Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 20


CHƯƠNG 20

Anh cho Dương Tùng Đức điều tra về quá khứ của Tô Thư Nghi, cô trong ấn tượng của anh nên là một người phụ nữ hám tiền có thể bán tất cả chỉ vì một chút tiền tài mới đúng.

Cũng chính bởi nhìn trúng điều này, cho nên anh mới chọn cô.

Một người phụ nữ có thể dao động chỉ vì một chút tiền sẽ an toàn hơn nhiều, cũng dễ khống chế hơn nhiều so với mấy cô chủ cành vàng lá ngọc nhớ nhung tất cả tài sản của anh.

Đương nhiên, anh cũng thừa nhận rằng, một nguyên nhân khác để lựa chọn cô là cô không khiến anh chán ghét.

Nhưng không ngờ, hình như cô không hề cần đến tiền của anh thì phải?

Hay là cô thông minh hơn so với tưởng tượng của anh, hiểu trò lạt mềm buộc chặt?

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn hơi trầm xuống, cuối cùng cũng thu lại ánh mắt của mình.

“Lái xe đi.”

Khu tài chính thành phố S, tầng cao nhất tòa nhà tập đoàn Ngôn Diệu.

Cố Mặc Ngôn ngồi ở bàn làm việc, ngón tay gõ thật nhanh trên bàn phím, hình ảnh và con số trên màn hình thay đổi nhanh chóng.

Reng reng reng.

Điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông, Cố Mặc Ngôn tiện tay ấn vào, giọng nói của Dương Tùng Đức vang lên từ trong điện thoại.

“Cậu Cố, cậu Lâm tới rồi ạ.”

“Để cậu ta vào đi.”

Cửa văn phòng nhanh chóng được mở ra, một người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, mặc áo sơ mi hồng phấn lòe loẹt bước vào.

“Cố Mặc Ngôn, anh vẫn còn đang làm việc à?” Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn, người đàn ông đã kêu lên một cách khoa trương: “Tôi còn tưởng khó khăn lắm anh mới kết hôn, cho dù không tổ chức đám cưới thì ít nhất cũng phải đi du lịch hưởng tuần trăng mật gì đó chứ.”

Đôi mắt Cố Mặc Ngôn vẫn không rời khỏi màn hình máy tính, nói bốn chữ ngắn gọn: “Không có thời gian.”

Người đàn ông vừa tới đã ngồi xuống chỗ bàn của Cố Mặc Ngôn, cũng không tức giận khi Cố Mặc Ngôn lạnh nhạt với anh ta, chỉ híp đôi mắt đào hoa lại rồi bật cười: “Chị dâu đáng thương thật đấy, gả cho một tên đàn ông nhàm chán như anh.”

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Lúc này cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng nhìn đối phương, nhưng khuôn mặt vẫn vô cảm: “Lâm Minh Khang, rốt cuộc cậu muốn nói gì.”

Lâm Minh Khang cười đến mức đôi mắt hoa đào cũng thành hình trăng khuyết: “Tôi chán quá thôi mà, muốn gặp mặt chị dâu.”

“Miễn đi.” Cố Mặc Ngôn từ chối không chút do dự: “Chắc cậu cũng biết nguyên nhân tôi cưới cô ấy.”

“Đương nhiên là tôi biết rồi.” Lâm Minh Khang bĩu môi, nụ cười bên môi dần biến mất: “Nhưng cho dù thế nào thì anh cũng đã kết hôn, anh cũng có thể buông chuyện năm đó xuống được rồi đấy.”

Nghe thấy lời Lâm Minh Khang nói, bàn tay đang gõ phím của Cố Mặc Ngôn hơi siết chặt lại, khẽ đến mức không dễ nhận ra.

“Chẳng có gì mà buông hay không buông xuống cả.” Sau khi im lặng một lúc, Cố Mặc Ngôn mới chậm rãi cất lời: “Người chết không thể sống lại được.”
 
Chương 21


CHƯƠNG 21

Lâm Minh Khang nhìn Cố Mặc Ngôn, há miệng muốn nói gì đó, nhưng lời tới bên miệng cuối cùng vẫn không nói ra.

“Cô gái năm đó thì sao?” Lâm Minh Khang không nhịn được lại hỏi: “Có tung tích chưa?”

“Đã có một chút manh mối rồi.” Cố Mặc Ngôn nói đơn giản.

“Thế thì tốt quá.” Lâm Minh Khang lúc này lại mỉm cười: “Tôi vẫn luôn nghĩ rốt cuộc anh sẽ báo đáp người ta như thế nào, vốn dĩ còn mong chờ anh lấy thân báo đáp, nhưng không ngờ anh lại bán mình luôn rồi.”

Cố Mặc Ngôn chẳng thèm quan tâm tới lời nói đùa không biết xấu hổ của Lâm Minh Khang.

Tự Lâm Minh Khang đùa thấy nhạt nhẽo, sắc mặt hơi gượng, nhưng khi ánh mắt dừng trên xe lăn của Cố Mặc Ngôn thì lại sáng rực lên: “Ờm… Cố Mặc Ngôn, anh có nói với chị dâu chuyện chân của anh không?”

Cố Mặc Ngôn vốn dĩ đã bắt đầu duyệt báo cáo do bộ phận tài chính nộp lên, nghe thấy câu hỏi này, bàn tay đang trượt chuột của anh dừng lại.

“Không.” Một lúc sau, anh khẽ nói.

Lâm Minh Khang khẽ nhíu mày: “Không phải chứ Cố Mặc Ngôn, tôi nói anh nghe này, cho dù mục đích anh và chị dâu kết hôn là gì, nhưng nếu như đã là vợ chồng rồi, anh vẫn định giấu mãi như vậy ư? Có lẽ…”

Nói tới đây, Lâm Minh Khang khựng lại một chút, nhưng vẫn cắn răng nói tiếp: “Có lẽ anh cũng nên thử xem sao, xem có thể chấp nhận chị dâu mới này không, chứ anh cũng không thể sống trong ám ảnh cả đời được.”

Anh ta quá hiểu tính cách của Cố Mặc Ngôn, tuy rằng ngoài mặt nói rằng cưới vợ là để ứng phó với ông cụ trong nhà, nhưng nếu như đối phương không phải người anh thực sự có hơi thích, thì anh sẽ không thể chấp nhận kết hôn và ở chung được.

Cố Mặc Ngôn im lặng không trả lời Lâm Minh Khang, nhanh chóng xem xong báo cáo, sau đó anh mới thấp giọng thốt ra một câu: “Đã trải qua một mối tình đẹp thì khó mà yêu thêm lần nữa.”

Lâm Minh Khang lập tức sững sờ, anh ta nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Cố Mặc Ngôn, đáy mắt lóe lên vẻ không cam lòng.

Vụ tai nạn xe mười năm trước, là ác mộng của tất cả bọn họ.

Tất cả mọi người đều tưởng rằng, thứ mà Cố Mặc Ngôn mất đi trong vụ tai nạn đó là đôi chân của anh, nhưng thực ra bọn họ đều sai cả rồi.

Thứ Cố Mặc Ngôn mất đi trong vụ tai nạn xe đó không phải là chân, mà là trái tim!



Tô Thư Nghi tan làm về tới nhà thì đã nhìn thấy chú Vương và má Trương kéo vali đi vào phòng khách.

“Má Trương, chú Vương, hai người đang…”

“Mợ chủ, ngày mai con trai của hai chúng tôi kết hôn rồi, chúng tôi phải tham gia đám cưới của nó.” Chú Trương hiền từ nói.

“Vậy ạ, thế thì thực sự chúc mừng hai người.” Tô Thư Nghi nói: “Đám cưới tổ chức mấy ngày ạ?”

“Bày tiệc rượu ở ngay thành phố S, tối mai là về rồi.” Má Trương cười dịu dàng, nhưng ánh mắt nhìn Tô Thư Nghi lại có thêm chút lo lắng: “Nhưng trong nhà không có ai, không có người chuẩn bị bữa sáng cho cậu chủ vào sáng mai.”

Tô Thư Nghi hơi câm nín.

Đúng là người có tiền, cũng chỉ là một bữa sáng thôi mà, còn phải mời người tới đây nữa chắc?
 
Chương 22


 

CHƯƠNG 22

“Không sao.” Cố Mặc Ngôn cất lời, cắt ngang những suy nghĩ lung tung của Tô Thư Nghi: “Tô Thư Nghi, chắc em biết nấu ăn chứ?”

“Hả?” Tô Thư Nghi hoàn toàn không kịp phản ứng, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Cố Mặc Ngôn: “Tôi… tôi biết.”

Tô Thư Nghi vừa trả lời xong thì nhớ tới bữa sáng thịnh soạn của mẹ Vương sáng nay, không nhịn được lại nói thêm hai chữ: “Một chút…”

Đáy mắt Cố Mặc Ngôn xuất hiện chút ý cười rồi lại biến mất ngay lập tức.

“Một chút là đủ rồi.” Anh khẽ nói.

Sáng sớm hôm sau.

Tô Thư Nghi cố ý dậy sớm hơn một tiếng đồng hồ, dằn vặt mãi coi như làm xong được một bàn bữa sáng.

Đang định đi gọi Cố Mặc Ngôn xuống tầng, nhưng vừa đi ra khỏi phòng bếp đã thấy Cố Mặc Ngôn đi ra từ trong thang máy.

“Em có pin không?”

Tô Thư Nghi hơi sững sờ, lúc này mới nhận ra trong tay Cố Mặc Ngôn là một chiếc dao cạo râu bằng điện.

Tô Thư Nghi nhận lấy xem thử: “Cần pin cúc áo, trong nhà không có sao?”

“Không có.”

Tô Thư Nghi liếc Cố Mặc Ngôn một cái, cằm anh đã lún phún râu rồi, đúng thật là cần phải cạo: “Gần đây có cửa hàng tiện lợi hay siêu thị gì đó không?”

“Không có.”

Tô Thư Nghi chợt sững sờ: “Cái gì cũng không có luôn sao?”

Cố Mặc Ngôn lắc đầu.

Tô Thư Nghi lập tức quỳ gối trước cuộc sống của người giàu.

“Vậy giờ phải làm sao đấy?” Tô Thư Nghi có hơi bất lực: “Hay là anh bảo trợ lý kia của anh mua qua đây?”

“Cậu ấy đang trên đường rồi, hôm nay có một cuộc họp rất quan trọng, sợ là không kịp.” Đôi mày kiếm của Cố Mặc Ngôn khẽ nhíu lại: “Tôi hỏi chú Trương, chú có dao cạo râu mới nhưng không phải bằng diện, tôi không biết dùng lắm.”

Tô Thư Nghi sững sờ một lúc mới hiểu được rốt cuộc Cố Mặc Ngôn tới đây tìm mình để làm gì. Anh muốn cô cạo râu giúp anh à?

“Ở đâu vậy?” Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy Cố Mặc Ngôn như thế này có hơi đáng yêu, mím khóe môi nói: “Tôi biết dùng, để tôi cạo giúp anh.”

“Ở trong tủ chứa đồ.”

Tô Thư Nghi nhanh chóng tìm được dao cạo râu, là loại cổ nhất, còn phải dùng kèm với chất làm trơn. Sau khi Tô Thư Nghi cẩn thật xoa chất bôi trơn quanh cằm Cố Mặc Ngôn, mới cẩn thận cạo râu cho anh.

Khoảng cách giữa Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn bỗng trở nên rất gần nhau, thậm chí hơi thở của Tô Thư Nghi còn có thể phả lên má Cố Mặc Ngôn.
 
Chương 23


CHƯƠNG 23

Cố Mặc Ngôn hơi ngước mắt lên là có thể nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của Tô Thư Nghi, thậm chí còn có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên làn da trắng nõn của cô, giống như quả đào vậy.

“Sao thế?” Dường như chú ý tới cái nhìn chăm chú của Cố Mặc Ngôn, thần kinh vốn căng thẳng của Tô Thư Nghi đột nhiên càng căng thẳng hơn: “Tôi không cạo rách da anh đấy chứ.”

“Không.” Cố Mặc Ngôn cất lời, giọng nói lạnh nhạt như thường ngày: “Chỉ là cảm thấy em như thế này, như thể thực sự là vợ của tôi vậy.”

Tô Thư Nghi sững sờ, sau đó gò má hơi nóng lên.

Rõ ràng bọn họ là vợ chồng thật sự, Cố Mặc Ngôn lại dùng từ “như thể”.

Chứng minh thực ra anh cũng giống với mình, chẳng hề có chút tình cảm chân thật nào với cuộc kết hôn chớp nhoáng này.

“Được rồi.” Chẳng mấy chốc Tô Thư Nghi đã cạo xong râu cho Cố Mặc Ngôn. Sau khi cẩn thận lau sạch chất bôi trơn đi, cô ngắm qua ngắm lại một lượt, khóe môi không nhịn được mà cong lên: “Sạch lắm rồi.”

“Cảm ơn.” Cố Mặc Ngôn hờ hững nói một câu rồi di chuyển xe lăn tới bên bàn ăn dùng bữa.

Bởi vì khi nãy tiếp xúc thân mật như vậy nên lúc hai người ăn cơm đều thấy hơi xấu hổ, thậm chí Tô Thư Nghi còn quên mất hỏi Cố Mặc Ngôn xem có hài lòng với tay nghề nấu nướng của mình không.

Sau khi ăn xong thì Dương Tùng Đức cũng đã tới. Hôm nay Cố Mặc Ngôn vội việc, không thể đưa Tô Thư Nghi tới trạm tàu điện ngầm được, vậy là Tô Thư Nghi tự gọi một chiếc xe đưa mình tới thẳng tòa soạn.

Lúc tới tòa sạn, Tô Thư Nghi phát hiện bầu không khí hôm nay không vui vẻ giống như hôm qua mà lại hơi căng thẳng. Tô Thư Nghi không khỏi kéo lấy Hiểu Khiết, nén giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chị Thư Nghi, chị chưa thấy gmail sáng nay à.” Hiểu Khiết trợn tròn mắt: “Hôm qua tòa soạn của chúng ta bị người khác thu mua rồi! Cán bộ cấp cao đều thay đổi cả!”

Tô Thư Nghi lập tức sững sờ.

Tuy tòa soạn của bọn họ không lớn lắm, nhưng dù sao thì cũng là tạp chí lâu đời mấy năm, sao đột nhiên lại bị thu mua chứ?

Cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy các đồng nghiệp ở cửa xôn xao.

“Tới rồi tới rồi! Tổng biên tập mới tới rồi!”

Tô Thư Nghi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một thân hình thon dài, đi vào trong tòa soạn giữa một đám người.

Khi nhìn rõ khuôn mặt của người kia, Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy mình như bị đấm vào đầu, máu toàn thân đều đông cứng lại!

Vẫn là khuôn mặt trong ký ức đó, chẳng qua so với sự thanh tú và trẻ trung của thời học sinh thì góc cạnh càng rõ ràng hơn mà thôi, mặt mày cũng có thêm chút điềm tĩnh.

Nhưng từ lâu khuôn mặt kia đã không còn nét dịu dàng mà cô nhớ nhung nữa rồi, thứ còn lại chỉ còn là sự thờ ơ.

Anh ta đang nghe cấp dưới bên cạnh báo cáo, thi thoảng lại gật đầu, ra lệnh vài câu đơn giản.

Nhưng ánh mắt chưa bao giờ nhìn cô ở bên cạnh, cứ thế bước thẳng vào văn phòng tổng biên tập khi đang được mọi người vây quanh.

Sắc mặt Tô Thư Nghi hơi tái đi.

Cố Gia Huy, sao anh ta lại quay về, vì sao lại quay về…
 
Chương 24


CHƯƠNG 24

Năm đó anh ta rời đi kiên quyết đến như vậy, đến cả một lời chào tạm biệt cũng không có, vì sao bây giờ lại quay lại?

Hai năm trời rồi, dù ít dù nhiều cô cũng đã nguôi ngoai, nhưng sự xuất hiện của anh ta vẫn như thủy triều dâng lên, ngay lập tức nhấn chìm cô.

Ban nãy đi lướt qua nhau, cô không thể chắc chắn được rằng anh ta có giống mình hay không, nhận ra đối phương ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghi đột nhiên cong môi cười tự giễu.

Nhận ra thì đã làm sao, không nhận ra thì đã làm sao?

Anh ta và cô, đã xác định là không thể quay lại được nữa rồi…

Cả ngày hôm đó, Tô Thư Nghi cứ thấp thỏm bất an mãi, rất sợ Cố Gia Huy sẽ nhận ra mình.

Nhưng sự thật chứng minh, có vẻ cô tự mình đa tình cả thôi.

Cố Gia Huy vừa mới nhận chức đã mở ngay mấy cuộc họp với nhân sự và tạp chí để điều chỉnh lại một vài điều.

Trong cuộc họp, anh ta luôn chăm chú nghe báo cáo của các chủ biên, thỉnh thoảng đưa ra một số chỉ thị đơn giản, từ đầu tới cuối dường như đều không chú ý tới Tô Thư Nghi đang ngồi ở cuối bàn họp.

Xem ra, anh ta đã quên cô rồi.

Nghĩ lại thấy cũng phải thôi, nếu như cô đáng để anh ta nhớ tới thì hai năm trước anh ta đã không từ mà biệt, cũng sẽ không bặt vô âm tín.

Khó khăn lắm mới chờ được tới khi tan làm, Tô Thư Nghi không muốn ở lại văn phòng dù chỉ một giây, lập tức cầm túi lên định rời đi.

Nhưng đúng lúc này chủ biên của cô đột nhiên gọi cô lại.

“Đợi đã Tô Thư Nghi, cô đem báo cáo này cho tổng biên tập Cố giúp tôi đi, tiện thể báo cáo một chút.”

Cơ thể Tô Thư Nghi lập tức cứng đờ, khó xử quay người lại: “Chủ biên, hôm nay nhà tôi có việc gấp, có thể…”

Trong cuộc họp hôm nay chủ biên Tưởng Dung Châu không thể hiện tốt bằng chủ biên tổ bên cạnh nên tâm trạng đã không được vui vẻ gì rồi, lúc này nghe thấy Tô Thư Nghi từ chối, khuôn mặt lập tức nhăn nhó: “Tô Thư Nghi, có phải cô thực hiện được một cuộc phỏng vấn hot là cảm thấy cánh mình cứng rồi đúng không?”

Tưởng Dung Châu nói lời này quá thẳng thắn, sắc mặt Tô Thư Nghi tái nhợt, không tiện nói gì nữa, chỉ đành nói: “Đừng đùa vậy chứ chủ biên, giờ tôi đi ngay đây ạ.”

Cầm tài liệu đi tới cửa văn phòng của Cố Gia Huy, Tô Thư Nghi hít sâu mấy lần, cuối cùng mới giơ tay lên.

Cốc cốc cốc.

Chỉ là gõ cửa thôi nhưng như thể đã vắt kiệt hết sức lực trên người cô.

“Vào đi.”

Giọng nói quen thuộc của Cố Gia Huy vang lên trong cửa, Tô Thư Nghi đẩy cửa đi vào.

Tuy rằng văn phòng của Cố Gia Huy không xa hoa khí thế như của Cố Mặc Ngôn nhưng cũng được trang trí rất tinh xảo, anh ta ngồi sau bàn, trong tay đang đọc tạp chí phỏng vấn Cố Mặc Ngôn kì này.

“Tổng biên tập Cố.” Tô Thư Nghi cất lời, cố gắng khiến giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh: “Về cuộc phỏng vấn chủ tịch của Ngôn Diệu lần này, chủ biên Tưởng bảo tôi tới báo cáo sơ lược với anh.”

 
 
Chương 25


CHƯƠNG 25

Cố Gia Huy chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ “ừm” một tiếng, Tô Thư Nghi chỉ đành căng da đầu bắt đầu báo cáo.

Sau khi báo cáo xong, Cố Gia Huy vẫn không có chút phản ứng nào, nhưng Tô Thư Nghi đã sắp không chịu nổi nữa rồi.

“Ờm…” Cô cố gắng kìm nén sự run rẩy nhè nhẹ trong giọng nói của mình: “Tổng biên tập, nếu như anh không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép đi trước ạ.”

Nói xong, cô nhanh chóng quay người định ra khỏi cửa.

Ngay khi tay cô đặt lên tay nắm cửa, một lực lớn đột nhiên túm lấy tay cô.

Ánh mắt hẹp dài của người đàn ông dừng trên ngón áp út của cô: “Cô kết hôn rồi?”

Tô Thư Nghi hoàn toàn không có dũng cảm nhìn vào mắt anh ta, chỉ quay mặt đi rồi gật đầu.

Cố Gia Huy nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn của cô, cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt.

Bỗng nhiên, khóe miệng cong lên nở nụ cười giễu cợt: “Tô Thư Nghi, cô làm đủ thứ trò, chọn đi sàng lại bao nhiêu lượt, cuối cùng lại chọn người đàn ông chỉ có thể mua cho cô chiếc nhẫn kim cương tấm bình thường này thôi à?”

Nhớ tới gì đó, trong ánh mắt anh ta lộ vẻ chán ghét rõ ràng: “Nhưng mà cũng phải thôi, một người phụ nữ vì tiền mà bán mình, sợ là đàn ông tiêu chút tiền thôi cũng có thể lừa được.”

Tô Thư Nghi như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt, bờ môi cô run rẩy, miễn cưỡng nói một câu: “Anh… anh biết chuyện hai năm trước ư?”

“Ha.” Thấy phản ứng đầu tiên của Tô Thư Nghi không phải phủ nhận, không biết vì sao Cố Gia Huy lại thấy trong lòng đau âm ỉ.

Bàn tay bóp lấy cổ tay cô của anh ta càng dồn sức hơn, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: “Đúng, tôi biết, hơn nữa tôi còn biết từ hai năm trước rồi. Tô Thư Nghi, tôi thực sự nên cảm ơn cô mới phải. Chính vì biết người phụ nữ mà tôi yêu thương chiều chuộng suốt ba năm là cái loại bẩn thỉu như vậy, nên cuối cùng tôi mới quyết tâm đi nước M du học.”

Chút màu máu cuối cùng trên mặt Tô Thư Nghi rút cạn đi.

Suốt hai năm trời… cô từng nghĩ không chỉ một lần, không hiểu sao hai năm trước vào lúc cô yếu ớt nhất, cần Cố Gia Huy nhất thì anh ta lại đột nhiên ra nước ngoài du học.

Mà bây giờ, cuối cùng cô cũng biết rồi.

Ra là cũng vì chuyện đó.

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Nhưng cô cũng cảm thấy kì lạ, hai năm trước, rõ ràng là Cố Gia Huy đã ra nước ngoài trước khi chuyện đó trở nên âm ĩ rồi cơ mà. Lẽ nào anh ta đã biết trước cả khi chuyện này náo loạn lên rồi sao?

Nhưng sao có chuyện đó được…

Có điều, bây giờ rõ ràng không phải là lúc truy cứu những điều này, Tô Thư Nghi bị bóp tay tới mức sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cố cứu vớt nói: “Cố Gia Huy, chuyện hai năm trước chỉ là hiểu lầm thôi, thực ra em…”

Lời nói của Tô Thư Nghi hoàn toàn chọc giận Cố Gia Huy, giọng nói của anh ta đột nhiên cất cao lên, bóp lấy cằm cô!

“Hiểu lầm?”

Tay Cố Gia Huy dùng sức mạnh đến mức khiến Tô Thư Nghi đau đến nỗi nhăn cả mặt lại.
 
Chương 26


CHƯƠNG 26

“Làm gì có hiểu lầm gì. Tôi thấy ấy à, là do cô nhìn thấy tên nghèo nghèo rớt mồng tơi hai năm trước đột nhiên phát tài, trở thành tổng biên tập, cô thấy hối hận nên tới đây nói là hiểu lầm với tôi chứ gì?”

Nói đến đây, đáy mắt Cố Gia Huy đỏ ngầu, kéo mặt Tô Thư Nghi về phía mình: “Tô Thư Nghi, tôi nói cho cô biết, Cố Gia Huy của bây giờ không dễ lừa gạt như vậy đâu!”

Tô Thư Nghi nhìn gương mặt trước mắt mình, gương mặt này từng thân thuộc nhất với cô, nhưng giờ lại tràn ngập oán hận và cay độc, trong lòng cô chỉ cảm thấy vừa khiếp sợ vừa đau lòng.

Cô muốn giải thích, nhưng lời tới bên miệng lại chẳng nói ra được dù chỉ một câu.

Cũng có gì để mà giải thích đâu?

Nếu như Cố Gia Huy thực sự tin cô thì sao năm đó lại chẳng hỏi cô lấy một câu đã rời đi luôn như thế?

Nói cho cùng, từ tận đáy lòng anh ta đã tin cô là loại phụ nữ tham tiền vì tiền mà bán mình rồi.

Huống hồ, cho dù anh ta tin lời giải thích của cô thì đã sao chứ?

Bây giờ cô đã làm vợ người ta rồi, đã chẳng còn là Tô Thư Nghi trước đây nữa, tất cả đều không quay lại được nữa…

Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghi cố gắng kìm nén sự chua xót ở vành mắt, hít sâu một hơi, ngẩng phắt đầu lên.

“Cố Gia Huy.” Cô nói khẽ, giọng điệu bình tĩnh không chút dao động nào: “Anh nói không sai, chuyện năm đó giống như những gì anh biết đấy. Nhưng có một điều anh sai rồi, đó là tôi bây giờ không muốn xảy ra chuyện gì với anh hết, anh là tổng biên tập cũng được, tổng giám đốc cũng được, không có chút liên quan gì tới Tô Thư Nghi này cả.”

Ngay lúc nói dứt lời, Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy bàn tay trên cằm cô càng ra sức hơn.

Nhưng ngay giây sau, anh ta đột nhiên hất cô ra.

Tô Thư Nghi loạng choạng đỡ lấy tường mới miễn cưỡng đứng vững được, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Cố Gia Huy lạnh lùng nhìn mình, sự kinh thường và chán ghét nơi đáy mắt kia chọc cho cô đau đớn.

Nhưng đau thì cứ đau đi vậy, cũng tốt hơn là dây dưa không rõ.

Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghi cố gắng nuốt cảm giác nghẹn ngào nóng hừng hực nơi yết hầu xuống, vội nói: “Nếu như tổng biên tập không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”

Dứt lời, cô không dám nhìn Cố Gia Huy thêm nữa, nhanh chân rời khỏi văn phòng.

Tô Thư Nghi chạy một mạch ra khỏi tòa soạn, lúc xuống dưới tầng mới phát hiện bên ngoài đổ mưa tầm tã, mà đúng lúc cô lại quên ô ở trong văn phòng.

Nhưng cô lại không có dũng khí quay lại lấy ô, cho dù biết rằng Cố Gia Huy sẽ ở trong văn phòng của anh ta thì cô cũng không có dũng cảm đi lên.

Cô yếu đuối thật đấy.

Nhìn nước mưa rơi tí tách, vốn dĩ Tô Thư Nghi định gọi xe, nhưng đang vào giờ cao điểm tan làm, lại có mưa lớn, cho dù là gọi xe thì app đặt xe cũng không dùng được, cuối cùng cô chỉ đành cắn răng che túi lên trên đầu, chạy nhanh về phía ga tàu điện ngầm.

Lết cơ thể ướt đẫm đi trên tàu điện ngầm, lúc ra khỏi ga, cô hy vọng rằng bên ngoài mưa đã tạnh, nhưng ông trời lại cứ muốn giày vò cô, bên ngoài vẫn đang đổ mưa to không ngừng.

Tô Thư Nghi vẫn không gọi được xe, chỉ có thể ngây ngốc đứng đợi ở bên cạnh ga tàu điện ngầm.

Cô còn nhớ, hai năm trước cũng vào một đêm mưa bão như thế này, cô mất đi thứ quý giá nhất của cô; sau đó, cô lại mất đi Cố Gia Huy, người đàn ông mà vốn dĩ cô tưởng rằng sẽ nắm tay đến già cùng với cô.
 
Chương 27


CHƯƠNG 27

Cảm giác tuyệt vọng hai năm trước giống như một sinh vật bò sát dính nhớp nào đó, bò lên trên trái tim vốn đã tê liệt của cô từng chút một.

Tô Thư Nghi không nhịn được mà ôm lấy bờ vai mình rồi ngồi xuống, co rụt người lại.

Lạnh… thực sự lạnh quá…

Cả người lạnh đến phát run, giống y như đêm hai năm trước…

Ngay khi ký ức và cảm xúc sắp nhấn chìm Tô Thư Nghi hoàn toàn, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một chiếc xe lăn, còn cả một đôi chân thon dài thẳng tắp trên xe lăn nữa.

Tô Thư Nghi sững sờ, gắng sức đầu lên, liền nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đang ở trước mặt mình, cùng Dương Tùng Đức đứng bên cạnh che ô.

Màn mưa lất phất làm mờ đi khuôn mặt tuấn tú của anh, quanh người anh vẫn là hơi thở lạnh lùng, tuy ngồi trên xe lăn nhưng sự xuất hiện lúc này của anh lại như thiên thần vậy, nghiền nát tất cả buồn bã trong đáy lòng Tô Thư Nghi.

Lông mi của Tô Thư Nghi run rẩy.

Cố Mặc Ngôn?

“Em ở đây làm gì vậy?” Cố Mặc Ngôn cúi đầu nhìn Tô Thư Nghi đang ngồi xổm trên đất, chính anh không biết vì sao mà giọng điệu của mình lại loáng thoáng sự tức giận: “Em dầm mưa?”

Lúc này Tô Thư Nghi mới phản ứng lại, cô hoảng hốt đứng dậy, nhưng vừa mới đứng dậy thì trước mắt đã tối sầm rồi mất đi ý thức.

Trái tim Cố Mặc Ngôn thắt lại, vội vàng đỡ lấy Tô Thư Nghi thật vững vàng, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng không bình thường trên người người phụ nữ trong lòng, ánh mắt anh trầm xuống, tầm mắt dừng trên vết đỏ ban nãy bị Cố Gia Huy bóp mà ra ở trên cằm, đôi mắt đen của anh co rút lại không dễ nhận ra.

“Quay về.” Sắc mặt thay đổi rồi biến mất rất nhanh, Cố Mặc Ngôn nhanh chóng quay lại vẻ lạnh nhạt, khẽ nói một câu rồi ôm lấy Tô Thư Nghi, chuyển động xe lăn đi về phía chiếc Bentley ở bên cạnh.

Xe của Cố Mặc Ngôn đỗ ở một góc khuất cạnh ga tàu điện ngầm, bởi vì trên xe lăn có sức nặng của hai người là Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn nên xe lăn không thể trượt lên giống như trước đây.

“Cậu Cố.” Dương Tùng Đức ở bên cạnh không nhịn được cất lời: “Để tôi làm cho ạ.”

“Không cần.”

Cố Mặc Ngôn hờ hững nói, điều chỉnh lại Tô Thư Nghi ở trong lòng rồi bế ngang cô lên, đứng dậy khỏi xe lăn…



Nửa tiếng đồng hồ sau, trong căn phòng tối đen, vươn tay ra không nhìn thấy năm ngón.

Nóng… nóng quá… trong lúc giãy dụa lẩm bẩm, Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy cơ thể nặng xuống, làn da dán lên thứ gì đó lành lạnh, cô tham lam muốn ôm lấy cảm giác mát lạnh đó…

Nhưng đột nhiên cô nghe thấy tiếng hô hấp trầm nặng của đàn ông!

Ý thức mê man của Tô Thư Nghi đã tỉnh táo lại được một chút, cô cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, một bóng người mơ hồ xuất hiện trước mắt.

Cô giãy dụa muốn đẩy người trên người ra, thế nhưng người đàn ông cứ như một ngọn núi lớn vậy, không thể lay động chút nào, hai chân cô bị ép tách ra…

“A!” Cơn đau đớn như xé rách bỗng dưng truyền tới khiến cô hét lên thành tiếng.

Ngay sau đó là sự tấn công càng lúc càng kịch liệt, tầng tầng lớp lớp, hết đợt này tới đợt khác.

 
 
Chương 28


CHƯƠNG 28

Đau đớn, căm hận cùng xấu hổ, dường như muốn bao phủ hoàn toàn Tô Thư Nghi. Cô muốn kháng cự nhưng lại bất lực, chỉ có thể chấp nhận…

Trải qua bóng tối và đau đớn vô cùng vô tận, cảnh tượng xung quanh đột nhiên thay đổi.

Cuồng phong bão táp, chớp lóe sấm rền.

Tô Thư Nghi kéo lê cơ thể đầy vết bầm tím, quấn chặt quần áo rách nát trên người, loạng choạng đi trong mưa bão, trong tay cầm điện thoại di động, hết lần này đến lần khác, gọi vào một số gần như điên cuồng.

Gia Huy…

Gia Huy anh đang ở đâu…

Em sợ lắm, anh mau đến cứu em với…

Nhưng cho dù cô gọi vào số đó như thế nào cũng chỉ nghe được một giọng nữ lạnh như băng…

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”

Sau đó, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng không chống đỡ nổi được nữa, cả người ngã xuống trong màn mưa…



Nhìn Tô Thư Nghi đang nằm trên giường không ngừng đổ mồ hôi lạnh, đôi mày kiếm của Cố Mặc Ngôn cau lại, nhìn về phía bác sĩ đang truyền nước biển bên cạnh: “Cô ấy thật sự không sao chứ? “

“Cậu Cố yên tâm đi, mợ chủ chỉ bị cảm lạnh nên sốt thôi. Chắc giờ đang mơ thấy ác mộng.”

Lúc này lông mày của Cố Mặc Ngôn mới thả lỏng một chút.

Sau khi bác sĩ rời khỏi phòng, Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi sắc mặt tái nhợt trên giường, vừa định đưa tay chạm vào trán cô, không ngờ lúc này, cả người Tô Thư Nghi đột nhiên hơi run rẩy.

“Tô Thư Nghi?” Cố Mặc Ngôn không khỏi nhíu mày lần nữa: “Em không sao chứ?”

Hiển nhiên Tô Thư Nghi vẫn chưa tỉnh lại, đôi môi trắng bệch khô nứt hơi hơi mở ra, tựa như đang lẩm bẩm cái gì đó.

Lông mày Cố Mặc Ngôn càng nhíu chặt hơn, anh hơi khom người xuống, lúc này mới nghe thấy Tô Thư Nghi đang lẩm bẩm điều gì…

“Gia Huy… Cứu em với… Anh đang ở đâu… Gia Huy… Anh đừng không tin em…”

Gia Huy?

Cố Mặc Ngôn ngồi thẳng người lên, đáy mắt hơi trầm xuống.

Vừa nghe đã biết là tên của một người đàn ông.

Nhìn Tô Thư Nghi trên giường, sắc mặt tuy rằng tái nhợt suy yếu nhưng vẫn không che giấu được vẻ dịu dàng trên gương mặt, đặc biệt là hàng mi khẽ run rẩy, là vẻ yếu đuối mà Cố Mặc Ngôn chưa bao giờ thấy cô thể hiện ra.

Cố Mặc Ngôn trầm ngâm.

Cẩn thận nghĩ lại, hình như từ khi anh gặp người phụ nữ này, cô vẫn luôn vừa dè dặt cẩn thận rồi lại vừa xa cách. Đừng nói đến ỷ lại, hình như cho tới bây giờ cô chưa bao giờ có ý nghĩ muốn tới dựa vào anh.

Nhưng trong giấc mơ của cô, cô lại tràn đầy quyến luyến và ỷ lại với người đàn ông tên là “Gia Huy” kia.

Anh đã lệnh cho Dương Tùng Đức điều tra về quá khứ của Tô Thư Nghi. Nhưng anh làm việc chú ý đến hiệu quả, vì vậy tất cả mọi chuyện cũng chỉ tóm tắt lại sơ lược thôi.
 
Chương 29


CHƯƠNG 29

Ví dụ như anh biết, cô từng có một mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, thế nhưng hai năm trước, sau khi xảy ra chuyện đó thì cô và mối tình đầu đã chia tay nhau rồi. Nhưng anh cũng không hỏi tên tuổi và bối cảnh của mối tình đầu của cô, bây giờ xem ra, Gia Huy này chắc hẳn là mối tình đầu của cô đúng không.

Nghĩ đến đây, Cố Mặc Ngôn không khỏi cảm thấy bực bội.

Lúc này, Tô Thư Nghi đột nhiên chậm rãi mở mắt ra.

Cố Mặc Ngôn thu hồi suy nghĩ trong lòng, cúi đầu xuống nhìn cô: “Em không sao chứ?”

Tô Thư Nghi chớp chớp mắt, mới nhận ra được mình lại nằm trong phòng của biệt thự, trên tay còn đang truyền nước biển.

“Là anh đưa tôi về sao?” Tô Thư Nghi cất lời, cảm giác cổ họng gần như muốn bốc khói.

“Ừm.” Cố Mặc Ngôn hờ hững đáp một tiếng, cầm lấy ly nước nóng từ tủ đầu giường đưa cho cô.

“Cám ơn.” Tô Thư Nghi nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ.

Nhìn sắc mặt của Tô Thư Nghi lại khôi phục sự xa cách và lễ phép quen thuộc, không biết vì sao, trong lòng Cố Mặc Ngôn lại càng thêm buồn bực.

“Tô Thư Nghi.” Cố Mặc Ngôn bỗng dưng nói: “Gia Huy là ai? “

“Khụ khụ khụ!”

Tô Thư Nghi hoàn toàn không ngờ Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên hỏi như vậy, ngay lập tức bị sặc nước ho khan kịch liệt.

“Cẩn thận chút chứ.” So với sự thất thố của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn chỉ bình tĩnh giúp cô vuốt lưng.

Tô Thư Nghi hoảng hốt ngước mắt lên thì thấy Cố Mặc Ngôn cũng đang nhìn mình, chỉ thấy ánh mắt anh khẽ rũ xuống, dừng trên chiếc cằm sưng đỏ của cô.

Thật chói mắt.

Cố Mặc Ngôn lập tức lấy thuốc mỡ từ trong hòm thuốc trên tủ đầu giường ra, bóp ra tay, sau đó bôi lên chiếc cằm sưng đỏ của Tô Thư Nghi.

Cằm truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, Tô Thư Nghi vẫn đang giữ cảnh giác nhìn Cố Mặc Ngôn, do dự nói: “Sao anh lại biết Gia Huy?”

“Tự em gọi lúc đang nằm mơ đấy.”

Tô Thư Nghi sửng sốt, lúc này mới nhớ tới vừa rồi trong cơn mê man, cô mơ thấy chuyện của hai năm trước.

Ánh mắt cô không kìm được mà tối sầm lại, Tô Thư Nghi còn chưa nghĩ ra phải trả lời như thế nào thì Cố Mặc Ngôn đã điềm nhiên lên tiếng tiếp.

“Tô Thư Nghi, tôi không để ý trước kia em đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tôi hy vọng em hiểu rằng bây giờ em là vợ tôi, mà tôi thì không thích người phụ nữ của tôi gọi tên người đàn ông khác.”

Lúc Cố Mặc Ngôn nói những lời này, giọng điệu anh vẫn lạnh lùng hờ hững như thường lệ, nhưng Tô Thư Nghi nghe xong lại cảm thấy một cảm giác áp lực nói không nên lời.

Đặc biệt là đôi mắt đen trước mắt, nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng lại sâu xa u ám, Tô Thư Nghi hoàn toàn không đọc được cảm xúc trong đó.

Lúc này Cố Mặc Ngôn đã giúp Tô Thư Nghi bôi thuốc xong, Tô Thư Nghi cụp mắt xuống: “Cảm ơn.”

“Không cần.” Sắc mặt Cố Mặc Ngôn thản nhiên cất thuốc mỡ đi: “Tôi không thích trên người em có dấu vết của người khác.”
 
Chương 30


CHƯƠNG 30

Tô Thư Nghi lại cứng đờ cả người.

Tuy rằng cô không nói gì cả, nhưng Cố Mặc Ngôn cứ như thể đã biết hết rồi.

Cảm nhận được thuốc mỡ lành lạnh trên cằm, Tô Thư Nghi bỗng ý thức được người đàn ông Cố Mặc Ngôn còn mạnh mẽ và khó nắm bắt hơn cô nghĩ rất nhiều.

“Tôi biết rồi.” Không biết từ bao giờ, bàn tay Tô Thư Nghi đã vô thức ướt đẫm mồ hôi, chỉ có thể gục đầu lên tiếng.

“Nghỉ sớm chút đi.” Cố Mặc Ngôn di chuyển xe lăn: “Tối nay tôi ngủ phòng khách.”

Dứt lời, anh không chờ Tô Thư Nghi trả lời đã rời khỏi phòng luôn.

Trong phòng, Tô Thư Nghi nằm phịch xuống chăn nệm mềm mại, không hề buồn ngủ chút nào.

Sau khi truyền dịch, tinh thần Tô Thư Nghi đã khá lên nhiều.

Sáng hôm sau ngủ dậy, Tô Thư Nghi vẫn quyết định đi làm. Nhưng khi thức dậy thu xếp đồ đạc mới phát hiện không thấy túi xách của mình đâu, thay vào đó là một chiếc túi hàng hiệu mới tinh.

“Má Trương.” Đúng lúc thấy má Trương lên lầu dọn dẹp, cô hỏi: “Túi của tôi đâu?”

“Mợ chủ, hôm qua túi của mợ bị nước mưa ngấm hỏng rồi, túi này là túi mới mà cậu chủ cho người mua cho mợ.”

Tô Thư Nghi lập tức khó xử.

Cô có thể nhìn ra túi Cố Mặc Ngôn mua cho là hàng Chanel, cái nào cái nấy đều mấy chục triệu trở lên, không phải thứ mà mức lương như cô có thể mua được. Nhưng giờ túi xách của mình bị vứt đi rồi, cô lại không có túi khác, chỉ đành miễn cưỡng dùng nó.

Tô Thư Nghi xuống tầng ăn bữa sáng, đang định lấy di động ra gọi xe thì nghe Cố Mặc Ngôn nói: “Em còn chưa khỏi hẳn đâu. Hôm nay tôi đưa em tới công ty.”

“Không cần đâu.” Tô Thư Nghi hơi luống cuống: “Để tôi tự…”

Nhưng Cố Mặc Ngôn đã chuyển động xe lăn đi ra ngoài cửa, hoàn toàn không cho cô cơ hội thương lượng.

Tô Thư Nghi thất bại, chỉ có thể nghiêng đầu theo anh lên xe.

May mà thời gian Cố Mặc Ngôn đi làm sớm hơn cô một chút. Lúc chiếc Bentley dừng ngoài công ty, sảnh dưới còn chưa có một ai, Tô Thư Nghi nói một câu “tạm biệt” rồi nhanh chóng xuống xe.

Cố Mặc Ngôn nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt hơi trầm xuống.

Phản ứng kiểu gì thế? Cô sợ người ta biết quan hệ của bọn họ đến vậy cơ à?

Tô Thư Nghi đi vào công ty, nhanh chân đuổi kịp thang máy sắp khép cửa, nhưng vào tới nơi cô mới phát hiện trong thang máy chỉ có một mình Cố Gia Huy.

“Xin lỗi.”

Tô Thư Nghi muốn ra khỏi thang máy theo bản năng, ai ngờ Cố Gia Huy lại ấn luôn nút đóng cửa thang máy lại.

“Trốn cái gì.” Cố Gia Huy cười khẩy: “Làm cùng một bộ phận cả, cô cảm thấy có thể trốn tránh được à?”

Tô Thư Nghi cắn môi, không nói thêm gì.

Cố Gia Huy cúi đầu nhìn về phía Tô Thư Nghi, chỉ thấy mặt cô còn hơi tái nhợt vì mới ốm xong, thỉnh thoảng còn ho khẽ.

Đáy lòng anh ta bỗng co rút đau đớn. Khỉ thật! Dù đã nhận rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này nhưng cảm xúc của anh ta vẫn bị đối phương ảnh hưởng hay sao?

“Cô bị cảm à?” Cố Gia Huy lạnh giọng hỏi.
 
Chương 31


CHƯƠNG 31

“Ừ.” Tô Thư Nghi không muốn nhiều lời, vừa lúc cửa thang máy mở ra, cô vội vã bước nhanh ra ngoài.

Cố Gia Huy về tới văn phòng, chỉ cảm thấy lồ ng ngực nghèn nghẹn khó chịu, cuối cùng vẫn không nhịn được gọi cho thư ký: “Đi mua ít thuốc cảm về đây cho tôi.”

Thuốc cảm nhanh chóng được đưa tới, Cố Gia Huy nắm chặt trong lòng bàn tay hồi lâu, cuối cùng đứng dậy ra ngoài.

Lúc ngang qua phòng pha trà, anh ta chợt nghe được tiếng bàn tán của vài đồng nghiệp nữ…

“Hả? Thật không Tiểu Duyệt? Sáng nay có một chiếc Bentley đen đưa Tô Thư Nghi đi làm á?”

“Thật chứ sao không, có phải mỗi em thấy đâu, Hiểu Mai cũng thấy nữa mà.”

“Ôi trời, không phải điều kiện chồng cô ấy không tốt à? Sao lại có xe xịn như thế?”

“Cô ngốc đấy à, làm gì có chuyện là xe chồng cô ta, không thấy nhẫn kim cương đối phương mua cho cô ta rẻ tiền thế à. Theo tôi thấy… chắc chắn là xe của gã khác đấy…”

“Còn nữa nhá, mấy cô thấy cái túi xách cô ta đeo hôm nay không? Chanel đấy! Trước kia cô ta chỉ đeo túi xách mua từ shopee thôi, tự nhiên hôm nay có hẳn Chanel, chắc chắn là gã kia mua cho luôn!”

Ngoài phòng pha trà, Cố Gia Huy vô thức siết chặt túi thuốc cảm trong tay.

Anh ta bỗng nhiên cảm thấy mình mua thuốc cảm đúng là ngu xuẩn cực kỳ. Anh ta ném thuốc cảm đã bị mình siết đến biến dạng vào thùng rác, quay người trở lại văn phòng.

Ở bên kia, Tô Thư Nghi vừa ngồi vào chỗ làm thì di động trong túi chợt đổ chuông.

Thấy dãy số biểu thị trên màn hình, ánh mắt cô không khỏi lạnh xuống.

Tô Thư Nghi đi tới hành lang không người, nhận điện thoại, lạnh lùng hỏi: “Ông gọi có việc gì?”

“Tô Thư Nghi, ăn nói kiểu gì đấy hả?”

“Chẳng ăn nói kiểu gì hết.” Tô Thư Nghi lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: “Tôi biết là không có việc gì thì ông cũng chẳng gọi cho tôi đâu. Nói đi, là chuyện gì?”

“Em gái mày sắp cưới rồi.” Quả nhiên, người đàn ông bên kia điện thoại cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng ý đồ: “Mày có rảnh thì về nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng gặp mặt em rể tương lai của mày luôn.”

“Nhà?” Giọng Tô Thư Nghi không khỏi tăng thêm vài phần châm chọc: “Ba à, tôi thấy ông nhầm rồi đấy. Nơi đó nào phải nhà tôi.”

“Tô Thư Nghi! Để ý thái độ nói chuyện của mày đi!” Giọng người đàn ông bên kia điện thoại mang theo lửa giận: “Người mà em gái mày cưới không phải người bình thường đâu, là cậu chủ nhỏ nhà họ Cố đấy! Em mày nói muốn cả nhà tụ tập một bữa. Tao nói mày biết, tối mai mày nhất định phải tới!”

Dứt lời, ông ta thẳng thừng cúp máy luôn.

Tô Thư Nghi cầm di động khẽ cau mày.

Lâm Bảo Châu sắp gả cho cậu chủ nhỏ nhà họ Cố?

Chẳng trách cô ta nằng nặc muốn mình về nhà. Có chồng sắp cưới tốt như thế, cô ta không khoe khoang với cô mới lạ.

Tuy rằng trong lòng Tô Thư Nghi nhìn thấu suy nghĩ của cả gia đình kia, nhưng cô cũng hiểu rõ tính tình ba mình, nếu cô không đồng ý, ông ta nhất định sẽ nổi giận.

Ăn một bữa cơm thôi mà, cô có gì phải sợ cơ chứ?
 
Chương 32


CHƯƠNG 32

Từ khi Cố Gia Huy nhậm chức tới nay, người trước kia vẫn luôn thích tăng ca như Tô Thư Nghi mỗi ngày đều đúng giờ rời khỏi văn phòng, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Sau khi ngồi xe quay về biệt thự, ngả người trên sô pha mềm mại, Tô Thư Nghi mới phát hiện bệnh cảm của mình vẫn chưa khỏi hết, cơ bắp toàn thân đều vô cùng đau mỏi.

Cho đến khi nghe được tiếng động có người tới gần, Tô Thư Nghi mới cuống quít bật dậy thì nhìn thấy xe lăn của Cố Mặc Ngôn dừng ở bên cạnh cô.

Không giống với ngày thường đều mặc áo sơ mi trắng dài tay, hôm nay Cố Mặc Ngôn ở nhà mặc một chiếc áo dệt kim màu xám giản dị, phác họa dáng người tam giác ngược hoàn mỹ của anh.

“Hôm nay về sớm vậy?” Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn vào giờ này khiến cô có chút kinh ngạc.

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi.

Sắc mặt của cô vẫn hơi tái nhợt, hơn nữa hốc mắt còn đỏ hồng, rõ ràng là ban ngày đã khóc.

“Ừm.” Sắc mặt của Cố Mặc Ngôn vẫn thản nhiên như trước: “Cơm đã chuẩn bị xong rồi, ăn cơm thôi.”

Tô Thư Nghi đi vào trong phòng ăn, nhìn thấy thức ăn xanh rờn ở trên bàn, hơi sửng sốt.

Cả một bàn lại chủ yếu đều một màu xanh của rau, còn có không ít món ăn nấu với thuốc nữa.

Tuy rằng ở cùng nhau không lâu, nhưng Tô Thư Nghi cũng nhìn ra được Cố Mặc Ngôn thích ăn cay, sao hôm nay lại ăn thanh đạm thế này?

Tô Thư Nghi nghi hoặc ngồi vào bàn ăn, Cố Mặc Ngôn đã múc một chén canh gà, đặt ở trước mặt cô: “Làm ấm cơ thể.”

Tô Thư Nghi ngẩn ra.

Chẳng lẽ bàn thức ăn này, là bởi vì cô bị cảm cúm nên mới đặc biệt làm riêng sao?

Tô Thư Nghi đột nhiên không nói ra được đây là cảm giác gì, chỉ cảm thấy trái tim mệt mỏi vốn lạnh như băng, giống như thoáng chốc được ngâm vào nước ấm, ấm áp trở lại từng chút một.

Hóa ra, có người quan tâm đ ến cảm giác của mình lại hạnh phúc như vậy.

“Đang suy nghĩ cái gì thế?” Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe của Cố Mặc Ngôn.

Tô Thư Nghi lúc này mới hoàn hồn lại, vội vàng nhếch khóe miệng: “Không có gì. “

Đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô bổ sung thêm một câu: “Đúng rồi, tối mai tôi phải đi ăn tối với ba tôi, không cần chuẩn bị bữa tối cho tôi đâu.”

“Ừm.” Cố Mặc Ngôn đáp một tiếng, khựng lại một chút rồi nói: “Khi nào rảnh tôi cũng sẽ đến thăm hỏi ba mẹ vợ một chuyến.”

Tô Thư Nghi sửng sốt, buột miệng nói: “Không cần đâu.”

Cố Mặc Ngôn hơi nhướng mày.

Lúc này Tô Thư Nghi mới ý thức được phản ứng của bản thân có vẻ không ổn, lúng túng nói: “Ba mẹ tôi… tình cảm không tốt lắm… Sức khỏe của mẹ tôi cũng không được ổn… Cho nên…”

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi trước mắt có chút bối rối, khóe miệng khẽ nhếch lên không dễ nhận thấy.

Tô Thư Nghi không biết rằng anh đã điều tra hết về hoàn cảnh gia đình cô từ lâu rồi.

“Vậy sao?” Nhưng anh cũng không vạch trần, sắc mặt vẫn lạnh nhạt: “Nhưng nếu có thời gian thì tôi muốn đưa em về gặp người nhà của tôi. “

Tô Thư Nghi hơi sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên Cố Mặc Ngôn nhắc tới gia đình của anh với cô.
 
Chương 33


CHƯƠNG 33

“Thăm hỏi ba mẹ anh sao?” Tô Thư Nghi thăm dò thật cẩn thận.

“Ba mẹ tôi đã mất rồi.”

Tô Thư Nghi hơi xấu hổ: “Xin lỗi anh.”

“Không sao.” Sắc mặt Cố Mặc Ngôn không hề dao động: “Khi nào rảnh rỗi tôi sẽ đưa em đến thăm ông nội tôi, còn có anh cả tôi nữa. Mà trùng hợp là con trai của anh trai tôi cũng sắp kết hôn rồi. “

Lại kết hôn à?

Tô Thư Nghi cười khổ.

Gần đây là ngày hoàng đạo may mắn gì mà tất cả mọi người đều vội vàng kết hôn vậy?

“Ừm, được.”

Nếu cô và Cố Mặc Ngôn là vợ chồng thì gặp người nhà đối phương cũng là chuyện trong lễ nghĩa thôi, Tô Thư Nghi cũng không từ chối.

Ngày hôm sau, Tô Thư Nghi nhịn cho đến khi tan tầm, sau đó vội bắt xe đến biệt thự nhà họ Lâm.

Vừa xuống xe, cô đã nhìn thấy một cô gái mặc váy liền thân màu vàng tươi, vui mừng hớn hở đang chạy về phía cô.

“Chị ơi! Cuối cùng chị cũng đến rồi! “Cô gái ôm lấy cánh tay Tô Thư Nghi, cười đến là ngọt ngào, thân mật mở lời bảo: “Mau vào trong thôi, người ta muốn giới thiệu chồng sắp cưới với chị. “

Tô Thư Nghi nhìn Lâm Bảo Châu xinh đẹp động lòng người bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Cậu chủ nhỏ nhà họ Cố à?”

CHƯƠNG 33

“Thăm hỏi ba mẹ anh sao?” Tô Thư Nghi thăm dò thật cẩn thận.

“Ba mẹ tôi đã mất rồi.”

Tô Thư Nghi hơi xấu hổ: “Xin lỗi anh.”

“Không sao.” Sắc mặt Cố Mặc Ngôn không hề dao động: “Khi nào rảnh rỗi tôi sẽ đưa em đến thăm ông nội tôi, còn có anh cả tôi nữa. Mà trùng hợp là con trai của anh trai tôi cũng sắp kết hôn rồi. “

Lại kết hôn à?

Tô Thư Nghi cười khổ.

Gần đây là ngày hoàng đạo may mắn gì mà tất cả mọi người đều vội vàng kết hôn vậy?

“Ừm, được.”

Nếu cô và Cố Mặc Ngôn là vợ chồng thì gặp người nhà đối phương cũng là chuyện trong lễ nghĩa thôi, Tô Thư Nghi cũng không từ chối.

Ngày hôm sau, Tô Thư Nghi nhịn cho đến khi tan tầm, sau đó vội bắt xe đến biệt thự nhà họ Lâm.

Vừa xuống xe, cô đã nhìn thấy một cô gái mặc váy liền thân màu vàng tươi, vui mừng hớn hở đang chạy về phía cô.

“Chị ơi! Cuối cùng chị cũng đến rồi! “Cô gái ôm lấy cánh tay Tô Thư Nghi, cười đến là ngọt ngào, thân mật mở lời bảo: “Mau vào trong thôi, người ta muốn giới thiệu chồng sắp cưới với chị. “

Tô Thư Nghi nhìn Lâm Bảo Châu xinh đẹp động lòng người bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Cậu chủ nhỏ nhà họ Cố à?”

Lâm Bảo Châu sửng sốt, sau đó cười duyên: “Thì ra ba đã nói cho chị biết rồi à. Ui cha, nhưng mà lát nữa chị nhìn thấy anh ấy cũng đừng nhắc tới nhà họ Cố nha, anh ấy ghét nhất là người khác nói chuyện về gia thế của mình. “

Bề ngoài nói như vậy nhưng sự đắc ý trong mắt của Lâm Bảo Châu lại chẳng thể che giấu được.

Tô Thư Nghi thấy vậy chỉ mỉm cười cho qua.

Lâm Bảo Châu thích hư vinh, điều này từ nhỏ cô đã biết, lúc này lại còn là cậu chủ nhỏ nhà họ Cố, nếu cô ta không khoe khoang thì thật sự là làm khó cho cô ta quá rồi.

Chỉ có điều, đúng là nhà họ Cố cũng đáng để Lâm Bảo Châu kiêu ngạo.

Thành phố S có ba gia tộc lớn, nhà họ Cố, nhà họ Trình và nhà họ Quý, ba gia tộc đó là danh môn vọng tộc có lịch sử lâu đời, với kiểu gia tộc nhà giàu mới nổi như nhà họ Lâm đương nhiên hoàn toàn khác xa một trời một vực.

Mà cậu chủ nhỏ nhà họ Cố, nếu như cô nhớ không lầm thì chính là con trai duy nhất của cậu cả nhà họ Cố, hình như vẫn luôn du học ở nước ngoài, cho nên người ở ngoài giới cũng không biết tên của anh ta.

Trong lúc Tô Thư Nghi đang suy tư thì Lâm Bảo Châu đã không thể chờ được thêm nữa, kéo cô tới gần biệt thự.

Trong phòng khách, bóng dáng thon dài thẳng tắp ngồi trên sofa quay lưng lại.

Lâm Bảo Châu kéo cô đi qua, vẻ mặt hưng phấn: “Gia Huy, để em giới thiệu cho anh nhé, đây là chị gái của em, tuy rằng chúng em không chung một mẹ sinh ra nhưng vẫn là chị gái ruột của em đó.”

Gia Huy?

Cơ thể Tô Thư Nghi hơi cứng đờ, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người đàn ông trước mắt đang mỉm cười với cô: “Ồ, không ngờ chị gái của Bảo Châu lại là người quen đấy. “

Lâm Bảo Châu sửng sốt, sau đó cười duyên: “Thì ra ba đã nói cho chị biết rồi à. Ui cha, nhưng mà lát nữa chị nhìn thấy anh ấy cũng đừng nhắc tới nhà họ Cố nha, anh ấy ghét nhất là người khác nói chuyện về gia thế của mình. “

Bề ngoài nói như vậy nhưng sự đắc ý trong mắt của Lâm Bảo Châu lại chẳng thể che giấu được.

Tô Thư Nghi thấy vậy chỉ mỉm cười cho qua.

Lâm Bảo Châu thích hư vinh, điều này từ nhỏ cô đã biết, lúc này lại còn là cậu chủ nhỏ nhà họ Cố, nếu cô ta không khoe khoang thì thật sự là làm khó cho cô ta quá rồi.

Chỉ có điều, đúng là nhà họ Cố cũng đáng để Lâm Bảo Châu kiêu ngạo.

Thành phố S có ba gia tộc lớn, nhà họ Cố, nhà họ Trình và nhà họ Quý, ba gia tộc đó là danh môn vọng tộc có lịch sử lâu đời, với kiểu gia tộc nhà giàu mới nổi như nhà họ Lâm đương nhiên hoàn toàn khác xa một trời một vực.

Mà cậu chủ nhỏ nhà họ Cố, nếu như cô nhớ không lầm thì chính là con trai duy nhất của cậu cả nhà họ Cố, hình như vẫn luôn du học ở nước ngoài, cho nên người ở ngoài giới cũng không biết tên của anh ta.

Trong lúc Tô Thư Nghi đang suy tư thì Lâm Bảo Châu đã không thể chờ được thêm nữa, kéo cô tới gần biệt thự.

Trong phòng khách, bóng dáng thon dài thẳng tắp ngồi trên sofa quay lưng lại.

Lâm Bảo Châu kéo cô đi qua, vẻ mặt hưng phấn: “Gia Huy, để em giới thiệu cho anh nhé, đây là chị gái của em, tuy rằng chúng em không chung một mẹ sinh ra nhưng vẫn là chị gái ruột của em đó.”

Gia Huy?

Cơ thể Tô Thư Nghi hơi cứng đờ, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người đàn ông trước mắt đang mỉm cười với cô: “Ồ, không ngờ chị gái của Bảo Châu lại là người quen đấy. “
 
Chương 34


CHƯƠNG 34

Là Cố Gia Huy.

Tô Thư Nghi như bị sét đánh.

Dù thế nào cô cũng không nghĩ được chồng sắp cưới của Lâm Bảo Châu lại là Cố Gia Huy?

Anh ta là cậu chủ nhỏ nhà họ Cố sao?

Lúc này đổi thành Lâm Bảo Châu đang khoác lấy cánh tay Tô Thư Nghi lộ vẻ ngạc nhiên, đột nhiên bật cười: “À đúng rồi, suýt nữa thì em quên mất, hình như ngày trước Gia Huy cũng từng học ở đại học Z, hơn nữa cũng học ngành báo chí, là đàn anh của chị nữa.”

“Đúng vậy, quả thực có quen biết.” Tô Thư Nghi đè nén nỗi chua xót trong lòng, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Nhưng đã lâu không gặp lại rồi.”

Thấy sự thờ ơ của Tô Thư Nghi, ánh mắt Cố Gia Huy hơi rụt lại: “Bảo Châu, anh có chuyện muốn nói với chị, có tiện không?”

Ánh mắt của Lâm Bảo Châu hơi thay đổi, nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ dịu dàng như cũ: “Vâng, vậy em vào phòng bếp xem có gì giúp đỡ được không.”

Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại hai người là Tô Thư Nghi và Cố Gia Huy.

“Sao thế Tô Thư Nghi? Thấy tôi trở thành em rể của cô mà cô không có chút phản ứng nào à?”

Cố Gia Huy cúi đầu nhìn Tô Thư Nghi, giọng điệu có chút mỉa mai.

“Anh muốn tôi có phản ứng như thế nào? Gọi anh một tiếng em rể sao?” Tô Thư Nghi lạnh lùng nhìn Cố Gia Huy: “Hay là anh mong tôi gọi anh là cậu chủ nhỏ nhà họ Cố?”

Cố Gia Huy trầm mặt.

Anh ta ghét nhất người khác gọi anh ta là “cậu chủ nhỏ nhà họ Cố”, càng ghét những người vì gia thế của anh ta mà đến tiếp cận anh ta.

Vì thế lúc học đại học, anh ta đã từ chối cơ hội được ba đưa đi du học ở nước A mà lại học ở đại học Z ở thành phố bên cạnh, đã vậy còn giả vờ là một tên nghèo rớt mồng tơi.

Cũng vào lúc đó anh ta gặp được Tô Thư Nghi.

Lúc mới gặp Tô Thư Nghi, anh ta thực sự rất trân trọng, vì lúc ấy cô yêu anh ta vì anh ta là “Cố Gia Huy” chứ không phải “cậu chủ nhỏ nhà họ Cố”.

Nhưng sau đó anh ta đã bị hiện thực vả mặt, Tô Thư Nghi đã bỏ rơi kẻ “nghèo kiết xác” như anh ta, thậm chí còn vì tiền mà….

Nhớ lại những bức ảnh chụp năm ấy, Cố Gia Huy chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, anh ta siết chặt lấy cổ tay của Tô Thư Nghi, chế giễu nói: “Tô Thư Nghi, sao? Bây giờ tôi không chỉ là tổng biên tập tòa soạn của cô mà còn là người nhà họ Cố nữa, cô đã hối hận chưa? Nhưng tôi có thể cho cô một cơ hội để bù đắp…”

Tô Thư Nghi ngước mắt lên nhìn vẻ mặt giận dữ châm chọc của Cố Gia Huy, chưa kịp nghe cô lên tiếng thì anh ta đã ác ý nói tiếp: “Nếu như cô đã vì tiền mà cái gì cũng có thể bán, vậy thì làm t1nh nhân của tôi đi, thế nào?”

Con ngươi của Tô Thư Nghi chấn động, không ngờ anh ta lại dám nói ra những lời như thế này.

“Ha, mê mẩn bởi điều kiện của tôi rồi chứ gì?” Sự mỉa mai trên mặt Cố Gia Huy càng rõ ràng hơn: “Cũng phải thôi, mặc dù đã kết hôn rồi nhưng mấy việc dơ bẩn như vậy cô vẫn luôn làm mà nhỉ? Thay vì ở bên cạnh một lão già kinh tởm, ở bên cạnh tôi vẫn tốt hơn mà? Cô yên tâm, tôi là người của nhà họ Cố, cô muốn cái gì tôi đều có thể cho cô.”

Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy buồn nôn vô cùng.
 
Chương 35


CHƯƠNG 35

Cô chưa từng nghĩ có một ngày người mà cô từng yêu sâu đậm như Cố Gia Huy lại có thể khiến cô chán ghét đến mức buồn nôn.

“À đúng rồi chị ơi, mẹ bảo muốn lấy rượu vang, chị đi lấy với em nhé.”

May mà lúc này Lâm Bảo Châu đi ra, kịp thời chặn lại ý định tát cho Cố Gia Huy một cái thật mạnh của Tô Thư Nghi.

“Được, chị đi cùng em.”

Tô Thư Nghi liếc nhìn người đàn ông đã khôi phục dáng vẻ dịu dàng như ngọc trước mặt người khác, sau đó đi theo Lâm Bảo Châu xuống hầm rượu.

“Thực ra Gia Huy không thích uống rượu vang.” Lúc chọn rượu, Lâm Bảo Châu đột nhiên mở lời: “Ha ha, anh ấy có rất nhiều thói quen hoàn toàn không giống như những cậu chủ nhiều tiền khác.”

Tô Thư Nghi không biết vì sao Lâm Bảo Châu lại nói những lời này với mình, chỉ đành “ừ” một tiếng.

“Vì thế chị không nhận ra Gia Huy là cậu chủ nhỏ nhà họ Cố cũng là điều bình thường thôi.” Lâm Bảo Châu tiếp tục nói.

Sắc mặt Tô Thư Nghi cứng lại, ngẩng đầu nhìn cô ta, lại thấy cô ta cười tươi như hoa: “Nhưng mà chị à, cho dù bây giờ chị có hối hận hơn nữa thì Gia Huy cũng đã là của em rồi.”

Tô Thư Nghi kinh ngạc.

Lâm Bảo Châu biết chuyện trước đây của cô với Cố Gia Huy ư?

“Chị muốn hỏi làm sao em biết đúng không?” Lâm Bảo Châu cười càng duyên dáng hơn: “Đương nhiên là do Gia Huy tự nói cho em nghe rồi.”

Sự khó xử trong lòng Tô Thư Nghi không nói ra được thành lời.

Cố Gia Huy coi chuyện quá khứ của họ như một câu chuyện cười đem đi kể cho Lâm Bảo Châu sao?

“Ấy, chị à, hình như chị không vui lắm nhỉ?” Lâm Bảo Châu cầm bình rượu tiến lại gần cô.

Tô Thư Nghi sắp không nhịn nổi nữa, lạnh mặt: “Lâm Bảo Châu, rốt cuộc cô muốn nói gì?”

Lúc này Lâm Bảo Châu mới thu lại vẻ mặt giả dối của cô ta, ánh mắt trầm xuống: “Tô Thư Nghi, chị biết tôi muốn nói gì mà. Tôi biết bây giờ chị với Gia Huy đang làm chung một công ty, nhưng tôi cảnh cáo chị, đừng mơ tưởng những thứ không thuộc về mình!”

Thấy vẻ mặt uy hiếp của Lâm Bảo Châu, Tô Thư Nghi bỗng dưng cảm thấy hơi buồn cười.

“Cô yên tâm đi.” Cô nhún vai, mặt không chút đổi sắc: “Tôi kết hôn rồi, không có tí hứng thú nào với chồng sắp cưới của cô đâu.”

Lúc này Lâm Bảo Châu mới nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Tô Thư Nghi, hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã bật cười thành tiếng.

“Chị à, chị kết hôn rồi sao? Sao không nói sớm cho bọn tôi biết thế?” Cô ta nhìn rõ chiếc nhẫn, cười càng vui vẻ hơn: “Xem ra anh rể là người thành thật nhỉ, chắc chắn đối xử với chị rất tốt ha?”

Trong từ điển của Lâm Bảo Châu, “người thành thật” đồng nghĩa với người nghèo.

Tô Thư Nghi cũng không phủ nhận, chỉ hờ hững đáp: “Như vậy cô đã yên tâm chưa?”

“Tôi vẫn luôn yên tâm mà.” Lâm Bảo Châu lại khôi phục dáng vẻ thuần khiết vô hại, chớp chớp mắt: “Dù sao chuyện xảy ra hai năm trước… dù chị muốn quay lại với Gia Huy thì Gia Huy cũng chẳng đồng ý đâu nhỉ?”

Cả người Tô Thư Nghi không kìm chế được mà run rẩy, trừng mắt nhìn Lâm Bảo Châu.
 
Chương 36


CHƯƠNG 36

Lâm Bảo Châu càng cười vui hơn, đột ngột tiến lại gần Tô Thư Nghi, trầm giọng nói: “Dù sao thì, làm gì có ai chịu nổi loại phụ nữ từng bị một lão già bi3n thái làm nhục chứ?”

Lời nói của Lâm Bảo Châu như chiếc kim nhọn đâm thẳng vào trái tim của Tô Thư Nghi, toàn thân cô không kìm chế được mà run rẩy: “Đủ rồi, đừng nói nữa…”

Nhưng Lâm Bảo Châu càng lại gần tai cô mà nói, giọng điệu tràn ngập ý cười: “Chị à, người chồng hiện tại của chị có biết hai năm trước chị bị một lão già bi3n thái cướp đi lần đầu không? Đã thế… lại chỉ vì vỏn vẹn 30 triệu…”

“Đủ rồi!”

Tô Thư Nghi chịu không nổi nữa mà hét to lên, giơ tay đẩy mạnh Lâm Bảo Châu ra.

“Á!”

Lâm Bảo Châu bị đẩy ngã mạnh trên nền đất, bình rượu cũng vỡ tan tành.

“Bảo Châu!”

Tô Thư Nghi chưa kịp phản ứng lại thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét kinh hãi.

Cô vừa ngẩng đầu thì đã thấy Khương Dĩ Mai đang hoảng loạn chạy tới.

Khương Dĩ Mai vội vàng đỡ Lâm Bảo Châu trên đất dậy.

Lúc này Cố Gia Huy cũng đã đi tới đỡ Lâm Bảo Châu, nhìn thấy bộ dạng chật vật và khóe mắt ửng đỏ của cô ta, trong mắt Cố Gia Huy lập tức nổi lên lửa giận, quay đầu nhìn sang Tô Thư Nghi: “Tô Thư Nghi, cô đang làm cái gì vậy hả!”

Không ủy mị như Lâm Bảo Châu, dù bị rượu vang văng trúng trông rất lếch thếch nhưng Tô Thư Nghi vẫn mang vẻ mặt quật cường: “Cô ta cứ nói mấy lời khiêu khích tôi, tôi không cẩn thận lỡ tay đẩy cô ta một cái thôi, xin lỗi.”

“Không cẩn thận?” Giọng Khương Dĩ Mai bỗng cao ré lên, oán hận trừng mắt nhìn Tô Thư Nghi: “Không cẩn thận cái gì chứ? Tôi thấy cô cố ý thì có! Cô ghen tỵ với Bảo Châu nhà chúng tôi có thể gả cho một người tốt nên muốn hại nó xảy ra chuyện vào trước đám cưới! Sao nó có thể có người chị độc ác như cô được chứ!”

Những lời chỉ trích của Khương Dĩ Mai cứ như pháo hoa nổ liên tục, Tô Thư Nghi hoàn toàn không có cơ hội phản bác, cứ như thế bị gán tội.

Cô tức đến mức cả người hơi phát run: “Dì Khương, dì nghĩ nhiều quá rồi đấy, tại sao tôi lại phải ghen tỵ với Lâm Bảo Châu chứ?”

“Cô từ nhỏ đã ghen tỵ với Bảo Châu rồi, cô đừng tưởng tôi không biết chuyện này!” Giọng nói của Khương Dĩ Mai càng trở nên chói tai: “Mỗi lần mắc lỗi đều nhất quyết không nhận, đúng là mẹ nào con nấy, cô đúng là cùng một nết với bà mẹ hồ ly tinh không biết xấu hổ kia của cô!”

Cuối cùng Tô Thư Nghi cũng hoàn toàn nổi giận.

“Khương Dĩ Mai!” Cô lạnh giọng: “Tôi cảnh cáo bà, bà nói gì tôi cũng được, tôi nể tình bà là trưởng bối nên không so đo với bà, nhưng nếu nói đến mẹ tôi thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Hai mắt Tô Thư Nghi đỏ ngầu khiến Khương Dĩ Mai sợ tới mức không nói nổi lời nào, nhanh chóng nhìn về phía Lâm Kim Minh đang đứng một bên.

Sắc mặt Lâm Kim Minh lúc này cũng vô cùng khó coi, tức giận trừng mắt nhìn Tô Thư Nghi mà mắng: “Tô Thư Nghi! Mày nói chuyện kiểu gì đấy hả, mau xin lỗi ngay!”

Tô Thư Nghi giận đến phát run, vừa định lên tiếng thì Cố Gia Huy đang đứng một bên đột nhiên lạnh lùng mở miệng.

“Ông Lâm cũng nên chỉnh đốn lại việc trong nhà một chút đi. Chỉ là một đứa con gái riêng mà cũng dám hô to gọi nhỏ với chính thất, còn có quy tắc gì nữa không.”
 
Chương 37


CHƯƠNG 37

Cả người Tô Thư Nghi run lên, nhìn về phía Cố Gia Huy với vẻ kinh hãi.

Cố Gia Huy cũng nhìn cô, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ xem thường.

Cố Gia Huy đã biết chuyện Tô Thư Nghi là con gái riêng của nhà họ Lâm từ lúc hai người quen nhau. Lúc biết được, anh ta quả thật cũng có chút để ý. Dù sao chuyện này cũng có nghĩa là mẹ của Tô Thư Nghi là người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.

Nhưng Cố Gia Huy khi đó một mực cho rằng tuy Tô Thư Nghi có một người mẹ không trong sạch nhưng bản thân cô nhất định sẽ không giống như vậy.

Nhưng sau này anh ta mới biết, Tô Thư Nghi và bà mẹ không biết xấu hổ của mình là cùng một loại người.

Cho nên sau này anh ta càng chán ghét thân phận con gái riêng của Tô Thư Nghi hơn. Lúc nói ra lời cay nghiệt như vậy, thay vì nói là trút giận thay Lâm Bảo Châu thì chẳng bằng nói là tức giận về sự ngu ngốc trước đây của bản thân thì đúng hơn.

Nhưng rất rõ ràng, người khác sẽ không biết được suy nghĩ của anh ta.

Nghe thấy Cố Gia Huy vì mình mà nói với Tô Thư Nghi như vậy, ban đầu Lâm Bảo Châu cũng kinh ngạc, nhưng sau đó nhanh chóng lộ ra vẻ cảm động và đắc ý: “Gia Huy…”

Còn Lâm Kim Minh tuy là trưởng bối nhưng địa vị nhà họ Cố rành rành ra đó, ông ta vẫn bị Cố Gia Huy trách móc đến trắng bệch cả mặt, thấp giọng nói: “Ngại quá, cậu Cố, để cậu chê cười rồi.”

Tô Thư Nghi vốn dĩ đang sững sờ tới thừ người lúc này mới kịp phản ứng lại, tức giận trừng mắt với Lâm Kim Minh!

“Ba! Ba có ý gì đây hả! Người khác không biết rõ chuyện, nhưng chẳng lẽ đến ba cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay sao! Năm đó rõ ràng là mẹ…”

Tô Thư Nghi còn chưa nói xong, Lâm Kim Minh đã tức giận trừng mắt nhìn cô, lớn tiếng quát: “Tô Thư Nghi! Mày câm miệng ngay! Mày nhớ cho rõ đây, mày họ Tô, không phải họ Lâm! Cho nên đừng có mà vênh váo ở nhà họ Lâm này.”

Mày họ Tô, không phải họ Lâm.

Lời nói của Lâm Kim Minh như một con dao sắc bén đâm mạnh vào tim Tô Thư Nghi.

Phút chốc, những lời biện bạch đến bên miệng đều trở nên bất lực.

Cô đột nhiên cảm thấy không còn hy vọng gì nữa, thực sự chẳng có chút ý nghĩa nào.

Tô Thư Nghi không muốn phản bác thêm gì nữa, cũng không muốn giải thích gì cả. Bởi vì cô biết, đối với người trước nay đều chưa từng tin tưởng mình thì dù giải thích nhiều thế nào cùng đều là sai.

“Xin lỗi.”

Cô xin lỗi một cách vô cảm, trong giọng nói hoàn toàn không có chút hối lỗi nào.

Đối với lời xin lỗi không chút chân thành đó của cô, sắc mặt lạnh lùng của Cố Gia Huy càng tệ hơn. Anh ta vừa định lên tiếng nói gì đó nhưng đã bị Lâm Bảo Châu đứng bên cạnh kéo tay áo lại, tội nghiệp đáng thương nói: “Gia Huy, thôi bỏ đi, chị cũng đã xin lỗi rồi, anh đừng so đo với chị nữa.”

Phải công nhận Lâm Bảo Châu thật sự quá hiểu đàn ông.

Tuy cô ta thật sự rất ghét Tô Thư Nghi, nhưng cô ta biết cho dù thế nào thì Tô Thư Nghi cũng là mối tình đầu của Cố Gia Huy, hơn nữa cũng không có người đàn ông nào thích kiểu phụ nữ quá hùng hổ dọa người, bọn họ đều thích người hiểu chuyện hào phóng, bởi vậy những lời này của cô ta càng trông có vẻ càng dịu dàng chu đáo, làm nổi bật sự không biết điều của Tô Thư Nghi.

Sao Tô Thư Nghi lại không rõ được chứ, cô chỉ cảm thấy trong ngực nghèn nghẹn, cuối cùng thật sự không kìm được, khẽ ho khan một tiếng.
 
Chương 38


CHƯƠNG 38

“Ui cha.” Vừa nghe thấy tiếng ho khan, Khương Dĩ Mai vốn dĩ còn đang mang vẻ mặt tức giận lập tức chạy đến kéo Lâm Bảo Châu ra xa một chút: “Tô Thư Nghi, cô còn bị cảm nữa à? Cô đã bị cảm rồi còn tới ăn cơm cùng chúng tôi cái gì chứ, có phải là muốn lây bệnh cho cùng tôi không hả?”

Nghe lời chê cười hoang đường như vậy, Tô Thư Nghi càng cảm thấy trong lòng lạnh hơn.

Cô lạnh nhạt nói: “Dì Khương, dì nói đúng, tôi bị cảm không thích hợp ăn cơm với mọi người, mọi người cứ ăn đi, tôi về trước đây.”

Vừa dứt lời, Tô Thư Nghi đã bắt gặp dáng vẻ đắc thắng của Lâm Bảo Châu.

Cô cười nhạt một tiếng.

“Em gái à.” Cô đột nhiên lên tiếng, hiếm khi mới thấy kêu Lâm Bảo Châu là em gái: “Chúc em và đàn anh Cố tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc.”

Nói xong câu này, cô đã quay đầu đi mất, không hề quay đầu lại.

Lúc ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm, cô mới phát hiện trời đã tối mịt.

Biệt thự nhà họ Lâm giống với nhà họ Cố, trong vòng mấy cây số xung quanh đều không có taxi hay trạm giao thông công cộng gì cả. Tô Thư Nghi đành phải mở điện thoại ra, đang chuẩn bị dùng ứng dụng gọi xe thì di động lại đột nhiên đổ chuông.

Thấy thông báo hiển thị là Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi hơi sửng sốt, nhanh chóng bắt máy.

“Alo, là tôi đây.” Giọng nói trầm thấy dễ nghe của Cố Mặc Ngôn vang lên trong điện thoại: “Em đang ăn cơm ở nhà ba em à?”

Không biết tại sao, lúc này nghe thấy tiếng của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi bỗng dưng muốn khóc.

“Hình như ăn không được rồi.” Cô mở miệng nói, cố gắng khiến cho giọng của mình trở nên thoải mái một chút: “Bởi vì tôi bị cảm, không muốn lây bệnh cho người khác.”

Cố Mặc Ngôn ở trong điện thoại im lặng một chút, sau đó hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”

“Tôi đang ở biệt thự Duyệt Hải. Ờm… anh ăn cơm trước đi, nhờ má Trương chừa lại cho tôi một chén cháo là được rồi, tôi về ngay đây.”

Sau khi Tô Thư Nghi nói xong, đầu bên kia điện thoại bỗng chìm vào im lặng. Cô không khỏi nhíu mày, đánh mắt nhìn thử mới thấy là điện thoại đã hết pin tắt nguồn mất rồi.

Tô Thư Nghi buồn bực ấn xuống điện thoại vài cái nhưng nó cũng không hề có phản ứng nào hết. Cô bỗng chốc thấy hơi suy sụp.

Lúc này, phía trước cô đột nhiên có đèn xe nhấp nháy.

Cô còn chưa kịp nghĩ gì đã thấy chiếc xe kia chậm rãi chạy đến trước mặt mình rồi dừng lại…

Cửa xe mở ra, tấm sắt rơi xuống, một người đàn ông ngồi trên xe lăn từ từ trượt xuống dưới đất.

Tô Thư Nghi đơ người, đèn xe chiếu thẳng phía sau lưng người đàn ông, tuy gương mặt ngược sáng không nhìn rõ nhưng hình bóng lờ mờ vẫn phác hoạ ra đường nét gương mặt hoàn mỹ của anh… là Cố Mặc Ngôn.

Giây phút này, Tô Thư Nghi thật sự ngạc nhiên đến nỗi không thốt lên được câu nào.

Xe lăn của Cố Mặc Ngôn dừng trước mặt Tô Thư Nghi, nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, anh chợt thấy có chút đáng yêu.

Khoé môi anh khẽ nhếch lên, nói: “Sao thế? Gặp tôi không vui hả?”

Tô Thư Nghi hoàn hồn lại, lắc đầu: “Sao lại không vui được chứ…”

Phải là rất vui mới đúng.
 
Chương 39


CHƯƠNG 39

Những lúc cô bất lực hoang mang, sức cùng lực kiệt, là Cố Mặc Ngôn tiếp tục xuất hiện trước mặt cô, kéo cô ra khỏi vực thẳm của sự tuyệt vọng!

“Vậy à.” Nghe Tô Thư Nghi nói vậy, nụ cười trên khoé miệng anh càng sâu hơn: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Tô Thư Nghi gật đầu, đang định lên xe thì giày cao gót cọ vào vết rộp ở gót chân khiến cô phải hít ngược một hơi.

“Sao vậy?”

Cố Mặc Ngôn nhạy cảm phát hiện sự khác thường của Tô Thư Nghi, thấy cô đang cau mày nhìn chân mình.

Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt cũng nhìn vào mắt cá chân của cô, lập tức thấy gót chân bị bong ra chảy máu.

“Không sao đâu, chỉ là giày cọ trúng thôi, rất nhiều cô gái đều bị như vậy, ngày mai dán urgo vào là ổn thôi. A… anh đang làm gì vậy?”

“Cố Mặc Ngôn, anh…”

Khuôn mặt Tô Thư Nghi đột nhiên đỏ bừng, vì Cố Mặc Ngôn đang cúi người xuống, vươn tay nắm lấy mắt cá chân của cô.

Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn, vốn đã hơi thấp hơn Tô Thư Nghi rồi, bởi vậy chỉ cần khom người xuống là có thể nâng chân trái bị cọ tới rộp da của Tô Thư Nghi lên rất tự nhiên.

Ngón tay khớp xương rõ ràng của anh lướt qua vết thương bị cọ xát của Tô Thư Nghi, hàng lông mày ưa nhìn càng nhíu chặt hơn: “Đã chảy máu rồi!”

Tay của Cố Mặc Ngôn mang theo sự thô ráp chỉ có ở đàn ông, chỗ rộp da của Tô Thư Nghi vốn đã rất nhạy cảm, nay lại bị sờ thế này, cảm giác là lạ giống như có dòng điện chạy qua, từ mắt cá chân lan ra khắp người của Tô Thư Nghi.

“Thật sự chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy trái tim mình đập loạn lên, cô bối rối lên tiếng.

Nhưng Cố Mặc Ngôn như thể không nghe thấy lời cô nói, cứ thế tháo giày của cô ra luôn.

“Hả?” Tô Thư Nghi trợn tròn mắt, bây giờ cô cách chiếc xe một khoảng nhỏ, Cố Mặc Ngôn muốn để cô nhảy hay đi chân trần qua đó đây?

Nhưng rất rõ ràng, hai đáp án này đều không phải.

Sau khi Cố Mặc Ngôn tháo giày của Tô Thư Nghi ra liền dùng sức nắm lấy tay cô, Tô Thư Nghi chưa kịp chuẩn bị gì cả, ‘a’ lên một tiếng đã lọt thỏm vào lòng anh.

Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn, còn Tô Thư Nghi thì ngồi nghiêng trên đùi anh, khoảng cách của hai người lập tức trở thành không còn kẽ hở.

“Cố Mặc Ngôn, anh làm vậy…”

Tiếp xúc thân mật như thế này khiến Tô Thư Nghi càng hoảng loạn hơn!

Nhưng Cố Mặc Ngôn không để ý đến cô, chỉ di chuyển chiếc xe lăn về phía trước, khẽ giọng nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Về nhà?

Ban đầu Tô Thư Nghi còn định giãy dụa, nhưng nghe được câu nói này của anh thì đột nhiên đơ ra.

Nhà ư?

Bây giờ cô còn có nhà nữa ư?

Tuy Tô Thư Nghi đã dọn tới biệt thự của Cố Mặc Ngôn, nhưng từ đầu tới cuối cô chỉ xem đó là phòng mới thuê của mình, chứ không phải nhà.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom