Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ngài Cố Thân Mến!

Chương 40: Tôi là gì của cô? Nghĩ kĩ rồi hãy nói!


Translator: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ ngừng rung chân rồi nhìn Cố Hạo Đình bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.

"Trong thẻ có một trăm triệu, kết nối với tài khoản ngân hàng của tôi, dùng hết bao nhiêu bù bấy nhiêu. Nếu cô chán quá thì đi ra ngoài mua sắm với bác Long, đừng làm gì chọc giận tôi nữa." Cố Hạo Đình nhắc nhở.

"Tôi làm gì mà chọc giận anh?" Hoắc Vi Vũ hỏi vặn lại.

Cố Hạo Đình chống hai tay lên lưng ghế cô đang ngồi. Hơi thở lạnh lẽo của hắn bủa vây cô, nhưng ánh mắt mới là thứ nguy hiểm nhất.

"Cô thông minh như thế, chắc thừa biết tôi đang nói đến cái gì chứ." Hắn nhìn cô đăm đăm rồi nói.

Hoắc Vi Vũ rũ mắt, ngón tay gõ nhẹ lên tấm thẻ.

Trong quan niệm của cô, phụ nữ mà dùng tiền của đàn ông thì sẽ bị hạ thấp, mất đi địa vị, hình thành trật tự "nam tôn nữ ti", nam trên thì cao quý, nữ dướithì thấp hèn.

Nếu cô nhận tấm thẻ này, cô không thể sống cuộc sống mà mình mong muốn, sẽ bị hạn chế đủ điều, sẽ không được làm những việc làm khiến hắn tức giận.

Ánh mắt Hoắc Vi Vũ đanh lại.

Cô muốn làm gì thì sẽ làm nấy, muốn sống thế nào thì sống như thế ấy, từ trước đến nay lúc nào cô cũng tự do.

Cô cầm tấm thẻ trên bàn lên rồi đưa trả cho Cố Hạo Đình: "Tôi nhận tấm lòng của tTư lệnh, nhưng tôi muốn tiêu tiền thì sẽ tự kiếm. Cảm ơn."

Sắc mặt Cố Hạo Đình sa sầm, con ngươi thít lại, ánh mắt lạnh thấu xương: "Tôi bảo cô dùng thì dùng đi, tính toán cái gì? Còn nữa, cô không biết phải gọi tôi là gì à? Tư lệnh là để cô gọi sao?"

"Mới sáng sớm ngày ra, tôi không muốn cãi cọ với anh." Hoắc Vi Vũ đập thẻ lên bàn.

Cố Hạo Đình tiện tay gạt một phát, cả tấm thẻ và bát đũa trên bàn cùng rơi xuống đất, phát ra tiếng loảng xoảng.

"Ai muốn cãi nhau với cô." Hắn quay người đi hai bước, quay lưng vớikhông nhìn cô rồi nhưng hạ giọng nói: "Có việc thì gọi cho tôi." Nói xong, hắn rảo bước đi ra phía cổng.

Bác Long mở cửa rồi cung kính đứng một bên.

Bấy giờ Hoắc Vi Vũ mới thấy tTrung tá Thượng đang đứng trước cổng nhà mình.

Bác Long đóng cửa lại rồi nói với Hoắc Vi Vũ mấy lời thấm thía: "Phu nhân đừng làm tThiếu gia giận nữa, cậu ấy đợi cô gần hai tiếng đồng hồ, tTrung tá Thượng phải đứng ngoài cửa chờ mãi đấy."

"Chờ tôi làm gì?" Hoắc Vi Vũ nhìn canh táo đỏ nấm tuyết đổ đầy đất, giận dữ hỏi: "Để dạy đời tôi chắc? Hay định uy hiếp tôi, đe dọa tôi?"

Bác Long cũng hơi bực mình: "Cậu chủ đối xử với pPhu nhân quá tốt. Tôi chưa thấy cậu ấy kiên nhẫn với ai như thế bao giờ đâu. Phu nhân xem lại tính tình của mình đi, cô cứ thế này thì ai cũng giận đấy."

"Giận?" Hoắc Vi Vũ bật cười, đứng dậy, ngạo nghễ nhìn bác Long: "Bác là người của Cố Hạo Đình, bác cân nhắc mọi chuyện trên lập trường của anh hắn ta nên tôi không trách. Nhưng mà bác không có tư cách để dạy đời tôi đâu."

"Không phải tôi dạy đời pPhu nhân, nhưng cậu chủ đưa thẻ cho cô là có ý tốt mà, sao cô phải chọc giận cậu ấy chứ?" Bác Long cúi đầu phân bua.

"Tay làm hàm nhai cũng là sai à? Không nhận cái thẻ đó là tội lỗi tày trời chắc? Từ chối thì thành ngỗ nghịch, không kiểm soát được thì giở trò uy hiếp! Tôi không hiểu nổi suy nghĩ của đám "ăn trên ngồi trốc" các người! Thứ tôi muốn không phải là bị kiểm soát. Không cùng tư tưởng thì chẳng nói chuyện được với nhau, bác có thể đi rồi."

Hoắc Vi Vũ giận dữ nói xong thì quay người vào phòng, đóng sập cửa lại. Đôi mắt cô đã đỏ hoe nhưng vẫn cố chấp không để nước mắt rơi.

Cố Kiều Tuyết là em gái của Cố Hạo Đình, cho nên khi anh tahắn uy hiếp cô để bảo vệ em gái mình thì cô chỉ có thể nén giận mà thôi.

Cô chưa từng có ý định muốn cướp lại Ngụy Ngạn Khang hay phá rối bọn họ, thế nhưng trong suy nghĩ của họ thì cô hệt như rắn rết có thể giở trò bất cứ khi nào.

Nếu không phải vì tự vệ chính đáng thì cô đâu cần phải dây dưa với bọn họ! Bọn họ không hiểu cô, không biết cách sống của cô trước giờ, vậy thì cô cần gì phải nổi giận vì họ chứ?

Cô không nên tức giận, cũng không cần tủi thân.
 
Chương 41: Không làm thì không chết


Translator: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ cầm điện thoại gọi cho Thường Yến.

"Bao giờ em tới?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Chị ơi, em đang trên đường rồi, tới ngay đây. Em mang quần áo cho chị nhưng chị phải tự chuẩn bị trang sức nhé. Bữa tiệc hôm nay toàn người sang trọng, chị trang điểm đẹp vào nha." Thường Yến nói uyển chuyển.

Hoắc Vi Vũ biết là Thường Yến không muốn mình làm mất mặt cô nàng đó mà.

"Đến đây rồi nói." Hoắc Vi Vũ cúp máy, mở hộp trang điểm sức ra, ánh mắt dừng lại ở "Bình minh trên đại dương". Đó là di vật mà mẹ để lại cho cô, cũng là đôi khuyên tai mà cô thích nhất.

Hoắc Vi Vũ vừa đeo lên thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Bác Long đứng bên ngoài, nói với vẻ rất nghiêm túc: "Xin lỗi pPhu nhân, ban nãy tôi lỡ lời."

"Yên tâm đi, tôi sẽ không nói gì với Cố Hạo Đình đâu." Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt đáp lại.

"Cảm ơn pPhu nhân." Bác Long gật đầu.

Hoắc Vi Vũ chống tay lên khung cửa, lười biếng nhếch môi: "Bác đoán xem nếu Cố Hạo Đình biết đêm nay tôi không về ngủ thì anh ta có tức giận không?"

Sắc mặt bác Long tái nhợt: "Cậu chủ rất lo cho an toàn của pPhu nhân ạ."

"Bác có cách để anh ta không tức giận, không lo lắng, đúng không?" Hoắc Vi Vũ ám chỉ.

Bác Long nghe ra ẩn ý đằng sau câu nói của Hoắc Vi Vũ. Bà đáp lại với vẻ khó xử: "Nếu tThiếu gia biết pPhu nhân đi qua đêm mà tôi không báo cáo thì sẽ liên lụy đến hai đứa con tôi."

"Trời biết, đất biết, tôi biết, bác biết, còn anh ta lại không biết. Hoặc là anh ta biết, anh ta điên tiết, và sau cùng là tôi giận lây sang bác. Bác là người thông minh, còn tôi là phụ nữ, hoặc có lẽ là tiểu nhân. Bác hiểu chứ?" Hoắc Vi Vũ vỗ vai bà.

Chuông cửa reo vang.

Hoắc Vi Vũ ra mở cửa.

"Chị Hoắc ơi quần áo đây, chúng ta sẽ mặc giống nhau. Chị thay đồ trước đi, em trang điểm cho chị xong hai chúng ta đi nhé." Thường Yến vui vẻ nói.

Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nhìn bác Long.

Bác Long cảm thấy cô gái này vô cùng đặc biệt, thảo nào thiếu gia lại đối xử với cô ấy khác hẳn những người khác.

Bà cúi đầu đi vào bếp.

Hoắc Vi Vũ mỉm cười, trận chiến nhỏ này cô thắng rồi.

"Vào phòng chị đi."

"Chị Hoắc ơi, em biết một bí mật." Thường Yến không nén nổi hưng phấn.

"Người biết bí mật hay chết đầu tiên lắm đấy." Hoắc Vi Vũ cởi đồ rồi thay chiếc váy ngắn màu trắng mà Thường Yến mang tới.

"Lần này không phải đâu. Em nghe nói Duật Nghị cũng tới. Nếu được Duật Nghị chọn thì biết đâu sau này em sẽ là pPhu nhân Tổng thống tương lai đấy." Thường Yến chắp tay trước ngực cầu nguyện.

"Bây giờ bỏ phiếu dân chủ rồi nhé. Tên cậu ấm ăn chơi kia nằm mơ đi mà đòi cha truyền con nối!" Hoắc Vi Vũ giội một gáo nước lạnh rồi thoăn thoắt kéo khóa lên.

"Nhưng Duật Nghị có một ông bố lắm mưu nhiều kế, còn có quân đội hùng mạnh chống lưng. Nghe đâu sau khi tốt nghiệp, anh ta sẽ đi làm cChủ tịch huyện mMạ vVàng, con đường thăng tiến đã được sắp xếp đâu vào đấy rồi. Nếu được gả cho anh ta thì tốt quá, cho dù anh ta không làm Tổng thống thì cũng trở thành quyền quý xưng bBá một phương thôi. Cư dân mạng so sánh anh ta với thần Mặt Trời, bầu anh ta làm người đàn ông được chị em ao ước thứ hai trong cả nước đó. Biết đâu sau này còn đuổi kịp Cố Hạo Đình ấy chứ." Thường Yến bênh vực Duật Nghị vài câu rồi lấy đồ trang điểm trong túi mình ra.

"Có thần Mặt Trời như gã đó thì thà chị lên con tàu Noah bay ra vũ trụ còn hơn. Bái bai thần Mặt Trời." Hoắc Vi Vũ nói đùa.

Thường Yến cũng cười theo.

Trang điểm xong, hai người đi ra ngoài. Thường Yến lái xe đến biệt thự bên bờ biển.

***

Trong văn phòng tTư lệnh.

Cố Hạo Đình sa sầm mặt nhìn tài liệu kể tội Duật Nghị.

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi." Hắn trầm giọng nói.

Trung tá Thượng đứng nghiêm, cúi chào rồi báo cáo: "Báo cáo tTư lệnh, tìm thấy cậu Duật Nghị rồi ạ. Cậu ấy đang mở một bữa tiệc tuyển người yêu không công khai ở biệt thự bên bờ biển."

"Vớ vẩn!" Cố Hạo Đình đóng sập tài liệu lại, đanh mặt nói: "Chuẩn bị máy bay, chúng ta qua đó ngay lập tức. Có lẽ đến lúc cậu ta phải rèn luyện cho đàng hoàng rồi!"
 
Chương 42: Cô không biết ngượng à?


Translator: Nguyetmai

Mí mắt phải của Hoắc Vi Vũ giật liên hồi làm cô có dự cảm không lành. Cô liếc nhìn đồng hồ trên xe thì thấy đã hai giờ chiều.

"Em đi ba tiếng rồi đấy, sắp đến chưa?" Hoắc Vi Vũ hỏi với vẻ không kiên nhẫn.

"Sắp đến, thấy bờ cát rồi kìa." Thường Yến trấn an.

Chỉ một lát sau, họ đã bị chướng ngại vật trên đường ngăn lại.

Bốn tên bảo vệ bước tới, hỏi rất cẩn thận: "Xin hãy xuất trình thiệp mời."

Thường Yến mỉm cười ngọt ngào và đưa vé mời cho bọn họ. Bảo vệ không chỉ kiểm tra xe mà còn lục soát cả túi xách của họ, sau đó mới cho qua.

"Nghiêm ngặt thế cơ à?" Hoắc Vi Vũ ngạc nhiên hỏi.

"Chứ gì nữa, có nhân vật tai to mặt lớn ở đây cơ mà. Một chiếc thiệp mời này chỉ dành cho hai người thôi, em xin mãi mẹ em mới nhờ bạn kiếm cho đấy." Thường Yến mới nghĩ đến cậu ấm Duật Nghị là đã sáng mắt lên rồi.

Họ lái xe thêm năm phút nữa thì tới cửa một ngôi biệt thự xa hoa.

Tám bảo vệ đứng xếp hàng đứng ngoài cửa kiểm tra cẩn thận thêm một lần nữa rồi phát cho họ hai thẻ số 98 và 99 cùng với thẻ ra vào phòng 303.

Thường Yến đeo tấm thẻ 99 lên ngực. Hoắc Vi Vũ cầm số 98 mà chẳng hiểu ra sao: "Đây là cái gì? Thi tuyển người đẹp đấy à mà phải có số?"

"Mấy người quyền cao chức trọng trong đó sẽ phỏng vấn chúng ta, họ chọn ai thì người đó được tham gia vũ hội vào buổi tối." Thường Yến ao ước.

"Không được chọn thì sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Thì vào phòng đi ngủ thôi. Nhưng có mấy phòng quay ra sân sau, nếu mà may mắn thì đứng ở cửa sổ cũng có cơ hội lật ngược thế cờ. Chúng ta mau vào thôi chị Hoắc, chắc trong đó có nhiều đồ ăn ngon lắm." Thường Yến kéo Hoắc Vi Vũ vào trong.

Hoắc Vi Vũ ném tấm thẻ số 98 vào túi xách. Cô chẳng có hứng thú gì với kiểu xem mắt trá hình thế này, thà vào phòng ngủ còn sướng hơn.

Vừa mới vào cửa thì hơi lạnh quyện cùng mùi nước hoa nồng nặc đã phả thẳng vào mặt.

Đám người bên trong ăn mặc y như bọn họ, ai nấy đều mắt to cằm nhọn, trang điểm cực đậm, khoe dáng cao eo nhỏ chân dài.

Hoắc Vi Vũ chẳng phân biệt nổi ai với ai.

"Ồ, đây chẳng phải là Hoắc Vi Vũ sao? Cô không biết ngượng mà cũng dám tới đây à?" Một cô ả vóc dáng nóng bỏng bước tới, vừa cười vừa nói với giọng quái gở.

"Đúng là tôi chẳng có gì phải ngượng." Hoắc Vi Vũ đáp trả một câu lạnh tanh.

"Thứ già chát như cô còn so bì gì với đám trẻ tuổi bọn tôi nữa? So da nhăn à? Đồ không biết xấu hổ. Chắc cô bị Ngụy Ngạn Khang đá, ghen tị phát rồ nên mới muối mặt chạy tới đây chứ gì?" Hoắc Thuần khinh bỉ.

"Trẻ tuổi á? Đồ dở người, năm nay cô cũng hai mươi tư rồi, chỉ kém tôi có hai tuổi chứ mấy. Cô nghĩ mình không sống nổi tới hai mươi sáu hay là IQ vĩnh viễn dừng lại ở 3 tuổi đây?" Hoắc Vi Vũ hất cằm đốp lại chẳng chút nao núng.

"Hoắc Vi Vũ, con gái con đứa hơn hai lăm tuổi thì rũ xác ở nhà chứ ra đường làm gì cho mất mặt. Cô sợ ông bà còn chưa đủ xấu hổ vì cô à?" Hoắc Thuần cáu tiết.

Hoắc Vi Vũ hất tóc đầy quyến rũ, vung vẩy chiếc điện thoại trong tay rồi bâng quơ nói với Hoắc Thuần: "Để tôi gửi mấy câu cô vừa nói cho chị dâu cô nhé. Hình như năm nay chị ấy ba mươi rồi thì phải."

"Hoắc Vi Vũ, đồ gái điếm già mồm, bảo sao Ngụy Ngạn Khang lại đá cô. Dù cô có làm ba mình tức chết vì hắn thì hắn vẫn chọn đóa loa kèn kiêu sa của nhà họ Cố thôi. Cô bị ông bà đuổi đi đúng là đáng kiếp!" Hoắc Thuần giậm chân nói.

Mỗi một câu nói của cô ta như nhát dao xoáy vào lòng Hoắc Vi Vũ. Song cô chỉ buông một câu lạnh lùng: "Nói đủ chưa?"
 
Chương 43: Tư lệnh đến


Translator: Nguyetmai

"Sao? Tôi lại nói trúng tim đen của cô nữa à? Có lẽ cô còn không biết nhục mà vác mặt tới đây định xem mắt, cứ chờ đấy xem ai sẽ chọn cô. Có khi cô bị Ngụy Ngạn Khang chơi tàn, nạo thai vài lần rồi cũng nên!" Hoắc Thuần cố tình nói to cho người xung quanh nghe thấy.

Hoắc Vi Vũ giận đến bật cười. Cô đã nghe mấy lời bẩn thỉu này nhiều lắm rồi, giờ mà nổi giận thì chỉ hời cho bọn họ thôi.

"Cô đang nói chính mình đấy à? Tổng gGiám đốc Ngô từng than với tôi là đáng tiếc quá, cô mà sinh được con cho ông ta thì có khi ông ta đã bỏ vợ rồi." Hoắc Vi Vũ cười khẽ rồi nói.

Hoắc Thuần trợn mắt với cô, người xung quanh đều đang chăm chú nhìn bọn họ. Cô ả thẹn quá hóa giận: "Cô nói vớ vẩn gì đấy? Tổng giám đốc Ngô nào? Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì cả."

"À phải rồi." Hoắc Vi Vũ nhìn về phía ngực cô ả: "Cô làm ngực ở đâu đấy? Từ cup A bơm lên cup C mà chỉ xệ xuống có một tí, tay nghề tốt ghê."

"Cô lại ăn nói linh tinh! Ngực tôi là ngực thật!" Hoắc Thuần hét lên chói tai.

"Đừng có biểu cảm quá, cẩn thận silicon lại chảy ra khỏi mũi bây giờ. Cô gọt cằm sau này dễ méo miệng lắm. Còn cả mắt nữa này, cắt thế nào mà trợn ngược lên trông giả thế kia?" Hoắc Vi Vũ nghiêm túc nhận xét.

"Cô cẩn thận cái mồm đấy, tôi kiện cô tội phỉ báng bây giờ!" Hoắc Thuần tức run người.

"Tôi nói có sai câu nào không? Tôi còn lưu ảnh của cô ta trước khi phẫu thuật thẩm mỹĩ đây này, cho mọi người phân xử là biết ngay thôi." Hoắc Vi Vũ mở điện thoại ra, tìm ảnh của Hoắc Thuần.

Một người đàn ông trung niên đi ngang qua chỗ cô.

"Chú à, chú xem đi, đây là ảnh của số 36 ngày trước, có phải cô ta đã phẫu thuật không?" Hoắc Vi Vũ túm đại một người mà hỏi.

Thấy người đàn ông trung niên này, sắc mặt Hoắc Thuần tái nhợt đi. Cô ta cúi gằm mặt xuống, nắm đấm siết thật chặt.

Người đàn ông trung niên nhìn ảnh chụp trong điện thoại của Hoắc Vi Vũ rồi nhìn Hoắc Thuần, sau đó nói rất nghiêm nghị: "Trong thư mời viết rõ là không được phẫu thuật thẩm mỹ, cô bị loại rồi." Ông ta khẽ vẫy tay, bảo vệ bước lên nghe lệnh.

Hoắc Thuần lườm Hoắc Vi Vũ cháy mắt: "Con khốn nạn độc ác kia, tốt xấu gì tao cũng là em họ của mày mà mày đối xử với tao như thế à? Mày cứ chờ đấy!"

Hoắc Vi Vũ nhìn bảo vệ mời Hoắc Thuần ra ngoài, đôi mắt hơi rũ xuống.

Cô chỉ bật lại theo bản năng chứ không hề muốn Hoắc Thuần mất tư cách tham gia buổi tiệc này. Cô ta có dung mạo, có gia thế, muốn được đám người thượng lưu này chọn trúng cũng không khó khăn gì.

Người đàn ông trung niên cảnh cáo những người còn lại: "Nếu còn ai phẫu thuật thẩm mỹ mà bị phát hiện thì chúng tôi sẽ kiện ra tòa. Chúng tôi cam đoan, các cô sẽ ở trong tù cả đời đấy. Phỏng vấn bắt đầu, ai phẫu thuật thì mời ra ngoài."

Sau khi ông ta nói xong, một nửa số mỹ nữ trong sảnh bỏ đi.

Thường Yến cười trên nỗi đau của người khác, giơ ngón cái ra với Hoắc Vi Vũ: "Chị siêu quá, vừa ra tay đã tiêu diệt được một nửa rồi."

Hoắc Vi Vũ lại chẳng vui vẻ gì: "Em đi phỏng vấn đi, chị tìm phòng ngủ đây."

Cô vào phòng 303, để túi lên giường rồi đi thay băng.

Cửa sổ toilet hướng ra vườn hoa sau biệt thự, ngay sát cạnh bể bơi, mặt bể với những ngọn sóng xanh lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Cô hơi đói bụng, thấy số điện thoại phục vụ bữa trưa trên hướng dẫn ở đầu giường bèn gọi thử, không ngờ kết nối được. Cô gọi một suất mì sốt tương rồi nằm dài ra giường.

Ù ù ù.

Tiếng động cơ máy bay ầm ầm vang lên từ xa đến gần

Hoắc Vi Vũ cau mày, bây giờ đám lắm tiền này thích dùng máy bay để đi lại đến thế sao?
 
Chương 44: Hừ, oan gia ngõ hẹp


Translator: Nguyetmai

Chỉ một lát sau, tiếng gõ cửa đã vang lên.

"Ai đấy?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Giao đồ ăn ạ."

Hoắc Vi Vũ nhìn qua mắt mèo, thấy nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn tới.

Cô mở cửa ra. Phục vụ đẩy xe vào, đặt mì lên bàn. Khi cậu ta rời đi thì một người đàn ông mặc vest đen đột ngột bước vào.

Gã không hề liếc nhìn cô lấy một cái mà lao thẳng vào toilet, vừa chạy vừa nói với ra: "Tí nữa có ai tìm tôi thì cô nhớ ngăn lại nhé, nhất định tôi sẽ báo đáp cô đàng hoàng."

Hoắc Vi Vũ chau mày nhìn theo bóng lưng cao gầy của gã. Giờ cô chỉ muốn đi ngủ thôi.

"Nè anh đẹp giai, anh vào nhầm phòng rồi." Hoắc Vi Vũ nói chẳng nể nang gì.

Duật Nghị kinh ngạc quay lại nhìn cô: "Cô có biết tôi là ai không?"

Hoắc Vi Vũ nhìn gã, tên này trông cũng được, mắt to hai mí, mày rậm, mặt mũi đàng hoàng, có vẻ kiêu căng nhưng lại toát ra khí chất quý phái trời sinh.

Đáng tiếc là cô nhìn những anh chàng tuấn tú như Cố Hạo Đình và Ngụy Ngạn Khang quen rồi nên đã miễn dịch với trai đẹp từ lâu.

Nhếch môi thành nụ cười châm chọc, cô hất cằm ra phía cửa rồi cất giọng lạnh lùng: "Tôi không cần biết anh là ai, đi ra!"

Gã đẹp trai giơ ngón giữa rồi trỏ xuống đất, sau đó buông lời càn rỡ: "Bây giờ cô ở đây là do được tôi mời đấy, do you understand? Cô bị tước tư cách phỏng vấn rồi!"

Hoắc Vi Vũ nhìn gã trai kiêu ngạo trước mặt, cao giọng nói: "Cút."

"Cô mới là người phải cút! Biến ra ngoài ngay cho tôi." Duật Nghị nắm cánh tay Hoắc Vi Vũ, kéo cô ra ngoài.

"Tư lệnh, tầng một và tầng hai đều không thấy, chắc là ở tầng ba ạ." Trung tá Thượng báo cáo với Cố Hạo Đình.

Gương mặt cương nghị tựa tạc khắc của Cố Hạo Đình đanh lại. Hắn quét đôi mắt sắc bén dọc theo hành lang như một vị vua của loài thú hoang.

Duật Nghị chau mày nói với Hoắc Vi Vũ: "Cô chỉ cần ngăn người đàn ông kia lại cho tôi thì tôi sẽ tặng cô biệt thự này."

"Tôi chẳng ham biệt thự nhà anh." Hoắc Vi Vũ đáp trả lạnh lùng.

Rầm một tiếng, cửa phòng 302 bị đạp mở.

Đôi mắt Duật Nghị ánh lên sự hoảng hốt: "Cho cô thêm mười triệu."

Sau đó chẳng đợi Hoắc Vi Vũ đáp lời, gã đã chui tọt vào toilet.

Hoắc Vi Vũ liếc qua mắt mèo.

"Tư lệnh, không có trong phòng 302." Trung tá Thượng báo cáo.

Cố Hạo Đình liếc sang phòng 303.

Hoắc Vi Vũ thót tim.

Móa! Sao hắn lại ở đây?!

Cô lén chuồn tới đây đó! Hắn mà bắt được là cô tiêu đời!

Hoắc Vi Vũ cầm túi xông thẳng vào toilet.

"Sao cô cũng chui vào đây?" Duật Nghị ngớ ra.

Hoắc Vi Vũ mở cửa sổ, ném túi xuống trước, nhắm thẳng bể bơi bên dưới. Cô không quay lại mà nói với gã: "Nếu bị bắt thì đừng bảo là đã gặp tôi."

"Gì cơ?" Duật Nghị chẳng hiểu gì cả.

Hoắc Vi Vũ giẫm lên bệ cửa sổ rồi nhảy ra ngoài.

Duật Nghị sửng sốt nghẹn lời. Có cần nhảy lầu dứt khoát thế không?

Gã chạy tới bên cửa sổ xem tình hình.

Hoắc Vi Vũ nhảy ùm xuống làm nước bắn tung tóe khắp nơi, phản lực quá mạnh đập vào mặt và người cô đau rát.

Cô mặc kệ đau đớn, cả người ướt sũng leo khỏi bể bơi rồi nhặt túi, nhìn lên trên.

Duật Nghị ngơ ngác bên cửa sổ, định bắt chước nhảy theo nhưng chẳng còn kịp nữa. Gã mới kịp đặt chân lên bệ cửa thì đã bị tTrung tá Thượng kéo xuống: "Cậu Duật, nguy hiểm đấy."

Duật Nghị chậm mất một bước, đành ảo não quay người lại, thấy Cố Hạo Đình đã đứng đấy với khuôn mặt lạnh như tiền.

"Ba cậu bảo tôi trông nom cậu. Đi theo tôi." Cố Hạo Đình lạnh lùng nói.

Duật Nghị giãy khỏi tay tTrung tá Thượng: "Ba tôi bảo anh trông nom tôi chứ không bảo anh giam giữ tôi. Tôi mở một bữa tiệc để chơi với bạn bè không cần phải xin chỉ thị của anh chứ?"

"Mở tiệc đúng không? Phỏng vấn tiếp ở đây luôn đi. Tôi cùng phỏng vấn với cậu, thế nào?" Cố Hạo Đình nhếch khóe môi mỏng. So với lúc không cười, hắn cười như vậy còn khiến người ta lạnh sống lưng hơn.
 
Chương 45: Anh dám!


Translator: Nguyetmai

"Thế không hay lắm đâu. Tư lệnh Cố cả ngày bận trăm công ngàn việc cơ mà? Ở đây phỏng vấn với tôi thì lãng phí tài năng quá." Duật Nghị nhìn Cố Hạo Đình đầy đề phòng.

Cố Hạo Đình ngồi xuống giường, nhìn gã với ánh mắt lạnh căm căm: "Không sao, để tôi quay lại cho ba cậu xem cũng được."

"Cố Hạo Đình, anh đừng quá đáng, ba tôi còn không quản nổi tôi, anh nghĩ anh là ai!" Duật Nghị tức giận nói.

"Rồi tôi sẽ cho cậu biết tôi là ai!" Cố Hạo Đình đứng lên, áp lực nặng nề phủ xuống. Hắn nhìn về phía tTrung tá Thượng: "Đưa cậu ta ra đảo hoang, chưa hết một tháng thì chưa được về."

"Anh dám! Làm thế là giam giữ trái phép đấy!" Duật Nghị trợn trừng mắt.

Cố Hạo Đình liếc gã: "Uốn nắn chút thôi, đấy gọi là quản thúc."

Cố Hạo Đình đi trước, lúc ra ngoài vừa hay chạm mặt Thường Yến đang về phòng. Thấy hắn, cô nàng đỏ mặt đứng tránh sang một bên.

Cố Hạo Đình đi qua chỗ cô thì dừng lại. Ánh mắt u ám nhìn cô đăm đăm bỗng trầm xuống, hắn hạ giọng hỏi: "Cô tới một mình à?"

Thường Yến nghe Cố Hạo Đình nói chuyện với mình thì tim đập như nổi trống, ngoan ngoãn đáp: "Thưa tTư lệnh, em đến cùng bạn ạ."

"Bạn?" Cố Hạo Đình cau mày.

"Vâng." Thường Yến không muốn nói tên cô gái khác để làm hắn chú ý.

Giọng nói của Cố Hạo Đình hay như tiếng trời vậy, cô sắp ngất vì hạnh phúc rồi đây này!

Cố Hạo Đình mặt mày vô cảm đi tiếp, bóng dáng lạnh nhạt mà cao quý ấy khiến cho người ta chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa.

Thường Yến đặt tay lên môi nhìn theo hắn với ánh mắt ngập tràn ao ước rồi cảm thán: "Đẹp trai quá, người thật còn đẹp trai hơn cả tivi, chất lừ!"

Trung tá Thượng ấn thang máy đi xuống.

Cố Hạo Đình nhìn liếc camera ở góc tường rồi lạnh giọng ra lệnh: "Trung tá Thượng, vào phòng giám sát xem ai đi cùng cô gái kia tới đây."

Trung tá Thượng gật đầu: "Rõ."

Thang máy mở ra, Cố Hạo Đình cứ thế bước vào.

...

Thường Yến về phòng không thấy Hoắc Vi Vũ đâu, đang thấy lạ thì điện thoại đã vang lên, hóa ra là cô gọi tới.

"Chị Hoắc, sao chị không ở trong phòng vậy? Có biết ban nãy em gặp ai không? Em gặp Cố Hạo Đình, người đàn ông được săn đón nhất nước đó! Người gì mà vừa đẹp trai, vừa có khí chất thế không biết." Thường Yến vẫn còn lâng lâng.

"Én Nhỏ à, giờ chị không có thời gian giải thích với em. Chị phải đi ngay. Em vứttung chìa khóa xuống đây qua cửa sổ cho chị, mai chị nhờ người đến đón em sau." Hoắc Vi Vũ nói vội vàng.

Thường Yến ôm hoài nghi nhìn ra cửa sổ thì thấy Hoắc Vi Vũ ướt rượt đứng dưới lầu.

"Chị Hoắc, sao chị lại ở dưới ấy?" Thường Yến khó hiểu.

"Gói chìa khóa vào khăn mặt rồi vứt tung xuống đây." Hoắc Vi Vũ thúc giục.

"Vâng vâng. Em nói chị nghe nhé, không hiểu sao người ta tự nhiên ngừng hẳn phỏng vấn, người phụ trách bảo chúng ta về chờ thông báo." Thường Yến vừa bọc chìa khóa vào khăn tắm vừa nói với vẻ đầy tiếc nuối.

Hoắc Vi Vũ chẳng có hứng thú gì với cuộc phỏng vấn này, cô chỉ muốn về cho nhanh thôi: "Mau lên."

"Của chị đây. Nhưng mà Cố Hạo Đình nói chuyện với em đấy, em thấy đi chuyến này không uổng." Thường Yến hưng phấn nói hết câu mới ném chiếc khăn gói chìa khóa xuống.

Hoắc Vi Vũ nhíu mày đầy căng thẳng.

Trước đó cô dùng thẻ căn cước của Thường Yến, không biết Cố Hạo Đình có nhận ra cô ấy hay không.

Cô nghĩ chắc là không đâu, bình thường người ở ngoài đâu có giống ảnh trong thẻ căn cước.

Hoắc Vi Vũ nhặt chìa khóa rồi rảo bước chạy về phía bãi đỗ xe.

Ai ngờ vừa mới mở cửa xe thì Cố Hạo Đình đã chờ sẵn.

Hắn sa sầm mặt, ánh mắt tối tăm như đầm sâu không đáy, lắng đọng thành sự tĩnh lặng chết chóc trước khi bão nổi.

Tiết trời nóng bức, thế mà Hoắc Vi Vũ lạnh toát cả sống lưng.
 
Chương 46: Đến bao giờ cô mới biết ngoan ngoãn đây?


Translator: Nguyetmai

"Sao nhìn thấy tôi lại chạy?" Cố Hạo Đình lạnh giọng hỏi. Ánh mắt hắn chuyển từ mặt cô xuống chiếc váy ướt sũng, vươn tay ra.

Trung tá Thượng cung kính đặt chiếc khăn tắm màu trắng vào tay Cố Hạo Đình.

Hắn vung tay, trùm khăn lên người Hoắc Vi Vũ, bình thản nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của cô: "Quần áo còn chưa khô đâu, không trở về phòng thay đồ mà còn muốn đi đâu đây?"

Giọng điệu hắn bình thản nhưng trong mắt ẩn chứa sát khí ngùn ngụt, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ. Lòng cô vừa sợ vừa cảm thấy không có gì đáng phải sợ.

"Quần áo không cẩn thận bị ướt cả rồi, lại không mang theo đồ dự phòng nên tôi muốn đi ra ngoài mua." Hoắc Vi Vũ đưa ra lý do khá chính đáng.

Ngón tay phải của hắn vuốt ve làn môi đỏ tươi của cô, ánh mắt lạnh lẽo, "Hoắc Vi Vũ, đến bao giờ cô mới biết ngoan ngoãn vậy?"

"Tại sao lại muốn tôi ngoan? Tôi cũng không phải con gái anh, tôi có quyền tự do hoạt động." Hoắc Vi Vũ đáp lại, gỡ tay hắn ra.

Đáy mắt Cố Hạo Đình lóe lên tia sắc bén, chất vấn: "Cô đã là người có hôn ước mà lại tham gia tuyển vợ, cô nghĩ mình không sai sao?"

"Tôi không biết tuyển vợ mà anh nói mang ý gì, tôi cùng bạn bè tới đây thôi." Hoắc Vi Vũ trực tiếp đi về phía trước.

Cố Hạo Đình nhìn theo bóng lưng Hoắc Vi Vũ, nheo mắt lại, ánh nhìn nguy hiểm chợt lóe lên. "Nếu như bạn bè của cô không nói với cô đây là chốn nào thì chính là đang dụ dỗ bọn con gái ngu ngốc như cô đó. Trung tá, tìm luật sư khởi tố đi."

Hoắc Vi Vũ dừng bước, nếu như Cố Hạo Đình đã muốn đối phó với Thường Yến thì con bé chỉ có nước chết mất xác.

"Cô ấy vô tội. Nếu anh giận thì cứ nhằm vào tôi đi." Hoắc Vi Vũ nhíu mày nói.

"Ha." Cố Hạo Đình cười khẩy mà không nói gì, đi về phía biệt thự Chính Văn.

"Cố Hạo Đình." Hoắc Vi Vũ chạy tới, níu tay hắn.

Cố Hạo Đình hất tay cô ra. Thế nhưng một giây sau, hắn giữ chặt bờ vai cô, hôn lên môi cô. Nụ hôn mãnh liệt, cuồn cuộn sôi trào tựa sóng thần nuốt chửng mọi thứ thuộc về cô.

Hoắc Vi Vũ lui về phía sau, tựa vào cành cây.

Bàn tay nóng rực của hắn trượt dọc xuống eo cô, thò vào váy cô, nhưng như chợt nhớ ra điều gì lại thôi, vuốt lên eo rồi buông cô ra. Đôi mắt hắn đã nhuốm màu ham muốn.

"Cô nói xem cô sà vào người tôi là định làm tôi nguôi giận sao?" Cố Hạo Đình lạnh giọng hỏi, "Nói đi, cô chỉ có một cơ hội thôi."

"Là cô ấy đi xem mắt, còn tôi chỉ ở trong phòng nghỉ ngơi, cô ấy không lừa tôi." Hoắc Vi Vũ giải thích.

Hiển nhiên, câu trả lời vẫn chưa làm ngài Tư lệnh hài lòng. Cố Hạo Đình sầm mặt tiếp tục đi về phía biệt thự.

Đám người Trung tá Thượng chạy đuổi theo sau. Cố Hạo Đình ngạo nghễ dặn dò: "Tôi không muốn nhìn thấy Thường Yến được ra tù, các cậu sắp xếp đi."

Hoắc Vi Vũ bực bội, cắn chặt môi đến bật máu, chạy tới chỗ Cố Hạo Đình, nhượng bộ hỏi: "Anh muốn tôi phải làm sao thì anh mới nguôi giận?"

Cố Hạo Đình không thèm để ý đến cô, bước vào thang máy.

Hoắc Vi Vũ cũng xông vào, nắm chặt cánh tay Cố Hạo Đình, "Mì tôi làm ngon lắm, anh từ xa đến, chắc là đói bụng rồi đúng không?"

Cố Hạo Đình vẫn không lên tiếng.

Hoắc Vi Vũ dứt khoát đứng chắn trước mặt hắn, "Bánh gatô tôi làm cũng ngon nữa."

Cố Hạo Đình lạnh lùng nhìn cô.

"Trước đó tôi có dùng thẻ căn cước của Thường Yến, nên khi cô ấy rủ, tôi đã đồng ý xem như trả nợ. Cô ấy rủ tôi đi cùng là vì tôi sẽ không cạnh tranh với bọn họ. Lúc anh tới, tôi đang nghỉ ngơi trong phòng mình. Tôi là người đề nghị kết hôn với anh nên tôi sẽ không hối hận." Hoắc Vi Vũ giải thích.

Cố Hạo Đình cúi đầu ngậm lấy môi cô mà hôn ngấu nghiến, ôm eo kéo cô vào lòng.

Hoắc Vi Vũ bị hắn nhấc lên dễ như trở bàn tay…
 
Chương 47: Bị như thế còn xuống nước


Translator: Nguyetmai

Hắn ôm cô rất chặt. Hoắc Vi Vũ không thở được đành đẩy vai của hắn.

Một tay hắn siết chặt cô, một tay xuyên qua làn tóc, giữ lấy gáy cô, khiến môi cô với hắn dính chặt vào nhau.

Lúc này, cơ thể Hoắc Vi Vũ nóng ran như bị thiêu đốt.

Đột nhiên, hắn buông cô xuống.

Hoắc Vi Vũ kinh hãi cuốn chân lấy hông hắn. Đến khi lưng chạm xuống mặt giường mềm mại, cô mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã được hắn ôm vào phòng.

Nụ hôn của Cố Hạo Đình ngày càng gấp gáp, trượt từ môi xuống cổ cô. Chiếc lưỡi hồng ướt át mang theo ma lực, lưu lại dấu tích trên da thịt cô.

Trái tim Hoắc Vi Vũ hồi hộp đập loạn như sắp nhảy ra ngoài, tay nắm chặt thành đấm. Ngoại trừ ngày không biết là ai lấy đi "lần đầu" của mình, cô chưa thân mật cùng ai như vậy cả. Đến Ngụy Ngạn Khang cũng không.

Cố Hạo Đình vén váy cô, bàn tay nóng rực lần dọc lên đến thắt lưng.

Hoắc Vi Vũ rùng mình một cái, giữ lấy váy, nói: "Đừng làm vậy."

Cố Hạo Đình nhíu mày, dùng sức giật cái váy tuột xuống. Hắn ném váy sang một bên, nhìn về phía cô bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Hoắc Vi Vũ mặc áo lót nửa quả màu tím, mặc dù không đến mức "trập trùng" nhưng lại tròn đầy cực kỳìrắn chắc, hình dáng cũng đẹp, mịn màng trên làn da trắng nõn như tuyết. Cô có vòng eo cực nhỏ, mềm mại như cành liễu, vừa xinh đẹp vừa gợi cảm.

Hoắc Vi Vũ thấy mất tự nhiên khi bị hắn nhìn, hai tay ôm lấy ngực.

"Không cho tôi nhìn sao?" Cố Hạo Đình lạnh giọng hỏi.

"Vẫn chưa hết kinh nguyệt." Hoắc Vi Vũ nhíu mày.

Cố Hạo Đình dùng hai tay giữ cổ tay cô, đặt trên đỉnh đầu, nhìn từ trên cao xuống, nói với vẻ không vui: "Cô cũng biết chưa hết à? Sao lúc nhảy xuống hồ bơi lại không nghĩ đến?"

"Lúc nhảy mới bị ra." Hoắc Vi Vũ trả lời đại.

"Cô thiếu kiến thức phổ thông thật đấy, trong kì kinh nguyệt mà dám xuống hồ bơi hả? Cô không còn là Hoắc Vi Vũ muốn làm gì thì làm nữa, bây giờ cô là Cố pPhu nhân, mọi hành động sau này cũng phải có trách nhiệm với tôi." Cố Hạo Đình nhắc nhở.

Hoắc Vi Vũ nhẫn nhịn trợn mắt. Nếu không phải hắn đến đột ngột, cô sẽ nhảy xuống hồ bơi sao?

Cứ cho là kết hôn với hắn thì cô vẫn là một con người tự do, dựa vào đâu mà gò bó cô, chuyện gì cũng phải nghe theo hắn?

Có điều hắn đang nắm quyền sinh sát với Thường Yến trong tay, cô tạm thời nhịn vậy.

"Ngài Cố à, hiện giờ tôi thấy lạnh quá. Để tránh bị cảm, anh có thể để tôi mặc lại đồ được không?" Hoắc Vi Vũ cất giọng quái gở.

Cố Hạo Đình cởi áo vest ra, vứt lên người cô.

"Váy ướt thế kia làm sao mặc được nữa? Mặc đồ của tôi đi." Hắn bá đạo nói, không để cô có cơ hội cự tuyệt, cứ thế cởi cả áo sơmi ra, ném lên người cô.

Hoắc Vi Vũ nhìn những đường cong tráng kiện trên cơ thể hắn, thầm tấm tắc: Vóc dáng đẹp thật!

"Anh cho tôi quần áo, vậy anh mặc gì?" Hoắc Vi Vũ hồ nghi hỏi.

"Trên máy bay có sẵn quần áo của tôi." Cố Hạo Đình tự tin đứng dậy.

"Anh không thấy lẽ ra nên đưa quần áo sạch cho tôi mặc à?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Chê bẩn à?" Cố Hạo Đình giật giật khóe môi mỏng, ánh mắt bắn ra một tia lạnh lẽo: "Bẩn cũng mặc vào cho tôi." Sau đó đi về phía cửa.

Hoắc Vi Vũ lo lắng khi hắn mở cửa, mình sẽ bị tTrung tá Thượng nhìn thấy nên choàng quần áo của hắn lên người, cúi đầu ngửi ngửi bộ vest.

Một mùi thơm xen lẫn hơi thở nam tính của đàn ông, dù nồng nàn nhưng không gây khó chịu ùa vào khoang mũi cô.

Cố Hạo Đình quay đầu, đúng lúc bắt gặp cảnh tượng ngửi đồ ấy. Mặt hắn đanh lại, lạnh giọng ra lệnh: "Cởi áo ngực ra đi!"

Hoắc Vi Vũ: "..."
 
Chương 48: Cô đang đề phòng ai?


Translator: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, trong đầu hiện lên cảnh tượng ấy, âm lượng giảm thấp xuống mấy phần, "Anh đừng biến thái thế chứ? Rãnh của tôi nhỏ lắm, không nạp được trăm sông của anh đổ về đâu."

Cố Hạo Đình khựng lại chốc lát, nhìn sắc mặt ửng đỏ của cô, nhìn hàng mày liễu nhíu lại vừa xấu hổ vừa tức giận lại có vẻ khinh bỉ của cô, nghi ngờ hỏi:, "Cô đang nghĩ gì thế?"

Hoắc Vi Vũ ý thức được mình nghĩ nhầm rồi, lúng túng sửa lời: "Tôi không cởi đâu, ở đây cũng không giặt được."

"Mút đệm của cô dày hút bao nhiêu nước, mặc gì bên ngoài cũng sẽ ướt thôi, cởi áo lót ra đi." Cố Hạo Đình mất kiên nhẫn, "Hay là cô muốn tôi cởi cho?"

Hoắc Vi Vũ: "..."

Cô chui vào chăn, cởi áo ngực ra, đặt trên tủ đầu giường.

Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Cố Hạo Đình khóa cô lại, càng lúc càng không vui, "Trong phòng chỉ có hai người là tôi với cô, cô che chắn kĩ như vậy để đề phòng ai thế?"

Hoắc Vi Vũ cảm thấy bực bội, ngọn lửa trong mắt lập lòe, "Anh nghĩ tôi đang đề phòng ai đây?"

Cố Hạo Đình giật phắt cái chăn rồi vứt ra đất. Đôi bồng đào của Hoắc Vi Vũ cứ thế lộ trong không khí.

Máu điên của cô sôi trào. Cô nhanh nhẹn nhảy từ trên giường xuống, đứng nghiêm trang trước mặt hắn, hai tay ôm lấy ngực, khiêu khích: "Quần lót tôi cũng ướt rồi, tư lệnh cũng cởi của mình ra cho tôi mặc đi, quần tôi ướt quá dán băng vệ sinh không dính!"

Cố Hạo Đình nhìn lướt qua rãnh ngực trong lúc vô tình để lộ của cô, ánh mắt trở nên mê muội. Cuối cùng hắn cũng hiểu được ý câu nói trước đó của cô "Rãnh của tôi nhỏ lắm, không nạp được trăm sông của anh đổ về đâu."

"Rãnh ngực cô không nhỏ."Cố Hạo Đình nói với vẻ sâu xa.

Hoắc Vi Vũ im lặng chốc lát. Cô tỏ ra khó chịu, đôi mắt lập lòe: "Anh có cởi hay không?"

Cố Hạo Đình nâng cằm cô lên, giọng khàn đi: "Cô dám mặc thì tôi dám cởi."

Hoắc Vi Vũ nghĩ, dù sao cô cũng có băng vệ sinh đệm lên, "Ai sợ ai hả? Bà đây chờ."

Cố Hạo Đình cắn môi trên của cô, "Ai là bà? Lần sau còn nói bậy trước mặt tôi thì không chỉ cắn một cái đơn giản như vậy đâu."

Hoắc Vi Vũ lau khóe miệng, không chảy máu.

Cố Hạo Đình nhìn chằm chằm Hoắc Vi Vũ như sói nhìn mồi, cởi thắt lưng.

Tiếng kéo khóa xoèn xoẹt vang lên. Hoắc Vi Vũ ngại ngùng quay mặt.

Hắn đặt quần lót ấm nóng nhiệt độ cơ thể mình vào tay cô.

Hoắc Vi Vũ như cầm củ khoai nóng bỏng tay, kích động muốn liệng đi. Đến khi cô quay lại thì hắn đã quấn khăn tắm rồi.

Cơ bắp cường tráng, đường cong hoàn mỹ, thân hình rắn rỏi. Không hề nhếch nhác chút nào. Một chiếc khăn tắm đã vây trọn sự kiêu ngạo, cao quý, quyền uy, cuốn hút và gợi cảm của một vị hoàng đế. Đặc biệt, ánh mắt hắn giống như xoáy nước có thể cuốn người khác vào đó.

Hoắc Vi Vũ cũng không muốn thay quần lót trước mặt hắn, đành cầm túi xách và áo sơ mi của hắn, vọt vào toilet.

Áo sơ mi của hắn quá rộng, cô có thể mặc thành váy luôn. Còn về phần quần lót, cô đã mạnh miệng thách thức "Ai sợ ai" nên đành bất chấp mặc vào.

Đến khi cô đi ra, Cố Hạo Đình đã mặc quần áo tử tế.

Áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần mặc nhà màu đen làm toát lên khí chất bễ nghễ cao ngạo, "duy ngã độc tôn" của hắn.

Thật là chẳng khi nào thấy được dáng vẻ nhếch nhác của hắn cả.

Cố Hạo Đình đưa ly trà gừng đường đỏ cho cô, trầm giọng nói: "Uống chưa?"

Hoắc Vi Vũ nhìn chất lỏng hồng hồng trong ly, trong đó còn có vật gì đen sì đang nổi lềnh bềnh, hỏi với vẻ đề phòng: "Thuốc độc Hạc Đỉnh Hồng à?"

Cố Hạo Đình: "..."

"Hoắc Vi Vũ, cảm giác trăm sông đổ biển trống trải quá, cái rãnh lấp chưa đầy đó thật khiến tôi chờ mong." Hắn đưa tay, cởi cúc áo sơ mi đầu tiên của cô.
 
Chương 49: Có bẩn không?


Translator: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ vô thức lùi lại đằng sau một bước. Tuy nhiên Cố Hạo Đình không tức giận, ngược lại hắn còn nhoẻn miệng cười.

Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn cười như vậy. Nụ cười rất xán lạn, rất đáng yêu, mắt cong cong tươi vui đầy vẻ xấu xa, nét mặt hiền dịu, vẻ mặt rực rỡ, gột trôi vẻ sắc bén của hắn. Tóm gọn lại bằng một câu: Đẹp trai khiến người ta nín thở.

"Anh cười cái gì?" Hoắc Vi Vũ không hiểu.

Cố Hạo Đình không trả lời, đưa ly trà gừng đường đỏ cho Hoắc Vi Vũ, "Uống đi."

Hoắc Vi Vũ không biết Cố Hạo Đình đang nghĩ gì, trong tình huống này, không chống đối hắn là thượng sách. Mặc kệ trong ly là cái gì, cô đều uống hết.

Hoắc Vi Vũ nhận lấy ly nước hắn đưa, uống một ngụm rồi nhanh chóng phun ra. Cô nhăn mày, chán ghét: "Anh cho gừng vào à? Tôi ghét nhất mùi gừng."

"Cho nên cô mới bị khí hư, uống đi." Cố Hạo Đình cương quyết bắt ép.

Hoắc Vi Vũ nhét ly nước vào trong tay hắn, "Ý tốt của anh tôi xin khắc ghi, tôi không uống nổi món này."

Cố Hạo Đình bưng ly nước lên, uống một ngụm, sau đó áp môi lên môi cô, mớm từng ngụm vào miệng cô.

Hoắc Vi Vũ kinh hãi. Cô vừa nhả trà gừng đường đỏ vào ly, vậy mà hắn còn uống, không thấy bẩn sao?

Không đúng. Giờ hắn lại đút cho cô uống... Cô muốn nôn quá!

Hoắc Vi Vũ không muốn uống, giãy giụa muốn thoát ra. Song Cố Hạo Đình đã giữ chặt gáy cô, chặn môi cô, không cho cô thoát.

Hai người giằng co trong một phút. Miệng Hoắc Vi Vũ tê buốt, chỉ có thể nuốt xuống. Cảm nhận cơn nóng như thiêu đốt trong dạ dày.

Cố Hạo Đình buông lỏng cô, trầm giọng nói: "Good girl."

Hắn đưa ly cho cô. Hoắc Vi Vũ không nhận ly, ánh mắt ai oán nhìn hắn.

"Tôi không ngại dùng cách vừa rồi đút cho cô uống hết đâu." Cố Hạo Đình nói mà mặt lạnh tanh.

Hoắc Vi Vũ đành dứt khoát nhận lấy ly trà, uống một hơi hết ly trà gừng đường đỏ.

Buồn nôn quá! Buồn nôn quá!

Cô trừng mắt nhìn về phía Cố Hạo Đình.

Ngược lại, hắn đang vui, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khiến người khác rụng rời, nhưng lại có gì đó mà Hoắc Vi Vũ không thể nói thành lời, là đùa cợt sao? Hay là hắn cảm thấy cưỡng ép cô rất vui?

"Cố Hạo Đình, anh ghét thực phẩm nào nhất?" Hoắc Vi Vũ dùng mu bàn tay lau khóe miệng.

"Cá, cà rốt, thịt bò." Cố Hạo Đình đáp.

Cô quyết định rồi, về sau nếu có cơ hội thì phải làm một bàn tiệc cá, ép hắn ăn hết mới thôi.

Hoắc Vi Vũ mải đắm đuối với ý nghĩ xấu xa nên không chú ý trong mắt Cố Hạo Đình đang lóe lên vẻ gian xảo.

Có tiếng gõ cửa vang lên.

"Chui vào trong chăn đi." Cố Hạo Đình nhắc nhở, ánh mắt nhìn về phía ngực cô.

Áo sơ mi của hắn màu trắng, mà bên trong cô không mặc gì, liếc mắt đã có thể nhìn thấy nụ hồng diêm dúa lẳng lơ kia.

Hoắc Vi Vũ xoay mặt hắn đi để hắn chuyển dời ánh nhìn về phía cửa, còn mình chui vào trong chăn.

Cô là cô gái đầu tiên dám xoay mặt hắn. Cố Hạo Đình nhìn cô thật kĩ, ánh mắt dịu đi đôi chút nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ thâm trầm vốn có, ra mở cửa.

"Tư lệnh, thứ ngài cần đây ạ." Trung tá Thượng cung kính báo.

"Tôi tự đem vào được rồi." Cố Hạo Đình chặn tại cửa.

Trung tá Thượng không dám nhìn trong phòng, nhắc nhở: "Tối nay ngài còn phải tham gia tiệc trao thưởng."

Cố Hạo Đình vén tay áo, nhìn đồng hồ, sắp xếp: "Đi chuẩn bị đi, hai giờ sau sẽ đi."

Hoắc Vi Vũ thở phào nhẹ nhõm. Hai giờ sau hắn phải đi, thật là một tin tức tốt.

Cố Hạo Đình ngoái lại, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.

Lưng Hoắc Vi Vũ cứng ngắc, dõi theo hắn với vẻ đề phòng.
 
Chương 50: Cố Phu nhân thân yêu


Translator: Nguyetmai

Hắn sẽ không bảo cô đi cùng hắn đến quân khu chứ?

Hễ nghĩ đến điều đó, cô muốn chết luôn cho rồi. Ngày nào cũng đối mặt với hắn, tuổi thọ của cô chắc chắn sẽ giảm đi vài năm.

Cố Hạo Đình đẩy xe đẩy tới.

Người đàn ông này ngay cả đẩy xe mà cũng tản tỏa ra sức hút đặc biệt, gợi cảm mê hoặc, khiến con gái phải la hét. Nếu như hắn làm bồi bàn thì chắc đắt khách lắm đây.

Hắn ngừng trước salon, nhìn về phía cô, trầm giọng: "Còn không qua đây."

Hoắc Vi Vũ nhớ ra sau hai tiếng nữa hắn sẽ rời đi, mà hiện giờ quyền sinh sát với Thường Yến còn đang trên tay hắn đúng không? Vậy thì cô đành sống chung hòa bình trong hai tiếng, sau đó bái bai vậy.

Cô cũng không cãi lại, vén chăn lên, bước xuống giường.

Cố Hạo Đình đã ngồi trên salon, thâm trầm nhìn cô.

Hoắc Vi Vũ dịch chuyển ghế.

"Tới ngồi cạnh tôi đi." Cố Hạo Đình bình thản nói.

Hoắc Vi Vũ nhún vai, không có gì phải sợ cả. Cô đi về phía hắn.

Cố Hạo Đình cầm cánh tay cô, kéo một cái, Hoắc Vi Vũ ngã sấp trên người hắn, bị hắn ôm vào ngực.

Còn chưa kịp đứng dậy, hắn đã hôn lên môi cô.

Hoắc Vi Vũ mở to hai mắt nhìn hắn, chân mày hơi nhíu lại, không che giấu được sự bực bội.

Hắn cuồng hôn sao? Rõ ràng hắn có rất nhiều gái kia mà, làm sao những cô gái kia chịu được sự đòi hỏi vô độ của hắn vậy?

Trước đây, Cố Hạo Đình chỉ hôn một lát là coi như xong, thế nhưng lần này lại khác.

Hắn vén áo sơ mi của cô lên, luồn tay vào trong.

Bàn tay của hắn rất lớn, rất nóng, chỉ một tay đã đủ ôm lấy gò ngực cô.

Tim Hoắc Vi Vũ như muốn nhảy ra ngoài.

Vừa kích thích cao độ vừa quá đỗi mờ ám.

Hắn đang kích thích cô phải không? Cho dù cô chưa ăn từng thịt heo thì cũng đã từng xem heo trên TV tivi rồi.

Trong lúc cô ngẩn ngơ suy nghĩ, hắn đã cởi năm cái cúc áo sơ mi của cô, ánh mắt như muốn nhìn thấu cô.

Hắn cúi đầu, bờ môi ôm trọn mảng hồng tươi đẹp, chiếc lưỡi quấn quanh đầy tinh nghịch.

Hoắc Vi Vũ bất chợt run lên. Cô có thể cảm nhận rõ rệt nhiệt độ trong khoang miệng hắn còn cao hơn cả nhiệt độ cơ thể cô. Cảm giác này vô cùng lạ lẫm.

Biết rõ người đàn ông trước mắt này sẽ là chồng mình, thế nhưng cô không yêu hắn, thậm chí hắn còn là người đàn ông duy nhất cô kiêng dè, cho nên càng sợ hãi và kháng cự.

Cô đẩy đầu hắn ra, nói với giọng không vui: "Anh làm gì vậy!"

"Cô đoán xem là đang làm gì?" Cố Hạo Đình nhìn ngực cô, trong mắt lóe lên một tia sáng, "Cô có cảm giác rồi."

Câu mà hắn nói là câu khẳng định.

Hoắc Vi Vũ chẳng thể chối bỏ, bởi vì nơi đó đã vươn mình đứng lên. Thế nhưng nếu không phải tự nguyện thì cô không muốn thừa nhận, cảm giác rất mất mặt.

"Chỉ là phản xạ có điều kiện thôi mà? Cái này cũng giống như phản xạ khớp gối, đầu ngực của phụ nữ sẽ cứng lên khi bị cắn hoặc mút để tiện cho con bú, đây là phản ứng tự nhiên, là bản năng mà Thượng Đế ban cho phái nữ." Hoắc Vi Vũ tìm một lý do.

Câu trả lời này chắc chắn khiến Cố Hạo Đình không hài lòng. Hắn nhìn xuống đôi mắt bướng bỉnh của cô, có chút tức giận. Tay men dọc theo chân cô đi lên.

Hoắc Vi Vũ kinh hãi dùng sức ngăn lại.

Cố Hạo Đình dừng tay, nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn kĩ mặt cô: "Hoắc Vi Vũ, cô thật sự không có cảm giác gì sao?"

Hoắc Vi Vũ cụp mắt, nếu như cô nói có cảm giác, chẳng phải hắn càng làm loạn sao?

"Chính xác là chẳng dễ chịu chút nào." Hoắc Vi Vũ trả lời.

Cố Hạo Đình tức giận thật sự, sầm mặt, lạnh lùng nhìn cô." Không sao, dù gì cũng có hai tiếng, tôi có thể giúp cô cảm thấy dễ chịu, Cố pPhu nhân thân yêu của tôi."
 
Chương 51: Tôi yêu anh, anh sợ sao?


Translator: Nguyetmai

"Nếu anh muốn tôi thoải mái thì đừng gây phiền phức cho Thường Yến nữa." Hoắc Vi Vũ tranh thủ nói, leo xuống khỏi người hắn, ngồi bên cạnh.

"Dựa vào thái độ này của cô hả?" Cố Hạo Đình nhấc chai rượu vang lên rồi ung dung rót một ly. Mặt hắn sầm xuống, trông rất lạnh lùng. Hắn nhìn cô đăm đăm bằng ánh mắt sắc bén như chim ưng.

Hoắc Vi Vũ rũ mắt.

Mặc dù cô hấp tấp nhưng đâu có ngốc. Trước mặt Cố Hạo Đình mà phản kháng thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá. Hắn chính là thợ săn, là chiến thần trong truyền thuyết, đánh đâu thắng đó, làm gì cũng suôn sẻ.

Ngoại trừ ra tay nhanh gọn, tàn nhẫn thì hắn còn có sự quyết đoán người khác không thể không khuất phục. Sự quyết đoán ấy không chỉ thể hiện qua ánh mắt mà còn từ tác phong được hình thành trong bao nhiêu năm nay. Chỉ cần Cố Hạo Đình muốn hủy hoại thì bảo đảm không ai có thể sống tử tế.

Cô chỉ muốn hắn nhanh chóng quay lại quân khu, tầm một năm, nửa năm không quay lại. Đến lúc đó, cô lại tự do vui sống.

Bây giờ mà làm căng với hắn thì sau này cô sống cũng không yên.

Kiểu người bạc tình và lạnh lùng như Cố Hạo Đình sẽ không lãng phí thời gian cho loại con gái như cô. Chỉ cần để hắn chinh phục, hắn sẽ không còn hứng thú dây dưa cùng cô nữa.

Vậy thì giả bộ như bị hắn chinh phục đi.

Hoắc Vi Vũ suy nghĩ thông suốt, nở nụ cười quyến rũ, nhấc ly rượu vang hắn rót, lắc nhẹ. Cô nhìn hắn với đôi mắt hút hồn đầy mê hoặc và mời gọi, sau đó nâng ly rượu kề sát làn môi đỏ mọng.

Yết hầu của Cố Hạo Đình lên xuống, trong đôi mắt âm u lóe lên ánh nhìn khao khát.

Hắn là người có khả năng tự chủ tốt, cho dù trước mặt có mấy trăm cô gái khỏa thân ưỡn ẹo, hắn cũng không thèm liếc mắt lấy một cái. Chỉ có cô là đặc biệt. Một ánh mắt của cô cũng có thể khiến nhiệt huyết sôi trào.

Cố Hạo Đình ôm eo cô, nghiêng người đè cô xuống salon, ánh mắt nóng rực, trầm giọng nói: "Nếu không phải cô đang trong kì kinh nguyệt, tôi nhất định sẽ thịt cô ngay tại đây."

"Sẵn lòng hầu hạ." Hoắc Vi Vũ thoải mái nói.

"Cái gì?" Cố Hạo Đình ngập ngừng, nhìn cô với ánh mắt khó tin.

Hoắc Vi Vũ ôm lấy cổ Cố Hạo Đình, ngón tay lướt qua gương mặt cương nghị tuấn tú của hắn. "Tư lệnh là người đàn ông đẹp trai nhất quân khu, cũng là người có số phiếu bầu muốn được lấy làm chồng nhiều nhất trong toàn dân, tôi có thể trải qua một đêm xuân sắc cùng anh thì quả là vinh hạnh."

Cố Hạo Đình nheo mắt nhìn Hoắc Vi Vũ với vẻ khó hiểu. Mới vừa rồi cô còn bài xích, chống đối mà giờ đổi ý rồi sao?

"Cô tính giở trò gì vậy?" Cố Hạo Đình khó hiểu.

Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng cười, khiêu khích: "Tôi yêu anh, anh sợ sao?"

"Tôi sợ cô không dám thôi." Cố Hạo Đình trả lời, chặn môi cô, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào.

Hoắc Vi Vũ đẩy mặt hắn ra, nhíu mày, bực bội nói: "Quanh tư lệnh có nhiều con gái như vậy, không có lấy một người dạy anh cách hôn à?"

"Cái gì?" Cố Hạo Đình đanh giọng, lửa giận lan trong mắt.

Hoắc Vi Vũ sợ khéo quá hóa vụng, bèn nhắm mắt lại, hôn lên môi hắn.

Cái lưỡi xinh xinh của cô lướt dọc theo bờ môi hắn, liếm cho ướt rồi mới mút lấy môi dưới của hắn, nhẹ nhàng tựa cá con đang rỉa mồi, chỉ hơi ngưa ngứa.

Hắn còn muốn cô tiếp tục, vậy mà cô lại buông môi hắn ra.

Cô đưa lưỡi vào trong miệng hắn, nhẹ nhàng lướt qua mặt lưỡi hắn như dải lụa mịn màng, gợi lên từng cơn sóng lòng rạo rực và đê mê, mang tới cảm xúc tuyệt vời đến khó tả. Mọi xúc cảm giống như cái ngoái đầu cười của mỹ nhân, không suồng sã mà mời gọi đầy tế nhị, khiến người ta sa vào mật ngọt.

Cố Hạo Đình nhìn hàng lông mi đen như mực của cô, trong mắt lóe lên tia sáng, ngậm đầu lưỡi còn đang trong miệng mình, mút mạnh đầy cuồng nhiệt, mãnh liệt như muốn cướp đoạt hơi thở.
 
Chương 52: Tư lệnh, xin hãy buông tha


Translator: Nguyetmai

Đầu lưỡi Hoắc Vi Vũ bị hắn hôn đến tê rần.

Người đàn ông này quả thật hoang dại, hắn đã quen với việc một mình tung hoành ngang dọc rồi.

Hoắc Vi Vũ đẩy Cố Hạo Đình ra, nói với giọng không vui: "Cố Hạo Đình, rốt cuộc anh biết hôn hay không thế?"

Cố Hạo Đình cười khẩy một tiếng, trong đôi mắt sắc bén cao ngạo ánh lên sự chết chóc."Tôi mà không biết hôn thì còn ai biết! Ngụy Ngạn Khang biết à? Cô cũng dùng cách này để lấy lòng hắn sao?"

"Anh ta không đến lượt bà đây phải hao tâm tổn trí hầu hạ." Hoắc Vi Vũ buột miệng.

Cố Hạo Đình nhìn cô chằm chằm.

Hoắc Vi Vũ ngẫm nghĩ mãi cũng không rõ người đàn ông này đang nghĩ gì. Quyết định của hắn đang nắm giữ quyền sinh sát người khác.

"Ý của cô là cô đang hao tâm tổn trí hầu hạ tôi sao?" Cố Hạo Đình hỏi ngược lại, nhìn cô thăm dò.

"Chẳng phải đã rõ như ban ngày rồi còn gì? Anh vẫn đang nắm thóp bạn bè của tôi mà." Hoắc Vi Vũ không hề phủ định.

Câu nói này khiến lòng hắn không thấy thoải mái. Hóa ra, vừa rồi cô hôn hắn không phải vì yêu hắn mà là nhịn nhục để cầu xin cho bạn bè mình. Hoắc Vi Vũ kiêu ngạo như vậy mà cũng có lúc nhún nhường để xin xỏ ư? Cô thật đúng là khiến hắn phải nhìn bằng con mắt khác mà.

Cố Hạo Đình ngồi thẳng dậy, đổ một chút rượu vang vào trong ly, lắc ly rượu vang với tư thế đầy quý phái tao nhã, đôi mắt đăm chiêu như đang suy xét.

"Anh nói gì đi? Tha hay không tha đây?" Hoắc Vi Vũ mất hết kiên nhẫn, thúc giục.

Cố Hạo Đình lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm tựa xoáy nước khiến lòng cô chùng xuống.

"Muốn cứu bạn bè của cô đúng không? Vậy tiếp tục đi, khiến tôi dễ chịu thì tôi sẽ thả cô bạn mất não của cô ra." Cố Hạo Đình nói với gương mặt vô cảm.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy có đôi khi Cố Hạo Đình giống như băng tuyết, đóng băng mọi cảm xúc của hắn vậy, không ai có thể bước vào lòng hắn. Song cũng có lúc, hắn lại giống như ngọn lửa, thiêu đốt người khác đến tan chảy. Rốt cuộc, đâu mới là con người thật sự của hắn?

"Dễ chịu hay không là ở anh, sao tôi biết được anh có nói dối không?" Hoắc Vi Vũ phòng bị.

Cố Hạo Đình đưa tay lên, nhìn đồng hồ, "Cô chỉ còn nửa giờ, tôi không đủ kiên nhẫn chờ cô."

"Không phải có hai giờ sao? Bây giờ mới qua nửa giờ mà." Hoắc Vi Vũ cau mày phản bác.

Cố Hạo Đình nhếch miệng, nửa cười nửa không, trong mắt ánh lên ngọn lửa giận, lạnh lùng nói: "Tôi nói hai giờ là hai giờ, nửa giờ là nửa giờ. Tôi cho rằng một giờ dành cho cô đã đủ nhiều rồi, bây giờ cô đang chất vấn tôi tính nhầm sao?"

"Ha." Hoắc Vi Vũ cười khẽ một tiếng, ánh mắt đầy trào phúng, "Anh tính toán rất hợp lý."

Cũng không phải cô cảm thấy đau lòng, cô chỉ ước gì hắn không lãng phí một phút giây nào cho cô. Câu "gần vua như gần cọp" không sai chút nào, lòng vua như kim dưới đáy biển, lúc này lúc kia khiến cô bó tay.

Hoắc Vi Vũ tranh thủ thời gian, cởi thắt lưng của hắn ra.

Cố Hạo Đình nắm chặt tay cô, nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Biết mình đang làm gì không?"

"Nếu như tôi làm anh tận hứng thì được tính là khiến anh dễ chịu, đúng không?" Hoắc Vi Vũ cần xác định một chút.

Cố Hạo Đình quan sát cô bằng ánh mắt lạnh lẽo. Trong ánh mắt cô không có chút tình cảm nào, không ham muốn, chỉ có lạnh lẽo, còn mơ hồ mang theo chút tức giận.

"Chân cô đỡ chưa?"Cố Hạo Đình hỏi.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy Cố Hạo Đình thật kì lạ, muốn dễ chịu thì cần gì phải quan tâm chân cô đỡ hay chưa? Nếu như cô nói chân chưa đỡ, hắn có thể tha cho cô. Hắn tha cho cô, nhưng không dễ chịu thì liệu có tha cho Thường Yến không?

"Tôi dùng miệng với tay, không dùng chân, tư lệnh nghĩ ngợi nhiều rồi." Hoắc Vi Vũ nói với giọng không mấy vui vẻ.
 
Chương 53: Muốn đòi cả gốc lẫn lãi


Translator: Nguyetmai

Cố Hạo Đình nhìn xoáy vào đôi mắt phẫn nộ của cô. Trong mắt cô như có quả cầu đang bốc cháy.

Cố Hạo Đình nhíu mày, đáy mắt loáng qua chút bực bội. Hắn hất tay cô ra, cao ngạo đứng lên: "Tôi nói rồi, chờ mười ngày sau đi, giờ thì cứ lo chăm sóc thân thể cho tốt đã."

Hoắc Vi Vũ nhìn nửa bên mặt cương nghị tuấn tú của hắn với vẻ khó hiểu. Để cô giúp hắn "giải tỏa", không phải là điều hắn muốn sao? Hay là hắn chỉ muốn chơi đùa với cô? Dạng đàn ông như hắn muốn phụ nữ hạng nào cũng có, nên chắc không ham gì đứa con gái mà hắn chán ghét.

"Chuyện của Thường Yến..."

Hoắc Vi Vũ còn chưa hỏi xong, Cố Hạo Đình đã nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm tựa xoáy nước có thể hút cô vào.

Hoắc Vi Vũ ngậm họng. Cô sợ càng nói càng sai.

Cố Hạo Đình đưa túi quà tặng cho cô, mặt vô cảm, ra lệnh: "Quần áo của cô đây, thay đi. Đồ của tôi cứ ném đi là được."

Trong lòng Hoắc Vi Vũ có loại cảm giác quái dị. Hắn ghét quần áo đã bị cô mặc sao?

Cô không khó chịu vì điều đó, mà do cái thái độ ngạo mạn như chà đạp cô dưới lòng bàn chân của hắn. Cô không thích khuất phục.

Hoắc Vi Vũ nhận lấy, bên trong là một chiếc váy dài Chanel màu tím trắng, còn có một cái áo ngực.

"Cám ơn." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.

Cố Hạo Đình không thích giọng điệu của cô, nghiêm mặt, chỉnh quần áo ngay ngắn rồi đi ra cửa.

Hoắc Vi Vũ nhớ tới việc chính, giữ chặt cánh tay của hắn, nhắc nhở: "Việc của Thường Yến, anh đồng ý cho tôi nửa giờ rồi mà."

"Không cần, mười ngày sau, tôi sẽ đòi cô cả gốc lẫn lãi. Nhưng tôi không cho phép tái diễn sự việc này thêm lần nữa, bằng không thì không chỉ khiến cô ta ngồi tù đơn giản vậy đâu, tự lo cho mình đi." Cố Hạo Đình cảnh cáo.

Hoắc Vi Vũ ân oán rõ ràng, hắn cứ thế tha cho Thường Yến là việc nằm ngoài dự đoán của cô. Cô nhìn đồ ăn trên xe đẩy, dịu giọng, "Hay là ăn xong hẵng đi?"

"Không phải đồ ăn cô nấu thì cần gì phải ăn. Cô nợ tôi hai bữa cơm, tôi ghi sổ rồi." Cố Hạo Đình nói rồi mở cửa, bước nhanh rời đi.

Hoắc Vi Vũ ngồi ì trên salon, cô có nên cảm thấy may mắn vì Cố Hạo Đình nương tay không?

Trên đầu vang lên tiếng ù ù của động cơ máy bay, mạnh mẽ giống như thứ cảm giác Cố Hạo Đình mang lại, khiến người khác buộc phải đón nhận.

Tiếng máy bay xa dần, Cố Hạo Đình đi rồi. Bấy giờ Hoắc Vi Vũ mới thở phào một hơi.

Cuối cùng ải này cũng qua. Mười ngày sau, lớp màng kia chắc cũng liền rồi.

Đói quá! Ăn no rồi mới có sức chiến đấu.

Hoắc Vi Vũ cầm đũa, gắp mì lên rồi cuộn gọn lại, nhét vào miệng.

Chợt có tiếng gõ cửa. Hoắc Vi Vũ thắc mắc không biết ai đến, đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo thì thấy người đứng ngoài là Trung tá Thượng.

Mắt cô trầm xuống, không mở cửa, nhíu mày hỏi với vẻ phòng bị: "Trung tá có chuyện gì không?"

Trung tá Thượng cung kính gật đầu: "Tư lệnh dặn tôi đợi Phu nhân cơm nước xong xuôi, thay quần áo thì đưa phu nhân về."

"Biết rồi." Hoắc Vi Vũ bực bội nói. Cố Hạo Đình đúng là không cho cô tự do mà.

***

Trên xe.

Hoắc Vi Vũ dựa vào ghế, chợp mắt nghỉ ngơi.

Trung tá Thượng nhìn lướt qua cô, cười nói: "Chưa có ai đắc tội với Tư lệnh mà có thể bình an vô sự sống trên đời, Phu nhân chính là người đầu tiên ngoại lệ."

Hoắc Vi Vũ không buồn mở mắt, nói kháy: "Vinh hạnh quá."

"Nếu Phu nhân đến quân khu của Tư lệnh, chắc chắn sẽ yêu Tư lệnh thôi." Trung tá Thượng nói đầy ẩn ý.

Hoắc Vi Vũ mở to mắt, gian xảo nhìn Trung tá Thượng rồi cười mờ ám: "Anh yêu anh ta rồi à?"

"Phu nhân có muốn biết nhược điểm của Tư lệnh không?"Trung tá Thượng nhanh trí hỏi.
 
Chương 54: Biết rồi, good boy


Translator: Nguyetmai

"Nhược điểm của Cố Hạo Đình sao?" Hoắc Vi Vũ kinh ngạc.

Trong trí nhớ của cô, Cố Hạo Đình lạnh lùng, vô tình, không gì có thể đả động đến hắn, nghe giang hồ đồn hắn là người đàn ông hoàn hảo, không có nhược điểm.

"Là gì vậy?" Hoắc Vi Vũ tò mò hỏi.

Trung tá Thượng nhoẻn miệng cười, trả lời dứt khoát: "Tôi không thể nói cho cô nghe được."

Hoắc Vi Vũ sầm mặt, biết mình bị Trung tá Thượng trêu, nheo mắt lại nhìn anh ta.

"Biết phụ tá Quách biến mất thế nào không?" Hoắc Vi Vũ nói với giọng không vui.

"Biết chứ, có điều tôi không phải phụ tá Quách với bác Long." Trung tá Thượng rất tự tin.

Hoắc Vi Vũ nhớ tới bác Long, nhíu mày hỏi: "Bác Long thế nào?"

"Không biết làm cách nào mà cô thuyết phục được bác Long biết chuyện mà không báo, Tư lệnh không thể giữ người "ăn cây táo, rào cây sung" như thế này được." Trung tá Thượng nhìn thẳng về phía trước.

Hoắc Vi Vũ thầm giật mình, lo lắng cho sự an toàn của bác Long, cô vốn không muốn hại bà ấy.

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi cho Cố Hạo Đình.

Điện thoại kết nối, đầu kia truyền đến tiếng động cơ máy bay rất ồn ào.

Hoắc Vi Vũ lại cúp điện thoại, ồn như vậy thì cô có nói, hắn cũng không nghe rõ. Cô đành soạn tin nhắn gửi đi: "Cố Hạo Đình, do tôi lén lút chạy đi, bác Long không biết gì, đừng phạt bác ấy."

"Ting!"

Tin nhắn của Cố Hạo Đình gửi tới, lời ít ý nhiều, "Không phát hiện ra là sai rồi."

Hoắc Vi Vũ hơi giận, hùng hổ gõ chữ, "Tại sao phải phát hiện ra? Anh bảo bác Long canh chừng tôi sao? Mỗi một hành động của tôi đều phải nằm trong sự giám sát của anh à? Tôi là vợ anh chứ không phải tù nhân."

Ánh mắt Cố Hạo Đình thâm thúy đọc tin nhắn của cô, khóe miệng nhếch lên, trả lời: "Câu cuối cùng rất hay. Bác Long chỉ về nhà thôi, không bị phạt đâu. Cô ở nhà phải ngoan, gọi điện thoại phải bắt máy, khuyên bảo phải nghe lời, biết chưa?"

Hoắc Vi Vũ nhận được tin nhắn của Cố Hạo Đình thì chợt khựng lại.

Ý của Cố Hạo Đình là sẽ thả tự do cho cô phải không? Vận may đến quá bất ngờ nên có hơi ngỡ ngàng, nhưng được lợi thì tội gì không nhận.

"Biết rồi, good boy." Hoắc Vi Vũ trêu chọc.

Cô không tưởng tượng được biểu cảm của Cố Hạo Đình khi nhận được tin nhắn, hẳn là đờ người luôn. Biểu cảm của hắn khi đáng yêu trông sẽ thế nào nhỉ? Tưởng tượng đã thấy buồn cười rồi.

Hoắc Vi Vũ đợi mười phút, Cố Hạo Đình vẫn chưa nhắn lại, nên cô đoán hắn sẽ không trả lời.

Cô ném di động vào trong túi, ngả người ra ghế, nhắm mắt, lười biếng nói: "Đến nhà thì bảo tôi."

Vốn muốn nghỉ ngơi một tí thôi nhưng lại ngủ thiếp đi. Mãi đến khi điện thoại di động reo lên, Hoắc Vi Vũ mới tỉnh dậy. Cô lau mép, nhìn ra ngoài cửa sổ, đã về đến nội thành Ninh Xuyên rồi, bèn lấy điện thoại ra.

Cuộc gọi từ nhà họ Hoắc.

Mắt tối sầm, cô ngồi ngay ngắn rồi nghe máy.

"Cô chủ, ông cụ bảo cô tối nay về nhà một chuyến, cô có rảnh không?" Cô hầu gái của nhà họ Hoắc hỏi.

Hoắc Vi Vũ đoán ra là việc của Hoắc Thuần, bất giác không muốn về, "Ngại quá, tôi không rảnh."

"Vậy tối mai thì sao?" Cô hầu gái không buông tha.

"Ngày mai cũng không rảnh." Hoắc Vi Vũ từ chối.

"Vậy bao giờ cô mới rảnh? Để ông nội cô chiều theo cô." Giọng nói của cô hầu gái có chút kì lạ.

Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ, "Ngày kia đi."

"Vậy 8 giờ tối ngày kia, ông cụ sẽ ở nhà chờ cô." Nữ hầu nhanh nhảu nói rồi cúp điện thoại.

Hoắc Vi Vũ mang tâm trạng nặng nề, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khác với phụ tá Quách và bác Long, Trung tá Thượng đã để ý và nhớ kĩ chuyện này. Hắn sẽ báo lại với cấp trên.
 
Chương 55: Anh chỉ yêu mình em


Translator: Nguyetmai

Xe dừng lại trước cửa tòa nhà cô ở. Trung tá Thượng mở cửa xe cho Hoắc Vi Vũ, kính cẩn đứng một bên. "Tư lệnh dặn dò không cần đưa cô lên, cô được tự do tương đối."

"Tương đối à? Nghĩa là sao?" Hoắc Vi Vũ bước xuống xe.

Trung tá Thượng đóng cửa xe, mỉm cười nói: "Ý là Phu nhân đừng làm Tư lệnh tức giận nữa, nếu không, cô hầu gái tiếp theo chăm sóc Phu nhân sẽ không dễ nói chuyện như bác Long đâu."

Hoắc Vi Vũ nở nụ cười mê hoặc, ý tứ sâu xa: "Nhắm mắt làm ngơ là được mà, hao phí thời gian rước bực vào thân làm gì?"

Trung tá Thượng: "..."

Hoắc Vi Vũ đung đưa cái túi, lười biếng đi vào thang máy, bấm nút lên tầng.

Tới khi thang máy vừa mở ra, Hoắc Vi Vũ đã bắt gặp một người đàn ông khôi ngô tuấn tú đang tựa vào cánh cửa nhà cô.

Một người không hút thuốc như gã mà giờ đây ngón tay lại kẹp điếu thuốc, làn khói mông lung che mờ khuôn mặt anh tuấn làm người ta có cảm giác chán chường, khí chất lịch lãm, phong độ của dân trí thức ẩn chứa chút lãnh đạm mơ hồ.

Hơn mười ngày không gặp, gã đã không còn là Ngụy Ngạn Khang dịu dàng ngọt ngào trong kýí ức của cô nữa rồi.

Hoắc Vi Vũ cụp mắt xuống, mặt không biểu cảm đi đến. Cô lạnh lùng nhìn gã, đi thẳng vào vấn đề: "Về sau, anh đừng tới nhà tôi nữa, nếu không, tôi chỉ có thể dọn nhà đi thôi."

"Em nói với Tiểu Tuyết là anh đã ngủ với em rồi à?" Ngụy Ngạn Khang không tin hỏi.

Hoắc Vi Vũ nhếch môi cười lạnh, giọng nói thêm mấy phần trào phúng, "Sao vậy? Hôm nay anh tới để hỏi tội tôi đấy à?"

"Tiểu Vũ, anh đã nói với em là trong lòng anh chỉ có em, chờ anh ba năm không được sao?" Ngụy Ngạn Khang thỉnh cầu.

"Anh dựa vào đâu mà muốn tôi chờ ba năm? Từ mười chín tuổi đến hai mươi sáu tuổi, tôi đã đợi anh bảy năm rồi, anh cho tôi được gì hả? Phản bội, nhục nhã, cả nỗi đau cùng cực nữa, sao tôi lại phải tạo thêm cơ hội cho người làm tổn thương tôi? Hiện giờ tôi chỉ mới hai mươi sáu tuổi, tôi còn tuổi xuân, tôi không muốn năm ba mươi sáu tuổi còn phải sống trong đau khổ. Sao tôi lại phải vấp ngã hai lần trên cùng một người đàn ông chứ?" Hoắc Vi Vũ có chút kích động, mắt trợn tròn.

Ngụy Ngạn Khang đau lòng, ôm Hoắc Vi Vũ, dịu dàng nói: "Tiểu Vũ, tin anh đi, anh sẽ không để em bị tổn thương lần nữa. Anh thề, nếu như anh lại khiến em đau lòng, anh sẽ chết không yên thân."

Hoắc Vi Vũ hít sâu một hơi, ánh mắt thờ ơ, lạnh lùng: "Xin lỗi, tôi không tin anh, buông tôi ra."

"Anh không buông, Tiểu Vũ, anh mệt mỏi quá rồi, trọng trách và gánh nặng gia tộc đã khiến anh không thở được rồi. Anh chỉ muốn em ở cạnh anh thôi." Ngụy Ngạn Khang nhíu mày vì đau khổ, ôm Hoắc Vi Vũ chặt hơn, như muốn hòa cô vào cơ thể mình.

Hoắc Vi Vũ cười lạnh một tiếng, ánh mắt vô cảm nhìn về phía trước, lạnh giọng: "Ngụy Ngạn Khang, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi? Không có khả năng tự chủ sao? Không có năng lực nuôi mình sao? Không biết phân biệt đúng sai và đưa ra lựa chọn sao?"

"Nhưng anh là con trai độc đinh!" Ngụy Ngạn Khang khó xử.

Hoắc Vi Vũ đẩy Ngụy Ngạn Khang ra, đôi mắt hừng hực phẫn nộ, cả giận nói: "Chẳng là ai cả! Nếu anh thấy mình là con trai độc đinh, phải đảm nhận trọng trách gầy dựng lại gia nghiệp thì cứ tiếp tục bán mình đi, ngủ với Cố Kiều Tuyết đi, cô ta mang bầu con anh rồi sẽ lập tức cưới anh. Anh còn đến tìm tôi làm gì!"

"Anh chỉ yêu mình em thôi." Ngụy Ngạn Khang đau khổ cất lời.

"Cút đi!" Hoắc Vi Vũ gào thét, "Đừng dùng thứ tình cảm giả dối đó lừa gạt tôi, tôi đã không còn là một cô gái ngu ngốc bị những lời nói dối của anh lừa gạt nữa rồi. Nếu như anh chỉ yêu mình tôi, sao khi ngủ với Cố Kiều Tuyết, có thể nổi thú tính được hả?"
 
Chương 56: Cặp đôi cặn bã


Translator: Nguyetmai

"Lúc làm tình với cô ta, anh đều nghĩ tới em." Ngụy Ngạn Khang bật thốt.

Hoắc Vi Vũ thấy thật nực cười, không kìm được cười phá lên.

"Nhớ tới tôi mà anh còn có thể làm tiếp sao? Lý trí của anh cũng mạnh mẽ phết đấy!" Hoắc Vi Vũ châm chọc.

Cô không muốn nói nhiều với gã, trong lòng bỗng trào dâng một nỗi đau khó tả.

Lúc Hoắc Vi Vũ cầm chìa khoá mở cửa, Ngụy Ngạn Khang chợt nắm chặt cổ tay cô. Gã khẩn cầu: "Tiểu Vũ, nếu như anh có lời nào dối trá thì sẽ bị sét đánh. Anh chẳng có lý do gì để lừa gạt em cả. Chờ anh ba năm, ba năm thôi mà. Ba năm sau anh sẽ hoàn toàn thuộc về em."

"Tôi cần anh làm gì!" Hoắc Vi Vũ hất tay gã ra, châm chọc bằng giọng điệu tuyệt tình: "Để "đổ vỏ" cho con khác à?"

"Anh chưa từng quên lời thề khi đứng trước linh đường của mẹ em rằng anh sẽ chăm sóc, ở bên em cả đời, không để em sống cô độc một mình nữa." Ngụy Ngạn Khang nức nở nói.

Mỗi một câu Ngụy Ngạn Khang nói ra càng khiến trái tim cô thêm băng giá.

"Kẻ chẳng làm được gì như anh mà còn không biết xấu hổ nhắc lại chuyện cũ với tôi à. Đáng lẽ tôi nên bảo mẹ tôi lôi anh xuống dưới đó đền tội với bà." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, đẩy cửa bước vào.

Ngụy Ngạn Khang đi theo sau cô, giải thích: "Anh bị dồn ép đến không thở nổi rồi. Nếu như anh không cưới Cố Kiều Tuyết, ba anh sẽ không có cơ hội giành được quyền thừa kế tập đoàn quốc tế Ngụy Quốc. Ngụy Gia Vệ sẽ không tha cho ba anh, anh không thể trơ mắt nhìn ba chết được. Tiểu Vũ, em có thể thông cảm cho anh không?"

Hoắc Vi Vũ nghe mà phát ghét, ném chiếc túi lên ghế salon, ngoảnh đầu nhìn về phía Ngụy Ngạn Khang, "Tôi không thông cảm cho anh, cũng không tha thứ cho anh. Tôi tính toán rất chi li, lại còn cực kì nhỏ mọn nữa, anh cút ra ngoài cho tôi nhờ."

Ngụy Ngạn Khang đứng bất động, ánh mắt lưu luyến, thâm tình nhìn cô, mắt đã bắt đầu rơm rớm: "Nếu em muốn đánh hay mắng anh đều được hết. Nhưng Tiểu Vũ à, em đừng giày vò bản thân, tên Cố Hạo Đình này không đơn giản đâu."

"Là người có ai đơn giản? Anh đơn giản sao?" Hoắc Vi Vũ châm chọc, nhấc cái gạt tàn thuốc lá trên bàn lên.

Ngụy Ngạn Khang liếc nhìn cái gạt tàn, không đi mà trầm giọng nói: "Bốn cô vợ chưa cưới trước của Cố Hạo Đình đều đã chết…"

Hoắc Vi Vũ ném gạt tàn vào cánh tay gã rồi ngắt lời gã: "Vậy cũng là chuyện của tôi, liên quan quái gì đến anh. Nếu anh không đi, chỗ tiếp theo mà tôi ném cái gạt tàn là đầu anh đó."

Ngụy Ngạn Khang hít sâu một hơi để bình ổn tâm trạng, nhíu mày nói: "Đập chết anh luôn đi, còn hơn để anh đau khổ như bây giờ."

Hoắc Vi Vũ nhặt cái gạt tàn trên mặt đất lên.

Ngụy Ngạn Khang cầm tay cô, hôn lên môi cô.

Hoắc Vi Vũ nổi giận, không chút do dự cắn đầu lưỡi gã.

Cố Kiều Tuyết xông vào cửa thì thấy cảnh tượng hai người đang hôn nhau, tức điên người thét to: "Cặp đôi chó má này, tôi phải nói cho anh trai tôi để anh ấy xử mấy người!" Cô ả cầm điện thoại di động lên, muốn gọi cho Cố Hạo Đình.

Trong mắt Ngụy Ngạn Khang lóe lên tia hoảng loạn, gã vội vàng lao tới giật lấy điện thoại của Cố Kiều Tuyết.

Cố Kiều Tuyết đau khổ định chạy ra ngoài. Đáng tiếc, cô ta vừa chạy được một bước thì bị Ngụy Ngạn Khang ôm chặt.

"Tiểu Tuyết, chuyện không như em thấy đâu." Ngụy Ngạn Khang hạ giọng.

"Sao anh lại tìm con điếm này hả? Em đã lắp máy theo dõi trong điện thoại của anh, anh đã ở đây hơn nửa tiếng rồi." Cố Kiều Tuyết khóc lóc.

"Anh đến hỏi cô ấy ít chuyện." Ngụy Ngạn Khang trầm giọng nói.

"Em phải nói cho anh trai em biết, em sẽ nói ngay bây giờ. Ngụy Ngạn Khang, anh phản bội em, anh trai em sẽ không bỏ qua cho anh đâu." Cố Kiều Tuyết cảnh cáo.
 
Chương 57: Con điếm gọi ai đấy?


Translator: Nguyetmai

"Em phải nói cho anh trai em biết, em sẽ nói ngay bây giờ. Ngụy Ngạn Khang, anh phản bội em, anh trai em sẽ không bỏ qua cho anh đâu." Cố Kiều Tuyết cảnh cáo.

Hoắc Vi Vũ tối sầm mắt. Nếu như Cố Hạo Đình biết khi nãy cô ở cùng với Ngụy Ngạn Khang, dù cô đã cự tuyệt Ngụy Ngạn Khang thì chỉ sợ có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội. Cô chỉ còn nước xuất chiêu cuối.

"Ngụy Ngạn Khang, giữa tôi với Cố Kiều Tuyết, rốt cuộc anh chọn ai? Cho chúng tôi một câu trả lời chính xác đi, chọn cô ta thì đừng bao giờ tới tìm tôi nữa. Nếu không, chắc chắn tôi sẽ báo cho vợ anh đầu tiên." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.

Hãy đặt một dấu chấm hết giữa cô và Ngụy Ngạn Khang đi.

Đôi mắt Ngụy Ngạn Khang sâu thẳm như ngọc đen nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, xen lẫn do dự, bàng hoàng và toan tính.

Cố Kiều Tuyết đứng chắn trước mặt Ngụy Ngạn Khang, che tầm mắt gã, nhắc nhở: "A Khang, nói cho con điếm lăng loàn này biết là anh muốn ở cạnh ai đi. Em không muốn con điếm này lại nhập nhằng với anh."

"Con điếm gọi ai đấy?" Hoắc Vi Vũ không vui cảnh cáo.

"Con điếm gọi cô đấy." Cố Kiều Tuyết mạnh miệng đốp trả.

Vừa nói xong, cô ta liền biết mình đã dính bẫy của Hoắc Vi Vũ, lập tức thẹn quá hoá giận, bắt đầu quay ra mắng: "Hoắc Vi Vũ, cô tưởng mình là ai? Anh tôi đồng ý cưới cô là muốn giày vò cô đến chết. Cái thứ thấp hèn, không công ăn việc làm, không ai chống lưng như cô dựa vào đâu mà gả vào nhà họ Cố chúng tôi?"

Hoắc Vi Vũ nhếch môi cười khẩy, lười biếng khoanh tay trước ngực, bình thản nói: "Dựa vào đầu óc bã đậu của cô đấy. Cảm ơn cô đã bắt cóc tôi, cho tôi cơ hội trở thành chị dâu của cô. Người trong quân đội đã cưới vợ thì không thể ly hôn, nếu như tôi sinh con cho anh cô, có con nên mẹ được nhờ, cô đoán thử xem anh cô sẽ giao Cố Thị cho cô hay là cho con mình đây?"

"Hoắc Vi Vũ, cô thật là khốn nạn!" Cố Kiều Tuyết giậm chân nói, "Tôi nhất định phải nói cho anh tôi việc cô quyến rũ A Khang, để anh tôi không cưới cô nữa."

"Em nói xem cô ấy quyến rũ chồng chưa cưới của em là thế nào?" Một giọng nói lạnh thấu xương vang lên, lập tức khiến căn phòng càng lạnh thêm.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía cửa, Cố Hạo Đình đang cầm trong tay một túi hồ sơ, mặc vest vừa nãy, đường cong cường tráng được phác họa rõ nét càng trở nên hấp dẫn. Có điều, ánh mắt của hắn như chứa chất kịch độc.

Hoắc Vi Vũ thầm giật mình. Hôm nay cô đi ra ngoài chắc chắn không xem giờ hoàng đạo, vừa dịu bớt quan hệ với Cố Hạo Đình thì giờ lại gặp phải chuyện thế này, phen này xong đời rồi.

"Anh." Cố Kiều Tuyết tủi thân kêu lên, chạy đến trước mặt Cố Hạo Đình, tố cáo: "Hoắc Vi Vũ quyến rũ A Khang, lừa A Khang tới đây."

"Cô lừa anh ta tới nơi này làm gì?" Cố Hạo Đình lạnh giọng hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, vắt óc suy nghĩ thật nhanh.

Nếu như nói Ngụy Ngạn Khang tới đây tìm cô, chắc chắn Cố Kiều Tuyết sẽ không tin rồi làm mọi chuyện rối tung lên, mà cô cũng không biết liệu Cố Hạo Đình có tin không.

"Tôi đã hứa với anh sau này không liên hệ gì với anh ta nữa, anh ta còn để lại ít đồ ở chỗ tôi nên bảo anh ta tới lấy." Hoắc Vi Vũ tìm lý do.

"Cô nói dối, tôi nhìn thấy cô cưỡng hôn A Khang, con khốn mặt dày này." Cố Kiều Tuyết có Cố Hạo Đình làm chỗ dựa nên nói rất hùng hổ.

Trong mắt Cố Hạo Đình phóng ra một tia sát khí, giọng cũng trầm hẳn xuống, chất vấn: "Cô hôn anh ta sao?"

Đôi mắt Hoắc Vi Vũ chợt lóe lên, dò xét Ngụy Ngạn Khang. Nếu như cô nói bị Ngụy Ngạn Khang cưỡng hôn, Cố Hạo Đình có tin không?
 
Chương 58: Bắt nạt em đó!


Translator: Nguyetmai

Cô không dám mạo hiểm.

"Chỉ là nụ hôn tạm biệt thôi, về sau không lặp lại nữa." Hoắc Vi Vũ phòng bị nhìn Cố Hạo Đình.

"Hôn tạm biệt sao?" Cố Hạo Đình nhếch mép, đôi mắt càng thêm lạnh lùng như muốn khiến kẻ địch chết vì đông cứng.

Ngụy Ngạn Khang đứng chắn trước Hoắc Vi Vũ, đối mặt với Cố Hạo Đình: "Tư lệnh, chuyện này không liên quan gì đến Tiểu Vũ."

Cố Hạo Đình lia ánh mắt sắc lạnh nhìn gã, nghiêm nghị nói: "Tiểu Vũ là để cho anh gọi sao? Cút!"

"Anh, cô ta đã hôn chồng em mà còn hùng hồn như vậy, anh hãy dạy dỗ cô ta đi." Cố Kiều Tuyết đổ thêm dầu vào lửa.

Cố Hạo Đình nhìn về phía Cố Kiều Tuyết với vẻ không vui, "Tôi bảo hai người cút đi cơ mà, không nghe thấy sao?"

"Anh, là bọn họ bắt nạt em mà." Cố Kiều Tuyết làm nũng.

"Đó là vì em để người khác bắt nạt. Trung tá Thượng, giải quyết đi, tôi không muốn nhìn thấy mấy người không phận sự." Cố Hạo Đình lạnh lùng nói, ánh mắt khóa chặt Hoắc Vi Vũ.

Cô nhìn thấy Trung tá Thượng mang theo bốn tên lính bước vào. Hóa ra, người của hắn đều ở bên ngoài. Hắn vẫn luôn giám sát cô hay là Trung tá Thượng vừa khéo chưa đi?

Trung tá Thượng nói với Cố Kiều Tuyết: "Đắc tội rồi." Sau một câu lịch sự, hắn nghiêm nghị ra lệnh cho binh sĩ: "Đưa cô chủ và chồng chưa cưới của cô chủ đi."

"Rõ." Binh sĩ trả lời.

Ngụy Ngạn Khang tiến một bước về phía Hoắc Vi Vũ, nhưng một cánh tay bất chợt đặt trên gáy gã.

"Anh Ngụy, mời anh đi cho, anh đang làm ảnh hưởng quân vụ đấy." Trung tá Thượng nghiêm trang nói với Ngụy Ngạn Khang.

Ngụy Ngạn Khang nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, mấp máy môi làm khẩu hình: "Chờ anh." Thế nhưng Hoắc Vi Vũ quay mặt đi chỗ khác vờ như không thấy.

Trung tá Thượng bước ra rồi còn đóng cửa cho hai người họ.

Lập tức, trong phòng yên tĩnh một cách kỳ lạ. Hoắc Vi Vũ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình, cảm giác áp lực tăng gấp bội.

"Biết tôi dùng cách nào để đối phó với loại con gái bị vấy bẩn không?" Cố Hạo Đình lạnh lùng hỏi.

Hoắc Vi Vũ nhíu mày. Việc đã đến nước này, cô không còn đường lui nữa rồi. Nhu nhược, cầu xin sẽ chỉ tự hạ thấp mình, không thay đổi được kết quả.

"Còn phải xem anh định nghĩa "bẩn" là như thế nào nữa." Hoắc Vi Vũ thản nhiên đáp trả.

"Ngoài chồng ra còn ngọt ngào đẩy đưa, lạt mềm buộc chặt, vương vấn tình cũ với người đàn ông khác, thậm chí còn nói dối, giấu giếm. Cô cảm thấy những thứ đó có tính là bẩn không?" Cố Hạo Đình hỏi ngược lại.

"Tôi không ngọt ngào đẩy đưa, vương vấn gì với anh ta. Anh muốn tin hay không thì tùy, tôi cũng không còn cách nào khác, đã muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do!" Hoắc Vi Vũ thẳng thắn trả lời.

Cố Hạo Đình đá vào bàn trà, cú đá mạnh đến nỗi chân bàn bị gãy, đổ ụp xuống sàn. Hoa quả trên bàn trà rơi xuống đất, lăn lóc khắp nơi.

Hoắc Vi Vũ nổi trận lôi đình, cả giận nói: "Anh muốn giận thì cứ nhắm vào tôi đây này!"

Cố Hạo Đình bóp má cô, đôi mắt đỏ ngầu, phẫn nộ nhìn cô.

"Không phải cô bảo Ngụy Ngạn Khang tới lấy đồ sao? Đồ của anh ta đâu?" Cố Hạo Đình lạnh giọng hỏi.

Hoắc Vi Vũ ngập ngừng, "Chỉ là một đôi bông tai thôi, anh ta cầm đi rồi."

"Thật không? Hắn còn ở bên ngoài, có muốn tôi bảo binh sĩ soát người hắn không?" Cố Hạo Đình không tin.

Hoắc Vi Vũ không né tránh nữa, dứt khoát đối mặt, "Rốt cuộc anh muốn chứng minh cái gì hả?"

"Tôi ghét nhất bị người ta lừa gạt!"

"Tôi cũng vậy!" Hoắc Vi Vũ gào lên, mất bình tĩnh: "Rõ ràng anh nói để tôi tự do mà lại phái người giám sát tôi, Ngụy Ngạn Khang, Cố Kiều Tuyết vừa xuất hiện, anh liền xuất hiện, đã âm hiểm xảo trá thì còn tỏ ra đạo mạo làm gì."

Cố Hạo Đình đổ bông tai trong túi hồ sơ ra, ném xuống đất, tức giận nói: "Tôi đúng là ngu ngốc mới về đây lần nữa chỉ để trả lại bông tai cô làm rơi trong bể bơi!"
 
Chương 59: Tôi bảo là tiếp tục, cô không nghe thấy sao?


Translator: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ nhìn chiếc bông tai trên đất, đó là di vật của mẹ.

Cô sờ tai theo bản năng. Đúng là đồ cô đánh rơi.

Hoắc Vi Vũ ngồi xổm xuống nhặt, tuy nhiên Cố Hạo Đình đã nhanh hơn một bước, giẫm lên bông tai của cô.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy chân hắn đang giẫm lên tự tôn của cô, càng nghĩ lòng càng quặn đau.

"Cố Hạo Đình, anh nhấc chân ra đi." Cô quát to.

Cố Hạo Đình cúi người, nâng cằm cô, mắt sáng như bó đuốc, cúi nhìn cô với vẻ nghiêm nghị: "Tôi không có thời gian để lãng phí với cô, đã nói để cô tự do thì sẽ không hai lời, sẽ không giám sát cô, càng không có hứng thú đùa giỡn với cô. Cô muốn một chân đạp hai thuyền thì tôi sẽ làm đắm thuyền. Vào đánh răng đi, đánh một trăm lần, mỗi lần ba phút. Trung tá Thượng, vào đây đi." Trung tá Thượng đẩy cửa đi vào, gật đầu nghe lệnh.

"Giám sát cô ta cho đến khi xong, không xong thì khỏi ăn cơm." Cố Hạo Đình ra lệnh, dời chân, quay người, nổi giận đùng đùng bỏ ra ngoài.

Hoắc Vi Vũ nhìn bông tai bị Cố Hạo Đình giẫm đến biến dạng giống như nhân cách méo mó trong khe hẹp của cô hiện tại vậy.

Đây là di vật duy nhất của mẹ mà cô có. Hoắc Vi Vũ nhặt bông tai lên áp vào ngực, lòng đau khôn tả. Biết bao phiền muộn, bực bội chất chứa trong lòng nhưng lại chẳng thể giải tỏa. Cô chỉ có thể nắm thật chặt bông tai, để góc cạnh sắc nhọn kia đâm vào trong lòng bàn tay.

"Phu nhân, hôm nay Tư lệnh có tiệc trao giải quan trọng, nhưng để lấy được đôi bông tai này, ngài ấy đã phải quay lại biệt thự bên bờ biển. Ngài ấy không giám sát cô, chỉ đúng lúc đưa bông tai lại cho cô thôi. Cô nghi oan cho Tư lệnh nên Tư lệnh rất tức giận. Chưa kể, không người đàn ông nào có thể chịu được việc vợ mình hôn người đàn ông khác dù chỉ là hôn tạm biệt, huống chi là người cao ngạo như Tư lệnh." Trung tá Thượng khổ tâm nói.

Hoắc Vi Vũ cắn chặt răng, không để nước mắt chảy ra.

Họ đều bảo cô sai chứ gì! Cô thật sự sai rồi sao?

Ngụy Ngạn Khang tự mình đến, cô nhất quyết cự tuyệt, cuối cùng gã cưỡng hôn cô, cô không tránh được, cô còn tức giận, còn ấm ức và buồn rầu hơn bất cứ ai hết.

Thế nhưng lại không ai giúp cô, không ai tin cô. Ngoại trừ bản thân tự mình gánh chịu, chỉ có thể tự rước lấy nhục nhã.

Hoắc Vi Vũ đứng lên, thả bông tai vào hộp trang sức, tháo nốt cái còn lại rồi bỏ vào trong, đặt hộp trang sức trên ghế salon.

"Đánh răng một trăm lần, mỗi lần ba phút, đúng không? Bắt đầu đi." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, đi vào toilet, mặt không đổi sắc, cầm bàn chải với kem đánh răng rồi lấy nước.

Cô nhìn cô gái đang ấm ức trong gương, mắt đã đỏ cả lên, càng thêm giận chính mình.

Sao cô lại vô dụng đến thế? Bị Ngụy Ngạn Khang bắt nạt, bị Cố Kiều Tuyết bắt nạt, lại còn bị Cố Hạo Đình ức hiếp mà không được làm gì và cũng không thể làm gì! Rõ ràng không sai mà vẫn phải tủi hổ chịu phạt.

Hoắc Vi Vũ đánh răng ngày lúc càng mạnh, tốc độ càng lúc càng nhanh.

"Ba phút, lần thứ nhất." Giọng nói của Trung tá Thượng lạnh lùng vang lên.

Hoắc Vi Vũ dừng lại, uống nước, súc miệng một lúc thì nhổ ra, tiếp tục lấy kem rồi đánh răng.

Lần thứ hai, thứ ba… thứ mười.

Lúc đầu Trung tá Thượng giám sát Hoắc Vi Vũ trong tâm trạng tức giận, vì cảm thấy bất bình cho Tư lệnh nên cũng muốn cô bị phạt. Thế nhưng khi nhìn Hoắc Vi Vũ đánh răng vừa mạnh nhanh, anh ta bắt đầu lo lắng.

"Ba phút, lần thứ mười một." Trung tá Thượng hô.

Hoắc Vi Vũ nhổ một ngụm nước, trong nước đã có máu. Cô như thể không nhìn thấy, tiếp tục đánh răng.

Máu ngày càng nhiều, mùi ngày càng nồng.

Lúc đánh đến lần thứ hai mươi, Trung tá Thượng nhìn nước phun ra đều là máu, có chút thương hại: "Nghỉ ngơi chút rồi đánh tiếp, cô đã đánh răng được một giờ rồi."

"Tiếp tục đi." Hoắc Vi Vũ bôi kem đánh răng, tiếp tục đánh với gương mặt vô cảm.

Trung tá Thượng nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ, nhắc nhở: "Cô nghỉ được rồi."

"Tôi bảo là tiếp tục, anh không nghe thấy sao?" Hoắc Vi Vũ nói to, hất tay Trung tá Thượng ra, tiếp tục đánh...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom