Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 40: Chương 40


Lần đầu ôm người mêm nhự không xương vào lòng khiến Tạ Mẫn Hành không ngủ được.
Động tác của Tạ Mẫn Hành nhẹ: nhàng rút cánh tay của mình ra, đắp chăn lại cho Vân Thư, rời khỏi phòng ngủ, đi đến phòng sách.
Hôm nay Còn có rất nhiều việc cần xử lý, đầu thể chụi vào chăn sớm như vậy được, chẳng phải là do Vân thư, đề cô chủ động tìm anh nói chuyện sao.
Cảm xúc lướt qua trong lòng Tạ Mẫn Hành, rôi không quan tâm đên nữa.
Trở về phòng sách rồi vùi đầu vào công việc.
Trời bắt đâu sáng, Vân Thư phát hiện bên cạnh không có ai cả, cô nhẹ xoa đầu: “Mới sáng sớm đã đi đâu rồi?”
Sau đó bỗng nhiên ngây ra, sao cô tỉnh lại ở trên giường vậy? Trên sô pha cũng không có giâu vệt có người năm, cũng tức là đêm qua bọn họ lại ngủ cùng nhau sao?
Lúc này, bỗng nhiên Tạ Mẫn Hành xuất hiện: “Chạy bộ về rồi.
Vân Thư hít một hơi khí lạnh, gật đầu: “Ừm.

Về rồi à.


Anh mau đi tắm đi.” Lát nữa còn có chuyện muôn hỏi anh đó.
Tạ Mẫn Hành có thể nhìn ra tâm tư nhỏ bé của Vân Thư.
Trên bàn ăn.
“Mẹ, Mẫn Tây đi đâu rồi?” Vân Thư phát hiện thiêu một người, không biết nên mở miệng hỏi.
Tạ phu nhân tùy ý trả lời, như chuyện không quan trọng: “Đi học nôi.”
Vân Thư suy nghĩ, không đúng: “Không phải nghỉ hè rồi sao? Tại sao vân còn đi học?”
Tạ phu nhân bất đắc dĩ trả lời trước mặt ông nội Tạ: „Đi lĩnh giây khen rôi, lát nữa sẽ trở về.”
Vân Thư nhận ra Tạ phụ nhân rất phiền nên không n mở miệng hỏi nữa, chỉ lén nhìn Tạ Mẫn Hành máy cái.
Tạ Mẫn Tây đi nhận giấy khen? Sao Vân Thư lại không biết gì cả.

Lẽ nào Tạ Mẫn Tẩy không phải là đàn em của cô sao?

Nhưng chính mấy cái liếc mắt này lại khiến ông nội Tạ rất hài lòng, ăn cơm cũng nhiều hơn mây phần, hai đưa nhỏ này liếc mắt đưa tình trước mặt ông ây, xem ra hôn nhân này đã thành công rồi.
Tạ Mẫn Hành đối diện với tầm mắt của Vân Thư, Vân Thư hoảng loạn cúi đầu, không dám nhìn anh nữa.
Ông nội Tạ thấy vậy y càng Vui mừng không thôi: Hai đưa đã kết hôn nhiều ngày còn ngại ngùng, đúng, người trẻ da mặt mỏng.

Lúc này, sợ là ông nội Tạ đã quên chuyện hai người họ thay áo quân đi lĩnh chứng còn phải đi cùng nhau.

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Tạ Mẫn Hành dùng bữa xong thì không trực tiếp đến công ty mà trở về phòng ngủ chăn Vân Thư hỏi: “Trên bàn ăn cô muốn hỏi gì vậy?”
Vân Thư thầm nghĩ dù sao cũng chẳng phải là chuyện lớn gì, nên chỉ tùy tiện trả lời lại: “Chẳng phải Mẫn Tây học ở học viện kinh tê sao?”
Học viện kinh tế là trường học cao cấp, tốt nghiệp cập ba xong thì có thể trực tiếp ra nước ngoài học đại học, miễn phí tất cả thủ tục, có thê báo danh trực tiếp.
Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Có vấn đề gì sao?”
Vân Thư đắn đo không biết nên nói.
hay không, nói nhiêu, không phải bản thần nên hỏi thì hỏi hết.
Tạ Mẫn Hành nhìn ra Vân Thư đang do dự: “Nói đi.”

 
Chương 41: Chương 41


“Tôi cũng tốt nghiệp ở đó, học viện kinh tê không có thi vào kỳ nghỉ, Mẫn Tây đến trường học lĩnh giấy khen, có phải là gạt mẹ ra ngoài chơi không?
Nhưng cũng có thê là trường học đã thay đôi quy củ, cũng thay đôi lộ tuyên.”
Tạ Mẫn Hành không quan tâm, cũng không để ở trong lòng: “Không sao, có thê con bé không muốn học đàn nên ra ngoài chơi rồi.”
“Ừm.”
Tạ Mẫn Hành yên tâm đến công ty, Vân Thư lại đau đầu chuyện công việc.

Vẫn chưa suy nghĩ ra, thì đêm đến lại xảy ra chuyện lớn..

Mẫn Tây mắt tích rồi.
Chuyện này khiến Vẫn Thư rất được đê cao ở nhà họ Tạ.


Đồng thời cũng được ba người họ công nhận.
Ông nội Tạ ngồi ở giữa sô pha, tay chồng nạng, lâm nguy không loạn, hai bên mặt cần cơ nhô ra, tiết lộ giờ phút này rất bắt an.
Ông Tạ cũng lập tức về nhà, trên người còn mang theo mùi rượu chưa tan, từ xa đã có thể ngửi được, Vân Thử với Tạ phu nhân ngồi cạnh nhau, Tạ phu nhân không ngừng lau nước mắt, ông Tạ thây vậy phiền não rắn.
dạy Tạ phu nhân: “Đừng khóc nữa.”
Tạ phu nhân hoàn toàn không kìm được nước mắt, nước mắt lau xong còn có nước mắt khác chảy ra.
Vân Thư thấy vậy ôm lấy Tạ phu nhân, không ngừng võ nhẹ cánh \ tay bà ây: “Mẹ, đừng quá lo lắng, Mẫn Hành đã ra ngoài tìm.

Mẫn Tây sẽ ổn thôi.”
Lúc này Tạ phụ nhân mới nhìn Vân Thư, nhìn ra vẻ lo lắng trong mắt Vân Thư, cảm giác lo âu sắp bao phủ bà ây.

Vân Thư vẫn vỗ nhẹ lựng đề an ủi mẹ chồng: “Mẹ, có thể Mẫn Tây đang trên đường trở về.”
“Mẹ lo Mẫn Tây bị bọn buôn người bắt đi bán, mẹ còn lo Mẫn Tây sẽ bị kẻ, xấu sát hại, lầy nội tạng trong cơ thể, mẹ còn Ìo lỡ gặp phải kẻ thù, Mẫn Tây mới mười mấy tuổi, kinh nghiệm xã hội rất ít, lỡ như không tìm thấy Mẫn Tây thì làm sao đây?”
Tạ phu nhân không dám tưởng tượng nêu con gái mình gặp phải tât cả những nôi đau đó, bà ây hận không thể giêt chết mình.
Ông Tạ nghe được gan lập tức nóng lên.

ông ây đứng lên: “Làm phụ nữ, có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ bằng suy nghĩ Mân Tây sẽ đi đâu.”
Nhà họ Tạ đèn đuốc sáng trưng, trên mặt mỗi người đều tràn đầy khẩn trương, ông nội Tạ ngồi ngay ngắn ở giữa phòng khách, nhắm mắt năm chặt nạng với hạt hạch đào trong tay, hôm nay quản gia còn móc cả điện thoại ra…
“Tôi có việc, đi trước.” Ông Tạ ở nhà như ngôi châm cứu, nên quyết định đứng dậy đi tìm con trai mình.
Tạ phu nhân nghe được chồng muốn rời đi, thân thê bà ây không khỏi run rầy, trong giọng nói khàn khàn mang theo thất vọng hỏi ông Tạ: “Ông lại đi tìm cô ta, tiện nhân đó.

Tạ Đình, Mẫn Tây là con gái ông đó.”
Tìm ai vậy? Vân Thư khó hiểu, cô nhìn về phía ông nội Tạ, giờ phút này ông nội Tạ mở mắt, đáy mặt đen tôi lệ lên tức giận khiến Vân Thư không dám mở miệng hỏi.

 
Chương 42: Chương 42


Ông Tạ tức giận giơ tay lên suýt chút nữa đánh vào mặt Tạ phu nhân, Vân Thư lập tức kẹp ở giữa, duỗi tay đầy hai người họ ra: “Ba, ba làm gì vậy?”
Ông Tạ cắn răng, kiềm chế sự tức giận: “Tôi đi ra ngoài tìm Mẫn Tây.


Rồi xoay người rời đi.

Tạ phu nhân như diều đứt dây, luống củ nắm lầy Vân Thư nói: “Mẹ không biết Mẫn Tây sẽ đi đâu, mẹ không biết.


Bà ấy về nước cũng không bao lâu, thường xuyên không ra ngoài, nên bà ấy không biệt gì cả, vn cũng Tớ, phải là một người mẹ có năng lực.

“Mẹ, đừng khóc nữa, Mẫn Hành và ba đều đi ra ngoài tìm rôi.


Giờ phút này, Vân Thư cũng muốn đi tìm Tạ Mẫn Tây, chỉ là cô mà đi, sẽ khó bảo đảm Tạ phu nhân sẽ không xảy ra chuyện, nên phải an ủi Tạ phu nhân trước, bình phục lo âu trong lòng bà ấy trước đã.

Con gái mắt tích đối với bà ấy mà nói, giờ phút này điều gì cũng không thể khiến bà ấy bình tỉnh, chỉ có càng thêm lo lăng.


Ông nội Tạ lại nhắm mắt lại: “Một nữ lưu, xảy ra chút chuyện đã khóc sướt mướt.

Vân Thư, đưa mẹ con vê phòng.


Cả đời của ông nội Tạ, vợ của ông ây cũng là anh hào, nên ông ây không quen vì chút chuyện nhỏ đã khóc sướt mướt, hơn nữa, chẳng phải vẫn chưa tìm được Mẫn Tây Sao.

Đây là sự khác biệt giữa phụ nữ và đàn ông, gặp phải chuyện, phụ nữ luôn suy nghĩ xâu, còn đàn ông thì ngược lại.

Vân Thư đỡ Tạ phu nhân trở lại phòng ngủ: “Mẹ, mẹ năm xuống trước đi.

Con sẽ ở lại với mẹ.


Nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Tạ phu nhân, Vần Thư rất đau lòng, lúc trước không vui, Vân Thư cũng không còn nhớ rõ nữa, giờ phút này cô chỉ biết người một nhà nên ở cạnh nhau đề tìm được Mẫn Tây.

Mặt Tạ phu nhân đầy nước mắt, bà ấy lắc đầu lau nước mắt: “Mẹ không muốn năm xuống, vân chưa tìm được Mẫn Tây.

Mẹ muôn đi tìm Mẫn Tây.



Vân Thư vẫn luôn làm bạn với Tạ phu nhân: “Mẹ, mẹ đừng nghe ba với ông nội nói, phụ nữ trời sinh chính là yêu đuối, chưa tìm thấy Mẫn Tây đương nhiên người làm mẹ sẽ lo lăng, lo lắng đến mức độ nhát định thì mẹ sẽ rơi nước mắt, đây là một loại phát tiết, đàn ông bọn họ không hiểu gì cả nên nói bậy.

Con không tin là bọn họ sẽ không khóc, không có lúc bát lực.


Vân Thư nhìn mí mắt Tạ phu nhân lau đến sưng đỏ, cô chắn tay Tạ phu nhân tiếp tục lau, cô vũ bà ấy cứ việc khóc.

Trút giận là phương thuốc tốt nhất.

Tạ phu nhân nhìn lấy Vân Thư: “Mẹ đã giới rồi.


Một câu đã quen rồi, đã nói hết cuộc đời chua xót.

Quả thật Vân Thư rất muốn biết rốt cuộc Tạ phu nhân nghĩ như thế nào, không cảm thấy áp lực sao? Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là an ủi bà ây.

“Mẹ, lúc con sáu tuổi, vì học tập không tốt, vừa nghe thấy tiếng chuông lớp học, con đã muôn đi vệ sinh, sau đó, do nhát gan, khi đó giáo viên sẽ đánh tay, con không dám báo cáo giáo viên muôn đi vệ sinh nên bản thân đã nhịn.

Năm đó cũng là mùa đồng, trời đầy tuyết rơi, con đã tiểu ra quân, tuyết rơi, bạn cùng lớp đều về nhà hết rồi, chỉ còn lại con vẫn còn trong lớp học, con tè ra quân, quá mắt mặt nên không dám về nhà, ngây người một đêm ở trong phòng học, lúc đó ba mẹ con đã tìm con một đêm, lúc đó mẹ con cũng suy nghĩ giỗng như mẹ, sợ con gặp chuyện không may, ngay cả cảnh sát cũng không tìm thây.



 
Chương 43: Chương 43


Mẹ, Mẫn Tây lớn rồi, em ấy CÓ SUy nghĩ của riêng mình, có thê là vì thi không tốt, không muốn đề người khác biết nên đã trốn đi.

Hoặc là đi ra ngoài tụ tập, vừa hay điện thoại di động hết pin, có lẽ sau một đêm em ây sẽ trở về.” Vân Thư trần an Tạ phu nhân.
Tạ phu nhân dùng sức nhéo cổ tay Vân Thư: “Lúc đó sao tìm được con?”
Cổ tay Vân Thư rất đau: “Con tự làm âm quân, âm một đêm, Sáng sóm hôm sau, tự mình chạy vê.”
Tạ phu nhân vội vàng chất vần: “Mẫn TÂY: sẽ trở về chứ?”
Vân Thư nghe thấy giọng điệu này, biết rõ Tạ phụ nhân đã hòa hoãn rât nhiều, cô chắc chắn nói: “Vâng.”
Nhưng Tạ phu nhân vẫn lo lắng, đầu ngón tay đêu trắng bệch, bà ây cũng muốn đi ra ngoài nhưng bà á ây không biết lái xe.
Tạ phu nhân tự trách và hồi hận đều được Vân Thư nhìn rõ, cô thăm dò hỏi: “Mẹ, mẹ cũng muôn đi tìm sao?”
Tạ phu nhân gật gật đầu: “Vân Thư, mẹ không tĩnh tâm được.”

“Nhưng mẹ, trạng thái này của mẹ đi ra ngoài sợ là không an toàn.”
“Không có gì là không an toàn cả, Vân Thư, trong lòng mẹ khó chịu.”
Lần đầu tiên Tạ phu: nhân lộ ra sự yêu đuối của bà ây ở trước mặt Vân Thư, bà ấy bát an.
“Nhưng một mình ông nội ở nhà.”
Vân Thư cũng do dự, nêu như giữa đường mẹ chông có chuyện gì, Nội chẳng phải là thêm dầu vào lửa sao.
Đến lúc đó Tạ Mẫn Hành không những phải tìm em gái mà còn phải lo cho sự an nguy của mẹ ruột, Vân Thư không muôn thêm phiền phức cho Tạ Mẫn Hành, cô muốn giải quyết phiền phức cho anh.
Tạ phu nhân không ra khỏi cửa ngay tứC ‘tRấp chính vì trong nhà còn có một ông già có tuổi cần phải chăm sóc, nhưng là ai cũng không thể sánh với cột nhục trong lòng mình: “Quản gia bên cạnh ba có thê chăm sóc, Vân Thư, con biết lái xe không?”
Vân Thư gật đầu, quả thật bên cạnh ông nội có rât nhiêu người chăm sóc, người giúp việc trong nhà còn nhiều như vậy: “Mẹ, con biết.

Nhưng chúng ta ra ngoài, con cần nói với Mãn Hành một tiếng, anh ây sẽ rất lo lắng.”

“Trên đường đi chúng ta nói có được không?”
“Được.

Mẹ, chúng ta nói trước, trên đường mẹ không được xuống xe.’ Nói đền đây, Vân Thư đến phòng thay đồ lấy hai chiếc áo khoác dày, câm chìa khóa xe, dẫn theo Tạ phu nhân ra ngoài, sau khi ông nội Tạ nhìn thây: “Hai người muôn đi đâu?”
“Ông nội, bọn con muốn đi tìm Mẫn Tây.” Vân Thư dừng bước.
“Bậy bạ, vẫn chưa tìm thấy Mẫn Tây, hai đứa ra ngoài có chuyện thì làm sao.

Ở nhà cho ông.” Ông nội Tạ tức giận, người nào người nây đều không biệt bót chuyện, yên tĩnh ở nhà đợi tin tức không được sao.
Tạ phu nhân nghe vậy, đỏ hốc mắt tiền lên nói: “Ba, Mẫn Tây.

mắt tích, người làm mẹ như con giờ phút này không thể ngồi yên trong nhà được, ba, con muôn ra ngoài tìm Mẫn Tây.”
Ông nội Tạ không nhìn lấy bọn họ, ý tứ rất rõ ràng: Không có thương lượng gì cả.

 
Chương 44: Chương 44


Tạ phu nhân khóc lóc cầu xin: “Ba.”
Ông nội Tạ không chút phản ứng.
Đồng tử Vân Thư nhìn qua nhìn lại, giây tiếp theo Vân Thư nói bậy: “Mẹ, ông nội không nói gì có nghĩa là thấm đồng ý rồi, ông ây không nhìn chúng ta chứng tỏ ông ây muôn làm người mù, không nhìn thây gì cả.

Chúng ta mau đi đi, Cảm ơn ông nội, bọn con sẽ tìm thấy Mẫn Tây nhanh thôi.”
Lúc này ông nội Tạ quay ‹ đầu: “Vân Thư, con với mẹ con cứ ở yên ở nhà giải “Con không muốn, ba và chồng con đều ra ngoài tìm Mẫn Tây, con với mẹ ở nhà thì giông gì chứ? Ong nội, ông cứ yên tâm đi.” Nói xong, Vân Thư kéo cánh tay Tạ phu nhân bước ra khỏi phòng: khách, không nghe âm thanh của ông nội Tạ ở phía sau nữa.
Bên ngoài gió lạnh đến thấu xương, đôi mắt sưng đỏ của Tạ phu nhân bắt đầu cay đau, nhưng dù có đau vẫn không bằng Ìo lắng trong lòng: “Mẫn Tây, cọn có lạnh không.

Còn không mau về nhà.”
Vân Thư quấn lầy áo khoác, gió thổi như muốn đầy cô bay đi, nhưng cũng không quên dặn dò Tạ phu nhân: “Mẹ, mẹ đợi lát, con đi hi ĐC Chỉ chốc lát sau, Vân Thư lái xe ra ngoài, Tạ phụ nhận ngồi ở ghế lái phụ, Vân Thư nhắc nhở: “Mẹ, thắt dây an toàn vào.

Chúng ta đi.”

Tạ phu nhân nghe lời, thắt dây an toàn, Vân Thư mới khởi động xe.
Dọc theo đường đi xe chạy rất chậm, thỉnh thoảng còn bắm còi, nhưng vẫn không có kêt quả.
Lúc này Vân Thư mới gọi điện thoại cho Tạ Mẫn Hành: “Tạ Mẫn Hành, anh tìm được Mẫn Tây chưa?”
“Vẫn chưa, em hãy ở nhà chăm sóc mẹ cho thật TOI Giờ phút này, Tạ Mẫn Hành bắt máy cũng Tê tranh thủ thời gian, giờ phút này Tạ Mẫn Hành đang ở cục giao thông, bắt kế lúc nào anh đều có HỆ thái cần thận.
Trợ lý đã quen với việc anh trỏ tay làm mưa làm gió trên thương trường, giò phút này, đáy mắt anh đây lo lăng, chau mày, có thêm mấy phân do dự, càng nghiêm túc hơn trước.

Cấp trên như vây khiến trợ lý không dài tùy tiện tiên lên quây rây, chỉ cung kính nghe lời ở một góc bên cạnh.
Mỗi lần đợi thêm một khắc, hô hấp của Tạ Mẫn Hành lại nặng nê thêm một phần, rốt cuộc em gái ruột của mình đã đi đâu?
Lo lắng như thế, nhưng anh vẫn nắm trong tay đại cục, đứng trước toàn cảnh thành phô Á, chỉ điểm giang sơn, bày mưu tính kế.

Mỗi khi chỉ huy ra một mệnh lệnh, anh đều lạnh lùng quyết.


đoán, bình tĩnh, khiến cho người ta tin phục.
“Bây giờ anh đạng ở đâu? Mẹ và em cũng ra ngoài rồi, bây giờ sẽ đi tìm anh.”
Tạ phụ nhân đoạt lấy điện thoại di động: “Mẫn Hành, vẫn chưa có tin tức của Mẫn Tây sao?”
Sau đó lại nghe được giọng nói trách cứ của ông Tạ ở phía bên kia điện thoại: “Bà ra ngoài làm gì?”
Tạ Mẫn Hành cầm điện thoại di động đi qua một bên, rời xa ông Tạ: “Mẹ, con đang ở cục giao, thông.

Mẹ và Vân Thư qua đây đi.” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Tạ phu nhân tìm kiếm khắp nơi, nghe được con trai vẫn chưa có tin tức, lòng bà ấy lại nghẹn lại: “Mẹ và Vân Thư sẽ đên nơi khác tìm, không đến chỗ con đâu.”
Vân Thư không đồng ý với lời của Tạ Dhg nhân: “Lát nữa em và mẹ sẽ ên.”
Cúp điện thoại, Vân Thư giải thích với Tạ phu nhân: “Mẹ, Mẫn Hành bọn họ có thẻ nhìn thấy toàn cảnh thành phố A ở cục giao thông, camera giám sát nơi đó cũng rõ ràng nhất, anh ây với ba chỉ huy ở đó, nên đi đâu tìm, đã tìm ở nơi nào, chúng ta hãy đi tìm anh ây trước, ít nhất cũng p phải để anh ây yên tâm.

„Sau đó lăng nghe bọn họ sắp xếp.”
Tạ phu nhân mở cửa sổ nhìn quanh, nhưng r nhìn thế nào cũng không nhìn tháy Mẫn Tây.

Thỉnh thoảng Vân Thư lại còn huýt sáo.

 
Chương 45: Chương 45


Ông bà Vân nghe tin cũng chạy đến theo, đợi Vân Thư đến thì ông bà Vân đã có mặt ở đây, bà Vân giữ chặt tay Tạ phu nhân an ủi: “Chị, đừng lo lắng, Mẫn Tây sẽ không sao đâu.

Bọn trẻ đã lớn rôi, ,còn là những đứa trẻ thông minh nữa.


Tạ Mẫn Hành kéo Vân Thư đến trước mặt: “Sao hai người lại chạy ra ngoài vậy?” ĩ Bởi vì Vân Thư với Tạ phu nhân luôn mở cửa sổ nên mặt Vân Thư lạnh đến đỏ bừng.

Thầy vậy, trong lòng Tạ Mẫn Hành hiện lên đau lòng, hai tay nâng lên áp vào mặt Vân Thư.

“Đặt tay dưới nách anh đi, sưởi ấm cho em.


Vân Thư kinh ngạc “A” một tiếng.

Là ba mẹ, bắt kể lúc nào cũng đều quan tâm đến con cái đầu tiên, sau khi Vân Thư tiến vào phòng, ánh mắt ông bà Vân vẫn luôn nhìn con gái, không ngờ lại nhìn thấy được cảnh này.

Ông Vân vui mừng gật đầu, nhìn thấy trong mắt con gái chỉ có Tạ Mẫn Hành, hốc mắt ông ây ng đỏ, vừa đến mùa đông đã có người con trai khác dùng tay sưởi âm tay với tai con gái mình thay ông ấy rồi.


Tạ Mẫn Hành đáng để phó thác.

Vân Thư bình tĩnh nhìn Tạ Mẫn Hành, hai mươi năm trước có ba sưởi âm cho cô, nhưng bắt đâu từ năm nay, cô lại được Tạ Mẫn Hành nâng niu trong lòng bàn tay.

Tạ Mẫn Hành nhíu mày bá đạo mệnh lệnh Vân Thư: “Giơ tay lên.


Vân Thư nhẹ nhàng giơ tay lên, đặt bàn tay dưới nách Tạ Mẫn Hành, ánh mắt bồi rồi, hai gò má nóng lên, cả người Vân Thư bỗng có làn nhiệt nóng lướt qua.

Vân Thư nhớ đến cảm giác này, ấm áp như ba mình.

Mặt được nâng lên, lỗ tai bịt kín, giọng nói đêu là tiếng VÙ VÙ: “Mẹ ở nhà không tĩnh tâm được, hơn nữa mẹ cũng không yên tâm, nên em trực tiếp dẫn mẹ ra ngoài.


“Lát nữa em và me ở chỗ này, đừng đi ra ngoài.

” Tạ Mẫn Hành lo lăng, nêu thật sự là kẻ thù, vậy thì Vân Thư với mẹ đi ra ngoài cũng sẽ gặp nguy hiễm.


Vân Thư rút tay về, túm lầy tay Tạ Mẫn Hành đang đặt trên má cô, kéo anh ra ngoài cửa.

Trên hành lang, Vân Thư hỏi: “Anh đã tra qua trường của Mẫn Tây chưa?”
Tạ Mẫn Hành nhíu mày: Quên chuyện này đi.

Buồi sáng Vân Thư còn cô ý hỏi qua anh.

Vân Thư nhắc nhở: “Hay là anh điều tra đi, tôi lo Mẫn Tây không còn đi học ở trường Thương Kiều nữa.


Tất nhiên Thương Kiều rất thanh cao, hiệu trưởng Thương Kiều cũng rất chậm nhiệt, bình thường ông ây sẽ không đi theo con đường giông trường công, ngay cả thi cử cũng rất ít, đên trường nhận thưởng, Vân Thư nghi ngò Tạ Mẫn Tây không học ở Thương Kiểu nữa.

Vân Thư quen thuộc với Thương Kiều không thua gì công ty nhà mình.

Tạ Mẫn Hành trực tiếp đồng ý: SEO CC Tạ Mẫn Hành dặn dò điều tra, chỉ chốc lát sau đã tra được Tạ Mẫn Tây đã không còn đi học ở Thương Kiều từ học kỳ một, mà là tự tìm người, đi đến một trường học nhỏ… là trường trung học Thập Tam thành phô A.

Tạ phu nhân tức giận suýt chút nữa ngât đi: “Tại sao đứa nhỏ này lại như vậy.


Vân Thư lôi kéo Tạ Mẫn Hành: “Em đến xung quanh Thập Tam tìm, các Kệ! phái người đi đến nơi khác tìm.



 
Chương 46: Chương 46


“Vân Thư, mẹ đi cùng con.

” Tạ phu nhân sợ ‘Vân Thư không dẫn theo bà ây, nên lôi kéo tay Vân Thư không buông.

Nhưng tình trạng hiện tại của bà ấy đúng là không thích hợp ra ngoài.

Ông Tạ: “Bà yên tĩnh chút, đừng gây tiểm rắc rồi nữa.


Quả thật trong lòng ông äy là muôn Tạ phu nhân ở bên cạnh ông ấy, ông ấy tận mắt nhìn thấy mới yên tâm, chỉ là nói ra sẽ đả thương người, ông Tạ ý thức được không đúng, nhưng lại nói ra rồi.

Tạ phụ nhân ấm ức nói không nên lời, ‘Hỉ cảm thấy mình là một phiền phức.

Tạ Mẫn Hành phiền não không thôi, anh chưa bao giờ có sắc mặt tốt với ông Tạ: “Ba, đủ rồi.


Ông Tạ nghe vậy, lập tức ngậm miệng lại.

Vân Thư nói với bà Vân: “Mẹơi, mẹ ở bên cạnh mẹ chồng con được không?
Con sẽ tự đi tìm.


Bà Vân cũng có lòng lo lắng, nhưng nhìn thấy Tạ Mẫn Hành, bà Vân lại yên tâm nói: “Được.


Chú ý an toàn.


“Mẹ không sao, mẹ sẽ đợi tin tức của con ở đây.

Vân Thư, chú ý an toàn.


Tạ phu nhân nói.

Tạ Mẫn Hành lại nói với ông Tạ: “Ba, ba xem camera ở đây đi, bản đò, rồi ở bên cạnh mẹ, con sẽ đi tìm với Vân Thư.


Vân Thư gật đầu.

Mọi người đều đồng ý với quyết định này, Tạ Mãn Hành lái xe dân Vân Thư đi, ông bà Vân một chiếc xe, còn có người của cục cảnh sát, trận thê rất lớn, Vân Thư chưa bao giờ thấy qua.

Bên trong còn có một nhóm người rất kỳ lạ lái chiếc xe lòe loẹt, dọc theo ngoại ô thành phố A đến công xưởng tìm người.

Lúc thuộc hạ báo cáo cho Tạ Mẫn Re Tạ Mẫn Hành lập tức chau mày: “Để phòng bọn họ.

Tìm được Mẫn Tây thì tra thân phận của bọn họ Đi.


Trên đường, Vân Thư chỉ huy cho Tạ Mẫn Hành: “Con đường thi trước rẻ trái.


“Siêu thị đó rẻ phải.


“Qua đèn đỏ rẻ trái là đến.

” Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Tạ Mẫn Hành về nước không lâu, thường có tài xê lái xe nên không rành đường bằng Vân Thư, Vân Thư có thể mắt nhắm mắt mở thuộc hết tên đường ở thành phố A, bởi vậy Vân Thư nói gì thì là đó.

“Dừng xe tại đây đi, chúng ta đi xuống tìm.

” Tạ Mẫn Hành dừng xe lại, đi vê phía trường học với Vân Thư, nghỉ hè nên cửa của trường học không hoàn toàn đóng lại, còn đề lại một kế hở, Vân Thư và Tạ Mẫn Hành dịch qua, tiền vào trường học, tìm từng phòng học.

Nhưng vân không tìm thấy người.

Tạ Mẫn Hành và Vân Thư đều đồ mô hôi, Vân Thư kéo dây kéo áo bông xuÔng, lớp bông bên trong đều lộ ra ngoài, thầy vậy, Tạ Mân Hành lại kéo lên: “Lạnh là cởi áo, sẽ bị cảm lạnh đó.


Vân Thư cười khổ: “Tôi nóng:” Toàn thân ướt dính rôi.

“Lát nữa sẽ không nóng nữa.


Hai người họ đi đến sân tập của nhà trường, tìm khắp mọi ngóc ngách, nhưng vẫn không thầy gì.

Lúc đi ra ngoài, Vân Thư nhìn thấy ông bảo vệ ở lớp cửa kính: “Ông ơi, ông mở cửa ra đi.



 
Chương 47: Chương 47


Ông bảo vệ cũng sắp về nhà đón năm mới, bị gọi tỉnh lúc nửa đêm, ngắng mặt lền thò ra khỏi cửa: “Đến đây, làm gì vậy?”
Vân Thư chỉ vào điện thoại: “Ông ơi, ông có gặp qua cô bé này chưa?”
Vân Thư đưa hình ảnh của Tạ Mẫn Tây cho bảo vệ xem, Vân Thư tin chắc chắn ông cụ sẽ có ân tượng với Tạ Mẫn Tây, dù sao thì cô gái xinh đẹp làm hoa khôi ở Thương Kiều cũng là dư sức.
Ông cụ nheo mắt nhìn: “Cô bé đó à, chẳng phải là Tạ Mẫn Tây của lớp ba sao, sao vậy?”
Tạ Mẫn Hành và Vân Thư nhận được tin tức, trên mặt đều lộ ra nụ cười vui vẻ, cuối cùng cũng có được chút tin tức rồi.
“Ông ơi, hôm nay ông có thấy em ấy không?”
“Hai người là?” Ông cụ hỏi.
Vân Thư giới thiệu: “Cháu là chị dâu em ấy, đây là anh trai em Ấy, muộn vậy rồi mả em gái cháu vẫn chưa về nhà, nên bọn cháu đến tìm em áy.”
Trong lòng ông cụ thầm nghĩ giá trị nhan sắc nhà này cao thật.


Nhưng vân nói: “Hôm nay bọn họ nhận thưởng, phát thông báo xong thì đi cùng bạn trai con bé rồi.

Vẫn chưa về nhà sao?”
Vân Thư ngạc nhiên hỏi: “Bạn trai sao?”
Tạ Mẫn Hành lạnh mặt hỏi tiếp: “Bạn trai là ai2”
Ông cụ liếc nhìn Tạ Mẫn Hành một cái, bị dọa đến gần tỉnh ngủ, ông cụ bảo vệ không dám nhìn mặt Tạ Mẫn Hành nữa, chỉ ngượng ngùng nói với Vân Thư: “Tôi cũng không biêt.

Mấy đứa nó cũng không nói có phải hay không, dù sao thì mỗi ngày hai đứa nó đều đi học cùng nhau.

Nên tôi đoán đó là bạn trai.


Ha ha.”
Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Hành: “Làm sao đây, Tạ Mẫn Hành?”
Tạ Mẫn Hành đáp lại: “Đi trước rồi hãng nói.”
Bọn họ rời khỏi cổng trường, anh gọi điện thoại kiểm tra nhà của cậu trai đó ở đâu, cậu trai đó hiện giờ đang ở nơi nào.
Trong xe, Vân Thư luôn nhìn xung quanh: “Tạ Mẫn Hành, có phải vì nam sinh đó nên Mẫn Tây mới vụng trộm chuyền đến trường này không?”
“Trước mắt cho thấy, thì chỉ có…nguyên nhân này.”
Rất nhanh, bọn họ lấy được địa chỉ, Tạ Mẫn Hành đạp chân ga đến mức thấp nhất, dường như là muốn bay đên nhà nam sinh đó ngay lập te!
ngoài miệng Tạ Mẫn Hành Không nói gì, nhưng trong lòng lại rất gập gáp, vì anh chỉ có một cô em gái này.
Vân Thư cầm điện thoại di động trả lời trong nhóm: “Đã có manh môi, mọi người vất vả rồi, đều về nhà đi, cảm ơn mọi người.”
Bọn họ đi đến một căn nhà cũ, Tạ Mẫn Hành đi lên cầu thang bộ, anh kéo lấy tay Vân Thư lên lầu Sáu gÕ.
cửa, người mở cửa là một thiếu niện vừa cao vừa gây, vì Vân Thư lên cầu thang quá nhanh nên vẫn còn đang thở dốc, Tạ Mẫn Hành hỏi: “Cậu là Lưu Hạo Trạch?”
“Vâng, hai người là?” Lưu Hạo Trạch cảm nhận được sự mạnh mẽ của Tạ Mẫn Hành, lập tức lùi ra sau một bước, mở miệng muốn gọi mẹ.

 
Chương 48: Chương 48


Cánh tay Tạ Mẫn Hành duỗi thẳng về phía trước chăn cửa lại, hỏi Lưu Hạo Trạch: “Tạ Mẫn Tây đâu?”
Lưu Hạo Trạch sợ đến nuốt nước bọt: “Không phải ‹ cậu ây vê nhà rôi sao?
Tôi không biết.


Tạ Mẫn Hành như sắp nỗ tung.

Lưu Hạo Trạch vội vàng hét lên: “Mẹ, mẹ ơi.


Vân Thư thấy Tạ Mẫn Hành dọa Lưu Hạo Trạch, sợ xảy ra chuyện, thấy sắc mặt cậu ta còn tráng bệch vì thế đã lập tức chặn ở giữa: “Nói cho tôi biết, hôm nay hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Lưu Hạo Trạch bị Tạ Mẫn Hành dùng SỨC chèn ép ngôi bệt trên mặt đất, sợ hãi lùi về phía sau: “Hai người là ai?”
Vân Thư thê: “Tôi chưa từng thấy qua nam sinh yêu điệu như vậy, đánh chết tôi cũng không tin Mẫn Tây sẽ vì cậu ta.


Lưu Hạo Trạch vẫn chưa rõ tình hình: “Mẹ, mẹ, cứu mạng.


Vân Thư lại thề, Lưu Hạo Trạch nói thêm một câu nữa thì hôm nay Tạ Mẫn Hành nhất định sẽ ném người từ tầng sáu xuống.


Vân Thư nhẫn nhịn, giải thích: “Chúng tôi là người nhà của em ấy, hiện tại cậu hãy nói cho chúng tôi biết hôm nay hai người đã xảy ra chuyện gì, đừng giấu diễm.

” Lời cuối cùng, Vân Thư có ý cảnh cáo rõ ràng.

Lúc này, trong nhà vang lên máy tiếng: “Con trai, bị sao vậy?”
Đến giờ phút này, Lưu Hạo Trạch vẫn không dâm đứng lên, mà vẫn nằm sắp trên mặt đât: “Mẹ, là jU nhà Mẫn Tây.

Đền, đến rồi.

.

Người phụ nữ mặc áo bông, tóc xõa tung ra đáp lại: si là bọn họ à, vậy đóng của lại đi.


Lưu Hạo Trạch nói với mẹ mình: “Mẫn Tây vận chưa về nhà, bọn họ đến là tìm Mẫn Tây.


“Con bé có về nhà hay không liên quan gì đến con? Đóng của lại đi.



Tạ Mẫn Hành bước ra từ phía sau cửa: “Tạ Mẫn Tây đâu?”
Mẹ của Lưu Hạo Trạch nhìn thấy Tạ Mẫn Hành, có chút ngắn người, lúc này, ba của Lưu Hạo Trạch đi ra mắng: “Ai biết nó chết ở đâu chứ.


Tạ Mẫn Hành đi vào nhà Lưu Hạo Trạch, véo cổ Lưu Hạo Trạch trên mặt đất: “Tôi hỏi cậu một câu nữa, Tạ Mẫn Tây đâu?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Lần này ba mẹ Lưu Hạo Trạch thật sự hoảng hốt: “Trạch, cậu buông tay ra.

: Lưu Hạo Trạch nghẹn đến đỏ bừng, lắc đầu: “Tôi không biết.


Mẹ Lưu Hạo Trạch lại nói: “Hôm nay con bé đến nhà chúng tôi rồi lại đi.

Chúng tôi thực sự không biết.


Vân Thư tiến lên đối mặt với mẹ Lưu Hạo Trạch hỏi: “Đến nhà bà sao?”
“Ừm, về với Hạo Trạch nhà tôi.

” Mẹ Lưu Hạo Trạch nói: “Cậu mau buông tay, đây là muốn mạng người sao.


Tạ Mẫn Hành buông tay ra, sắc mặt âm trầm, con ngươi hẹp dài thâm thúy sinh ra nguy hiểm, khiến cả nhà Lưu Hạo Trạch nhìn thấy Tạ Mẫn Hành, còn cho rằng là Tu La địa ngục đến đoạt mạng, sợ tới mức lùi vê phía sau.

Vân Thư nhìn chằm chằm bọn họ, hỏi: “Sau đó thì sao?”

 
Chương 49: Chương 49


Lưu Hạo Trạch có chút che giấu nói: “Hôm nay tan học, Mẫn Tây nói cậu ấy không, muốn về nhà, nên tôi đã đưa cậu ấy đến nhà tôi, ba mẹ tôi đều ở nhà, ăn cơm xong thì cậu ây lập tức rời đi.


Mẹ Lưu Hạo Trạch câm con dao gọt hoa quả trên bàn ăn, mạnh dạn nói: “Một kẻ nhà quê còn dám có vọng tưởng sau này gả cho Hạo Trạch nhà tôi, sau này Hạo Trạch nhà tôi sẽ đi du học, sao con bé xứng chứ, hai người là người nhà của con bé đúng không, sau khi tìm được con bé, hãy cảnh cáo nó, sau này đừng dây dưa với Hạo Trạch nhà tôi nữa.

Mẹ Lưu Hạo Trạch không biết bà ta ưu tú đến đâu, khiến Vân Thư nhìn thấy là muốn đánh người.

“Bà nói em ấy không xứng? Sao em ây lại không xứng chứ?” Vân Thư hỏi, cô chủ nhà họ Tạ dùng tiền cũng có thể đập chết máy đời nhà bà đó, vậy mà bà lại nói không xứng? Ha hai Người.

dốt nát có bao nhiêu ngu xuẩn, cuôi cùng hôm nạy Vân Thư cũng đã mở mang tầm mắt.

Mẹ Lưu Hạo Trạch cầm chặt cọn dao gọt hoa quả nói: “Chỉ với nó, đến nhà tôi tặng miệng đá hỏng gì đó cho tôi, còn nhìn đông nhìn tây như chưa thấy qua xã hội, ăn một bữa cơm còn làm ra vẻ, món ăn này không ngon, đồ uống Kia hết hạn, nói cái gì cũng có, rửa chén còn làm vỡ, cái gì cũng không biết làm, nhà cũng không biết quét, vậy mà còn muốn yêu đương: với con trai tôi sao, sao tôi có thê yên tâm sau này con bé có thể hầu hạ con trai tôi chứ, cô bảo nó năm mơ đi.

Cô mau về cảnh cáo con bé, nếu còn như vậy nữa thì tôi sẽ đến trường quậy đó.



Nắm đắm của Tạ Mẫn Hành đã bóp đến vang lên tiếng răng rắc, chuẩn bị chào hỏi trên mặt bọn họ bắt cứ lúc nào.

Vân Thư nhìn bọn họ: Đá gì vậy?
Mang ra tôi xem xem.


Lưu Hạo Trạch ở bên cạnh không dám nói gì, chỉ chạy vệ phía miêng đá đó: “Chính là cái này.


Sau khi Tạ Mẫn Hành nhìn thầy thì đấm vào không khí một cái, đây là quà sinh nhật lân thứ mười lăm mà anh tặng cho Mẫn Tây, bảo thạch Nam Phi trị giá mười lăm triệu tệ, chưa được mài qua, nhìn bên ngoài thì chỉ là một miệng đá, lúc trước không động đên nó là đợi sau này Mẫn Tây tự thiết ké, không ngờ cô bé lại tặng cho người này.

Vân Thư cũng tức giận, cô am hiểu nhất chính là nhìn thâu mặt sợ hãi yêu ớt nhất của người khác, nên muốn đe dọa cả nhà Lưu Hạo Trạch một trận, Vân Thư ngây thơ nói với Tạ Mãn Hành: “Chồng, đêm nay đừng giết người nữa, trên người cõng quá nhiều mạng người không tôt, chỉ băng tối mai hãng đến diệt khâu? Ngày mai là ngày lẻ, vừa hay ba cái mạng, phi lại rât tuyệt.


Tạ Mẫn Hành nhìn lầy Vân Thư, còn mẹ của Lưu Hạo Trạch thì cầm.


chặt lấy con dao gọt hoa quả chĩa về phía Vẫn Thư: “Các, các người là ai2”
Vân Thư cười lớn, rõ ràng là cười cả nhà Lưu Hạo Trạch ngu dốt, trong mắt cả nhà bọn họ, Vân Thử đã biến thành nữ ma đầu.

“Đương nhiên là kẻ giết người rồi.


Vân Thư không ngừng dọa người.

Dọa chết cả nhà nhát chết các người.

“Chồng, chúng ta đi thôi.

” Có lẽ cô biết tại sao Mẫn Tây vẫn chưa trở về.

Sau khi rời khỏi nhà Lưu Hạo Trạch, vợ chồng hai người họ nắm tay nhau.

Vân Thư năm lây tay anh là muôn an ủi anh, đừng kích động, kết cục sau đó lại là Tạ Mẫn Hành năm lấy tay cô, muốn hắt ra cũng không hất được.



 
Chương 50: Chương 50


Tạ Mẫn Hành là người trưởng thành, ra khỏi tiêu thu thì tức giận đá hòn đá bên đường, Vân Thư nhìn thấy cũng xót cho chân anh.

Tạ Mẫn Hành không biết nên làm thế nào để tìm em gái của mình, đã nhịn nửa ngày, cuỗi cùng thốt ra.

một câu: “Mẫn Tây thật sự mờ mắt rồi.


Vân Thư cười đùa: “Vậy sau này tôi phải truyền cho em ây nhiều chút, dù sao thì mắt nhìn của tôi cũng rất cao.


Rõ ràng Vân Thư là cô gái ngoan, rất đáng yêu, nhưng vừa nãy lại dọa cả nhà Lưu Hạo Trạch, còn khiến cho người phụ nữ đó run rẫy?
Tạ Mẫn Hành nhìn lấy Vân Thư: “Lên xe thôi.


Sau khi hai người họ rời đi, ba Lưu Hạo Trạch nói: “Hình như túi xách mà vừa nãy cô gái đó mang giông với vợ của hiệu trưởng chúng ta.


“Chắc chắn là giết người cướp được.


Mẹ Lưu Hạo Trạch đi vào phòng ngủ tìm khế ước nhà của mình rồi ôm vào lòng: “Đúng, chúng ta phải báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi.



Lựu Hạo Trạch có chút lo lắng, nhưng vẫn buông miệng đá xuống, nghe lời ba mẹ đi báo cảnh sát.

Đêm nay, cả nhà Lưu Hạo Trạch cũng đừng hỏng được ngủ yên ồn.

Tạ Mẫn Hành lái xe chậm rãi ở trên đường, đã mười hai giờ đêm rồi, nhưng vấn chưa tìm thây người: “Vân Thư, nêu như cô gặp chuyện như vậy thì cô sẽ làm gì?”
“Tôi? Nếu như mấy người ức: hiếp tôi như vậy, thì tôi nhât định sẽ không về nhà, nhà tôi lại đấu không lại nhà anh, trở vê cũng gây phiền phức cho ba, mẹ tôi, nhưng có lẽ là Mẫn Tây muốn bảo vệ cả nhà Lưu Hạo Trạch, dù sao thì nếu để ba mẹ biết chuyện này, nói không chừng sẽ băm cả nhà Lưu Hạo Trạch ra.

” Vân Thư phân tích.

Tạ Mẫn Hành hỏi: “Vậy cô sẽ đi đâu?”
“Tại sao lại hỏi tôi?” Vân Thư hỏi ngược lại.

Tạ Mẫn Hành thừa nhận mình lớn tuổi quá rồi, già rôi, không hiểu tâm tư của mây cô gái: “Hai người cùng trang lứa, có lẽ cô biệt suy nghĩ của con bé.


“Cũng đúng, tôi hai mươi em ây mười bảy, còn anh thì sắp ba mươi.

” Giọng điệu của Vân Thư ghét bỏ Tạ Mẫn Hành, nếu không phải lúc này Tạ Mẫn Hành đang lái xe, thật sự không thể buông tay đánh người, nếu không anh sẽ bạo lực gia đình.

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.


Mỗi lần Vân Thư chê anh già, Tạ Mẫn Hành đều nghi ngờ bản thân cả nửa ngày, mình thật sự già rồi sao?
“Bờ biển, quán bar, đỉnh núi.

” Vân Thư chặn lời Tạ Mẫn Hành đang muôn nói.

Vân Thư tiếp tục phân tích: “Mẫn Tây không có bạn thân nên sẽ không đến quán bar, nhà các người lại ký hết hợp đồng bao trọn những ngọn núi cao nhất, đẹp nhất ở thành phó A, nên Mẫn Tây cũng sẽ không đên những ngọn núi đó, cho nên rất có khả năng là bờ biến.


Tạ Mẫn Hành một cước đạp chân ga đến cùng: “Đi đến bờ biển.


Đến bờ biển, Vân Thư trèo qua lan can, Tạ Mẫn Hành suýt chút nữa thì đánh cô: “Cô có thể cần thận chút không?”
Vân Thư thè lưỡi: “Chẳng phải là tôi đang cân thận sao.


Tạ Mẫn Hành luôn ở phía sau bảo vệ cô, cần thận lại đi mạo hiểm như vậy sao? Thật sự sợ cô không cần thận té ngã.

Tạ Mẫn Hành luôn theo sát ở phía sau, thấy bước chân Vân Thư lảo.

đảo, anh trực tiếp bước tới, kéo lấy tay Vân Thư, dân đường.

Bật đèn pin trên điện thoại di động, tìm người.

bên bờ biến, bờ biển lớn như vậy, phải đi một đoạn đường dài.



 
Chương 51: Chương 51


Vân Thư thở hồn hễn: “Chúng ta kêu lên đi? Mẫn Tây nghe thấy sẽ Si ra ngoài.”
Nhưng Tạ Mẫn Hành lại cần thận: “Đừng kêu, giò phút này có lẽ Mẫn Tây không muôn gặp người nhà.”
“ó)”
Đi đến chính giữa, nhìn thấy một chụm trên bãi biển, hai vợ Lông họ nhìn nhau, rôi đi qua đó.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tạ Mẫn Tây đang mắt tích đáng thương cuộn mình.

Nơi này có tiêng sóng võ, xung quanh vôn không yên tính, bầu trời tôi đen, mặt trăng cũng cảm thấy rét lạnh, không lộ đâu, bờ biên vô tận như một vòng xoáy đen ¡không lỗ, Vân Thư nhẹ giọng kêu lên ở phía sau lưng: “Mân Tây.”
Thân thê Tạ Mẫn Tây đột nhiên cứng đờ, chậm rãi xoay người, mắt cô ta khóc đến sưng đỏ, sau khi nhìn thấy Vân Thư thì ngây ra một lúc, sau đó hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Không chỉ tôi, còn có anh trai cÔ.”
Vân Thư ngồi bên cạnh Tạ Mẫn Tây.
Tạ Mẫn Hành đi qua: “Mẫn Tây, về nhà cùng anh trai đi.”

Tiếng khóc của Tạ Mẫn Tây khàn khàn: “Anh cả.”
Ấm ức đầy bụng hoàn toàn phát tiết trong khoảnh khắc người nhà xuất hiện.
Tạ Mẫn Tây ôm lấy chân Tạ Mẫn Hành, mặt dán lên đùi anh, nước mắt ướt đẫm quần của Tạ Mẫn Hành: “Anh trai.”
Vân Thư võ vỗ lưng Tạ Mẫn Tây an “Mẫn Tây, đứng lên đi, chúng ta về nhà”
“Tôi không muốn trở về.” Tạ Mẫn Tây rất bướng, liều mạng với Vân Thư, cô ta muôn ngồi ở chỗ này một đêm, trừng phạt vì sự ngu xuân của mình.
Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Tây nói: “Không về thì không về, tôi sẽ ngồi cùng cô.”
Vân Thư biết một người khi đã bướng thì ai nói gì cũng vô dụng, dù người khác nói nhiêu hơn nữa, vận không bằng sóm câm miệng lại.

Bởi vì cô cũng chính là người như Vậy.
Tạ Mẫn Hành nhìn gió biển thổi qua, trong lòng thầm nghĩ ngày mai hai người này nhất định sẽ bị cảm: “Hai người đều về nhà cho tôi.”
Tạ Mẫn Tây: “Không về.”

Vân Thư: “Không về.”
Hai người họ đồng thanh.
Tạ Mẫn Hành: “…”
Vân Thư đứng lên kiêng mũi chân ghé vào bên tai Tạ Mẫn Hành nói: “Mân Tây cân nói ra âm ức trong lòng, anh ở chỗ này hoặc là về nhà em ây cũng sẽ không nói, chỉ biết đóng kín bản thân, tôi sẽ ở lại đây tâm sự với em ấy.

Anh cứ ở bên cạnh nhìn là được.

Đừng lo.”
Tạ Mẫn Hành nghe Vân Thư nói, lập tức đi xa gọi điện thoại cho người nhà: “Mẹ, đã tìm được người rồi, mẹ đừng lo lắng.”
“Các con ở đâu vậy, Tiểu Thư đâu?”
Tạ phu nhân lại lân nữa rơi nước mắt.
Tạ Mẫn Hành nghe được mẹ quan tâm Mẫn Tây đồng thời còn lo lắng cho Vân Thử, trong lòng ấm áp: “Èô ây đang ở bên Mãn Tây, bọn con đang ở bên ngoài, mẹ với ba trở về đi.

Con sẽ ở lại đây bảo vệ họ, không sao đâu.”

 
Chương 52: Chương 52


Ông Tạ cũng vội vàng ghé tai qua: “Con mau dẫn hai đứa nó trở về đi.”
Tạ Mẫn Hành làm ra vẻ không nghe ông Tạ nói: “Mẹ, con cúp máy đây, mẹ yên tâm, bọn con không sao, Mẫn Tây cần giải sầu.

Tiêu Thư đi cùng rôi.
Tạ phu nhân liên tục gật đầu: “Được, mẹ đợi máy đứa trở vê.

Con phải chăm sóc hai đứa nó đó.”
“Vâng.”
Tạ Mẫn Hành lại gửi tin nhắn trong nhóm năm anh em bọn họ: “Đã tìm được Mẫn Tây, cảm ơn các cậu, thu đội đi.”
Tần Ngũ: “Tìm được ở đâu vậy?”
Dương Duyệt: “Có chuyện gì vậy?”
Tạ Mẫn Thận: “Anh cả, trưa mai em sẽ xuông máy bay.”

Th Thanh Lỗi: “Gọi người về nhà „ Tạ Mẫn Hành: “Chuyện cụ thể vẫn chưa rõ ràng, Tiểu Thư đang hỏi.”
Tần Ngũ: “Tiểu Thư? Chẳng phải là người mà anh cưới sao?”
Tạ Mẫn Hành trả lời: “Ừm.”
Tần Ngũ xem kịch: “Có tình hình.”
Tần Ngũ bị cho out ra khỏi nhóm…
Tạ Mẫn Hành nhìn hai người họ nói chuyện ở cách đó không xa, mãi đến khi bâu trời dần sáng.
Tạ Mẫn Tây nhìn mặt trời mọc, môi khô nứt nói: “Chị dâu, về nhà thôi, em nghĩ thông suốt rồi.”
Vân Thư ngây ra với tiếng gọi “chị dâu”: “Hả? Ò, được.”
Lúc đứng dậy, Vân Thư đứng lên thì chân tê cứng, Tạ Mẫn Tây cũng vậy, lập tức hét vê phía Tạ Mân Hành: “Anh cả, em với chị dâu không dậy nổi.
Tạ Mẫn Hành nghe tiếng lập tức chạy đến, mỗi tay anh nhậc một cánh tay.
hai người họ lên: “Cuộn cả đêm ngôi dậy nỗi mới lạ.”
“Lát nữa hãy đến bệnh viện tiêm cho anh.” Bởi vì cỗ họng hai người họ đã khàn, giống như hai chú vịt đực vậy.
Tạ Mẫn Tây có chút sợ Tạ Mẫn Hành, cả nhà anh cả là nghiêm nhất, nghe nói đến tiêm Tạ Mẫn Tây lập tức mở miệng: “Anh cả.” Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Vân Thư mở miệng cũng khàn khàn: “Gọi anh cả em cũng vô dụng, anh ây là chồng chị.”
Mặc dù tuyên bố chủ quyền, chữ chồng cũng.

khiến tâm trạng Tạ Mẫn Hành: cực tốt.

Nhưng Tạ Mân Hành vẫn ra lệnh: “Bắt buộc phải đến bệnh viện.”
Vân Thư vẫn đang vùng vẫy: “Uống thuốc là được rồi.

Không nhất thiết phải tiêm đâu.”
Tạ Mẫn Hành nghe xong trừng lây Vân Thư, Vân Thư đành phải thành thật ngậm miệng lại.

Hôm nay mũi tiệm này nhật định phải tiêm rồi, chỉ cân đừng tiêm mông là được.
Ba người họ đi đến bệnh viện, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây sốt ba mươi tám độ rưỡi, hai người cùng nhau thương.

lượng, sông ‹ chết không chịu tiêm mông, kiên quyết không tiêm, có bắt tiêm cũng không tiêm, sau đó viện trưởng bất đặc dĩ: “Cậu chủ, thiếu phu nhân với cô chủ đều không chịu tiêm, hay là truyền dịch?”
Tạ Mẫn Hành có thể lay chuyển được một người đã rất phí sức, hiện tại lại có hai người, Tạ Mãn Hành dặn dò: “Vậy thì truyền dịch đi.”

 
Chương 53: Chương 53


Đến buổi trưa ba người họ mới trở về nhà, Tạ Mãn Tây nhìn thây ba chữ nhà họ Tạ ở trên cửa ánh mắt sáng ngời: “Chị dâu.


Vân Thư: “Em đừng sợ, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, đừng nói nữa, nêu thật sự có đánh mắng thì chồng chị sẽ làm lá chắn cho em.

” Vân Thư hào phóng lôi Tạ Mẫn Hành ra tránh đạn, nói ra khiến anh tức giận không thôi.

Tạ Mẫn Hành nhìn thấy có một chiếc xe dừng ở trong sân: “Đừng lo lắng, anh hai em về rồi.


Vân Thư lại loạn rồi, sao lại còn có anh hai vậy? Rốt cuộc nhà họ Tạ có mây đứa trẻ chứ?
“Thật sao? Tốt quá rồi, anh trai, CÓ hai người ở đây thì em không cần sợ nữa.

” Tạ Mẫn Tây tin răng, anh hai của cô ây sẽ rât cưng chiêu cô ấy, sẽ không chút ghét bỏ.

Mỗi lần anh cả đều có giới hạn, có nguyên tắc, nhưng anh hai thì không, chiêu! Chiều tận trời! Cô ây sai anh ấy cũng chiều hết mức.

Vân Thư chát vấn từ sâu tận linh hồn: “Anh hai? Mẹ sinh ba đứa trẻ sao?”
Tạ Mẫn Tây gật đầu: “Đúng vậy.



Trong phòng khách, sau khi Tạ Mẫn Tây bước chân vào thì nhào vào lòng của Tạ Mẫn Thận: “Anh hai, anh về rôi.

Vốn âm thanh khàn khàn, nhưng bởi vì quá vui, nên âm thanh ra khỏi miệng chỉ có thể nghe được đại khái.

Tạ phu nhân với ông Tạ cả đêm khôiig ngủ, lại đến sân bạy đón con trại thứ hai, lúc này hai hỗc mắt đều nổi sợi tơ đỏ, Tạ Mẫn Tây nhìn thấy ba mẹ mệt mõi, không khống chế được mà rơi nước mắt.

Tạ Mẫn Tây bước đến trước mặt ba mẹ, quỷ xuống dưới đất: “Ba, mẹ, xin lỗi.


Lúc này, Tạ phu nhân cũng rơi nước mắt, bả ấy cảm thấy gì cũng không quan trọng, con cái trở về là ồn, bà ấy sẽ không chất vấn gì cả, chỉ cầu bình an: “Mẫn Tây, con trở về là được.

Không sao, mẹ không sao.


Hai anh em Tạ Mẫn Hành và Tạ Mẫn Thận nhìn nhau, đều mỉm cười, dùng sức ôm nhạu.

Tạ Mẫn Hành thân làm anh cả, đưa tay nắm lấy cánh tay Tạ Mẫn Thận, dùng.


nắm đám đắm nhẹ lên ngực , anh ấy: “Không tôi, lại chắc chăn rồi.


Tạ Mẫn Thận quen với việc hai tay chống eo, nhoẻn cười với Tạ Mân Hành: “Ấn uống trong đội tốt.


Vân Thư bên cạnh đứng nhìn, trong lòng cảm thán: Hừ hừ hừ, thiền lý khó dung, chú trẻ này mặt mày Tổ dấp tươi sáng rõ nét, cương nghị lạnh lùng, cho người ta cảm giác đầu tiên là dũng sĩ chính nghĩa, dáng người nhìn từ phía sau cao ngất, thân hình thon dài, Vân Thư nheo mắt dò xét: “Phải một mét chín nhỉ? Mẹ ôi, người của nhà họ Tạ đều không phải là người.

Đều là Thần.


Vân Thư khiếp sợ với nhan sắc của nhà họ Tạ, lập tức chỉnh lại quần áo của mình, trong lòng dự định phải để lại ân tượng tôt cho chú trẻ này, vừa xử được cô nhỏ, chú trẻ cũng nhìn cô như nước với lửa thì sau này sống ở nhà họ Tạ thế nào đây.

“Bỏ đi, vẫn là xử đẹp trước đã.


Tạ Mẫn Tây được Tạ Mẫn Thận dìu lên: “Mẫn Tây, nói xem sao vậy.


Tạ Mẫn Tây nhìn lấy Vân Thư đang cúi đầu tính toán ở phía sau, lại nhìn ánh mắt lo lắng của mọi người.

Tạ Mẫn Tây lầy dũng khí nói ra chuyện ngu dốt mà bản thân đã làm, thành thật tám chín phần, một hai phân còn lại, Tạ Mẫn Tây lựa chọn giầu đi.



 
Chương 54: Chương 54


Sau đó, Tạ Mẫn Tây không yên tâm lại lần nữa nhìn lầy Vân Thư, lân này Vân Thư gật đầu với cô ấy, khích lệ cô ấy rất giỏi.
Tạ phu nhân chỉ nghe được một chút, hận không thể đồ dầu vào nhà Lưu Hạo Trạch, cục cưng của bà ấy lại muốn làm việc cho bọn họ, hầu hạ bọn họ, đúng là đáng chết.
Ông Tạ dùng sức gõ chén trà quý giá trên bàn trà: “Mẫn Hành, chuyện này không thể bỏ qua được.

Bắt buộc phải.

khiến bọn họ gánh chịu hậu quả.”
Ông nội Tạ mang theo đồ kinh điển của ông ấy bước vào phòng khách từ hậu viện: “Khàn rồi câm rồi, còn không biết về nhà.”
Đồ kinh điển của ông nội Tạ chính là cây gậy quyền luyên không rời, với bác quản gia không rời thân, còn có hạt đào ông nội hay đùa nghịch trong tay.
Hạt đào là do một người bạn cũ của ông nội tặng, ông nội Tạ yêu quý không ngừng, lúc một mình, ông ây có thê chơi cả buôi chiều.
Vân Thư cách gần nhất, thầy ông nội Tạ xuất hiện, cô nịnh nọt chạy lên đỡ lấy ‹ ông nội Tạ: “Ông nội, bọn con sai rồi.

Ông nội Tạ vừa nghe thấy giọng nói, khiệp sợ cúi đầu nhìn Vân Thư: “Sao con cũng khàn giọng rồi?”
“Vâng.” Vân Thư gật đầu: “Đêm qua gió lớn quá.”
“Gió lớn thì không biết về nhà à, phải.
khiên ông nội lo lăng cho bọn con mới được à.

Sao bọn con lại không nghe lời như vậy.” Lúc ông nội Tạ tức giận thường có thói quen dùng gậy gõ mặt đất, đề chắn nhiếp một đám tiểu bói.
Nhưng điều này không có tác dụng với Vân Thư, cô không chút e sợ, thậm chí còn muốn đáp lời: “Ông nội, lại chẳng phải bọn con Sai, ông nói xem bọn con chỉ là giải sâu, ai ngờ bà gió lại không nễ mặt, thổi phù phù.
Bọn con cũng hết cách.” Vân Thư nói một cách vô tội, khiến ông nội Tạ suýt chút nữa thì bị Vân Thư gạt qua mặt.
“HÌì, con nhóc con, ý con là gió sai sao?”
Vẻ mặt Vân Thư nghiêm túc gật đầu, khen ông nội Tạ: “Ong nội thông minh.”
Ông nội Tạ bị Vân Thư dồn ép đến bất đắc dĩ, Tạ Mẫn Hành nhịn cả buổi, không thể cười ra tiếng.
Những người ở đây đều phục tính tình của Vân Thư.

Lúc nào cũng có thể làm tan chảy bầu không khí nghiêm túc.
Ông nội Tạ nhìn thây Tạ Mãn Hành cũng đang mím môi; khóe miệng nhêch lên, trên mặt không ‹ che giâu nôi: “Trong đầu Vân Thư đều là nước, trong đầu con đều là bột mì sao?” Hừ, nói không lại vợ con, thì ông nói con, ông nội Tạ suy nghĩ tỉnh nghịch.
Cả nhà đều có mặt đông đủ, Tạ Mẫn Tậy lần đầu tiên cảm giác thật tốt.
Bầu không, khí thoải mái, Tạ Mẫn Tây cười nói: “Ong nội, không phải là lỗi của anh cả và chị dâu.

Là do con mà ra, ông nội cứ trách con đi.”
Ông nội Tạ trừng lầy Tạ Mẫn Tây: “Con nghĩ con thoát được sao? Hai bọn nó một đứa nước một đứa bột mì, còn con chính là cây gậy, trộn hai đứa nó thành bột nhão.”
Tạ Mẫn Tây và Tạ Mẫn Hành bị phê bình, Vân Thư lại tiếp tục khây động bầu không khí, cười nhích qua: “Ông nội, ông đúng là theo trend, ngay cả trong đầu là bột nhão còn biết.”
Ông nội Tạ dựng râu trừng mắt: “Con nhóc con.”
Nhìn thấy một già một trẻ cãi nhau, bầu không khí trong phòng khách nhà họ Tạ hoàn toàn che giấu hết việc Tạ Mẫn Tây mắt tích, Tạ phu nhân nghe thầy giọng nói của Vân Thư và Tạ Mẫn Tây, lập tức thúc giục: “Mẫn Hành, mau dẫn Vân Thư đi nghĩ ngơi đi.

Mẫn Thận con cũng mau trở về, ngôi máy bay cả đêm rôi.

Mẹ sẽ vê phòng với Mân Tây.”

 
Chương 55: Chương 55


Tạ Mẫn Thận không trở về phòng ngủ, mà đi đến phòng ngủ với Tạ Mẫn Tây, anh ấy muốn biết chuyện cụ thể.

Kế hoạch Vân Thư tính toán cả ngày vận chưa dùng đến, trở về phòng nằm xuống sô pha đã ngủ thiệp đi, cho đến bữa tối.

Trên bàn ăn, ông nội Tạ cười ha hả khen Vân Thư: “Con nhóc con nhanh nhẹn đó.


Vân Thư đang ăn thức ăn, trong miệng vẫn đang còn nhai rau, nhìn cái này nhìn cái kia, sau đó tay kéo lấy áo sơ mi của Tạ Mẫn Hành ở dưới bàn ăn: “Tạ Mẫn Hành, ông nội lại muôn phê bình tôi sao?” Không phải nói ăn không nói chuyện à, sao ông nội lại tự phá vỡ quy củ vậy.

Tạ Mẫn Hành nhìn lấy móng vuốt nhỏ trên áo của mình, trong lòng bỗng có tâm tư muốn chọc ghẹo cô: „ Gọi chồng, thì tôi sẽ nói cho cô.


“Chồng!” Tạ Mẫn Hành vừa dứt lời, Vân Thư đã mềm mại kêu lên, hai mắt sáng như sao nhìn chằm Tạ Mẫn Hành chớp chóp, tiếng gọi này, khiến trong lòng Tạ Mẫn Hành như có một chú mèo, cào cào trong lòng anh bất cứ lúc nào.

Đây là lần đầu tiên trong lòng tê dại như vậy.


Tạ Mẫn Hành bỗng ấm áp khác thường, yết hầu chuyên động, anh gắp một viên thịt viên đặt vào đĩa của Vân Thư, âm thanh nhẹ nhàng từ tính vang lên trên đỉnh đầu: “Ông nội đang khen cô.


Ngôi sao trong mắt của Vân Thư biến thành vẻ si mê, cô khó hiểu: “Tại sao?” Cô chẳng làm chuyện tốt gì cả, đương nhiên là cũng không làm chuyện xấu.

Lúc này, chỉ nghe ông nội cười thoải mái hỏi: “Vân Thư, sao con biết Mẫn Tây không học ở Thương Kiều?”
Tạ Mẫn Tây biết ngay là nói đến chuyện của cô ấy, cô ấy vẫn nên thành thật rụt đâu lại, đừng quá mạo hiểm, buổi chiều mới an ủi mẹ với anh trai.

Cho nên đừng xảy ra chuyện trên bàn ăn là được.

Vân Thư nuốt đồ ăn trong miệng xuống: “Hóa ra là điều này à.

” Cô hỏi Tạ Mân Hành.

Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Giải thích cho chúng tôi đi.


Tôi cũng muôn nghe.


Ông nội Tạ ăn cơm không vui, khóe miệng nhéch lên có thể thắp đèn: “Con nhóc Vân Thư, con hỏi Tạ Mẫn Hành làm gì, đừng trưng cầu ý kiến của nó, địa vị của con ở nhà cao hơn nó nhiều, con đừng nghe nó, trả lời ông nội đi.


Vân Thư đều thầy mọi người đang tò mò nhìn mình, cho nên nói: “Cấp ba con cũng học ở Thương Kiều, nơi đó mùa hè không có thi với phát thưởng, nên không cần đến trường nhận thưởng, sáng qua con hỏi mẹ Mẫn Tây đi đâu, mẹ nói đến trường, nên con mới đoán mò, không ngờ lại đoán đúng.


Ông nội Tạ hài lòng gật đầu: “Tốt tót, con nhóc con với ông nội con năm đó đúng là nhanh trí.


Lời kheri này, chậc… vẫn là nên nhận trước.

Lần này, Tạ phu nhân rất cảm kích Vân Thư, luôn ở bên cạnh bà ấy, an ủi bà ây, nhẫn tâm dỗ bà ấy, lần này nếu không có Vân Thư thì bọn họ vẫn đang tìm Mẫn Tây, có thê bây giờ Mẫn Tây vẫn chưa về nhà, trồn đi, thậm chí còn gặp chuyện không may.

Thái độ của Tạ phu nhân với cô con dâu Vân Thư thay đồi tám phân, trên bàn ăn, Tạ phu nhân nói: “Vân Thư, cảm ơn con.


Vân Thư: “Hả?” Mình đã giải cứu được thế giới rồi sao?

 
Chương 56: Chương 56


Tạ Mẫn Hành đang ăn cơm thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, thầy có cuộc gọi đến, anh đứng dậy rời đi.

Nhưng hành động này đã khiến ông nội ni đen mặt mắt hứng, lập tức dặn dò quản gia: “Sau này giờ ăn cơm không được ai nghe điện thoại.


“Vâng, tướng quân.


Vân Thư nhìn ông nội Tạ, trong lòng thầm nghĩ: Nhận một cuộc điện thoại, có cân nhi giận như vậy không?
Đợi Tạ Mẫn Hành xuất hiện lại thì đã mặc âu phục, anh đang cài nút, nói với Vân Thư: “Tôi đi đây.


“Bái bai!” Vân Thư cắn đũa vẫy tay nói tạm biệt.

Bởi vì Tạ Mẫn Hành chỉ nói với cô nên khiến trong lòng Vân Thư như bình được đồ đầy mật ong, ngọt ngào, khuôn mặt hồng hào, dáng vẻ thẹn thùng.

Tạ Mẫn Hành nhìn thấy gương mặt đáng yêu của Vân Thư, nhịn không được nở nụ cười.

Ý cười rật nhỏ nhưng Vân Thư lại nhìn thấy, ngày hôm nay cô tràn đầy tâm trạng tốt.

“Đứng lại!” Ông nội Tạ chặn Tạ Mẫn Hành đi ra ngoài.


Vân Thư quay đầu nghỉ ngờ nhìn ông nội Tạ.

Tạ Mẫn Hành cầm lấy điện thoại di động lắc lư, bất đắc dĩ nói: “Ông nội, là chuyện của công ty.


Vân Thư mơ màng, lễ nào không phải chuyện của công ty thì không thê đi ra ngoài sao?
Hay là ông nội đang nhằm vào Tạ Mân Hành?
Nếu thật sự nhằm vào anh, vậy thì người làm vợ cần phải tức giận thay cho anhl Ông nội Tạ không vui, Vân Thư không hiệu nên hỏi: “Ông nội, tại sao ông lại nhằm vào chồng con như vậy?”
Ông nội Tạ không nói gì: “Con nhóc con, đúng là ngốc.

” Ông là vì tốt cho con, vậy mà con nhóc con lại bảo vệ nó.

Vân Thư bị nói ngốc rất buồn bực, nhựng cô vẫn muôn bảo vệ, vì đây là chồng cô, nên phải bảo vệ.

Tạ Mẫn Hành lái xe thẳng đến công ty, trên đường nghe được cập dưới báo cáo: “Tổng giám đốc, chúng ta đã đấu thầu thát bại mảnh đất Phi nam thành phố.


Giọng điệu bối rối, tràn ngập bát an.

Tạ Mẫn Hành thờ ơ nói: “Tiếp tục.



Không ai nghe ra giọng điệu trong lời nói của anh, đoán cũng đoán không ra.

“Bởi vì bắt động sản Hạo Tường đã bỏ ra một trăm năm mươi triệu tệ đấu giá lại được.

” Cấp dưới yếu đuối trả lời.

Đất thành nam đối với kế hoạch chiến lược tương lai của tập đoàn Tạ Thị có vai trò rất quan trọng, lần đâu thầu này thất bại, đã đả kích rất lớn đến trái tim của mỗi một nhân viên ở công ty.

Hai người vừa mới vào công ty, có thể trực quan cảm nhận được sự nghiêm túc và áp lực của công ty.

Tạ Mẫn Hành xuất hiện, nhân viên công ty như nhìn thấy † trụ cột, trong lòng an ôn hơn rất nhiều.

Đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng, con ngươi sâu thắm, trong chớp mắt toát ra tự tin, vững như núi Thái Sơn của Tạ Mẫn Hành.

“Tôi biết rồi, lui xuống trước đi.


“Vâng.

” ˆ Tạ Mẫn Hành đi đến văn phòng, ấn nút gọi nhanh trên điện thoại bản: “Gọi phó tổng giám đốc lên đây.


Chỉ chốc lát sau, Vương Huy đã gõ cửa: “Tổng giám đốc.



 
Chương 57: Chương 57


“Vào đi.


Vương Huy thoạt nhìn trung quy trung quy, là một người bình thường, từ lúc tiên vào văn phòng đã quy củ đứng ở trước bàn làm việc của Tạ Mẫn Hành: “Tổng giám đốc, anh tìm tôi?”
“Ừm, tôi muốn biết tại sao chúng ta lại đầu thầu thất bại mảnh đất Bhb nam thành phó?” Ảnh mắt thâm thúy của Tạ Mẫn.

Hành ngồi trên ghé nhìn Vương Huy sợ hãi.

Chẳng lẽ tổng giám đóc biết rồi sao?
Không, không thê nào.

Tim Vương Huy đập nhanh hơn, trước trán xuất hiện mô hôi nhưng anh ta lại không nhận ra: “Tông giám đốc, tôi hoài nghi công ty có nội quỷ.


Nói như vậy độ tin cậy có lẽ sẽ rất cao.

Trong lòng Vương Huy giãy dụa, an ủi bản thân.


Con ngươi Tạ Mẫn Hành nhạy bén nhìn thấy Vương Huy không bình thường, anh hỏi thêm: “Nói xem tại sao anh lại nghi ngờ vậy.


Mồ hôi ở thái dương Vương Huy đọng lại, Vương Huy không đề ý, anh ta chìm Vào ký ức: “Sau khi chúng tôi ngôi xuồng, người dẫn chương trình vừa bắt đầu đầu thầu, chúng tôi vẫn luôn tăng giá, lúc chúng tôi tăng lên một trăm triệu thì đã không còn ai đấu thâu với chúng tôi nữa, bồng nhiên bát động sản Hạo Tường trực tiếp hét giá một trăm năm mưoi triệu, đây là điểm mắu chốt của chúng ta, nhưng bọn họ lại trực tiếp cướp đi, nên tôi nghi ngờ đã có người trực tiếp nói cho anh ta biết giá của chúng ta, nên bọn họ mới không kiêng nê gì trực tiếp tăng giá.


Tạ Mẫn Hành nhướng mày, thâm ý nhìn Vương Huy: “Giám đốc Vương nóng như vậy sao?”
Vương Huy vẫn cúi đầu, bị Tạ Mẫn Hành hỏi, ngắng đầu mạnh mẽ, chạm tới tầm mắt, khiên anh ta nói chuyện đều trở nên lộn xôn: “Tôi, Cơ ;hê yêu, tổng giám đốc, là vì cơ thể yêu.

” Sau đó không ngẩng đầu lên nữa, không dám nhìn thẳng Tạ Mẫn Hành.

“Được, tôi biết rồi, đi xuống đi, việc này đừng lên tiếng cho bên ngoài, chú ý sức khỏe.


“Vâng.


” Khoảnh khác đi ra khỏi trong phòng làm việc, Vương Huy thở ra một hơi thật dài.

Không thê không nói, khí tràng của Tạ Mẫn Hành quá mạnh, mạnh đến sợ hãi.

Tạ Mẫn Hành dời công ty về thành phố A, đấu thầu có ý nghĩa lớn như thê lại xảy ra việc bắt lợi, lúc này năm ngón tay của Tạ Mẫn Hành gõ lên mặt bàn có tiết tấu, lập tức cầm lấy điện thoại di động khai báo một số việc, mới lao vào công tác.

Cao Duy Duy trở về nước từ Cannes, vừa xuống máy bay đã lập tức gọi điện thoại cho Tạ Mẫn Hành, làm như không có chuyện gì xảy ra: “Mãn Hành, em trở về rồi, cùng nhau ăn cơm đi?”
Tạ Mẫn Hành từ chối nhận: “Không cân đâu.


Hai người họ đã không còn bất kỳ quan hệ gì, nên cũng không cân thiết đi ra ngoài ăn cơm.

Cao Duy Duy: “Mẫn Hành…”
Cô ta còn muốn nói gì đó nhưng Tạ Mẫn Hành đã cúp điện thoại, trước giờ anh làm việc rất sạch sẽ lưu loát, có thể nói là một người nhẫn tâm.

Cao Duy Duy có thể xem như tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra, tiếp tục giống như trước kia, nhưng hiện tại đã không thê.

Anh cúp điện thoại, thì điện thoại của Vân Thư lại gọi tới: “Alo, việc gì?”
“Anh không thể nói chuyện đàng hoàng với tôi sao?” Vân Thư thờ phì phì.



 
Chương 58: Chương 58


Tạ Mẫn Hành cười trầm tháp đồng ý: “Được, tôi nói chuyện đàng hoàng, tìm tôi có việc gì sao?”
Anh cười nhẹ nhàng, nở nụ cười mà trước giờ chưa bao giờ thấy trên mặt anh.
Vân Thư bĩu môi, vậy mới được chứ: “Tôi và Mẫn Tây quyết định đến nhà Lưu Hạo Trạch đòi lại tảng đá đó.

Anh có muốn đi với chúng tôi không?”
“Nêu đã tặng đi thì không cần lấy lại nữa.” Tạ Mân Hành hào phóng nói: “Cho dù lây về, nhìn trong lòng càng thêm tắc nghẽn, vứt đi.”
Vân Thư không nghe, vậy thì số tiền đó dùng vô ích à, ném cho nhà cậu ta vậy à?
“Không được, nhất định phải lấy lại, hời cho bọn họ à, anh không đi thì tôi với Mẫn Tây đi.”
“Đề Mẫn Thận ởi cùng hai người.”
Cuối cùng Tạ Mẫn Hành lo lãng nói.
Mẫn Thận đi, có nguy hiểm còn có thể bảo vệ hai người họ.
“Hừ.”

Tạ Mẫn Hành lo lắng Vân Thư và Tạ Mẫn Thận xa lạ, sẽ không chủ động nói chuyện, anh suy nghĩ chu toàn, lại gọi điện thoại cho em trai dặn dò: “Mẫn Thận, em với Tiểu Thư với Mẫn Tây đến nhà Lưu Hạo Trạch đi.

Hai đứa con gái đi không an toàn.”
Dù sao thì cũng còn ngồi trên ghế nhà trường, đến bây giờ Tạ Mẫn Hành vẫn chưa quên mình cưới một cô sinh viên.
“Anh trai, bây giờ em đã bị bọn họ kéo lên xe rồi.” Tạ Mẫn Thận ở đầu, dây bên kia khóc không ra nước mắt..
Trong tiểu khu cũ nát, bãi rác trước cửa chỉ sợ mùa đông cũng có ruôi nhặng bay vòng, ban ngày Vân Thư mới có thê cần thận nhìn xung quanh, nhịn không được hỏi Tạ Mẫn Tây: “Chỗ này em cũng nhịn được sao?”
Tạ Mẫn Tây lắc đầu: “Không nhịn được.”
Vân Thư và Mẫn Tây lên tầng sáu, gõ cửa.
Mẹ Lưu Hạo Trạch nhìn thấy Vân Thư, nghĩ đến chuyện Vân Thư đùa giỡn bọn họ, dẫn đến cả đêm bọn họ không dám ngủ, cứ ôm con dao gọt hoa quả với dao thái rau cho đến rạng sáng.

Còn vì bọn họ báo cảnh sát giả, đêm khuya bị cảnh sát giáo dục tư tưởng một lượt, cảnh sát chân trước đi, chân sau bon họ lại giả mạo báo cảnh sát, dẫn đến bị phạt tiền.


Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Hôm nay, mẹ Lưu Hạo Trạch nhìn thấy Vân Thư đến, muốn nhào tới xé rách miệng cô, cao trọc mặt cô: “Cô còn dám đên, Tiểu Trạch báo cảnh sát đi.”
Vân Thư nhún vai nói với mẹ Lưu Hạo Trạch: “Chúng tôi đã tìm thấy em gái.

Chúng tôi đến đây là vì chuyện khác.”
Nói xong, Vân Thư dùng bả vai nhích đầy cửa, từ động tác với sức lực cho thây, là có luyện qua, có tài.
Tạ Mẫn Thận thấy vậy lập tức tò mò đối với Vân Thư.
Rốt cuộc là cô gái như thế nào?
“Chuyện gì? Nhà tôi với nhà cô có chuyện gì?” Mẹ Lưu Hạo Trạch nhìn Vân.

Thư, lùi về phía sau hỏi.
Bỗng nhiên Tạ Mẫn Tây xuất hiện ở một bên: “Dì Ol, con đến là muốn lấy lại đồ của con.”
Lưu Hạo Trạch nghe được âm thanh của Tạ Mẫn Tây, lập tức chạy ra: “Tây Tây.”
Tạ Mẫn Tây nhìn về phía Vân Thư, lúc cô ây đôi mặt với Lưu Hạo Trạch, đột nhiên lại không thích.
Vân Thư gật đầu an ủi cô ấy.

 
Chương 59: Chương 59


Mẹ Lưu Hạo Trạch nhìn dáng vẻ cọn trại bị Tạ Mẫn Tây mê hoặc đến thần hồn điên đảo, tức giận đánh vào, không khí, lập tức quên mất bà ấy sợ Vân Thư, có loại tư thái lưu manh đường p hé: “Nhà tôi có đồ gì của cô?
Tôi nói Bi cô biết, cô đừng nghĩ dựa vào nhà chúng tôi, nhà chúng tôi không cân con dâu như cô, cô cũng đừng nghĩ chiếm tiện nghi nhà tôi.


Vân Thư trợn mắt trước mặt mẹ Lưu Hạo Trạch: “Bác gái, nêu hai đứa nhỏ không có khả năng, vậy thì xin hãy trả lại tảng đá hôm qua em gái tôi đã tặng cho mấy người.


Mẹ Lưu Hạo Trạch: “Chỉ một tảng đá ghẻ, tôi không biết ném ở đâu rồi, bao nhiêu tiền? Bồi thường cho cô chẳng phải là được rồi sao.

” Đồ nhà quê, Khi một khối đá còn chạy đến cửa đòi lại.

Tạ Mẫn Thận nhìn nửa ngày, anh ấy kéo hai cô gái phía trước lui, xung phong ra trận, tự mình tiến lên: “ðác gái, tảng đá ghẻ đó là quà mừng sinh nhật lân thứ Phi lãm của Mẫn Tây nhà chúng tôi, là anh cả tôi nhặt được, có ý nghĩa rất lớn, bà hãy tìm kỹ lại đi, tìm thây thì hãy đưa cho chúng tôi.

Nếu không thê tìm thấy, thì tôi sẽ không ngại kiện mây người.

“Cậu, một tảng đá còn kiện sao, chúng ta đi tìm.

” Đúng là đẹp trai dễ làm việc, mẹ Lưu Hạo Trạch trở về phòng tìm khối “đá ghẻ” mà mọi người gọi.


Lựu Hạo Trạch đứng ở một bên, rụt cổ, len lén liếc mắt nhìn Tạ Mẫn Tây, muôn đi lên nói chuyện nhưng lại không dám.

Tạ Mẫn Tây vừa trải qua chuyện vừa rồi, cô ấy nhìn thẳng Lưu Hạo Trạch, cô ấy thật sự không hiểu tại sao mình lại bị mù đến mức này.

Lưu Hạo Trạch phát hiện Tạ Mẫn Tây đang nhìn cậu ta, lại cúi đầu thấp hơn.

Vân Thư thật sự không nhìn nổi Lưu Trạch, thật sự là Không có tiền.

Mẹ Lưu Hạo Trạch tìm ở trong tủ, trên ghế sofa: “Kỳ lạ, nhớ là tối qua ném ở đây mà.


Ánh mắt Lưu Hạo Trạch nhìn khắp xung quanh, ngón tay cọ cọ, không nhìn ai cả.

Vân Thư nhịn không được muốn chửi bới: Không chỉ không có tiền đồ mà còn lẳng lơ.

Tạ Mẫn Thận để ý đến điểm khác thường, bước qua, cánh tay đặt lên cổ Lưu Hạo Trạch: “Cậu nhóc, tốt nhất cậu nên lấy nó ra cho tôi, đừng để tôi đánh cậu.

” Nói xong khủÿu tay dùng sức hung hăng kẹp lây đầu Lưu Hạo Trạch.

Lưu Hạo Trạch rụt bả vai điên cuồng gật đầu, lúc này Tạ Mẫn Thận mới buông ra, Lưu Hạo Trạch được giải phóng I nhanh chóng chạy về phòng mình lây “tảng đá ghẻ”, nhìn thây Tạ Mẫn Thận cương nghị, lập tức dâng hai tay lên cho.


la Mãn Tây: “Vốn tôi muôn giữ lại để làm kỷ niệm, xin lỗi Tây Tây.


Tạ Mẫn Tây nhận lấy kiểm tra, may mắn vẫn còn nguyên vẹn: “Được rôi.

Đừng gọi tôi là Tây Tây, thật kinh tởm.


Mẹ Lưu Hạo Trạch nhìn thấy “tảng đá ghẻ” bị con trai cất đi, chỉ vào Lưu Hạo Trạch: “Đồ của cô ta thì có gì mà giữ chứ? Con bị mù sao.


Lưu Hạo Trạch bị trách mắng, không dám trả lời.

Vân Thư lắc đầu, dáng vẻ này của Lưu Hạo Trạch xem ra là được ba mẹ của cậu ta ban cho.

Tạ Mẫn Tây lấy lại được đồ của mình, không muôn ở lại lâu nhà người ta nữa nên mở miệng nói: “Chị dâu, anh hai, chúng ta về thôi.


Vân Thư không thèm để ý đến Tạ Mẫn Tây, mà rất tò mò Lưu Hạo Trạch: “Có phải tiêu khu của máy người sắp phá bỏ không?”
Mẹ của Lưu Hạo Trạch nghe thấy thì căng thẳng: “Tôi nói cho cô biệt, con trai tôi với cô ta chưa xảy ra chuyện gì cả, đừng hòng muôn nhà tôi bôi thường.

” Lúc này sợ gì cũng điều vô ích, muôn đòi gì cũng vô ích.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom