Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Lão Tổ Xuất Quan

Chương 60: Ăn cướp


Nhưng nếu như là như vậy thì Bạch Liên Tuyết chính là không có cách gì thoát ra khỏi Thâm Hải Lam Tâm được, cũng như không có cách gì truyền tin ra ngoài được.  

Vậy thì Mật Vân Thủy Mẫu này là có ý nghĩa gì đây chứ?  

Đừng nhìn thấy Từ Phương đánh nhau với Mật Vân Thủy Mẫu dễ như chơi trò chơi như vậy mà lầm tưởng nhé. Nếu như đổi lại là người khác, thực lực không mạnh mà đánh nhau một trận với Mật Vân Thủy Mẫu thì có khi về đến Tây Thiên rồi mà người đó cũng còn chưa biết mình đã chết như thế nào nữa kìa.  

"Bất kể thế nào thì ta cũng phải đi xem thử." Từ Phương hít một hơi thật sâu rồi nói.  

Một lát sau, làn sương độc do Mật Vân Thủy Mẫu tạo ra cũng dần tan biến.  

Còn về phần Lăng Thanh Thù thì nhờ lớp linh khí của Từ Phương bao quanh đã giúp cho nàng ta đẩy hết độc tố trong cơ thể ra bên ngoài.  

Cho nên Lăng Thanh Thù cũng không bị sao nữa.  

Đương nhiên, nếu như Lăng Thanh Thù không có Từ Phương thì nàng ta chưa mở miệng nói được câu thứ hai thì đã đi chầu ông bà vải của mình rồi.  

Trải qua trận chiến lúc nãy thì tàng thư các của Hải Phách Tông sớm đã bị san thành bình địa rồi.  

Từ Mộng Dao và Vu Bạch An mặc dù mặt mày xám xịt như tro nhưng cũng không dám hó hé nửa lời, chỉ xem như không có chuyện gì xảy ra.  

Nói đùa, bọn họ dám nói cái gì chứ. Từ Phương là một tên đã sống biết bao nhiêu vạn năm rồi, trước mặt bọn họ đó là một lão yêu quái chính hiệu đó.  

Dám nói nửa câu không đúng mà xem, chỉ e đầu của bọn họ chưa đến nửa giây đã phải dọn nhà xuống chỗ khác rồi.  

Ngoài ra, Từ Mộng Dao và Vu Bạch An cũng cảm thấy là Từ Phương và Hải Phách Tông của bọn họ hẳn cũng có chút quan hệ với nhau.  

Nói không chừng là bạn bè với lão tổ khai sơn ra tông môn bọn họ không chừng nữa.  

Lúc nghĩ đến đây, Vu Bạch An còn thoáng có chút kích động.  

"Ngại quá, ta cũng không ngờ tới lại gây ra tổn thất nghiêm trọng dường này." Từ Phương xin lỗi nói.  

Vu Bạch An trợn tròn mắt, đúng nha, tất cả các công pháp của Hải Phách Tông, bí kíp võ công, điển tịch, toàn bộ đều ở trong tàng thư các.  

Nhưng mà, bây giờ ngay cả tàng thư các cũng đã không còn, thì mấy cái công pháp, điển tịch còn được cái cọng lông gì nữa chứ.  

Nghĩ đến những thứ này, Vu Bạch An liền cảm thấy đau hết cả ruột gan...  

"Tiền bối, không sao..." Vu Bạch An khóe miệng giật giật nói.  

Từ Phương gật gật đầu rồi nói: "Yên tâm đi, các công pháp mà các ngươi bị mất ta có thể cho các ngươi, các ngươi tổn thất bao nhiêu ta sẽ trả lại bấy nhiêu."  

Vu Bạch An nghe thấy những lời này thì vẻ mặt xám xịt liền trở nên vui tươi hẳn.  

...  

Từ Phương ở lại Hải Phách Tông một đêm, thì cầm lấy địa đồ đi tìm Thâm Hải Lam Tâm.  

Nhưng, hắn ta tìm kiếm một vòng cũng không phát hiện ra được cái gì.  

Hai vạn năm, thế sự xoay vần, có rất nhiều nơi đã không còn giống như trên địa đồ nữa rồi.  

Nhưng, Từ Phương cũng không phải không thu hoạch được gì, Từ Phương phát hiện ra một hòn đảo nằm ngay chính giữa biển Đông Sơn.  

Có rất nhiều người cũng đang ở đó để chờ mùa trăng tròn tháng sau.  

"Tìm cũng tìm không thấy, chi bằng cứ ở đây đợi Thâm Hải Lam Tâm tự xuất hiện vậy, Lăng Thanh Thù, ngươi thấy sao."  

Từ Phương cầm địa đồ lên xem rồi thở dài một tiếng hỏi.  

"Tất cả đều nghe theo lão tổ." Lăng Thanh Thù nhẹ nhàng nói.  

...  

Từ Phương dừng lại ở một nơi bằng phẳng trên hòn đảo, lúc hắn ta vừa đáp xuống thì tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía hắn ta.  

Trong số những ánh mắt đó, có ánh mắt thăm dò, có ánh mắt thù địch, cũng có ánh mắt kiêng dè, sợ hãi.  

Từ Phương liếc nhìn đám người đó thì phát hiện ra đám người đó cũng đang nhìn phía hắn ta.  

Tu vi của những người này không đều nhau, có mấy người là tu vi Nguyên Anh Kỳ, cũng có mấy tu giả Kim Đan Kỳ.  

Trong đám đó, người lợi hại nhất chính là thanh niên áo trắng đang ngồi cách đó không xa.  

Một thanh trường kiếm màu trắng nhẹ đặt dưới chân hắn, trong miệng lủng lẳng một chiếc lá cỏ xanh, hắn nhìn lên bầu trời theo hướng bốn mươi lăm độ, trong ánh mắt hờ hững hiện lên một tia u sầu.  

Tu vi của người này vậy mà đã là cảnh giới Thụ Động Thiên.  

Thực lực của hắn, có thể đánh bại hết tất cả những người ở đây, nhưng, những người khác bên cạnh hắn căn bản không hề có chút kính sợ hoặc vẻ mặt e ngại gì hết, dường như bọn họ không hề biết tu vi thật sự của thanh niên áo trắng này vậy.  

Từ Phương nhìn kỹ một chút thì đã hiểu ra thì ra là do hắn đã ẩn giấu đi tu vi của mình.  

Về phần mấy tên tu giả Nguyên Anh Kỳ bên cạnh, ánh mắt bọn họ hung tàn, cứ nhìn chằm chằm Từ Phương, dường như bọn họ đang thương lượng với nhau chuyện gì đó.  

Từ Phương cũng không thèm để ý, ở đây nhiều người vậy, cứ nhìn hắn ta trừng trừng thì làm gì nhau được chứ.  

Từ Phương sở dĩ đến nơi đông người này chính là muốn thăm dò thêm tin tức của Thâm Hải Lam Tâm.  

Nhưng Từ Phương vừa mới đáp xuống đây, còn chưa đợi Từ Phương làm gì thì trong đám mấy tên tu giả Nguyên Ảnh Kỳ đang thương lượng kia, có một tên liền tiến đến bên cạnh hắn ta.  

"Xin chào." Người đó cười nói, mặt tràn đầy thiện ý.  

Nhưng từ trong ánh mắt của hắn Từ Phương lại có thể nhìn thấy được ác ý nồng đặc.  

"Ừm." Từ Phương gật gật đầu, xem như đáp lễ vậy.  

Ánh mắt trêu tức nhìn tên tu giả Nguyên Anh Kỳ kia, hiện tại Từ Phương không có thời gian tán dóc với đám người này, chỉ cần mấy tên tu giả Nguyên Anh kỳ này có chút biểu hiện ác ý nào thì Từ Phương sẽ dạy cho chúng biết thế nào là làm người.  

"Ặc..." Tên tu giả Nguyên Anh Kỳ cũng không ngờ tới Từ Phương vậy mà chỉ trả lời ngắn gọn hắn một câu như vậy.  

Khiến hắn lúc này cũng có chút lúng túng.  

"Ngươi cũng đến tìm Thâm Hải Lam Tâm sao?"  

Tên tu giả Nguyên Anh Kỳ kia lại tiếp tục hỏi.  

"Nếu không ngươi nghĩ ta đến đây làm cái gì." Từ Phương nhướng mày, trêu chọc nói.  

Người này rõ ràng là mang ý đồ xấu cho nên Từ Phương cũng không cần phải nể mặt mũi gì với hắn cả.  

Sắc mặt của tên tu giả Nguyên Anh Kỳ kia cũng trở nên lạnh lùng nhìn Từ Phương.  

Tu vi của Từ Phương thoạt nhìn chỉ là Luyện Khí Kỳ, nhưng cũng đáng ngờ nhiều lắm, hẳn không phải là tu giả Luyện Khí Kỳ đâu.  

Hắn vô cùng chắc chắn tu vi của Lăng Thanh Thù đứng bên cạnh Từ Phương chính là Kim Đan Kỳ.  

Thông qua tu vi của Lăng Thanh Thì thì hắn đoán ngược lại tu vi của Từ Phương chắc cũng là Kim Đan Kỳ, cứ xem như tu vi của Từ Phương thật sự mạnh hơn hắn đoán thì chắc cũng chỉ là tu giả Nguyên Anh Kỳ.  

Khi nghĩ đến đây, ánh mắt của tên tu giả Nguyên Anh Kỳ kia lập tức trở nên khát máu vô cùng.  

"Vị huynh đệ này, xin hỏi tên họ là gì." Tên Nguyên Anh Kỳ kia cười híp mắt nói.  

"Ta tên Từ Phương."  

"Từ Phương huynh đệ, ta và huynh quen biết nhau thật muộn mà, ở đây nhiều người, chi bằng, chúng ta đi qua phía khu rừng nhỏ kia nói chuyện đi."  

Nói xong, một luồng uy thế nhè nhẹ bao phủ lấy cơ thể của Từ Phương.  

Mấy tên tu giả Nguyên Anh Kỳ bên cạnh cũng đi về phía Từ Phương.  

"Ồ, thú vị đấy, nhưng mà, nếu như ta không đi thì sao." Từ Phương nhếch miệng mang theo nụ cười châm chọc nói.  

Mấy người này đúng là chê mình sống lâu rồi mà, đột nhiên dám có ý đồ với hắn ta, đúng là không biết trời cao đất dày.  

Trong lòng Từ Phương nổi lên sát ý.  

"Đi đi mà...Chúng ta đi tâm sự chút đi." Mấy tên tu giả Nguyên Anh Kỳ mặt mang theo vẻ khát máu cười lạnh, lôi kéo Từ Phương đi về phía rừng cây kia.  

Không ít người bên cạnh tỏ ra thông cảm cho Từ Phương.  

Bị kéo vào rừng cây kia thì sau đó xảy ra chuyện gì ai mà không biết chứ.  

Mặc dù biết là thế mà cũng không có ai đứng ra trợ giúp Từ Phương.  
 
Chương 61


Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 62


Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 63


Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 64


Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 65


Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 66: Năm tên Động Thiên Kỳ


“Là thế này à?" Triệu Bằng khẽ nói, trong mắt lóe lên sát ý.   

"Đi, chúng ta cũng đi vào đi." Giọng điệu của Triệu Bằng trở nên lạnh lùng.  

Từ Phương gật đầu, đem linh khí đang bị bó bọc trong người Lăng Thanh Thù, tạo thành một lớp bảo vệ, sau đó xông vào khoảng trống trong vòng xoáy.   

Tiếng vang ầm ầm, giống như xé rách màng nhĩ của người khác, khiến ai nấy đều hãi hùng khiếp vía.  

Khoảng không gian trống ở vòng xoáy tối đen như mực, tốc độ sóng đánh của mực nước biển xoay tròn xung quanh rồi hạ xuống, như dời núi lấp biển vạn mã bôn đằng*, luồng sóng đó đã đưa Từ Phương tiến vào sâu bên trong, sau đó kéo Từ Phương vào cùng tiếng nghiền nát ken két!  

*Ý chỉ khung cảnh náo loạn như hàng ngàn con ngựa phi đến phía trước.  

"Bên dưới vòng xoáy này, có linh khí." Thần thức của Từ Phương thăm dò phía dưới một lượt, rồi nói.   

“Tại sao chứ." Triệu Bằng có chút bức bách hỏi.  

"Bởi vì điều kiện tự nhiên của nơi này, không đủ để vận hành vòng xoáy khổng lồ này." Từ Phương lạnh lùng trả lời.   

Thực ra, Từ Phương đã đoán được linh khí kia là gì.  

Trong lòng có chút kích động không nhịn được.  

"À." Triệu Bằng tùy ý trả lời một tiếng, nhưng cũng chẳng có hứng thú gì.   

Hiện giờ hắn ta chỉ muốn Thâm Hải Lam Tâm, để cứu mạng đạo lữ của hắn, mọi thứ khác thì vứt hết sang một bên.  

Vòng xoáy này không giống với vòng xoáy khác, càng gần đáy thì khoảng trống càng nhỏ, trái lại sau khi đi sâu vào dưới đáy, thì khoảng trống lại càng nhỏ hơn.  

Sau khi đạt đến mức sâu nhất, toàn bộ khoảng trống to bằng một thành phố nhỏ vậy.   

Nói là đáy biển, nhưng trên mặt đất lại khô ráo không có một vũng nước đọng nào, cát vàng khô ráo, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy như ở sa mạc vậy.  

Trên đỉnh đầu, là lốc xoáy có tốc độ xoay tròn cực nhanh đen kịt.   

Mà xung quanh Từ Phương, có vài người, đang nhìn chằm chằm hắn ta.  

"Các ngươi là người ở đâu đến, tới đây làm gì."  

Người nói chuyện, chính là năm tên áo đen, khí tức của bọn họ mãnh liệt, đe dọa Từ Phương mà không che giấu tẹo nào.   

Khí tức lớn mạnh của năm tên tu giả Động Thiên Kỳ kia, tạo thành một thanh kiếm sắc bén, vây quanh bên cạnh Từ Phương, nhưng không tài nào tới gần Từ Phương được.   

"Các ngươi tới đây làm gì, thì ta tới đây làm cái đó."  

Từ Phương ngẩng đầu, trong ánh mắt xuất hiện một luồng sát khí trầm lặng.   

Bời vì trong đó, trên tay một tên áo đen, có một thứ thì đó nửa trong suốt, hiện lên một nhánh tiên thảo có quầng sáng màu xanh lam.   

Tiên thảo chỉ to bằng bàn tay, to gấp ba lần lá cây bình thường, dường như đang đung đưa lay động vậy.   

Đặc biệt trong nháy mắt nhìn thấy Từ Phương, độ đung đưa càng thêm mạnh, lại còn hơi vẫy vẫy nữa chứ, Từ Phương như có thể cảm nhận được tâm trạng kích động của tiên thảo.    

Tiên thảo này, chính là Thâm Hải Lam Tâm!  

Từ Phương không ngờ có thể tìm được Thâm Hải Lam Tâm nhanh như vậy.   

Chỉ là mấy người này, lại dám động tới Thâm Hải Lam Tâm, đều đáng chết!   

Thời khắc này, sắc mặt của Triệu Bằng cũng vô cùng khó coi.  

Quả thực Thâm Hải Lam Tâm là hắn tìm được, nhưng có người đến trước hắn một bước, lấy đi Thâm Hải Lam Tâm.  

Hơn nữa, điều càng khiến hắn cảm thấy buồn bực là, đối phương là năm tên tu giả cảnh giới Động Thiên, nếu hắn muốn cướp, thì cũng không thể nào cướp được.   

Nghĩ tới đây, hắn có chút hối hận.  

Ban đầu hắn nên tới đây một mình, hắn bị khí thể của vòng xoáy dọa cho sợ, nên mới muốn tìm mấy người tới đỡ đạn cho hắn.   

Đi tìm đồng bọn mất mấy ngày, kết quả là có người nhanh chân đến trước rồi.  

Sầu não hơn nữa là, vòng xoáy này căn bản không có bất kỳ nguy hiểm nào cả.   

"Mấy người các ngươi, bỏ Thâm Hải Lam Tâm xuống cho ta. "  

Triệu Bằng nghiến răng, ra vẻ nói.  

Cho dù như thế nào, vì đạo lữ của hắn, nên hắn nhất định phải có được Thâm Hải Lam Tâm.  

Năm tên mạnh cảnh giới Động Thiên kia, như thể nghe được chuyện nực cười gì đó, rồi lạnh lùng cười nói:  

"Dựa vào mấy người các ngươi, hai tên cảnh giới Động Thiên, một tên cảnh giới Kim Đan, và một tên Luyện Khí Kỳ cùi bắp á. Ha ha, ngươi sợ đến nỗi phát điên rồi à, mau cút ngay cho ta, thì ta còn có thể coi như chưa nhìn thấy các ngươi, nếu không, ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là tàn nhẫn.!"  

Năm tên mạnh cảnh giới Động Thiên của Hải Ma Tông này, căn bản cũng cũng coi Từ Phương ra gì.   

Triệu Bằng nghe vậy, cũng cảm thấy có chút bất lực.  

Tuy nhiên Từ Phương không phải tên Luyện Khí Kỳ kém cỏi, nhưng ba tên tu giả cảnh giới Động Thiên cũng không thể đánh lại được năm tên tu giả cảnh giới Động Thiên đâu.   

Nghĩ đến đạo lữ của hắn, chỉ cần một chiếc lá thôi cũng được, cũng không đáng là bao, Triệu Bằng suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói ra:  

"Nếu chúng ta đều biết vị trí của Tham Hải Lam Tâm, vậy dĩ nhiên là ai nấy đều có phần, ta chỉ cần một lá Thâm Hải Lam Tâm là được rồi, sau này có dùng gì ở chỗ ta, thì ta sẽ mặc cho các vị điều khiển, thấy thế nào."  

Triệu Bằng chật vật nói ra, những lời này của hắn, xem ra hắn đã bán linh hồn cho Thâm Hải Lam Tâm rồi.    

Nhưng vì đạo lữ đã làm bạn với hắn hơn ngàn năm rồi, nên hắn cố nghiến răng nghiến lợi, để nói ra những lời này.   

"Ha ha." Năm tên tu giả cảnh giới Động Thiên Kỳ này, căn bản cũng không coi Triệu Bằng ra gì.   

"Mấy người này biết rõ chúng ta có được Thâm Hải Lam Tâm, có thể bọn họ cũng biết được gì đó, nên không thể để bọn chúng ra ngoài được, các ngươi thấy thế nào.” Một người khác nói.  

"Ta cũng cảm thấy giống vậy." Một người khác, gật đầu, nhìn về phía mấy người Từ Phương trong mắt tràn ngập sát ý.   

"Mấy người các ngươi, nếu đã xuống rồi, thì khỏi cần lên nữa đi."  

Một người áo đen nở một nụ cười lạnh lùng, bỗng nhiên đánh một chưởng về phía Triệu Bằng.  

Một chưởng tạo thành một cơn cuồng phong màu đỏ nhạt.   

Cát vàng trên đất, bị trận lốc xoáy mãnh liệt thổi bồng lên, giống như một trận bão đang ập đến.   

Sắc mặt hung ác của tên tu giả Động Thiên Kỳ kia, trong mắt như bị trêu tức giống như vở kịch mèo vờn chuột.   

Triệu Bằng thấy hắn liền động thủ, vừa sợ nhưng cũng vừa tức giận.  

Dù sao thì Triệu Bằng cũng là một tu giả Động Thiên Kỳ, lại thêm thói kiêu ngạo của bản thân, nên khi ăn nói khép nép cầu xin người khác, đã khiến hắn vô cùng khó chịu.  

Bây giờ những người kia không thèm để ý đến hắn, nói động thủ là động thủ luôn, Triệu Bằng ra tay ngay tức khắc, giơ tay đỡ lấy một chưởng.   

Ầm.  

...  

Bỗng, hai bóng người xen kẽ nhau, dùng đầu đập thẳng vào đối phương, khiến cho vòng xoáy bên trên cũng bắt đầu bất ổn, một trận lung lay rung lên.   

Ầm...  

Ngay lúc này, một chưởng từ bên cạnh đánh tới, Triệu Bằng không có bất kì sự phòng thủ nào, nên đã bị đánh trúng vào người, phun ra một ngụm máu, sau đó bay một phát ra ngoài.   

Xém chút nữa đã bị đánh bay vào trong vòng xoáy, thành một cái xác không hồn rồi.   

"Mấy người các ngươi, muốn tự kết liễu, hay là để bọn ta gi ết chết các ngươi đây." Năm người đi đến trước mặt Từ Phương.  

"Tên Luyện Khí Kỳ kia. Ta đoán ngươi không phải Luyện Khí Kỳ đâu nhỉ, nhưng không cần biết cảnh giới của ngươi là gì, hôm nay ngươi cũng chết chắc rồi."  

Năm tên áo đen này nhìn Từ Phương, không chút e dè mà đánh giá tu vi của Từ Phương.  

Sau đó, mấy người kia liền trợn tròn mắt, vì cho dù bọn chúng có nhìn thế nào đi nữa, thì tu vi của Từ Phương cũng chỉ là Luyện Khí Kỳ.  

"Ta nói mấy người các ngươi này, giết người khác thì có thể, nếu các ngươi dám đả thương đến một cọng tóc của anh bạn này, thì cẩn thận các ngươi sẽ tới công chuyện với ta!"  

Ngay lúc này, Hoàng Thiên trầm mặc ít nói cuối cùng cũng đã lên tiếng.   

Từ Phương nhướn mày, tình huống này, nếu đổi thành người khác, thì e là đã tè ra quần rồi, nhưng Hoàng Thiên lại dám nói như vậy sao?
 
Chương 67: Tàn ảnh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không phải Hoàng Thiên đần độn, chỉ là Hoàng Thiên dựa vào chính mình căn bản cũng không sợ năm người này.  

"Lại là một cái tên điên cuồng không sợ chết." Mấy người áo đen kia liếc nhìn nhau một cái, vừa cười vừa nói.  

"Hôm nay ta đến để nhìn ngươi rốt cuộc là có bản lĩnh gì, mà khiến cho bọn tao chịu không nổi." Một trong năm tên đó nói, đột nhiên liền hướng về phía Từ Phương mà đánh.  

Từ Phương không tránh, cũng không động đậy, mà nhìn thẳng về phía Hoàng Thiên.  

Hoàng Thiên lộ ra một vẻ lão luyện, miệng chậc chậc chậc nói: "Ta bội phục dũng khí của ngươi! Nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi vậy!"  

Một đường kiếm sắc bén chợt lóe lên, cái tên tu giả Động Thiên Kim cảnh giới chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, mà trên cổ đã xuất hiện một cái lỗ máu...  

Khuôn mặt hắn biểu cảm như không thể tin được mà bưng bít lấy lỗ máu trên cổ, từ từ ngã xuống đất.  

Rầm...  

Ngoài ra, bốn tên tu giả Động Thiên Kỳ còn lại, không thể tin được mà nhìn vào Hoàng Thiên, rồi lại nhìn vào thi thể người đồng minh của mình đang nằm dưới đất.  

"Ngươi là cường giả Nguyên Thần Kỳ!" Lần này lại đến lượt mấy tên tu giả Động Thiên cảnh giới sợ tè ra quần.  

Mặc dù tu giả Nguyên thần cảnh giới chỉ cao hơn một chút so với tu giả Động Thiên cảnh giới, nhưng sự khác biệt đó lại chênh lệch nhau một trời một vực.  

Một tên tu giả Nguyên Thần cảnh giới, có thể đánh bại 1000 tên tu giả Động Thiên cảnh giới mà không bị hụt hơi.  

Nếu Hoàng Thiên thật sự là tu giả Nguyên Thần cảnh giới, vậy thì bọn họ còn chơi cái rắm gì nữa chứ, cả đám cùng cắt cổ chính là lựa chọn tốt nhất.  

Từ Phương lắc đầu, nói: "Hắn không phải tu giả Nguyên Thần cảnh giới, cảm ơn ngươi, một tên Động Thiên cảnh giới thể chất đặc biệt."  

Hoàng Thiên nghe Từ Phương nói, cười cười rồi nói: "Tiểu hữu quả thực không đơn giản, thế mà liếc mắt một cái liền nhìn ra ta phòng tuyến cuối cùng của ta"  

Vừa nói, Hoàng Thiên vừa chuyển hướng nhìn vào mấy tên tu giả Động Thiên cảnh giới, nói:  

"Vừa rồi tiểu hữu nói cái gì, các ngươi nghe không được à. Tranh thủ thời gian đem cái gì mà Thâm Hải Lam Tâm này để xuống cho ta, nếu không, ta sẽ khiến cho các ngươi vĩnh viễn chôn ở cái nơi này."  

Mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ nghe thấy, ai nấy như muốn khóc, thời gian hai vạn năm gian khổ tìm kiếm, vất vả lắm mới tìm được, không ngờ rằng mới nửa đường phải đưa ra một cái Trình Giảo Kim.  

Bọn họ bây giờ như muốn khóc, không hiểu là chuyện gì đang xảy ra.  

Không có cách nào khác, mặc dù Hoàng Thiên không phải tu giả Động Thiên cảnh giới, nhưng cũng tính là có thể gi ết chết bọn họ trong vài giây, giữa Thâm Hải Lam Tâm với sống chết trước mặt, bọn họ không chút do dự lựa chọn tính mạng của mình.  

Lúc này họ liền vứt xuống Thâm Hải Lam Tâm, ba chân bốn cẳng chạy trốn.  

Triệu Bằng lúc này đứng lên, bít lấy vùng thắt lưng bị đánh suýt gãy lúc nãy, nhanh như chớp bước một bước trước mặt Từ Phương.  

Lúc này, Triệu Bằng đã không biết nói gì nữa rồi.  

Triệu Bằng lúc đầu cho là hắn là mạnh nhất trong số những người này, nhưng là hiện tại xem ra, hắn vẫn quá ngây thơ rồi.  

Từ Phương thâm sâu khó lường, Hoàng Thiên thâm sâu khó lường, đến cả một tu giả Kim Đan Kỳ, vẫn luôn bên cạnh Lăng Thanh Thù, nàng ta cũng có cảm giác thâm sâu khó lường.  

"Từ Phương tiền bối,  Thâm Hải Lam Tâm này..." Triệu Bằng lúng túng nói, muốn nói lại thôi.  

"Sao vậy, có chuyện gì sao?" Từ Phương nhàn nhạt hỏi.  

"Chuyện này, ta nói muốn một chiếc lá của Thâm Hải Lam Tâm, không biết..." Triệu Bằng nhỏ giọng nói.  

Từ Phương cũng muốn trợ giúp Triệu Bằng một chút, nhưng mà Triệu Bằng muốn Thâm Hải Lam Tâm thì quả thực là đang nằm mơ.  

"Cái này ngươi không cần suy nghĩ, ta nói thẳng với ngươi, nếu ngươi thật sự định muốn một chiếc lá của Thâm Hải Lam Tâm này, ta chọn để ngươi yên nghỉ ở ngay cái nơi này."  

Lời của Từ Phương nói không cần nghi ngờ gì khác, chính là lời cảnh cáo Triệu Bằng, hắn nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của Từ Phương, liền biết Từ Phương không phải đang nói đùa với hắn.  

Được thôi, đều là của anh...  

Triệu Bằng lúc này có chút khóc không ra nước mắt.  

"Nhưng mà ta biết một vài cách khác, có thể liền với mệnh của phu nhân ngươi, nếu như ngươi tin tưởng, ngươi có thể để cho ta thử một chút."  

Ánh mắt vừa mới ảm đạm của Triệu Bằng, lập tức lại sáng ngời lên, ngạc nhiên hỏi thăm Từ Phương: "Ngươi nói những lời này đều là thật sao?"  

"Ta lừa ngươi thì có ích gì với ta chứ?" Từ Phương nhàn nhạt hỏi ngược lại.  

Triệu Bằng vừa mới chết tâm, lại dấy lên ngọn lửa hi vọng.  

Từ Phương không để ý đến Triệu Bằng, dùng thần thức, cẩn thận câu thông với Thâm Hải Lam Tâm.  

Sau đó Từ Phương mừng rỡ như điên, Lăng Thanh Thù bị cướp rồi.  

Bên trong Thâm Hải Lam Tâm, thật sự có linh hồn của Bạch Liên Tuyết!  

Nhưng điều khiến Từ Phương cảm giác lo lắng khác thường chính là, linh hồn Bạch Tuyết Liên, đã đến mức hồn phi phách tán.  

"Đồ đệ à, là ta có lỗi với ngươi..." Từ Phương nhẹ nhàng thở dài một cái.  

Cũng may, linh hồn của Bạch Liên Tuyết, ký sinh bên trong Thâm Hải Lam Tâm, chỉ cần Thâm Hải Lam Tâm không gặp tổn thương, thì linh hồn của Bạch Liên Tuyết không gặp vấn đề gì!  

"Nếu đã đạt được Thâm Hải Lam Tâm rồi thì chúng ta đi lên trước đi." Từ Phương thản nhiên nói.  

Hoàng Thiên ngược lại không nói gì, chỉ là sắc mặt của Triệu Bằng tối sầm lại, khó coi khác thường.  

"Triệu Bằng à, ngươi không cần lo lắng, ta có những cách khác, có thể cứu phu nhân của ngươi."  

Từ Phương biết tâm tư của Triệu Bằng, nhưng nếu để Từ Phương đem Thâm Hải Lam Tâm cho Triệu Bằng, thì rõ ràng là không thể nào, chỉ có thể lựa chọn an ủi hắn một chút thôi.  

...  

Sau đó, mấy người bay ra vòng xoáy.  

Chỉ thấy Từ Phương móc ra một cái linh thuyền, ngồi lên, sau đó chậm rãi tiến lên.  

Hoàng Thiên thấy cảnh này, khóe miệng không nhịn được co quắp mấy lần.  

Hắn là thật sự là nhìn không hiểu...  

Từ Phương làm quá thật, vẫn còn giả bộ Luyện Khí kỳ sao...  

Luyện Khí kỳ có dạng này sao?  

Hắn không khỏi có chút nghi ngờ thế giới.  

Mấy người rất nhanh bay ra khỏi vòng xoáy, nhưng vừa mới bay ra vòng xoáy, nhìn thấy bầu trời xanh thẳm.  

Đúng lúc này.  

Bỗng nhiên, từ bên cạnh bay tới hai tu giả Động Thiên cảnh giới, từng người từng người nhấc Lăng Thanh Thù lên.  

Sau đó xẹt qua một đạo tàn ảnh, biến mất không thấy gì nữa...  

Mấy tên tu giả Động Thiên kỳ, cũng là bốn tên tu giả Động Thiên kỳ  vừa rồi tại vòng xoáy.  

Từ Phương nhìn theo phương hương mấy người kia biến mất, biểu cảm có chút mộng bức.  

"Cmn, mau đuổi theo!" Từ Phương quá sợ hãi quát.  

Vừa mới nói xong, Từ Phương điều khiển linh thuyền đuổi theo.  

Mặc dù tốc độ của linh thuyền, đối với tu giả Nguyên anh kỳ mà nói, cũng tính là tốc độ cực nhanh, nhưng ở trước mặt tu giả Động Thiên cảnh giới, cái tốc độ này tương đương với ốc sên mà thôi.  

Vừa rồi tốc độ của bốn tu giả Động Thiên kỳ này, lại nhanh hơn mấy phần so với bất kỳ tu giả Động Thiên kỳ cảnh giới nào khác.  

[Diendantruyen.Com] Lão Tổ Xuất Quan
 
Chương 68


Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 69: Miểu sát


* Miểu sát: Có thể hiểu theo mặt chữ nghĩa là thanh toán đối thủ trong thời gian cực ngắn, là ra tay hành động nhanh ngoài dự tính của đối phương, khiến đối phương không thể ngờ được, vừa ra tay đã hoàn toàn áp đảo làm đối phương không kịp đỡ.  

Từ Phương thấy cảnh này bỗng nổi cơn giận lôi đình, không thèm nói nhiều, tay vung một nhát kiếm lóe sáng, chém về phía tu giả Động Thiên Kỳ một cách rất khí thế.  

Tốc độ kiếm của Từ Phương cực nhanh, mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ kia chỉ kịp phòng thủ một cách qua loa.   

Nhưng những đòn phòng thủ thô sơ này, làm sao có thể đỡ được một nhát kiếm của Từ Phương chứ.   

Nhát kiếm của Từ Phương kiếm, kéo theo tia sét đánh lôi đình, giống như xé đôi tờ giấy chém đứt phòng ngự của bọn chúng.   

Một giây sau, những tên tu giả Động Thiên Kỳ kia liền biến thành một đống sương mù màu đỏ, tan biến giữa đất trời.   

Khí tức huyết tinh loáng thoáng bay trong không khí.    

"Lăng Thanh Thù, ta không biết bay, ngươi tự mình ra đây đi." Từ Phương đã giải quyết xong tên trói Lăng Thanh Thù lại, thì lấy Lăng Thanh Thù ngây người ngay tại chỗ, không khỏi có chút lo lắng liền nói.  

Lăng Thanh Thù bỗng phản ứng lại với khuôn mặt ngơ ngác, đạp mạnh một phát, rồi bay ra ngoài đứng ngay bên cạnh Từ Phương.  

Lúc này Dạ Lăng Huyết khá mất bình tĩnh, hắn vừa nhìn thấy, một tên tiểu bối Luyện Khí Kỳ Từ Phương, lại miểu sát được mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ.   

CMN, miểu sát tu giả Động Thiên Kỳ sao? Đây tuyệt đối không phải Luyện Khí Kỳ.  

Dạ Lăng Huyết cảm thấy vừa rồi mắt của hắn như bị mù vậy, không thể nào nhìn ra được tu vi của Từ Phương, mà lại cứ cho rằng Từ Phương chỉ là tên Luyện Khí Kỳ cùi bắp.   

Khiến Hải Ma Tông tổn hại mất mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ.   

Nghĩ tới đây, hắn cũng có chút tiếc.   

"Giết hắn đi!" Dạ Lăng Huyết nổi giận hét lớn một tiếng, giọng nói khàn khàn này khiến người khác cảm thấy tởm lợm, giống như tiếng gào thét khó nghe phát ra từ địa ngục vậy.   

"Giết!"  

Những tu giả Động Thiên Kỳ đó, nghe thấy tiếng hô của Dạ Lăng Huyết, thì dùng đủ loại chiêu thức biến ra từ trên tay bọn chúng, đánh về phía Dạ Lăng Huyết.  

Bỗng, trời đất biến sắc, sấm chớp đùng đoàng, dưới đại dương, bời vì luồng sóng linh khí quá kịch liệt, nên đã dâng lên những con sóng lớn tung bọt trắng xóa cao hàng trăm mét.   

Mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ, thế lực mạnh như nước.    

"Từ lão tổ..." Lăng Thanh Thù nhìn thấy trận chiến này, sắc mặt liền thay đổi.   

Đến sắc mặt của Hoàng Thiên, cũng biến đổi mấy lần, mười mấy tên tu giả Động Kỳ, đến kẻ mạnh cảnh giới Nguyên Thần, chỉ sợ cũng không đủ sức đối phó.   

Thế mà, Từ Phương nhìn thẳng mặt mười mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ, nhưng lông mày cũng không thèm nhíu lại lấy một lần.    

Môi khẽ mấp máy hai chữ, từ từ nói ra.   

"Bình tĩnh." Giống như mang theo Thiên Địa Pháp Tắc, nói xong hai chữ này, những tên tu giả đó bỗng nhiên rung lên một cái, khí thế chỉ để lộ ra một nửa.  

"Chết..." Một lần nữa Từ Phương mấp máy môi, vô số linh khí màu trắng bắn về phía những người kia.   

Linh khí của Từ Phương, đều là linh khí Luyện Khí Kỳ, độ thuần khiết không cao, nhưng, số lượng không thể đếm nổi, bù thêm chất lượng kém.   

Giống y như một giọt nước, được thôi; không thu hút tẹo nào, nhưng khi đủ nước, sẽ ngưng tụ thành biển, liền có thể phá vỡ kết giới.   

Luồng nguyên khí đơn độc của Từ Phương, vô cùng cùi bắp, đối với những tên mạnh cảnh giới Động Thiên mà nói, đó chẳng khác gì không khí.  

Nhưng khi số lượng đủ nhiều, thì đến tu giả cảnh giới Động Thiên, cũng phải thấy run sợ.   

Phốc...  

Phốc...  

Ầm...  

Một trận linh khí giao đấu nhau ầm ầm, một tên tu giả Động Thiên Kỳ tiếp theo, dưới luông linh khí cuồng bạo của Từ Phương đã đi đời, hóa thành một luồng sương mù màu đỏ.   

Đứng trước linh khí cuồng bạo của Từ Phương, những tên tu giả Động Thiên Kỳ đến năng lực giữ lại một thi thể nguyên vẹn cũng không có.   

Rất nhanh, tất cả tu giả Động Thiên Kỳ đều chết hết, chỉ còn lại đúng một người đó là Dạ Lăng Huyết.  

Nhưng, bây giờ Dạ Lăng Huyết cũng bị dọa đến nỗi tè ra quần, hắn nhìn Từ Phương với gương mặt không thể tin được.  

Từ Phương cũng đưa mắt về phía hắn, Dạ Lăng Huyết đem đến cho Từ Phương một cảm giác, vô cùng quen thuộc.  

Nhìn Dạ Lăng Huyết một hồi lâu, cuối cùng Từ Phương cũng nhớ ra hắn là ai, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười trêu tức.  

"Hai vạn năm rồi, không ngờ ngươi còn sống đấy."  

"Ta đoán, Huyết Thần Quyết của ngươi, nhất định đã luyện thành rồi phải chứ."  

Khi Dạ Lăng Huyết nghe được Huyết Thần Quyết, trong lòng lại càng sợ hãi, toàn thân đều run lẩy bẩy vì quá sợ.  

"Ngươi là... Ngươi là Từ Phương!" Dạ Lăng Huyết hoảng sợ lớn tiếng nói.  

Tuy hắn sớm đã biết được chàng trai ở trước mặt, tên là Từ Phương, nhưng là bây giờ hắn mới biết bên trong cái tên này thực sự ẩn chứa hàm ý.   

"À, nhìn dáng vẻ của ngươi, thì nhớ ra ta rồi phải không." Từ Phương nhìn Dạ Lăng Huyết, nụ cười trêu tức ngày càng rõ rệt.   

Dạ Lăng Huyết gượng một cái, không phải là hắn không nghĩ ra, mà là hắn chưa từng quên tên Từ Phương ác ma này.   

Dạ Lăng Huyết tự cho rằng, hắn ta là ác ma, nhưng ở trước mặt Từ Phương, thì hắn lại giống như một đứa con nít trong hình hài người trưởng thành.  

Mỗi ngày cứ đến tối, là hắn lại nhớ đến tên Từ Phương ác ma này.   

Thế nhưng, ở hai vạn năm trước không phải Từ Phương đã chết rồi sao?  

Mặc kệ những thứ này, hắn chỉ biết là, hắn hôm nay là chết chắc.  

"Tiền bối, người vẫn trẻ như vậy à." Dạ Lăng Huyết gượng cười sau đó nói.   

Từ Phương khẽ gật đầu, hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì."  

Dạ Lăng Huyết miễn cưỡng cười một tiếng, sau đó hỏi: "Tiền bối, bây giờ ta muốn hỏi hỏi một vấn đề, rốt cuộc tu vi của người là gì."  

"Ta biết, hôm nay ta chết chắc rồi, bây giờ ta chỉ muốn biết, vấn đề gây rối của cuộc đời ta, tiền bối, rốt cuộc tu vi của người là gì."  

"Tu vi của ta, thực ta ngươi đã biết từ lâu rồi mà, ta chỉ là Luyện Khí Kỳ thôi, có gì mà nghi ngờ chứ."  

"Lẽ nào nói, đến chết ta cũng không thể biết tu vi của tiền bối sao?" Dạ Lăng Huyết có chút thất vọng lẩm bẩm nói,.  

Từ Phương cũng mặc kệ rốt cuộc Dạ Lăng Huyết thất vọng nhiều đến đâu, nhưng tay vẫn cầm thanh kiếm, hướng về phía Dạ Lăng Huyết.  

"Hai vạn năm trước ta tin tưởng ngươi, không ngờ ngươi lại phản bội ta, ta tha cho ngươi một mạng, hôm nay ngươi lại trêu tức ta một lần nữa, nên ngươi chuẩn bị đi chết đi."  

Từ Phương vừa nói xong, thanh kiếm đã đâm đ ến bên cạnh người Dạ Lăng Huyết.  

Dạ Lăng Huyết cũng không chống cự gì, có lẽ hắn biết, Từ Phương muốn lấy mạng của hắn, chống cự cũng chỉ là vô dụng.  

Ầm...  

Thanh kiếm chém lên người Dạ Lăng Huyết, trong nháy mắt đầu và thân của Dạ Lăng Huyết tách rời ra, rồi rơi xuống biển.   

Mười mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ có mặt ở hiện trường, thế mà lại để cho một mình Từ Phương tiêu diệt cả đoàn.  

Tất cả mọi người đều ngây người, há hốc mồm, như thể nhét vừa một quả trứng gà vào.  

Đặc biệt là Triệu Bằng, bây giờ hắn cảm thấy có chút choáng, vừa rồi hắn đã làm chuyện ngu ngốc gì vậy.  

Bây giờ hắn thực sự không biết vừa nãy đã nói những gì về Từ Phương.  

Nhưng, hình như ông trời cũng đùa với hắn hay sao ấy…  

Từ Phương chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Triệu Bằng.  

Triệu Bằng nở nụ cười lúng túng, nhìn về phía Từ Phương.  

Từ Phương cũng nở một nụ cười, nhìn về phía Triệu Bằng.  

"Vừa rồi, ta nghe thấy  ngươi nói, muốn đưa những người này tới tìm ta, thật sao hả?"  

Triệu Bằng cảm thấy căng thẳng vãi chưởng, vừa rồi Từ Phương miểu sát những tu giả Động Thiên Kỳ kia với dáng vẻ oai hùng, để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.  

Hắn biết, nếu hắn giải thích không rõ ràng, thì Từ Phương sẽ giết hắn, dễ dàng giống như giết một con gà vậy. 
 
Chương 70: Thành Đông Sơn


"Cái này, là hiểu lầm thôi." Triệu Bằng vừa nói, khuôn mặt cố nặn ra một nụ cười gượng ép.

Cái cơ thể một mực vẫn đang run rẩy kia, như bán rẻ sự sợ hãi trong lòng của hắn.

Từ Phương thở dài một cái, khoát tay áo, nói: "Ta hiểu ngươi, những lời này cũng không cần nói, xem như ta không biết gì hết."

Từ Phương lúc nói lời này, ánh mắt chân thành, nhìn không ra một chút xíu nào là giả vờ giả vịt gì cả.

Từ Phương thật sự cũng không có ý định gây sự với Triệu Bằng.

Triệu Bằng mặc dù hiểu lầm hắn, nhưng cũng coi là một người tốt, hơn nữa, hiểu lầm ở tình huống đó, cũng có thể thông cảm được.

Triệu Bằng vui đến phát khóc, suýt chút nữa muốn quỳ xuống tạ ơn.

Từ Phương không để ý đến Triệu Bằng, mà nhìn sang hòn đảo Hải Ma Tông.

Hải Ma tông lúc này loạn thành một mớ hỗn độn.

Rất nhiều đệ tử Hải Ma Tông rối bời, bị kinh sợ giống như đoàn kiến lửa bị đốt, tháo chạy tứ tán.

Vừa rồi, các đệ tử của Thiên Ma Tông, tận mắt nhìn thấy những người vốn luôn cao cao tại thượng, có thể so với những trưởng lão vô địch, lại bị một mình Từ Phương miểu sát.

Hải Ma Tông, xong đời! Không nguyện ý cho các đệ tử chôn cùng Hải Ma Tông, tất nhiên là phải dồn hết toàn lực trốn đi, giống như sợ sát thần Từ Phương này giết tới đầu của bọn hắn vậy.

...

Từ Phương chân đạp linh thuyền, từ từ rơi xuống quảng trường Hải Ma Tông.

Đột nhiên quảng trường vài giây trước còn rộn rộn ràng ràng, trong nháy mắt liền không có lấy một người.

Đệ tử của Hải Ma Tông, tránh Từ Phương giống như tránh ôn thần.

Từ Phương cũng không để ý đến những người này, xoay chuyển ánh mắt, tùy ý bắt lấy một đệ tử của Hải Ma Tông, hỏi.

"Nhà kho của Hải Ma Tông các ngươi ở đâu."

Cái tên đệ tử của Hải Ma Tông kia bị dọa sợ tè ra quần, chỉ vào một cái đại điện rộng lớn ở trước mặt, đôi môi run rẩy nói: "Ngay ở phía trước, bên trong đại điện kia."

Từ Phương ném tên đệ tử của Hải Ma Tông ra, đi vào cung điện đó.

Vừa mở ra, quả nhiên là nhà kho, đồ tốt không ít.

"Cộng thêm những đồ vật của mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ vừa rồi, lần này thu hoạch được quả thật không ít."

Từ Phương tùy ý cầm lên một thanh linh kiếm mà thưởng thức, trên mặt lộ ra một nụ cười ẩn ý.

Đương nhiên, những vật này là thứ không quan trọng lắm, Từ Phương đạt được Thâm Hải Lam Tâm, tìm được tàn hồn của Bạch Liên Tuyết, mới là chính yếu nhất.

Từ Phương kiểm tra một lượt xung quanh Hải Ma Tông, những vật có giá trị có thể lấy được thì đều mang đi hết.

Sau đó Từ Phương ở trên núi phía sau của Hải Ma Tông, thấy được không ít linh thú đang nuôi nhốt.

"Những vật này làm nguyên liệu nấu ăn chắc là không tồi nha."

Linh khí trên tay Từ Phương chợt lóe lên, tất cả Linh Thú trong nháy mắt liền bị Từ Phương giết hết.

Hắn tùy ý nhóm một đống lửa, nướng qua nướng lại vài lần, nhất thời hương tỏa bốn phía.

Lão già Hoàng Thiên, bén nhạy khứu giác, ngửi thấy mùi thơm tất nhiên là vội vàng chạy đến.

"He he, nhiều như vậy sao." Nhìn thấy linh thú nướng chín chồng chất như núi trước mặt, Hoàng Thiên trong nháy mắt liền chảy cả nước miếng.

"Lần này tùy cho các ngươi ăn." Từ Phương bây giờ, cao hứng khác thường, phóng khoáng kêu gọi Hoàng Thiên cùng Triệu Bằng.

Hoàng Thiên nghe vậy, ánh mắt nhất thời liền thay đổi, giống như là quỷ đói sắc nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế vậy, không kiềm chế được mà nhào tới ngay.

Triệu Bằng lúc đầu muốn từ chối, bỗng nhiên hắn lắc đầu, cười khổ một cái, cũng bỏ đi đề phòng trong lòng, bộ dáng giống như Hoàng Thiên, ăn như gió cuốn.

Cho dù hắn có đề phòng đến thế nào, nếu như Từ Phương thật sự muốn gây bất lợi cho hắn, hắn đề phòng cũng vô dụng.

Chi bằng thả lỏng những đề phòng trong lòng ra, cùng Từ Phương thân quen một chút.

Mặc dù thứ đồ ăn trong miệng vô cùng mỹ vị, nhưng mà Triệu Bằng vẫn mang theo tâm sự nặng nề, ăn cũng không có cảm giác ngon miệng gì hết.

"Phu nhân của ngươi, ta đương nhiên có cách cứu chữa."

"Tiền bối, ngươi nói là sự thật sao?" Triệu Bằng ngước đôi mắt lên, nhìn về phía Từ Phương, con ngươi bên trong tràn đầy vẻ hi vọng.

"Ta nói cho ngươi biết vậy, bên trong Thâm Hải Lam Tâm, có một sợi tàn hồn của đồ đệ ta, nếu Thâm Hải Lam Tâm bị thương một chút xíu nào thì đồ đệ kia của ta sẽ tan thành mây khói!"

"Vì thế, chủ thể của Thâm Hải Lam Tâm, các ngươi cũng không cần đánh, bây giờ người nào đả thương đồ đệ của ta, ta sẽ không ngại để thiên hạ vì đó mà chôn cùng."

Lúc nghe đến đó, ánh mắt Triệu Bằng như lạc lõng.

Nếu như Thâm Hải Lam Tâm đối Từ Phương quan trọng như thế, hắn muốn một chiếc lá của Thâm Hải Lam Tâm để cứu người của hắn, chuyện này chắc chắn không có hy vọng rồi.

"Ta mới nói, phu nhân của ngươi, ta có cách cứu sống, chuyện này ngươi không cần lo lắng." Từ Phương thấy Triệu Bằng cau mày, vừa cười vừa nói.

"Tiền bối vì sao... muốn giúp ta." Triệu Bằng rầu rĩ nửa ngày, rốt cục vẫn cắn răng, một mặt tâm thần bất định mà hỏi.

Không sai, Triệu Bằng cẩn thận muốn cùng Từ Phương nhận biết hai ngày thời gian, hắn căn bản cũng không giúp Từ Phương cái gì, bây giờ hắn có chút nghi hoặc, vì sao Từ Phương lại giúp hắn.

"Ha ha, cũng bởi vì ta bị này ba người Nguyên Anh Kỳ đánh cướp, ngươi là Nguyên Anh đứng ra trước, điểm này cũng đủ rồi chứ đừng nói đến chuyện ngươi cung cấp thông tin vị trí cụ thể của Thâm Hải Lam Tâm, ta đây còn chưa cảm tạ ngươi đàng hoàng đây."

Từ Phương nghe vậy, vừa cười vừa nói.

"Có điều, tiền bối, phu nhân của ta, thương tổn cực nặng, chỉ sợ không dễ dàng trị liệu đâu." Lông mày Triệu Bằng nhíu lại lần nữa.

Quả thật, tình hình hiện tại so Triệu Bằng nói, còn có phần nghiêm trọng hơn.

Phu nhân của hắn, không phải thương tổn rất nặng, mà gần như là đã chết, chỉ là thân thể còn chưa nguội hẳn mà thôi.

Còn có một sợi tàn hồn ngoài ý muốn vẫn đang lưu lại trong cơ thể.

"Nếu đã như vậy, vậy thì nhanh đi xem cơ thể phu nhân của ngươi một chút đi." Từ Phương cúi đầu trầm ngâm một hồi, sau đó nói.

Lần này Từ Phương cũng bất chấp bỏ qua lời thề son sắt, vỗ ngực tự hào chính mình nói nhất định có thể trị hết rồi.

Lỡ như Triệu Bằng là một người điên, cho hắn một người bệnh đã chết thật, thì xem như Từ Phương cũng không cứu sống được.

Rất nhanh, linh thú mà Từ Phương nướng đã được ăn xong.

Sau đó, là đi cứu phu nhân Triệu Bằng.

Còn về Bạch Liên Tuyết, vẫn còn tồn tại trong Thâm Hải Lam Tâm, nhất thời không có vấn đề gì phải lo.

Hơn nữa, cứ xem như Từ Phương muốn cứu Bạch Liên Tuyết, bây giờ cũng không phải lúc.

Bạch Liên Tuyết hiện tại chỉ có một tia tàn hồn, nếu như Từ Phương mù quáng hành động, Bạch Liên Tuyết bất kỳ lúc nào cũng có khả năng sẽ tan thành mây khói, hoàn toàn tiêu tán, biến mất trên cõi đời này.

Nhục thể thể xác, linh dược tẩm bổ sinh hồn, Từ Phương cũng không có, bây giờ cũng chỉ có thể để Bạch Liên Tuyết tiếp tục ở lại trong Thâm Hải Lam Tâm mà thôi.

Bây giờ, trước hết phải suy nghĩ làm như thế nào cứu được phu nhân của Triệu Bằng đã.

"Đúng rồi, phu nhân của ngươi, bây giờ đang ở đâu, chúng ta muốn đi đến đó thì mất bao lâu." Từ Phương đột nhiên hỏi.

Vấn đề này vô cùng quan trọng, nếu là xa, chỉ sợ còn không đợi bọn họ tới nơi, phu nhân của Triệu Bằng đã đến tây thiên rồi.

"Tiền bối, không xa, ngay thành Đông Sơn, chỉ khoảng ba ngày đường thôi."

"Vậy được..." Từ Phương gật gật đầu.

...

Nhưng mà, đợi Triệu Bằng đến thành Đông Sơn, lại là hai mươi ngày sau...

Bời vì, Triệu Bằng nói ba ngày, là tính bằng tốc độ phi hành của tu giả Động Thiên Kỳ.
 
Chương 71: Phụng tế Tu La


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Triệu Bằng cứu vợ sốt ruột, dưới cơn thịnh nộ liền xuất ra một chưởng cường hoành, đánh cái tên thầy tế trước mặt Từ Phương bay ra ngoài.

"Hậu sinh khả uý à! Mấy người các ngươi đến từ ngoại vực, cũng không phải tầm thường, có điều đáng tiếc, dám đến Đồ Tâm Giáo chúng ta giương oai, cho dù là lão tử Thiên Vương, cũng phải bỏ mạng ở chỗ này!"

Ma đầu tóc trắng đột nhiên phát ra tiếng gầm lên giận dữ, khí tức cường đại chập chờn hướng toàn bộ tông đường Đồ Tâm Giáo.

Rất nhanh, bên trong tông đường đồng loạt bay ra mười mấy tên cường giả cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, mỗi người đều mặc một chiếc áo dài màu đen, đều là những nhân vật cấp bậc trưởng lão tu luyện công pháp nội môn của Đồ Tâm Giáo, bao vây lấy ba người Từ Phương.

"Vừa nãy chỉ là món ăn khai vị, bây giờ nhìn rõ các người rồi, trò chơi hành hạ đến chết chính thức được bắt đầu."

Tên ma đầu tóc trắng âm lãnh cười cười, thật ra là đã bị lão Hoàng Thiên khạc nhổ một miếng đờm, dính ngay trên mặt.

"Ta nói cái lão phế vật tóc trắng này, giữa ban ngày ban mặt cũng cmn bày đặt ở chỗ này nằm mơ hả? Lão tử ghét nhất mấy thứ phế vật như ngươi, loại người chẳng là cái thá gì mà suốt ngày vênh mặt."

Cái miệng pháo của Hoàng Thiên vừa mở, người bình thường còn gánh không được, đừng nói gì đến chuyện đây lại là lão ma đầu tóc trắng cần thể diện này, ngay trước nhiều thuộc hạ của chính mình như vậy mà bị làm nhục, hắn chắc chắn nuốt không nổi cục tức này rồi..

"Bày trận! Xé nát cái tên thối tha không biết sống chết là gì này cho ta!"

Lệnh vừa đưa ra, hơn mười đường ánh sáng đồng thời hiện lên, từng ngọn lửa đỏ đen dưới chân đồng thời nổi lên, ba tên cường giả cảnh giới Nguyên Anh xông tới chỗ Từ Phương, Triệu Bằng bên này khoa trương hơn một chút, trực tiếp bị đến bảy tám người xông lên, Hoàng Thiên đãi ngộ cao nhất, ma đầu bản tôn trực tiếp thả người xuống, dự định tự tay mình xé cái nhục nhã mà lão già này đem lại cho mình.

"A, cuối cùng cũng nhìn thấy chỗ tốt luyện khí cảnh rồi, bắt đầu đánh nhau là có thể tiết kiệm được chút khí lực rồi."

Từ Phương khẽ cười một tiếng, một cái tát mạnh, trong nháy mắt liền đập vỡ mặt mấy lão già của Đồ Tâm Giáo.

"Cái gì!"

Tên ma đầu tóc trắng chớp mắt cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

Trong khái niệm của hắn, tu sĩ Luyện Khí cảnh không có khả năng phát bạo lực kh ủng bố như thế, nhưng mà Từ Phương tồn tại, bản thân hắn đã nhận biết được những hiểu biết của hắn là có hạn.

"Triệu Bằng, cẩn thận một chút, bọn lão già này công pháp rất đặc thù, có thể làm tắc khí huyết!"

Từ Phương không chút biến sắc quan sát một đợt đối thủ, rất nhanh liền nhìn ra những đặc tính trong công pháp của Đồ Tâm Giáo mà các trưởng lão sử dụng.

"Hừ, xem ra ngươi mới là nhân vật chính trong ba người này, có chút thú vị đây!"

"Chó ngốc này, ai nói cho ngươi biết đánh nhau với ông nội còn có thể xem thường vậy hả?"

Bốp!

Cái bạt tai của Hoàng Thiên ném ra, quất ngay vào mặt lão ma đầu tóc trắng, khiến cho lão già này mắt nổi đom đóm, theo bản năng bay ra về phía sau mấy chục mét.

"Khốn nạn, ngươi dám đánh mặt ta!"

Khuôn mặt bị bàn tay in dấu như màu máu nhìn qua thấy cực kỳ buồn cười, Hoàng Thiên giống như rất hài lòng với kiệt tác của mình, đối với tên ma đầu tóc trắng như làm thành một cái mặt quỷ.

"Lão tử nhìn ngươi là vinh hạnh của ngươi, cái này nếu là trước kia, thì ngươi bây giờ đến xương vụn cũng không có thừa đâu!"

Hoàng Thiên nói lời này cũng không phải là đang khoác lác, nhưng mà rốt cuộc hắn đạt đến trình độ như thế nào rồi thì Từ Phương cũng không dám tùy tiện đưa ra phán đoán.

"Mọi người nghe kỹ cho ta, ai có thể đánh bại một trong bất kỳ ba người bọn họ, lão tử tiến cử hắn khi hộ pháp!"

Không hề nghi ngờ gì khác, đây đã là cái điều kiện hậu hĩnh nhất mà tên đại ma đầu tóc trắng đưa ra, bây giờ trong đầu của hắn chỉ có một cái ý nghĩ, cái đó chính là đem ba người này chém thành muôn mảnh!

Từ Phương lạnh lùng cười cười, trong mắt hắn thì cái tên đại ma đầu tóc bạc này rốt cuộc cũng chỉ như một con giun dế, nhưng hắn cũng không có dễ dàng như vậy mà đem chém giết, bởi vì Từ Phương rất rõ ràng, Đồ Tâm Giáo phía sau hẳn là còn có một cái ông trùm nào lớn đó, vẫn đang chờ đợi chính mình.

"Thế thì bây giờ trò chơi chính thức bắt đầu rồi!"

Từ Phương vừa dứt lời, ngược lên phía trước phất phất tay, sức mạnh kinh khủng tùy ý bộc phát.

Ầm ầm!

Trong chốc lát toàn bộ lối vào sảnh chính của Đồ Tâm Giáo, hiện ra đếm không hết kiếm quang sắc bén đổ xuống, đối với những trưởng lão xung quanh của Đồ Tâm Giáo kia phát ra một lực vô cùng cường đại.

Giờ phút này dường như toàn bộ năng lượng của cả thế giới đều nằm trong lòng bàn tay của Từ Phương, còn bị tùy ý điều động, mỗi một lần hắn làm ra động tác không giống nhau, giữa thiên địa đều có linh lực ba động vô cùng cường đại, cùng tới nghênh hợp.

"Cái gì! Đây quả thật là sức mạnh của một tên nhóc Luyện Khí cảnh thật sao? Trời ạ!"

Sau khi thấy một loạt động tác của Từ Phương, hiện trường tất cả các trưởng lão của Đồ Tâm Giáo hoàn toàn trợn tròn mắt, bao gồm cả cái tên ma đầu tóc trắng trước đó còn tự cho mình là đúng, bọn họ đều đang hoài nghi Từ Phương thật là người của thế giới này sao? Một người cường đại như cùng một con quái vật.

Nhưng mà những điều này còn chưa phải thậm tệ nhất, khi bọn hắn coi đây đã là sức mạnh đỉnh phong nhất của Từ Phương thì lại có một luồng khí tức cường đại hơn bỗng dưng buông xuống!

"Băng Tuyết Phong Thiên!"

Trong tích tắc, trong không trung toàn bộ linh lực biến hết thành những mảnh vụn màu xanh lam, dưới sự huy động của Từ Phương, đã ra một đòn phong ấn băng tuyết không thể nào chống cự lại được, chớp mắt cái đã phong ấn toàn bộ công pháp của các vị đại trưởng lão.

"Ha ha ha, Từ Phương ngươi được lắm đấy, sao ngươi biết được công pháp của những người này sẽ bị sức mạnh thuộc tính của băng tuyết khắc chế hoàn toàn chứ?"

Tuy bản thân Triệu Bằng phải đối mặt với những áp lực tấn công cực lớn, nhưng lúc này, hắn đã nhanh chóng từ trạng thái khẩn trương trở lại trạng thái bình tĩnh.

Từ Phương khẽ cười một tiếng nói: "Rất đơn giản, bản chất của máu chính là nước, mà lực đóng băng, chính là sự đối phó hoàn hảo nhất đối với thuộc tính của nước, chỉ cần đem lực phong ấn huyết ma của bọn họ ra, thì những người này, thực sự giống như phế vật, cũng không còn bất kì năng lực chống cự nào hết!"

"Đáng chết, công pháp của chúng ta đã không thể dùng được nữa rồi!"

"Hộ pháp đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm cái gì? Có mời giáo chủ ra không ạ?"

Một tiếng hừ lạnh lùng của tên ma đầu tóc trắng, hai đồng tử hiện lên những gân máu, cũng trở thành người trước nhất trong số người kia đột phá được phong ấn băng tuyết ngay tại chỗ.

"Nếu Đồ Tâm Giáo chúng ta đến vài người thật giả lẫn lộn cũng không đỡ nổi, thì còn mặt mũi nào đứng ở Đông Lăng chứ? Mau kết Đồ Hồn đại trận!!"

Tên ma đầu này ấn vào ấn đường của mình, cưỡng chế thi hành chân huyết sơ khai trong cơ thể rồi ngưng tụ lại trong lòng bàn tay, bỗng nhiên đập vào đất.

Ầm ầm!

Một luồng sóng màu đỏ tản ra ngoài, ma đầu tóc trắng giải trừ phong ấn trên người các trưởng lão cảnh giới Động Thiên.

Cùng lúc đó, vì có sự thức tỉnh từ chân huyết thực thụ này, mà sức mạnh ngủ say trong cơ thể các trưởng lão như bị đánh thức dậy.

Mà điều này, chính là then chốt quan trọng của Đồ Hồn Tuyệt Trận!

“Ào ào, đám trẻ này muốn đùa thật à, cũng thú vị đấy."

Hoàng Thiên bình từ cắn hạt dưa trêu trọc, giống như không cảm nhận được một tẹo nguy hiểm nào.

Chỉ có đúng ba người nhưng phải đối mặt với sự bao vây của kẻ mạnh cảnh giới Động Thiên, mà vẫn có thể thảnh thơi bàng quang vậy sao!

Sự trái ngược với lẽ thường này đúng là khiến cho người khác phải phát điên lên mất.

Nhưng trận tấn công này, tên ma đầu tóc trắng đã đánh cược toàn bộ vào tất cả trưởng lão của Đồ Tâm Giáo.

Ầm!

Tiếng nổ vang đến tận trời xanh, một luồng khí màu đỏ cực lớn ngưng tụ lại, nhìn qua thì thấy còn mạnh hơn lực đánh ra trước đó của tên ma đầu tóc trắng!

"Lấy huyết hồn của ta, phụng tế Tu La!"

Máu nhuộm sơn hà, xương cốt đắp địa ngục!

Một bộ khô lâu* huyết sắc khổng lồ từ từ xuất hiện, toàn bộ Đồ Tâm Giáo giống như một bãi chiến trường, hoàn toàn bị nhuộm dần thành một mảnh huyết hồng!

*Khô lâu: Đầu lâu người chết hoặc còn được hiểu là xác người chết

Càng đáng sợ hơn chính là, ở nơi này từng cái từng cái linh hồn chết đi, đều bị ảnh hưởng của khô lâu tác động, lần lượt sống lại, lần lượt hóa thành quỷ, từ bốn phương tám hướng xông về phía ba người Từ Phương.

Từ Phương tuấn lãng vẫn không mất đi vẻ tông sư khí phái, lúc phất tay vẫn luôn giữ dáng vẻ thong dong, bình tĩnh, chưa hề bị dao động.

Yên lặng quan sát tất cả mọi thứ xung quanh trong không gian, mỗi một sợi huyết vụ xen lẫn trong không khí giống như đang phác họa một mạng lưới thôn phệ linh hồn!

"Thì ra là thế..."

Từ Phương tự tin khóe miệng nhếch lên, Xem ra rõ ràng là đã có phát hiện.

"Ta nghĩ, ta đoán được căn bản mục đích mà bọn họ cướp đoạt những thi thể này! Công pháp của những người này là thông qua thôn phệ huyết mạch của những thể chất đặc biệt khác nhau, đến tiến hành cường hóa, có càng nhiều chủng loại huyết thể, công pháp có thể sinh ra năng lực thôn phệ tự nhiên càng mạnh, hiện tại ta gần như có thể kết luận, thân thể của vợ ngươi ở ngay tại Đồ Tâm Giáo."

Triệu Bằng nghe Từ Phương nói những lời này, chiến ý trong nháy mắt tăng vọt lên mấy lần, đạp lên không mà phát ra tiếng gầm lên giận dữ, cả người như cùng một con sư tử điên cuồng thẳng hướng đám người.

"Chết hết đi cho ta!"

Ầm ầm!

Trong lúc đưa tay ra, linh lực quan mang trong song chưởng của Triệu Bằng đánh ra vô cùng sáng chói, tạo ra một tia sáng chói lọi cực kỳ lớn, ngay tại chỗ chém nát mấy lão già bên trong của Đồ Tâm Giáo.

Nhưng mà bọn họ rất nhanh phát hiện ra, huyết mạch vỡ nát trong thân thể chảy ra, lại nhanh chóng bù vào trong toàn bộ trận pháp không gian, bổ sung đủ pháp lực cần sử dụng cho những người khác.

"Gầm, gừ, cái này trận pháp thật sự là có chút thú vị đây, có thể chỉnh hợp khác biệt thể chất huyết mạch chi lực biến hoá để cho bản thân sử dụng."

Hoàng Thiên phủi tay, giống như so với trước đó nghiêm túc hơn mấy phần. Triệu Bằng không thể nghi ngờ hơn, chính là một trong ba người ở trong tình trạng chập chờn rõ ràng, cũng là người cấp thiết nhất muốn phải kết thúc trận này, từ đầu tới cuối duy trì lấy trạng thái tập trung cao độ, tìm kiếm sơ hở của đối phương.

"Ha ha ha! Thật đáng tiếc mà thông báo với các ngươi, Tu La chi lực đã bị dẫn động, các ngươi đã mất đi một lần cơ hội cuối cùng làm tan rã trận này, điều chờ đợi các ngươi chỉ có thể là mạch máu trong người các ngươi sẽ sớm bị hút sạch thôi."

Tên ma đầu tóc trắng ngông cuồng tự cao tự đại, đã sớm bắt đầu đóng vai là nhân vật điều khiển rồi.

"À, Tu La? Ngươi có lẽ vẫn chưa biết, tại Tề Châu chúng ta, không có người thờ phụng sức mạnh của quỷ thần tới từ địa ngục! Chỉ có người sống, mới có tư cách khống chế tất cả, đem hy vọng ký thác tại vong linh, sẽ chỉ làm các ngươi có cái kết càng thêm đáng buồn thôi."

Từ Phương vừa nói xong, một bước lên trời, cả người hoàn toàn nhảy vào vị trí dày đặc huyết sắc nhất, mặc cho những thứ này có được sức mạnh cực kỳ to lớn, có thể cắn nuốt huyết mạch khí tức của mình.

"Cmn! Lão ca, ngươi đây là làm loạn loại nào thế?"

Triệu Bằng hoàn toàn bị choáng váng, một mặt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn lấy Từ Phương, thực tình không nghĩ tới hắn sẽ dùng cách làm như vậy để chủ động đưa chính mình vào trong biển máu này.

"Chỉ có chính thức để bọn hắn cảm thấy tuyệt vọng, mới có thể đem khí tức của những vong linh này cùng huyết mạch chi lực ngăn cách ra, từ đó phá giải trận này."

Không bàn tới vấn đề thực lực, riêng lịch trình 10 vạn năm sinh mệnh của Từ Phương, tích lũy được lịch duyệt căn bản không phải bất cứ người nào trước mặt cũng có thể so sánh được.

Trong chốc lát, Thân thể Từ Phương biến thành một cái khí tức hỗn loạn, điên cuồng đánh vào, giống như đang thôn phệ huyết mạch chi lực xung quanh, làm cho cả đại trận, nhất là lực lượng huyết dịch dựa vào bị hướng ngược lại lên người mình ngưng tụ!

"Cái gì! Hắn, hắn làm sao làm được?"

Ma đầu tóc trắng nhất thời hoảng hồn, hắn không ngờ Từ Phương là một tu sĩ luyện khí cảnh bá đạo như vậy!

"Tiểu tử, ngươi muốn tìm đường chết sao?"

Từ Phương cười: "Chính xác mà nói thì cái này gọi là đang đi tìm đường, nhưng còn chữ chết, thì còn cách ta xa lắm."

Ầm ầm!

Xoáy nước ngưng tụ tới trị số lớn nhất, Từ Phương làm bản thân mình thành một cái quả cầu ánh sáng to lớn màu đỏ ngòm, chính xác là lấy lực lượng của một mình, đồng thời tập kết phía dưới tất cả các khí tức của âm linh huyết quang bao phủ.

Đã mất đi vô số âm linh bổ sung, tất cả các trưởng lão Đồ Tâm Giáo tự thân chảy ra huyết mạch chi lực, căn bản không đủ vây khốn Hoàng Thiên cùng Triệu Bằng.

"Chính là lúc này!"

Triệu Bằng vô cùng bá đạo, một đạo quyền đánh ra, đồng thời đánh vỡ nát hai đại trưởng lão Đồ Tâm Giáo trước mặt, một khắc đánh vỡ hai nguyên thần, huyết quang đại trận xuất hiện sơ hở trí mạng.

"Hì hì, tới lượt ta!"

Hoàng Thiên cười hì hì phủi tay, thân hình hóa thành một đạo ánh sáng như quỷ mị, trong nháy mắt nhào tới trước mặt tên ma đầu tóc trắng.

"Tiểu nhị, cái ánh sáng nửa bên mặt của ngươi có chưởng ấn không đúng lắm nha, để ta lại thưởng cho ngươi thêm một cái!"

Bốp!

Lần này Hoàng Thiên thế dùng hết mười phần mười khí lực!

Một lực cực đại vô cùng từ bàn tay quất hướng mặt tên ma đầu, nhưng thấy một đạo ánh sáng bay qua, tên ma đầu tóc trắng chưa kịp ý thức được thì trực tiếp bị Hoàng Thiên ném bay ra ngoài, cùng thân thể tách rời tại chỗ ngã xuống.

"Hộ pháp!"

Tất cả trưởng lão hoàn toàn bị dồn ép.

Nếu như nói đại trận vừa rồi còn không có sơ hở để bọn họ từ bỏ, thì giờ phút này, khi bọn hắn nhìn thấy đường đường là Đại Hộ Pháp trong giáo nội bị cái này lão này trêu chọc đến mất ý thức, đáy lòng trực tiếp lạnh hơn phân nửa, còn đâu có thể có ý chí chiến đấu được nữa chứ.

"M* kiếp, ba tên này, mỗi một người đều dữ dội quá! Làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao? Thu công, trốn thôi!"

Cái gì? Ba tên cảnh giới tốt xấu lẫn lộn, đuổi lấy sáu bảy cường giả cấp Động Thiên chạy như bay?

Cảnh tượng này thật sự khó tin, nhưng thật sự thì chuyện này bị ba người Từ Phương biến thành hiện thực rồi đó.

"Muốn chạy trốn sao? Thật có lỗi, các ngươi đã không có cơ hội này, trò chơi kết thúc."

Từ Phương cười khẽ, quanh thân quanh quẩn lấy vô số huyết mạch chi lực, bị hắn lấy Đại Pháp Lực hoàn toàn ngưng tụ trong tay tâm, sau đó hướng phía dưới mạnh mẽ vung lên.

Ầm ầm!

Sức mạnh chấn động sụp đổ xuống, chỉ một nháy mắt, trước mặt năm sáu cao thử chạy tứ phía Động Thiên cảnh, tất cả đều bị chấn vỡ thành một đám huyết vụ, biến mất trong tầm mắt...

Rất nhanh, hướng trên đỉnh đầu ngưng tụ đến huyết sắc quang mang hoàn toàn biến mất, không khí lại trở nên tươi mát, nhưng toàn bộ Đồ Tâm Giáo dưới chiến trường, lại là một cảnh tượng xơ xác tiêu điều, vắng lặng đến tận xương tủy.

"Báo!"

Nội đường, mấy tên Đồ Tâm Giáo quỳ gối cả người, thân hình cao lớn tới hai mét, quỳ xuống trước mặt, trên mặt đầy hoảng sợ cùng chấn động.

"Khởi bẩm Giáo chủ, bên ngoài tới ba vị khách không mời mà đến, đem Đại Hộ Pháp cùng các vị trưởng lão, toàn bộ chém giết..."

"Cái gì?"

Đại hán bỗng nhiên xoay người lại, trên mặt đều là nét chấn kinh không thể tưởng tượng nổi, chỉ thấy hắn trên má trái khắc một vết sẹo, và con mắt trái tương ứng tràn ngập ánh sáng xanh băng giá.

[Diendantruyen.Com] Lão Tổ Xuất Quan
 
Chương 72: Cốt Nhẫn Chi Hồn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ầm!"

Cánh cửa khổng lồ của nội đường bị một lực mạnh tác động vào vỡ tan nát, hơn mười mấy tên đệ tử của Đồ Tâm Giáo bay loạn xạ ra ngoài.

Bước chân không quá vững chắc của tam lão đại đi vào, nhìn kiểu gì cũng thấy không giống tác phong của một hội nhóm, cảm giác không hài hòa đã đem lại áp lực lớn cho đám đệ tử của Đồ Tam Giáo.

"Cái gì! Cảnh giới Luyện Khí á?"

Bên cạnh giáo chủ bọn tay sai tỏ vẻ đoán mò, từ ánh một sững nhờ nhìn Từ Phương mà không ngừng bàn tán.

Người gi ết chết các trưởng lão và Đại Hộ Pháp, thật sự là ba người này sao?

Một lão già khú, một tên thanh niên sung sức, và một tên thanh niên non choẹt nhìn kiểu gì thì cũng giống như cảnh giới Luyện Khí đang diễn vai giả bộ đánh đấm.

Sự kết hợp kì quái này, lại có thể biến Đồ Tâm Giáo hiên ngang khí phách thành bộ dạng này, thật không thể tin nổi mà...

Giáo chủ tỏ vẻ bình tĩnh, vẫn ngồi vận chuyển khí tức ở phía trước một cỗ quan tài, mặt ngồi điều tức, nhắm mắt trầm ngâm.

Ở xung quanh ông ta, có mười mấy luồng ánh sáng màu xanh lam của đèn thạch anh tỏa những luồng hàn khí, khí tức giống y như huân hương bao quanh cơ thể.

"Người tới là khách, tiểu nhị, chiêu đãi mấy vị khách này thật tốt cho ta, đừng để ta thất vọng đấy."

Giáo chủ đột nhiên thốt ra một câu như vậy, cũng khiến Từ Phương hơi hơi nhíu mày.

Làm lão đại mà để thuộc hạ tự tìm lấy cái chết một cách vô vị như vậy, thì không phải là hiếm. Chỉ là những tên làm bia đỡ đạn này đã không có lòng dạ chiến đấu từ lâu rồi, trung bình những tên này chỉ có trình độ cảnh giới Kim Đan, thì làm sao mà cùng với các trưởng lão cảnh giới Động Thiên đối phó được với đối thủ chứ?

Mưu đồ của giáo chủ khiến Từ Phương nghĩ mãi mà không có cách giải.

Nhưng rất nhanh, đáp án đã bị tuyên bố.

Ầm ầm!

Giáo chủ Đồ Tâm đột nhiên chắp tay trước ngực, một luồng ánh sáng chói lóa từ từ được ngưng tụ ra từ lòng bàn tay của ông ta, bóng người xuất hiện pháp khí hoa sen màu vàng.

Pháp bảo này vừa xuất hiện, thì tất cả hạt băng xung quanh đều vỡ nát, khí tức lạnh thấu tận xương tủy nhanh chóng tràn vào bên trong cơ thể giáo chủ.

Cùng lúc đó, cỗ quan tài sau lưng bắt đầu tuôn ra luồng huyết khí bọt nước, lực huyết mạch thuộc tính băng còn sót lại trong cơ thể thê tử Triệu Bằng, dần dần bị hấp thụ vào bên trong đóa hoa sen vàng kia.

"Tên khốn kia, ngươi muốn làm cái gì!"

Triệu Bằng thấy thế bỗng có chút bất bình, dưới sự nóng giận vội bước tới, thanh kiếm ở hai tay đã chém bay đi mười mấy tên giáo đồ xung quanh, máu bắn tung tóe đầy người.

Đồng tử Từ Phương nheo lại vội vàng chỉ điểm: "Cẩn thận! Đừng để vết máu tới gần ông ta!"

Vậy mà lúc này Triệu Bằng không nghe lọt tai được lời chỉ điểm của người khác, mà chỉ biết cầm binh khí trên tay điên cuồng giết một loạt, chỗ nào nghe vào người khác chỉ điểm, vì cứu thê tử của mình mà điên cuồng nổi giận xả tức.

"Ha ha ha, chào mừng đến với, Địa Ngục Môn!"

Giáo chủ Đồ Tâm bỗng mở ra hai mắt, mắt trái màu băng lam, còn mắt phải đỏ như máu, hai lực âm dương hỗ trợ nhau, tóm gọn khóa chặt lấy người Triệu Bằng, màn sương máu trên người hắn ngược lại đã biến thành xiềng xích chí mạng giam cầm hắn ta.!

Mà điều này, chính là nguyên nhân cơ bản mà Từ Phương đã lệnh cho hắn dừng ngay hành động lại, cũng là cái giá phải trả cho cái chết của những giáo đò xung quanh này!

"Không!"

Triệu Bằng lập tức sợ hãi hoảng hốt, hắn phát hiện lực phong ấn cực mạnh này nhanh chóng truyền đến xương cốt tứ chi, giống như mạng lưới khổng lồ, đi theo mạch máu kinh mạch, phong ấn lại toàn bộ sức mạnh của hắn.

"Lực huyết mạch của thê tử ngươi, sẽ trở thành xiềng xích giam cầm sinh mệnh lực của ngươi, sinh mệnh lực của nàng ta bị ta cướp mất hoàn toàn trước đó, sẽ khiến ngươi chìm vào giấc ngủ say!"

Giọng nói phán quyết của giáo chủ lần nữa buông xuống, lạnh lẽo vang vọng trên toàn bộ không trung cả cái nội đường, dưới giọng nói ma lực này, Triệu Bằng cũng dần dần nhắm mắt lại rơi vào trạng thái ngủ say.

Hoa sen vàng lơ lửng ở đỉnh đầu Triệu Bằng, giống như vũ khí trấn hồn, từ đó, hai phu thê họ đều trở thành con rối đắc lực của giáo chủ Đồ Tâm.

"Lão đại, ngươi nói xem, tên nhãi ranh này rốt cuộc đang làm trò hề gì vậy ạ?"

Hoàng Thiên tỏ vẻ không hiểu nước cờ này của giáo chủ, hao phí lực khí nhiều đến như vậy rốt cuộc muốn làm gì vậy chứ, bên ngoài bọn họ để lộ ra sự khó hiểu.

Từ Phương nghiêm túc nói: "Nếu ta đoán không sai thì, huyết mạch của Triệu Bằng, chính là chất xúc tác chí âm thể tốt nhất của thê tử hắn, mà tên ma đầu kia muốn có được chí âm thể huyết mạch, nhưng lại không muốn hao mòn năng lực của bản thân, nên chỉ có thể hi sinh Triệu Bằng làm cái giá phải trả, dùng máu của hắn làm chất dẫn, mới có thể đem căn nguyên của chí âm thể đưa vào trong người."

Hoàng Thiên sờ lên cằm ra vẻ suy tư hình: "Nếu như vậy, thì chúng ta chỉ có thể giết tên cầm đầu này thôi!"

Từ Phương gật đầu: "Điều kiện tiên quyết là, không thể đánh vỡ đóa sen vàng kia, nếu không Triệu Bằng và thê tử của hắn mãi mãi không thể nào tỉnh lại được đâu!"

"Yên tâm, có ta ở đây, không có vấn đề gì, chuyện đánh nhau giao cho ngươi đấy!"

Đừng thấy Hoàng Thiên bình thường mờ nhạt mà đã đánh giá, một khi ông nghiêm túc lên, thì ông già này cũng là một nhân vật hết sức kinh khủng đấy.

Vèo!

Mấy tia sáng quỷ mị phi về phía Triệu Bằng, tự động trấn giữ đóa sen vàng, giáo chủ Đồ Tâm cũng không thể ngăn cản được Hoàng Thiên, mà chỉ cười nhạt một tiếng rồi trực tiếp bay tới trước mặt Từ Phương.

Sức mạnh dồi dào trong người tỏa ra, tạo thành một cơn sóng biển.

"Tuy ta không rõ tại sao ngươi chỉ có tu vi cảnh giới Luyện Khí, nhưng ta có thể cảm nhận được, trong cơ thể ngươi ẩn chứa nội công thâm hậu, chỉ có chinh phục ngươi, thì ta mới có tư cách hưởng thụ hết tất cả!"

"Phán đoán của ngươi chính xác đấy."

Từ Phương lộ ra một nụ cười nhạt nói: "Nhưng tiếc là, chinh phục ta, là ước muốn viển vông mà ngươi mãi mãi không bao giờ thực hiện được. Ta và ngươi, phải sống ở hai thế giới."

"Ha ha ha! Trong mắt của ta, ngươi chỉ nên sống ở Minh Giới, làm cô hồn dã quỷ quanh quẩn khắp nơi, giống những âm linh bỏ mạng của Đồ Tâm Giáo kia, thấy thế nào?"

Từ Phương không nói nhảm nhiều, mà chỉ lạnh lùng cười một tiếng đáp lại, rồi xuất ra một chiêu thức lực đánh kinh khủng khiếp đánh về phía giáo chủ.

"Trò mèo!"

Hai mắt đồng tử âm dương của đối phương tràn đầy sát ý, huyền băng trên tay trái, hợp lại làm một với làn khói máu trên tay phải, đánh ra một chưởng băng tường màu đỏ, cản trở được cơn sóng tấn công của Từ Phương.

"Động Thiên cảnh giới Đỉnh Phong, thực lực không tồi đấy.”

Từ Phương dành một lời khen nhất định cho đối thủ. Bời vì chiêu vừa nãy của hắn, có thể dễ dàng hủy diệt đi những tên hộ pháp tóc trắng ngoài kia, nhưng ở trước mặt giáo chủ, lại không thể đả thương được hắn.

"Ta không cần ngươi lấy lòng ta, ta chỉ muốn nghe được tiếng kêu thảm thiết của ngươi thôi."

Giáo chủ cười một cách điên dại, đột nhiên sau lưng mọc ra hai cánh đỏ au như máu, khiến cơ thể của ông ta bay vút lên không trung.

Chính lúc này, ông ta rút ra một thanh cốt kiếm huyết sắc ở sống lưng, toát ra uy lực tinh thần vô cùng mạnh!

"Ngươi... Đáng chết!"

Từ Phương nổi giận!

Bởi vì từ trong cốt kiếm này, hắn ta ngửi được một luồng khí tức quen thuộc.

[Diendantruyen.Com] Lão Tổ Xuất Quan
 
Chương 73


Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 74


Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 75


Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 76


Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 77


Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 78


Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 79: Giết ngược lại đám ăn cướp


Ba tên tu giả Nguyên Anh Kỳ ở trong đám người đó mặc dù không phải là kẻ mạnh gì nhưng cũng không tính là dạng yếu.

Cho nên mới không có ai muốn đụng vô mấy chuyện xui xẻo này, tất cả mọi người đều châm chọc nhìn theo Từ Phương.

Chỉ sợ Từ Phương đi vào khu rừng kia rồi thì chẳng còn mạng mà đi ra.

Chỉ có người thanh niên áo trắng cảnh giới Động Thiên kia nhìn thấy cảnh tượng này thì khẽ cau mày.

Từ Phương nhìn ba tên Nguyên Anh Kỳ cứ khăng khăng tìm đường chết ở trước mặt mà đau thương thở dài nói:

"Được thôi, nếu như các ngươi đã muốn như vậy thì ta đi theo các ngươi một chuyến."

Mấy tên tu giả Nguyên Anh Kỳ nhìn nhau mỉm cười, ánh mắt tràn đầy hung ác, độc địa.

...

Ba tên tu giả Nguyên Anh Kỳ, một người đi trước dẫn đường, hai tên còn lại kè kè hai bên trái phải Từ Phương, nhìn giống như bọn họ đang áp giải phạm nhân Từ Phương đi vậy.

Lăng Thanh Thù thì đi theo phía sau Từ Phương, khuôn mặt nàng ta không có biểu cảm gì cả, nhưng trong mắt nàng ta thỉnh thoảng lại lóe lên một tia sắc bén.

Nếu như không phải thực lực nàng ta còn yếu thì nàng ta đã xông lên trước, một người một kiếm, đâm cho đám người này một nhát kiếm lạnh thấu tim luôn rồi, chứ không thèm đùa giỡn với đám người này như Từ Phương đâu.

Sau khi đi được một lúc, tới bên cạnh một bờ sông nhỏ.

Tên tu giả Nguyên Anh Kỳ dẫn đầu liền dừng bước.

Hắn quay người lại, mặt mày hung tợn nói với Từ Phương: "Được rồi, ngươi cảm thấy nơi đây thế nào."

Từ Phương ngắm nhìn bốn phía, quả nhiên là một nơi thanh tịnh nha.

"Ở đây rất tốt, thích hợp làm nơi an nghỉ lắm."

Tên tu giả Nguyên Anh Kỳ dẫn đầu nghe thấy Từ Phương nói vậy thì có chút kinh ngạc.

"Nếu như ngươi đã đoán ra được rồi thì ngươi hãy tự mình xử lý đi, nếu không đợi đến khi chúng ta ra tay giết ngươi thì chỉ e là ngươi sẽ càng thêm đau đớn mà thôi." Tên tu giả Nguyên Anh Kỳ kia nhếch miệng nở một một nụ cười nhạo, đôi mắt hắn vốn dĩ đã nhỏ và dài nay càng dài hơn nữa, lóe lên tia lạnh lẽo.

"Vậy trước khi ta chết có thể hỏi ngươi vì sao lại muốn giết ta được không?"Từ Phương thản nhiên hỏi.

Hắn ta cảm thấy mấy tên này đúng thật là đáng thương làm sao, chết tới nơi rồi mà còn không biết.

"Tại sao lại giết ngươi sao?"

"Ngươi nói xem tại sao nào, vào nhà cướp của không phải là để cướp tiền và gái đẹp sao!"

"Hí hí, cô em đi theo ngươi không phải rất xinh đẹp sao, hưởng thụ một lần rồi giế t chết cũng có chút đáng tiếc nha."

Ba tên tu giả Nguyên Anh Kỳ hả miệng cười một cách khả ố, không kiêng dè gì ai.

Ánh mắt nhìn về phía Lăng Thanh Thù ở phía sau tràn đầy tục tĩu.

Lúc nãy Từ Phương hỏi như vậy là để cho bọn họ tự tin nghĩ Từ Phương đã nằm gọn trong lòng bàn tay của bọn họ rồi.

"Hóa ra là ăn cướp à." Từ Phương khóe miệng khẽ nhếch lên, tràn đầy vẻ châm chọc, đáng tiếc là không có ai nhìn thấy vẻ mặt này của Từ Phương.

Trong giới tu chân, việc ăn cướp là chuyện hết sức bình thường.

Có thể nói, mỗi tên tu giả đều từng cướp bóc của người khác, và cũng đã từng bị người khác cướp bóc lại.

Cái thế giới này không có quy tắc gì cả, quy tắc duy nhất chính là nắm đấm.

Cho nên, cá lớn nuốt cá bé, cá bé lại nuốt tôm tép, còn mấy tên tu giả cấp thấp nhất thì sẽ đi cướp của đám người thường.

Nhưng...

Nếu như là cướp bóc của người khác thì Từ Phương đương nhiên không thèm quản nhưng đám người này dám ăn cướp ở trên đầu của Từ Phương, thì Từ Phương cũng không ngại mà cho chúng nó biết thế nào là cú đấm thép.

"Ta cảm thấy đề nghị lúc nãy của các ngươi không tệ nha, các ngươi nhanh tự sát đi, đừng ép ta phải ra tay, nếu không đợi lát nữa các ngươi sẽ phải kêu cha gọi mẹ ra đấy."

Từ Phương nở nụ cười rồi nói.

Ba tên tu giả Nguyên Anh Kỳ cảm thấy khó hiểu vô cùng, bỗng nhiên, trong đó có 1 tên cũng đã phát hiện ra chỗ kỳ lạ rồi.

Bọn họ cũng không phải chưa từng cướp bóc của người khác, nhưng nếu là mấy người đó thì bây giờ đã phải khóc lóc thảm thiết, kêu cha gọi mẹ, liệt tổ liệt tông ra để cầu xin tha mạng rồi.

Còn cái tên Từ Phương này cũng quá là bình tĩnh rồi đó nha.

Ba tên tu giả Nguyên Anh Kỳ cứ thế ngoảnh mặt lại nhìn nhau, trong lòng ba tên đều dâng lên một dự cảm vô hình.

"Xì! Thằng nhóc con, đừng có mà giả thần giả quỷ nữa! Nếu như ngươi đã không muốn tự sát thì ông đây sẽ đến giúp ngươi!"

Một tên tu giả Nguyên Anh kỳ trong số đó hung tợn nhổ nước bọt xuống đất rồi tung ra một quyền đánh về phía Từ Phương.

Một ngọn lửa đỏ rực bùng nổ trong tay của tên tu giả Nguyên Anh Kỳ đó.

"Tên nhóc con, ta ngược lại thật muốn nhìn thấy ngươi khi là một cái không hồn thì trông sẽ như thế nào đó!"

Nói xong, nắm đấm của tên tu giả Nguyên Anh Kỳ này đột nhiên đánh từ trên xuống, chỉ cách đầu Từ Phương không đến một gang tay.

Nhìn thấy người trước mặt này vậy mà trực tiếp ra tay rồi nhưng Từ Phương cũng vẫn chỉ thản nhiên cười một tiếng.

Một luồng khí kinh hoàng bùng phát ra ngay lập tức, luồng linh khí như có thể dời núi lấp biển trong nháy mắt được phóng ra từ cơ thể của Từ Phương.

Tên tu giả Nguyên Anh Kỳ kia đã bị luồng linh khí bão táp này bao vây lại ở chính giữa.

Luồng linh khí kh ủng bố như vậy đơn giản mà nói gần như nghiền nát lớp linh khí bảo vệ của hắn.

"Ngươi, không phải là Luyện Khí...!" Tên tu giả Nguyên Anh Kỳ kia còn chưa kịp nói hết một câu hoàn chỉnh thì đã bị nguyên khí xé nát tan tành.

Ầm...

Có mấy tiếng nuốt nước bọt vang lên một cách rõ ràng.

Hai tên tu giả Nguyên Anh Kỳ còn lại nhìn thấy Từ Phương nhẹ nhàng giải quyết tên cầm đầu của bọn họ như vậy thì đều trợn tròn mắt lên một cách ngây dại.

Cả mặt tràn đầy nổi kinh sợ nhìn Từ Phương, bọn họ không thể tin được những gì mà mình vừa chứng kiến.

"Ngươi là tu vi gì vậy!"

"Ta là tu vi gì à?" Từ Phương khẽ cười, "Ta chỉ là Luyện Khí Kỳ thôi mà."

Lăng Thanh Thù nhìn Từ Phương cứ luôn nói mình chỉ là Luyện Khí Kỳ thì cũng cảm thấy có chút hạn hán lời.

Từ lão tổ chính là khiêm tốn như vậy, bất kể như thế nào, hắn ta luôn nói mình đang ở Luyện Khí Kỳ.

Hai tên tu giả Nguyên Anh Kỳ quay lại nhìn nhau, cũng cảm thấy vô cùng bất lực rồi.

Bọn họ cảm thấy Từ Phương chính là đang muốn sỉ nhục IQ của bọn họ mà.

Nhưng, cứ coi như Từ Phương đang sỉ nhục IQ của bọn họ đi thì bọn họ có thể làm gì được chứ.

Hai người đó rất nhanh đã hiểu ý lẫn nhau.

Chạy, nhất định phải chạy ngay lập tức!

Chính ngay lúc hai người đó đang bôi dầu vào chân để chuẩn bị chuồn thì giọng nói thản nhiên của Từ Phương lại vang lên.

"Hai người các ngươi hình như đang muốn chuồn đi đúng không?" Vừa dứt lời thì Từ Phương đã xuất hiện ngay trước mặt hai tên Nguyên Anh Kỳ kia rồi.

Phịch...

Hai tên tu giả Nguyên Anh Kỳ bị dọa cho sợ tè ra quần luôn rồi, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Từ Phương.

"Tiền bối, người rộng lòng bao dung tha cho chúng tôi đi."

"Đúng vậy, tiền bối, chúng tôi vô ý mạo phạm, tất cả đều chỉ là hiểu lầm..."

Hai người vừa nói vừa run lẩy bẩy.

Lúc nãy Từ Phương lộ ra lực chiến đấu quá mạnh, quá kinh khủng, bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn ta.

Nhưng, bọn họ cũng đã là tu giả Nguyên Anh Kỳ rồi mà, chỉ có tu giả cảnh giới Động Thiên mới có thể một chiêu đánh bại được bọn họ mới phải chứ.

Lẽ nào, Từ Phương chính là cường giả cảnh giới Động Thiên!

Khi nghĩ tới đây, bọn họ cảm thấy chính mình như rơi xuống hố sâu vạn trượng rồi vậy.

Lúc nãy bọn họ làm ra cái chuyện chết bằm gì không biết, thế mà dám đi ăn cướp trên đầu của cao thủ cảnh giới Động Thiên.

Nếu như cao thủ cảnh giới Động Thiên muốn giết bọn họ thì hôm nay bọn họ chết là cái chắc.

Cho nên, chỉ có thể khóc lóc cầu xin Từ Phương tha cho bọn họ một mạng mà thôi.

Ánh mắt của Từ Phương cứ nhìn qua nhìn lại hai tên tu giả Nguyên Anh Kỳ khiến cho bọn họ căng thẳng tới mức toàn bộ cơ thịt của bọn chúng đều căng cứng cả lên, sắp chống đỡ không nổi nữa rồi, ngay khi bọn chúng muốn xoay người chạy trốn thì giọng nói thản nhiên của Từ Phương lại vang lên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom