Cập nhật mới

Dịch Full Cả Trường Diễn Kịch Cùng Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Cả Trường Diễn Kịch Cùng Tôi

Cả Trường Diễn Kịch Cùng Tôi
Tác giả: Vệ Vũ
Tình trạng: Đã hoàn thành




Bạn trai tôi gửi một tấm ảnh selfie cho bạn cùng phòng, anh ta không biết máy tính của con nhỏ đang kết nối với màn hình lớn của hội trường trường học.

Thế là toàn trường thấy tấm ảnh của anh ta, mọi người đều nói sẽ giúp tôi cùng diễn vở kịch trả thù này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Tối hôm nay có buổi biểu diễn văn nghệ, tôi đang phụ trách bật nhạc, nhưng máy tính của tôi bị hỏng đột ngột.

Dưới tình thế cấp bách, tôi bèn trở lại ký túc xá, xách vội máy tính của bạn cùng phòng rồi phi như bay tới khán phòng.

Vì trước đó tôi đã từng nộp bài tập giúp bạn cùng phòng, nên tôi biết mật khẩu máy của cô ta, sau khi mang đến, tôi phát hiện WeChat của cô ta vẫn còn mở trên màn hình.

1 phút nữa người chủ trì sẽ lên sân khấu, cô ấy liên tục đưa ánh mắt ra hiệu thúc giục tôi, khiến tôi luống cuống tay chân, vội vàng kết nối với máy chiếu, đăng nhập vào PPT (PowerPoint).

Sau khi mọi thứ đã ổn thỏa, tôi đang định tắt Wechat của bạn cùng phòng đi thì bỗng có một tin nhắn hiện lên.

Người gửi đến là Triệu Hạo, chính là bạn trai của tôi.

Tay tôi run lên, tôi mở khung thoại trò chuyện ra theo bản năng.

“Bao giờ em mới đến? Chờ em mãi khiến anh nôn nao lắm rồi.”

Trường học của chúng tôi cũng không lớn lắm, tất cả mọi người đều quen biết nhau, giờ phút này khung thoại trò chuyện vẫn còn chiếu rõ ràng ở trên màn hình lớn, tất cả mọi người vốn còn đang nói chuyện cười đùa bỗng chốc im bặt.

Người chủ trì đứng ngây ra ở bên cạnh, và hoàn toàn quên mất chuyện phải lên sân khấu.

Bạn cùng phòng trả lời tin nhắn cũng được đồng bộ hiện ở trên màn hình lớn.

“Đến ngay đây, sao anh vội thế?”

“Anh mong được gặp em lắm đó, bé yêu.”

“Thẩm Dao sẽ không phát hiện chứ?”

“Không đâu, tối nay cô ấy có buổi biểu diễn với đoàn kịch rồi.”

Tất cả mọi người đang theo dõi đều cùng nhìn về phía tôi với vẻ đồng tình.

Hầu như mọi người đều quen biết tôi, biết tôi chính là cái người Thẩm Dao xui xẻo này.

Ngay sau đó, WeChat lại vang lên một tiếng ‘ting’.

Triệu Hạo đã gửi một hình ảnh đến.

Trong ảnh, dường như hắn ta vừa mới tắm xong, tóc còn đang nhỏ nước, đang nhìn vào gương tỏ vẻ điển trai “Trông mlem thế này chẳng lẽ không bắt được em”.

Trên màn hình lớn, mọi chi tiết đều được nhìn thấy không sót gì.

Nói như thế nào nhỉ…… Tất cả những người xem được đều nhìn tôi với ánh mắt càng trở nên đồng tình hơn.

Tôi đứng tại chỗ, sự khiếp sợ và phẫn nộ như thủy triều trào dâng cuồn cuộn trong l/ồng ngực tôi.

Triệu Hạo và tôi yêu nhau đã lâu, mới tuần trước tôi còn đến nhà hắn ăn cơm và ra mắt cha mẹ hắn xong.

Cha mẹ hắn làm kinh doanh nhỏ, cứ liên tục khen tôi thông minh lại có thể đảm đang mọi việc, nhưng thời điểm mẹ Triệu Hạo kéo hắn vào trong phòng bếp nói nhỏ lại bị tôi nghe thấy.

“Cô bé Thẩm Dao này mọi chuyện đều giỏi, sợ là tính tình sẽ ương ngạnh, đến lúc đó sẽ khó quản lắm đấy nhé.”

Sau khi Triệu Hạo và mẹ hắn nói tôi có thể chi tất cả tiền để mua nhà, lúc ấy giọng điệu của mẹ hắn mới hơi dịu lại một chút:

“Vậy cũng tốt, nhớ phải ghi cả tên của con lên nữa, và con phải chú ý, cái nhà này vẫn phải do đàn ông làm chủ, con phải uốn nắn được con bé.”

Từ lúc xảy ra chuyện đó đến bây giờ, nó vẫn luôn là cái đinh cắm trong lòng tôi.

Vốn định tìm Triệu Hạo nói cho rõ ràng lại một lần, vậy mà không ngờ hắn đã tích cực tìm kiếm đối tượng tiếp theo.

Người chủ trì đứng ở một bên, cô ấy tên Tô Dạng, là người bạn tốt nhất của tôi.

Sau một thoáng im lặng, Tô Dạng đi lên đài, kịch bản bản ban đầu bị cô ấy ném sang một bên, cô ấy đưa microphone lên miệng:

“Đầu tiên, cảm ơn vì mọi người đã đến.’’

“Lần hoạt động này vốn câu lạc bộ kịch của chúng ta đã lên kế hoạch tỉ mỉ, thế nhưng vì đã xảy ra sự cố như vậy, nên chỉ sợ hoạt động sẽ rất khó tiến hành như bình thường được nữa.”

Dưới đài cùng nhau phát ra tiếng tiếc nuối, nhưng mọi người cũng đều hiểu.

“Nhưng có điều.” Tô Dạng lớn tiếng nói: “Chúng ta đã nhận ra, cuộc sống chân thật còn nhiều drama hơn so với trong kịch bản, các vị đã có kinh nghiệm diễn rồi, vì sao giờ không thử diễn trong hiện thực nhỉ?”

Dưới đài yên lặng một lát, ngay sau đó cùng nhau phát ra tiếng vỗ tay và huýt sáo hưng phấn, tất cả các diễn viên có tiềm năng ở đây đều cảm thấy hứng khởi với đề nghị của Tô Dạng.

“Đừng sợ, Thẩm Dao!”

“Bọn tớ sẽ trút giận thay cậu!”

“Chơi chếc đôi nam nữ cặn bã này!”

Tôi nhìn mọi người, trong lòng cảm động dâng trào cảm xúc.

Có nhiều người đứng về phía mình như vậy, tôi nghĩ không cần phải sợ bất cứ một điều gì cả.

02.

Tôi đã cảm nhận được bạn cùng phòng của mình có hứng thú với Triệu Hạo từ lâu.

Cứ khi nào chúng tôi ra ngoài đi dạo với nhau, thì luôn có thể ngẫu nhiên gặp phải cô ta, có lần cô ta còn õng ẹo kêu bị trật chân, muốn xin Triệu Hạo đỡ cô ta đến phòng y tế.

Thời điểm đó Triệu Hạo vẫn còn đối xử hờ hững với cô ta, nhìn ra được là thật sự không có hứng thú gì, sao đột nhiên hiện tại lại hóa thân thành một con chóa la li/ếm, vội vàng như vậy?

Trực giác nói cho tôi biết, chuyện này có gì đó đáng ngờ.

Tôi nói lại ý nghĩ này với cho Tô Dạng, lúc này Tô Dạng đã muốn hóa thân thành tổng đạo diễn cho vở kịch của tôi, lập tức đi căn dặn các thành viên khác…

Đội tiên phong là ba người bạn cùng phòng ký túc xá của Triệu Hạo, việc dò hỏi tình báo được tiến hành từ bọn họ.

Ba người này phối hợp với nhau rất xuất sắc, chẳng bao lâu sau đã có kết quả.

Bọn họ nhạy bén nhận ra đợt tuyển dụng vào mùa thu sắp bắt đầu, nhưng Triệu Hạo còn không thèm chuẩn bị một bộ hồ sơ lý lịch nào.

Vì thế lão Đại và lão Nhị đóng vai phản diện, chế nhạo, khiêu khích với Triệu Hạo, nói lúc trước mỗi lần hắn làm bài tập vẫn luôn nhờ bạn gái hỗ trợ viết cho mình, còn bản thân hắn lại chẳng làm gì cả, phỏng chừng cũng không có hy vọng tìm được việc, nên mới không cần chuẩn bị hồ sơ lí lịch.

Còn lão Tam phụ trách xướng người mặt đỏ*, vào lúc hắn đang tức nhất thì kéo hắn đi ra ngoài uống rượu.

*[ 唱红脸: trang điểm mặt đỏ ám chỉ việc đóng vai trò thân thiện hoặc đáng yêu trong quá trình giải quyết xung đột (trái ngược với "hát mặt trắng"), đại diện cho một nhân vật tích cực hoặc chính trực và là một từ khen ngợi.]

Sau khi uống ba đợt rượu, quả nhiên, Triệu Hạo đã lung lay.

Hắn mang theo men say, đắc ý dào dạt nói cho lão Tam biết: "Ông có biết Thẩm Miên Miên là ai không? Cô ấy là con gái của ông chủ công ty công nghệ Thịnh Hưng đấy!"

Thẩm Miên Miên là bạn cùng phòng của tôi, chúng tôi có họ giống nhau.

Lão Tam mang theo tin tình báo này về.

Tôi và Tô Dạng cùng im lặng liếc nhìn nhau sau khi biết được.

Rất lâu sau, Tô Dạng mới nặng nề vỗ bả vai của tôi:

"Thẩm Dao ơi là Thẩm Dao, tớ đồng ý với cậu một vài quan điểm, như khiêm tốn đúng là chuyện tốt, nhưng khiêm tốn quá mức lại không tốt lắm đâu."

"Nhìn đi, Thẩm Miên Miên này không chỉ muốn cướp mỗi bạn trai của cậu, mà còn muốn cướp luôn cả bố cậu đây này!"

Tô Dạng cầm di động, bắt đầu tính toán làm sao để nhanh chóng làm sáng tỏ, rằng tôi mới là con gái của ông chủ công ty công nghệ Thịnh Hưng.

Tôi nghĩ lại xong, bèn đè tay cô nàng lại.

"Không cần." Tôi thấp giọng nói: "Không phải Thẩm Miên Miên mơ mộng nghiện làm thiên kim Đại tiểu thư à, bây giờ chúng ta cứ diễn cùng cô ta, để cho cô ta thoải mái hưởng thụ."

Tô Dạng giật mình, lập tức hiểu ý tôi, sau đó cười xấu xa: "Đi thôi Thẩm  Dao, vẫn là cậu cao tay hơn."

03.

Trong 4 năm học đại học Thẩm Miên Miên luôn bị người ta phớt lờ, nhưng đột nhiên dạo gần đây lại trở thành người chạm tay là có thể bỏng.

Có nam sinh luôn luôn chiếm vị trí tốt nhất trong giảng đường, chỉ để được ngồi cạnh cô ta trong giờ học, có thể nói chuyện phiếm được mấy câu.

Có nam sinh chủ động gửi Wechat hỏi cô ta có muốn đi xem phim không, nếu cô ta có rảnh thì cậu ta sẽ đi mua vé trước.

Thỉnh thoảng cô ta còn nhận được vài món quà nhỏ, gửi hoa nặc danh, gửi bữa sáng nặc danh, tặng đồ ăn vặt nặc danh.

Thẩm Miên Miên như đi trên mây.

Cô ta cầm một đống đồ ăn vặt trở lại phòng ngủ, nói ra nói vào đều là ám chỉ:

"Cũng không biết là ai tặng, đáng ghét thật, ăn nhiều sợ là thành béo phì mất thôi."

Một người bạn cùng phòng khác tiếp lời: "Vậy cậu có thể chia cho chúng tớ mà, nếu béo thì mọi người cùng béo."

"Ôi, như vậy sao được, đây chính là tâm ý của bé trai nhà người ta, nếu tớ chia sẻ cho người khác cùng ăn, thì chắc chắn người ta sẽ bị tổn thương đấy." Thẩm Miên Miên quả quyết lắc đầu.

Tôi lặng lẽ khinh bỉ ở trong lòng.

Lúc trước, thời điểm Triệu Hạo theo đuổi tôi đã từng mua cho tôi hoa quả và bánh ngọt, mỗi lần Thẩm Miên Miên thấy có người được tôi chia, cô ta sẽ đến chỗ tôi lấy đi một phần lớn hơn.

Sao lúc trước tôi không thấy cô ta giỏi đồng cảm với người khác như vậy?

Có lẽ là cảm nhận được sự thờ ơ của tôi, Thẩm Miên Miên bèn cố ý khiêu khích: "Ôi, sắp đến đêm thất tịch rồi, đến lúc đó không biết sẽ nhận được bao nhiêu quà đây, giờ tớ mới hiểu được『 phiền não ngọt ngào』là thế nào.

"Không giống với một số người, cho dù có bạn trai rồi có khi cũng chẳng nhận được món quà gì."

Chắn chắn là cô ta tin rằng Triệu Hạo sẽ không tặng quà cho tôi nên mới giễu cợt trước như vậy.

Nếu là trước đây, tôi đã sớm mở miệng đối chọi gay gắt rồi.

Nhưng vì phải chuẩn bị cho vở kịch hay sắp tới, nên tôi lập tức tỏ vẻ bị tổn thương.

"Cậu, cậu đừng nói bậy." Tôi tái mặt bênh vực Triệu Hạo: "Trước đây Hạo Hạo bận quá nên mới quên mất, năm nay nhất định sẽ tặng."

Thẩm Miên Miên cười bật ra riếng: "Ồ, thế à?"

Cô ta một lòng một dạ chờ nhìn tôi kinh ngạc, không nghĩ tới vào đêm thất tịch, Triệu Hạo thật sự tặng quà cho tôi, còn đắt giá hơn so với năm trước.

Khi tôi đeo vòng cổ Triệu Hạo tặng trở lại phòng ngủ, sắc mặt Thẩm Miên Miên vừa đỏ vừa trắng.

Tôi nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng ở trong lòng.

Thẩm Miên Miên vẫn chưa hiểu rõ đàn ông, ít nhất, cô ta không đủ hiểu Triệu Hạo.

Cô ta cho rằng cô ta và Triệu Hạo đã mây mưa một lần, và Triệu Hạo cũng đã chọn cô ta chứ không phải là tôi.

Nhưng Triệu Hạo khôn khéo hơn khác xa với những gì Thẩm Miên Miên nghĩ.

Dù Thẩm Miên Miên đúng là con gái của ông chủ công ty công nghệ Hưng Thịnh, nhưng hiện tại cô ta còn chưa thật sự giúp đỡ được cho hắn cái gì, còn tôi ở bên này đã bàn tới chuyện kết hôn, chính là vị hôn thê của hắn, là cô gái nhà giàu bản địa đã hứa hẹn sẽ chi toàn bộ tiền mua nhà ở đây, hắn không cần thiết phải từ bỏ tôi ngay lập tức ở giai đoạn này.

Mà đã làm ra chuyện đuối lý như vậy chắc chắn hắn ta cảm thấy chột dạ,  nên cho dù năm vừa rồi không tặng quà cho tôi thì năm nay nhất định sẽ nhớ kỹ để mua.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Từ trước đến nay tôi vẫn không thích khoe chuyện tình cảm, nhưng giờ phút này vì để màn diễn thêm kịch tính, tôi lập tức vuốt v/e vòng cổ, vẻ mặt tỏ ra "Tôi chính là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này", sau đó nói với nhóm bạn cùng phòng:

"Chiếc vòng cổ này chỉ là tớ thuận miệng nói ra có một lần, thế mà Hạo Hạo lại nhớ kỹ, anh ấy phải chạy đến vài quầy chuyên bán vòng mới tìm mua được đó."

Nhóm bạn cùng phòng của tôi ai cũng là người diễn giỏi, trên mặt của ai ấy cũng đều tràn đầy vẻ hâm mộ.

"Oa, tớ đã từng nhìn thấy chiếc vòng này rồi, đây là phiên bản giới hạn dành cho ngày lễ tình nhân năm nay đấy."

"Giá cả cũng rất đắt đó, nhưng Dao Dao của chúng ta nên được nhận quà đắt tiền như vậy."

Bạn cùng phòng sắm vai ác lên sân khấu đúng lúc, liếc thoáng qua về phía Thẩm Miên Miên, chanh chua nói: "Không giống với một vài người, chỉ được mua qua loa vài miếng khoai tây chiên và túi trái cây đông lạnh to là có thể theo đuổi được rồi."

Tinh thần của Thẩm Miên Miên hoàn toàn sụp đổ.

Thật ra mỗi một món quà cho dù giá cả cao thấp thế nào thì cũng đều là một phần tấm lòng.

Nhưng đạo lý này, hiển nhiên với lòng hư vinh của Thẩm Miên Miên sẽ không bao giờ hiểu được.

Cô ta bị vả mặt đau đớn, đi ra ngoài gần như húc vào cánh cửa.

Tôi và bạn cùng phòng liếc nhìn nhau, tôi ném bừa chiếc vòng cổ Triệu Hạo tặng sang một bên rồi lập tức mở điện thoại ra, gửi tin nhắn Wechat truyền tin cho Tô Dạng:

"Thẩm Miên Miên đi rồi, theo những gì tớ biết về cô ta, chắc chắn là sẽ đi tìm Triệu Hạo."

Tô Dạng nhắn lại ngay gần như chỉ trong 1 giây: "Đã nhận được thông tin!"

Trong hội nhóm "liên minh đóng kịch", đạo diễn Tô Dạng lập tức gửi thông cáo vào trong đó: "Ai học chung lớp với Triệu Hạo vậy?"

Rất nhanh, bạn cùng lớp của Triệu Hạo đã quay lại cho chúng tôi tình báo trong giờ học…

Triệu Hạo ở bên đó đang ở trong lớp học, còn Thẩm Miên Miên thì không ngừng gọi điện thoại cho hắn, Triệu Hạo bất đắc dĩ đành phải lặng lẽ chuồn ra từ cửa sau, đi cùng Thẩm Miên Miên vào lùm cây sau khu dạy học.

Câu đầu tiên mà Thẩm Miên Miên nói ra chính là: "Chia tay với Thẩm Dao đi."

Triệu Hạo có vẻ bất đắc dĩ: "Cưng ơi, không phải anh đã nói rồi à, chuyện này hoãn lại cứ từ từ đã.. ."

Chắc cái lí do này đã được hắn dùng để thoái thác nhiều lần rồi, nên Thẩm Miên Miên không kiên nhẫn bèn cắt ngang lời hắn: "Không thể hoãn, ngày mai luôn đi!"

Triệu Hạo có vẻ mất hứng, từ bé đến lớn hắn lớn nhỏ cũng coi như là nhân vật hô mưa gọi gió, bộ dáng đẹp trai miệng lại ngọt, từ nhỏ đến lớn không ngừng thu hút người khác phái, chưa từng có nữ sinh nào hống hách ra lệnh cho hắn như vậy.

"Miên Miên, chuyện này em hơi quá phận rồi đó." Mặt Triệu Hạo nhăn lại.

Đương nhiên Thẩm Miên Miên nghe không lọt.

Cô ta ghen tị với tôi từ lâu rồi, vừa mới tìm được cơ hội có thể chèn ép tôi thì đã bị vả mặt vì chuyện Triệu Hạo tặng quà vào ngày thất tịch, đây có lẽ là cục tức mà cô ta khó nuốt trôi nhất.

Cô ta thực hiện bước đầu tiên để nói dối, mà hiện tại, chúng tôi đang dẫn dắt cô ta đi đến lời nói dối thứ hai.

Quả nhiên, cô ta lại tiến thêm một bước.

"Triệu Hạo, nếu anh không chia tay với Thẩm Dao ngay lập tức, thì em sẽ không giúp anh làm bất cứ chuyện gì trong tuyển dụng mùa thu nữa."

Ánh mắt Triệu Hạo sáng lên ngay tức khắc, hắn giữ chặt tay Thẩm Miên Miên: "Em đồng ý giúp anh rồi? Nói với chú Thẩm một tiếng, mời anh trực tiếp vào làm ở bộ phận kinh doanh cốt lõi à?"

Thẩm Miên Miên gật đầu: "Vậy có vấn đề gì đâu, đó là bố em mà, không phải chỉ cần một câu nói của em là xong chuyện rồi sao?"

Triệu Hạo kích động địa ôm lấy Thẩm Miên Miên và còn xoay vòng vài cái:

"Cám ơn em, Miên Miên."

Nghe xong tất cả, khóe miệng tôi mang theo ý cười giễu cợt.

Cứ cảm ơn Thẩm Miên Miên nhiều vào đi, Triệu Hạo. Sẽ không lâu nữa đâu, anh sẽ cảm ơn cả nhà cô ta nữa ấy chứ.

04.

Ngày hôm sau, Triệu Hạo tới tìm tôi để chia tay.

Bạn cùng phòng của hắn gửi Wechat đến, nói cho chúng tôi biết Triệu Hạo vừa mới ra ngoài.

Tô Dạng lập tức lấy hành tây ra rồi đến bên cạnh tôi.

Tôi giận tím mặt: "Cậu không tin vào kỹ năng diễn khóc của tớ à!"

Tô Dạng dỗ tôi: "Tin chứ tin chứ, nhưng cậu chính là vai chính trong kịch bản của chúng ta, vấn đề là Triệu Hạo rất ngốc, tớ chỉ sợ cậu sẽ cười nhạo cậu ta một trận thôi......"

Tôi còn thấy giận hơn: "Vậy chẳng phải là vẫn không tin tớ sao!!"

Chúng tôi đang ồn ào dây dưa thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Tôi đành ra mở cửa để Triệu Hạo đi vào.

"Thẩm Dao." Trên mặt hắn mang theo vẻ tiếc nuối: "Anh tới tìm em là để chia tay."

Một giây sau tôi vào vai diễn luôn, bày ra vẻ mặt không dám tin: "Cái gì? Anh đang nói gì vậy?"

Sau lưng Triệu Hạo, Tô Dạng và của các bạn cùng phòng của tôi cùng lặng lẽ làm hành động vỗ tay cho tôi.

"Anh nghĩ…nghĩ rằng, cảm thấy chúng ta không hợp nhau lắm."

Tôi không từ bỏ: "Vì sao? Rõ ràng là ngay cả cha mẹ chúng ta cũng ra mắt rồi cơ mà......"

"Người nhà của anh cũng hiểu chúng ta không phù hợp." Triệu Hạo thở dài nặng nề, không hổ là trai đểu là người để lại một đường dự phòng, cho dù chia tay cũng không nói lời tuyệt tình: "Anh vẫn còn yêu em, nhưng Dao Dao à, chỉ sợ là chúng ta sẽ không có tương lai, nếu hiện tại không xa nhau, thì về sau sẽ chỉ càng thêm đau khổ mà thôi, vì vậy anh tình nguyện là người xấu nói ra trước."

Thì anh vốn chính là thằng tồi mà, nói nhiều làm gì.

Tôi lại đau khổ nói vài câu níu kéo, nhưng trái tim Triệu Hạo cứng như sắt, tôi cũng chỉ đành vô cùng đau lòng đồng ý.

Tôi nghĩ Triệu Hạo nên đi rồi, kết quả hắn lại nói: "Nếu như vậy, anh đã để vài thứ ở chỗ em, giờ để anh lấy lại trước đi."

Hắn vừa cầm chiếc vòng cổ mà tôi để trên bàn lên, vừa hỏi tôi: "Còn những đồ khác đâu?"

Má ơi, thật sự là suýt chút nữa tôi đã không kìm được mà phì cười.

Lần đầu tiên tôi thấy có người gọi những món quà mình đã tặng đi là "Anh để vài thứ ở chỗ em" đấy.

Tô Dạng rất có tầm nhìn, lập tức xông lên ôm lấy mặt của tôi, tay cô ấy vừa mới cầm hành tây, nên nước mắt của tôi lập tức chảy xuống.

"Ngay cả một chút kỷ niệm anh cũng không chịu giữ lại cho em à?"

Có lẽ là thấy tôi khóc rất đáng thương, nên Triệu Hạo cũng có phần mềm lòng.

"Anh sẽ để lại cái cho em." Hắn chọn một thứ giống với thứ khác trong mấy món·quà từng tặng tôi ra, rồi đặt vào tay của tôi.

Tôi vừa nhìn rõ là thứ gì thì suýt nữa lại bật cười một trận.

Đó là tấm thiệp mừng Giáng sinh hắn đã viết cho tôi khi còn là sinh viên năm nhất đại học.

Những đồ đáng giá đều lấy đi hết, chỉ để lại mấy dòng chữ viết tay không đáng một đồng này á?

Tô Dạng xem thấy tôi sắp không nhịn được nữa sẽ phải bật cười, bèn vội vàng lau mặt của tôi tiếp.

Vì thế, khi Triệu Hạo nhìn về phía tôi, lại phát hiện tôi cầm tấm thiệp chúc mừng Giáng sinh cho chính tay hắn viết rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng.

Nhất định là hắn sẽ nghĩ, cô gái này si tình thật.

Còn tôi thì lại nghĩ, hành tây này cay thật đấy.

05.

Ngay khi Triệu Hạo vừa đi, bạn cùng phòng của tôi liền sỉ vả hắn ta.

Cũng có rất nhiều người trong nhóm kịch cảm thấy bất bình thay tôi.

Một người bạn khác cùng phòng nói, tôi không nên khinh địch như vậy, để Triệu Hạo cầm mấy món quà đã tặng tôi đi dễ dàng như thế.

Không sao cả, mấy món quà hắn tặng tôi chỉ tốn có mấy ngàn, nhưng lại giúp tôi tiết kiệm được số tiền hơn một ngàn vạn phải bỏ ra để tương lai kết hôn, mua nhà trong thành phố.

Hơn nữa, tôi còn có dự cảm rằng độ phấn khích khi theo dõi vở kịch này nhất chắc chắn sẽ xứng đáng với số tiền mà tôi đã bị mất.

Sau khi chia tay, mối quan hệ của Triệu Hạo và Thẩm Miên Miên cũng không được thuận lợi lắm.

Thẩm Miên Miên ỷ vào mình có nhiều người theo đuổi, nên đã tuyên bố hùng hồn có ý là hiện tại trong ao của bản thân đã có cá, cũng không nhất thiết phải ngoài Triệu Hạo ra thì không thể hẹn hò được với ai khác.

Triệu Hạo tức giận đến mức sau khi trở về ký túc xá liền tóm lấy lão Tam rồi mắng to: "Có phải cậu nói cho người khác biết thân phận của Thẩm Miên Miên không? Nếu không thì đâu có nhiều nam sinh theo đuổi tới vậy?!"

Đương nhiên trong lòng lão Tam đã biết nguyên nhân thật sự, nhưng cậu ta cũng là một diễn viên giỏi, biểu cảm ngây thơ vô tội bám theo Triệu Hạo để đối chất.

"Tôi cũng không nói! Cậu ngẫm lại đi, thông tin này vốn từ đầu là ở chỗ Thẩm Miên Miên, vậy hoàn toàn có khả năng là tự Thẩm Miên Miên đã nói với các nam sinh đó!"

Triệu Hạo không thể cãi lại được, càng sợ nếu kí/ch thích lão Tam đang nóng nảy thì cậu ta sẽ đi kể với càng nhiều người hơn nữa, đành phải hung hăng dặn: "Cậu đừng có nhiều chuyện là được."

Thời điểm này, Triệu Hạo đã có một chút bất mãn với Thẩm Miên Miên, cảm thấy cô ta đang chơi đùa mình. Nhưng dù sao cũng đã chia tay với tôi rồi, nên đành phải nhịn xuống tất cả cảm xúc, ăn nói khép nép đi dỗ dành Thẩm Miên Miên.

Vai vam chính trong kịch bản ngôn tình giao cho Triệu Hạo diễn không phụ kỳ vọng, buổi sáng hắn hỏi han ân cần, buổi tối bưng khay rót nước, ngày mưa còn chơi tiết mục ôm Thẩm Miên Miên lội qua vũng nước theo kiểu công chúa.

Tôi và nhóm diễn viên cùng xem diễn, đều cảm thán Triệu Hạo đúng là đang coi mình như nam diễn viên chính.

Không thể không nói, gương mặt đẹp trai của Triệu Hạo vẫn có điểm cuốn hút mê hoặc, mới nhập vai diễn có mấy ngày mà đã kéo Thẩm Miên Miên trở về bên hắn.

Cả hai chụp ảnh để công khai chính thức trên khoảnh khắc WeChat của mình, trong mỗi bức ảnh Triệu Hạo đều mỉm cười rạng rỡ.

Chắc chắn hắn cảm thấy cuộc sống ở rể nhà giàu có sắp bắt đầu, sau này mỗi một bước đi trong tương lai sẽ còn đi đến một cấp bậc cao hơn nữa.

Càng nghĩ thì càng thấy nơi này là đỉnh cao của hắn ta. Tiếp theo, hắn ta sẽ biết cuối cùng bản thân mình đã giẫm phải cái bẫy lớn đến mức nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Triệu Hạo đã nộp hồ sơ cho công ty công nghệ Thịnh Hưng, thời gian phỏng vấn còn khoảng một tuần nữa.

Đây đúng là một tuần mà Thẩm Miên Miên cảm thấy hài lòng nhất, chẳng những khiến Triệu Hạo nói gì nghe nấy, mà còn có cả nhóm bạn cùng phòng trong ký túc xá chúng tôi không biết nghe từ đâu tin cô ta đúng là thiên kim của công ty công nghệ Hưng Thịnh, giờ tất cả đều phản bội tôi, quay sang bợ đuýt cô ta.

Trước kia, Thẩm Miên Miên không để ý đến chuyện vệ sinh, còn nhiều lần kiếm cớ trốn tránh phải trực nhật trong phòng, thân là lão đại trong ký túc xá nên lần nào cũng sẽ chỉ trích phê bình cô ta rất nặng nề.

Nhưng hiện tại, lão Đại đối Thẩm Miên Miên không hề tức giận với đống đồ chuyển phát nhanh chất cao như núi và đống túi đựng đồ ăn mang về của cô ta, còn dịu dàng săn sóc nói: "Miên miên là thiên kim tiểu thư, sao lại phải tự động tay làm việc nhỏ như quét tước vệ sinh này được, cứ để cho người khác làm đi."

Trước kia, Thẩm Miên Miên đi học không nghe giảng, tan học đến bài tập cũng không thèm làm, đến khi thi cuối kỳ toàn cố gắng nhờ học sinh giỏi xuất sắc là lão Nhị giúp cô ta gian lận, học sinh giỏi lão Nhị đều phớt lờ cô ta, còn khinh thường ra mặt.

Nhưng hiện tại, thái độ của lão Nhị thay đổi một trăm tám mươi độ, ăn nói khép nép với Thẩm Miên Miên: "Nhà của chúng tớ ở trấn nhỏ chỉ biết đọc sách làm bài tập, sau này sẽ còn chia nhau làm việc cho cậu nữa."

( Trong nhóm, lão Nhị bị lão Đại chê diễn xuất kém, đoạn lời kịch này nói ra có vẻ kỳ quái.)

Trước kia, Thẩm Miên Miên giả vờ yếu đuối, hành động kỳ quặc, lão Tam là sinh viên thể thao nên không thể hiểu được cô ta, nhất quyết nhấn mạnh con gái nên rèn luyện thể chất tốt, không nên chạy theo xu hướng gầy yếu.

Nhưng hiện tại, ngày nào lão Tam cũng khen ngợi vẻ đẹp của Thẩm Miên Miên, tỏ vẻ Thẩm Miên Miên là thiên kim tiểu thư, đương nhiên là phải trắng nõn mảnh mai, thảo nào thu hút được nhiều nam sinh yêu thích như vậy.

Thẩm Miên Miên vẫn là Thẩm Miên Miên như trước, mọi khuyết điểm của cô ta cũng không thay đổi, nhưng vì có người bố như vậy nên khiến cho thái độ của mọi người xung quanh đều thay đổi lớn, nâng niu cô ta ở lòng bàn tay.

Đi đường tắt như vậy rất dễ khiến cho người ta bị lạc.

Thẩm Miên Miên hoàn toàn lung lay, chìm trong vô số lời khen ngợi, cô ta bắt đầu thực sự nhập cuộc, trong tiềm thức, cô ta tin bản thân mình chính là con gái của giám đốc Thẩm của công ty công nghệ Thịnh Hưng.

Tình trạng này còn được thể hiện qua mối quan hệ của cô với Triệu Hạo, khi Triệu Hạo hỏi cô cuộc phỏng vấn có ổn định không, Thẩm Miên Miên đã tuyên bố hùng hôn: “Công ty là của bố em nên cứ nói với ông ấy là bạn trai của em, ai dám không để cô ấy đi: "Anh có vào không?"

Tình trạng này còn được thể hiện qua mối quan hệ của cô ta với Triệu Hạo, khi Triệu Hạo hỏi cô ta liệu buổi phỏng vấn có ổn không, Thẩm Miên Miên đã mạnh dạn nói: "Công ty là của bố em, anh đã nói anh là bạn trai của em rồi thì còn ai dám không cho anh vào nữa?"

Triệu Hạo vui sướng đến mức lại ôm Thẩm Miên Miên xoay ba vòng.

Ngày phỏng vấn tại công ty công nghệ Thịnh Hưng cuối cùng cũng đến.

Tôi và Tô Dạng chạy tới phòng bảo vệ để theo dõi đầu tiên, Tô Dạng cầm di động quay màn hình giám sát, để phát trực tiếp cho mọi người trong nhóm xem.

Triệu Hạo mặc một bộ tây trang, cầm hồ sơ lý lịch của hắn ngẩng cao đầu bước lên sân khấu.

Vào lúc hắn đang đăng ký, bỗng có một nhóm người bước ra từ đầu bên kia hành lang.

Đi đầu đúng là sếp Thẩm, ông đang dẫn mọi người chuẩn bị cho cuộc họp ở bên ngoài.

Để tôi giải thích trước là tôi chưa đưa Triệu Hạo về gặp bố mẹ tôi bao giờ, nên bố tôi cũng không biết hắn ta.

Nhưng Triệu Hạo đã từng thấy ảnh chụp của ông chủ Thẩm trên trang web của công ty, có lẽ còn tưởng rằng cuối cùng anh ta cũng gặp được bố của Thẩm Miên Miên, Triệu Hạo muốn chứng tỏ mình là con rể của ông chủ nên bước tới chào trịnh trọng: “Chào chú ạ.”

Tiếng nói cực lớn, người xung quanh đều nhìn sang.

Càng có nhiều người nhìn, Triệu Hạo càng vui mừng, đúng lúc HR một lát nữa phải phỏng vấn hắn giờ phút này cũng đi ra, Triệu Hạo muốn khoe khoang với HR để biết hắn là người có quan hệ, vì thế hỏi han ông chủ Thẩm với vẻ rất quen thuộc: "Gần đây sức khỏe của bác thế nào ạ, bọn con định cuối tuần này đi ăn với nhau."

Ông chủ Thẩm: "?"

Triệu Hạo đã nghĩ bố tôi im lặng vì đang vội phải đi họp, lập tức bày tỏ vẻ hiểu chuyện: "Vậy bác vội thì cứ đi trước đi ạ, chúng ta trò chuyện với nhau sau ạ."

Triệu Hạo mỉm cười, xoay người đi chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.

HR thấy tình hình không đúng, bèn nhanh chóng đến gần bố tôi, hỏi: "Đây là ứng viên đợi lát nữa sẽ phỏng vấn, ngài quen cậu ta ạ?"

Sếp Thẩm nghi ngờ: "Không có ấn tượng gì cả."

HR cố gắng muốn giúp ông nhớ lại: "Nghe giọng điệu của cậu ta thế kia, còn gọi là bác, có thể là bạn trai của Thẩm Dao không?"

Sếp Thẩm kiên quyết phủ nhận: "Không thể nào, Dao Dao vừa mới chia tay bạn trai xong."

HR bình tĩnh lại, quyết định xử lý theo lẽ công bằng, căn cứ vào thực lực thật sự của Triệu Hạo để quyết định cho hắn trúng tuyển hay không.

Đi vào phòng họp, HR bắt đầu phỏng vấn Triệu Hạo, sau khi hỏi một số câu thông thường, cô ấy bắt đầu hỏi Triệu Hạo một số câu hỏi chuyên môn.

"Mutex và Semaphore có gì khác nhau?

"Lập trình đa luồng là gì?’’

"Giả sử bạn có một ứng dụng C Standard đơn luồng liên tục gặp sự cố nhưng không bao giờ hỏng ở cùng một vị trí. Vậy bạn cảm thấy nguyên nhân có thể khiến nó hỏng là gì?"

Các bạn thấy không, Triệu Hạo không biết những điều này, vì hắn còn đang một lòng một dạ mơ tưởng làm con rể?

Vì thế, sau khi trải qua mười phút im lặng xấu hổ, Triệu Hạo ngăn HR hỏi vấn đề tiếp theo.

Hắn bảo HR: "Ngài nên nhìn lại sơ yếu lí lịch của tôi trước đã."

HR không hiểu ra sao: "Tôi đã đọc hồ sơ khi bạn gửi qua mạng rồi."

Triệu Hạo mang theo ánh mắt ám chỉ, đẩy hồ sơ mình mang đến qua.

"Chị không ngại thì nhìn thêm một lần nữa đi ạ."

Chắc là HR đang rất hoang mang, không rõ rốt cuộc trong hồ sơ lý lịch của Triệu Hạo còn ẩn giấu chiêu gì nữa, nhưng nhìn Triệu Hạo có vẻ tự tin tràn đầy như thế, cô ấy đành phải mở  lý lịch sơ lược ra đọc lại.

Trang thứ nhất, không có gì khác cả.

"Xem trang thứ hai ấy ạ." Triệu Hạo cười có vẻ bí ẩn.

HR mở trang thứ hai ra.

Tôi và Tô Dạng đang theo dõi trong phòng chợt cười phá lên.

Ở ngay trang thứ hai Triệu Hạo ghim ảnh chụp thân mật của hắn và Thẩm Miên Miên lên.

HR mở to mắt nhìn ảnh chụp được ghim trên tờ giấy, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Triệu Hạo.

Triệu Hạo tươi cười tự tin tỏ vẻ:  "Thế này chị đã hiểu chưa".

Tôi cảm thấy cả đời này HR chưa từng gặp tình huống dở hơi nào như thế này trong sự nghiệp của mình.

Cô ấy im lặng tầm hai phút, cuối cùng nói với Triệu Hạo rất chuyên nghiệp: "Tôi nghĩ chúng ta kết thúc buổi phỏng vấn ở đây được rồi."

HR thầm nghĩ chanh chóng đuổi cái tên thần kinh không biết chui ra từ đâu này đi, Triệu Hạo lại nghĩ HR biết được thân phận con rể nhà giàu của mình rồi, cuối cùng cũng xong. Hắn đứng lên, rất phấn khởi bắt tay HR: "Được, em sẽ chờ tin tốt được gia nhập, đúng rồi, Offer tổng lương một năm là bảy mươi vạn đúng không ạ, nhưng em có khả năng là trường hợp đặc biệt, có thể cân nhắc cao hơn một chút nữa được không?"

Lần này HR im lặng khoảng chừng 5 phút đồng hồ.

Tôi và Tô Dạng cười ngặt nghẽo ở phòng theo dõi.

Khi bọn tôi rời khỏi phòng giám sát thì gặp Triệu Hạo.

Triệu Hạo nhìn nhìn thấy hai bọn tôi thì cong khóe môi tươi cười:

"Đến phỏng vấn à?"

Tô Dạng vừa mới xem diễn thấy rất sung sướng, trong nhất thời kỹ năng diễn xuất không login, trên mặt vẫn tỏ vẻ nhìn Triệu Hạo như đang nhìn thằng đần, bị Triệu Hạo phát hiện.

Triệu Hạo lập tức cười mỉa: "Tốt nhất là cậu khách khí với tôi một chút, nếu không thì cậu phỏng vấn không đạt đâu, chỉ cần tôi nói một câu thôi."

Tô Dạng giễu cợt: ‘’Không phải chính cậu cũng phải đến phỏng vấn sao?"

Triệu Hạo nhếch môi: "Tôi và các cậu có thể giống nhau à?"

Hắn khoác chiếc balo lên rồi bước ra khỏi cửa.

Tô và Tô Dạng cùng nhìn theo bóng dáng hắn, rồi lập tức nhìn nhau ngầm hiểu.

Ồ, màn trình diễn đến bước này chắc là sắp bước vào cao trào rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Ban ngày lúc ở phòng tự học, Thẩm Miên Miên lôi kéo Triệu Hạo ngồi xuống chỗ cách tôi ngồi không xa.

Cả khu giảng đường có hơn chục chỗ trống có thể ngồi tự học, nhưng lúc nào Thẩm Miên Miên cũng cố tình chọn cùng khu tự học với tôi mới chịu được, dường như cô ta rất thích diễn trò với Triệu Hạo trước mặt tôi, cứ một lúc lại em đút anh miếng dưa, chút lại anh bón em uống nước đào mật ong, thỉnh thoảng còn đánh yêu nhau nữa cơ.

Mấy bạn học khác trong phòng ai nấy đều cảm thấy khó chịu và phàn nàn: “Yêu đương có thể đừng ân ái trong phòng tự học được không?.”

Thẩm Miên Miên quay người nhìn tỏ vẻ khinh thường: “Liên quan quái gì đến cậu.”

Mấy người khác đều thấy ngứa mắt, ai cũng tức nhưng Thẩm Miên Miên càng lúc càng quá quắt hơn, cô ta và Triệu Hạo cứ anh anh em em, càng lúc càng không ra gì.

Có lẽ cô ta cho rằng tình huống này chính là một đả kích vô cùng lớn đối với tôi.

Nhưng điều cô ả không ngờ chính là, nãy giờ hai người bọn họ không khác gì đang diễn tuồng trước mặt tôi cả.

Phải nói hai người bọn họ càng diễn càng tốt.

Mới vừa tự học chưa đầy 20 phút, điện thoại của Triệu Hạo vang lên.

Hắn ta nhận điện thoại không quá 30 giây, nhưng sắc mặt trông cực kỳ tệ.

Tắt điện thoại, Triệu Hạo khẽ run một cái, sau đó nhìn về phía Thẩm Miên Miên.

“Vì sao?” Hắn ta thấp giọng nói: “Vì sao anh lại bị trượt phỏng vấn?”

Thẩm Miên Miên sững sờ 2 giây.

Cô ta đắm chìm nơi mộng đẹp của mình cũng quá lâu, mà bây giờ, rốt cuộc ả cũng chịu tỉnh lại.

"Sao lại thế được?" Thẩm Miên Miên mạnh mẽ cố gắng chống đỡ, "HR là ai vậy? Để em gọi nói cho ba em xem."

Đến nước này, Triệu Hạo vẫn còn ôm một chút hy vọng, hắn lập tức đưa thông tin về HR kia cho Thẩm Miên Miên xem: “Chính là người này, chẳng lẽ là cô ta cố ý muốn đối nghịch với người nhà em sao? Mau gọi cho ba em sa thải cô ta ngay đi.”

Trâu bò thật đó, công ty lớn của thành phố chứ có phải chỗ chơi hàng đâu, bộ muốn sa thải là sa thải chắc.

Thế mà Thẩm Miên Miên cũng đồng ý, tôi biết, chắc chắn là cô ta đang áp dụng chiến thuật trì hoãn.

Nhưng cách làm này hiệu quả không cao, quả nhiên vài ngày sau Triệu Hạo cũng bắt đầu sinh nghi.

“Có phải là em không hề nói với ba em đúng không?”

"Có nói mà......"

Tôi biết, suy nghĩ thật lòng của Triệu Hạo lúc này đã bắt đầu hoài nghi về thân phận thực sự của Thẩm Miên Miên rồi.

Không thể không nói, nếu tới bây giờ mới bắt đầu nghi ngờ, đúng là đầu óc chậm thật.

"Đúng, tôi đã không nói với ba tôi." Thẩm Miên Miên nói chắc như đinh đóng cột: "Triệu Hạo, anh nghĩ anh là ai, dựa vào cái gì mà tôi phải giúp anh?"

Lời kia vừa thốt ra, tôi lập tức hiểu được suy tính của cô ta.

Bỏ xe giữ tướng.

Cô ta thà rằng thừa nhận lừa gạt tình cảm của Triệu Hạo còn hơn thừa nhận thân phận của mình là giả.

Dù sao trước mắt cũng chỉ là mất một Triệu Hạo, cùng lắm sau này tìm một người mới dễ nhìn chút là được.

Tiếc là ngay sau đó, đã có người khiến cho viễn cảnh tốt đẹp của cô ta lập tức biến mất, cô ta từ một Đại tiểu thư đầy rẫy người hâm mộ biến thành kẻ lừa đảo trắng trợn.

Tô Dạng có bàn bạc với tôi một chút, cô cảm thấy tiết tấu có hơi chậm.

Chưa căng lắm.

Vì thế, trên diễn đàn của trường diễn bắt đầu xuất hiện liên tiếp những lời đồn đoán về thân phận của Thẩm Miên Miên, rất nhiều người đều thảo luận, cảm thấy thân phận của cô ta là giả.

Tin đồn càng truyền càng vang xa, nếu không làm sáng tỏ sự thật thì chỉ sợ danh tiếng của Thẩm Miên Miên cũng toang theo.

Vì thế, vào một buổi tối thứ sáu, có một tài khoản đăng trên diễn đàn của trường, tài khoản này tự nhận là bạn cùng phòng của Thẩm Miên Miên, có thể làm chứng Thẩm Miên Miên chưa bao giờ lừa dối mọi người.

"Tôi đã được xem ảnh chụp chung của Thẩm Miên Miên với ông chủ Thẩm ở chỗ cô ta rồi."

Ảnh chụp vừa đăng đã bị truyền đi khắp nơi.

Nhóm ký túc xá của chúng tôi cùng nhau xem bức ảnh này và tất cả chúng tôi đều cười đến mức răng rơi đầy đất.

Thẩm Miên Miên đã chụp một bức ảnh thường ngày của cô ta và photoshop bối tôi vào cùng.

Nói thế nào nhỉ, nếu dành thời gian cho việc học thì công ty nào mà không phỏng vấn đạt được?

Trong nhóm liên minh diễn kịch, mọi người đều hỏi ý kiến của tôi.

"Chị Dao, lần này vẫn còn muốn tin tưởng cô ta nữa à?"

"Hay là vạch trần luôn đi?"

Tôi suy nghĩ một lúc rồi cười: “Tốt nhất vẫn nên giả vờ tin đã.”

Dù sao cuối tuần này, công ty công nghệ Thịnh Hưng sẽ có buổi giảng dạy và tuyển dụng ở trường, ông chủ Thẩm sẽ tự mình đến đây.

Tôi rất tò mò đến lúc ấy Thẩm Miên Miên sẽ làm thế nào.

08.

Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của Thẩm Miên Miên không được bình yên cho lắm.

Triệu Hạo vừa không ngừng dây dưa với cô ta, vừa uy hiếp sẽ vạch trần hành vi cặn bã của Thẩm Miên Miên.

Thẩm Miên Miên cũng không yếu thế, uy hiếp ngược lại Triệu Hạo: "Anh muốn vạch trần tôi? Tôi còn đang muốn vạch trần lại anh đây, anh theo đuổi muốn hẹn hò với tôi chỉ là để tôi sắp cho anh một công việc, anh không phải tên cặn bã à?"

Đều cặn bã như nhau.

Tôi nghe tin tình báo từ tiền tuyến và nhãn nhã quan sát tiết mục c/h/ó cắn c/h/ó này.

Cuối cùng Triệu Hạo bại trận.

Hắn cũng không muốn đắc tội hoàn toàn với thiên kim tiểu thư của công ty công nghệ Thịnh Hưng, vì thế đã chuyển sang dùng lời lẽ tử tế để dỗ Thẩm Miên Miên.

Triệu Hạo luôn rất tự tin với sức hấp dẫn của mình, hắn cảm thấy cho dù Thẩm Miên Miên là người phụ nữ cặn bã, nhưng lâu ngày sống trong sự nhu tình của hắn cũng sẽ không thoát ra được, trở nên thực sự yêu hắn.

Đến lúc đó, địa vị con rể của một gia đình giàu có và mọi tiện nghi mà nó mang lại vẫn sẽ là của hắn.

Sự phục tùng của Triệu Hạo lại mang đến một tín hiệu khác cho Thẩm Miên Miên, đó là chỉ cần cô ta giữ được thân phận thiên kim của Thẩm thị thì cô ta sẽ luôn có vốn để tác oai tác quái.

Hiện giờ chỉ có thể hưởng thụ hư vinh ở trong trường, nhưng sau này ra xã hội trèo cao đạp thấp thì chẳng phải là càng như hổ thêm hổ thêm cánh sao?

Vì thế, vào ngày công ty công nghệ Thịnh Hưng đến tuyển dụng, Thẩm Miên Miên đã ăn diện và thuê một nhiếp ảnh gia đến chụp với giá cao.

Vào lúc ông chủ Thẩ đi lên bục giảng, Thẩm Miên Miên lập tức đi theo phía sau ông chủ Thẩm, vẫn theo sát đằng sau, đồng thời ra hiệu bằng mắt ý bảo thợ chụp ảnh nhanh chóng chụp.

Suy nghĩ và mục đích của cô ta quá rõ ràng.

Đến lúc đó cầm tấm ảnh chụp chung này cho người khác xem, tự nhiên có nhiều hơn người tin tưởng cô ta chính là con gái của ông Thẩm.

Không ngờ ông Thẩm mới đi vài bước, lập tức phát hiện ra sự tồn tại của cô ta nên ông quay đầu nhìn.

"Cô là ai vậy?"

Ông chủ Thẩm vẫn gắn micro trên bộ vest đang mặc, vì vậy tất cả mọi người ở xung quanh đều nghe thấy câu hỏi này.

Tôi thấy sắc mặt của Thẩm Miên Miên bỗng chốc biến thành màu gan heo.

Cô ta vốn tưởng rằng có rất nhiều học sinh đi theo ông Thẩm, cô ta chỉ đến gần hơn một chút, cho dù ông Thẩm có phát hiện thì cũng sẽ ngại không biết nói gì.

Không ngờ ông Thẩm lại là người thẳng thắn có gì nói nấy, không chừa lại chút mặt mũi nào.

Người tư vấn bên cạnh chúng tôi nhanh chóng giải thích: "Đây là bạn học cùng lớp chuyên ngành với chúng cháu ạ."

"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi." Tổng giám đốc Thẩm vỗ ngực: "Tôi cứ tưởng là cô gái xa lạ không rõ danh tính nào đó trà trộn vào."

Cũng không thể trách bố tôi được, hôm nay Thẩm Miên Miên trang điểm đậm xinh đẹp, nhìn qua quả thật không giống với một sinh viên đại học.

"Xin lỗi bạn học nhé." Bố tôi gật đầu với Thẩm Miên Miên.

Vẻ mặt của Thẩm Miên Miên đã cực kỳ khó coi rồi. Vì mỗi một câu nói của Tổng giám đốc Thẩm đều chỉ rõ ý: ông ấy không quen biết cô ta.

Những lời thì thầm xung quanh cô ngày càng lớn hơn, người  Thẩm Miên Miên như thể rơi vào hầm băng, bèn quay người rời đi. 

Cô ta vừa mới đi đến gần rừng cây nhỏ gần đó, thì bị Triệu Hạo đẩy ngã xuống đất: 

"Mẹ nó, cô vẫn luôn lừa tôi?!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Đêm đó, Triệu Hạo viết một bài viết dài, đăng trên mạng xã hội. 

Ở trong bài viết dài, Triệu Hạo đã miêu tả một cách sinh động cách một cô gái hám tiền đóng giả con gái nhà họ Thẩm để lừa gạt sự ưu ái của những người xung quanh.  

Về việc bản thân hắn  muốn dựa vào cô gái giàu có này để được thăng chức nhưng lại bị lừa, anh ta cũng không nhắc đến một chữ nào. 

Thẩm Miên Miên muốn phản kích, cô ta ở trên mạng có ý đối chất với Triệu Hạo, nhưng Triệu Hạo chiếm ưu thế hơn trước, cho dù Thẩm Miên Miên có chỉ trích Triệu Hạo cũng không phải người tốt như thế nào, thì cư dân mạng cũng chỉ cảm thấy đây là do Thẩm Miên Miên sau khi bị bại lộ muốn cắn ngược lại một cái.

Tôi thấy Thẩm Miên Miên bị cư dân mạng mắng đến mức bật khóc, lại nhìn bộ dạng ra vẻ chính nghĩa chính trực của bạn học Triệu Hạo, trong lòng thở dài một cái.  

Haizz, sức chiến đấu yếu thật. 

Dạy dỗ trai đểu, vẫn phải dựa vào bản thân tự ra tay.

Tôi gửi tin nhắn Wechat cho Triệu Hạo: "Tối nay có rảnh không, ra ngoài tâm sự?"

09

Nhờ khả năng diễn xuất trước đây, trong lòng Triệu Hạo tôi vẫn luôn là người yêu cũ khó thể quên, một mình tiêu hóa nỗi buồn sau khi chia tay. 

Lần đau lòng này với Thẩm Miên Miên, Triệu Hạo có lẽ cũng đang tính toán tìm lối thoát cho mình, bây giờ tôi gửi tin nhắn, thì quả thật giống như vừa chuẩn bị ngủ đã đưa cho anh ta một cái gối, sao có đạo lý hắn không ra được?

Hai chúng tôi ngồi trên chiếc ghế dài, tôi nói với anh ta, nhà đã xem xong rồi, nhà tôi vẫn sẵn sàng trả toàn bộ số tiền, nhưng chuyện lúc trước tôi phải hỏi cho rõ ràng.

“Anh có từng yêu Thẩm Miên Miên bao giờ chưa?”

Triệu Hạo bắt được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng bày tỏ lòng trung thành:

“Không có, một ngày cũng không có.”

“Vậy tại sao anh lại đi cùng cô ta?” Tôi hỏi. “Bởi vì cô ta nói dối với anh rằng cô ta là con gái nhà họ Thẩm?” Triệu Hạo vẫn đang tìm lý do tốt nhất, tôi căn bản không cho anh ta thời gian suy nghĩ:

“Em biết sự thật là gì, đừng lừa em, nếu không em không thể kết hôn với anh được.”

Triệu Hạo đã rất cố gắng để có thể đứng tên trong căn nhà, nên cũng đành liều mạng.

Hắn bắt đầu khóc lóc kể lể tố khổ, Thẩm Miên Miên đã nói dối hắn ta thế nào, lại làm sao hắn bị ám ảnh tin nó đến thế.

“Xin lỗi Dao Dao, em biết thành tích của anh, bình thường rất khó để tìm được công việc phù hợp, anh cũng muốn nỗ lực làm việc trước đã, mới có thể cưới em một cách hoàn hảo được, mang lại cho em hạnh phúc…”

Tôi vội vàng nói mấy câu để đối phó với Triệu Hạo, sau đó về nhà đăng đoạn ghi âm lên mạng.

OK, bản thân Triệu Hạo nên phải gánh chịu hành vi bạo lực mạng do chính tay mình gây ra.

10.

Lễ tốt nghiệp sắp đến, Thẩm Miêu Miêu đã trở thành người c/h/ế/t trong xã hội, dù đi đến đến đâu cũng bị chỉ trích.

“Này, đó chính là người giả làm con gái của tổng giám đốc Thẩm.’’

“Còn cướp bạn trai của bạn cùng phòng.”

Mà Triệu Hạo cũng không khá hơn là bao nhiêu, danh tiếng cẵn bã hám tiền của hắn coi như là cái ngõ cụt rồi, cả nhà hắn đều hận tôi.

Mẹ hắn ta khóc lóc kể khổ với Triệu Hạo:

“Đã nói con gái quá mạnh mẽ thì sẽ khó khống chế mà, quả nhiên, cô ta hại con rồi!”

Thậm chí mẹ hắn còn dẫn hai người đến trước cửa ký túc xá của tôi, cố gắng ném sơn lên cửa phòng tôi.

Kết quả là bị một bạn cùng lớp đi ngang qua bắt tại chỗ, báo cảnh sát, bởi vì phá hoại tài sản công nên bị yêu cầu bồi thường với giam giữ.

Triệu Hạo hận tôi,  trước ngày tốt nghiệp hắn đến trước mặt tôi.

Ngay lập tức một bạn cùng lớp đứng giữa cảnh giác đề phòng hắn bất ngờ lao tới làm tôi bị thương.

Triệu Hạo càng tức giận hơn.

“Tại sao? Tại sao mấy người đều giúp đỡ cô ta?” Hắn nhìn cậu nam sinh đứng gần mình nhất: “Cô ta đã mang lại lợi ích gì cho mấy người?”

Cậu nam sinh im lặng hai giây.

“Anh em, bởi vì tôi là người có quan niệm đạo đức bình thường.”

Các bạn trong lớp nhìn tôi, tôi gật đầu.

Đây là cao trào cuối cùng, mọi người tập trung xung quanh Triệu Hạo, bật điện thoại lên.

Cùng nhau lấy bức ảnh đó ra.

Đó là bức ảnh selfie mà Triệu Hạo gửi cho Thẩm Miên Miên.

“Cô…Cô nhìn trộm điện thoại của tôi?” Triệu Hạo sửng sốt: “Hay là nhìn lén điện thoại của Thẩm Miên Miên?”

“Hôm đó tôi đang biểu diễn trong đoàn kịch thì máy tính bị hỏng, tôi trở về ký túc xá, chỉ có máy tính của Thẩm Miêu Miêu ở trên bàn.” Tôi nhẹ nhàng nói: “Chuyện này là tôi không đúng.”

Toàn thân Triệu Hạo bắt đầu run lên.

“Nhưng tôi không hối hận, vì nếu không như vậy, tôi không biết mình sẽ khờ khạo gì trong bao lâu.”

“Khi anh gửi bức ảnh này cho Thẩm Miên Miên, chúng tôi đều nhìn thấy.”

Triệu Hạo không thể tin nhìn tôi: “Cho nên cô đã biết từ lâu rồi…”

Hắn tức giận, mặc kệ sự cản trở của mấy bạn nam lao thẳng về phía tôi: “Mẹ nó cô coi tôi như con khỉ mà trêu đùa!”

Hắn  bị một số người vạm vỡ mặc áo đen chặn lại, Triệu Hạo tức giận đấm vào mặt người đàn ông.

…Cứu mạng, tại sao hắn lại tấn công một vệ sĩ chuyên nghiệp vậy.

Người vệ sĩ vững vàng né qua anh ta, rồi đấm vào bụng Triệu Hạo khiến anh ta nằm xuống.

Một người đàn ông giản dị bước xuống xe, mặc áo sơ mi kẻ sọc, đội mũ bóng chày đi đến bên cạnh tôi.

“Có chuyện gì vậy con gái?”

Triệu Hạo mở to mắt.

Người đàn ông này không còn mặc áo vest, nhưng Triệu Hạo vẫn nhận ra ông ấy.

Tổng giám đốc Thẩm.

Khi chúng tôi mới bắt đầu hẹn hò, Triệu Hạo có hỏi tôi về công việc của bố mẹ tôi.

Lúc đó tôi nói với anh ta bố tôi là lập trình viên.

Tôi không hề lừa dối Triệu Hạo,  quả thật lão Thẩm là một lập trình viên, ông ấy cùng một số anh em lập trình viên khác bắt đầu kinh doanh và dành hơn mười năm để đưa công ty ra mắt.

Đó là công lao của ông ấy, không phải của tôi

“Tại sao…tại sao cô không nói cho tôi…”

Triệu Hạo đau đớn nằm trên đất, nhìn tôi.

Có gì tốt để nói chứ?

Tôi, Thẩm Dao, sau khi lột bỏ thân phận con gái của tổng giám Thẩm, vẫn là một trong mười sinh viên xuất sắc nhất chuyên ngành, trụ cột của đoàn kịch trường, đồng thời là một người bạn tốt đáng được mọi người anh chị em tin tưởng giúp đỡ.

Vậy là đủ rồi.

Tôi nắm tay lão Thẩm, lên chiếc xe công vụ màu đen trầm lặng rồi lặng lẽ rời đi. 

11.

Nếu anh quen lại tôi, tôi vẫn sẽ nói với anh, tôi chỉ là Thẩm Dao.

Thẩm Dao nhiệt huyết, dũng cảm, chân thành với những người chân thành, không hề thương xót cho những kẻ lừa dối.

Tôi hy vọng anh sẽ yêu tôi như chính con người tôi, nếu không, đừng miễn cưỡng.

Vì tôi vẫn là tôi. 

【 xong 】
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom