Quyền lại do dự không di chuyển.

Biết Trình Nam Quyền lo lẳng cho mình, Trình Thư Nghỉ cho anh †a một ánh mắt trấn an: “Không sao đâu anh, anh ra ngoài trước đi”

Thấy Trình Thư Nghi kiên trì như vậy, cuối cùng Trình Nam Quyền vẫn quay người đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa anh ta còn nói “Có việc gì thì gọi cho anh, anh chờ em dưới lâu.”

Khi trong văn phòng chỉ còn lại hai người, Trình Thư Nghỉ mới ngẩng đầu nhìn Cố Mặc Ngôn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Anh tới làm gì?”

Thấy thái độ của Trình Thư Nghi đối với mình và Trình Nam Quyền khác một trời một vực, trái tim Cố Mặc Ngôn đau nhói.

Trước mặt người khác, hóa ra cô vẫn là cô của trước đây, chỉ có hai người họ đã không còn là họ của ngày xưa nữa.

Nhớ đến mục đích mình đến đây, Cố Mặc Ngôn gác lại những suy nghĩ phiền muộn của mình, tiến lên một bước nhìn Trình Thư Nghỉ nói: “Thư Nghi, hôm nay anh đến… Hôm nay anh đến là muốn xin lỗi em, xin lỗi, năm đó anh đã hiểu lầm em.”

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn nhìn Trình Thư Nghỉ đầy vẻ áy náy. Vì sự hiểu lầm của anh, vì anh không tin tưởng, năm đó rốt cuộc Trình Thư Nghi đã phải chịu biết bao uất ức?

Nhớ lại cảnh tượng ban đầu mình khuyên Trình Thư Nghỉ phá thai hết lần này đến lần khác, Cố Mặc Ngôn chỉ muốn đấm mạnh mình hai cái. Năm đó khi biết đứa bé không còn nữa, chắc chắn Trình Thư Nghỉ còn đau lòng hơn cả anh? Cho nên mới thẳng thừng gửi đơn ly hôn cho anh, ngay cả lời tạm biệt cũng không có đã bỏ ra nước ngoài.

Nhưng anh lại không biết gì cả, để cô phải chịu đựng đau khổ một mình. Anh là người chồng, người ba kiểu gì thế này!

“Anh hiểu lầm tôi chuyện gì?” Trình Thư Nghĩ biết rõ còn hỏi, có ý muốn trả thù.

“Cố Thành Vũ đã nói cho anh biết, năm đó em không bị đám người kia làm nhục. Thư Nghị, xin lỗi, tại anh đã hiểu lâm em, năm đó không chịu tin em là lỗi của anh, em có thể tha thứ cho anh không?” Cố Mặc Ngôn nói rất vội, vẻ mặt gần như cầu xin.

Nhưng Trình Thư Nghỉ lại rất bình tĩnh, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt kia: “Bây giờ anh đã tin đứa bé bị sảy năm đó là của mình rồi.”

Vì biết Manh Bảo đã được sinh ra, cho nên khi nói chuyện Trình Thư Nghỉ không có quá nhiều cảm xúc đau thương, nhưng Cố Mặc Ngôn lại bị câu nói đó tổn thương sâu sắc.

“Thư Nghị, xin lỗi, con của chúng ta… Xin lỗi, đều là lỗi của anh.”

Cố Mặc Ngôn luống cuống nói.

Chương 863

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 864


Chương 864

Lần này coi như anh trả hết ân tình cho cô ta, từ nay về sau, không ai nợ ai. Nếu sau này cô ta còn dám tổn thương Trình Thư Nghi, anh chắc chắn sẽ không nhân từ nương tay nữa.

Nhưng Trình Thư Nghi không biết suy nghĩ trong lòng Cố Mặc: Ngôn, nghe anh cầu xin thay cho Trình Thu Uyển, trong lòng cô bỗng bùng lên lửa giận vô cớ.

Quả nhiên Cố Mặc Ngôn vẫn không nỡ ra tay với Trình Thu Uyển, cũng phải, dù sao cũng là thanh mai trúc mã, dù sao cũng là mối tình đầu thời niên thiếu, dù sao năm năm này luôn ở bên nhau, dù sao… Trình Thư Nghỉ càng nghĩ càng giận.

Hừ, Cố Mặc Ngôn không truy cứu là chuyện của anh, cô sẽ không bỏ qua cho Trình Thu Uyển, chuyện năm đó cô ta đã làm với cô và con cô, rồi sẽ có một ngày, cô sẽ trả lại toàn bộ cho cô tat Tất nhiên những lời này cô sẽ không nói trước mặt Cố Mặc Ngôn.

Cố gắng làm dịu lửa giận trong lòng, Trình Thư Nghỉ duy trì vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi biết rồi, anh đi trước đi, tôi còn phải làm việc.”

Nếu Cố Mặc Ngôn vẫn cảm thấy Trình Thu Uyển quan trọng hơn cô và con, giữa bọn họ cũng chẳng còn gì để nói nữa.

Nhưng Gố Mặc Ngôn không muốn cứ rời đi như vậy, không nhịn được bước lên đến gần Trình Thư Nghi hơn một chút: “Thư Nghị, chuyện năm đó là lỗi của anh, em tha thứ cho anh, chúng ta làm lại từ đầu có được không?”

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn nhìn Trình Thư Nghỉ tràn ngập mong chờ, cô sẽ tha thứ cho anh sao?

Làm lại từ đầu? Trình Thư Nghi tức đến bật cười, chỉ vài ba câu như thế đã muốn cô trở lại bên cạnh anh, rốt cuộc Cố Mặc Ngôn coi cô là gì!? Muốn vứt là vứt, muốn nhặt là nhặt sao?

Ngẩng đầu nhìn về phía Cố Mặc Ngôn, ánh mắt Trình Thư Nghi sáng đến dọa người, giọng điệu châm chọc không chút che giấu.

“Có phải anh hiểu lầm chuyện gì không? Tôi bảo Cố Thành Vũ nói với anh chân tướng năm đó, không phải muốn nối lại tình xưa với anh, tôi chỉ muốn cho anh biết, rốt cuộc năm đó anh đã phạm lỗi gì”

Thấy trong mắt Trình Thư Nghỉ là nỗi oán hận rõ rệt, Cố Mặc: Ngôn hoảng hốt lùi về sau một bước, lảo đảo một lúc mới miễn cưỡng đứng vững. Giờ phút này một suy nghĩ nổ tung trong đầu anh như sấm sét: Trình Thư Nghỉ hận anh. Ngày này giờ này, vậy mà cô vẫn hận anh.

Nén chặt hơi thở, vì Cố Mặc Ngôn phát hiện ngay cả hô hấp cũng mang theo đau đớn.

Anh từng nghĩ Trình Thư Nghỉ sẽ không tha thứ cho mình, cũng nghĩ đến có lẽ cô sẽ mắng anh giống như mấy lần trước. Nhưng có làm thế nào anh cũng không ngờ, có một ngày trong mắt cô lại hiện lên vẻ oán hận mãnh liệt như thế, hơn nữa còn là dành cho anh.

Nỗi hận kia như ngọn lửa, bắn lên người anh, như muốn thiêu đốt anh thành tro bụi.

Không dám nhìn vào mắt Trình Thư Nghi, anh quay đầu rời mắt sang bên cạnh, trước mắt có một thoáng mơ hồ. Nhưng Trình Thư Nghi không muốn bỏ qua cho anh, tiếp tục lên tiếng: “Cố Mặc Ngôn, anh cho rằng hung thủ năm đó gi ết chết con tôi chỉ có Cố Thành Vũ và Trình Thu Uyển thôi sao? Sai rồi! Còn có anh nữa! Nếu không phải anh không tin tôi, nếu không phải anh kiên quyết muốn tôi phá thai, sao thắng bé còn chưa kịp nhìn thế giới này một lần đã biến mất chứ”

Nghe lời lên án sắc bén của Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn cảm giác toàn thân đau đớn như bị dao chém. Mặc dù trước khi đến gặp Trình Thư Nghị, trong lòng anh đã mắng mỏ mình trăm ngàn lần, thầm hận bản thân hại chết đứa con còn chưa sinh ra của mình.

Nhưng giờ phút này nghe những lời nói đó thốt ra từ miệng Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn phát hiện đã đánh giá cao bản thân, anh hoàn toàn không thể chịu đựng nổi những chỉ trích này, hàng vạn mũi tên xuyên tim cũng chỉ đến thế mà thôi.

“Thư Nghị, xin lỗi, đều là lỗi của anh, anh…” Cố Mặc Ngôn cất lời, lại không biết phải nói tiếp thế nào. Lời xin lỗi anh đã nói quá nhiều, nhưng có thể thay đổi được gì?

“Anh không cần xin lỗi tôi.” Giọng điệu Trình Thư Nghỉ vẫn là oán hận không thể tan biến.
 
Chương 865


Chương 865

“Lần này anh đẩy Cố Thành Vũ vào nhà giam, cũng coi như bù lại sai lầm năm đó. Từ nay về sau, đường anh anh đi, đường tôi tôi đi, không ai nợ ai, anh đi đi.”

Nghe thấy Trình Thư Nghi muốn vạch rõ giới hạn với mình, trong lòng Cố Mặc Ngôn hoảng hốt không thôi. Lẽ nào họ thật sự phải mỗi người một ngả sao? Không được, cứ thế buông tay cô, anh tuyệt đối không làm được!

“Thư Nghị, lỗi lâm năm đó anh sẽ bù đắp lại từng chút một, anh xin thề, anh sẽ dùng nửa đời còn lại để yêu em, em cho anh thêm một cơ hội nữa được không?” Cố Mặc Ngôn nửa quỳ trước mặt Trình Thư Nghỉ lên tiếng.

Từ nhỏ đến lớn, cho dù ở trước mặt ông cụ Cố, xưa nay Cố Mặc Ngôn cũng chưa từng thể hiện tư thế hèn mọn như vậy, nhưng giờ phút này anh hoàn toàn làm ngơ chính mình.

Nỗi áy náy trong lòng gần như khiến anh không chịu được, ép anh ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ, có một ngày mình lại nợ một người nhiều đến thế, cho dù dâng toàn thế giới đến trước.

mặt cô, vẫn cảm thấy không đủ để bù đắp nổi một phần mười ngàn sai lầm của mình.

Cúi đầu nhìn Cố Mặc Ngôn trước mặt, trong lòng Trình Thư Nghỉ có cảm giác không nói nên lời.

Cố Mặc Ngôn mà cô biết rất kiêu ngạo, sẽ không cầu xin người khác, nhưng bây giờ anh lại cúi thấp đầu trước mặt mình. Trình Thư Nghỉ không khỏi nhớ lại khoảng thời gian ngày xưa hai người còn bên nhau.

Cố Mặc Ngôn trong hồi ức rất tốt đẹp, lấy tên của cô đặt cho quỹ từ thiện, giúp cô đối phó với mẹ con Lâm Bảo Châu, lúc cô đau lòng sẽ dịu dàng an ủi… Oán hận trong mắt dần dần tan biến, thay vào đó là ý cười vụn vặt, họ đã từng hạnh phúc như vậy.

Trong lòng vừa buông lỏng, cảnh tượng Dương Tùng kéo mình vào bệnh viện xông vào đầu cô, tâm trạng tuyệt vọng bất lực khi đó nháy mắt quét sạch hạnh phúc vừa dâng lên trong lòng.

Nhắm mắt lại, Trình Thư Nghỉ hung hăng thầm mắng bản thân.

Không thể tha thứ, cô tuyệt đối không thể tha thứ cho Cố Mặc Ngôn!

Chuyện ngày xưa có tốt đẹp đến mấy thì đã sao? Chẳng qua chỉ là một góc của núi băng. Một người mà khi cô không chịu phục tùng anh, có thể dùng cách thức tàn nhãn như thế đối xử với cô, có chết cô cũng không muốn quay lại bên cạnh anh! Ai có thể đảm bảo sau này anh sẽ không đối xử với cô như vậy nữa?

Đột ngột đứng dậy, Trình Thư Nghỉ lùi hai bước cách xa Cố Mặc Ngôn, thốt ra lời nói cắt đứt quan hệ.

“Tôi cho anh cơ hội, vậy ai sẽ cho tôi cơ hội? Ai cho con tôi cơ hội? Cố Mặc Ngôn, con tôi vì anh mà chết, cả đời tôi cũng sẽ không quên chuyện đó, tôi cũng không bao giờ tha thứ cho anh!

Bây giờ anh đi đi!”

“Thư Nghị, lúc đó anh không biết là con của mình. Nếu anh biết, chắc chắn anh sẽ không bảo em phá thai.” Cố Mặc Ngôn bước lên muốn giải thích, nhưng Trình Thư Nghỉ lại đẩy anh ra.

“Không biết thì sao? Không biết thì anh có thể đối xử với tôi như vậy sao?” Khóe mắt Trình Thư Nghỉ lấp loáng ánh nước: “Cho dù lúc ấy anh không tin đó là con của chúng ta, nhưng dù sao cũng là một mạng người, là con của tôi, sao anh có thể làm như thế!”

Lúc này lời nói của hai người tồn tại hiểu lâm. Cố Mặc Ngôn tưởng chuyện Trình Thư Nghỉ nói, là lúc đầu anh đề nghị cô phá thai. Nhưng việc Trình Thư Nghỉ nói đến, là Dương Tùng Đức ép buộc cô bỏ đứa nhỏ.

Không nhịn được rơi lệ, Trình Thư Nghỉ xoay người lau nước mắt, khi quay đầu lại đã là vẻ mặt lạnh lùng.

“Chuyện năm đó tôi không thể quên được, càng không thể tha thứ, chúng ta không thể trở lại với nhau, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Sự yên tĩnh như cái chết, Cố Mặc Ngôn không rời đi, cũng không lên tiếng nói chuyện. Xin lỗi quá bất lực, anh cũng không biết phải nói gì để an ủi trái tim tổn thương suốt năm năm qua của Trình Thư Nghi “Anh đi đi! Tôi đã nói cả đời này không muốn gặp lại anh nữa!”

Trình Thư Nghỉ lớn tiếng hét lên với Cố Mặc Ngôn.
 
Chương 866


Chương 866

Sự yên lặng giữa hai người khiến cô cảm thấy nặng nề bất thường, nỗi bất lực năm năm trước lại phủ khắp tim cô, những cảnh tượng từng khiến cô tuyệt vọng ùn ùn kéo đến từ chỗ Cố Mặc Ngôn, khiến cô muốn nổi điên, muốn đau đớn bật khóc, muốn gào thét!

“Thư Nghi em đừng như vậy, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, anh..”

Thấy cảm xúc của Trình Thư Nghỉ có chút mất khống chế, Cố Mặc Ngôn muốn tiến lên an ủi. Nhưng Trình Thư Nghi không chút cảm kích, đi đến mở cửa phòng làm việc.

“Anh đi! Đi đi ĐiI” Cô chỉ cánh cửa gầm lên với Cố Mặc Ngôn.

Nơi này dù sao cũng là chỗ làm việc của Trình Thư Nghi, hơn nữa Cố Mặc Ngôn cũng nhận ra, bây giờ anh không đi cũng không nói được gì, chỉ khiến Trình Thư Nghi phiền muộn hơn.

Xem ra sau này đành phải tìm cơ hội nói lại chuyện đó với Trình Thư Nghị, bất kể thế nào, anh chắc chắn sẽ không bao giờ từ bỏ cô. Cho dù cô hận anh, anh cũng không bỏ cuộc!

Nghĩ đến đây, Cố Mặc Ngôn nhắn nhịn lời mình muốn nói, nhìn Trình Thư Nghi với ánh mắt phức tạp, sau đó nặng nề cất bước rời khỏi phòng làm việc của cô.

Thấy Cố Mặc Ngôn ra khỏi phòng làm việc, Trình Thư Nghi cảm thấy vừa rồi sức lực toàn thân của mình đều bị rút cạn, hai chân mềm nhữn, ngã ngồi ở trên ghế.

Năng nề hít thở không khí, sắc mặt Trình Thư Nghi tái nhợt, thoạt nhìn như vừa bệnh nặng một trận Vùi đầu vào giữa hai cánh tay mình, cả người Trình Thư Nghi khẽ run rẩy. Khi Trình Nam Quyền đẩy cửa vào thì trông thấy cảnh này, trong thoáng chốc sự đau lòng lan tràn khắp trái tìm anh ta.

Trình Nam Quyền vừa thấy Cố Mặc Ngôn đi ra khỏi phòng làm việc với vẻ mặt khó coi, bây giờ lại thấy dáng vẻ này của Trình Thư Nghi. Anh ta cũng có thể đoán được đại khái cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ không được vui vẻ gì.

Anh ta tiến lên phía trước võ nhẹ lưng Trình Thư Nghi rồi bất đắc dĩ nói: “Không muốn gặp lại những người này thì chúng ta về nước M là được rồi. Em cần gì phải làm những chuyện khiến bản thân đau lòng như vậy chứ?”

Trình Thư Nghi ngẩng đầu lên, trên mặt là những giọt nước mắt chưa khô. Giọng nói của cô nghẹn ngào nhưng rất kiên định: “Anh à, em nhất định phải làm như thế. Chỉ có như vậy mới bảo vệ được Manh Bảo và chính bản thân em thôi.”

Thật ra thì khi nói ra những lờ ¡ đó, sao cô lại không đau lòng cho được? Chỉ là cô phải kiềm chế. Để không mất đi Manh Bảo, cô không thể để Cố Mặc Ngôn biết đến sự tồn tại của Manh Bảo được “Anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em và Manh Bảo. Em không cần phải khổ cực như vậy đâu.” Đây là những lời từ tận đáy lòng Trình Nam Quyền, nhưng anh ta lại không nói ra thành lời.

Bởi vì anh ta biết, Trình Thư Nghỉ của bây giờ sẽ không rụt rè e sợ núp sau lưng người khác tìm kiếm sự bảo vệ nữa. Trình Nam.

Quyền giơ tay khẽ đặt lên vai Trình Thư Nghị, im lặng truyền cho cô sức mạnh của mình.

Cảm nhận được sự ủng hộ của Trình Nam Quyền, Trình Thư Nghi ngẩng đầu gắng gượng nở một nụ cười: ‘Anh, em không sao đâu, anh đừng lo cho em. Anh đi làm việc trước đi. Bọn em còn buổi họp sắp diễn ra nữa.”

Trình Nam Quyền do dự một chút rồi gật đầu đồng ý: “Ừ, thế anh không làm phiền em làm việc. Nhưng em phải đồng ý với anh rằng sẽ không đau lòng vì những chuyện này nữa.”

“Em biết rồi mà.” Trình Thư Nghỉ cười trả lời Trình Nam Quyền vỗ vai Trình Thư Nghỉ hai cái. Mặc dù còn chút lo lắng, nhưng anh ta vẫn xoay người rời đi.

Anh ta hiểu cô em gái này của mình. Trông dịu ngoan vậy thôi chứ trong lòng cô lại bướng bỉnh hơn ai hết. Lúc này chưa chắc cô đã hy vọng có anh ở bên mình.

Sau khi Trình Nam Quyền rời đi, Trình Thư Nghi ổn định lại cảm xúc của mình một chút. Sau khi tỉnh táo lại, cô cầm tài liệu trên bàn lên rồi đi ra khỏi phòng làm việc, thông báo cho nhân viên bên ngoài tới phòng họp để họp.
 
Chương 867


Chương 867

Ai cũng sẽ quay theo trái đất cả thôi. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn.

Gần đây tin tức Cố Thành Vũ bị kết án đã lan truyền khắp thành phố S. Mà số tạp chí này vừa lúc có liên quan đến tin tức về Cố Thành Vũ, hơn nữa còn tiết lộ các loại tội danh của ông ta nên lượng tiêu thụ không chỉ cao hơn gấp đôi các tạp chí cùng kỳ khác. Trong buổi họp, trên mặt nhân viên nào cũng tràn đầy nụ cười chiến thẳng *Hẳn là mọi người đều biết rồi nhỉ? Lượng tiêu thụ tạp chí kỳ này của chúng ta đứng đầu trong số các tạp chí cùng loại. Chuyện này không thể không kể đến sự cố gắng của mọi người. Khoảng thời gian này mọi người đã vất vả rồi.” Nói xong, Trình Thư Nghỉ vỗ tay đầu tiên: “Chờ lát nữa sau khi tan làm, tôi mời mọi người ra ngoài ăn chung một bữa nhé?”

Nghe thấy lời khen của tổng biên tập, mọi người cũng rất phấn khởi. Trong chốc lát, cả phòng họp tràn ngập tiếng hoan hô.

*Tổng biên tập, chị lợi hại thật đấy. Ngay cả lịch sử đen tối của Cố Thành Vũ cũng đào ra được!”

“Đúng rồi đó chị Thư Nghi. Nếu không phải chị để chúng em đi điều tra chuyện lần này Cố Thành Vũ mở rộng quán rượu thì làm sao tạp chí chúng ta giành được vị trí tờ tạp chí đầu tiên đưa tin về việc này được chứ?”

*Chị Thư Nghị, chị mới là người có công lớn nhất trong chuyện này.

“Đúng rồi, tổng biên tập à, sao chị biết được chuyện Cố Thành Vũ đút lót vậy?” Có một nhân viên nữ tò mò hỏi.

“Năng lực nhạy bén đấy, hiểu không?” Chưa đợi Trình Thư Nghi trả lời, một nhân viên nam đã cướp lời trước: “Giỏi nhất trong cái nghề này của chúng ta chính là phải có năng lực quan sát nhạy bén và trực giác chính xác. Như vậy mới có thể thấy được chuyện mà người khác không thấy được.”

“Đương nhiên là muốn đạt đến trình độ này thì cần phải tích lũy kinh nghiệm trong nhiều năm và có suy nghĩ tinh tế nữa. Mà những thứ này tổng biên tập sáng suốt oai phong của chúng ta, chị Thư Nghi hiền lành dịu dàng đều có hết. Thế nên không cần đoán cũng biết, chị ấy biết chuyện của Cố Thành Vũ thì có gì lạ đâu.

*Xời” Mọi người cùng nhìn về phía nhân viên nam kia bằng ánh mắt khinh bỉ. Trình Thư Nghỉ cũng bị chọc cho bật cười lắc đầu.

“Các người thế là có ý gì hả?” Đồng nghiệp nam đang nói chuyện cố ý tỏ ra không vừa lòng: “Chẳng lẽ ở trong lòng mọi người, tổng biên tập không phải người như vậy sao?”

“Tất nhiên là chị Thư Nghỉ rất lợi hại rồi. Nhưng mà kỹ thuật nịnh hót của anh cũng càng ngày càng tăng nhỉ.” Hiểu Khiết không nể mặt mà chọc ghẹo, khiến mọi người lại cười ầm lên một trận nữa.

Chờ đến khi mọi người cười đùa ầm ï xong xuôi yên tĩnh lại rồi, Trình Thư Nghi mới mở miệng nói: ‘Buổi họp này ngoại trừ việc muốn khen ngợi sự cố gắng của mọi người lân này ra thì còn có một mục đích nữa. Đó là xác định người phỏng vấn chính cho kỳ tiếp theo. Mọi người có đề xuất gì hay ho không?”

Nghe vậy, mọi người bắt đầu trầm tư suy nghĩ, tìm kiếm trong đầu xem nhân vật công chúng nào có sức ảnh hưởng. Chỉ trong chốc lát đã có đồng nghiệp nữ A Hảo đưa ra đề nghị phỏng vấn Hà Kim Minh “Hà Kim Minh ư?” Trình Thư Nghỉ không chắc người tên Hà Kim Minh mà mọi người đang thảo luận này có phải là Hà Kim Minh mà mình biết hay không, “Đó là một luật sư nổi tiếng ạ.” A Hảo lại tưởng rằng Trình Thư Nghi không biết Hà Kim Minh nên cực kỳ hào hứng giải thích với cô, “Anh ấy lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, mới về nước gần đây thôi.

Nhưng vừa về nước một cái đã đánh thẳng mấy vụ kiện cực khó rồi. Thế nên tiếng tăm của anh ấy nhanh chóng lan khắp cả thành phố S”

“Chẳng những vậy, mặt mũi anh ấy cũng rất xuất sắc. Có lần em chạy tin tức ở toà án đã từng gặp mặt anh ấy một lần rồi. Là một người đẹp trai danh xứng với thực luôn đó. Tin răng sẽ thu hút được sự chú ý của rất nhiều độc giả nữ.” Một đồng nghiệp nữ khác cũng hăng hái nói hùa theo.

 
 
Chương 868


Chương 868

“Là cái anh luật sư nổi tiếng là đẹp trai kia á?” Hiểu Khiết nghe vậy cũng rất hào hứng: “Nghe nói gần đây anh ấy rất thân thiết với một ngôi sao nữ. Thời gian này cũng nhiều tai tiếng lắm. Như vậy cũng đủ đề tài rồi. Đây thật sự là một người rất phù hợp.”

Nghe thấy những điều này, trên cơ bản thì Trình Thư Nghỉ đã xác định được Hà Kim Minh này và Hà Kim Minh kia đúng là cùng một người thật.

“Được, thế mọi người giơ tay biểu quyết một chút nhé. Ai đồng ý phỏng vấn Hà Kim Minh thì giơ tay.”

Lời của Trình Thư Nghỉ vừa dứt, gần như tất cả nhân viên nữ đều giơ tay lên, mà đồng nghiệp nam cũng không ít người đồng ý.

*Được, vậy quyết định người phỏng vấn cho kỳ tiếp theo của chúng ta là anh ta nhé.” Nếu mọi người đã giơ tay đồng ý cả rồi thì tất nhiên Trình Thư Nghỉ cũng không có ý kiến gì.

“Nhưng nghe nói người này rất khó tiếp xúc.” Có người yếu ớt lên tiếng: “Khoảng thời gian trước có mấy tạp chí muốn phỏng vấn anh ta, thế nhưng đều bị từ chối cả. Anh ta sẽ đồng ý với chúng †a sao?”

Nghe vậy, trên mặt mọi người cũng hiện lên vẻ khó xử. Dù sao thì cái ngành này cũng chỉ lớn chừng đó, việc Hà Kim Minh không nhận phỏng vấn bọn họ cũng đã từng nghe nói cả rồi.

“Chuyện này cứ giao cho tôi đi. Tôi sẽ đi sắp xếp.” Trình Thư Nghi nói. Nếu đúng là Hà Kim Minh thật thì cô vẫn có một sự tự tin nhất định.

Hai người quen biết nhau đã lâu, cũng coi như là bạn cũ, hẳn là anh ta sẽ nhận lời mời của cô.

Nghe thấy lời nói tràn đầy tự tin của Trình Thư Nghi, mọi người lại ngay lập tức phấn khởi trở lại.

Sau chuyện của Cố Thành Vũ, uy tín của Trình Thư Nghỉ trong lòng mọi người đã là rất cao rồi. Lúc này, mọi người đều tin răng cô thật sự có biện pháp để Hà Kim Minh nhận lời mời phỏng vấn của tạp chí bọn họ.

“Chị Thư Nghi, chị là Doraemon sao? Chuyện khó như vậy mà chị đã có cách giải quyết rồi. Chắc chắn là chị rất lợi hại!”

Tất cả mọi người đều nhìn Trình Thư Nghỉ bằng ánh mắt sáng lấp lánh.

Nhìn thấy sự ngưỡng mộ không hề che giấu trong mắt mọi người, Khưu Duyệt ngồi giữa đám người cực kỳ không cam lòng.

Nhưng cô ta cũng chẳng còn cách nào. Dù sao thì cô ta cũng không tìm được đường tắt để phỏng vấn Hà Kim Minh.

Hừ, chẳng phải là dựa vào thế lực của nhà họ Trình thôi sao?

Khưu Duyệt nhìn Trình Thư Nghi bằng ánh mắt tràn ngập oán hận.

Tất nhiên Trình Thư Nghỉ cũng cảm nhận được ánh mắt “khác với những người khác” này. Nhưng cô không để trong lòng. Không cần quan tâm đ ến người không liên quan, từ lâu cuộc sống đã dạy cho cô điều này rồi.

Sau khi tan họp, Trình Thư Nghi quay lại phòng làm việc rồi gọi cho Hà Kim Minh một cú điện thoại.

“Thư Nghị, tìm tôi có chuyện gì hả?” Giọng nói của Hà Kim Minh ở đầu bên kia điện thoại nghe rất chờ mong.

*Tôi có chuyện muốn nhờ anh.” Trình Thư Nghỉ hơi ngại ngùng.

Lần trước có chuyện nhờ Hà Kim Minh giúp, cô còn chưa kịp.

cảm ơn anh ta thật tốt, bây giờ lại có chuyện cần nhờ khác đưa đến trước mặt anh ta.

“Chuyện gì thế?” Hà Kim Minh vui vẻ hỏi. Trình Thư Nghỉ có chuyện muốn nhờ anh ta giúp. Cơ hội như vậy anh ta có cầu cũng không được. Xã giao lui tới càng nhiều thì tất nhiên quan hệ giữa hai người sẽ càng thân thiết hơn.

“Tôi muốn mời anh nhận lời phỏng vấn của tạp chí bọn tôi. Không biết anh có hứng thú không?” Trình Thư Nghi hỏi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom