Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Người Mà Tôi Yêu Sau Này

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
665,880
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Người Mà Tôi Yêu Sau Này

Người Mà Tôi Yêu Sau Này
Tác giả: Vưu Tri Ngộ
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên gốc: 后来爱上的人
Tác giả: Vưu Tri Ngộ
Số chương: 16 chương
Nguồn: dudiangushi
Editor: Khả Duyên

Trích đoạn:

Hạ Thừa Dịch chỉ tay vào một người đàn ông lịch sự tao nhã, nói: “Tiếu Tiếu, đây là Hoắc Cửu Ngôn, anh chàng này rất tốt, anh nghĩ sẽ thích hợp với em đấy.”

Tại sao anh lại đẩy cô vào vòng tay của người khác ngay ngày hôm nay chứ?

Ngay lúc cô đang xấu hổ vô cùng thì một giọng nói ấm áp bỗng vang lên bên tai cô: “Lục Tiếu, anh có thể theo đuổi em không?”

Không biết là do sự ướt át trong đôi mắt cô hay là do thứ gì khác mà cô đột nhiên cảm thấy sắc mặt của Hạ Thừa Dịch trở nên mờ mịt hẳn đi.

Lưu ý: Nam nữ chính đều sạch thân.
 
Chương 1


Mười hai giờ trưa, Lục Tiếu nhận được một tin nhắn từ Hạ Thừa Dịch.

“Tiếu Tiếu, sáu giờ rưỡi tối nay, tại chỗ cũ.”

Bởi vì tin nhắn này, Lục Tiếu đã đặc biệt xin nghỉ phép nửa ngày để chăm chút mọi thứ từ đầu đến chân, trong khi cô vẫn chưa có gì lót bụng.

Lục Tiếu thích Hạ Thừa Dịch, nhưng cô chưa bao giờ thổ lộ với anh. Lúc đầu là do cô không dám, nhưng sau này, khi cô đã hạ quyết tâm chuẩn bị tỏ tình thì hay tin Hạ Thừa Dịch đã có bạn gái.

Lâm Tuyết, người phụ nữ đã khiến cho Lục Tiếu cảm thấy bản thân mình vô cùng kém cỏi trong suốt gần năm năm qua, là nữ thần trong lòng Hạ Thừa Dịch.

Lục Tiếu cứ tưởng rằng cả đời này cô chỉ có thể chịu cảnh cô đơn yêu đơn phương một người, nỗi đau nào cũng phải tự mình nuốt ngược vào trong thì đột nhiên vào hai năm trước, Hạ Thừa Dịch chia tay với Lâm Tuyết.

Lục Tiếu biết rằng cơ hội của mình đã đến.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trong hai năm Hạ Thừa Dịch suy sút, cô luôn là người bầu bạn bên cạnh anh, cùng anh uống rượu, canh giữ cho nỗi cô đơn của anh và an ủi mỗi khi anh thất vọng tột cùng.

Mối quan hệ giữa hai người bắt đầu tiến triển. Nửa tháng trước, Hạ Thừa Dịch đến gõ cửa nhà cô, khắp người toàn mùi rượu xông tới xé nát bộ đồ ngủ trên người cô ra.

Nếu anh muốn, vậy thì cô sẽ cho anh. Cô giữ tấm thân như ngọc ngần ấy năm qua cũng chỉ vì người đàn ông tên Hạ Thừa Dịch này, nay người ở cùng cô là anh, cô vô cùng nguyện ý.

Thế nhưng, vào giây phút cuối cùng, anh lại cắn vào tai cô và gọi tên của Lâm Tuyết.

Lục Tiếu yêu Hạ Thừa Dịch, cô có thể bao dung cho tất cả mọi chuyện của anh, kể cả Lâm Tuyết – người phụ nữ mà anh yêu nhất. Chỉ cần anh dành ra một góc bé xíu trong lòng mình để chứa chấp cô thôi là cô đã thoả mãn lắm rồi.

Nhưng anh không thể xúc phạm cô như vậy, anh không thể gọi tên của người phụ nữ khác khi đang ở trên giường cùng với cô.

Vì vậy, cô đã không chút do dự mà đẩy mạnh Hạ Thừa Dịch ra, giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Bởi vì cô đẩy anh xuống đất quá mạnh, Hạ Thừa Dịch đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì khoả thân từ dưới đất đứng lên, lặng lẽ nhìn cô hồi lâu rồi cất tiếng: “Anh xin lỗi.” Nói xong câu đó thì anh nhanh chóng mặc lại quần áo rồi xoay người rời đi.

Khi về đến nhà, Hạ Thừa Dịch có gửi cho cô một tin nhắn. Anh bảo rằng anh cần phải suy nghĩ thêm về mối quan hệ giữa hai người, sau đó thì anh không hề liên lạc với cô nữa, từ đó tới nay đã trôi qua nửa tháng.

Do vậy nên Lục Tiếu rất phấn khích khi nhận được tin nhắn của anh, cuối cùng cô đã đợi được anh rồi.

Không ngờ…

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trong nhà hàng lẩu, Hạ Thừa Dịch vòng tay ôm vai Lâm Tuyết, rồi nói với cô: “Tiếu Tiếu, Lâm Tuyết đã trở lại, bọn anh đã quay lại với nhau.”

Cũng trong nhà hàng lẩu đó, Hạ Thừa Dịch chỉ tay vào một người đàn ông lịch sự tao nhã, còn nói: “Tiếu Tiếu, đây là Hoắc Cửu Ngôn, anh chàng này rất tốt, anh nghĩ sẽ thích hợp với em đấy.”
 
Chương 2


Nhà hàng lẩu tên là “Quán xưa” toạ lạc trên phố cổ phía Bắc, Hạ Thừa Dịch thích nhất là ăn món lẩu ở nhà hàng này.

Dưới tiết trời đông sang giá lạnh như hôm nay, Lục Tiếu cảm thấy không còn gì ấm áp hơn việc được đi ăn lẩu cùng người mình yêu.

Nhưng ngay tại thời khắc này, trái tim của Lục Tiếu như rơi vào hầm băng, cho dù sức nóng của nồi lẩu làm cho cô toát cả mồ hôi, hay cho dù nhiệt độ của điều hoà khiến cho cô phải cởi áo khoác xuống thì cô vẫn cảm thấy rất lạnh.

Cầm chiếc cốc mà người phục vụ vừa thêm nước nóng vào, áp cả hai lòng bàn tay vào cốc nước nóng, Lục Tiếu thậm chí còn muốn nhấp thử một ngụm xem liệu nước nóng có thể sưởi ấm được trái tim đang lạnh lẽo của cô hay không.

Thế nhưng, còn chưa kịp đưa đến miệng thì chiếc cốc trên tay cô đã bị người khác nhanh tay giật lấy.

Lục Tiếu ngơ ngác ngước mắt lên nhìn, người lấy cốc của cô đi chính là người đàn ông tên Hoắc Cửu Ngôn.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Không thấy nóng sao?”

Nóng ư? Lục Tiếu lắc đầu. Cô không hề thấy nóng, bởi vì bây giờ khắp người cô như đang bị đóng băng, mọi giác quan đều tạm ngưng hoạt động.

Ai ngờ đâu, Hạ Thừa Dịch bất ngờ đẩy đến trước mặt cô một ly nước xoài: “Đây là đồ uống mà em thích nhất, nếu khát thì em cứ uống cái này đi này.”

Lục Tiếu liếc nhìn anh, ánh mắt hai người giao nhau, cô bất chợt nhận ra Hạ Thừa Dịch đang cố ý.

Anh biết rất rõ việc cô vẫn luôn chờ đợi câu trả lời của anh trong suốt nửa tháng qua, Lâm Tuyết và Hoắc Cửu Ngôn chính là câu trả lời mà anh dành cho cô.

Ngụ ý là anh đã chọn Lâm Tuyết, còn vai trò của Hoắc Cửu Ngôn ở đây chính là khiến cho cô hoàn toàn bỏ cuộc, anh muốn cô hiểu ra rằng cho dù có mất bao lâu đi chăng nữa thì người mà anh lựa chọn mãi mãi không phải là cô.

Lục Tiếu cứng ngắc quay mặt đi, cô cúi đầu, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên lồng ngực, sau đó ấn mạnh.

Nơi đó của cô quá đau đớn, vô số phiền muộn và ngột ngạt lần lượt ập tới khiến cho cô gần như không thở nổi.

Nếu tối nay Hạ Thừa Dịch chỉ thông báo với cô rằng anh đã quay lại với Lâm Tuyết thì Lục Tiếu nghĩ cô vẫn có thể chấp nhận được.

Bởi vì cô thừa biết bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, cô thừa biết bất kể khi nào và ở đâu, chỉ cần có Lâm Tuyết ở đó thì cô sẽ luôn là người thua cuộc.

Cô sẽ lại tiếp tục im lặng thu người vào trong vỏ bọc của mình và không làm phiền đến họ.

Nhưng điều làm cho cô không thể chấp nhận được là tại sao anh lại đẩy cô vào vòng tay của người khác ngay ngày hôm nay chứ?

Lục Tiếu cầm ly nước xoài lên nhấp một ngụm, dập tắt ngọn lửa duy nhất còn sót lại trong lòng cô.

Ngọn lửa bừng cháy trong suốt nửa tháng trời đã bị dập tắt hoàn toàn chỉ sau một cơn gió nhẹ.

Trên bàn ăn, Lâm Tuyết nói rất nhiều, Hạ Thừa Dịch cũng mỉm cười nhìn cô ấy, hai người họ thể hiện tình cảm vô cùng thân mật. Càng về sau, bọn họ bắt đầu chuyển sang chủ đề tác hợp Lục Tiếu và Hoắc Cửu Ngôn.

Lâm Tuyết nói, “Lục Tiếu, năm nay cô đã hai mươi bảy tuổi rồi, không thể không yêu đương. Cô cứ ở bên Thừa Dịch mãi như thế thì làm sao được?”

Hạ Thừa Dịch còn bổ sung thêm: “Tiếu Tiếu, trong số các bạn bè của anh, Cửu Ngôn là người đáng tin nhất. Cậu ấy lớn hơn em ba tuổi, là một người rất tốt. Em có thể tìm hiểu thử xem.”

Lục Tiếu muốn đứng dậy bỏ chạy ra khỏi đây. Nỗi đau đớn khó nói nên lời bao trùm lấy cô cùng với sự xấu hổ tràn ngập khiến cho cô nghẹt thở.

Cô không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, đôi chân dưới gầm bàn của cô cứ run lên cầm cập, muốn đứng dậy cũng không nổi.

Ngay lúc cô đang xấu hổ vô cùng thì một giọng nói ấm áp bỗng vang lên bên tai cô: “Lục Tiếu, anh có thể theo đuổi em không?”

Ba đôi mắt cùng nhìn về phía anh, trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang xẹt qua trong lòng Lục Tiếu. Không biết là do sự ướt át trong đôi mắt cô hay là do thứ gì khác mà cô đột nhiên cảm thấy sắc mặt của Hạ Thừa Dịch trở nên mờ mịt hẳn đi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thật lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Cửu Ngôn rồi trả lời: “Có thể.”

Câu nói của cô vừa phát ra thì ngay lập tức bên tai vang lên giọng nói chói tai của Lâm Tuyết.

“Thừa Dịch, anh làm đổ rượu lên váy của em rồi. Này, bộ này em mới mua hôm qua đấy nhé.”

Lục Tiếu cúi đầu cười tự giễu. Nhìn đi, Hạ Thừa Dịch hạnh phúc biết bao nhiêu, cuối cùng anh cũng đã thoát khỏi cô rồi.
 
Chương 3


Hạ Thừa Dịch và Hoắc Cửu Ngôn đều uống rượu nên không thể lái xe.

Hạ Thừa Dịch nói với Hoắc Cửu Ngôn, “Cậu gọi người lái xe hộ đi nhé, ba người chúng tôi sẽ đi cùng nhau.”

Để được ở gần Hạ Thừa Dịch, Lục Tiếu đã mua một căn nhà đối diện nhà của anh. Lúc đầu, bạn thân của cô khuyên cô không nên bốc đồng như vậy, nói rằng khoảng cách mới sinh ra vẻ đẹp nhưng cô vẫn ương bướng không nghe.

Vì vậy, Hạ Thừa Dịch mới đề nghị cô đi chung do thuận đường.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lục Tiếu liếc nhìn gương mặt đầy vẻ không tình nguyện của Lâm Tuyết, cô mím môi, lần đầu tiên từ chối Hạ Thừa Dịch.

Cô chỉ tay vào Hoắc Cửu Ngôn và nói, “Em sẽ đưa anh ấy về.”

Cô nhận ra niềm hạnh phúc của Hạ Thừa Dịch, và cả sự giải thoát của anh. Nếu cô còn tiếp tục làm ra vẻ mập mờ với anh nữa thì cô thật rẻ tiền.

Hạ Thừa Dịch không ngờ rằng Lục Tiếu sẽ từ chối lời mời của anh, anh vẫn còn đang giữ tư thế mở cửa xe cho cô.

Lục Tiếu không thèm nhìn anh nữa mà xoay người đỡ Hoắc Cửu Ngôn đang nghiêng ngả vào trong xe của mình.

Trong bóng đêm, Hạ Thừa Dịch chăm chú nhìn theo phương hướng chiếc xe của Lục Tiếu rời đi, thật lâu sau vẫn chưa định thần lại. Cho đến khi Lâm Tuyết mất kiên nhẫn thúc giục thì anh mới hoàn hồn kéo bạn gái lên xe.

Sau đó, hai chiếc xe phóng đi về hai hướng khác nhau.

Lục Tiếu lái xe được năm phút thì sực nhớ ra mình chưa hỏi địa chỉ. Thế là cô đành phải tấp xe bên vệ đường, mở điện thoại lên và bật hướng dẫn đường đi.

“Nhà của anh….”

“Hoắc Cửu Ngôn, anh đoán là em không nhớ tên anh đâu, tên của anh là Hoắc Cửu Ngôn.”

Hoắc Cửu Ngôn ngồi ở ghế phó lái nghiêng đầu nhìn cô, trên môi nở một nụ cười dịu dàng. Ngón tay đang lướt trên màn hình điện thoại của Lục Tiếu dừng lại, cô vừa mở miệng định nói gì đó thì anh đã lên tiếng trước: “Đi đến cuối đường, rẽ trái, sau đó lái xe thêm mười phút nữa là đến nhà của anh.”

Lục Tiếu đặt điện thoại xuống, nhưng cô không vội khởi động xe. Trong đầu cô dâng lên một tia bực bội không thể giải thích được, cô quay đầu sang nhìn anh.

Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn anh trong tối nay, không biết có phải là ảo giác hay không, khuôn mặt tuấn tú trước mắt này quen thuộc đến khó hiểu, như thể cô đã từng gặp qua ở đâu đó rồi. Cô nghĩ không ra, đầu óc cứ rối tung cả lên.

Lục Tiếu lắc đầu cho tỉnh táo, sau đó nói: “Tôi muốn hút một điếu thuốc. Anh có phiền không?”

Hoắc Cửu Ngôn gật đầu cười: “Ừm, em cho anh một điếu với, anh cũng muốn hút.”

Tiếp đó, cả hai người ai cũng không nói với ai tiếng nào, trong khoang xe chật hẹp ngập tràn mùi khói thuốc ngạt thở. Lục Tiếu mở cửa sổ ra một chút, cơn gió lạnh buốt từ bên ngoài theo khe hở thổi vào, phần nào lay tỉnh đầu óc cô.

“Em thích Hạ Thừa Dịch.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Giọng nói chắc nịch của Hoắc Cửu Ngôn vang lên bên tai cô, Lục Tiếu sửng sốt trong chốc lát, nỗi chua xót vô tận lan tràn khắp trái tim.

Nhìn đi, chỉ mới qua có một bữa ăn mà người ngoài đã có thể nhìn thấu tâm tư của cô, cũng chỉ có Hạ Thừa Dịch là bỏ qua nó mười một năm nay.

Tình yêu thầm kín của cô thật đáng buồn.

Lục Tiếu ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ: “Đúng vậy, vừa rồi tôi đã lợi dụng anh, nhưng tôi không muốn xin lỗi. Anh chỉ là người tạm thời bị Hạ Thừa Dịch kéo đến mà thôi, hoàn thành vở kịch xong rồi, bây giờ mọi thứ coi như đã chấm dứt.”

Cô khởi động lại xe, muốn nhanh chóng đưa người đàn ông này về nhà.

Hoắc Cửu Ngôn cũng ấn cửa sổ xuống và ném tàn thuốc ra ngoài: “Dùng anh để trả thù cậu ta?”

Lục Tiếu siết chặt lấy vô lăng, trong lòng như bị hàng ngàn con kiến gặm cắn nhưng trên mặt cô lại hiện lên vẻ giễu cợt và mỉa mai: “Trả thù? Anh ta không thích tôi thì tôi trả thù được cái gì chứ?”

Người đơn phương yêu thầm như cô thì có tư cách gì mà trả thù, cô chỉ muốn tử tế vì anh một lần cuối cùng nữa thôi.

Hạ Thừa Dịch muốn cô từ bỏ, được rồi.

Cô đồng ý với Hoắc Cửu Ngôn trước mặt anh, chỉ để cho anh biết rằng cô có thể từ bỏ.

Trong xe, Hoắc Cửu Ngôn im lặng một hồi mới cất tiếng hỏi: “Em định tiếp tục thích cậu ta nữa sao?”

Câu hỏi này thật ra rất dễ trả lời, nhưng Lục Tiếu phải mất đến mười phút đồng hồ mới có thể kìm nén được nỗi đau đang âm ỉ trong trái tim cô: “Không, tôi không muốn biến thành một kẻ bám đuôi không dứt khiến cho người ta mệt mỏi như trước kia nữa.”

Hoắc Cửu Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt thâm thuý: “Mặc dù anh là bạn của Hạ Thừa Dịch, nhưng cậu ta không thể ép anh làm bất cứ chuyện gì kể cả chuyện ngày hôm nay. Mọi việc đều là do anh tự nguyện.”

Lục Tiếu tập trung lái xe và tự động bỏ qua lời nói của anh.
 
Chương 4


Sau ngày hôm đó, Lục Tiếu chuyên tâm vào công việc để có thể hoàn toàn quên đi Hạ Thừa Dịch.

Cô là nhân viên văn phòng trong một ngân hàng đầu tư, khoảng thời gian này cô rất bận rộn, không có tâm trí đâu mà quan tâm đến Hạ Thừa Dịch. Như thế cũng tốt, giúp xoa dịu đi phần nào những tổn thương và sỉ nhục mà Hạ Thừa Dịch đã gây ra cho cô.

Hoắc Cửu Ngôn đã gọi cho cô rất nhiều lần, số điện thoại của cô có lẽ là do Hạ Thừa Dịch đưa cho anh. Anh muốn mời Lục Tiếu đi ăn tối nhưng cô đã từ chối, bởi vì cô không có ý định phát triển thêm với anh.

Sau đó, Hoắc Cửu Ngôn có tìm đến công ty của cô, địa chỉ là do Hạ Thừa Dịch đưa, nhưng cô vẫn từ chối.

Vài ngày sau, Hạ Thừa Dịch xuất hiện.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Tiếu Tiếu, mấy ngày nay em bận lắm à? Sao em không nghe điện thoại và không trả lời tin nhắn của anh?”

Giọng nói đầy vẻ bất mãn và buộc tội. Khi Lục Tiếu nhìn thấy anh cau mày, cô theo bản năng muốn giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích cái gì.

Rõ ràng trong khoảng thời gian này, anh đang bận hẹn hò với Lâm Tuyết, và rất ít khi liên lạc với cô. Thỉnh thoảng nửa đêm anh mới gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho cô, cho nên Lục Tiếu thấy thế thì trực tiếp làm ngơ.

Trong lúc tình trạng đang xấu hổ, Hoắc Cửu Ngôn ném tàn thuốc xuống đất, dùng giày da giẫm nát, sau đó sải bước đến bên cạnh Lục Tiếu và ôm cô vào lòng ngay trước mặt Hạ Thừa Dịch: “Cô ấy bận lắm. Dạo gần đây hai bọn tôi đang bận hẹn hò.”

Cơ thể Lục Tiếu cứng đờ. Ngoại trừ Hạ Thừa Dịch, cô không quen tiếp xúc thân mật như thế với người đàn ông nào khác.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô vô thức muốn đẩy anh ta ra, nhưng đột nhiên cô thoáng nhìn thấy dáng vẻ thẫn thờ và mờ mịt trên gương mặt điển trai của Hạ Thừa Dịch, thế là cô dừng lại và để yên cho Hoắc Cửu Ngôn ôm lấy mình.

Hạ Thừa Dịch nhìn chằm chằm bàn tay đang đặt trên vai Lục Tiếu của Hoắc Cửu Ngôn, anh trầm mặc một hồi mới di chuyển ánh mắt lên gương mặt của Lục Tiếu. Qua một lúc lâu, anh mới cất tiếng nói: “Tiếu Tiếu, hôm nay em xin nghỉ sớm một chút, anh có chuyện muốn nói với em.”

Lục Tiếu đồng ý theo thói quen, nhưng sau đó cô lại thay đổi cách nói khác: “Sau khi tan làm, bọn em sẽ đi ăn tối, ăn tối xong thì còn đi xem phim nữa, không biết khi nào mới về đến nhà. Cho nên hẹn anh hôm khác nhé.”

Nói xong, cô không đợi Hạ Thừa Dịch lên tiếng đã kéo tay Hoắc Cửu Ngôn ra khỏi vai mình rồi dẫn anh đi vòng qua người của Hạ Thừa Dịch.

Hạ Thừa Dịch lặng người đứng đó, đôi mắt dõi theo bóng lưng của hai người, thật lâu sau vẫn chưa chịu rời đi.
 
Chương 5


Từ lúc lẩn tránh Hạ Thừa Dịch cho đến bây giờ, Lục Tiếu vẫn luôn thất thần. Đợi đến khi cô hoàn hồn lại thì Hoắc Cửu Ngôn đã đậu xe bên ngoài một quán cá nướng.

Lục Tiếu định bắt taxi rời đi, nhưng Hoắc Cửu Ngôn đã ngăn cô lại: “Lục Tiếu, em đã lợi dụng anh hai lần rồi, cũng nên dành thời gian ăn một bữa với anh chứ.”

Lục Tiếu nhìn anh một cái, sau đó ngoan ngoãn theo anh đi vào. Thứ nhất, cô thật sự rất đói, thứ hai, cô cảm thấy cứ rối rắm như vậy hoài cũng không tốt, cần phải nói chuyện cho rõ ràng.

Lục Tiếu muốn uống rượu, nhưng Hoắc Cửu Ngôn lại không thể uống cùng cô bởi vì anh còn phải lái xe. Một mình cô uống một chai, Hoắc Cửu Ngôn còn khen cô uống rất giỏi.

Lục Tiếu im lặng, cô học được cách hút thuốc và uống rượu từ Hạ Thừa Dịch. Hạ Thừa Dịch nói rằng hút thuốc một mình nhàm chán quá, thế là cô vội vàng học cách hút thuốc. Về phần uống rượu… là do Hạ Thừa Dịch đã nói Lâm Tuyết khi say rượu rất đáng yêu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vì thế, vào sinh nhật anh, cô đã uống rất nhiều rượu, uống không nổi cũng ráng rót rượu vào bụng, nôn ra thì lại uống tiếp. Kết quả là lần đầu tiên cô uống rượu đã uống tới nỗi nhập viện, khi đó rất nhiều bạn bè đã cười nhạo cô.

Nhưng Hạ Thừa Dịch không cười, ngược lại, anh còn quở mắng đám người kia một trận, sau đó anh nắm chặt lấy bàn tay đang truyền nước biển của cô rồi nói: “Tiếu Tiếu, không sao đâu, anh ở đây trông chừng em, em đừng sợ nhé.”

Lục Tiếu thường nghĩ nếu như Hạ Thừa Dịch chưa từng dành cho cô bất cứ sự dịu dàng nào thì có phải cô sẽ bỏ cuộc sớm hơn không.

Hoắc Cửu Ngôn bỗng đặt đũa xuống, cầm ly nước lên uống một ngụm, trông tư thế của anh chắc là muốn bắt đầu nói chuyện nghiêm túc rồi đây. Thấy thế, Lục Tiếu cũng đặt đũa xuống, bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

Hoắc Cửu Ngôn không nói gì mà lấy điện thoại từ trong túi quần ra, anh quẹt vài cái rồi đẩy điện thoại đến trước mặt cô. Sau khi Lục Tiếu nhìn lướt qua, sắc mặt cô lập tức thay đổi, toàn thân phát run.

Người phụ nữ trong bức ảnh chính là cô, cô nhớ rất rõ bộ quần áo này cô đã mặc trong bữa tiệc sinh nhật của Hạ Thừa Dịch, hôm đó cô đã uống rượu tới mức phải nhập viện.

Trong bức ảnh thật ra có hai người, ngoài cô ra còn có Hạ Thừa Dịch nữa. Người chụp hình rất giỏi nắm bắt góc độ, tầm mắt của cô tình cờ đặt đúng trên người Hạ Thừa Dịch.

Hoắc Cửu Ngôn bảo cô lướt xem tiếp, Lục Tiếu lướt liên tục năm, sáu tấm ảnh, tất cả đều là ảnh chụp lúc cô đang nhìn Hạ Thừa Dịch.

Từ những tấm ảnh này, có thể nhìn ra được tình cảm sâu đậm gần trong chớp mắt, nhưng lại là tình yêu thầm kín không thể chạm tay tới.

Lục Tiếu nghĩ biểu cảm của cô bây giờ ắt hẳn là rất xấu xí, nhưng cô vẫn rất muốn cười, bởi vì cô cảm thấy vô cùng nực cười và lố lăng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Vậy anh đến đây để cố ý nói với tôi rằng anh đã biết tôi thích Hạ Thừa Dịch từ năm năm trước rồi phải không? Rồi sao nữa? Anh biết chuyện này rồi thì sao?”

Lý trí của Lục Tiếu bảo cô phải bình tĩnh lại, nhưng cô thật sự không khống chế nổi chính mình. Cảm giác xấu hổ từ sâu trong lòng lan tràn rộng khắp tứ chi khiến cho giọng nói của cô trở nên bén nhọn.

“Nói thật với anh, số năm tôi thích anh ấy nhiều hơn cái năm năm này, những mười một năm lận đấy. Từ năm lớp mười tôi đã thích anh ấy rồi, tôi thích anh ấy ngay từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy ở trong lớp học.”

Cô trừng mắt nhìn Hoắc Cửu Ngôn giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh, cả người cô xù gai lên trông như một con nhím.

“Anh muốn gì? Muốn cười nhạo tôi tự mình đa tình ư? Hay muốn mắng tôi, coi thường tôi rẻ tiền? Hay là anh muốn nói từ đầu tới cuối tôi chẳng khác gì một tên hề, bị như vậy là đáng đời? Được thôi, nhào vô, cứ mắng đi, tôi nghe đây này.”

Lúc đầu Lục Tiếu có hơi cuồng loạn, nhưng càng về sau cô càng trở nên yên tĩnh, trầm lặng đến đáng sợ.

Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Cửu Ngôn tràn đầy vẻ áy náy, thật lâu sau, anh mới thốt lên câu: “Anh xin lỗi.” Lông mày anh nhíu chặt, giọng nói khàn khàn.

“Xin lỗi em, anh chưa bao giờ có ý nghĩ đó cả, đưa cho em xem mấy tấm hình này chỉ để nói cho em biết rằng anh đã chú ý đến em từ cách đây năm năm rồi.”

Lục Tiếu không đáp lại, cô cầm đũa lên bắt đầu gắp xương cá.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hoắc Cửu Ngôn nói tiếp: “Lục Tiếu này, trong bữa tiệc sinh nhật của Hạ Thừa Dịch vào năm năm trước, anh đã nhìn thấy em lần đầu tiên. Lúc đó, anh chỉ nghĩ rằng em rất xinh đẹp và hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của anh. Anh là một nhiếp ảnh gia, cảm thấy cảnh tượng khi đó thật sự rất xúc động cho nên đã nhấn chụp lại, lưu giữ những bức hình này.”

Nghe đến đây, bàn tay đang cầm đôi đũa của Lục Tiếu thoáng khựng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, chẳng trách… hèn gì cô lại cảm thấy khuôn mặt này cứ quen quen, hoá ra là đã từng gặp mặt.

Thấy cô cúi đầu xuống như cũ, Hoắc Cửu Ngôn lại tiếp tục: “Sau đó em uống say, từ nhà vệ sinh đi ra xông thẳng vào lòng anh, còn tưởng anh là Hạ Thừa Dịch. Giây phút đó, anh chỉ nghĩ rằng em rất đáng yêu chứ không hề có suy nghĩ gì khác với em đâu, bởi vì anh biết rõ người em thích là Hạ Thừa Dịch.”

“Lần thứ hai anh nhìn thấy em cũng là trong bữa tiệc sinh nhật của Hạ Thừa Dịch. Một năm qua đi, anh nhận ra sự hứng thú của mình đối với em vẫn chưa từng biến mất.”

“Vào lúc đó, anh đã nghĩ đến việc sẽ theo đuổi em rồi. Nhưng trong lòng em và cả trong đôi mắt của em nữa… đều ngập tràn hình bóng của Hạ Thừa Dịch. Anh đã tiếp cận em rất nhiều lần, nhưng em không thèm để ý đến anh, thế là anh quyết định bỏ cuộc.”

“Vì nguyên nhân công việc nên anh có rời đi mấy năm, vừa trở về cách đây một tháng. Sau đó, khi anh đi uống rượu với Hạ Thừa Dịch, trông thấy cậu ta đã quay lại với Lâm Tuyết, anh mới nói với Hạ Thừa Dịch rằng anh muốn theo đuổi em, cho nên mới xuất hiện một màn xảy ra ở nhà hàng lẩu ngày đó.”
 
Chương 6


Lục Tiếu nghe xong, trong đầu chỉ còn quanh quẩn lại một câu —— “Sau đó, khi anh đi uống rượu với Hạ Thừa Dịch, trông thấy cậu ta đã quay lại với Lâm Tuyết.”

Thân thể của cô khẽ run lên, cô hỏi Hoắc Cửu Ngôn đã đi uống rượu với Hạ Thừa Dịch vào khi nào. Sau khi nghe xong câu trả lời, Lục Tiếu chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Vậy là… sau cái ngày mà Hạ Thừa Dịch xé nát bộ đồ ngủ của cô, Lâm Tuyết đã trở lại. Cho nên, khi đó Hạ Thừa Dịch và Lâm Tuyết đã quay lại với nhau. Vì thế, suốt nửa tháng trời Hạ Thừa Dịch không đi tìm cô, cũng không trả lời tin nhắn của cô… là vì đang bận ở cùng Lâm Tuyết.

Lục Tiếu đột nhiên phát hiện ra cô không thể nào hiểu nổi Hạ Thừa Dịch.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nếu anh đã quay lại với Lâm Tuyết rồi, thế thì tại sao lại không thoải mái nói thẳng cho cô biết chứ?

Lục Tiếu nghĩ… có lẽ… trong mắt của Hạ Thừa Dịch, cô vẫn luôn là một tên hề, thậm chí còn là một trò đùa, một trò đùa hoàn chỉnh.

Cảm xúc của Lục Tiếu đến nhanh mà đi cũng nhanh, lúc cô nhận thấy nước mắt sắp không kìm được nữa, cô đã cầm lấy túi xách trên ghế và rời đi. Hoắc Cửu Ngôn vội vàng thanh toán tiền xong rồi đuổi theo.

Dưới bầu trời đầy tuyết, Lục Tiếu ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn dữ dội. Khóc mệt rồi, khi cô định chống tay lên đầu gối đứng dậy thì mới phát hiện ra tuyết rơi.

Trận tuyết này rất lớn, nhưng trên người cô hầu như không dính một bông tuyết nào. Khi cô ngẩng đầu lên thì trông thấy Hoắc Cửu Ngôn đang mở rộng áo khoác ra để che chắn cho cô, giúp cô ngăn cản tuyết dày và giá lạnh.

Lục Tiếu lại bật khóc… vì dường như cô đã nhìn thấy chính mình.

Lúc Hạ Thừa Dịch chia tay Lâm Tuyết cũng là vào một ngày tuyết rơi dày đặc như vậy, Hạ Thừa Dịch say rượu bên ngoài quán bar, làm cách nào cô cũng không thể lôi anh đi được, cũng không bắt được taxi, gọi điện thoại cho bạn bè thì phải chờ thêm nửa tiếng nữa.

Trong suốt nửa tiếng đó, cô cũng chắn tuyết cho anh giống như thế này, người cô xuýt chút nữa đã bị đóng băng thành người tuyết luôn, đêm đó cô bắt đầu sốt cao.

Hai chân Lục Tiếu tê rần không đứng dậy nổi, Hoắc Cửu Ngôn cởi áo khoác ngoài ra phủ thêm cho cô. Sau đó, anh mặc kệ lời phản đối của cô mà kéo thẳng cô lên trên lưng mình, bước từng bước dẫm trên lớp tuyết dày tiến về phía trước.

Giờ phút này, hình tượng của Hoắc Cửu Ngôn trong lòng cô lập tức trở nên thật cao lớn.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sự bén nhọn vừa rồi đã tan thành mây khói, Lục Tiếu nằm trên lưng Hoắc Cửu Ngôn đang kéo áo khoác để che đầu cho anh. Mu bàn tay của cô thỉnh thoảng lại vô tình chạm vào mặt anh, lạnh như một cục đá.

Lục Tiếu cực kì hối hận vì vừa rồi cô đã chạy lung tung, bây giờ hai người còn cách bãi đỗ xe ít nhất mười lăm phút đi bộ nữa.

Do dự một hồi, cuối cùng cô vẫn vươn tay ra che mặt Hoắc Cửu Ngôn lại, nhân tiện còn áp mặt mình vào lỗ tai đang lạnh như băng của anh.

Hoắc Cửu Ngôn tạm ngừng bước chân lại, khoé môi run rẩy vì lạnh của anh nương theo động tác của Lục Tiếu mà chậm rãi nhếch lên. Anh nhấc người cô lên cao rồi giữ chặt.

Hoắc Cửu Ngôn nói: “Lục Tiếu, em là người hiểu rõ ràng nhất nỗi đau khổ khi yêu thầm một người. Hãy cho anh một cơ hội, cũng như cho chính em một cơ hội, nếu như em thật sự muốn quên Hạ Thừa Dịch thì có thể quen anh thử xem.”

Lúc đầu, Lục Tiếu vẫn còn hơi bài xích nhưng khi Hoắc Cửu Ngôn cẩn thận từng li từng tí đỡ cô ngồi vào trong xe, cô đã nghe thấy chính mình trả lời —— “Được.”
 
Chương 7


Khi Lục Tiếu về đến nhà đã là một giờ sáng, trong lúc cô đang nhập mật khẩu thì cánh cửa sau lưng bỗng mở ra.

“Sao em về muộn thế?”

Giọng nói của Hạ Thừa Dịch đột nhiên vang lên trên lối đi yên tĩnh, Lục Tiếu âm thầm thở phào một hơi, sau khi điều chỉnh xong tâm trạng của mình, cô mới chầm chậm xoay người lại.

“Chẳng phải em đã nói với anh rồi sao? Ăn tối xong bọn em còn phải đi xem phim nên mới về hơi muộn.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lục Tiếu mỉm cười, vẻ mặt vẫn giống như trong quá khứ, khoé miệng cong nhẹ lên, không thể bình thường hơn.

Ánh mắt Hạ Thừa Dịch nhìn thẳng vào mặt cô, giống như đang thăm dò và xem xét gì đó. Lục Tiếu lạnh lẽo xoa xoa đôi bàn tay của mình rồi thúc giục: “Trễ lắm rồi, anh mau quay về ngủ đi, tạm biệt.”

Nói xong, cô xoay người đi vào nhà, ngay lúc cô định đóng cửa lại thì Hạ Thừa Dịch đã chen người vào được. Lục Tiếu đứng ở trước cửa im lặng vài giây, sau đó cô đi theo anh vào trong phòng khách.

Cả hai người đều không lên tiếng, bầu không khí yên lặng tràn ngập xấu hổ và quỷ dị.

Cho đến khi điện thoại của Lục Tiếu reo lên một tiếng, là tin nhắn của Hoắc Cửu Ngôn gửi đến, anh báo cho cô biết rằng anh đã về đến nhà rồi và bảo cô mau đi ngủ sớm đi.

Ngay lúc Lục Tiếu đang nhắn tin trả lời lại anh thì giọng nói quái gở của Hạ Thừa Dịch bất chợt vang lên bên tai: “Em và Hoắc Cửu Ngôn ở bên nhau thật sao?”

Bàn tay đang bấm trên màn hình của Lục Tiếu dừng lại, vài giây sau, cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta rồi cười nói: “Ừm, nói đến đây, em muốn thành thật cảm ơn anh, Hoắc Cửu Ngôn thật sự rất tốt.”

Hạ Thừa Dịch im lặng nhìn cô, sắc mặt dần dần trầm xuống, anh đột nhiên không biết phải đáp lại lời này như thế nào, chỉ là tự dưng tâm trạng của anh bực bội khó tả.

Anh sờ so@ng trên người mình hai lần, không tìm thấy hộp thuốc lá nên càng cảm thấy bực tức hơn. Một bàn tay thon dài trắng nõn xuất hiện trước mắt, Lục Tiếu đưa điếu thuốc đến bên miệng anh, chờ anh mở miệng ngậm lấy xong, cô lại tiếp tục giúp anh châm lửa.

“Sau này bớt hút thuốc lại đi, em nhớ Lâm Tuyết không thích ngửi mùi thuốc lá.” Cô nói xong thì xoay người quay trở về vị trí cũ.

Hạ Thừa Dịch hút hết nửa điếu thuốc mới khàn giọng cất tiếng: “Xin lỗi em.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lục Tiếu biết lý do anh nói xin lỗi, bởi vì ngày hôm đó anh đã đi vượt quá giới hạn, bởi vì anh đã xem cô thành Lâm Tuyết, bởi vì anh đã biến mất nửa tháng trời không liên lạc.

Bởi vì… anh căn bản chưa từng yêu cô, cho nên dù thế nào đi chăng nữa… anh cũng không thể chấp nhận được cô.

Lục Tiếu đưa tay lên vị trí trái tim mình, cố gắng lờ đi nỗi đau và sự uất ức đang trào dâng ở nơi đó.

“Hạ Thừa Dịch, chúng ta hãy quên chuyện đêm đó đi, cứ coi như đêm hôm đó anh chưa từng tới gõ cửa nhà em. Anh và Lâm Tuyết tốt đẹp, em và Hoắc Cửu Ngôn cũng bình ổn, như vậy là được rồi.”
 
Chương 8


Hoắc Cửu Ngôn phát sốt.

Bởi vì áy náy nên Lục Tiếu đã chăm sóc cho anh cả ngày, đưa anh đến bệnh viện xong, về đến nhà thì lại nấu cháo cho anh. Khi cô từ phòng bếp đi ra, Hoắc Cửu Ngôn đã nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi mất rồi.

Có lẽ là do mắc bệnh nên anh ngủ rất sâu, Lục Tiếu thử gọi anh hai lần nhưng chẳng thấy anh có phản ứng gì, đã vậy lông mày anh còn hơi nhíu lại, dường như ngủ không ngon.

Lục Tiếu ngồi xổm trên mặt đất không động đậy, đây là lần đầu tiên cô thoải mái đánh giá Hoắc Cửu Ngôn.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhận xét một cách khách quan thì Hoắc Cửu Ngôn đẹp trai hơn Hạ Thừa Dịch nhiều, khi anh ngủ, khuôn mặt của anh mang một vẻ đẹp dịu dàng vô hại.

Lục Tiếu ngồi xổm nhiều nên mệt, cô chống đầu gối đứng dậy, chuẩn bị đi tìm một cái chăn lông hoặc quần áo gì đó để đắp lên cho anh. Thế nhưng, khi cô vừa đứng lên được nửa chừng thì cổ tay đã bị người nào đó giữ chặt.

Cô muốn hất ra theo bản năng, nhưng Hoắc Cửu Ngôn đang ngủ say không biết đã mở mắt ra từ lúc nào, trong đôi mắt của anh có những tia máu đỏ nhàn nhạt, giọng nói khàn khàn gợi cảm cất lên: “Tiếu Tiếu, cho anh ôm em một cái đi.”

Lục Tiếu vẫn còn đang sững người chưa định thần lại thì Hoắc Cửu Ngôn đã nắm lấy cổ tay của cô kéo mạnh, Lục Tiếu không kịp phòng bị nhào thẳng vào lòng anh, cằm cô đập lên ngực anh hơi đau.

Hoắc Cửu Ngôn ôm chặt thân thể mềm mại của cô, cô càng giãy dụa thì vòng tay đang ôm cô của anh càng siết chặt hơn.

Giằng co một hồi, ngay lúc Lục Tiếu định nổi giận thì giọng nói mệt mỏi và buồn ngủ của Hoắc Cửu Ngôn từ trong cổ phát ra: “Tiếu Tiếu, anh nhường áo khoác cho em nên mới bị sốt, em phải chịu trách nhiệm chứ. Anh chỉ ôm em ngủ một giấc thôi, anh buồn ngủ quá, em nằm yên đừng lộn xộn nha.”

Lục Tiếu không thể từ chối lý do này bởi vì những gì anh nói là sự thật, quả thật anh đã phát sốt vì cô.

Chiếc ghế sofa khó có thể chứa được hai người trưởng thành, cho nên Lục Tiếu chỉ có thể cứng ngắc nằm dựa trên ngực anh, cánh tay không có chỗ để chỉ đành phải vòng qua vai anh, bởi vì chỉ có tư thế này mới có thể khiến cô nằm thoải mái hơn một chút.

Lục Tiếu đang đợi Hoắc Cửu Ngôn ngủ say, chờ anh ngủ rồi cô sẽ rời đi.

Thế nhưng, chưa đợi anh chìm vào giấc ngủ, Hạ Thừa Dịch đã gọi điện thoại đến: “Tiếu Tiếu, dạ dày anh đau quá, em đến bệnh viện với anh đi.”

Lục Tiếu liếc mắt nhìn đôi lông mày và lông mi đang khẽ run nhưng lại không chịu mở mắt ra của Hoắc Cửu Ngôn.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô đáp: “Hạ Thừa Dịch, anh tìm Lâm Tuyết đi, Hoắc Cửu Ngôn đang bị bệnh, em muốn ở cùng anh ấy.”

Trong điện thoại, Hạ Thừa Dịch im lặng một lúc lâu rồi lại lên tiếng, giọng điệu có phần cáu kỉnh và mỉa mai: “Lục Tiếu, lần nào anh bị đau dạ dày em cũng đi cùng anh. Bây giờ thì sao? Em có bạn trai rồi nên không quan tâm đến anh nữa chứ gì?”

Lục Tiếu yên ắng một hồi rồi nói: “Hạ Thừa Dịch, em không thể quản anh cả đời và cũng không thể đi cùng anh cả đời được. Anh nên đi tìm bạn gái của mình thì hơn.”

Sau khi cô cúp máy, Hoắc Cửu Ngôn mới mở mắt ra và nói với cô: “Lục Tiếu, em nghĩ xem có khi nào Hạ Thừa Dịch đã hối hận rồi không? Có phải cậu ta chợt nhận ra người mà mình thích bấy lâu chính là em không?”

Lục Tiếu nghe vậy thì rất muốn cười, nhưng là cười tự giễu. Việc Hạ Thừa Dịch ỷ lại vào cô chẳng qua chỉ là một thói quen lâu dài khó bỏ mà thôi, chẳng có chút liên hệ nào với tình yêu cả.

“Kiểu thói quen này, bỏ đi là được rồi.”

Hoắc Cửu Ngôn không trả lời cô, chỉ ôm chặt người cô lại rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
 
Chương 9


Sau ngày hôm đó, tình cảm giữa Lục Tiếu và Hoắc Cửu Ngôn không thể nói là đột nhiên tăng mạnh được, nhưng vẫn có những chuyển biến rất vi diệu.

Sau khi chính thức hẹn hò được nửa tháng, Hoắc Cửu Ngôn muốn nắm tay của cô, anh nói đây là sự tiếp xúc bình thường nhất giữa những cặp đôi yêu nhau.

Lục Tiếu nghĩ dù sao hôm đó bọn họ cũng đã ôm nhau ngủ rồi, chỉ nắm tay một cái mà thôi, cô vẫn có thể chấp nhận được. Thế là từ dạo đó, Hoắc Cửu Ngôn chỉ cần vừa thấy mặt cô là sẽ đến nắm tay.

Sau khi chính thức hẹn hò được một tháng, Hoắc Cửu Ngôn muốn hôn lên má cô, anh nói đây là cách bày tỏ tình yêu phổ biến nhất giữa những đôi tình nhân.

Lục Tiếu nhớ lại hôm đó khi cô tỉnh dậy, miệng anh cứ dán vào mặt cô suốt, hôn cũng đã hôn rồi, cô có thể chấp nhận được. Vì thế, mỗi khi gặp nhau hay tạm biệt, Hoắc Cửu Ngôn đều hôn lên má cô.

Sau khi chính thức hẹn hò được ba tháng, Hoắc Cửu Ngôn hỏi cô có thể hôn môi được không, anh bảo rằng anh đã nhịn lâu lắm rồi và sắp kìm không nổi nữa.

Nhắc tới hôn môi, Lục Tiếu nghĩ ngay tới Hạ Thừa Dịch.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nụ hôn đầu của cô đã trao cho Hạ Thừa Dịch, vào cái đêm mà Hạ Thừa Dịch say rượu và xé nát bộ đồ ngủ của cô ra, đó là lần đầu tiên hai người họ tiếp xúc thân mật… và cũng là lần duy nhất.

Lục Tiếu nhớ lại… thật may vì cô đã không trao đêm đầu tiên của mình cho Hạ Thừa Dịch. Nếu không thì hiện tại cô sẽ càng thêm xấu hổ và có lẽ sẽ không thể nào đối mặt với Hạ Thừa Dịch được nữa.

Hạ Thừa Dịch… ừ nhỉ… đã ba tháng rồi cô chưa gặp anh ta, Hạ Thừa Dịch đã dẫn Lâm Tuyết đi du lịch rồi.

Hoắc Cửu Ngôn không hề lừa cô, quả nhiên, khi bắt đầu một đoạn tình cảm mới thì mới có thể tạm thời quên đi nỗi đau trước đây, ít nhất trong ba tháng ở bên Hoắc Cửu Ngôn vừa qua, cô rất hiếm khi nhớ đến Hạ Thừa Dịch.

Ngoài thời gian đi làm, Hoắc Cửu Ngôn sẽ sắp xếp thời gian hẹn hò của hai người đầy kín lịch. Chỉ mới qua ba tháng mà thôi, nhưng lạ là anh lại có thể nhớ hết được những sở thích của cô.

Anh biết rõ cô uống cà phê không đường, biết rõ cô không thích ăn rau mùi, biết rõ cô rất thích ăn đồ ngọt, thậm chí anh còn biết rõ khi cô ăn cam thì phải lột s@ch vỏ không chừa một chút cùi trắng nào.

Khi Hoắc Cửu Ngôn đưa ra đề nghị muốn hôn môi, Lục Tiếu không gật đầu cũng không lắc đầu. Thay vào đó, cô lại hỏi anh một câu nghi vấn vẫn luôn tồn đọng dưới đáy lòng cô.

Cô hỏi anh tại sao lại hiểu rõ về sở thích của cô đến vậy, trong khi cô chẳng nói gì với anh hết.

Hoắc Cửu Ngôn trả lời: “Bởi vì từng hành động từng cử chỉ của em đều nằm trong tầm mắt của anh, quan sát nhiều thì sẽ tự khắc biết thôi.”

Có đôi khi… thích một người thật sự rất đơn giản. Đó có thể là vào một khoảnh khắc nào đó, hoặc là vì một câu nói nào đó mà dễ dàng phá tan hàng rào phòng thủ tâm lý của cô.

Cô biết rõ bản thân mình vẫn chưa rung động với Hoắc Cửu Ngôn, nhưng ngay tại giờ phút này đây, trái tim cô đã rung động rồi, cho nên… cô kiễng chân lên, vòng tay ôm chặt cổ của Hoắc Cửu Ngôn và hôn anh.

Hoắc Cửu Ngôn thoáng khựng lại một chút, sau đó anh từ tốn làm cho nụ hôn này trở nên sâu hơn.

Cuối cùng, Lục Tiếu xụi lơ ngã vào lòng anh, cô nghe thấy Hoắc Cửu Ngôn cất tiếng hỏi: “Tiếu Tiếu, anh có thể hiểu rằng em đã dành cho anh một vị trí nhỏ nào đó ở trong tim của em không?”

Lục Tiếu không đáp, cô không biết phải trả lời anh như thế nào, bởi vì ngay cả chính cô cũng không rõ.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tại sao cô lại hôn anh? Tại vì trái tim của cô đã rung động rồi. Tại sao cô lại rung động? Tại vì lời nói của Hoắc Cửu Ngôn đã khiến cho cô cảm động.

Ngày xưa cô cũng để tâm đến Hạ Thừa Dịch như thế này, đây là lần đầu tiên có người đối xử chân thành như vậy với cô.

Ngẩng đầu lên, trông thấy vẻ mất mát trên gương mặt của Hoắc Cửu Ngôn, Lục Tiếu bỗng nhiên không đành lòng, cô vươn tay ra ôm lấy Hoắc Cửu Ngôn.

“Tuy không lớn, nhưng vẫn có vị trí dành cho anh.”

Lục Tiếu nghĩ… chắc là có rồi, chứ nếu không thì cô đã chẳng đi cùng anh đến ngày hôm nay.
 
Chương 10


Khi Hạ Thừa Dịch trở về sau chuyến đi du lịch của mình, Lục Tiếu và Hoắc Cửu Ngôn đã quen nhau được nửa năm.

Hạ Thừa Dịch cố ý quay về trước sinh nhật một ngày, lúc Lục Tiếu nhận được cuộc gọi từ anh ta, cô đang ở trong công ty của Hoắc Cửu Ngôn tăng ca cùng anh.

“Tiếu Tiếu, sao em còn chưa đến?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nghe thấy Hạ Thừa Dịch hỏi, Lục Tiếu có hơi sửng sốt, qua một lúc mà cô vẫn chưa kịp phản ứng lại: “Hả? Đến đâu cơ?”

Trong điện thoại, Hạ Thừa Dịch im lặng một hồi lâu mới mở miệng nói tiếp, chất giọng khàn đặc: “Tiếu Tiếu, em quên mất ngày mai là sinh nhật của anh rồi sao?”

Sinh nhật?

Lục Tiếu cầm điện thoại đang đặt trên bàn của Hoắc Cửu Ngôn lên xem ngày mới giật mình nhớ ra ngày mai là sinh nhật của Hạ Thừa Dịch, lúc này cô lập tức hiểu rõ ý của anh ta.

Hạ Thừa Dịch không thích tổ chức sinh nhật ở bên ngoài, vì vậy hằng năm đều là do Lục Tiếu giúp anh ta trang trí nhà cửa trước một ngày.

Lục Tiếu nói “Xin lỗi”, cô giải thích rằng dạo gần đây cô thường ở cùng Hoắc Cửu Ngôn nên xác thực đã quên mất.

Hình như Hạ Thừa Dịch đang châm thuốc, anh ta lơ đãng trả lời cô “Không sao đâu”, rồi hỏi cô bây giờ có thể đến được không bởi vì bản thân anh ta đang bận quá.

Lục Tiếu nhìn về phía Hoắc Cửu Ngôn, anh nhìn lại cô rồi nói: “Em tự quyết định đi, anh tôn trọng em mà.” Sau đó, anh lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhưng con chuột trên tay qua một hồi lâu vẫn không hề nhúc nhích.

Lục Tiếu cầm điện thoại đáp: “Hoắc Cửu Ngôn vẫn đang tăng ca, lát nữa bọn em còn phải đi ăn tối, e là không có thời gian rảnh giúp anh được đâu.”

Ở đầu dây điện thoại bên kia, Hạ Thừa Dịch lại bắt đầu im lặng, Lục Tiếu chờ hoài không thấy anh ta trả lời, cô nghĩ có khi là do mình nói chuyện quá mức thẳng thắn nên nhẹ giọng bảo: “Anh đi tìm Lâm Tuyết xem, bữa tiệc sinh nhật của anh, ý kiến của bạn gái anh rất là quan trọng đấy.”

Nghe cô nói xong, có vẻ Hạ Thừa Dịch đã cười lạnh một tiếng, giọng điệu của anh ta càng lộ rõ vẻ quái gở.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Anh ta nói: “Lục Tiếu, quen em nhiều năm như vậy, sao giờ anh mới biết em là một đồ khốn thấy sắc quên bạn chứ?”

Sau khi cúp điện thoại, Lục Tiếu quay đầu sang nhìn Hoắc Cửu Ngôn. Bây giờ cô càng lúc càng không hiểu nổi Hạ Thừa Dịch, nhưng mà cô cần phải xem xét lại cho thật kỹ vị trí của Hoắc Cửu Ngôn trong lòng cô.

Thật không thể tin được cô vậy mà lại quên mất sinh nhật của Hạ Thừa Dịch.

Hoắc Cửu Ngôn buông con chuột ra, xoay người kéo cô ngồi vào trong lòng mình rồi tựa cằm lên đầu vai cô. Lục Tiếu thấy anh hơi là lạ nên mới hỏi anh bị làm sao vậy.

Hoắc Cửu Ngôn im lặng một lúc rồi mới nói: “Tiếu Tiếu, Hạ Thừa Dịch và Lâm Tuyết chia tay rồi.”

Lục Tiếu sững sờ, cô chợt hiểu ra, chẳng trách vừa rồi khi cô nhắc tới Lâm Tuyết, Hạ Thừa Dịch lại tỏ ra khó ở như vậy.

Hoắc Cửu Ngôn không nghe thấy giọng nói của cô, anh còn không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô chứ nói gì đến việc hỏi cô về vấn đề đó.
 
Chương 11


Có một số việc một khi bạn đã làm như một thói quen rồi, đột nhiên vào một ngày bạn không còn làm nó nữa thì mọi người sẽ xuất hiện và mắng mỏ bạn.

Chẳng hạn như bữa tiệc sinh nhật của Hạ Thừa Dịch.

Khi Lục Tiếu đi theo Hoắc Cửu Ngôn bước vào cửa, rất nhiều người đã chạy tới hỏi cô tại sao lại không giúp đỡ Hạ Thừa Dịch trang trí phòng ốc, có phải cô đã quên rồi hay không.

Những người này ban đầu là bạn bè của Hạ Thừa Dịch, sau đó thì trở thành bạn bè của Lục Tiếu, hầu hết bọn họ đều biết chuyện Lục Tiếu thích Hạ Thừa Dịch.

Ngay lúc này, có hai việc khiến cho Lục Tiếu cảm thấy hối hận nhất: Thứ nhất – là việc cô không nghe theo lời khuyên của bạn thân mà mua một căn nhà ở đối diện nhà của Hạ Thừa Dịch; thứ hai – đó là khiến cho đám người này nghĩ rằng cô là một món đồ thuộc quyền sở hữu của Hạ Thừa Dịch.

Đang lúc Lục Tiếu không biết phải giải thích như thế nào thì lòng bàn tay ấm áp của Hoắc Cửu Ngôn đã nắm lấy tay cô, anh không nhìn cô, chỉ cười mỉm, quan sát tất cả mọi người rồi nói: “Mọi người thú vị thật đó, tại sao lại muốn bạn gái của tôi trang trí chứ? Nếu như đứng ở góc độ bạn bè, tất cả mọi người đều là bạn bè của cậu ta, thế thì tại sao mọi người lại không giúp?”

Hoắc Cửu Ngôn vừa lên tiếng đã khiến cho cả phòng khách im phăng phắc, lúc này mọi người mới nhớ ra Lục Tiếu bây giờ đã là bạn gái của Hoắc Cửu Ngôn rồi, không còn là cái đuôi nhỏ hay theo sau lưng Hạ Thừa Dịch nữa.

Bữa tiệc sinh nhật hôm nay rất kỳ lạ, bầu không khí kỳ dị, mà con người cũng kỳ quái.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Là chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật, từ đầu tới cuối Hạ Thừa Dịch chỉ hỏi đúng một câu: “Lục Tiếu, quà của anh đâu?”

Mỗi năm, Lục Tiếu đều tỉ mỉ chuẩn bị quà sinh nhật cho Hạ Thừa Dịch, phần lớn là do cô tự tay làm. Nhưng năm nay, cô đã quên béng mất sinh nhật của anh ta, đương nhiên cũng không chuẩn bị quà tặng một cách nghiêm túc.

Cô không đáp mà quay đầu sang nhìn Hoắc Cửu Ngôn, tối hôm qua sau khi bọn cô đi ăn tối xong, Hoắc Cửu Ngôn đã đè cô trong xe và hôn rất lâu.

Cô choáng đầu hoa mắt đến mức quên luôn việc phải mua quà, hôm nay lại bận việc ở công ty cả ngày, đến phút cuối mới sực nhớ ra thì Hoắc Cửu Ngôn bảo anh đã mua rồi.

Hoắc Cửu Ngôn lấy một cái hộp vuông dài tầm mười phân ra đưa cho Hạ Thừa Dịch, anh cười nói: “Sinh nhật vui vẻ, đây là quà của tôi và Tiếu Tiếu.”

Lời nói của Hoắc Cửu Ngôn không biết đã chọc phải Hạ Thừa Dịch chỗ nào, nhưng tóm lại, sắc mặt của Hạ Thừa Dịch trông cực kì khó coi, còn có vẻ rất cáu kỉnh. Anh ta nhận quà xong thì tiện tay ném sang một bên, bỏ đi uống rượu giải sầu.

Lục Tiếu thấy rõ tâm trạng của anh ta, nếu đổi lại là trước kia, chỉ cần tâm trạng của Hạ Thừa Dịch không tốt một chút thôi là cô sẽ vô cùng lo lắng. Nhưng tại giờ phút này, lòng cô lại bình tĩnh đến lạ.

Lục Tiếu nghĩ cảm xúc lúc này của Hạ Thừa Dịch có lẽ là bởi vì Lâm Tuyết, cô không hỏi Hạ Thừa Dịch lý do vì sao anh ta chia tay, nhưng Hạ Thừa Dịch yêu Lâm Tuyết như vậy, sau khi chia tay xong tính tình anh ta trở nên nóng nảy thế là chuyện bình thường.

Đáng tiếc, lần này anh ta chỉ có thể tự mình chữa lành vết thương mà thôi.

Tàn tiệc, đám đàn ông uống rượu rất nhiều, Hoắc Cửu Ngôn cũng uống không ít. Lúc hai người bọn cô rời đi, Hạ Thừa Dịch đã hỏi Hoắc Cửu Ngôn rằng có muốn gọi người lái xe hộ hay không.

Lục Tiếu vừa đỡ lấy thân thể đang lảo đảo nghiêng trái ngã phải của Hoắc Cửu Ngôn vừa xoay người trả lời Hạ Thừa Dịch: “Không cần đâu, đêm nay anh ấy sẽ ở lại nhà em, em cũng dễ chăm sóc cho anh ấy hơn.”

Từ trong đám người có tiếng huýt sáo vang lên, chân mày của Hạ Thừa Dịch nhíu chặt lại, sắc mặt càng lộ rõ vẻ u ám khó coi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lục Tiếu khó khăn đỡ cả người Hoắc Cửu Ngôn vội vã rời đi, cô trực tiếp lờ đi ánh mắt mập mờ của mọi người và dìu Hoắc Cửu Ngôn về nhà mình.
 
Chương 12


Nhà của Lục Tiếu có hai phòng ngủ và một phòng khách. Tháng trước Hoắc Cửu Ngôn có đến nhà cô ăn cơm, sau khi cơm nước xong xuôi thì trời bỗng nhiên đổ mưa to, Lục Tiếu lo lắng anh đi đường sẽ không an toàn nên đã giữ anh ngủ lại qua đêm, còn chuẩn bị một cái giường cho anh ở căn phòng bên cạnh.

Đã có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, sau đêm đó, Hoắc Cửu Ngôn thường xuyên đến nhà của cô dùng bữa tối, ăn cơm xong thì lại chơi game, xem TV, nói chuyện phiếm cùng cô cả buổi. Nói chung, anh câu giờ đến tận khuya, sau đó thì lấy lý do là thời gian quá muộn để được ở lại.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lục Tiếu đã kể chuyện này cho bạn thân nghe, bạn thân cô nói: “90% đàn ông hành động như vậy là có suy nghĩ muốn ngủ với cậu.”

Vì vậy, Lục Tiếu đã cẩn thận nhớ lại hết tất cả chi tiết kể từ khi hai người ở bên nhau, sau đó vào một ngày nọ, thời điểm ăn tối xong, cô đã lên tiếng hỏi Hoắc Cửu Ngôn: “Nửa tháng nắm tay, một tháng hôn má, ba tháng hôn môi, vậy anh định khi nào sẽ lên giường với em?”

Câu trả lời của Hoắc Cửu Ngôn vẫn còn mới mẻ trong ký ức của Lục Tiếu.

Anh nói: “Việc nắm tay và hôn môi cần có sự chủ động của bên đàng trai, nhưng lên giường thì cần phải có sự đồng ý của bạn gái. Cho nên, nếu như em không ám chỉ gì đó với anh thì anh tuyệt đối sẽ không chạm vào em. Đương nhiên, nếu như chúng ta kết hôn thì đêm tân hôn anh chắc chắn sẽ chạm vào em rồi.”

Bạn thân của cô khuyên: “Tiếu Tiếu, đừng nghe những lời nói hoa mỹ của anh ta, cậu phải thử anh ta mới biết được.”

Vì lý do này, thỉnh thoảng bọn họ sẽ uống rượu khi dùng bữa tối cùng nhau. Hoắc Cửu Ngôn chưa từng để bản thân say rượu, nhưng ngược lại, Lục Tiếu uống mười lần thì say bét nhè hết bảy lần.

Ba lần đầu tiên, cô giả vờ say chỉ để xem liệu Hoắc Cửu Ngôn có phải là quân tử thật không. Ba lần tiếp theo, Hoắc Cửu Ngôn đòi hỏi một nụ hôn sâu kéo dài, sau đó anh chỉ lặng lẽ ngồi bên giường và trông chừng cô suốt đêm.

Do thế nên Lục Tiếu cảm thấy không có gì là không ổn khi để Hoắc Cửu Ngôn ngủ lại một đêm ở nhà cô cả.

Lần này, Hoắc Cửu Ngôn thật sự đã uống quá nhiều, anh vừa kéo tay Lục Tiếu vừa nói mê sảng không ngừng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Tiếu Tiếu, bây giờ Hạ Thừa Dịch đã độc thân rồi. Nếu như cậu ta nói với em rằng cậu ta thích em thì em sẽ chia tay với anh sao? Sau đó em sẽ quay về bên cậu ta?”

Lục Tiếu cảm thấy trả lời câu hỏi này của anh chẳng có ý nghĩa gì cả, bởi vì Hạ Thừa Dịch sẽ không thể nào thích cô được.

“Em đi lấy khăn lau mặt cho anh, anh nằm yên ở đây chờ em một lát.”

Cô gỡ tay của Hoắc Cửu Ngôn ra rồi xoay người đi đến phòng khách. Người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa làm cho cô giật cả mình, cô nhận ra đó là Hạ Thừa Dịch nhưng vẫn không khỏi điếng người trong phút chốc.

Lần đầu Hoắc Cửu Ngôn đến đây, anh đã nhìn thấy mật khẩu nhà cô là ngày sinh của Hạ Thừa Dịch, lúc đó anh đã yêu cầu cô đổi sang ngày sinh của anh. Lục Tiếu không phản đối, vốn dĩ cô cũng đã muốn đổi từ lâu rồi nhưng vì sau đó bận quá nên cô quên mất.

Cô không nói với Hạ Thừa Dịch về việc cô đổi mật khẩu nhà mình.

Lục Tiếu bước tới, ngồi trên chiếc ghế sofa đơn cách xa anh ta nhất, cô tò mò hỏi: “Sao anh biết mật khẩu hay vậy?”

Vẻ mặt của Hạ Thừa Dịch thối hoắc, anh ta nghiến răng nghiến lợi thốt ra vài câu: “Thử! Tại sao phải đổi mật khẩu?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lục Tiếu cầm cái ly lên nhấp một ngụm nước: “Hiện tại em đã có bạn trai rồi, không thích hợp dùng ngày sinh của anh, Cửu Ngôn sẽ ghen.”

Hạ Thừa Dịch rít một hơi thuốc lá thật sâu rồi quay đầu nhìn Lục Tiếu bằng ánh mắt khó hiểu: “Em thật lòng yêu cậu ta sao?”
 
Chương 13


Lục Tiếu phát hiện kể từ khi cô và Hoắc Cửu Ngôn ở bên nhau, những lời mà Hạ Thừa Dịch nói với cô cứ luôn kỳ lạ quái gở, nhưng rõ ràng anh ta là người đã tác hợp cho hai người bọn cô mà.

Nghĩ đến Hoắc Cửu Ngôn, Lục Tiếu ngay lập tức chống chân đứng dậy: “Nếu không có việc gì nữa thì anh đi về đi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô vừa nhấc chân lên định đi thì Hạ Thừa Dịch đột ngột gạt điếu thuốc ra rồi bước tới, bắt lấy cổ tay của cô kéo mạnh, Lục Tiếu không kịp phòng bị bị anh ta kéo thẳng vào lòng.

Khi Hạ Thừa Dịch muốn hôn cô, Lục Tiếu đã né mặt sang nơi khác theo bản năng và vùng vẫy dữ dội. Sự phản kháng của cô đã chọc giận Hạ Thừa Dịch, anh ta trực tiếp đè cô xuống ghế sofa và dùng tay giữ chặt cằm cô lại, đôi mắt anh ta đỏ bừng.

“Lục Tiếu, chẳng phải em thích anh sao? Sao em lại có thể thích người khác nhanh đến vậy? Hoắc Cửu Ngôn có biết em đã thích anh từ những năm cấp ba rồi không? Em không hề yêu cậu ta đúng không? Em ở bên cậu ta chỉ để trả thù anh thôi đúng không em?”

Giọng của anh ta lớn tới nỗi cánh cửa phòng khách gần như kêu lên lạch cạch.

Lục Tiếu đột nhiên cảm thấy Hạ Thừa Dịch trước mặt cô bây giờ thật xa lạ, lần đầu tiên tận sâu dưới đáy lòng của cô sinh ra sự phản cảm với Hạ Thừa Dịch.

Nhìn đi, anh ta biết cô thích anh ta, anh ta vẫn luôn biết rõ điều đó, ấy vậy mà anh ta lại giả vờ như không biết.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sự tức giận và nhục nhã vô tận đã tiếp thêm sức mạnh cho Lục Tiếu, Hạ Thừa Dịch bị cô hung hăng đẩy ra, sau đó lại bị cô kéo tay tống ra khỏi cửa.

Trước khi đóng cửa lại, Lục Tiếu đã nói: “Hạ Thừa Dịch, tự dưng tôi lại không muốn làm bạn với anh nữa, sau này chúng ta cũng đừng liên lạc gì với nhau nữa hết. Chúc anh hạnh phúc.”

Đến lúc cô quay trở lại phòng dành cho khách, Hoắc Cửu Ngôn đã ngủ rồi. Lục Tiếu ngồi bên cạnh giường một hồi, vừa mới đứng dậy chuẩn bị quay về phòng mình thì một bàn tay đã nắm lấy cánh tay của cô lại.

Hoắc Cửu Ngôn không mở mắt ra, anh chỉ bắt lấy cánh tay của cô kéo đến trên giường, giống như cái lần mà anh phát sốt, anh ôm chặt cô vào lòng rồi khàn giọng thủ thỉ: “Tiếu Tiếu, cho anh ôm em một cái đi.”

Lục Tiếu không nhúc nhích, cô chầm chậm ôm ngược lại đối phương, lặng lẽ nép vào lồng ngực của anh, cô muốn hỏi anh rằng liệu anh có nghe được chuyện xảy ra ở phòng khách không.

Nhưng chưa đợi cô cất tiếng hỏi thì tiếng hít thở đều đều của Hoắc Cửu Ngôn đã vang lên bên tai, anh lại ngủ tiếp rồi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lục Tiếu cũng nhắm mắt lại rồi tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, cô nghĩ… để ngày mai hỏi cũng không muộn.
 
Chương 14


Hoắc Cửu Ngôn đã rời đi.

Chưa chào hỏi gì mà đã đi rồi, thậm chí anh còn không giáp mặt chào tạm biệt trực tiếp với Lục Tiếu. Sáng hôm sau, khi Lục Tiếu thức dậy, chào đón cô là bốn tin nhắn mà anh đã gửi tới trong điện thoại.

“Tiếu Tiếu, xin lỗi em, tối qua là một đêm anh không ngủ. Sau khi do dự nhiều lần, anh quyết định sẽ dùng cách này để chào tạm biệt em, bởi vì anh sợ nghe được đáp án trực tiếp từ em.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Anh xin lỗi, thật ra đêm qua anh không say, chỉ là muốn mượn men rượu để hỏi em về vấn đề kia mà thôi. Anh muốn biết nếu Hạ Thừa Dịch quay lại tìm em thì em có chia tay với anh không, nhưng em không trả lời.”

“Anh đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người trong phòng khách tối hôm qua. Hạ Thừa Dịch cũng hỏi em một câu tương tự và em cũng không trả lời, vậy nên anh đã biết đáp án của em rồi.”

“Tiếu Tiếu, bây giờ em đang rất rối bời đúng không? Nếu như em vẫn còn thích cậu ta thì cứ đi tìm cậu ta đi, đừng cảm thấy áy náy với anh làm gì. Anh hy vọng lúc mà hai chúng ta gặp lại, em có thể được vui vẻ và hạnh phúc.”

Lục Tiếu đọc hết tất cả các tin nhắn, nước mắt rơi đầy mặt từ lúc nào không hay, cô không biết vì sao mình lại khóc, nhưng cô không muốn Hoắc Cửu Ngôn rời đi. Cô muốn giải thích và cũng đã gọi điện thoại cho Hoắc Cửu Ngôn rồi, nhưng điện thoại của anh tắt máy.

Lục Tiếu chưa kịp xỏ giày mà đã chạy chân trần ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì bị Hạ Thừa Dịch giữ lại.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hình như Hạ Thừa Dịch đã chờ đợi rất lâu, điếu thuốc vẫn còn đang được kẹp ở đầu ngón tay, dưới chân thì toàn là tàn thuốc. Khi trông thấy Lục Tiếu đi chân trần bước ra, anh ta cau mày bế thẳng cô vào nhà mặc cho cô phản kháng rất dữ dội.

“Tiếu Tiếu, anh hối hận rồi.”

Thật ra, Hạ Thừa Dịch vẫn luôn biết Lục Tiếu thích mình, nhưng anh không thể đáp lại tình cảm của cô. Bởi vì khi đó, tâm tư của anh đều đổ dồn hết vào Lâm Tuyết.

Anh cho rằng Lâm Tuyết là tình yêu của đời mình, cho đến khi Lâm Tuyết chuyển tình cảm sang cho người khác, thích một đàn anh cùng trường.

Sau khi chia tay, anh đã suy sụp mất hai năm. Trong hai năm này, anh quả thật đã nghĩ đến việc chấp nhận Lục Tiếu. Đêm hôm đó, anh cũng biết người nằm dưới thân mình là Lục Tiếu, anh đúng là kìm lòng không được.

Nhưng vào thời khắc cuối cùng, anh nhìn ra được Lục Tiếu vừa lo lắng vừa sợ hãi, đột nhiên anh cảm thấy mình chẳng khác gì một thằng khốn nạn.

Bởi vì anh có cảm giác bản thân mình không hề yêu Lục Tiếu, chỉ coi cô như một niềm an ủi để lấp đầy khoảng trống cô đơn mà thôi, cho nên anh đã cố tình hô tên của Lâm Tuyết.

Ngày hôm sau, khi anh đang không biết phải đối mặt với Lục Tiếu như thế nào thì Lâm Tuyết trở lại. Anh cho là mình vẫn còn yêu Lâm Tuyết, vì vậy thời điểm Lâm Tuyết quay về tìm anh, anh đã chấp nhận cô ấy một lần nữa.

Lúc Hoắc Cửu Ngôn nói với anh rằng anh ta thích Lục Tiếu, ban đầu anh khó chịu vô cùng, nhưng sau đó anh thật sự cảm thấy rằng Hoắc Cửu Ngôn là một người đàn ông tốt, thế là anh cũng thuận theo để cho mọi chuyện diễn ra.

Thế nhưng càng về sau, Lục Tiếu và Hoắc Cửu Ngôn càng ngày càng thân thiết với nhau hơn, anh đã bắt đầu hối hận. Khi Lục Tiếu quan tâm đến Hoắc Cửu Ngôn hơn anh, anh lại càng thêm hoảng hốt.

“Tiếu Tiếu, thật ra anh đã không còn yêu Lâm Tuyết từ lâu lắm rồi, có chăng chỉ là không cam lòng mà thôi. Người mà anh yêu là em, Tiếu Tiếu, em cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Anh hứa, lần này anh sẽ không bỏ rơi em nữa đâu.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngày đó, Hạ Thừa Dịch đã nói rất nhiều lời chân tình, Lục Tiếu cũng cẩn thận lắng nghe. Chờ anh ta nói xong, Lục Tiếu đã im lặng thật lâu, sau đó cô mới nói một câu.

“Hạ Thừa Dịch, bây giờ tôi có thể chắc chắn rằng tôi đã từ bỏ anh được rồi. Tuy hiện tại tôi vẫn chưa yêu Hoắc Cửu Ngôn, nhưng tôi có thể xác định một điều… người mà tôi hy vọng sẽ ở bên tôi sau này chính là Hoắc Cửu Ngôn.”
 
Chương 15


Kể từ ngày hôm đó, Lục Tiếu không còn gặp lại Hạ Thừa Dịch nữa. Bởi vì cô đã bán căn nhà gần như vắt kiệt cả tuổi thanh xuân của cô đi rồi dọn về sống chung với ba mẹ.

Điện thoại của Hoắc Cửu Ngôn vẫn nằm yên ở trạng thái tắt máy, gửi tin nhắn cũng không được, Lục Tiếu biết anh đã chặn số của cô rồi.

Sau này, Lục Tiếu tìm được một người bạn của Hoắc Cửu Ngôn, cô đã nhờ cô ấy chuyển lời đến Hoắc Cửu Ngôn giúp cô —— “Hoắc Cửu Ngôn, em chỉ cho anh thời hạn một năm. Nếu trong một năm này anh không đến tìm em thì em sẽ không đợi anh nữa.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Từng ngày từng ngày trôi qua, sự háo hức chờ mong của Lục Tiếu dần dần bị bào mòn dưới sự ngóng trông rồi lại thất vọng hết ngày này qua ngày khác. Để quên đi sự hoảng loạn và cáu kỉnh trong lòng, cô đã dồn hết toàn bộ tinh thần và sức lực của mình vào công việc.

Trong vòng một năm, cô được tăng lương, được thăng chức, nhưng lại không chờ được Hoắc Cửu Ngôn. Vào ngày ước định cuối cùng, cô đã được người bạn kia của Hoắc Cửu Ngôn mời đến dự đám cưới.

Trong nội tâm của cô tồn tại một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng rằng có thể nhìn thấy anh ở tiệc đám cưới… nhưng anh lại không xuất hiện.

Sau khi đám cưới kết thúc, Lục Tiếu ngơ ngác đi dạo trên phố, lòng cô bây giờ là một mảnh rừng hoang vắng thê lương.

Quả nhiên… Hoắc Cửu Ngôn đã từ bỏ cô rồi, cô không trách anh, bởi vì cô có thể hiểu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bởi vì hiểu như thế, cho nên cô không đi tìm anh, cũng không hỏi thăm tin tức thông qua bạn bè của anh, cô muốn giao cho anh quyền lựa chọn cuối cùng.

Lục Tiếu đi mệt rồi thì tìm một cái ghế dài ngồi xuống, khi cô ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đã bay đầy bông tuyết. Cô không biết tuyết rơi từ lúc nào, chỉ biết là… trời lạnh quá.

Cô rất muốn khóc, chẳng biết vì sao lại khóc… chỉ đơn giản là muốn khóc thế thôi. Trong tiết trời băng giá, Lục Tiếu ôm chân chôn mặt vào đầu gối khóc lóc thảm thiết.

Khóc xong mệt quá, cô đứng dậy muốn rời đi, lúc này mới phát hiện ra tuyết rơi càng ngày càng lớn, nhưng trên người cô lại khô ráo sạch sẽ. Lục Tiếu sững sờ, chợt ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu có người đang đứng giăng áo khoác ngoài ra để chắn tuyết cho cô, giống như vào cái đêm tuyết hôm đó.

Hai người nhìn nhau, Lục Tiếu vừa khóc vừa cười.

Hoắc Cửu Ngôn kéo cô dậy, hai chân Lục Tiếu mềm nhũn, trực tiếp ngã vào lòng anh.

Hoắc Cửu Ngôn thuận thế ôm lấy cô rồi dùng áo khoác bọc người cô lại, anh cọ cằm trên đỉnh đầu của Lục Tiếu, khàn giọng nói: “Tiếu Tiếu, em đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu em ở bên anh thì không được thích Hạ Thừa Dịch nữa đâu đấy.”

Lục Tiếu vòng tay ôm chặt cổ người nào đó rồi kiễng chân lên dâng môi thơm, đây là câu trả lời của cô.

Hoắc Cửu Ngôn cởi áo khoác ngoài ra phủ lên cho cô, sau đó anh cõng cô trên lưng đi từng bước một về phía trước.

Lục Tiếu nằm sấp trên lưng anh, áp mặt mình vào sát mặt anh, cô hỏi anh vì sao bây giờ mới đến.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hoắc Cửu Ngôn trả lời, khi bạn của anh truyền lời của cô lại cho anh, anh mới biết thì ra người cuối cùng mà cô chọn là anh. Mặc dù anh không muốn chờ đợi, muốn chạy đi tìm cô ngay… nhưng anh lại sợ cô chỉ là xúc động nhất thời, sau này sẽ hối hận.

Dù sao thì cô cũng đã thích Hạ Thừa Dịch nhiều năm như vậy, không lý nào lại quên anh ta nhanh thế, cho nên anh đã cố ý nhờ bạn của mình ấn định ngày tổ chức đám cưới vào ngày cuối cùng của kỳ hạn và gửi thiệp mời cho cô.

Bạn anh hỏi vì sao anh lại chắc chắn cô sẽ đến, thật ra anh cũng không chắc lắm. Anh chỉ biết… nếu lựa chọn của cô vẫn là anh thì cô nhất định sẽ đến.

Thật may vì anh đã chờ được.

Tuyết rơi càng lúc càng nặng, hai người đi chưa được bao xa, Lục Tiếu đã ghé vào tai của Hoắc Cửu Ngôn thầm thì: “Hoắc Cửu Ngôn, nếu anh cứ đi bộ như thế này thì tối nay anh sẽ sốt mất. Đến đằng trước rồi rẽ trái sẽ có một cái khách sạn, đi tầm hai phút là đến nơi.”

Đôi mắt của Hoắc Cửu Ngôn tối sầm lại, yết hầu chuyển động, anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Em muốn đặt mấy phòng?”

Lục Tiếu trông thấy ánh mắt của anh bèn ngượng ngùng cười cười: “Nếu như anh đồng ý lấy em thì để tiết kiệm tiền cưới vợ cho anh, em nghĩ một phòng thôi cũng được rồi.”
 
Chương 16


Năm năm sau, Hạ Thừa Dịch gặp lại Lục Tiếu, cô và Hoắc Cửu Ngôn đã kết hôn, hai người còn có một cậu con trai bốn tuổi. Cậu nhóc rất mềm mại và đáng yêu, trông cứ như là bản sao của Hoắc Cửu Ngôn vậy.

Bọn họ gặp nhau trong đám cưới của một người bạn. Khi nhìn thấy đối phương, Lục Tiếu mang theo vẻ mặt thoải mái tiến tới chào hỏi anh ta một cách hào phóng và lịch sự.

“Hạ Thừa Dịch, đã lâu không gặp.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hạ Thừa Dịch biết rõ Lục Tiếu đã không còn yêu anh nữa, bởi vì ánh mắt khi cô nhìn anh rất bình tĩnh, chẳng còn độ ấm nóng bỏng giống như trước đây.

Hoắc Cửu Ngôn đi tới, bế lấy cậu con trai đang say ngủ trong vòng tay của Lục Tiếu đi, sau đó rất tự nhiên dùng tay còn lại nắm lấy bàn tay của cô, một nhà ba người trông cực kì vui vẻ và hạnh phúc.

Ngược lại với một kẻ cô đơn như anh ta, đáng thương vô cùng.

Từ lúc Hoắc Cửu Ngôn xuất hiện, ánh mắt của Lục Tiếu cứ dán chặt vào anh không rời: “Chồng à, khi nào bọn mình mới có thể rời đi vậy? Em muốn về nhà.”

Hoắc Cửu Ngôn lên tiếng chào Hạ Thừa Dịch, sau đó dẫn Lục Tiếu đi về phía trước, trong không khí có thể lờ mờ nghe được đoạn đối thoại của hai người họ.

“Anh biết em đang mệt nên vừa nãy có đi vào chào mọi người rồi. Bây giờ chúng ta về nhà, tối nay em muốn ăn gì?”

“Em muốn ăn kem… À… không, không phải em muốn ăn mà là con trai nhỏ của anh muốn ăn.”

“Là con gái.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Mới có ba tháng thôi mà, sao anh biết đó là con gái chứ? Em cứ muốn sinh con trai đấy… khoan đã, vì sao anh lại thích con gái thế?”

“Bởi vì con gái giống em, anh thích em.”

“…”

Hạ Thừa Dịch đứng tại chỗ rít điếu thuốc một hơi thật mạnh, vẻ tự giễu lan tràn khắp khoé môi, nỗi hối hận vô hạn chợt trào dâng trong lòng như muốn nhấn chìm anh xuống vực sâu.

Giá như năm đó anh nhận ra tình cảm của mình sớm hơn một chút thì có lẽ người đứng bên cạnh Lục Tiếu lúc này sẽ là anh.

Đáng tiếc, trên đời không có giá như, Lục Tiếu đã không còn thuộc về anh nữa.

HOÀN
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom