Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full A Thư Của Mẹ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
663,583
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] A Thư Của Mẹ

A Thư Của Mẹ
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: 云鹿儿

Văn án: 

Khi giám đốc trại trẻ mồ côi cầu xin tôi nhận nuôi Tô Hoà Hoà, tôi biết vở kịch này sắp bắt đầu rồi. 

Khi con gái tôi mặc váy công chúa, nó sẽ nói: "Thật tuyệt. Ngày nào chị cũng có thể ăn mặc như công chúa, không giống như em chỉ có hai bộ quần áo rách rưới..." 

Khi con gái tôi tổ chức sinh nhật, nó sẽ nói: "Sinh nhật của chị còn có quà. Em còn không biết mình sinh ngày nào nữa..." 

Khi con gái tôi đính hôn, nó sẽ nói: "Chồng sắp cưới đối xử với chị thật tốt. Từ nhỏ đến giờ chẳng có ai yêu thương em cả..." 

Cứ như thế, con gái tôi từng bước nhượng bộ. 

Khi đến khi tôi kịp nhận ra, vị hôn phu và bạn bè của con gái tôi đều đã vây quanh con gái nuôi của tôi. 

Còn con gái tôi thì bị nó lừa ra ngoài để cho xe tải cán chế.t. 

Một lần nữa mở mắt ra, tôi nhì thấy Tô Hoà Hoà đang rụt rè gọi tôi là mẹ. 

Tôi bật cười. 

Đời này cô ta sẽ chỉ có hai bàn tay trắng.
 
Chương 1


Khi giám đốc trại trẻ mồ côi cầu xin tôi nhận nuôi Tô Hoà Hoà, tôi biết vở kịch này sắp bắt đầu rồi.

Khi con gái tôi mặc váy công chúa, nó sẽ nói: "Thật tuyệt. Ngày nào chị cũng có thể ăn mặc như công chúa, không giống như em chỉ có hai bộ quần áo rách rưới..."

Khi con gái tôi tổ chức sinh nhật, nó sẽ nói: "Sinh nhật của chị còn có quà. Em còn không biết mình sinh ngày nào nữa..."

Khi con gái tôi đính hôn, nó sẽ nói: "Chồng sắp cưới đối xử với chị thật tốt. Từ nhỏ đến giờ chẳng có ai yêu thương em cả..."

Cứ như thế, con gái tôi từng bước nhượng bộ.

Khi đến khi tôi kịp nhận ra, vị hôn phu và bạn bè của con gái tôi đều đã vây quanh con gái nuôi của tôi.

Còn con gái tôi thì bị nó lừa ra ngoài để cho xe tải cán chế.t.

Một lần nữa mở mắt ra, tôi nhìn thấy Tô Hoà Hoà đang rụt rè gọi tôi là mẹ.

Tôi bật cười.

Đời này cô ta sẽ chỉ có hai bàn tay trắng.

——————————————

Ngày con gái tôi đính hôn. 

Con bé mặc một bộ lễ phục lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp, vẻ mặt tràn ngập sự mong chờ về tương lai.

Vị hôn phu Giang Hoàn quỳ một chân, ánh mắt yêu thương nhìn con tôi, sau đó cậu ta lấy từ trong hộp ra một chiếc nhẫn kim cương quý giá. 

"Làm vợ anh nhé?" 

Đáy mắt con bé đong đầy ánh sao, ngại ngùng vươn tay. 

Giữa vô vàn lời chúc phúc, Giang Hoàn từ từ cầm chiếc nhẫn lên.

Đeo vào tay Tô Hoà Hoà.

Sự xấu hổ lan tràn xung quanh, Tô Hoà Hoà cười mãn nguyện nhìn con gái tôi. 

Mặc kệ đứa con đáng thương của tôi đang sửng sốt lẫn đau khổ, nó kiêu ngạo vung vẩy ngón tay đeo nhẫn, như chỉ sợ sự lấp lánh của cái nhẫn không thể chiếu vào mặt con tôi.

"Xin lỗi chị gái, anh Giang Hoàn thích em. 

Vì sợ chị buồn nên anh ấy không dám nói, nhưng hôn nhân là chuyện quan trọng của đời người. Tụi em đã hy sinh vì chị quá nhiều. 

Chị hãy ngẫm nghĩ thử coi, vì sao Giang Hoàn thích em mà không thích chị. 

Em và anh ấy yêu nhau thật lòng, chị sẽ chúc phúc cho bọn em chứ?"

Cướp chồng chưa cưới của con gái tôi, còn trơ trẽn bắt con bé chúc phúc?

Đây là đứa con gái nuôi ngây thơ hiểu chuyện mà tôi đã dốc lòng chăm sóc, nuôi dạy bao năm qua ư!

Ngay cả tôi còn thấy điên tiết chứ đừng nói đến A Thư.

Nhưng con gái tôi là một đứa trẻ hiền lành, con bé giấu đi sự bất mãn, nở nụ cười đầy gượng gạo. 

"Bảo tôi chúc mừng hai người, không có cửa đâu.

Sau này mỗi người một ngả, tôi sẽ không làm phiền mấy người." 

Vẻ mặt A Thư đầy mệt mỏi, nói xong cũng định rời khỏi nơi này.

Nhưng mấy đứa bạn của con bé lại nhảy ra chặn đường.

"Sao trông cậu bực bội vậy Bạch Thư? Tô Hoà Hoà là em cậu mà, hôm nay em ấy đính hôn mà cậu chẳng thèm chúc mừng lấy một câu ư?"

"Giang Hoàn hết yêu cậu rồi, đừng ảo tưởng nữa được không, hai người họ rất xứng đôi. Người ta thường nói trong tình yêu, người không được yêu là kẻ thứ ba đấy." 

Từng lời từng lời vô liêm sỉ lần lượt thốt ra, cũng tỏ rõ thái độ của chúng.

Nếu tôi nhớ không lầm, hình như những kẻ này là bạn chơi từ bé của con gái tôi, còn là kiểu bạn bè chia sẻ với nhau tất cả mọi thứ.

Hay nhỉ, giờ bọn nó lại hùa vào bắt nạt con tôi.

Chúng nó không chỉ tẩy trắng cho đôi nam nữ không biết xấu hổ kia, còn muốn huỷ hoại tinh thần của con gái tôi, dẫm nát danh dự của con bé.

Tôi giận dữ huỷ bỏ tiệc đính hôn, dắt con gái về nhà, nhưng không thể xoá tan cõi lòng đầy rẫy tổn thương cho con bé. 

Lúc này tôi mới biết con gái bị cô lập không phải chuyện tình cờ, nhưng khi nhận ra cũng đã quá trễ. 

Ngày đầu tiên được nhận nuôi, Tô Hoà Hoà đáng thương nói:" Đẹp quá, ngày nào chị cũng mặc đẹp như công chúa, còn em chỉ có hai bộ đồ cũ rích này..."

Thế là con gái tôi đưa hết váy cho nó. 

Dần dần những ngày sau là tiền tiêu vặt, đồ chơi, còn có dụng cụ học tập.

Nhưng thứ con bé nhận được không phải sự biết ơn, mà là lòng tham càng ngày càng lớn của Tô Hoà Hoà. 

Giờ đây nó còn trắng trợn cướp luôn bạn bè và chồng chưa cưới của con tôi.

Chưa kịp dẫn con bé đi gặp bác sĩ tâm lý, A Thư nhà tôi đã bị trầm cảm nặng.

"Rõ ràng con là người bị hại, sao bọn họ còn dồn con vào đường cùng chứ?" 

"Cửa hàng quần áo con tốn bao nhiêu công sức gầy dựng đã không còn, tất cả đã không còn." 

"Con chẳng bám lấy Giang Hoàn, cớ sao bọn họ lại huỷ hoại tâm huyết của con..."

Trên màn hình điện thoại là hình ảnh cửa hàng A Thư mở suốt mười năm đang bị đập phá. 

Những bộ quần áo do chính tay con bé thiết kế bị những kẻ đó cắt thành nhiều mảnh rồi vứt ra đường. 

Bọn chúng còn cầm những tấm bảng viết đầy tên con gái tôi bằng mực đỏ.

[ Bạch Thư chen chân vào tình cảm người khác, cô ả cùng mẹ ruột bắt nạt con gái nuôi.] 

[ Chất lượng quần áo của cửa hàng không tốt, chủ cửa hàng Bạch Thư đạo đức suy đồi.]

[ Kẻ thứ ba không xứng mở cửa hàng, cút khỏi thành phố A nhanh!]

[...]

A Thư nhảy lầu tự sát. 

Tôi cầm điện thoại của con bé, nhìn thấy tin nhắn của Tô Hoà Hoà. 

[ Nếu muốn tôi tha cho chị, 8:30 đến đường Tân Minh, tôi chờ chị ở đó.]

[ Tôi đang nắm giữ bí mật công ty mẹ chị, nếu không muốn bà ta mất đi mọi thứ, hãy nhảy từ tầng cao xuống.]

Lòng căm thù bùng nổ mãnh liệt khiến tôi mất ý thức. 

Khi tỉnh lại, trước mặt tôi là khuôn mặt trẻ con quen thuộc, cũng là gương mặt tôi hận nhất.

Hiệu trưởng trại mồ côi Tô Lam đang nắm tay Tô Hoà Hoà, ánh mắt đầy mong chờ nhìn tôi.

"Đứa trẻ này hiểu chuyện với nghe lời lắm, chỉ là hơi gầy yếu nên chưa được nhận nuôi." 

"Cô Cố, cô tốt bụng nhận nuôi nó được không?" 

Nghe quen thật, hẳn đây là lúc tôi nhận Tô Hoà Hoà làm con nuôi.

Bàn tay dơ bẩn của nó nắm lấy vạt áo tôi, nó nhìn tôi rụt rè. 

"Mẹ ơi, con cũng muốn có mẹ, mẹ nhận con làm con gái được không ạ?"

"Ở đây con bị mấy anh chị lớn bắt nạt, còn bị đánh và bỏ đói nữa, con cũng chưa từng được ăn no một bữa nào." 

Nó vén ống tay áo lên cho tôi xem mấy vết sẹo trên tay.

Nó ngẩng đầu nhìn tôi, thường thì ánh mắt trẻ con luôn trong sáng nhất, nhưng tôi chỉ nhìn thấy sự toan tính luôn chực chờ mà thôi.

Tôi mỉm cười, gật đầu đồng ý.

"Tô Hoà Hoà, chào mừng con về với mẹ."

Sống lại một đời, tôi sẽ khiến nó cảm nhận mọi nỗi đau mà đứa con gái đáng thương của tôi đã phải chịu!
 
Chương 2


Ánh mắt Tô Hoà Hoà thoáng qua vẻ mãn nguyện khi thực hiện được ý đồ, tôi dẫn nó đi làm thủ tục nhận nuôi.

Kiếp trước tôi có mắt như mù, không nhận ra mấy cái tính toán xấu xa của nó.

Tôi nói với hiệu trưởng:" Chồng tôi giữ khá nhiều giấy tờ, nhưng khi anh ấy mất chúng lại thất lạc gần hết.

Bây giờ tôi chưa thể làm thủ tục nhận nuôi, chờ làm xong giấy tờ tôi lại tới bổ sung nhé, ông thấy được không?"

Tô Lam vui vẻ gật đầu:" Cô chịu nuôi nó là tôi biết ơn lắm rồi. Mấy cái giấy tờ gì đấy không cần gấp đâu. Tôi tin cô Cố mà."

Thế là tôi dắt Tô Hoà Hoà về nhà luôn.

Bạch Thư thân thiện nắm tay nó:" Em là em gái mẹ mới nhận nuôi đúng không!"

"Chào mừng em về nhà mình nhé!"

Tô Hoà Hoà nhìn chằm chằm chiếc váy công chúa của con gái tôi, mở miệng than thở:" Đẹp quá, ngày nào chị cũng được mặc đẹp như công chúa. Còn em chỉ có hai bộ đồ rách nát...."

Thấy con gái sắp tỏ ra thương xót Tô Hoà Hoà, tôi phải chạy lại ngay.

"Váy của chị con là do con bé may. Nếu con thích, con cũng có thể tự làm."

"Chỉ có đồ rách cơ đấy, bộ A Thư làm hư đồ của con à? Con bán thảm trước mặt con bé làm gì??"

Bạch Thư bừng tỉnh, rồi lại cười ngây ngô.

"Đúng vậy, mẹ đã nhận nuôi em, rồi sẽ cho em tiền tiêu vặt. Dù tiền tiêu vặt không nhiều như các bạn khác nhưng cũng đủ mua những mình thích."

Tô Hoà Hoà nở nụ cười gượng gạo, nhìn tôi đầy trông mong:" Vậy tiền tiêu vặt của con..."

Tôi cau mày:" Tiền cái gì mà tiền? Tôi cho chị ăn, cho chị ở là đã quá lắm rồi, chị còn vòi tiền tôi à? Thế mà hiệu trưởng còn bảo chị hiểu chuyện. Ngờ đâu lại là một đứa đua đòi."

"Sao? Trại mồ côi dạy các anh chị đi ăn xin đúng không?"

Nó sững sờ một hồi, sự lạnh lẽo loé lên trong mắt:" Thế nhưng... Theo luật pháp quy định, hàng tháng phải chu cấp từ 20-30% thu nhập để làm chi phí sinh hoạt cho con cái, phải không mẹ?"

Tôi cười lạnh:" Thủ tục nhận nuôi còn chưa làm mà chị đã bắt tôi trả phí sinh hoạt, nghĩ hay nhỉ?"

"Với cả năm nay chị mới 9 tuổi, hiểu biết cũng nhiều ha, còn biết lợi ích của việc được nhận nuôi cơ đấy. Hèn gì bị ba mẹ vứt bỏ phải vào trại mồ côi, cái loại như chị không ai nhận nuôi là đáng lắm."

Mắt nó đỏ hoe, cúi đầu chẳng nói câu nào.

Bạch Thư trố mắt nhìn tôi.

"Mẹ ơi, sao mẹ lại..."

Tôi giảng giải cho con:" A Thư à, nó là trẻ mồ côi, cuộc sống trước đây của nó rất thảm, nhưng chuyện đó không phải do chúng ta làm, đúng không con?"

"Chúng ta mang nó về cho ăn uống đầy đủ, đó là có lòng tốt, lẽ ra nó nên biết ơn mới phải, đằng này lại còn dám ngửa tay xin tiền mẹ?

Con đừng dễ dàng tỏ lòng thông cảm với người khác, không phải ai cũng cảm kích con đâu."

Bạch Thư vẫn chưa hiểu lắm, nhưng con bé vẫn gật gù đồng ý:" Con biết rồi mẹ ơi."

Lúc đó Tô Hoà Hoà cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt oán giận ban đầu bỗng trở nên tủi thân lạ kì.

"Cũng do trước kia con sống khổ quá, con chỉ muốn được được ăn no chứ không có ý gì đâu mẹ ơi.

Con xin lỗi ạ, sau này con sẽ không vòi tiền mẹ nữa đâu."

Tôi cười nhạo nó: "Dù sao mẹ cũng là mẹ nuôi của con, mẹ chỉ muốn con sửa đổi thói xấu mà thôi. Sao mẹ lại nỡ bỏ đói con được."

Đôi mắt nó sáng lên, gật đầu vâng vâng dạ dạ liên hồi.

Tát một cái rồi thưởng một viên kẹo, đây là cách vô cùng hiệu quả để dạy ra một con chó ngoan.
 
Chương 3


Tôi nhận nuôi Tô Hoà Hoà vào cuối tháng 8, sau khi nghe Tô Hoà Hoà than "Em hâm mộ chị quá, được đi học ở trường quý tộc", tôi nhanh chóng cho con gái tôi và nó học cùng trường tiểu học.

Trước khi khai giảng vài ngày, tôi đón cháu gái nhà chị tôi tới chơi, đứa bé Cố Nha này cũng đang học lớp ba.

Kiếp trước, Cố Nha và Tô Hoà Hoà không hợp tính nhau, cháu gái còn bảo tôi, "Tô Hoà Hoà là đứa giả tạo đó dì ơi, coi chừng dì đang nuôi ong tay áo đấy."

Nhưng khi tôi nhờ Bạch Thư tìm hiểu thực hư, cô con gái ngốc nhà tôi chỉ bào chữa giúp nó:" Em ấy lớn lên ở trại mồ côi, bị tổn thương tâm lí, nguỵ trang* một chút cũng là điều bình thường. Mình phải quan tâm giúp đỡ em ấy hơn mới đúng mẹ ơi."

Sau này, để chữa lành "vết thương lòng" chẳng biết có thật hay không của Tô Hoà Hoà, tôi đã hạn chế bọn trẻ tiếp xúc với Cố Nha.

Giờ tôi mới nhận ra, con mắt nhìn người của cháu gái "độc" hơn tôi rất nhiều nha.

Có lẽ do ông anh rể cũ bị một cô nàng tiểu tam quyến rũ câu đi mất, chị tôi lại tự tay nuôi nấng con bé lớn từng này nên cháu tôi chẳng ngây thơ như bao đứa trẻ khác.

Quả nhiên, Cố Nha vừa đến được nửa giờ đã bực bội nhìn Tô Hoà Hoà.

"Em cứ kể về cuộc sống nghèo khổ trước kia chi vậy?"

Tô Hoà Hoà sửng sốt, lắp ba lắp bắp nói: "Em chỉ muốn...em chỉ muốn tâm sự chuyện hồi xưa mà thôi..."

Cố Nha hừ lạnh:" Ai cần tâm sự? Có gì hay ho hả? Mà nói thì cứ nói đi, cứ luôn mồm bảo em chưa thấy điện thoại di động, muốn có một cái ghê~ bộ muốn đòi A Thư cho à? Sao mà sống thất bại thế?"

"Thứ người vô liêm sỉ, dì nhận nuôi mày là đã rất từ bi rồi, mày còn chưa thấy hài lòng sao?

Bớt giả tạo lại đi? Loại người như mày tao gặp nhiều rồi, xung quanh cha tao có rất nhiều mụ đàn bà hèn kém thích tỏ ra đáng thương để lừa tiền ông ta, mày mới bao lớn mà lại học được cái trò này vậy?"

Tô Hoà Hoà oà khóc nức nở.

"Em biết mình nghèo, nhưng sao chị lại sỉ nhục em..."

Nói xong, Tô Hoà Hoà còn không quên nhìn tôi với ánh mắt tủi hờn.

Gì đây, muốn tôi nói đỡ à?

Tôi đứng dậy chống hông, nói với Bạch Thư, "Chị họ con nói đúng đó, đòi đồ của người khác là sai, dù con tốt bụng nhưng vẫn phải học cách cảnh giác."

"Mấy kẻ chỉ biết bán thảm như nó còn không khí phách bằng đám người ăn xin biết quỳ xuống xin tiền."

Tô Hoà Hoà càng khóc dữ dội hơn, giọng nó lạc hẳn đi.

Cố Nha trợn mắt khinh thường, lôi kéo Bạch Thư đi ra chỗ khác.

"Chị nói em này, em thử suy nghĩ những lời con nhỏ kia nói xem, nghe qua thì đáng thương thật, nhưng câu nào của nó cũng mang theo mục đích riêng cả, đúng không?"

"Vừa nhìn đã thấy nó lươn lẹo, em phải đề phòng cẩn thận."

Bạch Thư vừa định nói gì đó, nhưng lại nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Tình cảm giữa con bé và Cố Nha rất tốt, nếu ban đầu không vì Tô Hoà Hoà, có lẽ tôi sẽ khuyến khích hai đứa nhỏ chơi với nhau, có lẽ lúc ấy con gái tôi sẽ bớt ngây thơ hơn.

Chỉ mong sao ở kiếp này, A Thư ngốc nghếch tốt bụng nhà tôi có thể sống vì bản thân.
 
Chương 4


Cố Nha tìm tôi.

"Dì ơi, sau khi quan sát cả ngày thì con thấy Tô Hoà Hoà không phải đứa hiền lành gì đâu. Dì đừng cười con còn nhỏ, mắt nhìn người của con chuẩn lắm." 

"Dì đừng nhận nuôi nó, cẩn thận sau này dính phiền phức." 

Tôi cười cười, xoa đầu con bé:" Dì biết rồi."

Cháu tôi ngạc nhiên:" Thế sao dì còn nhận nuôi nó?"

Tôi bịa đại một lý do, Cố Nha không tin lắm nhưng cũng chẳng truy hỏi đến cùng.

"Nha Nha, con là một đứa bé hiểu chuyện, dì có thể nhờ con việc này được không?"

Con bé đồng ý ngay.

"Trước kia ông ba con bỏ vợ bỏ con, dì đã giúp đỡ nhà con rất nhiều, có chuyện gì thì dì cứ nói đi ạ." 

Tôi nói:" Dì có thể nhờ mẹ con chuyển con đến học chung trường với A Thư không? Hôm nay con cũng thấy rồi đấy, A Thư quá ngây thơ, dì sợ con bé sẽ bị người khác lừa."

"Dì muốn nhờ con để mắt tới em họ một chút, nếu có đứa nào giả vờ giả vịt trước mặt con bé, con đừng mặc kệ mà hãy vạch trần ngay luôn, mắng không nể nang cũng được."

Nha Nha cảm thán một tiếng, đưa tay vỗ ngực:" Chuyện nhỏ hết dì ơi. Cứ giao cho con!" 

Gọi điện thoại hỏi ý chị gái tôi, chị ấy cũng đồng ý.

Thủ tục chuyển trường đã hoàn tất trước khi khai giảng môt ngày.

Nhà Cố Nha cách trường học khá xa nên tạm thời con bé vẫn ở nhà tôi.

Sau khi khai giảng, Cố Nha thưởng kể cho tôi nghe những chuyện ở trường.

Bạch Thư vẫn chăm chỉ học hành, thi thoảng sau giờ học A Thư cũng chơi nhảy dây với các bạn cùng lớp.

Ngược lại Tô Hoà Hoà luôn tranh thủ bán thảm để giành được lòng thương hại của bạn bè, nó cũng không quên đem con gái tôi ra so sánh.

"Tớ không giống chị ấy, sinh ra đã ngậm thìa vàng, dù mẹ chị ấy nhận nuôi nhưng cũng không mua đồ mới cho tớ, tớ cũng không được ăn ngon, bữa sáng chỉ có cháo của tối qua..."

Cố Nha gắt gỏng:" Con không hiểu vì sao nó lại lươn lẹo như thế, cứ xúi giục bạn bè cô lập em họ. Nếu không có dì, có lẽ giờ này nó vẫn đang bị đánh đập bỏ đói ở trại mồ côi." 

"Nhưng may là con đã vạch trần kịp, con mắng nó làm trò hề, lại nói với các bạn em họ bị bệnh mề đay, đồ ăn sáng là dược thiện chữa bệnh, nhưng lại không thể chữa não cho Tô Hoà Hoà, chứ sao khi không nó lại nói thành như vậy. Sau đó nó khóc suốt hai tiết liền, mấy đứa cùng lớp cũng không dám bắt nạt em họ nữa."

Mắng hay lắm!

Nhưng đây không phải cái tôi quan tâm:" A Thư có nói gì không?"

Cháu tôi thở dài, "Ban đầu em ấy thương Tô Hoà Hoà, định đưa hết tiền cho nó luôn dì ơi, còn mình phải chịu bụng đói, con phải can ngăn mãi."

Tôi cũng thở dài thườn thượt.

Hầy, có vẻ cần một liều thuốc mạnh hơn để chữa khỏi "não chị em" cho con gái tôi.

Vừa hay cuối tuần là sinh nhật con gái, tôi vẫn nhớ như in một chuyện đặc biệt đã xảy ra ở kiếp trước.

Tôi gửi thiệp mời cho bạn bè của A Thư.

Cuối tuần, nhà hàng tràn ngập màu hồng, bóng bay và pháo giấy chất đầy ngoài sảnh, trên đó có một tấm biển gỗ ghi: Chúc mừng sinh nhật Bạch Thư, chúc con vui vẻ!

Bạn bè lần lượt kéo đến, những hộp quà được xếp tràn ngập trên bàn.

Con gái vui vẻ cám ơn bạn bè, bọn nhỏ cùng nhau vui đùa.

Mà "nhân vật chính"(*) Tô Hoà Hoà lại khoan thai đến muộn, nó mặc một bộ váy công chúa đắt tiền màu hồng đính đá lấp lánh, đứng giữa sảnh chờ.

*压轴戏 |Diễn áp trục|: xuất phát từ hí kịch, nghĩa là tiết mục đếm ngược thứ 2 từ cuối lên, là tiết mục chủ chốt nhất.

Nó bôi lên mặt thứ gì không biết, trắng bệch doạ người, môi lại tô đỏ như máu.

"Xin lỗi chị, em đến muộn ạ." 

"Mẹ không cho tiền nên em không có quà tặng chị. Em chỉ có thể dành tặng chị lời chúc tốt đẹp nhất, chúc chị sinh nhật vui vẻ, mãi mãi là công chúa!"

Mấy đứa trẻ quay sang nhìn nó, ồn ào thốt ra lời hâm mộ. 

"Trời ơi, hôm nay cậu xinh quá Hoà Hoà!"

"Váy đẹp quá! Tớ chưa bao giờ thấy cả! Cậu mới là công chúa đích thực!"
 
Chương 5


Kiếp trước nó cũng như vậy, mặc bộ váy con gái tôi vất vả làm ra, cướp đi sự nổi bật của con tôi.

Khi ấy tôi nghĩ là do nó còn nhỏ, mà con tôi bảo không để ý nên tôi cũng không muốn làm nó xấu hổ trước mặt nhiều người, về nhà dạy sau cũng được.

Nhưng bây giờ nó lại dám làm trò trước mặt tôi.

Thấy nó được một đám người vây quanh, mà A Thư nhà tôi - chủ nhân của bữa tiệc lại cô đơn đứng trong góc.

Tôi chạy thẳng đến chỗ Tô Hoà Hoà, ánh mắt quét qua quét lại vào bộ váy nó đang mặc.

"Đây là bộ váy A Thư làm, mau cởi ra trả cho con bé."

"Còn nữa, sao chị dám dùng mỹ phẩm của tôi? Thứ chị bôi lên mặt không phải phấn dùng cho da mà là phấn rôm."

"Hôm nay là sinh nhật Thư Thư, sao chị lại ăn cắp đồ của con bé, còn chiếm hết sự nổi bật của nó? Ngay cả trẻ con cấp I cũng biết trong ngày sinh nhật của người khác thì phải để họ làm nhân vật chính, tôi nói có đúng không?"

Cố Nha phải nhẫn nhịn nãy giờ cũng chỉ vào mặt nó:" Khoác lên mình váy công chúa thì sao, mày mãi mãi chỉ là cô bé lọ lem mà thôi."

Bạn bè xung quanh cũng cười nhạo Tô Hoà Hoà.

"Ha ha ha, có người bôi cả phấn rôm lên mặt. Mấy đứa ở trại mồ côi ngu đần thật!"

"Ngày nào nó cũng than khổ, tụi mình đã cho nó không biết bao nhiêu tiền, sao nó còn mặt dày trộm váy của Bạch Thư vậy! Quả là trời sinh làm ăn trộm!"

"Đúng là con nhỏ ranh ma, âm mưu đoạt đi sự nổi bật của người khác. Nó làm tớ buồn nôn quá đi mất!"

Tô Hoà Hoà cắn môi, khuôn mặt trắng bệch của nó đỏ bừng lên.

Nó bập bẹ giải thích:" Con...con chỉ...."

Tôi trừng mắt nhìn nó:" Chị làm sao? Lại muốn kể khổ đúng không?"

"Nghèo thì được phép ăn cắp đồ à? Cái này là do đạo đức của chị có vấn đề, hôm nay chị dám lấy trộm váy của A Thư, lỡ ngày mai chị lại đi trộm đồ dùng của bạn bè, sau này chị còn dám trộm tiền của tôi thì sao?"

Nó há miệng muốn nói gì đó.

Nhưng mấy đứa trẻ đã cau mày nhìn nó, thậm chí có vài đứa hư hỏng còn nhổ toẹt nước bọt vào mặt Tô Hoà Hoà.

" Người như mày không xứng làm bạn với tao! Ghê thật, không ngờ mày là đứa trộm cắp vặt!"

"Trả hết tiền mày lừa tao đây! Người như mày không xứng được cảm thông, nghèo hèn là đúng lắm."

"Đồ ngu, đánh phấn trắng bệch khuôn mặt để tang ông nội mày hay gì?"

Nó ngồi xổm trên mặt đất khóc dữ dội.

Tôi kéo nó dậy:" C ởi đồ ra nhanh. Mày khóc làm cái gì, có ai quan tâm đâu?"

Ánh mắt nó loé lên sự ác độc, chạy nhanh vào phòng thay đồ.

Một lúc sau, nó mặc lại bộ quần áo ngày thường, nở một nụ cười vừa oan ức vừa quật cường.

"Chị ơi em xin lỗi, em không nên mặc váy của chị, tại trước giờ em chưa từng được mặc, chị tha lỗi cho em nhé."

A Thư cầm bộ váy, buồn bã nhìn Tô Hoà Hoà, vừa định nói gì đó.

Tôi giật lấy bộ váy, lắc qua lắc lại một hồi, bỗng có một thứ bột phấn màu trắng bên trong bay ra.

Nhìn vào đôi mắt chột dạ của Tô Hoà Hoà, tôi lạnh lùng hỏi:" Đây là cái gì?"

Nó cười gượng:" Con..con không biết ạ."

Tôi nắm chặt cổ tay nó:" Đây là phấn hoa! Chị biết Bạch Thư bị bệnh mề đay, hệ miễn dịch của con bé không tốt, vô cùng mẫn cảm, thế mà chị lại bỏ thứ này vào trong váy, chị muốn con bé bị dị ứng đúng không?"

Vốn dĩ nhờ chế độ ăn uống mà hệ miễn dịch của A Thư được cải thiện rất nhiều, nhưng kiếp trước vào khoảng sau bữa tiệc sinh nhật, con bé lại trở nên yếu ớt như cũ.

Khi còn bé, một tháng A Thư phải ở nhà mười ngày hoặc hơn để điều trị sức khoẻ. Lúc trưởng thành cơ thể vẫn yếu ớt do bị dị ứng nhiều năm.

Lúc đó tôi tìm không ra nguyên nhân, cứ thắc mắc mãi.

Giờ nghĩ lại mới thấy, chắc chắn đó là mưu kế của Tô Hoà Hoà.

Đặc biệt là khi nhìn thấy nó vừa chơi ở vườn hoa sau nhà rồi bước thẳng vào phòng con gái tôi.

Cuối cùng con gái tôi cũng tỉnh ngộ, ngẩn ngơ nhìn Tô Hoà Hoà.

"Tô Hoà Hoà, chị xem em như em gái, sao em lại hại chị?"

"Em hư quá!"

Cố Nha không nhịn được mắng thêm:" Đúng là đồ vô ơn! Thương dì phải nhận nuôi cái thứ như mày! Mày chỉ là đồ hôi hám không xứng được thấy ánh mặt trời!"

Có Cố Nha dẫn đầu, mấy đứa trẻ khác nhao nhao đứng sau lưng con gái tôi, có vài đứa còn đẩy Tô Hoà Hoà xuống đất.

"Có bạn học như mày quả là xui xẻo! Tao sẽ kể cho cả trường nghe những chuyện bẩn thỉu mày đã làm!"

"Tao không chơi với mày nữa đâu, thấy mày lần nào tao sẽ đánh mày lần đó!"

"Biến đi! Dì Cố ơi, dì đừng nhận nuôi nó nữa, cho nó biến về trại mồ côi đi ạ! Người như nó nên bị ăn đập mỗi ngày mới vừa!"

Tô Hoà Hoà bò đến trước mặt tôi, ôm lấy bắp chân tôi khóc lóc thảm thiết.

"Đừng mà mẹ ơi, con sai rồi, lần sau con không dám nữa, mẹ cho con ở đây đi, con không muốn về cái nơi bị đánh đập bỏ đói kia nữa đâu!"

Tôi cười khinh bỉ.

"Tôi sẽ trả chị về."
 
Chương 6


Tôi đưa Tô Hoà Hoà với đôi mắt sưng vù về trại mồ côi, Tô Lam kinh ngạc hỏi lý do.

Tôi kể bà ta nghe những chuyện nó làm gần đây, Tô Lam nhìn nó nghiêm khắc, cuối cùng nhìn sang tôi ra vẻ có lỗi.

"Tôi cũng không biết vì sao nó lại thành như vậy?"

"Nhưng chắc nó không cố ý đâu! Cô Cố đã nhận nuôi nó, có lí nào lại đem trả lại?"

Tô Hoà Hoà cứ nắm chặt tay tôi không buông.

"Mẹ ơi, con sẽ không tái phạm nữa đâu, mẹ đừng trả con về mà."

"Con sẽ bị mấy anh chị kia đánh chết mất."

Tô Lam lườm nó:" Em nói mình bị bắt nạt, cô thương em nên mới tìm cách giải quyết, đây là cách em trả ơn mẹ nuôi và cô à?"

"Tiền quyên tặng cho trại mồ côi ngày càng ít đi em biết không! Nuôi mấy đứa như em đúng là lãng phí!

"Sao em hư đốn thế, mau xin lỗi mẹ nuôi rồi dỗ bà ấy nguôi giận đi!"

Tô Hoà Hoà quỳ xuống, dập đầu thật mạnh xuống đất.

"Con biết lỗi rồi mẹ ơi, con hứa lần sau sẽ không làm như vậy nữa."

Còn có lần sau à?

Trong mắt nó rõ ràng chỉ có sự u ám và thù hận.

Chậc, có lẽ những chuyện xảy ra gần đây cũng không làm dã tâm của nó biến mất, tôi cũng không ngại giày vò nó thêm nữa đâu.

Chờ đến khi nó trán nó tứa máu, tôi mới thở dài:" Trông con cũng tội nghiệp, có lẽ do tuổi còn nhỏ nên dễ lệch lạc."

Tô Hoà Hoà trông mong nhìn tôi, máu rơi tí tách xuống đất.

"Mẹ ơi, mẹ cho con thêm một cơ hội nữa nha?"

Tôi vội xua tay, nhìn qua Tô Lam.

"Tôi sẽ tha thứ cho nó một lần, nhưng lỡ lần sau nó vẫn tái phạm thì sao?"

"Làm vậy sao được, tôi nghĩ cái thủ tục này chắc không cần làm nữa đâu, miễn cho cô muốn trả hàng, phiền phức lắm."

Tô Lam vội nói.

[...]

Tôi dắt Tô Hoà Hoà về nhà, Bạch Thư chẳng thèm quan tâm nó nữa.

Dù nó có gây sự hay làm điều gì lạ đời, Bạch Thư chỉ lạnh lùng nhắc nó đừng giả vờ.

Tôi bắt đầu cho nó tiền tiêu vặt, mặc dù không nhiều nhưng đối với một đứa trẻ cũng coi như là một gia tài nhỏ rồi, cuối cùng nó cũng yên tĩnh được 1 tháng.

Đến một đêm nọ, Tô Hoà Hoà quỳ bò trước mặt tôi cùng với khuôn mặt đầy vết xước tím tái, nó khóc lóc vô cùng thảm thiết.

"Mẹ ơi, mẹ giúp con, chuyển trường cho con được không, ở trên lớp con bị bắt nạt, ngày nào tụi nó cũng đánh con, hôm nay còn bắt con quỳ xuống làm chó cho tụi nó cưỡi."

"Tiền mẹ cho bị tụi nó trấn lột hết rồi, bọn nó nói tiền là con trộm, đã một học kì trôi qua con chưa được ăn trưa buổi nào."

"Nếu không chuyển trường con sẽ không sống nổi nữa đâu."

Tôi mỉm cười:" Ban đầu là đứa nào kêu muốn đến trường này học?"

"Nếu con không lấy váy của Bạch Thư, bạn con sẽ đối xử với con thế này sao? Vì sao chúng lại bắt nạt con, con ngẫm nghĩ thử coi?"

"Là do con cả đấy."

Nó nấc nghẹn, nét mặt cực kì bối rồi.

Tất nhiên tôi sẽ không cho nó chuyển trường, ba năm tiểu học còn lại, dù có bò thì cũng ráng phải bò qua hết cho tôi.

[...]

Ba năm qua đi, dưới sự "chăm sóc" của đám bạn cùng lớp, Tô Dao Dao tàn tạ như con búp bê rách.

Nó gầy sọp đi, cả người toàn vết thương.

Nhưng tôi sẽ không cho nó mách lẻo với người ngoài, tôi không cho nó dùng điện thoại riêng, mỗi ngày đi học sẽ có tài xế đưa đón.

Đến kì tốt nghiệp tiểu học, nhờ sự chăm chỉ học hành, A Thư đã thi đỗ vào trường trung học cơ sở trọng điểm.

Còn Tô Hoà Hoà ấy hả, mỗi ngày sống là một ngày bị tra tấn, lấy đâu ra thời gian học bài.

Cho nên nó chỉ có thể vào trường trung học số 3, nơi có chất lượng giảng dạy và môi trường học tập kém.

Đến kì nghỉ hè nó lại muốn tôi giúp nó học chung trường với A Thư.

Tôi nói ngay:" Học chung làm gì? Sao mặt chị dày thế? Người ta cố gắng thi đỗ, chị vừa không có đầu óc lại chẳng có năng lực, cả ngày chỉ nghĩ đến việc gian dối."

"Muốn học hay không thì tuỳ, không học thì cút về nhà cho rảnh nợ."

Nó khóc suốt một đêm, cuối cùng vẫn quyết định học ở trường trung học số 3.
 
Chương 7


Tuần đầu tiên Tô Hoà Hoà từ trường về nhà, khoé miệng có một vết rách lớn, nhưng có vẻ nó không kịp thời sơ cứu nên vết thương đã loét ra.

Tôi hỏi nó:" Con bị sao thế?"

Nó vừa khóc vừa nói:" Đám bạn mới bắt nạt con, bọn nó chê con nói chuyện khó nghe nên hùa nhau xé miệng con... mẹ, mẹ không tưởng tượng được bọn nó ác độc thế nào đâu?"

Tôi biết chứ, biết rõ là đằng khác.

Lý do tôi cho nó học ở trường trung học số 3 là vì hầu như năm nào học sinh trong trường này cũng phải vào trại giáo dưỡng vì tội bắt nạt. Nhiều đến nỗi tỷ lệ người bị bắt nạt còn chiếm hơn 50% học sinh trong trường.

Mấy năm trước ở đây cũng từng xảy ra một vụ án mạng, chỉ bằng cái miệng suốt ngày bán thảm của Tô Hoà Hoà, nó nghĩ mình sẽ bình yên nổi ư?

Nhưng tôi chả quan tâm.

"A Hoà này, những đứa trẻ ở đây rất đáng thương, đôi khi bị lầm đường lạc lối cũng là hiển nhiên, con hãy tha thứ cho bọn nó đi."

Trong ánh mắt tuyệt vọng của nó, tôi quay về phòng ngủ.

Vừa qua học kỳ II, giáo viên chủ nhiệm của Tô Hoà Hoà gọi điện cho tôi, bà ấy kể Tô Hoà Hoà bị gãy tay, nhờ tôi chạy gấp lên trường.

Khi tôi thong thả đi qua, đã nhìn thấy Tô Lam ở đó rồi.

Cánh tay Tô Hoà Hoà được bó bột, nó nằm trên giường với đôi mắt đỏ hoe, mặt mũi sưng tấy như thể vừa bị đánh.

Cô chủ nhiệm liên tục xin lỗi Tô Lam:" Xin lỗi bà, chúng ta sẽ quản lý học sinh nghiêm khắc hơn."

Tô Lam cau mày nhìn tôi:" Cô Cố, tôi tin tưởng giao đứa trẻ này cho cô, không ngờ cô lại nuôi nó thành thế này."

Tôi giả vờ hoang mang:" Này Tô Lam, cô giao đứa nhỏ này cho tôi bao giờ? Tôi còn chưa làm thủ tục nhận nuôi nó đâu!"

Tô Lam nghẹn lại, bà ta cười giả lả:

"Nhưng chẳng phải ban đầu tôi đã tin tưởng và nhờ cậy cô chăm sóc nó sao?

Dù không chăm sóc nó đàng hoàng, cô cũng không thể kệ nó bị đứa khác đánh đập dã man vậy chứ?"

Tôi cười cười:" Cũng có phải tôi đánh đâu? Với lại chắc cũng chỉ là mấy đứa trẻ con cãi nhau, bình thường ấy mà!"

Tô Hoà Hoà khóc nấc lên:" Tụi con không cãi nhau, là tụi nó kéo mười mấy đứa đánh con trước.

Cô Hiệu trưởng, mẹ nuôi không thương con."

Tôi cười lạnh:" Thì sao? Liên quan gì đến tôi? Tôi chẳng phải mẹ nuôi của chị.

Với lại chị có thể chứng minh chị bị người khác đánh không?"

Tô Hoà Hoà im lặng.

Sắc mặt Tô Lam lúc trắng lúc xanh, bà ta cố nén giận, cười híp mắt nhìn tôi.

"Cô Cố, tôi biết trước đây đứa nhỏ này sai, nhưng nó còn nhỏ, mấy năm qua tôi cũng chẳng liên lạc được cho nó, ban nãy nghe nó kể tôi thấy nó đã hối lỗi, cô Cố dạy dỗ nó thế là đủ rồi."

Ánh mắt bà ta loé lên vẻ xảo quyệt:" Con bé rất ngoan, hay là cô dành chút thời gian đến hoàn thành thủ tục nhận nuôi nó nhé!"

"Cô trông con bé tội nghiệp chưa kìa, tôi nhớ trước kia cô rất tốt bụng.. Cô nỡ trơ mắt bỏ rơi một đứa trẻ như vậy sao?

Nếu cô không nuôi nó, trại mồ côi lại không thể chi trả tiền viện phí, cô nói xem phải làm sao đây?"

Từ lúc Tô Hoà Hoà ép con gái tôi nhảy lầu, dù cho tất cả hình phạt trên đời ứng vào nó, tôi cũng thấy không đủ.

Nhưng nó đã đáng thương đến mức này, tôi sẽ cố gắng "thương yêu" nó.

"Hừ, nó còn nhỏ, thế mấy đứa kia không nhỏ à? Nó không đưa ra bằng chứng thì sao tôi biết những vết thương này là từ đâu ra?

Lỡ như nó có khuynh hướng bạo lực, thích tự hành hạ bản thân thì sao? Rồi đến khi tôi nhận nuôi nó, nó lại hại tôi và con gái thì cô tính sao?"

Tô Lam nghe thấy giọng điệu tôi thay đổi, bà ta vội vàng thề thốt:" Không đâu không đâu! Tôi cam đoan đấy!"

"Chỉ cần cô chịu hoàn thành thủ tục, nó sẽ không dám làm hại nhà cô đâu."

Tô Hoà Hoà cũng hứa hẹn:" Con sẽ không bao giờ tổn thương mẹ và chị."

"Mẹ, chỉ cần mẹ nhận nuôi con, giúp con chuyển trường, mẹ bắt con làm gì cũng được."

Tôi khó xử nhìn nó:" Nhưng chị không có bằng chứng chứng minh mình bị đánh, với cả trường Trung học cơ sở Số 1 kiểm tra học sinh rất gắt, thành tích của chị lại quá tệ, bây giờ mới sang học kì II thôi, còn lâu họ mới đồng ý cho chị chuyển trường."

"Thêm một cái là, lời hứa của mấy người chẳng có nghĩa lý gì với tôi cả."

Hai người họ nhao nhao hỏi tôi:" Thế làm sao cô mới vừa lòng đây?"

Tôi mỉm cười.

"Cái này đơn giản, Tô Hoà Hoà chỉ cần đi xin giấy chứng minh bệnh trầm cảm và tâm thần phân liệt với tôi là được rồi. Gần đây nhà nước ban hành chính sách mới, những em học sinh bị bệnh này sẽ dễ nhập học hơn."

"Nếu con bệnh do bị bắt nạt, sau này khi tìm được thủ phạm, con có thể khiến chúng trả giá đắt hơn."

"Cô yên tâm đi Tô Lam, viện trưởng Tống là người quen của tôi, có lẽ cô cũng biết ông ấy mà đúng không, cô cứ an tâm cho Hoà Hoà đi kiểm tra thần kinh là được.

Trước đây tôi đã quyên góp không ít cho trại mồ côi của các người, dẫu sao tôi cũng muốn nhận một đứa trẻ làm con nuôi, thực ra nếu không phải do con bé chọc giận tôi trước, làm sao tôi có thể đối xử tệ bạc với nó?"

"Bây giờ tôi đã tin con bé thật lòng hối cải, cũng tin tưởng phẩm chất tốt đẹp của mấy đứa trẻ ở trại mồ côi, sau này tôi sẽ quyên góp nhiều hơn."

Hai kẻ đó vui sướng nhìn nhau, trông vui như trẩy hội.

"Cô nhớ đó! Tôi sẽ dẫn con bé đi kiểm tra liền."
 
Chương 8


Để có thể thoát khỏi hang quỷ, Tô Hoà Hoà cố gắng bán thảm.

Ở trong bệnh viện tư, nó khóc lóc kể lể bản thân phải chịu đau đớn thế nào, bi quan chán đời bao nhiêu.

Cộng thêm việc bị bạo lực học đường nhiều năm nên tinh thần của nó đã có vấn đề.

Kiểm tra xong, bác sĩ đưa cho nó một tờ giấy xác nhận của bệnh viện, trong đó ghi rõ Tô Hoà Hoà bị trầm cảm và tâm thần phân liệt.

Tôi chẳng nuốt lời, chuyển nó lên trường trung học số 1 để học chung với con gái tôi, phí chuyển trường cũng không nhiều lắm.

Bởi vì tôi nhớ ra, vào học kì II lớp 9, Giang Hoàn sẽ chuyển đến trường này.

Cố Nha học rất giỏi, con bé cũng học chung lớp với con tôi.

Cháu tôi cứ thắc mắc sao tôi lại cho Tô Hoà Hoà chuyển qua đây, nhưng nó vẫn kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra ở trường.

Học sinh trường trung học số 1 phần lớn là đám bạn bè cấp I của A Thư, nên nhiều đứa vẫn còn nhớ rõ tật xấu của Tô Hoà Hoà.

Thế là bọn trẻ lại đi kể khắp nơi, thành ra không đứa nào muốn chơi với Tô Hoà Hoà vừa chuyển đến cả.

Tô Hoà Hoà vẫn lẻ loi một mình, bị bắt nạt như cũ, nhưng may sao trường này quản lý nghiêm khắc nên chẳng ai dám mạnh tay.

Đầu học kì II lớp 9, Giang Hoàn chuyển đến thật.

"Ngày nào thằng đó cũng viết thư tình cho em họ nhưng A Thư chẳng quan tâm, thằng đó mặt dày lắm dì, cứ viết mãi!"

Tôi không sợ Bạch Thư sẽ thích Giang Hoàn, dù sao kiếp trước, Giang Hoàn phải theo đuổi con bé đến tận khi tốt nghiệp đại học, con gái tôi mới đồng ý.

Trước đó A Thư cũng tâm sự với tôi con bé không thích Giang Hoàn, vì cảm động với nghĩ rằng anh ta sẽ đối xử tốt với mình, con bé mới nhận lời yêu.

"Nhưng Tô Hoà Hoà khốn nạn hơn, ai cũng biết Giang Hoàn thích em họ, nó thì suốt ngày dính lên thằng đó! Còn luôn mồm tỏ vẻ đáng thương. Thằng Giang Hoàn ngu như lợn mới bị con nhỏ giả tạo đó dắt mũi."

Tôi nhếch mép:" Sao Giang Hoàn lại không biết chứ? Chỉ là nó thích cảm giác được một đứa con gái yêu đuối dựa vào mà thôi."

Người này lăng nhăng, kẻ kia cũng chẳng vừa.

Hai đứa nó quả là xứng đôi.

Tôi sẽ khiến tụi nó quấn lấy nhau cả đời, tốt nhất là đừng nên đụng vào con gái tôi.

"Nha Nha, bây giờ con đã lên trung học rồi, việc học của con là quan trọng nhất, con chỉ cần giúp dì để ý em họ con là dì yên tâm rồi, những chuyện khác cứ để dì lo."

Con bé đồng ý rồi bước ra khỏi phòng.

Tôi hỏi Bạch Thư về Giang Hoàn.

Chuyện gì mẹ con tôi cũng tâm sự với nhau, dù hơi ngạc nhiên nhưng con bé cũng kể hết cho tôi nghe.

"Mẹ à, giờ con chưa muốn yêu đương nhưng Giang Hoàn cứ làm phiền con mãi."

"Đã vậy cậu ấy còn nhờ giáo viên chuyển chỗ sang bên cạnh con, con không tập trung học được."

Tôi nói với con:" Để mẹ gọi điện cho cô giáo nhờ cô chuyển Giang Hoàn qua chỗ khác nhé."

Sau khi A Thư đồng ý, tôi liền gọi cho cô chủ nhiệm lớp.

"Tôi có một đứa con gái nuôi đang học trong lớp cô giáo, nếu tiện thì cô có thể đổi chỗ bạn Giang Hoàn sang bên cạnh Tô Hoà Hoà được không? Tại con bé học hơi yếu, bạn Giang Hoàn thích giúp đỡ bạn bè chắc hẳn sẽ bằng lòng kèm cặp A Hoà nhà tôi đúng không cô giáo."

Vì là chuyện nhỏ nhặt nên giáo viên đồng ý ngay.

Vài ngày sau Cố Nha kể với tôi, dưới sự giám sát của cô chủ nhiệm, Giang Hoàn không dám làm phiền con gái tôi nữa.

Tô Hoà Hoà cảm thấy nhà Giang Hoàn giàu có nên vội vàng bám lấy cậu ta.

Với một kẻ chưa bao giờ từ chối ai như Giang Hoàn, hai đứa nó nhanh chóng dính với nhau như keo da chó.
 
Chương 9


Gần đây Tô Hoà rất ngoan ngoãn nghe lời, tôi giả vờ áy náy, cho nó không ít tiền tiêu vặt.

Ngày nào cũng thấy nó cũng trang điểm váy vóc, mua quần áo giày dép hàng hiệu, tôi càng vui hơn.

Về sau, đúng như tôi mong đợi, lòng tham hư vinh của nó ngày càng lớn.

Tôi nhún vai bảo nó:" Không được rồi A Dao, gần đây công ty mẹ xảy ra khủng hoảng nhỏ, không có nhiều tiền nên phải tiết kiệm, hai tháng nay A Thư còn không có tiền tiêu vặt, mẹ chỉ cho con bé phí sinh hoạt bình thường thôi."

A Thư rất ngoan, dù hai tháng không có tiền nhưng con tôi chẳng than lời nào.

Tô Hoà Hoà lại càng không có tư cách đòi hỏi, dù sao bài học xương máu ở quá khứ vẫn in sâu trong nó.

Nó vung tiền vui vẻ chưa được bao lâu, nay lại chìm vào đáy cốc.

Cố Nha không kể thì tôi cũng đoán được, sau khi sống như nàng công chúa, làm sao Tô Hoà Hoà bằng lòng trở về cuộc đời một đứa ăn mày cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc như trước kia.

Chắc hẳn nó sẽ đi đào mỏ Giang Hoàn.

Giang Hoàn không phải thằng ngu, lòng dạ nó sâu không lường được, nếu không giữa vô vàn người, sao nó lại nhắm trúng A Thư và theo đuổi con bé tận 10 năm liền.

Nhưng nếu nó có lòng dạ thâm sâu, vì sao sau khi A Thư đồng ý, nó lại quay qua  yêu đương với Tô Hoà Hoà?

Chẳng phải là vì con gái tôi có khí chất không tầm thường giống kẻ khác sao?

Dù với mục đích gì, Giang Hoàn cũng chẳng phải một đứa tốt lành.

Muốn lấy được tiền của cậu ta, ắt hẳn Tô Hoà Hoà phải trả một cái giá nào đó.

Vì vậy khi Tô Hoà Hoà gọi về bảo rằng tối nay nó sẽ qua đêm ở nhà bạn, không về nhà.

Tôi bật cười.

Bạn bè khỉ gì, chỉ có cậu "bạn trai" tình yêu học đường trong sáng muốn dùng tiền lừa nó "bán thân" mà thôi.

Sau ngày hôm đó, nó đã có tiền mua đồ xa xỉ, trở lại vui vẻ như xưa.

Đương nhiên số lần nó không về nhà càng nhiều hơn.

Cho đến một hôm Cố Nha kể với tôi, nó bắt gặp Giang Hoàn và Tô Hoà Hoà đang vụng trộm gặp nhau ở rừng cây sau trường.

Tô Hoà Hoà khóc thút thít, nói với Giang Hoàn nó có thai.

Tôi hỏi:" Giang Hoàn có nói gì không?"

Cố Nha khịt mũi khinh thường:" Thằng đó khốn nạn lắm dì, nó bảo nó không có tiền, không đưa Tô Hoà Hoà đi phá thai được?"

Giang Hoàn không nói dối.

Từ ngày Giang Hoàn chuyển qua trường trung học số 1, tôi không ngừng gây áp lực lên tập đoàn Giang thị mới đến thành phố A.

Phép vua thua lệ làng*, dù có lợi hại đến đâu, khi đến địa bàn của kẻ khác cũng chỉ đành cụp đuôi làm người. 

*Cường long bất áp địa đầu xà - 强龙不压地头蛇 – qiáng lóng bù yā dì tóu shé (rồng cũng khó thắng được rắn địa phương).

Sau một thời gian dài bị gây sức ép nặng nề, chủ tịch tập đoàn Giang Thị đã quyết định lui về nơi cũ. 

Cha mẹ Giang Hoàn lo lắng buồn bực, công ty bị thua lỗ không ít tiền, gần như trắng tay. 

Hiện tại nào còn đủ tiền cho con trai ăn chơi phung phí?

Cho nên Tô Hoà Hoà đừng mơ phá được cái thai đó.

Nhưng với cương vị một người mẹ nuôi, sao tôi có thể không ra mặt khi con gái mình bị người ta lừa thành như vậy?

Trong phòng làm việc của hiệu trưởng, ông bà Giang vội vã chạy đến, nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.

Dù sao giám đốc Giang đã ở trên thương trường nhiều năm, chỉ trong chốc lát ông ta đã mỉm cười.

"Ôi chao, tôi không biết con gái nhà giám đốc Cố với con trai tôi là bạn chung lớp cơ đấy! Đây chẳng phải là.. Người một nhà không nhận ra nhau hay sao? Với cả giám đốc Cố này, nhà chúng tôi vừa chuyển đến chưa được bao lâu, không biết đã mạo phạm cô lúc nào, thôi thì nể tình duyên phận của hai đứa trẻ  cô có thể cho chúng tôi biết lý do không?"

*Đại thủy xung/trùng liễu Long vương miếu – 大水冲了龙王庙 – dà shuǐ chōng le lóng wáng miào (nước lớn tràn vào miếu Long vương.)

Tôi cười khẩy, nhướng mày liếc sang Giang Hoàn. 

"Tình cảm gì? Nếu con trai hai người không dụ dỗ con gái nuôi nhà tôi, tại sao con bé lại mang thai ở tuổi vị thành niên?

"Nếu nó và con trai hai người không phải bạn chung lớp, có lẽ tôi sẽ không ra tay với công ty Giang thị." 

Giám đốc Giang nổi giận đùng đùng, vừa quay người đã tát Giang Hoàn một bạt tai.

"Thứ nghiệp chướng nhà mày? Mày mới bao lớn? Thế mà mày dám...mày dám làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy!"

Giang Hoàn bị đánh chấn động cả người, mặt Tô Hoà Hoà cũng tái nhợt.

Hai đứa nó muốn giải thích, nhưng sự thật đã rành rành trước mặt, muốn nói cũng không biết nói gì. 

Cho nên Giang Hoàn vừa chịu từng cái bạt tai như muốn xuyên qua da thịt, vừa khóc lóc om sòm.

"Lần sau con không dám nữa đâu! Nó dụ dỗ con trước!"

"Tô Hoà Hoà dụ con mua đồ cho nó, sau đó nó sẽ cho con "chơi".

Tô Hoà Hoà nổi điên gắt lên: "Cậu nói dối!" 

Tôi tát vào mặt nó một tiếng rõ kêu:" Mới còn nhỏ đã không biết xấu hổ? Gen ba mẹ ruột của chị kém chất lượng thế! Tôi cho chị ăn học bao nhiêu năm, sao chị lớn lên còn d@m đãng hơn gái đi3m vậy hả?" 

"Chị thích đi quyến rũ đàn ông thì còn học hành làm gì! Tôi sẽ cho chị làm đơn thôi học! Thích bán thân đúng không? Được, chị thích bán bao nhiêu thì bán, tôi không chứa chấp nổi chị!"

Tô Hoà Hoà bụm mặt không dám hó hé.

Cô giáo không chịu được bèn lên tiếng. 

"Được rồi được rồi, tôi gọi mọi người lên tìm cách giải quyết, đánh mấy đứa nhỏ cũng không phải cách hay, mọi người hãy bình tâm một chút nào." 

"Tôi chẳng quan tâm A Hoà có dụ dỗ con trai hai người không, nhưng con trai hai người sai là sự thật. Tôi sẽ không bỏ qua nếu các người chưa ra khỏi thành phố A."

Giám đốc Giang vốn đã bình tĩnh, vừa nghe xong lại bực bội không chịu được. 

Người đàn ông trông có vẻ nho nhã này đột nhiên rút thắt lưng, đánh cho Giang Hoàn một trận thừa sống thiếu chết. 

Cuối cùng Giang Hoàn ngã vào góc phòng làm việc hệt như một con chó giãy chết, cả người co giật. 

Tô Hoà Hoà che mặt, sợ đến mức run rẩy hai chân. 
 
Chương 10


Giám đốc Giang đưa Giang Hoàn đi bệnh viện, cũng làm thủ tục chuyển trường về quê.

Vì có 9 năm giáo dục bắt buộc, nhà trường không có quyền đuổi học Tô Hoà Hoà. 

Dù nó có bị tất cả học sinh mắng là gái đi3m, là thứ vô liêm sỉ, trở thành một nỗi nhục nhã ê chề của trường, thì nhà trường cũng chỉ đành chịu đựng. 

May thay, còn một tháng nữa là tới kỳ tuyển sinh cấp 3.

Giáo viên yêu cầu Tô Hoà Hoà dời bàn học ra ngoài hành lang để không ảnh hưởng đến không khí học tập trong lớp.

Nó trở thành mục tiêu của mọi người, là công cụ trút giận trước áp lực học hành căng thẳng.

Đặc biệt là khi bụng nó lớn dần, Tô Hoà Hoà càng bị bạn bè chế giễu, xúc phạm nhiều hơn.

Nó không chịu được nhiều áp lực như vậy, bèn quỳ xuống cầu xin tôi. 

"Mẹ, con sai rồi, con đã khiến mẹ xấu hổ, mẹ có thể dẫn con đi phá thai được không?" 

"Càng ngày bụng con càng lớn hơn, con sẽ chết mất."

Lần này tôi rất tốt bụng.

"Được chứ con gái, dù sao con vẫn là con của mẹ." 

Khi dẫn nó đến bệnh viện tư, tôi đã dặn riêng bác sĩ:" Lúc phẫu thuật anh cẩn thận giùm tôi nhé, tôi nghe nói gây mê không tốt cho sức khoẻ..."

Bác sĩ nghiêm túc gật đầu:" Vậy thì không dùng." 

Không có thuốc gây mê, thai nhi 5 tháng tuổi bị nạo ra ngoài. 

Tô Hoà Hoà hét lên như heo bị cắt tiết, hét suốt một tiếng liền. 

Sau khi làm xong, bác sĩ chà rửa hai bàn tay, mỉm cười nói.

"Cô yên tâm đi giám đốc Cố, mặc dù không gây mê nhưng cô bé đã đau đến mức ngất đi mấy lần, mỗi lần như thế tôi đều tạt nước cho tỉnh. Tôi cẩn thận lắm, nó không thể chết được." 

"Chỉ là có chuyện này, có lẽ sau này nó sẽ không thể có con."

Tôi thở dài buồn bã.

"Làm tốt lắm."

Tôi nằm canh bên cạnh giường, hai ngày sau Tô Hoà Hoà mới tỉnh lại.

Khi nhìn thấy tôi, nó bật khóc nức nở.

"Mẹ, mẹ dắt con đến bệnh viện gì vậy? Con đau muốn chết.

Bây giờ con vẫn còn đau quá!"

Tôi nghiêng đầu nhìn nó:" Tại sao lúc ban đầu quyến rũ đàn ông chị không đau?" 

"Khi cướp đi mọi thứ của con gái tôi, xúi giục bạn bè quay lưng với con bé, còn dụ dỗ cả chồng chưa cưới của con tôi, chị có bao giờ nghĩ con gái tôi cũng biết đau chưa?"

Nó sửng sốt hỏi:" Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?" 

Tôi nở một nụ cười lạnh, tràn đầy ý muốn giết người.

"Do tôi làm cả đấy, tất cả những nỗi đau mà chị phải chịu đều do tôi gây ra."

"Thứ như chị mà đòi làm con nuôi của tôi ư? Đứa con gái ác độc như chị xách giày cho con gái tôi cũng không xứng!" 

"A Thư là công chúa, còn chị, cả đời này chị chỉ là một kẻ rác rưởi mà thôi."

"Tô Hoà Hoà, nửa đời sau chị cứ ở bệnh viện tâm thần ăn năn hối lỗi đi!"

Tô Hoà Hoà hét vào mặt tôi như điên như dại.

"Tại sao bà lại làm thế với tôi? Bà muốn hành hạ tôi, cớ sao còn muốn nhận nuôi tôi?!!" 

"Nếu không phải do bà, tôi đã được người khác nhận nuôi từ lâu, tôi sẽ trở thành công chúa nhà giàu!!"

"Là bà! Bà là người đã huỷ hoại mọi thứ!"

Tôi lắc đầu, tắt camera ở điện thoại.
 
Chương 11


Hai người đàn ông trưởng thành đến đưa nó đi, một người túm cổ, người còn lại giữ hai chân của nó, kéo nó ra ngoài với tư thế như mổ lợn.

Tô Hoà Hoà không ngừng cào cấu, vùng vẫỹ kịch liệt, còn ra sức mắng nhiếc chửi rủa mọi người xung quanh.

Vẻ mặt bác sĩ điều trị chính của bệnh viện tâm thần dần trở nên nghiêm trọng. 

"Tình trạng con gái nuôi của cô rất tệ, sợ rằng phải điều trị vài năm mới ổn." 

Tôi mỉm cười:" Không sao, giúp nó khoẻ lên là được, nhưng nó còn phải thi đại học, đây là chuyện quan trọng cả đời, tôi nghĩ trong vòng hai năm Tô Hoà Hoà sẽ khỏi hẳn phải không bác sĩ, liệu pháp sốc điện hay tiêm thuốc an thần đều được, tôi không ý kiến gì hết." 

"À phải rồi, bình thường tôi bận lắm, sợ rằng con gái nuôi ở đây một thân một mình không ai chăm sóc, nên tôi đã nhờ hai dì tới giúp đỡ, không biết hai dì ấy có thể đến lo nó không?" 

Bác sĩ nhìn hai người phụ nữ lực lưỡng trước mặt, cảm động gật đầu. 

"Đối xử với con nuôi mà lại tốt như thế, thật đúng là hiếm thấy." 

Tôi gật gù đồng ý.

Còn có thể tốt hơn nữa cơ. 

Hai năm sau, dì giúp việc gọi điện cho tôi với chất giọng run run. 

"Phu nhân, con nhỏ này điên thật rồi, không chỉ ăn qu@n lót của tôi mà đến keo 502 nó cũng nhét vào mồm." 

"Nó còn coi mình thành chó cái... cuối cùng nhảy lầu luôn." 

Tôi chợt dừng. 

Chết rồi à?

"Không sao, không phải tại hai người, dù sao nó là một đứa tâm thần, nhảy lầu cũng bình thường thôi không phải sao?"

"Chỉ trách nó yếu ớt, không thể may mắn khỏi bệnh." 
 
Chương 12: Hoàn


Năm con gái thi đại học, con bé thi cao hơn đời trước 80 điểm.

Vốn dĩ ban đầu con tôi định học ở một trường bình thường, không ngờ lại có thể chọn một trong những trường top đầu. 

Đêm trước ngày dẫn con tới trường, A Thư mang gối sang nằm cạnh tôi.

"Mẹ ơi, con chẳng muốn xa mẹ chút nào, lần đầu tiên học xa như vậy, con vẫn chưa quen lắm." 

Tôi ôm con vào lòng:" Chị họ cũng học cùng con mà."

"Con nhớ lúc trước mẹ đã nói điều gì với con không?" 

Con bé nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh, lại nghịch ngợm lè lưỡi.

"Con chẳng nhớ nổi, mẹ nói nhiều lắm cơ." 

Tôi thở dài. 

"Mẹ dặn con đừng quá tốt bụng với người khác, với cả đừng giúp đỡ những kẻ không xứng đáng được giúp."

"Đạo lý chớ có dễ dàng mềm lòng với kẻ hung ác* thật ra rất dễ hiểu."

* 农夫与蛇: Nông phu dữ xà.

Con gái tôi bật cười khúc khích.

"Con biết rồi mẹ à, từ sau khi phát hiện Tô Hoà Hoà lục lọi quần áo của con, con sẽ không dễ gì giúp đỡ người khác, càng không ngốc nghếch tin lời ai nữa đâu.

Con bé nói thật, Cố Nha từng bảo tôi, A Thư đã không còn dễ tin người như xưa.

Tôi muốn trả thù cho con, cũng muốn dạy con cách tự mình mạnh mẽ. 

Một số người có thể thực sự đáng thương, nhưng nếu không phải do chúng ta gây nên sự đáng thương đó, vậy thì không cần thiết hy sinh lợi ích cá nhân của mình để giúp đỡ họ.

Ngay cả khi muốn giúp đỡ người khác, chúng ta cũng cần có lòng cảnh giác cao độ, đừng để bản thân vướng vào những tấm cao da chó, bị bám lấy bởi những kẻ lấy oán báo ơn.

- --------------------------------------------------- Hết
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom